Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 205 [Chương 1021 đến 1025]
❮ sautiếp ❯Chương 1021: Mạnh mẽ, cứng rắn lên trời
— – Thiên muốn đè ta, ta liền chiến Thiên.
Thanh âm dũng cảm nhiệt huyết vang vọng trong lòng mọi người, người vô danh này đã định sẵn tại thời khắc này trở nên chói mắt, hắn muốn chiến Thiên, hắn đạp phá kỳ tích của Hiên Viên Phá Thiên, bước lên lục trọng thiên. Thời điểm Hiên Viên Phá Thiên đang thử dò xét, muốn bước lên lục trọng thiên, cũng phải lui bước, lưu lại một câu, tầng thứ năm kia đã là cực hạn của mọi người, nhưng mà Lâm Phong đã phá vỡ cực hạn này. Thu Nguyệt Tâm nắm chặt bàn tay nhỏ bé, ánh mắt nhìn Lâm Phong lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Khi nàng và Lâm Phong nói chuyện với nhau, nàng có thể cảm nhận được ý chí bất khuất, ý chí võ đạo cực kỳ cứng cỏi trong lòng hắn. Lúc này đây, hắn đứng với sống lưng thẳng tắp, muốn đối chiến với đại thế thiên địa. Người Dương gia, cả đám sắc mặt khó coi, nhìn thấy Lâm Phong thời khắc này ngạo nghễ bất khuất, bọn họ lại cảm giác vô cùng khó chịu.
Nhất là Dương Tử Lam, sắc mặt y cũng đã có chút tím tái, con kiến trong miệng y, kiêu ngạo như thế, đã vượt qua Hiên Viên Phá Thiên, sải bước lên lục trọng thiên. Lâm Phong ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng rống giận dữ cuồn cuộn, lực lượng huyết mạch khủng bố điên cuồng cuộn trào toàn thân, lực lượng ma đạo cùng chân nguyên không ngừng lưu chuyển, lực lượng ý chí bao phủ lấy thân thể, vô vàn lực lượng trong cùng một lúc đồng thời nở rộ ra. Mà trong tay Lâm Phong lại cầm Thiên Tuyền thạch, lẳng lặng cảm ngộ đại thế thiên địa này, đại thế khủng bố kia cũng trở nên rõ ràng hẳn lên.
– Ầm!
Lâm Phong lại sải bước đi tới, vững vàng đứng lại, rung động nội tâm mọi người. Ai nói Lâm Phong tự tìm đường chết, hắn còn có thể đi tiếp lên trên, hắn đã tới lục trọng thiên, và vẫn đang không ngừng bước qua từng bậc thang của lục trọng thiên.
– Ầm ầm!
Lại một bước, rung động trong lòng mọi người, bóng lưng không cường tráng đó, lúc này rơi vào trong ánh mắt của mọi người lại có vẻ cao lớn lạ kỳ. Đây là bóng dáng bất khuất, đại thế thiên địa không đè sập được hắn, nếu trời muốn đè hắn, hắn liền chiến trời. Trời cũng dám chiến, còn có cái gì có thể ngăn cản hắn đi tới phía trước.
– Ầm ầm ầm.
… Từng bước một bước ra, trong ánh mắt kinh hãi chăm chú của mọi người, Lâm Phong bước tới bậc thứ chín của lục trọng thiên, chiếc chìa khóa lam quang với tay là có thể đụng tới, chỉ cần hắn nguyện ý, lập tức có thể lấy tới, đi lên Thiên Đài.
– Hô.
…. Mọi người thở ra một hơi dài, bị Lâm Phong chấn động thật sâu. Khổ Hạnh tăng từng nói qua, càng lấy được chìa khóa phía trên, càng có được ưu đãi lớn hơn. Hiện giờ, Lâm Phong lấy được chiếc chìa khóa lam quang, khẳng định có thể đạt được kỳ ngộ lớn lao rồi, ít nhất chắc chắn là tốt hơn thanh quang. Nụ cười trên mặt Thu Nguyệt Tâm lúc này trở nên cực kỳ rạng rỡ, nhìn bóng dáng đó, nàng vì Lâm Phong mà cao hứng, vì hắn mà tự hào.
– Chìa khóa lam quang, tới tay!
Thu Nguyệt Tâm cười nhẹ, nàng mới chỉ lấy được chìa khóa lục quang, nhưng Lâm Phong đã có thể đạt được chìa khóa lam quang dễ như trở bàn tay rồi, mà trong nội tâm nàng cũng chỉ có vui sướng.
– Chúng ta lên Thiên Đài đi!
Thu Nguyệt Tâm hô với Lâm Phong một tiếng, nhưng mà, nàng cũng không thấy Lâm Phong đáp lại. Sau đó, nàng nhìn thấy đầu của Lâm Phong, chậm rãi lắc lắc, điều này làm cho lòng nàng cũng nhảy lên, lo lắng. Lâm Phong… hắn muốn làm gì!!!
– Ta còn có thể đi lên nữa!
Thanh âm trong trẻo của Lâm Phong vang lên, chỉ một thanh âm rất nhỏ nhưng lại làm cho lòng mọi người hung hăng co quắp. Lâm Phong, hắn còn có thể đi lên?! Hắn đã đạt tới lục trọng thiên, so với Hiên Viên Phá Thiên còn cao hơn cả một trọng thiên, hắn lại vẫn muốn đi lên. Lâm Phong hắn thật sự là muốn nghịch thiên sao?
– Lâm Phong.
… Thu Nguyệt Tâm gọi nhỏ một tiếng, lúc này đây nàng cũng bị chấn động không biết nên nói cái gì cho phải rồi. Nhưng nhìn bóng lưng bất khuất đó, đang hơi hơi ngửa đầu nhìn trên không, trong đầu nàng dường như cũng nghĩ tới lời nói bất khuất…. cùng với ánh mắt không khuất phục kia!!
– Ta ủng hộ ngươi!
Thu Nguyệt Tâm cười nhẹ, trong lòng cảm giác vô cùng thoải mái:
– Ngươi khiêu chiến đại thế thiên địa, vì bất khuất của võ đạo, đây là lời ngươi đã nói, cho dù thất bại, cũng vẫn vinh quang, ta sẽ theo ngươi rời đi, không lên Thiên Đài!
Lời nói của Thu Nguyệt Tâm càng làm cho vẻ mặt mọi người cứng đờ. Cái gì? Thu Nguyệt Tâm và Lâm Phong có quan hệ như thế nào, nàng lại muốn vì Lâm Phong mà không lên Thiên Đài. Vẻ mặt Dương Tử Lam càng thêm cứng ngắc, đứng hình. Thời điểm y nhìn thấy người này xuất hiện cùng Thu Nguyệt Tâm, liền cảm thấy quái dị.
Thu Nguyệt Tâm là ai, được mọi người gọi băng sương mỹ nhân, rất nhiều đệ tử thế gia nàng đều chướng mắt, nhưng lại coi trọng Lâm Phong, hơn nữa bởi vì Lâm Phong chết, mà còn muốn giết Thu Mi và Thu Lân của Thu gia, hơn nữa còn đánh tới Dương Tử Lam y, nhất định cực kỳ thích Lâm Phong. Mà tính tình Thu Nguyệt Tâm y cũng nghe được ít nhiều, một khi đã nhận định chuyện gì, thì rất khó thay đổi, nàng vừa thích Lâm Phong, không có khả năng nhanh như vậy, đã đứng núi này trông núi nọ đâu! Lúc này, ánh mắt Dương Tử Lam nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Phong, không ngừng suy nghĩ.
– Gia tộc truyền đến tin tức, thời điểm bọn họ đánh tới Cừu gia, Cừu gia gần như gặp phải tai họa ngập đầu, nhưng mà cho dù vậy vẫn khăng khăng thề thốt, Cừu gia không có tồn tại nhân vật xuất hiện ngày ấy.
Dương Tử Lam thầm nghĩ trong lòng, y đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, cực kỳ không hợp lý.
– Ngươi là Lâm Phong, ngươi không có chết!
Dương Tử Lam đột nhiên mở miệng nói, khiến vẻ mặt Thu Nguyệt Tâm cứng đờ.
– Lâm Phong? Ánh mắt mọi người cũng là mở lớn, Lâm Phong không phải chết rồi sao, người này là Lâm Phong? Từ từ, Thu Nguyệt Tâm không phải thích Lâm Phong sao, hôm nay tại sao lại cùng thanh niên này dắt tay nhau mà đến, hơn nữa còn vì hắn, thậm chí có thể buông tha cho Thiên Đài.
Lúc này đây, ánh mắt mọi người lại một lần nữa nhìn chăm chú bóng dáng kia. Không gian một hồi trầm mặc, bóng người kia cũng dừng lại.
