Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian
Tập 1: Giấc mơ kì lạ (c1-c10)
❮next ❯Chương 1. Giấc mơ kì lạ
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một bóng người từ từ đứng dậy từ đống xương tàn.
Nhìn xuống cơ thể gần như thối rữa và cánh tay lộ ra cả khớp xương màu xám trắng, Phong Kỳ sững sờ.
Hắn nhớ rõ mình đang tham gia tiết học lịch sử của lão Vương, sau đó cơn buồn ngủ ập đến như lũ quét, hắn không có chống đỡ được, gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Chờ đến khi mở mắt ra lần nữa, chính là cảnh tượng trước mắt.
Mây đen u ám, xương khô trên mặt đất chất thành núi, mà hắn chính là đứng dậy từ trong đống xương khô.
Càng làm cho hắn cảm thấy rùng mình chính là, thân thể của mình chẳng biết tại sao mà thối rữa, thông qua lồng ngực, hắn có thể nhìn thấy rõ nội tạng xám ngoét, teo tóp bên trong, cũng như xương sườn chằng chịt những vết xước.
Không thích hợp, hẳn chỉ là một giấc mơ rất chân thật.
Bốp!
Không đau, ừ, chỉ là một giấc mơ mà thôi!
Nhưng vấn đề là…hắn con mẹ nó phải làm sao để thoát ra ngoài!
Ngay vào thời khắc Phong Kỳ trầm tư suy nghĩ, một tiếng gầm nhẹ truyền đến từ phía bên phải, hắn quay đầu lại nhìn, phát hiện ra một thi thể hư thối vốn nằm ở trong đống xương khô, đang chậm rãi đứng lên từ dưới đất.
Bởi vì xương bắp chân phải của con Zombie này không trọn vẹn, cho nên còn chưa đứng vững được, liền nghe được một tiếng trật khớp xương giòn giã vang lên, Zombie này liền biểu diễn cho hắn động tác xoạc thẳng xuống tại chỗ.
Phong Kỳ rất muốn vỗ tay tán thưởng đối phương, lúc này cái xác khô lại gào thét vươn cánh tay phải gầy còm chụp vào hắn.
Phong Kỳ giật nảy, lui lại hai bước, tránh né cánh tay của Zombie.
Nhưng Zombie cũng không có buông bỏ, tiếp tục trườn tới gần, cái miệng không ngừng đóng mở dường như vô cùng muốn cắn hắn.
“Nếu là mơ, chi tiết cũng quá chân thật.”
Tiếp tục lui về phía sau hai bước, trong lúc quay đầu nhìn thấy bộ xương treo trên cây phía sau, Phong Kỳ thuận tay nắm chặt xương chân phải của bộ xương này trong tay.
“Cho mượn chân phải để phòng thân nhé!”
Nói xong hắn dùng sức kéo một cái, xương đùi phải của bộ xương treo trên cây lập tức bị hắn giật xuống.
Một lần nữa quay đầu nhìn về phía Zombie, phát hiện ra nó đã áp sát đến gần, thế là Phong Kỳ không chút do dự tiến lên trước một bước, cầm xương đùi trong tay hung hăng đập vào trên đầu Zombie.
“Cạch!” Sau một tiếng vang giòn giã, xương đùi trong tay đứt gãy.
“Bệnh loãng xương trước khi chết có chút nghiêm trọng rồi.”
Nhìn nửa khúc xương khô héo trong tay, Phong Kỳ không nhịn được phàn nàn.
Cũng may trong nghĩa địa này không thiếu xương cốt, sau khi thay đổi một khúc xương khô khác, hắn lại đập vào đầu Zombie một lần nữa.
Lần đập này có hiệu quả.
Zombie bắt đầu run rẩy dữ dội.
Thông qua ánh trăng hắn có thể thấy rõ, Zombie bị “vỡ sọ”, trong đầu có một quả cầu nhỏ giống như trái tim đang thong thả đập.
Ngay sau khi xương đùi cọ xát với quả bóng nhỏ, toàn thân Zombie liền bắt đầu run rẩy.
Phong Kỳ suy đoán, nhược điểm của Zombie có lẽ ở ngay chỗ này, thế là hắn giơ cao xương đùi, nhắm chuẩn quả cầu trong đầu Zombie, đập một cách dữ dội.
“Rắc!”
Quả cầu nhỏ vỡ vụn, Zombie lập tức không còn động tĩnh, đồng thời một cỗ mùi hôi thối nồng nặc ập tới, khiến cho Phong Kỳ bị sặc suýt nữa ngay cả nội tạng cũng đều phun ra.
Chờ một chút? Vì sao hắn có thể ngửi được mùi, đây không phải là giấc mơ sao?
Ngay vào thời khắc Phong Kỳ nghi hoặc không hiểu, một đốm sáng màu máu nổi lên từ trên người Zombie, chui vào trong thân thể của hắn.
Ngay sau đó, hàng loạt tin tức lóe lên trong đầu hắn.
[Zombie suy nhược: Phong Kỳ]
Cấp bậc thực lực: Không được xếp hạng
Danh xưng tiền tố: Suy nhược (cường độ thân thể giảm 30%)
Huyết thống: Nhân loại (sơ cấp)
Điểm huyết mạch tiến hóa: 1 ∕ 1000 điểm
Các mốc danh xưng tiền tố:
– Suy nhược (có thể thăng cấp): Giai đoạn thứ nhất (3%)
– Mốc đầu tiên của danh xưng tiền tố: Giết chết Zombie, có thể đạt được điểm nâng cấp danh xưng.
Kiểm tra xong tin tức trong đầu, lại có một dòng chữ khác hiện ra.
[Vừa mới mở ra quá trình tiến hóa huyết mạch, ngươi cảm thấy rất nghi hoặc, trong lòng như có mười vạn câu hỏi vì sao, thế là ngươi quyết định nhanh chóng trở nên mạnh lên, thử đi khám phá những bí mật của thế giới này!]
Cái quái gì đây?
Suy nghĩ đột nhiên xuất hiện ở trong đầu, khiến cho Phong Kỳ vội vàng không kịp chuẩn bị.
Nhưng hắn cũng không muốn trở nên mạnh lên giống như lời nói trong đầu, hiện tại hắn chỉ muốn trở lại hiện thực, kết thúc “giấc mơ” tồi tệ này.
[Ngươi quay đầu nhìn về phía đông, phát hiện ra nơi đó dường như có thân ảnh của rất nhiều Zombie đang lắc lư, thế là ngươi vì thu thập năng lượng huyết mạch, mở ra quá trình tiến hóa, chuẩn bị giết chết chúng nó một cách tàn nhẫn!]
Phong Kỳ: “…”
Không, ta không có muốn.
Phong Kỳ vứt bỏ xương đùi trong tay, xoay người đi về hướng ngược lại.
Nhưng sau khi đi vài bước, Phong Kỳ phát hiện ra khu vực phía tây bị sương mù dày đặc bao phủ, mơ hồ có thể nhìn thấy vô số bóng dáng quỷ mị lướt qua trong sương mù. Nếu lắng nghe kỹ, còn có thể nghe thấy những tiếng thì thầm xen kẽ, vô cùng quỷ dị khủng bố.
Phong Kỳ xưa nay không phải là một người sợ ma, nhưng vì làm rõ ràng bí mật trong giấc mơ, hắn quyết định tạm thời không mạo hiểm, thế là quay người đi về phía đông – khu vực có Zombie.
Chương 2. Trở về thực tại
Cho tới bây giờ, Phong Kỳ vẫn không muốn thừa nhận sự thật rằng mình đã xuyên không.
Ngay vào mấy phút trước, hắn còn là một thanh niên đẹp trai sắp ra trường, hướng tới một tương lai tốt đẹp…hoặc là bị cuộc đời chà đạp.
Nhưng vô luận như thế nào, cũng đều tốt hơn tình huống hiện tại, hiện tại bản thân vậy mà biến thành Zombie có được năng lực suy tính, vô cùng xấu xí và hôi hám, Phong Kỳ có chút khó mà tiếp nhận.
Hắn không cầu sau khi xuyên không có thể ngự kiếm phi tiên, vĩnh sinh bất tử, cũng không cầu được mỹ nữ ưu ái, hậu cung ba nghìn mỹ nữ, hoặc là xuyên qua trở thành phế vật nhưng có bàn tay vàng.
Nhưng ít nhất khởi đầu cũng phải để cho ta giống người chứ!
Cúi đầu nhìn cơ thể tàn tạ của mình, Phong Kỳ không đành lòng nhìn thẳng, lộ ra vẻ ghét bỏ.
Thử ngửi ngửi mùi hôi thối trên người, hắn suýt chút nữa ngất đi.
Quả thực là một khởi đầu địa ngục.
Xuyên không thành cái dạng này, Phong Kỳ không có chút động lực để khiến mình mạnh lên một chút nào, cảm thấy còn không bằng chết đi coi như xong.
Nhưng ý nghĩ chỉ là ý nghĩ, thật sự bảo Phong Kỳ tự tử, hắn không làm được.
Hiện tại hắn cấp thiết phải hiểu rõ nơi này rốt cuộc là đâu, bản thân tại sao lại xuất hiện ở đây.
Ở trên đường đi, ven đường trải đầy xương khô, khi giẫm phải liên tục phát ra tiếng “cạch”, thỉnh thoảng chân của Phong Kỳ sẽ lún vào đống xương, phải mất rất nhiều sức lực mới có thể tiếp tục tiến lên.
Cách đó không xa, mấy chục con Zombie đứng tại chỗ, thân thể nhẹ nhàng lay động theo gió.
Cảnh tượng này vô cùng quỷ dị, cũng may tố chất nội tâm của hắn cực mạnh, cũng chỉ khẩn trương một chút xíu.
