1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới
  4. Tập 1: Hệ Thống Phiền Bỏ Mẹ (c1-c10)

Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Tập 1: Hệ Thống Phiền Bỏ Mẹ (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1: Hệ Thống Phiền Bỏ Mẹ

Thời đại này là thời đại công nghệ, không thể nào mà một người sống trong thời đại công nghệ lại có thể sống thiếu được công nghệ cả. Bất quá vẫn có một số trường hợp vào rừng ở ẩn, sống không liên quan gì đến công nghệ, nhưng cũng có vài người kiếm sống nhờ công nghệ.

Hôm nay Ma Tùng Quân, một gã đàn ông hơn ba mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, cơ thể thì lực lưỡng trông không khác gì bọn đầu trộm đuôi cướp. Hắn vừa mới tậu con xe mới, là người bình thường ở thời đại này nếu có con xế mới thì nhất định phải là một con xế hộp bốn chỗ ra oai với gia đình hàng xóm.

Nhưng không, hắn sống có một mình, mẹ già thì mất sớm. Tốt nghiệp trường công nghệ ô tô nhưng lại không thích dùng đồ công nghệ cao. Nhưng dạo gần đây nhà nước ban hành điều luật không cho sử dụng dạng xe hơi đời cũ, vì nó gây ô nhiễm môi trường. Xu thế hiện giờ là phải dùng năng lượng sạch, tức là xe phải là xe điện mới được lưu thông.

Hắn tích góp toàn bộ tài sản, cuối cùng cũng tậu được một con xe hoành tráng. Đó là chiếc xe tải bán hủ tiếu của hắn. Như đã nói, hắn hành nghề bán hủ tiếu, là hủ tiếu bán rong trên mấy cái xe hàng đấy. Thời buổi này bán hàng rong đúng là khó kiếm sống, kiếm bãi để bán cũng phải trả phí, không có bạ đâu bán đó như thời cha ông.

Hành cái nghề bán hủ tiếu dạo này cũng được chục năm rồi, kể từ lúc hắn ra trường là mẹ hắn cũng xuống sức. Hắn lại không kiếm được việc làm, nên đành kế thừa cái xe hủ tiếu của mẹ, mà mẹ lại kế thừa lại từ ông già hắn.

Hơn ba mươi tuổi, không nhà, không cửa, có xe nhưng là xe bán hủ tiếu. Đồng thời hắn còn khiêm luôn cả bán tạp hóa vì cái xe khá lớn, đủ để hắn ăn ngủ nghỉ bên trong rồi bày thêm vài gian đồ ăn vặt, nước ngọt các thứ để bán kèm theo.

Mua cái xe này xong, hắn chỉ còn đủ tiền để mua đủ nguyên liệu cho một nồi hủ tiếu thôi. Tính ra mua cái xe này cũng tiện, xài điện bằng năng lượng mặt trời, hôm nào mà không có nắng thì xác định hôm đó ngủ mà không có đèn.

Sáng sớm hôm sau, hôm nay là ngày đầu tiên hắn dùng con xe này đi bán. Đây là xe tải cỡ vừa, được thiết kế thành xe bán hàng lưu động. Bên trong bày biện tạp hóa, bên ngoài thì bày ra bàn ghế cùng một nồi nước lèo lẫn tủ kính đầy thịt chưa được bê ra. Vẫn chưa tới giờ dọn hàng, nên Ma Tùng Quân ngồi trên xe nghịch cái bảng điện tử trên xe một chút.

“Gì đây? Bản cập nhật hệ thống à? Bà nội cha thằng bán xe. Bảo xe này đã cập nhật đến phần mới nhất rồi, lần sau cập nhật sẽ mất tiền, nhưng đến năm sau mới cập nhật cơ mà?”

[Hệ thống thông báo cập nhật phiên bản thử nghiệm mới!!]

[Tính năng ưu việt, AI thông minh. Thông thạo tất cả ngôn ngữ, hỗ trợ tài xế quản lý phương tiện. Tự phát hiện sự cố, đề ra phương án sửa chữa phương tiện. Hỗ trợ công cụ cần thiết cho tài xế.]

[Tính năng mới. Cập nhật bản đồ thế giới mới, hệ thống định vị siêu tiên tiến có thể định vị ở mọi nơi. Không trở ngại do mất sóng, không sợ trong rừng rậm. Bất cứ nơi đâu, bất cứ khi nào cũng có thể kết nối internet.]

[…….]

Và một đống cái khác nữa. Ma Tùng Quân lười chả thèm đọc, hắn tiện tay kéo đến dưới cùng thì gặp dòng chữ:

[Cập nhật ngay trong hôm nay – hoàn toàn miễn phí!!!]

“Miễn phí à? Thế thì tải thôi.”

Ma Tùng Quân rút ra một điếu thuốc một tay thì châm thuốc lá, một tay thì bấm vào nút tải.

Nhưng nó vẫn chưa tải mà hiện thêm dòng chữ:

[Chủ thiết bị có đồng ý mọi điều khoản dịch vụ ở trên và chịu trách nhiệm trước nó? Vui lòng ấn đồng ý thêm một lần nữa để xác nhận.]

“Mẹ nó sao lại phiền thế nhỉ? Điều khoản với chả dịch vụ.” – Ma Tùng Quân ấn xác nhận.

[Hệ Thống đang tải xuống … xin tài xế vui lòng đợi.]

“Thôi đi dọn quán.”

Rất nhanh Ma Tùng Quân vứt cái chuyện tải bản cập nhật ra sau đầu. Đây là một thành phố hiện đại, nên chỗ quái nào cũng có wifi, thậm chí xe hắn còn có thể bắt cả sóng vệ tinh để tự kết nối wifi và phát ra bên ngoài. Hiện đại quá phải không? Bán hủ tiếu dạo còn có wifi thì oách quá còn gì.

Đó là hắn nghĩ thế, nhưng thực tế mà nói hắn như vậy là quá cổ lổ sĩ. Thời nay người ta đi xe bay cả rồi, có mình hắn là đi xe bốn bánh.

“Chủ quán mở bán chưa, đói quá chú ơi.”

Lúc này đang ở bên trong xe chuẩn bị nốt nồi nước lèo thì có người bên ngoài gọi.

“Chưa đâu, nửa tiếng nữa đi. Mới năm giờ sáng mà hối cái gì.” – Ma Tùng Quân khó chịu nói.

“Rồi rồi, tôi ra đằng kia đợi chú.” – Người bên ngoài than một tiếng nói.

Không phải nói cho ngoa, chứ cái xe bán hủ tiếu của Ma Tùng Quân là ngon nhất cái thành phố này. Người bình thường bán đến 8 9h sáng là hết hàng, còn của hắn, mở hàng 5h30 bán đến 7h hơn là hết sạch. Người ăn còn phải xếp hàng.

Nếu không một thằng bán hủ tiếu dạo như hắn làm quái gì đủ tiền để mua một chiếc xe được. Hắn chỉ bán buổi sáng và buổi tối, trưa đến chiều hắn chỉ bán tạp hóa, ngáp ngủ cho hết ngày.

[Ting!]

[Hệ thống đã cập nhật hoàn tất.]

[Ting!]

[Hệ thống AI yêu cầu liên kết đồng bộ với điện thoại của bạn.]

[Đồng ý – Hủy bỏ]

Ma Tùng Quân cầm điện thoại lên, âm thanh vừa rồi phát ra từ điện thoại trong túi quần của hắn. Trên màn hình vừa hiện chữ vừa hiện ra âm thanh. Thấy thế hắn tiện tay ấn đồng ý.

[Tải bản đồ mới – Bản đồ siêu lục địa Đông Bắc Lâm Châu.]

[Bản đồ mới đang tự động tải xuống … xin vui lòng đợi một lát …]

“Bản đồ mới? Cái này có khác gì bản đồ bình thường chó đâu?”

Ma Tùng Quân phì ra một tiếng, hắn đút điện thoại vào túi quần chuẩn bị cúi người xuống bê nồi nước lèo ra ngoài thì điện thoại lại ting lên một tiếng.

[Bản đồ đã tải xong. Chèn lên bản đồ hiện tại?]

[Đồng ý – Hủy bỏ]

“Má sao cái phần mềm mới này phiền thế nhỉ? Có AI đúng không? Đấy tự cài đi.”

Sáng sớm gặp chuyện phiền nhiễu, cứ ting ting ting nhức hết cả đầu. Bực lên Ma Tùng Quân chửi một tiếng.

[Xin vui lòng gọi tên AI nếu muốn ra lệnh.]

“Cái mẹ gì nữa? Rồi mày tên gì sao tao biết?” – Ma Tùng Quân mắng một tiếng.

[AI chưa có tên. Vui lòng chủ thiết bị đặt tên cho AI]

“Ơ …”

Trán Ma Tùng Quân nổi lên gân xanh, hắn cầm điện thoại lên xúc động muốn bóp nát cả điện thoại. Nhưng không được, hắn nghèo lắm, hư một cái là cả nùi tiền chứ đừng nói là phá hỏng luôn đi mua điện thoại mới.

[AI vẫn chưa nhận được tên. Kính mong chủ thiết bị đặt tên. AI xin gợi ý vài cái tên nếu như chủ thiết bị không có cái tên nào phù hợp.]

[Gợi ý sau 5 4 3 2 …]

“Phiền bỏ mẹ.”

[Ting]

[Xác nhận tên mới của AI – Phiền Bỏ Mẹ]

[Chủ thiết bị xác nhận đặt tên cho AI là Phiền Bỏ Mẹ?]

[Hệ thống sẽ tự động xác nhận sau 10 giây … 9 8 7 6 5 …]

“Cái chó gì vậy? Này này …” [3 2 1]

“Nút không, nút không ở đâu …”

Ma Tùng Quân vội vã cầm lấy điện thoại, nhưng tay hắn lại dính một giọt nước lèo. Thế là thời điểm hắn bấm vào trong nút hủy, nhưng nước lèo lại rẽ sang nút đồng ý.

[Hệ thống xác nhận tên mới của AI. Phiền Bỏ Mẹ xin ra mắt chủ thiết bị.]

“Rồi xong, ngày hôm nay tắt nắng.” – Ma Tùng Quân ôm mặt than một tiếng.

“Phần cài đặt, phần cài đặt ở đâu? Sao tao tìm không thấy? Cái hệ thống chó chết này phiền bỏ mẹ đi được.”

Ma Tùng Quân lập tức bối rối, vuốt lên vuốt xuống hòng tìm phần cài đặt để đổi tên, nhưng hắn tìm hoài không thấy nó nằm ở đâu.

[Phiền Bỏ Mẹ xin chào chủ thiết bị. Phần cài đặt nằm ở mục thứ ba từ dưới lên. Nếu chủ thiết bị không tìm thấy Phiền Bỏ Mẹ có thể mở dùm chủ thiết bị, xin hãy trả lời bằng giọng nói.]

“Mở nhanh lên, mở luôn phần đổi tên.” – Ma Tùng Quân trán lại nổi thêm mấy cọng gân xanh.

[Phần cài đặt đã mở. Không tìm thấy mục đổi tên. Hướng dẫn sử dụng có nói, đặt tên cho AI chỉ được đặt một lần duy nhất. Điều đó quyết định hướng đi cho trí tuệ thông minh sau này. AI khi có cảm xúc sẽ hiểu được ý nghĩa tên của mình thông qua cái tên.]

Mặt Ma Tùng Quân đen lại. Phải nói từ nhỏ đến lớn cuộc đời hắn đen như cứt chó. Tại sao? Hắn họ Ma chứ có phải họ Mạc đâu. Chẳng lẽ Ma là đen nên hắn mới đen hay sao? Ông mày muốn đổi họ.

[Bản đồ mới – Siêu lục địa Đông Bắc Lâm Châu đã hoàn thành tải xuống. Yêu cầu cài đặt chèn lên bản đồ hiện tại. Chủ thiết bị hãy ra lệnh bằng giọng nói.]

“Rồi rồi chèn đi, nhanh lên tao còn đi bán quán.” – Ma Tùng Quân vuốt mặt lấy lại tinh thần đứng lên nói.

[Đang thực hiện chèn bản đồ …]

[Trong quá trình chèn bản đồ sẽ xuất hiện ở một nơi bất kỳ. Vì an toàn của chủ thiết bị, hệ thống sẽ tự quyết định cho chủ thiết bị xuất hiện ở gần một tòa thành loài người.]

[Còn ba giây nữa sẽ chèn xong]

“Nói nhảm cái gì thế?” – Ma Tùng Quân bê nồi nước lèo xuống dưới xe rồi quay đầu lại nhìn cái điện thoại ở trên bàn mà nói.

[3 2 1 … Ting. Đã cài đặt chèn thành công bản đồ mới. Chào mừng đến với siêu lục địa Đông Bắc Lâm Châu. Có gì không hiểu xin hãy gọi tên AI để được giải đáp. Chúc chủ thiết bị một ngày mới vui vẻ.]

[Thời tiết hôm nay quang đãng, có ít mây và nắng đẹp. Nhiệt độ ngoài trời là 25 độ C. Độ ẩm 76%. Đêm nay sẽ có sương mù và gió lạnh.]

“Đồ công nghệ cũng tốt phết nhỉ, tự thông báo cả thời tiết.”

Ma Tùng Quân nghe thế liền xuôi xuôi lòng, cúi xuống nhấc nồi canh lên. Nhưng hắn vừa ngẩng đầu lên thì một quang cảnh không thể tin được đập vào mắt hắn.

“Cái mẹ gì đang diễn ra ở đây vậy?”

Trước mặt hắn là một khu rừng rộng bao la bát ngát. Mặt đường nhựa dưới chân từ khi nào đã biến thành đường đất. Hắn lập tức ngó sang bên phải, đống bàn ghế hắn kê sẵn ở trước đầu xe vẫn còn đó. Thấy thế hắn thở phào một tiếng, nhất định là bị ảo giác rồi.

Chương 2: Cô Gái Kì Lạ

Ma Tùng Quân ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh, thế quái nào hắn lại ở giữa rừng? Con bà nó, tại sao lại xuất hiện ở đây? Chuyện này là sao?

“Khịt khịt …”

Bỗng cảm thấy chân nhột nhột ướt ướt. Ma Tùng Quân cúi đầu xuống liền bắt gặp một con chó cỏ có bộ lông vàng đất đang ra sức ngửi lấy đầu ngón chân của hắn, thi thoảng còn liếm một cái, đuôi thì không ngừng ve vẩy.

“Cút!”

“Ẳng!”

Ma Tùng Quân tiện chân quẹt nhẹ vào mỏ con chó khiến nó bật đầu ra đằng sau kêu lên ẳng ẳng.

“Ẳng ẳng ẳng ẳng …”Con chó không ngừng quằn quại, trông có vẻ rất đau.

“Con bà mày im coi, ăn vạ đấy à?” – Ma Tùng Quân tức điên lên mắng thêm một tiếng.

“Ẳng ẳng ẳng …”

Nó lại kêu thêm. Mặt Ma Tùng Quân đen lại, rõ ràng chỉ chạm nó rất nhẹ, mẹ nó sáng ra gặp chuyện điên khùng gì ở đây vậy?

Đặt nồi nước lèo lại lên trên xe, Ma Tùng Quân nhặt cục đá dưới đất chọi thẳng vào con chó cỏ kia.

“Éc éc …”

“Giờ mày lại kêu tiếng heo?”

Con chó bị dọa sợ chạy mất dép vào trong rừng. Tại sao hắn lại ở trong rừng? Tại sao lại có một con chó xuất hiện ở khu rừng này. Nếu có chó nhất định sẽ có người, hắn đang ở cái nơi quái quỷ nào đây cơ chứ?

Được cái khu rừng này cũng mát mẻ, không tệ lắm. Bất quá ở đây có một cung đường mòn khá lớn, hắn thì đang ở trên con đường mòn đó. Đường mòn này đủ trải ngang năm cái xe tải như của hắn đi qua đi lại mà không thấy chật.

Thế là hắn nhìn theo đường mòn, đằng xa xa hình như có một dãy kiến trúc nào đó. Chả là bằng mắt thường hắn nhìn không có tới.

Bất quá bây giờ đã là năm rưỡi sáng, đến lúc mở hàng cho quầy hủ tiếu dạo của hắn. Thôi chỗ khỉ ho cò gáy không có một bóng người này thì mở bán cho ai. Hay là đi kiếm chỗ nào đông đông mở bán trước cái đã. Nếu để nồi nước lèo lâu quá sẽ bị hư mất, đây là số tài sản cuối cùng của hắn rồi, không bán được bát nào coi như hắn phá sản.

Hắn cũng chẳng có bạn bè nào để đi vay, đúng hơn là không có mặt mũi để đi vay bạn bè.

Thở dài một tiếng, hắn cầm điện thoại lên nhìn giờ. Qua năm rưỡi vài phút rồi.

