Tiếng Khóc Âm Hồn
Tập 1: Khởi đầu từ quá khứ – Ảo Giác (c1-c10)
❮❯Chương 1: Khởi đầu từ quá khứ
7:00 AM, TẠI THÀNH PHỐ FRANKFURT CỦA ĐỨC.
“ Cộc…Cộc…cộc”
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Phú đang kiểm tra lại một lần nữa chỗ hành lý xách tay, chiếc laptop, cục sạc pin dự phòng, chiếc hộp nhỏ đựng thẻ nhớ cùng hai chiếc USB.
Phú nói:
— Cửa không khóa đâu ạ, mẹ vào đi.
Mở cửa bước vào trong, bà Thảo nhìn cậu con trai khẽ đáp:
— Đồ đạc đã chuẩn bị xong hết rồi chứ, đa mà sao con biết là mẹ gõ cửa mà không phải ba con…?
Phú cười trả lời:
— Hì, nghe tiếng bước chân là con đoán ngay à, hơn nữa, nếu là ba thì ba sẽ gọi trước khi gõ cửa. Con chuẩn bị xong hết rồi mẹ, trước khi con đi mẹ phải vui mới đúng chứ… Hì hì hì.
Bà Thảo lắc đầu, khuôn mặt thoáng buồn khi sắp phải rời xa cậu con trai duy nhất muốn bảo bà vui cũng khó. Tính đến nay, gia đình bà đã định cư bên Đức được 5 năm, khoảng thời gian đầu không dễ dàng gì, nhưng với sự giúp đỡ của anh chị em bà Thảo bên này, đến thời điểm hiện tại cũng có thể nói cuộc sống của gia đình bà đã ổn định. Vậy mà Phú, cậu con trai cưng của bà bỗng nhiên lại muốn quay về Việt Nam sinh sống.
— Con..con đã suy nghĩ kỹ chưa…? Mẹ vẫn thấy….hơi…lo…
Phú mỉm cười:
— Kìa mẹ, chẳng phải mẹ con ta đã nói rất rõ về chuyện này rồi sao. Con về Việt Nam là bởi vì bản thân con cảm thấy cuộc sống bên này đối với con không phù hợp. Con muốn trở về quê hương, về nơi mình được sinh ra và lớn lên, nó như một bản năng trong con người con vậy. Còn chuyện đó, mọi thứ đã trôi qua 5 năm rồi, đúng là vào thời điểm xảy ra vụ việc, con đã khiến cho bố mẹ lo lắng, tuy nhiên giờ chuyện đó chỉ là quá khứ. Mẹ cũng thấy rồi đó, 5 năm qua con không ngừng cố gắng, con không phải thằng nhóc yếu đuối như ngày xưa nữa đâu mẹ. Hì, mẹ yên tâm đi, con có thể tự lo cho bản thân mình.
Vừa nói, Phú vừa lên cơ bắp, làm mặt ngầu khiến bà Thảo cũng phải phì cười.
Bà Thảo nói:
— Được rồi, là mẹ suy nghĩ hơi nhiều… Nhưng con phải nhớ, về Việt Nam sống 1 mình, đặc biệt phải chú ý chăm sóc bản thân nghe chưa. Ngôi nhà của chúng ta cũng đã bỏ không một khoảng thời gian dài, xem ra con phải vất vả để dọn dẹp lại từ đầu đấy.
Phú gật đầu trả lời mẹ:
— Hì hì, chuyện đó mẹ cứ để con……May mà bố mẹ không rao bán ngôi nhà, chứ không con về chẳng biết phải ở đâu….Hì hì hì.
Hai mẹ con đang nói chuyện thì có tiếng bước chân lên cầu thang, kèm theo đó là giọng nói khàn khàn:
— Phú, bố vào được không…?
Liền ngay sau là tiếng gõ cửa:
” Cộc…cộc…Cộc “
Lúc này bà Thảo mới nhận ra, những lời nói khi nãy của cậu con trai không phải chỉ là nói cho có. Hành động của từng người trong nhà đều được Phú cảm nhận và nắm rõ đến từng thói quen. Con trai bà thực sự đã trưởng thành.
Bà Thảo phải làm việc vào lúc 8:00 Am nên không thể tiễn con ra sân bay, chào tạm biệt con trai, thêm một lần nữa bà dặn dò những điều mà mấy ngày hôm nay ngày nào bà cũng nhắc đi nhắc lại.
Phú ôm mẹ rồi ra xe oto của bố đang đợi sẵn, trên đường đi, bố Phú ( ông Cảnh) nói chuyện với con:
— Quyết định của con khiến bố mẹ có chút lo lắng….Nhưng dù sao con cũng đã 23 tuổi, cuộc sống sau này là do con làm chủ. Tuy nhiên, con hãy nhớ, bố mẹ lúc nào cũng đứng đằng sau mỗi lúc con cần. Đã 5 năm trôi qua, gia đình ta chưa 1 lần trở về Việt Nam. Một phần hầu như họ hàng, anh chị em phía mẹ con đều định cư ở bên này. Bố thì theo mẹ con nên sau khi ông nội mất, bố cũng không về Việt Nam nữa. Thôi thì con về lần này, thay mặt bố về quê, trước là thắp hương cho ông bà, sau chào hỏi bác Cương, cô Thanh giúp bố.
Phú đáp:
— Bố yên tâm, những chuyện đó chắc chắn con sẽ làm.
Ông Cảnh tiếp:
— Còn chuyện kia….con cũng đừng suy nghĩ đến nó nữa.
Phú nói:
— Bố lại giống mẹ rồi, sao hai người ai cũng vậy nhỉ…? Con thực sự không còn nghĩ đến chuyện đó nữa, nhưng chính bố và mẹ lại như đang khơi gợi lại cái quá khứ đáng quên ấy. Rốt cuộc là mọi người muốn con không nghĩ đến nó hay đang cố tình nhắc lại để con không thể quên được điều đó…?
Ông Cảnh ấp úng:
— Bố xin lỗi…..Bố mẹ cũng chỉ vì quá lo cho con, khoảng thời gian ấy đối với bố mẹ là thời điểm khó khăn, khủng hoảng nhất. Suýt chút nữa bố mẹ đã mất con rồi, vậy cho nên….. Phú thở dài, Phú đáp:
— Con cũng xin lỗi vì vừa rồi đã nói hơi quá lời, nhưng bố yên tâm, con chắc chắn, con sẽ không sao cả. Tới nơi rồi bố, con sẽ xuống ở đây, về tới Việt Nam, con sẽ lập tức gọi cho bố mę.
Ông Cảnh dừng xe, lấy vali, hành lý, Phú vẫy tay chào tạm biệt bố, trước khi Phú đi vào trong, ông Cảnh cố nói thêm với cậu con trai một câu:
— Nếu có chuyện gì không ổn, con phải quay lại đây với bố mẹ đấy biết chưa?
Phú quay lại nhìn bố rồi nhoẻn miệng cười:
— Hì hì, nếu muốn, bố mẹ có thể về nước để thăm con…. Con đi đây.
[……]
9:00 Am, chuyến bay VN254 từ sân bay quốc tế Frankfurt khởi hành với điểm đến là Hà Nội trong thời gian dự kiến là 8 giờ đồng hồ 9:00 Am –
5:00 Pm ( 11h trưa theo giờ Việt Nam).
Bay hãng hàng không Việt Nam nên trên chuyến bay có khá nhiều người Việt. Nhưng điều đó cũng chẳng có gì đáng nói bởi khi đã vào vị trí ghế ngồi, mỗi người đều có việc riêng của họ và không ai để ý gì đến những người khác xung quanh. Cả đêm qua gần như thức trắng vì hồi hộp, xen lẫn chút háo hức sau 5 năm mới quay về quê hương khiến Phú không ngủ được. Lên máy bay, Phú dựa vào ghế rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay khi mà máy bay chỉ vừa cất cánh được chừng 20 phút.
Không biết Phú đã ngủ được bao lâu, nhưng bất chợt Phú tỉnh giấc, mở choàng mắt khi mà dường như toàn bộ máy bay đang rung lắc một cách dữ dội. Khẽ hé mở tấm chắn cửa kính để nhìn ra bên ngoài, nhìn vào đồng hồ, thời gian bay đã trôi qua hơn 4 tiếng. Có vẻ như máy bay đang bay vào vùng thời tiết bất ổn, bên ngoài lúc này bầu trời xám xịt toàn mây đen, thi thoảng từ trong những đám mây đen kịt ấy lại lóe lên những tia chớp giật sáng lòa. Và cứ mỗi lần như vậy, máy bay lại chao đảo khiến ghế ngồi của các hành khách rung lắc, mặc dù đã cột dây an toàn nhưng như thế là không đủ để khiến mọi người bình tĩnh.
Tiếng của cơ trưởng đang phát đi từ thiết bị âm thanh trên máy bay vang lên:
” Xin thông báo, hiện tại chuyến bay mang số hiệu VN 254 đang bay vào vùng thời tiết xấu dẫn đến hiện tượng máy bay bị rung lắc. Mọi người hãy giữ nguyên vị trí, thắt chặt dây an toàn, không hoảng loạn và chú ý làm theo yêu cầu, hướng dẫn của tiếp viên hàng không, người phụ trách trong chuyến bay. Theo như dự tính, chúng ta sẽ vượt qua vùng thời tiết xấu này trong vòng 5 phút nữa. Hãng hàng không trân trọng thông báo.”
Tiếp theo đó là lời thông báo bằng tiếng Anh dành cho khách ngoại quốc, Phú vẫn đang hé tấm chắn cửa kính để nhìn ra bên ngoài thì một giọng nói có phần run run khẽ vang lên:
— Hạ…ha…tấm…chắn…xuống…đi.
Phú quay sang, lúc này Phú mới nhận ra, ngồi bên cạnh mình là một cô gái cũng trạc tuổi Phú. Lúc sớm khi ngồi vào ghế, cô ta đội nón rộng vành, đeo khẩu trang nên Phú không rõ mặt. Giờ đây chiếc nón đã được bỏ xuống, hạ khẩu trang, cô ta đang tỏ ra vô cùng sợ hãi. Nhất là mỗi khi ánh chớp bên ngoài bất chợt lóe lên.
” Cạch….Cạch…Cạch”
Một lần nữa máy bay lại chao đảo, Phú với hạ tấm chắn xuống, trong khoảnh khắc, cô gái kia bất giác nắm chặt lấy tay của Phú. Bàn tay cô ta ướt đẫm mồ hôi, chắc hẳn cô gái này đang sợ hãi đến mức độ hoảng loạn. Phú khẽ siết chặt bàn tay cô gái lại, toàn thân run rẩy, cứ như thế, cô gái nhắm chặt mắt cho tới khi mọi thứ trôi đi, và máy bay dường như đã trở lại bình thường.
Đèn được bật sáng, cơ trưởng tiếp tục thông báo máy bay đã bay qua vùng thời tiết bất ổn.
Lúc này Phú mới nói:
— Cô có thể bỏ tay tôi ra được rồi.
Cô gái rối rít thả tay Phú ra, gương mặt đỏ ửng nhưng vẫn vương chút sợ sệt, cô gái ấp úng nói:
— Xin…xin lỗi…..Do tôi…sợ quá…..Cậu…cậu thông cảm…
Phú cười rồi đáp lại:
— Không sao đâu, chuyện bình thường mà….Khi sợ hãi, ai cũng như thế cả, mọi chuyện qua rồi, cô đừng lo.
Cô gái tự mình giới thiệu:
— Tôi tên Yến, năm nay 20 tuổi là du học sinh, đợt này nghỉ hè nên tôi tranh thủ về thăm nhà. Còn cậu….?
Phú trả lời:
— Tôi tên Phú, tôi hơn cô 3 tuổi, gia đình tôi định cư ở Đức cũng được 5 năm rồi.
Yến ngạc nhiên:
— Vậy anh về Việt Nam để làm gì vậy…?
Hỏi xong bản thân cũng thấy mình quá vô duyên, Yến vội tiếp:
— Xin lỗi…em vô duyên quá…hic hic.
Phú khẽ cười:
— Không sao, tôi về là bởi vì tôi nhớ quê hương, và tôi thích cuộc sống ở Việt Nam hơn. 5 năm qua tuy rằng cuộc sống ở Đức rất tốt, từ môi trường học tập cho đến làm việc, tất cả đều hơn Việt Nam rất nhiều, nhưng tôi luôn có một cảm giác gì đó thiếu thiếu. Bên trong tôi luôn thôi thúc tôi quay về Việt Nam, tôi cũng có những người bạn là du học sinh giống như cô ở bên này. Khi tôi nói ra suy nghĩ của mình họ đều tỏ
ra khó hiểu, bởi họ luôn tìm cách để được ở lại định cư, trong khi đó tôi lại mong muốn được trở về Việt Nam để làm việc và sinh sống.
Yến nói:
— Có gì khó hiểu đâu chứ, đó là tình yêu thương đất nước, nhớ tới cội nguồn nơi mình được sinh ra và lớn lên. Hi hi, anh chỉ nói mấy câu mà em đã thấy anh là một người sống cực kỳ tình cảm, khi nãy nhờ có anh mà em mới vượt qua được sự sợ hãi. Một lần nữa cảm ơn anh…….Nếu….nếu được…..anh cho em xin số để liên lạc được không ạ.
Thấy Phú ngập ngừng, Yến nói lí nhí:
— Chỉ…chỉ là…..em muốn….tìm hiểu….thêm về việc học hành….thôi ạ……Nếu…không được….thì…em…xin….lỗi….
Phú cười trước sự ấp úng của cô gái đang ngồi ngay ghế bên cạnh, Phú nói:
— Không phải tôi không muốn cho, mà là hiện tại tôi chưa có sim ở Việt Nam. Nếu cô muốn kết bạn, chúng ta có thể trao đổii facebook cũng như Gmail sau khi máy bay hạ cánh. Rất vui được làm quen.
Mấy tiếng còn lại của chuyến bay đã không còn nhàm chán khi cả hai liên tục trò chuyện vui vẻ, nhưng họ không hề hay biết, ở dãy ghế phía sau cách đó 2 hàng, một ánh mắt lạnh lùng đáng chú ý đến họ từ lúc sớm đến giờ, ánh mắt đó dò xét một cách thận trọng đầy ẩn ý.
Trên chuyến bay trở về Việt Nam sau 5 năm, đã có những lúc mọi thứ trở nên đáng lo ngại bởi vấn đề thời tiết, mặc dù không có chuyện gì đáng tiếc xảy ra nhưng đó cũng như một điềm báo về một cuộc hành trình đầy trắc trở đang chờ đợi Phú ở phía trước. Liệu rằng Phú quay về quê hương chỉ đơn giản bởi lý do cuộc sống bên Đức không phù hợp hay còn vì nguyên nhân nào khác.
Chương 2: Ảo Giác
11h15 phút trưa theo giờ Việt Nam, chuyến bay VN254 đã hạ cánh tại sân bay quốc tế Nội Bài. Có một sự trùng hợp khi mà ngay khi lấy hành lý thì chiếc vali của Phú cũng nằm ngay bên cạnh vali của Yến. Cả hai một lần nữa cúi đầu chào nhau, nhưng ngay lập tức một người khác lao đến chen vào giữa khoảng trống giữa Yến và Phú. Đó là một cô gái có khuôn mặt hơi già dặn nhưng đầy cá tính.
Người kia vừa xuất hiện đã căng thẳng nói:
– Tránh ra, cậu định làm gì vậy…?
Phú ngạc nhiên nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình, ánh mắt cô ta có phần dữ dằn, cô ta nhìn Phú không mấy thiện cảm. Phú cũng không hiểu mình đã làm gì đắc tội với cô ta bởi đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, à không, theo như trí nhớ của Phú thì người này cũng có mặt trên chuyến bay vừa nãy.
Phú đáp:
– Làm gì là làm gì…? Tôi đâu có quen chị…? Bộ chị có vấn đề gì với tôi à…?
Yến đứng đằng sau vội lên tiếng:
– Ơ kìa, chị Kim… Sao chị lại nói thế… Đây… đây… là bạn…. của em…?
Nhìn Phú, Yến lúng túng nói tiếp:
– Cho… cho em xin lỗi… Tại chị em… không biết…
Phú tròn mắt:
– Chị sao…? Ra vậy, chắc chị đang sợ rằng tôi tán tỉnh hoặc có ý đồ gì xấu với em gái của chị đúng không…? Hì hì, nhìn mặt tôi giống loại người đó lắm à…?
Kim cau mày:
– Từ lúc trên máy bay tôi đã chú ý cậu rồi, rõ ràng cậu đang tán tỉnh con bé. Tránh xa em gái tôi ra, đồ fuck boy…. Nhìn mặt kia chắc chắn chỉ đi lừa phỉnh gái đẹp. Cậu lừa được mấy đứa ngây thơ chứ đừng hòng lừa được tôi… Yến, lấy hành lý xong thì đi với chị, bỏ ngay cái tính gặp người lạ xong bắt chuyện ngay được đi…
Vừa nói, Kim vừa kéo tay Yến đi, nhưng Phú kéo gật Kim lại, Phú nói:
– Này chị kia, có thể chị hơn tuổi tôi, nhưng việc chị đáh giá người khác bằng hai từ ” Fuck boy ” trong khi chưa biết gì về tôi là chị đang xúc phạm tôi đấy. Xin lỗi tôi ngay.
