Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 364 [Chương 1816 đến 1820]
❮ sautiếp ❯Chương 1816: Cường Thế Giá Lâm
Giọng nói từ trong Thiên Đài truyền ra rất không khách khí, Vấn Thiên Bảo, Tư Không Thiên Bảo, Đại Chu Tiên Cung, Lôi Phạt Tiên Cung, bốn thế lực này nếu muốn đi vào Thiên Đài thì cần bảo chủ đích thân đến.
Về phần Tề Thiên Bảo và Dược Vương Tiên Cung lại càng bị vũ nhục hơn, có thể cút. Điều này làm cho tất cả mọi người hiểu rõ một chuyện, xem ra tam đại thế lực mới vừa rồi được mời vào, đã có thể coi như khách khí đối đãi, khó trách đối phương không nói một lời đã rời khỏi đây, không biết đã xảy ra chuyện gì.
– Ngoài ra còn có một chuyện, ngày mai vào lúc giữa trưa, Thiên Đài sẽ bái phỏng nơi đóng quân của Dược Vương Tiên Cung.
Nghe vậy, thần sắc cường giả Dược Vương Tiên Cung lóe lên quang mang khác thường, Thiên Đài bái phỏng nơi đóng quân của Dược Vương Tiên Cung?
– Tốt, Dược Vương Tiên Cung xin đợi tôn giá của chư vị Thiên Đài.
Người cầm đầu Dược Vương Tiên Cung trầm ngâm một lát mới nói, ngữ khí ẩn ẩn sát khí, bọn hắn muốn xem, Thiên Đài gồm những ai mà dám to gan bái phỏng Dược Vương Tiên Cung. Thiên Đài bố trí trận pháp mê huyễn, bọn hắn không dám tiến vào trong đó, nhưng nơi đóng quân Dược Vương Tiên Cung thì đúng là địa bàn của bọn hắn rồi.
– Đi.
Phe Dược Vương Tiên Cung phất tay áo bỏ đi, đám Tề Thiên Bảo nhìn chằm chằm Thiên Đài một lúc sau đó cũng nhao nhao rời đi. Cường giả Vấn Thiên Bảo cũng chăm chú quan sát Thiên Đài, ánh mắt lóe lên thần sắc bất định. Từ thái độ ngày hôm nay, Thiên Đài đối xử với cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo khác nhau, có thể thấy được Thiên Đài tất nhiên có liên quan đến cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, nếu không thì chẳng thể nào giải thích việc đối đãi khác nhau như vậy. Hạ Thiên Bảo, Cổ Thiên Bảo và Vạn Hóa Tiên Cung được Thiên Đài đối đãi rất khách khí, Vấn Thiên Bảo, Tư Không Thiên Bảo thuộc nhóm thế lực thứ hai, Thiên Đài chẳng khách khí nữa mà yêu cầu bảo chủ đích thân đến, còn Tề Thiên Bảo và Dược Vương Tiên Cung bị đuổi thẳng thừng, cái này đã không thể dùng không khách khí để biểu đạt, khiêu khích quá rõ ràng. Đối đãi khác nhau, lại thêm trận pháp, cường giả Vấn Thiên Bảo đã cảm giác được dường như có lẽ không thoát khỏi liên quan với người kia rồi, nhưng mà rốt cuộc vẫn chỉ là hoài nghi. Cho dù thật là hắn, như vậy đối phương đang phụ thuộc vào thế lực gì? Hết thảy, phải xem giữa trưa ngày mai, Thiên Đài bái phỏng Dược Vương Tiên Cung, ai sẽ xuất hiện và làm những gì.
– Chư vị, xem ra phải báo cho Thanh Đế Sơn rồi.MA chi khải tố Bản Nguyên – Thất Hạ Vi Sử Toái Niết Hạ Cố Vi Hàn [ Đạo hữu không muốn bi thương mà sinh ….Thỉnh chư vị đừng nhấp zô, đừng để bi ai,bi thương loạn đạo tâm A..
Cường giả Vấn Thiên Bảo nhàn nhạt nói, những người khác nhao nhao, trong nội tâm thầm chấp nhận lời của đối phương, gặp được loại tình hình này, nhất định phải báo cho Thanh Đế Sơn rồi. Rốt cuộc vẫn chẳng ai xông vào Thiên Đài, ba cỗ thế lực yên lặng rời đi, hơn nữa Thiên Đài thần bí, huyễn trận cường đại, trong lòng bọn họ đều hơi cố kỵ. Hết thảy phải đợi tới ngày mai, bọn hắn chỉ cần liên lạc Dược Vương Tiên Cung, đến lúc đó tùy cơ ứng biến. Ngày mai vào lúc giữa trưa, Thiên Đài sẽ bái phỏng Dược Vương Tiên Cung, tin tức này được truyền rất nhanh ra ngoài, điên cuồng lan tràn tại khắp cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo. Hôm nay, những nhân vật quan trọng của cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo nhận được tin liền cấp tốc đến nơi đóng quân của Dược Vương Tiên Cung. Về phần Dược Vương Tiên Cung, trước tiên thông tri toàn bộ thành viên quan trọng, bắt đầu triệu tập cường giả tới nơi đóng quân, bọn hắn thật muốn xem, tại khu vực cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo vi tôn này, Thiên Đài sẽ tạo nên được bao nhiêu sóng gió. Một ngày chớp mắt trôi qua, ánh mặt trời chiếu xuống lộ ra vài phần ấm áp, nhưng mà chỗ trong không khí lại có phần vài phần khẩn trương, thậm chí cường giả khắp nơi nhao nhao hàng lâm, mà mục đích của bọn họ đều chỉ có một nơi. Xung quanh nơi đóng quân của Dược Vương Tiên Cung nơi đóng quân, tình cảnh dường như sống động hơn vài phần, người đến người đi tấp nập. Trong Dược Vương Tiên Cung bên trong, lão giả Vũ Hoàng đang khoác áo bào trắng, bình tĩnh nhìn lướt qua vầng thái dương treo trên cao, đôi mắt hơi nheo lại, giống như có một đạo lãnh quang bắn ra, phảng phất xuyên thấu không gian, thời gian sắp tới rồi, hiện tại Thiên Đài nên hiện thân.
– Dược lão, hôm qua ngươi vắng mặt, không biết Thiên Đài vũ nhục Dược Vương Tiên Cung ra sao, cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo chỉ mỗi ba phe Hạ Thiên Bảo đi vào, để bốn phe Vấn Thiên Bảo mời bảo chủ đến, duy đối với chúng ta cùng với Tề Thiên Bảo thì chỉ có một chữ cút.
Hơn nữa, chúng còn ngông cuồng tuyên bố hôm nay bái phỏng nơi đóng quân của chúng ta
– Ta biết rõ.
Lão Vũ Hoàng râu bạc thản nhiên nói:
– Hôm nay Dược Vương Tiên Cung chúng ta có sáu cường giả trung vị Hoàng, mười tám hạ vị Hoàng, cộng thêm cả lão phu.
Đội hình hùng hậu như vậy, ta thật muốn xem Thiên Đài có tư cách gì để ngông cuồng, nếu chúng chỉ biết dọa người, vậy hôm nay chúng không cần thiết phải đi nữa.
– Trừ gia hỏa kia mang theo Yêu Dạ Đảo đến ngông cuồng một hồi chưa từng có kẻ nào dám lớn lối trước mặt cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo như thế.
Râu bạc trắng Vũ Hoàng cười lạnh, lập tức hỏi:
– Diệp Tư, Diệp Thăng lúc nào tới?
– Dược lão yên tâm, ngày xưa Diệp Thăng bại một lần trong lúc quyền chưởng khống tranh đoạt tiểu thế giới, sau đó rút kinh nghiệm xương máu, lịch lãm qua hơn mười tiểu thế giới, thành Hoàng mới trở về, rồi bắt đầu khổ tu trong Thanh Đế Sơn.
Ngay cả Nghịch Trần Vũ Hoàng cũng coi trọng, địa vị tại Thanh Đế Sơn vượt xa Tề Vũ Thần, Chu Thiên Nhược, có thể tranh phong với thiên tài của Vấn Thiên Bảo, Vấn Ngạo Phong.
Lần này ta gọi hắn trở về, hắn truyền tin tức báo sẽ quay lại, đi cùng với mấy vị sư huynh Thanh Đế Sơn, ít nhất đều là cường giả hạ vị Hoàng, dù nội tình Thiên Đài cường đại đến mức chúng ta không cách nào nuốt chửng, thì đến khi chư cường Thanh Đế Sơn vừa đến, vậy chính là tử kỳ của chúng.
– Ngươi làm việc, ta rất yên tâm.
Lão Vũ Hoàng râu bạc nhàn nhạt đáp, lập tức trong mắt những tên đứng dưới đều lộ ra vẻ cười lạnh, có chúng võ tu Thanh Đế Sơn, Thiên Đài hôm nay có đi không về. Lúc này, đám người nhao nhao ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hư không, thời gian sắp tới rồi.
Từ cung điện Thiên Đài đến nơi đóng quân của Dược Vương Tiên Cung, giờ phút này bóng người cuồn cuộn, phi thường náo nhiệt. Chỉ thấy một hàng người cùng mặc áo bào trắng mở đường, sạch sẽ đơn giản, phía trên áo có vẽ một tòa Thiên Đài, phảng phất có vạn bậc thang, dẫn vào chín tầng mây.
