Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 118 [Chương 586 đến 590]
❮ sautiếp ❯Chương 586: Ngoài Dự Tính
Tám bình rượu xuống bụng, gương mặt Tiểu Nhã ửng đỏ, ánh mắt mê ly, giống như là buồn ngủ.
Nhìn Lâm Phong, Tiểu Nhã hô một tiếng:
– Ca, ta buồn ngủ quá!
– …
Lâm Phong im lặng, mọi người cũng im lặng nhìn Lâm Phong, buồn ngủ?
Phục dụng chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch, không thừa cơ tu luyện tăng tiến tu vi, ngược lại còn buồn ngủ, đây mới đúng là phí của trời.
Nhất là Lâm Phong đã từng dùng qua chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch, hắn tự nhiên biết rõ tư vị thế nào. Nuốt chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch vào bụng thì linh đài thanh minh, cả người vừa đau vừa thoải mái mới đúng, lúc đó nhân cơ hội mà đột phá, là thời cơ tốt nhất. Tiểu Nhã thì tốt rồi, vậy mà nói buồn ngủ.
Lắc đầu cười khổ, Lâm Phong nhìn Tiểu Nhã gần như muốn nhắm mắt nói:
– Ngủ thì nằm lên người ta mà ngủ, ta cõng muội về.
– Tốt! Hì hì!
Tiểu Nhã nghe được lời của Lâm Phong liền lộ ra nụ cười rạng rỡ, sau đó nó liền nằm lên vai Lâm Phong, nhắm mắt liền ngủ. Mọi người thấy vậy đều ngẩn người, đây là trạng thái sau khi phục dụng Quỳnh Tương Ngọc Dịch?
– Lâm Phong, tiểu muội này của ngươi thật là kỳ lạ, ta nhớ được lúc sử dụng Quỳnh Tương Ngọc Dịch lần đầu tiên thì cả người khổ không thể tả, cắn răng tu luyện, khó khăn lắm mới đột phá tu vị.
Quân Mạc Tích lắc đầu cười, phản ứng của Tiểu Nhã quá khác thường.
– Có lẽ là vì thể chất a!
Lâm Phong tất nhiên cũng biết được phản ứng khi phục dụng Quỳnh Tương Ngọc Dịch. Đúng như Quân Mạc Tích miêu tả, nhưng hắn cũng không nói ra. Nếu không thì không phải nói là cho người ta biết là hắn cũng đã từng dùng qua sao? Những người khác suy đoán không được, nhưng Đường U U nhất định sẽ đoán ra, dù sao, lần trước hắn đã lấy chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch từ trong tay Đường U U.
Nghe được lời của Quân Mạc Tích, trong lòng mọi người đều yên lòng. Không phải là Quỳnh Tương Ngọc Dịch không có hiệu quả mà là vì thân thể cô bé kia. Ngay cả Quân Mạc Tích đều nói có đột phá khi dùng qua Quỳnh Tương Ngọc Dịch, bọn họ tin tưởng, sau khi phục dụng, dù bọn họ không có đột phá thì cũng có thể làm tu vi tăng lên một bước. Ở trên võ đại đại hội Tuyết Vực, có đôi khi chỉ cường đại hơn một chút cũng là cách biệt giữa sống và chết.
Nhưng vào lúc này, Tiểu Nhã nằm trên vai Lâm Phong lại thật sự ngủ thiếp đi, nhưng trên người lại phóng ra một luồng khí tức, giống như là lực lượng trong người đang lưu chuyển, làm cho mọi người đều trợn mắt mà nhìn.
– Vậy cũng được?
Mọi người đều sững sờ, giờ phút này, lực lượng trong cơ thể Tiểu Nhã lưu chuyển không ngừng, rõ ràng chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch đã phát huy tác dụng, đang từ từ vận chuyển. Dù nó đang nằm yên mà ngủ nhưng cũng có thể nhận được chỗ tốt.
Không chỉ có mọi người không hiểu được, ngay cả Quân Mạc Tích, Lâm Phong, thậm chí là Đường U U cũng ngây ngẩn, tại sao có thể như vậy?
Quỳnh Tương Ngọc Dịch là Đường gia tư mình chế ra, nhưng Đường U U chưa từng nghe nói qua là nó có công hiệu như vậy. Có thể làm cho người ta đang ngủ mà lực lượng tự lưu chuyển, thật là kỳ quái.
– Chẳng lẽ nó đã dùng qua thứ gì đó, có thể chấn trụ dược hiệu của Quỳnh Tương Ngọc Dịch, sau đó từ từ khuếch tán trong cơ thể, sử dụng từng chút một?
Quân Mạc Tích nói nhỏ, Lâm Phong có chút suy nghĩ, phục dụng qua thứ gì?
Tiêu lão tinh thông bách thảo, sử dụng thảo dược đã có thể làm hắn trọng thương mà cải tử hồi sinh, thậm chí còn khôi phục rồi còn tăng tiến thêm một bước. Thành tựu của Tiêu lão trên lĩnh vực dược thảo, Lâm Phong không chút hoài nghi. Nếu nói Tiểu Nhã phục dụng thứ gì đó thì nhất định là do Tiêu lão. Tiêu lão lấy thảo dược thay đổi thể chất, để Tiểu Nhã phục dụng chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch cũng bình yên vô sự, ngược lại nó chỉ buồn ngủ, để dược hiệu của Quỳnh Tương Ngọc Dịch tự vận chuyển.
Nếu thật sự là như vậy, có thể nói rõ dược thảo mà Tiêu lão cho Tiểu Nhã phục dụng đã phát huy hiệu quả, áp chế dược hiệu của chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch này, vậy thì nó còn trân quý hơn cả Quỳnh Tương Ngọc Dịch nữa.
– Rốt cuộc thì Tiêu lão là người nào?
Lâm Phong lẩm bẩm nói, tinh thông bách thảo, chữa bệnh cứu người. Hơn nữa còn tùy ý bỏ ra cực phẩm đan dược như Quy Nguyên đan, lại còn đột nhiên rời đi, một chút đầu mối cũng không lưu lại.
Về phần bài ca bi thương mà Tiêu lão hay hát cũng lộ ra vài phần hào khí, nghe nói là khi ca ca của Tiểu Nhã chết đi, từ trong lời ca, Lâm Phong cũng cảm giác được, khi còn sống, ca ca của Tiểu Nhã phi thường mạnh mẽ.
– Quân Mạc Tích nói không sai, trong cơ thể nó có thứ gì đó đã áp chế Quỳnh Tương Ngọc Dịch, như vậy mới có kỳ hiệu như vậy.
Đường U U nghe được Quân Mạc Tích thức tỉnh, lập tức liền nghĩ ra, chỉ có khả năng này mà thôi, nếu đã vậy thì Lâm Phong cùng cô bé này cũng không phải là người bình thường rồi. Trong cơ thể lại có bảo vật có thể áp chế Quỳnh Tương Ngọc Dịch.
Lâm Phong thấy Quân Mạc Tích cùng Đường U U nhìn mình, hắn cười nói:
– Gia gia của Tiểu Nhã là một vị tiền bối của ta, mà vị tiền bối kia lại tinh thông bách thảo.
– Thì ra là như vậy, nói như vậy thì vị tiền bối kia của ngươi chắc chắn là một vị cao nhân rồi.
Quân Mạc Tích gật đầu, có thể làm ra dược vật này cho cô bé phục dụng thì người này quả thật không đơn giản.
Đường U U cũng khẽ gật đầu, duy chỉ có Vân Phi Dương, ánh mắt lập lòe nhìn Lâm Phong.
Tiền bối cao nhân, tinh thông bách thảo!