– Ngươi cũng không ngu lắm nhỉ!
Lúc này, bóng người kia phun ra một câu, tay quẹt qua mặt, lập tức quay đầu lại, làm cho tâm mọi người đột nhiên cứng đờ. Quả nhiên, đổi một khuôn mặt khác, càng thêm trẻ tuổi, tuấn lãng, bất khuất, ngạo nghễ.
Dương Tử Lam phun ra một thanh âm băng hàn đến cực điểm, không ngờ là Lâm Phong. Mọi người đều run lên khi nghe lời Dương Tử Lam, thật là Lâm Phong, hắn vậy mà không chết, hóa ra hắn là nam nhân mà Thu Nguyệt Tâm thích. Tuy tu vi của hắn thấp, nhưng mọi người lại có loại cảm giác, Lâm Phong đủ xứng đôi với Thu Nguyệt Tâm, lấy thiên phú cùng với trái tim bất khuất đối với võ đạo của hắn, vượt qua cả Dương Tử Lam, những loại người này, sớm muộn gì cũng thành công.
– Không ngờ ngươi lại không chết, người xuất hiện ngày đó, chẳng lẽ cũng là ngươi? Dương Tử Lam lạnh như băng nhìn chằm chằm Lâm Phong, y nhớ tới người giả mạo Cừu gia cướp đi chiến hạm hư không của y.
– Ngươi cảm thấy ta sẽ có được Vũ Hồn Ngân Dực sao? Chẳng qua mượn thi thể Cừu Quân Lạc mà thôi, lấy Tử Linh khống chế hắn!
Lâm Phong lạnh lùng nói.
– Không ngờ ngươi lại sử dụng loại thủ đoạn tà ác như vậy.
Dương Tử Lam đương nhiên rất tin lời Lâm Phong nói…, thực sự không phải là y tín nhiệm Lâm Phong, chỉ có điều y cũng cho đó là chuyện rất đương nhiên. Lâm Phong không có khả năng có được Vũ Hồn của kẻ thù, nhưng nếu lấy Tử Linh khống chế thi thể thì hoàn toàn là hợp tình hợp lý rồi.
– Tà ác? Dương Tử Lam, Dương Tử Diệp, ngày xưa lúc ta đến Dương gia, có ân với Dương gia các ngươi, nhưng mà lại bị các ngươi khuất nhục đuổi đi.
Trong mắt các ngươi, ta là con kiến, hiện tại, các ngươi vẫn cho rằng mình có tư cách miệt thị ta sao? Lâm Phong lạnh lùng nói, hắn cũng không tiếp tục nhìn hai người đó nữa. Ánh mắt dời đi, lại lần nữa nhìn về phía trên không kia, nhìn về phía thất trọng thiên. Nhìn thấy động tác của Lâm Phong, tâm mọi người lại lần nữa căng thẳng. Muốn lên trời rồi, Lâm Phong muốn trèo lên thất trọng thiên.
– Người võ đạo, sao có thể bị thế đè sập!
Lâm Phong thì thào nói, bước chân của hắn lại lần nữa bước đi lên, bước lên thất trọng thiên!
– Rống, rống.
.. Đại thế thiên địa vô cùng khủng bố trong lúc này liền giáng lâm, tiếng vang răng rắc truyền ra, thang trời vô cùng cứng rắn kia dường như cũng xuất hiện vết nứt, bị đè sập như muốn vỡ ra.
– Ầm ầm!
!! Thân thể Lâm Phong bị đè sập xuống, huyết mạch toàn thân dường như muốn nổ tung, một đầu gối quỳ xuống mặt đất, chống thân thể lên.
– Thiên địa có xu thế của thiên địa, võ tu có xu thế của võ đạo, xu thế thiên địa cuối cùng vẫn cho võ đạo sử dụng, không gì không làm được.
Ta nắm võ đạo trong tay, sẽ nắm đại thế thiên địa trong tay. Nắm chặt Thiên Tuyền thạch, thanh âm Lâm Phong trang nghiêm, đại thế thiên địa này lấy một cỗ quỹ tích kỳ diệu ép xuống, muốn đánh sụp hắn. Đầu gối chống trên mặt đất, chậm rãi đứng lên, huyết mạch đang điên cuồng rít gào, mọi người mơ hồ nghe được tiếng đại dương mênh mông gào thét. Lúc này, lực lượng huyết mạch, lực lượng Phật Ma, lực lượng ma đạo, lực lượng chân nguyên, lực lượng ý chí, tất cả đang cùng giằng co với đại thế thiên địa, hòa tan vào thế bất khuất trên người hắn, đã trở thành xu thế võ đạo của hắn. Đỉnh thiên, lập địa, bất khuất, không buông tha, vô pháp, vô thiên!
– Võ đạo nghịch thiên, đại thế thiên địa cuối cùng cũng để cho ta sử dụng!
– Ầm.
.. tạch…!! Hai chân của Lâm Phong đứng nghiêm, thân thể lại một lần nữa đứng lên. trên người hắn, xu thế khủng bố phóng lên tận trời cao, quấn quanh với đại thế thiên địa, đồng thời, đại thế thiên địa khủng bố dần dần tan rã, trở thành thế cho võ đạo sử dụng, trở thành thế của hắn.
– Đại thế thiên địa cho võ sử dụng, cho ta sử dụng!
Lâm Phong ngửa mặt lên trời mà rít gào, trong khoảnh khắc, thiên địa xuất hiện một cỗ lốc xoáy, như thể đại thế thiên địa đánh về phía đỉnh đầu Lâm Phong, nhưng lại không phải đánh sụp Lâm Phong, mà để cho hắn sử dụng!
– Ầm!
Bước chân Lâm Phong lại bước tới, gió lốc cuồn cuồn thổi, đại thế ẩn trong lực lượng chân nguyên, khí tức Lâm Phong trở nên mạnh mẽ hơn. Lâm Phong hắn nghịch thế mà lên, trở thành thuận thế, bản thân hoàn toàn lột xác!
Chương 1022: Cửu trọng thiên
— – Khủng bố, quá kinh khủng!
Giờ phút này, mọi người kinh hãi tột đỉnh, Lâm Phong hóa nghịch thế thành thuận thế, thành xu thế võ đạo của bản thân, nắm trong tay xu thế của thiên địa, cảnh giới hắn đang thăng hoa, chân nguyên lực dung nhập vào trong gió lốc đại thế thiên địa, tiến vào cơ thể Lâm Phong, cảnh tượng quá mức rung động.
– Ầm ầm!
Lại một thanh âm đáng sợ cuồn cuộn mà ra, một luồng sóng gợn vô hình dường như khiến quầng sáng trên cửu trọng thiên cũng hơi hơi rung động. Lâm Phong lột xác trong bất khuất, cất bước trong thăng hoa, đại thế kinh khủng kia chẳng những không thể đè sập hắn, ngược lại còn giúp hắn đề thăng.
– Không có khả năng, tại sao có thể như vậy!
Dương Tử Diệp nhìn chằm chằm Lâm Phong, nàng ta không thể tin được, cũng không nguyện ý tin tưởng cảnh này. Nàng từng cho rằng không cần quan tâm Lâm Phong, cho rằng Lâm Phong mơ tưởng đối với nàng, đưa nàng ta về gia tộc vì mưu đồ gây rối, bị Dương Tử Lam khuyên bảo vài câu, vì thế nàng ngầm thừa nhận sắp đặt của huynh trưởng, nhục nhã Lâm Phong đuổi ra ngoài, cũng đuổi giết hắn.
Mặc dù, ngày đó Lâm Phong cũng biểu hiện ra bất khuất của mình, nhưng lúc đó, Dương Tử Diệp vẫn còn chưa có để ý tới hắn đâu. Nhưng lúc này, hào quang của Lâm Phong quá chói mắt, trượng phu tương lai của nàng Hiên Viên Phá Thiên, được khen là một trong những thiên tài Thiên Vũ mạnh nhất Bắc Hoang, y bước vào ngũ trọng thiên, lấy được chìa khóa thanh quang.
Nhưng Lâm Phong, chẳng những phá vỡ kỳ tích Hiên Viên Phá Thiên, nhảy lên lục trọng thiên, hiện giờ, lại còn đi lên thất trọng thiên. Không chỉ như vậy, đại thế thiên địa này, chẳng những không thể đè sập hắn, mà còn trở thành trợ lực cho hắn, giúp cảnh giới Lâm Phong lột xác, giống như một lần ngộ đạo. Ngộ đạo, nàng ta hiểu rất rõ, loại cơ hội này rất hiếm thấy, Lâm Phong có thể lấy loại khí độ này lột xác cảnh giới, chuyện này cực kỳ tốt.
– Ầm, ầm!
Lâm Phong vẫn bước đi về phía trước, lốc xoáy đáng sợ trong không trung rót vào thân thể hắn giống như quán thể.
– Ầm!
Một cỗ khí tức đáng sợ từ trên người Lâm Phong nở rộ, khí tức của hắn, lột xác rồi, Thiên Vũ cảnh tầng bốn, mạnh mẽ, bên trong thang trời cường thế, lột xác thăng tiến tu vi, loại khí độ tấn thăng này, quá mức rung động rồi.
– Vậy mà lên cấp, từ Thiên Vũ tầng ba bước vào Thiên Vũ tầng bốn!
Vẻ mặt mọi người ngơ ngác, không nghĩ tới, như vậy cũng có thể, quá kinh khủng, cứ như vậy, chiến lực Lâm Phong sẽ đáng sợ tới cỡ nào, rất khó tưởng tượng. Giữa hư không, Khổ Hạnh tăng luôn luôn nhìn tất cả sự việc phát sinh bên dưới, nhìn thấy rung động Lâm Phong gây nên, trong đôi mắt bình tĩnh an tường kia cũng lộ ra một chút tươi cười tán thưởng.
Lâm Phong này khiến y cũng ngạc nhiên thán phục a, cứ như vậy thăng cấp tu vi, có thể làm được một bước này, rất đáng quý rồi, khó trách nhị sư huynh coi trọng hắn. Một bước một bậc thang, khó như lên trời, Lâm Phong hắn bước lên tầng bảy của cửu trọng thiên khó như lên trời này, tu vi võ đạo hắn còn thăng cấp trên thang trời cường thế. Nhưng bước chân Lâm Phong không ngừng lại, đi từng bước một tiến về phía trước, đi thẳng tới bậc thang trời cuối cùng của thất trọng thiên. Cuối cùng, Lâm Phong, lại một lần nữa dừng lại rồi!
– Hắn sẽ còn tiếp tục đi lên sao? Lúc này, mọi người lại thần kỳ, không cho rằng Lâm Phong sẽ dừng lại, phản ứng đầu tiên của bọn họ vậy mà nghĩ Lâm Phong sẽ tiếp tục đi lên trên, sải bước lên bát trọng thiên!
Ánh mắt chăm chú nhìn Lâm Phong, bọn họ có chút chờ mong, chờ mong bóng dáng bất khuất kia tiếp tục đi tránh đấu cùng thiên địa, chinh phục bát trọng thiên!
– Ta nghịch thế mà lên, không khuất phục trước thiên địa, thiên địa cũng bị chinh phục, nghịch thế trở thành thuận thế, tu vi ta tăng lên một tầng, bước vào Thiên Vũ cảnh tầng bốn.
Có thể thấy được, võ đạo, cần ý chí bất khuất, nếu muốn trèo lên đỉnh cao của võ đạo, chỉ có không ngừng tranh giành, tranh đấu cùng thiên địa, không khuất phục thứ gì, người không ngừng vươn lên, có thể chiến cùng thiên địa! Lâm Phong ngửa đầu nhìn trên không, khóe miệng cong lên một nụ cười thản nhiên. Lúc này đây, hắn không có chút do dự, lại bước một bước mạnh mẽ tiến lên, bước vào bát trọng thiên!
– Ầm, ầm, ầm!!! Uy áp thiên địa dường như hóa thành một bàn tay to vô hình cực lớn, ấn từ trên xuống, tránh cũng không thể tránh được, đánh Lâm Phong đến khó chịu, hừ một tiếng, khóe miệng chảy ra máu tươi, từng chỗ trên người đều kéo căng, siết chặt, thân thể dường như sắp nổ tung. Tu vi trở nên hùng mạnh, lực áp bách này đương nhiên cũng trở nên kinh khủng hơn, hơn nữa, nơi này còn là bát trọng thiên! Nhưng mà khóe miệng Lâm Phong vẫn mang theo tươi cười, nụ cười bất khuât, nụ cười mang theo chiến ý lăng thiên. Ngẩng đầu, Lâm Phong nhìn bầu trời, bất khuất mà nói:
– Ngươi không đè sụp được ta!
– Ầm, ầm!! Trên người Lâm Phong hội tụ xu thế võ đạo, xu thế thiên địa tự nhiên, nghịch lưu mà lên, va chạm với áp bức đang đánh xuống, đồng thời, Lâm Phong tiếp tục cảm ngộ đại thế trong hư không. Vừa chống cự lại đại thế, lại vừa muốn biến đại thế thành xu thế cho bản thân sử dụng.
– Người như thế, thiên địa cũng không thể đè sụp hắn, ai có thể làm hắn khuất phục, đè sập hắn nữa!
Trong lòng mọi người cảm thán, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, hôm này Vũ Hoàng tuyển nhận môn đồ, giai đoạn tranh giành tư cách trở thành môn đồ Hoàng Vũ lại mang đến cho bọn họ một nhân vật chấn động mãnh liệt như vậy. Không phải con cháu quý tộc, không phải Hiên Viên Phá Thiên, chỉ là Lâm Phong, theo như lời đồn là kẻ yếu bị Dương thị khuất nhục đuổi giết ra ngoài.
– Lại đang lên!
Có người nhìn thấy bước chân Lâm Phong đang nhảy lên thang trời, trong lòng đã cảm giác có chút chết lặng. Không lâu trước, thời điểm Lâm Phong sải bước lên lục trọng thiên, bọn họ còn cả kinh không thể nói gì, mà giờ khắc này, khi Lâm Phong không ngừng bước lên từng bậc thang của bát trọng thiên, lại khiến bọn họ không có nửa điểm cảm giác, dường như tất cả vốn nên như vậy.
Lâm Phong bất khuất, đã định trước, bước chân hắn sẽ không dừng lại, mà cũng chính do cỗ bất khuất này, nên không ai có thể đè sập được hắn. Có lẽ hắn sẽ thành công, mọi người thậm chí còn có chút không tự chủ được mà tin tưởng Lâm Phong, tin tưởng bóng dáng bất khuất, tin tưởng loại cực hạn này.
– Hắn muốn sải bước lên cửu trọng thiên sao? Mọi người không nói gì, nhìn Lâm Phong mang theo xu thế cuồn cuộn, đi từng bước tiến lên phía trước.
– Tới rồi, bát trọng thiên, không ngờ hắn thật sự làm được.
Khi Lâm Phong mang theo uy thế khủng bố giáng lâm tới bậc thứ chín của bát trọng thiên, mọi người đã không thể nói rõ cảm xúc trong lòng. Lâm Phong làm được việc mà mọi người nghĩ cũng không dám nghĩ, hắn không chỉ phá vỡ kỳ tích do Hiên Viên Phá Thiên lập nên, thậm chí còn bỏ Hiên Viên Phá Thiên rất xa, bậc thứ chín của bát trọng thiên vốn có một chiếc chìa khóa bạch ngọc.
Chìa khóa bạch ngọc, chỉ cần Lâm Phong nguyện ý, giơ tay có thể lấy được, chìa khóa của bát trọng thiên, không biết có thể đạt được ưu đãi gì! Mọi người hâm mộ Lâm Phong, nhưng mà Lâm Phong, sẽ lấy chiếc chìa khóa bạch ngọc này sao? Ánh mắt bọn như ngừng lại trên cửu trọng thiên, Lâm Phong có thể trèo lên cửu trọng thiên hay không? Uy thế một tầng cuối cùng này không gì sánh kịp đấy, nếu xuất hiện sai lầm nào mà Lâm Phong không thể chịu đựng được, như vậy, mọi thứ Lâm Phong làm từ lúc đầu tới giờ, đều trở thành vô ích, hắn cũng đừng mong trở thành môn đồ Hoàng Vũ nữa. Chuyện này quá mạo hiểm, Lâm Phong, không nhất định sẽ bước đi lên, tiếp tục bước vào cửu trọng thiên này.
– Ngươi có muốn thử một chút hay không? Giữa hư không, Khổ Hạnh tăng vẫn luôn trầm mặc lên tiếng, làm cho mọi người trong lòng cả kinh, ngay cả đại sư cũng bị Lâm Phong chấn động kinh sợ rồi, còn hỏi Lâm Phong có muốn thử cửu trọng thiên này một chút hay không.
– Ngươi nên hiểu rõ, nếu ngươi thất bại, không thể chống cự uy thế của cửu trọng thiên, tất cả đều sẽ trở thành bọt nước, giống như hoa trong gương, trăng trong nước!
Khổ Hạnh tăng tiếp tục nói, Lâm Phong gật đầu, tỏ ý hiểu được.
– Ta muốn thử một chút!
Cuối cùng Lâm Phong mở miệng, Khổ Hạnh tăng sửng sốt một lát, liền gật đầu cười:
– Nếu như ngươi muốn thử, ta đương nhiên sẽ không miễn cưỡng!
– Cửu trọng thiên này rốt cuộc sẽ kinh khủng tới cỡ nào, Lâm Phong vậy mà lại thật sự muốn đi lên, không biết có thể thừa nhận được hay không!
Mọi người bắt đầu đoán, thời điểm Lâm Phong bước lên cửu trọng thiên sẽ là loại tình hình nào, sẽ phát sinh chuyện gì? Lúc này, chỉ thấy Lâm Phong ngẩng đầu lên, nhìn cửu trọng thiên trên không kia, ánh mắt nghiêm nghị, nhất định phải đi lên, nhìn một chút cửu trọng thiên này, xem thử chín bậc cuối cùng của cái thang trời mười tám ngàn trượng này, nhìn xem điểm cuối kia có phải Thiên Đài hay không. Giơ chân lên, trong khoảnh khắc níu chặt tâm của vô số người, bước chân Lâm Phong rốt cục bước ra ngoài.
– Thình thịch, thình thịch!!!! Trái tim mọi người theo bước chân của hắn nhảy lên, ngay sau đó, tim bọn họ dường như đều muốn ngừng đập, ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn, ánh mắt bọn họ đều chăm chú nhìn Lâm Phong. Chỉ thấy Lâm Phong lúc này cũng trầm mặc, vẫn không nhúc nhích, một chân đã bước vào cửu trọng thiên.
– Hả? Vẻ mặt Lâm Phong kinh ngạc, không có lực lượng áp bách, cửu trọng thiên này không có bất kỳ lực lượng áp bách nào.
Bước chân lên, Lâm Phong lên cửu trọng thiên dễ dàng, như giẫm trên đất bằng.
– Chuyện gì xảy ra? Vẻ mặt mọi người cũng là kinh ngạc, tại sao có thể như vậy, Lâm Phong làm sao lại giống như cực kỳ nhẹ nhàng.
– Đại sư!
Ánh mắt Lâm Phong đảo qua, nhìn về phía Khổ Hạnh tăng, hóa ra tầng thứ chín của cửu trọng thiên này không có cái gì, không có bất kỳ lực lượng áp bách cũng như đại thế thiên địa nào.
– Thiên Đài mười tám ngàn trượng, một bước một bậc thang, tám mươi mốt bậc cuối cùng làm thành cửu trọng thiên, chín bậc thành một tầng, khó như lên trời.
Chúc mừng ngươi, đi lên đỉnh cao của cửu trọng thiên này, đoạt được chìa khóa Hoàng Kim chí tôn, đây là vinh quang thuộc về ngươi, tầng chín cửu trọng thiên tượng trưng cho vinh quang! Khổ Hạnh tăng chậm rãi nói, ánh mắt từng người một dại ra, hóa ra không giống như bọn họ đã tưởng tượng, tầng chín này không phải áp bách mà tượng trưng cho vinh quang. Lâm Phong đi lên đến cửu trọng thiên, nắm trong tay chìa khóa Hoàng Kim chí tôn!
Chương 1023: Lên Thiên Đài
— Tầng thứ chín cửu trọng thiên, tượng trưng cho vinh quang!
Mọi người ngẩng đầu, nhìn Lâm Phong đứng tại nơi tối cao đó, trong lòng không thể bình tĩnh. Lần này, Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tuyển nhận môn đồ, chính là đại lễ thịnh thế, chấn động Bát Hoang cảnh, Bắc hoang này càng gió nổi mây phun, cường giả vô số. Tạm thời không nói đến những thiên tài thế gia cùng đệ tử các thế lực lớn của khu vực Bắc hoang, chỉ nói trong Bát Hoang cảnh, thiên tài cũng vô số.
Nhiều cường giả giá lâm như vậy, mà đại đa số mọi người chỉ có thể nhảy tới tam trọng thiên, người có thể lên tới tứ trọng thiên, đoạt được chìa khóa lục quang, ít càng thêm ít. Mà có thể bước lên tới ngũ trọng thiên lấy được chìa khóa thanh quang lại chỉ có hai người, hai người này chính là đệ tử thiên tài của gia tộc thể tu thượng cổ Mông thị, Mông Bá, cùng với hậu duệ Hoàng giả, Hiên Viên Phá Thiên.
Trong trường hợp đó, ngay tại lúc mọi người nghĩ rằng năm người kia không thể vượt qua hai người bọn họ, thì giờ phút này lại có một người, vốn là người vô danh, lại vượt qua ngũ trọng thiên, còn lấy ý chí bất khuất sải bước tới lục trọng thiên, lấy tâm chiến thiên vượt qua thất trọng thiên, hóa nghịch thế thành thuận thế, khiến xu thế thiên địa đều phải cúi đầu, nhảy qua bát trọng thiên, cuối cùng mang theo trái tim không sợ hãi, hắn đi tới cửu trọng thiên kia.
Người này, hóa ra mọi người đã sớm biết, là Lâm Phong, đầu tiên, người này nổi tiếng việc đã cứu Dương Tử Diệp nhưng lại bị Dương gia nhục nhã đuổi giết, sau lại trở thành người Thu Nguyệt Tâm thích. Nhưng còn lần này, hắn ở tràng diện Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tuyển nhận môn đồ, bước lên cửu trọng thiên, cái tên Lâm Phong này tất nhiên truyền khắp Bắc hoang rồi. Lâm Phong nghe thấy lời Khổ Hạnh tăng giải thích, trên mặt lộ ra chút ý cười, hướng Khổ Hạnh tăng hơi hơi hành lễ nói:
– Lâm Phong may mắn, bước lên cửu trọng thiên!
– Ngươi dựa vào thực lực bản thân, ý chí bất khuất, dũng khí chiến thiên, ngộ tính mạnh mẽ, cùng với trái tim quyết chí tiến lên không sợ hãi của võ đạo, mới sải bước tới cửu trọng thiên này, tại sao lại nói đến may mắn.
Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều lắm, lên Thiên Đài đi. Khổ Hạnh tăng cười nói với Lâm Phong.
– Dạ.
Lâm Phong gật gật đầu, ánh mắt lập tức nhìn xuống, nhìn về phía tứ trọng thiên kia, trước cười lạnh với Dương Tử Lam, khiến ánh mắt Dương Tử Lam khó chịu, theo y, lúc này trong nụ cười của Lâm Phong, toàn bộ đều là ý châm chọc, khiến y khó có thể chịu đựng nổi.
– Nguyệt Tâm, chúng ta lên Thiên Đài thôi!
Lâm Phong mỉm cười với Thu Nguyệt Tâm, Thu Nguyệt Tâm gật gật đầu. Lúc này hai mắt của nàng cũng ẩn chứa ý cười, Lâm Phong có thể đi lên cửu trọng thiên, thanh danh tất nhiên truyền khắp Thiên Cảnh thành, như vậy, người trong gia tộc cũng sẽ coi trọng Lâm Phong hơn chút.
Thân thể Lâm Phong chậm rãi di chuyển, nhìn chiếc chìa khóa Hoàng Kim chí tôn trước mắt, chìa khóa hư ảo này đang lộ ra quang hoa màu vàng. Khổ Hạnh tăng nói, chìa khóa càng cao càng hữu dụng, hiện giờ hắn đi lên tới cửu trọng thiên, lấy được chìa khóa kim quang, không biết sẽ có cái niềm vui bất ngờ gì.
Vươn tay, Lâm Phong nắm chìa khóa kim quang trong tay, trong khoảnh khắc, một luồng quang hoa màu vàng bao phủ thân thể hắn, dường như đang chui vào trong cơ thể hắn. Ngay sau đó, hắn chỉ cảm thấy thân thể lay động, lúc sau, hắn phát hiện, mình đã ở một nơi khác. Một chỗ cực kỳ trống trải mờ ảo, xung quanh đều thấy người là người.
Ánh mắt đảo qua, Lâm Phong nhìn qua nơi trống trải bên cạnh, lại thấy Khổ Hạnh tăng đang ngồi xếp bằng giữa hư không, phía dưới đó là cửu trọng thiên cùng với mười tám ngàn bậc thang trời. Đi lên cửu trọng thiên, quả nhiên là Thiên Đài.
Ánh mắt Lâm Phong lại nhìn sang một phương hướng khác, ở đây xuất hiện khoảng không mênh mông, cực kỳ mở ảo, ngoại trừ vùng đất mênh mông trống trải vô bờ phía trước, là một con đường thênh thang nhìn không thấy điểm cuối. Con đường này còn rộng lớn hơn so với thang trời, hai bên đường, phân bố rải rác từng tòa cung điện, hư vô mờ mịt, như có như không. Đại khí, giống như tiên cảnh, như thể Thiên cung của Ngọc Hoàng Đại Đế trong phim truyền hình kiếp trước, vô cùng uy nghiêm.
