1. Home
  2. Truyện Ngôn Tình
  3. Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
  4. Tập 1: Đỗ di nương quá quắt (c1-c10)

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Tập 1: Đỗ di nương quá quắt (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1: Đỗ di nương quá quắt (1)

Tháng hai tiết xuân lành lạnh, Hạnh hoa*(hoa của cây hạnh) run lẩy bẩy đung đưa giọt sương lộ ra nhụy hoa tinh khiết, sau giờ Ngọ *(buổi chiều) trên cành cây những chú chim Hỷ Thước như đang thì thầm to nhỏ.

“ Kêu la cái thứ gì hả?” Một nữ nhân mặc vải thô hùng hùng hổ hổ trừng mắt với đống y phục chất như núi trước mắt.

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa.

Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước.

Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được.

Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng người đàn bà đó lại không hề bận tâm, nghe thấy tiểu cô nương đó gọi mình là Di nương lại càng đánh mạnh hơn.

“ Không cần ngươi ngày ngày nhắc ta mang danh hão thân là chủ nhân lại làm cái thứ việc của hạ nhân này, ta thấp hèn, ngươi cũng chẳng tốt đẹp được bao nhiêu đâu.”

Người đàn bà đó một bên mắng một bên lao vào đánh đập, tiểu cô nương bị đánh đến khiếp sợ, không dám tránh đòn, chỉ ôm đầu liên tục cầu xin tha thứ.

Người đàn bà đó nhìn thấy tiểu cô nương khuôn mặt sưng phù ngập tràn nước mắt càng nổi điên, đánh càng dữ hơn, khom người xuống cấu véo xuống sườn và đùi của tiểu nữ nhi.

Tiểu cô nương đau đớn gào khóc, vùng vẫy muốn chạy trốn, người đàn bà đó liền đạp xuống một cước “ Ta bảo ngươi chạy sao, muốn tạo phản, lão nương ta vất vả làm việc cực khổ như vậy còn ngươi lại dám bỏ chạy?”

Tiểu cô nương thân thể bé nhỏ, ngay tức khắc bị người đàn bà đó giẫm đạp trên đất, nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích.

“ Ta nói cho ngươi biết, đừng có giả chết, nếu không giặt ngay cái đống quần áo này, thì ai cũng đừng mong có cơm ăn.” Nói xong liền đi múc nước giặt quần áo, thùng nước trĩu nặng, người đàn bà đó đã làm công việc nặng nhọc này vài năm, vẫn là không thành thục, chửi xong đánh xong bắt đầu đi giặt giũ quần áo.

Một lúc sau vẫn thấy nữ nhi còn nằm bất động, liền quát: “ Mạt Mạt , cái tiểu nha đầu thối kia, còn không mau đứng lên làm việc! Muốn ta đến lột da ngươi có phải không hả.”

Chương 2: Đỗ di nương quá quắt (2)

Thấy tiểu cô nương bất động người đàn bà lúc này mới cuống cuồng lao đến, vội vàng xoay người nữ nhi lại, chỉ thấy trán của nàng đã bị thủng một lỗ, máu đang chảy ồ ạt, nhuộm đỏ cả một vùng trên đất.

“ Nha đầu , Nha đầu!” người đàn bà đó lo lắng cầm áo đè chặt vết thương trên đầu tiểu cô nương, lại ra sức ấn vào huyệt nhân trung nhưng tiểu cô nương đó vẫn không tỉnh lại.

Người đàn bà đó giống như phát điên bổ nhào về phía cửa gào thét, “ Người đâu… người đâu mau tới đây, mau mời đại phu, tứ tiểu thư bị thương rồi.”

Thét gào cả buổi vẫn không có người tới, cửa bị khóa bên ngoài, nàng ta cũng không thể đi ra, chỉ có thể liều mạng đập cửa kêu cứu.

Mãi mới có một bà lão bộ dáng lười biếng ngáp lên ngáp xuống bước tới, “ Tôi nói nè Đỗ Di nương ,bà la ó gì đó, giống như quỷ kêu vậy, muốn dọa người à, ngươi không biết hôm nay là sinh nhật của đại tiểu thư sao? Nếu để lão gia biết sẽ xé nát miệng bà ra.”

Đỗ Di nương nắm chặt cửa, cuống quýt nhòm qua khe cửa nhìn bà lão kia, “ La đại nương, bà làm ơn làm phước kêu giúp đại phu, tứ tiểu thư chơi trong vườn bị ngã , đầu bị thương rồi.

La đại nương hừ lạnh “ Nếu ngươi không lấy ghế đập nó, nó sẽ không bị thương.”

Đỗ Di nương nôn nóng thề độc “ La đại nương nếu tôi lừa gạt bà sẽ bị thiên lôi đánh chết, nếu không tin bà vào đây mà xem.”

