1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 60 [Chương 296 đến 300]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 60 [Chương 296 đến 300]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 296: Rồng Bơi Chỗ Nước Cạn

Sau khi Lâm Phong rời đi, trong phòng luyện đan chỉ còn lại Hỏa lão và Xích lão.

– Xích lão quỷ, nói thật, tuổi của ngươi nhỏ hơn so với ta một chút, tu vi cao thâm hơn so với ta, đã là Huyền Vũ cảnh tầng ba đỉnh phong. Thiên phú tốt hơn so với ta. Huyết Hồn Huyền đan này sẽ tăng cường huyết mạch, tăng cường linh hồn. Nếu như ngươi dùng, rất có khả năng ngươi sẽ có đột phá trong cảnh giới, bước vào cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng bốn. Trong thành cổ Thiên Lạc đang hỗn loạn này, chúng ta cũng có thêm mấy phần lực lượng.

Trong ánh mắt Hỏa lão có mấy phần nghiêm túc, nói:

– Cho nên lão quỷ, chúng ta liền không nên tiếp tục tranh cãi nữa.

Ánh mắt Xích lão có phần ngưng trọng. Trầm mặc chốc lát, rốt cục lão gật đầu, nói:

– Được.

– Lão quỷ, không cần nghiêm túc như vậy. Lấy thiên phú của Lâm Phong, thêm vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, đan dược sau này còn không phải là cuồn cuộn không dứt sao? Ngươi còn sợ ta sẽ không được dùng nữa sao.

– Hả?

Ánh mắt Xích lão ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào Hỏa lão nói:

– Ý của ngươi là…

Hỏa lão khẽ gật đầu nói:

– Ngươi đoán không sai. Ta định theo Lâm Phong.

– Đi theo Lâm Phong sao?

Con ngươi của Xích lão co lại một hồi. Lâm Phong bây giờ mới Linh Vũ cảnh. Mà Hỏa lão chính là cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba. Ông ta lại nói muốn đi theo Lâm Phong.

– Đúng, đi theo Lâm Phong.

Hỏa lão cũng không giống như đang đùa. Ông ta nghiêm túc nói:

– Lão quỷ, năng lực luyện đan của Lâm Phong thế nào, nói vậy trong lòng ngươi hẳn đã đoán được.

Lông mày của Xích lão nhíu chặt, lão gật đầu nói:

– Cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, còn có lực lượng linh hồn đặc biệt, ta đoán Lâm Phong chính là Luyện Đan sư trời sinh.

– Lão quỷ nhà ngươi nói sai rồi.

Hỏa lão lắc đầu.

– Sai rồi sao?

– Đúng, sai rồi. Cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, lực lượng linh hồn đặc biệt, không chỉ có luyện đan, tất cả các phương diện, chỉ cần Lâm Phong muốn là hắn đều có thể làm được. Hắn có thể trở thành võ tu hùng mạnh, Luyện Đan sư, Luyện Khí sư, Trận Pháp Đại sư. Tất cả mọi thứ, chỉ cần hắn muốn đều có thể làm được. Với thiên phú như thế, có thể gặp mà không thể cầu.

Hỏa lão chậm rãi nói vậy, khiến Xích lão thầm run lên.

Không sai, cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, hơn nữa còn có linh hồn lực mạnh mẽ lượng, đây chính là thiên phú. Tất cả mọi thứ đều dựa vào thiên phú như thế.

– Lão quỷ, dù xét về cách đối nhân xử thế cũng như thiên phú của Lâm Phong ngươi cũng đều thấy được. Đáng để tín nhiệm. Ngươi biết, chúng ta mặc dù là cường giả Huyền Vũ cảnh, nhưng tuổi tác không nhỏ. Dựa vào chính mình, sợ rằng cả đời cũng không hy vọng có thể bước vào cảnh giới Thiên Vũ hùng mạnh hơn. Tuổi thọ của chúng ta sẽ có thời điểm cuối cùng. Bây giờ tại thành cổ Thiên Lạc nhất thời có thể uy phong, nhưng chung quy sẽ hóa thành đất vàng. Nhưng theo Lâm Phong, lại có thêm một cơ hội.

Xích lão nghe được thấy Hỏa lão nói vậy, trong lòng run lên. Không sai. Tuổi thọ của người bình thường là một trăm. Mà khi võ tu, Khí Vũ cảnh và Linh Vũ cảnh sẽ khiến thân thể cường tráng, bình thường có thể sống đến một trăm năm mươi năm; Mà Huyền Vũ cảnh nắm giữ thời gian hai trăm năm, nhưng đại nạn vẫn sẽ tới; Tuy nhiên một khi đạt tới Thiên Vũ, mới tính là sải bước vào một cảnh giới khác, nắm giữ tuổi thọ năm trăm năm, có thêm ba trăm năm để theo đuổi võ đạo vô thượng.

Tuy rằng bọn họ ở thành cổ Thiên Lạc vẫn tính là uy phong, nhưng phóng tầm mắt ra đại lục, lại chẳng tính là gì. Hơn nữa, sớm muộn sẽ tới ngày đại nạn, hóa thành bụi bặm, không có cơ hội theo đuổi đại đạo.

– Dệt hoa trên gấm, giúp người khi gặp nạn. Xích lão quỷ, bây giờ Lâm Phong đang cần giúp đỡ. Nếu như hiện tại theo hắn, Lâm Phong chắc chắn sẽ cảm kích trong lòng. Mà nếu như có ngày, Lâm Phong một bước thẳng lên mây xanh, muốn dệt hoa trên gấm, ai còn quan tâm tới ngươi.

Hỏa lão tiếp tục nói:

– Lão quỷ, rồng bơi trong chỗ nước cạn, khi gặp thời thế có thể bay vút lên trời. Bây giờ chúng ta có cơ hội trở thành một phần trong đó, chứng kiến một thiên tài quật khởi, làm sao có thể không phải là một chuyện may mắn. Huống hồ, có thể đi theo Lâm Phong, chúng ta còn có thể có cơ hội truy tìm đại đạo bất tử kia.

– Rồng bơi chỗ nước cạn, gặp thời thế bay vút lên trời!

Xích lão thì thào nói nhỏ:

– Đại đạo bất tử không thể chạm tới. Chúng ta thật có cơ hội chạm đến sao!

– Được rồi lão quỷ. Bản thân ngươi suy nghĩ thật kỹ. Trước tiên dùng Huyết Hồn Huyền đan tăng cường cảnh giới một chút. Ta sẽ giúp ngươi hộ pháp.

Hỏa lão cắt ngang dòng suy nghĩ của Xích lão. Xích lão gật đầu:

– Được.MA chi khải tố Bản Nguyên – Thất Hạ Vi Sử Toái Niết Hạ Cố Vi Hàn [ Đạo hữu không muốn bi thương mà sinh ….Thỉnh chư vị đừng nhấp zô, đừng để bi ai,bi thương loạn đạo tâm A..

Vừa dứt lời, hai người liền đi về phía mật thất.

Chẳng mấy chốc một tháng đã trôi qua. Tại thành cổ Thiên Lạc, gió nổi mây phun.

Phía tây, cao thủ Hạo Nguyệt Tông vừa tới thành cổ. Phía bắc, cao thủ Băng Tuyết sơn trang tề tụ. Mặt khác, cho dù là Lạc Hà tông ở biên giới cách xa Tuyết Nguyệt cũng có cao thủ đến đây. Đồng thời, Hoàng thành, Vạn Thú môn, Vũ gia thậm chí là hoàng thất đều có cao thủ đi tới thành cổ Thiên Lạc.

Trừ những người này ra, còn có một vài thế lực thần bí không rõ tên, toàn bộ đều bị bao vây bên trong thành cổ Thiên Lạc, chỉ được phép vào, không cho phép ra. Bất kể là người phương nào, cũng không thể bước ra khỏi thành cổ Thiên Lạc nửa bước.

Mọi người, đều chỉ vì một mục đích, một trong bốn chiếc đỉnh nổi tiếng thời thượng cổ, Cửu Thiên Thương Long đỉnh.

Kỳ bảo thượng cổ, không có ai biết nó có công hiệu hùng mạnh thế nào, nhưng nếu Cửu Thiên Thương Long đỉnh có thể trở thành một trong mười cái đỉnh nổi danh nhất thời thượng cổ, tuyệt đối là báu vật chân chính.

Thời thượng cổ này, không phải là thời thượng cổ của Tuyết Nguyệt, mà là thời thượng cổ của đại lục Cửu Tiêu. Một chiếc đỉnh được đại lục công nhận là nổi danh xuất hiện ở Tuyết Nguyệt, sao có thể không dấy lên một trận gió tanh mưa máu.

Không nói nước Tuyết Nguyệt, cho dù là các quốc gia khác biết Tuyết Nguyệt có kỳ bảo như vậy xuất hiện cũng tới tranh cướp.

Lúc này, trong một gian nhà cổ cũ nát tại thành cổ Thiên Lạc, một người ăn mặc rách rưới, đầu đội mũ rộng vành ngồi dưới đất, đầu cúi thấp xuống. Nhưng mà, trong mắt lão lại không ngừng lóe lên tà quang.

– Một đám khốn kiếp!

Âm thanh tà ác phun ra từ trong miệng người này. Ánh mắt của lão lại có vẻ cực kỳ lạnh giá.

Người này, chính là Mạc Thương Lan ngày ấy đã chiếm được Cửu Thiên Thương Long đỉnh.

Chỉ có điều, chuyện sau đó không hề tuyệt vời giống trong tưởng tượng của lão. Sau khi lấy được kỳ bảo, Mạc Thương Lan gặp phải vô số sự ngăn chặn, bị khắp nơi xông tới bao vây tấn công. Lão mấy lần muốn lao ra khỏi thành cổ Thiên Lạc, nhưng cũng thiếu chút nữa ngay cả cái mạng cũng phải vứt bỏ. Về sau, càng ngày càng nhiều cường giả tập trung ở trong thành cổ. Mạc Thương Lan, đi cũng không đi được, bị mọi người liên tục bao vây tấn công.

Giờ phút này, trên người lão đầy vết thương. Chính là những vết thương có được sau những đợt tấn công. Tuy nhiên cũng có vô số người đã chết ở trong tay của lão.

Nhưng hôm nay, lão lại giống như một con chuột nhắt, trốn tránh khắp nơi, bị người đuổi giết, cực kỳ uất ức.

Hơi thở hết sức nặng nề, trên người Mạc Thương Lan mơ hồ có lực lượng chân nguyên đang lưu chuyển, khí tức cực kỳ bất ổn. Trong khoảng thời gian này, lão lại cắn nuốt tinh huyết chân nguyên của không ít người. Nhưng hậu quả đáng sợ chính là tai hoạ ngầm cũng dần dần xuất hiện. Đặc biệt là ở thời khắc mấu chốt này. Điều này đối với lão mà nói, có tính chất huỷ diệt.

Lúc này, chân mày Mạc Thương Lan nhíu lại. Tà quang lóe lên. Phía xa không ngừng có người đi về phía này.

– Sư muội, nơi này có một gian nhà tranh. Chúng ta qua đó xem thử một chút.

Một giọng nữ vang lên. Ngay lập tức có không ít tiếng bước chân truyền đến.

Tà quang trong mắt Mạc Thương Lan loé lên, lão ngồi ủ rũ ở trong một góc.

Một lát sau, có ba bóng dáng mỹ lệ đi vào gian nhà tranh này.

– Sư tỷ, tỷ xem, nơi này có người. Chúng ta vẫn nên đi tới nơi khác đi.

Một nữ nhân ôn nhu nói.

– Đi chỗ khác cái gì. Bảo hắn cút đi là được.

Người được gọi là sư tỷ kia khá ngang ngược. Nàng lập tức tiến tới bên cạnh Mạc Thương Lan, lạnh lùng quát:

– Chúng ta chính là người của Lạc Hà tông, muốn nghỉ ngơi ở chỗ này. Ngươi đi chỗ khác đi.

– Đi chỗ khác?

Mạc Thương Lan thốt lên một câu nói khẽ. Ngay lập tức, đầu của lão chậm rãi ngẩng lên. Tà quang yêu dị lóe lên trong đôi mắt lão, khiến cả linh hồn của vị sư tỷ kia run lẩy bẩy, biến sắc.

Vèo vèo.

Từng sợi dây leo nhanh chóng vung lên, trong nháy mắt trói chặt lấy thân thể của cô ta. Nguyên lực và tinh huyết của cô ta không ngừng bị hút ra.

– A…

Tiếng hét khủng bố chói tai truyền ra. Hai người phía sau muốn chạy trốn, nhưng chỉ trong chớp mắt, lại có hai dây leo lần lượt cuốn chặt lấy thân thể của các nàng, trói chặt lấy các nàng.

– Cứu mạng…

Vị sư tỷ kia kêu thảm một tiếng. Thân thể của cô ta lập tức hóa thành một bộ thây khô, mềm oặt nằm trên mặt đất.

Không chỉ có cô ta, một thiếu nữ bên cạnh nàng, cũng bị hút khô. Ba vị nữ tử, chỉ còn lại có một người cuối cùng.

– Mạc Thương Lan, ngươi quả nhiên ở chỗ này.

Một giọng nói lạnh lẽo truyền ra. Ngay lập tức, gian nhà tranh bị đóng băng. Thân thể Mạc Thương Lan bỗng nhiên run lên, không để ý tới chuyện giết nữ tử kia nữa.

– Ầm!

Khối băng vỡ vụn. Mạc Thương Lan trực tiếp xông ra ngoài.

– Mạc Thương Lan, ta đã đuổi theo ngươi lâu như vậy, ngươi còn muốn trốn sao?

Giọng nói lạnh lẽo từ phía xa truyền đến, vô cùng lạnh lùng.

– Băng… Hà… Đằng!

Bên trong nhà tranh, thiếu nữ nghe được một tiếng tiếng kêu cực kỳ tà ác. Ngay lập tức thân thể của nàng mềm oặt, ngồi dưới đất, nhìn hai vị sư tỷ của mình đã bị hút thành thây khô. Thân thể của nàng vẫn không ngừng run rẩy.

Chương 297: Lạc Hà Tông

Lúc này, bên trong nhà tranh lại có một bóng người bước vào, bước chân rất nhẹ.

Thiếu nữ kia run rẩy, ngẩng đầu nhìn bóng dáng vừa tiến vào bên trong gian nhà tranh. Trên mặt người đó mang theo chiếc mặt nạ bằng đồng đầy dữ tợn, hai tay của nàng chống xuống đất, sợ hãi không ngừng lùi về phía sau. Đôi mắt dưới chiếc mặt nạ bằng đồng xanh cực kỳ mạnh mẽ, mang theo vài phần lạnh lùng. Chỉ có điều kẻ đó lại không hề nhìn người thiếu nữ, dường như đang suy nghĩ điều gì.

– Mạc Thương Lan và Băng Hà Đằng lại xuất hiện ở nơi này. Hơn nữa, Cửu Thiên Thương Long đỉnh dường như vẫn ở trên người Mạc Thương Lan. Băng Hà Đằng đang đuổi giết lão ta.

Bá Đao thầm nói nhỏ một tiếng. Gian nhà tranh này, khoảng cách nơi hắn và Lâm Phong ở không xa. Hỏa lão cũng ở xung quanh đây.

Vừa nãy hắn đi ra ngoài một chút, liền cảm nhận được bên này có hơi lạnh thấu xương, bởi vậy mới tiến về phía bên này. Ngay lập tức, hắn liền nghe được tiếng của Mạc Thương Lan và Băng Hà Đằng.

Từ phía xa, tiếng bước chân lại truyền ra, khiến ánh mắt Bá Đao lóe lên, thân thể run lên, bay lên trời, chuẩn bị rời khỏi đó. Hắn không xảy ra chuyện rắc rối.

– Ở lại cho ta.

Một tiếng quát lạnh lẽo truyền đến. Thân thể Bá Đao mới vừa lao ra khỏi nhà tranh, hắn liền cảm giác được một chưởng lực điên cuồng đè ép về phía hắn. Chưởng hóa thành đao, bay thẳng qua không trung đánh tới.

Một tiếng ầm ầm nổ vang. Trong khoảnh khắc, gian nhà tranh liền nổ tung. Thân thể Bá Đao trực tiếp bị ép xuống, rơi xuống mặt đất.

Trước người của hắn xuất hiện một người thanh niên lạnh lùng nhìn lướt qua Bá Đao một chút, ngay sau đó lại nhìn về phía hai thi thể và thiếu nữ đang ngồi dưới đất.

– Thủ đoạn của các hạ thật tà ác.

Sắc mặt của người thanh niên lạnh như băng, trên người phát ra sát ý lạnh thấu xương.

– Người không phải do ta giết.

Bá Đao lạnh lùng nói một câu. Chỉ có điều đối phương lại cũng không để ý tới cho hắn. Sát ý vẫn rất mãnh liệt.

– Không phải do ngươi giết, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng sao?

