Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 140 [Chương 696 đến 700]
❮ sautiếp ❯Chương 696: Như Mộng
Trong rừng trúc tĩnh mịch, gió mát không ngừng lay động thổi qua khu rừng, mang theo cảm giác vô cùng mát mẻ sảng khoái, giống như cảnh vật trong giấc mộng.
Cái giường trong rừng trúc kia bống nhiên lay động phát ra một tiếng vang rất nhỏ. Trên giường trúc, hai tròng mắt của Lâm Phong cực kỳ nóng bỏng, hắn áp chặt lên đôi môi của Mộng Tình, hôn lên làn da của Mộng Tình. Lúc này cái thân thể thánh khiết giống như nữ thần tiên tử kia đang nằm bên dưới thân thể của Lâm Phong, khuôn mặt nàng ửng đỏ tùy theo năm ngón tay của Lâm Phong ve vuốt xoa bóp vào cái nơi nữ tử thánh khiết kia, bộ ngực của nàng không ngừng phập phồng, cả người nàng bủn rủn như không còn có một chút sức lực nào.
Cảm thụ thế gian kỳ diệu nhất chẳng qua cũng chỉ là như thế này thôi, mặc dù là người luyện võ hùng mạnh, thực sự hưởng thụ khoái lạc không gì sánh nổi, vẫn là trầm luân đấy, mê say đấy, nhất là lại với người mà mình yêu.
Mộng Tình cứ như thế, để cho Lâm Phong tùy ý làm gì thì làm, nàng lẳng lặng hưởng thụ lấy phần khoái lạc này.
Lâm Phong thì cũng giống như thế, đôi môi hôn lên mặt nữ thần, đôi môi hôn lên cổ nữ thần. Hắn cởi bỏ hết tất cả quần áo, hôn lên cái đỉnh trinh nữ kia, hôn sâu vào mỗi tấc da thịt của nữ nhân mà mình yêu say đắm.
– Phong!
Mộng Tình ôm chặt lấy đầu của Lâm Phong, để cho Lâm Phong tùy ý rúc đầu vào giữa hai đỉnh thánh khiết kia, tùy ý điên cuồng mà tham lam.
Thật lâu sau, Lâm Phong lại một lần nữa ngẩng đầu lên, lúc hắn nhìn nữ thần là lúc mà trên mặt Mộng Tình đỏ ửng lộ vẻ mê người. Người nam nhi tâm chí dù có kiên nghị đến đâu, nhìn thấy nàng giờ khắc này chỉ sợ cũng phải dốc hết tất cả, không một cái gì có thể sánh kịp được sức hấp dẫn của tiên tử.
Hai tay âu yếm xoa vào hai má của Mộng Tình, đôi mắt Mộng Tình mê say mở ra, toàn bộ đều là tình ý sâu xa, trời có thể sụp xuống, đất có thể nứt ra, chỉ có tình yêu là không thay đổi, chỉ có tính yêu là vĩnh hằng.
– Mộng Tình!
Lâm Phong ngọt ngào cất tiếng gọi, ánh mắt Mộng Tình lộ ra một ý tươi cười, nàng giơ hai tay ra ôm lấy đầu của Lâm Phong, từ từ áp xuống, nàng để cho thân thể của Lâm Phong tùy ý áp xuống.
Bốn mắt nhìn nhau, toàn bộ đều là vô tận triền miên tình ý.
– A…
Một âm thanh giống như từ trong cõi mộng vang lên trong giữa rừng trúc, đó là lúc thân thể của hai người cùng nhau hoàn chỉnh giao hòa cùng một chỗ, không còn có cách biệt đó và đây, tâm và tâm giao hòa, linh hồn và linh hồn dung hợp.
Lâm Phong thâm tình nhìn từng biểu hiện thống khổ của nữ thần, hắn hôn lên trán nàng, hai tay ve vuốt xoa lên hai cái đỉnh căng tròn kia, thân thể của hắn từ từ phát động, rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng, dường như sợ sự âu yếm sẽ khiến cho nữ thần chịu khổ, nhưng mà dòng máu sôi trào đã vượt qua lý trí, đôi mắt cả hai người đều trở nên điên cuồng nóng bỏng, hai người hầu như đã quên hết tất cả, quên cả khoái lạc và thống khổ, chỉ còn có linh hồn đang thăng hoa.
Giữa rừng trúc đẹp như thế, cảnh đẹp, người đẹp, sắc xuân lại càng đẹp.
Ở trong một khu rừng rậm cách xa rừng trúc có ba thân ảnh đang ngồi ở đó, Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà đang nhập thần nghe những âm thanh non nớt từ miệng Tiêu Nhã, Tiêu Nhã đang kể lại những trải nghiệm của Lâm Phong trong đại hội Tuyết Vực, họ vô cùng yên tĩnh nhập thần lắng nghe Tiêu Nhã kể, một khắc cũng không dám sơ xuất.
Cảnh tượng này dường như cũng hơi có vẻ hài hước, một đôi vợ chồng trưởng thành lại đang yên lặng nghe một đứa trẻ kể chuyện, hơn nữa lại còn kể rất sôi nổi rõ ràng.
Thậm chí trong hai tròng mắt Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà còn lộ ra ý khẩn trương, có lúc thì trong đôi mắt lại lộ ra hưng phấn, khi thì hiện lên sự lo lắng. Mặc dù hiện tại thì đại hội Tuyết Vực đã thuộc về quá khứ, bọn họ đều đã biết Lâm Phong đã đạt được vị trí thứ nhất, nhưng bọn họ vẫn không kìm nổi các loại cảm xúc đang sinh ra, bọn họ dường như còn nhìn thấy con trai của mình đứng trên vũ đài ở đại hội Tuyết Vực, phóng ra hào quang của mình.
– Cuối cùng, ca ca đã lấy ngọn lửa hoa sen màu đen nổ nát tám cánh cửa Phong Ấn Chi Môn của Đoàn Vô Đạo, sau đó lại lấy thân thể ma đạo chọi lại với công kích cứng rắn của Đoàn Vô Đạo. Hai người đều bị thương thật nặng, Đoàn Vô Đạo thì tổn thương ở linh hồn, mà ca ca thì bị tiêu hao hết số lượng nguyên lực đích thực. Tuy nhiên Đoàn Vô Đạo vẫn còn có chiến lực hùng mạnh, hắn nghĩ rằng ca ca nhất định sẽ phải thua, nhưng ca ca đã dùng đến tám con giao long Vũ hồn trực tiếp cắn nuốt Đoàn Vô Đạo.
– Tám con, Cửu Long Thiên Phệ Thú, Lâm Phong đã có được tám con.Nguồn truyện audio
Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà liếc mắt nhìn nhau, họ đều thấy được thần sắc khiếp sợ trong đôi mắt của đối phương.
Đoàn Vô Đạo chống đỡ không nổi, vì thể hắn liền lấy đan dược uống vào để chữa thương, nhưng ông hắn cũng để lại Quy Nguyên đan cho ca ca. Chỉ cần dùng một viên, lực lượng chân nguyên có thể toàn bộ được hồi phục, ca ca cũng uống một viên Quy Nguyên đan, toàn bộ chân nguyên được khôi phục. Ca ca rút huyết kiếm ra, tay kéo huyết kiếm từng bước một đi về hướng Đoàn Vô Đạo, kiếm khí đáng sợ giống như muốn đâm rách cả thiên địa, toàn bộ không gian bị kiếm khí hùng mạnh bao phủ, tất cả mọi người đều cảm thấy ngạt thở. Ca ca, hắn đi rất chậm, nhưng mỗi một bước giống như đều công kích vào chỗ sâu trong nội tâm của Đoàn Vô Đạo, cuối cùng, tất cả tâm thần Đoàn Vô Đạo đều bị hủy diệt, hắn không dám đánh, hắn cũng không thể ngăn cản nổi ca ca công kích, cho nên chính hắn đã nhận thua. Không hề đánh, ca ca đoạt được vị trị thứ nhất cùa đại hội Tuyết Vực, đứng ở trên đỉnh phong nhất của đại hội.
– Thứ nhất đại hội Tuyểt Vực, đứng trên đỉnh.
Trong lòng Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà giống như đang sinh ra hào quang vô tận, họ cảm thấy như đang dẫm đạp thiên hạ ở dưới chân, bọn họ dường như cảm nhận được vinh quang của Lâm Phong, lúc ấy, con của bọn họ đứng ở sân khấu đại hội Tuyết Vực, đối diện với biêt bao nhiêu thanh niên thiên tài lại đứng ở trên đỉnh phong nhất, đánh bại tất cả mọi người, được vô số người ngưỡng mộ, vô số người sùng bái.
Người thanh niên đứng trên đỉnh phong kia là con của bọn họ, Lâm Phong, con quang vinh, cha mẹ đương nhiên cũng cảm nhận được phần vinh quang này.