– Thật nhiều cường giả, Vũ Hoàng chừng hơn ba mươi người, không nghĩ tới ngắn ngủi mấy ngày, Thiên Đài vậy mà nhận được hơn ba mươi vị Vũ Hoàng cảnh, lực hiệu triệu thật đáng sợ.
Ánh mắt mọi người nhìn ra xa hư không, trong lòng rung động, không chỉ riêng hơn ba mươi vị Vũ Hoàng, cảnh tượng trong hư không bây giờ chính là chư Hoàng mở đường, hơn trăm vị Tôn chủ phía sau chia ra hai hàng tả hữu, vác trên vai một chiếc chiến xa cực lớn. Chiến xa hiện ra tử quang, hiển nhiên do Tử Thần Vẫn tạo thành, chung quanh có Cửu Long.
Cửu Long đều có người ngự, chiến xa vô cùng uy nghiêm được long kéo đi, bên trong chiến xa có từng đạo thân ảnh mơ hồ, phảng phất như được huyễn trận bao phủ.
Đến tận lúc này, Thiên Đài vẫn giữ sự thần bí, thậm chí không có ai biết trong chiến xa có tổng cộng mấy người. Nhưng mà loại khí tức thần bí như vậy càng tạo ra cảm giác sâu không lường được, càng khiến người khác rất muốn biết bên trong rốt cuộc có gì. Đám người như vết dầu loang càng tụ càng nhiều, chư Hoàng mở đường cứ như tạo nên một hư lộ trên trời, rốt cuộc đã hàng lâm Dược Vương Tiên Cung.
– Đến rồi.
Bên ngoài Dược Vương Tiên Cung, tất cả nhưng người có mặt đều đang chờ đợi. Song khi bọn hắn trông thấy đội hình khủng bố trong hư không, chư Hoàng mở đường cùng với Cửu Long Chiến Xa, mỗi một người đều cảm giác trên cơ thể thấm đẫm mồ hôi lạnh, có dự cảm không ổn.
Thiên Đài bày ra vẻ khí phách như thế đương nhiên muốn dùng Dược Vương Tiên Cung để lập uy! Nếu chẳng có thực lực mạnh mẽ, Thiên Đài sao dám hoành hành mà đến, rêu rao khắp nơi, giống như vốn chẳng hề để ý đến cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, hoàn toàn khinh thường Dược Vương Tiên Cung
Từng bóng người phóng lên không, nhưng chẳng ai dám can đảm ngăn trở chư Hoàng mở đường. Cửu Long Chiến Xa đi tới đâu, người người nhao nhao né tránh, một đường thẳng tiến về phía trước, đến tận nơi đóng quân của Dược Vương Tiên Cung.
– Thật khí phách.
Sắc mặt lão giả Vũ Hoàng sắc mặt, trông thấy Cửu Long Chiến Xa giá lâm, trong con mắt lão hiện lên phong mang sắc bén, những gia hỏa Thiên Đài này thật cuồng vọng, ngay cả bảo chủ xuất động cũng chưa có khí thế như vậy.
– Dừng lại.
Lão già hét lớn, lập tức từng đạo thân ảnh cuồn cuộn bay lên không, hơn hai mươi vị cường giả Vũ Hoàng, kể cả sáu cường giả trung vị Hoàng đồng thời đạp không, ngăn chặn chư hoàng Thiên Đài tiếp tục tiến tới. Chư Hoàng Thiên Đài dừng lại trên hư không, Cửu Long Chiến Xa dừng lại, vẫn giữ tình trạng được sương mù bao phủ, không ai biết người ngồi trong chiến xa uy nghiêm thế nào, có tổng cộng mấy người.
– Chư vị đã đến Dược Vương Tiên Cung rồi, hà tất còn phải giấu đầu lòi đuôi, nên lộ diện thôi.
Lão giả Vũ Hoàng râu bạc quát lên, ánh mắt sắc bén của lão vậy mà không cách nào xuyên thấu sương mù, nhìn chẳng rõ cảnh trí trong chiến xa.
Chương 1817: Chênh Lệch Quá Lớn
Lúc này, cường giả khắp nơi hàng lâm Dược Vương Tiên Cung, có người đứng phía xa nhìn, có người lại bước vào nơi đóng quân, những người này đương nhiên là thành viên cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, cho nên mới có thể đường hoàng bước vào trong nơi đóng quân, quan sát lần tranh chấp này, cường giả Dược Vương Tiên Cung đương nhiên sẽ không rỗi hơi đi ngăn cản.
Bất kể ở đâu, toàn bộ ánh mắt đều đang chú ý tới Cửu Long Chiến Xa, bên trong đó sẽ là người kia sao?
– Lão đầu râu bạc, ngày xưa, lúc ta rời đi đã từng nói, ngày sau, ta chắc chắn sẽ lại đến Dược Vương Tiên Cung, hôm nay, ta đúng hẹn mà đến.
Lúc này, âm thanh dứt khoát từ trong chiến ra truyền ra khiến cho thần sắc Vũ Hoàng râu bạc trắng cứng đờ. Hắn đương nhiên còn có ấn tượng, lần thứ nhất đối phương nói ra những lời này, hắn còn không coi vào đâu.
Nhưng mà đợi đến lúc đối phương lần thứ hai nói ra ngay trên chiến đài phía trên, hắn đã nhớ kỹ, bởi vì đối phương trong lúc tranh đoạt quyền chưởng khống tiểu thế giới đã biểu hiện ra thiên phú cường hoành khiến hắn cảm thấy kinh hãi, cảm thấy uy hiếp.
Nếu để cho đối phương thời gian mấy thập niên, nhất định có thể uy hiếp được hắn. Nhưng mà, hiện giờ chưa tới vài thập niên, thậm chí chưa đầy mười năm, thanh niên kiêu ngạo kia đã trở về rồi. Sương mù trên long niện chiến xa dần tán đi, chư vị cường giả Dược Vương Tiên Cung gắt gao nhìn chằm chằm trong chiến xa.
Lập tức thấy một hàng thân ảnh, những người này đều rất tuổi trẻ, hơn nữa, khí chất đều nổi bật bất phàm khiến cho phe Dược Vương Tiên Cung trầm mặc.
– Quả nhiên là ngươi, Lâm Phong!
Lão già râu bạc nhìn chằm chằm một thanh niên trong hàng người, rõ ràng chính là kẻ ngày xưa đã buông lời cuồng ngôn, Lâm Phong.
Một hàng thân ảnh ra khỏi chiến xa, đứng trên hư không, người của cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo đều nhìn rõ ràng người tới, đôi mắt ngưng trọng, Lâm Phong thật sự trở về rồi, hắn lại có nội tình bực này, kiến tạo được cả một môn phái Thiên Đài.
Sau khi biết rõ thân phận rồi, kế tiếp mọi người quan tâm nhất đương nhiên là tu vi của đám thanh niên này. Ánh mắt của bọn họ đảo qua đảo lại, không ít người nhẹ nhàng thở ra, còn may, một hàng thanh niên nam nữ này đều có cảnh giới hạ vị Hoàng, thậm chí, Lâm Phong vẫn còn kẹt ở Tôn Vũ đỉnh phong.
Đội hình như vậy còn không đủ để uy hiếp cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, đương nhiên, giờ phút này mọi người đang lo lắng phía sau bọn Lâm Phong còn có ai.
– Những thanh niên kia đều là đệ tử Thiên Đài năm đó, tên mặc áo bào xanh là Hầu Thanh Lâm, nhị sư huynh Thiên Đài ở tiểu thế giới, tăng nhân là Thiên Si, tam sư huynh, còn thanh niên tuấn tú, phiêu dật khoác kim sắc trường bào chính là Bất Tử Thiên Cung Quân Mạc Tích, ngoài ra còn có mấy người nữa.
Lúc này, Vấn Thiên Ca chậm rãi giới thiệu, bọn họ đương nhiên đã hiểu tại sao Lâm Phong lại căm hận Tề Thiên Bảo và Dược Vương Tiên Cung rồi.
Chúng cường giả Dược Vương Tiên Cung nhìn thấy tu vi của đám Lâm Phong, sau đó nhẹ nhàng thở phào, loại này đội hình, ngay cả bọn họ thôi cũng đã không đối phó được, càng chẳng phải nói đến toàn bộ Dược Vương Tiên Cung. Lão già râu bạc trắng cười lạnh, đạm mạc nói:
– Bày ra khí thế như vậy, ta vốn tưởng rằng thần thánh phương nào, không ngờ là tên nhãi chạy thoát năm xưa.
Hơn nữa, tu vi của ngươi thực sự để cho ta thất vọng, ta còn tưởng rằng ngươi ít nhất đã bước vào Vũ Hoàng cảnh, không ngờ vẫn còn dừng lại tại Tôn Vũ đỉnh phong, không cách nào thành Hoàng.
Xem ra ta đã quá coi trọng ngươi, Thiên Đài còn có ai tài ba thì gọi tới hết đi, chỉ phải đối phó những hậu sinh vãn bối như các ngươi, hừ! Lâm Phong đương nhiên nghe được lão già râu bạc câu đang thử dò xét, chỉ thấy khóe miệng của hắn mang theo vài phần cười lạnh:
– Ngươi không cần thấp thỏm trong lòng, thành viên Thiên Đài đều ở nơi này, chỉ mỗi chúng ta mà thôi.