“Khoan đã? Sao không có sóng?” – Ma Tùng Quân nhìn cột sóng điện thoại bị đánh dấu X liền nghi ngờ.

Theo lý mà nói, thời nay không chỗ nào là không có sóng điện thoại, vùng nông thôn hay trên núi đều có sóng điện thoại. Nếu không có cũng bắt được sóng vệ tinh, không thể nào không có sóng như thế này được.

“Ủa vẫn có wifi này?” – Ma Tùng Quân ấn vào mục wifi xem thử.

Thứ hắn thấy được là điện thoại đang bắt một mạng wifi có tên là TTVTDHTT13. Rồi hắn chịu rồi, hắn hiểu được cái dãy ký tự này là gì hắn chết liền.

“Đói … ta đói quá … ngươi bán cái gì mau lấy ra cho ta ăn nhanh lên …”

Bỗng lúc này có một bàn tay như không có xương chạm lên vai Ma Tùng Quân.

“Gì?”

Ma Tùng Quân trợn mắt lên, chụp lấy bàn tay kia rồi quay người lại, tay nắm thành đấm hòng đấm vào mặt đối phương. Nhưng chưa kịp đấm thì hắn chợt nhận ra người trước mặt là một cô gái tóc đen có gương mặt hốc hác. Mặt cô ta hóp vô vì gầy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống. Một tay của cô ta bị Ma Tùng Quân nắm lấy, một tay còn lại nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân với thái độ đề phòng.

“Ngươi có bán đồ ăn không? … Ngươi muốn hành hung nữ nhân hay sao?” – Cô gái kia giọng thều thào nói, nhưng không giấu được lời lẽ đanh thép.

“Gì? Ăn mặc kiểu gì đây? Đang đóng phim hay diễn cảnh gì đây? Có máy quay giấu kín gần đây à?”

Ma Tùng Quân ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn cô nàng trước mắt. Bởi cô ta mặc bộ cổ phục gì đó, nó cũng màu đen, rách rưới không thể tả được. Thậm chí tay ôm bụng của cô ta còn đang chảy máu.

“Này cô bị thương rồi, lúc này mà còn ăn cái gì. Ngồi đây đi, đợi tôi một chút, tôi lên xe lấy cái hộp cứu hộ.”

Ma Tùng Quân dắt cô gái kì lạ kia ngồi xuống cái ghế ở bàn ăn. Rồi hắn lên đầu xe lấy vội hộp cứu hộ, lập tức hắn mở hộp cứu hộ ra. Lấy một ít oxy già để sát trùng, lúc này vết thương lộ ra ở trên đầu vai cô ta. Vết thương đó giống như bị một con dao lớn đâm vào, trông khá là sâu. Ma Tùng Quân không nghĩ đây là diễn phim hay gì đó, vết thương này quá thật. Hắn cũng không dại dội động vào vết thương.

Chỉ cần nhìn sắc mặt nhăn nhó của cô ta là đủ hiểu.

“Nếu không phải ta không cảm nhận được chút ma lực nào trong ngươi, có lẽ ta đã bóp chết ngươi rồi …”

Cô gái đột nhiên nói nhỏ.

“Nói sảng cái gì thế? Đau lắm đúng không? Đợi tôi một chút, vết thương này khá sâu. Tôi chỉ sát trùng rồi băng bó tạm thời cho cô, cô lập tức đến bệnh viện chữa trị đi. Nếu không để lại sẹo đó, đi đâu mà để bị thương thế này cơ chứ?”

Ma Tùng Quân một bên sát trùng xong, hắn lấy thuốc đỏ bôi cho cô ta rồi lau sạch vết máu trên cánh tay. Sau đó mới băng bó lại, một hồi công phu hết tầm năm phút cuộc đời của hắn. Thôi thì cứu người như cứu hỏa.

“Cô đói rồi đúng không? Bụng đói thế này nên ăn một chút gì đi rồi đi. Đợi tôi một chút, tôi lấy nồi nước lèo ra.”

Cô gái khi được băng bó, bàn tay đang siết chặt nắm đấm cũng buông lỏng hẳn ra. Ma Tùng Quân không biết rằng, một khi hắn xử lý không cẩn thận vết thương, làm cho gái kia bị đau thì hắn đăng xuất khỏi trần gian luôn.

Thấy Ma Tùng Quân rời đi, cô gái cuối cùng cũng buông lỏng ra. Cô nàng thở phào một tiếng rồi nhìn tên con người ngu ngốc kia đang bận bịu cái gì đó. Đúng hơn là cô ta không cần ăn uống để sống, nhưng đi ngang qua chỗ này bị cái mùi thơm nức mũi từ đồ ăn của hắn khiến cô nàng không chịu được mà phải ghé xem thử.

Không ngờ lại được hắn chữa trị băng bó vết thương, thứ nước trắng trắng kia quả thật làm giảm đi cơn đau của cô. Có vẻ như thứ thuốc đỏ đỏ giống máu là thuốc giúp hồi phục thì phải. Hiệu quả cũng không tệ, nhưng cứ ăn thử đồ ăn tên con người này nấu đã, nếu ngon như mùi thì tha cho hắn một mạng. Cô nàng tự nghĩ tự âm thầm gật đầu.

Không suy nghĩ gì nhiều, Ma Tùng Quân lên xe bưng nồi nước lèo xuống đặt lên trên bếp để ở cạnh đít xe. Hắn bật bếp lên, sau đó lại bê một nồi nước nhúng xuống, hắn cũng bê hết đồ nghề cần thiết ra ngoài.

“Ngươi đang nấu món gì đó?” – Cô gái thấy Ma Tùng Quân bận bịu liền cảm thấy hứng thú hỏi.

“Hủ tiếu chứ cái gì? Nhìn là thấy rồi còn hỏi!” – Ma Tùng Quân cầm một cuộn bánh hủ tiếu lên quơ quơ trước mặt nói.

“Hủ tiếu? Ta lần đầu nghe thấy thứ này. Ăn có ngon không? Ta chưa từng ăn thử thức ăn của loài người.” – Cô gái tò mò hỏi.

Nhìn dáng vẻ tò mò kia, Ma Tùng Quân có chút không tin. Con mẹ nó, rõ ràng là người gốc Á, lại không biết hủ tiếu? Mà nó còn dùng cả ngôn ngữ mình nghe hiểu.

Bất quá Ma Tùng Quân cũng nghĩ cô ta nói đùa nên đùa theo:

“Chưa ăn bao giờ à? Vậy thì ăn thử đi, hủ tiếu chỗ tôi là ngon nhất thành phố này. Cô ăn ở đây rồi không ăn được chỗ khác nữa đâu.”

“Được, không ngon như ngươi nói ta không trả tiền đâu.” – Cô gái hừ một tiếng.

“Không cần cô trả tiền, lấy tiền đó mà đi bệnh viện đi. Cả ngày hôm nay đen đủi coi như tôi làm phước cho cô.” – Ma Tùng Quân lắc đầu nói.

Hôm nay hắn quá đen rồi, ở một nơi khỉ ho cò gáy nào còn không biết.

Nghĩ đến đây Ma Tùng Quân hỏi cô gái.

“Mà đây là nơi nào? Cô biết không?”

“Bệnh viện là cái gì?” – Cô gái hỏi ngược lại Ma Tùng Quân.

“Cái gì?” – Ma Tùng Quân đen mặt lại.

‘Không phải con này bị khùng đó chứ? Nhìn mặt mũi cũng xinh xắn vậy mà bị khùng à?’

Hắn nghĩ trong đầu.

“Ngươi nói ai khùng? Nhân tộc to gan, tin ta bóp chết ngươi không?” – Cô gái trợn mắt lên quát.

Một màn sương đen dần bốc lên khỏi cơ thể của cô ta.

“Kịch!”

Nhưng một tiếng động vang lên. Ma Tùng Quân làm xong một tô hủ tiếu giò heo to bằng cái mặt của hắn, mùi hương thơm phức của hủ tiếu bốc lên khiến người ta thèm thuồng chảy nước miếng.

“Ăn đi.” – Ma Tùng Quân nói.

Làn khói đen chưa kịp phát ra kia lập tức thu hết vào trong. Sự chú ý của cô nàng đập thẳng vào tô hủ tiếu, mùi thơm của nó khiến nước miếng cô chảy ròng ròng.

“Không ngờ thứ này lại biến bổn … à ta chảy nước miếng được.” – Cô gái vội lau nước miếng nói.

“Ăn đi, ăn lẹ lẹ đi. Mỗng đây, đũa đây. Thích ăn ớt thì cho vào, ở đây có tương đen với chanh mới xắt ra đây. Thiệt tình …”

Ma Tùng Quân đưa một đống đồ đến trước mặt cô gái rồi quay đi bỏ đi.

Hắn gãi gãi đầu lẩm bẩm: “Rõ ràng là mình nói thầm trong đầu sao mà nó nghe được?”

“Oa ngon quá!!!!! Cái sinh vật hạ đẳng này lại nấu ăn ngon như vậy? Đây là cái gì? Thịt heo đúng không? Thịt heo sao lại ngon như vậy được chứ? Ngon chết mất!!!”

Cô gái la toáng lên một tiếng khiến cho Ma Tùng Quân vừa chống một chân leo lên xe bị dọa giật mình té ngã xuống mặt đất.

“Con mẹ nó phiền bỏ mẹ ra. Nói nhỏ xuống có được không? Đừng có hù người khác như thế?”

[Phiền Bỏ Mẹ có mặt. Phiền Bỏ Mẹ không có hù chủ thiết bị. Có sự nhầm lẫn ở đây chăng?]

“Tao không có nói mày!” – Ma Tùng Quân quát vào điện thoại.

“Ẳng ẳng ẳng …”

Con chó cỏ vừa chạy lại thì nghe Ma Tùng Quân quát một tiếng, thế là nó tưởng nó bị chửi cũng nằm ngửa ra ẳng lên vài tiếng.

“Mày cút!!” – Ma Tùng Quân gào lên.

Chương 3: Đời Đen Như Chó Cắn

Lúc này ở đằng xa có vài người đi tới, bọn họ ăn mặc trông rất bình thường, đặc điểm duy nhất chính là bọn họ đều mặc cổ phục của nông dân thời xưa. Đây là bộ quần áo tứ thân cánh ngắn. Cổ áo dựng cao khoảng một phân đến một phân rưỡi, có nẹp ở gấu áo (gấu áo ở vùng eo), tà áo và ngực áo. Ở một bên nẹp ngực áo có may thêm một dải cựa gà từ cổ xuống ngang phần rốn.

Nói chung là một cái áo tứ thân mà Ma Tùng Quân không hề biết. Chỉ thấy bọn họ mặc đồ quấn vải trông khá cầu kỳ thay vì một cái áo thun như hắn. Thấy người đi đến, Ma Tùng Quân nhảy xuống xe muốn hỏi họ một chút chuyện thì bọn họ vác theo mấy bao đồ chạy huỳnh huỵch tới.

“Ông chủ, ông chủ đâu? Lấy cho ta một bát canh giống vị tiểu thư này!”

Ba bốn người chạy tới nhìn Ma Tùng Quân nói. Bởi vì hắn có phong cách ăn mặc kì quái, theo cách nhìn của họ chắc hắn đến từ một nơi khác. Đây chắc chắn là thức ăn của ngoại quốc.

“Ba, nhà chúng ta có đủ tiền ăn một bữa không? Khó khăn lắm mới bán được ít lúa gạo, bây giờ ăn một thứ xa hoa như vậy làm sao đủ tiền trả?”

Lúc này có một thanh niên trông nhỏ tuổi hơn kéo vạt áo của người trung niên nói.

“Con ngửi thấy mùi đó không, đây chắc chắn là thức ăn đến từ đế quốc mới có mùi thơm như thế này. Không ăn là uổng cả đời đó con trai.”

“Nhưng mà ông, chúng ta chỉ kiếm được chút tiền. Nhà còn mỗi hai bao thóc này, nếu ăn rồi cả tháng phải nhịn ăn thịt mất.” – Bên cạnh có người phụ nữ trung niên mang gương mặt khắc khổ nói.

“Nhưng mà …” – Ông chú trung niên mang gương mặt khó xử.

“Mấy người muốn ăn hả? Không có tiền cũng được, đổi bằng một bao thóc đó đi. Tôi làm cho cả nhà ba tô được không?” – Ma Tùng Quân thấy bọn họ tranh cãi qua lại liền nói.

“Thế này … ta sợ ông chủ bị lỗ. Một bao này không đáng giá như thế, hay là để chúng ta trả tiền đi. Làm một tô, một tô cả nhà chúng ta ăn là đủ rồi.” – Ông chú trung niên khổ sở nói.

Thực sự cái mùi hương từ nồi nước lèo của Ma Tùng Quân quá quyến rũ, khiến bọn họ nhịn không được mà chảy nước miếng. Điều này không nói dối, nhưng thèm thì thèm cũng phải nghĩ đến cái ăn sau này.

“Được rồi, cứ đưa bao thóc đây. Tôi làm cả nhà ba tô đặc biệt. Ngồi đi ngồi đi.” – Ma Tùng Quân thấy bọn họ tội nghiệp liền nói.

Hắn tuy không giàu có gì, nhưng ba tô hủ tiếu cũng có thể bỏ ra được. Chưa kể còn đổi lại một bao thóc, đem bán lại cho tiệm gạo cũng bằng giá. Còn tiết kiệm hơn tự giã thành gạo rồi làm bánh hủ tiếu vẫn lời chán.

“Ê tên kia, cho ta thêm một tô nữa.” – Cô nàng kì lạ kia vét sạch một tô hủ tiếu đến giọt nước cũng không còn. Thấy Ma Tùng Quân đi ngang qua liền hô lên.

“Có tiền không mà ăn lắm thế, tôi cho cô miễn phí một tô thôi. Ăn vừa thôi, đi bệnh viện đi.” – Ma Tùng Quân từ chối cho thêm tô nữa.

“Này ngươi khinh ta đấy hả? Bổn cô nương đây chẳng lẽ không có tiền trả cho ngươi. Ta dư sức mua cả cái nồi canh của ngươi, mua luôn cả ngươi đấy. Mau lấy cho ta một tô nhanh lên.” – Cô nàng đứng lên, một tay chống nạnh, một tay cầm cái tô đã bị rửa sạch bằng chính lưỡi của cô ta nói.

“Rồi rồi, một tô nữa thôi. Ăn xong đi dùm tôi cái, đừng có ở đây ám nữa.”

Ma Tùng Quân đi đến đặt tô hủ tiếu xuống một cái rầm, cô nàng kia dường như chẳng quan tâm đến điều đó mà lao đầu vào ăn như hổ đói, những tiếng hút sùn sụt khiến cho cả nhà ba người nông dân kia chảy nước miếng.

Không để bọn họ đợi lâu, Ma Tùng Quân cũng đem ra ba tô hủ tiếu size to nhất, mỗi tô còn hẳn hai cái giò heo, đãi ngộ gấp đôi so với cô nàng ăn chực kia.

Vừa đặt ba tô hủ tiếu xuống, Ma Tùng Quân lập tức lấy điện thoại ra nói: “Phiền Bỏ Mẹ ra đây cho bố mày.”

“Ông chủ, ngài vừa nói cái gì sao?” – Nông dân trung niên đột nhiên quay ra sau hỏi.

“À không, tôi đang nói chuyện với cái điện thoại.” – Ma Tùng Quân gãi đầu cười nói.

Chắc chắn là vừa rồi ông ta nghe được xong hiểu lầm hắn con bà nó rồi.

“Người đế quốc thật là có nhiều món đồ kì lạ.” – Ông nông dân trung niên cười thật thà đáp lại.

“Ba ba, ăn ngon quá. Món này là món ngon nhất trần đời, có chết con cũng mãn nguyện.”

“Phi phi, tát cái miệng nói quở. Nhưng mà … ngon quá ông chủ …” – Mẹ của thanh niên nông dân kia cũng nhịn không được than lên một tiếng.

Rất nhanh cả nhà ba người cắm đầu vào cặm cụi ăn.

“À, mấy cái hũ kia là hũ gia vị. Thử nêm nếm một chút đi, còn ngon hơn nữa đó.” – Ma Tùng Quân nhắc nhở.

[Phiền Bỏ Mẹ xin chào chủ thiết bị]

Lúc này âm thanh của điện thoại vang lên đến lần thứ ba thứ tư gì rồi. Ma Tùng Quân trán nổi gân xanh, hắn leo lên xe đóng cửa cái rầm lại, giọng gắt gỏng hẳn lên:

“Con bà nhà mày. Chỗ này là chỗ quỷ quái nào?”

[Là siêu lục địa Đông Bắc Lâm Châu. Là bản đồ mới được chèn lên bản đồ Trái Đất cũ.]

“Đông Bắc Lâm Châu là chỗ chó má nào? Sao lần đầu tao nghe thấy. Tại sao tao lại ở đây?” – Ma Tùng Quân gào lên.

