Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 77
❮ sautiếp ❯Chương 498: Chuyện cũ của Diệp Tiểu Thước (1)
Diệp Thiếu Dương thầm giật mình, đây thực chất không phải bùa trừ tà, mà là một pháp khí tương đối lợi hại.
Tuy Vương đại thiện nhân không nói nhưng hắn tin pháp khí này tuyệt đối không phải dễ dàng có được, tất nhiên là mua lại với giá cao từ cao nhân nào đó.
Kẻ lắm tiền đều giống nhau, tin vào mấy chuyện quỷ thần, cho nên Vương đại thiện nhân tốn nhiều tiền mua thứ này, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn có thể lý giải.
Diệp Thiếu Dương nhìn Kim Phật, nói: “Là nó đã cứu ông một mạng.”
Diệp Tiểu Thước mới rồi bị mình đả thương, qua một đêm thương thế nhất định không thể phục hồi nhanh đến vậy.
Hắn không thể đột phá linh lực kết giới của Kim Phật….
Xem ra giải thích này là hợp lý nhất rồi.
Trả lại Kim Phật cho Vương đại thiện nhân, Diệp Thiếu Dương nói: “Bảo bối này của ông là đồ tốt, nếu mang theo trên người, bách quỷ cũng không dám lại gần.”
Vương đại thiện nhân nói lời cảm ơn, đem Kim Phật đeo lên cổ, hướng Diệp Thiếu Dương nói: “Diệp tiên sinh, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, xin giải thích kỹ cho ta biết, bằng không ta thấy trong lòng bất an.”
“Con mèo kia là do lệ quỷ biến thành, nó chính là Diệp Tiểu Thước……”
Diệp Thiếu Dương nhìn Diệp Khánh Thiên, “Ta muốn biết vì sao Diệp Tiểu Thước lại muốn giết ngươi, còn có Diệp Giai Lượng nữa, rốt cuộc các người với hắn có thù oán gì?”
Diệp Khánh Thiên nhìn Diệp Thiếu Dương, rồi đưa mắt sang nhìn Vương đại thiện nhân, thở dài, bộc bạch tâm tình: “Chuyện này phải bắt đầu từ hai mươi năm trước……”
Hắn còn chưa kịp nói, cửa đã bị đẩy ra, hai cha con Diệp Tiểu Manh đi vào.
Diệp Thiếu Dương hơi bất ngờ, trong lòng tò mò muốn biết sao bọn họ lại đến.
Vương đại thiện nhân đứng dậy giải thích: “Ta cùng Diệp bá là bạn tốt, biết Tiểu Manh cũng biết pháp thuật, cho nên tự ý gọi điện thoại kêu họ tới, ta nghĩ ngươi với Tiểu Manh phối hợp, việc này sẽ dễ giải quyết.”
Diệp Tiểu Manh cười nhìn Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái, nói: “Vương thúc người quá khen, việc này có Thiếu Dương ca là đủ rồi, bất quá con cũng chỉ có thể góp chút ý kiến”
Vừa ngồi xuống, Diệp Thiếu Dương hối Diệp Khánh Thiên kể về quan hệ lúc trước của hắn với Diệp Tiểu Thước: “…… Tiểu Thước không phải người ở đây, tuy rằng họ Diệp, nhưng kỳ thực không phải người của thôn.
Hoàn cảnh gia đình hắn chắc các người cũng biết: khi còn nhỏ hắn rất ít bạn bè.
Ta cùng Diệp Giai Lượng, còn có Diệp Tiểu Tần nữa, là bạn học.
Trong trường cũng chỉ có bọn ta kết bạn với hắn, quan hệ rất tốt, thường xuyên cùng nhau trốn học ra ngoài chơi.
Cho tới năm đó, bọn ta chừng mười mấy tuổi, một lần trốn học đi trộm khoai lang đỏ, định đến chỗ không người nướng ăn.
Sợ nhóm lửa sẽ bị người trong thôn phát hiện, nên đi xa một chút, đến tận Lưỡng giới sơn.
Khi đó Lưỡng giới sơn vẫn chưa tách ra, bọn ta ở dưới chân núi nướng khoai, rồi chạy khắp nơi vui đùa.
Lúc ấy giữa hai ngọn núi có một cái khe rất lớn, giống như sơn động.
Bọn ta đánh lửa soi, rồi mạo hiểm đi vào bên trong, kết quả nghe được tiếng người khóc thút thít.
Lúc ấy còn nhỏ, không biết sợ là gì, đặc biệt là Diệp Tiểu Thước, đi đầu tìm kiếm.
Sau cùng, bọn ta đã tìm được vị trí nơi thanh âm phát ra, nó là từ bên trong lòng đất.
Bọn ta đào bới một hồi, liền đào ra được một miệng giếng, nghe như có một người dưới đó vừa khóc thút thít, vừa gõ vào thành giếng.
Miệng giếng được đậy bởi một đồ án, lúc ấy không hiểu, sau khi trưởng thành mới biết được đó là bát quái, phía trên đó còn có mấy chữ nhỏ.
Bọn ta lúc ấy đều không biết, nghe thấy thanh âm cho rằng có ma quỷ, sợ tới mức chạy toán loạn.
Diệp Tiểu Thước là người cuối cùng xuống núi.
Nhiều năm sau ta mới biết được, lúc ấy hắn không đi, mà ở đó dùng bút vẽ lại chữ viết trên đồ án vào trong vở của mình, làm như vậy cũng là do tò mò mà thôi.
Sau khi về thôn, bọn ta đem sự tình kể lại với người lớn, không ai tin bọn ta nói thật, cũng chẳng ai muốn đi xa như vậy để xem cái giếng…Chuyện này cứ thế trôi qua…”
Nói đến đây, hắn thở dài, bưng chén uống một ngụm nước.
Diệp Thiếu Dương nhân cơ hội này tự mình suy luận một chút: hắn nói miệng giếng kia, tính vị trí thì hẳn chính là cái giếng trên đỉnh núi Thanh Thiên Quan, còn cái vật ở dưới “Khóc thút thít”
kia….nói vậy, chính là “Tiên Nương”
bây giờ.
Diệp Khánh Thiên nói tiếp: “Từ đó về sau, bọn ta không còn dám qua đó chơi nữa, chuyện về cái giếng cũng đã quên.
Sau đó không lâu, nghe nói Diệp Tiểu Thước đã được người bà con xa giúp đỡ, đi nơi khác học.
Mười năm qua đi không tin tức, đột nhiên một ngày kia hắn trở về, tìm bọn ta nói lại chuyện năm đó.
Hắn nói, mấy năm nay hắn tu luyện pháp thuật, trở thành pháp sư.
Hắn nghiên cứu miệng giếng kia cùng văn tự trên đồ án, phát hiện ra đó là một thượng cổ phong ấn, giếng thì gọi là cái gì phong ấn thạch cùng những chữ nhỏ viết trên mặt là để phong bế một con la sát dưới giếng, hơn nữa phong ấn chỉ có thể duy trì ngàn năm.
Nếu tính từ lúc đó thì chỉ mấy năm nữa, hai ngọn núi sẽ tách ra, phong ấn cũng bị phá bỏ, đến lúc đó thì tai họa vô cùng, chỉ có hậu nhân Thiên sư của Diệp gia mới có đủ năng lực tu bổ phong ấn, kéo dài ngàn năm…… Tiểu Thước cho rằng, hậu nhân Diệp gia kia chính là hắn, nên hắn dốc lòng tu bổ phong ấn.”
“Từ từ,”
Diệp Thiếu Dương nghe thấy thế, thật không thể tin vào tai mình, nhíu mày, nhìn mọi người, “Ta nghe nói, Diệp Tiểu Thước là người ngoài thôn, không phải hậu nhân của Diệp gia?”
Diệp Tiểu Manh nghiêng đầu nói: “Hắn cũng họ Diệp, từ nhỏ đã sống ở Diệp gia thôn, xem như là người của Diệp gia rồi còn gì.”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Đây là hai chuyện khác nhau, hậu nhân Diệp gia nhất thiết phải mang huyết mạch Diệp gia giống như ta với nàng này.
Ta nghe nói Diệp Tiểu Thước chỉ vì sống ở Diệp gia thôn nên mới mang họ Diệp, không có quan hệ huyết mạch với Diệp gia.”
Vừa ngẩng đầu, thấy sắc mặt Diệp bá có chút trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi, vội hỏi: “Diệp bá, người làm sao vậy?”
Diệp bá liên tục lắc đầu, nói không có việc gì.
Nhưng vẻ mặt đã chứng tỏ ông ta nói dối.
Diệp Thiếu Dương chắc chắn ông ta đang muốn giấu giếm việc gì đó, chỉ là trực tiếp hỏi, nhất định ông ta sẽ không trả lời, vì thế tạm thời không động đến, tiếp tục truy hỏi Diệp Khánh Thiên về sự kiện xảy ra năm đó.
Diệp Khánh Thiên nói: “Tiểu Thước nói cho bọn ta biết, dựa theo chữ viết trên đồ án thì ba năm sau hai ngọn núi sẽ tách ra, sau đó hồng thủy bộc phát, thượng cổ phong ấn sẽ bị mở ra…… Lúc ấy bọn ta nghe hắn nói xong, quả thực như đàn gảy tai trâu, cho rằng đầu óc hắn có vấn đề, không ai thèm tin.
Hắn như biết trước phản ứng của bọn ta nên nói: mấy năm tới, hắn sẽ đi khắp nơi tìm cách kéo dài phong ấn, chờ sau khi hai núi tách ra, sẽ trở lại tìm bọn ta.
Nói xong, hắn lại mất tích thêm lần nữa.
Bọn ta xem lời hắn nói như một trò đùa, chẳng ai thèm để ý.
Cứ như vậy, hai ba năm qua đi, bỗng nhiên có một ngày, Lưỡng giới sơn thật sự tách ra, lúc ấy sự tình thực chấn động, phía chính phủ giải thích là: động đất trên phạm vi nhỏ.
Sau khi ta cùng Giai Lượng còn có Tiểu Tần, nghe được tin này, không hẹn mà gặp, cùng nhau đi vào Lưỡng giới sơn, tìm kiếm khắp nơi cuối cùng phát hiện nơi hai ngọn núi tách ra, chính là cái khe lúc trước bọn ta tìm thấy, nhớ đến lời nói của Tiểu Thước mấy năm trước, bọn ta trong lòng rất sợ hãi.
Chương 499: Chuyện cũ của Diệp Tiểu Thước (2)
Diệp Khánh Thiên nói tiếp: “Sau khi Lưỡng giới sơn tách ra, xuất hiện một ngọn núi nhỏ, bọn ta bò lên xem, phát hiện trên đó có một đạo quan, còn có cái giếng cổ kia nữa.
