Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 37 [Chương 181 đến 185]
❮ sautiếp ❯Chương 181: Tuyết Nguyệt khiêu chiến
Nam Sơn đứng im tại chỗ, chỉ lẳng lặng nhìn Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai rời đi. Ngay sau đó một giọng nói vang vọng lại từ phía trước.
– Còn nữa, có lẽ là thân phận của Lâm Phong đã không thể che dấu được, tìm cơ hội tiết lộ tin tức cho bên kia, nếu bọn họ sớm muộn gì cũng biết thì không bằng chúng ta đi trước một bước. Mặt khác, Lâm Phong cũng đắc tội không ít người, sắp xếp cho hắn một thân phận, phải để kẻ khác hiểu được hắn là người của ta.
Nam Sơn khẽ gật đầu, lòng thì kính nể mà ánh mắt lại hiện lên chút cảm khái, hoàng thất Đoàn gia, một thời lại xuất hiện hai vị kinh thải tuyệt diễm, không biết là phúc hay họa.
Đại hoàng tử Đoàn Vô Đạo vô cùng bá đạo, có thực lực khủng bố, ai chống đối y thì y giết kẻ đó, nói một là không hai, đứng đầu trong Bát đại công tử, không ai là không sợ y.
Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai, dã tâm bừng bừng, thiên tư thông minh, cực kỳ lợi hại, mà thiên phú cũng tuyệt luân, dù nhỏ hơn Đại hoàng tử mấy tuổi nhưng cũng đứng trong Bát đại công tử.
Đoàn Vô Nhai nói chuyện với Nam Sơn mà chưa từng suy nghĩ xem Vũ Cừu có giết Lâm Phong hay không, giống như y đã sớm định liệu là Vũ Cừu không dám giết cũng không thể nào giết.
Sự thật đúng như những gì Đoàn Vô Nhai tính, Vũ Cừu lạnh lùng nhìn Lâm Phong, nhưng cuối cùng lại không xuống tay, mà chỉ phẩy tay áo bỏ đi.
Mọi người thấy Vũ Cừu bỏ đi thì thở phào nhẹ nhõm, không ngờ họ lại khẩn trương lo lắng vì Lâm Phong.
Hai gã thanh niên bên cạnh Vũ Cừu cũng liếc Lâm Phong một cái rồi cũng đi theo Vũ Cừu.
Lâm Phong chẳng những từng một lần khiến bọn họ bị nhục, hôm nay lại nói chuyện đó ra trước mặt người khác, bọn họ thề sẽ không bỏ qua.
Kẻ dám đắc tội Vũ gia chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Lâm Phong lẳng lặng nhìn đám Vũ Cừu rời đi, ánh mắt lóe lên sát ý lạnh như băng. Chuyện hôm nay vẫn chưa xong, đương nhiên Lâm Phong cũng hiểu được là người của Vũ gia sẽ không bỏ qua cho hắn. Hôm nay có Đoàn Vô Nhai giúp đỡ nên Vũ Cừu mới bắt buộc phải nhượng bộ, nếu để người của Vũ gia tìm được cơ hội thì chúng chắc chắn sẽ nghĩ cách giết chết Lâm Phong.
Mặt khác, Lâm Phong cũng còn một việc thấy khó hiểu, sao Nhị hoàng tử phải giúp hắn?
Tuy Đoàn Vô Nhai và Vũ Cừu trở mặt là do mâu thuẫn vốn có giữa hai bên, ẩn tình bên trong thì hắn khó mà biết được, nhưng Lâm Phong cũng không thể phủ nhận là Đoàn Vô Nhai muốn giúp hắn, điểm này hắn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Đám người Vũ gia bỏ đi, đám người Diệp gia cũng nối gót rời đi.
Nhưng người của Nhiếp gia và Thiên Nhất học viện vẫn chưa đi.
Long Đỉnh nhìn lên chiến đài, thấy Hắc Ma và Lâm Phong vẫn đứng ở trên thì mở miệng nói:
– Nhiếp Ngạn, Lâm Phong, trận chiến hôm nay dừng ở đây, coi như là ngang tay, giải tán đi.
– Ngạn nhi, chúng ta về thôi.
Người bên cạnh Hắc Ma cũng nói. Tuy lúc này Lâm Phong bị thương, nhưng hắn quá mức khủng bố, luôn có thể ra công kích tất sát trong lúc lơ đãng. Đến nay, gã đã không muốn Hắc Ma tiếp tục giao chiến với Lâm Phong nữa, Lâm Phong quá nguy hiểm, ban nãy Hắc Ma suýt chút nữa thì chết trong tay Lâm Phong.
Hắc Ma liếc Lâm Phong một cái, ánh mắt đầy phức tạp, rồi khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Lâm Phong nhìn bóng lưng Hắc Ma, trận chiến này đã không còn tiếp tục được nữa, người sáng suốt đều có thể nhìn ra là Lâm Phong thắng, đương nhiên là thắng hay không với Lâm Phong cũng chẳng là gì, chỉ là chứng minh lời của hắn, không phải ai cũng có thể muốn giết là giết hắn.
Về phần thù hận, chỉ bằng hành vi của Vũ gia hôm nay, chút mâu thuẫn giữa hắn và Hắc Ma lại trở nên nhỏ bé không đáng kể.
Mọi người nhìn Lâm Phong trên chiến đài kia, ai cũng có suy nghĩ riêng của mình, nhưng thực lực và thiên phú của Lâm Phong không thể nghi ngờ là khiến cho bọn họ chấn động.
Trên khán đài, giữa đám người của Thiên Nhất học viện, Lâm Thiên nhìn chằm chằm Lâm Phong đầy bất an, quá mạnh, Lâm Phong nay, tên phế vật bị Lâm Phong đuổi ra khỏi gia tộc ngày xưa, đã khiến cô ta không thể theo kịp. Cô ta tự thấy thiên phú mình cũng tốt, nhưng ở trước mặt Lâm Phong thì cô ta chẳng là cái gì cả, tu vi Lâm Phong tăng lên một cách quá biến thái.
Từ khi Lâm Phong rời khỏi thành Dương Châu mới được bao lâu, hắn đã có thực lực Linh Vũ cảnh tầng sáu, thậm chí cả Hắc Ma với tu vi Linh Vũ cảnh tầng bảy cũng không phải đối thủ của hắn. Nên biết rằng một năm trước, Lâm Phong chỉ là một tên rác rưởi Khí Vũ cảnh tầng năm, tất cả mọi người của Lâm gia đều coi thường hắn, dù hắn là con của gia chủ Lâm Hải.
Nhưng hiện giờ dường như Lâm Thiên chỉ có tư cách đứng từ xa nhìn lên Lâm Phong. Lâm Thiên không thể tin được, nếu để người của Lâm gia biết nay Lâm Phong mạnh thế nào thì họ sẽ chấn động ra sao, có hối hận lúc trước vì Lâm Thiên cô ta mà đuổi Lâm Phong ra khỏi gia tộc không.
Nghĩ vậy, Lâm Thiên quyết tâm không để cho Lâm gia biết, nhất định là không được, nếu không Lâm Thiên sẽ chẳng ngóc đầu lên được ở Lâm gia nữa, không còn là thiên chi kiêu nữ của Lâm gia nữa, tất cả mọi người sẽ đi nhớ nhung cái tên phế vật từng bị bỏ đi này.
– Đừng lo, có cơ hội ta sẽ giết hắn giúp muội.
Sở Triển Bằng ở bên cạnh Lâm Thiên thấy sắc mặt cô ta biến hóa thì thản nhiên nói một câu. Tuy Lâm Phong rất mạnh nhưng ở trước mặt gã thì vẫn là phế vật, gã muốn giết Lâm Phong là chuyện cực kỳ dễ dàng.
Bát đại công tử tượng trưng cho thiên phú, tượng trưng cho thực lực, hoàn toàn không phải là hư danh, nếu không thì cũng không có nhiều kẻ tìm đủ mọi cách muốn chứng minh bản thân, chen vào giữa Bát đại công tử như vậy.
Vì cái danh Bát đại công tử này mà không biết bao nhiêu thiên tài đã phải bỏ mạng.
Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn Sở Triển Bằng, lập tức mỉm cười, khẽ gật đầu. Đúng vậy, Lâm Phong dù có thiên phú mạnh hơn nữa, lợi hại hơn nữa thì còn có Sở Triển Bằng ở đây, Đại Bằng công tử thích cô ta, Lâm Phong có thể làm được gì.
Sở Triển Bằng thấy Lâm Phong cười, chậm rãi nhìn sang đài chiến đấu, nói:
– Ta nghe nói Thiên Nhất học viện này nhân tài xuất hiện lớp lớp, mà Lâm Phong lại nói Tuyết Nguyệt thánh viện ta không có ai! Sở mỗ bất tài, nguyện ý lĩnh giáo thiên tài của Thiên Nhất học viện, không biết ai muốn ra chỉ giáo một phen.
Sở Triển Bằng vừa dứt lời, người của Thiên Nhất học viện đã khiếp sợ, Đại Bằng công tử Sở Triển Bằng, một trong Bát đại công tử lại hạ chiến thư với đệ tử của Thiên Nhất học viện.
Đám đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện kia đều hưng phấn, Đại Bằng công tử mà ra tay thì Thiên Nhất học viện này có ai địch nổi.
Bát đại công tử, toàn bộ nước Tuyết Nguyệt này chỉ có tám người, mà Thiên Nhất học viện lại chẳng có nổi một.
– Ta đã nói rồi, Tuyết Nguyệt thánh viện rất lợi hại, tập trung thiên tài của các đại tông môn về một chỗ, mà Thiên Nhất ta từ khi gây dựng đến nay chỉ chậm rãi đào tạo đệ tử tông môn, sao có thể so được với Tuyết Nguyệt thánh viện.
Long Đỉnh đảm mạc nói, hàm ý mỉa mai cực đạm, đệ tử của Tuyết Nguyệt thánh viện ngươi vốn không phải do Tuyết Nguyệt thánh viện tự mình bồi dưỡng ra.
Sở Triển Bằng đương nhiên nghe hiểu được ý của Long Đỉnh, gã chỉ cười chứ không thèm để ý, lại nhìn Lâm Phong nói:
– Long phó viện trưởng nói như vậy sao có thể khiến người ta phục, Lâm Phong từng nhục nhã Tuyết Nguyệt thánh viện ta ở Tù đấu trường, nói Tuyết Nguyệt ta không người. Hôm nay vừa đúng lúc Sở mỗ đến đây, đương nhiên muốn mở mang hiểu biết một phen.
Lâm Phong ngẩng đầu lên nhìn Sở Triển Bằng và Lâm Thiên bên cạnh gã một cái, lòng khẽ cười khẩy.
– Công tử Hạo Nguyệt tông lại chạy tới Tuyết Nguyệt thánh viện, còn đến đây diễu võ dương oai.
Lâm Phong châm chọc:Cái j là bá đạo,cái j bá khí,cái j khinh cuồng… [ duy Đế Đá Lý Thất Dạ mà thui ] ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!
– Đại Bằng công tử, người của Tuyết Nguyệt thánh viện ai cũng không biết xấu hổ như ngươi sao?
Người phụ trách của Tuyết Nguyệt thánh viện nghe vậy thì lạnh lùng nhìn Lâm Phong, nói:
– Không dám chiến, ngươi có tư cách gì mà lắm lời.
– Thật là uy phong, Tuyết Nguyệt thánh viện trước nay lấy vô sỉ nổi danh, ta lại muốn mở mang kiến thức một lần! Tuyết Nguyệt thánh viện ngươi đã lợi hại như vậy, sao ngươi không trực tiếp khiêu chiến Long phó viện trưởng luôn đi?
Lâm Phong cười khẩy nói.
Người nọ sửng sốt, lại cười lạnh nói:
– Long phó viện trưởng là tiền bối, lớn tuổi hơn ta, ngươi để ta khiêu chiến ông ấy là có ý gì?
– Không dám chiến, ngươi lại có tư cách gì mà lắm lời.
Lâm Phong đem lời của đối phương trả lại cho đối phương, lạnh lùng nói:
– Tuyết Nguyệt thánh viện không chỉ có đệ tử không biết xấu hổ, mà người làm thầy cũng vô sỉ như vậy! Bảo ngươi khiêu chiến Long phó viện trưởng, ngươi nói Long phó viện trưởng lớn tuổi hơn ngươi, vậy ta hỏi ngươi một câu, Đại Bằng công tử của Tuyết Nguyệt thánh viện các ngươi lớn hơn ta mấy tuổi, ngươi bảo hắn khiêu chiến ta là sao?
Đám người Thiên Nhất học viện nghe Lâm Phong nói thế thì đều cười, đúng rồi, những tên kia thật vô sỉ, Đại Bằng công tử dù thiên phú tuyệt luân, là một trong Bát đại công tử, nhưng dù sao đã qua hai mươi, nếu Lâm Phong đến tuổi đó thì chắc gì đã không đạt được thành tựu như vậy, làm cho Đại Bằng công tử khiêu chiến Lâm Phong đúng là không công bằng.
Người phụ trách Tuyết Nguyệt thánh viện kia hơi ngưng mắt lại rồi nói:
– Thiên Nhất học viện các ngươi cũng có thể lựa chọn người có tuổi xấp xỉ Triển Bằng ra chiến một trận, cứ tùy ý mà lựa chọn.
– Tuyết Nguyệt thánh viện các ngươi cũng có thể chọn ra một người có tuổi xấp xỉ ta để chiến một trận, cứ tha hồ mà chọn, một mình ta chiến với ba tên.
Đối phương vừa nói xong, Lâm Phong đã đốp lại, khiến cho đối phương sững người, không biết nói gì thêm.
– Không dám chiến thì cút đi, đừng ở đây mất mặt thêm nữa, còn tự cho là kiêu ngạo lợi hại cỡ nào, đúng là xấu hổ.
Lâm Phong không hề khách khí:
– Ngày khác nếu có cơ hội, ta sẽ đích thân đến bái phỏng Tuyết Nguyệt thánh viện.
Chương 182: Chiến ý
– Ngày khác nếu có cơ hội, ta sẽ đích thân đến bái phỏng Tuyết Nguyệt thánh viện.
Chỉ nghe Lâm Phong bình tĩnh nói mà lại khiến người ta sợ hãi, muốn bước vào Tuyết Nguyệt thánh viện thì phải có thực lực mạnh mẽ, đầu tiên là phải hơn hẳn Lạc Tuyết công tử và Đại Bằng công tử trong Bát đại công tử kia, nếu không dù Lâm Phong thực sự đến thì cũng chỉ tự rước lấy nhục.
Không ai nghi ngờ quyết tâm của Lâm Phong, tuy bọn họ chưa từng tiếp xúc với Lâm Phong nhưng trận chiến này cũng đủ để mọi người hiểu được tính cách của Lâm Phong, kiên cường, lại ngông cuồng, không chịu gò bó, không có ngạo khí nhưng lại một thân ngông nghênh, khi đối mặt với mối hiểm nguy đến tính mạng thì hắn vẫn không tiếc gì một trận chiến, lời hắn nói đương nhiên không phải là hư ngôn.
Lâm Phong có được tâm của cường giả, cực kỳ kiên cường vững chắc, dù là Đại Bằng công tử thì sớm muộn gì cũng bị hắn vượt qua.
Người của Tuyết Nguyệt thánh viện nhìn Lâm Phong, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi. Kẻ này không chỉ trước mặt người khác châm chọc Tuyết Nguyệt, mà thậm chí còn tuyên bố Tuyết Nguyệt không có ai, coi Tuyết Nguyệt thánh viện không ra gì.
Ngông cuồng, thật quá ngông cuồng.
Người cầm đầu Tuyết Nguyệt thánh viện kia tức giận, trên người phóng ra lãnh ý. Một tiếng răng rắc vang lên, chiếc ghế đá dưới chân y rạn nứt, mà y cũng đã đứng lên.
– Tuyết Nguyệt thánh viện đợi ngươi bất cứ lúc nào!
Để lại một câu nói lạnh lùng, người này bay từ trên khán đài xuống rồi lập tức bỏ đi, rất là tiêu sái.
Đám người của Tuyết Nguyệt thánh viện khác cũng liếc Lâm Phong một cái rồi đi theo người nọ.
Đến khi những người đó đi xa rồi, một tiếng bùm vang lên, chiếc ghế đá bên cạnh Long Đỉnh mà người kia vừa ngồi lập tức nứt ra khe lớn, mà bột phấn từ trong chảy ra bên ngoài. Không ngờ bên trong chiếc ghế đá này đã sớm bị đối phương dùng nguyên khí đánh nát.
Chỉ chốc lát sau, trong diễn võ trường to lớn này chỉ còn lại đám người của Thiên Nhất học viện. Long Đỉnh nhìn Lâm Phong, ông ta thật không ngờ trận chiến này lại khiến mình kinh ngạc đến như vậy, Lâm Phong khiến ông ta quá bất ngờ.
Nhưng Long Đỉnh cũng rõ là trận này xong, Hắc Ma có lẽ sẽ không về Thiên Nhất nữa.
Mọi người vẫn nhìn Lâm Phong, sau hôm nay trong Thập đại đệ tử của Thiên Nhất học viện sẽ có tên của Lâm Phong.
Sau ngày hôm nay, tên tuổi Lâm Phong ở Thiên Nhất học viện này không người không biết.
– Được rồi, chuyện hôm nay dừng ở đây, tất cả giải tán đi.
Long Đỉnh đứng dậy, ánh mắt quét qua đám người một cái, cuối cùng nhìn Lâm Phong rồi nói:
– Lâm Phong, ngươi cũng về nghỉ ngơi dưỡng thương đi.
Lâm Phong khẽ gật đầu, rồi lập tức đi xuống đài chiến đấu. Mộng Tình thì lẳng lặng đi theo sau hắn.
Vừa bước được hai ba bước thì nhiều người chạy tới, là Liễu Phỉ Tĩnh Vân còn có đám Đoàn Phong, hôm nay là ngày Lâm Phong khiêu chiến Hắc Ma, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua.
– Ngươi không sao chứ?
Liễu Phỉ đi lên đỡ lấy Lâm Phong, trong mắt có chút thân thiết quan tâm. Tên này vẫn cuồng ngạo như thế, không biết thu liễm chút nào, cho dù đối thủ là ai, cho dù đối mặt với dạng người nào.
Vừa rồi đám Liễu Phỉ đều sợ hãi thay cho Lâm Phong, nhưng thực lực của bọn họ còn không bằng Lâm Phong nên chẳng thể làm gì cả, chỉ có thể đứng nhìn mọi chuyện.
Lâm Phong cười liếc Liễu Phỉ một cái, khiến Liễu Phỉ giật mình, lập tức buông tay ra, trợn mắt nhìn Lâm Phong, thầm nghĩ cái tên này không biết là nghĩ cái gì, lại chẳng để ý đến thương thế của mình chút nào.
– Hắn chưa chết, ta sao có chuyện gì được.
Lâm Phong gãi gãi đầu. Thương thế của Hắc Ma cũng không hề nhẹ, một kiếm lúc trước đâm vào ngực Hắc Ma kia không thể đâm trúng trái tim, mà thân thể của võ tu quá mạnh nên cũng chẳng thể làm tổn thương nội phủ kinh mạch của đối phương, chỉ chảy ít máu không hề đáng kể chút nào.
– Người của Vũ gia thật không biết xấu hổ là gì.
Viên Sơn lạnh lùng nói, trong mắt vẫn mang theo vẻ phẫn nộ.
– Bọn chúng đâu chỉ không biết xấu hổ…
Đoàn Phong cũng phẫn nộ:
– Nếu hôm nay mà không có Nhị hoàng tử thì sợ là chúng đã xuống tay với Lâm Phong đại ca rồi.
Mọi người đều gật đầu, hôm nay quả thực quá nguy hiểm, may là có Nhị hoàng tử ra mặt.
– Đi thôi, tám gian phòng ở tầng thứ ba tháp tu luyện đều khắc tên của ta rồi, sau này mọi người tu luyện thì cứ đến đó là được.
Lâm Phong nói với mọi người. Ai nấy đều ngẩn ra, lại cười khổ không thôi. Với thực lực của mình, Lâm Phong cướp lấy tám gian phòng tu luyện ở tầng thứ ba kia quả đúng là không khó.
Đi giới tầng thứ ba của tháp tu luyện, mấy người đều tự tiến vào phòng tu luyện. Lâm Phong dẫn Mộng Tình đến trước một phòng, đặt nguyên thạch vào hốc, nói:
– Mộng Tình, nàng tu luyện ở đây một thời gian nhé, ta ở phòng đối diện.
– Ừ.
Mộng Tình khẽ gật đầu, đi vào trong rồi lại xoay người nói với Lâm Phong:
– Kỳ thật dù hôm nay Nhị hoàng tử kia không ra tay thì ngươi cũng sẽ không sao, đừng cảm thấy mình nợ y cái gì cả.
Nói xong, cửa đá chậm rãi đứng lại, chỉ để lại Lâm Phong bên ngoài với vẻ ngạc nhiên hiện đầy trên mặt.
Lâm Phong lại khẽ lắc đầu, thực lực Mộng Tình mạnh thế nào, Lâm Phong không rõ. Hắn chỉ biết là lần trước tên trung niên áo lam Huyền Vũ cảnh của Bạch gia kia đến tìm hắn hỏi tội thì bị Mộng Tình đánh cho trọng thương phải bỏ chạy.
Mà chuyện Mộng Tình chỉ với một chiêu đã giết một gã cường giả Huyền Vũ cảnh, Lâm Phong lại không hề biết.
– Nhị hoàng tử, Đoàn Vô Nhai.
Lâm Phong lẩm nhẩm, vị Hoàng tử ôn hòa mà thần bí kia khiến Lâm Phong không thể nào đoán biết được. Nay hắn đã xác định được Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai chính là người đứng sau Thiên Nhất học viện, Long Đỉnh Long phó viện trưởng đều phải nghe lời y. Như vậy, Lâm Phong bước vào Thiên Nhất học viện, đặc quyền mà Long Đỉnh ban cho hắn, đây có liên quan gì đến Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai không?
Nếu quả thật là Đoàn Vô Nhai thì hắn là cái gì? Người hắn có cái gì đáng để Đoàn Vô Nhai mưu đồ?
Thiên phú, hay tiềm lực?
Vừa bước vào Hoàng thành đến Thiên Nhất học viện, khi đó hắn là một nhân vật nhỏ bé không ai biết, ai có thể biết được thiên phú và tiềm lực của hắn. Dù có biết thì chút thiên phú ấy cũng không thể lọt vào mắt xanh của Đoàn Vô Nhai, một trong Bát đại công tử được.
Mà thế lực thì lại càng không có khả năng, Lâm Phong không có gia thế hiển hách, xuất thân từ Lâm gia ở thành Dương Châu mà lại còn bị đuổi khỏi gia tộc, tông môn cũng đã bị Đoàn Thiên Lang diệt.
Lắc lắc đầu, Lâm Phong không nghĩ thêm nữa, hắn bỏ nguyên thạch vào hốc đặt nguyên thạch ở phòng tu luyện khác rồi lập tức đi vào.
Đóng cửa đá lại, Lâm Phong khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, trực tiếp thả Thiên Chiếu Vũ Hồn ra.
Trong khoảnh khắc, thế giới u tối phủ xuống, Lâm Phong dường như đã đoạn tuyệt liên hệ với thế giới bên ngoài, bước chân vào thế giới của mình.
Lúc này Lâm Phong không chỉ cởi Thiên Chiếu Vũ Hồn tầng thứ nhất nữa mà thả cả tầng thứ hai ra. Trong đầu Lâm Phong, một tia sáng rực rỡ lóe lên, một xoắn ốc rực rỡ đủ màu ánh sáng nâng lên một quyển Thiên Thư hoa lệ.
Cuốn Thiên Thư trôi nổi giữa không trung kia đã giở ra tờ thứ hai, dường như từ xưa đến nay đã là như thế.
Lâm Phong dùng ý thức nhìn Thiên Thư kia, hoặc phải nói là nhìn mặt trên Thiên Thư.
Ở nơi đó, một thanh kiếm lẳng lặng lơ lửng.
Thanh kiếm màu đen, thanh kiếm tịch diệt, thanh kiếm chiến thần!
Lúc này Lâm Phong có thể cảm nhận được rõ ràng kiếm ý truyền đến từ thanh kiếm này, sắc bén, hủy diệt, chiến thiên phá địa, vĩnh không lùi bước.
Thanh kiếm này có được kiếm ý của mình, có sinh mạng, có thể ảnh hưởng đến Lâm Phong, khiến Lâm Phong hoàn toàn chìm đắm vào trong, không biết gì về bên ngoài nữa. Tất cả tinh thần hắn đều tập trung vào chính giữa thanh kiếm này.
Thời gian từ từ trôi đi, đảo mắt đã qua một tháng. Nhưng Lâm Phong vẫn nhắm mắt không hề động đậy như trước, ý thức của hắn vẫn đắm chìm trên thân thanh kiếm lơ lửng trên Thiên Thư kia.
Trong căn phòng tu luyện nhỏ hẹp, một luồng hơi thở sắc bén phóng ra, trong sắc bén kia còn có cả hủy diệt, lộ ra chiến ý vô cùng đậm.
Kiếm ý này đương nhiên không phải thanh kiếm hư ảo trên Thiên Thư Vũ Hồn của Lâm Phong phóng ra, mà là từ trên người Lâm Phong. So với lúc trước, kiếm ý phóng ra từ người Lâm Phong lúc này mạnh hơn rất nhiều, giữ kiếm ý sắc bén hủy diệt còn mang theo chiến ý vô cùng mạnh, chiến ý không ai đỡ nổi.
Cầm kiếm, muốn bay vút lên, chiến khắp thiên hạ!
Chương 183: Tương tư lâm
Cách trận chiến giữa Lâm Phong và Hắc Ma đã là hai tháng, những người bàn tán trận khiêu chiến ngày đó càng ngày càng ít. Thiên Nhất học viện cũng khôi phục sự yên ả ngày xưa.
Tất cả mọi người đều cố gắng tu luyện, cố gắng tăng tu vi mình lên nên không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
Lúc này, một người đi ra từ trong tháp tu luyện của hệ Tướng Tinh, người này quần áo rách rưới, thậm chí có rất nhiều lỗ thủng, nhưng người xung quanh thấy hắn thì đều mang theo vẻ kính sợ, không có lấy chút xem thường.
Người đó đúng là Lâm Phong.
Lúc này đang là hoàng hôn, bầu trời xa xăm phiêu đãng những rặng mây đỏ, trông cực kỳ đẹp đẽ, nhưng võ giả ở thế giới này hiếm khi đi thưởng thức vẻ đẹp này, thực lực là thứ duy nhất mà họ quan tâm, có thực lực là có tất cả, không có thực lực chỉ có bị ức hiếp.
Lâm Phong đang định đi đến chỗ ở thì một bóng người lóe lên, xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Nhìn người kia, Lâm Phong ngẩn ra, chút vẻ kinh dị lóe lên trong mắt.
Người này Lâm Phong từng gặp rồi, nam tử áo đen có quan hệ chặt chẽ với chủ nhân Thanh Tâm tửu lâu mà hắn đụng độ ở Thanh Tâm tửu lâu ngoài Hoàng thành. Lâm Phong không ngờ gã lại xuất hiện ở đây, còn đứng ở trước người mình.
– Lâm thiếu gia, ta là Nam Sơn.
Nhưng ngoài ý liệu của Lâm Phong, người này lại khách khí gật đầu với Lâm Phong, giới thiệu bản thân trước.
– Nam Sơn!
Lâm Phong lẩm nhẩm, nhìn gã rồi nói:
– Có chuyện gì sao?
– Đúng vậy.
Nam Sơn khẽ gật đầu, không còn vẻ lạnh lùng như lần đầu gặp Lâm Phong nữa mà mỉm cười:
– Ta còn lo Lâm thiếu gia đang tu luyện, hôm nay sẽ không ra ngoài, không ngờ lại tới đúng dịp như vậy.
Lâm Phong lại càng nghi hoặc, đúng lúc? Đối phương đúng là có việctìm mình.
– Lâm thiếu gia, thiếu gia nhà ta mời cậu tham gia một yến hội, nên lệnh ta đến dây dẫn đường, mong là cậu sẽ theo ta đi tham gia yến hội lần này.
Nam Sơn khách khí nói.
Lâm Phong lại vô cùng kinh ngạc trong lòng, yến hội?
– Thiếu gia nhà ngươi là ngươi phương nào? Vì sao lại mời ta tham gia yến tiệc?
Lâm Phong nghi ngờ hỏi. Lần trước hắn và Nam Sơn giằng co gần như động thủ, lần này Nam Sơn lại đến mời hắn tham gia yến hội gì đó, khiến Lâm Phong cảm thấy khá kỳ lạ.
– Lâm thiếu gia đã gặp thiếu gia nhà ta rồi, trong trận khiêu chiến hai tháng trước, thiếu gia nhà ta còn đích thân đến, ngồi lên vị trí trung tâm của khán đài.
Câu trả lời của Nam Sơn khiến Lâm Phong ngẩn ra:
– Nhị hoàng tử?
– Đúng, thiếu gia nhà ta đúng là Nhị hoàng tử điện hạ.
Nam Sơn khẽ gật đầu.
Nghe đối phương khẳng định, Lâm Phong cũng liếc nhìn Nam Sơn và đánh giá gã. Nam Sơn là người của Nhị hoàng tử, như vậy Nhị hoàng tử biết hắn cũng là vì lần đó hắn và Nam Sơn chạm mặt trong Thanh Tâm tửu lâu.
– Chẳng lẽ là Mộng Tình?
Lâm Phong bỗng dưng có cái suy nghĩ đó, tuy ngày đó hắn thể hiện không hề kém, nhưng còn chưa đủ để kinh động đến vị Nhị hoàng tử cao quý kia. Nếu Nhị hoàng tử lôi kéo hắn là vì Mộng Tình thì sao lúc này lại chỉ mời hắn đến yến hội? Như vậy khả năng đó là vô cùng nhỏ bé.
– Vì sao lại mời ta?
Lâm Phong hỏi.
– Điện hạ nói Lâm thiếu gia đi rồi sẽ biết.
Nam Sơn trả lời.
Lâm Phong trầm mặc một lát rồi nói:
– Giờ đi luôn sao?
Nam Sơn ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, nói:
– Có lẽ yến hội sắp bắt đầu rồi, nếu Lâm thiếu gia tiện thì chúng ta lên đường luôn.
– Ừ.
Lâm Phong chỉ do dự một lát liền gật đầu đồng ý.
Hắn cũng muốn biết Nhị hoàng tử đối đãi với mình như vậy rốt cuộc là muốn làm gì.
Về vấn đề an nguy thì Lâm Phong lại không phải lo lắng, nếu Nhị hoàng tử muốn lấy mạng Lâm Phong thì thực dễ dàng, vốn chẳng cần dùng đến thủ đoạn gì.
Ở trước mặt Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai, hắn bây giờ chỉ là một nhân vật nhỏ bé.
Nam Sơn không ngờ Lâm Phong lại phối hợp như thế, cười cười dẫn Lâm Phong đi ra cổ bảo.
– Lâm thiếu gia, ta đã chuẩn bị ngựa rồi.
Nam Sơn chỉ vào một chỗ, ở đó đã có hai chú ngựa thần tuấn cực kỳ uy vũ, còn mọc hai chiếc sừng, không hề giống với bảo mã bình thường.
– Long Câu!
Nhìn thấy hai con bảo mã thần tuấn này, Lâm Phong khẽ hô lên. Long Câu chính là cực phẩm trong ngựa, còn trân quý hơn yêu thú bình thường nhiều, tốc độ chúng cực kỳ nhanh, ngựa bình thường một ngày có thể đi ngàn dặm mà Long Câu lại có thể đi được vạn dặm, tốc độ còn nhanh hơn gấp mười lần, nhanh hơn Xích Huyết Mã rất nhiều.
– Đúng vậy, Long Câu.
Nam Sơn dắt một con Long Câu đến trước mặt Lâm Phong, rồi đi đến trước một con Long Câu khác, quay đầu nói với Lâm Phong:
– Lâm thiếu gia, ta dẫn đường trước, cậu hãy theo kịp.
Nói xong, Nam Sơn thúc hai chân vào bụng ngựa, Long Câu bảo mã lập tức phi ra ngoài như một đạo ảo ảnh.
Lâm Phong cũng cưỡi ngựa đuổi theo, hai bóng dáng chạy băng băng trong Thiên Nhất học viện, đưa tới nhất nhiều ánh mắt chú ý.
Trong Hoàng thành của nước Tuyết Nguyệt này, nếu nói nơi nổi tiếng nhất thì không phải Tuyết Nguyệt hoàng cung, chính là Thành Trung thành, nhưng còn một thánh địa với danh tiếng không hề thua kém thành trong thành chút nào.
Thứ rượu ngon nhất trong Hoàng thành chính là rượu Tương Tư, uống rượu Tương Tư say vào giấc mộng tương tư.
Mà nơi có thể ủ được rượu Tương Tư chỉ có một, tên là Tương Tư Lâm.
Đối với tuyệt đại đa số người trong Hoàng thành này, bọn họ chỉ biết đến Tương Tư Lâm chứ chưa từng bước chân vào nơi đây, cũng chưa từng được nhấm nháp rượu Tương Tư bao giờ. Bởi vì rượu Tương Tư trong Tương Tư Lâm này không được phép mang ra khỏi Tương Tư Lâm, đây là thiết luật của Tương Tư Lâm, cho dù là ai cũng phải tuân thủ, dù ngươi có là quan là quý tộc, thậm chí là hoàng thất, một khi bước vào Tương Tư Lâm thì đều phải tuân thủ quy định của Tương Tư Lâm.
Quy định này từ khi Tương Tư Lâm được xây dựng nên chưa từng thay đổi.
Đồn rằng chủ nhân Tương Tư Lâm xây nên nơi này là vì tương tư, ủ rượu Tương Tư cũng vì tình nhân mà ủ.
Nhưng chẳng biết vì sao mà Tương Tư Lâm lại trở thành chỗ khoe thân phận, chỉ có quý tộc ở Hoàng thành này mới có tư cách bước vào, còn người bình thường thì chẳng thể vào được Tương Tư Lâm.
Lúc này Nam Sơn và Lâm Phong đã bước vào Tương Tư Lâm, nhưng bọn họ không cưỡi ngựa, vì Tương Tư Lâm chỉ cho đi bộ.
Nhìn cảnh trí thế ngoại đào nguyên trước mặt này, Lâm Phong thấy lòng mình trở nên yên tĩnh. Trúc xanh vây quanh, cầu nhỏ nước chảy, trong không khí có sương mù nhè nhẹ thơm thơm khiến người ta không cách nào tự kiềm chế được.
Thật khó tưởng tượng được trong Hoàng thành ồn ào náo nhiệt lại có một mảnh bồng lai như thế này, cũng có vài phần tương tự với rừng hoa đào của thầy, mà nơi này còn mang theo hơi thở thần bí mờ ảo.
– Thật đẹp!
Lâm Phong nhịn không được khen ngợi. Ở trong rừng trúc, thi thoảng lại có một số người nhấm nháp rượu và nghe ca hát, những người này phần lớn đều có thân phận hiển hách, nhưng lại không hề kiêu ngạo chút nào, bởi vì nơi đây là Tương Tư Lâm, có lẽ là do bất cứ lúc nào cũng có thể gặp được người còn có thân phận hiển hách hơn, địa vị cao quý hơn.
Nam Sơn dẫn Lâm Phong đi dọc theo con đường hẹp quanh co lát đá xanh, qua một lúc, một hồ nước xuất hiện trước mặt Lâm Phong, ven hồ là rừng trúc cùng cỏ cây mọc lên, như lạc vào ảo mộng.
Bên trên là một đình đài cực kỳ rộng lớn, trên đình đài đã có rất nhiều bóng người.
– Là nơi đó, Lâm thiếu gia cứ trực tiếp đi qua là được.
Nam Sơn cười nói với Lâm Phong, ở trên hồ có một hành lang gỗ lim thông với đình đài ven hồ kia.
Nói xong, Nam Sơn quay người đi, chỉ chốc lát đã biến mất. Gã đã hoàn thành nhiệm vụ, ở đây đã không còn chuyện gì cho gã làm nữa.
Lâm Phong liếc cảnh trí bên bờ hồ này, đình đài trước mặt hắn chỉ là một trong số đó, ở ven hồ còn có vài tòa đình đài khác, chẳng qua là không có người nên trông bờ hồ khá là yên tĩnh, thi thoảng lại có vài tiếng cười nói truyền tới từ phía trước.
Lâm Phong bước lên hành lang gỗ lim định đi đến đình đài kia thì một người bỗng nhiên xuất hiện, chỉ chớp mắt đã đến sau lưng hắn.
Thấy Lâm Phong với cái dáng vẻ lôi thôi nhếch nhác này, người kia nhíu mày, khẽ nói:
– Cút!
Quay lại nhìn, Lâm Phong hơi nhíu mày, đánh giá tên thanh niên kia một cái, người này mặc trường bào đẹp đẽ quý giá, tóc dài buộc cao, đúng kiểu công tử văn nhã, nhưng vẻ mặt y lại mang theo chút lạnh lùng, nhìn Lâm Phong với ánh mắt đầy miệt thị, trông thật cao ngạo.
Chương 184: Người của Nguyệt gia
Chỉ liếc đối phương một cái, Lâm Phong chẳng hề để ý đến nữa mà tiếp tục đi theo hành lang, không thèm đếm xỉa gì đến thanh niên kia.
– Ta bảo ngươi biến, ngươi không nghe thấy à?
Tên kia thấy Lâm Phong không để ý tới mình thì nổi giận, thanh niên trong Hoàng thành rất ít người dám không nể mặt y, dù là Nhị hoàng tử cũng phải kính y ba phần. Hôm nay y nhận lời mời của Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai đến tụ họp, thật không ngờ lại đụng phải một tên quần áo rách rưới trên hành lang này, đã vậy còn rất cuồng vọng, dám không đếm xỉa gì tới y.
Lâm Phong tiếp tục đi như thể là đối phương đang nói chuyện với người khác chứ không phải hắn.
Thấy thế, tên kia lại càng tức giận, bước chân ra, ngay sau đó một sức mạnh cuồng dã trào lên, mà trên nắm tay của y, kình phong gào thét, lạnh lẽo vô cùng đánh tới Lâm Phong.
Rầm!
Lâm Phong ở đằng trước kia cũng đột ngột phóng ra chiến ý, hừng hực như ngọn lửa đang bốc cháy không thể ngăn cản, có thể phá hủy bất cứ thứ gì.
Chiến ý hùng mạnh này khiến tên kia hơi run lên, chiến ý cảnh này cũng đủ để ảnh hưởng đến tam cảnh của y.
Lâm Phong bỗng nhiên xoay người lại, vung nắm tay đánh ra, sắc bén như kiếm, toát ra hàn quang của kiếm. Hai nắm đấm đụng nhau, vô cùng bá đạo.
Ầm!
Hành lang gỗ lim run lên dữ dội, phát ra tiếng rắc rắc, nhưng không có sụp đổ xuống, vẫn vô cùng chắc chắn.
Tên thanh niên kia cảm thấy kinh hãi, nhanh chóng lui ra sau, tới tận đầu hành lang, mà Lâm Phong vẫn đừng sừng sững ở kia, chiến ý trên người vẫn không suy giảm, hệt như một vị chiến thần.
– Về sau làm gì thì nên nghĩ xem phân lượng của mình như thế nào!
Lâm Phong thản nhiên nói rồi xoay người đi đến đình đài kia, để lại tên thanh niên kia với sắc mặt cực kỳ âm trầm.
Y lại bị một kẻ cùng tuổi giáo huấn, mà đối phương lại nói cho y là làm việc phải suy xét phân lượng của mình. Âm thanh đầy mỉa mai đó cứ vang vọng trong đầu thanh niên, khiến khuôn mặt tuấn dật của y kia trở nên méo mó, cực kỳ khó coi.
– Đứng lại.
Y hô lên, vừa rồi y chỉ sơ xuất mà thôi, giờ y muốn cho Lâm Phong biết cái gì gọi là phân lượng.
Nhưng Lâm Phong lại coi y như không khí, nhanh chóng đi đến đình đài.
Đình đài này cực kỳ rộng lớn, mọi người ngồi thành hai hàng, trước mặt bọn họ là những chiếc bàn chạm trổ từ gỗ đàn, bên trên có rất nhiều hình ảnh sống động. Loại gỗ đàn này cực kỳ quý giá, nhưng ở đây lại chỉ dùng để đặt thức ăn thức uống mà thôi.
Ở chính giữa đình đài, các cô gái xinh đẹp với dáng người uyển chuyển, mặc chiếc váy dài đầy gợi cảm đang nhảy múa, mỗi một động tác, mỗi một cái nhăn mày hay một nụ cười của các cô đều vô cùng quyến rũ. Nếu được đám thanh niên ở đây coi trọng, sau này các cô không phải tới đây khoe thân nữa, người có thể bước vào Tương Tư Lâm đâu có ai là kẻ đơn giản.
Thanh niên đang ngồi đây ai nấy đều có thân phận địa vị không hề tầm thường.
Nhưng đám người kia lại chẳng nhìn mấy cô gái đang múa may kia, mà quay sang nhìn Lâm Phong. Trận chiến trên hành lang gỗ lim kia đã sớm kinh động bọn họ.
Thấy Lâm Phong, có người bình tĩnh, có người nhìn thấy quần áo Lâm Phong thì khẽ mỉm cười mỉa mai, có một số người thì lạnh lùng híp mắt, thì ra là hắn, Lâm Phong.
– Thật nhàn tình nhã trí!
Bên bờ hồ, thưởng thức mỹ nữ nhảy múa, cười nói uống rượu Tương Tư, thật là biết hưởng thụ.
Lúc này Lâm Phong cũng đang đánh giá đám người kia, ước chừng có hai ba mươi người, có mấy người Lâm Phong cũng biết.
Tên thanh niên họ Vũ bị hắn đánh cho một trận tơi bời cũng ở nơi này.
Còn có tên Mông Xung mà hắn đắc tội ở phòng đấu giá kia cũng xuất hiện ở đây.
Con của Đoàn Thiên Lang, Đoàn Hàn cũng ở.
Con gái của Đoàn Liệt, Đoàn Ngọc cũng có mặt.
Mà Lâm Phong còn thấy được cả Vấn Ngạo Tuyết.
Những người này đều có chung một đặc điểm, đều là con cháu quý tộc, thân phận hiển hách, thế lực gia tộc quyền khuynh một thời.
Lâm Phong thật không ngờ sẽ thấy nhiều khuôn mặt quen thuộc ở yến hội này như vậy, nên hắn hơi ngạc nhiên. Lại thấy vài người quen kia liếc hắn đầy lạnh lùng khó chịu, Lâm Phong thầm cười lạnh trong lòng.
Trong đám người này, ngoài Vấn Ngạo Tuyết có quan hệ không tệ lắm với mình mà Lâm Phong không biết gã có thực lực ra sao, những người khác sớm đã không phải là đối thủ của hắn. Tên Đoàn Hàn ngày xưa vô cùng cao ngạo ở Vân Hải tông, lúc trước có thể chiến với Lâm Phong một trận, mà nay muốn thắng gã thật quá dễ dàng.
– Lâm Phong, tới đây ngồi!
Vấn Ngạo Tuyết nở nụ cười với Lâm Phong, trông còn đẹp hơn cả mỹ nhân mỉm cười.
Nhiều người khác đều ngẩn ra, Vấn Ngạo Tuyết quen biết Lâm Phong? Nhìn nụ cười trên mặt Vấn Ngạo Tuyết kia, hẳn là quan hệ giữa hai người cũng không tệ.
Nhưng tên thanh niên bị Lâm Phong đánh lui kia cũng tới, trên người tản ra hàn ý áp bách Lâm Phong, ở trước mặt mọi người mà y chẳng hề cố kỵ gì.
Mọi người đều cảm thấy thú vị, Lâm Phong và Vân Hải tông giao hảo đã khiến bọn họ ngạc nhiên, mà dường như Lâm Phong còn đắc tội vị thanh niên này, gan thật là lớn.
Ở Hoàng thành này, người dám đắc tội y không hề nhiều.
– Nguyệt huynh, Lâm huynh, tới đây thì chính là khách, hôm nay tuy ta mời các vị tới, nhưng ta không phải là nhân vật chính, các vị cũng biết vì sao mà! Ngồi xuống đi nào.
Nhị hoàng tử ngồi trên chủ vị, ôn hòa nói với Lâm Phong và thanh niên kia, khiến người ta cảm thấy như được tắm gió xuân vậy.
Thanh niên họ Nguyệt nghĩ tới chuyện hôm nay thì dần dần thu lãnh ý trên người lại, khẽ gật đầu với Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai rồi lập tức bước tới một bên.
– Điện hạ.
Lâm Phong chào Nhị hoàng tử một tiếng rồi đi đến vị trí trống bên cạnh Vấn Ngạo Tuyết, rất thản nhiên.
– Để ta giới thiệu cho các vị, Lâm Phong Lâm huynh, cao đồ của Thiên Nhất học viện! Hai tháng trước từng chiến ngang tay với Nhiếp Ngạn trên chiến đài.
Nhị hoàng tử cười nói.
Mọi người đều sững sờ, Nhiếp Ngạn chính là Hắc Ma, trận chiến đó mọi người đều nghe nói tới, kỳ thực thì Hắc Ma là thua, chẳng qua phút cuối Vũ Cừu nhúng tay nên Hắc Ma mới may mắn thoát được. Nhưng bọn họ lại không biết người chiến với Hắc Ma là ai, không ngờ lại là thanh niên trước mặt, thành ra bọn họ cũng thu đi chút ý khinh thường.
Người suýt nữa thì đánh chết Hắc Ma, lại còn trẻ như vậy, thảo nào Nhị hoàng tử lại muốn lôi kéo, mời đến nơi đây.
– Tiện dân sơn dã.
Một âm thanh lạnh lùng vang lên, kẻ nói chính là Mông Xung. Gã nhìn chằm chằm Lâm Phong với ánh mắt không hề thân thiện chút nào, ngày ấy Lâm Phong dám lăng nhục gã, hôm nay gã sẽ không để yên cho Lâm Phong.
– Đánh hòa với Hắc Ma mà đã không coi ai ra gì, có gì đáng nói chứ.
Tên thanh niên họ Nguyệt kia cũng lạnh lùng nói, nếu dốc toàn lực thì y cũng có thể thắng được Hắc Ma.
– Nguyệt huynh vốn nhanh mồm nhanh miệng, Lâm huynh chớ để ý.
Nhị hoàng tử ôn hòa nói, y chỉ nói đến tên họ Nguyệt chứ không đả động gì đến Mông Xung, hiển nhiên là Mông Xung chưa đủ phân lượng. Lâm Phong cười lạnh trong lòng, Mông Xung, tên ngu xuẩn mà thôi.
Tuy ngươi tôn quý đấy, nhưng không đủ phân lượng mà lại còn nghi ngờ Nhị hoàng tử, không phải ngu xuẩn thì là cái gì, nhưng rất phù hợp với gã ta, đúng là một tên nhị thế tổ.
– Nào, Lâm huynh, để ta giới thiệu cho ngươi các vị thanh niên tài tuấn, mọi người cũng tiện gặp nhau ngày khác! Đây là Nguyệt huynh, người của Nguyệt gia ở Hoàng thành này, Tương Tư Lâm chính là do Nguyệt gia xây dựng.
Nhị hoàng tử nói.Nguồn truyện audio
Lâm Phong giật mình, Nguyệt gia và hoàng thất Đoàn gia và Vũ gia là ba gia tộc nổi tiếng, thảo nào tên thanh niên này lại kiêu căng như thế, thân phận y đã bày ra đó rồi. Mà Tương Tư Lâm này lại còn do người của Nguyệt gia dựng nên.
Nhưng Lâm Phong cũng chỉ hơi kinh ngạc, nay nước Tuyết Nguyệt có tám thế lực lớn, mà chỉ còn Lạc Hà tông là hắn chưa từng gặp bao giờ.
Sau đó Nhị hoàng tử lại giới thiệu những người khác cho Lâm Phong. Tên Mông Xung kia cũng có địa vị không hề tầm thường, đúng là con của thống lĩnh hộ vệ Hoàng thành, nắm giữ đội quân tinh nhuệ. Xem ra tên theo dõi mà Lâm Phong giết hôm đó là quân nhân.
Mà tên thanh niên họ Vũ kia tên là Vũ Thiên Hành, con thứ năm của gia chủ Vũ gia, có địa vị phi phàm.
Lâm Phong lại đánh gã một trận tơi bời, thảo nào Vũ Cừu lại tới hỏi tội, muốn lấy mạng Lâm Phong.
Nhưng Nhị hoàng tử lại không giới thiệu Vấn Ngạo Tuyết.
Nghe xong, Lâm Phong thấy thật rung động, đám người ngồi ở đây này, nếu đem thế lực sau lưng họ tụ thành một thì đủ để đảo điên Tuyết Nguyệt. Gia chủ của bọn họ ít nhất cũng là cấp thống lĩnh, là kẻ có quyền thế ngập trời.
Chương 185: Giai nhân
Có người thấy thái độ của Nhị hoàng tử với Lâm Phong như vậy thì sinh ra chút ghen tỵ trong lòng, tên Lâm Phong này dựa vào cái gì mà được Đoàn Vô Nhai coi trọng như thế, tự mình giới thiệu mọi người một lượt cho Lâm Phong.
Giới thiệu xong, Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai lại giơ chén rượu ngọc lên cao, nói:
– Nào Lâm huynh, hãy cùng các vị thanh niên tài tuấn đây uống một chén nào.
Vấn Ngạo Tuyết ở bên cạnh Lâm Phong rót đầy một ly rượu cho Lâm Phong, cười nói:
– Lâm Phong, nếm thử chút rượu Tương Tư, say tương tư nào.
Lúc này Lâm Phong cũng rất nghi hoặc, Đoàn Vô Nhai phải nói là quá ân cần, không chỉ vài lần giúp hắn mà nay còn mời hắn tham gia cuộc gặp gỡ giữa những tên nhà giàu quý tộc này, không biết là có ý gì.
Nhưng dù sao Đoàn Vô Nhai vô cùng khách khí với hắn, hắn cũng không từ chối ý của Đoàn Vô Nhai, khẽ gật đầu mà không nói gì thêm. Hắn giơ ly rượu ngọc lên, một hương thơm tinh thuần phả vào trong mũi.
Mọi người đều giơ ly rượu lên, tuy hầu hết không thích thú thì Lâm Phong, nhưng Nhị hoàng tử đã mở miệng thì bọn họ cũng phải nể mặt một lần.
Nhưng không phải ai cũng như vậy, lúc này tên thanh niên họ Nguyệt, Nguyệt Thiên Thần kia, vẫn thờ ơ như trước, không hề động đến ly rượu của mình.
Không chỉ có y, Vũ Thiên Hành cũng không động đậy, chỉ nhìn mọi người nâng ly.
Ngày trước Lâm Phong từng đánh gã một trận ngay trước mặt mọi người, Vũ Thiên Hành sao có thể uống cùng Lâm Phong được.
Nhưng con trai Đoàn Thiên Lang là Đoàn Hàn kia lại giơ ly lên, hơi khom người với Lâm Phong, cười nói:
– Điện hạ, ngài giới thiệu chúng ta với Lâm thiếu gia, nhưng chúng ta còn chưa biết Lâm thiếu gia là người như nào, không biết vị Lâm thiếu gia này là thuộc đại gia tộc nào.
Nghe thế, Lâm Phong quay sang nhìn Đoàn Hàn. Lúc trước Đoàn Hàn theo Đoàn Thiên Lang đến Vân Hải tông, tiêu diệt Vân Hải tông, còn từng giao thủ với Lâm Phong, gã há có thể không nhận ra Lâm Phong.
Lúc này Đoàn Hàn nói như vậy chẳng qua là muốn châm chọc Lâm Phong, bởi vì gã biết rõ Lâm Phong vốn chẳng có gia thế gì, so với những người ngồi đây thì thân phận kém quá xa.
Đoàn Vô Nhai hơi khựng lại, liếc Đoàn Hàn một cái, lại nghe thấy một giọng nói vang lên.
– Đoàn huynh cần gì phải hỏi rõ như thế, cụng ly là được! Lâm Phong huynh đệ chắc là chưa từng được nếm hương vị của rượu Tương Tư này nhỉ, dù sao không phải cũng có thể bước vào Tương Tư Lâm đâu!
Người nói chính là Mông Xung, giọng gã nghe chói tai như thế, cái ý trào phúng kia ai cũng có thể nghe được rõ ràng.
Mọi người đều ngạc nhiên, xem ra Lâm Phong dường như đắc tội không ít người.
– Ai là huynh đệ của ngươi!
Lâm Phong liếc Mông Xung một cái, lạnh lùng nói.
– Đúng là ta chưa từng tới Tương Tư Lâm, ta cũng chưa từng nhấm nháp qua rượu Tương Tư, nhưng Lâm Phong ta còn chưa đến mức phải xưng huynh gọi đệ với loại cặn bã.
Lời của Lâm Phong thực trực tiếp, thực chói tai khiến sắc mặt Mông Xung cứng đờ lại. Gã cố châm chọc Lâm Phong có địa vị thấp, nhưng Lâm Phong địa vị thấp đó lại nói không đến mức xưng huynh gọi đệ với loại cặn bã, nói cách khác, Mông Xung gã thậm chí còn không bằng Lâm Phong.
Mọi người đều hứng thú, xem ra là có trò hay để xem rồi, Lâm Phong này đến nơi đây mà vẫn ngông ngênh như thế, thật đúng là đủ kiên quyết.
Bọn họ nào biết hành vi của Mông Xung ở phòng đấu giá hôm đó đã khiến Lâm Phong coi Mông Xung ngang với đám cặn bã, súc sinh, hoàn toàn là một tên cặn bã.
– Điện hạ, ngài cũng thấy đó, rượu này không phải ta không uống, mà có kẻ đã nể mặt mà không biết điều.
Mông Xung nhìn chằm chằm Lâm Phong, đặt rầm ly rượu lên bàn, rượu trong ly ngọc bắn tung tóe ra ngoài.
– Ngươi còn mặt mũi để cho sao?
Lâm Phong cười nhạo một tiếng rồi không thèm nhìn Mông Xung nữa.
Mông Xung sắc mặt xanh mét, nhìn Lâm Phong mà hận không thể trực tiếp xử lý hắn luôn.
– Ly rượu này không uống cũng được, các vị cứ tự nhiên, ta uống trước.
Đoàn Vô Nhai giơ ly rượu lên rồi uống một hơi cạn sạch, cực kỳ sảng khoái, trên khuôn mặt luôn nở nụ cười ôn hòa như thế, không có chút lên mặt nạt người, khiến người ta cảm thấy thật thân thiết.
Lâm Phong cũng giơ ly rượu lên rồi uống cạn, Lâm Phong trước nay vốn không phải loại người già mồm cãi láo.
Rượu vừa vào miệng, một cảm giác mát lạnh, ngọt ngào lan ra. Lâm Phong khép hờ mắt lại, tinh tế thưởng thức. Rượu này lại như chứa đựng nỗi tương tư, khiến tâm tình hắn yên lặng, đầu óc bỗng biến ảo, vén lên chút tình cảm tương tư ở sâu trong lòng.
– Thứ rượu này thật thần kỳ!
Lâm Phong sợ hãi than một tiếng, trong rượu lại hàm chứa ý cảnh, người cất rượu này tuyệt đối không phải người tầm thường.
Rượu Tương Tư, say tương tư cũng không phải một câu nói suông.
Lúc này, mọi người đều đã uống cạn ly rượu trong tay, khép hờ mắt lại và thể nghiệm chút tương tư nhàn nhạt.
Vấn Ngạo Tuyết liếc nhìn Lâm Phong, cười nói:
– Lâm Phong, uống rượu Tương Tư gặp người tương tư, không biết vừa rồi ngươi nghĩ đến cô gái nào?
Lâm Phong cười, hỏi ngược lại:
– Còn ngươi thì thấy ai?
– Ta?
Trong ánh mắt Vấn Ngạo Tuyết lóe lên chút khác thường, sau đó khẽ cười, mà trên người gã lại lộ ra cô đơn.
– Tương tư vô lệ, người ta nhìn thấy kia sẽ không coi trọng ta.
Lâm Phong sửng sốt, rồi khẽ mỉm cười, xem ra Vấn Ngạo Tuyết này đúng là một kẻ si tình, điều này đúng là hiếm có.
Thế giới của võ giả này, tâm của người theo đuổi võ đạo đều mạnh mẽ hơn bất cứ thứ tình cảm gì, bao gồm cả tình yêu.
Đương nhiên cũng có không ít người coi tình còn nặng hơn cả võ đạo.
– Được rồi, rượu đã uống xong, nhân vật chính của chúng ta hôm nay vẫn chưa đến, xem ra ta phải đi thúc giục mới được.
Đoàn Vô Nhai cười nói với mọi người, khiến đám người kia đều lộ ra vẻ chờ mong. Bọn họ đương nhiên biết nhân vật chính mà Đoàn Vô Nhai nói là người phương nào.
Nếu không biết thì chỉ có mình Lâm Phong.
Lâm Phong liếc nhìn Đoàn Vô Nhai, ở bên cạnh y đúng là còn một vị trí trống, hiển nhiên là để dành cho người khác, hẳn là nhân vật chính mà Đoàn Vô Nhai nhắc tới.
Chỉ là vị nhân vật chính này lại có thể ngồi ngang với Đoàn Vô Nhai, xem ra địa vị cũng cực kỳ hiển hách.
Ngay cả người của Nguyệt gia và Vũ gia cũng chỉ có thể ngồi ở vị trí cho khách ở dưới.
Lúc này Đoàn Vô Nhai đứng dậy, khẽ gật đầu với mọi người rồi lập tức bước đi, chỉ chớp mắt đã biến mất khỏi đình đài. Một lát sau, mọi người liền thấy Đoàn Vô Nhai xuất hiện ở đầu kia của hành lang gỗ lim.
Đoàn Vô Nhai đi rồi, mọi người vẫn ngồi nguyên tại chỗ như trước, nhưng Lâm Phong phát hiện ra ai nấy đều cực kỳ chờ mong, nhất là Nguyệt Thiên Thần. Lúc này y mỉm cười đầy nhu hòa, giống như là cố ý tạo dựng hình tượng vậy.
Đương nhiên, cũng có người lạnh lùng nhìn Lâm Phong, tỷ như Mông Xung, Đoàn Hàn và Vũ Thiên Hành. Nhưng Lâm Phong chẳng thèm để ý tới bọn chúng.
– Nhị hoàng tử tự mình đi nghênh đón, không biết là người phương nào?
Lâm Phong nhìn Vấn Ngạo Tuyết ở bên cạnh, hơi tò mò hỏi.
Vấn Ngạo Tuyết cười nói:
– Chờ chút là sẽ biết.
Lâm Phong khẽ lắc đầu, cái tên này lại còn thừa nước đục thả câu.
Người trong đình đài bắt đầu khẽ xì xào bàn tán, Lâm Phong nghe được là người mà Đoàn Vô Nhai đi đón hẳn là một cô gái, thậm chí còn rất đẹp, dường như cô gái này khiến các đệ tử quý tộc nhà giàu này đều động tâm.
Ngồi chờ một lúc, mọi người lập tức yên tĩnh hẳn. Lâm Phong nhìn sang bên hành lang gỗ lim kia, hắn lập tức thấy được hai người đang từ từ bước tới.
Người đi trước là Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai, mà theo sau Đoàn Vô Nhai đúng là một người con gái.
Nàng mặc váy dài màu xanh, tóc đen thả trên bờ vai, bước chân nhẹ nhàng, dường như mỗi một bước đều dẫn dắt trái tim mọi người theo.
– Một cô gái thật đẹp!truyện kiếm tu audio
Nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ của đối phương, Lâm Phong không khỏi thán phục. Làn da nàng trắng mịn như tuyết, ngũ quan đẹp đẽ không tìm ra chút khuyết điểm nào, trông nàng hệt như u lan trong cốc, xuất hiện ở đâu là khiến mọi người cảm thấy không gian nơi đó tràn ngập mùi hương thơm ngát.
– Hân Diệp.
Đoàn Vô Nhai đi qua hành lang, hơi ngừng lại để cô gái kia đi trước.
Nàng cũng không nói gì thêm mà nhẹ nhàng bước vào. Cùng lúc đó, người trong đình đài đều đứng hết dậy.
– Công chúa!
Những tiếng nói dịu dàng vang lên, đám thanh niên tài tuấn này đều nở nụ cười anh tuấn ấm áp, dường như muốn được mỹ nhân ái mộ. Nhưng cô gái kia chỉ khẽ gật đầu, không nhìn bọn họ mà đi thẳng lên phía trước, khí chất phiêu nhiên.