Mấy người bên ngoài đang ăn cứ nghe thấy âm thanh gào thét của Ma Tùng Quân cứ ngỡ hắn bị thần kinh. Bất quá vì tô hủ tiếu quá ngon nên họ chẳng bận tâm mấy. Thứ họ bận tâm bây giờ là tại sao lại có món ngon đến mức này tồn tại ở trên đời.

[Chủ thiết bị đã đồng ý cài đặt chèn bản đồ. Đây chính là Đông Bắc Lâm Châu, nơi nhân tộc tập trung đông nhất. Khi cài đặt chèn bản đồ, chủ thiết bị sẽ được dịch chuyển đến đây.]

“Là sao? Dịch chuyển? Ý là tao bị đẩy đến đây? Làm sao để tao về lại thành phố của tao? Đồ khốn, thiết bị công nghệ thế quái nào mà chuyển cả người cả xe đến vùng đất chó không thèm đái thế này?” – Ma Tùng Quân tức giận chửi um sùm.

Vừa hay con chó cỏ bên ngoài ngửi ngửi bánh xe trước của Ma Tùng Quân, tiện thể nó co một chân lên tè vào đó để đánh dấu lãnh thổ.

Ma Tùng Quân nhìn qua gương chiếu hậu thấy con chó đang làm trò đồi bại với xe mình, hắn trực tiếp mở cửa ra đạp vào mông nó một phát. Lại một chuỗi âm thanh ẳng ẳng ẳng vang lên, cuối cùng con chó cũng không biết vì sao nó lại bị con người bạo hành đến vậy. Rõ ràng là cẩu ta đâu có làm gì nhà ngươi?

Nó cụp đuôi bò đến chỗ ba người nông dân đang ăn để chực xương thả xuống. Rất nhanh nó lấy lại tinh thần vẫy đuôi liên tục để xin ăn.

[Để nói cho chủ thiết bị dễ hiểu thì Phiền Bỏ Mẹ xin giải thích.]

“Nhanh lên, sao mày cứ dài dòng thế hả?” – Ma Tùng Quân nhịp đùi nhịn không được nói.

[Trong thông báo bản cập nhật mới. Điều thứ tám, mục thứ nhất có ghi rằng chủ thiết bị là người được chọn để tải bản cập nhật mới trong mười tỷ người. Do đó chủ thiết bị sẽ được ưu tiên thử nghiệm những tính năng chưa từng có của loài người. Và để đáp ứng điều đó bản cập nhật hệ thống đã tạo ra một trí tuệ nhân tạo được chủ thiết bị đặt tên là Phiền Bỏ Mẹ để hỗ trợ cho chủ thiết bị ở thế giới mới. Cho nên …]

“Nói ngắn gọn. Tại sao tao lại ở đây? Đây là chỗ khỉ ho cò gáy nào?” – Ma Tùng Quân thở phì phì nói.

Làm gì có người nào đủ kiên nhẫn để đọc một đống thông tin vô dụng trong nội dung bản cập nhật chứ? Hắn là kẻ chán ghét công nghệ đến mức bỏ nghề để đi bán hủ tiếu. Nhưng hắn không ngờ rằng toàn bộ nội dung bản cập nhật kia là toàn bộ những gì hắn cần phải biết.

[Đã hiểu. Phiền Bỏ Mẹ sẽ tóm gọn lại cho chủ thiết bị …]

“Mày có nhanh lên không?”

[Chủ thiết bị đã xuyên không đến một thế giới hoàn toàn khác thế cũ. Bằng cách chèn toàn bộ dữ liệu của chủ thiết bị ở thế giới cũ đến thế giới này.]

“Xuyên không là mẹ gì? Thế giới này là sao? Là tao không còn ở trái đất hả?” – Ma Tùng Quân ngơ ngác nói.

[Chính xác xuyên không là đến một thế giới khác. Thế giới này không gọi là Trái Đất. Đây là một hành tinh hoàn toàn mới chưa được đặt tên có hệ sinh thái và sự sống cực kì đa dạng. Con người không làm chủ thế giới này, con người chỉ là một phần nhỏ trong hệ sinh thái khổng lồ của thế giới này. Để đáp ứng nghiên cứu về vũ trụ nên chủ thiết bị được chuyển đến thế giới này để điều tra về nó.]

“Trả tao về, trả tao về trái đất nhanh lên. Cho tao đến đây làm cái chó gì? Sao không cử mấy nhà nghiên cứu của chúng mày đến hả?” – Ma Tùng Quân cuối cùng cũng hiểu ra được hắn đến thế giới khác con bà nó rồi.

Đây cóc phải là thế giới của hắn. Hắn tất nhiên cũng không phải thằng ngu, từ lúc thấy cô nàng ăn nói kì lạ kia cho đến ba người nông dân cũng kì lạ nốt thì hắn nhận ra hắn mới chính là kẻ kì lạ ở đây. Vì thế hắn lập tức lôi cái hệ thống chó cắn mèo tha này ra để hỏi tội.

[Trong điều thứ mười bốn. Mục cuối cùng của hệ thống cập nhật có nói rằng chủ thiết bị có chấp nhận mọi điều khoản của bản cập nhận đưa ra không. Hệ thống đã đưa ra câu hỏi tận hai lần, một lần là đồng ý tải, một lần là khi ấn tải. Chủ thiết bị đã ấn xác nhận. Vì chủ thiết bị không đọc kỹ, nên ngài không thể trở về.]

[Trong điều thứ mười ba mục thứ ba có nói: Chủ thiết bị có thể sẽ đến một thế giới khác để tiến hành thử nghiệm công nghệ mới. Hãy xác nhận rằng chủ thiết bị đồng ý với điều khoản trên.]

“Tao không hề thấy cái đống đó?” – Ma Tùng Quân gầm lên.

[Chủ thiết bị đã tích vào ô đồng ý tất cả. Bao gồm những khoản trên.]

Nghe xong Ma Tùng Quân xúc động đưa điện thoại lên cao hòng ném nó đi. Nhưng hắn nhịn, hắn hít thở vài ba hơi rồi mở cửa xe bước xuống dưới. Hắn đi vào bên trong cánh rừng, cảm thấy khoảng cách đủ xa để không làm phiền đến khách hàng.

“Bà nội cha chúng mày!!!! Cuộc đời tao chưa đủ đen hay sao? AAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!”

Hắn gào lên như một đứa trẻ để giải tỏa nỗi bức xúc của mình.

“Ông chủ quán này nấu món hủ tiếu ngon quá … chả là đầu óc có chút …”

Ba người nhà nông dân chụm đầu vào nhau nói nhỏ.

Cuộc đời của hắn, không bạn, không bè. Cũng không có gia đình, không có chỗ ở. Tiền cũng không có. Bây giờ đến thành phố quen thuộc cũng không có nốt. Hắn phải đến một thế giới xa lạ, con người cũng xa lạ, cũng chẳng quen biết ai. Hơn ba mươi tuổi, cuộc đời hắn thất bại một cách thảm hại.

Chương 4: Xuyên Không Bà Nó Rồi

[Phiền Bỏ Mẹ xin được phép giải đáp vấn đề]

“Có gì muốn sủa, sủa nhanh con mẹ mày lên. Ai quản lý mày? Admin đâu?” – Ma Tùng Quân thở hừ hừ nói.

[Để giải đáp câu hỏi của chủ thiết bị. Phiền Bỏ Mẹ xin trả lời như sau: Hệ thống là được tạo bởi thực thể vượt qua nhận thức của chủ thiết bị. Đây là bí mật không thể nói và Phiền Bỏ Mẹ cũng không đủ quyền hạn liên lạc với người tạo ra Phiền Bỏ Mẹ.]

[Về chuyện chủ thiết bị bị dịch chuyển đến một thế giới mới xin chủ thiết bị đừng buồn. Qua quá trình nhà phát hành điều tra chủ thiết bị thì cho thấy chủ thiết bị là một cô nhi, không nhà, không tiền, không mối bạn gái. Cũng không có mục tiêu sống, chủ thiết bị chỉ sống vật vờ cho qua ngày. Thay vì thế, chủ thiết bị tại sao không đến một thế giới mới khám phá những điều tốt đẹp hơn, vừa tốt cho tâm hồn của chủ thiết bị vừa có thể giúp được những tồn tại bậc cao phía trên có thêm thông tin về thế giới này.

Khi mọi chuyện hoàn tất, chủ thiết bị sẽ được ghi danh vào sử sách cho đóng góp của mình. Chẳng lẽ chủ thiết bị muốn làm một kẻ thất bại đến hết cuộc đời hay sao? Hệ thống sẽ hết lòng giúp đỡ chủ thiết bị, phò tá chủ thiết bị trên con đường phía trước.]

Mỗi một câu nói của con AI kia như có một mũi tên găm thẳng vào tim của Ma Tùng Quân. Kết thúc buổi thuyết trình của nó, con tim bé nhỏ của Ma Tùng Quân găm đầy mấy mũi tên, không thể sống được nữa rồi. Quá nhục, quá nhục nhã. Để một con AI sỉ vả như thế thì chết đi cho rồi.

[Phiền Bỏ Mẹ xin hết.]

“Mày phiền bỏ mẹ ra đi được.” – Ma Tùng Quân tức muốn phát điên lên. Hắn cảm thấy EQ của hắn không đủ dùng trong trường hợp này rồi. Hắn rất muốn tìm ra cái kẻ tạo ra con AI này và bóp chết hắn.

Nhưng không thể không nói, con Phiền Bỏ Mẹ này nói rất đúng. Hắn làm gì còn người thân nữa đâu? Những người hắn quen thuộc đa phần đều là quan hệ khách hàng với nhau. Như mấy ông già lao công hay ăn thiếu, hay mấy thằng nhóc ăn xin lâu lâu xin vét nồi. Rồi ông hàng thịt, bà hàng rau, cô em xinh đẹp bán bánh hủ tiếu, cho đến ông chú bán ớt, dậu nành ngon để hắn làm tương.

Nói chung là cũng không có gì luyến tiếc lắm. Hắn cũng không thích thời đại công nghệ, mọi thứ được làm bởi công nghệ. Con người ngày càng mất đi nhiều việc làm, bọn họ không thể hiện được giá trị của mình sau đó được nhà nước chu cấp, thế là bị xã hội cho là những con sâu ăn lá không chịu đi làm.

[Chủ thiết bị cứ hãy tận hưởng một cuộc sống mới. Phiền Bỏ Mẹ sẽ cố hết sức bảo đảm cuộc sống của chủ thiết bị diễn ra tốt đẹp]

“Không, mày phiền bỏ mẹ ra.”

Ma Tùng Quân thẳng thừng từ chối cái con AI chết tiệt kia.

Bây giờ hắn đã xác định được đây là thế giới khác. Cái gì mà điều tra về thế giới này? Ông mày mới cóc thèm làm. Ông mày đi bán hủ tiếu dạo kiếm sống, thế cho nó vuông. Lăng xăng phiền toái.

Có vẻ như thế giới này không có bất kì công nghệ nào. Nhìn phong cách ăn mặc của bọn họ Ma Tùng Quân có thể hiểu ra. Nhưng mà làm sao hắn hiểu được bọn họ nói gì nhỉ? Đây rõ ràng là thế giới khác cơ mà?

[Trong quá trình cài đặt chèn dữ liệu của chủ thiết bị. Hệ thống đã tự động mã hóa ngôn ngữ chung của loài người thế giới này với chủ thiết bị. Do đó chủ thiết bị không cần phải lo lắng về phương diện ngôn ngữ, thậm chí chủ thiết bị có thể đọc hiểu được toàn bộ cổ ngữ của thế giới này. Nó khá là tương tự với Trái Đất]

“Này tao còn chưa hỏi sao mày lên tiếng rồi? Mày đọc được suy nghĩ của tao à?” – Ma Tùng Quân giật mình nói.

[Phiền Bỏ Mẹ đọc dữ liệu từ tín hiệu não bộ của chủ thiết bị từ đó đưa ra đáp án và câu trả lời cho chủ thiết bị. Chủ thiết bị có thể tắt chức năng tự động trả lời ngay lúc này bằng cách nói đồng ý hoặc từ chối để giữ nguyên tính năng …]

“Đồng ý, tắt dùm tao cái.” – Ma Tùng Quân ngắt lời Phiền Bỏ Mẹ.

[Phiền Bỏ Mẹ xác nhận một lần nữa. Chủ thiết bị muốn hủy chức năng này? Nó có thể được mở trong tương lai nếu chủ thiết bị muốn. Khi tắt chức năng này sẽ có một số bất tiện nhất định về phương diện thông tin cho chủ thiết bị. Chỉ khi được gọi AI Phiền Bỏ Mẹ mới có thể trả lời.]

“Tắt, tắt ngay!!!” – hắn gào lên.

Ma Tùng Quân ngồi ôm đầu, tựa mình vào gốc cây. Hắn suy nghĩ một hồi lâu rồi đứng dậy lững thững đi ra khỏi khu rừng, trở về con đường mòn. Cứ tiếp tục thế này hắn sẽ phát điên mất.

Bây giờ hắn cũng chẳng thể làm gì khác hơn, thôi ở đâu thì cũng vậy. Cái nghiệp bán hủ tiếu này đã đi theo hắn rồi, chỉ có nước tiếp tục bán thôi.

“Ông chủ đi đâu lâu thế? Ta ngửi mùi hương này chịu không nổi nữa rồi. Này ngươi đừng nó húp hết như thế? Để cho ta một giọt xem coi mùi vị như thế nào?”

“Ngươi bảo ông chủ đi vệ sinh sao lâu quá không thấy ra?”

“Kìa kìa trong rừng có bóng người, cách ăn mặc đó nhất định là ông chủ.”

“Ông chủ ông chủ. Mau lại bán hàng nhanh nào, chúng tôi đói quá. Mùi hương này thật là nhịn không nổi.”

“Gừ gừ gâu gâu gâu.”

Lúc này quanh xe hắn bu đông một đám người liên tục sấn tới gần nồi nước lèo để ngửi lấy ngửi để. Nhưng mà bị con chó cỏ mà hắn sút đi không thương tiếc cản phía trước. Lúc này con chó như là một con sói, nhe răng trợn mắt sủa inh ỏi không cho những người khác chạm vào nồi nước lèo.

Đang bước tới, Ma Tùng Quân bỗng thấy một con mèo đen nhảy từ trên nóc xe đáp thẳng xuống đầu con chó. Nó tát vài cú tát lên mõm con chó, khiến con chó đau đớn kêu ẳng ẳng chạy mất dép. Xong con mèo giải quyết được chướng ngại vật, nó lập tức nhảy lên bàn cao nhìn vào nồi nước lèo. Không nghĩ không rằng nó nhảy thêm một lần nữa vào nồi nước lèo.

“Bịch!”

“Đến cả chó mèo cũng dở hơi. Mày thích thành mèo luộc à? Cút chỗ khác!”

Vừa hay Ma Tùng Quân chụp được cổ con mèo, hắn xách nó lên rồi thẳng tay ném nó vào rừng. Không biết vô tình hay cố ý mà con mèo lạp đáp trúng ngay mặt con chó, con chó không kịp phản ứng bị con mèo cào cho vài đường kẻ trên mặt, thế là cụp đuôi chạy tiếp.

“Ông chủ ông chủ. Bán cho tôi một tô giống bọn họ.” – Một đám người bu quanh Ma Tùng Quân không ngừng hối hả hắn.

“Rồi rồi ngồi xuống bàn hết đi. Ông chú ăn gì? Bà cô này ăn gì? Còn một nhà này đi mấy người. Ở đây ngoài hủ tiếu còn có nui với bánh canh, có cả mì tươi và mì gói nữa. Ăn cái gì nói rõ ra xem nào.”

“Tôi ăn mì.”

“Hủ tiếu hủ tiếu. Lần đầu ta nghe món này, cho hai tô nha ông chủ.”

“Từ từ, từng người nói thôi.”

Ma Tùng Quân bề bộn với công việc bán hàng của mình, khiến cho hắn tạm thời quên đi đây là một thế giới khác. Hắn không biết chỗ này là chỗ quái nào, nhớ rõ ràng là buổi sớm không có một bóng người, thế mà hắn vừa mới từ trong rừng ra đã có cả tá người đứng đòi ăn. Thật là kì lạ.

Bận rộn mất nửa ngày trời, với hơn mười bàn ăn chật kín người. Cuối cùng cũng coi như xong xuôi, nồi nước lèo cũng vơi đi phân nửa.

Lúc này trên điện thoại hiện ra một dòng chữ.

[Kết quả nghiên cứu sơ bộ về tân thế giới.]

[Kết quả đưa ra về mặt văn hóa: Người của thế giới này thường xưng hô nhau bằng họ.

Danh xưng: Thường dùng ta ngươi đối với người không rõ tên tuổi. Ngoài ra còn sử dụng những danh xưng lỗi thời như chàng, nàng, huynh, đệ, …]

[Kiến nghị thay đổi cách xưng hô để thích hợp với thế giới mới.]

