Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 190 [Chương 946 đến 950]
❮ sautiếp ❯Chương 946: Tiêu Dao môn chủ thê thảm
— Lâm Phong không biết dùng thủ đoạn gì, dùng bảy ngọn chủ phong Thiên Trì bố trí thành trận đạo sát phạt.
Bảy chủ phong buộc chung một chỗ, lực lượng có thể lập tức hội tụ, phát ra sức mạnh hủy diệt đáng sợ.
Ngoài điều đó ra, bảy chủ phong Thiên Trì, có sáu chủ Phong được bao phủ bằng khí tức áo nghĩa, trở thành thánh địa tu luyện, duy chỉ có Thiên Xu Phong ngoại lệ. Không chỉ như thế, Thiên Xu Phong chẳng những không có đãi ngộ như những ngọn chủ phong khác, thậm chí còn phải hứng chịu toàn bộ công kích thay Thiên Trì. Bất kể công kích vào ngọn chủ Phong nào, lực lượng đều rơi xuống Thiên Xu Phong, Thiên Xu Phong đã trở thành mục tiêu sống.
Rất hiển nhiên do Lâm Phong cố ý, hãm hại Thiên Xu Phong, điều này khiến Thiên Xu Tử tức giận, hận không thể xé nát thằng nhãi kia. Nhất là khi ánh mắt của toàn bộ mọi người trên Thiên Xu Phong dừng trên người gã, sắc mặt Thiên Xu Tử càng thêm khó coi.
– Lâm Phong!
Không thể kiềm chế được giận dữ, Thiên Xu Tử rống lên một tiếng. Lâm Phong quay đầu lại,ánh mắt lãnh đạm nhìn Thiên Xu Phong, thản nhiên nói:
– Sát phạt đại trận này nhất định phải có một ngọn chủ Phong chịu đựng công kích, bốn ngọn chủ Phong phía trước là chủ công.
Bởi vậy, chỉ có thể lựa chọn ba ngọn chủ phong ở phía sau, Thiên Xu Tử tiền bối một lòng vì Thiên Trì, thậm chí không tiếc hi sinh danh dự Thiên Trì, trục xuất ta khỏi Thiên Trì, đoạt bảo vật trên người ta, vì bảo vệ đại nghĩa Thiên Trì có thể diệt, huống chi chuyện này chỉ là việc nhỏ này.
Nói vậy, Thiên Xu Tử tiền bối sẽ không vì trọng trách bảo vệ Thiên Trì mà canh cánh trong lòng chứ. Thanh âm đạm mạc lộ vài phần chính nghĩa, nhưng cũng vô cùng châm chọc, Lâm Phong nói thẳng, Thiên Xu Tử muốn trục xuất hắn khỏi Thiên Trì, đoạt bảo vật của hắn. Hắn nói cho Thiên Xu Tử biết, ta trả thù ngươi đó, nếu bảy chủ Phong có một ngọn phải gánh chịu nhiệm vụ bị công kích, không phải Thiên Xu Phong thì là ai! Thiên Xu Tử không thể trả lời lại, nuốt cơn buồn bực vào trong lòng, ánh mắt lóe lên hàn quang, nhìn chằm chằm Lâm Phong.
Lâm Phong nói chuyện, những người khác cũng không nhàn rỗi, trừ Thiên Xu Phong, sáu ngọn chủ Phong lại lần nữa điều động lực lượng đáng sợ, lại lần nữa hội tụ tới Thiên Tuyền Phong, những người này nếu muốn diệt Thiên Trì của họ, họ sao có thể khách khí, phải hoàn toàn đánh tan bọn chúng.
– Hôm nay Thiên Trì vào tình cảnh sinh tử tồn vong, người Thiên Trì đều ra sức giết địch, sao Thiên Xu Tử tiền bối vẫn rảnh nói chuyện phiếm với Lâm Phong vậy.
Một thanh âm từ miệng Lâm Phong phun ra, khiến sắc mặt Thiên Xu Tử càng thêm khó coi, bắt đầu điều động lực lượng Thiên Xu Phong, chuẩn bị cùng tham gia công kích, chuyện với Lâm Phong sẽ tính toán sau. Lâm Phong lãnh đạm mỉm cười, lập tức quay người, không nhìn Thiên Xu Phong nữa, nói với mấy người Tuyết Tôn giả:
– Lão sư, mấy tên dẫn đầu đều vô cùng kiêu ngạo, trọng điểm chiếu cố chúng.
– Tốt, ta đang có ý đó.
Tuyết Tôn giả gật đầu, ánh mắt ca ông trực tiếp khóa chặt thân thể Tiêu Dao môn chủ. Tên này ở Vạn Tông đại hội tích cực nhất, ngang ngược càn rỡ, mời người của Tiêu Dao Thần Tông đến, muốn hoàn toàn tiêu diệt Thiên Trì, là người thứ nhất ông muốn giết
Dường như cảm nhận được gì đó, ánh mắt Tiêu Dao môn chủ cứng lại, lập tức nhìn về phía Thiên Tuyền Phong, đôi mắt của gã thấy được sát ý trong mắt Tuyết Tôn giả. Đồng thời, ánh mắt Kiếm Tôn giả và Hỏa Tôn giả dừng lại trên người Long chủ và hoàng tử Đoan Mộc, chuẩn bị trọng điểm chiếu cố hai người này.
– Theo ta công kích, không cần tự kiếm mục tiêu, chúng ta đồng thời công kích Tiêu Dao môn chủ, tranh thủ giết chết gã.
Tuyết Tôn giả mở miệng nói, mấy người Tiêu Dao môn chủ đều là nhân vật cự phách của Càn Vực, thực lực cường đại, muốn giết bọn hắn không dễ. Nếu phân tán công kích, chỉ có thể giết được những người khác, rất khó giết được những cường giả có thực lực chân chính khủng bố này. Bởi vậy, Tuyết Tôn giả mới đề nghị, trước giết một người, nếu có thể giết chết, đối với đoàn người cũng có tính chất hủy diệt.
– Tốt, tốt!
Hai người kia đều gật đầu, lập tức ánh mắt của họ dừng lại trên người Tiêu Dao môn chủ, khiến cả người hắn cứng lại, sắc mặt có chút tái nhợt, với thực lực của gã, lực cảm ứng tự nhiên vô cùng cường đại. Ba người Tuyết Tôn giả không che giấu sát khí nhắm vào gã, gã giờ cảm thấy khí tức tử vong đang tới gần.
– Không nên rối loạn, chư vị tập trung lực lượng ngăn cản công kích, bằng không người chết sẽ là các ngươi.
Tiêu Dao môn chủ nối giận gầm lên với mọi người, thanh âm khủng bố giống như một đạo sấm sét giữa trời quan, chấn động màng tai tất cả, gã nhất định phải tụ tập lực lượng của mọi người tiếp một kích liên thủ.
– Đúng, ai trốn liền hủy diệt hắn.
Từng tiếng gầm giận dữ truyền ra, đám người lại lần nữa hội tụ công kích. Đúng lúc này, ba vị Tôn giả Thiên Tuyền Phong đắm chìm trong quang hoa áo nghĩa lại lần nữa xuất thủ, hơn nữa lần xuất thủ này, chỉ có một kích. Ba người công kích, tập trung cùng nhau, hóa thành một luồng ánh sáng đáng sợ, lao về phía Tiêu Dao môn chủ, ánh sáng chói mắt phát ra tiếng kêu chói tai, khiến đôi mắt của mọi người đau đớn.
– Không muốn chết thì công kích, ngăn nó lại.
Tiêu Dao môn chủ nổi giận gầm lên một tiếng.
– Oanh, ầm ầm!
Đám người đồng loạt xuất thủ, vô tận công kích toàn bộ phóng về phía chùm ánh sáng, nhưng khi va chạm với chùm ánh sáng, trong nháy mắt đều tan biến.
