Nhân Gian Địa Ngục
Tập 1: Tú Tú – Chuyện kỳ Lạ (C1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1: Tú Tú
Gần đây trên mạng xuất hiện rất nhiều thông tin về việc phù dâu hay thậm chí là cả cô dâu bị chọc ghẹo sàm sỡ trong lễ náo động phòng, tôi cũng không biết thật giả thế nào nhưng thật sự những chuyện này vẫn không nghiêm trọng bằng hôn lễ lần đó tôi tham gia.
Người kết hôn là anh họ tôi, chúng tôi có quan hệ khá thân thiết nên anh ấy đã mời tôi làm phù rể, cũng chính vì như vậy nên tôi mới tận mắt chứng kiến một lễ cưới hoang đường nhất trong đời mà tôi từng tham dự, quanh đi quẩn lại đến cuối cùng đám cưới lại biến thành đám ma.
Chị dâu và anh họ tôi quen nhau từ lúc học đại học, vì không phải là người bản địa nên khi kết hôn ngoài người nhà thì chỉ có một phù dâu đi theo, cô phù dâu đó là một nữ sinh rất xinh đẹp tên là Tú Tú, nghe nói là khóa dưới của chị dâu, rất thân thiết với nhau.
Lần đầu tiên gặp Tú Tú, tôi còn rất ngạc nhiên, thậm chí còn có suy nghĩ sẽ theo đuổi cô ấy, nhưng có vẻ như cô bé nữ sinh đến một nơi toàn người lạ, có chút ngại ngùng, nói chuyện vài câu đã đỏ hết mặt, hết sức đáng yêu.
Trước đám cưới một ngày, bốn người chúng tôi tụ tập ở phòng khách, thảo luận nên đối phó thế nào với lễ náo động phòng ngày mai, Tú Tú rất sợ vì trước đó tôi đã lén nói với cô ấy, chỗ chúng tôi náo động phòng tương đối hung, phù dâu chắc chắn sẽ bị sàm sỡ, cho nên đến tối hôm đó cô ấy có chút sợ hãi, nói muốn về nhà.
Đến khi đó mới nói muốn về nhà, chị dâu đương nhiên không bằng lòng rồi, lại nói là lúc náo động phòng có hơi đông người nhưng thực ra không có chuyện gì cả, đến lúc đó có người bắt nạt Tú Tú, chị ấy sẽ là người đầu tiên không bằng lòng.
Nói hết lời Tú Tú mới đồng ý với chị dâu, bây giờ nghĩ lại những lời tối hôm đó chị ta nói, tôi thật sự muốn cho một cái tát vào mặt, nói dễ nghe sẽ bảo vệ người ta? Thực sự, ngày hôn lễ nếu như không vì chị ta, chuyện đã không náo loạn lên vậy, đến mức sau cùng lại không thể thu xếp được.
Ngày cử hành hôn lễ, Tú Tú trang điểm lên một chút, phải nói thật là cô ấy xinh đẹp hơn chị dâu rất nhiều, hơn nữa trông rất thuần khiết, giống như một đóa hoa màu trắng, có khí chất riêng biệt, đứng cạnh với chị dâu, người không biết lại tưởng rằng là Tú Tú kết hôn.
Tôi ngắm đến mức miệng môi khô khốc, những khách mời cũng không biết là tưởng tượng đến mức độ nào, khi bốn người chúng tôi đi chúc rượu từng bàn, đã có mấy bàn bắt đầu loạn lên, ép Tú Tú phải uống chút rượu, cô ấy uống một ngụm rượu vang, mặt liền đỏ ửng, vừa nhìn là biết không biết uống, vẫn là tôi phải ngăn lại, nhưng cô ấy cũng phải uống không ít.
Đến khi hôn lễ kết thúc, một đám người chuẩn bị náo động phòng cưới, khi đám người náo động phòng chạy đến phòng cưới, chị dâu liền nói mình đang có thai, mong mọi người đừng đụng đến mình.
Tôi vừa nghe liền cảm thấy không đúng, vì nói thế này chẳng khác nào đẩy Tú Tú vào đống lửa, náo động phòng không chọc cô dâu, không phải chỉ còn có thể chọc phù dâu hay sao? Hơn nữa tôi biết rõ, chị dâu vốn dĩ chưa có thai, chị ta nói như vậy chẳng qua không muốn bị đem ra chọc ghẹo đến khó coi mà thôi.
Tú Tú cũng đã uống chút rượu nên đầu óc rối loạn không phản ứng lại kịp, cô ấy và anh họ tôi liền bị đám người đó kéo đến một căn phòng khác, nhốt tôi và chị dâu chung một phòng.
Nhìn Tú Tú bị lôi đi, trong lòng tôi cảm thấy lo lắng, liền hỏi chị dâu: “Chị à, không phải chị nói có ai chọc ghẹo Tú Tú thì chị là người đầu tiên đứng ra ngăn cản sao? Sao chỉ ngồi nhìn cô ấy bị kéo đi như vậy.”
Chị dâu trừng mắt với tôi: “Mấy lời nói khách sáo đó mà em tin cái gì, kết hôn mà không náo nhiệt một chút thì hôn lễ của chị mất vui à? Hơn nữa, em nghĩ cô ta sạch sẽ lắm hay gì, khi còn ở trường cô ta thay bạn trai như thay áo, không cần lo bò trắng răng đâu!”
Nghe mấy lời của chị dâu tôi chết lặng đi, phải biết rằng khi tôi nói chuyện với Tú Tú trước đó mấy hôm, cô ấy còn nói bạn tốt nhất của mình là chị dâu tôi, không ngờ bây giờ chị ta lại có thể thốt ra những lời như vậy.
Tôi có hơi sốt ruột lo lắng, tôi biết phong tục của chúng tôi, khi náo động phòng thì đừng nói là phù dâu, có lúc chọc ghẹo quá đáng đến mức cô dâu bị hãm hiếp là chuyện bình thường, vậy nên tôi muốn ra ngoài xem thế nào.
Kết quả tôi vừa mới nhấc chân một bước đã bị chị dâu giữ lại. “Náo động phòng, phù rể không được vào phòng cưới, sẽ không được may mắn.”
Đấy là phong tục của chúng tôi, lúc náo động phòng, phù dâu và chú rể một phòng, cô dâu và phù rể ở một phòng, vốn dĩ là chia ra để náo nhiệt, nhưng chị dâu nói có thai nên tất cả mọi người đều đi sang phòng bên cạnh rồi, chắc phải đến hai mươi người.
Đúng vào lúc tôi đang do dự có nên đi ra hay không, anh họ từ phòng kế bên chạy được ra ngoài, trông vô cùng lôi thôi, quần áo trên người đã bị lột sạch chỉ còn sót chiếc qυầи ɭóŧ.
Anh họ vừa chạy ra ngoài, trong phòng liền vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
“Mẹ nó, cái bọn ranh con này đúng là làm xằng làm bậy, không được, Tú Tú vẫn còn ở trong đó, anh phải qua kéo cô ấy ra ngoài, người ta từ nơi xa đến, không thể để cô ấy bị làm nhục được.”
Anh ấy nói rồi lại muốn xông vào trong, nhưng bị chị dâu giữ lại: “Hoảng cái gì, đều là bạn của anh cả, có thể làm đến mức nào chứ, cùng lắm bị sờ mó mấy cái, chúng ta kết hôn thì cũng phải giữ thể diện cho khách mời chứ!”
Anh họ vẫn muốn xông vào trong đó, kết quả mặt chị ta xị xuống. “Sớm biết lúc đi học lúc nào anh cũng nhìn trộm Tú Tú, có phải là anh thích cô ta không!”
Đến lúc này tôi còn không biết ý định của chị dâu nữa sao, chị ta đưa Tú Tú đến đây là vì muốn nhìn Tú Tú bị chọc ghẹo, đúng là loại tiện nhân, không biết mắt anh họ có bị mù không lại chọn loại người như chị ta làm vợ!
Bị chị dâu nói như vậy, anh họ cũng không dám chạy qua đó nữa, lúc này phòng bên lại truyền đến tiếng khóc lớn, tôi sốt sắng, chắc thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi!
Tôi nhanh chóng chạy ra, chị dâu vẫn muốn kéo tôi lại, đã biết rõ mục đích của chị ta nên trông thấy chị ta là trong lòng cảm thấy khó chịu, tôi dùng sức gạt chị ta ra, đẩy ngã xuống sàn.
Lúc chạy ra ngoài, không nghe thấy tiếng khóc của Tú Tú ở phòng bên nữa, tôi càng lo lắng, đẩy cửa hai lần, nhưng không đẩy ra được, nhìn xung quanh may thay phòng bếp có để một cái búa lớn, tôi chạy lại cầm búa gõ mạnh vào cửa.
Âm thanh lớn như thế những người bên trong vẫn không có động tĩnh gì, đến khi tôi đập tung cánh cửa thì trông họ có vẻ chột dạ, mấy người dẫn đầu còn đẩy tôi, hỏi tôi làm cái gì vậy, dáng vẻ thì hậm hực.
Sau đó, anh họ chạy lại xin lỗi, nói hết nước hết cái họ mới bỏ đi, lúc đó tôi mới nhìn thấy tình hình trong phòng, quần áo trên người Tú Tú đã bị lột sạch, toàn thân đầy những vết bầm tím, thấy mọi người đã đi cả rồi, Tú Tú mới loạng choạng đứng dậy, ánh mắt vô hồn, đứng cũng không vững, tôi phát hiện ra một vệt máu đỏ tươi trên đùi non của cô, hơn nữa phía trên đùi còn chảy ra một dòng dịch nhầy màu trắng.
Tôi còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì ư, hét lên một tiếng trong sự thất vọng, tôi nhanh chóng cởϊ áσ khoác ngoài quấn vào người cô ấy, lúc này dường như cô mới hoàn hồn trở lại, khóc nức nở.
Anh họ và chị dâu sau khi xin lỗi mọi người liền quay trở vào phòng, anh tôi nhìn thấy cũng lặng người đi, không ngờ rằng náo động phòng lại lấy mất lần đầu tiên của Tú Tú, đám người đó thật không xứng làm người!
Tôi còn đang suy nghĩ làm thế nào để an ủi Tú Tú, chị dâu ra vẻ không hài lòng, nói với Tú Tú: “Hôm nay là ngày đám cưới của tôi đó, cô vừa khóc vừa làm loạn giống như một đám tang như vậy, có chút chuyện cũng làm không xong, sớm biết trước đã không gọi cô đến rồi!”
Tôi vốn dĩ đã kìm nén cơn giận, nghe chị ta nói câu đó cảm thấy rất khó chịu, không nể người thân hay không, tôi tát mạnh một cái: “Mẹ kiếp, chị có mù hay không, lúc này còn nói mấy lời chế nhạo người khác, cũng không biết anh tôi có bị mù không mà lấy phải chị! Loại người đê tiện như chị có cho ông đây cũng không cần!”
Chị ta vừa khóc vừa chửi, Tú Tú thì không khóc nữa, lặng lẽ trở về phòng, tôi định đi theo an ủi cô ấy thì anh họ giữ lại nói lúc này nên để cô ấy yên tĩnh một mình.
Đám cưới kết thúc không vui vẻ như vậy, tôi và anh họ đi lo công chuyện tiếp theo.
Trong lúc xử lý công việc, suy nghĩ trong đầu tôi rối tung lên, không ngờ chuyện lại đi đến mức này, vừa làm vừa suy nghĩ quay về sẽ an ủi Tú Tú như thế nào, nếu thật sự không được, đến lúc đó tôi sẽ hỏi cưới cô ấy, dù sao tôi cũng không quan trọng chuyện trinh tiết, nếu không cô ấy không còn là trinh nữ thì sau này cũng khó lấy chồng.
Tâm trí tôi cứ suy nghĩ mông lung, suy nghĩ chịu trách nhiệm với Tú Tú, nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy, không ghét bỏ cô ấy, sắp xếp xong mọi việc cũng đến sáu bảy giờ tối, chuẩn bị đến giờ ăn, thím tôi lên tầng định gọi Tú Tú xuống ăn cơm, kết quả vừa mở cửa phòng bà đã bị dọa đến kêu lên thất thanh.
Tôi với anh họ vội chạy lên tầng, chạy đến phòng Tú Tú, tôi cũng bất giác bị dọa đến đồng tử co lại.
Tú Tú tự sát rồi!
Mặc bộ đồ phù dâu màu đỏ đã được giặt sạch, lặng lẽ ngồi trên ghế sopha trong phòng, dùng chiếc kéo được bọc vải đỏ trong phòng đâm vào cổ họng của chính mình, máu tươi chảy ra từ cổ, sàn nhà cũng đầy máu.
Rõ ràng là đã chết một lúc lâu rồi, máu chảy ra đã chuyển sang màu đen, tôi sợ hãi, toàn thân đông cứng, chân tay không ngừng run rẩy.
Không phải sợ chuyện xảy ra, cũng không phải sợ xác chết.
Mà là đôi mắt đến chết vẫn mở trừng trừng của Tú Tú!
Đó là ánh mắt gì, tôi không biết phải dùng từ ngữ gì để hình dung, vì quá chấn động tâm trí, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể quên được ánh mắt đó.
Tôi nhận ra sự oán hận vô cùng trong ánh mắt đó!
Chết người là chuyện lớn, hơn nữa còn xảy ra trong đám cưới của anh họ tôi, lúc đó náo loạn hết lên, chị dâu vốn vẫn trách mắng Tú Tú cũng bị dọa đến ngơ người, không ngờ mọi chuyện lại đến cơ sự này.
Chỉ là lúc đấy tôi quá kinh ngạc, không biết rằng sau khi Tú Tú chết đi, đám người tham gia náo động phòng khi trước không những không suy nghĩ lại chuyện đã làm mà còn làm ra những chuyện không bằng loài cầm thú!
Chính vì vậy mà mọi chuyện đã từng bước bị đẩy tới mức không thể kiểm soát được.
Chương 2: Chuyện kỳ Lạ
Không biết vì sao, nỗi hổ thẹn ân hận và sự phẫn nộ trong lòng tôi dâng trào sau khi nhìn thấy xác của Tú Tú, nhìn thấy chị dâu, liền giữ chặt lấy chị ta, mắt đỏ lừ quát lên: “Không phải chị nói sẽ bảo vệ cô ấy sao? Chị bảo vệ được cái gì?”
“Tôi cũng không muốn như vậy, tôi không biết là cô ta lại nhu nhược đến thế…” chị ta bị tôi quát cũng không ương ngạnh ghê gớm như trước nữa.
Lúc đó thím đi lên kéo tôi ra. “Con mắng nó thì có tác dụng gì, chuyện cấp bách bây giờ là giải quyết chuyện này như thế nào?”