Hắn quyết định dựa theo sự chỉ dẫn trong đầu, trước tiên thử giết mấy con Zombie, sau đó nhìn thử bản thân sau khi tiến hóa sẽ phát sinh biến hóa như thế nào.
Đến gần khu vực Zombie, Phong Kỳ dừng bước.
Vì khoảng cách giữa những Zombie cách đó không xa rất gần nhau, vì lý do an toàn, Phong Kỳ ném khúc xương khô trên tay của mình vào con Zombie ở gần mình, cố gắng thu hút sự chú ý của nó.
Xương khô xẹt qua một đường vòng cung trên không trung, rơi xuống chính xác phía sau lưng một con Zombie ở gần Phong Kỳ, phát ra tiếng vang.
Nhưng Zombie vẫn đứng đó, dường như không phát giác được động tĩnh phía sau.
Thấy cảnh này, Phong Kỳ nhận ra rằng những Zombie này dường như không thể nhận thức được xung quanh, lập tức to gan hơn.
Tiện tay lượm một khúc xương, sau khi đập xuống đất hai lần để xác định độ cứng, hắn đánh bạo tiến lên vài bước.
Đúng lúc này, hơn mười Zombie cách đó không xa đồng loạt quay đầu lại, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía Phong Kỳ.
Tiếng gào thét trầm thấp vang lên liên tiếp, bọn chúng cất bước, vặn người lảo đảo đi về hướng Phong Kỳ.
Mả mẹ nó!
Phong Kỳ đang chuẩn bị giết long trời lở đất thấy cảnh này, quả quyết quay người, cất bước bỏ chạy.
Còn chưa chạy được hai bước, chỉ nghe dưới chân vang lên tiếng xương gãy giòn giã, thân thể của Phong Kỳ bỗng nhiên ngã xuống.
Hỏng bét!
Phong Kỳ không có chú ý tình huống dưới chân, chân trái giẫm vỡ một khúc xương, lún sâu vào trong, trong lúc nhất thời không có cách nào rút ra.
Hơn mười Zombie cách đó không xa đã tới gần, trong lòng Phong Kỳ lo lắng, không ngừng rút mạnh chân trái, cố gắng đứng lên.
Nhưng Zombie sẽ không cho Phong Kỳ cơ hội, bọn chúng nhào về phía Phong Kỳ, bắt đầu điên cuồng ăn tươi nuốt sống cơ thể của hắn.
Mặc dù không cảm giác được đau đớn, nhưng tâm hồn non nớt của Phong Kỳ bị trọng thương!
Ta nhổ vào, đồng loại cũng ăn, đúng là hành vi của vương bát đản!
Có bản lĩnh thì solo, đánh hội đồng thì có gì tài ba.
Lão tử vừa xuyên không lại phải chết sao? Lần sau đầu thai chuyển thế, làm phiền gửi một gói quà tân thủ.
Ý thức dần dần mơ hồ, hắn mơ hồ có thể nghe được tiếng nhai nuốt vang lên bên tai, cuối cùng hai mắt tối sầm lại.
…
“Vèo!”
Một cây phấn vẽ một vòng cung duyên dáng trong không trung, đáp xuống chính xác giữa đầu Phong Kỳ.
“Phong Kỳ, tôi gọi em đứng dậy trả lời câu hỏi, có nghe hay không!”
Phong Kỳ đang nằm trên bàn học lập tức mở mắt ra, chậm rãi ngẩng đầu, mọi thứ trước mắt đều vô cùng quen thuộc.
Trước bục giảng, lão Vương dạy lịch sử trông có vẻ tức giận, Mạc Phi – bạn cùng phòng và là bạn thân nhất của hắn, đang véo đùi phải của hắn, cùng với những người bạn cùng lớp đang quay ra xem trò hề của hắn.
Ngay cả không khí lúc này cũng có vẻ rất ngọt ngào.
Bố mày đã về rồi!
“Bụp!” Đúng lúc này, một miếng lau bảng đã đập trúng má phải của hắn, để lại vết trắng sau khi trượt.
“Phong Kỳ! Tôi nói lần cuối với em, đứng dậy trả lời câu hỏi đi!!!”
Nhìn lão Vương dạy lịch sử đưa tay nắm một góc bàn bục giảng, chậm rãi nâng bàn bục giảng lên, Phong Kỳ không hề nghi ngờ nếu mình không có trả lời, lão Vương sẽ ném bàn bục giảng tới.
Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, hắn phất tay hất cánh tay vẫn đang nhéo đùi của Mạc Phi, đứng dậy: “Thầy Vương, có em đây!”
Chương 3. Cơ thể biến hóa (1)
“Sắp tới kỳ thi tốt nghiệp rồi, em làm sao có thể ngủ trong lớp như vậy chứ? Giai đoạn này em có thể ngủ ngon sao? Có chút tiền đồ không vậy?!”
Nhìn qua Phong Kỳ, Vương Tấn Thăng bày ra một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Phong Kỳ là học sinh đáng tự hào nhất của ông, đối với tương lai của Phong Kỳ, ông đã đặt nhiều kỳ vọng, lại không ngờ hắn vậy mà ngủ trong lớp của chính mình.
Sau một hồi mắng mỏ, Vương Tấn Thăng mở sách ra, nói với vẻ mặt nghiêm túc:
“Tôi hỏi em, lịch sử thế giới bắt đầu từ năm nào!”
Nhìn khuôn mặt thầy Vương dạy môn lịch sử tràn đầy vẻ tức giận, bộ não của Phong Kỳ phản ứng nhanh, may mắn thay hắn đã học thuộc lòng những kiến thức này, lúc này không đến mức quá xấu hổ.
Sau khi do dự chốc lát, nội dung có liên quan hiện lên trong đầu Phong Kỳ.
“Sự biến đổi của thế giới bắt đầu từ năm trăm năm trước, ngày cụ thể là ngày 31 tháng 5 năm 1523, các khu vực trên khắp thế giới vào ngày hôm đó, những sinh vật chỉ tồn tại trong thần thoại đã giáng trần, loài người đã phải đối mặt với một thách thức chưa từng có …”
Ngày thế giới thay đổi, sinh viên hàng năm muốn tốt nghiệp, tất nhiên phải đối mặt với một câu hỏi trong đề thi.
Bởi vì ngày này, kết cấu của thế giới loài người đã thay đổi.
Căn cứ vào ghi chép, nhiều trận địa khác nhau đã xuất hiện trên thế giới vào ngày hôm đó, trận địa nhỏ chỉ có diện tích mười mét vuông, trận địa lớn thậm chí có thể bao phủ cả một thành phố.
Tất cả các loài quái vật có sức mạnh khủng bố đổ ập xuống trận địa, những con người bất hạnh đó bị trận địa bao phủ lấy, nghênh đón cơn ác mộng.
Ví dụ như Tinh Thành nơi Phong Kỳ ở, năm trăm dặm về phía đông, cách đây 300 năm là một đô thị hiện đại hóa, kết quả không may đột nhiên bị bao phủ bởi trận địa. Hầu hết mọi người trong thành phố đều bị ăn thịt bởi các sinh vật gặm nhấm đến từ trận địa, chỉ có một số lượng nhỏ người thoát được khỏi trận địa, may mắn sống sót.
Trước cuộc khủng hoảng xâm lược bất ngờ, các quốc gia đã áp dụng các biện pháp cực đoan, từng sử dụng vũ khí hạt nhân ném bom vào trận địa, muốn san bằng tất cả mọi thứ trong trận địa xuống mặt đất.
Nhưng sự thật chứng minh, vũ khí hạt nhân đối với trận địa gần như không có tác dụng, không chút nào khiến cho trận địa biến mất hoặc suy yếu.
Không còn sự lựa chọn nào, con người chỉ có thể từ bỏ những khu vực bị trận địa bao phủ.
May mắn thay những sinh vật khát máu trong trận địa, bị giới hạn bởi các yếu tố không xác định, hiếm khi rời khỏi khu vực được bao phủ bởi trận địa, con người có thể sống trong hòa bình cho đến bây giờ, không dẫn đến một cuộc khủng hoảng tuyệt chủng nào.
Nhưng mọi người đều biết rằng, những ngày sống an tĩnh chỉ là tạm thời.
Bởi vì các “trận địa” trên thế giới, đang dần mở rộng, một ngày nào đó sẽ bao phủ toàn bộ thế giới.
Để chống lại cuộc xâm lược từ trận địa, các quốc gia tích cực trao đổi thông tin, bắt đầu nghiên cứu những “sinh vật trong trận địa” bị săn lùng bởi vũ khí công nghệ, cố gắng tìm ra điểm yếu, muốn tìm một chút hy vọng sống cho tương lai của loài người.
Trong quá trình nghiên cứu cả ngày lẫn đêm, một số học giả phát hiện ra rằng có một chất ma thuật có trong không khí xuất hiện cùng với trận địa. Chất này cực kỳ khó thu trong không khí, lý do tại sao những con quái vật trong trận địa lại mạnh mẽ như vậy là liên quan đến nguồn năng lượng dồi dào trong cơ thể chúng. Các chất đặc biệt này có quan hệ mật thiết với nhau.
Vào thời điểm đó các nhà nghiên cứu đề xuất rằng, liệu loại chất đặc biệt này có được cấy vào cơ thể con người hay không để họ cũng có thể trở nên mạnh mẽ như các sinh vật trong trận địa.
Kết quả thí nghiệm chứng minh, các chất đặc biệt này có thể tăng cường sức mạnh cho con người.
Khám phá này chắc chắn là một bước đột phá lớn, vì công nghệ không thể đánh bại các sinh vật trong trận địa, nên cuối cùng con người đã quyết định sử dụng ma thuật để đánh bại chúng.
Đối với loại chất kỳ diệu này, nhóm nghiên cứu khoa học lần đầu tiên phát hiện vào thời điểm đó đã đặt tên cho nó là “linh khí”.