Kim cũng không phải vừa, bản thân được học võ từ nhỏ nên ngay khi Phú vừa nói xong, Kim đã xoay người rồi vặn cổ tay Phú. Những tưởng Phú sẽ bị đòn bẻ tay của Kim làm khó dễ, nhưng kẻ tám lạng, người nửa cân. Kim có võ thì Phú cũng là người tập luyện boxing trong suốt 4 năm liền, nương theo chiều bẻ tay của Kim, Phú lộn một vòng rồi tiếp đất với một vẻ mặt bình thản. Phản ứng của Phú khiến Kim bất ngờ, cô gái kiêu căng, đanh đá xưa nay không nể nang ai cho dù là cánh mày râu bị một phen hoảng hốt. Nhưng chẳng hiểu sao, bất giác Phú ôm đầu đau đớn, mồ hôi túa ra ướt trán, Phú nghiến răng, vẻ mặt quằn quại:
– Ư… đau… không… không…. thể nào…
Ngước đôi mắt đang dần chuyển sang màu trằng đục nhìn vào khuôn mặt của Yến, Phú đưa tay lên với lấy người Yến, miệng mấp máy:
– Là… em… thật… sao… L… i… e….
” Phịch ”
Phú đổ gục xuống đất rồi bất tỉnh trước sự hốt hoảng của chị em Kim – Yến.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Chuông Gió – Vĩ Ngư bởi lanmei129
Chuông Gió – Vĩ Ngư
488K
12.7K
Thể loại: Hiện đại, Linh dị, HE… Tác giả: Vĩ Ngư Văn án Một chiếc chuông gió chỉ vang lên khi chạm vào oán khí của người chết… Một con đường phiêu bạt vĩnh viễn khôn…
Họa Phố bởi kreinyi
Họa Phố
173K
15.1K
Nếu có thể lựa chọn lại một lần nữa, Kha Tầm nghĩ ngày hôm ấy có đánh chết cậu cũng không ra khỏi nhà, ra đường ghẹo trai. Không phải chỉ là vì mắc mưa vào trú trong bảo…
Thân phận Số 019 _TÂY TÂY ĐẶC(edit) bởi QuXanh9
Thân phận Số 019 _TÂY TÂY ĐẶC(edit)
1.9K
229
Trần Ngưỡng xuất viện ngày ấy, bác sĩ điều trị chính đưa cho hắn một quyển sách, bên trong kẹp một tấm thẻ màu trắng, mặt trái là một mớ dấu ấn mơ hồ, Được lấy từ kho tà…
Mạt thế trọng sinh chi Hàn Vũ Thần bởi Kohakuchin
Mạt thế trọng sinh chi Hàn Vũ Thần
295K
13.3K
Mạt thế trọng sinh chi Hàn Vũ Thần – Văn án Tác giả: Tự Thủy Chủ Edit: Kohakuchii Beta: Ưu Đàm Hoa Giới thiệu vắn tắt: Hàn Vũ Thần mang theo không gian đào nguyên đi trọ…
| ĐAM MỸ | MINH HÔN bởi Thcminei
| ĐAM MỸ | MINH HÔN
8.3K
658
| ĐAM MỸ | MINH HÔN Tác giả: Tiểu Nam Tỷ Tỷ Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Kinh dị, Đô thị tình duyên, Linh dị thần quái Văn án: Ân Quả được mẹ gọi trở…
Những câu chuyện Creepypasta sẽ làm bạn sởn tóc gáy bởi hairu__
Những câu chuyện Creepypasta sẽ làm bạn sởn…
2K
209
Chả là muốn chia sẻ vài câu chuyện ma ở các nước thôi (dạng Urban Legend á). Nhưng cái câu chuyện Chuyến xe buýt 375 thì là mình không tính (mặc dù vẫn viết) nhé. Nghe…
[BHTT- Edit] Mạt thế cô luyến bởi TT31KK
[BHTT- Edit] Mạt thế cô luyến
88.9K
8.1K
Tựa/Tittle: Mạt thế cô luyến- Wei shi gu lian Tạm dịch/ Translation: Tình yêu ngày tận thế Tác giả/ Author(s):Tsumi ni oboreshi go Thể loại/ Type: Bách hợp, tận th…
Yến ngồi ngay xuống đỡ Phú rồi lay lay người nhưng Phú đã ngất xỉu, Yến hô lớn:
– Có… có ai… không… giúp chúng… tôi với.
Kim đứng như trời trồng, nhìn Phú nằm đó, Kim nuốt nước bọt bởi cô sợ Phú bị như thế là lỗi của cô. Nhưng không có thời gian nghĩ nhiều, cứu người quan trọng, sau khi có sự giúp đỡ của lực lượng bảo an sân bay, chị em Kim đưa Phú vào phòng cấp cứu tại nhà ga hành khách.
Qua kiểm tra sơ bộ, bên y tế kết luận Phú ngất xỉu do kiệt sức, cơ thể hoàn toàn bình thường, không tổn hại.
Yến hỏi bác sĩ:
– Anh ấy thực sự sẽ không sao chứ ạ…?
Vị bác sĩ đáp:
– Hai người yên tâm, có thể do chênh lệch múi giờ nên cậu ấy bị ngất thôi. Lát tỉnh dậy uống cốc sữa nóng và ăn một chút gì đó là được.
Bác sĩ đi ra, Yến nhìn Kim có phần trách móc:
– Chị đúng là vẫn không sửa được cái tính bộp chộp, anh ấy đâu có ý gì với em đâu. Lúc trên máy bay, nhờ có anh ấy mà em mới bớt sợ trong khoảng thời gian máy bay rung lắc. Chưa gì chị đã chửi mắng rồi đánh người ta.
Kim gã đầu đáp:
– Ừ thì cũng là chị thấy nó cứ cười cười với em, chị sợ em bị nó lừa… Mà chị đã đánh được nó cái nào đâu, khi nãy nếu nó không ngất xỉu có khi chị mới là người bị đánh đó. tên này không bình thường, trước khi ngất, nó nhìn em mà chị sợ nổi cả da gà. Hay là có khi nào nó bị vấn đề về thần kinh không ta…? Nhìn ngon lành thế mà điên thì đúng là phí thật.
Yến cau mày:
– Chị thôi đi, không biết nguyên nhân do đâu nhưng rõ ràng chị cũng có lỗi. Giờ còn trù ẻo người ta nữa, lát anh ấy tỉnh lại chị phải xin lỗi đó.
Kim ậm ờ:
– Ừ, được rồi, thì chị xin lỗi được chưa… Em ở đây trông nó, chị đi mua sữa với chút bánh lát nó tỉnh lại còn ăn. Xí… đồ mê trai.
Nói rồi Kim bỏ ra ngoài đi mua đồ, Kim vừa đi được khoảng 5 phút thì Yến thấy Phú đang khẽ cử động một vài ngón tay. Đoán Phú sắp tỉnh lại nên Yến kéo ghế ngồi sát lại bên giường chờ đợi.
Nhưng ngay khi vừa mở mắt, chẳng hiểu vì sao, Phú nhìn Yến bằng một cái nhìn lạnh lùng. Yến vẫn ngây ngô mỉm cười, đang định nói điều gì đó thì Yến thấy cổ mình bị bóp chẹn:
– Ặc… ặc… ư… anh… làm… gì… vậy… ặc…
Phú nhanh như chớp dùng tay túm chặt lấy phần cổ họng của Yến rồi cứ thế bóp chặt, khuôn mặt Phú lúc ấy rất đáng sợ, đôi mắt mở trừng trừng nhưng chỉ toàn lòng trắng, Phú nghiến răng nói:
– Biến… đi… lũ… ma… quỷ…
Lực tay của Phú quá khỏe, sức vóc của một cô gái yếu ớt như Yến không thể chống cự. Yến thấy mắt dần hoa đi, không thể thở được nữa, miệng bắt đầu chảy nước dãi… Thì may sao, đúng lúc đó, Kim mở cừa phòng bước vào, thấy em gái bị bóp cổ đến sắp chết, Kim buông túi đồ ăn rồi lập tức lao vào tung một cú đá thẳng vào cổ tay của Phú. Cú đá khiến tay của Phú bị hất tung lên cao, Yến được cứu thoát khỏi cái chết trong gang tấc.
Ngay sau đó, Phú cũng trở lại bình thường, ánh mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, Phú không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngay lúc ấy Phú cũng không nhớ được lại sao mìn lại nằm ở đây. Thấy dưới đất, Kim đang đỡ Yến để Yến có thể thở lại.
Phú đưa tay ra trước, Phú cảm thận thấy cánh tay của mình đang đau tê dại, Phú nói:
– Có… chuyện… gì… vậy…?
– Khục… khục… Yến ho vài tiếng rồi đã có thể thở lại bình thường.
Quay mặt nhìn Phú, Kim nghiến răng, ánh mắt long lên sòng sọc, Kim lao thẳng vào Phú rồi gào lên:
– Thằng chó chết… Mày muốn gϊếŧ con bé thật sao…?
Do không biết chuyện mình vừa làm, lại thêm thái độ hung hãn của Kim, ngồi trên giường bệnh. Phú chỉ có thể lách người né cú đấm của Kim, nhưng đòn đấm vẫn sượt vào ám trái của Phú và ngay lập tức phần sượt ấy tóe máu.
” Rầm… rầm… rầm… ”
Đồ đạc trên chiếc bàn kê ngay cạnh giường rơi xuống nền nhà phát ra những âm thanh đổ vỡ, Kim chưa muốn dừng lại, rõ ràng chứng kiến cảnh em gái mình suýt chút nữa bị bóp cổ đến chết bởi một gã lạ hoắc. Kim không thể giữ được sự bình tĩnh. Tuy nhiên, ngay sau đó, cánh cửa được mở ra, đội ngũ bảo an cùng nhân viên y tế sân bay có mặt, họ ngăn cản Kim lại. Không ai biết nãy giờ trong phòng đã xảy ra chuyện gì. Nhưng trước tiên, tất cả phải bình tĩnh lại đã.
Rời khỏi phòng cấp cứu, cả ba người là Phú, Kim và Yến được đưa tới một căn phòng khác để lập hồ sơ về vụ việc gây rồi mất trật tự an ninh sân bay.
Lúc này khi được hỏi lý do vì sao Kim lại đánh Phú thì Kim trả lời:
– Thằng khốn nay đã bóp cổ em gái tôi, nếu như tôi không quay lại kịp thời thì nó đã gϊếŧ con bé rồi.
Phú nhìn Kim mặt sững sờ, Phú đáp:
– Không phải vậy, tôi không hề làm chuyện đó.
Nhìn sang Yến, lúc này vẻ mặt của Yến vẫn đang rất sợ hãi, Yến cố tình kéo cao cổ áo để che đi vết hằn trên cổ. Nhìn Phú, Yến cũng không hiểu tại sao Phú lại làm như vậy, ánh mắt của Phú bây giờ với ánh mắt điên dại khi nãy hoàn toàn khác nhau, cứ như Phú lúc này đang là một con người khác, một người hiền lành, ôn hòa, một người đã giúp đỡ Yến vượt qua nỗi sợ trên máy bay.
Kim nhìn em gái gắt:
– Kìa, Yến, em nói gì đi chứ…? Tại sao em lại im lặng, chính thằng khốn này đã bóp cổ em đó… Em chỉ cần nói với những người ở đây là được, nó sẽ phải đi tù.
Mấy anh làm công tác bảo an sân bay cũng đang chờ đợi câu trả lời từ Yến, ấp úng một vài giây, Yến lên tiếng:
– Tất… tất cả chỉ là hiểu lầm thôi… Ạnh ấy không làm gì em cả, không cần làm quá mọi chuyện lên đâu.
Dù Yến đã nói vậy nhưng Kim không bỏ qua, Kim nói với bảo an sân bay:
– Trong phòng đó chắc chắn có camera, chỉ cần check lại cam là sẽ thấy tất cả hành động của nó.
Phú cũng lập tức đồng ý:
– Cứ làm theo như lời cô ấy nói, nếu tôi sai, tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Phương án này cũng là phương án tối ưu nhất trong việc xác thực lời nói của cả 3 bên. Tất cả được đưa vào phòng để check lại camera trong phòng cấp cứu. Nhưng rồi, một điều kỳ lạ đến khó hiểu đã xảy ra, hình ảnh của cam vẫn rõ nét cho đến khi Yến kéo chiếc ghế lại ngồi sát lại cạnh giường thì ngay sau đó, tất cả hình ảnh đều bị nhiễu, không thể nhìn thấy được gì cả, và hình ảnh chỉ rõ nét trở lại khi Kim lao vào tấn công Phú đến chảy máu mặt.
Kim tròn mắt, miệng ấp úng chỉ vào màn hình:
– Sao… sao lại có thể… như vậy…?
Mất bình tĩnh trước điều vô lý, Kim chuyển sang đổ lỗi cho lực lượng bảo an sân bay:
– Đúng rồi, hay chính các người, các người đã nhận tiền của nó rồi xóa đi hình ảnh cam ghi lại… Có đúng vậy không…?
Lời nói của Kim khiến lực lượng bảo an sây bay nóng mặt, một người nói:
– Xin lỗi, cô nói vậy là đang vu không chúng tôi đấy. Hình ảnh thu được không có đoạn cậu thanh niên này bóp cổ em gái cô, nhưng lại thu được bằng chứng cô tấn công cậu ta. Nếu chuyện này làm căng chính cô sẽ là người gặp bất lợi.
Kim nắm chặt bàn tay, cuộc đời Kim chưa bao giờ chịu sự tức tưởi, uất ức đến như vậy. Sao ngay đến camera cũng chống lại cô, Kim muốn ăn thua đủ, nhưng Yến ngăn lại, Yến nói:
– Xin lỗi tất cả mọi người, là chị tôi đã quá nóng nãy. Mong mọi người bỏ quá cho.
Quay sang nhìn Phú, Yến rớm nước mắt:
– Anh Phú, anh đừng trách chị em nhé… Chị ấy chỉ quá nóng thôi, chị ấy không cố ý đâu… Xin anh…
Lúc này Phú mới nhìn thấy trên cổ của Yến thực sự có vết hằn của một bàn tay, không ai biết tại sao camera lại bị nhiễu đúng khoảng thời gian đó, nhưng nhìn vết hằn trên cổ Yến mặc dù Yên đã cố gắng che đi. Phú biết, thực sự trong phòng cấp cứu đã xảy ra chuyện.
Bất giác, một nỗi sợ chạy dọc sống lưng của Phú khiến Phú lạnh toát cả người, trong khoảnh khắc vừa rồi, Phú đã nhớ lại một phần quá khứ đang quên từ rất lâu về trước.
Đổ mồ hôi, Phú nói:
– Không… không sao đâu… Chuyện này chỉ… là hiểu… hiểu… lầm mà thôi.
Kim giận đến sôi máu, Kim nhìn Phú cười khẩy:
– Giỏi lắm thằng khốn… đến cuối cùng thì lại là may tha thứ cho tao… Giỏi, thực sự rất giỏi.
Vì vụ việc kết thúc, với sự giải hòa của đôi bên, không ai gặp vấn đề gì khác ngoài đền bù thiệt hại những đồ đạc bị hư hỏng trong phòng cấp cứu. Chuyến bay hạ cánh vào lúc 11h20 theo giờ Việt Nam, nhưng phải đến 2h chiều Phú mới rời khỏi sân bay để bắt taxi về nhà.
Hai chị em Kim cũng rời đi ngay sau đó bởi lùm xùm không đáng có.
Ngồi trên xe taxi, Phú khẽ nhắm mắt cố nhớ lại thực sự trong phòng cấp cứu, có phải Phú đã làm gì đó với Yến hay không…? Nhưng khi nhắm mắt, một hình ảnh đáng sợ lại hiện ra trong đầu Phú. Những ám ảnh mà Phú tưởng chừng như chúng đã biến mất trong 5 năm qua.
Nhưng không, ngay khi đặt chân về Việt Nam, nó lại xuất hiện.
Phú giật mình mở mắt, mồ hôi chảy ướt cả áo, bàn tay run lên không hiểu do nguyên nhân gì, nhưng Phú lúc này như người mất hồn, khôn mặt tái nhợt, miệng mấp máy, Phú tự nói:+
– ” Bóng ma ” đã trở lại… ngừ… ngừ… chết… tiệt…
Chương 3: Lời Cảnh Báo Của Bà Cụ Hàng Xóm
— Này, em vẫn nghĩ về thằng khốn đó à….? – Kim nói với Yến bằng một chất giọng bực bội.
Vội lật úp chiếc điện thoại, Yến ấp úng vừa lắc đầu vừa đáp:
— Em…em không…có.
Kim hằn học:
— Khốn kiếp, nếu như hôm nay không phải chị không đồng ý cho người đến đón thì không bao giờ chị bỏ qua cho thằng đó một cách dễ dàng như vậy. Chị chỉ hận không bắt nó phải trả giá cho những gì nó đã làm với em.
Yến khẽ nói:
— Nhưng…nhưng em thấy, anh ấy không phải cố ý…..Hình như lúc ngất đi và cả lúc anh ấy tấn công em đều trong trạng thái vô thức. Khi tỉnh táo, anh ấy không nhớ được gì cả.
Đây cũng chính là điểm mà Kim suy nghĩ từ lúc sớm đến giờ. Yến nói không sai, có điều gì đó ở Phú khiến Kim khó hiểu, lúc Kim nhìn thấy Phú đang bóp cổ Yến, đôi mắt của Phú không giống người bình thường, và sau khi tỉnh táo trở lại thì Phú không hề biết chuyện gì xảy ra trước đó.
