1. Home
  2. Truyện Ngôn Tình
  3. Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
  4. Tập 1: Hôn – Trốn vào phòng (c1-c10)

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Tập 1: Hôn – Trốn vào phòng (c1-c10)

Chương 1: Hôn

Đêm tối!

Trời mưa, hẻm nhỏ ẩm ướt!

Mười mấy người đàn ông mặc áo đen, vẻ mặt lạnh lùng, cầm súng lục, chạy thùm thụp đuổi theo một bóng dáng to lớn cao ngạo phía trước!

Thân thể anh mặc âu phục màu trắng, nơi nào đó trên người đã trúng đạn, ngón tay nhỏ máu, cầm một hộp gỗ, ở trong ngõ hẻm ẩm ướt nhanh nhẹn chạy trốn, hai mắt giống như chim ưng, lóe lên dữ dội!

“Anh ta chạy tới phía bên kia rồi, đuổi theo cho tôi!” Tiếng nói của mấy người đàn ông áo đen từ đầu kia ngõ hẻm truyền đến.

Anh tỉnh táo nghe tiếng nói này, lại nắm chặt cái hộp màu đỏ trong tay, tiếp tục chạy về phía trước, máu tươi từ tay của anh rơi xuống nhưng anh tuyệt không chú ý, vẫn tiếp tục chạy về phía trước, hai mắt tìm kiếm xung quanh.

Lúc này, trước mặt là cửa sau một quán bar, phịch một tiếng mở ra, một cô gái nhỏ đi ra, người mặc áo sơ mi trắng, áo ghi lê màu đỏ, mặc đồng phục nhân viên tạp vụ, một đôi mắt hạnh trong sáng, trong miệng lẩm bẩm ghi nhớ tên nhiều loại rượu đỏ: Xích Hà Châu, Xà Long Châu, Phẩm Lệ Châu. . . . . .

Hai mắt anh ở trong bóng tối sáng lên, lập tức nhanh chóng tiến lên, trong lúc cô gái còn chưa kịp phản ứng, giống như cơn gió, lưu loát nắm chặt tay cánh tay của cô gái nhỏ, kéo cả người cô vào sau nhà bếp của quán bar!

Cửa phịch một tiếng đóng lại chặt kín!

Tay của anh cứng rắn như sắt thép, kiềm chế chắc cánh tay của cô, đem cô cả người nện bên vách tường, lập tức che miệng của cô, để cho cô không thể động đậy!

“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh bị sợ đến mất hồn mất vía, con ngươi trừng lớn, thông qua ngọn đèn nhỏ phòng bếp u ám, nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông trước mặt, hai mắt lóe lên như chim ưng, trong lòng của cô chợt run lên, một loại cảm giác chết chóc đáng sợ đột nhiên tới gần mình, cô bị sợ đến sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy, mềm nhũn ở trên tường, không dám nhúc nhích.

Anh vừa kiềm chặt Khả Hinh, vừa ngừng thở, nghiêng đầu lắng nghe tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng gần, hai mắt anh rối loạn quét về phía cô gái trước mặt, mặc dù nhìn không rõ mặt mũi, nhưng cảm thấy đôi mắt to trong vắt động lòng người của cô đang lóe ra ánh sáng sợ hãi!

Anh cố chịu đựng ba chỗ trúng đạn trên người, khổ sở nặng nề thở gấp, cúi đầu về phía cô nhỏ giọng nói: “Đừng lên tiếng! Tôi sẽ không làm thương tổn cô! Mới vừa rồi tôi nghe cô đọc tên rượu đỏ, tôi biết cô là người thích rượu! Thời gian đã không kịp rồi, tôi rất có thể sẽ gặp bất trắc! Trên người tôi có một vật phẩm rất quý giá, làm phiền cô mang nó đến trong tay Tưởng lão tổng giám đốc Khách sạn Á Châu, nhớ kỹ! Không nên qua tay người khác! Người thân cũng không cho phép! Ông ấy nhất định sẽ đền đáp cho cô! Tôi thề! Đây là tiền đánh cuộc cuối cùng trong cuộc đời tôi! Nhờ cô! Tín vật này quan hệ đến số mạng hai gia tộc! Vô cùng quan trọng! Làm ơn!”

Cặp mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, chăm chú nhìn người đàn ông trong bóng tối.

Anh nói hết lời, nhanh chóng đưa cái hộp gỗ trong tay nhét vào trong ngực Đường Khả Hinh, ở trong bóng tối nhìn cô gái này thật sâu, anh hai mắt lóe lên ánh sáng rét lạnh và do dự, lại đột nhiên cúi xuống, ở trên môi cô gái cắn mạnh!

“Ưmh! !” Đường Khả Hinh hoảng sợ đến gan mật đều vỡ, bị anh đột nhiên cắn, càng thêm đau đến thấu tim phổi.

Anh nâng chặt mặt của cô, nhấp nhẹ máu trong môi cô, giọng khàn khàn, gấp rút nói: “Tôi đã nếm máu của cô, mạng của tôi sẽ là mạng của cô, nếu Nhà họ Tưởng phản bội, tôi làm Quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ!”

Ngoài cửa tiếng bước chân càng lúc càng gần. . . . . .

“Bây giờ tôi đi ra ngoài dẫn dụ bọn họ! ! Mặc kệ ở bên ngoài nghe được âm thanh gì, ngàn vạn đừng lao ra, cũng đừng báo cảnh sát!” Anh nói hết lời, bưng chặt vết thương bên bụng trái, nhịn đau mở cửa đi ra ngoài!

“Này. . . . . .” Đường Khả Hinh còn chưa kịp phản ứng, chỉ ôm cái hộp gỗ nhỏ màu đỏ, núp ở sau khe cửa, nhìn bóng lưng của anh, căng thẳng lo sợ run rẩy vội gọi: “Tôi không biết anh, tại sao tôi phải giúp anh? Tôi không biết những người anh nói a! ! Tôi nên làm thế nào?”

Trong ngõ hẻm tối tăm truyền đến một trận tiếng kêu rên kinh khủng!

Cả người Đường Khả Hinh run lên dữ dội, con ngươi trừng lớn, không thể tin được khi thấy người đàn ông kia đã trúng đạn, ngã vào trong vũng máu, bị mấy người đàn ông bao vây quanh, thậm chí bọn họ quay nhìn về phía cửa sau quán rượu nói: “Tôi thấy anh ta mới vừa rồi đi vào cửa sau! Có thể anh ta đem đồ chuyển cho người liên hệ rồi !”

Đường Khả Hinh hoảng sợ che miệng, bậm gan đem cánh cửa nặng nề khóa lại, lao thật nhanh ra khỏi phòng bếp, đi qua thật là nhiều người đang sôi nổi cười nói ở quầy Bar, vừa muốn trốn ra bên ngoài thì bước chân dừng lại, hai mắt trừng lớn, nhìn thấy ngoài cửa quán rượu vọt vào mấy người đàn ông mặc áo đen, bọn họ đang đứng ở trong sàn nhảy, mặt lạnh đáng sợ tìm tòi xung quanh. . . . . .

Trong lòng của Đường Khả Hinh run lên, ôm chặt hộp gỗ này, lập tức nhạy bén xoay người, vọt vào phòng thay quần áo nhân viên tạp vụ !

