Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 213 [Chương 1061 đến 1065]
❮ sautiếp ❯Chương 1061: Hiên Viên đâu rồi?
– Ta sử dụng toàn bộ thủ đoạn, dùng tốc độ nhanh nhất săn giết bảy mươi người, sau đó đi ra.
Mà Thu Nguyệt Tâm cùng Lâm Phong hình như đồng thời đi ra, cũng có đồng nghĩa bọn họ săn giết một trăm mười người, không biết ai giúp đỡ ai. Lâm Nhược Thiên thầm nghĩ trong lòng, nếu trước kia y sẽ cho rằng Thu Nguyệt Tâm trợ giúp Lâm Phong, nhưng sau mấy lần nhìn thấy Lâm Phong sáng tạo kỳ tích, y không dám khinh thị thanh niên Thiên Vũ tầng bốn này chút nào. Lấy tu vi Thiên Vũ tầng bốn mạnh mẽ bước lên cửu trọng thiên, lại lấy tu vi cùng cảnh giới đánh bại Hiên Viên Phá Thiên, dễ dàng loại bỏ Dương Tử Lam và thiên tài thế gia, mơ hồ có tư thế vô địch cùng cấp. Chậm rãi tiến lên, Lâm Nhược Thiên ngồi xuống bên người Lâm Phong cách đó không xa.
– Không nghĩ tới Bát Hoang cảnh này, ngoại trừ Lâm gia ta có rất nhiều hậu bối thiên tài, lại có Lâm Phong ngươi yêu nghiệt cỡ này.
Không biết Lâm Phong huynh đệ, ngươi từ đâu tới đây? Lâm Nhược Thiên mở miệng hỏi Lâm Phong, dường như có ý định kéo gần quan hệ.
– Một quốc gia cách Bát Hoang cảnh rất xa, đương nhiên không thể so với Nhược Thiên huynh.
Lâm Phong cười đáp lại nói, giọng nói thế nhưng lại bình tĩnh, thản nhiên.
– Quốc gia xa xôi.
Lâm Nhược Thiên lẩm bẩm nói nhỏ, lập tức nở nụ cười:
– Huynh muội Dương Tử Lam khinh bỉ Lâm Phong huynh, quả thực buồn cười.
Huynh muội bọn họ bất quá là ỷ vào xuất thân thế gia, liền không xem Lâm Phong huynh trong mắt, cũng không biết nếu bỏ thân phận thế gia đi, bọn họ há có so với huynh. Lâm Phong nghe được đối phương khoa trương vẫn chỉ bình tĩnh nở nụ cười như trước, không biết Lâm Nhược Thiên tại sao lại đề cập đến vấn đề này.
– Bọn họ sinh ra ở thế gia tự nhiên cũng có có một chút tư cách kiêu ngạo.
Lâm Phong bình thản nói một tiếng.
– Vậy thì thế nào, bây giờ Lâm Phong ngươi sắp trở thành nhóm môn đồ đầu tiên của Thạch Hoàng cùng Vũ Hoàng, hơn nữa xếp hạng chắc chắn sẽ không thấp.
Hơn nữa, Thu tiểu thư đối với Lâm huynh có ý, chỉ cần Lâm huynh lại có thêm một cái thân phận, có thể đường đường chính chính đi tới Thu gia cầu hôn, cưới Thu tiểu thư làm vợ.
– Lại có thêm một cái thân phận? Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, nhìn về phía Lâm Nhược Thiên: – Hình như trong lời nói của Nhược Thiên huynh có hiểu lầm.
Lâm Phong ta cho dù trở thành môn đồ Hoàng Vũ, cũng chỉ có một cái thân phận này, không biết một thân phân khác là từ đâu mà tới.
– Nếu Lâm Phong huynh đệ đồng ý, Lâm gia ta nguyện ý xem huynh là dòng chính, ban tặng họ Lâm cùng tên của Lâm gia.
Mà ta cùng Lâm huynh chân chính xưng huynh gọi đệ, từ đây Lâm Phong là người Lâm gia ta, cũng là huynh đệ của ta. Đến lúc đó để Lâm gia tộc tự mình đi tới Thu gia vì huynh cầu hôn, thế nào? Lâm Nhược Thiên nghe nói Lâm Phong đến từ một quốc gia xa xôi, suy đoán Lâm Phong chỉ là tán tu.
Trong Bát Hoang cảnh người như Lâm Phong nhiều vô số kể, mỗi một ngày cũng có rất nhiều người tử vong, bọn họ không có bối cảnh mạnh mẽ để dựa vào, dễ dàng bị người khác ức hiếp. Bởi vậy y đưa ra cành ô liu với Lâm Phong, lại đề xuất việc thay Lâm Phong đi tới Thu gia cầu hôn, để dụ hoặc Lâm Phong. Lâm Phong nở nụ cười, giờ khắc này hắn cũng coi như hiểu rõ, Lâm Nhược Thiên là muốn chiêu thu hắn vào Lâm gia.
Lâm Nhược Thiên cũng có phần phí tâm, muốn cùng hắn xưng huynh gọi đệ, còn để Lâm gia trợ giúp Lâm Phong hắn cầu hôn, rất có sức hấp dẫn, nhưng mà hai chữ dòng chính này, sao có thể cứ mở miệng nói là được. Huống hồ, nếu gia nhập Lâm gia, được Lâm gia che chở, về sau hắn chẳng phải sẽ bị Lâm gia ràng buộc sao, không phải huyết thống Lâm gia, lại bị người khác gọi là người của Lâm thị, chẳng ra cái gì cả, chuyện như vậy hắn tất nhiên là không thể đáp ứng.
– Lâm Phong ta cảm tạ Nhược Thiên huynh, bất quá Lâm Phong vẫn muốn dựa vào chính mình.
Cười nhạt cảm tạ, Lâm Phong trực tiếp từ chối. Lâm Nhược Thiên lộ một chút thất vọng, tiếc nuối nói:
– Ánh mắt Lâm huynh rộng lớn, ta tất nhiên sẽ không nói thêm cái gì, nhưng mà tuy không thể trở thành huynh đệ, cũng nguyện lòng kết giao bằng hữu với Lâm Phong huynh đệ.
– Bát hoang tứ hải đều bằng hữu, nếu Nhược Thiên huynh muốn làm bằng hữu của ta, ta tự nhiên coi Nhược Thiên huynh làm bằng hữu.
Lâm Phong cười nói, Lâm Nhược Thiên làm người không tệ, nhưng mà tính công danh lợi ích khá mạnh, chắc cũng do y sinh ra tại thế gia, Lâm Phong tuy không có bài xích, nhưng cũng sẽ không hợp ý như Viên Phi. Lâm Nhược Thiên mỉm cười gật đầu, cũng không tiếp tục nhiều lời. Lời nói Lâm Phong có dụng ý khác, nếu y coi Lâm Phong là bằng hữu, Lâm Phong cũng sẽ coi y là bằng hữu, nếu y không thích…
– Khắc tên ngươi xuống đi!MA chi khải tố Bản Nguyên – Thất Hạ Vi Sử Toái Niết Hạ Cố Vi Hàn [ Đạo hữu không muốn bi thương mà sinh ….Thỉnh chư vị đừng nhấp zô, đừng để bi ai,bi thương loạn đạo tâm A..
Thân hình Hầu Thanh Lâm lóe lên, đi tới bên người Lâm Nhược Thiên, đưa cái hoàng đồ vàng óng cho Lâm Nhược Thiên, để y khắc tên mình xuống. Lập tức, bên trên Thiên Đài, lại một hồi yên lặng, người thứ tư cũng đến rất nhanh, Lâm Phong cũng không nhận ra, nhưng mà Lâm Nhược Thiên bắt đầu cùng đối phương trò chuyện. Nghe hai người nói chuyện, Lâm Phong cũng biết được, đối phương là con cháu một thế gia tại Nam hoang.
Bên trên Thiên Đài, liên tục có người trở về, Lâm Phong mang theo Thu Nguyệt Tâm đi tới bên rìa Thiên Đài, yên tĩnh ngồi khoanh chân, tĩnh tọa tu luyện, cực kỳ chuyên tâm, cũng không muốn đi để ý ai sớm ai muộn, chuyện đó không liên quan gì tới hắn. Ngược lại, hắn có chút quan tâm khi nào Hiên Viên Phá Thiên có thể trở về. Khổ Hạnh Tăng vẫn ở bên rìa Thiên Đài, như cao tăng nhập định, chuyện ngoại giới, dường như đều là bụi trần, chẳng quan tâm, không hổ hai chữ Khổ Hạnh.