Mặc dù tâm trí ảo não nhưng nghe thím nói cũng đúng, trước tiên nên giải quyết cái chết của Tú Tú, đây chẳng phải là một con vật chết, mà là một người sống, không chừng mấy người chúng tôi đều gay go.
Vẫn nói đông người thì nhiều chủ ý, rất nhanh, thím đã gọi điện cho những người có tiếng nói trong thôn đến, thôn của chúng tôi không lớn, chỉ có ba bốn mươi hộ gia đình, đều cùng một họ có chút quan hệ huyết thống với nhau nên cũng không có gì phải nghi ngờ trốn tránh.
Đợi khi mọi người đến đông đủ, một nhóm người thảo luận với nhau, quyết định che giấu chuyện này đi, mấy người tham gia náo động phòng đều là những người trẻ tuổi trong thôn, có vài người là bậc bề trên, thật sự nếu để chuyện này truyền ra ngoài thì tất cả mọi người đều không thể gánh nổi.
Mặc dù trong thâm tâm không bằng lòng, nhưng tôi cũng là người trong thôn, không thể đẩy người thân vào đống lửa, cũng không phản đối, chỉ còn cách đỏ mắt ngồi đó, đầu óc mờ mịt.
Sau khi quyết định mọi chuyện, người trong thôn định đem xác Tú Tú đi xử lý, mang lên núi tìm chỗ chôn, chờ hai ngày sau sẽ đi báo cảnh sát, nói rằng Tú Tú một mình lên núi không thấy về, để cảnh sát đi tìm, đến lúc đó trong thôn đồng nhất một lời, phía cảnh sát sẽ xử lý theo hướng người mất tích, người nhà Tú Tú có tìm đến cũng dễ giải thích!
Phải biết rằng, thôn chúng tôi bốn bề là núi, mông lung tìm người trong núi vốn chuyện không thể!
Ngày hôm sau, mấy người đi săn giỏi nhất trong thôn khiêng xác Tú Tú lên núi, không biết vì lẽ gì, nhìn thấy bọn họ đi vào núi, trong lòng tôi cứ cảm thấy rờn rợn, cảm thấy chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như vậy, vài ngày sau đó cũng không ngủ được, lúc đi ngủ đều mơ thấy Tú Tú hỏi tôi tại sao không cứu cô ấy? Tại sao không để những người hại cô ấy phải chịu báo ứng!
Cứ thế hai hôm đó tôi luôn hoang tưởng, cứ cảm thấy từ phía sâu trong núi có một đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm tôi.
Sau đó, cảnh sát đến, thực sự giống hệt dự đoán của chúng tôi, họ nhanh chóng lên núi tìm kiếm một lúc lâu rồi cứ thế xử lý theo diện người mất tích.
Cũng không biết có phải là chột dạ hay không mà mấy người trẻ tuổi vốn định sau khi tham gia đám cưới sẽ đi làm trở lại nhưng mấy ngày này đều ở lì trong nhà.
Lại qua mấy ngày nữa, người nhà Tú Tú đã đến, có mẹ và em trai cô ấy, mẹ cô ấy là một người thấu tình đạt lý, sau khi tìm hiểu tình hình cũng không trách cứ gì nhà anh họ tôi, mặc dù rất đau lòng nhưng lại không ngừng xin lỗi thím tôi, còn nói do con gái mình không hiểu chuyện, làm ra chuyện không may mắn trong đám cưới của anh họ tôi.
Nhìn dáng vẻ xin lỗi không ngừng của mẹ Tú Tú, tôi thật sự rất muốn đến nói rõ chân tướng mọi chuyện cho bà ấy biết.
Bà ấy không phải là người cần xin lỗi, mà là đám người không bằng chó lợn kia!
Nhưng không được, tôi là người trong thôn, tôi sinh ra ở thôn này, không thể đẩy người thân vào tình huống khó xử, không ai biết mấy ngày qua tôi đã trải qua như thế nào.
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, hai ngày sau khi mẹ Tú Tú rời đi, vừa hay là ngày cúng tuần cho Tú Tú, vì cô ấy chết oan, hơn nữa lúc chết còn mặc bộ đồ màu đỏ, thím tôi có chút sợ hãi, sợ vào ngày cúng tuần linh hồn Tú Tú trở về báo thù nên đã bảo tôi lên thị trấn mời một thầy cúng đến cầu siêu cho Tú Tú, cầu bình an.
Đúng lúc tôi ở trong thôn cảm thấy ngột ngạt nên đồng ý đi.
Qua mấy ngày bình tĩnh trở lại, tôi đã nghĩ thông suốt, người chết rồi không thể sống lại được, so với Tú Tú, những người trong thôn đều có quan hệ gần gũi hơn, xét cho cùng tôi đối với Tú Tú cũng chỉ là một chút tình cảm, nói là yêu thầm cũng không sai.
Tôi cũng chẳng phải thánh nhân, căn bản cũng không làm được những việc vì nghĩa diệt thân, cứ đau khổ như vậy thà rằng chấp nhận nó.
Nói ra cũng lạ, hay do cảm giác của tôi bị sai, sau khi ra khỏi thôn, tôi phát hiện ánh mắt từ trong núi cứ chăm chăm vào tôi lúc trước đã biến mất, cơ thể cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều nhưng lại cảm thấy trống trải quá, dường như cơ thể thiếu đi thứ gì đó, nhưng lại không nói rõ được.
Đến thị trấn, tôi hỏi vài người lớn tuổi xem trong trấn có vị thầy cúng nào có thể làm phép, không ngờ người mà tôi dò hỏi được lại ở làng rèn ngay cạnh, rất dễ tìm, làng đó rất ít người, dò hỏi một chút là có thể tìm thấy.
Nghe được tin tức, tôi liền đi về phía làng rèn, hồi nhỏ tôi từng đến ngôi làng này chơi, trong làng chỉ có mấy hộ gia đình, khắp nơi đều là mộ, rất ảm đạm, cho dù là đi vào ban ngày cũng vẫn cảm thấy rợn tóc gáy.
Nói thật ra, trong lòng tôi không tin những chuyện này, dù sao tôi cũng học hành tử tế, nhưng mời thầy cúng đến thì chí ít cũng làm tôi yên lòng phần nào, nói gì đi nữa thì làm phép cũng là để cầu siêu cho Tú Tú chứ cũng không phải làm gì khác.
Tôi còn chưa kịp bước vào, đột nhiên bị kéo giật lại phía sau, kéo tôi lại là một người đàn ông đeo kính đen, ông ấy một tay kéo tôi, khuôn mặt đầy hoài nghi, thận trọng hỏi tôi: “Này chàng trai, có phải gần đây cậu hay bị mất ngủ không? Hơn nữa trên người còn có dấu máu, chắc chắn gần đây có người thân bị chết, người này đối với cậu còn rất quan trọng nữa!”
Tự dưng bị người khác kéo lại, tôi có chút bực mình, nhưng nghe lời người đàn ông đó nói tôi liền lặng người, mồ hôi lạnh tuôn ra, ông ta nói không sai, hai ngày nay thực sự tôi không ngủ nổi vì luôn mơ thấy Tú Tú, hơn nữa ông ta còn đoán ra được Tú Tú chết rồi, điều này quá chính xác.
Thấy tôi không nói gì, người đàn ông đó cũng không nói nhiều nữa: “Chuyện này rất dữ, gặp nhau ắt là có duyên, nhìn dáng vẻ của cậu có lẽ đến đây cũng là muốn tìm người có thể giải quyết việc này, vừa hay tôi cũng hiểu biết chút ít, cậu dẫn tôi đến nhà cậu xem sao, để xem có cách gì có thể giúp cậu được không.”
Đến lúc này, tôi cũng cảm thấy sợ hãi, nói thật ra, đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy sợ ánh mắt đầy oán hận của Tú Tú lúc chết, hơn nữa hai ngày nay đều cảm thấy có gì đó từ trong núi cứ chằm chằm vào mình, trước đó còn nghĩ là ảo giác, bây giờ nghĩ lại thật sự không phải là không có chuyện gì!
Trong lòng tôi thấp thỏm, vội vàng nói với ông ta: “Ngài đã hiểu chuyện này rồi, vậy có cách nào để giải quyết không?”
“Cậu kể rõ mọi chuyện cho tôi nghe, rồi tôi sẽ đến hiện trường xem thế nào.” ông ta nói như vậy.
Tý nữa thì tôi đã đem toàn bộ sự việc kể ra, nhưng vẫn định thần lại, không nói nguyên nhân cái chết của Tú Tú mà chỉ kể rằng mấy ngày trước trong thôn có người chết do tự sát, lúc chết còn mặc bộ đồ màu đỏ.
Có vẻ ông ta cũng nhìn ra tôi không muốn nói nhiều, nên cũng không hỏi gì nữa, trên đường đi chúng tôi nói chuyện khác, chỉ sợ ông ta hỏi lại chuyện này, rất nhanh tôi đã biết được ông ta họ Triệu.
Suốt dọc đường đi, nét mặt ông Triệu ngày càng khó coi, đến trước thôn chúng tôi, sắc mặt ông ấy xanh lét, tôi liền hỏi ông ấy có chuyện gì vậy nhưng ông ta cứ im lặng lắc đầu rồi kêu tôi dẫn ông đến chỗ người đó tự sát.
Sau khi dẫn ông Triệu tới nhà thím, nói lại với thím mọi việc, chút nữa thì bà thím đã quỳ xuống van xin ông Triệu cứu mạng.
Chị dâu lúc này cũng đi đến, mấy ngày nay chị ta đã định thần trở lại, khôi phục lại tính khí đanh đá ngang ngược trước đây, oán trách bình thường sức chịu đựng của Tú Tú kém, hại cuộc sống bây giờ của chị ta không được yên ổn.
Bước đến căn phòng nơi Tú Tú tự sát, lão Triệu hít sâu một hơi, sắc mặt trắng bệch, giật lùi lại vài bước, bà thím nhìn thấy vậy vội vàng hỏi có chuyện gì, còn cứu được nữa không.
Lão Triệu không nói câu gì, chỉ yêu cầu thím tôi mang đến một cây nến trắng, chờ thím lấy cây nến lên, ông ta thắp sáng cây nên, cũng thật lạ, căn phòng vốn dĩ khóa kín, không hề có gió, nhưng cây nến vừa thắp, phía trên ngọn lửa giống như có gió thổi, tiếng ù ù vọng vào trong phòng.
Tôi thấy kì lạ, lấy bật lửa ra bật, ngọn lửa bùng lên rất bình thường, lúc đó cũng bị chuyện kỳ lạ dọa đến phát sợ.
Nhưng ông Triệu còn bị dọa cho kinh hãi hơn cả chúng tôi, ông ta tuyệt vọng quỳ sụp xuống dập đầu vái lạy căn phòng, trán như bị dập vỡ ra, sau khi nói đã làm phiền thì vội vàng bỏ chạy ra ngoài!
Tôi vội vàng giữ lấy lão Triệu, vừa định hỏi xảy ra chuyện gì thì bị ông ta đẩy ra: “Cút, mấy người muốn chết đừng có lôi tôi theo!”
Nói rồi, lão Triệu chạy thẳng ra ngoài giống như đang bỏ trốn!
Chương 3: Biến Mất
Tôi chạy theo, nhưng vừa chạy đến cửa đã không thấy bóng dáng của lão Triệu đâu nữa, không còn cách nào khác đành quay trở lại nhà, cùng lúc đó anh họ, thím và chị dâu cũng đi ra từ phòng của Tú Tú, vẽ mặt ủ rũ tái nhợt ngồi tại phòng khách, hiển nhiên việc vừa rồi đã dọa bọn họ kinh ồn bạt vía, mặt mũi ai nấy cũng đều trắng bệch như tờ giấy.
Đặc biệt là chị dâu, dùng hai tay ôm lấy đầu, lầm rầm khấn cầu Tú Tú đừng tìm đến mình, trong thâm tâm không có ý gì hết, nhìn vậy tôi liền thấy buồn cười, mới mấy hôm trước còn oán trách Tú Tú cơ mà, vừa mới vậy đã cầu xin lòng thương xót rồi? Nếu như tôi là Tú Tú, có muốn báo thù thì chắc chắn tìm đến chị ta đầu tiên.
“Chuyện này là thế nào, sao ông Triệu lại bỏ chạy như vậy?” Anh họ bình tĩnh lại hỏi.
Tôi lắc đầu, nhưng trong lòng cũng đoán ra được bảy tám phần, nghĩ lại chắc lão Triệu đã biết được sự lợi hại của Tú Tú, bị cô ấy dọa đến bỏ chạy, vừa nghĩ tới đây lại cảm thấy hoảng hồn, vốn dĩ là không có chuyện gì, giờ bị lão Triệu làm ra thành thế này, khiến cho tôi cũng cảm thấy đáng sợ.
“Chuyện này phải làm sao đây, đều tại mấy đứa, đám cưới thì đám cưới, gây ra chuyện lớn như thế này!” thím lo lắng nói.
“Đồ đàn bà phá hoại!” Anh họ cũng sốt ruột, tát chị dâu một cái. “Nếu không phải tại cô thì mọi chuyện cũng không đến mức không thể thu xếp như bây giờ.”
“Trách tôi? Anh trách tôi sao? Không phải là đám bạn chó má của anh gây ra chuyện à! Bây giờ anh còn đánh tôi nữa?” Chị ta bị anh họ tát cho một cái nên cũng tức giận liền mở miệng ra chửi rủa.
Mấy người có mặt tại đây chỉ có tôi là giữ được bình tĩnh, tôi biết ba người họ vì sợ hãi nên đang đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, sợ rằng Tú Tú sẽ tìm đến họ.
Tôi cười nhạt, cũng không biết vì sao đột nhiên lại nói ra một câu: “Bây giờ đẩy trách nhiệm cho nhau có tác dụng gì? Nếu Tú Tú thật sự muốn báo thù thì toàn bộ người trong thôn chúng ta đều không sống nổi, anh phải biết là tất cả mọi người trong thôn đều góp một tay che dấu chuyện này, một người cũng đừng mong thoát!”
Tôi vừa nói dứt câu, phía bên ngoài liền truyền đến một tiếng cười lạnh lẽo, từ rất xa, nghe giống như âm vọng từ trong núi, mấy người chúng tôi hoảng sợ, toàn thân nổi hết cả da gà.
“Tú Tú, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, bỏ qua cho tôi được không?” Chị dâu bị dọa đến quỳ sụp xuống không ngừng vái lạy.
Tôi cảm thấy cổ cứng đờ, phía sau là một luồng hơi lạnh buốt.
“Chắc chắn lão Triệu đã biết được điều gì đó, thế này đi, Giang Lưu, cậu đi tìm ông ta lần nữa, lần này hãy hỏi cho rõ xem có cách cứu giúp không.” Anh họ lau mồ hôi, khẽ nói.