Mấy đàn ông thấy bóng lưng Đường Khả Hinh hốt hoảng căng thẳng, hơn nữa trong ngực ôm hộp gỗ khả nghi, lập tức muốn đuổi theo hướng của cô nhưng mới vừa bước tới vài bước, cũng đã nghe có người nói: “Tưởng Tiên Sinh đang ở chỗ này! Không nên xằng bậy! Nhìn sắc mặt của anh ấy dường như tâm trạng không tốt!”

Người đàn ông cầm đầu vừa nghe, vẻ mặt thay đổi. . . . . .

Chương 2: Cửa bị mở ra

Ánh đèn màu đỏ thẫm trong quán bar cao cấp, êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại kích dục.

Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu đỏ thẫm, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong kêu gợi nhất.

Trong phòng VIP đỏ thẫm, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khẽ chớp, nhắc đồng hồ đeo tay nhìn thời gian, hoàn toàn lộ ra sắc mặt không vui.

Mấy tên vệ sĩ giống như thần chết, bảo vệ chặt xung quanh chỗ ngồi VIP của anh, chỉ cần có khách đi qua, liền mặt lạnh dùng tay ngăn cản, ngay lập tức khách quay lại đi ra ngoài, một số cô gái thuộc giới chính trị và kinh doanh mang vẻ mặt ngưỡng mộ và mê luyến nhìn về phía anh, cũng không một ai dám đến gần anh.

Cuối cùng, anh hơi không kiên nhẫn đổi tư thế ngồi, đường nét trên gương mặt càng lúc càng cứng rắn, hai mắt lộ ra ánh sáng lạnh lẽo giống như trong một chớp mắt tiếp theo anh sẽ phải làm cho thế giới này nổi gió phun mây.

Ba người thư ký đi theo bên cạnh, cẩn thận nhìn anh một cái, biết đây là ranh giới nhẫn nại cuối cùng của anh nên không dám lên tiếng, chỉ lo lắng đứng ở sau người.

Mấy tên đàn ông áo đen nhìn sắc mặt của anh, không dám hành động bừa bãi, nhưng xoay người, nhỏ giọng nói: “Tạm ngừng hành động, chúng ta ở chỗ này chờ đợi! Chú ý cô gái mới vừa rồi vội vàng chạy vào! Tôi thấy trong tay cô ta ôm cái hộp! Tối nay nhất định phải bắt được cô ta!”

“Dạ!” Mấy đàn ông vừa nghe xong liền im lặng ngồi xuống.

Tưởng Thiên Lỗi mặt lạnh ngồi tại chỗ, uống một hơi cạn sạch ly Whisky thứ 12, cuối cùng mặt lộ không vui đứng lên, hướng về phía phòng VIP cao cấp trên lầu hai của quán bar đi tới, thư ký vừa muốn dẫn vệ sĩ theo sau nhưng anh lại giơ tay lên, một mình đi lên lầu.

Cửa phịch một tiếng đóng lại! !

Đường Khả Hinh thở hổn hển núp ở trong phòng thay quần áo, bị sợ đến cả người run run ôm cái hộp gỗ, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nghiêng đầu nghe ngóng ngoài cửa có tiếng động lạ hay không, lo lắng, sợ hãi gào khóc: “Mẹ ơi! Tại sao chuyện tốt như thế lại cho tôi gặp phải? Nên làm cái gì đây? Rốt cuộc đây là thứ gì? Làm cho người ta mất mạng bảo vệ nó ?”

Cô nói xong, liền tò mò giơ lên cái hộp gỗ cũ kỹ, mắt to nhìn chằm chằm, nhìn phía trên có mấy con số mơ hồ không rõ, giống như đã có thời gian lịch sử nhất định, thần thần bí bí, không nhìn ra đến tột cùng là thứ gì!

Cô nhướng mày, do dự một lát, rồi nhanh chóng ngồi xổm xuống ở cạnh cửa, quyết định vươn tay, há miệng run rẩy dùng hết sức, nghiến răng, mồ hôi đầm đìa vặn bung cái nắp đó ra! !

Một chai rượu đỏ cũ kỹ xuất hiện trước mắt Khả Hinh.

“A! Rượu đỏ? Rượu đỏ này có bí mật động trời gì làm cho người ta vì nó đi tìm chết?” Con ngươi Khả Hinh cũng muốn rớt ra, thật sự giật mình, từ trong hộp rút ra chai rượu đỏ, nhìn xung quanh, nhìn từ trên xuống, xoay tròn nhìn, trợn to hai mắt nhìn, nheo mắt nhìn, cũng không thấy nó có gì đặc biệt, cũng chỉ là năm hơi dài một chút!

Cô mơ hồ nhưng chưa từ bỏ ý định, đứng lên, giơ chai rượu đỏ về hướng ánh đèn phòng thay quần áo, chiếu rọi chất lỏng bên trong chai xem rốt cuộc là thứ gì, nhưng vì chai rượu này đã bị phai mờ theo tháng năm, chỉ thấy dịch rượu đang đong đưa, cô cắn môi cầm chai rượu đỏ, đưa lên tai lắc lắc mạnh, vừa lắc vừa nói: “Tôi muốn xem thử, bên trong còn có thứ gì? Làm cho người chết ngựa đổ, làm cho tôi bây giờ giống như con chuột qua phố!”

Nhưng cô cố gắng lắc cũng chỉ nghe được âm thanh chất lỏng đong đưa, không có tiếng động của vật cứng gì khác a!

Lúc này, Đường Khả Hinh cầm chai rượu đỏ ngẫm nghĩ chuyện linh tinh, nào là Bản Đồ kho báu, nào là viên kim cương to lớn, thứ gì cũng nghĩ đến, ánh mắt cô đột nhiên nóng lên, hạ quyết định nói: “Mình mở nó ra xem một chút! ! Nếu thực sự không có vật gì thì uống nó luôn, vậy mình đã xong làm hết mọi chuyện!”

Nói xong lời này, Đường Khả Hinh lập tức quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đau khổ suy nghĩ: “Cho dù mình uống nó đi, mấy người đàn ông áo đen cũng sẽ không bỏ qua cho mình!” Cô lại nghĩ đến người đưa chai rượu đỏ cho mình có thể đã chết, đây chính là đồ của người khác dùng tánh mạng nhờ vả mình a, tại sao có thể tùy tiện xử lý nó? Như vậy không phụ lòng người khác sao?

Cô nặng nề thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ cầm chai rượu đỏ nhìn xung quanh, đang lúc do dự, sau lưng phịch một tiếng, cửa bị mở ra! ! !

Chương 3: Trốn vào phòng

“A . . . . . .” Đường Khả Hinh giật mình thét lên một tiếng, mất hồn, ôm chai rượu đỏ ngã lăn trên đất, đưa lưng về phía cửa phòng, hoảng sợ nhắm mắt lại, suy sụp kêu to: “Đừng có giết tôi! Tôi không biết gì cả . . . . . .”

Đồng nghiệp Tương Cầm mặc đồng phục tổ trưởng, đứng ở bên cửa nhìn Đường Khả Hinh giống như con chó, há miệng run rẩy nằm trên mặt đất, có chút không hiểu, ngay lập tức đưa chân ra, đạp một cái trên mông đít cô, rồi nói: “Cô lại bị phát điên à?”

Đường Khả Hinh mở mắt lườm một cái, lập tức quay đầu thấy Tương Cầm, cô đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, bị sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hoảng hồn nhìn cô trách móc: “Cô đi vào cũng không chịu gõ cửa hả? Làm tôi sợ muốn chết! !”

Tương Cầm a một tiếng, để cái khay xuống, cầm ly nước của mình vừa uống vừa nói: “Còn có chuyện có thể dọa được cô à? Tôi cho rằng cô là kim cương vô địch! Không phải gây ra họa gì chứ? Ví dụ như bị khách hàng sờ mông, sau đó tát anh ta một bạt tai, vặn ngón tay người ta rồi báo cảnh sát bị kẻ gian hút hàng trắng vô lễ với mình …!”

Đường Khả Hinh hung hăng nhìn đồng nghiệp, nói: “Không thể nào! Hôm nay mọi thứ đều gió êm sóng lặng!”

Tương Cầm lập tức xoay người nhìn Đường Khả Hinh nói giỡn: “Cho nên tôi mới cảm thấy kỳ lạ, nếu không phải vì lỗ mũi của cô có chút bén nhạy, biết một chút rượu đỏ, làm sao quản lý có thể chịu đựng để cô xúc phạm với khách hàng ngày à? Còn một giờ nữa tan tầm rồi, tôi xin cô kiềm chế cảm xúc cho tốt, đừng gây chuyện a…! Đừng để cho tôi bị mắng nữa!”

“Làm như tôi là ngôi sao gây họa hàng ngày!” Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt, nhìn Tương Cầm bất mãn nói!

“Cô vốn là ngôi sao gây họa! Có một khách phòng số ba lầu hai đã đi! Tôi đi thu dọn một chút!” Tương Cầm lười nói với cô liền cầm lên khay muốn đi ra ngoài.

Đường Khả Hinh vừa nghe, đột nhiên đầu óc khẽ động, lập tức đoạt lấy cái khay trong tay Tương Cầm, nịnh nọt cười nói: “Tôi giúp cô đưa lên!”

Tương Cầm mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, vô cùng ngạc nhiên nói: “Ơ? Hôm nay chịu khó như vậy? Cô có lén uống rượu hay không? Không có say chứ? Đầu óc còn tỉnh táo chứ?”

“Không có, không có! ! Ngày nào cũng lén uống rượu, không phải quản lý giết tôi à?” Đường Khả Hinh nói xong, ngay lập tức cầm lên chai rượu đỏ có bí mật động trời, đặt ở trong khay, làm thành rượu đỏ bình thường trong quán rượu, vững vàng nâng lên muốn đi ra. . . . . .

“Cô ….chai rượu đỏ này. . . . . .” Tương Cầm có chút kỳ quái chỉ vào chai rượu đỏ trên khay, có chút mơ hồ nhớ rượu đỏ năm. . . . . .”17. . . . . .”

“Ở hầm rượu trong lấy ra! năm 1997!” Đường Khả Hinh chớp đôi mắt to, nhanh chóng nói xong, vẻ mặt có chút hốt hoảng cầm khay rượu đỏ bước nhanh đi ra quầy bar, muốn nhân cơ hội chạy ra ngoài nhưng nhìn thấy mấy người đàn ông áo đen đang ngồi ở trên quầy bar uống Whisky, lâu lâu ngẩng đầu lên, âm trầm nhìn xung quanh, lòng của cô chợt lạnh, hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt nhanh tay cầm chai rượu đỏ bỏ vào trong ngực xoay người đi lên cầu thang, đi về phía phòng lầu hai.

Người đàn ông cầm đầu nhìn thấy Đường Khả Hinh, lập tức giơ tay lên, dẫn thủ hạ đuổi theo Đường Khả Hinh lên lầu hai.

Đường Khả Hinh thở hổn hển, bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa hơi nghiêng mặt, nhìn thấy người đàn ông ở phía sau giống như quỷ mị đã sắp đuổi tới gần mình, vẻ mặt cô nhăn nhó, trong lòng niệm a di đà Phật vạn lần, bởi vì tình huống khẩn cấp, sợ hãi đưa tay tùy ý đẩy ra một cửa phòng VIP, không nói hai lời, lách người đi vào bên trong gian phòng tối đen!

Chương 4: Mạnh mẽ

“Người nào! !” Một giọng nói vang lên trong bóng tối.

“À?” Đường Khả Hinh quên mở đèn, chỉ ngây ngốc khẽ đáp.

“Như Mạt!” Một bóng đen mang theo khí thế mạnh mẽ nhào tới Đường Khả Hinh, không nói tiếng nào hôn mạnh lên đôi môi mềm mại của cô!

“Ưmh. . . . . .” Hai tay của Đường Khả Hinh lập tức nắm chặt tay áo của anh, muốn quay mặt, lên tiếng phản kháng.

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đè cô lên bàn trà, mạnh mẽ hôn lên môi mềm của cô, cùng mười ngón tay cô đan nhau ma sát mặt bàn trà trong suốt, xung quanh truyền đến tiếng ly rượu rầm rầm rầm lăn xuống trên đất! !

“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh bị nụ hôn kia đè làm cho mình không thở nổi, bị hoảng sợ đến gan mật đều vỡ, chai rượu đỏ trong ngực bị anh xoay tới lui, trượt xuống ở trên mặt thảm đỏ thẫm, lăn đến bên ghế sa lon, cô trừng mắt, mười ngón tay thon ở trong lòng bàn tay anh điên cuồng giãy giụa, tức giận muốn đưa lên chân, muốn đá văng thân thể anh, bất đắc dĩ hai chân thon dài của anh ép tới thân thể của cô thật chặt, hai tay của anh kiềm chế chặt bàn tay nhỏ bé của cô, để cho cô không thể động đậy, dường như muốn hòa tan cô vào trong ngực của mình.

“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh còn muốn kêu cứu, âm thanh phát ra trong cổ họng nuốt bị đầu lưỡi cuồng nhiệt của anh dây dưa làm cho mình mê loạn, khóe miệng bị cắn rách rướm máu tươi!

Tưởng Thiên Lỗi đã bị thấm men say, hơi thở sôi trào mút môi mềm của cô, thậm chí nếm mùi máu tươi nơi khóe miệng cô cũng không chú ý, mang theo khoái cảm trả thù nào đó, “Soẹt” một tiếng, anh xé ra áo sơ mi trên vai cô, năm ngón tay lập tức nắm chặt bả vai thơm mát trơn nhẵn, thậm chí bóp chặt bộ ngực đầy đặn của cô, dò vào áo lót nắm điểm nhỏ màu hồng phấn của cô.

Cả người Đường Khả Hinh bị tê dại mãnh liệt, muốn giãy giụa khỏi nụ hôn nóng bỏng và sự kiềm chế của anh. Bất đắc dĩ người nụ hôn của người đàn ông này mang theo một loại ma lực cuồng nhiệt làm cho cả người cô sôi trào, thậm chí có thể cảm giác được sống mũi cao thẳng của anh phát ra hơi thở kích thích mình thật sâu, cô bị sợ đến mất hồn mất vía, đôi tay nắm chặt một góc tây trang của anh, run rẩy muốn tránh thoát nụ hôn kia, mở miệng kêu cứu!

Tưởng Thiên Lỗi hôn chặt môi của cô, không để cho cô có chút không gian thở dốc, thậm chí ở trong bóng tối vươn tay chuẩn xác siết chặt cái mông tròn lẳn của cô, càng không ngừng xoa nắn.

