Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 123 [Chương 611 đến 615]
❮ sautiếp ❯Chương 611: Vũ Gia Đau Buồn
– Xem ra sắp đi ra ngoài.
Lâm Phong nhìn cửa thần miếu mở ra, nói nhỏ một tiếng, ở trong thần miếu không thấy rõ tình trạng bên ngoài, nếu thần miếu bị người bao vây thì cực kỳ không ổn.
Đem kiếm buộc trên người, Lâm Phong đi ra bên ngoài thần miếu.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn bốn phía xung quanh, không dám sơ xuất, thẳng đến khi đi ra khỏi thần miếu không có ai, Lâm Phong mới thả lỏng, ánh mắt quét nhìn xung quanh.
Tinh quang hiện lên trong tầm mắt, tuy nhiên không quá nhiều, đương nhiên cũng có địa phương Lâm Phong thấy không phải một điểm tinh quang mà là hai điểm, thậm chí là ba điểm tinh quang.
– Quả thế.
Con ngươi Lâm Phong sẫm lại, xem ra, người ở phía ngoài hôm nay không có lãng phí thời gian, đã không ngừng tìm giết những người tiến vào Đọa Thiên Ma Vực. Hai điểm tinh quang kia rất có thể là giết một người mà chiếm được tinh quang.
– Nơi đó…
Nhưng vào lúc này, đôi mắt của Lâm Phong mở lớn, năm điểm tinh quang, không ngờ hắn thấy được một người có được năm điểm tinh quang, điều này có nghĩa người này đã giết bốn người.
Hơn nữa Lâm Phong còn phát hiện một vấn đề, những người khác rõ ràng trốn tránh hắn, tinh quang đều cách hắn một khoảng rất xa, không dám tới gần hắn.
Tinh quang càng nhiều, càng chứng minh thực lực người nọ thực sự khủng bố.
– Hả?
Lông mày Lâm Phong nhíu lại, chỉ thấy vào lúc này có một tinh quang đang hướng tới gần hắn.
Hai người, một người trên thân có một điểm tinh quang, mà người còn lại thì có được hai điểm tinh quang.
– Muốn tới giết ta?
Ánh mắt Lâm Phong hiện lên một đạo hàn quang, lập tức chậm rãi bước tới bên cạnh, quả nhiều thời điểm Lâm Phong thay đổi phương hướng, tinh quang kia cũng thay đổi phương hướng, đuổi theo Lâm Phong, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Lâm Phong vẫn duy trì tốc độ như cũ, không nhanh không chậm, khoảng cách hai người kia càng ngày càng gần hắn.
Cuối cùng, trên một nương rẫy, Lâm Phong dừng bước, xoay người, hắn liền nhìn thấy hai người hiện ra phía sau, hai khuôn mặt quen thuộc.
Vũ Kiếm, Vũ Cầm.
Kẻ có hai điểm tinh quang là Vũ Kiếm, hắn lợi dụng tiên phong bước vào thần miếu, tu luyện võ kỹ, có được ưu thế, rất nhanh giết một người, chiếm được hạt giống của đối phương.
– Để ý ngươi một ngày, cuối cùng ngươi cũng chịu đi ra.
Vũ Kiếm nhìn thấy Lâm Phong liền cười lạnh, hắn vẫn luôn chú ý động tĩnh của thần miếu, nhìn thấy phương hướng tinh quang xuất hiện, hắn lập tức hiểu Lâm Phong đã đi ra, sau đó hắn đã cùng tụ hợp với Vũ Cầm, đuổi giết Lâm Phong.
– Ngươi cứ như vậy muốn giết ta?
Lâm Phong nhìn Vũ Kiếm, thản nhiên hỏi một tiếng.
– Ngươi sớm nên chết rồi, có thể sống đến giờ xem như là may mắn, trên người ngươi bây giờ có một hạt giống tu luyện, đúng lúc dâng đi ra, ta không giết ngươi thì giết ai.
Vũ Kiếm cười lạnh nói, hàn quang kiếm đã hiện lên trong tay hắn.
– Tên ngu xuẩn, không ngờ trốn trong thần miếu một ngày, quả thực là muốn chết.
Vũ Kiếm trào phúng:
– Ta và ngươi đều là loại hạt giống kiếm pháp, ta còn có thêm một loại hạt giống tu luyện thân pháp, mà hạt giống của Vũ Cầm là tu luyện một bộ chưởng pháp lợi hại, bản thân ngươi chỉ là rác rưởi, lấy gì đấu với chúng ta.
Lâm Phong để tay trên lưng, một tiếng kiếm ngân vang, trường kiếm ra khỏi vỏ, lóe ra hàn quang.
– Hừ, ngươi cùng ta đều là người tu luyện kiếm, ta còn hơn ngươi một bộ tu luyện thân pháp, chuẩn bị chết đi.
Vũ Kiếm giận quát, bước chân xông lên, đánh tới Lâm Phong, hàn quang sắc bén.
Lâm Phong bước chân ra, kiếm quang lóe lên, đồng dạng một kiếm từ trong tay hắn đâm ra, một kiếm này cùng một kiếm của Vũ Kiếm dường như hoàn toàn giống nhau, rất chậm rãi.
– Lại thêm một hạt giống tu luyện.
Bước chân Vũ Kiếm xoay tròn, thân hình nhanh hơn, kiếm nháy mắt đi tới trước mặt Lâm Phong.
Nhưng vào lúc này, ảo kiếm của Lâm Phong lại hóa ra một trận ảo ảnh, chậm, nhanh, nhìn như chậm rãi, rồi dường như lại nhanh đến vô tận.
Một tiếng vang nhỏ truyền ra, kiếm không đâm vào thân thể, chỉ thấy thân thể của Lâm Phong và Vũ Kiếm lần lượt thay đổi, kiếm của Vũ Kiếm đặt trước ngực Lâm Phong, thậm chí đâm xuyên qua quần áo, nhưng mà không thể tiến thêm một chút nào, bởi vì giờ phút này, một kiếm của Lâm Phong đã đâm vào cổ họng hắn.
Một kiếm kia rõ ràng cách nhau rất xa, nhưng thời điểm hàn quang lóe lên, kiếm lại trực tiếp đâm tới, hắn tu luyện thân pháp tốc độ nhanh, nhưng không có nhanh bằng một kiếm lóa mắt kia của Lâm Phong.
– Cùng là một bộ kiếm pháp, cũng phải nhìn là ai tu luyện.
Lâm Phong thản nhiên nói, ngón tay rút kiếm ở trước ngực ra, ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt Vũ Kiếm nhìn chằm chằm Lâm Phong, luyến tiếc nhắm lại, một kiếm này của Lâm Phong… thật nhanh, thời điểm hắn nhìn thấy cũng là lúc cảm giác được!
Lâm Phong rất ngu xuẩn?
Nhưng vì sao Lâm Phong có thể lĩnh ngộ đến trình độ này, mặc dù ở bên ngoài, tu vi của Lâm Phong cũng không phải chỉ có Huyền Vũ cảnh thôi sao!
– Vì để cho ngươi có thể chết nhắm mắt, ta sẽ nói cho ngươi biết một việc, Lâm Phong ta chính là Lâm Phong của Tuyết Nguyệt.
Giọng nói lạnh lùng khiến con người Vũ Kiếm mở lớn, thân thể run nhè nhẹ, Lâm Phong, hắn là… Lâm Phong!
– Phốc…!
Chỉ thấy trường kiếm Lâm Phong động, lập tức cả người Vũ Kiếm cứng đờ, hai điểm tinh quang chỗ mi tâm của hắn trực tiếp bay vào mi tâm của Lâm Phong, vô cùng thần kỳ.
Lâm Phong giết hắn, hai hạt giống tu luyện kia thuộc về Lâm Phong, hơn nữa đúng như Vũ Kiếm nói, hai hạt giống tu luyện này đã dùng qua, không thể sử dụng, nhưng sau khi giết Vũ Kiếm, hai hạt giống này cũng được tái sinh, Lâm Phong lại có thể sử dụng.