Trong hàng trăm năm sau, các nhà nhân chủng học lần lượt làm việc và dành cả cuộc đời để nghiên cứu ra nhiều loại phương pháp tu luyện có thể hấp thụ linh khí của trời đất.
Do đó đã bắt đầu kỷ nguyên tiến hóa của loài người.
Các “học viện tu luyện” lần lượt được thành lập, chủ đề chính của việc phát triển con người là phát triển nền kinh tế từ kỷ nguyên hòa bình, bước vào một kỷ nguyên mới tất cả mọi người đều được trang bị vũ khí.
Dựa vào phương pháp tu luyện, ngày càng có nhiều người mạnh hơn xuất hiện trên khắp thế giới có thể chiến đấu với các sinh vật trong trận địa.
Cho đến ngày nay, nhiều trận địa nhỏ đã bị phá hủy và phân tán bên trong bởi các thế lực của con người, nhưng trong cuộc chiến chống lại các sinh vật trong trận địa cũng có vô số người tiên phong đã đánh đổi bằng cả mạng sống.
Mà Phong Kỳ, chính là gần tốt nghiệp cao trung, sắp vào nhập học ở học viện.
Vài ngày sau, hắn sẽ bước vào kỳ thi tốt nghiệp, nếu đạt điểm cao, thì có thể nhập học vào học viện tu luyện lý tưởng.
Sau khi tốt nghiệp sẽ có cơ hội tham gia vào viện nghiên cứu pháp công trong học viện, hoặc là tổ chức, tham gia vào một nhóm chiến đấu đi trong nhiều trận địa lớn nhỏ khác nhau, trở thành một chiến sĩ.
….
Nghe Phong Kỳ trình bày xong, vẻ mặt của Vương Tấn Thăng cuối cùng cũng dịu lại: “Bây giờ em giải thích một chút xem, chuyện xảy ra vừa rồi là thế nào.”
Chương 4. Cơ thể biến hóa (2)
“Có thể do gần đây ôn tập quá mệt mỏi, có một cảm giác mệt lã đến mức không thể diễn tả thành lời, vừa rồi tựa hồ là hôn mê, nên không nghe thấy thầy gọi em ạ.” Nói xong, Phong Kỳ nhíu mày xoa xoa huyệt thái dương.
Sau vài giây nhìn Phong Kỳ với vẻ hoài nghi, cuối cùng biểu cảm của Vương Tấn Thăng cũng hòa hoãn đi, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phi đang ngồi bên cạnh Phong Kỳ, mở miệng nói:
“Mạc Phi, em đi cùng Phong Kỳ đến phòng y tế, đều nhanh đến kỳ thi, cơ thể không được có bất kỳ vấn đề gì!”
Mạc Phi nghe vậy, vội vàng ngoan ngoãn gật đầu.
Bước ra khỏi phòng học, Mạc Phi nhìn Phong Kỳ tò mò nói:
“Phong Tử, hôm nay có chuyện gì sao? Dùng lực nhiều như vậy cũng không đánh thức được cậu, thân thể thật sự có gì không ổn hả?”
“Tôi không biết nữa. Có lẽ gần đây áp lực quá nhiều. Đến phòng y tế kiểm tra trước đã.”
……
Một lúc sau, Phong Kỳ và Mạc Phi đã đến phòng y tế trường.
Phòng y tế bày trí đơn giản, phía bên phải căn phòng có ba giường bệnh, tủ bên trái chứa đầy đủ các loại vật dụng y tế, ở giữa còn trống một ngăn nhỏ.
Vừa lúc đó, cánh cửa lại bị đẩy ra.
Một bóng người xinh đẹp bước vào, cao khoảng 1,68 mét, dáng người thanh tú.
Cô ấy mặc một chiếc áo blouse trắng rộng rãi, lúc này đi tới trước mặt Phong Kỳ với vẻ mặt tràn đầy mây đen, sau đó quay lại đấm vào bụng Mạc Phi, Mạc Phi không nhịn được cúi người xuống, sắc mặt tái mét.
“Không phải đã nói không có việc gì thì đừng đến phòng y tế sao? Đã mấy lần rồi!”
“Anh em của em bị bệnh, lần này thật sự xảy ra chuyện ạ!” Tuy rằng bị đánh, Mạc Phi vẫn cố nhịn đau lộ ra một khuôn mặt tươi cười, nhưng trông cười còn có vẻ khó coi hơn cả khóc.
Mặc dù nhan sắc của cô ấy không đến nỗi tệ, nhưng nếu như tâm tình không tốt, cô ấy sẽ bắt lấy tóc của bạn và đánh bằng đầu gối, ném qua vai, nắm lấy bạn một lần nữa rồi dựng bạn đứng lên, sau đó quay lại và đá một cú xoay hình tròn, cuối cùng bật dậy dùng cùi chỏ đánh vào miệng, KO.
Nếu cô ấy vẫn còn tức giận, sau đó sẽ đánh lại thật hung bạo.
Sau khi nghe Mạc Phi giải thích, người phụ nữ quay lại nhìn Phong Kỳ, vẻ mặt dịu đi: “Xin chào bạn học, tôi là Trần Dữu Tử bác sĩ mới của trường. Em không thoái mái ở chỗ nào?
Phong Kỳ nghĩ ngợi một hồi, có chút ngượng ngùng nói: “Vừa rồi em đã gặp phải một cơn ác mộng rất chân thật, giống như đang ở đó vậy, thậm chí có thể ngửi thấy mùi trong giấc mơ, em không phải có vấn đề về tâm thần chứ?”
Trần Dữu Tử nghe thấy điều này, trái lại có vẻ rất bình tĩnh.
Suy cho cùng kỳ thi càng đến gần, học sinh càng căng thẳng, các bất thường về cơ thể lẫn tinh thần đối với cô ấy đều rất bình thường.
Cô ấy đã từng thấy trước kỳ thi tuyển sinh đại học, có trường hợp học sinh cởi sạch hết quần áo chạy vòng quanh sân trường để giải tỏa cảm xúc, vì vậy gặp phải ác mộng cũng chỉ là vấn đề nhỏ.
“Thế này, em nằm trên giường trước, tôi sẽ kiểm tra toàn bộ thân thể cho em nhé.”
Nghe lời này, hắn gật đầu ngay lập tức, đi đến nằm trên giường trong phòng y tế. Trần Dữu Tử ngay lập tức bước vào khoang trong phòng y tế, mở máy theo dõi chính lên.
Trong lúc chờ đợi, quả cầu kim loại phía trên giường bệnh từ từ bật sáng, đèn bên trong được lắp đặc so le với nhau, nhiều dụng cụ y tế để kiểm tra cơ thể được sắp xếp ngăn nắp.
Dưới sự điều khiển của Trần Dữu Tử, thiết bị hoạt động, cánh tay kim loại di chuyển xuống.
Một loạt các cuộc kiểm tra cơ thể bắt đầu.
Điện tâm đồ, huyết áp, xét nghiệm máu, nhịp tim lúc nghỉ, huyết áp, chức năng phổi … Sau khi kiểm tra, bảng báo cáo từ từ được xuất ra khỏi máy theo dõi.
Đưa tay ra lấy bảng báo cáo, Trần Dữu Tử bắt đầu kiểm tra tình trạng cơ thể của Phong Kỳ.
Một lúc sau, Trần Dữu Tử quay lại nhìn Phong Kỳ đang lo lắng mở miệng nói:
“Tình trạng cơ thể rất tốt, cũng không có vấn đề gì. Gần đây hẳn là do áp lực quá lớn. Cần chú ý nghỉ ngơi ôn tập cũng không có vấn đề gì.”
Nói xong, Trần Dữu Tử đưa báo cáo y tế cho Phong Kỳ.
Phong Kỳ thở phào nhẹ nhõm, vươn tay cầm lấy báo cáo.
Vừa rồi giấc mộng chân thật như vậy, hắn thật sự lo lắng không biết mình có phải có vấn đề về thần kinh hay không, chẳng hạn như chứng rối loạn tâm thần hoang tưởng.
Cúi đầu nhìn lướt qua báo cáo khám bệnh, hắn đang định vò thành quả bóng ném vào thùng rác bên cạnh, lúc này ánh mắt lại quét qua “cường độ huyết mạch”, các chỉ số trên đó khiến Phong Kỳ sững sờ.
Cường độ huyết mạch (Phong Kỳ): 21,13
“Làm sao có khả năng chứ!” Phong Kỳ sửng sốt.
Chỉ một ngày trước, cường độ huyết mạch của hắn sau khi khám sức khỏe vẫn là “21,03”.
Trong khoảng thời gian này hắn không bao giờ uống mấy thứ chất lỏng đắt tiền, cho nên không có chuyện cường độ huyết mạch tăng nhanh trong thời gian ngắn.
Nhưng số liệu trên báo cáo cho thấy cường độ huyết mạch của hắn tăng 0,1 không thể nào giải thích được.
Trị số 0,1 tưởng chừng như rất nhỏ, nhưng thông thường, nếu muốn tăng 0,1 trị số huyết mạch, hắn cần phải trải qua quá trình luyện tập cường độ cao trong vòng nửa tháng, đồng thời phải đảm bảo chế độ dinh dưỡng trong giai đoạn này.
Một sự cải thiện kỳ lạ như vậy khiến hắn nghĩ đến điểm tiến hóa huyết mạch ít ỏi mà hắn có được sau khi giết chết Zombie trong giấc mơ.
Liệu có thực sự liên quan đến giấc mơ kỳ lạ đó không nhỉ?
Chương 5. Lại trở lại mộng cảnh (1)
Sau khi từ phòng y tế của trường trở lại lớp học, Phong Kỳ có chút không yên lòng.
Năng lượng huyết mạch tăng lên nhưng hắn lại không tìm ra được nguyên nhân, chỉ là suy đoán có lẽ có liên quan đến giấc mơ quỷ dị kia.