Ma Tùng Quân nhìn xuống điện thoại, cái này là điện thoại tự rung lên rồi hiện chữ. Hệ thống tự động sao? Không phải con AI lắm mồm kia chứ? Vậy thì nó làm ra AI để làm cái khỉ gì.

“Ông chủ tính tiền.”

“Thấy món này đáng giá bao nhiêu thì trả bấy nhiêu.” – Ma Tùng Quân nói.

“Hừm … món này quá ngon, món ngon nhất ta ăn được từ trước tới nay. Tay nghề nấu ăn đến mức thần sầu này của ông chủ quả thật làm đầu bếp trưởng của Ngự Thiện phòng cũng thừa khả năng. Khó mà định giá cho bát hủ tiếu ta ăn.”

Người đang nói chuyện có phong cách ăn mặc sang trọng hơn, tay hắn cầm một cây quạt, vải vóc trên người có lẽ là vải gấm. Trông khá là mắc tiền, thế giới này chắc là thời đại trung cổ hay sao? Có thể gọi là công tử chăng?

“Công tử, ở chỗ chúng ta không mang theo nhiều tiền.”

Cùng bàn với hắn là ba tên hạ nhân mang theo túi vải gấm, tuy nhiên quần áo bọn họ mặc lên người chỉ là vải thô. Than phận khác hẳn vị mặc đẹp kia.

“Phía trước là trấn Phúc Lộc, trấn nhỏ này là nơi của Tổng trấn Biện Văn ở. Ông ta trước kia thiếu tiền của phụ thân ta. Sẵn đến đòi luôn cũng được, nợ cũng lâu rồi. Nghe nói dạo này ông ta sống khá giả. Sẵn điều tra xem ông ta có ăn chặn tiền gì không.” – Vị công tử kia nói nhỏ với thuộc hạ.

“Ngươi đưa hết tiền cho ông chủ quán đi. Món ăn này xứng đáng, nếu có nhiều tiền hơn ta sẽ đưa ra một cái giá khác.”

Công tử vừa nói vừa cầm lên một vật dài dài gì đó được bọc lại bởi vải gấm. Từ tiếng động của nó vang lên có thể đoán là một thanh kim loại.

“Ông chủ, ở đây chúng ta còn có một thỏi bạc và năm xâu bạc Đại Long thông bảo. Ông chủ cầm đỡ, công tử ta nói giá trị của món ăn này hơn bất cứ món ăn xa hoa nào. Đây là tiền ăn của chúng ta.”

Một thỏi vàng lớn và năm xâu đồng bạc được đặt lên trên bàn.

“Thế thì nhiều quá, ta không thể lấy hết được.” – Ma Tùng Quân cười khổ lắc đầu nói.

Hắn không biết tỷ giá của thế giới này, nên chẳng biết đống này giá bao nhiêu tiền. Nhưng hắn biết giá trị của bạc, một thỏi bạc đủ chọi lổ đầu con chó kia là quá nhiều so với ba tô hủ tiếu rồi. Chính vì hắn không biết tỷ giá nên ai hỏi bao nhiêu một tô hắn chỉ bảo trả theo mức độ ngon của bữa ăn.

Chương 5: Thái Tử

Có người lúc tính tiền trả mười đồng Đại Long thông bảo. Có người lại trả đến ba bốn mươi thông bảo. Hào phóng hơn một chút thì trả đến một xâu đồng Đại Long thông bảo, hình như là cỡ một trăm đồng thì phải, hắn chưa có rảnh để đếm. Bất quá chưa có ai trả bằng bạc cả. Thế mà bàn ăn cuối cùng của vị công tử này trả một lần một thỏi bạc và năm xâu đồng bạc Đại Long thông bảo.

“Hơn ba mươi lượng bạc này đúng thật là vẫn chưa đáng giá ba bát hủ tiếu của ngươi. Ông chủ, hay là ta để lại thanh kiếm này. Cái trấn nhỏ phía trước có Tổng trấn nợ tiền nhà ta, ta đến đòi nợ xong quay lại trả ngươi.”

Vị công tử kia rốt cuộc cũng lên tiếng.

“Không không, là quá nhiều rồi. Thôi ta lấy một xâu tiền này là đủ. Ông … à ngươi cứ đi đi không sao đâu.” – Ma Tùng Quân đang sửa lại cách xưng hô theo thế giới này, hắn đã đủ kỳ lạ rồi, không thể giữ mãi cách xưng hồ của thế giới cũ được.

“Không đủ tiền trả thì lột đồ ra để hết lại. Cầm có mấy thứ rác rưởi cũng đòi ăn ngon? Ông chủ, ta trả tiền.”

Lúc này giọng nói của một nữ nhân vang lên. Ở bàn ăn của nàng ta chất tổng cộng mười tô hủ tiếu ở đó rồi.

“Tiền? Cô có tiền à?” – Ma Tùng Quân vẫn cho là con nhỏ này ăn quỵt, tại thấy nó năn nỉ quá nên cứ cho thêm. Cuối cùng nó ăn cả mười tô mới no.

“Cạch!”

“Tại sao không?” – Thứ này đủ trả cho ngươi. Hừ hừ, nếu không phải ta đang mệt trong người, ta có thể trả cho ngươi cao hơn nữa.

“Gì? Cái cục đen đen gì đây? Thứ này mà tiền cái gì? Có lừa người không thế? Khác chó gì cục cứt đen của con chó ỉa ven đường không? Thôi đi đi, cầm lấy. Coi như ta làm phước cho ngươi.” – Ma Tùng Quân cầm một cục đen đen tròn tròn trên tay mà chẳng biết nó có giá trị khỉ gì không.

“Cái đó …” – vị công tử kia trợn mắt lên vì giật mình.

“Hừ, cái đồ phàm trần không có mắt nhìn. Ngươi nghĩ đây là cục cứt à? Có là cục cứt thì cũng là cục cứt vàng đủ mua cả cái sạp đồ ăn của ngươi. Mua cả ngươi còn kịp đó đồ điên.”

Cô nàng kia ăn xong dường như thừa năng lượng thái quá nên dỏng họng lên cãi nhau với cả Ma Tùng Quân.

“Thôi thôi ăn rồi lăn đi dùm tôi cái cô nương. Không ai bắt cô trả tiền đâu ha, hôm nay cô mở hàng đắt khắt thế này coi như là tiền ăn của cô. Cầm lấy đi đi, tôi không cần thứ vật thể không xác định này đâu.”

Ma Tùng Quân ném cái cục màu đen tròn tròn về phía cô nàng kia. Cô nàng lập tức chụp lấy rồi hầm hầm dẫm chân bước về phía Ma Tùng Quân, chụp lấy tay hắn rồi nhét lại cục tròn đen kia vào trong tay hắn.

“Đã bảo không lấy sao cứ đưa thế? Giữ cái cục đen thui này chỉ tổ xui xẻo thôi, ta không lấy đâu. Cầm đi!” – Ma Tùng Quân nhét lại vào tay cô nàng.

“Ngươi phải lấy, ta không muốn thiếu nợ kẻ khác.” – Cô gái cắn răng nói.

“Cô không mắc nợ gì cả. Tôi chữa trị cho cô vì tôi không thể nhìn một cô gái bị thương trước mặt mình mà không làm gì được. Tôi chữa trị vì nếu không làm tôi thấy bứt rứt, tôi làm vì tôi không muốn có cảm giác bứt rứt trong người thôi. Cho cô ăn là vì không muốn thấy cô đói chết, cô cũng mở hàng cho tôi. Coi như huề vốn, khỏi trả tiền.”

Vô tình Ma Tùng Quân giữ lấy vai của cô nàng đó, lúc hắn nói chuyện hai mặt dí sát nhau. Hơi thở phà từng hơi vào mặt cô ta khiến cho mặt cô nàng ửng đỏ lên. Cộng thêm lời nói và hành động của hắn nữa.

“Tại sao ngươi lại quan tâm ta như thế? Chưa từng có ai quan tâm ta như thế. Mọi người đều sợ hãi ta, tránh xa ta.” – Cô nàng ngập ngừng nói.

“Sợ? Một cô gái chân yếu tay mềm như cô thì tôi sợ cái khỉ gì? Phụ nữ là một nhành hoa, phải nâng niu và bảo vệ. Đó là tôn chỉ đàn ông của tôi.”

Ma Tùng Quân hất mũi lên trời kiêu ngạo nói.

“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” – Cô nàng nghiêng đầu hỏi hắn.

“À …” – Ma Tùng Quân sắc mặt đen lại.

36 tuổi, không nhà không cửa cũng không bạn bè. Tất nhiên là càng không có bạn gái. Mối nhục của cuộc đời hắn chính là đây. Nghe nói thời xưa người ta thường lấy nhau sớm, chả có thằng khỉ nào mà gần sang cái tuổi bốn mươi mà vẫn ế chổng mông chưa có một mối tình dắt vai như hắn cả.

“Ba b-a … ba mươi sáu …” – Ma Tùng Quân đáp.

“Nhỏ quá …” – Cô nàng lẩm bẩm.

“Cái gì nhỏ? Của ta to hơn cổ tay của cô đấy. Thôi đi đi, ăn xong rồi lượn cho tôi nhờ. Đừng đứng đây nữa.” – Ma Tùng Quân ra sức đẩy cô nàng đi.

“Vậy … hẹn gặp lại. Lần sau ta sẽ kiếm tiền của con người trả cho ngươi.” – Cô nàng e thẹn nói. Sau đó thân hình bé bỏng dần rời đi.

Nhìn cô ta rời đi, Ma Tùng Quân thở dài một tiếng. Con nhỏ phiền phức cuối cùng cũng đi rồi.

“Hửm? Mấy người chưa đi nữa? Tôi nói rồi, để lại một xâu tiền là đủ rồi. Đi đi, lần sau rảnh thì ghé ăn.” – Ma Tùng Quân nhìn bốn người còn ngồi trên bàn liền nói.

Vị công tử kia từ lúc xuất hiện đến cả lúc ăn, cả lúc tính tiền cũng rất điềm tĩnh. Thế mà giờ miệng lại ngoác ra đến mức không ngậm lại được.

Gương mặt hắn tái nhợt đi như không còn chút sức sống nào cả. Đến khi hắn ngã quỵ xuống, bịch lên một tiếng mới khiến cho cả ba thuộc hạ của hắn tỉnh giấc vội đỡ hắn dậy. Thấy thế Ma Tùng Quân cũng vội chạy đến đỡ hắn ngồi lên ghế rồi lấy một cốc nước lọc đưa cho hắn.

“Chuyện gì vậy? Ngươi không khỏe hay sao? Ngồi nghỉ một chút đi rồi đi. Ở đây ta có viên thuốc dinh dưỡng, để ta pha cho ngươi.”

Ma Tùng Quân chạy vào thùng xe lấy ra một cây C sủi, chuẩn bị pha vào nước thì vị công tử kia vội đưa tay lên ngăn lại.

“Không cần đâu ông chủ. Ngươi quá tử tế, họ Lâm ta đa tạ ngươi. Cũng nhờ sự tử tế của ngươi mà chưa có một ai chết.” – Vị công tử kia sắc mặt cực kì khó coi, hắn cẩn thận nói.

“Chết? Cái gì mà chết? Có ghê quá không?”

Ma Tùng Quân giật mình. Đùa gì chứ? Mấy cha nội ở thế giới này toàn nói chuyện giật gân như vậy hay sao?

“Ông chủ quán, ngươi có biết cô nàng vừa rồi là ai không?” – Công tử kia lấy lại được hơi thở đều đều liền nói.

“Không, cô ta như mấy người thôi. Đến đây chỉ để ăn.” – Ma Tùng Quân nhún vai nói.

“Cô ta … haizzz thôi bỏ đi. Ngươi có thể nói cho ta biết cô ta vì sao lại đến đây ăn không?” – Công tử cẩn thận hỏi.

Hắn nhìn vẻ mặt của Ma Tùng Quân cũng hiểu Ma Tùng Quân không hề biết cô gái kia là ai thật.

“Chắc là đói.” – Ma Tùng Quân thản nhiên nói.

“Không phải, cô ta không thể đói được. Nói cho ta biết tại sao cô ta lại ăn ở chỗ ngươi? Chuyện này rất quan trọng, không phải chuyện đùa đâu.” – Vị công tử đôi mắt trở nên nghiêm trang hơn.

“À, là do sáng sớm …”

Ma Tùng Quân kể ra chuyện cô nàng bị thương làm sao, rồi hắn băng bó cho cô ta sau đó cho cô ta ăn. Hắn cũng không nói rõ ràng là do hắn đột ngột xuất hiện ở đây, cũng đột ngột gặp cô gái kia. Chuyện hắn là người của thế giới khác không thể nói oạch tẹt ra được. Cũng may dân trí và sự hiểu biết của người thế giới này hơi thấp. Cứ tưởng hắn là người của đế quốc trong khi qua lời trò chuyện của bọn họ thì chưa ai từng gặp người đế quốc cả. Cứ phàm là thứ kỳ lạ đều phán là người của đế quốc.

Ma Tùng Quân cũng không tin người của thế giới này lại có công nghệ, nếu không ở đây chẳng phải ăn mặc như thế này.

“Thật là trùng hợp. Một người bình thường nếu gặp cô ta hẳn là phải chết ngay từ ánh nhìn đầu tiên rồi. Có thể là do cô ta bị thương chăng? Không … không phải, có thể cô ta bị thương rất nặng nên năng lực không hoạt động. Cũng may … nếu không cả khu vực này chẳng còn sinh vật sống nào.”

Tay công tử liên tục lẩm bẩm.

“Nhưng rõ ràng là khi nãy ta cảm nhận được cái chết. Không rõ vì sao vẫn còn sống … chắc là nhờ sự lương thiện của ông chủ quán. Chủ quán, ta đa tạ ngươi một lần nữa. Ngươi có ân cứu mạng với ta, ân này có cơ hội ta nhất định sẽ báo đáp.”

Vị công tử đứng lên khom người thật sâu trước Ma Tùng Quân. Các tùy tùng của hắn còn khom sâu hơn cả hắn.

“Là sao? Ta cứu ngươi khi nào?” -Ma Tùng Quân hoàn toàn không hiểu cái mẹ gì đang diễn ra hết.

“Ta chỉ có thể nói cho chủ quán một cái tên. Tên của nàng ta chính là Hắc Y nương tử. Là thảm họa tự nhiên của thế giới này. Cô ta không phải là con người, bất kì nơi nào cô ta xuất hiện đều có cái chết khủng khiếp diễn ra ở nơi đó. Lần sau nếu chẳng may ông chủ gặp cô ta thì hãy cẩn thận một chút. Ông chủ có lẽ cũng là người đặc biệt che giấu thân phận của mình, ta cũng không tiện hỏi.”

“Ta họ Lâm, tên Chấn Hưng. Là thái tử của vương quốc nhỏ này. Không biết tôn danh đại tính của chủ quán là gì? Có thể cho ta được biết không?” – Lâm Chấn Hưng nho nhã nói.

“Ta tên Quân, Tùng Quân.” – Ma Tùng Quân đáp.

Chương 6: Hai Con Vật

“Ra mắt Tùng các hạ ta đang trên đường vi hành khắp đất nước để hiểu rõ cuộc sống của người dân. Xin ngài hãy giữ bí mật dùm ta.”

“Điện hạ … sao ngài lại công khai thân phận của mình?”

Mây tên tùy tùng sau lưng hắn lập tức lấy vũ khí được giấu sau lưng ra ngoài, ánh mắt đầy sự đề phòng nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân.

“Thái tử? Ê vung đao vung kiếm cái gì thế? Ta làm gì mang tội à?” – Ma Tùng Quân lùi lại một bước, hắn lùi đến quầy hàng của hắn, tay đặt sẵn lên con dao để đề phòng.

“Hỗn xược, hạ vũ khí xuống. Ta tin tưởng Tùng các hạ đây nên mới khai báo ra thân phận. Các ngươi hành động như thế làm ta còn mặt mũi nào nữa?” – Lâm Chấn Hưng quát ầm lên một tiếng khiến cho đám thuộc hạ giật mình hạ vũ khí xuống.

“Còn không mau xin lỗi ông chủ Tùng?” – Lâm Chấn Hưng quát lên, rất có phong thái của một bậc vương giả.

“Xin lỗi ông chủ. Là cho chúng ta quá khích. Thân phận của điện hạ là bí mật, chuyến đi này cũng là bí mật. Xin chủ quán hãy giữ bí mật.” – Một trong ba tên thuộc hạ đứng ra cúi đầu trước Ma Tùng Quân.

Ma Tùng Quân im lặng không trả lời, hắn cảm thấy đám người ở thế giới này điên hết rồi. Chỉ có báo ra thân phận đã muốn giết người. Chúng mày có bị thần kinh không đấy?