Nụ cười trên mặt tuy rằng rất mờ, nhưng xuyên thấu qua nụ cười yếu ớt kia dường như đều có thể thấy được cảm xúc trào dâng của hai người, bọn họ đã từ rất lâu không có được tâm tình sục sôi dâng trào như thế
– Thúc thúc, cô cô, hai người không biết, khi thời điểm ca ca đoạt được vị trí thứ nhất của đại hội Tuyết Vực, người của các thế lực lớn toàn bộ đều đồng loạt xuất hiện, ngăn cản người của Thần cung. Bọn họ là người của Đông Hải Long cung, nghe nói đó là một đế quốc loại trung, đế quốc Đông Hải là bá chủ, họ có cường giả Cửu Tiêu Kiếm môn, cường giả Ngọc Thiên Hoàng tộc lại còn có cường giả Phong Đô Ma tong. Tất cả những người này đều là cảnh giới Thiên Võ, bọn họ đều chỉ có một mục đích muốn ca ca nhập bọn với họ, trở thành một thành viên của bọn họ, hơn nữa bọn họ chỉ cần ca ca đáp ứng ra nhập làm thành viên của bọn họ, công pháp và võ kỹ Thiên cấp họ để ca ca tùy ý chọn lựa.
Dường như Tiêu Nhã càng nói càng phấn kích, toàn bộ trong đôi mắt to đều là vể hưng phấn.
Trung phẩm đế quốc bá chủ Đông Hải Long cung, Cửu Tiêu Kiêm Môn, Ngọc Thiên Hoàng tộc, Phong Đô Ma tong, toàn bộ đều mời Lâm Phong ra nhập, hứa để cho Lâm Phong tùy ý chọn lựa công pháp võ kỹ Thiên cấp.
Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà thực sự rung động, hai người thậm chí đều sững sờ ở chỗ này. Bọn họ cũng từng là thiên tài của Tuyết Nguyệt, nhưng mà bọn họ vẫn không có thể trực tiếp tiếp xúc với những thế lực đáng sợ bực này. Giờ phút này bọn họ đã ý thức được, con của bọn họ con đường về sau sẽ đi cực xa, xa đến dường như là vượt qua tưởng tượng của bọn họ, con của bọn họ đã vượt qua bọn họ nhiều lắm.
– Tiểu Phong thế nào?
Cuối cùng hắn đã tiếp nhận lời mời của ai chưa?
Lâm Hải không kìm được cất tiếng hỏi.
– Thúc thử đoán xem?
Tiêu Nhã thích chí cười, nhưng lại vẫn cố ý kéo dài.
– Thần cung.
Lâm Hải nói ra suy của mình, lấy tính cách của Lâm Phong, không có lẽ hắn đã thành tựu ở Thần cung, hắn lại ra nhập thế lực khác.
– Thúc đã đoán rất đúng, ca ca cự tuyệt tất cả các thế lực, nhưng ca ca đã đáp ứng Thần cung, đại biểu cho bọn họ đi làm một việc.
– Cự tuyệt tất cả các thế lực.
Đôi mắt của Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà cứng đờ, lập tức bọn họ đều thở dài lắc đầu rồi cười gượng gạo, đứa nhỏ quật cường này, thật là đáng tiếc.
Đông Hải Long cung, Cửu Tiêu Kiếm môn, Ngọc Thiên Hoàng Tộc, đều là những thế lực dũng mãnh đến cỡ nào, thế mà không ngờ hắn cự tuyệt tất cả, thiên hạ không biết có bao nhiêu thiên tài đều muốn xin vào mà không có thể. Tuy nhiên từ đó cũng có thể thấy được, tính cách kiên nghị mà chấp nhất của con bọn họ, không có tính cách cứng cỏi kiên nghị và chấp nhất này, Lâm Phong cũng không thể đi tới bước ngày hôm nay.
Ba người vẫn trò chuyện, màn đêm dần dần buông xuống, nhưng bọn họ vẫn hứng trí bừng bừng, chủ đề tán gẫu cũng vẫn chỉ có Lâm Phong.
– Tiểu Nhã hôm nay ngươi ngủ cùng với cô cô đi.
Nhìn thấy sắc trời đã không còn sớm, Nguyệt Mộng Hà sờ sờ đầu Tiểu Nhã cười nói.
– Vâng, con ngủ với cô.
Tiểu Nhã thật biết điều khéo léo gật đầu, lập tức Nguyệt Mộng Hà kéo Tiểu Nhả rời đi, chỉ còn lại một mình Lâm Hải lại vẫn tiếp tục với bức tượng điêu khắc bằng gỗ của mình.
Giữa rừng trúc, Lâm Phong và Mộng Tình nằm trên giường trúc, ôm ấp cái thân thể hoàn mỹ đủ để có thể làm cho người ta điên cuồng kia, trong đôi mắt tươi cười của Lâm Phong hiện lên một khí chất an bình
Mấy lần mây mưa, dư vị vẫn chưa tiêu tan trên khuôn mặt của Mộng Tình, phía bên dưới có hơi hơi đau, nhưng sự khoái lạc của linh hồn đã làm cho nàng hầu như quên mất, thân hình cuộn tròn cuốn quanh trên người Lâm Phong, trên mặt đều là cảm giác an tường và hạnh phúc, trên cái dung nhan tiên tử thánh khiết kia phủ thểm một tầng khác sáng mờ.
Cả hai người đều không nói gì, chỉ có hưởng thụ lấy cảm giác yên lặng này. Không cần thế non hẹn biển, trong lòng của bọn họ hoàn toàn có thể cảm nhận được đối phương, bóng dáng của đối phương trong tâm hồn bọn họ vĩnh viễn là không thể phai mờ. Giữa cái vuốt ve của đại tự nhiên, hai người trong không gian yên bình từ từ chìm vào trong giấc ngủ, họ ngủ rất ngon, họ quên hết tất cả.
Chương 697: Người Tới Từ Đế Quốc
Sáng sớm một luồng ánh sáng chói lọi xuyên thấu qua khu rừng rậm, những tia sáng chiếu rọi vảo trong khu rừng trúc.
Lúc này trong giữa rừng trúc đang có một bóng người khoanh chân mà ngồi, rõ ràng đó đúng là Lâm Phong, dường như là hắn đang nhắm mắt tu luyện.
Ở phía sau Lâm Phong cách đó không xa có một bóng dáng xinh đẹp e lệ đang ngổi trên ghế trúc, chậm rãi lắc lư qua lại, vẻ đẹp thánh khiết đang nhìn về phía bóng người ở phía trước mặt, trong đôi mắt mang theo một nụ cười nhợt nhạt. Lúc này trên cổ của Mộng Tình có đeo mấy miếng ngọc Tuyền Âm, đó là Lâm Phong tặng cho nàng, tuy răng giờ đây nàng đã không cần dùng đến nó nữa, nhưng nàng vẫn phải hưởng thụ phần ngọt ngào này.
Trên người của Lâm Phong, một luồng hàn khí đột nhiên từ dưới chân dâng lên, luồng hàn khí kia trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ thân thể của Lâm Phong. Toàn bộ thân thể của Lâm Phong dường như bị đông kết lại trong một tầng mây mù lạnh giá, tu luyện công pháp hùng mạnh Đại Nhật Phần Thiên kinh mà lại còn bị hàn khí bao vây, thậm chí là đông cứng lại.
Hai tay Lâm Phong liên tục huy động, lập tức một luồng khí nóng cháy đáng sợ bùng ra trên người hắn, cỗ khí nóng cháy này phá tan sự trói buộc của hàn khí đồng thời bao vây lại, lập tức hàn khí và ngọn lửa nóng cháy kia giao hòa cùng với nhau, giống như Lâm Phong và Mộng Tình đã giao hòa cùng nhau, lập tức toàn bộ đều hóa thành hơi thở nóng bỏng.
Không biết là đã trôi qua bao nhiêu lâu, ở trên người của Lâm Phong có một luồng sức hút bùng ra, giao hòa cùng với toàn bộ ngọn lửa nóng cháy toàn bộ đều vẫn chưa đích đáng dung nhập vào bên trong cơ thể của Lâm Phong, bị Lâm Phong luyện hóa rơi xuống, mà không ngờ hơi thở trên thân người Lâm Phong lại từ từ thay đổi, mạnh mẽ hơn mấy phần.
Mở mắt ra, một luồng ánh sáng sắc sảo từ trong đôi mắt Lâm Phong bùng ra, đứng dậy, Lâm Phong xoay người lại nhìn Mộng Tình, nghi ngờ hỏi:
– Đây là có chuyện gì?
Sau khi thân thể Lâm Phong và Mộng Tình kết hợp, nhưng lại xuất hiện một viên hàn châu, trong giữa viên hàn châu này lại lộ ra hàn ý đáng sợ, có thể dùng để luyện hóa, luyện hóa bản thân lực lượng chân nguyên đích thực của hắn, cấp tốc tăng trưởng chân nguyên của hắn, hơn nữa hiện giờ chân nguyên đích thực của hắn đã không có cách nào tăng ttrưởng ngưng tụ thêm được nữa, viên hàn châu này chỉ có điều hơi nhỏ một chút, nhưng vẫn còn lại trong thân thể của hắn, vô cùng kỳ diệu.