Nhìn thân thể Vũ Kiếm ngã xuống, ánh mắt Vũ Cầm cứng ngắc ở đó, nhìn chằm chằm Lâm Phong.
Là hắn, bọn họ vẫn cho là Lâm Phong chỉ có lực lượng thân thể vô dụng, nhưng giờ phút này, hắn mới biết được, Lâm Phong này chính là Lâm Phong của Tuyết Nguyệt, là người mà hắn vẫn coi cái đinh trong mắt muốn loại trừ.
Lần đó, hắn mất tích cũng chưa chết, mà lấy một thân phận khác xuất hiện trước mặt bọn họ, thậm chí ngay cả tên cũng không có đổi, nhưng bọn họ cũng không biết.
– Các ngươi cấu kết với người của nước Thiên Phong, muốn hại chết Lâm Phong ta, thiếu chút nữa ta đã mất mạng, khoản sổ sách này ta không tìm các ngươi tính, hai huynh đệ các ngươi lại ngược lại, vẫn muốn giết ta, buồn cười.
Lâm Phong chậm rãi đi về phía Vũ Cầm, khiến thân thể Vũ Cầm không ngừng lui về phía sau, từ trong đáy lòng hắn là đang sợ hãi Lâm Phong.
Lâm Phong từ lặng lẽ vô danh đến khi nổi danh ở Tuyết Nguyệt, tốc độ thành danh quá nhanh, hơn nữa tốc độ tu luyện còn làm cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ, bọn họ nhìn Lâm Phong từ một nhân vật bé nhỏ không đáng kể, từng bước một tiến lên, cho đến lúc thành một nhân vật khiến bọn họ sợ hãi từ tận đáy lòng, thậm chí còn một lòng muốn dùng thủ đoạn diệt trừ Lâm Phong.
Nhưng mà Lâm Phong bây giờ còn sống, hắn còn đứng trước mặt mình.
– Chạy!
Trong lòng Vũ Cầm xuất hiện một ý nghĩ, hắn sợ hãi Lâm Phong, căn bản không dám đánh, thân thể xoay lại, hắn cấp tốc chạy như điên, cũng mặc kệ thân thể Vũ Kiếm, không có nghĩ báo thù.
– Hiện tại muốn đi, đã chậm.
Lâm Phong lạnh lùng, bước chân ra, một kiếm đâm tới, vẫn là một kiếm nhìn như xa xôi, nhưng một kiếm này dường như có thể đột phá không gian, ngay lập tức tới, kiếm trực tiếp xuyên thấu thân thể Vũ Cầm, khiến thân thể đang chạy trốn cứng ngắc tại chỗ, sau đó chậm rãi ngã xuống, chỗ mi tâm hắn lại nhiều thêm một điểm tinh quang.
Hiện giờ trên người Lâm Phong cũng đã có bốn điểm tinh quang, ba hạt giống tu luyện có thể sử dụng.
Lâm Phong chưa có trở về trong thần miếu, hạt giống tu luyện càng nhiều thì có thể đổi kiếm kỹ càng lợi hại, chờ tích lũy tới bảy hạt giống mới đến thần miếu.
Ngoài Đọa Thiên Ma Vực, trên đỉnh cột đá, Vũ Lưu Thủy nổi gân xanh, sắc mặt đỏ thẫm.
Chết rồi, hai thiên tài Vũ gia tham gia đại hội Tuyết Vực, hai thiên tài đem vinh dự về cho Vũ gia đều chết rồi, bị một người giết.
Vũ Lưu Thủy vốn hy vọng hai người có thể tiến vào vòng tiếp theo, thậm chí vòng quyết chiến cuối cùng, tương lai trở lại Tuyết Nguyệt, vượt lên trên mọi người, nhưng mà tất cả đã tan thành mây khói.
Ở bên canh Vũ Lưu Thủy, Nguyệt Thanh Sơn cũng nhìn thấy Vũ Kiếm và Vũ Cầm chết, đôi mắt bình tĩnh, tuy nói Đọa Thiên Ma Vực này có được kỳ ngộ, nhưng kỳ ngộ đâu phải ai cũng có thể bắt được. Tỷ như Vũ Kiếm và Lâm Phong, bọn họ rõ ràng tu luyện cùng một loại kiếm pháp, nhưng Lâm Phong một kiếm đã giết chết Vũ Kiếm, đây là chênh lệch.
Đại hội Tuyết Vực chính là võ đài của thiên tài thực sự, tuy nói 144 người này đều là thiên tài của Tuyết Vực, nhưng cuối cũng vẫn phải có người bị loại trừ.
Trong lúc đó, ánh mắt Vũ Lưu Thủy nhìn về phía đỉnh cột đá bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Nhã, một chút hàn quang sắc bén bắn ra, đó là cô gái đi cùng Lâm Phong.
Lâm Phong giết người thân của hắn, hủy đi hy vọng của Vũ gia hắn, nhất định phải trả giá thật nhiều!
Chương 612: Gặp Phải Vũ Mặc
Thân hình động, Vũ Lưu Thủy bay thẳng đến chỗ Tiêu Nhã, đánh thẳng tới đỉnh cột đá, toàn thân lộ ra một cỗ sát khí mãnh liệt.
Cỗ sát khí kia khiến tròng mắt Tiêu Nhã cùng Hàn Man bên cạnh mở lớn, quay người nhìn lại thì nhìn thấy Vũ Lưu Thủy đánh tới.
– Thật không biết xấu hổ.
Hàn Man mắng một tiếng, kéo Tiêu Nhã lui về phía sau, nhưng Vũ Lưu Thủy lại như không nghe thấy, một chưởng bay thẳng đến chỗ Tiêu Nhã.
– Dừng tay.
Một cỗ giọng nói cuồn cuộn truyền đến, uy áp đáng sợ từ hư không ép xuống, đánh trên người Vũ Lưu Thủy.
Vũ Lưu Thủy chỉ cảm thấy cả người run lên, khó chịu hừ một tiếng, thân thể trực tiếp rơi trên mặt đất, trong đầu hoảng hốt.
Sắc mặt khó coi, ngẩng đầu lên, Vũ Lưu Thủy nhìn thấy Tuyết Vô Thường trong hư không lạnh lùng theo dõi hắn, cắp mắt sắc bén kia khiến tâm thần hắn run rẩy.
– Đại hội Tuyết Vực, các vị thiên tài chết khi tranh đấu, các ngươi ở ngoài làm những việc hạ lưu như thế, bọn họ làm sao an tâm dám tham gia đại hội Tuyết Vực, tất cả ân oán, sau khi đại hội Tuyết Vực rồi tính, nếu có lần nữa, giết không tha!
Uy áp đáng sợ phủ xuống trên đỉnh tám mươi mốt cột đá, tất cả mọi người cảm nhận rõ ràng uy nghiêm của Tuyết Vô Thường, trong lòng đều run rẩy, không dám lần nữa hành động thiếu suy nghĩ.
– Thật mất mặt.
Nguyệt Thiên Mệnh châm chọc, khiến Vũ Lưu Thủy lại kêu lên, khóe miệng chảy ra máu tươi, sắc mặt khó coi đến cực hạn, đứa con thiên tài bị giết, hy vọng Vũ gia tan biến, hắn muốn báo thù cũng không thể.
– Hàn Man ca, ngươi không sao chứ?
Vừa rồi, tuy Vũ Lưu Thủy bị Tuyết Vô Thường quát lớn, dừng tay, nhưng trước hết vẫn phát ra một kích đánh tới, bị Hàn Man ngăn trở, khiến Hàn Man bị thương không nhẹ.
– Không có việc gì.
Hàn Man lau vết máu ở khóe miệng, dưới mặt nạ màu đồng cổ, con ngươi lạnh như băng lạnh lùng liếc Vũ Lưu Thủy một cái, lập tức lại đem ánh mắt nhìn vào trong Đọa Thiên Ma Vực.