Tôi gật đầu, cách duy nhất đến giờ thật sự cũng chỉ có nước đi tìm lão Triệu hỏi cho ra nhẽ.
Lần này đi đường nhanh hơn rất nhiều, một là do tâm trí sợ hãi lo lắng, muốn nhanh chóng tìm ra lão Triệu, bước đi cũng nhanh hơn hẳn, hai là con đường núi này đã đi qua một lần rồi, cho nên cũng được coi là quen đường, không có gì trở ngại.
Lần nữa lên đến thị trấn, tôi đi một vòng nhưng không tìm thấy lão Triệu, đến cái sạp nhỏ của ông ta bày ra hồi trước cũng không còn, tôi liền tìm đến sạp bán bánh rán hoa quả bên cạnh hỏi thăm, châm một điếu thuốc cho chủ sạp, tôi hỏi: “Ông chủ, bên cạnh đây không phải có một lão thầy bói sao? Ông có biết nhà ông ta ở đâu không?”
“Cậu tìm lão Triệu à, cậu tìm tên giả thần giả thánh đó làm gì?” ông chủ sạp thấy tôi hỏi vậy có hơi khó hiểu.
“Không có gì, trước đây có tìm ông ta bói một quẻ, thấy cũng đúng nên giờ quay lại cảm ơn thôi mà?” Tôi cười rồi trả lời.
“Vậy cậu đến muộn rồi, lão Triệu đó hai ngày trước đã đi rồi, nếu cậu muốn đến cảm ơn thì đến nhà ông ta đi, nhà ông ta còn có một người em trai.” Ông chủ sạp nói rồi vừa hay có khách tới vội vã đi tiếp khách.
Nói vậy làm cho tôi cảm thấy mông lung, gì mà lão Triệu đi rồi? Mới rồi tôi còn thấy ông ta mà?
Tôi không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì nữa, cứ theo địa chỉ ông chủ sạp đưa cho đi về phía nhà lão Triệu, vừa đến cửa nhà lão Triệu tôi giật mình, nhà ông ta không to lắm, là một căn nhà bình thường, cũ nát, vừa nhìn là biết xây từ thế kỷ trước rồi.
Quan trọng là, cửa lớn treo đầy khăn trắng, trước cửa còn đặt một tấm ảnh đen trắng, trên tấm ảnh đó không phải là lão Triệu đấy sao?
Chuyện gì vậy? tôi nhớ lại lời ông chủ sạp bánh chiên nói hồi nãy, nói lão Triệu đi rồi, không phải có ý là lão Triệu chết rồi đấy chứ!
Thế thì quá đáng sợ, không thể thể như thế, tôi vừa mới gặp lão Triệu mà, lúc nãy ông ta vẫn đang sống phây phây thì sao lại chết rồi?
Trong lúc tôi đang nghi hoặc thì từ trong nhà một người đàn ông mặc bộ đồ đạo sĩ màu vàng bước ra, anh ta thấy tôi đứng trước cửa, cũng ngây người một chút, rồi hỏi lại: “Cậu là?”
“Tôi đến tìm lão Triệu!” Tôi trả lời.
“À, anh ấy mất rồi, có chuyện gì cứ nói với tôi.” Vị đạo sĩ đó trả lời. “Tôi là em trai anh ấy.”
Trong lòng tôi đầy hồ nghi, nhưng lúc này cũng định thần lại, lão Triệu này đến tám phần là chưa chết, chắc là bị Tú Tú dọa sợ quá nên chạy về diễn kịch giả chết với ông chủ tiệm bánh và cậu em trai để lừa gạt tôi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy không hợp lý, nếu không muốn ra tay thì không gặp tôi nữa là được rồi không phải sao? Cần gì phải phí công như này, hơn nữa xem ra cũng không phải mới bày trí, làm gì có ai có thể làm ra một tang lễ trong thời gian ngắn như thế này!
Tôi nôn nóng, liền đi về phía căn nhà, bước vào trong vừa hay thấy ngay một cỗ quan tài đặt ngay giữa phòng, vẫn còn chưa đậy nắp, tôi đi đến để nhìn, bên trong là lão Triệu nằm đó được đắp một chiếc chăn trắng, khuôn mặt cứng đơ, nhìn thế nào cũng là đã chết lâu rồi, tôi không tin, giở chiếc chăn lên sờ vào vùng tim của ông ta, vừa cho tay vào liền cảm nhận được hơi lạnh, cũng không có tiếng tim đập, đã chết thật rồi!
“Cậu làm gì vậy, có vấn đề à?” Nhìn thấy tôi như vậy, vị đạo sĩ kia nóng giận mắng tới tấp.
Tôi lầm rầm trong miệng. “Không thể nào, vừa rồi ông ấy còn xem quẻ cho tôi, làm thế nào mà vừa mới đây đã chết rồi!”
Đột nhiên tôi nhớ lại, vừa rồi lúc ông ta chạy ra ngoài, tôi đuổi theo thì không thấy người đâu nữa, dù có chạy nhanh thế nào cũng không thể như vậy được, nhưng nếu đấy là linh hồn của lão Triệu, vậy thì có thể hiểu được rồi.
Vị đạo sĩ kia nghe tôi nói vậy, cũng không giận dữ nữa, hỏi lại: “Cậu nói là cậu vừa mới gặp anh trai tôi? Anh ấy mất hai ngày trước rồi!”
Tôi không trả lời lại, giống như phát điên đi ra ngoài, tâm trí rỗng tuếch, sự việc xảy ra trong thời gian ngắn như vậy thật khó tin, làm cho một kẻ vô thần như tôi cũng bị bối rối.
Ổn định lại tinh thần thì đã đi về đến thôn, lúc này mới nhận ra vị đạo sĩ kia cũng đi theo, vừa đến đầu thôn, sắc mặt đạo sĩ liền đổi sang xanh lét, nói rằng: “Thôn này tôi không vào nữa, cậu hãy truyền lại câu này”
“Câu gì cơ?” trong chốc lát tôi vẫn không hiểu chuyện gì, vội vàng hỏi lại.
“Nếu muốn giữ mạng sống, toàn bộ người trong thôn phải chuẩn bị chạy đi, quá ba ngày sẽ không thể thoát khỏi vùng đất ma quỷ này nữa.” Vị đạo sĩ nói xong câu liền bỏ đi.
Tôi thấy dường như anh ta biết điều gì đó, trong lòng cũng không quản chuyện của lão Triệu nữa, vội giữ anh ta lại: “Rốt cuộc là chuyện gì, anh có thể nói rõ cho tôi hiểu được không!”
Vị đạo sĩ lắc đầu, vươn tay chỉ về phía núi sâu. “Không được nói”.
Nhìn theo hướng tay chỉ của anh, tôi cũng phát hoảng, vị trí anh ta chỉ chẳng phải là chỗ núi chôn Tú Tú hay sao? Tôi định chạy lại hỏi thêm thì vị đạo sĩ đã đi rồi, có lôi kéo thế nào cũng không được, cuối cùng bị tôi bám phát bực mới nói: “Tôi không cứu được cậu, có thời gian rảnh rỗi nói chuyện với tôi thế này, chi bằng quay về thông báo cho người trong thôn mau chạy đi!”
Nói rồi cũng không thèm để ý tôi nữa, chạy như bay ra ngoài.
Tôi thất thần quay lại nhà anh họ, phát hiện phòng khách nhà anh họ rất đông người, so với lần trước đến thảo luận che dấu chuyện kia thì còn đông hơn, trừ trẻ con ra thì người trong thôn đều có mặt cả.
“Mau nói tình hình” thím kéo tôi lại, vội vàng hỏi chuyện.
Tôi không dám nhắc đến chuyện lão Triệu chết rồi, vì nhìn mặt mọi người ai cũng bị dọa chết khiếp, tôi mà nói thêm một câu không biết sẽ suy sụp đến mức độ nào, “Lão Triệu nói là muốn giữ mạng sống, phải rời khỏi thôn, nếu còn ở lại đây, tất cả đều phải chết!”
“Rắc rối vậy sao? Rời đi? Nhà ông ở đây, bỏ đi là thế nào, tao thấy lão Triệu đấy cũng chẳng có tài cán gì, phán bừa, tao không tin loại tà ma đấy, con nhãi đấy có thể gϊếŧ sạch người trong thôn này sao? Để xem xem nó có thể giở trò gì!” Một lão trung niên nói, tôi nhận ra lão ta rồi, hôm ấy khi tôi vào cứu Tú Tú, đúng lúc thấy lão ta đang cởϊ qυầи tuột luốt, bảy tám phần chính lão ta là người ép bức Tú Tú, tôi cố giữ bình tĩnh siết chặt nắm đấm của mình!
Việc liên quan đến gia đình mình, mọi người trong thôn cũng bắt đầu phản đối, đều nói lão Triệu là đồ lừa bịp, kết lại chỉ một câu, không đi.
Bên ngoài nhà đất đắt đỏ bao nhiêu, rời khỏi thôn, cả thôn chúng tôi sẽ rơi vào cảnh không có nhà để về, không thể vì một câu nói của lão Triệu mà vứt bỏ chính nhà của mình.
Một đám người chửi bới rồi bỏ về, bị bọn họ nói như vậy, thím tôi cũng có chút tự tin, không sợ hãi như vừa nãy nữa, bà nói: “Dù sao ta cũng không đi, chúng ta đông người như vậy, kể cả thật sự có ma quỷ, cũng có thể diệt nó! Càng không nói đến chuyện không có!”
Tôi biết là bọn họ không tin, nhưng trong lòng tôi rối loạn, nếu đổi lại lúc trước, chắc chắn tôi sẽ giống như bọn họ, nhưng bây giờ không giống vậy, chính mắt tôi đã nhìn thấy lão Triệu chết rồi, chứng minh rằng ma quỷ thật sự có tồn tại!
Tôi nghĩ đến chuyện rời đi, suy tính tiếp theo sẽ tìm cơ hội lén bỏ đi, dù gì bố mẹ tôi cũng sớm đã chuyển lên thành phố ở, nhà cũ vứt đó đến tết cũng không về, lần này không vì đám cưới của anh họ, tôi cũng không đến cái nơi quái quỷ này!
Tôi nào biết rằng, vì tôi đắn đo nên đã lỡ mất cơ hội cuối cùng để rời khỏi vùng đất chết này!
Ngày hôm sau, tôi bị tiếng cãi nhau huyên náo làm cho tỉnh giấc, đi xuống nhà thì thấy một đám người đang không ngừng cãi nhau qua lại, cũng không biết là đang làm cái trò gì.
Tôi bước xuống nhà, liền nhìn thấy mặc dù mấy người đó đang gân cổ cãi nhau nhưng trong ánh mắt thì ngập tràn nỗi sợ hãi, nỗi sợ đó không thể là giả vờ được, vì chỉ có nỗi khiếp sợ đến át phần hồn thì mới có ánh mắt như vậy!
Rất nhanh tôi đã biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì!
Hôm qua lúc nói chuyện, mấy người hôm trước tham gia náo động phòng cảm thấy bứt rứt, chỗ chúng tôi có tục lệ nói rằng người sau khi chết xáƈ ŧɦịŧ phải còn nguyên, như vậy linh hồn mới tồn tại, dễ đầu thai, cho nên chỗ chúng tôi người chết đều không hỏa táng, vì như thế sẽ bị hồn bay phách tán, mấy người đó tối qua đã tụ tập lại quyết định sáng sớm nay đi đào lại xác Tú Tú lên để hỏa thiêu, nếu không đến lúc âm hồn thực sự không tiêu tan được thì phiền phức.
Nhưng nào ai biết, tìm được đến nơi chôn Tú Tú, cả đám người dùng cuốc để đào bới, rồi đào lên được đống bùn lẫn máu!
Chỗ bùn đó hôi tanh nồng nặc, ngửi thôi là khiến người ta buồn nôn, đến khi đào xong, bọn họ đều chết lặng, bên trong làm gì còn xác của Tú Tú, ngoại trừ đống bùn lẫn máu tanh ra đến cả bóng ma cũng không còn.
Chương 4: Chiếc Giếng Cạn
Sau khi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, tôi cảm thấy khó hiểu, không thấy người nữa? Một cái xác thì chạy đường nào mà tìm không thấy? Hơn nữa còn không phải là người sống.
Lại nói, kể cả có là người sống mà đã bị chôn như vậy thì muốn trèo lên được cũng khó.
Tôi hít sâu một hơi, đang định nói thì nghe tiếng một bà lão đột nhiên hỏi: “Mấy người chôn cái xác ở chỗ nào?”
Lão bà này tôi có biết, trong thôn chúng tôi được coi như một thầy mo, cũng gần giống thầy lang vườn, những đứa trẻ trong thôn bị đau đầu hay cảm sốt đều do bà ấy chữa, lúc còn nhỏ có một lần tôi ăn phải đồ của người chết ven đường, bị tiêu chảy nặng hơn một tuần, lên trên huyện khám bệnh đều không tìm thấy nguyên nhân, sau đó được lão bà này cho uống thứ nước tro mới khỏi.
“Phía sau núi” người phụ trách đi chôn xác lúc trước lên tiếng.
“Hồ đồ, chỗ nào cũng có thể chôn được, chỉ có sau núi là không được, sao cậu lại có thể đem xác ra sau núi chôn chứ.” Bà lão sốt sắng.
“Sau núi thì làm sao? Tôi thấy trên núi các chỗ khác đều có mộ rồi, người này ở nơi khác đến lại tự sát không thể chôn cùng với tổ tiên chúng ta được.” Người đó lầm bầm, khuôn mặt tỏ vẻ hoài nghi.
“Có biết vì sao không thể chôn người ở phía sau núi không?” Khuôn mặt lão bà chùng xuống.
“Tại sao?” Mọi người trong phòng khách bị bà lão làm cho rối tung, tất cả hướng về phía bà ta.
“Mảnh đất đó phong thủy không tốt, chôn người ở đó sẽ cái xác sẽ vùng dậy!” Lão bà lại hít sâu một hơi, dường như nhớ lại chuyện gì kinh khủng lắm, nói tiếp: “Chọn vài người cường tráng đi với ta một chuyến ra sau núi!”
Mặc dù chẳng ai biết trong hồ lô của lão bà bán loại thuốc gì, nhưng chúng tôi cũng rất nhanh chọn ra được mấy người, tôi và anh họ cũng nằm trong số đó, cả thảy tám người cùng với lão bà hướng về phía sau núi.
Đi ra ngoài tôi mới phát hiện ra có gì đó sai sai, trước đây không khí trong thôn rất tốt, cứ đến ngày nắng bầu trời nhất định sẽ trong xanh, nhưng hôm nay không biết sao, bầu trời xám xịt, ánh mặt trời càng gay gắt hơn so với trước đây, nhưng chúng tôi lại chẳng cảm nhận được chút ấm áp nào.
Tôi lắc mạnh đầu, tự trấn an không nên nghĩ nhiều rồi cùng với cả nhóm hướng về phía sau núi, sau khi cả nhóm chúng tôi đi vào núi, cho dù tôi có tự dặn lòng không nghĩ nhiều thế nào đi nữa thì vẫn cảm nhận được nơi này có điều gì đó kỳ lạ, trong không khí phảng phất mùi máu tanh.
Chúng tôi đi đến chỗ chôn xác trước, nhìn thấy đống bùn máu mà mấy người kia nói, anh họ lên tiếng: “Có khi nào cái xác bị lợn rừng đào lên rồi không nhỉ.”
Anh họ vừa nói vậy, mọi người nhẹ nhõm thở một hơi, cảm thấy đấy mới thực sự là câu trả lời đúng, tôi nhìn đám bùn máu đó nói lại: “Không thể nào, nếu là lợn rừng đào lên, không thể đắp đất vuông vắn như này được, chắc chắn đã xảy ra chuyện mà chúng ta không ngờ tới.”
Tôi mới dứt lời bầu không khí vừa mới tốt lên lại trùng xuống hơn, thực ra mọi người đều hiểu xảy ra chuyện gì nhưng vẫn muốn ôm hy vọng, không muốn chấp nhận sự thật.
Đi qua chỗ đất chôn xác, lại đi thêm một đoạn nữa, bà lão dẫn đến một ngôi nhà gỗ cũ nát, thốt lên một câu đến rồi.
Vừa nhìn thấy ngôi nhà gỗ này, tôi liền cảm thấy quen thuộc, lúc nhỏ tôi và anh họ thường đến sau núi chơi, không tránh khỏi nhìn thấy ngôi nhà này, nhà gỗ này không có cửa sổ, không có ai ở, suốt cả năm đều khóa chặt bằng một cái khóa đồng to, không ai biết ngôi nhà tồn tại ở đây từ bao giờ, nghe ông ngoại nói, hồi ông còn nhỏ nó đã ở đó rồi.
Lúc nhỏ chúng tôi đều rất hiếu kỳ rốt cuộc trong ngôi nhà đó là cái gì, nhưng vì chiếc khóa đồng đó nên không cách nào tìm hiểu kỹ hơn được, rồi lớn lên cũng dần dần quên mất, không ngờ hôm nay lại có cơ hội giải đáp thắc mắc xưa kia.
Bà lão kêu chúng tôi đứng ngoài chờ, một mình bà đi vào nhà lấy thứ đồ gì đó, lúc bà ấy mở cửa, tôi tò mò nhìn vào, nhưng phía trong tối đen như mực không nhìn thấy được gì, không biết tại sao, tôi cảm giác có ai đó ở trong nhà đang nhìn tôi, không chỉ mình tôi có cảm giác đó, mấy người tò mò giống tôi đều nhìn vào trong và cảm nhận được như vậy, không ai bảo ai đều rụt hết cổ lại.
Rất nhanh bà lão đi ra rồi khóa cửa lại, cái cảm giác có người nhìn chằm chằm lúc này mới biến mất.
Giờ tôi mới để ý trên tay bà lão cầm một cái xô múc nước giếng, vừa nhìn thấy cái xô tôi liền vui mừng, cất tiếng: “Bà ơi, bà muốn đi múc nước giếng sao? Sau núi có một giếng nước, nhưng nó là cái giếng khô.”
Mấy người kia cũng lên tiếng, dù sao chúng tôi suốt thời thơ ấu đều lớn lên cùng với mảnh đất sau núi này, trừ căn nhà gỗ ra, những thứ khác đều quá quen thuộc, cái giếng khô đó cách căn nhà gỗ không xa, giếng không sâu, cao tầm bằng một người lớn, hồi nhỏ chơi trốn tìm sợ ăn gian, nên chúng tôi đều bắt người đếm số chui vào trong giếng, tôi cũng đã vào trong giếng mấy lần, bên trong đừng nói là nước, đến một cọng cỏ cũng không có.
Lão bà giống như không nghe thấy chúng tôi nói, chăm chăm cầm chiếc xô đi về phía chiếc giếng, chúng tôi nhìn nhau, sợ bà lão già rồi xảy ra chuyện, liền đi theo sau.
Kết quả vừa lại gần giếng, chúng tôi đều cảm thấy có vấn đề, không khí đặc quánh mùi máu tanh, ngửi thôi là thấy buồn nôn, bà lão hít một hơi, sắc mặt sa sầm, nói một câu “tạo nghiệp”, rồi bảo chúng tôi bỏ thùng gỗ vào giếng múc nước, nhưng phải nhớ rằng, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không được nhìn vào trong giếng.
Lúc đó chúng tôi nào dám đi múc nước, đến đứa ngốc cũng biết bên trong có vấn đề, một thanh niên can đảm cất tiếng nói: “Một đám hèn nhát, múc nước cũng không dám, đây chẳng phải chỉ là một cái giếng thôi sao? Nghi thần nghi quỷ, để tôi!”
Nói rồi, người đó đi đến cầm cái xô trong tay bà lão, chuẩn bị đi múc nước, anh ta vừa thả chiếc xô xuống, còn chưa kịp kéo đã thấy dây thừng soàn soạt đi xuống.
“Có ma, giếng này trước đây đâu có sâu như vậy!” Nhìn theo sợi dây thừng đã đi xuống độ sâu phải tầm chiều cao hai người, anh ta vội vàng giữ chặt dây thừng, muộn chút nữa là cả chiếc xô cũng bị rơi xuống dưới.
Không ngờ anh ta vừa kéo lại, dây thừng vẫn tiếp tục quay xuống dưới, nhận thấy không thể giữ được nữa, anh ta sốt ruột: “Nhanh đến giúp một tay, chết tiệt, nặng thế này!”
Mấy người chúng tôi định thần, cả bọn chạy đến kéo sợi dây thừng, tám người giữ chặt sợi dây, lúc này mới giữ được sợi dây ổn định, lúc tôi kéo cảm thấy không đúng, cái xô gỗ không nặng lắm, coi như đổ đầy vàng trong xô cũng không nặng đến mức này.
Cảm giác này, giống như có người với sức mạnh vô cùng lớn dưới đáy giếng đang ra sức kéo dây xuống!
“Nghe hiệu lệnh của tôi, đếm đến ba, mọi người kéo mạnh ra sau!” Sợi dây được giữ ổn định rồi, người cầm đầu liền hô hiệu lệnh như thể đang kéo co.
Cứ như vậy, từng chút một chúng tôi kéo được xô gỗ lên, trong xô không có nước, nhưng tất cả mọi người đều biến sắc.
Vì chúng tôi đều thấy, trên xô gỗ, có hai dấu tay phát ra mùi hôi thối!
“Trong này có thứ gì vậy?” Cái người can đảm lúc nãy muốn nhìn vào trong, bà lão vội chạy lại can ngăn nhưng không kịp nữa, người đó đã nhìn rồi, mà không chỉ mình anh ta, bốn năm người khác cũng nhìn theo, tôi đứng ở khá xa, hơn nữa nhớ lời bà lão nói lúc trước dù có chuyện gì xảy ra cũng không được nhìn xuống đáy giếng, nên không lại xem!
Đúng vào lúc bọn họ nhìn vào trong giếng, tôi cảm thấy mùi máu tanh trong không khí càng nồng hơn, cảm giác giống như là… trong nháy mắt bầu không khí đã đặc quánh lại!
Mấy người nhìn vào đều cười cợt. “Cái gì chứ, bên trong làm gì có gì!”
Nhưng tôi để ý, cái người gan dạ đó sắc mặt cũng bắt đầu tái nhợt, hơn nữa anh ta không nói rằng mình không thấy gì dưới đó.
Bà lão lo lắng. “Ai cho mấy đứa nhìn, ai cho mấy đứa nhìn hả, giờ thì hay rồi, chúng ta không thể ra khỏi núi này nữa rồi!”
“Cái gì mà không ra được? Đường về không phải ngay trước mặt sao?” Anh họ tôi chỉ vào con đường, cười cười nói.
Nhưng bà lão không nói câu gì, khuôn mặt nhợt nhạt, tôi có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi từ sâu trong ánh mắt của bà.
Không khí càng ngày càng đặc quánh, trong nhóm cái người can đảm đó và bà lão giống như xác chết, trầm lặng suốt quãng đường xuống núi, một câu cũng không nói.
Cứ đi cứ đi, chúng tôi đã phát hiện ra vấn đề, không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng dưới chân núi bắt đầu có sương mù, từ từ lan dần lên đỉnh núi.
Chương 5: Quay Về
Nhìn thấy đám sương mù mấy người chúng tôi đều biến sắc, đến lúc này đứa ngốc cũng biết có chuyện không hay rồi, chỗ chúng tôi là vùng đất ven biển, nếu có sương mù thì còn mù mịt hơn Bắc Kinh rất nhiều lần, nhất là trong núi, không thể nhìn thấy gì trong vòng ba bước chân.
“Mau xuống núi, không thì sương lên, chúng ta sẽ không đi được nữa.” một người lên tiếng.
Chúng tôi nhanh chóng di chuyển, dựa vào thế sương giăng, nhiều nhất nửa tiếng nữa sương sẽ phủ kín đến sườn núi.
Nhưng vì phải chăm sóc cho lão bà, bọn tôi cũng không thể đi quá nhanh, bà lão sau khi rời khỏi cái giếng khô càng lúc càng kỳ lạ, lúc đó thấy chúng tôi gấp rút đi nhanh hơn, lại không ngừng nói nhảm: “Vô dụng thôi, chạy không thoát, ai đã nhìn vào trong giếng, đều phải chết ở nơi đây.”
Mấy người đã nhìn vào giếng bị bà lão làm cho kinh khiếp, trong đó có một người quát lên: “Nếu không phải là bà bảo chúng tôi đến đây thì chúng tôi có xảy ra chuyện không?”
Một người quát nạt, mấy người khác đã nhìn vào giếng cũng không kìm chế được cảm xúc nữa, từng người bắt đầu oán thán.
Tôi nghe vậy chỉ thấy buồn cười, trước đó lão bà đã nói rõ ràng không được nhìn, tự mình không ngăn được tính tò mò nhìn rồi, ngược lại còn trách cứ bà lão.
Nhưng đi một đoạn, đám sương mù không còn lan lên nữa, điều đấy cũng làm tôi thở phào nhẹ nhõm, sương mỏng như này cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Đang đi đột nhiên có người kéo vạt áo của tôi, tôi quay lại nhìn thì ra là lão bà, cùng với bà còn có mấy người giống tôi trước đó không nhìn vào giếng, tôi đang định hỏi bọn họ làm gì vậy, thì bà lão đưa tay ra ám hiệu im lặng.
Tôi ngẩn người, trong giây lát vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra, sau đó có người chỉ về phía sau lưng tôi, tôi nghiêng đầu nhìn một cái, chết lặng.
Mấy người hồi nãy nhìn xuống giếng không biết trúng phải thứ tà gì, không ngừng đi vòng quanh một chỗ, tôi định tiến đến gọi họ thì bị bà lão ngăn lại, bà ấy lắc lắc đầu, nói nhỏ: “Nếu không muốn chết thì đừng qua đó!”
Tôi nhìn lại trong mấy người đó có anh họ tôi, thoáng chốc không biết nên làm thế nào, tôi không thể nào bỏ lại anh họ, chỉ biết bản thân mình, quay về làm sao tôi đối mặt với thím được đây, tôi hít một hơi, hỏi nhỏ rốt cuộc là thế nào.
“Bọn họ bị thần núi giam lại rồi, đụng vào thần núi, một người cũng đừng hòng thoát được!” lão bà thần bí trả lời.
“Ồ.” Tôi cũng không biết làm sao, ngây người tại chỗ.
Còn lại vài người đều lo sợ, một người trong nhóm lên tiếng: “Vậy chúng tôi không nhìn thì có thoát được không?”
“Nếu vận may tốt, đi đường nhỏ thì có khả năng thoát được.” lão bà trả lời, “Đi thôi, muộn hơn thì không đi được nữa đâu.”
Mặc dù trong lòng tôi rất muốn đi theo lão bà, đã là người ai chẳng sợ chết, chuyện đã trở nên kỳ lạ thế này, sống sót mới là điều quan trọng, nhưng anh họ tôi dù nói là cùng tôi trưởng thành cũng không quá, vậy nên tôi hít một hơi thật sâu, nhìn bà lão nói: “Mọi người đi trước đi, tôi đi cứu bọn họ, vì tôi không bị trói buộc nên tôi có thể dẫn bọn họ rời khỏi đây.”
“Cậu muốn chết à!” một người lên tiếng
Tôi lắc đầu, “Dù bây giờ đi khỏi, coi như có thể sống sót, nhưng phần đời còn lại sẽ phải sống trong hối hận.”
“Cậu thật sự muốn đi cứu bọn họ?” bà lão nhìn tôi hỏi.
“Dạ ” Dù trong lòng sợ hãi nhưng tôi cố dùng sức gật đầu.
“Cầm lấy cái này, khi nào bị lạnh thì rắc nó ra, trên người ta hiện chỉ còn chừng này, có thể thoát được hay không, đành xem số mệnh của cậu thôi!” nói rồi bà lão lấy từ trong túi ra một nắm gì đó, tôi nhìn lại thì ra là đậu tương,
Mặc dù không biết đậu tương này có tác dụng gì, nhưng đến giờ tôi đã tin lão bà cũng biết một số chuyện nên cầm thứ này chắc chắn không hại gì, tôi liền đỡ lấy đậu tương từ tay lão bà.
Mọi người cùng bà lão đi rồi, còn lại mình tôi nhìn sang bốn năm người kia vẫn đang đi vòng tròn, nói không sợ là nói dối, nhưng lúc này cứu người so với sợ hãi hiển nhiên quan trọng hơn, tôi hít sâu một hơi, đi về phía trước mặt, nói cũng lạ, tôi đi qua đó dường như bọn họ không hề nhìn thấy, vẫn đi vòng tròn tại chỗ, tôi đi đến bên cạnh đập vào lưng anh họ, giờ anh ấy mới có phản ứng, vẻ mặt hoảng sợ quay lại nhìn tôi: “Cậu vừa đi đâu vậy? sao không thấy ai nữa?”
“Tôi cũng không biết.” tôi không thể nói chuyện của lão bà cho họ biết, vì không có tác dụng gì ngoại trừ làm họ thêm hoảng sợ.
Hơn nữa đúng lúc tôi đáp lời bọn họ thì phát hiện màn sương mỏng đã trở nên dày hơn, nhưng anh họ và mấy người kia đều không có phản ứng gì, nghĩa là trong mắt họ màn sương đã mù mịt như vậy rồi, như vậy cũng có nghĩa là, thần núi mà lão bà nói đã coi tôi cùng một đám với bọn họ, giờ tôi không thấy rõ đường nữa, tiếp tục đi cùng họ, nhưng cũng chỉ có thể đi vòng tròn, lúc này tôi thấy hối hận, dây thần kinh co giật, tự dưng lại đi vào chỗ chết, còn chưa đủ rắc rối sao!
“Bỏ đi, vùng đất này đầy tà khí, thật hối hận vì đã nhìn xuống giếng, đã không nhìn thấy gì lại còn thiệt thân.” Anh họ cất tiếng.
Mấy người khác cũng gật đầu, chỉ có cái người nhìn đầu tiên là không nói gì, tôi để ý khuôn mặt anh ta ngày càng nhợt nhạt, trông không tốt lắm.
Chắc chắn anh ta đã nhìn thấy gì đó dưới giếng, không thì đã không như vậy, bây giờ so với cứ cắm đầu đi mà không biết gì, thà rằng hỏi cho rõ ràng, tôi đi đến hỏi anh ta: “Rốt cuộc anh đã nhìn thấy gì dưới đáy giếng, chắc chắn là anh đã nhìn thấy gì rồi! không thì sẽ không như này!”
Anh ta bị tôi để ý, lúc này mới hoàn hồn, lắc đầu như điên, hét lên: “Tôi không thấy gì cả, cậu đừng hỏi, đừng hỏi tôi!”
Nói rồi, người đó như phát điên, chạy lên phía đỉnh núi, chúng tôi vội vàng chạy lại giữ, nhưng sức anh ta quá mạnh, mấy thanh niên trai tráng chúng tôi cũng không giữ nổi, để anh ta chạy đi mất!
“Làm sao bây giờ?” anh họ quay ra nhìn tôi, “trước đây đi học, cậu thông minh nhất, cậu nghĩ cách gì đi.”
Tôi có thể nghĩ ra cách gì chứ, nếu không vì cứu anh, tôi đã sớm đi khỏi đây rồi!
Nhưng tôi lại không thể nói với anh ta như vậy, chỉ có thể nhẫn nhịn cười trừ, nói với mọi người: “Anh ta chắc chắn biết chuyện gì đó, bây giờ chúng ta không xuống núi được, chi bằng đi theo anh ta, chắc chắn anh ta đã biết được chút ít.”
“Sao lại không xuống núi được? Chẳng phải chúng ta đang đi đây sao?” Có người không bằng lòng, hiển nhiên anh ta không muốn quay lại cái nơi nguy hiểm và kỳ quái đó.
“Anh không nhận ra mình chỉ đang đi vòng tròn một chỗ sao?” tôi nhìn anh ta.
Nghe tôi nói vậy bọn họ mới sực tỉnh, nhìn lại xung quanh phát hiện bản thân thật sự đang đi vòng quanh một chỗ, lúc này cả đám mới ý thức được truyền thuyết ma che mắt là có thật.
“Đi thôi” anh họ vỗ vai tôi, dự định cùng tôi đi tìm cái người phát điên kia, anh họ đứng đằng sau, mấy người kia cũng bước sang đi cùng!
Người lên tiếng lúc nãy cười nhạt nói: “Các người muốn đi vào chỗ chết tôi không quan tâm, dù sao tôi cũng sẽ đi theo đường xuống núi!”
Nói rồi anh ta đi theo hướng xuống núi, chúng tôi nhìn nhau, nhưng nghĩ lại anh ta có đi vòng quanh ở đây cũng không gặp nguy hiểm gì, chúng tôi đi tìm người điên kia trước, quay lại thì chắc anh ta vẫn đang đi xung quanh đây thôi, đến lúc đó cùng nhau bàn chuyện cũng không muộn.
Vậy nên tôi cùng anh họ và mấy người kia đi về phía đỉnh núi.
Đường xuống núi sương mù ngày càng dày, nhưng hướng lên trên đỉnh núi thì lại không có vấn đề gì, đám người chúng tôi dễ dàng theo đường núi đi lên, vừa đi được một đoạn, từ trên núi truyền xuống một tiếng la hét thảm thiết.
“Đừng, đừng gϊếŧ tôi, cầu xin cô, đừng gϊếŧ tôi! Tôi vô tội!”
Tôi mãi mãi không quên được âm thanh đó, nó giống như nỗi sợ hãi tận cùng bị xé nát, đầy sự tuyệt vọng và khát vọng được sống sót!
Cùng lúc đó, một luồng khí lạnh lẽo dữ dội cuốn về phía chúng tôi.
Chương 6: Cô nhi
Hơi lạnh này thật kỳ lạ, không phải lạnh ngoài da mà là từ trong xương toát ra, tôi nhớ đến lời lão bà nói, vội vàng móc trong túi một vốc nhỏ đậu tương rải ra xung quanh.
Kể ra cũng kỳ lạ, đậu tương vừa rải ra, tôi có cảm giác như đánh phải thứ gì đó, cảm giác lạnh lẽo trên người cũng biến mất.
Những người khác đều cảm thấy chiêu này của tôi lợi hại, anh họ nhanh miệng hỏi: “Giang Lưu, chiêu này của cậu hay thật đấy, sao lại thần kỳ như vậy, nhìn giống Lâm Chánh Anh thật.”
Tôi không tiện nói chuyện về bà lão nên chỉ mỉm cười cho qua: “Nghe nói đậu tương có thể trừ tà, hai hôm nay xảy ra mấy chuyện tà ma nên trước lúc đi em đã lấy sẵn cho mình một túi đậu tương.”
“Hay đó chú em, giờ có thể giải quyết mấy thứ này rồi.” Anh họ cười vui vẻ, đám người chúng tôi tiếp tục hướng về phía phát ra tiếng kêu thảm khi nãy.
Khi đến nơi, tất cả chúng tôi sững người, cái người phát điên lúc nãy đang cố sống cố chết bám vào thành giếng, ánh mắtt tràn ngập nỗi sợ hãi và tuyệt vọng, vừa nhìn thấy chúng tôi đi tới, anh ta ra sức kêu cứu.
Nhưng như thể có người ở phía dưới đang kéo anh ta xuống, khuôn mặt đỏ bừng bừng gắng gượng nhưng anh ta cũng không thể nhích lên chút nào.
“Sao anh ta lại chui vào giếng vậy!” Anh họ tôi lên tiếng hỏi nhưng không dám lại gần cứu người kia.
“Nhìn xem, anh ta là bị … có người lôi xuống đó.” Có ai đó phát hiện ra điều đáng sợ lớn tiếng kêu lên.
Lúc này tôi mới để ý, theo hướng của người đó, một vết kéo lê dài trên mặt đất, bên trên còn có vết máu, nhìn rất đáng sợ!
“Giờ phải làm gì đây?” có lẽ lúc nãy vì tôi rắc hạt đậu nên giờ mấy người kia đều lấy tôi làm trung tâm, chờ đợi ý kiến.
Tôi nhìn người đó, hít một hơi: “Cứu anh ta thôi, vì mọi người đều không dám qua đó, vậy chúng ta ném dây thừng sang đấy, để anh ta nắm, rồi chúng ta cùng kéo lại, như vậy là được chứ gì?”
Mấy người khác giờ mới chú ý đến sợi dây thừng trước đó chúng tôi dùng để buộc cái xô gỗ múc nước, vài người chạy lại nhặt sợi dây lên, vứt về phía giếng để người kia nắm lấy.
Đối mặt với sự sống còn, anh ta như sinh thêm sức mạnh, cắn chặt răng, vươn tay ra nắm lấy sợi dây, chúng tôi bắt đầu dồn sức kéo.
Từng chút một chúng tôi kéo người anh ta lên.
Chớp mắt, người đó được chúng tôi kéo ra khỏi giếng, quần anh ta ướt đẫm, hình như do quá sợ hãi nên đã tiểu ra quần, nhưng bây giờ không phải là lúc quan tâm đến chuyện đó.
Tôi để ý anh ta để lộ ra mắt cá chân, trên đó là một dấu tay đen sì, rõ ràng lúc nãy có thứ gì đó kéo anh ta xuống!
Nghĩ đến dưới đáy giếng có thứ kỳ quái là tôi thấy lạnh sống lưng, cũng cảm thấy mình vẫn còn may mắn, hồi nhỏ mấy lần chui xuống dưới đều không xảy ra chuyện gì.
“Giờ làm gì tiếp đây, chúng ta không phải sẽ chết ở đây chứ!” một người lên tiếng.
Tôi không biết nên trả lời thế nào, giờ đầu óc tôi vẫn không thể lý giải nổi những chuyện đã xảy ra.
“Chết, các người đều phải chết, chúng ta đều phải chết hết ở đây!” người chúng tôi vừa cứu lên dường như điên thật rồi, anh ta đứng dậy, lấy tay ôm mặt, lại dùng móng tay cào cào lên mặt để lại những vết xước rớm máu, trông thật kinh khủng!
“Giang Tam, mẹ kiếp, cậu điên rồi à!” anh họ tôi hoảng loạn lập tức hỏi han.
“HAHAHAHA, tất cả các người đều phải chết ở đây, hắn nói rồi, chúng ta không ai chạy thoát được!” tên điên Giang Tam thò đầu vào trong giếng, sau đó chúng tôi nghe thấy tiếng lục cục, giống như có gì đó bị người ta mổ xẻ, còn có cả tiếng xương gãy răng rắc.
Nghe thấy thế chúng tôi đều rùng mình!
Cuối cùng không biết ai là người đầu tiên hoàn hồn, cắm đầu chạy theo đường xuống núi, tôi cũng điên rồi, liều mạng chạy theo.
Chuyện gì đã xảy ra?
Người đó rốt cuộc đã nhìn thấy gì? Dưới giếng có thứ gì?
Tôi không biết nữa, điều duy nhất tôi biết lúc này là phải chạy, không chạy thì sẽ mất mạng!
Chạy!
Chạy nhanh!
Đầu óc tôi trống rỗng, chạy được một lúc thì tôi vấp vào một hòn đá, la lên một tiếng rồi lăn xuống theo đường núi, trước khi mất đi ý thức, tôi cảm nhận được hình như mình rơi vào chỗ có nước, bị nước nhấn chìm, sau đó thì không còn biết gì nữa.
“Tìm tôi!”
“Đến tìm tôi!”
“Hãy đến tìm tôi!”
Khi tôi hôn mê, âm thanh đó cứ vang lên trong đầu, giống như đang kêu gọi tôi.
Mơ mơ hồ hồ tôi mở mắt bừng tỉnh, liền nhìn thấy khuôn mặt nhăn nheo như hoa cúc của bà lão, tôi giật mình: “Đây là đâu?”
Tôi vừa nhúc nhích liền cảm thấy cơn đau như xương cốt đứt gãy truyền từ chân lên.
“Cậu bị trật khớp rồi, đây là nhà ta, vận may của cậu không tồi, lại có thể chạy bừa từ trên núi xuống, không bị ngã chết mà chỉ bị trật khớp, vài ba hôm nữa sẽ khỏi thôi.” Bà lão cười ha ha, nhưng giọng cười lại có chút đáng sợ.
“Anh họ tôi và mấy người kia đâu?” tôi vội hỏi.
“Đều về rồi!” gương mặt bà lão đột nhiên trông rất khó coi.
“Đều về rồi?” tôi vui mừng, không ngờ anh họ và mấy người đó lại có thể sống sót rời khỏi đó, nhưng sao khuôn mặt bà lão lại khó coi như vậy!
“Ta lại không mong họ xuống được núi, vốn dĩ chúng ta vẫn chưa đến bước đường cùng. Nhưng giờ thì tốt rồi, tất cả thôn chúng ta không ai có thể rời khỏi nữa.” Bà lão cười lạnh lùng, im lặng ngồi đó.
“Tại sao? Bọn họ giờ sao rồi?”
“Đều xuống núi được cả rồi, nhưng lại đem theo một thứ không nên đem theo xuống núi.” Bà lão cười cười, nhìn tôi nói: “Thôi được rồi, cậu chống nạng về đi, cả thôn đang tìm cậu đó.”
Tôi chau mày, lẽ nào tôi ở chỗ bà lão mà không ai biết?
Dường như hiểu được tôi đang nghĩ gì, bà cười rồi nói: “Có thể nhờ cậu một chuyện không?”
“Bà nói đi” tôi gật đầu
“Nếu có cơ hội ra ngoài, hãy đem theo cháu gái của ta.” Bà lão nói rồi chỉ về phía bên ngoài phòng, “ta đã nói với nó rồi, sau này sẽ đi theo cậu, nó là đứa trẻ tội nghiệp, cậu hãy chăm sóc tốt cho nó!”
Tôi không hiểu lời bà lão nói là có ý gì, sao giống như đang giao phó lại?
Lúc tôi đi ra ngoài, ngồi ở phòng khách là một cô bé nữ sinh tết tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục trung học, cô ấy nhìn thấy tôi liền ngọt ngào gọi một tiếng anh, sau đó nhìn tôi với ánh mắt ráo hoảnh.
Chúng tôi có quen biết nhau, hồi nhỏ cô bé luôn theo đuôi chúng tôi, nhưng chúng tôi đều chê bai, không ngờ bao nhiêu năm không gặp, lớn lên lại xinh đẹp thế này, hơn nữa khí chất thanh thuần đó không thể giả vờ được.
“Em là, Giang Tiểu Thơ đúng không?” tôi hỏi thăm dò.
Giang Tiểu Thơ gật đầu, nhút nhát nhìn tôi: “Vâng, anh Giang Lưu, bà bảo em sau này đi theo anh.”
Mặc dù không biết bà lão suy tính điều gì, nhưng có một mỹ nhân đi cùng tôi cũng thấy vui, quay ra nói với cô ấy đi cùng nào.
Cô ấy chạy lại đỡ lấy tôi, khi về qua nhà thím trước để báo tôi đã trở về, vội vàng giải thích qua một chút, rồi dẫn Tiểu Thơ về nhà mình, sau khi về nhà, tôi để Tiểu Thơ tự sắp xếp giường ngủ, tôi thì ngồi trên giường của mình, đầu óc rối loạn, nghĩ lại lời lúc nãy lão bà nói có ý nghĩa gì.
Sao lại nói anh họ và mấy người kia đem về thứ gì?
Rốt cuộc lúc tôi bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ đã mang thứ gì xuống núi? Thứ đó lại có quan hệ gì với Tú Tú?
Nghĩ ngợi một hồi tôi thấy buồn ngủ, cũng không ăn cơm, cứ vậy nằm trên giường ngủ mất, tối hôm đó tôi ngủ không yên giấc, trong thôn dường như có thứ gì đó, chó nhà dân làng nuôi sủa suốt cả đêm, tôi bị mất ngủ, đến khi trời sáng mới không còn tiếng chó sủa nữa.
Sáng sớm, Giang Tiểu Thơ đã làm xong bữa sáng, rất đơn giản chỉ có cháo trắng và bánh bao, không ngờ cô bé còn ít tuổi mà đã biết làm việc nhà.
Tôi với Giang Tiểu Thơ đang ngồi ăn sáng thì có người đến gõ cửa, tôi ra mở cửa, là thím, tôi hỏi bà có chuyện gì mà mới sáng sớm đã đến gọi cửa.
Thím tôi thở gấp, nhìn vào phòng khách thấy Giang Tiểu Thơ, ngập ngừng muốn nói rồi lại không dám nói.
“Thím nói đi.” Tôi nhìn thím, trông bà bắt đầu kỳ lạ.
“Bà Dương tự sát, treo cổ chết rồi.”
Chương 7: Canh Giữ Bên Quan Tài
Nghe tin bà lão chết, Giang Tiểu Thơ đang ngồi ăn sáng lại không hề có phản ứng, tôi nhìn cô bé, biểu hiện đó có chút không bình thường, phải biết rằng bà lão là người thân duy nhất của Giang Tiểu Thơ, nếu không thì bà đã giao cô bé lại để tôi chăm sóc, còn nhỏ như vậy đã không nơi nương tựa, nhưng sao có thể bình tĩnh như vậy?
“Bà đã nói với em rồi.” Giang Tiểu Thơ như đọc được sự nghi hoặc trong đầu tôi, bình tĩnh nói, nhưng tôi để ý, tay cô bé đang giữ chặt lấy chiếc bát, có lẽ trong lòng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
Vậy là hôm qua lão bà thực sự là giao phó cô nhi lại, hơn nữa trước khi chết còn nói với Giang Tiểu Thơ. Cũng có nghĩa là từ hôm qua cô bé đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng cho dù vậy, khi nghe tin bà mình mất cũng không thể khống chế được cảm xúc trong lòng.
“Bà ấy là người tốt, tôi đi nhìn mặt bà ấy lần cuối.” tôi thở dài một tiếng, nhìn Giang Tiểu Thơ, “em muốn đi cùng không?”
“Không, em còn phải rửa bát.” Giang Tiểu Thơ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Tôi biết cô ấy không muốn nhìn vật nhớ người, tôi cùng với thím đi đến nhà lão bà, qua một đêm chân tôi cũng đỡ nhiều rồi, có thể không cần dùng nạng nữa, mặc dù vẫn cà nhắc.
Đến nhà lão bà, người nhà bà ấy tụ tập lại không ít.
Lão bà khi còn sống là người tốt, trong thôn không ít người đã được bà giúp đỡ, giờ bà mất rồi, chắc chắn có nhiều người đến đưa tiễn, nhưng tôi cũng không loại trừ có những kẻ chỉ đến xem náo nhiệt.
Không dễ gì lách qua được đám đông, tôi mới nhìn thấy thi hài của bà lão, khoảnh khắc nhìn thấy thi hài tôi sững người.
Về lý mà nói, người treo cổ tự sát gương mặt lúc chết sẽ rất khó coi, trông rất dữ tợn, đặc biệt là lưỡi sẽ bị thè dài ra, nhưng khuôn mặt lão bà lại rất yên bình, thậm chí còn mỉm cười.
Điều này thật kỳ lạ, mọi người trong thôn cũng đang nói về chuyện này, tôi để ý sắc mặt ai cũng không tốt, xanh le xanh lét, giống như trên đầu có một đám mây u uất.
Ở chỗ chúng tôi, thông thường, sau khi chết sẽ để trong nhà bảy ngày, người nhà sẽ canh giữ linh cữu trong bảy ngày, vì theo tập tục của chúng tôi, bảy ngày đầu sau khi chết linh hồn không thể thoát ra được, nếu như trong bảy ngày đầu mà đem quan tài đi chôn thì linh hồn sẽ bị giam lại trong quan tài, không thể nào đầu thai, vì thế nhất định phải đợi sau bảy ngày, linh hồn người chết thoát ra ngoài rồi mới được hạ huyệt.
Cùng làm đám tang với lão bà còn có người thanh niên rơi xuống giếng hôm trước, đám người chúng tôi sau khi trở về đã đem toàn bộ nguyên nhân cái chết kể lại, người nhà anh ta không làm loạn lên, cũng không tìm chúng tôi gây rối, chỉ nói rằng do con họ không nghe lời, không may mắn.
Mặc dù không có thi thể, nhưng cũng đặt một cỗ quan tài không, chuẩn bị đi chôn cất.
Vì có hai người chết nên vài người trong thôn định rời khỏi cũng ngại nên không đi nữa, họ đều ở lại, cũng vì thế mà lỡ mất cơ hội cuối cùng rời khỏi nơi đây.
Trong đám đông, tôi nhìn thấy anh họ, đây là lần đầu tiên sau khi từ núi trở về tôi gặp anh ấy, sắc mặt anh so với trước đây tiều tụy đi nhiều, cả người trông giống như bị vắt kiệt đi, không có một chút tinh thần nào.
Tôi định lại gần chào hỏi thì anh ấy quay đầu bỏ đi, tôi tần ngần, không biết sao trong lòng dấy lên cảm giác bất an.
Sau khi người thân mất, người trẻ trong nhà phải ở bên canh giữ linh cữu, con cháu duy nhất còn lại của lão bà cũng chỉ còn có Giang Tiểu Thơ, đêm tối cô bé không dám một mình ở lại trông quan tài nên tôi đành ở lại cùng cô ấy.
Tôi không hề có ý định gì khác, dù sao coi như bà lão đã cứu tôi một mạng, về tình về lý cũng nên ở lại trông coi quan tài của bà, hơn nữa khi còn sống bà đã dặn dò tôi phải chăm sóc tốt cho Giang Tiểu Thơ.
Cùng với Giang Tiểu Thơ bận bịu một hồi, sau khi đã tiễn hết khách cũng đã sáu giờ tối, tranh thủ lúc Giang Tiểu Thơ đi nấu cơm, đầu óc tôi đã bận rộn cả ngày giờ mới có thời gian nghỉ ngơi để suy nghĩ về chuyện này.
Tôi mơ hồ cảm thấy sự việc có chút không đúng, nhưng lại không thể nói ra rốt cuộc không đúng ở đâu.
Từ sáng nay sau khi thức dậy đã cảm thấy chuyện không đúng rồi.
Đêm qua tiếng chó sủa rất lạ, con cháu nhà người chết cũng kỳ lạ, khi chúng tôi vào nhà, người thân của người chết đáng nhẽ phải náo loạn, phải hỏi han rõ ràng, nhưng họ lại giống như là chết mất một con chó, không mảy may để ý gì, phải nói là thông tình đạt lý đến mức kỳ quặc, rồi đến lão bà tự sát mà chết, cái chết lại thanh thản đến khó hiểu.
Những chuyện này lạ lùng, ai cũng có thể hiểu, nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy sự kỳ lạ không chỉ có vậy.
Mà là một dạng khác, kỳ lạ một cách mơ mơ hồ hồ, trong suy nghĩ của tôi đã có chút đầu mối, nhưng lại không thể nắm bắt được.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ đột nhiên có một cơn gió lạnh cuốn đến sau lưng tôi, cảm giác đó như thể có ai đứng sau lưng đang nhìn tôi vậy, tôi hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ quay đầu lại nhưng lại không thấy thứ gì.
Sau lưng tôi ngoài một cái cửa sổ đang mở ra thì không có gì khác cả, tôi đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, phía ngoài cũng không có ai hết, chỉ có ánh mặt trời lặn đỏ như máu và một rừng trúc trải dài vô tận.
Tôi nghi hoặc sờ lên đầu, chắc vừa rồi chỉ là ảo giác, lúc đó Giang Tiểu Thơ gọi tôi vào ăn cơm, trong lúc ăn cơm tôi để ý Giang Tiểu Thơ thực sự cũng không quá đau buồn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đây có lẽ là hình ảnh mà lão bà muốn nhìn thấy nhất.
Ăn cơm xong hai người chúng tôi trở lại nơi đặt linh cữu trông coi, trong linh đường có đặt một cái lò, người trông quan tài phải liên tục đốt giấy vàng mã, ban ngày thì không yêu cầu nhiều, chỉ cần để vàng mã vào đó đốt thành tro không để lửa tắt là được.
Đến gần tám chín giờ, Giang Tiểu Thơ ngồi đốt vàng mã, không ngừng ngáp ngủ, chắc cô bé bình thường sinh hoạt điều độ, không thể so với dạng cú đêm như tôi, nên bảo cô ấy đi ngủ trước, tôi ở lại đây, dù sao cũng chỉ là đốt giấy, một người hay hai người cũng không khác gì.
Giang Tiểu Thơ gật đầu rồi đi ngủ, kể cũng lạ, cô ấy vừa đi khỏi, cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm lại xuất hiện sau lưng, làm tôi sợ hãi toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Nói thực sự linh đường ban ngày còn đỡ, đêm đến lại có chút đáng sợ, trong phòng không có đèn, chỉ có mấy cây nến lung lay đặt ở bốn góc, phát ra ánh sáng leo lắt, dưới ánh sáng mờ nhạt đó là gương mặt lão bà trên bức di ảnh đen trắng, khuôn mặt như cười mà như không cười có phần u uất đáng sợ.
Tôi nhìn trái nhìn phải, không có thứ gì đang nhìn tôi cả.
Chính lúc tôi nghĩ là tự mình dọa mình thì những ánh nến xung quanh bắt đầu rung lắc, nhưng căn phòng kín, cửa sổ cũng không mở, ánh nến sao có thể rung chuyển như vậy!
Tôi nhìn lại cây nến, hoảng sợ, mấy cây nến đều như bị thứ gì đó thổi, tất cả đều bị thổi về hướng thi thể bà lão.
Mấy cây nến này được đặt ở bốn phương tám hướng khác nhau, căn bản gió không thể thổi như vậy được!
Tôi nhớ lại hồi trước khi lão Triệu đến phòng Tú Tú cũng thắp một cây nến, mồ hôi lạnh toát ra làm ướt cả áo, da đầu cũng lạnh đến phát run.
Đúng lúc đó, chó nhà người dân trong thôn từng con một cất tiếng sủa.
Hôm qua chúng cũng như vậy!
Lẽ nào có thứ gì bẩn thỉu đã vào trong thôn?
Đấy là suy nghĩ đầu tiên, tôi sợ hãi đến mức toàn thân cứng đờ.
Mấy cây nến vẫn đang bị thổi bùng bùng hướng về phía thi thể bà lão.
“Bà ơi, cháu đến để trông coi quan tài cho bà mà, bà đừng hại cháu!” tôi hoảng sợ quỳ xuống đất không ngừng cầu xin.
Nhưng giống như không nghe thấy lời khẩn cầu của tôi, mọi thứ vẫn diễn ra như vậy, thậm chí tôi còn ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng.
Tôi định đứng dậy bỏ chạy, nhưng lại không thể đứng dậy nổi, dường như bị cố định tại chỗ.
Nỗi sợ hãi như thể đám dây leo sinh trưởng điên cuồng tràn ngập tâm trí, hơi thở của tôi bắt đầu gấp gáp.
Khi nỗi sợ hãi lên đến đỉnh điểm, mấy ngọn nến tắt phụt, đẩy sự sợ hãi của tôi đến tột cùng.
Một tiếng nhạc kịch Thiểm Tây sắc sảo phá vỡ bóng tối.
“Chú cả, chú hai, đều là chú…”
Là nhạc chuông điện thoại của tôi…
Chương 8: Quay Về
Nghe tiếng chuông, tôi cố sức cầm lấy điện thoại xem lịch sử cuộc gọi, người gọi đến là bố tôi.
Bố tôi?
Tại sao ông ấy lại gọi cho tôi?
Tôi vẫn nhanh chóng bắt máy nhưng phía bên kia hoàn toàn không có âm thanh nào, tôi alo mấy lần vẫn không ai trả lời, không lâu sau thì cúp máy.
Tôi hít sâu, bật đèn pin bằng điện thoại, sau đó đi thắp sáng lại mấy cây nến.
Căn phòng sáng trở lại, tôi cảm thấy thoải mái hơn chút, lúc này cảm giác bị theo dõi cũng biến mất, tôi thở phào một hơi.
Lò đốt đã tắt lụm, tôi vái lạy ảnh thờ bà lão, tiếp tục đốt giấy vàng mã, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng vẫn còn đó, không phải là tôi không muốn chạy ra ngoài, tôi sợ giờ tôi hành động khinh suất sẽ động vào thứ gì đó, hiện giờ trong linh đường đã không xảy ra chuyện gì nữa chứng tỏ tạm thời an toàn, hơn nữa nếu thật sự có nguy hiểm, tôi xông ra ngoài kia cũng vô dụng.
Thôi được rồi, tôi thừa nhận, tôi đã bị hù đến mức chân mềm nhũn, không dám ra khỏi cửa.
Cũng may sau đó mọi thứ đều yên ổn, đám chó cũng không sủa nữa, dường như những chuyện vừa xảy ra trong thoáng chốc không hề tồn tại, sau nửa đêm cũng không hề có chuyện gì, cho đến khi Giang Tiểu Thơ đến đổi ca.
Giang Tiểu Thơ đến linh đường, giật mình khi nhìn thấy dáng vẻ của tôi: “Anh, sao vậy? sao sắc mặt khó coi vậy?”
Tôi không muốn dọa Giang Tiểu Thơ, cô bé còn ít tuổi không nên biết nhiều, cứ sống trong sự yên bình thì tốt hơn, nghĩ thế tôi cười rồi nói: “Không có gì, tại lâu rồi không thức thâu đêm, lần này phải thức một mạch, chút nữa thì không gượng được.”
“Ồ ồ, thế anh mau về ăn sáng đi, ăn xong rồi đi ngủ, ban ngày cứ giao cho em.” Giang Tiểu Thơ rất hiểu chuyện nhanh nhảu nói.
Tôi gật đầu, đưa tay xoa đầu cô bé, về nhà ăn cơm sáng cô ấy đã chuẩn bị sẵn.
Sau khi ăn bát cháo nóng, nỗi sợ trong lòng lúc này mới dần dần tiêu tan, cơ thể cũng đỡ cứng đờ, nhưng tay vẫn còn run rẩy.
Bây giờ não bộ tôi mới hoạt động bình thường trở lại.
Đúng rồi, tối qua bố tôi có gọi điện, tôi phải gọi lại hỏi xem có chuyện gì.
Đang định gọi điện cho bố thì tôi phát hiện tối qua do căng thẳng quá mở đèn pin nguyên một đêm, điện thoại sớm đã hết pin rồi, không cách nào khác đành mang đi sạc pin.
Trong lúc chờ sạc, không kìm chế được cơn buồn ngủ nên đã ngủ mất lúc nào không hay.
Do tôi đã căng thẳng suốt cả một đêm, lúc này được thả lỏng nên đương nhiên cơn buồn ngủ liền kéo đến.
Lúc ngủ tôi đã có một giấc mơ rất kỳ lạ.Truyện Đêm Khuya
Trong giấc mơ có những giọng nói không ngừng gọi tôi, lúc là tiếng của mẹ tôi, lúc lại là giọng nói của mối tình đầu hồi trung học, lúc là giọng của lão bà, rồi cả giọng của Giang Tiểu Thơ.
Tôi bắt đầu tìm theo hướng của âm thanh, nhưng đảo mắt nhìn quanh đều chỉ có một màu đỏ máu, dù tôi có đi thế nào, khắp nơi vẫn chỉ là màu đỏ máu trải dài vô tận!
Rồi có tiếng nói phát ra phía sau lưng, tôi quay đầu lại nhìn thấy Tú Tú với bộ lễ phục phù dâu màu đỏ!
Gương mặt vốn dĩ xinh đẹp của cô ấy giờ đã thối rữa cả rồi, cơ thể cũng tróc ra từng miếng thịt thối, thậm chí tôi còn thấy cả chỗ vết thương có những con dòi trắng đang ngọ nguậy.
“Tại sao anh không cứu tôi!”
“A?” Tôi sững sờ, vừa định trả lời thì Tú Tú lao thẳng đến chỗ tôi, đưa tay ra bóp chặt lấy cổ tôi, trong chốc lát tôi không thể thở nổi.
“Tại sao không ngăn họ lại? Tại sao!”
“Tại sao!”
“Tại sao!”
Giọng nói ngày càng sắc bén, cổ bị bóp nghẹt, tôi cảm thấy hơi thở ngày càng khó khăn!
“Đều phải chết!”
“Các người đều phải chết!”
Tú Tú trừng trừng nhìn tôi, dường như có một biển hận ẩn chứa trong đôi mắt ấy!
Giây phút tưởng như chết ngạt, tôi bật mạnh dậy, lúc này mới phát hiện ra là mơ.
Tôi không tin đưa tay sờ lên cổ, vừa rồi là giấc mơ?
Nếu là mơ, vậy cũng quá thực rồi!
Tôi ngồi trên giường bình tĩnh lại một lúc mới cảm thấy hơi thở điều hòa trở lại.
Trán ướt đẫm mồ hôi.
Chuyện đến bây giờ đã rất kỳ lạ, tôi nghĩ rằng giấc mơ vừa rồi không chỉ là ngẫu nhiên, chắc chắn bên trong còn có ý nghĩa gì đó, nhưng tôi nghĩ một hồi vẫn không hiểu, ngoại trừ hù dọa và làm tôi thêm hối hận ra, rốt cuộc còn có thể ẩn chứa ý nghĩa gì khác.
Lúc này tôi phát hiện đã là ba giờ chiều, bụng đói cồn cào, tôi vội vàng xuống giường.
Giang Tiểu Thơ rất ngoan, đã làm cơm chiều cho tôi, mặc dù hơi nguội rồi nhưng vẫn có thể ăn được, ăn cơm xong tôi đi đến linh đường.
Bận rộn cả một ngày, cô bé có lẽ cũng mệt rồi.
Đi trên đường, tôi nhìn thấy dân làng từng người từng người một đang đi lại bên cạnh, tôi giật mình, cuối cùng tôi đã hiểu tại sao hôm qua lại cảm thấy có gì không đúng.
Không sai, chính là người dân!
Những người này bây giờ họ trông như con rối, không có chút sức sống, hành động của họ giống như đã được sắp đặt trước, bọn họ chỉ cần theo kịch bản đi đi lại lại là được!
Nghĩ thông suốt, tôi liền quan sát bọn họ kỹ càng hơn, đúng thực như vậy, bọn họ đờ đẫn, có thể thấy rõ điều đó qua ánh mắt.
Thậm chí khi tôi gọi họ, bọn họ đều rất lâu mới trả lời lại, nhưng sau khi đã phản ứng thì giống như đột nhiên thức tỉnh, lại nói chuyện với tôi rất nhanh.
Thực sự quá kỳ quái!
Đến linh đường, Giang Tiểu Thơ sợ hãi nắm lấy cánh tay tôi nói: “Anh, chúng ta đi thôi, rời khỏi đây!”
“Rời khỏi đây?” Tôi ngạc nhiên, không biết tại sao đột nhiên Giang Tiểu Thơ lại có suy nghĩ này, “Thất tuần của bà còn chưa qua, sao tự dưng lại muốn đi khỏi đây!”
“Không biết, không biết!” nói rồi, Giang Tiểu Thơ sốt ruột phát khóc, “Trong đầu em cứ có tiếng nói, đi nhanh, mau đi nhanh, nếu không đi sẽ không còn cơ hội nữa!”
Tôi chau mày, nói thực hai ngày nay trong lòng tôi cũng có suy nghĩ như vậy, tôi hít một hơi nói: “Vậy anh đi tập hợp một nhóm những người khác nữa, chúng ta cùng đi khỏi đây!”
“Không được, trong thôn này, ngoại trừ chúng ta, những người khác đều không đi được, nếu chúng ta không đi thì có thể đến chúng ta cũng không thể thoát được nữa!” Giang Tiểu Thơ lo lắng nói.
Tôi ngẩn người nhìn Giang Tiểu Thơ, tôi nghĩ có lẽ cô bé đã biết được chuyện gì đó, hay là cô ấy cũng phát hiện ra sự kỳ lạ của dân làng rồi, “Có phải em đã biết được gì? Bà có phải đã nói gì cho em biết đúng không?”.
Giang Tiểu Thơ ra sức lắc đầu, “Bà không cho em nói, bà nói sau khi chúng ta đi khỏi đây mới được nói cho anh biết, trước đó không được nói gì hết, anh Giang Lưu, chúng ta đi có được không?”
Tôi không biết nên nói gì, đứng tại chỗ, không nhấc nổi chân.
Đi? Không phải nghĩa là vứt bỏ những người khác sao? Chuyện này tôi không làm được.
Đang lúc tôi do dự thì điện thoại lại kêu lên, lấy điện thoại lên xem thì ra là mẹ tôi gọi, tôi vội vàng nghe máy “Alo, mẹ à, có chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì là sao, hôm qua con gọi điện kêu mẹ với bố con về ngay, giờ bố mẹ về rồi đây mà con lại không ở nhà, con đang ở đâu vậy hả?” giọng của mẹ tôi truyền đến.
Tôi sững người, tôi đã gọi điện cho bố mẹ kêu họ về đây lúc nào chứ? Ở đây nguy hiểm như vậy, tôi sao có thể kêu họ về?
Không đúng!
Tôi nhớ lại cuộc gọi khó hiểu mà bố đã gọi tối qua, không phải vấn đề từ đó mà ra chứ!
Vào lúc tôi đang sững sờ, giọng của bố truyền đến: “Con trai, giờ con đang ở đâu?”
“Ồ ồ, con lập tức về đây!” có vài chuyện không thể nói hết qua điện thoại nên tôi nghĩ cứ nên về nhà trước đã.
Giang Tiểu Thơ thấy tôi định về nhà, liền nắm vạt áo nhỏ tiếng hỏi: “Anh, anh định về nhà à? Em có thể đi cùng anh về nhà không!”
Tôi quay đầu nhìn bức ảnh lão bà trong linh đường, suy nghĩ một hồi, giờ xảy ra chuyện như vậy, để cô bé một mình lại đây cũng không ổn, thôi thì cho thêm ít vàng mã vào lò đốt rồi dắt cô ấy cùng về nhà.
Khi ra khỏi cửa tôi phát hiện trong thôn xuất hiện rất nhiều người, những người này bình thường đều không gặp được, vốn dĩ thôn chỉ có vài ba trăm người, bây giờ số người phải đông gấp đôi lúc trước rồi!
Chương 9: Cảnh Nguy Khốn
Chuyện gì thế này? Tại sao những người lúc trước đã rời khỏi thôn, chỉ sau một đêm đều trở về? Trong đó có một số người tôi cũng quen mặt, đều là những người hồi trước rời khỏi thôn đi làm ăn xa, từ đó không về lại nữa.
Đột nhiên trong lòng tôi thấp thỏm một suy nghĩ bất an.
Dựa vào những việc xảy ra hai ngày nay trong thôn có thể thấy đối phương muốn tất cả người trong thôn đều phải chết, chỉ là không hiểu tại sao tôi và Giang Tiểu Thơ lại không bị ảnh hưởng, hơn nữa lúc này những người trước đây rời khỏi thôn đều quay trở lại, hiển nhiên thứ tà ma kia muốn tiêu diệt triệt để hết huyết mạch của thôn chúng tôi.
Tôi không muốn tin những chuyện này là do Tú Tú sau khi chết làm ra, nhưng nhìn những việc đã xảy ra cũng chỉ có Tú Tú mới có nỗi oán hận lớn như vậy.
Dẫn Giang Tiểu Thơ về tới nhà, tôi gặp bố mẹ, sắc mặt bọn họ có phần quái lạ, nói thế nào nhỉ, mặc dù mới chỉ về có một ngày nhưng bọn họ như thể đã hòa nhập với không khí trong thôn, trên mặt không có chút sinh khí nào.
Tim tôi đập thình thịch, cảm thấy chán nản, không phải đúng như những gì tôi nghĩ chứ, nếu thật sự như vậy thì lớn chuyện thật rồi!
Nói chuyện với bố mẹ một lúc, tôi phát hiện lời nói và câu hỏi của họ rất thiếu tự nhiên, giống như một cuộc trò chuyện đã được lập trình sẵn, nỗi bất an trong lòng tôi càng mãnh liệt.
Nếu thật sự như thế, chẳng phải bố mẹ tôi cũng bị giữ lại trong cái thôn kỳ quái nguy hiểm này sao?
Bọn họ vô tội, tại sao lại liên lụy đến bọn họ!
Sau khi đưa Giang Tiểu Thơ về phòng, sắc mặt tôi trở nên khó coi, cô bé dường như hiểu được nỗi phiền não trong lòng tôi liền nói: “Anh Giang Lưu, đêm nay chúng ta bắt buộc phải đi khỏi đây, nếu không đến cả chúng ta cũng không thể đi khỏi. Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta.”
Tôi đờ đẫn ngẩng đầu nhìn Giang Tiểu Thơ hỏi: “Anh có thể dẫn theo người khác không?”
“Không được, như vậy chỉ khiến cho tất cả chúng ta đều không thoát khỏi đây được.” Giang Tiểu Thơ trả lời.
“Bố mẹ anh thì sao? Bọn họ vừa đến, chắc không bị ảnh hưởng gì đâu!” Tôi căng thẳng nói.
Giang Tiểu Thơ lại lắc đầu: “Từ lúc họ bước chân vào trong thôn, có nghĩa là họ sẽ không thể ra khỏi đây nữa, bà nói với em như vậy.”
Tôi tức giận, đầu óc hỗn loạn, hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới được.
Giang Tiểu Thơ trầm mặc một lúc rồi lên tiếng: “Chúng ta đi khỏi đây mới có thể tìm cách cứu những người khác, bây giờ nếu như quá mềm yếu, ở lại đây chỉ có chết chung với tất cả chứ không được việc gì.”
Mặc dù trong lòng biết rõ Giang Tiểu Thơ nói không sai, thay vì ở đây chờ chết cùng tất cả mọi người, không bằng ra ngoài tìm hy vọng cho mọi người trong thôn, nhưng tôi cũng biết, cơ hội tìm ra cách giải cứu người trong thôn là bằng không.
Lúc trước gặp được lão Triệu cái người không biết là người hay quỷ, rồi còn cả em trai ông ta, sau khi nhìn thấy thôn chúng tôi đều bị dọa mà bỏ chạy, cho thấy vùng đất này hung hiểm vô cùng, mà tôi lại chỉ là một người bình thường, làm gì có cửa để giải quyết chuyện này.
Vì vậy tôi lựa chọn đi ra ngoài, nói cho dễ nghe là vì tìm hy vọng, còn khó nghe hơn chính là vứt bỏ tất cả người trong thôn, tìm đường sống cho riêng mình.
Thấy tôi do dự, Giang Tiểu Thơ cũng sốt ruột, dậm dậm chân, hắng lên một tiếng: “Không quan tâm đến anh nữa, nếu tối nay anh không đi, em sẽ đi một mình!”
Nhìn Giang Tiểu Thơ tức giận tôi lại bắt đầu bối rối, nếu như tôi không đi, một mình cô bé đi ra ngoài có vấn đề gì không?”
Tôi đang nằm trên giường suy nghĩ mình nên làm thế nào, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo, tôi ngơ ngác, thò người ra ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy anh họ đang chạy hướng ra phía bên ngoài, tôi vội vàng hỏi: “Anh họ, có chuyện gì vậy?”
“Thi thể trôi từ trên núi xuống rồi!” anh họ nói một cách gấp gáp.
“Thi thể nào cơ?” tôi ngẩn người một lúc, có chút nghi hoặc.
“Cái người chết trong giếng, vừa rồi có người nhìn thấy xác anh ta nổi trong hồ nước phía bên ngoài.” Anh họ nói rồi chạy về hướng hồ nước.
Hồ nước đó thực ra một con sông, trước đây nước trong hồ rất lạnh, kể cả là mùa hè, nước trong hồ cũng giống như nước đá vậy, xuống hồ đó bơi chỉ chốc lát là cơ thể đông cứng lại, có vài người xui xẻo đã bị lạnh đến mức co giật rồi chết đuối, người trong thôn tôi không ai xuống dưới đó tắm cả, nhưng vẫn có những người lạ đến đó tắm, sau khi vài người chết đuối, dân làng cảm thấy không ổn nên đã mời đến một thầy phong thủy.
Ông thầy phong thủy đó nói nếu gọi là sông thì sẽ phạm đến phong thủy, địa thế thôn chúng tôi giống như một cái huyệt mộ, nói cho dễ hiểu thì là âm tào địa phủ thu nhỏ, rất dễ hình thành ma quỷ, hơn nữa ngoài thôn còn có một con sông, nghe tên là đủ hiểu ý nghĩa, sông Hoàng Hà, người nào vận may không tốt tắm dưới sông đều mất mạng, chỉ có một cách duy nhất để giải quyết đó là không gọi nó là sông, gọi hồ nước là được rồi, vì thế chúng tôi luôn gọi là hồ nước, kể cũng lạ, sau khi đổi tên, nước trong hồ không còn lạnh nữa, nhưng người dân trong thôn chúng tôi vẫn không dám xuống đó tắm.
Hồ nước này thực chất rất dài, chảy quanh gần nửa vòng thôn, trên sông có bắc một chiếc cầu, đấy là con đường duy nhất để ra khỏi thôn, lúc trước tôi bị rơi từ trên núi xuống cũng là rơi xuống hồ nước này.
Tôi từ trên gác đi xuống thấy bố mẹ chuẩn bị đi ra ngoài, chắc là đi xem náo nhiệt, chỉ có Giang Tiểu Thơ ngồi trên sopha, sắc mặt không tốt, giống như đã xảy ra chuyện gì đó rất kinh khủng.
Tôi nhận thấy có gì đó không đúng, chờ bố mẹ đi khỏi, tôi ngồi bên cạnh Giang Tiểu Thơ, thận trọng mở lời: “Sao vậy?”
“Không có gì” Giang Tiểu Thơ cười lạnh nhạt lên tiếng: “Có lẽ chúng ta không thể đi được nữa rồi.”
“Là sao?” Tôi hít một hơi, nhìn Giang Tiểu Thơ, không biết tại sao đột nhiên cô ấy lại nói như vậy, rốt cuộc cô ấy có suy nghĩ gì.
“Anh đi xem thì biết” Khuôn mặt Giang Tiểu Thơ nhợt nhạt nói với tôi: “Vốn dĩ chúng ta có thể qua cầu đi ra ngoài, nhưng bây giờ chỉ có thể mạo hiểm đi đường núi thôi.”
Giang Tiểu Thơ từ đầu đến cuối không nói rõ tại sao chúng tôi lại không thể đi ra ngoài, nhưng cô ấy đã nói tôi đi xem rồi biết nên có lẽ ra đó sẽ biết được câu trả lời, tôi không thể ngồi yên được nữa, nhanh chóng chạy ra phía ngoài thôn.
Khi tôi chạy đến chỗ cầu đã tập trung rất đông người, không dễ dàng gì mới chen được vào trong chiếm một chỗ, nhìn thấy cái xác đã trương phềnh trắng ởn, chính là cái người lúc trước lên núi với chúng tôi, bị chết trong giếng.
Nhưng giờ cái chết của anh ta trông thật thảm hại, quần áo trên người không biết vì sao biến mất hết, lõa thể ngâm trong nước, trên người anh ta dày đặc những lỗ máu nhỏ, tôi vốn dĩ có hội chứng sợ lỗ, nhìn thấy những lỗ máu đó, toàn thân lại nổi da gà!
Đây là thứ quái quỷ gì vậy!
Đang lúc tôi định quay đầu bỏ đi, bố mẹ của anh ta đến nơi, nhìn thấy thi thể con trai mình ngâm trong nước, hai người già cả than khóc cầu xin dân làng xung quanh giúp họ vớt xác con trai lên.
Nhưng cái chết của anh ta dị thường như vậy, những người có mặt tại đó không một ai dám xuống nước vớt lên, quỷ mới biết xuống nước sẽ gặp chuyện gì.
Phải biết là hồ nước này vốn dĩ đã chẳng tốt lành gì.
Khi tất cả chúng tôi đang đùn đẩy cho nhau thì có người kêu lên: “Kia là thứ gì? Hình như có gì đó chui ra từ trong cơ thể anh ta!”
Tôi sững người vội vàng ngó ra.
Thật sự có một đám những đốm đen dày đặc bò ra từ những lỗ máu trên người anh ta, chỉ ba bốn phút sau, những đốm đen đó giống như màn sương đen tràn ra khắp mặt sông, nước sông như bị đun sôi, bắt đầu sôi sùng sục!
Trong thời gian ngắn ngủi, nước sông đã bị nấu sôi, sương mù bao phủ khắp con sông, cả thôn bị bao vây bởi làn sương mỏng, chúng tôi đứng trên cầu đã không nhìn thấy được phía bên kia cầu nữa rồi!
“Có chuyện gì vậy?” Một người sợ hãi thét lên.
Tôi chợt nhớ đến màn sương mù mà chúng tôi gặp phải khi ra sau núi, trong lòng lo lắng, giờ tôi đã biết tại sao Giang Tiểu Thơ lại nói chúng tôi không thể đi khỏi được nữa rồi!
Xuất hiện màn sương này, chúng tôi căn bản không thể nào đi được!
Chương 10: Sống Hay Là Chết
Màn sương đột ngột xuất hiện giống như đổ thêm dầu vào lửa, nỗi sợ hãi của tất cả người dân trong thôn trong những ngày qua chốc lát đều bộc phát, đủ để làm cho người ta phát điên.
Bắt đầu có người liều mạng chạy ra khỏi thôn, lúc đầu chỉ có vài ba người, sau đó thành hiệu ứng, trên cầu ngoại trừ tôi đang kéo bố mẹ mình không để cho họ chạy, chỉ còn bố mẹ của cái người đã chết kia và một số người không hiểu chuyện gì, họ chỉ vừa mới tới thôn, những người khác đều chạy ra phía ngoài thôn!
Tầm mười mấy phút sau, từng người một vừa mới chạy ra ngoài lại quay trở lại, giây phút nhìn thấy chiếc cầu ánh mắt bọn họ chuyển từ mơ hồ sang suy sụp, quỳ xuống đất than khóc.
Mấy người còn lại chúng tôi thấy vậy chỉ biết thở dài một tiếng.
Chuyện đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người, hiện giờ không ai có thể nghĩ ra một biện pháp nào đáng tin cậy, nếu như lão bà còn sống không chừng có thể nói ra đạo lý, nhưng giờ lão bà chết rồi, người duy nhất dường như biết được chút gì đó là Giang Tiểu Thơ lại nhất quyết không nói ra bất cứ điều gì.
Trên cầu ngày càng ồn ào, những người không hiểu chuyện gì đang xảy ra bắt đầu đi hỏi han những người khác, tôi cũng nói qua những chuyện xảy ra mấy ngày nay trong thôn cho bố mẹ biết.
Sau khi đã hiểu rõ mọi chuyện, những người trở về thôn sau đó cũng lo lắng, họ vô duyên vô cớ vướng vào tai họa vốn dĩ chẳng hề liên can đến mình, nhưng vô tình họ đều bị vạ lây.
Đám người đến sau vừa mắng chửi những người dân làng, khuôn mặt vừa hoảng sợ, tất nhiên bọn họ đều nghĩ đến kết cục gì đang chờ đợi mình.
Sau cùng, không bàn bạc được, bọn họ quyết định tập trung tại đền thờ để thảo luận nên làm thế nào, bây giờ toàn thôn đã có tới gần một nghìn người, mặc dù đền thờ cũng rộng nhưng vẫn phải chen nhau đứng.
Chủ trì là trưởng thôn và một số người sau khi rời khỏi thôn thì kiếm được nhiều tiền, có thể coi là những người thành công!
Bọn họ đều nghẹn ứ ở cổ không biết nên nói gì, trông sắc mặt dân làng khổ sở không ai lên tiếng, có người thì khóc lóc, một số lại đang xì xầm với nhau.
Giang Tiểu Thơ cũng tới rồi, cô ấy đứng bên cạnh tôi, nhìn đám đông trước mặt cười nhạt: “Muốn đi, nhân lúc này phải đi ngay, để muộn nữa thì không đi được!”
Nói thực, lúc này tôi cũng hoảng sợ vô cùng, nhìn Giang Tiểu Thơ, tôi hỏi: “Đi đường núi sao?”
“Không sai, đường núi, vẫn là câu nói đó, chỉ có ra ngoài rồi, mới có thể có cách cứu dân làng.” Giang Tiểu Thơ nói.
“Có nguy hiểm không?” tôi dò hỏi
“Trước đây thì không, nhưng giờ thì có nguy hiểm, vì giờ thứ đó thức tỉnh rồi, chúng ta có khoảng một phần trăm cơ hội.” Giang Tiểu Thơ trả lời.
Một phần trăm cơ hội…
So với trúng xổ số có gì khác biệt sao? Tôi cảm thấy thất vọng, “Không có cách nào khác an toàn hơn sao?”
“Anh đồng ý đi cùng với em?” Giang Tiểu Thơ nhìn tôi nói.
Tôi gật đầu, “Lúc này chỉ có ra ngoài mới có cách để giải cứu mọi người, anh không muốn ba mẹ anh gặp nạn, nên anh phải cứu họ.”
Còn câu này tôi không nói ra, chính là nếu ra ngoài rồi mà không có cách nào, tôi sẽ quay trở lại, đã không cứu được bố mẹ tôi, vậy chết cùng họ cũng được, dù sao xuống suối vàng cũng được ở bên cạnh nhau.
“Đừng nghĩ rằng em không biết anh đang nghĩ gì, em rất chắc chắn nói với anh một chuyện, dù anh có quay lại đây chờ chết, cũng không thể tái sinh, mãi mãi bị mắc kẹt tại nơi đây, lang thang trong nỗi sợ hãi cứ lặp lại liên hồi.” Giang Tiểu Thơ nói với tôi.
Trong lúc tôi suy nghĩ mông lung, dân làng cũng đã bàn bạc xong.
Kết quả thảo luận của mọi người rất đơn giản, đó là tìm lấy một sợi dây thừng, buộc tất cả lại với nhau, từng người một nối tiếp nhau đi ra ngoài thôn, cái mọi người gặp phải có thể là ma bịt mắt, nguyên tắc của ma bịt mắt chính là trong sương mù không ai có thể nhìn rõ đường đi, sau đó làm cho người ta đi vòng quanh lại về chỗ cũ, nhưng nhiều người như vậy cứ nối đuôi nhau đi thì mọi người sẽ nhìn rõ người phía trước mình có đi thẳng hay không, theo lý mà nói có thể hình thành một đường thẳng, như vậy có thể đi ra khỏi thôn, chỉ cần người đầu tiên đi ra khỏi sau đó kéo dây thừng để những người khác cũng ra ngoài!
“Làm bừa” nghe xong quyết định đó Giang Tiểu Thơ cười mỉa mai, ánh mắt tràn đầy giễu cợt, giống như đám dân làng đang diễn một tiểu phẩm hài vậy.
“Anh nghĩ cũng rất hợp lý đấy chứ.” Tôi quay đầu nhìn qua Giang Tiểu Thơ, nói ra suy nghĩ của mình.
“Đấy là cảm giác của anh, nhưng thế cũng tốt, nhóm bọn họ đi ra phía ngoài, vừa hay có thể thu hút sự chú ý của đối phương, cơ hội thoát ra bằng đường núi của chúng ta tăng lên không ít, vốn dĩ chỉ có một phần giờ xem ra cũng phải thành công được bảy phần.” Giang Tiểu Thơ lên tiếng.
Tôi có phần bất ngờ nhìn Giang Tiểu Thơ, nói thật Giang Tiểu Thơ của bây giờ và Giang Tiểu Thơ hai ngày trước tôi gặp hoàn toàn khác nhau, nói thế nào nhỉ, ngày càng lãnh đạm, hai hôm trước cô ấy đem lại cảm giác dịu dàng như cô bé hàng xóm, nhưng Giang Tiểu Thơ của bây giờ lại làm cho người ta cảm thấy một người vô cùng thờ ơ với sự sống chết của người khác.
Cảm giác này xuất hiện từ lúc tôi dắt Giang Tiểu Thơ về nhà gặp bố mẹ tôi, chỉ là tâm trí lúc đó còn suy nghĩ những chuyện khác, thêm nữa là nỗi sợ hãi nên không chú ý.
Hiện giờ ý của Giang Tiểu Thơ là để cho dân làng đi làm mồi nhử, thu hút sự chú ý của đối phương, chúng tôi nhân cơ hội chạy trốn, tôi muốn từ chối cách làm này, nhưng không hiểu sao lời nói ra lại biến thành: “Bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng chứ?”
“Không hề, đối phương giữ họ lại còn có ích, làm sao dễ dàng để bọn họ chết đi như vậy, cái người bị chết lúc trước, đúng rồi là cái người xấu số giờ vẫn đang trôi nổi trong hồ, lý do phải chết là vì muốn vây hãm tất cả mọi người.” Giang Tiểu Thơ trả lời.
Tôi nhìn Giang Tiểu Thơ, đầu óc hỗn độn, không biết đang nghĩ gì nữa.
“Đã quyết định chưa, có muốn nhân cơ hội này đi không?” Giang Tiểu Thơ nhìn tôi, ánh mắt có phần thiếu kiên nhẫn.
Tôi cắn chặt răng, trả lời, ĐI!
“Được, vậy em về nhà trước chuẩn bị vài thứ, anh về nhà chờ tin của em.” Giang Tiểu Thơ nói rồi liền đi về nhà.
Tôi cũng mơ hồ đi về nhà, không lâu sau, bố mẹ tôi cũng về, trông dáng vẻ vội vàng của họ hiển nhiên là đang chuẩn bị để rời thôn.
Tôi cắn răng, không dám nói ra, có trời mới biết ngoài tôi và Giang Tiểu Thơ, những người khác sẽ xảy ra chuyện gì, ngộ nhỡ chuyện bị tiết lộ ra ngoài thì hỏng bét.
Cho nên lúc bố mẹ ra khỏi nhà, tôi đã nói dối mình cần vào nhà vệ sinh, sẽ lập tức đến sau.
Sau khi bố mẹ đi khỏi, tôi bần thần, mềm nhũn người ngồi trên sopha, ai biết rằng tôi đã phải đau khổ thế nào mới đưa ra được quyết định, nhưng không còn cách nào khác, để nhiều người sống sót hơn, chỉ có thể làm như vậy.
Tôi đau khổ ôm lấy mặt, khuôn mặt khốn khổ!
Tầm bốn năm phút sau, Giang Tiểu Thơ mang theo một túi nhỏ đến, vừa đến chỗ tôi liền đưa ra một viên sáp nói: “Chút nữa trên đường đi bỏ cái này vào miệng, nhớ là không được nuốt xuống, ngậm là được rồi!”
Tôi có chút thận trọng đỡ lấy viên sáp, rồi cùng với Giang Tiểu Thơ đi ra ngoài.
Lúc đó người trong thôn đã tập trung lại rất đông, mọi người đều dùng dây thừng buộc quanh eo, rồi nối với dây của người phía trước.
“Đi thôi, đừng nhìn nữa!” Giang Tiểu Thơ lạnh nhạt nhìn tôi hối thúc.
Tôi thở dài một tiếng, cùng với Giang Tiểu Thơ đi hướng ra phía sau núi, không kìm được lòng tôi quay lại lần nữa nhìn về phía bố mẹ đang đứng yên lặng trong đám đông chờ tôi, trời mới biết tôi rời đi lần này có phải là vĩnh biệt hay không!
Lúc chúng tôi đi đến chân núi, Giang Tiểu Thơ ra hiệu cho tôi dừng lại, lấy từ trong túi ra tám đồng tiền, không biết sắp đặt gì trên mặt đất.
Khoảng mười phút sau, cô ấy thu lại mấy đồng tiền rồi nói với tôi: “Lấy viên thuốc đó uống đã, rồi đi theo em!”
Tôi gật đầu, vội bóc viên sáp ra, lấy ra viên thuốc đen xì xì ngậm trong miệng mình.
Sống hay chết, chính là lúc này đây!