Mộng Tình cười yếu ớt lắc đầu, nàng không giải thích gì, Lâm Phong cũng không hỏi gì nữa, đứng dậy nói:
– Chúng ta đi ra ngoài một chút đi.
– Ừ, đợi lát nữa huynh đi thăm Hân Diệp.
Mộng Tình cười nói:
– Trong thời gian huynh không có ở nhà, mẫu thân ngẫu nhiên có đón Hân Diệp đến chơi, nàng cũng rất nhớ huynh, hiện giờ có hơi gầy hơn một chút.
Lâm Phong mỉm cười, hắn không nghĩ tới Mộng Tình lại đại độ như thế. Từ lần đầu tiên hai người gặp mặt, Mộng Tình và Hân Diệp đã rất thân thiết với nhau, hai người bọn họ một lòng, Lâm Phong đương nhiên sẽ rất vui vẻ.
Mà lúc này, phía trên hư không ở một phương hướng phía bên ngoài hoàng thành, có một hàng bóng dáng trùng trùng diệp điệp hướng tới Hoàng thành Tuyết Nguyệt.
Toàn bộ ánh mắt những người bảo vệ Hoàng thành đều ngưng tụ lại, nhìn những bóng dáng yêu thú trong hư không thật đáng sợ, những luồng hơi thở yêu dã này đều giống như muốn làm cho người ta toàn thân phát run, dường như phải sợ tới mức ngã nhào xuống đất.
– Huyền yêu, hơn nữa lại còn là Huyền yêu lợi hại.
Nhìn những yêu thú đang đến càng ngày càng gần, bọn họ thầm nhủ trong lòng, lúc này những người bên ngoài Hoàng thành cũng đều ngẩng đầu lên nhìn về hàng bóng dáng mênh mông cuồn cuộn kia:
– Có phải đã xảy ra chuyện gì sao?
Đám người chỗ cửa thành âm thầm run rẩy, mấy chục con Huyền yêu đáng sợ che trời phủ đất, giống như là muốn che kín cả trời.
– Mau nhanh đi vào trong Hoàng thành bẩm báo.
Có người kinh hoàng kêu lên.
– Không cần.
Lại có người lập tức lên tiếng đáp lại, ngay lúc đó, một cơn lốc dường như muốn thổi bay thân thể của bọn họ. Nhìn lên những bóng đen che khuất cả bầu trời, bọn họ đều rõ ràng rằng xem ra thực là không cần, người ta đã ầm ầm ỹ ỹ mà đến như vậy, dường như chỉ là vì sợ người ta không biết, lại còn cần bọn họ phải bẩm báo ư, chỉ sợ trong Hoàng thành cũng ngay lập tức đã nhận được tin tức rồi.
Khi một loạt yêu thú khủng bố cùng nhau lướt qua trên không trung, hướng tới phía trong Hoàng thành, cuồn cuộn ầm ầm mà đi, tất cả những người trong Hoàng thành cũng đều phải rung động, đã phát sinh đại sự gì sao?
Rất nhiều người thậm chí đều chạy tới phía yêu thú, họ muốn nhìn xem, cuối cùng là đã phát sinh ra sự tình rung động gì.
Khi một hàng thân ảnh to lớn ầm ầm cuồn cuộn đi vào, đó là lúc đột nhiên có mấy bóng người khoác áo bào đen phóng lên cao, đây là những người thật sự can đảm đứng ra chặn đứng đám người và đám yêu thú kia.
-Tuyết Long Vệ nước Tuyết Nguyệt, xin hỏi các người là người phương nào giá lâm nước Tuyết Nguyệt ta?
Một luồng âm thanh cuồn cuộn phun ra từ miệng một thân ảnh, hai người nhìn những người trước mắt kia cũng đều rất khẩn trương, bọn họ chính là Tuyết Long Vệ nước Tuyết Nguyệt, chính là cường giả Huyền Vũ cảnh. Ở nước Tuyết Nguyệt họ đã có thể độc bá một phương, trở thành một thành viên Tuyết Long vệ, một thế lực thần bí mạnh mẽ nhất Tuyết Nguyệt. Nhưng giờ phút này, bóng dáng những yêu thú cùng với đám người to lớn đang đến kia, không có người nào yếu hơn so với hắn, tất cả đều mạnh hơn hắn.
Như thế, bọn họ làm sao có thể không khẩn trương.
– Đừng lo lắng, trước đây không lâu ta cũng đã tới Tuyết Nguyệt, ta chính là Nhược Lam Sơn ở đế quốc Long Sơn, lần này ta đến Tuyết Nguyệt là để chấp hành mệnh lệnh của Quân Vương đế quốc Long Sơn, đến sắc phong ngôi vị Đế Quân nước Tuyết Nguyệt.
Người cầm đầu đám người này là Nhược Lam Sơn chậm rãi nói, lập tức ở trên lưng phía sau yêu thú, một hàng nữ tử từ trong giỏ trúc tung lên những cánh hoa thơm, những cánh hoa tung bay theo gió lay động tỏa ra đầy trời, nương theo những giọng nói của Nhược Lam Sơn cùng bay về những hướng xa xa.
Hàng bóng dáng hùng mạnh này chính là những người tới từ đế quốc Long Sôn, phụng chỉ lệnh của Quân Vương Long Sơn, đến để sắc phong ngôi vị Đế Quân nước Tuyết Nguyệt.
– Đế quân.
Đôi mắt của tất cả đám người phía dưới tất cả đều run lên, Đế Quân, nhưng lại sắc phong cho một người.
– Ta có thể hỏi, vì sao lại sắc phong ngôi vị Đế Quân?
Có một Tuyết Long vệ không kìm nổi lên tiếng hỏi, họ chỉ cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đế quốc Long Sơn từ trước đến nay căn bản không nhúng tay vào việc nước Tuyết Nguyệt, lần này tiến đến lại là vì để sắc phong ngôi vị Đế Quân, tin tức này thật sự rất rung động. Sau khi sắc phong Đế Quân, Quân Vương của nước Tuyết Nguyệt chẳng phải là sẽ ngang bằng với Vua, cũng là Vua trên danh nghĩa, nghĩa là có thể cùng đứng cùng ngồi.
– Thiên tài nước Tuyết Nguyệt tham gia đại hội Tuyết Vực đã đoạt được giải quán quân của đại hội Tuyết Vực, đã vì đế quốc mang đến vinh quang vô thượng, cũng vì Tuyết Nguyệt mang đến vinh quang vô thượng, cho nên lần này ta cố ý đến đây mang sắc phong ngôi vị Đế Quân.
Nhược Lam Sơn vừa nói vừa cười lại làm cho trong lòng đám người run lên mãnh liệt, thiên tài nước Tuyết Nguyệt đoạt được quán quân đại hội Tuyết Vực?
Toàn bộ ánh mắt của bọn họ đều đọng lại, theo bọn họ, để có thể trở thành thiên tài mạnh nhất Tuyết Nguyệt, đại biểu cho đế quốc Long Sơn tham gia đại hội Tuyết Vực, cùng với mười ba cường giả thiên tài của mười ba nước giao phong cũng đã là vô cùng quang vinh, nếu là có thể giành được đến vị trí top 10 thì cả nước phải sợ hãi.
Hiện giờ, lại có người đoạt được vị trí quán quân.
-Ai? Chẳng lẽ là thái từ Đoàn Vô Đạo?
Lúc này trong lòng đám người rất rung động, trong đầu bọn họ có những âm thanh ong ong. Trong mười ba nước Tuyết Vực, nước Tuyết Nguyệt bất quá cũng chỉ là một nước phụ thuộc mà thôi, không ngờ lại có thể đánh bại toàn bộ thiên tài của mười ba nước mà đoạt được ghế quán quân, điều này làm sao có thể. Cái khó khăn này thực ra lớn đến đâu, bọn họ quả thực cũng không dám tưởng tượng.
Nhưng nhìn nụ cười trên mặt sứ thần đế quốc cùng với những cánh hoa đầy trời thì rất hiển nhiên chuyện này là sự thật, kỳ tích thật sự đã phát sinh ở nước Tuyết Nguyệt của bọn họ.
Tin tức giống như một trận cuồng phong đảo qua Hoàng thành của nước Tuyết Nguyệt, lan đến khắp mọi ngõ ngách trong Hoàng thành, nhanh, nó truyền bá với một tốc độ cực nhanh đến không thể tin nổi, trong một thời gian cực kỳ ngắn ngủi, toàn bộ mọi người trong Hoàng thành đểu đã biết.