La đại nương lại không muốn vào trong xem, lạnh nhạt nhìn vào trong “ cho dù có cũng không có cách nào à, mời đại phu phải bẩm báo với phu nhân, hiện tại phu nhân đang ở cùng quốc công.

Đỗ Di nương khóc đến nỗi hai mắt sưng húp, ánh mắt tán loạn, tuyệt vọng hướng tới cửa quỳ xuống đất, “ La đại nương, ta cầu xin bà, cầu xin bà cứu giúp.”

La đại nương thở dài, dậm chân một cái, “ Thật là xui tám đời mới bị ngươi bám theo. Thôi được rồi, ta đi xem xem, xem có thể cầu xin phu nhân được không.”

Tuy nói như thế nhưng chân bà ta lại không bước đi.

Đỗ Di nương biết bà ta muốn vơ vét chút đỉnh, liền vội vàng rút trong người ra một cái khăn nhét ra ngoài, “ Đại nương thật sự không còn gì khác nữa.”

Vài năm nay vốn một số đồ vật đại nương hảo tâm cho bà ta nhưng đều bị bọn hạ nhân lấy đi mất.

La đại nương thấy bộ dạng đáng thương của bà ta bây giờ bỗng nghĩ lại trước đây nữ nhân này có một thời làm mưa làm gió, trong lòng có chút mềm lòng, “ Thôi được, ta bây giờ liền đi xem sao.”

Kể ra nữ nhân này cũng thật họa phúc vô thường, vốn cứ tưởng có thể tận hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý, có ai ngờ, quay ngoắt một cái lại phải sống cuộc sống của kẻ đầy tớ thấp kém.

Chương 3: Đỗ di nương quá quắt (3)

La đại nương ngậm ngùi bước đi.

Lại nói tiếp Đỗ Di nương 7 tuổi đã được mua về phủ, được chính tay lão phu nhân dạy dỗ nên người, nàng vẫn luôn đươc lão phu nhân xem trọng. Lão phu nhân thấy nàng ta xinh đẹp, hiểu chuyện, nhanh nhẹn liền cho nàng trở thành nha hoàn thông phòng cho con trai bà. Hầu hạ quốc công được vài năm, đến phu nhân mới vào cửa cũng phải nể nang vài phần, còn chủ động xin lão phu nhân và quốc công nâng nàng ta lên làm Di nương .Cuối cùng có ai ngờ được hiện tại đến hạ nhân nàng cũng không bằng.

Đỗ Di nương thấy La đại nương dời đi, vội đem nữ nhi ôm vào trong phòng, khuôn mặt cô bé trắng bợt yếu ớt, các vết máu đã đông lại thành vết rất ghê tởm. Nàng ta vội lấy khăn tay nhúng nước lau mặt giúp nữ nhi, vừa lau vừa khóc, “ Mạt Mạt à, con đừng trách di nương độc ác, ta….ta cũng không phải cố ý đánh con. Di nương ….trong lòng rất uất ức.”

Lúc này đây mi mắt Mạt Mạt khẽ chớp động, Đỗ Di nương không nhìn thấy, chỉ lo tự lải nhải. “ Ai bảo con mệnh khổ, ai bảo ta mệnh càng khổ, đắc tội với bọn họ, làm sao có thể tốt được đây.”. Khóc một hồi, nàng ta lại khóc tiếp “ Lão phu nhân, bà cũng không thương tiếc Đỗ Quyên, tại sao bà không đón nô tỳ về bên cạnh bà, Đỗ Quyên sai rồi, sẽ không bao giờ làm trái ý lão phu nhân nữa. Ô ô….”

Tô Mạt tuy đã ra sức nhắm mắt lại, nhưng trong lòng như muốn nổ tung, cái gì Di nương , cái gì lão phu nhân, cái gì mệnh khổ….

Không lẽ?

Nàng xuyên không rồi?

Quá kinh hãi.

Tô Mạt là một sinh viên mũi nhọn đã tốt nghiệp của trường đại học y khoa danh tiếng cơ mà, con đường sự nghiệp thênh thang trước mắt, cô mãi mới đấu tranh được với người cha bá đạo lộng quyền của mình được làm bác sĩ tùy thân của lính đặc chủng….

Vậy để cô chết luôn đi, chết là hết luôn, ông trời ơi ông không cần trêu đùa người khác thế này a.

Cô chỉ là nhìn thấy có người rớt xuống sông, tự mình đề cao tinh thần Lôi Phong* cứu người thôi mà.

(*Lôi Phong là tên của một người cả đời tận tình với đảng, cả đời nguyện đi theo đảng)

Ai ngờ được mình sẽ xuyên không chứ?

Khả năng bơi lội, thủy tính của cô rất tốt cơ mà!