– Chỉ có các ngươi?
Một vị cường giả trung vị hoàng khác bật thốt, có vẻ không thể tin được.
– Đúng, chỉ bằng chúng ta, tất cả thành viên Thiên Đài gần như đều đã tề tụ tại đây rồi.
Lâm Phong bình tĩnh đáp lại không chỉ làm cho phe Dược Vương Tiên Cung kinh ngạc, trong mắt những người khác cũng hiện lên vẻ khác thường, chỉ những người này mà cũng dám ngông cuồng như vậy?
– Lâm Phong, ngươi chuẩn bị bao nhiêu trận phù để đối phó chúng ta?
Lão già râu bạc trầm mặc một lát rồi tiếp tục châm chọc, hắn đương nhiên sẽ không quên năng lực trận đạo của Lâm Phong.
Ngày xưa tại căn cứ của Tề Thiên Bảo, Lâm Phong từng lợi dụng trận đạo giết chết nhiều cường giả Vũ Hoàng, sau đó, trong trận quyết đấu giữa Lâm Phong và Tề Thiên Bảo, trận phù hiển uy, năng lực trận đạo của Lâm Phong rất đáng sợ, không có khả năng bỏ qua.
– Đường đường cường giả trung vị Hoàng mà lại nhát gan như chuột vậy, buồn cười chết đi được.
Lâm Phong bước tới một bước, nói:
– Những người này đều là huynh đệ của ta, trong đó có mấy người chính là đệ tử thân truyền của sư tôn ta, những người khác cũng gia nhập Thiên Đài, xem như môn hạ sư tôn.
Hôm nay chúng ta đến Dược Vương Tiên Cung để làm gì, các hạ tự biết rõ, kế tiếp, mấy vị sư huynh của ta muốn lãnh giáo bản lĩnh của chư vị. Lâm Phong vừa dứt lời, Đạm Đài liền tiến tới trước, nhếch miệng mỉm:
– Nhiều Vũ Hoàng già cả như vậy, thật khó cho các ngươi, bộ xương khọm không biết còn chịu được mấy lần giày vò, ai đi ra luyện một chút?
– Ngông cuồng.
Chư cường Dược Vương Tiên Cung quát lên. Một tên hạ vị Hoàng giả mạnh mẽ đạp bộ mà ra, pháp tắc người này đã đạt tới bát trọng cảnh, trận chiến đầu tiên tất thắng không thể nghi ngờ.
– Ông!
Thân ảnh như gió, lúc thân thể lão giả lấp lóe, trong hư không đột nhiên xuất hiện vô số gỗ vụn, phảng phất huyễn hóa thành một nhóm cây cổ thụ quấn tới Đạm Đài, nhưng mà lại thấy Đạm Đài đạp mạnh xuống, thân thể phát ra tiếng vang đùng đùng, giống như cổ sư tràn ngập lực lượng vô cùng vậy.
Đột nhiên, một cỗ lực lượng đáng sợ chấn động hư không lan tỏa, dường như hư không thác loạn, thiên địa lung lay, Lâm Phong cảm giác màng tai mình mãnh liệt run lên, thế nhưng, hắn rõ ràng chưa hề nghe được bất kỳ thanh âm nào.
Không ngờ lại có sóng âm đáng sợ như vậy, sóng âm lực lượng lấy Đạm Đài làm trung tâm, chấn động thân thể đối phương, khiến đối phương cảm giác thất khiếu muốn chảy máu.
– Đại Âm Hi Thanh.
Đồng tử Lâm Phong co rút lại, Đạm Đài lập tức tung chưởng, trên bầu trời trong xanh xuất hiện vô số sư ảnh hư ảo, chỉ trong khoảnh khắc đã biến mất, nhưng cường giả Dược Vương Tiên Cung lại quỳ xuống, phảng phất cực kỳ thống khổ.
– Đại Tượng Vô Hình!
Đạm Đài hét lớn, xông thẳng tới, thủ chưởng to lớn chộp thẳng vào đầu cường giả Dược Vương Tiên Cung. Đám người còn hết chấn động thì đã thấy một màn khiếp sợ đến mức chấn động, nhất là người phe Dược Vương Tiên Cung, lực lượng thật quá quỷ dị, Đại Tượng Vô Hình, Đại Âm Hi Thanh, hư không đột nhiên yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người bảo trì trầm mặc, rất nhiều Tôn Vũ cảnh thậm chí bị liên lụy nên khóe miệng thấm đẫm máu tươi, trong nội tâm thầm rung động, loại lực lượng này làm cho người ta phải kinh hãi.
– Lão gia hỏa đúng là lão gia hỏa, quá yếu đuối, Lâm Phong, chỉ những lão bất tử phế vật này mà cũng xứng làm kẻ địch của chúng ta à?
Thanh âm thô kệch của Đạm Đài truyền đi khắp cả không gian vốn đang yên tĩnh, đột nhiên thủ chưởng Đạm Đài mãnh liệt đánh trên người đối phương, tiếng xương cốt vỡ vụn phát ra, tên Vũ Hoàng kia thốt lên thảm thiết, thân thể hung hăng đập xuống đất, miệng phun máu tươi.
– Người do Lâm Phong mang có sức chiến đấu thật khủng khiếp.
Trong lòng mọi người thầm khen ngợi, tuy đúng thật là chỉ hạ vị Hoàng cảnh giới, nhưng Đạm Đài lại phảng phất như thiên thần hạ phàm vậy.
Đương nhiên bản thân Đạm Đài lại chẳng hề quá tự hào, hắn chỉ chiếu theo lời Lâm Phong mà làm, hôm nay phải triệt để lập uy cho Thiên Đài. Đạm Đài hiểu được không phải hắn quá mạnh mẽ, nhưng người nơi này quá yếu, bất luận cổ kinh hay công pháp cũng không thể nào đánh đồng với bọn hắn, những người này muốn tiếp xúc Đế Kinh chỉ sợ vô cùng khó.
– Tên này đã đánh Vũ Thần bị thương.
Trong đám người Tề Thiên Bảo, Kim Thần Quân mở miệng nói với Tề Vân Lân, Kim Thần Quân thật không ngờ người tới vậy mà thật là Lâm Phong, ấn tượng của hắn với Lâm Phong thật sự khắc sâu.
Đương nhiên, bên cạnh hắn còn có người khắc sâu ấn tượng nhiều hơn, chính là Đông Hoàng và Tề Hoàng. Khoảng khách bọn hắn trông thấy Lâm Phong xuất hiện, hận không thể bằm thây Lâm Phong thành vạn đoạn.
Bởi vì Lâm Phong, cuộc sống bọn hắn mới trở nên quá tệ, hiện tại bọn hắn không được Tề Thiên Bảo coi trọng, bởi vậy nên cánh tay Đông Hoàng mới không được nối lại, còn cả cừu hận của bọn Tề Thiên Hành vẫn chưa không báo, hiện tại, hắn vậy mà trở về rồi.
– Xem ra ngươi cũng lôi kéo được vài nhân vật.
Lão già râu bạc lạnh lùng thốt lên, vừa rồi người kia biểu hiện ra sức chiến đấu đã có thể uy hiếp được trung vị Hoàng, điều này làm cho hắn đột nhiên phát hiện mình đánh giá thấp bọn Lâm Phong, mặc dù đều là hạ vị Hoàng cảnh giới nhưng tuyệt đối không thể khinh địch.
– Đạm Đài, nếu ngươi cứ đứng ở đó, đám lão gia hỏa vẫn không dám ra mặt, vẫn nên trở về thôi.
Lâm Phong mỉm cười nói, lập tức Đạm Đài nhếch miệng cười xuống, thân hình phản hồi, mà Lâm Phong đối với bên cạnh Thanh Phượng mỉm cười nói:
– Thanh Phượng, ngươi ra tay thử xem như thế nào?
Thanh Phượng khẽ gật đầu, lập tức thân ảnh bay đi như gió, trông thấy người xuất chiến là một nữ tử xinh đẹp, tuy nhiên người Dược Vương Tiên Cung nào dám khinh thị, chỉ thấy lão già râu bạc bảo một lão giả khác:
– Trận chiến này do ngươi ứng phó.
– Tốt.
Trên người lão giả phóng thích lực lượng pháp tắc khủng bố, pháp tắc của lão giả đã tu luyện tới cửu trọng.
– Ta ra tay đây.
Thanh Phượng bình tĩnh bảo, vừa dứt lời, bóng hình xinh đẹp biến mất ngay tại chỗ, giống như trận cuồng phong cuốn qua hư không khiến cho thần sắc lão giả kia khẽ biến, quanh người lập tức được vô số cổ thụ bao thủ, gần như biến thành một khu rừng.
– Ông!
Hỏa diễm bộc phát, bao bọc trọn vẹn cổ thụ, cuồng mãnh như sóng cả cuồn cuộn, làm cho thân thể đối phương bắt buộc phải cấp tốc lui lại.
– Chậm rồi!
