1. Home
  2. Truyện Ma
  3. Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
  4. Tập 64

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio

Tập 64

❮ sau
tiếp ❯

Chương 402: Thầy trò gặp mặt

Diệp Thiếu Dương ném bút chu sa, đứng lên nhìn kim phấn mình đã dùng để vẽ Thiên Địa Quy Nguyên Phù.

Phù đã vẽ xong nhưng với pháp lực hiện tại không biết thi triển sẽ có uy lực thế nào, trong lòng hắn có một cảm xúc khó tả.

Dù gì thần phù cũng phải gặp tà khí mới có thể kích phát, hắn cũng không thể tùy tiện tìm một quỷ hồn để thử nghiệm, cho dù tìm cũng tìm không thấy quỷ hồn lợi hại tầm cỡ bạch y nhân.

Chỉ cần dán lên mấy quỷ hồn bình thường là lập tức hóa thành tro, không hề có giá trị tham khảo, đành phải thôi.

Dù sao phù đã được vẽ ra, có công hiệu đến đâu cũng vẫn là thần phù.

Sau đó, Diệp Thiếu Dương bắt đầu đọc thuộc lòng tâm chú –

– mỗi loại thần phù đều có chú ngữ tương ứng.

Chú ngữ, linh phù, thủ ấn chính là ba thứ để tạo thành uy lực của thần phù.

Vốn Diệp Thiếu Dương còn có điều không rõ là: “Âm Dương Hóa Kính, Thiên Địa Làm Phù” làm như thế nào.

Hắn nhẩm lại “Quy Nguyên Chú” xem xét biến hóa trong đó, rồi tự nhiên hắn nghĩ ra biện pháp: Âm Dương tương sinh, Thiên Địa điên đảo, vạn pháp quy nguyên, Càn Khôn xoay chuyển…

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nhất định là như vậy.

Mới ngủ được vài tiếng, tới tám giờ Diệp Thiếu Dương đã xuống giường.

Hôm nay hắn có rất nhiều chuyện muốn làm, vội vàng đi ra ngoài.

Tới phòng khách, hắn liếc thấy Trang Vũ Ninh ngồi trên ghế sa lon, trên bàn trà bày đầy đồ điểm tâm.

“Thiếu Dương ca, hôm nay huynh cho muội đi cùng chứ?” Trang Vũ Ninh lẳng lặng nhìn hắn nói.

“Trước đấy không phải ta đã từng nói qua với muội sao? muội đi không giúp gì được cho ta, ngược lại sẽ còn khiến ta phải phân tâm thêm.”

Diệp Thiếu Dương cười cười: “Tin ta, ta giải quyết được.”

Trang Vũ Ninh gật đầu, nói: “Cho nên muội dậy sớm tiễn huynh đi, mua chút đồ ăn.

Huynh ăn nhiều vào.”

Diệp Thiếu Dương cầm một cái bánh bao đang định ăn, nghe thấy nàng nói vậy lại không dám cắn.

Sao nghe có vẻ như mình đang ăn bữa cơm cuối của tử tù vậy? Trang Vũ Ninh nghĩ là hắn vội, cố ý nói đùa: “Ăn nhanh đi, có muốn muội hát một bài ủng hộ sĩ khí cho huynh không?” Diệp Thiếu Dương vội vàng khoát tay: “Muội hát buồn rười rượi, sợ là cửa ta cũng không dám bước khỏi.”

Cơm nước xong xuôi, Diệp Thiếu Dương thu thập đồ đạc, cho tất cả pháp khí vào balo, cáo biệt Trang Vũ Ninh.

Hắn ra khỏi biệt thự, bắt xe taxi chạy thẳng đến trường đại học… Đại học Công Lý Thạch Thành.

Diệp Thiếu Dương đứng ngoài cổng trường, nhìn đám sinh viên qua lại, trong lòng có vừa có cảm giác lạ lẫm lại vừa có cảm giác quen thuộc.

Tuy đã lâu chưa tới trường học, nhưng bất kể thế nào thì trên danh nghĩa hắn vẫn là sinh viên ở đây.

Nhất là lúc này một cặp sinh viên đi ngang qua, trong lòng Diệp Thiếu Dương lập tức oán giận: Cùng là sinh viên, sao người ta có thể đi lại thoải mái như vậy? Nói chuyện yêu đương, nắm tay nhau, cùng đi dạo phố, ăn cơm chung.

Sao mình lại phải đi hàng yêu trừ ma, sao lại có chuyện bất công đến vậy? “Này, Tiểu Diệp Tử!” thanh âm kinh hỉ của Tiểu Mã từ xa truyền đến, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, nhất thời cảm thấy không thể tin được.

Tiểu Mã lúc này lại đang nắm tay một mỹ nữ, cắt ngang qua một đôi tình nhân chạy thẳng tới chỗ hắn.

Đến cả tên mập cũng có bạn gái rồi! Diệp Thiếu Dương trong lòng càng cảm thấy oán giận, nhìn lại mỹ nữ kia thì mới nhận ra là Vương Bình, hắn lúc này mới biết Tiểu Mã đã thành công.

Vương Bình cười với hắn từ xa, ẩn sâu trong mắt cô có chút không vui.

Tiểu Mã lại không hề chú ý đã chạy tới, đánh một quyền lên ngực Diệp Thiếu Dương: “Cậu cuối cùng cũng tới tìm tôi! Giờ lại nghĩ tới bạn bè rồi hả? Có phải thiếu tôi cảm thấy trống trải không?” Tiếng Tiểu Mã như chuông đồng, hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò của người qua đường.

Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, nghĩ thầm may là có Vương Bình ở gần, chứ không giờ là thời đại của gay, quan hệ của mình với tên mập lại càng khiến nhiều người nghi ngờ hơn.

“Thiếu Dương ca.”

Vương Bình bắt chuyện đơn giản.