Thiên tài nước Tuyết Nguyệt có người đoạt được quán quân đại hội Tuyết Vực, hiện giờ sứ thần đế quốc Long Sơn tiến đến sắc phong cho ngôi vị Đế Quân.
Chúng ta sẽ thông tri việc này vào trong Hoàng thành, xin tiền bối cứ tự nhiên.
Hai người Tuyết Long vệ kia chỉ có điều hơi sửng sốt, lập tức liếc nhau chạy như điên về hướng Hoàng thành. Nếu là nói có thiên tài có thể đoạt được quán quân đại hội Tuyết Vực, vậy thì người này nhất định sẽ là thái tử Đoàn Vô Đạo, bọn họ đương nhiên sẽ không ngăn trở nữa.
Thiên hạ này sớm muộn gì cũng là của Thái tử, hiện giờ lại được sắc phong ngôi vị Đế Quân, điều này sẽ lại càng trợ giúp thái từ đăng cơ, lúc này Đoàn Vô Đạo chắc chắn là danh chấn thiên hạ.
Quán quân đại hội Tuyết Vực, rất rung động.
Những cánh hoa thơm vẫn được tung bay lên không trung, tốc độ của đám người Nhược Lam Sơn bây giờ đã chậm lại, họ đi vào hướng trong Hoàng Thành, tốc độ của bọn họ không nhanh, dường như là cố ý cho mọi người đều biết, dường như là cố ý làm cho cả nước Tuyết Nguyệt đều biết. Đế quốc Long Sơn đến sắc phong ngôi vị Đế quân cho Lâm Phong, để cho mọi người chứng kiến cảnh tượng này.
Lâm Phong vì để quốc mang đến vinh quang, đế quốc cũng muốn cho Lâm Phong nhận được vinh quang.
Dọc theo đường đi, toàn bộ đám người đều đi trong hư không, bọn họ làm sao có thể bỏ qua được một cảnh tượng có tính cách lịch sử này, cảnh tượng Đoàn Vô Đạo được sắc phong ngôi vị Đế Quân, chuẩn bị đăng cơ để trở thành Quân Vương Tuyết Nguyệt.
Lúc này, bọn họ đều không thể ý thức được rằng, người sắp được sắc phong ngôi vị Đế Quân của nước Tuyết Nguyệt kia thực sự không phải là thái tử Đoàn Vô Đạo, mà người đó là một thanh niên đang làm bạn với cha mẹ của mình trong rừng Tương Tư Lâm.
Ở giữa rừng rậm, Lâm Phong thậm chí không biết có người của đế quốc Long sơn giáng lâm, đang dẫn đến một hồi gió xoáy ở Hoàng thành của nước Tuyết Nguyệt.
Chương 698: Phong Quân
Đóa hoa uất kim hương vũ động trên không trung, tung bay một đường, dường như muốn trải một tấm thảm uất kim hương xinh đẹp lên mặt đất Hoàng thành.
Người của đế quốc Long Sơn dừng lại ở quảng trường mênh mông hùng vĩ trước hoàng cung, nơi tượng trưng cho sự thống trị tối cao tại Hoàng thành,
Phía trước, cách bọn họ không xa, trong hoàng cung, một đám người sắc mặt nghiêm nghị, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, còn tưởng rằng gặp phải biến cố lớn, nhưng người của đế quốc Long Sơn lại dừng lại không có hành động gì nữa, đóa hoa vẫn bay uyển chuyển trong hư không như trước.
– Sứ thần đế quốc Long Sơn Nhược Lam Sơn, phụng lệnh quân vương của đế quốc, đến sắc phong Nhân Quân, mời Tuyết Nguyệt quân cùng nhau chứng kiến.
Nhược Lam Sơn truyền âm tới hoàng cung, lập tức âm thanh cuồn cuộn khủng bố truyền ra, như thể là như một trận gió, thổi qua hoàng cung, mặc dù cách xa nhau hơn mười dặm cũng đều có thể nghe được âm thanh của hắn.
Người của đế quốc Long Sơn đến sắc phong Nhân Quân?
Người trong hoàng cung nghe được âm thanh này, tất cả đều sửng sốt, sắc phong ai làm Nhân Quân?
Đương nhiên, cũng có người đã thu được tin tức, người của đế quốc Long Sơn tới là để sắc phong quán quân đại hội Tuyết Vực làm Tuyết Nguyệt Nhân Quân.
Lúc này trong hoàng cung bắt đầu sôi trào, từng đạo bóng người từ trong hoàng cung lóe lên mà ra, đi đến bên ngoài Hoàng thành, nhìn bóng người mênh mông cuồn cuộn trên hư không.
Đồng thời, người dân của Hoàng thành, cũng liên tục tiến đến, toàn bộ đều hội tụ lại đây, rất nhiều người trong bọn họ đều âm thầm đoán, khi thái tử Đoàn Vô Đạo được phong làm Nhân Quân, Tuyết Nguyệt quân vương có giao vương vị của Tuyết Nguyệt cho hắn hay không, bọn họ cũng muốn xem xem, hôm nay có phải thời khắc lịch sử hay không, hơn nữa, lấy thiên phú khủng bố của thái tử, hắn sẽ làm cho nước Tuyết Nguyệt trở nên càng thêm hùng mạnh như thế nào.
Không lâu sau, hai bóng người từ phương xa phương chạy tới, phía sau hai người này, còn đi theo một đám nhân ảnh, một đám người cầm trường thương trong tay, ánh mắt sắc bén, lộ ra khí tức cường đại.
– Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai.
Có người thấy rõ mặt của một trong hai người đó, lập tức thân phận của người còn lại bên cạnh hắn cũng được chứng minh, quân vương nước Tuyết Nguyệt.
– A…
Mọi người nhìn trung niên nam tử thân mặc một bộ trường bào xám kia đều sửng sốt, không có quân vương khí phách giống trong tưởng tượng của bọn họ, thậm chí da thịt như trắng nõn nữ nhân, màu trắng nõn mang theo vẻ bệnh trạng, dường như nhiều năm chưa từng tiếp xúc với ánh nắng, điều này thật sự rất khó làm cho người ta có thể đưa hắn và hai chữ quân vương liên hệ lại với nhau.
Lời đồn rằng quân vương ở ẩn đã nhiều năm không quản việc của nước Tuyết Nguyệt, toàn bộ đều giao cho thái tử Đoàn Vô Đạo cùng với nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai, xem ra việc này khả năng là thật, đương nhiên ở trong lòng mọi người, Tuyết Nguyệt vương giả, không phải vị quân vương này, mà là người hai mươi năm trước danh chấn thiên hạ, Đoàn Nhân Hoàng.
Sau một lát, trung niên áo xám cùng với Đoàn Vô Nhai đã đến trước mặt Nhược Lam Sơn, chỉ thấy kia nam tử đối áo xám dịu dàng cười với Nhược Lam Sơn, tươi cười vô cùng tự nhiên.
– Sứ thần đế quốc Long Sơn không quản ngàn dặm xa, tự mình đi tới nước Tuyết Nguyệt chúng ta, không thể thân chinh ra chào đón, thất lễ.
– Không dám, lần này ta phụng mệnh quân chủ đế quốc đến để sắc phong Tuyết Nguyệt Nhân Quân, bằng không thì Lam Sơn cũng không dám kinh động quân vương.
Nhược Lam Sơn khách khí đáp lại nói:
– Lần này mời quân vương làm người chứng kiến lễ sắc phong.
– Tốt.
Tuyết Nguyệt quân vương gật gật đầu:
– Không biết quân vương đế quốc sắc phong cho ai?
– Đây là biết rõ còn cố hỏi sao?
Mọi người đều nhìn Tuyết Nguyệt quân vương, rất giả dối, đại hội Tuyết Vực chấm dứt, hắn thân là quân chủ nước Tuyết Nguyệt, lại không biết tin tức về đại hội Tuyết Vực hay sao, xem nụ cười của hắn, nhất định là Đoàn Nhân Hoàng rồi.
– Đầu tiên còn muốn trước chúc mừng nước Tuyết Nguyệt, hai vị thiên tài từ nước Tuyết Nguyệt đi ra, lại chiếm hai vị trí đứng đầu ở đại hội Tuyết Vực, đế quốc Long Sơn cũng vì nước Tuyết Nguyệt mà cảm thấy kiêu ngạo.
Nhược Lam Sơn phất phất tay, lập tức có rất nhiều người đang cầm từng kiện từng kiện vật phẩm, hướng Tuyết Nguyệt quân vương đi đến.
– Những thứ này là đế quốc ban cho nước Tuyết Nguyệt, quân vương xin vui lòng nhận.
Đoàn Vô Nhai sai người tiếp nhận, nhưng những lời vừa rồi của Nhược Lam Sơn không thể nghi ngờ là làm cho người ta rung động, thiên tài nước Tuyết Nguyệt chiếm hai vị trí đầu ở đại hội Tuyết Vực? Ngoại trừ Đoàn Vô Đạo đoạt được quán quân ra, thiên tài nước Tuyết Nguyệt, chẳng lẽ còn có người có thể đoạt được vị trí thứ hai?
Chẳng lẽ là đệ nhị công tử Nguyệt Thiên Mệnh, nhưng thực lực của Nguyệt Thiên Mệnh dường như có vẻ không đủ.
– Đầu tiên, chúc mừng thái tử Tuyết Nguyệt Đoàn Vô Đạo, đoạt được vị trí thứ hai ở đại hội Tuyết Vực, uy chấn Tuyết Vực, không người không biết.
Nhược Lam Sơn lại một lần nữa mở miệng, cũng làm cho đôi mắt mọi người cứng đờ, sai lầm rồi, bọn họ đều đã đoán sai, hoá ra, quán quân đại hội Tuyết Vực không phải Đoàn Vô Đạo, mà là một người hoàn toàn khác.
Đoàn Vô Đạo chỉ xếp thứ hai, nhưng ở nước Tuyết Nguyệt, ai có thể áp đảo Đoàn Vô Đạo, đoạt được thứ nhất? Điều này sao có thể, bọn họ hiện tại cũng cảm thấy có chút khó tin.
– Tiếp theo, chúc mừng nước Tuyết Nguyệt xuất hiện kỳ tài có một không hai, tuổi không đến hai mươi, ở trên chiến đài đại hội Tuyết Vực, đánh bại tất cả thiên tài Tuyết Vực, cuối cùng trèo lên đỉnh, đứng ở trên đỉnh đại hội Tuyết Vực, quan sát tất cả thiên tài, hắn là thiên tài kiệt xuất nhất Tuyết Vực, hắn mang đến vô thượng vinh quang cho đế quốc Long Sơn, vinh quang của hắn đồng dạng cũng thuộc về Tuyết Nguyệt, hiện tại, quân vương đế quốc Long Sơn hạ lệnh, ban cho vị trí quân nhân, hắn là Lâm Phong!
Nhược Lam Sơn vừa nói xong hai chữ cuối cùng, đám người chỉ cảm thấy đầu dường như nổ tung, giống như một tiếng sấm rền, bóng người thanh tú với tư thế khinh cuồng kia lại một lần nữa hiện ra trong đầu của bọn họ, Lâm Phong, hóa ra là Lâm Phong.
Bọn họ đương nhiên biết Lâm Phong, ở Tuyết Nguyệt có ai không biết tên của Lâm Phong, ở Tuyết Nguyệt này hắn đã tự chứng minh chính mình rất nhiều lần, nhưng mọi người nằm mơ cũng không nghĩ tới người thanh niên trẻ tuổi kia, đi ra Tuyết Nguyệt, ở trên sân khấu của đại hội Tuyết Vực tỏa sáng rực rỡ, đoạt được vị trí quán quân của đại hội Tuyết Vực, danh chấn Tuyết Vực.
Đoàn Vô Đạo là thứ hai, như vậy Lâm Phong, hắn đã đánh bại thái tử Đoàn Vô Đạo, đoạt được vị trí quán quân của Tuyết Vực, đáng sợ, thiên phú của Lâm Phong thật đáng sợ.
– Quân vương, ngươi có biết Lâm Phong hắn bây giờ đang ở đâu không, chúng ta cùng nhau đến đó, tự mình hạ phong cho hắn đi.
Nhược Lam Sơn cười nói, kéo mọi người ra khỏi sự kinh ngạc rung động.
– Được, Lâm Phong hẳn là đang ở Tương Tư Lâm, ta và sứ thần cùng nhau đi tới đó đi.
Quân vương mở miệng nói, chuẩn bị đi tới Tương Tư Lâm một chuyến.
– Không cần.
Đúng lúc này, một giọng nói truyền ra, nhìn theo phương hướng nơi giọng nói truyền ra, lập tức mọi người liền nhìn thấy một bóng người trẻ tuổi đang bay lên trời, vẫn phiêu dật thanh tú như trước, chỉ có điều góc cạnh trên mặt hắn, đã nổi rõ hơn, đôi mắt của hắn càng thêm thâm thúy, trên người mang theo một cỗ khí chất khác thường.
Lâm Phong, quả nhiên là Lâm Phong, hắn đã trở nên không giống với lúc trước.
Lâm Phong hắn từ Tương Tư Lâm đi ra, nguyên bản muốn chuẩn bị đi tới Hoàng thành một chuyến để đón Hân Diệp, không nghĩ tới liền gặp được Nhược Lam Sơn đến sắc phong.
– Lâm Phong, ngươi đã đến, vừa đúng lúc.
Nhược Lam Sơn nhìn thấy Lâm Phong xuất hiện khẽ mỉm cười:
– Lâm Phong, quân vương đế quốc hạ mệnh lệnh, hiện tại, ta ở trước mặt Tuyết Nguyệt quân vương cùng với người trong thiên hạ, ban thưởng cho ngươi vị trí Tuyết Nguyệt Nhân Quân, từ nay về sau, ở Tuyết Nguyệt, nhìn thấy quân vương ngươi không cần thi lễ, địa vị của ngươi và quân vương là ngang nhau.
Dứt lời, Nhược Lam Sơn duỗi tay vung lên, lập tức một tấm lệnh bài Nhân Quân chậm rãi bay tới phía Lâm Phong, lệnh bài ngọc này, từ nay về sau tượng trưng cho chức vị của Lâm Phong.
Lâm Phong tiếp lấy lệnh bài Nhân Quân, vô số người ngẩng đầu, nhìn bóng người trẻ tuổi đứng trong hư không, Lâm Phong từ nay về sau đã ngang hàng với quân vương, nhìn thấy quân vương cũng không cần hành lễ.
– Chúc mừng ngươi, Lâm Phong.
Tuyết Nguyệt quân vương mỉm cười gật đầu với Lâm Phong, dường như hoàn toàn không để ý đến việc ở nước Tuyết Nguyệt bây giờ có người ngang hàng với hắn, thần sắc vô cùng tự nhiên.
Lâm Phong gật đầu đáp lễ, nhìn Tuyết Nguyệt quân vương, trên mặt hắn không có bất kỳ thần thái kính sợ nào, hiện giờ, hắn sớm đã không còn là thiếu niên mới bước vào Hoàng thành nữa, tiếp xúc với Thần cung, Đông Hải Long cung, Cửu Tiêu Kiếm môn, Ngọc Thiên hoàng tộc… nhiều thế lực cường đại, thiên võ cường giả, chỉ một quân vương của nước Tuyết Nguyệt đã không còn có thể làm cho trái tim hắn kính sợ nữa, hơn nữa địa vị của hắn hôm nay đã bình đẳng với Tuyết Nguyệt quân vương.
Lâm Phong hắn cũng là quân chủ, Tuyết Nguyệt Nhân Quân.
– Cảm ơn, nhân có quân vương ở tại đây, Lâm Phong vừa lúc có một chuyện muốn nói, Lâm Phong ta và con gái của quân vương, Hân Diệp tình đầu ý hợp, ta nguyện cưới Hân Diệp công chúa làm vợ, mong rằng quân vương có thể thành toàn.
Lâm Phong ngay khi được ban cho tôn vị Nhân Quân, liền đưa ra yêu cầu cầu hôn công chúa Đoàn Hân Diệp, cầu hôn ngay trước mặt quân vương, ngay trước mặt người trong thiên hạ.
Ánh mắt của quân vương và Lâm Phong chạm nhau trong hư không, dường như có một cỗ khí thế lợi hại va chạm nhau, vừa là Tuyết Nguyệt quân vương, vừa là Tuyết Nguyệt Nhân Quân!
Chương 699: Đồng Ý
Không gian lâm vào im lặng, mọi người nhìn hai đôi mắt đang va chạm trong hư không, trong lòng không biết là cảm giác gì, thiếu niên ngày xưa quật khởi dưới đêm trăng tròn, hiện giờ hắn đã có tư cách đối diện với quân vương, không kiêu ngạo không siểm nịnh, hiện giờ hắn có tôn vị Nhân Quân, địa vị sánh ngang với quân vương.
Đoàn Vô Nhai đứng ngay bên cạnh quân vương, ngày xưa, hắn nói Lâm Phong muốn kết hôn với Hân Diệp, đầu tiên phải đoạt được một trong chín vị trí đầu ở đại hội Tuyết Vực, và trong tương lai đánh bại Đoàn Vô Đạo, mới có thể được như nguyện, nhưng hiện giờ, hai chuyện đó Lâm Phong cũng đã hoàn thành, đánh bại Đoàn Vô Đạo. Đạt được quán quân đại hội Tuyết Vực, mang theo vinh quang vô song trở về, được sắc phong làm Nhân Quân, ai còn dám nói Lâm Phong không xứng với công chúa, Đoàn Vô Nhai hắn cũng thấy không còn lý do gì để ngăn cản.