Thanh Phượng quát lên, hư không dường như chậm lại, một đạo lưu quang hàng lâm, sắc mặt lão giả trở nên tái nhợt, lập tức chỉ thấy một đôi cánh sắc bén quét qua người lão. Máu tươi chảy xuống, chỉ thấy lão giả kia kêu thảm, thân thể bị đánh bay ra ngoài, một cánh tay đã đứt lìa từ từ rơi xuống đất. Thanh Phượng vốn chưa từng dừng lại, nháy mắt đã trở lại bên cạnh Lâm Phong, đa số chỉ kịp thấy một lường thanh quang hiện lên.
– Vũ Hoàng từ lúc nào lại yếu đuối như vậy.
Mọi người nhìn chằm chằm vào lão giả Vũ Hoàng bị thương, trong nội tâm thầm run, sau đó lập tức vừa nhìn về phía Thiên Đài nhân, hạ vị Hoàng từ lúc nào lại trở nên đáng sợ như thế!
Chương 1818: Đòi Nợ
Đa hệ pháp tắc, trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, đối phương đã phóng ra ít nhất bốn loại pháp tắc lực lượng.
Những cường giả Vũ Hoàng nhìn Thanh Phượng lui trở về bên cạnh Lâm Phong, một nữ tử mỹ mạo tú lệ, không ngờ thực lực lại cường hoành đến thế, tuyệt đối sẽ không kém hơn tráng hán Đạm Đài vừa rồi.
Nghĩ vậy đám người nhìn về phía đám thanh niên bên cạnh Lâm Phong, chẳng lẽ những người này đều có chiến lực kinh khủng bực này? Nếu thật như vậy thì có chút đáng sợ.
Kinh hãi nhất không thể nghi ngờ là Dược Vương Tiên Cung, lúc này mới hai lần đối mặt ngắn ngủi mà hai cường giả Vũ Hoàng đã bị phế, kế tiếp nếu hạ vị Hoàng tiếp tục xuất chiến, vậy chẳng khác gì chịu chết, hai trận chiến đấu vừa rồi đã để bọn hắn hiểu, một đấu một cùng cảnh giới, bọn hắn không có bất kỳ phần thắng nào cả.
Lúc này, Thiên Si bước tới trước, đứng trong hư không, chắp tay trước ngực, trên người tỏa kim sắc quang hoa, cứ như một tôn cổ phật vậy.
Lần này, cường giả Dược Vương Tiên Cung nhìn chằm chằm Thiên Si, một hồi yên lặng, chẳng ai dám chạy ra, mà cái kia lão già râu bạc trắng cũng chỉ biết lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiên Si.
– Lâm Phong sư đệ từng nói, sư tôn ta đến nhà xin thuốc, lại bị các hạ vũ nhục ngay trước mặt mọi người, hơn nữa còn đoạt bảo vật trên người sư tôn.
Người dám dùng thực lực cường đại để làm chuyện hèn hạ, hôm nay, đệ tử như ta đến lấy lại công đạo cho sư tôn, các hạ sao lại không dám đứng ra vậy.
Thiên Si mặc dù tu phật nhưng mà thanh âm bình tĩnh lại lộ ra vài phần tức giận, mọi người chung quanh sau khi nghe được thì thầm thở dài, cường giả Dược Vương Tiên Cung chỉ vì chuyện cỏn con này mới khiến cho Lâm Phong một mực ghi hận trong lòng.
Hôm nay, đệ tử của người bị Dược Vương Tiên Cung vũ nhục đã phát triển lên, đến đây thay mặt sư tôn đòi hỏi công đạo.
– Thật tức cười, lão phu khuyên các vị vẫn nên rời đi, nếu không, Dược Vương Tiên Cung sẽ chẳng tiếp tục khách khí với các vị đâu.
Lão già râu bạc trắng đe dọa, khiến cho mọi người minh bạch hắn đã không có ý định một đấu một với Thiên Đài, những lời này không thể nghi ngờ là để trung vị hoàng mượn cớ ra tay mà thôi. Thiên Si sao lại chẳng hiểu, chắp tay trước ngực, nói:
– Hôm nay Dược Vương Tiên Cung dù muốn độc chiến hay quần chiến, Thiên Đài đều phụng bồi, chỉ với tâm tính hèn hạ của ngươi năm xưa, đủ để thấy rõ tâm tính chư Hoàng Dược Vương Tiên Cung, ngươi không cần ba hoa, ra tay đi.
– Cho ngươi mặt mũi mà không cần, đến Dược Vương Tiên Cung đả thương người lại còn khiêu khích, đã như thế, Dược Thần, ngươi lên chém cái tên không biết trời cao đất rộng này, dạy dỗ hắn phải biết tôn kính tiền bối.
Lão già râu bạc trắng vừa bảo, lập tức một cường giả trung vị Hoàng phóng lên không khiến cho thần sắc mọi người ngưng lại, trung vị Hoàng của Dược Vương Tiên Cung muốn ra tay.
Nhìn qua phe Thiên Đài, những người khác vẫn bất động, chỉ mỗi Thiên Si đứng riêng lẻ, dĩ nhiên không sợ và đã chuẩn bị chiến đấu.
– Hậu sinh vãn bối dám làm càn.
Dược Thần thốt lên, lập tức chỉ thấy trong hư không, pháp tắc quấn quanh Thiên Si, Mộc Hệ pháp tắc lực lượng hóa thành một nhóm dây leo.
Thần sắc Thiên Si bình tĩnh vô cùng, toàn thân kim quang càng ngày càng sáng, phật quang chói mắt, Phạn âm cuồn cuộn, lan tỏa muôn nơi, sau lưng hắn xuất hiện một tôn cổ phật cực lớn. Dược Thần sải bước tới, hai tay của hắn hóa thành gai nhọn vô cùng sắc bén, đồng thời vô số cổ mộc nhọn hoắc hiện ra, cùng giết về phía Thiên Si.
– Kim Thân Bất Diệt!
Phật quang vạn trượng, dù yêu mộc quấn quanh hay cổ mộc ám sát đều bị kim quang vạn trượng ngăn trở. Kim lực lượng, chí cương lực, Dược Thần chỉ hừ lạnh một tiếng, cả người hóa thành một khỏa yêu thụ vô cùng to lớn.
Khắp mọi hướng quanh Thiên Si đều có mộc kiếm vô cùng sắc bén đâm phá. Phạn âm cuồn cuộn không nghỉ, giữa thiên địa phảng phất tràn ngập phật âm phật ý vô cùng vô tận.
Thiên Si dần dần huyễn hóa ra thân ảnh thứ hai, thứ ba, thứ tư … Vô cùng vô tận tôn phật tượng chồng chất cùng một chỗ, cuối cùng hóa thành vô thượng cổ phật, vạn pháp bất diệt. Trong miệng Thiên Si thốt ra một đạo phật âm, từ trên hư không, một phật ấn khổng lồ ép xuống Dược Thần, dường như muốn trấn áp cả thiên địa.
– Pháp tắc lực lượng của trung vị Hoàng há lại sợ hãi hạ vị Hoàng.
Dược Thần hóa thành một gốc cổ thụ đứng sững giữa hư không, vô số gai nhọn đâm tới chưởng ấn, nhưng mà toàn bộ đều bị chưởng ấn áp thành phấn vụn. Từng gốc cây bật rễ, đồng thời phóng lên, thiên địa rung chuyển, chưởng ấn phá toái, Phạn âm càng ngày càng vang lên.
Dược Thần chỉ thấy Thiên Si biến thành một tôn phật tượng đã bao bọc hắn lại từ bao giờ, trong nội tâm không khỏi thầm run sợ. Những thanh niên này nắm giữ rất nhiều thủ đoạn, hơn nữa các loại thủ đoạn đều đáng sợ đến cực điểm, hắn mới trông thấy lần đầu.
Mọi người chung quanh rất nghiêm nghị, Dược Thần mặc dù không phải quá lợi hại, nhưng dù sao cũng là cường giả trung vị Hoàng, cao hơn một cảnh giới ó với Thiên Si. Dựa theo lẽ thường mà nói, nếu hắn ra tay phải tuyệt đối triển áp mới đúng.
Nhưng hiện tại, trung vị hoàng Dược Thần luôn trong trạng thái bị áp chế. Chưa nói đến sức chiến đấu của Thiên Si sức chiến đấu, chỉ với loại thần thông này thôi đã đủ khiến nhiều người rung động.
– Ta dường như đã hiểu những Vũ Hoàng kia vì sao đều cam tâm tình nguyện gia nhập Thiên Đài, hơn nữa sau khi đi vào liền chẳng muốn ra nữa.
Hạ Thiên Phàm tự thì thầm, hắn tu luyện đế đạo sát phạt thần thông đã xem như vô cùng lợi hại, là tuyệt học thần thông trong Hạ Thiên Bảo. Nhưng mà so sánh với thần thông do Thiên Si vừa thể hiện, chắc chắn phải kém hơn không ít.
– Đệ tử Thiên Đài đều xuất thân từ tiểu thế giới, bọn hắn như cây không có rễ, không có rễ liền dũng cảm, một lòng hướng võ, truy cầu võ đạo, không có bất kỳ trói buộc, đi tới tận chân trời xa xăm, đạp biến Thanh Tiêu đại lục, lúc trở về đều thân phụ tuyệt kỹ.
Còn ta là đệ tử kiệt xuất của cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, tuy thiên phú hơi không bằng bọn hắn, nhưng cũng quyết không đến nỗi chênh lệch to lớn như thế, tất cả đều bởi vì võ tâm trói buộc.
