Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 388 [Chương 1936 đến 1940]
❮ sautiếp ❯Chương 1936: Thực lực tinh tiến
Mặc dù Cửu trọng Ma kiếp rất mạnh, nhưng Lâm Phong vẫn có thể dựa vào thân thể chống cự được.Chỉ có lúc Ma kiếp tấn công trúng Thần Hồn của hắn, hắn mới cảm thấy toàn thân rung chuyển, hồn phách rung động.
Sau khi Cửu kiếp kết thúc, thân thể hắn vẫn vững vàng đứng sừng sững như một ngọn núi cao. Lúc cặp mắt sáng như ngọc của hắn mở ra, có kiếp quang lóng lánh xuất hiện. Cùng lúc đó, những đám mây đen trên bầu trời cũng bắt đầu tán đi, để cho những tia sáng mặt trời từ từ bao phủ mặt đất.
Lúc đám người xung quanh thấy cảnh đó, cảm đám mới thở dài một hơi, nhưng trái tim của họ vẫn có chút không bình tĩnh. Người này rốt cuộc là ai? Tại sao vừa mới trải qua pháp tắc quán thể, lại bị Thiên Ma kiếp lực công kích? Sau đó có vài người mạnh dạn bay đến trước người Lâm Phong, khiêm tốn hỏi Lâm Phong:
– Chúc mừng các hạ đã đột phá thành công.
Không biết các hạ là ai? Những Lâm Phong chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, làm cho đám người đó cảm thấy như đang bị một con cự thú nhìn chằm chằm, thầm nghĩ trong lòng: “Mặc dù tu vi của người này chỉ có Trung Vị Vũ Hoàng, nhưng tại sao ánh mắt của hắn lại đáng sợ như vậy.
” Ngay sau đó, bọn họ lại thấy đóa Thanh Liên dưới chân Lâm Phong đột nhiên bay lên trời, mang hắn rời đi. Khiến mọi người dù muốn truy kích để hỏi cho rõ, nhưng sau khi suy nghĩ lại bọn họ liền buông tha. Lâm Phong lựa chọn sơn mạch hẻo lánh này vì không muốn làm ra động tĩnh quá lớn. Dù sao dị tượng khi đột phá gông cùm xiềng xích của hắn cũng quá mức dọa người.
Ngay khi Lâm Phong vừa bước vào Chiến Vương Học Viện, hắn đi thẳng đến mật thất, tiến vào Vũ Hồn Thế Giới một lần nữa. …… Thiên Trạch Cổ Thụ và Thanh Liên đã trở vị trí cũ của nó.
Lúc này, Lâm Phong đang đứng trên Thanh Liên, tỏa ra các loại pháp tắc. Mà Thanh Liên cũng đang tỏa ra khí tức bao dung, từ từ dung hợp với những pháp tắc của Lâm Phong. Nhờ hành động trồng Thiên Trạch Thần Mộc trong cơ thể, Lâm Phong mới có thể cảm nhận được pháp tắc, rồi lại dùng Thanh Liên Đạo Ý làm cho pháp tắc của hai thế giới hòa trộn.
Cuối cùng, hắn đã thành công khống chế được pháp tắc tại thế giới bên ngoài. Sau một lúc lâu, khi Lâm Phong vươn tay ra, trong tay hắn tỏa ra từng luồng khí tức kỳ diệu, khiến cho các loại pháp tắc của hắn hòa trộn với nhau. Nhưng vẫn thiếu một chút thứ gì đó, nên vẫn không thể dung hợp hoàn toàn.
– Hày… Mặc dù đã cảm ngộ được Thanh Liên Đạo Ý.
Nhưng ta cũng mới chỉ vừa bước vào con đường tầm đạo mà thôi. Lâm Phong thì thào nói nhỏ một tiếng, rồi lập tức đứng dậy, từ từ đi đến Ma đầm. Sau đó, hắn trực tiếp đi vào bên trong Ma đầm, bắt đầu thừa nhận nỗi thống khổ của Thiên Ma Giải Thể. Lấy thực lực hôm nay của hắn và thân thể kinh khủng sau khi được Thiên Ma kiếp gột rửa, hắn bây giờ có thể thừa nhận thêm một lần Thiên Ma Giải Thể. Mặc dù nỗi đau khi Thiên Ma Giải Thể rất kinh khủng, nhưng lại có thể làm cho cơ thể hắn càng thêm cường đại. Không bao lâu sau, cơ thể Lâm Phong đã hoàn thành Thiên Ma Giải Thể. Vào lúc này, Lâm Phong chỉ cảm thấy trong cơ thể tràn ngập sức mạnh, chỉ cần hắn vung tay một cái, thiên địa đã chấn động liên hồi. Cường độ cơ thể của hắn lúc này đã ngang với cường độ cơ thể của Thượng Vị Hoàng, nên tất cả công kích cấp Trung Vị Hoàng đã không thể rung chuyển được hắn nữa. Dù cường giả Thượng Vị Hoàng muốn làm dao động cơ thể của hắn cũng không dễ dàng. Với sức mạnh bây giờ của cơ thể, hắn có thể dễ dàng hạ gục một cường giả Thượng Vị Hoàng. Đương nhiên có điều kiện, hắn đánh trúng đối phương. Sau khi điều khiển được pháp tắc tại ngoại giới, đột phá cảnh giới, gia tăng cường độ thân thể, Lâm Phong chỉ còn có một điểm thiếu sót, chưa thể hoàn toàn khống chế được sức mạnh của Đạo. Nếu nhưng hắn có thể bù đắp thiếu sót này, các loại pháp tắc của hắn có thể chính thức hòa trộn với nhau, phát huy ra ưu thế của kẻ có nhiều loại pháp tắc. …….. Vào lúc này, Lâm Phong đang đứng trước một ngọn núi có một mặt thạch bích bóng loáng. Khi hắn đứng trước thạch bích đó, hắn có thể cảm thấy vô số cổ ấn đang cuồn cuộn xoay tròn, không ngừng bài xích sức mạnh của hắn, khiến hắn không thể không lui lại.
– Phốc, phốc.
. . Mặc dù Lâm Phong không ngừng lui về phía sau, nhưng đôi mắt đen nhánh của hắn vẫn nhìn chằm chằm những cổ ấn kia, trong thức hải của hắn cũng bắt đầu điên cuồng suy diễn bản chất của cổ ấn. Theo cảm nhận của Lâm Phong, những Phù Thế Ấn đó ẩn chưa một loại lực lượng kỳ lạ, có thể giúp ích cho hắn, nên hắn đang muốn cảm ngộ nó. Sau khi bị đẩy ra khỏi phạm vi của cổ ấn, Lâm Phong lại chậm rãi bước vào trong, lần lượt cảm ngộ sự biến hóa của cổ ấn. Cứ như thế lặp đi lặp lại, Lâm Phong thậm chí còn quên mất cả thời gian, hoàn toàn chìm vào trong những biến hóa kia. Một ngày kia, trong thức hải Lâm Phong xuất hiện hiện vô tận cổ ấn từ bốn phương tám hướng lao đến. Vào lúc này, Lâm Phong có thể nhận thấy những cổ ấn đó không phải cổ ấn, mà là lực lượng của một thế giới. Trong những cổ ấn đó có ẩn chứa tất cả pháp tắc và sức mạnh của một thế giới đã được dung hợp một cách hoàn mỹ, tuy hai mà một.
– Với tu vi của ta bây giờ, không thể phá giải Phù Thế Ấn được.
Lâm Phong thì thào nói nhỏ một tiếng, rồi quay người rời đi. Đến hôm này, dù hắn có đi vào, cũng rất khó lĩnh ngộ thêm điều gì về Phù Thế Ấn, nên hắn quyết định trở về. ……. Sau hơn một năm, Lâm Phong mới chính thức trở về Thiên Đài. Khi hắn vừa mới đi ra, hắn đã gặp ngay Vân Thanh Nghiên đang đi tới, mỉm cười nói:
– Cái tên này, ngươi rốt cục cũng chịu xuất quan rồi sao?
Nếu cảnh giới trực tiếp biểu hiện của ngươi đã là Trung Vị Vũ Hoàng, thì thực lực của ngươi chắc đã có tiến bộ rất lớn.
– Ngươi cũng không kém ta mà.truyện ma
Có khí tức vững chắc nhưng thế này, tu vi chắc cũng đã đạt đến Trung Vị Hoàng đỉnh phong chỉ cách Thượng Vị Vũ Hoàng một bước nhỏ thôi nhỉ? Lâm Phong vừa cười vừa nói. Lúc hắn gặp Vân Thanh Nghiên lần đầu, tu vi của nàng mới chỉ đến Trung Vị Hoàng, nhưng hôm nay đã đến Trung Vị Hoàng đỉnh phong rồi.
– Thì tính sao, so với ngươi, ta vẫn kém xa.
Vân Thanh Nghiên chép miệng cảm thán. Hơn một năm trước, Lâm Phong đã chém Tông Khuyết, đánh bại Thạch Hạo Thiên, cường thế bước lên vị trí thứ tư của Thiên bảng, rồi chiến một trận với Cơ Thương. Nên có rất nhiều người đều suy đoán, thực lực chân chính của Lâm Phong đã có khả năng đánh bại người đứng thứ ba trên Thiên bảng. Không biết sau một năm, thực lực của hắn đã tiến bộ đến mức nào.
– Nhị sư huynh đâu rồi?
Lâm Phong cười hỏi.
– Huynh ấy đã mang theo đám người mới của Thiên Đài ra ngoài lịch lãm rồi.
Mỗi lần trở về, chỉ ở lại vài ngày rồi đi, thật không ngại mệt mà. Vân Thanh Nghiên bĩu môi than vãn.
– Không cố gắn tu luyện như thế, thực lực làm sao có thể tăng nhanh được.
Lâm Phong cười nói, rồi lập tức hướng mắt về phía một người có ánh mắt vô thần đang ngồi gần đó, ngạc nhiên hỏi.
– Kiếm Manh, ngươi có ly khai hả?
– Hoàn cảnh của Chiến Vương Học Viện không tệ lắm, sao ta phải ly khai.
Kiếm Manh tùy ý đáp lại nói. Giọng nói của hắn không bao giờ thay đổi, không nóng không vội, dù gặp phải nguy hiểm tánh mạng, giọng nói hắn vẫn lạnh như vậy.
– Cũng tốt.
Lấy Ý Chí cứng cỏi và quang pháp tắc của ngươi, ngươi nhất định có thể trở thành nhân vật đứng đầu trong học viện. Lâm Phong cười nói. …… Cùng lúc đó, trong một tửu lâu tao nhã tại Thánh Thành Trung Châu, đang có không ít người nhìn phân thân của Lâm Phong chỉ trỏ. Mà bên cạnh phân thân đó còn có Mộng Tình, Tiêu Nhã và Vô thương.
– Ca, hình như bị họ đang đàm luận về ngươi kìa.
Vô Thường thấp giọng nói với Lâm Phong. Nhưng Lâm Phong không hề nói gì, chỉ tập trung lăng nghe họ đang nói gì.
– Trong đại điển Phong Vương của Cơ Thương, cái tên Lâm Phong này cuồng ngạo vô cùng, đại khai sát giới với Nguyệt môn và Nham môn, khiến cho máu chảy thành sông.
Thậm chí hắn còn đánh với Cơ Thương một trận, mặc dù thực lực không bằng Cơ Thương, nhưng vẫn có thể toàn thân trở lui. Từ chuyện đó có thể thấy được, thực lực hắn mạnh đến cỡ nào. Nhưng sau ngày hôm đó, Hoàng bảng chỉ xếp Lâm Phong vào vị trí thứ 30. Ta tin trong lần vấn Hoàng bảng này, Lâm Phong sẽ leo lên top 20.
– Ngươi đừng quên, ngày vấn Hoàng bảng, chính là ngày Cơ Thương tìm Lâm Phong tính sổ.
Huống hồ, những nhân vật trong Hoàng bảng của Thánh Thành Trung Châu đều không phải hạng tầm thường. Nhất là những người trong Top 30, họ đều đã lĩnh ngộ được Đạo, mà tu vi của họ cũng đã đến Vũ Hoàng đỉnh. Cũng chỉ có những kẻ như Sở Xuân Thu mới có thể vượt qua bọn họ. Tuy Lâm Phong có chiến tích huy hoàng, nhưng vẫn còn kém Sở Xuân Thu khá nhiều, ta thấy hắn xếp ở vị trí thứ 30 đã hợp lý lắm rồi.
– Sở Xuân Thu quả thật rất lợi hại, bây giờ đã bước lên vị trí thứ 20 Hoàng bảng.
Mà tốc độ tu luyện của hắn mới thật sự đáng sợ, cộng thêm Thôn Thiên Đại Đạo uy lực vô cùng, ta nghĩ khó có người nào có thể dễ dàng đánh bại hắn. Từng có người suy đoán, Sở Xuân Thu thậm chí có thể thôn phệ tinh thần và Ý Chí của các thiên tài, hóa thành sức mạnh của mình, nhưng hiện tại hắn vẫn giấu, nên không thể khẳng định được.
– Chuyện đó rất có thể là thật, nhưng không chỉ có Sở Xuân Thu lợi hại.
Ta nghe nói có một nhân vật đáng sợ của Tuyết tộc mới xuất hiện, hắn đã trực tiếp bước chân vào danh sách những cường giả hàng đầu Hoàng bảng. Lúc phân thân Lâm Phong nghe thấy, có một nhân vật lợi hại của Tuyết tộc tới Trung Châu Thánh Thành, sắc mặt hắn không khỏi thay đổi. Không biết sự xuất hiện của người đó có liên quan gì đến Mộng Tình không?
Chương 1937: Nhân Hoàng cung
– Chỉ là một đám nhân tài mới xuất hiện mà thôi, có thể lợi hại đến mức nào?
Ngay lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên, khiến cả tửu lâu trở nên yên tĩnh. Lúc mọi người nhìn về phía chủ nhân của giọng nói đó, người đó là một người thanh niên rất trẻ tuổi, chỉ khoảng 17~18 tuổi, nhưng lại rất nổi bật với khí chất bất phàm.
– Người tuổi trẻ, tu vi của ngươi chỉ đến Tôn chủ cảnh, mà cũng dám nói như thế với những người trên Hoàng bảng à.
Một người trung niên lập tức mở miệng giáo huấn một tiếng. Danh tiếng của Sở Xuân Thu và Lâm Phong lúc này giống như mặt trời ban trưa, nên khi thiếu niên đó nói như thế, mọi người cảm thấy hắn ta có chút ganh ghét.
– Các ngươi chỉ biết có ngày hôm nay, mà lại quên đi quá khứ.
Các ngươi đừng quên, trong Thánh Thành Trung Châu đã từng xuất hiện hai vị anh kiệt hô phong hoán vũ trên Hoàng bảng. Nhớ ngày đó, Phong Thần Thiên có Thần Phong Nhất Kiếm Kinh Thiên Địa, tru sát vô số thiên tài của các Cổ tộc. Còn có Bùi Đông Lai, với Tử Khí đông lai quét ngang thiên địa. Họ không phải người trong miệng mấy người các có thể so sánh được. Câu nói miệt thị của thiếu niên khiến cho mọi người rất tức giận, nhưng không thể nói gì được. Phong Thần Thiên và Bùi Đông Lai đều là những nhân vật oai phong trên Hoàng bảng một thời, uy chấn Thánh Thành Trung Châu. Nhưng đến hôm nay, cả hai người đó đều đã bước vào Đại Đế cảnh và đều đã bước vào Nhân Hoàng Cung.
– Thiên tài đời nào chả có, mặc dù Phong Thần Thiên và Bùi Đông Lai đã từng là nhân vật phong vân một cõi.
Nhưng hôm nay bọn họ đã đạt đến một trình độ khác. Huống hồ, thực lực Sở Xuân Thu và Lâm Phong bây giờ cũng không kém hơn Phong Thần Thiên và Bùi Đông Lai bao nhiêu. Hai thế hệ khác nhau, làm sao có thể so sánh. Có người chậm rãi mở miệng nói.
– Hừ, trong mắt của ta, bất kỳ người nào trong Nhân Hoàng cung đều ưu tú hơn những kẻ trong miệng các ngươi.
Các ngươi mau quên quá, chỉ thấy được những gì trước mắt, mà quên đi quá khứ huy hoàng. Thiếu niên kia lãnh thanh nói. Ngay lục bọn họ đang tranh luận, đột nhiên nhìn thấy một người thiếu nữ chậm rãi đi đến. Cả người thiếu nữ này đều được che lấp bởi một bộ quần áo màu bạc liên tục phản chiếu những tia sáng, làm tôn lên khuôn mặt phi thường mỹ lệ của nàng.
– Ngân Nguyệt cô nương.
Lúc Lâm Vô Thương thấy thiếu nữ đó xuất hiện, trên gương mặt nở nụ cười, nói to. Cùng lúc đó, ánh mắt của Ngân Nguyệt cũng nhìn về hướng bên này, khẽ gật đầu đối với Lâm Vô Thương một cái, khiến cho Lâm Vô Thương đỏ mặt. Khi Lâm Phong nhìn thấy biểu hiện của đệ đệ, hắn đoán ra chuyện gì đã xảy ra. Vô Thương cũng đã gần mười chín tuổi, lại vô cùng hào hoa phong nhã, nên khi thấy thiếu nữ xinh đẹp, tâm động cũng bình thường.
– Tiểu Nhã, có phải lý do Vô Thương mỗi ngày đều chạy ra bên ngoài, bởi vì.
.. thiếu nữ này không? Lâm Phong truyền âm hỏi Tiểu Nhã. Khi Tiểu Nhã nghe xong, nở nụ cười, rồi gật đầu.
– Mỗi một thời đại đều xuất hiện nhân vật xuất chúng.
Nhưng vì những thời đại khác nhau, nên rất khó có thể so sánh. Chuyện ngươi nói Phong Thần Thiên, Bùi Đông Lai lợi hại hơn những tuấn kiệt bây giờ, không hề có chứng cứ gì để chứng minh, nên đó chỉ là ý kiến chủ quan của người. Ta đoán ngươi hẳn là người của Nhân Hoàng cung, nhỉ? Thiếu nữ tên Ngân Nguyệt kia nhìn tên thiếu niên, chậm rãi cười nói.
– Ngân tộc Tiểu Công Chúa quả nhiên có kiến thức bất phàm.
Tại hạ Bùi Đông Thanh của Nhân Hoàng cung. Thiếu niên kia lập tức mỉm cười nói, rồi đứng dậy nói tiếp:
– Xin mời tiểu Công Chúa ngồi đàm đạo với tại hạ.
– Thì ra là cháu của Bùi Đông Lai, khó trách ngươi lại lên tiếng cho hắn.
– Công Chúa nói sai rồi, ta chỉ ăn ngay nói thật, không hề thiên vị cho thúc phụ nhà ta.
Bùi Đông Thanh cười nói.
– Kẻ nhưng ngươi lúc nào cũng tỏ ra khoe khoang.
Ngân tộc thiếu nữ cười nói một tiếng, rồi lập tức đi tới bàn của Lâm Phong, trừng mắt nhìn Lâm Vô Thương, cười nói:
– Tiểu tử ngốc, ta không ngờ ngươi vẫn đến đây đó.
– Hắc hắc.
Khi Lâm Vô Thương nghe xong, hắn gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười. Khi Lâm Phong bên cạnh thấy cảnh đó, hắn trợn tròn mắt, không khỏi trong lòng cười thầm. “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, không ngờ khi đứng trước mặt người trong lòng, tiểu gia hỏa Vô Thương lại thất thố như vậy.”
– Còn không mời người ta ngồi xuống đi.
Ngay lúc đó, Tiểu Nhã trợn mắt nhìn Vô Thương nói. Bình thường nàng thấy hắn cũng thông minh lắm mà, tại sao bây giờ ngốc như vậy?
– Ngân Nguyệt cô nương mau ngồi xuống đi.
Lâm Vô Thương lập tức chỉ vào một vị trí trống, nói. Sau khi nghe xong, Ngân Nguyệt trợn mắt nhìn hắn một cái mới chậm rãi ngồi xuống, mỉm cười nói:
– Thương thế của ngươi sao rồi?
Không có việc gì chứ?
– Tất nhiên không có việc gì rồi!
Da của ta rất dày. Lâm Vô Thương ngây ngô nói.
– Ngươi da cũng dày nhỉ?
Khi nghe thấy vậy, Tiểu Nhã thấp giọng mắng. Lâm Vô Thương thật không có tiền đồ, hỗn thế tiểu Ma Vương thường ngày xưa đâu rồi? Sao vừa thấy Ngân Nguyệt lại biến thành một tên ngô nghê thế không biết.
– Đệ bị thương?
Lâm Phong nhìn Lâm Vô Thương.
– Vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại.
Sau khi Lâm Vô Thương vừa dứt lời, Lâm Phong hướng mắt về phía Tiểu Nhã.
– Lần trước tới tửu lâu, Vô Thương đã trình diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Khi Lâm Phong nghe Tiểu Nhã nói xong, hắn cũng tỉnh ngộ. Khó trách thái độ của Ngân Nguyệt đối với Lâm Vô Thương hơi khác thường, thì ra có chuyện như vậy. Nhưng cái tên tiểu gia hỏa này cũng lỗ mãng quá, người ta là Tiểu Công Chúa của Ngân Tộc danh chấn Thánh thành, được cường giả bảo vệ 24/7, làm gì cần Vô Thương làm anh hùng cứu mỹ nhân chứ. Mà tên tiểu gia hỏa này dường như đã thích Tiểu Công Chúa mới ghê, nếu Vô Thương thật sự muốn đến với nàng, áp lực nó gặp phải sẽ không nhỏ. Nhưng Lâm Phong sẽ không ngăn cản đệ đệ làm những chuyện nó muốn làm, cuộc đời của Vô Thương phải do chính nó tự quyết định. Hắn chỉ dẫn đường để cho con đường của Vô Thương bớt chút quanh co mà thôi.
– Vô Thương, sao ngươi không mau giới thiệu cho ta vị đại ca và tỷ tỷ này vậy?
Ngân Nguyệt nhìn Lâm Vô Thương, mỉm cười nói.
– Chắc là cô nương đã biết Tiểu Nhã tỷ, còn đây là ca ca và tẩu tẩu của ta.
Lâm Vô Thương lập tức chỉ vào chỗ của Lâm Phong và Mộng Tình nói.
– Ca ca ngươi nhất định không phải người bình thường, nên mới kiếm được tẩu tẩu đẹp như tiên thế này.
Ngân Nguyệt vừa nhìn Lâm Phong vừa nói.
– Chuyện này đương nhiên, ca ca tuyệt đối không kém Phong Thần Thiên và Bùi Đông Lai đâu.
Lâm Vô Thương kiêu ngạo đáo. Từ nhỏ đến giờ, hắn đã nghe mọi người xung quanh kể rất nhiều chuyện về Lâm Phong, khiến cho hình tượng của Lâm Phong trong lòng hắn rất cao lớn. Nên khi nghe Bùi Đông Thanh nói Lâm Phong không bằng Bùi Đông Lai, hắn cảm thấy khó chịu. Lúc Bùi Đông Thanh bàn bên nghe Lâm Vô Thương nói vậy, hắn khẽ nhíu mày. Lúc nãy hắn mới mời Ngân Nguyệt ngồi cùng bàn với hắn, nhưng nàng không chỉ từ chối, mà nàng ta còn đi tới bàn Lâm Vô Thương, làm cho hắn có cảm giác rất khó chịu. Dù sao hắn cũng là người của Nhân Hoàng cung, còn cái tên Lâm Vô Thương kia là cái khỉ gì. Mà điều càng làm cho hắn cảm thấy buồn cười hơn chính là Lâm Vô Thương dám nói ca ca của hắn có thể so với Phong Thần Thiên và Bùi Đông Lai.
– Đúng là trẻ con miệng còn hôi sữa, không biết trời cao đất rộng.
Bùi Đông Thanh đạm mạc nói một tiếng, rồi uống một hớp trà, tiếp tục mở miệng nói:
– Có lẽ do ngươi chưa từng tiếp xúc với những nhân vật như Phong Thần Thiên và Bùi Đông Lai, nên mới nói những lời ếch ngồi đáy giếng như vậy.
Mặc dù Bùi Đông Thanh ăn nói rất cuồng vọng, nhưng đại đa số người trong tửu lâu đều đồng ý với hắn. Dù sao tu vi của Lâm Phong vẫn chỉ có Trung Vị Hoàng, mà Phong Thần Thiên và Bùi Đông Lai đều là nhân vật quát tháo trên Hoàng bảng nhiều năm trước. Tu vi của họ bây giờ đều đã đến Đại Đế cảnh, lại được tiến vào Nhân Hoàng. Nên thực lực của họ đã đến cảnh giới không gì sánh kịp, một vị Trung Vị Hoàng làm sao có thể sánh được.
– Chính ngươi cũng không khá hơn ta đâu.
Tu vi chỉ đến Tôn Vũ, mà đòi đánh giá những nhân vật trên Hoàng bảng, ngươi chỉ là kẻ mượn danh tiếng của trưởng bối thôi. Lâm Vô Thương không chút khách khí, châm chọc nói. Hắn vốn là người không sợ trời, không sợ đất, chỉ đối mặt với Ngân Nguyệt mới hơi thấp thỏm. Còn cái tên Bùi Đông Thanh này là cái khỉ gì, không chỉ châm chọc ca ca của hắn, mà còn móc hắn. Lúc Bùi Đông Thanh nghe được lời của Lâm Vô Thương, trong mắt hắn xuất hiện vài tia lãnh ý. Sau đó đứng dậy, nhìn về hướng Lâm Vô Thương, cười nói:
– Ta muốn hỏi các hạ một chút, các hạ là người của Cổ tộc nào, mà lại dám nổ như thế.
– Ta cần gì phải nói cho ngươi biết?
Lâm Vô Thương khinh thường nói. Nếu Bùi Đông Thanh đã xem thường hắn, hắn cũng không cần phải tôn trọng đối phương.
– Ngươi sợ mất hết mặt mũi, mới không dám nói ra chứ gì?
Bùi Đông Thanh châm chọc nói.
– Tuy Bùi Đông Lai không tệ, nhưng đứa cháu này của hắn lại không được tốt lắm.
Ngay Lúc này, trong tửu lâu đột nhiên có một người vừa uống rượu vừa mở miệng nói. Mà câu nói của hắn ta lập tức khiến cho sắc mặc của Bùi Đông Thanh trở nên lạnh lùng. Lúc Bùi Đông Lại nhìn về hướng người vừa lên tiếng, hắn nhìn thấy một người trung niên mang một thanh cổ kiếm.
– Ngươi là người phương nào?
Bùi Đông Thanh lạnh lùng hỏi. Lúc người trung niên kia nghe thấy vậy, hắn ta đặt chén rượu xuống, liếc mắt nhìn Bùi Đông Thanh. Ngay khi nhìn vào đôi mắt của trung niên kia, Bùi Đông Thanh cảm thấy đôi mắt trở nên đau nhức, khiến cho hắn không thể không cúi đầu xuống. Sau đó hắn nhìn thấy người trung niên kia chậm rãi đứng dậy, đi về phía hắn.
– Lưu Vân Kiếm Hoàng, à không.
.. Lưu Vân Đại Đế. Khi mọi người nhìn thấy gương mặt trung niên đó, trái tim của cả đám nhảy lên thình thịch.
– Lưu Vân Đại Đế.
Khi nghe thấy cái tên này, Bùi Đông Thanh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn về hướng đối phương. Nhưng đối phương căn bản không thèm liếc hắn một cái, mà lại đi tới bàn của Lâm Phong, nhìn Lâm Phong cười nói:
– Ta có thể ngồi ở đây không?
Khi Bùi Đông Thanh nghe thấy vậy, hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
– Núi không chuyển, thì nước chuyển, cáo từ.
Sau khi dứt lời, Bùi Đông Thanh rời khỏi tửu lâu. Vào lúc này, tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn phía Lâm Phong. Kẻ có thể khiến cho Lưu Vân Đại Đế chủ động mời, tuyệt không phải người Vô Danh.
Chương 1938: Vô Thương và Ngân Nguyệt
– Lưu Vân tiền bối.
Ngân Nguyệt lập tức đứng dậy, khẽ khom người với Lưu Vân Đại Đế, mỉm cười chào.
– Tiểu Công Chúa khách khí quá rồi.
Lưu Vân Đại Đế lập tức tán thưởng nói, rồi nhìn về phía Lâm Phong:
– Trận chiến một năm trước của ngươi rất đẹp.
Nếu tu vi và đạo của ngươi không có chút chênh lệch với hắn, thì kẻ thắng đã là ngươi rồi. Chuyện Lưu Vân Đại Đế nhìn thấy trận chiến của Lâm Phong và Cơ Thương cũng là chuyện bình thường, dù sao hôm đó cũng là ngày Cơ Thương phong Vương, nên đã có không ít cường giả của Thánh Thành Trung Châu đến.
– Tiền bối khen trật rồi, xin mời người ngồi.
Lâm Phong khẽ gật đầu với Lưu Vân Đại Đế một cái, rồi đứng dậy, khách khí nói. Mà Lưu Vân Đại Đế cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, tiếp tục nói với Lâm Phong:
– Mặc dù thiên phú của ngươi rất tốt, nhưng cũng không được chểnh mảng tu luyện.
Sao ta thấy khí tức trên người ngươi bây giờ lại có bạc bạc nhược hơn một năm trước. Chẳng lẽ một năm nay, tu vi của ngươi chẳng những không có tinh tiến, mà còn thụt lùi.
– Tiền bối.
Ngay Lúc đó, đột nhiên có một giọng bên ngoài tửu lâu truyền đến. Khi mọi người nhìn về hướng chủ nhân của giọng nói đó, họ thấy một Lâm Phong khác đang từ từ đi đến. Cùng lúc đó Lâm Phong trong tửu lâu hóa thành một luồng khí, bay về phía Lâm Phong đang đi tới.
– Thì ra là thế.
Lưu Vân Đại Đế lập tức tỉnh ngộ, tiếp tục cười nói:
– Ta già thật rồi.
Doanh Thành, Cơ Thương, Sở Xuân Thu, ngươi và mấy tên Vương thể đời này đều không phải nhân vật nhân vật tầm thường, chắc chắn sẽ làm nên sự nghiệp. Khi Ngân Nguyệt nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp của nàng lập tức nhìn Lâm Phong, cười nói:
– Huynh là Lâm Phong?
– Ừm, ca ca của ta chính là Lâm Phong.
Khi Lâm Vô Thương mở miệng khẳng định, Ngân Nguyệt chuyển sang nhìn Lâm Vô Thương, nói:
– Khó trách tiểu tử ngốc ngươi lại đấu võ mồm với Bùi Đông Thanh.
Rồi lại quay lại nhìn Lâm Phong nói.
– Muội nghe nói huynh rất lợi hại, có thể giao phong với Cơ Thương.
Mà Ngân tộc muội cũng có Ngân Cổ Thiên xếp thứ bảy trên Hoàng bảng. Không biết huynh có mạnh hơn huynh ấy không?
– Ngân tộc là đại tộc Lâm Phong ngưỡng mộ đã lâu, nếu có cơ hội nói, ta nhất định sẽ luận bàn một phen.
Lâm Phong bình tĩnh cười nói, rồi nâng chén với Lưu Vân Đại Đế, nói:
– Tiền bối, ta mời ngài một chén.
– Ân, khó trách ngươi lại có thể kết bạn được với thiên tài như vậy, quả thật tuổi trẻ tài cao.
Lưu Vân Đại Đế mỉm cười nói rồi cũng nâng chén. Sau đó, Lâm Phong và Lưu Vân Đại Đế bắt đầu tán chuyện, từ chuyện tu luyện đến những chuyện lớn diễn ra gần đây, tỏ ra vô cùng hợp ý. Nhưng sau một lúc, Lâm Phong lại phát hiện Lâm Vô Thương có chút không kiên nhẫn, hắn không khỏi nhìn Lâm Vô Thương, cười nói:
– Vô thương, đệ mời mời Ngân Nguyệt Công Chúa ra ngoài đi dạo một chút đi.
Khi Lâm Vô Thương nghe Lâm Phong nói vậy, hắn tỏ ra sửng sốt, sau đó liếc mắt nhìn Ngân Nguyệt, nhưng không biết mở miệng ra sao. Khi thấy vậy, Ngân Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
– Tiểu tử ngốc nhìn cái gì vậy?
Ngồi ở đây làm ta mệt mỏi quá, ta muốn đi ra ngoài đi dạo. Khi Ngân Nguyệt vừa dứt lời, nàng rời đi, khiến cho Lâm Vô Thương sửng sờ. Tiểu Nhã phải đạp hắn một cái, hắn mới đuổi theo Ngân Nguyệt. Sau đó, Lâm Phong hàn huyên với Lưu Vân Đại Đế thêm một lúc nữa, rồi mới cùng Mộng Tình rời đi. Còn Tiểu Nhã thì đã đi tìm Vô Thương. ……. Mấy ngày tiếp theo, cuộc sống của Lâm Phong vẫn tĩnh lặng trôi qua, mỗi ngày hắn đều dành thời gian tĩnh tâm cảm ngộ Thanh Liên Đạo. Mà tu vi của Mộng Tình cũng tiến bộ rất nhanh, khí chất của nàng ấy ngày càng bất phàm, tựa như một vị tiên nữ thánh khiết Đến hôm nay, Thiên Đài cũng đã có một tòa phủ đệ độc lập mênh mông, nên Lâm Phong cũng chọn một tòa cung điện làm nơi sinh hoạt. Lúc này, hắn và Mộng Tình đều ngồi trên mái nhà* tâm sự. Chỉ cần nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều cảm thấy Lâm Phong và Mộng Tình là trời sinh một đôi. (*:Tác giả để là thác nước, nhưng ai lại dẫn gái ra thác nước tâm sự, lên mái nhà cho nó thi vị.)
-Vô Thương đã không về nhà mấy ngày rồi?
Mộng Tình nhìn lên trời, thấp giọng nói.
– Khoảnh năm sáu ngày gì đó.
Xem ra tiểu thử này đã thật sự rơi vào tình hải. Khi Mộng Tình nghe xong, nàng nhìn về phía Lâm Phong, nở một cười. nói:
– Chàng không lo lắng cho nó sao?
Dù sao Ngân Nguyệt cũng là Tiểu Công Chúa của Ngân Tộc.
– Năm nay Vô thương đã gần hai mươi, cũng đã được xem như một người trưởng thành, sao ta còn phải lo lắng cho nó.
Lúc ta nhìn thấy nó và Ngân Nguyệt, ta nghĩ đến tình cảnh của chúng ta lúc trước. Khi đó nàng giống như một vị tiên tử giáng trần, còn ta thì lại giống một con ghẻ. Nhưng không phải nàng vẫn trở thành thê tử của ta đó sao. Lâm Phong nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của Mộng Tình, ôn nhu nói.
– Trước kia ta là tiên tử, vậy bây giờ ta lại cái gì?
Mộng Tình mỉm cười nhìn Lâm Phong,hỏi.
– Bây giờ là Nữ Thần.
Sau khi nói xong, Lâm Phong ôm chặt Mộng Tình cờ trong lòng, nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời. Nếu có thể quên đi mọi ân oán, hắn sẽ dắt tay Mộng Tình đến một nơi bình yên, rồi sống hết đời ở đó. Một lúc sau, Mộng Tình đang nằm trong lòng Lâm Phong mới ôn nhu nói:
– Lâm Phong, từ khi huynh được Thanh Liên Thống Lĩnh cảm hóa, ta cảm thấy huynh đã không còn giống như Tử Thần Lâm Phong lúc trước.
Lúc này, huynh làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp, nên Thanh Liên Thống Lĩnh truyền đạo cho huynh hẳn là một người rất ôn hòa.
– Ừm, Thanh Liên Thống Lĩnh là một người tốt, chỉ tiếc ông ấy lại sinh ra trong thế giới Võ Đạo tàn khốc, thân bất do kỷ a.
Lâm Phong thở dài đáp. Thanh Liên Thống Lĩnh đích thật có khi độ siêu phàm, và nhân cách cao thượng. Chỉ cần tiếp xúc với ông ấy thì ai cũng rất khó quên được một người như vậy. Nhưng nay lúc này, đột nhiên có một luồng pháp tắc xuất hiện, khiến cho Lâm Phong phải quay đầu nhìn lại. Hắn lập tức nhìn thấy trong phủ đệ của mình có một luồng ánh sáng của pháp tắc mênh mông đang phóng thẳng lên trời.
– Đột phá rồi ư.
Khi Lâm Phong thấy cảnh đó, sắc mặt hắn trở nên vui mừng, lập tức cùng Mộng Tình bay về hướng luồng sáng. Hai người họ lập tức nhìn thấy Tiểu Thần đang được pháp tắc quán thể, chính thức bước vào Vũ Hoàng cảnh.
– Lão sư, sư nương, ta đột phá rồi.
Lúc Diệp Thần thấy Lâm Phong và Mộng Tình bay tới, hắn nở một nụ cười sáng lạn, hét to. Cuối cùng hắn đã đột phá đến Vũ Hoàng cảnh, mà còn lại là song hệ pháp tắc đồng thời đột phá.
– Ừm.
Lâm Phong khẽ gật đầu. Mặc dù Tiểu Thần đã khá lớn, nhưng tâm tính vẫn như một đứa trẻ, chỉ chuyên tâm tu luyện, nên tu vi tiến triển rất nhanh. Lý do nó bây giờ mới đột phá Võ Hoàng cảnh vì hắn đã gia tăng cường độ tu luyện cho Tiểu Thần, bắt nó tu luyện vài loại áo nghĩa và thần thông. Nếu không Tiểu Thần đã sớm đột phá Vũ Hoàng cảnh từ lâu rồi, dù sao lúc Lâm Phong gặp Tiểu Thần, thì nó đã đến Tôn Chủ cảnh. …… Cùng lúc đó, đám người Vô Thương đang uống trà trong một tửu lâu. Trên bàn họ còn xuất hiện thêm một thanh niên lạ mặt, khoác cái trường bào màu bạc lấp lóe ngân quang, bất thiện nhìn Lâm Vô Thương.
– Sắp tới là lễ mừng thọ của gia gia ta, nên ta phải đi về đây.
Ngân Nguyệt nhìn Lâm Vô Thương, thấp giọng nói.
– Nha.
Lâm Vô Thương ngơ ngác đáp lại một tiếng.
– Đúng là đồ đầu heo.
Khi Tiểu Nhã bên cạnh thấy cảnh đó, nàng không khỏi cảm thấy xấu hổ thay Vô Thương.
– Ta đi đây.
Ngân Nguyệt đặt hai tay lên bàn, thấp giọng nói.
– Nha.
Lâm Vô Thương vẫn giống như trước, ngơ ngác đáp, khiến cho Tiểu Nhã nghiến răng nghiến lợi. Mà khi Ngân Nguyệt nghe vậy, nàng cũng u oán nhìn Lâm Vô Thương một cái, rồi lập tức đứng dậy, xoay người rời đi.
– Ta sẽ đến mừng thọ gia gia ngươi.
Ngay khi Ngân Nguyệt sắp đi ra khỏi cửa, Lâm Vô Thương đột nhiên đứng dậy, hét to. Khiến cho đôi mắt xing đẹp dịu dàng của nàng xuất hiện một tia vui vẻ, như trăm hoa đua nở. Nàng lập tức ngoái đầu lại nhìn Lâm Vô Thương, nói:
– Được, thọ yến sẽ diễn ra vào năm ngày sau, ngươi phải giữ lời đó.
– Ừm, ta nhất định sẽ đi.
Lâm Vô Thương dùng sức gật đầu.
– Hừ, Ngân Nguyệt.
Muội nhiều lời với hắn làm gì? Hắn làm gì có tư cách tham gia thọ yến của lão gia tử. Người thanh niên bên cạnh Ngân Nguyệt mở miệng nói, rồi lập tức kéo tay Ngân Nguyệt rời đi, để lại Lâm Vô Thương với đôi mắt cứng đờ.
– Nhìn cái gì vậy, ngươi đúng là ngu xuẩn.
Tiểu Nhã hung tợn nói.
– Hắc hắc.
Lâm Vô Thương lập tức gãi gãi đầu, nở nụ cười, nói:
– Tỷ làm sao vậy?
Tỷ cũng thích Ngân Nguyệt ah.
– Sao lúc Ngân Nguyệt ở đây, ngươi lại không nói gì?
Ngươi tránh ra đi, đừng để người ta nói ta quen một tên đầu heo như ngươi. Tiểu Nhã tức giận nói.
– Thôi mà tỷ!
Dừng giận nữa, chúng ta về tìm ca ca đi.
– Hừ, chính mình làm không được, lại muốn ca ca ra mặt cho ngươi à.
Tiểu Nhã nhìn Vô Thương nói.
– Ngân Nguyệt chính là tiểu Công Chúa của Ngân tộc, nên gia gia của nàng nhất định có thân phận rất phi phàm.
Nếu ta đi một người mình, đối phương căn bản sẽ không coi trọng ta. Mà ta chỉ có một người ca ca, ta không nhờ hắn, thì nhờ ai? Lâm Vô Thương vừa cười vừa nói.
– Ngươi còn mặt mũi nói như vậy à?
Chỉ sợ lần này ca ca ngươi phải chuẩn bị một phần đại lễ rồi. Ai bảo hắn lại có đệ đệ vô liêm sỉ như ngươi cơ chứ. Tiểu Nhã bĩu môi, nói. Nếu Lâm Vô Thương thích Ngân Nguyệt, khi Lâm Phong mang theo Lâm Vô Thương đến bái phỏng, hiển nhiên phải biểu hiện ra thành ý. Nhưng lấy thực lực của Ngân tộc, dù Lâm Phong có đưa bảo vật như thế nào cũng không đủ. Tất cả đều do Vô Thương mà ra, nếu hắn cưa đổ được nha đầu Ngân Nguyệt trong mấy ngày này, thì sẽ giảm bớt rất nhiều chuyện.
Chương 1939: Phóng thích
Lúc Lâm Vô Thương và Tiểu Nhã trở về đến Chiến Vương học viện, họ nhanh chóng tìm Lâm Phong!
– Ca Khi nhìn thấy bóng lưng của Lâm Phong, Vô Thương hô to một tiếng, khiến cho Lâm Phong phải quay đầu lại nhìn hắn, nói: – Tiểu Thần ca ca của đệ đã bước vào Vũ Hoàng cảnh, đến khi nào đệ mới chuẩn bị đột phá.
– Tiểu Thần ca đột phá rồi à?
Lâm Vô Thương nhìn Diệp Thần ở bên cạnh, vui vẻ, nói:
– Ca, ta chuyện đó không vội.
Huynh mau giúp đệ một chuyện này đi. Lúc Lâm Phong thấy thần sắc xấu hổ của Vô Thương, hắn minh bạch bảy tám phần, cười nói:
– Chuyện liên quan đến Ngân Nguyệt?
– Ca ca, cái tên tiểu tử Vô Thương đã đi chung với Ngân Nguyệt vài ngày, mà suốt ngày chỉ biết sửng sốt.
Đến giờ vẫn chưa đối cưa đổ được nàng ta, khiến ta xấu hổ chết đi được. Câu nói khinh thường của Tiểu Nhã thật khiến Lâm Phong không biết nói gì luôn, nha đầu này đúng là hỗn thế Ma Vương, mới vài ngày đã muốn cưa đổ Ngân tộc Tiểu Công Chúa. Nếu như Vô Thương thực sự cưa đổ được Ngân Nguyệt, Ngân tộc đã đến tìm phiền toái rồi.
– Đệ muốn ta làm cái gì?
Lâm Phong dùng ánh mắt như cười mà không phải cười nhìn Vô Thương , khiến cho Vô Thương gãi gãi đầu, nói:
– Ca.
Năm ngày nữa sẽ đến ngày mừng thọ của gia gia Ngân Nguyệt, đệ muốn huynh đi cùng đệ đế đó.
– Mừng thọ của gia gia Ngân Nguyệt sao?
Khi nghe đến đây, Lâm Phong trở nên trầm ngâm trong chốc lát. Ngân Nguyệt chính là Tiểu Công Chúa của Ngân Tộc, nên gia gia của nàng ấy tất nhiên là nhân vật danh trấn một phương. Nhưng nếu như Vô Thương đã thích Ngân Nguyệt, ca ca như hắn cũng nên giúp hắn tranh thủ một phen.
– Tốt, đến lúc đó ta sẽ đi cùng đệ.
Lâm Phong gật đầu nói nói.
– Cám ơn ca.
Vô Thương nhếch miệng cười một tiếng, rồi lập tức chạy đi, để lại Lâm Phong chỉ biết cười lắc đầu, thầm nói.
-Vô Thương à, sau này đệ còn phải nếm mùi đau khổ nhiều.
Sau đó Lâm Phong nhìn Tiểu Nhã, hỏi.truyện cõi âm
– Tiểu Nhã, muội thấy nha đầu Ngân Nguyệt kia như thế nào?
Mặc dù Tiểu Nhã là nữ ma đầu chính hiệu, nhưng tâm tư của nàng rất tinh tế.
– Một tiểu nha đầu rất khả ái, nên ca cứ yên tâm.
Tiểu Nhã biết tâm tư của Lâm Phong nên lập tức mở miệng đáp. Sau đó Lâm Phong mới yên tâm gật đầu, mà Tiểu Nhã cũng chạy đi tìm Diệp Tuyết chơi. Lâm Phong nhìn bóng nàng rời đi, nở nụ cười khổ với Mộng Tình, nói:
– Sao bây giờ, ta lại có cảm giác mình đã già rồi, không còn tinh thần phấn chấn và bồng bột lúc trước nữa.
Mộng Tình liếc Lâm Phong một cái, ôn nhu cười nói:
– Sau khi trải qua nhiều như vậy, chàng dĩ nhiên sẽ trở nên thành thục, không còn nông nổi như lúc trước.
– Có lẽ vậy.
Lâm Phong cười một tiếng, rồi tiếp tục nói:
– Được rồi, ta còn đang giam giữ một người.
Có lẽ hôm nay, cũng nên thả nàng ta đi. Vào lúc này, Lâm Phong đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nên mới nói vậy. Sau đó, hắn lấy ra một Cổ Tháp màu vàng, khiến cho nó không ngừng khuếch trương. Lúc Cổ Tháp lớn đến mức tối đa, bên trong có có một cô gái đi ra, nàng ta nhìn Lâm Phong một cái, rồi bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Tề Kiều Kiều bây giờ đã không còn phong thái thiên kim tiểu thư của ngày xưa, đôi mắt nàng cũng không còn vẻ tinh anh lúc trước, mà lại có chút tối tăm, cả người dường như đã mất hết sức sống. Dù ai bị giam cầm nhiều năm như vậy, mà không có thay đổi mới là lạ.
– Ta giết ngươi.
Tề Kiều Kiều giận dữ nhìn Lâm Phong hét to,cả người của nàng cũng bắt đầu lấy lại sức sống, nàng lập tức huy động Không Gian Áo Nghĩa hóa thành lợi kiếm đâm về hướng Lâm Phong. Nhưng ngay khi lợi kiếm sắp chém trúng Lâm Phong, Tề Kiều Kiều lại phát hiện Không Gian Áo Nghĩa đã bị chặt đứt. Lâm Phong bình tĩnh nhìn Tề Kiều Kiều, trong lòng thầm than một tiếng. Nàng đúng là một cô gái đáng thương, nếu không phải do Tề gia đối nghịch với hắn, hắn cũng không giam cầm Tề Kiều Kiều nhiều năm như vậy.
– Tề gia, thậm chí Tề gia tại Đại Thế Giới đều đã bị ta nhổ tận gốc, nên cả đời ngươi sẽ không có cơ hội báo thù đâu.
Đi đi, tìm một chỗ an tĩnh sống hết đời đi. Câu nói bình tĩnh của Lâm Phong khiến thần sắc Tề Kiều Kiều trở nên cứng đờ, hét.
– Tề gia làm sao có thể bị ngươi tiêu diệt được?
Không có khả năng, điều đó không có khả năng. Rốt cuộc ngươi đã giam cầm ta bao lâu?
– Hơn mười năm, cụ thể bao lâu ta cũng đã không nhớ rõ nữa.
Lâm Phong bình tĩnh nói.
– Nếu chỉ hơn mười năm, ngươi làm sao có khả năng diệt được Tề gia ta.
Tề Kiều Kiều không tin hề tin lời của Lâm Phong, nàng phóng lại gần Lâm Phong đánh ra một quyền. Ngay lúc đó, Diệp Thần đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Lâm Phong, che cho hắn. Trong khoảnh khắc, Tề Kiều Kiều cảm giác thân thể của nàng đang bị một thứ gì đó gắt gao trói chặt, mà Diệp Thần lại chưa hề chuyển động.
– Thiên Địa Pháp Tắc, ngươi là cường giả Vũ Hoàng.
Khi Tề Kiều Kiều nhận ra mình đang bị thiên đại pháp tắc trói buộc, thì sắc mặt của nàng đại biến. Nàng không ngờ cái tên thanh niên mới lớn này lại là một vị cường giả Vũ Hoàng, thế giới này rốt cuộc làm sao vậy?
– Lão sư của ta không có lừa ngươi, Tề gia sớm đã bị diệt.
Lấy tu vi bây giờ của sư tôn, chỉ cần vẫy tay một cái, có thể san Tề gia thành bình địa. Căn bản không cần phải lừa gạt ngươi. Sau mỗi câu nói của Diệp Thần, cước bộ của Tề Kiều Kiều không ngừng lui về phía sau, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt. Tại sao vị cường giả Vũ Hoàng này có thể là đệ tử của Lâm Phong! Trong mười năm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nơi có linh khí xung túc như này là nơi nào? Một lúc sau, Tề Kiều Kiều mới mang theo vài phần tiều tụy rời đi. Sau khi du đãng một cách vô ý thức một lúc lâu, nàng phát hiện ra đây là một thế giới đặc sắc mà cường đại, một người trẻ tuổi đi trên đường cùng có tu vi Vũ Hoàng cảnh. Chỉ một ánh mắt của họ đã có thể khiến cho nàng cảm thấy sợ run và phấn khích. Nhưng thế giới này lại không có nửa điểm quan hệ với nàng, nàng chỉ là một vị khách qua đường phiêu bạt đến nơi này mà thôi. ……. Năm ngày sau, phủ đệ Ngân Tộc. Hôm nay chính là ngày mừng thọ trăm tuổi của Ngân Thụy. Ngân thụy trong Ngân tộc có thân phận không thấp, mới chỉ trăm tuổi mà đã có tu vi Thiên Đế cảnh, nên cũng được tính là một cường giả phi thường lợi hại trong Thánh Thành Trung Châu. Đối với các thiên tài của Thánh Tộc, muốn bước vào Vũ Hoàng cảnh cũng cần hơn hai mươi năm, sau đó lại tốn khoảng mười năm để vượt qua Vũ Hoàng tam đại cảnh giới, sau cùng tìm cơ duyên trùng kích cảnh giới Đại Đế. Nên khi bị chân chính bước lên Đế vị, thì cũng đã hơn năm mươi tuổi. Ngoại từ một ít Yêu Nghiệt, đại đa số người khi đạt đến Đại Đế cảnh đều sẽ vĩnh viễn dừng chân tại cảnh giới này. Dù có năng lực vượt qua thì cũng tốn rất nhiều thời gian, động một cái mất hơn trăm năm. Trước khi Ngân Thụy đạt trăm tuổi, ông ấy đã trở thành cường giả Thiên Đế cảnh, nên cũng được tính thiên tài của Ngân Tộc. Vì thế mà khi đến ngày Ngân thụy mừng thọ trăm tuổi, có không ít người đến đây chúc mừng. Vào lúc này, nơi này có không ít thiên tài trẻ tuổi của Ngân tộc người đang chiêu đãi mọi người, khi thấy người của Cơ gia đến đây chúc thọ, những người đó ra đón tiếp. Cơ Thương trong Cơ gia như mặt trời ban trưa, không người nào có thể so sánh, nhưng cũng không đại biểu những người khác là yếu. Dù sao Cơ gia cũng là Thánh Tộc, nên Cơ gia tuyệt đối không thiếu thiên tài, nhưng hào quang của những thiên tài đó đều bị Cơ Thương che dấu. Nên trong đoàn đại biểu Cơ gia đến đây chúc thọ, cũng có vài người thanh niên trẻ tuổi, họ đều là thiên tài có thiên phú xuất chúng của Cơ gia, thậm chí trong đó còn có hai người trên Hoàng bảng.
– Cơ giang huynh có thể đại diện Cơ gia đến đây chúc thọ, khiến cho Ngân tộc vô cùng cảm kích.
– Cổ Thiên huynh khách khí quá.
Cơ gia và Ngân tộc đã giao hảo nhiều đời, làm sao có thể không tới chúc mừng. Cơ giang khách sáo nói.
– Cơ huynh nói không sai, sau này Cơ gia và Ngân tộc cần phải thường xuyên qua lại hơn.
Đáng tiếc lần này Cơ Thương không đến đây. Ngân Cổ Thiên mỉm cười nói.
– Cơ Thương đang bế quan, đợi đến ngày vấn Hoàng bảng mới xuất hiện.
Bây giờ huynh đang chuẩn bị trùng kích Đại Đế cảnh, nghe nói Doanh Thành cũng chỉ cách Đế cảnh một bước nữa. Câu trả lời của Cơ Giang khiến Ngân Cổ Thiên khẽ gật đầu:
– Ta cũng rất mong chờ được thấy phong thái của Cơ Thương huynh trong ngày Vấn Hoàng bảng.
– Nhân Hoàng Cung, Bùi Đông Lai đến chúc thọ Ngân Thụy tiền bối.
Đúng lúc đó, đột nhiên có một giọng nói hùng hậu vang lên, hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Họ lập tức thấy một người trung niên khoảng 30 mặc một bộ trường bào màu tím đang đi tới, mỗi bước chân của người đó đều rất trầm ổn và không mất đại khí. Cả người hắn đang được một luồng Tử Khí hư vô mờ mịt bao phủ, làm tôn thêm vẻ quý phái
– Tử Khí đông lai, không ngờ Đông Lai hiền chất của Nhân Hoàng cung hiền lại đến chúc thọ.
Ngân Thụy ta hết sức vinh hạnh. Cùng lúc đó, một người trung niên khoảng 40~50 có mái tóc hơi bạc cao giọng nói.
– Tiền bối khách khí quá.
Đây là cháu của vãn bối, Bùi Đông Thanh. Khi biết Vãn bối đi mừng thọ Ngân Thụy ngài, tiểu tử này đòi đi cho bằng được. Không biết có phải nó đã coi trọng vị Tiểu Công Chúa nào đó của Ngân gia không nữa? Bùi Đông Lai vừa cười nói vừa nhìn thoáng qua Ngân Nguyệt bên tay trái Ngân Thụy.
– Cũng có vài phần phong thái của Đông Lai.
Ngân thụy nhìn Bùi Đông Thanh liếc, khách khí nói. Bùi Đông Lai có thiên phú xuất chúng, lại là cường giả Đại Đế của Nhân Hoàng cung, không phải nhân vật bình thường.
Mà lúc bình thường, hắn lại không có qua lại gì với Ngân tộc, lần này đến đây nhất định có mục đích. Câu nói và ánh mắt của Bùi Đông Lai nhất định có thâm ý. Ngân Thụy cũng đã sống hơn trăm năm, nên lập tức nhìn thấu bảy tám phần ý định của Bùi Đông Lai.
Lúc ánh mắt của ông ấy nhìn về phía Ngân Nguyệt bên cạnh, ông đột nhiên phát hiện ra Ngân Nguyệt hình như có chút không yên lòng. Ánh mắt liên tục nhìn về phía cửa, dường như đang mong mỏi cái gì đó. Cùng lúc đó, Lâm Phong và Vô Thương cũng xuất hiện trước cửa phủ Ngân tộc.
Lúc hắn định đi vào, hắn đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình, khi Lâm Phong nhìn qua, hắn thấy Vũ Văn Tịnh trong đoàn người Vũ Văn gia đang nhìn hắn. Lúc Vũ Văn Tĩnh nhìn thấy Lâm Phong nhìn về phía nàng, nàng dời mắt sang hướng khác. Hôm nay nàng không có can đảm nhìn thẳng vào mắt Lâm Phong nữa, người mà nàng từng miệt thị, bây giờ đang đứng tại vị trí cao hơn mà nhìn xuống nàng rồi.
Chương 1940: Phân cao thấp
Lâm Phong bình tĩnh nhìn Vũ Văn Tĩnh một cái, rồi lập tức dời đi, không hề có chút giao động nào.
Lúc Vũ Văn Hầu nhìn thấy Lâm Phong không khỏi thầm than một tiếng.
– Thiên phú người này thật đáng sợ, mới đó mà đã trưởng thành đến mức này.
Tuy hắn là học viên của Chiến Vương Học Viên, nhưng không phải người trong Thánh Thành Trung Châu, hẳn phải không có quan hệ gì với Ngân tộc mới đúng chứ. Mà hôm nay là ngày đại thọ của Ngân Thụy tiền bối, không biết Lâm Phong đến đây để làm chuyện gì? Sau khi Lâm Phong bước vào trong phủ đệ Ngân tộc, đến nơi bày tiệc, hắn nhìn thấy những bàn tiệc rực rỡ muôn màu bàn đã được chuẩn bị tốt, trong đó cũng xuất hiện rất nhiều người đến đây chúc thọ.
– Tiểu tử ngốc.
Ngay lúc đó, Lâm Phong đột nhiên nghe thấy một giọng nói như như tiếng chuông bạc truyền đến, hắn chỉ thấy Ngân Nguyệt đang dùng đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn Vô Thương bên cạnh mình. Mà khi Vô Thương thấy cảnh đó, hắn cũng nở một nụ cười ngây ngô đáp lại, khó trách Ngân Nguyệt lại gọi nó là “Tiểu tử ngốc”.
– Ân?
Khi Ngân Thụy nhìn thấy cảnh đó, ông ấy nhìn về phía Lâm Phong, trong đôi mắt thâm thúy mơ hồ có vài phần không vui. Lập tức truyền ầm đối với một người ở bên cạnh, nói:
– Đi điều tra thân phận của hai người đó.
– Vâng.
Người đó lặng yên lui về phía sau môt bước, rồi lập tức đi vào trong đám đông. Cùng lúc đó, Lâm Phong đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt đang theo dõi mình, khi hắn quay lại nhìn, hắn thấy đám người Cơ gia đang lạnh lùng nhìn hắn.
Mà không chỉ có Cơ gia, Lâm Phong phát hiện ra Bùi Đông Thanh cũng đang dùng ánh mắt châm chọc nhìn Vô Thương. Lâm Phong cũng chỉ nhìn đám người Cơ gia một cái, rồi lập tức đánh giá những người đến dự tiệc. Vì ngày Vấn Hoàng Bảng sắp đến, nên trong bữa tiệc mừng thọ Ngân Thụy cũng xuất hiện vài người thanh niên phi phàm. Hai người Tà Nguyệt và Hoắc Cửu Dương từng xuất hiện trong bữa tiệc của Cơ gia lúc trước, cũng xuất hiện ở nơi này.
Mà Lâm Phong cũng đặc biệt chú ý đến một người thanh niên mặt một bộ trường bào màu bạc, có khí chất không hề tầm thường. Người này hẳn là thiên tài xếp hạng thứ bảy trên Hoàng bảng của Ngân gia, mà Ngân Nguyệt đã từng đề cập, Ngân Cổ Thiên. Trừ những người đó ra, còn một người người mặc Kim Thân Cà Sa của Phật Môn có khí tức vô cùng cường thịch.
– Trong Thánh Thành Trung Châu có một ngôi chùa rất nổi tiếng tên Già Nam Phật Tự, tất cả tăng nhân trong đó đều là cường giả thiện chiến.
Nên hắn ta hẳn là chiến tăng xếp hạng thứ tư trên Hoàng bảng của Già Nam Phật Tự. Lâm Phong âm thầm nói nhỏ một tiếng. Theo những gì Lâm Phong biết, người xếp thứ tư trên Hoàng bảng có thực lực phi thường cường hoành này là chiến tăng đang nhập thế tu hành tại Tuyên Cổ Học Viện. Người này có danh vọng rất lớn ở đó, được người xưng có tiềm chất Phong Vương.
– Ngân tộc đã đứng sừng sững tại Thánh Thành vô số năm tháng.
Hôm nay lai là đại thọ của Ngân Thụy tiền bối, nên hậu sinh vãn bối Bùi Đông Thanh xin chúc tiền bối phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn. Vãn bối cũng đã chuẩn bị một chút lễ vật, mong tiền bối vui vẻ nhận. Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên, khiến cho câu chuyện phiếm của mọi người bị cắt đứt. Ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Bùi Đông Thanh, thầm nói trong lòng.
– Người này đúng là trẻ tuổi khí thịnh, không có kiên nhẫn.
Ở đây có rất nhiều trưởng bối còn chưa lên tiếng, mà hắn đã đòi đi dâng lễ trước. Mặc dù rất khó chịu với hành động của Bùi Đông Thanh, nhưng vì Bùi gia vốn là Thánh Tộc lâu đời, cộng thêm Bùi Đông Lai bên cạnh, nên mọi người cũng sẽ không nói gì. Sau khi dứt lời, Bùi Đông Thanh dâng lên một cái hộp gấm. Ngay sau đó, lập tức có một người của Ngân gia tiếp nhận hộp gấm đó. Ngân Thụy mỉm cười nói:
– Nếu Đông Thanh đã có lòng, mà ta còn từ chối thì sẽ trở thành bất kính.
Sau khi tiếp nhận hộp gấm xong, người đó đi đến bên cạnh Ngân Thủ, mở hộp gấm khá lớn kia ra. Ngay lập tức, mọi người cảm nhận được một luồng yêu khí kinh khủng trào ra. Trong hộp gầm đó có một viên tinh thể rất lớn, nhưng điều khiến cho mọi người kinh hãi lại là hư ảnh của một con thần quy trong đó, mà dường như nó có sinh mệnh vậy.
– Quy đan.truyện Linh Dị
Khi Ngân Thụy thấy cảnh đó, ông thốt lên một tiếng, rồi nhìn về phía Bùi Đông Lai và Bùi Đông Thanh, nói:
– Lễ vật này quá quý trọng rồi.
– Xin tiền bối đừng khách khí, quy đan này do gia thúc chém giết một con vạn năm Long Quy trong Đông Hải mới lấy được.
Nó cũng không phải vật quý giá gì, tiền bối cứ nhận đi. Câu nói của Bùi Đông Thanh làm cho mọi người cả kinh.
– Quy đan hiện hình, như đang dưỡng dục sinh mệnh này e rằng chỉ có Yêu Đế Long Quy mới có thể tạo ra.
Thực lực Đông Lai hiền chất thật lợi hại. Ngân Thụy thán phục một tiếng, rồi nhìn Bùi Đông Lai một cái. Tử Khí đông lai, Bùi Đông Lai không phải người thường a. Lúc còn trên Hoàng bảng đã là nhân vật danh chấn Thánh Thành Trung Châu. Sau khi bước vào Đại Đế cảnh, còn hắn có thể trảm Yêu Đế Long Quy ở Đông Hải, quả thật không tầm thường.
– Bùi gia đúng là tài đại khí thô.
Một vị quan khách cảm thán. Yêu đan của Yêu Đế Long Quy lại ẩn chứa Long Quy tinh hoa, có thể gia tăng tinh khí thần, tăng cường Sinh Mệnh lực, nên có thể được xưng thiên tài địa bảo đối với Nhân Loại võ tu. Cộng thêm Long Quy là loài nổi tiếng với phòng ngự mạnh mẽ, lại am hiểu Thủy và Đại Địa pháp tác, nên rất khó có thể giết nó. Nên giá trị của Quy đan càng tăng thêm một bậc, chưa chắc có tiền đã mua được.
– Nếu đã là tâm ý, ta xin mặt dày nhận lấy vậy.
Câu nói của Ngân Thụy khiến không ít người kinh hãi, chỉ sợ đây chính là lệ vật quý trọng nhất của ngày hôm nay. Dường như Bùi gia đang có toan tính gì đó, nếu không cũng không tặng lệ vật quý giá như vậy.
– Vãn bối không lễ vật quý giá như quy đan, chỉ có một bộ Thanh Tâm Cổ Phật Kinh để bày tỏ tâm ý.
Vị chiến Tăng mỉm cười nói, rồi dâng lên một bộ Phật kinh.
– Nếu Đấu chiến hiền chất đã có tâm, sao ta lại từ chối được.
Ngân Thụy vừa cười vừa nói, không hề tỏ ra kinh thường. Sau đó mọi người bắt đầu dâng lên thọ lễ, khiến cho bầu không khí trở nên phi thường náo nhiệt. Ngay lúc đó, Bùi Đông Thanh đột nhiên nhìn về hướng Lâm Phong vả Lâm Vô Thương, nhàn nhạt mở miệng nói:
– Hai vị rất lạ mặt, không biết đến từ Thánh Tộc nào?
Sao ta lại chưa từng gặp qua.
– Hình như ngươi rất coi trọng gia thế và dòng dõi.
Lần trước gặp mặt cũng như vậy. Lâm Phong nhìn Bùi Đông Thanh, bình tĩnh nói.
– Cường tộc xuất Yêu Nghiệt là chuyện mọi người đều công nhận.
Phần lớn Yêu Nghiệt của Thánh Thành Trung Châu đều có xuất thân từ Thánh tộc, Cổ tộc. Khi Bùi Đông Thanh vừa nói xong, Lâm Phong nở một nụ cười thản nhiên, rồi lắc đầu quay đi chỗ khác,
– Ngươi cười cái gì?
Khi thấy cảnh đó, Bùi Đông Thanh hỏi Lâm Phong, nhưng Lâm Phong không hề để ý đến hắn. Từ trước đến giờ, hắn đã gặp không ít người tự cho ưu việt như Bùi Đông Thanh, những người như thế thường không có trái tim cứng cỏi, khi bị thất bại sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, không bao giờ ngóc đầu lên nổi. Lúc Bùi Đông Thanh nhìn thấy Lâm Phong không hề để ý đến mình, sắc mặt của hắn trở nên lạnh lùn, châm chọc nói:
– Làm bộ thâm sâu?
Hôm nay là ngày mừng thọ của Ngân thụy tiền bối, mà cũng có hạng đạo chích dám giả danh đi vào. Khi Lâm vô thượng nghe thấy vậy, hắn căm tức nhìn Bùi Đông Thanh, nói:
– Ngươi thúi lắm.
– Vô thương, có một người không đáng để cho đệ tức giận, thậm chí không đáng để cho đệ để ý.
Khi nghe Lâm Phong giáo, Lâm Vô Thương tỏ ra sửng sốt, rồi lập tức gật đầu:
– Ca, ta biết rồi.
– Hì hì.
Cùng lúc đó, Ngân Nguyệt cũng nở vui vẻ. Nàng còn tưởng rằng Lâm Phong sẽ bị khinh bỉ, nên rất lo lắng. Ai ngờ Lâm Phong căn bản khinh thường nói chuyện với Bùi Đông Thanh.
– Mặc dù cháu của ta hơi có vẻ khinh cuồng chút, nhưng khẩu khí của các hạ cũng thật lớn.
Người của Bùi gia không đáng để ngươi để ý sao? Khi Bùi Đông Lai vừa dứt lời, hắn tỏa ra một luồng uy áp, áp chế Lâm Phong. Nhưng Lâm Phong vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhìn về phía Bùi Đông Lai, chậm rãi nói:
– Bùi Đông Lai, lúc ngài còn ở Vũ Hoàng cảnh đỉnh phong, ngài xếp thứ ba trên Hoàng bảng phải không?
Sau này gia nhập Nhân Hoàng cung, mới trở thành Đại đế. Bùi Đông Lai không hề ngạc nhiên khi biết Lâm Phong biết hắn, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như trước, nói:
– Thì ra ngươi cũng biết ta.
– Đã từng nghe qua.
Nghe nói khi ngài còn tại Vũ Hoàng cảnh đỉnh phong, bị hai người xếp trước gắt gao áp chế, nên một mực chỉ xếp vị trí thứ ba trên Hoàng bảng. Trong mắt mọi người, nhưng thế đã là rất giỏi, nhưng trong mắt ta, đó chả là cái gì cả. Mỗi câu nói của Lâm Phong đều như một tiếng chung, khiến cho mọi người vô cùng chấn động, ngao nhao nhìn Lâm Phong. Người này thật cuồng vọng, kẻ xếp thứ ba trên Hoàng bảng trong miệng hắn chẳng khác gì kẻ đầu đường xó chợ. Ngay lúc đó, đột nhiên có một người âm thầm truyền âm cho Ngân Thụy. Khi Ngân Thụy nghe xong, ống ấy dùng ánh mắt thú vị nhìn Lâm Phong.
– Nếu ta trong mắt ngươi chả là thứ gì, thì ngươi hẳn phải có vị trí ở trên Hoàng bảng cao hơn ta nhĩ.
Bùi Đông Lai châm chọc nói. Nếu Lâm Phong thật sự xếp trong top 3 của Hoàng bảng, hắn đã nhận ra được rồi. Nhưng hắn không hề nhận ra Lâm Phong, thậm chí là Top 10 cũng không có Lâm Phong.
– Tu vi hiện tại của huynh ấy mới đến Trung Vị Hoàng cảnh, tiền bối lại sao sánh huynh ấy với mình lúc ở Vũ Hoàng đỉnh phong.
Nếu đúng theo những lời Bùi Đông Thanh nói, vị trí của tiền bối phải cao hơn huynh ấy rất nhiều mới đúng. Bùi Đông Lai tiền bối, lúc tiền bối ở Trung Vị Vũ Hoàng đỉnh phong xếp thứ bao nhiêu trên Hoàng bảng vậy? Ngân Nguyệt tỏ ra chút nghịch ngợm, hỏi.
– Lúc ở Trung Vị Hoàng đỉnh phong, ta đã nhập Hoàng bảng, xếp vị trí thứ 40.
Bùi Đông Lai mở miệng nói.
– Thực lực của tiền bối lúc ấy so với người trong top 3 trên Hoàng bảng như thế nào?
– Khi đó ta mới chỉ là Trung Vị Vũ Hoàng, làm sao có thể so sánh được.
Bùi Đông Lai trung thực nói.
– A, nói như vậy, tiền bối không bằng huynh ấy rồi.
Một năm trước, khi huynh ấy chưa đến Trung Vị Vũ Hoàng đỉnh phong, đã đánh với Cơ Thương xếp thứ hai trên Hoàng bảng một trận, rồi được xếp thứ 30 trên hoàng bảng đấy. Câu nói vui đùa của Ngân Nguyệt khiến cho sắc mặt của mọi người phải thay đổi.