1. Home
  2. Truyện Ma
  3. Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
  4. Tập 72

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio

Tập 72

❮ sau
tiếp ❯

Chương 460: Đồng tử quỷ

Diệp Thiếu Dương gấp giọng hỏi, Nhị thẩm thấp giọng nói: Lúc đó có một số việc lạ là xảy ra với Diệp Tiểu Thước, Diệp Quân bổ sung: Kỳ thực, ngay trước khi lũ tới, Diệp Tiểu Thước cùng bạn gái đã bị mất tích, theo Tam Nương nói, bọn họ đi lên núi du ngoạn, hái quả rừng, sau đó không trở về.

Tam Nương còn mang theo người trong thôn đi lên núi tìm vài lần, cũng không thấy đâu.

Mấy ngày sau, lũ bất ngờ bạo phát, thôn dân lên núi tránh lũ, đúng lúc gặp được Diệp Tiểu Thước, vì thế nhờ hắn hỗ trợ, kết quả bị hồng thuỷ cuốn đi…… Nghe Nhị thẩm kể, Diệp Quân cũng đăm chiêu suy nghĩ, nói: “Việc này cũng là ta nghe người ta nói lại thôi, lúc Tiểu Thước chết, chỉ có vài người chứng kiến, nhưng họ cũng đã chết cả rồi.”

Diệp Quân thở dài, “Sau đó có lời đồn, cái chết của nó rất tà môn, chân tướng thế nào không ai rõ, tất cả chỉ là đoán mò mà thôi.”

Nghe bọn họ nói xong, Diệp Thiếu Dương đã rút ra kết luận, cái chết của Diệp Tiểu Thước, tuyệt đối có vấn đề! “Nhị thúc, người có biết thêm gì không?”

Diệp Thiếu Dương hỏi.

Hai vợ chông Diệp Quân nhìn nhau, rồi ngơ ngẩn lắc lắc đầu.

Diệp Thiếu Dương không hỏi tiếp nữa, những gì họ biết chẳng qua cũng chỉ là lời đồn mà thôi, không bằng đi hỏi mẹ của Diệp Tiểu Thước, bà ta khẳng định là biết được nhiều chuyện.

Ăn sáng xong, Diệp Thiếu Dương trở lại phòng, gọi Tiểu Mã dậy, trong lúc cậu ta đang làm vệ sinh cá nhân thì Diệp Tiểu Manh tới.

Diệp Thiếu Dương tự mình bịa ra một câu chuyện để nói dối cô nàng, nói rằng hôm qua bọn hắn muốn đi trộm một ít “Óc đậu phụ”

về kiểm nghiệm, kết quả khi đến nơi thì thấy Ngô lão thái cùng lũ quái miêu đã chết, vì sợ thi độc khuếch tán, cho nên đã cùng Tiểu Mã đem tất cả ném xuống giếng khô thiêu hủy.

Tất cả đều là sự thật, chỉ có điều đem việc giết chết Ngô lão thái đổ cho một người không hề tồn tại mà thôi.

Diệp Tiểu Manh nghe xong trợn mắt há mồm, vội hỏi: “Là ai làm?”

“Không biết, khi bọn ta tới đó thì mọi việc đã thành như vậy rồi.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, vẻ mặt vô tội.

Một lát sau, Diệp Tiểu Manh vẻ mặt nghiêm trọng, nói: “Làm ra chuyện này, tuyệt đối không phải là người!”

Diệp Thiếu Dương đang uống nước, suýt chút nữa thì phun hết cả ra, “Ngươi dựa vào cái gì mà nói không phải là do người làm?!”

Diệp Tiểu Manh phân tích: “Ngô lão thái nếu không phải là thi thì là quỷ, dù sao cũng rất lợi hại, lại còn có lũ cương thi mèo kia trợ giúp…… Thiên hạ làm gì có pháp sư nào lợi hại như vậy, có thể đem tất cả tiêu diệt hoàn toàn!”

Tiểu Mã từ buồng vệ sinh đi ra, nghe được bọn họ nói chuyện, cười nói: “Tiểu muội kiến thức thật là hạn hẹp, trên đời này cũng có pháp sư lợi hại đó chứ, Thiếu Dương ca ca của ngươi không phải một ví dụ sao.”

Câu nói này vốn nhằm chế giễu Diệp Thiếu Dương, không ngờ Diệp Tiểu Manh tin là thật, nhíu mày trầm tư, gật gù nói, “Có lẽ chính là ca ca của ta! Cha ta đã nghĩ cách báo tin cho huynh ấy, không lý nào lại chưa tới, có lẽ huynh ấy muốn âm thầm điều tra, cho nên mới không có lộ diện….uhm…thật sự có khả năng như vậy!”

Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã kinh ngạc nhìn nhau, nàng đã đoán đúng gần như toàn bộ sự việc.

Diệp Tiểu Manh tự mình say sưa: “Thiếu Dương ca ở Mao Sơn tu hành mười mấy năm, tu vi nhất định rất ghê gớm, không chừng đã là chân nhân…… Nếu ca ca tới đây thì tốt quá!”

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu lên, khóe miệng mỉm cười, nha đầu này, thực là tự mình mơ mộng…… Tiểu Mã cố nhịn cười, nói: “Đừng kích động như vậy, chưa chắc đã là ca ca của ngươi đâu.”

Diệp Tiểu Manh bình tĩnh lại, nói: “Nếu không phải ca ca của ta, thì người này cũng có thể coi là cùng chí hướng với chúng ta, dù sao cũng có lợi, đúng rồi, các ngươi tìm được óc đậu phụ chưa?”

Diệp Thiếu Dương liền nói cho cô nàng nghe về lai lịch của “Hoàng Kim Nhục”

, cùng với phân tích của chính mình.

Diệp Tiểu Manh nghe xong khiếp sợ không thôi, sau đó lại cau mày, hỏi: “Chuyện này, cùng Hạn Bạt có liên quan gì với nhau hay không?”

“Có quỷ mới biết”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, đang muốn hỏi cô nàng có xem có biết Diệp Tiểu Thước hay không, đúng lúc này, di động của Diệp Tiểu Manh vang lên.

“Là cha của ta.”

Diệp Tiểu Manh cầm di động nhìn thoáng qua, sau đó bắt máy, nghe được một hồi, sắc mặt liền thay đổi.

“Đi thôi, chúng ta qua đó xem sao!”

Gác điện thoại, Diệp Tiểu Manh nhíu mày hướng Diệp Thiếu Dương nói: “Đã xảy ra chuyện, có người bị trúng tà.”

Có người bị trúng tà, việc này không phải là chuyện lớn, nhưng mấu chốt ở đây là tại sao lại bị đúng vào lúc này.

Diệp Thiếu Dương lập tức muốn cùng Diệp Tiểu Manh đi một chuyến xem sao.

Tiểu Mã cũng muốn đi theo, Diệp Thiếu Dương thấy hắn đi cũng không giúp được việc gì, nên phái Tiểu Mã đi lên núi giám sát Diệp Thu Linh.

Người thần bí hôm trước tới tìm Diệp Thu Linh để lấy “Hoàng Kim Nhục”

, có lẽ sẽ liên lạc với nàng ta, tuy khả năng này không lớn, nhưng cũng được xem là một manh mối, hơn nữa người không tim chỉ cần không bị công kích thì cũng không có gì nguy hiểm.

Ba người cùng nhau ra cửa, sau đó chia làm hai ngả, Diệp Thiếu Dương đi theo Diệp Tiểu Manh đến nhà một người trong thôn.

Trong sân đã chật cứng người đến xem náo nhiệt, từ nhà chính thỉnh thoảng truyền đến tiếng khóc của một người phụ nữ cùng con nít.

Hai người chen vào, theo tiếng khóc đi tới phòng ngủ, một người phụ nữ đang bế em bé, ghé vào mép giường khóc thút thít, bên cạnh có người đang khuyên can.

Diệp bá cũng đứng cạnh đó, thấy Diệp Tiểu Manh đi cùng Diệp Thiếu Dương, liền nhìn hắn một cái, sau đó đi tới cạnh Tiểu Manh, nói: “Vừa rồi đại phu đã tới khám, tìm không ra nguyên nhân, con thử nhìn xem, Diệp Thu Sơn có phải là bị trúng tà hay không.”

Diệp Thiếu Dương lúc đầu hoài nghi Diệp bá là người bình thường làm sao mà biết được người kia bị trúng tà hay không, sau đó tiến đến mép giường nhìn một cái mới nhận ra: một người đàn ông trung niên đang nằm trên giường, sắc mặt thanh lét, môi thì tím tái, cả người run lên, khóc khóc cười cười một hồi, miệng lẩm bẩm, nhưng nghe không hiểu là nói gì.

Một người bình thường đột nhiên biến thành như vậy, ở nông thôn người ra coi là biểu hiện của trúng tà.

Từ trên mặt của Diệp Thu Sơn, Diệp Thiếu Dương thấy được một cỗ hắc khí, đọng lại trên ấn đường.

Diệp Tiểu Manh pháp lực không đủ, nhìn không được hắc khí, nhưng là liếc mắt một cái liền biết ngay là trúng tà, vì thế hỏi tại sao lại thế này.

Vợ của Diệp Thu Sơn nghẹn ngào kể: Hôm qua, Diệp Thu Sơn đi thăm một người bạn ở Trần gia trang, bằng hữu lâu ngày không gặp nên cùng nhau uống rượu.

Tới nửa đêm vẫn chưa thấy về, gọi điện thoại cũng không ai nhấc máy, vợ của Diệp Thu Sơn không yên tâm, tự mình tìm đến nhà người bạn kia, thì biết được Diệp Thu Sơn đã về từ lúc 10h.

Nàng ta liền hoảng sợ, cùng cả nhà người bạn đi tìm khắp nơi, vừa tìm vừa không ngừng gọi điện thoại.

Cuối cùng tới rừng cây nhỏ bên ngoài cửa thôn thì nghe được tiếng chuông di động, đi vào thì tìm được Diệp Thu Sơn, trên người đầy mùi rượu, hôn mê bất tỉnh dưới gốc cây.

Kiểm tra thì thấy hô hấp của hắn bình thường, cho rằng hắn say rượu.