Ngọn núi đó bị kẹp bên trong lưỡng giới sơn, sau động đất mới lộ ra.
Đạo quan cùng bậc thang lúc trước đều bị chôn bên trong núi, nên bao nhiêu năm rồi cũng không bị ai phát hiện.
Năm ấy khi bọn ta tìm thấy giếng cổ, nắp giếng vẫn còn, nhưng chữ ở trên đó đã bị mòn không thể nhìn rõ.
Bọn ta thực sợ hãi, định bụng sau khi về thôn sẽ hỏi Tiểu Thước, kết quả vừa về đến nhà, hắn đã gọi điện thoại cho bọn ta, nói đã biết được tình hình, đang dốc sức tìm kiếm tài liệu kéo dài phong ấn.
Sau lần đó cũng không thấy hắn gọi lại.
Hai năm sau, hắn mới trở về……”
Nói đến đây, Diệp Khánh Thiên ngẩng đầu nhìn Diệp bá liếc một cái, mặt có vẻ do dự.
Diệp Tiểu Manh không chú ý tới điểm này, nghiêng đầu nói: “Nói như vậy, từ khi Lưỡng giới sơn tách ra, đến khi lũ bất ngờ bộc phát, cách nhau khoảng hai năm, đúng không? Nếu các người tin chuyện này là thật, sao không nói lại với mọi người, khuyên họ dọn đi đâu đó tránh lũ, hồng thuỷ dù có bất ngờ ập tới cũng không chết nhiều người như vậy.”
Diệp Khánh Thiện cười khổ, nhìn nàng nói: “Cháu gái, ngươi cho rằng lúc đó bọn ta không nghĩ vậy sao? Người đầu tiên ta kể chính là cha của ta, ông ấy đã tát ta một cái rõ đau, nói là ta điên rồi…
ngươi thấy đó, đến cha ta còn không tin ta, huống chi là người khác? Hơn nữa, vùng này chưa từng có lũ bao giờ.
Nếu chỉ dựa vào mấy lời nói không bằng không chứng của bọn ta mà phải rời bỏ quê cha đất tổ, ngươi thấy họ sẽ chịu nghe à?”
“Nhưng……”
Diệp Tiểu Manh nghẹn lời, “nếu không thể khuyên họ chuyển nhà thì cũng có thể đắp đê phòng lũ chứ”
Diệp Khánh Thiên lắc đầu, “Cái này bọn ta đều đã nghĩ tới, chúng ta tìm lão thôn trưởng……”
Nói đến đây nhìn qua Diệp Thiếu Dương, “Chính là ông nội ngươi, nói với ông ấy việc này.
Ông nội ngươi kiến thức rộng rãi, đối với việc này nửa tin nửa ngờ, cũng thử phát động mọi người đắp đê chống lũ, nhưng đáng tiếc chẳng có ai hưởng ứng.
Mấy loại tin đồn vô căn cứ này không thể ép họ làm theo.
Cũng chẳng thể trông mong gì từ phía chính phủ, bởi vùng này chưa từng bị thiên tai lũ lụt, quan chức chính phủ cũng không dám tự ý phê duyệt đâu.
Chỉ trông cậy vào mấy người bọn ta đi đắp đê thì lại càng không thể, e rằng đến năm mươi năm cũng không xong….
Ah, bọn ta cũng là lực bất tòng tâm.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng thấy buồn.
Hắn có thể hiểu được cảm giác bất lực qua lời nói của Diệp Khánh Thiên.
Để đối phó với nguy cơ trước mắt, sức người thực sự quá nhỏ bé.
“Để ta nói tiếp, hai năm sau, Tiểu Thước trở về, mang theo bạn gái của hắn, tên là Tuyết Kỳ, cũng là một pháp sư, nói là tới giúp hắn một tay……”
“Chờ chút!”
Diệp Khánh Thiên vừa mới kể đến đây, lại một lần nữa bị ngắt lời.
Diệp Thiếu Dương cùng Diệp Tiểu Manh hai người nhìn nhau, đều hiểu đối phương muốn nói gì, Diệp Thiếu Dương bĩu môi, “Muội nói đi.”
Diệp Tiểu Manh gật đầu, hỏi Diệp Khánh Thiên: “ Tuyết Kỳ đó, trông như thế nào, rất xinh đẹp phải không?”
Diệp Khánh Thiên chớp chớp mắt, nói: “Đó là cô gái vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất nhất mà ta từng thấy……”
Diệp Tiểu Manh hít sâu một hơi, nói: “Trông như thế nào?”
“Cái này…… Nói thế nào nhỉ….cũng không có gì đặc biệt.”
Diệp Khánh Thiên bỗng vỗ vào gáy một cái, “Đúng rồi, ta có ảnh!”
Nói xong đứng dậy vào phòng bên, lát sau ra tới, trong tay cầm một tấm ảnh chụp.
Mấy người Diệp Thiếu Dương lập tức đi tới vây xung quanh.
Đó là một tấm ảnh chụp chung, tổng cộng có năm người.
Diệp Thiếu Dương liếc mắt qua nhìn Diệp Tiểu Thước, đứng ở chính giữa, mặc quần áo màu xanh nhạt, giống hệt bộ tối hôm qua lúc giao chiến, thứ duy nhất khác biệt, đó là trên mặt không có quỷ khí dày đặc, trái lại, giữa cặp lông mày đang nhíu lại, dường như còn ngưng tụ một tia chính khí.
Đứng bên cạnh Diệp Tiểu Thước là một cô gái xinh đẹp mặc váy trắng, đúng là nữ quỷ đã dụ dỗ Diệp Tiểu Manh tối hôm qua.
Bên cạnh bọn họ là Diệp Khánh Thiên, Diệp Giai Lượng và một người lạ mặt khác, xem ra chính là Diệp Tiểu Tần.
Bối cảnh trong tấm ảnh là chụp trong tiệm ảnh, cả năm người đều không cười, ngược lại, còn có vẻ ngưng trọng.
“Người này…chính là Tuyết Kỳ?”
Diệp Thiếu Dương chỉ vào mỹ nữ trong ảnh hỏi.
“Đúng vậy, cô ấy là bạn gái của Tiểu Thước.
Ngày đó trước khi chúng ta hành động, đi ngang qua một tiệm ảnh.
Tiểu Thước nói muốn chụp một tấm ảnh chung, chúng ta liền đi theo, không nghĩ tới vài ngày sau, hắn liền……ah.”
Diệp Khánh Thiên cầm tấm ảnh, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp khó hiểu.
Diệp Thiếu Dương nói: “ Tuyết Kỳ này là người như thế nào?”
Diệp Khánh Thiên lắc đầu, “Chỉ biết là người Thượng Hải, là một pháp sư, cố ý cùng Tiểu Thước tới xử lý phong ấn kia.
Khi đó mọi chuyện đều rất khẩn trương, chẳng ai có tâm tình nào mà nghĩ đến chuyện khác…cho nên thân thế cô ấy như thế nào bọn ta hoàn toàn không biết.”
Diệp Thiếu Dương nhìn đôi soái ca mỹ nữ trong ảnh, lòng càng thêm khó hiểu: cặp pháp sư tình nhân này, mục tiêu ban đầu là kéo dài phong ấn, tránh cho nhân gian phát sinh tai hoạ.
Điều này chứng tỏ bọn họ đều là pháp sư chính tông, rốt cuộc làm thế nào lại biến thành thành thủ hạ của Tiên Nương lại thành “Kim Đồng Ngọc Nữ”
Chuyển từ thái cực này sang thái cực khác…trong này nhất định đã xảy ra chuyện gì? “Cứ nói tiếp đi, đã phát sinh chuyện gì?”
“Lúc đó, hai người bọn họ đều rất bận rộn, tra cứu rất nhiều tài liệu, hàng ngày phải vào núi, bọn ta chỉ làm mấy việc lặt vặt phía sau.
Vì không biết pháp thuật nên cũng không biết quá trình cụ thể thế nào.
Cứ như thế qua chừng một tháng, có một hôm Tiểu Thước nói cho chúng ta biết, việc bố trí trận pháp kéo dài phong ấn đại khái đã hoàn thành, bước cuối cùng yêu cầu trong lúc tác pháp cần dùng Tâm Đầu Huyết (máu từ trong tim người) của ba người nam trẻ tuổi để làm cái gì Vu thuật.……”
Diệp Thiếu Dương nghe vậy trong lòng chấn động, nhưng không muốn ngắt lời nên im lặng, nghe Diệp Khánh Thiên nói tiếp: “Hắn nói hắn có thể đảm bảo an toàn cho mọi người, trước khi Tâm Đầu Huyết chảy hết, sẽ hoàn tất việc làm phép.
Nhưng dân gian có nói, Tâm Đầu Huyết chảy hết thì người cũng sẽ chết.
Bọn ta thực sự rất lo nên định bỏ cuộc.
Rốt cuộc chuyện này đâu phải trách nhiệm của riêng ai mà bảo bọn ta mang tính mạng mình ra mạo hiểm…..thực xin lỗi, lúc đó bọn ta nghĩ vậy cũng là do bản năng sinh tồn mà thôi.
Bọn ta bảo hắn đi tìm người khác, hắn không chịu, nói lúc này bắt người, người khác không biết sự tình sẽ không thể hỗ trợ, chỉ có ba chúng ta mới làm được.
Hắn thuyết phục rất lâu, trả cho ba người chúng ta một số tiền, đồng thời trao đổi một số thứ…còn nói nếu bọn ta không đi, sẽ giết chết bọn ta……”
Diệp Khánh Thiên vẻ mặt khó xử nhìn mọi người, “Thực xin lỗi, cụ thể ta không nói được, tóm lại, cuối cùng bọn ta đã đồng ý, nhưng mà…… Vẫn thất bại.”
Diệp Thiếu Dương thở dài, cảm thấy Diệp Tiểu Thước làm như vậy là vì quá nóng lòng cầu thành, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, để người có ý chí không kiên định đi làm việc như vậy, thực sự rất nguy hiểm…khó tránh thất bại.
Chương 500: Tâm đầu huyết.
Diệp Khánh Thiên cúi đầu, cả người ủ rũ, giọng nói cũng trở nên nhỏ yếu vô lực: “Ta nói thật, làm phép thất bại là bởi mấy người bọn ta, trong thời khắc mấu chốt đã cắt ngang quá trình……việc đó, ta thực không muốn nhớ lại dù chỉ một lần.
Kết quả là thất bại trong gang tấc, chúng ta chẳng còn mặt mũi nhìn Tiểu Thước.
Ngày hôm sau, tất cả đều rời nhà đi nơi khác tránh mặt.
