Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 169 [Chương 841 đến 845]
❮ sautiếp ❯Chương 841: Cùng Ra Đây Đi.
– A.
. Tu vi của ta! Một tiếng kêu thảm thiết từ rất xa truyền lại, đám người Thiên Xu Phong đi đến bên cạnh gã thanh niên, xem xét thương thế của gã, toàn bộ lập tức ngây ngẩn. Phế rồi, tu vi của gã thanh niên bị Lâm Phong phế bỏ. Mọi người ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn Lâm Phong, trong ánh hiện ra vài phần mê man, phế bỏ? Gã thanh niên trước mặt này chính là đệ tử thân truyền của một Tôn giả Thiên Xu Phong, vậy mà Lâm Phong lại dám phế gã! Nhìn thấy đám người đều chằm chằm nhìn mình, Lâm Phong thản nhiên nói:
– Lần đầu tiên, ta đuổi bọn ngươi khỏi Thiên Tuyền Phong, chỉ bảo các ngươi cút chứ chưa thương tổn một ai.
Nhưng Thiên Xu Phong các ngươi lại vô lễ, không có mắt, năm lần bảy lượt tiến đến khiêu khích Thiên Tuyền Phong, không coi đại điện Thiên Tuyền ra cái gì, còn tuyên bố muốn đoạt tính mạng của ta. Tất cả các ngươi nghe cho rõ ràng, hiện tại ta mới chỉ phế đi tu vi chứ chưa giết người, miễn cho tổn hại đến thanh danh Thiên Trì. Những người Thiên Xu Phong nghe thấy lời Lâm Phong nói, cả đám tức giận đến run người. Lâm Phong phế bỏ tu vi của gã thanh niên, lại còn hiên ngang lẫm liệt, dường như không có đánh chết đã là rất nhân từ. Theo bọn họ, hành vi của hắn là đại nghịch bất đạo, coi trời bằng vung, phải chịu sự tru sát của Thiên Trì. Nhưng bọn họ không nghĩ tới, mới vừa rồi là ai tuyên bố sẽ lấy mạng Lâm Phong nên mới làm cho hắn nổi giận ra tay.
– Các ngươi còn chưa cút, chẳng lẽ lại muốn ta tiễn một đoạn? Trong mắt Lâm Phong hiện lên tia sắc bén lợi hại, gầm lên.
Ngay lập tức người Thiên Xu Phong mang thân thể gã thanh niên lóe lên, chật vật rời khỏi, hận thù trong lòng đối với Lâm Phong lại tăng thêm rồi. Về phần gã thanh niên kia thì mặt xám như tro tàn, ánh mắt dại ra vô thần, đến hiện tại vẫn chưa chấp nhận được sự thật tàn khốc là mình đã bị phế bỏ. Thanh niên này vốn là đệ tử thân truyền của Tôn giả, thiên phú tuyệt đỉnh, nhưng bởi vì tiến đến Thiên Tuyền Phong khởi binh vấn tội mà đã bị Lâm Phong phế bỏ tu vi. Theo gã nghĩ, cho dù Tôn giả Thiên Tuyền Phong cũng không dám làm như thế, nhưng gã lại xui xẻo đụng trúng Lâm Phong, người vốn không có thói quen suy xét hậu quả, cho nên trực tiếp phế gã ngay tại chỗ.
– Ta nhất định phải giết ngươi.
Gã giận dữ điên cuồng gầm lên, thanh âm phiêu đãng đến trước Thiên Tuyền điện. Lúc này thanh âm của gã đã không còn vang vọng, không còn loại khí tức bá đạo nữa. Về sau, gã không còn là thiên tài, trở thành rác rưởi, phế vật vô dụng. Tin tức một cường giả Thiên Vũ của Thiên Xu Phong bị phế trong nháy mắt truyền đi, ồn ào huyên náo. Rất nhanh, người khắp Thiên Trì đều biết, đệ tử Thiên Tuyền Phong trong Bí Cảnh luyện hóa trái tim Ngọc Hoàng đã trở lại. Rất nhiều người của thất phong Thiên Trì đều đi tới Thiên Tuyền Phong, quấy nhiễu sự thanh tĩnh của Thiên Tuyền Phong. Thiên Tuyền Phong vốn vắng vẻ an tĩnh trong lúc nhất thời lại trở nên náo nhiệt. Đám người Thiên Xu Phong lại lần nữa đi lên Thiên Tuyền Phong, hơn nữa lần này không còn là người Huyền Vũ cảnh cùng với Thiên Vũ cảnh tầng một mà có rất nhiều tu sĩ Thiên Vũ dũng mãnh, một đám tinh thần no đủ, khí tức cuồn cuộn mênh mông. Đám người kia tiến lên, lập tức một cỗ uy áp đáng sợ bao phủ toàn bộ người đứng trước Thiên Tuyền điện. Nhất là Lâm Phong, bị vây trong cỗ hơi thở đáng sợ này chỉ cảm thấy cả người căng thẳng, giống như bị người ta trói buộc. Từng luồng khí tức rét lạnh tập trung chặt chẽ vào thân thể hắn, một cỗ sát ý đáng sợ như có như không lóe lên, dường như sẽ có người ra tay đánh chết hắn bất cứ lúc nào.
– Lâm Phong!
Một tiếng quát lớn từ trong hư không truyền đến, chấn động màng tai tất cả mọi người. Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn kỹ đám người trên không.
– Lâm Phong, ngươi đại nghịch bất đạo, tàn sát đồng môn Thiên Xu Phong.
Mặc dù trở lại Thiên Trì, lại vẫn làm xằng làm bậy, đánh đệ tử Thiên Xu Phong ta trọng thương, còn phế đi một thân tu vi của đồng môn thủ túc, ngươi biết tội chưa? Tiếng gầm cuồn cuộn đánh vào tai Lâm Phong, ẩn chứa một cỗ uy áp thần hồn đáng sợ, chấn động dường như muốn hắn phủ phục trên mặt đất, quỳ xuống cầu xin tha thứ.
– Biết tội? Thiên Xu Phong các ngươi năm lần bảy lượt gây sự với ta, muốn tính mạng của ta, ám sát ta, đê tiện vô sỉ.
Dựa theo ý của ngươi, đệ tử Thiên Xu Phong ngươi tự cao tự đại, liên tiếp muốn giết ta, có phải ta nên để hắn nhục nhã, để hắn đến đánh chết mới đúng phải không? Lâm Phong cười lạnh đáp lại.
– Lớn mật!
Cường giả trong hư không lại lần nữa gầm lên, chấn động khiến cả người Lâm Phong run lên. Một bàn tay to vươn ra, lập tức một đại thủ ấn chộp tới Lâm Phong, muốn trực tiếp bắt Lâm Phong vào trong lòng bàn tay. Lâm Phong thi triển Tiêu Dao bộ pháp, thân thể hắn trong nháy mắt biến đã mất.
– Ầm ầm!
Một tiếng nổ ầm vang truyền ra, chưởng ấn áp bách từ trên không đánh lên mặt đất, mặt đất liền xuất hiện một cái hố cực lớn, sâu vô cùng.
– Ngươi chỉ là một tên Huyền Vũ cảnh mà lại dám chống đối với ta, không biết sống chết.
Hiện tại chỉ cần theo ta đi tới Thiên Xu Phong một chuyến, nếu ngươi thành tâm nhận tội, có lẽ chúng ta sẽ tha cho ngươi một đường sống. Cường giả Thiên Vũ đó lên tiếng lần nữa.
– Nếu Thiên Trì đều là hạng người mặt dày như ngươi, ta nghĩ Thiên Trì đã tới lúc tận thế rồi.
– Mặc kệ ngươi khua môi múa mép, kết cục vẫn sẽ không thay đổi.
Cường giả Thiên Vũ đạp xuống mặt đất. Tóc dài và trường bào trên người Lâm Phong tung bay trong cuồng phong. Chỉ thấy bàn tay đối phương lại vươn ra, chụp giết tới Lâm Phong, không cho hắn tiếp tục nói nữa.
– Ngươi nói đi là đi sao? Khí tức hỏa diễm đáng sợ lượn lờ bùng lên.
Ngọn lửa này tràn ngập lực lượng hủy diệt vô cùng vô tận, dường như không có bất kỳ sự vật nào có thể chống cự, tất cả đều phải bị luyện hóa.
Chưởng ấn đáng sợ rơi vào hỏa diễm, trong nháy mắt bao phủ lấy hỏa diễm khiến nó phải biến đổi đi. Nhưng mà hỏa diễm có thể luyện hóa tất cả kia vẫn tồn tại, không có biến mất.
– Luyện!
Lâm Phong giận quát một tiếng, ngọn lửa đáng sợ không tắt nháy mắt lại lần nữa tăng vọt lên, đánh về phía cường giả Thiên Vũ trong hư không. Hỏa diễm niết bàn khủng bố đến cực điểm hóa thành ngọn lửa hừng hực, vô biên vô hạn.
– Hử? Cường giả Thiên Vũ sửng sốt, ống tay áo vung lên một cơn lốc, thân thể y lập tức biến mất.
– Vậy mà lại dám phản kháng.
Lâm Phong nhìn chằm chằm thanh âm trên không, chỉ thấy cường giả Thiên Vũ đó đã nổi giận, cả người mang theo quang hoa màu xanh rực rỡ vô cùng, muốn ấn xuống Lâm Phong.
– Dừng tay đi.
Nhưng vào lúc này, một thanh âm mờ ảo từ rất xa truyền đến, không biết xuất phát từ nơi nào. Tuy nhiên Lâm Phong lại biết thanh âm này là của Tuyết Tôn giả, người cuối cùng không thể chịu đựng được, phải lên tiếng rồi.
– Thiên Xu Phong không coi ai ra gì như thế, ở chủ điện Thiên Tuyền ta giương oai mấy lần, các ngươi coi lão nhân ta thành không khí rồi hay sao.
Thanh âm mơ hồ dường như từ nơi rất xa truyền đến, lộ ra vài phần tức giận.
– Tôn giả!
Tất cả kinh ngạc, Tôn giả muốn xuất hiện, xem ra chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản. Người Thiên Xu Phong ra quân ồ ạt như vậy, chắc chắn sẽ không cứ thế mà bỏ qua.
– Tôn giả, do Lâm Phong đại nghịch bất đạo trước.
Ta tới đây thay Thiên Trì thanh lý môn hộ, mong rằng tiền bối không trách tội.
– Thanh lý môn hộ khi nào thì đến lượt ngươi làm thay hả? Ai muốn hạch tội Lâm Phong thì trực tiếp đối thoại cùng ta, làm gì trốn trốn tránh tránh để người ta phỉ nhổ.
Thanh âm Tôn giả lại lần nữa truyền ra. Lời này rõ ràng không phải nói với Lâm Phong, cũng không phải nói với cường giả Thiên Vũ đó, mà là nói với người nào đó đang nấp trong hư không. Tiếng nói cuồn cuộn hạ xuống, chỉ thấy giữa những bông tuyết có một bóng người chậm rãi phiêu đãng hạ xuống. Khí tức trên thân người này so với cường đại hơn tên Thiên Vũ kia rất nhiều lần, lợi hại không cách nào đo lường được.
– Còn có ai nữa, nếu đã tới rồi thì cùng đi ra đây đi.
Tuyết Tôn giả lại lên tiếng lần nữa. Ngay sau đó, vô số bóng người từ trên trời giáng xuống. Bọn họ đều đã sớm lường đến tình cảnh lúc này!
Chương 842: Ai Có Tội?
Trên không trung, bông tuyết cực kỳ xinh đẹp rơi xuống, nhuộm quần áo mọi người thành màu tuyết trắng, trong Thiên Tuyền điện Phong, một bóng người chậm rãi bước ra. Bóng người đó nhìn như bình thường, nhưng tại chỗ hắn giẫm chân, bông tuyết quanh đó dường như không có trọng lực, lượn vòng quanh thân thể của hắn chứ không rơi trên mặt đất. Tuyết Tôn giả Thiên Tuyền Phong, nhân vật đại biểu cho Thiên Tuyền Phong hiện giờ.
– Xem ra ngoại trừ Thiên Cơ Phong, sáu ngọn Tuyết Phong khác đều tới cả rồi.
Tuyết Tôn giả liếc nhìn đám người sau đó nhìn về phía một Tôn giả, thản nhiên hỏi:
– Chư vị sư huynh đệ đến Thiên Tuyền Phong ta không biết có gì chỉ giáo? – Bọn ta thấy Thiên Tuyền Phong và Thiên Xu Phong nảy sinh mâu thuẫn, nên đặc biệt sang đây xem, để tránh sinh ra chuyện không may.
Một lão già áo bào xanh lên tiếng, không biết lời lão là thật hay giả, thật sự tới khuyên can mâu thuẫn hay có ý đồ gì khác đây.
– Mục đích ta tới, ngươi hẳn là hiểu được, đệ tử Thiên Tuyền Phong ngươi đại nghịch bất đạo, lúc tiến vào Bí Cảnh vậy mà lại tru sát người Thiên Xu Phong ta.
Hành vi như thế đã là phản nghịch, sau đó lại dám đánh người Thiên Xu Phong ta tới hỏi tội xuống khỏi Thiên Tuyền Phong, thậm chí còn phế tu vi nữa. Ta muốn mang người này tới Thiên Xu Phong một chuyến, định đoạt tội danh của hắn. Tôn giả Thiên Xu Phong lạnh lùng nói, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Lâm Phong.
– Lâm Phong, đúng như vậy phải không? Tuyết Tôn giả hỏi Lâm Phong đang đứng bên cạnh.
– Lúc tiến vào Bí Cảnh, người Thiên Xu Phong không để ý tình đồng mồn, muốn tru sát ta và vài người mới vào Thiên Tuyền Phong.
Ta muốn thỉnh giáo Tôn giả tiền bối Thiên Xu Phong, trong loại tình huống đó, ta hẳn là nên để cho Thiên Xu Phong các ngươi giết chết mới đúng đạo đồng môn phải không? Lâm Phong nhìn Tôn giả Thiên Xu Phong, thanh âm lãnh đạm.
– Ngươi làm càn, không ngờ lại đảo lộn trái phải, đổi trắng thay đen.
Tôn giả kia quát lạnh, một cỗ dao động đáng sợ khiến cả người Lâm Phong run lên.
– Hóa ra lời Tôn giả Thiên Xu Phong là lẽ phải, còn lời ta nói là đảo lộn trái phải, vậy thì cần gì bàn bạc nữa, ngươi nói cái gì thì chính là cái đấy đi.
Lâm Phong châm chọc khiến Tôn giả kia nheo lại, lạnh lùng nói:
– Ngươi thật to gan, dám châm chọc ta.
Vậy ta hỏi ngươi, Bách Lý Hề vốn là người Thiên Tuyền Phong, sau lại gia nhập Thiên Xu Phong ta, chẳng lẽ lời của hắn lại là giả hay sao?
– Bách Lý Hề vốn là người Thiên Tuyền Phong, sau lại gia nhập Thiên Xu Phong.
Đối với Thiên Tuyền Phong mà nói, tên này coi như kẻ phản nghịch. Chẳng lẽ chư vị đều cho rằng, lời nói của một kẻ phản nghịch có thể chân thực hơn lời nói của người Thiên Tuyền Phong sao?
– Đúng vậy, Bách Lý Hề là loại phản đồ, lật ngược trái phải.