Sau khi Lâm Phong đánh chết Vũ Kiếm và Vũ Cầm, chỗ mi tâm có được bốn điểm tinh quang, hắn đứng ở đó nhìn xung quanh. Cảm giác cực rõ, giờ phút này, bốn phía hắn đều có người đi tới, những người này vừa rồi cũng đã chú ý tới tình huống bên này. Ba người hội tụ ở phía Lâm Phong, cuối cùng một thân một mình có được bốn điểm tinh quang, hiển nhiên là một người giết hai người.
Hơn nữa, người này vừa giết người còn chưa kịp tiến vào trong thần miếu đem đổi hạt giống thành công pháp vũ ký, lúc này không đoạt hạt giống tu luyện của hắn, thì còn chờ thời điểm nào.
Ánh mắt của Lâm Phong lóe lên, bước chân chạy như điên tới phương hướng nào đó, bốn người này, có hai người là một điểm tinh quang, hai người có hai điểm tinh quang. Nếu là bọn họ nghĩ muốn giết mình, thì rất khó đối phó.
Nhìn thấy Lâm Phong chạy như điên, bốn điểm tinh quang kia cũng nhanh chóng di chuyển, hướng tới chỗ Lâm Phong đuổi giết, chỉ cần đạt được bốn điểm tinh quang trên người Lâm Phong thì có thể đổi được bảo vật cực kỳ tốt, nhất định phải thừa dịp Lâm Phong không chưa tiến vào thần miếu, giết chết hắn, chiếm hạt giống tu luyện. Bằng không đợi khi Lâm Phong tiến vào thần miếu đem hạt giống đổi thành thần thông thuật lợi hại, thì khó đối phó hơn rồi.
Lâm Phong đương nhiên cũng đoán được ý tưởng của những người này, hắn chỉ chăm chú chạy tới hướng kia, người ở hướng đó chỉ có một điểm tinh quang, hẳn là dễ đối phó hơn một chút.
Rất nhanh, Lâm Phong đã có thể nhìn thấy người kia, nhưng bước chân hắn cũng không dừng lại, tốc độ cực kỳ mau, đem tốc độ vốn có của Huyền Vũ cảnh tầng một phát huy đến mực tận cùng.
– Đứng lại cho ta.
Bước chân người nọ đạp lên mặt đất, một quyền đuổi giết đánh ra, một quyền này lộ ra khí thể tịch diệt, trong không gian xuất hiện từng quyền ảnh, những quyền ảnh này nối thành một đường, đánh tới Lâm Phong.
– Một quyền thật bá đạo.
Lâm Phong thầm nhủ một tiếng, quang ảnh lóe lên, kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm đâm tới.
Lúc này Lâm Phong quên đi quyền của đối phương, chỉ có một kiếm, kiếm rung vù vù.
Xuy…xuy…
Kiếm va chạm với quyền, uy thế hơi giảm, quyền ảnh đầy trời kia vẫn không ngừng xông lên tiến tới, bộ quyền pháp mà người này lĩnh ngộ được còn mạnh hơn một kiếm mà Vũ Kiếm lĩnh ngộ được.
– Giết!
Xuy!
Lâm Phong quát một tiếng, kiếm đột nhiên phá khoảng cách không gian, trực tiếp xuyên thấu màn quyền ảnh kia, nhanh đến tận cùng, một kiếm bỏ qua không gian.
Xuy!
Lại là một tiếng vang nhỏ, tuy nhiên lúc này là kiếm đâm vào thân thể.
Oanh!
Quyền ảnh chưa từng tan biến đánh vào người Lâm Phong, làm thân thể Lâm Phong bay ra ngoài, kiếm rút ra từ cổ họng đối phương, máu tươi vẩy ra, lại một điểm tinh quang hiện ra tại mi tâm Lâm Phong.
Lúc này chỗ mi tâm Lâm Phong đã có năm điểm tinh quang, xung quanh khu vực này đã có nhiều người hơn, quăng lực chú ý về bên này.
– Một kiếm thật kinh diễm, một kiếm hàn quang, máu tươi tung tóe!
Mọi người ở phía ngoài, trong lòng khẽ run, cùng là dùng hạt giống tiến vào trong thần miếu đổi lấy võ kỹ, còn xem ai lĩnh ngộ võ kỹ cao hơn.
Quy tắc này Đọa Thiên Ma Vực thiết lập cực kỳ hợp lý. Nói chung, tu vi hùng mạnh, ngộ tính cũng lợi hại hơn một ít, bởi vậy gặp được người tu vi yếu sẽ chiếm được ưu thế, càng dễ dàng giết người khác chứ không phải bị giết. Nhưng mà, cũng phải ngoại trừ loại như Lâm Phong, ngộ tính siêu mạnh, người như vậy cho dù giết người tu vi cao hơn hắn cũng là chuyện đương nhiên, tất cả mọi người đều tán thành.
Từ trên mặt đất đứng lên, Lâm Phong liếc nhìn xung quanh, ba người kia cách mình càng ngày càng gần, hơn nữa, những phương hướng khác dường như cũng có người bắt đầu chạy tới nơi này, tất cả đều mơ tưởng đoạt hạt giống của hắn.
– Đi!
Lâm Phong nhấc chân chạy như điên tới phương hướng bên cạnh, bất kể như thế nào cũng không thể bị vây khốn, bằng không sẽ thật sự bị đuổi giết.
Tại Đọa Thiên Ma Vực này liếc mắt một cái có thể nhìn thấy vị trí người khác cùng số tinh quang của họ, một chút cũng không thể khinh thường.
– Thần miếu.
Đúng lúc này, Lâm Phong thấy phía Bắc trước mặt có một tòa thần miếu, quay lưng về phía hắn, ánh mắt Lâm Phong lóe lê, đang suy nghĩ muốn hay không muốn bước vào thần miếu này.
Chỉ cần đi vào, hắn dựa vào bốn hạt giống vừa đoạt được nhất định có thể lấy được võ kỹ lợi hại, nhưng mà, vậy cũng đồng nghĩa sau đó, hắn sẽ phải đi ra một lần nữa giết người cướp hạt giống, để đổi lấy bảo vật Kiếm Thần trong thần miếu này.
Lâm Phong bắt đầu có chút do dự, những người này đuổi giết hắn đương nhiên là do nhìn thấy hắn không tiến vào thần miếu, cho nên mới dám cùng nhau đuổi giết, mục đích chính là phải giết hắn đoạt hạt giống trước khi hắn tiến vào thần miếu.
Hiện tại thì có một lựa chọn bày ra trước mặt hắn.
– Hả?
Tuy nhiên ngay tại thời điểm Lâm Phong đang suy tính, con ngươi đột nhiên co rút lại, chỉ thấy ngoài thần miếu nhiều hơn năm điểm tinh quang, hóa ra vừa mới có người đi vào thần miếu này, hiện tại vừa vặn bước ra.
Bóng người kia nhảy lên không, nháy mắt hiện lên phía trên thần miếu, nhìn thấy Lâm Phong cùng người đuổi giết tới, trong mắt hắn lộ ra tia thú vị.
Trên người Lâm Phong vậy mà có được năm điểm tinh quang, nếu là hắn chiếm được, chẳng phải là lại sắp có được năm hạt giống tu luyện?
Xem ra ông trời cũng muốn trợ giúp hắn.
Lâm Phong ngừng lại, nhìn chằm chằm người kia, hắn biết, đó là một trong tám vị thiên tài của Thương Thiên đế quốc, một trong hai người lợi hại nhất của Bát Quái Nhãn, Vũ Mặc.
Thời gian dừng lại ngắn ngủ, người đuổi theo phía sau cũng đuổi tới, nhìn thấy Vũ Mặc có được năm điểm tinh quang đứng trên thần miếu, tất cả bọn hắn giật mình, đứng rất xa, không dám tiếp tục tiến lên.
Đối với tám vị thiên tài lợi hại nhất Tuyết Vực, trong lòng bọn họ đều có bản năng kính sợ, hơn nữa, Vũ Mặc có được năm điểm tinh quang, lại vừa mới từ thần miếu đi ra, có lẽ hắn đã dùng toàn bộ năm điểm tinh quang để đổi lấy năng lực thần thông.