Quá xui xẻo rồi, nhất định là có chỗ nào sai sót, có ai giải thích giúp cô không? Tại sao lại ù ù cạc cạc xuyên không? Lại còn sắp xếp cho cô bên cạnh một Di nương khóc lóc ỉ ôi? Thường ngày Tô Mạt rất thích tìm tòi nghiên cứu lịch sử cổ đại nên người Di nương trước mắt này cô biết rất rõ chính là vợ lẽ. Con cái của vợ lẽ cũng không được phép gọi mẹ là nương, bắt buộc gọi là Di nương, chỉ có do chính thất sinh ra mới được gọi là mẫu thân hoặc nương.

Chương 4: Vị tiểu thư này không tầm thường (1)

Nghe một hồi, Tô Mạt cuối cùng cũng hiểu, liền tức muốn chết. Thì ra thân thể này lại bị chính Di nương – mẹ đẻ đánh chết a. Tuy rằng là ngộ sát, nhưng có thể thấy hàng ngày bị đánh đập là chuyện như cơm bữa. Trời ạ, có người đối đãi với chính con ruột của mình như vậy sao? Không muốn sinh ra, tại sao không bóp chết nó từ trong trứng nước đi? Nếu không muốn có con tại sao không tránh thai?

Cô tức muốn điên rồi, nhịn không được, chậm chạp ngồi dậy, lạnh lùng trừng mắt với Di nương.

“ Á…..” Đỗ Di nương khiếp sợ ngã oạch một cái trên đất, giống như gặp phải quỷ “ Ngươi, ngươi tỉnh rồi à.”

Tô Mạt hừ một tiếng, con mắt to đen sắng rực tràn đầy tức giận “ Bà vì sao lại muốn đánh chết ta?”. Đỗ Di nương vội vàng khua tay “ Không, không phải. ta không cố ý, ta chỉ đẩy ngươi một cái, ngươi đã như vậy rồi.”. Tuy rằng Tô Mạt chỉ là một đứa nhỏ nhưng đôi mắt lạnh âm u khiến nàng ta cảm thấy sợ hãi.

Tô Mạt bĩu môi, nhảy xuống giường, có thể do mất nhiều máu nên có chút váng đầu, “ Thôi đi, không thèm tính toán với bà nữa.”

Hiện tại nàng không hiểu tại sao lại xuyên không đến nơi này, lại không có cách nào quay về, hoàn cảnh nơi này lại ác liệt như vậy, phải nghĩ cách cải thiện nó một chút, không rảnh để ngồi ca thán trách hờn.

Đỗ Di nương nhìn thấy nữ nhi khỏe lại, đồng thời cảm thấy có chút khác lạ, Tô Mạt vốn ngốc ngếch, thở mạnh cũng không dám, bị mình quát một tiếng liền sợ run cầm cập, tát nó một cái nó liền quỳ xuống cầu xin tha thứ. Hiện tại nhìn nó dường như kiên cường hơn lúc trước rất nhiều.

Chẳng lẽ do bị vỡ đầu nên mới thế! Đỗ Di nương đang suy nghĩ.

Nhìn thấy Tô Mạt không sao hết, nàng ta liền đi giặt đồ tiếp, đợi một lúc sau, La đại nương mới dẫn đại phu mở cửa bước vào. Đỗ Di nương thấy bà ta tới liền cười, “ La đại nương thật làm phiền bà quá, nha đầu đó khỏi rồi.”

La đại nương nhảy lên “ Khỏi rồi!”

Đỗ Di nương cười dè dặt “ Vâng, khỏi rồi !”

La đại nương quát: “ Khỏi rồi mà ngươi sai ta đi kêu người giúp, nếu không phải phu nhân tâm tính nhân hậu thiện lương, ta đã bị ngươi liên lụy rồi. Lão gia có mặt tại nhà là dễ nói chuyện lắm sao hả?”

Đỗ Di nương không ngừng cúi đầu xin lỗi.

Vị đại phu đó lên tiếng: “ Đã đến đây rồi thì cũng bắt mạch đi, vỡ đầu cũng không phải chuyện nhỏ, phòng tránh để lại máu bầm.”

Đỗ Di nương luôn miệng dạ vâng.

Mọi người đi vào trong nhà, lại nghe thấy âm thanh non nớt “ Ta chẳng qua chỉ là ngã một cái, sứt đầu mẻ trán chút xíu, làm gì để lại máu bầm, cho ta một chút đồ ăn mới là thiết thực a.”

Chương 5: Vị tiểu thư này không tầm thường (2)

La đại nương sửng sốt, đây chính là tứ tiểu thư sao? Sao lại dám nói lớn tiếng thế này? Bà ta nghi hoặc nhìn Đỗ Di nương, nàng ta càng cảm thấy kinh khiếp a, nhưng vẫn cười theo, “ Nha đầu là bị hỏng đầu rồi.”

La đại nương hừ nói, “ Lá gan cũng lớn hơn không ít.”

Tô Mạt mới không thèm để ý bọn họ nói cái gì, nàng sắp bị đói chết rồi, cái thân thể nhỏ bé này giống như đã rất lâu rồi chưa từng được ăn cơm, mềm oặt một chút sức lực cũng không có.