Thanh niên đầy lạnh lùng nói:

– Ngươi giết hai vị sư muội của ta, lại còn tính làm loạn với tiểu sư muội của ta, bị ta bắt gặp, còn muốn trốn đi sao?

– Người không phải hắn giết.

Người thiếu nữ ngồi dưới đất đã đứng dậy, nhìn về phía người thanh niên kia ánh mắt có chút lạnh lùng. Sư huynh? Vừa nãy sư huynh của nàng ở cách đây không xa, hẳn là tận mắt nhìn thấy hai vị sư tỷ của nàng bị giết. Nhưng thời điểm các nàng kêu cứu, vị sư huynh này của nàng lại chậm trễ không hề xuất hiện. Đợi tới lúc Bá Đao đi vào nhà tranh, sư huynh mới đến bắt hung thủ. Đây chính là sư huynh của nàng sao? Thật buồn cười.

Sư huynh của nàng biết không đối phó được với hung thủ, muốn bắt Bá Đao làm kẻ thế mạng.

– Sư muội, yên tâm, nếu sư huynh ở chỗ này, nhất định sẽ không để cho sư muội bị bắt nạt. Mặt khác, ta sẽ trả thù cho hai vị sư muội kia.

Đúng như suy đoán của thiếu nữ kia, người thanh niên này thực sự là muốn bắt Bá Đao làm kẻ thế mạng. Sư muội và hắn cùng đi ra ngoài lại bị người giết chết, hắn vẫn bình yên vô sự, hơn nữa còn không bắt được hung thủ? Vậy hắn làm sao trả lời được? Thể diện của hắn biết để vào đâu?

– Sao?

Bá Đao nhíu mày. Thiếu nữ kia đã thanh minh cho mình, nhưng đối phương vẫn xác định mình là hung thủ. Dường như chuyện cũng không đơn giản như vậy đi.

– Cho dù sư huynh giết chết hắn, vậy có thể làm được gì? Ta vẫn biết hắn không phải là hung thủ.

Trong mắt người thiếu nữ loé ra một sự chán ghét.

– Không biết tốt xấu.

Đôi mắt của người thanh niên thoáng ngưng trọng, nhìn người thiếu nữ có vẻ thanh thuần kia, trong mắt loé ra một tia tà ác, nói:

– Nếu như sư muội bị người ta trước làm nhục sau mới giết, ta thay sư muội báo thù, vậy thì thế nào?

– Ngô Cương, ngươi thật vô liêm sỉ.

Sắc mặt thiếu nữ kia có phần trắng bệch, cực kỳ khó coi. Cùng lúc này, Bá Đao xem ra đã hiểu rõ. Thì ra là như vậy. Hắn muốn mình làm người chết thế.

– Vân Hi sư muội, sư muội vẫn đơn thuần như vậy. Trong mắt không chứa được hạt cát. Chỉ có điều, ta thích nữ nhân đơn thuần như vậy. Nhưng đáng tiếc, chúng ta nhất định chỉ có thể phong lưu một đêm.

Ngô Cương cười lạnh. Hắn vẫn có ý định đối với Vân Hi, nhưng đối phương lại không để ý tới hắn. Điều này vẫn là khúc mắc trong lòng một kẻ tâm cao khí ngạo như hắn. Hơn nữa tất cả mọi chuyện vừa phát sinh, khiến tà niệm trong lòng hắn cuối cùng đã bộc phát ra.

Nghe thấy Ngô Cương nói như vậy, sắc mặt Vân Hi tái nhợt.

Thật không biết xấu hổ.

– Sư muội, không nên nóng vội. Chờ ta giết chết hung thủ này, chúng ta mới từ từ hưởng thụ.

Ngô Cương cười khẩy. Ngay lập tức, ánh mắt lạnh lùng của hắn rơi vào trên người Bá Đao. Sát khí lóe lên.

Bá Đao không nói gì. Một đạo hào quang lóe lên, Tàn Nguyệt đao xuất hiện ở trong tay. Ý chí của Bá Đao cùng với hơi lạnh thấu xương từ trong Tàn Nguyệt đao toả ra.

– Thực lực không tồi. Linh Vũ cảnh tầng bảy, còn có Linh khí thượng phẩm. Chỉ có điều vẫn chỉ có một con đường chết.

Ngô Cương cười lạnh một tiếng. Hắn chính là đệ tử xuất sắc nhất trong Lạc Hà tông, tu vi Linh Vũ cảnh tầng chín.

Thân thể run lên, Ngô Cương tiến lên một bước. Chưởng ảnh vô biên hóa thành hào quang đầy trời, vô cùng vô tận, mơ hồ nhìn không thấu.

– Chém!

Bá Đao quát lạnh một tiếng. Bá Đao chém xuống một đao. Dường như không gian cũng bị xé rách. Sau đó một đao kia chém vào bên trên lạc hà vô tận, nhưng căn bản không thể nào làm được gì, giống như chém vào trong hư vô.

Lạc Hà chưởng của Lạc Hà tông, chính là võ kỹ Địa cấp. Chưởng ra như lạc hà, vô biên vô tận, khó có thể bắt giữ. Nhưng nếu bị nắm trúng, lại cực kỳ khủng bố.

Ầm!

Một âm thanh truyền ra. Chưởng ấn rơi vào trên người Bá Đao, khiến Bá Đao rên lên một tiếng, bước chân liền lùi lại. Tu vi Linh Vũ cảnh tầng chín, tiếp cận Huyền Vũ cảnh, chưởng đã khống một chút lực lượng chân nguyên, rất khó đối phó.

– Trong rất nhiều thế lực của nước Tuyết Nguyệt, Lạc Hà tông ở nơi hẻo lánh nhất, nhưng không ai dám coi thường Lạc Hà tông ta. Thiên tài của các thế lực lớn, ngoại trừ Bát đại công tử ra, những người khác Ngô Cương ta đều không để vào mắt, chứ nói gì tới loại người vô danh như ngươi.

Giọng nói của Ngô Cương mang theo sự kiêu căng. Nhìn Vân Hi, hắn dường như đang nói với Vân Hi. Nhưng nữ nhân này thậm chí ngay cả hăn cũng nhìn không nổi, thật là buồn cười.

– Thật sao?

Trong không gian chợt vang lên một giọng nói, cực kỳ rõ ràng, lại vô cùng mờ mịt.

Ngô Cương thoáng nhướng mày, lập tức quát lạnh một tiếng:

– Ai, lăn ra đây.

Trong mắt Bá Đao ánh lên một nụ cười. Ngoại trừ Bát đại công tử ra, Ngô Cương hắn cũng không để ai vào trong mắt sao? Rất nhanh, Ngô Cương sẽ phát hiện hắn ngu xuẩn tới mức nào.

– Ngươi nói chuyện ngông cuồng như vậy. Hiện tại người đó ở nơi nào cũng không biết. Thật buồn cười.

Bá Đao nhìn thấy Ngô Cương lộ ra vẻ khẩn trương, liền cười lạnh nói.

– Ngươi câm miệng. Hạng giấu đầu lòi đuôi nhất định là giống ngươi, không có mặt mũi gặp người.

Giọng nói của Ngô Cương đầy lạnh lùng. Chỉ có điều hắn vừa dứt lời, tâm thần liền trở nên căng thẳng, thân thể di chuyển. Ánh mắt tập trung về một phía.

Chỉ thấy lúc này phía sau của hắn đã có một bóng người đang đứng. Người này xuất hiện im hơi lặng tiếng.

Ánh mắt trong sáng, khuôn mặt tuấn tú. Người vừa xuất hiện này còn trẻ hơn, tuấn lãng hơn so với hắn, làm gì có chuyện không có mặt mũi gặp người.

– Ngươi là người phương nào?

Ngô Cương nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, lạnh lùng hỏi. Hắn không nhìn thấu được người này.

Lâm Phong tùy ý đứng ở đó, đã khiến hắn cảm giác kỳ diệu, hờ hững, xuất trần, hư vô mờ mịt.

– Là người của một tông môn nào đó. Chỉ có điều cũng không phải là Bát đại công tử, ta nghĩ ngươi sẽ không để vào trong mắt. Nếu đã không để vào trong mắt, cần gì phải hỏi nữa. Ngươi chỉ cần biết rằng, ta và ngươi là kẻ địch. Vậy là đủ rồi.

Trong mặt Lâm Phong lộ ra một nụ cười lạnh. Vừa nãy là do bản thân Ngô Cương nói, ngoài Bát đại công tử ra, những người khác, hắn không để vào trong mắt.

– Tuy rằng Ngô Cương ta tự tin kiêu ngạo, nhưng không muốn vô duyên vô cớ gây thù chuốc oán. Mếu như có thể, ta muốn có thêm mấy vị bằng hữu.

Ngô Cương lắc đầu nói. Hắn nhìn không thấu Lâm Phong, cho nên không dám nắm chắc.

– Thật không biết xấu hổ.

Vân Hi mắng một tiếng. Tên Ngô Cương này thật sự quá vô sỉ. Sắc mặt của hắn khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

– Hắn là bằng hữu của ta. Vừa nãy ngươi muốn giết hắn. Ngươi nói xem, chúng ta là bằng hữu hay là kẻ địch?

Lâm Phong cười lạnh, chỉ vào Bá Đao nói. Ỷ thế hiếp người sao? Hắn cũng sẽ làm như vậy.

– Cho ngươi mặt mũi, ngươi đừng không biết xấu hổ như vậy. Ngô Cương ta chính là đệ tử hạch tâm đứng thứ hai của Lạc Hà tông. Ngươi tính là gì, mà tự cao tự đại như vậy.

Ngô Cương biết không cách nào đáp lại, trong nháy mắt sắc mặt lại trở nên lạnh lùng. Hắn tin tưởng đối phương chắn chắn phải kiêng nể Lạc Hà tông.

– Ta thực sự sợ hãi!

Lâm Phong cười lạnh. Thân thể của hắn hơi run lên, đột ngột biến mất tại chỗ. Tiếp theo khi hắn xuất hiện, đã trực tiếp ở trước người Ngô Cương.

– Muốn chết.

Ngô Cương gầm lên một tiếng. Lạc Hà chưởng lại được sử dụng. Không gian dường như có hào quang thoáng hiện, vô ảnh vô hình. Chưởng lực vẫn nhìn không thấu.

Nhưng chưởng ảnh phát ra hào quan vô tận ở trước mặt cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất của Lâm Phong, căn bản là không chỗ nào che giấu. Ngón tay Lâm Phong run lên, kiếm khí phát sinh ra một tiếng xé gió. Đầu ngón tay trực tiếp điểm xuống.

Vèo vèo…

– A…

Một tiếng hét thảm truyền ra. Thân thể Ngô Cương chợt lui lại. Trong nháy mắt, hắn đã lùi đến vị trí cách Lâm Phong mười mét. Sắc mặt hắn vô cùng âm trầm. Giờ phút này lòng bàn tay của hắn đang chảy ra từng giọt máu tươi. Vừa nãy Lâm Phong chỉ tay như kiếm, trực tiếp điểm vào điểm yếu của hắn, xé rách bàn tay của hắn. Lực phán đoán thật sự kinh khủng.

– Ngoài Bát đại công tử ra, hoàn toàn không để ai vào trong mắt. Quả nhiên thực sự là thiên tài.

Lâm Phong khẽ cười nói, nhưng lại khiến hắn cảm thấy chói tai.

Chương 298: Kẻ Chết Thay

Nhìn thấy Lâm Phong dễ dàng phá tan được Lạc Hà chưởng, xuyên thủng bàn tay của Ngô Cương, đôi mắt Vân Hi lóe lên. Người thanh niên này thật lợi hại.

– Rốt cuộc ngươi là ai?

Lòng bàn tay Ngô Cương nhỏ máu. Mắt hắn lộ vẻ âm trầm nhìn chằm chằm vào Lâm Phong. Người này thực sự là người của tông môn nào vậy? Vì sao hắn chưa từng nghe nói qua về hắn.

Tuy rằng hắn vừa mới nói, ngoại trừ Bát đại công tử ra hắn không để ý tới bất kỳ ai, là có chút khoa trương. Đó là do hắn tự cao tự đại nói lời ngông cuồng. Nhưng người của các tông môn khác có thể chống lại hắn cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hắn biết, tuyệt đối không có nhân vật nổi danh nào như Lâm Phong này.

– Ngươi là Lâm Phong?

Lúc này, Vân Hi đứng bên cạnh, chớp đôi mắt, khẽ nói.

Lâm Phong chính là cái tên khiến cho toàn thành cổ Thiên Lạc chấn động. Kẻ ngông cuồng tuyệt thế, chỉ khoảng mười tám tuổi, nhưng chém Băng Nguyên, đánh bại Đao công tử Lãnh Nguyệt, thậm chí giết chết bốn cường giả Huyền Vũ cảnh. Tại Lạc Hà tông, có rất nhiều tỷ muội trong tông môn đều từng bàn tán về Lâm Phong.

Vân Hi cũng từng vài lần tưởng tượng về khuôn mặt của Lâm Phong. Trong ấn tượng của nàng, Lâm Phong hẳn là người bá đạo, thô lỗ. Nhưng giờ phút này, người thanh niên đứng ở trước mắt nàng lại thanh tú, tuấn dật như vậy. Chỉ có điều khí chất và ngạo khí ngông cuồng trên người hắn, khiến nàng nhớ tới cái tên này.

Lâm Phong nhìn Vân Hi một chút, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười mỉm. Hắn quay về phía nàng khẽ gật đầu. Nụ cười này lại làm cho Vân Hi không nhịn được thầm run rẩy.

– Hắn gật đầu. Quả thật là Lâm Phong.

Từ xưa tới nay, mỹ nhân ngưỡng mộ nhân vật anh hùng, mỗi người trong Lạc Hà tông các nàng đều từng muốn mở mang kiến thức một chút về phong thái ngông cuồng của Lâm Phong. Giờ phút này Vân Hi thấy được, ánh mắt đã nhìn thấu. Nụ cười khiến người ta cảm thấy thấy giống như gió xuân ấm áp.

So với Lâm Phong, sắc mặt của Ngô Cương có vẻ quá mức xấu xí. Thậm chí ngay cả tư cách so sánh với Lâm Phong cũng không có.

– Lâm Phong!

Ngô Cương thoáng run lên. Khi nghe được cái tên này, trong mắt hắn đột ngột hiện lên sự sợ hãi.

Lâm Phong ngay cả cường giả Huyền Vũ cảnh cũng có thể giết chết. Hơn nữa, hắn từng chém giết chết Băng Nguyên của Băng Tuyết sơn trang. Cho nên, Lâm Phong chắc chắn dám giết hắn. Cho dù là Lạc Hà tông, hắn chắc chắn sẽ không nương tay.

– Lâm Phong, việc này có lẽ có chút hiểu lầm.

Trên mặt Ngô Cương chợt hiện lên một nụ cười, ôn hòa nói. Hắn đã quên mất vừa nãy hắn đã bá đạo thế nào, quên mất trên tay mình vẫn đang chảy máu.

– Hiểu lầm sao?

Khóe miệng Lâm Phong hiện ra một nụ cười lạnh:

– Bá Đao, có hiểu lầm sao?

– Hắn và mấy vị nữ tử này đều là người của Lạc Hà tông. Có hai vị nữ tử bị Mạc Thương Lan giết chết. Hắn biết rõ ràng không đối phó được Mạc Thương Lan, muốn giết ta làm kẻ thế mạng. Mặt khác, hắn còn dự định làm nhục sau đó giết chết nữ tử còn lại. cũng đổ luôn việc này lên người ta. Chuyện này rất rõ ràng, không có hiểu lầm.

Bá Đao lạnh lùng nói ra, khiến sắc mặt Ngô Cương trở nên âm trầm.

– Chuyện này đúng là hiểu lầm. Ta không biết hắn là bằng hữu của Lâm Phong ngươi.

Ngô Cương vẫn cười nói.

– Vậy thì như thế nào? Ngươi uy phong như vậy, giết người để thế tội. Như vậy hiện tại ta muốn giết ngươi, ngươi cũng giết ta là được.

Lâm Phong nở nụ cười lạnh như băng. Bước chân của hắn chậm rãi tiến về phía trước.

Nụ cười trên mặt Ngô Cương trở nên cứng đờ.

– Lâm Phong, chuyện thế gian đơn giản chỉ có một từ lợi. Ngươi có thể đưa ra điều kiện. Mặt khác, vị sư huynh Vân Hi xinh đẹp thanh thuần của ta, nếu như ngươi thích, có thể tùy ý đùa bỡn. Ngươi xem thế nào?

Bước chân của Ngô Cương hơi lùi về phía sau. Chưa chiến đấu, tâm hắn đã khiếp đảm. Uy danh của Lâm Phong ở bên ngoài, khiến hắn không dám chiến đấu nữa.

– Ngươi thật vô liêm sỉ.

Vân Hi nghe thấy Ngô Cương nói vậy, sắc mặt liền cứng đờ. Ngô Cương quả thực vô liêm sỉ đến mức cực điểm.

– Đồ cặn bã.

Bước chân của Lâm Phong thoáng động. Thân hắn giống như huyễn ảnh. Mà lúc này, tay Ngô Cương cũng thoáng động. Khí độc nhất thời tràn ngập không gian, khiến Lâm Phong vừa thoáng động, bước chân chợt ngừng lại. Ống tay áo vung lên. Nhất thời khí độc bị thổi tan. Mà giờ phút này, Ngô Cương lại bắt lấy Vân Hi, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.

– Lâm Phong, ngươi xem sư muội ta thanh thuần như vậy. Hơn nữa nàng còn có hứng thú đối với ngươi. Ngươi nói xem chết như vậy, có phải sẽ rất đáng tiếc hay không?

Ánh mắt Lâm Phong ngưng trọng. Hắn không nghĩ tới còn có loại người như vậy. Dùng Vân Hi để uy hiếp hắn, như vậy tính là gì? Vân Hi là sư muội của Ngô Cương hắn, lại không quen biết với Lâm Phong hắn. Nhưng Ngô Cương lại cố tình làm ra loại chuyện như vậy. Chuyện này đúng là không thể nói được gì nữa.

Vân Hi cũng không nghĩ tới Ngô Cương sẽ làm ra chuyện như vậy. Có thể nói là không hề logic. Nhưng, nàng nhìn ánh mắt của Lâm Phong lại vẫn có chút chờ mong. Nàng đã nhìn thấy Mạc Thương Lan biến hai vị sư tỷ của nàng trở thành thây khô, lại nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của Ngô Cương, nàng cảm thấy nản chí nhắn lòng. Trong lòng nàng cảm thấy trống vắng, dường như muốn tìm nơi gửi gắm tâm linh.

Vào lúc này, bóng dáng ngông cuồng trong tưởng tượng nàng lại xuất hiện. Hơn nữa hắn còn trẻ, anh tuấn, khiến nàng đang nản chí nhắn lòng, chợt nảy sinh ra cảm giác khác thường. Nữ nhân trong lúc đang thương cảm, dễ dàng nhất bị người khác lúc yếu đuối mà vào, cũng chính bởi vì điều này.

– Ngươi thật không biết xấu hổ.

Lâm Phong nhìn Ngô Cương, lạnh lùng nói.

– Vậy thì thế nào. Lâm Phong, ngươi nhẫn tâm để cho một khuôn mặt thuần khiết như vậy héo tàn hay sao. Ngươi nhìn sư muội ta một chút đi. Da dẻ mịn màng thế này. Nàng vừa mới bước sang tuổi mười bảy thôi.

Ngô Cương hoàn toàn không để ý tới Lâm Phong, tiếp tục nói. Một con dao găm lạnh lẽo xẹt qua trên mặt Vân Hi.

Lâm Phong nhìn vào đôi mắt đơn thuần của Vân Hi. Hắn thật có chút không đành lòng ra tay. Mặc dù hắn và đối phương chưa bao giờ quen biết.

– Ha ha, mị lực của mỹ nhân đúng là rất lớn. Sư muội, các ngươi không phải thường xuyên bàn tán về Lâm Phong sao? Bây giờ nhìn lại, Lâm Phong hắn dường như cũng có ý đối với muội. Muội xem sư huynh đối với muội có tốt không? Ta tác hợp cho hai người.

Ngô Cương tiếp tục lạnh lùng nói, mang theo Vân Hi chậm rãi lùi về phía sau.

Vân Hi cảm thấy lòng cực kỳ phức tạp. Ngô Cương là sư huynh của nàng, lại tà ác vô sỉ như vậy, lấy mạng của nàng để uy hiếp người xa lạ. Lâm Phong và nàng chưa từng quen biết. Hắn lại vì nàng, không động thủ giết Ngô Cương. So sánh giữa hai người lại khác biệt tới như vậy.

Từ phía xa, từng bóng dáng lóe lên, chạy về phía bên này. Nhìn thấy bóng dáng từ phía xa chạy tới, Lâm Phong khẽ nhíu mày. Mà trên mặt Ngô Cương lại lộ vẻ vui mừng.

Con dao găm trong tay hắn lặng lẽ biến mất. Ngô Cương mang theo Vân Hi không ngừng lùi về phía sau, la lớn:

– Các vị trưởng lão đến thật đúng lúc. Có người muốn giết người của Lạc Hà tông ta.

Đám người đang chạy tới chính là người của Lạc Hà tông. Chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã tới bên cạnh Ngô Cương.

– Ngô Cương, xảy ra chuyện gì vậy?

Một người của Lạc Hà tông nhìn lướt qua hai thi thể đang nằm ở phía trước, lạnh lùng nói.

– Trưởng lão, tặc nhân Lâm Phong đánh lén chúng ta, giết người của Lạc Hà tông ta, còn có ý định làm nhục Vân Hi sư muội. Cũng may ta liều mạng bảo vệ, mới có thể không để Lâm Phong thực hiện được ý định của mình. Vừa vặn, các vị trưởng lão đến đây.

Ngô Cương mở miệng nói, khiến những người của Lạc Hà tông liền trở nên lạnh lùng. Từng người lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Lâm Phong.

– Trưởng lão, Ngô Cương hắn vô sỉ. Có một người khác giết hai vị sư tỷ. Mà người muốn làm nhục ta chính là Ngô Cương. Vừa rồi hắn còn cầm dao găm đặt ở trên mặt ta, uy hiếp Lâm Phong.

Vân Hi lo lắng nói. Tên Ngô Cương này quá vô sỉ, đổi trắng thay đen.

– Sư muội, ta bắt muội uy hiếp Lâm Phong sao? Muội và Lâm Phong có quan hệ như thế nào? Ta biết muội bị lời nói của Lâm Phong mê hoặc, nhưng ở trước mặt các vị trưởng lão, muội cũng không nên bênh vực người ngoài như vậy.

Ngô Cương lạnh lùng nói một tiếng, tức giận khiến Vân Hi tức giận, sắc mặt tái nhợt. Trong lúc nhất thời nàng nói không ra lời.

– Vân Hi, đừng có hồ đồ.

Một trưởng lão lạnh lùng nói một câu, khiến ánh mắt Vân Hi chợt ngưng trọng, nhìn người kia, nói:

– Sư tôn. Ngay cả sư tôn cũng không tin con sao? Đúng là Ngô Cương làm vậy.

– Được rồi, câm miệng cho ta.

Trưởng lão kia lại quát một câu, khiến đôi môi của Vân Hi run rẩy. Mà trên mặt Ngô Cương lại hiện lên một nụ cười lạnh.

Hay cho một nữ nhân đơn thuần ngu xuẩn. Ngô Cương hắn là người thế nào? Hắn chính là thiên tài của Lạc Hà tông, được tông môn xem là trọng điểm bồi dưỡng. Đừng nói những trưởng lão này không nhìn thấy, cho dù bọn họ thật sự tận mắt thấy chuyện vừa rồi, cũng sẽ nhắm một mắt, mở một mắt. So sánh giữa Ngô Cương và Vân Hi, đối với Lạc Hà tông mà nói bên nào nặng bên nào nhẹ căn bản không cần nhiều lời.

Những trưởng lão này là người thế nào. Mỗi người đều là lão gia hoả, căn bản không cần phải đi làm rõ là xảy ra chuyện gì, chỉ cần biết hắn là Ngô Cương là được. Người sai nhất định là Vân Hi, không phải là Ngô Cương.

Ánh mắt của trưởng lão Lạc Hà tông đều tập trung trên người Lâm Phong. Trong ánh mắt lộ rõ hàn ý.

– Lâm Phong, ngươi thật to gan. Dám giết người của Lạc Hà tông ta.

Trong đó có một vị trưởng lão lạnh lùng nói. Ngay lập tức, đám người của Lạc Hà tông liền bao vây xung quanh Lâm Phong.

Lâm Phong nhìn đám người này, đôi mắt lạnh như băng. Vừa nãy, Ngô Cương xem Bá Đao là người chết thế. Bây giờ, những người của Lạc Hà tông này, bởi vì lời nói dối của Ngô Cương, cho nên muốn Lâm Phong hắn làm người chết thế sao?

Điều Lâm Phong hắn nhìn thấy, đương nhiên phải thấu triệt hơn so với Vân Hi. Hắn sao có thể không rõ những người này có suy nghĩ thế nào.

Nhưng muốn cho Lâm Phong hắn làm người chết thế, có thể dễ dàng như vậy sao?

Chương 299: Sát Ý Rung Trời

– Trưởng lão, tất cả các người dừng tay.

Vân Hi nhìn trưởng bối tông môn bao vây xung quanh Lâm Phong, liền lộ vẻ lo lắng, kêu lên:

– Chuyện này thật sự không liên quan đến Lâm Phong. Các người sao có thể không phân tốt xấu như vậy được.

Bốp…

– Câm miệng!

Thân thể Vân Hi trực tiếp bị ném bay ra ngoài, nhắn nhào trên mặt đất. Nàng ngẩng đầu lên nhìn sư tôn của mình, trong lòng cảm giác cực kỳ lạnh lẽo, thấu xương tuỷ.

Trước đây, nàng vẫn luôn một lòng trung thành đối với tông môn, rất ít bước ra khỏi tông môn, luôn xem tông môn là nhà của mình. Vì thiếu kinh nghiệm, cho nên rất nhiều chuyện nàng không tiếp xúc đến. Trong lòng của nàng vẫn cho rằng tông môn là nơi mình thực sự có thể dựa vào.

Nhưng hiện thực có đôi khi chính là tàn khốc như thế. Một khi ngươi va chạm vào một vài chuyện gì đó, nhân tình lạnh nhạt, hiện thực lạnh lẽo, đủ khiến để một người cảm thấy tuyệt vọng. Giống như Vân Hi lúc này vậy. Nàng cảm giác thế giới của nàng đột nhiên không còn. Tông môn không còn là tông môn trước kia, không có nửa điểm nhân tình.

Nàng nhìn ánh mắt sư tôn, nhìn ánh mắt lạnh lùng của các trưởng lão. Rốt cục nàng đã ý thức được, thế giới này không tốt đẹp giống như trong tưởng tượng của nàng. Người của Lạc Hà tông cũng không thân thiết giống như trong tưởng tượng của nàng.

Khóe mắt nàng có một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống. Đó là giọt nước mắt tuyệt vọng. Vân Hi đã biết, bất luận nàng nói cái gì, bất luận nàng hò hét ra sao, cũng sẽ không có ai để ý tới nàng.

Lâm Phong nhìn giọt nước mắt lăn ra khỏi khóe mắt Vân Hi, trong lòng thầm thở dài một tiếng. Vân Hi nquá đơn thuần, căn bản không có ý thức được lòng người hiểm ác, thế thái nóng lạnh thất thường.

Căn bản không phải là vấn đề ai đúng ai sai, mà là vấn đề lòng người.

– Sư muội, vì một người ngoài, mà muội phải khổ sở như vậy, dám nghi ngờ các vị trưởng lão tôn quý sao?

Ngô Cương lãnh đạm nói một câu.

Vân Hi lạnh lùng trừng mắt với hắn một cái. Tất cả mọi chuyện đều là do Ngô Cương, tên tiểu nhân hèn hạ này. Chỉ có điều Ngô Cương căn bản không để ý đến ánh mắt của nàng. Hắn chỉ đáng tiếc cho một mỹ nhân đơn thuần như thế, không biết còn có cơ hội xuống tay với nàng nữa hay không.

– Các vị trưởng lão, tên tặc nhân Lâm Phong này đê tiện vô sỉ, không chỉ đánh lén ta, còn giết chết hai vị sư muội, thậm chí mê hoặc lừa Vân Hi sư muội. Tên súc sinh tội ác tày trời này nhất định không thể lưu lại.

Ngô Cương xoay người, quay về phía Lâm Phong nở nụ cười lạnh. Sát khí chợt lóe lên.

– Đúng, tên tặc tử này nhất định phải chết. Để báo thù cho đệ tử Lạc Hà tông của ta.

Có một vị trưởng lão phụ họa nói.

– Giết hắn, đương nhiên phải giết.

Đám người của Lạc Hà tông ngươi một lời ta một lời, dường như đã phán tộ chết cho Lâm Phong. Ở trong mắt bọn họ, Lâm Phong dường như đã trở thành vật trong túi, muốn giết cứ giết.

Đám trưởng lão Lạc Hà tông này có ba người đạt tới Huyền Vũ cảnh tầng một, hai người đạt cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng hai. Còn có một cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba. Với đội hình như vậy, Lâm Phong có chạy đằng trời.

Một khí thế vô cùng sắc bén phóng lên trời. Kiếm khí xông thẳng lên trời.

Lúc này chỉ thấy trên đỉnh đầu Lâm Phong có tử quang không ngừng chớp hiện. Mà trên người Lâm Phong cũng phát ra sát ý mãnh liệt.

– Cái gì, hắn còn muốn đánh trả sao?

Có người của Lạc Hà tông cười lạnh, châm chọc nói:

– Một người mới chỉ Linh Vũ cảnh, tuy rằng dựa vào ngoại lực tăng tu vi lên thì có thể làm được gì? Hôm nay còn có thể phản kháng được sao?

– Đúng vậy. Thực sự là muốn chết.

Từng khí tức mạnh mẽ toả ra. Tất cả người Linh Vũ cảnh lui về phía sau. Những cường giả Huyền Vũ cảnh bao vây tấn công Lâm Phong.

Chiến tích của Lâm Phong ngày đó bọn họ đều nghe nói qua. Giết bốn cường giả Huyền Vũ cảnh? Mặc dù hắn chỉ là cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng một, nhưng bọn họ cũng không thể khinh thường. Nếu không để nhiều người như vậy bao vây tấn công Lâm Phong, sợ là sẽ bị hắn giết ngược lại.

– Các ngươi vẫn muốn giết hắn, là không tin ta sao?

Vân Hi thì thào tự nói với mình. Bọn họ không tin hay là cố ý làm như vậy? Biết rõ ràng chân tướng, cũng muốn giết Lâm Phong!

Vân Hi đứng dậy, nhìn các vị trưởng lão tông môn, nói:

– Các vị trưởng lão, Vân Hi ta thề với trời. Hôm nay ta cùng hai vị sư tỷ, còn có Ngô Cương cùng đi tới bên này. Ở bên trong nhà tranh, chúng ta gặp được một người tà ác. Lúc đó lão ta liền trực tiếp giết chết hai vị sư tỷ. Lão ta vốn còn muốn giết ta. Nhưng lúc này một người tên là Băng Hà Đằng xuất hiện. Người kia không để ý tới ta nữa, mà nhanh chóng bỏ chạy.

– Những điều này, Ngô Cương hẳn đều biết rõ ràng. Nhưng vì thể diện, hắn muốn tìm người khác làm người chết thế, còn nói muốn làm nhục ta, giết ta diệt khẩu. May mắn đúng lúc đó Lâm Phong xuất hiện. Nhưng vô sỉ hơn chính là, Ngô Cương hắn lại bắt ta lại, uy hiếp Lâm Phong, mới khiến Lâm Phong không giết hắn. Sau đó các vị trưởng lão tới. Nếu như ta có nửa câu gian dối, chết không được tử tế, hồn phi phách tán.

– Con nhỏ thật không thức thời.

– Quá ngu xuẩn.

Đám người của Lạc Hà tông từng người đều lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Vân Hi.

– Cút ngay.

Một tiếng quát vang lên bên tai Vân Hi, khiến linh hồn nàng run lẩy bẩy.

– Ngươi lại che chở cho kẻ thù của Lạc Hà tông ta, như vậy ngay cả ngươi, chúng ta cũng giết.

Một giọng nói cực kỳ lạnh lùng vang lên, khiến trái tim Vân Hi càng ngày càng lạnh. Cuối càng nàng cảm thấy tuyệt vọng.

Tất cả những điều nàng vừa làm đều là vô nghĩa.

– Ngay cả ta cũng giết sao?

Thì thào nói nhỏ một tiếng, trên mặt Vân Hi đột nhiên hiện lên một nụ cười. Một nụ cười ảm đạm. Đột nhiên, một khí tức tịch diệt từ trên người nàng truyền ra, khiến tất cả mọi người đều run lên.

– Không tốt.

Lâm Phong kinh ngạc kêu lên một tiếng. Thân thể lóe lên, trong nháy mắt đã đến phía sau Vân Hi. Nhưng dường như hắn đã đến muộn. Một tiếng động trầm thấp vang lên. Bàn tay của Vân Hi trực tiếp đánh vào vị trí trái tim của chính mình. Trong miệng nàng phun ra máu đỏ tươi. Một đóa tươi còn chưa nở rộ đã muốn héo tàn.

Lâm Phong nâng thân thể của Vân Hi lên. Trong nháy mát sắc mặt hắn trở nên tái nhợt.

Tự sát. Vân Hi lại muốn tự sát.

Thật là ngu ngốc. Đúng là một cô bé đơn thuần.

Nàng còn trẻ như vậy, mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi. Nàng vốn đang ở thời điểm quý nhất đẹp nhất của đời người. Nhưng nàng bởi vì hiện thực quá tàn khốc mà muốn trả giá bằng cả sinh mệnh của mình. Nàng không nên trả cái giá đắt như vậy.

Người của Lạc Hà tông cũng đều sửng sốt. Hiển nhiên bọn họ có chút bất ngờ khi thấy Vân Hi tự sát. Nhưng bọn họ cũng chỉ sửng sốt một lúc, ngay sau đó, ánh mắt lại khôi phục vẻ lạnh lùng như trước. Một đệ tử chết đi, đối với bọn họ mà nói chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, không đáng kể đến. Chết thì chết.

Thân thể mềm mại của Vân Hi rũ xuống, nằm ở trong lòng Lâm Phong. Nàng ngửa đầu lên, trên miệng vẫn đang chảy máu tươi. Nàng dùng đôi mắt đơn thuần của mình nhìn Lâm Phong, lộ ra một nụ cười áy náy.

– Thật xin lỗi. Ta không thể tranh thủ được một cơ hội cho ngươi. Là ta… hại ngươi.

Khóe miệng Vân Hi vẫn có máu tươi chảy ra. Lâm Phong cẩn thận lau vết máu cho nàng, không ngừng lắc đầu.

Nhìn nụ cười đơn thuần trên khuôn mặt đã tái nhợt của Vân Hi, Lâm Phong cảm giác nụ cười này lại xinh đẹp như vậy, tươi sáng như vậy. Nhưng tiếc rằng nó sắp muốn héo tàn.

– Ta biết, không phải là bọn họ không tin ta. Chỉ là ta không tư cách để bọn họ nghe lời của ta. Ta không thuyết phục được bọn họ. Cho nên… ta chỉ có thể đền mạng cùng ngươi.

Giọng nói của Vân Hi dần dần nhỏ xuống. Lâm Phong ngửa đầu, hít một hơi thật sâu. Hắn đột nhiên có cảm giác kích động muốn rơi lệ.

Kiếp trước, hắn không phải cũng giống như Vân Hi, đơn thuần như vậy. Hắn cho rằng dựa vào sự cố gắng của mình có thể thay đổi vận mệnh. Nhưng hiện thực tàn khốc cho hắn một bài học, cái giá phải trả là tính mạng của hắn.

Chiều nay, Vân Hi giống như hắn khi còn là học sinh, đơn thuần và rực rỡ như ánh mặt trời. Đều là hiện thực tàn khốc, muốn nàng phải trả giá bằng máu.

Người trả giá lớn như vậy không nên là nàng.

– Lâm Phong, ta lớn như vậy, vẫn chưa có người trong lòng. Ngươi có thể hôn ta một cái được không?

Trên mặt Vân Hi đột nhiên lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, lập tức lại bổ sung nói:

– Chỉ xem ta là muội muội cũng được.

– Được.

Lâm Phong gật đầu. Hắn có thể nào cự tuyệt yêu cầu của một cô gái đơn thuần đã cận kề với cái chết?

Đầu hơi cúi xuống, Lâm Phong dịu dàng hôn lên đôi môi còn nhuộm vết máu của Vân Hi. Vết máu tươi giống như đóa hoa nở rộ mỹ lệ. Dường như Vân Hi chợt trở nên rực rỡ hơn vậy.

– Đây chính là cảm giác yêu mến sao?

Trên mặt Vân Hi chợt đỏ bừng. Ngay lập tức, đôi mắt đơn thuần trong suốt mà mỹ lệ của nàng chậm rãi khép lại.

Nhìn đôi mắt Vân Hi khép lại, Lâm Phong lại ngửa đầu, hít sâu một cái.

– Giết!

– Giết, giết, giết!

Một tiếng hú vô cùng khủng khiếp từ trong miệng Lâm Phong thốt ra. Trong hư không, ba đạo bóng dáng bay vút lên trời. Một sát ý vô cùng hùng mạnh, bao phủ mọi người ở bên trong. Sát ý làm rung chuyển cả thiên địa.

Một ánh sáng màu tím bắn ra. Ánh sáng màu tím đó chính là tín hiệu của Lâm Phong. Hỏa lão, Xích lão cùng với Mộng Tình đều đã đến đây. Chỉ là bọn họ không hiện thân mà thôi.

Cảm nhận được sát ý vô cùng khủng bố này, trong lòng đám người của Lạc Hà tông đột nhiên run lên!

Chương 300: Cơn Ác Mộng Của Lạc Hà Tông

Khí tức thật khủng khiếp, đám người Lạc Hà tông nhìn ba người Lâm Phong giáng xuống mà thân thể khẽ run.

Bọn họ nghe nói bên cạnh Lâm Phong còn có hai vị cường giả, một lão già am hiểu hỏa và một cô gái đeo mạng che mặt. Nhưng lúc này dường như còn xuất hiện thêm một người nữa, một lão già tóc đỏ, hơn nữa khí tức của lão dường như là khủng bố nhất.

– Xích lão, Hỏa lão, giết, một tên cũng không tha!

Sát khí trên người Lâm Phong vô cùng lạnh lẽo. Xích lão và Hỏa lão khẽ gật đầu, khí tức khủng bố kia lại càng lúc càng mạnh. Nhất là Xích lão, khí tức trên người lão đã khủng bố hơn cả Huyền Vũ cảnh tầng ba.

– Huyền Vũ cảnh tầng bốn!Nguồn truyện audio

Trưởng lão Lạc Hà tông chợt cảm thấy không ổn trong lòng, thầm mắng một tiếng không tốt. Bên người Lâm Phong lại có cường giả đáng sợ như vậy, còn mạnh hơn cả Hỏa lão kia, là cường giả Huyền Vũ tầng bốn vô cùng hùng mạnh.

Đạt tới Huyền Vũ cảnh rồi, kém một cảnh giới thì đều là thực lực cách biệt một trời một vực.

– Không xong!

Sắc mặt những người kia vô cùng khó coi, giết Lâm Phong? Dường như lúc này kẻ gặp nguy hiểm chính là bọn chúng.

– Lâm Phong, cô nhóc này vẫn còn một hơi, cho dùng Tụ Tức đan xem có thể xảy ra kỳ tích hay không.

Hỏa lão trực tiếp nhét một viên thuốc vào miệng Vân Hi, rồi lập tức vận chuyển chân nguyên lực, ấn một chỉ vào mi tâm Vân Hi.

Lâm Phong vội cẩn thận cảm nhận, không khỏi giật mình. Đúng vậy, Vân Hi vẫn còn lại một hơi thở, vì rất mong manh nên lúc nãy hắn bị thù hận và sát ý bao phủ hết tâm linh nên chẳng nhận ra.

– Hỏa lão.

Lâm Phong nhìn Hỏa lão với ánh mắt đầy hy vọng.

Một đốm lửa li ti cháy ở mi tâm Vân Hi, Hỏa lão thu ngón tay lại, nói với Lâm Phong:

– Trong vòng bảy ngày sẽ không chết, nhưng tâm mạch suýt chút nữa thì bị đánh nát hoàn toàn, thương thế rất nặng, sau bảy ngày chắc chắn sẽ chết.

Lâm Phong vội hỏi:- Còn cách nào không?

– Có.

Hỏa lão trầm ngâm một lát, cau mày nói:

– Nhưng cần đan dược cực mạnh mới có thể cứu được.

– Đan dược.

Lâm Phong nghe vậy thì lập tức giao Vân Hi cho Mộng Tình:

– Mộng Tình, hãy chăm sóc nàng ấy.

Mộng Tình liếc Lâm Phong một cái, ánh mắt lóe lên dị sắc, nhưng nàng vẫn gật đầu, ôm Vân Hi vào ngực.

Giao Vân Hi cho Mộng Tình xong, Lâm Phong quay người lại nhìn chằm chằm Ngô Cương, một luồng sát ý kinh khủng hóa thành một thanh kiếm sát phạt phóng thẳng tới Ngô Cương, khiến Ngô Cương phải lùi về phía sau, sắc mặt trắng bệch.

Hắn bị ánh mắt của Lâm Phong dọa sợ phải lui ra sau!

Nhưng ánh mắt kia của Lâm Phong quả thật rất đáng sợ, sát ý quá mạnh.

– Ta không giết ngươi, thiên lý để đâu!

Lâm Phong lạnh lùng nói, sát ý vô cùng rét lạnh tỏa ra:

– Xích lão, Hỏa lão, phiền các ngài giết toàn bộ đám người kia.

– Lâu rồi không động gân động cốt, đột phá rồi còn chưa được hưởng mùi vị chiến đấu à nha.

Xích lão cười lạnh một tiếng, lập tức biến mất tại chỗ.

– A…

Trong chớp mắt, một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Bàn tay của Xích lão trực tiếp đánh lên người một trưởng lão Lạc Hà tông, trong khoảnh khắc, ngực hắn bị thiêu đốt, cháy đen một mảng.

Tên trưởng lão này chính là cường giả Huyền Vũ cảnh tầng một, nhưng chỉ bị đánh một chiêu mà đã chết!

Huyền Vũ cảnh tầng một và Huyền Vũ cảnh tầng bốn cách nhau ba cảnh giới, chênh lệch quá lớn, giống như trời cao và vực sâu, chỉ chớp mắt là có thể tiêu diệt.

Sắc mặt đám người Lạc Hà tông trắng bệch, cường giả Huyền Vũ cảnh đều là báu vật của tông môn, thế nhưng bây giờ lại bị giết dễ dàng như vậy.

Mà không chỉ như thế, bọn họ còn nhận ra Xích lão chỉ dùng một chiêu đã tiêu diệt cường giả Huyền Vũ cảnh, vậy bọn họ thì sao?Một cảm giác nguy cơ tràn ngập, bao phủ lấy bọn họ. Có lẽ hôm nay bọn họ sai rồi.

– Mọi người cùng tập trung lại đối địch!

Tên cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba dẫn đầu kia nói.

Nhưng hắn còn chưa kịp nói xong, thì một luồng khí tức hỏa diễm khủng bố đánh tới, là Hỏa lão tấn công hắn.

– Xích lão quỷ, tên này để ta xử cho, những người khác ngươi cứ thỏa sức mà giết, ta xem ngươi mất bao lâu.

Hỏa lão hô to, ông ta đối phó với cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba duy nhất, còn thừa mấy tên Huyền Vũ cảnh tầng một tầng hai này, Xích lão quỷ chẳng phải là thỏa sức giết chết sao, có khi chẳng mất bao nhiêu thời gian là đã giết hết đám người này rồi.

– Được!

Xích lão gật đầu rồi lại sải bước, chân nguyên lực cuồng mãnh lưu chuyển trên người lão, khiến đám người Lạc Hà tông kia đều run rẩy sợ hãi.

Cách thức đối phó kia thật ác độc, Hỏa lão đối phó vị trưởng lão Huyền Vũ cảnh tầng ba kia rồi, những người còn lại vốn chẳng có khả năng chống lại Xích lão, chỉ có thể bị giết.

Lúc này, Xích lão lại xông tới một tên Huyền Vũ cảnh tầng một, người nọ ngay cả dũng khí để chiến đấu cũng không có, trực tiếp bỏ chạy.

Nhưng người ở tu vi Huyền Vũ cảnh tầng một có thể so tốc độ với cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bốn sao?

Chỉ trong chớp mắt, uy thế khủng bố phủ xuống, hắn quay đầu lại nhìn thì bất thình lình, một chưởng bá đạo giáng lên đầu hắn. Lại một gã cường giả Huyền Vũ cảnh nữa ngã xuống!

Sự khủng hoảng bắt đầu lan tràn trong lòng đám người Lạc Hà tông. Cường giả Huyền Vũ cảnh thật đáng sợ, lúc này bọn chúng đã hối hận rồi.

Hối hận vì Ngô Cương nói dối khiến cả đám đi giết Lâm Phong, khiến Vân Hi tự sát. Bọn họ chẳng những không giết được Lâm Phong, mà còn dẫn tới một sát thần. Lâm Phong đang muốn đòi nợ.

– Ngô Cương, đồ khốn!

Lúc này, đám người Lạc Hà tông đều thầm mắng tên Ngô Cương. Tên khốn này chọc ai không chọc, lại đi chọc Lâm Phong, giờ thì người của Lạc Hà tông phải nhận lấy hậu quả đáng sợ này, hậu quả bị hủy diệt.

Lúc này, trên người Lâm Phong, đại dương màu tím mênh mông kia rít gào lên đầy phẫn nộ, đồng thời kiếm ý vô cùng kinh khủng chọc thẳng lên trời cao. Lâm Phong bước tới phía Ngô Cương.

Ngô Cương càng thêm run rẩy dữ dội, hắn cảm thấy thật đáng sợ. Lúc này, Lâm Phong hệt như một vị sát thần khiến hắn run lên vì sợ hãi.

Hai con yêu xà nhào ra từ trong đại dương màu tím kia, trực tiếp quấn lấy một người phía trước Ngô Cương, nhấc lên không trung. Người kia điên cuồng quẫy đạp, điên cuồng giãy dụa, nhưng lại chẳng thể thoát ra được.

Lâm Phong giơ tay vẽ lên không khí, một vệt kiếm quang lóe lên trong không gian. Người bị treo trên không trung kia ngừng giãy dụa, một vệt máu chảy xuống từ mi tâm của hắn, trông lại rõ ràng đến thế.

– Trốn, mau trốn…

Những người còn lại vô cùng hoảng sợ, đã không còn chút chiến ý nào.

Trưởng lão Huyền Vũ cảnh đều bị Xích lão đồ sát, mà bọn họ, không ai là đối thủ của Lâm Phong cả, không trốn thì chỉ có đường chết.

– Trốn ư?

Sát ý trên người Lâm Phong vẫn mãnh liệt như vậy, hắn nở một nụ cười lạnh như băng, mấy trăm con yêu xà tím đồng thời nhào ra, quấn lấy những người chạy trốn kia rồi treo lên không trung.

Lúc này, phía trên không trung, mấy chục bóng người điên cuồng giãy dụa, trông cực kỳ đáng sợ.

– Chết hết đi!

Lâm Phong hét lên một tiếng, hắn giơ hai tay lên cao, một thanh kiếm, thanh kiếm chân nguyên, thanh kiếm chiến thần xuất hiện.

Trên thanh kiếm này tràn ngập hủy diệt ý, sát ý, chiến ý, mà cực kỳ mạnh.

Đại dương mênh mông cuồn cuộn kia nâng thân thể Lâm Phong lên, khiến hắn chậm rãi bay lên. Kiếm quang rực rỡ xẹt qua hư không, máu tươi văng ra, khiến cả trời như hóa thành mưa máu.

Một kiếm khiến đám người bị cuốn lên kia, bị chém chết toàn bộ, không sót tên nào.

Tiếng bịch bịch không ngừng vang lên, Ngô Cương nhìn những thi thể không ngừng rơi xuống đất kia mà hoảng hốt. Mỗi một người rơi xuống, hắn lại hoảng sợ thêm một phần.

Tất cả mọi người đều chết rồi, chỉ còn lại mình hắn, Lâm Phong cố ý giữ hắn lại mà không giết.

Ngô Cương ngẩng đầu, nhìn đôi mắt thị huyết của Lâm Phong, hắn chỉ cảm thấy sợ hãi đầy tuyệt vọng sinh ra từ sâu trong linh hồn mình.

– Đừng, đừng, ta sai rồi…

Hắn điên cuồng lắc đầu. Giờ phút này Ngô Cương đã hoàn toàn hối hận, hắn đã chọc phải một tên sát tinh, ác ma rồi.

Khuôn mặt hắn đã không còn vẻ kiêu ngạo nữa, không có nụ cười tà ác khi tính kế Lâm Phong nữa, chỉ còn sợ hãi. Chết rồi, toàn bộ đều đã chết rồi, trưởng lão Huyền Vũ cảnh bị giết, Linh Vũ cảnh cũng bị Lâm Phong giết sạch.

– Biết sai rồi sao?truyện cõi âm

Lâm Phong nở nụ cười lạnh như băng, chỉ biết sai là đủ rồi sao?

– Không phải ngươi nói là ta đánh lén ngươi ư? Giờ ta cho ngươi cơ hội đó.

Lâm Phong lạnh lùng nói. Ngô Cương nào dám chiến, hắn run lên dữ dội, rồi chẳng bất chấp gì nữa mà trực tiếp bỏ chạy.

Sau đó yêu xà màu tím kia trực tiếp quấn lấy hắn, kéo hắn trở về trước mặt Lâm Phong. Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn lên Ngô Cương đang bị trói giữa không trung kia.

– Chạy?Lâm Phong cười lạnh, kiếm khí tàn sát. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, chân Ngô Cương trực tiếp bị chém đứt.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 9 giờ trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)