Diệp thu sơn vốn là người mê rượu nên những việc như thế này lúc trước cũng đã từng xảy ra không ít, nên cũng không nghĩ nhiều.

Chương 461: Người say gặp quỷ

Sau đó, nhờ mọi người hỗ trợ mang Diệp Thu Sơn về nhà.

Nàng thu xếp cho chồng xong rồi cũng đi ngủ.

Kết quả sáng nay, Diệp Thu Sơn vừa tỉnh đã khóc khóc cười cười, biến thành bộ dạng điên dại như bây giờ, miệng cứ lẩm bẩm nói những điều kỳ quái.

Vợ hắn sợ quá, vội vã đi tìm đại phu, hàng xóm xung quanh biết chuyện đều tới xem, có người nói là bị trúng tà.

Nàng nhớ hôm trước Diệp Tiểu Manh có thi triển pháp thuật ở phần mộ tổ tiên, nên đành phải đi tìm Diệp bá hỗ trợ…… Diệp Tiểu Manh nghe xong, đã hiểu ra vấn đề, liền nói Diệp bá đuổi hết người không liên quan ra ngoài, chỉ còn ba người bọn họ và vợ chồng Diệp Thu Sơn.

“Đúng là bị trúng tà, để ta kiểm tra một chút.”

Diệp Tiểu Manh đi tới, lấy tay đập vào người Diệp Thu Sơn để kiểm tra.

Diệp Thiếu Dương đứng bên cạnh nhìn.

Diệp Thu Sơn đột nhiên khanh khách cười rộ lên, đôi mắt trừng mở to.

Diệp Thiếu Dương lại gần, bất chợt phát hiện ra điểm khác thường, hướng Diệp Tiểu Manh nói: “Không cần phải kiểm tra, hắn bị quỷ khí nhập vào mắt, nhìn trong mắt không thấy được gì cả.”

“Sao ngươi biết?”

Diệp Tiểu Manh nhíu mày hỏi Diệp Thiếu Dương chỉ vào tròng mắt đỏ ngầu của Diệp Thu Sơn, nói: “Ngươi lại đây mà nhìn.”

Diệp Tiểu Manh hồ nghi tiến lại gần, nhìn chằm chằm nhìn một hồi nói: “Đồng tử bị giãn, nhưng ……thực không nhìn thấy gì?”

“Ngươi nhìn vào đồng tử xem.”

Được hắn nhắc nhở, Diệp Tiểu Manh cúi xuống gần hơn, chăm chú nhìn, kết quả vẫn không phát hiện ra cái gì, chỉ nhìn thấy chính mình trong đó…

đột nhiên kêu lên một tiếng kinh hãi, trong đồng từ lúc này không còn hình ảnh phản chiếu, mà là một người thất khiếu chảy máu.

“Á, đây là……thực đúng là bị quỷ khí nhập vào mắt.”

Quỷ khí nhập vào mắt, là một loại trúng tà, đại khái là bị quỷ nhập vào thể xác, không có gì nghiêm trọng.

Thực tế thì không phải là do bị quỷ nhìn, nói đúng hơn, là cùng với quỷ mặt đối mặt.

Con này nhất định là ác quỷ, có tu vi thâm hậu.

Khi đối mặt với con người, có thể phóng ra quỷ lực, làm cho người bất động, rồi sau đó từ mắt nhập vào thể xác…… Đối với trường hợp của Diệp Thu Sơn, con quỷ kia tuy không nhập thân thành công, nhưng đã lưu lại trong mắt hắn hình ảnh của mình.

Vì mắt là thiên mục, quỷ khí vào mắt có thể ảnh hưởng tới một trong ba thiên hồn của con người, làm người đó tạm thời mất đi ý thức, nói năng lung tung.

Tuy nhiên cũng không quá nguy hiểm, chờ một hai ngày sau, quỷ ảnh trong mắt sẽ biến mất, sẽ khôi phục lại như bình thường.

Thế nhưng nếu người này bản tính yếu mềm, quỷ khí ở trong mắt đọng lại trong thời gian quá dài, sẽ phá hư sinh khí, sau khi quỷ khí tan đi, sẽ tạo thành tật ở mắt.

Quỷ khí nhập vào mắt, đối với Diệp Thiếu Dương không thành vấn đề, một đạo Pháp ấn là có thể dẹp đi quỷ khí, bất quá vì hắn không muốn làm bại lộ thân phận nên không ra tay, mà để cho Diệp Tiểu Manh bảo vợ của Diệp Thu Sơn đi nấu cháo táo đỏ gạo nếp, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh Diệp Thu Sơn, ấn vai của hắn xuống, kiểm tra đôi mắt một lần nữa.

Trong mắt hắn là một nam quỷ, thất khiếu chảy máu, bộ dạng rất kinh khủng, tuy hắn chỉ là một tàn ảnh nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn có thể cảm giác được đây không phải là một con quỷ bình thường.

Ở đây có chút vấn đề, Diệp Thu Sơn chỉ là một người thường, con lệ quỷ này vì sao lại không thể nhập vào thân của hắn? Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay sang hỏi Diệp bá, “Người là thôn trưởng, biết rõ mọi người trong thôn.

Người thử đến xem, có nhận ra quỷ ảnh trong mắt là ai không?”

Diệp bá nghe nói để mình đi xem quỷ, mặt có chút do dự, quay đầu liếc sang nhìn con gái một cái.

Diệp Tiểu Manh gật đầu: “Không sao đâu cha, đây chỉ là tàn ảnh, không phải quỷ thực sự.”

Diệp bá lúc này mới yên tâm, đi đến trước mặt Diệp Thu Sơn, nhìn vào trong đồng tử của hắn.

Diệp Thiếu Dương vốn không hy vọng gì nhiều, bởi con quỷ kia thất khiếu chảy máu, khó có thể nhìn rõ, nhưng Diệp bá sau khi xem vài giây, mặt đột nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ cực độ, cả người run rẩy, không ngừng kêu lên: “Không thể nào, không thể nào!”

Diệp Tiểu Manh kinh ngạc, tiến đến đỡ lấy vai cha, vội vàng hỏi: “Cha làm sao vậy, cha biết đó là ai, đúng không?”

Diệp bá dường như không nghe thấy Tiểu Manh nói gì, không ngừng lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Không thể nào, không thể nào, hắn đã chết mười năm rồi, sao lại còn ở đây……”

Diệp Thiếu Dương cùng Diệp Tiểu Manh nhìn nhau, khiếp sợ.

“Cha, rốt cuộc đó là ai?”

Diệp Tiểu Manh đưa Diệp bá đến bên giường ngồi, nhẹ giọng hỏi.

Diệp bá chậm rãi hít một hơi, xốc lại tinh thần lại, cầm chặt tay con gái, có chút kích động nói: ” Diệp Tiểu Thước, mười năm trước đã chết….

là Diệp Tiểu Thước!”

Diệp Tiểu Manh nhíu mày hỏi: “Diệp Tiểu Thước là ai?”

Tiểu Manh không biết ở đằng sau, Diệp Thiếu Dương sắc mặt đại biến.

Diệp Tiểu Thước! Quả nhiên là hắn! Vốn dĩ định hỏi thăm về hắn, kết quả hắn lại tự nhiên xuất hiện.

Như vậy là sao? Cẩn thận suy nghĩ, không thể nào là trùng hợp, rốt cuộc Tam Nương đốt vàng mã cho Tiểu Thước, cũng không phải vô duyên vô cớ, bà ta nhất định cảm giác được gì đó! Điều khiến Diệp Thiếu Dương khiếp sợ chính là: Một người đã chết mười năm, hồn phách sao vẫn còn ở nhân gian? Đúng lúc vào lúc này, không hiểu sao có tiếng cười khanh khách phát ra từ trong người Diệp Thu Sơn, cuối cùng buột ra một câu: “Diệp Tiểu Thước, đã trở lại……”

Vợ Diệp Thu Sơn đẩy cửa bước vào, bưng một bát cháo táo đỏ gạo nếp nóng bỏng tay.

Diệp Tiểu Manh muốn tìm một tấm vải đỏ, nhưng không có, đành phải lấy khăn quàng màu đỏ của em bé thay thế.

Diệp Tiểu Manh dùng muỗng vớt hết táo đỏ cùng gạo nếp ra ngoài, chỉ để lại nước canh, sau đó vẽ một đạo phù, châm lửa đốt, bỏ vào trong bát.

Dùng nước táo đỏ gạo nếp hóa phù, có thể trừ quỷ khí, đây cũng là một thủ pháp của Mao Sơn thuật.

Nhìn thấy Diệp Tiểu Manh dùng chiêu thức này, khiến Diệp Thiếu Dương càng hoài nghi về thân phận của nàng.

Diệp Tiểu Manh đem khăn quàng đỏ ngâm trong nước phù, sau đó cuộn lại, đắp lên mắt Diệp Thu Sơn, rồi lấy ra một đồng tiền Ngũ Đế, áp vào vành tai, quát lên vài tiếng, kích hoạt huyệt thiên mục, Diệp Thu Sơn hừ một tiếng, nhẹ nhàng phun ra một hơi.

Một tia hắc khí, xuyên qua khăn quàng đỏ, bay ra ngoài.

Diệp Tiểu Manh đi ra mở cửa sổ, rồi quay trở lại giường, nói: “Ông ấy trúng quỷ khí không nặng, nửa giờ sau sẽ tỉnh.”

Vợ Diệp Thu Sơn rối rít cám ơn.

Diệp Tiểu Manh đi tới, đóng cửa lại, quay đầu nhìn Diệp bá, một lần nữa hỏi: “Cha, Diệp Tiểu Thước rốt cuộc là ai?”

Diệp bá liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

“Cha đừng có lo, Dương đại ca cũng có pháp thuật, trước mắt đang giúp con tìm Hạn Bạt, có gì người cứ việc nói thẳng ra.”

