Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 350 [Chương 1746 đến 1750]
❮ sautiếp ❯Chương 1746: Tàn Phá
– Sinh tử khế.
Đám người chung quanh đều lộ ra thần sắc thú vị, tất cả đứng chắp tay trong hư không nhìn tình hình bên này của Lâm Phong cùng với Đơn Mông. Lần khảo hạch này của Chiến Vương học viện thật náo nhiệt, vừa mới nghe nói có người cường thế sát nhập vào vị trí thứ ba mươi tiềm Vương Nhân bảng, mà giờ khắc này, lại có một người hoàn toàn mới muốn lập sinh tử khế với Đơn Mông, lần tuyển sinh này thú vị vô cùng. Càng khiến bọn hắn cảm thấy hứng thú chính là, hình như Đơn Mông rất do dự, chuyện này chứng minh nhân vật đề ra sinh tử khế cũng không phải nhân vật bình thường.
– Xem ra Đơn Mông muốn bắt nạt nhân vật mới, an bài người ta đến trong phủ đệ vắng vẻ, lại không cho Chiến Vương Lệnh, muốn vơ vét tài sản của đối phương, nhưng không nghĩ tới người ta đánh tới cửa, trực tiếp đề ra sinh tử khế.
Tâm mọi người đều sáng tỏ nên phỏng đoán ra tiền căn hậu quả của sự tình rất nhanh, bọn họ có chút chờ mong nhìn Đơn Mông, gia hỏa này dám lập sinh tử khế sao?
– Không biết quy củ, ngươi biết cái gì gọi là Chiến Vương khế không.
Đơn Mông lạnh lùng nói ra.
– Có tiếp hay không?
Lâm Phong quát lạnh một tiếng, bước chân đạp mạnh về phía trước, trên người có khí tức lăng lệ và ác liệt phóng ra ngoài, Đơn Mông còn muốn nói lảng sang chuyện khác sao? Hôm nay Đơn Mông hoặc chết trận, hoặc thân bại danh liệt, dám vũ nhục nhân vật mới, nhưng không dám tiếp nhận Chiến Vương khế của nhân vật mới, một khi chuyện này đồn đãi ra ngoài, Đơn Mông còn mặt mũi nào trong Chiến Vương học viện? Lời nói của Đơn Mông bị cắt đứt, thần sắc hắn càng lạnh hơn, đúng lúc này có một đạo thân ảnh cuồn cuộn đi đến, nhìn nơi này mở miệng nói:
– Chuyện gì xảy ra?
– Điền Vô Kị.
Đơn Mông nhìn thấy có người tới thì trên mặt liền lộ ra sự vui mừng, ánh mắt lập tức dời đi không nhìn Lâm Phong nữa, mà nhìn về phía Điền Vô Kị, nói:
– Có một nhân vật mới không biết phân biệt, lại còn muốn lập sinh tử khế, ta chẳng muốn cùng hắn so đo, Điền huynh, nhiều ngày không thấy, chắc hẳn tu vi của ngươi lại có tiến bộ, huynh giúp ta giáo huấn cái tên không biết trời cao đất rộng bên dưới được không, để chư vị nhìn một chút tư thế oai hùng của Điền huynh, thuận tiện để cho một số nhân vật mới biết rõ cái gì trời cao đất rộng.
Thấy một màn như vậy thì mọi người lộ ra thần sắc khác thường, Điền Vô Kị xuất hiện thật đúng lúc, mà Đơn Mông cũng đủ âm hiểm, Điền Vô Kị chính là cường giả bài danh thứ bốn mươi mốt trên tiềm Vương Nhân bảng, hắn cũng giống như Đơn Mông, đều là thành viên của Cơ Môn, nhưng thực lực lại rất mạnh mẽ, ngay cả người xếp trên Đơn Mông trên tiềm Vương bảng cũng không thể so sánh với hắn, mặc dù thực lực Đơn Mông cũng không tệ, nhưng ở trong Cơ Môn cường đại lộ ra có chút không đủ, chỉ phụ trách một số việc vặt vãnh của Cơ Môn mà thôi.
– Xem nhân vật mới gặp xui xẻo rồi, hiển nhiên Điền Vô Kị sẽ giúp Đơn Mông chuyện này.
Mọi người ngầm hiểu trong lòng.
– Nhân vật mới bây giờ đều ngông cuồng như thế sao?
Điền Vô Kị nhìn Lâm Phong nói ra, bước chân lập tức bước về phía trước.
– Cút.
Lâm Phong quét mắt nhìn Điền Vô Kị ở phía trước, nói ra một câu lạnh lùng, khiến cho đồng tử Điền Vô Kị có chút co rút lại, thần sắc hắn lập tức trở nên càng thêm thú vị.
– Hứng thú, hình như nhân vật mới ngày càng không biết trời cao đất rộng rồi, xem ra Đơn Mông ngươi nói rất đúng, cần phải làm cho bọn hắn thấy rõ mình ở bên dưới, nếu không bọn hắn còn tưởng rằng nơi đây giống như bên ngoài, được người nâng ở trong lòng bàn tay.
Giọng nói của Điền Vô Kị lộ ra vài phần khí tức âm lãnh, hắn đương nhiên hiểu rõ người có thể tiến vào Chiến Vương học viện là những người như thế nào, tất cả đều là đệ tử Cổ tộc, hoặc hạng người có thiên phú dị bẩm, bên ngoài quen thói sao vây quanh trăng sáng, nhưng mà bọn hắn còn chưa ý thức được, Chiến Vương học viện đều là nhân vật thiên tài ở ngoại giới. Những người này vừa bước vào học viện, cần phải có một hai trận chiến đấu, để bọn hắn cảm thụ được mình có tư cách để kiêu ngạo hay không.
– Điền Vô Kị, xếp thứ bốn mươi mốt tiềm Vương bảng, hôm nay sư huynh sẽ so tài cùng ngươi, yên tâm, ngươi là người mới, ta sẽ hạ thủ lưu tình.
Điền Vô Kị cười lạnh nói.
– Con mẹ nó gia hỏa này thực dài dòng, ngươi cút sang một bên đi.
Đạm Đài tức giận mắng một tiếng, lời nói của người này sao lại chói tai như thế, bài danh thứ bốn mươi mốt trên tiềm Vương bảng rất trâu bò sao? Tần Vũ bài danh thứ hai mươi chín, Lâm Phong cũng không phải người thường, chờ thêm chút thời gian nữa hắn nhất định đánh vào tiềm Vương bảng, miễn cho những con lừa trên tiềm vương bảng phách lối.
– Hả?
Thần sắc Điền Vô Kị ngưng lại, vẻ mặt vốn tươi cười càng lúc càng trở nên âm lãnh, lạnh nhạt nói:
– Quả nhiên không biết tốt xấu.
– Ngươi cút sang một bên trước đi, nếu như muốn giáo huấn ta thì cũng không cần gấp, để Đơn Mông lập sinh tử khế, ta chém hắn xong, lại cho ngươi tuỳ ý ra tay, nếu không ta lo lắng cùng ngươi giao thủ trước, Đơn Mông sẽ co đầu rút cổ.
Lâm Phong bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn về phía Đơn Mông lộ ra thần sắc châm chọc:
– Ngươi không cần lấy người này ra để viện cớ không dám chiến, hôm nay ta nhất định lập sinh tử khế cùng với ngươi, nếu như ngươi không dám thì nói rõ ra, tránh làm lãng phí thời gian của ta.
– Đơn Mông, nếu như ngươi dám làm những sự tình ti tiện kia, cần gì phải giấu đầu lòi đuôi, nếu như không dám chiến, thì mang phủ đệ của ngươi nhường lại cho huynh đệ chúng ta, giao ra Chiến Vương Lệnh, quỳ trên mặt đất nói lời xin lỗi với mấy huynh đệ của ta, có lẽ như vậy chúng ta sẽ không so đo nữa.
Đạm Đài cười lạnh nói, không dám chiến? Coi như hôm nay Đơn Mông không dám ứng chiến, cũng phải khiến cho hắn thân bại danh liệt, không phải hắn rất biết diễu võ dương oai sao? Muốn mấy người bọn họ đến cửa bái phỏng để lấy Chiến Vương Lệnh? Giờ phút này, bọn hắn thật sự tới “bái phỏng” rồi!
– Xem ra những người này không có ý định buông tha cho Đơn Mông rồi.
Mọi người lộ ra thần sắc thú vị, trước tiên để Điền Vô Kị ở một bên, chờ ta cùng Đơn Mông tính toán rõ ràng, sẽ cùng ngươi chiến. Đương nhiên Lâm Phong không định buông tha cho Đơn Mông, nếu như Đơn Mông khinh người quá đáng thì hắn nên nếm thử mùi vị bị người khác khinh thường.
– Điền Vô Kị, ngươi đứng đó nhìn đi, nếu phải chiến thì để Lâm Phong chiến với Đơn Mông xong đã.
Lúc này Tần Vũ cũng mở miệng nói với Điền Vô Kị, sau đó lập tức nhìn về phía Đơn Mông nói:
– Còn ngươi, uổng cho ngươi là môn sinh Chiến Vương học viện, lúc khinh người thì đắc ý ngông cuồng, giờ phút này lại co đầu rút cổ như chuột nhắt, nếu không chiến thì nói một câu rõ ràng đi?
– Tần Vũ!
Đơn Mông hận Tần Vũ triệt để rồi, không thể tránh lui khi đối mặt với Lâm Phong, chỉ có nhắm mắt nói:
– Rất tốt.