Chúng ta đều cho rằng Thanh Đế Sơn chính là cõi đi về, từng bước một hướng phía trước, đến khi bước ra khỏi Thanh Đế Sơn mới lại theo đuổi con đường càng mạnh mẽ hơn, thế nhưng khi đó không biết phải mất bao lâu rồi. Hạ Thiên Phàm tự cảnh tỉnh chính mình, trong cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, mọi người đều vì mục tiêu có thể trở thành võ tu Thanh Đế Sơn mà vinh quang, đều không tiếc bất cứ giá nào cố gắng trở thành một đệ tử Thanh Đế Sơn.
Nhưng mà đây chẳng khác nào một sự trói buộc, bị Thanh Đế Sơn trói buộc, trong lúc bọn hắn khổ tu trong Thanh Đế Sơn, bọn Lâm Phong có lẽ sớm đã bước ra con đường tươi sáng của riêng bản thân rồi.
– Ta muốn trở nên cường đại, muốn vứt bỏ hết thảy mọi thứ vốn có, quên hết mọi thứ, quên mất tất cả, hoàn toàn triệt để bước lên con đường võ đạo của bản thân, một lần nữa bắt đầu.
Hạ Thiên Phàm thờ dài, giờ khắc này, hắn cảm giác toàn thân buông lỏng hơn rất nhiều. Có bao nhiêu người từng dám lớn mật nghĩ như thế, thứ mình từng lấy làm kiêu ngạo cũng là vật trói buộc mình! Lúc này, trận chiến đấu đã có kết quả, chúng sinh phật tượng lực đã trấn áp cường giả trung vị Hoàng, mang hung hăng chà đạp hắn dưới phật nộ uy nghiêm, phật nộ như ma, không cần hỏi, chỉ cần giết. Một cường giả trung vị Hoàng bị Thiên Si đánh chết tươi.
– Ngươi tự tìm cái chết!
Lúc này, chỉ nghe lão già râu bạc trắng quát lớn, các Vũ Hoàng xung quanh lão đồng thời phóng lên, một cổ pháp tắc khí tức mênh mông điên cuồng phóng thích, cường giả Vũ Hoàng của Dược Vương Tiên Cung đều hành động, giết thẳng tới chỗ Thiên Si Đạm Đài đang muốn lao ra, chợt bị Lâm Phong khoát tay áo ngăn lại, Lâm Phong bảo:
– Món nợ năm đó phải do đệ tử thân truyền của sư tôn thay mặt đòi lại, các huynh đệ khác không cần ra tay.
Trong lúc Lâm Phong nói chuyện, Hầu Thanh Lâm đã xong ra ngoài, Tu La luân hồi kiếm quang vung ra, chém nát luân hồi, xé ra thiên mạc, nháy mắt liền có hai vị Vũ Hoàng cường giả bị xoắn giết, tiến vào luân hồi, chết không chỗ chôn khiến cho trái tim mọi người chậm lại một nhịp, một kiếm chém giết hai Vũ Hoàng, người này vốn chưa từng ra tay không ngờ lại có thực lực dọa người đến thế. Bát Nhã, Hình Chiến, Ly Hận đồng loạt phóng ra, bọn họ đều là đệ tử thân truyền, khoản nợ đó đương nhiên phải do họ đến đòi.
– Năm hạ vị Hoàng tiến vào trận doanh chư hoàng Dược Vương Tiên Cung, bọn chúng điên rồi sao!
Hơn nữa, Lâm Phong còn cố ý dặn dò những người khác đừng ra tay can thiệp. Hầu Thanh Lâm cùng Thiên Si giết phía trước, luân hồi kiếm mạc hiển hiện, che khuất bầu trời, luân hồi nuốt hết chư thiên, Thiên Si phật quang bao trùm càn khôn, những người yếu hơn theo sau lưng hai người họ. Đột nhiên, Lâm Phong cũng xông tới, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào lão già râu bạc, quát:
– Hôm nay ta không lấy tính mệnh của ngươi, nhưng khuất nhục ngày xưa mà sư tôn ta phải chịu, ngươi phải hoàn trả gấp mười gấp trăm lần.
Lão già râu bạc trắng thấy đồng tử lạnh như băng của Lâm Phong, trái tim không kiềm được mà đập liên hồi. Một tên võ tu Tôn Vũ đỉnh phong chẳng ngờ lại làm cho hắn cảm thấy một tia sợ hãi nhàn nhạt.
– Chết!
Bất chợt, một tên Vũ Hoàng như cuồng phong thẳng hướng Lâm Phong, mọi người đều cho rằng Lâm Phong sẽ thi triển thần thông thì đột nhiên phát hiện, công kích mạnh mẽ, sắc bén đã đánh vào trên người Lâm Phong, hắn sao có thể chịu nổi? Nhưng mà rất nhanh tất cả đều phát hiện mình sai rồi, sai rất không hợp thói thường. Lâm Phong duỗi tay ra, bóp đầu đối phương, tên kia vừa ngẩng đầu lên, chỉ kịp thấy một đôi đồng tử lạnh như băng, đang lộ ra sát ý vô cùng đáng sợ.
– Oanh!
Tiếng bạo liệt truyền ra, cái đầu nổ tung, pháp tắc tán đi, một cỗ thi thể rơi thẳng xuống, tim của mọi người dường như đang rơi theo thi thể. Lâm Phong vừa giết Vũ Hoàng sao? Sát phạt quá mức tàn bạo, làm cho người ta cảm giác sởn hết cả gai ốc!
Chương 1819: Hành Hạ Đến Chết
– Tôn Vũ cảnh?
Bất luận thành viên cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo nhân hay những người khác đều cảm giác ý nghĩ của mình vớ vẩn đến cỡ nào. Lâm Phong mang theo Thiên Đài cường thế trở về, chiến lực đệ tử Thiên Đài kinh người đáng sợ, Lâm Phong há có thể chỉ đến Tôn Vũ cảnh, không thể nghi ngờ, Lâm Phong đã che giấu thực lực.
– Nhục thể tùy ý để hạ vị Hoàng công kích mà không lay được, quá cường hoành rồi.
Đám người cảm giác có chút run sợ, chỉ thấy khí thế Lâm Phong ngập trời, trên người có tử khí gào thét, chiến xa lao nhanh, cước bộ của hắn chậm rãi hướng tới một cường giả trung vị Hoàng.
Một tên hạ vị hoàng ngăn cản giữa đường bị Tử Hà Chiến Xa bao phủ, nghiền ép tới mức hài cốt không còn, biến mất không thấy gì nữa.
Bên trái lại có một người công kích Lâm Phong, trong mắt Lâm Phong hiện lên một đạo hàn mang, bỗng nhiên quay đầu qua, Tử Vong Đồng đen kịt làm cho đối phương run rẩy, thần niệm rung chuyển, phảng phất như thấy tử thần quân lâm thiên hạ.
Thủ chưởng Lâm Phong khẽ bóp, Cửu Kiếp Kiếm nộ khiếu mà ra, người chỉ trong chớp mắt đã bị xoắn nát, không chịu nổi một kích.
– Ở trước mặt Lâm Phong, hạ vị Hoàng đã không chịu nổi một kích rồi, nháy mắt có thể mạt sát.
Sắc mặt phe Tề Thiên Bảo rất khó coi, thực lực bọn Lâm Phong càng mạnh thì Tề Thiên Bảo càng cảm giác bị uy hiếp. Trong số những người đang quan sát có không ít bạn cũ của Lâm Phong, nói thí dụ như Vấn Thiên Ca, Hạ Thiên Phàm, thấy Lâm Phong ra tay, bọn họ đều cảm thấy một cỗ áp lực mãnh liệt.
Thực lực Lâm Phong không ngờ đã cường hoành đến đáng sợ như vậy, chém hạ vị Hoàng dễ như trở bàn tay, ra tay tất sát, điều này cũng làm cho mọi người minh bạch, tuy đều là Vũ Hoàng, nhưng chênh lệch giữa hai bên đôi khi không thể bù đắp.
Càng làm cho người ta sợ hãi hơn là, sức chiến đấu cường hoành không chỉ có riêng Lâm Phong. Hai vị sư huynh của hắn, thủ chưởng luân hồi Hầu Thanh Lâm và quanh thân vờn quanh phật quang muôn đời bất diệt Thiên Si đều đáng sợ, chém hạ vị Hoàng như gặt lúa.
Hiện tại, bọn hắn đang điên cuồng chiến đấu với cường giả trung vị Hoàng, chúng sinh phật tượng bao bọc một tên trung vị Hoàng và thêm hai hạ vị hoàng, phật quang diệt vạn pháp.
Hầu Thanh Lâm những ngày này một mực tu luyện Thiên Diễn Thánh Kinh, cuốn vô thượng Cổ Thánh Kinh này có năng lực diễn hóa đáng sợ khiến hắn cảm thấy kinh hãi. Hắn tìm hiểu chúng sinh phật tượng của Thiên Si, diễn hóa ra lực lượng càng phù hợp với chính mình hơn, trong hư không xuất hiện từng đạo hư ảnh luân hồi, có thể trong khoảnh khắc biến một phiến thiên địa hóa thành luân hồi kiếp, người vào luân sẽ bị Tu La sát phạt.
Pháp tắc lực lượng đáng sợ lan tỏa, một cường giả trung vị Hoàng đã chết dưới kiếm của Hầu Thanh Lâm. Hắn lấy pháp tắc lực ngưng tụ thành kiếm, trông có vẻ bình thường nhưng đó lại là luân hồi kiếm.
Bát Nhã, Ly Hận và Hình Chiến mặc dù không bằng Hầu Thanh Lâm và Thiên Si, nhưng mà bản thân lực lượng của bọn họ cũng cực kỳ cường hoành.
Thời điểm khổ tu trên Yêu Dạ Đảo, ngoại trừ những lúc lịch lãm rèn luyện bên ngoài, cả ngày bọn họ phải chiến đấu với những Yêu Hoàng cường hoành, bởi vậy chiến lực bọn họ tuyệt đối hơn xa người Dược Vương Tiên Cung cùng cảnh giới.
Đám người nhìn chằm chằm đại chiến trong hư không. Thiên địa băng liệt, đại địa không ngừng sụp đổ, nơi đóng quân liên tục sụp đổ, quá trình chiến đấu làm cho người người kinh hãi. Thiên Đài chỉ lấy sáu người tiến vào giữa chúng Hoàng, thậm chí kể cả sáu vị cường giả cấp bậc trung vị Hoàng.
Nhưng mà kết quả không ngờ sáu hạ vị Hoàng phe Thiên Đài dùng ưu thế tuyệt đối trấn áp chúng cường giả Dược Vương Tiên Cung. Lâm Phong đã đến bên cạnh cường giả trung vị Hoàng, trên người thiêu đốt bất diệt chiến ý, giống như tử thần quân lâm thiên hạ, khiến cho cường giả trung vị Hoàng kia chấn động tâm thần. Lôi đình lực cuồn cuộn lộ ra khí phách Đế Vương, sát phạt thiên hạ, hủy diệt hư không.
Loạn Thiên quyền đánh cho càn khôn rung chuyển, long trời lở đất, cường giả trung vị Hoàng chỉ cảm giác mình dường như đưa thân vào giữa vòng thiên tai, không cách chống đỡ. Hắn chưa từng có cảm giác đối mặt với hạ vị Hoàng mà lại thấy mình bất lực, chán chường đến thế.
Toàn bộ công kích của Lâm Phong đều lộ ra ý cảnh hủy diệt bất diệt, sát phạt bất diệt. Thời điểm Tử Hà Chiến Xa ập tới, cường giả trung vị Hoàng rốt cuộc đã sụp đổ, chết dưới chiến xa sát phạt. Đôi đồng tử lâm thiên hạ của Lâm Phong nhìn thẳng về lão già râu bạc vẫn không nhúc nhích, ngạo nghễ đứng giữa hư không, trong miệng phun lời chế giễu:
– Như thế nào, các hạ ngày xưa khí phách như vậy, hôm nay sao lại sợ hãi đứng chôn chân thế?
Trong nội tâm lão già chấn động, mắt thấy đại chiến, hắn không cách nào tự chấn tĩnh bản thân, những thanh niên bên cạnh Lâm Phong sao lại trở nên cường đại như thế, lão già vốn chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Nào chỉ mình lão không nghĩ tới, kể cả những người mang theo chiến xa và Vũ Hoàng mở đường cũng chẳng ngờ thanh niên khai sáng Thiên Đài lại đáng sợ đến trình độ này, bọn hắn tuy thật sự là hạ vị Hoàng nhưng chỉ cần sáu người đã đủ sức giết Dược Vương Tiên Cung, gồm hơn hai mươi vị Vũ Hoàng, kể cả sáu cường giả cấp bậc trung vị Hoàng, hơn nữa dùng ưu thế tuyệt đối dễ như trở bàn tay mà trấn áp.
– Ta từng nói sẽ đích thân tới Dược Vương Tiên Cung đòi nợ, hôm nay ta muốn ngươi quỳ trên mặt đất, khấu đầu 300 cái, ta sẽ tha cho cái mạng ti tiện của ngươi.
Lâm Phong thản nhiên nói, sắc mặt lão già râu bạc lập tức đỏ thẫm, dường như rất phẫn nộ, hắn đường đường cường giả trung vị Hoàng của Dược Vương Tiên Cung, bảo hắn trước mặt mọi người khấu đầu 300 lần, điều này chà đạp bực nào.
– Người trẻ tuổi, làm người vẫn nên lưu lại một đường, đây là địa bàn cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo.
Lão già râu bạc khắc chế tâm tình của mình, bình tĩnh nói, trong thanh âm ẩn chứa ý uy hiếp nhàn nhạt, chiến đấu trong hư không gần như đã xong, hơn nữa thanh niên trẻ tuổi bên Thiên Đài còn rất nhiều người chưa thèm ra tay, điều này làm cho hắn biết rõ thế cực trước mặt, vốn chưa từng có khả năng thắng.
– Ngươi nếu biết rõ làm người nên lưu một đường, vậy sẽ không dẫn tới kết quả hôm nay rồi, nhớ ngày đó ngươi cao cao tại thượng, khi nhục ân sư ta, hôm nay ta khiến ngươi không bằng cả súc sinh.
Lâm Phong biết rõ nói thêm cũng chỉ dư thừa, bắt buộc dùng thực lực đi chà đạp. Lâm Phong cuồn cuộn hướng tới trước, giống như tử thần giáng lâm khiến cho chòm râu dài của lão già không gió mà bay, cảnh giác nhìn chằm chằm Lâm Phong, phía sau lão già hiện lên một cây cổ thụ kỳ dị, lập tức cắm rễ giữa thiên địa.
Dòng chính Dược Vương Tiên Cung phần lớn đều truyền thừa cổ thụ vũ hồn, giỏi về Mộc Hệ pháp tắc lực lượng. Lâm Phong chẳng hề có nửa điểm biến hóa, bước từng bước trong, phong pháp tắc bao bọc thân thể, chỉ trong khoảnh khắc hắn đã hàng lâm trước người đối phương.
Một kiếm chém ra ngoài chẳng hề có chút dấu hiệu, một kiếm này chính là đại địa trọng kiếm, ẩn chứa lực áp bách vô cùng, lão già râu bạc chỉ cảm giác một cỗ trọng lực trong lúc vô hình hàng lâm, khiến lão cảm giác nặng nề hít thở không thông. Nhưng mà loại này ý cảnh còn chưa kịp tán đi, lão già liền cảm giác mắt mình đau đớn, thân thể như bị mặt trời thiêu cháy.
Lại thêm một đạo liệt diễm kiếm trảm sát, lão già râu bạc cho gốc cổ thụ bao bọc thân hình mình, đồng thời hai tay hóa thành ngàn vạn gốc cây, cuồn cuộn oanh sát mà ra, nhưng đứng trước liệt diễm kiếm lãi không ngừng bị thiêu thành tro.
Kiếm ý nặng nề, kiếm ý nóng rực vẫn còn, một cỗ tiêu sát phong kiếm đồng thời hàng lâm, ba loại kiếm ý cảnh chồng chất khiến cho lão già râu bạc chấn động, nổi giận gầm lên. Giữa hư không xuất hiện một cánh rừng, toàn bộ đều là cổ thụ.
Lúc này, loại kiếm đạo thứ tư đã bất ngờ ập tới, vẫn lạc kiếm đạo ý cảnh, hết thảy đều phải bỏ mạng, tịch diệt như hoàng hôn, bốn loại kiếm đạo ý cảnh đan xen vào nhau.
Trong hư không xuất hiện màn sáng kiếm đạo bất diệt, hết thảy phải bị hủy diệt. Lão già râu bạc còn chưa kịp phóng thích lực lượng của mình thì đã cảm giác mình bị vô tận bất diệt kiếm quang bao vây, không cách nào phản kháng. Đột nhiên, Lâm Phong dừng trảm, đạp mạnh xuống hư không, một tòa đại địa đột nhiên xuất hiện dưới chân lão già.
Trong lúc lão già râu bạc còn đang gượng ép chống cự bốn hệ kiếm ý cảnh, thủ chưởng của Lâm Phong mãnh liệt ấn xuống, một tiếng ầm bạo vang lên, sau đó răng rắc một tiếng. Xương cốt lão già vỡ vụn, thân thể lập tức mềm gục xuống, hắn tuy là cường giả trung vị Hoàng nhưng nhục thể lại chưa đạt tới cả mức độ hạ vị Hoàng, làm sao có thể thừa nhận được nhục thể Lâm Phong oanh kích.
– Rống!Vấn chi tối dạ – Hạ chi nguyên giản – Các bạn làm sao Vấn chi : ngư kiếm biết chi đáp chi ^^ …!
Chòm râu dài phiêu động, lão ngẩng đầu lên, phát ra tiếng kêu gào không cam lòng, cứ như thú rống vậy. Nhưng mà nghênh đón hắn lại là một bàn chân, chà đạp trên trên mặt của hắn, dẫm đầu hắn xuống đất, khuất nhục làm cho toàn thân hắn run rẩy, lộ ra vẻ phẫn nộ ngập trời, pháp tắc điên cuồng trào ra.
Hiện tại hắn có lẽ còn chưa thấy Lâm Phong lại chuẩn bị giáng một chưởng xuống. Đám người chung quanh thấy một màn này, cảm giác lão già râu bạc không còn là một cường giả trung vị Hoàng mà chỉ như một lão đầu tử bình thường.