Kim nói:
— Chẳng lẽ thằng khốn đó lại có hai nhân cách hay sao…? Mẹ kiếp, nghĩ thôi đã thấy ghê rồi….Đó chính là lý do tại sao khi nhìn nó, chị không muốn nó tiếp cận với em. Kinh nghiệm của chị cho thấy, nó là một kẻ nguy hiểm. Còn nữa, tại sao camera lại bị nhiễu ngay khúc nó tấn công em, lúc ở sân bay chị cứ nghĩ là do đội an ninh nhúng tay làm hỏng, giờ nghĩ lại họ chẳng có lý do gì để làm như vậy, hơn nữa thời gian không đủ để thực hiện những trò đó, mà nếu muốn bênh vực hay bao che cho thằng khốn ấy, họ chỉ cần tắt hoặc xóa toàn bộ dữ liệu sau đó nói camera bị hỏng là xong. Vừa đơn giản, lại vừa thuyết phục hơn nhiều.
Nghĩ thêm vài giây, Kim hỏi Yến:
— Trước khi ngất xỉu, chị có nghe thấy nó nhìn em rồi nói cái gì mà “ có phải em không…? “. Sau khi ở trong phòng, lúc tấn công em nó có nói thêm gì không…?
Yến nhớ lại rồi trả lời:
— Có, lúc bóp cổ em…..Anh ấy có nói một câu: “ Biến….đi….lũ…ma….quỷ “. Khi ấy anh ta bất chợt vùng dậy, đôi mắt mở nhưng chỉ toàn lòng trắng, miệng nghiến răng kèn kẹt, cứ như thể anh ta đang gặp phải một giấc mơ hay chuyện gì đó rất khủng khiếp…..Nó…nó…không giống với con người của anh ta lúc bình thường.
Kim nuốt nước bọt, Kim đáp:
— Ghê vậy, càng nghĩ, chị lại càng thấy gã này có vấn đề…….Này, có…có khi nào nó bị ma nhập hay quỷ ám……hoặc đại loại thứ gì đó tương tự hay không…? Cơ mà lúc xuống máy bay lấy hành lý, chị vẫn thấy hắn bình thường mà nhỉ…? Mà thôi, tốt nhất em đừng có liên hệ gì với nó nữa. Xóa nó ra khỏi bộ nhớ đi, em cũng bị một phen suýt chết rồi đấy. Đừng để cái mã ngoài của nó khiến em lay động, càng những thằng hòa hoa, phong nhã lại càng nguy hiểm.
Yến vâng dạ gật đầu, nhưng trên màn hình chiếc điện thoại đang úp xuống của Yến là hình ảnh nick Facebook của Phú. Nãy giờ Yến vẫn đang tìm hiểu thông tin của Phú qua tài khoản Facebook mà hai người trao đổi trên máy bay. Tuy nhiên, qua nick facebook, Yến cũng không tìm hiểu thêm được điều gì, bởi Phú không phải là người chăm sử dụng mạng xã hội.
[…….]
— Đến nơi rồi chú em. – Tiếng người lái taxi vang lên khi xe dừng lại trước ngôi nhà 2 tầng nằm trong khu phố 2 thuộc quận X.
Phú mở cửa bước xuống xe, tài xế mở cốp sau lấy đồ cho Phú, đặt hành lý xuống, tay tài xế nhìn ngôi nhà rồi trầm trồ nói:
— Chà chà, có nhà ở trong khu này không phải hạng xoàng đâu nha. Nhưng sao so với những nhà xung quanh thì ngôi nhà này có phần cũ kỹ, cây cảnh trong sân với bồn hoa cỏ dại mọc cao kín bồn rồi kìa.
Phú cười rồi đáp:
— Ông anh cũng tinh ý phết nhỉ, ngôi nhà này đã 5 năm không có người ở. Cả gia đình em đều định cư bên nước ngoài. Lẽ ra bố mẹ đã tính bán từ 2 năm trước, nhưng cuối cùng vẫn giữ lại. Giờ thì em quay về đây ở, cảm ơn anh nhé, tiền xe đây, dư lại một chút gửi ông anh uống nước.
Lái xe nhận tiền rồi cảm ơn Phú rối rít, đứng trước ngôi nhà của gia đình, đã 5 năm, hôm nay Phú mới được quay về nhìn ngắm nó. Đúng như lời tay lái xe khi nãy, mọi thứ bên trong khuôn viên ngôi nhà có chút gì đó vắng lặng, một chút bụi bặm, cũng phải thôi, đã 5 năm trôi qua, ngôi nhà không có một bóng người qua lại.
“ Cạch…Cạch…Cạch “
Phú mở khóa cổng rồi chuyển đồ đạc vào bên trong sân, Phú nói một mình:
— Chậc, có nhiều việc cần phải làm đây, mọi thứ bừa bộn quá. Khì khì khì, cuộc sống mới của mình sẽ bắt đầu từ ngày hôm nay.
Bỗng nhiên Phú giật nảy mình bởi một giọng nói vừa khẽ cất lên từ phía đằng sau:
— Khang đấy hả cháu……? Cháu về sao không gọi bà….? Khục….Khục….Khục.
Phú quay lại thì đó là một bà cụ có lẽ phải đến 80 tuổi, lưng còng, miệng móm mém nhai trầu. Vừa nhai, bà cụ vừa nhổ toẹt bãi nước trầu đỏ lòm trong miệng xuống nền sân nhà Phú. Sau đó bà cụ nhoẻn miệng nhìn Phú cười, một nụ cười khiến Phú có cảm giác hơi rờn rợn.
Phú ấp úng còn chưa biết người này là ai, từ đâu đến, tuy nhiên cái cách mà bà cụ xuất hiện bất thình lình, không một tiếng động khiến Phú chưa khỏi hoàn hồn.
Ngay sau đó là một người phụ nữ trung niên chạy sang, người này hối hả, vừa nhìn Phú cười vừa nói:
— Thôi chết, cháu cho cô xin lỗi, đây là mẹ cô…..Vừa mới mở cổng ra đi đổ rác, quay đi quay lại bà đã chạy sang đây rồi.
Nhìn bãi nước trầu mà mẹ mình vừa nhổ ra sân đỏ lòm như màu máu, người phụ nữ cuống quýt tiếp:
— Để…để cô rửa sân cho cháu.
Dứt lời, người phụ nữ trung niên chạy tới chỗ vòi nước nơi có cái xô nhựa, cô ta mở van nhưng nước không chảy.
Đã hiểu được một chút sự việc, Phú nói:
— Không cần đâu ạ, nhà này điện nước đều đã khóa cả rồi. Không có nước đâu, cô cứ để đó, sau cháu dọn, đằng nào thì cũng phải tổng vệ sinh nhà cửa một lần thì mới ở được.
Người phụ nữ nghe vậy thì cười gượng gật đầu, nhìn Phú, người này tự giới thiệu:
— Vậy cảm ơn cháu, cô là hàng xóm ngay bên nhà này….Mà cháu là chủ ngôi nhà này à…?
Phú đáp:
— Dạ đúng, đây là nhà của cháu, nhưng 5 năm nay gia đình cháu sống bên Đức nên bỏ không, không có người ở.
Người phụ nữ kia nói tiếp:
— Thảo nào, lúc gia đình cô xây nhà ở đây thì không thấy ai sống ở ngôi nhà này cả. Cũng nghe mọi người quanh đây nói nhà này định cư bên nước ngoài hết. Mẹ cô già nên hơi lẩm cẩm, có gì cháu bỏ quá cho nhé. Đi lâu mới về, nếu cần giúp đỡ gì cứ sang bên nhà cô.
“ Toẹt “
Hai người đang nói chuyện thì bà cụ một lần nữa nhóp nhép nhai trầu rồi tiếp tục nhổ nước trầu ra sân nhà Phú.
Nhoẻn khuôn miệng đỏ au màu nước trầu, bà cụ cười rồi đưa bàn tay gầy gò, nhăn nheo điểm những nốt đồi mồi đen nhám túm chặt lấy tay Phú, bà cụ nói:
— Đi….đi……đừng ở….đây….Không tốt đâu…..Nó đang bám lấy cháu….he he he….he he he…..Đi thật xa vào…
Nghe bà cụ cười mà Phú nổi hết cả da gà, người phụ nữ hàng xóm thấy mẹ nói vậy thì vội xua tay:
— Kìa mẹ, mẹ lại nói linh tinh gì vậy….? Thôi, con đưa mẹ về nhà, xấu hổ quá đi mất.
Nhìn Phú, người phụ nữ cúi đầu nói:
— Cho cô xin lỗi, mẹ cô hay nói những thứ khiến người ta thấy lo lắng. Ở nhà bà cũng toàn nói linh tinh thôi à. Xin lỗi cháu nhé, mong cháu không để ý.
Nhìn hai mẹ con bà hàng xóm đưa nhau ra về, Phú vội đóng cổng rồi khóa lại. Ngay khi đặt chân về Việt Nam, ở sân bay cũng đã xảy ra một vài chuyện, giờ về đến nhà, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, bà cụ hàng xóm đã nói ra những lời nói đầy bí ẩn. Người khác có thể cho rằng đó chỉ là những câu nói của một cụ già lẩm cẩm. Nhưng với Phú, khi bà cụ nói ra những câu nói đó, dường như chúng có một mối liên kết với giấc mơ, không, nói đúng hơn là những ám ảnh từng xuất hiện trong đầu của Phú 5 năm trước. Phú từng gọi những giấc mơ đó là “ bóng ma “, và sau 5 năm, chúng một lần nữa xuất hiện với lời cảnh báo của cụ bà sống ngay sát bên nhà.
Đứng bên sân bên này, nhưng Phú vẫn có thể nghe rõ tiếng cười của bà cụ vang lên từ bên nhà bên kia:
— He he he…..Ta nói rồi mà….Nhà đó có ma đó….Nó không phải thằng Khang…..Ha ha ha….Khục….Khục….Khục
Kèm theo đó là lời của người phụ nữ con gái của bà cụ:
— Hôm nay mẹ sao vậy, vào trong nhà đi mẹ, đừng nói linh tinh nữa….Trời đất ơi, mẹ lại ho ra máu rồi.
Nhìn xuống dưới nền sân nơi hai bãi nhổ của bà cụ khi nãy, thứ nước trầu sẫm màu vẫn đang loang lổ chưa kịp khô…….Khi nãy Phú cứ nghĩ đó là nước bã trầu, nhưng có vẻ như trong đó còn lẫn cả máu của bà cụ.
“ He he he….Khục khục….khục…..”
Tiếng cười cũng như tiếng ho dần im ắng khi mà người phụ nữ hàng xóm đưa mẹ mình vào trong nhà rồi đóng chặt cửa lại.
Sau những phút bần thần, Phú lúc này khẽ thở dài rồi tự nhủ:
— Thôi kệ đi, trước mắt mình phải dọn dẹp lại ngôi nhà đã. Hừm, phải liên hệ với điện nước để mở lại đồng hồ ngay mới được. À mà quên, chưa gọi cho bố mẹ, tạm thời liên lạc qua messenger vậy…..Làm kiểu ảnh thông báo nào…
“ Tách “
Phú đưa máy ảnh lên tự sướng với ngôi nhà của mình sau đó đăng facebook kèm caption: Xin chào Việt Nam.
Chương 4: Người Đã Khuất
5 năm trôi qua, mọi thứ bên trong nhà vẫn còn nguyên vẹn như cái ngày mà cả gia đình Phú quyết định sang bên Đức để định cư. Chỉ có điều ngôi nhà đã được phủ thêm một lớp bụi dày trắng xóa.
“ Phù “
Khẽ thổi lớp bụi bám trên kệ sách ngay bên ngoài phòng khách, bụi bay mù, chúng óng ánh theo những vệt nắng cuối chiều chiếu thẳng vào trong căn phòng đã rất lâu không có người đặt chân đến, mở bung hết tất cả những cánh cửa, mùi ẩm mốc từ từ theo những cơn gió lùa vào cuốn ra khỏi nhà, lúc này không khí mới dần thoáng đãng trở lại. Nhìn đồng hồ cũng không còn sớm, hơn nữa cũng chưa biết phải đi tới đâu để khai báo mở lại đường điện cũng như nguồn nước, Phú xếp gọn hành lý vào một góc rồi xắn tay áo lên tự nói một mình:
— Chậc, thôi thì cứ dọn dẹp tạm phòng khách để tối nay còn có chỗ ngủ. Đợi đến mai tính tiếp, cũng may mình có đem theo sạc dự phòng, nãy ra khỏi sân bay cũng đã mua sim hòa mạng luôn, tranh thủ dọn dẹp lúc trời còn sáng rồi điện thoại nói chuyện với bố mẹ sau vậy. Vào việc nào.
Nói là làm, Phú bắt tay vào quét dọn, đồ đạc phủ bụi lâu năm khiến cho phòng khách chỉ còn một màu đục đục bởi bụi bẩn bay khắp nơi mỗi khi Phú đưa cây chổi quét vào một nơi nào đó. Công việc dọn dẹp không dễ ăn như Phú vẫn thường nghĩ.
Đang ho khù khụ bởi bụi bay hết cả vào mũi, vào mắt mặc dù đã chuẩn bị cả khẩu trang để đeo thì Phú nghe thấy tiếng gọi bên phía ngoài cổng, là giọng của người phụ nữ hàng xóm:
— Mở cổng cô bảo cái này.
Phú chạy ra với khuôn mặt bám đầy bụi, kéo khẩu trang xuống, Phú thấy người phụ nữ bên hàng xóm tay đang cầm một cuộn ống dẫn nước. Người phụ nữ nói:
— Bụi như thế quét không sạch được đâu, phải dùng giẻ ướt để lau. Biết nhà cháu không có nước nên cô đem cái này sang, đầu bên kia lắp vào vòi nước trong nhà cô rồi, cháu lấy nước mà dùng, đừng ngại.
Hàng xóm mang đến cho Phú một món quà đúng thứ mà Phú đang cần. Không có nước Phú cũng chẳng biết phải giải quyết vấn đề này ra sao.
Phú cúi đầu cảm ơn rối rít:
— Dạ, cháu cảm ơn cô, may quá có cô giúp đỡ. Cháu tên là Phú, nãy nói chuyện mà vẫn chưa biết tên cô.
Người phụ nữ hàng xóm đáp:
— Cô tên Quỳnh, ôi dào, có gì đâu mà ơn với huệ, hàng xóm với nhau giúp nhau chút chuyện thế này có đáng gì đâu. À, mà cô có số của bên điện nước ở đây này, để cô gọi họ đến xem qua cho nhà cháu, chắc chỉ ngày mai là điện lại về bản thôi ấy mà.
Đang mệt mà nghe cô Quỳnh nói chuyện Phú cũng thấy vui hơn hẳn, trong lúc Phú xả nước để tiếp tục lau dọn thì cô Quỳnh gọi điện cho bên điện nước nhờ họ đến xem giúp Phú để Phú sớm ổn định việc sinh hoạt. Hóa ra cô Quỳnh là hội trưởng hội phụ nữ trong khu phố 1, chẳng trách cô ấy lại quan tâm giúp đỡ Phú nhiệt tình như vậy. 5 năm không về, khu phố cũng đã thay đổi khá nhiều, ngày gia đình Phú còn ở đây xung quanh khu vực này vẫn còn đang chia lô để phân bán, ấy vậy mà bây giờ nhà cửa đã mọc lên khá nhiều, mà tất cả đều là nhà cao cửa rộng, khang trang.
Gia đình Phú là gia đình khá giả, có điều kiện nếu không muốn nói là giàu, nhưng đúng ra thì là họ ngoại bên đằng mẹ Phú mới giàu, còn bố Phú là người Hưng Yên, huyện Phù Cừ, xã Tống Phan. Nói chung Phú không biết hai ông bà quen nhau như thế nào, nhưng ngày bà Thảo yêu ông Cảnh, gia đình bà Thảo phản đối kịch liệt. Họ cho rằng hai bên không môn đăng hộ đối. Nhà bà Thảo thì giàu, nhà ông Cảnh ở thì ở quê, một miền quê chân chất, dân dã. Nhưng vượt qua mọi rào cản, cộng thêm việc anh chị em cũng như bố mẹ bà Thảo đều đã định cư bên Đức mười mấy năm nay nên có ngăn cản cũng không giải quyết được gì. Phú có một người mẹ rất mạnh mẽ, kiên định. Ngay từ khi gia đình đều sang Đức sinh sống, bà Thảo không đi mà ở lại học hết đại học rồi tự mình mở công ty riêng để kinh doanh. Xã hội nói bà Thảo có được cơ ngơi như vậy là do hậu thuẫn từ gia đình, nhưng những người thân cận bên bà Thảo đều biết, tất cả đều do bà một tay gây dựng. Rồi số phận như trêu ngươi, khi công ty của bà Thảo đang trên đà phát triển nhất thì cũng là lúc bà bắt buộc phải đưa ra một quyết định mà có lẽ không bao giờ bà mong muốn. Bỏ lại tất cả để đưa gia đình sang Đức định cư.
