1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Chương 86: Ta trả cho người một đại dương mênh mông đến chương 90

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Chương 86: Ta trả cho người một đại dương mênh mông đến chương 90

❮ sau
tiếp ❯

Chương 86: Ta trả cho người một đại dương mênh mông

– Đối với ngươi thì đúng là muộn rồi, nhưng đối với hắn mà nói, chỉ cần hắn nguyện ý, Tuyết Nguyệt thánh viện sẽ trọng điểm bồi dưỡng.

Đoàn Thiên Lang nhìn Nam Cung Lăng nói, thiên phú của Lâm Phong, lão tận mắt nhìn thấy, dù là đặt trong tất cả đệ tử ưu tú của Hạo Nguyệt tông, Vân Hải tông, Lâm Phong cũng được coi là một vị siêu quần bạt tụy, khi bước vào Tuyết Nguyệt thánh viện cũng được xem là thiên tài xuất chúng, có thể cấp cho hắn đầy đủ trọng thị.

Dĩ nhiên, còn có Văn Nhân Nham, mặc dù y thua trong tay Lâm Phong, nhưng thiên phú cùng thực lực không thể nghi ngờ, tất cả năng lực đều phi thường hoàn mỹ, cơ hồ không có nhược điểm. Nếu không phải hôm nay Lâm Phong quá rung động, quá nghịch thiên, Văn Nhân Nham nhất định là một người tỏa sáng nhất trong Vân Hải tông.

– Quả nhiên, Lâm Phong có thiên phú tuyệt thế, dù tông môn có bị diệt, hắn cũng không bị chuyện gì, ngay cả Đoàn Thiên Lang cũng cực kỳ coi trọng hắn.

– Lâm Phong, tiền đồ vô hạn!

Rất nhiều người thở dài trong lòng, thiên phú xuất chúng, đúng là không giống người khác, tới nơi nào đều cũng được coi trọng.

Hơn nữa, giống như Lâm Phong chất vấn tông chủ lúc trước, hắn ở Vân Hải tông chưa từng được tôn trọng, chỉ có khuất nhục cùng âm mưu hãm hại, hắn hoàn toàn không cần phải chôn cùng Vân Hải tông.

– Hai người các ngươi chỉ cần gật đầu, cánh cửa của Tuyết Nguyệt thánh viện luôn rộng mở đón các ngươi, hơn nữa, đãi ngộ sẽ tốt hơn Vân Hải tông vô số lần.

Đoàn Thiên Lang nhìn Lâm Phong cùng Văn Nhân Nham, bắt đầu chiêu dụ.

– Lại là Tuyết Nguyệt thánh viện.

Lâm Phong thầm nghĩ, Liễu Phỉ cũng đã chiêu dụ hắn vào Tuyết Nguyệt thánh viện mấy lần rồi, nhưng hắn không đáp ứng.

Không nghĩ tới trong khoảng thời gian ngắn, lại có người chiêu dụ mình vào, nhưng mà thế cục đã hoàn toàn bất đồng, ý nghĩa chiêu dụ của hai bên cách nhau quá xa.

Ánh mắt Văn Nhân Nham lóe lên không chừng, nhìn bà già bên cạnh một cái, lạnh lùng nói với Đoàn Thiên Lang.

– Hừ, Văn Nhân Nham ta được sư tôn dạy bảo, nhận ân huệ của tông môn, há lại làm đồ đệ phản nghịch.

Bà lão nghe được lời của Văn Nhân Nham liền vui mừng, mình đã vứt cái mặt mo này mà cứu y từ dưới kiếm của Lâm Phong, cuối cùng cũng không có uổng phí.

– Thật sự là Văn Nhân Nham nhận rất nhiều ân huệ từ tông môn, lưu lại là hợp tình hợp lý, chẳng qua là tiếc cho một thiên tài.

– Mặc dù Văn Nhân Nham bại bởi Lâm Phong, nhưng xem ra y vẫn là một hán tử.

Mọi người thầm nghĩ, chỉ thấy lúc này Văn Nhân Nham tức giận ngó chừng Đoàn Thiên Lang.

– Cơ nghiệp ngàn năm của Vân Hải tông, nhưng hôm nay là hủy hoại trong chốc lát, thật là đáng buồn, Văn Nhân Nham ta…

Nói đến đây, Văn Nhân Nham buông thả vũ hồn, vũ hồn yêu thú Lam Trúc xuất hiện.

Thân hình rung lên, tốc độ Văn Nhân Nham nhanh mạnh vô cùng, vậy mà nhào tới bên Đoàn Thiên Lang, đồng thời một âm thanh truyền ra.

– Văn Nhân Nham ta, tương lai nhất định phục hưng tông môn.

Vừa nói xong, thân thể Văn Nhân Nham đã tới bên cạnh Đoàn Thiên Lang, thần sắc vô cùng đạm mạc.

Toàn bộ mọi người đều ngơ ngác, kinh ngác nhìn một màn này, ngay sau đó, từng ánh mắt phẫn nộ chiếu lên người Văn Nhân Nham.

– Thật là vô sỉ.

– Thật không biết xấu hổ, thiên tài tông môn bồi dưỡng ra lại là cái bộ dáng này.

Rất nhiều người không nhịn được mà mắng ra miệng.

– Ha ha…

Đoàn Thiên Lang cũng ngây ngốc, nhưng sau đó liền cười to nói:

– Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt! Văn Nhân Nham, ngươi yên tâm, tương lai, thành tựu của ngươi sẽ vượt xa hôm nay.

– Nghiệt chướng!

Lão bà giận đến run rẩy, khí tức lạnh như băng bắt đầu phóng ra, thân hình rung lên, đánh về phía Văn Nhân Nham.

Song lúc này, lão giả bên cạnh Đoàn Thiên Lang đột nhiên động, cự kiếm mang sau lưng kia đột nhiên tỏa ra phong mang vạn trượng, trong chớp mắt chém về lão bà.

Tiếng nổ ùng ùng rung động cả sinh tử đài, thân hình lão bà lui về chỗ cũ, không công mà lui.

– Sư tôn, người yên tâm, tương lai ta nhất định vượt xa người, không mất đi uy nghiêm của người.

Văn Nhân Nham nhìn bà lão, tự tin nói, làm cho lão bà giận suýt hộc máu, mụ bỏ tâm huyết nhiều năm, lại dạy ra được một tên nghiệt súc như vậy.

– Đừng vội, sẽ đến lúc ngươi xuất thủ.

Đoàn Thiên Lang liếc bà lão một cái, sau đó quay về nói với Lâm Phong:

– Còn ngươi, ngay cả Văn Nhân Nham cũng đã phản bội, Vân Hải tông chưa từng có bất kỳ ân huệ gì với ngươi, ngươi còn cần suy nghĩ sao!

Lâm Phong nhìn Đoàn Thiên Lang, thần sắc vẫn bình thản như thường, giống như không có chuyện gì có thể làm hắn dao động.

Mọi người đều tập trung nhìn về Lâm Phong, đợi đáp án của hắn.

– Lâm Phong, lão ta nói đúng! Vân Hải tông chưa bao giờ tặng ngươi chút ân huệ gì, ngươi đi đi, ta không trách ngươi, người Vân Hải tông cũng sẽ không ngăn cản.

Trên khán đài, Nam Cung Lăng mở miệng nói. Văn Nhân Nham phản bội, tội không thể tha, bởi vì y được tông môn đặc biệt bồi dưỡng từ nhỏ, được bà lão thủ hộ tông môn thu làm đồ đệ. Nhưng Lâm Phong bất đồng, hắn không nợ Vân Hải tông cái gì, mặc dù Nam Cung Lăng phi thường hi vọng Lâm Phong không phản bội, nhưng mà, gã không có lý do để Lâm Phong không phản bội.

Cho dù Lâm Phong đáp ứng Đoàn Thiên Lang, tối đa thì Nam Cung Lăng nhất thời khó chịu mà thôi, sẽ không trách tội Lâm Phong.

– Ngươi tận mắt nhìn thấy, ta cùng y, thế như nước lửa. Hiện tại, ngươi thu y vào dưới trướng, lại tới mượn hơi ta, ngươi thấy là ta đáp ứng sao?

Âm thanh đạm mạc của Lâm Phong vang lên, để cho Văn Nhân Nham híp mắt, nếu nói hiện tại y hận ai nhất, chắc chắn kẻ đó là Lâm Phong.

– Thế gian không có thù địch vĩnh viễn, huống chi, dù ngươi thật sự thống hận y, ta cho ngươi cùng y gia nhập Tuyết Nguyệt thánh viện, cho hai ngươi hoàn cảnh công bằng, ngươi nào biểu hiện tốt hơn thì kẻ đó được coi trọng. Mấy năm sau, ân oán của hai ngươi, ta sẽ không quản, ngươi giết y hoặc là bị y giết cũng không liên quan tới ta, do thực lực quyết định hết thảy.

– Không!Một thanh băng kiếm, một bả viêm đao, một cái truyền thuyết…! Ai hàng hiếm a… chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

Lâm Phong lắc đầu:

– Có y không có ta, có ta không có y.

Ngữ khí cực kỳ kiên định, không thể nghi ngờ, làm cho Đoàn Thiên Lang nhướng mày.

– Vậy ngươi muốn thế nào?

– Giết y, ta liền đáp ứng, bây giờ!

Lời nói của Lâm Phong vô cùng bình thản, rơi vào tai Văn Nhân Nham làm cho y run rẩy, khốn kiếp….

– Không có lựa chọn khác?

Đoàn Thiên Lang hỏi.

– Không! Đây là điểm mấu chốt!

Lâm Phong nói.

Đoàn Thiên Lang khẽ trầm ngâm, ánh mắt lóe lên không chừng, nghĩ ngợi chốc lát rồi nói:

– Ta đáp ứng, nhưng ngươi phải…

– Rầm!

Cả người Văn Nhân Nham lạnh run, chỉ cần Lâm Phong gật đầu, Đoàn Thiên Lang liền giết y?