“Thân thể lại không thoải mái sao!” Phát hiện Phong Kỳ có chút không yên lòng, Mạc Phi đang nghiêm túc nghe giảng bài ở bên cạnh quay đầu tò mò hỏi.
“Không có việc gì, khả năng là còn chưa khỏi hẳn!” Nói xong, Phong Kỳ lại bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, mở miệng hỏi:
“Cậu quen bác sĩ ở phòng y tế mới đến à? Sao tôi lại không biết!”
Đối mặt với câu hỏi, Mạc Phi có vẻ hơi xấu hổ:
“Chị ấy là chị gái tôi, vốn là lính quân y của một chiến đoàn trận địa, bởi vì trong lúc thăm dò trận địa bị sinh vật trận địa đánh lén bị thương khí hải đan điền, dẫn đến khí hải không có cách nào tồn trữ được linh khí, nên chị ấy giải nghệ trở lại rồi. Ở nhà không chịu ngồi yên, liền nộp hồ sơ xin vào làm bác sĩ của trường, vừa rồi mới được thông qua xét duyệt của trường học và chính thức nhậm chức.”
“Chị ruột?”
“Không phải chị ruột!”
“Vậy vấn đề không lớn!” Phong Kỳ quả quyết gật đầu, ném cho Mạc Phi một ánh mắt khích lệ.
“Vấn đề rất lớn, mặc dù chị ấy không phải chị ruột nhưng lại là con gái nuôi của mẹ tôi, mẹ tôi đã sớm cảnh cáo, nói tôi không xứng với chị Dữu Tử, không được đi trêu chọc con gái nuôi của bà, nếu không bà sẽ đánh gãy chân tôi!”
“Cậu xác định cậu là con ruột?”
“Không xác định, có thể là được tặng kèm khi nạp điện thoại!”
Sau cuộc trò chuyện ngắn, Phong Kỳ và Mạc Phi bắt đầu nghiêm túc nghe giảng bài.
Kỳ thi tốt nghiệp đang đến gần, điểm số của lần thi này cực kỳ quan trọng, điểm cao thì có thể có rất nhiều lựa chọn, có thể được vào làm việc trong những viện nghiên cứu công pháp hay thuật pháp, trở thành những người ưu tú, hoặc gia nhập chiến đoàn trận địa và trở thành một chiến sĩ trận địa, hoặc cũng có thể vào trường học và trở thành một giáo viên với chế độ đãi ngộ tốt.
Nhưng nếu như điểm thấp thì tình huống hoàn toàn ngược lại, căn bản không có bao nhiêu lựa chọn, có tỉ lệ cao sẽ phải chịu sự chà đạp của xã hội.
Vì vậy kỳ thi tốt nghiệp sắp tới chính là bước ngoặt quan trọng trong đời người, Phong Kỳ không dám lơ là, cố gắng nắm chặt thời gian cuối cùng để ôn tập.
Mạc Phi ngồi bên cạnh lại có lý tưởng khác biệt với hắn, quyển sách Mạc Phi đang cầm đọc lúc này là « Lịch sử phát triển của vũ khí và công nghệ », bởi vì lý tưởng của hắn ta là làm một kỹ sư vũ khí hoặc một nhân viên nghiên cứu phát minh công nghệ, mà không phải giống hắn muốn vào viện nghiên cứu công pháp, thuật pháp hoặc gia nhập chiến đoàn trận địa, sống cuộc sống vết đao liếm máu*.
* Vết đao liếm máu: nguy hiểm, có thể đổ máu, thậm chí là mất mạng bất cứ lúc nào.
Khoa học kỹ thuật đang đối kháng với sinh vật trận địa, mặc dù tác dụng có hạn, nhưng nhân loại chưa bao giờ ngừng nghiên cứu và phát minh khoa học kỹ thuật.
Bởi vì sự tiện lợi mà khoa học kỹ thuật mang lại, cũng như vai trò của nó trong việc đẩy nhanh sự tiến bộ của nền văn minh nhân loại.
Trong kỳ thi tốt nghiệp vào nửa tháng sau, trừ môn lịch sử bắt buộc phải kiểm tra thì mỗi chuyên ngành đều có môn thi riêng tương ứng.
Lý tưởng của hắn ta là Học viện Ngân Hà, là học viện cấp cao chuyên về “Nghiên cứu công pháp học “, sau khi tốt nghiệp sẽ có cơ hội gia nhập viện nghiên cứu Ngân Hà của học viện, vì vậy tư liệu hắn đọc đều là tri thức có liên quan đến lý luận nghiên cứu công pháp.
Còn Mạc Phi lựa chọn viện nghiên cứu khoa học kỹ thuật, vì vậy tư liệu cậu ta xem đều có nội dung về phương diện khoa học kỹ thuật.
. . .
Sau khi kết thúc chương trình học buổi chiều, Phong Kỳ và Mạc Phi chạy vắt chân lên cổ về phía nhà ăn.
Bởi vì nếu chạy chậm, thì có khả năng sẽ phải xếp hàng rất lâu trong căng tin.
Sắp phải thi tốt nghiệp, thời gian xếp hàng bọn hắn càng muốn dùng để học và ôn tập.
Vào nhà ăn, Phong Kỳ và Mạc Phi lại vội vàng ăn cơm tối, rồi trực tiếp trở lại ký túc xá.
Ký túc xá là phòng cho hai người, hắn và Mạc Phi cùng ở, mặc dù là phòng ngủ của nam sinh nhưng mọi đồ vật trong ký túc xá đều được sắp xếp gọn gàng, sàn nhà rất sạch sẽ.
Cũng không phải do hắn và Mạc Phi đặc biệt thích sạch sẽ.
Mà bởi vì ký túc xá thường xuyên sẽ bị kiểm tra, giáo viên phụ trách kiểm tra còn chấm điểm mỗi phòng, nếu không đạt tiêu chuẩn thì sẽ có một chuỗi phiền phức đưa tới cửa.
Vì vậy hắn và Mạc Phi mỗi ngày đều sẽ quét dọn vệ sinh để giữ cho phòng luôn sạch sẽ.
“Tên điên, nhanh lên ôn tập đi, hôm nay không khỏe thì đi ngủ sớm một chút.” Đi tới trước bàn sách ngồi xuống, Mạc Phi quay đầu nhìn Phong Kỳ mở miệng nói.
Phong Kỳ nghe vậy gật đầu, sau đó cũng đến trước bàn sách ngồi xuống, lấy sách ra và bắt đầu ôn tập.
Thời gian trôi qua, Phong Kỳ đắm chìm trong đại dương tri thức, không cách nào tự kềm chế, cam chịu đọa lạc, quay đầu không bờ.
Vài giờ sau, cơn buồn ngủ ập đến.
Chương 6. Lại trở lại mộng cảnh (2)
Lắc đầu, khép lại sách vở rồi đi đến trước giường, Phong Kỳ quyết định đi ngủ một lát, chờ chút nữa lại ôn tập tiếp.
Cũng không cởi quần áo, cứ như vậy trực tiếp nằm lên trên giường.
. . .
Tầng mây đen phủ thấp, xương khô đầy đất chồng chất thành núi.
Mở mắt ra, mọi thứ trước mắt đều rất đỗi quen thuộc.
Ngửi nhẹ, mùi hôi thối quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, bỏ đi không được. . . Ọe.
Khá lắm, lại trở lại rồi!
Chậm rãi đứng lên từ trong đống xương khô, Phong Kỳ ngắm nhìn bốn phía.
Thế giới trong mơ khác biệt với hiện thực, vầng trăng với quầng sáng màu đỏ treo cao trên bầu trời, lộ ra mười phần quỷ dị.
Thế giới bên dưới ánh trăng cũng đầy màu sắc huyền ảo.
Vị trí phía tây bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, phía đông có số lượng lớn Zombie đứng im lặng, phía nam là một dòng sông đen ngòm, còn phía bắc là một con đường phủ kín xương gãy, ven đường mọc đầy những cây hòe trụi lủi, không thể nhìn thấy điểm cuối.
Ngay khi Phong Kỳ đang dò xét hoàn cảnh xung quanh, một tiếng gầm nhẹ đã hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Quay đầu nhìn lại , vẫn là zombie quen thuộc, lúc này đang chậm rãi đứng lên, há to miệng hướng về hắn . . . Sau đó xoạc thẳng chân tại chỗ.
Phong Kỳ: . . .
Tất cả cảnh trong mơ đều bị thiết lập lại rồi?
[ Bây giờ ngươi rất nghi hoặc, không hiểu tại sao mình lại lần nữa xuất hiện ở đây, thế là ngươi quyết định xử lý tên tiểu tử này trước, sau đó đi theo hướng đông, giết một trận long trời lở đất, hấp thụ sức mạnh huyết mạch để năng lượng huyết mạch và danh xưng tiền tố được cường hóa! ]
Phong Kỳ: . . .
“Ta không muốn!”
[ không, ngươi muốn! ]
Phong Kỳ: . . .
Mặc dù không tình nguyện, nhưng vì muốn hiểu rõ chân tướng của cảnh trong mơ, hắn vẫn thuận tay nhặt lên một cây xương đùi, đánh về phía con zombie đang đến gần.
Một lần, hai lần, ba lần. . .
Sau khi đập nát quả cầu nhỏ trong đầu Zombie, hắn bắt đầu chờ mong ban thưởng xuất hiện.
Nhưng là điểm sáng màu máu được mong đợi vẫn chưa xuất hiện trên người zombie.
Trạng thái trên bảng thuộc tính cũng không xuất hiện bất kỳ thay đổi nào.