– Thiên Đài, nơi Hoàng ở!
Lâm Phong thì thào nói nhỏ một tiếng, Hoàng Vũ, không biết có được thần thông lớn đến cỡ nào, rốt cuộc mạnh cỡ bao nhiêu, nếu không có thang trời mười tám ngàn trượng kia, Thiên Đài khủng bố này đều hư ảo, không ai có thể bước lên.
Chỉ có điều, hôm nay, ngày Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tuyển nhận môn đồ, nên Thiên Đài mới mở ra! Những người này đều là người thông qua thang trời, bước lên cửu trọng thiên, đoạt được chìa khóa hư quang trong nhóm người, lúc này bọn họ cũng cực kỳ an tĩnh, đều tự ngồi tại vị trí của mình, không ai ồn ào. Nơi này chính là Thiên Đài, địa bàn của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng, không người nào dám trong này làm càn. Trong lòng bọn họ đều biểu hiện lòng kính sợ nồng đậm, điều bọn họ phải làm chỉ là chờ đợi mà thôi, chờ đợi khảo hạch môn đồ chân chính.
Tuy nhiên, giờ phút này, Lâm Phong phát hiện dường như có chút không đúng, bởi vì ánh mắt của mọi người đều đang theo dõi, nhìn về phía hắn. Hắn phát hiện, vị trí của bản thân vậy mà lại ngay chính giữa, phía trước mọi người, như thể vị trí chí tôn. Mà đứng gần bên cạnh hắn nhất, chỉ có hai người, bọn họ theo thứ tự là Hiên Viên Phá Thiên cùng với Mông Bá.
Xuống chút nữa, có một số nhóm người, trong đó, có Thu Nguyệt Tâm, Lâm Nhược Thiên, cùng với Dương Tử Lam. Phía sau cũng còn có người, hơn nữa số lượng hiện ra theo hình thang, càng ngày càng nhiều.
– Đây chắc căn cứ việc tiến vào tầng trọng thiên thứ mấy mà xếp hạng rồi!
Ánh mắt Lâm Phong hơi cứng lại, hơn nữa, hắn còn phát hiện được một điều bất thường nữa, đó chính là, nơi này chỉ có cường giải Thiên Vũ, không có Tôn giả, hiển nhiên, Tôn giả có lẽ đang một nơi khác.
– Lạnh thật!
Trong lòng Lâm Phong cảm thấy hàn ý, ánh mắt nhìn về phía hai người gần hắn nhất. Trong đôi mắt Mông Bá lộ ra vẻ kinh hãi, mà trong ánh mắt của Hiên Viên Phá Thiên thì lộ ra lãnh quang dày đặc. Làm sao, tại sao có thể như vậy? Lúc ấy khi y sải bước tới ngũ trọng thiên, thông qua chìa khóa thanh quang tới nơi này đầu tiên, từng nói lời ngông cuồng, không ai có thể vượt qua y.
Sau đó, sự thật dường như cũng được chứng minh rồi, sau y, tất cả mọi người đều nhất nhất xếp hạng phía sau, nhưng mà trước đó không lâu, vậy mà lại xuất hiện một người đang đứng song song cùng y, chính là Mông Bá. Nếu chỉ như vậy thì cũng đành thôi, chỉ có một người cân bằng với y mà thôi, nhưng mà hiện tại, có một người, thậm chí còn vượt trên y, hiển nhiên, đối phương ở trên cửu trọng thiên đi được đến tầng cao hơn.
– Là ngươi!
Vẻ mặt Hiên Viên Phá Thiên lạnh lùng, y đương nhiên nhớ rõ Lâm Phong, con kiến y từng gặp phải trong Long cung dưới đáy Ô giang. Hơn nữa, người này cùng con súc sinh kia, dường như có làm một chút chuyện không muốn người biết, mở ra một không gian dưới Long cung, không biết chiếm được cái bảo vật gì.
– Chúng ta lại gặp mặt!
Lâm Phong cười cười hướng Hiên Viên Phá Thiên.
– Không nghĩ tới lại là con kiến như ngươi nhảy lên lục trọng thiên, hơn nữa, ngày ấy, tu vi của ngươi chỉ là Thiên Vũ cảnh tầng hai, bây giờ đã là Thiên Vũ cảnh tầng bốn.
Trong Long cung, ngươi chiếm được cái gì? Hiên Viên Phá Thiên lạnh lùng nói, y cho rằng, Lâm Phong có thể sải bước lên tới lục trọng thiên, ngay cả tu vi cũng vượt lên hai đại cảnh giới, nhất định là nhờ bảo vật lấy được ở bên trong Long cung.
– Ai bảo ngươi ta đi lên lục trọng thiên vậy!
Lâm Phong cười lạnh:
– Về phần ta chiếm được gì ở nơi đó, ngươi hỏi không phải là vô ích sao, ta nói ngươi sẽ tin ư? – Đương nhiên không tin.
Hiên Viên Phá Thiên hừ lạnh một tiếng:
– Tuy nhiên không quan hệ, bất kể ngươi chiếm được cái gì, ta sẽ tự mình tới lấy về.
Về phần ngươi bước lên tầng trọng thiên thứ mấy, có liên quan gì tới ta đâu. Bất kể là tầng trọng thiên thứ mấy, trong mắt ta ngươi đều là một con kiến. Dứt lời, thân thể của Hiên Viên Phá Thiên đứng lên, khí tức lạnh như băng, vậy mà lại muốn động thủ với Lâm Phong.
– Ngồi xuống cho ta!
Một thanh âm băng hàn lạnh lùng truyền đến, khiến vẻ mặt Hiên Viên Phá Thiên cứng đờ, ngay sau đó, y ngẩng đầu nhìn bóng dáng trong hư không, vẻ mặt lạnh lùng, không khuất phục. Hóa ra người này chính là người từng nhục nhã y, Hầu Thanh Lâm.
– Trên Thiên Đài, ngươi tốt nhất không nên làm càn.
Mặt khác, ngươi nói người khác là con kiến, thì chính ngươi còn không bằng con kiến. Hầu Thanh Lâm lạnh lùng nói.
– Ta chính là hậu duệ hoàng thất Hiên Viên, có được huyết mạch Hoàng, nơi bắc hoang, vô địch cùng cấp, sao có thể lấy hai chữ con kiến tới bình luận.
Cho dù ngươi có không ưa ta, cũng không cần cố ý nhằm vào ta như thế. Hiên Viên Phá Thiên ngạo khí nói.
– Bất kể ngươi hậu duệ người phương nào, có được loại huyết mạch nào, ta chỉ biết, ngươi bất quá là bước lên tới ngũ trọng thiên mà thôi, nhưng hắn là đi lên tới cửu trọng thiên.
Vậy ngươi có tư cách gì gọi người khác là con kiến! Hầu Thanh Lâm lạnh như băng lên tiếng, càng nhìn càng không ưa tên Hiên Viên Phá Thiên này. Người này quá mức xấc láo, không coi ai ra gì, ai cũng không để vào mắt. Người mạnh hơn y, thì y cho rằng tương lai có thể dẫm nát người đó dưới chân, còn người yếu hơn y lại bị y coi hư con kiến.
– Tầng thứ chín của cửu trọng thiên!
Vẻ mặt Hiên Viên Phá Thiên cứng đờ, đôi mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong hàn quang đại phóng. Không chỉ có Hiên Viên Phá Thiên, tất cả những người trên Thiên Đài này đều cả kinh, tầng thứ chín, người này vậy mà đi lên tới tầng thứ chín cửu trọng thiên!
– Ngươi coi người khác là con kiến, chỉ bởi vì tu vi của ngươi cao hơn người ta mà thôi.
Như vậy, thời điểm ngươi nhục nhã người khác, bản thân ngươi không phải con kiến, nhưng đến trước mặt ta, ngươi cũng là con kiến! Hầu Thanh Lâm lạnh lùng châm chọc Hiên Viên Phá Thiên!
Chương 1024: Tám mươi mốt tòa cung điện
— Hiên Viên Phá Thiên trợn mắt nhìn Hầu Thanh Lâm, người này khắp nơi đối nghịch với gã, khiến gã phi thường khó chịu, cuối cùng sẽ có một ngày, gã thay thế được vị trí Hầu Thanh Lâm, trở thành đệ tử đắc ý nhất của Vũ Hoàng, biến Hầu Thanh Lâm thành đá kê chân cho gã.
Hầu Thanh Lâm nhìn thấy hàn ý trong con ngươi Hiên Viên Phá Thiên, lạnh nhạt nói rằng:
– Ngươi không cần không phục, vòng khảo hạch môn đồ Hoàng Vũ lần này, ta làm chủ.
Các ngươi đã rất nhiều người tự cao kiêu ngạo, cho rằng người khác là giun dế, ta sẽ cho các ngươi cơ hội chứng minh kiêu ngạo của bản thân, đến lúc đó, ai là giun dế tự nhiên sẽ biết.
– Y là người quyết định!
Vẻ mặt mọi người kinh ngạc, Thạch Hoàng cùng Vũ Hoàng chiêu thu nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên, không phải tự mình quyết định khảo hạch thế nào, mà giao cho mấy vị đệ tử thân truyền. Có thể thấy được sự tín nhiệm của Vũ Hoàng đối với bọn họ, đương nhiên, Vũ Hoàng là cường giả cỡ nào, tất nhiên không thể bất cứ chuyện gì bọn họ cũng tự mình làm.
– Ta rất chờ mong!
Hiên Viên Phá Thiên lạnh giọng nói. Ánh mắt Hầu Thanh Lâm đảo qua, không tiếp tục nhìn gã nữa, mà là khép hờ con ngươi, chờ đợi thang lên trời kết thúc, thời gian vừa đến, y liền bắt đầu bài khảo hạch của mình. Sau đó, lại có mấy người leo lên thang trời, đi tới bên trên Thiên Đài, nhưng mà, không có người nào có thể vượt qua tầng thứ tư, cái kia đã là cực hạn của mọi người.
– Sư huynh!
Lúc này, Khổ Hành Tăng ở phía xa, quay về bên này hô một tiếng, Hầu Thanh Lâm lập tức hiểu rõ, nói:
– Nếu đã kết thúc, trời thang đóng lại, mặt khác, đệ tiếp đón những người tới chúc mừng một phen.
– Đệ hiểu.
Khổ Hành Tăng khẽ gật đầu, nhìn đám người leo lên thang trời một chút. Tuy những người này vẫn còn rất nhiều, nhưng bọn họ nhất định phải đào thải một nhóm lớn, lần này sư tôn tuyển nhận nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên, chỉ lấy tám mươi mốt vị.
– Tự cầu nhiều phúc đi!
Khổ Hành Tăng hướng đám người cười cười, lập tức xoay người. Mà Hầu Thanh Lâm liếc mắt nhìn mọi người một cái, mở miệng nói:
– Chư vị đến nơi này, đều có cơ hội trở thành môn đồ Hoàng Vũ!
Hầu Thanh Lâm nói xong, vẻ mặt mọi người liền kinh ngạc, đều có cơ hội? Không phải là người chỉ leo lên tầng thứ nhất, không có tư cách trở thành môn đồ Hoàng Vũ sao?
– Lần này hai vị sư tôn chiêu thu nhóm môn đồ đầu tiên, người cấp Thiên Vũ, chỉ lấy tám mươi mốt vị.
Thế nhưng, đây chỉ là nhóm môn đồ đầu tiên, hễ người bước lên cửu trọng thiên, bắt được chìa khóa hư quang, đều có thể tu luyện trên Thiên Đài này.
Cho các vị thời gian một trăm ngày, sư phụ ta sẽ lại một lần nữa chiêu thu môn đồ Hoàng Vũ, mà các vị, là những người được cân nhắc đầu tiên, bởi vậy, chư vị đều không cần nhụt chí. Hầu Thanh Lâm giải thích một tiếng. Ánh mắt mọi người mở lớn, rất nhiều người lộ ra vẻ mặt mừng rỡ. Thì ra là vậy, cửu trọng thiên kia quả nhiên có thâm ý, người có thể sải bước lên cửu trọng thiên, đều là người có thiên phú phi phàm, bọn họ mất đi tư cách trở thành nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên, nhưng vẫn có cơ hội trở thành môn đồ, tuy có chút mất mát nho nhỏ, nhưng trong đau buồn có vui mừng. Đối với rất nhiều người, có thể lưu lại trên Thiên Đài, đã là một loại vinh quang.
– Mặt khác, những người đặt chân lên tầng thứ hai cùng với các tầng cao hơn, tuyệt đại đa số người trong các ngươi cũng sẽ bị đào thải, mất đi tư cách trở thành nhóm môn đồ đầu tiên, cũng giống như bọn họ, có thể ở lại Thiên Đài tu luyện, cùng với bọn họ, trở thành nhóm môn đồ tiếp theo.
Hầu Thanh Lâm lại nói lần nữa, bất quá lần này những người đó lại không quá vui mừng. Dù sao, bọn họ không giống những người chỉ đặt chân lên tầng thứ nhất, những người đó đã mất đi cơ hội trở thành nhóm môn đồ đầu tiên, bởi vậy có thể ở lại để tranh vị trí thứ hai, cũng khá cao hứng.
Nhưng bọn họ, lại còn có cơ hội tranh cướp vị trí trong nhóm môn đồ đầu tiên, đương nhiên không muốn bị đào thải, không muốn bị đứng ngang hàng cùng những người chỉ bước lên tầng thứ nhất kia. Huống chi, người có thể bước lên tầng thứ hai, thiên phú cũng đã không kém, có khi là con em đại gia tộc, bọn họ sao có thể nguyện ý trở thành kẻ thất bại, trở thành môn đồ bình thường.
– Người bước lên tầng thứ hai, cùng với những tầng cao hơn, đi theo ta!
Hầu Thanh Lâm chậm rãi nói rằng, lập tức xoay người đi về chỗ sâu trong Thiên Đài. Đoàn người lập tức dồn dập đứng dậy, bước chân ra, đuổi kịp Hầu Thanh Lâm, bọn họ đều đang suy đoán, không biết cái mà Hầu Thanh Lâm gọi là vòng khảo hạch này, đến cùng kiểm tra cái gì.
Bước chân Hầu Thanh Lâm cũng không nhanh, thậm chí nói, tốc độ y đã xem như thật chậm, nhưng mà đạp bước nơi Thiên Đài giống như tiên cung, cũng không có người có ý kiến. Đi đến chỗ sâu trong Thiên Đài, bọn họ ngắm nhìn từng toà từng toà kiến trúc cung điện mênh mông, nhìn khí tức mờ ảo kia, chỉ cảm thấy cả người khoan khoái.
– Khí thế rộng rãi, những cung điện này, không biết cho ai ở a.
Đoàn người nhìn cung điện mênh mông hai bên, thấp giọng bàn tán.
– Những cung điện này, để cho những người đặt chân lên tầng một, cùng với những người bị đào thải trong các ngươi ở lại.
Hầu Thanh Lâm nghe được âm thanh bàn tán trong đám người, lên tiếng đáp lại:
– Chỉ cần trở thành môn đồ Hoàng Vũ, trên Thiên Đài tu luyện, những cung điện này, vĩnh viễn là nhà của bọn họ, một người một toà!
Một người một toà cung điện! Vẻ mặt mọi người cứng đờ, cho dù môn đồ Hoàng Vũ bình thường nhất, cũng được nắm giữ một tòa cung điện trên Thiên Đài, chói mắt cỡ nào. Đặc biệt là Lâm Phong, trong lòng lại càng kinh ngạc, chẳng trách nhiều người muốn trở thành môn đồ Hoàng Vũ như vậy, thân phận này, quá vinh quang a.
– Sau một trăm ngày, thang trời mười tám ngàn trượng cũng sẽ liên thông với ngoại giới, Thiên Đài cùng Thiên Cảnh thành tương thông, từ đây không đóng nữa.
Người Thiên Cảnh thành, đều có thể nhìn thấy vinh quang môn đồ, nơi này, sẽ là nơi bọn họ hành hương. Hầu Thanh Lâm chậm rãi mở miệng, trong lòng khá tự hào, bút tích của hai vị sư phụ có thể nói vô cùng lớn. Thiên Cảnh thành vốn là thành trì lớn nhất Bắc hoang, nhưng mà đợi đến khi Thiên Đài liên thông cùng ngoại giới, Thiên Cảnh thành, sẽ trở thành trung tâm địa vực của Bắc hoang, mà Thiên Đài, sẽ trở thành nơi hành hương, được vô số người quỳ bái.
Mặc dù y không yêu thích hư vinh danh lợi, nhưng vẫn vì sư phụ mà cảm thấy tự hào. Đoàn người tiếp tục tiến lên phía trước, xa xa có mây mù mờ ảo, bên trong tựa hồ có từng tầng từng tầng thang trời, như ẩn như hiện. Mà bên trên thang trời, lại có từng toà từng toà cung điện như thực như ảo, xuất hiện trước mắt đoàn người, cung điện trôi nổi trong mây mù, giống như tiên cung.
– Nhìn thấy nơi đó không.
Lúc này, ngón tay Hầu Thanh Lâm chỉ vào cung điện hư huyễn xa xa mờ ảo như tiên cảnh, từng toà dường như phiêu động trên hư không, đan vào nhau, từ trên xuống dưới, từ xa đến gần, tòa sau lại tôn quý hơn tòa trước.
– Tiền bối, nơi đó sẽ dùng cho người nào ở lại? Có người mở miệng hỏi.
– Cung điện nơi đó, có tổng cộng tám mươi mốt toà!Nguồn truyện audio
Hầu Thanh Lâm đáp lại một tiếng, trong ánh mắt mọi người lập tức hiện lên một tia sắc bén. Trong nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên, tuyển tổng cộng tám mươi mốt người, mà cung điện hư huyễn kia, có tám mươi mốt toà.
– Hơn nữa, tám mươi mốt tòa cung điện này không giống nhau, bọn chúng sẽ căn cứ theo xếp hạng của tám mươi mốt vị môn đồ mà quyết định ai sẽ sở hữu cung điện nào.
Người xếp hạng cao, đương nhiên đạt được tòa cung điện tôn quý nhất. Lời nói Hầu Thanh Lâm khiến trong lòng mỗi người đều tràn ngập một luồng nhiệt huyết. Thế giới võ đạo, bất luận nơi nào đều có cạnh tranh, Thạch Hoàng cùng Vũ Hoàng chiêu thu nhóm môn đồ đầu tiên, có tám mươi mốt vị môn đồ Thiên Vũ, cũng xếp hạng từng người một.
Mà Hiên Viên Phá Thiên, gã đã tuyên bố, muốn nắm lấy vị trí đệ nhất môn đồ Thiên Vũ trong nhóm môn đồ Hoàng Vũ. Thậm chí rất nhiều người liếc nhìn Hiên Viên Phá Thiên một chút, chỉ thấy giờ phút này trong ánh mắt gã đã lộ ra vẻ sắc bén, vị trí đệ nhất môn đồ Thiên Vũ trong môn đồ Hoàng Vũ, thuộc về gã, chỉ thuộc về gã, gã phải đạt được tòa cung điện chí tôn.
– Thời điểm các ngươi trèo lên cửu trọng thiên, cửu trọng thiên lần lượt có được chín chiếc chìa khóa hư quang khác nhau, nếu trong các ngươi có người trở thành một trong tám mươi mốt người lưu lại cuối cùng, những chiếc chìa khóa hư quang màu sắc không giống nhau, sẽ ảnh đến hưởng xếp hạng của các ngươi, cùng với toà cung điện có được.
Lời nói Hầu Thanh Lâm làm cho tâm thần người ta run lên, cái chìa khóa này có tác dụng lớn cỡ đó. Như vậy Lâm Phong, hắn đi lên tầng thứ chín, nếu hắn trở thành một trong tám mươi mốt người đó, chẳng phải sẽ trực tiếp xếp hạng nhất, được đến cung điện chí tôn hay sao? Ánh mắt Hiên Viên Phá Thiên nhìn về phía Lâm Phong, trong đôi mắt lộ ra một chút sát ý! Không chỉ có gã, ánh mắt của rất nhiều người giờ phút này nhìn về phía Lâm Phong đều lộ ra ý không tốt, nhất là những người nhảy lên tầng thứ tư, nhất định phải ngăn cản Lâm Phong trở thành môn đồ.
Bởi vì, trong tám mươi mốt người, nếu không có hắn, bọn họ có thể đạt được cung điện tốt hơn một chút! Lâm Phong không có gì để nói, lời nói mơ hồ không rõ này của Hầu Thanh Lâm, không phải đưa hắn đến đầu sóng ngọn gió ư! Cười khổ, hắn cũng không biết Hầu Thanh Lâm có dụng ý gì. Lúc trước, Hầu Thanh Lâm đã giúp hắn mấy lần, hẳn hướng về hắn mới đúng, thậm chí ở thời điểm Hiên Viên Phá Thiên nhục nhã hắn, Hầu Thanh Lâm còn lên tiếng vì hắn!
– Tám mươi mốt tòa cung điện này, do sư phụ ta tự mình bố trí, các ngươi tự giải quyết cho tốt!
Hầu Thanh Lâm nở nụ cười, bổ sung một tiếng, làm cho mọi người vô cùng chờ mong!
Chương 1025: Tác dụng của Vũ Hồn
— Lúc này, bước chân Hầu Thanh Lâm ngừng lại, đi về quần thể kiến trúc mênh mông bên trái.
– Tới rồi, tòa cung điện phía trước này.
Hầu Thanh Lâm mở miệng, bước chân nhảy về trước một bước, mở cung điện ra! Đoàn người nghi hoặc, nhưng vẫn đi vào theo, không biết vòng khảo hạch này của Hầu Thanh Lâm rốt cuộc là cái gì. Mấy ngàn người, dồn dập bước vào đại điện, chỉ thấy cung điện cực kỳ rộng rãi, không xa hoa, nhưng cũng có hào quang tản ra bốn phía.
Trong khoảnh khắc khi đoàn người bước vào cung điện, ánh mắt tất cả mọi người đều lập tức lộ ra tia sắc bén. Chỉ thấy bốn phía cung điện, từng bức từng bức đồ án, những đồ án này đều cực kỳ phi phàm, vừa nhìn đã khiến tim bọn họ đập thình thịch, nhất định có thủ đoạn thần thông lợi hại.
– Tất cả vào đi!
Hầu Thanh Lâm bước vào đại điện, đoàn người sau khi đi vào, ánh mắt đều nhìn chằm chằm họa bích bốn phía, tựa hồ không nỡ lòng dời ánh mắt.
– Nơi này là nơi ta cùng các vị sư huynh đệ thường xuyên đến luận bàn võ đạo, tình cờ đem một ít lực lượng võ đạo thần thông, làm thành dấu ấn, hoặc lấy lực lượng Thánh vân khắc hoạ trên vách tường.
Giờ khắc này, ta mang bọn ngươi đi vào, để cho các ngươi tìm hiểu kỹ càng một phen. Ánh mắt mọi người bừng tỉnh, thì ra là vậy, hóa ra thần thông võ đạo do sư huynh đệ Hầu Thanh Lâm bọn họ khắc họa xuống, khó trách, bọn hắn chỉ liếc mắt nhìn đã cảm giác phi thường thâm ảo. Thực lực mấy người Hầu Thanh Lâm mạnh mẽ biết bao, lực lượng thần thông tùy ý sử dụng e rằng đều bất phàm, có thể đáng giá cho bọn họ khắc họa xuống, tất nhiên là một ít thủ đoạn lợi hại.
– Ta sẽ cho các ngươi thời gian hai canh giờ, để các ngươi ở đây tu luyện tìm hiểu những thủ đoạn này.
Các ngươi cần phải nhớ kỹ, trong hai canh giờ này, các ngươi phải làm cho mình lĩnh hội sâu nhất, chỉ cầu khắc sâu, phát huy ra lực lượng mạnh nhất, mà không cầu hỗn tạp, nhớ kỹ lời ta. Hầu Thanh Lâm quay đầu nói với đoàn người, mọi người dồn dập gật đầu.
– Còn có một điều, trong hai canh giờ này, không cho phép có bất kỳ tranh đấu nào phát sinh.
Sau hai canh giờ, ta sẽ cho các ngươi cơ hội, nhìn xem rốt cuộc ai là con kiến, để cho các ngươi sảng khoái chiến đấu, nếu có người không nghe lời của ta, ta sẽ trực tiếp ném hắn từ Thiên Đài xuống! Hầu Thanh Lâm dứt lời, thân thể loé lên biến mất không còn tăm hơi, rời khỏi cung điện này, để lại cho mọi người thời gian hai canh giờ.
– Sau hai canh giờ, để cho các ngươi sảng khoái chiến đấu!
Trong đầu mọi người vang lên lời nói của Hầu Thanh Lâm mà cả kinh, đặc biệt là những người tu vi yếu một chút, cảm giác thấy hơi kinh hoảng, nếu chiến đấu…. bọn họ khẳng định sẽ ăn thiệt thòi. Thu Nguyệt Tâm đi tới bên người Lâm Phong, hỏi:
– Lâm Phong, ngươi nói hắn có ý gì? Lâm Phong lắc lắc đầu, nói: – Hầu Thanh Lâm là người hiểu lý lẽ, nếu vòng khảo hạch này do y quyết định, y tuyệt đối sẽ không làm việc thiếu tính công bằng hợp lý, chúng ta chỉ cần dựa theo lời của y mà làm là được.
Trong hai canh giờ này, tu luyện lực lượng thần thông khắc họa bên trên vách tường, làm sức chiến đấu của mình trở nên mạnh mẽ nhất.
– Ừ, ta cũng cho như thế, lần này là lần đầu tiên Thạch Hoàng cùng Vũ Hoàng tuyển nhận môn đồ, tuy giao cho đệ tử thân truyền, nhưng nghĩ đến cũng có cân nhắc, không thể thích làm gì thì làm.
Thu Nguyệt Tâm gật đầu nói.
– Đi chọn lựa thủ đoạn thần thông mà nàng cho rằng dễ dàng lĩnh ngộ nhất mà tu luyện đi, kế tiếp cũng không ai biết sẽ gặp phải cái gì, tận khả năng làm theo lời Hầu Thanh Lâm nói.
Ánh mắt Lâm Phong bắt đầu tìm tòi trên vách tường, rất nhanh, hắn bắt đầu tập trung vào một hoa văn. Hoa văn này vô cùng đơn giản, l một bộ chỉ pháp, đầu trên hoa văn khắc hoạ từng cái thủ chỉ, dường như muốn đâm thủng hư không. Thời điểm Lâm Phong nhìn cái ngón tay kia, hắn chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh mạnh mẽ muốn từ trong vách tường lao ra, muốn hủy diệt hắn, hơn nữa, từ trong hoa văn kia, Lâm Phong cảm nhận được lực lượng hư không.
– Nó rồi!
Ánh mắt Lâm Phong khóa chặt ngón tay kia, quay về phía Thu Nguyệt Tâm gật đầu ra hiệu, lập tức đi về hướng bên đó.
– Ta yêu thích tu kiếm, lại tinh thông một tia lực lượng hư không, thủ chỉ này dường như muốn lấy chỉ phá thiên, có được ý chí kiếm đạo thúc đẩy, đồng thời trong hoa văn có một tia lực lượng hư không, nếu ta tu tập, khẳng định thích hợp.
Lâm Phong thầm nhủ trong lòng một tiếng, nếu hắn lựa chọn bộ hoa văn này, thì sẽ tu luyện nó tới mạnh nhất. Đi tới đối diện cái vách đá, Lâm Phong ngồi khoanh chân, đang chuẩn bị chìm vào trong đó tu luyện.
– Con kiến mặc dù may mắn bước lên tầng thứ chín, nhưng vẫn thấp kém như vậy, chỉ dám chọn thủ đoạn tu luyện đơn giản nhất, cái này có ích lợi gì.
Một thanh âm trào phúng truyền đến, khiến ánh mắt Lâm Phong mở ra, lập tức nhìn về phía bên cạnh mình, vừa vặn nhìn thấy Dương Tử Lam ngay bên cạnh hắn cách đó không xa, cũng đang lựa chọn một nơi tu luyện. Trong mắt Dương Tử Lam, lực lượng Thánh văn sức mạnh cùng với một ngón tay mà Lâm Phong tu luyện quá đơn giản, chỉ là một bộ chỉ pháp công kích lợi hại, loại thủ đoạn này trong Dương gia của y không biết có bao nhiêu, y căn bản khinh thường.
– May mắn bước lên cửu trọng thiên!
Lâm Phong nhìn Dương Tử Lam một chút, khóe miệng hơi gợi lên, lãnh đạm nở nụ cười, lập tức liền dời ánh mắt không tiếp tục nhìn hắn nữa, thậm chí cũng không có nhìn xem y tu luyện cái gì, đối phương vì mình bước lên cửu trọng thiên mà trong lòng có chút âm u vặn vẹo thôi. Dương Tử Lam nhìn thấy động tác của Lâm Phong, nụ cười nhất thời cứng ngắc, sỉ nhục, Lâm Phong đang sỉ nhục hắn một cách trần trụi.
– Chờ chút ta sẽ để ngươi chết rất khó coi, để ngươi biết cái gì gọi là con kiến.
Dương Tử Lam nghĩ đến chiến đấu của hai canh giờ sau, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười sáng lạn. Lâm Phong bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn chăm chú vách tường, nhất thời tiến vào trạng thái nhập định, toàn bộ tâm thần chìm vào trong đó. Lúc này, con ngươi Lâm Phong dần dần trở nên thâm thuý, hoa văn cùng với đồ án kia dường như dần dần khắc sâu vào trong đầu hắn, ánh mắt hắn cũng chậm rãi nhắm lại. Trong đầu, một cái thủ ấn đặc thù đang ngưng kết, thủ chỉ hư huyễn như ẩn như hiện lơ lửng không cố định, đột nhiên, thủ chỉ kia phá không hướng về phía trước, mang theo khí tức sắc bén đáng sợ đâm ra.
– Hư Không Chỉ Pháp!
Trong lòng Lâm Phong khẽ run, khi một chỉ này đâm ra, dường như xuyên thấu vào trong hư không, có được lực lượng hư không, lần sau xuất hiện, trực tiếp mạt sát người khác.
– Lợi hại!
Lâm Phong cả kinh, quả nhiên có huyền cơ khác trong đó, đúng như hắn cảm giác, hoa văn ấn phát dẫn động hư không lực, làm một chỉ này phá tan hư không, trực tiếp ám sát, giết người trong vô hình. Thiên Vũ, có cực ít người có thể tiếp xúc được với lực lượng hư không. Tinh thần Lâm Phong chìm vào trong đó, lẳng lặng cảm thụ một tia lực lượng hư không trong Thánh vân kia.
Trong đầu, một màn kia không ngừng tái hiện, nhưng giờ, tuy Lâm Phong ngộ tính mạnh mẽ, nhưng nếu nói muốn trong hai canh giờ lĩnh ngộ lực lượng hư không, phát huy ra Hư Không Chỉ Pháp này, căn bản không thể. Bất tri bất giác, Vũ Hồn Thiên Thư chậm rãi mở ra, thế giới hoang vu lại lần nữa xuất hiện. Một dải hoa văn kia, chậm rãi khắc sâu vào Vũ Hồn, hiện ra bên trong Vũ Hồn đang mở rộng, phác hoạ mỗi một nét đều rõ ràng rành mạch, quỹ tích thánh văn hoàn toàn hiện ra.
Lâm Phong mạnh mẽ run lên, Vũ Hồn, hiện ra lực lượng Thánh văn, vậy mà trước đây hắn lại không phát hiện, Vũ Hồn còn có thủ đoạn thần thông này. Trước đây, hắn cho rằng Vũ Hồn Thiên Thư chỉ có thể khắc họa loại bảo vật như Thiên Tuyền Thạch cùng với Phong Ma thạch, mà lúc này đây, Vũ Hồn ngay cả Thánh vân cũng có thể phác hoạ ra được.
Trong lòng khẽ run, Vũ Hồn mà ngay cả Thánh vân cũng có thể khắc họa ra, như vậy, về sau cho dù hắn tu luyện lực lượng Thánh vân, chẳng phải sẽ trở nên đơn giản rất nhiều? Bất quá, Lâm Phong rất nhanh đè ép dao động trong lòng xuống, lâm vào lĩnh ngộ Thánh văn. Giờ khắc này, Thánh văn giống như bị xé rách, quỹ tích rành mạch, bàn tay Lâm Phong dường như bắt đầu chuyển động, chỉ một ngón tay chậm rãi ngưng kết hoa văn đặc thù, từ mới lạ đến quen thuộc, dần dần lộ ra cảm giác biến hóa kỳ ảo. Trong nháy mắt, một canh giờ trôi qua, Lâm Phong dừng tu luyện, trên mặt lộ ra một chút ý cười.
– Không ngờ Vũ Hồn còn có tác dụng kỳ diệu cỡ này.
Lâm Phong cười đặc biệt xán lạn, vậy mà trước đây hắn không phát hiện, mặc dù Hư Không Chỉ Pháp có được Thánh văn, nhưng hắn thông qua Vũ Hồn vẫn có thể lĩnh ngộ rất nhanh. Cứ như vậy, chẳng phải về sau khi tu luyện bất kỳ thủ đoạn thần thông nào, đều sẽ nhanh hơn rất nhiều sao. Liếc mắt nhìn về phía Dương Tử Lam bên cạnh, y vẫn còn đang chìm trong tu luyện, những người khác cũng vậy, hiển nhiên đều nhớ kỹ lời Hầu Thanh Lâm.
– Xem ra còn thời gian tu luyện một loại thủ đoạn thần thông khác nữa!
Lâm Phong cười nói, ánh mắt lập tức đảo qua, lại lần nữa tìm tòi!truyện cõi âm