Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 83 [Chương 411 đến 415]
❮ sautiếp ❯Chương 411: Thiên Địa Tiêu Sát
Con đường sát phạt giết thẳng đến trời cao.
Lúc này sát khí trên người Lâm Phong vô cùng nồng đậm, không gian vắng vẻ, hoa đào xung quanh phát ra tiếng xào xạc như thể lùi bước trong khí thế sát phạt.
Yên Vũ Bình Sinh nhìn Lâm Phong, trên mặt hiện lên ý cười. Ở trên đại lục rất nhiều người dễ sát phạt, nhưng chân chính có thể tự mình giành được sát phạt chi đạo rất ít người, nhiều nhất chỉ có thể xưng là dễ giết mà thôi.
Con đường sát phạt chân chính là cực kỳ khủng bố, thời xưa đã đồn đại, có một Ma Thần tu hành, sát phạt võ đạo, tàn sát muôn dân, nhuốm máu thiên hạ, cuối cùng không biết tung tích. Nghe nói, hắn sát phạt võ đạo đã xé trời, phá không mà đi, nhưng truyền thuyết dù sao vẫn là truyền thuyết, Yên Vũ Bình Sinh ông còn không có tư cách tiếp cận cảnh giới kinh khủng kia.
Mà Lâm Phong, kinh nghiệm của hắn khiến hắn nhất định phải đi đến sát phạt, không giết người, người muốn giết hắn, chỉ có lấy giết dừng giết. Yên Vũ Bình Sinh cũng cảm nhận được sát phạt chân chính từ trên người Lâm Phong, bởi vậy mới có một cuộc nói chuyện hôm nay. Nếu sự thật bi ai khiến Lâm Phong không thể bình tâm tĩnh khí tu luyện, vậy hắn liền kéo Lâm Phong một chút, đưa hắn vào sát phạt.
– Lâm Phong, ta tặng người một khúc đàn.
Yên Vũ Bình Sinh hướng Lâm Phong nói, nhìn Yên Vũ Bình Sinh, Lâm Phong gật đầu:
– Vâng!
Yên Vũ Bình Sinh phất tay, lập tức toàn bộ quân cờ trên bàn biến mất, đàn cổ đeo trên lưng Yên Vũ Bình Sinh được đặt trên bàn.
Lâm Phong ngồi đối diện Yên Vũ Bình Sinh không động, chỉ là nhìn Yên Vũ Bình Sinh điều chỉnh dây đàn, tấu lên một khúc âm.
Dây đàn dao động, một âm thanh bén nhọn lao ra, dây ở trên cầm, dường như có một mũi nhọn sắc bén bắn ra, khiến lòng Lâm Phong rung động.
Đợt tiếng đàn thứ nhất, đó là âm thanh sát phạt, muốn phá không mà ra.
Khanh, khanh, boong…
Dây đàn dao động theo ngón tay Yên Vũ Bình Sinh, ý sát phạt càng ngày càng dầy, ngồi đối diện Yên Vũ Bình Sinh, Lâm Phong chỉ cảm thấy một cỗ khí đánh tới trước mặt, vô cùng lạnh lùng, khiến lòng hắn không ngừng phập phồng, đồng thời một cỗ khí tức sắc bén lao ra bên ngoài người hắn cùng tiếng đàn giằng co.
Yên Vũ Bình Sinh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ là mười ngón không ngừng gảy dây đàn, ý sát phạt vô cùng vô tận, không ngừng từ trong cầm lao ra.
Nhanh, càng lúc càng nhanh, ngón tay Yên Vũ Bình Sinh dao động trên dây đàn không ngừng tăng nhanh, ý sát phạt càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng mạnh.
Rất nhanh, lấy Lâm Phong làm trung tâm, giữa một mảng không trung đều chỉ còn lại sát phạt, không có cái khác.
Khí sát phạt vô tình hóa thành khí xoáy thuần trắng, đem Lâm Phong bao phủ ở trong, như thể là kén tằm cực kỳ đẹp mắt.
Nếu là có những người khác ở trong này, thì sẽ phát hiện, không ngờ ý sát phạt hóa thành bản thể, Lâm Phong ngồi ở đó cũng đã bị ánh sáng của bản chất ý sát phạt bao vây, từng luồng sát phạt không ngừng ngấm vào trong cơ thể hắn.
Mà hoa đào và cây đào xung quanh, toàn bộ bị vỡ nát, bị nghiền thành một cái động nhỏ, hoa đào kia vốn muốn bay xuống, cũng bị sát khí chống đỡ ngưng ở giữa không trung.
Dường như tất cả đều ngừng lại, chỉ có sát khí vẫn như trước.
Trong giữa ý sát phạt, đầu tiên Lâm Phong là hết sức ngăn cản, nhưng theo sát khí càng ngày càng mạnh, Lâm Phong hắn chẳng những không có ngăn cản còn nhắm mắt lại, toàn bộ tinh thần đều đắm chìm trong giữa cỗ sát khí bao phủ thiên địa ở nơi này.
Yên Vũ Bình Sinh ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Phong một cái, nụ cười trên mặt càng ngày càng lớn.
Lâm Phong tiến vào trạng thái so với trong tưởng tượng của ông còn nhanh hơn một chút, khó trách có thể ở độ tuổi như vậy đạt được cảnh giới như thế, hơn nữa chiến lực vượt cấp cảnh giới, ngộ tính của Lâm Phong siêu phàm thoát tục.
Nhưng mà Yên Vũ Bình Sinh vẫn chưa ngừng lại, trong cuộc đời ông gặp không ít thiên tài, ba người đệ tử thiên phú đều là tuyển chọn tốt nhất. Có người thừa kế võ đạo của ông, có người thừa kế cầm nghệ của ông, nhưng sau khi ông và Lâm Phong tiếp xúc, Yên Vũ Bình Sinh không có cách nào nhịn xuống yêu thích đối với hậu bối này.
Có thể nói, ông thích tích cách Lâm Phong còn hơn ba đệ tử của ông.
Thản nhiên, thẳng thắn, ân oán rõ ràng, sát phạt quyết đoán.
Đại đệ tử của ông có thiên phú rất mạnh, nhưng xử sự làm người tâm cơ quá sâu, thận trọng, ngay cả thầy mà cũng bị hắn tính kế.
Nhị đệ tử của ông thiên phú cũng không tệ, thẳng thắn, sát phạt quyết đoán, nhưng vẫn vậy, đối với rất nhiều chuyện không đủ dứt khoát, chấp nhất, thiếu hụt một phần tính bền bỉ.
Còn tam đệ tử Đoàn Hân Diệp, thiện lương, mảnh mai, đàn rất hay, nhưng dù sao cũng là phận nữ nhi, đành phải cầm, võ đạo không tốt.
Mà Lâm Phong có nhiều ưu điểm hơn ba đệ tử của ông. Lần đầu, trong khảo hạch Yên Vũ Bình Sinh nhìn thấy Lâm Phong liền có một ấn tượng tốt. Kỳ thực trong lòng Yên Vũ Bình Sinh cũng đem Lâm Phong thành đệ tử của mình mà đối đãi, bằng không không có khả năng dụng tâm dụng sức đi dạy bảo hắn như thế. Mà mỗi lần Lâm Phong gọi một tiếng thầy cũng khiến ông cảm giác vui mừng.
Ý sát phạt bao vây trời đất lại, tiếng đàn của Yên Vũ Bình Sinh vẫn như trước, dường như vĩnh viễn sẽ không dừng lại.
Lâm Phong nhắm chặt mắt, tùy ý sát khí ngấm vào trong thân thể, dụng tâm lắng nghe, lấy linh hồn đi cảm ngộ.
– Đây là một khúc Thiên Địa Tiêu Sát, tiếng đàn không ngừng, sát ý không lùi, vĩnh viễn không dừng, ta xem người có thể ngộ đến khi nào.