[ Zombie suy nhược: Phong Kỳ ]
Cấp bậc thực lực: Không được xếp hạng
Danh xưng tiền tố: Suy nhược (cường độ thân thể giảm 30%)
Huyết thống: Nhân loại (sơ cấp)
Điểm huyết mạch tiến hóa: 1 ∕ 1000 điểm
Các mốc danh xưng tiền tố:
Suy nhược (có thể thăng cấp): Giai đoạn thứ nhất (3%)
Mốc đầu tiên của danh xưng tiền tố: Giết chết Zombie có thể đạt được điểm nâng cấp danh xưng, nâng cao tỉ lệ tiến hóa.
. . .
Sau khi giết chết Zombie, hắn ngạc nhiên phát hiện điểm huyết mạch tiến hóa trên bảng thuộc tính vẫn là 1 ∕ 1000, không có bất kỳ thay đổi nào.
Đối với điều này, trong đầu của hắn có hai cái phỏng đoán.
Một, điểm huyết mạch tiến hóa không thể thu hoạch bằng cách đánh chết một con zombie nhiều lần.
Hai, đồ vật thu được ở cảnh trong mơ giống như một mốc kỷ lục, chỉ có thể đột phá kỷ lục này mới có thể thu hoạch được phần thưởng mới, giống như cảnh trong mơ lần trước thu được một điểm huyết mạch tiến hóa, vì vậy lần này hắn nhất định phải giết chết hai Zombie mới có thể thu được điểm huyết mạch tiến hóa thứ hai, nếu như không vượt qua được kỷ lục của bản thân thì dữ liệu sẽ được bảo tồn.
Phỏng đoán nào mới là đúng, Phong Kỳ không suy nghĩ quá nhiều.
Bởi vì thực tiễn mới là câu trả lời tốt nhất.
Phong Kỳ cầm xương đùi, nhanh chân tiến về hướng đông có nhiều Zombie.
Lần này hắn học thông minh, không tùy tiện đến gần khu vực Zombie đứng thành đống.
Ở cảnh trong mơ lần trước, hắn phát hiện một đặc điểm của Zombie, bọn chúng không có thị giác và thính giác. Lần trước hắn ném xương cốt muốn hấp dẫn sự chú ý của Zombie, nhưng Zombie lại làm như không thấy, tiếng xương cốt rơi xuống đất cũng không thể kinh động bọn chúng.
Nhưng khi hắn đến gần, tất cả Zombie lại giống như mèo ngửi được mùi cá tanh, tập thể quay người lao về phía hắn.
Vì vậy hắn suy đoán, Zombie có một phạm vi cảm ứng.
Nếu như đi vào trong phạm vi cảm ứng, Zombie sẽ bị kích hoạt và tất công sinh vật xuất hiện trong phạm vi cảm ứng.
Vì nghiệm chứng suy đoán, Phong Kỳ tiến lên từng bước rất nhỏ, ý đồ tìm kiếm khoảng cách phạm vi cảm ứng, phòng ngừa giẫm lên vết xe đổ và bị bao vây đánh chết.
“Ầm!”
Xương đùi nện mạnh xuống phần đầu tàn khuyết của Zombie, xương sọ tức khắc vỡ vụn, một sợi sương loãng màu máu bay ra từ trên người Zombie, chui vào cơ thể Phong Kỳ.
[Zombie suy nhược: Phong Kỳ]
Cấp bậc thực lực: Không được xếp hạng
Danh xưng tiền tố: Suy nhược (cường độ thân thể giảm 30%)
Huyết thống: Nhân loại (sơ cấp)
Điểm tiến hóa huyết mạch: 13 ∕ 1000 điểm
Các mốc danh xưng tiền tố:
– Suy nhược (có thể thăng cấp): Giai đoạn thứ nhất (39%)
– Mốc đầu tiên của danh xưng tiền tố: Giết chết Zombie, có thể đạt được điểm nâng cấp danh xưng, gia tăng phần trăm tỉ lệ tiến hóa.
……
Lúc này Phong Kỳ đã liên tục đánh chết 13 Zombie.
Đối với hai suy đoán lúc trước của mình, hắn đã có đáp án.
Chính như hắn nghĩ, đạt được điểm tiến hóa huyết mạch trong giấc mộng quỷ dị này, cần có tiền đề.
Ví như lần đầu tiên đạt được 10 điểm tiến hóa huyết mạch trong mơ, lần thứ hai tiến vào giấc mộng nhất định phải giết mười con Zombie trước, sọ não con Zombie thứ mười một mới sẽ tiếp tục sản xuất ra điểm tiến hóa huyết mạch.
Giống như cột mốc lịch sử, phải bước qua cột mốc lần trước, mới có thể tiếp tục gặt hái điểm tiến hóa huyết mạch.
Tiếp tục đi về hướng đông, hiệu suất săn giết của Phong Kỳ dần dần tăng cao.
Hắn đã nắm vững bí quyết săn giết Zombie.
Zombie không có nhiều sức chiến đấu, lại không có năng lực tự hỏi, chỉ có thể cảm ứng được sinh vật ở gần mình trong phạm vi chừng 15 mét, sau đó bắt đầu tiến công.
Từ khi xác định rõ khoảng cách giới hạn, hắn chưa từng bị Zombie quần ẩu thêm lần nào.
Vì bảo đảm an toàn, hắn đặc biệt chọn xuống tay với những Zombie tàn khuyết thân thể, thiếu cánh tay thiếu cánh chân.
Theo điểm tiến hóa huyết mạch tăng lên, Phong Kỳ còn phát hiện một chuyện lạ.
Mặt ngoài thân thể hư thối, tàn khuyết của mình, đang mọc ra thịt mầm màu hồng nhạt, hiện tại mỗi một lần đạt được điểm tiến hóa huyết mạch, thân thể sẽ ẩn ẩn thay đổi.
Nếu tiếp tục giết chóc, hắn cảm thấy mình có lẽ có thể trở lại làm người trong giấc mộng quái đản này.
Dọc theo con đường phủ kín xương khô, Zombie phân tán phía trước đứng lặng không nhúc nhích, chúng giống như bù nhìn rơm trên đồng ruộng mướt vàng, đong đưa theo gió.
Tiếp tục giết chóc đi về phía trước, liên tục chiến đấu cường độ cao, Phong Kỳ vẫn chưa thấy mệt, ngược lại theo điểm tiến hóa huyết mạch tăng lên, cả người tràn trề sức sống.
“Chết cho ông đây!”
Vung tay tấn công một con Zombie tàn khuyết đầu có vết thương nghiêm trọng phần xương đùi, dập nát bướu thịt trong đầu nó, ngay sau đó một sợi sương máu dũng mãnh chui vào cơ thể Phong Kỳ.
Lần này đánh chết sau đó hấp thu sương máu, hắn phát hiện thân thể mình có thay đổi rõ ràng, mãnh liệt hơn hẳn mấy lần trước.
Gọi ra giao diện thuộc tính, quả nhiên có thay đổi.
[Zombie bình thường: Phong Kỳ]
Cấp bậc thực lực: Không được xếp hạng
Danh xưng tiền tố: Bình thường (không có danh xưng giúp tăng giảm cường độ cơ năng thân thể)
Huyết thống: Nhân loại (sơ cấp)
Điểm tiến hóa huyết mạch: 34∕ 1000 điểm
Các mốc danh xưng tiền tố:
– Bình thường (có thể thăng cấp): Giai đoạn thứ hai (1%)
– Mốc thứ hai của danh xưng tiền tố: Giết chết Zombie, có thể đạt được điểm nâng cấp danh xưng, gia tăng phần trăm tỉ lệ tiến hóa.
Chương 7. Mình sẽ chết trẻ sao?
Thông tin trên giao diện thuộc tính làm Phong Kỳ ý thức được, hóa ra danh xưng tiền tố thay đổi, có thể trực tiếp ảnh hưởng đến tình trạng thân thể.
Lúc trước danh xưng tiền tố của hắn là “Suy nhược”, cho nên hắn trước sau có cảm giác suy yếu quanh quẩn trong lòng, hiện tại danh xưng tiền tố thăng cấp thành bình thường, cảm giác suy yếu nháy mắt biến mất, giống như được tháo xuống một đoạn xiềng xích.
Thử nhảy lên, nắm tay, quen thuộc thân thể được cường hóa xong, hắn chuẩn bị tiếp tục săn giết Zombie.
Đúng lúc này, trong đầu lại đột nhiên hiện lên một đoạn chữ.
[Ngươi quay đầu nhìn hướng 3 giờ, phát hiện tấm bia đá màu đen đứng lặng nơi xa trông cực kì quỷ dị, vì thế quyết định đi xem thử!]
Phong Kỳ:……
Dựa theo lời tự thuật nhắc nhở, quay đầu nhìn hướng 3 giờ, hắn phát hiện bên cây hòe cách đó hơn mấy chục mét, tấm bia đá màu đen cao hai mét đứng lặng trong hiu quạnh.
Cất bước đi đến trước tấm bia đá, cẩn thận quan sát.
Tấm bia đá trải qua mưa to bão bùng, đã có dấu vết mài mòn rõ ràng theo năm tháng, chữ trên bia cũng mơ hồ, nhưng Phong Kỳ vẫn có thể đại khái thấy rõ nội dung phía trên.
[Khu tránh nạn Tinh Thành]
Từ từ, Tinh Thành?
Nhìn chữ đánh dấu trên bia đá, Phong Kỳ không khỏi ngây ngẩn cả người.
Bởi vì Tinh Thành, là thành phố hắn sống trong hiện thực, nhưng trong thành phố vẫn chưa mở khu tránh nạn.
Tuy dần dần thế giới hiện thực bị lĩnh vực ăn mòn rất nguy hiểm, nhưng Tinh Thành cách xa trận địa gần nhất phải chừng 500 km, Tinh Thành căn bản chẳng nguy hiểm như những chỗ bị trận địa bao trùm, thuộc về khu an toàn, cũng không cần thành lập khu tránh nạn.