Diệp Thiếu Dương gật đầu, quay đầu nói với Tiểu Mã: “Tối hôm qua sự tình để cho cậu xử lý thế nào rồi?” Tiểu Mã nói: “Tôi đã liên hệ với Trương Tiểu Nhụy rồi, cô ấy rất cao hứng vì cậu tới tìm, cô ấy tình nguyện hỗ trợ.

Giờ cũng đang chờ điện thoại của tôi, vậy có gọi cho cô ấy tới không?” “Tìm một chỗ ngồi trước đã.”

Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, phát hiện quán xá bên đường đều đã kín khách ngồi, không thích hợp để nói truyện.

Quán trà sáng sớm lại không mở cửa, đang lúc khó xử thì Tiểu Mã nói: “Cái này dễ thôi, tới phòng của chúng tôi.”

Diệp Thiếu Dương sững sờ, hết nhìn hắn lại nhìn Vương Bình.

Tiểu Mã gãi gãi đầu, nói: “Đừng hiểu lầm, nàng không ở lại đây.

Hôm nay cuối tuần đến chỗ ta chơi thôi.”

Trước khi đến phòng Tiểu Mã thuê, Tiểu Mã gọi cho Trương Tiểu Nhụy báo địa chỉ của mình, Trương Tiểu Nhị báo sẽ tới.

Phòng Tiểu Mã thuê do chủ nhà tự xây, có một gian chính một gian phụ.

Nơi này không tệ, chỉ là hơi cũ.

Vừa vào nhà, Tiểu Mã nói với Diệp Thiếu Dương: “Phòng này thế nào, ngươi hài lòng không?” “Ta?” Diệp Thiếu Dương nhìn hắn.

“Không phải ngươi thì là ai, ta định để chúng ta ở.

” Tiểu Mã hơi giật mình, lập tức cười xấu xa nói: “Ngươi chẳng lẽ còn định ở lại nhà Vũ Vũ nữa à?” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn Vương Bình.

Tiểu Mã lập tức hiểu ra, cười hắc hắc: “Nàng ấy không ở đây, hai chúng ta…không ở chung.”

Diệp Thiếu Dương cảm thấy cảm động, tuy nhiên gần đây không lăn lộn cùng nhau như lúc đầu, mặc dù Tiểu Mã đã có bạn gái nhưng vẫn coi mình là bạn thân.

Nhưng hắn vẫn chỉ coi Tiểu Mã là tên đồng đội ngốc.

Hơn 10 phút sau, Trương Tiểu Nhị nhanh chóng chạy tới nơi, vừa vào cửa đã thấy Diệp Thiếu Dương nên cúi đầu chào: “Sư phụ, đồ đệ đến rồi!” “Được được được được.”

Diệp Thiếu Dương đỡ lấy hai tay của nàng, nhưng hắn lại thấy nàng dùng sức lên hai cánh tay nên sửng sốt một chút, sau đó phóng xuất cương khí phân cao thấp.

Vì vậy một cảnh hay xuất hiện trong mấy phim võ hiệp: Một võ lâm cao thủ tụ lực vào hai tay, cuối cùng lại bị một cao thủ có nội công cao hơn nhấc lên.

Trương Tiểu Nhị thở ra một hơi, mười phần sùng bái nhìn Diệp Thiếu Dương, cười nói: “Công lực sư phụ quả là cao thâm.”

Diệp Thiếu Dương như ngơ luôn, mỗi lần gặp mặt Trương Tiểu Nhị hắn đều có cảm giác như xuyên không vào mấy truyện kiếm hiệp.

Sau khi ngồi xuống, Vương Bình muốn đi rót nước, Trương Tiểu Nhị vung tay, nói: “Đều là nhi nữ trong chốn giang hồ, không cần khách khí.”

Ba người liếc nhau một cái, miệng méo xệch, trong đầu như có cả ngàn con dê đang kéo xe đi qua.

Diệp Thiếu Dương nhìn Trương Tiểu Nhi mặc quần áo thể thao, dáng người cân đối hấp dẫn, đang định mở miệng thì Trương Tiểu Nhị kích động nói: “Sư phụ gần đây không tới tìm, ta đã luyện tập hết tất cả Mao Sơn thể thuật, võ công quả nhiên tăng lên, mới biết mấy thứ võ như Karate, Taekwondo đều là vặt vãnh cả.

Hơn nữa ta phát hiện ra Mao Sơn võ thuật có quan hệ rất lớn với Lý Tiểu Long tiên sinh đã qua đời, “Dĩ vô pháp vi hữu pháp” không mưu mà hợp với triết lý trong võ học: “Vô chiêu thắng hữu chiêu”…”

Chương 403: Trước khi quyết chiến (1)

Diệp Thiếu Dương trợn mắt há mồm nghe đồ đệ nói, hắn phát hiện nói chuyện bình thường với cô rất khó, vì vậy suy nghĩ biện pháp, nói: “Vi sư biết là võ công của ngươi có tiến bộ, cho nên hôm nay mang ngươi đi thực chiến, kiểm nghiệm thực lực của ngươi.

Đối thủ của ngươi là một tên bại hoại, cặn bã của Mao Sơn, võ công rất lợi hại, ngươi có lòng tin chiến thắng được hắn không?” Trương Tiểu Nhụy vỗ ngực, uy nghiêm nói: “Ta hận nhất là phản đồ sư môn, rất vinh hạnh vì sư phụ đã để cho ta có cơ hội thanh lý môn hộ, nhất định ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói: “Đối phương rất giảo hoạt, không thể gặp mặt là đánh phải có kế hoạch, ngươi nhất định phải nghe theo sự an bài của ta!” “Yên tâm đi sư phụ, tôi rất nhanh trí mà.”

Diệp Thiếu Dương lo lắng Trương Tiểu Nhụy đến lúc đó nhìn thấy mấy thứ quỷ yêu sẽ sợ hãi nên đem chân tướng sự tình cùng kế hoạch của mình nói đại khái lại một lần.

Trương Tiểu Nhụy lần đầu tiếp xúc với mấy thứ tâm linh nên cứ há mồm trợn mắt.

Diệp Thiếu Dương đem Đinh Diệt Linh Mao Sơn cùng mấy bịch máu chó đen đưa cho cô, nói: “Ngươi không cần quản thứ khác, chỉ cần dùng máu chó đen phá pháp thân của Hồ Uy, hắn chỉ còn có thể sử dụng võ công của bản thân thôi.

Mục tiêu tiếp theo của ngươi là dùng võ công quấn lấy hắn, phải đả bại hắn.

Việc khác không cần phải xen vào, nếu có quỷ tới gần, ngươi có thể dùng Mao sơn diệt linh đinh này phối hợp với Mao Sơn thể thuật để đối phó với chúng.

Quỷ yêu bình thường không phải là đối thủ của ngươi.”

Trương Tiểu Nhụy kiên định gật đầu: “Yên tâm đi sư phụ, Mao Sơn chúng ta là danh môn chính phái, không sợ tà ma ngoại đạo.”

Diệp Thiếu Dương gọi cho Mã Thừa, hỏi hắn đã chuẩn bị mọi thứ ra sao, nếu chuẩn bị tốt rồi thì tới gặp mặt, có chuyện thương lượng.

Mã Thừa đã chuẩn bị đầy đủ, vì vậy hẹn gặp mặt ở gần cầu Tiền Đường.

Bốn người Diệp Thiếu Dương cùng nhau xuống lầu, Trương Tiểu Nhụy chỉ vào một cái màu đỏ, nói: “Lên xe của ta đi.”

Tiểu Mã tiến lên mở cửa xe, Diệp Thiếu Dương ngăn lại, nói: “Hành động hôm nay, ngươi không thích hợp.

Đi dạo phố là được.”

Tiểu Mã khẽ giật mình: “Cậu nói cái gì vậy, sao tôi lại không đi được?” Trong lòng Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ, nói: “Hành động hôm nay thật sự là ngươi không thể đi, đây không phải là quyết đấu đơn giản chỉ có Tiểu Nhụy là phù hợp.

Không riêng cậu mà Quách sư huynh, Vũ Tình, Tiểu Như tôi cũng đều không gọi.”

“Đã hiểu.

” Tiểu Mã cười cười: “Không sao, vừa đúng lúc ta muốn đi dạo.

Làm xong, trở về cùng ăn cơm nhé?” Diệp Thiếu Dương cười nói: “Gọi thêm mấy người nữa đi, đánh xong mở tiệc ăn mừng.”

“Không vấn đề, ta đi gọi món, đến lúc đó ngươi tính tiền! ta chờ ngươi trở lại.”

Tiểu Mã nhìn Diệp Thiếu Dương lên xe, đưa mắt nhìn theo xe ô tô của Trương Tiểu Nhụy, quay đầu nói với Vương Bình: “Đi thôi, chúng ta cùng đi dạo phố.”

Vương Bình ở bên cạnh Tiểu Mã, thản nhiên nói: “Nếu như hắn mang anh đi, anh sẽ không đi dạo phố với em phải không?” Tiểu Mã khẽ giật mình, cười hắc hắc: “Anh gần đây cũng đi với em nhiều rồi.

Đi cùng Tiểu Diệp Tử là công tác, là vì kiếm tiền, không có tiền sao có thể cùng em đi dạo phố, mua đồ được?” Khóe miệng Vương Bình hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ, không nói thêm gì nữa.

Diệp Thiếu Dương lên xe Trương Tiểu Nhụy, đi tới ven cầu Tiền Đường, cách đó thật xa là chiếc xe ô tô màu đen của Mã Thừa.

Diệp Thiếu Dương bảo Trương Tiểu Nhụy lái xe tới nơi, lúc xuống xe thì mới nhận ra xung quanh đỗ hơn 10 chiếc ô tô.

Mã Thừa kéo cửa kính xe xuống, nhíu mày nhìn Trương Tiểu Nhụy, có chút giật mình nói: “Trương Tiểu Nhụy? Sao ngươi lại tới đây?” Vẻ mặt Trương Tiểu Nhụy ngưỡng mộ nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Ta đến cùng sư phụ.”

Miệng Mã Thừa ngoác tới tận mang tai, khiếp sợ nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nhún vai: “Hành động hôm nay nàng ấy cũng tham gia, hai người đã quen là tốt rồi.”

Mã Thừa bất đắc dĩ cười cười: “Quen, đương nhiên quen.

Diệp tiên sinh rất giỏi, đến cả Trương đại hiệp cũng có thể hàng phục…”

Trương Tiểu Nhụy nhíu mày: “Ngươi ghen tị hả?” “Không không, Ta không ghen tị.

Sư phụ nàng quả là có phúc khí.

Lên xe đi!” Lúc này Diệp Thiếu Dương mới yên tâm, lần trước thái độ lãnh đạm của Mã Thừa với Trang Vũ Ninh hắn còn nhớ, chỉ sợ Mã Thừa không chào đón Trương Tiểu Nhụy.

Xem ra Mã Thừa cũng phải kiêng kị Trương Tiểu Nhụy vài phần, lúc trước Tiểu Mã có nói qua cha của Trương Tiểu Nhụy là một vị quan lớn tại Thạch Thành, dựa theo biểu hiện của Mã Thừa, đoán chừng chức quan của cha Tiểu Nhụy quả thật rất cao.

Sau khi lên xe, Diệp Thiếu Dương nói lại tỉ mỉ kế hoạch của mình, sau khi Mã Thừa nghe xong rất là lo lắng với an nguy của mình, nhưng sự tình đã đến tình cảnh như thế này, tính cách kiêu ngạo lại khiến hắn không muốn bỏ cuộc giữa chừng.

Ngược lại Trương Tiểu Nhụy rất hưng phấn, trong lòng cố gắng suy nghĩ cách diệt trừ phản đồ tông môn, chiến đấu với Hồ Uy nên thần tình hết sức kích động.

“Tiền đã chuẩn bị xong chưa?” Diệp Thiếu Dương hỏi Mã Thừa.

“Trong vali phía sau, 500 vạn.”

Diệp Thiếu Dương nuốt nước bọt, nói: “Ta có một thỉnh cầu, sau khi xử lý xong có thể cho ta xem số tiền này được không? Tới giờ ta chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy…”

“Đợi tí nữa ngươi sẽ thấy.”

Mã Thừa cười cười, khởi động ô tô, vừa đi được một chút, Diệp Thiếu Dương nhìn qua kính chiếu hậu thấy tầm mười chiếc xe lục đục đi theo, liền hỏi: “Bọn họ đang làm gì, hộ vệ của ngươi hả?” Mã Thừa gật đầu: “Có bọn họ đi theo, trong lòng của ta cảm thấy an toàn hơn vài phần.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Vô dụng, những người này đừng nói đối phó với bạch y nhân, đến cả Hồ Uy cũng không đánh lại được nữa chứ nói gì.”

Mã Thừa không quan tâm, nói: “Không cần đánh thắng, Hồ Uy nếu dám giết hết mọi người.

Hắn tuyệt đối không sống được ở Trung Quốc này.”

Diệp Thiếu Dương biết hắn nói là thật, vì vậy trấn an: “Không cần lo lắng, trừ phi Hồ Uy không muốn sống, bằng không thì hắn tuyệt đối sẽ không ra tay với ngươi và Tiểu Nhụy.”

Nói xong, Diệp Thiếu Dương thay quần áo ngay ở phía sau xe, sau đó dịch dung khiến Trương Tiểu Nhụy trợn mắt há hốc mồm.

Trong lòng cô như mở cờ, cô càng tin rằng Diệp Thiếu Dương chính là võ lâm cao thủ, nài nỉ muốn học thuật dịch dung.

Diệp Thiếu Dương bị giày vò không chịu được, đành phải đáp ứng sau khi xong việc sẽ dạy cô.

Hồ Uy có ước định với Mã Thừa là gặp mặt ở một nhà khách nhỏ.

Sắp tới nơi, Diệp Thiếu Dương gọi cho Tạ Vũ Tình, nói cho nàng biết vị trí giếng mỏ, bảo nàng một giờ sau dẫn người tới canh giữ bên ngoài giếng mỏ.

Chờ sau khi sự tình chấm dứt, quét dọn chiến trường.

Hắn cân nhắc chuyện này dù sao cũng liên quan tới một vụ án hình sự, vạn nhất nếu mình giết chết Hồ Uy, trước mặt những cảnh sát khác rất khó nói rõ ràng.

Mã Thừa lái xe đến nhà khách mà Hồ Uy nói, ba người xuống xe, đằng sau gần mười chiếc xe bảo tiêu theo thứ tự đỗ ở ven đường, xuống xe là mấy tên cận vệ mặc vest đen.

Họ tiến lên mở cốp xe, nhấc vali tiền ra, một người cầm vali đi theo Mã Thừa.

Tiến vào nhà khách, Mã Thừa dẫn đầu, đi thẳng đến lầu hai, tìm phòng 201 mà Hồ Uy đã nói.

Không cần gõ cửa, Mã Thừa tự tay mở cửa đi vào.

Chương 404: Trước khi quyết chiến (2)

Hồ Uy tươi cười đứng phía sau cửa, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn lại,Hồ Uy sắc mặt không tốt, tinh thần có vẻ hơi tiêu cực.

Có vẻ vết thương ngày trước vẫn chưa khỏi hẳn, Diệp Thiếu Dương thầm cảm thấy vui vẻ.

Tứ Bảo đứng sau lưng Hồ Uy, thấy Diệp Thiếu Dương chỉ nháy mắt một cái, không có bất kỳ biểu hiện gì khác.

“Hoan nghênh Mã công tử, Dương huynh đệ.”

Hồ Uy đưa mắt nhìn Trương Tiểu Nhụy, có chút chần chờ.

Sau khi vào nhà, Mã Thừa giới thiệu: “Vị này chính là bạn tốt của ta, Trương Tiểu Nhụy.”

Hồ Uy nhíu mày, “Bạn của Mã công tử…”

Mã Thừa chỉ nói một câu đã loại bỏ tất cả nghi vấn của Hồ Uy: “Nàng ấy là cháu gái của Trương Tư Lệnh.”

Hồ Uy ngây người, thần sắc lập tức thay đổi, chắp tay mời: “Trương tiểu thư tiếng tăm lừng lẫy tại Thạch Thành, Hồ mỗ đã ngưỡng mộ từ lâu.”

Trương Tiểu Nhụy bĩu môi, nói: “Nghe Mã ca ca nói ngươi có bán tiểu quỷ nên ta tới xem ngươi thi pháp giúp hắn thế nào.

Nếu có tác dụng thật, ta cũng tới mua một cái.”

Diệp Thiếu Dương sững sờ, đệ tử của mình quá ngang tàng, nhưng ngẫm lại cũng hiểu ra.

Hồ Uy chắc chắn đã nghe qua danh tiếng của Trương Tiểu Nhụy nên biết rõ tính cách của nàng, cứ trực tiếp như vậy là đúng, nếu thay đối có khi lại càng khiến hắn hoài nghi nên trong lòng cũng cảm thấy thoải mái.

Quả nhiên Hồ Uy sau khi nghe xong cũng không tỏ vẻ khó chịu, chỉ có chút chần chừ nhìn Mã Thừa.

Mã Thừa nói: “Hồ tiên sinh không cần băn khoăn, ta đã mang nàng ấy tới cùng thì cũng nói rõ nàng ấy là người một nhà, tuyệt đối không có vấn đề.

Ta còn không sợ, ngươi sợ gì.”

Hồ Uy gật đầu nói: “Quả đúng vậy.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng cảm thấy bình tĩnh, hắn định ra kế hoạch này cũng đã thử phỏng đoán tâm lý của Hồ Uy: Hắn tuy tiếp xúc qua giới thượng lưu Thạch Thành nhưng rất nhiều nội tình trong đó cũng không rõ ràng.

Gia thế của Mã Thừa và Trương Tiểu Nhụy tương đương, tuổi cũng xấp xỉ nhau, bọn họ giả vờ là bạn tốt, Hồ Uy tuyệt đối sẽ không hoài nghi.

Mã Thừa mang nàng tới cùng, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Hơn nữa, hắn cũng định rời khỏi Thạch Thành.

Đến lúc đó cho dù sự tình có bị tiết lộ ra thì cũng đã nằm ngoài tầm tay của gia tộc Chu Tĩnh Như, không thể bắt hắn lại, cho nên hắn không cố kỵ quá lớn.

Mã Thừa chỉ huy vài tên thủ hạ đem năm cái vali bày trên mặt đất, cùng lúc mở ra, bên trong là từng chồng tiền xếp kín.

Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua, lập tức thở hồng hộc, toàn thân cảm thấy nóng ran, vụng trộm nhìn Mã Thừa.

Hồ Uy tuy biểu hiện vô cùng trấn định nhưng khóe mắt lại hơi giật giật cũng chứng tỏ trong lòng hắn đang kích động.

Nghe một con số và chính thức nhìn thấy tiền mặt, loại cảm giác này đối với bất kỳ ai cũng giống nhau.

Không ai có thể nhìn thấy tiền mặt mà không động tâm, nếu có chỉ có thể nói tiền chưa đủ nhiều.

Hồ Uy âm thầm hít vào một hơi, nói: “Mã công tử quả nhiên hào phóng.”

Mã Thừa phất phất tay, bảo mấy tên bảo tiêu ra ngoài đóng kỹ cửa lại, lúc này mới thấp giọng nói: “Sau khi chuyện thành công, tới lúc thanh toán tiền, ta nhất định sẽ có hậu đãi.”

Hồ Uy gật đầu nói: “Được rồi, được rồi.”

Mã Thừa cười cười, nói: “Hồ tiên sinh, số tiền này không hề nhỏ.

Nếu ngươi muốn lấy được, nhất định phải hoàn thành chuyện này.

Đồ vật lần trước ngươi muốn ta cũng đưa cho ngươi rồi, ngươi định làm thế nào?” “Cái này…”

Hồ Uy đảo mắt một vòng, do dự một chút, nói: “Cho dù ta không nói, đoán chừng Mã công tử cũng đã biết.

Hiện tại cảnh sát Thạch Thành đang truy nã ta, tiệm của ta đã bị niêm phong.

Cho nên mới chọn nơi đơn sơ như thế này để gặp mặt, sau hôm nay ta phải rời khỏi Thạch Thành, bằng không thì thật sự không thể đi được nữa.”

Mã Thừa gật đầu, Hồ Uy mới nói tiếp: “Kế hoạch của ta vốn là dùng pháp thuật cũng phải cần tiến hành trong thời gian dài.

Đại khái khoảng nửa năm cho tới một năm thì thành công, nhưng với tình hình hiện tại khẳng định không thể kịp.

Ta cũng không hề muốn gạt công tử.

Cho nên, hiện tại chỉ có biện pháp duy là vận dụng “Bàn Quỷ Thuật”…

quỷ thuật này chắc Dương huynh đệ đây cũng có hiểu.”

Diệp Thiếu Dương lập tức gật đầu, muốn thay đổi tâm tính của một người ngoại trừ lợi dụng bát tự, chỉ có dùng “Bàn Quỷ Thuật”, mà đây lại là pháp thuật Mao Sơn bắc tông am hiểu nhất.

Diệp Thiếu Dương cũng chắc chắc Hồ Uy biết dùng pháp thuật kia cho nên mới nghĩ tới kế hoạch như vậy, nếu không thì chắc chắn kế này không thể dùng.

Hồ Uy đương nhiên không biết mình đã sa lưới, tiếp tục giải thích: “Nói đơn giản, tâm tính của một người

– kể cả hỉ nộ ái ố, đều do tâm mạch khống chế.

Kỹ càng hơn thì ta không cần nói, sau này Mã công tử có thể hỏi Dương huynh đệ.

Đại khái ta sẽ phái một tiểu quỷ tới đầu độc Chu tiểu thư, đến lúc đó Mã công tử cũng cần phải phối hợp.

Ngài chỉ cần tới gặp mặt nàng ấy để cho tiểu quỷ dùng hồn lực đầu độc tâm mạch của nàng ấy, tâm tình của Chu tiểu thư lúc đó sẽ dần thay đổi, dần thích ngài.

Chờ thời cơ chín muồi, hoặc là gạo nấu thành cơm, tôi sẽ khiến tiểu quỷ rời đi…

Lúc đó mọi chuyện sẽ hoàn tất.”

Mã Thừa giật mình nhìn hắn, suy nghĩ một chút nói: “Tuy ta không hiểu những thứ này nhưng trước đó có nghe ngươi bảo tiểu quỷ chắc chắn phải có tu vi nhất định mới có khả năng ảnh hưởng tới người khác, có đúng không? Cho nên…”

Hồ Uy khoát khoát tay, nói: “Tôi phái ra lần này, là tiểu quỷ có tu vi cực cao.”

“Ác quỷ?” Hồ Uy cười nói: “Mã công tử có thể hiểu vậy là được.

Nhưng công tử yên tâm, tiểu quỷ này chịu sự điều khiển của ta, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương Chu tiểu thư.”

Mã Thừa nhíu mày nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Hồ sư huynh nói rất đúng, nhất định phải nghiêm khắc ước thúc nó.

Vạn nhất có xảy ra sơ suất gì thì phiền lắm.”

“Vấn đề này các ngươi yên tâm, tiểu quỷ của ta tuyệt đối hoàn toàn tuân theo sự điều khiển.

Đến lúc đó cho dù ta ra khỏi Thạch Thành, tiểu quỷ vẫn sẽ dựa theo lệnh ta tiếp tục làm việc.

Cho tới khi nhiệm vụ hoàn thành, ta sẽ thu hồi nó lại.”

Nói đến đây, Hồ Uy cười cười, nói: “Cho nên ta còn có một yêu cầu quá phận nữa là: Hi vọng Mã công tử có thể hộ tống ta rời khỏi Thạch Thành, hơn nữa bảo vệ ta một thời gian ngắn.

Giúp ta không cần phải trốn đông trốn tây, hoàn thành tâm sự trong lòng của Mã công tử.”

Mã Thừa lạnh nhạt nói: “Chuyện nhỏ, vấn đề này Tiểu Nhụy có thể giúp.”

Hồ Uy tười cười nhìn Trương Tiểu Nhụy, chắp tay nói: “Vậy thì đa tạ sự hỗ trợ của Trương tiểu thư.”

Mã Thừa nói: “Không cần đa tạ trước, tiểu quỷ kia của ngươi, ta muốn đích thân nhìn, còn phải nhờ Dương huynh đệ đây xem qua một chút, chắc chắn không thể để xảy ra sơ suất được.”

Diệp Thiếu Dương chỉ chờ có vậy, vội vàng đồng ý: “Đúng vậy, Hồ sư huynh.

Ta biết rõ huynh nuôi rất nhiều tiểu quỷ,bọn ta cũng có thể chọn một con, tận mắt xem huynh thi pháp, như vậy mới là an toàn nhất.”

Vẻ mặt Hồ Uy hơi có chút do dự, ánh mắt vô tình liếc qua mấy va li tiền, lập tức khiến mặt hắn đỏ bừng.

Mã Thừa lập tức cười nói, “Số tiền này, giờ là của ngươi rồi.”

Hồ Uy cắn răng một cái, nói: “Tốt, tôi dẫn mấy người cùng đi!” Hắn nói xong, trước hết mời mấy người Mã Thừa xuống lầu, quay đầu lại nhắn nhủ Tứ Bảo đem tiền đi cất kỹ, giấu ở một nơi bí mật, sau đó lái xe đi theo.

Chương 405: Phá trận

Hồ Uy ngồi trên xe Mã Thừa, hắn chỉ về phía một con đường.

Mười chiếc xe lập tức phóng tới mở đường.

Chạy thẳng tới khi không có đường cho ô tô đi tiếp, Hồ Uy dẫn mọi người xuống xe đi bộ.

Bốn người đi phía trước, ba mươi bốn tên bảo tiêu mặc vest đen đi phía sau.

Mấy người này không nói một lời nào, chỉ đồng loạt bước đi, nhìn qua rất hoành tráng.

Diệp Thiếu Dương vốn định trêu Mã Thừa vài câu nhưng đột nhiên nghĩ ra mình bây giờ là “Dương huynh đệ”, không phải là Diệp Thiếu Dương nên đành thôi.

Mọi người dưới sự dẫn dắt của Hồ Uy đi xuyên qua một mảng rừng, tới cổng giếng mỏ tối qua Diệp Thiếu Dương đã tới.

“Thời gian còn sớm, chờ sư đệ của tôi một lát.”

Hồ Uy nói xong đứng lại ngay tại chỗ.

Mã Thừa nhìn bậc thang thông xuống mỏ, dần cảm thấy sợ hãi, hỏi: “Nơi ngươi nuôi tiểu quỷ, ở phía dưới này?” “Đúng rồi, ở dưới này.”

Hồ Uy cười cười với Mã Thừa: “Phía dưới vừa tối lại vừa bẩn, cũng không phải nơi sạch sẽ gì.

Mấy vị nếu không muốn đi tiếp, chúng ta có thể về ngay bây giờ.”

Khóe miệng Mã Thừa như nhếch lên một nụ cười khổ, sớm biết hôm nay như vậy thì lúc trước không cần ra vẻ anh hùng trước mặt Diệp Thiếu Dương.

“Đến cũng đến rồi, đương nhiên ta muốn xuống dưới.

Biết thêm một chút càng an tâm.”

Mã Thừa ra vẻ tiêu sái nói nhưng đang âm thầm nuốt nước bọt lấy lại bình tĩnh.

Hồ Uy nhìn lướt qua mấy người bảo tiêu sau lưng Mã Thừa, nói: “Mã công tử, mấy người này xuống dưới rất bất tiện.

Công tử chỉ nên mang theo một hai người xuống cùng thôi.”

“Bọn hắn một người cũng không xuống, ở đây chờ ta đi ra.”

Mã Thừa cười cười, tiếp tục nói: “Họ phải ở đây bảo vệ an toàn cho chúng ta, vạn nhất có người muốn gây bất lợi thì hậu quả rất nghiêm trọng.”

Hồ Uy gật đầu, mỉm cười nói: “Đúng thế, không ai dám gây bất lợi.”

Đợi hơn mười phút sau, Tứ Bảo một mình lái xe tới, đỗ ở ven đường.

Hắn mang theo một cái bao da màu đen đi tới.

Hồ Uy lập tức đưa mắt nhìn hắn.

Tứ Bảo gật đầu, ý nói tiền đã được cất kỹ.

Hắn đi đến trước mặt bốn người, mở ra túi lấy ra mấy cái đèn pin, sau đó đưa cho mỗi người một cái.

Hồ Uy lúc này liền mời mọi người xuống dưới, còn hắn đi trước dẫn đường.

Từ lỗ hổng của tường đi vào, mọi người lập tức cảm thấy quỷ khí lạnh buốt thổi tới không ngừng, hơn nữa khí lạnh cũng từ ngoài thổi vào trong giếng mỏ.

Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ, cái này khác hoàn toàn với cảm nhận của mình ngày hôm qua.

Mã Thừa cùng Trương Tiểu Nhụy lần đầu tiên đi tới nơi thế này, đi trong lòng giếng mỏ âm u, chật chội nên cảm thấy rất áp lực.

Hai người chỉ cảm thấy ở bên cạnh Diệp Thiếu Dương là an toàn nhất…

Bởi vì mỗi người có nhiệm vụ riêng nên hai người dù cảm thấy rất không thoải mái, nhưng cắn răng không nói một lời, chỉ để ý đi theo Hồ Uy và Diệp Thiếu Dương tới trước bức tường huyết hồn.

May là bốn phía tối om, Hồ Uy cũng không muốn hai vị công tử, tiểu thư bị kinh hãi nên không bảo bọn họ nhìn xuống dòng nước, một mạch đi thẳng tới dưới cổng vòm.

Cảm giác của thân thể hoàn toàn khác với nguyên thần.

Diệp Thiếu Dương cảm thấy dưới cổng vòm có một kết giới cực kỳ kiên cố, không cần thử cũng biết không thể phá vỡ.

Hồ Uy nâng tay phải sờ lên tinh bàn bát quái dưới cổng vòm, sau đó ấn cả bàn tay lên, sáu tinh bàn bắt đầu chuyển động theo các hướng khác nhau…

chỉ chốc lát sau đã dừng lại.

Trong lòng bàn tay Hồ Uy phát ra một đạo ánh sáng nhu hòa, dần lan vào trong tinh bàn.

Kết giới mở ra, một luồng khí âm lãnh lập tức tràn ra, Hồ Uy vẫn đang đặt tay phía trên tinh bàn, nói: “Các vị đi vào trước đi, Tứ Bảo sẽ dẫn đường.”

Tứ Bảo bước tới, dẫn mọi người đi vào.

Diệp Thiếu Dương đi sau cùng, sau khi vào cửa quay lại nhìn thì thấy Hồ Uy buông tay ra, mấy điểm tinh bàn lại chuyển động.

Khi Hồ Uy vừa bước vào cổng vòm thì kết giới phục hồi như cũ.

Diệp Thiếu Dương tính toán một chút, từ lúc Hồ Uy buông tay đến khi kết giới phục hồi như cũ tối đa chỉ có ba giây, đủ cho một mình hắn đi vào.

Thời gian ngắn như vậy trách không được hai tên sát tinh từ Thái Âm Sơn mấy ngày nay canh giữ ở gần đó mà không làm được gì.

Đã để bọn họ đi vào nên Hồ Uy cũng không giấu diếm gì cả, hắn tiếp tục dẫn mọi người vào sâu hơn, trực tiếp đi tới trước Dung Quỷ Trụ.

Dung Quỷ Trụ vẫn đúng như hôm qua Diệp Thiếu Dương thấy, vô số mặt quỷ hầu hết đang ngủ say.

Mấy người Diệp Thiếu Dương vừa tới trước, mấy mặt quỷ như bị kích thích, nguyên một đám trợn tròn mắt, gào thét phẫn nộ, hai tay không ngừng khua loạn lên trong không trung.

Tất cả như muốn lao ra khỏi mặt nước.

Mã Thừa, Trương Tiểu Nhụy lần đầu tiên thấy cảnh tượng như vậy, gần như quỳ xuống tại chỗ.

Diệp Thiếu Dương từ phía sau nâng Trương Tiểu Nhụy lên, nương theo tiếng quỷ gào rú, khẽ nói với cô: “Ta nói thế nào? Hết thảy đều là ảo giác Hồ Uy làm ra, ngươi phải chịu đựng coi chúng là khảo nghiệm của bản thân.

Mao Sơn không có môn đồ nhát gian, nếu ngươi sợ hãi thì mau rời khỏi Mao Sơn.”

“Ta…

Không sợ hãi.”

Trương Tiểu Nhụy hạ giọng nói, nhìn mấy khuôn mặt quỷ, cắn răng, âm thầm nói: “Tất cả đều là ảo giác, là thí luyện! Ta muốn chiến thắng chúng, chiến thắng chính mình!” Diệp Thiếu Dương trong lòng phi thường đắc ý, cô gái này tuy bám lấy mình không ngừng nhưng chỉ cần nắm được suy nghĩ của nàng thì rất dễ lừa.

Hồ Uy vẽ một lá phù, ném trên không trung, sau đó rút ra một cây Đào Mộc Kiếm chém vài đường khiến linh phù rách thành từng mảnh nhỏ.

Hắn phất tay áo một cái, tất cả mảnh linh phù bay lên Dung Quỷ Trụ, chui vào trong nước.

Lúc này như sinh ra một sức mạnh uy hiếp mấy mặt quỷ, chúng giống bị cho uống thuốc mê, nguyên một đám nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Hồ Uy dùng Đào Mộc Kiếm chỉ vào một khuôn mặt quỷ, nói: “Nó đã theo ta khá lâu, tu vi cũng cao nhất.

Dương huynh đệ thấy thế nào? Nếu không thì chính cậu chọn một con xem.”

Diệp Thiếu Dương giả vờ giả vịt xem xét tất cả một lần, nói: “Ta cũng cảm thấy vậy, bằng không thì cứ theo an bài của Hồ sư huynh đi.

” Hắn quay đầu nhìn Mã Thừa, nói: “Mã công tử nói thử xem?” Mã Thừa đang dùng tay áo lau mồ hôi, thấy Diệp Thiếu Dương hỏi, y gật đầu nói: “Hai người xem là được, Ta xem cũng không hiểu.”

“Vậy thì chọn nó.

” Hồ Uy lấy từ trong bao ra một cái đinh bạc dài, kẹp giữa hai ngón tay, vỗ xuống gáy tiểu quỷ được chọn.