“Thành thực xấu hổ với Tùng các hạ. Là do ta dạy dỗ hạ nhân không tốt. Cũng do thân phận của ta nhạy cảm, rất khó để kết bạn.”

“Được rồi không sao đâu. Ta hiểu, yên tâm chuyện này ta giữ bí mật cho các ngươi. Nhưng mà này, ta tên Quân, Tùng là tên đệm thôi. Có thể gọi trực tiếp tên ta mà?”

Ma Tùng Quân không hiểu lắm cách xưng hô của mấy người này, thường là gọi tên đệm hay sao?

“Tùng không phải là họ của các hạ sao?” – Lâm Chấn Hưng ngạc nhiên nói.

“Không, ta họ Ma. Gọi tên ta là được rồi.” – Ma Tùng Quân nói.

“Họ Ma?”

Sắc mặt Lâm Chấn Hưng nhăn lại. Hắn dường như đang lục lọi ký ức để tìm ra cái họ này, mãi một lúc sau hắn mới mở to mắt ra ngạc nhiên nói:

“Không thể nào? Các hạ xác định họ của các hạ là họ Ma?” – Lâm Chấn Hưng thốt lên.

“Họ của ta chẳng lẽ ta lại không biết. Nói dối làm gì, họ của ta là họ Ma.”

Ma Tùng Quân ôm mặt nói, mấy người thế giới này không có người nào bình thường được một chút hay sao?

“Theo truyền thuyết từ thời trung cổ có kể lại. Loài người có một gia tộc mang họ Ma. Họ chính là những chiến thần của loài người, cùng loài người chinh chiến để giành lấy siêu lục địa Đông Bắc Lâm Châu. Đặt nền móng cho loài người công lớn nhất thuộc về gia tộc họ Ma.

Tuy nhiên sau này không biết vì nguyên do gì mà gia tộc họ Ma lại đột ngột biến mất. Từ lúc đó trở đi con người bắt đầu nội chiến với nhau rồi chia ra thành nhiều quốc gia như ngày nay. Mà cũng không còn nhiều lắm.”

Lâm Chấn Hưng kể cho Ma Tùng Quân nghe.

“À, đó chắc chắn không phải họ của ta rồi. Chắc là trùng họ thôi, không có liên quan khỉ gì đâu.” – Ma Tùng Quân nói.

“Ta cũng thấy như thế.” – Lâm Chấn Hưng cười nói.

Một gia tộc chiến thần như thế không thể nào nói chuyện tục tĩu thoải mái như Ma Tùng Quân được.

Không khí tự dưng lâm vào cảnh trầm lặng. Không ai biết tiếp tục câu chuyện như thế nào. Thấy thế Lâm Chấn Hưng vốn là người giỏi tiếp chuyện cũng biết lúc này không nên làm phiền người ta nữa.

“Giờ cũng đã gần trưa, không biết dọn quầy xong Ma huynh còn bán ở đây nữa không? Trông huynh giống một nhà lữ hành với chiếc xe kì lạ này. Huynh chắc hẳn từ vùng xa xôi đế quốc đến đây đúng không?”

“Cứ xem là vậy đi. Bây giờ ta phải dọn quán rồi.” – Ma Tùng Quân cười đuổi khéo.

Hắn rất muốn biết thêm thông tin về thế giới này, nhưng kẻ trước mắt chính là thái tử. Có ngu hắn cũng từng học qua sử, biết thái tử chính là con trai nối ngôi của vua. Một kẻ thân phận cao như thế tốt nhất không nên dính líu gì thì hơn.

Nếu là một thế giới bình thường, tất nhiên Ma Tùng Quân sẽ cố kéo lấy quan hệ, mà có khi hắn chả làm thế đâu. Kéo quan hệ cũng chẳng làm cái khỉ gì, thế giới cũ không chiến tranh, còn yên bình chán. Còn cái thế giới này, hở một tí là rút vũ khí ra đòi giết người. Con bà nó quá đáng sợ, ông đây chỉ bán hủ tiếu thôi không có liên quan gì đâu.

“Đã vậy Lâm ta không làm phiền đến các hạ nữa. Ta phải tiếp tục đến tòa trấn trước mắt. Nếu có đến trấn Ma huynh hãy tìm ta, ta sẽ trả đúng giá bữa ăn cho Ma huynh. Xin cáo từ.”

Lâm Chấn Hưng chấp tay với Ma Tùng Quân rồi quay người rời đi. Thủ hạ của hắn cũng cúi đầu chào Ma Tùng Quân một cái. Có vẻ như con người của mấy tên thuộc hạ kia cũng không quá tệ, chả là tính đề phòng hơi cao. Thái tử thì có làm sao mà phải nhảy cửng lên như thế khi lộ thân phận cơ chứ?

Thời đại phong kiến cái chắc luôn, chẳng tốt lành khỉ gì.

Rất nhanh Ma Tùng Quân vứt mọi chuyện ra sau đầu. Hắn dọn mấy cái tô hủ tiếu, dọn tới bàn của Lâm Chấn Hưng hắn phát hiện ra Lâm Chấn Hưng thực sự để lại một thỏi bạc và năm xâu bạc. Ôi trời, thằng này đã bảo là không cần để lại nhiều tiền như vậy cơ mà?

“Thôi mốt gặp trả sau vậy.”

Ma Tùng Quân cầm đống tiền lên ném vào cái xô. Tiền của thế giới này đúng là phiền phức, toàn dùng đồng với bạc. Để chật cả chỗ. Cầm theo cũng bất tiện nữa.

“Ư ử …”

“Hử?”

Ma Tùng Quân cảm thấy chân nhột nhột, cúi xuống lại thấy con chó bị đánh đuổi cả ngày trời lại quay lại. Thấy mình nhìn nó, nó lại nằm ngửa bụng lên trời, bốn chân co co giật giật như đang lấy lòng hắn.

“Làm gì đây? Xin ăn à? Cả ngày mày ngồi trực ở quán tao chẳng lẽ không xin được một cục xương nào?” – Ma Tùng Quân nhìn nó khinh bỉ nói.

Nó bật dậy lắc lắc đầu. Thực ra là xin được nhiều, nhưng mà xương chỉ gặm thôi, ăn vô khó tiêu lắm. Nó mà biết nói nó sẽ nói như thế.

“Vãi chưởng, mày hiểu cả tiếng người?” – Ma Tùng Quân giật mình.

Xong hắn nhìn lại mấy tô hủ tiếu, đúng thật là chẳng còn cái gì sót lại. Đến một giọt nước cũng không còn. Người ở thế giới này ăn vét sạch không còn giọt nước nữa. Hắn chuẩn bị cái xô để đựng mấy nước thừa canh cặn của khác, cái xô đó tới giờ vẫn khô queo.

Thế này đừng nói là chó, muốn lấy bán cám heo cũng không có nữa.

Nhìn xuống con chó đang ra sức vẫy đuôi lấy lòng hắn, hắn lại nhìn xung quanh. Chỗ này nghe nói là nơi qua lại giữa mấy cái làng bên ngoài và một thị trấn. Tức là khúc này không hề có người ở, có chó ở đây lại không có người.

Chó này chắc là vô chủ rồi.

“Meoooo~~~”

“Méo!!!”

“Cạch cạch cạch …”

Đang mãi suy nghĩ chuyện của con chó thì hắn thấy nồi nước lèo lung lay đổ xuống một phát. Còn chút nước cặn cũng bị đổ ra ngoài. Con chó lập tức chạy tới húp lấy húp để, con mèo thì ở bên trong nồi không ngừng vét vài sợi thịt còn sót lại.

“Hai đứa chúng mày như chết đói lâu ngày thế hả?”

“Méo!!!!”

Con mèo thấy con chó ăn hôi của mình, nó tức mình quay ra tát một phát khiến con chó bật ngửa đầu ra sau. Nhưng nó chịu đấm ăn xôi, mặc kệ con mèo tát xịt cả máu mũi vẫn cứ liếm triệt để, nước lèo chảy ra cả đất cả nó liếm cả đất cát.

“Rồi rồi rồi hai cái đứa chết đói chúng mày cút sang một bên, tao làm đồ ăn cho mà ăn.”

Nhìn hai con vật khốn khổ tranh nhau, Ma Tùng Quân nhịn không được nói. Hắn trước kia ở thế giới cũ vẫn hay cho chó mèo ăn, trước hắn còn nuôi một con chó. Nhưng được vài tháng thì bị chính quyền bế đi vì không cho phép có chó hoang tồn tại ở đô thị. Lần đó hắn đánh nhau với cả bọn bắt chó, đến mức bị tống vào trong tù suốt ba ngày mới được thả ra. Sau cùng con chó hắn nuôi bị giết nhân đạo. Nhân con bà chúng nó chứ nhân. Cho nên từ đó trở đi hắn không nuôi bất kì con vật nào để tránh đau lòng.

Thế giới này có vẻ như khác, tuy hắn cục súc với con chó lẫn con mèo vào ban sáng nay. Chung quy hắn vẫn không ra tay nặng, kiểu đánh phẩy phẩy cho nó đi thôi. Nếu không chúng cũng chẳng mặt dày ở lại đây đâu.

Mặc cho Ma Tùng Quân nói, hai con vật vét sạch đồ ăn rồi chia nhau ra thành hai chiến tuyến. Con mèo đứng trước mặt Ma Tùng Quân, con chó thì núp sau lưng Ma Tùng Quân với thái độ sợ hãi con mèo.

“Đồ con chó vô dụng. Nuôi mày thế này làm sao mày giữ cửa? Có con mèo cũng sợ?”

“Ẳng ẳng ẳng …”

Con chó rất muốn nói là con mèo này rất khốn nạn, căn bản đánh không lại.

Mặc kệ hai đứa nó đang khè nhau. Dọn xong đống tô, hắn dùng sẵn bếp xào lên một ít cơm từ nồi cơm cắm lúc sáng sớm. Sau đó đập hai quả trứng, trộn thêm tí rau. Một chảo cơm chiến làm nhanh trong nháy mắt, thoáng chốc đã xong.

Cũng may hôm nay hắn ngứa ngứa làm sao, để trưa khỏi cắm cơm cho buổi tối nên hắn nấu rất nhiều. Thế là chia ra ba phần, hai lớn một nhỏ.

Hắn lên trên xe tìm hai cái tô cũ của con chó hắn nuôi khi xưa. Tráng qua một cái rồi chia cơm cho chúng nó.

Bằng một cách thần kì nào đó, hắn vừa quay lưng đi, con mèo với con chó đã đổi vị trí cho nhau. Con mèo ăn phần cơm nhiều, con chó ăn phầm cơm ít.

Ngồi một góc dựa vào cửa xe, Ma Tùng Quân nhìn hai con vật trông khá là buồn cười. Nếu hai con này vô chủ, thì nuôi chúng cũng ổn. Con chó thì không sao, riêng con mèo có vẻ phá phách, chắc phải dạy lại nó.

Con đường phía trước của hắn hư vô mờ mịt, thế giới xa lạ này hắn nên đi về đâu để bán hủ tiếu đây? Hắn có nên làm nhà lữ hành chu du khắp nơi như lời của vị thái tử kia không?

Chương 7: Đến Trấn Phúc Lộc

Ăn xong, Ma Tùng Quân đi rửa chén rồi kiểm tra lại nguyên liệu. Hắn mua nguyên liệu đủ nấu một nồi thôi, những gì còn sót lại là ba cái thứ lặt vặt như hành lá, hành phi, bánh hủ tiếu, mì gói. Mì tươi, bánh canh và nui tất nhiên là không còn rồi.

Những thứ đóng gói thì hắn luôn trữ, món đồ tươi khi nào hết hắn mới mua. Không biết cái trấn mà tên Thái Tử kia nói có bán không nhỉ?

Nhìn bầu trời thoáng đãng, không khí trong lành thế này thích hợp để kéo một điếu thuốc. Ngôn Tình Sắc

“Tách tách …”

“Thế giới này có bán thuốc lá không nhỉ? Cũng may mới mua một thùng thuốc lá. Phải hút tiết kiệm lại rồi.”

Ma Tùng Quân thở ra một làn khói đặc, thở dài nói.

Tuy là hắn không thích thời đại quá công nghệ hiện đại, nhưng mà thiếu này thiếu kia cũng bất tiện thật.

“Meo ~~~”

Bỗng con mèo đen nhảy lên người của Ma Tùng Quân cuộn tròn lại rồi nằm ngủ trong lòng hắn.

Con chó sau khi ăn xong thì đứng ở dưới xe liên tục vẫy đuôi, thấy con mèo trong lòng Ma Tùng Quân khiến nó không dám lại gần mà chỉ đứng từ xa sủa lên vài tiếng.

“Méo!!”

Con mèo thấy ồn ào liền khè lên một tiếng, thế là con chó cụp đuôi ngậm miệng. Bất quá chỉ được vài giây nó lại lè lưỡi thở hồng hộc rồi vẫy đuôi trước mặt Ma Tùng Quân.

“À suýt quên.” – Ma Tùng Quân với tay ra bấm vào một cái nút trên đầu trên.

Bấy giờ nóc xe dựng lên mười mấy tấm năng lượng mặt trời, hấp thu năng lượng mặt trời ở trên cao. Nhìn qua màn hình thông báo phần trăm pin đang đầy theo thời gian thì hắn mới thở phào một tiếng. Suýt thì quên bén mất vụ nạp năng lượng cho xe.

Hắn có tủ lạnh bên trong xe, cũng ngốn kha khá điện, may mà mua cái xe này nếu không cái tủ lạnh coi như vứt rồi.

Không, xui mới mua cái xe chết tiệt này. Nếu không mua nó hắn cũng chẳng ở đây. Nghĩ đến hắn lại bực bội.

“Rừ rừ …”

Tiếng thở của con mèo cuộn tròn trong lòng Ma Tùng Quân khiến hắn chú ý đến con mèo. Hắn vươn tay ra khẽ vuốt đầu con mèo.

“Chúng mày là mèo hoang, chó hoang. Thế có muốn ở với tao không?”

“Gâu!”

Con chó như nghe hiểu, nó sủa lên một tiếng rồi xoay ba bốn vòng, hành động tỏ vẻ vui mừng khôn siết.

Con mèo thì khác, nó coi đây như là một chuyện hiển nhiên. Chỉ ngẩng đầu lên cạ lên tay của Ma Tùng Quân một cái rồi cuộn tròn trong lòng hắn tiếp tục ngủ.

“Nuôi tụi mày cũng nên đặt cái tên để gọi chứ nhỉ?”

“Gâu gâu!” – Con chó phản ứng như đợi cái tên mới cho mình.

“Mày tên Gâu đi.” – Ma Tùng Quân nở nụ cười tà đạo.

“Còn mày tên …”

“Méo!!” – con mèo lập tức phản ứng nhảy khỏi lòng Ma Tùng Quân.

“Mày tên Meo.”

“Gâu với Meo, nghe đơn giản dễ gọi đúng không?” – Ma Tùng Quân cười ha ha nói.

Sắc mặt hai con vật đen lại. Chưa bao giờ chúng thấy có một thằng chủ nào lại đặt tên cho vật nuôi dở đến như vậy. Cái tên gì đó có ý nghĩa hơn một chút được không?

“Quyết định vậy đi. Meo Gâu, hai đứa mày đừng chạy loạn. Để tao làm cái vòng cổ cho hai đứa mày, từ từ để tao xem trên mạng có vòng cổ loại nào đẹp không. Không mua được vòng cổ xịn cho chúng mày, làm có xấu thì đừng có chê. Chê là đói đấy.”

Mặc kệ hai phản ứng trước cái tên được đặt, chúng gào thét đủ mọi kiểu để khiếu nại. Nhưng Ma Tùng Quân chẳng quan tâm, bởi hắn đang lục tìm thông tin trên mạng. Hắn chả biết điện thoại này bắt wifi ở chỗ quái quỷ nào. Kệ bà nó, cứ tìm kiếm trước tính sau.

Lúc này Ma Tùng Quân không chú ý đến bên hông xe của hắn lòi ra một thiết bị tròn tròn. Thiết bị đó hiện ra khiến hai con vật giật mình nhìn chằm chằm vào nó.

Cái cục tròn đó hiện ra một con mắt, con mắt đó phát ra ánh sáng màu xanh dương, tạo ra những tia ánh sáng quét hai con vật.

[Đinh!]

Một bảng điện tử hiện lên bên hông xe.

[Sinh vật hình mèo. Không phải mèo, thuộc họ mèo có móng vuốt sắc bén. Bộ não tiến hóa vượt trội hơn con người. Sóng từ trường bậc cao, hệ tuần hoàn bậc cao. Trí tuệ vượt trội.

Mức độ nguy hiểm: Không thể phán đoán.

Đặc biệt: Coi thường chủ nhân.]

[Sinh vật hình chó. Không phải chó. Bộ não tiến hóa vượt trội nhưng chỉ sử dụng 10% chức năng não bộ. Cơ quan ở mũi thính hơn chó thông thường gấp 17.068 lần. Trí tuệ kém.