Nói đâu xa, như ngôi nhà Phú đang ở bây giờ, năm ấy khi mới quy hoạch khu đô thị, đất ở đây chỉ những người có tiền mới mua được lúc đó thì bà Thảo đã mua liền một lúc 2 lô rồi xây ngôi nhà 2 tầng theo phong cách tân cổ điển khiến ai cũng phải trầm trồ. Nhưng xem ra 5 năm không ở Việt Nam, đất nước đang phát triển quá nhanh, khu phố giờ đây đã đúng với cái tên của nó, trở thành một khu phố thực sự với những kiến trúc sang trọng bề thế. Ngôi nhà của gia đình Phú ngày xưa là đẹp nhất thì giờ chỉ thuộc hạng tầm trung. Ngay bên cạnh, nhà của cô Quỳnh hàng xóm cũng là một ngôi nhà mang phong cách biệt thự châu âu. Đúng như lời cô Quỳnh, mặc dù đã hơn 5h chiều nhưng sau khi cô Quỳnh gọi điện thoại một lúc, một người mặc quần áo bảo hộ của EVN ( điện lực Việt Nam) đã có mặt để kiểm tra đường điện. Dù có chút vướng mắc do hộ gia đình đã nhiều năm không sử dụng điện, nhưng với sự giúp đỡ của cô Quỳnh, cùng với đó là một chút “ quà “ từ cậu thanh niên Việt Kiều Đức, cả bên điện lẫn bên nước đều cười nói vui vẻ quả quyết: Ngày mai sẽ có điện, có nước cho chủ nhà sử dụng.
Xong xuôi cô Quỳnh quay về nhà, còn Phú vẫn miệt mài lau dọn, chẳng mấy chốc mà trời đã sẩm tối. Muốn dọn tiếp nhưng trời tối cũng chẳng nhìn thấy gì nên Phú đi qua bên nhà cô Quỳnh xin đóng van nước. Phú vừa bấm chuông thì cô Quỳnh đi ra mở cổng, nhìn Phú mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cô Quỳnh nói:
— Cô cũng định sang bên nhà cháu, cô chú biết nhà cháu chưa có điện, có nước nên muốn mời cháu sang bên này ăn cơm tối. Cô cũng nói chuyện với chú rồi, chú cũng bảo gọi cháu sang ăn bữa cơm, thay lời xin lỗi mà mẹ cô làm phiền cháu lúc chiều.
Phú vội đáp:
— Dạ thôi, cháu cảm ơn, nhưng cháu có đem theo đồ ăn. Chuyện của bà cháu không nghĩ gì đâu. Cô chú mới gặp mà đã giúp đỡ cháu như này là cháu cảm ơn lắm rồi……Cô khóa giùm cháu van nước, cháu về đây ạ.
Phú định quay về thì trong nhà có một người đàn ông đi ra, dáng người cao to, vạm vỡ, là chồng cô Quỳnh, người này nói:
— Kìa, đừng khách sáo, thêm người thêm bát đũa thôi chứ có gì đâu. Thanh niên phải ăn to, nói lớn chứ sao lại phải ngại. Vào đây nào, chẳng lẽ để cả hai cô chú ra tận nơi mời mà vẫn từ chối sao….?
Đã nói đến như vậy thì đúng là muốn từ chối cũng không được, Phú gãi đầu gãi tai cười ngượng rồi cũng đồng ý đi vào nhà vợ chồng cô Quỳnh ăn nhờ bữa cơm. Bước vào trong nhà, nơi phòng bếp, bàn ăn đã được bày biện một số món ăn vẫn còn bốc khói nóng hổi. Nhìn qua một lượt Phú thắc mắc:
— Ơ, thế còn bà đâu ạ…?
Chú Nghị ( chồng cô Quỳnh) đáp:
— Mẹ chú ốm mệt cũng nửa năm nay rồi, sớm nấu xong đã đem lên phòng đút cho bà ăn rồi. Chú cũng nghe cô kể chuyện chiều nay, xin lỗi cháu, người già lẩm cẩm nói linh tinh, cháu đừng để ý.
Phú vâng dạ nói:
— Dạ, cháu không để tâm đến chuyện đó đâu ạ. Cô chú đừng nghĩ nhiều, cũng nhờ có cô mà hôm nay cháu giải quyết được bao nhiêu là việc.
Chú Nghị lấy chai rượu tây rót ra hai chiếc cốc nhỏ rồi hỏi Phú:
— Thanh niên sống bên Tây chắc uống được mấy loại rượu này chứ nhỉ…? Chú cháu mình cụng ly một cái. Nào, không thì nhấp môi thôi cũng được.
Bầu không khí rôm rả, vui vẻ đến khác lạ, ban đầu còn chút gượng gạo, nhưng càng nói chuyện, Phú lại càng được lòng 2 vợ chồng nhà hàng xóm. Món ăn cô Quỳnh nấu cũng rất ngon, đã 5 năm Phú mới được ăn những món ăn mang đậm chất Việt Nam như vậy. Bên kia thi thoảng bố Phú cũng nấu một vài món Việt, nhưng có những gia vị mà chỉ ở Việt Nam mới có nên cho dù có nấu như nào vẫn không giống khi ăn ở Việt Nam.
Cơm rượu no say, vợ chồng cô Quỳnh tiếp đãi Phú như người nhà, lúc này Phú mới hỏi một câu, một câu hỏi bỗng nhiên khiến cho không khí vui vẻ ấy bị kéo trùng xuống, nhâm nhi chén trà Phú nói:
— Cô chú có khi cũng trạc tuổi bố mẹ cháu, chắc anh, chị cũng lớn cả rồi chú nhỉ…?
Cô Quỳnh đang gọt hoa quả bỗng khựng lại, lưỡi dao cứa nhẹ vào đầu ngón tay cô khiến vết thương rỉ máu. Chú Nghị đang rót thêm trà cũng sững người để rồi nước trà tràn ra cả miệng chén.
Phú không hiểu câu hỏi đó của mình có gì sai mà lại khiến cả hai người thất thần như vậy. Nhưng đó không phải điều khiến Phú rùng mình, mà là từ phía hành lang, một cánh cửa buồng khẽ mở ra, một bóng người xuất hiện, đó là bà cụ mẹ chú Nghị đang lò dò đi ra khỏi phòng với những bước chân chậm chạp, cái lưng còng của bà khom xuống cùng với đó là mái tóc dài buông xõa, bạc trắng.
Chỉ vừa xuất hiện, bà cụ đã thay con trai lẫn con dâu trả lời câu hỏi của Phú:
— Nó chết rồi…….Ngày còn sống, nó cũng hay ngồi chỗ đó lắm.
Đôi mắt bà cụ nhìn chằm chằm vào vị trí của Phú, nhìn khuôn miệng móm mém của bà cụ đang nhoẻn ra cười sau câu nói lạnh lùng, bất giác Phú nổi da gà.
Cô Quỳnh vội đứng dậy chạy lại đỡ mẹ, nước mắt cô khẽ rơi xuống, vừa khóc cô vừa nói:
— Mẹ ơi, sao mẹ lại đi ra đây……Mẹ phải cẩn thận chứ….Hức hức.
Chú Nghị lúc này mới nói:
— Chú cũng có một đứa con trai tầm tuổi cháu, nhưng nó đã mất hơn 1 năm nay rồi. Có lẽ chiều nay nhìn thấy cháu chắc mẹ chú nghĩ đó là cháu mình nên mới đi sang.
Vừa nói, chú Nghị vừa ôm đầu buồn bã, lúc này Phú mới biết, mình đã hỏi một câu hỏi mang đến nỗi đau buồn cho tất cả những người sống trong ngôi nhà này……
Chương 5: Bà Cô Thầy Bói
Cô Quỳnh đưa mẹ vào trong nhà, lát sau cô đi ra, lúc này mọi người cũng đã bình tĩnh trở lại, chú Nghị thở hắt ra một hơi dài thượt rồi khẽ nói:
— Thằng bé khôi ngô, học giỏi lắm, thi đỗ vào đại học điểm chỉ kém mỗi thủ khoa, nếu còn sống thì năm nay nó cũng 21 tuổi rồi. Nó là niềm tự hào của gia đình chú, nhất là bà nội, bà chăm sóc nó từ nhỏ, nó ở với bà còn nhiều hơn ở với bố mẹ vì cô chú sau này còn bận công việc. Ấy vậy mà ông trời không có mắt, thằng bé có làm gì nên tội đâu mà lại bắt nó chết một cách tức tưởi như vậy.
Một người đàn ông như chú Nghị nói đến đây cũng không thể cầm được nước mắt, cô Quỳnh sụt sùi:
— Con trai cô chết vì tai nạn, nếu như nó là đứa ngổ ngáo, đi đứng không ra sao thì vợ chồng cô cũng còn có lý do để mà đổ tại. Đằng này, nó dừng đèn đỏ rồi bị một chiếc xe điên đâm thẳng, nó chết ngay tại chỗ. Tay lái xe cũng chết sau khi được đưa vào bệnh viện, tội thằng bé đoản mệnh. Mẹ chồng cô cho tới bây giờ vẫn không tin cháu của mình đã chết. Con cô mất được nửa năm thì bà cũng đổ bệnh, thần trí cũng không được tỉnh táo như trước nữa, có thể do bà đã già nhưng chỉ nửa năm trở lại đây bà mới như vậy. Nỗi đau mất cháu đối với bà như một cú sốc lớn.
Phú nói:
— Có phải bạn ấy tên là Khang không ạ…?
Vợ chồng cô Quỳnh ngạc nhiên hỏi lại:
— Sao…sao cháu biết…?
Phú đáp:
— Lúc chiều, khi đi sang nhà, bà thấy cháu rồi gọi là Khang, giờ nghe chuyện của cô chú cháu đã hiểu phần nào tại sao bà lại gọi cháu như vậy. Xin lỗi cô chú vì đã khơi dậy chuyện buồn của gia đình.
Chú Nghị nói:
— Không sao đâu, thực ra suốt thời gian qua cô chú lúc nào cũng đau buồn vì thương nhớ con. Nhất là mỗi lần nhìn thấy bà ngồi đó cầm di ảnh của cháu rồi mắt nhìn xa xăm. Trong hơn 1 năm qua thì hôm nay là ngày mà cô chú vui nhất. Xin lỗi cháu, nhưng nhìn cháu, cả chú lẫn cô đều như được nhìn thấy con trai của mình. Sau này cháu ở gần đây, nếu không ngại cứ sang bên này ăn cơm với cô chú, cảm ơn cháu đã cho cô chú cảm nhận lại được không khí vui vẻ lúc thằng Khang vẫn còn sống.
Phú hiểu nỗi lòng cũng như tâm tư của họ, trong cuộc sống này, thứ tình cảm thiêng liêng, cao quý nhất chính là tình thương của cha mẹ dành cho con cái. Hai người họ chắc hẳn đã phải trải qua một sự đau đớn đến tột cùng, chẳng trách ngay khi nhìn thấy Phú, cả cô Quỳnh lẫn chú Nghị đều vui vẻ, hồ hởi như vậy. Đó là vì họ nhìn thấy đâu đó chút hình ảnh của con trai họ từ cậu thanh niên mới xuất hiện.
Phú gật đầu nói:
— Dạ, cháu cảm ơn hai cô chú. Chúng ta giờ cũng là hàng xóm rồi, cháu cũng được cô chú giúp đỡ. Nếu có việc gì cần cứ gọi cháu. Giờ cũng đã gần 9h, có lẽ cháu xin phép cô chú cháu về.
Chú Nghị nói:
— Hay là ngủ lại bên này, nhà bên đó cũng đã có điện đóm gì đâu, trời đang thu nhưng vẫn còn nóng lắm, không quạt liệu có ngủ được không…? Nhà chú rộng, trên tầng 2 vẫn còn dư phòng, để chú bảo cô lên dọn qua một chút là ở được luôn. Có chăn gối, điều hòa đầy đủ.
Phú cười rồi từ chối khéo:
— Không cần đâu ạ, chỉ là ngủ 1 đêm thôi nên không sao đâu chú. Ôi thôi chết, cháu quên béng mất một chuyện quan trọng, cháu vẫn chưa gọi sang cho bố mẹ, thôi cháu về luôn đây ạ.
( Lý do thế thôi chứ nghe xong chuyện kia mà bảo lên tầng ở thì mình cũng chịu nói gì anh Phú).
Trở về ngôi nhà tối om, Phú lấy điện thoại ra xem, nãy Phú nói chưa gọi cho bố mẹ chỉ là cái cớ. Thực ra lúc chập tối Phú trong lúc lau dọn Phú cũng đã gọi nói chuyện với mẹ để thông báo tình hình bên này rồi. Phú cũng có kể đến sự giúp đỡ của cô Quỳnh hàng xóm. Thấy con vẫn bình an, lại đang rất háo hức một cuộc sống mới, bà Thảo cũng phần nào yên tâm.
Cả ngày nay đã khá mệt, khác biệt múi giờ khiến Phú lúc này rất buồn ngủ, vẫn cố lướt facebook một chút, Phú thấy có người gửi lời mời kết bạn. Ấn vào xem, Phú nhận ra đó chính là tài khoản facebook của Yến, cô gái ngồi cạnh Phú trên chuyến bay ngày hôm nay. Lúc còn ở sân bay, cả hai đã xảy ra một số chuyện, những tưởng Yến sẽ không quan tâm gì đến Phú bởi cô chị dữ dằn của mình thì thật bất ngờ, Yến vẫn gửi lời mời kết bạn.
Chấp nhận đồng ý, Phú tắt điện thoại rồi ngả lưng trên bộ sofa nhắm mắt khẽ thiếp đi. Sau 5 năm, đêm đầu tiên ngủ tại chính ngôi nhà của mình, tưởng chừng như đó sẽ là một giấc ngủ ngon sau cả một ngày dài mệt nhọc….Nhưng không, đó lại là một đêm dài, một đêm của khởi nguồn toàn bộ những chuỗi ngày kinh hoàng, ám ảnh trong cuộc sống của Phú.
5 năm trước, cả gia đình Phú đã vội vàng bỏ sang nước ngoài định cư vì sự sống còn của Phú……Ai cũng nghĩ sau chuyện đó Phú trở nên bất ổn, tinh thần bị ảnh hưởng, thậm chí là bị điều gì đó ám ảnh. Tuy nhiên, ngôi nhà này không phải nơi khởi nguồn của câu chuyện, chẳng ai nghĩ tại đây có tồn tại một vấn đề……..Nhưng thật không may, vấn đề đó lại có tồn tại.
“ Hiu….hiu….hiu….”
Vì không có điện nên Phú mở hé cánh cửa sổ cho mát, trời đang chuyển dần về đêm, gió mùa thu đang khẽ lùa vào bên trong nhà qua khung cửa sổ. Tiếng gió hiu hiu như hơi thở khẽ khàng của một ai đó vô hình, vô định. Một làn hơi lạnh từ đâu thổi tới, nằm trên ghế sofa, Phú đã ngủ từ lúc nào, có lẽ vì đã ngủ say mà Phú không hay biết rằng, từ trên bậc cầu thang vẫn đang phủ bụi, đâu đó đang xuất hiện vết chân hằn lên lớp bụi lâu năm. Những vết chân nhỏ xíu cứ như đang chạy nhảy lên xuống trên những bậc cầu thang.
Kèm theo đó là tiếng cười khúc khích đầy ghê rợn:
“ Hi…hi…hi…..Hi…hi…hi…”
“ Hi…hi…hi…….hi…hi…hi..”
“ Lại….tìm….thấy….rồi….nhé….”
Màn hình điện thoại của Phú bật sáng, không tin nhắn, không thông báo, nó bật sáng chỉ để hiện lên con số 00:00. Lúc này đã là nửa đêm.
[……..]
Sớm hơn một chút, tại Hải Phòng, khoảng 9h30 phút tối.
“ Kính…Coong…..Kính….Coong “
Tiếng chuông cổng vang lên, sau hồi chuông, từ bên trong ngôi nhà 2 tầng mái thái, một người phụ nữ khoảng độ 50 tuổi bước vội ra mở cửa.
Cánh cổng được mở ra, Yến đứng bên ngoài, trên tay cầm một túi quà, nở một nụ cười Yến hỏi:
— Dạ, cháu chào bác….Cháu đến để gặp cô Lài.
Người phụ nữ kia nhăn mặt hỏi:
— Có hẹn trước không mà đến giờ này…? Giờ này người ta cần nghỉ ngơi thì lại đến.
Yến định nói gì đó thì ngay phía sau trụ cổng có gắn một thiết bị phát âm thanh, giọng cô Lài vang lên từ đó:
— Để con bé vào đi, nó là người quen của tôi đấy.
Nghe thấy vậy, người phụ nữ trung niên vội thay đổi thái độ, mở to cổng, bà ta cúi đầu chào Yến, đưa tay mời vào trong rồi khẽ nói:
— Dạ, mời cô vào, tôi sẽ dẫn đường.
Đi theo người phụ nữ kia, Yến được dẫn lên trên tầng 2, ngôi nhà khá rộng, tầng 1 được chia làm nhiều phòng, bao gồm phòng khách, 3 phòng ngủ, và một không gian bếp rộng. Tuy nhiên bên trên tầng 2 thì được thiết kế như một điện thờ, toàn bộ không gian của tầng 2 được dùng cho việc thờ cúng. Trước khi đi du học, Yến cũng có cơ hội được đến đây vài lần, nhưng đây mới chỉ là lần thứ 2 Yến được đi lên tầng 2. Mở cánh cửa gỗ có màu vàng óng, người phụ nữ trung niên đứng bên ngoài mép cửa rồi đưa tay ra hiệu cho Yến đi vào.
