1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 145 [Chương 721 đến 725]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 145 [Chương 721 đến 725]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 721: Tuyết Linh Lung

Cảm giác này khiến người ta cảm thấy mờ ảo, không thể tưởng tượng, tiên tử trong tuyết, lại mạnh hơn Đoàn Nhân Hoàng mạnh nhất Tuyết Nguyệt.

Một chưởng cực hàn đánh lên người Đoàn Nhân Hoàng, trong nháy mắt đông cứng thân thể Đoàn Nhân Hoàng, khiến cả người hắn phủ lên một tầng tuyết lạnh lẽo đến cực hạn, muốn băng phong hắn lại.

– Cút!

Đoàn Nhân Hoàng điên cuồng gào lên, vương giả chi khí vô cùng bá đạo muốn xé tan không gian, không gian xung quanh rung động, sau đó thấy bàn tay của Mộng Tình hơi xoay tròn, hàn lãnh chi ý đáng sợ xâm nhập thân thể Đoàn Nhân Hoàng, trực tiếp đánh lui Đoàn Nhân Hoàng mấy trăm mét.

– Khụ khụ!

Đoàn Nhân Hoàng ho nhẹ, toàn thân, vẫn phủ một tầng băng tuyết như cũ, vừa rồi khi hàn khí đáng sợ nhập thể, dường như muốn đông cứng toàn thân.

Hoa tuyết vẫn không ngừng rơi, bất tri bất giác, mọi người phát hiện, trên mặt đất, đã phủ một tầng tuyết trắng.

Không chỉ như vậy, lúc này, trên mình mọi người, cũng toàn là tuyết.

– Lạnh quá.

Một người rùng mình, hơi co rúm lại, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào cuộc chiến trong hư không, lại quên mất cái lạnh giữa trời đất thời khắc này, lạnh đến đông cứng người hắn lại.

Quanh người Mộng Tình hoa tuyết tung bay ngày càng nhiều, chỉ thấy nàng bước tới, dường như muốn dung nhập vào trong mảnh băng tuyết này, một khắc sau xuất hiện, trực tiếp xuất hiện trước mặt Đoàn Nhân Hoàng.

Không có chưởng lực bá đạo vô biên, chỉ có hàn khí băng thiên tuyết địa.

– Cùng giết ả.

Đoàn Nhân Hoàng tức giận hét, hắn dứt lời, trong hoàng cung, đột nhiên có mấy cỗ khí tức đáng sợ tràn ra, trong nháy mắt đã đến bên này.

Khí tức trên người họ, ai nấy đều không yếu hơn Đoàn Nhân Hoàng.

– Đều là Thiên Vũ cảnh.

Ánh mắt mọi người ngưng trọng, những người này, đều là Thiên Vũ cảnh cường đại.

Mộng Tình, gặp tai nạn rồi.

Những cường giả Thiên Vũ cảnh này, thả ra khí tức đáng sợ, toàn bộ phóng về phía Mộng Tình.

– Đoàn Nhân Hoàng, ngươi vô sỉ.

Nguyệt Mộng Hà tức giận hét lên, ánh mắt đỏ bừng.

– Hừ.

Đoàn Vô Đạo hừ lạnh, thân hình lóe lên, xông về phía Nguyệt Mộng Hà:

– Các ngươi, ngày hôm nay đều phải chết.

– Ai…truyện cõi âm

Một tiếng thở dài truyền ra, lập tức trước người Nguyệt Mộng Hà xuất hiện một bóng người, người này tóc bạc trắng, đối diện trực tiếp với Đoàn Vô Đạo, tiếng va chạm ầm ầm truyền ra, lão giả tóc bạc bị đánh lui về bên cạnh Nguyệt Mộng Hà.

Nguyệt Mộng Hà nhìn thấy lão giả mà ánh mắt cứng lại, khóe miệng nhếch lên, cuối cùng, một giọng nói rất lâu chưa từng xuất hiện trong miệng nàng lại thốt ra.

– Phụ thân!

Nguyệt Thanh Sơn chầm chậm quay đầu lại, cười với Nguyệt Mộng Hà, vẻ mặt già cả tràn đầy vẻ tang thương.

– Tiểu Hà, cuối cùng cũng nghe được con gọi tiếng phụ thân, chuyện năm đó, có lẽ là ta sai thực rồi, Đoàn Nhân Hoàng, hắn không xứng với con.

Nguyệt Thanh Sơn nhè nhẹ thở dài, cho dù quật cường đến đâu, nhưng người hắn yêu thương nhất, luôn là con gái Nguyệt Mộng Hà của hắn.

– Phụ thân, người chạy đi, nơi này không liên quan đến người.

Nguyệt Mộng Hà cũng hơi mỉm cười, phụ thân cũng đã nhận sai, chẳng lẽ nàng còn có thể hận cha nàng cả đời sao, máu mủ tình thâm, đây dù sao cũng là cha đẻ nàng.

– Con muốn bộ xương khô ta nhìn con gái chết trước mặt mình sao?

Nguyệt Thanh Sơn lắc đầu cười khổ, Nguyệt Mộng Hà, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.

– Muốn chết, ta sẽ cho các ngươi toại nguyện.

Đoàn Vô Đạo bước tới, Bá Đạo Vương Quyền đánh ra, trực tiếp động thủ với Nguyệt Thanh Sơn.

Mà giữa hư không lúc này, bốn vị cường giả Thiên Vũ cảnh đang vây công một mình Mộng Tình, hoa tuyết lạnh lẽo dường như bị áp chế vào một góc, bốn cường giả Thiên Vũ cảnh, lần lượt là Đoàn Nhân Hoàng, Thái Thúc Không, sư tôn của Vũ Mặc Cô Táp, còn cả một vị cường giả Ngọc Thiên hoàng tộc.

– cô gái này, Ngọc Thiên hoàng tộc ta muốn.

Cường giả Ngọc Thiên hoàng tộc mở miệng, tức thời ba người kia đều lần lượt gật đầu, hiểu ý của đối phương, Đoàn Nhân Hoàng thả ra ý chí phong ấn, tám cánh Phong Ấn Chi Môn toàn bộ phong chết trời đất bốn phương, cả hoa tuyết cũng phong ấn lại.

cô gái thánh khiết như tiên tử kia trang phục bị tuyết nhuộm trắng, sắc mặt vẫn lạnh lẽo như từ xa xưa, chỉ có lạnh lùng.

Ngẩng đầu, trong mắt Mộng Tình lộ ra một tia tươi cười, rất quỷ dị, trong đầu nàng, dường như hiện lên một bóng người thanh tú.

Băng tuyết như lông tơ từ trên trời rơi xuống, lúc rơi trên mình mọi người, mọi người chỉ cảm thấy thân thể bị băng phong, lạnh, lại càng lạnh.

Thân thể Nguyệt Mộng Hà hơi cứng đờ, ngẩng đầu, nhìn thân ảnh tiên tử giữa không trung, ánh mắt nàng lóe lên, lại có một giọt lệ, chậm rãi rơi xuống.

– Mộng Tình!

– A…

Một tiếng gào điên cuồng truyền ra, giữa trời đất toàn bộ là hàn khí vô cùng vô tạn, tiên tử thánh khiết, tóc dài màu tuyết tung bay giữa hư không, bốn vị cường giả Thiên Vũ cảnh vây nàng sắc mặt đại biến, thực lạnh, cỗ lãnh khí này, quả là đáng sợ.

Mà sau lưng Mộng Tình, xuất hiện hư ảnh một con yêu thú, yêu thú rất đẹp, cả người toàn là lông màu tuyết trắng, đôi mắt linh động mà xinh đẹp, dường như, còn đẹp hơn nàng rất nhiều.

– Đây là hồ tiên sao?

Mọi người nhìn yêu thú này, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Mà ánh mắt cường giả Ngọc Thiên hoàng tộc ngưng trọng, thì ra là thế, cô gái thánh khiết này, lại là hồ tiên trong tuyết, Tuyết Linh Lung.

Không ngờ chỉ một nước Tuyết Nguyệt nho nhỏ, lại có Tiên yêu thế này, nhất định phải bắt nàng lại.