Nàng leo lên cửa sổ nhìn trộm, tiểu viện này chính phòng có 3 gian nhà, thấp bé, chật hẹp, sân nhà cũng nhỏ, nhìn liếc mộ cái cũng thấy cửa viện đang bị khóa. Trong sân một đống quần áo bẩn, xem ra đây là nơi ở của hạ nhân.

Nàng lập tức kết luận người Di nương này bị thất sủng rồi, bị đầy xuống làm người hầu, giống như trong cung các phi tử thất sủng bị đuổi xuống lãnh cung. Nàng hiểu được nếu không tận dụng cơ hội đại phu đến thăm bệnh đòi chút đồ ăn thì hôm nay nàng sẽ chết đói mất.

Nàng nghe thấy bọn họ gọi nàng là tứ tiểu thư, vậy đương nhiên là tiểu chủ nhân, tuy là bị thất sủng nhưng thân phận cũng hơn hạ nhân. Dù sao thì cũng có huyết mạch của chủ nhân nhà này, cổ nhân rất coi trọng thân phận, huyết thống, cho dù chủ nhân nơi này không thích đứa bé kia, nếu bị hạ nhân trước mặt chà đạp, đó chính là tát vô mặt chủ nhân, chính là không được phép.

Nàng lại suy đoán, nếu đã đưa đại phu đến có nghĩa là không muốn nàng chết. Nếu không muốn nàng chết thì nàng sẽ nghĩ cách cải thiện hoàn cảnh sống một chút. Trong bụng rất đói, nàng hoài nghi từ sáng đến giờ chưa ăn thứ gì vô bụng. Hiện tại mặt trời đã bắt đầu lặn về phía Tây, nếu nàng không đòi ăn thì nhất định sáng mai mới được ăn, cổ đại người trong nhà đông chỉ ăn hai bữa một ngày.

Hồ đại phu nhìn thấy tiểu cô nương kéo lê lết đôi giày vải lộ ra cả ngón chân cái đứng ở trước cửa, cái miệng nhỏ nhợt nhạt cong lên, khuôn mặt quật cường. Tô Mạt nhìn Hồ đại phu cười cười, biết được ông ta rất kinh ngạc, không thể ngờ giới làm quan là vô cùng tận, đường đường là một tiểu thư lại bị ngược đãi đến mức này.

Sự trắng đen cũa mỗi gia tộc lớn là để cho người trong gia tộc xem xét, nhưng sĩ diện lại để cho người ngoài xem, có người ngoài tới là không thể mất mặt.

Tô Mạt nhận định được điểm này lập tức xụ mặt nói: “ Hôm nay là có việc gì thế hả? ai phụ trách việc đưa cơm đến, sao bây giờ vẫn chưa tới? xem ta có đi bẩm báo phu nhân trừng phạt không đây.”

Chương 6: Vị tiểu thư này không tầm thường (3)

Ngụ ý là: ta ngày thường có cơm ăn, hôm nay có người lười biếng, cũng xem như che đậy chuyện xấu giúp nhà này. Hồ đại phu kinh ngạc nhìn tiểu cô nương kia, nhìn thân thể kia đoán chỉ là một tiểu nha đầu không quá 4, 5 tuổi, cho dù là sinh ra đã nhỏ nhắn cũng không thể vượt quá lứa tuổi này. Thế nhưng lại có khí thế như vậy, quả nhiên là nữ nhi của quốc công.

Cho dù là không được sủng ái đi nữa , thì phong thái trên người tiểu nữ nhi này con nhà bình thường cũng không thể so được. Đều nói là “ hổ phụ vô khuyển nữ ” , Tô quốc công văn võ toàn tài, tiểu nữ nhi này ở khoảng giữa lông mày bừng bừng khí khái anh hùng, làm cho người khác không thể xem nhẹ.

Ông ta vuốt râu nhìn về phía La đại nương .

Khuôn mặt La đại nương một lúc xanh một lúc trắng, thật khó coi hết sức. Bà ta quản lý việc của Đỗ Di nương, ngày thường lười biếng, tham ăn liền cắt xén đi. Hôm nay vì ham ngắm cảnh ở Trung Đình, rề rà ăn uống, liền lười biếng không đem cơm cho Đỗ Di nương.

Ai ngờ được ngay cả Đỗ Di nương cũng không dám lên tiếng, đứa tiểu nha đầu này lại giáo huấn bà ta, đồng thời cái điệu bộ này rất ra dáng khí chất đại tiểu thư. Bà ta tuy rằng không muốn đi, nhưng Hồ đại phu đang ở đây, đại phu nhân tuy rằng rất đối với hạ nhân nhân từ khoan hồng, nhưng lại rất không khoan dung việc hạ nhân làm mất thể diện, xấu mặt gia tộc. Nếu như tên Hồ đại phu này chứng kiến, sau đó lại đi ra bên ngoài xuyên tạc bậy bạ, vậy thì phiền phức to rồi.

Hai tròng mắt bà ta càu nhàu đảo liên tục, cười nói: “ Xem ta kìa, trước viện bận rộn, chỉ lo bận bịu, giờ ta đi ngay, đại phu xin mời vào trong ngồi.”

Đỗ Di nương vội nói: “ La đại nương xin đừng đi.”. La đại nương đi rồi chỉ còn lại nàng và Hồ đại phu nói thế nào thì cô nam quả nữ ở chung, điều này nếu bị kẻ xấu đặt điều, vậy nàng ta không chết cũng bị lột da.

La đại nương nhìn Hồ đại phu một lát, vỗ tay bốp một cái, “ Xem ta thật hồ đồ rồi, tôi đi ra ngoài cửa kêu người tới.”

Hồ đại phu nhàn nhạt cười, giả không để tâm, hướng đến Tô Mạt vẫy tay “ Tứ tiểu thư quả nhiên không sao hết, mau tới đây cho lão phu xem xem.”. Tô Mạt nhìn thấy ông ta một thân y phục màu xanh đen, trên đầu đội mũ xếp hình vuông, trên tay xách hộp thuốc, dưới cắm để râu, ngược lại hoàn toàn với bộ dáng hành nghề y cứu nhân độ thế.

Nàng quay phắt mặt đi bĩu môi: “ Ta đói đến hoa mắt chóng mặt, không có sức lực đi, ông qua đây đi.” Dáng vẻ đại tiểu thư của tiểu cô nương này khiến cho người khác nhìn thấy bèn tự nhiên sinh ra một loại tín phục* ( tin tưởng và nghe theo), răm rắp nghe theo làm theo lời nàng.

Tuổi còn nhỏ như vậy, thật không đơn giản à!

Chương 7: Vị tiểu thư này không tầm thường (4)

Hồ đại phu cười ha hả, trực tiếp đi đến cạnh nàng, nhìn lên vết thương trên trán, nhíu mày nói: “ Tuy rằng không nguy hiểm nhưng vết thương cần được băng bó, miễn cho tà khi xâm nhập, nếu không thì phiền phức.”

Tô Mạt thầm nghĩ : rõ ràng là do nhiễm trùng, bệnh uốn ván gì gì đó, có liên quan gì đến tà khí chứ. Nàng cười ngọt ngào với đại phu, ngoan ngoãn nhìn Hồ đại phu, “ Đại phu y thuật của ông rất cao minh a, đa tạ ông đã đến khám bệnh cho ta.”

Xuyên không yếu tố thứ nhất: làm đứa con nít thì phải có vẻ ngoài ngọt ngào đáng yêu, bên trong phúc hắc, nên âm thầm làm một đứa trẻ phúc hắc thôi.

Rất nhanh La đại nương kêu người đưa cơm tới, bên kia Hồ đại phu cũng đem nước rửa vết thương trên trán nàng, lấy vải màn đổ thứ thuốc màu vàng lên đó giúp nàng băng bó, vòng qua phía sau đầu thắt cái nơ bướm, nhìn giống như bông hoa.

Ông ta lại căn dặn La đại nương và Đỗ Di nương: “ Tứ tiểu thư bị thương ở đầu tốt nhất là cho tiểu thư ăn gan gà, gan heo, thịt nạc, trứng gà…”. Tô Mạt hưng phấn đến mức muốn nhảy lên, thật là yêu ông ta chết mất!

Từ nhỏ đã bị cha quản thúc, không được ăn cái này, cấm được ăn cái kia, vì muốn chống lại cha cô liền giả bệnh, mời “ kiêm chức” bác sỹ là Mẹ cô đến thương lượng với cha, để cô có thể ăn nhiều hơn một chút đồ cô thích ăn.

Như bây giờ cái thân thể nhỏ bé này đang là thời kì trổ mã, nếu không đủ dinh dưỡng, không phải trở thành ngọn giá đỗ còi cọc sao.

Cô không muốn à, đánh chết cũng không muốn!

Ở hiện tại hình dáng cô cao gầy, da trắng mịn màng, là một đại mỹ nhân à!

Kiếp này cho dù kém một chút cũng không thể quá kém, quá kém sẽ ảnh hưởng đến hứng thú của cô a. Cô rất ham cái đẹp, đồng thời nhìn thấy những đồ vật xinh đẹp liền bổ nhào tới không nhịn được mà mở chúng ra xem. Có chút khủng bố, cô nhìn về phía đại phu cười khanh khách.

Hồ đại phu không biết tâm tư của tiểu nha đầu đó, chỉ nghĩ là tiểu nha đầu này được ăn nên vui vẻ, liền nhịn không được thương tiếc vuốt đầu nàng. Tiểu nha đầu này xấp xỉ tuổi nữ nhi của ông, nhưng nữ nhi của ông giống như viên ngọc quý giá trên tay, ngậm trong miệng cũng sợ tan.

Hồ đại phu nói với La đại nương : “ Vị tẩu tử này, ta có việc cần nói đại phu nhân”

La đại nương kinh ngạc, cười nói: “ Tiên sinh xin đừng xen vào việc người khác, phu nhân nhà chúng ta bận bịu trăm bề, làm sao có thời gian quản lý chuyện này. Hạ nhân chúng tôi tự mình ghi nhớ là được rồi.”

Chương 8: Vị tiểu thư này không tầm thường (5)

Hồ đại phu mỉm cười nói: “ Vị đại tẩu này có điều không biết. Phủ các ngươi mời ta đến đây khám bệnh, thường là khám cho thiếu gia, tiểu thư, mỗi lần khám xong, phu nhân theo thường lệ đều hỏi thăm bệnh tình tường tận mới thôi. Từ đại tiểu thư đến tam tiểu thư đều như vậy. Nếu là tứ tiểu thư, đương nhiên là sẽ không ngoại lệ.”

La đại nương lại không tin, nói nhỏ: “ Tiên sinh cũng không quan sát một chút, tứ tiểu thư sao so được với tam tiểu thư? Nếu có thể so bì được đâu phải sống tại nơi đây.”

Hồ đại phu lại cảm thấy khí chất của tứ tiểu thư này xuất chúng, thông minh lanh lợi, tương lai chắc chắn không thể là người bình thường. Ông cười nói “ anh hùng không hỏi nơi xuất thân, La đại nương không hiểu rồi, vẫn là xin dẫn đường đi!”

Tô Mạt đương nhiên biết ý tốt của đại phu, ông ta nhất định sẽ nói với đại phu nhân đối xử tốt với nàng một chút.

Tuy rằng đại phu nhân không nhất định muốn đối xử tốt với nàng, nhưng vì xuất phát từ sĩ diện của gia tộc, bà ta tự khắc sẽ không thể quá đáng.

Nàng chắp tay cúi người đa tạ Hồ đại phu “ Đa tạ Hồ tiên sinh .”

Hồ đại phu cười ôn nhu, “ Chú ý đừng để nước dính vô, không thể ăn đồ ăn tanh và cay .”

Tô Mạt đáp ứng, nhìn theo La đại nương và Hồ đại phu đi ra ngoài.

Lúc này có một nha đầu khoảng 7, 8 tuổi trên tay xách hộp cơm bước đến, quỳ xuống nói: “ Tứ tiểu thư, ta đem cơm tới cho Đỗ Di nương và tiểu thư tới.”

Đỗ Di nương vội vàng nhận cơm cười nói: “ Kim Kết thật là đứa nhỏ thiện lương, cảm ơn ngươi! ”

Tuy rằng lúc trước nàng ta không bao giờ ngó mắt tới hạ nhân, nhưng hiện tại không giống như lúc trước nữa, ngay cả La đại nương như vậy nàng ta cũng phải nịnh hót, không thì sẽ không có cơm ăn.

Đỗ Di nương bày biện cơm xong, lại nhìn thấy một tô thịt hấp, lại còn có nửa con cá, một tô súp trứng gà.

Tô Mạt cầm đũa gắp miếng thịt hấp, Đỗ Di nương đánh vào tay nàng, trầm mặt quát lớn “ Sao lại tham ăn như vậy, nương vẫn chưa ăn mà.”

Tô Mạt sắc mặt tối lại, hừ lạnh: “ Nương cái gì chứ, bà chỉ là Di nương mà thôi.”

Đỗ Di nương bị chọc tức đến xanh mặt, nhấc tay lên lại muốn đánh tiếp. Tô Mạt nhảy lên ngay tức khắc, đứng bên cạnh tiểu cô nương nói: “ Được, bà đánh tiếp, ta sẽ nói với đại phu nhân, vừa nãy bà đẩy ta ngã, khiến ta bị vỡ đầu suýt chết.”

Đỗ Di nương mí mắt nhảy một cái lập tức nói: “ Được, ngươi tiểu nha đầu thối tha, nói điên nói khùng gì đó. Ta mang thai ngươi 10 tháng, vất vả cực nhọc mới nuôi ngươi lớn từng này mà ngươi lại đi bôi nhọ ta như vậy hả?”

Chương 9: Chỉnh Đỗ di nương (1)

Tô Mạt hừ lạnh một tiếng “ Rốt cuộc là vì sao, bà tự mình biết rõ nhất.” Nàng ném đũa đi “ Được thôi, ta không ăn nữa, bà ăn một mình đi.”. Nói xong nàng kéo tiểu cô nương kia đi “ Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Đỗ Di nương nhìn có vẻ đáng thương nhưng thực chất tâm địa không tốt lành gì. Lúc cho rằng đã hại chết nàng thì khóc lóc ỉ ôi, bây giờ thấy nàng khỏe lại liền chứng nào tất ấy, đến cơm cũng không cho nàng ăn.