Không lâu sau đó, lũ bất ngờ bùng nổ, nghe nói Tiểu Thước với Tuyết Kỳ đã bỏ mạng……”
Chuyện cũ kìm nén trong lòng bấy lâu không thể giãi bày, lúc này một nam tử thân cao bảy thước như hắn bỗng nhiên nghẹn ngào, nước mắt không ngừng rơi xuống tấm ảnh trên tay.
Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt nói: “Ngươi không nói ra, ta cũng đại khái đoán được quá trình sự việc.
Muốn Tâm đầu huyết phát huy tác dụng cực đại, quan trọng nhất là phải tập trung trí lực, không được phân tâm.
Đây là pháp thuật hàng đầu của Nam Dương, là một pháp thuật nguyền rủa cực mạnh, yêu cầu người làm phép phải tập trung cao độ mới có thể hoàn thành.
Tuy ta không biết Diệp Tiểu Thước thi pháp thế nào, nhưng có thể khẳng định, hắn muốn dùng sức mạnh của nguyền rủa để thay thế thượng cổ phong ấn đang dần biến mất kia.
Nói dễ hiểu một chút, đây giống như biện pháp lấy độc trị độc.
Đại khái là Diệp Tiểu Thước biết với pháp lực của mình, thì không thể dùng cách bình thường được, sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ, nên mới chọn dùng sức mạnh của nguyền rủa.
Trong thời điểm mấu chốt, các người nhất định đã tự thoát ly trận pháp, cho nên mới thất bại.”
Diệp Khánh Thiên xấu hổ cúi đầu, im lặng không nói câu nào.
Diệp Thiếu Dương thở dài, “Diệp Tiểu Thước này cũng thật là quá cố chấp, vớo pháp lực của hắn lúc đó, muốn đẩy mạnh quá trình luyện hóa Tâm Đầu Huyết của ba người các ngươi, tám phần là làm không được.
Tuy nhiên, nếu hắn biết thuật lý Hàng đầu của Nam Dương thì nhất định cũng biết thuật hiến tế, hắn nhất định muốn biến bản thân trở thành vật hiến tế, để hoàn thành trận pháp……”
Diệp Tiểu Manh nghe được không hiểu lắm, hỏi: “Thế là có ý gì?”
Diệp Thiếu Dương khoát tay, “ Chính là, hắn quyết tâm liều mạng để làm chuyện này, thất bại sẽ chết, thành công…… cũng sẽ chết.”
Mấy người bỗng ngơ ngẩn.
Diệp Thiếu Dương chú ý, Diệp bá đứng ở phía sau cùng, cúi đầu, không ngừng lau mắt.
Diệp Tiểu Manh lẩm bẩm nói: “Nói vậy, Diệp Tiểu Thước là người tốt, vì đã ngăn cản không cho thiên tai phát sinh, nguyện hy sinh bản thân, người như vậy sao lại bán mạng cho con sát tinh kia chứ?”
Diệp Thiếu Dương đưa mắt nhìn Diệp Khánh Thiên, “Thế mới phải hỏi hắn, sau đó đã phát sinh chuyện gì?”
Diệp Khán Thiên lắc đầu, “Ta thật không biết, lúc ấy chúng ta chẳng còn mặt mũi nào gặp hắn, đồng thời cũng…… sợ hắn trả thù, dù sao thì hắn cũng có pháp thuật, chúng ta đành trốn đến nơi khác, sau nghe nói quê nhà bị lũ lụt, hai người bọn họ đã chết…nên mới trở về.
Sau khi chúng ta rời khỏi, xảy ra chuyện gì, thật sự không biết.”
Nói đến đây, Diệp Khánh Thiên thở ngắn than dài, lẩm bẩm nói: “Chúng ta cho rằng Tiểu Thước cùng Tuyết Kỳ đã chết, sự tình đều kết thúc, không nghĩ là hắn vẫn còn…… Mười năm nay, ta cùng Giai Lượng vẫn luôn đang âm thầm giúp đỡ Tam Nương, chính là để bù đắp, cho lương tâm được thanh thản.
Ai mà ngờ mười năm đã qua, Tiểu Thước vẫn không buông tha chúng ta a.”
Diệp Tiểu Manh kinh ngạc nói: “Các người giúp đỡ Tam Nương?”
“Sau khi Tiểu Thước chết, Tam Nương hoá điên, ngươi tưởng mười năm qua bà ta xin cơm mà có thể sống được sao?”
Lúc này, Vương đại thiện nhân bước tới, chắp tay trước mặt Diệp Thiếu Dương, nói: “Diệp tiên sinh, hiện tại ngươi đã biết rõ chân tướng, hy vọng ngươi có thể cứu Khánh Thiên một mạng, lúc trước anh ta làm như vậy, niệm tình có thể tha thứ, huống hồ đã qua mười năm rồi……”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, Diệp Khánh Thiên dù có là người xấu, tội ác tày trời nhưng bao năm qua hắn vẫn luôn giúp đỡ Tam Nương, không thể giương mắt nhìn quỷ hồn lấy mạng hắn, phá hoại trật tự âm dương hai giới.
Nghĩ vậy, Diệp Thiếu Dương lấy ra Thái Ất Phất Trần, chấm chu sa, vẽ một tấm linh phù, giao cho Diệp Khánh Thiên, dặn dò: “Hiện tại Diệp Tiểu Thước đã thành lệ quỷ, tu vi cực mạnh, đạo phù này của ta chỉ có thể giữ an toàn cho anh trong sáu canh giờ, hãy mau thu dọn hành lý, lập tức rời khỏi đây.
Trong sáu canh giờ này, đi được càng xa càng tốt, trước khi chuyện này kết thúc, không được trở về, bằng không sẽ phải chết.”
Diệp Khánh Thiên nhận lấy đạo phù, nói lời cảm ơn, tỏ vẻ muốn đi thông báo cho người nhà một tiếng, rồi sẽ đi cùng với bọn họ.
Sau khi Diệp Khánh Thiên rời khỏi phòng, mấy người hồi tưởng lại những gì hắn vừa kể, trầm mặc suy tư, nửa ngày không ai mở miệng nói câu nào.
Một lúc lâu sau, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn Diệp bá, hỏi: “Diệp Tiểu Thước rốt cuộc đã chết như thế nào? Ngàn vạn lần đừng nói không biết, người rõ ràng biết rất nhiều chuyện.”
Diệp bá mặt lộ vẻ khó xử, không nói một lời.
Diệp Tiểu Manh cũng ép hỏi: “Lúc này là lúc nào rồi cha, sao người vẫn còn muốn giấu giếm, cha không làm chuyện gì trái với lương tâm, sao không dám nói?”
Diệp bá ngẩn ra, thở dài, cuối cùng cũng lên tiếng: “Muốn nói cũng nói không rõ, để ta về lấy vật đó tới đây, sau đó hãy nói.”
Nói xong cũng không để người khác phản đối, bước vội ra cửa.
“Mọi người theo ta về nhà, nói chuyện ở đó sẽ tiện hơn.”
Diệp Tiểu Manh đề nghị.
Diệp Thiếu Dương gật đầu, quay lại nhìn Vương đại thiện nhân, Vương đại thiện nhân lập tức cười, nói “Ta không đi được, mấy vị xin cứ tự nhiên, có chuyện gì muốn Vương mỗ hỗ trợ, cứ nói ra là được.”
Nói xong ân cần tiễn bọn họ ra tận cửa.
Diệp Tiểu Manh dẫn Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã về nhà, đi vào gian chính, Diệp Tiểu Manh liền gọi Diệp bá, Diệp bá ở phòng ngủ “ừ” một tiếng, nói tìm được vật đó sẽ ra sau.
Diệp Tiểu Manh rót hai chén nước, đưa cho Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã, ba người ở ngồi xuống trước bàn bát tiên, Diệp Tiểu Manh nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Hôm qua sau khi trở về, muội đã suy nghĩ suốt một đêm, cuối cùng tổng kết ra được mấy điểm đáng ngờ, đã ghi lại cẩn thận, chúng ta cùng nhau thảo luận nha.”
Nói xong lấy cuốn sổ, mở ra chầm chậm đọc: “Thứ nhất, Tiên Nương kia rốt cuộc là ai? Thứ hai, Quỷ tiên thôn tồn tại với mục đích gì? Thứ ba, lúc trước nữ quỷ bám vào người Lưu lão thái, sau lại chế tạo ra Hoàng kim nhục, để cho ai dùng, có phải cho Tiên Nương kia hay không? Hiện tại, lại thêm một vấn đề nữa: Diệp Tiểu Thước với Tuyết Kỳ là hai pháp sư, sau khi chết vì sao lại đầu quân cho Tiên Nương?!..
Uhm…muội thấy, nếu hiểu rõ được mấy việc này, thì những cái kia cũng sẽ dễ dàng giải quyết.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, mấy vấn đề Diệp Tiểu Manh vừa đề cập, tối hôm qua hắn cũng đã nghĩ qua rồi, vì thế đưa tay cầm lấy cuốn sổ trên tay Diệp Tiểu Manh, đưa mắt đọc thêm một lượt, rôi nói: “Để tai trả lời một cách đơn giản nha: về Hoàng kim nhục, hiển nhiên không phải là cho Tiên Nương kia…
vì sao à…cái bình là do người trong xe hơi lấy đi, xe không thể vào sâu trong Lưỡng giới sơn, nếu thực sự Tiên Nương muốn ăn Hoàng kim nhục, Lưu lão thái hoàn toàn có thể đưa trực tiếp, không cần thiết phải bỏ gần tìm xa.
Còn về việc tạo ra hai con Hạn Bạt, cùng với mục đích chế tạo ra nó, chúng ta đều không biết, chuyện này chắc chắn không đơn giản như chúng ta nghĩ.
Tiên Nương có thể không phải là đối thủ duy nhất mà chúng ta phải đối phó.
Về việc của Diệp Tiểu Thước cùng Tuyết Kỳ, đợi lát nữa hỏi cha muội rồi phân tích.
Hiện tại manh mối gì cũng không có, thảo luận cũng không ra kết quả.
Có điều….thực sự tôi có thể nói cho muội biết Tiên Nương là cái gì.”
Lời vừa dứt, Tiểu Mã cùng Diệp Tiểu Manh cùng nhau mở to mắt nhìn hắn.
Chương 501: Quỷ mẫu
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói: “Tiên Nương là một con Quỷ Mẫu.”
Tiểu Mã cùng Diệp Tiểu Manh ngẩn người ra, ngơ ngác nhìn hắn, đợi một chút rồi nói: “Nói tiếp đi.”