Theo thời gian chậm trôi qua, bóng người trên Thiên đài càng lúc càng nhiều, rất nhiều người cũng bắt đầu quen thuộc, còn hàn huyên với nhau, đặc biệt là một số người của thế gia cùng con em của các gia tộc, tán gẫu thật vui vẻ, không xa lạ, tựa hồ vừa gặp đã quen.
Nhưng trong lòng mọi người kỳ thực đều hiểu rõ, những người trở lại Thiên Đài này, đều là người có thiên phú không kém, sắp trở thành môn đồ Hoàng Vũ, sau này bọn họ sẽ là sư huynh đệ, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, kết bạn đối với cả hai bên đều hữu dụng, cớ sao mà không làm. Sư huynh đệ nơi này có thể bây giờ còn chưa phải trợ lực quá lớn, nhưng mà tương lai, có thể trở thành trợ lực mạnh mẽ của bọn họ khi tranh cướp vị trí trong gia tộc. Người thế gia cùng gia tộc, rất giỏi quyền mưu, có lợi ích liền có thể hòa vào nhau, việc này cũng quá quen thuộc, không có gì đáng trách.
Thời gian một tháng đảo mắt liền qua, bây giờ trên Thiên Đài, đã xuất hiện bảy mươi tám người, chỉ thiếu ba người nữa mà thôi. Trong lòng mọi người khá kinh ngạc, bất quá nghĩ lại cũng thoải mái, nếu dựa theo tỉ lệ trong sát lục chi địa, bọn họ không còn nhiều người sống như vậy đâu.
Nhưng trải qua khảo hạch của cửu trọng thiên cùng với ảo cảnh thế gia, những người lưu lại vốn là tinh anh, hơn nữa rất nhiều người đều là người của thế gia hoặc gia tộc, thủ đoạn rất nhiều. Những người này, hiển nhiên đám người Hầu Thanh Lâm đều cân nhắc đi vào, bởi vậy đi ra tám mươi mốt người, hẳn không có vấn đề.
– Các ngươi ai nhìn thấy Hiên Viên Phá Thiên? Lúc này, có người mở miệng đặt câu hỏi, gã phát hiện, trong bảy mươi tám người, lại không có Hiên Viên Phá Thiên.
– Đúng, ta cũng muốn hỏi vấn đề này.
Có người phụ họa nói theo, bọn họ đều nghi hoặc, chỉ không có hỏi lên, giờ khắc này có người đưa ra, mọi người lập tức thảo luận, Hiên Viên Phá Thiên đã từng tuyên bố muốn bắt lấy vị trí đệ nhất môn đồ Thiên Vũ, y ở đâu rồi?
– Ta đã từng nhìn thấy Hiên Viên Phá Thiên bị người đuổi giết tại nơi thí luyện, không biết hiện tại sao rồi? Lúc này có một người mở miệng nói, khiến ánh mắt đoàn người đột nhiên mở lớn.
– Cái gì, Hiên Viên Phá Thiên bị người đuổi giết, ngươi xác định ngươi không có nhìn lầm? – Đúng, nơi thí luyện không hạn chế tu vi, lấy thực lực khủng bố của Hiên Viên Phá Thiên, ai dám đuổi giết hắn.
Bên trên Thiên Đài trong nháy mắt liền náo nhiệt lên, đây tuyệt đối là một tin tức nặng ký, Hiên Viên Phá Thiên không chỉ không có lên Thiên Đài, hơn nữa còn bị người đuổi giết.
– Ta tận mắt nhìn thấy, lúc đó Hiên Viên Phá Thiên phi thường chật vật, cả người đều là vết máu, tóc tai bù xù, nếu không phải hắn nổi giận gầm lên một tiếng “Hiên Viên Phá Thiên ta thề phải báo thù”, thì ta cũng không thể nhận ra hắn.
Bất quá chờ hắn rống giận dữ xong, có một người thân thể cuồng bạo, rất nhàn nhã đuổi theo, khẽ cười nói “Viên gia gia ngươi ở đây ngươi báo thù đi”, dọa Hiên Viên Phá Thiên sợ tới mức lập tức chạy như điên rời đi. Người kia chậm rãi nói lại, nhất thời đoàn người hai mặt nhìn nhau, Hiên Viên Phá Thiên bị người đuổi giết đến mức bi thảm như vậy? Một thanh âm liền làm hắn sợ đến hồn phi phách tán? Cái người kia tự xưng Viên gia gia kia là người nào, vì sao lại đáng sợ như vậy!
– Chỉ tiêu tám mươi mốt người chỉ thiếu ba người.
Nếu trong ba người đó vẫn không có Hiên Viên Phá Thiên, vậy hắn… Lúc này có người nói nhỏ một tiếng, đoàn người đều yên lặng một hồi, lộ ra vẻ mặt quái lạ.
– Ngươi sai rồi, chỉ còn dư lại một người.
Lúc này, Lâm Nhược Thiên thản nhiên nói, khiến đoàn người cả kinh, chỉ còn dư một người?
– Các ngươi dường như còn quên một người đi.
Lâm Nhược Thiên lại mở miệng.
– Còn quên một người? Ánh mắt đoàn người loé lên, nhìn sang người bên cạnh, con ngươi của bọn họ lập tức sáng lên, giống như nhớ tới một người, người kia cùng cảnh giới đánh bại Hiên Viên Phá Thiên.
– Lâm Phong ở đâu? – Ở bên kia, cùng Thu Nguyệt Tâm.
Ngón tay Lâm Nhược Thiên chỉ về phương xa, ở bên rìa Thiên Đài, xác thực có hai cái điểm đen không bị người chú ý. Thời khắc này, ánh mắt đoàn người đột nhiên hơi co rụt lại, thêm Lâm Phong cùng Thu Nguyệt Tâm, tổng cộng tám mươi người, còn thiếu một người cuối cùng!
Chương 1062: Ngày phong vị
– Người cuối cùng, chỉ còn một tiêu chuẩn cuối cùng rồi!
Đoàn người lẩm bẩm nói nhỏ, lập tức vù một cái một luồng hào quang lấp loé, một luồng lực lượng hư không truyền ra, trong nháy mắt hút ánh mắt của mọi người, bọn họ mỗi một người đều gắt gao nhìn chăm chú chỗ có lực lượng hư không gợn sóng, muốn nhìn rõ xem người nào đến!
– Vù!
Chỗ không gian gợn sóng xuất hiện một bóng người, khiến ánh mắt đoàn người đều cứng đờ, không phải Hiên Viên Phá Thiên. Tám mươi mốt người tới trên Thiên Đài, nhưng mà, không có bóng dáng của Hiên Viên Phá Thiên! Hiên Viên Phá Thiên, không trở thành môn đồ Hoàng Vũ? Giờ khắc này trong lòng đám người xuất hiện tâm tình phức tạp, Hiên Viên Phá Thiên muốn đoạt vị trí đệ nhất môn đồ Thiên Vũ, bị loại cmnr. Hào quang loé lên, bóng người Hầu Thanh Lâm xuất hiện bên cạnh người kia, lại một lần nữa đưa hoàng đồ màu vàng óng ánh mở ra, nói:
– Khắc tên của ngươi xuống, chúc mừng ngươi, đạt được tiêu chuẩn cuối cùng!
– Hô… Người kia nghe được Hầu Thanh Lâm thở dài một hơi, trên mặt lộ ra một nụ cười, vừa nãy gã còn đang lo lắng, giờ khắc này nghe được lời của Hầu Thanh Lâm, gã biết mình thành công, thật mạo hiểm, không ngờ lại là người bắt được tiêu chuẩn cuối cùng, quá kích thích. Mà gã cao hứng đồng thời cũng không biết, giờ khắc này ánh mắt của những người khác tất cả đều cứng đờ.
Hầu Thanh Lâm tuyên bố gã bắt được tiêu chuẩn cuối cùng, đồng thời cũng là mang ý nghĩa, Hiên Viên Phá Thiên, triệt để không còn hy vọng, môn đồ Hoàng Vũ không có phần của y, càng không cần phải nói đến vị trí đệ nhất môn đồ Thiên Vũ.
– Được rồi, đều tản đi đi, thí luyện của các ngươi đã kết thúc, tiếp theo còn cần đợi đám người Tôn Vũ thí luyện.
Bọn họ cần thời gian khoảng trăm ngày, cũng chỉ còn có bốn mươi, năm mươi ngày nữa, các ngươi có thể hoạt động tùy ý trên Thiên Đài, đợi sau khi đã đến thời gian, nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên cùng với nhóm môn đồ Hoàng Vũ thứ hai, đồng thời thụ phong! Giữa hai đầu lông mày Hầu Thanh Lâm cũng hiện lên ý cười, khảo hạch Thiên Vũ hoàn thành, trong lòng y nắm chắc đối với chất lượng đám môn đồ lân này này, khá thoả mãn.
Chỉ vài năm sau, những người này sẽ trở thành một cỗ lực lượng kinh khủng, hai vị sư tôn cũng coi như có được đệ tử đầy đàn, giống như các chư Hoàng khác trong Bát Hoang cảnh. Mọi người khẽ gật đầu, phàm những người ngày xưa bước lên tầng thứ nhất của cửu trọng thiên, đều có thể nhập Thiên Đài, bọn họ, là nhân tuyển của nhóm môn đồ Hoàng Vũ thứ hai, điểm ấy đoàn người cũng biết. Sau khi đoàn người tản đi, đối với Thiên Đài mênh mông này, trong lòng họ có một loại cảm giác thần bí, từng toà từng toà đại điện mênh mông kia, mỗi một toà đều cực kỳ bất phàm, bọn họ vừa vặn mượn cơ hội này đi lại một phen.
Những người này túm năm tụm ba, đã có vòng tròn của chính mình, đối với việc này Hầu Thanh Lâm thu hết vào mắt, trong lòng cũng hiểu rõ. Sự tình như thế không thể tránh khỏi, bất luận ở đâu cũng giống nhau, y cũng sẽ không đi hạn chế, chuyện này đối với tất cả môn đồ cũng là một loại cạnh tranh tiềm ẩn. Lâm Phong vẫn khoanh chân ngồi bên rìa Thiên Đài, chuyện ngoại giới như không có quan hệ gì với hắn, còn Thiên Đài này, đợi sau khi trở thành môn đồ Hoàng Vũ, còn sợ không có thời gian quen thuộc ư.
Hắn cần nhất thực lực, bởi vì tu vi chỉ có Thiên Vũ tầng bốn, Lâm Phong hiểu rõ cho dù hắn trở thành đệ nhất môn đồ Thiên Vũ, cũng không thể đại biểu cái gì, thậm chí rất trong lòng nhiều người sẽ không phục. Đợi đến một ngày hắn có được thực lực kinh sợ tất cả mọi người, giống như Mộc Trần, tất cả đệ tử thân truyền đều kính sợ có phép đối với hắn, khi đó quầng sáng đệ nhất môn đồ mới càng có ý nghĩa hơn. Huống hồ, môn đồ Hoàng Vũ, đây mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi! Bên trên Thiên Đài, mặt trời lơ lửng giữa trời cao, làm cho không gian Thiên Đài đặc biệt sáng sủa, nhẹ nhàng khoan khoái, giống như tiên cảnh nhân gian, không bị bụi trần che phủ.
Lâm Phong ngồi đó, hào quang hỏa diễm trên người không ngừng lưu chuyển, cả người hắn đều đắm chìm bên trong một luồng hỏa diễm kim sắc, uy vũ bất phàm, ngọn lửa này đan dệt thành từng cái đồ án mặt trời, đặc biệt lóa mắt. Một tia sáng bắn về phía chân trời, tụ hợp cùng ánh sáng mặt trời trong hư không, dường như lực lượng trên người hắn, đến từ mặt trời, cảnh này khiến bên trên không gian mộng ảo phía trước xuất hiện một luồng ánh sáng hình vòm bảy sắc trôi nổi, bảy sắc cầu vồng.
Lúc này, Khổ Hạnh Tăng khoanh chân trên hư không cách đó không xa mở mắt ra, nhìn Lâm Phong trong ánh mắt có ý cười nhàn nhạt. Thái Dương Công Pháp, người này tu luyện công pháp không tồi, điều này giúp cho Lâm Phong không cần phải lo lắng tu vi tăng lên mà công pháp theo không kịp. Thái Dương Công Pháp, hấp thu lực lượng mặt trời, lấy Thái Dương Chi Hỏa rèn luyện thân thể, sinh ra dương hỏa chân nguyên, theo tu vi Lâm Phong tăng lên, công pháp tu luyện tới phần sau, uy áp Thái Dương liền cũng sẽ dần dần hiển lộ ra. Nhưng vào lúc này, từng sợi từng sợi hỏa diễm kim sắc óng ánh lan tràn ra, ngàn vạn tia, như hữu hình lại tựa như vô hình.
– Đây, hồn lực biến ảo thành thần niệm? Ánh mắt Khổ Hạnh Tăng đột nhiên cứng đờ, kinh dị nhìn Lâm Phong, ngàn vạn tia thần niệm, vượt quá số lượng mấy vạn, thậm chí chúng còn không phải toàn bộ.
– Thiên Địa Vạn Niệm Thuật của Đại sư huynh!
Khổ Hạnh Tăng có chút kinh dị, thủ đoạn này của Lâm Phong giống Mộc Trần đến mấy phần, Thiên Địa Vạn Niệm Thuật của Mộc Trần, hòa thần niệm vào thiên địa, hoà vào hư không, có thể mở ra hư không thiên địa, nhất niệm nhất bụi trần, vạn niệm thuật phát động, hết thảy đều muốn hóa thành bụi trần, khiến người ta vạn niệm đều hư vô.
Lúc này, Lâm Phong dường cũng tu luyện thủ đoạn thần thông tương tự, tuy kém xa tít tắp Thiên Địa Vạn Niệm Thuật, nhưng mà đã có hình có dáng, Lâm Phong cũng biến ảo ra ngàn vạn tia thần niệm. Đúng như Khổ Hạnh Tăng nghĩ, Lâm Phong tu luyện Tàn Hồn Thiên Thuật, có thể hóa ra ngàn vạn tàn hồn. Nhưng mà lần trước ở Thiên Long Thần Bảo, hắn tận mắt nhìn thấy thủ đoạn khủng bố của Mộc Trần, ngàn tỉ thần niệm hoà vào hư không, khiến thiên địa bụi về với bụi, đất trở về với đất, bất kể người hay lực lượng công kích, tất cả đều biến mất, làm cho trong lòng Lâm Phong khá xúc động, vì thế lần này mới có ngàn vạn tia thần niệm sinh ra.
– Cảm giác thật rõ rệt!
Trong lòng Lâm Phong có điều ngộ ra, trước đây hắn cảm thụ lực lượng của thiên địa, đại thế tự nhiên, đã cảm giác vô cùng rõ ràng rồi, nhưng dù sao cũng là cảm giác.
Giờ khắc này ngàn vạn thần niệm biến ảo ra, chân chính tiếp xúc cùng không gian, đây là xúc giác, hắn cảm giác quỹ tích thiên địa càng thêm rõ ràng, chẳng trách thủ đoạn của Mộc Trần có thể phát sinh uy lực đáng sợ như vậy.
Hắn còn có thể sinh ra loại cảm giác rõ ràng này, huống hồ là Mộc Trần, e rằng quỹ tích thiên địa đều rõ ràng rành mạch, một ý niệm, có thể khiến không gian nứt toác. Lâm Phong vui mừng, nhìn một trận chiến có thể có điều ngộ ra, tìm ra một phương hướng tu luyện, thu hoạch này làm hắn rất vui. Bây giờ, tu vi của hắn quá yếu, tất cả thủ đoạn tu luyện đối với bản thân đều hữu dụng, đều nên học hỏi, tiếp thu, cho mình sử dụng.
– Tiểu tử kia, ta chờ mong sự trưởng thành của ngươi!
Khổ Hạnh Tăng nhìn Lâm Phong tu luyện lộ ra một chút tươi cười. Người này còn nhỏ tuổi đã hiện ra lộ ra thiên phú khủng bố, tương lai chắc hẳn sẽ là một nhân vật yêu nghiệt giống như đại sư huynh cùng nhị sư huynh.
Kỳ hạn trăm ngày, trong nháy mắt trôi qua, bên trên Thiên Đài, đoàn người hội tụ, thời gian phong bảng đã đến, sau ngày hôm nay, Thạch Hoàng cùng Vũ Hoàng, cũng sẽ có được môn đồ của mình. Lúc này, bên dưới Thiên Đài, vẫn là biển người vô tận, lúc trước có rất nhiều người tuy rằng không thể bước lên cửu trọng thiên, thất vọng mà về, nhưng mà bây giờ, kỳ hạn trăm ngày đã đến, môn đồ Hoàng Vũ sắp phong vị, bọn họ muốn biết, cuối cùng là những người nào trở thành nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên của Thạch Hoàng cùng Vũ Hoàng, xếp hạng của bọn họ như thế nào.
Lúc này không gian mênh mông chật ních người, bọn họ mỗi một người đều ngước nhìn khu vực mờ ảo trên hư không kia. Đã bỏ qua cơ hội đạp lên, bọn họ cũng chỉ có thể ngước lên nhìn vùng đất thần thánh kia.
Lúc này, tầng mây trong hư không dần dần bị xé ra, giống như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, một tầng ánh sáng lóa mắt lộng lẫy từ bầu trời kia chiếu xuống, ngay sau đó, một tầng dao động kỳ dị cuồn cuộn mà đến. Biển người chỉ nhìn thấy từng tầng từng tầng thang trời, từ trên trời trải xuống dưới, một tầng nối tiếp một tầng, vô cùng rực rỡ, giống như cơn sóng màu vàng vô tận không ngừng dao động, càng ngày càng gần…
– Thang trời!
– Thang trời, lại một lần nữa xuất hiện, kỳ hạn trăm ngày đã đến!
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào cái thang trời đang từ Thiên Đài trải xuống, chỉ cảm thấy trong lòng chấn động kịch liệt, ngày phong vị môn đồ Hoàng Vũ đã đến. Trong đám người, Dương Tử Lam cùng với Dương Tử Diệp đều có mặt, trong đại ảo cảnh trên hư không, bọn họ bị Lâm Phong tiêu diệt, do đó bị đào thải. Lúc ấy bọn họ vẫn có cơ hội ở lại Thiên Đài trở thành nhóm môn đồ Hoàng Vũ thứ hai, nhưng họ không ở lại, mà lựa chọn để người Thiên Đài hỗ trợ mở ra thông đạo, lặng yên rời đi, bọn họ ở lại nơi đó gánh không nổi mặt mũi. Hơn nữa, giờ phút này hai huynh muội đi đến cùng với người của Dương gia, chỉ cần Hiên Viên Phá Thiên bắt được vị trí đệ nhất môn đồ Thiên Vũ, rồi cầu hôn với Dương Tử Diệp, hôm nay, Dương gia bọn họ vẫn đủ vinh quang, hào quang vạn trượng!
Chương 1063: Hiên Viên chật vật
Không chỉ riêng người của Dương gia đến, Thu gia, Lâm gia, Mông gia cùng với rất nhiều thế lực khắp Bắc hoang, đều đến. Lần này bọn họ có rất nhiều đệ tử cũng tham dự lần khảo hạch môn đồ Hoàng Vũ này, không biết có thể thông qua hay không, lại được vị trí thứ mấy? Thang trời hào quang vạn trượng trải xuống, từ nay về sau không đóng lại nữa, mọi người đều ý thức được, từ nay về sau, Thiên Đài, bắt đầu tiếp xúc cùng ngoại giới, không hề ngăn cách hậu thế, Bát Hoang cảnh, lại có một thế lực mới sinh ra. Thạch Hoàng cùng Vũ Hoàng, hai vị Hoàng Vũ, không có ai biết bọn họ thành Hoàng bao lâu, nhưng mọi người cũng chỉ nghe nói đến tên của nhị Hoàng Thạch Vũ, khoảng trăm năm gần đây mà thôi.
Tất cả mọi người có suy đoán, Thạch Hoàng cùng Vũ Hoàng thuộc về tân Hoàng, bọn họ tiến cấp Hoàng Vũ thời gian không quá dài, bằng không cũng sẽ không để đến tận bây giờ mới chính thức chiêu thu nhóm môn đồ đầu tiên. Hơn nữa, Thạch Hoàng cùng Vũ Hoàng còn khá thần bí, rất ít người từng thấy diện mạo chân thật của họ. Mọi người chỉ biết, trong Thiên Cảnh thành có một tòa Thiên Đài trên hư không, trên đó có hai vị Hoàng Vũ, bọn họ được người gọi là Thạch Hoàng, cùng với Vũ Hoàng. Hôm nay, ngày môn đồ Hoàng Vũ phong vị, không biết Thạch Hoàng cùng Vũ Hoàng, có hiện thân tại Thiên Đài hay không?
– Nghe đồn Thạch Hoàng cùng Vũ Hoàng tuy là tân Hoàng, nhưng thực lực rất đáng sợ, ngay cả Hoàng giả thành danh từ lâu như Thiên Long Hoàng cũng không đặt trong mắt, thậm chí từng đại chiến một trận, kết cục người này cũng không thể làm gì được người kia, từ đó thấy được sự khủng bố của hai vị Hoàng giả này.
Có người trong lòng sinh ra ý niệm hướng tới, ngửa đầu nhìn Thiên Đài tự lẩm bẩm. Lúc này, chỉ thấy bên trên thang trời, có một hàng người đột ngột hiện lên, trong lòng khiến mọi người căng thẳng, đến rồi, rốt cục đến rồi.
– Đây là nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên sao? Mọi người tự hỏi trong lòng, trong khoảnh khắc ánh mắt của toàn bộ mọi người đều tập trung về phía hàng người kia.
Bây giờ thang trời tựa hồ không có loại lực lượng áp bức khủng bố như trước, hàng người từ chỗ cao thang trời trong hư không ngừng đi xuống, từng người từng người trong bọn họ cúi đầu, có chút ủ rũ, tựa hồ ảo não, khiến lông mày mọi người hơi nhíu lại. Không phải, những người này, hẳn là không phải!
– Nhất định là đám người kiểm tra thất bại.
Có người suy đoán nói, chỉ thấy những người kia một đường đi xuống, rất nhanh liền hạ xuống khoảng không, trực tiếp chui vào trong biển người, biến mất, người khác sắp phong làm môn đồ Hoàng Vũ, bọn họ dẫn đầu đi xuống, bị đào thải, cảm giác rất mất mặt, chỉ có thể cúi đầu ảo não. Sau khi thấy cảnh này mọi người làm sao còn có thể không hiểu, quả nhiên là những người thất bại.
– Nhìn kìa, lại có người xuất hiện, xem ra lần này chắc chắn không có vấn đề gì.
Ánh mắt mọi người nhìn về hướng bầu trời, chỉ thấy lần này lại có một nhóm người xuất hiện, lần này số lượng có tới mấy trăm người, có người khí vũ hiên ngang ngẩng đầu lên, dường như có vẻ đặc biệt vinh hạnh, nhưng mà cũng có người lại nặng nề cúi đầu, trong ánh mắt hiện lên vẻ tiếc nuối.
– Quá cao, thấy không rõ lắm.
Trong lòng mọi người khá là kích động, nhưng mà bởi vì thang trời này thực sự quá cao, bọn họ chỉ thấy bóng người mơ hồ, người tu vi không đủ, không thấy rõ ràng, điều này làm cho bọn họ rất là phiền muộn. Nhưng mà rất nhanh, bọn họ phát hiện, trên hư không xuất hiện một đóa tường vân, chân những người đó đạp trên tường vân, lập tức tường vân từ thang trời không ngừng trượt xuống, rất nhanh, xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.
– Hả? Làm sao lại không có Nhược Thiên? Người của Lâm gia phát hiện trong nhóm người này không có Lâm Nhược Thiên, không khỏi có chút nghi hoặc.
– Không đúng, trong này có cả Thiên Vũ giả lẫn Tôn giả, bọn họ hình như không nên đứng lẫn lộn với nhau mới đúng!
Rất nhiều người phát hiện không điểm không thích hợp, nghi hoặc nói. Lúc này, chỉ thấy giữa hư không, thân thể Khổ Hạnh Tăng bồng bềnh mà xuống, dừng trên không mọi người, cười nhìn những người bên trên đóa tường vân, nói:
– Từ hôm nay, chư vị ba trăm sáu mươi người, đã gia nhập môn hạ của Thạch Hoàng cùng Vũ Hoàng, trở thành môn đồ Hoàng Vũ, chúc mừng chư vị!
Dứt lời, Khổ Hạnh Tăng phất phất tay, phía trên không mọi người, xuất hiện ba trăm sáu mươi miếng môn đồ Hoàng Vũ lệnh, nói:
– Khắc tên các ngươi lên trên, lấy được phong vị!
– Đều là môn đồ lệnh giống nhau, ba trăm sáu mươi vị môn đồ Hoàng Vũ, hình như có chút không đúng thì phải.
Có người nghi hoặc không rõ.
– Hừm, không thấy Hiên Viên Phá Thiên không có trong những thiên tài đệ tử kia sao? Còn có ta nhớ rõ ràng cái người tướng mạo xấu xí kỳ quái kia, chỉ bước lên nhất trọng thiên.
Mọi người nghi hoặc không rõ, thì đã thấy ba trăm sáu mươi người bước chân hướng về phía trước, khá là đồ sộ, ngay sau đó bọn họ khắc tên mình lên môn đồ Hoàng Vũ lệnh, trong khoảnh khắc một luồng hào quang rực rỡ bao phủ thân thể của bọn họ, trên người bọn họ, bây giờ đã phủ thêm một tầng hào quang, từ đây về sau, bọn họ đã là môn đồ Hoàng Vũ. Sau khi bắt được lệnh bài, ba trăm sáu mươi người chia làm hai hàng, rất tự nhiên tránh lui đến hai bên trái phải, giống như mở đường. Ngay sau đó, giữa hư không, xuất hiện hai hàng bóng người, hai hàng bóng người này tách ra, mỗi bên có tám mươi mốt người, đều đứng trên tường vân.
– Lâm Nhược Thiên!
– Đó là Mông Bá, Mông Bá của Mông gia, lúc trước gã từng bước lên ngũ trọng thiên, ngang hàng cùng Hiên Viên Phá Thiên!
– Xem, Lâm Phong ở cùng một chỗ với Thu Nguyệt Tâm.
Mọi người lại nhìn thấy Lâm Phong cùng Thu Nguyệt Tâm, ngày xưa, tứ đại thế gia bắc hoang cùng trèo lên cửu trọng thiên, muôn người chú ý, bởi vậy đối với mấy người này tất cả mọi người cực kì quen thuộc.
– Tám mươi mốt người, làm sao không thấy Dương Tử Lam cùng Dương Tử Diệp của gia tộc Dương thị? – Đúng rồi, làm sao cũng không có Hiên Viên Phá Thiên, Hiên Viên Phá Thiên ở đâu? Mọi người nhận ra rất nhiều người, lại phát hiện hình như thiếu một vài người, nhưng không nghi ngờ, những người này so với ba trăm sáu mươi người vừa nãy có khí chất hơn hẳn.
– Ta hiểu rồi, một trăm sáu mươi hai người này, mới thật sự là nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên, hai hàng lần lượt là môn đồ Thiên Vũ cùng với môn đồ Tôn Vũ.
Còn ba trăm sáu mươi người hai bên, là một nhóm môn đồ Hoàng Vũ khác, khẳng định chọn từ trong đám người bước lên nhất trọng thiên! Giờ khắc này, rất nhiều người trong lòng đã hiểu rõ, nhất định là như vậy, những người này, mới là người thành công, bọn họ, mới là những thiên tài đoạt được vị trí trong nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên! Nhưng Dương Tử Lam của Dương gia cùng với Hiên Viên Phá Thiên ở chỗ nào, bọn họ làm sao lại không có mặt trong số tám mươi mốt người này? Điều này làm cho rất nhiều người khó hiểu. Hai mảnh tường vân phiêu đãng, một trăm sáu mươi hai người kia đi tới trung tâm khu vực, để cho mọi người nhìn rõ ràng hơn, trên mặt của bọn họ, đều lộ ra nụ cười sáng lạn, rất kiêu ngạo. Bọn họ, đã trở thành nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên.
– Nguyệt Tâm quả nhiên trong số đó!
Lúc này, trong đám người Nguyệt gia, có một nam tử trung niên lộ ra nụ cười, ở bên cạnh y, chính là thúc phụ Thu Nguyệt Tâm, Thu Hạo.
– Quả thực có trong số đó, chỉ vẫn ở cùng một chỗ với tên vô danh kia, vì hắn còn từng động thủ với huynh muội mình, thật làm Thu gia mất hết mặt mũi.
Thu Hạo lạnh lùng nói một tiếng, Thu Nguyệt Tâm trở thành nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên, gã phi thường khó chịu, từ ngày gã biết Lâm Phong còn sống sót, hơn nữa còn leo lên đến cửu trọng thiên, gã đã rất khó chịu.
– Kẻ này dường như cũng không đến nỗi kinh khủng như ngươi nói đi, nếu không thì, làm sao có thể cùng Nguyệt Tâm đứng chung một chỗ, trở thành nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên!
Nam tử trung niên nhàn nhạt nói một tiếng, tựa hồ có chút khó chịu đối với lời nói của Thu Hạo.
– Hừ, cũng không phải cứ trở thành môn đồ Hoàng Vũ, liền có thể nổi bật hơn đâu!
Thu Hạo lạnh lùng đáp lại một tiếng.
– Tất cả câm miệng đi, Nguyệt Tâm thành công bước vào hàng ngũ môn đồ Hoàng Vũ, đây là việc vui, các ngươi cãi vã cái gì.
Lão giả đứng trước hai người bất mãn quát lên.
– Chúc mừng chư vị sư đệ sư muội, trở thành nhóm môn đồ đầu tiên của sư tôn, chuẩn bị thụ phong!
Khổ Hạnh Tăng nở nụ cười với mọi người, bàn tay lập tức vung lên, đồ lục kim sắc óng ánh khuyếch đại, ở trong hư không đón gió, phấp phới, bên trên, có khắc tám mươi mốt cái tên, chính là tám mươi mốt người bên Thiên Vũ.
– Lâm Nhược Thiên, Thu Nguyệt Tâm, Mông Phách, còn có Lâm Phong, quả nhiên bọn họ đều có tên trong đó, Dương Tử Lam xem ra bị đào thải, chỉ là Hiên Viên Phá Thiên, thế nhưng cũng bị đào thải sao, này không khỏi.
.. Mọi người có chút yên lặng, lộ ra vẻ mặt quái dị, bọn họ xác định, không có tên của Hiên Viên Phá Thiên. Ánh mắt của toàn bộ người của Dương gia đều mở to, nhìn chòng chọc vào cái đồ lục kim sắc óng ánh kia, như thế nào lại không có. Về phần huynh muội Dương Tử Lam đã sớm lặng yên rời khỏi Thiên Đài, giờ khắc này thậm chí còn dùng áo dài che mặt, không dám để cho người ta biết bọn họ thất bại, chỉ chờ Hiên Viên Phá Thiên làm bọn họ hãnh diện lại, thế nhưng, làm sao lại không có tên Hiên Viên Phá Thiên ở trên đó!
– Lâm Phong!
Xa xa, hình như có một âm thanh cuồn cuộn truyền đến, cực kỳ chấn động.
– Lâm Phong, ta muốn ngươi chết!
Bên trong âm thanh lộ ra khí tức lạnh lẽo như băng, mọi người lập tức nhìn thấy trên bầu trời một bóng người lóe lên. Người này khí tức mạnh mẽ, nhưng mà vô cùng chật vật, trong khoảnh khắc khi nhìn thấy y, ánh mắt của mọi người đều hiện lên vẻ không thể tin nổi.
– Hiên Viên Phá Thiên? Hiên Viên Phá Thiên, sao hắn chật vật như vậy, đã xảy ra chuyện gì?
Chương 1064: Viên Phi đuổi theo
Lúc này Hiên Viên Phá Thiên khí tức cuồn cuộn, hô hấp dồn dập, trên người nộ khí tỏa ra, giống như có cừu hận ngập trời với ai đó. Y nằm mơ cũng không hề nghĩ tới chính mình bước vào nơi thí luyện sẽ gặp phải cảnh ngộ bi thảm như vậy, bị tên khốn Viên Phi đuổi giết, liên tục đuổi giết y ròng rã ba ngày, y tức giận dừng lại cùng Viên Phi khai chiến. Kết quả bị đánh cho toàn thân không có một chỗ tốt, xương cốt sai vị trí, kinh mạch gãy vỡ, làm y tu luyện ròng rã hơn ba mươi ngày ngày mới phục hồi như cũ, thậm chí còn dùng hết các loại đan dược mang theo trên người.
Hơn nữa, muốn chữa thương trong nơi thí luyện cũng không phải dễ dàng, khắp nơi bị người tính toán, nhiều lần gặp phải người lợi hại suýt chút nữa giết chết y. Sau khi thương thế của y tốt lên không nhịn được ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, phát tiết lửa giận của chính mình, nhưng không ngờ tới y lại bị Viên Phi ngay gần đó nghe được, kết quả, lại bị một trận hành hạ, đánh y đến tối tăm trời đất, gần như ngay cả năng lực chiến đấu cũng đánh mất. Sau đó y giống như chó nhà có tang, khắp nơi tránh né, không để cho người khác gặp phải y, nếu không thì có lẽ sẽ trở thành con mồi của người khác, đồng thời còn phải chú ý chữa thương, trong lúc đó lại nhiều lần bị người giết đuổi giết, quả thực heo chó không bằng.
Hiên Viên Phá Thiên y từ trước đến giờ vô cùng bá đạo, nhưng này một đoạn thời gian này y chân chính trải nghiệm đến cái gì gọi là nhẫn nhục sống tạm bợ, ước chừng bốn mươi, năm mươi ngày y đều như vậy, mới một lần nữa khôi phục sức chiến đấu.
Lần này đã trải qua giáo huấn, y không dám gào thét nữa, chỉ tìm tới những người đã từng suýt chút nữa giết chết y, rồi giết hết đi, sau đó hoàn thành nhiệm vụ, trở lại Thiên Đài, khi đó Thiên Đài đã rỗng tuếch, tất cả mọi người đều ở chỗ này để tiếp nhận phong vị. Lần này Hiên Viên Phá Thiên chỉ cảm thấy tức giận ngập trời, Lâm Phong, làm hại y sống không bằng chết, hơn nữa, ngay cả vị trí môn đồ Hoàng Vũ cũng không đạt được, đánh mất hết thể diện của hai chữ Hiên Viên.
– Hiên Viên Phá Thiên làm sao vậy, vì sao lại chật vật như thế, hơn nữa hình như còn hận Lâm Phong thấu xương!
Mọi người thấy Hiên Viên Phá Thiên khác thường, đều thất thần một trận, lẽ nào Hiên Viên Phá Thiên, thật không có trở thành một thành viên trong hàng ngũ môn đồ Hoàng Vũ?
– Ầm ầm!
Khí tức đáng sợ cuồn cuộn từ trên người Hiên Viên Phá Thiên tỏa ra, sát ý mãnh liệt.
– Ha ha, Hiên Viên tiểu tử, Viên gia gia của ngươi đợi ngươi đã lâu rồi bây giờ ngươi mới đi ra, ta đã đáp ứng huynh đệ ta một tháng liền đến xem hắn, ngươi hại Viên gia gia của ngươi làm lỡ thời gian dài như vậy.
Phía sau Hiên Viên Phá Thiên có một thanh âm cuồn cuộn truyền đến, làm Hiên Viên Phá Thiên sợ vỡ mật, trong bước chân dường như cũng lảo đảo một cái, sắc mặt như nhìn thấy quỷ, trong nháy mắt trắng bệch, nộ ý ngút trời cũng trong khoảnh khắc biến mất tăm hơi, dường như trong nháy mắt, y đã hoàn toàn không có biểu hiện gì.
– Ách…. Lâm Phong nghe được âm thanh sang sảng này ánh mắt nhất thời cứng đờ, tên quỷ Viên Phi này thật sự đến rồi, lúc đó hắn cho rằng Viên Phi chỉ nói đùa một câu, không nghĩ tới gã thật sự đến Thiên Đài. Bất quá Lâm Phong có chút buồn bực, Viên Phi làm sao tiến vào tiến vào tế đàn truyền tống đi tới Thiên Đài? Người bảo vệ kia sẽ cho gã đi vào sao? Giữa hư không có một bóng người xuất hiện, thân thể của gã so với Mông Phách còn muốn cường tráng hơn nhiều, dường như toàn bộ đều là lực lượng mang tính bạo tạc, càng có chút buồn cười chính là, trong tay gã nắm một cây gậy gỗ màu đen tráng kiện, vác trên vai, nhìn qua có vẻ rất nhàn nhã, có vẻ khá khờ.
Hiên Viên Phá Thiên sau khi nhìn thấy Viên Phi thì như là gặp ma, ánh mắt đỏ đậm, có lửa giận khôn cùng cùng với thù hận ngập trời, nhưng cũng mang theo kiêng kỵ sâu sắc cùng sợ hãi.
– Ngươi… Nhìn chằm chằm vào Viên Phi, Hiên Viên Phá Thiên thế nhưng lại nói ra được một câu hoàn chỉnh, chỉ là hàm răng của y giống như là đang nghiến chặt.
– Hiên Viên Phá Thiên hình như rất sợ gã.
Mọi người thấy cảnh này ánh mắt ngạc nhiên, người vác cái gậy gỗ này rốt cuộc là ai, Hiên Viên Phá Thiên chật vật như vậy lẽ nào cũng là do gã? Bất quá mọi người căn bản chưa từng thấy Viên Phi, đương nhiên sẽ không nhận ra. Nhưng lại có một ít thế hệ trước của các đại gia tộc có thế lực nhìn Viên Phi, ánh mắt không ngừng loé lên, hình tượng của người này, cực kỳ giống như một người được đồn đại, người kia khiến cho rất nhiều đại gia tộc đều kiêng kỵ, đã từng bởi vì người kia, một cái thế gia trong một đêm biến thành tro bụi.
– Cái tên nhà ngươi, một ngày không nhìn thấy Viên gia gia ngươi thì đã trở nên kiêu ngạo rồi, có phải lại muốn bị đánh cho vài gậy đúng không.
Viên Phi đứng trên cao nhìn xuống Hiên Viên Phá Thiên. Hiên Viên Phá Thiên nghiến răng nghiến lợi, nhưng có nỗi khổ khó nói, tên khốn này thế nhưng lại đuổi theo, gã làm thế nào lại xuất hiện ở đây? Mọi người thấy Hiên Viên Phá Thiên ngay cả phản bác đối phương cũng không có, càng thêm cả kinh há miệng.
Thế gian này cũng quá điên cuồng đi, Hiên Viên Phá Thiên không chỉ không có trở thành môn đồ Hoàng Vũ, trái lại còn xuất hiện chật vật như vậy, hơn nữa, bây giờ bị một người man rợ tay cầm cây gậy tự xưng là Viên gia gia của y, mà Hiên Viên Phá Thiên lại không dám nói một lời. Đại đa số mọi người đều là cảm thấy rất khiếp sợ, nhưng mà không có quan hệ gì với bọn họ, nên bọn họ ôm thái độ đứng xem cuộc vui.
Nhưng mà người Dương gia, từng người từng người sắc mặt tái xanh, hôm nay, bọn họ đến để chờ Hiên Viên Phá Thiên lấy được đệ nhất môn đồ Hoàng Vũ, sau đó cầu hôn Dương Tử Diệp, làm cho Dương gia đắm chìm trong ánh sáng vinh quang, vinh quang của bọn họ, trên người Hiên Viên Phá Thiên. Mà giờ khắc này, Hiên Viên Phá Thiên không có được vinh quang, chỉ có khuất nhục, bị người nhục nhã, gia tộc Dương thị bọn họ, cũng đồng dạng cảm thấy rất khuất nhục, mất hết thể diện, những người xung quanh, thậm chí còn lấy ánh mắt khác thường nhìn bọn họ.
– Té sang một bên cho Viên gia gia ngươi, nếu không một gậy vung chết ngươi.
Viên Phi lẫm liệt nói, Hiên Viên Phá Thiên vẻ mặt băng hàn, hận thấu đối phương, nhưng mà y ngoan ngoãn biến mất trong đám người, người xung quanh y lập tức đều dồn dập tránh ra, chỉ để lại Hiên Viên Phá Thiên một người đi qua, đặc biệt dễ thấy. Y cũng không hề rời đi, chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm Viên Phi, khi thì lạnh lẽo nhìn về phía Lâm Phong, y hiện tại không giết được Viên Phi, có cơ hội, nhất định phải giết Lâm Phong. Không cần phải nói y cũng rõ ràng, nhất định do Lâm Phong bảo Viên Phi đối phó y, bằng không thì y cùng Viên Phi không thì không oán, Viên Phi làm sao sẽ đuổi giết y.
– Xem ra là một kẻ hung hãn!
Mọi người nhìn Viên Phi âm thầm nói, có thể làm cho Hiên Viên Phá Thiên sợ đến như vậy, không nói một lời, hiển nhiên Viên Phi tuyệt đối là kẻ hung hãn.
– Đệ nhất môn đồ Hiên Viên Phá Thiên đã không lấy được, không biết sẽ là ai, là Lâm Nhược Thiên của Lâm gia, hay là Mông Bá của gia tộc Mông thị, hoặc là Thu Nguyệt Tâm? Mọi người bắt đầu suy đoán, Hiên Viên Phá Thiên, xem ra chính bởi vì kẻ hung hăng này mà gặp bi kịch, chỉ là, cũng theo đó mà liên lụy Dương gia.
Rất nhiều người không khỏi đưa mắt nhìn đến phía Dương gia, bọn họ còn chờ gả nữ đi, hiện tại hiển nhiên bị nhỡ.
– Còn có, này kẻ hung hăng này nói là đến xem huynh đệ của gã, huynh đệ của gã là ai? – Tiểu hòa thượng, nhìn ta làm gì, không nhận ra ư!
Viên Phi đứng trên hư không, nhìn về phía Khổ Hạnh Tăng, nhếch miệng nở nụ cười.
– Ngươi cái tên quỷ này, vẫn nôn nôn nóng nóng như vậy.Ở Đậy mọi thứ đều do Ngự Kiếm Học được trong quá trình làm kẻ gác cửa điện âm nhé…! Đôi khi là nhìn ,thấy,nghe sau đó đôi chứng gì đã học rùi mới viết nhé …!
Khổ Hạnh Tăng nở nụ cười, hiển nhiên có quen biết với Viên Phi. Phía dưới Thu Nguyệt Tâm cùng Lâm Phong ngạc nhiên một trận, đều đưa mắt nhìn nhau, Viên Phi cùng Khổ Hạnh Tăng thế nhưng lại có quen biết.
– Lẽ nào Viên Phi có thể tự do ra vào Thiên Đài là vì thế? Lâm Phong suy đoán trong lòng.
– Được rồi, ngươi cũng né sang một bên đi, sư tôn ta sắc phong môn đồ Hoàng Vũ, đừng để vì cái tên bên ngoài như ngươi mà bị chậm trễ.
Khổ Hạnh Tăng cười nói.
– Khà khà, tự nhiên!
Viên Phi cười ngây ngô nói:
– Ta vừa vặn nhìn huynh đệ ta sắc phong!
Khổ Hạnh Tăng cũng nghi hoặc, thân phận Viên Phi y đương nhiên biết, cháu trai Đại Viên Hoàng, không biết huynh đệ trong miệng gã chỉ ai. Đồ án màu vàng óng vẫn ở trên hư không lay động, Khổ Hạnh Tăng thản nhiên nói:
– Tám mươi mốt người các ngươi, toàn bộ tiến lên, đưa tay đặt ở trên họ tên của các ngươi, xếp hạng của các ngươi, tự nhiên sẽ hiện ra ngoài.
– Dạ!
Mọi người trong lòng khá là kích động, đều dồn dập bước về phía trước, đi tới cạnh cái đồ lục hoàng kim to lớn kia, đặt tay trên họ tên mình. Trong khoảnh khắc, từng luồng từng luồng hào quang óng ánh tản ra, bao phủ lấy thân thể của bọn họ, cả người bọn họ đều đắm chìm trong tia sáng kim sắc vinh quang rực rỡ, trên người dường như cũng được phủ thêm một tầng áp giáp hoa mỹ. Hư không phía trên, con số dần dần hiển hiện lên, theo thời gian chậm rãi trở nên rõ ràng, càng ngày càng sáng ngời lên, hiện ra ở bên trong. ánh mắt của mọi người
– Nhược Thiên, vị trí thứ ba!
Người Lâm gia hai tay nắm chặt, tuy rằng không được ví trí thứ nhất, nhưng là khá kích động, vị trí thứ ba, không tệ.
– Được, rất tốt, Nguyệt Tâm, môn đồ Thiên Vũ thứ hai!
Ánh mắt người Thu gia vẫn nhìn Thu Nguyệt Tâm, nhìn thấy trên đỉnh đầu hiển hóa ra một chữ rất to rõ ràng, không khỏi kích động trong lòng, thứ hai!
– Đáng tiếc, lại yêu thích một phế vật tu vi yếu kém còn không có bối cảnh!
Thu Hạo trào phúng một tiếng, ánh mắt của y ngay lập tức tìm kiếm Lâm Phong, thản nhiên nhìn về phía con số trên không Lâm Phong, thời khắc này, trong lòng y co quắp lại.
Chương 1065: Người quen tại Hoang đảo
– Thứ nhất!
Trên đỉnh đầu Lâm Phong trôi nổi con số, số 1, điều này có ý nghĩa gì? Thạch Hoàng cùng Vũ Hoàng chiêu thu môn đồ Hoàng Vũ, đệ nhất môn đồ Thiên Vũ, là Lâm Phong, người y coi như giun dế! Không chỉ riêng Thu Hạo, những người khác cũng đang dồn dập tìm kiếm đệ nhất môn đồ là người nào. Thời điểm bọn họ tìm thấy số một, ánh mắt nhìn xuống, thấy rõ khuôn mặt tuấn dật kia, vẻ mặt nhất thời đều cứng đờ.
– Là Lâm Phong, người thanh niên từng bị Dương gia nhục nhã, nhưng cường thế bước lên cửu trọng thiên!
– Không ngờ là hắn, quả có chỗ đặc biệt hơn người, chẳng trách Thu Nguyệt Tâm dưới cơn nóng giận sẽ vì hắn mà hạ sát thủ với người trong gia tộc!
Giờ khắc này mọi người đều vẻ mặt khác nhau, cực kỳ đặc sắc, đặc biệt là phương hướng gia tộc Dương thị. Thời điểm Dương Tử Lam cùng Dương Tử Diệp nhìn thấy Lâm Phong là đệ nhất môn đồ, trên người Dương Tử Lam thậm chí còn tản ra một chút hàn khí, mà Dương Tử Diệp còn là nhịn không được hô khẽ một tiếng, dẫn tới rất nhiều ánh mắt của mọi người nhìn về phía bọn họ.
– Các ngươi biết hắn, hắn là ai vậy? Có một vị lão nhân hỏi Dương Tử Diệp cùng Dương Tử Lam.
Ánh mắt của hai người hơi cứng đờ, lại có chút khó có thể mở miệng.
– Đại gia gia, người này là Lâm Phong, đã từng cứu Tử Diệp muội muội cũng đưa về Dương gia chúng ta, bất quá lại bị Tử Lam nhục nhã rời đi, còn phái người đuổi giết hắn, khiến cho Cừu Quân Lạc chết còn tạo thành tranh đấu với Cừu gia.
Lúc này, một vị thanh niên thản nhiên nói một tiếng.
– Lâm Phong, ai, đáng tiếc, vốn có thể trở thành bằng hữu của Dương gia chúng ta, nhưng hiện tại đã trở thành kẻ thù.
Lập tức có người phụ họa người kia, khiến sắc mặt Dương Tử Lam cùng Dương Tử Diệp nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía người nói chuyện.
– Câm miệng hết cho ta.
Lão nhân quát lạnh một tiếng, nhất thời hai người kia ngậm miệng lại, Lâm Phong đoạt được vị trí đệ nhất môn đồ Thiên Vũ, đã đánh vào mặt huynh muội Dương Tử Lam cùng Dương Tử Diệp, khiến huynh muội bọn họ luôn tự cho là đúng, ỷ vào Hiên Viên Phá Thiên sẽ cưới Dương Tử Diệp, hai người căn bản không để đông đảo anh chị cùng huyết thống vào mắt.
– Gia gia, người này chiến lực rất mạnh, ngay cả Hiên Viên Phá Thiên cùng cảnh giới cũng bị hắn đánh bại, ta cũng là bị hắn đánh văng ra ngoài, mới đánh mất cơ hội trở thành môn đồ Hoàng Vũ, người này.
.. Dương Tử Lam ở bên người lão nhân thấp giọng nói, dường như phía sau còn có lời muốn nói.
– Có thể.
Lão nhân cắt đứt lời nói của gã, hiển nhiên hiểu rõ gã muốn nói điều gì. Cùng cảnh giới đánh bại Hiên Viên Phá Thiên, hơn nữa đã cùng Dương gia kết thù, người này không thể lưu, nếu như có thể, tìm cơ hội thích hợp, phải bí mật giết chết, không thể cho hắn trưởng thành.
– Dương Tử Lam, hóa ra đó là Dương Tử Lam.
Lúc này rất nhiều người đưa mắt nhìn về phía Dương gia, Hiên Viên Phá Thiên đã từng tuyên bố muốn trở thành đệ nhất môn đồ Thiên Vũ, rồi cầu hôn Dương Tử Diệp, mà Lâm Phong, lại đã từng bị Dương gia nhục nhã. Nhưng bây giờ, hai người hình như hoàn toàn tương phản, Hiên Viên Phá Thiên ngay cả tư cách trở thành môn đồ Hoàng Vũ cũng không có, Lâm Phong thì ngược lại, trở thành đệ nhất môn đồ. Chuyện thành như vậy rất nhiều người muốn nhìn sắc mặt của người Dương gia một chút, không nghĩ tới lại phát hiện Dương Tử Lam xen lẫn bên trong đoàn người Dương gia. Dương Tử Lam cảm giác trên mặt nóng rát, ánh mắt của những người này, giống như trào phúng, kinh miệt, Dương Tử Lam gã đã từng vô cùng lớn lối, mở miệng nói giun dế châm chọc Lâm Phong, hiện tại ngay cả tư cách trở thành môn đồ Hoàng Vũ cũng không có, lén lút chuồn mất, mà Lâm Phong thì đứng ở chỗ cao nhất. Những ánh mắt này, khiến gã cảm giác cả người đều không thoải mái, giống như có vô số con kiến bò trên người, làm gã không muốn ở lại đây chút nào.
– Gia gia, ta về trước.
Lúc này Dương Tử Lam thấp giọng nói một tiếng, muốn rời khỏi.
– Làm sao, không muốn đối mặt với điều này!
Ông lão kia hừ lạnh một tiếng:
– Ngươi còn non lắm, chút thất bại ấy cũng không thể chịu đựng được, làm sao có thể thành châu báu.
Ở lại, nhìn huynh trưởng Dương Chiến của ngươi, xem hắn trong môn đồ Tôn Vũ xếp hạng thứ mấy? Vẻ mặt Dương Tử Lam cứng đờ, liếc nhìn về phía hư không, quả nhiên, tôn nhi mà gia gia thích nhất vẫn là Dương Chiến. Dương Chiến, người có sức chiến đấu mạnh nhất trong đám hậu bối cùng thế hệ ở Dương gia. Lúc này, trong hư không Lâm Phong có thể cảm giác được có rất nhiều ánh mắt rơi vào trên người hắn, mà giờ khắc này hắn vẫn duy trì một lòng bình tĩnh hờ hững như trước, không có quá nhiều ý nghĩ, lại không dám đắc ý kiêu ngạo. Con đường của hắn, còn quá dài, đệ nhất môn đồ Thiên Vũ, lúc này mới chỉ bắt đầu, hoặc nói đây chỉ là cửa vào, để hắn có được một vũ đài rộng lớn hơn, có thể tiếp xúc với một mặt khác, rộng lớn hơn của đại lục này.
– Chúc mừng chư vị sư đệ sư muội, được rồi, các ngươi trở lại vị trí của chính mình đi.
Khổ Hạnh Tăng cười nói một tiếng, mọi người nhất thời dồn dập bước chân bước ra, trở lại bên trên đóa tường vân. Ngay sau đó, nhóm Tôn Vũ, được phong vị đồng dạng như vậy, thời điểm khi bọn họ đứng ngạo nghễ trên hư không, đắm chìm bên trong quang hoa màu vàng óng, vẫn được muôn người chú ý, đặc biệt là xếp hạng ba vị trí đầu, càng là được vô số người kính ngưỡng. Tôn Vũ, sức nặng càng lớn hơn Thiên Vũ, mục tiêu kế tiếp bọn họ, là Hoàng! Người thứ nhất, một nam tử mặc một bộ quần áo màu xám, nhìn tuổi tác như chỉ có ba mươi, bốn mươi, khí tức bình thường, thậm chí cũng không có danh tiếng gì, cũng không phải dạng con cháu thế gia gì. Ở bên dưới, mọi người, thậm chí còn không có ai biết y, có vẻ không có tiếng tăm gì, nhưng mà y lại đoạt được vị trí đệ nhất môn đồ Tôn Vũ, hiển nhiên có chỗ hơn người.
– Thật không nghĩ tới, lần này Thạch Hoàng cùng Vũ Hoàng chiêu thu môn đồ Hoàng Vũ, hai người đệ nhất môn đồ Thiên Vũ cùng với đệ nhất môn đồ Tôn Vũ, đều không phải người của thế gia, mà là hạng người vô danh.
Trong lòng mọi người thất kinh, trước là Lâm Phong, bây giờ là nam tử áo xám, nếu không phải Lâm Phong gần đây gây ra sóng gió không nhỏ, thì cũng sẽ không có ai biết đến Lâm Phong.
– Lâm Phong ngày xưa có thể cường thế bước lên cửu trọng thiên, mà người này không biết có thủ đoạn lợi hại gì, lại được phong là đệ nhất môn đồ Tôn Vũ, nhất định phi thường lợi hại.
Tất cả mọi người đang suy đoán, thời điểm khi Lâm Phong nhìn thấy người này, ánh mắt không nhịn được run lên.
– Không ngờ lại là y!
Lâm Phong từng gặp qua người này một lần, hơn nữa khi đó người này để cho hắn chấn động không nhỏ. Ngày xưa, Hoang hải, một thanh kiếm sắc bén từ bên người gào thét mà qua, sau đó, lại gặp gỡ trong Hoang đảo, lĩnh ngộ khí tức Hoang hải, lĩnh ngộ áo nghĩa Hoang chi tuế nguyệt. Người này, là nam tử từng xuất hiện trong Hoang đảo.
– Cũng thật khéo!Nguồn truyện audio
Lâm Phong nở một nụ cười, ngày xưa hai người trong Hoang đảo gặp gỡ nhưng chưa từng nói câu nào, khi đó một người là Tôn Vũ một người là Thiên Vũ, bây giờ, bọn họ một người là đệ nhất môn đồ Thiên Vũ, một người là đệ nhất môn đồ Tôn Vũ, Lâm Phong không khỏi cảm khái thế giới tuy lớn, ngưng có lúc lại rất nhỏ. Dương Chiến của Dương gia xếp thứ ba, như thế này lại khiến người Dương gia khá vui mừng, Dương Tử Lam cùng Dương Tử Diệp xem như mất mặt, việc Hiên Viên Phá Thiên cầu hôn Dương Tử Diệp lại càng không cần nhiều lời, đã trở thành một chuyện cười. Giờ khắc này Dương Chiến đoạt được vị trí thứ ba của môn đồ Tôn Vũ, khiến người Dương gia cảm thấy vui mừng, cũng coi như tìm về một chút thể diện. Đứng thứ hai trong môn đồ Tôn Vũ, là người của Mông gia, tứ đại gia tộc ở Bắc hoang, đều có thu hoạch, khiến người ta cảm khái thế gia chung quy vẫn là thế gia, vẫn có nội tình, tuy đệ nhất môn đồ Thiên Vũ cùng đệ nhất môn đồ Tôn Vũ đều không phải xuất từ thế gia, nhưng hai người phía sau, đều là người của tứ đại thế gia Bắc hoang, mỗi nhà chiếm cứ một cái tiêu chuẩn. Môn đồ Tôn Vũ trở lại bên trên đóa tường vân, ngay sau đó, trên hư không, ánh sáng lấp loé, chỉ thấy một nhóm người xuất hiện, bên trong nhóm người, có Mộc Trần, có Hầu Thanh Lâm, còn có rất nhiều khuôn mặt xa lạ, tổng cộng có tám người, mỗi một người đều khí chất phi phàm. Khổ Hạnh Tăng chắp tay trước ngực, hào quang lập tức loé lên, y cũng xuất hiện bên trong tám người kia, đứng tại vị trí thứ ba, tổng cộng, chín người!
– Chín người, nghe đồn, đệ tử thân truyền của Thạch Hoàng cùng Vũ Hoàng có tổng cộng chín vị, lẽ nào chính là chín người này? Ánh mắt mọi người nhìn chăm chú chín người vừa xuất hiện này, không thể nghi ngờ, đây nhất định là đệ tử thân truyền của Vũ Hoàng.
Có người nói nơi ở của Thạch Hoàng cùng Vũ Hoàng
– Thiên Đài, tuy nói có không ít cường giả, bọn họ đều đi theo nhị Hoàng, nhưng mà chân chính được Vũ Hoàng thu nhận làm đệ tử, cũng chỉ có chín người.
Giờ khắc này, chín người này từng người từng người đều nghiêm túc, đều yên tĩnh đứng đó, trong không gian, mang theo tâm ý vắng lặng nghiêm túc, hơn nữa đóa tường vân kia không ngừng toả ra ánh sáng, cùng với mười tám ngàn trượng thang trời, giống như đang triều thánh.
– Hoàng Vũ muốn hiện thân sao? Cảm nhận được sự yên lặng, trong lòng mọi người bắt đầu nhảy lên, tim đập tăng nhanh, ba trăm sáu mươi vị môn đồ Hoàng Vũ, tám mươi mốt người trong nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên, chín vị đệ tử thân truyền, nghiêm nghị mà đứng, tường quang vạn trượng, điều này tỏ rõ, Hoàng Vũ, có thể sẽ hiện thân, thời khắc này ánh mắt mọi người đều sáng rực lên!