– Đi
Lâm Phong không nghĩ cùng Vũ Mặc đánh một trận, hắn chỉ dung một hạt giống tu luyện, Vũ Mặc có thể dùng năm hạt, hơn nữa, Vũ Mặc chính là một trong tám vị thiên tài, tốc độ tu luyện và các phương diện ngộ tính tất nhiên đều là cực kỳ ưu tú, Lâm Phong không cho là, hiện tại hắn có thể cùng đối phương đánh một trận.
Thân thể của Lâm Phong hướng tới phía bên cạnh chạy như điên, nhưng chỉ thấy khóe miệng Vũ Mặc cười lạnh.
– Đi, muốn chạy đi đâu?
Thân thể khẽ động, cả người Vũ Mặc dường như hóa thành một cơn gió xoáy, không gian xuất hiện cơn lốc chi ảnh, mang theo người hắn lay động.
Vũ Mặc hắn khi trước khi tiến vào thần miếu đã giết một người, sau đó dùng hai hạt giống tu luyện đổi lấy một bộ thân pháp lợi hại, sau đó dựa vào thân pháp này, hắn lại giết hai người, cướp lấy ba hạt giống tu luyện, hắn lại dùng ba hạt giống này đổi lấy một bộ chưởng pháp đáng sợ.
– Trở lại cho ta.
Vũ Mặc quát một tiếng, bàn tay của hắn khẽ run, từ giữa bàn tay hắn, chân nguyên hội tụ thành một cơn lốc xoáy, lốc xoáy khủng bố này lộ ra một lực hút cường đại, khiến thân thể Lâm Phong cứng ngắc tại đó, quần áo khắp người cũng phồng lên.
Chương 613: Dã Tâm
Xuy… xuy…
Quần áo bị xé rách, cả người Lâm Phong trống trơn, chỉ thấy hai tay Vũ Mặc rung động, giống như có một cỗ lực lượng vô hình lôi kéo thân thể Lâm Phong, ở vị trí của Lâm Phong có một lốc xoáy không gian đáng sợ dường như muốn cuốn Lâm Phong vào, đem thân thể Lâm Phong kéo về.
Ầm!
Chân Lâm Phong đạp mạnh xuống đất, thân thể sắp bị lôi kéo lại ổn định lui về phía sau, nhưng thấy Vũ Mặc cười lạnh một tiếng, thân thể nhanh như chớp đánh tới Lâm Phong.
– Kiếm!
Lâm Phong quát một tiếng, hàn quang lóe lên, thân thể đột nhiên quay qua một kiếm đâm tới. Một kiếm đáng sợ này thoạt nhìn vẫn như cũ, không nhanh không chậm, đang di chuyển về phía trước.
– Giết!
Sát phạt ý cuồn cuộn từ trên người Lâm Phong tuôn trào, thời điểm kiếm còn cách Vũ Mặc một đoạn, đột nhiên xuyên qua không gian, trực tiếp hiện ra trước mặt Vũ Mặc, đâm thẳng tới yết hầu hắn.
Nhanh, nhanh đến không thể tin nổi, một kiếm đâm xuyên không gian, thật đáng sợ.
Xuy…xuy…
Vũ Mặc giơ hai tay lên che ở trước mắt, chân khí lốc xoáy khủng bố đang điên cuồng rung động, phát ra từng giọng nói gào thét, xuy một tiếng, một kiếm kia trực tiếp đâm vào bàn tay Vũ Mặc, khiến sắc mặt hắn trở nên vô cùng rét lạnh.
Một kiếm này của Lâm Phong quá đột ngột rồi, trực tiếp đâm xuyên không gian, nếu không phải là hắn phản ứng mau, chỉ sợ không phải đâm vào bàn tay, mà là cổ họng hắn.
– Giết, giết….
Một giọng nói kêu to đáng sợ truyền ra, Vũ Mặc phẫn nộ bay lên, toàn thân lộ ra một cỗ sát khí đáng sợ.
Bàn tay đột nhiên động, một cỗ lốc xoáy đáng sợ đánh tới Lâm Phong, lực lượng lốc xoáy mênh mông đánh vào người Lâm Phong, khiến Lâm Phong kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể bay ra phía sau.
Lúc rút kiếm ra, máu tươi từ bàn tay Vũ Mặc tràn ra, bàn tay Vũ Mặc đột nhiên nắm chặt, bước chân đạp mạnh lên mặt đất, thân thể hắn nháy mắt liền biến mất.
– Võ kỹ thân pháp.
Con ngươi Lâm Phong mở lớn, Vũ Mặc này nhất định đã đổi hạt giống tu luyện lấy võ kỹ thân pháp, bằng không không thể nhanh như vậy.
Một kiếm đâm tới, Lâm Phong không lùi mà tiến lên, nhưng hắn lại chỉ thấy một ảo ảnh thổi qua trước mắt, kiếm của hắn đâm vào giữa tàn ảnh, mà thân thể của Vũ Mặc theo kiếm của Lâm Phong đánh tới, quần áo trên người phồng lên, một chưởng khủng bố đánh tới trán Lâm Phong. Nếu bị một chưởng này đánh trúng, e rằng Lâm Phong sẽ chết trong nháy mắt.
Ầm, răng rắc!
Chưởng lực của Vũ Mặc không đánh tới đầu của Lâm Phong, mà bị nắm đấm của Lâm Phong ngăn lại. Tuy nhiên một chưởng này trực tiếp khiến Lâm Phong cảm giác nắm tay mệt rã rời, xương cốt đều gãy mất mấy cái.
Két, răng rắc….
Lực lượng chân nguyên lưu động, xương cốt sai chỗ, Lâm Phong cắn răng, sắc mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Vũ Mặc.
– Vậy mà có thể làm tổn thương ta.
Vũ Mặc căm tức nhìn Lâm Phong, lại tiến lên, nháy mắt tới chỗ Lâm Phong, đôi mắt hống hách.
– Giết!
Một tiếng gầm lên, song chưởng của Vũ Mặc huy động, thân thể của Lâm Phong lại bị lốc xoáy bao vây, như lá liễu bất cứ lúc nào cũng có thể bị lốc xoáy tùy ý cuốn tròn.
Ánh mắt lạnh lẽo, kiếm trong tay Lâm Phong vẫn nắm chắc như cũ, thân thể tùy ý trôi nổi, chỉ có kiếm trầm ổn như núi.
Ầm ầm.
Lại một tiếng vang truyền ra, Vũ Mặc lại lần nữa nhảy tới Lâm Phong. Toàn thân đều là sát ý.
Lâm Phong nắm thật chặt một kiếm trong tay, nhưng mà vào lúc đó, ánh mắt của hắn cũng chăm chú, một cỗ khí tức kinh khủng phía sau không ngừng tới gần, càng lúc càng nhanh, khiến sắc mặt Lâm Phong cứng ngắc.
– Tránh ra.
Một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng vang lên, khiến Lâm Phong ngạc nhiên, người đứng phía sau hình như không có ác ý với hắn, hơi thở đó làm nhằm vào Vũ Mặc.
Một thân thể mãnh lực nhảy qua, thân thể Lâm Phong rời đi, ngay sau đó hắn liền cảm thấy một trận cuồng phong thổi qua bên người, tiếng va chạm ầm ầm mạnh mẽ đánh vào màng nhĩ của hắn, một trận gió thổi quét bốn phía.
– Đường U U!
Lâm Phong thấy rõ người va chạm với Vũ Mặc thì không khỏi sửng sốt, người vừa mới xuất hiện rõ ràng là Đường U U, nàng tiến lên đánh một quyền tới Vũ Mặc, giúp hắn ngăn cản công kích của Vũ Mặc.
Ánh mắt của Vũ Mặc cũng chăm chú nhìn Đường U U, trên người của Đường U U có được bốn điểm tinh quang, cũng không phải người đơn giản, khiến đôi mắt hắn dần dần trở nên âm trầm.
Tại Đọa Thiên Ma Vực này, lực lượng bị áp chế khiến hắn cảm giác rất không thoải mái, chênh lệch giữa hắn và những người khác bị áp chế tới mức nhỏ nhất rồi. Trừ phi chờ đến lúc hắn thu thấp được thật nhiều hạt giống tu luyện, tiến vào thần miếu đạt được vật dũng mãnh chân chính, mới có thể kéo lại tất cả chênh lệch.