Một điểm nghi ngờ trong lòng hắn dường như được mở ra, Lâm Phong có thể khong nói láo, nhưng hắn rõ ràng được, lúc Lâm Phong ở bên cạnh không có cô bé nào, mà sau khi hắn mất tích, vừa xuất hiện lại thì con người thay đổi, con người thay đổi, còn có thêm một Tiểu Nhã ở bên cạnh, có thể nói Lâm Phong có thể có kỳ ngộ gì đó.
Lực lượng trong cơ thể Tiểu Nhã vẫn chậm rãi lưu động, chảy nhẹ như suối, không nhanh không chậm, phi thường thong thả, chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch kia không mang tới chút điểm xấu nào cho nó, chỉ có chỗ tốt.
– Đường tiểu thư, muội muội của ta đã ngủ rồi, ta không ở lại nữa, ân tình khoản đãi này, đa tạ.
Lâm Phong nhìn Đường U U mĩm cười nói, Đường U U gật đầu:
– Đưa một trăm bình rượu lên đây!
Đường U U nói một tiếng, một lát sau, có một người mang một trăm bình rượu mạnh Phần Nguyên lên đưa cho Lâm Phong.
– Cảm ơn!
Lâm Phong cười một tiếng, thu rượu vào trong thạch giới trữ vật. Hắn khẽ gật đầu với Quân Mạc Tích, hắn thấy Quân Mạc Tích cũng không tệ lắm, thanh niên mạnh nhất Thiên Long đế quốc, tuy có ngông nghênh nhưng không lộ ra ngạo khí. Qua hai lần gặp hắn, Quân Mạc Tích đều rất khách khí, lần đầu tiên cũng không có ỷ vào thực lực mà đoạt Huyết Hồn thảo của hắn, lại còn ngăn cản Ly Hận xuất thủ với hắn, mang Ly Hận đii.
– Ta cũng xin cáo từ, chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch này, Vân Phi Dương xin nhận!
Vân Phi Dương cũng đứng dậy, gật đầu nói với Đường U U.
Đường U U cũng không ngăn cản, nàng mời những người này tới, thuần túy là tặng rượu mà thôi, mỗi năm Đường gia đều làm như vậy.
Không có bất kỳ một gia tộc nào có thể thịnh vượng vĩnh viễn, kết nhiều thiện duyên, nhất là những người có tiềm lực. Ngươi tặng họ từng chút ân huệ, có lẽ một vài năm sau, lúc Đường gia gặp phải nguy nan, bọn họ chỉ nói một câu liền có thể giải quyết. Thói quen này, Đường gia đã thực hiện trong một lần nguy cơ hơn trăm năm trước.
Khi đó, Đường gia suýt nữa gặp phải tai ương huỷ diệt, nhưng bởi vì tổ tiên Đường gia ban chút ân huệ cho một thanh niên có thiên phú hơn mấy chục năm trước, người thanh niên này trưởng thành một tuyệt đại cường giả, chỉ một câu nói đơn giản đã hóa giải nguy cơ cho đệ nhất thế gia Đường gia của đế quốc Long Sơn. Lần giáo huấn đó, Đường gia vẫn luôn ghi nhớ.
Người xưa có câu, không ai mãi mãi hèn, nhưng thanh niên có thiên phú dị bẩm, có tiềm lực kia, không ai biết được, mười năm sau, hoặc là mấy chục năm sau sẽ trở thành nhân vật thiên kiêu như thế nào. Mượn những người đang ngồi đây mà nói, có lẽ mấy chục năm sau thì có người đã rời đi đế quốc Long Sơn, trở thành cường giả đại lục, một câu nói có thể phá vỡ một đế quốc.
Trong thế giới võ đạo, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, có đôi khi, chỉ dựa vào ánh mắt cũng có thể quyết định vận mệnh.
Lâm Phong cõng Tiểu Nhã trên lưng, cái con bé này ngủ cũng thật là sâu, không có chút dấu hiệu tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ bé hơi hồng lên.
Vân Phi Dương cũng theo Lâm Phong mà rời đi, hai người cảm thấy một tia sáng lạnh rơi lên người mình. Tia sáng lạnh này, không cần nói cũng biết đó là ánh mắt của Địch Long.
Nhưng Lâm Phong cùng Vân Phi Dương không quá để ý tới Địch Long, đi trên đường lớn, gió nhẹ thổi qua mặt làm cho Lâm Phong sảng khoái, hỏa diễm mãnh liệt trên người cũng từ từ biến mất.
Vân Phi Dương đi bên cạnh Lâm Phong, cười hỏi:
– Lâm Phong, cảm thấy những người này thế nào?
– Ngoài dự liệu của ta!
Lâm Phong mở miệng nói.
– Ha ha…
Vân Phi Dương cười cười:
– Ngươi cũng giống ta, đúng là có chút ngoài ý muốn. Thiên tài đế quốc phải có ánh mắt nhìn xa một chút, bất quá, hành động này của Đường gia cũng rất hợp tình hợp lý. Dù sao, những người được mời, khi tham gia đại hội Tuyết Vực đều có thể phát sinh lột xác.
– Nhiều người đế quốc Long Sơn đều mong ước tham gia đại hội Tuyết Vực, cũng không đơn giản là vì một cuộc tỷ thí kia, nguy hiểm cùng kỳ ngộ luôn tồn tại.
Chương 587: Dị Tượng Tu Luyện
Đêm, tất cả đều yên bình, trầm tĩnh như nước.
Tại trong một đình viện, một bóng dáng khoanh chân ngồi, trên người lóe lên ánh sáng chói mắt, ánh sáng như lửa.
Bóng dáng ấy với khuôn mặt thanh tú tuấn lãng, gọc cạnh rõ ràng, trong lúc tu luyện, một tia sáng đặc biệt chớp động trên mặt hắn, làm cho hắn càng thêm thanh tú.
Bóng dáng ấy tự nhiên là Lâm Phong, chỉ là bây giờ hắn đã tháo mặt nạ xuống, lộ ra diện mạo trước kia.
Dù chân nguyên lực bị dược vật ngăn lại, nhưng cũng không cản trở Lâm Phong tu luyện. Đại Nhật Phần Thiên kinh vận chuyển, cả người Lâm Phong tràn ngập ánh lửa.
Nhất là hôm nay hắn đã uống chừng mười bình rượu mạnh Phần Nguyên, làm cho chân nguyên lực trong cơ thể rung động, không ngừng xông phá ngăn cản của dược vật mà dần khôi phục. Hôm nay, lực lượng chân nguyên trong cơ thể hắn đã gần đạt tới Huyền Vũ cảnh rồi, cực kỳ nhanh. Tu vi thực lực của hắn khôi phục Huyền Vũ cảnh, đương nhiên không chỉ tính lực lượng thân thể.
Ánh lửa càng ngày càng đậm, trên người Lâm Phong xuất hiện một đồ án hình mặt trời, dường như tất cả ánh sáng đều hội tụ về mặt trời này. Trong bóng đêm hư vô giống như có một chùm sáng, chùm sáng mơ hồ từ trên trời cao tỏa ra, chiếu lên đồ án mặt trời.
Mặt trời, vô luận là đêm hay ngày đều có, chỉ là trong lúc ban đêm thì ánh sáng bị ngăn cản, người ta nhìn không thấy mà thôi.
Nhưng lúc này, Lâm Phong lại có thể dẫn động ánh sáng mặt trời hư ảo, làm cho nó từ trên không chiếu xuống.
Đại Nhật Phần Thiên kinh, công pháp mặt trời, vô cùng huyền diệu, bốn chữ này này không đơn giản như vậy. Công pháp này được tu luyện tới đỉnh cao thì có thể mượn lực lượng mặt trời mà đốt giết hết thảy.
Ánh sáng mặt trời hư ảo này, theo Lâm Phong tu luyện mà càng ngày càng ngưng thực, ở bên ngoài viện có rất nhiều người kinh ngạc nhìn lên bầu trời đêm, bọn họ có thể nhìn thấy tia sáng mơ hồ kia rồi, phi thường quỷ dị.
Tựa hồ có người đang tu luyện công pháp nào đó.
Nhưng mà, dù thấy được thì bọn họ cũng lựa chọn không để ý, tự mình lo việc của mình, tuy trong lòng vẫn rất tò mò.
Nhưng đôi khi tò mò lại hại chết người, người này tu luyện mà có thể dẫn động lực lượng thiên địa, làm cho trời cao phóng ra tia sáng, có lẽ đó là một vị tiền bối cao nhân nào đang tu luyện. Nếu bọn họ nhìn trộm mà quấy rầy đối phương thì đến lúc đó hối hận cũng không kịp, chết cũng không biết chết như thế nào. Vì vậy, bọn họ tình nguyện chôn chặt tò mò trong lòng.
Ở trong Thiên Long thành, bọn họ đã từng thấy tình cảnh tu luyện dẫn phát dị tượng, thậm chí là lực lượng của thiên địa, thông thường mà nói thì sẽ không có ai quấy rầy hoặc nhìn trộm, trừ phi là kẻ đó chán sống rồi.
Nhưng vào lúc này lại có người lại ngại mạng quá dài…
Cách ngoại viện không xa có một bóng dáng nhỏ xinh đang ngẩng đầu nhìn lên chùm sáng kia, thân hình không ngừng lóe lên, chạy về cái viện đó.
– Tại sao lại có tình huống như vậy? Hẳn là nơi này rồi!
Người này lẩm bẩm nói nhỏ một tiếng, cảm giác có chút kỳ quái, thân hình đột nhiên ngừng lại trong chốc lát.
Ngẫm nghĩ một lúc, ánh mắt không ngừng lóe lên, người này cắn răng tiếp tục đi qua viện kia. Khi tới bên ngoài tường cao, người này vọt lên cao, lao về phương hương chùm sáng kia.
Sau một lúc lâu, người này thấy bên trong đình viện có một bóng dáng đưa lưng về phía mình, cả người này chìm ngập trong hỏa diễm, ánh sáng chói mắt tràn ngập toàn thân, trên người mơ hồ xuất hiện đồ án mặt trời. mà trên trời cao, tia sáng tỏa ra, chiếu lên thân người này. Chính là người này đang tu luyện, dẫn động ánh sáng thiên địa.
– Công pháp hỏa diễm thật lợi hại!
Trong mắt Lam Kiều tràn đầy khiếp sợ, tu luyện công pháp hỏa diễm này lại sinh ra đồ án mặt trời, dẫn ánh sáng thiên địa, công pháp này tuyệt đối là công pháp siêu cấp cường đại.
Không biết người đang tu luyện kia là ai?
– Kẻ nào?
Lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vang lên, Lâm Phong đang tu luyện thì mơ hồ cảm giác được có người đang nhìn trộm, tâm thần lập tức căng thẳng, hắn liền trong tu luyện tỉnh lại.
Đưa tay phất lên, Lâm Phong lấy ra mặt nạ da người có vẻ tuấn tú cùng tái nhợt, thân hình hắn đồng thời lóe lên. Trong bóng đêm, tốc độ của hắn nhanh như gió, chỉ trong nháy mắt đã tới bên cạnh Lam Kiều, mãnh liệt đánh ra một quyền.
Cả người Lâm Phong đột nhiên khẩn trương, muốn lui về sau nhưng không còn kịp rồi. Tốc độ của người này thật là nhanh, trong nháy mắt thì quả đấm đã tới trước mắt nàng. Nàng giống như đứng đợi một đấm này đánh lên mặt nàng.
Quyền phong kịch liệt thổi bay mái tóc dài của Lam Kiều, trái tim Lam Kiều bịch bịch nhảy, nàng sẽ chết sao?
Nhưng đã qua một lúc, quyền phong vẫn thổi nhưng một quyền này vẫn không đánh xuống, nàng không nhìn được mà khẽ mở mắt, sau đó liền thấy rõ một khuôn mặt.
Khuôn mặt tái nhợt có chút bệnh hoạn đúng như lời miêu tả của Thanh Mộng Tâm, ánh mắt trong suốt, nhưng vì có lẽ nàng nhìn trộm mà bây giờ lộ ra lạnh lùng.
– Không phải là hắn?
Trong lòng Lam Kiều thầm hỏi, Thanh Mộng Tâm nói người này cũng gọi là Lâm Phong, nhưng không phải Lâm Phong kia. Nàng không tin, nàng hi vọng người này chính là Lâm Phong đã bị mất tích, nhưng sau khi thấy rõ thì nàng biết Thanh Mộng Tâm không gạt nàng, Lâm Phong này thật sự là một người khác, nhưng Lam Kiều vẫn còn hoài nghi, thật sự không phải là Lâm Phong sao?
– Ta nhìn trộm ngươi tu luyện, sao ngươi lại không giết ta?
Lam Kiều chăm chú nhìn Lâm Phong, mở miệng hỏi. Lâm Phong hơi nhướng mày, hắn thấy được Lam Kiều liền dừng tay, nếu không thì hắn đã xuất thủ rồi.
– Ta không muốn giết người, chuyện vừa rồi ta coi như là chưa phát sinh, ngươi đi đi!
Lâm Phong phất tay, lạnh lùng nói.
– Ngươi không giết ta là bởi vì ngươi biết ta, ngươi không thể nào động thủ với ta!
Lam Kiều vẫn nhìn Lâm Phong, chất vấn nói.
– Ngươi cho là ta biết ngươi sao?
Lâm Phong lạnh lùng nói:
– Trước khi ta còn chưa hối hận, nhanh cút đi!
– Lâm Phong, ngươi không cần gạt ta, mới lúc này, khi ngươi xoay người thì sát ý lộ rõ, nhưng sau khi thấy rõ diện mạo của ta thì ngươi lại dừng tay, ngươi rõ ràng biết ta, ngươi là Lâm Phong.
Lam Kiều cười cười, Lâm Phong cau mày, không nghĩ tới lại gặp nha đầu này.
– Chẳng lẽ ngay cả ta mà ngươi cũng không tin tưởng sao? Ta biết ngươi thay đổi khuôn mặt xuất hiện là có liên quan với chuyện ngươi mất tích, nhưng mà, ngươi cảm thấy ta sẽ bán đứng ngươi sao?
Lam Kiều dường như có chút thương cảm, vậy mà Lâm Phong không tin tưởng nàng.
Chân mày Lâm Phong hơi giản ra, xoay người đi vào trở lại phòng, chậm rãi nói:
– Mau trở về đi, nếu không thì ngươi thật sự bán đứng ta rồi!
Lam Kiều nghe được lời này liền sửng sốt, sau đó nàng liền cười rạng rỡ nói:
– Ta cũng biết ngươi sẽ không dễ dàng gặp chuyện gì, lần sau không nên tu luyện ở bên ngoài, công pháp của ngươi quá mạnh mẽ, sẽ dẫn động ánh sáng mặt trời, quá mức chói mắt rồi.
Lam Kiều thấy sắc mặt tái ngắt của Lâm Phong thì vẫn còn hoài nghi, là bởi vì sau khi thấy Lâm Phong tu luyện công pháp mà sinh ra đồ án mặt trời. Khi ở Thiên Nhất học viện tại nước Tuyết Nguyệt, có một lần nàng tình cờ thấy Lâm Phong tắm rửa, cũng đã nhìn qua đồ án mặt trời này, cho nên nàng mới kiên trì cho hắn là Lâm Phong.
Lâm Phong nghe được lời của Lam Kiều thì hơi ngừng lại, dẫn động chùm sáng mặt trời?
Điểm này hắn thật sự không biết, dù sao trong lúc tu luyện thì hắn sẽ không nhìn thấy dị tượng bên ngoài. Dù hiện tại, chân nguyên lực bị giam cầm nhưng Lâm Phong mơ hồ cảm nhận được, hắn tu luyện càng thông thuận hơn so với trước kia.
– Ta biết rồi!
Lâm Phong gật đầu, sau đó liền nhấc chân tiến vào trong phòng, ngày mai phải lên đường đi Tuyết Vực Mê thành rồi. Hôm nay nên ngừng tu luyện, tắm rửa ngủ nghỉ một phen, no đủ tinh thần mà chuẩn bị tới một khu thổ địa khác.
Đến Tuyết Vực Mê thành, hắn coi như chân chính tiếp xúc đến cường giả cả Tuyết Vực, tiếp xúc mười ba nước Tuyết Vực, cũng là bước đầu tiên hắn tiến vào đại lục.
Lam Kiều thấy Lâm Phong vào phòng rồi mới cười cười quay người, xác định Lâm Phong không có chuyện gì là được rồi.
Lam Kiều lóe lên, rất nhanh đã ra khỏi viện, sau đó liền theo phương xa mà đí, thân hình biến mất trong trời đêm.
Nhưng sau khi Lam Kiều rời đi, ở một chỗ khuất bên ngoài viện có một bóng đen đi ra, bóng đen này giống như là một cái bóng, nhìn thoáng qua phía Lam Kiều vừa rời đi, sau đó thân hình rung lên, hoàn toàn dung nhập trong bóng đêm.
Chương 588: Đi Mê thành
Sáng sớm, gió nhẹ ấm áp lướt qua, trên đường lớn bên ngoài Hoàng thành đế quốc Long Sơn hôm nay đặc biệt an tĩnh, rất ít người đi lại.
Bởi vì, lúc này bên ngoài Hoàng thành đế quốc Long Sơn, mọi người đã tới sớm, chen chúc tại một khu vực lớn.
Thậm chí có một vài người thực lực cường đại còn mang theo yêu thú của mình tới đây, còn có yêu thú có cánh có thể bay trên hư không.
Trừ những người này ra, ở bên ngoài Hoàng thành đế quốc Long Sơn, toàn bộ đều tràn ngập tro bụi, từng con tuấn mã đi trên đường lớn, đứng trên đầu tường thành cũng chỉ thấy tuấn mã cuồn cuộn cùng với loại tẩu thú khác.
Thực ra không chỉ hôm nay, trước mấy ngày cũng đã có cảnh tượng này rồi, bọn họ đều tập trung lên đường trước, tất cả đều tới một nơi duy nhất, Tuyết Vực Mê thành!
Đại hội Tuyết Vực, mười năm một lần, nếu bỏ qua thì đúng là một chuyện đáng tiếc trong đời.
Đương nhiên, những người lên đường này thì đều có thực lực không kém. Người thật sự nhỏ yếu mà đi Mê thành thì quá nguy hiểm, trong khoảng thời gian này, Mê thành thật sự hỗn loạn cực kỳ, ngư long hỗn tạp, loại người nào đều có. Nếu không có năng lực tự vệ thì không nên tham gia náo nhiệt.
Trừ đế quốc Long Sơn, bốn đại đế quốc khác trong Tuyết Vực cũng có cảnh tượng tương tự, vô số người bắt đầu di chuyển về Tuyết Vực Mê thành, một toàn thành rộng lớn mà thần bí.
Ở bên ngoài Thiên Long thành, tại trên võ đài chiến đấu ngày hôm qua đã có vô số yêu thú, những yêu thú này đều là yêu thú phi cầm cường đại, Hắc Phong Ưng, Lôi Ưng cùng với Sư Thứu dị chủng. Tất cả đều là huyền yêu, có thể bay lượn mấy vạn dặm trong một ngày.
Người đứng ở đây đều là thanh niên thiên tài được chọn lựa đại biểu cho đế quốc Long Sơn, rất nhiều người đều hơi có vẻ kích động.
Lên đường, bọn họ đã chờ đợi cảnh tượng này rất lâu rồi. Hôm nay bọn họ đã được đi Tuyết Vực Mê thành.
Đối với rất nhiều người trong bọn họ, đại hội Tuyết Vực chính là mục tiêu phấn đấu của bọn họ, hôm nay, mục tiêu đã trở thành hiện thực.
Ba mươi sáu tên thiên tài, giờ phút này chỉ có ba mươi lăm người, chỉ có một người vắng mặt, thái tử nước Tuyết Nguyệt, Đoàn Vô Đạo.
– Mọi người đã tới đông đủ rồi chứ!
Người dẫn đội lần này là Nhược Lam Sơn, cũng chính là người đến nước Thiên Phong cùng nước Tuyết Nguyệt, lão đã gặp qua những người này, thậm chí có một số là do chính lão lựa chọn ra. Lần này lão dẫn đội đúng là thích hợp nhất. Đương nhiên, người hỗ trợ bên ngoài cùng âm thầm cũng không ít. Lần đi Tuyết Vực này, tuy nói là tranh bá giữa thanh niên mười ba nước, nhưng thật sự là so đấu giữa bốn đại đế quốc.
Nhìn thực lực của những thanh niên ưu tú nhất này thì có thể phản ánh được thực lực của cả đế quốc.
– Trừ nước Tuyết Nguyệt hình như có một người không tới, những người khác đều không có vấn đề.
Lúc này, một giọng nói bất thiện vang lên, kẻ nói chuyện là ngươi nước Thiên Phong.
Lần trước, Phong Trần, hoàng tử nước Thiên Phong dẫn Thiên Phong Thất Sứ đi Tuyết Nguyệt, lại chết sạch trong tay Tuyết Nguyệt. Điều này làm cho hai nước xảy ra mâu thuẫn không cách nào hòa giải. Dù nước Thiên Phong cùng nước Tuyết Nguyệt đều là nước phụ thuộc đế quốc Long Sơn, nhưng quan hệ giữa hai bên thì tự trong lòng mỗi bên đều hiểu rõ. Nếu gặp nhau trên võ đài đại hội Tuyết Vực thì chắc chắn sẽ muốn lấy mạng đối phương, tuyệt không hạ thủ lưu tình.
Người nước Tuyết Nguyệt nghe giọng điệu lạnh ngắt kia thì đều híp mắt, nguyên kế hoạch thì nước Thiên Phong cùng nước Tuyết Nguyệt sẽ có mười người tham gia, nhưng vì nhân số không đủ, trong chiến đấu hôm qua được bổ sung năm người của đế quốc Long Sơn. Nhưng nếu nói vắng mặt thì cũng chỉ có Đoàn Vô Đạo rồi, hắn là một người được xếp trong danh sách, không có người nào được bù vào mà hắn lại không tới.
Đoàn Vô Đạo hẳn là trực tiếp tới Tuyết Vực Mê thành.
– Đúng, cái tên Đoàn Vô Đạo của nước Tuyết Nguyệt này thật là trong mắt không người, tất cả mọi người đều đến, duy chỉ có hắn là lại muốn chơi trội, thiên tài nước Tuyết Nguyệt thật là lớn lối.
Lại một giọng nói lạnh lùng vang lên, có chút chói tai. Người bên phái nước Tuyết Nguyệt, hai tên nam tử áo đen liếc nhìn người mới nói chuyện một cái:
– Lời này, nếu ngươi có gan thì chờ tới khi thái tử có mặt rồi hãy nói. Không nói thì nước Thiên Phong ngươi chính là kẻ chết nhát.
Tên nước Thiên Phong kia trợn mắt hừ lạnh một tiếng, danh tiếng Đoàn Vô Đạo nước Tuyết Nguyệt, hắn đã nghe nói qua. Nghe nói thái tử Đoàn Vô Đạo nước Tuyết Nguyệt, người cũng như tên, tàn nhẫn vô đạo, ai dám chọc hắn thì hắn liền giết kẻ đó, người nghịch hắn thì chết, vô cùng lớn lối.
Nếu hắn thật sự nói ngay trước mặt Đoàn Vô Đạo, thật sự hắn không có lá gan này.
– Được rồi, không cần cãi cọ những thứ này rồi, các ngươi nên đặt lực chú ý lên đại hội Tuyết Vực, đối với các ngươi mà nói, đây chính là kỳ ngộ lớn lao, bỏ lỡ thì thật sự đáng tiếc.
Nhược Lam Sơn nhìn mọi người, chậm rãi nói:
– Các ngươi đã khó khăn lắm mới có tư cách tham gia đại hội Tuyết Vực, nên tranh thủ cho tốt, làm cho các ngươi có thể cảm giác được thực lực bay vọt sau khi đại hội Tuyết Vực. Đó mới là vấn đề các ngươi nên suy nghĩ.
Nghe được lời này, mọi người đều trầm mặc, ánh mắt lóe lên, lộ ra vẻ mong đợi. đại hội Tuyết Vực thật sự là kỳ ngộ lớn lao.
– Chuẩn bị xong rồi chứ!
Nhược Lam Sơn nhìn về mọi người hỏi, tất cả đều gật đầu, bọn họ đã chờ ngày này lâu rồi, rốt cục có thể lên đường.
Xung quanh những thanh niên thiên tài này cũng có không ít người, bọn họ là ngươi của các thế lực lớn, tỷ như Đường gia đệ nhất thế gia Thiên Long Thành, tông môn cường đại Tinh Mộng các, còn có không ít thế lực khác, thậm chí còn có một phương nước Thiên Phong cũng có không ít người chuẩn bị đi theo. Ung thái sư nước Thiên Phong cùng cường giả Vạn Tượng Tông cũng mang theo người của mình đi Tuyết Vực Mê thành.
Nhưng bọn họ chỉ là đi với tư cách người xem, chỉ có ba mươi sáu thanh niên kia mới là nhân vật chính của chuyến này. Trong bọn họ sẽ có một vài người sẽ phát ra quang mang của mình trong Mê thành.
Hơn nữa, mọi người đều biết, người đi Mê thành lần này tuyệt đối không chỉ có bọn họ.
Tòa Mê thành đứng ngạo nghễ trong khu vực mười ba nước này đã trở thành trung tâm chú mục của mọi người, được vạn chúng chú ý.
– Chuẩn bị xong rồi thì chúng ta liền lên đường. Những yêu thún này, hai người một con, tùy ý chọn đi!
Nhược Lam Sơn nói với mọi người, ba mươi lăm người nhanh chóng lên yêu thú, hai người một con.
– Tiểu Nhã, chúng ta cũng lên đi!
Lâm Phong cùng Tiểu Nhã bước lên một con Hắc Phong Ưng.
Vân Phi Dương nhìn xung quanh một cái, ánh mắt liền rơi vào người Quân Mạc Tích. Sau khi Quân Mạc Tích bước lên một con yêu thú thì không có ai đi theo hắn, danh tiếng như hắn nhất định phi thường tĩnh mịch a.
Cười cười, Vân Phi Dương đi tới, bước lên con yêu thú cùng với Quân Mạc Tích.
Trừ Quân Mạc Tích ra, một con yêu thú được người ta chú ý nhất chí là một con Lôi Ưng, trên lưng nó là hai tuyệt đại giai nhân, ca hai đều có vẻ đẹp khuynh thành, nhưng khi chất thì không giống nhau.
Đường U U cùng Thanh Mộng Tâm cùng ngồi chung một con yêu thú.
Lâm Phong liếc nhìn mọi người một cái, Vu Thanh thì không cưỡi loại yêu thú này, mà cưỡi Cùng Kỳ, một mình cưỡi một yêu thú.
Làm cho Lâm Phong kinh ngạc là tên Địch Long này, hắn bước lên một con yêu thú bên cạnh Lâm Phong, một mình một con. Bởi vì yêu thú này không phải là do được cung cấp nên cũng giống như Vu Thanh.
Ánh mắt Địch Long lạnh lùng nhìn Lâm Phong một cái, hiển nhiên hắn còn canh cánh chuyện ngày hôm qua. Hơn nữa, sau khi trở về phục dụng chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch xong thì tu vi hắn đã tăng lên một bước, tu vi Huyền Vũ cảnh tầng sáu đã cực kỳ vững chắc, cơ hồ sắp đạt đỉnh phong rồi. Lần đại hội Tuyết Vực này, hắn nhất định đẩy tu vi lên Huyền Vũ cảnh tầng bảy, bước vào Huyền Vũ cảnh cao cấp, không ngừng hướng lên Thiên Vũ cảnh.
Lâm Phong cũng nhìn Địch Long một cái, sắc mặt lạnh lùng, thầm nghĩ:
– Tốt nhất là đừng chọc tới ta!
Lâm Phong đương nhiên phát hiện tu vi Địch Long đã tinh tiến, không chỉ có Địch Long, những người từ Thiên Hành Cung trở về rồi phục dụng Quỳnh Tương Ngọc Dịch đều có khí tức trở nên cường đại mấy phần. Nhưng đột phá thì chỉ có một người, đó là Vân Phi Dương. Dù loại bảo vật như Quỳnh Tương Ngọc Dịch nhưng muốn đột phá tu vi cũng không phải dễ gì. Rất nhiều người chỉ cách một đường, nhưng chỉ có tâm cảnh vừa phá thì mới thuận thế mà đột phá tu vi.
Nhược Lam Sơn thấy mọi người đều bước lên rồi thì hắn cũng bước lên lưng một con Hắc Phong Ưng, sau đó lão phất tay nói:
– Lên đường!
Vừa nói xong, tất cả yêu thú đều đồng loạt bay lên không, người đi Tuyết Vực Mê thành cũng đi theo. Một lát sau, khắp bầu trời đều là bóng dáng yêu thú mênh mông vô bờ, che khuất cả bầu trời, khí tức vô cùng cường đại.
Ngẩng đầu nhìn lên, mọi người nhìn những yêu thú kia, ánh mắt lộ vẻ hâm mộ.
Lên đường! Đi Tuyết Vực Mê thành!
Chương 589: Tự Rước Lấy Nhục
Vạn dặm trời cao, mây bay yêu thú múa, tạo nên từng trận gió.
Từ đế quốc Long Sơn tới Tuyết Vực Mê thành có hơn bốn mươi tám vạn dặm, dù cươi yêu thú phi cầm nhưng cũng phải cần bảy ngày mới có thể tới.
Rất nhiều người đều ngồi trên lưng yêu thú, hoặc là dùng chân nguyên hộ thể hoặc là tùy ý để gió táp vào thân thể mà rèn luyện cơ nhục.
Lâm Phong nhìn phía trước, Tiểu Nhã được hặn che ở sau lưng, tùy ý để cuồng phong thổi áo, không chút nhúc nhích.
Nhưng mọi người cũng không ngạc nhiên gì, người đi chuyến này đều là kẻ có thực lực cường đại, đều vô cùng lợi hại, dù gió có mạnh hơn nữa cũng không cách nào dao động bọn họ. Huống chi bọn họ đều biết Lâm Phong có thân thể cường đại, mười mấy bình rượu mạnh Phần Nguyên đều không ăn thua, sao có thể để ý chút gió này.
Ông, ông…
Tiếng vỗ cách đập bên cạnh Lâm Phong, Lâm Phong nhìn qua liền thấy một con yêu thú ở gần bên trái mình, mà trên lưng yêu thú có một bóng dáng quen thuộc, Bá Vương Thương – Địch Long.
Địch Long lộ ra ánh mắt không có hảo ý nhìn Lâm Phong, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh lùng.
Lâm Phong cũng nhìn Địch Long, khuôn mặt tái xám lộ ra ý cười, nụ cười trong sáng nhưng rất thâm thúy, làm người ta không thể nắm bắt.
– Lâm Phong, ngươi có thân thể cường đại, chân nguyên lại yếu ớt vô cùng, ngay cả Huyền Vũ cảnh cũng không có. Ngươi nói, nếu không có yêu thú giúp phi hành thì ngươi ngay cả ngự không cũng khó khăn, có thể ngã chết hay không?
Địch Long như cười như không nhìn Lâm Phong, trong giọng nói tràn ngập uy hiếp.
Lâm Phong vẫn cười yếu ớt, nhìn Địch Long thản nhiên nói:
– Ngươi có thể thử môt lần!
– Thử một lần?!
Địch Long cười lạnh, tên Lâm Phong này cũng thật là to gan, lại dám để hắn thử một lần.
– Lần này mọi người đi Tuyết Vực Mê thành tham gia đại hội Tuyết Vực, dù ta không thể giết hắn nhưng hù dọa một chút cũng không sao!
Địch Long liếc mắt nhìn mọi người phía trước một cái, ý cười trên miệng càng đậm.
Thấy nụ cười lạnh lùng của Địch Long, Lâm Phong liền biết trong lòng kẻ này có quỷ, hắn liền để cao cảnh giác.
Ông, ông…
Đột nhiên, một cơn lốc mạnh mẽ thổi về phía Lâm Phong, con yêu thú mà Địch Long đang cưỡi xẹt theo một đường vòng cung mà lao về phía Lâm Phong.
Đôi cánh của yêu thú kia quét về phía Lâm Phong, nếu bị quét trúng thì e rằng Lâm Phong cùng Tiểu Nhã sẽ lập tức té xuống.
– Xuống!
Lâm Phong khẽ quát một tiếng, con Hắc Phong Ưng đang cưỡi liền hạ xuống, một cánh của con yêu thú kia quét qua đỉnh đầu Lâm Phong, thiếu chút nữa đã trúng Lâm Phong rồi.
– Ồ!? Có người động thủ?
Mọi người liền phát hiện dị thường ở bên này, tất cả đều đưa mắt nhìn sáng, lộ ra thần sắc thú vị.
Phi hành trong hư không này có chút nhàm chán, có thể gặp được chuyện lý thú thì cũng không tệ. Thậm chí cả Nhược Lam Sơn cũng không ngăn cản, chỉ nhìn hai người tranh đấu.
– Ta vui đùa với ngươi một chút!
Địch Long cười lạnh nói, yêu thú dưới thân nghịch chuyển phủ xuống người Lâm Phong. Dù thân hình ngồi trên nhưng Địch Long vẫn vững vàng, không chút nhúc nhích.
– Ta lại không rảnh chơi đùa cùng ngươi.
Lâm Phong cười lạnh nhìn yêu thú đang lao xuống, nụ cười yếu ớt đã biến mất, ánh mắt trở nên sắc bén.
– Phạch…
Trong nháy mắt, yêu thú kia đã phủ xuống trên đầu Lâm Phong, nếu Lâm Phong tránh đi thì nó sẽ trùng kích tọa kỵ của Lâm Phong. Mục đích của hắn chính là để Lâm Phong rời khỏi tọa kỵ.
– Chỉ một con yêu thú lại dám giương oai với ta!
Lâm Phong lạnh lụng quát lớn:
– Nghiệt súc!
Lời vừa ra, một luồng lực lượng hồn phách kinh khủng đánh vào yêu thú kia, đôi mắt sắc bén giống như mang theo ý chí tinh thần, làm cho con yêu thú kia run lên, kêu to một tiếng.
Lâm Phong từng cắn nuốt Vu yêu chi hồn của Vu Chân, con trai tông chủ Vạn Thú môn, nếu sử dụng Vu Yêu chi hồn là có thể khống chế yếu thú, nhưng dù không sử dụng Vu Yêu chi hồn thì vẫn có thể lợi dụng tinh thần ý chí mà dọa nạt tinh thần hồn phách của yêu thú.
Hơn nữa là, Lâm Phong có lực lượng hồn phách cực kỳ mạnh mẽ, đối phó với một Huyền yêu cấp thấp thì chỉ cần một ánh mắt là đủ rồi.
– Cút!
Một đôi nhục quyền trực tiếp đánh ra, con yêu thú kia bị tinh thần ý chí dọa sợ, không dám trốn tránh, trực tiếp đụng vào quả đấm của Lâm Phong.
– Rầm!
Lực lượng kinh khủng ập lên thân thể yêu thú, làm cho yêu thú kia phát ra tiếng kêu thống khổ, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, cái miệng của nó cũng bị đánh cho biến dạng.
– Một con nghiệt súc cũng dám sính uy!
Lâm Phong quát lạnh một tiếng, hắn đạp lên lưng Hắc Phong Ưng mà vọt lên, trực tiếp túm lấy thân yêu thú kia, sau đó vung một phát, trực tiếp ném thân hình khổng lồ nó xuống dưới.
Địch Long biến sắc, nhanh chóng rời khỏi lưng yêu thú, đạp không mà đứng.
Sắc mặt hắn đã khó coi cực kỳ, vốn muốn chơi Lâm Phong một phen, làm cho Lâm Phong không có yêu thú, nhưng bây giờ yêu thú của hắn lại bị Lâm Phong chơi cho gần chết, rơi xuống phía dưới, hắn không có tọa kỵ rồi.
– Khốn kiếp!
Địch Long gầm lên một tiếng, một thanh trường thương xuất hiện dưới chân, chân nguyên trào lên, hắn trực tiếp đạp lên trường thương mà đi, truy kích Lâm Phong đang cưỡi yêu thú.
– Tiểu Nhã, có thể chịu đựng chút gió này không?
Lâm Phong nhìn Tiểu Nhã hỏi.
– Ca, muội không sao đâu!
Tiểu Nhã đáp lại một tiếng, Lâm Phong khẽ gật đầu, hắn đứng trên phần đuôi Hắc Phong Ưng, nhìn Địch Long đạp thương đuổi tới.
– Dừng lại!
Lâm Phong đột nhiên quát lên một tiếng, thân hình Hắc Phong Ưng đột đột ngừng lại, mà Địch Long đang truy kích rất nhanh, trong nháy mắt đã tới trước mặt Lâm Phong.
Lâm Phong nhảy lên, trực tiếp đứng trong hư không, đồng thời hắn đã tụ lực, một quyền kinh khủng theo gió mà động, tạo nên từng quyền ảnh xé gió.
Địch Long biến sắc, tốc độ hắn quá nhanh, hơn nữa lại không nghĩ tới Lâm Phong lại rời khỏi tọa kỵ, trong nháy mắt thì hắn đã gần như va chạm với Lâm Phong, chân nguyên lực điên cuồng điều động, một thanh thương chân nguyên hiện lên, đâm về phía Lâm Phong.
– Cút cho ta!
Lâm Phong quát lạnh một tiếng, quả đấm đánh lên cái thương chân nguyên kia, chuôi thương chân nguyên được ngưng tụ trong gấp gáp vỡ vụn từng đoạn, hóa thành chân nguyên rồi tiêu tán. Nắm đấm của Lâm Phong vẫn lao về phía trước, theo một tiếng nổ vang, quả đấm của hắn đánh lên quyền của Địch Long, lực lượng kinh khủng làm cho cả người Địch Long kịch liệt run lên, giống như cánh tay cũng bị phế bỏ, cổ họng ngòn ngọt, thân hình hắn bay ra ngoài.
– Phạch phạch…
Một cơn cuồng phong thổi qua, tọa kỵ của Lâm Phong đảo thân hình lại, tiếp lấy Lâm Phong. Sau đó liền đánh về phía hắn, hai cánh chớp động, quét lên người hắn làm hắn càng thêm biến sắc.
– Ầm!
Đôi cánh trực tiếp vỗ lên người Địch Long, thân hình Địch Long rơi xuống dưới. Hắc Phong Ưng cũng không tiếp tục giương oai, mà xoay thân đuổi theo mọi người.
– Ah…
Phía dưới trền lên tiếng hét vô cùng phẫn nộ của Địch Long, hắn cảm thấy biết khuất vô cùng, vốn định dạy dỗ Lâm Phong một cái, nhưng lại không nghĩ tới hắn lại bị Lâm Phong chơi ngược lại, thậm chí còn bị yêu thú khi nhục. Địch Long hận, hắn căn bản còn chưa phát huy ra thực lực của mình.
Điều chỉnh thân hình, Địch Long ngự thương phi hành, những người kia đã hóa thành từng điểm nhỏ phía xa, không biết đã đi tới nơi nào rồi.
Phóng ra lực lượng chân nguyên tới mức tận cùng, Địch Long điên cuồng đuổi theo, nếu không đuổi kịp thì không biết khi nào mới tới được Tuyết Vực Mê thành.
Lúc này Lâm Phong bình tĩnh tự nhiên ngồi trên lưng yêu thú, sắc mặt vẫn mang theo ý cười yếu ớt, giống như chuyện gì cũng không xảy ra.
Mà mọi người thì lộ ra thần sắc thú vị nhìn Lâm Phong, chơi cho Bá Vương Thương Địch Long chịu khổ thảm như vậy, thực lực không tệ, hơn nữa cũng rất quyết đoán.
Xa xa, Địch Long dốc sức đuổi theo, lần này hắn không tìm Lâm Phong mà cùng cưỡi yêu thủ với một tên thiên tài đế quốc Long Sơn, băng lãnh nhìn Lâm Phong nói:
– Trên đại hội Tuyết Vực, ngươi sẽ phải trả giá thật nhiều.
– Tự rước lấy nhục!truyện Linh Dị
Lâm Phong khinh thường phun ra một câu, sắc mặt Địch Long trở nên cứng ngắc, vừa rồi hắn thật sự là tự rước lấy nhục, muốn làm nhục Lâm Phong lại bị Lâm Phong vũ nhục.
– Ngươi yên tâm, đại hội Tuyết Vực, ta sẽ cho ngươi cơ hội, chuyến đi này, Địch Long vĩnh viễn ở lại Mê thành đi thôi!
Lần đầu tiên Lâm Phong phun ra một lời mang theo sát ý, làm mọi người đều thầm run rẩy. Tên Lâm Phong này lại tuyên bố muốn Bá Vương Thương Địch Long vĩnh viễn ở lại Mê thành? Lâm Phong muốn lấy mạng Địch Long?
Chương 590: Thiên Tài Nhất
Mê thành, tòa thành trì cổ kính mà rộng lớn mênh mông, một tòa thành trì hệt như câu đố bí ẩn.
Nghe nói tòa thành này tồn tại còn xưa hơn cả Tuyết Vực, trước khi cái tên Tuyết Vực xuất hiện ở Cửu Tiêu đại lục, Mê thành đã tồn tại rồi.
Nhưng đối với rất nhiều người ở Tuyết Vực mà nói, Mê thành lại giống như bị bao phủ một tầng bóng ma. Nó chỉ tại thời kì Đại hội Tuyết Vực cứ mười năm một lần mới có thể hiện ra trước cả Tuyết Vực. Còn trong ngày thường, tòa thành trì này không cho phép bất luận kẻ nào được đặt chân tới. Thậm chí có lời đồn, tòa thành thị này ở vào vị trí trung ương của Tuyết Vực. Quanh năm bị sương mù dày đặc bao phủ, cùng với mười ba nước Tuyết Vực hoàn toàn cách ly, giống như căn bản không thuộc cùng một địa phương. Rất nhiều người đã từng tới tìm kiếm Mê thành, muốn đi vào trong tòa thành thị thần bí này, lại phát hiện căn bản là không thể tìm được. Chờ đợi bọn họ tựa hồ chỉ có mê vực vô biên.
Hôm nay, chính là ngày đại hội Tuyết Vực cứ mười năm một lần. Sương mù dày đặc xung quanh Mê thành tiêu tán không còn. Tòa thành thị vô biên vô hạn này vô cùng rõ ràng tọa lạc ở trung ương của Tuyết Vực.
Ở xung quanh của Mê thành, đoàn người lui tới vô số. Liên tục có người tiến vào trong Mê thành. Trong bọn họ có người là vì đại hội Tuyết Vực mà đến, có người lại là vì chính bản thân tòa thành thị này mà đến.
Nói chung, hôm nay Mê thành cũng xem như là bát phương hội tụ chân chính. Ở trên Mê thành rộng lớn, khắp nơi đều là bóng dáng khách nhân. Đương nhiên điều này đối với Mê thành rộng lớn mà nói mà nói lại căn bản không phải vấn đề. Mê thành rộng lớn, siêu việt Hoàng thành của bất luận một đế quốc nào trong Tuyết Vực tứ đại đế quốc. Thậm chí có người nói nó rộng lớn tương đương với Hoàng thành của tứ đại đế quốc cộng lại, chân chính vô biên vô hạn.
Lúc này, một góc nào đó trên bầu trời Mê thành, đột nhiên ảm đạm xuống.
Trên mặt đất đoàn người hơi chút kinh hãi, đưa mắt nhìn lên, lập tức bọn họ liền thấy một đầu yêu thú giang rộng cánh chim, che trời phủ đất, ở trên hư không tạo ra từng trận cuồng phong, từ trên đầu mọi người bay xẹt qua.
– Xem ra là một đế quốc trong tứ đại đế quốc đã dẫn người tới tham gia Đại hội Tuyết Vực.
Đoàn người trong nháy mắt đã suy đoán được lai lịch của những người mới đến này. Thế trận như vậy, cùng với cổ khí thế áp lực kia, chỉ có đế quốc tới tham gia đại hội Tuyết Vực mới có thể có được.
Rất nhiều người thân hình chợt lóe, ở trên mặt đất men theo những hắc ảnh trong không trung kia truy đuổi qua. Bọn họ đều muốn nhìn xem, đây là thiên tài của đế quốc nào đến. Mà những người mới đến này, thực lực cảnh giới lại ra sao?
Người tham gia đại hội Tuyết Vực này vừa đến, Mê thành liền náo nhiệt hẳn lên. Rất nhiều người rất nhiều người đều theo đội ngũ kia chạy đi.
Đồng thời, tại một phương hướng khác của Mê thành, một màn tương tự đang diễn ra. Ở trong hư không, yêu thú ngự không, vỗ cánh chím tạo ra gió xoáy vô cùng cuồng mãnh.
Đến rồi, người của đế quốc tham gia đại hội Tuyết Vực đã đến rồi.
Lâm Phong ngồi ở trên lưng Hắc Phong, ánh mắt quan sát khoảng không bên dưới. Tòa thành thị rộng lớn được xưng là Mê thành này, hiện tại đã không còn có sương mù dày đặc nữa, một mảnh trong sáng. Kiến trúc của Mê thành này cũng không thể nói là to lớn. Thậm chí cùng với Hoàng thành Thiên Long thành của đế quốc Long Sơn so sánh cũng đều có chút khoảng cách. Nhưng mà, kiến trúc của cả Mê thành đều giống như như chân với tay tạo thành một chỉnh thế. Bất cứ một góc nhỏ nào cũng đều là một bộ phận không thể phân cách. Hơn nữa tòa thành thị này tràn ngập một cổ khí tức lâu đời cổ xưa.
– Tuyết Vực Mê thành, rốt cục đã đến đây.
Lâm Phong thầm nói trong lòng một tiếng. Chỉ cảm thấy cả người đều giống như thả lỏng ra rất nhiều. Bảy ngày qua ở trong hư không phi hành. Mặc dù cơn gió cuồng bá kia không thể lay động được đến hắn. Nhưng liên tục bảy ngày như vậy, hắn vẫn là cảm giác toàn thân không được tự nhiên, tựa như có một cổ lực lượng vẫn luôn dính lên bản thân.
Mà lần này đến Mê thành, cảm giác áp lực bất an cuối cùng đã tiêu tan đi, tốc độ yêu thú chậm dần lại, cả đám người ai nấy đều cảm thấy thoải mái hơn.
Ngoài cảm giác áp lực đang dần tiêu tan kia, rất nhiều người đều hưng phấn trông thấy, cuối cùng thì đã tới tòa thành trì mơ ước đã lâu này để tham gia đại hội Tuyết Vực, sao bọn họ không hưng phấn cho được.
Đi tới Mê thành, đứng trên võ đài của đại hội Tuyết Vực, đây vốn là chuyện đáng để kiêu ngạo, mà ở đây bọn họ kỳ vọng rằng mình có thể mở ra một trang sử mới trong con đường võ đạo.
Yêu thú vẫn bay trên không trung Mê thành mà không ngừng lại, Nhược Lam Sơn cưỡi yêu thú bay ở đầu tiên, chỉ thấy ánh mắt ông ta nìn xuống khoảng không bên dưới, không ngừng dẫn mọi người đi lên.
Phóng đi trên bầu trời Mê thành như vậy được mấy canh giờ, bên dưới xuất hiện một quảng trường vô cùng rộng lớn, nơi đó dường như là một võ đài, một võ đài vô cùng mênh mông. Ở trên không trung này thậm chí còn nhìn thấy chu vi võ đài có thể chứa được vô số người đứng xem.
– Đó là… chiến đài của đại hội Tuyết Vực?
Mọi người nhìn xuống quảng trường rộng lớn vô cùng kia, thầm run sợ trong lòng. Thật rộng, bọn họ sẽ đứng trên đó và được hàng tỉ ánh mắt chú ý ư?
– Két…
Xa xa, một tiếng yêu thú kêu gào như có như không vang lên, mọi người ngẩng đầu lên nhìn và lập tức thấy được một hàng người dài giống bọn họ, cũng đang tiến tới quảng trường mênh mông bên dưới. Đoàn người này có chừng trăm người, có số lượng tương đương với bọn họ, hơn nữa ai nấy đều có khí tức rất hùng hậu, hiển nhiên đây là thế lực của đế quốc khác.
Thiên tài của đế quốc kia cùng các nước phụ thuộc, còn có người của một vài thế lực lớn, như phía đế quốc Long Sơn cũng có vài thế lực như Tinh Mộng các hay Vạn Tượng tông theo đến vậy.
Không lâu sau, đám yêu thú chở hai thế lực khổng lồ khác cũng đến trên không trung quảng trường rộng lớn, nhưng không lập tức hạ xuống mà ngừng lại ở giữa hư không, nhìn nhau từ xa.
– Đế quốc Long Sơn!
Người cầm đầu ở phía đối diện nhìn đám người của đế quốc Long Sơn, rồi nói một câu.
Nhược Lam Sơn cũng nhìn lại, im lặng một lúc rồi nói:
– Đế quốc Ngọc Lan.
Đối phương nghe thấy thế thì cười cười nói:
– Xem ra đúng là đế quốc Long Sơn rồi. Ta còn tưởng là mình tới đầu tiên, tốc độ của các ngươi cũng không chậm đấy.
– Cũng vậy thôi.
Nhược Lam Sơn cũng cười đáp, ánh mắt không ngừng quét qua đám thanh niên của đế quốc Ngọc Lan. Bọn họ mới là diễn viên chính của lần này, là người sắp tham gia đại hội Tuyết Vực. Những người này trực tiếp uy hiếp đến thứ tự mà thanh niên thiên tài của đế quốc Long Sơn bọn họ có thể lấy được, có thể ngăn chặn bọn họ được hay không.
Cũng giống Nhược Lam Sơn quan sát bọn họ, người của đế quốc Ngọc Lan kia cũng đồng thời đánh giá người của đế quốc Long Sơn, đôi mắt hắn dừng trên người Quân Mạc Tích, Thanh Mộng Tâm cùng Đường U U một lát, rồi lập tức mỉm cười.
– Thiên tài của đế quốc Long Sơn, không tồi!
Người nọ mỉm cười, tuy có vẻ là đang khích lệ, nhưng vẻ mặt hắn trông rất nhẹ nhàng như không hề để ý.
– Nghe nói đế quốc Long Sơn có hai vị tuyệt thế thiên tài, Quân Mạc Tích của thành Thiên Long ta đã gặp qua, còn Đoàn Vô Đạo của Tuyết Nguyệt vì sao không ở đây?
Lại nghe đối phương thản nhiên hỏi một câu. Mọi người giật mình, không ngờ đối phương lại hiểu tình hình đế quốc Long Sơn bọn họ như vậy, hơn nữa hắn chỉ nói tới Quân Mạc Tích và Đoàn Vô Đạo, hiển nhiên, thanh danh bên ngoài của Quân Mạc Tích và Đoàn Vô Đạo ngay cả đế quốc Ngọc Lan xa xôi vô cùng kia cũng biết tới.
Câu nói đơn giản này không thể nghi ngờ là nói cho mọi người biết, Quân Mạc Tích và Đoàn Vô Đạo mới là người mà đế quốc bọn họ coi trọng nhất.
– Quân Mạc Tích, Đoàn Vô Đạo!
Người đầu tiên Quân Mạc Tích kia thì mọi người có thể lý giải, thiên tài đệ nhất của đế quốc Long Sơn, lại có sức ảnh hưởng mạnh mẽ. Nhưng bọn họ không nhắc tới Đường U U, không đề cập đến Thanh Mộng Tâm mà lại nhắc tới Đoàn Vô Đạo, thành ra trong lòng những thiên tài đế quốc Long Sơn kia dường như có vài phần không phục, dựa vào gì mà một tên Đoàn Vô Đạo, thiên tài Tuyết Nguyệt, lại có thể đánh đồng với Quân Mạc Tích?
– Đoàn Vô Đạo sẽ tự mình đến.
Nhược Lam Sơn đáp lại, cũng nhìn vào hai người bên phía đối phương:
– Thất tình kiếm Lăng Tiêu, Lục Dục cầm Vũ Tiêu Diêu, Thất Tình Lục Dục đều tới rồi sao!
– Thất Tình kiếm Lăng Tiêu, Lục Dục cầm Vũ Tiêu Diêu!
Mọi người phía đế quốc Long Sơn đều ngạc nhiên nhìn hai người đó, một nam một nữ, nam phong thần tuấn lãng, nữ tao nhã xinh đẹp, khí chất phi phàm.
– Hai kẻ này rất lợi hại!truyện cõi âm
Mọi người đều giật mình, hai người này thật khủng bố, Thất Tình Lục Dục, cái tên thật cá tính.
– Đến rồi, Quân Mạc Tích ta đã gặp, tiếp theo hy vọng Đoàn Vô Đạo cùng Thiên Sát tông Huyết Sát của đế quốc Hắc Vũ cùng Khô Yêu đồng Khô Mộc, còn có Thương Thiên Huyết Đế Lăng cùng Bát Quái nhãn Vũ Mặc của đế quốc Thương Thiên, hy vọng sẽ không khiến ta thất vọng.
– Thiên Sát tông Huyết Sát của đế quốc Hắc Vũ cùng Khô Yêu đồng Khô Mộc, còn có Thương Thiên Huyết Đế cùng Bát Quái nhãn Vũ Mặc của đế quốc Thương Thiên.
Mọi người âm thầm ghi nhớ những cái tên này, bốn người này cùng Thất Tình Kiếm Lăng Tiêu, Lục Dục cầm Vũ Tiêu Diêu, thêm Quân Mạc Tích và Đoàn Vô Đạo của đế quốc Long Sơn, hẳn là tám người được coi trọng nhất lần này.