Bước vào trong căn phòng rộng thênh thang, tất cả đều được làm bằng gỗ, từ sàn nhà, cho tới các ban bệ, các bức tượng lớn nhỏ được sắp xếp theo một trình tự từ nhỏ đến lớn bắt đầu từ cánh cửa ra vào cho tới chính điện nơi bức tượng phật bà nghìn mắt, nghìn tay được đặt trang nghiêm ở chính giữa. Bức tượng phải cao hơn 2m, sơn son thiếp vàng. Bản tính có phần nhút nhát nên đứng giữa một điện thờ trang hoàng thế này khiến Yến có chút bối rối.
Vừa thắp xong cây nhang lớn ở lư đồng bên dưới chân bức tượng phật bà, người phụ nữ chừng 40 tuổi ăn mặc giản dị với bộ quần áo nâu sòng, mái tóc đen nhánh được bối cao lên gọn gàng, ánh mắt của bà ta khá sắc, nhưng không phải ánh nhìn của người thâm độc nham hiểm, bởi bà ta có một gương mặt phúc hậu, đó chính là cô Lài, chủ nhân của ngôi nhà này, cũng là một người có tiếng trong lĩnh vực xem bói, làm bùa và cúng kiếng.
Cô Lài nhìn Yến khẽ mỉm cười:
— Không cần căng thẳng vậy đâu, cứ thoải mái tự nhiên. Mẹ cháu cũng gọi điện trước cho cô rồi. Chà, mới có 2 năm không gặp mà thay đổi nhiều quá, xinh đẹp hơn nhiều so với cái năm đến đây gặp cô trước khi đi.
Yến ngượng ngùng đáp:
— Xin lỗi vì đã làm phiền cô vào giờ này, cháu đi xa về, có chút quà mang tới biếu cô ạ. Cũng là để cảm ơn cô, nhờ có cô mà chuyện của cháu mới thành.
Cô Lài nói:
— Lại là bố mẹ cháu bảo đến đây phải không…? Khổ thân, cô đã nói người trong nhà không cần phải bày vẽ. Chuyện nhỏ nhặt đó có gì đâu, mà thôi, ở đây nói chuyện không tiện, cô cháu mình sang phòng nhỏ bên cạnh nói chuyện. Nhìn mặt là biết mệt rồi, để cô pha cho một ấm trà thảo dược, đây là loại trà ủ trên cao nguyên Shangri la, Tây Tạng. Cô được một người bạn biếu, uống vào cháu sẽ thấy tinh thần thoải mái, mệt mỏi cũng dịu bớt đi ngay. Đi theo cô, đúng là càng lớn lại càng xinh.
Theo cô Lài, Yến bước vào căn phòng nhỏ được thiết kế để thưởng trà, sau một vài công đoạn khá là cầu kỳ, cuối cùng ấm trà mà cô Lài nói cũng đã bắt đầu tỏa hương, lời giới thiệu của cô Lài không sai, mới chỉ ngửi mùi thơm từ trong làn khói phảng phất nơi ấm trà, Yến đã thấy tinh thần nhẹ nhàng đi hẳn, mùi thơm của những loại thảo dược vô cùng dễ chịu.
Rót chà ra hai chiếc chén nhỏ, cô Lài nói:
— Nhấp một ngụm đi cháu, tự mình cảm nhận xem điều cô nói có đúng không nhé.
Khẽ đưa môi nhấp một ngụm trà, ban đầu khi chạm vào lưỡi có vị đắng nhẹ, nhưng dần dần vị đắng đó chuyển sang vị ngọt, và cực kỳ thơm. Uống xong chén trà, Yến mở tròn mắt, lúc trên đường tới đây Yến đã rất buồn ngủ vì chuyến bay dài, vậy mà chẳng hiểu sao, giờ đây mọi mệt mỏi cứ như tan biến.
Yến trầm trồ:
— Thực sự có loại trà tốt đến như vậy sao….?
Cô Yến khẽ cười:
— Cô không lừa cháu phải không…? Đây chính là phương thuốc quý của cô sau mỗi ngày bận rộn đấy. Mà sao mệt mỏi như thế không để mai hãy đến, hay là cháu đến tìm cô hôm nay là còn một việc nào khác….?
Người ta thường bảo, những ông thầy, bà bói, hình như họ đều có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác. Vẫn biết cô Lài là người rất giỏi trong việc bói toán, bằng chứng là hàng ngày, người đến đây xem bói, đặt lễ đều rất đông. Có những người còn phải xếp lịch trước cả tuần, thậm chí là cả tháng. Đó là lý do vì sao ban nãy người phụ nữ trung niên kia lại hỏi Yến với một thái độ như vậy.
Và cô Lài đã đúng, Yến đến tìm cô Lài không chỉ vì bởi bố mẹ Yến bảo đến tặng quà cảm ơn cô, mà còn có một chuyện khác.
Yến ấp úng:
— Dạ…..dạ….đúng là cháu….có một việc muốn nhờ…cô xem giùm….
Chương 6: Phản chiếu
Vẫn giữ một vẻ mặt điềm tĩnh, cô Lài hỏi:
– – Đã đến đây thì không cần câu nệ, giấu diếm, có gì cháu cứ giãi bày, nếu giúp được cô sẽ giúp. Nhưng cô cũng nói trước, cô là người theo phong thủy chính phái, cô chỉ mưu sự giúp người, giúp đời, những chuyện trái với lương tâm, làm hại đến người khác cô không làm. Cho dù cháu có là cháu cô, hay là ai đi chăng nữa thì cô cũng không thể làm trái lại nguyên tắc. Chính điện cô thờ Quan m Thiên Thủ, chỉ cần có lòng bất trắc, bản thân cô sẽ bị thần phật trừng phạt. Giờ thì cháu nói đi.
Yến nhìn cô Lài, từ lời nói cho tới ánh mắt, cô Lài như đang tạo ra một áp lực vô hình đối với người đối diện, Yến đáp:
– – Dạ….dạ không phải việc xấu hại người đâu ạ….Chỉ là….chỉ là cháu muốn nhờ cô xem giúp một chuyện về một người.
Cô Lài tiếp:
– – Là đàn ông phải không…? Chuyện tình duyên…?
Yến đỏ ửng cả mặt, Yến chối:
– – Đúng…đúng là đàn ông…..Nhưng…nhưng không phải chuyện tình duyên. Chẳng là hôm nay, trên chuyến bay từ Đức về Việt Nam, cháu có ngồi cạnh một người, người này hơn cháu 3 tuổi. Trên chuyến bay, anh ta có giúp đỡ cho cháu, bọn cháu cũng nói chuyện khá vui vẻ. Nhưng khi xuống máy bay, đã có một sự cố xảy ra, có một chuyện hiểu lầm giữa anh ấy và một người chị của cháu bên đằng nội. Sau khi va chạm anh ấy ngất xỉu, và rồi khi tỉnh lại anh ấy cứ như biến thành một con người khác.
Cô Lài thở dài:
– – Chị cháu đã đánh cậu ta à…? Nhưng nếu vậy thì cháu phải tìm bác sĩ chứ tìm ta sao ta biết được, có thể cậu ta đã bị tổn thương phần đầu chẳng hạn.
Yến run giọng nói:
– – Nếu….nếu chỉ là vậy thì cháu đã không đến đây để tìm cô ngay trong ngày hôm nay. Cô nhìn chỗ này mà xem…
Vừa nói, Yến vừa khẽ cởi chiếc khăn voan mỏng thắt trang trí ở phần cổ, hôm nay Yến diện một bộ vest mỏng thanh lịch, kết hợp với đó là chiếc khăn voan thắt nơ vùng cổ. Thoạt nhìn ai cũng nghĩ chiếc khăn là điểm nhấn cho bộ trang phục, nhưng không, Yến cố tình thêm chiếc khăn là để che đi một thứ mà không muốn ai nhìn thấy.
Chiếc khăn vừa được cởi ra, ngay lập tức cô Lài phải cau mày, rướn người về phía Yến, đưa bàn tay chạm vào vùng cổ của Yến.
Cô Lài nuốt nước bọt rồi gằn giọng:
– – Cái….này……cái này…là sao….? Mấy vết hằn này từ đâu mà có…..? Ai đã làm gì cháu thế này….?
Trên cổ của yến hằn lên 5 ngón tay vẫn còn in rõ, điều khiến cô Lài hốt hoảng ở đây chính là những vết hằn đó không có màu tím, hay màu bầm, mà nó có một màu đen nhạt.
Yến định trả lời thì cô Lài bất chợt ngăn lại, kêu Yến đứng lên, cô Lài dẫn Yến quay trở lại điện thờ. Bắt Yến quỳ trước tượng Quan m Thiên Thủ, thắp ba nén nhang đưa cho Yến, cô Lài nói:
– – Thành tâm vái ba vái.
Làm theo lời cô Lài, Yến vừa vái xong vái thứ 3 thì cô Lài chắp tay lẩm nhẩm đọc những câu gì đó rì rầm trong miệng, đọc xong, cô Lài cúi đầu bái lạy rồi nhúng tay vào thau đồng, bên trong thau có đựng nước.
Quay lại chỗ Yến, cô Lài liên tục vẩy nước từ thau đồng lên người Yến, vừa vẩy cô Lài vừa nói:
“ Ma quỷ, âm binh, tà ma, yêu quái…..Muốn hại cháu ta phải nhìn thấy thần phật. Quan âm tại thượng, tà khí xua tan…..Thanh tẩy…..Thanh tẩy. “
Sau khi xong, cô Lài nói Yến cắm nhang vào lư đồng rồi quay trở lại chỗ ngồi, khẽ đưa tay hất nhẹ cằm cô cháu gái lên, cô Lài thở phào nhẹ nhõm, gật đầu cô Lài nói:
– – Phù, không sao nữa rồi, vết hằn trên cổ cháu đã biến mất. Giờ thì cháu có thể kể cho cô nghe toàn bộ những sự việc đã xảy ra với cháu trong ngày hôm nay. Nguyên nhân vì đâu trên cổ cháu lại có một vết hằn có màu tà khí. Tuy may mắn không bị ám, nhưng rõ ràng suýt chút nữa cháu đã mất mạng. Chuyện này là sao….?
Yến thuật lại tất cả những gì đã xảy ra tại sân bay trong buổi trưa ngày hôm nay, từ việc gặp Phú trên máy bay cho tới việc xảy ra xô xát giữa Phú và Kim, cả chuyện chiếc camera trong phòng cấp cứu bị mất một đoạn hình ảnh, và việc trong lúc nửa tỉnh, nửa mê, Phú suýt chút nữa đã bóp cổ gϊếŧ chết Yến. Vết hằn trên cổ Yến là bắt nguồn từ Phú, khi trở về nhà, Yến tưởng vết hằn đó sẽ tan đi, nhưng không, càng lúc nó càng chuyển sang màu đen, không đau nhưng Yến nhận thấy sự việc có điểm gì đó bất bình thường. Lúc trên taxi, Kim có nói có khi nào Phú bị ma nhập, nghe thì Yến không tin, chỉ khi thấy vết hằn trên cổ mình chuyển màu quái lạ Yến mới thấy không ổn. Và Yến nhớ ngay đến cô Lài, người cô bên họ nội, là người đã từng cúng vái giúp Yến trước khi Yến đi Đức du học. Năm đó, mặc dù học lực tốt, gia đình có điều kiện, nhưng chẳng hiểu sao những bạn bè cùng làm giấy tờ đều đã bay, duy chỉ có Yến lận đận trắc trở hết lần này đến lần khác.
Mẹ Yến bất đắc dĩ đành phải tìm đến cô Lài, mặc dù trong họ, đa phần anh chị em chẳng mấy ưa cô, họ cho rằng cô Lài là người u mê, cuồng tín, mê tín, dị đoan. Giấu bố Yến, mẹ Yến lén lút đưa con đến nhà cô Lài nhờ cô xem rồi làm lễ cúng vái hộ. Và rồi, mẹ Yến giật mình, hoảng hồn khi nghe cô Lài phán, Yến có duyên âm theo, chính vì vậy mà con đường xuất ngoại gặp nhiều bất trắc, không thể đi được. Nếu không cắt duyên âm ngay, sau này còn xảy ra nhiều chuyện đáng tiếc. Là cô cháu nhưng chẳng mấy khi gặp nhau, ấy vậy mà nhìn Yến, cô Lài có thể đọc vanh vách những người con trai theo đuổi Yến đều bị tai nạn, nhẹ thì ngã trầy xước, mà nặng đã có người gãy tay, què chân.
Bản thân Yến cũng đã xác nhận là có những việc này, ở trường Yến khá nổi vì xinh đẹp, là một trong top những hot girl trong trường. Ấy vậy mà 3 năm học cấp 3, rất nhiều cậu trai theo đuổi, nhưng vì một lý do nào đó, chẳng ai có thể tiếp cận được cô gái xinh đẹp. Chỉ tới khi đến gặp cô Lài, nguyên nhân mới được hé lộ.
Phải mất 1 tháng ròng lễ bái, cầu cúng, cuối cùng cô Lài cũng giúp được Yến cắt đi mối duyên âm – trần. Và kỳ lạ thay, sau khi cắt duyên âm, Yến lập tức xuất ngoại sang Đức theo con đường du học. Từ đó trở đi, gia đình Yến có cái nhìn khác hẳn về cô Lài. Sau 2 năm trở về nước, một lần nữa Yến lại tìm đến người cô thầy bói để giải quyết một vấn đề có liên quan đến tâm linh. Chỉ có điều, lần này cô Lài đã đưa ra cho Yến một phương án khác.
Sau khi nghe xong câu chuyện, cũng đã phần nào hiểu ra được vấn đề. Cô Lài hỏi:
– – Cháu nói khi xuống sân bay cậu ta mới có những biểu hiện như vậy phải không..?
Yến gật đầu:
– – Đúng vậy cô ạ, ban đầu cháu chỉ nghĩ chắc do anh ấy bất tỉnh rồi nằm mơ nên có hành động bất thường. Nhưng khi về nhà, nhìn vào vết hằn trên cổ, cháu mới cho rằng có khi nào anh ấy bị ma nhập hay đại loại một thứ gì đó giống như chị Kim nói. Và cháu nghĩ ngay đến cô.
Cô Lài tiếp:
– – Cũng may mà cháu tìm cô, tuy không đáng ngại, nhưng thứ tà khí ám trên vết hằn ấy cũng sẽ khiến cháu đau ốm, mệt mỏi một thời gian. Khi nãy cô còn sợ cháu bị tà ám luôn ấy chứ, nhưng xem ra vong hồn ấy không phải là bám theo cháu. Có thể cậu thanh niên kia khi xuống sân bay đã bị vong nhập, hoặc cũng có thể trước nay luôn có một vong hồn ám theo cậu ấy. Cái này phải nhìn mặt thì cô mới có thể nói được.
Yến lấy điện thoại ra, mở ảnh của Phú mà Yến tải về từ facebook. Đưa cô Lài xem, Yến nói:
– – Cháu chỉ có vài cái ảnh của anh ấy từ 3 năm trước, cô thử nhìn xem sao ạ…?
Cô Lài nheo mắt, nhìn xong cô Lài lắc đầu:
– – Ảnh chụp như này thì sao thấy được, ý cô là nhìn mặt, gặp mặt trực tiếp ấy…..Nhưng qua mấy bức ảnh này thì thấy gương mặt cậu thanh niên này rất sáng, nhân trung rộng, ấn đường đầy đặn, là một người thông minh, có kiến thức, có khí độ hơn người. Cháu nói đây là ảnh từ 3 năm trước, nếu vậy thì rất khó có khả năng bị vong ám.
Trong lúc cô Lài đang nói thì Yến mở facebook lướt lướt ngón tay trên màn hình điện thoại. Đó cũng là khoảng thời gian Phú vừa chấp nhận lời mời kết bạn của Yến. Chọn xem trang cá nhân, lúc này đã là bạn bè nên Yến có thể thấy bức ảnh Phú chụp vào tầm chiều ngày hôm nay với dòng status: “ Xin chào Việt Nam “
Yến nói:
– – Cô ơi, đây là bức ảnh mà anh ấy chụp chiều ngày hôm nay, cô thử nhìn xem sao ạ.
Cô Lài đưa tay đỡ lấy điện thoại của Yến, nhìn vào bức ảnh, ban đầu cô Lài không thấy điều gì, nhưng rõ ràng bức ảnh khiến cho cô Lài cứ phải nhìn đi nhìn lại. Và rồi cô Lài nói:
– – Cháu cầm đây, đợi cô một lát, để cô đi lấy thứ này.
Tầm phút sau, cô Lài quay lại với một chiếc gương nhỏ trên tay, cô Lài bảo Yến cầm điện thoại giữ nguyên bức ảnh, còn bản thân cô cầm chiếc gương để đối diện với màn hình bức ảnh, nhìn bức ảnh phản chiếu lại từ trong gương, chỉ vừa nhìn, ngay lập tức cô Lài đã phải úp gương xuống.
Mồ hôi bất chợt đổ ra trên khuôn mặt vốn dĩ luôn giữ được sự bình tĩnh, cô Lài cất giọng nói với Yến:
– – Bỏ…bỏ….đi……….Cháu….tuyệt…đối…..không….được….đến gần…người này…một…lần nào…nữa.
