Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 227 [Chương 1131 đến 1135]
❮ sautiếp ❯Chương 1131: Kiếm nô
Không ai đoán được sẽ phát sinh ra tình huống này. Thời điểm mọi người điên cuồng chiến đấu, một cỗ thế lực thần bí lấy ra Thánh khí cường đại, trực tiếp bắt lấy Lâm Phong, sau đó dùng trận văn đã chuẩn bị sẵn, rời khỏi nơi này. Đối phương vì Lâm Phong mà đến, đợi cho toàn bộ cường giả Thiên Đài xuất thủ, bọn họ mới xuất kích. Một kích thu được hiệu quả liền rời đi.
– Là bọn chúng!
Mọi người nghĩ đến thế lực thần bí uy hiếp Thiên Khung Tiên Khuyết. Bọn chúng đã sớm mơ ước có Lâm Phong, hiển nhiên luôn trù bị. Hơn nữa cỗ thế lực này ngay cả Thiên Khung Tiên Khuyết cũng uy hiếp. Hôm nay biểu hiện của thế lực này quả thực đủ đáng sợ, khiến tất cả mọi người không công đại chiến. Diễn viên chính, Lâm Phong lại bị người bắt đi, những người chết kia cũng chết rồi, không duyên cớ làm mai mối cho người khác. Không biết ai bắt Lâm Phong. Tuy nhiên trận chiến này qua đi, Lâm Phong chắc chắn sẽ được mọi người biết đến. Cùng cấp chiến thắng Thánh nữ Thiên Khung Tiên Khuyết, đây là chiến tích đáng để kiêu ngạo. Có lẽ nếu hắn không chêt, trong dự ngôn của tiên tri sẽ có tên của hắn. Còn nữa, thê tử Lâm Phong, tiên tử hóa hình, vô cùng xinh đẹp, hoàn toàn sánh ngang với tứ đại mỹ nữ của Bát Hoang cảnh, thậm chí mơ hồ có xu thế vượt qua, hoàn mỹ không tỳ vết. Giờ phút này mái tóc đen của nàng tung bay, Thánh tiên khí bao phủ toàn thân, băng sương ý khiến người ghen tỵ với Lâm Phong. Nước mắt rơi xuống khiến lòng người tan vỡ, không nhịn được muốn giúp nàng hủy diệt.
– Ông!
Một cỗ Thánh tiên quang tỏa sáng bao phủ thân thể Mộng Tình. Dược hiệu phát huy càng ngày càng mãnh liệt, dường như kích phát một cỗ lực lượng kỳ lạ trong cơ thể nàng. Một cỗ lực lượng kỳ lạ tựa như ảo mộng, hoàn mỹ không tỳ vết.
– Nàng thuộc yêu thú gì? Rất nhiều người tự nói, trong lòng đoán, bọn họ chưa từng nghe nói qua yêu thú giống như tiên.
Giờ phút này, Phượng Huyên và Tuyết Bích Dao có chút thất thần. Các nàng mơ hồ cảm giác, lại có một nhân vật chói mắt như các nàng sinh ra, không chỉ có dung nhan khuynh thế, còn có thiên phú khủng bố. Mộng Tình nhất định thuộc chủng tộc yêu giới cao quý, nếu không sao có Thánh tiên lực. Một ít người của thế hệ trước lóe lên quang mang sắc bén, nhất là cường giả Thiên Khung Tiên Khuyết, bọn họ nghĩ tới một loại yêu tộc.
– Động tĩnh hơi lớn!
Con ngươi to lớn Cùng Kỳ liên tục lóe lên, thân phận Mộng Tình bị người hữu tâm nhận ra, vậy về sau không thiếu người có ý đồ với nàng.
– Thánh tiên lực bị lực lượng Thánh dược kích phát.
Nếu có thể mở ra ký ức viễn cổ thì tốt. Cùng Kỳ liên tục suy nghĩ, không biết tiểu tử Lâm Phong ra sao. Tuy nhiên tiểu tử kia mạng lớn, không giống người đoản mệnh. Giờ phút này, cường giả Thiên Đài thủ hộ bên cạnh Mộng Tình, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh, Khổ Hạnh Tăng chấp tay trước ngực, tụng phật hiệu nói:
– Chuyện hôm nay có một số thế lực lớn tham dự.
Nếu đệ nhất môn đồ Thiên Vũ của Thiên Đài gặp chuyện không may, chúng ta sẽ tính món nợ này. Nếu hắn không có chuyện gì, ngày sau nếu Tôn giả của thế lực khác động thủ, Thiên Đài, tuyệt không trầm mặc!
– Hừ!
Có cường giả hừ lạnh, lập tức phá không rời đi. Hiện giờ Lâm Phong bị bắt, bọn họ lưu lại không có ý nghĩa. Hiện tại muốn đoạt Mộng Tình, chỉ sợ người Thiên Đài sẽ điên cuồng, được nhiều hơn mất. … …. Về phần Lâm Phong, sau khi bị hắc ám cắn nuốt, đến khi nhìn thấy ánh sáng, hắn phát hiện mình ở trong một lâm viên hoang vu. Tám phía quanh hắn đều là cường giả Tôn Vũ, không thể chạy thoát. Liếc mắt nhìn những người này, vẻ mặt Lâm Phong liên tục thay đổi, hỏi:
– Các ngươi là ai? Vì sao lại bắt ta? Không có ai để ý tới hắn, chỉ thấy có mấy người rời đi, trong chớp mắt thân ảnh biến mất.
Những người khác thủ hộ ở tám hướng, đều không nói gì. Lâm Phong biết mình không chạy được. Lâm Phong liên tục suy nghĩ, đang suy nghĩ làm thế nào rời khỏi địa phương quỷ quái này. Đối phương phí sức lực lớn bắt hắn, rốt cuộc vì cái gì? Tuy nhiên Lâm Phong phát hiện, hắn căn bản không có biện pháp thoát đi. Người trông giữ hắn, hắn không đối phó được người này. Rất nhanh, mấy người vừa rời đi quay lại, bọn họ lãnh đạm nhìn Lâm Phong, lập tức nói:
Hắn nói xong, cường giả xung quanh trong nháy mắt hội tụ, từng khí tức khóa chặt Lâm Phong, bắt Lâm Phong phải nghe theo. Người nói chuyện xoay người dẫn đường. Lâm Phong biết rằng không có cơ hội phản kháng, đi theo đối phương. Những người này không giết hắn, không mưu đồ Thánh khí của hắn, hắn cũng muốn biết đối phương muốn gì? Xuyên qua mảnh hoang vu này, lập tức Lâm Phong thấy được nhiều kiến trúc, lập tức đôi mắt của hắn cứng lại, thân thể chấn động.
– Là bọn họ!
Lâm Phong, không lâu trước đã tới nơi này! Nhưng vì sao bọn họ lại bắt mình? Lâm Phong khó hiểu! Tiếp tục đi theo, Lâm Phong lại lần nữa tới nơi quen thuộc. Mảnh đất này đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, Lâm Phong mơ hồ có cảm giác không bình thường. Giờ phút này, Lâm Phong đàn đứng trong Kiếm Các, mà trước mặt hắn là Kiếm Trủng của Kiếm Các!
– Do ta dẫn động kiếm của Vô Thiên Kiếm Hoàng sao? Ánh mắt Lâm Phong liên tục lóe lên, Kiếm Các, rốt cuộc có mưu đồ gì.
Lúc này, Kiếm Vô Bi đứng ngoài Kiếm Trủng, nhìn cường giả trong gia tộc mang Lâm Phong tới, vẻ mặt của y có chút phức tạp.
– Vô Bi, chuẩn bị tế đàn xong chưa? Cường giả trước người Lâm Phong hỏi Kiếm Vô Bi.
– Đã hoàn thành huyết tế, nhưng đại gia gia… Ánh mắt Kiếm Vô Bi nhìn cường giả, trong đôi mắt lộ ra vẻ không tình nguyện.
– Vô Bi, ta biết ngươi hy vọng dựa vào lực lượng của mình tái hiện huy hoàng ngày xưa của tổ tiên.
Ta cũng rất chờ mong ngươi có thể trưởng thành, tìm được tổ tiên.
– Nhưng ngươi phải hiểu, hiện giờ thế hệ Kiếm Các chúng ta không bằng thế hệ trước, thế lực không ngừng suy yếu.
Nếu không phải tổ tiên lưu lại một ít di vật, sợ rằng Kiếm Các của chúng ta đã bị diệt. Cho nên ngoài trừ dựa vào bản thân chúng ta, còn cần nhờ thần binh tương trợ.
– Thần binh của tổ tiên yên lặng lâu như vậy, nên xuất thế, chúng ta cần dựa vào lực lượng của nó, tái hiện huy hoàng của Kiếm Các.
Đôi mắt cường giả lóe lên kiếm quang sắc bén, mãnh liệt chờ mong.
– Nhưng đại gia gia, chúng ta không nhất định khống chế được, cần gì mạo hiểm!
Kiếm Vô Bi nói.
– Không cần nói nữa, thần binh chính là lợi khí của tổ tiên Vô Thiên Kiếm Hoàng.
Hiện giờ trải qua huyết tế của tộc nhân, không có khả năng thoát khỏi khống chế. Thanh âm người nọ dường như có chấp niệm mãnh liệt. Kiếm Các không thể yếu ớt thâm nữa. Hiện giờ thế lực Hoàng giả đã ức hiếp trên đầu Kiếm Các. Nếu tiếp tục như vậy, có một ngày Kiếm Các sẽ bị hủy diệt.
– Mở Kiếm Trủng!
Một tiếng gầm truyền ra, Kiếm Trủng mở ra, trong khoảnh khắc, một cỗ kiếm đạo điên cuồng tràn ngập ra. Đồng thời còn có huyết dịch vô cùng mãnh liệt. Vừa rồi tộc nhân Kiếm Các đã tiến hành huyết tế, dùng máu tươi hiến tế thần binh của tổ tiên.
– Các ngươi rốt cuộc muốn gì? Vẻ mặt Lâm Phong lạnh như băng, nhanh chóng lùi về sau.
Nhưng lập tức có cường giả chặn lại, không cho hắn rời đi. Thân ảnh ở phía trước từ từ quay người lại, đại gia gia của Kiếm Vô Bi nhìn Lâm Phong, ánh mắt lợi hai:
– Chúng ta cho ngươi cơ hội trong thời gian ngắn trở thành tuyệt thế kiếm tu, cho ngươi có hội giết tất cả người đã động thủ với ngươi.
– Dục tốc bất đạt, ta không cần cơ hội này.
Lâm Phong nhìn đối phương, hắn mơ hồ biết đối phương muốn làm gì rồi.
– Hừ, không phải do ngươi quyết định, trở thành thành viên của tộc ta, trở thành một danh tuyệt thế kiếm tu, là vinh quang của ngươi, tiến vào Kiếm Trủng đi!
Người nọ lạnh lùng nói, vẻ mặt bức nhân, không chấp nhận Lâm Phong cự tuyệt.
– Để ta suy nghĩ vài ngày!
Ánh mắt Lâm Phong cứng lại nói.
– Lập tức đi vào!
Đôi mắt cường giả khiến cho người ta lộ ra vẻ mặt sợ hãi, Lâm Phong lập tức cảm thấy mình bị bao phủ bên trong Kiếm Trủng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh chết. Vẻ mặt Lâm Phong cứng lại, không có lựa chọn, đối phương bất cứ lúc nào cũng có khả năng giết hắn. Nhưng một khi tiến vào Kiếm Trủng, hắn biết rằng mình sẽ trở thành kiếm nô! Kiếm Các, muốn hắn trở thành thể xác cất chứa thần binh của Vô Thiên Kiếm Hoàng. Kiếm hồn nhập chủ, hắn làm kiếm nô, từ nay về sau, hắn không còn là hắn, mà trở một thanh kiếm, trở thành tuyệt thế cường giả có ích gì!
– Tại sao là ta? Lâm Phong lạnh như băng hỏi.
– Bởi vì thần binh lựa chọn ngươi, đây là vinh quang của ngươi!
Đôi phương lạnh như băng quát:
– Vào đi thôi!
Chương 1132: Cắn nuốt Ma kiếm
– Vinh quang? Vẻ mặt Lâm Phong giá lạnh, trở thành kiếm nô, đối phương lại nói là vinh quang.
Kiếm ý tiêu sát tăng lên áp bách Lâm Phong gần như không thở nổi, chỉ thấy người nọ lạnh lùng nói:
– Nếu như ngươi không tiến lên, chúng ta không ngại đưa ngươi tiến lên.
Đôi mắt Lâm Phong lộ ánh sáng lạnh, nhìn chằm chằm đối phương. Nhưng người nọ chỉ bình tĩnh nhìn hắn. Ở trong mắt đối phương, tu vi của hắn không đủ nhìn, không có cơ hội phản kháng.
– Tốt, ta tiến lên.
Lâm Phong cắn răng, lập tức tiến về phía Kiếm Trủng.
– Ngươi có kéo dài cũng không cải biến được vận mệnh, có thể hiến tế cho tổ tiên Kiếm Các, vinh hạnh ngươi lớn biết bao.
Âm thanh lạnh lùng ở phía sau truyền đến. Lâm Phong bước vào Kiếm Trủng, nơi Vô Thiên Kiếm Hoàng chôn kiếm. Cửa Kiếm Trủng từ từ khép lại, chỉ thấy cường giả của Kiếm Các khoanh chân ngồi, đôi mắt nhắm lại. Mặc dù không biểu hiện gì nhưng trong lòng bọn họ đang dậy sóng. Chuyện này liên quan đến vận mệnh của Kiếm Các, thanh kiếm kia là thần binh mà tổ tiên Vô Thiên Kiếm Hoàng sử dụng khi trở thành Hoàng giả. Nó đi theo Vô Thiên Kiếm Hoàng, ngưng tụ ra kiếm hồn, tinh thông kiếm đạo thần thông của Vô Thiên Kiếm Hoàng. Chỉ cần đạt được thể xác của Lâm Phong, nó sẽ điên cuồng tăng trưởng. Kiếm, lại tu kiếm, sẽ đáng sợ tới cỡ nào. Bọn họ rất chờ mong, chờ vinh quang của tổ tiên tái hiện lại trên người Lâm Phong. Tất nhiên khi đó Lâm Phong không còn là Lâm Phong, mà là kiếm của tổ tiên Vô Thiên Kiếm Hoàng, một thành viên của Kiếm Các, binh khí hình người. Lâm Phong tiến vào Kiếm Trủng, trong khoảnh khắc, kiếm ở trong hoàng thổ lại lần nữa phát ra tiếng rít gào đau buồn, một cỗ vô thiên kiếm ý đáng sợ, chỉ thẳng vào hắn. Ở trong hoàng thổ, vua của vạn kiếm bị phong trong đó như ẩn như ẩn, còn có huyết ý ngập trời, khí huyết vô cùng mãnh liệt, huyết tế do người Kiếm Các bố trí.
– Ông.
Một cỗ kiếm ý thao thiên phóng ra, tuyệt thế thần binh phóng ra huyết mang, dường như muốn cắn nuốt Lâm Phong. Thần binh rời khỏi hoàng thổ, xoay quanh hư không, đau buồn rít gào. Lâm Phong dường như có thể cảm nhận được kiếm đang rên rỉ, kiếm này đã ngưng tụ kiếm hồn, nó có tính mạng và linh tính của mình.
– Kiếm này dường như không muốn nhập vào thân thể của ta.
Vẻ mặt Lâm Phong ngưng tụ, hắn dường như có thể cảm nhận được cảm xúc của chuôi kiếm này.
– Ô, ô.
Một tiếng kiếm khóc đau buồn truyền ra, Vô Thiên kiếm khủng bố đột nhiên điên cuồng gào thét, một cỗ khí tức vô pháp vô thiên tràn ngập không gian. Thanh kiếm sắc này dường như bị lây nhiễm, điên cuồng chấn động, dường như muốn phá vỡ Kiếm Trủng, phá vở mảnh thiên địa này.
– Ông Kiếm quang rực rỡ bắn về phía Lâm Phong, Vô Thiên kiếm rốt cuộc vẫn chỉ về phía Lâm Phong.
Thân thể của Lâm Phong điên cuồng lùi về sau, nhưng không nhanh bằng chuôi tuyệt thế thần binh này, kiếm sắc khủng bố ngay lập tức giáng xuống.
– Ông, ông… Hư không run rẩy, một cỗ khí tức bá đạo tuyệt luân đột nhiên bao phủ Kiếm Trủng.
Chuôi thần binh này dường như dừng lại, lập tức, ma khí cuồn cuộn từ trên người Lâm Phong phá không đi ra, hướng về phía thần binh. Trong cơ thể Lâm Phong có Ma kiếm, Ma kiếm dường như cảm nhận được uy hiếp, hợp nhất, phá tan phong ấn của Phong Ma thạch đi ra. Vẻ mặt Lâm Phong hoảng hốt, trên người xuất hiện mồ hôi, quá mạo hiểm. Vừa rồi hắn dường như cảm giác thần binh sẽ xâm nhập vào trong cơ thể của hắn. Lâm Phong có trực giác, nếu thần binh Vô Thiên Kiếm Hoàng ngày xưa sử dụng muốn đoạt thể xác của hắn, hắn tất trở thành kiếm nô. Với lực lượng hiện giờ của hắn, căn bản không có năng lực chống cự.
– Khí tức kia, của người đó? Vẻ mặt Lâm Phong cứng lại.
Vừa rồi thần binh muốn tiến vào trong cơ thể hắn, hắn rõ ràng cảm giác được một cỗ khí tức khủng bố, bá tuyệt thiên địa. Cỗ khí tức đó vượt quá tưởng tượng, chỉ xuất hiện trong nháy mắt sau đó thu liễm lại. Hiện giờ không còn chút cảm giác nào. Ma kiếm bay vào trong hư không, mơ hồ giằng co với thần binh.
– Ông.
Một cỗ lực lượng đáng sợ phóng ra, chỉ thấy thần binh phóng ra quang hoa vô thượng. Giờ phút này, vạn kiếm dường như thần phục dưới chân nó, nó trở thành vương giả kiếm, vô pháp vô thiên, không có thanh kiếm nào có thể khiêu khích uy nghiêm của nó. Ma khí thao thiên trong Ma kiếm dường như bị áp chế, không ngừng run rẩy. Ngày xưa, Lâm Phong từng hỏi lai lịch của Ma kiếm. Ngoại công Nguyệt Thanh Sơn từng nói, Ma kiếm này do một vị đại tôn giả lấy thân hiến tế đại chiến với tổ tiên Nguyệt gia, dung hợp thành thánh khí cường hãn. Vị tôn giả cường đại kia đã nhập ma, bởi vậy Ma kiếm có ma tính khủng bố. Sau đó bị tổ tiên Nguyệt gia và một vị cường giả chia làm chín phần, trấn áp dưới đỉnh Cửu Kiếm. Sau đó bị hắn phá giải phong ấn, đạt được Ma kiếm. Có thể nói, Ma kiếm này, dung hợp một vị tôn giả cường đại, có được nhân hồn, ma ý thao thiên, vô cùng cường đại. Nhưng Vô Thiên Kiếm, mơ hồ mạnh hơn, nó là binh khí Vô Thiên Kiếm Hoàng sử dụng khi thành Hoàng giả, đi theo Kiếm Hoàng trảm phá thiên địa, ngưng tụ ra kiếm hồn của mình, giống như Hoàng trong người, chính là Hoàng trong kiếm, Ma kiếm không sánh bằng, bị nó áp chế. Quang hoa rực rỡ bao phủ, vạn kiếm thần phục. Một cỗ lực lượng cắn nuốt khủng bố truyền ra, dường như muốn chấn nhiếp tất cả binh khí. Ma kiếm liên tục run rẩy, như thể đang giãy dụa, rốt cuộc, một tiếng răng rắc truyền ra, chỉ thấy Ma kiếm bị Vô Thiên Kiếm hấp thụ, từ từ bị dung nhập. Ma uy khủng bố điên cuồng phóng ra, Ma kiếm đang gào thét, hai thanh thần binh đan vào nhau, kiếm khí tán loạn trong hư không.
– Oanh, oanh, oanh… Kiếm điên cuồng lên, liên tục công phá Kiếm Trủng, phá Kiếm Trủng thành một cửa động to lớn, mặt đất liên tục chấn động.
Vẻ mặt Lâm Phong cứng lại, hai thanh kiếm không ngờ đánh nhau. Khí tức khủng bố giằng co một thời gian, rốt cuộc, Ma kiếm dần sát nhập vào trong Vô Thiên Kiếm. Tầng ngoài Vô Thiên Kiếm dường như có từng sợi ma quang quấn quanh, kéo dài không ngừng.
– Nhiếp binh, thôn phệ.
Thân thể Lâm Phong hơi co giật, thật bá đạo, vô pháp vô thiên, Ma kiếm có được linh tính, lại bị Vô Thiên Kiếm cưỡng ép dung hợp, hoặc nói cắn nuốt. Lâm Phong có kích động muốn mắng chửi người, một thánh khí mạnh mẽ cứ như vậy biến mất. Tuy nhiên hiện giờ hắn nên quan tâm tới tính mạng của bản thân. Cỗ khí tức cường đại như ẩn như hiện, khiến Vô Thiên Kiếm dung hợp run rẩy. Nó dường như cũng cảm nhận được cỗ khí tức khủng bố này. Mũi kiếm chỉ về phía Lâm Phong, nhưng lại bất động. Nó và Lâm Phong tồn tại liên hệ, bởi vì nó dung hợp Ma kiếm. Mê man, giờ phút này thần binh có chút mê man, không biết làm thế nào.
– Ai… Đúng lúc này, một tiếng thở dài truyền ra.
Lâm Phong đột nhiên phát hiện, trong Kiếm Trủng có thêm một người.
– Hả? Vẻ mặt Lâm Phong trì trệ, hắn đã gặp qua người này, cũng chỉ có duyên gặp mặt một lần.
Lần trước thời điểm hắn rời khỏi Kiếm Trủng, từng quay đầu nhìn lại, thấy một lão giả bệnh trạng thủ bên ngoài Kiếm Trủng, chính là người trước mắt. Giờ phút này lão nhân cầm chổi, quét Kiếm Trủng, liên tục thở dài.
– Ngày xưa Vô Thiên Kiếm hoàng vinh quanh bậc nào, hiện giờ hậu nhân càng ngày càng bạc nhược, cần dựa vào một thanh kiếm để quật khởi.
Lão nhân quét dọn Kiếm Trủng, liên tục thở dài, mơ hồ có chút buồn, vì Vô Thiên Kiếm Hoàng mà buồn. Kiếm Các, không ngờ ký thác hy vọng vào một thanh kiếm của Vô Thiên Kiếm Hoàng, mà không phải bản thân mình. Vô Thiên Kiếm kêu lên, Lâm Phong kinh ngạc phát hiện, chuôi kiếm vô pháp vô thiên này không ngờ từ từ bay tới bên người lão nhân, nhảy lên đầu vai lão, dường như rất thân thiết. Thân hình Lâm Phong run rẩy, hô một tiếng. Mặc dù lão nhân không có chút khí tức, giống như người không có tu vi, hơn nữa còn mang theo vẻ mặt bệnh trạng, nhưng Lâm Phong không dám coi thường.
– Ta chỉ là một lão nhân bệnh tật quét rác, sao xứng với danh xưng tiền bối.
Người đừng tưởng ta dùng thần thông cường đại điều khiển thanh kiếm này. Chẳng qua do ta quét rác ở Kiếm Trủng trong thời gian dài nên có cảm tình với kiếm này. Bọn chúng đều có sinh mạng, cho nên có cảm tình với ta. Lão nhân lắc đầu nói, vươn tay vuốt ve Vô Thiên Kiếm. Giờ phút này, thanh kiếm này thu lại khí tức tuyệt thế của mình, tùy ý để lão nhân vuốt ve. Linh tính, kiếm sinh ra kiếm hồn, thực sự rõ ràng so sinh mệnh.
– Tin ngươi mới lạ.
Trong lòng Lâm Phong thầm nói. Người quét dọn trong Kiếm Trủng dù yếu cũng phải là Tôn giả cấp thấp. Nếu không chỉ kiếm khí đã đủ giết chết lão. Tuy nhiên hiện giờ hy vọng phá cục nằm trên người lão nhân này.
– Tiền bối, vãn bối tu vi thấp kém, chỉ có Thiên Vũ tầng năm, dù trở thành kiếm nô, chỉ sợ cũng làm ô danh kiếm của Vô Thiên Kiếm Hoàng tiền bối.
Lâm Phong khách khí nói. Mộng Tình đã khôi phục, hắn làm sao nguyện ý trở thành kiếm nô. Lão nhân liếc nhìn Lâm Phong, lập tức nở nụ cười nhạt, giơ tay chỉ Lâm Phong, nói:
– Hài tử, ngồi đi.
Nói xong, hắn đặt cây chổi xuống mặt đất, ngồi xuống, tuổi già sức yếu, dường như thật là một lão nhân bệnh trạng.
Chương 1133: Lão nhân giải thích nghi hoặc
Lâm Phong nhìn Vô Thiên Kiếm trên đầu vai lão nhân, khóe miệng hơi co giật. Tuy nhiên vẫn ngồi xuống, trong lòng có cảm giác không thoải mái. Hắn và Vô Thiên Kiếm gần trong gang tấc, chỉ cần một ý niệm trong đầu lão nhân, mình sẽ trở thành kiếm nô.
– Yên tâm đi, kiếm này không muốn thành người, hơn nữa nó vừa dung hợp với ma binh của ngươi, trên người có thêm khí tức của ngươi, nên không muốn ngươi trở thành Kiếm Nô.
Lão nhận hạ giọng nói, dường như muốn Lâm Phong yên tâm. Lâm Phong cười khổ gật đầu, hắn lo lắng cũng không làm gì được.
– Tiền bối sao biết nó không muốn thành người? Lâm Phong hỏi.
– Khụ khụ!
Lão nhân ho nhẹ một tiếng, càng thêm già đi, lập tức ngẩng đầu cười xin lỗi Lâm Phong:
– Tuổi lớn nên khiến tiểu hữu chê cười, lão già quét dọn trong Kiếm Trủng như ta ta tốt xấu gì cũng ở trong này hơn trăm năm.
Ta làm bạn với kiếm, có trăm năm thời gian, có thể nói, ngoại trừ Vô Thiên Kiếm Hoàng, không ai hiểu rõ bọn chúng hơn ta. Ta có thể hiểu rõ tâm tình của bọn chúng.
– Hơn trăm năm!
Lâm Phong nhìn lão nhân thật sâu, lão nhân bình thường sao? Làm bạn với linh kiếm trăm năm trong Kiếm Trủng, khó trách ngay cả Vô Thiên Kiếm cũng thân mật với lão như vậy.
– Nếu thế, vừa rồi, vì sao nó ra tay với ta.
Lâm Phong nhìn thoáng qua Vô Thiên Kiếm, chỉ thấy kiếm này hơi cử động, khiến Lâm Phong sợ tới mức cả người hơi run rẩy, nó, đang uy hiếp Lâm Phong…
– Ha ha, kiếm này bướng bỉnh, tiểu hữu đừng trách nó.
Lão nhân cười khổ lắc đầu:
– Người của Kiếm Các, chỉ biết đây là kiếm của Kiếm Hoàng, cho rằng nó là thần binh vô song, nhưng lại không để ý tới thời gian nó ngưng tụ kiếm hồn.
Vô Thiên Kiếm Hoàng sử dụng kiếm này, không lâu sau khi nó ngưng tụ kiếm hồn thì mất tích. Bởi vậy, kiếm hồn này chỉ giống như hài đồng nhân loại, có đặc tính bướng bỉnh.
– Bướng bỉnh… Lâm Phong không nói gì.
Tuyệt thế thần binh do Kiếm Hoàng sử dụng, lão nhân lại dùng hai chữ bướng bỉnh để hình dung. Điều này khiến người khác không nói được gì, người của Kiếm Các, dám coi kiếm của Vô Thiên Kiếm Hoàng như hài đồng sao?
– Đáng tiếc người của Kiếm Các đều tự ý, căn bản không hiểu rõ kiếm, chỉ biết mượn dùng lực lượng của kiếm, thậm chí còn muốn biến tiểu hữu thành vật chứa kiếm, trở thành kiếm nô.
Lão nhân liên tục thở dài lắc đầu:
– Tuy nhiên kiềm hồn dù bướng bỉnh nhưng nó cũng có tính mạng của mình, nó biết rất nhiều chuyện.
Ví dụ như biết Kiếm Các là hậu nhân của Vô Thiên Kiếm Hoàng. Bởi vậy, ngày xưa có cường giả mơ ước Kiếm Các, nó đã từng ra tay. Chính vì chuyện này nên Kiếm Các mới tìm kiếm Kiếm Nô. Tiểu hữu không may bị chọn, tiểu tử này tuy không muốn nhưng vì hậu nhân của Kiếm Hoàng, nó vẫn muốn giúp bọn họ hoàn thành sứ mệnh.
– Ô ô.
. Vô Thiên Kiếm phát ra tiếng vang, giống như đau buồn kêu gào, khiến vẻ mặt Lâm Phong ngây ra. Chẳng lẽ đúng như lão nhân nói, Vô Thiên Kiếm chỉ muốn giúp Kiếm Các hoàn thành sứ mệnh, biến hắn thành vật chứa, chủ đạo thân thể của hắn?
– Tiền bối, nếu vậy, ngày ấy…? Lâm Phong hỏi một tiếng.
– Ôi… Lão nhân lại thở dài, liên tục lắc đầu, dường như rất thất vọng: – Người của Kiếm Các coi mình là hậu nhân của Kiếm Hoàng, cho rằng mình hiểu kiếm.
Nhưng kỳ thực bọn họ đều đui mù, không hiểu kiếm, không xứng sử dụng kiếm, càng không xứng nắm giữ kiếm của Kiếm Hoàng! Không xứng sử dụng kiếm? Nếu bên ngoài có người nghe người của Kiếm Các không xứng sử dụng kiếm, chắc chắn cười nhạt. Nhưng đối với lão nhân làm bạn với kiếm hơn trăm năm, Lâm Phong không thể nào phản bác. Có lẽ bản thân hắn cũng giống người của Kiếm Các, không hiểu kiếm.
– Nhiều năm qua, bọn họ vô số lần muốn nắm giữ chuôi kiếm này trong tay, để kiếm thay bọn họ quét ngang thiên hạ.
Nhưng, kiếm có kiếm hồn, chỉ thuộc về Vô Thiên Kiếm Hoàng, bọn họ chỉ muốn chế ngự được kiếm, căn bản không đi giao tiếp với kiếm, không để mình chân chính hiểu được kiếm, mà chỉ muốn phát huy uy lực cường đại của kiếm, nâng cao chiến lực của bọn họ. Sau đó bọn họ lại nghĩ ra thủ đoạn ngu xuẩn tìm kiếm nô. Ngày ấy các ngươi xuất hiện, tên nhãi con này bởi vì ngươi nghe được tâm tình của nó, cho nên mới biểu hiện ra chút không bình thường. Cho nên, người của Kiếm Các liền chọn ngươi làm kiếm nô. Không hiểu kiếm, lại phỏng đoán lung tung tâm tư của kiếm! Lâm Phong nhận thấy lão nhân liên tục thở dài, có lẽ, lão nhân quá thất vọng với Kiếm Các.
– Tiền bối không phải người Kiếm Các sao? Lâm Phong tò mò hỏi.
– Không phải, ta chỉ là một người quét dọn, người của Kiếm Các sao chú ý tới ta, thậm chí bọn họ không biết ta ở trong này.
Lão nhân trả lời. Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ, nếu thực sự như lão nhân nói, người Kiếm Các không có mắt. Lùi một bước, mặc dù tu vi của lão nhân không mạnh, nhưng chỉ bằng trăm năm làm bạn với kiếm, lĩnh ngộ của lão nhân đối với kiếm đã vượt xa phạm vi lĩnh ngộ của cường giả Kiếm Các. Chỉ sợ trong Kiếm Các, chỉ có lão nhân mới có thể khiến Vô Thiên Kiếm nghe lời, một khoản tài phú khủng bố a, nhưng người của Kiếm Các không phát hiện ra, ngược lại lại nghĩ đến chuyện dùng hắn để chế tạo kiếm nô.
– Tiểu hữu cũng tu kiếm? Lão nhân hỏi Lâm Phong.
Lâm Phong nhún vai, trong mắt lão nhân, người của Kiếm Các không xứng sử dụng kiếm, hắn sao dám nói mình tu kiếm.
– Vãn bối không dám nhận mình tu kiếm.
Lâm Phong cười khổ nói.
– Không nên coi nhẹ mình, dù thực lực của ngươi không mạnh nhưng chỉ bằng việc ngươi dẫn động tiểu gia hỏa này, đã chứng minh ngươi mạnh hơn đám người kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại kia.
Bọn chúng không làm được điều ấy, ngươi thích hợp tu kiếm hơn bọn chúng. Lão nhân nói khiến Lâm Phong có cảm giác được yêu mà sợ.
– Có lẽ vãn bối may mắn.
– Lão hủ đã sống hơn nửa đời người, chưa bao giờ tin vào vận khí.
Thiên địa sinh vạn vật, tồn tại đều có đạo lý. Vận khí là một bộ phận thực lực, phóng thích ý chí kiếm đạo ra cho ta xem. Lão nhân cắt ngang lời nói của Lâm Phong.
– Dạ.
Lâm Phong gật đầu, lập tức đứng dậy, lùi về phía sau, ý chí kiếm đạo tầng tám không hề che giấu phóng ra. Kiếm khí gào thét trong thiên địa, dẫn tới những thanh kiếm khác cũng gào thét trong Kiếm Trủng.
– Thiên Vũ tầng năm, ý chí kiếm đạo tầng tám, không tệ, lại đây.
Lão nhân gọi Lâm Phong, lại hỏi:
– Ngươi đối với kiếm có hiểu rõ không? – Vãn bối xin tiền bối chỉ dạy.
Lâm Phong lắc đầu, hắn thật không hiểu nhiều về kiếm.
– Ngươi cho rằng, ý chí kiếm đạo của ngươi đạt tới đỉnh phong sẽ hóa thành loại lực lượng nào? Lão nhân hỏi.
– Áo nghĩa kiếm? Lâm Phong hạ giọng nói.
– Áo nghĩa, căn cứ vào sự lĩnh ngộ của người nên không giống nhau.
Có áo nghĩa thủy hỏa, áo nghĩa kim mộc, áo nghĩa lôi điện, áo nghĩa phong, áo nghĩa không gian, áo nghĩa thôn phệ. Thậm chí có áo nghĩa tuế nguyệt, áo nghĩa luân hồi, vô số, nhưng ngươi nghe tới áo nghĩa kiếm chưa? Áo nghĩa kiếm đó là gì? Nhất niệm sinh kiếm? Ý chí kiếm cũng có thể làm được.
– Không có áo nghĩa kiếm? Vẻ mặt Lâm Phong cứng lại, hắn đang tự hỏi, áo nghĩa kiếm là gì? – Lĩnh ngộ áo nghĩa phong khiến tốc độ của người nhanh như gió, lĩnh ngộ áo nghĩa hỏa diễm khiến công kích của người như lửa, đốt cháy thiên địa, lĩnh ngộ áo nghĩa tuế nguyệt khiến người cảm nhận năm tháng khô khốc, cảm thấy sinh mạng trôi đi.
Nhưng ngươi nói nếu lĩnh ngộ áo nghĩa kiếm, thì là gì? Lão nhân hỏi, Lâm Phong trầm mặc. Áo nghĩa kiếm là gì? Nhất niệm sinh kiếm? Nhất niệm sát phạt? Ý chí kiếm đạo đi đến cuối sẽ như thế nào? Nhưng vì sao rất nhiều người tôn trọng kiếm tu, nói kiếm tu có công kích đáng sợ, càng về sau, kiếm tu càng khủng bố? Lâm Phong phát hiện, hắn có chỗ nhầm lẫn khi lý giải và tu luyện kiếm đạo. Lão nhân nhìn Lâm Phong trầm mặc, không khỏi nở nụ cười, nói:
– Xem ra ngươi không phải xuất thân từ thế lực lớn, dựa vào bản thân bước vào Thiên Vũ tầng năm.
Đáng quý! Hiện giờ tu vi của ngươi đã là Thiên Vũ tầng năm, đối với một ít năng lực thần thông của Tôn giả, chắc ngươi cũng hiểu được.
– Ngươi không biết con đường kiếm đạo phía trước, ta hỏi ngươi, ngươi có hiểu nhiều về Tôn giả không? Lão nhân lại hỏi.
– Tôn giả lĩnh ngộ lực lượng áo nghĩa!
Lâm Phong trả lời.
– Một vị Tôn giả chỉ lĩnh ngộ một loại lực lượng áo nghĩa sao? – Tất nhiên không phải.
Lâm Phong trả lời.
– Đúng vậy, bước vào Tôn giả, tu vi và cảnh giới sẽ có chênh lệch, có thể cách biệt một trời một vực.
Chênh lệch so với Thiên Vũ càng gấp nhiều lần. Chênh lệch ở đây do bọn họ lĩnh ngộ nhiều hay ít lực lượng áo nghĩa. Một người bình thường lĩnh ngộ lực lượng áo nghĩa có thể so với một cường nhân lĩnh ngộ lực lượng áo nghĩa sao?
Chương 1134: Dưỡng kiếm
Lâm Phong im lặng, đồng ý lời của lão nhân, đều là Tôn giả, nhưng lĩnh ngộ lực lượng áo nghĩa có mạnh có yếu, không thể đánh đồng. Mà ngay cả áo nghĩa chi tinh, cùng phẩm cấp, giá trị cũng hoàn toàn khác nhau. Ví dụ như miếng áo nghĩa chi tinh mà Phượng Huyên lấy ra trên Cửu Long đảo lần trước, so với miếng áo nghĩa chi tinh bình thường, không biết trân quý hơn bao nhiêu lần. Còn có, cùng một cảnh giới, người lĩnh ngộ được nhiều loại lực lượng áo nghĩa, đương nhiên mạnh hơn người chỉ lĩnh ngộ được một loại lực lượng áo nghĩa, tất nhiên, bởi vậy chênh lệch giữa Tôn giả, sẽ lớn hơn nữa.
– Ngươi có biết thiên tài ở cảnh giới Tôn Vũ phân định thế nào không? Lão nhân cười hỏi Lâm Phong, Giờ phút này, một già một trẻ dường như quên đi chuyện kiếm nô, mà ở nơi này luận đạo, giải thích nghi hoặc.
Lâm Phong đã vô tình bị đề tài hấp dẫn, còn có lão nhân chỉ điểm, hắn đương nhiên nguyện ý nghe.
– Đương nhiên, lĩnh ngộ áo nghĩa hùng mạnh, người có nhiều loại áo nghĩa, thiên phú càng sâu.
Lâm Phong đáp.
– Có thể nói như thế, tuy nhiên cũng không hẳn như vậy.
Lực lượng áo nghĩa cũng không phải lĩnh ngộ càng nhiều càng tốt, mà ngươi phải nắm nó trong tay. Thiên tài cảnh giới thấp nhưng lực lượng áo nghĩa lại mạnh; người bình thường cảnh giới cao nhưng lực lượng áo nghĩa lại yếu. Bởi vậy tới cảnh giới Tôn giả, cho dù có ít người lớn tuổi, nhưng cảnh giới thấp cũng không thể coi thường, đó đều là số ít kỳ nhân, lĩnh ngộ áo nghĩa trăm năm mà không nâng cao tu vi cảnh giới. Bọn họ không lên tiếng thì thôi, nếu không một tiếng cũng có thể kinh nhân.
– Tỷ như, ta có nghe về một người lĩnh ngộ lực lượng áo nghĩa sinh tử, một khi đắc đạo, tọa ngộ thời gian trăm năm, khi đi ra, tu vi chỉ có Tôn Vũ tầng hai, mọi người đều khinh thường y.
Nhưng mà, sau một trận chiến, y dễ dàng giết chết một Tôn Vũ bậc trung, thậm chí có thể chiến với Tôn Vũ bậc cao. Bởi vì, y lĩnh ngộ áo nghĩa sinh tử tầng tám, một ý niệm có thể đoạt sinh tử của con người, một khi ra tay, thiên hạ kinh sợ. Từ đó về sau, tu vi của y cũng đột nhiên tăng mạnh, một đường khải hoàn cho đến khi chứng đạo thành Hoàng, thông suốt, không người có thể cản, khiếp sợ toàn cầu. Đó, chính là thiên tài! Tôn Vũ tầng hai lĩnh ngộ áo nghĩa sinh tử tầng tám, một khi ra tay, thiên hạ kinh sợ! Trong lòng Lâm Phong chấn động, người như thế, những khái niệm: hạng người yêu nghiệt, đại tài trưởng thành trễ, có lẽ nói người như vậy. Có lẽ khi đó sẽ có thật nhiều thiên tài khinh thị y, nhưng sau lại phát hiện đối phương đáng sợ đến cực điểm.
– Đáng tiếc, người Kiếm Các không hiểu, một mực theo đuổi lực lượng mà không đi phân tích lĩnh ngộ nguồn cội của lượng lực, có lúc lại hoàn toàn đi ngược lại.
Bọn họ theo đuổi kiếm quyết cường đại, ý đồ tạo ra kiếm binh hùng mạnh, thậm chí còn có ý tưởng tạo ra kiếm nô, lại không theo đuổi bản chất của kiếm. Bọn họ cách đạo của Vô Thiên Kiếm Hoàng, càng lúc càng xa. Lão nhân lắc đầu thở dài, ánh mắt buồn bã:
– Ngày xưa, Vô Thiên Kiếm Hoàng, ba năm mài kiếm, bảy năm ngộ kiếm, mười năm nuôi dưỡng kiếm.
Một khi sử dụng kiếm, danh chấn thiên hạ! Ba năm mài kiếm, bảy năm ngộ kiếm, mười năm nuôi dưỡng kiếm, có ý gì? Dường như thấy được nghi ngờ của Lâm Phong, lão nhân tiếp tục nói:
– Vô Thiên Kiếm Hoàng kỳ tài ngút trời, dùng thời gian ba năm, lần lượt xem hết các điển tịch, ma luyện kiếm chiêu kiếm thức, tu tập kiếm pháp.
Sau ba năm, khi đã tinh thông vô số kiếm quyết, ấy vậy mà ngài lại dứt khoát quăng kiếm, từ đó trở đi, bảy năm chưa từng cầm kiếm, chỉ ngộ kiếm, ngộ kiếm quyết, ngộ kiếm thức, ngộ ý chí kiếm. Sau bảy năm, Kiếm Hoàng lại một lần nữa cầm kiếm, tuy nhiên lại không phải cầm kiếm giết người, mà dùng thời gian mười năm, nuôi dưỡng kiếm.
– Cái gì gọi nuôi dưỡng kiếm? Lâm Phong nghi hoặc.
– Cái này thì trở về khởi điểm, một lần nữa nói đến Tôn giả.
Tới cảnh giới Tôn giả rồi, con đường phía trước cũng không phải càng thêm rộng rãi, mà càng thêm hẹp lại. Bởi vì, Tôn giả nhất định phải dựa vào lĩnh ngộ, nhất định phải nắm trong tay lực lượng áo nghĩa. Có ít người ngộ tính không mạnh, ví dụ như người đó nắm trong tay một loại áo nghĩa hỏa bình thường, như vậy, khi y sử dụng lực lượng công kích thuộc tính khác, uy lực sẽ yếu đi rất nhiều. Phải biết rằng, thủ đoạn công phạt hùng mạnh, bản thân chúng đều tự có thuộc tính hạn chế, ngươi lĩnh ngộ áo nghĩa hỏa, sử dụng thủ đoạn công phạt thuộc tính hỏa, mới có thể phát huy lực lượng mạnh nhất. Còn nếu ngươi dùng các sinh sát đại thuật thuộc tính khác, cho dù biết nó vô cùng cường đại, nhưng lại không cách nào phát huy ra uy lực vốn có của nó.
– Mà một vài người nắm trong tay vài loại lực lượng áo nghĩa, thì giới hạn của họ sẽ nhỏ đi rất nhiều, có thể sử dụng nhiều thủ đoạn công phạt hùng mạnh hơn.
– Từ xưa đến nay, trong kiếm tu, người kiếm đạo tuyệt luân, nhất định danh chấn thiên hạ, làm cho không ai không kiêng kị, cho nên, rất nhiều người sợ hãi kiếm tu hùng mạnh.
Nhưng kiếm tu hùng mạnh tuyệt luân chân chính, lại quá ít, năm nghìn năm qua, cũng chỉ có một người, Vô Thiên Kiếm Hoàng độc bá Bát Hoang mà thôi. Kiếm Các tuy có Vô Thiên Kiếm Hoàng lưu lại kiếm quyết kinh thế, lại không xuất hiện thêm một kiếm tu hùng mạnh chân chính nào nữa, thậm chí thế hệ sau còn không bằng thế hệ trước.
– Vì sao kiếm tu hùng mạnh có thể khủng bố như vậy, khiến vô số người kiêng kỵ.
Bởi vì kiếm, chính là binh khí chí tôn. Ngươi sẽ thấy, trong số các kiếm, rất ít khi giống các thánh khí khác, khắc thánh vân có lực lượng áo nghĩa đặc thù để tạo thành công kích. Ví dụ như áo nghĩa thôn phệ, các loại lực lượng áo nghĩa sóng âm… Kiếm, nó không có thuộc tính kỳ lạ, chỉ có linh tính của chính mình, giống như chuôi Ma kiếm vừa rồi của ngươi, có được ma tính. Lâm Phong suy nghĩ sâu xa, quả thực, kiếm của hắn không giống như một vài thánh khí khác, có lực lượng công kích đặc thù. Ví dụ như quyền trượng nguyền rủa, có thể tiến hành nguyền rủa, lá cờ cấm không, có thể giam cầm hư không…
– Kiếm, nó không cần trao cho công kích đặc thù, kiếm đó vô dụng.
Lão nhân lại nói, sau đó liền bảo Lâm Phong:
– Ngươi dùng chuôi kiếm này thử xem!
Lâm Phong vẻ mặt cứng đờ, hướng tay lão nhân chỉ là Vô Thiên kiếm, thần binh tuyệt thế. Vậy mà lão nhân lại bảo hắn dùng thử thanh kiếm đó xem sao.
– Tiểu tử kia, qua đây!
Lão nhân hô một tiếng với Vô Thiên kiếm, khiến Lâm Phong không biết nói gì. Tiểu tử kia … Vô Thiên kiếm vù vù, lập tức chậm rãi bay về phía trước, thế nhưng lại thực sự đáp trước mặt Lâm Phong. Khóe miệng Lâm Phong hơi hơi co rút, run rẩy vươn tay. Kiếm kia vòng vo quanh thân thể hắn một vòng, khiến Lâm Phong sợ tới mức run mạnh một cái, may mắn Vô Thiên kiếm này cuối cùng cũng không tiến vào cơ thể hắn, mà trôi nổi ở trước mặt hắn, chậm rãi đáp xuống tay hắn. Giờ khắc này, trong lòng của Lâm Phong đột nhiên tràn ra một cỗ tự tin vô cùng mãnh liệt. Hắn nắm chuôi kiếm này, dường như cảm nhận được tất cả các loại lực lượng cường đại trong thiên đại, hắn không gì không làm được.
– Thật khủng khiếp!
Trong lòng Lâm Phong chấn động mạnh mẽ. Loại cảm giác này rất kỳ diệu rồi, còn nữa, hắn vậy mà lại cảm giác một tia quen thuộc ở chỗ sâu trong kiếm, hẳn có linh tính của Ma kiếm sau khi đã bị cắn nuốt.
– Ngươi có phải có cảm giác không gì không làm được, có thể phát huy ra bất kỳ lực lượng kinh khủng nào hay không.
Hiện tại, ngươi thử dẫn động lực lượng áo nghĩa lôi điện, phát ra công kích đi. Lão nhân cười nói, Lâm Phong duỗi tay vung lên. Lập tức, một luồng lôi quang vô cùng khủng bố, từ trong kiếm bắn ra, tia sét mang theo màu tím sáng chói, chọc mù mắt người khác, khiến trai tim của Lâm Phong hơi run rẩy, lập tức mạnh mẽ thu hồi kiếm thế.
– Thật khủng khiếp, ta có thể phát huy ra áo nghĩa lôi điện? Vẻ mặt Lâm Phong cứng ngắc, hắn đương nhiên hiểu rõ, áo nghĩa lôi điện này không phải do hắn dẫn động mà ra.
– Ngươi lại thử sử dụng lực lượng hàn băng!
Lão nhân lại lên tiếng lần nữa, lông mày Lâm Phong nhíu lại, tia sáng lóe lên trong mắt, tâm niệm khẽ động, kiếm ý phun ra nuốt vào, kiếm chưa đến, hàn băng đã che trời phủ đất, muốn đóng băng cả Kiếm Trủng. Giờ khắc này, Lâm Phong biết rằng, căn bản không cần phải thử thêm nữa, một kiếm hắn chém ra, có thể đóng băng thiên địa, lực lượng áo nghĩa hàn băng.
– Ngươi còn muốn thử lực lượng áo nghĩa khác hay không, ví dụ như, áo nghĩa không gian!
Ý cười trên mặt lão nhân càng trở nên nồng đậm, tiếp tục nói với Lâm Phong.
– Không cần.
Lâm Phong lắc đầu, hắn biết rằng, chỉ cần tâm niệm hắn nghĩ, liền có thể dẫn phát công kích mang áo nghĩa không gian.
– Ngươi hiểu sao? Lão nhân hỏi.
Lúc này, kiếm trong tay Lâm Phong rời tay bay lên, khiến Lâm Phong cười khổ.
– Trong kiếm ẩn chứa các loại lực lượng áo nghĩa, cho nên vốn không cần biến kiếm tạo thành một chủng loại công kích nào đó.
Lão nhân gật đầu, nói:
– Đúng vậy, những thánh khí kia, mặc dù có chút vô cùng cường đại, nhưng ẩn chứa trong đó chỉ là một loại thủ đoạn công kích hùng mạnh.
Nhưng kiếm – binh khí chí tôn, lại khác, nó có thể có được các loại thần thông áo nghĩa, nhưng điều có kiện tiên quyết, chính ngươi cũng phải đủ mạnh. Cho nên, kiếm tu hùng mạnh mới khiến thế nhân sợ hãi.
– Lực lượng áo nghĩa trong kiếm cũng không phải tự bản thân kiếm sinh ra.
Lâm Phong trả lời, xem ra lão nhân trước mắt cũng là người yêu kiếm, cho nên đối với kiếm cực kỳ tôn sùng, cho rằng trong các binh khí, kiếm chính là chí tôn.
– Cho nên, Vô Thiên Kiếm Hoàng dùng mười năm để nuôi dưỡng kiếm, còn nhiều hơn thời gian ngài mài kiếm cùng ngộ kiếm cộng lại.
Trong ánh mắt lão nhân bệnh trạng, giờ phút này hiện lên một chút chấp nhất phát ra từ đáy lòng, nói:
– Nuôi dưỡng kiếm, nuôi dưỡng áo nghĩa ngũ hành thiên địa, nuôi dưỡng áo nghĩa không gian, nuôi dưỡng áo nghĩa lôi điện, dưỡng thành kiếm có thể phát huy ra vô số loại thủ đoạn công phạt, không có bất kỳ hạn chế.
Ngươi cũng có thể sáng tạo ra các loại công kích khủng bố khác, chỉ cần có đầy đủ ngộ tính, thậm chí sau này, kiếm có thể dưỡng người.
Chương 1135: Thưởng kiếm
– Kiếm, có thể dưỡng người.
Lâm Phong vẻ mặt thất kinh, thì thào nói nhỏ, dường như hiểu ra một chút gì đó.
– Kiếm tu thích hợp tu luyện hai loại thủ đoạn.
Thứ nhất, bản thân lĩnh ngộ các loại thần thông lực lượng áo nghĩa cường đại, sau đó lấy kiếm sử dụng chúng. Thứ hai, nuôi dưỡng kiếm, thông qua việc nuôi dưỡng kiếm, giao cho kiếm các loại lực lượng áo nghĩa, ngưng tụ kiếm hồn. Lĩnh ngộ lực lượng áo nghĩa kiếm mà ngươi nói, là kiếm dưỡng người, đương nhiên hai loại thủ đoạn có thể đồng tu.
– Người tinh lực hữu hạn, có thể lĩnh ngộ các loại lực lượng áo nghĩa, thì có thiên phú tuyệt luân cỡ nào, cho dù không phải kiếm tu, cũng vô cùng khủng bố.
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, đương nhiên lời này hắn sẽ không nói ra, trong lòng hiểu rõ thôi. Mà loại phương pháp thứ hai, mở ra cho kiếm tu, giống như đi một con đường riêng, thông qua một loại phương pháp khác để lĩnh ngộ lực lượng áo nghĩa. Quả thật khủng bố.
– Võ đạo gian nan, càng về sau càng khó, thiên phú có tác dụng rất lớn, ngoại trừ thiên phú, còn dựa vào tính chấp nhất cùng bền bỉ với võ đạo.
Mà hiệu quả bồi dưỡng của gia tộc, thế lực sẽ theo cảnh giới hùng mạnh mà suy yếu dần đến nhỏ nhất. Càng đi tới cảnh giới cao hơn, càng phải dựa vào chính mình, cho ngươi một đống áo nghĩa chi tinh, nhưng bản thân ngươi lại không thể lĩnh ngộ, thì có lợi ích gì, so với người khác thì chỉ lấy được áo nghĩa chi tinh sớm hơn thôi. Lĩnh ngộ một loại lực lượng áo nghĩa, cũng không đơn giản, càng không nói đến việc đồng thời lĩnh ngộ nhiều loại lực lượng áo nghĩa. Cho nên, loại người thứ nhất, đều là người có thiên phú tuyệt luân.
– Vậy Vũ Hồn thì có tác dụng như thế nào? Lâm Phong hỏi.
– Vũ Hồn từ lúc võ tu sinh ra đã xuất hiện, theo một góc độ nào đó mà nói, nó ảnh hưởng đến vận mệnh của võ tu.
Ví dụ như người có được Vũ Hồn Vũ Dực, thì người đó có được ngộ tính cao đối với tốc độ, vì thế lĩnh ngộ ý chí gió, cuối cùng lại ngộ áo nghĩa gió, hoặc áo nghĩa tốc độ. Mà kẻ có được Vũ Hồn Ảnh, thì sẽ thích hợp lĩnh ngộ áo nghĩa Ảnh Tử. Hơn nữa, bản thân Vũ Hồn cũng là một loại thủ đoạn hùng mạnh, đối với lực lượng áo nghĩa có tác dụng phụ trợ. Thậm chí, Vũ Hồn còn có thể ảnh hưởng đến việc ngươi lĩnh ngộ một vài loại lực lượng áo nghĩa, một vài Vũ Hồn kỳ dị, có thể diễn hóa ra một vài thể chất võ đạo hùng mạnh. Lão nhân kiên nhẫn giải thích cho Lâm Phong, khiến trong lòng Lâm Phong có chút cảm kích.
– Tiểu hữu có hứng thú tu tập phương pháp nuôi dưỡng kiếm sao? Lão nhân cười hỏi, khiến sắc mặt Lâm Phong run lên.
Nuôi dưỡng kiếm, có thể giao cho kiếm lực lượng áo nghĩa, cuối cùng có tác dụng với mình, ưu đãi như vậy, hắn làm sao có thể không muốn tu tập.
– Nếu tiền bối nguyện ý chỉ giáo, ta đương nhiên nguyện ý tu luyện.
Lâm Phong cung kính đáp lại một tiếng.Ầy nói đến Kumanthong thật sự mình rất đau đầu. 10 người đến cửa điện có đến 7,8 người hỏi vấn đề này .! Mình chỉ khuyên tiền đó anh chị lên đi Gieo Hạt giúp đỡ người khó khăn hơn mình là tốt nhât…^^…!
– Được, ngươi thả lỏng phòng ngự, ta truyền thụ cho ngươi phương pháp nuôi dưỡng kiếm.
Lão nhân khẽ gật đầu với Lâm Phong, sau đó, ở chỗ mi tâm của lão có một luồng hào quang như ẩn như hiển, thoát ly khỏi mi tâm lão bắn về phía Lâm Phong. Trực tiếp đi vào trong đầu óc đang không hề chống cự của Lâm Phong. Nhằm mắt lại, Lâm Phong trầm ngâm, từ từ thích ứng, tiêu hóa trí nhớ hiện thêm trong đầu. Qua một khoảng thời gian, hắn mở mắt ra, trong mắt hiển nhiên có một chút khiếp sợ, há miệng thở dốc, nhìn chăm chú lão nhân đang mỉm cười, không nói gì.
– Ngươi vẫn nguyện ý học sao? Lão nhân cười như không cười nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong kinh ngạc nhìn lão nhân, cười khổ, nhưng vẫn còn kiên định gật đầu:
– Nguyện ý.
– Lấy hồn nuôi dưỡng hồn, muốn để kiếm sinh ra áo nghĩa lôi điện, tất phải để kiếm chịu thiên lôi rèn, mà hồn của ngươi cũng theo đó mà chịu đựng ngũ lôi oanh đỉnh, như vậy mới có thể sinh ra kiếm hồn lôi điện.
Từ đó về sau, kiếm được trao cho áo nghĩa lôi điện, mà bản thân ngươi cũng được lôi điện rèn luyện, đương nhiên có thể thông qua kiếm hồn phát ra lực lượng công phạt mang áo nghĩa lôi điện. Thống khổ này, ngươi chịu được không?
– Lấy hồn nuôi dưỡng hồn, muốn kiếm sinh ra áo nghĩa hỏa diễm, tất phải để kiếm chịu ngọn lửa vô cùng hùng mạnh thiêu đốt, mà hồn của ngươi cũng phải chịu đựng dị hỏa hùng mạnh đốt cháy, cuối cùng sinh ra kiếm hồn hỏa diễm.
Từ đó về sau kiếm được trao cho áo nghĩa hỏa diễm, bản thân ngươi có thể thông qua kiếm hồn, sử dụng lực lượng công phạt hỏa diễm. Loại thống khổ này, ngươi dám tưởng tượng sao?
– Mỗi một loại kiếm hồn ngươi rèn ra, muốn kiếm có được loại áo nghĩa đó, đầu tiên, chính hồn của ngươi cũng phải thừa nhận loại lực lượng đáng sợ đó.
Vô Thiên Kiếm Hoàng mười năm nuôi dưỡng kiếm, đi khắp đại lục, tìm kiếm lôi điện, hỏa diễm mạnh nhất, rèn kiếm hồn, mới có thể đánh một trận thành Hoàng, vô địch Bát Hoang. Vì chứng đạo thành Hoàng, ngươi dám chịu đựng loại thống khổ này sao? Lão nhân liên tục truy hỏi Lâm Phong, lại thấy ánh mắt Lâm Phong lúc này trong suốt, vẻ mặt cứng cỏi, rất nghiêm túc gật đầu.
– Thế gian nào có việc không làm mà hưởng, trong thế giới võ đạo, người có thể tranh giành với trời, tranh giành với đất.
Loại thủ đoạn nghịch thiên này, cưỡng ép thiên địa đòi lấy lực lượng áo nghĩa, sao có thể không trả giá thật nhiều. Hơn nữa, nếu không có kiếm điển này, cho dù ta chịu đựng loại thống khổ đó, thì cũng không chiếm được thứ ta muốn. Hiện giờ tiền bối ban cho ta cơ hội, ta sao lại không quý trọng. Lâm Phong đứng dậy, hơi khom người với lão nhân. Phương pháp nuôi dưỡng kiếm này, kiếm điển thật huyền bí, sâu sắc nhất, vô cùng ảo diệu, đoạt lực lượng tạo hóa của thiên địa, lấy sức thiên lôi ngưng tụ kiếm hồn lôi điện, cùng với các loại kiếm hồn áo nghĩa khác. Loại thủ đoạn này có thể nói nghịch thiên, từ xưa tới nay, kiếm tu hùng mạnh, tất cả đều có được ý chí vô cùng cứng cỏi, giống như thân kiếm, đâm xuyên thiên địa. Lão nhân nhìn thấy động tác của Lâm Phong thì mỉm cười vui mừng, lại lắc đầu thở dài:
– Thật đáng buồn những người Kiếm Các kia, Vô Thiên Kiếm Hoàng lưu lại phương pháp kiếm tu này cho bọn họ, lại không có ai chịu tu luyện.
Bọn họ chỉ suy nghĩ xuống tay từ chỗ Vô Thiên Kiếm Hoàng, suy nghĩ dựa vào ngoại lực, mượn dùng dư uy Kiếm Hoàng, mà không phải lực lượng của mình. Thật đáng buồn. Lâm Phong im lặng, cổ nhân có câu, không ai giàu ba đời, nhất định có triết lý. Thực sự không phải ý chỉ đời sau của người giàu có không bằng người, chỉ bởi vì bọn họ ỷ lại, ký thác cho bậc cha chú, mà Kiếm Các đại khái cũng như thế. Trong gia tộc từng xuất hiện một vị Vô Thiên Kiếm Hoàng ngạo mạn đại lục, người hậu bối đều muốn nghĩ làm thế nào đào móc hết thảy những gì tổ tiên Kiếm Hoàng lưu lại cho bọn họ, làm thế nào tu luyện kiếm đạo tuyệt học mà Kiếm Hoàng lưu lại, cùng với cách lợi dụng thần binh của tổ tiên, bỏ gốc lấy ngọn, hoàn toàn đi ngược lại với kiếm tu.
– Vì sao tiền bối không đưa quan hệ lợi hại trong đó giảng giải cho người Kiếm Các nghe? Lâm Phong nghi hoặc hỏi.
– Nếu bọn họ có tâm, chỉ cần có người lộ ra dấu hiệu này, ta cũng sẽ dốc túi mà truyền thụ phương pháp dưỡng kiếm này.
Nhưng đến nay ta không có phát hiện ai như vậy, trong mắt bọn họ, ta bất quá cũng chỉ là lão nhân bệnh tật quét tước Kiếm Trủng mà thôi. Lão nhân lắc đầu thở dài, khiến Lâm Phong không nói được gì. Kiếm Các, thật đáng buồn.
– Tiền bối, ta còn có một nghi hoặc.
Bên trong nó, thật sự chỉ sinh ra kiếm hồn thôi sao? Lâm Phong chỉ vào Vô Thiên kiếm hỏi lão nhân một tiếng. Theo kiếm điển trong trí nhớ, kiếm hồn, là hồn do hồn hắn nuôi dưỡng ra, dùng để nuôi dưỡng kiếm, sau đó ngưng tự thành kiếm hồn, mỗi một chủng kiếm hồn là một loại lực lượng áo nghĩa. Cho nên, nếu hắn muốn giao cho kiếm nhiều loại lực lượng áo nghĩa, nhất định phải ngưng tụ nhiều kiếm hồn khác nhau. Nhưng mà chuôi tuyệt thế thần binh này chỉ có kiếm hồn đơn giản như vậy thôi sao? Lão nhân nghe câu hỏi của Lâm Phong, mỉm cười một chút lắc đầu nói:
– Xem ra ngươi cũng nhìn không ra.
Tiểu tử này, làm sao còn là kiếm hồn, nó đã sớm hoàn thành lột xác của kiếm hồn, mở ra linh trí của kiếm.
– Vậy nó…? – Kiếm linh.
Lão nhân nghiêm nghị nói:
– Linh vật, ngươi có thể coi nó như một sinh mạng, trong kiếm có linh, có sinh mạng.
Chỉ có điều kiếm linh này vừa mới dựng dục thành, khá bướng bỉnh. Trong kiếm có linh, mở ra linh trí, một sinh mệnh nhỏ. Kiếm, sinh ra sinh mệnh, sẽ giống như yêu có suy nghĩ sao.
– Ngươi muốn nó sao? Lão nhân cười hỏi Lâm Phong, khiến vẻ mặt Lâm Phong cứng đờ.
Sờ sờ đầu, Lâm Phong run rẩy cười nói:
– Đương nhiên.
– Ngươi, tiểu tử này.
Lão nhân nhìn thấy động tác có chút đáng khinh của Lâm Phong, lắc đầu cười khổ:
– Tiểu tử kia tuy nhỏ, nhưng do rất nhiều kiếm hồn dung hợp mà sinh ra kiếm linh, trong khung có khí phách vô thiên, nó căn bản sẽ không nghe lời ngươi.
Hơn nữa, nó quá mức hùng mạnh, nếu ngươi nắm nó trong tay, sẽ không để ý đến việc tu luyện bản thân, đối với ngươi mà nói, không có lợi.
– Ta có thể không cần nó, chỉ dùng để bảo mệnh.
Một thanh thần binh của Kiếm Hoàng trong tay, mạng của hắn liền nhiều thêm một phần bảo đảm.
– Chỉ dùng để bảo mệnh.Nguồn truyện audio
Lão nhân vuốt vuốt chòm râu, lập tức nhìn Lâm Phong, cuối cùng cười nói:
– Được, ngươi nói ngươi chỉ dùng để bảo mệnh, như vậy, ta cho ngươi ba cơ hội xuất thủ.
Nó chỉ nghe theo ngươi ba lần mệnh lệnh, sau ba lượt ra tay, ta sẽ đưa nó về Kiếm Trủng. Trong con ngươi Lâm Phong lóe lên tia sáng khác lạ, giờ phút này trong đầu hắn lướt qua rất nhiều suy nghĩ. Kiếm này có được linh trí, hơn nữa còn có các loại lực lượng áo nghĩa, cho dù không cần, bình thường cùng nó giao lưu trao đổi tình cảm, chẳng phải quá tuyệt vời sao. Nói không chừng còn trở nên thân quen với tiểu tử này đó?