Mức độ nguy hiểm: Vô hại.

Đặc biệt: Lòng trung thành cao.]

[Meo và Gâu đã được lưu trong hệ thống. Đang trong quá trình đánh giá và nghiên cứu. Sẽ tổng hợp kết quả cụ thể sau.]

Mấy dòng chữ đó Ma Tùng Quân hoàn toàn không thấy. Bởi hắn đã tắt chức năng tự động nói của Phiền Bỏ Mẹ, khi nào hắn hỏi đến vấn đề gì thì Phiền Bỏ Mẹ mới được nói. Dù vật Phiền Bỏ Mẹ vẫn phân tích những thứ ở xung quanh và lưu vào trong dữ liệu.

“Truy cập được mạng thật này. Ngôn ngữ quái quỷ gì đây?” – Ma Tùng Quân nhìn một đống ngôn ngữ kì lạ trên công cụ tìm kiếm.

Hắn chẳng hiểu cái mẹ gì cả, thế là tìm sang mục hình ảnh. Kiếm mấy cái vòng cổ chó mèo nào đẹp đẹp một chút rồi làm cho nó.

“Ờ cái này được này. Cho con Meo mấy cái lúc lắc nhỏ, con Gâu thì làm gai góc lên cho dữ tợn. Hi vọng là nó biết trông xe. Có nên dán thêm tờ giấy cẩn thận chó dữ không?”

Vừa nói Ma Tùng Quân vừa nhìn sang cái mặt ngu đần của con Gâu. Mặt này làm sao giữ nhà nổi? Có khi mình phải giữ nó cũng nên.

“Hộc hộc hộc….”

Con chó lè lưỡi ra thở hồng hộc, gương mặt nó như thể nói ‘chủ nhân xin hãy tin tôi’. Tất nhiên Ma Tùng Quân chẳng thể nào hiểu được cái đầu của một con chó đang nghĩ cái gì.

Hắn thấy lưỡi con chó khô khốc, liền tráng hai cái tô của chúng nó rồi rót nước cho hai con. Con mèo vốn đang nằm ở trên nóc xe cũng nhảy xuống uống. Loáng một cái hai con uống sạch tô nước.

“Ăn cũng nhiều, uống cũng nhiều.” – Ma Tùng Quân thở hắt ra một hơi nói.

Hắn ném điếu thuốc đã tàn đi, sau đó đứng thẳng người nhìn vào trong rừng. Khu rừng hai bên toàn là cây thân gỗ, chẳng có thứ gì đang để mò mẫm. Không biết bao lâu rồi hắn chưa nhìn thấy rừng, thế giới này thật yên bình.

“Thử đi vào cái trấn phía trước xem sao.”

Ma Tùng Quân mở cửa ghế lại phụ gọi con Gâu con Meo leo lên. Nhìn mông của chúng toàn đất và cát, hắn nghĩ hắn nên làm một cái chuồng di động dành riêng cho chúng nối liền với cái xe. Thế này bẩn xe hết.

Lên xe, Ma Tùng Quân khởi động máy. Màn hình bắt đầu quét ra đa, cái tính năng này khá mới nha.

[Phía trước 1.352m có một tòa trấn của loài người. Mật độ dân số khá đông.]

[Trấn chưa biết tên. Nếu chủ thiết bị biết tên xin hãy nhập tên.]

Trên màn hình hiển thị ra mấy dòng chữ nhỏ.

“Trấn Phúc Lộc.” – Ma Tùng Quân nói.

Hắn còn nhớ gã Thái Tử kia gọi tên trấn đó là gì.

[Đã xác nhận tên. Trấn đầu tiên chủ thiết bị đặt chân đến có tên Phúc Lộc.]

[Dự báo đoạn đường phía trước không có vật cản. Không phát hiện ổ gà, không phát hiện nguy hiểm. Có thể thông qua.]

Lúc này âm thanh từ máy tính bảng trên xe vang lên.

“Cái giọng này … mày là Phiền Bỏ Mẹ đấy à? Mày với dòng chữ trên màn hình là hai AI khác nhau đúng không?” – Ma Tùng Quân đen mặt lại nói.

[…]

Trên màn hình hiện ra dấu ba chấm.

“Chắc chắn là mày rồi.” – Ma Tùng Quân nổi đóa lên.

[AI Phiền Bỏ Mẹ chỉ trả lời khi được gọi tên. Chủ thiết bị đã tắt chức năng của Phiền Bỏ Mẹ. Đây là hệ thống trả lời tự động trong mục giải đáp.]

Giọng nói của máy tính bảng vang lên, nó y hệt như giọng của Phiền Bỏ Mẹ. Bất quá thái độ trả lời rất thành khẩn. Không có úp úp mở mở và dài dòng như cái con AI kia.

“Cọc cọc cọc cọc …”

Khởi động xe chuẩn bị đi thì con Gâu với con Meo lại nhảy loạn trong xe. Con Gâu nhảy từ ghế phụ nhảy sang bên người hắn, còn con Meo vung vuốt cào thẳng vào mông con Gâu.

“Hai đứa mày có ngồi yên hay không? Thích chết à?” – Ma Tùng Quân trợn mắt lên quát.

Chả là ban nãy con Meo nó nằm trên ghế, người thì bé nhưng lại nằm ngay chính giữa. Con Gâu chỉ có thể ngồi ở dưới chỗ để chân, nhưng nó lại muốn ngắm cảnh, thế là rón rén bò lên vô tình đụng trúng con Meo. Con Meo bị đánh thức liền tức giận truy sát. Chuyện này chẳng ai muốn nha.

“Tao cho nhịn đói hết bây giờ!! Nằm im.”

Ma Tùng Quân lại quát một tiếng nữa thì hai con mới về vị trí cũ. Con Gâu đứng ở dưới chỗ để chân, nhưng hai chân lại bám lên cử ô tô để nhìn ra bên ngoài, con Meo chẳng quan tâm sự đời tiếp tục ngủ. Không ngủ thì ngồi liếm lông chải chuốt.

Thấy chúng nó yên vị, Ma Tùng Quân yên tâm đánh xe chạy đi.

Con đường này tuy là đường mòn nhưng cũng hơi gập ghềnh một chút. Tát nhiên không thể nào so với đường của thế giới cũ, phẳng lì và mượt mà được. Hệ thống chống xốc nảy của xe cũng tốt.

Hai con vật lần đầu tiên được ngồi xe, con Meo còn không biết là xe đã chạy, nó thấy con Gâu cứ hưng phấn nhảy qua nhảy lại nên cảm thấy tò mò leo lên đầu xe nhìn quang cảnh phía trước.

Thấy ghế ngồi trống, con Gâu lập tức leo lên đó ngồi thở hồng hộc. Bắt gặp ánh mắt khinh bỉ của con Meo, con Gâu vội quay mặt đi chỗ khác.

Ma Tùng Quân lúc này mới nhớ tới hạ kính xe xuống, tốc độ lái của hắn cũng không nhanh, chỉ năm mươi cây trên giờ. Nhưng như thế là đủ nhanh với một con chó rồi, Gâu thò đầu ra ngoài lè lưỡi, để lưỡi cuốn theo chiều gió, trông rất là đã.

Chừng vài phút sau, Ma Tùng Quân phải lái xe chậm lại. Bởi vì phía trước có khá nhiều người đang qua lại. Trên đường hắn gặp không ít xe kéo, cũng có rất nhiều người nhìn chằm chằm xe của hắn.

Hắn gặp một bức tường thành, cao chừng bốn năm mét. Ở giữa cổng thành có ghi mấy chữ kì lạ, nhưng lạ hơn là hắn đọc hiểu được.

[Đã đến Phúc Lộc trấn]

[Diện tích 2,34km2. Dân số 15.011 người.]

“Dừng lại. Người bên trong xuất trình giấy thông quan.”

Chương 8: Phúc Lộc Trấn

“Cái xe kì lạ này sao không có ngựa kéo mà vẫn đi được? Là dùng ma thuật ư? Hay cho qua đi, đừng dính líu vào. Có thể là người của đế quốc đó.”

Trước cổng trấn có vài tên lính cầm thương gỗ, có đầu thương làm bằng kim loại. Thân mặc áo giáp đan bằng các sợi mây đan xen với nhau. Trông khá là thô sơ, cảm tưởng chỉ cần một mồi lửa là cháy rụi cả bộ giáp.

“Nhưng mà Tổng Đốc nói đang có vị khách quan trọng, nên cần phải kiểm tra rõ ràng.”

Gã lính chặn xe Ma Tùng Quân lại nói.

“Ê ê đừng có chạm vào, trầy xe của ta hết.”

Ma Tùng Quân nhảy xuống xe, thấy mấy tên lính đang định dùng thương chọt vào thùng xe của hắn. Thế là hắn phải hô lên.

“Ngươi từ đâu đến? Cái xe này của ngươi là dùng ma thuật sao? Cái thùng xe này cũng bằng sắt sao?”

Một gã lính hiếu kì hỏi Ma Tùng Quân.

“Này, làm chuyện chính. Hỏi giấy tờ thông quan của hắn đâu?” – Gã lính khác có vẻ chững chạc hơn liền nói.

“À phải rồi, giấy thông quan của ngươi đâu? Đây tuy là trấn nhưng là trung tâm của các trấn. Tổng Đốc đại nhân ở nơi này. Nên nơi này cần phải thông quan, ngươi thông cảm cho.”

Gã lính tò mò liền nói.

‘Bỏ mẹ còn cần giấy thông quan nữa sao?’ – Ma Tùng Quân thầm nghĩ.

“Xin lỗi, giấy thông quan của ta bị mất rồi. Xe của ta cũng không có hàng hóa gì cả, chỉ là đồ ăn và vật dụng cá nhân. Ta làm nhà lữ hành, bán rong hủ tiếu thôi.” – Ma Tùng Quân cười khổ nói.

“Mất giấy thông quan sao? … Thế thì không được, quy định không có giấy thông quan không thể vào bên trong.” – Gã lính tò mò khó khăn nói.

Hắn cũng chẳng muốn giữ người đế quốc ở bên ngoài đâu, đế quốc rất lớn và hùng mạnh. Nhất là mấy ông thương nhân của đế quốc, người nào cũng có một đống tiền. Căn bản không thể động vào, dù đây không phải là đế quốc, nhưng chẳng ai muốn làm khó gì người của đế quốc cả.

“Bây giờ làm sao? Hắn không có giấy thông quan. Chúng ta chỉ kiểm tra cho có thôi, hắn là thương nhân của đế quốc đấy. Hủ tiếu là cái gì, ngươi nghe qua bao giờ chưa?” – Gã lính tò mò nói nhỏ với gã lính chững chạc.

“Hỏi hắn làm sao mất giấy thông quan. Chúng ta có thể làm lại cho hắn, nhưng mà hắn muốn cho xe vào trong chúng ta phải kiểm hàng mới được.” – Tên lính chững chạc nói nhỏ lại.

“Được, cứ vậy đi. Mấy năm rồi mới có người đế quốc ghé qua đây. Tốt nhất đừng làm khó, kẻ thấp hèn như chúng ta dây vào chỉ có chết.” – Gã lính tò mò thở dài nói.

“Ô kìa, chẳng phải là ông chủ quán hủ tiếu sao? Ngươi vào thành mua nguyên liệu à, còn đứng ở đây làm gì?”

Lúc này đột nhiên có một người đi ngang qua chào hỏi Ma Tùng Quân.

Ma Tùng Quân nhìn sang, hắn cố nhớ coi ông này lúc sáng ăn mấy tô hủ tiếu của hắn nhưng mãi không nhớ nổi. Hắn nhớ là ông này cũng trả bộn tiền, ăn khá nhiều và trả tận một xâu tiền bạc Đại Long thông bảo.

Một gã trung niên béo mập lùn, trên miệng còn ngậm một cây tăm đi về phía Ma Tùng Quân cười cười nói nói.

“Trịnh thiếu gia có quen người này ư?” – Gã lính chững chạc hỏi gã mập.

“Ờ, sáng giờ ngươi không nghe người dân bàn tán cách trấn một dặm có quán bán đồ ăn sáng cực ngon ư? Món hủ tiếu đó, hủ tiếu đó. Chậc, đám người các ngươi tối ngày đứng giữ cái cổng trấn rách nát này chẳng biết hưởng thụ gì hết.”

Gã mập họ Trịnh đi đến vỗ vai hai tên lính nói.

“Giới thiệu với các ngươi, đây là ông chủ quán hủ tiếu … tên gì ấy nhờ?”

“Ma Tùng Quân!” – Ma Tùng Quân đáp.

“Ừ, ông chủ Ma. Ngươi đang chặn cửa đầu bếp hàng đầu thế giới này đó, sợ rằng cả mấy ông đầu bếp của Ngự Thiện phòng trong cung nấu cũng không ngon bằng ông chủ Ma đây.” – Mập họ Trịnh cười ha ha nói.

“Ông chủ Ma vào trấn mua nguyên liệu hay sao? Để ta giới thiệu chợ mối của ta, đảm bảo toàn đồ tươi ngon. Chỉ cần làm vài tô đặc biệt cho ta là được ha ha, tất nhiên ta cũng sẽ trả tiền …. Sáng ăn xong tới giờ ta vẫn còn nhớ mùi hương của hủ tiếu đây này. Trưa ta ăn cơm cảm thấy như ăn rác vậy.”

Tên mập họ Trịnh không ngừng xoa tay lại với nhau, nước miếng thì chảy ròng ròng nói.

“Nếu thiếu gia Trịnh có thể đảm bảo, chúng ta sẽ để ông chủ Ma đây thông quan.” – Gã lính chững trạc nói.

“Nghe hắn nói như thế, giấy thông quan của ông chủ Ma làm mất rồi hay sao? Không sao, để ta dẫn ngài đi làm. Ta là thổ địa chỗ này, đến cả Tổng Đốc cũng không giàu bằng nhà ta. Cứ để ta lo.” – Trịnh mập cười ha ha nói.

Thế là Ma Tùng Quân khù khù khạc khạc đánh xe qua cổng trấn. Trịnh mập ngồi trên xe không ngừng trầm trồ nhìn trái nhìn phải, hắn mập đến nỗi ngồi kín cả chỗ ngồi khiến cho con Gâu phải cuộn tròn lại ở dưới chân hắn ta. Con Meo thì nằm ở trên đầu xe gần vô lăng của Ma Tùng Quân chẳng màn sự đời.

“Cái xe này của ông chủ Ma chạy bằng ma thuật đúng không? Ông chủ Ma là người có ma thuật ư? Thật nhìn không ra đó nha. Ta rất hâm mộ những người sử dụng ma thuật, nếu ta mà có ma thuật thì ta cũng không mập như thế này đâu.”

‘Cái thân kia chẳng phải là do ăn nhiều hay sao?’ – Ma Tùng Quân nghĩ thầm trong đầu.

Nhưng thôi, hắn không thể nói ra bằng miệng được. Dù gì cũng nhờ tên mập này mà hắn mới được vào trong trấn. Đường chính bên trong trấn khá là lớn, đủ để xe hắn đi lại thoải mái, nhưng mà người đi qua đi lại quá đông, hắn phải lết xe từ từ với vận tốc 10km/h.

Chưa kể nhìn qua gương chiếu hậu với hai bên còn có một đám người đứng lại chỉ trỏ hắn, cũng có vài vị khách lúc sáng ăn sáng chỗ hắn giải thích cho mấy người đang tò mò kia. Thế là không biết từ lúc nào cả mấy trăm người đi tè tè sau xe của hắn chẳng để làm gì.

“Ông chủ Ma có vẻ như được chào đón khá nhiều ở trấn này nha. Ngươi có thể ở lại mấy ngày ở trấn này bán món hủ tiếu đó không? Thiếu cái gì ta nhất định hỗ trợ cho ngươi ha ha.” – Trịnh mập cười ha ha vỗ vai Ma Tùng Quân nói.

Tên mập này lực tay khá mạnh, lại vỗ ngay lúc hắn định tấp vào bên lề, làm hắn suýt mất lái đâm vào người ta. Ma Tùng Quân trợn mắt lên nhìn chằm chằm Trịnh mập. Cũng may là lái chậm đấy, không là có án mạng mẹ rồi.

Ma Tùng Quân vội xuống xe, vừa rồi hắn suýt đâm vào một thằng nhóc trên đường, nhưng khi xuống xe thì thấy thằng nhóc đó cứ nhìn chằm chằm vào cái gương chiếu hậu của xe để làm gì không biết.

“Quao, cái cục sắt này bóng đến mức phản chiếu cả mặt của ta này.”

Bấy giờ mấy trăm người bu quanh lấy xe của hắn không ngừng quan sát chỉ trỏ. Còn có mấy ông chú thân hình lực lưỡng sờ sờ vuốt vuốt lấy xe của hắn. Mà tay của mấy cha này dơ kinh khủng, chạm vào một cái là để lại nguyên bàn tay đen thui ở trên xe. Xe của hắn lại có màu trắng nữa chứ.

