1. Home
  2. Truyện Đô Thị
  3. Quan Trường Lên Như Diều Gặp Gió Chín Vạn Dặm
  4. Tập 1: Nguy Cơ (c1-c10)

Quan Trường Lên Như Diều Gặp Gió Chín Vạn Dặm

Tập 1: Nguy Cơ (c1-c10)

Chương 1: Nguy Cơ

Năm 2010.

Thành phố Giang Bắc,

Huyện Tam Giang,

UBND Thị trấn Thanh Giang.

Tần Nghị ngồi trong phòng làm việc, nhìn bản thảo thuyết trình trong tay, vẫn cảm thấy có chút không chân thực.

Bản thảo này hắn mới chỉ nhìn qua một lần, thế nhưng từng chữ từng chữ lại cứ như khắc sâu trong đầu hắn, đọc ngược như chảy, thậm chí suy luận từ một thành ba.

“Trùng sinh, chẳng những tửu lượng tăng lên, mà trí nhớ của ta cũng biến thành đã gặp là không quên được, tư duy cũng càng trở nên nhanh nhẹn.”

Đời trước, hắn lăn lộn nửa đời, cuối cùng cũng chỉ là một tên phó khoa nho nhỏ, thậm chí đến cuối còn bị kẻ gian làm hại, hàm oan ngồi tù, tiền đồ, sự nghiệp, công danh chấm hết, cô độc cả quãng đời còn lại. Không nghĩ tới, ngủ một giấc tỉnh lại, hắn đã trở lại năm 25 tuổi. Trở lại lúc đảm nhiệm vị trí chủ nhiệm văn phòng xây dựng thị trấn Thanh Giang.

“Một đêm trùng sinh, vốn nghĩ mượn rượu cho đỡ bùi ngùi, không nghĩ tới, uống cả lít rượu, thế mà còn không say!”

“Tần Chủ nhiệm, Trần trấn trưởng gọi ngươi qua một chuyến.”

Ngoài cửa, một vị đồng nghiệp gọi to, kéo hắn trở lại hiện thực.

“Được rồi, ta biết rồi.”

Chủ tịch Ủy ban trấn tên Trần Minh, là người đứng thứ hai ở cái thị trấn Thanh Giang này.

Vừa bước vào phòng, Tần Nghị liền nhìn thấy gương mặt trung niên chừng bốn mươi tuổi, cái đầu hói, hai mắt âm trầm nhìn lại Tần Nghị.

“Tần Nghị, ngươi làm sao vậy? Ba công ty cùng tham gia đấu thầu, thế mà lại đi chọn công ty ở nơi khác! Người nơi khác sao đáng tin bằng người địa phương được? có chút việc như thế mà ngươi cũng không hiểu sao? Rõ ràng là Công ty xây dựng Đức Thắng là công ty ở thị trấn, vì sao ngươi không chọn nó, không phải trước đó ta đã nói chuyện này với ngươi rồi sao?

Trong văn phòng, Trần Minh lộ vẻ tức giận nhìn Tần Nghị, tức đến nổi gân xanh.

“Chủ tịch, trong ba công ty tham gia đấu thầu, chỉ có công ty ở ngoài kia là tốt nhất, muốn chọn đương nhiên phải chọn tốt nhất, ta cũng chỉ làm theo quy định đấu thầu thôi.”

Đối mặt với vẻ mặt tức giận của Trần Minh, Tần Nghị không chút khiếp đảm, bình tĩnh nói lại.

Kiếp trước, hắn đứng nhầm đội, chọn đứng ở phía Trần Minh này. Dưới sự chỉ đạo của Trần Minh, hắn đem dự án xây dựng đường nông thôn ở một thôn giao cho Công ty xây dựng Đức Thắng mà Trần Minh chỉ đạo.

Đương nhiên, ông chủ công ty kia khẳng định đã có cấu kết với Trần Minh.

Kết quả thế nào, con đường xi măng kia không đầy ba tháng đã nứt chằng nứt chịt. ông chủ công ty bị bắt, hắn cũng bị liên lụy, ăn một cái cảnh cáo.

Còn tên Trần Minh này lại không phải lãnh đạo phụ trách dự án, phủi tay một cái sạch trách nhiệm, biến hắn thành kẻ chết thay.

Đời trước, hắn còn trẻ sợ bị ghi thù, bị đì, cho nên Trần Minh nói gì là hắn nghe đó, vâng vâng dạ dạ. Mà cũng đúng, chủ nhiệm văn phòng xây dựng ủy ban, đương nhiên phải nghe chỉ thị của Chủ tịch.

Cuối cùng hại bản thân, thẹn với tổ chức bồi dưỡng.

Giờ sống lại, với kinh nghiệm mấy chục năm trời lăn lộn, đương nhiên sẽ không ngốc vậy nữa!

“Làm theo quy định?”

Khóe mắt Trần Minh giật giật, phẫn nộ tới đỉnh điểm.

Ở cái trấn Thanh Giang này, quy củ của lão mới là quy định!

Đầu óc tiểu tử này bị ngấm nước rồi sao?

Hay là, tìm được chỗ dựa mới, cánh cứng rồi?

Trần Minh híp mắt, trầm giọng nói:

“Quy định là do người định, có thể định cũng có thể đổi, ngươi không hiểu chỉ đạo lúc trước của ta phải không? Ngươi là chủ nhiệm văn phòng xây dựng, chẳng lẽ không hiểu thế nào là biến báo? Công ty xây dựng Đức Thắng là xí nghiệp bản thổ của trấn Thanh Giang chúng ta, có chọn bọn họ cũng là vì hỗ trợ phát triển công ty địa phương, ngươi sợ cái gì?”

“Lần đấu thầu này, công ty được chọn kia ra giá quá cao, hủy bỏ quyết định đi, tuần sau tiến hành đấu thầu lại! Đừng để ta thất vọng một lần nữa!”

Trần Minh híp mắt, giọng nói ẩn ẩn uy hiếp.

“Xin lỗi, ta không làm được!”

“Chất lượng xây dựng của Công ty xây dựng Đức Thắng cực kém, chẳng may nhận thầu dự án đường giao thông mới này mà xảy ra vấn đề, ta không chịu trách nhiệm được. Nếu Chủ tịch muốn chỉ định thầu cho Công ty Đức Thắng, vậy Chủ tịch có thể đích thân chủ trì việc đấu thầu này.”

Tần Nghị bình tĩnh cự tuyệt.

Lời Tần Nghị vừa nói, khiến Trần Minh lập tức lộ vẻ kinh ngạc.

Trong lòng có chút nghi ngờ, liệu có phải bản thân nghe nhầm hay không? Người này dù không phải tâm phúc của lão, nhưng cũng là chó săn đắc lực, lão muốn đối phương làm gì, bình thường đối phương đều có thể hoàn thành rất tốt.

Tự nhiên hôm nay lại làm như không hiểu lời lão ta nói? Còn làm trái ý lại? Xem ra, tiểu tử này không muốn lăn lộn nữa?

“Ầm!”

Trần Minh vỗ bàn cái rầm.

Hai mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm vào Tần Nghị:

“Có phải ngươi không muốn ngồi cái ghế chủ nhiệm này nữa không? Cần ta phải nói huỵch toẹt ra sao?”

“Nếu ngươi không muốn ngồi cái ghế chủ nhiệm văn phòng xây dựng này nữa, ta đổi người khác có năng lực ngồi thay ngươi. Ta cho ngươi một phút để cân nhắc, muốn làm, vậy thì làm tốt việc ta nói. Không muốn làm, đầy người muốn làm thay ngươi!”

Trần Minh giật dữ hét.

Tần Nghị biết rõ Trần Minh nói vậy không phải dọa. Vị trí chủ nhiệm văn phòng xây dựng này, nghe thì là chủ nhiệm, nhưng thực ra cũng chỉ là công chức quèn mà thôi.

Nói dễ nghe thì là chủ nhiệm một văn phòng, nói khó nghe thì là thằng công chức xây dựng.

Lãnh đạo Đảng ủy, Ủy ban trấn cùng Ban Tổ chức huyện có thể quyết định ai là người ngồi cái vị trí này.

Hơn nữa, lời nói của Lãnh đạo Đảng ủy, Ủy ban trấn có trọng lượng nặng hơn.

Đến lúc đó, chỉ cần Lãnh đạo trấn thông qua Ban Tổ chức huyện, liền có thể ban hành công văn bãi nhiệm hắn.

Mà Trần Minh, đích thực có quyền lực để Tần Nghị trở thành thằng công chức quèn.

Chủ nhiệm văn phòng xây dựng, cũng chỉ là công chức, nhưng ít nhiều cũng có thực quyền nho nhỏ.

Vị trí này, không ít người muốn ngồi lên đây.

“Ha ha, dù có Chủ tịch để ta làm hay không, mọi việc vẫn cứ phải theo quy định.”

Tần Nghị giang tay, dáng vẻ chẳng hề để ý.

Dù sao đã vạch mặt, cũng không cần khúm núm.

Vị trí này, còn làm là chết!

Đời trước, Trần Minh hại hắn mấy lần, để hắn chịu oan thay không ít. Giờ phút này, hắn không tính tiếp tục chùi đít cho Trần Minh nữa!

Trần Minh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tần Nghị, trong đầu đầy nghi vấn, kẻ này, dám khiêu khích uy nghiêm của lão?

Sắc mặt Trần Minh triệt để sạm lại, giọng nói không chút ẩn giấu sát ý:

“Nếu ngươi không muốn làm, vậy thì đừng làm nữa, một thằng công chức quèn không bối cảnh, ta cho ngươi hay, đắc tội ta, ngươi muốn bước nửa bước cũng khó, mà muốn đứng tại chỗ cũng không đứng nổi.”

“Ai không đứng tại chỗ không nổi nữa còn chưa biết đâu!”

Tần Nghị thầm cười lạnh, không chút khách khí bật lại.

Sống lại một đời, hắn tuyệt không vâng vâng dạ dạ đơn thuần như trước nữa, kinh nghiệm một đời, hắn sẽ chậm chậm mà giành lấy kỳ ngộ của bản thân, từng bước leo cao, tuyệt không nhốt mình ở cái giếng làng này.

“Còn dám nhại ta?”

Trần Minh vừa sợ vừa giận, cấp dưới bật lãnh đạo trực tiếp? thật không biết sống chết!

Đồ chó trước mắt này, sao lại thay một trăm tám mươi độ vậy?

Nhưng nghĩ lý lịch bình thường không bối cảnh của đối phương, động ngón tay cũng có thể làm khó dễ. Nghi vậy, Trần Minh tỉnh táo lại, cười lạnh:

“Hừ, hy vọng lúc đó ngươi đừng có quỳ xuống xin lỗi ta!”

“Ha ha, không biết ai phải quỳ đâu!”

Nhìn Tần Nghị vừa thối vừa cứng, Trần Minh giận quát:

“Cút ra ngoài cho ta!”

Tần Nghị nhìn Trần Minh gào thét, lòng không gợn sóng, coi như chó dại đang sủa.

Tần Nghị thản nhiên đi ra ngoài, trở lại văn phòng xây dựng ủy ban trấn.

“Chào chủ nhiệm!”

Nhìn Tần Nghị đi vào, mấy người trong văn phòng liền nhộn nhịp chào hỏi.

“Ừm!”

Tần Nghị gật nhẹ.

Vừa lúc này, tiếng chuông điện thoại của phó chủ nhiệm Lưu Khải vang lên.

“Vâng, ta nghe, Chủ tịch bảo ta qua phòng ngài sao? Vâng, được được, ta lập tức qua.”

Phó chủ nhiệm Lưu Khải tắt điện thoại, vội vàng chạy về phía văn phòng của Trần Minh.

Tần Nghị nhìn bóng lưng Lưu Khải biến mất, mặt không đổi sắc đi về phòng làm việc của mình, đóng cửa lại:

“Trách nhiệm này tuyệt không thể gánh, có một lần thì sẽ có vô số lần!”

Hiện tại, Tần Nghị đang nghĩ phải thế nào mới thoát được hoàn cảnh khó khăn hiện tại!

“Vị trí chủ nhiệm văn phòng xây dựng này không muốn bỏ. Mối thù bị đẩy ra làm kẻ chết thay đời trước cũng không thể không báo. Đáng tiếc, ta không có bối cảnh. Trưởng bối trong nhà toàn là nông dân.”

Trần Minh muốn xử đẹp hắn, cũng không cần phí sức.

“Quả thực là bi ai của tiểu nhân vật.”

Người xưa có câu “trong triều không có người, chớ có làm quan” không phải không có lý.

“Đời này, để ta đánh vỡ cái gông xiềng này đi!”

“Trần Minh muốn đuổi ta, còn cần trao đổi với Ban Tổ chức huyện ủy, ta còn mấy ngày để thao tác.”

Mấy ngày này, nhất định phải thoát khỏi cái tình cảnh chó má này!

Nhưng mấy ngày có thể làm gì?

Đối với người khác có thể khó, chỉ có thể ngồi chờ chết, chờ bị ép nhận mệnh.

Nhưng Tần Nghị biết, kỳ ngộ là do mưu đồ.

Người, không thể ngồi chờ chết.

Không tranh không đoạt, đừng dính vào quan trường.

Chương 2: Biện Pháp Giải Quyết

Ngày hôm sau, thứ bảy.

Trung tâm hành chính huyện Tam Giang.

Bên ngoài tiểu khu Bích Hải Loan.

Tần Nghị nhìn tiểu khu dành cho người giàu huyện Tam Giang trước mắt, xe ra xe vào, chủ yếu là xe sang.