Gần như đồng thời, Tiêu Dao môn chủ, người lên tiếng nhiều nhất, kêu gọi mọi người đồng loạt xuất thủ, chân lại đạp Tiêu Dao bộ pháp, điên cuồng bỏ chạy khỏi đoàn người, vô số người ở phía sau biến thành lá chắn thịt cho gã.
Tốc độ của ánh sáng hủy diệt vô cùng nhanh, chỉ trong nháy mắt đã hàng lâm, ánh sáng khiến sắc mặt đám người trắng bệch, mang theo vẻ tuyệt vọng, bọn họ đã phóng xuất toàn bộ lực lượng và sinh mệnh của mình để tiêu hao lực lượng của ánh sáng hủy diệt này.
– Xuy, xuy… Nơi ánh sáng đi qua, thiên địa tịch diệt, những người ở ngoài có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh ánh sáng xé tan thân thể người bên trong, nơi nó đi qua, xuất hiện một mảnh trống không, tất cả hoàn toàn bị hủy diệt.
Ánh sáng hủy diệt xuyên qua thân thể vô số người, lực lượng hủy diệt không còn mãnh liệt như trước, Tiêu Dao môn chủ vẫn như trước chạy như điên, lực lượng hủy diệt đáng sợ đã khóa chặt gã, tốc độ của gã rất nhanh nhưng không nhanh bằng ánh sáng.
– Không!
Tiêu Dao môn chủ nổi giận gầm lên một tiếng, tại sao có thể như vậy, ánh sáng hủy diệt kia muốn cắn nuốt gã. Gã đường đường là lãnh tụ của Tiêu Dao môn, nhân vật bá chủ Càn Vực, sao có thể chết được. Không, tuyệt đối không thể. Giờ phút này, thân thể Tiêu Dao môn chủ dường như hóa thân thành vô số, toàn bộ đều là ảo ảnh, không ai có thể nhận rõ chân thân của gã. Đồng thời, khí tức vô cùng vô tận điên cuồng xung thiên, không che giấu gì cả, lực lượng huyết mạch của gã điên cuồng gầm thét. Không, gã tuyệt đối không thể chết.
– A.
..Điên cuồng rít gào một tiếng, thiên địa lăn lộn, tốc độ hắn hóa thành cực hạn, Tiêu Diêu với ngày, huyễn ảnh ngàn vạn, nhưng tịch diệt ánh sáng kia vẫn tiến đến, chùm sáng hủy diệt nháy mắt nuốt hết thân thể hắn.
Cả đám người quên cả việc chạy trốn nhìn chằm chằm vào thân ảnh Tiêu Dao môn chủ, nhân vật cự phách tại Càn Vực lại bị giết như vậy? “A…” Một tiếng rít gào truyền ra, tiếng vang ầm ầm nổ tung trong hư không, con ngươi đoàn người cứng ngắc, đều nhìn chằm chằm vào huyết nhân xuất hiện sau khi màn sáng tiêu tan.
Huyết nhân là Tiêu Diêu Môn chủ, nhưng giờ khắc này, sắc mặt hắn dữ tợn, tóc loạn thành một đoàn, cả người đều là máu, càng thêm giật mình chính là, một cánh tay của hắn đã biến mất. Đường đường Tiêu Diêu Môn chủ, giờ này lại thê thảm như vậy , cánh tay không còn, khí tức yếu ớt, cả người đẫm máu, diện sắc dữ tợn, phi thường đáng sợ.
Chương 947: Mục đích của Hầu Thanh Lâm
— Khí tức trên người Tiêu Dao môn chủ cuồn cuộn lưu động, lực lượng huyết mạch khủng bố điên cuồng được khởi xướng, mọi người dường như có thể cảm nhận được huyết hải đang gào thét.
Tôn giả, hóa huyết dịch thành huyết mạch lực! Lúc này Tiêu Dao môn chủ muốn nối lại cánh tay, thông qua huyết mạch lực mọc lại cánh tay bị cụt, nhưng, dù huyết mạch lực đang điên cuồng lưu động nhưng cánh tay bị đứt không thể tái sinh, thương thế hủy diệt thật lợi hại, dựa vào lực lượng huyết mạch cũng không thể khôi phục.
– A… Tiêu Dao môn chủ phát hiện cánh tay bị đứt không thể khôi phục, lại ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, thân là nhân vật cự phách của Càn Vực, hôm nay lại có kết quả như vậy, bị người chém đứt một cánh tay.
– Đi, đi mau!
Mọi người cảm nhận được uy áp của bảy ngọn tuyết Phong lần nữa hàng lâm, nhanh chóng bỏ chạy, rời xa nơi này, quá nguy hiểm rồi, ngay cả Tiêu Dao môn chủ cũng thê thảm như thế, nếu Thiên Trì tập trung ánh mắt lên người bọn họ, chỉ sợ bọn họ sẽ chết vô cùng thảm. Nhất là mấy nhân vật cự phách, bỏ chạy nhanh nhất, bọn họ có khả năng trở thành mục tiêu kế tiếp của Thiên Trì. Trong nháy mắt đã chạy tới bên người Tiêu Dao môn chủ.
– Môn chủ, trước ra ngoài Thiên Trì, bàn bạc kỹ hơn.
Long chủ đi ngang qua mở miệng nói, cả người Tiêu Dao môn chủ lạnh như băng, nhưng biết hiện tại dù mình có phẫn nộ cũng không làm nên chuyện, ánh mắt âm trầm độc ác liếc nhìn bảy đại tuyết Phong, gã theo mọi người đến đại môn Thiên Trì.
– Lui.
Người Thiên Trì nhẹ nhàng thở ra, Lâm Phong bày sát phạt trận pháp quả nhiên lợi hại, Thiên Trì, bọn hắn không thể đánh hạ. Ánh mắt mọi người rơi xuống thân ảnh thanh niên đứng ngạo nghễ trên hư không kia, những người này tuy do Lâm Phong mang đến, nhưng Lâm Phong cũng trợ giúp Thiên Trì chống lại kẻ thù bên ngoài.
Hơn nữa, từ nay về sau, Thiên Trì đứng vững ở Càn Vực, không ai có thể dao động căn cơ của họ, có bảy đại tuyết Phong, Thiên Trì bất diệt. Nhưng lúc này, ánh mắt của Lâm Phong nhìn Vu Tiểu ở giữa hư không, cười lạnh nói:
– Ngươi không phải nói Thiên Trì dễ dàng bị công phá sao, có muốn tới thử không? – Ngươi rất đắc ý phải không? Vu Tiểu lạnh như băng nói, bảy ngọn tuyết Phong hội tụ lực lượng sát phạt, y cũng không chịu nổi.
– Không phải đắc ý, ta chỉ muốn nhìn khi ngươi kiêu ngạo nói, căn bản không đáng được nhắc tới, vẻ mặt ngươi sẽ thế nào, đáng tiếc, ta đánh giá cao ngươi rồi, loại người như các ngươi nói chuyện giống như đánh rắm, phóng xong là tan thành mây khói, thật không có phát sinh chuyện gì cả, ngươi vẫn có thể mở cái miệng thối của mình ra được, thật khiến ta có chút khâm phục.
Lâm Phong lãnh đạm nhục nhã, khiến sắc mặt Vu Tiểu khó coi, sát ý lóe lên.
– Đừng khoe sự bất lực của ngươi với ta, hiện tại, cút đi!
Lâm Phong nói.
– Ngươi bảo ta cút? Vu Tiểu lạnh lùng nói.
Lâm Phong cười lạnh, bàn tay vung lên, lười nói nhảm, dường như hiểu được ý của Lâm Phong, các phong chủ lập tức hội tụ lực lượng sát phạt, trong khoảnh khắc, trên Thiên Trì tuyết sơn, khí tức khủng bố xung thiên, khiến ánh mắt Vu Tiểu cứng lại, gắt gao nhìn hắn.
– Đừng để ta gặp được ngươi, nếu không ngươi sẽ chết vô cùng thảm.
Vu Tiểu nói xong, xoay người, ngự không mà đi.
– Bỏ chảy cũng không quên mạnh miệng, đúng là “thiên tài”!
Thanh âm châm chọc rơi vào tai Vu Tiểu, khiến thần sắc y càng thêm âm trầm. Một lát sau, đám người Tiêu Dao môn chủ đến cửa vào Thiên Trì, thậm chí có không ít người Thiên Trì đế quốc chờ ở đó, dường như đang rất lo lắng cho Thiên Trì.
Khi bọn họ nhìn thấy cường giả đi ra, đầu tiên nhẹ nhàng thở ra, tuy nhiên rất nhanh, tâm thần bọn họ lại căng thẳng, nởi vì những người này lộ ra sát khí lạnh như băng với họ. Nhất là một người trong đó, cả người toàn máu, một cánh tay bị chặt đứt, sắc mặt cực kỳ dữ tợn.
– Người của Thiên Trì đế quốc, tốt lắm!
Sắc mặt Tiêu Dao môn chủ giá lạnh, bước chân di động, trong khoảnh khắc, một cỗ sát khí đáng sợ hàng lâm lên người mọi người, bao phủ toàn bộ bọn họ vào trong. Trong lòng đám người trầm xuống, khuôn mặt lộ vẻ ngưng trọng.
– Tiền bối, chúng ta chỉ là người bình thường của đế quốc, tranh đấu giữa các ngươi và Thiên Trì, không thể giận lây sang chúng ta.
Có người bĩnh tĩnh nói với Tiêu Dao môn chủ, các thế lực lớn của Càn Vực tranh đấu với nhau, sao có thể giận lây sang tu sĩ bình thường của đế quốc, rất vô nhân đạo.
– Các ngươi là người của Thiên Trì đế quốc, hơn nữa, các ngươi quan tâm Thiên Trì.
Tiêu Dao môn chủ âm trầm nói:
– Cho nên tội nghiệt của Thiên Trì, các ngươi phải gánh chịu.
– Tiền bối, các thế lực lớn tranh đấu với nhau, nếu tùy ý tai họa người bình thường, Càn Vực chẳng phải đã sớm sinh linh đồ thán.
Sắc mặt người ở dưới khó coi, các thế lực tông môn tranh đấu, sẽ không xuất thủ với người không phải tông môn, nói cách khác tất cả mọi người đều như thế. Ngươi diệt Thiên Trì đế quốc, ta diệt Đông Hải đế quốc, Càn Vực cũng không phải là Càn Vực bây giờ rồi. Nhưng giờ phút này, Tiêu Dao môn chủ có chút điên cuồng, làm sao có thể nghe bọn họ nói lọt tai, sát ý phóng thích.
– Dừng tay!
Xa xa, thanh âm cuồn cuộn từ Thiên Trì truyền ra.
– Tiêu Dao môn chủ, ngươi sao lại vô sỉ như vậy, tranh đấu với Thiên Trì lại giận lây sang người của Đế quốc.
Thân thức mạnh mẽ của Thiên Cơ lão nhân truyền tới, thanh âm lạnh như băng, mang theo một cỗ tức giận mãnh liệt. Nghe Thiên Cơ lão nhân quát mắng, sắc mặt Tiêu Dao môn chủ hoàn toàn trầm xuống.
– Các ngươi cứ co đầu rụt cổ trong Thiên Trì, ta sẽ tàn sát người Thiên Trì đế quốc, xem tín ngưỡng thần linh của bọn họ, có cứu vớt bọn họ không? Cả người Tiêu Dao môn chủ phóng ra khí tức sát phạt đáng sợ, lập tức bàn tay mạnh mẽ ép xuống hư không, một tiếng sét vang truyền ra, lực lượng sát phạt khủng bố tàn sát bừa bãi.
Đám người ở dưới lập tức bị miểu sát, trong đám người, mạnh nhất cũng chỉ là Thiên Vũ, sao có thể thừa nhận được một kích của Tiêu Dao môn chủ, trong nháy mắt, toàn bộ tử vong.
– Vô…sỉ!
Sắc mặt các Tôn giả trên Thiên Trì tuyết phong cực kỳ khó coi, Tiêu Dao môn chủ không ngờ phát điên.
– Ha ha!
Ánh mắt Long chủ lóe lên, cười nhẹ, bọn họ bị người Thiên Trì bức bách thối lui, thể diện mất hết, hơn nữa còn không công phá được Thiên Trì. Hiện giờ Tiêu Dao môn chủ dường như vì bọn họ tìm được một cách khác. Tuy đoàn người đã tử thương vô số, nhưng những người còn lại vẫn còn nhiều, hơn nữa số lượng cường giả rất nhiều, nếu không có đại trận kia, bọn họ vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối. Tiêu Dao môn chủ cười độc ác, nói:
– Kế tiếp, ta sẽ dẫn người tiến vào Thiên Trì đế tàn sát, các ngươi có thể co đầu rụt cổ trong trận pháp không ra, ta sẽ nói với người của đế quốc, Thiên Trì, tín ngưỡng của bọn họ, thần linh bọn họ thờ phụng, trơ mắt nhìn bọn họ bị hủy diệt, giết bọn hắn không phải là ta mà là Thiên Trì.
Thanh âm cuồn cuộn của Tiêu Dao môn chủ truyền vào Thiên Trì, người của bảy đại tuyết phong đều nghe rõ, sắc mặt họ vô cùng băng hàn. Bọn họ không nghĩ, Tiêu Dao môn chủ lại đê tiện như thế, phát rồ, không đối phó được Thiên Trì, lại giết hại người thường của đế quốc. Tiêu Dao môn chủ đã không cần thể diện nữa rồi.
– Tiêu Dao môn chủ, uổng cho ngươi là một phương cự phách, lãnh tụ Tiêu Dao môn, không ngờ lại nói ra những câu đê tiện như thế.
– Thì sao? Tiêu Dao môn chủ gầm lên nói: – Đừng nhiều lời, vận mệnh của Thiên Trì đế quốc nằm trong tay các ngươi.
– Thật đáng buồn cười.
Lúc này ở giữa hư không truyền ra một tiếng thở dài, khiến ánh mắt của mọi người cứng lại.
– Ai, cút ra đây!
Tiêu Dao môn chủ quát lạnh một tiếng, lập tức gã nhìn thấy một đạo thân ảnh từ trong hư không bước ra, cả người chìm trong ánh sáng màu bạc, vô cùng tuấn tú.
– Hầu Thanh Lâm!
Ánh mắt Tiêu Dao môn chủ cứng đờ, cảm nhận cặp mắt sắc bén màu bạc của Hầu Thanh Lâm, trong lòng của gã, không tự chủ sinh ra một nỗi sợ hãi.
– Giết ngươi sẽ bẩn kiếm của ta!
Hầu Thanh Lâm lãnh đạm nhìn Tiêu Dao môn chủ, câu nói lãnh đạm mang theo ngạo khí không gì sánh kịp, dường như y có thể dễ dàng giết Tiêu Dao môn chủ.
– Ngươi chưa rời đi!
Vu Tiểu nói với Hầu Thanh Lâm.
– Vu Tiểu, ta sẽ không tham gia vào chuyện của Càn Vực, ngươi theo ta rời khỏi đây đi.
Hầu Thanh Lâm lãnh đạm nói, khiến thần sắc Vu Tiểu cứng đờ.
– Ngươi có ý gì? – Ngươi có thể lựa chọn lắc đầu, nói vậy, ngươi sẽ đối mặt với kiếm của ta!
Thanh âm Hầu Thanh Lâm vẫn bình tĩnh như trước, khiến sắc mặt Vu Tiểu cực kỳ khó coi, uy hiếp trắng trợn.
– Ta muốn biết, ngươi tới Càn Vực, rốt cuộc vì chuyện gì? Vu Tiểu nói sang chuyện khác, gã vẫn nghi ngờ chuyện này.
– Ta cũng đang muốn nói, nói xong, ngươi và ta cùng nhau rời đi.
Ánh mắt Hầu Thanh Lâm nhìn về phía Thiên Trì, thản nhiên nói:
– Nửa năm sau, Bát hoang cảnh, Thạch Hoàng và Vũ Hoàng chiêu thu nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên.
Chương 948: Bát hoang cảnh gặp
— – Thạch Hoàng và Vũ Hoàng, thu nhận nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên.
Lời nói của Hầu Thanh Lâm khiến thần sắc Vu Tiểu ngưng tụ, Thạch Hoàng và Vũ Hoàng, rốt cuộc muốn thu nhận môn đồ sao? Cửu Tiêu đại lục rộng lớn, Thánh Thành Trung Châu là đỉnh phong của đại lục.
Giáp giới với Thánh thành Trung Châu là Bát hoang thập vực, Cửu U thập nhị quốc. Bát hoang là Bát hoang cảnh, ý nghĩa thiên địa bát hoang, Bát hoang cảnh rộng lớn vô tận, trong đó có mười vực, hơn nữa mỗi một vực đều rộng lớn vô ngàn, so với Càn Vực còn lớn hơn nhiều lần. Trong đó tông môn san sát, vô số hiểm cảnh, đế quốc quần hùng cùng quật khởi, tranh bá bát hoang.
Cửu U là Cửu U cảnh, một mảnh hiểm địa thần bí, thế nhân thường dùng Cửu U địa ngục để hình dung Cửu U, có thể tưởng tượng Cửu U là địa phương kinh khủng tới cỡ nào. Cửu U cảnh rộng lớn, mười hai đại đế quốc bao quanh đó, mười hai đại đế quốc, toàn bộ đều là đế quốc thượng phẩm, hơn nữa đều là đế quốc thượng phẩm có thực lực cực kỳ khủng bố.
Dù sao ngay cả mười vực Bát hoang cảnh cũng có vô số đế quốc, trong đó có một ít đế quốc thượng phẩm nhưng không thể so sánh với mười hai nước trong Cửu U cảnh. Bát hoang thập vực, Cửu U thập nhị quốc. Bát hoang và Cửu U tương đương với Bát hoang cảnh và Cửu U cảnh.
Thạch Hoàng và Vũ Hoàng chính là hai vị cường giả tuyệt đỉnh quật khởi mấy trăm năm trước, hai người là bạn tri kỉ, đều có thực lực đáng sợ. Bởi vậy, trong Bát hoang cảnh có thanh danh cực lớn, dù sao Hoàng và Hoàng có mối quan hệ tri kỷ như Thạch Hoàng và Vũ Hoàng ít đến đáng thương. Mặt khác sở dĩ Thạch Hoàng và Vũ Hoàng có thanh danh to lớn, một phần nguyên nhân do hai người không giống với nhiều Hoàng giả khác.
Lúc bọn họ thành Hoàng vẫn chưa thu nhận môn đồ Hoàng Vũ, chỉ thu nhận một đám đệ tử chân truyền làm tâm phúc. Những người đó, hiện giờ cực kỳ nổi danh, uy chấn một phương, ví dụ như Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm, Hầu Thanh Lâm.
Thạch Hoàng và Vũ Hoàng dạy dỗ đệ tử, đều là những người có anh tư tuyệt thế, khiến vô số người ngưỡng mộ, muốn bái nhập môn hạ, nhưng họ chưa từng chính thức thu nhận môn đồ Hoàng Vũ. Lần này, Hầu Thanh Lâm tự mình tới Càn Vực truyền lời, Thạch Hoàng và Vũ Hoàng thu nhận nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên, bởi vậy mới khiến Vu Tiểu cảm thấy khiếp sợ.
Nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên này, địa vị trong tương lai có lẽ sẽ gần với đệ tử chân truyền. Bởi vậy bên trong Bát hoang cảnh, trong lịch sử, từng Hoàng giả lần đầu tiên thu nhận môn đồ, đều gió nổi mây phun, vô số người tới tham gia, muốn trở thành nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên. Nếu thành công, đồng nghĩa trong tương lai có cơ hội cực lớn được Hoàng giả chỉ dạy, tấn cấp cực nhanh.
– Thạch Hoàng và Vũ Hoàng thu nhận nhóm môn đồ đầu tiên, chỉ sợ hiện giờ Bát hoang cảnh đều rối loạn, đây là một lần thịnh thế.
Vu Tiểu thì thào tự nói, lần này hai đại Hoàng giả cùng muốn thu nhận môn đồ. Nhưng khiến Vu Tiểu khó hiểu đó là, Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tại sao lại lệnh cho Hầu Thanh Lâm tới Càn Vực? Bát hoang cảnh đã đủ rộng lớn, cường giả như mây, thiên tài hội tụ, Thạch Hoàng và Vũ Hoàng chỉ cần vung tay hô một cái, là có vô số người hưởng ứng tập hợp, Hầu Thanh Lâm chạy tới Càn Vực làm gì? Chẳng lẽ Thach Hoàng và Vũ Hoàng muốn tìm kiếm nhân tài không tầm thường bên ngoài? Thach Hoàng và Vũ Hoàng luôn làm việc độc đáo, Vu Tiểu không thể không thừa nhận, có thể có khả năng như vậy, hơn nữa không nhỏ.
Bằng không vì sao Hầu Thanh Lâm lại tới Càn Vực, hơn nữa còn chen vào Vạn Tông đại hội. Lời nói Hầu Thanh Lâm không chỉ khiến Vu Tiểu chấn động, ngay cả đoàn người cũng cảm thấy cuộn sóng, nhất là một ít thanh niên. Mặc dù phần lớn bọn họ không rõ ý nghĩa của môn đồ Hoàng Vũ, nhưng nhìn uy thế to lớn của đám người Thiên Lâm thiếu gia, bọn họ nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra, địa vị môn đồ Hoàng Vũ ít nhất cao hơn bọn họ vô số lần. Ngay cả Tiêu Dao môn chủ, nhân vật cự phách cũng phải bồi tiếp đám người Thiên Lâm thiếu gia, mà đối với bọn hắn, Tiêu Dao môn chủ là nhân vật hô mưa gọi gió.
Đây là chênh lệch, hơn nữa môn đồ Hoàng Vũ còn có thể trở thành đệ tử của Hoàng giả. Hoàng, cao cao tại thượng, tuyệt thế cường giả, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến, có một ngày có thể nhìn thấy Hoàng, thậm chí bái nhập làm môn hạ của Hoàng. Môn đồ Hoàng Vũ, bốn chữ này, rất có lực hấp dẫn, chuyện của Thiên Trì đều bị môn đồ Hoàng Vũ hấp dẫn hết. Nếu bọn họ trở thành môn đồ Hoàng Vũ thì sẽ thế nào? Khi đó bọn họ trở về Càn Vực, chẳng phải người người phải khúm núm trước họ sao? Đó mới uy phong chân chính, không uổng công sống cuộc đời này.
Lời nói Hầu Thanh Lâm truyền về phía Thiên Trì, bởi vậy người của Thiên Trì đương nhiên nghe rõ. Người trên bảy đại tuyết Phong run lên, hai vị Hoàng giả, thu nhận môn đồ Hoàng Vũ, rất có sức hấp dẫn. Cơ hội này, chỉ sợ trong Bát hoang cảnh cũng rất ít, huống chi là nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên.
Ba vị tôn giả Thiên Tuyền Phong và Thiên Cơ lão nhân, ánh mắt của bọn họ trong nháy mắt đảo qua dừng trên người Lâm Phong vẫn như trước đứng ở trung tâm Thất Tinh. Hầu Thanh Lâm nói ra bốn chữ môn đồ Hoàng Vũ, bọn họ lập tức nghĩ đến Lâm Phong! Thiên phú Lâm Phong khủng bố ai cũng biết, khinh thường Thiên Lâm thiếu gia và môn đồ Hoàng Vũ, cảnh giới thấp hơn bọn hắn nhưng lại chiến thắng. Nếu Thạch Hoàng và Vũ Hoàng thu nhận môn đồ, không có hạn chế về thực lực, Lâm Phong tuyệt đối có cơ hội, cơ hội còn không nhỏ.
Lâm Phong cảm nhận ánh mắt của mọi người, đôi mắt hơi ngưng tụ, trong lòng cũng có chút gợn sóng. Hắn sớm muộn cũng phải rời khỏi Càn Vực, theo đuổi cảnh giới cao hơn, muốn có ngày lăng vân Cửu Tiêu đại lục, hắn nhất định phải tới địa vực mạnh hơn, có sân khấu rộng lớn hơn, chỉ có điều là vấn đề thời gian mà thôi. Giờ phút này, cơ hội xuất hiện, các vị lão sư, đều nghĩ tới hắn.
– Xin hỏi, Thạch Hoàng và Vũ Hoàng thu nhận môn đồ Hoàng Vũ, có hạn chế thực lực không? Ánh mắt Tuyết Tôn giả nhìn về phía ngoài Thiên Trì, cao giọng hỏi.
– Chỉ cần bước vào Thiên Vũ cảnh, bất kể Thiên Vũ hay Tôn Vũ, đều có cơ hội, thậm chí không hạn chế về tuổi tác, chỉ cần ngươi có thiên phú hơn người!
Hầu Thanh Lâm nói càng khiến cảm xúc của vô số người dậy sóng. Ngay cả tuổi tác cũng không hạn chế, điều này có nghĩa người có cảnh giới trên Thiên Vũ đều có cơ hội.
– Đương nhiên người có thiên phú kém nên tự biết mình, nếu không từ ngàn dặm xa xôi tới Bát hoang cảnh, bị một câu phủ nhận, cũng đừng oán hận.
Hầu Thanh Lâm bổ sung, giội một gáo nước lạnh vào lòng mọi người. Đúng vậy, người Thiên Vũ cảnh nhiều không kể xiết, chỉ sợ có vô số, sao có thể dễ dàng trở thành môn đồ Hoàng Vũ, mặc dù đối phương không hạn chế tuổi, nhưng người tới cũng phải tự biết mình.
– Đa tạ!
Tuyết Tôn giả khẽ gật đầu, trong lúc vô ý liếc mắt nhìn Lâm Phong, điều này khiến trong lòng Lâm Phong cảm động. Với thiên phú của mình, ở lại Thiên Trì tất hữu dụng. Nhưng vì tiền đồ của mình, lão sư vậy lại để cho hắn rời khỏi Thiên Trì, tới Bát hoang cảnh.
– Tốt lắm, Vu Tiểu, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, theo ta rời khỏi Càn Vực đi.
Ánh mắt Hầu Thanh Lâm dừng trên người Vu Tiểu, lãnh đạm nói một tiếng. Vu Tiểu trầm ngâm, lập tức gật đầu, không rời đi, sẽ đối mặt với kiếm của Hầu Thanh Lâm. Gã không có lựa chọn, với tính cách của Hầu Thanh Lâm, nói được sẽ làm được. Hầu Thanh Lâm xoay người ngự không, Vu Tiểu nhìn đám người nói:
– Các ngươi tự giải quyết cho tốt.
Nói xong, hắn theo Hầu Thanh Lâm bỏ đi, điều này khiến cho rất nhiều người cảm thán, thực lực mang tới kính sợ a, Vu Tiểu vừa mới đặt chân tới Vạn Tông đại hội, vô cùng chói mắt, nhưng Hầu Thanh Lâm tới, hào quang của Vu Tiểu hoàn toàn bị áp chế. Ngay cả nói chuyện cũng lo lắng. Lúc này, Hầu Thanh Lâm muốn hắn đi, hắn không dám không đi.
– Chúng ta, Bát hoang cảnh gặp!
Thân ảnh Hầu Thanh Lâm biến mất nhưng thanh âm cuồn cuộn từ trên không giáng xuống, bao trùm Thiên Trì. Chúng ta, Bát hoang cảnh gặp. Thần sắc đám người ngưng lại, Hầu Thanh Lâm trước khi ly biệt nói một câu ẩn dụ, lời của y nhắm vào mọi người, hay nhắm vào một người? Còn nữa, trong lòng bọn họ có nhiều nghi hoặc, Thạch Hoàng và Vũ Hoàng thu nhận môn đồ Hoàng Vũ, vì sao lại đến Càn Vực? Trước kia chưa từng có chuyện này.
Nếu nói Thạch Hoàng và Vũ Hoàng không muốn bỏ sót thiên tài, bọn họ có thể hiểu được, nhưng Hầu Thanh Lâm vừa tiến vào Càn Vực, lúc ở Vạn Tông đại hội càng có nhiều người, vì sao Hầu Thanh Lâm không tuyên bố. Mà đợi đến lúc này, mọi người tới Thiên Trì, Hầu Thanh Lâm mới tuyên bố, Thạch Hoàng và Vũ Hoàng thu nhận môn đồ. Những điều này đều rất mơ hồ, bọn họ không thể giải đáp!
Chương 949: Gánh vác
— Đợi đến khi hình bóng Hầu Thanh Lâm cùng Vu Tiểu dần dần nhạt đi, tâm tình đang sôi trào của mọi người cũng từ từ nguội xuống, nhưng cũng có thật nhiều người âm thầm cắn răng, lộ ra ánh mắt kiên định.
Cơ hội giống như lần này, nhất định phải đi đến Bát Hoang cảnh một phen, mặc dù không có tư cách trở thành môn đồ Hoàng Vũ, cũng muốn tận mắt nhìn thấy thịnh thế đại lễ này một lần, nhìn xem tư thế oai hùng anh phát của thiên tài đại lục này như thế nào.
– Giết!
Một tiếng hô trầm thấp làm mọi người đang rung động hồi hồn, thanh âm này cực kỳ âm hàn, do Tiêu Dao môn chủ hô lên. Bát Hoang cảnh, Hoàng Vũ tuyển nhận môn đồ, chuyện này đối với rất nhiều người là cơ hội, là thiên đại kỳ ngộ. Nhưng gã lúc này lại bị chặt đứt một cánh tay, hơn nữa không thể lấy lực lượng huyết mạch để hổi sinh, đối lập này khiến lòng gã đau hơn, sinh ra ý nghĩ điên cuồng muốn hủy diệt tất cả. Thiên Trì, nhất định phải trả giá thật nhiều, gã phải giết hết người của Thiên Trì đế quốc, nhìn xem đám người núp trong Thiên Trì kia có đi ra hay không.
– Người Thiên Trì nghe đây, bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ tiến hành tàn sát người Thiên Trì đế quốc các ngươi.
Các ngươi rút trong đó một ngày, ta sẽ tàn sát một ngày, thẳng đến khi Thiên Trì đế quốc máu nhuộm đỏ, các ngươi nếu muốn nhìn sinh linh Thiên Trì đế quốc lầm than… vậy thì vĩnh viễn trốn trong đó đi. Tiêu Dao môn chủ lạnh băng nói, thanh âm lạnh lẽo truyền vào trong bảy đại chủ phong của Thiên Trì, không ai sẽ nghi ngờ. Giờ phút này, Tiêu Dao môn chủ điên rồi, gã nhất định sẽ làm như vậy. Trên đỉnh núi tuyết Thiên Trì, ánh mắt mọi người đều cực kỳ khó coi, đều liếc nhìn lẫn nhau, ngay sau đó rất nhiều người nhìn về phía Thiên Cơ lão nhân trên Thiên Cơ Phong.
– Các ngươi bảo vệ cho Tuyết Phong này, ta đi ra ngoài.
Thiên Cơ lão nhân lạnh băng nói.
– Không được!
Trên Thiên Cơ Phong lập tức có người quát.
– Sư huynh, những người này như hổ rình mồi, lãnh tụ sáu đại tông môn đều ở đây, nếu huynh đi ra ngoài, bọn họ nhất định sẽ không từ thủ đoạn, liên kết đối phó huynh.
– Đúng, muốn đi ra ngoài thì cùng nhau đi.
– Không thể cùng nhau đi ra.
Thiên Cơ lão nhân lắc đầu nói:
– Từ khi Thiên Trì thành lập tới nay, chúng ta luôn giữ vững một tín niệm, đó là đế quốc.
Ta, thân làm lãnh tụ Thiên Trì, đương nhiên không thể nhìn người đế quốc bị người khác giết hại. Một mình ta ra ngoài, ta chỉ là mục tiêu nhỏ, bọn họ không nhất định liên kết đối phó ta. Nhưng cùng nhau thì khác, bọn họ mặc dù đã tổn thất thê thảm, nghiêm trọng, những thực lực lãnh tụ sáu đại tông môn rất mạnh, lại chưa mất một người nào cả, hơn nữa còn những người khác, nếu cùng nhau đi ra, sẽ làm Thiên Trì lâm vào cảnh hủy diệt! Sắc mặt của mọi người đều cực kỳ khó coi, một chiêu này của Tiêu Dao môn chủ quá mức vô sỉ, vậy mà lại ra tay đối phó với người của đế quốc để áp chế bọn họ.
– Người lừa mình dối người.
Lúc này, một giọng nói truyền ra, như quát mắng Thiên Cơ lão nhân, khiến vẻ mặt mọi người đều là bị trì trệ, người nói chuyện này chính là Lâm Phong.
– Người đi ra ngoài, nếu muốn cứu người đế quốc, nhất định phải giao chiến với bọn hắn.
Mà những người đó hiển nhiên sẽ cùng nhau đối phó người, người nói người là mục tiêu nhỏ, bọn họ sẽ không đối phó, trừ phi người không quan tâm đến người của đế quốc. Nếu nói vậy, người đi ra ngoài để làm gì, có thể sao? Ánh mắt Lâm Phong nhìn thẳng Thiên Cơ lão nhân, khiến lão không nói gì một hồi, khẽ lắc đầu nói:
– Nhưng ta có thể làm thế nào, Lâm Phong, ngươi đừng quên, ta là lãnh tụ Thiên Trì, sao có thể nhìn người đế quốc bị tàn sát!
– Sẽ không đâu, có một biện pháp, có thể hóa giải tình thế nguy hiểm.
Lâm Phong lên tiếng, làm cho vẻ mặt đám người đều chăm chú.
– Biện pháp gì? Ánh mắt toàn bộ người Thiên Trì đều đặt trên người Lâm Phong, phải làm như thế nào mới có thể hóa giải tình thế nguy hiểm này.
– Trên người chư vị tiền bối còn có ấn phù hoặc bảo vật tăng nhanh tốc độ hay không, càng nhanh càng tốt.
Lâm Phong nói với mọi người.
– Ta có.
Lúc này, Phong chủ Diêu Quang Phong nói với Lâm Phong:
– Ta lĩnh ngộ Phong áo nghĩa, từng lần mò qua Thánh vân, từng nghiên cứu ấn phù có khắc một tia lực lượng Thánh vân dung hợp với Phong áo nghĩa, so với tốc độ ta ngự không nhanh hơn, nếu cần, tất cả đều đưa cho ngươi.
Dứt lời, tâm niệm Phong chủ Diêu Quang Phong khẽ động, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, ném về phía Lâm Phong.
– Về phần bảo vật tốc độ cực nhanh mà ngươi muốn e rằng rất khó, loại bảo vật này cực kỳ quý báu, Càn Vực cũng có rất ít.
Phong chủ Diêu Quang bổ sung. Lâm Phong khẽ gật đầu, bắt lấy chiếc nhẫn trữ vật kia vào tay, khẽ khom người với Phong chủ Diêu Quang Phong, nói:
– Tạ ơn tiền bối!
Dứt lời, Lâm Phong đem thần niệm xâm nhập vào trong nhẫn trữ vật, quả nhiên có không ít ấn phù. Tâm niệm khẽ động, Lâm Phong lấy ra một cái ấn phù, lập tức xoay người, bước chân nhảy lên, vậy mà lại ngự không đi tới phía trước.
– Tiểu Phong, ngươi làm gì? Tuyết Tôn giả nhìn thấy Lâm Phong không ngừng đi về phía trước, vậy mà lại bước ra khỏi vị trí của bảy đại Tuyết Phong.
– Lão sư, ta gây chuyện, ta đến gánh vác, sao có thể để người đế quốc vì ta mà chết.
Thanh âm Lâm Phong bình tĩnh nói:
– Yên tâm đi lão sư, ta không có việc gì.
Rất nhanh, Lâm Phong cũng đi ra khỏi Thiên Trì, đi tới cửa vào Thiên Trì, nhìn đám người vẫn còn đang ở phía ngoài. Mọi người nhìn trong hư không phía xa, không ngờ lại xuất hiện bóng hình Lâm Phong, vẻ mặt bọn họ đều là kinh ngạc. Lâm Phong? Lâm Phong hắn cũng dám đi ra, hắn đây là muốn chết hay sao?
– Lão cẩu!
Lúc này, một tiếng quát cuồn cuộn từ trong miệng Lâm Phong vang lên, khiến Tiêu Dao môn chủ đang chuẩn bị đại khai sát giới, ánh mắt tức giận, quay người lại, lạnh như băng nhìn Lâm Phong. Một người, Lâm Phong hắn vậy mà dám một mình đi ra! Bọn họ gần như đều đã bỏ đi hy vọng có thể bắt Lâm Phong, nhưng lúc này, Lâm Phong vậy mà lại tự mình đưa đến cửa, khiến tâm rất nhiều người lại một lần nữa sôi trào. Trên người Lâm Phong chắc chắn có được trọng bảo cực kỳ hấp dẫn, hắn mới có thể bố trí bảy đại Tuyết Phong Thiên Trì thành đáng sợ như vậy.
– Lão cẩu, ngươi chậm rãi ở Thiên Trì đế quốc giết đi, ta sẽ không phụng bồi.
Ta sẽ đến Tiêu Dao môn của các ngươi bố trí một cái sát phạt đại trận vui đùa một chút, còn các ngươi nữa, Ngọc Thiên Hoàng tộc, Đông Hải Long cung,…. Lâm mỗ sẽ không chơi cùng các ngươi, tái kiến! Ánh mắt Lâm Phong lần lượt đảo qua đám người, lạnh lẽo cười, bàn tay hắn lập tức bóp nát ấn phù, nháy mắt, một cỗ lực lượng phong bạo bao vây thân thể hắn. Vù…vù… một tiếng động run rẩy truyền ra, thân thể Lâm Phong biến mất, phóng về phía hư không.
– Hô.
… Một cơn cuồng phong thổi qua trên hư không, vậy mà lại đi qua đỉnh đầu mọi người, Lâm Phong không đi về phía bảy đại Tuyết Phong của Thiên Trì, mà đi phương hướng lại hoàn toàn ngược lại, chẳng lẽ hắn thật sự muốn đi tiêu diệt Tiêu Dao môn?
– Ngươi đi được không? Tiêu Dao môn chủ giận quát lớn, Tiêu Dao bộ pháp bước ra, nhanh như tia chớp, hư không dường như xuất hiện từng bước chân vô cùng ảo diệu, ẩn chứa quỹ tích.
Lâm Phong vậy mà lại muốn lấy tốc độ để chạy trốn trước mặt gã, làm sao có thể. Đây có thể nói là thiên đường có lối không đi, lại muốn xông vào địa ngục.
– Chíu.
..íu….íu..!!!! Một đạo kiếm sắc xẹt qua hư không, môn chủ Cửu Tiêu Kiếm môn khống chế kiếm quang, ngay lập tức biến mất trước mặt mọi người, y đương nhiên rất rõ ràng, lần này y đến Thiên Trì, mục đích chính là vì Lâm Phong.
– Ra!
Hoàng tử Đoan Mộc quát một tiếng, Long chủ Đông Hải Long cung, cung chủ Diệt Tình, tông chủ Phong Đô Ma Tông đều cất bước đuổi giết Lâm Phong. Lâm Phong vậy mà lại dám một mình chạy khỏi Thiên Trì, hắn muốn chết sao, bọn họ đương nhiên sẽ thành toàn cho Lâm Phong. Đám người từng người ánh mắt cứng ngắc, tốc độ thật nhanh, tốc độ những người này quá nhanh, trong nháy mắt đã biến mất, hiện tại dường như đã không còn ai.
– Lâm Phong!
Tuyết trắng trên Thiên Trì vẫn đang không ngừng phiêu đãng, đám người nhìn chằm chằm bóng dáng đang dần xa, trong lòng rất nhiều người cảm giác không rõ tư vị gì. Lâm Phong không chỉ bày ra thánh vân đại trận áo nghĩa trên bảy đại tuyết phong của Thiên Trì, hiện giờ lại vì Đế quốc, một mình rời khỏi, không để ý hậu quả, rộng rãi vô tư, có thể có đệ tử như vậy, chính là may mắn của Thiên Trì! Tuyết Tôn giả và Thiên Cơ lão nhân liếc mắt nhìn nhau, dù cách nhau rất xa, nhưng họ dường như đọc hiểu được ý tứ trong mắt đối phương, bước chân bước ra, đạp trên hư không, thân hình lóe lên đi ra phía ngoài Thiên Trì.
– Những người khác đều ở lại cho ta!
Một tiếng hét lớn truyền đến, Tuyết Tôn giả cùng Thiên Cơ lão nhân trong giây lát liền đi đến đại môn Thiên Trì, nơi những người kia đang tụ tập.
– Giết!
Hai vị lão nhân cùng nhau rống giận, khí tức sát phạt khủng bố nở rộ giữa thiên địa, lúc này đây, hai người đều nổi giận, trong nháy mắt, có vô số người bị băng phong. Ánh mắt đám người hoảng sợ nhìn chằm chằm hai người, khí tức thật kinh khủng. Đám người Tiêu Dao môn chủ đã đi đuổi giết Lâm Phong, không ai có thể ngăn cản lực lượng kinh khủng của hai người này nữa.
– Xuy.
.. xuy…. Một luồng tinh quang sát phạt từ hư không đánh xuống, giống như lôi điện chói mắt, trong khoảnh khắc rất nhiều người bị hủy diệt.
– Trốn, chạy mau!
Giờ khắc này, đám người rốt cục ý thức được, lửa giận của hai vị cường giả không phải thứ mà bọn hắn có thể thừa nhận được, trốn, hiện tại, chỉ có thể trốn! Vô số cường giả, nháy mắt bị đánh tan!
Chương 950: Hỏa thiêu Tiêu Dao môn.
— Giữa hư không, một cơn gió đáng sợ gào thét, nơi nó đi qua, thiên địa đều phát ra tiếng vang ầm ầm, có thể thấy tốc độ cơn gió đáng sợ cỡ nào.
Ấn phù Lâm Phong sử dụng do Phong chủ Diêu Quang Phong tỉ mỉ khắc thành, dung nhập Phong áo nghĩa vào đó, hơn nữa, Phong chủ Diêu Quang Phong còn có một tia lĩnh ngộ đối với lực lượng Thánh vân, khiến tốc độ khi di chuyển bằng ấn phù này còn muốn khủng bố hơn khi bản thân hắn tự ngự không.
Nhưng dù như thế, Lâm Phong vẫn chưa thể bỏ xa Tiêu Dao môn chủ, Tiêu Dao Bộ pháp của Tiêu Dao môn chủ có nguồn gốc từ Tiêu Dao Kinh, tuy rằng không phải Cổ Kinh chân chính ghi lại, nhưng vẫn có những tinh túy của nó. Những tinh túy này ẩn chứa lực lượng kỳ diệu, mỗi một bước bước ra dường như đều mang theo quỹ tích đặc thù, hơn nữa, tu vi Tiêu Dao môn chủ hùng mạnh, cộng thêm mối hận cụt tay, có thể tưởng tượng được tốc độ giờ này của gã nhanh đến cỡ nào. Gã nhất định phải bắt được Lâm Phong, đoạt lấy bảo vật trên người hắn, còn phải xé hắn thành trăm mảnh.
– Lão cẩu, nhanh nữa lên, tốc độ ngươi chậm quá.
Thanh âm của Lâm Phong từ phương xa truyền lại, khiến ánh mắt Tiêu Dao môn chủ bốc hỏa, Lâm Phong khốn khiếp này, vẫn dám khiêu khích gã.
– Ta sẽ cho ngươi hiểu được cái gì gọi là sống không bằng chết.
Trong hư không, thanh âm cuồn cuộn phiêu đãng, bởi vì tốc độ hai người quá nhanh, thời điểm thanh âm kia tới tai Lâm Phong cũng chỉ còn mơ hồ không rõ. Không qua bao nhiêu thời gian, hai người cũng đã đi không biết bao nhiêu xa.
– Tốc độ lão cẩu này quả nhiên rất nhanh, lực lượng một cái ấn phù này cũng sắp tiêu hao hết rồi.
Lâm Phong tự nhủ trong lòng, tâm niệm vừa động, lại một miếng ấn phù hiện ra trong tay hắn, một tiếng ông truyền ra, Lâm Phong không có bất kỳ keo kiệt nào, trực tiếp sử dụng, Phong áo nghĩa cuồng bá lập tức lần nữa bao trùm thân thể hắn, tốc độ không có chút dấu hiệu trì hoãn. Hai người giằng co tại trong hư không, mà sau lưng bọn họ, năm vị cường giả đều đang đuổi theo.
Nhưng chỉ nói riêng tốc độ, bọn họ đều không thể vượt qua được Tiêu Dao môn chủ, bởi vậy khoảng cách của họ càng kéo càng xa. Tới một lúc sau, họ chỉ nhìn thấy một cái bóng mơ hồ của Tiêu Dao môn chủ, lại càng không cần phải nói tới Lâm Phong. Sắc mặt bọn họ cũng trở nên âm trầm, không biết Tiêu Dao môn chủ có đuổi kịp Lâm Phong không. Bọn họ đồng thời xuất thủ lại đều để Lâm Phong chạy trốn, mặt mũi đều ném hết đi được rồi. Nhưng nếu Tiêu Dao môn chủ đuổi kịp Lâm Phong, bảo vật chẳng phải bị hắn độc chiếm, sau đó dựa vào tốc độ bản thân trốn đi xa.
Nghĩ vậy, bọn họ lại nóng lòng như lửa đốt, lần hành động này, bọn họ ôm hy vọng thật lớn, Thiên Trì bị hủy diệt, Lâm Phong bị bắt. Nhưng hiện tại, mọi chuyện dường như đi càng ngày càng xa. Đoàn người trên hư không chạy như điên không biết bao lâu, ngay cả tốc độ của Tiêu Dao môn chủ cũng dần dần chậm lại, hơn nữa còn có thêm vết thương trên người, gã vậy mà lại cảm giác lực bất tòng tâm, trong lòng lại lạnh như băng, vô lực.
Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn Lâm Phong chạy thoát? Sắc mặt ngày càng trở nên âm trầm, Tiêu Dao môn chủ tận mắt nhìn thấy thân hình Lâm Phong dần dần đi xa, thẳng đến khi biến mất không thấy đâu nữa.
Cuối cùng, Tiêu Dao môn chủ ngừng bước chân, hơi thở phập phồng, sắc mặt gã âm trầm tới cực hạn, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Không mất bao lâu, từng bóng người ngự không mà đến, chính là nhóm cường giả Long chủ chạy theo phía sau.
Khi bọn họ nhìn thấy Tiêu Dao môn chủ ngừng giữa hư không, thân thể bọn họ cũng chậm lại, ánh mắt chăm chú nhìn Tiêu Dao môn chủ đang bất động kia. Chạy thoát, như vậy, cũng bị Lâm Phong thoát khỏi?
– Tiêu Dao môn chủ, vì sao không đuổi theo? Cung chủ Diệt Tình lãnh đạm hỏi, hao tốn cái giá thật lớn như thế, Thần Cung của y cũng bị diệt rồi, hiện tại Thiên Trì lại hoàn hảo, Lâm Phong cũng trốn mất? Vậy bọn họ làm tất cả những thứ kia tính là cái gì? Tiêu Dao môn chủ ngẩng đầu, lạnh băng liếc nhìn cung chủ Diệt Tình một cái.
Lúc này đây, tâm tình gã rất không tốt, cung chủ Diệt Tình lại vẫn hỏi ra loại chuyện vô nghĩa này, nếu có thể đuổi theo Lâm Phong, gã sẽ không đuổi sao? Sắc mặt sáu đại cường giả giờ phút này đều âm trầm, cực kỳ khó coi. Lúc này đây, có lẽ thanh danh Thiên Trì đã vang dội khắp Càn Vực, mà thanh danh của bọn họ thì thối phải biết. Mấy thế lực lớn khủng bố, triệu tập Vạn Tông đại hội, lại dẫn dắt vô số cường giả giết vào Thiên Trì, nhưng kết quả sau cùng không dám nói ra. Thiên Trì không bị diệt, Lâm Phong cũng không có việc gì, ngược lại, bọn họ lại chết không biết bao nhiêu người, thậm chí Tiêu Dao môn chủ còn bị chặt đứt một cánh tay.
– Hiện tại chúng ta làm cái gì? Cung chủ Diệt Tình cũng có chút chết lặng, không biết nên đuổi theo giết Lâm Phong, hay quay lại Thiên Trì? – Về xem Thiên Trì trước, nếu có cơ hội, chúng ta cùng nhau tàn sát Thiên Trì đế quốc, ta không tin Lâm Phong không trở lại.
Tiêu Dao môn chủ âm u lạnh lẽo nói, Lâm Phong hiển nhiên cố ý dẫn bọn họ ra khỏi Thiên Trì.
– Được, về Thiên Trì trước!Vấn chi tối dạ – Hạ chi nguyên giản – Các bạn làm sao Vấn chi : ngư kiếm biết chi đáp chi ^^ …!
Mấy người khác cũng đều gật đầu, không biết sau khi bọn họ rời đi xảy ra chuyện gì, nếu mọi người còn chưa có rời đi, bọn họ liền tiếp tục bao vây, diệt trừ Thiên Trì, khiến người Thiên Trì không thể bước ra khỏi Thiên Trì một bước, sau đó lại tiến hành tàn sát người Thiên Trì đế quốc, xem Lâm Phong có trở về hay không.
Ý tưởng thì hay rồi, nhưng khi bọn họ trở lại Thiên Trì, phát hiện, thây nằm ngổn ngang, đám người sớm đã giải tán, trong lòng đều sinh ra một cỗ cảm giác thê lãnh. Chết rồi, vô số người chôn xương như thế, về phần người không chết, đã sớm chạy trốn không thấy tung tích, rất dễ nhận thấy, sau khi bọn họ rời khỏi, Thiên Trì hành động rất quyết đoán, tiến hành một hồi giết chóc.
Khi đó, Thiên Trì không có bất kỳ sự nhân từ và thương hại nào, dù sao những người này, đến để diệt Thiên Trì họ, thậm chí còn muốn giết hại người vô tội của Thiên Trì đế quốc. Sáu người, sáu người mạnh nhất, cũng là sáu người cuối cùng, kết cục cuối cùng là mang theo vẻ không cam lòng rời đi, không ai trong bọn họ lưu lại, tất cả chỉ vô nghĩa, chỉ dựa vào lực lượng sáu người không có khả năng có thể đảo điên Thiên Trì.
Dù sao, Thiên Trì có Phong chủ bảy đại tuyết Phong, hơn nữa mỗi một Phong chủ đều là một Tôn giả, không ai là là yếu ớt. Càn Vực, Tiêu Dao cổ thành, nơi tọa lạc Tiêu Dao môn, tồn tại ở Càn Vực không biết bao nhiêu năm, có thể nói không người nào không biết.
Những khu vực lân cận khu vực đó, phàm muốn lấy được vật trân quý đều sẽ đến Tiêu Dao cổ thành. Mà lúc này, giữa cổ thành, nhiều hơn một vị khách không mời mà đến. Vị khách không mời mà đến này, sắc mặt vàng như nến, hơi mang theo vài phần bệnh trạng, nhưng mà dưới chân hắn lại có một con mãnh thú thượng cổ hung bạo hùng mạnh, Cùng Kỳ, cực kỳ oai phong.
Lâm Phong ngồi trên lưng Cùng Kỳ, đi thẳng tới nơi nổi danh nhất nằm giữa Tiêu Dao cổ thành, Tiêu Dao môn, một tòa tông môn mênh mông nhìn không thấy điểm cuối, nhìn qua giống như một tòa thành thị, to lớn cực độ. Trên hư không rất xa, nhìn mấy lần, Lâm Phong liền rời đi, trong Tiêu Dao thành tùy ý tìm một tửu lâu nghỉ ngơi, thẳng đến khi bóng đêm bao phủ.
Thời điểm trong thành một mảnh yên tĩnh, lại có một bóng người đạp trên lưng Cùng Kỳ, lặng yên tới gần hướng Tiêu Dao môn, từ trong hư không mà tới. Tiêu Dao môn, một trong những thế lực cấp bá chủ của Càn Vực, cường thịnh vô cùng, bởi vậy chưa từng có người nào dám đến Tiêu Dao môn gây chuyện. Nhưng cũng chính bởi vậy, tiểu thành Tiêu Dao môn này không có thiết lập bất cứ một biện pháp phòng hộ nào, bởi vì không cần, còn chưa từng có người nào dám động đến nó.
Tuy nhiên, một đêm này, trên không Tiêu Dao môn, trong trời đêm yên tĩnh, có chút ánh lửa, ngọn lửa hư ảo, đỏ sậm, trong ngọn lửa dường như có bóng người và yêu thú, nhưng được ngọn lửa bao lại nên không nhìn rõ lắm.
– Hả? Lúc này, trong Tiêu Dao môn, có người ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, dường như chú ý tới một chút ánh lửa kia, nhưng mà cũng không quá để ý tới, chỉ hơi có chút kinh ngạc cùng tò mò, không biết đó là vật gì, mà lại xuất hiện trên vùng trời Tiêu Dao môn bọn họ.
Nhưng đúng lúc này, ngọn lửa từ trên hư không rơi xuống, nháy mắt, có một đám lửa rơi xuống Tiêu Dao môn, khiến những người đang nhìn kia mở to mắt. Một đám lửa, đột ngột từ trong Tiêu Dao môn tràn ra. Mà lúc này, ngọn lửa trong hư không kia di động rất nhanh, từng đám lửa không ngừng từ trên hư không rơi xuống, trong khoảnh khắc, ngọn lửa khủng bố cuồn cuộn bùng lên, vô số đại điện bén lửa, sân viện vô tận trong rừng sâu cũng phát ra tiếng vang bùm bùm. Nhanh, quá nhanh, chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, giữa hư không xuất hiện một màn thịnh cảnh, vô số ánh lửa, lan tràn từ hư không rơi xuống.
– Có người đánh lén!Nguồn truyện audio
Ánh mắt những người đang nhìn kia cứng ngắc, lớn tiếng kêu lên, lúc này bọn họ mới ý thức được chuyện gì xảy ra, không ngờ… có người muốn hỏa thiêu Tiêu Dao môn! Bọn họ có chút không thể tin được, nhưng ngọn lửa kia đang từ trên hư không rải xuống, trong nháy mắt bao phủ không gian, đốt sáng đêm tối, toàn bộ Tiêu Dao môn chỉ qua mấy cái hô hấp đã bốc cháy toàn bộ, ngọn lửa bùng lên đốt cháy cả tông môn!