Diệp Thiếu Dương nói tiếp: “Nói một cách chính xác thì Quỷ Mẫu không phải là một cấp bậc của quỷ, mà là một loại trạng thái đặc thù.
Tu vi nữ quỷ từ mấy trăm năm trở lên, cộng thêm ngày sinh và ngày chết rất đặc thù, hoặc một ít là do trùng hợp, mới có thể trở thành Quỷ Mẫu.
Quỷ Mẫu có hai loại là: La sát Quỷ Mẫu và U linh Quỷ Mẫu, cái trước là do quỷ thi tiến hóa theo một loại hình thái đặc thù, còn cái sau thì do một loại quỷ hồn khác thường biến thành.”
Diệp Tiểu Manh là lần đầu nghe được những thứ này, chớp mắt một cái, hỏi: “Vậy loại nào lợi hại hơn?” Diệp Thiếu Dương nhún vai: “Đều rất lợi hại, so với quỷ yêu thì còn lợi hại hơn nhiều.”
Tiểu Mã hỏi: “Có lợi hại hay không, thì còn phải xem đối phương là ai nữa, nếu như là ta thì có tìm một lệ quỷ tới, ta cũng không đánh lại.
Quan trọng là tiểu Diệp tử, ngươi có thể đánh thắng được Quỷ Mẫu kia không?” “Điều đáng nhất sợ của Quỷ Mẫu là nó có thể không ngừng phát ra quỷ khí, tạo thành một từ trường quỷ khí mạnh mẽ, nói đơn giản một chút, từ trường này chính là phạm vi thế lực của nó, nếu nó ở trong đó thì sẽ vương giả, cho dù là ai đi vào thì cũng đều phải chết, kể cả Yêu Tiên hay Quỷ Khấu cũng không phải là đối thủ của nó, mà Quỷ Tiên Thôn chính là một nơi như vậy.
Nếu ở một nơi bình thường, cộng thêm sử dụng toàn bộ pháp khí, thì cơ hội chiến thắng sẽ là bốn phần, còn nếu đấu pháp trong phạm vi thế lực của nó, thì ta chỉ nắm chắc được một phần mà thôi.”
Diệp Tiểu Manh ngồi tại chỗ kêu lên: “Chỉ có một phần? Nhưng huynh là Thiên sư mà!” Diệp Thiếu Dương trợn mắt một cái, “Muội tưởng đánh nhau tại địa bàn của người ta thì dễ lắm à, chỉ một phần thắng thôi cũng là không tệ rồi.
Đã nói với muội mấy lần rồi, Thiên sư không phải là vạn năng, nếu là một Thiên sư bình thường thì ngay cả Yêu Tiên cũng không thể thắng nổi.”
Diệp Tiểu Manh cau mày hỏi: “Thiên sư còn có bình thường với không bình thường nữa hả? Đối với vấn đề này, Diệp Thiếu Dương không muốn giải thích nhiều.
Tiểu Mã hỏi: “Nói như vậy, chẳng lẽ chúng ta đều xong đời hết à?” Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Quỷ Mẫu có thể tụ thành âm sào, ta cũng có thể bố trí trận pháp, cũng tương đương là nằm trong phạm vi của ta, nếu như nó đi vào trận pháp do ta bố trí, thì phần thắng có thể tăng thêm mấy phần.
Chuyện này về sau hãy nói.”
Hắn cúi đầu nhìn quyển sổ một cái: “Còn về mấy vấn đề này, chúng ta chớ đoán mò nữa, cứ trực tiếp hỏi người trong cuộc là được.”
“Người trong cuộc?”Hai người Diệp Tiểu Manh nhíu mày.
Diệp Thiếu Dương lấy ra một lá linh phù từ đai lưng, phất lên không trung, một quỷ ảnh từ bên trong rơi ra, ngã xuống đất.
Diệp Tiểu Manh nhìn qua liền kêu lên: “Tam thúc!” Quỷ ảnh này chính là vị Tam thúc mà hắn đã bắt và nhốt trong một tấm linh phù, vào tối hôm qua ở Quỷ Tiên Thôn.
Tam thúc vừa rơi xuống đất, ngồi ngẩn ngơ, trên đất một lúc, rồi nhìn trái nhìn phải, lẩm bẩm nói: “Đây là nơi nào…”
“Đây là nhà ta, tam thúc, Thiếu Dương ca đã mang người về đây.”
Diệp Tiểu Manh nói.
Tam thúc vừa nghe lời này, sững người ra mấy giây đồng hồ, sau đó oa oa khóc, bò đến dưới chân Diệp Thiếu Dương, ôm lấy đầu gối hắn, vừa khóc lóc vừa cầu khẩn: “Cháu trai, ngươi mau đưa ta trở về đi, ta muốn trở lại Quỷ Tiên Thôn, ta không nên ở đây, ta phải trở về…”
Diệp Tiểu Manh không nhịn được nói: “Tam thúc nói gì vậy, Thiếu Dương ca đã cứu người ra mà, huynh ấy là muốn tốt cho người, sau khi được tự do, thì người có thể đi lục đạo luân hồi nữa.”
Tam thúc lắc đầu lia lịa, khóc la ầm lên: “Ta không muốn luân hồi, ta chính là Quỷ tiên, ta muốn trở lại Quỷ Tiên Thôn…”
Diệp Tiểu Manh còn muốn khuyên hắn, nhưng Diệp Thiếu Dương đã khoát tay, nhìn tam thúc cười lạnh: “Hắn đã bị tẩy não từ lâu rồi, người khác có khuyên gì cũng vô ích, cứ để hắn ngồi đó tự bình tĩnh lại đi.”
Nói xong liền lấy ra một đoạn tơ hồng, xâu qua một đồng Ngũ Đế vào, tiếp đến buột vòng qua cổ hắn rồi cưỡng ép nhét đồng tiền vào miệng, tam thúc lập tức dùng sức lắc đầu, muốn phun đồng Ngũ Đế ra, nhưng không thể làm được, cũng không thể nói được lời nào.
Diệp Thiếu Dương đưa đầu dây buộc sau ót chú ba cho Tiểu Mã, nói: “Cậu dắt hắn ra ngoài, tìm một nhà xí lộ thiên nào đó, rồi đá y vào hầm phân, sau đó không cần lo cho hắn.”
Tiểu Mã nhìn hắn một chút, do dự hỏi: “Có thể được không?” Diệp Thiếu Dương đáp: “Thân thể quỷ hư ảo, sẽ không bị uế vật ô nhiễm, nhưng cứ để hắn hít nhiều vào, trong phân người có chứa đại bộ phận tinh khí của ngũ cốc và hoa màu, thì đầu óc hắn mới thanh tỉnh được, so với chúng ta nói hơn ngàn câu còn hữu dụng hơn rất nhiều.
Ngươi cứ ném y vào hầm phân rồi đứng ngoài trông chừng là được, cứ cách hai giờ thì kéo ra ngoài một lần, hắn đã bị tơ hồng câu hồn, không thể chạy thoát được.”
Mặc dù Diệp Tiểu Manh không muốn làm như vậy, nhưng cũng biết biện pháp của Diệp Thiếu Dương rất hiệu quả, cũng bớt đi nhiều việc, vì vậy không ngăn cản Tiểu Mã đang cầm tơ hồng kéo tam thúc ra ngoài.
Chờ khi Tiểu Mã đã đi ra, Diệp Thiếu Dương mới nói với Diệp Tiểu Manh: “Muội đi giục cha muội mau mang thứ gì đó ra đi.”
Diệp Tiểu Manh trả lời một tiếng, đứng lên đi về phía phòng ngủ, vừa đưa tay muốn đẩy cửa ra, bên trong đã truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Diệp Bá, cùng giọng cười sảng khoái của một người đàn bà.
Diệp Thiếu Dương kinh hãi, chạy như bay tới, cùng Diệp Tiểu Manh bước nhanh vào, vừa nhìn một cái liền sững sờ: Diệp Bá đang té trên đất, Tam nương thì nhào trên người hắn, trong tay tam nương là một con dao gọt trái cây, đang điên cuồng chém xuống Diệp Bá, miệng vừa khóc vừa cười, la hét cuồng loạn: “Trả con trai cho ta, trả con trai cho ta!” Diệp Bá dùng hai tay cố sức đẩy ra, liều mạng giãy giụa.
Diệp Thiếu Dương xông lên, đánh bay con dao trong tay Tam nương, nhanh chóng kéo bà ra chỗ khác, Tam nương cũng không phản kháng, chỉ ngồi dưới đất khóc ô ô, chốc lát lại thất thần một hồi rồi cười lên điên dại.
Diệp Tiểu Manh vội vàng đỡ Diệp Bá dậy, lúc này mẹ của Diệp Tiểu Manh đã chạy đến, hai tay vẫn còn dính một ít bột mì, đoán chừng là đang nấu cơm trong bếp, vừa thấy cục diện trước mắt, bà bị dọa cho hoảng sợ, đứng ngây người tại chỗ.
Sau khi Diệp Tiểu Manh tỉnh táo lại, liền giúp Diệp Bá kiểm tra vết thương, phát hiện ngay eo của hắn đã bị đâm một nhát, máu tươi vẫn đang chảy ra ào ào, còn hai tay vì ngăn cản mấy nhát chém mà bị rạch không ít chỗ.
Nàng không rảnh đi chỉ trích Tam nương mà nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi đến 120.
Diệp Thiếu Dương bảo Diệp Tiểu Manh đề phòng Tam nương sẽ động thủ lần nữa, còn mình thì đến cạnh Diệp Bá kiểm tra kỹ vết thương của hắn, rồi ngẩng đầu nói với mẹ của Diệp Tiểu Manh đang luống cuống tay chân: “Trân thẩm, nhà có rượu gạo không?” Trân thẩm sửng sốt một chút, gật đầu đáp: “Cũng có nấu lên men một ít, nhưng không nhiều.”
“Vậy là được rồi, cứ lấy hết ra, lấy thêm một ít bột mì với tro đáy nồi rồi đựng trong bát sứ, nhanh một chút.”
Trân thẩm nhanh chóng chạy đi lấy, Diệp Thiếu Dương thì ôm Diệp Bá đặt lên giường, vén quần áo lên, sau một lát Trân thẩm đã mang đồ chạy đến, Diệp Thiếu Dương liền trộn chúng với nhau rồi khuấy lên, chúng dần trở thành một loại giống như hồ vậy, vừa trắng lại vừa hơi đen, khi đắp lên vết thương thì nhanh chóng đông cứng lại, bám chặt vào vết thương để máu không chảy thêm nữa.
Rượu gạo có tác dụng như thuốc gây tê, bột mì đông cứng có thể cầm máu, còn tro đáy nồi thì trị bách bệnh, tránh cho vết thương bị nhiễm trùng.