Hai ngón tay dí đầu thuốc lá cháy đổ trong tay vào tường, hai chân sải bước về phía cửa tiểu khu.

“Lão ca, ta qua nhà bạn ăn cơm, bạn ta ở nhà số 808 tòa 3, hắn tên Ngô Tuấn Hoa.”

Vừa nói, Tần Nghị vừa móc ra một điếu thuốc mới đưa cho bảo vệ trong bốt gác.

“Có cần gọi điện xác nhận trước không?”

Bảo vệ nhìn thoáng qua Tần Nghị, một tay nhận điếu thuốc, trầm ngâm chốc lát liền nói:

“Không cần, vào đi!”

“Cảm ơn!”

Tần Nghị thong dong bước qua cửa.

Thời đại này, bảo an mấy tiểu khu này còn chưa gắt như hậu thế, sau này muốn qua cổng không chừng còn phải ký tên, gọi điện xác nhận gì đó.

Tần Nghị bước vào tiểu khu, lập tức đi thẳng tới nhà Ngô Tuấn Hoa.

Sau khi mượn khóa xe của vị bạn học cấp ba này, Tần Nghị lại vào thang máy xuống tầng một, lại bước về phía gara để xe dưới tầng ngầm của tòa nhà.

“Gara tầng hầm tòa 3, chính là chỗ này.”

Tần Nghị nhìn quanh, lập tức xác nhận.

Tìm tới xe của bạn học, mở cửa bước vào trong, lại đổi một bộ quần áo, đội thêm một cái mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang bản rộng. Sau đó chăm chăm nhìn bốn phía, thời gian từng chút trôi qua.

Từ ban ngày, nháy mắt đã tới tối.

Lại từ tối, đã đến đêm khuya.

Đói ăn bánh bao, khát uống nước đóng chai.

Bỗng nhiên, một chiếc xe Audi màu trắng từ phía cổng đi vào.

Tần Nghị nhìn thấy, lập tức tỉnh táo lại, lén mở cửa để lộ máy quay phim, mọi thứ đều sẵn sàng.

Chiếc xe Audi kia dừng cách đó không xa, một nam một nữ từ trên xe bước xuống.

Nam, tuổi gần bốn mươi, cái đầu hói bóng loáng, không phải Trần Minh thì còn ai vào đây?

Người nữ kia, nhìn qua chỉ chừng hai sáu, hai bảy tuổi, trang phục như hoa, phong thái quyến rũ.

Hai người cười cười nói nói, bước thẳng về phía thang máy lên tầng.

Một tay Trần Minh ôm eo cô gái, cái miệng thâm đen dí sát vào tai đối phương thì thầm, chọc cho cô gái kia cười run lên nhè nhẹ.

Đến cửa thang máy, nhìn bốn phía yên tĩnh, Trần Minh không chờ kịp mà hạ tay xuống 20 phân mà bóp.

Tách tách tách tách…

Tần Nghị ở trong xe, không ngừng chụp ảnh.

Chờ hai người đi vào trong thang máy, Tần Nghị lập tức xuống xe, điên cuồng chạy về phía thang bộ, lại một mạch điên cuồng chạy lên.

Tầng 3, tòa nhà số 3.

Thang máy vừa mở, Trần Minh ôm cô gái kia đi tới trước cửa phòng 308.

Tần Nghị lúc này cũng đuổi tới, cực lực khống chế hô hấp, tránh đánh động hai người kia.

Hắn trốn phía sau bức tường, bí mật quan sát.

Xoạch…

Cửa phòng mở ra, Tần Nghị to gan giơ máy ảnh, chụp một bức phía sau hai người lúc bước vào phòng.

Sau đó vội vàng rụt trở về, rón rén xuống gara, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Thành công!”

“Hy vọng có thể giải quyết nguy cơ lần này!”

Muốn giải quyết nguy cơ, cách đơn giản thô bạo nhất chính là trực tiếp giải quyết kẻ tạo ra nguy cơ!

Trần Minh này, không phải kẻ tốt lành gì. Đời trước hắn được luân chuyển lên phòng nào đó trên huyện, không tới ba năm đã ngã ngựa vì tham ô.

Tần Nghị nhớ tới, Trần Minh còn bao nuôi mấy cô tình nhân, trước lúc bị bắt, Trần Minh còn đang hẹn hò với tình nhân, bị bắt quả tang.

Lúc đó, việc này còn lên trang bìa báo địa phương.

Về phần sao Trần Minh biết được địa chỉ nơi này.

Kỳ thực, đời trước lúc Trần Minh bị bắt, chính là bị bắt tại tiểu khu nhà giàu này!

Vừa hay, bạn học của hắn cũng ở khu này, cho nên tương đối rõ tình huống.

Không nói đâu xa, cán bộ công chức mà vi phạm luật hôn nhân, nhẹ thì khiển trách cảnh cáo, nặng thì giáng cấp hoặc cách chức!

Chỉ cần thế thôi, Trần Minh cũng không chịu nổi rồi.

Dù lão ta có chút quan hệ, nhưng người mong lão ngã để thay vào đó còn nhiều hơn. Mà kẻ nào muốn ngồi thay lão, tuyệt sẽ đổ thêm dầu vào lửa.

Cho nên chỉ cần chuyện này truyền ra, đủ cho Trần Minh sứt đầu mẻ trán.

“Trực tiếp tố cáo vượt cấp đi!”

Trần Minh có thể trở thành lãnh đạo một trấn, hiển nhiên là có quan hệ ở huyện. Nếu giờ trực tiếp tố cáo vào trong huyện, nói không chừng Trần Minh còn có thể dàn xếp được.

Cho nên, Tần Nghị tính toán, trực tiếp gửi đơn nặc danh tới Ủy Ban Kiểm tra thành phố đi!

Vừa hay hắn cũng nhớ, Bí thư Ủy ban Kiểm tra kỷ luật thành phố mới nhận chức, Trần Minh đâm đầu vào ngọn sóng này, không chết cũng bị lột mất một lớp da!

Quan mới đốt ba đống lửa, Trần Minh vừa hay là dây dẫn cháy.

“Đương nhiên là phải nặc danh!”

Nếu dùng tên thật, mặc dù hiệu quả cao hơn, nhưng hẳn sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của hắn.

“Dù sao chứng cứ rõ ràng, nặc danh cũng không ảnh hưởng kết quả.”

Nhìn đồng hồ, Tần Nghị gọi một cuộc gọi, sau đó lập tức tiến về phía tiệm ảnh của bạn thân hắn.

“Rửa cho ta ba tấm nhé!”

Một phần nặc danh gửi kỷ ủy thành phố.

Một phần gửi tòa soạn báo thành phố.

Một phần giữ lại để phòng.

Trước là gửi kỷ ủy thành phố, chờ xem có động tĩnh gì không, lúc đó lại gửi tòa soạn báo sau.

Dù sao, cần chuẩn bị kỹ lượng.

Nhoáng một cái, đã tới thứ 2 đầu tuần.

Tần Nghị bước tới văn phòng xây dựng ủy ban, vừa vào cửa đã nghe được một mảnh xì xào bàn tán.

Vừa bước qua cửa, đám đồng nghiệp nhìn thấy Tần Nghị, lập tức cùng dừng bàn tán.

Lần này, đám đồng nghiệp không như hôm trước, không còn chủ động chào Tần Chủ nhiệm.

Ai nấy điệu bộ lãnh đạm, tựa như muốn kéo dãn khoảng cách với Tần Nghị, phân rõ giới hạn.

Xem ra, việc Tần Nghị đắc tội với Trần Minh, đã truyền khắp ủy ban rồi.

Tần Nghị không thèm để ý, bước chân thẳng tới phòng làm việc.

“Tần Nghị này tự hủy cực mạnh nha.”

“Đương nhiên rồi, dám bật lãnh đạo, nghe nói lãnh đạo muốn Lưu phó chủ nhiệm lên thay.”

“Xuỵt, giờ phải gọi là Lưu chủ nhiệm.”

“Dù sao cũng phải vạch rõ giới hạn với Tần Nghị, nếu không chẳng may bị lãnh đạo nhìn thấy, chúng ta cũng bị vạ lây.”

“Hiển nhiên, hiển nhiên.”

Phía sau, đám đồng nghiệp lại tiếp tục thì thầm.

Bước tới phòng riêng, Tần Nghị lập tức nhíu mày.

“Lưu Chủ nhiệm, sao ngươi lại ngồi trong phòng làm việc của ta?”

Tần Nghị nhìn Lưu Khải đang vắt chéo chân, trầm giọng hỏi.

“Tần Chủ nhiêm, a không, Tần Nghị, vừa rồi Trần trấn trưởng đã nói với ta, từ giờ việc trong văn phòng xây dựng sẽ giao ta phụ trách, cho nên phòng này đương nhiên là của ta. Từ ngày mai, ngươi xuống thôn phụ trách thị sát thủy lợi đi.”

Lưu Khải cợt nhả nhìn Tần Nghị.

“Giờ còn chưa có quyết định chính thức, tới khi nào ngươi còn chưa cầm tờ A4, ta vẫn là chủ nhiệm ở đây! Cho nên, mời ngươi ra ngoài, ngay lập tức!”

Tần Nghị vỗ bàn, trầm giọng.

“Ngươi…”

Lưu Khải bị thái độ của Tần Nghị dọa sợ.

“Ngươi cái gì mà ngươi, ngươi cho rằng ngươi trở thành chó săn của Trần Minh, là đã có thể cưỡi lên đầu ta hay sao? Ta nói cho ngươi biết, trên người còn có người, trên trời cũng còn có trời!”

“Giờ thì đi ra ngoài cho ta, ta không muốn nói lại lần nữa!”

Giờ phút này, Lưu Khải bị sự tư tin, thong dong, khí phách của Tần Nghị chấn nhiếp.

“Chẳng lẽ Tần Nghị này có chỗ dựa?””

Nếu không, đối mặt với tình cảnh bị lãnh đạo trực tiếp trù dập này, sao có thể không chút e ngại như vậy?

Nghĩ tới đây, Lưu Khải bản năng đứng dậy, lòng thầm nghĩ, tạm thời không biết được Tần Nghị này có chuẩn bị gì ở sau hay không, lòng hắn có chút lo sợ bất an.

“Ngươi chờ đó, ta đi báo cáo Trần trấn trưởng!”

Lưu Khải nói nghiêm túc, xám xịt chạy ra khỏi phòng.

Chương 3: Để Cho Đạn Bay Một Lúc Đã

Thành phố Giang Bắc, Phòng Thanh tra Ban Kiểm tra thành phố.

“Bí thư, đã xác nhận, Lưu Thiến thực sự là tình nhân của Trần Minh.”

Thư ký Tống Kiệt báo cáo với Vương Kiến Dũng.

“Hay cho một tên Trần Minh, hay cho một tên Chủ tịch trấn Thanh Giang! Vượt giới hạn trong hôn nhân thì đã đành, còn vi phạm kỷ luật nghiêm trọng!”

Vương Kiến Dũng âm trầm gõ bàn.

Nếu không phải nhận được đơn nặc danh kia, trong đó có hình ảnh chứng cứ rõ ràng, có cả địa chỉ cùng tên tuổi của vị tình nhân kia, hắn còn không biết, cái trấn Thanh Giang này lại có một vị lãnh đạo vi phạm kỷ luật như vậy.

“Tiểu Tống, lập tức mời vị Trần trấn trưởng này tới uống trà cho ta.”

Vương Kiến Dũng nói.

“Vâng, Bí thư!”

Nhìn Tống Kiệt rời đi, Vương Kiến Dũng đi tới trước cửa sổ, nhìn xuống toàn cảnh thành phố Giang Bắc.

Hắn vừa nhận chức được mấy tháng, còn đang lo không biết đốt lửa từ đâu.

Tên Trần Minh này, vừa hay trở thành đống lửa đầu tiên của hắn.

Một tên Chủ tịch trấn, lãnh đạo cấp khoa, miễn cưỡng có thể dùng được.

Trấn Thanh Giang.

“Lãnh đạo, tên Tần Nghị kia quá mức phách lối!”

“Hắn nói một ngày chưa nhận được quyết định, hắn sẽ không từ nhiệm, như vậy chẳng phải không coi lời ngài ra gì sao?”

Lưu Khải đứng trước mặt Trần Minh, châm ngòi thổi gió.

“Hay cho một tên Tần Nghị!”

Trần Minh âm trầm.

Xác thực, quyết định miễn nhiệm của Tần Nghị còn phải chờ mấy ngày, dù sao cũng phải tuân thủ quy trình tổ chức. Nhưng hắn không nghĩ tới, Tần Nghị lại phách lối như vậy.

Chỉ là một tên công chức quèn thôi, dám trái lời hắn, muốn lật trời hay sao?!

Ở cái ủy ban trấn Thanh Giang này, xưa nay chưa ai dám ngoạc mồm trước mặt hắn như thế!

Tần Nghị này, là kẻ đầu tiên!

“Gọi hắn qua đây cho ta!”

Trần Minh ôm một bụng tức.

Nếu ngay cả một tên cấp dưới thuộc quyền quản lý mà còn không giải quyết được, sau này hắn sẽ thành trò cười cho cả cái huyện Tam Giang này.

“Tần Nghị, ta nghe nói ngươi không muốn chuyển ra khỏi văn phòng? Ta nói cho ngươi biết, hiện tại ngươi không còn là chủ nhiệm văn phòng xây dựng ủy ban trấn nữa! Ngươi lập tức dọn ra ngoài cho ta, vị trí của ngươi sẽ do Lưu Khải phụ trách!”

Tần Nghị nhìn Trần Minh phẫn nộ, vẫn bình chân như vại:

“Quyết định miễn nhiệm đâu?”

“Ngươi!”

Trần Minh giận quá thành cười.

“Ha ha, quyết định miễn nhiệm? Lời ta nói chính là quyết định, hai ngày nữa tự sẽ có quyết định chính thức cho ngươi! Thế nào? Ngươi muốn chống lệnh cấp trên sao? Ta là Chủ tịch trấn, không chỉ đạo được ngươi sao?”

“Trần trấn trưởng, ta không có ý này, ta đương nhiên là người của tổ chức, cho nên còn ngồi ở vị trí này một ngày, ta sẽ làm tốt công việc ngày hôm đó! Bao giờ có quyết định miễn nhiệm, ta sẽ tự rời đi, không cần ai phải thúc giục.”

Tần Nghị vẫn bình thản.

Lời Tần Nghị vừa nói, kém chút khiến Trần Minh bạo nộ tại chỗ!

Nói như Tần Nghị vừa rồi, khác gì vả vào miệng hắn?

Một tên công chức nhỏ, lại dám nói chuyện với hắn như vậy, không hề để hắn trong mắt.

Ngay cả Lưu Khải ở bên, cũng mắt chữ a mồm chữ o.

Hắn vốn cho rằng vừa rồi chỉ là Tần Nghị ra vẻ, dù sao cũng là do hắn đoạt vị trí của đối phương. Mà bây giờ, ngay trước mặt Chủ tịch ủy ban, Tần Nghị vẫn cứ phách lối như vậy.

Phải biết, coi như miễn nhiệm vị trí chủ nhiệm văn phòng xây dựng, Tần Nghị vẫn là công chức của ủy ban, chỉ cần Trần Minh còn làm Chủ tịch ủy ban, sau này Tần Nghị tuyệt không có quả ngon.

Giao việc nặng là bình thường, thậm chí còn ép cho chủ động nghỉ việc luôn.

“Tần Nghị, ngươi hay đấy, ngươi triệt để chọc giận ta! Ta nói ngươi hay, có ta ở đây một ngày, ngươi còn ở đây, đừng mong có một ngày thoải mái! Ngươi sẽ hối hận, ta muốn ngươi quỳ xuống xin lỗi ta, biết chưa?”

Trần Minh thẹn quá hóa giận.

“Đừng tưởng rằng ngươi không đi, ta không làm gì được ngươi!”

“Lưu Khải, ngươi nói cán bộ văn phòng ngươi vứt đồ của tên Tần Nghị này ra ngoài cho ta. Ngươi, dọn vào đó làm việc! Nếu hắn dám ngăn cản, mấy người các ngươi kéo hắn ném ra ngoài!”

Trần Minh ra lệnh.

“Vâng, Chủ tịch.”

Thân thể Lưu Khải khẽ chấn động, cúi đầu khom lưng.

“Ta xem ngươi phản kháng thế nào?”

Trần Minh cười lạnh nhìn Tần Nghị.

“Trần trấn trưởng, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Ngoài cửa, giọng nói của Hoắc Bá Nho “Bí thư Đảng ủy trấn Thanh Giang truyền tới.

“Ha ha, cũng không có gì, chỉ là một chút thay đổi nhân sự bên ủy ban thôi, ngươi cũng biết rồi đó.”

Nhìn Hoắc Bá Nho đi vào, Trần Minh ngoài cười mà trong không cười nói.

Hắn là Chủ tịch ủy ban, trước giờ không hợp với Bí thư Đảng ủy.

“Chào Hoắc bí thư!”

Tần Nghị chào hỏi. Đối với Hoắc Bá Nho, trước giờ hắn cũng có ấn tượng sâu sắc, dù sao đối phương cũng là người đứng đầu Trấn Thanh Giang này.

Hoắc Bá Nho năm nay mới 33 tuổi, rất trẻ trung, năm sau sẽ được điều nhiệm lên huyện, trở thành lãnh đạo cấp phó xử (phó cục), nghe nói qua mấy năm sau, trực tiếp được điều về tỉnh thành, là một vị lãnh đạo có năng lực và tiền đồ.

“Ừm!”

Hoắc Bá Nho nhìn qua Tần Nghị, gật đầu xem như đáp lời.

Hắn cũng không có nhiều ấn tượng đối với Tần Nghị này, chỉ biết đối phương là người theo phe Trần Minh.

Chỉ là nghĩ mãi mà không hiểu, nếu Tần Nghị là người của Trần Minh, sao lại công khai chống đối Trần Minh như vậy? Thực khiến người kinh ngạc.

-Lưu Chủ nhiệm, ngươi đi xử lý việc ta vừa nói đi, Hoắc bí thư, ta còn có chút chuyện cần làm, ngươi xem…”

Nhìn thấy Trần Minh giả bận, Hoắc Bá Nho khẽ mỉm cười bước ra ngoài.

Tần Nghị cũng bước theo.

Ra cửa.

“Tần Nghị, tới phòng ta một chút.”

Thấy Hoắc Bá Nho gọi mình đi qua, Tần Nghị có chút ngoài ý muốn, hắn với vị Bí thư này cũng không phải quen thuộc, giờ gọi hắn qua để làm gì? Nghĩ mà chưa rõ, nhưng vẫn đi theo.

Phòng Bí thư Đảng ủy trấn.

“Uống chè đi!”

“Cảm ơn.”

“Chuyện mấy hôm nay của ngươi, ta cũng có nghe qua. Ngươi với Trần trấn trưởng có mâu thuẫn gì mà đến mức đối đầu công khai như vậy? Chúng ta đều là đồng chí, đồng nghiệp, đôi khi không nên mâu thuẫn quá.”

Hoắc Bá Nho uống một ngụm nước chè, bình thản nói, bộ dạng cương trực công chính.

Hắn gọi Tần Nghị tới, đương nhiên không phải vì muốn lôi kéo Tần Nghị.

Cũng không phải có nguyên nhân sâu xa gì, chỉ đơn giản vì tò mò, không biết vì sao Tần Nghị lại làm chuyện điên rồ như vậy?

Dù là muốn thoát khỏi phe Trần Minh, cũng không cần khiến vấn đề trở nên căng thẳng như vậy.

“Cũng không phải có mâu thuẫn gì, ta chỉ làm việc theo quy định thôi.”

Tần Nghị cũng hàm hồ nói.

“Ngươi mà như vậy, sau này khó sống nha.”

Hoắc Bá Nho nói thẳng chỗ hiểm.

“Việc này thì chưa biết chừng.”

Tần Nghị nở nụ cười khó hiểu.

Hả?

Nhìn bộ dáng nhẹ nhàng thoải mái của Tần Nghị, Hoắc Bá Nho có chút tò mò muốn biết suy nghĩ cùng cách làm của Tần Nghị.

Người trẻ tuổi này, thú vị!

Chương 4: Trần Minh Bị Bắt

“Ngươi không sợ Trần Minh đì ngươi sao?”

Hoắc Bá Nho hứng thú nói.

“Dù muốn đì ta, ta cũng tiếp.”

“Ngươi đúng là nghé con không sợ cọp.”

Hiện tại, Hoắc Bá Nho có chút cảm thấy Tần Nghị này không đủ khéo léo linh hoạt, hành xử lỗ mãng, dù là có ô dù, nhưng cũng không nên phách lối như vậy, làm người thì phải biết lưu lại đường lui, sau này dễ nói chuyện.

Nhưng Hoắc Bá Nho không hề biết, phía sau Tần Nghị vốn không có ô dù gì cả. Mà hắn vốn không hề tính toàn sau này nói chuyện tình cảm gì với Trần Minh nữa! Hắn đã sống một đời, lẽ nào còn không hiểu đối nhân xử thế? Không biết khéo léo đưa đẩy? không biết làm việc khiêm tốn?

Đối với kẻ địch, căn bản không cần lưu lại một đường, ngươi càng vâng vâng dạ dạ, hắn càng muốn đạp ngươi xuống bùn!

Cuối cùng đối phương cũng không thủ hạ lưu tình, thậm chí còn cười ngươi là phế vật, phản kháng cũng không dám.

Chính lúc này.

Một vị đồng nghiệp khác vội chạy tới:

“Bí thư, ngoài cổng có mấy người nói là người từ trên thành phố xuống, chỉ đích danh muốn gặp ngài cùng Trần trấn trưởng.”

“Cái gì? Người trên thành phố xuống?”

Khi Hoắc Bá Nho nghe được câu này, sắc mặt chợt biến.

Người trên thành phố xuống? người của ban ngành nào?

Sao hắn chưa nghe được phong thanh nào cả?

Chẳng lẽ là điều tra ngầm?

“Đi, theo ta ra đón họ!”

Hoắc Bá Nho bước nhanh ra ngoài, vị đồng nghiệp kia cũng đi theo, mà Tần Nghị cũng bình tĩnh theo sau.

Ủy ban trấn.

Trong sân.

Tống Kiệt cùng hai người nữa đang đứng cạnh xe, nhỏ giọng tán gẫu.

“Tiểu Lưu, vừa rồi ngươi có mời họ đến phòng họp chưa?”

Hoắc Bá Nho nhìn ba người lạ mặt đứng trong sân, sắc mặt tối sầm lại.

Quả thực không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, để người trên thành phố đứng ở đây chờ!

Vị đồng nghiệp tên Tiểu Lưu có chút oan ức:

“Bí thư, vừa rồi ta có mời, nhưng họ bảo không cần, đứng đây nói mấy câu là được.”

“Mấy câu?”

Sắc mặt Hoắc Bá Nho hơi cổ quái.

Nhưng vẫn bước nhanh tới.

“Chào mọi người, ta là Tống Kiệt “thư ký của Bí thư Kỷ ủy thành phố, hai vị này là đồng nghiệp của ta.”

Tống Kiệt bước tới bắt tay Hoắc Bá Nho.

Lời vừa nói xong, Hoắc Bá Nho hơi sững lại.

Thư ký của Bí thư Kỷ ủy?

Ban Kiểm tra kỷ luật?

Họ tới đây làm gì?

Ban Kiểm tra kỷ luật tới, đương nhiên là có người ở trấn Thanh Giang này dính chàm bị phát hiện.

Thế nhưng người ở trấn dính chàm, đáng ra phải là Ban Kiểm tra kỷ luật của huyện ủy mới đúng chứ?

Thế mà kinh động cả kỷ ủy thành phố.

Không chỉ Hoắc Bá Nho, những người trong ủy ban trấn nghe tới lời đó, cũng đều có chút khẩn trương và hiếu kỳ.

Ban Kiểm tra kỷ luật tới, bất kể là huyện hay thành phố, đều có một mẫu số chung là chuyện chẳng lành.

“Chẳng lẽ là tới điều tra ta?” Hoắc Bá Nho lập tức thầm khẩn trương, đùa sao, Ban Kiểm tra kỷ luật chính là Cẩm Y vệ thời cổ, ai mà không sợ? nhưng hắn tự thấy bản thân trước giờ làm việc cẩn trọng, cũng không phạm sai gì.

“Hóa ra là Tống Thư ký, không biết mấy vị tới trấn Thanh Giang có việc gì?”

Hoắc Bá Nho bản năng hỏi.

Có thể để thư ký của Bí thư Ban Kiểm tra kỷ luật thành phố đích thân tới, đương nhiên không phải việc nhỏ.

Tống Kiệt nhìn qua Hoắc Bá Nho, cười cười nói:

“Chợ một lúc ngươi sẽ biết.”

Lời nói lập lời nước đôi, khiến Hoắc Bá Nho như thấy mấy con mèo đang cào trong bụng.

Điều sợ nhất, chính là mấy lời nước đôi như vậy.

Ngay lúc này, Trần Minh cũng bước tới.

“Ta là Chủ tịch Ủy ban trấn Thanh Giang, ba vị là?”

Trần Minh cũng nghe nói người thành phố xuống, không dám thất lễ, vội bước tới.

“Ta là Tống Kiệt “thư ký của Bí thư Kỷ ủy thành phố, ngươi là Trần Minh?”

Tống Kiệt nhìn chính chủ đã tới, nở nụ cười khó hiểu.

“Thư ký của Bí thư kỷ ủy thành phố?”

Ban Kiểm tra kỷ luật!

Có biến gì sao?

Trần Minh có chút chột dạ, có điều vẫn giả bộ bình tĩnh.

“Là ta, không biết…”

Trần Minh còn chưa dứt lời, đã bị Tống Kiệt cắt ngang:

“Trần Minh, có người tố cáo ngươi, hiện mời ngươi theo chúng ta về thành phố một chuyến! Trước tiên, đưa điện thoại của ngươi cho ta niêm phong!”

“A? chuyện này…”

Sắc mặt Trần Minh biến hóa, suy nghĩ cuồn cuộn như sóng lớn cuốn lên trong đầu.

Vừa đến đã bắt người!

Không chỉ là Trần Minh sợ ngây người, những người còn lại đều kinh ngạc không thôi.

“Hóa ra là bắt Trần Minh!”

Hoắc Bá Nho thầm thở nhẹ.

“Ta vi phạm chuyện gì? Ta vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc của tổ chức, có phải có hiểu lầm gì không?”

Trần Minh vội giải thích.

“Ha ha, Trần trấn trưởng, ngươi có tuân thủ nguyên tắc hay không ta không biết. Chờ về thành phố, ngươi tự giải thích với Bí thư kỷ ủy đi.”

Tống Kiệt khẽ mỉm cười:

“Ngươi phối hợp với chúng ta, hay là để chúng ta mời ngươi lên xe?”

“Cái này…”

Sắc mặt Trần Minh đã trắng bệch.

Hắn ta không nghĩ đến, tự nhiên có một ngày, không chút phong thanh, đã có người của Ban Kiểm tra kỷ luật tới bắt hắn!

Nếu là trong huyện, không chừng với quan hệ của hắn, còn có thể nghe được phong thanh.

Thế nhưng lại là người của thành phố trực tiếp xuống triệu tập, để hắn không kịp trở tay.

Trần Minh bị tố cáo?

Còn kinh động tới Kỷ ủy thành phố?

Đám thuộc hạ theo phe Trần Minh đều biến sắc.

“Mời!”

Tống Kiệt đưa tay giật điện thoại của Trần Minh, nở nụ cười.

“Được!”

Trần Minh hít sâu một hơi, giả bộ trấn định bước lên xe. Lòng hắn đang nghĩ, không rõ là lộ chuyện gì? Giờ còn cứu vãn được không…

“Hoắc bí thư, chuyện đã xong, chúng ta đi trước.”

Tống Kiệt quay sang nói với Hoắc Bá Nho.

“Được rồi, các ngươi đi thong thả.”

Hoắc Bá Nho nặn ra nụ cười.

Đối với người của kỷ ủy, hắn tự nhiên muốn đối phương càng đi sớm càng tốt.

Chỉ một chốc, xe ô tô biển thành phố đã ngoặt sau cánh cổng.

Đợi đám Tống Kiệt rời đi, toàn bộ đám người của trấn Thanh Giang trong sân đều kinh ngạc lấy lại tinh thần.

“Không biết là Trần trấn trưởng vi phạm cái gì? Cứ thế mà bị mang đi như vậy?”

“Kinh động tới kỷ ủy thành phố, ta thấy không đơn giản đâu.”

Không ít người xì xào bàn tán.

“Được rồi, không đoán già đoán non nữa, ai về vị trí nấy đi!”

Hoắc Bá Nho trừng mắt nhìn đám người.

“Vâng, Bí thư.”

Đám người lập tức ngậm miệng.

“Hửm?”

Bỗng nhiên Hoắc Bá Nho phát hiện, trong đám người vừa kinh ngạc vừa tò mỏ, chỉ có Tần Nghị là không chút cảm xúc. Từ đầu tới cuối không chút rung động nào, cứ như chuyện này là chuyện bình thường ở trấn.

“Theo lý mà nói, Trần Minh bị bắt, Tần Nghị phải là người vui vẻ nhất mới đúng, dù sao mấy ngày nay hắn với Trần Minh đã công khai đối nghịch.”

“Thế nhưng, tiểu tử Tần Nghị này lại hết sức lạnh nhạt, chẳng lẽ từ đầu Tần Nghị đã không hề sợ Trần Minh?

Hoặc có thể đoán, hắn đã sớm biết Trần Minh sẽ bị bắt.

Nếu không, vừa rồi ở phòng của hắn, đối phương đã không không trấn định tự nhiên như vậy, mà giờ Trần Minh bị bắt, hắn cũng không chút dao dộng!

“Thú vị!” Hoắc Bá Nho thầm nghĩ, đối với người trẻ tuổi này, hắn có chút thầm quan tâm.

Chương 5: Sáng Tạo Kỳ Ngộ

Chỉ nửa ngày, tin tức Trần Minh bị bắt đã truyền khắp toàn bộ trấn Thanh Giang, thậm chí rất nhanh đã lan ra cả huyện.

Dù sao, nói thế nào thì Trần Minh cũng là Chủ tịch một trấn.

Trong văn phòng xây dựng ủy ban.

Lúc Tần Nghị mới bước vào phòng, ánh mắt của không ít đồng nghiệp đều có sự thay đổi.

Vốn không ít người muốn xem xem, Tần Nghị sẽ bị Trần Minh đì như thế nào, thế mà chưa chờ tới lúc xem trò hay, Trần Minh đã xộ khám!

Kẻ khó chịu nhất, đương nhiên là Lưu Khải, hắn còn không cả dám nhìn vào mắt Tần Nghị.

Chỗ dựa lớn nhất của bản thân bị bắt, sau này còn sống thế nào đây?!

“Ầm!”

Tần Nghị không để ý tới biểu lộ của đám đồng nghiệp, một mạch bước tới phòng làm việc riêng, đóng cửa lại.

“Quả nhiên, tố cáo của ta thành công!”

Tần Nghị thầm thở nhẹ.

Hắn không biết kết quả của Trần Minh sau khi bị đưa đi điều tra sẽ thế nào.

Nhưng Thị Kỷ ủy đã ra tay, đương nhiên không chết cũng bị lột mất một lớp da.

Cuối cùng, vẫn phải xem khai thác được bao nhiêu tội của Trần Minh.

Nhoáng một cái, đã qua mấy ngày.

Bởi vì Trần Minh bị bắt, cho nên quyết định miễn nhiệm của Tần Nghị vẫn chưa ban hành, hiện tại hắn vẫn là Chủ nhiệm văn phòng xây dựng ủy ban.

Điều này khiến Lưu Khải vô cùng khó chịu.

Mắt thấy Tần Nghị sắp bị bản thân đè xuống, ai ngờ gần cuối lại đảo chiều.

Thứ sáu, trước hai ngày nghỉ cuối tuần, kết quả điều tra Trần Minh đã có.

Ban Kiểm tra kỷ luật thành phố Giang Bắc đã công bố tin tức.

Trần Minh vi phạm Luật Hôn nhân, chứng cứ xác thực, tình tiết ác liệt, cảnh cáo!

Không bị giáng chức!

Tin tức này đối với Tần Nghị mà nói, không phải tin tức tốt. Mặc dù bị cảnh cáo, trong mấy năm tới Trần Minh đừng hòng có cơ hội lên chức. Thế nhưng không bị giáng chức, xác thực không phải kết quả Tần Nghị muốn thấy.

“Xem ra Trần Minh không bị tra ra các tội khác.”

Tần Nghị khẽ nhíu mày.

Có lẽ ô dù đằng sau Trần Minh cũng không nhỏ, trực tiếp khiến hậu quả giảm tới thấp nhất, điểm này, Tần Nghị cũng đã có dự kiến.

Đời trước, Trần Minh thăng tiến thần tốc, được điều về huyện làm trưởng khoa thực quyền, chứng minh đằng sau hắn có mạng lưới quan hệ nhất định.

“Mặc dù Trần Minh bị kỷ luật cảnh cáo, nhưng vẫn là lãnh đạo trấn Thanh Giang, muốn làm khó dễ cho ta, vẫn là chuyện trong lòng bàn tay.”

Hắn biết, không thể ngồi chờ chết!

Thứ bảy.

Huyện Tam Giang.

Đêm khuya, Liễu Tư Tư bước đi trong ngõ nhỏ.

Ánh đèn lờ mờ kéo bóng dáng Liễu Tư Tư ra xa.

Xoạch, xoạch…

Giày cao gót giẫm trên mặt đất, phát ra từng tiêng vọng thanh thúy.

Một cơn gió nhẹ thổi tới, khiến Liễu Tư Tư khẽ rùng mình, nhìn không gian không người yên tĩnh, cô gái nhỏ không nhịn nổi khẽ sải bước nhanh.

Liễu Tư Tư vừa tham dự xong một bữa tiệc, vốn không nghĩ đi lối tắt này để về chỗ nghỉ, khu này chuẩn bị giải tỏa, buổi tối gần như không có người qua lại, hơn nữa cũng không có camera giám sát, đêm hôm khuya khoắt, thực sự có chút đáng sợ.

Thế nhưng trong bữa tiệc Liễu Tư Tư có uống mấy chén, giờ có chút chóng mặt, cho nên chỉ muốn về để nghỉ cho nhanh, đành phải đi đường này.

“Nấc!”

Bỗng nhiên, một tiếng ợ hơi dọa cho Liễu Tư Tư giật nảy mình.

Nàng nheo mắt nhìn xem, hóa ra trước mắt có một tên đàn hắn say rượu đang quay mặt vào tường đái!

“Lưu manh!”

Gương mặt xinh đẹp của Liễu Tư Tư đỏ bừng, quay đầu ra chỗ khác, cố bước nhanh lách qua người đàn hắn say rượu, muốn rời khỏi chỗ này.

“A, người đẹp!”

Vương Mãnh mới uống nửa lít rượu sái, vốn chuẩn bị tìm gái giải rượu, ai ngờ ở đây lại gặp người đẹp, dáng người mét bảy cao ráo, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, khuôn mặt tinh xảo, khí chất không thường.

Tinh trùng dưới hạ thân lập tức nhao nhao lên não, hoàn toàn lấn át lý trí còn sót lại.

“Người đẹp, đêm hôm khuya khoắt sao lại đi một mình thế này? Hay là để ta đưa cô đi?”

Vương Mãnh nhe bộ răng vàng đi tới, mắt lóe thanh quang.

“Ngươi… không được qua đây!”

Liễu Tư Tư nhìn thấy kẻ say rượu nhào tới, lập tức bị dọa tới thất sắc, vội chạy về phía trước.

Cũng không biết là do quá hoảng hay sao, gót giày cao gót của Liễu Tư Tư giẫm phải một cái khe trên đường, cả người ngã nhào về phía trước.

“Ha ha, người đẹp, để ca ca yêu thương nào…”

Vương Mãnh mang theo một thân mùi rượu nhào tới.

Liễu Tư Tư bị dọa sợ, vội co người lại, thế nhưng vẫn bị Vương Mãnh tóm được bắp chân.

Một cô gái yếu ớt, đối mặt với Vương Mãnh bị rượu và tinh trùng điều khiển, căn bản không thể giằng co trong thời gian ngắn được.

Xoạt! Váy trắng bị Vương Mãnh xé một mảng lớn!

“Cứu mạng!”

Liễu Tư Tư hoảng sợ kêu cứu.

Thế nhưng nơi này là khu sắp bị giải tỏa, căn bản không có người, cho nên nàng hô lên, lại không có bất cứ ai đáp lời.

Ngay lúc Liễu Tư Tư tuyệt vọng, một bóng người bỗng vọt tới.

“Huỵch!”

Một cước bay ngang, đạp Vương Mãnh lăn sang một bên.

Người tới…

Chính là Tần Nghị!

“Mẹ nó, thằng chó nào đạp bố?”

Vương Mãnh bị đạp ngã lăn, cảm giác say rượu lập tức rút đi không ít, đang muốn giằng co, Tần Nghị đã lại đấm tới một quyền.

“Ầm!”

Mắt trái Vương Mãnh như bị đấm nổ, sao bay đầy trời, choáng càng thêm choáng.

Tần Nghị lại lao tới, gắt gao đè chặt Vương Mãnh.

“Bà nhà mày, mày tìm đường chết!”

Vương Mãnh thẹn quá hóa giận, hai tay nắm chặt vung loạn, thế nhưng lúc này hắn đã uống say, lại bị Tần Nghị phủ đầu đánh choáng, chỉ có thể bị Tần Nghị đè chặt xuống đất.

“Nhanh, gọi cảnh sát!”

Tần Nghị hô lớn với Liễu Tư Tư đang ở gần đó.

“A, a a a!”

Liễu Tư Tư còn chưa tỉnh hồn, vội lấy điện thoại, bắt đầu gọi cảnh sát, gọi xong nàng lại gọi cho người thân.

Một bên, Vương Mãnh bị Tần Nghị đè chặt xuống đất, không thể động đậy. Chỉ có thể chửi um không ngừng.

Chỉ một chốc, đã có bốn đồng chí cảnh sát đi tới, thay Tần Nghị khống chế lại Vương Mãnh.

“Hai vị không sao chứ?”

Lưu Cường “đội trưởng trong mấy vị cảnh sát hỏi hai người.

“Không sao!”

Tần Nghị vuốt mồ hôi trán, nếu không phải do tên Vương Mãnh này đã say, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.

“Trên tay ngươi chảy máu kìa!”

Liễu Tư Tư lo lắng nhìn Tần Nghị, nhìn mấy vết cào trên người hắn, đều là do Vương Mãnh vung loạn mà thành.

“Xước da thôi.”

Tần Nghị cười cười.

Ngay lúc này, một chiếc xe dừng ở đầu ngõ, tiếng phanh xe vang lên chói tai, một người đàn ông uy nghiêm chừng năm mươi tuổi lo lắng bước xuống, chạy vội về phía bên này.

“Tư Tư, cháu không sao chứ?”

Lý Kinh Quốc lo lắng hỏi.

“Cậu, cháu không sao, may mà có soái ca này cứu cháu, nếu không…”

Liễu Tư Tư nói tới đây, nước mắt trong hốc mắt không kìm được mà chảy xuống. Nếu không phải Tần Nghị xuất hiện, nàng không dám nghĩ tới hậu quả gì sẽ xảy ra!

“Không sao là tốt, không sao là tốt, nếu không ngươi cũng không biết phải nói với bố mẹ cháu như thế nào!”

Lý Kinh Quốc nhìn cháu gái mình, ngoại trừ váy dài bị rách một mảng, cũng không còn tổn thất gì nữa mới thở mạnh một hơi.

“Ngài là… Chủ tịch huyện Lý Kinh Quốc?”

Lúc này, đội trưởng Lưu Cường nhìn người trung niên uy nghiêm trước mặt, lập tức đổi sắc!

“Ừm, ngươi nhận ra ta?”

Lý Kinh Quốc nhìn Lưu Cương, khẽ nhíu mày.

“Lần trước ngài qua Công an huyện thị sát, ta từng nhìn thấy ngài từ xa.”

Lưu Cường bận rộn giải thích.

“Ừm…”

Tần Nghị nhìn vị Chủ tịch huyện trước mắt, cũng không bị kinh ngạc gì. Bởi lẽ, tối hôm nay hắn tới cứu vị mỹ nhân này, không phải là để chờ vị Chủ tịch huyện Lý Kinh Quốc này hay sao?

Chương 6: Ân Tình

“Tiểu ca, ngươi tên gì? Hôm nay thực cảm ơn ngươi, nếu không phải có ngươi, ta cũng không dám chắc cháu gái ta sẽ gặp phải cảnh gì nữa!”

Lý Kinh Quốc quay sang, gương mặt uy nghiêm liền biến thành nụ cười cảm tạ.

“Lý huyện trưởng, ta là Tần Nghị, hôm nay gặp chuyện bất bình, là ai cũng sẽ giúp đỡ, không dám nhận lời cảm ơn!”

Tần Nghị giả bộ thụ sủng nhược kinh.

Đời trước hắn nhớ, chính là vào ngày nay, một nữ cán bộ từ tỉnh thành xuống địa phương rèn luyện bị ngộ hại, chuyện này rung động cả huyện thành!

“Tối hôm qua, tại khu giải tỏa Dương Tràng…”

Bởi chuyện này, lãnh đạo huyện nổi trận lôi đình, yêu cầu Công an huyện ra quân tăng cường trấn áp tội phạm, liên tục kéo dài ba tháng mới thôi.

Sau đó mới truyền tin, vị nữ cán bộ bị hại là cháu ngoại của Chủ tịch huyện, hơn nữa phía sau còn có bối cảnh càng lớn hơn. Chính bởi chuyện này, khiến một vị Phó trưởng Công an huyện bị giáng chức.

Hắn đã chờ ở đây cả nửa đêm, cuối cùng cứu được cô nàng Liễu Tư Tư này.

Nhìn người trẻ tuổi khiêm tốn trước mặt, Lý Kinh Quốc gật nhẹ.

“Ngươi bị thương rồi, chút nữa ta đưa ngươi đi viện kiểm tra đã.”

“Bị thương ngoài ra thôi, ta bị thương ngoài da thôi.”

Tần Nghị khiêm tốn nói.

“Dù là bị thương ngoài da, cũng cần đi viên kiểm tra môt chút, gở mồm, ai biết kẻ kia có bị bệnh truyền nhiễm gì không?”

“Vâng, ta nghe ngài!”

Tần Nghị cũng không từ chối thêm.

Lý Kinh Quốc nở nụ cười, sau đó quay đầu nhìn Lưu Cường, sắc mặt lập tức trầm xuống, uy áp trên người lại lan ra:

“Ngươi tên gì?”

“Chủ tịch huyện, ta tên Lưu Cường, là Đại đội trưởng Đồn Công an Hà Đông.”

Lưu Cường hồi hộp, tự nhiên có dự cảm không tốt.

“Các ngươi làm ăn kiểu gì thế? Ta không nghĩ hoàn cảnh trị an của huyện Tam Giang chúng ta lại kém như vậy, ngươi về nói với sếp ngươi, bảo hắn ta qua ủy ban huyện gặp ta!”

“Vâng!”

Lưu Cường mặt cắt không còn giọt máu, thầm nghĩ xui xẻo, không nghĩ tới tối nay lại xảy ra việc như vậy.

Cũng không nghĩ tới, cô gái suýt bị hại lại là cháu gái của Chủ tịch huyện, đúng là họa từ trên trời rơi xuống.

“Chuyện này các ngươi xử lý theo quy định, xong việc báo cáo ta! Đúng rồi, đồng chí Tần Nghị này đi viện kiểm tra trước, xong việc các ngươi lại qua đón về lấy thông tin!”

“Vâng!”

Lưu Cường gật đầu như gà mổ thóc.

“Tiểu Tần, Tư Tư, ta đưa hai ngươi đi viện kiểm tra trước.”

Lý Kinh Quốc nói.

“Vâng!”

Tần Nghị cũng không từ chối nữa.

Rất nhanh, ba người đã tới bệnh viện.

Đăng ký nhanh ở khoa cấp cứu, trừ Tần Nghị bị thương ngoài da, Liễu Tư Tư cũng không có xước sát gì. Y tá sát trùng rồi băng bó đơn giản cho Tần Nghị.

Còn tên Vương Mãnh kia, cũng đã xét nghiệm HIV, không có vấn đề gì nên không cần lo Tần Nghị bị phơi nhiễm.

Bởi vì chỉ bị thương ngoài da, cho nên sát trùng rồi băng lại là có thể đi.

Về đồn công an làm việc, cung cấp thông tin.

“Tiểu Tần, giờ ta có việc còn cần giải quyết, ngươi cho ta số điện thoại của ngươi, ngươi là ân nhân cứu mạng Tư Tư, xong việc ta sẽ cảm ơn ngươi đàng hoàng.”

Tần Nghị ngoài miệng từ chối, nhưng vẫn trao đổi số điện thoại với Lý Kinh Quốc.

“Tần đại ca, cảm ơn ngươi, đây là số điện thoại của ta, chúng ta lưu số nhau đi!”

Liễu Tư Tư chủ động trao đổi số điện thoại với Tần Nghị.

“Được!”

Rất nhanh, Lý Kinh Quốc đã dẫn Liễu Tư Tư rời đi, có điều trước khi đi, hắn còn để tài xế của hắn đưa Tần Nghị về khách sạn.

Một đêm bình yên không có chuyện gì xảy ra.

Trong khách sạn, Tần Nghị còn chưa tỉnh ngủ, đã bị tiếng điện thoại gọi dậy.

Ấn nghe điện thoại, là Lý Kinh Quốc gọi tới!

“Tiểu Tần, tối nay có rảnh không? Hôm qua ngươi cứu Tư Tư nhà chúng ta, còn chưa kịp cảm ơn ngươi tử tế, tối có thời gian, ta mời ngươi một bữa?”

“Vâng, có thời gian, có thời gian!”

Tần Nghị chờ chính là lời này, hắn mạo hiểm cứu Liễu Tư Tư, không phải là chờ cơ hội để làm quen với Lý Kinh Quốc sao?

Nói thật, cứu Liễu Tư Tư, bản thân cũng gặp nguy hiểm, nhưng chuyện đời trước của Liễu Tư Tư là do một tên say rượu gây ra, cho nên Tần Nghị mới dám bí quá hóa liều.

Nếu hung thủ là mấy người, Tần Nghị đương nhiên không dám độc thân xông tới, phải kéo thêm mấy người khác nữa.

“Được rồi, hiện ta còn có việc, chiều tối ta sẽ bảo tài xế qua đón ngươi.”

“Vâng!”

Nhoáng một cái, đã tới năm giờ chiều.

Trong khách sạn, Tần Nghị nằm chán chê bỗng thấy số lạ gọi tới.

“Là Tần tiên sinh phải không? Ta là Tiểu Tôn “tài xế trong huyện, bây giờ ngài có ở khách sạn không?”

Trong điện thoại, truyền tới thanh âm của người lái xe hôm qua.

“Có!”

“Tần tiên sinh, ngài có thể xuống dưới sảnh không? Ta đưa ngài qua quán ăn. Xe ta đang ngừng trước sảnh khách sạn.”

“Được!”

Xuống khách sạn, đã nhìn thấy một chiếc Passat trước cửa.

Lên xe, Tiểu Tôn lái thẳng tới một khách sạn tương đối nổi tiếng trong huyện.

Trong phòng riêng, Tần Nghị lần nữa nhìn thấy Lý Kinh Quốc cùng Liễu Tư Tư. Ngoài ra còn một thanh niên chừng hai bảy, hai tám tuổi, gương mặt khá giống Lý Kinh Quốc.

Cuối cùng còn một người trung niên chừng hơn bốn mươi, nhìn qua khí phái, cũng có bảy phần tương tự Lý Kinh Quốc!

“Lý huyện trưởng, Liễu tiểu thư.”

Tần Nghị vừa vào cừa, chủ động chào hỏi.

“Tiểu Tần, tới tới tới, ngồi đây.”

Lý Kinh Quốc nhiệt tình mời chào Tần Nghị, chỉ hắn ngồi bên cạnh.

“Cảm ơn.”

“Tần đại ca, vết thương của ngươi đỡ chưa?”

Liễu Tư Tư quan tâm hỏi.

“Bị thương ngoài da thôi, tối qua đã sát trùng nên không có vấn đề gì.”

Tần Nghị mỉm cười đáp lại.

“Chú hai, Văn Hoa, đây là Tiểu Tần mà ta đã nói, chính hắn là ân nhân cứu mạng Tư Tư nhà chúng ta!”

Lý Kinh Quốc giới thiệu với hai người còn lại.

“Tần Nghị, thật may là có ngươi, nếu không chúng ta thật không biết phải nói thế nào với bố mẹ Tư Tư!”

Lý Kinh Hoành cảm khái nói.

Cô cháu gái này của hắn không đơn giản, bố Liễu Tư Tư là lãnh đạo trên tỉnh, nếu xảy ra chuyện ở đây, bọn họ dù là cậu của Liễu Tư Tư, cũng không biết phải đối mặt thế nào.

“Đúng rồi, ta giới thiệu với ngươi một chút, đây là chú hai nhà ta, tên là Lý Kinh Hoành, hiện đang làm việc trong lĩnh vực xây dựng. Còn đây là con trai ta, Lý Văn Hoa, hiện đang làm việc ở ủy ban trấn Bình An.”

Tần Nghị nghe giới thiệu, không khỏi cảm khái, hổ phụ không khuyển tử, vị Lý Văn Hoa này, hiện hẳn là Bí thư trấn Bình An!

“À, hôm qua vội càng, quên hỏi Tiểu Tần ngươi hiện công tác ở đâu?”

Lý Kinh Quốc hỏi.

“Hiện ta công tác tại ủy ban trấn Thanh Giang.”

Tần Nghị thật thà nói.

“Vậy sao? Không tệ, giờ làm ở vị trí nào?”

Lý Kinh Quốc lại hỏi.

“Hiện còn chưa có chức vị, chỉ là Chủ nhiệm nhỏ ở ủy ban thôi.”

Tần Nghị không kiêu không ti nói.

“Ừm, vậy được rồi, cố gắng một chút nhất định được ghi nhận, vậy là tốt rồi!”

Hai bên giới thiệu xong, cung coi như dần quen thuộc.

Trong lúc nói chuyện, đồ ăn đã được đem lên.

Lý Kinh Hoành cũng lấy ra hai bình rượu Ngũ Lương dịch (rượu chừng 50 độ; bình 500ml rượu thường giá khoảng 1000 tệ):

“Tiểu Tần, ngươi uống được rượu không?”

“Cậu hai, hôm qua hắn mới đi viện.”

Liễu Tư Tư hơi nhíu mày.

“Không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi, ta cũng không uống thuốc, cho nên uống rượu không vấn đề.”

Tần Nghị bày tỏ bản thân không ngại.

“Được rồi, hạn chế một chút là được!”

Chương 7: Bữa Tiệc

Rượu, rất nhanh đã rót đủ.

Lý Kinh Hoành giơ chén rượu:

“Tiểu Tần, cảm ơn ngươi cứu cháu gái ta, chén rượu này, ta cảm ơn ngươi!”

“Không được, không được, chúng ta cùng uống, cùng uống.”

Tần Nghị cũng đứng lên nâng chén.

Tiếp đó, Lý Kinh Quốc, Lý Văn Hoa đều kính Tần Nghị một chén.

Nhìn thấy không khí đã nóng, Lý Kinh Quốc liếc mắt ra hiệu cho Lý Kinh Hoành, người sau cũng hiểu ý, lập tức rút ra một phong bì dày trong cặp, đẩy tới trước mặt Tần Nghị:

“Tiểu Tần, lần này ngươi liều mình cứu cháu gái ta, chút tâm ý nhỏ này, ngươi nhận lấy! Tạm thời coi là cảm ơn!”

Tần Nghị nhìn độ dày phong bì, lại nhìn thấy miệng phong bì còn không dán lại, bên trong là một xấp tiền đỏ. Thoạt nhìn chí ít cũng gần hai mươi ngàn tệ! Ở thời điểm năm 2010 này, tiền lương của người thường chỉ khoảng chừng hai ngàn tệ, con số hai mươi ngàn này, thực không ít.

Tần Nghị không chút do dự đẩy trở về:

“Không được, không được, mẹ ta thường nói, cứu một mạng người hơn xảy bảy tòa tháp, vừa rồi Lý lão bản đã mời ta một chén rượu, ta cảm thấy đó đã là lời cảm ơn!”

Đùa sao? Nếu hắn cầm tiền, sao còn có thể khiến người ta nợ nhân tình?

“ Lý lão bản, ta mời ngươi một chén!”

Tần Nghị trực tiếp bỏ cái chén thủy tinh, đổi sang cốc rót rượu, bên trong còn chừng hai lạng rượu đế, ngửa đầu uống cạn, không cho Lý Kinh Hoành cơ hội nói tiếp.

Lý Kinh Quốc cùng Lý Kinh Hoành liếc nhìn nhau một cái, thầm nghĩ người trẻ tuổi này có chút thú vị, cũng không phải là người thấy tiền sáng mắt.

“Được!”

Lý Kinh Hoành bị ép nâng chén, hơn nữa còn không thể dùng ly rượu nhỏ ban đầu, cũng cầm một cái cốc rót rượu, bên trong cũng còn chừng một lạng rượu trắng (100ml), ngửa đầu uống cạn.

“Lý lão bản có tửu lượng thật tốt!”

“Nào so được với thanh niên các ngươi, ha ha.”

Tần Nghị cũng không định để họ nói tiếp tới tiền, lại rót cho bản thân một lạng rượu, đứng lên đi tới trước mặt Lý Văn Hoa:

“Bí thư Lý, ta mời ngài một chén!”

“A, ngươi biết ta là Bí thư trấn Bình An sao?”

Lý Văn Hoa hơi kinh ngạc.

Vừa nãy chỉ giới thiệu qua hắn làm ở trấn Bình An, cũng không nói làm chức vị gì.

“Ta nghe đồng nghiệp nói qua sự tích quang huy của ngài.”

Tần Nghị nâng chén, nhận phần thiệt:

“Bí thư, ta uống hết, ngài tùy ý.”

“Tửu lượng tốt!”

Lý Văn Hoa cười cười, cũng một phát hết một lạng rượu, đùa sao, nếu hắn tùy ý nhấp môi, sẽ khiến người khác chế giễu!

Mời xong Lý Văn Hoa, Tần Nghị lại rót một lạng rượu, đi tới cạnh Lý Kinh Quốc:

“Lý huyện trưởng, ta mời ngài một chén.”

“Tiểu Tần, không nên uống nhiều như thế, uống nhiều hại thân.”

Lý Kinh Quốc không nhịn được nhắc nhở.

Vừa rồi mời một vòng, Tần Nghị gần uống hết một chai ba (300ml).

Một chai ba, không ít.

“Cảm ơn Chủ tịch huyện quan tâm, tửu lượng ta khá lớn, không sao.”

Tần Nghị cười cười, nói xong, lại uống cạn.

Tổng cộng gần nửa lít!

“Ngươi, ai, được rồi, đừng cứ Chủ tịch huyện với Lý huyện trưởng, ngươi cứu mạng Tư Tư, cũng là ân nhân của chúng ta, ở đây không có người ngoài, ngươi cứ gọi ta là m Lý thúc là được.”

Lý Kinh Quốc cười mắng,

Tần Nghị nghe xong liền mừng thầm, cũng không già mồm:

“Vâng, Lý thúc.”

Qua ba lần rượu, đồ ăn cũng gọn gàng, nhoáng cái đã tám giờ tối.

“Tiểu Tần, ngươi nha, đúng là tuổi trẻ tài cao, vừa rồi một mình ngươi uống phải tới một lít! Một bữa hết một lít, ta nhìn thấy lần đầu!”

Lý Kinh Quốc lúc này đã ngà say, mặt mũi đỏ bừng, toàn thân đầy mùi rượu, kề vai sát cánh cùng Tần Nghị đi ra ngoài sảnh, rảo bước tới cửa ra ngoài.

Lý Văn Hoa bên cạnh thì đờ đẫn, hắn cũng uống nửa lít, đây là hạn mức cao nhất của hắn rồi, lúc nào cũng chực nôn!

Còn Lý Kinh Quốc, Lý huyện trưởng huyện cũng uống không ít, đang được Liễu Tư Tư đỡ ra ngoài.

“Mọi người đều tửu lượng cao, mọi người đều tửu lượng cao.”

Tần Nghị cười nói, làm người cần điệu thấp.

Nói thật, sau khi sống lại, hắn phát hiện tửu lượng của bản thân thực sự rất nghịch thiên, giờ uống hết cả lít, mặc dù có chút chếnh choáng, nhưng còn chưa tới cực hạn, hắn có cảm giác, cực hạn phải chừng lít rưỡi rượu đế.

Cửa ra.

“Tiểu Tần, sau này có khó khăn gì, cứ gọi điện cho ta, biết chưa?”

Lý Kinh Quốc thấm thía nói với Tần Nghị. Đưa tiền không được, hắn đương nhiên biết bản thân nợ Tần Nghị một ân tình!

“Vâng, cảm ơn Lý thúc quan tâm.”

Tần Nghị thầm mừng, mưu đồ như vậy, không phải là chờ câu nói này sao?

“Ừm, mai còn phải đi làm, ta nói tiểu Tôn đưa ngươi về trấn Thanh Giang nhé? Hay là ở lại thêm một đêm, sớm mai ta bảo tiểu Tôn đưa trở về?”

Lý Kinh Quốc lại hỏi.

“Giờ cho ta về đi!”

Tần Nghị nghĩ một chút nói.

“Được!”

Ngay lúc này.

“Lý huyện trưởng?”

Trong đại sảnh, một âm thanh nghi vấn truyền tới, mấy người cùng quay đầu.

Chỉ thấy, Hoắc Bá Nho bước nhanh tới.

Hắn tới trước cửa liền xác định là Lý Kinh Quốc, lập tức có chút vui vẻ, không nghĩ tới hôm nay đi ăn cơm, lại gặp được Chủ tịch huyện.

“Lý huyện trưởng, chào ngài.”

“A, ngươi là… Hoắc Bá Nho “Bí thư Đảng ủy trấn Thanh Giang sao?”

Lý Kinh Quốc hơi hồi tưởng, sau đó buột miệng nói.

“Là ta, là ta, không nghĩ tới gặp ngài ở đây, đúng là vinh hạnh của ta.”

Hoắc Bá Nho nịnh nọt.

“Bí thư.”

Lúc này, Tần Nghị nhìn thấy Hoắc Bá Nho, cũng có chút ngoài ý muốn.

“Tần Nghị? Sao ngươi cũng ở đây?”

Lúc này, Hoắc Bá Nho mới phát hiện Tần Nghị cũng có mặt, khiến hắn có chút kinh ngạc không hiểu!

“Ta đi ăn với mấy người Lý thúc.”

Tần Nghị nhìn thoáng qua mấy người Lý Kinh Quốc, nói.

“Mọi người biết nhau sao? A, đúng rồi, tiểu Tần cũng công tác lại trấn Thanh Giang.”

Lý Kinh Quốc vuốt vuốt trán, có chút choáng.

“Vâng vâng vâng!”

Hoắc Bá Nho gật đầu.

Không hiểu vì sao, Tần Nghị lại biết Chủ tịch huyện!

“Được rồi, không sớm nữa, tiểu Tôn, ngươi đưa tiểu Tần về trấn Thanh Giang, đúng rồi, Hoắc bí thư, ngươi có muốn đi cùng luôn không? Vừa hay tiện đường.”

Lý Kinh Quốc nhìn qua Hoắc Bá Nho.

“Chủ tịch, ta còn có việc đi cùng bạn, ta về muộn hơn chút.”

Hoắc Bá Nho cũng hiểu, lời Lý Kinh Quốc là khách khí mời, nếu hắn trả lời là có, vậy thì là bản thân không biết lễ phép.

Rất nhanh, tài xế tiểu Tôn đã lái xe tới cửa.

“Chủ tịch huyện, Lý lão bản, Lý Bí thư, Liễu tiểu thư, ta về trước.”

Tần Nghị chào mọi người.

“Ừm, về tới nhớ nhắn lại.”

“Sau này lên huyện, nhớ gọi ta uống rượu!”

Bên cạnh, Hoắc Bá Nho nhìn chiếc xe lái đi, lòng đầy suy nghĩ.

Tần Nghị lại có thể để Chủ tịch huyện phái tài xế đưa về?

Nói thật, coi như là hắn, cũng không có đãi ngộ này!

Chẳng lẽ, Tần Nghị thực sự có ô dù?

Hay là có quan hệ với Chủ tịch huyện?

Từng suy nghĩ xuất hiện trong lòng Hoắc Bá Nho.

Lại liên tưởng tới thái độ thong dong của Tần Nghị lúc nói hắn với Trần Minh chưa biết ai có thể đứng. Sau đó Trần Minh lại bị bắt đi, Tần Nghị cũng không hề lộ vẻ kinh ngạc.

Lại liên tưởng tới hôm nay Tần Nghị ăn cơm với Chủ tịch huyện, còn để Chủ tịch huyện đích thân phái người đưa về…

“Có gì đó là lạ!”

Chương 8: Quay Xe

Ngày hôm sau.

Tần Nghị đi làm như thường lệ.

Văn phòng xây dựng ủy bản trấn Thanh Giang.

Lúc Tần Nghị đi tới, vẫn thấy đám đồng nghiệp cố ý giữ khoảng cách với bản thân.

Mặc dù Trần Minh bị kỷ luật, nhưng vẫn cứ là chủ tịch trấn này, muốn xử lý Tần Nghị không chút bối cảnh này, vẫn cứ là chuyện đơn giản.

“Ngươi làm ăn cái kiểu gì thế? Còn không tống cổ tên Tần Nghị kia ra khỏi văn phòng cho ta?”

Trần Minh đứng ngay cạnh bàn làm việc của hắn mà quát mắng, Lưu Khải ở đối diện run lẩy bẩy.

“Chủ tịch, thằng nhãi Tần Nghị kia nói, nếu không nhận được quyết định chính thức, hắn sẽ không rời khỏi vị trí này.”

Lưu Khải ủy khuất nói, tên Tần Nghị kia chẳng khác nào một tên lưu manh.

“Hay cho một tên Tần Nghị không biết sống chết. Ngươi gọi hắn ta tới cho ta! Trong tuần này, phải làm cho xong quy trình giao thầu xây dựng đường trong làng.”

Mẹ nó, hắn giờ đầy nộ khí, không biết đi đâu để phát tiết! Vừa hay, Tần Nghị này chính là đối tượng phát tiết cho hắn!

Không biết thằng chó nào phát hiện hắn nuôi gái, thậm chí còn lén chụp ảnh lại. Hại hắn bị kỷ luật đảng, giờ muốn điều chuyển, cơ bản không hi vọng gì!

Thậm chí thị kỷ ủy còn đang nhìn chằm chằm hắn, trong mấy năm tới, làm việc gì e cũng phải nhìn trước ngó sau cho cẩn thận.

Chuyện lần này, nếu không phải cái ô sau lưng hắn đủ cứng, hơn nữa hắn chùi mông cũng tương đối sạch, nếu không, không chỉ đơn giản là kỷ luật cảnh cáo như vậy đâu.

Kém nhất thì cũng bị cách chức, thậm chí có khi còn bóc lịch!

Càng nghĩ, Trần Minh càng khó chịu, muốn tìm người tới để xả giận.

Chính lúc này, Tần Nghị cùng Lưu Khải đi tới.

“Tần Nghị, ngươi có ý gì? Trước đó ta đã nói ngươi bàn giao công việc cho Lưu Khải, sao ngươi còn ngồi ở đây?”

Trần Minh nhìn Tần Nghị trước mặt, phẫn nộ quát.

“Hay ngươi thấy ta bị cảnh cáo? Không thể làm gì được ngươi nữa? Ta nói ngươi biết, ta đã nói sẽ khiến ngươi không ngóc đầu lên nổi, vậy ngươi nhất định không thể ngóc đầu lên nổi!”

“Ở cái trấn này, không ai đỡ được cho ngươi!”

Tần Nghị nhìn Trần Minh nổi bão, lòng thầm cười lạnh. Hắn cũng không phải thanh niên mới ra đời, với mấy lời uy hiếp miệng này của Trần Minh, căn bản chẳng hề để ý:

“Quyết định miễn nhiệm đâu?”

“Ngươi!”

Trần Minh bị lời của Tần Nghị chọc cho tức tới nóng cả mặt! Thằng nhãi ranh này, vậy mà không sợ uy hiếp của hắn!

“Được được được! Ngươi muốn quyết định đúng không? Phòng Nội vụ huyện đã họp thông qua, cùng lắm là mai, quyết định sẽ đến tay ngươi! Tới lúc đó, ta muốn xem ngươi còn chống đối ta thế nào!”

“Trần Minh ta thực muốn xem xem, tên tiểu tử này có thể cười tới bao giờ”

Vốn cho là Tần Nghị sẽ phải xuống nước cầu minh, không nghĩ tới trước sau vẫn vậy, thực sự khiến hắn không hiểu có ai chống lưng cho Tần Nghị chống đối hắn?

Trong văn phòng.

Lưu Khải đắc ý:

“Tần Chủ nhiệm, đây là lần cuối ta gọi ngươi là Tần Chủ nhiệm! Ngày mai, ngươi sẽ phải cun cút mà dọn khỏi cái văn phòng này. Yên tâm, với năng lực của ngươi, việc nào khó nhất tuyệt đối sẽ ưu tiên ngươi phát huy năng lực!”

Tần Nghị nhìn liếc qua Lưu Khải, lòng không chút gợn sóng, loại tiểu nhân đắc chí như vậy, chắc chắn không bước được xa.

Hơn nữa, nếu như Lưu Khải này trở thành Chủ nhiệm văn phòng xây dựng trấn, lại làm việc theo chỉ đạo của Trần Minh, để công ty địa phương kia nhận thầu làm đường, vậy Lưu Khải sẽ thay hắn trở thành kẻ cõng nồi!

“Ha ha, nói xong chưa?”

Tần Nghị quay người đi vào phòng làm việc của mình, đóng rầm cửa lại.

Ngoài cửa, Lưu Khải sững người, giận đến bốc khói!

Hắn phát hiện, vô luận bảo thân móc mỉa thế nào, đối phương đều giữ cái vẻ “kệ mẹ mày” đáng giận đó.

“Được được được, ta nhớ kỹ!”

Lưu Khải âm trầm nói.

Ngày hôm sau.

Trần Minh cầm quyết định miễn nhiệm của Tần Nghị đi tới văn phòng xây dựng, phía sau là tên chó săn Lưu Khải vênh váo mượn oai hùm.

“Tần Nghị, giờ ngươi cút khỏi văn phòng cho ta! Từ giờ trở đi, Lưu Khải đảm nhiệm vị trí Chủ nhiệm văn phòng thay ngươi!”

Trần Minh trêu tức nhìn Tần Nghị.

Hắn muốn xem xem, sắp chết tới nơi, con vịt con Tần Nghị này còn có thể mạnh miệng thế nào!

“Được!”

Tần Nghị thản nhiên nói.

“Được?”

Tần Nghị có chút kinh ngạc.

Nói thật, biểu hiện của Tần Nghị, khiến hắn có chút thất vọng.

Vốn hắn cho rằng Tần Nghị sẽ nổi giận, hối hận… đủ loại thể hiện, nhưng sự bình thản này khiến hắn không có bất luận cảm giác thành tựu nào.

Sự thực khác xa kịch bản mà hắn muốn, có điều, hắn lầm tức cười gằn:

“Lưu Chủ nhiệm! Văn phòng có việc gì khó, cứ giao cho đồng chí Tần Nghị đi làm, đừng để PHÍ nhân tài như vậy!”

Trần Minh cười híp mắt hỏi.

“Chủ tịch, vừa hay văn phòng có một công trình chữa trị đập chứa nước, cần phái người đi giám sát, cái đập chứa nước này ở trong núi…”

Lưu Khải vội vàng nói.

Đập chứa nước này cách thôn gần nhất cũng hơn mười cây số, đường đồi núi khó đi, một đường đi lại cũng mất 3 tiếng đồng hồ.

Có thể nói, người muốn đi tới chỗ này làm, cơ bản là phải ở liền trong đó! Chờ công trình xong xuôi, kiểm tra đảm bảo, mới có thể đi ra!

“Rất tốt! Cứ vậy đi, để đồng chí Tần Nghị đi phụ trách mảng công tác này!”

Trần Minh tàn nhẫn nhìn qua Tần Nghị. Xem xem, muốn xử lý ngươi, chỉ cần một câu nói!

Hơn nữa, đây chỉ mới bắt đầu thôi!

Ngày sau, sẽ còn có càng nhiều “trọng trách” chờ ngươi.

Tần Nghị cũng đã sớm có dự kiến, cũng không thèm để ý chút thủ đoạn trả thù này!

Lúc này, đám đồng nghiệp trong văn phòng nhìn thấy, biểu lộ mỗi người một kiểu.

Mấy người trước có quan hệ tương đối tốt với Tần Nghị, giờ không dám thốt lên một tiếng.

Từ khi Tần Nghị đối chọi thẳng mặt với Trần Minh, đám người đều đã rời xa hẳn.

Trần Minh rời đi, văn phòng lần nữa xì xào bàn tán.

“Đây chính là kết cục của việc đắc tội nhân vật số hai của trấn!”

“Ngu thì chết thôi!”

“Về sau còn chết nữa…”

Mấy người châu đầu ghé tai.

“Tần Nghị, còn không nhanh nhanh dọn đồ của ngươi ra ngoài!”

Ngay lúc này, điện thoại của Tần Nghị vang lên.

Nhìn qua, là Hoắc Bá Nho gọi tới!

“Tần Nghị, qua phòng ta có chút việc!”

“Vâng!”

Nhìn Tần Nghị bước ra ngoài, không thèm để ý tới bản thân, Lưu Khải tức giận mắng to:

“Ngươi không tự lấy đồ, vậy đừng trách ta tự ném ra ngoài!”

Thế nhưng Tần Nghị chẳng thèm để ý tới hắn. Bước nhanh tới văn phòng của Hoắc Bá Nho, vừa tới đã thấy mặt Hoắc Bá Nho cười đón:

“Tần Nghị, không nghĩ tới ngươi lại quen biết với Lý huyện trưởng. Bình thường ta muốn mời cơm Chủ tịch huyện còn không được, thế mà ngươi… thật sự có chút ghen tị với ngươi nha.”

Hoắc Bá Nho cười hỏi.

“Ta cũng mới biết Lý huyện trưởng không lâu!”

Tần Nghị hàm hồ nói, còn chuyện quen thế nào, quen bao lâu? Để cho đối phương tự đoán đi.

Thấy Tần Nghị không có ý nói rõ, hắn cũng không để ý.

“Bây giờ ngươi bị Trần Minh nhắm vào, ngươi định thế nào?”

Hoắc Bá Nho tiếp tục thăm dò.

Hắn muốn thăm dò một chút, xem phía sau Tần Nghị có chỗ dựa không? Nếu có, thì là ai?

“Cũng không định thế nào, làm việc tại cơ sở chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của bản thân là được! Hắn có nhắm vào ta, vậy là việc của hắn.”

Tần Nghị thản nhiên nói.

Chương 9: Cưỡi Ngựa Nhậm Chức

Hắn biết Hoắc Bá Nho đang thăm dò, thế nhưng vẫn kín như bưng.

Kỳ thật, hắn thực sự có thể nhờ Chủ tịch huyện Lý Kinh Quốc giúp đỡ, thế nhưng hắn muốn muốn dùng ân tình trân quý lãng phí bởi chút việc nhỏ này. Không đáng giá!

Hoắc Bá Nho nghe xong, trầm ngâm mấy giây, nói thật, tên Tần Nghị này đúng là kín miệng.

Hắn biết, khả năng không thăm dò được gì cả.

Có điều nhìn lại, không rõ Tần Nghị có bối cảnh gì, nhưng chỉ cần việc hắn quen biết chủ tịch huyện, đã đáng để lôi kéo kết giao.

Hắn biết, em rể của vị chủ tịch huyện này, rất có năng lực trên tỉnh.

“Ừm, ngươi nói cũng phải. Phải rồi, giờ đã có quyết định miễn nhiệm bên ủy ban, ngươi có muốn sang bên văn phòng đảng ủy giúp việc cho ta không?”

Hoắc Bá Nho ném cành ô liu.

Tần Nghị có chút ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới Hoắc Bá Nho lại chủ động mời chào bản thân!

“Việc này với hắn mà nói, cũng là một chuyện tốt!”

Nói đi nói lại, ở trong một bộ máy, chỗ dễ thăng quan tiến chức nhất, chính là văn phòng đảng.

Đây mới là cơ quan hạch tâm của bộ máy hành chính!

Hơn nữa còn có thể trở thành giúp việc cho Bí thư đảng ủy, địa vị cũng không nhỏ.

Mặc dù lãnh đạo cấp phòng không có biên chế thư ký, nhưng bình thường đều linh động chút gọi là cán bộ tổng hợp giúp việc cho Bí thư, chủ tịch. Có điều bình thường vẫn cứ gọi là thư ký, lúc chính thức mới gọi là cán bộ tổng hợp.

Thậm chí có một số nơi, để thư ký của Bí thư đảng ủy kiêm nhiệm Bí thư Đoàn thanh niên.

Dù sao cái loại cán bộ nhỡ nhỡ này, chỉ cần trao đổi với Phòng Nội vụ huyện, thì muốn đưa ai lên ai xuống đều được cả. Ví như chuyện Trần Minh miễn nhiệm Tần Nghị vừa xong.

“Nếu Bí thư quan tâm bồi dưỡng, vậy ta đương nhiên nghe lệnh!”

Tần Nghị cười nói.

“Được rồi, ngươi sang đây làm cho tốt, ta cũng không bạc đãi ngươi!”

Nhìn thấy Tần Nghị không kiêu không tự ti, Hoắc Bá Nho cũng hài lòng.

Chỉ riêng việc đối phương có quan hệ với chủ tịch huyện, thế mà không chút khoa trương tự đắc. Hơn nữa thái độ làm việc thong dong bình tĩnh, khiến hắn cho rằng, thành tựu của Tần Nghị này sẽ không thấp.

Rời khỏi văn phòng của Hoắc Bá Nho, Tần Nghị bỗng có cảm giác vô tình cắm liễu liễu lại thành cây.

Đời trước, nếu hắn đối mặt với hoàn cảnh khó khăn này, có khi không biết phải làm sao. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, chỉ cần chút mưu đồ, mọi thứ yên lặng thay đổi!

Trở lại văn phòng xây dựng ủy ban.

“Tần Nghị, ngươi quay lại rồi! Sáng mai ngươi lập tức qua công trình đập chứa nước giám sát, biết chưa?”

Lưu Khải nhìn Tần Nghị quay về, đắc ý cười.

Ngông nghênh thì có thể làm gì?

Giờ không phải bị hắn bắt đi làm mấy việc khổ nhất hay sao?

Chống đối lãnh đạo? Được!

Nhưng việc, không thể không làm!

Lúc này, đám đồng nghiệp ở quanh nhìn Lưu Khải đắc thắng sai bảo Tần Nghị, không khỏi thổn thức.

Đây là hậu quả của việc đứng sai đội, chống đối lãnh đạo!

Bọn họ không hiểu nổi, Tần Nghị tự nhiên lại hồ đồ như vậy?

“Ngại quá, việc này ngươi giao người khác đi, ta chuẩn bị điều chuyển sang văn phòng đảng ủy rồi!”

Tần Nghị bình chân như vại.

“Ngươi chuyển sang văn phòng đảng ủy?”

Lưu Khải kinh ngạc hỏi.

Mẹ nó, Văn phòng đảng ủy, là hạch tâm của cả bộ máy hành chính trấn.

Hắn muốn sang còn không sang được.

Không nghĩ tới, Tần Nghị lại được điều nhiệm sang bên kia!

“Ngươi đừng có ăn nói lung tung, ngươi mới bị miễn nhiệm, ngươi có quyết định điều chuyển chưa? Nếu không có, vậy mai vẫn phải đi qua đập chưa nước cho ta!”

Lưu Khải híp mắt nói.

Hắn không tin, hắn không tin Tần Nghị lại được điều chuyển qua bên kia.

“Có quyết định hay không không quan trọng, không tin ngươi đi hỏi Hoắc bí thư xem. Bí thư đích thân nói, để ta làm thư ký cho ngài ấy.”

Tần Nghị thản nhiên nói.

“Ngươi…”

Lưu Khải á khẩu không trả lời được, hắn nào dám đi chất vấn Bí thư trấn?

Lưu Khải biết sắc, không được, bất luận thật hay không, hắn phải báo cáo tin này lại cho Trần Minh.

Văn phòng của Trần Minh.

“Ngươi nói Tần Nghị được điều qua văn phòng đảng ủy? Còn làm thư ký cho Hoắc Bá Nho?”

Trần Minh nghe tin này, sắc mặt hơi đổi.

Hắn không nghĩ tới, Tần Nghị lại đứng thành hàng với Hoắc Bá Nho!

Hay còn nguyên nhân nào khác?

Thế nhưng trước đó hắn bị Tần Nghị công khai chống đối, giờ không làm gì được Tần Nghị, vậy còn gì là mặt mũi.

“Đáng chết!”

“Khó trách đột nhiên lại chống đối ta, hóa ra là có chỗ dựa mới!”

Trần Minh âm trầm.

Giờ Tần Nghị đi theo Hoắc Bá Nho, như vậy muốn xử lý Tần Nghị, e là không dễ như trước nữa.

Hơn nữa nếu Hoắc Bá Nho một mực muốn chống lưng cho Tần Nghị, có khi hắn cũng không làm gì được đối phương!

“Mẹ nó, đừng tưởng là có chỗ dựa mới mà ngon!”

Trần Minh u ám, bước thẳng tới văn phòng của Hoắc Bá Nho.

“Trần trấn trưởng, sao lại rảnh rỗi qua văn phòng ta uống nước thế này?”

Hoắc Bá Nho nhìn Trần Minh tới, có chút ngoài ý muốn.

“Hoắc bí thư, ta nghe nói hắn điều chuyển Tần Nghị qua làm thư ký?”

Trần Minh đi thẳng vào vấn đề.

“Đúng vậy!”

Điều chuyển chứ không phải bổ nhiệm, miễn nhiệm, không cần báo cáo thống nhất với trên huyện. Lãnh đạo trấn có thể tự quyết.

Nghe được Hoắc Bá Nho chính miệng thừa nhận, sắc mặt Trần Minh càng trầm xuống, hắn không nghĩ tới, Hoắc Bá Nho lại vươn tay kéo Tần Nghị một cái, điều này chẳng khác nào tát vào mặt hắn!

“Hoắc bí thư, nói một câu không dễ nghe. Tên Tần Nghị này không đơn giản, trước hắn là người của ta, có phản cốt!”

Trần Minh là nhân vật số hai ở trấn Thanh Giang này, nhưng Hoắc Bá Nho càng là người số một. Điều chuyển một cán bộ, Hoắc Bá Nho đã quyết, hắn cũng khó mà cản. Hơn nữa hắn vừa dính chàm, thị kỷ ủy còn đang nhìn chằm chằm, lúc này không phải là lúc trở mặt với người số một.

Thế nhưng, hắn cũng không để Tần Nghị được thoải mái!

Tần Nghị, từng là người theo phe hắn, giờ lại qua làm cho Hoắc Bá Nho.

Hắn tới, là muốn ly giám.

Ý Trần Minh rất rõ, Tần Nghị vốn là người theo hắn, ngươi có dám dùng không?

“Có phản cốt hay không thì ta không rõ, nhưng hắn ta đúng thực là một nhân tài!”

Hoắc Bá Nho vẫn ung dung mỉm cười.

“Ha ha, cái này thì Bí thư phải tự kiểm tra rồi, ta có việc, ta đi trước!”

Trần Minh đã đạt được mục đích, cũng không nói thêm, quay người cáo từ.

“Không tiễn!”

Hoắc Bá Nho thu lại nụ cười.

Hắn điều Tần Nghị qua, đương nhiên không phải thấy Tần Nghị có tài, mà là thấy Tần Nghị có quan hệ với Lý Kinh Quốc. Có thể khiến Chủ tịch huyện phái tài xế đưa về. Quan hệ trong đó, đương nhiên không đơn giản!

Trần Minh rời đi, về tới phòng làm việc của bản thân, sắc mặt u ám:

“Tần Nghị, đừng tưởng có Hoắc Bá Nho nâng đỡ mà ta không thể làm gì được ngươi!”

Thời gian còn dài, ta có ti tỷ cách đè chết ngươi!

Hắn đường đường là Chủ tịch ủy ban, lại bị một thằng nhãi cấp dưới ngang nhiên chống đối, chuyện này đã truyền khắp cả trấn Thanh giang, nói thật, cái tát này có chút đau.

Hơn nữa, ngay lúc hắn muốn đối phó Tần Nghị, tiểu tử này lách một cái lại thoát khỏi hắn trả thù.

Trong mắt người ngoài, hắn không làm gì được một tên công chức quèn, thật sự mất mặt tới nhà bà ngoại.

Chương 10: Đã Gặp Là Không Quên

Ngày hôm sau.

Hoắc Bá Nho dẫn theo Tần Nghị qua văn phòng đảng ủy.

“Tần Nghị, ngươi làm văn bản được chứ?”

Hoắc Bá Nho nhìn sang Tần Nghị.

“Cũng coi như ổn, dù sao trước ta làm bên ủy bản, cũng thường xuyên phải làm báo cáo.”

Tần Nghị cười nói.

“Vậy thì được, nhiệm vụ chính của thư ký bên văn phòng đảng ủy là làm báo cáo, chuẩn bị tài liệu. Ta sợ ngươi không thích ứng, nếu đã như vậy, thì ta cũng yên tâm.”

Hoắc Bá Nho cười nhạt một tiếng.

Thư ký của Bí thư đảng ủy trấn, đương nhiên phải chuẩn bị tài liệu, bản thảo cho lãnh đạo. Dưới thông báo ban ngành thôn xóm, trên báo cáo xin chỉ thị, còn thường xuyên phải tổng kết tình hình… các thể loại.

Không có trình độ nhất định thì không làm được!

Hoắc Bá Nho cũng không quá chờ mong vào Tần Nghị, hắn kéo Tần Nghị qua, chỉ là muốn đầu tư may rủi một lần thôi.

Hai người vừa trò chuyện, đã đi tới khu làm việc.

“Chào buổi sáng Hoắc bí thư!”

Người trong văn phòng vừa nhìn thấy Hoắc Bá Nho đi tới, đám người cùng chào hỏi.

Nhưng bọn hắn đều đưa ánh mắt nhìn về phía Tần Nghị theo sau Hoắc Bá Nho.

“Đây là đồng chí Tần Nghị, mới điều từ bên văn phòng ủy ban trấn sang, từ hôm nay sẽ là đồng nghiệp cùng văn phòng đảng ủy với mọi người. Vị trí của hắn là thư ký cho ta, các ngươi cần giao lưu giúp đỡ nhau nhiều hơn.

“Chào mọi người, hy vọng được mọi người chỉ giáo nhiều hơn!”

Đối với Tần Nghị, đám người đương nhiên đã sớm nghe danh.

Ngang nhiên chống đối Trần Minh, đương nhiên nổi tiếng cả trấn!

Có điều đám người không hiểu nổi, vì sao Bí thư lại kéo một người EQ thấp như vậy qua văn phòng đảng ủy? Hơn nữa còn là làm thư ký?

“Tần Nghị, người này tên Mai Văn Kiệt, cũng là thư ký của ta!”

Hoắc Bá Nho chỉ vào một người chừng hai bảy, hai tám tuổi, bộ dáng chững chạc.

Dưới sự giới thiệu của Hoắc Bá Nho, hai người nhiệt tình chào hỏi.

“Tiểu Mai, tiểu Tần mới tới, ngươi giới thiệu mọi người một chút, thuận tiện giúp hắn làm quen công việc thư ký bên này.”

“Vâng, Bí thư cứ yên tâm!”

Mai Văn Kiệt gật đầu trả lời.

“Các ngươi làm việc đi!”

Nói xong, Hoắc Bá Nho cất bước quay lại phòng làm việc của mình.

Nhìn bóng lưng Hoắc Bá Nho rời đi, Mai Văn Kiệt nhìn sang Tần Nghị, khẽ có cảm giác nguy cơ!

Hai năm qua, hắn vẫn là thư ký số một cho Bí thư.

Mấy đời thư ký số 2 vì năng lực thấp, đều bị Hoắc Bá Nho điều chuyển qua chỗ khác.

Hắn có thể ngồi vững ở vị trí thư ký này, đều là nhờ khả năng soạn thảo tài liệu, lại thêm các mặt khác cũng nổi bật, nên mới có thể ngồi vững.

Cho nên, hơn một năm qua, Hoắc Bá Nho chỉ có một thư ký là hắn.

Cứ đà này, nói không chừng chỉ cần thêm đôi năm nữa, là có cơ hội được bổ nhiệm phó khoa! Bây giờ đột nhiên có thêm một người, khiến hắn bỗng có cảm giác nguy cơ.

Có điều, hắn vẫn nở nụ cười nhiệt tình:

“Đồng chí Tần, trước tiên ta dẫn ngươi làm quen hoàn cảnh trong văn phòng được chứ?”

“Được, cảm ơn ngươi!”

Tần Nghị gật đầu.

Kỳ thật văn phòng đảng ủy này lớn cũng không phải lớn, mà nhỏ thì cũng không thể nói là nhỏ.

Mai Văn Kiệt giới thiệu từng người trong văn phòng, coi như đã làm quen một vòng.

“Công việc của chúng ta gần như là thư ký, việc chính là soạn thảo tài liệu. Ngươi mới tới, hay là cứ nghiên cứu các văn bản báo cáo trước đó đã?”

Mai Văn Kiệt đưa ra đề nghị.

Mặc dù hắn cảm giác nguy cơ, tiềm thức khiến hắn có địch ý với Tần Nghị.

Nhưng lãnh đạo đã giao việc, cho nên vẫn phải làm, càng không thể lộ rõ địch ý!

Hắn muốn xem xem, Tần Nghị trước mắt này, có năng lực hay không.

Nếu như không có năng lực, vậy thì không có uy hiếp gì lớn đối với hắn, thậm chí là không có uy hiếp. Mà cho dù có năng lực, nếu kém hơn hắn, vậy hắn cũng không sợ!

Đối với năng lực của bản thân, Mai Văn Kiệt tương đối tự tin!

Ngay cả Hoắc Bá Nho cũng nhiều lần khen hắn làm văn bản rất tốt.

“Được!”

Tần Nghị gật nhẹ.

Đời trước hắn vùng vẫy ở trong cái đám quan trường này bao nhiêu năm ròng, đương nhiên hiểu muốn làm thư ký không phải cứ có năng lực là được, mà còn phải xem xem, lãnh đạo thích viết như thế nào.

Thường thường, mỗi một vị lãnh đạo đều có phong cách khác nhau.

Ví dụ đơn giản như văn bản diễn thuyết, có lãnh đạo thích đơn giản xúc tích, vậy ngươi soạn cái văn bản mười tờ A4 e là vẫn phải viết gọn lại ba tờ.

Mặt khác, một điểm rất quan trọng, nội dung diễn thuyết, còn phải phù hợp chủ đề.

Hai cái này gộp lại, vừa đúng chủ đề, vừa hợp phong cách, mới là bản thảo hoàn mỹ.

“Được rồi, phòng tài liệu ở bên này, ta lấy mấy tập cho ngươi nghiên cứu.”

“Cảm ơn ngươi!”

Rất nhanh, hai người đã ra khỏi phòng tài liệu, trong tay Tần Nghị đã cầm một tệp tài liệu.

Có bài diễn thuyết, có văn bản chỉ đạo, có báo cáo cấp trên, thông báo…

Tần Nghị tìm một bàn làm việc, ngồi xuống đọc văn bản.

Còn Mai Văn Kiệt, hắn cũng đi làm việc khác, nhưng vẫn âm thầm nhìn sang Tần Nghị.

Tần Nghị ngồi trên ghế, lật bộ hồ sơ đầu tiên.

Mỗi một trang, hắn chỉ nhìn qua chừng ba mươi giây, sau đó lại lật tới trang thứ hai.

Từ khi sống lại, chẳng những tửu lượng tăng cường, mà hắn còn có thêm năng lực đã đọc là không quên, suy một ra ba, đầu óc nhạy bén hơn không ít! Cho nên, những tài liệu này chỉ cần đọc qua một lần, đã có thể hoàn toàn ghi nhớ.

Động tác đọc tài liệu của Tần Nghị lập tức khiến Mai Văn Kiệt chú ý.

“Đọc nhanh như vậy?” Mai Văn Kiệt nhíu mày.

Với tốc độ đọc sách này, không nói có thể nhớ được bao nhiêu, mà xem ra nhìn còn nhìn chưa rõ?

Tiếp đó, hắn lại âm thầm quan sát một phen, phát hiện Tần Nghị vẫn duy trì tốc độ đọc tài liệu, chỉ một chốc đã nhìn xong một bản tài liệu.

Ba mươi phút, đã đọc xong một tệp hồ sơ.

Với tốc độ này, người ngoài nhìn vào liền có suy nghĩ: “Cưỡi ngựa xem hoa”, không nhập tâm, không nhớ được!

“Đọc nhanh vậy?”

Mai Văn Kiệt bu lại.

“Ừm, nhìn qua một chút.”

Tần Nghị gật nhẹ.

“Có cần lấy thêm hay không? Trong phòng còn không ít tài liệu.”

Mai Văn Kiệt nói.

“Tầm đó cũng ổn rồi, có việc gì cho ta làm không?”

Tần Nghị đã nhìn mấy chục bản tài liệu, cảm thấy đã ổn rồi.

Đã gặp là không quên, hắn đã nhớ kỹ mấy chục cái tài liệu đó, hơn nữa suy một ra ba, thêm kinh nghiệm mấy chục năm công tác đời trước. Đương nhiên cảm thấy việc soạn thảo vài ba văn bản cũng không khó khăn gì!

Thấy như vậy, Mai Văn Kiệt cảm thấy, tên Tần Nghị này tới đây cho có!

Dù sao với cách xem tài liệu thế kia, hắn cũng mới gặp lần đầu! Coi như trí nhớ kinh người, cũng không thể đọc mấy chục tài liệu một lúc như thế, hơn nữa còn đọc nhanh như vậy.

Nghĩ tới đây, hắn bỗng có chút suy nghĩ chơi xỏ!

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lê Tài 1 ngày trước
Mình gắng nghe hết rồi nhưng chắc đợi sửa xong nghe lại vì lỗi bị từ hơi sớm đến hết truyện(tầm chương 70 đến cuối bị hết). Hơi dính bộ này 🤣 cám ơn và chúc trang phát triễn
https://audiosite.net
Alex tran 1 ngày trước
Web có app ko ad nhỉ 😙
https://audiosite.net
Tun 2 ngày trước
full cả bộ r ạ?
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo tập 191 trờ đi mình đã fix lại ^^!Ngoài ra sever 2 ( Dự phòng hoạt động bình thường nhé )^.^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã góp ý :)☣ Mình cũng không rõ lém, mình cũng check qua bên gốc truyện sơ bộ đúng là có chút nhầm lẫn..!☣ Mình đã bảo các bạn ý bạn chút thời gian làm lại bộ này rồi nhé ^^!☣ Trên FB mình cũng có nói do quá trình dung hợp 1 số trang khác thành 1 nhóm hội mê truyện mấy anh em cùng đam mê quy về 1 mốt toàn gà nên sảy ra mất audio và truyện gần như up lại đó bạn :).☣ Số lượng tuy lớn nhưng vấn đề nằm khâu đoạn di chuyển, nhóm mình khá nhiều bạn chỉ chuyên yotube không bị sửa audio hay up lên website đôi khi còn xóa nhầm dẫn đến việc phục hồi cũng phát triển thành 1 cộng đồng dành cho các đạo hữu mê truyện trở nên khá khó khăn.☣Rất mong bạn và chư vị đạo hữu khác thông cảm ^^!
https://audiosite.net
Lê Tài 1 tuần trước
Mình toàn nghe sv 2. Nhưng k phải lỗi loạn chương. Mà bị loạn câu trong chương á b. Từ chương tầm 70 về cuối là bị hết. K chương nào k bị. Kiểu mở bài nằm ở thân bài mà kết bài lại nằm ở mở bài còn thân bài lại nằm ở đâu đâu. Đôi khi còn loạn 2 chương sát nhau làm thành 1 chương loạn đầu mở kết 😂 mình thấy sửa lại chắc củng mệt mõi nhĩ 🤣
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 tuần trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 tuần trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá