1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 368 [Chương 1836 đến 1840]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 368 [Chương 1836 đến 1840]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1836: Đệ tử thứ nhất

– Người phương nào dám đến đây làm càn?Thiên Long thập Thái tử nhìn quét hư không, lại không thấy bóng người, bên trong con ngươi yêu dị hiện lên đạo đạo hàn mang.

– Ông!

Từ trên vòm trời truyền đến một thanh âm xé gió. Một lát sau, một thân ảnh xuất hiện trước mặt thập Thái tử. Nhìn người nọ hiện thân, trong đôi mắt Diệp Thần cùng Diệp Tuyết phát ra quang mang!

– Lâm Phong thúc thúc!

Trong lòng Diệp Thần hô một tiếng, lúc này trên mặt hắn lộ ra vui vẻ, khuôn mặt sáng lạn lộ ra chút non nớt, như trở lại nhiều năm trước kia, khi đó hắn còn nhỏ, có rất nhiều chuyện hắn không nhớ được nhưng Lâm Phong thúc thúc để lại cho hắn ấn tượng khó có thể phai mờ, chính những kí ức ấy đã ảnh hưởng đến nhân sinh của hắn. Bởi vậy khi nhìn thấy Lâm Phong xuất hiện, trong nháy mắt hắn đã nhận ra, đây chính là Lâm Phong thúc thúc của ngày xưa, hắn không thay đổi chút nào.

– Lâm Phong!

Diệp Tuyết cũng nhìn thấy Lâm Phong, vậy mà vào thời điểm mấu chốt này hắn lại xuất hiện, cùng giống như lần trước. Từ sư phụ thấy Lâm Phong, đôi mắt bi thương tách ra thần sắc sáng ngời, nhìn thấy Lâm Phong, hắn như nhìn thấy hi vọng.

– Các hạ là người phương nào?

Ánh mắt Thiên Long thập thái tử dò xét Lâm Phong, tu vi Tôn Vũ đỉnh phong, cùng hắn giống nhau.

– Ngươi không phải vừa mới nói nếu ta xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi sẽ khiến ta đền mạng sao?

Lâm Phong bình tĩnh nói, khiến cho đôi mắt Thiên Long thập Thái tử bùng nổ một tia quang mang yêu dị, Lâm Phong. Thân thể Thiên Long thập thái tử có chút run rẩy, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm thân ảnh phía trước. Trước kia danh khí Lâm Phong quá lớn. Hôm nay đột nhiên xuất hiện, dư uy của hắn vẫn còn.

– Không đúng, tu vi của hắn mới chỉ Tôn Vũ đỉnh phong, giống như ta, ta sao phải sợ hắn!

Bên trong con ngươi Thiên Long thập Thái tử phát ra một tia thần sắc khác thường, con ngươi yêu dị lạnh buốt, cuồn cuộn nói ra:

– Cho dù ngươi thật sự là Lâm Phong, ta cũng muốn giết ngươi.

Dứt lời, Thiên Long thập thái tử bước ra một bước, lập tức một cỗ lực lượng kinh khủng ép hướng Lâm Phong, trong lòng bàn tay hắn ẩn ẩn có lực lượng pháp tắc vờn quang, vô địch Tôn chủ chi cảnh.

– Giết!

Một đạo bạo quyền kinh khủng đánh vào trên người Lâm Phong, bên trong con ngươi Thiên Long thập thái tử mang theo vài phần đắc ý, nhưng mà rất nhanh sự đắc ý này liền biến mất, bởi vì hắn phát hiện nắm đấm của mình như đánh vào một tòa thạch bích không thể dao động.

– Oanh, oanh, oanh!Ầy nói đến Kumanthong thật sự mình rất đau đầu. 10 người đến cửa điện có đến 7,8 người hỏi vấn đề này .! Mình chỉ khuyên tiền đó anh chị lên đi Gieo Hạt giúp đỡ người khó khăn hơn mình là tốt nhât…^^…!

Song quyền Thiên Long thập thái tử run rẩy mãnh liệt, hắn không ngừng oanh kích Lâm Phong. Trong lúc đó một đạo quyền mang sắc nhọn lao thẳng tới đầu Lâm Phong, nhưng mà bỗng nhiên hắn thấy đôi mắt Lâm Phong phóng thích một đạo tử vong chi ý, khiến cho Thiên Long thập thái tử kêu thảm một tiếng, thân thể bạo lui, toàn thân không ngừng run rẩy, cái nhìn kia, phảng phất như khiến hắn rơi vào vực sâu tử vong. Lâm Phong cũng không nhìn Thiên Long thập thái tử một lần, ánh mắt hắn quét về phía những người thuộc thị trấn nhỏ bị đám người Thiên Long Thần Bảo áp chế, bước chân hắn bước ra, thản nhiên nói:

– Cho các ngươi mười tức thời gian chạy trốn.

– Ông!

Nháy mắt một đạo thân ảnh phá không, quát:

– Đi, Lâm Phong chúng ta không thể trêu vào.

Trong khoảnh khắc, từng đạo thân ảnh đều điên cuồng phá không mà đi, bọn hắn không quản những người thuộc trấn nhỏ ra sao nữa, tất cả bọn chúng đều phi tốc bỏ chạy hận mình không thể mọc thêm mấy chân nữa. Ngày xưa Thiên Long Thần Bảo có Thiên Long Hoàng cộng thêm cửu đại Thái tử đều bị Lâm Phong giết sạch sẽ, một thập Thái tử càng không chịu nổi một kích, Lâm Phong coi hắn như không có tồn tại cho nên bọn hắn sẽ không ở lại chờ chết. Lâm Phong nhìn những thân ảnh kia thoát đi, đương nhiên hắn có thể đơn giản giết chết bọn hắn, nhưng hắn lại không ra tay, nếu hắn tàn sát những người đó ở trấn nhỏ yên lặng này, Lâm Phong không dám cam đoan những dư nghiệt khác không tìm đến trả. Đương nhiên hắn không quan tâm, nhưng hắn không muốn phá tan sự yên lặng của trấn nhỏ, cho bọn hắn chạy thoát, bọn hắn không có bất kỳ lý do gì để quay lại đây. Thiên Long thập Thái tử giãy dụa đứng dậy, nhìn Lâm Phong, nói:

– Rốt cuộc tu vi của ngươi là gì?

– Chết!

Lâm Phong liếc hắn, Tử Vong Chi Đồng xuyên thấu đôi mắt đối phương, trong khoảnh khắc, thân thể Thiên Long thập thái tử rơi xuống hư không phía dưới, khiến cho người có mặt tại đây đều bị khiếp sợ một hồi, cường đại như Thiên Long thập thái tử, đánh không lại một ánh mắt của Lâm Phong, hắn còn tuyên bố muốn giết Lâm Phong? Đối với nhân vật như Thiên Long thập Thái tử, trong mắt Lâm Phong cũng chỉ như tôm tép nhãi nhép, cho dù hắn có phải thập Thái tử thật sự hay không, Lâm Phong đều không có nửa điểm hứng thú, đâu cần phải nói cho hắn biết về tu vi của bản thân.

– Lâm Phong thúc thúc!

Lúc này, Diệp Thần hô một tiếng, thân thể Lâm Phong chuyển qua, hắn mỉm cười nhìn thanh niên trước mắt, nói:

– Tiểu gia hỏa ngày xưa, hôm nay đã lớn như vậy.

Diệp Thần nghe được lời nói Lâm Phong liền gãi gãi đầu, trong đôi mắt hắn hiện lên thần sắc tươi cười sáng lạn mà thuần phác, nói:

– Lâm Phong thúc thúc, ta nghe nói ngươi rời khỏi tiểu thế giới, đi đại thế giới, có thật không vậy?

– Đúng thế.

Lâm Phong nhẹ gật đầu.

– Vậy lần này ngươi trở về, sẽ đi tiếp sao?

Lúc này Diệp Thần như tiểu hài tử vậy, tại trước mặt Lâm Phong, hắn cảm giác mình vẫn là tiểu hài tử, loại này cảm giác, ở trước mặt Từ sư phụ sớm đã không còn.

– Đương nhiên.

Lâm Phong vẫn cười nói, khiến cho Diệp Thần muốn nói lại thôi, dường như muốn nói cái gì nhưng không cách nào mở miệng, cuối cùng, Diệp Thần vẫn nói ra:

– Lâm Phong thúc thúc, ta muốn cùng ngươi đi đại thế giới.

– Tiểu Thần, thế giới bên ngoài so tiểu thế giới càng thêm tàn khốc, cường giả vô số, thậm chí có vô số người mạnh hơn ta, có rất nhiều nguy hiểm, còn có, ngươi bỏ xuống được thân nhân trong trấn nhỏ mà đi sao?

Lâm Phong đi lên, sờ đầu tiểu Thần, cười nói.

– Ta không sợ nguy hiểm.

Thần sắc Diệp Thần lộ ra vẻ kiên nghị, hắn lập tức nhìn đám người phía dưới, lộ ra tươi cười ngây thơ, nói:

– Từ sư phụ, Vương gia gia, Cao nãi nãi, còn có các vị thúc thúc thẩm thẩm, các ngươi đều ủng hộ tiểu Thần rèn luyện bên ngoài, đúng không?

– Tiểu Thần, hãy đi đi, từ trước tới nay ngươi chính là nam nhi mạnh nhất trong trấn chúng ta.

Sao có thể mãi ở lại cái trấn nhỏ này được, ngươi đi ra ngoài phải oanh oanh liệt liệt như vậy sẽ không uổng sống trên đời này, đừng giống như Từ sư phụ của ngươi, chỉ có thể ở nơi đây dạy dỗ hài tử. Thanh âm Từ sư phụ cuồn cuộn, rống to đối với tiểu Thần.

– Hài tử, đi ra ngoài đi.

Các lão nhân cũng nhao nhao nói ra:

– Nhìn một chút thế giới bên ngoài, có thời gian ngươi hãy trở lại thăm chúng ta một chút.

– Vâng.

Tiểu Thần nặng nề gật đầu, lần lượt nhìn từng khuôn mặt quen thuộc, đôi mắt của hắn có chút ướt át, nói:

– Đợi đến khi ta trở nên cường đại, ta nhất định sẽ trở về tới thăm các người, giúp các ngươi kéo dài tánh mạng, khiến mọi người trường thọ bất tử.

Lâm Phong bình tĩnh nhìn, trong nội tâm hắn âm thầm cảm thán. Hôm nay trong thế giới võ đạo, hiếm có người giống như tiểu Thần, đã đạt đến cấp bậc Tôn chủ, nhưng vẫn giữ một tấm lòng thuần phác như cũ, có lẽ bởi vì điều này, chính là điểm lợi hại trong thiên phú của hắn.

– Ta sẽ chiếu cố tốt cho tiểu Thần.

Diệp Tuyết nói với người trong thị trấn nhỏ, lúc này ba người Lâm Phong đã đi xuống mặt đất, lần lượt từng gương mặt thuần phác đứng đó.

– Dì nhỏ, ta chiếu cố ngươi mới đúng.

Diệp Thần cười nói.

– Các ngươi đều không nên ồn ào.

Ánh mắt Từ sư phụ nhìn về phía Lâm Phong, nói:

– Lâm Phong, tiểu Thần thuộc như lòng bàn tay mọi việc về ngươi, hắn kể cho tất cả mọi người nghe chuyện của ngươi.

Hôm nay ở toàn bộ Bát Hoang này, chỉ sợ không có mấy người có thể lợi hại hơn ngươi, chuyến đi đại thế giới này chúng ta trông cậy vào ngươi chăm sóc hai đứa này. Dứt lời, Từ sư phụ trực tiếp quỳ xuống đất, thấy một màn này thần sắc Lâm Phong ngưng tụ, mà chỉ thấy người trong trấn nhỏ đều nhao nhao quỳ gối xuống trước mặt Lâm Phong.

– Từ sư phụ, Lâm Phong sao có thể đại lễ này.

Lâm Phong tiến lên nâng Từ sư phụ dậy, chỉ nghe Từ sư phụ nói:

– Lâm Phong, chỉ bằng vào hai lần ngươi cứu trấn nhỏ này cũng đủ để chúng ta quỳ, hơn nữa cái quỳ này, chúng ta cũng vì hai đứa nhỏ.

– Ta sẽ chiếu cố tốt cho tiểu Thần.

Một cỗ lực lượng nâng thân thể của mọi người lên, Lâm Phong nhìn những cư dân thuần phác trong trấn nhỏ, hắn chỉ cảm giác trong nội tâm có một cỗ cảm giác bùng cháy lên, thật lâu hắn không có loại cảm giác này, loại lực lượng này, đúng đây chính là lực lượng của tình thân, nhìn khóe mắt tiểu Thần tràn ra dòng nước mắt, Lâm Phong mở miệng nói:

– Tiểu Thần, ngươi có bằng lòng bái ta làm thầy hay không?

Tiểu Thần nghe được lời nói của Lâm Phong thì sửng sốt một chút, sau đó lại lộ chút bối rối không biết phải làm sao, mà trong lòng Từ sư phụ lại run lên, trong đôi mắt hắn lập tức lộ ra thần sắc cuồng hỉ, quát Diệp Thần:

– Tiểu Thần, còn không đi hành lễ bái sư.

Dường như Tiểu Thần cũng ý thức được cái gì, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười trong veo, hai đầu gối quỳ xuống đất, nói với Lâm Phong:

– Lâm Phong thúc thúc.

. . Không, đệ tử bái kiến sư tôn.

– Tiểu gia hỏa, mau đứng lên!

Lâm Phong mỉm cười nâng Diệp Thần dậy, vuốt vuốt đầu của hắn, nếu không phải tiểu Thần giữ một tấm lòng son thuần phác, Lâm Phong cũng không sinh ra loại ý niệm này.

– Từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử đầu tiên của ta.

Lâm Phong mỉm cười, tiểu Thần chỉ thật thà cười khúc khích, con mắt vô cùng trong vắt, sạch sẽ.

– Tốt rồi, ngươi trong trấn nhỏ nghỉ ngơi một đoạn thời gian, lần sau ta trở về đón ngươi rời đi.

Lâm Phong nói với Diệp Thần, muốn hắn cùng với người thân trong trấn nhỏ tụ họp lại.

– Tốt.

Diệp Thần nhẹ gật đầu, lập tức Lâm Phong dặn dò:

– Những ngày này cũng không cần tu luyện, hãy hảo hảo bồi mọi người.

Nói xong, Lâm Phong xoay người bước ra một bước. Trong khoảnh khắc, thân ảnh hắn đã biến mất không thấy gì nữa, Diệp Thần nhìn thân ảnh kia rời đi, song quyền nắm chặt, trong đôi mắt hắn lộ ra thần sắc kiên nghị, trong nội tâm âm thầm thề:

– Lâm Phong thúc thúc, ngươi vĩnh viễn đều là Lâm Phong thúc thúc của ta, ta nhất định sẽ không để cho ngươi thất vọng!

Chương 1837: Lo lắng

Bên trong Bát Hoang, đột nhiên có thay đổi to lớn, từ khi Bát Hoang mênh mông bị Vấn gia cùng với Dược Vương Tiên Cung thống trị trong thời kì bình tĩnh rất lâu, nhưng mà hôm nay, lại nhấc lên một cỗ sóng to gió lớn.

Bởi vì, hai thế lực lớn xưng vương tại Bát Hoang, Vấn gia và Dược Vương Tiên Cung lần này bị xoá tên, cường giả trong gia tộc cùng với tông môn bị người chém giết sạch sẽ, nghe đồn đây tất cả là vì trước kia Vấn gia và Dược Vương Tiên Cung từng liên thủ tiêu diệt Bất Tử Tiên Cung, hôm nay, thiếu cung chủ Quân Mạc Tích ngày xưa của Bất Tử Tiên Cung mang theo vô thượng uy thế trở về, sát phạt Bát Hoang.

Bên ngoài vốn là Kiếm Các diệt cường giả Vấn gia, một người mang theo hai vị thanh niên cường giả diệt đi Dược Vương Tiên Cung.

Vấn gia cùng Dược Vương Tiên Cung cường đại lại bị hai tên thanh niên tiêu diệt, sự tình rung động như vậy, chưa từng có trong tiểu thế giới này, sao không thể không nhấc lên một cỗ địa chấn kinh khủng chứ, các thế lực khắp nơi thừa cơ mà vào, không ngừng quật khởi.

Đồng thời, còn có tin tức truyền ra, sở dĩ người Vấn gia bị diệt ở bên ngoài Kiếm Các, vì có người hiệu lệnh Vấn gia, Tư Không gia, cùng với Tiêu Dao Tông tông chủ, đi đến Kiếm Các đợi lệnh. Vô số người đều muốn biết người phương nào lại lớn mật như thế nhưng bọn hắn chỉ biết được danh tự của một người, đệ tử đứng đầu trong mười một thân truyền đệ tử của Thiên Đài ngày xưa, Kiếm Các thiếu chủ, thanh niên danh chấn thiên hạ trong chúng Hoàng ước hẹn, Lâm Phong.

Ngày xưa Quân Mạc Tích và Lâm Phong chính là hảo hữu chí giao, hôm nay, hắn và Lâm Phong cường thế trở về, không người có thể tranh phong.

Rất nhanh, Bắc Hoang chi địa lại có lời đồn, tại địa phương cũ của Thiên Đài tại Thiên Cảnh thành, xuất hiện những thân truyền đệ tử ngày xưa của Thiên Đài, Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm Hầu Thanh Lâm, Khổ Hành Tăng Thiên Si, hôm nay hai người đều phong độ tuyệt đại, có người nói hắn chính mắt thấy phong thái, một ánh mắt như khiến hắn rơi vào luân hồi, không biết hôm nay Hầu Thanh Lâm đã cường đại đến như nào rồi.

Mà những lời đồn này càng truyền càng khủng bố, mọi người suy đoán, mười một thân truyền đệ tử Thiên Đài ngày xưa rời khỏi tiểu thế giới đều trở về.

Nhưng mà đúng vào lúc này, Lâm Phong lại lặng yên rời khỏi Bát Hoang, trên cổ thuyền, Lâm Phong cuồn cuộn xuyên qua tầng mây, nhìn từng phiến đại địa mênh mông phía dưới, trong nháy mắt giống như một tòa thành trì, như mảnh thế giới này nhỏ đi vậy.

Tiểu thế giới vẫn là phiến thế giới kia, đương nhiên không có biến nhỏ, nhưng hôm nay tầm mắt Lâm Phong lại thay đổi, tốc độ cổ thuyền nhanh đến khó tin. Trong mắt hắn xẹt qua từng phiến đại địa đều như mây khói, mới xuất hiện liền nhạt nhòa đi trong tầm mắt hắn.

Thiên Trì vẫn có Tuyết Sơn mênh mông, trong phong ba ngày xưa nổi lên Bát Hoang, Thiên Trì nhị lão không có theo bọn hắn xông ra khỏi tiểu thế giới mà họ lưu lại Bát Hoang, hiện nay cũng không biết đã đi nơi nào, nhưng phiến Tuyết Sơn này vẫn đứng sững trong Thiên Trì đế quốc, vẫn là bá chủ Càn Vực như cũ.

Lâm Phong bước chậm trong tuyết trắng mịt mù, mỗi một bước đều lưu lại trong tuyết một dấu chân. Phía trước, có vài tên đệ tử Thiên Trì đi tới nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong mặc áo bào trắng, yên tĩnh, tường hòa, lại có khí chất bất phàm, nhưng lại như một người bình thường, không ra tu vi.

– Không biết vị sư huynh kia tu vi gì?

Những người kia nhìn Lâm Phong sau đó lập tức nhao nhao đi qua bên cạnh Lâm Phong, không có ngừng chân dừng lại hỏi thăm cái gì. Lâm Phong vẫn hướng phía trước bước đi, ngẫu nhiên trong núi tuyết hắn thấy có người tu luyện, khi lại thấy có người dùng phương thức tôi luyện thông qua chiến đấu tăng lên năng lực thực chiến của mình, đối với những việc này, Lâm Phong chỉ như một người qua đường, an tĩnh nhìn xem tất cả.

Lúc này, Lâm Phong đi tới đỉnh một tòa núi, nhìn hướng một tòa Tuyết Sơn phía dưới, chỉ thấy bên trong Tuyết Sơn kia có một nữ tử mỹ lệ xoay tròn thân hình xinh đẹp trong tuyết, song thủ tùy ý từng mảnh tuyết hoa bay xuống lòng bàn tay, trong đôi mắt nàng mang theo ý cười trong veo, thân hình kia mỗi một lần xoay tròn, đều vô cùng uyển chuyển, làm lòng người dậy sóng.

Vẫn còn giai nhân trên Tuyết Sơn tịch mịch này! Lúc này, một đạo thân ảnh bước chậm đến, một thân ảnh trẻ tuổi, vô cùng tuấn lãng, phi phàm, chân bước đi hướng phía giai nhân, hắn đi đến bên người giai nhân, thân thể của hắn cứ như vậy ngồi bên trong tuyết, thất thần nhìn giai nhân nhảy múa. Mà giờ khắc này cô gái xinh đẹp kia lại ngừng lại, ánh mắt nàng nhìn thanh niên ngồi dưới đất, chỉ thấy thanh niên lập tức đứng dậy, cười nói:

– Thi Vận, ngươi thật đẹp.

– Cảm ơn.

Hoắc Thi Vận mỉm cười gật đầu với thanh niên, lập tức nói:

– Ta phải đi về.

Đôi mắt thanh niên có chút cứng đờ, hô:

– Thi Vận.

Hoắc Thi Vận nhìn về phía đối phương, đôi mắt mang theo ý cười, nói:

– Làm sao vậy?

– Thi Vận, vì cái gì nàng vẫn đối với ta như vậy, ta làm không được tốt sao?

Trong đôi mắt thanh niên toát ra đau thương nhàn nhạt, Hoắc Thi Vận vẫn nho nhã lễ độ với hắn, loại nho nhã lễ độ này khiến hắn cảm giác khoảng cách của hai người không hề được rút ngắn, giống như nàng lưu lại chỗ cho ai khác.

– Không có, ngươi rất tốt, chỉ là, ta không thích hợp ngươi.

Hoắc Thi Vận bình tĩnh nói, đôi mắt mỹ lệ kia ngắm nhìn phương xa, thất thần nhìn từng cơn tuyết trắng bay xuống. Lúc này, chỉ thấy một đạo thân ảnh mỹ lệ bay xuống, đó cũng là một vị nữ tử vô cùng xinh đẹp nhưng nàng lại mang theo vài phần khí chất thượng vị giả.

– Phong chủ.

Thanh niên kia khẽ khom người, Thiên Trì Tuyết nhẹ gật đầu với thanh niên, ánh mắt lập tức nhìn về phía Hoắc Thi Vận, nói:

– Thi Vận, ngươi cần gì phải vậy chứ, chính ngươi theo trở về Bát Hoang, cũng biết hắn đã ly khai Bát Hoang, đi đến thế giới chúng ta không biết, ngươi phải hiểu hắn thiên phú bất phàm, tương lai có thể sẽ kế thừa phong chủ vị của ta, hơn nữa hắn đối đãi với ngươi như vậy, ngươi tại sao còn nhớ mãi không quên hắn.

Hoắc Thi Vận mỉm cười, không có trả lời Thiên Trì Tuyết, có một số việc, không cách nào giải thích, cũng không cần giải thích.

– Thi Vận, có lẽ chính ngươi hiểu rõ hắn có thể sẽ vĩnh viễn không xuất hiện nữa.

Thiên Trì Tuyết thấy Hoắc Thi Vận trầm mặc, lại mở miệng khuyên nhủ.

– Cho dù hắn không xuất hiện, ta vẫn nhớ đến hắn, ít nhất, ta vĩnh viễn có một phần hi vọng hắn sẽ trở lại.

Hoắc Thi Vận thấp giọng cười nói, khiến cho thần sắc Thiên Trì Tuyết có chút cứng đờ, cười khổ lắc đầu:

– Ngươi tội gì phải khổ như thế chứ?

Sắc mặt hắn có chút khó coi, hắn không thể giải thích vì sao Hoắc Thi Vận tình nguyện chờ đợi một người cái không tồn tại, nàng không muốn tiếp nhận hắn, chẳng lẽ người kia ưu tú như vậy sao?

– Ta đi về trước.

Hoắc Thi Vận khẽ gật đầu với Thiên Trì Tuyết, lập tức đi hướng đường về.

– Đại Thiên thế giới, Thiên Đài đã được trùng kiến.

Một thanh âm mờ ảo cuồn cuộn truyền vào trong tai Hoắc Thi Vận, khiến cho thần sắc Hoắc Thi Vận cứng đờ, lập tức thân thể mềm mại của nàng có chút rung động, ánh mắt hướng về phía hư không, nhưng mà nơi đó chỉ có tuyết trắng mịt mù, bên trong không có bóng người.

– Ông!

Lúc này, chỉ thấy một đạo quang mang lóng lánh, trong chớp mắt một trang kinh thư xuất hiện trước người Hoắc Thi Vận, lơ lửng trong hư không, tách ra quang huy chói mắt. Trong lúc đó thần sắc Thiên Trì Tuyết ngưng tụ lại, cổ kinh thư! Ánh mắt của nàng nhìn xung quanh, nhưng lại không có ai, căn bản không có bóng người nào.

Lúc này, chỉ thấy hào quang lại lần nữa lóng lánh, tại trước người Hoắc Thi Vận, xuất hiện một kiện vũ y hoa mỹ sắc rực rỡ, trong đó lộ ra lực lượng kinh khủng, giống như là pháp tắc ngưng tụ mà thành. Hoắc Thi Vận không tìm thấy người, chỉ thất thần nhìn hai kiện vật phẩm trước người, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn hư không mờ mịt, nói:

– Lâm Phong, ta biết ngươi mà, vì cái gì không chịu gặp ta.