“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh gấp đến độ nước mắt lăn xuống, lúc muốn lên tiếng cầu xin tha thứ, người đàn ông này đã kéo xuống váy ngắn của cô, lộ ra quần lót nhỏ màu trắng hấp dẫn, tay của anh đã thăm dò giữa hai chân của cô, hưởng thụ xoa nắn, cô hoảng sợ liều mạng giãy giụa, vừa tức giận muốn kêu la nhưng anh đột nhiên kết thúc nụ hôn kia, cúi đầu cách áo sơ mi khẽ cắn điểm nhỏ màu hồng phấn trên ngực cô, cô thừa dịp có không gian, dùng sức tát người đàn ông này một bạt tai!

Chát! Một âm thanh vang lên!

Mặt của Tưởng Thiên Lỗi ngẩng lên, trong bóng tối ánh mắt lạnh lùng chợt lóe, siết chặt cằm của cô nói: “Cô là ai?”

Đường Khả Hinh tức giận đẩy anh ra, thét chói tai: “Tôi hỏi anh là ai ? Tại sao muốn vô lễ với tôi?”

Trong bóng tối, hai mắt của Tưởng Thiên Lỗi lóe lên như dã thú, anh soạt một phát đứng dậy, bật đèn trong phòng sáng lên!

Hai người cùng khiếp sợ nhìn đối phương! !

Chương 5: Không thể đi

“Cô là ai? Đi vào trong phòng của tôi làm gì?” Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, nhìn cô gái mặc đồ nhân viên tạp vụ trên bàn trà, hỏi!

Vẻ mặt Đường Khả Hinh cũng đầy khiếp sợ, tức giận nắm chai Whisky, nhắm ngay Tưởng Thiên Lỗi, vừa hốt hoảng kéo lên áo của mình, vừa phát điên kêu to: “Tôi hỏi anh là ai ? Tại sao muốn vô lễ với tôi?”

“Vô lễ với cô?” Tròng mắt của Tưởng Thiên Lỗi hơi híp, nhìn Đường Khả Hinh, cố nén tức giận nói: “Đây là phòng riêng của tôi, không có lệnh của tôi bất cứ ai cũng không cho phép đi vào, huống chi, bên ngoài đèn đỏ miễn quấy rầy đang sáng, cô không nhìn thấy?”

“Tôi . . . . .” Đường Khả Hinh cầm chai rượu sững sờ nhìn căn phòng xa hoa này mới phát hiện mình thật đi nhầm phòng, cô vẫn rất sợ hãi nhưng nhìn vẻ mặt của Tưởng Thiên Lỗi như satan, tức giận kêu to: “Dù là phòng riêng của anh, anh cũng không thể làm loạn như vậy chứ? Mới vừa rồi anh còn cưỡng hôn tôi, xé quần áo của tôi! ! Anh có thể ở nơi công cộng làm chuyện loại này?”

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, hai mắt phát ra ánh sáng lạnh lẽo, cả người đột nhiên chậm rãi phát ra hơi thở đàn ông mạnh mẽ và thú tính đáng sợ, đi từng bước một đi về phía Đường Khả Hinh.

“Anh làm gì đấy?” Đường Khả Hinh lập tức đứng lên, cầm chai rượu, nhắm ngay Tưởng Thiên Lỗi, hù dọa gọi: “Anh đừng tới đây! ! Đừng ép tôi ra tay! !”

Khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng, đột nhiên kéo ra vẻ giễu cợt, con mắt tà mị chợt lóe, hừ nhẹ một tiếng, tay nhanh như chớp đưa về phía dây kéo váy giữa hai chân của cô, roẹt một tiếng, kéo lên xong mới nói: “Lần sau muốn tìm đàn ông có tiền, tốt nhất thông minh một chút! Không nên thấy phòng của tôi liền xông vào trong!”

Đường Khả Hinh hít vào một ngụm khí lạnh, cúi đầu, liếc mắt nhìn khóa kéo giữa hai chân mình, mặt cô đỏ lên, ô một tiếng, hét rầm lên, đập chai rượu kêu to: “Cái tên cầm thú này! Lời này của anh là có ý gì? !”

“Không có cầm thú nào kéo khóa váy cho cô!” Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi cứng rắn, nói với cô: “Cút ra ngoài!”

Đường Khả Hinh lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi tức giận la hét: “Anh vô lễ với tôi, liền muốn xong chuyện ?”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, tức giận nói: “Cô đi nhầm vào phòng của tôi, tôi còn chưa tính sổ với cô!”

Anh nói xong, không còn tâm tình nữa liền nhắc âu phục của mình, xoay người muốn đi ra khỏi phòng.

“Này! ! !” Đường Khả Hinh đứng ở bên bàn trà, nhìn về phía bóng lưng của anh, tức giận quát to một tiếng, lập tức nhảy xuống bàn trà, vọt tới trước cửa phòng, tay nhấn khóa tâm một cái, nhìn Tưởng Thiên Lỗi tức giận nói: “Anh không thể đi ra ngoài! Đừng nghĩ chiếm tiện nghi rồi muốn lập tức chuồn mất! ! Chị đây không để cho anh ra khỏi cánh cửa này! ! Nếu anh dám đi ra ngoài, đừng trách tôi không khách khí! !”

Tưởng Thiên Lỗi cúi xuống, khuôn mặt lộ ra lạnh lẽo đáng sợ, nhìn Đường Khả Hinh ngăn ở cạnh cửa, hai mắt lóe lên cứng rắn, cười lạnh nói: “Có bản lãnh thì cô báo cảnh sát bắt tôi, để cho cảnh sát tới bảo vệ lẽ phải cho cô!”

Anh nói xong, rồi đột nhiên đẩy Đường Khả Hinh, mở cửa đi ra ngoài.

“Ôi chao! !” Đường Khả Hinh bị Tưởng Thiên Lỗi dùng sức đẩy, cả người đập trên tường, cô tức giận muốn chỉ vào bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi, vừa định cao giọng kêu to, lại thấy mấy cái đàn ông áo đen ở cạnh cửa, vẻ mặt lạnh lẽo tàn nhẫn đang nhìn mình, giống như chờ Tưởng Thiên Lỗi xuống lầu, bọn họ sẽ xông tới, lòng của cô chợt lạnh, đang lúc sợ hãi nhưng nghe được máy điện thoại chuyên dụng báo cảnh sát phía sau quầy bar truyền đến giọng nói rất nghiêm túc của cô cảnh sát: “Xin chào, đây là trung tâm báo động!”

Vừa rồi cô không cẩn thận đầu đụng phải chuông báo cảnh sát khẩn cấp của quán bar!

Con ngươi Đường Khả Hinh sáng lên, đột nhiên xé một mảng lớn áo sơ mi trên bả vai, hô to: “Này! ! Tôi muốn báo cảnh sát! ! Mới vừa rồi có người vô lễ với tôi . . . . . .”

Bước chân của Tưởng Thiên Lỗi đi tới bên thang lầu trong nháy mắt dừng lại, đột nhiên quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn thấy Đường Khả Hinh tay cầm điện thoại, hướng về phía trung tâm báo động khàn giọng cố sức gào to: “Tôi còn nhìn thấy anh ta lấy ra ma túy, hút hàng trắng! !”

Chương 6: Nam một bên, nữ một bên

Xe cảnh sát rú còi dừng lại trước cửa quán bar! Hiệu suất làm việc thật nhanh chống a!

Mấy viên cảnh sát từ trong xe cảnh sát bước nhanh ra ngoài, vọt vào trong quán bar, giơ lên lệnh khám xét, kêu to: “Một bên nam, một bên nữ! Đứng ngay ngắn cho tôi, chúng tôi nhận được tin báo nói nơi này có người bị xúc phạm! Còn nói có người hút ma túy và bạch phiến!”

Khách trong quán bar, mọi người cũng sững sờ chia ra đứng hai bên quầy bar, thì thầm to nhỏ.

Lúc này, Tương Cầm từ trong phòng nghỉ ngơi đi ra, ngây ngốc nhìn bầu không khí quán bar lúc nảy còn náo nhiệt mập mờ mê tình, bây giờ đột nhiên mở ra đèn cường quang, chiếu rọi khắp cả đại sảnh, thậm chí cô nhìn thấy có mấy viên cảnh sát bước nhanh đi lên lầu, trong lòng của cô chợt lạnh, liền hỏi đồng nghiệp bên cạnh: “Xảy ra chuyện gì?”

Đồng nghiệp nhỏ giọng nói với cô: “Đường Khả Hinh báo cảnh sát, nói có người vô lễ với cô ấy, còn nhìn thấy khách hút ma túy và bạch phiến!”

Con ngươi Tương Cầm trừng lớn, hít vào một hơi lạnh, lập tức ngẩng đầu lên, thấy cảnh sát bước nhanh vào một phòng VIP, cô đột nhiên có một loại dự cảm xấu, la hoảng lên: “Không phải là phòng VIP bạch kim chứ?”

“Hình như là thế. . . . . .” Đồng nghiệp thở dài nói.

Vẻ mặt của Tương Cầm chìm xuống, bất đắc dĩ khóc nói: “Lần này là bị người sờ mông hay kéo bàn tay nhỏ bé hả? Có vặn gảy đầu ngón tay của người ta hay không?”

Đồng nghiệp nghe xong vẻ mặt cũng bất đắc dĩ không nói, ôm khay ngẩng đầu nhìn. . . . . .

“Ra ngoài! !” Mấy viên cảnh sát đi tới cửa phòng, liếc nhìn vào trong, nói to!

Rốt cuộc Đường Khả Hinh có chút tỉnh táo, ngượng ngùng đi ra khỏi phòng, hai bím tóc đã bị kéo bung, rối loạn giống như một bà điên, quả thật đôi môi sưng đỏ, thậm chí bị rướm máu, tay áo sơ mi trắng phía bên trái đã bị xé một mảng lớn, lộ ra da thịt trắng nõn, trong ngực ôm tây trang đoạt lấy được từ chỗ Tưởng Thiên Lỗi, không biết che cái gì.

Tương Cầm nhìn thấy bộ dáng đáng chết của Đường Khả Hinh, liền hận nghiến răng nghiến lợi nói: “Thật là không ngày nào để cho người ta yên ổn! !”

“Tưởng Tiên Sinh. . . . . . Mời. . . . . .” . Quản lý quán bar hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, khom người từng bước từng bước thối lui khỏi cửa phòng, chờ đợi.

Lầu dưới, tân khách nghe quản lý gọi mời Tưởng Tiên Sinh, vẻ mặt kinh ngạc, không thể tin ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa phòng, nhỏ giọng nói: “Không thể nào đâu?”

Tương Cầm và đồng nghiệp cũng khiếp sợ ngẩng đầu nhìn.

Tưởng Thiên Lỗi lại thật sự ở trong từng trận ánh mắt kỳ dị, mặt lạnh, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, hiên ngang đi ra khỏi phòng, liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh.

Vẻ mặt Đường Khả Hinh khiêu khích nhìn Tưởng Thiên Lỗi, không sợ!

Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng của cô, chậm rãi gật đầu một cái, vẫn phong độ tao nhã đi xuống cầu thang, ba viên cảnh sát đi theo phía sau! Tất cả vệ sĩ và ba người thư ký cũng đứng ở dưới lầu, căng thẳng bảo vệ!

“Hai người theo tôi về bót cảnh sát một chuyến, lấy khẩu cung!” Cảnh sát nói xong, liền dẫn hai người bọn họ đi ra ngoài, giống như minh tinh đi bộ trên đại lộ.

“Tưởng Tiên Sinh. . . . . .” Thư ký lập tức tiến lên phía trước nói: “Chúng tôi đã báo cho luật sư, trực tiếp đi tới bót cảnh sát rồi.”

“Không cần” dường như Tưởng Thiên Lỗi đã dự tính đi ra ngoài, Đường Khả Hinh cũng nhanh chóng ôm chai rượu đỏ giấu trong tây trang của Tưởng Thiên Lỗi, muốn đi ra quán bar, nhưng nhìn thấy mấy người đàn ông áo đen theo dõi mình, đang đứng ở chỗ tối, nghi ngờ nhìn mình chằm chằm, hai mắt của cô chợt lóe lên, bước nhanh ra khỏi quán bar, nhìn thấy chiếc xe cảnh sát bắt phạm nhân, đi thẳng ra cửa sau, cô giống như một trận gió thổi qua bên cạnh tất cả mọi người, nhảy lên xe!

Tưởng Thiên Lỗi và cảnh sát cùng nhau dừng bước nhìn cô!

Đường Khả Hinh giống như không biết mình ngồi nhầm xe, còn ho khan một tiếng, ôm chặt chai rượu đỏ, hít mũi một cái, liếm liếm đôi môi mình bị cắn sưng!

Viên cảnh sát bất đắc dĩ đi tới bên xe, nhìn thấy Đường Khả Hinh rúc vào bên trong một góc tối giống như phạm nhân, anh ta buồn cười nói: “Cô gái! Xe này dành cho phạm nhân, không phải để cho cô ngồi, chiếc xe ở phía sau. . . . . . mới dành cho người báo cảnh sát ngồi!”

“Tôi ngồi cùng với anh ta!” Đường Khả Hinh biết Tưởng Thiên Lỗi là một người có tiếng tăm, đi theo phía sau anh ta nhất định không sai!

Cảnh sát vừa nghe xong, có chút kỳ quái xoay đầu lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Đến lúc này, Tưởng Thiên Lỗi vẫn bình tĩnh, giống như không có việc gì xảy ra, vô cùng phong độ tự nhiên lên xe cảnh sát, ngồi đối diện Đường Khả Hinh, hai mắt lạnh lùng nhìn cô.

“Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy mỹ nữ à?” Đường Khả Hinh lập tức nhẹ vén mấy sợi tóc xốc xếch trên trán mình, quay đầu đi, cố ý nhìn phong cảnh xinh đẹp phía ngoài xe! Thật ra trái tim đang nhảy phanh phanh!

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng đột nhiên cười một tiếng, bình tĩnh ôm vai ngồi yên nhắm lại hai mắt!

Cửa phịch một tiếng, đóng lại chặt kín! !

Cảnh sát nhanh chóng lái xe chạy tới bót cảnh sát!

Chương 7: Thân phận của anh

Cục cảnh sát!

Rạng sáng, cục cảnh sát vô cùng náo nhiệt, Tổ chống mại dâm và Tổ phòng chống tội phạm cũng nhanh chóng chạy về, vừa đi vào, nhìn thấy gần trăm vệ sĩ nhà họ Tưởng rối rít đứng ở bên ngoài cục cảnh sát, giống như binh sĩ chờ đợi ra trận! !

Ở trên không trung mấy chiếc máy bay trực thăng lượn vòng, giống như chỉ cần ông chủ có động tĩnh gì, ngay lập tức sẽ càn quét!

Ba thư ký của Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bậc thang bên ngoài cục cảnh sát, khẩn cấp gọi điện thoại của mình, căn dặn các bộ phận hành chánh, ngăn chận truyền thông! Còn phải gọi điện thoại đến Nhà họ Tưởng, báo cáo tình hình cho ông chủ, bà chủ!

Tất cả tổ cảnh sát đi qua bên cạnh của các cô, nhìn trận địa khổng lồ như vậy còn tưởng rằng thủ trưởng đến đây!

Bên ngoài Cục cảnh sát căng thẳng bày ra trận địa thật lớn, nhưng bên trong cục cảnh sát lại vô cùng yên tĩnh!

Bên trong đại sảnh thẩm vấn!

Tưởng Thiên Lỗi mặt lạnh ngồi ở trên ghế, hơi ôm vai nghiêng mặt nhìn Đường Khả Hinh ở bên cạnh!

Đường Khả Hinh đi vào cục cảnh sát, ngược lại cả người tỉnh táo lại, trong ngực vẫn ôm tây trang của Tưởng Thiên Lỗi, dùng tây trang, đem chai rượu đỏ bí mật, bao bọc cực kỳ chặt chẽ, chỉ sợ người khác nhìn thấy lại sinh ra rắc rối.

Một cơn gió lạnh thổi tới !

Dù sao cũng là đầu mùa đông!

Tưởng Thiên Lỗi liền vươn tay, muốn kéo lại tây trang Đường Khả Hinh ôm trong tay!

“Làm gì?” Đường Khả Hinh bất ngờ, có chút trách cứ quay đầu lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hỏi!

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, lạnh lùng nói: “Tôi hơi lạnh, trả lại tây trang cho tôi”

“Anh vô lễ với người ta, còn không chịu cho mảnh vải để cho người ta che đậy một chút?” Đường Khả Hinh lập tức quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi tức giận nói!

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng chợt lóe nhìn áo sơ mi trắng của cô bị rách, còn có bả vai bóng loáng, rồi rũ mắt nhìn tây trang cô ôm trong ngực, nói: “Nếu muốn che đậy thì khoác vào đi!”

“Tôi thích ôm!” Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, nhìn người đàn ông này, nói!

Tưởng Thiên Lỗi quay mặt đi, con ngươi mị hoặc khẽ chớp, không muốn lên tiếng.

“Tưởng Tiên Sinh. . . . . .” Vẻ mặt Trưởng cục cảnh sát có chút căng thẳng đi vào, cảnh phục cũng mặc không tốt lắm, cà vạt thắt hơi lệch, anh ta nhìn thoáng qua mười người trong đoàn luật sư của Nhà họ Tưởng, sau đó khom lưng mỉm cười nói: “Tôi là Lưu Chí Văn, cục trưởng cục cảnh sát phụ trách thẩm tra vụ án này!”

“Ừm!” Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt đáp lời!

“Vậy bây giờ, trước hết để cho đồng nghiệp chúng tôi ghi chép một chút, mời ngài hỗ trợ điều tra.” Cục trưởng như đang nịnh nọt, cười nói với Tưởng Thiên Lỗi: “Chỉ là hỗ trợ điều tra. . . . . .”

Dường như Tưởng Thiên Lỗi mới là cấp trên của cục cảnh sát, ngửa mặt nói: “Bắt đầu đi.”

“Vâng . . . . .” Cục trưởng lập tức gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho cấp dưới.

Cấp dưới hiểu, ngay lập tức gật đầu, lấy ra bút máy, mở ra bản ghi chép, hỏi: “Tên họ nữ!”

“Đường Khả Hinh!” Đường Khả Hinh đáp lời.

“Số tuổi”

“21!”

“Nghề nghiệp!”

“Nhân viên tạp vụ Quán bar ”

“Tên họ nam!”

“Tưởng Thiên Lỗi!”

“Số tuổi”

“30”

“Nghề nghiệp!”

“Chủ tịch tập đoàn khách sạn quốc tế Á Châu!”

Đường Khả Hinh nghe xong ánh mắt sáng lên, lập tức quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nhớ tới lời dặn của người đàn ông kia: giúp tôi tự mình mang nó giao tận tay cho Tưởng lão Tổng Tài “Tập đoàn khách sạn quốc tế Á Châu”! Nhớ kỹ! Tuyệt đối không thể qua tay người khác! ! Cho dù là người thân cũng không cho phép! ! Ánh mắt của cô nhấp nháy, đột nhiên ôm chặt chai rượu đỏ trong ngực, không biết nên làm sao cho phải.

Chương 8: Nói cho cảnh quan

Tưởng Thiên Lỗi lập tức quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của Đường Khả Hinh như vậy, hỏi: “Thế nào? Biết tôi à?”

“Không biết!” Đường Khả Hinh lập tức ôm chặt chai rượu đỏ trong ngực, cúi đầu, rồi lại đột nhiên quay đầu nhìn anh nói: “Anh có cha và ông nội chứ?”

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, chậm rãi quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, lông mày nhướng lên, nói: “Cô không có mẹ và bà ngoại sao?”

Đường Khả Hinh chớp mắt một cái, cảm thấy vấn đề này có chút nhàm chán nói: “Có!”

Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục ôm vai không để ý tới cô!

“Anh. . . . . . Có phải cha của anh được gọi là Tưởng lão Tổng Tài hay không?” Con ngươi của Đường Khả Hinh trừng lớn nhìn Tưởng Thiên Lỗi, rất sốt ruột hỏi! Giống như bọn họ là bạn thân!

“Không phải! !” Tưởng Thiên Lỗi lập tức quay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh, sắc mặt lạnh lẽo nói!

Đường Khả Hinh không lên tiếng, cúi đầu, suy nghĩ chuyện này có chút kì quái!

Cảnh quan nhìn hai người bọn họ, cô hỏi tôi trả lời rốt cuộc đã ngừng lại, liền cầm bút máy muốn hỏi tiếp. . . . . .

“Vậy ai là Tưởng lão Tổng Tài?” Đường Khả Hinh lại quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, kỳ quái hỏi!

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên có chút khó hiểu quay đầu nhìn cô, nghi ngờ nói: “Thế nào? Chẳng lẽ cô có thân thế mờ mịt? Là con gái ruột của cha tôi, hay là cháu gái ruột của ông nội tôi? Sau đó, có phải cô muốn trích máu nhận người thân hay không?”

“Không có” Đường Khả Hinh tiếp tục cúi đầu!

Lúc đầu Tưởng Thiên Lỗi còn có chút tỉnh táo, nhưng nhắc tới ông nội, anh có chút không vui.

“Anh vẫn chưa nói cho tôi biết, ai là Tưởng lão Tổng Tài? Cha của anh sao? Vậy ông nội anh thì sao?” Đường Khả Hinh quay đầu lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi!

Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, đôi tay nắm chặt tay vịn chiếc ghế, quay đầu lại nhìn cô nói: “Không thể trả lời!”

“Thì thôi!” Đường Khả Hinh không dám vặn hỏi, chỉ tiếp tục ôm chai rượu đỏ, suy nghĩ một số chuyện.

Cảnh quan cũng có chút kỳ quái nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Cô còn có lời muốn hỏi nữa không? Nếu không có, vậy tôi hỏi đây! ?”

Viên cảnh sát có chút không vui!

“Được!” Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, chớp mắt không dám lên tiếng.

“Ai kiện ai vô lễ?” Cảnh quan cầm bút lên, tiếp tục giải quyết công việc!

Đường Khả Hinh cẩn thận sửa sang lại tây trang của Tưởng Thiên Lỗi, rất cẩn thận gói kỹ chai rượu đỏ chỉ sợ nó rơi ra ngoài bị vỡ tan.

Trưởng cục cảnh sát và cảnh quan cùng Tưởng Thiên Lỗi cùng nhau quay đầu nhìn cô.

Đường Khả Hinh vẫn giống như người không có liên can, nắm hai ống tay áo tây trang, cẩn thận quấn chặt chai rượu đỏ, đánh một cái kết, như vậy dễ dàng bảo quản hơn, cô có chút yên lòng mỉm cười, ngẩng đầu nhìn mọi người đang nhìn cô, cô sững sờ, “Hả?”

Tưởng Thiên Lỗi rất không nhịn được nhắc đồng hồ đeo tay, nhìn thời gian đã điểm 2 giờ sáng, anh ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh, nhanh chóng nói: “Cảnh quan hỏi cô, ai vô lễ với cô?”

“Anh đó!” Đường Khả Hinh lập tức nói!

“Mau nói cho cảnh quan đi!” Tưởng Thiên Lỗi lập tức cao giọng nói!

Chương 9: Cô nhìn thấy không?

“Cảnh quan! Lúc nảy anh ta vô lễ với tôi, Còn xé rách tay áo của tôi!” Đường Khả Hinh lập tức nhìn về phía cảnh quan, có chút tức giận nói!

Cảnh quan giải quyết công việc chung, liếc nhìn Đường Khả Hinh một cái, cầm bút lên chỉ về phía cô nói: “Cô có chứng cứ gì?”

“Lúc nảy tôi đi vào phòng, anh ta liền nắm quần áo tôi, cưỡng hôn tôi, đè tôi ở trên bàn trà, còn kéo váy của tôi! Anh nhìn xem, áo sơ mi cũng bị anh ta xé rách!” Đường Khả Hinh lập tức nghiêng người tới trước, kéo áo sơ mi trên vai của mình bị xé nát, nhìn cảnh sát thật thà nói như học sinh tiểu học!

Cảnh quan liền quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi!

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng đáp: “Đúng vậy!”

Trưởng cục cảnh sát và cảnh quan có chút giật mình nhìn anh, thư ký vừa muốn tiến lên nhưng Tưởng Thiên Lỗi lại tiếp tục ngăn cản, tự mình có thể ứng phó nói: “Một mình tôi ở trong phòng bao riêng nghỉ ngơi, ngoài cửa bật đèn miễn quấy rầy. Bởi vì tôi muốn yên lặng chờ bạn gái của tôi tới, ai biết cô ấy thân là nhân viên tạp vụ quán bar cũng không gõ cửa, cứ như vậy đi vào, tôi lầm tưởng cô ấy là bạn gái của tôi nên ôm lấy cô ấy, làm chuyện thân mật mà người bình thường muốn làm với người yêu là bình thường!”

Cảnh quan xoay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .

Ánh mắt của Đường Khả Hinh nóng lên, tay vỗ vào trên bàn, nhìn anh nói: “Tôi làm sao biết anh nói thật hay giả? Hai vợ chồng kết hôn, người chồng vẫn không thể cưỡng ép người vợ đấy? Anh nói thế nào thì chính là thế đó à? Mặc dù dáng dấp tôi xinh đẹp, nhưng không thể cưỡng ép tôi như vậy a, cưỡng ép xong lại không chịu nhận nợ?”

Người cả cục cảnh sát cũng lặng lẽ cúi đầu cười trộm.

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên cười lạnh, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh nói: “Vậy tôi hỏi cô, lúc ấy ở trong bóng tối, tôi nhào về phía cô thì tôi có hỏi cô là ai không?”

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía anh nói: “Có a!”

Tưởng Thiên Lỗi hỏi tiếp: “Sau khi tôi biết rõ cô không phải là bạn gái của tôi, tôi có cưỡng ép cô không? Cô vợ?”

Đường Khả Hinh trừng mắt nhìn anh, đột nhiên không phản đối.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô chăm chăm nói: “Có cưỡng ép cô hay không? Nói cho cảnh quan!”

“Không có. . . . . .” Đường Khả Hinh lại cúi đầu, giống như có chút nhàm chán cầm tay áo tây trang của anh, đem chai rượu đỏ quấn chặt hơn.

“Sau khi phát hiện sự thật, ai giúp cô khóa kéo váy lên?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô hỏi.

“Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên cảm thấy mình giống như phạm nhân.

“Nếu như tôi có ý đồ với cô, bây giờ cô còn có thể ngồi ở trước mặt cảnh sát, lên tiếng phê phán tôi sao?” Tưởng Thiên Lỗi tức giận hỏi.

Đường Khả Hinh chớp mắt một cái, không biết nên nói gì.

Cảnh quan tỉnh táo nhìn Đường Khả Hinh nói: “Cô có lời muốn gì nói không?”

Trên mặt Đường Khả Hinh có chút không nén được tức giận.

Cảnh quan nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Bởi vì ở bên ngoài phòng đã bật đèn đỏ miễn quấy rầy, cô đi nhầm phòng của người khác nên gây ra hiểu lầm, hơn nữa sau khi anh ấy phát hiện thân phận thật sự của cô cũng không có cưỡng ép cô, đây là sự thật. Cho nên cũng không tạo thành hành động vô lễ, cô còn có chứng cứ khác không?”

Đường Khả Hinh nghĩ tới nghĩ lui. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục ôm vai, bình tĩnh không lên tiếng.

Cảnh sát nhìn Đường Khả Hinh, hỏi nữa: “Có còn chứng cứ khác hay không?”

Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, suy nghĩ một chút chỉ đành phải nói: “Mặc dù không có, nhưng lúc đó anh ta nhào về phía tôi là sự thật a. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu lại, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Cô đi nhầm vào phòng tôi, quấy rầy tôi, tôi có thể kiện cô quấy rầy tôi”

Đường Khả Hinh quay đầu, mở trừng hai mắt, nhìn người này! !

Cảnh sát nhìn lại Đường Khả Hinh nói: “Cô nghĩ rõ ràng chưa? Nếu thật sự không có, chuyện này chỉ là một hiểu lầm, án kiện vô lễ, tôi đề nghị các người giải hòa thôi.”

Đường Khả Hinh nghe lời này cũng chỉ nói: “Cho dù hiểu lầm thì hiểu lầm đi, lần sau đừng hành động bừa bãi như vậy á! Không nên hở một chút lại nhào trên người người ta, vội vã như vậy làm gì?”

Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi cứng ngắc!

Cảnh quan nhìn Đường Khả Hinh một cái, cúi đầu tiếp tục ghi chép, hỏi: “Tiếp theo, vụ án thứ hai, người nào kiện người nào hút bạch phiến, hút ma túy?”

Tưởng Thiên Lỗi lập tức quay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh hỏi: “Cô nhìn thấy tôi hút bạch phiến, hút ma túy không?”

Chương 10: Người này

“Tôi . . . . .” Đường Khả Hinh nhất thời sửng sốt, liền nhìn lại cảnh quan, giả bộ ngu nói: “Tôi nhìn thấy anh ấy nhào tới tôi, thần trí có chút mơ hồ. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi a một tiếng, cười lạnh nói: “Như vậy, cô liền kết luận tôi hút bạch phiến, hút ma túy?”

Đường Khả Hinh có chút chột dạ nói: “Tôi . . . . . trong quán rượu chúng tôi, có rất nhiều loại khách này! Đương nhiên có thể suy nghĩ đến phương diện này a!”

Khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi cứng ngắc, nở nụ cười lạnh, nhìn cô nói: “Nếu tôi hít thuốc phiện, bây giờ thần trí tôi còn tỉnh táo ngồi ở chỗ này hỗ trợ điều tra sao? Cô thấy người hít thuốc phiện có nhanh chóng khôi phục không?”

Đường Khả Hinh không lên tiếng.

Cảnh sát cũng cảm thấy có chút không ổn, nhìn cô hỏi: “Rốt cuộc cô có nhìn thấy hay không, Tưởng Tiên Sinh hút bạch phiến, hút ma túy? Tận mắt nhìn thấy sao?”

Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, cúi đầu, lầu bầu nói: “Tôi . . . . . Thật ra tôi không nhìn thấy. . . . . . nhưng cảm thấy, anh ấy có chút giống. . . . . . người hút bạch phiến, hút ma túy. . . . . .”

Lần này Cảnh quan thật sự hơi tức giận nhìn Đường Khả Hinh nói: “Em gái, dường như cảnh sát nhàn rỗi không có chuyện gì làm sao? Buổi tối không cần ngủ sao? Báo cảnh sát đùa giỡn? Cô không có đóng thuế đúng không?”

Đường Khả Hinh lập tức có chút ủy khuất cúi đầu, lầu bầu nói: “Có đóng a. . . . . . Tôi mỗi tháng cũng đóng 23 đồng tiền thuế.”

Cảnh quan lập tức để xuống bút máy, nhìn cô.

Đường Khả Hinh vội vàng sợ hãi, từ nhỏ cô chỉ sợ cảnh sát.

Tưởng Thiên Lỗi đã rất không nhịn được, nhắc cổ tay xem đồng hồ, nói ngay: “Nếu cô không phát hiện tôi phạm tội khác! Vậy cô mau hủy bỏ tố cáo, tôi muốn đi về nghỉ?”

“Cô muốn hủy bỏ tố cáo không?” Cảnh sát nhìn Đường Khả Hinh hỏi.

Đường Khả Hinh ôm chai rượu đỏ, suy nghĩ một lúc có chút bất đắc dĩ nói: “Nếu chỉ là. . . . . . Hiểu lầm. . . . . .”

“Đây vốn chính là một sự hiểu lầm!” Tưởng Thiên Lỗi nhắc cô!

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ thở dài, nói “Vậy thì hủy bỏ bản án thôi. . . . . .”

Cảnh sát nhìn Đường Khả Hinh một cái, bất mãn lắc đầu, nhưng vẫn cho hai người bọn họ kí tên hủy bỏ bản án.

Đường Khả Hinh ôm chai rượu đỏ, nhìn Tưởng Thiên Lỗi đang kí tên vào tài liệu của cảnh sát, cô có chút lo lắng nhìn bầu trời tối tăm bên ngoài cục cảnh sát, chỉ sợ mấy người đàn ông áo đen vẫn còn ở bên ngoài, có chút lo sợ quay đầu, nhìn cảnh sát nói: “Chú cảnh sát, trong cục cảnh sát này có chỗ cho người ta nghỉ ngơi một chút hay không? Tôi chờ đến trời sáng mới đi!”

Viên cảnh sát cầm bút máy, cười như không cười ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Có. . . . . .”

Ánh mắt của Đường Khả Hinh lập tức sáng lên.

“Nhà giam! Cô muốn đi không?” Viên cảnh sát nhìn cô nói.

Sắc mặt của Đường Khả Hinh tối sầm lại, nhìn chằm chằm viên cảnh sát này.

“Không có việc gì, đi sớm một chút đi! Đừng giằng co!” Cảnh sát không muốn để ý tới cô nữa, chẳng qua ký tên xong, cục trưởng cục cảnh sát tiễn Tưởng Thiên Lỗi đi ra ngoài.

Đường Khả Hinh vừa nhìn thấy cũng lập tức đi theo phía sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, cùng đi ra khỏi cục cảnh sát, hai người cùng đứng ở trước bậc thang cục cảnh sát.

Tưởng Thiên Lỗi không để ý tới Đường Khả Hinh nữa, mặt lạnh đi về phía Rolls-Royce màu đen phiên bản dài!

Đường Khả Hinh không một chút khách khí liếc nhìn anh, cũng muốn xoay người đi ra ngoài, nhưng con ngươi trừng lớn, nhìn thấy mấy người đàn ông áo đen đuổi giết mình lại đứng ở chỗ tối gần đó, mặt sắc âm trầm nhìn mình, cô thở dốc vì kinh ngạc, không nói hai lời, liền từ sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, vọt vào trong xe của anh, phịch một tiếng, còn giúp anh kéo cửa xe!

Tưởng Thiên Lỗi thật sự không tin nổi, nhăn mặt nhìn người bên cạnh!

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé ...
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thông báo vs góp ý...!☣Bộ truyện này có nhiều tên gọi khác nhau nhé vì nó đồng âm ( giống như ngôn ngữ địa phương )☣Thần Võ Thiên Tôn ( Vạn Võ Thiên Tôn)☣Cái này do Đình Huy edit dịch và post lên trong nhóm do Hà Thu diễn đọc nhé ...!☣Website đơn giản tụ tập nhất nhiều CTV yêu thích và nghe truyện tất cả do thành viên đóng góp bản thân mình cũng không có quyền sửa đổi nhé, mình chỉ để lại tag ở dưới là Thần Võ Thiên Tôn nhé chư vị. ^^!☣Thân Ái - ☣Ngoài ra mình lịch đăng truyện từ 16h > 23h hôm này sẽ gửi đến các chư vị 20 bộ truyện đã yêu cầu
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn gửi thông báo ...!Bộ này đã fix lại nhé qua giọng đọc MC: Hà Thu nhé !!Thân Ái
https://audiosite.net
Haizz...! Mình xin phép trả lời bạn Duy Phương ( Fb)☣ Muốn tìm truyện hay theo đúng Gu của mình thích rất đơn giản ngày trang chủ có bộ lọc truyện đó bạn phương ( Ví dụ bạn chọn truyện Đao Tu + Truyện hay = Lọc )☣ Tuy mình thích đọc truyện kiếm tu nhưng bộ truyện này quả thấy rất hợp gu của mình nhé...☣ Main thân thế khá bí ẩn + Tích cách trọng tình, trọng nghĩa.☣ Sát Phát : Từ nhỏ đã gia nhập Sát Thủ ( Ám Sát - Sát phát thì chắc cũng không phải bàn nhé )☣ Mưu Trí : main không giỏi khoản này lém nhưng Cơ Trí thì có thừa.☣ Hệ thống tu luyện rất khá đặc biệt nhé...main có lối suy nghĩa cực bá đạo ( Sáng Tạo: hắn muốn gom tất cả chuyển thành Đao Đạo: Kiếm + Trận + Ý + Pháp + Thân + Ẩn )Mình Để cử bộ này nhé Duy Phương bộ truyện hoàn toàn phù hợp tất cả yêu cầu của bạn đã inbox bên FBThân Ái
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ truyện vẫn nghe được bình thường nhé ...!Ngoài ra mình cũng up thêm sever Mới đề phòng nhé ..^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tháng trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)