Tất cả thầm nghĩ một chưởng này của Lâm Phong bổ xuống liệu lão già khọm kia có chịu đựng nổi hay không. Tiếng xương nứt răng rắc cùng với tiếng kêu thảm thiết lại truyền ra, pháp tắc trên người lão già râu bạc trong nháy mắt liền tan biến, bị đánh tan mất, kinh mạch toàn thân không biết đã bạo liệt bao nhiêu.
– Đây chiến đấu sao?
Rõ ràng là hành hạ đến chết. Đám người nhìn chằm chằm một màn trong hư không, Lâm Phong vừa rồi còn cố ý ngừng lại, dùng đại địa pháp tắc lực lượng ngưng tụ một phiến đại địa trong hư không, chính vì chà đạp lão già râu bạc, bắt buộc hắn quỳ trên mặt đất. hôm nay Thiên Đài vốn không đến để chiến đấu mà đến hành hạ người. Bọn Hầu Thanh Lâm mấy người đã thu thập sạch sẽ chúng Hoàng của Dược Vương Tiên Cung. Kẻ thống trị khu vực này, một trong cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, không ai dám trêu chọc, nhưng giờ phút này lại tạo cảm giác yếu ớt đến đáng thương.
– Dừng tay!
Đột nhiên, sóng âm kinh khủng ập đến. Đám người cả kinh, chỉ thấy từ hai phương hướng đồng thời có cường giả chạy đến, trong đó một phương từ Dược Vương Tiên Cung chủ thành, hẳn là cường giả Dược Vương Tiên Cung chạy tới. Còn bên kia xuất phát từ phương hướng Đại Chu Tiên Cung, tuy nhiên bọn họ không phải Đại Chu Tiên Cung, mà là võ tu Thanh Đế Sơn, kẻ mở miệng cũng chính là một người trong số võ tu Thanh Đế Sơn.
Chương 1820: Đại Quyết Đấu
Giờ phút này bảo chủ Vấn Thiên Bảo tự mình ra ngoài nghênh đón khách quý, đi đến ngoài điện, hắn nhìn thấy Nghịch Trần Vũ Hoàng mang theo Vấn Ngạo Phong mà đến, không khỏi khách khí nói:
– Nghịch Trần huynh đích thân đến Vấn Thiên Bảo ta, quả thật vinh hạnh cho Vấn Thiên Bảo.
– Vấn huynh không cần phải khách khí, lần này đến đây vì nghe nói khu vực cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo xuất hiện một tòa Thiên Đài thần bí, nếu như phiến khu vực này thuộc phạm vi quản lý của Thanh Đế Sơn, ta tự nhiên muốn đến xem, thuận tiện mang theo Ngạo Phong đến đây đi dạo.
Nghịch Trần nhìn đệ tử bên cạnh mình nói ra, ngày xưa hắn thu không ít đệ tử ở khu vực cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, nhưng người hắn coi trọng nhất vẫn là Vấn Ngạo Phong.
So với Diệp Thăng, Tề Vũ Thần, Chu Thiên Nhược thì Vấn Ngạo Phong là người thứ nhất đặt chân vào Vũ Hoàng cảnh, so với những người khác sớm hơn rất nhiều, thiên phú của Vấn Ngạo Phong cũng không làm hắn thất vọng, hôm nay đã tiếp cận cảnh giới trung vị Hoàng, loại thiên phú này đặt ở Thanh Đế Sơn cũng không có nhiều, lấy loại xu thế tu luyện này, trước trăm tuổi Vấn Ngạo Phong đã có thể đạt tới cảnh giới của hắn rồi, đây chính là thứ Ngạo Phong hơn hắn. Về sau Diệp Thăng quật khởi khiến hắn cũng có chút ưa thích, nhưng Diệp Thăng và Vấn Ngạo Phong vẫn có chút chênh lệch.
– Đích thật có một tòa Thiên Đài thần bí quật khởi, nghe nói hôm nay bọn hắn sẽ đi đến nơi đóng quân của Dược Vương Tiên Cung, chỉ sợ họ sẽ nhấc lên một ít phong vân.
Bảo chủ Vấn Thiên Bảo khẽ cười nói, Vấn Thiên Bảo bọn hắn cũng có không ít người đi xem, chắc hẳn hôm nay toà Thiên Đài thần bí kia cũng nên hiện thân.
– Cái này ta đã biết được, ta tới đây bởi vì Diệp Thăng đã trở về, ta cũng thuận tiện tới nơi này nhìn một chút, vừa rồi ta có đi ngang qua một khu vực nhìn thấy Diệp Thăng mang theo một hàng người của Thanh Đế Sơn đi đến đó, chắc bọn hắn cũng không nhấc lên được bao nhiêu sóng gió.
Nghịch Trần khẽ cười nói, cũng không có quá mức để ý.
– Nếu như cường giả Thanh Đế Sơn hàng lâm, Thiên Đài tự nhiên không dám nháo sự.
Bảo chủ Vấn Thiên Bảo nghe thấy lời Nghịch Trần Vũ Hoàng nói thì mỉm cười đáp. Nhưng mà lúc này phương xa lại có một đạo thân ảnh cuồn cuộn đi đến, người này thấy Nghịch Trần Vũ Hoàng thì thần sắc liền ngưng lại, hắn lập tức khom người nói:
– Bái kiến Nghịch Trần Quân.
– Không cần phải khách khí.
Nghịch Trần Vũ Hoàng nhu hòa nói ra một câu, người kia mới ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía bảo chủ Vấn Thiên Bảo, chỉ nghe đối phương lên tiếng nói:
– Có chuyện gì cứ nói, đừng ngại.
– Bảo chủ, thân phận của Thiên Đài đã hiện lên, họ chính là cố nhân.
Người tới chậm rãi nói ra, khiến cho thần sắc bảo chủ Vấn Thiên Bảo ngưng lại, nói:
– Cố nhân?
– Bảo chủ, ngày xưa cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo tranh đoạt quyền chưởng khống tiểu thế giới vạn năm, xuất hiện một vị thanh niên cường giả cương quyết bướng bỉnh, sau đó người này bị Thần Vũ Hoàng của Yêu Dạ Đảo mang đi, ba năm sau người đó lại ngụy trang thành trận đạo đại sư trở lại phiến khu vực này nhấc lên một hồi phong vân không nhỏ, bảo chủ còn nhớ đến người này?
– Lâm Phong!
Vấn Ngạo Phong mở miệng nói trước tiên, bảo chủ Vấn Thiên Bảo cùng Lâm Phong không có quá nhiều giao tình, nhưng mà hắn cũng nhớ rõ chuyện này, đương nhiên Nghịch Trần Vũ Hoàng cũng nhớ rõ, hơn nữa bởi vì Lâm Phong mà hắn mấy lần đánh mất thể diện, Thần Vũ Vũ Hoàng trên chiến đài lừa hắn mang Lâm Phong đi, hai người đã định ra ước định; về sau Lâm Phong đại chiến Tề Thiên Bảo hắn sẽ ra mặt, nhưng hắn lại để Lâm Phong đào tẩu ngay dưới mắt, chuyện này khiến hắn vô cùng nhục nhã; một lần cuối cùng là lúc hắn nhìn thấy Lâm Phong cường thế hàng lâm trên Yêu Dạ Đảo, lúc ấy Yêu Dạ Đảo chèn ép với hắn, bảo hắn cút, cái loại sỉ nhục này đến nay hắn vẫn còn nhớ rõ.
– Tình huống bây giờ như thế nào?
Bảo chủ Vấn Thiên Bảo hỏi người kia.
– Thiên Đài cũng không có cường giả hiện thân, tất cả chỉ là một đám thanh niên có cảnh giới hạ vị Hoàng chủ trì đại cục, nghe Lâm Phong nói, đó là tất cả lực lượng của Thiên Đài rồi, nhưng không biết đó thật hay giả, thuộc hạ nhìn đến đây liền trở về bẩm báo, có lẽ sau đó sẽ có người tiếp tục tiến đến bẩm báo bảo chủ.
Người này là một nhân vật trinh sát của Vấn Thiên Bảo, mỗi một cỗ thế lực đều có một đội ngũ như vậy, bọn hắn sẽ mang tin tình báo quan trọng trở lại báo cáo.
– Ngạo Phong, xem ra chúng ta phải đi dạo rồi.
Nghịch Trần Vũ Hoàng mỉm cười nói với Vấn Ngạo Phong, gia hỏa kia không biết sống chết, lại còn dám tới khu vực của cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo.
– Vâng, sư tôn.
Vấn Ngạo Phong khẽ gật đầu, chỉ thấy thần sắc Nghịch Trần bắn ra lãnh quang, vài năm không thấy tất nhiên năng lực trận đạo của Lâm Phong sẽ mạnh hơn, đó là chỗ dựa lớn nhất của hắn, nhưng ngày hôm nay hắn mà dám dùng trận đạo đối phó Vấn Ngạo Phong thì mình sẽ không khách khí với hắn nữa. . . . Nơi đóng quân của Dược Vương Tiên Cung, có đạo thanh âm cuồn cuộn không ngừng quanh quẩn trong hư không, người phát ra đạo thanh âm này chính là truyền nhân dòng chính của Dược Vương Tiên Cung tên Diệp Thăng, đương nhiên hôm nay hắn cũng là võ tu của Thanh Đế Sơn, đệ tử được Nghịch Trần Vũ Hoàng xem trọng.