Không chờ Diệp bá mở miệng, Diệp Thiếu Dương đã kể chuyện tối hôm qua nhìn thấy Tam Nương, Diệp bá sau khi nghe xong, vẻ mặt càng thêm khẩn trương, nhìn Diệp Thiếu Dương, rồi lại nhìn sang Diệp Tiểu Manh, nói: “Nếu các người điều tra Hạn Bạt, ta đồng ý, nhưng còn chuyện của Tiểu Thước, các người đừng hỏi nữa, cái gì ta cũng không biết, ta làm thế cũng chính vì muốn tốt cho các người”

Chương 462: Quỷ mười năm trước trở về

Diệp Thiếu Dương cười nói: “ Người nói, cái gì người cũng không biết, thì dựa vào đâu mà nói chúng ta điều tra sẽ không tốt? Chẳng phải là mâu thuẫn sao? Diệp bá không để ý đến hắn, nhìn qua đồng hồ, rồi nói với con gái: “Ta cùng mấy thôn trưởng kia đã có hẹn, bây giờ sẽ đi tìm bọn họ, con cứ theo kế hoạch chúng ta đã thương lượng ban sáng mà làm, các con cứ ở yên một chỗ, chờ tin của ta.

Nhớ kỹ, chuyện của Diệp Tiểu Thước, dừng lại ở đây!”

“Cha!”

Diệp Tiểu Manh điệu bộ nũng nịu như mọi khi, nhưng lần này không có hiệu quả.

Diệp bá xua xua tay rồi, đi ra khỏi phòng.

Diệp Tiểu Manh dậm chân, ngồi xuống bên giường, hậm hực nói: “Cái tên Diệp Tiểu Thước rốt cuộc là cái quỷ gì chứ? Cha không cho chúng ta tìm hiểu, chúng ta càng không bỏ cuộc, ta không tin không tra ra được manh mối, lát nữa chúng ta đi tìm Tam Nương!”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, hỏi: “Cha cô nói, cùng cô thương lượng kế hoạch gì vậy, đi tìm mấy người thôn trưởng khác để làm gì?”

Diệp Tiểu Manh nói: “Hôm qua không phải ngươi đã phân tích, Bạn Bạt là do người mới chết biến hóa thành sao, ta trở về cân nhắc đôi chút, nơi này bị nạn hạn hán từ nửa năm trước, suy ra người trở thành Hạn Bạt, chết không quá một năm.

Xung quanh đây có tất cả bốn thôn, số người chết nửa năm trở lại đây có khoảng mười mấy người, chúng ta có thể tìm ra phần mộ của những người này, kiểm tra một lượt, khẳng định sẽ tìm được quái vật gây hạn hán ở trong một phần mộ.

Diệp Thiếu Dương nghe thế, không nhịn được, ngắt lời nói: “Tổng cộng chỉ có hơn mười ngôi mộ, nếu thực sự quái vật gây hạn hán ở trong đó, tên pháp sư Cố Kiên kia nhất định đã tìm được từ sớm rồi, hắn không tìm được, chứng tỏ con quái vật gây hạn hán này ẩn thân ở một nơi kín đáo, hay có thể nói: sau khi chết, người nhà không đem chôn cất như bình thường, có quỷ mới biết là chôn ở đâu, nếu lần từng tấc đất mà tìm, cũng chưa chắc tìm ra được.”

Diệp Tiểu Manh nói: “Nghe ta nói hết đã, nếu dựa theo phần mộ để tìm, chắc chắn không dễ dàng, nhưng chúng ta có thể làm ngược lại, trước hết tìm người nhà của quái vật gây hạn hán, rồi ép họ nói ra nơi chôn cất thi thể, như thế chẳng phải đã rõ ràng rồi sao?”

Lúc này Diệp Thiếu Dương cũng không chen ngang, nghe nàng nói tiếp.

“Ta cẩn thận suy nghĩ, nếu người chết không được chôn theo trình tự, như vậy, khả năng hắn chết mà bị người nhà che dấu là không có.

Dù sao cũng có rất nhiều thôn dân ra ngoài làm công, nếu có mất tích cũng không ai biết được.

Vì thế, sáng sớm ta đã điện thoại gọi cha về, khuyên người liên kết với các thôn trưởng khác, lên một danh sách, rồi đi từng nhà kiểm tra đối chiếu, phàm là những người không xuất hiện trong vòng một năm trở lại đây, đều liệt vào đối tượng khả nghi.

Người làm công bên ngoài nhiều, nhưng một năm không về nhà chẳng có mấy người, như vậy chúng ta có thể thu nhỏ phạm vi điều tra: hỏi thân nhân hay gọi điện thoại xác minh và còn nhiều biện pháp khác nữa, tóm lại nhất định phải xác định người này còn sống.

Nếu có ai mất tích hoặc người nhà không nói được là đi đâu, thì tám phần là Hạn Bạt ……”

Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn nàng, lần đầu tiên hắn cảm thấy cô em họ này của mình thật sự rất thông minh, lập tức gật đầu nói: “Cách này không tồi, cứ làm như thế đi!”

Diệp Tiểu Manh được hắn khích lệ, đắc ý nhướng nhướng chân mày.

Đúng lúc đó, đằng sau nàng vang lên một tiếng thở dốc.

Hai người quay đầu nhìn lại.

Thấy, Diệp Thu Sơn vươn tay, kéo cái khăn đỏ đắp trên mắt xuống.

“Thu Sơn thúc, người tỉnh rồi sao.”

Diệp Tiểu Manh đứng trước mặt, cúi người nhìn ông ta.

Diệp Thu Sơn ánh mắt đầy vẻ hoài nghi, Diệp Tiểu Manh không chờ ông ta hỏi mà chủ động tóm tắt mọi chuyện đã xảy ra sau khi ông hôn mê.

Chờ một lúc cho ông ta phục hồi trí nhớ rồi bắt đầu dò hỏi.

Nhắc tới chuyện đêm qua, Diệp Thu Sơn trên mặt lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, toàn thân run lên, cơ hồ như muốn phát điên trở lại.

Diệp Thiếu Dương vẽ một tấm ngưng thần phù, dán trên lưng ông ta, giúp định thần.

Chờ một hồi, Diệp Thu Sơn bắt đầu kể lại việc đáng sợ mà mình đã trải qua: Tối hôm trước, ông ta đi thăm nhà người bạn, có uống hết một cân rượu táo, lúc ấy chưa say, nên người bạn mới yên tâm để ông ta về nhà một mình.

Lúc đó khoảng 10 giờ, trên đường về nhà, do rượu táo tác dụng chậm lúc này ông ta mới trở nên mơ mơ màng màng, chỉ dựa vào cảm giác để tìm đường về nhà,không ngờ càng đi càng xa, bản thân cũng không biết mình đã đi đâu, sao mãi vẫn chưa về tới nhà.

Đột nhiên có một người từ phía sau chụp vai, kêu ” lão thúc”, quay đầu nhìn lại, là một người trẻ tuổi không quá hai mươi, mặt rất quen thuộc, trong lúc mơ hồ nhìn không rõ là ai, chỉ nhớ là người trong thôn.

Ông ta nói rằng mình bị lạc đường, nhờ hắn đưa về nhà, tên đó đồng ý.

Trên đường đi hắn có dò hỏi ông ta một số chuyện trong thôn, ông ta cũng thuận miệng trả lời.

“Sau đó, hắn dẫn ta đi đến một cái thôn, nhà nào cũng treo đèn lồng, có đám nam nhân chơi bài ven đường, lúc ấy ta cũng hơi tỉnh rượu, liền hỏi hắn đây là nơi nào, hắn bảo ta đừng hỏi gì, ở đó, ta nhìn thấy một số người quen, nên còn gật đầu chào hỏi……”

Nói đến đây, Diệp Thu Sơn lắc đầu, “Nhưng đến bây giờ ta cũng không thể nhớ được họ là ai.”

“Sau khi đi qua nơi đó, hắn đưa ta đến tận cửa thôn, nói với ta rằng: “Ta phải về nhà, không thể đưa ngươi, ngươi nhìn vào mắt ta một cái đi, rồi về nói cho họ biết, là ta đã trở về……”

Diệp Thu Sơn nuốt nước bọt, vẻ mặt kinh hãi,giọng cũng run rẩy.

Diệp Thiếu Dương nghi ngờ, nếu trên người ông ta không dán ngưng thần phù, chắc hẳn đã phát điên hoặc té xỉu.

Diệp Thu Sơn ngẩng đầu, ánh mắt chợt sáng lên nhìn Diệp Tiểu Manh, lắp bắp nói: “Ta, ta lúc ấy quay đầu nhìn hắn một cái, chỉ thấy hắn đứng đó, toàn thân đều là máu, trong mắt, lỗ mũi và miệng đều chảy máu…

má nó…

trông kinh khủng lắm, các người không biết đâu….

Đột nhiên ta nhớ tới hắn là ai…là Diệp Tiểu Thước! Hắn đã chết mười năm rồi! Ta đang ngà ngà say cũng bị doạ cho tỉnh, liều mạng chạy bừa không nhìn thấy đường nên bị đâm đầu vào một gốc cây trong rừng, ngã lăn xuống đất rồi bất tỉnh.

Chuyện xảy ra sau này ta không nhớ rõ.

Hắn có tới tìm ta nữa hay không?!” Nói xong, ông ta từ trên giường bò đến trước mặt Diệp Tiểu Manh, chắp tay cầu khẩn, “Tiểu Manh, ta biết con có pháp thuật, con phải cứu lão thúc, lão thúc từng này tuổi, không còn sống được bao lâu nữa, đúng rồi, ta còn thiếu cha con hai vạn tiền, vay lúc xây nhà, nếu ta chết sẽ không có ai trả tiền đâu……”

Diệp Tiểu Manh cảm khái, an ủi nói: “Yên tâm đi lão thúc, hắn chỉ dùng người để truyền tin thôi, nếu hắn muốn giết người thì đêm qua đã ra tay rồi, người làm gì còn mạng mà trở về?!”

Chương 463: Diệp Thu Linh đã chết

Diệp Tiểu Manh nói mấy câu an ủi, sau đó đưa ông một đồng tiền Ngũ Đế, nói rằng có thể xua đuổi ma quỷ, làm cho bọn chúng không thể đến gần quấy nhiễu.

Kỳ thực, tiền Ngũ Đế chẳng có tác dụng gì ở đây, cái chính là để trấn an tinh thần.

