1. Home
  2. Truyện Linh Dị
  3. Người Mẹ Quỷ Audio Podcast
  4. Người Mẹ Quỷ Phần Cuối

Người Mẹ Quỷ Audio Podcast

Người Mẹ Quỷ Phần Cuối

❮ sau

Chương 32: Giải Oan

Chạy về đến nhà ông Phúc loay hoay tìm cách lau sạch vết máu còn vương trên sàn nhưng không được do máu đã khô lại là nền xi măng thôi nên rất khó kỳ sạch. Trong phòng thầy tàu còn vương vãi nào là bông băng, thuốc men. Nếu giờ dân làng mà đến đây kiểm tra e rằng không có cách nào giải thích. Nhìn trên bàn uống nước có con dao nhọn gọt oa quả. Ông Phúc run rẩy cầm con dao rồi đặt bàn tay trái xuống bàn.

Nuốt nước bọt, bàn tay run lên vì sợ ông Phúc nhắm mắt nghiến răng rồi giơ cao tay phải cầm con dao lên cao rồi hét lớn: — A….a…….A….A….

“Phập.”

Con dao nhọn đâm thẳng xuống mặt bàn xuyên qua lòng bàn tay trái của ông Phúc. Nghiến răng toát mồ hôi hột trong đau đớn, ông Phúc rên rỉ khóc thành tiếng rồi rút mạnh con dao khiến máu bắn ra tung tóe. Mặt mũi xanh lét tái nhợt, ông Phúc để máu chảy khắp nhà rồi cầm con dao đi vào trong phòng lau sạch, sau đó ông ngồi đúng chỗ Tư ban nãy cắn răng chịu đựng xé gạc băng bó vết thương nơi lòng bàn tay trái với mục đích tạo hiện trường giả mà giống thật.

Đang băng bó vết thương thì đột nhiên bên ngoài có tiếng gọi cửa, không ngoài dự đoán của thầy Tàu, người gọi cửa chính là ông Phát trưởng làng: — Ông Phúc có nhà không..? Mở cửa ra tôi có chút chuyện nào..?

Nhìn lên trần nhà hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh ông Phúc đáp:

— Có tôi đây, có chuyện gì mà gọi cửa sớm thế..Đợi tôi một chút, ui da…đau chết mất.

Lạch cạch một tay mãi mới mở được cửa, ngay lập tức ông Phát đi vào trong nhà nhìn xung quanh một lượt như đang dò xét điều gì. Thấy máu vương khắp nền nhà, lại thêm nước chảy lênh láng ông Phát bèn hỏi:

— Sao máu ở đâu mà nhiều thế này..? Nhà ông có chuyện gì xảy ra à..?

Ông Phúc lúc này mới đưa bàn tay trái được băng bó nhưng máu vẫn thấm ra ướt đẫm cả miếng gạc đáp:

— Đây chứ đâu nữa, đêm qua tôi bị thương lúc đi cùng cậu Bảo ra chỗ gò đất. Máu chảy từ đấy về đến nhà luôn ấy. May sao vẫn giữ được mạng. Lúc này ông Phúc thấy bên ngoài có một số thanh niên đang đứng canh chừng, ông Phát bước hẳn vào trong xong gọi to:

— Bảo với một hai thằng nữa vào đây xem nào..? Mà chết tay chân thế này không đi ra chỗ thầy thuốc người ta gì cho, nhiễm trùng chết.

Ông Phúc mặc dù đang đau đến chết đi sống lại, mồ hôi chảy ướt áo mặc dù đang là mùa lạnh nhưng vẫn cố gượng cười nói:

— Thì tôi cũng đang định chờ trời sáng mới đi thì mọi người đến. Mà tôi đau quá quên không hỏi bác đến đây tìm tôi có chuyện gì vậy..? Ông Phát vẫy Bảo lại rồi đáp:

— Sáng sớm nay tôi có nghe cháu Bảo nó nói lại chuyện đêm qua, từ việc ông nhìn thấy lão thầy Trung Quốc cho đến việc ông nghi ngờ nhà vợ chồng Điền

Tú xảy ra chuyện, rồi cả chuyện ông biết cái gò đất ấy là nơi con bé nó chạy đến nữa. Lẽ ra tôi phải đến tìm ông sớm hơn, nhưng do còn phải đến nhà vợ chồng Điền Tú xem xét thực hư thế nào nên giờ tôi mới đến.

Ông Phúc vội hỏi đánh trống lảng:

— Thế người nằm trong nhà có phải vợ chồng Điền không..? Ông Phát gật đầu:

— Đúng vậy, chết thảm lắm khuôn mặt thì bị móc hết mắt, chẳng nhận ra nữa. Đáng sợ hơn hai quả tim của cả hai vợ chồng đều bị moi ra. Một quả dường như đang bị ăn dở nên chỉ còn có một nửa. Nhìn cảnh ấy tôi suýt nữa thì chết ngất, xác mới chết đêm qua mà bây giờ đã bốc mùi hôi thối khắp nơi rồi kia kìa. Nghe Bảo nó nói do đứa co gái quay về ăn thịt mà tôi rùng hết mình. Thấy nói lúc đó nhìn nó đáng sợ lắm hả..?

Ông Phúc đáp:

— Tôi còn sợ đến bất động luôn đấy, may có thằng Bảo nó kéo đi không cũng chết rồi.

Ông Phát lúc này làm mặt nghiêm trọng hỏi:

— Ông Phúc này, đúng ra tôi không nên hỏi ông câu này. Nhưng rõ ràng đêm qua ông như tiên đoán được trước mọi việc. Những nơi ông đến đều có liên quan đến cái chết của người trong làng. Có phải ông đang giấu tôi điều gì không..?

Ông Phúc có thoáng chút giật mình nhưng từ khi thầy tàu chỉ điểm ông đã suy nghĩ đến những câu hỏi như thế này rồi. Ông định trả lời thì Bảo hỏi: — Mà sao tay bác lại bị thương vậy, lúc đi với cháu có sao đâu nhỉ..?

Ông Phúc nói:

— Lúc cậu chạy đi báo trưởng làng, tôi thấy ở mép con mương có thứ gì phát sáng nên tò mò cúi xuống với nhặt. Nhưng lúc ấy bỗng dưng mặt đất rung chuyển tôi suýt nữa thì lao đầu xuống mương. Hoảng quá đưa tay về trước chống thì bị một cây tre ngọn không hiểu sao nó lại được cắm ở bờ mương đâm cho thủng cả tay. Nghiến răng chịu đau gần chết tôi mới về được đến nhà.

Bảo thở dài:

— Bác đúng là, cháu bảo đi về với cháu thì không nghe. Khi ấy ở đó đáng sợ thế mà bác còn dám tò mò. Bảo sao trên đường đến đây cháu thấy máu chảy vương vãi khắp nơi. Đến trước cửa nhà bác thì hết, nghĩ bác bị làm sao…?

Ông Phúc cười gật đầu rồi trả lời câu hỏi vừa rồi của ông Phát:

— Đêm qua tôi nhìn thấy ông thầy Trung Quốc là thật, tôi đi theo ông ta thì thấy ông ta di vào khu nhà Điền rồi biến mất. Sợ quá tôi mới chạy đi tìm đám thằng Bảo, chẳng phải hôm trước nữa nhà Điền ăn mừng vì con bé gái tìm được đường về nhà sao. Thế nên tôi nghĩ ngay đến chuyện có khi nào lão thầy Tàu ấy quay lại bắt con bé. Nhưng khi tôi với thằng Bảo phá cửa vào thì không phải, chỉ có đứa bé gái đang ngồi đó ăn tim bố mẹ. Lúc ấy sợ gần chết, nó còn lao vào tôi cơ mà…Nhưng….

Ông Phát gặng hỏi:

— Nhưng sao…?

Lúc này Bảo mới trả lời:

— Nhưng lúc đó có tiếng gà gáy nên nó nhảy qua vườn chạy theo cánh đồng biến mất. Ông Phát hỏi:

— Thế sao ông biết nó sẽ chạy về chỗ gò đất mà kêu thằng Bảo đến đó..?

Ông Phúc thở dài:

— Cũng chẳng giấu gì ông, cái gò đất đấy mấy hôm trước tôi có nghe được bà hàng nước nói chỗ đó là chỗ mà sư trụ trì trước chuyển mộ của hai người ăn trộm về chôn cất. Nhưng không có lối đi sang phía gò cho nên tôi chưa xác nhận được là thật hay giả. Bẵng đi một hai hôm sau ông đến đây bảo tìm thầy về làm lễ, lúc đó tôi cũng quên mất …Mà cũng do hôm sau đó trời mưa có đi được đâu đâu. Đêm qua nhìn thấy đứa bé đó nó chạy ra cánh đồng, mà hướng ấy lại là hướng khu đất chung hai làng nên tôi mới đoán nó chạy về chỗ gò đất.

Ông Phát bực tức:

— Trời đất ơi, sao chuyện quan trọng như thế mà ông lại có thể bỏ qua được. Thế mà làm tôi cứ tưởng….

Ông Phúc giả bộ hỏi:

— Ông tưởng gì..?

Ông Phát cười trừ đáp:

— À, không có gì….Cũng tại lo lắng suy nghĩ quá thôi. Mà thật sự cái gò đất đó có vấn đề à, lúc tôi đi đến đó thì cả gò đất cao thế mà biến mất không còn lại gì..?

Bảo vội vàng kể lại:

— Dạ đúng đó trưởng làng, lúc ấy chính mắt cháu nhìn thấy mặt đất rung chuyển, cả cái mương nước chảy xiết còn tạo thành dòng xoáy, đất trên gò nứt toác rồi vỡ vụn xong bị dòng nước nhấn chìm. Không tận mắt chứng kiến có lẽ kể ra không ai tin..Đến giờ cháu vẫn còn hoang mang khi nhìn đứa bé gái đứng trên gò mà rã ra từng mảng thịt.

Ông Phát đăm chiêu:

— Nhưng nếu gò đất đó là ngôi mộ do sư trụ trì chôn cất thì đâu có liên quan gì đến lão thầy người Trung Quốc kia. Chẳng phãi lão ta chỉ mới xuất hiện ở làng này được tầm 1 tuần chứ mấy. Lạ nhỉ…?

Không bỏ lỡ cơ hội để minh oan cho thầy trò Tư ông Phúc đứng bật dậy đập tay xuống bàn mà quên mất mình đang bị thương:

— Đúng vậy, ông nói chí phải, đêm qua tôi còn cứ ngỡ là do ông ta…Nhưng đến khi nhìn thấy thì không phải. Cả đêm tôi suy nghĩ có khi nào ông thầy người Tàu ấy lại là người đang cố giúp làng mình không..? Ông nghĩ lại mà xem, cái ngày mà ông ta đi xin dán bùa vào nhà cho mọi người đến bây giờ có những nhà vẫn để nguyên bùa đó. Mà gia đình họ con cái trẻ nhỏ có sao đâu..? Điều đó chứng minh ông ta không phải dán bùa để hại người, rõ ràng là nhà đầu tiên chửi bới không cho dán bùa nên đêm đó hai đứa con mới mất tích, còn nhà Điền cũng không có bùa…Nếu bùa là bùa hại người thì tại sao những nhà dán vẫn bình an vô sự….

Quả nhiên điều ông Phúc nói khiến mọi người phải suy nghĩ, ông Phát lập tức cho đám thanh niên đi xác nhận lại những ngôi nhà vẫn còn để bùa của thầu Tàu. Nhưng nếu không phải là ông thầy Trung Quốc thì là ai..? Ông Phát hỏi tiếp:

— Ông nói có lý, nhưng nếu vậy kẻ nào đã gây ra những chuyện này.

Lúc này ông Phúc mới khẽ trả lời:

— Tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ Ngôi Chùa Ma không phải sao..? Ông thử xâu chuỗi lại mọi chuyện mà xem. Làng mình xuất hiện ma quỷ chỉ bắt đầu từ khi hai tên ăn trộm treo cổ ở gốc cây hoa Đại, sau khi chôn cất thì ma quỷ bắt đầu xuất hiện, dù đã chuyển mộ nhưng ngôi chùa vẫn hiện hữu ma quỷ, không ai lưu đến dần dần thành chùa ma. Sau khi chuyển mộ một cách đầy bí ẩn đến một nơi bí mật như thế cả làng có ai thấy sư trụ trì nữa không…? Ai cũng nói ông ta đã chết nhưng không ai chứng thực được. Vậy mà…..

Ông Phát toát mồ hôi lạnh sau những câu nói của ông Phúc, đúng như vậy mọi chuyện đã quá lâu. Nhưng từ khi hai tên ăn trộm treo cổ chết trong chùa, ngôi làng đã phải sống chung với cái thứ ăn tim người đáng sợ mà người ta gọi là Ma Quỷ.