– Giết!

Mộng Tình gào lên, thân thể hoàn toàn ẩn vào trong tuyết, biến mất không thây, một khắc sau trực tiếp xuất hiện trước mặt Đoàn Nhân Hoàng, giống như hoa tuyết, vô ảnh vô tung.

Tuyết Linh Lung, tiên trong tuyết.

Đoàn Nhân Hoàng muốn lui lại, nhưng căn bản không lui kịp, hàn khí đáng sợ trực tiếp xâm nhập thân thể hắn, ầm một tiếng, thân thể hắn lại bị đánh bay, cả người bị băng tuyết che phủ.

– Rất tốt, ngay cả Tuyết Linh Lung cũng xuất hiện.

Một cỗ khí tức mênh mông vô cùng xuất hiện từ trong hoàng cung, chỉ thấy một bóng người giữa hoàng khí đáng sợ, cường đại vô cùng, khiến mọi người chấn động, người này đứng đó, cỗ hoàng khí này, khiến người ta muốn phủ phục, đáng sợ, quá đáng sợ.

– Tuyết Linh Lung, nhân hình bẩm sinh, chính là Tiên yêu đẹp nhất thế gian, trên người ẩn hàm một cỗ thánh tiên chi khí, không ngờ lại xuất hiện trong nước Tuyết Nguyệt nho nhỏ.

Cường giả hoàng tộc này bước tới, bàn tay to lớn trực tiếp đánh xuống hư không, một đạo chưởng ấn đáng sợ mang theo hoàng khí xuất hiện trong hư không, đánh về phía Mộng Tình, bao bọc lấy cả bầu trời.

Mấy người vây quanh Mộng Tình sớm đã lui lại, thân thể Mộng Tình độn vào trong tuyết, sau đó chưởng ấn đáng sợ đã bao bọc cả mảnh không gian, tiếng vang ầm ầm truyền ra, Mộng Tình trực tiếp bị chưởng lực đánh trúng, trực tiếp đánh vào lòng đất.

– Gào…

Yêu thú xung quanh điên cuồng gào lên, Mộng Tình gượng dậy, khóe miệng nàng lộ ra chút máu, cuộn lại đó, thân thể nàng, dần dần dung hợp với cái bóng kia, hóa thành bản tôn Tuyết Linh Lung chân chính, ngẩng đầu, đôi mắt Tuyết Linh Lung đẹp đến thế, rõ ràng là ánh mắt của Mộng Tình.

– Mộng Tình!

– Mộng Tình…

Mấy người Đoàn Hân Diệp và Nguyệt Mộng Hà thấy Mộng Tình hóa thành yêu thú, đều rưng rưng lệ.

– Gào…

Thân thể Mộng Tình lại bay lên, nghênh đón nàng, chính là chưởng lực hoàng giả đáng sợ, một lần nữa đánh thân thể mảnh mai của nàng xuống đất, bay thẳng vào lòng đất, bộ lông trắng như tuyết kia, lại nhiễm những điểm đỏ hồng.

Trên người Tuyết Linh Lung lúc này, vẫn có vẻ mờ ảo như tiên tử, còn chưa hoàn toàn tan đi, nhưng dường như lúc nào cũng có thể biến mất.

– Tuyết Linh Lung, Tuyết Nguyệt không xứng có được ngươi, ta đưa ngươi đi Ngọc Thiên hoàng tộc, giúp ngươi khôi phục thân người.

Cường giả đông nghịt vây quanh Mộng Tình bất khuất trên mặt đất, dửng dưng mở miệng nói, mà đôi mắt xinh đẹp của Mộng Tình vẫn lạnh như thế, trên người toàn là hàn ý.

Thân ảnh mơ hồ phiêu động, thân thể Mộng Tình lại chuẩn bị bay lên hư không.

– Đừng…

Phía xa truyền đến một đạo giọng nói cuồn cuộn, lại quen thuộc đến vậy, thân thể Mộng Tình cũng hơi cứng lại, thân thể hóa thành yêu thú lại hơi run rẩy, dường như rất sợ hãi.

– Ùng oàng…

Giữa trời đất nổi lên một cơn lốc đáng sợ, ở nơi xa xôi, cuồng phong nổi lên, mây đen điên cuồn trôi nổi, mọi người chuyển mắt nhìn, thân thể run rẩy.

Chỉ thấy ở nơi đó, một con yêu thú to đến không thể tưởng tượng mang theo vạn thân ảnh bay đến, dường như là một tòa thành bảo vậy.

Trước thành bảo, một bóng người bước ra, nhanh, nhanh đến không thể tưởng tượng, ánh mắt thân ảnh này toàn bộ là sợ hãi và lo âu, còn có lạnh lùng.

Lâm Phong, trở lại rồi!

Chương 722: Nhập Ma

– Yêu thú to quá!

Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm tòa thành bảo kia, che trời lấp đất, bao bọc cả mảnh đất trời này lại, hoàn toàn bao bọc, trong đó, lại có thể dung nạp mấy vạn người, quá đáng sợ.

– Ùng oàng…

Cuồng phong vẫn thổi, những cường giả Thiên Vũ cảnh này đều nhìn chằm chằm vào con yêu thú – chính là thượng cổ yêu thú Côn Bằng – kia.

So ra, thân ảnh nhảy từ trên yêu thú xuống, lại có vẻ nhỏ bé không đáng kể.

– Hừ, ngươi cuối cùng cũng trở về rồi.

Đoàn Vô Đạo vốn muốn đánh chết Nguyệt Thanh Sơn, mà lúc này nhìn thấy Lâm Phong, tức thời bước tới, đi về phía hư không.

– Cút…

Đôi mắt Lâm Phong lặng yên mà đầy tức giận, đôi mắt lạnh đến khiến người ta run rẩy, tiếng nói đáng sợ hóa thành kiếm ngân vô cùng vô tận, điên cuồng đâm về phía Đoàn Vô Đạo, khiến thân thể hắn hơi cứng lại, lóe lên trong hư không, lui về một bên.

Lâm Phong căn bản không để ý đến Đoàn Vô Đạo, lúc này trong mắt hắn, chỉ có một thân ảnh mờ ảo.

– Ô…

Tiếng nức nở truyền ra, đôi mắt xinh đẹp kia nhìn Lâm Phong, trong đôi mắt của Tuyết Linh Lung, xuất hiện nước mắt, rồi lại chuyển mình, nàng lại chạy ra xa, dường như không dám nhìn Lâm Phong.

– Mộng Tình!

Lâm Phong gào lớn, mới khiến thân thể Tuyết Linh Lung cứng đờ ở đó, đầu run run quay lại.

– Mộng Tình.

Lâm Phong bước tới bên cạnh Mộng Tình, đưa tay kéo thân thể đang cứng đờ đó.

Thân thể hơn run, Lâm Phong ôm Tuyết Linh Lung trắng như tiên vào trong lòng, Tuyết Linh Lung phát ra những tiếng nức nở, thân thể hơi run, thân ảnh hư ảo của Mộng Tình, hoàn toàn tiêu tán, ánh mắt không hề động đậy nhìn chằm chằm Lâm Phong.

Lâm Phong cũng nhìn cái bóng mờ ảo kia, run rẩy đưa tay, muốn chạm vào, hắn lại phát hiện không thể chạm được.

– Lâm Phong.

Một đạo giọng nói mờ ảo truyền vào tai Lâm Phong, giọng nói dịu dàng như khiến trái tim Lâm Phong muốn vỡ tung ra, còn có thể nói, Mộng Tình, nàng còn có thể nói.

– Xin lỗi, Lâm Phong, thiếp vẫn luôn lừa chàng, kỳ thực…Thiếp là yêu.

Trong cái bóng mờ ảo, dường như có nước mắt, rồi chầm chậm sụp xuống, cuộn lại trong lòng Lâm Phong, tuy là hư ảo, nhưng nàng vẫn mong muốn nằm ở trong lòng Lâm Phong.

– Ta biết, ta biết lâu rồi.