Chương 502: Nhân tâm quỷ ngẫu (1)
Đây là một loại phối phương kim sang dược của Mao Sơn, trong các thuật của Mao Sơn, cũng có y đạo, tuy rằng Diệp Thiếu Dương cũng không có quá giỏi về y, Diệp Thiếu Dương tuy là không thể cứu sống người chết được, nhưng nếu là cầm máu, cứu chữa linh tinh thì vẫn làm được.
Sau khi máu ngừng chảy, sắc mặt của Diệp Bá đã tốt hơn một ít, nằm trên giường không rên rỉ nữa, mà là mang một thần sắc phức tạp nhìn Tam nương, trong mắt còn ẩn hiện nước mắt.
Diệp Tiểu Manh dùng hai tay ra sức lắc bả vai Tam nương, tức giận hô to: “Ta đã mang bà đến đây ở, đối xử tốt với bà như vậy, tại sao bà lại tổn thương cha ta, vì sao lại như vậy!” “Tổn thương?” Tam nương cười to, cười đến rơi nước mắt: “So với việc hắn đã hại Tiểu Thước nhà ta, thì nhiêu đây cũng được coi là hãm hại ư, ha ha, chính ngươi nên hỏi hắn một chút, hắn đã làm gì với con ta, ta hận không giết được hắn, ta hận không giết chết hắn!” Diệp Tiểu Manh ngẩn người, quay đầu nhìn Diệp Bá.
Diệp Bá lệ rơi lã chã, lắc đầu một cái, lẩm bẩm nói: “Bà hiểu lầm ta rồi…”
“Hiểu lầm, ha ha ha, chính ngươi đã giết con trai ta, mặc dù ta không có chứng cứ rõ ràng, nhưng đó là do ta tận mắt nhìn thấy!” Diệp Thiếu Dương cùng Diệp Tiểu Manh kinh ngạc đến ngây người, quay đầu nhìn Diệp Bá.
Diệp bá chính là người…
Giết chết Diệp Tiểu Thước? Hắn là thôn trưởng, lại là tội phạm giết người sao? Diệp Bá thở dài, để Diệp Thiếu Dương đỡ ngồi dậy, tựa vào đầu giường trầm mặt chốc lát, sau đó nhìn Tam Nương, nói: “Lúc ấy còn chưa kịp nói cho bà biết sự thật, thì bà đã điên rồi, ta cho bà nhìn một thứ.”
Nói xong, ngẩng đầu bảo Diệp Tiểu Manh: “Tay của ta bị thương không thể làm được, trong túi quần ta có một phong thư, con hãy lấy ra giúp ta.”
Diệp Tiểu Manh nghi ngờ, đưa tay đến túi quần y rồi lấy ra một phong thư, vừa nhìn thì thấy phong thư đã ố vàng, chứng tỏ nó đã tồn tại rất lâu rồi.
Diệp Tiểu Manh mở thư ra, đưa cho Tam nương xem, Diệp Thiếu Dương cũng vội vàng đi tới, ba người đều cúi đầu nhìn vào thư.
Chữ viết trong thư được viết bằng bút máy, viết qua loa, chỉ ngắn ngủi có mấy câu: Mẹ, con quyết hy sinh để làm phép, cũng là vì cứu tất cả mọi người, chuyện này là do con tự nguyện, không liên quan gì đến người khác, hi vọng mẹ sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì con.
Đứa con bất hiếu
– Tiểu Thước.
Tam nương vuốt ve chữ từng viết, nước mắt cứ rơi như mưa, thất thanh nói: “Không sai, đây chính là bút tích của Tiểu Thước, nhưng ta thấy rõ ràng…”
“Đó là do nó tự nguyện.”
Diệp Bá vô lực nói, nước mắt liền chảy xuống “Tiểu Thước là đứa nhỏ tốt, lúc ấy nó tới tìm ta, nói là sẽ làm như vậy, ta đương nhiên không đồng ý, nhưng nó vẫn cứ liên tục khẩn cầu, bảo rằng chỉ có duy nhất cách đó mới cứu được mọi người trong thôn, nên ta đã bị thuyết phục, rồi giúp nó làm chuyện này…”
Diệp Thiếu Dương nhìn hai người, nói: “Hai người đừng nói khó hiểu nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mau nói nhanh một chút.”
Diệp Bá nhìn Trân thẩm, nói: “Bà ra ngoài trước đi, bà rất nhát gan không nên nghe mấy chuyện này, khi nào rảnh ta sẽ kể lại cho bà nghe, còn bây giờ, có Tiểu Manh ở đây với ta rồi, không có chuyện gì đâu.”
Trân thẩm không yên tâm lắm: “Vậy ông nói nhanh lên, khi nào xe cứu thương tới thì lập tức đi bệnh viện ngay.”
Diệp Bá gật đầu, đợi khi bà rời đi mới quay đầu nhìn Tam nương, nói: “Để ta kể từ đầu.
Trước đó ở nhà Khánh Thiên, các con cũng nghe được một ít, lúc ấy Tiểu Thước bắt bọn Khánh Thiên hiến thân, thì đã ôm lòng liều chết, nhưng kết quả, do bọn Khánh Thiên lùi bước mà thất bại, cho nên nó có muốn liều chết cũng không thành công được.
Khi đó, ta còn chưa hiểu tình huống lắm, ta nói tiếp những lời này đều là do Tiểu Thước nói cho ta sau đó: Lần đó thất bại, tài liệu mà nó đi thu thập trong nhiều năm, đều đã bị hủy trong nháy mắt, muốn bắt đầu lại là không thể nào, nên nó dần mất hết ý chí, cảm thấy không còn biện pháp nào ngăn chặn sát tinh xuất thế, đại nạn nhất định ập xuống, không thể nào ngăn cản được, thế là…
Nó đã đổi cách suy nghĩ, bắt đầu tính toán, sau khi sát tinh xuất thế sẽ tiêu diệt nó thế nào.
Pháp lực Tiểu Thước rất mạnh, tuy ta không biết gì về pháp thuật, nhưng ta cảm thấy nó có thể sánh ngang với con, cũng không kém nhau bao nhiêu.”
Diệp Bá nhìn Diệp Thiếu Dương, hỏi: “Con tin không?” Diệp Thiếu Dương cười một tiếng: “Có lẽ vậy.
thúc nói tiếp đi.”
“Pháp lực của nó cùng Tuyết kỳ đều rất mạnh, nhưng nó vẫn cảm thấy mình không phải là đối thủ của sát tinh, cho nên nó đã nghĩ ra một biện pháp, đó chính là tự sát, tự biến mình thành quỷ, sau đó chiến đấu với sát tinh kia…”
Diệp Tiểu Manh vừa nghe liền kêu lên: “Không thể nào, pháp thuật của pháp sư, phần lớn đều dựa vào cương khí, sau khi biến thành quỷ, ngay cả thân thể cũng không có, chỉ là một con quỷ bình thường thì làm sao đấu lại một sát tinh đã tu luyện hơn ngàn năm!” Diệp Thiếu Dương trầm ngâm không nói gì, nhưng nội tâm đã hết sức trấn động, trong nháy mắt, hắn đã nghĩ tới rất nhiều thứ, sau đó mơ hồ đã hiểu ra, hít một hơi thật sâu, nói với Diệp Bá: “Nói tiếp đi, không ai được chen ngang nữa!” Diệp Bá gật đầu, kể tiếp: “Chuyện pháp thuật ta không hiểu, dù sao Tiểu Thước đã tự có biện pháp, sau khi chết, nó nhanh chóng biến thành lệ quỷ vô cùng đáng sợ, mặc dù lực lượng mình nó còn chưa đủ đối phó sát tinh, nhưng còn có Tuyết Kỳ, pháp lực của cô ta cũng không thua kém gì Tiểu Thước.
Đến lúc đó, bọn họ một người một quỷ liên thủ, thừa dịp sát tinh vừa rời khỏi phong ấn, chân còn chưa chạm đất liền xuất thủ, hẳn sẽ có bảy phần thành công.
Nhưng vì Tuyết Kỳ phải đi tòa đạo quan kia để bày trận, nên Tiểu Thước cần một người để hỗ trợ nó làm bước cuối cùng này, thế là nó đã đến tìm ta, tận lực khẩn cầu mới khiến ta cắn răng đồng ý.
Sau đó, ta nghe nó nói phải đi âm phủ, tìm một thân cây gì đó, cuối cùng dùng hết mười mấy ngày để tạo thành một nhân ngẫu (tượng gỗ hình người), đại khái…
Cao gần hai mét, không có chân, chỉ có duy nhất một cây gậy bên dưới, còn bên trong thì trống rỗng.
Biện pháp này của Tiểu Thước quả thật vô cùng tàn nhẫn…”
Nói đến đây, trán Diệp Bá đã lấm tấm mồ hôi, biểu lộ trên mặt vô cùng kỳ quái, tầm mắt thì đưa tới bên ngoài cửa sổ.
“Tiểu Thước muốn làm theo pháp thuật nguyền rủa gì đó, trước hết phải tự giết mình, sau đó để ta mổ bụng nó, lấy trái tim đặt vào trong nhân ngẫu, lại dùng thủy ngân đổ vào, tiếp đến thì đốt thi thể của nó thành tro, cũng bỏ hết vào trong đó, cuối cùng lấy một vật giống như đất bùn, đóng kín nhân ngẫu lại, rồi chôn ngay cạnh miệng giếng cổ kia, có như thế thì sau bốn mươi chín ngày, hồn phách của Tiểu Thước mới có thể trở thành lệ quỷ có sức mạnh vô cùng kinh khủng…”
Diệp Thiếu Dương nghe đến chỗ này, biểu lộ đã trở nên vô cùng ngưng trọng, còn Diệp Tiểu Manh cùng Tiểu Mã thì bị dọa đến đần người ra.
“Kiểu chết tàn nhẫn như vậy, không ngờ lại để chính hắn dùng…”
Tiểu Mã há miệng, cảm thấy mười phần không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Bá liếm môi khô, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, sau khi Tiểu Thước chết, hồn phách vẫn còn chưa rời đi, nó cứ một mực bên cạnh ta, chỉ huy ta xử lý, cho đến khi ta đem nhân ngẫu này đến đạo quan trên đỉnh núi, được Tuyết Kỳ trợ giúp để hoàn thành nguyền rủa, rồi mới hạ táng…
Ai, đoạn thời gian này, đối với ta mà nói nó như một cơn ác mộng vậy…”
Diệp Tiểu Manh bắt lấy tay hắn, vừa xin lỗi vừa an ủi: “Con biết mà, cha là vì cứu mọi người nên mới làm vậy.
Cha đã làm một chuyện rất tốt, con cảm thấy kiêu ngạo vì cha!”
Chương 503: Nhân tâm quỷ ngẫu (2)
Diệp Bá thở dài: “Chuyện này là chuyện tốt, nhưng đáng tiếc, cuối cùng vẫn thất bại…
Khi chuẩn bị xong tất cả, qua chừng hai tháng sau, sát tinh kia rốt cuộc cũng phá phong ấn mà ra, Tiểu Thước cùng Tuyết Kỳ liền đại chiến một trận với nó, nếu dựa theo kế hoạch thì vốn có thể thành công, đáng tiếc vào thời khắc mấu chốt lại xuất hiện một cái tà vật lợi hại, trợ giúp cho sát tinh ngàn năm đánh bại bọn họ, rồi giết chết Tuyết Kỳ…”
Lần này ngay cả Diệp Thiếu Dương cũng thất kinh, vội hỏi: “Tà vật đó là gì?” Diệp Bá lắc đầu: “Tối hôm đó, trời mưa mưa rất to, lúc Tiểu Thước tới tìm ta, cả người toàn là máu màu xanh lá, nhìn qua vô cùng tiều tụy, tiếp đó nó nói cho ta biết, mình đã hoàn toàn thất bại, kết cục đã được định, Tuyết Kỳ cũng đã chết, hồng thủy sẽ bùng nổ trong vòng ba ngày nữa, bảo ta nhanh chóng thông báo cho mọi người, có thể rời khỏi được người nào tốt người đó.
Sau khi Tiểu Thước nói xong liền rời đi, nó còn nói Tuyết Kỳ đã bị quỷ hồn bắt đi, mình sẽ dùng hết sức lực cuối cùng để đi cứu nàng ra.
Hai người bọn họ có tình cảm rất tốt, đến cả kế hoạch hi sinh mình biến thành lệ quỷ, Tiểu Thước cũng không dám nói cho nàng biết, đến khi Tuyết Kỳ phát hiện ra thì mọi chuyện cũng đã thành, nàng mới không thể không kìm nén đau thương mà thực hiện theo kế hoạch của nó… Tuyết Kỳ là vì Tiểu Thước mới tham gia đối phó sát tinh, cho nên khi nàng chết, bất luận thế nào thì nó cũng phải cứu nàng ra cho bằng được.
Khi Tiểu Thước rời đi, thì từ đó về sau, ta không nhìn thấy nó lần nào nữa, không nghĩ tới mười năm sau, nó lại trở về, còn…
Trở thành trợ thủ cho sát tinh kia nữa.”
Diệp Bá vừa nói xong câu cuối cùng, thì bên ngoài đã vang lên tiếng xe cứu thương đang tới gần.
Diệp Bá để cho Diệp Tiểu Manh ra ngoài, bảo xe cứu thương rời đi, hiện tại mình không cần cấp cứu, chờ khi nói chuyện xong sẽ tự mình đến bệnh viện sau.
“Cha, người có… chịu được không?” Diệp Tiểu Manh có chút chần chờ nói.
“Không sao, vết thương không sâu, cầm máu rồi thì không có gì phải lo, ta vẫn còn vài lời chưa nói hết.”
Diệp Tiểu Manh không thể làm gì hơn đành đi ra cửa, một lát sau trở lại, nói rằng đã trả tiền xe rồi bảo bọn họ trở về.
Diệp Bá gật đầu, đưa tay vào túi lấy ra một cái tượng gỗ màu đỏ, đặt nó trong lòng bàn tay, đưa cho Diệp Thiếu Dương, nói: “Vật này là sau khi Tiểu Thước khắc xong nhân ngẫu, đã dùng một ít gỗ còn sót khắc ra, bảo ta để ở trong nhà, có thể đảm bảo tà khí bất xâm.”
Diệp Thiếu Dương nhận lấy tượng gỗ, đặt trong lòng bàn tay mà nhìn, đây chỉ là một con rùa màu đỏ, trình độ điêu khắc cũng rất bình thường, không có chỗ gì đặc biệt, nhưng màu gỗ thì đỏ tươi như máu, nhìn qua thấy khô ráp mà không sáng bóng.
Tiểu Mã đưa tay sờ một chút, hỏi: “Đây là gỗ đỏ sao?” Diệp Thiếu Dương lắc đầu, trầm giọng trả lời: “Đây là Huyết Hòe Mộc, hơn nữa…
Còn đến từ rừng cây hòe trước điện Minh vương, âm khí cực kỳ mạnh! Diệp Tiểu Thước có thể đến đó đốn cây, nói rõ thực lực của hắn không tầm thường.”
Tiểu Mã nâng tượng gỗ lên, nhìn từ trên xuống, hỏi tiếp: “Phía trên này đâu có ký hiệu gì, sao cậu biết được nguyên liệu từ đâu tới?” Diệp Thiếu Dương nói: “Loại cây Huyết Hòe này, địa phương sinh trưởng không giống nhau, thì màu sắc đậm nhạt cũng không giống nhau, như loại này thì huyết sắc rất đậm, tuyệt đối là từ rừng hòe ở trước điện Minh vương, pháp lực không đạt từ tu vi Chân nhân trở lên, thì tuyệt đối không thể đến đó được.”
Cầm lại tượng gỗ từ tay Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương cảm giác một chút, phát hiện trong bức tượng có một luồng cương khí, phong tỏa âm khí, càn môn đại khai, lục môn chuyển niệm, âm cực phản dương…
Hiệu quả trấn trạch còn tốt hơn so với thờ tượng thần trong nhà.
Hắn trả lại cho Diệp Bá, trầm ngâm chốc lát, quay đầu hỏi Tam nương: “Tiểu Thước đã theo ai học pháp thuật?” Tam nương còn đang miên mang suy nghĩ từ câu chuyện của Diệp Bá, biểu lộ ngẩn người rơi lệ, Diệp Thiếu Dương kêu bà nhiều lần thì mới hoàn hồn lại, đáp: “Tiểu Thước ở nhà của một người họ hàng xa, bọn họ chỉ nhận nó chứ không nhận ta, khi bé được đưa đi phương nam học tập, sau đó thì có duyên gặp một pháp sư rất lợi hại, rồi học tập pháp thuật, còn những chuyện sau đó thì ta không biết, sau khi Tiểu Thước rời nhà thì trở lại cũng không nhiều.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu: “Nếu ta đoán không lầm, Diệp Tiểu Thước thật ra là một Vu sư hàng đầu.
Những pháp thuật mà hắn dùng, chính là những loại vu thuật nguyền rủa, đối với phương diện này thì ta không rõ lắm, chẳng qua ta đã từng xem nhiều tài liệu liên quan mà thôi.”
Tay hắn cầm tượng gỗ hình con rùa, vừa ngắm vừa nói: “Lúc trước ta đã thấy chân thân của Diệp Tiểu Thước, đích xác là một nhân ngẫu, lúc ấy ta còn suy nghĩ, tại sao lại có hình thái quỷ hồn kỳ quái đến vậy, bây giờ thì đã rõ, đây chính là một loại Hắc vu thuật của Tương Tây, được gọi là Nhân tâm quỷ ngẫu.
Liên quan đến chuyện này, còn có một truyền thuyết: Cái này vốn là một loại mộ chôn di vật, do có người chết tha hương, không có cách nào mang thi thể về, hoặc là thi thể không lành lặn, sẽ được người khắc cho một nhân ngẫu rỗng, rồi đặt nội tạng vào trong, sau đó thì đốt thi thể thành tro để đổ vào, mang trở về quê hương.
Vì để thuận tiện cho người mang đi, nên bên dưới mới được tạo thành hình dáng như một cái gậy.
Nếu là như thế thì không có vấn đề gì, nhưng sau đó nghe nói, có người dùng lầm một loại Ngũ âm mộc để làm thành nhân ngẫu, kết quả đã kích động oán niệm của người chết, hồn phách không tiêu tan rồi trở thành lệ quỷ, gây ra một hồi sóng to gió lớn.
Cuối cùng đã khiến cho Hắc vu sư của Tương Tây lấy được linh cảm, bọn họ bắt đầu cải tiến lại công đoạn chế tạo nhân ngẫu, lợi dụng chì và thủy ngân để định linh, âm mộc để sinh hồn, lựa chọn sử dụng trái tim là bởi vì trái tim đứng đầu trong ngũ tạng, dễ dàng hấp thu linh khí nhất.
Vu sư dựa vào biện pháp này để chế tạo lệ quỷ có oán khí sâu nặng, rồi dùng chúng như quỷ phó để điều khiển, đó chính là Nhân tâm quỷ ngẫu.
Đại khái là Diệp Tiểu Thước muốn tự mình biến thành Nhân tâm quỷ ngẫu, để ác đấu với Quỷ Mẫu kia.”
Vừa nói, hắn vừa nhìn đến Diệp Bá, “Theo những gì thúc nói, hắn là dùng một loại pháp thuật nguyền rủa để tự giết chính mình, đem cương khí toàn thân hoán đổi thành oán khí, hơn nữa còn dùng Huyết Hòe Mộc có oán khí sâu nhất ở trước điện Minh vương để làm nhân ngẫu, như vậy sau khi thành quỷ mới có được tu vi cao hơn, còn có hạ táng tại một vị trí đã chọn trước, mặc dù con không thấy, nhưng vẫn có thể đoán được, hắn nhất định đã lựa chọn địa phương có dạng như địa huyệt.
Vả lại, còn có Tuyết Kỳ kia trợ giúp.
Làm xong một loạt chuẩn bị, sau khi hạ táng, hồn phách của Diệp Tiểu Thước đã tu luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày, không muốn trở thành siêu cấp lệ quỷ cũng không được…”
Nói xong, hắn cay đắng cười một tiếng, lắc đầu nói: “Ta chính là lần đầu nghe nói, có người tự biến mình thành Nhân tâm quỷ ngẫu, cái này vốn là Hắc vu thuật tà ác nhất, không ngờ ngươi lại dùng nó để làm chuyện chính nghĩa.
Diệp Tiểu Thước, ta thật bội phục ngươi!” Diệp Bá quay sang hỏi Tam nương: “Bà có biết tại sao mình bị điên không?” Tam nương mê mang, lắc đầu một cái.
Diệp Bá thở dài, nói: “Khi Tiểu Thước hạ quyết tâm làm sự việc kia, nó sợ bà phản đối, nên không nói trước cho bà biết, nhưng không nghĩ tới bà vẫn phát hiện ra.
Lúc nó đã chết, nếu như mặc kệ bà thì sợ là bà sẽ đến nhà ta quấy rối, không thể để ta tiếp tục hoàn thành kế hoạch, lại lo lắng bà sẽ làm ra chuyện gì ngu ngốc tự hại chính mình.
