Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 174 [Chương 866 đến 870]
❮ sautiếp ❯Chương 866: Giết Thiên Vũ như thế!
— Ung Thái sư Thiên Phong quốc cùng một nhóm cường giả Liệt Vân quốc đang không ngừng run rẩy, ánh mắt họ vô cùng cảnh giác nhìn Lâm Phong chằm chằm, mang theo ý kiêng kị và sợ hãi vô cùng.
Kiếm bọn chúng dán chặt vào cổ Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà, chỉ cần Lâm Phong có hành động thiếu suy nghĩ, bọn chúng sẽ động thủ giết người, nhất định không cho Lâm Phong cơ hội giết bọn chúng, nhất định không thể. Lúc này, chỉ thấy bước chân Lâm Phong tiến gần thêm vài bước, Ung Thái sư lập tức hét lớn.
– Đứng lại, nếu ngươi còn bước về phía trước một bước, đừng trách ta vô tình.
Kiếm lão xiết vào cổ Lâm Hải, rạch ra một đường máu, khiến đôi mắt Lâm Phong càng phát lạnh, băng hàn vô cùng.
– Nếu ngươi còn khiến cha ta chịu thêm một chút tổn thương nữa, ta thề ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào để giết ngươi, cho dù ngọc nát đá tan.
Lời nói rét lạnh chấn động tâm thần Ung Thái Sư, khiến kiếm lão hơi lỏng một chút, lão không dám làm Lâm Hải bị thương một nữa, giờ lão đang rất sợ hãi người thành niên trước mắt này. Ngày xưa, lão từng phái người đuổi giết Lâm Phong, khi đó Lâm Phong thiên phú hùng mạnh, lão biết nếu lưu Lâm Phong lại, hắn nhất định trở thành một mối họa, bởi vậy lão muốn diệt trừ hắn từ trứng nước. Giờ đây, những điều gã đoán đã trở thành sự thật, Lâm Phong thật sự đã trở thành mối nguy hiểm, khiến lão có cảm giác sợ hãi. Hơn nữa, lão giờ không dám chọc giận Lâm Phong, lão sợ Lâm Phong sẽ giết lão giống như đã giết Thiên Âm thiếu gia.
– Cường giả Thiên Vũ Thiên Phong quốc ta sẽ nhanh đến, đến lúc đó dù hắn có thiên phú mạnh hơn nữa, cũng phải chết không thể nghi ngờ.
Trong lòng Ung Thái Sư âm thầm nhẩm tính thời gian.
– Tiểu Phong, hiện tại ngươi đi mau đi.
Lâm Hải quát một tiếng, tu vi Lâm Phong thực khiến ông ta kinh ngạc, nhưng Lâm Phong sẽ phải đối mặt với cường giả Thiên Vũ, đối phương không phải người Lâm Phong có thể chiến thắng được. Nếu tu vi Lâm Hải hãy còn, hắn nhất định có thể cảm nhận được hơi thở Lâm Phong, khí tức Thiên Vũ đầy đủ, thiên địa giao hòa. Đáng tiếc, hôm nay hắn đã quá suy yếu, tu vi bị phế, căn bản không nhìn ra được thực lực Lâm Phong như thế nào.
– Phụ thân, con đã nói rồi, những người liên lụy đến việc này, đều phải chết.
Trong giọng nói Lâm Phong lộ ra hàn ý mãnh liệt, đã thấy hơi thở cường đại cuồn cuộn mà động từ xa xa, một số quan tài gỗ tràn ngập khí âm sát đánh về hướng Lâm Phong, tốc độ nhanh đến mức tận cùng. Lâm Phong cười lạnh, tay hắn giơ lên, một ngọn lửa đáng sợ xuất hiện, những ngọn lửa này mạnh mẽ bắn về phía quan tài, một tiếng nổ lớn truyền ra, ngọn lửa hủy diệt đáng sợ trùm kín quan tài trong nháy mắt, đốt cháy hừng hực. Oanh, oanh, oanh…! Từng bóng người trong những quan tài vọt ra, nhưng trên người họ vẫn còn có những ngọn lửa đáng sợ bám vào, ngọn lửa đốt cháy kinh mạch trên cơ thể họ, khí âm sát điên cuồng khởi động, nhưng không có tác dụng, ngọn lửa thật đáng sợ. Sau khi bước vào Thiên Vũ, Đại Nhật Phần Thiên Kinh của Lâm Phong ẩn chứa Dương Hỏa Chân Nguyên, không chỗ nào không thể xâm nhập, một khi lây dính đến là không thể gạt bỏ, làm bọn họ phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể bị đốt cháy đến khi tử vong.
– Ngọn lửa thật đáng sợ!truyện Linh Dị
Đám người nhìn chằm chằm ngọn lửa trong hư không, ngọn lửa không ngừng thiêu đốt đến khi không còn gì nữa, tâm thần vô cùng chấn động. Ngọn lửa hủy diệt này không thể ngăn cản, cảnh giới Huyền Vũ cảnh đỉnh cao chỉ cần dính vào liền chết cháy. Xa xa không ngừng có người xông lại, Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, kiếm khí khủng bố xông lên tận trời, vô số kiếm ý sát phạt cuồn cuộn đánh tới, những người xung phong liều chết đều bị thuấn sát, thân thể rơi xuống, Huyền Vũ cảnh không ai ngăn được Lâm Phong. Đúng lúc này, một luồng hơi thở mênh mông vô cùng hùng mạnh bao phủ mảnh không gian, hơi thở này dường như khiến cả phiến không gian căng ra, nó mạnh mẽ đến không thể tin nổi. Nét mặt Ung Thái sư cùng với những người khác lộ vẻ mừng như điên, đến rồi, cường giả Thiên Vũ rốt cuộc đã đến, lần này Lâm Phong chết chắc. Còn Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà, khi cảm giác được luồng hơi thở này, sắc mặt lại tái nhợt, trong lòng vô cùng sợ hãi, họ lo sợ Lâm Phong sẽ bị giếtt. Hơi thở cuồn cuộn rít gào tràn đến người Lâm Phong, Lâm Phong nhìn ra xa, hai đạo thân ảnh hùng mạnh hạ xuống trước mặt hắn. Giờ phút này, Lâm Phong đang quay lưng về phía tường thành, quay lưng về phía cha mẹ hắn.
– Lâm Phong, rốt cuộc ngươi cũng đã tới!
Một cường giả Thiên Vũ trong đó nhìn Lâm Phong chằm chằm, giọng nói lạnh như băng.
– Tại Tuyết Nguyệt quốc, trên đường đi Tuyết Vực tỉ thí, ngươi giết vô số cường giả Thiên Phong quốc chúng ta, ngươi từng nghĩ đến cục diện hôm nay? – Lâm Phong, mấy chục tướng sĩ Liệt Vân quốc chúng ta chết dưới tay ngươi, hôm nay tất phải tru sát ngươi, khiến cả nhà ngươi đều phải chết.
Một người khác là cường giả Thiên Vũ của Liệt Vân quốc, cả người phát ra hơi thở lạnh lùng.
– Bọn họ đáng chết.
Lâm Phong lạnh lùng thốt ra một tiếng.
– Ngươi muốn chết? Cường giả Thiên Phong quốc giận dữ quát lên, đồng thời đánh ra một chưởng, chưởng này ẩn chứa lực lượng thiên địa đáng sợ, Lâm Phong không đỡ được chưởng lực đáng sợ kia, thời điểm cự chưởng đánh vào người hắn, thân thể hắn hung hăng bay về sau đập vào vách tường.
– Tiểu Phong.
Ánh mắt Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà đỏ thẫm nhìn Lâm Phong đang bị đánh, mà trên mặt hai người và Ung Thái sư lại hiện lên nụ cười dữ tợn.