Giọng nói của Mộng Tình khiến trái tim Lâm Phong như muốn vỡ tan, thông qua những yêu thú khống chế, hắn có thể tận mắt cảm nhận tất cả biến hóa ở nơi này, mà hắn lại bất lực, nhìn Mộng Tình bị cường giả Thụy Vương vây công, nhìn nàng bị đánh trở lại thân thể yêu thú.

Lâm Phong sớm biết Mộng Tình là yêu, sớm đã biết, một nữ tử thánh khiết như tiên tử, làm sao có thể cư ngụ ở sâu trong Hắc Phong Lĩnh, hơn nữa, không có yêu thú nào dám xâm phạm.

Lần bước vào Cửu Long sơn mạch đó, hắn cặp được Miêu Yêu ngàn năm, nghe lời của Miêu Yêu, hắn đã hiểu, Mộng Tình, chính là Thiên yêu hóa hình, nàng muốn hoàn toàn hóa thành người, cho nên, hắn không thể sử dụng năng lực của bản thân, giống như Miêu Yêu lúc đầu, vào thời khắc quan trọng nhất mà sử dụng toàn bộ thực lực thì sẽ hóa hình thất bại.

Nhưng bởi vì hắn, Mộng Tình từng mấy lần sử dụng năng lực vượt qua hạn chế bản thân, chịu đựng đau khổ hàn khí xâm thực.

– Lâm Phong, chàng còn nhớ, thiếp thích nghe chàng kể chuyện giang hồ không, chàng có thể kể lại chuyện bạch hồ cho thiếp nghe được không!

Mộng Tình nghe Lâm Phong nói biết, trong đôi mắt hư ảo lộ ra nét cười, tràn đầy ấm áp và đẹp đẽ, nàng thích nhất là nghe Lâm Phong kể chuyện bạch hồ, thích nhất nghe Lâm Phong hát những bài hát thế giới này không có.

– Ta là một con cáo tu hành ngàn năm, ngàn năm tu hành cô độc, trong biển người mênh mông ai lại hạ cổ yêu, đời đời kiếp kiếp ta đều muốn nhảy múa với chàng, lúc ta yêu chàng chàng chỉ là kẻ đọc sách nghèo hèn, lúc rời khỏi chàng là lúc chàng kim bảng đề danh động phóng hoa chúc, sao có thể cùng ta nhảy múa, ta là chàng…

Tiếng hát trầm thấp được Lâm Phong từ từ ngâm nga, mà thân ảnh mờ ảo trong lòng hắn, càng ngày càng mờ ảo, dường như lúc nào cũng có thể trở thành hư vô.

Nhưng, lúc này thân ảnh khuynh thành lúc nào cũng có thể biến mất, lại mang một nụ cười rạng rỡ hạnh phúc.

Là ai, khiến nàng kết thúc cô độc.

Là ai, khiến lòng lặng như nước của nàng hạnh phúc tung bay.

Là ai, khiến lòng lạnh lùng của nàng dần dần mềm lại.

Là ai, khiến nàng nhỏ giọt lệ đầu tiên, khiến nàng từng yêu từng đau từng khóc từng cười.

Vì ai, nàng nguyện không oán không hối.

Vì ai, nàng nguyện bỏ qua tất cả.

Vì ai, nàng nguyện dốc hết tất cả tài hoa.

Vì ai, nàng ngay cả vạn kiếp bất phục, cũng không hối kiếp này.

Một giọt lệ, theo gò má Lâm Phong chảy xuống, rơi trên thân thể hư ảo, cuối cùng, cái bóng hư ảo của Mộng Tình tan biến, nhưng Lâm Phong vẫn như không phát hiện, vẫn ôm chặt tuyết hồ đang run rẩy, Tuyết Linh Lung.

Nguyệt Mộng Hà đi đến bên người Mộng Tình, vuốt ve làn da trắng như tuyết của Tuyết Linh Lung, khóe mắt rưng rưng.

– Lâm Phong, Mộng Tình nó không giống như những yêu thú khác, nó là tiên trong yêu, Tuyết Linh Lung, vốn có thể là thân người, hơn nữa, nếu không phải kết hôn với con, hiện giờ nó đã thành người chân chính rồi, nhưng nó bằng lòng kết hôn với con, chuyền một luồng hồ tiên nguyên khí cho con, duy trì ngày nó hóa hình, mới có ngày hôm nay.

Nguyệt Mộng Hà từ từ nói, Tuyết Linh Lung ngẩng đầu lên, len lén nhìn Lâm Phong, thân thể run rẩy, nhưng Lâm Phong lại ôm càng chặt.

Mây đen bao bọc bầu trời, từng luồng gió lạnh thổi qua thân thể Lâm Phong, nhưng hắn dường như không cảm giác được, chỉ có trái tim là lạnh giá.

Thân thể Lâm Phong, dần dần nhiễm lên một tầng màu mực, mà màu mực này, càng lúc càng đậm.

Nguyệt Mộng Hà nhìn màu mực đen kia, thân thể nàng không nhịn được hơn run, dần dần, trên người Lâm Phong, càng ngày càng đen, càng ngày càng đen…

– Hả?

Mọi người nghe thấy giọng hát của Lâm Phong, cũng bị phần tình cảm này lay động, nhìn Lâm Phong, khi bọn họ phát hiện thân thể Lâm Phong dần dần đen đi, màu đen nhánh, bất giác trong lòng run rẩy.

Đen, màu đen sâu sắc.

Gió thổi lạnh lẽo thổi qua, quần áo của Lâm Phong hoàn toàn hóa thành màu đen, mái tóc hắn, cũng trở thành màu đen, đen vô cùng, dường như là bị nhuộm vậy.

Trừ màu đen, chính là lạnh, lúc này trên người Lâm Phong, lộ ra một cỗ hàn lãnh chi khí đáng sợ.

– Đây là…màu của ma!

Ánh mắt mọi người cứng đờ, màu đen trên người Lâm Phong, rõ ràng là thuộc về ma đạo.

Tuyết Linh Lung đang cuộn trong lòng Lâm Phong, dường như cảm nhận được gì đó, thân thể hơi run rẩy, phát ra một tiếng nức nở, ngẩng đầu, đôi mắt linh động đẹp đẽ nhìn Lâm Phong, cái đầu trắng tinh nhẹ nhàng lắc đầu.

Nhìn đôi mắt kia, Lâm Phong dường như nhìn thấy Mộng Tình, trong ánh mắt hắn, toàn bộ đều dịu dàng như nước.

Nhẹ nhàng vỗ về bộ lông trắng tuyết, trong mắt Lâm Phong mặc dù có nụ cười, nhưng màu đen kia, vẫn nhuộm kín toàn thân hắn, khiến lòng người run rẩy, toàn thân đều là màu đen, màu đen của ma.

Lãnh ý khủng bố dần lan tràn, chỉ có trong lòng hắn vẫn ấm áp như thế, chỉ có ánh mắt nhìn Tuyết Linh Lung của hắn vẫn còn nét cười.

– Đi giết hắn.

Trong hư không, cường giả Ngọc Thiên hoàng tộc lạnh lùng hét lên, tức thời, Đoàn Vô Đạo bước tới, đến trên đầu Lâm Phong, trên người phát ra khí tức cường đại.

– Lâm Phong, lần này, ngươi sẽ chết trong tay ta.

Đoàn Vô Đạo lạnh lùng nói, mà Lâm Phong giống như không nghe thấy hắn nói, ánh mắt vẫn nhìn hồ yêu trong lòng.

– Nàng vì ta, nguyện hóa hình thành yêu, cho dù vạn kiếp bất phục, kiếp này không hối.

– Ta vì nàng, cũng nguyện đọa lạc thành ma, cho dù đồ diệt chư thiên, coi vạn vật như chó rơm.

Lâm Phong nói ra từng chữ, một cỗ ma đạo khí tức xông thẳng lên trời, khiến mọi người run rẩy.

Màu đen, đen hoàn toàn, thân thể Lâm Phong, hóa thành thân ma đạo, hóa thân Ma tôn, biến thành ma bào đen, mưa gió nổi lên.