Chương 7: Tiếng Kẹt Cửa Lúc Nửa Đêm
Bản thân Yến cũng bất giác rùng mình khi nhận thấy thần sắc của cô Lài có gì đó bất ổn. Cô Lài vốn là người bình tĩnh, hơn nữa lại là một bà thầy bói, ít nhiều những chuyện như vong hồn, ma quỷ chắc chắn không thể khiến cô Lài hốt hoảng đến thất thần như vậy được, phản chiếu trong tấm gương, rốt cuộc là thứ gì…?
Yến hỏi:
— Sao…sao vậy cô…? Cô nhìn thấy điều gì lạ phải không ạ..?
Cô Lài đưa tay lên lau mồ hôi trên trán thêm một lần nữa, rót chén trà, uống một hơi cạn sạch, lấy lại bình tĩnh, nhìn Yến bằng ánh mắt sắc lạnh, cô Lài đáp:
— Đừng hỏi nhiều lời, cháu chỉ cần nhớ kỹ lời cô dặn, tuyệt đối không được gặp lại cậu ta thêm một lần nào nữa. Cậu ta rất nguy hiểm, không, nói đúng hơn, thứ đang đeo bám cậu ta mới là điều kinh khủng. Cô e rằng, cậu ta sẽ không còn sống được bao lâu nữa, hoặc dù có không chết cũng sẽ trở nên điên loạn mà thôi. Yến, cháu phải nghe cô, quên cậu thanh niên đó đi, cháu cũng đã suýt chết một lần rồi, cháu phải biết nếu còn tiếp cận cậu ấy, cháu cũng sẽ gặp phải nguy hiểm, thậm chí là cái chết. Hứa với cô, đừng liên lạc hay tìm tới cậu thanh niên đó.
Bàn tay cô Lài bám chặt lấy hai bả vai của Yến, Yến cảm nhận được cô Lài đang run. Xưa nay chưa bao giờ Yến thấy cô Lài như vậy, điều đó có nghĩa, vấn đề có liên quan đến Phú thực sự là một mối hiểm họa.
Yến ấp úng trả lời:
— Dạ….cháu….cháu….hứa. Nhưng…cô không thể…cho cháu biết, rốt cuộc thì anh ấy bị làm sao được ạ….?
Nuốt nước bọt, cô Lài thở ra từ từ rồi khẽ đáp:
— Không nói cho cháu chỉ sợ cháu sẽ bỏ mặc những lời cảnh báo của cô. Thôi đành vậy, bức ảnh cháu vừa đưa cho cô là bức ảnh cậu ta đã chụp buổi chiều ngày hôm nay phải không…?
Yến gật đầu, cô Lài tiếp:
— Thoạt nhìn qua bức ảnh thì đúng là không có vấn đề gì, nhưng gương mặt của cậu ấy mặc dù chỉ nhìn bằng ảnh cô cũng có thể cảm nhận được điềm dữ. Vầng trán của cậu ấy có hai đường gân nổi có màu đen mờ, điều này ám chỉ thần sắc của cậu ấy không được tốt, bị ảnh hưởng bởi khí âm. Thực ra điều này cũng thường hay gặp nếu như một người đi qua nơi chất chứa nhiều âm khí như nghĩa địa, hay đi qua đám ma, nếu cơ thể không khỏe mạnh sẽ bị khí âm của những nơi đó ám vào người. Tiêu trừ khí này có thể bước qua lửa, hoặc đun nước lá bưởi, xông hơi nước gừng sẽ hết. Tuy nhiên, qua câu chuyện cháu kể lúc ở sân bay, ta mới nghi ngờ, liệu rằng cậu ta bị như vậy là do một lý do nào khác. Cái gương ban nãy là gương chiếu yêu, một loại gương đã được thầy bùa trì trú. Dùng gương này phản chiếu vào những nơi, những đồ vật nghi có tà khí thì sẽ phát hiện được thực sự có ma quỷ, vong hồn ngự ở đó hay không. Và……nhìn bức ảnh phản chiếu trong gương, ta đã nhìn thấy một thứ đáng sợ. Chưa thể biết đó là vong linh, tà ma hay là quỷ, nhưng nó đã ở đó từ rất lâu rồi. Nhưng cho dù là thứ gì đi chăng nữa thì nó vẫn là rất đáng sợ. Không hiểu cậu thanh niên đã đã làm gì để vướng phải một ác linh như vậy, ta đã nói hết, cháu không được đến tìm gặp cậu ta. Ác linh đó chỉ bám theo cậu ta, nhưng không có gì đảm bảo nó không hại những người tiếp cận cậu ấy. Cháu nhớ rồi chứ…?
Yến run giọng trả lời:
— Cháu…cháu biết rồi…..Cũng không còn sớm, có lẽ cháu phải về đây ạ. Cảm….cảm ơn cô.
Yến định đứng dậy thì cô Lài nói:
— Khoan đã, ngồi đây đợi cô một lát……Cô sẽ quay lại ngay.
Cô Lài bỏ đi đâu đó Yến không rõ, chỉ biết, lúc sau quay lại, trên tay cô Lài cầm một chiếc hộp gỗ màu nâu sậm, chiếc hộp chỉ to bằng ba ngón tay. Đặt chiếc hộp trước mặt của Yến, từ từ mở hộp, cô Lài nói:
— Để cho cô yên tâm, cháu phải đeo sợi dây vòng này vào tay cho cô.
Bên trong chiếc hộp là một một chiếc vòng tay được bện bằng một những sợi dây nhỏ màu đỏ, trên chiếc vòng có gắn kèm 4 con thú được làm bằng bạc, chạm trổ rất tinh xảo. Yến nhìn qua thì đó là hình 1 con rồng, 1 con hổ, 1 con chim và 1 con rùa. Mỗi con cách nhau một đoạn, ánh bạc lấp lánh càng khiến cho chiếc vòng trở nên long lanh hơn.
Cô Lài đeo vòng vào cổ tay trái cho Yến rồi khẽ buộc dây lại, cô Lài nói:
— Bản thân chiếc vòng này được bện từ chỉ đỏ đã được khai quang, cộng thêm trên chiếc vòng có 4 tứ thánh thú được đẽo bằng bạc nguyên chất tượng trưng cho Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ. Trong lúc này, đây là thứ bùa hộ thân để xua đuổi tà ma hữu hiệu nhất mà ta có. Cháu phải luôn đeo trong người trong khoảng thời gian ở Việt Nam. Khổ thân cháu tôi, thông minh, xinh đẹp nhưng khốn nỗi lại vướng vào toàn những chuyện tổn hại đến bản thân. Phải nghe lời cô, không được đi gặp cậu thanh niên ấy, nhớ chưa…?
Yến vâng dạ nhìn cô Lài gật đầu, ngày trước Yến toàn nghe các bác trong họ nói không tốt về cô Lài, nhưng qua vài lần tiếp xúc, gặp gỡ, Yến thấy cô Lài không giống như những lời mà người khác đặt điều về cô. Có thể trong mắt họ cô Lài giống như một kẻ lừa bịp, buôn thần bán thánh, dựa vào tâm linh để thu lợi làm giàu, nhưng những gì cô Lài đà làm, đã lo lắng cho Yến khiến Yến cảm động.
Đích thân cô Lài lấy xe oto chở Yến về tận nhà, cũng đã gần nửa đêm. Đợi Yến đi vào trong cô Lài mới đánh xe quay về. Trên đường về, cô Lài lấy điện thoại rồi gọi cho ai đó, phía đầu dây bên kia có người bắt máy, cô Lài nói:
— Dạ, thưa thầy, là con đây ạ, xin lỗi thầy vì đã gọi vào giờ này nhưng…….thầy ơi, con có chuyện này muốn thỉnh tới sự giúp đỡ của thầy……
[……..]
Quay trở lại ngôi nhà của Phú, chàng thanh niên Việt Kiều vẫn đang ngủ ngon lành mà không hay biết rằng màn hình của chiếc điện thoại đặt ngay trên mặt kính chiếc bàn uống nước đang tắt chớp liên tục, chẳng có cuộc gọi nào gọi đến, cũng chẳng có tin nhắn nào của ai, nhưng màn hình cứ sáng rồi lại tắt, tắt rồi lại sáng, nó giống như có ai đó đang nghịch điện thoại vậy.
“ Vù….Vù….Vù “
Gió bắt đầu thổi mạnh, cánh cửa sổ khi nãy chỉ mở he hé thì nay đã mở bung hai cánh sang hai bên, cơn gió lạnh buốt thổi tung cả tấm rèm cửa khiến sợi dây buộc tuột ra.
“ Phần….phật….phần…phật “
Rèm cửa sổ bị thổi tung lên rồi lại hạ xuống, nằm trên sofa có vẻ như Phú cũng đã cảm nhận được cái lạnh ập tới bất chợt. Phú bắt đầu co ro, nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền không thể mở nổi.
Toàn thân Phú nặng trịch, một cảm giác khó thở cứ như ai đó đang bóp chẹn phần cổ. Khi mới thấy lạnh Phú còn có thể dịch chuyển được chân tay, nhưng càng lúc cơ thể càng như bị đá đè, giờ đây ngay cả một ngón tay Phú cũng không thể cử động nổi.
— Ư….ư…..ư…..
Phú cố gắng vặn mình để thoát khỏi tình cảnh mình đang gặp phải nhưng không thể, điều mà Phú làm được lúc này chỉ là mở được đôi mắt ra nhìn bốn phía xung quanh căn phòng khách, Phú có thể nghe thấy tiếng gió đang thổi vù vù, tiếng tấm rèm cửa bị gió thổi tung phần phật, bốn bề tối om, khi đôi mắt đã quen dần với bóng tối, Phú nhận thấy đang đu bám trên song cửa sổ là một thứ gì đó không có hình thù rõ ràng, lúc thì nó nhỏ như một đứa trẻ con bám tay vào chắn song, lúc thì nó chảy dài thườn thượt như một cái bóng trên nền nhà phản chiếu chút ánh điện đường hắt vào từ phía cổng.
Và rồi, trong một cái chớp mắt, thứ đó đã ngồi chễm chệ trên bụng Phú từ lúc nào, nó đang bò từ từ lên trên phần ức của Phú. Phú muốn hét lên nhưng không thể hét, Phú muốn vùng dậy bỏ chạy nhưng cơ thể cứng đơ như đá.
Bất chợt gió ngừng thổi, không gian tĩnh lặng như tờ, bóng đen ngồi trên người Phú biến mất, nhưng ngay sau đó, cả ngôi nhà vang lên một tiếng cười man dại:
“ Hi….hi…hi……He….he….he….Hi….hi….hi “
“ He….he…he……Hi….hi…hi…..”
Đột nhiên, phía cầu thang phát ra ánh sáng, từ trên cầu thang, một đứa trẻ con tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chừng vài tháng tuổi đang bò cả 2 tay 2 chân theo từng bậc cầu thang xuống bên dưới. Nó đang bò bỗng bất chợt, nó từ từ quay cái đầu trọc lóc sang một bên, dường như nó biết Phú đang nhìn nó, đôi mắt trắng dã của nó nhìn chăm chăm vào Phú, nó nhoẻn miệng cười, một nụ cười chết chóc, đầy ghê rợn.
“ Hi….hi….hi…..Hi….hi…hi…”
“ He….he…he…..He…he….he “
— KHÔNG……KHÔNG.
Phú choàng dậy, mồ hôi ướt đẫm áo, toàn thân lạnh cóng hãy còn đang run rẩy, đưa mắt nhìn về phía cầu thang, mọi thứ tối om, không có gì ở đó cả, tiếp tục nhìn về phía cửa sổ phòng khách, hai cánh cửa sổ vẫn mở hé chứ không hề bị gió thổi đến độ mở bung ra, tấm rèm cửa vẫn được buộc lại gọn gàng hai bên. Đưa tay lau mồ hôi đang chảy ròng ròng xuống khuôn mặt, lúc này Phú mới dám thở phào nhẹ nhõm:
— Là mơ……chỉ là mơ mà thôi…….Không….không có gì cả.
Với lấy cái điện thoại để trên mặt bàn, Phú mở màn hình nhìn thì lúc này đang là 1h05 phút đêm. Như vậy tính ra Phú cũng đã ngủ được hơn 3 tiếng đồng hồ, lấy chai nước định tu thì Phú lấy làm lạ bởi lúc tối chai nước vẫn còn đầy mà sao giờ đây đã vơi đi một nửa.
Phú nghĩ:
“ Có khi nào mình uống nhưng quên không ta…? “
Còn đang ngẩn ngơ, bất chợt Phú quay đầu nhìn về phía cầu thang dẫn lên tầng trên, bởi ở trên tầng vừa có một tiếng động lạ vang lên.
“ Kẹt…..Kẹt…Kẹt…”
Nghe như tiếng cửa mở, từ lúc về đây tới bây giờ, Phú vẫn chưa lên trên tầng, bởi thời gian không có, bắt tay vào dọn dẹp cũng đã xế chiều, dù có là người gan dạ đến đâu, nhưng giữa lúc đêm hôm thế này, âm thanh kèn kẹt đó cũng khiến cho Phú thấp thỏm. Nhất là khi vừa mới đây thôi Phú còn mơ thấy những thứ quái dị, rồi câu chuyện về cái chết của con trai vợ chồng nhà hàng xóm, cộng thêm lời cảnh báo của bà cụ chiều hôm nay.
Phú tự vấn bản thân:
— Chắc…chắc là cửa lâu ngày không mở nên bản lề bị han gỉ…..Thôi, để mai xem sao dọn dẹp rồi sửa lại hết vậy.
“ Két…..kẹt…..kèn….kẹt “
m thanh đó lại tiếp tục vang lên từ phía tầng trên.
“ Vù…ù…ù…”
Gió từ bên ngoài lùa qua khe cửa sổ táp thẳng vào gáy của Phú, toàn thân nổi da gà lạnh buốt, tóc gáy dựng ngược. Phú quay ngoắt lại đằng sau nhìn về phía cửa sổ, nhưng mọi thứ vẫn y nguyên như vậy, không có gì cả.
Chỉ có âm thanh gai người bên trên tầng là vẫn đang vang lên chưa chịu dừng lại:
“ Két….két….kèn…..kẹt “
“ Kẹt…..ẹt…….kẹt………kẹt…”
Chương 8: Phòng Thờ
Cố gắng nằm xuống ghế, không để tâm đến âm thanh kẽo kẹt bên trên tầng nhưng nhắm mắt đã tầm 15 phút nhưng rốt cuộc Phú cũng không thể ngủ. Cứ càng nhắm mắt thì âm thanh đó lại càng vang lên rõ ràng hơn.
Cau mày, nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại, đã 1h30 phút đêm. Ngồi bật dậy, Phú mở chế độ đèn pin rồi đứng lên tiến về phía cầu thang, miệng khẽ chửi thề:
— Mẹ kiếp, sao nó cứ kêu mãi vậy chứ….? Bực mình thật chứ…? Sao từ lúc về đây đến giờ toàn những chuyện gì đâu không..?
Ngôi nhà 3 tầng rộng rãi lúc này tối om, chỉ có duy nhất chút ánh sáng từ đèn pin điện thoại của Phú đang leo lắt qua từng bậc cầu thang đi lên trên. Nói sơ qua một chút về ngôi nhà của Phú. Tầng 1 bao gồm phòng khách, 1 phòng giải trí, 2 phòng ngủ và 1 phòng bếp, 1 phòng vệ sinh bên ngoài. Ngày còn ở Việt Nam thì bố mẹ Phú ở phòng ngủ dưới tầng 1, còn lại 1 phòng là dành cho người giúp việc. Còn Phú ở trên tầng 2, căn phòng của Phú rộng thênh thang, bởi diện tích tầng trên tầng 2 chỉ thiết kế 2 phòng ngủ, 1 phòng thờ. Phú ở phòng rộng nhất, phòng còn lại để trống phòng khi có khách tới chơi muốn ngủ lại.
Tiếng kèn kẹt vang lên đó không biết là cánh cửa của phòng nào, nhưng trớ trêu thay, khi bước lên được đến hành lang tầng 2 thì mọi thứ im bặt, chẳng có tiếng động hay âm thanh nào phát ra nữa. Ánh sáng từ đèn pin điện thoại chỉ đủ soi sáng một khoảng nhỏ nơi Phú đang đứng, phía bên tay trái là 2 phòng ngủ, còn nằm ở cuối hành lang tầng 2 là phòng thờ. Soi đèn, Phú thấy cả 2 cánh cửa phòng ngủ vẫn đang đóng, thậm chí cửa vẫn còn bị khóa. Điều này cũng đúng thôi, trước khi rời khỏi Việt Nam, cửa nẻo trong nhà đều được khóa trái. Các cửa sổ cũng vậy, mọi thứ đóng chặt, im lìm. Chỉ còn duy nhất cánh cửa của phòng thờ nằm ở cuối hành lang phía trước. Nhà rộng nên từ chỗ Phú đứng không thể soi được tới phía phòng thờ.
m thanh kèn kẹt không còn, tuy chưa kiểm tra hết nhưng cửa 2 phòng ngủ vẫn đóng thì chắc cửa phòng thờ cũng vậy.
Đó là điều mà Phú đang nghĩ trong đầu, giữa bóng tối bao phủ của màn đêm, lại chỉ có một mình giữa ngôi nhà rộng lớn đã 5 năm không có người ở. Lúc này Phú chỉ muốn quay trở lại tầng dưới, dù sao thì dưới đó, cái mùi ẩm mốc, bụi bặm cũng không nồng nặc như bên trên tầng 2 này. Mặc kệ âm thanh khi nãy, có thể nó phát ra từ cửa sổ bên trong hai căn phòng ngủ, khi nãy có chút gió, giờ gió ngừng thổi nên tiếng động đó cũng dừng lại.
Cố tạo ra một giả thuyết để lý giải cho những thứ mà mình nghe thấy, Phú tự cho rằng hợp lý và khẽ cười trấn an bản thân:
— Hầy, ngày mai phải hỏi cô Quỳnh xem có chỗ nào thuê người dọn nhà không, chứ một mình mình mà dọn cả ngôi nhà này chắc mệt chết mất. Háo hức về mà quên mất rằng, nhà của mình quá rộng. Xuống dưới ngủ tiếp vậy.
Nhưng khi vừa đặt chân vào bậc cầu thang đi xuống dưới thì phía sau lưng Phú vừa có một cái gì đó chạy vụt qua.
“ Vù “
Thứ gì đó rất nhanh, nhanh đến mức trong khoảnh khắc ấy Phú còn cảm nhận được hơi gió vừa khẽ tạt qua người mình, mặc dù trên tầng 2, cửa nẻo đều đóng kín thì làm gì có gió.
Như một phản xạ tự nhiên, Phú quay ngoắt lại rồi chĩa đèn pin soi tứ phía xung quanh, miệng nói lớn:
— AI….ĐẤY…?
Một câu hỏi mà ngay khi vừa nói xong bản thân Phú cũng thấy dư thừa. Bởi làm gì có ai khác ngoài Phú ở trong ngôi nhà này. Nhưng rõ ràng là có, vì khi Phú hét lên thì phía cuối hành lang cũng phát ra những tiếng động lạ.
“ Kịch…kịch…kịch “
Đó là tiếng chạy trên sàn nhà, nhưng là thứ gì chạy…? Người…? Động vật…? Hay một thứ gì khác…?
Nếu là người thì chắc chắn với ánh sáng của đèn pin sẽ soi thấy bóng, hơn nữa tiếng chạy trên nền nhà không quá nặng, nếu là của con người thì chắc chắn những bước chạy phải nặng nề hơn thế.
Là mèo hay chuột, hay một con vật gì đó đã sống trong ngôi nhà này suốt 5 năm qua…? Có quá nhiều nghi vấn, thắc mắc đang hiện lên trong đầu Phú lúc này, chạy tới theo tiếng động phát ra ban nãy, vừa chạy, Phú vừa soi đèn pin.
“ Roạt “
Ánh đèn pin chiếu vào cánh cửa của căn phòng thờ, đến lúc này thì giả thuyết khi nãy Phú nghĩ ra đã hoàn toàn sai lệch. Cửa phòng thờ không hề đóng, nó đang mở hé, và âm thanh ken két, kèn kẹt ấy chính là được phát ra từ đây.
Nhưng đó chưa phải là tất cả, vừa nãy, lúc soi đèn, Phú đã nhìn thấy có một thứ gì chạy trên sàn nhà rồi lẻn vào bên trong qua khe cửa hẹp nơi phòng thờ.
“ Kèn….kẹt….kèn….kẹt…”
Không có gió, nhưng cánh cửa phòng thờ đang từ từ mở ra rồi lại đóng vào, đúng là bản lề lâu năm đã gỉ nên cánh cửa gỗ đang phát ra những âm thanh gai người.
Nhưng thứ gì vừa mới chạy vào bên trong mới là điều khiến Phú hoang mang lúc này, nhìn nó lẻn qua khe cửa thì chắc chắn đó không phải con người, thứ đó nhỏ nhỏ, nếu để đoán thì Phú nghĩ đó có thể là một con mèo. Điều này khá hợp lý, nhà bỏ không cũng đã 5 năm, mèo lại là loài vật leo trèo, rất có thể trong nhà suốt khoảng thời gian qua đã có một thậm chí là vài con mèo hoang “ ở nhờ “.
Đứng trước phòng thờ, Phú đưa tay với lấy tay nắm cửa, đẩy nhẹ cánh cửa, Phú soi đèn rồi bước chân vào bên trong.
“ Phần….phật “
Là gió thổi khiến rèm cửa lay động, thì ra là như vậy, một khung cửa sổ trong phòng thờ mở toang, trên tầng 2 gió lùa vào khá mạnh.
Phú giờ mới dám thả lỏng cơ thể:
— Ra đây là lý do vì sao cửa lại phát ra âm thanh như vậy, chắc lúc rời khỏi nhà bố mẹ đã quên không chốt cửa sổ cũng như khóa cửa căn phòng này. Mấy năm trôi qua cửa nẻo bị bung ra cũng không có gì lạ. Làm mình sợ chết khiếp, nửa đêm nửa hôm lần lần mò mò. Thôi thì…..
Nghĩ đằng nào cũng đã lên tới đây, thôi thì đóng cửa sổ lại tránh cho gió lùa khiến cửa phòng thờ bị kêu. Bố Phú không phải con trưởng, mẹ Phú cũng là phận nữ nên không phải mang trách nhiệm thờ cúng. Tuy vậy, phòng thờ nhà Phú cũng được bày biện trang hoàng với bàn thờ thần linh được đặt chung với bàn thờ gia tiên. Bát nhang thờ Thần được đặt chính giữa hai bát nhang còn lại, phía sau bát nhang thờ Thần có lư đồng, tiếp đến là bài vị thờ Thần với ba chữ “ Thần Tiên Linh “. Vì bà Thảo là người làm ăn, kinh doanh nên phía bên dưới ban thờ Thần Linh còn có một ban để thờ Thần Tài.
Sau khi cả gia đình rời khỏi Việt Nam thì trong suốt 5 năm qua, nơi này không có ai thờ cúng, nhang khói nữa. Phú còn nhớ ngày còn ở đây, phòng thờ luôn là nơi ấm cúng, trang nghiêm nhất, mùi trầm hương trong phòng thờ tỏa ra khắp nơi trong nhà, nhang khói nghi ngút, không ngày nào bà Thảo không bày biện sắp đồ, lễ nạp, thay hoa, thay nước các ban bệ trong phòng thờ.
Vậy mà nay, căn phòng lạnh tanh, chỉ còn mùi ẩm mốc lâu ngày, dưới ánh đèn pin, những cái bát hương bám bụi trắng xóa, lư đồng, đỉnh bạc cũng chỉ còn là chỗ để cho nhện giăng mạng từ góc này sang góc khác. Phú cũng không phải người mê tín, nhưng nhìn căn phòng thờ lúc này, Phú cũng thấy chạnh lòng. Cũng phải thôi, cả gia đình Phú quyết định sang Đức chỉ trong một thời gian ngắn. Đồ đạc trong nhà để lại toàn bộ, người đi hết thì lấy ai nhang khói.
Khẽ lắc đầu, Phú tiến tới khung cửa sổ nơi tấm rèm cửa vẫn đang bị gió thổi lay động, mải nghĩ đến chuyện ban thờ mà Phú quên mất đi cái thứ đã chạy vào đây khi nãy. Hoặc có thể vì nghĩ đó là một con mèo nên rất có thể nó đã lẩn đi đâu mất rồi.
“ Roạt “
Kéo gọn tấm rèm để định buộc lại thì ngay lập tức Phú buông tay, lùi hẳn về phía sau một bước, loạng choạng suýt chút nữa thì ngã, Phú hét lên thất thanh:
— A…..A……CÁI…..CÁI…..GÌ……VẬY.
Khi vừa kéo tấm rèm, Phú nhìn thấy, đang nằm thù lù trên gờ tường cửa sổ là một đống gì đó màu trắng nhợt, chút ánh sáng từ bầu trời đêm hắt vào giúp Phú có thể nhìn thấy rõ, cái thứ màu nhờn nhợt ấy có cả tay lẫn chân, nó chỉ to bằng 2 bàn tay xòe ra, nhìn nó giống như một đứa trẻ sơ sinh vừa mới được đẻ ra.
Cảnh tượng đó khiến Phú kinh hoàng, tấm rèm lại được thả buông xuống che đi thứ ghê rợn ấy.
“ Vù…..ù….ù….”
Gió thổi mạnh, gió mạnh đến nỗi tấm rèm lúc này không lay động nhẹ nữa mà bất thình lình bị hất tung lên cao. Những tưởng trước mặt Phú, cái đống nhờn nhợt ấy vẫn sẽ ở đó thì không. Phía sau tấm rèm nơi thành cửa sổ, chẳng có gì ở đó cả.
Nhưng đến lúc này, Phú không dám tiến tới để đóng cửa sổ như ý định ban đầu nữa, chi dù có là ảo giác hay gì đi nữa, bản năng sinh tồn trong con người Phú đang cảnh báo: Phú phải rời khỏi căn phòng này ngay lập tức.
Mắt vẫn nhìn vào khung cửa sổ, gió vẫn đang thổi tấm rèm cửa tung lên rồi lại hạ xuống, sau mỗi lần như vậy, trên thành cửa sổ cũng vẫn không có thứ gì khác lạ. Phú từ từ lùi từng bước một, khẽ đưa mắt nhìn ra đằng sau, chỉ còn vài bước chân nữa thôi là Phú sẽ đến được cánh cửa ra vào phòng thờ.
Ngoài tiếng gió, Phú có thể nghe thấy rõ tiếng tim mình đang đập thình thịch, chẳng có con mèo hoang nào ở đây cả, căn phòng ngày xưa là nơi trang nghiêm, ấm cúng nhất nay chỉ còn lại một cảm giác lạnh toát cô tịch.
Với tay định cầm lấy tay nắm cửa, cánh cửa vẫn đang mở hé một phần, nhưng không, Phú không thể với tới vì như ma làm, cánh cửa đang từ từ vang lên những âm thanh gai góc:
“ Két…..két…..két “
Và cuối cùng là:
“ Rầm “
Cửa phòng thờ đóng sập lại trước ánh mắt đầy hoảng loạn của Phú.
“ Cạch….Cạch….Cạch “
Phú hốt hoảng, hai tay nắm chặt lấy tay nắm, Phú vặn lên, vặn xuống, dùng sức kéo mạnh, nhưng chẳng hiểu sao cánh cửa không hề suy chuyển.
— Mở…mở…ra…….Mở….ra…….Chuyện….chuyện….gì….thế này…..?
Vừa ra sức mở cửa, mắt vừa hướng về phía khung cửa sổ nơi tấm rèm đang bị gió thổi tung. Điều mà Phú sợ nhất cũng đã tới.
Trên thành cửa sổ, cái thứ trắng nhớt, có tay, có chân ấy một lần nữa hiện ra, nhưng nó không nằm im như lúc nãy Phú nhìn thấy, nó vừa khẽ cử động……
Chương 9: Cơn ác mộng
“ Bịch “
Thứ đó vừa rơi từ trên thành cửa sổ xuống đất, trước mắt Phú, nó đang lồm cồm bò dậy, ngóc cái đầu nhỏ trắng hếu lên nhìn Phú, tay nó khẽ vươn về phía trước, toàn bộ cơ thể nó cứ như đang trườn sát mặt đất để tiến tới.
“ Uỳnh “
Một tiếng sấm nổ vang trời, kèm theo đó là một ánh chớp giật khiến cho căn phòng thờ bất chợt bừng sáng trong một khoảnh khắc. Ánh chớp càng khiến cho cái thứ quỷ quái kia trở nên đáng sợ, ghê rợn hơn bao giờ hết. Phú đứng bất động, cánh cửa vẫn không thể mở.
“ Ùng….Ùng “
Cứ sau mỗi lần ánh chớp nhập nhoạng, cái thứ đó lại tiến gần đến nơi Phú đang đứng, và cũng sau mỗi lần ánh chớp lóe lên, Phú lại càng nhìn rõ từng bộ phận cơ thể của nó, nó có một đôi mắt trắng dã, cái miệng rộng nhơ nhớp những dịch nhầy, bàn tay, bàn chân nó nhỏ xíu đang cào vào nền nhà, nó bò tới đâu, máu chảy ra ướt đẫm đến đấy.
Phú mấp máy môi cố thốt ra những lời chậm chạp:
— Đừng…….đừng…..lại……gần…..đây……Mày….mày…là…thứ….gì….vậy….?
“ Xẹt…..Oàng “
Sấm chớp vẫn nổ ầm trời, căn phòng thờ tối om một lần nữa sáng bừng lên bởi tia sét xẻ dọc màn đêm. Nhìn xuống nền nhà, Phú không thấy thứ đó đâu nữa cả, bên ngoài lúc này bầu trời cũng tĩnh lặng một cách bất thường, không còn sấm, cũng chẳng còn chớp. Gió cũng ngừng thổi, tấm rèm cửa sổ không lay động, mọi thứ im phăng phắc, không gian tĩnh lặng đến độ Phú có thể nghe thấy rõ tiếng nuốt nước bọt của mình vừa khẽ phát ra.
Một sự im lặng đáng sợ, bởi lúc này chỉ cần cái thứ đó hiện ra bất thình lình, chẳng phải Phú mà bất kỳ ai cũng sẽ đứng tim mà chết. Nhưng đã vài giây trôi qua, nó không hiện ra nữa, thay vào đó, không gian tĩnh lặng ấy bị phá vỡ bởi một điệu cười man rợn:
“ Hí….hí….hí…….Hi….hi….hi……He….he…he “
Tiếng cười của trẻ con không biết từ đâu vang vọng bốn phía trong căn phòng thờ.
“ Hí…hí…hí…….Hi….hi….hi…..”
Phú quay ngang, quay ngửa, hết nhìn chằm chằm về phía trước, lại ngoảnh lại phía sau nhưng lúc này, ngoài điệu cười man rợn ấy ra thì không có thứ gì xuất hiện cả.
“ Hì…hí…hí..hí…hí….hi…hi….hi….”
“ Rầm….Rầm…Rầm “
Phú ra sức đạp cửa, vừa đạp miệng vừa gào thét:
— THẢ TAO RA……CHUYỆN QUÁI QUỶ GÌ THẾ NÀY…..CÓ AI KHÔNG…? CỨU…..CỨU TÔI VỚI.
“ Phụt “
Bất chợt ban thờ thần linh đột nhiên phát sáng, thứ ánh sáng trắng mờ ảo xen lẫn cùng với đó là một làn khói đang tỏa ra từ ba chiếc bát hương phủ bụi đã lâu năm không ai nhang khói.
“ Kịch “
Phú hoảng loạn dựa lưng vào cánh cửa phòng thờ, chân tay bủn rủn, miệng ú ớ không thể nói thành tiếng. Mắt nhìn đau đáu về phía ban thờ, Phú cào hai bàn tay vào cánh cửa, trong làn khói kia, thứ mang hình thù thai nhi ấy đang bò ra từ phía sau ba cái bát hương lạnh ngắt, đôi mắt trắng dã của nó hướng thẳng về Phú, lần này cái miệng của nó nhoẻn cười, cơ thể nó nhơ nhớp dịch nhầy hòa chung với máu. Nó bò như một con mèo đang vờn chuột, và rồi Phú hét toáng lên khi thứ đó chuẩn bị nhảy bổ về phía mình.
“ Cách “
Tay vẫn cố gắng vặn nắm cửa, đột nhiên cánh cửa lúc này đã có thể mở được. Như con thú sập bẫy tìm được lối thoát, Phú chỉ còn biết mở toang cánh cửa phòng thờ rồi chạy trối chết ra bên ngoài.
“ Rầm “
Đóng sập cánh cửa phòng thờ lại, mặc cho đôi chân vẫn đang run lên bần bật, Phú lồm cồm bò bằng cả tứ chi ra đến hành lang cầu thang. Vừa sợ hãi, vừa hoảng loạn, Phú khẽ quay đầu nhìn ra sau xem thứ gớm ghiếc ấy có đuổi theo mình nữa hay không, nhưng không thấy gì. Nơi căn phòng thờ tối om ấy chỉ đang tiếp tục vang lên những âm thanh gai người.
“ Két….Két…..Két….Két…..Kẹt….Kẹt “
Cánh cửa phòng thờ đang từ từ mở ra.
“ Hộc…Hộc….Hộc “
Chưa bao giờ Phú thấy đoạn cầu thang lên xuống nối liền tầng 1 với tầng 2 lại dài đến như vậy. Cảm giác Phú đã phải chạy rất lâu mới xuống được đến phòng khách, người ướt đẫm mồ hôi, Phú chạy tới chỗ ghế sofa, Phú muốn tìm chìa khóa của ngôi nhà để mở cổng, mục đích của Phú là chạy thoát thân khỏi ngôi nhà này ngay lập tức.
Nhưng lúc sớm Phú để chùm chìa khóa nhà trên mặt bàn, bây giờ không thấy đâu cả, không chỉ chìa khóa mà balo, vali, hành lý của Phú cũng biến mất. Cửa nhà vẫn đóng chặt, chỉ có cánh cửa sổ mở he hé nhìn ra bên ngoài.
Từ khe cửa sổ, Phú nghe thấy có tiếng lạo xạo bên ngoài sân, cùng với đó là tiếng rì rầm như có ai đang nói chuyện bên ngoài.
Phú nghĩ trong đầu:
“ Là trộm….? “
Có là trộm cũng được, bởi điều quan trọng nhất mà Phú cần lúc này là một con người, một con người giống như Phú để có thể cứu Phú thoát khỏi tình cảnh đáng sợ này. Phú định sau khi mở cổng sẽ chạy sang bên nhà cô chú Quỳnh – Nghị để cầu cứu. Nhưng giờ rất có thể, tên trộm bên ngoài sân kia sẽ giúp được Phú.
Thấp thoáng bên ngoài sân quả đúng thật có người, không nghĩ ngợi gì nữa, Phú mở toang cửa nhà rồi lao thẳng ra ngoài, miệng nói lớn:
— Cứu…..cứu….tôi với…….
Đang ngồi lúi húi ở giữa sân là một người đàn ông, trời tối nên không thể nhìn rõ là già hay trẻ, chỉ biết người này đang ngồi đó lục lọi đồ đạc, Phú có thể nhận ra vali, balo, cũng như hành lý của mình đang được để ngổn ngang bên ngoài.
Đúng là trộm thật, chẳng biết tên trộm đã lẻn vào đây bằng cách nào, nhưng bây giờ, tên trộm đã phần nào giúp Phú xua bớt đi được nỗi sợ hãi bởi cái thứ gớm ghiếc trên tầng 2.
Tuy nhiên, có điều gì đó không ổn, mặc cho Phú nói to như vậy, kêu cứu như vậy mà người đàn ông đang ngồi bên ngoài sân kia vẫn không mảy may quan tâm. Hắn ta chỉ cắm cúi, lúi húi cúi mặt làm điều gì đó không rõ.
Trần đời chưa thấy một tên trộm nào bình tĩnh đến mức độ như vậy, cho dù không biết ngôi nhà này có ma thì nếu là trộm, khi nghe thấy tiếng chủ nhà, một là hắn sẽ bỏ chạy, 2 là tấn công chủ nhà. Đằng này, hắn cứ ngồi đó im lặng, nếu nghe kỹ thì Phú có thể nghe thấy hắn đang rì rầm nói chuyện một mình. Tiếng rì rầm ban nãy là từ gã này phát ra.
Phú bắt đầu thấy chột dạ, ấp úng, Phú run giọng nói:
— Này….này….anh….ơi…….Anh…..đang…làm…gì….vậy….?
Vẫn không quay lại, không bắt lời, tên lạ mặt xuất hiện giữa đêm kia cứ ngồi im một chỗ ở đó.
Hắn đang cười:
— He…he…he…..lại….đây….nào…..Lại…đây….Lại…đây.
Trong nhà thì có ma, bên ngoài thì có người đang làm điều quái gở, nhưng xem ra muốn thoát thân thì phải chạy ra bên ngoài. Dù sao thì người đang ngồi giữa sân kia vẫn không đáng sợ bằng thứ mà Phú nhìn thấy bên trên phòng thờ.
Nuốt nước bọt, run run đôi chân, Phú tiến lại gần chỗ người lạ mặt kia đang ngồi. Tới nơi, Phú thấy hắn đang mở chiếc vali của mình, hắn vục tay vào trong vali làm gì đó thì Phú không biết.
Tim như muốn ngừng đập, Phú nhón người lên nhìn xuống, ánh điện đường bên ngoài hắt qua những chắn song của cánh cổng.
Trong tiếng cười khúc khích của gã lạ mặt:
— Khặc…khặc…khặc…..Thấy…..rồi…..chứ……He he he…..He he he.
Phú choáng váng, quỵ luôn xuống đất rồi ngã ngửa ra đằng sau, đôi chân Phú đạp đạp, tay khua khoắng, gương mặt thất thần, miệng ú ớ không ra tiếng.
Phú vừa nhìn thấy một cảnh tượng hãi hùng, bên trong chiếc vali là một đống bầy nhầy, nhơ nhớp, toàn máu là máu, không chỉ vậy, Phú còn thấy đựng trong vali là những bộ phận của con người đã bị cắt rời ra từng khúc, nào tay, nào chân…….Và cái gã mà Phú tưởng là trộm kia từ nãy đến giờ, hắn đang vục tay vào trong vali để tìm kiếm một thứ, và thứ đó chính là một cái đầu người.
Lúc này, tên lạ mặt mới quay lại nhìn Phú rồi nhe răng ra cười:
— He he he….Tìm…..thấy….rồi…..Nhìn….đi……Của….mày….đấy…..Ha ha ha….Ha ha ha.
Trên tay hắn lúc này là một cái đầu người bê bết máu, cảnh tượng quá khủng khiếp khiến toàn thân Phú cứng đơ, không thể chạy được nữa. Nhưng đó cũng vẫn chưa phải điều kinh hoàng nhất trong đêm hôm nay.
Thứ duy nhất Phú có thể điều khiển trên cơ thể lúc này chính là khuôn miệng, đôi mắt mở to nhìn tên sát nhân đang lăm lăm con dao tiến lại phía mình, Phú mấp máy môi:
— Sao……mày….lại…..
“ Phập “
Còn chưa nói hết câu, con dao dài sắc nhọn trên tay tên sát nhân đã đâm thẳng vào phần tim của Phú. Tên sát nhân kia ngồi xuống, mặt đối mặt với Phú, hắn nhoẻn miệng cười và nói:
“ Phú…..dậy….dậy….đi…nào…..Phú…ơi…..”
Chương 10: Thực Hư Lẫn Lộn
— Dậy….dậy nào…..Trời đất ơi…Sao nó ngủ say dữ vậy trời.
Giọng một người đàn ông mặc quần áo bảo hộ của EVN nói với cô Quỳnh.
Cô Quỳnh đáp:
— Chắc có lẽ hôm qua mới bay về Việt Nam, chênh lệch múi giờ nên mệt đấy. Thanh niên mà, ngủ say như thế này cũng không có gì lạ…..À mà cháu nó dậy rồi này….Phú, cô Quỳnh đây…..Sao cháu……
Phú mở mắt, nhưng ngay lập tức choàng người dậy khiến cô Quỳnh cũng như tay thợ điện bị một phen giật mình. Khuôn mặt thất thần, điều đầu tiên Phú làm là đưa tay sờ lên ngực của mình rồi thở dốc, không có vết đâm nào cả, cũng không có máu. Đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy trời lúc này đã sáng, nhưng Phú hoảng loạn thu người lại khi thấy một ai đó đang ở trong nhà của mình.
Trấn tĩnh lại một giây, Phú nhận ra đó chính là cô Quỳnh, còn người đàn ông kia là nhân viên điện lực.
Cô Quỳnh sau khi giật mình thì giờ cũng khẽ hỏi:
— Kìa….kìa….Phú….Cháu sao vậy….? Có phải là nằm mơ thấy ác mộng không…?
Mồ hôi mồ kê chảy ướt cả áo, đến tận bây giờ Phú mới tin là mình vẫn còn sống. Trên mặt bàn uống nước, chìa khóa nhà vẫn nằm đó, điện thoại cũng vẫn ở đó chứ không phải Phú đã đánh rơi trên tầng 2, vali, balo, hành lý cũng nguyên vẹn……Hóa ra tất cả mọi chuyện, những cảnh tượng khủng khiếp ấy chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ quá thật, nó thật đến nỗi Phú tưởng rằng mình đã bị gϊếŧ.
Phú ấp úng đáp:
— Ơ….dạ không….? Chỉ là cháu thấy hơi bất ngờ khi có người ở trong nhà….
Cô Quỳnh cười:
— À, cô xin lỗi……Hôm qua cô có hẹn nhân viên điện lực sáng nay tới sớm để lắp đồng hồ cũng như xem lại đường dây điện cho nhà cháu. Nhưng lúc thợ người ta tới, cô đi sang gọi không thấy cháu trả lời. Thấy cổng chưa khóa nên cô với cậu làm điện này mở cổng đi vào trong mà chưa xin phép cháu. Vào nhà thấy cháu đang nằm ngủ mà cô với cậu này gọi mấy lần không dậy. Còn tưởng cháu bị làm sao ấy chứ…? Hay là do tối qua uống rượu với chú nên vẫn còn mệt…?
Phú thở hắt ra, thật may mắn khi những gì trải qua chỉ là một giấc mơ. Phú nói:
— Dạ vâng, cũng có khi là như vậy….Cảm ơn cô nhé, cháu ngủ mà quên khuấy đi mất. Xin lỗi anh, phiền anh xem giúp chuyện điện đóm, công xá như nào xong xuôi anh cứ bảo.
Nhân viên điện lực bắt tay vào việc, trong lúc đó, Phú ngồi bần thần ở bàn uống nước, mở điện thoại kiểm tra, chiếc điện thoại đã gần hết pin, nhưng không sứt mẻ gì cả. Phú nhớ trong giấc mơ đêm qua, lúc bỏ chạy khỏi phòng thờ, Phú đã đánh rơi điện thoại xuống nền nhà.
Hãy còn run, Phú kéo vali lại gần rồi nuốt nước bọt. Đêm qua Phú thấy, bên trong vali toàn những thứ quỷ quái gì đâu. Nếu bây giờ mở ra mà thực sự những thứ đó xuất hiện, chắc Phú đứng tim mà chết.
“ Roẹt……roẹt “
Phú kéo phần khóa của vali, mở chiếc vali, Phú nhăn mặt, nhưng rồi cũng thở phào nhẹ nhõm, chẳng có tay người, chân người hay thịt người nào trong này cả, chỉ có quần áo và quần áo mà thôi.
Hành động của Phú nãy giờ khiến cô Quỳnh thắc mắc, cô Quỳnh hỏi:
— Mặt cháu hơi xanh, có chuyện gì với cháu sao…? Nếu ốm cháu cứ nói, bên nhà cô có thuốc cảm sốt, để cô về lấy cho cháu.
Phú lắc đầu:
— Không cần đâu ạ, cháu không sao cả, nghỉ ngơi một chút là lại khỏe ngay thôi. Mà hôm nay cô không đi làm sao ạ…?
Cô Quỳnh trả lời:
— Từ lúc bà bệnh là cô nghỉ làm rồi, chú Nghị bận nhiều công việc, cô phải ở nhà chăm sóc cho bà. Nhà thì rộng mà neo người, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có 2 mẹ con. À trưa nay sang bên nhà cô ăn cơm nhé, chú cũng bảo cô sang nói cháu như vậy. Đừng ngại, tuy chúng ta mới gặp nhưng nói thật, cô chú coi cháu như con cái trong nhà. Hiện cháu cũng sống 1 mình, chi bằng cứ sang bên cô ăn cơm. Cô chú cũng vui mà cháu cũng đỡ vất vả. Chứ thanh niên như cháu chắc cũng chẳng nấu nướng gì, lại ăn linh tinh, không đảm bảo…..Cô nấu ăn ngon lắm đấy.
Hơi ngại, nhưng phải nói món ăn cô Quỳnh nấu rất ngon, hơn nữa đúng là Phú đang tính sau khi nhà cửa dọn dẹp xong xuôi cũng sẽ ra ngoài ăn. Từ bé đến lớn Phú không phải động tay chân vào việc bếp núc, ở Việt Nam thì có người giúp việc, sang bên kia thì có bố phụ trách việc cơm nước.
Phú nói:
— Dạ, cháu chỉ ngại……
Cô Quỳnh nói luôn:
— Không phải ngại, cháu đồng ý là cô chú vui còn chẳng hết, ngại ngùng gì chứ……Quyết định vậy nhé, hi hi, để lát cô gọi điện báo cho chú Nghị vui. Giờ cháu làm gì cứ làm đi, cô về nhà đặt người ta đem thực phẩm đến, nấu xong cô sẽ gọi cháu sang…..Thế nhé.
Nhìn cô Quỳnh vui mừng đến lạ thường, Phú cũng hiểu, nỗi đau trong lòng vợ chồng cô Quỳnh là vô cùng lớn, nỗi đau đó khiến họ cho tới tận bây giờ, mặc dù cái chết của cậu con trai đã trôi qua hơn 1 năm nhưng họ vẫn chưa thể quen được với sự thật nghiệt ngã, con họ đã ra đi mãi mãi. Có thể, vợ chồng cô Quỳnh đang coi Phú như một người thế thân để khỏa lấp đi phần nào sự đau đớn trong lòng, họ coi Phú giống như con trai của họ, họ ao ước, thèm muốn cảm giác gia đình sum vầy lúc con trai họ còn sống. Biết như vậy, nhưng nhìn ánh mắt của cô Quỳnh, nhìn sự hào hứng của chú Nghị khi nói chuyện với Phú, Phú không nỡ khiến họ buồn thêm, dù sao cũng chẳng mất mát gì, cô Quỳnh và chú Nghị cũng đều là người tốt, họ giúp đỡ Phú nhiều chuyện, Phú cũng cần làm gì đó báo đáp. Và đây, cũng giống như đem lại cho họ một niềm vui nho nhỏ.
Đang mải suy nghĩ thì Phú bị tiếng gọi của tay nhân viên điện lực làm giật mình:
— Này thanh niên, lên tầng 2 chỉ cho tớ xem hệ thống nguồn ở đâu đấy nhỉ…..? Nhà rộng thế này mà ở một mình cũng phí, đất đang sốt, chỗ này mà bán đi giờ cũng phải hơn chục tỷ chứ chẳng đùa. Hai lô, góc bánh trưng, mỗi tội nhà hơi cũ. Khu này bây giờ toàn người có tiền ở, mà quên, đến ngôi nhà như này mà còn bỏ không mấy năm thì gia đình chú em thiếu gì tiền nhỉ…? Hì hì, đúng là sinh ra đã ở vạch đích, sướng thật đấy, chẳng như bọn anh, leo trèo trên cột chẳng biết leo đến bao giờ mới mua được đất ở đây.
Những lời khác Phú không quan tâm, nhưng khi nghe đến tầng 2 Phú bất chợt sởn da gà. Giấc mơ đêm qua vẫn còn in hằn trong tâm trí, mọi thứ thật đến nỗi dù bây giờ trời đã sáng mà Phú vẫn còn cảm giác rợn tóc gáy.
Dẫu sao cũng cần phải lên tầng 2 để kiểm tra lại một lần nữa xem thực hư ra sao. Trời đã có nắng, lại thêm tay nhân viên điện lực, mọi thứ không còn ghê sợ như khi trời tối.
Phú đáp:
— Ok anh, chúng ta lên đó xem thế nào.
Vừa bước vừa nhìn kỹ từng bậc cầu thang, với lớp bụi phủ dày như vậy, chỉ cần một vết chân hay đại loại gì đó tương tự cũng sẽ để lại dấu.
Đang đi, bỗng Phú đứng lại khiến tay thợ điện húc vào người, tay thợ điện cau mày ;
— Sao đang đi lại dừng đột ngột thế..? Suýt rơi cả đồ.
Phú khẽ rùng mình khi mà trên những bậc cầu thang lên xuống thực sự có in hằn những dấu vết nhỏ có hình tròn. Vết hãy còn mới, hình ảnh đáng sợ trong giấc mơ đêm qua ùa về khiến Phú toát mồ hôi hột.
Không thấy Phú đi tiếp, tay thợ điện càu nhàu:
— Bị sao đấy..? Đi đi chứ..? Đứng như phỗng thế à..?
Nếu không có tay thợ điện ở đằng sau thì chắc chắn Phú đã quay ngược xuống dưới rồi. Nửa sợ hãi, nửa tò mò, trong giây lát, Phú quyết định đi tiếp bởi ông bà xưa có nói: Ma quỷ có đáng sợ đến đâu thì chúng cũng không dám xuất hiện vào ban ngày.
23 tuổi, tư tưởng tiến bộ, lại sống ở Châu u những năm gần đây, khái niệm về ma quỷ đối với Phú rất mơ hồ. Cũng có thể nói dù đã trải qua một vài chuyện nhưng Phú không nghĩ trên đời này có ma quỷ. Nhưng, sau 1 đêm ngủ tại ngôi nhà của chính gia đình mình. Lúc này đây Phú đang run lên từng chập theo từng bước chân đi lên tầng 2.
Tay thợ điện cũng là người tinh ý, nhìn bậc cầu thang có hằn những vết lạ, người này hỏi:
— Dấu chân con gì đây nhỉ…? Lốm đốm nhiều thế..?
Phú không trả lời, bởi Phú cũng chẳng biết đó là dấu chân hay dấu vết của thứ gì, con gì…..Bước lên đến tầng 2, ánh nắng bên ngoài chiếu qua những khung cửa sổ khiến mọi thứ không có gì đáng sợ như Phú vẫn đang tưởng tượng.
Bảng điều khiển điện của tầng 2 nằm ngay đầu hành lang tầng 2. Trong lúc tay thợ điện mở bảng điều khiển để xem lại kết cấu, đường dây điện…..thì Phú bước tới từng căn phòng, đưa tay mở thử cánh cửa phòng ngủ của mình ngày trước, Phú không mở được vì cửa đã khoá. Tiếp đến phòng ngủ thứ 2, cũng như vậy, cửa đã khoá không mở được.
Cuối cùng, Phú nhìn về cuối hành lang, căn phòng thờ ở đó. Trời sáng, nhìn qua thì cửa phòng thờ cũng đóng kín. Chưa bao giờ Phú thấy run như lúc này, nhà của mình, vậy mà chỉ mở một cánh cửa thôi cũng làm cho Phú ngập ngừng.
Đưa bàn tay nắm lấy tay cầm của cánh cửa, Phú khẽ vặn nhẹ thì…
“ Cách “
Cửa phòng thờ không khoá, bất giác thả tay ra, cánh cửa như bị trượt bản lề. Phú không đẩy nó cũng đang tự mở vào trong.
“ Két….Két….Kẹt….Kẹt “
m thanh phát ra từ cánh cửa khiến Phú nổi da gà.
“ Véo “
Phú hét toáng lên đầy kinh hãi:
— Á…..Á…..Á…..Ma…..M….a…