Chương 33: Nỗi Ám Ảnh Của Dân Làng

Nuốt nước bọt ông Phát dần mường tượng ra câu chuyện trong suốt những năm qua, thấy ông Phúc vẫn chưa nói xong ông Phát khẽ nói: — Kìa, ông nói nốt đi chứ…Sao lại dừng lại thế..?

Ông Phúc tiếp tục:

— Vậy mà trước hôm làng xảy ra chuyện, có người đi qua chùa nói thấy một ông già, già lắm mặc áo thầy tu đứng trong sân chùa ấy.

Nghe đến đây ông Phát nổi da gà lắp bắp:

— Không thể nào, không thể …thế…được..

Bây giờ ông Phúc mới nhẹ nhàng đáp:

— Tất nhiên tất cả chỉ là suy đoán, nhưng tại sao chúng ta lại đi tìm những thứ có vẻ không liên quan đến làng. Trong khi ngôi chùa bắt nguồn tất cả mọi chuyện thì ông lại bỏ qua.

Ông Phát nước bọt nuốt ừng ực sợ hãi trả lời:

— Chẳng phải…bao…năm…qua không…ai dám đến…gần ngôi chùa….vì nó…là chùa ma hay sao..? Ông Phúc cười phá lên:

— Ha ha ha trong làng xảy ra chuyện ma quái, vậy mà trưởng làng lẫn dân làng lại bỏ qua chính cái nơi mà ma quỷ đang cư ngụ rồi đổ tội cho những người khác trong khi không có bằng chứng. Ông có nghĩ chuyện này có đáng cười hay không..? Có đáng cười hay không..?

Ông trưởng làng cúi mặt xuống vì ông Phúc nói câu nào là đánh đúng vào cái yếu hèn của những con người có mặt ở đó câu đấy. Phải rồi, cái nơi mà mọi người cho là ma quỷ suốt bao năm nay thì lại không ai dám nhắc đến cho dù trong làng người dân, trẻ em bị ma quỷ giết hại. Dân làng đã quá ích kỷ, họ lợi dụng sự đau thương, sự mất mát để đổ vấy tội lên những người không phải người làng để mong sao cứu vớt lại chút lương tâm thối nát của họ.

Ông Phúc nhớ lại lời thầy Tàu từng nói:

“Đó là bản ngã của con người, khi quá đau đớn vì một chuyện gì người ta sẽ mù quáng, trong đầu họ chỉ nghĩ đến việc trả thù, trả thù giúp họ tin rằng sẽ giúp lương tâm họ bớt cắn rứt hơn, giúp cho người chết phần nào an ủi. Lúc chưa biết ai để trả thù họ sẽ tự tạo ra cho mình một kẻ thù rồi bám vào cái ảo tưởng đó làm mục tiêu.”

Thì ra là như vậy, đó chính là lý do tại sao người ta thường nói: Đôi khi con người còn đáng sợ hơn Ma Quỷ. Ma Quỷ nhiều loại không thể giết được người, nhưng một người thì lại có thể giết được nhiều người.

Cười lớn xong ông Phúc không hiểu sao nước mắt lại chảy xuống từng hàng, hai con người đã liều mạng cứu cả làng hiện giờ đang bị thương nặng, sống chết nay mai không rõ vậy mà phải trốn chui, trốn lủi bới chính cái đám người họ vừa không từ mạng sống để cứu truy bắt. Cả đám người không ai dám ngẩng mặt lên vì họ sợ, một nỗi sợ đã bị Con Quỷ gieo rắc vào đầu từ nam phụ lão ấu trong làng suốt những năm qua.

Lau vội nước mắt ông Phúc hỏi:

— Giờ ông trưởng làng đã biết mình phải làm gì chưa..?/

Ông Phát lúc này khẽ gật đầu nói với Bảo:

— Trưa nay tập hợp nhiều người nhất có thể, chúng ta sẽ đi đến ngôi chùa ma. Tôi sẽ là người đặt dấu chấm hết cho câu chuyện ma trong làng này. Bảo lập tức vâng lời rồi chạy đi thông báo cho mọi người bên ngoài, còn lại hai người ông Phát hỏi:

— Tại sao ông lại biết những chuyện này..?

Ông Phúc cười:

— Tôi biết hay ai biết không quan trọng, quan trọng là làng mình đã được cứu. Chỉ vậy thôi…

Ông Phát im lặng không hỏi gì thêm lặng lẽ bước ra khỏi nhà, được mấy bước ông quay lại nói:

— À vết thương của ông vẫn chảy máu, mau đi tìm thầy thuốc đi.

Ông Phúc mỉm cười gật đầu, có thể họ sẽ tìm được thứ gì đó ở trong ngôi chùa, hoặc có thể không..? Nhưng có một điều chắc chắn, khi họ dám đặt chân đến ngôi chùa cũng có nghĩa từ nay nỗi sợ hãi mang tên ngôi chùa ma đã biến mất. Không, nó vốn dĩ đã biến mất từ khi đứa bé quỷ chết đứng trên gò đất rạng sáng nay, chỉ có điều sự sợ hãi mà nó hằn vào trong sâu thẳm ý thức của dân làng thì vẫn còn nếu như mọi người vẫn sợ ngôi chùa.

Thầy tàu đã đúng khi ông Phúc chạy vội về nhà thầy còn cố tập tễnh bước ra gọi với nói với ông: “Ngôi Chùa Ma”

Thì ra ý nghĩa của câu nói đó là như thế này, dân làng này không chỉ nợ hai thầy trò họ mạng sống, nó còn thiêng liêng hơn như thế. Ông Phúc đã hiểu ra câu nói mà nhiều năm trước khi cùng vợ về quê ngoại vãn cảnh chùa, có một vị cao tăng đã nói thế này, ông Phúc không nhớ chính xác, nhưng nôm na là:

“Ma quỷ có đáng sợ không..? Có, ma quỷ đáng sợ. Nhưng ma quỷ chỉ tồn tại được khi con người nghĩ nó đáng sợ. Vậy là chúng ta đang sợ chính chúng ta hay nói cách khác chúng ta khiến ma quỷ trở lên đáng sợ.’’

Và giờ dân làng này đã được thầy Tàu dẹp đi nỗi sợ về ma quỷ đó. Ông Phúc nghĩ có lẽ như thế đã minh oan được cho thầy trò Tư, ông toan chạy ra sau vườn định men theo lối mòn đi đến nhà Kha thì bỗng nhiên ông khựng lại. Con mèo đen ma quái kia đang đứng chiễm chệ giữa cửa sau nhìn ông bằng đôi mắt đỏ như máu, ông Phúc định tiến thêm một bước thì nó xù lông kêu ghê rợn:

“Ngéo……ngáo…..ngừ…..ngéo….”

“Gr….gr…gr……gr….ngừ..”

Rõ ràng là nó không muốn cho ông Phúc bước ra khỏi cửa, nó cứ đứng đó càng lúc càng hung dữ. Rốt cuộc con mèo kỳ quái này là thứ gì, tại sao nó vẫn còn lai vãng ở đây. Bình thường nó chỉ đứng trên xà nhà nhìn xuống, hoặc nhảy qua nhảy lại nơi bờ tường….Tại sao hôm nay nó lại trở lên hung dữ như vậy, ông Phúc vớ lấy cái chổi quyest nhà giơ cao lên, miệng chửi:

— Con mèo chế tiệt, tao đập chết mày…

Vừa nói ông Phúc vừa chạy lại cầm chổi đập túi bụi nhưng nó nhanh như cắt nhảy lên cao tránh khỏi những đòn đập. Từ trên cao nó vẫn kêu gào những âm thanh gai người, mặc nó ở đấy ông Phúc định chạy đến nhà Kha. Nhưng có tiếng gọi từ phía sau khiến ông giật mình quay lại:

— Bố, bố ơi….Bố đang làm gì đấy..?

Giọng con gái của ông Phúc, liền ngay sau đó là giọng của vợ ông:

— Ông đang làm gì ở đằng sau vậy, ôi trời ơi, sao nhà lại toàn máu thế này..Ông Phúc ơi…Ông Phúc.

Vậy là vợ con ông đã quay về, chép miệng ông Phúc quay trở vào trong nhìn vợ con mừng rỡ nói:

— Tôi không sao, bị thương chút đỉnh thôi….Mà sao bà lại dẫn con về đây..?

Vợ ông Phúc đáp:

— Tôi đi cũng mấy hôm rồi, không có tin tức gì lo chết đi được. Tôi định về một mình thôi nhưng con nó nhớ bố nó đòi về theo. Dù sao đi nữa nơi đây vẫn là nhà mình, ông có mệnh hệ gì mẹ con tôi sống sao được.

Ông Phúc đóng cửa lại rồi ngồi xuống ghế thở hắt ra:

— Dù sao mọi chuyện cũng xong rồi, hai mẹ con về cũng không sao..? Mà chuyện dài lắm, giờ bà giúp tôi dọn dẹp nhà cửa rồi tôi sẽ kể hết cho bà nghe. Những ngày qua trong làng xảy ra rất nhiều chuyện…Ơn trời bây giờ tất cả đã qua….

Ông Phúc có lẽ đã quá mệt mỏi do mất máu, do thức trắng đêm, ông dựa vào ghế ngủ thiếp đi để cho vợ dọn dẹp lại những gì còn vương vãi sau đêm qua. Đúng vậy, con quỷ đã bị giết nhưng ở trên xà nhà kia con mèo đen ban nãy còn tỏ ra hung dữ nay đã nằm gọn gẽ, hướng đôi mắt đỏ nhìn xuống bên dưới như đang chờ đợi một điều gì.

Không chịu được nữa tôi cùng đám thợ nhao nhao lên:

— Cuối cùng là sao ạ..? Con mèo đấy là thứ quỷ quái gì mà nó cứ lảng vảng quanh nhà ông Phúc thế.? Mà còn nữa mẹ quỷ là ai..? Ông Tư đặt mạnh cái chén xuống bàn rồi cau khuôn mặt đỏ như gấc nhìn chúng tôi quát:

— Im, chúng mày thích nghe hay giải tán..?

Cả đám hóng chuyện giật mình vì dường như ông Tư đã hơi quá chén. Nhưng tôi không nghĩ vậy, từ lúc kể chuyện ông Tư uống rượu nhiều hơn, tuy nhiên đôi mắt mỗi khi nhắc đến chuyện cũ lại nhìn vào khoảng không vô định như người mất hồn. Mỗi lời nói của ông khiến ai ngồi nghe cũng như hòa vào cái không gian, thời điểm năm ấy. Đó không phải là cách một ngươi say có thể nói chuyện. Tôi gãi đầu đáp:

— Bác Tư nóng thế, cháu vẫn đang nghe đây.

Chương 34: Quỷ Nhập Tràng

Ông Tư đưa mắt nhìn chúng tôi một loạt rồi cười bí hiểm:

— Vẫn đang thắc mắc mẹ quỷ là ai phải không..? Chẳng phải nãy giờ đã xuất hiện rồi đấy thôi, còn con mèo…nó không phải ma, cũng chẳng phải quỷ… Khà…khà…khà.

Tôi chỉ gật đầu không dám hỏi gì thêm, ông Tư tiếp: — Bây giờ mấy đứa tụi bây sẽ biết mẹ quỷ là ai.

Sau khi nuốt ực một hơi hết chén rượu, sau cái điệu cười khà khà vừa nãy khuôn mặt ông Tư đăm chiêu trở lại tiếp tục câu chuyện. Sau khi ông Phúc ra về, Tư nhìn thầy Tàu có điều gì đó hơi khác. Thầy Tàu nhìn xung quanh nhà một lượt rồi khẽ hỏi Kha:

— Cho người lạ như chúng tôi ở thế này, lại còn là người bị dân làng truy bắt cậu không thấy sợ à..? Dân làng gọi tôi là thầy bùa ma quỷ đấy..? Kha vừa rót nước mời thầy Tàu vừa đáp:

— Nếu như bác Phúc đã đứng ra nói thì dù hai vị có là ai tôi vẫn vui vẻ chấp nhận. Hơn nữa bác ấy còn lấy cả vợ con ra thề độc, đủ biết bác ấy tin tưởng, kính trọng hai vị như thế nào. Trong làng này ai nói sao cũng được nhưng chỉ duy bác Phúc nói là tôi không bao giờ nghi ngờ.

Rót nước xong Kha mới nhớ ra hai tay thầy Tàu không cử động được vì vết thương nặng, Tư vội cúi xuống bưng nước cho sư phụ, Tư hỏi Kha:

— Sao anh lại tin tưởng ông Phúc như vậy..?

Kha mỉm cười đáp:

— Bác ấy là ân nhân của gia đình tôi, năm mẹ tôi chết đất đai nhà cửa bị chủ nợ đến thu sạch, bản thân chúng tôi còn không có chỗ mà dung thân. Mẹ chết xác lạnh cóng mà không có tiền lo đám ma, chôn cất. Nhờ ơn trời khi đó bác Phúc nghe tin nên tìm đến tận nơi ra tay giúp đỡ cho mẹ tôi một đám tang chu toàn. Phận làm con nghĩa tử là nghĩa tận, không có bác ấy chắc cả đời này dù có chết đi xuống suối vàng tôi cũng không còn mặt mũi nào mà nhìn mẹ nữa.

Thầy Tàu khẽ hỏi tiếp:

— Nhưng ta thấy ông ấy nói cậu cũng là ân nhân của ông ấy mà..? Có thể kể ta nghe được không.? Kha trả lời:

— Dạ được chứ ạ, chuyện đó cũng lâu lắm rồi, cũng là tình cờ thôi. Hồi đó bác gái đang mang thai, chừng đâu còn 3 tháng nữa là sinh nhưng hôm đó bác Phúc lại ở ngoài cửa tiệm, bà giúp việc thì chậm chạp nên bác gái đành đi ra ngoài mua đồ gì đó. Không may trượt chân ngã, vừa đúng lúc tôi đi qua nhìn thấy có máu chảy ra giữa hai chân bác gái. Đường cũng có người nhưng ai cũng rối rít chẳng biết làm sao, thế là tôi bế bổng bác gái lên chạy vội đến nhà thầy thuốc. Về sau thầy thuốc bảo tuy có bị động thai nhưng may đưa đến kịp nên không xảy ra chuyện gì đáng tiếc. Từ đó bác Phúc lúc nào cũng nhắc đến chuyện đó rồi gọi tôi là ân nhân, trong khi bao năm qua bác ấy giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.

Tư chăm chú lắng nghe, thanh niên tên Kha này cũng thuộc dạng người tốt. Có lòng nhân hậu, lại biết nhớ ơn. Kha nói tiếp:

— Ngay cả ngôi nhà hai vị đang ngồi đây cũng là do bác Phúc bỏ tiền ra mua lại rồi còn cho tôi thêm tiền để sửa sang xây mới. Nghĩ nếu không có bác ấy giờ đây có lẽ tôi cũng lang thang bỏ làng mà đi rồi, mà chắc gì đã còn sống. Gian dưới kia là gian vợ tôi đang ở.

Tư ngạc nhiên:

— Ủa, anh có vợ rồi à..? Xin lỗi, thầy trò tôi làm phiền gia đình quá…Cũng tại không thấy chị nhà xuất hiện nên tôi hơi vô ý chưa kịp chào. Kha xua tay cười:

— Dạ không sao đâu, tôi cũng quên không nói. Vợ tôi đang mang thai, tuần hơn tuần nữa là sinh rồi. Nhà tuy cũ nhưng cũng rộng, hai vị cứ ở trên này không vấn đề gì cả. Gần sinh nên tính tình vợ tôi cũng thay đổi nhiều lắm, phụ nữ mang thai hình như ai cũng vậy. Hay cáu gắt, không thích bị làm phiền, khổ vậy đấy .

Tư cười đồng tình vì chuyện gái đẻ xưa ở nhà Tư nghe suốt. Cáu gắt là còn nhẹ, chứ ở làng Tư có bà đẻ cứ nhìn thấy chồng là chửi, là đánh. Chẳng thế mà các cụ ví von: Đàn bà chửa nó dữ như chó đẻ.

Tuy nhiên thầy Tàu dường như không có phản ứng gì trước điều Kha vừa nói, hình như ông đã biết chuyện này từ khi đặt chân vào trong nhà. Cũng đã sáng hẳn Kha liền bảo:

— Bác Phúc có đưa tiền cho tôi đi chợ mua đồ, mua thức ăn cho hai vị. Giờ cũng tiện tôi phải đi mua đồ ăn hôm nay cho vợ. Hai vị cứ ở trong nhà, tôi gọi hãy mở cửa nhé. Có hai vị ở đây vợ tôi chửa đẻ không may sinh sớm tôi có ra ngoài cũng yên tâm. Tôi đi một lát rồi tôi về.

Tư gật đầu chào Kha rồi đợi Kha ra ngoài Tư mới khép cửa lại. Bình thường thầy tàu rất khách sáo khi ai đó giúp đỡ mình, nhưng thái độ hôm nay của thầy không bình thường. Tư bèn hỏi:

— Sư phụ có gì khó chịu trong người phải không ạ..? Hôm nay con thấy thầy cư xử lạ lắm.

Thầy Tàu im lặng đưa mắt về phía gian nhà dưới đang đóng cửa kín mít rồi khẽ lắc đầu. Tư không hiểu gì vẫn ngơ ngác ngạc nhiên, thầy Tàu ra hiệu cho Tư bước ra ngoài sân rồi nói nhỏ:

— Ta nói cho con chuyện này, nhưng con tuyệt đối không được hấp tấp. Nhất là không được tỏ thái độ gì ra bên ngoài. Tư gật đầu nghe thầy Tàu tiếp tục, ghé sát tai Tư ông nói:

— Trong…nhà…này…có….người…chết.

Tư giật mình lạnh gáy ú ớ:

— Sao ….sao….thầy biết…? Mà nhà này..chỉ có hai vợ…chồng Kha, vợ anh ta đang mang bầu thì ai….ai chết ạ..?

Thầy Tàu nheo mắt ra hiệu cho Tư phải bình tĩnh, ông nói tiếp:

— Chưa biết là ai chết, nhưng từ khi bước chân vào nhà này ta đã cảm nhận thấy mùi tử thi rất nồng nặc. Người này chết ít nhất đã hơn 1 tháng nay, còn lý do vì sao chết thì ta không rõ. Chỉ biết nếu trong gian nhà dưới kia không còn ai khác thì khả năng cao người đã chết đó chính là vợ Kha.

Tư toát mồ hôi lạnh hỏi:

— Nhưng…nhưng nếu vợ chết sao anh ta lại không biết..? Còn nữa anh ta chẳng bảo vợ đang mang bầu mấy ngày nữa là sinh sao..? Chuyện này không thể nào đâu thầy ơi..

Thầy tàu thở dài:

— Ta biết rất khó tin, nhưng đó là sự thật. Chính vì vậy khi nãy ta mới hỏi chuyện Kha, qua cách nói chuyện ta biết anh ta không nói dối. Anh ta đúng là người tốt, vậy nên những lời anh ta nói hoàn toàn là sự thật..

Tư đáp:

— Vậy sao, thầy lại nói vợ anh ta đã chết.. Thầy Tàu trả lời:

— Kha đã nói trong nhà chỉ có hai vợ chồng, không có lý do gì để anh ta phải nói dối hoặc che giấu một cái xác cả. Vì nếu như anh ta là người xấu có giết người thì anh ta sẽ không để chúng ta ở lại đây. Ta chỉ đoán đó là vợ Kha thôi, nhưng thực tế vẫn còn một chút sự sống. Tuy nhiên mùi tử thi phát ra từ gian phòng không thể nhầm được. Chính vì thế ta cũng rất hoang mang với chuyện xảy ra trong nhà này. Ta đang nghĩ có nên nói với Kha hay không..? Nhưng lại không biết phải nói như thế nào..?

Tư thấy quả thật rất khó hiểu, tại sao trong gian nhà lại vừa có mùi tử thi, vừa có chút sự sống. Hai điều này nó cứ mâu thuẫn thế nào, Tư nảy ra một suy nghĩ nói:

— Hay có khi nào vợ chồng họ giết ai đó rồi giấu xác ở trong nhà không thầy..? Chính vì thế mà cô vợ sợ không dám ra ngoài..? Thầy tàu lắc đầu:

— Nhưng ta biết đây không phải xác chết bình thường…Nó là một con Quỷ Nhập Tràng.

Chương 35: Người Vợ Đã Chết

Tư lúc này mới thật sự là hoảng sợ, chắc chắn Tư biết sư phụ không hề nói chơi. Từ trước đến giờ không bao giờ ông đem chuyện ma quỷ ra đùa, hơn nữa sự việc vừa xảy ra khiến hai thầy trò suýt nữa mất mạng. Hơn ai hết Tư biết sư phụ mình đang nghiêm túc rất nghiêm túc. Đó cũng chính là lý do vì sao ngay từ khi bước chân vào nhà thái độ của ông đã khác hẳn.

Nhưng ông không nói với ông Phúc, với Kha chuyện này vì ông đang có suy nghĩ riêng của mình. Nhưng thật sự sau khi con quỷ vừa bị giết, hai thầy trò chỉ vừa mới đặt chân đến ngôi nhà này, vậy mà giờ đây thầy tàu nói trong nhà có Quỷ Nhập Tràng. Đến người có trí tưởng tượng phong phú nhất cũng khó mà tin được. Vừa lúc đó thì Kha quay về, trên tay xách rất nhiều đồ ăn, những hai con gà, thịt bò, thịt lợn đủ cả. Tư nhìn thấy thế bèn nói:

— Sao anh lại mua nhiều thế, mua bán thế này thì tiền ở đâu ra. Kha cười:

— Ha ha, đúng là bác Phúc có đưa tiền cho tôi lo cho hai vị. Nhưng nói thật là tôi cũng không phải dạng chi tiêu quá đà đâu. Không giấu gì anh, bình thường vợ tôi cũng đã ăn hết một con gà với chỗ thịt này rồi. Hôm nay tôi chỉ mua thêm một chút thôi.

Tư há hốc mồm ngạc nhiên:

— Cái gì, vợ anh ăn hết một con gà, lại còn từng này thịt. Không đùa đấy chứ..? Kha đáp:

— Tôi nói dối anh làm gì, ngày trước cô ấy không ăn nhiều như vậy đâu. Chẳng hiểu sao một tháng trở lại đây lại ăn không biết no là gì. Mà lại không chịu đi ra ngoài, cứ ở lỳ trong phòng. Tôi thì đi làm cả ngày nên cũng chỉ gặp vợ một chút vào buổi tối. Cô ấy kiêng cữ ghê lắm, hỏi thì bảo ăn cho cả con, với sắp sinh nên tránh ra ngoài sợ gió máy rồi ngã thì chết. Nghĩ vợ nói phải nên tôi cũng nghe theo, ngày đi chợ mua đồ ăn cho cô ấy còn tôi phải đi làm kiếm tiền chứ. Không nghĩ vợ chửa lại tốn kém đến như vậy.

Tư chép miệng chèm chẹp:

— Anh đúng là vất vả, mà anh đi làm thì ai nấu nướng cho cô ấy ăn..? Kha lại khẽ cười:

— Hồi trước toàn tôi nấu thôi, nhưng từ đợt khó ở lại chê tôi nấu không ăn được. Nhà có hai vợ chồng chê nữa thì cô ấy tự nấu chứ ai nữa, đồ ăn tôi mua về để dưới bếp là cô ấy tự nấu mà ăn. Tôi ban đầu cũng lo nhưng sau mấy ngày thấy cô ấy tự lo được mà tôi lại rảnh để đi làm nên cũng nhờ ơn trời ban cho vợ tôi sức khỏe tốt, chứ bình thường tôi thấy mấy bà bầu sắp đẻ ngồi còn khó nói gì đi với đứng.

Đặt đồ ăn xuống bếp ngay dưới gian nhà Kha rửa tay rồi bảo với thầy trò Tư:

— Giờ tôi phải đi làm rồi, nhà cửa có gì hai vị cứ dùng tự nhiên. Vợ tôi thì mọi người cứ để cô ấy làm gì cô ấy thích là được. Cũng nhờ hai vị trông chừng giùm tôi nhé, tính ra có hai vị đến đây lại là thân tình với bác Phúc tôi lại yên tâm đi làm.

Thầy Tàu nói với Kha:

— Sao cậu không nghỉ làm để trông vợ một vài ngày nữa xem sao..? Kha đáp:

— Ban đầu tôi cũng tính thế, nhưng vợ nói cô ấy ko sao. Mà còn tiền ăn hàng ngày cứ như thế này, rồi tiền chuẩn bị sinh nở nữa. Ông thấy đấy nhà tôi làm gì có của để dành. Biết là khổ cho vợ, nhưng không đi làm biết lấy tiền đâu ra. Làm phiền hai vị vậy nhé, tôi đi đây. Hôm qua nhận làm cho nhà người ta mảnh ruộng, chắc phải hết ngày mới xong được. Tôi đi nhé…

Nói xong Kha vội vác cuốc, xách xẻng, liềm, túi rồi bước vội ra khỏi nhà. Thầy tàu nói với Tư:

— Anh ta đã nuôi quỷ cả tháng nay rồi. Thật đáng thương, nếu để lâu hơn chính anh ta rồi cũng sẽ chết mà thôi. Ta đang nghĩ có lẽ ta sẽ ra tay giúp anh ta giữ lại cái mạng..Bởi anh ta thật sự là người tốt….

Tư lùi lại xua tay:

— Nhưng chẳng phải thầy bảo trong đó vẫn có chút sự sống cơ mà..Thầy ơi, đừng làm thế, thầy không thấy khuôn mặt mừng rỡ của anh ta đang háo hức từng ngày chờ đứa con ra đời hay sao..? Thầy không thấy anh ta đang cố gắng để lo cho vợ….cho….cho….

Tư bật khóc, Tư biết mình đang cố nói những lời biện hộ chỉ vì lòng thương người. Tư chắc chắn lời thầy Tàu nói không sai, nhưng sao gia đình này lại rơi vào nghịch cảnh như vậy. Tư cố gắng van xin:

— Con nghĩ…cô vợ…không phải là quỷ đâu…Chắc trong đó có điều gì khác thôi thầy ơi. Hay…hay thầy thử gọi cô ta ra hỏi xem sao..? Hoặc hỏi Kha xem thế nào đã.

Thầy Tàu nhìn Tư lắc đầu:

— Đến bây giờ thì ta đã chắc chắn cô vợ Kha là một con Quỷ Nhập Tràng. Con cũng đã biết điều đó, nếu giờ ta ép buộc cô ta ra thì cô ta chắc chắn sẽ tấn công chúng ta. Khi đó ta sẽ phải giết cô ấy, con quỷ này đối với ta không đáng ngại, chỉ cần dùng mật chú của chư Phật, Chú Đại Bi sẽ khiến nó phải xuất ra. Từ khi bước vào nhà ta đã cố gắng để nó không phát hiện ra ta là người biết về bùa phép, kinh dịch bởi vì ta còn muốn tìm hiểu nguyên nhân sâu xa. Cũng chính là giúp cho cậu Kha kia hiểu rõ chân tướng sự việc.

Thầy Tàu hướng mặt về phia nhà bếp rồi nói:

— Cô ta không ăn đồ ăn chín, chỉ ăn đồ sống. Đặc biệt là máu gà, thịt gà, bởi vì cô ta là Quỷ Nhập Tràng. Người đã chết cần uống máu tươi, ăn thịt sống để duy trì thể xác đang ngày ngày thối rữa. Con cũng đã nghe qua câu chuyện về quỷ nhập tràng rồi con cũng biết. Nếu không tin trưa nay ta sẽ cho con một phép thử .

Tư càng nghe càng rùng mình, gần 12h trưa hôm đó thầy Tàu ở gian nhà trên nói vọng xuống: — Vợ Kha ở nhà nhé, chúng tôi có việc phải đi ra ngoài một chút ạ.

Ở trong gian nhà dưới quả thực có tiếng phụ nữ vang lên đáp lại:

— Vâng…các…vị….cứ…đi…đi.

Thầy tàu ra hiệu cho Tư đi ra ngoài, đi quá một đoạn ông lấy trong tay nải ra hai lá bùa rồi bảo Tư cho vào giữa hai lòng bàn tay ép chặt lại, thầy Tàu do tay bị đau nên ông nhờ Tư vo lá bùa lại rồi ngậm trong miệng. Ông tiếp tục ra hiệu cho Tư quay lại nhà của Kha nhưng là vòng ra lối đằng sau nơi nhà bếp.

Có một lùm cây cách nhà bếp không xa, ông bảo Tư đứng đó nhìn vào nhà bếp. Chỉ một lúc sau có một bàn tay khẽ đưa ra chỗ để thức ăn, nhanh như cắt bàn tay đó kéo chân một con gà biến mất. Thầy tàu bước đến sát vách gian nhà dưới, tường nhà đã ruội để lộ ra một vài lỗ hổng, thầy tàu khẽ nói:

— Bước nhẹ thôi, con nhớ không được hoảng sợ khi chứng kiến cảnh sắp xảy ra đâu đấy.

Tư hồi hộp bước theo thầy Tàu, hai tay vẫn ép chặt lá bùa. Tiến đến sát vách thầy Tàu nói Tư nhìn qua lỗ hổng nhỏ nơi bức tường. Cảnh tượng bên trong suýt nữa khiến Tư ngã vật ra, nhưng may thay thầy Tàu dùng thân mình đỡ Tư lại. Tư hoảng sợ không nói lên lời, biết Tư đã nhìn thấy điều đáng sợ nên thầy Tàu ra hiệu cho Tư bình tĩnh rồi từ từ đi xa khỏi bức vách.

Đi xa khỏi ngôi nhà Tư lúc này hai tay vẫn ép chặt lá bùa, toàn thân mồ hôi ướt đẫm. Thở hổn hển như vừa bị ai bóp cổ Tư nói với giọng run run:

— Cô ta…cô ta…bẻ cổ con gà rồi uống máu của nó một cách ngon lành. Khuôn mặt của cô ta lúc đó không phải là mặt của con người. Cái lưỡi dài nhuốm máu đỏ lòm, da trắng bệch, đôi mắt không có lòng đen…Nhìn cách cô ta ngửa mặt lên hứng máu từ cổ con gà chảy xuống….thật…đáng…sợ.

Thầy Tàu đáp:

— Giờ con đã tin cô ta là quỷ nhập tràng rồi chứ. Sau này cô ta sẽ ăn thịt cả anh chồng tội nghiệp kia. Nhưng Tư sau khi hoàn hồn lại nói khác:

— Con rất sợ khi thấy cảnh tượng ấy, nhưng nhìn cô ấy bụng mang dạ chửa chẳng hiểu sao bây giờ con lại thấy đáng thương. Con thương cả gia đình họ, thương Kha, thương đứa bé trong bụng. Dù biết rằng mẹ con họ đã chết nhưng sao con vẫn không đành lòng. Nếu bây giờ thầy giết cô ta liệu rằng Kha có chịu nổi cú sốc này không.? Tuy rằng thầy làm thế là cứu anh ta nhưng thầy nghĩ xem sau khi biết vợ con đều đã chết anh ta có sống tiếp được không..? Chỉ nghĩ thôi mà con cũng thấy đau lắm rồi.

Thầy tàu ngước mặt lên nhìn trời, ông thở dài rồi đáp:

— Số trời đã như vậy thì ta còn biết làm sao..? Chính vì vậy ta vẫn để con quỷ được sống, nhưng dù sao ta cũng phải nói chuyện này với Kha. Sự thật nó tàn nhẫn như vậy đấy, nhưng nếu cứ mơ hồ không chấp nhận thì sau này sẽ càng đau đớn hơn. Quỷ thì mãi vẫn là quỷ, giúp được nó siêu thoát cũng là một chuyện tốt. Về Kha ta đã có cách. Nhưng khi quay về nhà, con nhất định không được hé lộ ra điều gì. Ban nãy nhờ lá bùa mà ta với con có thể tiếp cận sát ngôi nhà để nhìn. Nếu lộ ra chắc chắn nó sẽ tấn công chúng ta, ta có thể chống lại nó nhưng với tình trạng hiện giờ không nói trước được. Còn con vẫn chỉ là người bình thường, con giết được con quỷ cũng là do nó đã yếu và nhờ con dao mà sư phụ ta để lại. Nay con dao đó đã mất cùng với ngôi mộ. Nếu bị tấn công con sẽ bị giết…

Tư gật đầu vâng lời sư phụ, phải đến chiều muộn hôm đó hai thầy trò mới quay lại ngôi nhà sau khi Tư đã bình tĩnh trở lại. Gian phòng nơi vợ Kha ở vẫn đóng cửa kín mít, dưới nhà bếp vẫn còn sót lại chút đồ ăn nhưng tất cả đã bị hỏng, bốc mùi thiu thối không thể ăn được mặc dù mới chỉ mua buổi sáng ngày hôm nay.

Thầy tàu vẫn ngồi im nhắm mắt suy nghĩ, gần 6h tối Kha đi làm về, trên tay cầm một túi đựng mấy cái bắp ngô. Nhìn hai thầy trò Tư, Kha cười lớn: — Hai vị ăn cơm chưa..? Tôi được chủ thuê cho ít ngô luộc đây. Mọi người ăn cho vui..Tôi cũng ăn cơm rồi…

Đặt túi ngô xuống bàn Kha bước xuống gian nhà dưới gõ cửa:

— Vợ đã ăn uống gì chưa, tôi nấu món gì cho vợ ăn nhé..

Bên trong nói đáp lại:

— Dạ…thôi…tôi…ăn…no…rồi..mình…cứ…kệ…..tôi….

Chương 36: Gia Đình Bất Hạnh

Thầy Tàu nhíu đôi lông mày nhìn Kha chăm chú, cả ngày hôm nay ông đã suy nghĩ để rồi bây giờ ông quyết định nói với Kha tất cả mọi chuyện. Nhìn khuôn mặt chất phác, hiền lành xen kẽ đôi chút mệt mỏi của Kha sau một ngày làm việc mệt nhọc. Tuy nhiên đôi mắt đó vẫn ánh lên tia hi vọng bởi đằng sau sự cố gắng đó Kha biết ở nhà đang có một gia đình nhỏ đang đợi anh.

Khẽ tiến lại gần Kha thầy Tàu nói:

— Kha này, cậu có thể ra ngoài nói chuyện với tôi một chút được chứ..? Kha cười đáp:

— Dạ được chứ, nhưng giờ bên ngoài trời tối nhiều muỗi lắm. Có chuyện gì ông cứ nói ở đây cũng được, nhà có ai đâu..?

Thầy tàu lắc đầu, ông tiếp:

— Nếu cậu muốn biết trong nhà này đang xảy ra chuyện gì thì đi theo tôi.

Thầy Tàu bước đi trước, Kha ngơ ngác nhìn Tư không hiểu chuyện gì. Tư cũng cúi mặt không dám nhìn thẳng mặt Kha vì Tư biết thầy Tàu sắp nói với Kha điều gì. Kha đi theo thầy tàu ra bên ngoài, thấy ông đứng ở một đoạn cách khá xa ngôi nhà Kha vội chạy đến hỏi:

— Có chuyện gì mà ông phải đi ra tận đây mới nói được thế..?

Thầy Tàu nhìn Kha thở dài kẽ đáp:

— Tôi có điều này muốn nói với cậu, nhưng chỉ sợ cậu không tin. Mà chắc chắn cậu sẽ không tin, tuy nhiên tôi vẫn sẽ nói vì nó liên quan đến tính mạng của cậu. Cậu biết tôi làm nghề gì chứ..?

Kha gật đầu trả lời:

— Tôi cũng nghe bác Phúc nói qua ông làm nghề bốc mộ, hơn nữa còn biết xem phong thủy. Thầy Tàu nói:

— Đúng vậy, không giấu gì cậu. Ngoài những thứ đó tôi quả thật còn là một đạo sĩ khi còn bên Trung Quốc. Chuyện kể ra thì dài nhưng gần như cả cuộc đời tôi là sống ở Việt Nam, lang thang trên khắp các vùng của đất nước này, chùa nào tôi cũng đến, nơi nào tôi cũng đã dừng chân qua. Tôi làm công việc bốc mộ cũng là để an ủi linh hồn của những người đã chết. Khi nghe tôi nói những điều sắp tới đây cậu phải thật bình tĩnh.

Kha đáp:

— Có gì ông cứ dạy bảo ạ..?

Thầy Tàu hướng đôi mắt nhìn về phía ngôi nhà rồi hỏi Kha mấy câu:

— Hơn một tháng qua vợ cậu có điều gì bất thường, ví dụ như cô ấy đang ốm bệnh nặng bỗng đột nhiên khỏe lại. Hay có ảnh hưởng gì tới sức khỏe không..?

Kha trả lời:

— Dạ cũng không có ạ, tôi đi làm cả ngày về nhà lúc nào cũng thấy vợ vẫn bình thường. Chỉ có điều tháng gần đây cô ấy ít ra ngoài, ăn nhiều hơn trước và cũng ít tiếp xúc với tôi. Nhưng những điều đó là bình thường ở bà bầu mà..?

Thầy Tàu thở hắt ra:

— Kha này, tôi biết cậu sẽ rất sốc nhưng vợ cậu đã chết hơn một tháng nay rồi. Người đang sống trong gian nhà dưới không phải vợ cậu nữa, đó là một con quỷ nhập tràng. Ngay sáng nay bước chân vào nhà tôi đã nhận ra mùi tử thi phát ra trong nhà của cậu. Cho đến trưa nay…

Kha túm lấy cổ áo thầy Tàu hét toáng lên:

— Ông im đi, ông là đồ thầy bùa đáng chết…Tại sao…tại…sao ông dám nói như vậy…? Ông cút khỏi nhà tôi ngay…Cút đi…

Thầy tàu lắc đầu:

— Đáng tiếc giờ tôi không thể đi được, thấy cậu là người tốt nên tôi có ý muốn giúp cậu giữ lại mạng sống. Giờ tôi hỏi tiếp đây, cậu thử nghĩ xem những ngày qua có xảy ra những chuyện này không thì sẽ rõ…

Nhìn thẳng mặt Kha thầy tàu hỏi:

— Có phải tháng qua ban đêm nhà cậu luôn có tiếng đổ vỡ, dạng như vỡ bát, vỡ đĩa. Mà chuyện này chỉ xảy ra trong ban đêm, thức ăn dù đang là mùa đông nhưng vẫn rất nhanh bị ôi thiu, vợ cậu chỉ thèm ăn thịt gà, cô ấy một tháng qua không ra ngoài vào buổi sáng có phải không…? Không có bà bầu nào lại tự giam mình trong một căn phòng cho tới ngày sinh nở cả..? Và mỗi khi cậu vào trong phòng cô ta luôn luôn ngồi chứ không nằm, mặt hướng vào trong tường, đôi mắt sáng lên trong đêm tối…Có phải như thế không..?

Kha bàng hoàng nuốt nước bọt thả tay túm cổ áo thầy Tàu ra lùi người về sau hoảng sợ. Gió từ những bụi cây lùa vào khiến Kha lạnh xương sống, những lời thầy tàu vừa nói không sai một thứ gì cả. Quả thật một tháng vừa qua vợ Kha có tất cả những biểu hiện đó, ban đầu chính Kha còn thắc mắc nhưng vợ nói vẫn ổn nên Kha tin như vậy. Giờ đây nghe một lão thầy bùa chỉ vừa mới ghé qua nhà sáng nay nhưng lại có thể đọc ra vanh vách những thứ mà chỉ Kha và vợ biết thì Kha không thể không tin điều ông ta nói là sự thật.

Chưa hoàn hồn Kha nghe thầy tàu tiếp tục nói:

— Đó là những biểu hiện của quỷ nhập tràng, chắc chắn xung quanh ngôi nhà này còn có tiếng mèo kêu vào ban đêm nhưng vì sống ở chỗ heo hút, cây cối, bờ bụi rậm rạp này nên cậu không chú ý. Vợ cậu đã chết hơn một tháng nay rồi..

Lời thầy tàu nói ra như sấm động bên tai, Kha gục hẳn xuống miệng lắp bắp:

— Không thể nào….không thể nào….Ông là kẻ nói dối, tôi không tin ông…Tôi không tin.

Nói đoạn Kha vùng dậy bỏ chạy vào nhà nhưng ngay lập tức Kha bị một người giữ chặt lại rồi đánh ngất. Đó chính là Tư, đoán trước được chuyện này nên thầy tàu đã cẩn thận dặn Tư nếu Kha mất bình tĩnh lập tức phải ngăn anh ta lại. Sau khi Kha ngất đi, khoảng 5 phút sau thầy Tàu cho Kha ngửi cái cục có mùi thơm như lần trước dùng với con ông Phúc khi lấy máu con bé. Lát sau Kha tỉnh lại, thấy mình vẫn đang ở bên ngoài nhà Kha sợ hãi nói:

— Hai người, hai người định làm gì gia đình chúng tôi…Tôi van xin các người đừng giết vợ con tôi….Tôi lạy các người..

Kha quỳ xuống cúi đầu dập đến rỉ cả máu trên trán, Tư ngăn lại rồi ghì chặt Kha ròng ròng nước mắt nói:

— Anh Kha, anh bình tĩnh lại đi…Tôi biết chuyện này với anh còn đau đớn hơn cái chết nhưng…nhưng đó là sự thật..Trưa nay tôi cũng như anh không tin những lời sư phụ nói. Tuy nhiên khi tôi tận mắt chứng kiến vợ anh bẻ cổ gà uống máu rồi xé xác con gà nhai sống, lúc đó tôi cũng sợ đến không cử động được. Anh nghe tôi nói đã….

Kha dừng lại nhưng nước mắt hai hàng, Tư nói tiếp:

— Tôi và sư phụ chính là những người đã giết con quỷ do tên sư trụ trì làng này yểm hóa nhiều năm nay trong làng. Anh nhìn thầy tôi đã gãy nát cả hai tay, bản thân tôi người cũng đầy vết thương, máu ở lòng bàn tay tôi vẫn đang chảy khi đêm qua chậm chân một chút thôi là tôi cũng đã mất mạng. Sư phụ tôi là người có thể nhìn thấy những thứ mà người thường chúng ta không thấy được. Anh nghĩ xem nếu như muốn hại anh thì thầy trò tôi còn nói cho anh biết để làm gì..? Không phải lúc anh đang vui vẻ tin tưởng chúng tôi mà chúng tôi ra tay không dễ hơn hay sao…?

Kha cắn răng đau đớn, anh ta nghiến chặt môi cho đến khi chảy máu. Đúng vậy, những lời thầy Tàu nói quả không sai, suy nghĩ kỹ thì nếu ông ta muốn hại thì lúc Kha đi làm ông ta đã hại vợ con Kha rồi. Thầy tàu ngước mắt lên nhìn bầu trời tối thui, chỉ có những cơn gió lạnh đang thổi lướt qua khiến mọi người rùng mình, ông nói:

— Nếu cậu vẫn chưa tin thì tôi sẽ có cách này, nhưng cách này sẽ chỉ khiến cậu thêm đau đớn mà thôi. Dù sao người chết cũng không thể ở lại trần gian, ta nói cho cậu điều này cũng là giúp vợ cậu sớm được siêu thoát. Càng lưu luyến cõi trần càng lâu sau này cô ta sẽ càng khó được đầu thai. Mãi mãi kiếp quỷ sống trong bóng tối không được nhìn thấy ánh mặt trời…

Tư đỡ Kha đứng dậy, thầy Tàu ghé sát vào tai Kha những điều gì đó, nói xong ông dặn Kha:

— Mọi chuyện phải thật bí mật, nếu như cậu bị nó phát hiện. Ta không còn cách nào ngoài việc phải giết nó ngay lập tức bởi vì có thể nó sẽ giết cậu và giết cả thầy trò ta nữa. Hãy chuẩn bị tinh thần, những thứ cậu sắp thấy tới đây sẽ khiến cậu đau hơn cả cái chết…

Chương 37: Linh Miêu Xuất Hiện – Người Chết Sống Lại

Kha tiến lại gần nghe thầy Tàu bày cách, thầy Tàu khẽ nói:

– Ta sẽ bày cho cậu một vài phép thử như sau, trước tiên đêm nay cậu cứ giả vờ ngủ thật say, ngủ như không biết gì cả. Ta dám chắc từ 12h đêm trở ra cô ta sẽ đi khỏi nhà. Còn đi đâu thì cậu không được theo, sau đó cô ta sẽ trở về nhà trước khi trời hửng sáng. Bởi bản chất của quỷ nhập tràng chỉ có thể ra ngoài vào ban đêm.

Kha bần thần hai tay khẽ run lên nghe thầy tàu nói tiếp:

– Chưa hết, cho dù có nghe tiếng đồ vật rơi vỡ trong đêm cậu cũng phải làm như không hề hay biết. Trước mắt như vậy đã, nếu đúng như lời ta nói thì cậu biết kết quả ra sao rồi đấy.

Tư vội hỏi:

– Thưa thầy vậy nếu nhỡ đêm nay cô ta không ra khỏi nhà thì sao ạ..?

Thầy Tàu nói tiếp:

– Nếu như thế ngày mai, cậu Kha sẽ thử đem vào trong phòng đó một cái gương. Ta dám chắc cô ta sẽ sợ hãi mà lùi sát vào trong góc nhà. Hoặc cậu có thể đặt 1 bát cơm ngay trước của gian nhà dưới, 1 bát ở ngoài sân. Đảm bảo bát cơm ở gian nhà dưới sẽ bị thiu bốc mùi thối chỉ sau 2 tiếng đồng hồ.

Kha im lặng gật đầu nghe theo lời thầy Tàu, ra ngoài cũng đã một lúc thầy tàu bảo Kha:

– Tạm thời như vậy đã, nhớ kỹ những lời ta dặn. Không được để lộ ra những điều cậu đã biết. Giờ hãy đi vào nhà đi, đêm nay cậu sẽ rõ mọi chuyện. Tư cùng Kha đi vào nhà, thầy tàu như còn điều gì muốn nói, ông hơi ngập ngừng:

– À mà này, chậc…ta có cái này không biết có nên nói hay không..? Nhưng quả thật ta vẫn cảm nhận được ở cô ta một chút sự sống. Tuy nhiên chuyện này không thể nào, có lẽ ta nhầm…..Mà thôi vào nhà mau đi.

Không hiểu thầy tàu định nói gì, nhưng cả đêm hôm đó Kha trằn trọc không thể ngủ được, nước mắt đôi lúc lại khẽ chảy trên khuôn mặt người đàn ông bất hạnh. Kha hi vọng đêm nay mọi thư sẽ không như những gì thầy tàu nói. Căn nhà càng về đêm càng trở lên lạnh lẽo, nó không lạnh như cái lạnh giá rét của mùa đông. Không khí lạnh trong nhà âm u, tiêu điều, yên ắng đến đáng sợ. Cái cảm giác khi ra nghĩa địa như thế nào thì giờ này bên trong nhà đang diễn ra như vậy.

Tiếng gió thổi đập vào bức vách tạo nên những âm thanh lộc cộc, tiếng chuột chạy trong nhà kêu rả rích, bỗng nhiên:

” Cậc…cậc….choang…”

Không hiểu là bát hay đĩa vừa vỡ, nhưng tiếng vỡ đó phát ra từ phía dưới nhà bếp, nơi sát ngay tường gian phòng vợ Kha đang ở. Kha nằm úp mặt xuống

gối mắt hướng ra phía cửa chính chỉ khép hờ một bên, bên trong nhà tối om nhưng ánh sáng của trăng, của sao bên ngoài trời đêm khiến cả một góc sân trở nên mờ ảo.

” Cạch….cạch….cạch….cạch…”

Tiếng bản lề của chiếc cửa đã cũ kỹ bao năm qua khẽ vang lên trong đêm tối, gian nhà dưới quả thực có người đang mở cửa đi ra. Kha lúc này giả bộ ngáy rất to nhưng vẫn hé một bên mắt nhìn đăm đăm về hướng cửa chính. Đã quá 12h đêm, tất cả im lặng, Kha còn nghe rõ cả tiếng nuốt nước miếng của Tư đang nằm phía bên trong.

Không khí căng thẳng đến đáng sợ, tưởng chừng như nếu ngay lúc đó chỉ cần một tiếng động vang lên cũng đủ khiến con người ta đứng tim mà chết. Tiếng thở, tiếng tim đập nhanh đến mức dường như mọi sự chú ý giờ đây đang hướng hết về phía cánh cửa. Gió ngừng thổi, bốn bề lặng im từ mảnh sân trước nhà đang từ từ hiện ra một cái bóng tóc dài, người cúi khom đang từ từ lộ diện.

Kha há hốc mồm suýt chút nữa kêu thành tiếng bởi tuy chỉ có ánh sáng yếu ớt của bầu trời đêm nhưng Kha vẫn nhận ra người đang dò dẫm những bước chậm chạp ngoài sân mang cái bụng chửa to tướng kia không ai khác chính là Hoan vợ của mình. Sau những bước chân ban đầu chậm rãi, nhanh như cắt cái bóng đen đó chạy vụt qua cửa như chưa từng xuất hiện.

Kha lúc này không nhìn nữa, anh gục mặt xuống gối để khóc lên những tiếng nghẹn ngào. Kha gục xuống gối để không cho tiếng khóc phát ra ngoài, những điều thầy tàu nói là sự thật. Vợ anh đã hóa quỷ, vợ anh đã chết thật rồi. Một lúc sau Kha lồm cồm bò dậy, thầy Tàu vội hỏi:

– Cậu định đi đâu giờ này..? Ta nói cho cậu điều này là để cậu biết, để cậu giúp cho vợ mình được siêu sinh.

Kha im lặng một lúc rồi nói như người điên dại:

– Vợ con tôi chết cả rồi….Vợ con tôi chết cả rồi thì tôi còn sông làm gì nữa…Vợ ơi….con ơi….Anh chết với hai mẹ con đây…

Thấy Kha đã quá đau đớn đến mất hết lý trí, thầy tàu không còn cách nào khác đành nói:

– Đừng nghĩ đến cái chết, ít ra hãy nghe ta nói xong rồi nếu cậu vẫn muốn chết ta không dám ngăn cản.

Tư cũng vùng dậy cố giữ Kha lại, Kha vẫn như người mất hồn đáp lại những lời yếu ớt:

– Còn gì nữa đâu…Chẳng phải ông nói họ đã chết cả rồi sao…Vợ con tôi đã chết thì tôi sống để làm gì..?

Thầy Tàu chép miệng:

– Ta chưa hề nói con cậu đã chết, không, đúng hơn ta không chắc chắn điều này. Ta đã định khi xác nhận đúng thì mới nói với cậu. Nhưng nếu cậu cứ như này ta nghĩ cậu sẽ chết trước khi ta tìm hiểu được nguyên nhân.

Kha nghe thầy tàu nói xong như bừng tỉnh vội quỳ xuống van xin:

– Nói như vậy là con tôi vẫn sống phải không..? Tôi lạy ông. tôi xin ông hãy cứu lấy con tôi….Cứu con tôi xong ông muốn tôi chết cũng được.

Thầy Tàu khẽ nói:

– Cậu nghe ta nói hết đã, ta không chắc điều này nhưng rõ ràng bên trong vợ cậu vẫn còn có chút sự sống, mặc dù nó đang yếu dần qua từng ngày. Ta đoán đó chính là con của cậu, tại sao đến giờ ta vẫn để cho con quỷ sống chính là vì phần sinh mạng bên trong nó. Ta không hiểu nguyên nhân do đâu mà vợ cậu chết và bằng cách nào mà cô ấy lại biến thành quỷ. Nhưng ta nghĩ rằng cô ta vẫn cố lưu lại trần gian chính là vì đứa con trong bụng. Bản năng của người mẹ chính là thứ khiến cô ta hóa quỷ vì thương tiếc đứa con sắp chào đời. Tuy nhiên tất cả chỉ là suy đoán của ta…

Tư đáp:

– Nếu vậy sao sự sống trong bụng cô ta lại đang yếu dần đi hả thầy. Người có cách nào không…? Thầy tàu trả lời:

– Chính ta cũng không hiểu tại sao cô ta đã chết mà cái thai lại vẫn đang sống hơn một tháng qua. Nhưng như con cũng biết, dù sao vợ Kha vẫn là người chết, càng cố ở lại dương gian thì cô ta sẽ càng bị thối rữa phần xác. Khi cô ta không còn là người chết thì việc cái thai chết dần chết mòn là điều không thể tránh khỏi. Đáng lẽ ra nó cũng đã chết ngay khi cô ta từ giã cõi đời. Trên đời này có những thứ không ai giải thích được.

” Miao…..Miao…..Miao…..Miao…”

Tiếng mèo quen thuộc đang phát ra ngay bên trên nóc nhà của Kha, Tư hoảng sợ nói ;

– Con mèo, là con mèo suốt ngày lang thang bên nhà ông Phúc, đúng là nó rồi, sao đêm nay nó lại ở đây…Con mèo này là mèo ma đó sư phụ…Cái đêm thầy bất tỉnh nó đã cào vào cửa, cào vào chuồng gà đòi bắt gà….

Thầy tàu ra hiệu cho Tư im lặng, ông nói:

– Nó là Linh Miêu, thực ra con mèo này chính là nỗi lo lớn nhất của ta khi còn ở nhà ông Phúc. Nhưng giờ ta đã hiểu….Không ngờ Linh Miêu là có thật….Nó, chính nó là kẻ đã mang vợ cậu từ cõi chết quay về Kha ạ. Đúng là ông trời sắp đặt….Ta lại có thể gặp được Linh Miêu.

” Ngiao….Ngao…..Ngao…”

Con mèo lại kêu lên những tiếng ai oán, Kha cúi dập đầu khẩn cầu:

– Xin thầy, xin thầy ra tay cứu mạng….

Tư cũng quỳ xuống cùng Kha chờ đợi sư phụ, thầy Tàu hít mạnh một hơi rồi khẽ đáp:

– Ta không chắc, nhưng cũng đáng để thử..Nhưng Kha, cậu hãy khoan nghĩ đến cái chết. Hãy đợi thêm 1 ngày nữa, Linh Miêu xuất hiện biết đâu lại có kỳ tích. Đúng là ý trời….

Trời đã chuyển dần về sáng, sau một đêm không ngủ Kha đã tin tất cả những chuyện thầy Tàu nói là sự thật. Hoan cũng đã trở về nhà lúc 3h sáng, không ai biết cô ta đi đâu. Nhưng khi trở về cô ta bước những bước chân không gây ra tiếng động. Chỉ có tiếng cánh cửa bị kẹt khẽ được đóng nhẹ vang lên:

” Cạch….cạch….két……kẹt….”

Chương 38: Thầy Trò Tư Được Minh Oan – Ánh Sáng Hi Vọng

Sáng ngày hôm đó thầy Tàu vẫn bảo Kha đi mua thức ăn cho vợ như bình thường, nhưng cà ba người sau đó đều đi khỏi nhà. Tìm một chỗ vắng thầy tàu dừng chân lại nghỉ ngơi rồi hỏi Kha:

— Nếu cậu còn muốn xem cảnh vợ mình ăn uống như nào thì ta sẽ dẫn cậu quay lại nhà trong một khoảng thời gian nữa. Kha đáp:

— Con lạy thầy, con tin rồi. Chuyện đêm qua tất cả đều đúng như thầy nói, nhưng thầy ơi chẳng phải thầy đã bảo con con vẫn còn sống ư..? Thầy làm ơn cứu con con với, con cắn rơm cắn cỏ mong thầy ra tay cứu giúp.

Thầy tàu trả lời:

— Chẳng phải ngay bây giờ ta vẫn đang ở đây để giúp gia đình cậu hay sao..? Theo như ta đoán vợ cậu đêm qua đi ra ngoài là để tìm thức ăn. Chắc chắn cô ta đã đi rình mò bắt gà, bắt vịt của dân làng xung quanh. Điều này làm ta chợt nhớ lại một chuyện.

Quay sang Tư thầy tàu hỏi:

— Con còn nhớ hôm đầu tiên thầy trò ta phát hiện xác con gà chết ở sau vườn nhà ông Phúc không..? Tư đáp:

— Tất nhiên là con nhớ..? Trời đất ơi…Chẳng lẽ, chẳng lẽ người ăn thịt con gà hôm ấy không phải con quỷ do lão sư kia yểm mà lại là…..

Thầy tàu gật đầu:

— Đúng vậy, rất có thể đó là vợ Kha đã ăn…? Điều đó cũng chứng minh cho việc vì sao ta đoán con quỷ sẽ quay lại vì nhà ông Phúc có trẻ con nhưng lại không thấy nó đâu. Bởi vì con quỷ chưa hề đến nhà ông Phúc, điều chúng ta không thể ngờ đến đó là chuyện cùng một thời điểm làng này lại xuất hiện hai con quỷ.

Nhưng Tư vẫn hơi do dự:

— Nhưng cũng đâu có thể chắc được ạ, bởi vì cũng rất có thể là con quỷ kia lắm chứ thầy..? Thầy tàu tiếp tục:

— Đó là vì con mèo đen, cả đêm qua nằm suy nghĩ ta có thể kết luận được như thế này. Vẫn chưa ai biết vợ Kha vì sao mà chết, nhưng có một điều chắc chắn ý chí sống còn của cô ấy vô cùng mạnh mẽ. Có lẽ vì đứa con sắp sinh trong bụng nên cô ta không cam lòng chết. Hoặc cô ta chết đúng vào giờ thiêng, chết vì bất đắc kỳ tử nên không biết rằng mình đã chết. Nhưng cho dù có vì lý do gì thì đến bây giờ vợ Kha vẫn cố gắng để con mình được sống. Tư và Kha chăm chú lắng nghe từng câu chữ, thầy tàu nói:

󿰁

— Vì lý do không cam tâm chết, tình yêu thương đứa con chưa chào đời mà vợ Kha đã được Linh Miêu, một con mèo có thể đi qua cánh cửa của trung giới

kéo linh hồn quay trở lại. Ta chỉ có thể hiểu Linh Miêu chính là nguyên nhân khiến vợ Kha thành quỷ. Mặc dù không hiểu vì sao nó lại làm như thế, nhưng có một điều chắc chắn đó là nó vẫn đi theo bảo vệ vợ Kha mỗi khi cô ta đi ra ngoài. Chính vì thế việc nó luôn lảng vảng xung quanh nhà ông Phúc là bởi vì vợ Kha từng đến đó, và việc chúng ta giết con quỷ ở nhà ông Phúc cũng là một nguyên nhân khiến nó xuất hiện ở đó. Bởi con quỷ do lão sư thầy yểm hóa cũng là một dạng linh hồn người chết nhưng cố gắng lưu lại cõi trần.

Tư vội hỏi:

— Thế theo thầy Linh Miêu là tốt hay xấu…? Thầy Tàu lắc đầu:

— Chính vì không hiểu nguyên nhân vì sao Linh Miêu lại đem người đã chết quay lại dương gian. Nhưng rõ ràng điều đó không thể cứu vãn được tình hình hiện tại, vợ Kha vẫn chết, chỉ còn là cái xác vương chút linh hồn. Nếu cố gắng ở lại trần gian quá lâu thì vợ Kha sẽ hóa quỷ hoàn toàn, lúc đó sẽ không thể nói được nữa. Giờ đây cô ấy vẫn nói được một vài câu vì phần linh hồn chưa bị tiêu tán. Con có nhớ con quỷ bị con đâm chết, nó là một ví dụ cho chuyện hóa quỷ. Bản thân nó không nói được, chỉ hành động theo sự sai khiến bởi nó bị yểm hóa. Còn trường hợp của vợ Kha nếu linh hồn tiêu tan khi hóa quỷ cô ấy sẽ trở lên điện dại, ăn thịt những gì mình nhìn thấy…Sau này không thể siêu sinh, sống mãi kiếp quỷ.

Kha định nói gì đó nhưng thầy tàu ngăn lại:

— Ta hiểu cậu muốn nói gì, đó cũng chính là điều mà ta chưa thể lý giải. Đó là vì sao với cái xác đang ngày ngày bị phân rã đó vợ cậu lại vẫn có thể giữ được đứa con trong bụng và nó vẫn đang sống. Có khi nào tất cả là do Linh Miêu, hoặc cô ta chỉ là đang cố gắng đến cả khi chết vẫn muốn con được sống. Nhưng đừng nóng vội, ta vẫn đang cố gắng tìm cách để giúp gia đình cậu.

Tư đáp:

— Nhưng con chưa hiểu lắm, tại sao cô ấy lại sang nhà ông Phúc ạ..? Liệu có khi nào cô ấy có liên quan đến lão sư trụ trì kia không..? Ý con là cái chết của cô ta…?

Thầy tàu trả lời:

— Lý do vì sao cô ta sang nhà ông Phúc bởi có lẽ do trước đây ông Phúc có qua lại giúp đỡ vợ chồng Kha, nói nôm na thì gần giống như người chết thường hay đi theo người thân trong gia đình vậy..? Còn chuyện về lão sư trụ trì vợ Kha không liên quan gì cả, đúng là ý trời sắp đặt, mọi chuyện trùng hợp đến lạ kỳ. Nhưng cũng chính nhờ vợ Kha mà chúng ta lại đi tìm quỷ để rồi vô tình phát hiện ra trong làng còn có một hiểm họa được che giấu hàng nhiều năm về trước. Chính vì cũng nghĩ đến điều ngẫu nhiên này mà ta nhận thấy người cứu cả làng chính là vợ Kha mới đúng. Nếu ngày hôm đó cô ta không lẻn vào nhà ông Phúc ăn thịt gà thì có khi ngày hôm sau thầy trò ta đã rời làng trong im lặng. Để rồi không ai có thể phát hiện ra con quỷ ẩn náu trong làng hơn 20 năm qua, tất cả là ý trời, ý trời…

Lời nói của thầy tàu dường như đã lý giải gần hết mọi việc xảy ra trong những ngày qua. Khó tin nhưng hoàn toàn hợp lý, nhưng vấn đề bây giờ đó chính là làm thế nào để một người chết có thể sinh con, hơn nữa làm sao để đứa con đó còn sống. Chuyện nghe như là điều không tưởng, người chết sinh con..? Một câu hỏi mà thầy Tàu vẫn chưa đưa ra được lời giải đáp.

Quay sang nhìn Kha thầy tàu nói:

— Giờ chúng ta có thể quay về được rồi, cho ta thêm ít thời gian, ta sẽ có câu trả lời cho cậu.

Kha dập đầu cảm ơn thầy tàu, cả ba quay trở lại nhà khi trời cũng đã gần giữa trưa. Vừa đặt chân đến cửa nhà thì đã thấy ông Phúc ngồi ở trong đợi sẵn, nhìn thấy mọi người ông Phúc vội chạy ra đón:

— Ôi trời ơi, mọi người đi đâu mà lại đi cũng nhau thế này. Vào đến nhà mà gọi không ai thưa, chỉ thấy gian nhà dưới có tiếng động lạ, gọi hỏi thì mãi sau giọng cái Hoan mới đáp lại. Cứ tưởng xảy ra chuyện gì…?

Thầy tàu hỏi ngay:

— Thế ngươi đến đây lâu chưa..?

Ông Phúc đáp:

— Thưa thầy con mới đến vừa xong đâu được 5 phút, đợi mà sốt hết cả ruột.

Ông Phúc chỉ vào chỗ thức ăn để ở cột nhà bảo Kha:

— Bác mua chút đồ ăn cho vợ cháu tẩm bổ đấy, nhớ làm gì thì làm phải chăm sóc vợ chu đáo đấy. Đi đâu cũng liệu liệu căn cơ mà về, vợ chửa ở nhà một mình nhỡ may….À mà thôi nói lại gở mồm.

Kha nghe ông Phúc nói mà rưng rưng nước mắt, cảm động một phần, một phần vì những lời ông Phúc nói nó đã xảy ra từ bao giờ, bởi vợ Kha đã chết rồi còn đâu. Nhưng nhớ lời thầy tàu dặn, Kha nén đau thương mỉm cười gượng gạo đáp:

— Dạ vâng, cháu cảm ơn bác….Bác sang thăm là tốt rồi, lần nào cũng mua đồ ăn thức uống thế này …

Ông Phúc cười khà khà:

— Hôm nay sang đây thăm cái Hoan là việc nhỏ, còn thực ra bác sang đây là muốn nói với hai thầy trò đây việc quan trọng. Tư hỏi:

— Việc gì mà ông vui thế, mà tay ông sao lại băng y hệt tay tôi thế kia…?

Ông Phúc mừng rỡ trả lời:

— Thầy ơi, dân làng….dân làng đến ngôi chùa ma để tìm hiểu…..Cả làng phát hiện trong ngôi chùa còn có mật thất, nơi đó chứa đựng rất nhiều thứ đáng sợ, đầu lâu, xương người, rồi cả những thứ ghê rợn như xác người chết khô nằm trong quan tài, bùa chú, mật pháp …Ở trong gian nhà chùa có một cái xác mặc áo thầy tu, dân làng nghi đó là xác của lão sư trụ trì năm xưa, tuy cái xác chỉ đã rữa thối ra gần hết. Chưa hết người làng còn tìm thấy một bản vẽ mà theo con đoán đó chính là bản đồ địa hình nơi gò đất chung nơi chúng ta tìm thấy ngôi mộ. Vậy là cả làng đều đã biết tất cả mọi việc trong làng từ trước đến giờ đều do lão sư trụ trì gây ra. Hai người đã được minh oan rồi….Nay con đến đây để đón hai người về, con muốn dẫn hai người đến gặp trưởng làng, người dân trong làng để họ biết ai là ân nhân cứu giúp cả làng khỏi cơn đại nạn…..

Tư quên mất buột mồm:

— Nhưng ở đây chúng tôi vẫn còn…việc…

Thầy Tàu cười lớn:

— Ha Ha Ha Ha…..Vậy là tốt rồi, tốt rồi….Nhưng tạm thời để ta ở lại đây 1 ngày nữa, ta đang nhờ Kha tìm cho ít thuốc để trị thương. Mà cậu Kha này hay đi làm ở những nơi bờ bụi, dễ tìm thấy. Xong việc ta sẽ quay lại nhà của ngươi, mà nhìn khí sắc ta đoán gia đình đoàn tụ rồi phải không..?

Ông Phúc tròn mắt ;

— Thầy đúng là thần cơ diệu toán, vợ con con đã quay về nhà từ hôm qua. Cả đêm qua nghe con kể chuyện mà vợ con bà ấy biết ơn thầy lắm. Còn nguyện ăn chay cả năm cơ đấy. Làng này đúng là nhờ phúc của thầy nên thoát nạn. Mà trưởng làng đang cho mọi người dỡ ngôi chùa đi để xây mới đó thầy ạ. Vậy con theo ý thầy, giờ con về đây. Kha nhớ chăm vợ nhé, bác gái đang bảo khi nào sinh sẽ sang bế cháu đấy.

Ông Phúc vui vẻ ra về, việc ông Phúc thông báo quả là tin mừng. Nhưng trong ngôi nhà sau khi ông Phúc rời đi không khí lại trở nên ảm đạm vô cùng. Liệu rằng ngày Hoan sinh vợ ông Phúc có được bế cháu hay không…? Thầy tàu đăm chiêu hướng mắt nhìn xuống gian nhà dưới, đôi mắt ông sáng lên bất ngờ, dường như ông đã phát hiện ra một điều gì đó. Khuôn mặt ông rạng rỡ vô cùng, ông khẽ cười một nụ cười mãn nguyện.

Chương 39: Kết Thúc Để Bắt Đầu – Sự Sống Mới

Nhìn đống đồ ăn ngon lành mà ông Phúc vừa mang đến thầy tàu nói với Kha:

— Hôm nay ta muốn ăn một bữa thật ngon, cậu cùng với Tư chuẩn bị nấu nướng đi nhé. Cũng lâu rồi chưa ăn được bữa cơm nào ra hồn. Tư mặt buồn xo đáp:

— Tâm trạng nào để mà ăn nữa hả thầy, con đang nẫu hết cả ruột đây.

Thầy tàu mỉm cười nói:

— Chẳng phải người Việt Nam có câu: “ Có thực mới vực được đạo “ hay sao. ? Suy nghĩ nhiều khiến ta đói bụng rồi. Hôm nay phải có cả rượu nữa đấy nhé…

Ghé sát lại thầy tàu nói khẽ với Tư và Kha:

— Cứ làm theo lời ta, ta đã có cách. Nhanh làm đi…

Nghe thầy tàu nói vậy cả hai mừng rỡ ngay lập tức chuẩn bị kê bếp, bốc củi ra giữa sân nấu đồ ăn theo lời thầy dặn. Buổi chiều hôm đó cơm nước đàng hoàng, thầy tàu vẫn dặn Kha bê thức ăn vào trong cho vợ. Kha vâng lời làm theo, khi trở ra thầy tàu hỏi:

— Cô ta biểu hiện như thế nào..? Kha tái mặt đáp:

— Thưa thầy, vợ con chỉ nói để đấy. Cô ấy vẫn quay mặt vào bên trong tường không nhìn ra ngoài. Trong phòng có mùi rất lạ…Con không phải sợ vợ con đã chết, ngược lại thấy cô ấy như thế con không kìm được lòng.

Thầy tàu nói:

— Không sao, ta đã hiểu ra tất cả mọi chuyện. Có một thứ tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này đó chính là tình mẫu tử. Nhưng chuyện mẹ chết mà vẫn muốn bảo vệ con thì cả đời này chắc chỉ có mình ta được gặp. Chính vì vậy ta đã có cách giải quyết chuyện này. Nhưng ta nói trước, người chết không thể sống lại. Ta chỉ có thể cứu được con của cậu thôi. Cậu đồng ý chứ…? Bởi lẽ vợ cậu vốn dĩ đã không thuộc về thế giới này, ngay cả con của cậu cũng vậy.

Kha nước mắt hai hàng rưng rưng nhìn thầy tàu dập đầu cúi lạy:

— Con không dám mong gì hơn, nhưng thầy nếu được hãy làm ơn giúp vợ con được siêu thoát khỏi kiếp quỷ..

Thầy tàu khẽ cười:

— Đứa con là mục đích khiến cô ta cố tìm mọi cách sống đến bây giờ. Chỉ cần đứa bé được bình an ắt cô ta sẽ buông bỏ đầu thai. Nào nào, giờ ta đã có cách thì hôm nay phải uống thật say. Sinh lão bệnh tử, mặc dù con người ta sinh ra già đi bệnh yếu rồi chết nhưng có những cái chết không kháng lại được ý trời. Vợ cậu đã chết đó là ý trời, nhưng trời cao có đức hiếu sinh. Cậu đừng nên oán trách mà hãy nghĩ ông trời vẫn rủ lòng thương cho con cậu được sống. Hãy uống mừng vì điều đó, uống đi, đêm nay ta sẽ kết thúc tất cả chuyện này.

Kha vừa uống vừa khóc, ba người họ chỉ có ngày hôm đó là dường như quên đi những chuyện đau buồn, những điều nguy hiểm đã trải qua những ngày trước. Thầy tàu mặc dù tay bị thương nhưng vẫn uống, ông uống rất nhiều. Khi trời đã tối dần, chẳng phải do tâm trạng hay do lo lắng mà cả ba người không ai say. Thầy tàu lúc này mới nói:

— Hai ngươi đem hai tấm gương nhỏ đóng chặt vào hai cửa trước sau của gian nhà dưới. Tiếp đó mỗi cánh cửa dán 4 lá bùa này, dùng muối trắng rải xung quanh gian nhà. Việc còn lại để cho ta…làm ngay bây giờ.

Không chậm trễ cả Tư lẫn Kha lập tức đứng dậy làm theo lời thầy dặn. Tiếng đinh đóng hai tấm gương viền gỗ vào cửa gian nhà kêu lên cộp cộp, chỉ vừa đóng gương, dán bùa bên trong nhà vợ Kha đã đập cửa rầm rầm, miệng nói chậm rãi không rõ:

“ Chồng…ồng…ơ..i…..cứu….tôi……tô…..i… “

Tiếng nói yếu ớt nhưng những cái đập cửa thì lại mạnh vô cùng:

“ Rầm….rầm…rầm….”

“ Cứu…..tôi…..Kha…..K…ha….ơi…”

Kha bất giác mềm lòng khi nghe tiếng vợ bên trong nhà đang kêu cứu, Kha toan mở cửa thì lúc này thầy Tàu đang ngồi chính giữa cửa gian nhà dưới quát lớn:

— Nếu cậu muốn con cậu chết thì hãy mở cửa. Im lặng và tiếp tục rải muối xung quanh nhà đi.

Thầy Tàu ngồi giữa cánh cửa miệng nhẩm đọc chú, sau mỗi câu chú ông lại nói vọng vào bên trong hỏi:

— Cô còn vương vấn gì nơi cõi trần, tại sao chết rồi vẫn lưu luyến nhân gian..? Trả lời mau, không ta sẽ giết . Bên trong đáp lại những từ yếu ớt:

“ Con..tôi….con…tôi………….”

“ Tha…tha…cho….tôi…đi…”

Thầy tàu hỏi tiếp:

— Cô có biết người chết không thể sinh con không..?

“ Tôi…biết….con…tôi….đang….chết…dần..”

— Thế tại sao cô không chịu từ bỏ, kể cả cô cố níu lấy đứa bé, nhưng bản thân cô đã chết thì đứa bé cũng sẽ không sống được. “ Vì…tôi…muốn…chồng….tôi…được…nhìn…thấy con….dù…chỉ….một…lần..”

“ Kha….ơi…tôi…xin…lỗi…mình…tôi…là…người…vợ….người…mẹ…không…tốt..”

Kha gào lên khóc, Kha lao đến áp sát mặt vào cánh cửa nói trong đau đớn:

— Không, không đâu…mình là người vợ tốt, người mẹ tốt…Là tôi, tôi đã không có ở nhà khi mình gặp chuyện….Là tôi đáng chết mới đúng..

Quay sang thầy Tàu Kha hét lên:

— Thầy ơi, hình như cô ấy đang đau lắm, thầy làm ơn dừng lại đi được không..? Con xin thầy, vợ con chết đã khổ lắm rồi…Thầy đừng hành hạ cô ấy nữa. Thầy tàu vẫn nhắm mắt đọc chú cho đến khi tiếng đập cửa bên trong gian nhà yếu dần, chỉ còn vọng ra một vài từ ngắt quãng:

“ Đừng…hại….con….t..ô…..i “

Một lúc sau cả gian nhà trở nên im lặng đến lạnh người, thầy Tàu khẽ mở mắt nhìn Kha nói:

— Ta làm vậy chính là để cứu con cậu. Vợ cậu lúc này đã bất tỉnh, nếu lúc đó cậu mà mở cửa ra chắc chắn cô ta sẽ vùng dậy cố gắng chạy thoát bởi bản năng làm mẹ của cô ta sẽ sợ rằng chúng ta đang cố giết cô ấy và con cô ấy. Mở cửa đi và đốt lá bùa này lên cho cô ta uống. Uống xong cơ thể vợ cậu sẽ không cử động được nữa. Đến giờ lành ta sẽ cứu đứa bé, nhưng đó cũng là lúc vợ cậu sẽ chết.

Kha cùng Tư vội mở cửa rồi đặt xác Hoan lên trên giường, cơ thể Hoan lạnh ngắt, da thịt chỗ cứng đơ, chỗ thì mềm nhão. Có lẽ một vài phần cơ thể của Hoan đang dần phân hủy. Trong gian nhà dưới lúc này bốc mùi hôi thối kinh khủng, thầy tàu nói Tư dùng nước thơm tẩy uế gian nhà, trong gian nhà đốt hương trầm xua đi mùi xú uế cả một tháng trời qua.

Sau đó thầy tàu ngồi trong gian nhà nhìn Hoan rồi nói với Kha:

— Ta sẽ cứu được con của cậu, giờ thì ta đã hiểu tất cả. Lý do Linh Miêu xuất hiện để đem hồn phách vợ cậu quay lại, cũng như tại sao nó lại lảng vảng nơi nhà ông Phúc, không chỉ là bảo vệ vợ cậu. Mà còn do ta đang ở đó, điều nó muốn là ta đến đây để cứu lấy đứa bé này.

Nhìn cổ chân của Hoan có chỗ bị bầm đen, có nốt cắn giống như của loài rắn độc. Hai ngày nay thầy tàu cũng đã xem xét xung quanh ngồi nhà, nơi này gần bãi rác, nhiều bờ bụi, cây cối um tùm không ai phát quang. Nhà gạch đã cũ kỹ khá lâu tường ruội ra tạo thành những lỗ hổng. Vậy nguyên nhân dẫn đến cái chết của Hoan là bị rắn độc cắn. Nhưng dù lý do vì sao nếu nói ra chỉ càng khiến Kha cảm thấy bản thân mình bị dằn vặt. Thầy tàu chọn cách im lặng không nói đến nguyên nhân cái chết của vợ Kha.

Chẳng hiểu từ lúc nào nhưng đột nhiên Tư giật bắn người khi bất chợt nhận ra đang ngồi cạnh xác của Hoan chính là con mèo đen kỳ quái. Nó đang ngồi ngay cạnh phần đầu của Hoan hướng đôi mắt đỏ nhìn thầy tàu không kêu lên lấy một tiếng. Cả Kha cũng hoảng sợ lùi lại, thầy tàu ngồi đó nhìn con mèo nói:

— Điều ngươi muốn là thứ này phải không..? Ta cũng không biết phải cảm ơn ngươi như thế nào, nhưng ngươi đã cho ta một cơ hội. Cảm ơn ngươi, ta hiểu rồi.

Con mèo nhanh thoăn thoắt nhảy ra phía cửa, nó quay lại nhìn thầy tàu rồi cất tiếng kêu:

“ Meo….Miao…..Meo….”

Kêu lên ba tiếng nó quẫy chiếc đuôi dài ngoằng đen xì nhảy vọt ra ngoài hòa vào bóng đêm biến mất.

Ngay lúc ấy vợ Kha cũng mở mắt choàng tỉnh, nhưng có vẻ như cô ta bất động không nói được. Nhưng nước mắt cô ta khẽ chảy ra hai bên, những giọt nước mắt của một người mẹ đã chết vẫn cố chống chọi lại ý trời để cứu con của mình. Hai hàng nước mắt cứ thế tuôn ra không ngừng. Thầy tàu mỉm cười khẽ nói:

— Cô đã cố hết sức rồi, giờ là lúc cô được yên nghỉ. Hãy cố thêm một chút nữa thôi con cô sẽ được sống. Cô là một người mẹ tuyệt vời…Cảm ơn cô.

Nước mắt từ cái xác vốn dĩ đã chết của Hoan cứ thế chảy ra nhiều hơn sau những câu nói của thầy tàu. Dường như Hoan hiểu được thầy tàu muốn làm gì, chỉ có Kha và Tư lúc này vẫn đang cố chờ đợi thầy tàu sẽ làm cách nào để cứu lấy đứa bé. Bất chợt ông quay ra nói với Tư:

— Bao năm qua con đi theo ta cực khổ cũng không ít, tình thầy trò tuy chỉ vài năm nhưng đối với ta con giống như đứa con đẻ của mình. Có con đồng hành cùng ta những năm qua ta đã nghĩ ông trời không hề phụ mình. Con có hối hận khi đã đi theo làm đệ tử của ta không..?

Tư ngơ ngác không hiểu vì sao thầy tàu lại nói như vậy trong lúc này, Tư đáp:

— Con mới là người phải nói lời biết ơn tới thầy chứ, thầy chính là người cha, người mẹ thứ hai của con trên đời này. Đừng nói cực khổ, công ơn của thầy bao năm qua nếu bảo con chết con cũng cam lòng.

Thầy tàu cười lớn:

— Ha ha ha…Quả đúng là đồ đệ tốt, nghe được những lời này một lão già không con cái, không gia đình như ta có chết cũng thấy vui mừng. Cảm ơn con nhiều lắm…Mong con không trách ta điều này…

“ Khụ…Khụ…Khụ…”

Thầy tàu nói xong đột nhiên ho ra máu rồi ngã vật xuống đất, Tư hét lên:

— Sư phụ, thầy làm sao vậy…? Sư phụ….

Kha cũng chạy lại đỡ lấy thầy tàu, nhìn cả hai thầy tàu mỉm cười:

— Đừng lo, chuyện gì đến sẽ…đến…Đây chính là cách để cứu…đứa…bé…trong…bụng…mẹ…quỷ. Càng nói máu từ miệng thầy tàu càng chảy ra nhiều hơn, Tư gào lên khóc lóc:

— Sư phụ…người…nói vậy là sao….Cứu người tại sao….sư phụ lại thành ra như thế này..?

Thầy Tàu vừa thổ huyết vừa nói:

— Con..quên..rồi…sao…Chỉ có ăn được nhiều tim người thì quỷ mới sống được. Nhưng vợ..Kha…không làm như…vậy….Cô ta muốn..cứu…con….mình… nhưng…..lại…không thể…hại…người. Nhưng dù…có ăn….tim…người…đi nữa…cũng không được…vì…quả tim…để…cứu…đứa…bé…phải được nuôi dưỡng trong một quả tim…của người….khác…Con..còn nhớ…câu chuyện…về gia đình…ta chứ…Đây chính là…ý trời…vừa giúp ta…cũng là…giúp con ta…cũng giúp một sinh..mạng…nhỏ khác..

Tư òa lên khóc nức nở, Tư nhớ lại câu chuyện bi thương của sư phụ. Ông đã bị gã thầy Mo hãm hại hóa điên đến mức ăn sống cả tim vợ và đứa con mới sinh của mình. Như vậy trong tim của thầy tàu không chỉ là quả tim của ông, mà bao năm qua tim của con ông, vợ ông cũng đang ở trong đó.

Thầy tàu khẽ nói tiếp:

— Con…đừng buồn…Sư phụ ta…từng nói…rồi ta sẽ…gặp..được…cơ duyên giúp ta gột rửa…máu của vợ con ta…đã vấy trên tay…Đây chính là cơ duyên..đó….Cứu được đứa bé trong bụng vợ Kha cũng chính là…lúc…ta…trả…hết…nợ…nghiệp trên…con..đường….Và con, con…phải…giúp…ta…làm…điều… còn..lai. Lấy tim của ra cho Người Mẹ Quỷ đó ăn….Ngay …bây..giờ.

Nhìn sang Kha thầy tàu cười:

— Hãy…chăm…sóc…tốt…cho…đứa…bé…Ta..phải..đi…rồi.

Thầy tàu nhắm mắt xuôi tay trong cái gào thét đớn đau của Tư, nhìn sư phụ chết trong vòng tay, nhưng tất cả còn kinh khủng hơn, đau đớn hơn đó chính là Tư sẽ phải lấy tim của thầy để cứu một mạng sống khác. Tiếng gào thét xe toang màn đêm vô tận, một nỗi buồn phủ kín ngôi nhà.

12h đêm, màn đêm một lần nữa bị đánh thức bởi sự sống vừa chào đời:

“ Oe…Oe…oa…..Oa…Oe..”

Tiếng khóc của đứa trẻ đã xua tan đi cái không khí ảm đạm, xua đi sự đau thương mới xảy ra trước đó. Đó là một bé gái, cái chết là kết thúc nhưng cũng lại mở ra một cuộc sống cho một sinh mạng mới. Đúng vậy, nỗi đau mất mát đã được cô bé hàn gắn lại tất cả. Cuộc sống của mỗi người dù là ai luôn có một ý nghĩa nhất định, có những người ngay cả khi chết vẫn muốn đem lại một điều gì đó hạnh phúc cho người ở lại.

Tư đã rất đau khi nhìn sư phụ phải chết, nhưng bế đứa bé trên tay con bé bỗng dưng ngừng khóc Tư lại thấy vui một niềm vui dường như rất quen thuộc. Những thứ mà thầy tàu dặn Tư và Kha chuẩn bị không phải để làm gì cả, tất cả dùng để đón một sinh mạng mới vừa chào đời.

Con bé nằm nhỏ nhắn xinh xắn trong chiếc chăn ấm áp, bất chợt bên ngoài có tiếng người đang gọi hối hả: — Kha ơi…Kha…Kha đâu rồi..

Kha vội chạy ra thì đó là vợ chồng ông Phúc, ông Phúc ngay lập tức chạy vào trong, nhìn nơi gian nhà thầy tàu đã chết, nhưng có vẻ như ông Phúc đã biết trước hay sao mà ông quỳ xuống khóc lóc:

— Tại sao thầy lại đi như vậy…? Con đã nghĩ đó là mơ…nhưng…

Vợ ông Phúc bế đứa bé trên tay vừa khóc vừa vỗ về:

— Mừng con đến với gia đình….Ngoan lắm, cố chịu đói một chút sáng mai bà kêu bà vú đến cho con ăn nhé…Ngoan ngoan..

Dường như cả hai vợ chồng ông Phúc đều đã biết hết mọi chuyện, cứ như tất cả đã được sắp đặt từ trước. Ai cũng nước mắt lưng tròng nhưng họ biết sự đánh đổi đó là đáng giá.

“ Cạch “

Tiếng chén được đặt xuống bàn một cách khá chậm rãi, ông Tư nhìn tôi mỉm cười:

— Hết chuyện rồi thằng ranh, ha ha mà bác không ngờ mày với đám này lại có thể ngồi đây nghe hết câu chuyện được đấy. Nghe xong rồi thì quên đi nhé….

Tôi thở dài một cái như vẫn còn tiếc nuối điều gì, khẽ rót tiếp rượu vào chén cho ông Tư tôi hỏi:

— Vậy là thầy tàu và vợ Kha cuối cùng đã chết để cứu đứa bé gái trong bụng phải không ạ..? Chuyện này có thật không vậy bác…?

Ông Tư nhìn tôi phì cười:

— Chuyện ma thì làm gì có thật…Thôi hết chuyện thì giải tán đi cho tao uống rượu.

Tôi chép miệng đứng lên thì bỗng thấy nghe leng keng như một vật gì đó vừa rơi xuống sàn. Tiếng kim loại thì đúng hơn, ngay lập tức tôi nhìn xuống xem thì phát hiện ra đó chính là con dao màu đỏ có cán được quấn bằng dây gai. Tôi định cúi xuống nhặt thì ông Tư nhanh như cắt chộp lấy cất đi và nói:

— Hết truyện rồi…Ranh con còn muốn gì nữa.

Tôi gãi đầu có phần hơi hoảng sợ bởi thái độ của ông Tư, nhưng con dao đó là có thật. Nó có màu đỏ như máu được tả trong truyện và nó không hề bị mất cùng ngôi mộ. Ông Tư quả thật đang giữ nó… Vậy là câu chuyện…..Tôi nhìn ông Tư cười ranh mãnh rồi tự vẽ ra một cái kết trong cái kết của ông Tư khi điện thoại ông ấy đổ chuông:

— Alo, mai bố mới về….rồi con cứ bảo với ông ấy là Tết này bố sẽ vào thăm. Cái con bé này…Lão Kha dạy mày nói chuyện với bố như thế đấy hả…? Tôi ghé sát lại hỏi nhỏ:

— Chị ấy tên gì vậy ạ..?

Ông Tư vô thức trả lời:

— Nó tên Hạnh….Trong từ Hạnh Phúc ấy.

Tôi quay người chạy đi bỏ lại sau lưng ông Tư đang chửi ầm ỹ:

— Thằng mất dạy….Ranh con lừa đảo…..Ha ha ha….ha..

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 2 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 3 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 4 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 4 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi