1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 55 [Chương 271 đến 275]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 55 [Chương 271 đến 275]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 271: Mất Mặt

Lâm Phong nhìn về phía đám người kia, nhìn thấy ánh mắt của Băng Nguyên kia thì hơi ngưng lại, thật lạnh.

Nghe nói Băng Tuyết sơn trang chỉ thu kẻ có được Vũ hồn loại hàn băng, tất cả công pháp võ kỹ bọn họ tu luyện đều là thuộc tính hàn. Đám người này đi chung một chỗ khiến cả không gian nơi đây lạnh đi rất nhiều.

– Linh Vũ cảnh tầng chín!

Bá Đao khẽ nói.

Lâm Phong thầm gật đầu, Vân Hải tông bị diệt không phải là không có lý. Trong những đại tông môn kia, Vân Hải tông của hơn một năm trước quả thật yếu nhất, điểm ấy có thể nhìn ra được từ đệ tử của tông môn.

Đám người Băng Nguyên bước đến, rất nhiều người lập tức tránh đường. Băng Nguyên nhanh chóng bước đến chỗ Lâm Phong, nhưng bọn họ lại phát hiện dường như Lâm Phong không hề có ý tránh ra, mà cứ đứng nguyên ở đó.

– Hử?

Nhiều người đều ngẩn ra, mấy người kia là ai mà to gan như vậy, thấy đám người Băng Nguyên tới mà không hề có ý tránh ra.

Băng Nguyên cũng nhíu mày lại, phóng ra hàn băng khí tới ba người Lâm Phong. Xung quanh dường như có một tầng sương trắng đang di động trong không khí, một tầng khí lạnh cũng nhanh chóng phủ lên trên người Lâm Phong, mang theo sương trắng.

Lâm Phong vẫn đứng đó, ánh mắt bình tĩnh. Một vòng năng lượng đột ngột hiện lên khiến quần áo Lâm Phong tung bay, ngay sau đó sương lạnh bao trùm người hắn tan hết đi, không còn gì nữa, như thể chưa từng xuất hiện.

– Chuyện gì xảy ra vậy?

Mọi người chỉ thấy trên người Lâm Phong dường như lóe lên một tầng lưu quang, sau đó sương lạnh tan đi.

– Xem ra kẻ này cũng có thực lực phi phàm, hèn chi thấy Băng Nguyên đến lại không hề lui.

Mọi người thầm nghĩ trong lòng rồi bắt đầu chú ý đến Lâm Phong, kẻ này không hề đơn giản.

– Băng Nguyên của Băng Tuyết sơn trang, ngươi là người phương nào?

Băng Nguyên dừng chân lại, hỏi Lâm Phong một câu với ngữ khí lạnh lẽo như trước.

– Lâm Phong!

Một câu nói vô cùng bình tĩnh, nhẹ nhàng, mà nghe được hai chữ Lâm Phong, đồng tử Băng Nguyên co rụt lại.

Lâm Phong!

Hai chữ này, hắn nghe được không ít ở trong tông môn, là trưởng bối tông môn nhắc đến với hắn. Nửa năm trước, Lâm Phong dùng lửa đốt thành, đại náo hoàng thành, ở hoàng thành không ai là không biết, mấy người thuộc cao tầng của tông môn đều biết hắn.

– Lâm Phong, chưa từng nghe qua, không biết là đệ tử của tông môn nào nhỉ?

Mọi người đều nghi hoặc, bọn chưa từng nghe nói đại tông môn nào xuất hiện một thiên tài tên là Lâm Phong cả.

Nhưng xem thần sắc Băng Nguyên kia thì dường như là nhận thức Lâm Phong, ngay cả mày cũng nhíu lại.

Băng Nguyên đi vòng qua người Lâm Phong, mà đám người sau lưng hắn cũng căm tức nhìn Lâm Phong, lòng thì nghi hoặc sao Băng Nguyên sư huynh lại không giết kẻ này, cái tên ngông cuồng đó.

Nhưng Băng Nguyên không nói gì, bọn họ cũng chỉ có thể đi theo, bước qua bên cạnh Lâm Phong.

Lúc này, một đạo hàn băng ý đột nhiên giáng xuống người Lâm Phong, hàn băng chưởng lực lặng lẽ đánh tới hắn.

Khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh, Lâm Phong khẽ run tay.

– A…Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, người đánh lén Lâm Phong kia rũ tay xuống, mang theo sương lạnh, đã bị phế.

Người của Băng Tuyết sơn trang quay đầu lại nhìn người kia, nhất thời sắc mặt phát lạnh.

– Sư đệ, sao lại thế này?

– Hắn đánh lén ta!

Người kia sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm Lâm Phong với ánh mắt dữ tợn.

Đánh lén?

Lâm Phong sải bước ra, một luồng khí thế sắc bén tản ra, hắn chỉ một ngón tay ra. Người kia toàn thân run lên bần bật, thét lớn một tiếng, vô cùng hoảng sợ nhìn Lâm Phong, khóe miệng không ngừng chảy ra máu tươi.

– Ngươi… Giết ta…

Người nọ run run nói ra một câu rồi ánh mắt mất tiêu cự, ngã thẳng ra sau, chết không nhắm mắt.

Ở trước mặt đệ tử đồng môn của gã, Lâm Phong trực tiếp giết hắn, đây là kết quả hắn có nằm mơ cũng không nghĩ đến.

Mọi người đều sững sờ nhìn Lâm Phong, hắn thật to gan, dám ở ngay trước mặt đám người Băng Tuyết sơn trang, thậm chí là cả Băng Nguyên mà giết đệ tử của Băng Tuyết sơn trang.

– Đối phó ngươi, không cần phải đánh lén!

Lâm Phong thản nhiên nói một câu. Đối phương nói hắn đánh lén, hắn khinh thường dùng ngôn ngữ để biện minh, mà trực tiếp dùng hành động để chứng minh.

Luận thực lực, hắn mạnh hơn đối phương rất nhiều, luận dũng khí, hắn dám trực tiếp giết chết đối phương, như vậy Lâm Phong có cần phải đánh lén không? Thực hiển nhiên là đối phương đang nói xấu hắn.

Mọi người đều thầm gật đầu, đúng vậy, với thực lực và dũng khí của Lâm Phong thì trực tiếp giết đối phương luôn, chẳng cần phải đánh lén làm gì, đúng là trộm hô bắt trộm.

Mọi người nhìn về phía đám người Băng Tuyết sơn trang, mà phải nói chính xác là nhìn Băng Nguyên, muốn xem bọn họ định thế nào.

Sắc mặt Băng Nguyên trầm xuống, tuy hắn biết người của hắn khiêu khích Lâm Phong trước, nhưng Lâm Phong lại giết người của Băng Tuyết sơn trang ngay trước mặt bọn hắn, đây đúng là đánh mặt Băng Nguyên, cũng là đánh mặt Băng Tuyết sơn trang.

– Lâm Phong, dường như ngươi rất không nể mặt ta?

Băng Nguyên phóng thích hàn ý trên người khiến mọi người run sợ, sắp chiến rồi ư?

– Sao ta phải nể mặt ngươi?

Lâm Phong thản nhiên nói:

– Nếu ngươi biết ta thì nên biết ta đi ra từ đâu, giờ ngươi để ta nể mặt ngươi, nể mặt Băng Tuyết sơn trang?

Băng Nguyên cứng đờ sắc mặt lại, đúng vậy, ngày xưa Lâm Phong chính là đệ tử Vân Hải tông. Diệt Vân Hải tông, Băng Tuyết sơn trang cũng có phần. Lúc trước trang chủ Băng Tuyết sơn trang Hàn Tuyết Thiên đã tự mình đến Vân Hải tông.

Lâm Phong cần nể mặt hắn sao?

– Xem ra Băng Nguyên đúng là biết Lâm Phong, nhưng sao ta chưa từng nghe nói đến người này, sau này nhất định phải nghe ngóng mới được.

Mọi người thầm nghĩ trong lòng, Lâm Phong dám như vậy thì hiển nhiên là thực lực phi phàm, sao người như thế mà bọn họ chưa từng nghe nói đến, thật kỳ quái.

– Băng Nguyên sư huynh, giết hắn đi.

– Đúng vậy, sư huynh! Hắn dám giết người của Băng Tuyết sơn trang ta, đáng chết!

Người của Băng Tuyết sơn trang ai nấy đều phẫn nộ, Lâm Phong thật to gan, giết người của Băng Tuyết sơn trang rồi mà còn ăn nói ngông cuồng như vậy, nhất định phải giết.

– Giết? Các ngươi còn ở đó lảm nhảm gì thế!

Lâm Phong đảo mắt nhìn đám người này, nói với vẻ khiêu khích, bá đạo vô cùng. Mấy người của Băng Tuyết sơn trang kia sắc mặt cứng đờ, cực kỳ khó coi, Lâm Phong gọi bọn họ tới giết hắn.

Không dám, người của Băng Tuyết sơn trang không dám. Lâm Phong chỉ với một ngón tay đã thoải mái giết một người, hơn nữa lại còn khiến Băng Nguyên phải kiêng kỵ, người này rất mạnh. Bọn họ chỉ dám để Băng Nguyên ra tay, chính mình thì không dám.

“Lâm Phong có thực lực sâu không lường được, ít nhất cũng là Linh Vũ cảnh tầng bảy, mà đó là chuyện của nửa năm trước, giờ chắc chắn là mạnh hơn.” Băng Nguyên nhìn chằm chằm Lâm Phong, thầm nghĩ: “Mà lần này ta đến thành cổ Thiên Lạc không phải vì Lâm Phong, lấy vật kia vẫn quan trọng hơn!”

Nghĩ vậy, Băng Nguyên cũng quyết định là không xung đột với Lâm Phong, bảo tồn thực lực. Hắn có chuyện quan trọng hơn phải làm, so với thứ kia, một tên sư đệ chết đi cũng chẳng là gì.

– Đi!

Băng Nguyên vung tay lên rồi xoay người bỏ đi.

Cảnh này khiến mọi người đều chấn động. Đi? Băng Nguyên lại đi? Hắn không dám chiến với Lâm Phong?

Đám người của Băng Tuyết sơn trang cũng cứng ngắc mặt lại, Băng Nguyên sư huynh không chiến? Không báo thù cho vị sư đệ đã chết của bọn họ kia?

– Đi!

Ở đằng trước, Băng Nguyên lạnh lùng nói. Bọn người đi theo giật mình, rồi căm tức liếc Lâm Phong một cái, đành nhấc chân đi.

Bọn họ không dám cãi lời Băng Nguyên, ở sơn trang, Băng Nguyên cực kỳ bá đạo, ai dám làm trái hắn là sẽ xui xẻo ngay. Chỉ là lần này không hiểu sao hắn lại không báo thù, chẳng lẽ thật sự sợ đối phương?

Lâm Phong nhìn bóng lưng đám người kia rời đi, ánh mắt bình tĩnh. Hắn tiếp tục đi dạo quanh Mộng các này, sau một lát, hắn đi tới trước tấm thảm của một ông già, ngồi xổm xuống.

– Này ông, Linh Tiên thảo này bán như nào?

Lâm Phong hỏi một câu. Ông ta ngẩng đầu lên, lười nhác liếc Lâm Phong một cái rồi nói:

– Một cây một nguyên thạch hạ phẩm, ngươi muốn bao nhiêu thì tự mình lấy đi!

– Ta cần mười vạn cây!

Câu nói của Lâm Phong khiến ông lão ngẩn ra, nhìn chằm chằm Lâm Phong. Mười vạn cây, Linh Tiên thảo mặc dù là linh thảo không quá trân quý, nhưng mười vạn cây là một số lượng khá lớn.

– Ngươi cần nhiều Linh Tiên thảo như vậy là để làm gì?

– Luyện chế Linh Huyết đan!

– Linh Huyết đan, ngươi phối với đan dược nào?

Ông ta lại hỏi.

Lâm Phong giật mình, hắn biết mình đã tìm đúng người.

– Bồi Nguyên đan, Hoạt Khí đan cùng với… Xích Dương đan!

Ông lão nghe vậy thì ánh mắt tỏa sáng, miệng nói:

– Hay! Như vậy ngươi còn cần Xích Diễm thảo, Huyết chu và Nguyên Khí tán nữa!

– Đúng, cần rất nhiều!

Lâm Phong gật đầu, lúc chọn người hắn sẽ hỏi Bá Đao xem thực lực của những người này thế nào. Ông già này có thực lực sâu không lường được, Bá Đao không nhìn ra được nên hắn mới lại đây, quả đúng là cao nhân, mà còn hiểu luyện đan.

Chương 272: Đan Phương

Ông ta cười, nhìn Lâm Phong nói:

– Xem ra ngươi có chuẩn bị mà đến, nhưng ngươi biết là chỗ lão già ta có thứ ngươi muốn?

– Tiền bối, ta cũng không biết, nhưng một cường giả Huyền Vũ cảnh ở đây bán vài cọng Linh Tiên thảo thì sẽ khiến người khác sinh nghi.

Lâm Phong nở nụ cười ôn hòa.

Ông lão mỉm cười lắc đầu:

– Đừng gọi ta là tiền bối, con nhóc sau lưng ngươi kia không đơn giản a! Ngươi cứ gọi ta là Hỏa lão đi.

– Hỏa lão.

Lâm Phong cũng không khách khí, tiếp tục nói:

– Hỏa lão, mấy thứ ngài nói lúc nãy, ta quả thực cần, mà cần rất nhiều, không biết Hỏa lão lấy được từ đâu?

– Nếu là lượng không nhiều thì ta có thể giúp được ngươi, nhưng ngươi mở miệng liền đòi mười vạn cây, lão già này đành chịu.

Hỏa lão lắc đầu, mười vạn cây, thật quá nhiều, ai không có việc gì lại đi lấy nhiều Linh Tiên thảo như vậy làm gì.

– Nhưng ngươi hỏi nơi lấy thì đúng là có một chỗ, nhưng chỗ đó ngươi không đến được.

– Không đến được?

Lâm Phong ngẩn ra, lại nói:

– Nếu ta mời Hỏa lão hỗ trợ thì không biết có thể đến được hay không?

Hỏa lão nhíu mày lại, nhìn Lâm Phong nói:

– Mười vạn quả thật quá khổng lồ, ta chưa chắc có thể lấy được nhiều như vậy! Huống hồ nếu mỗi loại thảo dược ngươi đều cần số lượng mười vạn, dù chúng không trân quý nhưng cộng lại cũng không phải là con số nhỏ.

– Huyết Hồn Huyền đan, không biết Hỏa lão nghe nói đến chưa?

– Hửm?

Hỏa lão sững người, một luồng khí tức cuồng mãnh chợt lóe lên rồi biến mất. Khí tức cuồng mãnh sinh ra trong nháy mắt này khiến Lâm Phong thấy cả người như bị đốt cháy. Hỏa lão hẳn là am hiểu về hỏa, người như vậy thích hợp với luyện khí và luyện đan, đương nhiên là năng lực linh hồn cũng rất mạnh.

– Ngươi biết Huyết Hồn Huyền đan?

– Biết, Huyết Hồn Huyền đan có thể cải tạo huyết mạch và linh hồn của võ tu, làm cho huyết mạch của võ giả mạnh lên, khiến năng lượng linh hồn cũng mạnh lên, cũng tốt cho cả cường giả Huyền Vũ cảnh cũng, là Huyền đan trung phẩm.

Lâm Phong chậm rãi nói. Đan được được phân loại tương tự như binh khí, đều căn cứ vào tu vi cấp bậc của người, trên binh khí bình thường là Linh khí, mà trên Linh khí chính là Huyền khí.

Mà đan được bình thường có tác dụng với Khí Vũ cảnh, nhưng lại không có mấy tác dụng với Linh Vũ cảnh, Linh đan mới có tác dụng với Linh Vũ cảnh, nhưng lại không hữu dụng với Huyền Vũ cảnh. Thứ Huyền Vũ cảnh cần là Huyền khí và Huyền đan. Huyết Hồn Huyền đan là một loại Huyền đan trung phẩm, có tác dụng rất mạnh với cường giả Huyền Vũ cảnh tầng sáu.

Binh khí và đan dược đều phân thành thượng, trung, và hạ phẩm. Người dưới Huyền Vũ cảnh tầng bốn mà dùng Huyền đan trung phẩm là lãng phí, tuy có thể được lợi khá lớn nhưng không thể phát huy toàn bộ dược hiệu, mà dùng trên người Huyền Vũ cảnh tầng sáu thì tác dụng sẽ yếu đi. Huyền đan trung phẩm tương ứng với cường giả có thực lực Huyền Vũ cảnh tầng bốn đến Huyền Vũ cảnh tầng sáu.

Nghe được đan dược trung phẩm Huyết Hồn Huyền đan, sao Hỏa lão có thể không xúc động.

– Ngươi có thể lấy được?

Hỏa lão nhìn chằm chằm Lâm Phong, lúc này ông ta không còn vẻ lười nhác nữa mà ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén.

– Loại đan dược cực phẩm này, ta sao lấy được chứ!

Lâm Phong lắc đầu khiến Hỏa lão nhíu mày, nhưng lại nghe thấy Lâm Phong nói tiếp:

– Nhưng ta tình cờ lấy được đan phương của Huyết Hồn Huyền đan.

– Đan phương!

Hỏa lão nhíu mi lại, hô hấp hơi dồn dập. Luyện đan có ba điểm khó, một là Luyện Đan sư, mà thứ hai chính là nguyên liệu luyện đan, thứ ba là đan phương; trong đó đan phương là thứ quan trọng nhất, không có đan phương thì khỏi cần nghĩ.

Đương nhiên có lẽ sẽ có người cho là Luyện Đan sư là quan trọng nhất, bởi vì Luyện Đan sư giỏi quá khó để tìm, nhưng ngươi không có đan phương thì dù có Luyện Đan sư thì có thể làm được gì? Nhưng nếu ngươi có đan phương lại khác, dù không tìm thấy Luyện Đan sư, đan phương cũng là vô giá.

– Đúng vậy, đan phương! Hỏa lão, vài loại đan dược mà ta vừa nói kia mỗi một loại ta cần hai vạn viên, cần tài liệu gì thì Hỏa lão hẳn là biết hơn ta rồi! Chỉ cần Hỏa lão có thể kiếm giúp ta, ta sẽ tặng đan phương của Huyết Hồn Huyền đan này cho lão.

Lâm Phong nói. Hai vạn viên, đúng là một con số khổng lồ, lần đầu tiên Hỏa lão nghe được có người cần luyện chế hai vạn viên đan dược.

– Ngươi không sợ ta cướp ư?

Hỏa lão nhìn chòng chọc Lâm Phong, nói.

– Hỏa lão, ông giết ta thì cũng không lấy được đan phương, vả lại ông chưa chắc đã giết được ta! Ta tin Hỏa lão sẽ không làm loại chuyện này!

Lâm Phong nở nụ cười. Hỏa lão im lặng không nói, dường như đang suy tư.

– Được, thành giao, nhưng ta cần vài ngày.

– Buổi tối ba ngày sau, ta sẽ ở Thiên Sơn tửu lầu chờ tiền bối, được không?

– Được, ba ngày sau gặp lại.

Hỏa lão vung ống tay áo lên, nhất thời dược thảo bày trên đất biến mất, hiển nhiên là có trữ vật không gian.

Hỏa lão xoay người đi thẳng ra khỏi Mộng các, hành sự nhanh gọn.

Nhìn Hỏa lão rời đi, Lâm Phong mỉm cười, không nghĩ chuyện lại thuận lợi như vậy. Đối với hắn mà nói thì không thiệt gì cả, đan phương của Huyết Hồn Huyền đan được ghi lại trong trí nhớ vị tôn giả kia, hắn chỉ cần chép tay một phần giao cho Hỏa lão là được, hắn chẳng tổn thất gì.

– Chúng ta đi!

Lâm Phong tiếp tục đi vào sâu trong Mộng các. Không chỉ mấy người Lâm Phong, lúc này rất nhiều người xung quanh đều bắt đầu đi tới hướng này, cả mấy người bày quầy đều đã thu quầy hàng của mình lại.

– Đến rồi, đại khái là nửa canh giờ nữa là đấu giá sẽ bắt đầu, ngài cứ hỏi ai đó là biết nơi này sắp đấu giá Tàn Nguyệt!

Người dẫn mấy người Lâm Phong đến kia cung kính nói một tiếng. Hắn đã tận mắt nhìn thấy Lâm Phong giết người của Băng Tuyết sơn trang, không hề để ý đến Băng Nguyên, thậm chí còn nói về Huyền đan với Hỏa lão, Lâm Phong không hề là hạng nhát gan như hắn tưởng, hơn nữa cực kỳ mạnh, người đàn ông đeo mặt nạ này chỉ là một tên thuộc hạ của Lâm Phong mà thôi.

– Ngươi đi đi, những gì nhìn thấy nghe thấy hôm nay tốt nhất là hãy quên đi.

Lâm Phong lạnh nhạt nói. Người kia cung kính gật đầu:

– Chắc chắn rồi ạ!

Nói xong, hắn liền vội vã rời đi.

Lâm Phong không để ý đến hắn nữa mà bước tới phòng đấu giá, hắn nói với người canh giữ bên cạnh phòng đấu giá:

– Ta có đồ muốn đấu giá, phải tìm ai?

– Mời ngài đi theo ta!

Người nọ nói một tiếng rồi dẫn Lâm Phong vào phòng đấu giá. Không lâu sau, mấy người đi tới một phòng, nơi này có không ít người đang sửa sang vật phẩm để tiện việc ghi chép.

Nhìn đống vật phẩm kia, Lâm Phong híp mắt lại, những thứ đưa tới đây bán đấu giá cũng nhiều ghê.

Người đón tiếp Lâm Phong là một cô gái khêu gợi, da thịt trắng mịn, hai bờ vai đều lộ ra ngoài, bộ ngực sữa đầy đặn kia như ẩn như hiện, cực kỳ mê người.

– Công tử muốn đấu giá thứ gì?

– Một bộ võ kỹ Địa cấp hạ phẩm Lạc Diệp chưởng, mười món Linh khí trung phẩm.

Lời nói thản nhiên của Lâm Phong lại khiến cô gái khêu gợi kia hơi ngưng mắt lại, nụ cười đầy mị hoặc kia lại càng thêm đậm.

– Mời công tử theo ta.

Cô ta đứng dậy, nói với Lâm Phong.

– Hai người chờ ta ở đây một lát!

Lâm Phong nói với Mộng Tình và Bá Đao một tiếng rồi theo cô ta tiến vào một gian mật thất. Những vật phẩm bày ở đây đã chỉnh tề hơn nhiều, hẳn là đã được chọn ra để đấu giá.

– Công tử, hãy đưa thứ ngài muốn đấu giá cho chúng ta xem.

Cô ta đi đến bên cạnh một ông già, nói.

– Đây!

Lâm Phong lấy bản chép tay của Lạc Diệp chưởng ra, đồng thời một quầng sáng lóe lên, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện mười món Linh khí, chúng lập tức toả ra ánh sáng rực rỡ.

Lâm Phong đưa Lạc Diệp chưởng cho đối phương, cô ta lập tức giao cho ông già kia nhìn, ông ta gật đầu nói:

– Không có vấn đề, đúng là võ kỹ Địa cấp hạ phẩm, Linh khí cũng không có vấn đề.

– Cảm ơn Phương lão!

Cô ta mỉm cười, sau đó lấy Lạc Diệp chưởng và Linh khí niêm phong rồi cất vào kho, ghi chép lại rồi đưa một ngọc lệnh cho Lâm Phong.

– Công tử, ngày mai đồ của ngài có thể tiến hành bán đấu giá. Khi đấu giá kết thúc, ngài chỉ cần mang ngọc lệnh tới đây, chúng ta sẽ biết ngài đấu giá cái gì, cũng đưa cho ngài nguyên thạch đạt được từ đấu giá, không thu chút thù lao nào! Ngoài ra công tử có thể dựa vào ngọc lệnh này đi vào phòng khách quý của phòng đấu giá.

Cô gái kia nở nụ cười đầy mị hoặc, nhất là phối hợp cặp tuyết lê rung lên khi cô ta nói chuyện lại càng thêm mê hoặc lòng người.

– Không thu nửa phần thù lao, hơn nữa ngày mai sẽ đấu giá.

Lâm Phong thầm nghĩ một tiếng, tuy theo thủ tục bình thường là phải đợi ba ngày, nhưng vì vật phẩm quý trọng nên sẽ có ít đặc quyền.

Mà phần thù lao thì Lâm Phong nghĩ hắn đã trả rồi, trí nhớ của ông già kia chắc chắn không hề tầm thường.

Lâm Phong gật gật đầu rồi rời khỏi nơi này.

Chương 273: Khiêu Khích

Bên trong một gian phòng khách quý, Lâm Phong và Mộng Tình ngồi trên ghế mềm, mà Bá Đao thì đứng sau hai người.

Xuyên qua chiếc màn che kỳ lạ kia, ba người Lâm Phong có thể nhìn thấy rõ tất cả mọi thứ bên ngoài, cả một phòng đấu giá to như vậy mà không sót thứ gì.

Lúc này, một bóng người uyển chuyển đi ra phía trước phòng đấu giá, đúng là cô gái đã đón tiếp Lâm Phong cách đó không lâu. Lúc này cô ta đã đổi một bộ xiêm y khác, một chiếc váy dài màu xanh với phần tà váy kéo dài trên đất, vẫn để lộ bờ vai gợi cảm. Từ góc độ của Lâm Phong hắn thậm chí còn nhìn khe ngực sâu hút kia, khiến Lâm Phong cảm thấy hơi khác thường.

Mộng Tình liếc nhìn Lâm Phong. Lâm Phong như nhận ra, quay sang nhìn nàng. Ánh mắt hai người chạm nhau, Lâm Phong không khỏi cười cười.

Vào lúc này, ở trong phòng khách quý bên cạnh Lâm Phong, một tên thanh niên bình thường ngồi đó, ánh mắt lạnh như đao. Sau lưng hắn, một hàng người cung kính đứng hầu, đúng là hai nam hai nữ mà Lâm Phong gặp được ở trong tửu lầu.

– Ả đàn bà Lam Kiều này càng ngày càng hấp dẫn!

Lãnh Nguyệt thản nhiên nói, một câu vốn mờ ám như thế nhưng nói ra từ miệng hắn lại mang theo vài phần sắc bén.

– Nếu Lãnh Nguyệt sư huynh thích thì chắc chắn Lam Kiều sẽ không từ chối!

Một người đứng sau Lãnh Nguyệt kia vội nịnh hót.

Lãnh Nguyệt hơi gợi khóe miệng, cười nói:

– Thuận theo thì còn gì thú vị, ta thích dùng sức mạnh!

Nghe như thế, bốn người kia nhìn nhau một cái. Đao công tử có tính cách quái dị và bá đạo vô cùng, hắn không để ý xem người khác có thuận theo hắn hay không, hắn hưởng thụ lạc thú dùng đao ép kẻ khác phải thuận theo, không ngờ với phụ nữ mà hắn cũng vẫn thích dùng sức mạnh tới ép buộc như vậy.

– Vất vả lắm mới đến thành cổ Thiên Lạc một chuyến, đao phải lấy được, đàn bà cũng không thể thiếu.

Lời của Lãnh Nguyệt khiến bốn người phía sau sợ hãi, xem ra Lam Kiều không thoát khỏi bàn tay Lãnh Nguyệt rồi, ai bảo nàng ta lại quyến rũ như thế, lại còn ăn mặc khêu gợi khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Hôm nay bán đấu giá cũng giống mọi khi, vẫn là mười món vật phẩm. Mấy món đầu kia, Lâm Phong không có hứng thú, chỉ lẳng lặng ngồi đó nhìn người bên dưới đấu giá.

Mãi đến khi Lam Kiều tuyên bố vật bán đấu giá thứ tám, Lâm Phong mới có hứng thú.

Linh khí thượng phẩm, Tàn Nguyệt, giá bắt đầu là một ngàn nguyên thạch trung phẩm.

Hôm nay có rất nhiều người hướng tới Tàn Nguyệt, nên vừa bắt đầu mà giá của Tàn Nguyệt đã tăng lên tới hai nghìn nguyên thạch trung phẩm, vượt qua khả năng của không ít người.

Linh khí thượng phẩm tuy quý báu, nhưng hai nghìn nguyên thạch trung phẩm tuyệt đối không phải là con số nhỏ.

– Ba nghìn nguyên thạch trung phẩm!

Lúc này, một giọng nói đầy sắc bén như đao vang lên, đao ý phóng ra, bao phủ lấy tất cả mọi người trong phòng đấu giá rồi biến mất.

Mọi người ngẩn ra, lập tức nhìn đến một căn phòng khách quý, ở đó như có một thanh đao sắc bén sắp ra khỏi vỏ.

– Là Đao công tử!

Mọi người thầm run sợ, đao ý này chắc là Đao công tử thả ra. Đã nghe nói từ trước là hắn đến thành cổ Thiên Lạc, lại dám trực tiếp phóng thích ra đao ý với mọi người. Nhưng bản thân Đao công tử có thiên phú và thực lực siêu quần, sau lưng lại có Hạo Nguyệt tông nên đương nhiên là có cái để mà bá đạo. Cường giả Huyền Vũ cảnh bình thường còn phải nhường hắn mấy phần, mà dưới Huyền Vũ cảnh, Đao công tử hoàn toàn không hề e sợ.

Đao ý này phóng thích ra, quả nhiên phòng đấu giá liền yên tĩnh một lát.

– Ba nghìn một trăm nguyên thạch trung phẩm!

Lúc này, một âm thanh đạm mạc đánh vỡ bình tĩnh. Tiếng nói này phát ra từ một phòng khách quý ở hàng của Đao công tử, hơn nữa chỉ cách phòng Đao công tử có một gian.

– Hử?

Lãnh Nguyệt híp mắt lại, lập tức nói:

– Bốn nghìn nguyên thạch trung phẩm!

– Bốn nghìn một trăm nguyên thạch trung phẩm!

Giọng nói mang theo hàn khí kia lại vang lên một lần nữa. Sắc mặt Lãnh Nguyệt dần dần thay đổi, một luồng đao ý mênh mông chợt phóng ra, kéo tới gian phòng khách quý kia.

– Đao công tử đây là ý gì, bán đấu giá vốn cạnh tranh công bằng, ngươi đang làm cái gì thế?!

Một khí tức rét lạnh như hàn băng, như sương tuyết kéo ra, chặn đao ý ở ngoài.

– Người của Băng Tuyết sơn trang!

Mọi người giật nảy mình, Băng Tuyết sơn trang lại dám khiêu khích Đao công tử, mà chỉ có một người.

– Băng Nguyên!

Đao công tử quát lên, lại hét giá:

– Năm nghìn nguyên thạch trung phẩm!

– Năm nghìn một trăm nguyên thạch trung phẩm.

– Tám nghìn nguyên thạch trung phẩm.

Lúc này, Lãnh Nguyệt trực tiếp tăng giá lên tám nghìn, đồng thời đao thế vô cùng sắc bén ùn ùn trào ra.

Mọi người khẽ run, Đao công tử thật giàu có, giá này đã rất cao.

– Nếu Lãnh huynh thích như vậy, ta sẽ không tranh nữa.

Băng Nguyên thản nhiên nở nụ cười, hàn băng ý lại lần nữa tràn ra, sương tuyết màu trắng lan tràn trong không trung. Một tiếng ầm vang lên, tấm màn che của gian phòng giữa gian của hai người kia ầm ầm nổ tung, để lộ ra ba bóng người.

Một nam một nữ ngồi đó, còn một nam tử đeo mặt nạ đứng ở sau.

– Vậy ta cảm ơn Băng huynh, Tàn Nguyệt đao thuộc về ta.

Đao công tử lạnh lùng nói, lại hoàn toàn không đếm xỉa đến ba người Lâm Phong đang ngồi ở giữa kia.

Mọi người nhìn ba người Lâm Phong mà thầm lắc đầu, chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo, lại chọn gian phòng ngay giữa Băng Nguyên và Đao công tử nên bị vạ lây.

– Lam Kiều, tuyên bố đi.

Đao công tử nói với người trên đài đấu giá một tiếng. Lam Kiều nhìn căn phòng khách quý đã bị nổ tung kia, khẽ gật đầu với Lâm Phong tỏ vẻ xin lỗi.

Cô ta vừa định mở miệng thì lại nghe Lâm Phong thản nhiên nói:

– Tám nghìn một trăm nguyên thạch trung phẩm!

Không gian lập tức ngưng lại, Lâm Phong ra giá tám nghìn một trăm nguyên thạch trung phẩm, tranh đoạt với Đao công tử.

– Hắn đang bực bội đó hả?

– Có lẽ là bị vạ lây nên lòng khó chịu, mới hành động theo cảm tính thế. Xem ra kẻ này xui xẻo rồi.

Mọi người đều nghĩ vậy. Nhưng người đã nhìn thấy Lâm Phong và Băng Nguyên xung đột thì không cho là thế, không ngờ lại là người này, hắn chẳng những trêu chọc Băng Nguyên mà lúc này dường như lại muốn khiêu khích Đao công tử Lãnh Nguyệt.

Lãnh Nguyệt nghe thế thì cũng sững sờ, hắn khép hờ mắt lại, thả ý thức ra, nhất thời biết đối phương là ai. Hắn mở mắt, khóe miệng mang theo ý cười lạnh lẽo.

– Xem một đao của ta ở trong tửu lầu kia còn chưa đủ với ngươi.

Lãnh Nguyệt bá đạo nói, lập tức hô:

– Chín nghìn nguyên thạch trung phẩm.

– Chín nghìn một trăm nguyên thạch trung phẩm.

Lãnh Nguyệt vừa nói xong, Lâm Phong lập tức nâng giá. Điều càng đáng hận là giọng nói của Lâm Phong cực kỳ bình tĩnh, không chút gợn sóng, dường như hắn vốn chẳng để Đao công tử vào mắt.

– Ngươi muốn chết!

Lãnh Nguyệt đứng bật dậy, đao ý cuồng bá ầm ầm phóng ra. Màn che trước người Lãnh Nguyệt ầm ầm nổ tung, người hắn xuất hiện trước mắt mọi người.

Lúc này hắn chỉ cách Lâm Phong một bức tường, nếu hai người bước tới một bước là có thể nhìn thấy đối phương.

Bá Đao đột nhiên bước lên một bước, nhất thời đao thế bá đạo ùn ùn trào ra.

Hư không phát ra tiếng nổ vang ầm ầm, đây là đao và đao va chạm.

– Bán đấu giá không được thì đừng ở đây mà mất mặt làm gì! Đao công tử, đổi tên thành Vô Sỉ công tử nghe có vẻ hợp hơn đấy.

Lâm Phong mỉa mai một tiếng, mỉa mai Lãnh Nguyệt ngay trước mặt mọi người.

– Mười hai nghìn nguyên thạch trung phẩm!

Lãnh Nguyệt cắn răng nói, Lâm Phong lại châm chọc hắn không đấu giá được.

– Ha ha, người của Hạo Nguyệt tông quả nhiên nhiều nguyên thạch tới mức không chỗ để tiêu.

Lâm Phong nở nụ cười châm chọc:

– Linh khí đắt thế này, ta không trả nổi.

– Đáng chết, hắn ta cố ý!

– Kẻ này thật thú vị, lại cố ý chọc giận Đao công tử để hắn mất nhiều nguyên thạch như vậy để có được Tàn Nguyệt đao!

Nghe được lời của Lâm Phong, mọi người đều ngẩn ra, kẻ này thật là to gan.

Lạc Vũ và bốn người sau lưng hắn kia sắc mặt cũng cứng đờ lại, ánh mắt hình viên đạn mà nhìn Lâm Phong.

– Ha ha, huynh đệ nói không sai, xem ra Hạo Nguyệt tông thật là nhiều nguyên thạch tới mức không chỗ để tiêu.

Băng Nguyên ở phòng bên cạnh cũng mở miệng châm chọc với ngữ khí vui sướng, cố ý đổ thêm dầu vào lửa để khiến Lãnh Nguyệt hận Lâm Phong, nếu hai người bọn họ đấu nhau thì chẳng phải là chuyện thú vị sao.

Nhưng Lâm Phong lại cười khẩy một tiếng, lạnh nhạt nói:

– Ai là huynh đệ với ngươi, người của Băng Tuyết sơn trang, cũng như ngươi đó, thích làm mấy trò ám muội, không dám quang minh chính đại.

Mọi người lại khiếp sợ, Lâm Phong chẳng những khiêu khích Đao công tử, mà lúc này hắn cũng muốn đắc tội cả Băng Nguyên, sỉ nhục cả hai, không sợ kẻ nào!

Chương 274: Cửu Thiên Thương Long Đỉnh

Nụ cười cứng ngắc trên khuôn mặt Băng Nguyên, tiếng răng rắc truyền ra, lại một tấm màn che vỡ vụn. Ba gian phòng khách quý liền một chỗ có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Người của Băng Tuyết sơn trang, đứng đầu là Băng Nguyên; người của Hạo Nguyệt tông, cầm đầu là Đao công tử Lãnh Nguyệt; còn ba người ở giữa, một người đứng trước màn che rách nát, mà một nam một nữ khác thì bình thản ngồi trên ghế, không hề động đậy. Hơn nữa nàng kia che mặt bằng một chiếc khăn lụa mỏng, mang theo sự mỹ lệ mông lung.

– Băng Nguyên, cười ta?

Lãnh Nguyệt trào phúng nói. Băng Nguyên vẫn luôn khiêu khích hắn để hắn và Lâm Phong đấu nhau, nhưng Lâm Phong lại chẳng nể mặt Băng Nguyên chút nào.

– Hừ!

Băng Nguyên cười âm lãnh, hắn đã thực sự cho Lâm Phong thể diện, nhưng lần đầu tiên Lâm Phong giết đệ tử Băng Tuyết sơn trang của hắn, đánh mặt hắn, lần thứ hai lại sỉ nhục hắn.

– Lãnh Nguyệt huynh, huynh nói xem chúng ta nên xử trí hắn thế nào.

Trong giọng nói Băng Nguyên lộ ra âm lãnh, hắn chuẩn bị đối phó Lâm Phong.

– Ngươi là hynh đệ của ai? Hắn nói không sai, người của Băng Tuyết sơn trang sợ hãi rụt rè, có tư cách gì làm huynh đệ với ta.

Lãnh Nguyệt nói thế khiến sắc mặt Băng Nguyên hoàn toàn cứng lại, lúc xanh lúc trắng. Cảm nhận được ánh mắt của đám người bên dưới, hắn chỉ cảm thấy lồng ngực bức bí không thể trút ra được.

Khí lạnh lan tràn ra không gian, khiến cả phòng đấu giá trở nên đè nén.

– Mấy vị công tử, hiện giờ đấu giá vẫn còn đang tiến hành, nên nếu các công tử có mâu thuẫn gì thì có thể chờ đấu giá xong rồi giải quyết được không?

Lúc này, một tiếng cười ấm áp truyền đến từ trên đài đấu giá, Lam Kiều đầy mị hoặc dịu dàng nói một câu hòa giải bầu không khí đè nén này.

– Ừm!

Băng Nguyên mở miệng đầu tiên, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

Lâm Phong khẽ gật đầu với Lam Kiều, Lam Kiều cũng cười đáp lễ.

– Hiện tại Lãnh Nguyệt công tử bỏ mười hai nghìn nguyên thạch trung phẩm, có ai nguyện ý trả giá cao hơn không?

Lam Kiều nhìn đám người một lượt, không ai trả lời. Mười hai nghìn nguyên thạch trung phẩm để mua một món Linh khí thượng phẩm đã là quá đắt.

Số nguyên thạch khổng lồ như vậy dù để cường giả Huyền Vũ cảnh hấp thu thì cũng có thể dùng được rất lâu.

– Nếu không có, vậy Lam Kiều chúc mừng Lãnh Nguyệt công tử, Tàn Nguyệt đã thuộc về Lãnh Nguyệt công tử!

Lam Kiều cười duyên rồi tiếp tục nói:

– Vật đấu giá tiếp theo là một chiếc lô đỉnh, lô đỉnh này có khắc hoa văn chín con Thương Long trên bề mặt, có niên đại rất lâu đời, ít nhất cũng phải cả vạn năm, chắc là một lô đỉnh dùng để luyện khí và luyện đan! Nhưng hình như lô đỉnh này không được hoàn chỉnh, không nhận ra cấp bậc, nhưng các vị tiền bối Mộng các đã khẳng định, nếu lô đỉnh này mà nguyên vẹn là chí ít cũng phải trên Huyền khí trung phẩm.

– Vì để mọi người được xem chiếc lô đỉnh không hoàn chỉnh này rõ ràng, phòng đấu giá đã mang bảo vật đến đây cho mọi người quan sát.

Lam Kiều nói xong, có hai người đặt một chiếc lô đỉnh lên. Lô đỉnh này cao chừng một mét, đường kính cũng đạt tầm một mét, trên bề mặt có khắc hoa văn chín con Thương Long, trông rất sống động. Hơn nữa một con Thương Long điêu khắc trong số đó ngửa đầu lên trời kêu gào, nó được điêu khắc lập thể nên trông như muốn bay lên trời, mà chín hoa văn Thương Long kia lại không nối liền với điêu khắc Thương Long, dường như chính là không hoàn chỉnh mà Lam Kiều nói.

Mà chỉ liếc mắt một cái, người ta liền cảm thấy chiếc lô đỉnh này cực kỳ cổ xưa, dường như trên bề mặt có khắc vòng tuổi vậy.

– Xin các vị hãy tin tưởng ánh mắt của các tiền bối Mộng các ta, lô đỉnh này tuy không hoàn chỉnh nhưng độ cứng rắn của nó chắc chắn là không yếu hơn Linh khí thượng phẩm! Hiện giờ nó có thể dùng làm lò luyện đan, nếu mà đầy đủ thì nó nhất định là bảo vật Huyền khí.

Lam Kiều cường điệu một câu, nhưng dường như mọi người không hứng thú cho lắm. Thành cổ Thiên Lạc thường xuyên ra vài món đồ cổ, ai có thể khiến nó khôi phục đầy đủ chứ, tương đương là câu sau vô ích, chỉ là độ cứng rắn có thể so với lô đỉnh Linh khí thượng phẩm mà thôi, nhưng lại không có năng lực công kích, lấy nó làm cái gì.

– Giá khởi đầu cũng là một ngàn nguyên thạch trung phẩm!

Lam Kiều mở miệng, mọi người nghe vậy thì lại càng lắc đầu, một nghìn nguyên thạch trung phẩm đổi một cái lô đỉnh dị dạng, thật không đáng.

Thấy mọi người lắc đầu, Lam Kiều cũng gượng cười trong lòng. Cô cũng biết chiếc lô đỉnh này tuy là bảo bối, nhưng thực tế thì tác dụng không lớn, khó mà đấu giá được giá cao, nhưng nó đúng là một món bảo bối.

– Ta ra một nghìn nguyên thạch trung phẩm!

Lúc này, một giọng nói truyền ra từ đám người. Người nói là một lão già tóc đỏ, là một vị Luyện Đan sư. Lô đỉnh này tuy không có tác dụng gì lớn, nhưng lão vẫn rất hứng thú với loại đồ cổ này.

Đối với lão mà nói, một nghìn nguyên thạch trung phẩm không hề nhiều.

– Là Xích tiền bối, nếu ông ta mở miệng thì nhường ổng đi!

Có người khẽ nói, nhưng lại bị kẻ khác khinh bỉ, nhường với không nhường cái gì chứ, nếu thật sự nhìn thấy bảo vật vừa ý thì ai muốn nhường cho kẻ khác, không tranh chỉ là vì chưa đủ hấp dẫn mà thôi.

Tất cả mọi người đều im lặng, lại khiến không khí nơi đây hơi nguội xuống.

– Lô đỉnh này thoạt nhìn không tệ, rất hợp mắt ta, ta ra hai nghìn nguyên thạch trung phẩm cũng coi như là không làm nhục bảo bối rồi!

Lâm Phong lạnh nhạt nói, mà lúc này trái tim hắn lại đập thình thịch.

Cửu Thiên Thương Long đỉnh, thứ này không ngờ lại là Cửu Thiên Thương Long đỉnh, mất tích mấy vạn năm giờ lại xuất hiện ở thành cổ Thiên Lạc, bị mọi người coi thường.

Trong trí nhớ của vị tôn giả truyền thừa cho Lâm Phong, có một trí nhớ ghi về hình vẽ Thập đại danh đỉnh của Cửu Tiêu Đại Lục, Cửu Thiên Thương Long đỉnh xếp hạng chín trong Thập đại danh đỉnh, mất tích mấy vạn năm, từ thời thượng cổ đã có hình vẽ của nó lưu truyền đến nay, đúng là chiếc lô đỉnh Lâm Phong đang nhìn thấy này, nhưng ở đây lại không ai nhận ra.

Bảo vật quá tôn quý, phản phác quy chân, mà người ta không nhận ra.

Lâm Phong hắn muốn trả một cái giá thật cao, hận không thể trực tiếp hô lên một vạn nguyên thạch trung phẩm, nhưng hắn lại không dám, vì hắn hét càng cao thì người ta sẽ nghi ngờ.

Lão già tóc đỏ kia liếc Lâm Phong một cái. Lâm Phong gật đầu cười với lão ta, ánh mắt rất bình tĩnh, không hề có nửa điểm dị thường.

– Nếu người trẻ tuổi thích thì ta tặng ngươi, hai nghìn nguyên thạch trung phẩm quả thật đã là quá cao.

Lão già tóc đỏ nói một tiếng. Mọi người đều gật đầu đồng ý, cứ như vậy lại càng không có ai tranh giá.

– Ngu ngốc!

Băng Nguyên lạnh lùng châm chọc một câu. Nhưng Lâm Phong chẳng hề để ý đến hắn, lấy hai nghìn nguyên thạch trung phẩm lấy được Cửu Thiên Thương Long đỉnh, cho dù kẻ khác có bảo hắn là ngu ngốc nghìn lần, hắn cũng không có ý kiến gì.

– Còn ai đấu giá nữa không ạ?

Lam Kiều hỏi mọi người một câu, quả nhiên không ai mở miệng, Lam Kiều không hỏi thêm nữa. Dù sao ở trong mắt nàng thì hai nghìn nguyên thạch trung phẩm mua chiếc lô đỉnh này đã là lỗ, là không đáng.

– Chúc mừng thiếu gia đã đạt được lô đỉnh này.

Lam Kiều khẽ khom người với Lâm Phong, nhất thời bầu ngực kia lại càng lộ ra nhiều hơn ra khiến đôi mắt nhiều người phát sáng.

Cửu Thiên Thương Long đỉnh đã được khiêng xuống, Lam Kiều nở nụ cười mê người, chậm rãi nói:

– Món bán đấu giá cuối cùng là yêu hỏa, yêu hỏa trong cơ thể Huyền yêu thú Thất Vĩ Yêu Hồ, tin rằng giá trị của nó không cần ta phải nói thêm.

– Yêu hỏa!

Lâm Phong ngưng mắt lại, võ tu đạt tới cảnh giới Huyền Vũ cảnh, chân nguyên lực sẽ ẩn chứa thuộc tính, kẻ có được Hỏa Diễm Vũ Hồn thì chân nguyên sẽ thiên về thuộc tính Hỏa, sử dụng chân nguyên hỏa diễm cũng lợi hại. Yêu thú cũng là như vậy, Thất Vĩ Yêu Hồ là yêu thú thuộc tính Hỏa, yêu hỏa trong cơ thể nó cực kỳ lợi hại, nếu có thể nuốt vào hấp thu rồi luyện hóa thành chân nguyên hỏa dung hợp vào cho mình dùng, như vậy có thể tăng thực lực lên rất nhanh.

Lam Kiều nói xong, ánh mắt mọi người nóng rực lên. Yêu hỏa của Huyền yêu thú thuộc tính Hỏa là tinh hoa của yêu thú, dù lấy ra khỏi người yêu thú thì lực hủy diệt cũng kinh người.

Đối với cường giả và Luyện Đan sư thuộc tính Hỏa, thứ này cực kỳ hấp dẫn.

– Giá sàn là hai nghìn nguyên thạch trung phẩm.

Lam Kiều nói ra giá sàn, còn cao hơn cả Linh khí thượng phẩm Tàn Nguyệt và Cửu Thiên Thương Long đỉnh, từ điểm đó cũng có thể thấy được giá trị của nó.

Hơn nữa mọi người ai nấy đều nóng lòng muốn đấu giá, chẳng ai cảm thấy cái giá này là cao.

– Ba nghìn nguyên thạch trung phẩm!

– Bốn nghìn nguyên thạch trung phẩm!

– Một vạn nguyên thạch trung phẩm!Nguồn truyện audio

Tiếng cạnh tranh giá liên tục vang lên, chỉ trong giây lát mà đã có người ra giá một vạn nguyên thạch trung phẩm, thực khủng bố, mà giá vẫn còn đang leo lên.

– Hai vạn nguyên thạch trung phẩm.

Một âm thanh lạnh lẽo vang lên khiến không gian như ngừng lại, hai vạn, có người trực tiếp nâng từ một vạn lên hai vạn, mà người ra giá là Băng Nguyên!

Chương 275: Nghịch Lân

“Hai vạn nguyên thạch trung phẩm, thật giàu có! Mà Lãnh Nguyệt cũng thật giàu.” Nghe được Băng Nguyên ra giá, Lâm Phong thầm nghĩ như vậy. Xem ra Hạo Nguyệt tông và Băng Tuyết sơn trang đều giàu hơn Vân Hải tông ngày xưa rất nhiều.

Mà Băng Nguyên trực tiếp nâng giá lên hai vạn, hiển nhiên là hắn nhắm tới yêu hỏa của con Thất Vĩ Yêu Hồ này.

Phòng đấu giá yên lặng một lát, ngay sau đó Lãnh Nguyệt lạnh lùng cười rồi nói:

– Hai vạn một nghìn nguyên thạch trung phẩm!

– Hử?

Mọi người giật mình, vừa rồi Băng Nguyên cố ý giễu cợt Lãnh Nguyệt, hiện giờ Lãnh Nguyệt bắt đầu trả thù.

– Lãnh Nguyệt, ngươi đã mua được Tàn Nguyệt bảo đao, vẫn còn hai vạn một nghìn nguyên thạch trung phẩm sao?

Lời nói của Băng Nguyên lộ ra hàn khí, hắn cau mày lại, Tàn Nguyệt đao kia đã làm Lãnh Nguyệt mất đi một vạn hai nghìn nguyên thạch trung phẩm.

– Có hay không, ngươi cứ thử thì biết.

Lãnh Nguyệt thản nhiên nói. Sắc mặt Băng Nguyên cứng đờ lại, trầm mặc không nói, hắn không dám cược.

– Ngu ngốc!

Lâm Phong vẫn ngồi trên ghế mềm kia, trào phúng nói một câu. Tên Băng Nguyên này trực tiếp ra giá hai vạn, kẻ ngốc cũng biết là hắn bắt buộc phải có được yêu hỏa, Lãnh Nguyệt không trêu đùa hắn thì trêu đùa ai.

– Tên Băng Nguyên này đúng là ngu ngốc!

Nhiều người có cùng ý nghĩ với Lâm Phong, thầm khinh bỉ một câu. Nếu hắn bắt buộc phải có thì vừa rồi còn đi khiêu khích Lãnh Nguyệt làm gì, là ai thì cũng sẽ trả thù hắn.

– Hai vạn hai nghìn nguyên thạch trung phẩm.

Băng Nguyên lại mở miệng nói.

– Hai vạn ba nghìn nguyên thạch trung phẩm.

Lãnh Nguyệt lãnh đạm nói.

– Hai vạn năm nghìn nguyên thạch trung phẩm!

Băng Nguyên trầm mặt xuống, giọng hắn rét lạnh như băng.

– Giá này vẫn còn quá thấp!

Lúc này Lâm Phong đột nhiên lười nhác mở miệng:

– Hai vạn sáu nghìn nguyên thạch trung phẩm!

– Ba vạn nguyên thạch trung phẩm!

Băng Nguyên nói, một luồng khí lạnh lẽo cuồn cuồn từ gian phòng kia trào ra, khiến cho nhiều người rùng minh, Băng Nguyên thực sự nổi giận rồi.

– Ba vạn, tặng ngươi đó!

Lãnh Nguyệt cười nhạt nói, hắn không tăng giá nữa. Mà lúc này sắc mặt Băng Nguyên lại bình tĩnh, không có chút vui sướng nào. Ba vạn nguyên thạch trung phẩm là tất cả những gì hắn có, nếu Lâm Phong mà nâng giá lên thì hắn không thể đấu giá được nữa.

– Ta cũng không cần.

Lâm Phong khẽ cười, hắn cũng biết là nếu tăng nữa mà Băng Nguyên không đủ nguyên thạch thì chơi sẽ mất vui.

Cuối cùng, với cái giá trên trời ba vạn nguyên thạch trung phẩm, Băng Nguyên đã đấu giá được yêu hỏa của Thất Vĩ Yêu Hồ.

– Được rồi, đấu giá hôm nay đến đây là kết thúc! Các vị có thể tới lĩnh bảo vật đã đấu giá được.

Lam Kiều điềm đạm cười rồi lập tức lui ra khỏi đài đấu giá.

Người đấu giá được bảo vật đều đứng dậy đi tới phía sau đài đấu giá. Lâm Phong cũng đứng lên, đi đến cạnh tấm màn che vỡ vụn kia, nhìn ra bên ngoài.

Khí tức hàn băng lạnh lẽo giáng xuống, Băng Nguyên giẫm bước trên hư không. Khi trải qua chỗ Lâm Phong, một luồng hàn ý băng phách khủng bố đập tới Lâm Phong, sát khí lạnh thấu xương.

Nhưng thân hình hắn vẫn chưa dừng lại mà hắn đi thẳng đến sau đài đấu giá. Tuy mất ba vạn nguyên thạch trung phẩm, nhưng chỉ cần lấy được yêu hỏa, thủy hỏa giao hòa, dùng bí pháp của Băng Tuyết sơn trang không người biết được kia để đột phá lên cảnh giới Linh Vũ, bước vào Huyền Vũ, như vậy tất cả đều đáng giá.

Đao phong lạnh thấu xương, một đạo hàn quang lóe lên, vang lên tiếng ầm ầm. Phòng khách quý của Lâm Phong ầm ầm vỡ tung, gian phòng của Lãnh Nguyệt nhất thời xuất hiện trước mặt, mà bức tường ở giữa đã bị Lãnh Nguyệt dùng một đao chém nát.

– Ngươi giỏi lắm!

Lãnh Nguyệt lạnh nhạt nói một câu rồi cũng sải bước bỏ đi. Bốn người Hạo Nguyệt tông khác cũng cười lạnh, nhìn chằm chằm đám người Lâm Phong.

– Đồ không biết sống chết.

Một kẻ thì thầm một câu, nhìn Lâm Phong với ánh mắt đầy mỉa mai, Lâm Phong chết chắc rồi.

Ở phòng đấu giá này bọn chúng không ra tay, phòng đấu giá sẽ không cho phép bọn chúng chém giết thật sự, nhưng chỉ cần bước ra ngoài thì Lâm Phong chết chắc rồi.

– Nhìn gì ta?

Lâm Phong cười trêu tức, bốn kẻ này đứng đây theo dõi hắn, không cần nói cũng biết là ý gì.

Lâm Phong cũng sải bước trên hư không đi thẳng đến đài đấu giá rồi lập tức đi ra phía sau. Hôm nay, người thắng lớn nhất là Lâm Phong.

Không ai nhận ra Cửu Thiên Thương Long đỉnh, hắn lại dùng hai nghìn nguyên thạch trung phẩm đấu giá được, hắn sao có thể bỏ đi.

Mười người tự lĩnh lấy vật phẩm đấu giá của mình. Lúc Lâm Phong đến, Lam Kiều mỉm cười nói với hắn:

– Công tử, ngài không cần thanh toán nguyên thạch, ngày mai ngài đến lấy số nguyên thạch có được từ đấu giá thì có thể trừ đi từ trong số đó.

– Ừ!

Lâm Phong gật đầu, nhìn chiếc Cửu Thiên Thương Long đỉnh đang được khiêng tới kia.

– Công tử, chiếc lô đỉnh này là của ngài.

Lam Kiều cười nói. Lâm Phong giơ tay vuốt ve Thương Long đỉnh, một cảm giác mát lạnh truyền vào tay. Từ trong Thương Long đỉnh này, Lâm Phong có thể cảm nhận được một thứ khí tức xa xưa cực kỳ rõ.

Tâm thần khẽ động, Cửu Thiên Thương Long đỉnh biến mất. Lam Kiều nhìn Lâm Phong, cười nói:

– Lam Kiều có thể thỉnh giáo tính danh của công tử không?

– Lâm Phong!

Khẽ gật đầu với Lam Kiều, Lâm Phong mỉm cười, trên người lộ ra khí thế xuất trần, hờ hững.

Mọi người nhận lấy vật của mình rồi lần lượt rời đi.

– Lâm Phong!

Nhìn bóng lưng đám người kia, Lam Kiều thì thầm một tiếng, lập tức nói:

– Tra!

– Kiều Kiều, không cần tra đâu.

Lam Kiều vừa nói xong thì một người đi ra từ trong phòng, là một mỹ phụ trung niên với búi tóc cao ngất, xinh đẹp quý phái.

– Vân di biết hắn sao?

Lam Kiều nhìn mỹ phụ hỏi.

– Dùng lửa đốt thành, một trận chiến thiêu chết vài chục vạn tướng sĩ quân đoàn Ma Việt, xoay chuyển càn khôn, lại một mình một ngựa ngàn dặm cứu công chúa Tuyết Nguyệt; cưỡi ngựa xông vào Hoàng thành cứu Liễu Thương Lan, chém Tiểu vương gia, phong hầu bái tướng! Lâm Phong đã sớm thanh danh hiển hách, sao ta có thể không biết chứ.

Mỹ phụ khẽ cười, có vài phần bất ngờ. Lâm Phong đã im lặng nửa năm, không ngờ lại xuất hiện ở thành cổ Thiên Lạc.

– Hắn lợi hại vậy!!

Lam Kiều kinh ngạc, người thanh niên mười bảy mười tám, tuổi xấp xỉ cô ta này lại làm ra nhiều chuyện oanh động như vậy?

– Kiều Kiều, hắn vẫn độc thân, chưa hề đón dâu.

Mỹ phụ như cười như không nói. Lam Kiều hơi giật mình, cười đáp:

– Vân di lại giễu cợt con rồi.

– Đâu có đâu Kiều Kiều, anh hùng xứng mỹ nhân! Ta cảm thấy con và hắn rất xứng đôi, nếu con có thể kéo hắn gia nhập chúng ta, có khi lại là chuyện tốt.

Vân di nhìn Lam Kiều, mà Lam Kiều cũng cười rồi lắc đầu, ánh mắt lóe lên quang mang khác thường.

Lâm Phong đi ra phòng đấu giá, tức thì có mấy bóng người đi sát theo sau. Nhưng Lâm Phong làm như không phát giác, lòng thì khẽ cười lạnh.

Hắn không nhanh không chậm bước ra khỏi Mộng các, đi tới Thiên Sơn tửu lầu.

– Lâm huynh, sao lại đi nhanh thế, ta và ngươi còn chưa nói chuyện được đâu.

Một giọng nói vang lên, hàn khí kéo tới Lâm Phong. Hắn không khỏi dừng chân lại.

– Xin lỗi, khiến ngươi thất vọng rồi, ta không rảnh.

Lâm Phong hờ hững nói, lại tiếp tục bước đi.

Nhưng vào lúc này, đằng trước Lâm Phong, một người khoanh tay trước ngực, ngửa đầu lên nhìn trời, thì thầm:

– Hà cớ gì mà vội vã bỏ đi như thế!

Từ đằng xa, đám người đi ra từ Mộng các phát hiện ra sự dị thường bên này, đều khiếp sợ. Quả nhiên bước ra khỏi Mộng các dù chỉ một bước, Băng Nguyên và Lãnh Nguyệt đều không đợi được. Bọn họ há có thể tha cho kẻ đã đắc tội bọn họ, Lâm Phong.

– Lãnh huynh, ân oán giữa hai ta tạm thời gác một bên, thế nào?

Băng Nguyên nói với Đao công tử Lãnh Nguyệt. Lãnh Nguyệt gật đầu, lạnh nhạt nói:

– Được.

– Nhưng hắn chỉ có một người mà chúng ta lại có hai, làm thế nào đây?

– Điều này thì đơn giản thôi! Lãnh huynh và ta cùng ra tay, coi ai giết hắn trước, mà hai kẻ khác thì chúng ta mỗi người một đứa.

– Được thôi, nhưng ta muốn ả kia!

Lãnh Nguyệt đồng ý nói.truyện huyền huyễn audio

– Không thành vấn đề, ả kia thoạt nhìn không tệ, tùy Lãnh huynh xử trí.

Băng Nguyên cười tà, hai người kẻ xướng người họa khiến những người đứng ở đằng xa đều thầm lắc đầu. Hai người bọn họ đều coi Lâm Phong là đồ chơi, bàn bạc xem nên trêu đùa giết chết Lâm Phong thế nào, Lâm Phong ngàn vạn lần không nên trêu chọc hai kẻ này.

Băng Nguyên, đệ nhất nhân của đệ tử hạch tâm Băng Tuyết sơn trang, còn có Lãnh Nguyệt, thiên tài Hạo Nguyệt tông, được gọi là Đao công tử, há có thể là người bình thường.

Hành vi khiêu khích bọn họ của Lâm Phong chính là muốn chết.

Nhưng lúc này mọi người không phát hiện ra, một vệt lãnh ý phóng thích ra từ trong ánh mắt Lâm Phong, sát khí lộ ra. Hai kẻ kia dám chòng ghẹo Mộng Tình.

Nay Mộng Tình là nghịch lân của Lâm Phong, kẻ động nghịch lân, giết!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cường 4 giờ trước
Cám ơn vì đã đc nghe truyện rất hay
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 1 ngày trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