Nhưng Diệp Thu Sơn không biết, đưa hai tay cầm lấy, cảm xúc đã dần ổn định.

Diệp Tiểu Manh hỏi liệu ông ta có nhớ được chút nào chuyện hôm qua: “Cái thôn hôm trước người đi qua, còn nhớ vị trí cụ thể không?!” Diệp thu sơn suy nghĩ một hồi, nói: “Hình như là ở phía tây, ta nhớ rõ…… Có một sơn cốc, cái thôn đó gần sơn cốc, ở giữa còn có một dòng suối nhỏ……”

Diệp Thiếu Dương nghe đến đây, trong lòng cả kinh: phía Tây ư! chẳng phải là hướng mà nữ quỷ đã chạy trốn hay sao? Hai việc này liệu có liên quan gì đến nhau hay không? Diệp Thu Sơn cố sức nhớ lại, thành thực nói: “Có điều, sơn cốc đó, rất giống nơi mà năm xưa lũ quét qua, nó nằm ở giữa hai khe núi”

Diệp Tiểu Manh không để bụng, thuận miệng nói: “Lão thúc, người nhớ kỹ lại đi, con cũng từng đi qua sơn cốc đó, nơi ấy rừng núi hoang vu, làm gì có thôn xóm nào.”

Diệp Thu Sơn lắc đầu, “Ta cũng không nhớ rõ, lúc đó ta mơ mơ màng màng, có lẽ đã nhớ nhầm vị trí.”

Diệp Tiểu Manh tiếp tục hỏi ông ta một số chi tiết, Diệp Thu Sơn cái gì cũng không nhớ, nên đành phải thôi, an ủi ông ta nghỉ ngơi cho tốt, sau đó cùng Diệp Thiếu Dương bước tới, chào tạm biệt vợ của Diệp Thu Sơn, rồi đi ra ngoài.

Khi đi qua một ngã tư vắng vẻ, cô hướng Diệp Thiếu Dương nói: “Hiện tại chúng ta có hai manh mối: một cái là Diệp Tiểu Thước, một cái là thôn xóm mà Diệp Thu Sơn nhắc tới, tuy rằng ông ta không nhớ được vị trí, nhưng ta có thể lấy hai ngọn núi làm tham chiếu, đi xung quanh tìm kiếm sơn cốc đó……”

Diệp Thiếu Dương hỏi: “Hai ngọn núi đó là núi gì?”

“Thực ra chỉ là một ngọn núi, năm đó lũ bất ngờ quét qua, từ giữa đã tách ra một sơn cốc, nhưng cũng có thể là do kết quả vận động của vỏ trái đất, sau khi nước lũ rút, sơn cốc lộ ra, ở giữa có một con suối, bất quá sau này khi bắt Hạn Bạt, có lẽ phải vào trong đó tìm kiếm một phen.”

Hồng thủy có thể chuyển hướng quét qua sơn cốc sao? Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, nghĩ nghĩ nói: “Không chừng cái thôn mà ông ta nói tới, thực sự ở trong sơn cốc.”

Diệp Tiểu Manh lắc đầu: “Không thể thế được, sơn cốc đó trước giờ không có người ở, lại cách xa thị trấn, ngay cả chăn dê cũng không sang tới bên đó.”

“Nơi đó không có thôn xóm, chẳng lẽ còn có sơn cốc khác hay sao?”

Diệp Tiểu Manh ngơ ngẩn, nghĩ giữa khe núi không có thôn xóm, Núi đầu trâu xung quanh đều là núi, dưới chân núi có tất cả bốn thôn bao gồm cả Diệp Gia Thôn, trong vòng mười dặm lấy đâu ra cái thứ năm.

Diệp Thu Sơn bị quỷ bám vào người, không thể trong thời gian ngắn, trèo đèo lội suối mà có thể đi xa đến thế.

“Theo như ngươi nói, thì cái thôn mà ông ta nhìn thấy đã biến đi đâu?”

Diệp Tiểu Manh ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.

“Ngươi là người địa phương còn không biết, thì ta làm sao biết, nhưng ta hoài nghi, sơn cốc mà Diệp Thu Sơn nói tới chính là sơn cốc giữa khe núi.”

Diệp Thiếu Dương nói, “Nếu nơi này là nơi trị thủy trước kia, Diệp Tiểu Thước tám phần là đã chết ở đó, như vậy hồn phách của hắn từ nơi đó đi ra, có thể cho là hợp tình hợp lý, còn cái thôn kia như thế nào, chúng ta nên trực tiếp tới đó xem chứ đứng đây đoán mò cũng không có kết quả.”

Diệp Tiểu Manh gật gật đầu nói: “Chúng ta đi tìm Tam Nương trước đã?”

Diệp Thiếu Dương đồng ý, bà ta là mẹ của Diệp Tiểu Thước, ắt hẳn sẽ nói cho hắn biết nhiều thông tin hơn những người khác.

Diệp Thiếu Dương còn nhớ rõ nơi ở của Tam Nương, liền dẫn Diệp Tiểu Manh tới đó.

Trên đường đi, hai người trò chuyện: Diệp Tiểu Thước tuy ở cùng thôn, nhưng Diệp Tiểu Manh đối với hắn hoàn toàn không chút ấn tượng, rốt cuộc trận lũ đó đã xảy ra mười năm, lúc ấy cô nàng vẫn còn là một cô bé, với diệp Tiểu Thước chẳng có gì liên hệ.

Đi đến trước nhà Tam Nương, Diệp Tiểu Manh cầm vòng cửa sắt rỉ sét, dùng sức đập vào cửa.

Tam Nương không có nhà.

Chỉ có một người hàng xóm ngó ra, hồ nghi nhìn bọn họ.

Diệp Tiểu Manh tuy không thường về nhà, nhưng thôn rất nhỏ, phần lớn thôn dân đều quen biết, lập tức kêu “thím”, rồi hỏi bà ta Tam Nương có nhà không.

Người phụ nữ này nói, Tam Nương ban ngày không ở nhà, cả ngày đều lang thang ở dưới trấn xin cơm ăn.

Hàn huyên vài câu, người phụ nữ vào nhà.

Diệp Tiểu Manh đưa tay lên khóa cửa sờ sờ, quay đầu lại nói: “Cửa không có khóa, chúng ta có nên vào không?”

Diệp Thiếu Dương cảm thấy xông vào nhà người ta giữa thanh thiên bạch nhật như vậy không được tốt lắm, ban ngày tìm không thấy Tam Nương, buổi tối có thể đến tìm, không cần thiết phải làm như vậy, vạn nhất hàng xóm nhìn thấy sẽ gây ảnh hưởng không tốt.

Diệp Tiểu Manh tỏ vẻ đồng ý.

Từ ngõ nhỏ đi ra, Diệp Tiểu Manh nói muốn đi tìm cha, rủ hắn cùng đi điều tra nhân sự mất tích.

Diệp Thiếu Dương đang định đi tìm Tiểu Mã, vì thế gọi điện thoại cho cậu ta, kết quả nghe Tiểu Mã nói ra một câu làm hắn khiếp sợ nói: “Diệp Thu Linh đã chết.”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, dò hỏi chi tiết.

Tiểu Mã nói, đã theo lời Diệp Thiếu Dương đi thẳng đến xưởng bánh của Diệp Thu Linh ở trên núi, sau đó ngồi ở gần bờ ruộng theo dõi, đợi được nửa giờ, mới nghĩ có khi Diệp Thu Linh không có trong xưởng, vì thế lặng lẽ đi vòng đến cửa sổ phía sau nhà để xác nhận.

Kết quả, vừa nhìn vào bên trong, đã trợn tròn mắt: Diệp Thu Linh nằm ở trên giường, thân thể hư thối, trên giường khắp nơi vương đầy máu loãng…… Diệp Thiếu Dương nghe xong, sửng sốt một hồi, vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao ngươi không báo sớm cho tôi biết?”

Đầu dây bên kia, chỉ nghe Tiểu Mã giọng có vẻ buồn bực, nói “Ta bị người ta bắt rồi, ngươi đến đây sẽ biết.”

Diệp Thiếu Dương mới đầu có chút khẩn trương, sau này bình tĩnh lại, phân tích thì thấy: Tiểu Mã còn có thể nhẹ giọng nói chuyện với mình, chứng tỏ hắn không có gì nguy hiểm, vì thế mới yên tâm, dẫn Diệp Tiểu Manh lên núi.

Đến gần xưởng bánh, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy có hai người đang đứng dưới gốc cây: một người là Tiểu Mã, người khác là một người đàn ông trung niên, nước da ngăm đen, tóc húi cua, mặc áo sơ mi sẫm màu với quần tây, thân thể rắn chắc.

Diệp Thiếu Dương đi tới, nhìn ông ta rồi hỏi Tiểu Mã, “Sao lại thế này?”

Tiểu Mã vẻ mặt vô tội chu môi hướng về phía người đàn ông trung niên kia, có ý như ” Ngươi đi mà hỏi ông ta”.

Người đàn ông mỉm cười, vươn tay về phía Diệp Thiếu Dương nói.

“Xin chào, Dương tiên sinh đúng không, tôi là Tưởng Kiến Hoa.”

Diệp Thiếu Dương bắt tay rồi nói: “Ông là cảnh sát?”

Tưởng Kiến Hoa ngẩn ra một lúc rồi nói: “Sao cậu biết ta là cảnh sát?”

Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ lên đầu mình, nói: “ Tóc trên đầu của ông vẫn còn nếp, vừa nhìn đã biết là do đội mũ lâu ngày tạo thành, chỉ có người mặc sắc phục thường xuyên mới như vậy, nơi này lại không có doanh trại quân đội”

Chương 464: Tấm ảnh chảy máu (1)

Tưởng Kiến Hoa cười rộ lên.

“Bái phục! Không sai, ta là cảnh sát, vừa kết thúc cuộc họp, đã đội mũ, tóc vẫn còn chưa duỗi nếp.”

Tưởng Kiến Hoa lấy tay sờ sờ lên đầu, sau đó quay sang gật đầu chào Diệp Tiểu Manh, rút ra thẻ cảnh sát từ trong túi áo đưa cho hai người Diệp Thiếu Dương xem.

Trên thẻ có ghi tên, chức vụ và địa bàn công tác là: Đội hình cảnh trấn Tưởng gia đại môn, huyện Hoài Thượng.

“Nói ngắn gọn, ta là được cấp trên phái xuống với tư cách chuyên viên điều tra, tới Ẩn tiên tập của các ngươi, để điều tra nguyên nhân gây hạn hán,”

nói đến đây, hướng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương cùng Diệp Tiểu Manh cười cười, nói“Ta biết các ngươi đều là thầy cúng……”

Diệp Thiếu Dương lập tức sửa sai: “Là pháp sư, không phải thầy cúng.”

“Có khác biệt sao?”

“Đương nhiên là có.”

Tưởng Kiến Hoa cười cười, “Thôi được rồi, hai vị pháp sư.

Ta mới tới có ít ngày, trước mắt đang điều tra Diệp Thu Linh, vốn dĩ định giám sát cô ta, ai ngờ buổi sáng hôm nay nhìn thấy tên này……”

hướng Tiểu Mã nói, “Ta phát hiện hắn đến đây với mục đích tương tự nên rất tò mò, sau đó lại thấy cậu ta nhòm vào căn phòng…

nên quyết định hỏi thăm một chút.

Hắn nhiệt tình nói hết tất cả cho ta nghe rồi.”

Tiểu Mã oán giận lên tiếng, “Ta nhiệt tình khi nào, chẳng phải ông đã nói, nếu không thành thật, sẽ xếp tôi vào nhóm nghi phạm đó sao.

Nên ta đành phải nói hết tình hình thực tế cho ông biết?!”

Nói xong ngẩng đầu liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái.

Từ trong ánh mắt, Diệp Thiếu Dương nhìn ra, Tiểu Mã có ý:: Tiểu Mã vẫn chưa tiết lộ thân phận thật sự của mình.

Điều này có thể nhận ra khi Tưởng Kiến Hoa gọi hắn là “Dương tiên sinh”

Diệp Thiếu Dương yên lòng, nhìn Tưởng kiến hoa, “Một chỗ khô hạn như thế này thì có liên quan gì đến vụ án hình sự?! Ông tới đây điều tra cái gì, chẳng lẽ ông tin là có Hạn bạt thật sao?”

Tưởng Kiến Hoa gật gật đầu, “Ta ở Tưởng gia đại môn, là hậu nhân của Tưởng Trạng Nguyên, đối với mấy thứ quỷ quái linh tinh, tôi cũng giống như dân bản xứ, đều tin là có thật, hơn nữa hành động lần là mệnh lệnh của cấp trên, không muốn phô trượng, nên ta mặc thường phục cho dễ làm việc.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ lại, cái tên Vu sư Cố Kiêm kia có thể gióng trống khua chiêng ở dưới trấn làm nghi thức cầu mưa, chứng tỏ phía chính phủ tin là có Hạn Bạt tồn tại, phái người tới âm thầm điều tra, cũng chẳng có gì lạ, vì thế nhìn Tưởng Kiến Hoa nói: “ Nói như vậy là muốn hợp tác với bọn ta sao?”

Tưởng Kiến Hoa gật đầu, “Bắt quỷ hàng yêu thì ta không biết, nhưng có một số việc, ta có thể hỗ trợ, ví dụ như: có thể giúp các ngươi điều tra lai lịch của chiếc xe hơi màu đen kia.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động nghĩ, chuyện này, cũng chỉ có cảnh sát mới có thể hoàn thành.

Không chờ hắn mở miệng, Diệp Tiểu Manh bên cạnh liền nói: “đồng ý hợp tác, đúng lúc chúng ta đang điều tra hộ khẩu, nếu thực sự không tìm thấy manh mối dân cư bị mất tích, sẽ tìm ông hỗ trợ.”

Sau đó cô nàng nói ra kế hoạch tìm kiếm Hạn Bạt của mình, Tưởng Kiến Hoa nghe xong, cực kỳ tán thành, tỏ ý muốn giúp.

Một liên kết đồng minh, như vậy là hình thành.

Sau đó mọi người cùng nhau đi vào căn phòng nhỏ, quan sát Diệp Thu Linh.

Nàng nằm ở trên giường, toàn thân hư thối, bụng cũng vỡ ra, trong bụng chứa đầy Huyết Địa Long, chỉ có điều do vật chủ ký sinh đã tử vong, nên bọn chúng đều đã chết, một đống ngổn ngang, nhìn qua khiến người ta tê dại da đầu.

Trong phòng tràn ngập một mùi cực kỳ khó ngửi.

Tưởng Kiến Hoa hướng Diệp Thiếu Dương cười khổ nói: “Ngươi còn nói ta vì sao lại tin vào quỷ thần, riêng chỉ xem cái thi thể này, cũng không thể không tin.

Nhìn bộ dáng của Diệp Thu Linh, ít nhất cũng đã tử vong hơn một tháng, nhưng hôm qua ta còn nhìn thấy nàng đi lại trong thôn, ta có thể không tin sao?”

Diệp Tiểu Manh vẽ một tấm Thí oan phù, dán trên trán Diệp Thu Linh, niệm một đạo chú ngữ, Thí oan phù biến thành màu đen, mày lập tức cau lại nói: “Màu đen chứng tỏ có quỷ khí, nàng là người không có tim, lại không phải quỷ, sao trên người lại có quỷ khí?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Rất đơn giản, Ngô lão thái chết, sự tồn tại của nàng cũng không còn giá trị, cho nên bị hủy thi diệt tích, giết nàng là một con quỷ.”

Diệp Tiểu Manh cùng Tưởng Kiến Hoa vẻ mặt trở nên ngưng trọng Kiểm tra căn phòng một hồi, thấy không có gì đáng chú ý.

Tưởng Kiến Hoa cũng giống như Tạ Vũ Tình lúc trước thường làm, đem thi thể cùng “Hiện trường vụ án”

chụp chiếu khắp nơi.

Sau đó bốn người rời khỏi căn phòng, ra ngoài hít thở.

“Thi thể này giao cho ta xử lý,”

Tưởng Kiến Hoa nhìn Diệp Tiểu Manh nói, “Bây giờ phải làm gì, các ngươi có kế hoạch gì chưa?”

Mới vừa rồi, Diệp Tiểu Manh dùng bùa nghiệm thi, làm cho ông ta coi nàng như đội ngũ chủ lực, chuyện quan trọng cũng tìm nàng bàn bạc.

Diệp Tiểu Manh nghĩ nghĩ nói: “Ta sẽ tìm cha ta, cùng đi tra hộ khẩu, ngươi xử lý thi thể, sau đó điều tra về chiếc xe hơi màu đen……còn Dương đại ca……”

“Ta đến nhà Tam Nương chờ, vừa chờ bà ta về, vừa ngóng kết quả điều tra của các ngươi.”

Diệp Thiếu Dương nói.

Mọi người không có gì phản đối, vì thế bốn người trao đổi số điện thoại, sau đó Tưởng Kiến Hoa ở lại, gọi người tới xử lý thi thể, ba người Diệp Thiếu Dương xuống núi về thôn.

“Đúng rồi, cái này cho ngươi.”

Diệp Tiểu Manh đưa một vật nhỏ cho Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nhận lấy mới biết, đó là một cây Đào Mộc Kiếm nhỏ, mặt trên có khắc mấy chữ.

Diệp Tiểu Manh lại cầm một thanh kiếm khác lắc lắc trong tay, hướng Diệp Thiếu Dương nói, “Cái này gọi là Càn khôn song sinh kiếm, ta đã dùng Mao Sơn thuật để khắc, hai kiếm như một, chỉ cần gặp được Quỷ Yêu tà khí, thanh kiếm kia sẽ lập tức cảm nhận được.

Như vậy vạn nhất ngươi gặp nguy hiểm mà không kịp báo cho ta, ta sẽ biết được ngươi ở đâu, để có thể chạy tới cứu ngươi.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Như vậy là ta yên tâm rồi.”

Phương pháp chế tác Càn khôn song sinh kiếm, cũng là một trong những bí thuật của Mao Sơn.

Đi qua một ngã tư, hai bên tách ra, Tiểu Mã đi theo Diệp Thiếu Dương, qua một ngã tư nữa, thấy bốn phía không có người, hướng Diệp Thiếu Dương oán giận nói: “Ngươi còn muốn ra vẻ đáng thương tới khi nào nữa, vốn dĩ đi theo ngươi là muốn thưởng ngoạn phong cảnh, thế mà bây giờ ngày nào cũng thấy cái vẻ mặt đáng thương của ngươi, trước mặt cái ông hói đầu kia giả bộ, trước mặt tiểu nha đầu cũng lại giả bộ, thật hết nói!”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Từ những biểu hiện của nàng, xem ra không phải là tới để đối phó ta, tuy nhiên ta còn đang thắc mắc, nàng biết nhiều Mao Sơn thuật như vậy, là học được từ đâu.”

“Cái này quan trọng sao?”

“Rất quan trọng.”

“Thế thì…,”

Tiểu Mã lắc đầu nói, “Ngươi cứ tiếp tục giả bộ đi, xem ngươi có thể giả bộ tới khi nào.”

Đi đến trước cửa nhà Tam Nương, Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua cánh cửa cửa sắt bị đóng, nói: “Bà ta vẫn chưa về?”

Tiểu Mã hiếu kỳ hỏi: “Sao ngươi biết?”

Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ phía dưới cửa sắt, giữa hai cánh cửa có một tờ giấy màu vàng, “Lần trước ta đã kẹp tờ giấy ở đây, khi bà ta đẩy cửa vào, nhất định giấy sẽ rơi xuống, trừ phi bà ta trèo tường vào nhà.”

Tam Nương chưa trở về, vậy nên chỉ còn cách…

chờ.

“Đúng rồi Diệp tử, bà ta là một người điên, ngươi tính gặp bà ta rồi phải làm sao, ngươi hỏi cái gì bà ta cũng sẽ không thể trả lời rõ ràng.”

Tiểu Mã buồn bực nói.

Diệp Thiếu Dương nói: “Bà ta còn sống, chứng tỏ ít nhất trong người vẫn còn nhị hồn lục phách, hỏi người không được, ta sẽ hỏi hồn phách của bà ta.

Chương 465: Tấm ảnh chảy máu (2)

Hai người đi vào trong ngõ, tìm một vị trí kín đáo ngồi xuống, trong lúc chờ đợi, ai nấy đều lấy di động ra chơi game, kết quả đợi cả buổi sáng cũng không thấy người đâu, hai người bụng đã kêu ùng ục vì đói, đành phải quay về ăn cơm.

Vừa đúng lúc đi qua ngã tư đường, thì thấy Tam Nương đang đi tới, trong tay cầm cái màn thầu không biết xin được từ đâu, yên lặng ăn, ánh mắt ngây dại nhìn phía trước, làm như không thấy hai người.

Đã tìm được mục tiêu, hai người chẳng có tâm tư nào mà trở về ăn cơm, lập tức đuổi theo bà ta.

Tam Nương vừa ăn màn thầu, vừa đi đến trước cửa nhà mình, mở cửa sắt đi vào bên trong, cũng không có đóng cửa.

Diệp Thiếu Dương do dự một chút, đẩy cửa đi vào, Tiểu Mã cũng đi theo.

“Tam Nương.”

Lúc Tam Nương đi vào gian nhà chính, Diệp Thiếu Dương ở phía sau kêu lên một tiếng.

Tam Nương quay đầu lại, ngây ngốc nhìn hắn.

Diệp Thiếu Dương bước tới, bắt lấy cánh tay bà ta, hai ngón tay bóp chặt mệnh môn, truyền cương khí vào trong cơ thể bà ta.

Sau một hồi, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thất thanh: “Tại sao lại như vậy!”

Vốn dĩ Diệp Thiếu Dương cho rằng Tam Nương bị mất một sợi hồn phách, nên trở thành điên khùng, nhưng kiểm tra rồi mới biết, ba hồn bảy phách trong cơ thể bà ta đều có đủ, nhưng mà……dường như đều bị người phá rối trình tự! Ba hồn bảy phách con người, có vị trí tồn tại nhất định trong cơ thể: Trong đó, ba hồn nằm ở đỉnh đầu cùng hai bên đầu vai, bảy phách nằm ở bảy đại quỷ huyệt trong cơ thể, như vậy mới có thể hấp thu thiên địa chi khí, khí thuận thì thần trí mới minh mẫn.

Một khi ba hồn bảy phách bị quấy phá, người đó sẽ có biểu hiện thần chí bất minh, nhưng trong cơ thể Tam Nương tam phách không loạn, vì bà ta theo bản năng sinh tồn, còn có thể ăn uống đại khái, thậm chí còn có thể tìm được nhà mình, có thể hoá vàng mã, lại còn nhớ rõ chút chuyện về con trai của mình.

Quay sang thấy Tiểu Mã đang nhìn hắn dò hỏi, Diệp Thiếu Dương đành phải đem tình huống đại khái nói cho hắn rõ.

Bị Diệp Thiếu Dương bóp tay, tam phách của Tam Nương bị kích thích, la lớn giãy giụa, Diệp Thiếu Dương sợ kinh động người khác, đành phải vẽ một tấm định hồn phù, dán lên mặt bà ta, Tam Nương lập tức bất động, cứng đờ đứng ở đó.

Tiểu Mã nhìn Tam Nương, nói: “Ta nghe không hiểu thuật ngữ chuyên nghiệp, ta chỉ muốn biết, sao bà ta lại bị biến thành cái dạng này?”

“Là do người làm, hơn nữa đối phương là một pháp sư rất lợi hại!”

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói, “Giết người dễ dàng, diệt hồn cũng không khó, nhưng muốn đánh loạn ba hồn bảy phách của một người, lại không cho người đó chết, hơn nữa còn lưu lại tam phách hoàn hảo tới như vậy, thực sự là rất khó, với trình độ của Tiểu Manh và cái ông đầu hói kia, thực sẽ không thể hiểu được.”

“Vậy thì…… Còn có cách nào chữa khỏi không?”

“Phải đánh vào huyệt, hủy đi hồn, rồi một lần nữa định lại hồn, nhưng quá trình này, 99% có khả năng sẽ làm bà ta hồn siêu phách tán.”

Tiểu Mã cả kinh nói: “Ý ngươi là không thể cứu được sao?”

“Ta còn chưa nói hết.

Dư lại 1% khả năng, chính là nếu có một người pháp lực cao cường, thi triển Mao Sơn thập bát thần châm, thì có thể trị khỏi chi bà ta.”

Diệp Thiếu Dương nhướng nhướng chân mày, vẻ mặt đắc ý.

Tiểu Mã không những không bái phục, mà còn trợn mắt, hừ lạnh nói: “Ngươi trước mặt ta lúc nào cũng làm vẻ ta đây, nhưng khi ra ngoài gặp bọn họ thì lại tỏ ra ngây thơ đáng thương.”

Diệp Thiếu Dương nhờ Tiểu Mã hỗ trợ, đưa Tam Nương vào trong, tìm được phòng ngủ, bèn đỡ đến bên giường, quay đầu nhìn lại, trong phòng bừa bãi lung tung, tro bụi khắp nơi, quả nhiên đã lâu không ai dọn dẹp.

Trước khi thi triển thập bát thần châm, còn phải làm một số trình tự, cần dùng đến nước ấm, cái này tương đối phiền toái.

Vì thế Diệp Thiếu Dương nói Tiểu Mã về nhà diệp quân lấy nước, còn mình thì đi kiểm tra căn nhà, trên tường thấy treo một khung ảnh lớn, bám đầy bụi bặm.

Diệp Thiếu Dương lấy một miếng vải ở gần đó lau chùi một hồi, sau đó lui lại vài bước để nhìn.

Ảnh lâu ngày đã ố vàng, bị nước làm nhoè đi, không thể nhìn rõ người trong đó là ai.

Diệp Thiếu Dương suy đoán đó là do trận lũ năm đó gây ra.

Chỉ có một tấm ảnh miễn cưỡng có thể nhìn rõ, trên ảnh là một đôi nam nữ, chính là Tam Nương, trông lúc đó khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc đơn giản nhưng sạch sẽ, nhìn qua vẫn có vài phần thanh lệ.

Đứng bên cạnh bà ta là một thiếu niên, chừng mười bảy mười tám tuổi, vóc dáng cao hơn Tam Nương, trắng trẻo thanh tú nụ cười sáng lạn.

Hắn chính là Diệp Tiểu Thước? Diệp Thiếu Dương đang muốn xem rõ hơn, thì đột nhiên di động vang lên, là Diệp Tiểu Manh gọi tới, nói rằng cô nàng đang cùng cha và mấy vị trưởng thôn đi “Tra hộ khẩu”

, đã phát hiện hai nhà có nghi vấn, hỏi hắn có tìm được Tam Nương không.

Diệp Thiếu Dương trả lời là tìm được rồi, nhưng không nói tỉ mỉ tình huống, hẹn lát nữa gặp, sau đó buông di động, lần thứ hai ngẩng đầu nhìn lên trên ảnh “Diệp Tiểu Thước”

, giật mình phát hiện, trên má người trong ảnh chảy xuống hai dòng chất lỏng màu đỏ, cùng với vẻ mặt tươi cười của “Diệp Tiểu Thước”

hợp lại, trông rất quỷ dị.

Ảnh chụp đổ máu! Đây là hiện tượng hồi hồn! Diệp Thiếu Dương không chút suy nghĩ, giơ tay rải bốn đồng tiền Ngũ Đế lên trên mặt đất, rơi xuống bốn phía, không ngừng xoay tròn.

“Thiên địa âm u, quỷ khí hiện hình!”

Diệp Thiếu Dương thò tay vào giữa bốn đồng tiền, kết quả cả bốn cái đều ngã xuống, việc này chứng tỏ bốn phía hơi thở cân bằng, không có quỷ khí, nói cách khác là không có quỷ hồn nào cả.

Kiểm tra không được, thật sự không có quỷ tới sao? Diệp Thiếu Dương sững sờ một hồi, bất chợt ngửi được một mùi khen khét, ngẩng đầu lên nhìn, tấm ảnh chụp đang bốc cháy.

Mặt “Diệp Tiểu Thước”

trong ánh lửa vặn vẹo, tựa hồ như sống lại, nhìn Diệp Thiếu Dương cười dữ tợn.

Cái này là gì, thị uy ư? Ảnh chụp bị thiêu đốt, Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu rõ, khẳng định đã có quỷ tới, không phải tu vi của nó cường đại đến mức hắn không thể phát hiện, mà là do cái trận pháp chết tiệt kia, đã áp chế đi quỷ khí của nó, làm cho hắn không cảm giác được nó tồn tại.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu bất đắc dĩ, sự tình, càng ngày càng phức tạp rồi.

Một lát sau, Tiểu Mã cầm một ấm nước nóng bỏng tay tới, Diệp Thiếu Dương lấy ra cái chén, rót nước sôi vào, rồi từ trong túi lấy ra một tấm vải đỏ, thấm chút nước, sau đó bảo Tiểu Mã đỡ Tam Nương ngồi dậy, dùng tấm vải thấm đầy nước ấm quấn quanh cổ bà ta, lợi dụng hơi nóng kích thích làm ấm huyệt vị, lát nữa châm kim hiệu quả sẽ cao hơn.

Diệp Thiếu Dương cắt ngón giữa, lấy máu viết một đạo huyết tinh phù, dán trên cửa sổ, để lát nữa trong lúc mình toàn lực thi pháp, quỷ hồn sẽ không có cơ hội đánh lén, gây phiền toái.

Tiếp đó, hắn đem một chồng giấy vàng ngâm vào trong nước lạnh, rồi xé tấm định hồn phù trên trán Tam Nương xuống.

Bà ta lập tức giãy giụa.

Diệp Thiếu Dương nói Tiểu Mã giữ chặt lấy tay Tam Nương, không cho bà ta cựa quậy, sau đó từ trong chén vớt ra một tấm giấy vàng, dán lên mặt bà ta, phong bế mũi miệng.

“A ——”

Tam Nương cố sức dùng đầu lưỡi giật tấm giấy vàng xuống.

Diệp Thiếu Dương lập tức dán thêm một tấm nữa, vị trí chếch lên trên một chút.