“Này này cái tay đừng có chạm!!”

Ma Tùng Quân vội hô lên.

“Xin lỗi xin lỗi. Lâu rồi không thấy người đế quốc ghé thăm. Ta thấy kim loại sao lại có thể có màu thế này, lại còn sáng bóng nữa. Xe này của ngươi chắc tốn nhiều năng lượng ma thuật để chạy lắm đúng không? Ta cũng có một chút ma thuật, đang nghiên cứu chế tạo một cái xe chạy bằng năng lượng ma thuật. Chỗ này dơ để ta đi lấy vải lau lại cho ngươi.”

Một ông chú lực lưỡng, râu ria đầy mồm, tuổi trạc như Ma Tùng Quân. Hay tay của hắn dính đầy than đen, tiện tay lau mồ hôi một cái khiến mặt hắn cũng dính đầy than đen trên đó.

“Này này, đám người các ngươi nhìn thì nhìn, đừng có động chạm. Đây là xe của đế quốc đấy, hư một cái bán cả mạng các ngươi đi cũng không đền nổi đâu. Nếu là ta may ra bán cả gia sản mới đền nổi cái xe như thế này, các ngươi mà làm hư là chết chắc đấy nghe chưa?”

Trịnh mập nhảy xuống xe bô bô cái miệng nói lớn khiến cho dân chúng đang định tiến lại sờ thử xe của Ma Tùng Quân liền như bị điện giật té ra tám chục mét đằng xa. Ai đấy cũng ôm ngực thở phào, chỉ có tên lực lưỡng vừa chạy đi kia khi quay lại thì mặt mũi tái mét.

Hắn không ngờ cái xe này lại mắc như thế, lỡ chùi không sạch chẳng phải bán thân đi cũng không đủ trả hay sao?

Nhìn gã lực lưỡng cầm miếng vải đen không khác gì màu lông của con Meo, hắn lập tức lắc đầu can hắn ta lại:

“Thôi được rồi, ngươi không cần lau. Để ta lau, ngươi lấy thứ đó lau còn dơ xe ta hơn nữa.”

Ma Tùng Quân mở thùng xe ra, lấy một chai xịt kiếng và một miếng vải sạch xịt mấy chỗ có dấu tay rồi lau chúng qua một lần. Rất nhanh mọi thứ sáng bóng, miếng vải thì đen thui. Hắn giặt qua miếng vải một cái rồi treo lên cái đầu gương xe để phơi.

“Các ngươi muốn xem gì thì xem đi, đừng có chạm vào xe. Hư là đền không nổi đâu, ta vào chợ mua ít đồ. Con Gâu đâu rồi ra trông xe.”

Ma Tùng Quân gõ gõ lên thùng xe. Con Gâu từ bên trong lập tức lao xuống đứng ở đuôi xe ngẩng đầu ưỡn ngực trông rất oai vệ. Nhưng thực thế nó gầy gò ốm yếu, mặt thì cũng ngu nữa.

“Phía trước là chợ đầu mối của ta, để ta dẫn ngươi vào. Có mua nhiều lắm không? Để ta gọi thêm vài hạ nhân xách đồ cho ngươi.” – Ông chủ Trịnh đi theo cười hề hề giới thiệu tùm lum quầy hàng cho Ma Tùng Quân.

Lúc này xung quanh mấy người dân đen nhìn về phía Ma Tùng Quân chỉ trỏ nói to nhỏ gì đó:

“Tên Trịnh mập khó ưa kia mà cũng biết nịnh nọt người khác hay sao? Thân phận của ông chủ Ma kia chắc chắn rất cao nha. Không hổ là người của đế quốc, chắc là thương nhân giống hắn.”

“Chắc chắn là thế rồi, ngươi nghĩ xem có mấy chiếc xe đi được mà không cần ngựa kéo? Thôi thôi đứng xa nhìn thôi. Cũng may còn chưa chạm vào.”

“Chậc, ta chỉ cảm thấy tên đầu sắt kia không biết trời đất thôi. Cái xe mắc tiền như thế mà hắn dám đứng gần để coi. Ban nãy còn liều mạng chạm tay vào nữa cơ, hắn làm hư cái gì một cái xem coi hắn chết như thế nào.”

“Này bà già kia, đừng có mà nói bậy. Anh trai của tôi chỉ đứng xem thôi, không có làm chuyện như mấy người nói. Không dám nhìn thì cút đi, lần sau đến mài dao ta lấy gấp đôi giá cho bà.”

Một bé gái tuổi cười mười mấy, gương mặt lấm lem đứng chống nạnh cãi tay đôi với mấy người nhiều chuyện kia.

“Làm như có mỗi tiệm rèn nhà ngươi đấy. Ta đây đi xa thêm mấy khu phố cũng được.”

Chương 9: Lại Gặp Lâm Chấn Hưng

“Quên chưa giới thiệu cho ông chủ Ma biết. Ta họ Trịnh, tên Hào. Năm nay 25 tuổi, nhà của ta làm thương nhân buôn bán hàng hóa đủ loại từ rau thịt đến cả khoáng thạch, ta buôn bán nhỏ ở kinh thành, chuyến này về quê không ngờ được ăn món ngon như vậy. Ông chủ Ma năm nay bao nhiêu tuổi?”

Trịnh Hào đi bên đường giới thiệu cho Ma Tùng Quân.

’25? 25? Cái bản mặt đó mà 25?’ – Ma Tùng Quân trợn mắt lên gào thét trong đầu.

Phải nói là gương mặt của Trịnh Hào quá già, hắn ít nhất phải 40 tuổi mới đúng. Thế quái nào chỉ mới 25 tuổi? Có nói điêu không thế?

Trong lòng nghĩ thế nhưng mặt ngoài vẻ mặt Ma Tùng Quân vẫn không thay đổi. Hắn chỉ gật đầu đáp:

“Buôn bán cả rau thịt ư? Ngươi có bán hạt giống với gia súc giống không? Ta cần mua thêm một ít cho chuyến đi xa.” – Ma Tùng Quân nói.

“Tất nhiên là có. Ta sẽ để giá hữu nghị cho ngươi.” – Trịnh Hào vui vẻ đáp.

Lúc này cả hai đi qua mấy quầy hàng, có cả rau và thịt rất phong phú nhưng Trịnh Hào không dừng lại ở bất cứ chỗ nào. Hắn cứ dẫn Ma Tùng Quân đi ngang qua mà chẳng giới thiệu gì nhiều.

“Đừng mua mấy món ngoài này, cân không đúng trọng lượng đâu. Ta dẫn ngươi vào lò mổ và vựa rau. Tới đó đầy đủ hơn, tha hồ mà chọn.” – Trịnh Hào thấy Ma Tùng Quân hết nhìn trái rồi nhìn phải liền nói.

Phải nói thế giới này đúng là thế giới không có công nghệ thật, trông như hắn đang ở trong thời trung cổ vậy. Mọi thứ đều đơn sơ và cổ kính. Hai bên đường bán rau, bán thịt heo thịt bò đủ cả. Còn có vài quán ăn lề đường, hắn đọc bảng hiệu thấy người ta bán chủ yếu là mì và cơm, ngoài ra không có món gì khác.

Điểm lạ ở đây là không có quầy nào bán cá cả, chỉ có thịt và thịt thôi. Nhìn qua có thể đoán được trấn này chắc chắn không gần biển hay con sông nào.

“Đến rồi, ông chủ Ma đợi một chút. Ta gọi hạ nhân đến.” – Trịnh Hào dừng trước một ngôi nhà khá lớn.

Bên trong vang lên tiếng bê kêu, bò rống, lẫn tiếng heo bị cắt tiết éc éc điếc cả tai người nghe.

Một hồi sau Trịnh Hào đi ra dẫn theo một tên lùn khác, tên này trông có vẻ hèn mọn, mặt mũi xu nịnh.

“Ra mắt ông chủ Ma, ngài cứ gọi ta là tiểu Lý là được. Ngài cần thịt gì chỉ cần nói cho ta, ta sẽ đem ra loại thịt hảo hạng nhất cho ngài. Giá cả đương nhiên là cực kì ưu đãi. Tiểu nhân đảm bảo lấy ngang giá với giá bán cho Trịnh thiếu gia.”

“Lấy cho ta ba con gà trống làm thịt sẵn, năm cân đùi heo, năm cân xương cục heo, năm cân xương sườn heo. Hai cân gân bò, hai cân bò nạc. Tất cả giá bao nhiêu?” – Ma Tùng Quân nói.

“Ông chủ Ma đợi một chút, để ta dặn người làm. Ta lấy bảng tính ra tính cho ngài.” – Tiểu Lý vội chạy vào trong, hắn hét lớn yêu cầu của Ma Tùng Quân cho cả căn nhà bên trong nghe.

Sau đó hắn lại vác ra một cái bảng tính chạy huỳnh huỵch ra ngoài.

“Ba con gà trống làm sẵn, mỗi con ba đồng bạc. Giá ưu đãi cho ngài ta giảm một nửa, bỏ đi số lẻ. Ba con hết bốn đồng bạc. Đùi heo giá ba đồng bạc một cân, giá xương cục là hai đồng rưỡi, ta tính hai đồng cho chẵn. Còn xương sườn hơi mắc một chút, ba đồng tám đồng một cân, lần đầu mua tiểu Lý lấy ông chủ Ma ba đồng thôi coi như lộc lá. Tổng là năm cân đùi giá mười lăm đồng bạc, năm cân xương cục giá mười đồng bạc, năm cân xương ống giá mười lăm đồng bạc.”

Vừa tính tiểu Lý vừa vuốt bảng tính lên xuống nghe cạch cạch rất vui tai.

“Bò hảo hạng giá tháng này hơi cao. Hai cân gân bò ta lấy ông chủ mười đồng bạc, hai cân nạc ông chủ lấy nạc vai hay nạc lưng?” – tiểu Lý hỏi.

“Nạc vai đi, ta làm bò viên.” – Ma Tùng Quân nói.

“Nạc vai giá ba mươi đồng bạc hai cân. Hết thảy là … chín mươi tư đồng bạc. Có thiếu gia ở đây ta không dám lấy giá này, giảm còn tám mươi đồng bạc cho ông chủ Ma.” – tiểu Lý cười ha hả nói.

Ma Tùng Quân nhìn sang Trịnh Hào, thấy Trịnh Hào gật gật đầu Ma Tùng Quân cũng nhún vai. Thôi thì tên mập kia muốn ăn ngon nên hắn hỗ trợ coi như cũng tốt.

Vả lại Ma Tùng Quân không biết giá của tên Trịnh Hào đưa ra có giống giá bên ngoài hay không. Dù gì một xâu bạc mà Trịnh Hào đưa cho hắn cũng thừa để mua cả đống nguyên liệu này. Trong khi hắn ăn chỉ bốn năm tô.

“À quên mất. Lấy thêm năm mươi cái giò heo nữa. Móng một nửa, khoanh một nửa.” – Ma Tùng Quân chợt nhớ ra nói.

“A … đợi ta một chút.” – tiểu Lý gãi đầu nói.

Hắn quay sang hỏi ý kiến của Trịnh Hào.

Trịnh Hào liền nói: “Mấy cái này để ta thanh toán hết cho. Nhưng tối nay ta dẫn thêm vài cô nương đến quán được không ông chủ Ma?”

“Được, ngươi dẫn cả nhà ngươi đến cũng không vấn đề gì.” -Ma Tùng Quân cười ha ha nói.

“Thế thì tốt. Hôm sau ông chủ đến mua hàng cứ đến tìm tiểu Lý, nếu hắn dám nâng giá cứ báo ta.” – Trịnh Hào cười ha hả vỗ vai Ma Tùng Quân nói.

“À ngày mai mấy giờ sáng các ngươi mở cửa? Giờ nào mở cửa …”

Ma Tùng Quân nói lại, hắn biết thế giới này không có đồng hồ. Bọn họ phân giờ thế nào hắn cũng chưa biết.

“Đầu giờ Mão chúng ta đã mở lò. Ông chủ Ma giờ đó cứ đến tìm chúng ta. Hay là ngài đặt hàng trước, rồi cho chúng ta địa chỉ, ngày mai chúng ta giao tận nơi cho ông chủ Ma.”

Tiểu Lý nhanh nhạy liền nói.

“Địa chỉ hả … thôi cứ để mai ta đến lấy. Chuẩn bị giống như ngày hôm nay là được.” – Ma Tùng Quân đáp.

“Vậy được, bình thường chúng ta sẽ lấy tiền cọc. Với ông chủ Ma chúng ta sẽ ưu đãi cho ngài.” – Tiểu Lý cười hề hề liếc sang Trịnh Hào nói.

Hắn nịnh Ma Tùng Quân chủ yếu là nịnh Trịnh Hào mà thôi. Cho nên Ma Tùng Quân đi theo cũng chỉ thơm lây.

“Không cần, ta đưa tiền trước cho ngươi. Mai nhớ chuẩn bị sớm cho ta đấy.” – Ma Tùng Quân đưa một xâu tiền cho tiểu Lý.

Tiểu Lý thấy thế liền sáng mắt lên. Trịnh Hào đứng bên cạnh cũng không giành trả nữa, hắn cũng là một thương nhân, không thể nào vì một chút thức ăn ngon mà liên tục trả tiền cho đối phương được.

Đợi tiểu Lý thối lại tiền thừa, Ma Tùng Quân cầm lại một xâu vài chục đồng bạc rời đi. Sau đó bọn họ ghé vựa rau, theo lời nói của Trịnh Hào vựa rau rất phong phú, nhưng trong mắt của Ma Tùng Quân thì thiếu một đống đồ.

Trong vựa rau này không hề có hẹ. Hẹ không có, quế, rau mùi, xà lách đều không có. Cũng may có được củ cải trắng và cà rốt, thay thế thêm mấy loại rau khác cũng được. Giá đỗ có rất ít, nhưng lại có đậu xanh, hắn có thể lấy đậu xanh về trồng để làm giá.

Sau đó lại đến công cuộc kiếm gia vị. Muối mắc một cách khủng khiếp, một cân muối giá tận năm mươi đồng bạc. Mẹ ơi, có cần mắc như thế không? Cũng may vẫn có hạt tiêu và ớt, chanh cũng khá hiếm nhưng lại có hạt giống. Giống như muối, nước mắm cũng cực kì mắc, bất quá nước tương lại rẻ. Ở đây thì không có tương ớt và tương đen.

Thiếu đủ mọi thứ trên đời.

Không sao, nguyên liệu bảo quản hắn vẫn còn nhiều. Nấu cũng được một tháng chứ ít gì. Thùng xe tải của hắn là tạp hóa nên không thiếu mấy thứ đó. Bất quá hắn phải tìm được biển để tự làm mấy thứ này. Điện thoại có kết nối mạng wifi có thểm tìm cách làm sau.

Lúc này vác theo một đống đồ trở về xe của hắn, ngoài Trịnh Hào đi chung còn có tiểu Lý cũng đi theo để xách đồ phụ hắn. Một chuyến đi Ma Tùng Quân mua nhiều hơn dự kiến. Tại vì hắn còn mua thêm vài thứ để nấu cơm cho bữa tối, hắn ăn hủ tiếu bao nhiêu năm, không thể ngày nào cũng ăn được.

Từ xa nhìn thấy cái xe vẫn còn y nguyên, nhưng con Gâu lại sủa lên inh ỏi. Nó không phải sủa người chạm vào xe, mà đi sủa mấy con chó khác ở xung quanh. Như kiểu tranh giành địa bàn, sắp sửa đánh … à cắn nhau đến nơi.

“Gâu, bảo mày đi trông xe sao mày đi gây sự với mấy con chó khác?”

Bị Ma Tùng Quân gọi về, con Gâu lập tức phi tới vẫy đuôi nằm ngửa. Ma Tùng Quân chẳng còn tay đâu mà nựng nó nên đi qua tiện chân đạp đạp lên bụng của nó mấy cái.

“Ông chủ Ma, ngươi đến trấn sao không cho người đi gọi ta?”

Ở đằng sau xe có một giọng nói vang thuộc quen lên. Ma Tùng Quân vòng ra đằng sau để chất đồ lên xe thì bắt gặp Lâm Chấn Hưng đứng đợi sẵn ở đó. Sau lưng hắn có một gã trung niên và mấy tên thuộc hạ lúc sáng. Còn có vài tên lính đứng ở đằng xa nhìn về phía bên này.

“Ta cũng tính tìm ngươi, nhưng ta bận đi mua nguyên liệu để chuẩn bị bán cho buổi tối. Hưng … à Lâm các hạ đến tìm ta sớm như vậy có chuyện gì không?” – Ma Tùng Quân cười nói.