Hiện giờ, Lâm Phong thậm chí nhìn cũng không nhìn Đoàn Vô Nhai lấy một cái, từ ngày đó bắt đầu, hắn cũng đã thấy rõ bộ mặt Đoàn Vô Nhai, mà hiện giờ hắn cũng đã không cần quan tâm tới Đoàn Vô Nhai, thân là Nhân Quân, nhị hoàng tử điện hạ Đoàn Vô Nhai này, địa vị cũng không cao bằng hắn, Lâm Phong cần gì phải nhìn sắc mặt Đoàn Vô Nhai.
– Hừ.
Nhưng vào lúc này, một tiếng hừ lạnh truyền ra, một người mặc áo bào màu tro từ phía sau bước ra, tròng mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Lâm Phong, người này rõ ràng là người mà Lâm Phong có đại thù ngập trời, một trong số Thống lĩnh Tuyết Long Vệ Xà Hoàn, phụ thân của Xà Quỳnh, vô số lần hắn muốn giết Lâm Phong, nhưng Lâm Phong càng ngày càng mạnh.
– Một bãi cỏ hoang, hiện giờ nghĩ rằng gà con hóa phượng ư, người sao có thể xứng với Hân Diệp công chúa.
Xà Hoàn lạnh lùng nói, Lâm Phong được sắc phong tôn vị Nhân Quân, đáng giận.
Ánh mắt của Lâm Phong chậm rãi xoay chuyển, dừng lại trên người Xà Hoàn, trong đôi mắt lóe sáng, như có một thanh kiếm sắc phóng ra, khiến Xà Hoàn cảm thấy cả người đều hơi có chút đau đớn, như bị một kiếm kia đâm xuyên người.
– Ngươi là ai, ta xứng với Công chúa hay không, không cần ngươi lắm miệng, hôm nay ta đã nhận sắc phong tôn vị Nhân Quân, ngươi lại dám dùng lời nói vũ nhục, đáng chết.
Thân thể Lâm Phong cuồn cuộn mà động, áp sát tới Xà Hoàn, trong khoảnh khắc, một cỗ kiếm khí mênh mông vô cùng đáng sợ bao phủ lên người Xà Hoàn, khiến sắc mặt Xà Hoàn lập tức trở nên trắng bệch, dưới cổ kiếm ý khủng bố này, cả người hắn đầm đìa mồ hôi, hô hấp dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đình trệ.
– Ngươi dám!
Xà Hoàn dùng hết khí lực cả người quát giận một tiếng, không nghĩ tới Lâm Phong hống hách như thế, hơn nữa dường như lúc này hắn mới ý thức được, Lâm Phong đoạt được vị trí quán quân của đại hội Tuyết Vực, thực lực hôm nay cực kỳ khủng bố, có lẽ Lâm Phong trong trí nhớ của hắn, vẫn còn dừng lại ở trước khi Lâm Phong tham gia đại hội Tuyết Vực.
– Sát!
Lâm Phong không để ý chút nào, giận quát một tiếng, chữ sát từ trong miệng phun ra, vô tận kiếm khí đồng thời nở rộ, xoắn nát không gian.
Toàn bộ đều là lợi kiếm, khí vô hình hóa thành lợi kiếm khủng bố.
Sắc mặt Xà Hoàn trong nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy, không còn chút huyết sắc nào, Lâm Phong hắn dám?
Xuy, xuy…
Vô tận kiếm quang ngay lập tức giáng xuống người Xà Hoàn, thực lực của hắn kém Lâm Phong quá xa, không chỉ cách xa vạn dặm, làm sao có thể chiến? Căn bản là không hề có lực chống cự, trực tiếp bị giết chết, thậm chí ngay cả hai tay của Lâm Phong cũng không cần cử động.
Kiếm khí tiêu tan, thân thể của Lâm Phong trở lại chỗ cũ, ánh mắt bình tĩnh đến không có nửa điểm gợn sóng, dường như không có chuyện gì phát sinh cả, nhưng tâm trí của đám người dưới chân, lại rung động không thôi, đây là Lâm Phong, đáng sợ, thật là đáng sợ.
Vị trí quán quân đại hội Tuyết Vực quán quân vị, sao có thể lấy được dễ dàng, hiện giờ Lâm Phong so với trước khi đi tham gia đại hội Tuyết Vực, không biết mạnh hơn tới bao nhiêu lần.
Lâm Phong thân là Nhân Quân, lại có thực lực mạnh mẽ, sao có thể để tâm tới một thống lĩnh Tuyết Long Vệ nhỏ nhoi, Xà Hoàn hắn tự cho là mình đúng, hiện giờ Lâm Phong coi hắn như con kiến, nói giết là giết, không lưu tình.
Tuyết Nguyệt quân vương cùng với nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai sắc mặt không chút thay đổi, thần sắc cũng không dao động lấy một chút, dường như bọn họ cũng không để ý đến việc Xà Hoàn bị giết, trên thực tế, bọn họ quả thật cũng không cần quan tâm sự sống chết của Xà Hoàn, thống lĩnh Tuyết Long Vệ căn bản không phải nằm ở trong tay bọn họ, Đoàn Vô Nhai vẫn muốn nắm trong tay cỗ lực lượng này, nhưng không cách nào làm được.
Một lát sau, Tuyết Nguyệt quân vương trên mặt lộ ra một tia cười yếu ớt, cười yếu ớt với Lâm Phong, nói:
– Lâm Phong, hiện giờ ngươi đã được phong làm Nhân Quân, quả thật xứng với Hân Diệp, ngươi có thể chọn ngày tốt, cưới con gái Hân Diệp của ta, việc này, ta sẽ giao cho Vô Nhai, sẽ không hỏi đến, chỉ hy vọng sau khi ngươi cưới Hân Diệp rồi, phải chiếu cố nó thật tốt.
Quân vương vừa dứt lời, đôi mắt mọi người cũng đều ngưng tụ, đáp ứng rồi, quân vương, đáp ứng thỉnh cầu của Lâm Phong, nguyện đem Công chúa Hân Diệp gả cho Lâm Phong.
Đương nhiên, nếu nói là nước Tuyết Nguyệt chỉ có một người có thể xứng đôi với Công chúa, như vậy không thể nghi ngờ người này nhất định là Lâm Phong, quán quân đại hội Tuyết Vực, vừa mới thành danh trong thiên hạ, hơn nữa hiện giờ được sắc phong làm Nhân Quân, nếu Lâm Phong không có tư cách, vậy còn ai có tư cách, mọi người cho rằng lý do quân vương không đồng ý chỉ có một, vị trí Nhân Quân của Lâm Phong, sẽ làm cho trong lòng hắn có khúc mắc, thân là quân vương, ai muốn cùng người khác ngang hàng.
Nhưng mà dường như bọn họ đã suy nghĩ nhiều, quân vương không ngăn trở, mà trực tiếp đồng ý rồi.
Xà Hoàn cũng chết vô ích, có thể nói là hắn muốn chết, Lâm Phong vốn đã muốn giết hắn, hắn còn tự đi lên nhận lấy cái chết.
– Lâm Phong tạ ơn quân vương thành toàn.
Lâm Phong hơi cúi người trước quân vương, quân vương đáp ứng cho hắn, theo trên danh nghĩa mà nói, về sau quân vương là nhạc phụ của hắn, Lâm Phong hắn cũng không phải không biết lễ nghĩa.
– Ha ha, chúc mừng ngươi Lâm Phong, ngươi vinh quang trở về, lấy được vị trí Nhân Quân, hiện giờ lại sắp có được mỹ nhân, ngày đại hôn của ngươi, Nhược Lam Sơn ta nhất định phải đến uống chén rượu mừng.
Nhược Lam Sơn cười nói, ở Vô Nhai sơn hắn đã từng thấy Lâm Phong và Công chúa Đoàn Hân Diệp, một tuyệt sắc tiên tử, một Lâm Phong tuyệt thế thiên tài, hai người quả thật rất xứng đôi.
– Lâm Phong rất vinh dự.truyện tà tu audio
Lâm Phong gật đầu, mỉm cười với Nhược Lam Sơn, đáp.
– Tốt lắm, Lâm Phong, quân vương, mục đích của ta đến Tuyết Nguyệt cũng đã hoàn thành, hiện giờ cũng nên trở về phục mệnh quân vương đế quốc rồi, kính xin quân vương giúp ta một việc, tuyên bố chiêu cáo lệnh, khiến cả thiên hạ biết Lâm Phong đã nhận sắc phong vị trí Nhân Quân.
Nhược Lam Sơn hướng quân vương nói một tiếng, vị trí Nhân Quân cần chiếu cáo cho thiên hạ biết, việc này để cho quân vương Tuyết Nguyệt làm là tốt nhất, cũng dễ dàng nhất.
– Việc này không cần sứ thần nhắc nhở ta cũng hiểu được, Lâm Phong lấy được tôn vị Nhân Quân, đương nhiên phải làm cho cả Tuyết Nguyệt đều biết, đồng thời, ta còn sẽ đem hôn sự của Lâm Phong và ái nữ chiêu cáo thiên hạ, để cho khắp chốn đều mừng vui.
Quân vương cười nói, làm cho mọi người khẽ gật đầu, xem ra quân vương thật sự không ngại vị trí Nhân Quân Lâm Phong.
Trừ điều ấy cùng với việc Đoàn Vô Đạo bị Lâm Phong áp chế ở đại hội Tuyết Vực ra, Lâm Phong đáng giá để hắn làm như thế, đây là thiên tài của Tuyết Nguyệt, là vinh quang của nước Tuyết Nguyệt bọn họ, chiêu cáo thiên hạ, để khắp chốn mừng vui cũng là đương nhiên, hai vị trí đầu của đại hội Tuyết Vực đều đi ra từ nước Tuyết Nguyệt, chỉ sợ người của nước Tuyết Nguyệt có nằm mơ cũng không ngờ tới
– Xem ra là ta đã nhiều lời rồi, quân vương, Lâm Phong, ta xin cáo từ.
Nhược Lam Sơn chắp tay với hai người, sau đó lập tức mang theo đám người của đế quốc trở về, uất kim hương vẫn bay uyển chuyển trong hư không, dường như muốn rải đều khắp Hoàng thành.
Nhìn theo Nhược Lam Sơn rời đi, ánh mắt quân vương chậm rãi vòng lại, rơi trên người Lâm Phong, cười nói:
– Lâm Phong, hiện giờ ngươi đã được phong làm Nhân Quân, hoàng cung ngươi cũng có thể đặt chân vào, không cần chờ lệnh.
– Tốt lắm, chuyện còn lại, ngươi và không Vô Nhai quyết định đi, ta không tham dự nữa.
Quân vương cười yếu ớt, lập tức thân thể phiêu đãng rời khỏi.
Đoàn Vô Nhai nhìn Lâm Phong, ánh mắt vẫn bình thản, mang theo phong thái thân cận, nụ cười kia làm cho người ta không nhìn ra rốt cuộc trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
– Lâm Phong, ta cũng chúc mừng ngươi, vậy mà lại có thể đạt được quán quân đại hội Tuyết Vực, đánh bại hoàng huynh của ta, yêu cầu của ta, ngươi cũng đều đạt được, ta tự nhiên sẽ không ngăn trở chuyện của ngươi và Hân Diệp, ngươi suy nghĩ thật kỹ, lựa chọn một ngày tốt đi.
Đoàn Vô Nhai chậm rãi nói, bên trong giọng nói bình tĩnh lộ ra vài phần dịu dàng, dường như từ trước đến nay hắn luôn ủng hộ Lâm Phong và Hân Diệp, vẻ hung thần hống hách ngày đó không biết đã bị hắn ném đi nơi nào.
– Ta sẽ thương lượng với Hân Diệp, cùng nhau lựa chọn một ngày tốt.
Lâm Phong khẽ gật đầu, lập tức bước chân bước ra, thân thể xẹt qua bên cạnh Đoàn Vô Nhai, hai người sát vai, nhưng Lâm Phong không liếc mắt nhìn Đoàn Vô Nhai lấy một cái, hắn đã không muốn nhìn vẻ mặt ôn hòa dối trá của Đoàn Vô Nhai.
Đoàn Vô Nhai vẫn hướng ánh mắt nhìn về phía trước, trên mặt vẫn mang theo nụ cười yếu ớt, nhưng không có ai biết trong lòng của hắn đang có cảm nhận gì.
Mọi người suy nghĩ một chút, sau đó lập tức đều tản đi, những người này lục đục với nhau, bọn họ cũng không chen vào được.
Chương 700: Chiêu Cáo Thiên Hạ
Giữa hoàng cung, chỗ sâu trong khe suối, trên vách đá đối diện dòng nước, có một nữ tử xinh đẹp đang ngồi bên cạnh dòng suối nước bên cạnh, ở trước mặt nàng, phủ lên một bức tranh vẽ, trong tấm hình là bóng dáng của một nam tử thanh tú.
Màu vẽ làm nhuộm màu nước suối, tuy nhiên lập tức lại bị dòng suối cuốn đi, nhưng nữ tử xinh đẹp dường như không quan tâm đến điều đó, chỉ chuyên chú vẽ bức tranh của mình, vẽ nam tử mà mình yêu mến.
Không gặp gỡ được, chỉ có thể trò chuyện với bức tranh, để giảm bớt nỗi nhớ trong lòng.
– Công chúa.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói đầy niềm vui bất ngờ truyền đến, đánh thức Đoàn Hân Diệp, họa bút trong tay khẽ run lên, khiến cho bức họa trở nên lộn xộn, Đoàn Hân Diệp nhíu nhíu mày, lập tức quay đầu lại, nhìn người đang tới:
– Tiểu tâm, chuyện gì làm cho ngươi lỗ mãng như vậy.
– Công chúa, một tin tức cực tốt.
Trên mặt Tiểu tâm lộ vẻ vui mừng.
– Tin tức gì?
Đoàn Hân Diệp có chút nghi ngờ hỏi, nàng đã phân phó rằng khi nàng đang vẽ tranh thì không được quấy rầy, không biết chuyện gì có thể khiến cho tiểu tâm như thế.
– Lâm Phong đã trở về, ngay vừa rồi, hắn xin bệ hạ cầu hôn với công chúa.
Tiểu tâm dường như có chút kích động, ngực phập phồng. Câu nói đó khiến cho họa bút trong tay Đoàn Hân Diệp rơi xuống trên mặt đất, Lâm Phong đã trở lại, hơn nữa còn xin phụ hoàng được cầu hôn.
– Vậy, có được không?
Đoàn Hân Diệp giọng nói phát run.
– Đồng ý rồi, bệ hạ đã đáp ứng, Lâm Phong thiếu gia, hắn ở đại hội Tuyết Vực, đánh bại Vô Đạo thái tử, đạt được vị trí quán quân, được đế quốc Long Sơn phong làm Tuyết Nguyệt Nhân Quân, hưởng thụ vinh quang vô thượng.
Tâm thần Đoàn Hân Diệp rung động mãnh liệt, đánh bại Vô Đạo thái tử, đoạt quán quân đại hội Tuyết Vực, được phong Nhân Quân, nhiều tin tức dồn dập rung động làm cho nàng đứng ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng.
– Lâm Phong bây giờ đang ở đâu?
Đoàn Hân Diệp đột nhiên phản ứng lại, khuôn mặt lộ vẻ mừng rỡ.
– Thần vừa nghe được tin tức truyền tới, Lâm Phong thiếu gia ở ngay ngoài hoàng cung, hẳn là sẽ lập tức đến gặp Công chúa.
Tiểu tâm lời còn chưa dứt, Đoàn Hân Diệp đã vội vàng chạy đi, váy dài phiêu đãng, búi tóc lắc lư trong gió, lộ ra vẻ phong tình không nói nên lời.
Một bóng người hạ xuống trước mặt nàng, lúc này cước bộ của nàng mới ngừng lại, người như trong bức tranh đó, nàng đã nhớ rất nhiều, rốt cục đã trở lại, lại một lần nữa hiện ra ở trước mặt nàng, hơn nữa, còn gây cho nàng niềm vui bất ngờ lớn như thế, tự mình xin phụ hoàng cầu hôn, hơn nữa phụ hoàng đã đồng ý rồi.
Nhìn chăm chú thanh niên trước mặt, đường cong trên mặt càng thêm rõ ràng, ánh mắt cười dịu dàng yếu ớt kia, càng thêm thâm thúy, đầu của Đoàn Hân Diệp hơi cúi, sau đó hai tròng mắt dần dần trở nên đỏ bừng.
Nàng muốn nhịn xuống, nhưng rốt cục nước mắt vẫn chẳng nghe lời nàng, chậm rãi lăn dài trên gương mặt.
Nâng ống tay áo lên, Đoàn Hân Diệp bất chấp hình tượng, dùng ống tay áo lau sạch hai mắt của mình, cúi đầu cố gắng gượng cười, nghĩ làm cho chính mình thoạt nhìn có thể hấp dẫn hơn một ít, đáng tiếc, vô luận nàng cố gắng như thế nào, nước mắt vẫn không nghe nàng sai khiến.
Cước bộ của Lâm Phong chậm rãi bước ra, đi đến bên cạnh Đoàn Hân Diệp, ánh mắt của Đoàn Hân Diệp chậm rãi nâng lên, ống tay áo vẫn che trên mặt.
– Nha đầu ngốc, muốn khóc thì khóc lên đi.
Lâm Phong vươn tay, ôm Đoàn Hân Diệp vào trong lồng ngực, giờ khắc này, nước mắt đã không thể ngăn cản, chỉ nghe một tiếng thở nhẹ, Đoàn Hân Diệp ôm thật chặt thân hình ấm áp kia, như thể là sợ Lâm Phong lại rời đi một lần nữa.
Tuy rằng tham gia đại hội Tuyết Vực là vinh quang, nhưng Lâm Phong ra đi không biết sẽ gặp những chuyện gì, sinh tử khó dò, ngoại trừ nỗi nhớ ra, cảm xúc trong nàng nhiều nhất chính là sợ hãi và lo lắng, không được nhìn thấy luôn luôn sẽ để cho nàng sợ hãi, ngay cả Lâm Phong ở bên ngoài gặp chuyện gì, nàng đều không biết, bao nhiêu lần nàng thậm chí bị ác mộng làm bừng tỉnh, chỉ có thể không ngừng tự an ủi mình, cầu nguyện Lâm Phong có thể bình an trở về.
Hiện giờ, bóng người quen thuộc kia, rốt cục lại một lần đứng ở trước mặt nàng, nàng dường như muốn đem tất cả ủy khuất trong khoảng thời gian này giải tỏa qua tiếng khóc.
Ở phía sau hai người, tiểu tâm trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, lập tức rất lặng lẽ đi vòng qua rời khỏi, lặng lẽ chúc phúc cho vị Công chúa thiện lương đơn thuần của mình.
Lâm Phong rất yên lặng không nói gì, tùy ý để cho Đoàn Hân Diệp khóc lên thoải mái, đến khi nàng khóc đủ, nâng ánh mắt lên, u oán trừng mắt nhìn Lâm Phong.
– Lâm Phong, về sau chàng đi đâu, đều phải mang ta theo bên người.
Đoàn Hân Diệp nhìn chằm chằm Lâm Phong nói, không ở bên cạnh Lâm Phong, không biết Lâm Phong người ở nơi nào, quá khó chịu, trong lòng dường như bị một tảng đá lớn đè nặng lên, ép tới nàng không thể thở được, nếu ở bên cạnh Lâm Phong, mặc dù gặp phải nguy hiểm, ít nhất nàng cũng có thể cùng Lâm Phong đối mặt.
– Ừ.
Lâm Phong ôm lấy hai má của Đoàn Hân Diệp, nhìn đôi mắt u oán mà động lòng người, làm sao có thể nói không, mặc dù đây chỉ là một lời nói dối, cũng chỉ có nói ra như vậy.
Nghe được lời Lâm Phong nói, Đoàn Hân Diệp lộ ra một nụ cười hồn nhiên rạng rỡ, nâng ống tay áo, phủi nhẹ nước mắt, cực kỳ đáng yêu.
– Ta dẫn nàng đi Tương Tư Lâm.
Lâm Phong mở miệng nói.
– Dạ.
Đoàn Hân Diệp nhu thuận gật gật đầu, lập tức Lâm Phong bước chân một bước, thân thể phóng lên cao, ngay lập tức đi vào hư không, hướng Tương Tư Lâm đi tới.
Người trong hoàng cung không một ai dám ngăn cản, hiện giờ Lâm Phong thân là Nhân Quân, quân vương cũng đã lên tiếng, muốn chiêu cáo thiên hạ, tùy ý để cho Lâm Phong ra vào hoàng cung, hơn nữa tấm gương của Xà Hoàn còn đó, ai dám ngăn cản Lâm Phong.
Rất nhanh, thân ảnh của Lâm Phong và Đoàn Hân Diệp đã biến mất trong hoàng cung, hướng đến Tương Tư Lâm.
Cuộc sống của Lâm Phong có được một đoạn thời gian yên bình ngắn ngủi, nhưng giờ phút này cả nước Tuyết Nguyệt lại cực kỳ không yên tĩnh, tin tức vinh quang mà Lâm Phong mang về, quán quân đại hội Tuyết Vực, được sắc phong danh hiệu Nhân Quân đầu tiên là thổi quét qua Hoàng thành, sau đó lấy Hoàng thành làm trung tâm, hướng bốn phương khuếch tán ra, hơn nữa là do hoàng cung tự hạ chiếu, chiêu cáo thiên hạ, để cho cả nước đều biết.
Nước Tuyết Nguyệt, thành Dương Châu, hiện giờ thành Dương Châu so với lúc trước không biết đã phồn hoa hơn bao nhiêu lần, thực lực người Dương Châu cũng tăng lên rất nhiều, có rất nhiều võ tu đã đến thành Dương Châu định cư, cơ hội giao lưu nhiều lên, võ đạo thần thông công pháp lưu thông cũng nhiều, cường giả ngoại lai cũng càng ngày càng nhiều, chỉnh thể thực lực của thành Dương Châu tất nhiên sẽ trở nên càng mạnh.
Tất cả những điều này đều do phủ thành chủ mang lại, phủ thành chủ không chỉ tạo ra thanh danh lớn cho chính mình, còn cải tạo toàn bộ thành Dương Châu một lượt, tất cả mọi người cảm nhận được, một thành chủ hùng mạnh, có thể đem đến cho một tòa thành thị lực lượng lớn như thế nào.
Nhưng vào lúc này, trên bầu trời thành Dương Châu, đột nhiên xuất hiện rất nhiều bóng người, những người này đều cưỡi trên lưng một con yêu thú, Huyền yêu hùng mạnh rung động lòng người.
Người trong thành Dương Châu tất cả đều lộ vẻ kinh hoảng, những cường giả này đi vào thành Dương Châu là muốn làm gì?
Từng tờ giấy vàng kim rực rỡ bay xuống từ không trung, ở trên thành Dương Châu theo gió mà bay, nơi nào bóng yêu thú lớt qua, sẽ có giấy vàng rực rỡ bay xuống, sau khi đám yêu thú quần thảo trên không trung thành Dương Châu một vòng, toàn bộ thành Dương Châu đều đã bị những tờ giấy vàng kim rực rỡ kia bao phủ.
Nhìn đám yêu thú rời đi, một cường giả lăng không lao lên, chụp lấy một trang giấy vàng kim, ánh mắt quét qua.
– Thiên tài Tuyết Nguyệt, Xích Huyết Hầu gia, thành chủ Dương Châu, Lâm Phong, đại biểu Tuyết Nguyệt tham gia đại hội Tuyết Vực, ở đại hội Tuyết Vực bộc lộ tài năng rực rỡ, đoạt được vị trí quán quân đại hội Tuyết Vực, mang theo vinh quang vô thượng trở về nước Tuyết Nguyệt, hiện giờ quân vương đế quốc Long Sơn hạ lệnh, phong Lâm Phong làm Tuyết Nguyệt Nhân Quân, mặt khác, quân vương Tuyết Nguyệt nguyện đem Công chúa Đoàn Hân Diệp, gả cho Lâm Phong, do đó chiêu cáo thiên hạ!
Từng đạo chữ to rõ ràng mà rung động đập vào mắt, khiến thân thể cường giả kia đều phải run rẩy, chủ nhân của thành Dương Châu, Lâm Phong, đoạt được quán quân đại hội Tuyết Vực, mang theo vinh quang vô song trở về nước Tuyết Nguyệt, hiện giờ, được quân vương đế quốc phong làm Tuyết Nguyệt Nhân Quân, đồng thời cưới công chúa điện hạ làm vợ.
Mang theo vẻ mặt rung động, ánh mắt của người kia chậm rãi xoay chuyển, nhìn về phủ thành chủ ở giữa tòa thành, hiện giờ thành chủ đã là Nhân Quân, có lẽ trong tương lai, tòa thành này sẽ trở thành thánh địa của Tuyết Nguyệt, còn phủ thành chủ sẽ thành một hoàng cung khác.
Người của thành Dương Châu, mỗi người đều cầm một trang giấy vàng rực rỡ kia, thật lâu không thể rời mắt, thân thể của bọn họ đều đang run rẩy.
Quán quân đại hội Tuyết Vực, đây là vinh quang của Tuyết Vực, vinh quang thuộc về đế quốc, thuộc về nước Tuyết Nguyệt, đồng dạng cũng là vô thượng vinh quang thuộc về thành Dương Châu, Lâm Phong là từ thành Dương Châu đi ra.
– Lâm Phong!
Người của phủ thành chủ trong thành Dương Châu đôi mắt bắn ra thần thái sắc bén vô cùng, đây cũng là vinh quang của bọn họ.
– Lâm Phong!truyện kiếm tu audio
Cũng có người nhìn tờ giấy ánh vàng rực rỡ trong tay, ngửa mặt lên trời thở dài, bọn họ là người Lâm gia ở thành Dương Châu!
Tất cả những việc này không chỉ xảy ra ở thành Dương Châu, mà còn phát sinh trên toàn bộ nước Tuyết Nguyệt, chỉ có điều cảm xúc của người ở thành Dương Châu là khắc sâu nhất, bởi vì Lâm Phong là từ thành Dương Châu đi ra!