Trong mắt Lâm Phong hiện lên một đạo hàn quang, hai tay lập tức đánh ra một đạo quang mang, đây rõ ràng là một cái khế ước, phiêu hốt trong hư không, sau đó lạnh lùng nói ra:
– Sinh tử khế, bất luận sinh tử.
Đây là phương pháp Tần Vũ chỉ cho hắn, lập sinh tử khế xong mới có thể ở trong học viện tiến hành cuộc chiến sinh tử, nếu không, cho dù là khiêu chiến tiềm Vương bảng, cũng không thể giết chết đối thủ. Không có sinh tử khế, không thể đánh nhau sống chết, đây là một cái luật thép của Chiến Vương học viện.
– Sinh tử khế, bất luận sinh tử.
Đơn Mông cũng đồng dạng đánh ra một đạo quang mang vào trong hư không, sinh tử khế lập tức va chạm với nhau tan thành mây khói, khế ước đã thành, cuộc chiến sinh tử này, học viện không can thiệp vào. Điền Vô Kị thấy hai người lập sinh tử khế xong, lập tức tránh ra, lưu lại không gian chiến đấu cho hai người. Đạm Đài miệt thị nhìn Đơn Mông, trong mắt bọn hắn, Đơn Mông đã là một người chết.
– Ông!
Đơn Mông điên cuồng đạp bước đi ra, một cỗ cương phong kinh khủng bọc lấy thân thể của hắn, theo hắn cuồn cuộn đi về phía trước, hắn muốn đánh đòn phủ đầu, dùng khí thế kinh khủng đè sập hết thảy, triển áp về phía Lâm Phong.
– Giết!
Đơn Mông gầm lên một tiếng, hư không lập tức xuất hiện từng đạo chiến xa khủng bố, chiến xa triển áp thiên địa, xông về hướng Lâm Phong, phát ra âm thanh vù vù, nghiền áp hết thảy, huỷ diệt tất cả.
– Thần thông trong Chiến Vương Điện, Từ Hà Chiến Xa Khí Công, làm sao Đơn Mông lấy được nó?
Mọi người thấy một màn này thì khuôn mặt lộ ra một vòng dị sắc, trước kia bọn hắn không nhìn thấy Đơn Mông dùng loại thần thông này, thần thông này có lực công kích rất bá đạo và cường đại, chiến xa chạy trong hư không, giống như là dòng sông dậy sóng lao nhanh về phía trước, đè bẹp hết thảy, nghiền nát thân hình cường giả, có lẽ Đơn Mông không cách nào lấy được nó, xem ra hắn gia nhập Cơ Môn quả nhiên có lợi.
– Lâm Phong tụ lực, chẳng lẽ hắn muốn cường ngạnh phá Từ Hà Chiến Xa Khí Công, mặc dù Đơn Mông sử dụng loại công kích này không có uy năng như cường giả trên tiềm vương bảng sử dụng, nhưng muốn cứng rắn oanh phá nó cũng không dễ dàng như vậy.
Mọi người thấy trong lòng bàn tay của Lâm Phong có từng sợi lực lượng hủy diệt lan tràn thì thầm nghĩ trong lòng. Hư không chiến xa như là sóng cả, toàn bộ hướng về phía trước mà đi, uy vũ bá đạo, mọi người nhìn thấy nó sắp nghiền áp lên trên người Lâm Phong thì trong lòng cũng âm thầm lau mồ hôi thay hắn.
– Tự tìm cái chết.
Đơn Mông quát lên một câu lạnh như băng, cánh tay lại run lên lần nữa, thúc giục chiến khí điên cuồng phóng thích ra, tất cả chiến xa đều nghiền ép về phía Lâm Phong. Trên người Lâm Phong có thêm một tầng khải giáp, đồng thời thân thể của hắn cũng bắt đầu động, phong pháp tắc hội tụ trên thân thể, Lâm Phong mãnh liệt hướng phía trước oanh sát ra, lao thẳng tới chiến xa.
– Gia hỏa này điên rồi?
Đồng tử mọi người co rút lại, chỉ thấy thân thể Lâm Phong như như lưu quang, lao về phía chiến xa đang cuồn cuộn đi tới, chiến xa không ngừng phá toái hư không, toàn thân Lâm Phong đều có lực lượng hủy diệt đáng sợ, nghiền áp tất cả chiến xa, trực tiếp oanh đến trước người Đơn Mông.
– Oanh!
Một âm thanh trầm đục vang lên, toàn bộ tử hà chiến xa bị sụp đổ, Đơn Mông bị một quyền oanh ở ngực, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị oanh lui ra sau, chỉ thấy Lâm Phong mang theo một đạo ánh sáng khủng bố, tiếp tục hướng về phía trước, không chút khách khí đánh xuống một chưởng nữa, âm thanh răng rắc truyền ra, mọi người bắt đầu đổ mồ hôi vì Đơn Mông, chỉ sợ xương cốt trên người Đơn Mông đều vỡ vụn.
– Lực lượng nhục thể thật đáng sợ, mạnh mẽ phá nát Tử Hà Chiến Xa, nghiền áp Đơn Mông, chỉ sợ nhục thể hắn đã sớm thành Hoàng.
Mọi người âm thầm rung động trong lòng, lúc này Đơn Mông đã bị Lâm Phong nắm trong lòng bàn tay, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, sinh tử khế, lần này thật sự muốn lấy tính mạng của hắn sao!
– Dừng tay.
Điền Vô Kị gầm lên một tiếng, bước chân hướng về phía trước bước ra, khí tức khủng bố chèn ép lên trên người Lâm Phong. Lâm Phong không có nhìn Điền Vô Kị, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Đơn Mông, lạnh nhạt nói:
– Lấy Chiến Vương Lệnh ra.
– Thả ta ra trước.
Sắc mặt Đơn Mông phờ phạc, chuyện hôm nay khiến thanh danh của hắn mất hết rồi, khinh thường, bắt nạt người khác không có vấn đề, chỉ cần thực lực ngươi đủ mạnh mẽ, làm nhục người ta cũng không sao, nhưng hôm nay hắn lại bị người khác trực tiếp nắm ở trong tay, người ra có thể giết chết hắn một cách đơn giản, đúng là sỉ nhục mà.
– Oanh!
Một đạo chưởng lực đánh lên người Đơn Mông, âm thanh răng rắc lại vang không ngừng, nó khiến cho Đơn Mông phát ra tiếng kêu thảm thiết, sắc mặt càng ngày càng lộ ra vẻ yếu ớt.
– Ngươi dám.
Điền Vô Kị gầm lên một tiếng, người của Cơ Môn và Lâm Phong cũng dám giết?
– Chiến Vương Lệnh.
Âm thanh lạnh buốt của Lâm Phong lại vang lên, hắn ngưng mắt nhìn Đơn Mông, sát cơ mang thân thể Đơn Mông bao phủ lại, cánh tay Lâm Phong lại giơ lên lần nữa, giống như tùy thời chém giết xuống, tàn phá thân thể của Đơn Mông!
Chương 1747: Hỏi Tội Lâm Phong
Giờ phút này xương cốt toàn thân Đơn Mông bị xé rách, hắn cảm giác thân thể như muốn nổ tung ra, cảm nhận được sát khí Lâm Phong, nên hắn không có nửa điểm nghi ngờ nhân vật mới vừa bước vào Chiến Vương học viện này không dám giết hắn tại chỗ.
Giờ phút này Đơn Mông sinh ra hối hận nhè nhẹ, nếu hắn không một mực chèn ép đám người Lâm Phong thì người ta cũng không tức giận đến mức lập sinh tử khế với hắn.
– Ta đưa.
Giọng nói yếu ớt của Đơn Mông vang lên, hào quang lập tức lóe ra, từng miếng Chiến Vương Lệnh bay ra ngoài, bên trên tồn tại một vạch ngang, nhân vật mới tiến nhập học viện sẽ lấy được Chiến Vương Lệnh cấp một. Lâm Phong nhận lấy Chiến Vương Lệnh, thần sắc lạnh như băng nhìn chằm chằm Đơn Mông, nói:
– Cái phủ đệ ngươi đang ở, nhường lại cho ta?
Sắc mặt tái nhợt của Đơn Mông trở nên cứng ngắc, nhưng mà nhìn thấy hai con ngươi của Lâm Phong, hắn chỉ có thể gật đầu, sinh tử khế đã kí, tính mệnh bị đối phương khống chế trong tay, hắn còn cái gì dám không tuân theo đấy.
– Được.
Đơn Mông gật đầu.
– Hai vị huynh đệ của ta còn chưa có phủ đệ tốt.
Lâm Phong tiếp tục nói.
– Ta sẽ an bài thỏa đáng.
Đơn Mông trầm giọng trả lời, như thiên lôi chỉ đâu đánh đấy.
– Vậy thì tốt, hiện tại an bài đi.
Lâm Phong vẫn nắm lấy thân thể Đơn Mông nói ra.
– Bên cạnh phủ đệ của ta có hai tòa lạc viện, chúng đều là nhà của bằng hữu ta, ta nguyện ý nhường cho các ngươi.
Đơn Mông mở miệng nói, khiến cho thần sắc hai người phía sau hắn ngưng lại, nhưng thấy tính mệnh Đơn Mông đang nằm trong tay Lâm Phong thì hai người liền thôi, một tòa viện lạc mà thôi, không cần phải so đo với Đơn Mông.
– Nên sớm như thế.
Lâm Phong lạnh lùng nói một câu, cánh tay lập tức run lên, một cổ lực lượng kinh khủng tàn sát bừa bãi trong cơ thể Đơn Mông, khiến cho thân thể Đơn Mông rơi xuống phía dưới, mặc dù Lâm Phong không có giết hắn, nhưng không nửa năm thời gian tĩnh dưỡng, Đơn Mông không cách nào khôi phục, đối với Lâm Phong mà nói giết hay không, cũng không có ý nghĩa quá lớn.
– Không biết ai tự tìm đường chết.
Đám người Đạm Đài tiến lên, cảm giác nộ khí nghẹn trong nội tâm cũng được xả ra, Đơn Mông đi khắp nơi khiêu khích vũ nhục mọi người, hôm nay cũng bị rơi vào loại sỉ nhục này, không nói vết thương trên người hắn, cho dù hắn có khôi phục thì cũng khó có thể ngẩng đầu lên làm người, vì thói quen khinh người nên hôm nay hắn bị Lâm Phong bắt nạt lại.
– Mỗi người bắt lấy một cái Chiến Vương Lệnh.
Lâm Phong mang Chiến Vương Lệnh đưa cho đám người Đạm Đài, chỉ thấy Tần Vũ tiến lên nói ra:
– Chiến Vương Lệnh có một cái mẫu lệnh, Chiến Vương Lệnh của các ngươi là một lệnh con, mang nó cắm vào giữa chân mày, Chiến Vương Lệnh có thể tự cảm nhận được sự hiện hữu của các ngươi, nếu như các ngươi chết, học viện cũng có thể thông qua mẫu Chiến Vương Lệnh biết được, giống như tên của các ngươi đã được khắc vào Chiến Vương học viện, mặt khác, nếu như đẳng cấp Chiến Vương Lệnh của các ngươi tăng lên, người phụ trách Chiến Vương Lệnh sẽ trực tiếp tăng đẳng cấp mẫu Chiến Vương Lệnh lên, tử lệnh cũng có thể cảm ứng được mà tăng lên đẳng cấp.
Lâm Phong nhìn thoáng qua tiểu Chiến Vương Lệnh trong tay, mỉm cười gật đầu, sau đó lập tức cắm nó vào chỗ mi tâm, tâm niệm vừa động, Chiến Vương Lệnh như ẩn như hiện, toả ra hào quang nhàn nhạt.
– Thứ này thật kỳ diệu.
Lâm Phong mỉm cười, đúng lúc này Điền Vô Kị cũng bước ra, xuất hiện trước người Lâm Phong, trên người đốt lên chiến ý, lạnh nhạt nói:
– Hôm nay ta tạm thời buông tha cho sự tình ngươi gây lên, đợi đến lúc Cơ Môn quyết định xong, ngươi lại chuẩn bị lĩnh tội đi.
Điền Vô Kị nói xong thân hình liền lóe lên, đi đến trước mặt hai người đang đỡ Đơn Mông, sắc mặt trở nên khó coi, phất tay áo nói:
– Dẫn hắn đi.
Dứt lời, một hàng người rời đi.
– Lĩnh tội?
Thần sắc Lâm Phong ngưng lại, người Cơ Môn không khỏi quá mức khoa trương một chút đi, chúng tự coi mình chấp pháp giả của Chiến Vương học viện sao? Người chung quanh thì có phần hứng thú nhìn Lâm Phong, vừa rồi người này biểu hiện ra sức chiến đấu không yếu chút nào, có thể đơn giản đè ép Đơn Mông, nhưng mà từ trước đến nay Cơ Môn hoành hành ngang ngược, tuy lần này Đơn Mông bắt nạt Lâm Phong quá mức, nhưng việc này cũng không thoát khỏi liên quan đến Cơ Môn, dù sao thế lực phụ trách lần này khảo hạch cũng là Cơ Môn, Đơn Mông bị ngược đãi thảm hại như vậy, chắc là Cơ Môn sẽ không từ bỏ ý đồ.
– Người mới tới!
Nếu Cơ Môn có đến hỏi tội, nên tạm thời ẩn nhẫn, trong học viện Tiềm tu một thời gian ngắn, súc tích lực lượng. Có người thét lên một tiếng khuyên bảo Lâm Phong.
– Không sai, chỉ cần Điền Vô Kị đến là ngươi khó có thể đối phó rồi, mà thế lực của Cơ Môn quá mức khổng lồ, tốp mười người trên Tiềm vương bảng Nhân bảng có ba vị trí là người Cơ Môn, họ không phải nhân vật ngươi có thể gây hấn đâu.
– Đa tạ chư vị khuyên bảo, ta tự có chừng mực.
Lâm Phong mỉm cười nói với những người chung quanh, bước chân lập tức đi về phía lạc viện của Đơn Mông, về sau nơi này chính là của hắn.
– Ha ha, quả nhiên những người có thể tiến nhập Chiến Vương học viện đều là người tâm cao khí ngạo, huống hồ chiến lực người này rất mạnh, cũng khó trách hắn làm như vậy, xem ra hắn không nghe theo lời khuyên rồi, nhưng trong học viện một đoạn thời gian, loại tính tình này cũng sẽ bị mờ nhạt dần.
Một người khẽ cười nói trong hư không, hắn vẫn còn nhớ rõ trước khi bọn hắn bước vào học viện có người nào không phải anh hùng, tâm chí muốn bá tuyệt học viện, nhưng mà cỗ tâm trí khinh cuồng kia bị thời gian phai nhạt dần, tâm trí của bọn hắn có thêm vài phần ổn trọng. Trong phủ đệ, Đại Hại Trùng cảm thụ được linh khí của thiên địa, không khỏi thở dài:
– Người của Cơ Môn chọn toàn nơi tốt.
– Chuyện này tự nhiên, Cơ Môn thế lớn, Chiến Vương học viện không có bất kỳ môn phái nào có thể tranh phong.
Tần Vũ mở miệng nói:
– Lần này Đơn Mông làm khó dễ các ngươi, nhưng các ngươi cũng vũ nhục hắn một trận, lấy được Chiến Vương Lệnh, tuy nói mở miệng rất ác khí, nhưng tiếp theo các ngươi sẽ phải thừa nhận lửa giận của Cơ Môn, các ngươi không cần xúc động quá mới tốt.
– Huống hồ lấy tu vi cùng thiên phú của Lâm Phong, sớm muộn gì ngươi cũng chà đạp không ít nhân vật trên Tiềm Vương bảng Nhân bảng, chỉ cần cường giả trên Tiềm Vương bảng Nhân bảng không động được ngươi, người trên Địa Bảng cũng không lấy mạnh hiếp yếu, nếu không Cơ Môn khó tránh khỏi bị người chỉ trích.
Tần Vũ nhắc nhở đám người Lâm Phong một tiếng.
– Nói như vậy, không phải muốn chúng ta rụt đầu làm người?
Đạm Đài có chút không thích nói.
– Chỉ cần Cơ Thương còn tồn tại, địa vị Cơ Môn ở Chiến Vương học viện, không người có thể lung lay được, nhất là sau khi Doanh Thành phong Vương, nghe nói Cơ Thương cũng bắt đầu ra ngoài khổ tu, chỉ sợ sau khi trở về hắn cũng muốn phong Vương, khi đó hắn lại càng như mặt trời ban trưa.
– Ta biết rõ rồi, những sự tình này không cần quản làm gì, ta đến Tuyên Điện một chút đây.
Lâm Phong vừa mới vào lạc viện lại đi ra ngoài, khiến cho Tần Vũ có chút kinh ngạc, địa phương thứ nhất gia hoả này đi đến lại là Tuyên Điện, quả có chút bất đồng cùng thường nhân, người bình thường vừa tiến nhập Chiến Vương học viện, địa phương muốn đi đầu tiên sẽ là Chiến Vương Điện, Lâm Phong lại ngược lại, đi theo một lối riêng. Nhưng lúc này, trong một toà phủ đệ khác, một đám người đã thương lượng xong chuyện nên xử lý Lâm Phong như thế nào rồi. Vũ Văn Hầu cùng Vũ Văn Tịnh ngồi ở vị trí đầu não, bọn họ vốn ăn mừng chuyện Vũ Văn Tịnh vừa mới vào học viện đã cường thế bước lên vị trí thứ ba mươi Tiềm vương Nhân bảng, Chiến Vương Lệnh tấn cấp, nhưng giờ khắc này họ lại thấy một hàng người dẫn theo Đơn Mông bị thương tiến đến, phá hư phong cảnh.
– Tên Lâm Phong kia nữa sao?
Trong giọng nói của Vũ Văn Hầu lộ ra một tia không vui.
– Không sai, Vũ Văn, ngươi nhất định phải vì ta báo thù, Cơ Môn ta, há có thể bị vũ nhục.
Khuôn mặt Đơn Mông trở nên dữ tợn, giờ phút này hắn đã thoát ly sự khống chế của Lâm Phong, hắn sinh ra tâm tư ác độc.
– Đơn Mông, ủy khuất cho ngươi rồi, sự tình của Cơ Môn ngươi không cần hỏi tới nữa, về sau an tâm dưỡng thương, tích cực tu luyện đi.
Vũ Văn Hầu bình tĩnh nói.
– Vũ Văn.
. . Trong nháy mắt sắc mặt Đơn Mông thay đổi thành vẻ trắng bệch, Vũ Văn muốn xoá tên hắn khỏi Cơ Môn.
– Thương thế cùng tu vi quan trọng hơn, còn sự tình Lâm Phong, ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ vì ngươi báo thù.
Thanh âm Vũ Văn Hầu vẫn bình tĩnh như trước, Đơn Mông đã trầm mặc xuống, lập tức khom người nói với Vũ Văn:
– Đã như vậy, ta yên tâm.
Dứt lời, Đơn Mông được một người dìu ra ngoài, trên mặt lộ ra vẻ tịch mịch, đối với Cơ Môn, hắn đã không còn giá trị, còn sự tình báo thù, hắn không nghĩ nữa.
– Công chúa, lúc khảo hạch Lâm Phong nói năng lỗ mãng đối với người, còn giết Thương Ngu, sau đó ta muốn xử lý hắn, nhưng không nghĩ tới người này lại không chịu nổi tịch mịch.
Thần sắc Vũ Văn Hầu lạnh xuống, có lẽ Lâm Phong cho rằng bước chân vào Chiến Vương học viện, tất cả đều thuận lợi sao?
– Ngươi chuẩn bị xử trí hắn như thế nào?
Vũ Văn Tịnh hỏi Vũ Văn Hầu.
– Vẫn để cho công chúa xử lý, còn chuyện của Thương Quân, không liên quan đến ta.
Vũ Văn Hầu nhàn nhạt nói, ánh mắt lập tức nhìn về phía mấy người bên cạnh, nói:
– Ai đi tới chỗ của hắn nói cho hắn biết, để hắn tới đây lĩnh tội.
– Vũ Văn, người kia kiêu ngạo vô cùng, bảo hắn đến lĩnh tội, chỉ sợ hắn sẽ không đến.
Điền Vô Kị mở miệng nói ra.
– Cơ Môn hỏi tội một người mới, hắn dám không đến sao.
Lúc này, phía dưới có người nói ra một câu lạnh như băng.
– Không phải Chiến Vương học viện đã từng xuất hiện mấy nhân vật mới vào tự ngạo sao, dám không nghe lời Cơ Môn hỏi tội, kết quả như thế nào?
Người còn lại cũng nói ra một câu lạnh như băng.
– Hôm nay chính là ngày Vũ Văn công chúa tiến nhập học viện, lại bị người này làm giảm niềm vui, Điền Vô Kị, ngươi có nắm chắc mang hắn “mời” đến hay không?
Một thanh niên nói với Điền Vô Kị.
– Người này có nhục thể thành Hoàng, một quyền đánh bại Đơn Mông, thực lực có chút không kém, có lẽ ta có thể chiến thắng hắn, nhưng Tần Vũ cũng ở đó, ta đi, chỉ sợ có chút lo lắng.
Điền Vô Kị thản nhiên nói, bài danh của Tần Vũ trên Tiềm vương Nhân bảng hai mươi chín, trước hắn không ít.
– Tịch Mộ, xem ra ngươi cần đi một chuyến rồi.
Vũ Văn Hầu nhìn thanh niên mặc áo trắng, mở miệng nói.
– Đã như vậy, ta thay công chúa chạy đi một chuyến.
Tịch Mộ đứng dậy, xêp quạt trong tay lại, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra một tia lãnh đạm:
– Rất lâu rồi không có gặp qua nhân vật mới, hôm nay thật muốn xem hắn có bao nhiêu khinh cuồng.
– Nhớ rõ, không nên làm quá, giao cho công chúa là được.
Vũ Văn Hầu dặn dò một tiếng.
– Đã hiểu.
Tịch Mộ dứt lời, quay người đi ra bên ngoài.
– Tịch Mộ?
Ta trên Tiềm vương bảng nhìn lên tên của hắn, nhưng quên mất hắn xếp hàng thứ mấy rồi. Vũ Văn Tịnh mở miệng nói.
– Mười tám!
Vũ Văn Hầu lộ ra một nụ cười thản nhiên, có Tịch Mộ ra tay, tin tưởng Tần Vũ, cũng không dám động!
Chương 1748: Thân Phận Viêm Đế
Bên ngoài lạc viện ngay xưa của Đơn Mông, cũng tức là lạc viện của Lâm Phong hôm nay, có một thanh niên mặc ái trắng đứng bên ngoài, tóc dài cuốn một bên, cho người ta một loại cảm giác nhã nhặn, nhưng mà người này xuất hiện ở đây, khiến cho không ít người chung quanh chăm chú nhìn, ánh mắt lộ ra thần sắc khác thường.
Tịch Mộ, xếp hạng mười tám Tiềm Vương Nhân bảng, thực lực mạnh mẽ đến cực điểm, hắn cũng là hãn tướng đứng thứ năm Tinh môn của Cơ Môn. Cơ Môn thế lớn, môn hạ có mấy trăm môn sinh học viện, căn cứ vào tam đại cấp bậc của Vũ Hoàng mà chia làm Nhật Nguyệt Tinh tam môn, Tinh môn đều là cường giả hạ vị Hoàng, triệu tập không ít người trên Tiềm Vương bảng, mười vị trí đứng đầu Tiềm Vương Nhân bảng, có ba vị trí là người Cơ Môn, bài danh thứ mười tám Tiềm Vương Nhân bảng chính là Tịch Mộ, cũng là hãn tướng đứng thứ năm Tinh của môn chủ Vũ Văn Hầu. Giờ phút này, Tịch Mộ tự mình đến chỗ ở của Lâm Phong, chính vì muốn tìm Lâm Phong tính sổ. Lâm Phong đắc tội Cơ Môn, xem ra thời gian sau này ở trong Chiến Vương học viện, sẽ không trải qua dễ dàng như vậy.
– Không có ai?
Tịch Mộ thấy trong sân nhà không có tung tích của đám người Lâm Phong, thần sắc không khỏi hiện lên một tia trang nhã, những tên kia chạy khá nhanh, khiến hắn đi một chuyến tay không rồi.
– Lâm Phong!
Nội trong ngày hôm nay, phải đến cửa Tinh môn của Cơ Môn để thỉnh tội, nếu như không nghe, tự gánh lấy hậu quả. Tịch Mộ lưu lại một đạo âm thanh cuồn cuộn, lập tức lóe lên rời đi, đám người nhao nhao truyền tai nhau, Cơ Môn muốn Lâm Phong đi đến Tinh môn thỉnh tội. Lúc này Lâm Phong đã đi tới Tuyên Điện, Tuyên Điện và Chiến Vương Điện to lớn như nhau, đứng vững giữa trời, có rất nhiều tầng lầu. Tuyên Điện tầng thứ nhất, cực kỳ rộng lớn, để rất nhiều sách cổ, ngọc giản, phân loại rõ ràng hiện ra trước mắt mọi người. Mà giờ khắc này người trong Tuyên Điện tầng thứ nhất cũng không nhiều lắm, đại đa số người ở đây đều không ngừng thông qua bậc thang hướng lên Tuyên Điện tầng phía trên mà đi, hoặc từ phía trên đi xuống, hơn nữa ai cũng trầm mặc ít nói, hoặc nói năng thận trọng.
– Không nghĩ tới Tuyên Điện lại giống như Chiến Vương Điện, cần dựa vào đẳng cấp Chiến Vương Lệnh mới có thể đi lên.
Lâm Phong lấy ra mấy bộ sách cổ cùng với ngọc giản, lập tức ngồi xuống cái bàn bên cạnh lật xem, sách cổ cùng với ngọc giản trong Tuyên Điện tầng thứ nhất, tồn tại lớn lượng tin tức cực kỳ to lớn, ví dụ như sự hưng suy của Thánh thành Trung Châu, bốn đại học viện Thánh thành Trung Châu xuất hiện tuyệt đỉnh cường giả, tất cả Cổ tộc cùng với đại thế lực của mười tám thiên chủ thành sở hữu, đều có ghi lại.
– Lượng tin tức thật khổng lồ, Chiến Vương học viện, không chỉ đơn giản bồi dưỡng thực lực cho môn sinh, Tuyên Điện tầng thứ nhất, cũng đủ để cho một người trong võ đạo hiểu toàn bộ về Thanh Tiêu đại lục.
Lâm Phong nói nhỏ trong nội tâm, xem ra đến Tuyên Điện không có sai, tin tức nơi này, chỉ sợ cần không ít thời gian mới có thể khắc toàn bộ vào trong đầu.
– Nơi này ta không có hứng thú gì, Lâm Phong, ngươi ở nơi này, ta và Đại Hại Trùng đi Chiến Vương Điện nhìn một chút.
Đạm Đài nói với Lâm Phong, Lâm Phong khẽ gật đầu, hai người bọn họ lập tức rời khỏi Tuyên Điện, đi đến Chiến Vương Điện, nhưng Bộ Lam Sơn và Tổ Nham lại ở lại, có phần hào hứng lật xem một ít sách cổ.
– Lâm Phong, đồ vật Tuyên Điện tầng thứ nhất ghi lại, đủ để ngươi chậm rãi tiêu hóa, còn bên trên Tuyên Điện, là nơi cung cấp cho chúng ta một ít tin tức hữu dụng khi đi lịch lãm rèn luyện, có thể cung cấp thông tin cho môn sinh học viện nên chọn nơi nào để đi đến lịch lãm rèn luyện, ta lên bên trên nhìn một chút, ngươi từ từ xem đi.
Tần Vũ nói với Lâm Phong một tiếng, sau đó lập tức đi lên các tàng trên của Tuyên Điện, nhìn một chút xem nơi đó có tin tức hắn cần hay không.
– Uh, không cần lo cho ta.
Lâm Phong cười đáp, bắt đầu chìm vào tin tức của Thanh Tiêu đại lục, cái đầu tiên hắn muốn hiểu chính là lịch sử của Thánh thành Trung Châu, một ít sự tích của nó, những nhân vật phong vân một cõi, các Cổ tộc cùng đại thế lực còn tồn tại đến hôm nay, kế tiếp hắn muốn biết về mười tám thiên chủ thành, sau đó lại phóng ra toàn bộ Thanh Tiêu đại lục.
– Mười năm nghìn năm trước tổ tiên Vũ Văn gia, Vũ Văn Thác, đã từng là môn sinh Chiến Vương học viện, bên trong Chiến Vương học viện phong Vương, uy chấn học viện, sau đó cùng mấy vị huynh đệ trong học viện ra ngoài thành lập thế lực, khai sáng thời kỳ thịnh thế của Vũ Văn gia, một mực truyền lưu đến nay, một cổ Thánh tộc khủng bố của Thánh thành Trung Châu.
Lâm Phong đọc được lịch sử của Vũ Văn gia thì không khỏi lưu ý xuống, Vũ Văn Thác đúng là một nhân vật, cổ Thánh tộc mười năm nghìn năm, bên trong rất nhiều cổ Thánh tộc coi như cổ Thánh tộc khá trẻ tuổi, chỉ sợ tổ tiên Vũ Văn Thác của Vũ Văn gia vẫn còn tại thế, nhưng không biết có trong Vũ Văn gia hay không. Có chút chuyện khiến Lâm Phong rung động chính là, những ngọc giản giới thiệu về cổ Thánh tộc ở Thanh Tiêu đại lục được ghi lại cực kỳ kỹ càng, thậm chí từng cái chi mạch cũng ghi lại, ví dụ như Vũ Văn Tịnh, dòng chính nhất mạch, nên được xưng Vũ Văn công chúa, còn Vũ Văn Hầu là anh họ Vũ Văn Tịnh, đương nhiên hắn chỉ một trong các anh em họ của nàng, chỉ có điều ngọc giản ghi lại không có cặn kẽ như vậy. Những ngọc giản này, cách một đoạn thời gian, sẽ có người sửa đổi nội dung trong đó, theo Tuyên Điện tầng thứ nhất có thể thấy được Chiến Vương Điện đáng sợ đến cỡ nào. Thời gian chậm rãi trôi qua, nháy mắt đã qua một ngày, Lâm Phong không ngừng thay đổi, thay thế sách cổ cùng với ngọc giản để xem tin tức trong đó, trong lúc, Tần Vũ cùng Bộ Lam Sơn đã rời khỏi Tuyên Điện. Lâm Phong biết rõ mười tám Thiên Chi Chủ Thành cùng với các học viện và các thế lực khắp nơi, thậm chí những thế lực bị diệt hắn cũng biết, ví dụ như Thiên Diễn Thánh tộc, bị Tam Sinh Đại Đế tiêu diệt, nhưng mà tin tức của Tam Sinh Đại Đế trong ngọc giản lại rất ít, chỉ nói hắn có bao nhiêu thân phận, mấy lần trọng sinh, thần bí khó lường. Còn có, Vô Cực Thiên Đế là nhân vật khách khanh của Thiên Diễn Thánh tộc, điều này làm cho nội tâm Lâm Phong có chút rung động, Vô Cực Thiên Đế uy chấn Tứ Tượng Vực, Vô Cực Thiên Đế được gọi là trận đạo đệ nhất nhân, nhưng lại có quan hệ không hề tầm thường với Thiên Diễn Thánh tộc, điều này làm cho Lâm Phong không khỏi nhớ tới Thanh Bào Đại Đế ngày xưa đối thoại với Vô Cực Thiên Đế, hơn nữa bên trong thần niệm Vô Cực Thiên Đế truyền thụ cho hắn, quả thật có không ít tin tức về Thiên Diễn Thánh tộc. Còn có một tin tức khiến Lâm Phong phi thường giật mình chính là, ngày xưa Thiên Diễn Thánh tộc có một nhân vật thanh danh hiển hách, thái tử Thánh tộc, được người đời tự xưng Viêm Đế! Viêm Đế, thái tử Thiên Diễn Thánh tộc, lão bất tử kia chết hơn một nghìn năm trước, Thiên Diễn Thánh tộc ở hơn một nghìn năm trước bị người tiêu diệt, Quảng Hàn cung tại hơn một nghìn năm trước biến mất, còn có thời điểm hắn ở địa cung, lão gia hỏa biết rõ chính giữa không có cái gì, chính lão chiếm bên trái pho tượng, bảo hắn chiếm bên phải pho tượng. Hết thảy chuyện này cũng là một cái sự kiện kỳ lạ, lão bất tử Viêm Đế kia là thái tử Thiên Diễn Thánh tộc ngày xưa.
– Đến cùng thì lão bất tử kia ẩn giấu bao nhiêu bí mật.
Lâm Phong thầm mắng trong nội tâm, thông tin bên trong ngọc giản này nói rất rõ ràng, ngày xưa thái tử Viêm Đế của Thiên Diễn Thánh tộc thiên tư tuyệt luân, phi thường cường hoành, am hiểu nhiều loại lực lượng, đối với trận đạo hiểu biết giống như cưỡi xe qua đường, nhưng mà Viêm Đế trong ấn tượng của Lâm Phong là một tên khốn, không có biểu hiện ra thực lực gì, cho tới bây giờ đều che giấu, để người không biết lai lịch của hắn là ai.
– Bên ngoài nói Quảng Hàn cung có Vãng Sinh Kinh, người kích động Cổ tộc cùng Quảng Hàn cung va chạm, không phải lão bất tử kia chứ.
Lâm Phong nghĩ tới một màn ngày xưa ở Vọng Thiên Cổ Đô, hai kẻ điên và phần đông cường giả của Quảng Hàn cung bị ép hiện thân, tất cả chuyện này xảy ra vì có người dùng ngôn ngữ châm ngòi Cổ tộc hàng lâm Quảng Hàn cung, lúc này Lâm Phong cảm thấy chuyện này rất có thể do lão bất tử kia gây ra. Ngay tại thời điểm Lâm Phong ở Tuyên Điện, Tịch Mộ lại chạy đến lạc viện của Lâm Phong một lần nữa, nhưng vẫn không phát hiện tung tích Lâm Phong, vừa rồi Lâm Phong không có đi đến Tinh Môn nhận tội, điều này làm cho Tịch Mộ rất không vui, chỉ là một người mới mà cũng dám không nghe lời hắn như thế, vì vậy hắn lưu lại một câu nói, trong vòng ba ngày Lâm Phong không lăn đến Tinh môn của Cơ Môn thỉnh tội thì từ nay về sau, Lâm Phong đừng xuất hiện ở Chiến Vương học viện nữa. Ngày cuối cùng trong kỳ hạn mà hắn đưa ra đã đến nhưng Lâm Phong vẫn còn bên trong Tuyên Điện, lượng tin tức này quá mức khổng lồ rồi, đã là ngày thứ tư nhưng vẫn còn một ít tin tức Lâm Phong không có tiêu hóa hết, trong đó có không ít tin tức hữu dụng, đều là thứ Lâm Phong muốn biết, bởi vậy hắn không có ý định bỏ qua, chậm trễ mấy ngày thời gian mà thôi, ngược lại cũng không có cái gì, ít nhất hắn cũng cái nhìn đại khái về Thanh Tiêu đại lục, đối với mười tám thiên chủ thành cũng hoàn toàn quen thuộc.
– Lâm Phong.
Lúc này, Tần Vũ đi vào bên trong Tuyên Điện, quả nhiên thấy Lâm Phong còn ở nơi này, không khỏi có chút kinh ngạc, tên này đối với những tin tức này vậy mà cảm thấy hứng thú như thế.
– Sao ngươi lại tới đây?
Lâm Phong ngẩng đầu nhìn Tần Vũ, mỉm cười nói.
– Ở ngày thứ nhất ngươi bước vào Tuyên Điện, Tịch Mộ đã bảo ngươi đến Tinh môn thỉnh tội, sau đó phát hiện ngươi không có đi, ngày hôm sau hắn lại đi đến, tuyên bố nếu ba ngày sau ngươi không đến cửa thỉnh tội, lần này ngươi đừng xuất hiện ở Chiến Vương học viện nữa, ngày hôm nay chính đúng là ngày thứ ba.
Tần Vũ lộ ra vẻ buồn rầu, lông mày có chút nhíu lại.
– Tịch Mộ?
Hình như đã từng gặp ở đâu đó. Lâm Phong thì thào nói nhỏ.
– Cường giả bài danh thứ mười tám trên Tiềm Vương Nhân bảng, hãn tướng của Tinh môn trong Cơ Môn, phi thường lợi hại.
Tần Vũ mở miệng nói:
– Phía dưới Cơ Môn phân ra làm Nhật Nguyệt Tinh tam môn, bất luận một môn nào cũng có thể đảm đương một phía, nhất là Nhật môn, một mình nó cũng đã vượt qua tất cả các môn phái khác của Chiến Vương học viện rồi, thế lực Cơ Môn rất đáng sợ, hôm nay ngươi cùng bọn hắn kết thù, ngươi định như thế nào?
– Bài danh thứ mười tám.
Lâm Phong thì thào nói nhỏ, nói:
– Hôm nay đúng là kỳ hạn chót?
– Uh.
Tần Vũ nhẹ gật đầu.
– Vậy cứ tiếp tục để hắn chờ đi.
Lâm Phong lộ ra vẻ không thèm để ý, tùy ý cười nói, tiếp tục làm chuyện của mình.
Chương 1749: Lập Uy
Đúng như Lâm Phong nói với Tần Vũ, kỳ hạn chót đã qua nhưng Lâm Phong vẫn không có tiến đến thỉnh tội, điều này làm cho Tịch Mộ cảm thấy hắn bị người ta quăng một cái tát vào mặt.
Ngày thứ hai, Tịch Mộ đứng trên không phủ đệ của Lâm Phong, thần sắc rét lạnh đến cực điểm.
– Lâm Phong, ta xem ngươi trốn được bao lâu.
Tịch Mộ phun ra một đạo thanh âm, hung hăng đạp xuống, một cỗ sát khí kinh khủng đánh vào phủ đệ của Lâm Phong bên dưới, âm thanh đổ vỡ ầm ầm vang lên, toàn bộ phủ đệ yếu ớt không chịu nổi một kích.
Tịch Mộ lại lần nữa chà đạp xuống, tuy hắn thanh tú nhưng lúc phát giận lại giống như một tôn Hồng Hoang yêu thú cực kỳ khủng bố, khí tức cuồng bạo tràn ngập khắp nơi, rất nhanh, toàn bộ phủ đệ của Lâm Phong bị phá hủy triệt để, trở thành một mảnh phế tích, khiến cho người chung quanh câm như hến, Tịch Mộ hai lần thông báo Lâm Phong đến để hỏi tội, nhưng Lâm Phong chưa từng lộ mặt ra một chút, cái này đúng đủ “nể mặt” đấy.
Nhìn phế tích trước mắt, thần sắc Tịch Mộ như thường, ngự không rời đi. Đối với tất cả những chuyện này, Lâm Phong không hề biết, bây giờ hắn mới bước ra khỏi Tuyên Điện, duỗi lưng một cái, ánh mặt trời ấm áp vẩy lên người, Lâm Phong cảm thấy đặc biệt khoan khoái và dễ chịu, trong Tuyên Điện vài ngày, có thể nói hắn từ một người không hiểu biết gì về Thanh Tiêu đại lục trở thành một người hiểu biết uyên thâm, tin tức của Tuyên Điện quá mức khổng lồ, tất cả các loại tin tức đều có, thế lực Đế cấp hắn cũng biết một chút, thậm chí Thanh Đế Sơn, Yêu Dạ Đảo hắn cũng biết, đương nhiên đối với thế lực Đế cấp bình thường, hắn chỉ biết sơ lược mà thôi, một ít thế lực cường đại xuống dốc, chỉ hiểu qua qua.
Biết nhiều rồi nên tinh khí thần Lâm Phong rất sảng khoái thoả mãn, hình như tinh thần không có một nào mỏi mệt cả. Vậy mà lúc này, hắn lại thấy Đạm Đài cùng với Đại Hại Trùng dắt tay nhau mà đến, hai người đều chau mày, trên người mang theo sát khí nhè nhẹ.
– Lâm Phong.
Đạm Đài cướp lời Đại Hại Trùng mở miệng nói trước:
– Cơ Môn quá càn rỡ.
– Cơ Môn thế lớn, tự nhiên sẽ không mang những nhân vật mới như chúng ta để vào mắt, nếu đổi vị trí, chúng ta ở vào góc độ Cơ Môn, chúng ta cũng sẽ không có quá nhiều coi trọng đối với môn sinh mới bước vào học viện.
Lâm Phong cười nói, lộ ra vẻ yên bình, phong khinh vân đạm.
– Tuy nói như vậy, nhưng mà từ khi chúng ta khảo hạch Cơ Môn liền một mực gây sự, nhiều lần khiêu khích, nếu có đủ thực lực, ta nhất định diệt đi cái Cơ Môn này.
Đạm Đài giận không kìm chế được nói, Đại Hại Trùng cũng mở miệng:
– Mấy ngày nay, Tịch Mộ đều tuyên bố muốn ngươi đến thỉnh tội, vừa rồi hắn oanh phủ đệ của ngươi thành một mảnh phế tích rồi, bọn hắn căn bản không đối đãi với chúng ta như môn sinh của học viện.
– Ngay vừa rồi?
Lông mày Lâm Phong nhíu lại hỏi Đại Hại Trùng.
– Ngay vừa rồi.
Đại Hại Trùng gật đầu. Trong đôi mắt Lâm Phong lộ ra vẻ lạnh, thản nhiên nói:
– Tiến nhập học viện mấy ngày, nhưng ta một mực bên trong Tuyên Điện xem tin tức của Thanh Tiêu đại lục, vô luận Tuyên Điện hay Chiến Vương Điện, ta chỉ có thể bước vào tầng thứ nhất, còn đang lo không biết tìm ai khiêu chiến, khiến cho Chiến Vương Lệnh tăng lên cấp bậc, đúng lúc lại có người đưa tới cửa, chẳng phải rất tốt sao.
– Ách.
. . Đạm Đài cùng Đại Hại Trùng nghe được lời nói của Lâm Phong thì hai mắt chớp chớp, một hồi không nói gì, gia hỏa này. . . Thật ngoan độc.
– Đi, chúng ta cũng đi đến phủ đệ của Tịch Mộ dạo chơi.
Lâm Phong cười nói ra, thân ảnh ba người lập tức lóe lên, lao thẳng tới chỗ phủ đệ của mình. Không lâu sau, Lâm Phong đi vào chính chỗ mình ở, quả nhiên hắn nhìn thấy chỗ đó biến thành một mảnh phế tích, có người ở bên cạnh thấy Lâm Phong trở về, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, bọn hắn còn tưởng rằng Lâm Phong đã trốn đi rồi.
– Ông!
Thân hình Lâm Phong lóe lên, xuất hiện trước mặt một đạo thân ảnh, trên mặt người này chứa đầy ý cười, hình như ở một bên xem náo nhiệt, thấy Lâm Phong đột nhiên xuất hiện trước người thì không khỏi có chút hăng hái mà hỏi:
– Các hạ muốn đi Tinh môn bồi tội sao?
– Ta muốn hỏi một chút, chỗ ở của Tịch Mộ chỗ nơi nào?
Lâm Phong hỏi người trước mắt, người này mặc một chiếc áo lông cáo trên người, có chút khác lạ, mang thân thể ủ lại giống như sợ lạnh vậy, nhưng người trong võ đạo, há có thể sợ lạnh sao.
– Chỗ ở Tịch Mộ?
Dám hỏi các hạ muốn làm gì? Hình như người kia có thêm vài phần hào hứng cười hỏi Lâm Phong.
– Nếu như hắn hủy đi phủ đệ của ta, ta cũng muốn đáp lễ một cái.
Lời nói của Lâm Phong làm cho đối phương lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn vào hai con ngươi của Lâm Phong, lập tức nở nụ cười nói:
– Tốt, ta vừa trở lại học viện đã nghe nói nhân vật mới lần này đều là người tuyệt vời, xem ra quả thật như vậy, ngươi đã muốn đi đến phủ đệ của Tịch Mộ, ta sẽ dẫn ngươi đi.
– Đa tạ.
Lâm Phong mỉm cười gật đầu, mấy người đạp bộ trong hư không, cảnh này khiến người chung quanh càng lộ ra thần sắc cổ quái.
– Đi huỷ phủ đệ của Tịch Mộ, hơn nữa, gia hỏa này tự mình dẫn đường?
Một hàng người nhao nhao đuổi theo, tất cả đều cảm thấy hào hứng, lại có vài phần khí thế hùng dũng, đi thẳng đến phủ đệ của Tịch Mộ. Giữa đường, thanh thế của đám người này càng ngày càng hùng dũng, tất cả mọi người đều biết rõ, Lâm Phong mới tiến nhập học viện gặp nhiều rắc rối, muốn đi hủy phủ đệ của Tịch Mộ. Lúc này, Tịch Mộ đang đứng trong sân nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên đôi mắt của hắn mở ra, hướng về phương xa nhìn lại, hắn thấy một hàng người hùng dũng mà đến, khuôn mặt không khỏi lộ ra một vòng dị sắc, hình như đám người kia đang lao thẳng tới phủ đệ của hắn.
– Kinh Thú?
Tịch Mộ nhìn chằm chằm vào thanh niên mặc áo lông cáo bên cạnh Lâm Phong, lông mày có chút nhíu lại, hắn chưa từng gặp qua Lâm Phong, nên không nhận biết Lâm Phong, nhưng Kinh Thú hắn có thể không biết sao.
– Chính là nơi này.
Kinh Thú bay đến phía trên phủ đệ Tịch Mộ cười nhẹ nói. Thân ảnh Tịch Mộ bay lên không, nhìn xem Kinh Thú, thần sắc tỏ vẻ bất thiện nói:
– Kinh Thú, ngươi và ta xưa nay không oán không thù, ngươi làm như này là có ý gì?
– Tịch Mộ, ta chỉ đi ngang qua, hắn mới là nhân vật chính.
Kinh Thú nhún vai, giống như lão nhân sợ lạnh vậy, hai tay giấu vào trong tay áo, khiến người ta không thấy không rõ hai tay của hắn.
– Kinh Thú?
Lâm Phong nhìn thanh niên mặc áo lông cáo bên cạnh bằng nhất nhãn, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười nhạt, tùy ý tìm người dẫn đường, lại trùng hợp như vậy, tìm đúng một danh nhân, mà người này lại khiến Tịch Mộ có chút sợ sệt, vừa đến đã bỏ qua quan hệ, nói ngươi và ta không thù không hận. Tịch Mộ hướng ánh mắt của mình nhìn về phía Lâm Phong, chỉ thấy lúc này Lâm Phong cũng vừa vặn nhìn hắn, hai người đều không nói chuyện, nhưng có thể cảm giác được khí tràng của đối phương.
– Lâm Phong.
Trầm mặc một lát, Tịch Mộ phun ra một đạo thanh âm đến:Hằng cổ bất biến – Tự Khai , khai nguyên quá khải – Truyện Kiếm Tu – Vĩnh Hằng Chí Tôn- Thỉnh chư vị nghé thăm…!
– Không nghĩ tới ngươi tìm cho mình chỗ dựa nhanh như vậy, ngươi muốn Kinh Thú vì ngươi xuất đầu sao?
Lâm Phong lộ ra một tia cười lạnh, thân hình chậm rãi đi về phía trước, trực tiếp đứng trước người Tịch Mộ, khoảng cách giữa hai người chỉ tầm mười mét mà thôi.
– Ngươi thật sự quá để ý mình rồi đó.
Lâm Phong phun ra một đạo thanh âm.
– Đông!
Hư không rung động, chỉ thấy bước chân Lâm Phong mãnh liệt dầy xéo xuống mặt đất, từng khối cự thạch khủng bố oanh kích xuống phía dưới, khiến cho thần sắc Tịch Mộ cứng đờ.
– Làm càn.
Tịch Mộ gầm lên một tiếng, thanh âm cuồn cuộn vang lên, bụi đất tung bay mù mịt, chỉ thấy Lâm Phong lại đạp chân xuống hư không lần nữa, thiên địa run lên, đại địa pháp tắc hội tụ thành một ngọn núi, từ trên vòm trời đập xuống, phủ đệ to lớn không ngừng sụp đổ, hóa thành một mảnh phế tích. Tịch Mộ vẫn bảo trì vẻ bình thản, thân thể không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong nói:
– Ngươi thử động một lần nữa xem.
– Oanh!
Tịch Mộ vừa dứt lời, Lâm Phong lại chà đạp hư không lần nữa, đúng lúc này toàn bộ cự thạch cuồng bá hơn đánh xuống, bao trùm khắp phủ đệ phía dưới, tiếng nổ vang lên từng cơn, tro bụi không ngừng bay vào trong hư không khiến mọi người cảm thấy khó thở, mọi người tránh xa đám bụi nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Tịch Mộ đang giằng co với Lâm Phong, quả nhiên nhân vật mới này kiêu ngạo đúng như lời đồn.
– Ngươi cho rằng ngươi đã tìm được chỗ dựa, ta sẽ không dám động vào ngươi sao?
Trên người Tịch Mộ tràn ngập một cỗ khí tức Mãng Hoang kinh khủng, khủng bố đến cực điểm, cuồn cuộn đánh về phía Lâm Phong. Chỉ thấy Lâm Phong trực tiếp quay người lại, bước chân bước về phía trước một bước, khiến cho thần sắc Tịch Mộ ngưng lại.
– Đi lên chiến đài tiềm vương Nhân bảng.
Lâm Phong nói ra một câu khiến cho mọi người cảm thấy lộp bộp trong lòng, tất cả lộ ra một vòng thần sắc kinh hãi, Lâm Phong sợ Tịch Mộ sao? Tất cả sẽ được chứng minh trên chiến đài! Xem ra Tịch Mộ vân luôn đơn phương cho rằng Lâm Phong trốn tránh hắn, Lâm Phong vừa xuất hiện, đã mang phủ đệ của hắn hủy đi, đồng thời còn muốn hắn lên chiến đài Nhân bảng.
– Cuồng đồ vô tri.
Thân ảnh Tịch Mộ cuồn cuộn đi về phía trước, một người mới mà cũng dám bảo hắn lên chiến đài Tiềm Vương bảng, chuyện này đối với hắn mà nói là sỉ nhục. Mọi người xì xào bàn tán, lập tức đuổi theo, trong lúc nhất thời, Chiến Vương học viện càng thêm náo nhiệt. Ngày đầu tiên tân sinh tiến nhập học viện, Vũ Văn công chúa đã khiêu chiến cường giả xếp hạng thứ ba mươi trên Tiềm Vương Nhân bảng, lúc này mới qua mấy ngày ngắn ngủi, lại có một người mới khiêu chiến Tịch Mộ có xếp hạng thứ mười tám trên Tiềm Vương bảng. Vũ Văn Tịnh trong lạc viện nhìn người trước mặt, lộ ra thần sắc kinh ngạc:
– Ngươi nói, Lâm Phong đánh vào phủ đệ của Tịch Mộ, hơn nữa còn hạ chiến thư?
– Vâng, Vũ Văn công chúa có hứng thú đi xem hay không.
Trong nội tâm Vũ Văn Tịnh có phần không vui, người Lâm Phong khiêu chiến chính là Tịch Mộ có bài danh thứ mười tám, đứng trước nàng.
– Không cần, ta đã lường trước được người này chỉ tự rước lấy nhục mà thôi, chiến đấu kết thúc, ngươi tới nói cho ta biết kết cục là được.
Vũ Văn Tịnh mở miệng nói.
– Cũng tốt, công chúa ở chỗ này chờ đợi là được.
Thân hình người kia lóe lên, lập tức phiêu nhiên bay đi. Rất nhanh, không ít người trong Chiến Vương học viện biết đến trận chiến đấu này, có người cười nói, lâu rồi không có người mới gây ra động tĩnh lớn như vậy. Chiến đài Tiềm Vương Nhân bảng, Tịch Mộ cùng Lâm Phong đứng bên trên chiến đài, Tịch Mộ đứng trong hư không, khí tức toả ra rất đáng sợ, nhìn chằm chằm Lâm Phong nói:
– Bị một nhân vật mới khiêu chiến là sỉ nhục, ngươi đã dám làm nhục ta, ta nhất định hoàn lại gấp mười lần.
Lâm Phong nghe thấy lời nói của Tịch Mộ thì lộ ra một nụ cười thản nhiên, hình như có chút khinh thường, cánh tay run lên, trong hư không lập tức có một hàng chữ viết phiêu phù ở đó, tất cả nhìn thấy đều giật mình, trong lòng mọi người có chút nhảy lên, gia hỏa này điên rồi sao!
– Nếu chỉ là khiêu chiến thì có chút không thú vị, lập khế ước đi!
Trong miệng Lâm Phong phun ra một đạo hàn âm, giờ khắc này nội tâm Tịch Mộ cũng cảm thấy lộp bộp, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào khế ước trong hư không!
Chương 1750: Thích Khách Kinh Thú
– Khế!
Tịch Mộ đương nhiên không ngờ Lâm Phong lại dám hạ khế ước sinh tử. Nếu không lập khế ước sinh tử, hắn cũng chỉ có thể hành hạ Lâm Phong một trận. Mặc dù hắn muốn giết Lâm Phong, nhưng Lâm Phong chỉ là nhân vật mới nổi, mà hắn lại là người xếp thứ mười tám trên Tiềm Vương Nhân bảng. Nên Lâm Phong có thể đường hoàng từ chối hắn. Nhưng ai ngờ, Lâm Phong không những chấp nhận, mà còn lập khế ước sinh tử.
Khiến cho Tịch Mộ lúc đã không còn sự tự tin như lúc ban đầu. Một người mới vừa bước vào Chiến Vương học viện lại dám lập khế ước sinh tử với hắn, chỉ có thể kẻ ngu hoặc người có thực lực phi phàm. Từ lúc đi vào Chiến Vương học viện tới nay, Lâm Phong liên tục gặp phiền toái, khiến cho hắn vô cùng bực bội. Mà cách để cho phiền toái không kéo tới nữa, chính là chứng tỏ thực lực mình, để cho mọi người phải nể sợ. Nên Lâm Phong mới quyết chiến với Tịch Mộ.
– Ngươi còn chờ cái gì đó?
Thanh âm bình tĩnh của Lâm Phong lập tức khiến cho Tịch Mộ ngỡ ngàn. Một lúc sau, hắn mới đánh ra một chữ “khế” giống Lâm Phong.
– Nếu như ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Khi Tịch Mộ vừa dứt lời, trên người hắn xuất hiện từng luồng sát khí nồng nặc, khóa chặt Lâm Phong. Khiến cho Lâm Phong cảm thấy hắn đang bị một cổ lực lượng kinh khủng bao phủ, cực kỳ khó chịu.
– Loại pháp tắc gì đây?
Vào lúc này, Lâm Phong cảm thấy tâm thần khẽ rung động, pháp tắc trong cơ thể hắn cũng bắt đầu thác loạn.
– Oanh!
Ngay lúc đó, Tịch Mộ đột nhiên đánh ra một quyền ẩn chứa khí tức mang hoang về phía Lâm Phong.
– Mãng Hoang diệt pháp quyền.
Khi mọi người nhìn thấy một quyền của Tịch Mộ, trái tim của họ nhảy lên một cái. Một quyền kia của Tịch Mộ vô cùng khủng bố, khiến cho pháp tắc phải thác loạn, không thể phát huy được uy lực thật sự. Vì pháp tắc của hắn đã hoàn toàn dung nhập vào trong một quyền đó, nên nó không những không ảnh hưởng đến hắn, mà còn giúp pháp tắc của hắn mạnh hơn.
Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, Tịch Mộ rất vô hại, tựa như một vị thư sinh trói gà không chặt, nhưng mỗi đạo công kích của hắn lại giống như một cơn phong bạo cuồn cuộn, cực kỳ lăng lệ và ác liệt. Nên có rất nhiều người chiến đấu với hắn, đều bị hạ ngay từ đòn đầu tiên.
– Bóc lột!
Lúc Tịch Mộ thấy Lâm Phong đã tránh thoát được Mãng Hoang Diệt Pháp quyền của mình, hắn hóa nắm đấm thành thủ trảo. Một trảo của hắn lập tức khiến cho pháp tắc của Lâm Phong triệt để tán loạn, không cách nào ngưng tụ thành công kích.
– Cái tên Lâm Phong đang tìm cái chết.
Lúc mọi người thấy Lâm Phong vẫn đứng tại chỗ, họ không khỏi thầm nói, Mãng Hoang Diệt Pháp Quyền của Tịch Mộ vô cùng lợi hại, nó có thể cướp đoạt pháp tắc, khiến cho người ta không cách nào tấn công. Nên được xưng là thần thông vô địch để đánh cận thân. Mà khi Kinh Thú nhìn thấy cảnh đó, hắn cũng ra một tia dị sắc. Hắn thật sự không hiểu Lâm Phong đang làm gì, chẳng lẽ hắn thật sự muốn chết sao?
– Lâm Phong xong rồi.
Khi mọi người nhìn thấy Tịch Mộ đã đứng trước mặt Lâm Phong, họ đành thở dài một tiếng. Người xếp trong top 20 trên Tiềm Vương Nhân bảng không phải dạng vừa. Nếu chỉ tính riêng phần cận chiến, Tịch Mộ chỉ thua mỗi Kinh Thú đang xếp hạng thứ hai. Nên khi bị hắn tiếp cận, chỉ có Kinh Thú an toàn, còn những người khác đều có nguy cơ bị hắn đánh bại.
– Bóc lột!
Ngay khi đó, Tịch Mộ hô lên một tiếng, rồi lập tức sử Mãng Hoang quyền một lần nữa để tập kích Lâm Phong.
– Hư.
Mặc dù Lâm Phong có thể né tránh một quyền của Tịch Mộ, nhưng hắn vẫn không tránh né, trên người hắn lập tức xuất hiện một luồng khí tức nguy hiểm, phảng phất như cửu thiên hắc ám ma kiếp đang hàng lâm. Sau đó, Lâm Phong lập tức sử dụng luồng khí tức đó quấn quanh Tịch Mộ, khiến cho sắc mặt của Tịch Mộ trở nên trắng bệch trong nháy mắt. Vào lúc này, Tịch Mô đang cảm thấy vô cùng hoang mang, hắn đã dùng Mạng Hoang Diệt Pháp quyền đảo loạn tắc không của Lâm Phong rồi mà. Nhưng tại sao Lâm Phong vẫn dễ dàng hội tụ lực lượng kinh khủng như vậy? Đôi với Lâm Phong, cận chiến chính là sở trường của hắn? Lấy cơ thể cường hoành, Thiên Ma kiếp lực và Yêu Thần Tài Quyết, hắn căn bản không sợ đối phương cận chiến.
– Kiếp Kiếm Quy Nhất.
Lâm Phong đột nhiên gầm lên một tiếng, rồi xuất ra một đạo kiếm quang đen kịt, tràn đầy khí tức hủy diệt, chèm về phía Tịch Mộ. Khi kiếm của hắn và quyền của Tịch Mộ va chạm với nhau, cả hai đều phá ra nhưng hào quang choi sánh và những tiếng nổ kinh thiên. Giờ phút này, cơ thể hai người đã ở quá gần, nên không ai có thể thoát được. Kẻ nào quay người bỏ trốn, sẽ bị đối phương tập kích, nên cả hai chỉ có nước triền đấu với nhau. Lâm Phong và Tịch Mộ không ngừng đánh ra từng đạo kiếm quang và quyền ảnh, khiến cho cả chiên đài liên tục vang lên những tiếng nổ đinh tai nhứt óc.
– Chuyện gì đang xảy ra?
Lúc mọi người nhìn thấy hai bóng người đang giăng co trong hư không, cả đám đều tỏ ra bất ngờ. Không phải mới vừa rồi, Lâm Phong còn đang ở hạ phong mà. Tại sao bây giờ hắn lại ngang tay với Tịch Mộ.
– Tại sao?
Tịch Mộ nhìn chằm chằm Lâm Phong, yếu ớt nói. Đến lúc này, hắn vẫn không biết tại sao, hắn lại thất bại. Rõ ràng hắn đã làm cho pháp tắc của Lâm Phong tán loạn rồi mà, tại sao Lâm Phong còn có thể ngưng tụ pháp tắc công kích hắn. Chẳng lẽ Mãng Hoang Diệt Pháp quyền của hắn lạ không có bất kỳ hiệu quả nào?
– Pháp tắc của ta không được phiến thiên địa này thừa nhân, nên nó chỉ thuộc về ta.
Khi Tịch Mộ nghe xong câu trả lời của Lâm Phong, hắn cảm thấy trong cơ thể hắn đang có một loại lực lượng kinh khủng sôi trào, khiến hắn có cảm giác như sắp nổ tung. Lúc hắn thấy Lâm Phong thân từ từ lui lại, thì hắn cũng nghe thấy tiếng nổ của những mạch máu trong cơ thể hắn. Sau đó không lâu, cả người Tịch Mộ nổ tung, phát ra những tiếng nổ vang dội.
– Tịch Mộ chết rồi?
Lúc mọi người nhìn thấy cảnh đó, họ có cảm giác như họ đang năm mơ. Người xếp thứ mười tám trên Tiềm Vương Nhân bảng, Tịch Mộ, lại bị Lâm Phong giết chết trong nháy mắt.
Thậm chí đến bây giờ, bọn họ vẫn không hiểu tại sao Tịch Mộ lại thất bại. Rốt cuộc trước khi chết, Tịch Mộ đã nói gì với Lâm Phong, chẳng lẽ là lý do hắn thất bại sao? Chỉ sợ chỉ có Lâm Phong và Tịch Mộ đã chết nới biết rõ, tại sao Tịch Mộ lại thất bại. Còn những người khác rất khó có thể đoán ra được bí mật trong đó.
Vì Mãng Hoang Diệt Pháp quyền của Tịch Mộ chỉ có thể làm tán loạn pháp tắc trong thiên địa, nên khi hắn thi triển chiêu đó với một kẻ quái thái như Lâm Phong, mới không có tác dụng. Có thể nó do số hắn đen, nếu Lâm Phong không phải Hoàng Kiếp, thì kết cục của trận chiến này đã rẽ theo hướng khác rồi.
Dù thấy Tịch Mộ chết, hai tay của Kinh Thú vẫn trong tay áo, nhưng trong đôi mắt của hắn lại lộ ra vẻ ngạc nhiên, trong đám nhân vật mới lần này đã có hai người bước lên Tiềm Vương bảng, một là Lâm Phong, hai là Vũ Văn Tịnh. Cùng lúc đó, Lâm Phong đột nhiên cảm thấy Chiến Vương Lệnh của hắn rung động, trên Chiến Vương Lệnh của hắn đã xuất hiện thêm một chữ “thập”. Điều đó có nghĩa, Chiến Vương Lệnh của hắn đã trực tiếp tấn cấp lên Chiến Vương Lệnh cấp mười.
– Tốc độ phản ứng thật nhanh.
Lâm Phong khá kinh ngạc trước tốc độ làm việc của Chiến Vương học viện. Hắn vừa mới đánh bại Tịch Mộ xong, đã có người sửa đổi đẳng cấp của Chiến Vương Lệnh của hắn. Từ đó có thể thấy Chiến Vương học viện không hề tầm thường, tất cả mọi chuyện diễn ra trong nó đều được cập nhật một cách nhanh chóng.
– Thống khoái.
Lúc Đạm Đài thấy Tịch Mộ ngã xuống, khuôn mặt của hắn lộ vẻ vui mừng. Tự nhủ mình phải sớm kiếm người nào đó để khiêu chiến. Nếu Chiến Vương Lệnh của Lâm Phong đã đến cấp mười, mà hắn vẫn còn cấp một, thật sự có chút khó coi. Sau đó, mọi người thấy Lâm Phong đi đến trước mặt Kinh Thú, mỉm cười nói:
– Đa tạ huyng đã dẫn đường.
Kinh Thú nhìn cũng nở một nụ cười ấm áp với Lâm Phong, nói:
– Ta có thể lưu lại ấn ký trên truyền âm ngọc giãn để tiện liên lạc không.
– Đương nhiên được rồi.
Khi Lâm Phong vừa dứt lời, hắn mỉm cười lấy truyền âm ngọc giản đưa cho Kinh Thú. Sau đó Kinh Thú liền đưa trở lại, nói:
– Về sau chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn.
Nói xong, Kinh Thú rời đi.
– Lâm Phong, người này chính là thích khách Kinh Thú nổi tiếng, nắm chính là người xếp thứ hai trên Tiềm Vương Nhân bảng đó.
Nghe nói, khi hắn rút tay ra, thì sẽ có người chết. Đạm Đài nhìn xem cái bóng người đang rời đi, thì thào nói nhỏ.
– Hắn quả thật không giống người bình thường, ngay cả cánh tay mà cũng không cho người ta nhìn.
Lâm Phong mỉm cười nói. Hắn rất tò mò, thực lực của người xếp thứ hai trên Tiềm Vương Nhân bảng sẽ mạnh mẽ đến mức nào? Loại người như Kinh Thú chắc rất khó có thể tìm được đối thủ ở cảnh giới Hạ vị Vũ Hoàng. Một mình hắn có thể quét ngang một đám Hạ vị Vũ Hoàng bình thường.
– Ta đi Chiến Vương Điện nhìn một chút đây, các ngươi không nên tiếp nhận khế ước sinh tử của người khác, những nhân vật mới như chúng ta không tiếp nhân, cũng không mất mặt.
Lâm Phong cười nói, rồi lập tức đi về hướng Chiến Vương Điện.Nguồn truyện audio