Chương 466: Lệ Quỷ hiếm thấy.

Giấy vàng đắp trên mặt ngày càng nhiều, Tam Nương không thể thở nổi, cả người run rẩy giãy giụa…

“Ngươi làm gì vậy, muốn giết người hả!”

Tiểu Mã hoảng hốt kêu lên.

“Chính là muốn giết bà ta, sau khi bà ta chết, hồn phách sẽ bị náo loạn, như thế mới có thể hủy hồn.”

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn Tiểu Mã một cái, “Ngươi đừng có khẩn trương, cứ giữ chặt đừng để bà ta nhúc nhích!”

“Má nó, ta không muốn trở thành tội phạm giết người đâu!”

Tuy biết làm như vậy là để cứu người, nhưng nghĩ đến việc chính tay mình đang giết người, Tiểu Mã không thể khống chế được cảm xúc, hướng Diệp Thiếu Dương kêu lên: “Ngươi mau nghĩ cách đi, bằng không ta sẽ buông tay!”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, đành phải lấy một cái chăn cuốn vào người Tam Nương, dùng sức siết chặt.

Tiểu Mã lập tức buông tay.

Diệp Thiếu Dương giữ vai Tam Nương, không cho bà ta vặn vẹo.

Tiểu Mã nhìn cảnh này, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, nói: “Diệp Tử, ngươinhất định phải cứu sống bà ta, bằng không chúng ta sẽ thành mưu sát.”

Tam Nương giãy giụa một hồi rồi dần dần trở nên vô lực, bỗng toàn thân đột ngột run lên, suýt nữa nữa cào vào tay Diệp Thiếu Dương, sau đó người trùng xuống rồi bất động…..

bà ta đã chết.

Diệp Thiếu Dương nhanh tay bỏ đống giấy vàng trên mặt bà ta xuống, đem Tụ hồn phù đã vé trước đó dán lên mặt Tam Nương, sau đó ngả bà ta xuống giường, thở dài một cái, nói: “Tốt rồi, bây giờ hồi hồn cho bà ta.”

“Thế này được rồi sao?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.

Tiểu Mã nghi hoặc nói: “Vì sao ngươi phải dùng cái phương pháp quái dị như vậy để giết chết bà ta chứ?”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi cho rằng ta mất công như vậy để làm gì? Ta cứu người, không phải giết người, ta phải bảo toàn thân thể cho Tam Nương, nếu dùng tay bóp chết bà ta thì sẽ tạo thành tổn thương ở yết hầu.

Chỉ có làm như vậy mới khiến bà ta chết mà không bị tổn thương.

Người lúc sắp chết, sức lực rất lớn, nếu dùng đồ vật buộc cánh tay, khi bà ta giãy giụa, cánh tay sẽ bị thương, cho nên mới bảo ngươi giữ, ngươi lại không chịu!”

Tiểu Mã lúc này mới hiểu được, gãi gãi đầu nói: “Vừa nãy, ta thấy như là mình đang giết người, không thể kiềm chế được”

Diệp Thiếu Dương không thèm để ý, sai hắn ra ngoài canh gác, không được để bất kỳ ai vào quấy rối.

Diệp Thiếu Dương đợi một hồi, nhìn thoáng qua Tụ hồn phù, thấy mặt trên phù văn đã liền lại, đã tới lúc, vì thế đỡ Tam Nương ngồi dậy.

Hắn ngồi xuống phía sau bà ta, lấy ra Thập bát thần châm, kéo cổ áo Tam Nương xuống, lấy ba cây kim châm đâm vào huyệt vị, sau đó lại đâm trên đỉnh đầu một cây đại châm, vặn ngửa hai bàn tay lên dùng hai châm đâm vào Hổ khẩu sau đó, bắt đầu dẫn hồn…… Quá trình này diễn ra được một lúc thì tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi, Diệp Thiếu Dương chẳng để ý, không ngừng lấy châm, hạ châm…… Một giờ sau, thi pháp hoàn thành.

Quá trình vất vả, nhưng đã thực sự thành công, Diệp Thiếu Dương thu hồi châm, xoay người Tam Nương lại, nhìn sắc mặt bà ta đã dần hồng hào, thần sắc an tường, đang ngủ ngon.

Đây là phản ứng rất bình thường, ba hồn bảy phách tuy đã trở về vị trí cũ, nhưng cần một khoảng thời gian mới có thể hoàn toàn dung hợp với kinh huyệt.

Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi, thu dọn mọi thứ, ra ngoài cửa, nhìn Tiểu Mã rồi gật gật đầu.

Lúc này hắn mới nhớ tới cuộc gọi nhỡ, vội vàng lấy điện thoại ra nhìn, đều là Diệp Tiểu Manh gọi tới, trong lòng khẽ động, chẳng lẽ tìm mình có việc gấp? Liền nhắn tin trả lời, kết quả đợi mãi vẫn không có hồi âm.

Đúng lúc này, từ túi quần của hắn phát ra một luồng khí dị thường.

Diệp Thiếu Dương đưa tay vào túi, chính là cây Đào Mộc Kiếm mà Diệp Tiểu Manh đã cho hắn, văn tự được khắc trên đó lay động như nước, giật mình kinh hãi: Đây là Càn Khôn Song Sinh Kiếm, nếu đụng phải quỷ yêu tà khí, cái còn lại sẽ sinh ra dị động, chẳng lẽ, Diệp Tiểu Manh đã gặp quỷ? Lập tức cầm mộc kiếm, vận cương khí cảm nhận, phán đoán ra được một luồng khí dao động từ hướng chính Bắc.

“Ngươi ở lại trông coi bà ta, ta đi có chút việc!”

Diệp Thiếu Dương dặn dò Tiểu Mã mấy câu rồi chạy như bay ra khỏi cửa, nhằm hướng Bắc mà tới.

Vừa lấy di động ra định gọi cho Diệp Tiểu Manh thì bất ngờ thấy một tin nhắn vừa gửi đến, mở ra xem thì thấy đúng là của Diệp Tiểu Manh, nội dung chỉ có một câu: Gọi điện thoại cho ngươi không ai nhấc máy, ta đi vào Lưỡng Giới Sơn xem một chút, lát quay về sẽ tìm ngươi.

Lưỡng Giới Sơn….

đó không phải là nơi Diệp Thu Sơn đã gặp được Diệp Tiểu Thước sao? Nơi đó quả là có vấn đề! Diệp Thiếu Dương lại bấm nút gọi cho Diệp Tiểu Manh một lần nữa những vẫn không ai nhấc máy, nên đành phải thôi, dốc toàn lực chạy về hướng Bắc.

Hắn không biết vị trí cụ thể của Lưỡng Giới Sơn, nhưng dưới sự chỉ dẫn của Song Sinh Kiếm, hai mươi phút sau, đã đi tới chân núi hoang.

Nói đúng hơn thì là hai ngọn núi, ở giữa có một khe sâu chừng mấy mét, thế núi hai bên dựa vào nhau, trông như là một ngọn núi lớn được tách ra làm hai.

Trong sơn cốc cỏ mọc um tùm, yên tĩnh không tiếng động.

Song Sinh Kiếm cảm giác được vị trí, phía trước cách đó không xa.

Diệp Thiếu Dương tiến vào sơn cốc, đi không bao xa, đã nhìn thấy Diệp Tiểu Manh đang ngồi ở mặt sau một phiến đá lớn, tóc rối bù, sắc mặt xanh mét.

“Tiểu Manh, làm sao vậy, Tiểu Manh?”

Diệp Thiếu Dương kêu vài tiếng, Diệp Tiểu Manh vẻ mặt ngây dại, hoàn toàn không có phản ứng.

Diệp Thiếu Dương ý thức được có điều gì đó không ổn, liền ngồi xuống trước mặt cô, chăm chú quan sát, bất chợt khiếp sợ: làn da Diệp Tiểu Manh được bao phủ bởi một làn sương trắng, đáy mắt hiện ra hắc khí.

Nha đầu này…… bị trúng tà.

Lần này không phải là quỷ khí nhập vào mắt, mà thực sự là bị quỷ nhập xác! Diệp Tiểu Manh tuy pháp lực không cao, nhưng dù sao cũng là pháp sư, con quỷ có thể nhập thân pháp sư, tu vi tuyệt không bình thường.

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng, từ đai lưng lấy ra hai đồng tiền Đúc Mẫu mẫu, cắt ngón giữa, lấy máu của mình, dựa theo trời tròn đất vuông tứ tượng quẻ vị, vẽ ra một tấm Nhiếp huyết phù.

Diệp Tiểu Manh đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, bộ dáng không giống như người bị quỷ nhập thân, hai con ngươi không chút vẩn đục, mà ngược lại, trông sáng ngời, tuy nhiên ánh mắt không phải là của con người.

Diệp Thiếu Dương thầm hít vào một hơi, gia hỏa này, tu vi cũng mạnh quá nhỉ? “Ngươi là ai?”

Diệp Thiếu Dương mở miệng nói, phá tan sự im lặng, hắn cảm thấy nếu đối phương không động thủ, có lẽ có chuyện để nói.

“Ngươi…… Ngươi là ai?”

Đó là tiếng nói của một nam nhân, cự kỳ âm lãnh, “ Vì sao ngươi lại muốn xen vào chuyện này?”

Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, tiến đến gần Diệp Tiểu Manh.

Diệp Tiểu Manh đột nhiên lắc lắc đầu: “Vô dụng, tất cả các người sẽ chết, một đám, toàn bộ sẽ chết…… Cái gì cũng không thể ngăn cản.”

Câu nói này Tam Nương đã từng nói, Diệp Thiếu Dương giật mình, thuận miệng hỏi: “Ngươi là Diệp Tiểu Thước?”

Một trận âm phong lạnh lẽo thổi qua.

Chương 467: Lệ quỷ nguyền rủa

“Diệp Tiểu Manh”

sắc mặt lập tức trầm xuống “Vốn ta chỉ định bắt một mình cô ta, nhưng ngươi cũng đã tới.

Thực là tốt, ta thích pháp sư.”

Quả nhiên là Diệp Tiểu Thước! Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh hãi, nhưng vẫn tỏ ra không sao, cười cười nói: “Ta sẽ không tùy tiện đi cùng ngươi đâu, hãy buông nha đầu đó ra, ta với ngươi quyết đấu một phen.”