– Mẫu thân, chăm sóc Mộng Tình cẩn thận.

Lâm Phong đưa Tuyết Linh Lung trong lòng cho Nguyệt Mộng Hà, nhìn Lâm Phong lúc này, nàng cảm thấy xa lạ đến vậy, đây đúng là đứa con thanh tú mà cười sáng lạng sao? Vì sao lúc này khí tức trên người hắn, lại lạnh như thế, lạnh đến tận linh hồn người ta.

– Tiểu Phong.

Thì thầm lẩm bẩm, Nguyệt Mộng Hà đưa tay ra, ôm lấy Tuyết Linh Lung vào lòng, Tuyết Linh Lung hơi trốn tránh, ánh mắt đẹp đẽ nhìn Lâm Phong, có mấy phần không muốn.

Nhìn Mộng Tình được Nguyệt Mộng Hà ôm lấy, Lâm Phong lộ ra một nụ cười cuối cùng, rồi sau đó, ngẩng đầu, trong ánh mắt, một đạo ma quang đáng sợ xuyên thẳng lên trời, mà đôi mắt ma đạo nhìn chằm chằm vào Đoàn Vô Đạo, khiến thân thể Đoàn Vô Đạo run rẩy, run rẩy đến từ linh hồn.

Chương 723: Trận Chiến Giữa Cường Giả

Mây đen bao phủ bầu trời lạnh lẽo là thế, lúc này Lâm Phong chậm rãi đứng dậy, thân thể đã hoàn toàn hóa đen từ từ bay lên cao. Trường bào màu đen tung bay, toàn thân đều là khí của ma đạo, lạnh tận xương tủy, xâm nhập linh hồn con người.

Đoàn Vô Đạo ở bên trên Lâm Phong, nhưng lúc Lâm Phong bay lên, hắn lại thối lui ra xa. Không ngờ lúc này hắn chợt thấy sợ hãi.

Lâm Phong thản nhiên liếc Đoàn Vô Đạo với con ngươi đen nhánh, lạnh lùng là thế, miệt thị như thế. Ánh mắt này khiến toàn thân Đoàn Vô Đạo khẽ run, hắn cắn chặt răng, chỉ cảm thấy tự tin hoàn toàn bị phá hủy. Hắn tuyên bố sẽ giết Lâm Phong để rửa đi nỗi nhục lúc trước, ấy vậy mà giờ đây hắn lại bất giác lùi.

Cuồng phong đen gầm thét trên không trung, lấy Lâm Phong làm trung tâm, dường như một luồng ma phong đang xoay tròn. Cuồng phong thổi quét lên người Lâm Phong, lay động trường bào của hắn, khiến tóc hắn tung bay.

– Thật đáng sợ.

Nhìn cơ thể như hóa thân ma đạo của Lâm Phong, đám người cũng sợ hãi. Thanh niên tuấn tú kia giờ này sắp đọa lạc thành ma. Thân thể hắn hắc ám như thế, khí tức của hắn lạnh lẽo đến vậy.

Những cường giả Thiên Vũ cảnh đều chấn động mà nhìn chòng chọc Lâm Phong. Kẻ này sắp hóa điên rồi sao, nhưng thế thì sao, ở trước sức mạnh tuyệt đối, ma cũng vô dụng, vẫn có thể giết chết như cũ.

Nhất định phải giết Lâm Phong.

– Giết nó đi!

Tên cường giả Ngọc Thiên hoàng tộc kia lãnh đạm nói.

Lâm Phong chằm chằm nhìn hắn, cũng nhìn chằm chằm các cường giả Thiên Vũ khác, với ánh mắt rét lạnh như vậy.

Những cường giả Thiên Vũ cảnh đó chầm chậm tiến lên, tấn công Lâm Phong. Lâm Phong nhất định phải chết, bởi vì bọn họ đã cảm nhận được sự uy hiếp tới từ Lâm Phong.

– Dừng tay.

Một tiếng gầm vang lên, bầu trời như có sấm sét đánh xuống. Ánh sáng của sấm sét khủng bố tỏa sáng trong hư không, dường như muốn phá vỡ cả mây đen, mạnh mẽ vô cùng.

Lâm Phong ngẩng đầu, thản nhiên liếc Lôi Mãng một cái với ánh mắt lạnh lùng không chút cảm tình.

Thế giới nhao nhao tranh đoạt đều vì cái lợi. Ngoài người thân, bằng hữu chân chính của hắn, tất cả đều vì lợi, đều vì lợi ích cả. Chuyện hôm nay, Lâm Phong khắc trong tâm khảm, dùng máu tươi khắc vào trong lòng.

Từ lúc Lôi Mãng xuất hiện, từ đằng xa cũng có vài bóng người vô cùng dũng mãnh lao vụt tới, đều là cường giả Thiên Vũ cảnh. Bọn họ nhảy tới xung quanh Lâm Phong, bảo vệ Lâm Phong. Những người này đều là người của Thần cung.

Mọi người hơi sửng sốt, không ngờ lại có cường giả âm thầm bảo vệ Lâm Phong, nhưng vừa rồi bọn họ lại chưa từng xuất hiện.

– Vân Phi Dương, dẫn người tiêu diệt thế lực hoàng thất Tuyết Nguyệt cho ta.

Lâm Phong nhìn về yêu thú Côn Bằng khổng lồ kia, thản nhiên ra lệnh, khiến mọi người đều khiếp sợ. Lâm Phong muốn tiêu diệt hoàng thất Tuyết Nguyệt.

Vân Phi Dương lặng lẽ gật đầu. Con yêu thú Côn Bằng kia vỗ đôi cánh khổng lồ, khiến cho đám người dưới đất gần như không thể đứng vững, và xông thẳng vào hoàng cung. Ngay sau đó, mọi người đều thấy yêu thú Côn Bằng ầm ầm hạ xuống, thân hình khổng lồ kia trực tiếp đè sập cung điện, phát ra tiếng ầm ầm.

Tiếng vó ngựa rầm rập, mặt đất dường như cũng ủng chuyển. Không có tiếng rít gào, cũng không có tiếng gầm rú, chỉ có tiếng thiết kỵ rầm rập vọt tới. Đây là sát khí ngột ngạt, cực kỳ phẫn nộ, lòng chỉ có sát ý.

Mấy vạn thiết kỵ tàn sát trong hoàng thành, mang theo phẫn nộ vô cùng vô tận. Lúc này bọn họ chỉ muốn giết, phải tàn sát hết toàn bộ hoàng thất Tuyết Nguyệt bỉ ổi kia.

Trên quảng trường rộng lớn mênh mông, đám người hoàng thất biến sắc mặt, trở nên vô cùng khó coi. Giờ lúc này tất cả quân của Tuyết Long vệ tinh nhuệ nhất hoàng cung đều tập trung ở đây, còn có các cường giả cũng ở. hoàng cung vẫn còn sức chống cực rất mạnh như trước, nhưng muốn ngăn mấy vạn thiết kỵ đang vô cùng phẫn nộ kia thì e là không có khả năng.

– Giết đi!

Tên cường giả Ngọc Thiên hoàng tộc kia thản nhiên ra lệnh, hắn cũng vọt thẳng tới Lôi Mãng. Tung ra chưởng ấn to lớn đáng sợ, dường như muốn diệt cả trời đất này. Lôi Mãng gầm lên một tiếng, khắp bầu trời giăng đầy lôi điện, ầm ầm đánh tới chưởng ấn kia. Cả trời đất dường như đang rung chuyển.

Các cường giả Thiên Vũ khác cũng bắt đầu giao chiến, xông vào nhau. Trong lúc nhất thời, toàn bộ trời đất đều biến sắc, khí tức cuồng bá rít gào.

Lúc này, sắc mặt Đoàn Vô Đạo âm u lạnh lẽo. Sao Thần cung lại biết bọn họ muốn giết Lâm Phong, mà lại có nhiều cường giả chạy tới như vậy.

Nhìn Lâm Phong, mắt hắn lộ ra sát ý, nhưng lúc này hắn lại không chắc rằng mình có thể giết được Lâm Phong hay không.