Uổng cho y phản bội tông môn, bị người phỉ nhổ, kết cục cuối cùng lại như thế, buồn cười!!!

Tất cả mọi người đều rung động, quả nhiên, Đoàn Thiên Lang cực kỳ coi trọng Lâm Phong, Văn Nhân Nham so với thì còn rất xa, có thể vì để Lâm Phong gia nhập vậy mà muốn giết Văn Nhân Nham.

Xem ra, Văn Nhân Nham nhất định phải chết.

– Không,ngươi giết y trước.

Nhưng Lâm Phong vẫn lắc đầu, vẫn kiên trì ý kiến của mình.

– Nếu ta giết y rồi mà ngươi lại đổi ý thì sao?

Đoàn Thiên Lang cũng lắc đầu:

– Nói như vậy, Đoàn Thiên Lang ta chẳng phải đã thành đao trong tay người ta, bị người lợi dụng.

Nghe được lời của Đoàn Thiên Lang, Lâm Phong đột nhiên cười lên:

– Ngươi rất thông minh, tâm tư quá độc, quá kín đáo, đối với những người như ngươi, ta luôn không thích.

– Cho nên, ngươi cự tuyệt?

– Đúng.

Lâm Phong nhàn nhạt gật đầu, để cho mọi người lại ngây ngốc lần nữa.

Vậy mà Lâm Phong căn bản không có ý tứ gia nhập Tuyết Nguyệt thánh viện, chỉ là đang đùa giỡn đối phương mà thôi, muốn mượn tay Đoàn Thiên Lang giết tên phản nghịch Văn Nhân Nham này.

Mọi người đều cảm thấy một loại cảm xúc khác thường, thật không hiểu được.

– Văn Nhân Nham, ngươi thấy chưa, ngươi, chính là một phế vật, phế vật tùy ý bị người ta quẳng đi, dù không chết, ngươi nhất định sống dưới bóng ma của ta.

Lời nói của Lâm Phong như một cái chùy bự đập mạnh vào trong lòng Văn Nhân Nham, dập nát sự kiêu ngạo của y.

Không sai, chỉ cần Lâm Phong gật đầu, y liền bị người ta vứt bỏ, thật đáng buồn.

– Đủ rồi.!

Sắc mặt Đoàn Thiên Lang đã lạnh xuống, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong:

– Ta rất phục cái dũng khí của ngươi, nhưng mà, có thể cho ta biết ly do cự tuyệt không?

Theo ý tứ của Đoàn Thiên Lang, Vân Hải tông không có nửa điểm coi trọng Lâm Phong, mà lão có thể vì Lâm Phong mà giết Văn Nhân Nham, thật sự là Lâm Phong không có lý do gì để cự tuyệt.

– Mặc dù Vân Hải tông không có ân huệ gì với ta, nhưng chí ít, trong Vân Hải tông, Bắc lão có ơn tri ngộ với ta, coi trọng ta! Bắc lão tặng ta một giọt nước, ta trả cho người một đại dương mênh mông! Mặt khác, trong Vân Hải tông còn có bằng hữu, huynh đệ của ta, tại sao có thể vì mạng sống mà trở thành địch nhân của bọn họ.

Lời của Lâm Phong vẫn bình tĩnh như vậy, vân đạm phong khinh:

– Lâm Phong ta là người như vậy, không cầu oanh liệt, chí ít phải thủ vững bản tâm, đó là điểm mấu chốt của chính mình.

Thanh âm không phải lớn, nhưng mọi người đều nghe rõ ràng.

– Bắc lão tặng ta một giọt nước, ta trả một đại dương mênh mông.

– Tại sao có thể vì mạng sống mà ta trở thành địch nhân với huynh đệ bằng hữu.

Lời lẽ rất đơn giản, rất chất phác, nhưng phảng phất như Thần chung cổ mộ, gõ vào tâm linh mỗi người, loại rung động này, kéo dài không thôi.

Lời nói đơn giản bực nào a, nhưng chân chính là thể nói được, trừ Lâm Phong thì còn ai.

Đã nhiều năm không có chút gợn sóng nào, giờ phút này trong ánh mắt già nua của Bắc lão hiện lên một tia hồng nhuận, đây là người lão coi trọng.

Bắc lão cảm thấy, một đời của mình lại bị một câu đơn giản làm cho tâm linh rung động.

– Bắc lão, ngươi không nhìn lầm người, là Nam Cung Lăng ta có mắt không tròng, đến giờ khắc này mới phá hiện ra nhân tài này trong tông môn.

Nam Cung Lăng tự giễu nói.

Bà lão cũng nhìn Bắc lão, thản nhiên nói:

– Ánh mắt của ngươi tốt hơn nhiều so với ta, nhớ kỹ ước định giữa ta và ngươi.

– Yên tâm.

Bắc lão nặng nề gật đầu, khiến cho mọi người không giải thích được, không hiểu ước định mà hai người họ nhắc tới rốt cuộc là gì.

Lúc này, chỉ có thần sắc của Đoàn Thiên Lang phi thường khó coi.

Chương 87: Nhất chỉ kình thiên

– Ha hả, nói thật, lựa chọn của ngươi để cho ta thật sự bất ngờ.

Đoàn Thiên Lang nở nụ cười âm lãnh, híp mắt nhìn Lâm Phong.

– Ngươi có thiên phú xuất chúng, cho nên Đoàn Thiên Lang ta mới coi trọng ngươi, ban cho ngươi tiến trình cẩm tú, nhưng mà ngươi cự tuyệt. Ngươi hẳn hiểu được, cũng bởi vì ngươi có thiên phú xuất chúng, cho nên những kẻ khác có thể cự tuyệt, nhưng mà ngươi không thể, bởi vì, ta sẽ không bỏ qua một người như ngươi có thể sống sót.

– Ngươi cự tuyệt, tức là kết cục của ngươi chỉ có chết, không thể nghi ngờ.

Đoàn Thiên Lang vừa nói xong, sát cơ lộ ra, từng luồng khí tức sắc bén lao thẳng tới Lâm Phong.

Lâm Phong không thay đổi, hắn tất nhiên hiểu được lời của Đoàn Thiên Lang, nhưng mà một vài lựa chọn vẫn phải thực hiện, dù biết cách chọn này sẽ đẩy hắn vào cục diện vạn kiếp bất phục.

– Đoàn Thiên Lang, ta không cho phép ngươi đụng đến hắn.

Lúc này, Liễu Phỉ bước ra, ngăn cản trước người Lâm Phong, ánh mắt lạnh lùng.

Một vài lời trước của Lâm Phong cũng làm cho nàng rung động sâu sắc, nàng không nghĩ tới, trong ấn tượng của nàng chỉ là một kẻ dê xồm, là khốn kiếp như Lâm Phong lại có một mặt trọng tình trọng nghĩa như vậy.

Hơn nữa, với thiên phú của Lâm Phong, hắn nhất định không thể chết.

Vân Hải ttông hôm này không thoát khỏi kiếp nạn, vì vậy, nàng muốn lưu lại chút hi vọng cho Vân Hải tông.

– Phỉ Phỉ, hắn phải chết!

Đoàn Thiên Lang lộ ra phong mang, kiên trì nói.

– Ta sẽ không cho phép các ngươi đụng đến hắn.

Liễu Phỉ cắn răng, thần sắc lộ vẻ kiên nghị.

– Phỉ Phỉ, tại sao nàng quan tâm hắn như vậy, nàng có quan hệ gì với hắn?

Đoàn Hàn, con trai của Đoàn Thiên Lang bước ra, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong. Gã đã sớm nhận ra Lâm Phong, hôm đó, dưới chân núi, Liễu Phỉ vì Lâm Phong mà dừng lại, hiển nhiên là Liễu Phỉ có quen biết với Lâm Phong, nhưng mà lúc đó Liễu Phỉ phủ nhận, chỉ nói là đồng môn.

Nhưng giờ phút này, Liễu Phỉ lại che chở Lâm Phong như thế, một nam nhân trẻ tuổi có thiên phú kiệt xuất, điều này làm cho Đoàn Hàn đã coi Liễu Phỉ là nữ nhân của mình đã sinh ra cảm xúc khác thường.

– Ta có quan hệ gì với hắn thì có liên quan gì tới ngươi!

Liễu Phỉ trợn mắt nhìn Đoàn Hàn một cái, sau đó liền nói với Xích Huyết thiết kỵ xung quanh:

– Các ngươi nghe kỹ cho ta, ta mặc kệ ngươi nhận được mệnh lệnh gì, nhưng người này, các ngươi không được đụng vào, nếu không, cho dù tương lai các ngươi chạy đi làm thuộc hạ của ai, cha ta cũng sẽ bắt được các ngươi, dùng quân lệnh xử trí.

Nghe được lời này, sắc mặt Đoàn Hàn càng khó coi hơn, lạnh lùng nói:

– Phỉ Phỉ, chẳng lẽ nàng thích hắn?

– Đúng thì thế nào?

Liễu Phỉ cả giận nói, nàng thích ai cũng không liên quan gì đến Đoàn Hàn.

Đoàn Hàn nheo mắt, sau đó liền trở nên âm trầm, lạnh lùng nói:

– Tốt! tốt! Vậy thì hắn càng đáng chết hơn!

– Lâm Phong, không phải ngươi nói năng đại nghĩa lẫm nhiên ư, giờ phút này lại núp sau lưng đàn bà làm gì?

Lâm Phong cười khổ, nha đầu Liễu Phỉ này… đã hai lần lấy hắn làm bia đỡ đạn rồi.

Bước ra mấy bước, Lâm Phong tới trước Liễu Phỉ, kéo tay nàng, thấp giọng nói:

– Cô cũng là nữ nhân của ta rồi, ta làm sao có thể để cô đứng trước ta chứ!

– A!!!

Liễu Phỉ khựng người, nhìn khuôn mặt Lâm Phong mang theo ý cười, không khỏi im lặng, tên khốn này, đên lúc nào rồi mà còn nghĩ tới việc sàm sỡ nàng…

Nhưng Đoàn Hàn càng thêm khó coi.