Phong Kỳ nghi hoặc trong lòng, hắn quan sát kỹ lưỡng tấm bia đá, hòng tìm kiếm đáp án.
[Ngươi phát hiện dưới tấm bia có một thanh máu, tựa hồ có thể phân tích loại máu, vì thế ngươi cắn ngón tay, tích máu tươi lên thanh máu.]
“Sao ta phải nghe lời ngươi, ngươi kêu ta cắn ngón tay, chẳng lẽ ta nhất định phải cắn ngón tay?”
[Nếu không…… Ngươi thử cắn ngón chân?]
Phong Kỳ:……
Cuối cùng hắn vẫn nghe theo lời tự thuật, cắn bàn tay phải gần như hư thối, cùng với một mùi tanh tưởi, máu tươi màu đen chảy xuôi xuống, tích vào thanh máu dưới tấm bia.
Sau ngắn ngủi chờ đợi, trong tấm bia đen bỗng truyền đến âm thanh máy móc.
“Kiểm tra huyết mạch xong…… Nhân loại…… Được phép tiến vào Khu tránh nạn Tinh Thành!”
Tấm bia đá màu đen chậm rãi dịch chuyển, lộ ra một thông đạo, nương theo ánh trăng, có thể thấy thông đạo làm bằng kim loại đã rỉ sét nhiều mảng, tựa hồ đã lâu chưa được dùng đến.
Mang theo lòng hiếu kỳ, Phong Kỳ cất bước đi vào thông đạo. Phía trước tức khắc lập loè ánh đèn, đèn neon nạm ở trên thông đạo kim loại theo thứ tự nhấp nháy, chiếu sáng đường đi.
Thông đạo dài chừng trăm mét, nghiêng xuống dưới, đi đến cuối sẽ thấy không gian rộng lớn hơn hẳn.
Hiện ra trước mắt là một quảng trường ngầm, bên trong đặt đầy các loại máy móc, bốn phía quảng trường ngầm là từng tấm cửa sắt, lúc này đều đang đóng chặt.
[Ngươi phát hiện dụng cụ khổng lồ ở giữa khu trú ẩn dưới lòng đất, vì thế quyết định đi xem thử!]
“Được được được, ngươi nói cái gì ta làm cái đó!”
[Vậy…… Chúng ta cùng đi thiến cậu em của ngươi đi.]
Phong Kỳ:……
Nếu có thể nhìn thấy lời tự thuật, hắn nhất định sẽ vén tay áo chém giết với lời tự thuật một phen.
Cỗ máy khổng lồ ở trung tâm quảng trường ngầm, tạo hình cùng loại với đại não, bục ghế điều khiển đứng lặng phía trước, ở trên dựng một màn hình bự chảng, lúc này đã tích đầy bụi.
Đi đến bục điều khiển, ánh mắt Phong Kỳ bị phím ấn có chữ đỏ “Khởi động” trên bục hấp dẫn ánh mắt.
[Không sai, chính là phím ấn đó, ngươi không chút do dự nhấn xuống!]
Duỗi tay ấn xuống phím ấn, cỗ máy bất chợt run rẩy, màn hình che kín tro bụi bừng sáng, nhiều lựa chọn hiện lên.
[Dữ liệu cơ sở về lịch sử Tinh Thành]
[Dữ liệu cơ sở về Sinh Vật trận địa (vẫn đang cập nhập thêm tin tức)]
[Tra xét tình huống bên ngoài]
[Tình huống vật tư còn thừa khu tránh nạn]
[Trạng huống thân thể cư dân khu tránh nạn]
[Thông tin tu luyện công pháp]
[Thông tin thuật pháp]
……
Đang đọc mục lục, ánh mắt Phong Kỳ bỗng dừng lại ở thời gian phía trên bên phải góc màn hình.
[Ngày hôm nay: ngày 28 tháng 3 năm 3528]
Phong Kỳ:……
Thế giới hiện thực chỉ mới đến năm 2023, nhưng ngày trong khu tránh nạn đã là năm 3528, chênh lệch hiện thực chừng hơn 1500 năm.
Giờ này khắc này, trong đầu hắn xuất hiện một suy đoán đáng sợ.
Chẳng lẽ hắn xuyên đến tương lai trong lúc ngủ mơ!
Vì chứng minh phỏng đoán, ánh mắt hắn chuyển hướng màn hình, muốn dùng tư liệu trong dữ liệu cơ sở so sánh với hiện thực, tìm kiếm đáp án.
Trong dữ liệu cơ sở có thanh tìm kiếm, Phong Kỳ nghĩ nghĩ, đưa vào tên mình.
Không đến một lát, trên màn hình bắn ra tin tức kỹ càng tỉ mỉ.
[Phong Kỳ (Viện Nghiên Cứu Ngân Hà – nghiên cứu viên cấp D)]:
Hưởng thọ: 27 tuổi
Nguyên nhân qua đời: Xuất hiện ngoài ý muốn khi sáng tạo công pháp mới, dẫn tới chảy ngược linh khí, kinh mạch đứt đoạn thành từng khúc, sau đó hôn mê vì mất máu quá nhiều từ bảy chỗ khác nhau trên cơ thể, qua đời do cứu chữa không có hiệu quả.
Qua đời ngày: Ngày 1 tháng 6 năm 2032.
Thành tựu suốt đời (vinh dự): Nghiên cứu viên Viện Nghiên Cứu Ngân Hà, huân chương tinh anh nhân loại cấp D, sinh viên tốt nghiệp ưu tú trường trung học Tinh Thành, nghiên cứu viên phụ trợ công pháp cấp B……
Đánh giá: Nhân viên rất có tiềm lực nghiên cứu công pháp, được Viện Nghiên Cứu Ngân Hà bầu thành nghiên cứu viên tiềm lực cấp B, nhưng bởi vì tính cách hiếu thắng, xuất hiện sai lầm cực lớn khi đang nghiên cứu công pháp mới, tiếc nuối hạ màn từ năm 27 tuổi.
……
Phía trên dòng chữ giới thiệu, còn đính kèm một tấm ảnh, thanh niên trên ảnh cực kì tương tự hắn, nhưng thoạt nhìn trưởng thành hơn nhiều, ánh mắt lộ ra kiên định.
Nhìn ảnh và mấy câu giới thiệu, Phong Kỳ trợn mắt há mồm.
“Viện Nghiên Cứu Ngân Hà” viết trong giới thiệu, đúng là viện nghiên cứu trong Ngân Hà Học Phủ mà hắn chuẩn bị ghi danh, cũng là mộng tưởng tương lai của hắn.
Mức độ đáng tin của xấp tư liệu này, nhanh chóng cất cao trong lòng hắn.
“Cho nên…… Ông đây sẽ chết trẻ?”
“Ta không tin!”
[Ta cũng không tin!]
Lời tự thuật đúng lúc nhảy ra cổ vũ cho Phong Kỳ.
Chương 8. Tu luyện thể thao – bản tương lai (1)
Ý thức được giấc mộng quái đản vô cùng có khả năng là tương lai, Phong Kỳ lâm vào trầm tư.
“Nếu thế giới trong mơ là tương lai, vậy Tinh Thành sẽ luân hãm vào một ngày nào đó trong tương lai, hoàn toàn bị trận địa bao trùm?”
Nghĩ đến cảnh tượng hoang vắng ngoài khu tránh nạn, biểu tình Phong Kỳ dần dần ngưng trọng.
“Bố đây không tin!”
Vì nghiệm chứng suy đoán này, hắn mở dữ liệu cơ sở về lịch sử Tinh Thành, hòng tìm đáp án.
Nhưng đọc nội dung kế tiếp, cả người hắn trở nên bất ổn.
Bởi vì tư liệu ghi lại, khoảng chừng 500 năm trước, toàn bộ thành phố đều bị trận địa bao trùm, nhân loại may mắn còn tồn tại chỉ có thể xây dựng khu tránh nạn, thoi thóp kéo dài hơi tàn trong trận địa, nhưng cuối cùng vẫn diệt vong.
Đọc xong tin tức dữ liệu cơ sở ghi lại, Phong Kỳ khó có thể tin.
[Thấy được tương lai bi thảm của nhân loại, ngươi không khỏi nắm chặt tay, nghiến răng, đáy lòng gào rống: Mình nhất định phải thay đổi tương lai, viết lại kết cục nhân loại, nhân loại vĩnh viễn không nhận thua, a hú!]
Lần này, Phong Kỳ không tranh luận, mà là ngưng trọng nói:
“Nếu ta thay đổi hiện thực, tương lai sẽ bị thay đổi sao?”
[Mỗi lần bươm bướm đập cánh, đều sẽ dẫn phát một loạt phản ứng dây chuyền, ngươi nhỏ bé như giọt nước, lại cũng có thể nhấc lên sóng gió động trời trên sông dài lịch sử.]
“Hiểu rồi!”
Giờ khắc này, hắn bỗng hiểu lý do lời tự thuật dẫn mình tiến vào khu tránh nạn, hiển nhiên ở đây có thứ có thể thay đổi tương lai.
Dữ liệu cơ sở lưu trữ rất nhiều tin tức, hoàn toàn có thể giúp hắn tìm đọc tin tức hữu dụng, biết trước tương lai.
Toàn bộ tin tức từng xảy ra ở tương lai, lại là sự kiện quan trọng chưa từng xuất hiện ở thế giới hiện thực.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi tò mò hỏi:
“Lời tự thuật, chẳng lẽ ta là chúa cứu thế ngươi lựa chọn?”
[Tui ~ khinh!]
Phong Kỳ:……
Lời tự thuật quả nhiên không làm hắn thất vọng, trước sau độc miệng như một.
Người bình thường đối mặt tình huống này, tất nhiên sẽ cảm thấy khiếp sợ, thậm chí không thể chấp nhận, cảm thấy một kẻ nhỏ bé như mình chẳng thể gánh vác trọng trách, có lẽ còn hoàn toàn không có hứng làm chúa cứu thế, chỉ cần mình mạnh khỏe là được.
Nhưng Phong Kỳ rất thản nhiên đón nhận.
Bởi vì giờ khắc này, hắn nghĩ tới những câu thầy Vương từng giảng trong tiết lịch sử trên lớp.
Ông nói, tương lai nhân loại sẽ thế nào, thầy không rõ, nhưng thầy biết vô luận nhân loại chúng ta đối mặt khốn cảnh, nghịch cảnh, hay tuyệt cảnh thế nào, đều sẽ không thỏa hiệp nhận thua.
Bởi vì đấu tranh với nghịch cảnh là kiên định khắc vào tận cùng xương cốt nhân loại, đặc biệt là nhân dân nước Hạ chúng ta, mà sức mạnh tinh thần kiên định cũng được xác minh rõ ràng trong truyện thần thoại của chúng ta.
Theo truyền thuyết phương Tây, Prometheus trộm đi lửa, nhưng trong truyện thần thoại nước Hạ chúng ta, là mọi người kiên cường mài đá thành công đánh lửa.
Đối mặt hồng thủy tận thế, người phương Tây tránh né tai nạn trên con thuyền Noah, nhưng trong truyện thần thoại của chúng ta, ba lần bão bùng đã qua cửa lại chẳng chịu vào nhà, cuối cùng nhân loại dứt khoát chọn đấu tranh với thiên nhiên.
Hậu Nghệ xạ nhật, Tinh Vệ lấp biển, Khoa Phụ đuổi theo mặt trời…… Bỏ đi những tình tiết trong truyện thần thoại, cái chính cần quan tâm là tinh thần được nội dung tuyên dương, là vĩnh viễn sẽ không chịu thua, tuyệt không từ bỏ.
*Hậu Nghệ (后羿) là một nhân vật truyền thuyết cổ đại Trung Quốc, được hình tượng hóa là một xạ thủ (một tay bắn cung tên) vĩ đại. Tương truyền, khi đó 10 mặt trời đồng loạt xuất hiện, chỉ có Hậu Nghệ ra tay bắn hạ bớt mặt trời xuống còn đúng một mặt trời hiện tại.
Có vấn đề, vậy giải quyết vấn đề, mà không phải trốn tránh.
Chính như Ngu Công dời núi, đối mặt hai tòa núi lớn chắn trước cửa nhà, hắn không chuyển nhà hay từ bỏ, mà quyết định nỗ lực suốt đời, thậm chí là đời đời con cháu nỗ lực chống lại núi lớn.
Tương lai nhân loại đang bị đe dọa, nhưng chúng ta phải kiên định tin rằng, tương lai thuộc về nhân loại, xua tan bóng tối!
Lời này từng làm Phong Kỳ sôi trào nhiệt huyết, khắc sâu ấn tượng.
Mà hiện tại, có một cơ hội đặt ngay trước mặt mình.
“Nếu nhất định phải có người đứng ra, vì sao không thể là mình?”
Ý niệm lướt qua giây lát, Phong Kỳ lập tức quyết định, hắn muốn cứu vớt nhân loại, cứu vớt tương lai.
Ánh mắt chuyển hướng màn hình, hắn bắt đầu lật xem tư liệu trong dữ liệu cơ sở.
Nếu có cái gì có thể thúc đẩy văn minh nhân loại phát triển, khoa học kỹ thuật đảm bảo sẽ ngồi vững cái ghế xếp đầu. Nhưng nếu có cái gì có thể giúp nhân loại đánh thắng quái vật trong trận địa, Phong Kỳ cảm thấy tất nhiên là “Tu luyện công pháp”.
Tuy khoa học kỹ thuật tiến bộ có thể tăng nhanh sức sản xuất của xã hội, nhưng tu luyện công pháp lại có thể giúp nhân loại lột xác hình thái sinh mệnh, giống như niết bàn trọng sinh, trở nên mạnh hơn sinh vật trong trận địa.
Chương 9. Tu luyện thể thao – bản tương lai (2)
Tu luyện công pháp được nghiên cứu ra ở hiện đại chỉ mới chưa đến 500 năm lịch sử, rất nhiều công pháp đều có tệ đoan khi tu luyện.
Ví như một số công pháp tu luyện sẽ tạo thành những tổn thương không thể nghịch chuyển cho thân thể; một số công pháp tu luyện sẽ hại người tu luyện biến thành vô sinh; một số công pháp tu luyện thậm chí sẽ rút ngắn tuổi thọ của người tu luyện.
Sau khi nhân loại biết cách dùng linh khí, liên tục xuất hiện công pháp tu luyện mới được phát minh, công pháp tu luyện cũ lại không ngừng được cải tiến, hoàn thiện, nhưng vẫn kém xa tiêu chuẩn hoàn mỹ.
Hắn cảm thấy qua 1500 năm phát triển, công pháp tu luyện trong dữ liệu cơ sở tất nhiên đã được cải tiến nhiều lần, khẳng định hoàn thiện hơn, ưu tú hơn công pháp tu luyện mới trải qua 500 năm phát triển ở thế giới hiện thực, hắn hoàn toàn có thể vào tay từ phương diện này.
Click mở “Mục công pháp” trong dữ liệu cơ sở, tên một loạt công pháp tức khắc hiện lên.
Đồng thời màn hình bắn ra một khung chữ.
[Quyền hạn du khách, không thể đọc công pháp tu luyện trên năm sao, số lần có thể tìm đọc công pháp: 1 lần, số lần có thể tìm đọc tư liệu nhân vật: 2 lần, số lần có thể tìm đọc tư liệu lịch sử: 3 lần, nếu muốn gia tăng quyền hạn, xin hãy đăng nhập tài khoản cư dân hoặc quản lý viên.]
Khung thoại bất chợt bắn ra dọa hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa.
“Thế giới đã bị hủy diệt từ đời nảo đời nào, sao vẫn còn cái hạn chế chó đẻ này, phải giữ vững tinh thần chia sẻ tài nguyên cho mai sau chứ, chẳng lẽ sợ bị Sinh Vật trận địa trộm đi?”
“Lời tự thuật, cho một tài khoản có quyền hạn coi!”
Đối mặt Phong Kỳ yêu cầu, lời tự thuật im tiếng, bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể chuyển mắt nhìn màn hình.
[Xích Diễm Sát (bản sửa đổi thứ tám)]:
Người sáng lập công pháp: Vương Nghiệp Hỏa
Đáng giá cấp bậc công pháp: Hai sao
Giới thiệu công pháp: Sau khi tu luyện công pháp có thể hút linh khí vào trong cơ thể, chuyển hóa thành linh khí thuộc tính lửa, tăng cao lực sát thương của thuật pháp, nhưng thân thể buộc phải chịu đựng nhiều gánh nặng, tu luyện sẽ tạo thành nhiều thiệt hại cho thân thể.
Chú thích tu luyện: Không hợp cho thanh thiếu niên vẫn đang trong giai đoạn phát triển tu luyện.
[Kim Cương Tôi Cốt (bản sửa đổi thứ mười ba)]:
Người sáng lập công pháp: Lê Vô Nhất
Đáng giá cấp bậc công pháp: Ba sao
Giới thiệu công pháp: Một pháp môn tập trung tu luyện thể chất, sau khi nạp linh khí vào trong cơ thể, rèn luyện xương cốt, cường độ công năng thân thể sẽ được tăng cao.
Chú thích tu luyện: Không hợp cho thanh thiếu niên vẫn đang trong giai đoạn phát triển tu luyện.
[Bộ tu luyện thể thao thứ 272 – trách nhiệm thời đại (bản sửa đổi thứ 272)]:
Người sáng lập công pháp: Không rõ
Đáng giá cấp bậc công pháp: Một sao
Giới thiệu công pháp: Công pháp tu luyện cho người mới nhập môn, xuất hiện sau thời kì đầu thế giới biến cách, đến nay đã liên tục chỉnh sửa 271 lần, có hiệu quả tôi luyện cơ bắp, rèn luyện gân cốt, tẩm bổ thân thể.
Chú thích tu luyện: Thích hợp tu luyện ở mọi độ tuổi, nhưng độ tinh khiết của linh khí đoạt được và hiệu quả gia tăng cấp bậc huyết mạch khi tu luyện không cao.
……
Nhìn công pháp tu luyện bày ra trên màn hình, Phong Kỳ do dự trong lòng, quyền hạn du khách chỉ có một cơ hội tìm đọc công pháp.
Phong Kỳ không quá hiểu mấy công pháp này, chỉ coi như biết bộ tu luyện thể thao.
Nhưng hắn đang học bộ tu luyện thể thao bản thứ 68 – thời đại ưng con, trong kho tin tức là bộ tu luyện thể thao bản 272, hai bên đã chênh lệch hơn 200 lần cải tiến.
Vì so sánh hiệu quả, Phong Kỳ cắn răng lựa chọn, click mở nội dung cụ thể về《Bộ tu luyện thể thao thứ 272 – trách nhiệm thời đại》.
Màn ảnh tức khắc bắn ra một đoạn video như trúng đạn.
Một thanh niên mặc quân trang uy nghiêm dang tay, biểu tình nghiêm túc mở miệng:
“Kế tiếp làm theo tiết tấu của tôi, bắt đầu huấn luyện…… Trách nhiệm thời đại, một hai ba bốn, hai hai ba bốn……”
Cùng với BGM vang lên, Phong Kỳ bắt đầu làm theo thanh niên trong video, xoay tròn tại chỗ, nhảy lên, xoay tay xoay chân, đồng thời điều chỉnh nhịp thở, thử cảm ứng linh khí bốn phía.
Mấy phút sau, tầm mắt hắn xuất hiện từng đốm linh khí dày đặc.
Những đốm sáng này theo động tác của hắn, bị thân thể chậm rãi hấp thu.
So với bộ tu luyện thể thao bản 68, bộ tu luyện thể thao bản 272 giúp hắn cảm nhận được linh khí đất trời nhanh hơn gấp mười lần, tốc độ hấp thu linh khí cũng nhanh hơn gấp ba.
Phát hiện này làm hắn cực kì mừng rỡ.
Giờ phút này Phong Kỳ quyết định, mang bộ tu luyện thể thao về hiện thực, sau đó truyền bá cho mọi người.
Hắn cảm thấy nếu thanh thiếu niên hiện đại đều được đặt nền móng bằng bộ tu luyện thể thao bản tương lai, tất nhiên sẽ giúp ích rất nhiều cho họ sau khi trưởng thành.
Bộ tu luyện thể thao nhìn như đơn giản, không chừng dưới tác động của hiệu ứng bươm bướm, sẽ khiến tương lai 1500 năm sau xảy ra những thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Nghĩ đến đây, Phong Kỳ cảm thấy mình tìm được một phương pháp giúp nhân loại nhanh chóng quật khởi.
Hắn muốn đưa nhân loại hiện đại đứng phát triển trên vai hắn.
Mà hắn, đứng trên vai tương lai!
Chương 10. Vương Tấn Thăng (1)
Ở phương diện nghiên cứu công pháp, Phong Kỳ rất có thiên phú, không phải hắn khoe khoang, ngồi vững ghế vàng thủ khoa cả khối, là tiểu thiên tài trong lòng toàn bộ giáo viên.
Luyện tập theo động tác giáo viên dạy học trong video, hắn nhanh chóng nắm bắt được những động tác mấu chốt của bộ tu luyện thể thao bản 272.
Theo thời gian trôi đi, Phong Kỳ phát hiện một vấn đề khi tu luyện.
Hắn phát hiện thân thể mình căn bản không thể tồn trữ linh khí.
Linh khí chui vào cơ thể, chưa được bao lâu sẽ lại trôi ra ngoài.
Vấn đề này, hắn chỉ có thể suy đoán, có lẽ là do trạng thái Zombie hiện tại.
Cho nên Phong Kỳ quyết định học thuộc lòng các bước tu luyện thể thao trước, chờ trở lại hiện thực sẽ thử hiệu quả cụ thể sau.
Liên tục xem lại video mất lần, Phong Kỳ đã vạch ra hết những điểm quan trọng khi tu luyện thể thao.
Quyết định mang bộ tu luyện thể thao về hiện thực, hắn cảm thấy, chỉ có mình học là chưa đủ, quan trọng nhất là cần hiểu quỹ đạo vận hành của công pháp.
Bởi vì mang về công pháp bản cải tiến từ tương lai, tất nhiên sẽ tạo thành oanh động, hắn cần một lý do giải thích hợp lý.
Tự hỏi một lát, Phong Kỳ có chủ ý, hắn quyết định lập cho mình hình tượng thiên tài nghiên cứu công pháp.
Nếu thế, dù không ngừng nghiên (sao) cứu (chép) ra công pháp mới, cũng sẽ không bị mọi người nghi ngờ, dần dần tập mãi thành quen, thậm chí hồi lâu không phát minh ra công pháp mới sẽ bị cho là bất thường.
Đến lúc đó hắn xuất ra một công pháp tu luyện mới tinh, mọi người cũng sẽ cho rằng:
“Dù sao cũng là siêu cấp thiên tài nghiên cứu vạn năm khó gặp Phong Kỳ phát minh, không có gì bất ngờ!”
Nghĩ đến đây, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười.
[Mang đi thì mang đi, ngươi cạo luôn da mặt làm gì, trời mé, lại còn siêu cấp thiên tài, tui ~ khinh.]
Lời tự thuật độc miệng đúng lúc xuất hiện, đánh gãy sự ảo tưởng của Phong Kỳ.
Xác định mình đã thuần thục nắm giữ bộ tu luyện thể thao bản tương lai, Phong Kỳ không lại đọc công pháp tu luyện khác, hắn đã dùng hết số lần du khách có thể lật xem công pháp.
Lại click mở trang tìm kiếm, hắn quyết định coi thử mọi người xung quanh, tương lai sẽ có kết cục ra sao.
Đầu tiên là bạn tốt “Mạc Phi”, bấm xuống nút tìm kiếm, màn hình tức khắc hiện lên kết quả kiểm tra.
Bởi vì có quá nhiều người trùng tên trùng họ, hắn click mở nút lọc, chỉnh thời gian lịch sử đến năm 2000 – năm 2300, đổi giới tính thành “Nam”.
Bấm xuống nút tìm kiếm lần nữa, danh sách chỉ thừa lại hơn mười người.
Một bức ảnh trong đó, hắn liếc cái đã nhận ra là bạn tốt “Mạc Phi”.
Mạc Phi trên ảnh, tóc trắng xoá, mắt trái đeo bịt mắt màu đen, khuôn mặt gầy ốm, thân mặc đồng phục màu lam.
Click mở trang tư liệu cụ thể, từng dòng chữ hiện lên.
[Mạc Phi (viện nghiên cứu khoa học kỹ thuật Khuê Xà – viên chức)]:
Hưởng thọ: 90 tuổi
Nguyên nhân qua đời: Thời trẻ bị nhiễm bức xạ cường độ cao từ chất Psionic khi đang nghiên cứu chất Psionic, để lại di chứng, vết thương cũ tái phát năm 90 tuổi, từ trần ở viện quân y Liên Hợp Đệ Tam.
Qua đời ngày: ngày 18 tháng 3 năm 2123.
Thành tựu suốt đời (vinh dự): Viên chức cấp B Viện Nghiên Cứu Khoa Học Kỹ Thuật Khuê Xà, huân chương nhân loại tinh anh cấp B, sinh viên tốt nghiệp ưu tú của Học Phủ Khoa Học Kỹ Thuật, người sáng tạo ra hàng loạt thành quả nhân-X, nhân viên nghiên cứu kế hoạch hiện thực hóa kỹ thuật-X……
……
Thành tựu của Mạc Phi, làm hắn táp lưỡi không thôi.
Chẳng những sống đến 90 tuổi, còn đạt được một đống thành tựu đánh được tôn vinh cả đời.
Nghĩ đến mọi ngày tán phét với Mạc Phi, bạn tốt hào ngôn chí khí, hiện tại Phong Kỳ mới phát hiện cậu bạn không có khoác lác, thật đúng là làm được.
*Hào ngôn chí khí: Dõng dạc tuyên bố những câu hùng hồn, tràn đầy khí thế.
Cũng chỉ có mình, chẳng làm nên trò trống gì, con mẹ nó chết sớm tuổi xuân.
Tắt đi trang tài liệu về Mạc Phi, lúc này màn hình bắn một dòng chữ.
[Quyền hạn du khách, tìm đọc dữ liệu nhân vật còn thừa: 1 lần]
“Phiền chết đi được, quyền hạn chó má tốt nhất đừng hòng ngủ yên dưới mồ!”
Sót lại cơ hội cuối cùng, Phong Kỳ bắt đầu tự hỏi đối tượng tìm đọc.
Suy tư một lát sau, hắn đưa vào tên thầy Vương dạy sử “Vương Tấn Thăng”.
Sau phân đoạn tìm kiếm và chọn lọc, tin tức cuộc đời thầy Vương tỉ mỉ hiện lên.
[Vương Tấn Thăng (vĩ nhân lịch sử)]
Hưởng thọ: 187 tuổi
Nguyên nhân qua đời: Du khách không có quyền hạn xem.
Thành tựu lịch sử: Du khách không có quyền hạn xem.
Đánh giá: Năm 39 tuổi ý thức được dạy học không thể thay đổi vận mệnh nhân loại, dứt khoát ghi danh vào “Tinh Thành Học Phủ” để học lại kiến thức nghiên cứu công pháp, cầm thành tích ưu dị tốt nghiệp, sau đó gia nhập Viện Nghiên Cứu Hổ Phách, thành quả nghiên cứu của ông là một cống hiến khổng lồ thúc đẩy nhân loại phát triển, tạo phúc cho đời sau.
……
Phong Kỳ:???
Thầy Vương dạy sử sáng nắng chiều mưa trên lớp, tương lai được đánh giá rất ưu tú, thậm chí được cho là vĩ nhân lịch sử, Phong Kỳ khó có thể tin.
Nhưng làm hắn cảm thấy nghi hoặc là, vì sao hồ sơ của thầy Vương, cần có quyền hạn mới được xem.
Còn có những công pháp tu luyện được xếp hạng năm sao trở lên trong kho dữ liệu, cũng cần quyền hạn đối ứng mới được xem.
Đáng lý ra, đối kháng Sinh Vật trận địa xâm lấn, cần toàn bộ nhân loại chung tay nỗ lực, không nên hạn chế công pháp tu luyện, phải cung cấp cho tất cả mọi người học hỏi mới đúng. Thiết trí quyền hạn lật xem, tựa hồ là hành vi lẫn lộn đầu đuôi.
Chẳng lẽ trong đó có ẩn tình?
Đúng lúc này, lời tự thuật xuất hiện, đánh gãy Phong Kỳ tự hỏi.
[Ngươi quay đầu nhìn hướng 6 giờ, phát hiện nguy hiểm ập đến!]
Phong Kỳ nghe vậy, vội vàng quay đầu nhìn lại, tức khắc phát hiện một thân ảnh bọc mình trong sương đen đang bay ra từ thông đạo kim loại, tiến vào quảng trường ngầm.
Mơ hồ có thể thấy được ba đôi mắt lập loè ánh đỏ trong sương đen, cơ thể cũng chỉm nghìm trong đó, trên trán còn dóng dấu một tấm Phù Văn Tinh Thạch vặn vẹo.