Hắn đặt đồ xuống đất xong mở thùng xe lên, tiểu Lý phụ hắn chất đồ lên xe sau đó khom người rời đi, nơi này toàn tai to mặt lớn hắn không dám ở lại buông lời vuốt mông ngựa một chút nào. Bởi vì lão trung niên đứng bên cạnh Lâm Chấn Hưng kia chính là Tổng Đốc của trấn này.

Vẻ mặt ông ta còn mang theo nét xu nịnh với vị công tử trước mắt, chứng tỏ địa vị công tử đó rất cao. Hắn không dại mà mồm miệng ở đây, có khi mất xác cũng nên.

“Vậy ta có làm phiền ông chủ Ma không? Ta sợ ngươi đến đây bị quan binh làm khó nên mới ghé xem. Vị bên cạnh này là …”

Lâm Chấn Hưng nhìn sang Trịnh Hào hỏi.

“Tại hạ Trịnh Hào, người của thương hội Trịnh gia. Không biết tôn danh vị công tử đây là …?”

Trịnh Hào lúc sáng đi ăn cũng gặp Lâm Chấn Hưng, nhưng không biết thân phận đối phương là ai. Hắn chỉ là tên mập thích ăn uống, cũng không lấy rảnh đi hỏi người mới gặp ngoài đường làm gì. Chả là đã đụng mặt nhau ở đây, đối phương đã hỏi trước nên theo lễ hắn cũng phải đáp lại.

“Tại hạ họ Lâm, cứ gọi ta bằng họ là được.” – Lâm Chấn Hưng cười nói.

“Lâm công tử. Nhìn cách ăn mặc của công tử chắc hẳn là con nhà thế gia ở kinh thành. Trấn bé nhỏ đây thật vinh hạnh được bàn chân của Lâm công tử đặt đến.” – Trịnh Hào cười nói.

Chương 10: Ngồi Hút Thuốc Uống Cà Phê

“Không dám, ta cũng chỉ là người bình thường có hai tay hai chân như bao kẻ khác.” – Lâm Chấn Hưng cười nói.

“Lâm huynh quá khiêm nhường rồi ha ha.” – Trịnh Hào cười ha hả.

Sau đó không gian lâm vào tình cảnh trầm lắng.

Ma Tùng Quân thấy nói chuyện không vô, mấy người lắm tiền nhiều của đúng là nói chuyện chẳng có lời nào thật. Tầng lớp thấp như hắn không có ăn nhập vô câu chuyện của mấy người này. Nên hắn mặc kệ bọn họ, lên xe lấy gói thuốc khẽ châm một điếu.

Mùi thuốc lá thoang thoảng quanh đây khiến cho mấy người Lâm Chấn Hưng chú ý đến.

“Ông chủ Ma, huynh đang hút cái gì vậy?” – Trịnh Hào lập tức hướng sự chú ý của mình sang điếu thuốc trên tay Ma Tùng Quân.

“Là thuốc lá, hút thử không?” – Ma Tùng Quân đưa một điếu thuốc cho Trịnh Hào nói.

“Có giống thuốc lào không?” – Trịnh Hào có chút nghi ngờ hỏi.

“Không, cái này hút luôn.”

Ma Tùng Quân chỉ cho Trịnh Hào cách hút, sau đó châm lửa cho hắn. Trịnh Hào rít một hơi vô, gương mặt đần ra. Thân béo ục ịch ngã rầm một cái.

“Ma huynh, ta nghĩ ta nên giảm béo …” – Trịnh Hào nói.

‘Đó chẳng phải là điều tất nhiên hay sao?’

Ma Tùng Quân nhìn Trịnh Hào bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, tên này quá mập rồi. Ước lượng hắn phải hơn một trăm kg.

“Ông chủ Ma, ta có thể xin một điếu không? Mùi này của nó thơm quá …” – Lâm Chấn Hưng cũng nhịn không được mặt dày đến xin.

“Đây, thoải mái. Để ta châm lửa cho!”

Ma Tùng Quân châm cho Lâm Chấn Hưng một điếu, lúc này Lâm Chấn Hưng lại hứng thú đến cái bật lửa của Ma Tùng Quân. Thứ bé xíu này làm sao có thể tạo ra lửa được chứ? Đồ dùng của Ma Tùng Quân thứ gì cũng kỳ quặc

“Kỳ lạ … không hề cảm nhận được ma thuật dao động”

Hắn là thái tử, tất nhiên cũng gặp nhiều người từ đế quốc. Đúng là có rất nhiều kẻ kỳ quặc, đồ xung quanh bọn họ cũng kỳ lạ. Nhưng chưa có ai mà thứ gì xung quanh cũng đều là một dấu hỏi chấm to tướng đối với vị thái tử kia cả.

Thể như hắn chứng kiến một loạt điều mới mẻ ở trước mắt vậy.

“Thứ này thật say nha … nhưng không say bằng thuốc lào. Bất quá rất thích hợp để nhâm nhi, tiện lợi hơn thuốc lào rất nhiều. Vị của nó lâng lâng khiến ta chỉ muốn làm thơ.” – Lâm Chấn Hưng cười nói.

“Hút thuốc chứ phải hút cần đâu?” – Ma Tùng Quân thở dài nói.

“Cần?” – Lâm Chấn Hưng nghiêng đầu hỏi.

“Không có gì, hút ít thôi. Bổ phổi quá thành hại.”

Nói đến đây Ma Tùng Quân đã châm đến điếu thứ hai. Hắn là một kẻ nghiện thuốc nặng, bất quá phải có nước lạnh, nhất là một ly cà phê đá mới đã.

Nghĩ là làm, hắn pha ra mấy ly cà phê ở trên xe. Sau đó đem xuống đưa cho Lâm Chấn Hưng và Trịnh Hào.

“Chết, ta thất lễ thật. Ta quên giới thiệu, đây là Tổng Đốc của trấn Phúc Lộc. Còn đây là ông chủ Ma có tài nấu ăn siêu đỉnh.”

Lâm Chấn Hưng chợt nhận ra mình quên giới thiệu người bên cạnh nên vội nói. Mục đích của hắn đến đây chính là vì muốn lấy lòng Ma Tùng Quân, cũng muốn nhìn một vài thứ kỳ lạ bên người hắn để học hỏi, chung quy là cần tiếp xúc với Ma Tùng Quân nhiều nên hắn mới muốn tìm lý do.

Thực tế Lâm Chấn Hưng theo dõi Ma Tùng Quân từ lúc Ma Tùng Quân ở trước cổng trấn không có giấy thông hành. Vốn hắn muốn kéo gần quan hệ với Ma Tùng Quân ngay lúc đó thì bị tên mập kia xen ngang. Đến cả đi chợ cũng bị tên đó xen mất, cho nên hắn đành phải ở xe rồi kéo cả Tổng Đốc ra đây để đợi Ma Tùng Quân.

“Ra mắt ông chủ Ma. Ta tên Biện Văn là Tổng Đốc của trấn này. Nếu có gì bất tiện ngươi có thể đến tìm ta trực tiếp, nhất định ta sẽ tiếp đã long trọng nhất có thể.”

Tổng Đốc Biện Văn khiêm tốn chào hỏi Ma Tùng Quân. Hắn không biết Ma Tùng Quân là ai, có thể là người của đế quốc, mà là người của đế quốc thì cũng không đến mức khiến cho vị thái tử của đất nước này tiếp đãi long trọng như thế. Chắc hẳn đối phương cũng là người có thân phận, người này cũng thật đặc biệt, còn tự mình vào chợ mua đồ rồi nấu ăn nữa cơ. Thật khó hiểu.

“Ta tên Ma Tùng Quân.” – Ma Tùng Quân gật đầu đáp lễ.

Hắn tính bắt tay, nghĩ lại bỏ đi. Phong tục thế giới khác nhau, thế này có khi lại thành bất lịch sự.

“À phải rồi Biện thúc. Ma huynh làm mất thẻ thông hành, con tính chiều nay dắt huynh ấy đến chỗ thúc làm giấy thông hành. Sẵn có thúc ở đây thúc giúp huynh ấy luôn nha, đừng làm khó Ma huynh. Huynh ấy nấu ăn ngon nắm, tối chú ghé thử mà xem.” – Trịnh Hào ngồi bật dậy nói.

“…”

Lâm Chấn Hưng sắc mặt đen lại. Tên mập này quá cao tay rồi, hắn có mặt ở đây chủ yếu là kéo quan hệ cơ mà, đã xuất hiện ở đây mà vẫn bị tên mập kia cướp mất.

Vô tình Trịnh mập bị vị thái tử cao quý của đất nước này ghim không biết bao nhiêu cái vào trong lòng. E là cuộc sống sau này của Trịnh mập sẽ vất vả đây, có khi xuống đi mất vài cân cũng nên.

“Đ-ược …” – Biện Văn khóe mắt cũng co giật một cái.

Ông ta nhìn sang Lâm Chấn Hưng rồi gật đầu với Trịnh mập. Trịnh Hào, coi như ngươi xui đi. Nếu là bình thường thì việc làm của ngươi tốt đó, nhưng ngươi lại đi giành mối với thái tử, chuyện này không thể trách ta được.

“Ông chủ Ma không cần phải đến chỗ ta cho phiền phức. Nể mặt vị công tử đây, ta sẽ cử người đến đây làm giấy thông hành cho ngươi. Ngươi chỉ cần đọc thông tin là được, có người ghi lại hết. Lộ phí cũng tính hết cho ta.”

Là một người khôn khéo, Biện Văn vừa nói vừa nhìn sang Lâm Chấn Hưng. Ý muốn nói cho Ma Tùng Quân rằng là không phải ông đây nể mặt thằng Trịnh mập kia đâu. Là vì nể mặt vị thái tử to bự đây này.

“Hả?” – Trịnh Hào ngơ ngác nhìn Tổng Đốc của trấn mình.

Rõ ràng là mình nói trước, sao lại thành nể mặt vị công tử kia được?

“Hừ!”

Trịnh Hào tính nói cái gì đó, nhưng bắt gặp ánh mắt bất thiện của Biện Văn nên thôi. Dù gì ông ta cũng là Tổng trấn, địa vị ngang với ông già nhà hắn. Hắn chỉ là hậu bối thôi, ông ta muốn lấy lòng vị công tử kia thì cho ông ta vậy. Chuyện nhỏ thế này cũng phải cần lấy lòng nữa ư? Nông cạn. Giao tình của Trịnh béo ta còn sâu hơn như vậy nhé. Ta còn bắt mối thịt, mối rau cho hắn nữa cơ, vị công tử kia làm sao mà làm được.

“Trịnh huynh sinh ra ngươi quả không uổng phí.” – Biện Văn nhìn thái độ của Trịnh Hào liền hài lòng gật đầu nói.

Sắc mặt Trịnh Hào đen đi, coi như chưa có chuyện gì. Hắn nhấp thử một ly cà phê đá, gương mặt lập tức bừng tỉnh. Xong lại kéo nửa điếu thuốc còn lại, hắn tựa mình vào xe của Ma Tùng Quân rồi ngẩng đầu nhìn trời nghĩ về nhân sinh.

Con mẹ nó thằng này nhập tà đạo rồi, từ khi nào Trịnh béo của cái Trấn này lại tỏa ra phong thái thư sinh như thế được?

Lâm Chấn Hưng lúc này cũng chú ý đến ly cà phê đá trên tay mình, hắn cũng uống thử một ngụm. Vị của nó hơi đắng, có chút ngọt và lành lạnh. Vị rất đặc biệt, khá giống cách thưởng thức trà nhưng lại đăng đắng ngòn ngọt. Hắn cũng thử kéo nửa điếu thuốc còn lại.

Đôi mắt Lâm Chấn Hưng sáng lên, hắn nhìn sang Ma Tùng Quân, thấy Ma Tùng Quân chuẩn bị sẵn mấy cái ghế. Thấy thế hắn lập tức ngồi xuống, uống cà phê nhâm nhi điếu thuốc còn lại.

Cái tư vị này khó có thể nói thành lời, nó mang đến cảm giác lâng lâng sảng khoái trong một buổi chiều oi bức thế này. Cảm giác này quá tuyệt vời, Lâm Chấn Hưng không có bất cứ một từ ngữ nào có thể diễn tả trong lúc này.

Nhìn dáng vẻ của hai thanh niên kia, Biện Văn cũng rất muốn uống thử một ly cà phê, hút thử một điếu thuốc. Trịnh Hào thì không nói làm gì, đến cả vị thái tử của đất nước này, người nổi tiếng luôn giữ hình tượng trước thiên hạ. Không ngờ lại có thể bày ra phong thái thoải mái thư giãn ở một nơi xa lạ không phải là trong triềi đình. Thứ nước uống màu đen đen kia cuối cùng là có mị hoặc gì?

Nhìn vẻ mặt thèm thuồng của Biện Văn. Ma Tùng Quân cười khổ, thôi thì người ta cũng chuẩn bị giúp mình làm giấy thông hành. Một ly cà phê cũng không quá đáng. Thế là hắn pha thêm một ly nữa, sẵn châm luôn điếu thuốc đưa cho Biện Văn.

Khi thưởng thứ, Biện Văn cuối cùng cũng hiểu ra tại sao hai người kia lại có phản ứng như vậy. Giả sử vừa ăn cơm xong, vào một buổi trưa nóng. Làm một ly cà phê mát lạnh, hút một điếu thuốc có thể sảng khoái cả ngày nha.

“Thứ thuốc lá này, thứ nước đen này quá tuyệt vời. Nó gọi là cà phê đá đúng không Ma huynh? Thứ nước này huynh có nhiều không? Có thể bán cho ta được không? Còn thuốc lá nữa. Ta nguyện dùng cái giá gấp ba lần để mua lại.”.

Trịnh Hào tỉnh giấc vội chụp lấy vai Ma Tùng Quân lắc lấy lắc để.

“À cái này không có bán. Số lượng cũng có hạn, uống hết là hết luôn.” – Ma Tùng Quân cười khổ nói.

“Không phải chứ? … Thật sự không có một chút nào sao? Ở đế quốc nhất định là có, huynh chỉ ta chỗ mua đi. Ta nhất định sẽ hậu tạ.” – Trịnh Hào mắt sáng rực lên.

Với máu kinh doanh của nhà hắn, hắn nhận ra thứ nước uống và thuốc lá này nếu tung ra thị trường hắn sẽ buôn may bán đắt đến mức nào.

“Không phải đến từ đế quốc đâu. Ta trùng hợp có được, dùng hết là hết rồi. Nó rất quý giá, nể các ngươi lắm mới lấy ra cho các ngươi uống đó.” – Ma Tùng Quân cười hề hề nói.

Nếu nói thứ này hắn mua ở thế giới khác, đánh chết đám người này cũng không tin. Nhưng thực sự như hắn nói, uống hết là hết luôn, không còn nữa đâu. Hắn còn mấy hộp cà phê để dành uống dần đấy, bán rồi lấy gì hắn uống.

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 ngày trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lê Tài 1 tuần trước
Mình gắng nghe hết rồi nhưng chắc đợi sửa xong nghe lại vì lỗi bị từ hơi sớm đến hết truyện(tầm chương 70 đến cuối bị hết). Hơi dính bộ này 🤣 cám ơn và chúc trang phát triễn
https://audiosite.net
Alex tran 2 tuần trước
Web có app ko ad nhỉ 😙
https://audiosite.net
Tun 2 tuần trước
full cả bộ r ạ?
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo tập 191 trờ đi mình đã fix lại ^^!Ngoài ra sever 2 ( Dự phòng hoạt động bình thường nhé )^.^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã góp ý :)☣ Mình cũng không rõ lém, mình cũng check qua bên gốc truyện sơ bộ đúng là có chút nhầm lẫn..!☣ Mình đã bảo các bạn ý bạn chút thời gian làm lại bộ này rồi nhé ^^!☣ Trên FB mình cũng có nói do quá trình dung hợp 1 số trang khác thành 1 nhóm hội mê truyện mấy anh em cùng đam mê quy về 1 mốt toàn gà nên sảy ra mất audio và truyện gần như up lại đó bạn :).☣ Số lượng tuy lớn nhưng vấn đề nằm khâu đoạn di chuyển, nhóm mình khá nhiều bạn chỉ chuyên yotube không bị sửa audio hay up lên website đôi khi còn xóa nhầm dẫn đến việc phục hồi cũng phát triển thành 1 cộng đồng dành cho các đạo hữu mê truyện trở nên khá khó khăn.☣Rất mong bạn và chư vị đạo hữu khác thông cảm ^^!
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
Mình toàn nghe sv 2. Nhưng k phải lỗi loạn chương. Mà bị loạn câu trong chương á b. Từ chương tầm 70 về cuối là bị hết. K chương nào k bị. Kiểu mở bài nằm ở thân bài mà kết bài lại nằm ở mở bài còn thân bài lại nằm ở đâu đâu. Đôi khi còn loạn 2 chương sát nhau làm thành 1 chương loạn đầu mở kết 😂 mình thấy sửa lại chắc củng mệt mõi nhĩ 🤣