Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 163 [Chương 811 đến 815]
❮ sautiếp ❯Chương 811: Đoạt Bảo.
Trong điện, hào quang càng thêm chói mắt rực rỡ, một cỗ hoàng khí lượn lờ trong từng ngõ ngách của đại điện, toàn bộ không gian như thể là một mảnh thánh cảnh vương giả. Trên vách đá xung quanh, kim quang rực rỡ, kinh văn khắc phức tạp như thể tuyệt thế công pháp. Mà ở giữa đại điện hình như có bóng một pho tượng, thực sự thì không phải tượng mà là bóng một người chân chính. Diện mạo người này vô cùng uy nghiêm, toàn thân đắm chìm trong hoàng khí, tôn quý, lóa mắt.
– Ngọc Hoàng!
Thân thể Hoàng Phong hơi hơi run lên, hắn biết rằng đây mới thực sự là Ngọc Hoàng điện. Hắn đã tới tẩm cung của Ngọc Hoàng, trước mắt hắn chính là thân thể Ngọc Hoàng.
– Ta đã tới rồi.
.. cuối cùng… ta đã tới rồi…. Hoàng Phong nắm chặt hai tay, cả người nổi gân xanh, kích động vô cùng. Kế thừa Ngọc Hoàng, từ nay về sau, hắn chính là Hoàng giả của Ngọc Thiên hoàng tộc, tương lai chắc chắn nhất thống Ngọc Thiên hoàng tộc, xưng bá Càn Vực, tiến nhập Thánh thành, trở thành Hoàng chân chính. Tất cả những thứ này đều thuộc về hắn. Mỗi bước chân dường như nặng đến ngàn cân, Hoàng Phong chậm rãi bước tới, đi đến phía trước mặt Ngọc Hoàng, chiêm ngưỡng vinh quang của Ngọc Hoàng. Hoàng Phong quỳ xuống đất, trên người hiện ra từng luồng hoàng khí, tiếp dẫn cùng hoàng khí trên người Ngọc Hoàng. Ngay sau đó, thân thể Hoàng Phong kích động, lại lần nữa run lên, quả nhiên giống như lời trăn trối của tổ tiên lưu lại, hắn chắn chắn đạt được truyền thừa của Ngọc Hoàng. Hai tay ngưng ấn, trên mặt Hoàng Phong mang theo sự cung kính, cúi người, phủ phục trên mặt đất, Hoàng Phong dập đầu, lại dập đầu, khấu đầu ba lần. Đứng dậy, lại quỳ, lại dập đầu… Gặp Ngọc Hoàng, phóng ra hoàng khí, ngưng hoàng ấn, ba quỳ chín lạy, Ngọc Hoàng hiển linh, giáng truyền thừa. Sau khi ba quỳ chín lạy, Hoàng Phong không thể kiềm chế được, thân thể run lên vì sung sướng, kế thừa giáng lâm, hắn sắp đạt được kế thừa của Ngọc Hoàng! Trong ánh mắt mang theo sự điên cuồng, Hoàng Phong cung kính phủ phục, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Một hơi, mười hơi, trăm hơi thở…. Thời gian từng chút từng chút trôi qua, nhưng mà kế thừa vẫn chưa giáng lâm. Trong lòng Hoàng Phong hơi sinh ra một cảm giác bất an. Đây là phương pháp kế thừa truyền thừa của Ngọc Hoàng, đã được Ngọc Thiên hoàng tộc truyền xuống từ lâu, cho dù những người khác tiến vào căn bản cũng không có khả năng đạt được kế thừa của Ngọc Hoàng. Làm sao lại không có một chút phản ứng? Thân thể phủ phục tại đó, đôi mắt Hoàng Phong lóe lên một tia kinh hoảng, nhưng thân thể của hắn vẫn không dám lộn xộn, dường như sợ làm thần linh tức giận.
– Ầm ầm!
Một tiếng động mãnh liệt truyền đến, cửa điện run lên, dường như sắp bị đánh vỡ tan. Điều này làm cho tâm thần Hoàng Phong càng thêm không yên. Không có phản ứng, lại không có phản ứng. Cuối cùng không thể khống chế nổi rung động trong tâm, Hoàng Phong đứng lên, khom người với thân thể Ngọc Hoàng, nói:
– Ngọc Hoàng tổ tiên, ngài nhất định để lại phương pháp kế thừa trong này, ta tin chắc như vậy.
Dứt lời, Hoàng Phong đi xem xét vách đá bốn xung quanh, xem có thể tìm thấy manh mối gì hay không. Trên đó khắc không ít thánh văn lợi hại, hoặc là chữ viết, nhưng đều không có để lại manh mối. Đến tận khi Hoàng Phong đi đến vách đá phía sau lưng Ngọc Hoàng. Trên đó cũng có khắc hoa văn, nhưng mà Hoàng Phong xem không hiểu, dường như là văn tự, lại giống như là thánh văn.
– Chẳng lẽ bí mật nằm trên hoa văn thần bí này? Hoàng Phong chăm chú nhìn hoa văn này.
Hắn căn bản xem không hiểu chút nào, Hoàng Phong dường như muốn điên lên. Những hoa văn thần bí này có lẽ là văn tự, khác biệt với những hoa văn khác, cứng cáp hữu lực, hùng hồn vô cùng, mang theo khí tức phóng đãng không thể kiềm chế, không nhìn khí khái thương thiên, không phải bút tích mang khí tức tôn quý của Ngọc Hoàng, dường như do người khác tạo nên.
– Ầm.Nguồn truyện audio
.. tạch!.. Tiếng va chạm ầm ầm càng ngày càng mãnh liệt, khiến cho sắc mặt Hoàng Phóng trở nên vô cùng khó coi. Cuối cùng sau một tiếng ầm vang, cánh cửa cực lớn của đại điện bị đánh vỡ ra, rất nhiều bóng người trực tiếp xông thẳng vào, người Ngọc Thiên hoàng tộc, người Đông Hải Long Cung, còn có nhóm người Lâm Phong. Lúc này đây, bọn họ đều duy trì ăn ý, không có chém giết lẫn nhau. Bởi vì bọn họ biết rõ, chém giết là việc sớm muộn, việc cấp bách chính là tìm được bảo vật của Ngọc Hoàng, sau đó lại chém giết cũng chưa muộn, sao có thể để cho một mình Hoàng Phong đạt được bảo vật của Ngọc Hoàng. Nhóm người của Ngọc Thiên hoàng tộc nhìn thấy thân thể Ngọc Hoàng, trong ánh mắt cả đám lộ ra ý cung kính. Cho dù đã trải qua trăm ngàn năm, thân thể Ngọc Hoàng vẫn được bảo tồn hoàn hảo như lúc ban đầu, đắm chìm trong hoàng khí vô thượng. Người của Đông Hải Long Cung nhìn thấy chân thân của Ngọc Hoàng thì lộ ra vẻ kính sợ. Hoàng giả tiếu ngạo thiên địa, cao cao tại thượng, cho dù là Hoàng của Ngọc Thiên hoàng tộc, bọn họ vẫn giữ trong lòng một tia kính sợ, không dám khinh nhờn, thậm chí hơi hơi khom người với tôn thân của Ngọc Hoàng, bày ra sự tôn sùng đối với Hoàng giả. Lâm Phong tiến vào, liếc nhìn tôn thân của Ngọc Hoàng, trong mắt lộ ra một cỗ phóng đãng. Bởi vì đã thấy qua pho tượng tứ Hoàng, hắn đã cảm thụ qua khí khái coi trời bằng vung của Vô Thiên Kiếm Hoàng, cảm thụ qua tư thế oai hùng của tuyệt thế Ma Hoàng, trong thiên hạ chỉ có bản thân, không cần quỳ bái bất cứ kẻ nào. Khí khái lăng thiên, cho chưa phải Hoàng vẫn có thể trảm Hoàng, mỗi khi Lâm Phong nhớ tới tư thế oai hùng tuyệt thế đó thì lại có cảm giác nhiệt huyết dâng trào. Coi trời bằng vung, Hoàng giả cũng dám trảm, tại sao phải kính sợ. Ngày xưa Ma Hoàng rõ ràng dám trảm Hoàng, Lâm Phong đã bị tứ Hoàng ảnh hưởng, cho nên không có quá nhiều kính sợ đối với một thi thể Hoàng giả.
– Hoàng Phong!
Ngao Giao quát lên, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Hoàng Phong, giận dữ nói:
– Giao đồ vật ra đây đi.
Hoàng Phong nghe thấy Ngao Giao giận quát, sắc mặt cũng khó coi:
– Ta không có đạt được cái gì cả.
– Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao? Ngao Giao lạnh lùng đáp lại, Hoàng Phong là người đầu tiên tiến vào, không đạt được cái gì, có thể sao? Hoàng Phong quan sát tất cả mọi người, tất cả đều đang ngó chừng hắn.
Quả nhiên, căn bản không có ai tin tưởng lời hắn nói… Cảnh tượng này khiến Hoàng Phong cực kỳ khó chịu, nếu hắn thật sự đoạt được cái gì, người Ngọc Thiên hoàng tộc ai dám không theo mệnh lệnh của hắn. Hiện tại người Ngọc Thiên hoàng tộc đều bởi vì việc vừa rồi mà lạnh lùng nhìn hắn. Hoàng Phong rất rõ ràng, lần tiến vào Bí Cảnh này cực kỳ quan trọng đối với hắn, chỉ có người dưới Thiên Vũ mới có cơ hội. Tuy rằng hắn là lãnh tụ của những người này, nhưng trong Ngọc Thiên hoàng tộc vẫn có thiên tài không kém hơn hắn chút nào, thậm chí còn vượt hơn, chỉ bất quá, đám người đó đã thành Thiên Vũ, bởi vậy nếu hắn chiếm được kế thừa của Ngọc Hoàng. Sau này Ngọc Thiên hoàng tộc chính là của hắn, Ngao Giao cũng giống như vậy. Đông Hải Long Cung có tứ đại Long vương đều rất mạnh, phía trên Long vương còn có Long tôn, Long chủ, hậu nhân bọn họ không một người nào đơn giản. Hắn phải đạt được thành tựu ở trong Ngọc Hoàng điện này, đạt được trọng bảo, tương lai mới có thể trở thành nhân vật lãnh tụ chân chính của Đông Hải Long Cung. Một đám người bước từng bước tới bức bách Hoàng Phong, sắc mặt Hoàng Phong tái nhợt.
– Nếu còn không giao ra, giết.
Một đám người vây Hoàng Phong lại, người của Ngọc Thiên hoàng tộc vậy mà lại không có ai đứng ra giúp đỡ khiến sắc mặt Hoàng Phong trắng bệch. Mấy người Lâm Phong có chút hứng thú nhìn bọn họ tranh đấu, để cho bọn họ chó cắn chó, không tham dự.
– Chính ngươi tự tìm cái chết, giết ngươi thì đương nhiên sẽ đoạt được tất cả mọi thứ của ngươi.
Ngao Giao cười lạnh, trên người dường như có giao long ẩn hiện. Một vài ảo ảnh giao long gào thét đánh tới phía Hoàng Phong, đồng thời, toàn bộ người của Đông Hải Long Cung cũng triển khai, muốn đánh chết Hoàng Phong. Hoàng Phong mang theo Ngọc Hoàng quan phỏng chế, chống đỡ công kích của Ngao Giao, tiếng đánh nhau ầm ầm khiến đại điện rung lên. Lúc bọn họ chiến đấu, Đoàn Vô Nhai lặng yên, tiêu sái đến phía sau Hoàng Phong khiến Lâm Phong nhíu mày:
– Tên âm độc này lại muốn hạ độc thủ rồi.
Đoàn Vô Nhai nhìn thoáng qua Lâm Phong, dường như ở thời điểm hạ âm thủ, gã vẫn luôn cảnh giác Lâm Phong. Gã biết Lâm Phong rất hận mình, hận không thể lập tức bầm thây vạn đoạn. Hoàng Phong phẫn nộ đánh giết tứ phương, Ngọc Hoàng quan hóa thành một áo quan, bao phủ lấy người hắn, vết nứt bị một kiếm của Lâm Phong chém ra đã tự động chữa trị, hoàn hảo không tổn hao gì, cho dù chỉ là Ngọc Hoàng quan phỏng chế nhưng cũng vẫn là đồ vật của Ngọc Thiên hoàng tộc, há có thể là phàm phẩm.
– Cút ngay.
Hoàng Phong nổi giận gầm lên, Ngọc Hoàng quan hóa thành găng tay gai sắc, ầm ầm đập tới Ngao Giao. Đúng lúc này, Đoàn Vô Nhai rốt cục ra tay, sát khí cực lạnh trong hồ lô phóng thích ra, ngay lập tức đánh tới Hoàng Phong.
– A.
.. Hoàng Phong hét thảm, lưng bị ăn mòn dần, cánh tay mạnh mẽ vung lên, một chiếc nhẫn trữ vật từ trong tay hắn bị quăng ra ngoài.
– Hả? Giờ phút này, mọi người đều nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trữ vật kia, lập tức từng luồng khí tức đáng sợ nở rộ, đánh tới chiếc nhẫn kia, tất cả đều muốn cướp đoạt nó, đếch cần biết ngươi là ai.
Những người này không có một tên nào là người lương thiện, bất kể người Đông Hải Long Cung hay người của Ngọc Thiên hoàng tộc, ai lại không muốn bảo vật của Ngọc Hoàng cơ chứ. Thân thể của Lâm Phong cũng lóe lên, tuy nhiên không phải hướng tới chiếc nhẫn mà là đánh tới Hoàng Phong. Một kiếm hủy diệt trực tiếp đâm vào thân thể Hoàng Phong, khiến cả người hắn cứng đờ, hơi hơi ngẩng đầu nhìn Lâm Phong.
– Bất kể ngươi có bảo vật hay không, đều phải trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Ngươi đã từng muốn giết chúng ta, đoạt bảo vật của chúng ta, hiện tại nên trả. Lâm Phong thản nhiên lấy xuống găng tay do Ngọc Hoàng quan hóa thành từ trên tay Hoàng Phong. Kiện bảo vật này đưa tới tận cửa, vì sao không cần!
Chương 812: Chữ Do Ma Hoàng Để Lại.
Ánh mắt Hoàng Phong nhìn Lâm Phong có chút dữ tợn. Hoàng Phong chính là nhân vật lãnh tụ cho lần hành động này của Ngọc Thiên hoàng tộc, hắn đã đi vào tới trong Ngọc Hoàng điện, chuẩn bị nhận truyền thừa của Ngọc Hoàng, tương lai sẽ trở thành nhân vật lãnh tụ chân chính của Ngọc Thiên hoàng tộc, tiếu ngạo thiên hạ. Nhưng mà hết thảy mộng đều bị phá nát ở thời khắc này. Một kiếm này quả thực rất đau.
– Trong nhẫn trữ vật của ta có Ngọc Hoàng Kinh!
Hoàng Phong nói xong câu này thì hơi thở lập tức tiêu tan, tử vong. Đoàn Vô Nhai nhìn thấy Lâm Phong nhìn lướt qua mình liền yên lặng lui về phía sau, cực kỳ cẩn thận. Ranh con này đã cường đại đến mức khiến y cảm thấy sợ hãi rồi, vượt khỏi dự đoán lúc trước của y. Ngày đó ở Tuyết Nguyệt, y cảm giác được Lâm Phong đã thoát khỏi sự khống chế của mình, ma kiếm vừa ra, Thiên Vũ cũng phải trốn tránh. Ẩm Huyết kiếm hút máu tươi trên người Hoàng Phong, càng trở nên yêu khí, huyết khí càng mạnh. Lâm Phong thu hồi kiếm, quan sát chiến trường hỗn loạn, trong nhẫn trữ vật thực sự có Ngọc Hoàng Kinh? Lâm Phong hoài nghi Hoàng Phong cố ý nói như thế.
– Tất cả đều không cần vội vã chém giết.
Lâm Phong nói với mấy người Quân Mạc Tích, bọn họ đều hiểu được ý tứ của Lâm Phong, khẽ gật đầu. Lâm Phong đi đến bên cạnh Đường U U, giao Ngọc hoàng quan phỏng chế cho Đường U U, nói:
– Thứ này dường như có khả năng biến đổi, có thể công có thể thủ, bọn họ đều đã có bảo vật của chính mình, nàng cầm lấy cái này đi.
Đường U U nhìn thật kĩ Lâm Phong, chỉ thấy trong con ngươi màu đen của Lâm Phong mang theo tia cười nhẹ, căn bản không thèm để ý đến Ngọc Hoàng quan.
– Được.
Đường U U mỉm cười, nhận lấy Ngọc Hoàng quan, hủy diệt ấn ký do Hoàng Phong lưu lại, rồi gieo ấn ký của bản thân xuống. Tâm thần khẽ động, Ngọc Hoàng quan hóa thành một ngọc y kim sắc, choàng trên người nàng khiến cả người Đường U U đều mang theo một tầng ánh sáng tôn quý mờ ảo, càng thêm vẻ xinh đẹp cao quý.
– Không tồi, rất đẹp.
Lâm Phong khen ngợi nhưng lại khiến trên mặt Đường U U xuất hiện một chút ửng đỏ, hơi khẽ cúi đầu, lộ ra vài phần e lệ.
– Các ngươi dám đoạt bảo vật với ta, muốn tìm chết sao? Ngao Giao gầm lên một tiếng cuồn cuộn.
Giờ phút này, chiến đấu bên kia đã hoàn toàn loạn cả lên, ngay cả người Đông Hải Long Cung cướp đoạt nhẫn trữ vật với Ngao Giao.
– Một chữ “lợi”, ai có thể không động tâm.
Lâm Phong nhìn thoáng qua bên đó. Nhất là sau câu nói cuối cùng của Hoàng Phong, trong nhẫn trữ vật có Ngọc Hoàng Kinh, thanh âm kia không lớn nhưng đủ để tất cả mọi người nghe được. Ngọc Hoàng Kinh, công pháp tu luyện của Hoàng giả, uy lực kinh thiên, ai có thể không mơ ước tham lam. Sau khi đoạt được chỉ cần tìm chỗ bí ẩn tu luyện, đợi lúc đại thành lại xuất hiện, tưởng tượng cảnh đó đều làm cho lòng người trào dâng, cái gì mà Đông Hải Long Cung, Ngọc Thiên hoàng tộc, tất cả có thể tạm thời bỏ qua. Đứng trước trọng bảo, đầu mọi người đều nóng lên, không thể duy trì bình tĩnh nữa, biết rõ ràng rằng không nên ra tay đoạt sớm như vậy, nhưng nhìn thấy người khác động thủ thì bản thân sẽ không cách nào nhịn được, không thể kiên trì được, đây chính là lòng tham của con người. Đối với việc trong nhẫn trữ vật có Ngọc Hoàng Kinh, Lâm Phong vẫn luôn hoài nghi. Lại nhìn tới tôn thân của Ngọc Hoàng, không khỏi thầm than trong lòng. Đã qua đời cả ngàn năm, cả người vẫn đắm chìm trong hoàng khí, dường như vẫn còn khí huyết, thân thể không mục nát. Lực lượng của Hoàng quá mức đáng sợ, nhìn thoáng qua cứ tưởng người còn sống. Lại dời ánh mắt nhìn thạch bích màu vàng xung quanh, chữ viết huyền bí thâm ảo, thánh văn khó hiểu, khắc đầy trong này, tất cả có lẽ đều là thần thông dũng mãnh. Đáng tiếc, hiện tại, ngay cả tư cách tìm hiểu hắn cũng không có. Lâm Phong không ngừng tìm tòi xung quanh. Ngay sau đó, hắn nhìn tới phía sau tôn thân Ngọc Hoàng, chỉ liếc mắt một cái, thân thể Lâm Phong liền chấn động, run rẩy mãnh liệt. Vừa rồi Hoàng Phong không thể xem hiểu được và cũng cho rằng trong đó có bí mật của Ngọc Hoàng điện, đáng tiếc tìm hiểu không ra. Lâm Phong chậm rãi bước sang, vượt qua tôn thân của Ngọc Hoàng, từ từ đi tới mặt vách đá kia. Mỗi một bước dường như đều có lực lượng khổng lồ nặng tỉ cân, hắn cảm giác chân mình không thể nhấc lên nổi nữa, đầu ong ong. Hắn dường như mất đi năng lực tự hỏi, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào vách đá kia. Thân thể Lâm Phong run rẩy mãnh liệt, bước chân đi tới phía trước có chút không thực, dường như đứng cũng không vững. Đúng như Hoàng Phong đoán, trên vách điện này quả thật tồn tại một bí mật, thiên đại bí mật. Bí mật này rơi vào trong mắt Lâm Phong giống như ngũ lôi oanh đỉnh, đánh hắn một trận chết lặng từ đầu tới chân, không biết làm sao, hô hấp dường như muốn dừng lại. Hắn chưa từng rung động như vậy, chưa từng thất thần như vậy. Nhưng lúc này, cảnh tượng trước mắt quả thật quá sức rung động, hắn chấn động đến mức hồn bay phách lạc.
– Hả? Mấy người Đường U U nhìn chằm chằm Lâm Phong, sao lại thế này? Bọn họ nhìn thấy thân thể của Lâm Phong đang run rẩy.
Chuyện gì xảy ra khiến Lâm Phong có phản ứng mãnh liệt đến như thế? Bọn họ cũng nhìn tới vách đá kia. Giống như Hoàng Phong, bọn họ không hiểu, căn bản là nhìn không ra. Bọn họ chỉ thấy hoa văn chữ viết kia bá đạo khôn cùng, tràn đầy khí khái ngạo mạn, không sợ khí thế thương thiên. Người khắc chữ này, nhất định cũng là người dũng mãnh ngay cả thương thiên cũng không để vào mắt, chắc chắn không phải Ngọc Hoàng.
– Chẳng lẽ chữ viết này do Ma Hoàng lưu lại? Trong lòng bọn họ cả kinh.
Ma Hoàng đuổi giết Ngọc Hoàng, nếu thi hài Ngọc Hoàng ở trong này, Ma Hoàng nhất định cũng đã tới đây. Văn tự bá đạo, coi khinh trời đất trên vách đá này rất có thể là văn tự do Ma Hoàng lưu lại. Nhưng vì sao Lâm Phong sau khi thấy nó lại có phản ứng lớn như thế. Bọn họ không thể hiểu được? Đợi đã nào…..! Nếu bọn họ xem không hiểu mà Lâm Phong có thể xem hiểu, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ trên thạch bích có thể tồn tại bí mật kinh thiên, Lâm Phong rốt cuộc đã nhìn thấy gì, lại có thể khiếp sợ đến tình trạng như vậy. Ngày xưa, Lâm Phong rơi vào ma đạo, Đường U U luôn đi theo bên cạnh hắn mà cũng chưa từng thấy hắn có biểu hiện như vậy. Bọn họ cũng theo Lâm Phong đi tới trước vách đá bên kia, cẩn thận chu đáo nhìn ngang nhìn dọc, nhưng bất kể như thế nào, vẫn cứ xem không hiểu. Lại nhìn Lâm Phong, thân thể hắn vẫn đang run rẩy, tuy đã không còn mãnh liệt như lúc đầu, hiển nhiên là đang từ từ tiếp nhận. Nhưng Lâm Phong vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào vách đá kia, môi hơi hơi động. Không ít thời gian đã trôi qua, tranh đấu bên kia vẫn tiếp diễn, nhưng Lâm Phong vẫn cứ đứng yên không nhúc nhích, dường như mê muội, nhìn đi nhìn lại vách đá đó, một lần lại một lần, mỗi lần xem thân thể hắn lại run rẩy một hồi.
– Ma Hoàng, Ma Hoàng!
– Aaaaaa!truyện Kiếm Hiệp
Lâm Phong nắm chặt hai đấm, phát ra tiếng răng rắc, trong mắt mang theo thần sắc không người nào xem hiểu. Mấy người Đường U U đoán không sai, đây chính là văn tự do Ma Hoàng lưu lại, văn tự này khiến hắn cả kinh, thiếu chút nữa hồn bay phách lạc. Chỉ có một mình hắn có thể nhìn được, xem hiểu. Thật lâu sau, đôi mắt Lâm Phong dần dần có một tia bình tĩnh, liếc nhìn đám người đang tranh đấu bên đó, khóe miệng mang theo chút cười lạnh. Trong nhẫn trữ vật có bảo vật? Buồn cười, hắn dám khẳng định, không có cái gì.
– Ma Hoàng, người muốn Ngọc Hoàng chết không nhắm mắt a.
Lâm Phong thở dài, ngay sau đó lại nhìn những người quanh mình, nói:
– Không cần tranh đoạt nhẫn trữ vật.
Trong mắt mấy người đều lộ vẻ khả nghi, trong giọng điệu Lâm Phong có vẻ khẳng định, bọn họ đều hiểu được, nhất định là do vách đá đã nói cho Lâm Phong cái gì đó. Nhưng Lâm Phong rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì? Ánh mắt Vũ Thiên Cơ lóe lên không ngừng. Ngọc Hoàng chính là tổ tiên của Ngọc Thiên hoàng tộc, người đạt được kế thừa vốn nên là người của Ngọc Thiên hoàng tộc. Nhưng mà hiện giờ, nhân vật lãnh tụ của Ngọc Thiên hoàng tộc, Hoàng Phong, đã chết, bị Lâm Phong đánh chết. Những người khác của Ngọc Thiên hoàng tộc e rằng đấu không lại Đông Hải Long Cung, tất cả mọi thứ trở nên khó lường. Hơn nữa, dường như ở ngàn năm trước, Ma Hoàng đã chặn ngang một cước, có thể đã làm rối loạn ý đồ của Ngọc Hoàng. Lâm Phong vậy mà lại xem hiểu văn tự Ma Hoàng lưu lại, thứ tất cả bọn họ không thể xem hiểu. Hết thảy dường như đang biểu thị cho việc gì đó! Lúc này, chỉ thấy Lâm Phong khoanh chân ngồi xuống. Trên người hắn có một luồng khí tức tịch diệt đáng sợ chậm rãi phóng thích ra. Bàn tay nâng lên, hai tay Lâm Phong huy động, không ngừng ngưng kết thủ ấn phức tạp. Một đóa hắc liên hỏa diễm hủy diệt chậm rãi ngưng tụ, điên cuồng đánh về phía tay phải. U Minh hỏa diễm đáng sợ kia phóng thích ra khí tức khiến lòng người run sợ, ngọn lửa không ngừng vũ động, hừng hực thiêu đốt trên bàn tay Lâm Phong. Ngọn lửa trong tay Lâm Phong càng múa càng nhanh, khí tức càng ngày càng đáng sợ. Nơi ngọn lửa đi qua, hư không biến mất, đốt giết tất cả, lộ ra một luồng khí tức luyện hóa, muốn luyện hóa cả thương thiên này. Ngọn lửa đi qua, không có gì có thể lưu lại, tất cả đều phải biến mất, bị luyện hóa. Mấy người Đường U U kinh hãi. Lực lượng thật đáng sợ, bọn họ mơ hồ cảm giác được, Lâm Phong đang tu luyện một loại thủ đoạn đáng sợ, nhìn những văn tự trên vách đá mà tu luyện. Chẳng lẽ văn tự Ma Hoàng lưu lại đã dạy cho Lâm Phong đại thần thông? Lâm Phong Coi Trời Bằng Vung. Ngay tại thời điểm Lâm Phong tu luyện thần thông, một bên khác, Ngao Giao cuối cùng cũng đã đoạt được nhẫn trữ vật. Sau khi tới tay, trong nháy mắt, Ngao Giao đã lau đi ấn ký linh hồn của Hoàng Phong, ý thức bản thân lập tức xâm nhập vào trong nhẫn trữ vật, mà thân thể y thì lóe lên, xuất hiện bên ngoài đại điện. Bất quá, y còn chưa bước ra khỏi đại điện thì ánh mắt đã thay đổi.
– Lưu lại bảo vật.
Một đám người đuổi giết tới, Ngao Giao nhìn chằm chằm bọn họ, nổi giận gầm lên một tiếng:
– Toàn bộ dừng tay cho ta.
Một lần phẫn nộ rống giận này khiến hư ảnh giao long điên cuồng rít gào, chấn động thân thể đám người đuổi giết tới, trong nhất thời, không gian lâm vào an tĩnh.
– Trong này không có cái gì cả, không tin các ngươi tự mình nhìn.
Ngao Giao biết nhiều lời vô ích, ném nhẫn trữ vật ra ngoài, người nhận là Đoàn Vô Nhai. Đoàn Vô Nhai tra xét qua, quả nhiên, trong nhẫn trữ vật đều là đồ vật của Hoàng Phong, mặc dù có không ít thứ tốt, nhưng tuyệt đối không thể nào là bảo vật của Hoàng giả. Không có, Hoàng Phong chết rất oan, căn bản không đoạt được cái gì thì đã bị mạt sát. Đương nhiên, thật ra thời điểm Hoàng Phong lựa chọn một thân một mình bước vào trong này thì đã định trước kết cục rồi. Đoạt được bảo vật Ngọc Hoàng thì thuộc về hắn, không đoạt được xem như bi kịch, bởi vì không ai tin tưởng hắn.
– Các ngươi đều là người của Đông Hải Long Cung, dựa vào cái gì bảo chúng ta tin tưởng.
Có người Ngọc Thiên hoàng tộc cả giận, tuy nhiên đã thấy Ngao Giao cười lạnh:
– Ngươi cho rằng nếu Hoàng Phong chiếm được bảo vật sẽ giao cho các ngươi nhìn một chút? Người nọ khựng lại.
Ngao Giao nói có lý, nếu quả thật có bảo vật của Ngọc Hoàng, không ai sẽ lấy ra cho người khác xem, ở đây không thể tín nhiệm được ai, có lẽ trong nhẫn trữ vật kia thực sự không có thứ gì đáng giá.
– Con mẹ nó, nếu trong này thực sự có bảo vật của Ngọc Hoàng, hiện tại ta sẽ cầm nhẫn trữ vật rời đi, ở lại chỗ này nói nhảm làm cái gì.
Ngao Giao vung ống tay lên chửi rủa, đám người dần dần tin tưởng, ánh mắt bọn họ chuyển sang trên người của Lâm Phong.
– Khí tức thật đáng sợ.
Chỉ thấy lúc này trước người Lâm Phong lộ ra chưởng ảnh màu đen đáng sợ. Trong chưởng ảnh là ngọn lửa màu đen khiến lòng người run sợ, muốn luyện hóa tất cả mọi thứ. Bọn họ nhìn đến chưởng ảnh hỏa diễm đáng sợ này, cảm giác trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
– Chuyện gì xảy ra, hắn vậy mà lại chiếm được thủ đoạn thần thông cường đại như vậy? Vách đá kia? Tất cả nhìn tới hướng vách đá, nhìn không ra, hoa văn, văn tự khắc trên vách đá kia căn bản nhìn không hiểu, nhưng thủ đoạn Lâm Phong đang tu luyện từ đâu mà có? – Bảo vật rốt cuộc ở đâu, truyền thuyết nói trong đại điện Hoàng giả có Hoàng Kinh dũng mãnh, nhưng nơi này sao đâu có thứ gì.
Đám người bắt đầu tìm chung quanh hoặc nhìn tới nhìn lui vách đá kia, nhưng căn bản không tài nào hiểu nổi. Điều này làm cho bọn họ bắt đầu nổi hoài nghi, chẳng lẽ bảo vật có trong điện Hoàng giả chính là chút văn tự huyền bí, thâm ảo này? Ngay lúc này, rung động hủy diệt đáng sợ truyền đến, Lâm Phong đã ngừng tu luyện, chậm rãi đứng lên, trong ánh mắt lộ ra sự sắc bén. Hắn xoay người, nhìn phía mấy người Đường U U, trong đôi mắt hiện lên vài phần trang nghiêm. Kế tiếp, mọi chuyện mà hắn phải làm cần mọi người phối hợp, nếu trong những người này có người bán đứng hắn, vậy hắn sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Cho nên, giờ khắc này, Lâm Phong đang cực kỳ nghiêm túc.
– U U, Mạc Tích, Phi Dương, Đại Hại Trùng, còn có chư vị, ta hy vọng các ngươi có thể giúp ta một tay.
Lâm Phong nói với mọi người khiến tất cả đều kinh ngạc. Vừa rồi, Lâm Phong run rẩy đến mức lợi hại như vậy, bây giờ lại nghiêm túc dặn dò bọn họ, chắc chắn hắn đang muốn làm đại sự gì đó, có lẽ có liên quan đến bảo vật của Hoàng giả.
– Ha ha ha, yên tâm mà làm đi.
Hoàng Phủ Long cường sang sảng, dường như thương thế của gã đã hoàn toàn tốt rồi. Nhóm Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương cũng gật đầu. Bọn họ đã cùng trải qua sinh tử hoạn nạn nên Lâm Phong không hề lo lắng về họ chút nào. Vũ Thiên Cơ dùng đôi mắt sáng như sao nhìn Lâm Phong. Vừa mới rồi khi Lâm Phong tu luyện, y đã mơ hồ cảm giác được, dường như có việc không tầm thường phát sinh trên người Lâm Phong.
– Phóng tay mà làm đi.
Vũ Thiên Cơ thản nhiên nói, thanh âm bình tĩnh, đồng thời lộ ra một cỗ kiên nghị.
– Chúng ta vốn do ngươi mang tới đây, huống chi hiện tại ngươi coi như là lãnh tụ của chúng ta.
Hàn Thu Vũ cười nhạt nói, y cũng rất chờ mong Lâm Phong có thể làm ra đại sự gì. Tất cả mọi người đều gật đầu, Lâm Phong chậm rãi bước tới, những người khác đều đi theo sát phía sau hắn. Lâm Phong đi tới ngay trước mặt tôn thân của Ngọc Hoàng, cao cao tại thượng, mặc dù đã chết, nhưng vẫn có vẻ cao quý, trên người lộ ra hoàng khí.
– Ầm ầm!
Một tiếng động khủng bố truyền đến, toàn bộ Ngọc Hoàng điện rung lên mãnh liệt, dường như muốn nổ tung ra. Lâm Phong vẫn bình tĩnh, tiếp tục nhìn chằm chằm Ngọc Hoàng. Những người phía sau đều đang căng thẳng, Lâm Phong rốt cuộc muốn làm cái gì. Trong tay của Lâm Phong xuất hiện hỏa diễm màu đen, chưởng khí tịch diệt, dường như muốn luyện hóa mọi thứ, trong lòng hắn không hề có gợn sóng sợ hãi, một chiêu này của Ma Hoàng thật ác độc. Mọi người chỉ thấy bàn tay Lâm Phong chậm rãi thò ra, vươn tới tôn thân của Ngọc Hoàng. Ầm vang một tiếng, hoàng khí khủng bố tàn sát tứ phương, ngăn cản bàn tay của Lâm Phong. Nhưng mà ngọn lửa đáng sợ trên tay Lâm Phong lại đốt cháy hoàng khí, bàn tay tiếp tục tiến về phía trước. Một tiếng vang nhỏ, bàn tay đã lọt vào thân thể của Ngọc Hoàng, hướng tới phía trái tim của Ngọc Hoàng mà tìm kiếm gì đó.
– Bang!
Mọi người cảm thấy trái tim mình đập mạnh một cái, đầu bọn họ dường như muốn nổ tung. Lâm Phong dùng tay móc lấy trái tim của Ngọc Hoàng? Cho dù Vũ Thiên Cơ đã đoán được Lâm Phong sẽ làm ra một việc rất rung động, nhưng giờ phút này vẫn bị hành động này chấn động đến run rẩy. Ngọc Hoàng là hoàng giả thật sự, cho dù đã chết, nhưng vinh quang của ông vẫn tỏa ra như ngày trước. Người tiến vào đây, bất kể Ngọc Thiên hoàng tộc hay người của Đông Hải Long Cung, đều cung kính hết mực đối với tôn thân này, không dám khinh nhờn. Tất cả mọi người đều dành sự tôn kính đối với Hoàng giả, ngay cả người Thiên Trì cũng như thế. Nhưng vào lúc này đây, Lâm Phong đảo ngược tất cả quan niệm của bọn họ. Hắn dùng tay phá vỡ thân thể Ngọc Hoàng, thăm dò vào trái tim Ngọc Hoàng, coi trời bằng vung, ngay cả thi thể của Hoàng mà hắn cũng không để vào mắt.
– Ầm!
Từng luồng khí tức đáng sợ điên cuồng phóng thích, trong hoàng khí cuồn cuộn kia dường như có một ảo ảnh xuất hiện, lộ ra uy nghiêm vô thượng, giống như Hoàng giả ngạo mạn thiên địa. Cỗ khí tức uy nghiêm này trấn ấp, làm cho thân thể mọi người run rẩy, dường như muốn phủ phục trên mặt đất, một đôi con ngươi hư ảo, lạnh như băng nhìn chằm chằm Lâm Phong, một chùm tia sáng đáng sợ bắn tới phía Lâm Phong.
– Hoàng!
Nội tâm mọi người run rẩy mãnh liệt. Điên rồi, Lâm Phong điên rồi, ảo ảnh kia đại diện cho uy nghiêm vô thượng, cho uy nghiêm của Hoàng.
– Chỉ là một chút dấu ấn Hoàng giả trước khi chết lưu lại mà thôi.
Đây không phải là Hoàng chân chính, nếu không thì chỉ một ánh mắt đã giết chết Lâm Phong rồi. Rất nhiều người thầm nghĩ trong lòng. Nhưng Lâm Phong thật sự quá lớn mật rồi, dù chỉ là dư uy của Hoàng đã đủ khiến cho bọn họ muốn phủ phục. Tuy nhiên lúc này, Lâm Phong lại không giống như trong tưởng tượng của bọn họ. Hắn nhìn chằm chằm ảo ảnh của Hoàng, đôi mắt lạnh lùng vô tình, coi trời bằng vung, ngạo nghễ đối diện với Hoàng, giống như có khí thế của một Ma Hoàng tuyệt thế, không để tất cả vào trong mắt, nếu thiên chọc ta, ngay cả chư thiên ta cũng diệt.
– Thủ hộ ta.
Lâm Phong rống lên, ngay sau đó nhắm mắt lại. Một chùm tia sáng đáng sợ kia nhảy vào trong đầu Lâm Phong khiến hắn gần như hồn bay phách lạc.
– Năm vạn tàn hồn, thủ hộ hồn phách của ta.
Ý chí Lâm Phong rất cứng cỏi, ý niệm vừa động, tàn hồn thiên thuật xuất ra, năm vạn tàn hồn kết thành giáp sắt, vạn pháp bất xâm, chư thần bất diệt.
– Ầm, ầm, ầm!
Chùm tia sáng đáng sợ kia không ngừng đánh thẳng vào ý thức của Lâm Phong, hủy diệt linh hồn hắn. Nếu là người khác, có lẽ giờ phút này đã hồn bay phách lạc mà chết. Nhưng hồn phách Lâm Phong vô cùng dũng mãnh, năm vạn tàn hồn đứng vững như núi thủ hộ lấy linh hồn của hắn. Đồng thời, bàn tay xâm nhập vào trái tim Ngọc Hoàng tỏa ra ánh sáng màu đen yêu dị, khí tức hủy diệt cực kỳ đáng sợ khiến lòng người run rẩy, chưởng lực luyện hóa tất cả, muốn luyện hóa của trái tim của Ngọc Hoàng.
– Bang, bang.
… bình bịch…. Mọi người chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập bùm bùm, theo động tác Lâm Phong cầm trái tim đó mà nhảy lên theo. Những nhóm người khác được Lâm Phong cảnh tỉnh, đều phản ứng, quay người lại. Hôm nay, họ sẽ theo tên điên cuồng này một lần.
Chương 813: Lâm Phong Coi Trời Bằng Vung.
Ngay tại thời điểm Lâm Phong tu luyện thần thông, một bên khác, Ngao Giao cuối cùng cũng đã đoạt được nhẫn trữ vật. Sau khi tới tay, trong nháy mắt, Ngao Giao đã lau đi ấn ký linh hồn của Hoàng Phong, ý thức bản thân lập tức xâm nhập vào trong nhẫn trữ vật, mà thân thể y thì lóe lên, xuất hiện bên ngoài đại điện. Bất quá, y còn chưa bước ra khỏi đại điện thì ánh mắt đã thay đổi.
– Lưu lại bảo vật.
Một đám người đuổi giết tới, Ngao Giao nhìn chằm chằm bọn họ, nổi giận gầm lên một tiếng:
– Toàn bộ dừng tay cho ta.
Một lần phẫn nộ rống giận này khiến hư ảnh giao long điên cuồng rít gào, chấn động thân thể đám người đuổi giết tới, trong nhất thời, không gian lâm vào an tĩnh.
– Trong này không có cái gì cả, không tin các ngươi tự mình nhìn.
Ngao Giao biết nhiều lời vô ích, ném nhẫn trữ vật ra ngoài, người nhận là Đoàn Vô Nhai. Đoàn Vô Nhai tra xét qua, quả nhiên, trong nhẫn trữ vật đều là đồ vật của Hoàng Phong, mặc dù có không ít thứ tốt, nhưng tuyệt đối không thể nào là bảo vật của Hoàng giả. Không có, Hoàng Phong chết rất oan, căn bản không đoạt được cái gì thì đã bị mạt sát. Đương nhiên, thật ra thời điểm Hoàng Phong lựa chọn một thân một mình bước vào trong này thì đã định trước kết cục rồi. Đoạt được bảo vật Ngọc Hoàng thì thuộc về hắn, không đoạt được xem như bi kịch, bởi vì không ai tin tưởng hắn.
– Các ngươi đều là người của Đông Hải Long Cung, dựa vào cái gì bảo chúng ta tin tưởng.
Có người Ngọc Thiên hoàng tộc cả giận, tuy nhiên đã thấy Ngao Giao cười lạnh:
– Ngươi cho rằng nếu Hoàng Phong chiếm được bảo vật sẽ giao cho các ngươi nhìn một chút? Người nọ khựng lại.
Ngao Giao nói có lý, nếu quả thật có bảo vật của Ngọc Hoàng, không ai sẽ lấy ra cho người khác xem, ở đây không thể tín nhiệm được ai, có lẽ trong nhẫn trữ vật kia thực sự không có thứ gì đáng giá.
– Con mẹ nó, nếu trong này thực sự có bảo vật của Ngọc Hoàng, hiện tại ta sẽ cầm nhẫn trữ vật rời đi, ở lại chỗ này nói nhảm làm cái gì.
Ngao Giao vung ống tay lên chửi rủa, đám người dần dần tin tưởng, ánh mắt bọn họ chuyển sang trên người của Lâm Phong.
– Khí tức thật đáng sợ.
Chỉ thấy lúc này trước người Lâm Phong lộ ra chưởng ảnh màu đen đáng sợ. Trong chưởng ảnh là ngọn lửa màu đen khiến lòng người run sợ, muốn luyện hóa tất cả mọi thứ. Bọn họ nhìn đến chưởng ảnh hỏa diễm đáng sợ này, cảm giác trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
– Chuyện gì xảy ra, hắn vậy mà lại chiếm được thủ đoạn thần thông cường đại như vậy? Vách đá kia? Tất cả nhìn tới hướng vách đá, nhìn không ra, hoa văn, văn tự khắc trên vách đá kia căn bản nhìn không hiểu, nhưng thủ đoạn Lâm Phong đang tu luyện từ đâu mà có? – Bảo vật rốt cuộc ở đâu, truyền thuyết nói trong đại điện Hoàng giả có Hoàng Kinh dũng mãnh, nhưng nơi này sao đâu có thứ gì.
Đám người bắt đầu tìm chung quanh hoặc nhìn tới nhìn lui vách đá kia, nhưng căn bản không tài nào hiểu nổi. Điều này làm cho bọn họ bắt đầu nổi hoài nghi, chẳng lẽ bảo vật có trong điện Hoàng giả chính là chút văn tự huyền bí, thâm ảo này? Ngay lúc này, rung động hủy diệt đáng sợ truyền đến, Lâm Phong đã ngừng tu luyện, chậm rãi đứng lên, trong ánh mắt lộ ra sự sắc bén. Hắn xoay người, nhìn phía mấy người Đường U U, trong đôi mắt hiện lên vài phần trang nghiêm. Kế tiếp, mọi chuyện mà hắn phải làm cần mọi người phối hợp, nếu trong những người này có người bán đứng hắn, vậy hắn sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Cho nên, giờ khắc này, Lâm Phong đang cực kỳ nghiêm túc.
– U U, Mạc Tích, Phi Dương, Đại Hại Trùng, còn có chư vị, ta hy vọng các ngươi có thể giúp ta một tay.
Lâm Phong nói với mọi người khiến tất cả đều kinh ngạc. Vừa rồi, Lâm Phong run rẩy đến mức lợi hại như vậy, bây giờ lại nghiêm túc dặn dò bọn họ, chắc chắn hắn đang muốn làm đại sự gì đó, có lẽ có liên quan đến bảo vật của Hoàng giả.
– Ha ha ha, yên tâm mà làm đi.
Hoàng Phủ Long cường sang sảng, dường như thương thế của gã đã hoàn toàn tốt rồi. Nhóm Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương cũng gật đầu. Bọn họ đã cùng trải qua sinh tử hoạn nạn nên Lâm Phong không hề lo lắng về họ chút nào. Vũ Thiên Cơ dùng đôi mắt sáng như sao nhìn Lâm Phong. Vừa mới rồi khi Lâm Phong tu luyện, y đã mơ hồ cảm giác được, dường như có việc không tầm thường phát sinh trên người Lâm Phong.
– Phóng tay mà làm đi.
Vũ Thiên Cơ thản nhiên nói, thanh âm bình tĩnh, đồng thời lộ ra một cỗ kiên nghị.
– Chúng ta vốn do ngươi mang tới đây, huống chi hiện tại ngươi coi như là lãnh tụ của chúng ta.
Hàn Thu Vũ cười nhạt nói, y cũng rất chờ mong Lâm Phong có thể làm ra đại sự gì. Tất cả mọi người đều gật đầu, Lâm Phong chậm rãi bước tới, những người khác đều đi theo sát phía sau hắn. Lâm Phong đi tới ngay trước mặt tôn thân của Ngọc Hoàng, cao cao tại thượng, mặc dù đã chết, nhưng vẫn có vẻ cao quý, trên người lộ ra hoàng khí.
– Ầm ầm!
Một tiếng động khủng bố truyền đến, toàn bộ Ngọc Hoàng điện rung lên mãnh liệt, dường như muốn nổ tung ra. Lâm Phong vẫn bình tĩnh, tiếp tục nhìn chằm chằm Ngọc Hoàng. Những người phía sau đều đang căng thẳng, Lâm Phong rốt cuộc muốn làm cái gì. Trong tay của Lâm Phong xuất hiện hỏa diễm màu đen, chưởng khí tịch diệt, dường như muốn luyện hóa mọi thứ, trong lòng hắn không hề có gợn sóng sợ hãi, một chiêu này của Ma Hoàng thật ác độc. Mọi người chỉ thấy bàn tay Lâm Phong chậm rãi thò ra, vươn tới tôn thân của Ngọc Hoàng. Ầm vang một tiếng, hoàng khí khủng bố tàn sát tứ phương, ngăn cản bàn tay của Lâm Phong. Nhưng mà ngọn lửa đáng sợ trên tay Lâm Phong lại đốt cháy hoàng khí, bàn tay tiếp tục tiến về phía trước. Một tiếng vang nhỏ, bàn tay đã lọt vào thân thể của Ngọc Hoàng, hướng tới phía trái tim của Ngọc Hoàng mà tìm kiếm gì đó.
– Bang!
Mọi người cảm thấy trái tim mình đập mạnh một cái, đầu bọn họ dường như muốn nổ tung. Lâm Phong dùng tay móc lấy trái tim của Ngọc Hoàng? Cho dù Vũ Thiên Cơ đã đoán được Lâm Phong sẽ làm ra một việc rất rung động, nhưng giờ phút này vẫn bị hành động này chấn động đến run rẩy. Ngọc Hoàng là hoàng giả thật sự, cho dù đã chết, nhưng vinh quang của ông vẫn tỏa ra như ngày trước. Người tiến vào đây, bất kể Ngọc Thiên hoàng tộc hay người của Đông Hải Long Cung, đều cung kính hết mực đối với tôn thân này, không dám khinh nhờn. Tất cả mọi người đều dành sự tôn kính đối với Hoàng giả, ngay cả người Thiên Trì cũng như thế. Nhưng vào lúc này đây, Lâm Phong đảo ngược tất cả quan niệm của bọn họ. Hắn dùng tay phá vỡ thân thể Ngọc Hoàng, thăm dò vào trái tim Ngọc Hoàng, coi trời bằng vung, ngay cả thi thể của Hoàng mà hắn cũng không để vào mắt.
– Ầm!
Từng luồng khí tức đáng sợ điên cuồng phóng thích, trong hoàng khí cuồn cuộn kia dường như có một ảo ảnh xuất hiện, lộ ra uy nghiêm vô thượng, giống như Hoàng giả ngạo mạn thiên địa. Cỗ khí tức uy nghiêm này trấn ấp, làm cho thân thể mọi người run rẩy, dường như muốn phủ phục trên mặt đất, một đôi con ngươi hư ảo, lạnh như băng nhìn chằm chằm Lâm Phong, một chùm tia sáng đáng sợ bắn tới phía Lâm Phong.
– Hoàng!
Nội tâm mọi người run rẩy mãnh liệt. Điên rồi, Lâm Phong điên rồi, ảo ảnh kia đại diện cho uy nghiêm vô thượng, cho uy nghiêm của Hoàng.
– Chỉ là một chút dấu ấn Hoàng giả trước khi chết lưu lại mà thôi.
Đây không phải là Hoàng chân chính, nếu không thì chỉ một ánh mắt đã giết chết Lâm Phong rồi. Rất nhiều người thầm nghĩ trong lòng. Nhưng Lâm Phong thật sự quá lớn mật rồi, dù chỉ là dư uy của Hoàng đã đủ khiến cho bọn họ muốn phủ phục. Tuy nhiên lúc này, Lâm Phong lại không giống như trong tưởng tượng của bọn họ. Hắn nhìn chằm chằm ảo ảnh của Hoàng, đôi mắt lạnh lùng vô tình, coi trời bằng vung, ngạo nghễ đối diện với Hoàng, giống như có khí thế của một Ma Hoàng tuyệt thế, không để tất cả vào trong mắt, nếu thiên chọc ta, ngay cả chư thiên ta cũng diệt.
– Thủ hộ ta.
Lâm Phong rống lên, ngay sau đó nhắm mắt lại. Một chùm tia sáng đáng sợ kia nhảy vào trong đầu Lâm Phong khiến hắn gần như hồn bay phách lạc.
– Năm vạn tàn hồn, thủ hộ hồn phách của ta.
Ý chí Lâm Phong rất cứng cỏi, ý niệm vừa động, tàn hồn thiên thuật xuất ra, năm vạn tàn hồn kết thành giáp sắt, vạn pháp bất xâm, chư thần bất diệt.
– Ầm, ầm, ầm!
Chùm tia sáng đáng sợ kia không ngừng đánh thẳng vào ý thức của Lâm Phong, hủy diệt linh hồn hắn. Nếu là người khác, có lẽ giờ phút này đã hồn bay phách lạc mà chết. Nhưng hồn phách Lâm Phong vô cùng dũng mãnh, năm vạn tàn hồn đứng vững như núi thủ hộ lấy linh hồn của hắn. Đồng thời, bàn tay xâm nhập vào trái tim Ngọc Hoàng tỏa ra ánh sáng màu đen yêu dị, khí tức hủy diệt cực kỳ đáng sợ khiến lòng người run rẩy, chưởng lực luyện hóa tất cả, muốn luyện hóa của trái tim của Ngọc Hoàng.
– Bang, bang.
… bình bịch…. Mọi người chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập bùm bùm, theo động tác Lâm Phong cầm trái tim đó mà nhảy lên theo. Những nhóm người khác được Lâm Phong cảnh tỉnh, đều phản ứng, quay người lại. Hôm nay, họ sẽ theo tên điên cuồng này một lần.
Chương 814: Luyện Hóa Trái Tim Ngọc Hoàng.
Đám người bị động tác của Lâm Phong làm cho khiếp sợ đến nỗi không thể nói được nên lời, họ há miệng thở dốc, trong những đôi mắt của họ chỉ có sự khiếp sợ. Moi tim, Lâm Phong, hắn muốn moi trái tim của Ngọc Hoàng, thật đáng sợ, thật điên cuồng. Đoàn Vô Nhai nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Phong, vừa rồi hắn rống to lên một tiếng, báo cho những người thủ hộ cho hắn, chứng minh hắn muốn moi trái tim của Ngọc Hoàng, nhất định phải toàn lực ứng phó với dư uy của Ngọc Hoàng sau khi chết. Hơn nữa, vừa rồi Lâm Phong đối mặt vách đá mà bọn họ không thể nào hiều được, vậy mà lại tu luyện được chưởng lực đáng sợ, dường như chính là để sử dụng cho việc moi tim này, Lâm Phong nhất định đã đọc và hiểu được văn tự kia. Mặt khác, Lâm Phong làm như vậy nhất định có lý do, , trong trái tim của Ngọc Hoàng chẳng lẽ có bảo vật gì hay sao? Hoặc bản thân trái tim đó chính là trọng bảo.
– Người của Ngọc Thiên hoàng tộc, các ngươi chẳng lẽ cứ đứng nhìn hắn moi trái tim của tổ tiên mình ra hay sao? Đoàn Vô Nhai thản nhiên nói một câu, lập tức sắc mặt những người Ngọc Thiên hoàng tộc đều rất khó coi.
Ngọc Hoàng là tổ tiên của bọn họ, tổ tiên Ngọc Thiên hoàng tộc, là nhân vật mà Ngọc Thiên hoàng tộc bọn họ đã tế bái nhiều thế hệ. Chỉ có con cháu thực sự của Ngọc Thiên hoàng tộc mới biết được sự hiện hữu của Ngọc Hoàng. Nhưng giờ phút này lại có người ở trước mặt người Ngọc Thiên hoàng tộc bọn họ muốn moi trái tim của Ngọc Hoàng ra.
– Dừng tay.
Một tiếng hét lớn đồng thời truyền ra, người Ngọc Thiên hoàng tộc không thể chịu đựng được di thể tổ tiên mình bị người ta xâm phạm như thế, bọn họ đồng thời hướng tới Lâm Phong, trên người bọn họ phóng thích ra hoàng khí khủng bố. Mặc dù bọn họ biết dụng tâm kín đáo của Đoàn Vô Nhai, nhưng bọn họ cũng thực sự muốn ngăn cản Lâm Phong đào bới trái tim của Ngọc Hoàng. Đám người Quân Mạc Tích thủ hộ ở trước người của Lâm Phong. Giờ phút này, Lâm Phong đang toàn lực ứng phó, tuyệt đối không thể để hắn bị công kích quấy nhiễu, nếu không tất hắn sẽ bị dư uy của Ngọc Hoàng giết chết. Về phần Lâm Phong, toàn thân hắn đang đắm chìm trong ngọn lửa đáng sợ điên cuồng thiêu đốt, đồng thời kiếm ý khủng bố vô cùng cường đại, tàn hồn thiên thuật thủ hộ hồn phách bất diệt, tập trung tinh thần, căn bản không có thời gian rảnh rỗi phân thần. Bởi vậy vừa rồi hắn mới trịnh trọng như vậy. Tuy rằng hắn đã suy xét tới, việc này có thể sẽ vô cùng nguy hiểm, nhưng dường như vẫn có chút đánh giá thấp dư uy của Hoàng giả, đã ngàn năm qua đi không ngờ dư uy lại vẫn có thể mạnh mẽ như thế, không ngừng làm đau đớn thần kinh, công kích tới hồn phách, đồng thời hoàng khí trên người của Ngọc Hoàng cũng rất mạnh, trái tim Hoảng giả không ngừng nhảy lên, dường như sức sống vẫn chưa từng mất đi, vẫn còn có sức sống rất hùng mạnh.
– Luyện cho ta.
Tiếng nói tức giận cuồn cuộn, ngọn lửa màu đen hùng mạnh đốt cháy hết thảy, muốn nhanh chóng luyện hóa trái tim. Từng giọt máu đỏ tử trong giữa trái tim chảy ra, mỗi một giọt máu tươi đều dường như ẩn chứa một sức sống đáng sợ, bị luyện hóa trong sự thiêu đốt của ngọn lửa màu đen.
– Luyện, luyện, luyện!
Giọng nói của Lâm Phong như kiếm sắc, không sợ hãi, dường như muốn luyện hết thân thể Hoàng giả, trái tim đó hung hăng rung động, dường như muốn giãy ra khỏi sự khống chế của Lâm Phong. Từng giọt máu tươi bị chưởng lực hỏa diệm của Lâm Phong luyện hóa.
– Luyện.
Trong lòng đám người hung hăng run lên, rốt cục Lâm Phong muốn gì?
– Ầm, ầm, ầm.
Cung điện Ngọc Hoàng lại một lần nữa run rẩy, so với vừa rồi càng thêm kịch liệt, phảng phất giống như muốn nổ tung.
– Ngăn cản hắn, nhất định phải ngăn cản hắn.
Người Đông Hải Long Cung sinh ra một cảm xúc không ổn, họ mơ hồ cảm thấy Lâm Phong giờ phút này đang làm một chuyện điên cuồng, nếu không ngăn cản Lâm Phong, bọn họ nhất định sẽ hối hận không kịp.
– Giết!
Cường giả thanh niên Ngọc Thiên hoàng tộc bắt đầu xông tới Lâm Phong, hoàng khí khủng bố đánh giết hết thảy, họ hướng tới đám người đang che trước Lâm Phong mà oanh giết.
– Cút xa một chút cho ta.
Hoàng Phủ Long bước chân ra, đứng chắn ở phía trước nhất, một người trấn ải, vạn người không qua được. Long phủ thật lớn chém xuống, ảo ảnh rồng rít gào hiện ra, trực tiếp nuốt một người ở trước mặt Hoàng Phủ Long. Băng tuyết từ từ bay xuống, trong điện Ngọc Hoàng bắt đầu bay xuống những bông tuyết rét lạnh đến cực điểm. Đó là do người Thiên Trì phóng thích ý chí tuyết, làm cho điện Ngọc Hoàng như muốn đóng băng.
– Trên người bọn họ đều có trọng bảo, chỉ dựa vào những người này để công phá bọn họ căn bản là không có khả năng.
Đoàn Vô Nhai la lớn, trên thân mấy người Hoàng Phủ Long đều có bảo vật, hơn nữa đội hình do người Thiên Trì tạo thành cũng phi thường cường đại, bọn họ thủ hộ ở trước người Lâm Phong không cho bất cứ ai bước tới.
– Ý của ngươi là gì? Ngao Giao nhẹ nhàng hỏi Đoàn Vô Nhai.
– Chúng ta đi vào mặt sau, hạ thủ đối với thân thể Ngọc Hoàng, trực tiếp tiến hành công kích Lâm Phong.
Đoàn Vô Nhai thản nhiên nói ra đáp án, trên người lộ ra một luồng hàn ý khiến cho thần sắc Ngao Giao run lên, người này quả nhiên quá âm hiểm, tuyệt đối là tổ tông của âm hiểm, không ngờ lại dám nghĩ đến việc xuống tay đối với thân thể của Ngọc Hoàng, tâm cơ của Đoàn Vô Nhai khiến cho Ngao giao phải cảm thấy rét lạnh.
– Oanh!
Một luồng hơi thở đáng sợ truyền đến khiến cho đôi mắt Ngao Giao ngưng tụ lại, y quay đầu lại, lập tức nhìn thấy hai thân ảnh bước vào trong điện Ngọc Hoàng. Một người trong đó tràn đầy ý chí kiếm đạo sắc bén vô cùng, rõ ràng chính là Không Cửu Dạ, nhân vật lãnh tụ của Cửu Tiêu Kiếm Môn. Ngao Giao cũng nhận ra được một người khác, cũng là nhân vật lãnh tụ cho hành động lần này của một tông môn, Cốc Thiên Thu của Tiêu Dao Môn.
– Chuyện gì xảy ra? Không Cửu Dạ thản nhiên cất tiếng hỏi Ngao Giao.
– Có người chiếm được trọng bảo, hắn đang muốn luyện hóa trái tim Ngọc Hoàng.
Ngao Giao cũng thản nhiên đáp lại, lập tức Không Cửu Dạ và Cốc Thiên Thu đều nhìn về hướng Lâm Phong. Người này không ngờ lại dám luyện hóa trái tim Ngọc Hoàng, ngay đến cả trái tim của Ngọc Hoàng mà hắn cũng dám moi móc.
– Vậy ngươi còn không mau ngăn cản? Không Cửu Dạ liếc nhìn Ngao Giao, có vài phần hoài nghi.
– Thực lực của những người này không yếu, nhất thời, chúng ta không thể vượt qua được, vừa may có hai người lại đây, chúng ta liên kết lại tiến lên ngăn cản hắn.
Nghe vậy, Không Cửu Dạ nhìn thoáng qua đám người phía trước, sau đó liền phóng về hướng thân thể Lâm Phong, mỗi một bước đều rất linh hoạt, kiếm khí sắc bén bùng ra, toàn thân phảng phất như thành một thanh kiếm đâm về phía trước.
– Hử? Đôi mắt Vũ Thiên Cơ ngưng tụ, y cảm nhận được luồng kiếm khí đáng sợ, Vũ Thiên Cơ bước lên trước, vươn tay ra, thất diệu tinh quang bất diệt tỏa ra ánh sáng lóa mắt.
– Xuy xuy.
Kiếm sắc đáng sợ đâm vào tinh quang, phá nát hào quang của nó, lưỡi kiếm của Không Cửu Dạ như đi vào chỗ không người, tiếp tục hướng tới phía trước, chém giết Vũ Thiên Cơ. Cửu Tiêu Kiếm môn, kiếm trảm tinh không. Vũ Thiên Cơ vẫn bình tĩnh, một vòng ánh sáng nguyệt khuyết bùng ra kiềm chế đường kiếm.
– Hử? Không Cửu Dạ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào lưỡi đao trăng kia, thật là một bảo vật lợi hại, có thể dễ dàng ngăn cản một kiếm của y.
Sát ý mênh mông như mưa rền gió dữ, điên cuồng đánh tới hướng Vũ Thiên Cơ, kiếm khí nghịch xoáy, ý sát không lạnh thấu xương. Vũ Thiên Cơ vươn tay ra nâng tinh quang đè tới Không Cửu Dạ như muốn nghiền nát Không Cửu Dạ. Cũng đúng lúc này, bước chân Cốc Thiên Thu mờ ảo, tự do tự tại, trực tiếp lướt qua mấy thân ảnh, không ai cản nổi, mục tiêu của gã là Lâm Phong.
– Trở về.
Đường U U lúc này đang đứng che trước mặt Lâm Phong, Ngọc Hoàng quan hóa thảnh lưỡi dao sắc, sắc bén đâm về hướng Cốc Thiên Thu.
– Hừ!
Cốc Thiên Thu hừ lạnh một tiếng, thân thể ảo hóa ra mấy đạo bóng dáng, cực độ tiêu dao, gã lướt nhanh qua bên người Đường U U. Đường U U lạnh lùng quát lên, thân thể nàng ảo hóa ra trăm ngàn bóng dáng vây quanh Lâm Phong, vô số chưởng ảnh oanh tới Cốc Thiên Thu. Hai hàng Lâm Phong bây giờ đang nhíu thật chặt, ý luyện hóa trong tay càng ngày càng khủng bố, sức sống trái tim Ngọc Hoàng quá hùng mạnh, chỉ có thể luyện hóa từng giọt máu tươi trong đó. Ngòn tay trái của Lâm Phong chỉ vào tay phải của mình, cắt ra một vết thương, từng giọt máu nhỏ xuống, chảy xuống trái tim Ngọc Hoàng. Máu tươi Lâm Phong từ từ ngấm vào trong trái tim, thấm vào sâu bên trong, từng giọt máu từ trái tim Ngọc Hoàng lại bị luyện hóa mất, huyết dịch của trái tim được máu mới chảy vào thay thế, dường như đang được hồi sinh vậy. Cả tòa cung điện lại run rẩy đến cực độ, chấn động khiến cho tất cả mọi người đều không thể đứng vững được.
Chương 815: Đi Ra.
Toàn bộ đều cảm thấy muốn phát điên, nhất là thời điểm bọn họ cảm nhận được đại điện run rẩy, Lâm Phong ở đây đào bới trái tim của Ngọc Hoàng khiến cho cả tòa cung điện mênh mông như muốn sụp đổ, nhất định phải ngăn cản hắn.
– Ông!
Tiếng chuông vù vù vang lên, quang hoa do va chạm nổ ra, lúc này chỉ thấy Đoàn Vô Nhai và Ngao Giao lặng yên vượt qua đám người, đi đến sau lưng thân thể Ngọc Hoàng.
– Ta động thủ trước.
Đoàn Vô Nhai khẽ gật đầu với Ngao Giao, gã liếc mắt nhìn thoáng qua thân thể của Ngọc Hoàng, trong đôi mắt hiện lên một đạo hàn quang. Âm sát hồ lô xuất hiện, một luồng sát khí rót vào trong hồ lô, lâp tức trong hồ lô phóng xuất ra một luồng sát khí âm u lạnh lẽo hơn gấp bội, ăn mòn hết thảy, hướng tới thân hình của Ngọc Hoàng.
– Ầm!
Trên thân thể Ngọc Hoàng, một luồng hoàng khí đáng sợ phóng thích ra, sát khí âm u lạnh lẽo căn bản không thể xâm nhập thân thể của Ngọc Hoàng, trong nháy mắt đã bị tiêu diệt, tan biến tại hư vô.
– Hả? Đoàn Vô Nhai sững sờ, âm sát hồ lô của gã có thể đối phó với cường giả Huyền Vũ cảnh tầng chín, nhưng đối với thi thể của Ngọc Hoàng thì lại không hề có tác dụng, mặc dù Ngọc Hoàng đã chết nhưng hoàng khí vẫn có khả năng tinh lọc hết thảy.
– Ta đến đây.
Ngao Giao tiến lên trước trước, trên người gã phóng thích ra một luồng khí tức giao long đáng sợ, dường như có Giao Long đang gầm thét rít gào bay thẳng đến thân thể Ngọc Hoàng, phóng thẳng vào vị trí trái tim Ngọc Hoàng. Gã muốn nhìn một chút, rốt cục Lâm Phong đã biết được cái gì mà lại muốn chiếm trái tim Ngọc Hoàng, Lâm Phong đã dám không tôn trọng Ngọc Hoàng thì sao gã lại không dám.
– Rống.
Ảo ảnh Giao Long che ở trên thân Ngao Giao, dữ tợn đáng sợ, điên cuồng vô cùng, bàn tay Ngao Giao dường như đã trở nên cứng rắn đến mức không gì không phá, không gì không hủy.
– Oanh.
Ngao Giao đánh vào trên lưng Ngọc Hoàng nhưng lại có cảm giác như đánh vào sắt thép, không thể dao động được một chút nào.
– Hả? Ngao Giao sững sờ, bàn tay không gì không phá của gã đã bị chặn đứng, Giao Long lại rống lên nhưng vẫn không thể dao động thân thể Ngọc Hoàng, thậm chí còn không hề nhúc nhích.
Ngao Giao cảm giác rất rung động, sự rung động phát ra từ nội tâm gã, gã không thể nhúc nhích được tôn thân của Ngọc Hoàng mà một chưởng hỏa diễm của Lâm Phong lại trực tiếp sát nhập trong cơ thể Ngọc Hoàng, luyện hóa trái tim Ngọc Hoàng, chưởng lực đáng sợ của Lâm Phong thật ra lợi hại đến mức nào? Ngao Giao nhìn về phía vách đá thần bí nhưng vẫn không thể nhìn thấu như trước, Lâm Phong đã ngồi ngay trước vách đá này mà tu luyện cái thủ đoạn đáng sợ làm cho lòng người kinh hãi, một chưởng phá vỡ tôn thân của Ngọc Hoàng, luyện hóa trái tim Ngọc Hoàng. Chả trách Lâm Phong lại tu luyện cái loại thủ đoạn này, dường như chínhh là vì để phá vỡ thân thể Ngọc Hoàng, nếu không có loại thủ đoạn này, e rằng Lâm Phong sẽ không thể luyện hóa được trái tim Ngọc Hoàng.
– Thình thịch, thình thịch.
Trái tim đám người không ngừng nhảy lên, dường như theo nhịp đập của trái tim Ngọc Hoàng mà nhảy lên, đại điện cũng run rẩy càng ngày càng mạnh, đến mức không thể đứng vững trên mặt đất. Duy chỉ có Lâm Phong vẫn vững như núi, lấy năm vạn tàn hồn chống đỡ công kích linh hồn của Ngọc Hoàng, lấy chưởng lực hỏa diễm đáng sợ luyện hóa trái tim Ngọc Hoàng, ép ra máu tươi trong trái tim Ngọc Hoàng.
– Luyện cho ta, luyện, luyện!
Lực lượng hỏa diễm ngập trời trong tay Lâm Phong luyện hóa hết thảy, dường như chiếm cứ thân thể Ngọc Hoàng. Rốt cục, tiết tấu trái tim nhảy lên càng ngày càng yếu, toàn bộ máu huyết trong trái tim Ngọc Hoàng dường như đã bị ép ra, bị hắn luyện hóa, máu của hắn lập tức thay thế vào trong trái tim Ngọc Hoàng.
– Tim Ngọc Hoàng đã thuộc về ta.
Lâm Phong mở mắt ra, kiếm khí cuồn cuộn ngập trời, không nhìn hết thảy, tia sáng oanh tới hắn rốt cục đã tiêu tan, trái tim đã ngừng đập, toàn bộ máu trong trái tim của Ngọc Hoàng đã hoàn toàn bị bức bách ra, bị luyện hóa hoàn toàn.
– Ầm!
Tất cả đều có cảm giác đầu của mình như bùng nổ khiến họ lâm vào mê muội, lập tức bọn họ cảm thấy thiên địa biến ảo, thời không thác loạn.
– Oanh!truyện Ma Tu audio
Thân thể dường như bị va đập thật mạnh trên mặt đất, cảm giác đau nhức, không chỉ có những người trong điện Ngọc Hoàng mới cảm thấy như vậy mà tất cả mọi người trong cả tòa cung điện đều như thế, bọn họ đều bị té ngã thật mạnh trên mặt đất. Lúc lồm cồm bò dậy, vô số ánh mắt đã rơi vào trên người của bọn họ, những ánh mắt này đều rất sắc bén hùng mạnh, người của tất cả các thế lực lớn đều có ở đây. Tất cả chợt phát hiện, bọn họ đã về đến nơi bắt đầu. Đây chính là nơi bọn họ đã bước vào Bí Cảnh. Không chỉ có những thiên tài đi vào Bí Cảnh ngây ngẩn, cường giả của các thế lực lớn lúc này cũng đều ngu ngốc trong giây lát, sao lại thế này? Chuyện gì xảy ra? Chưa từng nghe nói qua sẽ phát sinh loại tình huống này, tất cả thanh niên thiên tài đồng loạt xuất hiện ở lối vào, ngay cả chính các thiên tài này cũng không biết chuyện gì xảy ra. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cũng có không ít người đoán được, trong đôi mắt họ hiện lên sự phấn khích, chẳng lẽ mộ Hoàng giả đã xuất hiện? Ở phía Ngọc Thiên hoàng tộc, cường giả cầm đầu vô cùng chấn động, hắn biết rằng nếu xảy ra tình huống này, rất có thể do có người đã tìm được điện Ngọc Hoàng rồi.
– Hoàng Phong, Hoàng Phong ở đâu? Lão điên cuồng tìm tòi giữa đám người, tìm không thấy, căn bản tìm không thấy Hoàng Phong ở đâu.
Trên người Hoàng Phong có bản đồ điện Ngọc Hoàng, rất có khả năng Hoàng Phong đã chiếm được kế thừa trong điện Ngọc Hoàng.
– Đoàn Vô Đạo.
Người này ngay lập tức hạ xuống trước người Đoàn Vô Đạo, ở bên cạnh Đoàn Vô Đạo không thiếu những người khác của Ngọc Thiên hoàng tộc, duy chỉ có Hoàng Phong là không có, điều này làm cho trong lòng lão nảy sinh ra một hy vọng, chẳng lẽ Hoàng Phong thật sự đã chiếm đươc kế thừa của Ngọc Hoàng.
– Hoàng Phong ờ đâu? Đám người Đoàn Vô Đạo ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút không được dễ coi.
– Hoàng Phong đã chết.
Đoàn Vô Đạo cất tiếng nói khiến cho đôi mắt người nọ run lên, chết rồi, Hoàng Phong đã chết?
– Đã xảy ra chuyện gì? Sắc mặt người nọ trong nháy mắt trầm xuống, khó coi vô cùng.
– Ngọc hoàng điện đã xuất hiện.
Đoàn Vô Đạo trả lời lại khiến thân thể người nọ run lên nhè nhẹ, dự cảm quả nhiên đã trở thành sự thật, Ngọc Hoàng điện xuất hiện, nhưng người có được bản đồ Ngọc Hoàng điện là Hoàng Phong không ngờ lại chết rồi, hết thảy đã trở thành bọt nước, thậm chí khả năng vì người khác làm mai mối (làm chuyện tốt cho người khác hưởng).
– Các ngươi có tiến vào Ngọc Hoàng điện hay không? Lão nghiêm túc nhìn Đoàn Vô Đạo, đây là điểm mấu chốt.
Đoàn Vô Đạo trầm mặc gật đầu.
– Ai chiếm được kế thừa Ngọc Hoàng? Âm thanh cao hơn một chút, người nọ sốt ruột nhanh chóng truy vấn.
– Không biết, đến lúc cuối cùng là Lâm Phong đã luyện hóa trái tim Ngọc Hoàng, sau đó chúng ta đều bị cuốn ra đây.
Người nọ sững sờ, Lâm Phong đã luyện hóa được trái tim Ngọc Hoàng? Lâm Phong, lại là Lâm Phong! Thật to gan, thậm chí ngay đến trái tim Ngọc Hoàng mà hắn cũng dám luyện, nhưng lấy thực lực của Lâm Phong, thì làm sao có thể động được trái tim của Ngọc Hoàng chứ?
– Hoàng Phong có vào điện hay không? – Có vào, Hoàng Phong là người thứ nhất đi vào, nhưng không lấy được cái gì, những người khác nghĩ rằng y đã lấy được cái gì đó nên cùng nhau ra tay với y, cuối cùng Hoàng Phong bị Lâm Phong đánh chết.
– Lại là Lâm Phong.
Cường giả Ngọc Thiên hoàng tộc gần như muốn phát điên rồi, sắc mặt khó coi vô cùng, sát ý lóe ra. Không chỉ có vậy, ở bên này, Tử Kim Long Vương cũng đã tra hỏi, sau khi biết được Lâm Phong đào bới tim của Ngọc Hoàng, sắc mặt của lão cũng trở nên rất khó coi, thật to gan, còn dám đào cả trái tim Ngọc Hoàng, hơn nữa khi hắn luyện hóa trái tim Ngọc Hoàng thì tất cả mọi người đều bị cuốn ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các thế lực tông môn đều tự tìm đến đệ tử môn hạ của mình, biết được những diễn biến sau khi điện Ngọc Hoàng xuất hiện thì phi thường khiếp sợ, đáng tiếc không ngờ chỉ có mấy thế lực cường giả bước qua bờ đối diện của cây cầu, thực sự tiến nhập vào trong trung tâm điện Ngọc Hoàng, tuy nhiên bọn họ cũng đều có chỗ thu hoạch, ít nhất cũng chiếm được không ít ý chí tinh, chỉ là đáng tiếc đối với những người đã chết. Về phần những thế lực có người thực sự tiến nhập vào trong điện Ngọc Hoàng, bọn họ đều nhìn về hướng Lâm Phong. Lâm Phong đã luyện hóa trái tim Ngọc Hoàng! Lúc này, Lâm Phong và đám người Thiên Trì đã tới bên cạnh bảy con Tuyết Ưng, chúng không hỏi gì nhiều, chỉ có tùy ý hỏi một câu:
– Đều có thu hoạch chứ.
Trong mắt rất nhiều người lộ ra ánh sáng hưng phấn, họ gật đầu thật mạnh làm cho bảy con Tuyết Ưng khẽ vuốt cằm, xem ra người Thiên Trì lần này rất khá, đều có được thu hoạch lớn, nhất là một ít người thuộc nhất mạch Thiên Tuyền Phong đi theo Lâm Phong. Trên người Đường U U khoác kim y rực rỡ, Quân Mạc Tích thì mặc trường bào kim sắc, Hoàng Phủ Long trong tay cầm chiến phủ, đều là những bảo vật hùng mạnh. Thiên Trì có lực lượng thanh niên hậu bị này, tương lai chắc chắn sẽ rất sáng sủa.