– Chúng ta đi.
Đường U U quay đầu lại nói với Lâm Phong, sau đó bước chân chậm rãi lui về phía sau, Lâm Phong lạnh lùng liếc Vũ Mặc một cái, bước chân cũng hơi lui về phía sau, theo Đường U U cùng rời khỏi.
Vũ Mặc nhìn chằm chằm bóng hai người, hắn không có đuổi theo, nếu như hai người này liên thủ sẽ không dễ đối phó như vậy.
– Xem đủ chưa.
Ánh mắt Vũ Mặc nhìn về phía một người cách đó không xa, khiến người nọ cứng đờ, không xong, sự xuất hiện của Đường U U ngăn cản trận chiến, không ngờ hắn còn ở nơi này chưa rời khỏi.
Người này nhấc chân lên chạy như điên, nhưng thân hình của Vũ Mặc như gió, nháy mắt liền đuổi kịp hắn, bàn tay thủ sẵn ở cổ hắn, hơi hơi nắm, tiếng răng rắc vang lên, lại một điểm tinh quang hiện ra ở mi tâm của Vũ Mặc.
Về phần những người khác đã sớm cẩn thận trốn xa, có chút ồn ào, là không nhìn nổi nữa, bọn họ vẫn nên nghĩ làm sao để săn bắt người khác thì hơn.
Nhưng mà, những người kia vừa mới bắt đầu không có nắm chắc cơ hội, đến lúc sau phát hiện người chết càng ngày càng nhiều, người sống thì trở nên lợi hại hơn nhiều, còn muốn giết người khác liền khó hơn, bọn họ chỉ nghĩ muốn bảo vệ mạng của mình.
Lâm Phong và Đường U U đi trên đường gập ghềnh, đây là đỉnh một ngọn núi, một dãy núi chọc trời.
Gió mát thổi quan, lay động mái tóc dài của Đường U U, khuôn mặt trắng nõn của nàng lộ ra trong gió, lại hiện lên vài phần lạnh lùng diễm lệ.
– Cảm ơn.
Lâm Phong nói một tiếng tạ ơn, vừa rồi, nếu không phải Đường U U ra tay, chỉ sợ hắn rất khó trốn thoát.
– Quân Mạc Tích không phải đã nói sao, đều là thế lục của đế quốc Long Sơn, ta hy vọng đế quốc chúng ta có thể có thêm nhiều người xông vào quyết chiến cuối cùng. Hơn nữa, lấy thiên phú của ngươi, tuyệt đối không nên chết tại vòng một này, trên người của ngươi có hạt giống tu luyện, có phải chuẩn bị đi đổi hay không.
Ánh mắt Đường U U nhìn qua, trong đôi mắt bình tĩnh lộ ra vài phần cao quý xinh đẹp, Lâm Phong gây cho nàng ấn tượng rất lớn, uống vào đốt nguyên liệt tửu phun ra hào khí của thiên tài Tuyết Nguyệt, quả thực không nên chết ở vòng một này, thiên phú của Lâm Phong rất mạnh.
Bây giờ hắn có bốn hạt giống tu luyện không sử dụng, nếu dùng sẽ không kém hơn Vũ Mặc.
Hơn nữa, cho dù là vừa rồi, Lâm Phong đã để lại trên người Vũ Mặc một vết kiếm.
– Không vội.
Lâm Phong lắc đầu, hạt giống tu luyện tích lũy càng nhiều, đổi bảo vật càng có giá trị hơn.
– Chúng ta có tổng cộng 144 người tiến vào, hiện tại e rằng đã chết hơn bốn mươi người, không bao lâu vòng thứ nhất đại hội này sẽ chấm dứt, có lẽ ngươi cho rằng bước vào thần miếu có thể khiến chúng ta trở nên mạnh mẽ, sau đó đi ra liền có thể thu thập nhiều hạt giống tu luyện hơn. Nhưng số người chết đã cố định, tới đủ nhân số, chiến đấu sẽ chấm dứt, cũng có nghĩa không có nhiều người cho chúng ta giết như vậy, dù sao không phải chỉ có mình người mới săn bắt hạt giống tu luyện, cho nên chúng ta cần trong thời gian ngắn nhất, thu thập hạt giống tu luyện, đổi lấy bảo vậy lợi hại nhất. Chuyện này chỉ sợ là kỳ ngộ mà Tuyết Vô Thường đã nói.
Đường U U liếc nhìn Lâm Phong một cái. Lòng tham của Lâm Phong rất lớn, đương nhiên đâu chỉ có Lâm Phong, tám vị thiên tài lợi hại kia cũng không có ai là lương thiện, chẳng qua mỗi người có một cách nhìn. Có lẽ người khác cho rằng, đạt được hạt giống tu luyện nên lập tức dùng, sau khi thực lực cường đại lại đi săn bắt những người đã có được nhiều hạt giống tu luyện, đây cũng là một loại phương pháp.
– Có lẽ hiện tại đã có không ít người theo dõi ngươi.
Đường U U trầm mặc một lát rồi nói, Lâm Phong có được năm hạt giống tu luyện, rất dễ trở thành mục tiêu săn bắt của người khác.
– Cho nên ta cũng cần nắm chắc thời gian.
Mắt Lâm Phong sáng lên, nhìn Đường U U nói:
– Giúp ta một lần, thế nào?
– Giúp ngươi?
Đường U U sửng sốt nói nhỏ.
– Đúng, giúp ta, tuy rằng ta biết yêu cầu của ta có chút ích kỷ, loại kỳ ngộ này ta không muốn bỏ qua, tất nhiên ngươi cũng không muốn bỏ qua, nhưng, trong mảnh không gian trong suốt vô độ này, muốn săn bắt người khác vô hạn căn bản không thực tế. Người khác nhìn thấy thực lực ngươi mạnh sẽ trốn tránh ngươi, cho nên nếu chúng ta đơn độc hành động, không nói đến khả năng gặp được người để săn bắt, chúng ta muốn lấy được nhiều hạt giống tu luyện cũng đã không thực tế rồi. Mà hợp tác có thể cho một trong hai chúng ta bắt được kỳ ngộ lần này.
Lâm Phong ngưng mắt nhìn Đường U U, cũng là bước vào Đọa Thiên Ma Vực này, đều có được kỳ ngộ hiếm thấy. Hắn muốn có, khẳng định Đường U U cũng muốn bắt lấy, rất khó song toàn, nhưng Lâm Phong hắn khẩn cấp cần nâng cao thực lực. Bởi vậy lúc này đây, hắn không có khiêm nhường, chủ động đề xuất để Đường U U giúp hắn!
Chương 614: Đồng Thời Đánh Tới
Đường U U trầm mặc, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong, bảo nàng giúp Lâm Phong, chẳng khác gì bảo nàng buông tha cho kỳ ngộ hiếm thấy lần này, thành toàn cho Lâm Phong.
– Tại sao là ta giúp ngươi, mà không phải ngươi giúp ta.
Ánh mắt Đường U U nhìn Lâm Phong, tu vi của nàng còn mạnh hơn cả Lâm Phong, nếu là chiếm được năng lực bản lĩnh lợi hại, chẳng phải là càng mạnh hơn sao.
– Không có vì cái gì, chỉ là hai người chúng ta nhất định phải có một người nhường bước, không phải ta thì là ngươi, nếu không thì không làm nên chuyện. Mà ta khát vọng thực lực hơn ngươi nhiều, cho nên ngươi nói ta ích kỷ cũng được, nhưng người nhượng bộ không phải là ta. Mặt khác, nếu như ngươi giúp ta, ta nguyện ý lấy hai viện Hồi Nguyên đan làm bồi thường, bất cứ lúc nào cũng có thể làm cho chân nguyên lực của người trở lại trạng thái mạnh nhất. Ta tin tưởng, ngươi cần đan dược như vậy.
Ánh mắt Lâm Phong kiên trì, tu vi của hắn quả thực có phần yếu, nếu không thể lấy được kỳ ngộ ở Đọa Thiên Ma Vực này, rất khó thu nhỏ chênh lệch với những thiên tài mạnh nhất kia, thậm chí có thể sẽ bị kéo dài chênh lệch, bên trong Đọa Thiên Ma Vực đã có vài người có được bảy điểm tinh quang, rất có thể là tám vị thiên tài lợi hại nhất.
Hơn nữa, những người có ba điểm hoặc bốn điểm càng ngày càng ít, Lâm Phong hoàn toàn tin tưởng, bọn họ có thể bị người lợi hại hơn săn giết, chiếm hạt giống tu luyện.
Lâm Phong hắn nếu không trở nên mạnh mẽ, sẽ không biết những người theo dõi hắn khi nào sẽ đến săn bắt hắn.
– Hồi Nguyên đan!
Ánh mắt Đường U U mở lớn, Lâm Phong lại có báu vật như vậy, có thể khôi phục toàn bộ lực lượng chân nguyên. Loại đan dược này rất hữu dụng, nhất là trong chiến đấu quyết chiến ở đại hội Tuyết Vực, thực lực hai bên nhiều khi không kém, nhưng một viên Hồi Nguyên đan có thể quyết định thắng bại.
Trầm mặc một lát, Đường U U nhìn Lâm Phong, nói:
– Ngươi muốn ta làm gì?
Nghe câu hỏi của Đường U U, Lâm Phong nở nụ cười, Đường U U hỏi như vậy, hiển nhiên là đã đáp ứng.
Lâm Phong trực tiếp lấy ra hai viên Hồi Nguyên đan đưa cho Đường U U, khiến Đường U U kinh ngạc.
– Ngươi không sợ sau khi ta lấy được Hồi Nguyên đan sẽ đổi ý sao?
– Chỉ dựa vào trợ giúp của ngươi lúc nãy, hai viên Hồi Nguyên đan này cũng không là cái gì. Đây không tính là thù lao, chỉ là cảm kích mà thôi, mặc dù ngươi đổi ý, ta cũng sẽ không trách ngươi.
Trong đôi mắt Lâm Phong hiện lên ý cười trong suốt, đôi mắt đẹp màu đen của Đường U U nhìn hắn một lát, sau đó tiếp nhận Hồi Nguyên đan, không khách khí nữa.
Lâm Phong là người rất thú vị.
– Trên vùng núi này có hai người, trong đó có một người có được ba điểm tinh quang, người còn lại có một điểm, chúng ta đi săn bắt người có ba điểm tinh quang trước.
Lâm Phong nói với Đường U U, thấy nàng gật đầu, Lâm Phong liền lập tức bước ra, đi đến trên dãy núi.
Ở trong Đọa Thiên Ma Vực, tuy rằng tu vi mọi người đều bị áp chế ở Huyền Vũ cảnh tầng một, nhưng nhờ năng lực chân nguyên nắm trong tay, mọi người cũng có thể bay được một quãng ngắn, nhưng ở trong này, lại gần như không có người nào dám ngự không mà đi, nếu ở trong không trung lọt vào tầm ngắm, chân nguyên tiêu hao nhiều liền chỉ có con đường chết, nên không ai dám sử dụng lực lượng chân nguyên lung tung.
Lâm Phong chạy tới chỗ bóng người bên trong sơn mạch, tốc độ rất nhanh, người kia dường như cũng nhận thấy được Lâm Phong đến đây, nâng chân, dường như không chuẩn bị cùng Lâm Phong chiến một trận mà là chuồn đi.
Bước chân nhanh hơn, trong nháy mắt Lâm Phong chạy như điên, nhanh chóng lao đến tiếp cận người nọ, tốc độ người nọ cũng nhanh hơn, cùng là Huyền Vũ cảnh tầng một, chỉ cần có đầy đủ khoảng cách, muốn đuổi theo một người không dễ, bởi vậy trong này người đã có được rất nhiều hạt giống muốn săn bắt người khác cũng không đơn giản như vậy. Người khác nhìn thấy ngươi tới chính là chạy trốn, không được còn có thể trốn vào thần miếu, những người kia chỉ tốn thời gian.
Khóe miệng Lâm Phong hiện lên chút kiên trì, bước chân đạp lên mặt đất, lực lượng chân nguyên gào thét, thân thể hắn bay lên trời, vút lên bắn nhanh tới.
Đi trong đường lách của dãy núi tốc độ hiển nhiên sẽ chịu ảnh hưởng, Lâm Phong giẫm chân tại chỗ bay lên, muốn đuổi kịp một người quá dễ dàng, rất nhanh hắn liền nhìn thấy bóng người màu xám kia.
– Người nước Thiên Phong.
Lâm Phong nhìn người nọ, trên mặt hiện lên ý cười lạnh lùng, người này, rõ ràng là một người trong Thiên Phong Thất Sứ.
Người nọ ngẩng đầu nhìn Lâm Phong trong không trung, ánh mắt hơi có vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên hắn cũng nhận ra là Lâm Phong đến, không nghĩ tới là người này, hơn nữa, Lâm Phong lại có được năm điểm tinh quang.
– Các hạ là người của nước Thiên Phong, không phải là loại người đầu tiên muốn giết ta ư, vì cái gì lại chạy trốn chật vật như thế.
Lâm Phong cao giọng nói, thân hình đáp xuống, chỉ đôi mắt sói của đối phương gắt gao nhìn hắn.
Hai đấm run lên, nắm tay người nọ hóa thành màu vàng rực rỡ, lộ ra khí tức vô cùng cứng rắn.
Bước chân ra, người nước Thiên Phong kia mang theo nắm đấm màu vàng, một quyền đánh tới Lâm Phong, nắm tay kia lộ ra một cỗ khí tức Phật đạo, đáng tiếc trên người nước Thiên Phong này lộ ra ác khí âm tàn, trong quyền ý lại có Phật khí, có vẻ không hợp nhau, có chút quái dị.
Hàn quang lóe lên, kiếm của Lâm Phong ra khỏi vỏ, trực tiếp đâm vào quyền của đối phương, nắm quyền màu vàng kia cứng rắn như kim cương, không giống thân thể bình thường, đem kiếm Lâm Phong ép cong.
Keng!
Kiếm bị uốn cong phát ra một tiếng vang khẽ, thân thể của Lâm Phong bị đẩy lui, trên mặt người nọ lập tức lộ ra nụ cười lạnh.
– Hóa ra ngươi chỉ có chút thực lực ấy.
Hắn lấy ba hạt giống tu luyện đổi một bộ công pháp hùng mạnh, Kim Thân Phật Đà công, mặc dù tu luyện không lâu, nhưng vẫn có được trình độ nhất định, đợi một thời gian, hắn liền có thể hóa thành Kim Thân Phật đà, kiên cố không gì phá nổi. Bởi vì, hắn không cầu giết địch săn bắt nhiều tinh quang, chỉ cầu tự bảo vệ mình, cho nên mới ở dãy núi này, may mắn giết được hai người, đạt được công pháp như vậy, hắn đã cảm giác đủ rồi.
Không ngờ Lâm Phong lại theo dõi hắn, còn tiêu hao chân nguyên lực, ngự không đuổi theo.
– Cho nên ta nói ngươi nhát như chuột, ta chỉ dùng một hạt giống tu luyện, ngươi thấy ta lại chỉ nghĩ đến chạy trốn, người nước Thiên Phong quả nhiên chỉ là kiêu ngạo ngoài miệng, vô cùng tự cao, kỳ thực sợ hãi rụt rè, không có nửa điểm quyết đoán, giống như những Thiên Phong Thất Sứ bị Tuyết Nguyệt ta giết chết, một đám phế vật.
Lâm Phong thản nhiên nói, làm cho con ngươi đối phương hoảng sợ, Lâm Phong hắn trước kia đã giết Thiên Phong Thất Sứ?
– Ngươi là, Lâm Phong!
– Đúng, ta là Lâm Phong, một đêm kia, nước Thiên Phong các ngươi phái ra nhiều cao thủ như vậy để giết ta, đáng tiếc, không ai trở về, còn ta vẫn sống thật tốt.