Yên Vũ Bình Sinh thở dài một tiếng, ông cũng chậm rãi nhắm mắt lại, chuyên tâm đánh đàn.
Khúc Thiên Địa Tiêu Sát là một khúc đàn không có kết thúc, là khúc đàn vĩnh viễn không dừng, tiếng đàn khiến sát khí tăng cường vô hạn.
Thời gian trôi qua trong vô tình, trong rừng hoa đào, hai người dường như cũng quên tất cả, đều nhắm mắt lại.
Một người đánh đàn, một người nghe, trừ chuyện đó, trong thiên địa chỉ có tiêu sát.
Ở ngoài rừng hoa đào, nơi xa, đám người Thiên Nhất học viện ngẩng đầu nhìn trên không hướng rừng hoa đào, trong mắt đều mang theo vài phần khiếp sợ.
– Sát ý thật mạnh!
Rất nhiều người trong lòng run lên, ở phương hướng kia, bầu trời vậy mà dâng lên một cơn lốc sát khí, bản thể sát ý ở nơi đó gào thét, một mảnh đất kia trở thành khoảng không, chỉ có sát ý.
– Đây là chuyện gì xảy ra?
Càng ngày càng có nhiều người cảm nhận được cỗ sát ý hùng mạnh đến cực điểm, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ. Sát ý này quá kinh khủng rồi, không gian đều phải tiêu thất.
Lúc này có một bóng người nhảy lên giữa không trung, trong tay cầm một hòn đá thật lớn, trực tiếp ném tới cỗ gió xoáy màu trắng trong hư không kia.
Đám người đều nhìn hòn đá thật lớn đó, khi nó bay tới cỗ gió xoáy kia, trong nháy mắt bị xoắn thành phấn vụn, ngay cả cặn bã cũng không còn, chỉ có sát ý vẫn như trước.
Gió lốc sát khí ở trên không một trang viên trong Thiên Nhất học viện, nhưng lại tạo thành một cỗ gió lốc sát khí vô cùng hùng mạnh chấn kinh tất cả mọi người trong Thiên Nhất học viện.
Vô sô người đều vây tới mảnh rừng đào ở trang viên, muốn xem xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Mà vào lúc này, trong hư không có một người đạp không mà đến, nhìn mảnh gió lốc sát khí chau mày.
– Phó viện trưởng, là phó viện trưởng đến đây.
Đám người nhìn con người ở trong hư không xì xào bàn tán, bọn họ muốn biết cỗ sát khí này là chuyện gì xảy ra.
Long Đỉnh nhìn lướt qua đám người, cao giọng nói:
– viện trưởng đang tu luyện mới sinh ra cỗ sát ý này, không có gì quá kỳ quái đâu, giải tán đi đi.
– Là viện trưởng đại nhân đang tu luyện, khó trách.
Rất nhiều người hiểu rõ, sau khi đã trải qua sự tình ngày hôm qua, bọn họ cũng đều biết viện trưởng của bọn họ là người phương nào. Yên Vũ Bình Sinh nói câu đầu tiên khiến Đằng Vu Sơn và cường nhân Vạn Thú môn xám xịt, cút về. Con người hùng mạnh kia ngồi trên không, đánh đàn mạt sát vật cười Huyền yêu hùng mạnh của đối phương.
– Cũng chỉ có lúc viện trưởng đại nhân tu luyện mới có thể tạo thành chấn động lớn như thế, ngưng tụ sát khí thành gió lốc, chỉ sợ ta vừa tiến vào đó cũng sẽ bị xé thành phấn vụn.
Rất nhiều người hiện ra vẻ kiêng kị, trong một chút kiêng kị còn có kính sợ, là kính nể Yên Vũ Bình Sinh.
Trong rừng hoa đào, hai người vẫn nhắm mắt lại, đã một ngày trôi qua rồi.
Trên mặt Yên Vũ Bình Sinh hiện lên vẻ tái nhợt, dường như rất cố hết sức.
Đánh đàn không tiêu hao chân nguyên, lại tiêu hao tinh thần, khúc đàn sát phạt lại càng như vậy. Đối với tinh thần tiêu hao lớn, người bình thường đánh đàn một lát liền không thể chống đỡ, Yên Vũ Bình Sinh thực lực hùng mạnh, nhưng chưa bao giờ đánh khúc Thiên Địa Tiêu Sát thời gian dài như thế. Lúc này ông cảm thấy tinh thần cả người đã bị tiêu hao hết, toàn thân vô lực.
Nhưng mười ngón tay vẫn vững vàng gảy đàn.
Nếu Lâm Phong có thể tiếp tục cảm ngộ thêm nữa, ông làm sao có thể không giúp hắn. Tuy rằng lúc này ông dừng lại cũng không làm cho Lâm Phong tỉnh lại, gió lốc sát khí kia sẽ dừng lại, chậm rãi suy yếu đi, không bằng ông tiếp tục đánh đàn, tạo ra sát khí chân thật, mãnh liệt!
Chương 412: Thanh Kiếm Màu Đen
Thoáng chốc một ngày nữa lại trôi qua, cơn lốc sát khí vẫn như trước, thậm chí càng lúc càng mạnh, lấy trang viên Đào Hoa lâm kia làm trung tâm, không ai dám tới gần.
Từ xa, đám người Thiên Nhất học viện vẫn không bỏ đi mà kinh ngạc nhìn những sát khí thổi quét khắp trời đất, thật là đáng sợ. Viện trưởng Yên Vũ Bình Sinh của bọn họ không biết là đang tu luyện công pháp gì mà sát khí lại kinh khủng đến vậy, dường như mà muốn giết hại hết sinh linh trong trời đất này.
Mọi người sao biết được vị viện trưởng hùng mạnh Yên Vũ Bình Sinh của bọn họ lúc này sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, người hùng mạnh như ông mà lúc này hơi thở cũng phập phồng bất định.
Hai ngày rồi, không ngờ tên Lâm Phong này vừa nhập định liền chẳng tỉnh lại nữa, chỉ ngồi đúng tư thế đó, nhắm mắt mắt lại. Nhưng sát phạt khí tỏa ra từ người hắn càng lúc càng đậm, càng lúc càng khủng bố.
– Lâm Phong, nếu ngươi không tỉnh lại thì ta cũng không kiên trì được nữa.
Yên Vũ Bình Sinh gượng cười đầy chua xót, thầm nói trong lòng, nhưng đôi tay ông vẫn không ngừng gẩy dây đàn, sát phạt khí tuôn ra từ mười ngón tay của ông.
Sắc trời dần tối, nhưng cơn lốc sát phạt giữa hư không lại điểm xuyết không gian, chiếu sáng cả không gian nơi đây.
Nhiều người bắt đầu về nghỉ ngơi, xem ra viện trưởng tu luyện sẽ không dừng ở hôm nay.
Trong Đào Hoa lâm, khí tức cả người Yên Vũ Bình Sinh phập phồng dữ dội, nụ cười càng lúc càng khổ sở.
– Phốc!
– Keng…
Hai âm thanh rất nhỏ vang lên trong đem khuya, còn có một vệt máu tươi văng ra, đó là máu tươi phun ra từ trong miệng Yên Vũ Bình Sinh. Không phải là ông không kiên trì, mà là đã đạt tới cực hạn, máu tươi đỏ sẫm phun lên dây đàn, một sợi cũng đứt.
Khúc tiêu sát thiên địa này mới ngừng lại, nhưng sát khí trong trời đất vẫn khiến lòng người chấn động, vô cùng đáng sợ.
Hơi thở dần bình ổn lại, Yên Vũ Bình Sinh nhìn Lâm Phong đang nhắm mắt trước mặt mình, lắc lắc đầu. Không ngờ Lâm Phong vẫn còn chưa tỉnh lại, cũng không biết khi nào mới tỉnh.
Lúc này Lâm Phong tâm không có chút tạp niệm, vạn vật gần như yên tĩnh. Trong đầu của hắn, một thanh kiếm màu đen lơ lửng ở đó.