– Lâm Phong, lần này xem ngươi chết như thế nào.
Đám người đang nhiều chuyện xa xa cũng âm thầm thờ dài, Lâm Phong vẫn khó thoát một kiếp, cường giả Thiên Vũ không phải người mà hắn có thể đối phó.
– Hiện tại ngươi có hối hận không? Cường giả Thiên Vũ kia lạnh lùng nói, lực lượng mênh mông đang hội tụ trong lòng bàn tay gã.
– Giết!
Lâm Phong giận dữ quát lên, sát khí hùng mạnh.
– Đồ cứng đầu.
Ngay sau đó cường giả Thiên Vũ này lại đánh ra một chưởng, hơi thở kinh khủng đánh về phía Lâm Phong, một tiếng nổ ầm vang, bụi đất tung bay, vách tường bị phá nát, thân thể Lâm Phong bị bụi mù vùi lấp.
– Tiều Phong.
Tròng mắt hai người Nguyệt Mộng Hà, Lâm Hải như muốn nứt ra, họ gào rú thành tiếng, kiếm trong tay Ung Thái sư cũng buông lỏng. Lần này Lâm Phong không chết cũng trọng thương, xem hắn còn có thể kiêu ngạo ngông cuồng được nữa không. Nhưng lúc này, mấy đạo kim quang bùng ra đáng sợ, hai tiếng vang răng rắc cùng những tiếng động vỡ vụn truyền ra, hai thanh kiếm kề cổ Nguyệt Mộng Hà và Lâm Hải đều nứt ra rơi xuống, kiếm khí đáng sợ cũng vừa chém đến, trong nháy mắt giáng xuống chỗ mi tâm hai cường giả Liệt Vân quốc đang kèm hai bên Nguyệt Mộng Hà và Lâm Hải, cả người hai gã đều run lên, ánh mắt trợn ngược, mi tâm có máu tươi chảy ra, chết ngay tại chỗ. Ung Thái sư dường như đã nhận ra cái gì, điên cuồng lùi lại, nhưng mà lúc đó, khi lão đang lui lại, một đạo kiếm quang nháy mắt xuyên thấu, bay qua ngay trước mặt lão, nhanh như một tia chớp.
– Nguy hiểm thật.
Đạo kiếm quang đáng sợ này khiến cho Ung Thái Sư cả kinh, cả người đều đổ mồ hôi lạnh. Từ phía sau lão, một thân ảnh từ trong đống bụi đất lao ra, tiêu dao vô cùng, giờ đã bát được thân thể Nguyệt Mộng Hà và Lâm Hải, bay vụt lên không, đưa bọn họ đến trên lưng Tuyết Ưng.
– Hả? Đôi mắt tất cả mọi người đều kinh ngạc, Lâm Phong giờ đến lông tóc cũng không tổn hao gì, không ngờ hắn lại cố ý làm thế để cứu cha mẹ mình.
Ung Thái sư cũng phát hiện ra được điều đó, sắc mặt lão trầm xuống.
– Phụ thân, mẫu thân các người ở chỗ này chờ ta.
Dứt lời, bước chân Lâm Phong lần nữa bước ra, hắn ẩn nhẫn lâu như vậy chính là để cứu cha mẹ hắn.
– Tiểu Phong.
Lâm Hải gọi to một tiếng.
– Yên tâm đi, thiếu chủ sẽ không việc gì đâu.
Đúng lúc này, một thanh âm rất nhỏ trầm thấp truyền vào trong tai Lâm Hải, khiến cho cả người lão mạnh mẽ run lên, ánh mắt nhìn khắp xung quanh, không thấy có người, lập tức nhìn xuống Tuyết Ưng dưới thân. Yêu thú này đang nói chăng? Thiên… yêu?
– Thiếu chủ giết hai phế vật Thiên Vũ này chỉ trong nháy mắt.
Tuyết Ưng lên tiếng lần nữa, khiến ánh mắt hai người hoàn toàn cứng lại, Thiên yêu lại gọi Lâm Phong là thiếu chủ. Giờ phút này Lâm Phong bước ra, hơi thở cả người cuồng bạo tới cực hạn, sát khí cuồn cuộn động trời cao, dường như thiên địa đều thành chiến trường giết chóc, sát ý đáng sợ khiến cho đám người điên cuồng run lên.
– Không đúng, Thiên Vũ, đây là Thiên Vũ, Lâm Phong cũng là cường giả Thiên Vũ, vừa rồi Lâm Phong ẩn nhẫn ngụy trang.
Ánh mắt Ung Thái sư cứng ngắc, hóa ra Lâm Phong vì cứu người nên mới chịu một kích của cường giả Thiên Vũ.
– Ta hối hận? Ta chịu chết? Trong mắt Lâm Phong lúc này chỉ còn sát ý vô tận, hắn nhìn đám cường giả hai nước trước mắt, quát lớn.
– Tất cả các người, xuống địa ngục sám hối đi.
Tiếng nói vừa dứt, Lâm Phong bước chân ra, một chưởng xuất hiên trấn áp đến đám ngươi, thiên địa cuồn cuộn chấn động run rẩy không ngớt, chưởng lực khủng bố áp bách cả phiến không gian, năm ngón tay như ngọn núi khổng lồ, không người nào có thể che chắn. Ầm ầm! Tiếng động đáng sợ truyền ra, sắc mặt cường giả Thiên Vũ của Thiên Phong quốc khó coi, cả người phóng thích hơi thở đáng sợ, ra tay đối chưởng với bàn tay khổng lồ đang đánh tới kia.
– Oanh!
Thiên địa chấn động, một chưởng chụp vào, linh hồn cường giả Thiên Vũ này đều bị chấn nát, một cái tát bị chụp chết. Thời điểm thân thể gã từ trên không rơi xuống, trong lòng đám người nổi lên sóng to gió lớn, một cái tát đập chết cường giả Thiên Vũ, Lâm Phong… hắn…! Ánh mắt Lâm Phong dừng trên người cường giả Thiên Vũ khác của Liệt Vân quốc, khiến cho thân thể đối phương run rẩy. Tại sao lại có thể như vậy, Lâm Phong tại sao có cảnh giới Thiên Vũ, mà còn là một Thiên Vũ mạnh như thế.
– Đi, thông báo cho cường giả Thiên Sát Tông lại đây!
Trong đầu gã sinh ra một luồng ý niệm, đột nhiên xoay người bỏ chạy, nhưng trong khoảnh khắc gã xoay người, mi tâm Lâm Phong phát ra kim quang vạn trượng hóa thành một chuông cổ đáng sợ, chuông cổ này nhập vào sau đầu gã, ông một tiếng vang lên, linh hồn đám người có cảm giác run rẩy, khi chuông cổ kia trở lại mi tâm Lâm Phong, thân thể cường giả Thiên Vũ lại từ từ rơi xuống, chết! Hai gã cường giả Thiên Vũ, một gã bị một tát chụp chết, còn một Thiên Vũ khác lại bị một ý niệm của Lâm Phong giết chết. Ung Thái sư giờ sợ tới mức té đâi, hai chân như nhũn ra, lão chưa từng nghĩ Lâm Phong sẽ đáng sợ đến như thế này.
– Ta chịu chết ư? Hiện tại cho các ngươi biết, ta muốn tiêu diệt cả hoàng thất Thiên Phong quốc.
Lâm Phong lạnh lùng thốt ra, thần niệm vừa động, kiếm sắc bắn giết ra, Ung thái sư không có bất kỳ một cơ hội nào, chết! Cường giả đi một bước giết một bước, nộ sát ngàn dặm không nháy mắt, Lâm Phong bất động cũng có thể giết người.
Chương 867: Giết chóc
— – Đây là Quân vương Tuyết Nguyệt, Lâm Phong!
Người đứng từ xa nhìn thân ảnh trên hư không, tất cả đều thất thần, thật sự là Lâm Phong, nộ sát cường giả Thiên Vũ hai nước. Thiên Vũ, Lâm Phong không những bước vào Thiên Vũ, có thể sánh với Đoàn Nhân Hoàng lúc trước, mà lực chiến đấu của hắn lại càng thêm đáng sợ. Đối mặt với cường giả Thiên Vũ, chỉ dùng hai lần công kích, đầu tiên dùng một chưởng, thuấn sát một cường giả Thiên Vũ Thiên Phong quốc. Lần thứ hai, một ý niệm trong đầu như một loại năng lực thần thông mà bọn họ không biết, mi tâm Lâm Phong xuất hiện kim quang vạn trượng, có chuông cổ phóng lên, đâm vào đầu cường giả Thiên Vũ Liệt Vân quốc, hủy diệt đối phương.
Thậm chí không tạo thành chút vết thương nào, mọi người không nhìn ra Lâm Phong giết đối phương như thế nào. Bọn họ chỉ có thể suy đoán, Lâm Phong có thể đã chấn nát hồn phách đối phương, diệt linh hồn, đánh chết đối phương. Mà giờ khắc này, cha mẹ Lâm Phong đang ngồi trên lưng Tuyết Ưng cũng bị thực lực con trai dọa sợ. Thiên Vũ, con bọn đọa nhập Ma Đạo, rời khỏi Tuyết Nguyệt, sau khi trở về lại giống như vương giả, có thể giết chết cường giả Thiên Vũ, giống như lấy đồ trong túi, không chút tốn sức. Lâm Phong dùng thực lực nói cho bọn họ biết, hắn không phải đi tìm chết, mà đến giết người. Đều là cường giả Thiên Vũ, nhưng lại chênh lệch không cách nào bù đắp.
– Cha, mẹ, Tuyết Ưng đại ca sẽ thủ hộ hai người, yên tâm ngồi trên đó là được!
Lâm Phong gật đầu cùng hai người, cũng không để ý đến tình cảm cha mẹ, toàn thân mang theo sát ý lạnh lùng lao tới hoàng cung Tuyết Nguyệt ngày xưa. Hắn muốn nhìn kẻ nào đứng sau màn điều khiển tất cả, rốt cuộc có bao nhiêu người tham gia vào chuyện này, bọn chúng, toàn bộ đều phải chết! Tuyết Ưng vỗ cánh lóe lên, đuổi theo Lâm Phong.
Trên người Lâm Phong tràn ngập sát ý, làm cho vô số người trong hoàng thành cũ ngẩng đầu vây xem. Đồng thời, Lâm Phong tiến cấp lên Thiên Vũ, giết cường giả Thiên Vũ như bóp chết kiến hôi, tin tức này chấn động thiên hạ, truyền khắp Tuyết Nguyệt. Ngoài thành, đám người điên cuồng lóe lên, nhanh chóng chạy vào nội thành, theo sát Lâm Phong, rất nhiều người còn bay lên không, theo sau lưng Lâm Phong.
Không ai muốn bỏ qua Lâm Phong báo thù, bọn họ muốn nhìn xem ai có thể ngăn cản Quân vương Tuyết Nguyệt tức giận trở lại, ai có thể cản được sát phạt cùng lửa giận của hắn. Trong hoàng thành Tuyết Nguyệt ngày xưa, dòng người như hóa thành một cơn sóng triều, cuốn về một phương theo hướng Lâm Phong.
Mà gần như đồng thời, trong hoàng cung Tuyết Nguyệt, rất nhiều cường giả biết tin Lâm Phong trở về cũng lao ra, lao về phía cửa thành. Rất nhanh, có người liền gặp mặt Lâm Phong giữa đường. Giờ phút này, Lâm Phong mang theo kiếm ý sát phạt ngút trời, lực lượng ý chí kiếm đạo tầng bảy của cường giả Thiên Vũ đáng sợ cỡ nào, hắn đi đến chỗ nào, không gian như bị đè nén nghẹt thở. Những người đến tìm Lâm Phong, vừa tới bên cạnh hắn đã cảm nhận được khí tức chấn động trên người hắn, không chờ bọn họ có cơ hội chạy trốn, kiếm quang đã phóng lên, cắn nuốt sinh mạng tất cả, vô luận ai gặp Lâm Phong đều bị ý niệm kiếm khí giết chết.
Trên đường, không ngừng có thân thể cường giả rơi xuống, tại trong thành thị cổ xưa này, hôm nay nhuộm máu. Sát phạt lộ ra, người không liên quan đều không dám ngự không phi hành, nếu có cũng bị dọa sợ hạ xuống đất đi bộ. Bọn họ không dám xúc động Lâm Phong, sợ Lâm Phong dưới cơn giận dữ mà coi bọn họ là địch nhân rồi chém giết, vậy cũng quá oan uổng.
Rốt cục, theo vô số máu tươi cùng kiếm ý sát phạt đáng sợ, Lâm Phong bước chân vào hoàng cung ngày xưa, nơi này quả nhiên có rất nhiều cường giả Thiên Phong cùng Liệt Vân quốc. Thậm chí còn có quân đoàn quy mô nhỏ, sau khi nhận được tin tức Lâm Phong nhập ma rời đi, không biết sống chết, người của hai nước lại bắt đầu nhớ tới Tuyết Nguyệt. Sau đó bọn họ đánh vào đây, dã tâm bừng bừng, bọn họ muốn chiếm toàn bộ Tuyết Nguyệt.
Nhưng đáng tiếc, sau khi Thiên Sát Tông tham gia, bọn họ không thể không thay đổi suy nghĩ, lấy cha mẹ Lâm Phong làm mồi câu, muốn dụ Lâm Phong tới. Nhưng có thể khẳng định, những kẻ này vẫn muốn Lâm Phong chết, vô luận người Thiên Phong quốc hay Liệt Vân quốc.
Trong hoàng cung, rất nhiều người cảm nhận được khí tức đáng sợ từ hư không truyền xuống đều chấn động ngẩng đầu. Hư không lúc này, một thanh niên tuấn dật đang đứng, toàn thân lộ ra sát phạt chi ý mãnh liệt, như hàng tỉ thanh kiếm lượn lờ bên người hắn, người nào ngăn hắn phải chết, không ai có thể cản. Lâm Phong lạnh lùng quét mắt xuống dưới, sát ý tràn ngập, hai tay huy động, dưới ánh mắt kinh hãi của đám người, bọn họ chỉ cảm thấy hàng tỉ kiếm quang đâm về phía mình, không người nào có thể cản.
– Chết!
Lâm Phong lạnh lùng phun ra một chữ, tiếng xẹt xẹt không ngừng vang lên, máu chảy thành sông, nhuộm đỏ hoàng cung. Người hai nước không chỉ xâm lấn Tuyết Nguyệt, bọn chúng còn muốn bắt cha mẹ hắn, thiếu chút nữa giết chết. Điều này làm lửa giận hắn càng thêm đậm, hắn biết mình nên diệt cỏ tận gốc, không giết hết đám người này, nếu sau này rời đi, không biết sẽ phát sinh hậu quả kinh khủng cỡ nào.
– Nghiệt súc!
!!
– Khẹc khẹc… Mấy tiếng cười âm lãnh truyền ra, sau đó, hai cỗ quan tài cuồn cuộn mà tới, mang theo âm sát khí đáng sợ, lơ lửng giữa hư không.
– Hai tên phế vật kia thật vô dụng, vậy mà không thể cản được ngươi!
Trong quan tài truyền ra một giọng nói, ngay sau đó, âm sát khí khủng bố cuồn cuộn đánh về phía Lâm Phong, âm sát khí như muốn ăn mòn thân thể mọi người. Chỉ trong khoảnh khắc, âm sát khí phủ xuống người Lâm Phong, lúc này, Lâm Phong như thần lửa, ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt, bất kỳ âm sát khí nào vừa chạm vào ngọn lửa liền bị thiêu đốt tan biến, phát ra từng tiếng lách tách. Đồng thời, Lâm Phong mạnh mẽ đánh tới, chưởng lực kinh khủng vỗ xuống, một chưởng này mang theo lực phong ấn đáng sợ, cũng mang theo lửa nóng vô tận.
– Rầm!
Hỏa diễm nháy mắt bao phủ lên quan tài, điên cuồng thiêu đốt.
– Ah… Bên trong truyền ra tiếng gào thét chấn động, tiếng ùng ùng truyền ra, cường giả bên trong quan tài muốn phá quan tài mà lao ra.
Nhưng vào lúc này, một chưởng của Lâm Phong mang theo lực phong ấn khôn cùng ấn xuống, giống như lực lượng trên Phong Ma Thạch, phong ấn toàn bộ quan tài, làm cho bên trong không cách nào phá vỡ quan tài mà ra. Ngọn lửa càng lúc càng mạnh, đã lan tràn ra toàn bộ quan tài.
Bên trong truyền ra tiếng kêu thê lương thảm thiết như quỷ khóc sói kêu, làm cho người ta cảm giác da đầu tê dại. Nhất là đám người Thiên Sát Tông phía sau, tất cả đều nuốt nước bọt, sắc mặt khó coi. Vì cẩn thận, tông môn bọn họn đã phái ra cường giả Thiên Vũ cho hành động lần này, nhưng trước mặt Lâm Phong, cường giả Thiên Vũ mà ngay cả quan tài còn không thể phá vỡ mà ra, bị chưởng lực của Lâm Phong phong ấn, sau đó bị ngọn lửa thiêu sốt, thật đáng sợ. Giờ phút này, Lâm Phong không giống cùng cấp Thiên Vũ, mà như vượt xa hơn nhiều, giết một Thiên Vũ cũng quá dễ dàng đi. Tại một trong quan tài khác, một thân ảnh lao ra, thấy đồng bạn trong quan tài bị Lâm Phong hành hạ tới chết, y không dám trốn trong đó nữa, nhanh chóng vọt ra.
– Tìm chết!
Người này lộ ra bộ mặt vô cùng âm hàn, hai chưởng ngưng ấn, âm sát khí nhất thời hóa thành vô số khô lâu, đánh về phía Lâm Phong.
– Thứ yêu tà cũng dám sinh uy!
Lâm Phong gầm lên, một chưởng luyện hóa đáng sợ phát ra, trong tay hắn xuất hiện ngọn lửa bóng tối đáng sợ, trong đó có lực lượng hủy diệt, luyện hóa hết thảy.
– Rầm!
Âm sát khí vô tận bị một chưởng hủy diệt, luyện thành hư vô. Lâm Phong thi triển Tiêu Dao bộ pháp, như hóa thành một tia sáng, nháy mặt tới trước mặt đối phương, đánh ra một chưởng, người này không có cơ hội trốn tránh, bị Lâm Phong dùng một chưởng hỏa diễm hắc ám luyện hóa, hồn phi phách tán, hài cốt cũng không còn.
Chương 868: Thiên Vũ run rẩy
Sau khi giết chết hai tên Thiên Vũ, sát phạt chi khí cuồn cuộn vẫn ngập trời, làm không gian nghẹt thở. Kiếm khí sắc bén gào thét, người Thiên Phong cùng Liệp Vân quốc rối rít gục ngã dưới túc sát kiếm, không ai có thể ngăn cản Lâm Phong, vận mệnh bọn họ chỉ có chết.
Bọn họ đánh tới Tuyết Nguyệt, chiếm cứ hoàng cung Tuyết Nguyệt, họ còn cho rằng có thể xưng hùng xưng bá nơi đây. Cho nên, sau khi nghe nói Lâm Phong tới, ý nghĩ đầu tiên của họ chính là Lâm Phong tèo rồi, vận mệnh hắn đã nằm trong tay bọn họ.
Thậm chí, trong lòng họ còn sinh ra rất nhiều ý niệm tà ác, muốn Lâm Phong chết kiểu nào. Không ai nghĩ tới cục diện trở thành như bây giờ, Lâm Phong đạp không vào hoàng cung, coi trời bằng vung, không kẻ nào có thể chống lại hắn được một chút. Vừa ra tay đã thấy máu, cường giả Thiên Vũ cũng bị một kích giết chết, thần ngăn sát thần.
Đáng sợ hơn là, vì cha mẹ bị ngược đãi thảm thiết, Lâm Phong lúc này đã không có nửa điểm thương hại cùng từ bi, chỉ có sát phạt, không kẻ nào có thể trốn khỏi. Rốt cục, Lâm Phong cũng rời khỏi đại điện quân vương hoàng cung ngày trước. Ngay vào lúc này, từng sợi xích đen nhánh xuất hiện từ hư vô, lộ ra sát khí âm lãnh, quét về phía Lâm Phong.
Những sợi xích này đen nhánh, như vô cùng vô tận, ánh mắt Lâm Phong lóe lên, tâm niệm vừa động, tiếng rầm rầm vang lên, vài toà cung điện bị kiếm khí quét cho nát bấy. Trong những cung điện vỡ nát kia lộ ra từng cái quan tài bằng đồng xanh, một sợi xích quấn quanh quan tài này, trên đó lộ ra hàn quang âm lãnh.
– Một đám người không ra người!
Lâm Phong lạnh lẽo nhìn, thân hình bất động, tùy ý để một vài sợi xích quấn lấy.
– Răng rắc, ùng ùng… Quan tài đồng dao động, tất cả bốn phía đều động, như muốn kéo những sợi xích, muốn phanh thây Lâm Phong.
Nhưng mà, rất nhanh, những quan tài vẫn không thể nhúc nhích, sợi xích vẫn quấn quanh người Lâm Phong, nhưng không thể kéo được Lâm Phong đi chút nào. Lúc này, thân thể Lâm Phong như một tòa núi nguy nga, sừng sững trong hư không, không chút nhúc nhích, những quan tài kia muốn phanh thây Lâm Phong, nhưng không đủ lực lượng.
Hai tay Lâm Phong mạnh mẽ rút lại, nhất thời, hai cỗ quan tài bị kéo về phía hắn, hắn rút chân, hai sợi xích quấn chân hắn cũng kéo về hai cái quan tài, trên người Lâm Phong như có lực lượng vô tận. Trong nháy mắt, hai cỗ quan tài bị kéo tới trước mặt Lâm Phong, Lâm Phong băng lãnh, vung hai tay vỗ lên quan tài, tiếng nổ chấn động vang lên, quan tài bị đánh nát, lực lượng cường đại vô cùng khủng bố trực tiếp xuyên thủng, hai thân ảnh từ bên trong không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết đã bị tiêu diệt.
– Ùng, rầm….
Mấy cỗ quan tài khác vọt ra mấy người, thân hình điên cuồng lùi lại, dừng trên đại điện nhìn Lâm Phong, ánh mắt lộ vẻ kiêng kỵ. Lực lượng trên thân Lâm Phong, phải kinh khủng tới cỡ nào.
Từng bóng người từ hư không phủ xuống, dựng đứng xung quanh Lâm Phong, bao vây hắn. Trong đó, còn có rất nhiều quan tài với nhiều sợi xích giống vừa nãy. Phía trước Lâm Phong, đại điện quân vương, một đám thân ảnh bước ra, những người này đều mang khí tức cường đại, hơi thở tự nhiên mà thành, giao hòa cùng thiên địa.
Nhất là người đi đầu, trên người mặt trường bào màu xám bình thường, nhưng tu vi của y đã là Thiên Vũ tầng ba, phi thường đáng sợ. Một cái liếc mắt như ẩn chứa lực lượng ý chí, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
– Chiến trận thật lớn!
Lâm Phong thấy khoảng mười mấy người, toàn bộ đều là cường giả Thiên Vũ.
– Liệp Vân quốc, Thiên Phong quốc, chỉ hai nước nhỏ, có được hai cường giả Thiên Vũ đã khó lắm rồi.
Mười mấy tên Thiên Vũ, đội hình cường đại như vậy, đừng nói Liệp Vân quốc cùng Thiên Phong quốc, dù Thiên Sát Tông, muốn xuất ra đội hình như thế cũng không dễ dàng. Lâm Phong tâm như gương sáng, nhiều cường giả Thiên Vũ như vậy trong đại điện hoàng cung, giống như đang chờ đợi hắn vậy. Tên cường giả áo xám cầm đầu lạnh lùng hừ một tiếng:
– Lâm Phong, thiên phú ngươi quả thật đáng sợ, nhưng thiên phú có mạnh hơn nữa thì tu vi vẫn còn có hạn, muốn địch lại chúng ta căn bản không thể.
Từ giờ trở đi, nếu ngươi có thể nghe theo lệnh ta, vậy ngươi mới có được một con đường sống, ta cũng không làm khó thân nhân ngươi!
– Muốn ta bó tay chịu trói? Lâm Phong lộ vẻ châm chọc, cười nói.
– Nói đi, ngươi rốt cuộc thuộc thế lực nào? Đông Hải Long Cung? Hay Ngọc Thiên hoàng tộc!
– Ta đã cho ngươi cơ hội sống, nếu ngươi không chịu, vậy hối hận cũng không kịp!
Cường giả áo xám không trả lời hắn, mà chỉ lạnh lùng nói.
– Hối hận không kịp? Buồn cười, các ngươi vì ta mà khổ công như thế, thật đến Tuyết Nguyệt quốc, hạ thủ đối với cha mẹ ta!
Các ngươi biết, một khi ta rời khỏi Thiên Trì thì sẽ về nhà một chuyến, một khi về nhà, phát hiện cha mẹ ta trong tay các ngươi, vậy ta nhất định tới. Cho nên, các ngươi một mực chờ ta! Lời lẽ Lâm Phong mang theo rét lạnh, đối phương rất hiểu hắn, đã điều tra mọi thứ rõ ràng, cho nên, đã sớm tới nơi này chờ hắn. Chờ Lâm Phong tới cửa, nhiều Thiên Vũ như vậy, bọn họ khẳng định không chút sơ hở, Lâm Phong mọc cánh cũng khó thoát.
– Ngươi biết những thứ này thì có ý nghĩa gì, ta nói lại lần nữa, nếu ngươi nghe theo mệnh lệnh ta, có lẽ, ngươi còn cơ hội sống sót, ít nhất thì thân nhân bằng hữu của ngươi sẽ được bỏ qua!
Người nọ bình tĩnh nói, y coi Lâm Phong như ba ba trong hũ rồi! Lâm Phong rất mạnh, tu vi chỉ là Thiên Vũ tầng một, nhưng có thể giết chết cường giả đồng cấp dễ dàng. Nhưng Lâm Phong có mạnh hơn nữa thì thế nào, nơi này có hơn mười cường giả Thiên Vũ, trong đó còn có mấy người là Thiên Vũ tầng hai, thậm chí, y còn lại cường giả Thiên Vũ tầng ba, Lâm Phong không thể phản kháng.
– Vậy sao!
Xem ra ngươi cảm thấy bên ngươi rất đông! Được thôi, đều hiện thân đi! Lâm Phong lạnh lùng nói, lời vừa ra, trong hư không, trên tầng mây bất chợt nổi lên từng cơn lốc cuồng loạn. Từng thân ảnh trắng như tuyết dùng tốc độ kinh người hạ xuống, thiên địa tràn ngập yêu khí khủng bố.
– Bùm bùm bùm….
Từng thân ảnh hạ xuống, vây quanh toàn bộ đám cường giả Thiên Vũ, tất cả có sáu người, trên thân tràn ngập yêu khím vô cùng đáng sợ.
– Thiên Vũ, toàn bộ đều là Thiên Vũ, hơn nữa, là yêu, Thiên yêu!
Giờ phút này, những cường giả Thiên Vũ đều trợn mắt, trong lòng hoảng hốt, tại sao có thể như vậy? Những người này trong tầng mây, vậy mà bọn họ không chút phát hiện, có thể thấy được những Thiên yêu này có tu vi đáng sợ hơn bọn họ nhiều.
– Đủ rồi chứ? Lâm Phong nhìn cường giả Thiên Vũ tầng ba còn đang hoảng sợ, lạnh lùng nói một tiếng.
Người nọ còn chưa khôi phục tinh thần lại, ánh mắt ngây ngốc nhìn Lâm Phong. Trong hoàng cung, đám người đều sững sờ, Lâm Phong lại có được một thế lực đáng sợ như thế?
– Nếu không đủ, vậy thì thêm một chút!
Lâm Phong nhàn nhạt nói, bàn tay vung lên, Tuyết Yêu tháp xuất hiện trong hư không, sau đó, từng thân ảnh yêu thú khổng lồ hiện ra.
– Gràoooo… – Gràoooo… – Rầm rầm… Những yêu thú này vừa xuất hiện đã điên cuồng rống giận, hoặc đấm ngực, hoặc ngửa mặt lên trời gào to.
Trong lúc nhất thời, thiên địa như lộn nhào, yêu khí hóa thành cơn lốc màu đen, cuồn cuộn trong hư không! Đều là Thiên yêu, hơn nữa, còn là Thiên yêu cực kỳ khủng bố, vây quanh bọn họ. Trong lúc nhất thời, thiên hôn địa ám, yêu khí bao phủ hư không, đám người chưa đến Thiên Vũ sụp đổ, gục trên mặt đất, những cường giả Thiên Vũ cũng hai chân run run.
Bọn họ sợ, biết tư vị sợ hãi là thế nào, Lâm Phong một đường sát phạt mà đến, nếu có thể giết được họ tuyệt không bỏ qua. Mà giờ khắc này, Lâm Phong hiển nhiên có đủ năng lực giết chết bọn họ, những Thiên yêu trước mắt rất đáng sợ, một khi tức giận, có thể xé nát thân thể bọn họ trong nháy mắt, làm sao bọn họ không run cho được.
Chương 869: Kẻ sau màn
— – Hiện tại, ngươi còn muốn ta nghe theo lệnh ngươi không? Lâm Phong nhìn nam tử áo xám, ánh mắt lạnh băng, mà tên kia hoàn toàn cứng ngắc đứng đó, trong lòng sinh ra sợ hãi vô tận.
Tại sao có thể như vậy, nhiều Thiên yêu đáng sợ như vậy, toàn bộ đi theo bên người Lâm Phong. Vì Lâm Phong, bọn họ bày ra âm mưu lần này, để Lâm Phong tự mình tới cửa, có thể nói chuẩn bị tuyệt đối đầy đủ. Bắt được cha mẹ Lâm Phong, chỉ cần Lâm Phong xuất hiện tại Tuyết Nguyệt quốc, hơn mười vị cường giả Thiên Vũ của bọn họ, sao để Lâm Phong chạy thoát chứ, muốn bắt hắn tuyệt rất dễ dàng.
Nhưng, điều này chỉ có thể thành suy nghĩ thôi, sự thật chênh lệch quá lớn so với tưởng tượng. Kết cục bọn họ tính toán lại không giống vậy. Lâm Phong tới rồi, một đường sát phạt mà tới, nhưng còn mang theo mười mấy Thiên yêu đáng sợ, chỉ sợ đều cấp ba trở lên. Mỗi một Thiên yêu, đều có thực lực hủy diệt cường giả Thiên Vũ tầng ba.
Theo đó, Thiên yêu nhỏ yếu nhất bên đối phương có thể tiêu diệt người mạnh nhất bên mình, trận chiến này, còn đánh thế nào? Không có gì bất ngờ, bọn họ chết chắc rồi, một khi Lâm Phong hạ lệnh, bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn.
– Hiện tại, chúng ta có phải nên nói chuyện một chút không? Kẻ nào là người đứng sau màn điều khiển hết thảy chuyện này? Lâm Phong vừa nói, một luồng khí tức khủng bố ập ra, sát phạt khí lạnh thấu xương.
Không ai trả lời Lâm Phong, sau khi nói ra, bọn họ chắc chắn sẽ mất mạng trong chớp mắt, Lâm Phong giết chết. Không gian trầm mặc, Lâm Phong nhìn đám người, khóe miệng lộ ra nụ cười băng hàn.
– Các ngươi có thể bào trì trầm mặc, ta sẽ làm cho người biết cái gì gọi là sợ hãi.
Lâm Phong rét lạnh lên tiếng, hắn nhất định phải biết kẻ đứng sau trong hành động này, để cha mẹ hắn chịu thống khổ như thế, thù này không báo, uổng phí làm con!
– Xé hắn đi!
Lâm Phong chỉ về một người, yêu thú nhất thời rống giận, yêu khí cuồng bạo chấn động thiên địa. Đại bàng vỗ cánh lóe lên, cơn lốc xoáy tròn, như muốn xé rách không gian, móng vuốt vô cùng bén nhọn chụp về người kia. Người nọ cảm nhận được yêu khí chấn động, không có dũng khí chống cự, y nhấc chân muốn tránh đi, nưng tốc độ đại bàng kinh khủng cỡ nào, trong nháy mắt, cánh tay y đã thành huyết nhục mơ hồ, y gào to một tiếng, thân hình bay lên không, bị ném ra ngoài.
– Phì phì….
Yêu xà cắn y một phát, bạo hùng vỗ ngực, đưa tay chụp lấy thân hình y, sau đó mạnh mẽ xé thêm một cái, máu tươi rơi vãi trong hư không, một cường giả Thiên Vũ, bị mạnh mẽ xé nát. Một màn tàn nhẫn máu tanh này làm tất cả kịch liệt run rẩy, hồn phách cũng chấn động. Một cường giả Thiên Vũ lại bị xé nát, bọn họ tu luyện đến cảnh giới Thiên Vũ khó khăn thế nào, nhưng giờ này lại lộ vẻ yếu ớt như thế. Tại trước mặt đám Yêu thú tàn nhẫn thích giết chóc này, chỉ cần bọn họ trái ý Lâm Phong, cũng lập tức bị xé nát.
– Có người nào biết kẻ sau màn? Lâm Phong nhìn đám người, lạnh lùng hỏi một tiếng.
Mọi người vẫn trầm mặc.
– Xem ra ta còn chưa đủ tàn nhẫn!
Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, âm thanh mang theo tà khí làm bọn họ không nhịn được càng thêm run rẩy, Lâm Phong sẽ làm ra hành động điên cuồng gì nữa? Lần này, Lâm Phong chỉ về một người, người kia liền run rẩy không ngừng.
– Đợi một chút!
Thấy khóe môi Lâm Phong khẽ nhúc nhích, người này lập tức rống lên:
– Ta có thể cho ngươi biết, ngươi có thể cho ta một con đường sống hay không? – Nói hay không là quyền lợi của ngươi, lựa chọn cho ngươi chết thế nào, là chuyện của ta!
Lâm Phong dùng lời để đáp trả đối phương.
– Trong hoàng cung này còn rất nhiều người, ta tin vấn đề ta muốn biết nhất định sẽ nhanh chóng lộ rõ.
Người nọ cứng đờ người, cự tuyệt, Lâm Phong vẫn giết y, dù bọn họ nói cho Lâm Phong biết ai là kẻ chủ mưu, bọn họ cũng phải chết chết.
– Xem ra ngươi không có ý định nói ra rồi!
Lâm Phong chậm rãi giơ tay, để cho người kia kinh hãi, hắn cảm thấy hàn khí xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, bắt đầu lạnh run.
– Là Thần Cung, hết thảy đều do Thần Cung đứng sau sai sử!
Người nọ rống lên, ánh mắt đỏ ngầu, lạnh lùng nhìn nam từ áo xám:
– Đám khốn kiếp các ngươi, nếu không phải các ngươi tham dự, chúng ta chỉ giết chóc một trận rồi rời đi, sao còn ở lại nơi này, sao có thể gặp Lâm Phong, đều vì Thần Cung các ngươi hạ lệnh, sai sử chúng ta!
– Thần Cung!truyện huyền huyễn audio
Lâm Phong nheo mắt, tên này đã lâu không xuất hiện, trong lòng hắn đã dần phai nhạt, hắn lại quên mất thế lực này. Lâm Phong cùng Thần Cung có chút thù hận, mà Thần Cung là một thế lực đáng sợ tại Mê thành Tuyết Vực, tùy thời có thể làm chủ toàn bộ Tuyết Vực, thậm chí khống chế những thế lực đáng sợ kia. Tỷ như lần này, Thần Cung khống chế Liệt Vân và Thiên Phong quốc, lại dùng cờ hiệu Thiên Sát Tông, ra ngoài làm xằng làm bậy.
– Thần Cung!
Lâm Phong lạnh băng phun ra hai chữ, hắn từng suy đoán tới Đông Hải Long Cung, cũng từng đoán Ngọc Thiên hoàng tộc, nhưng lại quên đi thế lực Thần Cung này.
Ngọc Thiên hoàng tộc là người thừa kế Ngọc Hoàng điện, nhưng bị Lâm Phong chiếm lấy truyền thừa, còn giết không ít người của họ. Đông Hải Long Cung, từ trước tới nay tạo oán hận sâu đậm với Lâm Phong. Lâm Phong vì một đường đuổi giết Đoàn Vô Nhai mà tiến vào Đông Hải Long Cung, chém giết Đoàn Vô Nhai, mà một câu cuối cùng của Đoàn Vô Nhai đủ để làm cho người Đông Hải Long Cung có lý do đuổi giết hắn. Nhưng Thần Cung, Lâm Phong chưa từng có va chạm gì, hắn từng nghĩ đến, khi vào Bí Cảnh sẽ vì Thần Cung mà chiến, thậm chí từng nghĩ gia nhập thế lực này để tu luyện. Nhưng khi hắn nhập ma, Thần Cung lộ ra bộ mặt vô tình, thấy chết không cứu.
Lâm Phong coi như quyết liệt cùng Thần Cung, nhưng cũng chỉ có thể nói hai bên nước sông không phạm nước giếng. Lâm Phong không ngờ Thần Cung Tuyết Vực, nhanh hơn cả người Đông Hải Long Cung cùng Ngọc Thiên Hoàng Tộc, phái người tới dùng thủ đoạn ti tiện như thế mà đối phó hắn, phế bỏ tu vi cha mẹ hắn, treo trên tường thành, chỉ vì muốn bức hắn xuất hiện.
– Xem ra ngươi là người Thần Cung? Lâm Phong băng lãnh nhìn nam tử áo xám cầm đầu.
– Người nào hạ lệnh? – Còn quan trọng sao? Lâm Phong, ta thừa nhận thiên phú của ngươi, Thần Cung cũng thừa nhận thiên phú của ngươi, vốn là ngươi gia nhập Thần Cung, trở thành một phần tử của Thần Cung, như vậy ngươi có thể phát huy hết thiên phú của ngươi.
Tiếc là ngươi ngu ngốc cố chấp, muốn tự tìm đường chết, ruồng bỏ Thần Cung. Mặc dù ngươi có thiên phú cường đại, nhưng hôm nay vẫn lên trời không đường, xuống đất không lối. Thần Cung một khi biết ta chết thì sẽ phái ra người mạnh hơn, vận mệnh của ngươi, đã nhất định!
– Ta chưa bao giờ tin mệnh, mạng của ta, ta tự mình nắm giữ!
Lâm Phong lạnh lùng đáp trả, sau đó hắn vung tay, sát ý trào xuống, giết, những người này đều phải giao mạng ra nơi này.
– Gràooooo….
Đại Địa Bạo Hùng điên cuồng gào thét, thân hình đạp đất, tiếng nổ ùng ùng vang lên, những cường giả Thiên Vũ kia đều trắng bệch, Lâm Phong rốt cục hạ lệnh giết chóc.
Không người nào có thể chạy thoát, nhưng yêu thú này tru diệt cường giả Thiên Vũ rất đơn giản. Hơn mười cường giả Thiên Vũ chạy trốn như điên, nhưng không có tác dụng, tất cả đều chết hết, vĩnh viễn lưu lại trên mảnh đất này.
Tại hoàng cung Tuyết Nguyệt ngày xưa, lưu lại vô số máu huyết cường giả Thiên Vũ. Trên mặt Lâm Phong không chút biểu tình, chỉ có sát ý rét lạnh, Thần Cung, khoản nợ này, hắn sẽ không quên! Lâm Hải cùng Nguyệt Mộng Hà ngồi trên lưng Tuyết Ưng, đứng phía xa nhìn, trong lòng rung động tột đỉnh. Bọn họ còn tưởng rằng chỉ có năm sáu cường giả Thiên Vũ, nhưng bọn họ sai rồi, trong hoàng cung xưa này lại có tới hơn mười cường giả Thiên Vũ. Con của bọn họ, Lâm Phong, được Thiên yêu gọi là Thiếu chủ, một ý niệm đã có thể triệu hồi ra nhiều Thiên yêu đáng sợ, giết chóc thiên hạ. Đồng thời, thực lực bản thân Lâm Phong cũng cực kỳ kinh khủng, giết cường giả Thiên Vũ tầng một dễ như trở bàn tay.
– Tiểu Phong, thật sự trưởng thành rồi!
Mắt Lâm Hải đỏ bừng, quá khó rồi, qua nhiều năm như vậy, hắn nuôi Lâm Phong lớn lên, còn phải mang theo cừu hận mãnh liệt. Trên lưng hắn gánh trọng trách nặng nề, ngày xưa, vì Lâm Phong, hắn chống đỡ tất cả. Hôm nay, Lâm Phong đã có thể chống đỡ một mảnh trời không rồi. Nam nhi, đầu đội trời, chân đạp đất!
Chương 870: Vinh quang
— – Đúng vậy!
Nó đã vượt xa chúng ta! Nguyệt Mộng Hà như trẻ lại rất nhiều, con nàng đã thành Thiên Vũ, trong lúc phất tay có thể giết chết cường giả cùng đẳng cấp dễ như trở bàn tay.
– Lâm Hải, đây đều là công lao của chàng!
Nguyệt Mộng Hà nhìn Lâm Hải cười khẽ. Từ nhỏ đến lớn, chỉ mình Lâm Hải nuôi Lâm Phong, người mẹ như nàng không tận trách nhiệm.
– Mộng Hà, nàng nói bậy gì thế? Không có ta và nàng, sao có thể sinh ra đứa con tốt như thế chứ!
Tâm tình Lâm Hải lúc này cũng không tệ, dám nói giỡn với Nguyệt Mộng Hà, làm nàng cũng lộ vẻ ngượng ngùng.
– Lâm Hải, vừa rồi bọn họ nói tới Thần Cung, Thần Cung là thế lực cường đại tổ chức Tuyết Vực tỉ thí, trong đó có vô số cường giả, không ngờ bọn họ muốn đối phó Lâm Phong.
Dù hiện giờ thực lực Lâm Phong rất cường đại, nhưng không cách nào địch nổi thế lực như Thần Cung, phải làm thế nào bây giờ. Nguyệt Mộng Hà như nghĩ đến điều gì, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng, vừa rồi bọn họ nói tới Thần Cung, làm trong lòng nàng như có kim châm, nghẹn ở cổ họng, phi thường không thoải mái, nàng rất lo lắng.
– Nếu thật sự không được, vậy chúng ta mang thân nhân rời khỏi Tuyết Nguyệt, như vậy Lâm Phong sẽ không có gì lo lắng, ta cũng không tin Thần Cung có khả năng lớn như thế, thiên địa rộng lớn, tìm một người cũng không đơn giản.
Trong mắt Lâm Hải hiện lên một tia sắc bén, Thần Cung, hai người hiển nhiên hận thấu xương Thần Cung này.
– Cần gì phải rời khỏi quê hương, nếu hai người nguyện ý, có thể đến Thiên Trì đế quốc!
Tuyết Ưng dưới thân Lâm Hải mở miệng, làm hai người kinh ngạc.
– Thiên Trì đế quốc? Hai mắt lóe lên, Lâm Hải lẩm bẩm: – Ta từng nghe nói đến đế quốc này, rất nổi danh tại Càn Vực, một trong những thế lực bá chủ, cực kỳ cường thịnh.
Trong Thiên Trì, có vô số cường giả, là tín ngưỡng của Thiên Trì đế quốc. Nói tới đây, Lâm Hải nhìn sâu vào Tuyết Ưng bên dưới, hỏi:
– Tiền bối, chẳng lẽ Tiểu Phong cùng các ngài đến từ Thiên Trì đế quốc!
– Ngươi chớ gọi ta là tiền bối, ngươi là cha của Thiếu chủ, gọi một tiếng Ưng huynh được rồi!
Tuyết Ưng lắc cái đầu bự, nói tiếp.
– Chúng ta thật đến từ Thiên Trì đế quốc, hơn nữa còn đến từ Thiên Trì.
– Thiên Trì, Thiên yêu của Thiên Trì!
Lâm Hải cả kinh, bọn họ đến từ Thiên Trì, lại gọi tiểu Phong là Thiếu chủ, Tiểu Phong rốt cuộc chiếm được may mắn gì chứ?
– Trên Thiên Trì có bảy chủ phong, lấy thất tinh làm mệnh, chúng ta chính là yêu thú tọa kỵ của lãnh tụ một trong bảy chủ phong, Thiên Tuyền Phong.
Sau khi Thiếu chủ vào Thiên Trì, lấy thiên phú cường đại khiếp sợ Thiên Trì, chủ phong Thiên Tuyền Phong đã định thiếu chủ trở thành người thừa kế Thiên Tuyền Phong, là lãnh tụ tương lai của Thiên Tuyền Phong. Cho nên, nếu các ngươi nguyện ý, tùy thời có thể đi Thiên Trì. Tuyết Ưng biết Lâm Hải rất hiếu kỳ, chậm rãi giải thích, nhưng lời y nói vợ chồng họ kinh hãi không nói nên lời. Thiên Trì chia làm bảy chủ phong, còn nữa, con trai của họ được chỉ định làm người thừa kế tương lai của Thiên Tuyền Phong, một trong bảy phong, một trong bảy nhân vật lãnh tụ của Thiên Trì. Điều này… làm bọn họ như có cảm giác ảo mộng, một thế lực bá chủ Càn Vực, tuyệt đối là thế lực siêu cấp kinh khủng, bọn họ chỉ có thể ngước nhìn, nhưng con họ lại được chỉ định làm lãnh tụ tương lai, một tiếng hiệu lệnh có thể điều động vô số cường giả. Khó trách, khó trách lại có nhiều Thiên yêu cường đại như thế đi theo Tiểu Phong, khó trách bọn họ gọi Tiểu Phong là Thiếu chủ. Sau khi khiếp sợ, hai người kích động nhìn nhau, dù thấy thiên phú Lâm Phong, nhưng bọn họ vẫn chưa thật sự ý thức được sự kinh khủng của con mình, ý thức được tương lai của Lâm Phong. Hôm nay, Tuyết Ưng giảng giải cho bọn họ một phen, để họ lần nữa phải nhìn lại một chút. Một trong những nhân vật lãnh tụ tương lai của Thiên Trì, không chỉ đơn giản là Thiên Vũ như vậy. Tương lai, con của bọn họ nhất định trở thành Tôn giả, như vậy, đối với Tuyết Nguyệt sẽ vô cùng chấn động, một Tôn giả, có thể dễ dàng tiêu diệt một đế quốc hạ phẩm. Tôn giả, có thể biến máu huyết thành huyết mạch, sinh ra lực lượng huyết mạch, tạo phúc hậu thế. Nguyệt Mộng Hà nàng nhờ có được lực huyết mạch của Tôn giả, mới được gọi thiên tài Tuyết Nguyệt. Tôn giả, đối với nàng mà nói, là tổ tiên, là cao cao tại thượng, cần phải nhìn lên. Nhưng lúc này, con của họ, nhất định sẽ trở thành Tôn giả. Vợ chồng họ buông lỏng tâm tình, thân là nhân vật lãnh tụ tương lai của Thiên Trì, thiếu chủ một mạch Thiên Trì, sinh mệnh Lâm Phong liên quan đến một mạch đó. Thiên Trì sẽ không để Thần Cung dễ dàng được như ý, không ngờ Lâm Phong sẽ dính đến hai thế lực đáng sợ như thế. Nếu bọn họ biết, hiện tại, tất cả các thế lực lớn trên Càn Vực đều muốn bắt giữ Lâm Phong, sợ sẽ không bình tĩnh như vậy. Trận đồ sát vẫn còn tiếp tục, giờ mặt trời đã ngả về tây, trời chiều chiếu xuống máu đọng, làm hoàng cung lộ ra mấy phần thê lương. Mảnh thổ địa này, từng là hoàng cung Tuyết Nguyệt, nhưng hôm nay, chỉ có tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, máu tươi nhuộm đỏ mỗi tấc đất, giết chóc vẫn chưa ngừng lại.
– Ông, ông… Tuyết Ưng trở lại trước người Lâm Phong, nó đã hoàn thành lệnh của thiếu chủ.
– Tuyết Ưng đại ca, các ngươi phái ra hai vị, một vị đi Liệt Vân quốc, một vị đi Thiên Phong quốc.
Diệt hoàng thất Liệt Vân cùng Thiên Phong quốc, còn có một tông môn là Vạn Tượng Tông! Lâm Phong nhìn Tuyết Ưng, hắn biết rõ thực lực kinh khủng của Tuyết Ưng, mỗi một vị Tuyết Ưng có thể đủ diệt một tông, một nước. Hắn đã nói, hắn sẽ làm cho Liệt Vân cùng Thiên Phong quốc phải sám hối vì hành động của mình. Bọn họ đã làm những gì với Tuyết Nguyệt, làm gì với cha mẹ hắn thì phải trả giá thật lớn. Lần này, Lâm Phong muốn diệt cỏ tận gốc, tiêu diệt sạch hoàng thất hai nước, vĩnh viễn tuyệt hậu hoạn.
– Vâng, thiếu chủ!
Hai Tuyết Ưng cúi đầu tuân lệnh, cả hai lăng không, vỗ cánh lao vút đi. Ba nước trên Tuyết Vực này, dù khoảng cách có chút xa xôi, nhưng với tốc độ kinh khủng của Tuyết Ưng, tin rằng sẽ không qua bao lâu. Thân hình lóe lên, Lâm Phong thu hồi đám yêu thú vào Tuyết Yêu Tháp, sau đó trở lại trước người cha mẹ, hắn áy náy nói.
– Cha, mẹ, để hai người chịu ủy khuất rồi!
– Tiểu Phong, nói gì vậy!
Con trở lại là tốt rồi! Trở lại là tốt rồi! Lâm Hải nhìn Lâm Phong, càng nhìn càng thấy con trai đã trưởng thành, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tràn đầy cương nghị.
– Tiểu Phong, con tới đây!
Nguyệt Mộng Hà vẫy tay gọi Lâm Phong, Lâm Phong đến ngồi bên cạnh nàng.
– Tiểu Phong, ra ngoài rất khổ cực sao? Nguyệt Mộng Hà khẽ vuốt mặt con, có chút thương cảm, khuôn mặt cương nghị này không hợp với số tuổi của hắn, hai mắt thâm thúy không dấu được tang thương năm tháng.
Rất nhiều người, khi ở tuổi như Lâm Phong, còn sống trong một không gian nhỏ hẹp, không có kinh nghiệm sống chết tàn khốc, không trải qua máu tươi tôi luyện. Nhưng Lâm Phong trải qua quá nhiều, gương mặt tuấn tú mới lưu lại dấu vết năm tháng. Thiên phú cùng thực lực Lâm Phong làm nàng khiếp sợ, nhưng nàng biết, đây do hắn dùng vô số khổ nạn đổi lấy, chỉ có trải qua vô số khó khăn ngăn cản, mới đạt được.
– Nhìn nàng kìa… Nam nhân không trải qua mưa gió, sao có thể đứng vững trong trời đất này!
Lâm Hải lắc đầu, dù đau lòng, nhưng thân là cha, cũng là nam nhân, đương nhiên hi vọng Lâm Phong có thể đỉnh thiên lập địa, tạo ra một bầu trời riêng cho mình. Nhất là trong thế giới võ đạo tràn ngập tàn khốc này, quy tắc sinh tồn đáng sợ, nếu Lâm Phong không đủ mạnh, bọn họ đã chết rồi, Lâm Phong cũng phải chết, đây chính là thực tế! Thực lực không mạnh, người khác có thể đùa giỡn bọn họ trong tay, nhưng những kẻ đánh giá thấp Lâm Phong, Lâm Phong trở về vô cùng cường đại, dưới cơn nóng giận, máu chảy thành sông, đây chính là thế giới võ giả, thế giới Cửu Tiêu đại lục. Thân bất do kỷ, cường giả sống, kẻ yếu chết!
– Cha, mẹ, chúng ta về thành Dương Châu thôi!
Ông ngoại đang chờ chúng ta đó! Lâm Phong cười nói.
– Ừm, quay về Dương Châu, chắc cha đang rất lo lắng!truyện đao tu audio
Nguyệt Mộng Hà gật đầu, Lâm Phong phất tay, Tuyết Ưng vỗ cánh, bay về Dương Châu thanh. Lâm Phong kiểm tra thương thế Hạ Y Tuyết, bị thương rất nặng, may là hắn đã bảo trụ được sinh cơ của nàng nên vẫn còn cơ hội sống sót! Người trong hoàng thành nhìn một nhà Lâm Phong cưỡi chim bay đi, trong lòng thật lâu không cách nào bình tĩnh. Lâm Phong hắn trở lại, trở lại nơi từng là hoàng thành, ra tay tàn sát, máu tươi nhuộm đỏ, chứng minh vinh quang của hắn, hào quang thuộc về hắn. Quân vương Lâm Phong là bá chủ quốc gia này, không người nào có thể rung chuyển. Liệt Vân quốc cùng Thiên Phong quốc liên hợp, xuất động lực lượng đáng sợ, nhưng phải vĩnh viễn lưu lại Tuyết Nguyệt.