Tiểu cô nương đó bị Tô Mạt kéo đi ra ngoài sân nói chuyện, Tô Mạt hỏi “ Tỷ tỷ là con nhà ai?”

Tiểu cô nương cuống quýt xua tay: “ Tứ tiểu thư xin đừng gọi thế, nô tỳ là con của người làm trong phủ, tên là La Kim Kết.”. Tô Mạt lập tức nghĩ ngay đến nhà La đại nương vừa rồi. Kim Kết nhìn vết thương của Tô Mạt “ tứ tiểu thư , cô phải cẩn thận mới được.”

Tô Mạt quay đầu nhìn vào trong nhà, thấy Đỗ Di nương ăn như hổ đói, nhai nuốt ngấu nghiến, nàng nói khẽ: “ Kim Kết nếu như ta trở thành tứ tiểu thư chân chính, ngươi hãy trở thành người của ta được không?”

Tuy rằng lần đầu gặp, nhưng Tô Mạt có mắt nhìn người, điểm này ông nội cũng từng khen nàng. Nàng cảm thấy Kim Kết là một đứa nhỏ tốt, đôi mắt đen trắng rõ ràng minh bạch lộ rõ sự quan tâm và thiện lương.

Kim Kết ánh mắt sáng lên: “ Thật sao tiểu thư? Nhưng nô tỳ chỉ là một nha đầu làm việc nặng nhọc.”

Tô Mạt cong môi, nắm chặt tay Kim Kết, cổ vũ nói “ Ai nói hả? không được coi thường bản thân, ngươi xinh đẹp, thiện lương, đáng yêu, thông minh lanh lợi, nhất định sẽ làm được đại nha hoàn tốt.”

Kim Kết trong mắt như được châm lên tia sáng chói lọi, hiện tại nàng chỉ là tiểu nha đầu, đến tiền lương hàng tháng đều không có, đám đại nha hoàn đó ăn mặc dùng đồ gần giống như chủ tử, mỗi tháng được gần một, hai lạng bạc.

Một, hai lạng bạc ở đây có thể mua được hai ngàn thùng cơm.

“ Tiểu thư, cô thật sự làm được không?” tuy rằng Kim Kết so với Tô Mạt lớn hơn hai tuổi, nhưng tư duy và trí tuệ làm sao so sánh được.

Tô Mạt thời hiện đại chính là một thanh niên thời đại mới được nuôi dưỡng, đào tạo bởi hàng nghìn năm văn hóa Trung hoa mà thành, gia thế hiển hách, chỉ số IQ trên 160, là một thiếu nữ thiên tài a.

Nàng vỗ vai Kim Kết nói: “ Ta nói được làm được, ta có thể đi khỏi cái ổ chó này, bước vào nhà vàng ngói bạc ở, ngươi cứ yên tâm ở bên cạnh ta làm nha hoàn đi.”

Hai người hưng phấn thương lượng tiếp. Đang hăng say bỗng đằng sau có người cười lạnh “ Kẻ điên nói chuyện viển vông, ngươi có thể thoát ra khỏi ổ chó này đến ở nhà vàng ngói bạc, cũng không nhìn lại cái bộ dạng ngươi là cái loại gì?”

Chương 10: Chỉnh Đỗ di nương (2)

Đỗ Di nương đã ăn uống no đủ, vừa lấy cây trâm đông xỉa răng, vẻ mặt châm biếm nhìn hai người họ.

Tô Mạt thầm nghĩ: người đàn bà này nhất định không thể là mẹ ruột, tuyệt đối không thể. Loại người này nhất định phải chỉnh, bị đuổi xuống làm hạ nhân vẫn không an phận, dám ức hiếp tứ tiểu thư, người đàn bà này quá đánh giá cao bản thân rồi.

Tô Mạt hừ lạnh một tiếng “ Bà không đi giặt à?” lại còn thừa hơi đên đây nghe lén bọn họ nói chuyện.

Nàng và Kim Kết đi vào nhà ăn cơm, trên bàn chén cốc bừa bộn, chỉ có vài miếng bánh bao còn thừa, thịt và cá đã hết sạch, còn một vài cộng rau, trên rau còn dính xương cá, chắc là lúc bà ta ăn nhổ xuống.

Khuôn mặt Kim Kết đỏ bừng bừng, run giọng nói: “ Đỗ Di nương …sao lại…sao lại như vậy chứ?”

Tô Mạt ra hiệu cho Kim Kết, bên tai nàng ta nói vài câu, Kim Kết bán tín bán nghi, bắt đầu dọn dẹp chén đũa. Lúc này Đỗ Di nương hung hăng quát Tô Mạt: “ Còn không mau đến đây giặt quần áo, như đứa gian tặc thủ đoạn cũng không phải là thứ tốt đẹp gì.”