Lâm Phong cũng thản nhiên đứng im giữa hư không, dùng cặp mắt lạnh như băng nhìn tất cả mọi thứ. Lúc này hắn rất tỉnh táo, thậm chí còn cảm thấy mình chưa bao giờ tỉnh táo, bình tĩnh tới đáng sợ như vậy.

Đoàn Vô Nhai và phụ thân của hắn, quân vương Tuyết Nguyệt, đứng cùng nhau dưới mặt đất, nhìn tất cả đang xảy ra trong hư không. Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười thản nhiên đến vô cùng quỷ dị.

Thần cung có thể đưa tới nhiều cường giả như vậy, tất nhiên là do hắn báo.

Giết đi, tốt nhất là giết cho trời đất mù mịt, tất cả đều chết hết đi.

– Giết chúng!

Đoàn Vô Đạo liếc về đám người Tuyết Long vệ cùng đám quân lính, ra lệnh.

Cường giả Tuyết Long vệ lập tức chuyển động, chuẩn bị giết Nguyệt Mộng Hà và đội ngũ đón dâu.

Nhưng bọn họ nhanh chóng cảm giác được lãnh ý khiến bọn họ khó mà hít thở được giáng xuống người. Lâm Phong giơ đôi tay của mình lên, trong hai bàn tay sinh ra ngọn lửa màu đen, hóa thành Hỏa Liên Hoa yêu dị.

Lâm Phong bước lên một bước giữa không trung, lập tức biến mất, rồi ngay sau đó xuất hiện, Hỏa Liên Hoa xuyên qua cơ thể một kẻ. Kẻ đó lập tức dần hóa thành hư ảo, trực tiếp bị ngọn lửa đốt cháy thành hư vô, tử trạng thê thảm khiến lòng người khiếp sợ.

Trầm mặc. Lâm Phong vẫn trầm mặc. Trầm mặc tràn ngập tĩnh mịch. Mỗi lần hắn bước ra một bước là có người chết dưới ngọn lửa kia. Cuối cùng dưới ánh mắt tuyệt vọng của đám cường giả Tuyết Long vệ, Tam đại thống soái của bọn họ, cửu đại thống lĩnh gần như bị Lâm Phong giết sạch. Bông sen đen kia chỉ cần chạm vào ai, kẻ đó sẽ chết.

Quân đoàn hoàng thất bắt đầu sợ hãi, đám quân sĩ phía sau thậm chí còn sợ đến cơ thể run lên bần bật. Lâm Phong đứng trước bọn họ, như một con quỷ tàn sát từng người một. Con ngươi đen nhánh, cơ thể đen sì hệt như ma, một bước giết một người.

Tàn sát hết đám người trước mặt, Lâm Phong cuối cùng ngừng lại, đôi tay nâng ngọn lửa càng lúc càng hư ảo nhìn chằm chằm những bóng người ở trước mặt.

– Chết hết đi!

Lâm Phong thản nhiên phun ra một câu, rồi dang hai tay ra. Hỏa liên trong tay lập tức nở rộ, phóng ra ánh sáng hắc ám lóa mắt. Đồng thời ý chí ngọn lửa cuồng bá cũng phóng thích ra ánh lửa. Trên thân thể đám quân sĩ hoàng thành kia đều bị ngọn lửa bám lên người, không thể dật tắt.

Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn vang vọng trên không trung. Đám người hoàng thất bị đốt chết trong ngọn lửa, toàn bộ bị giết chết.

Giết những người này rồi, Lâm Phong chẳng có biểu cảm gì, mà lại lần nữa bay lên cao. Yên lặng. Lạnh lùng. Như ma. Đôi mắt không có bất cứ tình cảm gì.

Đôi ma đồng khi nhìn chằm chằm đám người đang chiến đấu giữa không trung, như đang nhìn con mồi.

Tiếng ầm ầm không ngừng truyền ra, giữa hư không liên tục phát ra va chạm hủy diệt.

– Ngọc Thiên hoàng tộc các ngươi vụng trộm đột kích người Thần cung ta, không thấy quá vô liêm sỉ sao?

Tiếng nói của Lôi Mãng cuồn cuộn vang lên như tiếng sấm, chấn vào màng tai đám người.

– Lâm Phong hình như không được coi là người của Thần cung các ngươi nhỉ? Giết hắn thì có liên quan gì tới Thần cung các ngươi đâu.

Tên cường giả Ngọc Thiên hoàng tộc lạnh lùng đáp lại lời của Lôi Mãng.

Đoàn Vô Đạo là thiên tài, đáng để bọn họ bồi dưỡng. Mà Lâm Phong nếu bước vào bí cảnh, như vậy sẽ có ảnh hưởng vô cùng lớn với bọn họ, cho nên phải diệt trừ trước.

– Được, được lắm. Vậy mặc sức mà chiến thôi.

Lôi Mãng giận dữ gầm lên, khắp trời đất đều là ánh sáng sấm sét đáng sợ. Hai người càng đánh càng hăng, càng đánh càng lên cao. Mọi người chỉ còn thấy trên trời thi thoảng lại có sét đánh xuống, thậm chí càng lúc càng xa. Trận chiến giữa kẻ mạnh nhất Ngọc Thiên hoàng tộc và Lôi Mãng quá dữ dội, thế cho nên ở nơi đây khó có thể thi triển được.

– Chiến đi, hãy tận tình mà chiến, chờ các ngươi chiến xong chính là tận thế.

Nụ cười trên khuôn mặt Đoàn Vô Đạo càng lúc càng tà ác, không hề có chút tao nhã nào, mà mang theo vài phần tà khí méo mó.

Mà Lâm Phong vẫn lạnh lẽo như vậy, đồng tử ma đạo lẳng lặng nhìn tất cả phát sinh. Hắn tất nhiên sẽ không đi giúp người của Thần cung, cho dù là bọn họ tới bảo vệ hắn.

Tất cả, đều vì lợi ích!

Chương 724: Đoàn Vô Nhai

Giờ phút này mọi người cảm thấy cổ họng rát rát. Bọn họ vốn đến xem đại hôn của Lâm Phong, người được sắc phong làm Nhân Quân. Nhưng thứ bọn họ thấy lại là trận chiến giữa cường giả Thiên Vũ cảnh. Sự hùng mạnh của những kẻ Thiên Vũ cảnh, bọn họ chưa từng thấy bao giờ. Tùy ý vung chưởng ra, trời đất đều biến sắc. Mà sức mạnh ấy có thể lập tức lấy đi tính mạng con người, bọn họ chỉ có thể ngửa mặt lên nhìn.

Trong hoàng cung thi thoảng lại truyền ra tiếng chấn động ùng ục. Cự thú Côn bằng mang theo mấy vạn thiết kỵ xông vào hoàng cung. Sự thắng bại của trận chiến này có lẽ sẽ quyết định tới tương lai của Tuyết Nguyệt.

Thân thể nhập ma của Lâm Phong đứng giữa không trung, lạnh lùng, thờ ơ. Khí tức ma đạo cuồn cuộn trên cơ thể đang gầm thét. Không ai biết lúc này hắn đang nghĩ gì.

Những cường giả Thiên Vũ cảnh đó càng đánh càng quyết liệt, đã hoàn toàn điên cuồng. Mà lúc này, có mấy bóng người bước ra từ trong hoàng cung. Trên người mấy kẻ này đều tỏa ra khí tức cuồng bá, bước qua đâu, đám Thiết kỵ nơi đó đều bị đánh bay, bị giết chết ngay lập tức, không thể chống trả.

Vân Phi Dương đứng trên cự thú Côn Bằng, khẽ híp mắt nhìn mấy người này. Mạnh quá, lại toàn là cường giả Thiên Vũ cảnh. hoàng cung sao lại xuất hiện nhiều cường giả Thiên Vũ như vậy.

Những cường giả đó đến từ đâu?

Ầm!

Một tiếng rầm vang lên, một người bị đánh bay ra ngoài. Những cường giả với ý chí không gì phá được ngẩng đầu, bước trên mặt đất, thản nhiên nhìn cự thú Côn Bằng trên hư không, và nở nụ cười lạnh lẽo, rồi tiếp tục bước ra ngoài hoàng cung.

Chỉ chốc lát, một hàng người này đã bước ra khỏi hoàng cung. Nhìn cảnh chiến đấu trên không trung, bọn họ đều nở nụ cười nhàn nhạt, rồi dậm chân một cái, thân thể bọn họ đồng thời phóng lên cao, khí tức sắc bén khiến cho mọi người run sợ. Lại là Thiên Vũ. Đám người này toàn bộ đều là cường giả Thiên Vũ cảnh.

Điên rồi! Tuyết Nguyệt thật sự điên rồi! Sao lại dẫn ra nhiều cường giả Thiên Vũ như vậy?

Chẳng lẽ tất cả đều là vì đại hội Tuyết Vực, đều là vì Lâm Phong đạt được ngôi vị đệ nhất của đại hội Tuyết Vực?

– Kẻ nào?

Song phương đang chiến đấu giữa hư không nhìn thấy có người đột nhiên gia nhập thì đều ngẩn ra, không rõ đó là địch hay bạn, quát to.

– Kẻ đến lấy mạng Lâm Phong.

Một giọng nói lạnh nhạt truyền tới, khiến người của Thần cung đều run sợ trong lòng. Ngay sau đó lực lượng đáng sợ giáng lên người bọn họ.

Đám cường giả đáng sợ này gia nhập chiến cuộc cùng đối phó người của Thần cung. Trong giây lát, người của Thần cung không thể chống đỡ được, có vài kẻ lập tức bị đánh cho tổn thương thân thể, liên tục lùi ra sau, khóe miệng rướm máu.

Một tên cường giả Thiên Vũ cảnh trong số đó cúi đầu nhìn, thì thấy Long Trảo thủ ấn hiện rõ ràng, lấy đi một khối thịt trên ngực hắn. Máu tươi không ngừng chảy ra, ngay cả năng lực của chân nguyên cũng chẳng thể giúp hắn khôi phục.

– Đông Hải Long cung!

Đám người Thần cung đều đỏ ngầu đôi mắt. Bọn họ đối phó đám Ngọc Thiên hoàng tộc đã là lực lượng tương đương rồi, hiện giờ đám cường giả Đông Hải Long cung đột nhiên xuất hiện này khiến bọn họ không thể ngăn cản được.

– Đúng vậy.

Trong đám người vừa tới kia, kẻ cầm đầu mặc trường bào Đông Hải Long cung, ánh mắt lạnh lẽo.

– Lâm Phong chưa từng đồng ý gia nhập Thần cung các ngươi nên không được coi là người của Thần cung. Giờ bọn ta muốn giết hắn, các ngươi hãy đi đi, Đông Hải Long cung ta không muốn kết thù với Thần cung.

Người khoác long bào kia mở miệng. Đám cường giả Thần cung đều giật mình, lời này quả thật quá dối trá, rõ ràng muốn loại trừ Lâm Phong, kẻ sẽ đại diện cho Thần cung tiến vào bí cảnh, vậy là còn dám nói là không muốn đối địch với Thần cung.

– Thật không ngờ, vì giết Lâm Phong và Ngọc Thiên hoàng tộc và Đông Hải Long cung lại đưa tới nhiều cường giả như vậy.

Người của Thần cung cứng ngắc nói.

– Ha ha, dù thế nào thì hôm nay Lâm Phong chết chắc rồi. Thần cung không bảo vệ được, các ngươi nếu không đi thì đừng trách Đông Hải Long cung ta không để ý tình cảm.

Người khoác long bào nói xong, quay sang nhìn người của Ngọc Thiên hoàng tộc:

– Ta nghĩ Ngọc Thiên hoàng tộc cũng có chung ý kiến với chúng ta, nhỉ!

– Tất nhiên rồi.

Có Đông Hải Long cung đứng về phía mình tất nhiên là tốt. Đuổi người của Thần cung đi rồi, Lâm Phong chắc chắn sẽ chết. Bọn họ ngàn dặm xa xôi tới Tuyết Nguyệt này, mục đích thứ nhất là vì Đoàn Vô Đạo, mà mục đích thứ hai là giết Lâm Phong.

Người của Thần cung ai nấy đều có sắc mặt vô cùng khó coi, phải vứt bỏ Lâm Phong ư?

Nhưng đối phương có Ngọc Thiên hoàng tộc và cường giả Đông Hải Long cung, bọn họ không bỏ đi thì có thể làm gì. Hôm nay bọn họ không thể bảo vệ được Lâm Phong nữa rồi, Lâm Phong chỉ còn con đường chết.

Đương nhiên là bọn họ không lo lắng chuyện Lâm Phong chết, mà lo rằng Lâm Phong chết rồi thì thiên tài thay họ vào bí cảnh sẽ ít đi một người, mà sau này trở về sẽ không cách nào phục mệnh được.

Nhưng cục diện bây giờ không tiếp thu cũng phải tiếp thu, không thể nào ngăn được.truyện Linh Dị

Người của Đông Hải Long cung và người của Ngọc Thiên hoàng tộc đều bắt đầu phóng thích khí tức hùng mạnh, bao phủ toàn bộ không gian lại. Đám người Thần cung cứng đờ người, liếc lẫn nhau một cái, tuy không cam lòng nhưng chẳng còn cách nào khác. Nếu tiếp tục chiến, e rằng mạng của bọn họ cũng sẽ ở lại nơi đây. Hơn nữa còn không bảo vệ được Lâm Phong, làm như vậy thật không lý trí, không đáng.

Một tên cường giả Thần cung xoay người lại, nhìn Lâm Phong và nói:

– Không phải chúng ta không giúp ngươi. Nếu lúc trước ngươi đồng ý gia nhập Thần cung ta thì có lẽ đã không có chuyện hôm nay. Hãy tự giải quyết.

Nói xong, kẻ này còn thương hại nhìn Lâm Phong. Lâm Phong chết chắc rồi.

– Chúng ta đi!

Phất ống tay áo, người của Thần cung bỏ đi. Mọi người đều khiếp sợ nhìn cảnh này. Xong rồi, những cường giả đó bỏ đi, Lâm Phong chắc chắn xong rồi.

Dù Lâm Phong có hóa ma thì cũng chẳng thể ngăn cản được nhiều cường giả Thiên Vũ như vậy, hắn chắc chắn phải chết rồi.

Cường giả khoác long bào của Đông Hải Long cung nhìn Lâm Phong với ánh mắt đầy lạnh lùng, thản nhiên nói:

– Tử Kim Long Vương cho ngươi cơ hội gia nhập Đông Hải Long cung ta, để cho ngươi suy nghĩ kỹ càng. Mà ngươi lại không thèm để ý, hiện giờ ngươi đã biết hậu quả chưa!

Khuôn mặt Lâm Phong không chút biểu cảm, hắn biết hậu quả đó rồi. Phía sau thực lực của đám cường giả kia đều là trái tim máu lạnh như Đoàn Vô Đạo, nếu ngỗ nghịch ý của bọn họ là phải chết.

Dưới đất, đám người Nguyệt Mộng Hà tuyệt vọng, hôm nay thật sự khó thoát, không ngờ lại có nhiều người muốn Lâm Phong chết như vậy.

Thiên tài mà không có thế lực hùng mạnh che chở thì khó mà sinh tồn được. Bởi vì bị người ta đố kỵ, thậm chí còn có thể ảnh hưởng tới người khác. Cho nên những người bị ảnh hưởng này sẽ muốn thiên tài chết, giống như Đông Hải Long cung và Lâm Phong.

Đạo lý đó, hiện giờ Lâm Phong cũng nhìn thấu.

Người của Đông Hải Long cung không có vội vã giết Lâm Phong, mà bọn họ quay sang nhìn người của Ngọc Thiên hoàng tộc, còn có Đoàn Nhân Hoàng.

– Hôm nay Đông Hải Long cung ta giá lâm tới Tuyết Nguyệt còn muốn tuyên bố một chuyện giờ, hiện giờ con trai của quân vương Tuyết Nguyệt, cũng tức là Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai đã là người của Đông Hải Long cung ta. Quân vương hạ lệnh, hủy bỏ vị trí Thái tử của Đoàn Vô Đạo, đồng thời trao tặng vị trí Quân vương cho đệ tử Đông Hải Long cung ta, Đoàn Vô Nhai.

Hủy bỏ vị trí thái tử của Đoàn Vô Đạo, đồng thời để Đoàn Vô Nhai tiếp nhận quân vương của Tuyết Nguyệt!

Cường giả mặc long bào của Đông Hải Long cung vừa nói xong, mọi người đều ngạc nhiên và khiếp sợ. Sắc mặt Đoàn Vô Đạo và Đoàn Nhân Hoàng cũng thay đổi, mà người của Ngọc Thiên hoàng tộc cũng khó chịu. Đông Hải Long cung muốn đưa Đoàn Vô Nhai thượng vị, đây chẳng lẽ là nói Đoàn Vô Đạo mà Ngọc Thiên hoàng tộc bọn họ phù trị không bằng Đoàn Vô Nhai.

Đoàn Vô Nhai!

Lúc này, mọi người đều nhìn vị mhị hoàng tử dịu dàng Đoàn Vô Nhai. Giờ phút này hắn mỉm cười thản nhiên, không hề có chút kinh ngạc, bình tĩnh như vậy, dường như tất cả mọi thứ đều tiến triển theo kế hoạch của hắn.

Nhìn nụ cười thản nhiên trên khuôn mặt Đoàn Vô Nhai, mọi người đều run sợ. Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai có tính cách ôn hòa, nhưng tâm tư thâm trầm không ai sánh bằng. Tất cả những gì xảy ra đều có liên quan tới hắn.

Lâm Phong cũng nhìn về phía Đoàn Vô Nhai, trong đôi đồng tử ma đạo đều là lạnh giá thấu xương tủy. Đoàn Vô Nhai, quả nhiên hắn không đoán sai, tất cả đều là Đoàn Vô Nhai.

Trận thảm bại thành Đoạn Nhận, ba vị tướng quân chết thảm, tướng quân Mạc Phong của nước Ma Việt nằm vùng năm năm; còn chuyện Đoàn Hân Diệp chuốc thuốc, hắn bị ép phải đối địch với Đoàn Vô Đạo. Hiện giờ người của Thần cung, Ngọc Thiên hoàng tộc và cả Đông Hải Long cung đều tập trung ở đây. Tất cả những chuyện này đều có liên quan tới Đoàn Vô Nhai.

Con của Quân vương há chỉ là hoàng tử, dù không có vị trí quân vương nhưng Đoàn Vô Nhai sao có thể không bằng Thái tử Đoàn Vô Đạo cho được! Hắn, phải chứng minh cho người trong thiên hạ xem!

Chương 725: Ma Kiếm Xuất Vỏ

Đoàn Nhân Hoàng hơi ngưng mắt, nhìn đám cường giả Đông Hải Long cung đó, cau mày nói:

– Vô Đạo thái tử có thiên phú tuyệt luân, thực lực mạnh mẽ, Đoàn Vô Nhai sao có thể sánh bằng. Kế thừa ngôi vua Tuyết Nguyệt há có thể là trò đùa. Trừ phi Đoàn Vô Đạo tự mình bỏ đi, thì mới đến lượt Đoàn Vô Nhai, chứ không đừng nói tới chuyện phế truất Thái tử.

Tên cường giả Đông Hải Long cung kia thản nhiên liếc Đoàn Nhân Hoàng một cái, nói:

– Tuyết Nguyệt này rốt cuộc ai mới là quân vương?

Nói xong, hắn quay sang nhìn Đoàn Vô Nhai, cười:

– Vô Nhai, vị thúc phụ này muốn xem thực lực của ngươi, cho hắn xem đi.

– Vâng.

Đoàn Vô Nhai gật đầu rồi chậm rãi bước ra. Ở trên người hắn, một luồng khí tức đáng sợ dần phóng ra, khí tức này yêu dị, lại lạnh lẽo như băng đá. Toàn bộ đều là khí tức âm sát mạnh mẽ.

Mây đen trên bầu trời vần vũ, khoảng không trên đỉnh đầu Đoàn Vô Nhai dường như có một lốc xoáy đáng sợ đang hình thành. Lốc xoáy này càng lúc càng dài, mà khí tức trong đó thì cực kỳ đáng sợ. Đoàn Vô Nhai lại đang đưng trong lốc xoáy đó.

– Thái âm chi nhật, một ngày thật tốt. Thiên Sát Âm Công, nuốt!

Đoàn Vô Nhai quát to. Khí tức trên người hắn ngày càng đáng sợ, âm sát khí khủng khiếp tràn ngập hơi thở tà ác. Mà trên trời cao, ngọn lốc xoáy kia điên cuồng quay cuồng, mây đen bị hắn cắn nuốt vào trong bụng.

Cắn nuốt Thái âm chi lực, Đoàn Vô Nhai tu luyện công pháp gì mà lại đáng sợ như vậy.

Chỉ thấy tu vi Đoàn Vô Nhai điên cuồng tăng lên, càng ngày càng mạnh. Cảnh tượng này khiến mọi người khiếp sợ, Đoàn Vô Nhai che dấu thật sâu.

– Rống!

Một tiếng rống giận vang lên. Mọi người lập tức nhìn thấy bầu trời bên trên Đoàn Vô Nhai xuất hiện một linh hồn dữ tợn như ác quỷ.

– Ha… Ngươi cũng dám thả ta ra, mấy năm rồi, ta phải bằm thây ngươi làm vạn đoạn.

Hồn phách này điên cuồng la hét, nhưng thấy ánh mắt lạnh lẽo của Đoàn Vô Nhai nhìn nó thì nó khựng lại. Rồi dường như nhận ra cái gì đó, nó nhìn thoáng qua không trung, và khiếp sợ.

– Thái âm chi nhật, là thái âm chi nhật! Khốn kiếp, ngươi định làm gì…

Hồn phách này điên cuồng gào thét, nhưng trong tiếng gào ấy lại lộ ra sợ hãi. Nó đúng là hồn phách cường giả Thiên Vũ bị Đoàn Vô Nhai phong ấn lúc ở trong thành cổ Thiên Lạc.

– Nuôi ngươi lâu như vậy, cũng nên kết thúc sứ mạng của mình rồi. Giờ hãy trở thành lô đỉnh của ta đi.

Đoàn Vô Nhai cười gằn, rồi quát to:

– Nuốt!

Lời vừa dứt, một lực hút đáng sợ đột nhiên hút lấy hồn phách yếu ớt kia vào miệng hắn. Hồn phách đó điên cuồng rống thét, nhưng mây đen lốc xoáy quấn lấy nó, cùng rót vào miệng Đoàn Vô Nhai.

– Khốn kiếp, Thiên Sát tông sẽ không bỏ qua cho ngươi…

Tiếng rống giận cuối cùng truyền ra, mọi người liền thấy thân thể nó hoàn toàn bị Đoàn Vô Nhai nuốt mất. Xương cốt toàn thân Đoàn Vô Nhai bắt đầu chuyển động, khí tức lập tức nhảy lên Huyền Vũ cảnh tầng chín đỉnh phong. Mà đôi mắt hắn lại yêu dị đến vậy.

Cường giả Đông Hải Long cung thấy vậy thì nở nụ cười. Hắn rất hài lòng về Đoàn Vô Nhai, lòng dạ độc ác, dựa vào chính mình bước tới ngày hôm nay, quả thật không hề đơn giản. Nếu Đông Hải Long cung bọn họ bồi dưỡng thêm thì chắc chắn sẽ không thua kém Đoàn Vô Đạo. Tuy Đoàn Vô Nhai rất tà, nhưng tính cách kiên cường, không từ thủ đoạn, hắn vào bí cảnh là rất tốt.

Mọi người lúc này đều nhìn chằm chằm Đoàn Vô Nhai. Đó thật sự là vị Nhị hoàng tử luôn ôn hòa ư? Thủ đoạn thật độc ác. Kẻ che dấu sâu nhất không ngờ lại là Đoàn Vô Nhai, đây là điều bọn họ không hề nghĩ tới.

Cường giả Đông Hải Long cung liếc Đoàn Nhân Hoàng một cái, thản nhiên nói:

– Giờ hãy phế truất thái tử, sắc phong Đoàn Vô Nhai làm quân của Tuyết Nguyệt, ngươi còn dị nghị gì không?

– Còn, Đoàn Vô Đạo là huynh trưởng, tất nhiên là quân.

Đoàn Nhân Hoàng lạnh lùng nói.

– Ngươi thèm chết.

Cường giả mặc long bào này quát lên rồi bước một bước ra, giơ tay trực tiếp trảo tới Đoàn Nhân Hoàng. Cánh tay kia dường như hóa thành long trảo, tráng kiện mà khỏe mạnh, tràn ngập sức mạnh vô cùng vô tận. Trong trời đất nhưng lại vang lên một tiếng rồng ngâm.

Đoàn Nhân Hoàng nheo mắt lại, vung ra vương quyền bá đạo. Nhưng vương quyền này tuy bá đạo là thế, mà va chạm vào long trảo tản ra ánh sáng long lân kia thì lập tức bị đánh nát.

– Rống!

Rồng đang gầm thét, long trảo trực tiếp lấy đi một mảnh thịt rướm máu ở ngực Đoàn Nhân Hoàng. Đoàn Nhân Hoàng thét lên một tiếng, lồng ngực như bị sức mạnh to lớn đả thương, phun ra một ngụm máu.

– Thật ghê gớm.

Mọi người kinh hô. Đoàn Nhân Hoàng có thực lực Thiên Vũ vô cùng hùng mạnh, khắp Tuyết Nguyệt này không ai địch nổi. Nhưng phóng mắt khắp Cửu Tiêu đại lục, lại bị người ta ngược sát như vậy. Không biết Đông Hải Long cung này là thế lực khủng bố gì, mà người mặc long bào kia lại có thể dễ dàng giết Đoàn Nhân Hoàng.

– Can thiệp nội chính nước khác, Đông Hải Long cung có phải là hơi quá đáng rồi không?!

Người của Ngọc Thiên hoàng tộc kia lạnh lùng nói. Người mạnh nhất của bọn họ không biết đã cùng Lôi Mãng đi đại chiến ở nơi nào, giờ phút này không ai là đối thủ của người mặc long bào này. Ngọc Thiên hoàng tộc chỉ có thể nhịn.

– Ai bảo đệ tử Đông Hải Long cung ta là nhị hoàng tử của Tuyết Nguyệt.

Người mặc long bào hống hách nói. Mọi người không biết nói gì, có thực lực chính là bá đạo.

– Từ giờ trở đi, Đoàn Vô Nhai là quân của Tuyết Nguyệt, ai dám ngỗ nghịch hắn chính là địch của Đông Hải Long cung.

Người mặc long bào ngạo nghễ nói. Sắc mặt Đoàn Vô Đạo cũng khó coi, không ngờ kẻ cười phút chót lại là Đoàn Vô Nhai.

– Hiện giờ ngoài Lâm Phong đáng chết ra, còn có những người này nữa.

Người nọ nhìn Lâm Phong. Đoàn Vô Nhai bước chân ra, cùng nhìn Lâm Phong với ánh mắt đầy ý cười âm hắn lạnh lẽo.

– Cảm ơn ngươi đã tàn sát nhiều người như vậy ở dãy núi nước Ma Việt, cho ta đủ Âm thi khí.

Đoàn Vô Nhai mỉm cười nói với Lâm Phong.

– Ngươi đã ở đó?

Đôi mắt Lâm Phong lạnh lẽo vô cùng, ma khí vẫn quay cuồng bên người như trước.

– Ngươi vừa đi không lâu thì ta xuất hiện, sau đó dùng Thiên yêu mà Long cung cho ta trở về, tốc độ nhanh hơn Côn Bằng rất nhiều.

Đoàn Vô Nhai cười nói:

– Lâm Phong, ta không thể không thừa nhận thiên phú của ngươi, không ngờ ngươi có thể đánh bại đại ca của ta ở đại hội Tuyết Vực. Nhưng hiện giờ ngươi phải chết. Cả người nhà của ngươi cũng phải chết. Về phần Tuyết Linh Lung thì là của Long cung.

– Đều phải chết!

Đám người bên dưới đều khiếp sợ, bọn họ sắp chết hết rồi, giờ ai có thể cứu được bọn họ đây.

– Ngọc Thiên hoàng tộc, Đông Hải Long cung, gia tộc Thái Thúc, Đoàn Nhân Hoàng, Đoàn Vô Đạo, Đoàn Vô Nhai, sư tôn của Vũ Mặc.

Lâm Phong dùng ánh mắt đầy hàn ý quét qua những đám người trước mặt. Hắn vẫn bình tĩnh như vậy, không hề điên cuồng, chỉ có sự yên lặng đến đáng sợ.

– Dù có đọa lạc thành ma, trở thành ma đầu, ta cũng sẽ giết hết tất cả các ngươi. Ta nhất định sẽ nhớ kỹ các ngươi.

Trường bào của Lâm Phong bay phần phật theo gió, mây đen bao phủ lấy trời đất, một trận ma phong lạnh giá nổi lên. Khoảng không trên đỉnh đầu Lâm Phong, ma vân điên cuồng hình thành lốc xoáy, còn khủng bố hơn, điên cuồng hơn cả lốc xoáy của Đoàn Vô Nhai ban nãy.

Ma vân điên cuồng rú rít, vần vũ, dường như ma đầu bị phong ấn vạn năm sắp xuất thế. Khắp trời đất đều là tiếng rít gào, rét lạnh tới tận xương tủy.

– Chuyện gì vậy?

Mọi người ngẩng đầu nhìn bầu trời đáng sợ kia. Sắp xảy ra chuyện gì sao? Ma vân đáng sợ như thế này, dường như là sắp có ma đầu xuất thế vậy. Thật đáng sợ.

– Mộng Tình, dù Lâm Phong ta đọa lạc thành ma, cũng phải để chúng vạn kiếp bất phục.

Giọng nói của Lâm Phong phiêu đãng trong hư không, lạnh lẽo như một. Một tiếng vang khe khẽ như phong ấn gì đó bị đánh vỡ. Trên lưng Lâm Phong xuất hiện một đoạn kiếm màu đen.

– Hả?

Mọi người giật mình, trong thân thể Lâm Phong lại xuất ra kiếm?

Ầm!

Trời đất vang lên tiếng đì đùng, mây đen hoàn toàn rít gào điên cuồng, hóa thành ma vân. Những tiếng rít gào truyền ra. Ở trên lưng Lâm Phong, thanh kiếm thứ hai, thứ ba… rồi thứ chín lần lượt xuất hiện. Chín thanh kiếm, màu đen.

Ầm!truyện huyền huyễn audio

Chín thanh kiếm bay vụt lên cao, vù vù giữa bầu trời. Trong phạm vi vài trăm dặm hoàn toàn không thấy ánh mặt trời, toàn bộ đã bị hắc ám bao phủ. Kiếm ý ma đạo đáng sợ do chín thanh kiếm kia phát ra khiến đám người trên mặt đất phải quỳ rạp xuống, cả người bị ép cho không tài nào thở nổi, dường như hồn phách bị đánh cho rách tả tơi. Mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể đều bành trướng ra, nứt ra.

Bọn họ dường như có thể chết bất cứ lúc nào, có thể bị ma khí kia ép cho nghẹt thở mà chết.

Những cường giả Thiên Vũ cảnh kia đều chấn động, nhìn chằm chằm hư không. Thật là những thanh ma kiếm đáng sợ! Thiên Vũ cảnh hoàn toàn không hề có uy năng này. Ma kiếm này có ma tính, có sinh mệnh. Chín thanh ma kiếm như chín tên ma đầu đáng sợ.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cường 3 giờ trước
Cám ơn vì đã đc nghe truyện rất hay
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 1 ngày trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