Rõ ràng người Thiên Xu Phong hạ độc thủ trước, muốn diệt trừ chúng ta nên mới bị chúng ta giết, thật nực cười.
– Đúng, là người Thiên Xu Phong xuống tay trước đấy.
Mấy người Quân Mạc Tích đồng thời lên tiếng.
– Các ngươi là bằng hữu của hắn, cùng nhau gia nhập Thiên Trì, không biết có mục đích gì hay không.
Lời của các ngươi, ai dám tin?
– Ta có thể chứng minh là người Thiên Xu Phong ra tay trước.
Một giọng nữ truyền đến, người lên tiếng khiến cho Lâm Phong có chút bất ngờ, đó chính là Thiên Trì Tuyết.
– Các ngươi nói dối, người Thiên Xu Phong chưa từng ra tay với các ngươi.
Rõ ràng là các ngươi đại nghịch bất đạo, tru sát đồng môn. Từ trong đám người Thiên Xu Phong, một tiếng quát lạnh truyền ra, Lâm Phong lập tức nhìn qua, tức khắc tập trung trên thân một người.
– Loại người phản đồ như ngươi đã định trước chỉ dám trốn trốn tránh tránh, ngay cả dũng khí đứng ra nói chuyện cũng không có.
Trong lời nói Lâm Phong thể hiện rõ sự miệt thị. Bách Lý Hề đi ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phong:
– Lâm Phong, ta tận mắt nhìn thấy ngươi tru sát người Thiên Xu Phong.
Đã vậy người của Thiên Tuyền Phong lại vẫn giúp ngươi, ta không thể chung sống cùng những hạng người ti tiện cỡ này nên mới gia nhập Thiên Xu Phong. Lâm Phong chậm rãi tiêu sái đi tới trung tâm, nói với Bách Lý Hề:
– Ngươi dám lại đây nói chuyện không? Bách Lý Hề do dự, nhìn thoáng qua đám người Thiên Xu Phong rồi chậm rãi bước tới, đi đến trước người Lâm Phong: – Có gì không dám.
– Bách Lý Hề, nếu ngươi nói dối, đó là châm ngòi tranh đấu giữa Thiên Tuyền Phong và Thiên Xu Phong.
Người phản bội Thiên Trì, giết không tha. Sát ý Lâm Phong lóe ra, hướng về phía Bách Lý Hề, khiến gã cảm giác cả người lạnh lẽo, trong lòng có cảm giác run sợ. Lâm Phong không có tiếp tục nhìn Bách Lý Hề mà hướng về phía Tôn giả Thiên Xu Phong, nói:
– Hai bên đều tự cho mình là đúng, ta muốn thỉnh giáo Tôn giả, lúc ấy người bảy ngọn Tuyết Phong đều có mặt, vậy lời của ai.
.. mới có thể tin tưởng?
– Đệ tử Thiên Cơ Phong, Vũ Thiên Cơ.
Tôn giả đáp ngay, mọi người cũng không dị nghị. Vũ Thiên Cơ chính là đệ tử chủ phong Thiên Cơ Phong, lãnh tụ bảy ngọn Tuyết Phong, hơn nữa còn là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất, tương lai có thể trở thành nhân vật lãnh tụ của Thiên Cơ Phong Phong. Lời của y có độ tin cậy cao nhất.
– Được.
Lâm Phong bước chân ra, lập tức một cỗ lực lượng mênh mông đập ra phía trước, khiến Bách Lý Hề biến sắc muốn lui về sau. Nhưng mà một bàn tay to đáng sợ nháy mắt khống chế cổ họng gã. Lâm Phong thật to gan, ngay trước mặt Tôn giả Thiên Xu Phong vậy mà dám động đến gã, hơn nữa còn có những vị chủ phong khác ở đây.
– Làm càn.
Tôn giả Thiên Xu Phong giận dữ, Lâm Phong không sợ hãi, đáp:
– Vũ Thiên Cơ đã tới rồi, thị phi trắng đen lập tức sẽ được công bố, Tôn giả không cần sốt ruột.
Lâm Phong vừa dứt lời, một trận tinh quang lóe lên, một bóng người giáng lâm, Vũ Thiên Cơ đã tới.
– Khí tức Thiên Vũ.
Tất cả mọi người kinh ngạc. Không hổ là người kế thừa một mạch Thiên Cơ Phong, lúc trước áp chế không có bước vào Thiên Vũ, sau khi đi Bí Cảnh về, mới ngắn ngủi mấy ngày, y liền bước vào Thiên Vũ cảnh, thiên phú tuyệt luân. Lâm Phong cũng hơi kinh ngạc, thiên phú của Vũ Thiên Cơ quả nhiên dũng mãnh. Vũ Thiên Cơ khẽ gật đầu với Lâm Phong, ngay sau đó khom người với chư vị Tôn giả, nói:
– Chư vị sư thúc, về chuyện bên trong Bí Cảnh, đúng là Thiên Xu Phong hạ sát thủ với Lâm Phong và người Thiên Tuyền Phong trước, mấy người Lâm Phong mới giận mà phản kháng, Thiên Cơ cáo từ.
Chỉ nói một câu, Vũ Thiên Cơ liền khẽ khom người, tinh quang lóe lên, thân ảnh y trong nháy mắt biến mất, dường như y đang tu luyện nhưng biết tin nên mới cố ý tới.
– Bách Lý Hề, ngươi khích bác bất hòa giữa Thiên Tuyền và Thiên Xu, tội ác tày trời, muốn Thiên Trì suy yếu.
Tội phản nghịch đáng chết. Lâm Phong nhìn Bách Lý Hề, quát lạnh một tiếng. Thân thể Bách Lý Hề hơi hơi run rẩy, Lâm Phong quả thực sẽ giết gã.
– Người phản bội Thiên Trì, giết không tha!
Một ngọn lửa tịch diệt bùng lên, đốt cháy thân thể Bách Lý Hề khiến trong lòng rất nhiều người lộp bộp một tiếng. Lâm Phong thật sự rất hống hách.
– Tôn giả tiền bối còn có gì chỉ giáo sao? Phong lại lần nữa nhìn về phía Tôn giả Thiên Xu Phong, sắc mặt đối phương không được tốt: – Cho dù việc này là ta oan uổng ngươi.
Vậy ngươi đánh người Thiên Xu Phong ta xuống núi, phế tu vi đệ tử ta. Việc này giải thích thế nào?
– Lâm Phong cả gan thỉnh giáo Tôn giả.
Nếu hiện tại ta dẫn người bao vây Thiên Xu Phong, tiền bối sẽ xử lý như thế nào? Tôn giả kia lập tức á khẩu, không trả lời được. Nếu người Thiên Tuyền Phong thực có can đảm bao vây Thiên Xu điện thì sao chỉ đơn giả là đánh xuống núi như vậy.
– Về phần phế đi tu vi của đệ tử tiền bối.
Đệ tử tiền bối thân là Thiên Vũ cảnh nhưng lại không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, ngay cả nhân quả thị phi cũng không tra rõ ràng mà đã mang theo nhiều đệ tử bao vây đại điện Thiên Tuyền ta. Đây chắc chắn là hành vi đại bất kính, sau đó lại tuyên bố muốn dẫn ta đến Thiên Xu Phong rồi tru sát, cũng đồng ý chịu ba quyền của ta. Lúc đó mọi người đều rõ như ban ngày, Lâm Phong với tu vi Huyền Vũ cảnh chỉ điểm hai quyền đã phế bỏ đệ tử Thiên Vũ cảnh của tiền bối một cách đường đường chính chính. Nếu tiền bối bởi vì ân oán cá nhân, không chỉ dung túng môn đồ mà còn muốn hỏi tội ta, vậy Lâm Phong không còn lời nào để nói. Lâm Phong dùng lời lẽ chính nghĩa, nói đến hiên ngang lẫm liệt, trong giọng nói còn mang theo ý nhục nhã. Đệ tử ngươi là Thiên Vũ cảnh muốn giết Huyền Vũ cảnh như ta mà lại bị hai quyền phế bỏ, bản thân ngươi là vi sư còn có mặt mũi tới hỏi tội sao? Lúc này Lâm Phong bác bỏ toàn bộ sự tình, dường như hắn không có trách nhiệm gì, toàn bộ đều là lỗi của người Thiên Xu Phong. Những đệ tử Thiên Xu Phong xem như đã chết đúng tội.
– Tốt lắm, nếu vậy thì Thiên Xu Phong đã sai, là ta quản giáo đệ tử không nghiêm.
Nhưng mà trước đó ngươi đã giết không ít đệ tử Thiên Xu Phong, sau lại nhục nhã Thiên Xu Phong ta. Tội của ngươi mặc dù không còn nhưng ta vẫn muốn mời ngươi đi Thiên Xu Phong ngồi vài ngày. Tôn giả kia trầm mặc một lát, lên tiếng lần nữa, vẫn còn muốn mang Lâm Phong đi.
– Tự rước lấy nhục, còn có mặt mũi nói ta nhục nhã Thiên Xu Phong.
Ta gia nhập Thiên Trì bởi Thiên Trì đoàn kết một lòng, mục tiêu chỉ vì quật khởi đế quốc, cho nên thanh danh Thiên Trì mới được truyền khắp Càn Vực. Nhưng ngươi thân là Tôn giả Thiên Xu Phong mà lại không phân biệt thị phi như vậy thật khiến ta thất vọng. Sống yên ổn nên nghĩ đến ngày gian nguy, nếu chư vị chủ phong cũng có suy nghĩ giống như Thiên Xu Phong, vậy Thiên Trì gặp nguy hiểm rồi. Lâm Phong không nóng không lạnh nói, nhưng trong giọng điệu lộ ra vẻ khinh bỉ rõ rệt đối với Tôn giả Thiên Xu Phong!
Chương 843: Kiếm Phong Tử.
– Ngươi đang dạy ta? Tôn giả Thiên Xu Phong nghe Lâm Phong châm chọc liền khó chịu hỏi.
– Không dám!
Lâm Phong cười lạnh:
– Thầy là gốc của trò, trong một tông môn, nhân vật lãnh tụ phải cường đại mà rộng rãi, như vậy tông môn mới hưng thịnh.
Lúc đầu Thiên Trì đế quốc chỉ là một nước nhỏ yếu, hôm nay trở thành bá chủ Càn Vực, tất phải có nguyên nhân rõ ràng. Quan trọng là nhờ vào tín niệm của người trông coi Thiên Trì. Hết thảy vì đế quốc! Như vậy trên dưới một lòng, đế quốc mới hưng thịnh không suy.
– Thiên Cơ Phong đứng đầu Thiên Trì Thất Phong, là lãnh tụ của Thiên Trì, người lãnh đạo Thiên Cơ Phong phải có đại khí phách.
Vũ Thiên Cơ cùng tất cả đệ tử Thiên Cơ Phong đều có can đảm, dù đã từng có va chạm với ta nhưng trong lúc nguy cơ vẫn cùng chung hoạn nạn. Hết thảy vì đế quốc, duy chỉ có hạng người vì chút lợi ích che mờ tâm trí như đám người Thiên Xu Phong, khi bước vào Bí Cảnh lại vì chút thù riêng mà dùng thủ đoạn mưu hại tính mạng ta, sau đó thậm chí còn muốn tru diệt tất cả bọn ta. Bây giờ trở lại Thiên Trì, ta đã hiểu Thiên Xu Phong có đệ tử như thế là có nguyên nhân! Lâm Phong chậm rãi nói làm cho sắc mặt tên Tôn giả Thiên Xu Phong càng thêm khó coi, Lâm Phong mượn đệ tử để vũ nhục nhân vật lãnh tụ của Thiên Xu Phong, nhục nhã cả Thiên Xu Phong. Lời nói to rõ, mọi người đều nghe hiểu, người các phong khác thầm nghĩ Lâm Phong này đúng là lớn gan, không biết chuyện tiếp theo sẽ diễn biến thế nào. Tôn giả Thiên Xu Phong chậm rãi nhìn qua, không nhìn Lâm Phong mà nhìn về Tuyết Tôn giả.
– Ngươi cũng nghe được đó, người này trong mắt không có trưởng bối, ta nhất định phải dẫn hắn qua Thiên Xu Phong ngồi mấy ngày.
Thiên Tuyền Phong yên tâm, Thiên Xu Phong sẽ không hại tính mạng hắn, chỉ để cho hắn hiểu được tôn ti lớn nhỏ. Tuyết Tôn giả lắc đầu, nếu Thiên Xu Phong đã mở ra một màn này rồi, yên tâm hay không người người đều biết, lão sao có thể để Lâm Phong bị mang qua Thiên Xu Phong được.
– Ngươi đang dung túng cho đệ tử Thiên Tuyền Phong sao? – Ta không muốn nhiều lời, người cần gì phải há mồm bức người.
Ngươi nói Lâm Phong không biết tôn ti, hắn chỉ nói lời hơi bất kính mà thôi, đệ tử ngươi ngay cả đại điện chủ phong của Thiên Tuyền Phong ta cũng dám bao vây. Nếu bàn về thất kính, Lâm Phong há có thể sánh bằng đệ tử Thiên Xu Phong. Ngươi có tư cách gì muốn dẫn Lâm Phong qua Thiên Xu Phong. Trong mắt Tuyết Tôn giả lộ ra quang mang sắc bén nhìn đối phương, thanh âm lạnh lùng thêm vài phần. Một mạch Thiên Trì truyền thừa nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không xảy ra chia cách gì lớn, nhưng đúng như lời Lâm Phong nói, không có tâm lý “Sống yên ổn nên nghĩ đến ngày gian nguy”, nếu không e rằng khó tránh khỏi một số kẻ lòng dạ khó lường, cảm giác sứ mạng sẽ nhạt đi không ít.
– Lâm Phong đánh chết đệ tử Thiên Xu Phong ta mới dẫn tới người Thiên Xu Phong oán hận, nhưng bọn họ đúng là thật sự bất kính.
Ta đây sẽ xử trí bọn họ, nếu ngươi nguyện ý giúp ta quản giáo thì ta cũng vui lòng. Nhưng đệ tử Thiên Tuyền Phong này, ta nhất định phải mang đi! Tôn giả Thiên Xu Phong vẫn mang thái độ cường ngạnh, không tiếc hi sinh môn hạ đệ tử của mình. Tuyết Tôn giả không nhiều lời, chỉ lắc đầu, muốn mang Lâm Phong đi là chuyện không thể nào!
– Ngươi muốn khơi mào mâu thuẫn giữa Thiên Tuyền Phong và Thiên Xu Phong sao? Thân là người đứng đầu Thiên Tuyền Phong, ngươi nhẫn tâm làm thế sao!
Tôn giả Thiên Xu Phong quát lớn, làm cho người Thiên Tuyền Phong đều trợn mắt, Tôn giả Thiên Tuyền Phong khơi mào mâu thuẫn giữa Thiên Xu Phong và Thiên Tuyền Phong?
– Ta còn tưởng Tôn giả Thiên Trì đều là người nhân nghĩa, không nghĩ tới cũng có kẻ tầm thường, ngoài tham lam còn có vô sỉ nữa!
Lâm Phong chỉ trích, từ đầu tới cuối đều chỉ có Thiên Xu Phong há mồm bức người, cố tình gây sự. Chính là vì bảo vật trên người hắn, bây giờ lại còn vu khống Thiên Tuyền Phong khơi mào mâu thuẫn!
– Lớn mật!
Tôn giả Thiên Xu Phong quát Lâm Phong, không gian nhất thời như rung lên, một luồng thần niệm dao động đâm về phía Lâm Phong, trực tiếp chui vào trong mi tâm hắn, vô ảnh vô hình, người tu vi yếu thậm chí còn không cách nào cảm nhận được. Trong nháy mắt, Lâm Phong điều động lực lượng hồn phách, dùng hơn mười vạn ý niệm tàn hồn hóa thành chuông cổ, ngăn cản thần niệm công kích của đối phương. Chuông cổ vang lên, thân hình Lâm Phong run rẩy kịch liệt, lui về sau mấy bước.
– Bịch!
Lâm Phong thuận thế ngồi xuống, cố nén máu huyết cuộn trào trong người, thần sắc của hắn trở nên tái nhợt, không còn chút máu. Tôn giả Thiên Xu Phong dùng thần niệm công kích, khống chế vừa đủ, vừa chuẩn làm cho hồn phách của hắn bị trọng thương. Nhưng vì Lâm Phong tu luyện Tàn hồn thiên thuật cùng với thần niệm thuật của Tam Sinh Ma đế, cho nên dù Tôn giả dùng thần niệm công kích vẫn không cách nào rung chuyển được hắn. Tuy vậy hắn vẫn làm bộ bị trọng thương, nếu không những người khác càng thêm hoài nghi hắn chiếm được trọng bảo gì đó mà sinh ra lòng tham. Trọng bảo mê hoặc lòng người, dù là Tôn giả Thiên Trì cũng vì tham niệm mà trở nên bỉ ổi như thế, hắn không thể không cảnh giác.
– Năm lần bảy lượt nhục nhã trưởng bối, không dạy ngươi một chút thì ngươi còn không biết tôn sư trọng đạo!
Tôn giả Thiên Xu Phong lộ ra mấy phần bừa bãi, nhưng tiếng lão vừa dứt, một luồng kiếm ý đáng sợ bao phủ toàn bộ không gian, giờ khắc này, trong thiên địa tràn ngập khí tức kiếm đạo vô cùng cường hãn. Tôn giả Thiên Xu Phong lập tức trở nên căng thẳng, chỉ cảm thấy kiếm ý sắc bén kia tùy thời đều có thể giết tới, phát ra công kích đáng sợ. Về phần dưới Tôn giả, vô luận là Thiên Vũ cảnh hay Huyền Vũ cảnh đều cảm giác không thở nổi, không dám lộn xộn chút nào, giống như kiếm ý kia tùy thời đều có thể giết chết bọn họ.
– Kẻ nào? – Ah… – Ah… Từng tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên, đám đệ tử Thiên Xu Phong đều lộ ra vẻ sợ hãi mãnh liệt, kiếm ý vô hình kia cắt qua thân thể bọn họ, dù không có vết thương nhưng bọn họ cảm giác kiếm khí như cắt nát bọn họ ra, họ có thể chết đi bất cứ lúc nào.
Chỉ chốc lát, bọn họ đều cảm giác đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm, tất cả đều ướt đẫm mồ hôi, bò lổm ngổm trên mặt đất mà thở hồng hộc, thân thể như một đống bùn lầy, không còn chút lực lượng nào, giống như trở thành người chết. Cảm giác vạn tiễn xuyên tâm này như là sự tra tấn thống khổ nhất thế gian.
– Ra đây!
Tôn giả Thiên Xu Phong gầm lên. Trên cao xuất hiện luồng kiếm quang xẹt qua hư không, một thân ảnh đạp kiếm phủ xuống đầu mọi người. Người lộ ra kiếm khí khủng bố như là một thanh lợi kiếm tuyệt thế rời khỏi vỏ, chỉ cần một ý niệm cũng làm cho toàn bộ đệ tử Thiên Xu Phong cảm nhận đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm.
– Kiếm Phong Tử, ngươi có ý gì? Tôn giả thấy người tới, sâu trong đáy mắt lộ ra mấy phần kiêng kỵ.
Nếu nói trong Thiên Tuyền Phong này, ai làm cho lão kiêng kỵ nhất, không phải Kiếm Phong Tử thì còn ai. Hơn nữa, hình như thành tựu áo nghĩa kiếm đạo của Kiếm Phong Tử càng thêm lợi hại hơn rồi. Người này tuyệt đối là một kẻ điên, đồng thời còn là một kiếm tu cường hãn, thực lực biến thái. Đây là người mạnh nhất trong ba Tôn giả Thiên Tuyền Phong, hai vị sư huynh y không thể sánh bằng.
– Người Thiên Tuyền Phong ta dù sai cũng không tới phiên Thiên Xu Phong ngươi tới chỉ dạy!
Kiếm Tôn giả ngạo nghễ đứng trên hư không, ánh mắt sắc bén như kiếm, đám đệ tử Thiên Xu Phong nơm nớp lo sợ, thực lực Tôn giả này thật khủng khiếp, một ý niệm đã làm bọn họ cảm giác như vạn tiễn xuyên tim.
– Kiếm Phong Tử, ngươi quá khinh thường người khác rồi!
Tôn giả Thiên Xu Phong quát lên.
– Khinh người!
Kiếm Tôn giả cười lạnh:
– Thiên Xu Phong các ngươi bao vây chủ điện Thiên Tuyền Phong ta, sinh sự từ việc không đâu, còn muốn mang đi đệ tử xuất chúng nhất của Thiên Tuyền Phong.
Ngươi nói ta khinh người, buồn cười, các ngươi vì sao tới đây, trong lòng mỗi người đều rõ ràng. Thiên Trì đã sớm có quy củ, môn hạ đệ tử có đại khí vận, tuyệt không thể tranh đoạt, phải giúp đỡ trưởng thành, nhưng Thiên Xu Phong các ngươi bị lợi ích che mờ. Hôm nay ta phải lãnh giáo một chút, Thiên Xu Phong khinh người như thế rốt cuộc dựa vào cái gì!!! Lời vừa dứt, kiếm khí kinh khủng từ trong hư không ép xuống, Kiếm Phong Tử chẳng những động thủ với đệ tử Thiên Xu Phong, ngay cả Tôn giả, lão cũng muốn thử. Thiên Tuyền Phong há có thể mặc người khi dễ!
Chương 844: Thái Độ Của Thiên Tuyền Phong.
Kiếm Phong Tử từ trên ép xuống, cả người như một thanh kiếm tuyệt thế, không gì không phá, muốn hủy diệt hết thảy những gì ngăn cản phía trước, kẻ nào cản liền giết kẻ đó. Người như kiếm, quanh thân lão tràn ngập uy áp của kiếm, kiếm khí vô cùng vô tận, như muốn biến toàn bộ không gian thành kiếm vực của riêng mình.
– Động thủ!
Mọi người kinh hãi, không ngờ Kiếm Phong Tử Thiên Tuyền Phong này lại trực tiếp xuất thủ với Tôn giả Thiên Xu Phong, không chút kiêng kỵ gì, coi trời bằng vung. Ngươi làm nhục Thiên Tuyền Phong, ta cho đệ tử Thiên Xu Phong vạn kiếm xuyên tim, ngay cả Tôn giả, ta cũng muốn động. Tôn giả Thiên Xu Phong lộ vẻ mặt khó coi, giận tới toàn thân run rẩy, lão vốn mượn cơ hội này tới sinh sự, không nghĩ tới lão chưa kịp động thủ mà giờ Kiếm Phong Tử đã công kích rồi.
– Tốt!
Tốt lắm! Tôn giả Thiên Xu Phong lạnh mặt, trên người lão phát ra khí tức huyết mạch khủng bố, cường giả Tôn Vũ cảnh có thể biến máu tươi thành huyết mạch, sử dụng lực huyết mạch vô cùng cường thịnh, di truyền ngàn năm, huyết khí bản thân lại càng thêm mạnh mẽ, khí thế phóng tới tận trời. Lúc này, mọi người cảm giác được, trên người Tôn giả Thiên Xu Phong tràn ngập huyết khí, như trường giang, như sóng trào.
– Xẹt xẹt.
. Tiếng vang đáng sợ truyền ra, Kiếm Phong Tử như một thanh kiếm tuyệt thế ép tới, trên mi tâm của lão, một tia sáng chói mắt lóe lên, là một tia sáng hình kiếm màu bạc, nhanh như tia chớp nhắm về mi tâm Tôn giả Thiên Xu Phong mà đi, như một tia sét giết người vô hình. Mọi người kinh hãi không thôi, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Tất cả đều nghe danh kẻ điên Kiếm Phong Tử của Thiên Tuyền Phong, nhưng không nghĩ tới lão lại điên cuồng tới mức độ này. Dám tế ra cả thần niệm lợi kiếm đâm vào thần thức của Tôn giả Thiên Xu Phong. Loại thủ đoạn công kích thần niệm này so với chân nguyên tranh đấu càng thêm đáng sợ hơn, nếu không tốt liền có thể xóa đi thần thức, khiến người ta hồn phi phách tán.
– Ah… Tôn giả Thiên Xu Phong giận dữ trợn to mắt, bộc phát ra tinh mang chói mắt.
– Kiếm Phong Tử, ngươi khinh người quá đáng.
Tại mi tâm Tôn giả Thiên Xu Phong, một luồng thần niệm bá đạo cuồn cuộn lao ra, thần niệm của lão như hóa thành hồ lớn, tại trong không gian nhỏ hẹp nhưng thần niệm như cuốn theo sóng lớn ngập trời, điên cuồng bay về lợi kiếm thần niệm của Kiếm Phong Tử. Giờ khắc này, mọi người đều cảm thấy hồn phách run rẩy, thủ đoạn thần niệm đáng sợ này nếu đánh lên người bọn họ, tuyệt đối có thể hủy diệt ý thức của bọn họ trong nháy mắt. Lợi kiếm đâm vào trong hồ, sóng nổi lên ngập trời, lưỡi kiếm màu bạc mang theo ánh sáng chói mắt, không gì không phá, không nơi nào không thể diệt. Tại mi tâm Tôn giả Thiên Xu Phong phát ra hào quang, hai mắt lão cũng nhắm lại, tập trung toàn bộ tâm thần trên thần niệm, chống lại một kiếm thần niệm đáng sợ kia. Từng đợt sóng gió động trời rầm rầm lao ra, thần niệm gào thét làm cho hồn phách mọi người run rẩy, hai tai ông ông không ngừng, giống như có vô số con kiến chui vào tai, cực kỳ khó chịu. Đây chỉ là sóng thần niệm gào thét, vậy mà đã làm họ không chịu nổi rồi. Từng đợt sóng gầm từ mi tâm Tôn giả Thiên Xu Phong lao ra, lợi kiếm màu bạc rốt cục chậm lại, bị sóng lớn kia đánh thẳng vào.
– Hừ!
Một tiếng hừ từ miệng Kiếm Tôn giả phát ra, giống như tiếng sét, ngay sau đó, mi tâm lão phát ra quang mang chói mắt, từng tia lợi kiếm lại phóng ra, dung hợp với thanh lợi kiếm phía trước, uy áp kinh khủng làm cho mọi người như tùy thời đều có thể bị hồn phi phách tán. Hồ lớn ngập sóng kia nhanh chóng tan biến, lợi kiếm đâm vào mi tâm Tôn giả Thiên Xu Phong. Thân hình Tôn giả Thiên Xu Phong run rẩy kịch liệt, trên trán đã tràn ngập mồ hôi, dù nhắm hai mắt nhưng sắc mặt lại có chút dữ tợn. Kiếm Tôn giả vọt tới, từ trên hư không tiếp tục ép xuống, thần mang chói mắt áp đảo hết thảy, kiếm vô cùng tận đâm về Tôn giả Thiên Xu Phong.
– Ah… Một tiếng hét thảm vang lên, mọi người liền thấy hai mắt, lỗ mũi, lỗ tai của Tôn giả Thiên Xu Phong kia đều tràn ra máu tươi, thất khiếu chảy máu, cực kỳ kinh khủng.
– Đồ điên, quá điên rồi!
Tất cả đều kinh hãi không thở nổi, vậy mà lại làm cho Tôn giả Thiên Khu Phong thất khiếu chảy máu, chẳng lẽ vị Kiếm Phong Tử này muốn giết Tôn giả Thiên Xu Phong luôn sao? Đồng thời, bọn họ cũng khiếp sợ với thực lực của Kiếm Tôn giả, vị Tôn giả Thiên Xu Phong kia vốn không phải đối thủ của lão.
– Ầm!
Sóng khí cuồn cuồn đánh lên người Tôn giả Thiên Xu Phong, đánh lão bay ra, đụng lên đám đệ tử Thiên Xu Phong, thân hình không thể đứng vững. Tôn giả Thiên Xu Phong mở mắt, lộ ra thần sắc khuất nhục cùng lửa giận, gạt tay tên đệ tử vịn mình, lão đứng thẳng người lên, lại phun ra một ngụm máu tươi. Sắc mặt lão trắng bệch, dữ tợn kinh khủng.
– Đường đường là Tôn giả Thiên Xu Phong lại đi vũ nhục một đệ tử Huyền Vũ cảnh Thiên Tuyền Phong ta.
Ngươi thật sự mặt dày, quả thực là sỉ nhục của Thiên Trì. Nếu không niệm tình đều là người Thiên Trì, hôm nay ta liền lấy mạng ngươi. Ý Thiên Xu Phong thế nào thì để để Thiên Xu Tử trực tiếp tới đây nói chuyện, ngươi còn chưa đủ tư cách, cũng chỉ có thể khi nhục đệ tử bình thường của Thiên Tuyền Phong ta mà thôi! Kiếm Phong Tử mắng to làm cho sắc mặt Tôn giả Thiên Xu Phong càng thêm khó coi, đường đường là một Tôn giả lại bị nhục nhã như thế, có thể nói mặt mũi lão hoàn toàn mất hết. Thậm chí Kiếm Phong Tử còn uy hiếp muốn lấy mạng lão, chỉ niệm tình cùng người Thiên Trì mới không giết.
– Đúng là một kẻ điên táo bạo!
Có người thầm nghĩ trong lòng, vị Tôn giả Kiếm Phong Tử quá táo bạo rồi, nếu thật sự chọc giận lão, nói không chừng lão dám ra tay giết chết cả Tôn giả.
– Lâm Phong rất may mắn, vậy mà lại được Kiếm Phong Tử đối đãi như thế, nếu không có Tôn giả che chở, e rằng hắn đã bị người Thiên Xu Phong mang đi rồi!
Có vài người cảm thấy chuyện này phi thường khó giải quyết. Tuyết Tôn giả cùng Kiếm Phong Tử đã ra mặt vì Lâm Phong, không tiếc trở mặt với Thiên Xu Phong, đánh trọng thương Tôn giả Thiên Xu Phong. Từ đó đủ nhìn ra quyết tâm của Thiên Tuyền Phong. Bọn họ sẽ không để bất luận kẻ nào động tới môn hạ kiệt xuất nhất của mình.
– Kiếm Phong Tử nói rất đúng, để Thiên Xu Tử tự mình tới một chuyến.
Nếu không, hôm nay người Thiên Xu Phong cũng ở lại Thiên Tuyền Phong ta đi! Lại một giọng nói giận dữ vang lên, trong hư không như có một luồng hỏa diễm hừng hực thiêu đốt. Một thân ảnh hiện ra, đó rõ ràng là vị Tôn giả thứ ba của Thiên Tuyền Phong, Hỏa Tôn giả! Giờ phút này, toàn thân Hỏa Tôn giả bao trùm trong lửa nóng hừng hực, nhưng ánh mắt lại băng hàn lạnh lùng, nhìn nhóm người Thiên Xu Phong:
– Vây đại điện của Thiên Tuyền Phong, sinh sự từ việc không đâu, một Tôn giả lại vận dụng thần niệm công kích đệ tử Thiên Tuyền Phong ta.
Thật là uy phong đó, nếu Thiên Xu Tử không nói cho rõ ràng, vậy thì tất cả đều ở lại Thiên Tuyền Phong làm khách đi! Thanh âm của Hỏa Diễm Tôn giả lộ ra mấy phần bá đạo, không chỉ có Kiếm Phong Tử tức giận, lão cũng thật sự nổi giận. Lúc trước, một mạch Thiên Tuyền Phong sa sút, bọn họ luôn nhẫn nhịn những Tuyết Phong khác, dù Thiên Xu Phong vây khốn đại điện chủ phong trên Thiên Tuyền Phong mà bọn họ vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Nhưng hình như càng nhân nhượng thì người khác càng lấn tới, coi trời bằng vung, không thèm để ý tới Thiên Tuyền Phong rồi. Đường đường một Tôn giả lại dùng thần niệm đối phó với một Huyền Vũ cảnh như Lâm Phong. Khinh người quá đáng, nếu Thiên Tuyền Phong không làm ra hành động nào, e là môn hạ đệ tử đều không thể ngẩng đầu lên nổi. Lâm Phong mang đệ tử Thiên Tuyền Phong vào Bí Cảnh, vì Thiên Tuyền chiêu dụ nhiều thiên tài như thế, tất cả đều chiếm được trọng bảo, lại thêm thiên phú xuất chúng, mỗi người khi trưởng thành đều sẽ rất đáng sợ. Đây chính là dấu hiệu quật khởi của Thiên Tuyền Phong, họn họ phải nói cho toàn bộ Thiên Trì biết, Thiên Tuyền Phong sẽ không bao giờ yên lặng nữa!
– Các ngươi khinh người quá đáng!
Tên Tôn giả Thiên Xu Phong nhìn ba vị Tôn giả Thiên Tuyền Phong, sắc mặt xanh mét. Kiếm Phong Tử đánh cho đệ tử Thiên Xu Phong bị thương, còn dùng thần niệm công kích lão, làm cho hồn phách lão bị thương nặng. Bây giờ, Hỏa Diễm Tôn giả lại đứng ra khi nhục bọn họ, muốn giữ họ lại trên Thiên Tuyền Phong.
– Chúng ta khinh người quá đáng? Trí nhớ của ngươi thật không tốt, không biết kẻ nào coi chúng ta trầm mặc là mềm yếu, cho rằng Thiên Tuyền Phong chúng ta dễ khi nhục!
Hỏa Diễm Tôn giả tỏ vẻ bá đạo, tình hình hoàn toàn ngược lại so với lúc trước. Mời vừa rồi, người Thiên Xu Phong đều to mồm lớn lối, khi nhục Thiên Tuyền Phong. Bây giờ, ba vị Tôn giả Thiên Tuyền Phong đều xuất hiện, toàn lực bảo vệ Lâm Phong, khi nhục lại Thiên Xu Phong, đây là một loại thái độ, là thái độ của Thiên Tuyền Phong bọn họ.
Chương 845: Ý Chí Thiên Trì.
Thấy ba vị Tôn giả đều ra mặt cho mình, trong lòng Lâm Phong cảm thấy ấm áp. Đã lâu rồi, ba vị Tôn giả Thiên Tuyền Phong không cùng sóng vai chiến đấu. Bậy mà ba vị Tôn giả lại cùng nhau chỉ dạy cho hắn, vì hắn mà xuất thủ, đánh cho Tôn giả Thiên Xu Phong bị thương, thậm chí còn muốn giữ lại tất cả người của Thiên Xu Phong.
– Kiếm Phong Tử, Hỏa lão đầu, các ngươi yên lặng nhiều năm như vậy thì ra tính tình vẫn không thay đổi!
Lúc này, trong hư không xuất hiện một bóng người, sau đó liền thấy mấy người nữa lướt tới, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt mọi người. Tổng cộng có bốn người, mỗi một người đều có khí tức cường đại, nhất là trung niên áo xanh ở giữa và hai lão già trái phải hai bên, khí tức lại càng mênh mông vô tận, đều là cường giả Tôn Vũ cảnh cường đại. Người trung niên áo xanh kia chính là lãnh tụ Thiên Xu Phong, Thiên Xu Tử, mà sau lưng gã là một thanh niên, dù khí tức không mênh mông sâu sắc như ba người nhưng cũng rất cường thịnh, vừa nhìn liền biết người này rất bất phàm.
– Bái kiến ba vị Tôn giả!
Mấy người này vừa xuất hiện, nhóm người Thiên Xu Phong phía dưới liền khẽ khom người, phi thường khách khí, bốn người này tuyệt đối là nhân vật trọng yếu, lãnh tụ Thiên Xu Tử và đệ tử thân truyền của gã, Tử Vân Thanh. Tương lai rất có thể trở thành lãnh tụ đời sau của Thiên Xu Phong. Kẻ này có thiên phú dị bẩm, tuổi còn trẻ đã bước vào Thiên Vũ cảnh hơn một năm rồi. Thực lực bây giờ đã có thể đánh ngang Thiên Vũ cảnh tầng ba, nghe nói đã là Thiên Vũ cảnh tầng hai đỉnh phong, đã có thể đánh một trận với Thiên Vũ tầng ba.
– Hỏa huynh, đã nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn táo bạo quá thể, tuy Thiên Xu Phong ta không đúng nhưng cũng suy nghĩ vì Thiên Trì, chưa bao giờ có dị tâm.
Ba vị sư đệ Thiên Tuyền Phong cần gì phải giận, tổn thương hòa khí! Giọng nói của Thiên Xu Tử nhẹ nhàng êm tai, như đang nói một chuyện bé nhỏ không đáng kể, rất thoải mái.
– Suy nghĩ vì Thiên Trì mà lại để cho đệ tử Thiên Xu Phong tới nơi này bao vậy đại điện của Thiên Tuyền Phong? Suy nghĩ vì Thiên Trì chính là bụng dạ khó lường, muốn bắt đệ tử đắc ý nhất của Thiên Tuyền Phong chúng ta tới làm khách tại Thiên Xu Phong? Hỏa Diễm Tôn giả cười lạnh, thanh âm cuồn cuộn.
Thiên Xu Tử muốn mang Lâm Phong tới Thiên Xu Phong, vội vã hỏi bí mật trên người hắn. Giờ phút này lại nói suy nghĩ vì Thiên Trì, đúng là mặt quá dày!
– Có lẽ trong chuyện này có chút hiểu lầm, giải thích rõ ràng sẽ không có vấn đề gì đâu.
Thiên Xu Phong và Thiên Tuyền Phong đều là nhất mạch Thiên Trì, nhất định phải đồng tâm hiệp lực. Các ngươi cũng đã trừng phạt người Thiên Xu Phong ta rồi, nhưng ta còn chưa trừng phạt Lâm Phong, ta vẫn nên dẫn hắn về Thiên Xu Phong, nếu các ngươi không yên tâm, có thể cùng đi theo cũng được! Thiên Xu Tử tiếp tục chậm rãi nói, nhưng trong đó lại mang theo tự tin, vô luận thế nào gã cũng nhất định muốn dẫn Lâm Phong đi!
– Ta còn nghĩ ngươi nói rõ mọi chuyện, xem ra coi như ta đánh rắm đi!
Muốn mang người rời Thiên Tuyền Phong, vậy thì động thủ đi! Kiếm Phong Tử lạnh lùng nói, kiếm vực đáng sợ lại lần nữa hiện lên, trong hư không lại tràn ngập lợi kiếm.
– Không cần động thủ, ta tới không phải làm cho Thiên Xu Phong vàg Thiên Tuyền Phong trở thành thù, cũng không phải tới chiến đấu, ta nói rồi, ta làm hết thảy cũng chỉ vì sự cường đại của Thiên Trì, lần này ta cố ý đi Thiên Cơ Phong, mời sư huynh tới đây!
Nhất thời mọi người liền xôn xao, Thiên Xu Tử lại mời lãnh tụ Thiên Cơ Phong tới. Thiên Cơ Phong là lãnh tụ của thất phong, có quyền nói chuyện lớn nhất Thiên Trì, là lãnh tụ của cả Thiên Trì. Nghe được lời này, ba vị Tôn giả Thiên Tuyền Phong đều có chút kinh ngạc, tên Thiên Xu Tử này đang chơi trò gì? Đột nhiên, trên hư không, tinh quang chiếu rọi mà tới, sáng rực chói mắt. Tinh quang không ngừng biến hóa, xen vào nhau mà lóe lên, trong đó mơ hồ hiện ra thân ảnh, dần dần lộ rõ. Đó là một lão già mặt mũi hiền từ, nhưng lúc lão xuất hiện, ánh sao trên trời giống như dao động, lộ ra sắc thái mờ ảo, mỗi cử động đều như dẫn dắt lực lượng tinh tú.
– Thần hồn ly thể!
Thấy thân ảnh ấy, mọi người đều kinh hãi, đây không phải bổn tôn mà chỉ là thần hồn biến thành mà thôi. Có lẽ bổn tôn ở ngoài xa ngàn dặm cũng không biết chừng.
– Bái kiến sư huynh!Nguồn truyện audio
Mấy vị Tôn giả khẽ khom người chào lão già mới tới này, mọi người nhìn thấy đều ngơ ngẩn, trong nháy mắt liền hiểu được thân phận của bóng hình hư ảo này. Phong chủ Thiên Cơ Phong, cũng là nhân vật lãnh tụ của toàn bộ Thiên Trì. Vị lãnh tụ Thiên Trì khẽ gật đầu với mọi người:
– Chuyện này ta đã rõ ràng rồi, Thiên Xu Tử, ngươi nói mục đích của ngươi đi!
– Sư huynh, nơi đây đều là người Thiên Trì, ta liền nói rõ vậy.
Hành trình Bí Cảnh lần này, cung điện Hoàng giả xuất hiện, nghe nói lúc mọi người rời khỏi cung điện Hoàng giả, đệ tử Thiên Tuyền Phong Lâm Phong từng luyện hóa trái tim Ngọc Hoàng, sau đó bị các thế lực vây khốn. Lâm Phong để mọi người rời đi, một mình hắn lưu lại đối mặt với vô số cường giả, không ngờ lại bình yên vô sự mà toàn bộ cường giả các thế lực đều mất tích một cách ly kỳ, ta đoán Lâm Phong đã chiếm được bảo vật của Hoàng giả! Thiên Xu Tử chậm rãi nói, rốt cuộc lão không che dấu gì nữa, mà nói thẳng ra mục đích. Lão vì bảo vật trên người Lâm Phong mà tới. Kiếm Tôn giả hừ lạnh một tiếng, Thiên Xu Tử rốt cuộc đã nói ra mục đích của mình.
– Sư huynh, nếu ta có thể đoán được, vậy thì thế lực khác cũng có thể đoán được một hai phần.
Chỉ không biết Lâm Phong rốt cuộc chiếm được bảo vật gì mà thôi, từ đó, lời đồn đãi Lâm Phong từng đuổi giết Đoàn Vô Nhai tới tận trong nội bộ Đông Hải Long Cung, e là cũng không thoát khỏi liên quan, một Huyền Vũ cảnh nhỏ bé như kiến hôi, trên thân mang trọng bảo tuyệt thế, lại có khả năng bị người ta biết được, điểm này tuyệt đối trí mạng. Thiên Xu Tử tiếp tục nói để cho ba vị Tôn giả Thiên Tuyền Phong càng thêm lạnh lùng, dường như đoán được kế tiếp Thiên Xu Tử sẽ nói cái gì, không thể nghi ngờ là muốn Lâm Phong giao ra bảo vật.
– Lâm Phong không thể giữ được bảo vật Hoàng giả, hơn nữa có thể vì thế mà mất mạng!
Quả nhiên, Thiên Xu Tử đột nhiên cất cao giọng:
– Vì vậy, Lâm Phong chỉ có lựa chọn duy nhất là giao phó bảo vật cho Thiên Trì.
– Đây không phải tác phong nhất quán của Thiên Trì ta!
Hỏa Diễm Tôn giả trầm mặt, với tính cách quật cường của Lâm Phong, nếu Thiên Trì mạnh mẽ bắt hắn giao ra bảo vật, hắn tuyệt đối sẽ phản bội Thiên Trì.
– Đúng là không giống với tác phong của Thiên Trì ta, nhưng cũng phải coi chuyện nặng nhẹ, bảo vật Hoàng giả tuyệt đối có thể làm cho vô số người mơ ước, tiếp theo, Lâm Phong sẽ gặp phải vô tận cường giả ám sát.
Nếu Thiên Trì bảo vệ hắn, cần hao phí bao nhiêu nhân lực, thậm chí vì vậy mà nhiều người hi sinh.
– Còn nữa, Lâm Phong chỉ là Huyền Vũ cảnh, hắn lấy được bảo vật Hoàng giả nhưng vốn không thể phát huy ra hiệu quả mạnh nhất, chỉ phí của trời mà thôi.
Nếu bảo vật này nằm trong tay cường giả Thiên Trì chúng ta, thực lực Thiên Trì sẽ tăng lên một bậc, trở thành bá chủ Càn Vực. Bởi vậy, vô luận vì Lâm Phong hay vì Thiên Trì, Lâm Phong cần phải thỏa hiệp, Thiên Trì chúng ta không bạc đãi hắn là được. Giọng nói Thiên Xu Tử mang theo chút phấn khởi, trọng bảo Hoàng giả, nếu ở trong tay Tôn giả chắc chắn sẽ phát huy ra hiệu quả đáng sợ.
– Vậy ngươi phái người tới bắt Lâm Phong ngay tại Thiên Tuyền Phong thì tính thế nào? Tuyết Tôn giả lạnh lùng hỏi.
Bây giờ nhiều người đã dao động, bọn họ dần tán thành lời Thiên Xu Tử. Dù sao Lâm Phong mới chỉ là một Huyền Vũ cảnh, hơn nữa không phải là người của bọn họ. Nếu giao trọng bảo ra mới càng có lợi cho Thiên Trì.
– Vô luận ta làm gì thì đều suy nghĩ vì Thiên Trì.truyện ma
Hôm nay ta mời sư huynh tới, chính là hy vọng sư huynh để thất phong lựa chọn xem chúng ta nên làm thế nào. Nếu có tứ phong không đồng ý với lời ta, chư vị coi như ta đánh rắm đi! Ngược lại, nếu có trên tứ phong đồng ý, xem như đại biểu cho ý chí của Thiên Trì. Ba vị sư đệ Thiên Tuyền Phong chắc sẽ không làm trái với ý chí của Thiên Trì. Thiên Xu Tử chậm rãi nói khiến Lâm Phong trầm mặt. Vừa rồi hắn đã nhìn sắc mặt mọi người, sau khi nghe được lời của Thiên Xu Tử, bọn họ đã động tâm rồi, để thất phong tới quyết định vận mệnh Lâm Phong, chuyện này rất bất lợi đối với hắn!