Nét mặt Kim Kết tái mét, xách hộp cơm vội vã chạy đi.

Đỗ di nương đương nhiên không thèm để ý đến tiểu nha đầu đó. Bà ta quyết định sẽ không đánh Tô Mạt nữa, như vậy sẽ không gặp nguy hiểm gì. Tô Mạt lạnh lùng nhìn bà ta nói “ Ta không phải là thứ tốt đẹp gì? Vậy ai sinh ra ta? Suy ra càng không phải thứ tốt đẹp.”

Đỗ di nương thế nhưng lại không tức giận, ngược lại nghiêng mặt cười lạnh không ngớt, đi giặt quần áo.

Một lúc lâu sau, bên ngoài truyền tới âm thanh mèo kêu. Tô Mạt lập tực bỏ đống đồ xuống chạy đi. Chính là Kim Kết giúp nàng lấy hai quả trứng gà tới, nóng hôi hổi. Kim Kết nhét vào tay nàng, “ tiểu thư cô ăn từ từ thôi, ngày mai sẽ đem tiếp cho cô.”

Tô Mạt đôi mắt ướt ướt, “ Kim Kết, cảm ơn ngươi!”

Kim Kết cười thật ngọt, “ tiểu thư nói gì vậy, nô tỳ chính là muốn làm đại nha hoàn của tiểu thư à.”

Tô Mạt gật đầu thật mạnh, cười với Kim Kết, lặng lẽ bóc trứng, lộ ra lòng trắng, rất thơm a…

Nàng vừa mới định đút vô miệng, Kim Kết bỗng kêu lên kinh hãi: “ Đỗ di nương, đừng…………”

Trứng gà đã bị Đỗ di nương từ phía sau cướp đi, bà ta khinh thường nhìn Tô Mạt, “ Lại còn dám ăn vụng, ngươi muốn bị đòn à?”

Tô Mạt thù hằn nhìn bà ta, “ Trả lại cho ta.”

Đỗ di nương nhịn không được rùng mình một cái, tiểu nha đầu này đôi mắt rất lạnh lẽo, giống như hai lưỡi dao sắc nhọn.

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 3 ngày trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 3 ngày trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 6 ngày trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá
https://audiosite.net
Tài 6 ngày trước
K sửa lỗi loạn câu nghe đau đầu quá 🥲 mong b sửa để còn nghe tiếp vs ạ 😞
https://audiosite.net
Lê Tài 1 tuần trước
chỉnh lại lỗi loạn câu đi 🥲 Chương nào củng loạn đoạn trc lại về sau đoạn sau lại ở giữa đoạn giữa lại ở đầu rồi đoạn đầu lại ở chỗ nào k hay. Lú thật sự 😑
https://audiosite.net
Lê Tài 1 tuần trước
Sao nghe chương nào củng bị loạn câu trước câu sau vậy 😑
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi mình nhà mình có chút chuyện riêng hôm qua không zô up bài cho mọi người ^^!Rất mong mọi người thông cảm :)
https://audiosite.net
Ủa ở phần thông tin tụn mình có nói rõ mà nhỉ?? !!Truyện cập nhật 24h mỗi ngày - Hiện tại đang phát audio ở chương 3124 ( mới nhất lúc 16h~3/3/2025 )Mỗi ngày 2 chap = 2 tập mỗi ngày :)Mình cũng để thông báo gần ở chỗ play audio đó các đạo hữu... nhớ f5 hoặc load lại bộ truyện là ra tập audio mới ^^!^.^
https://audiosite.net
Thay vì nghe 6 đến 9. Bạn cũng thể vừa nghe audio vừa tab khác đọc truyện...! 1 tập = 10 chương tương tự như audio đó bạn ^^.!Đôi khi tai nghe không bằng mắt thấy mà bạn ^^! Đoạn gay cấn đó bạn tự nhìn đọc mình nghĩ sẽ tuyệt vời..!Ngoài ra 50 truyện chuẩn bị lên sàn nhé ^^!Bạn và chư vị thích chuẩn bị khăn giấy ( ấy nhầm giấy bút để ghi lại kiến thức )^^>^^
https://audiosite.net
Khụ khụ ca này pó tay rồi bạn mình thử khá nhiều cách rồi...!Bạn biết đấy Ngay tên truyện cũng đề lộ rùi mà.. Âm Dương Giao Thái - Bách Hợp Kỳ Xã...!À Đình Huy đã bổ sung 15 tập truyện chap đọc truyện đó bạn, bạn có thể thử xem :)
https://audiosite.net
Tru 2 tuần trước
Đang nghe tập 7 8 9 đều loank chương đã đổi qua sever 2 r hxhx
https://audiosite.net
Tru 2 tuần trước
Tạp 6 7 loạn chương hêt r ad ơi