– Nữ nhân của ngươi, ngươi có tư cách gì nói Liễu Phỉ là nữ nhân của ngươi! Lâm Phong, ngươi có dám đón một kiếm của ta không?

– Lâm Phong, không được.

Liễu Phỉ kéo tay Lâm Phong, thực lực của Đoàn Hàn, nàng biết rất rõ, so với Văn Nhân Nham còn kinh khủng hơn nhiều, kiếm của gã vô cùng cường đại.

Nhưng lúc này Lâm Phong sao có thể lùi bước.

– Có gì không dám!!!

Lâm Phong nhảy ra, đứng đối diện Đoàn Hàn. Đoàn Hàn khoảng mười tám tuổi, dù thiên phú có xuất chúng cũng không cường đại đến mức hắn không thể kháng cự chứ.

– Hừ, tiếp cho tốt.

Đoàn Hàn cười lạnh, một luồng kiếm khí mênh mông đột ngột nở rộ giữa không gian, phảng phất như xuất hiện từ trống không.

Luồng kiếm khí này giống như thực chất, gào thét mà ra, hơn nữa ngày càng mãnh liệt.

– Kiếm thế!

Đám người âm thầm run rẩy, là kiếm thế. Con trai của Đoàn Thiên Lang, Đoàn Hàn cũng giống như Lâm Phong, nắm kiếm thế trong tay, nhưng mà, tuy luồng kiếm thế này còn mạnh hơn cả Lâm Phong, nhưng lực khống chế thì không bằng Lâm Phong.

Thần sắc Lâm Phong ngưng trọng, nắm lấy trường kiếm, một luồng kiếm thế mênh mông hung mãnh trào ra.

– Hừ, kiếm giả không nhất định phải dùng kiếm, ngươi nhìn cho rõ.

Ngón tay Đoàn Hàn vẽ một cái trong hư không, nhất thời, thiên địa nguyên khí mênh mông dung nhập vào trong kiếm khí, một thanh kiếm bằng nguyên khí hiện lên trong hư không, ở trong tay Đoàn Hàn, kiếm quang lượn lờ.

– Ầm!!!

Đám người run rẩy, nguyên khí hóa kiếm, làm sao có thể, sao mà Đoàn Hàn lại mạnh như vậy.

Không đúng, đây là một võ kỹ về kiếm, võ kỹ cường đại.

– Kiếm!

Đoàn Hàn quát lạnh một tiếng, thanh kiếm nguyên khí trong lòng bàn tay mãnh liệt phun ra nuốt vào kiếm quang.

Kiếm! Từ không trung chém xuống, kiếm cương hóa thành một thanh cự kiếm, muốn chém giết Lâm Phong.

Giờ khắc này, tất cả kiếm khí đều dung nhập vào trong kiếm cương, kiếm vô cùng vô tận áp xuống, chém về Lâm Phong.

Lâm Phong có thể tránh né, nhưng hắn không thể tránh né, nếu không, hắn đứng ra mà không đón một kiếm này thì còn có ý nghĩa gì?

Đoàn Hàn, so với hắn mà nói, càng coi là một kiếm giả, kiếm tu. Điểm này, Lâm Phong không thể không thừa nhận, về phần trước kia, hắn nhìn thấy mấy người dùng kiếm đó căn bản không thể gọi là kiếm giả, mặc dù bọn họ có Kiếm Vũ Hồn.

– Đoạt Mệnh chi kiếm!

Thấy thanh kiếm vô hình đang giơ lên chém xuống kia, trường kiếm trong tay Lâm Phong huy vũ, quang mang chói mắt phóng lên, kiếm khí tung hoành.

Túc sát chi khí vô tận nở rộ trên sinh tử đài, Đoạt Mệnh chi kiếm vậy mà tiêu tán dưới một kiếm vô hình kia, kiếm cương chi khí không cách nào ngưng tụ lại.

– Thật là bá đạo!!

Con ngươi Lâm Phong co rút lại. Lúc này, cự kiếm kia đã chém xuống, phủ lên trường kiếm của hắn, Lâm Phong chỉ cảm thấy một luồng áp lực mênh mông truyền đến, làm cho hắn rên lên một tiếng.

Còn kinh khủng hơn là, kiếm khí vô tận trên cự kiếm cư nhiên đánh thẳng về thân thể của Lâm Phong.

– Phốc!!!

Thân hình run rẩy, Lâm Phong lùi lại, một tia máu tươi rỉ ra khóe miệng, một mảng đỏ thẫm.

Áo quần của Lâm Phong đã bị xé nát bét.

Mà Liễu Phỉ đứng bên cạnh không xa thì không có nửa điểm tổn thương, nhìn thấy thương thế của Lâm Phong liền lao tới vịn lấy Lâm Phong.

– Ta không sao.

Lâm Phong nhàn nhạt lắc đầu, một kiếm này ngưng tụ tất cả kiếm khí vào một điểm, uy lực đáng sợ. Trận chiến này, mặc dù Lâm Phong bại hoàn toàn, nhưng có rất nhiều cảm xúc.

– Thật cường đại, nhìn tuổi thì không khác Văn Nhân Nham bao nhiêu, nhưng thực lực thì mạnh mẽ hơn nhiều, lại là một thiên tài, thiên tài kiếm tu.

Mọi người âm thầm run rẩy, kiếm tu quả nhiên lợi hại, lực công kích thật mạnh.

– Nhìn thấy chưa? Ngay cả một kiếm ngươi cũng không tiếp được, lấy cái gì mà so với ta, luận thực lực, ngươi còn kém xa.

Đoàn Hàn nhìn Lâm Phong, ánh mắt lạnh lùng, giơ tay lên, Đoàn Hàn quát lên:

– Giương cung!!!

– Ki..a!!!

Từng tiếng hét lớn truyền ra, túc sát chi khí tràn ngập không trung, chỉ thấy toàn bộ Xích Huyết thiết kỵ phía trên hạp cốc cùng xung quanh đều gỡ cung xuống, giương cung lên.

Một luồng khí tức vô cùng kinh khủng áp bách lên sinh tử đài.

– Ta ra lệnh một tiếng, bọn họ không dám cãi, toàn bộ đều nghe lệnh của ta, tay nắm quyền sinh sát, nắm lấy vận mệnh vô số người! Luận thế lực, ngươi lấy gì mà so với ta?

Đoàn Hàn hạ tay xuống, nhất thời Xích Huyết thiết kỵ thu cung tên, động tác vô cùng nhuần nhuyễn.

– Thực lực không bằng ta, thế lực lại càng cách ta rất xa, ngươi có tư cách gì mà đến gần Liễu Phỉ.

Đoàn Hàn lạnh lùng nói, thanh âm chấn động.

– Đoàn Hàn, ngươi thật vô liêm sỉ!

Liễu Phỉ đứng cạnh Lâm Phong quát mắng một tiếng.

– Hình như thực lực hôm nay của ngươi là nhờ vào gia tộc bồi dưỡng, xuất thân hoàng thất, không thiếu danh sư cùng vật liệu tu luyện, mà Lâm Phong, hắn có gì? Còn nữa, võ kỹ công pháp ngươi tu luyện đều là thượng đẳng, mà Nhất Chỉ Kình Thiên vừa rồi là võ kỹ Huyền cấp thượng phẩm, uy lực vô cùng cường đại! Ngươi lại đi so sánh với Lâm Phong, ngươi không cảm thấy thẹn sao?

– Về phần ngươi nói là thế lực, cũng là do trong nhà ban cho, bởi vì thân phận ngươi mà không phải dựa vào thực lực và cố gắng để có được, như vậy thì có gì mà nói?

– Phỉ Phỉ, vô luận thực lực của ta hay thế lực của ta nhờ vào gì mà có được, nhưng nàng không thể phủ nhận, tất cả đều là một phần của ta, ta chính là ta, những thứ này đều là của ta! Lâm Phong, ngay cả tư cách so sánh với ta đều không có.

Đoàn Hàn không đồng ý với lời của Liễu Phỉ.

– Coi như của ngươi thì thế nào, ngươi đừng quên, tuổi của ngươi còn lớn hơn Lâm Phong, lấy thiên phú của hắn, cho hắn thời gian hai năm, sẽ không mạnh hơn ngươi sao? Như vậy còn so sánh, có biết vô liêm sỉ hay không?

Liễu Phỉ quát lạnh nói, làm cho mọi người đều âm thầm gật đầu.

Không sai, Đoàn Hàn và Liễu Phỉ đều có lý.

Đoàn Hàn vì có xuất thân tốt, địa vị cao, cho nên có thực lực cùng thế lực như hôm nay, không thể phủ nhận, những thứ này gã có được.

Mà Lâm Phong, hắn xuất thân không tốt như Đoàn Hàn, dựa vào cố gắng của chính mình. Nếu đổi vị trí mà nói, hắn chắc chắn mạnh hơn nhiều Đoàn Hàn. Hơn nữa, Lâm Phong còn trẻ, còn nhỏ hơn Đoàn Hàn hai tuổi, hai năm thời gian, đủ để Lâm Phong vượt xa Đoàn Hàn rồi, thiên phú của Lâm Phong đúng là mạnh hơn Đoàn Hàn.

– Vô luận nàng nói thế nào, mạnh chính là mạnh, yếu chính là yếu, hôm nay, hắn không thể không chết.

– Tốt rồi, không cần vì một ngoại nhân mà tranh chấp! Phỉ Phỉ, sớm muộn gì cháu cũng là người Đoàn gia ta, hiện tại, đứng qua bên phía ta.

Đoàn Thiên Lang cắt lời hai người, trong giọng nói mang theo chân thật đáng tin, giống như lời lão nói nhất định trở thành sự thật, Liễu Phỉ sẽ trở thành người của Đoàn gia.

– Ngươi nằm mơ, Liễu Phỉ ta vĩnh viễn sẽ không trở thành người Đoàn gia.

– Hừ, Liễu Phỉ, lời này nói trước mặt ta còn không sao, nếu mà truyền đi, cháu chính là đại nghịch bất đạo, ngươi đừng quên, Đoàn gia là hoàng thất.

Đoàn Thiên Lang vung tay, giọng nói lạnh lùng, nhất thời Xích Huyết thiết kỵ lại giương cung lần nữa, nhắm thẳng vào khu vực Sinh Tử đài trong Phong Vân hạp cốc.

Chương 88: Diệt môn

– Tốt rồi, nói đến nước này, ta đã cho một vài người trong các ngươi một cơ hội, đáng tiếc, các ngươi không biết quý trọng, đã như vậy…

Đoàn Thiên Lang nói đến đây liền hơi ngừng lại, khẽ phất tay lên.

Theo động tác của lão, tiếng kéo cung vang lên đều rắp, túc sát chi khí càng đậm.

– Muốn động thủ rồi.

Mọi người thầm nghĩ, sau đó họ liền thấy cánh tay của Đoàn Thiên Lang chém xuống, trong miệng quát khẽ một tiếng.

– Diệt!!!

Một chữ Diệt này giống như ma âm chết chóc lượn lờ trong lòng mọi người.

– Vù, vù, vù…!

Tiếng rít kinh khủng tràn ngập thiên địa, mũi tên vô cùng vô tận phá không che kín bầu trời, trên không trung, vạn mũi tên đều lao xuống, trừ chỗ đứng đám người Đoàn Thiên Lang trên Sinh Tử đài, tại những nơi khác đều bị mũi tên bao trùm, vô cùng vô tận.

Đám người Vân Hải tông nhìn mũi tên đen trên đỉnh đầu, như chắn ngang trời, trong mắt đều lộ ra mê mang cùng tuyệt vọng.

Nhiều mũi tên như vậy, không thể tránh khỏi, hơn nữa, mỗi một mũi đều như sao băng, vô cùng mạnh mẽ, Xích Huyết thiết kỵ không phải là những kẻ tầm thường.

Chỉ sau chốc lát, từng tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong không gian, từng mũi tên đều cắm lên đỉnh đầu, lồng ngực, bả vai, cánh tay… Máu tươi nhuộm cả hạp cốc thành một màu đỏ thẫm.

Chỉ có những người có thực lực mạnh mẽ mới có thể chống lại uy lực của những mũi tên này, may mắn thoát khỏi kiếp nạn, nhưng mà đây chỉ là đợt công kích thứ nhất.

Trên khán đài, Nam Cung Lăng đánh nát mũi tên trên đầu, nhưng mắt gã thì thống khổ mà nhắm lại. Gã không dám nhìn những thần hình đang ngã xuống kia, một đám đều là đệ tử của tông môn, đều từng quỳ lạy gã, kính ngưỡng gã, nhưng Nam Cung Lăng gã, thân là tông chủ Vân Hải tông lại chỉ có thể trơ mắt nhìn trận tàn sát này xảy ra, không thể làm gì được.

Các vị trưởng lão Vân Hải tông còn lại đều đỏ mắt như muốn nứt ra, trong mắt mang theo thị huyết. Có nằm mơ bọn họ cũng không nghĩ tới, đại hội tông môn là một ngày trọng yếu nhất của tông môn lại trở thành ngày Vân Hải tông bị diệt.

Đợi đến đợt tên này kết thúc, máu tươi của đệ tử Vân Hải tông đã chảy thành một sông máu, lẳng lặng chảy xuôi trong hạp cốc.

Trên Sinh Tử đài, Lâm Phong lặng lẽ nhìn dòng máu chảy kia, ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống người Lâm Phong, nhưng hắn vẫn không cảm nhận được chút ấm áp nào, chỉ có thê lương cùng rét lạnh vô tận.

Đệ tử trong hạp cốc, có người vĩnh viễn nhắm mắt, có người vẫn còn vùng vẫy giãy chết, ngữa mặt lên trời mà gào khóc, còn có điên cuồng, gào rú điên cuồng.

Nếu đặt ờ kiếp trước, lấy tuổi của bọn họ, cũng đang còn đến trường học như hắn.

Bọn họ đương nhiên có cha mẹ, có huynh đệ của mình, có tương lai vô hạn.

Bọn họ tới Vân Hải tông, theo đuổi thực lực vì có thể sống tốt hơn, được người tôn kính hơn.

Nhưng mà, chỉ theo một mệnh lệnh của Đoàn Thiên Lang, tương lai vô hạn lại hóa thành chuông tang, những sinh mệnh tươi đẹp ngã xuống trong biển máu.

Lâm Phong, tâm của hắn chưa từng lạnh như thế, lạnh như băng, lạnh đến thấu xương, những con người này… trước đó không lâu, vẫn còn sinh động như chính hắn.

– Phù…

Ngẩng đầu lên, Lâm Phong nặng nề thở ra một hơi dài, không khí mang theo mùi máu tanh lượn lờ xung quanh. Con ngươi của hắn trở thành một màu xám tro, vô tình, vô dục, thâm thúy không cùng, giống như là một cái động không đáy.

Trước mặt thực lực cường đại, tính mạng con người giống như một tờ giấy vụn, tùy ý xé một cái liền vỡ nát, theo gió tiêu tán, vô ảnh vô tung.

Đây chính là thực tế, thực tế vô cùng tàn khốc, tràn đầy máu tươi. Không có thực lực cường đại, ngươi chỉ là một con kiến hôi, tính mạng của ngươi giống như cây cỏ.

– Phóng…

Thanh âm của Đoàn Thiên Lang lần nữa vang lên, rung động giữa không gian, từng mũi tên sắc bén lần nữa phát ra ma âm chết chóc từ trên trời lao xuống.

Có tiếng kêu thảm thiết, có tiếng gào thét điên cuồng, nhưng cũng có người không làm chuyện gì, dưới hai đợt công kích này, Vân Hải tông đã tử vong vô số người, nhất là đệ tử ngoại môn gần như là bị diệt sạch.

– A…

Một tiếng thét chói tai vang lên, mang theo vô tận áy náy cùng thương cảm.

Liễu Phỉ ngồi bệt trên mặt đất, nhìn từng cụ thi thể, hai tay nắm chắm tóc dài của mình, khuông mặt xinh đẹp không cỏ chút máu, chỉ có tái nhợt.

Kẻ giết người chính là Xích Huyết thiết kỵ, thuộc hạ của cha nàng.

Người bị giết là đệ tử Vân Hải tông, đệ tử đồng môn của nàng, cũng là đệ tử đồng môn của cha nàng.

Nhưng nàng cũng giống như vô số người, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, tâm tê liệt phế, nhưng không thể ngăn cản một màn tru diệt bi thảm này phát sinh.

– Đoàn Hàn, mang con bé qua đây.

Đoàn Thiên Lang nhìn Liễu Phỉ một cái, đạm mạc mở miệng.

Đoàn Hàn khẽ gật đầu, bước chân về phía Liễu Phỉ.

Nhưng đúng lúc này, một bóng người lóe lên, chặn trước người gã, kéo lấy Liễu Phỉ về sau lưng mình, đó chính là Lâm Phong.

– Cút ngay, muốn chết cũng không cần gấp gáp thế!

Đoàn Hàn đạm mạc nói, mặt không chút thay đổi.

Nhưng Lâm Phong giống như không nghe thấy lời của gã, chỉ nhìn thẳng vào gã, dùng cặp mắt băng lãnh vô tình u tối, lẳng lặng ngó chừng hai cha con họ.

Tru diệt ngàn vạn người, vân đạm khinh phong, như không có chuyện gì xảy ra, đây là máu lạnh cỡ nào mới có thể lạnh nhạt như thế.

– Ồ!?

Đoàn Hàn nhướng mày, sau đó liền thuận thế nhìn vào hai con ngươi màu xám vô tình mang theo khí tức yêu dị của Lâm Phong.

Thấy hai tròng mắt như vậy, trên người Đoàn Hàn vậy mà không tự chủ được nổi lên một tia lãnh ý.

– Ngươi đã muốn chết, ta đây liền cho ngươi toại nguyện!

Đoàn Hàn quát lạnh một tiếng, sắc mặt khó coi, vậy mà gã cảm thấy lạnh lẽo khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phong, đây là sỉ nhục.

Trong mắt gã, mặc dù Lâm Phong có thiên phú không tồi, nhưng cũng không hơn, Lâm Phong, ngay cả tư cách so sánh với gã cũng không có.

Nhất là khi thấy Liễu Phỉ quan tâm tới Lâm Phong, càng làm cho gã muốn dẫm Lâm Phong dưới lòng bàn chân, để cho Liễu Phỉ nhìn một chút, trước mặt gã, Lâm Phong cũng không tính là gì.

Kiếm khí cường đại từ trên người Đoàn Hàn hung mãnh trào ra, gã là kẻ có được Kiếm Vũ Hồn, từ nhỏ tu luyện kiếm pháp võ kỹ, đối với kiếm vô cung thành thạo. Hôm nay, mặc dù không cần kiếm, gã cũng có thể dùng tay thay kiếm, trong mắt gã, bất kỳ thứ gì cũng có thể làm kiếm để dùng.

Bàn tay chém xuống, một thanh kiếm cường đại được tạo thành từ kiếm cương, giống như một kiếm thực chất, tùy ý chém về Lâm Phong.

Một kiếm này, thậm chí cũng không sữ dụng bất kỳ vũ kỹ nào, Liễu Phỉ nói gã thắng Lâm Phong là nhờ võ kỹ cường đại, như vậy gã liền thoải mái chém giết Lâm Phong để cho Liễu Phỉ nhìn một chút.

– Phá!!!

Thân hình Lâm Phong đã động, như gió, như ảnh, nhẹ nhàng phiêu dật, kiếm trong tay, chém xéo mà lên, chém vào nơi yếu ớt nhất của kiếm khí.

Lúc này, bằng vào lực cảm giác cường hãn, thanh kiếm cương thực chất của Đoàn Hàn chém về phía hắn, nơi nào kiếm khí mạnh nhất, nơi nào yếu nhất đều trở nên vô cùng rõ ràng.

– Răng rắc!!!

Một tiếng vang nhỏ truyền ra, kiếm khí đột ngột tiêu tán, một kiếm Đoàn Hàn chém ra lại trở thành hư ảo, tiêu tán vô hình.

Mà kiếm trong tay Lâm Phong, lại đầy rẩy khí tức vô tình, khí tức tử vong, tiếp tục lao tới, chém về Đoàn Hàn.

Một màn này làm cho thần sắc Đoàn Hàn ngưng lại, tay trái khẽ rung lên, kiếm khí lạnh thấu xương gào thét trong lòng bàn tay gã, áp xuống trường kiếm của Lâm Phong.

Nhưng mà uy thế một kiếm kia không dừng lại chút nào, chém nát luồng kiếm khí này, Tử Vong chi kiếm tràn đầy tử vong chi ý, diệt sát hết thảy.

Đoàn Hàn chau mày, thực lực của gã là Linh Vũ cảnh tầng bốn, so với Lâm Phong thì cao hơi hai cảnh giới, nhưng giờ phút này, một kiếm của Lâm Phong lại để cho gã cảm thấy được uy hiếp của tử vong.

Hai tay lần nữa rung lên, ngăn cản uy thế của Tử Vong chi kiếm, mũi chân của Đoàn Hàn chỉa xuống đất, thân hình lùi về sau một bước, tránh né một kiếm cường hãn của Lâm Phong.

– Tử vong!!!

Đôi môi Lâm Phong mấp máy, trong miệng phun ra hai chữ, trường kiếm thuận theo kiếm thế mà động, dư lực của một kiếm kia còn chưa tiêu tán lại có Tử Vong chi khí tỏa ra, sinh ra từ kiếm.

Một kiếm này, thuận thế mà động, tự nhiên mà thành, kiếm khí càng thêm lạnh, kiếm thế càng mênh mông.

– Làm sao có thể?

Đoàn Hàn thấy một kiếm này, lộ ra thần sắc khó tin, một kiếm này quá hoàn mỹ, cho dù là gã cũng không nhất định có thể chém ra một kiếm hoàn mỹ như vậy.

Một kiếm nhanh như tia chớp lại mang theo khí tức tử vong lạnh thấu xương, gã thậm chí không kịp sử dụng thực lực cường đại để ngăn chặn, chỉ có né tránh, tránh đi phong mang.

– Có thể vận dùng thức thứ hai trong Tịch Diệt Kiếm Quyết – Tử Vong đến trình độ này, thiên phú của Lâm Phong trên phương diện võ kỹ đúng là quá kinh khủng! Hôm nay, hắn không thể chết được.

Lực chú ý của Bắc lão thủy chung vẫn tập trung trên người Lâm Phong, trong Vân Hải tông, bất luận kẻ nào cũng có thể chết, duy chỉ có Lâm Phong, nhất định không thể chết.

Cũng không phải là Bắc lão tàn nhẫn vô tình, mà là Lâm Phong chính là hi vọng của tông môn, nếu như nói Vân Hải tông chỉ có một người chạy thoát, người nó chỉ có thể là Lâm Phong, dù là chính lão có thực lực mạnh mẽ cũng vẫn có thể chết.

– Ảnh Bộ!

Đoàn Hàn khẽ quát một tiếng, bước chân nhanh đến mức không thể tin nổi, thân hình gã như một cái bóng, phiêu hốt không chừng, trong nháy mắt đã lướt ra, tránh xa một kiếm tử vong kia.

Thân hình dừng lại, một tiếng xé rách vang lên, Đoàn Hàn cúi đầu, nhìn vết rách trên áo, trong ánh mắt lộ vẻ dữ tợn.

Vậy mà Lâm Phong thiếu chút nữa có thể tổn thương được gã, chém rách áo gã.

Nếu như gã chậm môt bước, e rằng một kiếm kia đã trực tiếp quét qua lồng ngực của gã rồi.

Vô cùng nhục nhã, một Linh Vũ cảnh tầng bốn như gã, lại bị Lâm Phong với Linh Vũ cảnh tầng hai cắt áo, hơn nữa, lúc trước gã vẫn còn sỉ nhục Lâm Phong là không có tư cách đánh đồng với gã.

– Vận khí của ngươi không tệ, kế tiếp, ta sẽ không chơi cùng ngươi nữa đâu.

Đoàn Hàn khắc chế phẫn nộ, giữ vững bình tĩnh nói. Gã tất nhiên sẽ không thừa nhận, một tên không có tư cách so sánh với gã đã suýt chút nữa đã thương mình, chỉ nói là vận khí của Lâm Phong không tệ.

– Linh vũ cảnh tầng bốn, đối phó với Linh Vũ cảnh tầng hai như ta đây, thắng thì là ngươi có thực lực cường đại, ngay cả tư cách so sánh với ngươi cũng không có. Mà giờ khắc này, ta cắt rách áo của ngươi thì nói là vận khí của ta không tệ, ngươi không thật tình động thủ. Đoàn Hàn! Chẳng lẽ ngươi không thấy mình quá vô sỉ sao!

Khóe miệng Lâm Phong lộ ra một nụ cười tràn đầy giễu cợt, ánh mắt u tối tràn đầy ý tứ châm chọc, những lời này giống như một cái gai, trực tiếp đâm lên người Đoàn Hàn.

Chương 89: Theo Thế nhập vi, Khô Tịch chi kiếm

– Nếu gã không vô sỉ thì sao lại ở chỗ này.

Lúc này Liễu Phỉ đứng dậy, đứng sau Lâm Phong lạnh lùng nhìn Đoàn Hàn, ánh mắt mang theo hận ý mãnh liệt.

Hai cha con Đoàn Thiên Lang phá huỷ Vân Hải tông, đồng dạng cũng là cho cha nàng đau lòng cả đời, hai kẻ này hèn hạ chí cực.

Nghe được Liễu Phỉ mắng chửi, sắc mặt Đoàn Hàn càng thêm khó coi, Liễu Phỉ là người gã quyết lấy làm vợ, nhưng lại giúp đỡ nam nhân khác nhục mạ gã.

– Ta vô sỉ, một tên phế vật ngay cả một kiếm cũng không tiếp được, lại còn mặt mũi mắng ta vô sỉ.

Đoàn Hàn lạnh lùng âm hiểm nhìn Lâm Phong nói:

– Phỉ Phỉ, ta sẽ chứng minh cho nàng xem, hắn và ta có bao nhiêu chênh lệch.

– Tu vi của ta là Linh Vũ cảnh tầng haitầng hai, ngươi là Linh vũ cảnh tầng bốn, ta tiếp ngươi một kiếm, lấy nhược điểm của ta nhận lấy ưu thế của ngươi, đó là dũng khí. Nhưng ngươi lại vẫn lấy đó làm kiêu ngạo, cho rằng đó là tiền vốn để kiêu ngạo, hai chữ vô sỉ thật sự chưa đủ để khái quát về ngươi.

Lâm Phong không chút sợ hãi Đoàn Hàn, nhấc chân tới trước, cước bộ trầm ổn.

– Nếu ngươi có dũng khí mà nói, đứng ở đó, đón ta một kiếm.

– Hừ, đón một kiếm thì thế nào, ta liền cho ngươi nhìn một chút, dù ta không động thì ngươi cũng không làm gì được ta.

Đoàn Hàn bị Lâm Phong chọc giận, đứng ở một chỗ, chờ đợi Lâm Phong công kích.

Trong con ngươi màu xám lóe lên ý cười rồi biến mất.

Lâm Phong đột nhiên nhắm mắt lại, trong nháy mắt, thiên địa trở nên vô cùng an tĩnh.

Bất kỳ ồn ào gì cũng không thể quấy rầy đến Lâm Phong, tại trong đầu hắn cảm ứng được thế giới màu xám tro, chỉ có rét lạnh cùng tử vong vô tận.

Kiếm khí dường như biến mất trong nháy mắt, không còn chút tung tích. Trên Sinh Tử đài, dường như bỗng nhiên yên lặng.

Song vào lúc này, trên thân kiếm của Lâm Phong, một loại khí tử tịch màu xám tro quấn quanh, không ngừng phiêu đãng dọc theo trường kiếm, luồng khí tức màu xám này tràn ngập khí tức Tịch Diệt.

Tử vong, là điêu linh, là khô héo.

Lúc khóe mắt Lâm Phong mở ra, con ngươi của hắn vẫn là một màu xám vô tình, không bất kỳ tình cảm nào.

Trường kiếm mà khí xám lượn lờ kia đột nhiên phiêu động, theo thân thể Lâm Phong mà động.

Một kiếm đâm ra, vạn vật điêu linh, sinh mệnh khô héo, tĩnh mịch.

Kiếm thứ ba của Tịch Diệt chi kiếm – Khô Tịch chi kiếm.

Một kiếm này có uy thế rất yếu, thậm chí không thể cảm giác được kiếm thế cường đại nào, cũng không có kiếm khí gào thét.

Nhưng một kiếm này, ẩn chứa hàm ý khô héo tịch diệt, là Khô Tịch chi kiếm.

Đoàn Hàn biến sắc, không có bất kỳ người nào có thể hiểu được sự kinh khủng của một kiếm này so với gã, bóng ma tử vong bao phủ lấy thân gã. Gã đã sớm vứt cái ước định với Lâm Phong lên chín tầng mây.

– Nhất Chỉ Kình Thiên!

Võ kỹ Huyền cấp thượng phẩm được gã sử ra, giống như một cự kiếm thực chất phóng lên, thân hình Đoàn Hàn bắt đầu lùi về sau.

– Xoẹt xoẹt!

Một thanh âm rất nhỏ truyền ra, Khô Tịch chi kiếm với khí tức màu xám lượn lờ, huyễn diệt hết thảy, dù là vũ kỹ Huyền cấp thượng phẩm như Nhất Chỉ Kình Thiên cũng bị khô héo tịch diệt trước mặt nó.

– Cút ngay!!!truyện ma

Lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vang lên, kiếm khí ngang dọc, một luồng kiếm cương vô cùng chói mắt trực tiếp chặt đứt Khô Tịch chi kiếm. Thân thể Lâm Phong bay ra sau như một cơn gió, nhưng dư ba của kiếm khí mênh mông này vẫn đánh trúng hắn, để cho hắn phun ra một ngụm máu tươi.

Kẻ xuất thủ chính là Đoàn Thiên Lang, giờ phút này, sắc mặt lão càng ngày càng lạnh, ngó chừng Lâm Phong, sát cơ còn mãnh liệt hơn nhiều so với lúc trước.

Kiếm giả, trước tụ thế, sau nhập vi, cuối cùng bước vào người kiếm hợp nhất, người là kiếm mà kiếm cũng chính là người.

Tụ thế chính là kiếm thế, người không động, kiếm thế thành, lẫm liệt vô bỉ, làm cho lực công kích của kiếm tu tăng lên nhiều lần, uy lực vô cùng cường đại.

Một cảnh giới này, nếu kiếm tu có thiên phú xuất chúng thì khi ở Linh Vũ cảnh có thể bước vào, hơn nữa còn là Linh Vũ cảnh tầng năm, tầng sáu, đến khi đạt được Linh Vũ cảnh đỉnh phong cũng là lúc đại thành.

Đoàn Hàn, con của lão, lúc ở Linh Vũ cảnh tầng ba đã lĩnh ngộ kiếm thế, thiên phú vô cùng xuất chúng.

Sau tụ thế, chính là nhập vi, cảnh giới “Vi” này chính là kiếm khí đọng lại mà không tán, kiếm thế tùy tâm mà động.

Người tu kiếm, kẻ có thiên phú xuất chúng thì ở Huyền Vũ cảnh tiền kỳ mới có thể lĩnh ngộ, từ thế mà nhập vi.

Song, Lâm Phong ở cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng hai, một chiêu Khô Tịch chi kiếm mới vừa rồi kia, vậy mà làm cho Đoàn Thiên Lang thấy một tia ảo giác, nhập vi.

Kiếm của Lâm Phong đã có ý cảnh của nhập vi, chỉ là Lâm Phong còn chưa hoàn toàn nắm trong tay. Vì vậy, Đoàn Thiên Lang mới cắt đứt chiêu thế của Lâm Phong.

Giờ phút này, tuy khóe miệng Lâm Phong vẫn treo đầy vết máu, nhưng trong mắt màu xám của hắn lại có ý cười trào phúng nồng đậm.

– Cha con các ngươi cùng lên mà nói, thì thật sự ngay cả tư cách so sánh cũng không có, ta không thể vô sỉ được như các ngươi.

Lời giễu cợt của Lâm Phong như đâm vào tim Đoàn Hàn.

– Ngươi câm miệng.

Đoàn Hàn u ám nói, gã hận không thể đem Lâm Phong ra mà ngàn đao tùng xèo.

– Đoàn Hàn, cần gì mà phải tranh luận với một người chết.

Đoàn Thiên Lang đạm mạc nói, lão nhấc chân tiến về phía Lâm Phong.

– Đoàn Thiên Lang, khi dễ một hậu bối, thật không hổ là Thiên Lang Vương.

Nam Cung Lăng dẫn theo mấy vị trưởng lão Vân Hải tông, từ trên không trung đáp xuống trên Sinh Tử đài, chặn trước người Lâm Phong.

Thấy một màn này, đám cao thủ đông đảo mà Đoàn Thiên Lang đưa tới cũng lao về phía này. Nhất thời, khí tức vô cùng mênh mông tàn sát bừa bãi trong không gian, sát cơ lạnh thấu xương như muốn đè sập thiên địa.

– Lão gia hỏa này thì từ từ rồi giết, tìm cơ hội giết Lâm Phong trước.

Đoàn Thiên Lang bình thản nói. Lần này đến Vân Hải tông, lão đã mang theo cao thủ của ba đại tông môn, tông chủ Hạo Nguyệt tông cùng trang chủ Băng Tuyết sơn trang tự mình tới đây, còn có phó môn chủ Vạn Thú môn cũng mang theo yêu thú cường đại đến, hơn nữa còn nhiều cường giả khác, lực lượng của bọn họ mạnh hơn Vân Hải tông nhiều lắm.

Lần này, mục đích của bọn họ chính là tiêu diệt Vân Hải tông, diệt môn, cướp sạch cơ nghiệp của Vân Hải tông rồi chia nhau.

Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất để Đoàn Thiên Lang có thể thuyết phục mấy vị tông chủ dẫn các loại đệ tử gia nhập Tuyết Nguyệt thánh viện.

Vân Hải tông là tông môn lớn như vậy, có bao nhiêu thiên tài địa bảo cùng với công pháp võ kỹ cường đại, hơn nữa, những tên đệ tử ưu tú phản bội kia, mấy tông môn cũng phi thường muốn nhận.

– Xích Huyết thiết kỵ, trong Vân Hải tông, chó gà không tha.

Đoàn Thiên Lang vung tay, nhất thời thiết kỵ lao nhanh, Xích Huyết thiết kỵ vây quanh khu vực Sinh Tử đài bắt đầu tiến vào hạp cốc.

– Đoàn Thiên Lang, Nam Cung Lăng ta chính là tông chủ Vân Hải tông, ngươi dẫn người diệt Vân Hải tông ta, có dám đánh một trận cùng ta không.

Nam Cung Lăng lao tới trước một bước, khí thế cường đại ập thẳng vào Đoàn Thiên Lang.

– Có gì không dám.

Đoàn Thiên Lang cười lạnh một tiếng, thân thể đột ngột từ dưới đất bật lên.

Nam Cung Lăng cũng lao theo, thân thể lăng không, kiếm quang vô cùng chói mắt, Đoàn Thiên Lang trực tiếp giơ lên một kiếm chém xuống, cường đại vô cùng.

– Ầm…

Yêu thú Côn Mãng phát ra một tiếng gầm nhẹ, hai cánh mở ra, đập về phía đám người Vân Hải tông. Phó môn chủ Vạn Thú môn – Đằng Vu Sơn ngồi trên yêu thú, ánh mắt như điện.

– Nghiệt súc!

Hai cánh của Tiên Hạc vũ hồn chớp động sau lưng Bắc lão, đánh về phía Côn Mãng, chiến thành một chỗ.

Những người khác đều tự chọn đối thủ cho mình, chiến đấu không ngừng.

Một cuộc đại chiến cực lớn được mở màn, thiên địa cũng bị rung động, các loại kình phong lạnh lẽo cuồng bá giăng đầy trời.

Trên trời dưới đất, toàn bộ đều có chiến đấu.

Sinh Tử đài không ngừng run rẩy, dường như tùy thời đều có thể bị sụp xuống hủy diệt.

Đôi mắt màu xám yên lặng nhìn đại chiến xung quanh, Lâm Phong không cách nào nhúng tay. Hắn có thể cảm giác được, Tông chủ, Bắc lão, còn có các trưởng lão của tông môn đều đang chiến đấu vì hắn.

Lâm Phong tuyệt đối không nghĩ tới, trận chiến diệt môn này lại lấy hắn làm trung tâm mà nổ ra.

Nội tâm tràn đầy băng hàn vô tận được rót vào một dòng nước ấm nhàn nhạt, lần đầu tiên Lâm Phong có lòng trung thành với Vân Hải tông, người Vân Hải tông vì hắn mà liều chết đánh một trận.

Tông chủ Nam Cung Lăng, Bắc lão, cùng với các trưởng lão khác đều có thực lực cường đại, bọn họ có thể phá vòng vây, tuy nói chưa chắc có thể chạy trốn, nhưng ít nhất cũng có một chút hi vọng.

Nhưng không ai làm như vậy, toàn bộ bọn họ đều tụ tập bên người Lâm Phong, bên người của một tên đệ tử, vì hắn mà chiến.

– Vân Hải tông!

Lâm Phong thì thào lẩm bẩm, nhìn máu tươi đỏ thẫm dưới ánh tà chiều, trong lòng vô cùng áp lực, cực kỳ trầm trọng.

– Lâm Phong!

Ngay vào lúc này, một tiếng hô đột ngột vang lên, chuyển mắt nhìn sang, Lâm Phong không khỏi híp lại.

Chỉ thấy một thân ảnh lạnh lùng đi lên Sinh Tử đài, trên mặt mang theo nụ cười lạnh băng, sát cơ um tùm.

Người này là trưởng lão nội môn của Vân Hải tông – Mạc Tà.

– Súc sinh!

Lâm Phong thấy Mạc Tà cười lạnh đi về phía mình, ánh mắt trở nên băng hàn.

Trong lúc tông môn nguy nan, gặp phải tai ương diệt môn, Mạc Tà thân là trưởng lão nội môn của Vân Hải tông lại không chiến đấu vì tông môn, giờ khắc này lại vẫn nhớ lấy hắn, muốn thừa lúc loạn mà đối phó hắn.

– Ngươi giết ta thì có tác dụng gì, Mạc Tà ngươi vẫn khó thoát khỏi cái chết.

Lâm Phong nhìn Mạc Tà đang đi về phía mình, lạnh lùng nói.

– Vậy cũng không nhất định! Ngươi biểu hiện ra thiên phú mạnh như vậy, hôm nay, Thiên Lang Vương không thể không giết ngươi. Nếu ta chém đầu ngươi xuống, giao cho Thiên Lang Vương, cũng tỏ vẻ nguyện ý theo ngài ấy, ngươi cho là ta còn phải chết sao?

Khóe miệng Mạc Tà lộ ra nụ cười đặc biệt tà dị, nghe được lời của y, ánh mắt u ám của Lâm Phong cũng đọng lại.

Trưởng lão nội môn, đây chính là trưởng lão nội môn Mạc Tà của Vân Hải tông, quả thực là không biết xấu hổ đến cực hạn!

– Ta thật bội phục ngươi, những lời vô sỉ như vậy mà ngươi còn mỉm cười nói ra miệng.

– Vậy thì ngại gì, được làm vua thua làm giặc mà thôi! Thiên Lang Vương thế mạnh, Vân Hải tông nhất định bị diệt, không có cách nào thay đổi, thay vì nghịch lưu mà đấu, không bằng thuận theo đại thế, nhưng kẻ vì tông môn mà liều mạng kia mới đúng là những kẻ ngu muội, vô tri.

Mạc Tà hắng giọng nói, chẳng những không cho là nhục, người lại còn kiêu ngạo tự đắc, có lẽ trong lòng y không có hai chữ sĩ nhục.

– Đã như vậy, ta liền thành toàn cho ngươi, đến đây đi.

Lâm Phong vô cùng tiêu sái, đứng bất động ở đó, dường như muốn tùy ý để Mạc Tà chém giết.

Điều này là cho Mạc Ta phải nhíu mày, hồ nghi nhìn Lâm Phong.

Nhưng ngay sau đó, chân mày y lại giãn ra, lấy thực lực của y, dù Lâm Phong có thiên phú xuất chúng cũng không làm ra được trò trống gì.

– Đáng tiếc, một vị thiên tài lại chết trong tay ta, hơn nữa sẽ chết phi thường thảm.

Mạc Tà buông thả vũ hồn, Mãng Đằng tráng kiện lao ra tập kích trong chớp mắt, trói lấy thân thể của Lâm Phong, nhưng Lâm Phong không chút giãy dụa.

Giờ phút này Mạc Tà cũng không chú ý tới, khóe miệng Lâm Phong mang theo một nụ cười vô cùng tà dị.

– Xem ra ngươi cũng đã buông xuôi rồi, yên tâm, ta sẽ cho ngươi chết chậm một chút, cuối cùng mới cắt lấy cái đầu thiên tài này xuống.

Mạc Tà tàn nhẫn nói.

Song ngay lúc này, đột nhiên một bóng mà hắc ám xuất hiện trên người Mạc Tà.

Bóng ma này xuất hiện vô thanh vô tức, vô ảnh vô hình, nhưng chân thật tồn tại ở đó.

– Vậy sao?

Trong hư vô truyền ra một giọng nói, nhất thời sắc mặt Mạc Tà cứng đờ, cả người không nhịn được mà bắt đầu run rẩy.

– Là hắn!

Mạc Tà vĩnh viễn không cách nào quên một màn lần trước, cái bóng trong bóng tối kia, tựa như là u linh.

Mà giờ này khắc này, cái bóng kia lại một lần nữa xuất hiện trên người y.

Chương 90: Bi tráng

– Lâm Phong, hắn đã sớm biết?

Thân hình Mạc Tà cứng đờ, chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng. Mới vừa rồi, Lâm Phong không chút tránh né, hiển nhiên là cố ý dụ dỗ y.

Nhưng mà cái bóng từ lúc đầu đến giờ cũng không xuất hiện, Lâm Phong làm thế nào mà biết được.

– Tiền bối!

Mạc Tà nhìn về cái bóng hô lên một tiếng, cũng không dám động đậy, y sợ mình vừa động thì cái bóng liền hạ thủ.

– Tông môn có loại trưởng lão bại hoại như ngươi đúng là sỉ nhục.

Một giọng nói truyền ra từ trong hư vô, sau đó mang mang màu xanh biếc lóe lên rồi biến mất, nhanh như tia chớp.

Không thấy bóng dáng, chí thấy tia sáng.

Đợi đến khi tia sáng tiêu tán, chủ nhân cái bóng rốt cuộc đã xuất hiện.

Mang một thân với trường bào màu đen, dường như muốn giấu cả thân hình trong bóng tối, giờ phút này, người này nắm một thanh chủy thủ màu xanh biếc, mà trên mũi chủy thủ, máu tươi không người chảy xuống.

Máu tươi này chính là của Mạc Tà.

Lúc này, Mạc Tà vẫn duy trì tư thế đứng yên như trước, không chút nhúc nhích.

Y trừng mắt thật to, mang theo thần sắc khó thể tin, giống như là không thể tin là mình ngay cả xuất thủ cũng không có cơ hội liền trực tiếp bị tiêu diệt.

Đến lúc này, trong cổ họng mới trào ra máu tươi, thân thể y mới cứng đờ ngã xuống.

– Không nghĩ tới một kích này lại dùng trên chính người của trường lão trong tông môn, thật sự đáng buồn.

Lão giả áo đen lẩm bẩm nói nhỏ, trong thanh âm tràn đầy thất lạc.

– Không lão!

Lâm Phong nhìn về phía lão giả áo đen hô lên một tiếng, thì ra người được bao trùm trong cái bóng giữa hư vô chính là Không lão, người thủ hộ Thiên Tiệm nhai.

– Sao ngươi biết ta ở đây?

Không lão gật đầu với Lâm Phong, nghi hoặc hỏi một câu, lão có Ảnh Tử Vũ Hồn, lúc sử dụng thì chỉ có ảnh không có người, hơn nữa, mới vừa rồi, lão căn bản không lộ ra, vậy mà Lâm Phong lại biết lão đang ở bên cạnh, cố ý dụ dỗ Mạc Tà.

– Cảm giác.

Lâm Phong bình tĩnh trả lời, dưới tình huống thả ra vũ hồn, hắn không phải dùng ánh mắt để nhìn thế giới, mà là dùng đầu, dùng tâm nhìn thế giới.

Thế giới màu xám, toàn bộ đều rõ ràng trong đầu óc hắn, giống như hắn là chúa tể của thế giới này, hết thảy xung quanh đều rõ ràng rành mạch.

Mặc dù Không lão chỉ là một cái bóng, nhưng hắn nhận ra như thường.

Hắn lập tức hiểu được, lần trước bởi vì hắn mà cường giả có cái bóng xuất hiện, lúc này vẫn theo bên người hắn, bảo vệ hắn.

Ánh mắt Không lão lóe lên nhưng sau đó chỉ gật đầu.

– Lâm Phong, ngươi là thanh niên có thiên phú nhất mà ta thấy, lần này nếu ngươi có thể thoát đi, hi vọng một ngày kia, ngươi có thể để Vân Hải tông khôi phục tại thế gian.

Trong giọng nói của Không lão mang theo cảm khái của tuổi xế chiều, lão thân là thủ hộ giả của tông môn, Vân Hải tông do lão thủ hộ, vậy mà hôm nay lại phải bị diệt môn.

– Nếu ta sống sót, tương lai nhất định gây dựng lại Vân Hải tông.

Lâm Phong nặng nề gật đầu, đây là hứa hẹn của hắn với Không lão, nhưng điều đầu tiên là hắn phải sống sót mà rời chỗ này.

Đoàn Thiên Lang không thể không giết hắn.

– Chém….

Trên bầu trời, một tiếng quát chói tai truyền đến, máu tươi tung tóe rơi xuống, một lão giả áo xám chém giết một vị trưởng lão của Vân Hải tông.

– Không Minh, ta chờ ngươi đã lâu.

Tên này đạp chân trên không, từ trên trời hạ xuống, tới trước mặt Không lão, chiến ý thiêu đốt.

Không lão không nói gì, thân hình khẽ rung lên, hóa thành lưu quang, sau đó, thân hình lão liền biến mất tắm, chỉ còn lại mọt cái bóng vẫn còn khắc trên mặt đất.

Mà lúc này, trong hư không có một người với hai mắt khát máu nhìn thi thể của Mạc Tà nằm trên mặt đất, tràn đầy hận ý vô tận.

– Vân Hải tông, Mạc Thương Lan ta vì ngươi mà bỏ ra nhiều như vậy, kết quả thì sao, các ngươi lại hại chết đứa con độc nhất của ta.

Ánh mắt Mạc Thương Lan lộ ra thần sắc điên cuồng, quay người nhìn về Nam Cung Lăng đang chiến đấu với Đoàn Thiên Lang, ngọn lửa hận thù điên cuồng thiêu đốt.

– Chết đi!

Mạc Thương Lan gào thét trong lòng, thân hình nhảy trong hư không, trong nháy mắt đã tới bên người Nam Cung Lăng. Nhưng mà Nam Cung Lăng vẫn tập trung chiến đấu với Đoàn Thiên Lang, căn bản không chú ý tới Mạc Tà, càng không nghĩ tới, Mạc Thương Lan hung mãnh lao đến là vì gã.

Một chưởng vô cùng ác độc ấn lên người Nam Cung Lăng, đẩy gã vào dưới kiếm Đoàn Thiên Lang.

Kiếm quang lập lòe, máu tươi tuôn ra, cánh tay trái của Nam Cung Lăng bị một kiếm chém đứt.

– Mạc… Thương… Lan!!!

Thân hình vừa hạ xuống, Nam Cung Lăng cũng không nhìn vào cánh tay bị chém đứt, mà gắt gao ngó chừng Mạc Thương Lan, kẻ cho gã một kích tuyệt mệnh lại là Đại trưởng lão thường xuyên làm bạn bên gã.

– Là các ngươi ép ta!

Mạc Thương Lan nhìn thi thể Mạc Tà một cái, lạnh lùng nói.

Nam Cung Lăng cũng nhìn thấy thi thể của Mạc Tà, cũng nhìn thấy vết thương trên người y, còn có Không lão đang chiến đấu.

Mạc Tà, chết trong tay Không lão.

Nam Cung Lăng tất nhiên có thể đoán được chuyện gì xảy ra.

– Giết hay lắm!truyện Ma Tu audio

Vẻ mặt Nam Cung Lăng rét lạnh, nhìn lại xung quanh, toàn bộ trưởng lão Vân Hải tông đều vây ở thế yếu, mà đối phương vẫn còn không ít ngươi chưa tham chiến, chỉ đứng đó ngăn cản người chạy trốn.

– Người Vân Hải tông nghe lệnh, toàn bộ tập trung bên cạnh ta.

Nam Cung Lăng đột nhiên nhảy lên, đi tới Sinh Tử đài, lớn tiếng quát.

Nghe được lời của Nam Cung Lăng, tất cả mọi người đều rối rít thoát khỏi dây dưa của đối phương, quay về tập trung bên người Nam Cung Lăng.

Trừ Nam Cung Lăng đứt một tay, những người khác đều mang đầy vết thương, ánh mắt của bọn họ, thị huyết băng hàn, bọn họ đã giết đỏ mắt rồi.

Lâm Phong lẳng lặng đứng phía sau mọi người, một màn tràn đầy bi tráng này, đánh thẳng vào tâm linh hắn.

– Biết làm cái gì rồi chứ?

Cánh tay Nam Cung Lăng chảy ra máu tươi không ngừng, nhưng ánh mắt vô cùng kiên nghị, nhìn về đám người Đoàn Thiên Lang phía trước.

Toàn bộ mọi người Vân Hải tông đều yên lặng gật đầu, không cần nói gì, trong lòng bọn họ đều rõ ràng ý tứ của Nam Cung Lăng.

– Bắc lão! Giao hắn cho ngài rồi!

Nam Cung Lăng lại quay đầu nhìn Bắc lão, thần sắc trầm trọng.

Bắc lão cũng nặng nề gật đầu, lão có Hạc Vũ Hồn, trong đám người này thì lão có khinh công thân pháp mạnh nhất, tốc độ nhanh nhất.

Ngay sau đó, Bắc lão đi về phía Lâm Phong, buông ra vũ hồn, hai cánh mở ra, mà hai cánh tay lão thì ôm chặt lấy Lâm Phong.

Hai tròng mắt Lâm Phong co rút, hắn rốt cục hiểu được ý tứ của Nam Cung Lăng rồi, bọn họ…

Các vị trưởng lão còn lại đều tập trung lên người Lâm Phong, ánh mắt cực kỳ phức tạp, nhưng tất cả đều có một điểm chung – Hi Vọng!

Trong ánh mắt của mọi người đều mang theo một tia hi vọng, Lâm Phong đại biểu cho hi vọng của bọn họ, đại biểu cho hi vọng của Vân Hải tông.

Thân thể như chịu một đòn nghiêm trọng, Lâm Phong chỉ cảm thấy lòng mình cực kỳ nặng nềnhư một tòa núi lớn áp lên lưng hắn, muốn đè sập thân hắn.

Những vị cường giả tông môn này đều muốn dùng tính mạng của mình để đổi lấy mạng của Lâm Phong, dùng tính mạng của nhiều cường giả như vậy, chỉ đổi lấy một mạng của LÂM PHONG.

Hơn nữa, dù bọn họ có thành công đổi mạng cho Lâm Phong thì cũng không còn cơ hội nhìn thấy tương nào thế nào, Lâm Phong sẽ làm được gì, trong lòng bọn họ sao không thể phức tạp, không trầm trọng.

Trong mọi người, chỉ có Nam Cung Lăng không nhìn Lâm Phong, ánh mắt gã, thủy chung vẫn nhìn về phía trước.

– Người ta tặng ta một giọt nước, ta trả người một mảnh đại dương.

Đối với thiếu niên có thể nói ra những lời như vậy, gã còn gì mà không thể tin, suy nghĩ duy nhất của gã là làm thế nào để Lâm Phong có thể sống sót thoát đi.

– Đi!!!

Lúc này, Nam Cung Lăng hét lớn một tiếng, đạp mạnh một bước, lăng không mà đứng.

Tất cả trưởng lão Vân Hải tông đều đồng loạt hành động, theo sát phía sau Nam Cung Lăng, một bước này chính là một đời.

– Tông môn bị diệt trong tay ta, Nam Cung Lăng ta thật xin lỗi Vân Hải tông.

Khí tức vô cùng mênh mông từ trên người Nam Cung Lăng phóng ra, gã lao thẳng vào trong đám cường giả đang ngăn cản, không chút do dự, không có nương tay, một kích dốc hết sinh mạng.

– Ngươi muốn chết.

Một tiếng hét lớn truyền ra, kiếm quang chói mắt cắn nuốt hết thảy, theo đó là tiếng nổ ầm âm vang lên, thân hình của Nam Cung Lăng hóa thành bụi mờ, theo gió mà tan biến.

Tông chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Vân Hải tông, đã chết!

Không có ai tiếc hận, không có ai reo hò, trưởng lão tông môn của Vân Hải tông đều rất bình tĩnh nhìn một màn này, thân hình bọn họ cũng đồng loạt lao tới trước, xuất ra một kích vô cùng cường hãn, không gian trở nên cuồng bạo vô cùng, trời đất dường như quay cuồng.

Đám cường giả chặn ở phía trước nhìn thấy mấy người hung hãn không sợ chết lao tới, tất cả đều tránh ra, những người kia không muốn sống, nhưng bọn chúng lại không muốn chết.

– Giết!!!

– Giết, giết, giết…

Gió lạnh xào xạc, tất cả các vị trưởng lão Vân Hải tông đều cực kỳ nghiêm nghị. Giờ phút này, đều bộc phát toàn bộ sức lực mà xuất ra, xông về đối phương, chỉ có công kích, không có phòng ngự, cũng không ai giữ lại đường lui cho mình.

Nhìn một đám trưởng lão tông môn lao về đối phương mà xuất ra một kích tuyệt mệnh, phóng ra ánh sáng sinh mệnh cuối cùng, sau đó thân thể vô lực rơi xuống, ánh mắt Lâm Phong không chút chớp nào, nhưng sinh mệnh đang rơi rụng kia, trong lúc sắp chết đều quay đầu liếc hắn một cái, Lâm Phong muốn bọn họ nhìn mình rõ ràng lần cuối.

– Đi!!!

Rốt cục, thân hình Bắc lão di động, bất động như núi, động thì như phá đá nát trời, thân thể như một chùm sáng bắn về phía chân trời.

Hai cánh hạc chớp động làm cho khí lưu trong không gian vô cùng cuồng bạo, kình phong vô cùng cường đại, vô cùng rét lạnh đánh mạnh lên người Lâm Phong, giống như đao cắt, giống như đau đớn trong tim hắn.

– Muốn chạy?

Một tiếng hừ lạnh truyền ra, kiếm khí vô cùng sắc bén, trên trời cao, cự kiếm phát ra ánh sáng rực rỡ vô cùng lóa mắt, đó chính là lão già đi theo bên cạnh Đoàn Thiên Lang.

– Tuyệt Ảnh – Sát!

Một tiếng quát khẽ vang lên trong hư vô, quang mang màu xanh biếc cực kỳ nhỏ bé trong kiếm quang kia, nhưng ánh sáng chói mắt này không ai không thấy.

Người có được Ảnh Vũ Hồn, vì ám sát mà sinh, không động thì thôi, một khi động thì đoạt mạng người.

– Ngươi dám!

Cự kiếm lão giả biến sắc, gầm lên một tiếng. Kiếm quang vô cùng cường thịnh va chạm vào quang mang màu xanh biếc, trong chớp mắt đó, giống như có thể cắn nuốt hết đối phương. Nhưng sau một kiếm này, ánh sáng trên cự kiếm trở nên ảm đạm, hô hấp của Cự kiếm lão giả trở nên trầm trọng, lỗ máu trước ngực không ngừng chảy ra máu tươi.

Mà cái bóng trong hư không cũng đã xuất hiện, cánh tay cùng chủy thủy màu xanh biếc kia đồng loạt biến mất tăm.

Bắc lão thậm chí không nhìn về phía này một cái, hai cánh mãnh liệt rung động, bay vọt lên trời cao.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix cảm ơn thông báo lỗi ^^
https://audiosite.net
!! Đạo hữu " Thiên Có Khuyết - Người Có Tâm " - Đạo Hữu - !!(Đi đường có sao không ướt giầy) Tụn mình luôn có gắng phục hồi liên tục cho vị đồng đạo, cùng toàn thể anh em :)Mong đạo hữu dừng chân bản fix này 90% sẽ không bị sập đậu ạ :)Đa Tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix toàn bộ nhé :!Các bộ truyện đang giải nén 1 tập chỉ có 7 giây .. 1 bộ trung bình 15p thui anh em ^^!Một Lần xin lỗi chư vị cùng toàn thể anh em vì sự cố bất ngờ đêm qua :)
https://audiosite.net
Thật xin lỗi mọi người do sơ suất của CTV...!!Mình đã liên hệ lưu trữ đám mây :)họ đang khôi phục giúp tụn mình :)Trong quá trinh các bạn thấy bộ truyện nào có tập nghe được có tập thì không play được không phải lỗi mà đang quá trình backup lại đó ạ :(Thật xin lỗi mọi người, mong chư vị đại xá :)
https://audiosite.net
haizzz...!
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
em có biết gì đâu em vừa ăn cơm lên thấy thế mà ???team đi anh check máy tính em có vấn đề gì vây??
https://audiosite.net
Hà Thu Đây là lần thứ 2 em xóa file của anh rồi đó...!Haizzz...! nghe điện thoại dùng anh cái coi??File của anh em đâu hết rồi?????Pó tay ...:(:(:(:(
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
Ngại quá ..bộ gốc truyện mình lỡ tay xóa mất rùi :(. Để mình up lại bản trên kênh của mình vậy
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
Đã fix lại nhé bạn các bạn để ý truyện nào được upload hay fix lại ở trang chủ nhé. ^^!Hoặc nghe thăm trên các kênh trên yotube của mình nhé :P
https://audiosite.net
Vòng Đức tuấn 2 ngày trước
Văn minh vạn giới lĩnh trụ nghệ ko đc
https://audiosite.net
Mr. Minh Tý 2 ngày trước
Cảm ơn hội trưởng Đúng rồi đó ạ )). đợi trước nghe thoáng qua youtube mà không tìm được tên truyện là, họ cũng không ghi tên tác giả , chỉ nhớ loáng thoáng nội dung vậy mà Hội Trưởng cũng tìm được :Vghê ghớm thật :^^
https://audiosite.net
Khụ khụ bạn minh tý ? khó mình quá không nói tên truyện không có tác giả chỉ ? chương thì mình đi về đâu tìm cho bạn ^^!Nhưng...99.9% là bộ truyện này bạn nhé ^^!Cảm ơn bạn đã nghé thăm website ^^!Chúc bạn hôm này gặp nhiều may mắn nhé!Thân Ái :)