Thanh kiếm này lại xuất hiện, nhưng khi nhìn nó, Lâm Phong lại có cảm ngộ hoàn toàn khác, hủy diệt và sát phạt, đó mới là ý chí mà thanh kiếm này chứa đựng.
Thanh kiếm chiến thần này, hắn chưa từng hiểu bao giờ, nhưng mỗi một lần cảm ngộ nó thì đều có thu hoạch rất tốt.
Nhất là lúc này, thanh kiếm màu đen này như cảm nhận được sát phạt khí trong lòng Lâm Phong, cũng tràn đầy tiêu sát vô cùng vô tận.
Xùy…xùy…
Lâm Phong mở mắt, một vệt kiếm quang thực chất phóng ra từ trong đôi mắt hắn, ẩn chứa sát phạt ý vô cùng vô tận.
– Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, Yên Vũ Bình Sinh nhanh chóng lùi lại, chiếc ghế đá mà ông đang ngồi trực tiếp hóa thành bột mịn.
Lui này chính là lui hơn mười mét, Yên Vũ Bình Sinh cũng khá kinh ngạc. Ánh sáng sát phạt kia thật mạnh, ý chí sát phạt của Lâm Phong dường như tụ lại trong ánh mắt kia rồi đột nhiên phóng ra trong đêm tối, trông khủng bố vô cùng.
Yên Vũ Bình Sinh ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong, chỉ thấy Lâm Phong phóng lên cao, mà sát phạt khí vô tận kia lại chẳng thể thương tổn hắn chút nào.
Điều càng khiến Yên Vũ Bình Sinh khiếp sợ là ở trước người Lâm Phong, kiếm khí sát phạt điên cuồng ngưng tụ lại thành một thanh kiếm, thanh kiếm chân nguyên, nhưng nó lại là một thanh kiếm chân nguyên màu đen.
– Kiếm màu đen!
Yên Vũ Bình Sinh kinh ngạc nhìn thanh kiếm này, sát phạt và hủy diệt ý thật mạnh.
Víu… víu…
Kình phong đột nhiên gào thét lên, Yên Vũ Bình Sinh lại sững sờ. Lúc này sát phạt ý ở giữa hư không lại điên cuồng chui vào trong thanh kiếm màu đen, bị thanh kiếm đó cắn nuốt hết.
– Đây… Đây là?
Yên Vũ Bình Sinh không hiểu nhìn cảnh tượng trước mắt, tại sao lại như vậy, tại sao thanh kiếm màu đen này lại có thể cắn nuốt kiếm khí sát phạt trong hư không kia, khiến sát phạt ý cảnh của kiếm càng lúc càng mạnh.
Con ngươi của Lâm Phong tối đen, lạnh lẽo như băng đá, trên người tản ra sát phạt vô cùng mạnh.
Đây mới là thanh kiếm trong đầu kia, giống như U Minh hỏa diễm, mà thanh kiếm chiến thần lúc trước hắn sử dụng lại không có được tinh hoa của thanh kiếm này.
Thanh kiếm màu đen từ từ chuyển động, lơ lửng trên khoảng không trên đỉnh đầu Lâm Phong, bóng tối càng khiến nó hiển lộ ra vẻ tịch diệt.
Những người chưa bỏ đi đứng ở xung quanh thì cảm thấy cả người run rẩy, dường như có một kiếm khí sát phạt của một môn võ kỹ khủng bố đang chỉ tới bọn họ, muốn chém bọn họ ra.
Ngẩng đầu lên, đám người đó phát hiện ở trên không trung trang viên kia, kiếm quang thực chất càng lúc càng yếu, mà nơi đó như lại có một thanh kiếm, nhưng lại chẳng thể thấy được.
Quá tối, mà thanh kiếm kia lại như hoàn toàn tương dung với bóng tối này.
Mọi người chỉ có thể thấy một bóng người, dường như không phải là Yên Vũ Bình Sinh, mà là Lâm Phong.
– Không đúng, sao Lâm Phong lại ở đó được, chắc chắn là ảo giác rồi.
Mọi người lắc đầu, cố xua đuổi suy nghĩ trong đầu mình đi. Lâm Phong tuy có thiên phú dị bẩm, nhưng không thể nào có được kiếm ý sát phạt mạnh đến thế, ý cảnh này quá kinh khủng.
Không chỉ mọi người không tin, mà ngay cả Yên Vũ Bình Sinh cũng không thể tin nổi, trong kiếm kia… không ngờ lại có một luồng ý chí kiếm đạo, loại cảm giác này là…
Yên Vũ Bình Sinh không dám tin tưởng, cảnh giới kia ông ta vẫn luôn muốn bước vào. Yên Vũ Bình Sinh biết rõ, chỉ có bước vào tầng kia thì ông mới có thể chính thức được gọi là cường giả một phương, được xưng là tu luyện võ đạo, võ chi đạo.
– Lâm Phong, xuống đây.
Yên Vũ Bình Sinh nhìn thanh kiếm hủy diệt màu đen kia chậm rãi động, quát lên một tiếng. Âm thanh chấn động thẳng đến nội tâm Lâm Phong.
Lâm Phong chấn động cả người, lập tức khôi phục tỉnh táo.
Sao đây? Hắn đây là làm sao? Không ngờ cả người lại đắm chìm trong sát phạt của kiếm mà quên mất mình đang ở đâu, nếu không phải Yên Vũ Bình Sinh nhắc nhở một tiếng thì hắn đã chém xuống kiếm này rồi.
Thân thể khẽ run lên, thanh kiếm màu đen kia biến mất, sát phạt khí thì trực tiếp nhập vào trong cơ thể hắn. Lâm Phong lập tức hạ xuống mặt đất.
– Thầy.
Lâm Phong gọi Yên Vũ Bình Sinh một tiếng, lại thấy khóe miệng Yên Vũ Bình Sinh vẫn còn sót vệt máu mà sắc mặt ông khá tái nhợt, hắn không khỏi sửng sốt.
– Thầy, thầy làm sao vậy?
Lâm Phong nghi hoặc hỏi, nơi đây dường như không có ai làm Yên Vũ Bình Sinh bị thương, đương nhiên cũng không có ai đủ khả năng.
Yên Vũ Bình Sinh hơi ngẩn ra rồi cười khổ nhìn Lâm Phong.
– Không có gì.
Yên Vũ Bình Sinh khẽ lắc đầu, không nói gì thêm.
– Thầy, ai làm?
Lâm Phong hiển nhiên không tin lời của Yên Vũ Bình Sinh. Vị cường giả cấp bậc như Yên Vũ Bình Sinh thì sao có thể dễ dàng đổ máu, sắc mặt tái nhợt như thế này, trừ phi là bị thương không nhẹ thì mới như thế. Hơn nữa lúc này hơi thở của Yên Vũ Bình Sinh dường như không được ổn định cho lắm, thật quỷ dị.
Với thực lực khủng bố của Yên Vũ Bình Sinh, ai có thể đả thương ông như vậy chứ?
Yên Vũ Bình Sinh nhìn Lâm Phong, lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
Trong ánh mắt Lâm Phong hiện lên vài phần quái dị, hắn như chợt hiểu ra điều gì đó.
– Thầy, là ta sao?
Lâm Phong nhìn chằm chằm Yên Vũ Bình Sinh, lần tu luyện này chính là vài ngày, ngoài hắn ra thì không có ai ở đây cả.
Thấy Lâm Phong không chịu bỏ qua, Yên Vũ Bình Sinh khẽ gật đầu.
– Lâm Phong, ngộ tính của ngươi quá khủng bố, lần đốn ngộ tu luyện này chính là hơn hai ngày, dù với tinh thần của ta cũng không thể tiếp tục đàn khúc thiên địa tiêu sát nữa, nếu ta có thể tiếp tục thì có lẽ ngươi còn có thể tiếp tục lĩnh ngộ.