“Cùng ta…… Một mình ngươi?”

“Diệp Tiểu Manh”

giống như nghe thấy được việc gì buồn cười, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉa mai “Mình ngươi thôi ư?”

“Nếu không đánh, thì nói chuyện, thế nào, mười năm trước ngươi đã chết, vì sao lại trở về, mười năm nay ngươi đã đi đâu?”

Diệp Thiếu Dương nói rồi tiến lên phía trước một bước, hai người cách nhau chỉ còn chưa đầy ba mét.

Diệp Tiểu Thước nhìn dưới mặt đất, nói: “Ngươi dám lại gần ta như vậy sao?”

Diệp Thiếu Dương nói lại một câu: “Ngươi dám để ta lại gần ngươi vậy sao?”

Diệp Tiểu Thước không nói gì nữa, tay phải nâng lên, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.

Một luồng hàn băng quỷ khí, phóng ra trong nháy mắt.

Diệp Thiếu Dương sớm đã chuẩn bị, bước chéo lên phía trước, hai ngón tay kết ấn, hướng lòng bàn tay Diệp Tiểu Thước điểm tới, Diệp Tiểu Thước thu tay lại, hóa chưởng thành trảo, phóng ra quỷ khí, quét về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương thuận thế tay, né tránh bàn tay của hắn, lao nhanh tới chộp lấy yết hầu.

Diệp Tiểu Thước tu vi tuy mạnh, nhưng so với Diệp Thiếu Dương-trường kỳ giao chiến với quỷ yêu

– thì còn thua kém, không biết được đây là hư chiêu, lập tức phóng quỷ khí ra bảo vệ.

Diệp Thiếu Dương trong lòng cười lạnh, tay trái che tầm mắt của hắn, tay phải cực nhanh lấy ra một đồng tiền Đúc Mẫu nhấn vào giữa ấn đường của Diệp Tiểu Manh, hai ngón tay đưa đến trước mắt, dùng sức nhéo phần da trên ấn đường, máu tươi lập tức chảy ra, kích hoạt Nhiếp huyết phù, đồng tiền có máu làm chất dẫn lập tức xoay tròn.

Nhiếp huyết phù hình thành, phóng ra uy năng cự lớn, lập tức kéo một bóng đen từ trong người Diệp Tiểu Manh ra ngoài, ngã lăn trên mặt đất, rồi biến mất không chút dấu tích.

Diệp Tiểu Manh thân thể mềm nhũn ngã xuống đất, Diệp Thiếu Dương đưa tay đỡ lấy nàng, mau chóng đưa ra khỏi sơn cốc.

Hắn tin Diệp Tiểu Thước nhất định sẽ không chịu bỏ cuộc, nếu đoán không sai thì sơn cốc chính là địa bàn của hắn.

Quả nhiên, chân trước mới bước đi, phía sau đã liên tiếp truyền đến âm thanh kỳ quái: “Binh, binh, binh, binh……”

Âm thanh này là gì? Diệp Thiếu Dương quay đầu lại, lập tức đại kinh thất sắc: quỷ khí màu đen như mây khói tràn ngập trong sơn cốc, che kín bầu trời, âm thanh “binh binh” kia chính là từ sâu bên trong đám quỷ khí đó truyền ra, làm cho hắn kinh ngạc sửng sốt.

Diệp Thiếu Dương dùng sức chạy một hơi ra khỏi sơn cốc, đặt Diệp Tiểu Manh xuống dưới một gốc cây, cởi ba lô xuống để trên người Diệp Tiểu Manh.

Bên trong ba lô có rất nhiều pháp khí, có thể bảo vệ nàng, chỉ lấy Thất Tinh Long Tuyền Kiếm rồi xoay người chạy về phía sơn cốc.

Biết rõ trong núi có quỷ, đã tìm ra được ngươi.

Diệp Thiếu Dương ta thân là Thiên sư, sẽ hết sức mà làm, ta cũng không phải nhàn rỗi! Diệp Thiếu Dương nhún người một cái, vọt tới trước cửa sơn cốc.

Đám quỷ khí kia tràn ra đến rìa sơn cốc thì lập tức dừng lại, nhưng tiếng “binh binh binh” kia vẫn không ngừng vọng ra.

Âm thanh này rốt cuộc là gì? Diệp Thiếu Dương không tùy tiện xông vào mà rút từ đai lưng ra Âm Dương Kính, chiếu về phía phát ra quái âm, đồng thời cắt ngón giữa viết lên trên mặt kính một chữ “Sắc”

, hét to: “Sắc lệnh ký thành, quỷ môn vi khai! Phá!”

Chữ “Sắc” chợt loé lên, xuyên qua mặt kính, phản xạ vào đám quỷ khí, phá ra một lỗ hổng, quỷ khí tản sang hai bên.

Trong Âm Dương Kính lúc này xuất hiện một cái đầu, tóc dài tung bay, thất khiếu đổ máu, trên mặt lộ ra một nụ cười giả tạo, tướng mạo không rõ, làm cho Diệp Thiếu Dương khiếp sợ nhất chính là, phía dưới cái đầu này không phải thân thể, mà là một cái gì đó đen tuyền giống hình người, phía dưới không có chân, mà toàn là gậy gộc, không ngừng gõ xuống mặt đất đầy nham thạch, phát ra tiếng “binh binh binh”.

Đây là chân thân của Diệp Tiểu Thước sao? Trải qua chuyện này, nghi hoặc trong lòng Diệp Thiếu Dương không những không được cởi bỏ, mà ngược lại càng sâu thêm, bởi l hắn không biết đây rốt cuộc là cái quỷ gì.

“Mao Sơn thuật, ngươi dùng chính là Mao Sơn thuật!”

Con quỷ kia đung đưa cái đầu.

Diệp Thiếu Dương thu hồi Âm Dương Kính, trở tay bắn ra tám đồng tiền Ngũ Đế bay về hướng con quỷ, chiêu này thực chất chỉ là ném đá dò đường, ý đồ thông qua cách con quỷ này phòng ngự hay phản kích, có thể thử ra được tu vi của nó.

Nhưng con quỷ này không hề phòng ngự, cũng không phản kích, tiền Ngũ Đế bay đến nó trước mặt nó cách một thước, đột nhiên rơi, trên không trung hóa thành bột mịn, chậm rãi rơi xuống.

Cái gì! Diệp Thiếu Dương sửng sốt, đã không thể dùng hai từ “khiếp sợ” để hình dung, đối phương có tu vi đủ mạnh, dễ dàng đánh bay tiền Ngũ Đế, nhưng dù sao tiền Ngũ Đế cũng là pháp khí, có thể thản nhiên bóp nát tiền Ngũ Đế thành bột min, tu vi của đối phương, đã thâm sâu tới mức độ kinh người! Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi, tay cầm Long Tuyền Kiếm, hướng về phía sơn cốc.

Tay phải nhấn một cái, rút bay Long Tuyền kiếm ra khỏi vỏ.

“Thương Long xuất hải, tận diệt tà mị!”

Sau khi Diệp Thiếu Dương đọc xong chú ngữ, Long Tuyền Kiếm lập tức hóa thành hình một con tử long, bay vào trong sơn cốc.

Con quỷ kia cười lên dữ tợn, trên mặt lộ ra thần sắc kinh dị, tóc dài tung bay, quỷ khí nhanh chóng rút về phía trước thân mình, trong nháy mắt Long Tuyền kiếm đâm tới, ngưng lại một chút, sau đó nghiền nát quỷ khí.

Con quỷ kia không thấy bóng dáng đâu nữa.

Từ sâu trong sơn cốc truyền ra giọng nói: “Còn chưa tới thời điểm quyết đấu đâu, Mao Sơn pháp sư, ta sẽ cho ngươi tận mắt chứng kiến cái chết của toàn bộ cư dân, bọn chúng sẽ bị vùi thây cùng ta!!”

Âm thanh vang vọng không dứt, chừng mấy phút đồng hồ sau mới biến mất.

Diệp Thiếu Dương niệm chú ngữ, triệu hồi Long Tuyền Kiếm, tâm trạng cực kỳ phức tạp nhìn sơn cốc, trong lòng hiểu ra mình đã gặp phải đối thủ thật sự, hắn là quỷ, tuyệt đối lợi hại hơn nhiều so với Hạn Bạt kia.

Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi rồi quay lại chỗ Diệp Tiểu Manh, kiểm tra cổ tay thấy không sao cả, chỉ là sau khi bị quỷ nhập vào người, trong cơ thể hơi thở hỗn loạn, thần chí bất minh.

Diệp Thiếu Dương lập tức thu hồi pháp khí, cõng lên Tiểu Manh quay về.

Lúc trước vì châm cứu cho Tam Nương, tinh lực đã bị hao phí rất nhiều, chạy một mạch tới đây, sau đó lại cùng ác quỷ đánh nhau một hồi, Diệp Thiếu Dương cũng không phải mình đồng da sắt, cõng Diệp Tiểu Manh đi được không quá mười phút, thực sự đã không thể chịu nổi.

Thấy đã đi xa sơn cốc, Diệp Thiếu Dương thở hổn hển để cô xuống mặt đất, dựa vào thân cây nghỉ ngơi một lát, sau đó cầm tay Tiểu Manh truyền cương khí, giúp cô nàng đả thông khí huyết.

Mấy phút sau, Diệp Tiểu Manh từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, ngẩn người ra nói: “Sao lại là ngươi?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, “Không phải ta thì là ai?”

Diệp Tiểu Manh nhìn quanh hai bên, nhíu mày nói: “Pháp sư mới cứu ta vừa nãy đi đâu rồi?”

Diệp Thiếu Dương dò hỏi mới biết được vừa rồi cô nàng được mình cứu, trong lúc nằm dưới gốc cây, vì có pháp khí bên cạnh nên khí tức có chút thông thuận, mơ mơ màng màng thấy được cảnh mình đấu pháp cùng con quỷ kia, tuy chỉ có một hiệp, nhưng cũng làm cô nhớ rất kỹ.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 5 ngày trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 5 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 1 tuần trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin