Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 49 [Chương 241 đến 245]
❮ sautiếp ❯Chương 241: Chúng quân nghe lệnh
Tiếng chân dồn dập từ xa đến gần, dưới cửa thành, mũi tên trong tay chúng quân sĩ cũng không bắn ra, chậm rãi hạ xuống, tất cả đều nhìn bóng người đang chạy tới.
– Nhậm thống lĩnh!
Lâm Phong hô lên một tiếng, thân hình rung lên, trực tiếp nhảy lên lưng ngựa, đưa mắt nhìn quân sĩ chung quanh một lượt.
– Các vị, đều đừng tay đi.
Lâm Phong mở miệng nói, hắn tự nhiên hiểu rõ, nếu như trong những người này, chỉ cần có một mũi tên bắn ra thì sẽ không có đường lui, tấn công Hoàng thành là quân phản nghịch, đương nhiên sẽ bị tru diệt.
Những kẻ đứng sau màn kia, căn bản không để ý tới sống chết của những quân sĩ này, thứ bọn chúng quan tâm chỉ là lợi ích của chính mình.
– Lâm Phong, nhanh, thời gian của tướng quân đã còn không nhiều lắm rồi.
Nhậm Khinh Cuồng lộ vẻ lo lắng, Lâm Phong khẽ gật đầu, những ngày qua, hắn không chút chậm trễ chạy về, cả đêm đều ở trên đường, đến bây giờ mới trở lại được Hoàng thành.
Đưa mắt nhìn lên cổng thành, Lâm Phong cất cao giọng nói:
– Lâm Phong ở đây, nhanh mở cửa thành!
Lâm Phong biết Tuyết Nguyệt vừa xây dựng hình ảnh của mình, cũng vừa chặn giết chính mình. Nhưng mà, bọn chúng chỉ dám chặn giết ở biên giới Tuyết Nguyệt, bây giờ ở bên ngoài Hoàng thành, trước mắt bao nhiêu người, nếu quân đoàn Tuyết Nguyệt giết hắn, không thể nghi ngờ là tát lên mặt một vài người nào đó.
Quả nhiên, nghe được tên Lâm Phong, quân sĩ trên cửa thành đều lộ vẻ chần chừ, cung tên trong tay cũng chậm rãi hạ xuống. Một màn này làm cho sắc mặt Mông Xung lạnh lẽo, gắt gao ngó chừng bóng hình dưới kia.
– Lâm Phong!
Trong miệng phát ra một tiếng trầm thấp, Mông Xung lạnh lùng nói:
– Lâm Phong đã bị Ma Việt bắt, hôm nay lại xuất hiện ở nơi này, tất nhiên đã phản bội mà thành chó Ma Việt. Không thể để hắn vào thành, còn đám quân phản loạn kia lại dám vây Hoàng thành, giương cung chỉa vào chúng ta, nhất định phải giết, chuẩn bị bắn tên.
– Hử!?
Lâm Phong nhướng mày, bắn tên? Phản bội?
Lý do quá vô sỉ, đừng nói là Lâm Phong, ngay cả quân sĩ trên Hoàng thành cũng sửng sốt, bao gồm cả Mông Cô Phong. Nhưng quân lệnh như núi, những quân sĩ này đều giương cung lên, nhắm thẳng về những người phía dưới.
– Các ngươi dám?
Lúc này Đoàn Hân Diệp cũng giục ngựa tới trước, làm cho mọi người đều tập trung nhìn.
Công chúa, là công chúa điện hạ.
Mông Xung kinh hãi, đôi môi khẽ mấp máy.
Trước kia, gã luôn mơ mộng tới Đoàn Hân Diệp, nhưng hôm nay, gã đã bị Lâm Phong phế bỏ tu vi, là một tên phế nhân, đã không bao giờ có khả năng đến cùng Đoàn Hân Diệp.
Hơn nữa, đối với tranh đấu của những người ở trên, gã cũng mơ hồ hiểu được một ít, nghĩ tới mọi loại khả năng, trong mắt Mông Xung hiện lên một vẻ dữ tợn.
– Bắn… tên!
Vung tay xuống, ánh mắt trở nên vô cùng âm trầm.
Mông Xung vừa nói xong, nhất thời, Mông Cô Phong phía sau gã liền trở nên tái nhợt, xong rồi…
– Không được bắn tên!
Mông Cô Phong gầm lên một tiếng, cho dù phía trên có người muốn công chúa Đoàn Hân Diệp cùng Lâm Phong không thể trở về Hoàng thành. Nhưng hôm nay, Lâm Phong đã đến bên ngoài Hoàng thành, Đoàn Hân Diệp cũng đã trở lại rồi, ngươi còn muốn giết hắn cũng phải nhịn, không thể trắng trợn không kiêng nể gì mà động thủ, nếu không liền phạm vào tối kỵ.
Nhưng mà, Mông Xung lại không tiếc hết thảy mà vung tay xuống, nếu giết Lâm Phong, giết Đoàn Hân Diệp thì những người sau màn sẽ có kẻ hài lòng, nhưng dù sao cũng có người không hài lòng.
Lâm Phong còn được, nhưng Đoàn Hân Diệp là thân thể thiên kim, là thân công chúa. Người giết nữ nhi của quân vương, cái tội này, ai tới gánh chịu?
Chỉ cần có chút đầu óc là có thể nghĩ tới vấn đề này, nhưng Mông Xung đã bị cừu hận cùng ghen tỵ che mờ tâm trí, gã vung tay hạ xuống.
– Vù, vù…
Có mấy mũi tên phá không gào thét mà tới, Lâm Phong rét lạnh như băng, thân thể lăng không lao ra, hóa chưởng thành kiếm chém ra liên tục, nhất thời, mấy mũi tên kia liền vỡ nát.
– Thật to gan, ngay cả công chúa cũng muốn giết, đáng chết!
Lâm Phong cười lạnh, thân thể chấn động giữa hư không, vậy mà lao thẳng lên trên thành lâu. Cũng ngay lúc này, các cường giả như Nhậm Khinh Cuồng cùng Mộng Tình đều lăng không mà lên, cũng lao thẳng lên trên cổng thành.
Bàn tay Lâm Phong xẹt qua hư không, nhất thời, những tên mới vừa bắn tên đều bị chém chết, ngay cả phản ứng cũng không kịp.
Những người bị Mông Cô Phong quát ngừng mà không bắn tên, mấy người Lâm Phong dễ dàng đạp chân lên cổng thành.
– Là ngươi mới vừa hạ lệnh bắn tên, muốn giết công chúa?
Lâm Phong nhìn chằm chằm vào Mông Xung, ánh mắt lạnh lẽo như băng, lại là kẻ này.
Thấy ánh của của Lâm Phong, thân thể Mông Xung khẽ run rẩy. Gã cho rằng, khi đối mặt với Lâm Phong lần nữa thì gã cũng sẽ hăng hái như lúc vừa rồi, đích thân hạ lệnh giết Lâm Phong. Nhưng giờ phút này, khi Lâm Phong chân chính xuất hiện trước mặt gã, chỉ một ánh mắt cũng đủ dập tắt toàn bộ ý chí của gã, thứ còn dư lại chỉ có sợ hãi.
Gã sợ Lâm Phong, thật sự sợ! Lần trước, khi ở Tương Tư Lâm, Lâm Phong không tiếc hết thảy, bất kể hậu quả mà phế bỏ tu vi của gã, trốn cũng cho gã trốn.
Đạp chân lùi về sau mấy bước, ngay cả ánh mắt của Lâm Phong, gã cũng sợ.
Mông Cô Phong tiến lên một bước, trợn mắt nhìn người thanh niên trước mặt. Đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy Lâm Phong, nhưng chuyện của Lâm Phong thì đã có rất nhiều thứ đều truyền vào trong tai lão. Tất nhiên, làm lão nhớ kỹ nhất chính là Lâm Phong đã phế bỏ đứa con Mông Xung của lão, làm cho con lão trở thành phế nhân.
– Mông Xung cũng không cố ý, không biết đó là công chúa điện hạ, tự ta sẽ để nó dập đầu nhận tội với công chúa.
Vì bảo toàn cho Mông Xung, Mông Cô Phong cũng bất chấp thù hận với Lâm Phong mà mở miệng nói. Điều lão cần làm là làm chuyện này hóa nhỏ, sau đó biến nhỏ thành không.
– Cũng không phải cố ý? Không biết?
Lâm Phong cười lạnh:
– Mới vừa rồi, công chúa cưỡi trên chiến mã, người trong cả thành này đều tận mắt nhìn thấy. Nhưng Mông Xung lại vẫn hạ lệnh bắn tên, cố ý mưu sát công chúa! Mông Xung, đáng chết!