Yên Vũ Bình Sinh dường như có vài phần tự trách, loại cảm ngộ của Lâm Phong này thật sự quá khó gặp, bởi vậy Lâm Phong bất tỉnh, Yên Vũ Bình Sinh mới không quản mọi thứ mà tiếp tục đánh đàn, hy vọng có thể khiến Lâm Phong có thể lĩnh ngộ thêm.
Nghe lời của Yên Vũ Bình Sinh, Lâm Phong có vài phần áy náy, cũng có cảm kích, hắn hít vào một hơi thật sâu.
Hóa ra Yên Vũ Bình Sinh bị thương là vì hắn.
Hắn và Yên Vũ Bình Sinh không thân không quen, nhưng Yên Vũ Bình Sinh lại mấy lần giúp Lâm Phong. Hiện giờ lại không ngại bị thương mà đánh đàn, chỉ vì không muốn hắn tỉnh lại từ trong ngộ đạo.
Ân đức của Yên Vũ Bình Sinh với hắn, Lâm Phong khắc trong tâm khảm.
– Thầy, cảm ơn thầy!
Lâm Phong hơi khom người với Yên Vũ Bình Sinh, hành lễ thầy trò với tất cả tình cảm phát ra từ tận đáy lòng.
Thế gian tuy vô tình, nhưng vẫn có không ít người có tình có nghĩa, nếu không thì cuộc sống chẳng phải là rất vô vị. Những người có tình có nghĩa đó, Lâm Phong sẽ quý trọng.
Chương 413: Một Thời Đại
Tuyết Nguyệt thánh viện, học viện gây chấn động một thời ở hai năm trước này, đã không gây được tiếng vang mà nó nên có.
Tuyết Nguyệt thánh viện muốn oanh oanh liệt liệt, muốn trở thành thế lực mạnh nhất Tuyết Nguyệt. Dù học viện này mời chào rất nhiều thiên tài, nhưng người có thể chân chính tỏa sáng ở hoàng thành này lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hơn nữa Tuyết Nguyệt thánh viện còn mấy lần bị tên Lâm Phong, kẻ sống sót khi Vân Hải tông bị diệt môn kia, nhục nhã mấy lần. Chỉ là tên đệ tử Vân Hải tông nhưng lại khiến bọn họ mất mặt. Thậm chí trong hoàng thành này còn không ngừng có tin tức chấn động hoàng thành của Lâm Phong truyền tới, mà thánh viện lại chẳng có bất cứ chuyện gì có thể khiến lòng người chấn động.
Đương nhiên không chỉ có Tuyết Nguyệt thánh viện, trong hai năm qua, nếu muốn chọn ra người gây chấn động nhất Tuyết Nguyệt thì chỉ có thể là Lâm Phong.
Hỏa thiêu Đoạn Nhận, vây giết mấy chục vạn quân sĩ nước Ma Việt, ngàn dặm một mình cứu Công chúa; vây Hoàng thành, cứu viện Liễu Thương Lan, giết con trai của Thiên Lang Vương là Đoàn Hàn; còn có trận chiến trên Quan Kiếm Phong và vài lần đấu với Thiên Nhất học viện, không lần nào là không khiến lòng người chấn động. Hơn nữa Lâm Phong còn có rất nhiều chuyện mà không mấy người biết, tỷ như đánh bại Đao công tử Lãnh Nguyệt và giết chết Băng Nguyên ở thành cổ Thiên Lạc kia cũng chưa từng truyền tới Hoàng thành Tuyết Nguyệt.
Hai năm qua, Lâm Phong nổi bật, không ai có thể vượt qua. Hắn khiến tất cả mọi người trong Hoàng thành đều biết tên của hắn.
Mới mười tám tuổi nhưng đã danh chấn Tuyết Nguyệt.
Tuyết Nguyệt thánh viện bắt chước Thiên Nhất học viện, cũng tạo ra tháp tu luyện, thậm chí còn xây dựng to lớn và đồ sộ hơn hẳn Thiên Nhất học viện.
Lúc này dưới một tòa tháp tu luyện, Lâm Thiên mặc một thân quần áo đỏ như lửa, ngẩng đầu nhìn lên tầng cao nhất, thân hình mảnh khảnh kia hơi có vài phần thê lương.
Tròn hai năm đã trôi qua. Hai năm trước, Đại Bằng công tử dẫn cô ta bước vào Vân Hải tông, dường như khi đó cô ta hăng hái cỡ nào, Vũ hồn Băng Hỏa Đồng Nguyên, được Đại Bằng công tử yêu thương, có thể nói là khi đó cô ta đã có thể mường tượng ra tương lai tốt đẹp của mình.
Nhưng cô ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng lần đó chính là bước ngoặt lớn trong cuộc đời cô ta, cũng là bước ngoặt của cuộc đời Lâm Phong. Từ đó về sau, thiếu niên tầm thường kia đã ưỡn thẳng sống lưng, ngẩng đầu bước lên phía trước, từng bước từng bước đi đến con đường cường giả, hiển lộ phong thái trong cuộc họp hàng năm của Lâm gia, thành danh trong một trận chiến ở thành Dương Châu. Lâm Thiên dần bị Lâm Phong bỏ xa.
Cho đến năm trước, Lâm Phong dẫn dắt quân đoàn Xích Huyết mấy vạn người bước vào thành Dương Châu, trùng trùng điệp điệp đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Khi đó Lâm Phong phong cảnh cỡ nào, hăng hái biết bao. Hắn trở thành tân thành chủ thành Dương Châu, được phong làm Xích Huyết thống lĩnh. Mà Lâm Thiên nhìn người thân bị Lâm Phong hành hạ, ngay cả sức lực để phản kháng cũng không có.
Lâm Thiên đã gửi gắm hết hy vọng lên Sở Triển Bằng, ngoài Đại Bằng công tử ra thì Lâm Thiên chẳng còn thứ gì để tranh phong với Lâm Phong được nữa. Tên thanh niên mà ngày xưa cô ta khinh bỉ kia hiện giờ đã khiến cô ta phải ngửa đầu lên nhìn. Mà mấy ngày nay lại truyền ra tin tức, Lâm Phong một mình tru sát mười hai cường giả Huyền Vũ cảnh của Vạn Thú môn, trong đó có ba nhân vật có cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng ba cực kỳ hùng mạnh, lại lần nữa khiến Hoàng thành khiếp sợ.
Thậm chí sau đó, Vạn Thú môn từng tiến hành trả thù, nhưng lần này người của Vạn Thú môn sống sót trở về lại chỉ có phó môn chủ Đằng Vu Sơn. Sau đó Vạn Thú môn đã không có bất cứ động tĩnh gì, dường như đã quên đi mối thù hận ngút trời này.
Lâm Phong tru sát mười hai cường giả Huyền Vũ, bao gồm cả cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba, tin này khiến Lâm Thiên sợ ngây người. Bởi vì cô ta biết, Sở Triển Bằng trước khi bế quan cũng chỉ là cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng ba.
Lâm Phong có thể giết được ba hắn cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba, cuộc gặp sau đó không lâu, Sở Triển Bằng chẳng phải là không thể giết được Lâm Phong?
Lâm Phong tin rằng mối thù hận của cô ta kia chẳng thể nào báo được, cho nên cô ta đi đến nơi này, ngẩn người nhìn lên đỉnh tòa tháp tu luyện.
Đám đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện thấy Lâm Thiên thì có kẻ lộ ra ái mộ, nhưng cũng có vài thiếu nữ thì ghen ghét. Bởi vì Đại Bằng công tử nên người của Tuyết Nguyệt thánh viện đều nhận ra Lâm Thiên, lúc này Lâm Thiên tới tháp tu luyện hẳn là đợi Đại Bằng công tử.
– Ầm ầm!
Đột nhiên một cỗ khí tức mênh mông phóng xuống từ trên cao, yêu khí ngút trời, cuồn cuộn mà hùng mạnh.
Người đang đi lại bên dưới kia đều ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên không trung, ngay sau đó bọn họ đều giật mình ngẩn ra.
Lúc này giữa hư không, một bóng người bắn lên trời cao, giương đôi cánh thật lớn ra, một tiếng đại bàng kêu lên truyền tới từ đằng xa.
– Đúng là Đại Bằng công tử!
Mọi người khiếp sợ, chỉ thấy bóng đại bằng phóng lên cao kia lơ lửng giữa hư không, đôi cánh chim thật lớn chậm rãi vỗ, trên khuôn mặt tuấn lãng yêu dị kia hiện lên một nụ cười cuồng ngạo.
Đột phá rồi, Sở Triển Bằng hắn vừa đột phá trước tụ hội thiên tài, bước vào Huyền Vũ cảnh tầng bốn.
– Thiên Thiên!
Sở Triển Bằng thấy Lâm Thiên ở dưới tháp tu luyện, thân hình run lên, giương đôi cánh đại bàng ra lập tức bay ra hàng trăm mét. Sở Triển Bằng mang theo Lâm Thiên cùng bay lên hư không, đứng ở đó.
– Nhanh quá, Đại Bằng công tử đột phá rồi.
Mọi người lại khiếp sợ, Đại Bằng công tử với Huyền Vũ cảnh tầng bốn kia tất sẽ tỏa sáng trong cuộc tụ hội của các thiên tài, giành lấy vinh quang cho Tuyết Nguyệt thánh viện.
Như thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của mọi người, Sở Triển Bằng cười đầy ngạo nghễ. Lần trước ở Thiên Nhất học viện không giết được Lâm Phong, lần tụ hội này hắn nhất định sẽ lấy mạng Lâm Phong.
– Thiên Thiên, giờ ta đã bước vào Huyền Vũ cảnh tầng bốn, giết Lâm Phong là chuyện dễ dàng. Hãy chờ tin tốt của ta!
Sở Triển Bằng khẽ cười rồi nói. Lâm Thiên gật đầu, Đại Bằng công tử với tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn thì có lẽ giết Lâm Phong là không thành vấn đề, may là Sở Triển Bằng đã đột phá ở trong thời điểm trọng yếu này.
Lần này, tất cả người của Tuyết Nguyệt thánh viện đều ngạc nhiên và thán phục thiên phú khủng bố và thực lực hùng mạnh của Đại Bằng công tử, không ai biết rằng đêm qua ở Thiên Nhất học viện, cũng có một người đứng ở giữa hư không. Chẳng qua Đại Bằng công tử đứng ở giữa ban ngày, hưởng thụ mọi người sùng bái, mà trong bóng tối ở Thiên Nhất học viện kia, rất ít người có thể thấy rõ khuôn mặt của bóng người kia.
…
Cùng lúc đó, ở một nơi phong cảnh đẹp đẽ trong hoàng thành, trước thác nước, một người trẻ tuổi đứng đó, tay hắn có nắm lấy một thanh kiếm.
Lúc này, một cơn gió nhẹ thoảng qua trên người thanh niên. Hắn mở mắt ra, chút hàn quang sắc bén và yêu dị đến tận cùng lóe lên.
Song song, thân thể hắn bắn thẳng lên không trung, sau đó lại đảo ngược, đâm ra một kiếm.
Kiếm này như ánh sáng, lại như bóng dáng, thậm chí chỉ có thể thấy được một chùm sáng bắn ra, rồi sau đó một tiếng xùy xùy nho nhỏ vang lên. Ở trong đầm nước xuất hiện một cái hố, nhỏ bé đến mắt thường không thể nhìn thấy.
Thanh niên mỉm cười, thân thể lại vụt bay về trên mặt đất, ống tay áo bay phất phới, thản nhiên vô cùng.
– Ầm!
Một tiếng ầm ầm đột nhiên vang lên, nước trong đầm nước trước người thanh niên đột nhiên bắn vọt lên cao như một con suối phun, hóa thành màn mưa.
Màn nước cũng bắn tới thanh niên, song khi sắp bắn vào người thanh niên thì bị một dòng khí vô hình ngăn cản lại, không cách nào đi tiếp được nữa.
– Cực Quang kiếm thuật của sư huynh càng ngày càng lợi hại.
Một tiếng khen ngợi truyền đến, thanh niên hiện lên vẻ tự hào trên khuôn mặt, xoay người nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang đi tới kia.
– Sư muội, không lâu nữa sẽ có một trận tụ hội, lúc đó sẽ là lần đầu tiên Lăng Thiên ta bước vào giới võ chân chính, sao có thể không tăng thực lực lên để một trận chiến bay vọt lên trời cao.
Thanh niên nói với ngữ khí vô cùng cuồng ngạo, chí khí ngút trời. Tuyết Nguyệt chắc chắn sẽ có một chỗ cho hắn cắm dùi.
…
Cùng lúc đó, Hạo Nguyệt tông, Băng Tuyết sơn trang, một hàng người ngồi trên yêu thú, rầm rộ đi tới hoàng thành của Tuyết Nguyệt. Hơn nữa là tông chủ tự mình đi đến, mà người bọn họ mang theo, ngoài một vài vị trưởng lão tông môn ra thì là đệ tử hạch tâm có thiên phú cao nhất của tông môn.
Bọn họ đều hiểu rằng lần tụ hội này có ý nghĩa phi phàm, cho dù là với tông môn hay đệ tử thiên tài của tông môn thì đều là cơ hội. Mà dù có không nắm bắt được cơ hội này thì cũng có thể kiến thức thiên tài lớp lớp xuất hiện trên Tuyết Nguyệt, đó cũng là một lần rèn luyện, có thể kích cho đám hậu bối kia càng gắng tu luyện, biết chênh lệch lớn bao nhiêu thì mới có động lực mạnh mẽ để tiến lên.
Ngoài tông môn thì rất nhiều thế lực lớn nhỏ trong Tuyết Nguyệt đều nhận được tin, cùng với các lớp thanh niên đều bước lên con đường đến hoàng thành.
Nghe nói đại hội Tuyết Vực mười năm một lần sắp tới, nước Tuyết Nguyệt đã đến thời đại thiên tài tranh bá!
Chương 414: Huyền Cực Đan
Đối với tất cả mọi chuyện bên ngoài, Lâm Phong không hề biết. Điều hắn muốn làm thì đang làm, đó là nâng cao tu vi của bản thân, chỉ có thực lực hùng mạnh thì lời nói mới có trọng lượng.
Cách lần Vạn Thú môn đột kích kia đã vài ngày, Lâm Phong cũng nghe nói đám người Đằng Vu Sơn bị tập kích khi đang trên đường trở về, chỉ còn mình Đằng Vu Sơn sống sót. Mà người tập kích Đằng Vu Sơn là ai, Lâm Phong không biết, mà đến nay vẫn còn nghi hoặc.
Vì sao trên đường về mà đám Đằng Vu Sơn lại bị giết gần hết? Mà sau đó người của Vạn Thú môn lại chẳng dám đến gây chuyện với hắn nữa?
Chuyện này dường như có mối liên hệ nào đó, nhưng Lâm Phong có suy nghĩ thế nào thì cũng chẳng thể đoán được sự thật, nên cũng chẳng nghĩ gì thêm nữa.
Hiện giờ Lâm Phong không tiếp tục ở trong cổ bảo kia nữa mà là một mình sống trong một viện thật lớn trong Thiên Nhất học viện, đây là viện trưởng Thiên Nhất học viện tự mình nói, hơn nữa mọi người của Thiên Nhất học viện không ai có ý kiến gì.
Với thiên phú của Lâm Phong, không ai trong Thiên Nhất học viện này có thể sánh bằng. Mà thực lực của hắn, đừng nói là đệ tử, ngay cả giáo viên của Thiên Nhất học viện cũng rất ít người có thể so được với Lâm Phong.
Với địa vị của Lâm Phong ở Thiên Nhất học viện hiện giờ thì có một viện tư nhân cũng là chuyện rất bình thường.
Ở trong trang viên giữa viện kia, ngoài có đình viện, diễn võ trường, núi giả đình đài, phong cảnh rất đẹp. Ở trong cũng có phòng ở, phòng tu luyện, thậm chí còn có cả phòng để luyện đan hoặc luyện khí, đúng là khá đầy đủ.
Lúc Lâm Phong đang ở trong phòng luyện đan.
Ngoài Lâm Phong ra thì còn có Hỏa lão và Xích lão nữa. Ba người bọn họ đang vây quanh một lò đỉnh thật lớn, lò đỉnh này có phong cách khá cổ xưa, dường như đã rất lâu rồi.
Lò đỉnh thật lớn này đúng là Cửu Thiên Thương Long đỉnh mà Lâm Phong lấy được ở thành cổ Thiên Lạc.
Đương nhiên hiện giờ Lâm Phong cũng hiểu rằng Cửu Thiên Thương Long đỉnh này dường như là không hoàn chỉnh, nhưng dùng để luyện chế đan dược thì không có vấn đề.
Phía dưới Cửu Thiên Thương Long đỉnh, từng ngọn lửa hừng hực bốc lên, bao phủ cả lô đỉnh này lại.
Hỏa lão và Xích lão không có tham gia, mà chỉ nhìn Lâm Phong.
Lúc trước khi Lâm Phong ở thành Dương Châu, bọn họ chỉ giáo Lâm Phong luyện đan liền phát hiện trình độ và ngộ tính của Lâm Phong trên luyện đan, trừ đi chút chi tiết nho nhỏ ra thì Lâm Phong đã không cần bọn họ chỉ giáo nữa.
Lâm Phong vốn biết luyện đan, lại dựa vào lực lượng linh hồn hùng mạnh của hắn nên thuật luyện đan của Lâm Phong rất thực dụng, rất lợi hại.
Ở trên Cửu Thiên Thương Long đỉnh, một mùi thuốc nồng đậm phả ra, lượn lờ trên phòng luyện đan, dường như là sắp thành đan rồi.
Hỏa lão và Xích lão liếc nhau một cái, bọn họ đều thấy được vẻ kinh ngạc từ trong đôi mắt đối phương. Tốc độ luyện đan của Lâm Phong thật nhanh.
Lúc này Lâm Phong đang luyện chế một hoại Huyền đan hạ phẩm, Huyền Cực đan. Loại Huyền Cực đan này chính là dành riêng cho cường giả Linh Vũ cảnh đột phá tới Huyền Vũ cảnh. Nhậm Khinh Cuồng và ba vị thống lĩnh kia chính là dựa vào Huyền Cực đan này mà thuận lợi đột phá cảnh giới Huyền Vũ.
Huyền Cực đan hóa nguyên khí thành chân nguyên, khiến võ tu đột phá. Mỗi một viên đan dược đều có giá trị cực cao, dù sao thêm một viên Huyền Cực đan thì sẽ tăng xác suất tạo ra một vị cường giả Huyền Vũ cảnh lên rất nhiều. Đối với những người đang kẹt tại Linh Vũ cảnh đỉnh phong mà nói, đây đúng là thứ mà bọn họ mong muốn có được. Giá trị của viên đan dược này thậm chí còn hơn hẳn những đan dược có cấp bậc cao hơn nó.
Lâm Phong luyện chế Huyền Cực đan là vì Đoàn Phong và Lam Kiều. Hai người bọn họ cách Huyền Vũ cảnh không xa, nếu dùng Huyền Cực đan rồi sau đó trùng kích là có hy vọng bước vào Huyền Vũ cảnh rất lớn.
Như vậy bên cạnh hắn sẽ có thêm hai hắn cường giả Huyền Vũ cảnh, ít nhất là bọn họ cũng tự có thực lực để bảo vệ chính mình.
Linh hồn lực khủng bố bao phủ toàn bộ Cửu Thiên Thương Long đỉnh, từng sợi linh hồn xâm nhập vào bên trong lò đỉnh, cảm nhận được từng quá trình luyện chế đan dược. Hắn cũng dựa vào tình trạng bên trong để quyết định độ lửa mạnh hay yếu.
– Cửu hỏa, ra!
Lúc này, Lâm Phong quát lên một tiếng, ngọn lửa tản ra thành chín bông sen lửa, chia ra ở chín vị trí, điên cuồng thiêu đốt.
Chín bông sen lửa này độ lửa hoàn toàn giống nhau, từ từ dồn vào giữa. Trong lúc dồn vào giữa kia, dược liệu trong lò đỉnh cũng điên cuồng nén ép theo chín phương hướng.
Huyền Cực đan, cực ở trong đó chính là cực hạn, mà cửu chính là số lượng cực hạn, quân vương, hay còn gọi là ngôi cửu ngũ.
Bởi vậy phần lớn bảo vật và công pháp trong đại lục đều lấy cửu để đặt tên, Cửu Thiên Thương Long đỉnh có ý là chiếc đỉnh chí tôn, tôn quý trong các đỉnh.
Luyện chế Huyền Cực đan thì bước quan trọng nhất chính là cửu hỏa và nén, khiến dược liệu đã hòa tan kia ngưng lại, khiến cửu hỏa ngưng tụ một chỗ rồi dược vật dung hợp lại, đó là lúc đan thành.
– Thật lợi hại!
Hỏa lão và Xích lão không nhịn được mà kinh ngạc trong lòng, lấy linh hồn điều khiển cửu hỏa, hơn nữa không giống với khống chế chúng nó hoàn toàn. Đây chẳng hề đơn giản như vậy, mà có yêu cầu cực cao với lực khống chế linh hồn.
Nhưng sắc mặt Lâm Phong thì bình tĩnh, không có một chút phí sức nào, dường như là đang làm một chuyện rất bình thường. Mà cửu hỏa do Lâm Phong ngưng tụ ra là chín đóa hoa sen lửa hoàn toàn giống nhau, thứ này lại càng khó khống chế hơn cả cửu hỏa bình thường.
– Người này, đúng là không biết hắn làm thế nào mà được.
Nhị lão khẽ lắc đầu, Lâm Phong chính là quái vật, không chỉ có thiên phú kinh người trên võ đạo mà ở luyện đan thì cũng có tài nghệ như thế, nên biết rằng Lâm Phong mới có mười tám tuổi mà thôi.
Hỏa lão và Xích lão quả thật không dám nghĩ, nếu là Lâm Phong tới tuổi của bọn họ thì sẽ khủng bố đến thế nào.
Đương nhiên chắc chắn là lúc đó Lâm Phong đã sớm ra khỏi Tuyết Nguyệt, võ đài của Lâm Phong chắc chắn không chỉ giới hạn trong một nước Tuyết Nguyệt này.
Hỏa lão và Xích lão thả lỏng tinh thần, biết rằng Huyền Cực đan thành chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian. Với trình độ luyện đan hiện tại của Lâm Phong, luyện chế Huyền đan hạ phẩm cơ bản là không có vấn đề gì quá lớn, tỷ lệ thành đan sẽ rất cao.
Thuật luyện đan, linh hồn lực, cường độ ngọn lửa, Lâm Phong nắm giữ tất cả các yếu tố mà một Luyện Đan sư cần có, hơn nữa còn mạnh hơn Luyện Đan sư bình thường rất nhiều.
Mặt khác, Lâm Phong còn có được lò đỉnh luyện đan thượng cổ là Cửu Thiên Thương Long đỉnh.
Thực tế thì luyện chế HUyền Cực đan cũng rất thuận lợi. Khi mùi thuốc phủ kín khắp căn phòng luyện đan, ba hạt đan dược màu xanh trực tiếp nhảy ra khỏi miệng Cửu Thiên Thương Long đỉnh, tròn mà sáng bóng, vừa nhìn liền biết phẩm chất đan dược không hề tệ.
Lâm Phong giơ tay ra, chân nguyên lực trào ra, lập tức ba viên đan dược kia bay tới tay Lâm Phong, bị Lâm Phong nắm lấy.
Hỏa lão và Xích lão nhìn đan thành, tâm tình coi như là hoàn toàn thả lỏng, đi tới cạnh Lâm Phong rồi nhìn ba viên đan dược màu xanh trong lòng bàn tay Lâm Phong, lắc đầu một hồi.
– Ngươi cái tên nhóc này, đúng là có can đảm luyện.
Xích lão nói với vài phần bất đắc dĩ, dược liệu để luyện chế ra Huyền Cực đan này không hề dễ tìm, mà lão cũng chẳng còn mấy, Lâm Phong lại trực tiếp lấy đi luyện chế ba viên đan dược, chỉ có thể luyện được một lần, nếu thất bại thì toàn bộ dược liệu chẳng khác nào bị phế bỏ cả.
Lúc luyện chế, hai lão luôn rất cẩn thận, luyện từng viên từng viên một. Mà Lâm Phong này thì ngược lại, trực tiếp luyện cả ba viên.
– Lão quỷ, Lâm Phong luyện chế đan dược có phẩm chất cao hơn chúng ta đó.
Hỏa lão nói một câu, Xích lão gật đầu đồng ý. Huyền Cực đan mà Lâm Phong luyện chế ra kia còn tốt hơn so với bọn họ luyện chế.
– Đều là vì Cửu Thiên Thương Long đỉnh.
Lâm Phong khiêm tốn cười nói.Nguồn truyện audio
– Cho dù có do Cửu Thiên Thương Long đỉnh, thực lực của ngươi cũng không thể nghi ngờ. Ta và Hỏa lão quỷ đều nhìn thấy rõ.
Xích lão nói thẳng. Lâm Phong cũng không giải thích gì, chỉ nói:
– Hỏa lão, Xích lão, chúng ta ra ngoài thôi.
Lâm Phong thu Cửu Thiên Thương Long đỉnh vào rồi ba người cùng đi ra khỏi phòng luyện đan. Một tiếng gầm khẽ vang lên, hung thú Cùng Kỳ đứng ở trước mặt Lâm Phong, đôi mắt to lớn nhìn chằm chằm Lâm Phong với tia sáng hy vọng lóe lên trong ánh mắt.
– Ngươi cũng muốn ăn đan dược?
Lâm Phong nhìn Cùng Kỳ, hỏi.
– Grào…
Cùng Kỳ gầm gừ lên, hơi cúi thấp đầu xuống làm Lâm Phong không biết nói gì.
– Ngẩng đầu lên.
Lâm Phong nói một tiếng. Cùng Kỳ ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong mỉm cười rồi lấy một viên đan dược trực tiếp bắn ra. Cùng Kỳ sửng sốt rồi lập tức há miệng, nuốt Huyền Cực đan xuống.
Nhị lão đứng bên cạnh không biết nói gì hơn, phung phí của trời a, Lâm Phong thật quá lãng phí!
Chương 415: Đoàn Phong Thăng Cấp
Một viên Huyền Cực đan, Lâm Phong cũng không keo kiệt, nếu Cùng Kỳ muốn ăn thì cho nó ăn.
Huyền Cực đan chỉ có thể tạo ra một vị cường giả Huyền Vũ cảnh tầng một, mà Cùng Kỳ lại có thể dễ dàng giết chết kẻ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng một, thậm chí là cả tầng hai, giá trị của ai lớn hơn thì không cần nói cũng biết. Đối với điểm này, Lâm Phong cũng nhìn rõ, mà hắn cũng chẳng phải hạng người keo kiệt gì.
Nếu đã mang Cùng Kỳ ra thì cho nó là đồng bạn chân chính đi.
Cùng Kỳ ăn Huyền Cực đan rồi, hai tròng mắt phóng ra ánh sáng, lại gầm gừ một trận rồi lập tức bước đi, dường như là rất thỏa mãn, trông thân thể cao lớn của nó kia có vẻ khá buồn cười.
Lâm Phong nhìn Cùng Kỳ vừa đi vừa lắc lư thân mình, khẽ lắc đầu, rồi sau đó đi tìm Đoàn Phong và Lam Kiều.
…
Đoàn Phong nhận lấy Huyền Cực đan mà Lâm Phong đưa cho, hơi sửng sốt, nhìn Lâm Phong:
– Lâm Phong đại ca!
Huyền đan, loại đan dược này hắn cả sờ đến cũng chưa từng được chạm, nó quá trân quý.
– Đoàn Phong, đệ cảm thấy chừng nào mình có thể đột phá thì hãy dùng đan dược này, nó có thể giúp đệ một phần. Đương nhiên nếu đệ không muốn dùng thì cứ để lại, dựa vào năng lực của bản thân mà đột phá cũng được.
Lâm Phong khẽ cười nói. Nếu là người khác thì Lâm Phong sẽ không nói thêm câu sau, nhưng Đoàn Phong có được huyết mạch hoàng thất, mà thiên phú của hắn cũng rất mạnh, không có vướng bận, cũng không có tâm cơ, toàn tâm toàn ý tu luyện nên tu vi hắn đột phá rất nhanh. Hai năm qua, hắn từ một thiếu niên Khí Vũ cảnh đã đạt tới Linh Vũ cảnh đỉnh phong, cách Huyền Vũ cảnh chỉ còn một bước ngắn ngủi.
– Thiên phú của Đoàn Phong không hề thua kém đám công tử kia, chỉ là đến giờ chưa ai phát hiện ra mà thôi.
Lâm Phong thầm nhủ một tiếng, Đoàn Phong vẫn luôn đi theo hắn, trên người cũng chẳng hề có ngạo khí gì, hành sự khiêm tốn nội liễm, hơn nữa chưa từng cho rằng mình có thiên phú cao hoặc thực lực mạnh, mà là không ngừng muốn tiến lên từng bước một. Điều này khiến rất ít người biết Thiên Nhất học viện lại có một nhân vật như hắn, đương nhiên cũng vì thế mà hắn mới có thể yên tĩnh tu luyện, dốc toàn bộ tinh thần vào trong tu luyện.
Có lẽ với thiên phú và tính bền bỉ của mình, có khi một ngày nào đó Đoàn Phong sẽ cho người khác một sự kinh ngạc rất lớn.
– Thôi đệ cứ dùng, đệ cảm thấy giờ đệ có thể đột phá được rồi.
Đoàn Phong ngẫm nghĩ một lát rồi mở miệng nói. Lâm Phong giật mình, ngạc nhiên vô cùng.
– Đoàn Phong, đệ chắc chắn chứ?
Lâm Phong không nhịn được hỏi lại, đại đa số đan dược mà ăn vào lần đầu tiên thì sau này hiệu quả sẽ không còn lớn nữa, trừ phi là dan dược chữa thương hoặc một vài đan dược đặc thù khác.
Đoàn Phong trùng kích cảnh giới Huyền Vũ cảnh, nếu thất bại thì về sau dùng Huyền Cực đan cũng sẽ không có tác dụng nữa.
Cứ như vậy sẽ không chỉ tổn thất một viên đan dược mà đồng thời còn đả kích đến sự tự tin của Đoàn Phong.
– Lâm Phong đại ca, có lẽ sẽ không sao đâu.
Đoàn Phong nhìn Lâm Phong, gật đầu.
Lâm Phong im lặng một lát rồi nói:
– Được rồi, giờ đệ hãy trùng kích Huyền Vũ cảnh đi, ta ở bên hộ pháp cho đệ.
– Vâng, vậy làm phiền huynh.
Đoàn Phong nói xong liền trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, khiến Lâm Phong chẳng biết nói gì.
Thằng nhóc này đúng thật là quá tùy ý, hơn nữa còn hoàn toàn tín nhiệm vào hắn.
Đoàn Phong tiến vào trạng thái tu luyện cũng rất nhanh, đặt một ít nguyên thạch ở cạnh người rồi là hắn trực tiếp nuốt Huyền Cực đan vào, rồi lập tức vận chuyển công pháp, hút thiên địa nguyên khí.
Lâm Phong đứng ở một bên, yên lặng nhìn Đoàn Phong tu luyện. Lúc này trên người Đoàn Phong như có một quầng sáng vàng lúc ẩn lúc hiện, khá là kỳ dị, trong đó còn mang theo khí tức bá đạo quân lâm thiên hạ.
– Đoàn Phong tu luyện công pháp gì nhỉ?
Lâm Phong phát hiện ra hắn quá ít chú ý tới Đoàn Phong, Đoàn Phong muốn từ Linh Vũ cảnh bước vào Huyền Vũ cảnh thì đầu tiên là không thể thiếu công pháp. Nhưng Đoàn Phong vốn chưa từng nhắc đến hai chữ công pháp, hơn nữa dường như rất tự tin khi đột phá Huyền Vũ cảnh.
– Xem ra công pháp mà Đoàn Phong tu luyện cũng không đơn giản.
Lâm Phong thầm nói, lúc tu luyện lại có khí tức quân lâm bá đạo vụt lóe, loại công pháp này sao có thể bình thường cho được. Tốc độ tu luyện của Đoàn Phong nhanh như vậy hẳn là có liên quan đến công pháp mà hắn tu luyện.
Thiên địa nguyên khí trong nguyên thạch và không gian bị Đoàn Phong cuồn cuộn hấp thu, hình thành một vòng xoáy nguyên khí quanh người Đoàn Phong, ngày càng khủng bố.
– Đây là công pháp Địa phẩm trở lên, không ngờ Đoàn Phong lại có được công pháp khủng bố bậc này.
Lâm Phong hơi ngẩn ra.
Tốc độ khi một người hút nguyên khí là có thể nhìn ra được công pháp mạnh yếu thế nào, mà tốc độ hấp thu thiên địa nguyên khí của Đoàn Phong quá khủng bố, không kém hắn chút nào. Công pháp mà Đoàn Phong tu luyện kia rất lợi hại, ít nhất hẳn là Địa cấp hạ phẩm.
Nên biết rằng hiện giờ Lâm Phong tu luyện Đại Nhật Phần Thiên kinh, đó cũng chỉ là Địa cấp hạ phẩm, thành ra điều này sao không thể khiến Lâm Phong khiếp sợ.
Nhưng Lâm Phong có thể khẳng định rằng Lâm Phong không thể nào cố ý lừa gạt hắn, nếu hắn muốn giấu thì đã không tu luyện ngay trước mặt hắn, triển lộ công pháp ra. Đoàn Phong vốn chẳng có chút tâm cơ nào.
Nhưng công pháp của Đoàn Phong kia lấy từ đâu ra?
– Xem ra chỉ có thể chờ Đoàn Phong tu luyện xong rồi hỏi đệ ấy.
Lâm Phong thầm nghĩ, đứng bên cạnh nhìn Đoàn Phong điên cuồng cắn nuốt thiên địa nguyên khí.
Ở xung quanh Đoàn Phong, vòng xoáy nguyên khí khủng bố kia dường như nhanh chóng hóa thành tinh thể, hoàn toàn bao phủ lấy Đoàn Phong ở bên trong, ngay cả diện mạo cũng không nhìn thấy nữa.
– Nguyên khí ngưng tinh, sắp hóa lỏng thành chân nguyên rồi.
Lâm Phong phát hiện ra mình vẫn xem nhẹ Đoàn Phong, cho dù là tu luyện công pháp hay thiên phú tu luyện thì hắn đều đánh giá thấp.
Trong một thời gian ngắn ngủi, Đoàn Phong đã có dấu hiệu đột phá, bước vào Huyền Vũ cảnh.
Một dòng nguyên khí khủng bố điên cuồng chảy ra, khí tức mênh mông lấy Đoàn Phong làm trung tâm nhanh chóng tản ra bốn phía.
Một lát sau, xung quanh nơi đây xuất hiện rất nhiều người, Hỏa lão, Xích lão, Lam Kiều, Tĩnh Vân, hắn Tuyết đều xuất hiện ở đây, kinh ngạc nhìn Đoàn Phong trông như đang ở giữa kén tằm kia.
Tĩnh Vân há hốc miệng, đôi mắt xinh đẹp kia hiện lên vẻ khiếp sợ. Đoàn Phong sắp đột phá? Sắp bước vào Huyền Vũ cảnh?
Đây đúng là khó có thể tin tưởng được, Huyền Vũ cảnh sao có thể dễ dàng đột phá đến như vậy!
– Xem ra viên Huyền Cực đan này cũng là lãng phí rồi.
Lâm Phong thầm nhủ một tiếng, mặc dù không cần Huyền Cực đan thì Đoàn Phong vẫn có thể đột phá, đó chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Đương nhiên đây cũng không thể nói là lãng phí, ít nhất thì giờ phút này Lâm Phong biết rằng Đoàn Phong không hề tầm thường.
Nương theo từng dòng thiên địa nguyên khí đang tràn vào trong thân thể Đoàn Phong kia, quanh người Đoàn Phong, một cỗ chân nguyên lực xuất hiện, đâm rách cái kén kia, cực kỳ sắc bén.
Đột phá, đây là dấu hiệu sắp đột phá.
Ầm ầm!
Một khí tức đáng sợ tản ra từ người Đoàn Phong, sau lưng Đoàn Phong chợt lóe lên mấy cánh cửa tối om, đó chính là Vũ hồn của Đoàn Phong, Phong Ấn Chi Môn.
Không chỉ như vậy, theo những tiếng keng keng vang lên, từng Phong Ấn Chi Môn không ngừng xuất hiện, thẳng đến cánh cửa thứ năm hiện lên thì mới ngừng lại.
Đoàn Phong lại có được năm Phong Ấn Chi Môn, thật đáng sợ.
Đồng thời chân nguyên sắc bén phóng lên cao, sau đó khi Đoàn Phong mở mắt ra, thiên địa nguyên khí trong người hắn cuối cùng hóa thành chân nguyên lực. Cả người hắn đều lượn lờ một tầng ánh sáng chân nguyên.
Ánh sáng vụt tắt, Đoàn Phong thấy trước mặt mình có rất nhiều người thì sửng sốt, lập tức cười nói với Lâm Phong:
– Lâm Phong đại ca, đệ đột phá rồi. Giờ đệ đã đạt tới cảnh giới Huyền Vũ rồi.
Trong lời nói đó tràn ngập vui mừng, như thể là muốn cùng Lâm Phong sẻ chia niềm vui đó với mình.
Lâm Phong gật đầu rồi bước tới trước Đoàn Phong, nói:
– Tốt, Đoàn Phong, không ngờ thiên phú của đệ lại khủng bố như vậy.
– Đâu có!truyện ma
Nghe Lâm Phong khích lệ, Đoàn Phong hơi ngượng ngùng, cúi đầu xuống.
– Đoàn Phong, công pháp đệ tu luyện là gì, lấy từ đâu?
Lâm Phong lơ đãng hỏi, thực sự không phải hắn muốn thăm dò tất cả về Đoàn Phong, mà thực sự chuyện này khá kỳ quái. Từ khi đi ra khỏi trấn nhỏ, Đoàn Phong liền theo hắn, sao có thể có được công pháp mạnh đến vậy, nếu Đoàn Phong thực để ý thì đã không tu luyện ngay trước mặt hắn, bởi vậy Lâm Phong hỏi câu này cũng rất thản nhiên.