Không có ai trả lời, dường như chưa từng có người xuất hiện tại đây, Hoắc Thi Vận hô rất lâu, trong đôi mắt có dòng nước mắt nóng xuất hiện, cuối cùng, nàng cũng buông tha, run run vươn tay, nắm lấy một trang kinh thư cùng với thất thải vũ y, hơi có chút nức nở:

– Lâm Phong, ta biết ngươi đã đến.

– Đúng là hắn sao?

Thân ảnh Thiên Trì Tuyết cuồn cuộn, nhảy vào trong hư không, nhìn quét xung quanh Tuyết Sơn, cổ kinh thư cùng hoàng khí kia từ đâu xuất hiện, Lâm Phong trở về thật rồi sao? Nếu không, có ai lại đưa vật trân quý như thế cho Hoắc Thi Vận chứ, nhưng mà gia hỏa kia vậy mà thấy cũng không trông thấy một lần đã rời đi.

– Đại Thiên thế giới, Thiên Đài đã trùng kiến.

Hoắc Thi Vận ngẫm nghĩ về thanh âm ấy, nàng lập tức thu cổ kinh thư và Hoàng khí, yên lặng rời đi, không có tìm kiếm Lâm Phong nữa, nàng biết rõ Lâm Phong muốn gặp nàng tự nhiên sẽ xuất hiện.

Lâm Phong không muốn gặp, nàng cũng không có cách nào gặp được hắn, trong đầu nàng giờ phút này chỉ quanh quẩn thanh âm vừa truyền vào trong tai nàng, Đại Thiên thế giới, Thiên Đài đã trùng kiến. Tại biên giới Thiên Trì Tuyết Sơn, Lâm Phong bước chậm trong hư không, rất nhanh, hắn đã đi ra khỏi Tuyết Sơn, thân ảnh hắn lại lần nữa bay lên trời, lần này trở về tiểu thế giới, hắn đương nhiên muốn nhìn người mà mình lo lắng, hi vọng bọn họ đều có thể thật tốt, thấy Hoắc Thi Vận như vậy, trong lòng của hắn đương nhiên cũng không dễ chịu, nếu nàng thật sự tìm kiếm Thiên Đài, thì cho nàng đi thôi, còn cổ kinh thư và Hoàng khí, cũng có thể bảo hộ an toàn cho nàng.

Rời khỏi Tuyết Sơn, trạm kế tiếp của Lâm Phong chính là Long Sơn đế quốc, hắn đi tới Đường gia, nhưng mà hôm nay Đường gia, Đường Y Y và Đường Duệ đều đã đi ra ngoài lưu lạc, chỉ còn lại Đường lão gia tử, khỏa tương y thụ kia vẫn trong sân như cũ, nhìn thấy nó, Lâm Phong liền nghĩ tới U U, nàng vẫn không xuất hiện, thậm chí Lâm Phong không biết nàng đang ở phương nào.

Đường phụ nói cho Lâm Phong, từ lần trước sau khi U U trở về, vẫn chưa có trở về nữa, điều này làm cho Lâm Phong ẩn ẩn cảm giác, nếu không phải U U có sự tình gì khác, nàng rất có khả năng đã đi đại thế giới, bằng không mà nói, mười năm sau, nàng không có lý do không trở về nhà, trừ khi nàng đi địa phương cực kỳ xa xôi.

Lâm Phong không dừng lại bao lâu tại Đường gia, hắn để lại cho Đường phụ một ít đồ vật rồi âm thầm lặng lẽ rời đi, hắn không có đi hoàng cung Long Sơn đế quốc.

Lúc này không cần Lâm Phong đi, lần này Quân Mạc Tích trở về, tự nhiên hắn sẽ về nhà một lần, hôm nay Lâm Phong nên trở về nhà Tuyết Nguyệt, hơn mười năm, thương hải tang điền, hôm nay tiểu gia hỏa Vô Thương chỉ sợ đã trưởng thành.

Chương 1838: Hỗn Thế Tiểu Ma Vương

Tuyết Nguyệt quốc đã sớm không còn là Tuyết Nguyệt quốc ngày xưa, chúng Hoàng hàng lâm Tuyết Nguyệt, Cửu U Ma Đế cùng mộ của Hi Hoàng xuất khiến thiên địa linh khí bao trùm toàn bộ Tuyết Nguyệt quốc, khiến cho Tuyết Nguyệt quốc trở thành thánh địa tu luyện.

Vô số người xung quanh nhao nhao lao tới tu luyện ở đây, trải qua hơn mười năm phát triển, hôm nay Tuyết Nguyệt quốc, phải chuyển thành gọi là Tuyết Nguyệt đế quốc, lãnh thổ đế quốc được mở rộng lên vài lần, mang các quốc gia xung quanh đều đã nhét vào lãnh thổ của mình.

Có thể nói, hôm nay thậm chí Tuyết Nguyệt đế quốc đã xưng vương tại Tuyết Vực. Long Sơn đế quốc, Hắc Vũ đế quốc cùng hạ phẩm đế quốc, thực lực tổng hợp đã bị Tuyết Nguyệt đế quốc vượt qua. Bên trong Tuyết Nguyệt đế quốc, nhân vật cấp bậc Thiên Vũ tùy ý có thể nhìn thấy, cường giả Tôn Vũ cũng thỉnh thoảng hiện thân.

Trước kia, người của Tuyết Nguyệt quốc không dám tưởng tượng quốc gia của mình có thể phát triển đến như hiện tại. Đừng nói cường giả Tôn Vũ, cho dù cấp bậc Thiên Vũ trước kia đã từng là nhân vật đứng trên đỉnh của các thế lực tại Tuyết Nguyệt quốc.

Thành Dương Châu được xem như đế đô Tuyết Nguyệt đế quốc, chính là trung tâm đế quốc. Hôm nay phạm vi thành Dương Châu mở rộng so với lãnh thổ Tuyết Nguyệt đế quốc còn muốn khủng bố hơn, so với mười mấy năm trước mở rộng ra gấp mấy chục lần, các thành trì lân cận toàn bộ đều tự nguyện thuộc sự quản hạt của Dương Châu.

Bởi vì, thành Dương Châu có quá nhiều cường giả, cũng có nhiều tài nguyên nhất, đây chính là trung tâm của đế quốc. Nếu bây giờ Lâm Phong quay về thành Dương Châu, chỉ sợ hắn khó có thể nhận ra đây là tiểu thành ngày xưa hắn quật khởi. Hôm nay toàn bộ thành Dương Châu đã hoàn toàn đổi mới, lầu cao san sát, cung điện nối nhau, địa phương giao dịch mọc lên san sát, tửu lâu khách sạn rực rỡ muôn màu.

Tương Tư Lâm được vinh dự là tửu lâu tốt nhất Dương Châu thành, nghe đồn cái Tương Tư Lâm này chính là thủ đô của Tuyết Nguyệt quốc ngày xưa, hoàng thành khi đó của Tuyết Nguyệt quốc không phải Dương Châu thành. Không phải tửu lâu nào cũng dám xưng tửu lâu tốt nhất Dương Châu, Tương Tư Lâm tửu lâu dám xưng đệ nhất đương nhiên có lý do, hơn nữa cũng không có ai có thể bắt bẻ.

Trong Tương Tư Lâm tửu lâu có rượu tốt nhất, còn có nữ nhân đẹp nhất. Tục ngữ nói, đến thành Dương Châu, nhất định phải đến Tương Tư Lâm, ở nơi đó, uống rượu ngon nhất, ngắm người đẹp nhất. Giờ phút này, đã có người trong Tương Tư Lâm tửu lâu được uống vào rượu ngon nhất, ngắm nữ nhân đẹp nhất.

Tầng cao nhất Tương Tư Lâm được đặc biệt xây dựng, nơi này vô cùng rộng rãi cũng không quá mức xa hoa, nhưng lại đặc biệt lịch sự tao nhã, người nơi này ngồi trong trùng điệp đình đài quỳnh vũ, thưởng thức rượu ngon, ngắm nhìn nữ nhân xinh đẹp nhảy múa dưới sàn, rượu thật sự rất nồng.

Bên trong một tòa đình đài có một thiếu niên, hắn mặc dù đã đạt tu vi Tôn Vũ, nhưng thời điểm rượu uống vào bụng, hắn vẫn cảm giác được một cỗ nóng rát, rượu mạnh xuyên qua yết hầu, loại cảm giác này, nam nhi chân chính nhất định nếm thử một lần.

Trong sàn nữ nhân nhảy múa cũng rất đẹp, các nàng từng người mặc quần áo đơn giản, thân hình uyển chuyển, gương mặt xinh xắn, dù nữ nhân nhìn thấy cũng đều không nhịn được cảm thấy sức hấp dẫn nhè nhẹ, càng không cần nói đến nam nhân.

Vì vậy mặc dù nam nhân trong tòa đình đài chỉ có mười lăm tuổi nhưng ánh mắt vẫn nóng rực, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật mỹ lệ, những nữ nhân này múa quả thật có thể gọi nghệ thuật, xinh đẹp đến nỗi khiến người ta cảm thấy kinh diễm.

– Đặc sắc.

Thiếu niên mười lăm tuổi quát to một tiếng, lập tức uống một ngụm rượu, ánh mắt nhìn chằm chằm mỹ nhân trong sàn, lộ ra vẻ tán thưởng. Dĩ nhiên đây không phải lần đầu tiên hắn tới Tương Tư Lâm, mà người có thể ngồi tại tầng cao nhất Tương Tư Lâm, đương nhiên không có thân phận bình thường, hoặc thân phận hiển hách, hoặc thực lực mạnh mẽ, đương nhiên, cũng có thể có thể kẻ vung tiền như rác.

– Phốc!

Một tiếng vang thanh thúy truyền ra, chỉ thấy đầu thiếu niên bị đập xuống, nhưng những người bảo hộ bên cạnh hắn đều không rên một tiếng, thậm chí cúi đầu không dám nói lời nào, ngẫu nhiên có kẻ lớn mật dám nhìn vào nữ nhân tiếu lệ kia. Dáng người nàng thon dài, dáng vẻ thướt tha mềm mại, toàn thân lộ ra chí khí hiên ngang, bên trong loại khí chất này lại tràn ngập khí tức thanh xuân của thiếu nữ.

Thân phận thiếu niên phi phàm, người dám đánh hắn, thân phận đương nhiên cũng sẽ không tầm thường. Lúc này thiếu niên chỉ nhếch miệng mỉm cười, thân thể vội vàng có chút thấp xuống, run run cười nói:

– Tỷ, ngươi ngồi.

– Tiểu hỗn đản, tự tìm cái chết à?

Giọng của nữ nhân xinh đẹp rất thanh thúy, xem ra nàng chỉ có bộ dáng thiếu nữ nhưng số tuổi của nàng chỉ sợ không có mấy người biết rõ. Thiếu niên run run cười xuống, cũng không dám trả lời, thật thà cười khúc khích, dường như hắn rất sợ thiếu nữ này vậy.

Trên Tương Tư Lâm, đương nhiên không chỉ chỉ có một mình thiếu niên ngắm nhìn, bên trong một tòa đình đài khác, còn có hai tên thanh niên, ánh mắt của bọn hắn nhìn chằm chằm thân hình nữ nhân đang nhảy múa, trong mắt bọn hắn không che giấu sự tham lam, bọn hắn nhìn dáng người phiên phiên khởi vũ, thật giống như trên người đối phương không mặc quần áo vậy.

– Đại ca, đã sớm nghe nói Tương Tư Lâm trong thành Dương Châu có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp, xem ra danh xứng với thực.

Thanh niên niên kỷ còn hơi nhỏ cười tà nói, mà thanh niên bị hắn gọi đại ca đang uống một chén rượu, miệng lộ ra một vòng thâm ý, cười nói:

– Ngươi có nghe nói hay không, những nữ nhân này tuy rằng xinh đẹp, nhưng chưa bao giờ cùng nam nhân lên giường.

– Nghe qua, nhưng ta không tin.

Thanh niên kia lộ ra một vòng nụ cười thản nhiên, ý vị thâm trường.

– Vì cái gì không tin.

Đại ca hỏi.

– Bởi vì, ta muốn các nàng lên trên giường của ta, đồn đãi này, đã không còn đúng.

Thanh niên kia tươi cười càng lớn, lập tức đại ca kia cũng phá lên cười, nói:

– Vậy phải xem ngươi có bản lãnh này hay không.

Thanh niên trẻ tuổi kia nghe câu nói này liền đứng dậy, hắn lập tức nhảy xuống dưới.

– Thiếu gia, xin dừng bước.

Chỉ thấy một mỹ nhân múa kiếm, mũi kiếm chỉ hướng người trẻ tuổi.

– Thiếu gia ta không muốn dừng lại, thì như thế nào?

Nam tử trẻ tuổi cười nói, bước chân vẫn hướng phía trước, nhưng vào lúc này, hào quang bốn phía bắn ra, chỉ thấy trong tay những nữ nhân dáng người vũ động xinh đẹp kia không biết từ lúc nào xuất hiện bảo kiếm tinh xảo như linh xà, dáng người múa kiếm vẫn rất xinh đẹp, nhưng mang theo vài phần khắc nghiệt.

– Trong tửu lâu, chỉ có thể cách xa mười bước ngắm nhìn nhảy múa.

Một vị nữ tử bình tĩnh nói, nhưng mà nàng nói cũng không có lực uy hiếp quá lớn đối thiếu niên, thân thể nam tử trẻ tuổi kia cuồn cuộn trực tiếp đi vào phạm vi mười bước.

– Ông!

Hàn quang thoáng hiện, chỉ thấy một nữ tử đâm trường kiếm ra, hào quang chói mắt, kiếm khí cường đại phun ra nuốt vào, đâm thẳng hướng thanh niên, mũi kiếm lộ ra quang mang sắc lạnh. Không ít người thấy một kiếm này, đều có thể cảm giác được sự lợi hại, một kiếm rất kinh diễm, nhanh, chính xác, tàn nhẫn, có rất ít người biết, mỹ nhân trong Tương Tư Lâm tửu lâu không chỉ biết múa kiếm mà còn có thể dùng kiếm.

Thời điểm một kiếm này đâm vào trên người nam tử trẻ tuổi vậy mà ngay cả da của hắn đều không thể đâm thủng, lưỡi kiếm bị nam tử trẻ tuổi dùng ngón tay mạnh mẽ kẹp lấy. Một thanh âm thanh thúy truyền ra, kiếm gẫy, mỹ nhân bị nam tử trẻ tuổi ôm vào trong ngực, lập tức một cỗ sát khí buông xuống, những nữ tử múa kiếm kia mang nam tử trẻ tuổi vây lại, nháy mắt bầu không khí vừa rồi không còn sót lại chút gì, hào khí trong phýt chốc thay đổi dần khẩn trương lên.

Vị đại ca kia vẫn ngồi ngay ngắn bên trong đình đài, im lặng uống rượu, tươi cười nhìn mọi thứ xảy ra trước mắt. Tại loại địa phương nhỏ này hắn tin tưởng huynh đệ của mình có thể nhẹ nhõm giải quyết bất cứ chuyện gì. Quả nhiên, một chuôi âm thanh kiếm gãy truyền ra, kim sắc hoa quang tàn sát bừa bãi, chỉ thấy những cái nữ nhân xinh đẹp kia đều biến sắc, bởi vì nam nhân trẻ tuổi kia rất mạnh mẽ, hắn cường đại đến nỗi có thể đơn giản đánh bại các nàng, người trẻ tuổi này đã đạt Tôn Vũ cảnh.

– Hừ!

Chỉ thấy một chỗ khác, thiếu niên mười lăm tuổi đứng dậy, hình như rất phẫn nộ, quát:

– Dừng tay.

Nam tử trẻ tuổi thấy một kẻ so với chính mình càng trẻ tuổi hơn đối với chính mình gầm lên, thần sắc không khỏi lộ ra một tia cười lạnh, ngón tay hắn xẹt qua gò má mỹ nhân bị hắn bắt, cười tà, nhìn thiếu niên phía trước nói:

– Ngươi là ai?

Thiếu niên kia rất phẫn nộ, không chỉ bởi vì đối phương đối với nữ nhân xinh đẹp không tôn trọng, cũng bởi vì thậm chí có người không biết mình là ai. Tại thành Dương Châu, người không biết hắn rất ít, bởi vì hắn quá nổi danh.

– Lâm Vô Thương!truyện tà tu audio

Thanh âm thiếu niên lạnh lùng, bước ra phía trước.

– Hỗn Thế tiểu Ma Vương, Lâm Vô Thương!

Nam tử trẻ tuổi mặc dù không có gặp qua Lâm Vô Thương, nhưng hắn vẫn nghe nói qua đại danh của Lâm Vô Thương. Tại thành Dương Châu, người chưa từng nghe nói qua Hỗn Thế tiểu Ma Vương rất ít, thậm chí có thể nói gần như không có, hắn quá nổi danh, chín tuổi bước vào Huyền Vũ cảnh, 12 tuổi đột phá Thiên Vũ, hôm nay mười lăm tuổi hắn, đã là một vị Tôn giả.

Hắn không chỉ có thực lực lợi hại mà từ trước đến nay hắn làm việc không cố kỵ gì, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không ai có thể quản, cũng không có ai dám quản, bởi vì hắn có thân phận rất hiển hách tại Tuyết Nguyệt đế quốc, hắn chính là thân đệ của Lâm Phong!

Đương nhiên, ngoại trừ một người là Hỗn Thế nữ Ma Vương Tiêu Nhã ra, chỉ có nàng dám động đến Hỗn Thế tiểu Ma Vương. Lâm Vô Thương xuất thủ, không có một câu dư thừa, Hỗn Thế nữ Ma Vương dạy hắn thực lực là đạo lý mạnh nhất, không có thực lực tất cả đều là lời nói suông, thực lực là đạo lý, đây chính là nguyên nhân hắn ra quyền.

Một quyền này oanh sát ra, lập tức khắp hư không phảng phất đều lộ ra một cỗ cảm giác trầm trọng, đại địa trầm trọng, Lâm Vô Thương đã nắm trong tay đại địa bí truyền. Nhưng mà nơi quyền của hắn nhắm tới lại là nữ tử kia, nam tử trẻ tuổi dùng thân thể nữ nhân chắn trước mặt của hắn.

Vì vậy quyền đầu của Lâm Vô Thương không thể không thu hồi, nhưng đối phương lại ra quyền vào lúc này, kim sắc quyền kình sắc bén, cường đại, truyền ra một tiếng bạo vang, một quyền này trực tiếp đánh cho xương cốt trên nắm tay Lâm Vô Thương đều nứt ra. Vị đại ca của thanh niên trẻ tuổi kia trong đình quan sát mọi thứ, hắn đối nhị đệ của mình rất tự tin, Hỗn Thế tiểu Ma Vương?

Chỉ một Tuyết Nguyệt đế quốc nho nhỏ mà thôi! Tiêu Nhã cũng không có động, nàng cũng rất tự tin đối với Hỗn Thế tiểu Ma Vương mà chính nàng một tay dạy dỗ. Vì vậy nàng cũng đứng nhìn, mặc dù Lâm Vô Thương bị thương!

Chương 1839: Đã gây họa

Tuy rằng cốt cách Lâm Vô Thương bạo liệt, nhưng mà bên trong tròng mắt của hắn lại hiện lên một đạo hàn mang cứng cỏi.

Trong lúc đó, cả người hắn như hóa thành vực sâu không đáy, toàn thân đều tràn ngập một cỗ lực lượng thôn phệ đáng sợ. Cỗ lực lượng thôn phệ bí truyền này nuốt hết mọi thứ, thậm chí như muốn nuốt mất lực lượng kim sắc của đối phương, làm cho quang mang trên nắm đấm của đối phương chuyển sang bao trùm lên nắm đấm của hắn.

– Oanh!

Một nắm đấm khác hung hăng phá ra ngoài, một quyền này không có bất kỳ kỹ xảo, chỉ có dũng khí chưa từng có từ trước đến nay, cùng với lực lượng bá đạo đáng sợ, đánh cho hư không hung hăng run lên.

– Ngươi tự tìm cái chết!

Trong ánh mắt nam tử trẻ tuổi hiện lên một đạo hàn mang, lực lượng kim sắc hóa thành một chuỗi lợi kiếm kim sắc sáng chói, chém hướng nắm đấm Lâm Vô Thương, nhưng lại thấy trên nắm tay Lâm Vô Thương bao trùm một tầng khải giáp kinh khủng, kim sắc kiếm trảm lên trên nham thạch khải giáp lập tức bị băng liệt, quyền đầu kia vẫn cuồn cuộn hướng phía trước, thế như chẻ tre, mặc dù quang mang màu vàng đã cắt đứt quả đấm của hắn, phía trên lộ ra máu tươi.

– Oanh Tạch.

..! Một âm thanh giòn vang truyền ra, đại địa chi quyền phá vỡ kim sắc lực lượng đánh hướng phía đầu của đối phương.

– Tốt cho gia hỏa tàn nhẫn!

Đám người thấy Lâm Vô Thương liều mạng, trong lòng không khỏi ngầm run sợ, Lâm Vô Thương Hỗn Thế tiểu Ma Vương đây sao, hắn chưa bao giờ sợ gây chuyện, sự tình hắn chọc phải, hắn đều sẽ tự mình gánh chiụ. Sắc mặt nam tử trẻ tuổi biến hóa, cùng lúc đó toàn thân hắn bùng nổ quang hoa kim sắc, dù đồng tử đều hóa thành kim sắc nắm giữ lực lượng xuyên thấu đáng sợ.

– Cút, cút.

. . Một cỗ thanh âm gào thét kinh khủng khiến cho hư không chấn động, đầu Lâm Vô Thương chỉ cảm giác muốn nổ tung, đây là lực lượng sóng âm, hắn biết rõ đối thủ của mình không đơn giản, hắn dám ở Tương Tư Lâm tửu lâu càn rỡ, đương nhiên không phải người đơn giản nếu không hắn đã không dám càn rỡ như thế. Mặc dù đế đô Dương Châu thành, người dám làm càn như vậy cũng không có quá năm người, mà nam tử trẻ tuổi trước mắt tuyệt đối không phải bất kỳ một ai trong đó.

Bởi vì, hắn so với hậu bối năm đại thế lực đều cường đại hơn. Còn trẻ như vậy đã trở thành Tôn giả, không chỉ trong Dương Châu thành, toàn bộ Tuyết Nguyệt đế quốc mà ở cương vực xa hơn cũng đều rất hiếm thấy. Đương nhiên, Lâm Vô Thương là một ngoại lệ.

– Rống!

Một tiếng gầm đáng sợ truyền ra, chỉ thấy sau lưng Lâm Vô Thương xuất hiện Yêu Long chín đầu, dường như hắn kế thừa hoàn toàn nhất mạch huyết thống Nguyệt Mộng Hà, Cửu Long Thiên Phệ Thú, ẩn chứa yêu khí đáng sợ, trực tiếp nuốt trôi đối phương. Đối phương ngẩng đầu lên, đôi mắt kim sắc hóa thành vạn đạo đao phong kim sắc, sắc nhọn vô biên, như muốn cắt đứt không gian, trực tiếp muốn cắt đầu Lâm Vô Thương, đáng sợ đến cực điểm.

– Nhân vật thật lợi hại, hắn không nên xuất hiện tại Tuyết Nguyệt quốc mới đúng.

Ánh mắt Tiêu Nhã nhìn chằm chằm thanh niên chiến đấu cùng Lâm Vô Thương, ánh mắt nàng lóe ra từng đạo phong mang.

– Rống, rống!

Cửu Long Thiên Phệ Thú điên cuồng nuốt hướng đối phương, mà thân thể Lâm Vô Thương vậy mà trực tiếp bỏ qua song quyền của đối phương, hắn tùy ý để hàn mang kim sắc cắt đứt thân thể của hắn, máu tươi bùng nổ, Vũ Hồn nuốt hết xuống.

– Ngươi điên rồi.

Bên trong con ngươi nam tử trẻ tuổi hiện lên hàn quang, gắt gao nhìn Lâm Vô Thương, gia hỏa này đúng là kẻ điên, người xung quanh cũng âm thầm líu lưỡi, không hổ là Hỗn Thế tiểu Ma Vương a.

– Răng rắc!

Tiếng vang thanh thúy truyền ra, Cửu Long Thiên Phệ Thú từng đầu cắn xé thân thể nam tử trẻ tuổi, trong khoảnh khắc đã cắn xé xuống mấy khối huyết nhục, thậm chí muốn mang cả người đối phương nuốt hết. Nhưng mà đúng vào lúc này, một cỗ lực lượng đáng sợ tràn ra, một tiếng bạo liệt vang lên, Lâm Vô Thương và Cửu Long Thiên Phệ Thú bị đẩy lui.

– Khí!

Đồng tử Lâm Vô Thương cứng đờ nhìn chằm chằm thân ảnh phía trước. Chỉ thấy trong tay đối phương xuất hiện một đại đao kim sắc sáng chói, tràn ngập lực lượng pháp tắc đáng sợ.

– Đây là.

. . Người trong tửu lâu nhìn chằm chằm đại đao kim sắc trong tay nam tử trẻ tuổi, sắc mặt bọn hắn cứng ngắc, lực lượng thật kinh khủng, khiến trong lòng bọn hắn cảm thấy run sợ. Chỉ thấy cốt cách nam tử trẻ tuổi đều hiện ra, mặc dù thần sắc đại ca của hắn đều co quắp, trên mặt hàn ý phóng thích, lộ ra sát khí kinh khủng, người của tiểu thế giới dám đối với đệ đệ của hắn như vậy thì tự tìm cái chết.

– Nhị đệ, giết hắn!

Đại ca kia nói ra lạnh như băng, không cần hắn nói, lúc này sắc mặt nam tử trẻ tuổi kia vô cùng rét lạnh, sát khí trùng thiên, đại đao pháp tắc kim sắc vô cùng chói mắt, trực tiếp chém xuống Lâm Vô Thương một đao.

– Vô Thương, chạy.

Tiêu Nhã rống lên một tiếng, đồng thời thân thể của nàng cũng phóng ra, nhưng mà một đao kia quá nhanh, nhanh đến nỗi tốc độ của nàng theo không kịp, máu tươi phun ra. Giờ khắc này Tiêu Nhã chỉ cảm giác buồng tim của mình đang nhảy nhót, dường như muốn nhảy ra vậy, ánh mắt của nàng đỏ lên, Vô Thương là đệ đệ duy nhất của Lâm Phong.

– Không.

. . Tiêu Nhã rống lên một tiếng, nàng chỉ thấy được một cánh tay bay lên, máu tươi phun ra khắp nơi, Lâm Vô Thương gào rú một tiếng, hắn giận dữ hét:

– Tỷ, chạy.

Lâm Vô Thương quát đồng thời thân ảnh đã chạy thoát ra, trực tiếp nhảy xuống Tương Tư Lâm, Tiêu Nhã bước nhanh mà ra so Lâm Vô Thương còn nhanh hơn.

– Oanh!

Lại thêm một đao trảm sát mà ra, máu tươi bùng nổ, hai nữ tử vô tội trực tiếp bị trảm sát, toàn bộ tửu lâu xuất hiện một khe hở đáng sợ bắt đầu sụp đổ, mà nam tử trẻ tuổi kia toàn thân mang theo sát khí, bước chân bước ra, nhìn chằm chằm hai đạo thân ảnh trốn chạy.

– Trốn?

Các ngươi có thể trốn nơi nào, dám đụng đến ta, giết! Trên người nam tử trẻ tuổi sát khí cuồn cuộn, khiến cho trong lòng người trên tửu lâu đều run rẩy, đây là một tôn sát thần, vậy mà hắn lại chạy đến Tuyết Nguyệt quốc, vũ khí trong tay hắn thật đáng sợ, không người nào có thể chống lại.

– Gia hỏa này là ai, Hỗn Thế Ma Vương của Tuyết Nguyệt đế quốc cũng dám giết.

Trong lòng mọi người ngầm run sợ, chỉ thấy người đại ca kia đi đến bên người nam tử trẻ tuổi, hỏi:

– Không có sao chứ?

– Mất mấy khối thịt.

Nam tử trẻ tuổi nói lạnh như băng, đầu vai hắn vẫn không ngừng chảy máu, thần sắc của hắn cực kỳ dữ tợn:

– Đại ca, ta muốn giết bọn hắn.

– Ngươi muốn giết thì giết đi, chúng ta tới Tuyết Nguyệt quốc, nghe nói nơi này có Cửu U Ma Đế và di tích Hi Hoàng mới tới xem một chút, đúng lúc tên Hỗn Thế Ma Vương hình như là hậu nhân Vương Thất, giết đi là được.

Đại ca kia bình thản nói, giống như đang nói một chuyện nhỏ nhặt vậy. Chỉ bằng hai huynh đệ hắn trên người mang Hoàng khí, muốn dẹp yên một cái Tuyết Nguyệt đế quốc còn không phải chuyện tình dễ dàng sao? Địa phương rách nát này nếu như ngày trước thì bọn hắn lười đặt chân đến. Hoàng cung thành Dương Châu Tiêu Nhã mang theo Lâm Vô Thương bị thương trở về, lập tức người trong hoàng thành đều kinh hãi, thân ảnh bọn họ nhao nhao lóe lên mà đến, nhìn thấy Lâm Vô Thương, lập tức sắc mặt bọn hắn băng hàn đến cực hạn.

– Là ai làm?

– Tiêu Nhã, chuyện gì xảy ra?

Từng đạo thanh âm lạnh như băng hàn hỏi, trong hoàng cung, Hỗn Thế Ma Vương Lâm Vô Thương có thể nói tụ tập ngàn vạn sủng ái, nhưng mà hôm nay có người chặt đứt một cánh tay của hắn, bảo sao bọn hắn không phẫn nộ cho được.

– Mọi người mau đưa hắn vào trận pháp, trở về rồi nói.

Sắc mặt Tiêu Nhã có chút ngưng trọng, khiến cho thần sắc mọi người ngưng lại, người nào mà ngay cả Tiêu Nhã đều thận trọng như thế.

-Vô Thương, tại sao ngươi không dùng huyết mạch chi lực khôi phục cánh tay.

– Khôi phục không được, bị lợi khí pháp tắc chặt đứt, bị thương rất nghiêm trọng.

Đôi mắt Lâm Vô Thương lạnh buốt, lần này náo lớn rồi.

– Lợi khí pháp tắc?

Đồng tử mọi người co rút lại, sắc mặt khó coi, lợi khí pháp tắc, binh khí đẳng cấp gì?

– Hoàng khí, hơn nữa là Hoàng khí rất cao cấp, địa vị đối phương rất đáng sợ.

Tiêu Nhã vừa đưa Lâm Vô Thương vào trong thế giới trận pháp vừa mở miệng nói, đối phương nắm giữ Hoàng khí, có thể tưởng tượng được, nhất định là người đại thế giới tới, hơn nữa tuyệt đối không phải thế lực Vũ Hoàng bình thường, loại cấp bậc binh khí đó, Vũ Hoàng bình thường không lấy ra được. Giờ phút này Tiêu Nhã có chút phiền muộn, Lâm Phong không ở đây, hoàng cung mặc dù có rất nhiều cường giả trấn thủ, nhưng cũng chỉ có tu vi Tôn chủ, họ không đối phó được hai huynh đệ cầm Hoàng khí kia, nếu đối phương giết tới sẽ vô cùng nguy hiểm.

– Tiêu Nhã, đây là có chuyện gì?

Lúc này, Lâm Hải hướng bên này đi đến, thấy Lâm Vô Thương bị thương, đồng tử của hắn lập tức cứng đờ, trong nội tâm hơi đau, ai chém cánh tay nhi tử bảo bối của hắn.

– Lâm thúc thúc, khả năng chúng ta chọc tới nhân vật đáng sợ rồi, ngươi tranh thủ thời gian triệu tập mọi người, chuẩn bị tạm tránh đi.

Tiêu Nhã nói với Lâm Hải, thần sắc Lâm Hải lập tức cứng đờ, Tuyết Nguyệt đế quốc này còn có nhân vật bọn hắn không chọc nổi? Thế nhưng có lẽ Tiêu Nhã sẽ không nói láo, nàng chưa từng ngưng trọng như vậy, khả năng lần này Lâm Vô Thương đã thật sự gây họa.

– Vô Thương, có phải ngươi gây họa hay không?

Ánh mắt Lâm Hải nhìn chằm chằm Lâm Vô Thương nói.

– Lâm thúc thúc, sự tình không liên quan Vô Thương.

Tiêu Nhã giải thích, Lâm Hải không hỏi thêm gì, nói:

– Trước tránh đi một chút, ta đi báo cho hai vị cường giả Kiếm Các!

Chương 1840: Cửu U

Trước kia mọi người đều cho rằng tiểu thế giới chính là Cửu Tiêu đại lục, nhưng mà hôm nay không ít người hiểu, cái tiểu thế giới này chỉ là một góc nhỏ của Cửu Tiêu đại lục mà thôi.

Mà trung tâm của mảnh thế giới này là Bát Hoang Cửu U, Bát Hoang lấy Thiên Địa Bát Hoang để hiểu, còn Cửu U thì đại đa số người ấn tượng là Cửu U thập nhị quốc, nhưng mà họ lại quên mất vì sao Cửu U được gọi như vậy.

Khu vực trung tâm Cửu U thập nhị quốc, có một phiến địa vực mênh mông vô tận, ngàn dặm không người, thổ địa và bầu trời nơi này đều có màu đen, phía trên mảnh đất ấy tồn tại vô số dòng sông cực lớn uốn lượn, mà nước bên trong dòng sông cũng là màu đen, màu đen vô cùng thâm thúy.

Nơi đây là một cái tuyệt địa gọi Cửu U tuyệt địa. Nghe đồn bước vào Cửu U tuyệt địa đều chết hết, không người nào ngoại lệ, không người nào dám đặt chân vào trong này, nó chính là cấm địa trong tiểu thế giới, danh tiếng của Cửu U tuyệt địa vô cùng khủng bố, tuyệt không phải Tử Vong sơn cốc trong Càn Vực có thể so sánh, chư Hoàng trong tiểu thế giới cũng không dám xâm nhập.

Nhưng mà hôm nay danh tiếng cấm địa đã bị phá, phía trên Cửu U tuyệt địa tồn tại từng đạo thân ảnh lăng không mà đứng, những bóng người này có khí chất phi phàm, đôi mắt thâm thuý giống như có thể nhìn thấu cổ kim, nhìn chằm chằm vào khu vực trung tâm Cửu U tuyệt địa, một vòng xoáy hắc thủy vô cùng lớn.

Cái vòng xoáy này bao trùm phạm vi trăm dặm, có thể bao bọc một cái thành nhỏ vào trong, bên trong vòng xoáy đều là hắc thủy, không ngừng hướng phía dưới hạ xuống, giống như nước lũ hắc ám, chỉ cần liếc mắt nhìn đã cho người ta cảm giác giật mình, không biết vòng xoáy kia sâu như thế nào.

Chín là số lượng cực hạn, nghe đồn Cửu U chính là chỗ sâu nhất trong lòng đất, cùng Cửu Tiêu đối lập với nhau. Còn có lời đồn nói dưới đáy Cửu U chính là Địa Phủ, Minh Cung, Sâm La Đại Điện. Nhưng mà tất cả cũng chỉ là nghe đồn, thử hỏi thiên hạ này, có mấy người dám vào Cửu U, ít nhất trong tiểu thế giới này, không có ai dám bước vào, chỉ cần hắc thuỷ bên ngoài Cửu U tuyệt địa cũng có thể đưa người vào chỗ chết, huống chi đưa thân vào bên trong Cửu U.

Nhưng mà hôm nay, lại có người muốn phá vỡ điều cấm kỵ này. Chỉ thấy một đạo thân ảnh đạp bộ mà ra, toàn bộ thân hình hắn hóa thành màu hắc sắc, thâm thúy vô cùng, giống với màu hắc thuỷ đang chảy xuôi Cửu U tuyệt địa, hình như hắn vốn là người chết đến từ Cửu U Địa Ngục.

Thân thể người này bước chân vào trong biên giới Cửu U chi địa, mang thân thể xuyên vào trong đó, trong khoảnh khắc một cỗ lực lượng đáng sợ muốn ăn mòn thân thể của hắn, khiến thân thể của hắn hóa thành hư vô, nhưng thân thể hắc sắc giống như nắm giữ lực lượng bất tử Minh Vương, vậy mà hắn lại có thể đi lại bên trong địa phương được xưng tuyệt địa trong tiểu thế giới.

– Cửu U hội bộc phát sao?

Lúc này, trong hư không có một đạo thân ảnh mở miệng hỏi. Người bên trong Cửu U ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng người trong hư không mở miệng nói:

– Có một cổ lực lượng đang nổi lên, có lẽ chu kỳ Cửu U bộc phát lại sắp tới rồi.

Thân ảnh trong hư không nhẹ gật đầu, thần sắc hiện lên một đạo lãnh mang:

– Phong Ma Thánh Quân mang một phiến đại thế giới phong ấn trong tiểu thế giới của hắn, giấu ở nơi đây, chúng ta tìm suốt năm nghìn năm mới tìm được tiểu thế giới của hắn, lần này nhất định phải có thu hoạch mới được.

– Vâng.

Người bên trong Cửu U nghe thấy danh tự đó, trong con mắt hiện lên một đạo thần sắc kính sợ:

– Không biết trong tiểu thế giới này còn tồn tại ấn ký của hắn hay không.

– Cửu U đối với hắn cũng không có hữu dụng, cho dù ấn ký còn tồn tại, cũng sẽ không quản chuyện của chúng ta.

Thân ảnh trong hư không nói:

– Đúng rồi, sự tình ta giao phó cho ngươi như thế nào rồi?

– Ta để hậu bối đi làm chuyện này, bảo hắn đi đến Tuyết Nguyệt nhìn một chút, nếu như Tuyết Nguyệt và quê hương Phong Ma trùng tên thì chắc hẳn vì thế mà hắn mang một phiến thế giới phong ấn đến nơi này, nghe nói tiểu thế giới của Cửu U Ma Đế và Hi Hoàng cũng xuất hiện ở Tuyết Nguyệt, không biết nơi đây có manh mối về di tích của Phong Ma hay không?

Người bên trong Cửu U mở miệng nói, người còn lại khẽ gật đầu, tiếp tục thăm dò sự huyền bí của Cửu U. Đối với tất cả những chuyện này, người trong tiểu thế giới hồn nhiên không biết, sau khi những người kia tiến nhập tiểu thế giới đều rất khiêm tốn, đi thẳng đến nơi đây, mà tiểu thế giới này ngoại trừ di tích của Phong Ma ra, cũng không có cái gì đáng giá để bọn hắn chú ý cả, duy chỉ có Tuyết Nguyệt quốc, vì dù sao quê hương Phong Ma cũng tên Tuyết Nguyệt.

Đương nhiên Lâm Phong cũng không biết tình hình bên này, thậm chí thời điểm những người ở đây tiến nhập tiểu thế giới, cường giả Lôi Phạt Tiên Cung thủ hộ tiểu thế giới ngay cả cái rắm cũng không dám phóng, nói năng thận trọng, họ cũng không có nói cho Lâm Phong biết, bởi vì hắn biết rõ, những nhân vật này đều là tồn tại mà Lôi Phạt Tiên Cung hắn không trêu chọc nổi, một ánh mắt có thể khiến hắn rơi vào vực sâu không đáy, chỉ sợ Thanh Đế Sơn cũng không dám gây chuyện với loại thế lực này.

Lúc này Lâm Phong đang bước chậm trong Tuyết Nguyệt quốc, nơi đây khiến hắn có cảm giác vô cùng quen thuộc, giờ phút này trong lòng hắn hơi có chút kích thích, trên mặt tràn đầy ý cười nhè nhẹ. Ánh mắt nhìn về phía phía, chỉ thấy thành Dương Châu rõ ràng khắc sâu vào trong tầm mắt.

– Vậy mà Thành Dương Châu khuếch trương tới nơi này, so với ngày xưa cương vực ngày xưa lớn hơn rất nhiều.

Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng một tiếng, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhu hòa, rốt cuộc hắn lại trở về rồi, lần này hắn chuẩn bị đón người nhà của mình rời khỏi nơi đây, nếu người dân thành Dương Châu nguyện ý đi theo hắn, hắn có thể mang tất cả mọi người cùng đi, hơn nữa tuyệt đối không bạc đãi bọn họ.

– Phụ thân, mẫu thân, con đã trở về.

Khóe miệng Lâm Phong mang theo một nụ cười vui vẻ, còn có Hân Diệp, Tiểu Nhã, các nàng đều khoẻ chứ!

– Có lẽ hôm nay Tiểu Vô Thương đã trưởng thành rồi, không biết nó sẽ có bộ dáng gì?

Trong lòng Lâm Phong chảy qua một dòng nước ấm áp, trong nội tâm lại có chút kích động, từ biệt hơn mười năm, không biết tất cả mọi người thế nào rồi.

– Phốc!

Nhưng đúng vào lúc này, Lâm Phong cảm giác thần niệm của mình chấn động xuống, trong khoảnh khắc, nụ cười trên mặt hắn không còn sót lại chút gì, thay vào đó lông mày nhăn lại.

– Thần niệm ấn ký vỡ nát!

Thần sắc Lâm Phong có chút cứng ngắc, ngày xưa tại lúc hắn rời đi, hắn đã để lại cho người nhà hắn một cái thần niệm ấn ký, cái ấn ký này đã tồn tại hơn mười năm chưa từng động tới, hắn biết người trong nhà không muốn quấy rầy hắn bên ngoài, nhưng ngày hôm nay nó lại vỡ nát, chỉ có một khả năng, trong nhà đã xảy ra chuyện đại sự.

– Ông!truyện Kiếm Hiệp

Nương theo nụ cười biến mất trên mặt, tốc độ Lâm Phong cũng bạo tăng, cổ thuyền xuất hiện, cả người hóa thành một cơn cuồng phong xông vào thành Dương Châu, trong khoảnh khắc người dân trong thành Dương Châu cảm giác trên đỉnh đầu có một cơn lốc đáng sợ phất qua, rất nhiều quầy hàng trên mặt đất bị thổi bay lên, thậm chí rất nhiều người không cách nào đứng vững, bọn họ đều lộ ra thần sắc hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn về phía hư không, nhưng mà lại chỉ có thể nhìn thấy một đạo tàn ảnh.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 ngày trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ
https://audiosite.net
Cường 2 ngày trước
Cám ơn vì đã đc nghe truyện rất hay
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 4 ngày trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^