Khóe miệng Lâm Phong mang theo tia châm chọc, trên người đối phương lan tràn một cỗ sát ý, Lâm Phong này dĩ nhiên là Lâm Phong trước kia, thật đáng giận, bọn họ lại bị bề ngoài của hắn lừa gạt.
– Ngươi không chết, vậy bây giờ ta sẽ lại giết ngươi một lần.
Chỉ thấy người đó bước chân ra, toàn bộ hai cánh tay hóa thành màu vàng rực rỡ, lộ ra sự kiên cố mà không gì phá nổi.
Kiếm của Lâm Phong giống như Độc Long, không ngừng đánh lên tay đối phương, nhưng không có tác dụng, kiếm của hắn không phá được Kim Thân trên tay đối phương.
– Khó trách hắn lại tránh ở trên vùng núi này, công pháp Kim Thân này đã khiến hắn thỏa mãn.
Chỉ thấy người nước Thiên Phong này hợp hai tay lại, lập tức cầm chặt kiếm Lâm Phong, khóe miệng Lâm Phong hiện lên nụ cười lạnh, xoáy kiếm, hóa thành ảo ảnh, nháy mắt từ trong khe hở của bàn tay đối phương đâm ra, trực tiếp đâm tới cổ họng, muốn một kiếm đoạt mệnh.
– Kim Thân Phật đà.
Đối phương biến sắc, khẽ quát một tiếng, cả người đắm chìm trong kim quang, hóa thành Kim Thân Phật đà, tuy nhiên Kim Thân còn chưa thuần thực, hơn nữa không hợp với khí chất đối phương, có vẻ chẳng ra cái gì.
– Ai?
Đúng lúc này, người nước Thiên Phong kia cả kinh, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một người đạp không bay tới, bóng dáng bồng bềnh xinh đẹp đáp xuống, ngay sau đó song chưởng trực tiếp đánh lên Kim Thân của hắn, tiếng răng rắc truyền ra, Kim Thân màu vàng vỡ vụn.
Xuy…
Kim Thân vỡ vụn, kiếm Lâm Phong phá họng đâm vào, khiến thân thể người nọ run lên mạnh mẽ, Kim Thân hoàn toàn tan rã, ánh mắt lộ ra một chút vẻ không dám tin.
– Chết.
Kiếm của Lâm Phong xoáy, đối phương mất mạng ngay lập tức, ba điểm tinh quang bay vào mi tâm Lâm Phong, lúc này Lâm Phong có được tám điểm tinh quang, bảy hạt giống tu luyện có thể sử dụng.
– Cảm ơn.
Khóe miệng Lâm Phong hiện lên chút ý cười, tuy nhiên gương mặt Đường U U vẫn lạnh lùng, chỉ hướng chân núi, nói:
– Ngươi đừng cao hứng quá sớm.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn qua, lập tức nhìn hướng chân núi, có không ít bóng dáng tinh quang bước lên dãy núi. Sớm đã bị người có tâm để ý, lúc này hắn lại có được tám điểm tinh quang làm sao có thể không làm cho người mơ ước.
Lâm Phong nhìn thấy rất nhiều người lục tục lên núi, tiếp tục chạy lên trên dãy núi, Đường U U cũng chạy theo Lâm Phong, đi về chỗ cao của dãy núi.
Chương 615: Thần Miếu Phật Ma
Ở trên dãy núi phía trước mặt, không ngừng có người bước lên sơn mạch, bọn họ thậm chí gặp đối phương cũng không động thủ mà vẫn tiếp tục đi lên phía trước.
Hai người ở phía trên dãy núi, trên người bọn họ có được mười hai điểm tinh quang, nếu là một người mà đạt được con số này thì đây là một con số rung động.
Huống chi có người có được tám điểm tinh quang, nó dường như còn không bước chân vào thần miếu, đem những hạt giống tu luyện được đổi lấy pháp thuật thần thông lợi hại.
Tất cả khu vực rất nhiều người nhìn thấy tình huống này, mọi người đều hướng về trên dãy núi mà hội tụ về, gần như ngọn núi của Lâm Phong đang ở đây lần này muốn trở thành nơi trung kết Đọa Thiên Ma Vực đây.
Lúc này hai người là Lâm Phong cùng với Đường U U vẫn đang chạy lên phía trên dãy núi, rốt cục bọn họ cũng đã lên tới đỉnh núi, một khu đất bằng phẳng giống như mới bị san bằng hiện ra trước mắt.
Hơn nữa, ở trên đỉnh ngọn núi này rõ ràng còn có một tòa thần miếu, có hơi thở thần bí phiêu động, Lâm Phong nhìn thần miếu, hắn dường như nhìn thấy được một pho tượng Phật hay là một pho tượng Ma.
Phật hay Ma, cũng không thể nào phân biệt rõ.
– Kim Thân Công Pháp của người vừa rồi chắc chắn phải là đoạt được từ thần miếu này rồi.
Lâm Phong và Đường U U liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt cùng nhìn về phía dưới, những người đó đang không ngừng đi lên phía trên, không ngừng tới gần đỉnh núi này.
– Ngươi có đi vào ngôi thần miếu này hay không?
Đường U U hỏi Lâm Phong, giờ phút này thì Lâm Phong đã có được tám điểm tinh quang, bảy viên hạt giống tu luyện sẽ không có tác dụng, nếu là vào trong thần miếu này nhất định có thể được đến bảo vật lợi hại, tăng cường thực lực.
Lâm Phong do dự, hắn thật vất vả mới thu thập được bảy viên hạt giống tu luyện, mục đích là để đi đến tòa miếu Kiếm Thần, nhưng giờ phút này đám người sát phạt kia đã đến, nếu là hắn đi tới tòa miếu Kiếm Thần thì chỉ có bay ở trên không, như vậy thì mục tiêu sẽ quá lớn, chỉ sợ sẽ có nhiều người theo dõi hắn, nếu những người khác cũng bay lên mà truy kích chặn giết hắn thì hắn sẽ không ổn tí nào.
Nếu là hắn tiến nhập vào trong gian thần miếu này, có thể sẽ đoạt được năng lực thần thông lợi hại, nhưng như vậy hắn sẽ lại không có cơ hội đi đến miếu Kiếm Thần rồi.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn tòa thần miếu này, Phật hay Ma vẫn không thể phân biệt rõ được, hư vô mờ mịt dường như sẽ không ngừng biến hóa.
Điều này làm cho Lâm Phong sinh ra một cảm giác quen thuộc, Cửu Chuyển Phật Ma công, đó không phải là Phật và Ma sao?
Chẳng lẽ hắn và thần miếu này có duyên, hắn thật sự muốn bước vào trong đó.
– Ngươi có thể đi vào không?
Lâm Phong cất tiếng hỏi Đường U U, Đường U U chẩn chờ một lát nói:
– Người không có hạt giống tu luyện có thể dùng được tiến vào thần miếu cũng không thể khởi động được thần miếu, sẽ khiến cho thần miếu đóng cửa, nhưng nếu là ta và ngươi cùng vào, hẳn là không có vấn đề gì quá lớn.
Lâm Phong gật gật đầu, nếu là không có thể sử dụng hạt giống tu luyện còn có thể khởi động thần miếu, đây chẳng phải là vẫn có thể đứng ở bên trong thần miếu sao.
– Đi, đi vảo thôi.
Lâm Phong thốt ra một giọng nói, quyết đoán bước chân vào trong thần miếu, không việc gì phải do dự mãi.
Đường U U cũng theo sát Lâm Phong bước vào thần miếu, quả nhiên khi hai người vừa tiến vào trong thần miếu thì cửa thần miếu đóng sập lại, lập tức tinh quang trên đỉnh dãy núi này cũng biến mất, khiến cho ánh mắt những người ở phía dưới ngưng tụ lại.
– Trên đỉnh núi này có thần miếu?
Có rất nhiều người tản về phía sau, Lâm Phong có được tám điểm tinh quang, tất nhiên có thể sử dụng được rất nhiều hạt giống tu luyện, nếu là đổi lấy năng lực thần thông lợi hại, đợi cho đến lúc hắn đi ra, thì sẽ không phải là bọn họ săn bắt Lâm Phong nữa, mà sẽ lại bị Lâm Phong săn giết.
Đương nhiên cũng có một số người không rút lui, những người trong đám người này chỗ mi tâm đều chỉ có một điểm tinh quang, cho nên bọn họ đi cùng với nhau và không có ra tay lẫn nhau, chỉ có như thế bọn họ mới có thể tự bảo vệ mình không bị người săn bắt, đây cũng là một loại cử chỉ thông minh, nếu là bọn họ ra tay lẫn nhau, nói không chừng đều sẽ thành con mồi cho người khác.
Nhưng giờ phút này, nhìn lên đỉnh dãy núi hai người có được tám điểm tinh quang, một người có được bốn điểm tinh quang, bọn họ đều nảy ra ý tham lam, nếu là bọn họ liên kết lại, nói không chừng có thể giết được đối phương, cướp lấy hạt giống tu luyện của đối phương, cứ như thế cũng không cần phải sợ hãi rụt rè như thế này.
Tuy rằng cuối cùng có giết được người cướp được hạt giống tu luyện thì cũng chỉ có giành cho một hay hai người trong số bọn họ, nhưng ai cũng muốn thử một lần, họ luôn nghĩ người được đó sao lại không phải là chính mình.
Lúc này Lâm Phong và Đường U U bước vào trong thần miếu, tòa thần miếu này và tòa miếu Kiếm Thần lớn nhỏ cũng như nhau, tuy nhiên tòa thần miếu này thì không có kiếm treo ở kia mà chỉ có một pho tượng tọa lạc ở phía trước ngay chính giữa.
Pho tượng này thật lớn đứng quay lưng lại phía hai người bọn họ, bộ mặt không có mặt hướng về hai người bọn họ, bởi vì pho tượng này có hai mặt, hai bên phải trái đều có khuôn mặt.
Một pho tượng Phật, một pho tượng Ma lại dung hợp lại lẫn với nhau, đều quay lưng về phía đối phương.
– Tượng Phật Ma.
Đường U U nói nhỏ hơi có một chút khiếp sợ, tại sao lại có một pho tượng cổ quái như thế.
Phật tức là Phật, Ma tức là Ma, từ thượng cổ tới nay đếu là đối lập tồn tại, mà hiện giờ Phật và Ma tại sao lại có thể dung hợp trong một khối.
Về phần Lâm Phong, đôi mắt của hắn lại hơi hơi đọng lại tại nơi đó, tượng Phật Ma? Đúng, thật sự là tượng Phật Ma.
Chẳng lẽ là ngôi thần miếu này có liên hệ với Cửu Chuyển Phật Ma công?
Phía trước cúi đầu bình thường chỉ thấy tượng Phật Ma ngồi xuống, phía tay phải ba tượng Phật, phía tay trái ba tượng Ma, phía trên Ma tượng đều có tinh quang, từ một điểm tinh quang đến sáu điểm tinh quang.
– Tượng Phật thì chỉ có đến ba điểm tinh quang, mà tượng Ma thì lại có bốn điểm tinh quang đến sáu điểm tinh quang, Phật lại không bằng Ma sao?
Vẻ mặt Đường U U nghi hoặc, đúng là trong tòa miểu thần này đầy rẫy những tò mò, nếu tượng Phật đối ứng đến ba điểm tinh quang, Ma đối ứng đến sáu điểm tinh quang, như vậy trong tượng Phật vốn có thần thông công pháp, hiển nhiên là không lợi hại bằng thần thông công pháp trong tượng Ma.
– Xem ra người xây dựng nên thần miếu này đúng là không kính trọng Phật, mà ngược lại lại tôn sùng Ma.
Đường U U hạ giọng nói, nhưng ánh mắt của Lâm Phong thì quả thật vẫn dừng ở trên thân một pho tượng nhỏ nằm giữa Phật Ma.
Nửa Phật nửa Ma, trong đó có được bảy điểm tinh quang, bên trong này mới là thần thông công pháp lợi hại nhất.
– Bảy viên hạt giống tu luyện, ngươi chuẩn bị dùng như thế nào?
Đường U U rất ngạc nhiên, Lâm Phong có bảy viên hạt giống tu luyện, hắn có thể tu luyện một loại, hai loại, thậm chí đến ba loại công pháp, hắn sẽ lựa chọn như thế nào?
– Là Phật, là Ma? Hay là ở giữa, nửa Phật nửa Ma.
– Đương nhiên là nó.
Ngón tay của Lâm Phong chỉ vào ở giữa Phật Ma giống như mở miệng nói, hắn có được Cửu Chuyển Phật Ma công làm sao có thể còn do dự, nhất định là lựa chọn pho tượng Phật Ma tương dung kia.
Có lẽ pho tượng nửa Phật nửa Ma thật sự có liên hệ với Cửu Chuyển Phật Ma công.
Đôi mắt Đường U U liếc thật sâu về phía Lâm Phong, nàng lập tức giơ chân bước lên chậm rải đi đến một bên nói:
– Ta biết rằng ngươi còn muốn đi đến một thần miếu khác, hiện tại ngươi hãy nắm chặt lấy thời gian đi, ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa đâu.
– Tốt.truyện tà tu audio
Lâm Phong gật gật đầu, tâm thần vừa động bảy điểm tinh quang trên trán hắn lập tức cùng với pho tượng nửa Phật nửa Ma kia liên hệ lại với nhau, lại là một đạo tinh quang đem pho tượng nửa Phật nửa Ma và mi tâm của Lâm Phong liên hệ lại cùng một khối, lập tức ở trong đầu của Lâm Phong giống như muốn bùng nổ, một cổ trí nhớ kinh khủng nhảy vào trong giữa đầu của hắn, khiến cho bước chân của hắn khẽ run lên lui về phía sau một bước.
Ổn định thân thể, Lâm Phong trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, trong bảy viên hạt giống tu luyện này mở ra trí nhớ, quả nhiên không phải là một viên hạt giống tu luyện có thể so sánh được, trí nhớ này càng thêm hống hách.
Giờ phút này trong giữa đầu của Lâm Phong dường như có nhiều hơn một mảnh hắc ám tinh không, tại đây trong giữa biển sao trời vô tận, một vài bức hình ảnh như thế là rất rõ ràng.
Một pho phật tôn lộ ra quang hoa rực rỡ màu vàng, phật quang phổ chiếu đem một nửa không gian chiếu lên vô cùng rực rỡ.
Mà ở phía đối diện với Phật tôn này thì có một Ma tôn đứng đó, đôi đồng tử vô cùng lạnh lùng, cả người đều lộ ra ma đạo ý đáng sợ, tại cổ ma đạo ý này vô cùng hắc ám, không có bất kỳ một hào quang nào, phật quang cũng không thể nào chiếu tới được.
Phật tôn và Ma tôn dường như liền tồn tại mãi mãi, dường như trong hư không thâm thúy vô tận giằng co vĩnh hằng.
Đôi môi phật tôn dường như đang mấp máy, vô tận Phạn văn hóa thành mũi nhọn phật đạo màu vàng, trấn áp trừ tà, không ngừng dũng mãnh lao tới nơi hắc ám kia.
Nhưng Ma tôn thì dường như cũng không sợ hãi, chỉ có thản nhiên đứng ở đó, ngập trời ma ý cuồn cuộn rì rào, ma tượng hắc ám không ngừng từ trên thân người hắn xuất hiện, và ấn màu vàng Phạn văn oanh kích vào cùng một chỗ, sau đó không ngừng trừ khử vào giữa hư không, dường như tất cả đến bây giờ giống như không có tồn tại.
Mặc dù đôi mắt đang nhắm lại, nhưng sắc mặt của Lâm Phong lại không ngừng biến hóa, giờ phút này trong đầu hắn hiện lên hình ảnh hiện tại quá mức rung động, khiến cho trái tim của hắn không ngừng nhúc nhích, không thể nào bình ổn được.