– Diệp Thăng mang theo võ tu Thanh Đế Sơn đến, còn có không ít cường giả Dược Vương Tiên Cung hàng lâm, khí tức những người này rất cường hoành, chỉ sợ lần này Dược Vương Tiên Cung xuất động toàn nhân vật tinh anh tới.
Mọi người thấy hai phe có rất nhiều người hàng lâm đến nơi này thì nội tâm khẽ run lên, đội hình như vậy có thể uy hiếp được Thiên Đài rồi. Diệp Thăng cùng võ tu của Thanh Đế Sơn hàng lâm trên phiến hư không này, họ thấy trên mặt đất tồn tại vô số thi thể, đồng thời họ cũng thấy Lâm Phong dùng chân giẫm đạp lên đầu vị Vũ Hoàng có râu bạc trắng, ánh mắt không khỏi lóe lên hàn ý lạnh thấu xương, sát ý di tản ra khắp nơi, Dược Vương Tiên Cung chưa từng nhận qua khuất nhục bực này.
– Lâm Phong!
Diệp Thăng nhìn chằm chằm vào thanh niên kia, người này chính là Lâm Phong đã cường thế đánh bại hắn trên chiến đài ngày xưa.
– Bỏ cái chân bẩn thỉu của ngươi xuống.
Diệp Thăng băng hàn nói ra. Chỉ thấy ánh mắt Lâm Phong hơi chuyển qua, nhìn về phía Diệp Thăng, thực lực Diệp Thăng cũng không tồi, lại mang theo rất nhiều cường giả trung vị Hoàng đi đến, xem ra địa vị của hắn ở Thanh Đế Sơn cũng không kém.
– Ngươi nói chuyện với ai ở đây vậy?
Trong thanh âm bình tĩnh của Lâm Phong lộ ra vài phần kiêu ngạo, giống như hắn chẳng thèm ngó tới Diệp Thăng vậy.
– Bỏ cái chân bẩn thỉu của ngươi xuống.
Diệp Thăng lặp lại một lần nữa, trong nội tâm hắn đã thiêu đốt lên một cỗ lửa giận, vị Vũ Hoàng râu bạc trắng kia chính là ông nội của hắn, vậy mà lão nhân gia lại bị Lâm Phong dùng chân giẫm đạp lên, khuất nhục bực này khiến hắn cảm giác trong lồng ngực bùng lên cơn giận dữ.
– Kim Ô, vả miệng.
Lâm Phong bình tĩnh mở miệng nói một tiếng, bên trong con ngươi Kim Ô hiện lên một đạo hàn mang sắc nhọn, nội tâm tức giận mắng Lâm Phong, không ngờ cái tên khốn khiếp này lại thích chỉ huy mình như vậy, thật đáng hận, nhưng bây giờ mình không có mạnh hơn hắn nên chỉ có thể nhịn mà thôi, cuối cùng cũng có một ngày hắn sẽ lật ngược thế cờ. Đồng tử Kim Ô nhìn chằm chằm vào Diệp Thăng, giống như hắn muốn mang nộ khí phát tiết lên trên người Diệp Thăng vậy.
– Ông!
Cuồng phong xẹt qua, sau lưng Kim Ô giống như xuất hiện một tôn hư ảnh Kim Ô Thần Điểu, mãnh liệt lao về phía Diệp Thăng, tốc độ nhanh đến mức đáng sợ. Diệp Thăng nhìn thấy đôi đồng tử bướng bỉnh mà yêu dị kia thì cảm giác con mắt có chút đau đớn, khí tức cuồn cuộn trên người bùng nổ, bước chân hắn bước ra, quyền mang mãnh liệt quay cuồng, nhưng mà hắn lại cảm giác một trận cuồng phong vô cùng sắc bén, cắt đứt hết thảy.
– Cẩn thận!
Có người sau lưng la lên, chỉ nghe thấy một đạo âm thanh thanh thúy vang lên trong hư không, thân ảnh Kim Ô hóa thành một đạo hỏa sắc trở lại chỗ cũ, hai cánh hư ảo khép kín lại, còn Diệp Thăng lại bị một cái tát này đánh văng ra ngoài, trên mặt xuất hiện một dấu ấn cự đại, hắn cảm giác đầu có chút nâng nâng, giống như không có kịp phản ứng lại.
– Đó là hư ảnh Kim Ô.
Đôi mắt đám người nhìn chằm chằm vào Kim Ô, tốc độ thật đáng sợ, vừa rồi bọn hắn thấy hư ảnh Kim Ô, đôi mắt bướng bỉnh kia cũng tràn ngập yêu khí, Kim Ô đúng một tôn yêu thú.
– Thái dương thần điểu, Tam Túc Kim Ô!
Trong lòng mọi người có chút rung động, rất có thể bản thể của thanh niên bướng bỉnh kia là một tôn thái dương thần điểu. Diệp Thăng, đệ tử Thanh Đế Sơn bị một cái tát văng ra ngoài, trực tiếp bị người vả miệng, chỉ thấy thân thể của hắn đứng vững lại, cảm giác đau rát trên mặt khiến hắn vô cùng nhục nhã, hắn ngay cả một chiêu cũng không tiếp nổi. Thậm chí, ánh mắt Lâm Phong nhìn hắn cũng tràn đầy sự khinh thường, không thèm nói với hắn một câu, chỉ thấy hắn bình tĩnh đưa mắt nhìn sang vị Vũ Hoàng bị hắn chà đạp trên mặt đất,nói:
– Quỳ gối xuống trước mặt chư huynh đệ Thiên Đài ta, huynh đệ bọn ta thay sư tôn nhận ba trăm cái dập đầu của ngươi, ta sẽ tha cho ngươi cái mạng này.
– Cùng Dược Vương Tiên Cung và Thanh Đế Sơn là địch, các ngươi chỉ có đường chết.
Thanh âm của những cường giả đến Dược Vương Tiên Cung lộ ra hàn ý mãnh liệt, khí tức đáng sợ trên người bùng nổ, nhưng mà ánh mắt Lâm Phong vẫn không có chuyển qua, hắn tiếp tục nắm lấy thân thể vị Vũ Hoàng râu bạc trắng kia và nhìn sâu vào trong mắt đối phương, Lâm Phong cười lạnh nói:
– Đừng hy vọng có người đến cứu ngươi, hôm nay không có ai có thể cứu vãn ngươi đâu.
– Chúng ta ra lệnh cho ngươi, thả hắn ra.
Chỉ thấy những võ tu của Thanh Đế Sơn tiến lại gần, thấy Lâm Phong ngông cuồng như vậy bọn hắn đều nổi giận, khi Diệp Thăng bị tát một cái thì mặt mũi của Thanh Đế Sơn cũng bị vứt đi.
– Ngươi là cái thứ chó má gì mà dám ra lệnh chúng ta?
Thanh âm thô lỗ của Đạm Đài truyền ra, nhìn chằm chằm vào những người kia.
– Người Thanh Đế Sơn.
Chỉ thấy một cường giả trung vị Hoàng nói ra:
– Các ngươi dám đắc tội với cả Thanh Đế Sơn sao?
– Lâm Phong, Thanh Đế Sơn rất mạnh mẽ sao?
Đạm Đài tò mò hỏi, Lâm Phong quay đầu mỉm cười nói với Đạm Đài:
– Hình như bọn hắn tự nhận mình rất mạnh mẽ.
– Gia hỏa này điên rồi sao, hắn dám vũ nhục Thanh Đế Sơn.
Đám người nghe Lâm Phong nói xong nội tâm âm thầm run lên, chỉ thấy thân ảnh những võ tu Thanh Đế Sơn chậm rãi tiếp cận, đồng thời cường giả Dược Vương Tiên Cung cũng chậm rãi ép về phía Lâm Phong, phong bạo kinh khủng bắt đầu lan tràn. Vị Vũ Hoàng râu bạc trắng kia thấy một màn này thì trong mắt lại cháy lên hi vọng, chỉ thấy chân Lâm Phong lại hung hăng đạp lên trên người hắn lần nữa, tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong không trung.
– Ngươi dám!
Khí tức khủng bố của cường giả Dược Vương Tiên Cung đánh về phía Lâm Phong, rốt cuộc Kim Ô, Quân Mạc Tích, Thanh Phượng, Đạm Đài, Tần Vũ cũng bắt đầu động lên, một đám hạ vị hoàng quay chung quanh Lâm Phong đối trận với một đám cường giả trung vị hoàng.
– Dám can đảm tiến lên một bước nữa, giết không tha!
Trong ánh mắt Lâm Phong bắn ra một đạo lệ mang, vô luận Dược Vương Tiên Cung hay Thanh Đế Sơn nếu đi lên bước nữa, đều giết không tha.
– Thanh Đế Sơn có lệnh, đối với những người Thiên Đài này giết không tha!
Võ tu trên Thanh Đế Sơn cũng đều nổi giận, trên người lộ ra sát khí đáng sợ, bọn hắn lại hướng về phía trước bước ra ngoài, hai cỗ phong bạo kinh khủng va chạm trong hư không, sát khí hội tụ thành một cỗ thủy triều đáng sợ !Nguồn truyện audio