Cho nên trong lúc tình thế cấp bách, nó không thể làm gì hơn đành tạm thời đánh loạn hồn phách của bà, vốn nghĩ sau khi mọi chuyện kết thúc, sẽ giúp bà hồi phục như cũ, nhưng không ngờ nó đã thất bại, không còn cơ hội quay trở lại nữa…”
Chương 504: Nước mắt oán quỷ
Sau khi Tam nương nghe xong, hai tay che mặt khóc không ngừng, miệng còn không ngừng kêu gào tên của Tiểu Thước.
Đám người Diệp Thiếu Dương cũng lộ vẻ xúc động, nhất thời không nói gì, không ai chú ý đến sắc trời ngoài cửa sổ đang càng ngày càng âm u.
Sau hồi lâu, tâm tình Tam nương đã chuyển biến tốt, lau nước mắt, nói: “Ta cứ tưởng do mình bị kích thích quá lớn nên mới bị điên, không ngờ đó là do Tiểu Thước bảo vệ ta…
Trước chuyện đó mấy ngày, ta cảm thấy Tiểu Thước có gì đó không đúng, đợi nó ra khỏi cửa thì ta liền len lén dõi theo, rồi đúng lúc nhìn thấy tình cảnh kia cho nên mới hiểu lầm ngươi…”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến, lúc mình cứu tỉnh Tam nương, sau khi nghe được gia thế của Diệp Tiểu Manh thì bà ta lập tức đồng ý đến nhà nàng ở, chắc là muốn ám sát Diệp Bá, trả thù cho Diệp Tiểu Thước.
Diệp Bá nói: “Hiểu lầm thì ta không sợ, thật ra trong mấy năm bà bị điên, ta cũng âm thầm trợ cấp cho bà, chỉ là ta không dám làm quá rõ ràng, nếu không sẽ bị người khác hiểu lầm.
Chiếc vòng trên tay bà chính là sau khi Tiểu Thước chết đã bảo ta đeo cho bà đấy, nói là sẽ bảo vệ bà bình an.”
Tam nương nhẹ nhàng vuốt chiếc vòng trên cổ tay mình, nước mắt không ngừng rơi lên chiếc vòng.
Diệp Bá bảo Diệp Tiểu Manh đỡ Tam nương vào phòng ngủ, tìm Trân thẩm chăm sóc.
Lúc Tam nương ra tới cửa, đột nhiên quay người lại, quỳ xuống dưới chân Diệp Thiếu Dương, vừa khóc vừa nói: “Cháu trai, Tiểu Thước vì mọi người trong thôn mà chết, mặc kệ bây giờ nó ra sao, bản tính của nó khẳng định vẫn còn rất tốt, ta nhờ ngươi cứu nó, siêu độ cho vong hồn nó, ta nhờ ngươi…”
Diệp Thiếu Dương trịnh trọng gật đầu đáp ứng, để cho bà ta an tâm.
Lúc này Tam nương mới cùng Diệp Tiểu Manh rời đi, trở về phòng ngủ.
Một lát sau, Diệp Tiểu Manh trở lại, đóng kín cửa, tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, dò xét hỏi: “Diệp Tiểu Thước có phải không thể siêu độ được?” Diệp Thiếu Dương gật đầu, đáp: “Mặc kệ lúc trước Diệp Tiểu Thước là người thế nào nhưng Nhân Tâm Quỷ Ngẫu chính là hình thái vong linh tà ác nhất, ba hồn bảy phách sớm đã không còn thuần túy, không thể tiến vào luân hồi, ngay cả chịu hình phạt để tẩy tội cũng không có cơ hội thực hiện.
Ta nghĩ, ban đầu Diệp Tiểu Thước chọn cách này thì cũng đã biết rõ kết quả rồi, có điều hắn vẫn có thể vì nghĩa mà cố làm, đúng là làm cho người phải bội phục.”
Tiểu Mã lập tức kêu lên: “Người tốt lại có kết quả thê thảm vậy sao, đúng là không công bằng! Chẳng lẽ Diêm vương gia cũng là tâm địa sắt đá?” Diệp Thiếu Dương trừng hắn một cái: “Không nên nói bậy, đây chính là Thiên địa đại đạo, Diêm vương cũng không có quyền thay đổi, càng không có năng lực thay đổi.”
Diệp Bá nói: “Thật ra Tiểu Thước đã sớm biết chuyện này.
Từ khi nó nhìn thấy chữ viết trên phong ấn thì nó đã xem việc ngăn chặn Quỷ Mẫu chính là sứ mạng của mình, dẫu sao nó chính là người đầu tiên phát hiện ra miệng giếng cổ, hơn nữa còn đúng dịp trở thành pháp sư, trọng yếu nhất, nó còn có huyết mạch của Diệp gia.”
Diệp Thiếu Dương cả kinh hỏi: “Hắn có huyết mạch của Diệp gia?” Diệp Bá khó khăn gật đầu một cái, hạ thấp giọng nói: “Thật ra cha mẹ của Tiểu Thước chính là người của Diệp gia thôn, bởi vì một ít nguyên nhân mà không thể nuôi dưỡng được cho nên mới giao cho Tam nương.
Ta nói vậy, các con chỉ nên biết, chứ không nên điều tra quá sâu, tránh cho bôi xấu danh tiếng người ta.”
Diệp Thiếu Dương mơ hồ biết được cái gì, gật đầu đáp: “Có nhiều việc trùng hợp đến vậy, nếu đổi lại là con, con cũng coi đó là sứ mạng của mình.”
Diệp Bá nói: “Không cần đổi thành con, đó vốn dĩ là dành cho con.
Mới đầu ta còn tưởng người được nhắc đến trên phong ấn là Diệp Tiểu Thước, nhưng bây giờ ta đã hiểu, Tiểu Thước sai rồi, mọi người cũng đã sai rồi, hậu nhân của Diệp gia được nhắc tới chính là con, không phải là nó, chỉ có con mới có thực lực chân chính tiêu diệt được Quỷ Mẫu!” Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, hắn đã sớm nghĩ đến điều này, lập tức gật đầu.
Ngay lúc này, từ bên ngoài cửa sổ thủy tinh chợt truyền đến một trận âm thanh tí tách.
“Trời mưa, cửa sổ đã đóng chưa?” Tiểu Mã thuận miệng nói một tiếng, đột nhiên nhướng mày lên, dường như nghĩ đến điều gì đó, nhanh chóng đứng dậy chạy ra cửa.
Diệp Thiếu Dương cũng theo sát phía sau, ngay cả Diệp Bá cũng kích động bảo Diệp Tiểu Manh đỡ mình ra ngoài.
Mọi người đứng ở hành lang, nhìn từng hạt mưa không ngừng rơi trên đất, thấm vào đất đai khô nứt, tâm tình kích động lạ thường.
“Rốt cuộc…
Trời cũng mưa.”
Diệp Bá đưa tay hứng một ít nước mưa, nói.
Diệp Thiếu Dương dẫn đầu bước ra sân, thấy có rất nhiều người ra khỏi nhà, đi tới đường chính, kích động quơ tay múa chân, chúc mừng trời mưa, cũng có không ít người đem chậu sắt ra, dùng gậy gỗ gõ lên đùng đùng, tình cảnh nhất thời giống như có dịp lễ trọng đại nào đó.
Chỉ có biểu lộ của Diệp Thiếu Dương là ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn đám mây đen dày đặc trên bầu trời, lẩm bẩm nói: “Cơn mưa này không bình thường!” Tiểu Mã đứng gần hắn, nghe vậy liền lên tiếng hỏi: “Tại sao không bình thường?” Diệp Thiếu Dương bụm lòng bàn tay lại, hứng một ít nước mưa, sau đó lấy ra một đồng Ngũ Đế bỏ vào, nước mưa lập tức bị hấp thu nhanh đến mức có thể thấy bằng mắt thường, hóa thành một lớp tro đen.
Diệp Thiếu Dương cầm đồng Ngũ Đế, ngón tay búng nhẹ đánh rơi tro đen, rồi nó giống như khói mù bay thẳng lên trời.
“Oán khí!” Diệp Thiếu Dương thấy vậy, thần sắc mười phần ngưng trọng: “Đây không phải là mưa bình thường, mà được gọi là “Oán Quỷ Lệ”, có nghĩa là lệ quỷ tập trung lại tại nguồn nước kế cận rồi lấy oán khí bản thân hóa vào trong nước, sau đó thì tạo thành mưa mà đổ xuống!” Diệp Bá nghe vậy, hỏi: “Tại sao lại làm vậy?” Diệp Thiếu Dương không rảnh trả lời, dùng Thái Ất Phất Trần thấm chút nước bọt, vẽ thành một tấm linh phù rồi niệm chú đốt lên.
Khói xanh bay lượn lờ lên cao, tạo thành một chữ “Sắc” bay xuyên vào mây đen, cắt mây đen thành vô số mảnh vụng, sau đó dần tản ra bốn phía.
Mây đen tan đi, có người phát hiện một thân ảnh đang đứng trên mây cao, trong tay còn cầm một tịnh bình, tay kia cầm một nhánh liễu nhẹ nhàng phất ngang, tạo thành từng giọt mưa rơi xuống.
Diệp Thiếu Dương đưa mắt nhìn kỹ lại, bởi vì khoảng cách quá xa, hoàn toàn không thấy rõ tướng mạo, chỉ có thể thông qua đường nét cơ thể mà đoán ra đó là một người phụ nữ, mặc áo dài trắng như tuyết.
“Là nàng!” Diệp Tiểu Manh che miệng kêu lên, nàng nhận ra đây là nữ quỷ tối hôm qua đã dụ dỗ mình, chính là Tuyết Kỳ, bạn gái của Diệp Tiểu Thước! “Mau nhìn, mau nhìn, tiên nữ hiển linh!” Cách đó không xa, nhiều người thấy được bóng dáng của Tuyết Kỳ đều kích động kêu lên, còn xem một màn vừa rồi chính là tiên nữ ban mưa xuống, mọi người trố mắt nghẹn họng mà nhìn, không ít người còn quỳ xuống, dập đầu bái lạy mị ảnh trên bầu trời.
“Thật sự cho rằng mình là Ngọc nữ bên cạnh Quân Âm?”.Diệp Thiếu Dương cười lạnh.
Tiểu Mã dùng cánh tay đụng hắn một cái: “Này, lên hạ cô ta đi.”
“Lên thế nào?” Diệp Thiếu Dương liếc hắn một cái: “Ta không phải thần tiên, không thể đằng vân giá vũ được.”
Nói xong, hắn rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ra, ngón tay chấm chu sa rồi vẽ thành một đạo Xá Lệnh Phù lên thân kiếm, miệng lầm bầm đọc chú ngữ, Long Tuyền Kiếm liền bay lên, lăng không rung động không ngừng, sau đó phát ra một luồng tử khí phóng nhanh tới trời, xuyên qua bóng người Tuyết Kỳ, phá tan mị ảnh, mây đen cũng tan thành khói, mưa lập tức tạnh.
Chương 505: Hành Thi xuất hiện
“Không phải chứ, nhẹ nhàng như vậy liền giết chết nữ quỷ kia?” Tiểu Mã giật mình hỏi.
Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi tưởng bở à, đây chỉ là một sợi thần thức của cô ta mà thôi.”
Thấy tiên nữ cùng cơn mưa sau bao ngày mong đợi đều biến mất, mọi người không biết đó là do Diệp Thiếu Dương làm, tất cả thôn dân một đám đều sợ hãi nhìn lên trời, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.
“Oán Quỷ Lệ này có hậu quả như thế nào?”.
Diệp Tiểu Manh hỏi.
“Sau khi người dầm mưa, oán khí sẽ quấn thân, mặc dù không tiến vào cơ thể nhưng cũng phát chứng phong hàn, mà đây chẳng qua chỉ là điều thứ nhất.”
Sắc mặt Diệp Thiếu Dương ngưng trọng, nói: “Thứ hai, Oán Quỷ Lệ sẽ thấm xuống mặt đất, một khi tiếp xúc với thi thể sẽ khiến cho thi thể sống lại, biến thành Hành Thi…”
Tiểu Mã vừa định hỏi Hành Thi là gì, thì đột nhiên cảm thấy đất đá dưới chân đang rung động, cúi đầu nhìn thì thấy một cánh tay đang thọt lên, bắt lấy mắt cá chân mình, liền bị dọa sợ lập tức nhảy qua một bên.
Cái tay kia mò mò trên mặt đất mấy cái, sau đó đẩy đất đá ra tạo thành một khe nứt rồi từ từ chui lên.
Đây là một thi thể không hoàn chỉnh, chỉ có nửa thân người, phía trên còn một ít thịt thối rữa màu đỏ, nhìn qua mà giật mình, nó vừa chui lên mặt đất.
lập tức nhào đến chỗ đám người Diệp Thiếu Dương.
Diệp Bá cùng đám người nhất thời bị dọa sợ đến mặt mày trắng bệch, liên tục lùi về phía sau.
Diệp Thiếu Dương lấy ra một hạt đậu đồng bắn mạnh vào thân thể Hành Thi, xương cốt nó liền vỡ vụn, té xuống đất, thịt thối rữa cũng dần hóa thành nước mủ, chỉ còn phát ra một mùi rất kinh tởm.
“Đây là…
Hành Thi?” Diệp Bá thất kinh hỏi.
Diệp Thiếu Dương gật đầu đáp: “Đây là Hành Thi cấp thấp nhất, rất dễ dàng giết chết, nhưng đối với người thường thì vẫn hơi nguy hiểm, sau khi người bị cắn sẽ trở thành cương thi.”
Diệp Bá khiếp sợ hỏi: “Tại sao trước cửa nhà ta lại có hài cốt chứ?” “Rất đơn giản, chỗ này hơn ngàn năm trước đã có chôn người chết, qua mấy đời không ai thờ cúng mộ phần, cho nên từ từ trở thành đất bằng.”
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, nói với Diệp Bá: “Chuyện đã đến nước này, muốn giấu cũng không giấu được nữa.
Thúc lập tức tìm mấy thôn trưởng kế cận bảo họ phát thanh thông báo cho thôn dân đóng chặt cửa nhà lại, cứ ở yên trong nhà không được ra ngoài, nếu phát hiện Hành Thi thì gọi điện báo, chúng ta liền tới xử lý.”
Diệp Bá gật đầu đáp ứng, được Diệp Tiểu Manh đỡ vào trong nhà, gọi điện thoại thông báo cho từng trưởng thôn.
Diệp Thiếu Dương cũng đi vào nhà, lấy ra hai thanh Đào Mộc Kiếm cùng một ít pháp khí, giao cho Diệp Tiểu Manh với Tiểu Mã, bảo họ chờ lát có người gọi đến thì đi giết Hành Thi.
Tiểu Mã nhớ tới dáng vẻ ghê tởm của Hành Thi, nói: “Tại sao ngươi không đi cùng?” Diệp Thiếu Dương lấy ra một xấp phù đặt lên bàn rồi dùng chu sa vừa vẽ, vừa giải thích: “Ta vẽ phù để những người dầm mưa uống, nếu không bọn họ phát phong hàn thì phiền toái.”
Một bên vẽ phù, một bên bảo Diệp Bá tìm mấy người trẻ tuổi chạy nhanh trong thôn đem những lá phù được vẽ xong phân phát cho từng nhà.
Diệp Bá nghe vậy lập tức gọi điện bảo mấy người tới, vừa làm xong liền nhận được một cuộc gọi báo rằng có một nơi xuất hiện Hành Thi, thế là cùng Tiểu Mã và Diệp Tiểu Manh lên đường đi diệt thi…
Hai bên chia nhau bận rộn làm việc, dùng thời gian ngắn nhất đã phát xong nước phù cho mỗi nhà trên chợ, ngoài ra còn tiêu diệt được mười mấy con Hành Thi.
May mà Diệp Thiếu Dương phát hiện “Trời mưa” tương đối sớm, nước mưa còn chưa thấm nhiều vào đất, không thấm quá sâu, cho nên Hành Thi xuất hiện cũng khá ít, hơn nửa ngày sau, không còn nghe tin xuất hiện Hành Thi nữa, Diệp Thiếu Dương mới yên lòng.
Bất quá, bởi vì lý do an toàn cho nên hắn bảo Diệp Bá kêu thêm một ít người trẻ tuổi, chặt xuống mấy nhánh cây đào dựng thành phòng tuyến vây quanh Diệp gia thôn, tránh cho Hành Thi lẻn vào.
Sau đó thì mấy thôn còn lại cũng bắt chước theo rất nhanh.
Tuy tai nạn này còn chưa quá nguy hiểm, nhưng chuyện cương thi hoành hành đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi, khiến cho lòng người bàng hoàng, không ít người còn tới nhà Diệp Bá hỏi thăm tình huống, Diệp Bá không thể làm gì khác đành bảo Diệp Thiếu Dương đi ra giải thích, mới khiến những người này an tâm rời đi.
Dẫu sao Diệp Thiếu Dương chính là Thiên sư, thủ đoạn đối phó với Hạn Bạt thì mọi người cũng đã thấy qua, còn có hắn thì mọi người mới có thể bớt lo một phần.
Sau khi bọn họ rời đi, đám người Diệp Thiếu Dương liền thảo luận nguyên nhân tại sao Tuyết Kỳ cùng “Oán Quỷ Lệ” kia lại xuất hiện, Diệp Tiểu Manh cho rằng đây chính là thủ đoạn trả thù cho việc gây náo loạn ở Quỷ Tiên Thôn tối qua.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy chưa chắc như thế, nhưng cũng không thể nghĩ ra nguyên nhân khác, chỉ đáp: “Ta cảm giác, có thể là đám người Quỷ Mẫu kia đã bắt đầu hành động, chúng ta nhất định phải tăng tốc độ lên mới được.”
Trầm ngâm chốc lát, hắn đứng dậy nói với Tiểu Mã: “Trước mắt, Ngươi dẫn ta đến chỗ ctam thúc để tìm hiểu chút chuyện.”
Ở nông thôn có một số nhà sẽ xây nhà xí ở bên ngoài, như vậy khi người qua đường đi cầu sẽ tích lũy thêm một ít phân, sau đó dùng để làm phân bón, mà nơi Tiểu Mã tìm chính là một nhà xí như thế.
Mới vừa bước tới gần, Diệp Thiếu Dương đã ngửi thấy một mùi hôi thối bốc lên không chịu nổi, thế là hắn dừng lại, vẽ một tấm phù đưa cho Tiểu Mã, bảo hắn vào đó dán lên trán tam thúc, hút hắn vào tấm phù rồi mang ra ngoài.
Tiểu Mã nhận lấy tấm phù, khó chịu hỏi: “Tại sao ngươi lại không tự đi?” “Ta còn có chuyện quan trọng khác, không có thời gian làm được, ngươi đi nhanh một chút.”
Tiểu Mã vẻ không tình nguyện, bực bội cầm lá phù đi vào nhà xí.
Diệp Thiếu Dương lui đến ven đường, ngồi xổm trên đất chờ đợi, Diệp Tiểu Manh cũng đi qua, hỏi: “Huynh có chuyện quan trọng gì thế?” “Ta đang suy tính một số việc.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày làm bộ làm tịch, thế nhưng âm thầm trợn mắt lên, nhà xí thúi như vậy, còn phải đến gần cái hố mới bắt tam thúc ra được, lão tử còn lâu mới đi.
Rất nhanh, Tiểu Mã đã mang tấm phù trở lại,sau đó cùng hai người trở về nhà Diệp Tiểu Manh, tới nơi, Diệp Thiếu Dương liền thả tam thúc ra.
Hắn vô lực ngồi dưới đất, há mồm ra thở dốc, lắc đầu không ngừng, nói: “Không được không được, ngộp chết ta rồi.”
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng: “Hít tinh khí ngũ cốc rồi thì có cảm giác gì? Nét mặt tam thúc lập tức lộ vẻ hối hận cùng thống khổ, than thở nói: “Tinh khí vào cơ thể rồi thì ta mới biết, mình vẫn còn là quỷ…
Cũng không phải thoát khỏi lục đạo, trở thành Quỷ tiên, mà….
Hết thảy đều là âm mưu mà thôi.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu hài lòng, cái hắn muốn chính là như vậy, Tam thúc quay đầu nhìn Diệp Bá, hốc mắt đã hơi ướt, nói: “Đại ca, là ta sai rồi.”
Diệp Bá thở dài: “Lão tam, ngươi cũng chịu khổ.
Thiếu Dương nó hỏi cái gì thì ngươi cứ nói hết ra đi.”
Chú ba gật đầu một cái, nhìn Diệp Thiếu Dương: “Cảm ơn cháu trai đã cứu ta, nhưng còn tam thẩm của con, còn có nhiều thân nhân tại đây đều ở trong quỷ thôn, Thiếu Dương, con phải cứu bọn họ ra!” Diệp Thiếu Dương đáp: “Đương nhiên sẽ cứu, nhưng trước mắt người phải nói cho con biết, rốt cuộc Quỷ Tiên Thôn này đã xảy ra chuyện gì, như vậy mới có thể tìm cách cứu bọn họ ra được.”