1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 222 [Chương 1106 đến 1110]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 222 [Chương 1106 đến 1110]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1106: Người tiên tri

– Mệnh Vận thành!

Ánh mắt Lâm Phong sáng lên, sau khi bọn hắn trở thành môn đồ Hoàng Vũ, Mộc Trần đốc thúc bọn hắn cố gắng tu luyện, bế quan thêm một đoạn thời gian rồi lại xuống Thiên Đài. Chẳng lẽ khi đó, Mộc Trần cũng đã bắt đầu chuẩn bị để cho bọn hắn đi tới Mệnh Vận thành?

– Tu vi hắn bất quá cũng chỉ là Thiên Vũ cảnh tầng bốn, Mộc Trần huynh bảo hắn đi tới Mệnh Vận thành, có phải đánh giá cao hắn hay không? Lúc này, giữa hàng người của Thiên Khung Tiên Khuyết, có một lão già nhất lãnh đạm lên tiếng, trong thanh âm lộ ra vẻ trào phúng.

– Không sao cả, hiện giờ Bát Hoang cảnh phong vân tế hội, muốn trổ hết tài năng, hẳn phải đi Mệnh Vận thành trước, nếu hắn năng lực không đủ chết trong đó, cũng chẳng trách người khác.

Từ xưa tới nay, hạng người kinh tài tuyệt diễm, không người nào lại không địch với chúng sinh thiên hạ, đạp lên vô số thi thể cường giả thiên tài để tiến lên phía trước.

Đã lựa chọn con đường võ đạo, nên có loại giác ngộ này, cùng là thiên tài, ngươi không thể đạp lên thi thể người khác để tiến lên, thì người khác cũng giẫm lên thi thể của ngươi mà lên. Thanh âm Mộc Trần vẫn bình thản như trước, cười nhạt nói, làm cho trong lòng mọi người hào hùng, cũng có phần bị chấn động.

Cái này là sự tàn khốc của võ đạo. Cửu Tiêu đại lục, chúng sinh không thể đếm hết, bắt đầu từ Khí Vũ cảnh đến Linh Vũ cảnh phải có một nhóm người đào thải, từ Linh Vũ đến Huyền Vũ lại đào thải thêm rất nhiều, Huyền Vũ đến Thiên Vũ, người tầm thường sắp bị đá ra, Thiên Vũ đến Tôn Vũ, người thiên phú bình thường không thể đặt chân tới, mà có thể trở thành Tôn giả cường đại, đều là người phi phàm.

Về phần Hoàng, trong hàng tỉ sinh linh có lẽ mới sinh ra một người, cùng thời kỳ, tất có vô số thiên tài muốn chứng đạo thành Hoàng, chỉ cần đạp lên những người khác, mới có thể trổ hết tài năng. Cho nên, cái loại cường nhân tuyệt thế chân chính này, không tránh khỏi việc đạp trên vô số thi cốt để tiến lên. Nhớ lại những Đế, Hoàng từng danh chấn Cửu Tiêu đại lục, đều lưu lại một nét bút đậm.

Tương truyền, Vô Thiên Kiếm Hoàng, trước khi thành Hoàng thì chỉ là một người một kiếm trong Bát Hoang cảnh, đi tới các Đại, Tiểu thế giới, khiếu chiến Tôn Vũ hùng mạnh, kiệt xuất nhất của bọn họ, nhất nhất đánh bại, trảm xuống khỏi ngựa. Cuối cùng, chứng đạo thành Hoàng, thành danh Vô Thiên, uy danh Vô Thiên Kiếm, cho dù hiện tại vẫn còn chấn kinh Bát hoang.

Xa hơn nữa, Tam Sinh Đại Đế, lấy một hóa ba, từng đại chiến thiên địa, ba hóa thân có thể chiến với ba vị cường giả cùng cấp, trong đó một thân Tam Sinh Ma Đế lại chém chết vô số người kinh tài tuyệt diễm, nhuộm vô số máu tươi.

Còn có một vị vô cùng khủng bố, khiến người Cửu Tiêu đại lục vừa nghe đã sợ mất mật, Ma Hoàng, tự nghĩ ra công pháp ma đạo, thông thiên triệt địa, cùng thế hệ, không người nào có thể địch, không có bối cảnh của bất kỳ thế lực nào, lại hoành hành vô kỵ, ai trêu chọc liền giết.

Dưới sự giận dữ, máu chảy thành sông, mỗi lấy đối phương lấy thế lực tông môn đè ép y, có lẽ y sẽ tạm tránh cạnh sắc, nhưng lúc ma uy tái hiện, chắc chắn chấn động thiên hạ, rồi cho cái tông môn kia thành bình địa. Chính vì y có tư thế ngút trời như vậy, khiến cho vô số người cùng thế hệ đố kỵ y, khiến cho vô số người mạnh mẽ hơn y muốn đưa y vào chỗ chết, không người nào dám để y tiếp tục lớn lên.

Một thời đại kia, Ma Hoàng gần như độc chiếm thiên hạ, làm công địch của tất cả thiên tài, thậm chí, có Hoàng Vũ tự mình ra tay diệt trừ y, đồn đại, số lần Ma Hoàng trải qua nguy cơ sinh tử, đã vượt quá con số mà mọi người có thể tưởng tượng.

Nhưng cuối cùng, Ma Hoàng y không chết, chưa thành Hoàng, đã chém chết một Hoàng Vũ muốn đuổi giết y, trở thành đệ nhất nhân thiên cổ, chưa Hoàng lại trảm được Hoàng, khiếp sợ đại lục. Cũng bởi vì y không chết, cho nên y đứng phía trên của tuyệt đỉnh, ngươi đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm, thành tựu của ngươi sẽ có bấy nhiêu, võ đạo phải nghịch thiên mà đi.

Lâm Phong biết rằng lời Mộc Trần nói với mình đấy, đại sư huynh đang chỉ giáo hắn, muốn trở thành thiên tài trong thiên tài, đầu tiên, ngươi phải bước qua thi cốt vô số thiên tài khác, nếu không thi cốt của ngươi sẽ bị người giẫm lên, đây là sự tàn khốc của võ đạo.

Chỉ có một loại tình huống ngoại lệ, ngươi cam nguyện tầm thường, không theo đuổi cảnh giới cao hơn, cho nên, ngươi sẽ không bao giờ va chạm với hạng người kinh tài tuyệt diễm chân chính.

– Lời Mộc Trần huynh nói không sai, từ cổ chí kim, người tài, nhất là nhân vật tuyệt đỉnh, không ai không phải đạp trên thi cốt người khác mà đi lên.Ầy nói đến Kumanthong thật sự mình rất đau đầu. 10 người đến cửa điện có đến 7,8 người hỏi vấn đề này .! Mình chỉ khuyên tiền đó anh chị lên đi Gieo Hạt giúp đỡ người khó khăn hơn mình là tốt nhât…^^…!

Nhưng mà, Mệnh Vận thành mở ra, Bát Hoang cảnh thiên tài vô tận, thậm chí nghe nói, có rất nhiều thiên tài thể chất kinh thế sinh ra, sẽ đi tới Mệnh Vận thành để thăm dò thiên cơ. Sư đệ này của huynh tu vi Thiên Vũ tầng bốn, cho dù khí huyết cường thịnh, lực lượng huyết mạch không tệ, nhưng mà e rằng rất khó tranh phong cùng người khác, chẳng lẽ hắn cũng có thể chất đặc thù gì hay sao? Có người Thiên Khung Tiên Khuyết thăm dò, hỏi Mộc Trần.

Mộc Trần tựa hồ đối với Lâm Phong có phần quá tự tin, nhưng mà bọn họ lại không biết sự tự tin của Mộc Trần là từ đâu mà đến. Thực sự không phải bọn họ coi thường Lâm Phong, nhưnglúc này đây, Mệnh Vận thành có thể sẽ hội tụ những thiên tài tinh anh nhất của Bát Hoang cảnh, tu vi Lâm Phong có chút chưa đủ.

Cho dù Thánh nữ Tuyết Bích Dao của Thiên Khung Tiên Khuyết bọn họ, có được thân thể tiên linh, bọn họ cũng vẫn đốc thúc nàng cực khổ tu luyện, chuẩn bị cho nàng đột phá đến Thiên Vũ tầng tám, sau đó để cho nàng đi tới Mệnh Vận thành, chân chính vào đời! Dù vậy, Thiên Khung Tiên Khuyết cũng không dám nói Tuyết Bích Dao có thể áp đảo tất cả thiên tài.

Đã nhiều năm như vậy, Tiểu thế giới này tất nhiên bồi dường được một đám người khủng bố tồn tại rồi, nhưng lần này Tuyết Bích Dao vào đời là chuyện bắt buộc. Mệnh Vận thành mở ra, là lần đầu tiên những nhân vật tinh anh của Bát Hoang cảnh chân chính va chạm, những lão già Thiên Khung Tiên Khuyết này biết rằng, làm như thế nào mới có thể chứng đạo thành Hoàng, bọn họ hiểu rõ lời của Mộc Trần.

Người thành tài chắc chắn đạp trên thi cốt vô số thiên tài đi lên, mỗi một người đều như thế, chưa từng có ngoại lệ, hoặc ngươi đạp lên thi cốt người khác, hoặc người khác đạp lên thi cốt của ngươi! Về phần sau khi thành Hoàng thì như thế nào, bọn họ cũng không rõ ràng, thế giới Hoàng Vũ, bọn họ không hiểu.

– Hắn thể chất gì, ta cũng không rõ ràng, nhưng mà ta lại hiểu rõ, vận mệnh võ đạo không liên quan gì đến tu vi tạm thời.

Có lẽ thời gian tu luyện của sư đệ ta so với bất cứ kẻ nào đều ngắn hơn, cho dù không phải, thì hạng người đại tài trưởng thành trễ cũng đếm không hết, rất nhiều người nhìn như tư chất thường thường, nhưng cuối cùng lại trổ hết tài năng, loại tình huống này, trong chiều dài lịch sử cũng gặp không ít. Mộc Trần vẫn cười nhẹ như trước, thản nhiên đáp.

Lâm Phong đứng phía sau Mộc Trần, tâm thần bình tĩnh, Mộc Trần đối thoại cùng các cường giả Thiên Khung Tiên Khuyết, dù tranh phong đối lập, sư huynh vẫn duy trì hắn. Nhưng mà chỉ có bản thân Lâm Phong rõ ràng, thời gian hắn tu luyện, quả thực đều ngắn hơn những người khác.

Những người thế lực lớn này, ai mà không được bồi dưỡng từ nhỏ, mà hắn, mười lăm tuổi đi vào thế giới này, chân chính bắt đầu đặt chân tu luyện, bắt đầu từ một tên Khí Vũ yếu ớt nhất, hắn biết rằng, hắn không phải đại tài trưởng thành trễ, tốc độ tu luyện của hắn, đủ để tự hào, cũng không kém hơn so với các thiên tài của rất nhiều thế lực lớn.

Đương nhiên, hắn cũng không dám nói mình mạnh hơn người khác, đại lục rộng lớn mênh mông, hắn cũng từng nghe nói có thần đồng, tám tuổi đã bước vào Thiên Vũ cảnh đấy.

– Hy vọng như lời ngươi nói, chúng ta chờ mong, trong nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng, có thể xuất hiện người có số mệnh Hoàng giả.

Chúng ta còn muốn đi tìm Thánh nữ, cáo từ! Cường nhân Thiên Khung Tiên Khuyết không tiếp tục trì hoãn, lóe lên rời đi, đi tìm Tuyết Bích Dao.

Nghe được đối thoại giữa Mộc Trần và cường giả Thiên Khung Tiên Khuyết, trong lòng mọi người có rất nhiều cảm xúc, có người âm thầm thở dài, bọn họ trong cùng thế hệ không có bất kỳ ưu thế, muốn chứng đạo thì không khác gì người si nói mộng.

Những người này, không phải người tự tin, ý chí võ đạo của bọn họ không đủ cứng cỏi, không có dũng khí vứt bỏ tất cả trói buộc, xông lên trời. Cũng có một số người, trong lòng như được kích khởi nhiệt huyết, giống như thấy được con đường sau này, từ cổ chí kim, người tài đều đạp lên thi cốt cường nhân, nghịch thiên mà lên.

– Lâm Phong, người có được một trái tim của võ đạo, điểm ấy ta không hoài nghi chút nào.

Trong trường hợp đó, ta muốn nói, muốn trở thành người tài, có một số việc không cách nào tránh khỏi, nếu đã không thể tránh thì ngươi liền tận lực đi làm, không có sợ hãi, không có sợ đông sợ tây, nhưng mà tất cả những thứ này đều có điều kiện tiên quyết là, phải sống! Mộc Trần đầy thâm ý nói, Lâm Phong cũng không phải người ngu dốt, trong lòng y có ý gì, Lâm Phong đương nhiên hiểu rõ.

Trên con đường võ đạo, người một bụng sợ hãi, còn nói gì đến võ đạo, nhưng câu nói sau cùng của Mộc Trần cũng nhắc nhở hắn, không sợ hãi, cũng không đồng nghĩa đi chịu chết. Không phải bảo ngươi gặp được người đối địch, biết rõ không thể chiến, lại còn đi chiến, cái đó không gọi không sợ, không gọi dũng cảm, mà là ngu muội. Ngươi muốn du sơn ngoạn thủy, đứng trên đỉnh cao của võ đạo, điều kiện tiên quyết là ngươi phải sống sót.

– Lần trước Mệnh Vận thành mở ra, người được người tiên tri nói có tư cách chứng đạo thành Hoàng, hiện giờ cũng đã đứng tại một độ cao, quan sát vô số người, mục tiêu đi lên của bọn họ là Hoàng, tỷ như nhị sư huynh ngươi, Hầu Thanh Lâm.

Lần này đây, Mệnh Vận thành lại lần nữa mở ra, ta hy vọng, ngươi có thể được người tiên tri tiên đoán, chắc chắn năm sau có cơ hội chứng đạo thành Hoàng!

– Mệnh Vận thành, người tiên tri!

Lâm Phong nghe hai cái danh từ xa lạ, suy nghĩ bay xa hàng nghìn hàng vạn dặm, Bát Hoang cảnh vẫn còn có những thứ như vậy tồn tại, có người có thể tiên đoán tương lai.

– Lần này, Mệnh Vận thành mở ra, hấp dẫn tất cả tinh anh đồng lứa với ngươi trong Bát Hoang cảnh, ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Đây là lần đầu tiên, ngươi và những thiên tài tinh anh đó cùng xuất hiện, hơn nữa, nhất định sẽ phát sinh va chạm! Mộc Trần lại lên tiếng, Lâm Phong mãnh liệt hít vào một hơi, trong lồng ngực có nhiệt huyết, tinh anh chân chính của Bát Hoang cảnh, tề tụ Mệnh Vận thành!

– Được rồi!

Ta rời đi. Mộc Trần mỉm cười nói, thân thể y lập tức hóa thành một chùm tia sáng, tiến nhập vào trong chìa khóa vương miện trong tay Lâm Phong, làm vẻ mặt mọi người cứng đờ. Vậy mà lại đi trở về, dấu ấn này cũng không có xóa nhòa, chẳng lẽ Mộc Trần còn có thể đi ra lần nữa hay sao? Cảnh tượng này không thể nghi ngờ, đã kinh sợ không ít người có lòng dạ bất chính với Lâm Phong.

Chương 1107: Các phương xuất hiện

Sau khi ảo ảnh Mộc Trần biến mất, không ít người lộ ra lãnh ý đối với Lâm Phong, thậm chí có người trực tiếp mở miệng trào phúng:

– Lấy loại tu vi đó, cho dù đi tới Mệnh Vận thành cũng chỉ làm đá kê chân cho người khác.

– Không biết trời cao đất dày, dám bắt cóc Tuyết tiên tử, lần này Thiên Khung Tiên Khuyết cấp mặt mũi cho Thiên Đài, nếu không ngươi làm sao còn mạng mà sống.

Lâm Phong quay người lại, vẻ mặt lãnh đạm bình tĩnh, bước chân bước ra, chuẩn bị rời khỏi.

– Đợi một chút!

Lúc này, một thanh âm lạnh lùng truyền ra, gọi Lâm Phong lại. Xoay người, ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía thanh niên của Thiên Khung Tiên Khuyết kia, gã vẫn chưa theo những lão già kia rời khỏi, mà nhìn chằm chằm vào hắn, trên người có hàn ý tỏa ra.

– Hậu bối các thế lực lớn tranh hùng, thế hệ tiền bối sẽ không can thiệp, ngươi đã được định là đi Mệnh Vận thành, sinh tử liền do mệnh, đối mặt với tinh anh các thế lực lớn.

Một khi đã như vậy, ta xem trước một chút, ngươi có tư cách bước vào Mệnh Vận thành hay không? Thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết này lạnh lùng nói, người này có tu vi Thiên Vũ cảnh tầng sáu, là một trong phần đông người ái mộ Tuyết Bích Dao, Lâm Phong hại nữ thần trong mộng bị thương, thậm chí còn bắt cóc đi, giờ này còn gặp phải nguy hiểm. Bởi vì có Mộc Trần, Tôn giả Thiên Khung Tiên Khuyết không tiện xen vào, nhưng gã cùng thế hệ với Lâm Phong, nếu gã ra tay giáo huấn Lâm Phong, cho dù Mộc Trần cũng không thể nói gì, Lâm Phong cũng không có mặt mũi gọi Mộc Trần ra.

– Đúng vậy, môn đồ Thiên Đài đích thị là hạng người hư danh nói chơi, không bằng phế tu vi hắn.

Trong đám người có người công kích.

– Vù…!!!! Vào lúc này, bước chân Lâm Phong đột nhiên nhảy tới, đi về phía người vừa nói chuyện trong đám người, khiến vẻ mặt gã cả kinh, thân thể mãnh liệt lui về phía sau. Bàn tay của Lâm Phong ở chỗ sâu trong khoảnh khắc xuất hiện một ngọn núi, vô cùng khổng lồ, nguy nga đồ sộ, giống như muốn trấn áp mọi người dưới ngọn núi đó.

– Ồn ào!

Bàn tay Lâm Phong run lên, thiên địa phát ra âm thanh vù vù, đưa tay ném núi, uy mãnh khôn cùng. Sắc mặt người nọ nháy mắt trắng bệch, ngọn núi ầm ầm khủng bố, nhưng tốc độ lại cực nhanh, nháy mắt đánh lên người gã. Song chưởng chống đỡ lại tòa núi này, lại chỉ cảm thấy xương cốt không ngừng gãy vỡ, cả người bị đánh đến hộc máu, không biết bay đến tận đâu.

– Đưa tay một dãy núi, hắn làm sao làm được!

Ánh mắt mọi người run lên, Lâm Phong này chiến lực rất mạnh, nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên của Thiên Đài, thậm chí có Mộc Trần tự mình bảo hộ, đương nhiên có chỗ hơn người. Chỉ bởi vì hắn xúc phạm nữ thần của mọi người, nên đám người mới công kích ngôn ngữ đối với hắn. Chỉ thấy ánh mắt sắc bén của Lâm Phong đảo qua mọi người, lạnh như băng nói:

– Có lời gì giáp mặt nói, trốn sau lưng huyên náo, đồ phế vật!

Mọi người vẻ mặt cứng đờ, lấy lực lượng kinh khủng vừa rồi của Lâm Phong, đưa tay ném núi, hơn nữa tốc độ đáng sợ, dễ dàng có thể trấn áp một người Thiên Vũ tầng năm bình thường. Bước chân nhảy tới, Lâm Phong đứng trước mặt thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết kia, một cỗ kiếm khí ngưng tụ ra, trực tiếp chém giết tới, không có bất kỳ lời nói vô nghĩa nào.

– Hay cho một tên quyết đoán, nói đánh là đánh, ngay cả một câu cũng không nói!

Trong con ngươi tên thanh niên cũng hiện lên một tia sáng kỳ dị, lập tức hừ lạnh một tiếng, bàn tay run lên, giữa hư không lập tức xuất hiện rất nhiều đóa hoa.

– Ầm, ầm… Kiếm khí va chạm với đóa hoa, thế nhưng lại phát ra tiếng vang lợi hại.

– Người Thiên Khung Tiên Khuyết tu luyện tiên thuật, có chút khác biệt với thủ đoạn bên ngoài, hôm nay có thể mở rộng tầm mắt rồi.

– Giết!

Bàn tay thanh niên vung lên, vô số đoán hoa lập tức theo gió mà bay, bay lả tả tới phía Lâm Phong, nhìn như vô cùng mỏng manh, song khi bọn chúng giáng xuống trước người Lâm Phong, đột nhiên tản ra nhuệ khí khủng bố, đánh tới. Cánh chim màu bạc nở rộ, ngân quang rực rỡ càn quét trong hư không, hủy diệt tất cả. Bước chân Lâm Phong đi về phía trước, thiên địa rung động, một cỗ đại thế kinh khủng hội tụ đánh về phía thanh niên của Thiên Khung Tiên Khuyết, kỳ thế uy mãnh không thể địch nổi.

– Quấn quanh!

Hai tay thanh niên ngưng ấn, ngay sau đó, bàn tay gã giống như có vô số dây leo lan tràn về phía Lâm Phong, che khuất bầu trời, bao phủ không gian nơi này. Những dây leo này giống như có sinh mệnh, muốn nhấn chìm Lâm Phong.

– Lực lượng thật kỳ lạ!

Lâm Phong có chút kinh ngạc, nhưng vẫn cưỡng ép tiến về phía trước, vô số kiếm khí giận dữ tản ra, ngọn lửa quay cuồng, tua nhỏ từng khúc dây leo. Nhưng mà thanh niên kia không để ý chút nào, bàn tay huy động, tung một mảnh quang hoa mờ nhạt về phía Lâm Phong. Quang hoa đầy trời, không chỗ tránh né, Lâm Phong nhíu mày, không rõ ý tứ của đối phương.

– Sinh căn!

Thanh niên khẽ quát một tiếng, quang hoa này dường như lập tức hóa thành từng hạt mầm mống, mọc rễ trên người Lâm Phong, nháy mắt bao phủ hắn, cực kỳ chặt chẽ.

– Thuật pháp thật kỳ lạ, cường giả quyết đấu, chỉ chốc lát đã có thể quyết định thắng bại.

Tiên thuật Thiên Khung Tiên Khuyết thậm chí còn có diệu dụng như vậy, người nọ tất bị làm nhục. Đám người nhìn thấy thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết đang lạnh như băng đạp tới phía Lâm Phong, không khỏi thầm nghĩ trong lòng.

– Lấy tu vi cỡ này của ngươi, có tư cách gì đi tới Mệnh Vận thành!

Người nọ tới trước người Lâm Phong, bàn tay nâng lên, còn muốn tát Lâm Phong một cái.

– Sinh căn!

Lâm Phong thản nhiên phun ra một câu, lập tức nhìn thấy người nọ vẻ mặt cứng đờ, cúi đầu, liền nhìn thấy từng mảnh dây leo hẹp dài, men theo hai chân gã bám vào mà lên. Chỉ trong khoảnh khắc, dây leo đã quấn chặt lấy thân thể gã, khiến ánh mắt gã sững sờ tại chỗ. Lâm Phong làm sao lại có được thủ đoạn thần thông của Thiên Khung Tiên Khuyết!

– Có tư cách hay không, còn chưa tới phiên ngươi nói ta!

Trên người Lâm Phong tuôn ra một cỗ lực lượng đáng sợ, kiếm khí khủng bố và ngọn lửa màu đen đồng thời nở rộ, từng đoạn dây leo đứt rời. Giơ bàn tay lên, Lâm Phong chuẩn bị quăng cho đối phương một bạt tai.

– Ầm ầm!

Gần như đồng thời, dây leo trên người đối phương cũng đứt ra, thân hình mãnh liệt lui lại, cực kỳ nhanh chóng. Ngân Dực lóe lên, Tiêu Dao bộ pháp bước ra, Lâm Phong theo sát phía sau đối phương.

– Cút ngay!

Người nọ giận quát một tiếng, nơi mi tâm tràn ra một luồng quang hoa, dao động thần niệm cực kỳ khủng bố, giống như có một hạt giống màu vàng bắn ra, chậm rãi mọc rễ, nảy mầm, lao về phía mi tâm Lâm Phong.

– Lực lượng thần niệm ngươi quá tệ!

Lâm Phong lãnh đạm nói, bàn tay hạ xuống, một tiếng thanh âm chát chúa vang lên, tay Lâm Phong trực tiếp thân mật trên mặt đối phương. Đồng thời, thần niệm Cung Khuyết cũng nở rộ ra, cung điện nguy nga vô cùng phức tạp, uy nghiêm mênh mông, thần niệm Chủng Tử của đối phương nháy mắt liền bám lên trên, muốn bao trùm thần niệm Cung Khuyết, nhưng lại nghe Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, thần niệm Cung Khuyết tách ra từng luồng quang hoa đáng sợ, uy nghiêm vô biên, trấn áp hết thảy, thần niệm Chủng Tử của đối phương căn bản không thể bao vây Cung Khuyết, nháy mắt thu hồi.

– Tự rước lấy nhục, bụp!

Lâm Phong đuổi theo đối phương, lại quăng ra thêm một cái bạt tai, đồng thời thu hồi thần niệm bản thân, Ngân Dực lóe lên, xẹt qua trên hư không, nhẹ nhàng bay đi, qua trong giây lát đã không còn bóng dáng. Thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết sắc mặt khó coi đến cực điểm, gã lại bị một tên Thiên Vũ tầng bốn tát hai cái liên tiếp.

Mọi người cũng đều ngạc nhiên, không ngừng hít khí, thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết này không thể nói không mạnh, nhưng thủ đoạn Lâm Phong lại cực kỳ yêu dị, còn có thể mô phỏng, hóa ra lực lượng đối phương, làm cho người ta vội vàng không kịp chuẩn bị. Hơn nữa, lực lượng thần niệm cũng hoàn toàn trấn áp thanh niên kia, thần niệm Chủng Tử không thể bao vây thần niệm Cung Khuyết, làm cho thanh niên kia còn không phát huy ra tất cả bộ phận chiến lực đã bị cứng rắn ăn hai cái tát.

Hơn nữa, này dường như Lâm Phong hạ thủ lưu tình, mới chỉ tát có hai cái! Sau khi rời khỏi, Lâm Phong bay nhanh tới một địa phương nào đó, nhanh như tia chớp. Đan dược xem ra tạm thời không có cách nào lấy được, phải nghĩ biện pháp khác, Mệnh Vận thành dường như một lần phong vân tế hội, đương nhiên muốn đi xông xáo một phen, mở mang kiến thức một chút những cường giả tinh anh chân chính của Bát Hoang cảnh.

Tìm được một chỗ hoang vu, Lâm Phong khoanh chân ngồi xuống, trong bàn tay xuất hiện rất nhiều nguyên thạch, trong khoảnh khắc nhắm mắt tu luyện. Một cỗ lốc xoáy kinh khủng, điên cuồng hội tụ, nguyên khí trong nguyên thạch không ngừng bị Lâm Phong nuốt vào, trong hư không cũng mơ hồ ngưng tụ ra cơn lốc nguyên khí, hội tụ trên người hắn.

Dương Hỏa chân nguyên hiện thân, khí tức nóng cháy khủng bố nướng chín cả mặt đất, từng tia nắng trên bầu trời xuyên thấu hư vô, dừng trên người Lâm Phong, khiến Lâm Phong giờ phút này nghiêm túc mà trang trọng. Đúng vậy, hắn muốn đột phá, trong Tiểu thế giới dưới đáy hoang hải, hắn đã cảm thấy Thiên Vũ cảnh tầng bốn đỉnh cao, bất cứ lúc nào cũng có thể phá vỡ bích chướng.

Sau khi tới nơi này, trong lòng hắn thủy chung để ý, liên tục mấy cuộc chiến, hắn đột nhiên phát hiện mình muốn đột phá, bởi vậy rất nhanh tìm chỗ không người để tu luyện. Lúc này, trong khi tu luyện Lâm Phong đương nhiên sẽ không biết được, rất nhiều người trong Bát Hoang cảnh cũng bắt đầu lên đường, đi tới Mệnh Vận thành.

Thiên Đài, Mộc Trần cho toàn bộ nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên xuất phát, đi tới Mệnh Vận thành, đi hy vọng đạt được mệnh số thiên cơ, Thu Nguyệt Tâm mỏi mắt chờ mong nhưng không thấy Lâm Phong trở về, liền một mình khởi hành.

Hiên Viên Phá Thiên vốn định đi Dương gia cầu hôn, đồng thời lấy chiến mâu khủng bố kia về. Nhưng bởi vì Dương gia khai chiến với Cửu Long đảo, nguyên khí đại thương, người Hiên Viên gia bảo Hiên Viên Phá Thiên tạm hoãn, đi tới Mệnh Vận thành trước.

Tê Phượng sơn, một nữ tử xinh đẹp tuyệt thế đi xuống dãy núi, trên mặt vẫn lộ ra vẻ mông lung, nhưng mà chỉ thân hình kia cũng đã đủ điên đảo chúng sinh.

Bất Tử Thiên cung, lão cung chủ gần đây mới tìm được truyền nhân, người mặc hoa phục, một thân chính trực, đi xuống Bất Tử Thiên cung, đi tới Mệnh Vận thành. Phật môn, Thiên Lôi Âm tự, Khổ Hạnh Tăng cầm một cây mộc trúc, một bát lớn, đầu bóng lưỡng đi xuống Thiên Lôi Âm tự.

– Lão bất tử kia, Viên gia gia không bao giờ… đi cái chỗ… Đấu Chiến Thắng Địa chó má đó….

nữa. Xuống khỏi Hoa Quả sơn, Viên Phi khiên một cây gỗ màu đen, tức giận rời khỏi, thấp giọng mắng. Nhưng giữa hư không, đột nhiên xuất hiện một cây gỗ vô cùng vô cùng lớn, từ trên trời giáng xuống, nện thẳng về phía gã.

Viên Phi cả kinh, nhanh chân chạy như điên, thầm mắng, cái lỗ tai lão bất tử cũng quá bén nhạy đi! Đồng thời, truyền nhân trong các Đại, Tiểu thế giới của Bát Hoang cảnh đều đi ra, mục tiêu của bọn họ, chỉ có một, Mệnh Vận thành, vận mạng luân chuyển, một lần nữa mở ra!

Chương 1108: Gặp lại sát thủ

Giữa sân, ngọn lửa khủng bố bùng cháy trên đống hoang tàn, trên người Lâm Phong, đồ án thái dương càng thêm rực rỡ chói mắt, hào quang vạn trượng, đan xen cùng với thái dương trên bầu trời. Vươn tay, chỉ thấy hai tay Lâm Phong lần lượt kéo ra một vòng thái dương, ánh sáng mặt trời chiếu xạ trong tay, từng đoàn hỏa diểm thái dương xông về phía chân trời.

– Hô….

Lâm Phong thở ra một hơi, lại phun ra một ngọn lửa, khoảnh khắc đôi mắt hăn mở ra, hỏa mang lóe lên, giờ phút này, hắn giống như một hỏa nhân, toàn thân dục hỏa.

– Thiên Vũ cảnh tầng năm!

Đôi mắt Lâm Phong lộ ra ý cười, lại một lần đột phá, cho dù ở Bát Hoang cảnh mênh mông vô tận, tu vi của hắn có lẽ cũng không tính cao, nhưng nếu lấy thời gian tu luyện của hắn để tính, thì đủ để tự hào rồi.

– Xem ra nơi này không thích hợp ở lại.

Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, lập tức đứng dậy, bước chân đi về phía xa. Quả nhiên, sau khi hắn rời đi, có không ít người tiến đến tra xét, nhìn trên mặt đất một mảnh khô cằn, mà lộ ra vẻ mặt đăm chiêu.

Trong thành giao dịch lấy được một tấm bản đồ, sau đó lại đi tìm hiểu một chút tin tức liên quan đến Mệnh Vận thành, Lâm Phong một mình đi ra, ngự không mà đi, một đường chạy như điên, thẳng đến khi đi ra khỏi thành, đi tới một nơi hoang dã mới chậm bước, ngừng lại.

Lần này đi tới Mệnh Vận thành còn cần chuẩn bị đầy đủ hơn một chút, tuy Lâm Phong có ý chí võ đạo, nhưng tuyệt sẽ không tự cao tự đại, coi khinh thiên hạ.

Bát Hoang cảnh, mỗi một phiến khu vực đều lcó hàng tỉ sinh linh, toàn bộ Bát Hoang cảnh mênh mông còn vượt qua mười tỷ nhân khẩu, lãnh thổ quốc gia mở rộng khôn cùng. Nếu hắn muốn tự bay một mình, lấy tu vi hiện tại của hắn, kể cả cho hắn thời gian mười năm, cũng không thể lượn đủ một vòng Bát Hoang cảnh, có thể thấy được nơi này rộng lớn cỡ nào.

Địa vực khủng bố như thế, tuyệt sẽ không ít nơi địa linh nhân kiệt, nhất là một số người đi ra từ Tiểu thế giới, được kế thừa cường đại, càng không thể khinh thị. Hiện giờ, hắn đang còn hai kiện Thánh khí trong tay chưa có luyện hóa, vừa lúc chuẩn bị, dành mấy ngày luyện hóa xong Thánh khí.

Tìm được một động phủ không người, Lâm Phong phong kín nó, lập tức lấy ra cờ xí cấm không mà hắn lấy được từ Dương gia ra. Thánh khí này có thể phong tỏa hư không, một kiện Thánh khí cực kỳ lợi hại, nếu cùng cấp chiến đấu, đối phương muốn bỏ chạy, Thánh khí cấm không vừa ra, toàn bộ đều phải lưu lại.

Dương Tử Lam sau khi về đến gia tộc, Dương gia và Cửu Long đảo phát sinh đại chiến, nguyên khí đại thương, nếu Dương Tử Lam lại báo cáo thêm một tin tức, Lâm Phong hắn còn sống, không biết người Dương gia lúc đó sẽ có vẻ mặt gì. Hào quang chợt lóe, một chiếc chiến hạm hư không hiện ra trước mặt Lâm Phong, Lâm Phong lẳng lặng cảm thụ, tuy nhiên rất nhanh từ bỏ, thu nó vào.

Chiếc chiến hạm hư không và cờ xí cấm không kia giống nhau, đều là chiến lợi phẩm khi Lâm Phong đánh chết Tôn giả Dương gia, tuy nhiên khiến Lâm Phong buồn bực chính là, chiếc chiến hạm hư không này khác với chiếc của Dương Tử Lam, Dương Tử Diệp, hắn không thể khống chế nó được, có lẽ phải lên Tôn giả mới có thể khống chế. Không quản nó nữa, Lâm Phong bắt đầu luyện chế cờ xí cấm không.

Một ngày sau, mặc dù không thể tế luyện hoàn toàn, nhưng ít ra cũng có được quyền khống chế tuyệt đối, có thể dễ dàng sử dụng. Chỉ có điều tu vi hiện tại của hắn không đủ, không phát huy ra được toàn bộ uy lực, Thánh khí, nếu nắm trong tay lực lượng Thánh vân, mới có thể phát huy ra uy lực tốt nhất của nó.

Kế tiếp, Lâm Phong lại lấy ra Nguyền Rủa quyền trượng, một cỗ khí tức kỳ lạ từ trong Nguyền Rủa quyền trượng lan tràn ra. Trong quyền trượng này không chỉ có được lực lượng Thánh vân, thậm chí còn có được một cỗ nguyền rủa lực hư vô, một tuyệt phẩm Thánh khí chân chính, cấp bậc cũng cao hơn Thánh khí cấm không và Thiên Cơ kiếm.

Về phần Ma kiếm, Lâm Phong cũng không biết nó là Thánh khí cấp bậc gì, chỉ biết ma tính quá kinh khủng. Trong quá trình tế luyện Nguyền Rủa quyền trượng, Lâm Phong lộ ra một chút cảm giác kỳ diệu, thầm than lực lượng thiên địa quả nhiên kỳ lạ.

Trong Nguyền Rủa quyền trượng ẩn chứa chú ngữ, có thể kết nối với lực lượng của quyền trượng, phát huy ra nguyền rủa lực khủng bố. Hơn nữa, chú ngữ kỳ diệu này có chút giống với chân ngôn của Phật đạo, hoặc ma văn của Ma đạo, một chữ bay ra có thể hiện Phật Ma kim thân, trấn áp hết thảy, hoặc ma văn vừa hiện liền có lực lượng ma đạo khủng bố quay cuồng, nguyền rủa cũng là một cỗ lực lượng huyền diệu như vậy, cho dù rời bỏ Nguyền Rủa quyền trượng, vẫn có thể phát huy uy lực hùng mạnh.

Nếu có trong tay Nguyền Rủa quyền trượng khủng bố như vậy, th giống như người Phật đạo, sử dụng pháp khí Phật môn ngâm ra Lục tự chân ngôn, hoặc Cửu tự chân ngôn, nghe đồn có thể triệu hóa chân phật. Đương nhiên, những chú ngữ này cũng không phải dễ dàng mà hoàn toàn hiểu được như vậy, cực kỳ phiền phức, muốn chống đỡ nguyền rủa lực hùng mạnh phải có lực lượng linh hồn khủng bố, cùng với tinh thần lực dũng mãnh. Ba ngày sau, Lâm Phong cuối cùng kết thúc lần bế quan ngắn ngủi này, đi ra khỏi động phủ.

Thân thể giáng xuống hư không, Lâm Phong nhìn thế giới mờ mịt, thở dài một tiếng. Hiện giờ hắn đang ở Nam hoang, cách Bắc hoang vô số vạn dặm, muốn dựa vào bản thân ngự không trở về cũng không biết mất bao lâu.

– Xem ra nhất định phải lấy được một món phương tiện thay đi bộ!

Lâm Phong thì thào tự nói, hắn vốn đi tới hoang đảo bên cạnh Cửu Long đảo một chuyến, tuy rằng biết rõ khả năng không tìm thấy người. Cuối Tiểu thế giới đều có truyền tống trấn Hoàng giả bố trí, chỉ cần bọn họ không gặp phải bất trắc gì trong Tiểu thế giới liền có thể rời khỏi.

Dưới loại tình huống này, cho dù hắn trở về, đi vào một cái thế giới, cũng sẽ bị vận chuyển đi, như vậy cũng không khác gì với không đi vào. Mà nếu như Tiểu thế giới không có truyền tống trận, hắn đi vào, cũng không nhất định có thể đi ra. Cho nên, Lâm Phong đoán, Hoàng Vũ tế luyện ra Tiểu thế giới của bản thân, tất nhiên sẽ bố trí một truyền tống không gian trong đó, như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn xác trở lại nơi ở của mình.

Về phần U U và Quân Mạc Tích, tình huống bọn họ ở trong Tiểu thế giới bị giết hại, Lâm Phong không muốn suy nghĩ đến, tin tưởng Đại Hại Trùng có thể sống đi ra, bọn họ cũng có thể. Mà tên Cùng Kỳ kia, Lâm Phong ngược lại không có một chút lo lắng. Ai cũng có thể bị vây khốn, nhưng nếu có thể vây khốn được tên Đại Đế khôn khéo kia mới kỳ quái.

Lâm Phong thậm chí đoán, lão bất tử kia phỏng chừng đã sớm có thể tự mình bố trí trận pháp truyền tống rồi. Màn đêm buông xuống, Lâm Phong ngẩng đầu, chậm rãi nhìn sao trong hư không, hắn lại có cảm giác thoải mái, nói không nên lời. Có lẽ kiếp nạn này, mọi người đều đã bình an, còn về chuyến đi Mệnh Vận thành này, Lâm Phong có loại dự cảm, hắn sẽ gặp không ít người quen!

– Phù…..!!!! Thở sâu, Lâm Phong không nghĩ nhiều nữa, bước chân đi ra, bay khỏi nơi hoang dã. Khác với thành thị phồn hoa, trong hoang dã vô tận cũng có rất nhiều thế lực lớn nhỏ, có nguyên khí thiên địa dư thừa, là thánh địa tu luyện.

Nhưng mà, có nhiều chỗ lại lộ ra hơi thở âm trầm, làm cho người ta cảm giác rất không thoải mái. Nhưng mà những thứ này đều không liên quan đến Lâm Phong, hắn chỉ yên tĩnh cảm ngộ trong đêm tối tĩnh lặng. Thế lực lớn nhỏ, muôn hình muôn vẻ, đều giống như hắn, một thành viên của chúng sinh.

– Tiếng đánh nhau? Ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía trước cách mình không xa, chỉ thấy nơi đó, khí thế ngập trời, sát khí tràn ngập, nhưng lại không có nồng đậm quá mức, một đám cây đại thụ khủng bố bị chặt gãy, dãy núi bị đánh nứt toác, chấn động cả mảnh không gian này.

Thân hình ngự không vẫn không dừng lại, Lâm Phong đi tới nơi phụ cận, những người chiến đấu chính thuộc hai cỗ thế lực, trong đó có một cỗ thế lực toàn là người mặc áo bào đen, đều sử dụng lợi khí, lực sát thương hùng mạnh, như thể sinh ra để giết người, mỗi một công kích đều vô cùng linh hoạt, sắc bén, muốn đoạt tính mạng người, khiến những người ứng phó chống đỡ không xuể.

Tuy nhiên, mấy bóng dáng áo trắng bị người vây công kia, thực lực cũng khủng bố y chang, một ý niệm, cỏ cây xung quanh đều cho người đó sử dụng, đóa hoa cũng có thể giết người, dây leo có thể trói người. Tuy rằng nhân số chỉ có bảy tám người, nhưng chống đỡ một đội hình sát nhân khủng bố lại vẫn có thể kiên trì không bại, mà trung tâm bọn họ, một người con gái, bản thân giống như bị trọng thương, khoanh chân ngồi đó, tuyết liên thánh khiết bao vây nàng vào trong, hào quang an hòa vẩy lên người, lộ ra một cỗ tiên khí kỳ ảo, chỉ là, vết máu trên y phục màu trắng đã phá hủy một chút khí tức tiên cảnh.

– Tuyết Bích Dao!

Lâm Phong có chút không ngờ, không nghĩ tới, cường giả Thiên Vũ của Thiên Khung Tiên Khuyết lại bị người dẫn đến nơi này bao vây diệt trừ. Những người này quả thực lớn gan, dám xuống tay với Thiên Khung Tiên Khuyết, không biết là người của cỗ thế lực nào.

Thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết bảo hộ Tuyết Bích Dao đều có tu vi Thiên Vũ tầng bảy, tầng tám, thủ hộ Tuyết Bích Dao ở giữa, nhưng mà cũng tràn đầy nguy cơ. Sát phạt thuật của những người mặc áo bào đen đó đều là thuật đoạt mệnh, cực kỳ nguy hiểm.

– Bọn họ cũng không muốn giết Tuyết Bích Dao!

Lâm Phong nhìn thấy bọn họ chiến đấu, nghĩ thầm trong lòng, nếu người mặc áo bào đen này muốn giết Tuyết Bích Dao, có thể trực tiếp đồng thời sử dụng sát phạt thuật, người của Thiên Khung Tiên Khuyết có thể bảo vệ mình, nhưng cũng không chắc bảo đảm được Tuyết Bích Dao.

Nhưng những người đó không có tàn nhẫn xuống tay, có chút nhẫn nại, chắc hẳn muốn bắt sống Thánh nữ Thiên Khung Tiên Khuyết. Người áo bào đen cũng không để ý tới Lâm Phong, một người râu ria. Mà thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết đương nhiên cũng nhìn thấy Lâm Phong, trong đó có một người đột nhiên hô lên:

– Sư đệ, không nên chờ thời cơ nữa, còn không trực tiếp động thủ.

Giết!

– Hả? Vẻ mặt Lâm Phong cứng đờ, ánh mắt lóe lên tia hàn ý, người này thật âm độc, vậy mà lại đem bản thân hắn ra dụ dỗ, phân tán sự chú ý của đối phương.

– Vùuu!!!!! Quả nhiên, người nọ vừa dứt lời, liền có thanh âm không gian bị đâm rách truyền đến, chỉ thấy một hắc ảnh lao thẳng tới Lâm Phong, nhanh như chớp, chỉ trong khoảnh khắc đã tới bên người Lâm Phong. Một kiếm bao vây toàn thân Lâm Phong, khiến hắn cảm giác bản thân mình, bất kể né tránh đi nơi nào, cũng lâm vào trong chiêu thức sát phạt vô tận của đối phương.

– Kiếm của sát nhân!

Một cỗ nguy cơ kinh khủng ập tới, vẻ mặt Lâm Phong cứng đờ, người cùng kiếm này có vài phần tương tự với sát thủ Ảnh Tử hắn gặp tại sát lục chi địa dưới đáy Hoang hải, nhưng dường như có phần đáng sợ hơn, chỉ khí tức trên thân đối phương đã làm cho người ta cảm giác da đầu run lên, không biết có bao nhiêu vong hồn dưới kiếm của y!

Chương 1109: Tiểu nhân hèn hạ

– Tại nơi thí luyện dưới đáy Hoang hải gặp được Ám Ảnh sát thủ, chẳng lẽ những người này cũng thuộc tổ chức Ám Ảnh sát thủ? Lâm Phong chân đạp Tiêu Dao bộ pháp, hư ảo mờ mịt, nhanh như tia chớp.

– Vù!!!! Chỉ thấy trường kiếm trong tay đối phương run lên, một mảnh kiếm ảnh hiện lên, phong tỏa khiến hắn phải tránh né khắp các ngõ ngách, giống như bất kỳ một phương vị nào cũng có thể xuất hiện một kiếm tuyệt mệnh.

– Rống!

Lâm Phong gầm lên, giống như vạn ma cuồng vũ, trong khoảnh khắc, tất cả Ma ảnh đều đánh tới phía đối phương, uy lực vô cùng.

– Xuy, xuy… Kiếm khí xé rách toàn bộ Ma ảnh, một cỗ cảm giác nguy cơ tuyệt mệnh truyền đến, Lâm Phong chỉ cảm thấy một luồng kiếm quang rực rỡ, chỉ thẳng đến cổ họng hắn, khiến hắn có cảm giác hít thở không thông.

Tu vi đối phương cũng chỉ tầm Thiên Vũ tầng sáu, không tính quá mạnh, nhưng có thể cho Lâm Phong cảm giác uy hiếp, tuyệt đối có thể nói khủng bố. Đây là những người sinh ra để giết chóc, bọn họ có lẽ không có nhiều thủ đoạn, lực lượng không mạnh, nhưng mỗi một kích, đều vận dụng đến cực hạn, tất cả lực lượng không có nửa điểm tiết ra ngoài, chỉ vì giết đối thủ.

– Ông!!!! Phong ý chí khủng bố bao phủ thân thể Lâm Phong, sử dụng Tiêu Dao bộ pháp đến mực tận cùng, cước bộ hắn vô cùng huyền diệu, trong khoảnh khắc, đã hiện ra ngoài ngàn mét, vô cùng kỳ diệu. Sát thủ kia cũng sửng sốt, tu vi Lâm Phong chỉ là Thiên Vũ tầng năm, vì sao trên phương diện bộ pháp lại có trình độ khủng bố như thế.

Ngay cả bản thân Lâm Phong cũng có điểm thất kinh, vừa rồi trong lúc nguy cơ, nhưng lại khơi dậy đột phá của hắn với Tiêu Dao bộ pháp. Bước chân lỗi nhịp vừa rồi thậm chí còn có một đám Thánh vân sơ kỳ hình thành, vô cùng huyền diệu.

Tiêu Dao bộ pháp hắn tu luyện là bộ pháp chân chính, cũng không phải dẫn xuất biến đổi mà ra, Tiêu Dao Đại Đế ngày xưa dựa vào bộ pháp khủng bố này ngao du thiên địa, tốc độ không ai bằng, cái Lâm Phong hắn phát huy ra chỉ giống như muối bỏ biển. Nhưng mà sát thủ áo bào đen chỉ dừng lại trong chốc lát, một kiếm kinh hồng lại bắn ra, không có quang hoa lóa mắt, chỉ có sát ý vô tận.

– Ông!!! Lâm Phong vừa mới đạt được đột phá trên phương diện bộ pháp Tiêu Dao, giờ phút này lại lần nữa sử dụng ra, từng bước đi đều là vô cùng kỳ diệu, toàn bộ sát chiêu vô tận của đối phương không có đất dụng võ. Bởi vì sờ không tới Lâm Phong, khiến trong lòng sát thủ kia nghẹn khuất.

– Ta chỉ là người qua đường.

Lâm Phong thân hình bay lui lại, vẫn chưa ra tay, mà là lãnh đạm nói. Nhưng mà hắn vừa dứt lời, lại cảm giác được trên người đối phương phóng thích ra sát khí khủng bố, đôi mắt đen như mực, kiếm lại bắt đầu vũ động, trong hư không xuất hiện từng đạo kiếm ảnh đan xen.

– Hừ!

Lâm Phong thấy đối phương vẫn còn muốn giết hắn, sắc mặt không khỏi trầm xuống, hào quang lóe lên, Ẩm Huyết kiếm trong tay, song ngay sau đó, bóng dáng Lâm Phong từ trong bóng tối biến mất, hóa thành hư vô.

– Ám Ảnh sát thủ!

Sát thủ kia vẻ mặt cả kinh, Vũ Hồn Ảnh Tử, tại trong đêm tối này, bóng dáng cũng không còn, Lâm Phong cũng là sát thủ.

– Ông!
!! Một cỗ dao động sát phạt đáng sợ truyền đến, khiến sát thủ kia kinh hãi, kiếm ảnh hóa thành kiếm mộ, thế nhưng lại nghe một tiếng xuy xuy vang lên, cổ họng gã, Ẩm Huyết kiếm xuyên thấu qua, uống máu của gã, vô cùng yêu dị.

– Thật….

nhanh!!!! Trong miệng phun ra hai từ cuối cùng, ánh mắt của gã nhắm lại.

– Sư đệ, lại đến giết những người này.

Một phương hướng khác, người của Thiên Khung Tiên Khuyết nhìn thấy sát thủ kia bị Ẩm Huyết kiếm xuyên qua yết hầu, người vừa rồi kêu Lâm Phong lại hô thêm một tiếng, khiến vẻ mặt Lâm Phong càng ngày càng lạnh. Tên khốn khiếp này, đang muốn dùng hắn để giảm bớt áp lực cho chúng, chỉ cần thực lực hắn không đủ, hai câu này của đối phương, liền đủ đưa Lâm Phong hắn vào chỗ chết. Lòng dạ người này quá độc ác rồi.

– Ông, ông!
!! Hai bóng dáng áo bào đen ngay lập tức giáng lâm trước mặt Lâm Phong, lạnh lùng khôn cùng, một người trong đó sử dụng kiếm, người còn lại sử dụng trường tiên.

– Giết!

Không có nhiều lời, hai người gần như đồng thời ra tay, trường tiên một người trong đó cuốn qua, không gian phát ra tiếng rít, giống như độc xà xoắn về phía Lâm Phong. Bước chân Lâm Phong đạp mạnh, bay nhanh lui về phía sau, sau khi đột phá Tiêu Dao bộ pháp phối hợp phong ý chí, tốc độ hắn nhanh đến không thể tin nổi, đối phương chỉ nhìn thấy một ảo ảnh tháo chạy.

– Ta nói lại lần nữa, việc này không có quan hệ gì với ta, nếu các ngươi lại bức bách ta, đừng trách Ẩm Huyết kiếm của ta lại tới.

Lâm Phong rét lạnh nói, đối phương hai người nhìn nhau, lập tức khẽ gật đầu, xoay người sang chỗ khác.

– Xoạt!
!!! Chỉ trong nháy mắt, trường tiên kia như dài ra, điên cuồng cuốn về phía Lâm, nhanh đến không thể tin nổi. Đồng thời, Sát Nhân kiếm kia mơ hồ như phá mở hư không, đâm về phía trái tim hắn, muốn một kích tuyệt mệnh!

– Cút!

Lâm Phong một kiếm càn quét ra, nhưng mà kiếm của hắn không có dao động được Sát Nhân kiếm của đối phương một chút nào, cho dù người nọ, bởi vì hắn, cánh tay cầm kiếm xẹt qua một vết máu, nhưng ngay cả mày cũng không nhăn một cái. Đồng thời, trường tiên va chạm vào thân thể hắn, muốn quấn chặt lấy hắn, chỉ cần hắn bị trường tiên này chậm trễ một chút, kiếm của người còn lại có thể nháy mắt giết hắn.

– Ảnh!

Một cơn cuồng phong, thân thể Lâm Phong dường như theo gió mà đi, biến mất không còn bóng dáng, khiến vẻ mặt hai người kia cũng cứng đờ, Vũ Hồn Ảnh Tử! Nhưng lại thấy trường tiên của đối phương bất chợt cuồng quét lên, đồng thời, kiếm khí của người còn lại cũng tung hoành, càn quét hư không, chỉ cần Lâm Phong lộ ra một tia hơi thở, bọn họ có thể khóa chặt Lâm Phong.

– Ông!
!!! Khí tức Lâm Phong lại lần nữa lộ ra, nhưng mà kiếm của hắn lại đâm vào cổ họng tên áo bào đen cầm trường tiên, vẫn một kiếm mất mạng, khiến người còn lại nhìn thấy cũng cứng ngắc người. Tốc độ thật khủng khiếp, phối hợp với Vũ Hồn Ảnh Tử, nháy mắt cắt đứt cổ họng, chết thế nào cũng không biết, mà đêm tối, lại chính là chỗ ẩn thân tốt nhất cho Vũ Hồn Ảnh Tử.

– Ta ngược lại muốn nhìn, ai dám truy sát người của Thiên Khung Tiên Khuyết ta!

Xa xa, một tiếng sấm sét nổ vang, người chưa đến, nhưng thanh âm khủng bố đã cuồn cuộn mà đến, khiến người Thiên Khung Tiên Khuyết lộ ra vẻ mừng như điên. Đã tới, trước khi bọn họ thất thủ, cường giả Thiên Khung Tiên Khuyết rốt cục đã đến.

– Rút lui!

Những sát thủ này ngược lại cực kỳ quyết đoán, trực tiếp buông tha cho Tuyết Bích Dao, chạy vội mà đi, qua trong giây lát liền chui vào trong bóng tối, mà người chiến đấu cùng Lâm Phong cũng xuất hiện bối rối, muốn trốn, nhưng cũng trong lúc vội vã bị một kiếm của Lâm Phong đoạt mạng, chết dưới kiếm. Lâm Phong quay đầu nhìn về phía xa xa, chỉ thấy vài điểm sáng phóng tới phía bên này, nhanh như tia chớp, một người trong đó dừng lại, hai người khác thì đuổi giết theo những người chạy trốn, trong khoảnh khắc, tiếng kêu thảm thiết không ngừng. Rất nhanh, hai vị cường giả kia đã quay lại, tuy nhiên, một người trong đó, trên tay dẫn theo một gã mặc áo bào đen, đương nhiên cố ý lưu lại người sống.

– Đã chết!

Cường giả vừa mới rồi không có đuổi theo thản nhiên nói, hai vị cường giả còn lại cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy khóe miệng đối phương chảy ra máu độc, không cho bọn họ nửa điểm cơ hội.

– Đối phương biết Thiên Khung Tiên Khuyết chúng ta có được Sưu Hồn thuật, bị bắt lập tức tự sát.

Thủ đoạn thật cay độc, không biết ai nhằm vào chúng ta.

– Các ngươi thấy thế nào? Ánh mắt cường giả Thiên Khung Tiên Khuyết vừa xuất hiện nhìn về phía mấy người thanh niên kia, bọn họ từng chiến đấu với đối phương, có lẽ sẽ biết một chút manh mối.

Trong đó, một vị thanh niên nhìn về phía Lâm Phong lóe lên, chuẩn bị rời đi, nói:

– Các hạ chuẩn bị chạy sao? Bước chân Lâm Phong hơi chậm lại, quay người lại, lạnh như băng nhìn thanh niên vừa nói chuyện.

– Hắn cũng tham dự việc này? Trong mắt cường giả kia bắn ra tia sắc bén, nhìn về phía Lâm Phong.

Nếu hắn tham dự, cho dù Mộc Trần che chở, cũng phải giết.

– Ngươi vừa mới lợi dụng ta đối phó những sát thủ này.

Hiện tại, ngươi sẽ không vu tội ta là đồng đảng với bọn chúng đi? Lâm Phong lạnh nhạt nói.

– Ai biết kia có phải… ngươi cố ý làm hay không, vì phòng bị cục diện lúc này không được đếm xỉa đến.

Bằng không, Bích Dao vì ngươi mà mất tích, lúc này tại sao ngươi lại đúng dịp xuất hiện ở đây. Đệ tử cho rằng, cần phải tiến hành sưu hồn với hắn!

– Sưu hồn!

Trong lòng Lâm Phong lạnh như băng, âm thầm ghi nhớ người độc ác này. Tên này quá hèn hạ rồi.

– Các ngươi thấy như thế nào? Cường nhân kia hỏi hai người còn lại.

– Truy sát Thánh nữ Thiên Khung Tiên Khuyết ta, việc này liên quan quá lớn, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

Hơn nữa, chúng ta chỉ là sưu hồn thôi, nếu hiểu lầm, cùng lắm thì bồi thường cho hắn một chút! Bọn họ là người Thiên Khung Tiên Khuyết, góc độ suy xét vấn đề đương nhiên cũng đứng trên lập trường của mình, mà sẽ không quản sống chết của Lâm Phong. Hai chữ sưu hồn trong miệng bọn họ dường như thực nhẹ nhàng. Lâm Phong nhìn về phía cường nhân kia, nếu thật sự sưu hồn hắn, hắn chắc chắn là chết rồi. Nếu đối phương biết trên người hắn có nhiều thứ tốt như vậy, tại nơi hoang dã này không giết người bịt miệng mới là lạ. Thậm chí, Lâm Phong còn hoài nghi, cho dù sưu hồn không tìm ra cái gì, đối phương cũng sẽ giết hắn, vì không để Mộc Trần biết, hắn chắc chắn sẽ bị diệt khẩu! Thanh niên kia, lần nào mở miệng, cũng đều bố trí hắn vào chỗ chết!

– Thả hắn đi!

Vào thời khắc này, Tuyết Bích Dao đang chữa thương đột nhiên mở mắt ra, lãnh đạm nói.

– Bích Dao, hắn có thể là hung thủ đánh lén ngươi!

Thanh niên kia hơi sững sờ, khuyên nhủ.

– Nếu đúng là hắn thì không cần tốn công tốn sức như vậy.

Hơn nữa, hắn có thể điều động thế lực khủng bố như vậy, làm gì cần tự mình động thủ. Tuyết Bích Dao ta chưa đến nỗi phải lấy cớ để đối phó hắn. Quang hoa kỳ ảo trên người Tuyết Bích Dao không ngừng lưu chuyển, nhìn Lâm Phong nói:

– Ngươi đi đi, ta sẽ đích thân lấy tính mạng của ngươi.

– Ta chờ!

Lâm Phong đáp lại một tiếng, lập tức bước chân rời đi, rời khỏi chỗ thị phi này. Tuyết Bích Dao là Thánh nữ của Thiên Khung Tiên Khuyết, muốn báo thù việc hắn khinh bạc, củng cố đạo tâm, nhưng ít ra thẳng thắn trong sáng, không đến mức giống như mấy tên thanh niên kia, dùng vài cái thủ đoạn hèn hạ.

Nơi này có ba vị Tôn giả của Thiên Khung Tiên Khuyết, hắn không muốn ở lâu, ai biết trong lòng đối phương đang suy nghĩ cái gì. Cuồng phong cuốn lên thân thể hắn, một đường đi về phía trước, ngay lập tức biến mất trong đêm tối, không ngừng đi về phía Mệnh Vận thành! Hắn tin tưởng, cho dù Tuyết Bích Dao hay mấy tên thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết kia, hắn sẽ gặp lại, trong Mệnh Vận thành!

Chương 1110: Luận thiên tài Bát hoang

Mệnh Vận thành tại trung vực Bát Hoang cảnh, cách Nam hoang gần hơn, mà Thiên Đài ở Thiên Cảnh thành thuộc phía bắc Bát Hoang cảnh, Lâm Phong từ Nam hoang xuất phát đến trung vực, sẽ nhanh hơn rất nhiều. Một tháng, Lâm Phong đã đi tới địa vực bên ngoài Mệnh Vận thành, bốn thành trung vực, quay chung quanh Mệnh Vận thành, mỗi một tòa thành trì đều có lịch sử từ thời xa xưa, thậm chí trong mỗi một tòa thành đều có một vị Hoàng Vũ trấn thủ.

Bát Hoang cảnh mênh mông vô tận, nhưng những người thành Hoàng Vũ chỉ khoảng mấy chục người, nhưng trong bốn tòa xung quanh Mệnh Vận thành đã có đến bốn vị Hoàng Vũ, có thể thấy tầm quan trọng của Mệnh Vận thành. Phải biết rằng, Bắc hoang mênh mông vô tận, sinh linh vô biên, nhưng chỉ có trên Thiên Đài, là có Thạch Hoàng và Vũ Hoàng, hai vị Hoàng Vũ có quan hệ mật thiết nhất.

Các nơi khác không hề như vậy, có nơi trong hàng trăm hàng ngàn tòa thành thị, hoặc trong cả một lãnh thổ quốc gia chỉ có một vị Hoàng Vũ. Lúc này Lâm Phong đi tới Kiếm thành – một trong tứ thành. Sở dĩ gọi là Kiếm thành, chỉ vì kỷ niệm một người, Vô Thiên Kiếm Hoàng. Vị này ngàn năm trước là kiếm tu tuyệt thế, tung hoành Bát Hoang cảnh, bắt đầu xuất phát từ tòa thành trì này, một người độc chiến các đại cường giả Bát Hoang cảnh, cuối cùng chứng đạo thành Hoàng.

Năm trăm năm về sau, thanh danh Vô Thiên Kiếm Hoàng quật khởi tại Thánh thành, lại năm trăm năm, Vô Thiên Kiếm Hoàng từ đó về sau mai danh ẩn tích. Tòa thành này, từ nay về sau thay tên Kiếm thành, mà hậu nhân Vô Thiên Kiếm Hoàng cũng trong lâu đài của tòa thành này, dù chưa có Hoàng Vũ xuất hiện, nhưng mà mọi người cũng không dám khinh thường. Nghe nói, Vô Thiên Kiếm Hoàng trước khi mất tích, trong một chuyến trở về nhà, rất nhiều người đồn, hắn đã để lại kiếm điển kinh thế cho gia tộc, từng bởi vậy mà dẫn tới nhiều vụ việc chấn động Bát Hoang cảnh.

Rất nhiều người đi tới gia tộc của Vô Thiên Kiếm Hoàng nhìn trộm di vật của y, nhưng mà những người đó chỉ cần đặt chân vào trong, đã không thể đi ra nữa. Thậm chí, nghe đồn, từng có Hoàng Vũ âm thầm hạ thủ, nhưng vẫn không công mà lui, bị thiệt hại nặng, từ nay về sau không có người nào tiếp tục đánh chủ ý lên hậu nhân Vô Thiên Kiếm Hoàng nữa. Bởi vậy, hôm nay, vô số năm sau, rất nhiều người đối với hậu nhân Vô Thiên Kiếm Hoàng vẫn mang theo ý kính sợ.

Lâm Phong ngồi trong một tửu lâu, nghe đám người nhàn tản thảo luận, thu thập một chút tin tức hữu dụng với bản thân. Tuy rằng cách thởi điểm Mệnh Vận thành mở ra còn một đoạn thời gian, nhưng tại Kiếm thành – một trong tứ đại thành cổ mênh mông, đã có xu thế nổi lên mưa gió, người lui tới thường xuyên. Tại trong một tửu lâu này, cũng có thật nhiều người phong trần mệt mỏi giống như hắn, hiển nhiên ngàn dặm mà đến.

– Lần này Mệnh Vận thành lại lần nữa mở ra, không biết có phải là một hồi đại thế hay không, thực chờ mong.

Có người cảm khái nói.truyện tà tu audio

– Bất kỳ một cái đại thế nào giáng lâm, một thời đại, chỉ có một người đặc biệt chứng đạo thành Hoàng, không khỏi quá mức cô đơn.

Chỉ có hạng người kinh tài tuyệt diễm một đời, mới có được cơ hội chứng đạo thành Hoàng, thậm chí có được tư thế Đại Đế. Thiên tài tranh bá, vô số người từ từ đi lên, vô số thi cốt thiên tài bị những người thiên tài hơn giẫm lên, cuối cùng, những người xuất chúng nhất này cùng nhau chứng đạo, chư Hoàng giành thiên hạ, đây mới thực sự là đại thế!

– Có phải… đại thế hay không, chúng ta cũng không thể biết, hết thảy còn phải xem lời tiên đoán của người tiên tri.

Bất quá, ta nghe nói, lão Hoàng của Bất Tử Thiên cung sống vô số năm, rốt cục sắp tới đại nạn rồi. Nhưng mà trước khi lão gặp đại nạn vậy mà lại tìm được truyền nhân, không biết người phương nào. Một vị lão Hoàng trước lúc đại nạn tuổi già buông xuống lại tìm được truyền nhân, có lẽ sẽ dốc hết tất cả, truyền thụ cho truyền nhân của mình đi, truyền nhân kia thật may mắn.

– Không chỉ có cái vị của Bất Tử Thiên cung kia tìm được truyền nhân, ta còn nghe nói Thủ Vệ giả cũng đã xuất hiện.

Thủ Vệ giả là những người sinh ra vì Hoàng, vì Hoàng mà chết, chỉ lựa chọn một người, cũng chắc chắn thủ vệ người đó cùng nhau thành Hoàng. Mệnh Vận thành cũng là nơi mà Thủ Vệ giả nhất định phải tới, hắn phải nghe lời tiên đoán của người tiên tri, lập tức xác định người mà hắn cần thủ hộ. Không biết ai có thể được Thủ Vệ giả phò trợ, cùng nhau chứng đạo!

– Ta cũng nghe nói, tuy nhiên Thủ Vệ giả cũng không chỉ có một người, ai có thể trở thành Thủ Vệ giả cuối cùng, còn phải xem lựa chọn của bọn họ rồi.

Rất nhiều người đang bàn luận thịnh thế trước mắt, cũng có thật nhiều người an tĩnh ngồi nghe. Tửu lâu, loại địa phương này vĩnh viễn là nơi dễ dàng nhận được tin tức nhất, bởi vậy, mỗi lần Lâm Phong đến một nơi, đều có một thói quen, đi tửu lâu uống rượu, cũng biết được một vài tin tức hữu dụng đối với mình.

– Người tiên tri lại lần nữa mở ra Mệnh Vận thành, Thủ Vệ giả cũng xuất ra, Sát Thủ Chi Hoàng luôn luôn bồi dưỡng ra kẻ giết chóc, không biết Nguyền Rủa giả và những loại nhân vật khủng bố khác có xuất hiện tại một thời đại hay không.

– Rất có thể, Thánh nữ Thiên Khung Tiên Khuyết có được thân thể tiên linh, mà cái vị trên Tê Phượng Sơn kia thì nghe nói có được Phượng thể viễn cổ, tiểu hòa thượng của Thiên Lôi Âm tự lại là huyền thoại, có người nói y là Phật Đà chuyển thế.

Ta làm sao lại mơ hồ có cảm giác, lần này Mệnh Vận thành mở ra, lời tiên đoán thực sự sẽ tạo ra một đại thế tiến đến. Người một bàn kia nhìn thấy người xung quanh đều nghiêng tai nghe ngóng bọn họ nói chuyện, không kìm chế được hứng trí, nói toàn bộ thông tin này nọ ra hết, trong lòng lại cực kỳ tự hào.

– Mấy vị bằng hữu dường như biết được rất nhiều, vậy các ngươi nói xem, lần này Mệnh Vận thành mở ra, ai có thể đủ lực trấn áp các thiên tài khác, trở thành người tuyệt luân chân chính.

Có người hỏi những người đang nói chuyện kia. Chỉ thấy những người kia uống hớp rượu, mặt đầy tươi cười nói:

– Khó mà nói được, thiên tài chúng ta biết cũng không có bao nhiêu, huống chi còn có những người chúng ta không biết.

Lấy ví dụ mấy người chư vị ở đây đều biết mà nói, Viên Phi – cháu trai Đại Viên Hoàng, tám mươi mốt thức Đại Diễn Côn Pháp, uy lực vô cùng, hủy diệt hết thảy; hậu nhân Vô Thiên Kiếm Hoàng, kiếm vô bi, kiếm thuật siêu tuyệt; Tuyết Bích Dao – Thánh nữ Thiên Khung Tiên Khuyết, thân thể tiên linh, không chỉ có dung mạo nghiêng thế, lại có thân thể tiên linh, có thể triệu tập ra tiên linh chi thổ. Mọi người nói xem, những người này, ai có thể nói rõ, ai mạnh ai yếu? Mọi người mỉm cười, trầm mặc không nói, dường như lâm vào tự hỏi, quả thực, Bát Hoang cảnh mênh mông vô tận, thiên tài vô số. Hơn nữa, một thời đại thiên tài này, đều là những người kinh tài tuyệt diễm, khiến rất nhiều người sinh ra cảm giác cô đơn, nhưng có thật nhiều người được kích khởi nhiệt huyết. Đại thế đã đến, thiên tài tranh bá, đây mới là nhiệt huyết thời đại.

– Thiên tài Thiên Long Thần Bảo, ngươi không tính đến sao!

Lúc này, một thanh âm lạnh lùng đột ngột vang lên ở trong tửu lâu an tĩnh, làm cho vẻ mặt mọi người giật mình, ánh mắt nhìn về phía những người trong bàn rượu kia. Chỉ thấy những người này cốt cách tráng kiện, đôi mắt như yêu, trên người mơ hồ có một chút long khí, hẳn là cường giả của Thiên Long Thần Bảo.

– Chẳng lẽ Thiên Long Thần Bảo cũng có thể cùng những người tuyệt thế thiên tài vừa rồi, tranh phong hay sao? Chuyện này chúng ta còn thật không biết!

Người vừa mới nói chuyện đáp lại.

– Hừ!

Những người của Thiên Long Thần Bảo hừ lạnh một tiếng:

– Thiên Long Thần Bảo thiên tài vô số, Cổ Kiêu tuổi còn trẻ đã bước vào Thiên Vũ cảnh tầng tám, có thể đánh bại người Thiên Vũ cảnh tầng chín, cái này cũng chưa tính.

Hiện giờ, Thiên Long Thần Bảo có thần thể Thiên Long kinh thế sinh ra, chắc chắn là nhất kỵ tuyệt trần, đè xuống tất cả thiên tài.

– Thần thể Thiên Long? Mọi người vẻ mặt cả kinh, bọn họ biết rằng người nọ nói khoa trương lên thôi, cái gọi là thần thể Thiên Long, tất nhiên chỉ yêu thể Thiên Long.

Loại người có thể chất này cực kỳ đáng sợ, có sự khế hợp với hoàng tộc Yêu Long của Yêu giới, có được thiên phú khủng bố. Yêu thể Thiên Long giống như vị mỹ nhân có Phượng thể thượng cổ trên Tê Phương sơn kia, uy lực tuyệt luân.

– Không ngờ tới, Thiên Long Thần Bảo vậy mà lại sinh ra một yêu thể Thiên Long, cũng do ta kiến thức nông cạn rồi.

Nếu đã như vậy, yêu thể Thiên Long kia đương nhiên cũng có thể gia nhập hàng ngũ chúng thiên tài, có được tư cách tranh bá. Người nọ đương nhiên sẽ không đắc tội người của Thiên Long Thần Bảo, cười nhạt nói. Lúc này, đám người của Thiên Long Thần Bảo mới vừa lòng.

– Điều đó đương nhiên, Thiên Long Thần Bảo ta cũng không thiếu thiên tài.

Trong Thiên Cảnh thành nực cười kia lại có một đám người không biết tự lượng sức mình, cũng đi tới Mệnh Vận thành rồi. Quả thực muốn chết. Người của Thiên Long Thần Bảo liên tục cười lạnh, trong lòng mọi người lập tức hiểu rõ. Người của Thiên Long Thần Bảo hiển nhiên có ám chỉ, nhằm vào Thiên Đài của Thiên Cảnh thành, Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tuyển nhận nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên không lâu, còn không có trải qua nhiều quá trình gọt dũa. Bọn họ so với các thế lực khác mà nói, quả thực còn chưa đủ tư cách. Đối với ân oán giữa Thiên Đài và Thiên Long Thần Bảo lần trước, tất cả mọi người đều biết. Hiển nhiên Thiên Long Thần Bảo vẫn còn ghi hận trong lòng, Mộc Trần và Hầu Thanh Lâm là đánh vào mặt Thiên Long Thần Bảo bọn họ!

– Cũng không thể nói như vậy, lần trước Mệnh Vận thành mở ra, Hầu Thanh Lâm của Thiên Đài đã được lời tiên đoán của người tiên tri, chỉ cần bất tử, trong vòng năm mươi năm chắc chắn sẽ chứng đạo thành Hoàng.

Hoàng Vũ trẻ tuổi như vậy, làm Bát Hoang cảnh khiếp sợ, mà Thiên Long Thần Bảo lần trước lại không có ai lấy được ưu ái của người tiên tri. Bởi vậy, mặc dù lần này Thiên Đài yếu thế, Thiên Long Thần Bảo có người thể chất kinh thế xuất hiện, nhưng chung quy, vị Hoàng kế tiếp của Thiên Đài, vẫn còn trước mặt Thiên Long Thần Bảo! Lúc này, một thanh âm đạm mạc truyền ra, tranh phong đối lập hẳn đối với lời của đám người Thiên Long Thần Bảo, khiến vẻ mặt mọi người kinh nghi, vậy mà lại có người dám chống đối người của Thiên Long Thần Bảo. Mà lúc này đây, sắc mặt của đám người Thiên Long Thần Bảo lập tức lạnh xuống!

Nguồn truyện audio

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 1 tuần trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 tuần trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