– Mông Xung không nhìn thấy công chúa!
Mông Cô Phong giải thích nói.
Lâm Phong không có thời gian nói nhảm với lão, nhấc chân vọt qua, một luồng khí lạnh phóng lên, sát cơ lộ ra, không giết Mông Xung thì sao có thể lập uy.
Trên cửa thành có một nhóm người lóe lên lao tới chắn trước người Mông Xung. Lâm Phong cười lạnh, âm trầm nói:
– Mông Xung muốn giết công chúa, là tử tội. Những kẻ muốn bảo vệ gã đều là đồng phạm, phải giết. Lâm Phong ta hiến dâng tính mạng đề bảo vệ công chúa, vì bảo vệ công chúa, phàm là kẻ có thể uy hiếp tới an nguy của công chúa thì ta đều phải giết. Kẻ nào cản thì ta giết kẻ đó.
Giờ phút này, giọng nói của Lâm Phong vô cùng bá đạo, kẻ nào cản thì giết kẻ đó.
Những người ở phía xa đều có thể nghe rõ ràng những lời của Lâm Phong, phàm là người uy hiếp công chúa, hắn đều muốn giết.
– Ngươi dám!
Sắc mặt Mông Cô Phong xanh mét, Mông Xung có như thế nào thì cũng là con của lão. Trên cổng thành này là địa bàn của lão, vậy mà Lâm Phong lại lấy thân phận là hộ vệ công chúa mà diễu võ dương oai. Bá đạo như vậy, lão há có thể không giận sao.
– Ta nói giết thì giết, người nào cản ta, ta giết kẻ đó.
Lâm Phong bá đạo nói, thân hình lại nhích tới, khí lưu màu tím hung mãnh ập tới, một tên lóe lên công kích Lâm Phong. Lâm Phong chỉ đưa tay chém xuống, giống như là một thanh trường kiếm chém ra, trong nháy mắt, tên kia liền bị chém chết, nói giết liền giết.
Một màn này làm cho trong lòng những tên quân sĩ khác đều run rẩy. Hồ tím hung mãnh trào ra, không kẻ nào còn dám lao tới chịu chết, chỉ trong nháy mắt, xúc tua màu tím mang theo lực lượng hủy diệt cuốn về phía trước, tất cả mọi người đều thối lui. Ngay cả Mông Cô Phong cũng phải lùi về sau, trong hồ nước màu tím này chứa đựng lực lượng hủy diệt, lão vừa chạm vào liền cảm giác tay mình cũng sắp bị hòa tan.
Bóng người lóe lên, sau đó, mọi người đã phát hiện Mông Xung đã nằm trong tay Lâm Phong. Nhanh như tia chớp, làm cho mọi người không kịp phản ứng.
Bàn tay bấm vào cổ họng Mông Xung, thân hình Lâm Phong lại rung lên, đi tới mép thành lâu, một tay đưa Mông Trung treo giữa không trung, chỉ cần hắn thả tay, Mông Xung sẽ bị rơi từ trên công thành xuống đất.
Giờ khắc này, sắc mặt Mông Xung trở nên trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào, chỉ có sợ hãi.
– Lâm Phong, ngươi dám!
Mông Cô Phong biến sắc, vô cùng phẫn nộ mà quát lớn, nhưng lão chỉ thấy nụ cười giễu cợt treo trên khóe miệng Lâm Phong.
– Xích Huyết nghe lệnh!
Lâm Phong quát to một tiếng, nhất thời, quân sĩ bên ngoài cửa thành đều đồng thanh hét lên:
– Có!
Thanh âm chấn động không gian, giờ phút này, Lâm Phong giống như thống lĩnh ba quân, uy phong lẫm liệt, mỗi tiếng nói, mỗi cử chỉ đều làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào. Quân đoàn bên ngoài Hoàng thành, lại một lần nữa cảm nhận được nhiệt huyết thiêu đốt.
– Chuẩn bị cung tên!
Lâm Phong lại gầm lên lần nữa, nhất thời, quân sĩ ngoài thành đều lắp cung kéo cung, động tác đều rắp.
– Mông Xung hạ lệnh giết công chúa, tội không thể thứ, giết không tha!
Lâm Phong thét dài, sau đó, cánh tay của hắn chậm rãi thả ra, thân thể Mông Xung từ từ trượt xuống thành lâu.
– Vù vù!
Từng mũi tên phá không vang lên, Mông Trung kêu lên thảm thiết, tuyệt vọng nhắm mắt, hạ thân có chất lỏng không ngừng chảy ra.
Ngay sau đó, vô tận mũi tên chính xác bắn tới, thân thể Mông Xung đều bị đâm nát, gim chặt lên tường thành.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều khiếp sợ mà im re, bá đạo, khinh cuồng tuyệt thế.
Lâm Phong! Chính là Lâm Phong với thanh danh hiển hách như mặt trời ban trưa!
Chương 242: Tru diệt Thống lĩnh
Trên tường thành, thân thể Mông Xung bị vô số mũi tên ghim tại đó, kinh tâm động phách, làm cho người ta đều phát run.
Mà đám người trên tường thành, tất cả đều sửng sờ, mặc dù bọn họ không nhìn thấy, nhưng cũng có thể tưởng tượng được ra chuyện gì đã xảy ra. Mưa tên vô tận vừa rồi ghim trên vách tường, ngay cả tường thành cũng rung chuyển. Hơn nữa, tướng sĩ ngoài thành muốn tiêu diệt tội nhân Mông Xung, vì Mông Xung muốn giết công chúa.
Lý do chính đáng, không có bất kỳ nhược điểm nào, dù sao, Mông Xung hạ lệnh bắn tên vào công chúa, tất cả mọi người đều nghe thấy.
Mông Cô Phong run lẩy bẩy, mắt trợn thật to, có chút ngây ngốc.
– Mông Xung!
Rống lên một tiếng, Mông Cô Phong lao về mép tường thành, đưa mắt nhìn xuống, trong hai mắt đã trở nên đỏ ngầy. Đó là con lão, kẻ bị vô số mũi tên ghim lên tường thành kia chính là đứa con trẻ tuổi của lão.
– Ah… Lâm Phong!
Mông Cô Phong nổi giận gầm lên một tiếng, đảo mắt nhìn lại, trong mắt lạnh lẽo thấu xương, âm trầm đến cực điểm.
– Ngươi giết con ta!
Dường như Mông Cô Phong còn chưa dám tin tưởng, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.
– Yêu cầu Thống lĩnh mở cửa thành, ta cùng công chúa còn có việc gấp, cần phải lên đường.
Lâm Phong nhàn nhạt nói, giọng điệu bình tĩnh, không chút gợn sóng.
– Mở cửa thành?
Mông Cô Phong nhe răng cười, dữ tợn kinh khủng:
– Lâm Phong, ngươi xông vào Hoàng thành Tuyết Nguyệt ta, còn giết con trai củaThống lĩnh ta, trong mắt ngươi còn có Tuyết Nguyệt hay không?
– Hử!?
Lâm Phong sửng sốt, sau đó liền cười lạnh. Lão Mông Cô Phong này, vậy mà muốn gán tội cho hắn, lão hồ ly này dù tức giận vẫn có thể duy trì thanh tĩnh, trước tiên định tội danh, sau đó mới động thủ.
– Mông thống lĩnh, Mông Xung hắn muốn giết công chúa, mọi người đều tận mắt nhìn thấy, tội đáng chết, mọi người đều có thể làm chứng cho ta. Mặt khác, ta lặp lại một lần, Thống lĩnh, Lâm Phong ta cùng công chúa có việc quan trọng cần làm, mong Thống lĩnh mở cửa thành, công chúa muốn vào thành.
Giọng nói của Lâm Phong lạnh dần, càng về sau càng lạnh đến thấu xương.
– Chuyện quan trọng cần làm? Muốn cứu Liễu Thương Lan sao?!
Mông Cô Phong nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, lạnh lùng cười, chỉ phun ra hai chữ:
– Nằm mơ!
– Ầm!
Mông Cô Phong vừa dứt lời, trên người Lâm Phong đã phóng ra sát ý băng hàn, làm Mông Cô Phong hơi khựng người, nói:
– Ngươi muốn làm gì?
Không nói lời nào, Lâm Phong lao lên, bàn tay hóa thành lợi nhận, trực tiếp chém xuống.
– Xoẹt, xoẹt…
Một tiếng vang nhỏ truyền ra, Mông Cô Phong kêu lên thảm thiết, cánh tay giơ lên muốn chặn lại bàn tay của Lâm Phong đã bị trực tiếp chém đứt, không chút ngừng lại.
Một màn này làm cho mọi người đều kinh hãi, đám thủ hạ của Mông Cô Phong đang muốn lao lên thì thấy hai người Nhậm Khinh Cuồng cùng Mộng Tình đạp bước mà ra. Bất luận kẻ nào cũng không cách nào nhích tới gần Lâm Phong nửa bước, chỉ có thể trở mắt mà nhìn mọi chuyện phát sinh.
– Mông Xung muốn giết công chúa, Lâm Phong ta vì bảo vệ công chúa nên mới giết Mông Xung. Nhưng Mông Cô Phong vì Mông Xung bị giết mà nổi cơn oán hận, không để công chúa vào thành, dám không coi công chúa vào đâu, cũng không có hoàng thất Tuyết Nguyệt vào đâu. Lâm Phong ta thay công chúa chấp pháp giết tên tội nhân này.
Lâm Phong đứng đó, tóc dài phấp phới, giọng nói rõ ràng theo gió mà truyền đi rất xa, chấn động vào trong nội tâm mọi người.
Lâm Phong, không những giết chết Mông Xung, ngay cả Mông Cô Phong hắn cũng muốn giết.
Người nào cản hắn, hắn giết kẻ đó.
Nói xong, Lâm Phong lại lao tới, bàn tay trực tiếp chụp xuống người Mông Cô Phong. Nhất thời, Mông Cô Phong trở nên trắng bệch, khóe miệng không ngừng chảy ra máu tươi, hai mắt lão trợn trừng nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, vô cùng dữ tợn.
Mông Cô Phong cũng có tu vi Linh Vũ cảnh tầng tám, đều giống như Lâm Phong. Nhưng Lâm Phong đã đạt cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, tốc độ nhanh nhạy bực nào, một chưởng chụp xuống, Mông Cô Phong nhất thời sơ suất, trực tiếp bị chặt đứt một tay, không chịu nổi một kích.
– Đường là do ngươi tự chọn.
Từ trong lòng bàn tay Lâm Phong truyền ra một luồng kiếm ý bạo ngược, phá hủy kinh mạch trong cơ thể Mông Cô Phong.
Bàn tay khẽ rung, thân thể Mông Cô Phong bị ném ra bên ngoài cửa thành, quân sĩ phía dưới đều hiểu ý, từng mũi tên phá không lao đi, thanh âm xé gió truyền ra, thống lĩnh Mông Cô Phong cũng bị vô số mũi tên ghim lên tường thành giống như con của lão.
Tội danh, Lâm Phong tới định.
Thế giới võ giả, chỉ có thực lực mới là công đạo chân chính.
Lâm Phong đảo mắt lướt qua, nhìn về nhóm người trên cửa thành. Cuối cùng, ánh mắt hắn tập trung lên một người mặc khôi giáp thống lĩnh khác.
– Ngươi là Phó thống lĩnh?
Lâm Phong lạnh lùng hỏi một tiếng, tên kia khẽ run rẩy. Y tận mắt nhìn thấy cái chết của Mông Xung và Mông Cô Phong, Lâm Phong thật sự đáng sợ, cũng giống như thái tử trong lời đồn, dám ngỗ nghịch hắn thì hắn liền giết.
– Là ta!
Người kia khẽ gật đầu, trong lòng có chút không bình tĩnh.
– Ta cùng công chúa có việc vào thành, nhanh mở cửa!
Lâm Phong bình tĩnh nói, người kia chỉ hơi nhíu mày, trầm mặc không nói.
– Ta chỉ cho ngươi thời gian năm giây để suy nghĩ, không mở cửa thành, chính là ngỗ nghịch với công chúa, bất kính với hoàng thất Tuyết Nguyệt.
Lâm Phong lại lên tiếng, giọng điệu cường ngạnh, vô cùng bá đạo, sau đó lại hô tiếp:
– Một giây!
– Hai giây!
– Mở cửa thành!
Tên Phó thống lĩnh kia lắp bắp nói nhanh, y nào dám để Lâm Phong đếm tiếp, ngay cả cha con Mông Xung thì hắn nói giết liền giết. Y, Lâm Phong đương nhiên cũng dám giết.
Mặc kệ sau này thế nào, trước tiên phải tránh thoát một kiếp này rồi nói, mạng sống quan trọng hơn.
– Mở cửa thành, mở cửa thành….
Từng tiếng hô lớn truyền ra, thanh âm ùng ùng vang lên, cánh cửa khổng lồ bằng đồng xanh được chậm rãi kéo ra.
– Nhậm thống lĩnh, thúc cùng tướng sĩ ba quân hộ tống công chúa vào thành, bảo đảm an toàn của công chúa.
Lâm Phong thản nhiên nói, Nhậm Khinh Cuồng lập tức hiểu ý, gật đầu nói:
– Được!
Nói xong, Nhậm Khinh Cuồng trực tiếp đạp bước trên hư không trở về chiến mã, lớn tiếng hô lên:
– Hộ tống công chúa vào thành!
Đại quân rầm rộ chậm rãi đi vào trong Hoàng thành, một màn này làm cho mọi người không biết nói gì. Hay cho cái lý do hộ tống công chúa vào thành, đây là cố ý để đại quân này bước vào Hoàng thành.
Nhưng công chúa cũng không nói gì, Lâm Phong lại khống chế trên cổng thành, ai dám nói gì.
Bước chân chiến mã dồn dập không ngừng truyền ra, đại quân vào thành. Đợi đến khi đại quân vào hết trong thành, Lâm Phong liền đưa mắt ra dấu với Mộng Tình, sau đó, hai người sải bước đạp vào hư không, nhảy lên lưng chiến mã, cũng hướng về Hoàng thành mà đi.
Tại cửa Hoàng thành, hai cái thi thể bị vô số mũi tên ghim trên tường thành vẫn kinh tâm động phách, rung động lòng người.
Lâm Phong với thân ảnh thanh tú, dùng lửa nóng bừng bừng mà thay đổi càn khôn, quả nhiên đủ quyết đoán, giết Mông Xung, giết Thống lĩnh Mông Cô Phong, đều không chút nhíu mày, nói giết liền giết.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để quyết đoán là phải có thực lực cường hãn.
Lâm Phong có thể dễ dàng phế bỏ một Linh Vũ cảnh tầng tám như thống lĩnh Mông Cô Phong, thực lực chắn chắn phải cường đại, mọi người dường như thấy được một thiên tài yêu nghiệt ra đời.
Nếu như người này không chết, tất sẽ trở thành một nhân vật giống như Bát đại công tử. Hơn nữa, có thể còn mạnh hơn, yêu nghiệt hơn so với những người đứng phía sau trong Bát đại công tử.
Chương 243: Tình thiết huyết
Trong Hoàng thành, trên một mảnh đất cực kỳ rộng rãi được lát bằng đá xanh.
Mảnh đất rộng rãi này nằm tại nơi phồn hoa nhất trong Hoàng thành, lưu lượng người phi thường lớn.
Chính giữa nơi này có một đài cao được xây lắp từ từng bậc thang màu máu. Bậc thang màu máu này, không biết được đúc bằng thứ gì, khiếp đảm lòng người. Mặt trên đài cao là một màu trắng tái nhợt như tuyết.
Ở trên đài cao, là một trụ cao chọc trời được xích sắt quấn quân, trên đỉnh trụ đá là một cây thập tự giá, hai đầu thập tự giá đều có ngọn lửa bập bùng, hơn nữa còn có hai cái móc cong cong sắc bén như lợi nhận, kinh tâm động phách, dường như thứ này dùng để móc vào cánh tay người.
Đài cao này được gọi là Trảm Tướng đài, phàm là người có thân phận hiển hách, nếu chọc giận long nhan, chọc giận quân vương, tất dễ bị đưa tới đây mà chém giết, thông cáo thiên hạ.
Sau khi giết, thi thể bị xích sắt buộc chặt, sau đó móc lên thập tự giá trên trụ đá kia. Hai tay bị móc câu giang ra, thi thể lộ rõ, răn đe thiên hạ, để mọi người không được tái phạm những tội lỗi như vậy.
Giờ phút này, xung quanh Trảm Tướng đài đã có rất nhiều người tụ tập, người người tấp nập, cực kỳ rầm rộ.
Còn xung quanh Trảm Tướng đài là bị Tuyết Nguyệt quân đoàn bao vây, bất luận kẻ nào cũng không được nhích tới gần.
– Thật sự không nghĩ ra, đường đường là Thần Tiễn tướng quân, uy danh hiển hách, danh chấn Tuyết Nguyệt. Hôm nay lại rơi xuống kết quả như vậy.
Trong đám người, có người thở dài nói. Nhìn thân ảnh trên đài cao tuyết trắng, rõ ràng đó là Thần Tiễn tướng quân Liễu Thương Lan. Giờ phút này, cả người Liễu Thương Lan đều bị trói, là tội nhân, phải bị chém, nhưng ông vẫn ngẩng cao đầu, ánh mắt không chút quan tâm.
Liễu Thương Lan ông, vô tội, vô hối.
Phía trước mọi người, một cô gái xinh đẹp nhìn lên Liễu Thương Lan đứng đài cao, ánh mắt đỏ ngầu, lệ quang lóe lên.
– Cha, cha vì Tuyết Nguyệt mà mất đi những năm tháng quý giá của mình, dùng sinh mệnh mà dâng hiến cho Tuyết Nguyệt, nhưng bọn chúng lại hồi báo cha như vậy.
Nữ nhân xinh đẹp này, rõ ràng chính là Liễu Phỉ, so với lúc đầu trong Vân Hải tông, trên người nàng lộ ra vài phần mị lực thành thục, nhưng mà giờ phút này trên mặt nàng chỉ có thương tâm tuyệt vọng, cô độc bất lực.
– Phỉ Phỉ, nhớ kỹ lời của cha cháu, phải sống thật tốt, sống, mới có hy vọng báo thù!
Ở bên người Liễu Phỉ, một người trung niên bình tĩnh nói, nhưng trong lòng gã cũng hận, nhất là khi thấy kẻ chấp pháp là Đoàn Thiên Lang, gã càng hận không thể ăn tươi nuốt sống kẻ kia.
Tất cả chuyện này đều do một tay Đoàn Thiên Lang làm ra. Bao gồm tính mạng mấy chục vạn tướng sỉ, nhưng y lại dồn tất cả trách nhiệm mà đẩy lên đầu Liễu Thương Lan. Ngay cả công chúa bị bắt trong doanh của y cũng trở thành tội lỗi của Liễu Thương Lan. Đây là chuyện nực cười bực nào, song thực tế có đôi khi buồn cười như vậy, hí kịch như thế.
– Dạ!
Liễu Phỉ nặng nề gật đầu, thù này phải trả, Đoàn Thiên Lang không chết, Liễu Phỉ nàng thề không làm người.
– Cha cháu vẫn tin tưởng Lâm Phong không có chuyện gì, phó thác cháu cho hắn. Sau ngày hôm nay, cháu phải đi tìm hắn, cho dù là qua Ma Việt.
Người trung niên lần nữa nói, Liễu Phỉ trầm mặc, Lâm Phong, bây giờ hắn đang ở đâu?
Không biết vì sao, giờ phút này, trong lòng Liễu Phỉ rất nhớ tới Lâm Phong, nhớ như chưa bao giờ có.
Tại thời điểm nữ nhân cô độc bất lực nhất, luôn nhớ đến người mình quan tâm nhất. Giờ phút này, Liễu Phỉ thật sự bất lực, cha ở trước mặt, phải bị chém đầu. Nhưng nàng lại không có bất kỳ biện pháp gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cha mình bị giết.
Đoàn Thiên Lang nhìn sắc trời, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn. Nhiều năm như thế, Liễu Thương Lan vẫn luôn là đối thủ của y, hôm nay, tâm phúc đại họa này, rốt cục có thể diệt trừ rồi, danh chính ngôn thuận mà chém giết. Sao mà Đoàn Thiên Lang y không vui cho được.
– Thời gian đã không sai biệt lắm, chuẩn bị.
Đoàn Thiên Lang đạm mạc nói một tiếng. Nhất thời, xích sắt trên người Liễu Thương Lan rung động, thân thể ông bị xích sắt siết chặt, trực tiếp treo lên không trung, tứ chi đều bị xích sắt khóa chặt, mà bốn đầu xích sắt do bốn tên cường giả kéo căng.
Liễu Thương Lan không phản kháng, tùy ý để thân thể bị kéo lên không trung. Đưa mắt nhìn về phía chân trời, ánh mắt rất bình tĩnh, chỉ hận kiếp này không cách nào quay đầu lại.
– Cung tiễn thủ!
Đoàn Thiên Lang lại đạm mạc nói một tiếng, dưới cầu thang màu máu, rất nhiều tên quân sĩ giương cung, toàn bộ đều nhắm thẳng vào Liễu Thương Lan. Tám mươi mốt mũi tên này đồng loạt bắn ra, Liễu Thương Lan chắc chắn không có may mắn thoát khỏi.
Túc sát chi khí tràn ngập không gian, một đời Thần Tiễn Liễu Thương Lan, cứ như vậy mà chết dưới cung tên mình am hiểu nhất? Có lẽ, đây là một loại châm chọc đối với bản thân ông, không phải sao?
Nhưng mà, vào lúc này, mọi người đều cảm thấy mặt đất rung động rất khẽ, hơn nữa, nhanh chóng trở nên mãnh liệt, điều này làm cho mọi người đều kinh ngạc.
– Rầm rầm, rầm rầm…
Tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới, mặt đất rung động càng ngày càng trở nên mãnh liệt. Đoàn Thiên Lang khẽ nheo mắt, nhìn về phía xa. Phương xa, vô số người mang khôi giáp giục thiết kỵ chạy chồm mà tới, như một trận cuồng phong, vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa, khi hiện rõ trong tầm mắt, Đoàn Thiên Lang nhìn rõ ràng, đó là Xích Huyết thiết kỵ!
– Xảy ra chuyện gì?
Đoàn Thiên Lang kinh hãi, tại sao Xích Huyết thiết kỵ lại xuất hiện ở nơi này, bọn chúng đã bị cản ở bên ngoài Hoàng thành, không thể nào vào thành được!
– Là Xích Huyết thiết kỵ, bọn họ tiến vào rồi.
– Dạ, Cưu thúc thúc, là Xích Huyết thiết kỵ, là quân đoàn của ngài!
Trên mặt Liễu Phỉ lộ ra một tia kích động, Cưu Xích Huyết rời bỏ Xích Huyết quân đoàn, để Nhậm Khinh Cuồng dẫn dắt. Mà một mĩnh y lại bước vào Hoàng thành, trong suy nghĩ của y, Xích Huyết thiết kỵ không nên xuất hiện ở trong Hoàng thành này mới đúng.
Đúng lúc này, tròng mắt Cưu Xích Huyết tập trung lên một bóng người, là một thân ảnh trẻ tuổi tuấn dật.
Một nụ cười lộ ra trên mặt Cưu Xích Huyết.
– Phỉ Phỉ, là Lâm Phong, cái thằng này, thật sự là không gì không làm được, vậy mà có thể dẫn dắt Xích Huyết thiết kỵ tiến vào Hoàng thành.
Cưu Xích Huyết thấp giọng nói, Lâm Phong bộ cục ra trận thế liệt hỏa đốt thành, thay đổi càn khôn. Sau lại một mình thúc ngựa đuổi giết địch nhân, cứu ra công chúa. Vậy mà còn có thể sống sót trở về, hắn luôn làm cho người ta cảm thấy kinh hỉ.
Trong đôi mắt Liễu Phỉ vẫn còn vương đầy nước mắt, Lâm Phong tới quá kịp thời, có lực lượng cường đại của Xích Huyết quân đoàn này, nhất định có thể bảo hộ cho cha nàng không chết.
Nhưng, bọn họ vẫn còn đánh giá thấp quyết tâm giết Liễu Thương Lan của Đoàn Thiên Lang.
– Lâm Phong!
Đoàn Thiên Lang lộ vẻ âm trầm, sau đó quát lớn:
– Chuẩn bị, bắn chết tội tướng Liễu Thương Lan!
– Rõ!
Một tiếng quát lớn truyền ra, từng cây cung được kéo căng, tiếng vang chấn động làm cho Liễu Phỉ cùng Cưu Xích Huyết đều kịch liệt biến sắc.
– Đoàn Thiên Lang, ngươi dám?!
Cưu Xích Huyết gầm lên một tiếng, thân hình trực tiếp vọt lên, lao về phía đám người.
– Ầm!
Một quả đấm mãnh liệt ập tới, trong nháy mắt, trong nhóm người chuẩn bị bắn tên đã bị Cưu Xích Huyết giết chết mấy người.
– Bắn tên!
Đoàn Thiên Lang cười lạnh một tiếng, mũi tên xé gió mà đi, lao về phía Liễu Thương Lan. Giờ khắc này, sắc mặt Cưu Xích Huyết trở nên trắng bệch, thân thể trực tiếp vượt lên, tốc độ nhanh đến cực hạn. Vậy mà chặn trước người Liễu Thương Lan, ôm lấy thân thể Liễu Thương Lan, nguyên khí mênh mông trên người y phóng ra đến cực hạn, cả người được một tầng ánh sáng nguyên khí bao trùm.
– Tránh ra!
Liễu Thương Lan hét lớn một tiếng, sắc mặt kịch biến, giờ phút này, cả người ông đều bị trói buộc, hơn nữa tu vi cũng bị giam cầm, căn bản không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho Cưu Xích Huyết ôm lấy.
– Cưu thúc thúc!
Liễu Phỉ kinh hô một tiếng, nhưng ngay sau đó, từng âm thanh xé gió vang lên, từng mũi tên xuyên thấu nguyên khí màu trắng, đâm vào trong thân thể Cưu Xích Huyết. Nhưng lại bị thi thể Cưu Xích Huyết giữ lại, không cách nào xuyên qua người y để đâm tới người Liễu Thương Lan.
– Huynh đệ!
Liễu Thương Lan ngửa mặt lên trời gào thét, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ. Tại trên trán của ông đôt nhiên lộ ra một cánh cửa đen nhánh, Phong Ấn Chi Môn không ngừng lóe lên, làm cho ông không thể điều động lực lượng của mình.
– Cùng chết đi!
Đoàn Thiên Lang quát lạnh một tiếng, thân hình lao tới phía này. Nhưng đúng ngay lúc này, một luồng ý cảnh đóng băng hết thảy phủ xuống, làm cho y cảm thấy cả người trở nên lạnh lẽo cứng đờ.
– Băng Tâm!
Một giọng nói thanh thúy vang lên, Đoàn Thiên Lang rên lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt. Y quay người lại, điều động chân nguyên lực mênh mông cuồn cuộn, trực tiếp đánh về khí tức đóng băng tất cả kia. Trong nháy mắt, y cũng cảm thấy cả người trở nên băng lãnh, thân thể gấp rút bay ngược về sau, cũng không để ý tới Liễu Thương Lan nữa.
– Giết!
Lại là một tiếng gầm vang lên, Lâm Phong nắm chặt trường kiếm, một luồng kiếm quang chói mắt vọt lên cao, những tên cầm cung đều bị chém bay đầu, từng chiếc đầu lâu không ngừng bay lên không trung. Trên người Lâm Phong tràn đầy sát ý vô tận.
Mà Nhậm Khinh Cuồng thì trực tiếp lao tới chém giết bốn tên đang kéo lấy xích sắt.
Trên khóe miệng Cưu Xích Huyết tràn đầy máu tươi, nhưng trên mặt y nở nụ cười thản nhiên.
– Tướng quân, mạng của ta đổi lấy mạng của ngài, đáng giá. Mặt khác, sau khi ta chết, vị trí thống lĩnh Xích Huyết thì giao cho Lâm Phong đi.
– Ah…
Liễu Thương Lan khàn khàn gào lên, hốc mắt ướt át. Đàn ông có lệ không dễ rơi, chỉ là chưa gặp phải chuyện thương tâm mà thôi. Ông cùng Cưu Xích Huyết đã có tình huynh đệ mười mấy năm. dù cả hai người đều không giỏi nói năng, nhưng hai người đều coi đối phương là huynh đệ của mình, là thân nhân của mình. Vô số lần, bọn họ hăng hái chiến đấu đẫm máu, cùng sinh cùng tử.
Mà giờ khắc này, Cưu Xích Huyết lại muốn chết thay ông.
– Tướng quân, ta còn có một câu muốn nói với ngài!
Thân thể Cưu Xích Huyết khẽ nghiêng về trước, khó khăn dựa vào người Liễu Thương Lan, ghé miệng bên tai Liễu Thương Lan, nói nhỏ một tiếng.
Thanh âm của Cưu Xích Huyết càng ngày càng thấp, nói xong, y lại nhìn Liễu Thương Lan, vị thống lĩnh luôn nghiêm túc ít cười này, bây giờ lại luôn giữ một nụ cười trên khóe môi.
– Tướng quân, mười mấy năm qua… Ta vẫn luôn đi theo ngài, chẳng bao giờ dùng danh từ khác để gọi tướng quân. Hôm nay, xin ngài bỏ qua cho tội của Xích Huyết, gọi ngài một tiếng… Huynh đệ!
Hai chữ huynh đệ, vang vọng trời cao, là Cưu Xích Huyết hét lơn mà ra, dùng hết lực lượng cuối cùng của y. Tiếng hét vừa ra, ánh mắt của y liền tan rã vô thần. Sau đó, y chậm rãi nhắm mắt, an tĩnh nằm trong ngực Liễu Thương Lan.
Nhìn đôi mắt đã nhắm lại của Cưu Xích Huyết, Liễu Thương Lan ngửa đầu nhìn trời, hai hàng lệ nóng không ngừng chảy xuống.
Huynh đệ, hai chữ đơn giản nhường nào, nhưng thật sự có thể khái quát cho mười mấy năm đồng sinh cộng tử sao?!!!
Người đàn ông thiết huyết này, cứ gắt gao nằm trong lòng ngực ông như vậy, không bao giờ tỉnh lại nữa rồi.
Chương 244: Ai là quân phản loạn
– Rầm rầm!
Mặt đất không ngừng chấn động, hòa lẫn cùng với tiếng rống vang trời, thiết kỵ dồn dập, tất cả mọi người đều hoảng loạn rồi, điên cuồng lui về sau. Chỉ qua chốc lát, xung quanh Trảm Tướng đài đã có không ít người vây quanh, toàn bộ đều là thiết kỵ, thiết kỵ đứng đầu thì đều là chiến mã màu đỏ như máu.
Cũng ngay lúc này, phía sau Trảm Tướng đài có rất nhiều quân sĩ Tuyết Nguyệt lao ra, cực kỳ đồ sộ.
Nhưng vào thời khắc này, Xích Huyết thiết kỵ cũng ngừng lại, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn vào thân hình trong ngực Liễu Thương Lan. Ngày xưa là thống lĩnh Xích Huyết oai phong trên chiến trường, lại phải ngã xuống như vậy.
– Ah…!!!
Trường thương trong tay Xích Huyết thiết kỵ đều chỉa lên trời cao, một tiếng gầm đồng thanh vang lên, sóng âm cuồn cuộn bao phủ cả thiên địa. Đại địa cũng có chút chấn động, trái tim mọi người đều kịch liệt run rẩy, Xích Huyết thiết kỵ, thật sự là Xích Huyết quân đoàn. Bọn họ có thể vì tướng quân mà bao vây Hoàng thành, có thể vì thống lĩnh mà nắm lấy trường thương đâm trời, vô oán vô hối.
Nhưng mà, tại trên chiến trường, trận chiến thất bại thảm thiết kia, đến tột cùng là kẻ nào nguyện ý để vài chục vạn quân sỉ bị diệt vong.
Lâm Phong đứng đó, trầm mặc một trận, Xích Huyết thống lĩnh Cưu Xích Huyết, là nam nhi chân chính!
Trường kiếm trong tay vút lên, vài điểm hỏa tinh lóe ra, trong nháy mắt, xích sắt trên người Liễu Thương Lan bị chém đứt, nhưng ông vẫn ôm chặt lấy thi thể Cưu Xích Huyết, không nói lời nào.
– Lâm Phong, vậy mà người dám kích động làm phản, dẫn quân phản loạn vào Hoàng thành, còn tự tiện thả tội quân Liễu Thương Lan, đó là tử tội.
Đoàn Thiên Lang lạnh lẽo nhìn người thanh niên vừa xuất hiện, Lâm Phong!
– Kích động làm phản?
Lâm Phong cũng nhìn Đoàn Thiên Lang, trong ánh mắt chứa đựng từng tia hàn ý.
– Giết!
Một tiếng rống giận truyền ra, là do một người trong Xích Huyết thiết kỵ nói ra.
– Giết!
Một tiếng Giết đều rắp vang rền trong thiên địa, trường thương trong tay Xích Huyết thiết kỵ chỉ thẳng, sát khí bao phủ cả không gian.
– Dừng tay!
Lâm Phong xoay người gầm lên một tiếng, nhất thời mọi người yên tĩnh lại, đưa mắt nhìn về Lâm Phong, trong mắt lộ vẻ không hiểu được, nhưng mà mọi người cũng không nói gì.
– Không có mệnh lệnh của ta, kẻ nào động thủ, ta sẽ đích thân chém giết!
Lâm Phong lạnh lẽo nào, làm cho chúng thiết kỵ cũng run lên. Nhưng thấy ánh mắt kiên nghị của Lâm Phong, bọn họ chỉ trầm mặc không nói.
– Bao vây chỗ này lại cho ta!
Lâm Phong lại lạnh lùng nói, chúng thiết kỵ tuân lệnh thực hiện, thúc ngựa chạy chồm. Chỉ sau chốc lát, toàn bộ không gian xung quanh Trảm Tướng đài đã bị thiết kỵ vây quanh, nước chảy cũng không lọt.
Lúc này, trong lúc mơ hồ, bọn họ đã coi Lâm Phong là người tâm phúc, mặc dù Lâm Phong không có danh hiệu, nhưng lệnh ra đưa ra, tất cả mọi người đều nghe theo.
– Ngươi nhất định phải chết!
Ở bên cạnh Đoàn Thiên Lang, Đoàn Hàn nheo mắt, chăm chú nhìn vào Lâm Phong. Kích động làm phản, tội của Lâm Phong không thể tha thứ. Cho dù hắn được Tuyết Nguyệt cố ý xây dựng thành anh hùng, nhưng với tội danh này cũng phải giết không tha.
Lâm Phong lạnh lùng liếc nhìn Đoàn Hàn một cái, vậy mà làm cho trong lòng Đoàn Hàn kịch liệt run rẩy, lập tực ngậm miệng lại. Mà Lâm Phong thì căn bản không để ý tới gã, trực tiếp bước lên Trảm Tướng đài.
– Mời công chúa điện hạ!Nguồn truyện audio
Lâm Phong hắng giọng nói, một thân ảnh mang mặt nạ đồng xanh từ trong đội ngũ thiết kỵ chậm rãi đi ra. Theo sau lưng thiết kỵ, người này thúc ngựa tiến về phía trước.
Thân ảnh này là một người xinh đẹp động lòng, trên người lộ ra khí chất cao quý, rõ ràng chính là công chúa Tuyết Nguyệt, Đoàn Hân Diệp.
– Công chúa, công chúa trở lại rồi!
– Lâm Phong, ngàn dặm truy đuổi, một mình một ngựa, vậy mà có thể cứu thoát công chúa từ trong tay Ma Việt trở về.
Mọi người nhìn thấy bóng hình xinh đẹp này, âm thầm kinh hãi.
Mà Đoàn Thiên Lang thì khẽ nhíu mày, không chỉ có Lâm Phong còn hoàn hảo xuất hiện trước mặt y, ngay cả công chúa Đoàn Hân Diệp cũng xuất hiện.
– Tướng sĩ ba quân, hành lễ với công chúa!
Lâm Phong đưa mắt nhìn về chúng quân sĩ, mặc dù mọi người không hiểu được ý tứ của Lâm Phong, nhưng tất cả đều xuống ngựa, quỳ một chân xuống đất, cao giọng hô:
– Công chúa điện hạ!
Lâm Phong bình tĩnh nhìn tướng sĩ bị vây quanh trong Trảm Tướng đài, lạnh lùng nói:
– Sao vậy? Quân đội của Thiên Lang Vương, ngay cả công chúa cũng không để vào mắt sao?
Đoàn Thiên Lang híp mắt, sau đó y lạnh lùng quát lên:
– Còn không quỳ xuống!
Lúc này, những tên quân sĩ Tuyết Nguyệt mới tuân lệnh mà quỳ một chân xuống đất, hô to công chúa điện hạ.
– Đoàn Thiên Lang bái kiến điện hạ, công chúa có thể trở về là may mắn của Tuyết Nguyệt ta.
Đoàn Thiên Lang khẽ khom người, cúi đầu nói, nhưng ánh mắt không ngừng lóe lên.
– Đều là công lao của Lâm Phong.
Đoàn Thiên Lang nhẹ nhàng nói một tiếng, ánh mắt nhìn về Đoàn Thiên Lang mang theo chút lạnh lùng.
Đoàn Thiên Lang nghe được lời này của Đoàn Hân Diệp, sắc mặt có chút cứng ngắc, nhất thời không biết nói thế nào. Y muốn Lâm Phong chết, muốn dùng tội danh phản loạn chụp lên đầu Lâm Phong. Nhưng hiện tại, Lâm Phong có công lao mang công chúa bình an trở về.
– Lâm Phong, quả nhiên là thiếu niên anh hùng!
Đoàn Thiên Lang ngẩng đầu lên, cười nhẹ một tiếng:
– Nhưng mà, mặc dù Lâm Phong ngươi cứu được công chúa, nhưng lại khích động ba quân làm phản, xâm lấn Hoàng thành, tội này cũng không nhỏ.
– Thiên Lang Vương còn muốn tính toán định tội cho Lâm Phong ta sao?!
Lâm Phong ôn hòa cười nói, sắc mặt Đoàn Thiên Lang trở nên cứng ngắc:
– Công là công, tội là tội. Đoàn Thiên Lang ta làm người bằng phẳng, tại sao lại dùng hai chữ tính toán để nói.
– Hay cho mấy chứ làm người bằng phẳng! Thiên Lang Vương, mấy ngày không gặp, quả nhiên ngươi càng ngày càng không biết xấu hổ, vô sỉ đến cực điểm.
Lâm Phong cười lạnh nói, tất cả mọi người đều kinh hãi. Lâm Phong lại dám mắng Đoàn Thiên Lang không biết xấu hổ, vô sỉ tới cực điểm. Hơn nữa, lại dám nói những lời này trước mặt bao người!
Rầm rầm!
Mặt đất lại lần nữa rung chuyển, từ phía xa có từng tiếng vó ngựa dồn dập truyền lại. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, bọn họ lần nữa lui về sau. Quả nhiên, chỉ sau chốc lát đã có vô số quân đoàn rầm rộ tiến tới, đó là Cấm Vệ quân trong Hoàng thành.
Trong lòng Đoàn Thiên Lang lộ ra vui vẻ, không lâu lắm, chi quân đoàn này đã tới bên này, lại bao vây lấy Xích Huyết quân đoàn vào trong. Xích Huyết quân đoàn muốn phản ứng, nhưng thấy Lâm Phong chỉ khoát tay, ngăn cản bọn họ. Lúc này, Xích Huyết quân đoàn mới yên tĩnh lại.
Có hai người chậm rãi từ trong quân đoàn Cấm Vệ quân đi ra. Một người trong đó, thân mặc khôi giáp, uy phong lẫm liệt, mà một người khác là một thanh niên tuấn dật, đó là Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai.
– Ngươi giết Mông Cô Phong cùng Mông Xung!
Tên tướng quân mặc khôi giáp kia chính là Thống lĩnh Cấm Vệ quân – Mông Hãn, là anh cả của Thống lĩnh Hoàng thành Mông Cô Phong.
– Đúng!
Lâm Phong đạm mạc trả lời, ánh mắt bình tĩnh.
– Hử!?
Đoàn Thiên Lang kinh ngạc, Lâm Phong giết chết Mông Cô Phong cùng Mông Xung?
Âm thầm cười lạnh một tiếng, Đoàn Thiên Lang âm trầm nhìn Lâm Phong, nói:
– Lâm Phong, tuy ngươi có công cứu công chúa, nhưng lại tròng mắt không người như vậy, giết Thống lĩnh hộ vệ Hoàng thành, dẫn phản quân vào thành, tội danh này đủ để xóa bỏ công lao của ngươi, định tội chết cho ngươi.
Nói xong, Đoàn Thiên Lang khẽ xoay người, nhìn về Đoàn Vô Nhai nói:
– Mời Hoàng tử điện hạ định tội Lâm Phong!
Đoàn Vô Nhai bình tĩnh, phong khinh vân đạm, thậm chí, trên khóe miệng còn mang theo một tia cười nhẹ, nói:
– Lâm Phong, Vương thúc muốn định tội ngươi, ngươi có lời muốn nào sao?
– Vâng!
Lâm Phong khẽ gật đầu nhìn về Đoàn Vô Nhai, sau đó liền đưa mắt nhìn về Đoàn Thiên Lang, nói:
– Thiên Lang Vương, khi ở trong quân, vì muốn giết ta, y khiêu khích ba quân, làm cho Ma Việt thừa cơ mà vào, vài chục vạn tướng sĩ đổ máu. Thật sự là điên cuồng! Hôm nay y còn muốn đổ tội lên đầu ta, muốn đẩy ta vào chỗ chết, ta tuyệt không cảm thấy kỳ quái.
Lâm Phong vừa nói ra, tất cả mọi ngươi đều kinh hãi. Ở trong quân, Thiên Lang Vương muốn giết Lâm Phong mới kích phát ba quân náo động? Vì sao tin tức bọn họ nghe được là Liễu Thương Lan kích động náo loạn.
– Ăn nói bậy bạ! Điện hạ, Lâm Phong hắn chỉ là một tên phản bội, là chó điên cắn càn, lời nói không thể tin.
Thiên Lang Vương quát lớn một tiếng, tất nhiên y không thể nào thừa nhận, điểm này, Lâm Phong cũng rõ ràng.
– Thiên Lang VƯơng luôn miệng nói Lâm Phong ta làm phản, là đồ phản bội, có thể giải thích cho ta hay không. Lâm Phong ta khi nào trở thành đồ phản bội, khi nào khích động làm phản?
Lâm Phong hắng giọng nói, chất vấn Đoàn Thiên Lang.
– Ngươi xách động ba quân tiến vào Hoàng thành, giết Thống lĩnh hộ vệ Hoàng thành là Mông Cô Phong cùng con trai gã là Mông Xung. Bao vây Trảm Tướng đài, cứu ra tội nhân Liễu Thương Lan, mọi người đều tận mắt nhìn thấy, điều này chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
– Câm mồm!
Lâm Phong gầm lên một tiếng, trong ánh mặt lộ đầy sát khí. Dường như vô cùng phẫn nộ, chỉ vào Xích Huyết thiết kỵ.
– Đoàn Thiên Lang, ta hỏi ngươi, bọn họ đã vì Tuyết Nguyệt mà anh dũng giết địch, chống cự quân đoàn Ma Việt, liệt hỏa đốt thành, chém giết vài chục vạn quân địch, cuối cùng đã đánh lui tướng địch. Khi đó, Đoàn Thiên Lang ngươi ở đâu? Ngươi đường đường là Thiên Lang Vương, vậy mà chỉ biết kẹp đuôi trốn chạy về Hoàng thành, giống như là một con chó điên cắn loạn lên!
– Mà bây giờ, ngươi nói bọn họ là quân phản loạn. Quân phản loạn này là do ai định, chẳng lẽ là Thiên Lang Vương ngươi định ra? Ngươi nói ai là quân phản loạn thì kẻ đó chính là quân phản loạn sao?
Ánh mắt của Lâm Phong cường thế bức người, giọng nói rét lạnh tới cực điểm. Vậy mà có thể làm cho Đoàn Thiên Lang không nói được lời nào. Tất cả mọi người đều âm thầm run rẩy, không sai, quân đoàn Xích Huyết đã tắm máu giết địch, đánh chết vài chục vạn đại quân Ma Việt, cuối cùng làm cho quân địch bại lui. Khi đó, quân đoàn của Thiên Lang Vương căn bản không có tham chiến, có tư cách gì mà nói quân đoàn người ta là quân phản loạn.
Chương 245: Chất vấn Đoàn Thiên Lang
Sắc mặt âm trầm như nước, Đoàn Thiên Lang lạnh lùng nói:
– Hoàng thành là Tuyết Nguyệt thánh địa, quân đoàn nào dám một mình xông vào, mà bọn ngươi ngay cả Hoàng thành cũng dám bao vây, giết thống lĩnh Hoàng thành hộ vệ quân Mông Cô Phong và Mông Xung, tự tiện xâm nhập Hoàng thành, không phải phản quân thì là cái gì.
– Ta cùng với công chúa trên đường từ Đoạn Nhận thành trở về Hoàng thành, bị chặn giết, hơn nữa toàn bộ là quân sĩ gây nên! Biết rõ là công chúa điện hạ còn dám đuổi giết không tha, đây là Tuyết Nguyệt quân đoàn, bản thân ta muốn hỏi một chút, có phải Thiên Lang Vương quân đoàn của ngươi gây ra?
– Xằng bậy, sao có thể là quân đoàn của ta.
Đoàn Thiên Lang giận dữ mắng mỏ một tiếng, vội vàng phủ nhận quan hệ.
– Vậy càng buồn cười! Nếu không phải Thiên Lang Vương quân đoàn, vậy sao khi ta bảo đảm công chúa chắc chắn an toàn, lệnh cho Xích Huyết quân đoàn hộ vệ công chúa tiến nhập Hoàng thành, Thiên Lang Vương ngươi lại vội vã dồn ta vào chỗ chết, một mực khăng khăng Lâm Phong ta là phản đồ, còn nói chi quân đoàn này là phản quân. Chiếu theo ý tứ của Thiên Lang Vương, ta cùng binh sĩ bảo hộ công chúa, thì là phản đồ? Có tội đáng chết, đúng không?
Lâm Phong quát mắng hỏi lại, làm cho Đoàn Thiên Lang sắc mặt cứng ngắc, tốt một tên Lâm Phong, chỉ mấy câu nói, hiện tại đã thành ra Đoàn Thiên Lang y có tội rồi, Lâm Phong câu chất vấn cuối cùng kia, lại càng lợi hại đến cực điểm.
– Hộ vệ công chúa đương nhiên vô tội, nhưng Hoàng thành hộ vệ thống lĩnh Mông Cô Phong và con cửa hắn Mông Xung bị giết, ngươi giải thích như thế nào? Sự tình chỉ sợ không đơn giản như lời ngươi nói.
Đoàn Thiên Lang âm trầm nói.
– Ta ở dưới hoàng thành, Mông Xung biết rõ là công chúa giá lâm, vẫn dám lệnh cho tướng sĩ trên thành bắn tên, muốn bắn chết công chúa. Thiên Lang Vương, Lâm Phong ta hỏi ngươi một câu, kẻ này có nên giết hay không?
Đoàn Thiên Lang đôi mắt nheo lại, đáp lại nói:
– Đáng chết.
– Ta đây lại hỏi Thiên Lang Vương, cha hắn Mông Cô Phong thân là thống lĩnh hộ vệ Hoàng thành, lúc ấy cũng ở đó, lại tùy ý cho con làm xằng làm bậy, ngay cả công chúa cũng dám bắn chết. Sau đó đến chết cũng không hối cải, không để công chúa vào thành, Mông Cô Phong, có nên giết hay không?
Lâm Phong thanh âm lạnh thấu xương, lạnh lùng băng hàn.
– Đáng chết.
Thiên Lang Vương không thể phản bác, chỉ có thể thừa nhận lời Lâm Phong nói.
– Thiên Lang Vương, chính ngươi cũng nói đáng chết, ta đây lại hỏi ngươi, Lâm Phong ta có tội gì? Chi quân đoàn bảo hộ công chúa vào thành, từ khi nào đã trở thành phản quân?
Lâm Phong cười lạnh nhìn chằm chằm Đoàn Thiên Lang, hắn nhiều lần ngăn cản thiết kỵ quân đoàn hành động là vì tránh miệng lưỡi thế gian, nơi này là Hoàng thành, quân đoàn mấy vạn người này dù cho có lợi hại hơn nữa, cũng không che được trời, nếu là dám động thủ, bị khép tội phản loạn, chắc chắn kết cục chỉ có cái chết.
– Hừ, các ngươi bảo hộ công chúa vào thành, đích thực là có công vô tội, nhưng vừa rồi, các ngươi lại giết quân sĩ chấp pháp, nghĩ cách cứu viện tội nhân Liễu Thương Lan, điều này chẳng lẽ còn không tính là tội danh?
– Không tính, đương nhiên không tính là tội danh.
Lâm Phong nhìn chằm chằm Đoàn Thiên Lang, nói:
– Liễu tướng quân anh dũng giết địch, vì Tuyết Nguyệt mà chinh chiến, lại bị ngươi tên gian nhân này nói xấu, ta sao có thể không cứu.
– Gian nhân!
Đoàn Thiên Lang sắc mặt khó coi, Lâm Phong lại một lần ở trước mặt mọi người vũ nhục hắn.
– Thiên Lang Vương không cần phải gấp gáp giải thích, ta trả lời ngươi nhiều vấn đề như vậy, nhưng Thiên Lang Vương dường như ngay cả một vấn đề đều chưa trả lời ta.
Lâm Phong cười mà như không cười, nói một tiếng, lập tức mở miệng:
– Thiên Lang Vương, ta cùng quân đoàn hộ vệ công chúa vào thành, ngươi vì sao không trả lời ba câu của Lâm Phong ta.
Mọi người trong lòng khẽ run, xem ra đằng sau trận chiến tranh này không đơn giản như bọn hắn vẫn tưởng tượng.
– Ba câu hỏi của ngươi đều nhằm vào ta, ta không cần trả lời, cũng không phải trả lời.
Đoàn Thiên Lang lãnh đạm nói, hắn không trả lời thì Lâm Phong có thể làm được gì.
– Không trả lời cũng được thôi, ta hỏi lại Thiên Lang Vương, Liễu Tướng quân có tội gì?
Đoàn Thiên Lang ánh mắt lóe lên, trong lòng chỉ hận không thể lập tức giết chết Lâm Phong, nhưng tội của Liễu Thương Lan đã công bố ra ngoài, thế nhân đều biết, căn bản không giấu diếm được.
– Liễu Thương Lan khơi mào nội loạn, dẫn tới chiến tranh thất bại, vài chục vạn tướng sĩ đổ máu hy sinh, còn làm hại công chúa bị bắt, mất tích nhiều ngày, tội này chẳng lẽ còn không đủ xử tử sao?
– Tội danh này là do Liễu Tướng quân bẩm tấu lên sao?
Lâm Phong thản nhiên nở nụ cười, lập tức chỉ vào Đoàn Vô Nhai nói:
– Nhị hoàng tử cũng ở đây, hy vọng Thiên Lang Vương không nói dối a.
– Là ta.
Đoàn Thiên Lang kiên trì nói.
– Ha ha, Thiên Lang Vương vô sỉ như vậy, chó điên cắn càn, ta thật ra cũng không cảm thấy kỳ quái.
Lâm Phong cười khẽ, ý tứ châm chọc cực kỳ rõ ràng.
– Ta chỉ muốn hỏi Thiên Lang Vương mấy câu, Vương gia nói công chúa bị bắt, công chúa bị bắt ở đâu? Liễu Tướng quân quân doanh hay là Vương gia quân doanh?
Lâm Phong cười hỏi:truyện Linh Dị
– Công chúa hiện tại đang ở chỗ này rất an toàn, Thiên Lang Vương không thể trả lời xằng bậy a.
Đoàn Thiên Lang ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phong, môi run rẩy, lại nghe Đoàn Vô Nhai mở miệng nói:
-Vương thúc làm người cần thẳng thắn, Lâm Phong hỏi cái gì, Vương thúc trả lời cứ trả lời như thế, ta sẽ chủ trì công đạo.
Đoàn Thiên Lang đôi mắt gò má run rẩy, thấp giọng hồi đáp:
– Ở trong quân doanh do ta quản lý.
Đoàn Thiên Lang vừa dứt lời, lập tức tất cả mọi người đều ồ lên, là ở Đoàn Thiên Lang quân doanh, chân tướng hóa ra là như thế.
– Vậy thì Lâm Phong không rõ, nếu công chúa bị bắt ở Thiên Lang Vương quân doanh, vì sao trách nhiệm lại muốn Liễu Tướng quân chịu. Liễu Tướng quân trở thành tội nhân, mà Thiên Lang Vương ngươi lại còn có mặt mũi ở đây thi hành lệnh giết Liễu Tướng quân, bản thân ta muốn mời Thiên Lang Vương giải thích một tiếng.
Lâm Phong cao giọng nói, thanh âm lớn dần lan tỏa khắp mọi nơi, tất cả mọi người đều nghe rõ rành mạch.
– Mời Thiên Lang Vương giải thích.
Đám người vây quanh trảm tướng đài nổi giận gầm lên một tiếng, thanh âm vang động không ngớt. Đoàn Thiên Lang sắc mặt khó coi tới cực hạn.
Giờ khắc này, Liễu Thương Lan vốn nên bị chém rồi, nhưng Lâm Phong và Đoàn Hân Diệp trở về, tất cả đều đã thay đổi, thế cục cũng bắt đầu hướng về phía đối phương.
– Liễu Thương Lan thân là nguyên soái ba quân, trong quân tướng quân, hắn không bảo đảm tốt an toàn của doanh trại, để cho Ma Việt xâm phạm, có thể Liễu Thương Lan đã giải thích, nhưng lý do rõ ràng không có sức thuyết phục.
– Thì ra là thế.
Lâm Phong nở nụ cười hạ:
– Vậy khi công chúa bị bắt, Lâm Phong ta vừa lúc ở đó, đang chuẩn bị đuổi bắt bọn người bắt cóc công chúa, lại bị một tướng lĩnh trong Thiên Lang Vương quân doanh cản lại, nói ta có mưu đồ gây rối đối với công chúa, muốn mưu hại công chúa, muốn lấy mạng Lâm Phong ta, sau đó, Vương gia ngươi cũng chạy tới, Lâm Phong hỏi lại một tiếng, Vương gia làm như vậy là có ý gì?
Lâm Phong hỏi xong, nhất thời tất cả mọi người nhìn về phía Đoàn Thiên Lang, cùng đợi câu trả lời của hắn.
Tất cả mọi người muốn biết, tại chiến trường, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà làm cho vài chục vạn quân sĩ phải bỏ mạng.
Đoàn Thiên Lang im lặng không đáp.
– Nếu Vương gia không trả lời, ta thay Vương gia trả lời vậy. Thiên Lang Vương ngươi lúc ấy một mực khẳng định là Lâm Phong ta gây ra, muốn mạng của Lâm Phong ta. Liễu Tướng quân sau khi biết chuyện tất nhiên không đồng ý, dẫn người tiến đến ngăn cản Vương gia, vì thế, Thiên Lang Vương mạnh mẽ anh dũng vô địch, phát động nội loạn, khơi mào nội chiến, cũng cùng lúc này, đại quân nước Ma Việt xâm nhập, làm cho vài chục vạn tướng sĩ chôn xương sa trường.
Lâm Phong thanh âm trầm trọng, nhìn Đoàn Thiên Lang chậm rãi nói:
– Vương gia, lời Lâm Phong nói, có đúng thế không?
– Rầm!
Mọi người trong lòng dậy sóng, Thiên Lang Vương, dĩ nhiên là Thiên Lang Vương gây nên, y mới là đầu sỏ, nhưng bị tội chém đầu, lại đổ lên Liễu Thương Lan.
– Ngươi ăn nói xằng bậy!
Đoàn Thiên Lang gầm lên.
Chỉ thấy Lâm Phong cười nhẹ, nói:
– Ta lời còn chưa nói hết, Thiên Lang Vương làm gì phải vội vã ngụy biện như thế.
– Sau khi kích động phản loạn, khiến vài chục vạn tướng sĩ tử nạn, Tuyết Nguyệt đại quân rút về Đoạn Nhận thành, sau khi điều tra, thì ra người chặn giết công chúa là người nước Ma Việt, mà trong quân doanh của Vương gia thậm chí còn có người tiếp ứng, là phản đồ, chính là tên đã chặn Lâm Phong ta lại, vị tướng lĩnh một mực khăng khăng Lâm Phong ta có ý đồ bất lợi đối với công chúa. Điểm này, không ai không biết, Vương gia có cần giải thích một chút không?
Thì ra là thế, người chặn Lâm Phong lại kia là nội ứng nước Ma Việt, mà Đoàn Thiên Lang thế nhưng lại dùng gã làm tướng lĩnh, hơn nữa còn tin tưởng gã, đòi giết Lâm Phong.
Sự thật càng ngày càng làm cho người ta chấn động.
– Sau đó, ta cùng Liễu Tướng quân cùng nhau huyết chiến với quân địch, cố gắng vãn hồi lại kết cục thất bại, lửa cháy đốt thành. Mà khi đó, Vương gia đã trên đường quay về Hoàng thành, chuyện về sau chắc là người cũng biết. Thiên Lang Vương tất nhiên là trước tiên đem chính mình để qua một bên, gạt bỏ mọi liên quan, sau đó đem tất cả tội danh chụp lên đầu Liễu Tướng quân, làm cho Tuyết Nguyệt định tội Liễu Tướng quân, muốn giết Liễu Tướng quân. Ta cùng công chúa đều mất tích, chết không đối chứng, có vẻ trời muốn giúp Vương gia tru diệt ‘Tội nhân’ Liễu Tướng quân a, nếu như ta cùng công chúa trở lại Hoàng thành ngược lại sẽ đem tất cả sự thật đều phơi bày, đối với Vương gia cực kỳ bất lợi, vì thế, ta có quyền hoài nghi bọn người chặn giết khi ta và công chúa trên đường trở về Hoàng thành…
Lâm Phong nói đến đây liền im lặng, nhưng câu nói kế tiếp tất cả mọi người đều có thể đoán được, những người đó, rất có thể chính là người của Đoàn Thiên Lang!