Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 70 [Chương 346 đến 350]
❮ sautiếp ❯Chương 346: U Minh Hỏa
– Không đúng, sao có thể liên quan đến Lâm Phong được?
Mọi người nhanh chóng bác bỏ suy đoán trong lòng. Chủ nhân sau lưng của Tương Tư Lâm là ai chứ, mà Lâm Phong nghe nói là nhân sĩ của thành Dương Châu, căn bản không có mối liên hệ nào.
Có lẽ người của Tương Tư Lâm ra tay là vì không ưa sự bá đạo kiêu ngạo của Vũ Cừu, dù sao con người đều có tâm tính đồng tình với kẻ yếu, người của Tương Tư Lâm đồng tình với Lâm Phong cũng là rất bình thường.
Rất nhiều người nhìn Vũ Cừu, nhìn hắn hơi thở yếu ớt, tóc tai rối bù, bọn họ đều lộ ra chút đồng tình và thương hại. Đường đường Tam gia của Vũ gia, cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bốn, nói vẫn lạc liền vẫn lạc, nay Vũ Cừu đã là phế nhân.
Một tên phế nhân chẳng những mất đi tư cách cuồng ngạo mà cũng không bảo vệ được địa vị của mình ở Vũ gia nữa. Hơn nữa bởi vì thất sách của hắn mà hại chết Vũ Thiên Hành, có khi Vũ Cừu còn bị Vũ gia giáng tội. Lúc này đây, Vũ Cừu hoàn toàn xong rồi, nhân sinh đã chấm dứt, không còn bất cứ hy vọng nào nữa.
Tạo hóa chính là trêu người như vậy, bất luận là ngươi mạnh thế nào, chỉ cần chọc giận người còn mạnh hơn ngươi thì ngươi có là rồng cũng phải biến thành trùng.
Cho nên võ tu trong đại lục không ngừng theo đuổi cảnh giới cao hơn, mạnh hơn, chính là để không bị kẻ khác nắm vận mệnh của mình trong tay, mà là nắm sự sống cái chết của kẻ khác, mới có thể chân chính nhìn xuống đất trời.
Vũ Cừu đương nhiên cũng biết mình xong rồi, nhìn bóng dáng Lâm Phong ở giữa không trung kia, tâm hắn vô cùng đau đớn, vì sao hắn còn không giết Lâm Phong lại chọc giận người của Tương Tư Lâm ngay lúc đó để rồi bị phế sạch tu vi.
Hắn hận, vô cùng hận Lâm Phong. Hắn cũng hối hận, nếu hắn không đến Tương Tư Lâm giết Lâm Phong thì tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Hắn còn hận kẻ đã ngầm tiết lộ tin tức cho hắn, nói cho hắn biết Vũ Thiên Hành sẽ gặp nguy hiểm ở Tương Tư Lâm, Vũ Cừu thậm chí còn hoài nghi tin này là thật hay giả. Khi hắn đến đây, tận mắt thấy Lâm Phong, hắn còn muốn cảm ơn người kia. Nhưng lúc này đây, Vũ Cừu hắn lại cảm thấy như mình rơi vào một vòng xoáy âm mưu, hãm sâu vào trong, vĩnh viễn không có ngày xoay mình nữa.
Đến bây giờ, Vũ Cừu còn không biết là ai tiết lộ tin tức cho hắn.
Vũ Cừu chuyển mắt nhìn sang đám người đang đứng xem, cuối cùng hắn nhìn vị nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai.
Nơi này, dường như chỉ có hắn và Đoàn Hân Diệp là quen thuộc với Lâm Phong, vậy tại sao Lâm Phong lại xuất hiện ở Tương Tư Lâm?
Vũ Cừu bắt đầu hoài nghi Đoàn Vô Nhai.
Dường như là nhận ra điều gì, Đoàn Vô Nhai quay sang thì nhìn thấy Vũ Cừu đang ngồi dưới đất, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, cười nhạt nói:
– Tương Tư Lâm đã hạ lệnh trục khách rồi, sao Vũ tam thúc còn chưa đi?
Nhìn nụ cười đó, Vũ Cừu run lên, là hắn, nhất định là Đoàn Vô Nhai. Khóe miệng hơi giật giật, trong mắt Vũ Cừu lộ ra hận ý vô cùng đậm.
Thấy hận ý trong mắt Vũ Cừu, Đoàn Vô Nhai vẫn mỉm cười, nói:
– Vũ tam thúc, lúc nên buông mặt mũi thì nên buông, quá cứng sẽ dễ gãy, quá kiêu ngạo cũng rất dễ chết.
Vũ Cừu nghe lời nói đầy thâm ý của Đoàn Vô Nhai thì càng khẳng định là do Đoàn Vô Nhai, dường như Đoàn Vô Nhai đã tính kế hết rồi. Lời của Đoàn Vô Nhai không thể nghi ngờ là nói lúc trước hắn quá kiêu ngạo, vài lần không nể mặt Đoàn Vô Nhai nên mới có kết cục ngày hôm nay.
Nhưng sao Đoàn Vô Nhai có thể dự liệu được là người của Tương Tư Lâm sẽ ra tay? Người của Tương Tư Lâm không có khả năng nghe lệnh Đoàn Vô Nhai được.
– Ngươi thật âm hiểm!Chi Kiếp – Nhất Kiếp – Vạn Kiếp …Một quyển Đạo Nguyên Chân Giải, giấu giếm đại đạo huyền cơ, một thuật thôi diễn vạn pháp, ba ngàn đại đạo tại ngực…. Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Vũ Cừu lạnh lùng nói, khiến Đoàn Vô Nhai híp mắt lại, thản nhiên nói:
– Vũ tam thúc, ta vẫn luôn tôn kính ngươi, gọi ngươi một tiếng Tam thúc, ngươi lại nhục mạ ta như thế là có ý gì?
– Vô liêm sỉ! Đoàn Vô Nhai, đường đường nhị hoàng tử mà không ngờ lại là một tên tiểu nhân âm hiểm, vô liêm sỉ đến cực điểm.
Vũ Cừu nhục mạ ác độc, nhìn chằm chằm Đoàn Vô Nhai. Nhưng đúng lúc này, một tiếng rít truyền ra khiến không gian như ngưng lại. Ánh mắt Vũ Cừu đột nhiên cứng ngắc lại, mang theo vẻ thống khổ, mà cổ họng hắn thì bị một thanh trường thương cắm vào, mất mạng ngay lập tức.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều sợ run, chết rồi, Vũ Cừu cứ thế chết, bị giết ngay tại chỗ.
– Sỉ nhục điện hạ, đáng chết!
Tên áo đen vừa xuất hiện kia lạnh lùng nói rồi lập tức quỳ một chân xuống đất với Đoàn Vô Nhai, cung kính nói:
– Vũ Cừu nhục nhã điện hạ, thuộc hạ tự chủ trương giết chết hắn, xin điện hạ trách phạt.
– To gan!
Đoàn Vô Nhai giận dữ quát lên, lạnh lùng nói:
– Vũ tam thúc chỉ là nhất thời xúc động, sao ngươi có thể giết chết Vũ tam thúc, ngươi khiến ta giải thích thế nào đây!!
– Chuyện này là thuộc hạ tự chủ trương, thuộc hạ nguyện ý gánh tất cả trách nhiệm, đưa thi thể Vũ Cừu về Vũ gia, để mặc cho Vũ gia xử trí.
Người kia nói rất bình tĩnh, không hề hơi dao động nào như đang nói một chuyện rất bình thường.
Đoàn Vô Nhai do dự một lát rồi thở dài, nói:
– Cũng chỉ có thể như vậy! Ngươi đưa Vũ tam thúc về Vũ gia đi, về phần Vũ gia xử trí ngươi thế nào, ngươi không được phản kháng.
– Vâng, điện hạ.
Người nọ gật đầu rồi lập tức dùng thương nhấc thi thể Vũ Cừu rời đi, khiến mọi người lại sợ run người.
Có thật là hắn đi tạ tội chứ không phải là đi nói cho người của Vũ gia rằng đây là kết cục của việc đắc tội nhị hoàng tử điện hạ?
Mọi người nhìn Đoàn Vô Nhai mà thấy lạnh cả người, vị nhị hoàng tử điện hạ luôn hòa khí này dần hiển lộ mặt bá đạo của hắn với mọi người, có lẽ cảnh này là diễn cho bọn họ xem.
Phải chọn đội, phải chọn cho vững, nếu không thì kết cục cũng giống Vũ Cừu, chết!
Đoàn Vô Nhai quay sang như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhìn Lâm Phong trong không trung kia, trong ánh mắt hiện lên chút thần sắc khác thường. Lúc này Lâm Phong bình tĩnh đứng giữa hư không, khí tức toàn thân cực kỳ vững vàng, không hề hơi dấu hiệu bị thương nào, hơn nữa cho dù là người không bị thương gì thì khí tức rất khó để vững vàng tới mức này.
Dường như Lâm Phong đã tiến vào một trạng thái đặc thù nào đó, cảm giác như là đang tu luyện.
Mọi người đều ngẩng lên nhìn Lâm Phong với vẻ mặt quái dị. Lâm Phong dường như đã cắt đứt liên hệ với ngoại giới, không biết gì cả, ngay cả chuyện vừa rồi Vũ Cừu suýt chút nữa thì giết hắn cũng không biết. Lâm Phong hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.
Thế giới u tối kia, thế giới của riêng Lâm Phong, Thiên Thư đong đưa giữa không trung, ánh sáng nhiều màu sắc nâng Thiên Thư lên.
Lúc này tinh thần Lâm Phong hoàn toàn đều tập trung vào Thiên Thư, mà trang thứ ba của Thiên Thư cũng mở ra một khe hở, không ngừng rung rung.
– Mở!
Lâm Phong chợt quát lên ở trong lòng, toàn bộ sức mạnh tinh thần đều dốc xuống Thiên Thư, nhất thời trang thứ ba rốt cuộc động.
Lúc này đây đã không có ánh sáng rực rỡ, không có kiếm quang chói mắt, chỉ có khí tức khiến lòng người sợ hãi, khí tức thuộc về hủy diệt.
Khi trang thứ ba hoàn toàn mở ra, ở trên đó cũng lơ lửng một thứ, đó là ngọn lửa màu đen, màu đen khiến tâm linh con người đều run lên, giống như là ma thần của địa ngục.
Trên không của tờ thứ hai Thiên Thư là một thanh kiếm tràn ngập sát ý, thanh kiếm của chiến ý, thanh kiếm màu đen, mà còn lấy chiến ý làm chủ đạo.
Mà trên không trang này lại lơ lửng một ngọn lửa, không hề hừng hực bốc cháy mà thậm chí có vẻ lặng lẽ, không hề tỏa ra khí tức, nhưng chính loại yên lặng này lại khiến người ta cảm thấy kinh khủng. Ngọn lửa yên lặng này hệt như đến từ u minh địa ngục, lặng yên không chút tiếng động, lại chấn động tâm người.
– U Minh hỏa!
Trong lòng Lâm Phong vang lên một giọng nói, lúc thanh kiếm kia xuất hiện, trong lòng Lâm Phong vang lên tiếng thanh kiếm chiến thần, mà khi ngọn lửa này hiện thân thì Lâm Phong lại cảm thấy nó là U Minh hỏa.
Ngọn lửa tới từ Địa ngục, tới từ U Minh.
– Thiên Chiếu Vũ hồn này, dường như mỗi một lần phải dùng ngoại lực mới có thể mở ra trang giấy, mà mỗi một trang lại ẩn chứa thứ độc đáo, giao cho ta năng lực bất phàm.
Lâm Phong thầm nghĩ. Khi Thiên Chiếu Vũ hồn mở ra, cho hắn con mắt Thiên Chiếu với ngộ tính khủng bố, mà tờ thứ hai của Thiên Thư mở ra lại là một thanh kiếm có thể khiến hắn không ngừng lĩnh ngộ, mỗi một lần lĩnh ngộ đều khiến hắn hiểu kiếm sâu sắc hơn.
Còn lần này, Thiên Thư mở ra trang thứ ba, U Minh hỏa xuất hiện, không biết là sẽ mạnh như nào.
Lúc này mọi người vẫn nhìn chăm chú vào Lâm Phong, cuối cùng bọn họ thấy Lâm Phong động. Ngay sau đó, Lâm Phong mở mắt ra, một ngọn lửa màu đen lóe lên trong con mắt khiến mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo ngay lập tức, giống như có một hơi thở đến từ u minh, quá lạnh, lòng bọn họ cũng run rẩy mãnh liệt.
Chương 347: Hắc Liên
Nhưng ngọn lửa màu đen tịch diệt này chỉ xuất hiện trong đôi mắt Lâm Phong giây lát rồi biến mất, ánh mắt hắn khôi phục vẻ bình thường, liếc mọi người một cái thì sững người ra.
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn hắn, mà Vũ Cừu thì đã không thấy đâu nữa.
– Xảy ra chuyện gì vậy?
Lâm Phong híp mắt lại, vừa rồi hắn dường như thấy được bốn dải lụa màu xuất hiện, rồi lập tức đắm chìm toàn bộ tinh thần vào trên Thiên Thư, chuyện xảy ra sau đó hắn hoàn toàn không biết gì cả.
– Khụ khụ!
Lâm Phong ho khan một tiếng, chân nguyên dưới chân càng lúc càng yếu, thậm chí khó có thể chống đỡ được thân hình hắn. Lâm Phong run run hạ xuống dưới, đi tới cạnh Lam Kiều rồi hỏi:
– Vũ Cừu đâu rồi?
– Chết rồi!
Lam Kiều nhìn Lâm Phong với ánh mắt khá quái dị, tên này ở thời khắc sinh tử mà lại quên mất Vũ Cừu, đứng đó tu luyện, đúng là quái thai.
– Vừa nãy có bốn nữ tử xuất hiện, phế bỏ Vũ Cừu, không cho phép người của Vũ gia đặt chân vào Tương Tư Lâm nửa bước. Mà Vũ Cừu thì đã chết, bị người của hắn giết chết rồi.
Lâm Phong nhìn Đoàn Vô Nhai một cái, Lâm Phong giật mình, Vũ Cừu muốn giết hắn nhưng chính hắn lại chết, điều này thật khiến Lâm Phong bất ngờ. Hắn vốn tưởng rằng Đoàn Vô Nhai mời hắn là nắm chắc Lâm Phong không việc gì, sự thật quả đúng như vậy, hắn vẫn còn đứng đây, nhưng hắn không ngờ Vũ Cừu lại chết.
Còn bốn nữ tử mà Lam Kiều nói kia, bọn họ không cho phép người của Vũ gia bước chân vào Tương Tư Lâm, chứng tỏ rằng các nàng đại diện cho Tương Tư Lâm chứ không phải là Đoàn Vô Nhai. Nhưng vì sao các nàng phải cứu hắn, phế bỏ Vũ Cừu, chẳng lẽ là vì Đoàn Vô Nhai?
– Lâm Phong, ngươi thật lợi hại!
Đoàn Vô Nhai mỉm cười với Lâm Phong. Tên này ở cái lúc Vũ Cừu sắp giết hắn lại đi đắm chìm vào trạng thái tu luyện, quả đúng là quái thai, thảo nào thiên phú của hắn lại khủng bố như thế.
Lâm Phong nhìn Đoàn Vô Nhai, suy nghĩ, ở đây có rất nhiều thứ hắn không nhìn thấu.
Vì sao Đoàn Vô Nhai lại mời hắn tới đây, có phải là vì muốn hắn và Vũ Thiên Hành chạm mặt, muốn hắn giết Vũ Thiên Hành, nhưng mục đích của hắn là gì?
Còn có Vũ Cừu nữa, sao hắn lại xuất hiện đúng lúc chỉ mành treo chuông, ở cái thời điểm mà hắn sắp giết Vũ Thiên Hành, chẳng lẽ Vũ Cừu có thể đoán được là Vũ Thiên Hành gặp nguy hiểm ư?
Cuối cùng là bốn nữ tử kia, họ là ai? Tại sao lại phải cứu mình, phế bỏ Vũ Cừu?
Những chuyện này khiến Lâm Phong nghi hoặc, nghĩ mãi không ra.
– Lâm Phong, cho ngươi nè!
Lúc này Đoàn Hân Diệp bước đến, đưa một bình sứ tinh xảo cho Lâm Phong.
Lâm Phong sửng sốt, hỏi:
– Đây là?
– Dùng để chữa thương.
Đoàn Hân Diệp cười nói. Đoàn Vô Nhai cũng hơi nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia sáng.
Lâm Phong cảm nhận được sự khác thường của Đoàn Vô Nhai, hắn nhận ra thứ trong bình sứ này nhất định là bất phàm.
– Công chúa, thương thế của ta không quá nặng, khôi phục một phen là được rồi.
Lâm Phong từ chối.
– Ngươi lại gọi ta là công chúa rồi!
Đoàn Hân Diệp u oán liếc Lâm Phong một cái khiến Lâm Phong run lên, nói:
– Xin lỗi, Hân Diệp!
– Vậy ngươi nhận lấy nó đi, ta sẽ tha thứ cho ngươi!
Đoàn Hân Diệp đưa bình sứ tới trước người Lâm Phong, nhìn hắn rồi nói.
Lâm Phong không biết làm sao, đành nhận lấy, mở ra thì trong có chín viên thuốc màu vàng, tỏa ra dược hương nhàn nhạt, đây là mùi của đan dược.
Lâm Phong đổ một viên ra rồi trực tiếp dùng, nhất thời một luồng khí tức thanh lương di chuyển theo kinh mạch, phủ lên lục phủ ngũ tạng, khiến khí huyết càng thêm dồi dào mãnh liệt. Lâm Phong thậm chí còn cảm thấy mỗi một tế bào trên người mình đều động, thương thế đang nhanh chóng bình phục.
– Dược hiệu này thật mạnh!
Lâm Phong thầm than một tiếng, đan dược này nhất định là rất trân quý.
– Hân Diệp, một viên là đủ để chữa khỏi thương thế của ta rồi, những viên còn lại cô giữ đi.
Lâm Phong đậy bình sứ lại rồi bắt lấy tay Đoàn Hân Diệp, nhét bình sứ vào trong bàn tay nàng.
Đoàn Hân Diệp trợn mắt nhìn Lâm Phong một cái, đành phải nhận lấy bình sứ. Đan dược này chính là thánh phẩm chữa thương, là Huyền đan trung phẩm, đúng là chỉ cần một viên để trị liệu thương thế cho Lâm Phong.
Nguyệt Thiên Thần ở bên cạnh lạnh lùng liếc Lâm Phong, thấy thái độ của Đoàn Hân Diệp với Lâm Phong, hắn chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, hận không thể giết Lâm Phong ngay lập tức. Thật đáng giận, vừa rồi Vũ Cừu lại không giết được Lâm Phong, chỉ có thể trách bốn người kia xuất hiện rất không đúng lúc, chỉ cần thêm một bước nữa là Lâm Phong chết rồi.
Lâm Phong có cảm giác cực kỳ sâu sắc, sát ý lộ ra trong mắt Nguyệt Thiên Thần kia hắn lập tức nhận ra, hắn quay sang nhìn Nguyệt Thiên Thần, hàn quang lóe lên trong mắt. Nhất thời, Nguyệt Thiên Thần cảm thấy run sợ trong lòng, lại không dám nhìn thẳng với Lâm Phong mà cúi đầu xuống, ngay cả nhìn Lâm Phong cũng không dám.
Lâm Phong giết Vũ Thiên Hành, nếu chọc giận hắn, hắn cũng dám giết mình, tên này chính là một thằng điên.
– Rác rưởi!
Lâm Phong phun ra một câu. Nghe được câu đó Nguyệt Thiên Thần run rẩy cả người, sắc mặt đỏ bừng lên.
Rác rưởi, ngày xưa hắn cao cao tại thượng, tự nhận là người của Nguyệt gia nên không thèm để Lâm Phong vào mắt, cho Lâm Phong chỉ là một con kiến tí hin, nhưng nay Lâm Phong lại nhục nhã hắn là rác rưởi ngay trước mặt mọi người mà hắn không dám phản bác, thậm chí một ánh mắt của Lâm Phong khiến hắn sợ hãi, không dám nhìn thẳng. Hôm nay ở trước mặt Lâm Phong, hắn căn bản là không ngẩng đầu lên được.
Thật bi ai, nhưng đây chính là sự thật.
– Hân Diệp, điện hạ, ta còn có việc, cáo từ trước.
Lâm Phong quay sang nhìn Đoàn Hân Diệp và Đoàn Vô Nhai, chào một tiếng.
Đoàn Hân Diệp mở miệng như muốn nói gì đó, lại không biết dùng lý do gì để giữa hắn lại. Đoàn Vô Nhai thì mỉm cười gật đầu, nói:
– Đi đi, làn sau ta lại mời ngươi tới uống vài chén!
– Vâng!
Lâm Phong gật đầu rồi lập tức xoay người đi ra khỏi Tương Tư Lâm, mà Lam Kiều cũng theo sát phía sau hắn.
– Ngươi đúng là rải tình khắp nơi nha!
Lam Kiều đuổi kịp bước chân của Lâm Phong, đi song song với hắn rồi liếc Lâm Phong một cái, trong giọng nói mang theo vài phần khác thường.
– Cô tính sao?
Lâm Phong nhìn Lam Kiều rồi nói, Lam Kiều khựng người lại, nàng thì tính là gì?
Đông Lăng sau khi trải qua lửa thiêu đốt đã thành một mảnh đất cháy đen, không có bất kỳ ngọn cỏ nào sống sót được ở nơi này. Một thanh niên tuấn tú đi lên đỉnh Đông Lăng, đứng đón lấy ánh nắng mặt trời gay gắt, ánh mặt trời chiếu xuống người hắn lại hóa thành một quầng sáng ngọn lửa quấn quanh cơ thể hắn, vô cùng rực rỡ và chói mắt.
Thanh niên bước lên đỉnh Đông Lăng này chính là Lâm Phong, nơi này là một nơi vô cùng tốt để hứng ánh sáng, là nơi tuyệt hảo để tu luyện Đại Nhật Phần Thiên kinh.
Nhắm mắt lại, Lâm Phong vận chuyển Đại Nhật Phần Thiên kinh, ánh nắng chiếu lên người hắn kia không ngừng dung nhập vào cơ thể, chỉ một lát sau, Lâm Phong đã như đắm chìm trong ngọn lửa rực rỡ lộng lẫy.
Nhưng lúc này Lâm Phong lại tiến vào trong thế giới hắc ám kia, ở trong bóng tối, ánh sáng của Thiên Thư kia rực rỡ là thế, mà ngọn lửa màu đen lơ lửng trên Thiên Thư kia lại chấn động lòng người như thế.
Lâm Phong hoàn toàn chìm đắm toàn bộ tinh thần vào trong ngọn lửa này, lẳng lặng tĩnh ngộ, tất cả những gì nghĩ đến chỉ là U Minh hỏa.
Một khí tức hủy diệt tràn ra từ trên người Lâm Phong, hắn lãnh, rét lạnh, ý hủy diệt này đến từ u minh.
Đồng thời, ở trên người Lâm Phong, một dòng khí màu đen cũng tràn ra, dương hỏa lóe ra trên người hắn đều bị màu đen này ăn mòn thành ngọn lửa hắc ám.
Khủng bố hơn là ngọn lửa hắc ám này đang không ngừng lan tràn tới mỗi một chỗ trên thân thể Lâm Phong. Qua một lúc, Thái dương hỏa trên người Lâm Phong đã hóa thành ngọn lửa màu đen, lúc này Lâm Phong đắm chìm trong ngọn lửa hủy diệt, hệt như một vị Hỏa diễm ma thần Địa ngục, khủng bố vô cùng.
– Ý cảnh, đây là ý cảnh, U Minh hỏa và Thái Dương hỏa quả nhiên là có thể chuyển hóa.
Lâm Phong rùng mình, chân nguyên lực lại có thể hóa thành ngọn lửa, mà hiểu được U Minh hỏa, lĩnh ngộ ý cảnh trong đó là có thể khiến Thái Dương hỏa trên người chuyển hóa thành U Minh hỏa hủy diệt. Nhưng ngọn lửa hắc ám hừng hực cháy trên người Lâm Phong kia lại không khiến lòng người run sợ được như U Minh hỏa lơ lửng trên Thiên Thư, còn kém rất xa.
Lâm Phong dùng ý nghĩ khiến ngọn lửa hắc ám trên người hóa thành những điểm đen, di chuyển đến trước người hắn. Ngọn lửa vô tận cũng hóa thành những đốm lửa màu đen, ngưng tụ trước người Lâm Phong.
Một bông hắc liên to bằng bàn tay ngưng hình ở trước người Lâm Phong, hắc ám chi liên, U Minh hỏa diễm chi liên, toàn bộ ngọn lửa màu đen do chân nguyên hỏa trên người Lâm Phong hóa thành dung nhập hết vào bông hắc liên này.
Chương 348: Thánh Viện Giáng Lâm
Lâm Phong mở mắt ra nhìn bông hoa sen hắc ám ngưng thành hình này, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh.
– Luồng khí tức thật khủng khiếp!
Lâm Phong thầm nhủ một tiếng, bông hắc liên này chính là ngưng tụ từ chân nguyên hỏa trên người hắn mà ra, mà hình dạng của nó lại do tâm niệm hắn sinh ra, hoa sen bao dung tất cả.
U Minh liên màu đen bao lấy tất cả hỏa diễm, lại hủy diệt tất cả, cắn nuốt tất cả.
Hắn động tâm niệm khiến bông hoa sen màu đen này mở ra như là đang nở rộ, nhưng tịch diệt chi ý trong ngọn lửa kia vẫn nồng đậm, ngọn lửa này càng nén lại, càng khủng bố.
Lâm Phong lại dùng tâm niệm khiến hoa sen từ từ phục rồi trạng thái vừa rồi.
Lặp đi lặp lại vài lần, tùy tâm tùy ý, Lâm Phong mới ngừng điều khiển bông hoa sen hắc ám này. Hắn vươn tay, nhất thời một ngọn lửa tràn ngập khí tức nóng rực xuất hiện, còn mang theo cả cuồng dã nhè nhẹ.
Yêu thú hỏa diễm, ngọn lửa này đúng là Yêu hỏa mà Lâm Phong đoạt được từ trong tay Băng Nguyên ở thành cổ Thiên Lạc, đến nay vẫn chưa có cơ hội sử dụng, nay hắc liên ngưng hình cũng là lúc thử xem thế nào.
Yêu thú hỏa diễm lơ lửng vào giữa hư không, Lâm Phong điều khiển hắc liên từ từ di chuyển tới phía nó. Bông hỏa diễm liên hoa màu đen kia từ từ mở ra, dần dần bao trọn yêu hỏa kia lại.
– Nuốt!
Khẽ quát một tiếng, đôi mắt Lâm Phong lóe lên tia sáng lạnh. Nhất thời hoa sen màu đen kia trực tiếp khép lại, hoàn toàn cắn nuốt yêu thú hỏa diễm kia, ánh sáng màu đen lóe lên, ý cảnh hủy diệt truyền ra từ trong hắc liên ngày càng khủng bố, ngày càng mãnh liệt.
Lâm Phong không hề thấy kỳ quái chút nào, đây chính là yêu hỏa của Huyền yêu thú Thất Vĩ Yêu Hồ, bản thân nó đã vô cùng khủng bố, mà hắc liên có thể cắn nuốt sạch mà không hề có cuồng bạo khí phóng thích ra, chỉ là tịch diệt khí tức đã bị cắn nuốt hoàn toàn, không hề lãng phí chút nào. Bông hắc liên này thật quá khủng bố, giống như là hỏa diễm chi vương, có thể cắn nuốt tất cả các loại hỏa diễm.
Qua một lúc, khi khí tức của hắc liên không mạnh lên nữa, Lâm Phong cũng mỉm cười, ngẩng đầu nhìn mặt trời treo trên trời cao kia, quát:
– Hóa!
Lâm Phong quát xong, bông hắc liên kia lập tức hóa thành vô số điểm đen theo hai tay Lâm Phong leo lên người hắn, từng đám từng đám Thái Dương hỏa lại xuất hiện ở trên người Lâm Phong, khi màu đen biến mất hoàn toàn, Dương hỏa chân nguyên trên người Lâm Phong thậm chí còn khủng bố hơn vừa nãy rất nhiều, ánh sáng tỏa ra từ ngọn lửa trên người hắn càng nóng rực, càng lóa mắt hơn.
U Minh hỏa diễm và Dương hỏa chân nguyên có thể chuyển hóa lẫn nhau, hơn nữa U Minh hỏa diễm cắn nuốt yêu hỏa của Hồ yêu nên khiến cho chất của Dương hỏa chân nguyên cũng tăng lên.
Ánh sáng mặt trời vẫn nóng như thế, Lâm Phong cũng nở nụ cười, lần này là phúc trong họa, đại nạn không chết, Thiên Thư mở ra một tờ mới, U Minh hỏa sinh ra, hơn nữa lại có thể cùng Đại Nhật Phần Thiên kinh hỗ trợ lẫn nhau, tăng phẩm chất công pháp, tăng uy lực của Đại Nhật Phần Thiên kinh lên.
Mặt khác, bản thân Lâm Phong cũng thiếu hỏa diễm, cho dù là luyện khí hay luyện đan đều cần hỏa diễm mạnh mẽ để chống đỡ.
Không cần nghĩ quá nhiều, con đường tu luyện dài đằng đẵng, tất cả đều nước chảy thành xông, hắn đương nhiên biết, giờ suy nghĩ cũng không phiền não.
Hỏa diễm dần dần biến mất, Lâm Phong ngừng tu luyện, lập tức thân hình lóe lên, Lâm Phong nhanh chóng rời khỏi Đông Lăng, chỉ để lại một hình bóng.
Tất cả những chuyện xảy ra trong Tương Tư Lâm đều không truyền ra ngoài, dường như có người cố ý phong tỏa tin tức, nhất là còn liên lụy đến Nguyệt gia, Vũ gia và nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai, ai sẽ dám nói lung tung chứ.
Bên ngoài vẫn yên bình như trước, nhưng lúc ấy ở trong Tương Tư Lâm có không ít con cháu quý tộc nhà giàu, gia tộc của bọn họ vẫn là giai cấp cao của nước Tuyết Nguyệt, sao có thể không biết chuyện gì đã xảy ra, bọn họ đều hiểu được Vũ gia nay chắc chắn sẽ không yên bình.
Vũ Thiên Hành bị Lâm Phong giết chết, hai vị cường giả Huyền Vũ cảnh của Vũ gia cũng bị Lâm Phong giết, Tam gia Vũ gia là Vũ Cừu bị cường giả Tương Tư Lâm phế bỏ tu vi, lại bị người của nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai đâm chết.
Nơi này liên lụy Lâm Phong, liên lụy Tương Tư Lâm, còn liên lụy đến cả Đoàn Vô Nhai, sao Vũ gia có thể yên bình được.
Nhưng những điều này, người của Thiên Nhất học viện sẽ không biết, với bọn họ mà nói, Cùng Bích Lạc với là tiêu điểm lớn nhất hiện nay.
Cùng Bích Lạc dễ dàng đánh bại Độc Tí, Bích Lạc Vũ hồn chấn động lòng người, tuyệt đại đa số người ở Thiên Nhất học viện đều cho rằng Cùng Bích Lạc mới là thiên tài chói mắt nhất ở Thiên Nhất học viện này, là đệ nhất nhân của Thiên Nhất học viện.
Nhưng mà cũng có một số ít cho rằng Lâm Phong là kẻ có thiên phú cao nhất Thiên Nhất học viện, bọn họ thậm chí hoài nghi rằng nếu Lâm Phong và Cùng Bích Lạc chiến một trận, có lẽ sẽ có cơ hội thắng, đương nhiên đây chỉ là suy đoán.
Lúc này ở diễn võ trường trung tâm Thiên Nhất học viện, tháp tu luyện sừng sững nơi đó vẫn đầy người như trước, cực kỳ náo nhiệt.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn đỉnh cao của tháp tu luyện kia, ai nấy đều hâm mộ, người tu luyện ở trên đỉnh tháp vĩnh viễn là đối tượng được mọi người tôn sùng.
Bọn họ đều hy vọng một ngày nào đó mình có thể bước lên đó, tu luyện trong tầng cao nhất của tháp tu luyện.
Nhưng lúc này, từ đằng xa, vài tiếng rít truyền tới như gió đang gào thét, vô cùng chói tai.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn tới phía phát ra tiếng động kia, lập tức họ liền nhìn thấy không gian như dấy lên một trận sóng to, điên cuồng trào sang hai bên, mà ở giữa là một dải sáng trắng hoa mỹ.
– Ồ?
Mọi người ngưng mắt chăm chú nhìn dải sóng trên không trung kia, lập tức một bóng hình khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Bóng dáng đó sải đôi cánh rộng vỗ qua không gian, mỗi một lần vỗ đều nhấc lên sóng triều không gian, và gió lốc cuồng bá, đều như lộ ra tia sáng thực chất.
– Yêu thú, Đại Bằng!
Mọi người nhìn chằm bóng dáng khổng lồ với đôi cánh chim kia, là đôi cánh của đại bằng.
Trên không trung Thiên Nhất học viện thậm chí còn xuất hiện yêu thú, cảnh này khiến nhiều người run sợ.
– Không đúng, đây không phải là yêu thú, là người!
Một tiếng kinh hô vang lên, khiến mọi người chấn động.
Bóng dáng khổng lồ đó càng lúc càng gần, mọi người lại càng nhìn rõ ràng hơn, đúng là không phải yêu thú Đại Bằng, mà là người.
Mà đôi cánh đại bằng hư ảo rộng lớn kia lại là Vũ hồn, Vũ hồn thú, Đại Bằng Vũ hồn.
– Đại Bằng công tử!
Trong đầu mọi người lập tức hiện lên bốn chữ này, Đại Bằng Vũ hồn, người bọn họ nghĩ tới đầu tiên chính là Đại Bằng công tử, một trong Bát đại công tử. Đương nhiên không người không biết sau bóng đại bằng kia là bông tuyết rơi xuống, không gian hơi se lạnh lại.
Lúc này ánh sáng mặt trời chiếu vào mọi người, nhưng không trung nơi đây thậm chí lại có bông tuyết hạ xuống, chấn động lòng người.
– Lạc Tuyết công tử!
Mọi người lại hoảng hốt, đại bằng và bông tuyết, chắc chắn là không sai, hai người trong hư không kia tất là Đại Bằng công tử và Lạc Tuyết công tử.
Hai người trong Bát đại công tử lại cùng nhau đến đây.
Hơn nữa dường như không chỉ như vậy, từ xa có rất nhiều bóng người lóe lên, nhanh chóng chạy tới diễn võ trường trung tâm Thiên Nhất học viện, mà những người này đều khoác trang phục của thánh viện, không ai mặc khác.
– Chuyện gì thế này?
Mọi người càng lúc càng kinh hãi, những tên đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện chạy đến này ánh mắt sắc bén, trên người tỏa ra khí tức hùng mạnh, thực lực đều không hề tầm thường, không ai là kẻ yếu.
Những người này đồng thời xuất hiện trong Thiên Nhất học viện, thậm chí còn theo chân hai tên đệ tử mạnh nhất của Tuyết Nguyệt thánh viện, hai người trong Bát đại công tử.
– Xem ra sắp có chuyện không hề tầm thường xảy ra rồi.
Mọi người đều sinh ra ý nghĩ đấy trong lòng. Mà giờ phút này Đại Bằng công tử đã bay tới không trung trên đầu bọn họ, đôi cánh đại bàng vung lên, hắn lại trực tiếp đứng trên đỉnh tháp tu luyện, tháp tu luyện tượng trưng cho vinh dự tối cao của Thiên Nhất học viện bị Đại Bằng công tử giẫm dưới chân.
Cảnh này khiến tất cả người của Thiên Nhất học viện đều giật mình kinh hãi!
Chương 349: Ước Định
– Thật kiêu ngạo!
Mọi người đều nhìn chằm chằm Đại Bằng công tử.
Tòa tháp tu luyện này với Thiên Nhất học viện bọn họ mà nói có ý nghĩ tượng trưng, mọi người đều mong được bước chân vào tòa tháp này để tu luyện, nhất là các tầng cao của tháp, nơi đó đại diện cho vinh dự của Thiên Nhất học viện.
Mà Đại Bằng công tử chỉ là một người ngoài, người của Thiên Nhất học viện, đến Thiên Nhất học viện này lại không đứng ở nơi khác mà giẫm lên đỉnh của tháp tu luyện, ý nghĩa của chuyện này không cần nói cũng biết.
Sở Triển Bằng hắn muốn dẫm tất cả mọi người của Thiên Nhất học viện dưới chân, coi thường, sỉ nhục người của Thiên Nhất học viện. Thứ vinh quang các ngươi khát khao lại bị ta giẫm lên, Sở Triển Bằng hắn là một trong Bát đại công tử.
Chi tiết nho nhỏ này đều khiến mọi người phẫn nộ nhìn Sở Triển Bằng, nhưng đối mặt với một Bát đại công tử, phẫn nộ thì có thể làm gì, ai có thể đối phó được hắn.
Lạc Tuyết thì đứng ở giữa không trung, chân dẫm lên những bông hoa tuyết, tao nhã mà hùng mạnh, cũng giống như Sở Triển Bằng, nhìn xuống mọi người của Thiên Nhất học viện.
Mà đám người của Tuyết Nguyệt thánh viện kia thì xếp thành một hàng, lạnh lùng nhìn người của Thiên Nhất học viện, ra vẻ cao cao tại thượng.
– Nghe nói Thiên Nhất học viện các ngươi xuất hiện hai vị thiên tài, còn có hai người bước vào cảnh giới Huyền Vũ.
Lúc này, Sở Triển Bằng đứng trên đỉnh tháp tu luyện chậm rãi mở miệng, trong giọng nói mang theo vài phần châm chọc.
– Thiên Nhất học viện ở bên ngoài cũng càng ngày càng càn rỡ rồi! Hôm nay ta và Lạc Tuyết dẫn đệ tử của Tuyết Nguyệt thánh viện tới đây muốn lãnh giáo một phen, xem chúng thiên tài của Thiên Nhất học viện có thực lực hùng hậu thế nào.
Sở Triển Bằng đầy kiêu ngạo liếc mọi người, thiên tài?
Hai năm trước, Sở Triển Bằng hắn chính là một trong Bát đại công tử, là cường giả Huyền Vũ cảnh. Hai năm nay hắn cũng không có sống vô ích, dựa vào thiên phú của mình, nay Đại Bằng công tử hắn đã có tu vi đạt tới Huyền Vũ cảnh tầng ba. Thiên Nhất học viện kia, chỉ là Cùng Bích Lạc và Độc Tí vừa mới bước vào Huyền Vũ, có gì mà phải kiêu ngạo.
Còn Lâm Phong nữa, Sở Triển Bằng hắn đương nhiên không quên Lâm Phong, thực tế thì hắn đi tới Thiên Nhất học viện này có một nửa mục đích là vì Lâm Phong.
Hắn nhìn thoáng qua đám người Tuyết Nguyệt thánh viện đứng trên mặt đất kia, lập tức thân thể khẽ run, đôi cánh đại bàng xẹt qua hư không, giây lát đã hạ xuống mặt đất, lại một lần nữa bay vọt lên như một tia chớp, nháy mắt đã lần nữa trở về đỉnh của tháp tu luyện, mà bên cạnh hắn còn xuất hiện một cô gái xinh đẹp.
Nếu Lâm Phong ở đây thì tất sẽ nhận ra được thiếu nữ này, Lâm Thiên.
Lâm Thiên lúc này cũng đứng trên đỉnh của tháp tu luyện nhìn xuống mọi người, một cảm giác hư vinh từ tận đấy lòng dâng trào, niềm kiêu ngạo bị Lâm Phong cướp đi kia lại lần nữa xuất hiện.
Mặc dù thiên phú của cô ta không bằng Lâm Phong thì sao chứ, dù Lâm Phong có mạnh hơn cô ta nhiều thì như thế nào, chỉ cần người đàn ông của cô ta mạnh là có thể giẫm Lâm Phong dưới chân rồi.
– Yên tâm, Thiên Thiên, ta sẽ thực hiện lời hứa của mình.
Sở Triển Bằng lạnh nhạt nói, có cơ hội nhất định phải giết Lâm Phong.
Nhớ ngày đó khi hắn bước vào Vân Hải tông đòi người kia, khi đó Lâm Phong chỉ là một con kiến mà lại dám không đếm xỉa gì tới hắn, bất kính với hắn, sớm đã đáng chết. Nay tu vi Lâm Phong đã không hề kém, thậm chí còn được tâng bốc lên là thiên tài, được nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai coi trọng, nhưng Sở Triển Bằng hắn sẽ dùng Lâm Phong để tế điện cho niềm kiêu hãnh của Đại Bằng công tử.
– Tại sao không ai đáp lời, Thiên Nhất học viện không có người sao?
Sở Triển Bằng trào phúng hô lên.
Đám người Thiên Nhất học viện bên dưới đều ngẩn ra đó, muốn mở miệng nhưng không biết phải phản bác thế nào cho đúng.
Sở Triển Bằng trong Bát đại công tử kia quả thật không phải người mà bọn họ có thể đối kháng được, nếu bọn họ mà chống đối, lỡ như chọc giận đối phương thì chẳng phải là tự tìm đường chết sao.
Nhưng cũng tại lúc này, từ xa, từng bóng người vụt đến với tốc độ cực nhanh, còn có người trực tiếp giẫm lên hư không. Những người này đều là giáo viên của Thiên Nhất học viện, cường giả Huyền Vũ cảnh, bình thường rất ít khi xuất hiện, nhưng lúc này Tuyết Nguyệt thánh viện đến với thanh thế lớn như vậy, bọn họ sao có thể không chường mặt ra ngoài.
Sở Triển Bằng và Lạc Tuyết công tử đều thấy đám người đạp bước trên hư không kia, ánh mắt bình tĩnh không chút dao động, dường như không thèm để ý.
– Đại Bằng công tử và Lạc Tuyết công tử dẫn người đến Thiên Nhất học viện ta là có ý gì?
Lúc này, cường giả Thiên Nhất học viện bước ra, nói với Sở Triển Bằng và Lạc Tuyết công tử trên đỉnh tháp tu luyện.
– Sở mỗ nghe nói Thiên Nhất học viện nhân tài xuất hiện lớp lớp, ngưỡng mộ đã lâu! Hôm nay cùng đệ tử thánh viện tới là muốn lĩnh giáo sự uy nghiêm và thực lực của Thiên Nhất học viện một phen, hy vọng các vị có thể khiến đệ tử Thiên Nhất học viện ra chỉ giáo.
Sở Triển Bằng như cười như không nói, ý tứ rất rõ ràng, hôm nay hắn chính là tới khiêu chiến, tới nhục nhã Thiên Nhất học viện.
– Tuyết Nguyệt thánh viện và Thiên Nhất học viện thân là hai đại học viện của Hoàng thành, trao đổi một phen cung là bình thường, như vậy chắc Thiên Nhất học viện sẽ không từ chối.
Lạc Tuyết công tử cũng mở miệng nói với ngữ khí có phần rét lạnh.
Tên cường giả Huyền Vũ cảnh của Thiên Nhất học viện kia cau mày lại, tên Đại Bằng công tử và Lạc Tuyết công tử này thành danh đã lâu, nay không biết đã mạnh thế nào, hai người bọn họ có khi là đủ để quét sạch đám đệ tử Thiên Nhất học viện.
– Đại Bằng công tử và Lạc Tuyết công tử muốn được chỉ giáo như thế nào?
– Nếu là hai đại học viện luận bàn thì đương nhiên là lựa chọn một số lượng người bằng nhau để chiến đấu. Nếu Thiên Nhất học viện muốn quần chiến thì Tuyết Nguyệt thánh viện ta cũng không để ý.
Sở Triển Bằng đáp lại.
Cường giả Huyền Vũ cảnh của Thiên Nhất học viện đều ngưng mắt lại, tuy tình hình Thiên Nhất học viện không tệ, nhưng Tuyết Nguyệt thánh viện vốn chưa từng trải qua quá trình phát triển mà là trực tiếp lựa chọn nhân tài ưu tú nhất từ các đại tông môn ra, nếu luận thực lực của đệ tử thì Thiên Nhất học viện chắc chắn là yếu hơn Tuyết Nguyệt thánh viện, nếu chọn số lượng người bằng nhau đấu từng cặp một, tất sẽ thua, quần chiến cũng không có khả năng thắng.
– Nếu Thiên Nhất học viện sợ thua quá khó nhìn thì có thể đơn giản hơn nữa, trực tiếp chọn ra thiên tài mạnh nhất của học viện các ngươi cùng ta và Lạc Tuyết chiến một trận.
Sở Triển Bằng chế nhạo.
Đám người Thiên Nhất học viện thầm mắng trong lòng, Sở Triển Bằng và Lạc Tuyết công tử đều thuộc Bát đại công tử, ai có thể chiến với bọn họ được, Cùng Bích Lạc cũng không được, loại chiến đấu này chắc chắn là thua.
Dường như Thiên Nhất học viện đã không có bất cứ cơ hội thắng nào.
– Tốt, như vậy đi, Thiên Nhất học viện ta sẽ lựa chọn một đến hai người chiến với các ngươi một trận.
Vị cường giả Huyền Vũ cảnh của Thiên Nhất học viện kia mở miệng. Nghe vậy, mọi người đều ngẩn ra, không ngờ ông ta lại chọn phương thức chiến đấu này.
Sở Triển Bằng cũng sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ châm chọc, Thiên Nhất học viện đây chẳng phải là tìm chết sao.
– Nhưng không phải lúc này.
Vị cường giả kia bổ sung:
– Ta nghĩ không lâu nữa hoàng thành sẽ có một sự kiện lớn, đến lúc đó ngươi và Lạc Tuyết công tử tất nhiên cũng sẽ tới. Khi đó người mà Thiên Nhất học viện ta sẽ tới đó, cùng các ngươi chiến ở nơi đó.
Sở Triển Bằng không ngờ đối phương lại chơi chiêu này, đúng là sự kiện thiên tài của hoàng thành sắp đến, hắn và Lạc Tuyết công tử thân là một trong Bát đại công tử, đương nhiên là sẽ đi.
Lúc này sự kiện này là sự kiện của thiên tài, Thiên Nhất học viện cũng sẽ lựa chọn người đi đến, đối phương nhưng lại chọn thời gian là lúc đó.
– Đây là điều kiện duy nhất của ta, nếu không Thiên Nhất học viện sẽ từ chối xuất chiến.
Cường giả Thiên Nhất học viện lại nói tiếp.
Sở Triển Bằng trầm mặc một lát, cùng Lạc Tuyết công tử nhìn nhau rồi đều cười gật đầu, có thể thể hiện sự hùng mạnh của mình trong ngày đó dường như không tồi.
– Được, ta đồng ý!
Sở Triển Bằng gật đầu nói.Nguồn truyện audio
– Hy vọng Thiên Nhất học viện các ngươi đừng chọn hai tên rác rưởi cho ta ra sức hành là được. Khi đó Thiên Nhất cũng trở thành trò cười cho hoàng thành này.
Sở Triển Bằng trào phúng một câu rồi lập tức vung ống tay áo lên, kình phong cuồng bá nổi lên, đôi cánh đại bàng giang ra, hắn trực tiếp bay lên trời, hướng về phương xa.
– Đi!
Lạc Tuyết công tử đạm mạc nói một tiếng rồi bước lên bông tuyết như đang tản bộ trên không trung, tiêu sái vô cùng.
Nhìn hai người kia rời đi, những người của Tuyết Nguyệt thánh viện khác cũng nhanh chóng rời đi. Nhưng hành vi của bọn chúng ngày hôm nay không thể nghi ngờ là một loại hành vi miệt thị Thiên Nhất học viện, quét mặt mũi của Thiên Nhất học viện, dù bọn họ có bỏ đi, nhưng thanh danh của Thiên Nhất học viện vẫn bị hao tổn.
Chương 350: Dạy Dỗ
Nhìn người của Tuyết Nguyệt thánh viện rời đi, cường giả Huyền Vũ cảnh kia liếc mọi người một cái, nói:
– Mười năm rồi, giải thi đấu Tuyết Vực mười năm một lần sắp diễn ra, hy vọng các ngươi có thể nắm chắc cơ hội thịnh thế lần này, không ngừng vượt qua bản thân.
– Giải thi đấu Tuyết Vực!
Mọi người đều giật mình, bọn họ ai cũng đều nghe nói mỗi mười năm, toàn bộ Tuyết Vực mênh mông sẽ có một trận tỷ thí hoành tráng, hội tụ tinh anh, thiên tài của mười ba nước ở Tuyết Vực. Mỗi mười năm đến, toàn bộ Tuyết Vực đều không hề yên bình nữa, mà thiên tài mạnh mẽ vươn lên.
Thời đại thiên tài xuất hiện lớp lớp này, đối với bất kỳ võ tu nào thì đây là khiêu chiến, là kỳ ngộ, bởi vậy đối phương bảo bọn họ nắm chắc cơ hội, dù bọn họ không tham gia lần giải thi đấu Tuyết Vực này nhưng vẫn có thể không ngừng cất bước tiến lên trong thời đại thiên tài xuất hiện vô số này, vượt qua những kẻ khác, trở thành cường giả võ đạo chân chính.
– Nhưng trước giải thi đấu Tuyết Vực, đế quốc Long Sơn sẽ phái người đến Tuyết Nguyệt chúng ta lựa chọn ra thiên tài xuất sắc nhất, đại diện cho Tuyết Nguyệt chúng ta xuất chiến ở giải thi đấu Tuyết Vực.
Vị cường giả Huyền Vũ cảnh kia tiếp tục nói, đế quốc Long Sơn là mẫu quốc của Tuyết Nguyệt, là một trong bốn đế quốc ở Tuyết Vực.
Tuyết Nguyệt và nước Thiên Phong đều là nước phụ thuộc vào đế quốc Long Sơn.
Nhưng dế quốc Long Sơn lại không can thiệp vào chuyện của Tuyết Nguyệt, chỉ có trận tỷ thí mười năm một lần kia sẽ đích thân phái người tới Tuyết Nguyệt lựa chọn ra thiên tài ưu tú nhất để tham gia điải thi đấu Tuyết Vực, khiêu chiến thiên tài của ba đế quốc còn lại kia.
– Đương nhiên, Tuyết Nguyệt chúng ta cũng không thể khiến người của đế quốc tới xem một đám rác rưởi, cho nên trước khi người của đế quốc Long Sơn đến, nước Tuyết Nguyệt sẽ tự mình tổ chức một sự kiện, sự kiện này chính là để lựa chọn ra thiên tài ưu tú nhất của Tuyết Nguyệt, làm cho bọn họ đến thể hiện thiên phú và sự hùng mạnh của mình cho người của đế quốc Long Sơn, làm cho mình được người của đế quốc coi trọng. Đế quốc Long Sơn có thể coi trọng thực lực của ngươi, cũng có thể coi trọng thiên phú của ngươi, chỉ cần được đế quốc Long Sơn coi trọng, dù ngươi không quá hùng mạnh thì tiền đồ tương lai là không thể hạn lượng.
Lúc này, cường giả Huyền Vũ cảnh kia nói một câu mà khiến đám người vô cùng chấn động, dù thực lực không đủ mạnh nhưng có thiên phú là có cơ hội được đế quốc coi trọng.
Một khi được đế quốc coi trọng, bọn họ có thể đi ra ngoài Tuyết Nguyệt, tương lai chính là con đường bằng phẳng, nhưng thiên phú của bọn họ có thể đủ để người của đế quốc Long Sơn coi trọng ư?
Nghĩ vậy, nhiều người lại cảm thấy mất mát, chuyện này thật quá khó khăn, thiên tài đế quốc nhiều không kể xiết, muốn lọt mắt xanh của bọn họ thì ít nhất cũng phải nổi tiếng ở Tuyết Nguyệt, hiển nhiên bọn họ không đủ tư cách, có lẽ Lâm Phong kia với thiên phú khủng bố sẽ có cơ hội.
Về phần thực lực, có lẽ Lâm Phong còn chưa đủ để chú ý.
– Sự kiện này Thiên Nhất có năm danh ngạch, nói cách khác là học viện sẽ dẫn năm người tham gia sự kiện lần này. Về chuyện có được chọn hay không, được cơ hội gặp người của đế quốc hơn thì phải nhìn chính các ngươi.
Cường giả Huyền Vũ cảnh kia thấy vẻ tha thiết nóng rực trong ánh mắt mọi người thì lại lên tiếng:
– Mà vừa rồi các ngươi cũng thấy đấy, trong năm người này ta sẽ lựa chọn ra hai để đấu một trận với Đại Bằng công tử và Lạc Tuyết công tử.
– Đấu một trận với Đại Bằng công tử và Lạc Tuyết công tử?
Mọi người đều nghi ngờ là có thể đấu nổi không.
Đại Bằng công tử và Lạc Tuyết công tử chính là hai trong tám vị công tử, thành danh từ hai năm trước, đã là cường giả Huyền Vũ cảnh. Hai năm sau, bọn họ sẽ mạnh thế nào? Chỉ sợ ít nhất cũng đã là cường giả Huyền Vũ cảnh tầng hai, thậm chí là tầng ba rồi.
Cường giả như thế, Thiên Nhất học viện bọn họ một người cũng không có, ngay cả cường giả Huyền Vũ cảnh cũng chỉ có hai người, Cùng Bích Lạc và Độc Tí, mà Độc Tí thì đã hoàn toàn bị phế rồi.
Đương nhiên Lâm Phong, kẻ đã phế một tay của Độc Tí kia có thể tính là một người nữa. Lâm Phong có thể dễ dàng chém đứt một tay của Độc Tí, tuy tu vi chưa đủ những đã có được chiến lực có thể chiến với Huyền Vũ cảnh, cũng đã tương đương với một tên cường giả Huyền Vũ cảnh rồi.
– Hai người, học viện đã chọn một, mà người kia thì các ngươi có thể cạnh tranh.
Vị cường giả Huyền Vũ cảnh kia lại nói.
– Cạnh tranh?
Đám người thầm lắc đầu, ai lại muốn đi đấu với Bát đại công tử chứ, đây không phải là thèm chết sao. Mà học viện đã chọn được một người, không biết là ai, có lẽ là Cùng Bích Lạc, là đệ nhất nhân của Thiên Nhất học viện, Cùng Bích Lạc chắc chắn sẽ chiếm một vị trí.
– Người được chọn kia là ai?
Lúc này từ xa vang tới một giọng nói. Bọn người quay sang nhìn thì thấy một người đang đạp bước trên không trung, uy phong vô cùng. Người này đúng là Cùng Bích Lạc, đệ nhất nhân của Thiên Nhất học viện trong lòng của đại đa số con người ở nơi đây.
Lúc này Cùng Bích Lạc nhìn vị giáo viên của Thiên Nhất học viện kia, hỏi:
– Người được chọn rồi kia là ai?
Cùng Bích Lạc có vẻ rất để ý chuyện này.
Mọi người cũng quan tâm, đối với Cùng Bích Lạc mà nói, đây chính là một loại vinh quang, nay y đã là đệ nhất nhân của Thiên Nhất học viện, người được chọn này chắc chắn phải là y.
– Không phải ngươi!
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là vị giáo viên kia lại trực tiếp phủ định đi suy đoán trong lòng bọn họ, người đó không phải là Cùng Bích Lạc.
Cùng Bích Lạc cau mày, hỏi:
– Không phải ta, chẳng lẽ là Lâm Phong?
– Cũng không phải Lâm Phong! Nhưng hai người các ngươi đều nằm trong số năm người kia, mà chiến đấu với Đại Bằng và Lạc Tuyết công tử kia, các ngươi chỉ có một danh ngạch, hãy dựa vào thực lực mà tranh thủ.
– Còn phải tranh thủ ư? Nếu danh ngạch nội định không phải là ta, thì danh ngạch còn lại chắc chắn phải là của ta, chẳng lẽ ông cho là có người còn thích hợp hơn ta hay sao.
Cùng Bích Lạc nói với vẻ khá khó chịu, người đã được chọn kia lại chẳng phải là y, điều này khiến y buồn bực, không thoải mái chút nào.
– Có lẽ là của ngươi, đương nhiên cũng có thể là người khác.
Vị giáo viên Huyền Vũ cảnh kia nói lời không chút khách khí với Cùng Bích Lạc, ngữ khí cũng không vui. Cùng Bích Lạc ngươi dù là thiên tài, nhưng dù sao giờ còn là đệ tử của Thiên Nhất học viện mà lại ăn nói cao ngạo như thế, sau này mà mạnh hơn nữa thì chắc là sẽ chẳng coi ai ra gì, chẳng thèm để học viện vào trong mắt nữa.
– Nói láo, ông nói còn ai có khả năng hả?
Cùng Bích Lạc giận dữ quát lên, không hề khách khí.
– Lâm Phong là có khả năng.
Vị giáo viên Huyền Vũ cảnh kia hơi nheo mắt lại, lạnh lùng đáp.
– Lại là Lâm Phong, Lâm Phong có tư cách gì so với ta chứ! Ta sẽ chứng minh cho các ngươi thấy, ánh mắt các ngươi kém cỏi cỡ nào.
Cùng Bích Lạc lạnh lùng nói. Ngày xưa khi ychưa bước chân vào Huyền Vũ cảnh, vẫn luôn khiêm nhường, đè nén tính cách ngông nghênh của mình, nay y đã bước vào Huyền Vũ cảnh, Bích Lạc Vũ hồn lại vô cùng mạnh, ngay cả Độc Tí cũng không phải là đối thủ của y, y đã là đệ nhất nhân ở Thiên Nhất học viện này, nhưng vẫn không được mọi người tán thành, y rất khó chịu.
Nếu có ai còn dám nghi ngờ y, y sẽ dùng hành động để cho tất cả mọi người phải câm miệng.
Cùng Bích Lạc nhìn đến cổ bảo nơi hệ Tướng Tinh ở, nở nụ cười.
– Lâm Phong, lăn ra đây!
– Lâm Phong, lăn ra đây…
Từng âm thanh vọng lên trong không trung, kéo dài không thôi. Sóng âm vô cùng mãnh liệt cuồn cuộn kia không ngừng lan tràn ra xa, tuy nơi đây cách cổ bảo của hệ Tướng Tinh khá xa, nhưng một người Huyền Vũ cảnh mà gầm lên một tiếng thì chút khoảng cách đó căn bản không được coi là khoảng cách.
Toàn bộ người ở cổ bảo của hệ Tướng Tinh đều nghe được tiếng gầm này, không khỏi giật mình, lại có kẻ muốn Lâm Phong lăn ra.
Từng bóng người vụt lao tới hướng diễn võ trường, càng lúc càng nhiều.
Cùng Bích Lạc đứng ở giữa hư không nhìn chằm chằm xuống đám người, lại không thấy Lâm Phong tới.
– Hừ, người mà ông nói ngay cả dũng khí cũng chẳng có.
Cùng Bích Lạc lạnh lùng liếc vị giáo viên Huyền Vũ cảnh kia, trào phúng.
– Có lẽ hắn không ở trong học viện.
– Tốt thôi, cho dù hắn không ở, đợi hắn về các ngươi hãy chuyển cáo cho Lâm Phong, hãy nói là Cùng Bích Lạc ta muốn dạy dỗ hắn một phen.
Cùng Bích Lạc nói xong liền định xoay người bỏ đi, đúng lúc này một giọng nói lạnh như băng đột ngột vang lên:
– Chờ chút!
Hai chữ chờ chút vang lên, Cùng Bích Lạc ngừng lại, lập tức nhìn về phía người nói chuyện, đúng là một nữ tử mặt che lụa mỏng, trông thật thánh khiết.
– Ngươi nói là muốn dạy dỗ Lâm Phong?
Mộng Tình nói với ngữ khí rất lạnh. Nghe vậy, Cùng Bích Lạc nheo mắt lại, lạnh nhạt nói:
– Đúng, thế thì sao?
– Đúng…
– Đúng thì phải xem ngươi dạy dỗ ta như thế nào.truyện Ma Tu audio
Mộng Tình còn chưa kịp nói xong thì đã bị cắt ngang, một bóng người bước tới từ phía xa xa, ánh mặt trời chiếu xuống người hắn giống như không đành lòng rời đi khiến cho người này như được phủ thêm một quầng sáng như lửa, không có lửa nhưng lại khoác một bộ quần áo lửa lên người.
Người đang đến này chính là Lâm Phong!