“Aaaaa ” Tiểu quỷ kêu to, dốc sức liều mạng lắc đầu né cây đinh, Hồ Uy chỉ dùng hai ngón tay nắm cằm của nó đã cố định được cái đầu, bàn tay hắn dùng sức vỗ.

Cây đinh bị đánh sâu vào trong đầu của tiểu quỷ, biến mất không thấy, tiểu quỷ cũng chầm chậm yên lặng trở lại, rồi tiếp tục mê man như trước.

Hồ Uy lại lấy một lá linh phù hút tiểu quỷ vào, nói với Mã Thừa: “Vậy là được rồi, sau khi trở về ta sẽ lập tức tác pháp.

Đến lúc đó cần Mã công tử phối hợp, ta sẽ tìm ngài.”

Ánh mắt hắn quét qua, lập tức khẽ giật mình: “Dương huynh đệ cùng Trương tiểu thư đâu rồi?” Mã Thừa cũng quay đầu nhìn lại, nói: “Không biết.”

“Không xong, nơi này không thể đi loạn được!” Hồ Uy còn chưa dứt lời, từ sau Dung Trụ Quỷ truyền đến thanh âm hiếu kỳ của Trương Tiểu Nhụy: “Mấy cái dây này buộc thật chặt, không biết dùng để làm gì?” Hồ Uy sững sờ, cả kinh hét lên: “Không được chạm vào!”

Chương 406: Đại diện cho pháp sư nhân gian

Hồ Uy nhanh chóng bước ra sau Dung Quỷ Trụ thì thấy Trương Tiểu Nhụy đang gẩy mấy sợi tơ hồng như gẩy đàn.

Mấy sợi tơ hồng nối với Dung Quỷ Trụ rung lên liên tục, Trương Tiểu Nhụy còn nói: “Mấy sợi dây này co dãn rất tốt, chơi vui lắm.”

Tiểu thư này lại còn coi mấy sợi dây này như dây đàn khiến Hồ Uy chết lặng, vội vàng khuyên nhủ: “Trương tiểu thư, mấy thứ này không thể nghịch bừa được.”

Hắn đi tới xem xét, lập tức trợn tròn mắt.

Chín sợi tơ hồng thì hai sợi đã bị đứt.

Tơ hồng chỉ là sợi bông bình thường, không có thứ gia cố thêm, lại chỉ được buộc qua loa.

Hiển nhiên là đã bị Trương Tiểu Nhụy làm đứt.

Hắn nào biết đâu rằng Diệp Thiếu Dương đang thấy hắn quan tâm tới mấy con tiểu quỷ nên trong lòng nghĩ ra một kế, dẫn Trương Tiểu Nhụy lẩn ra sau Dung Quỷ Trụ, trình diễn một màn kịch.

“Cửu Cung thất thủ, trận pháp bất ổn rồi.”

Hồ Uy thở dài, cũng may nguyên thần của Bạch Y Nhân cũng sắp hồi phục, trận pháp bất ổn thì cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.

Hắn định bảo mọi người đi ra ngoài thì nhận ra hai đường chỉ đỏ bị đứt chính là Sinh Tử Môn trong Cửu Cung.

Lập tức trong lòng hắn khẽ động, cái gọi là “Sinh Tử đối trọng, Âm Dương tương thông” chính là khi Sinh môn và Tử môn một khi mở ra khiến sinh khí tràn vào trong trận pháp, sau đó trận pháp dần sụp đổ.

Hồ Uy cảm thấy một luồng sinh khí, từ phía cổng vòm mãnh liệt tràn vào, quỷ khí dần tan đi.

Ý niệm trong lòng hắn cấp tốc xoay chuyển, hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, vừa định mở miệng thì đột nhiên cảm thấy không đúng.

Hồ Uy vội vàng quay người thì đã thấy sau lưng có hai người cao thấp khác nhau.

Đúng là Âm Khôi Tướng Quân và Quỷ Quân Sư, Hồ Uy cũng chưa từng gặp qua chúng, nhất thời nhíu mày, nói: “Hai vị là…”

“Muốn vào trận pháp của ngươi quả thật không dễ.”

Quỷ Quân Sư hừ lạnh một tiếng: “Ngươi chính là thủ lĩnh của bọn hắn đúng không?” “Bọn hắn?” Hồ Uy sửng sốt.

“Đừng giả bộ nữa” Quỷ Quân Sư không có tâm tình nói chuyện tào lao với hắn, lập tức vung vẩy dây câu hồn, quát: “Giao tiểu quỷ ra đây.”

Hồ Uy càng nghe càng mơ hồ, đúng lúc này thì Tứ Bảo tiến tới nói thầm vào tai hắn: “Đây chính là hai tên tới từ quỷ vực mà Diệp Thiếu Dương mời tới, trước đó đã từng chạm trán với Nứt Đầu, cho nên…”

Hồ Uy giật mình, trách không được Diệp Thiếu Dương hôm nay không tới, hắn còn tưởng rằng Diệp Thiếu Dương đang ủ mưu nên hết sức cẩn thận đề phòng, không hề nghĩ tới sự tình lại diễn ra như vậy.

Hồ Uy lập tức hướng về phía Quỷ Quân Sư, mỉm cười, nói: “Hai vị từ đâu tới?” Quỷ Quân Sư lạnh nhạt nói: “Thái Âm Sơn.”

Cái gì, từ Thái Âm Sơn tới! Hồ Uy ngây người, Diệp Thiếu Dương xuất thân từ Mao Sơn, làm sao có thể có quan hệ với người của Thái Âm Sơn, lập tức nói: “Hai vị, trong này chắc chắn có hiểu lầm…”

“Sư huynh đừng nói nữa, người ta đánh cũng đã đánh tới rồi.

Đánh đi!” Tứ Bảo sợ nói thêm sẽ lộ nên phi thân tới.

Một chuỗi tràng hạt vung lên, đánh về phía Quỷ Quân Sư.

Quỷ Quân Sư cũng không nói nhiều, dùng Sinh Sát Lệnh phản kích, sau mấy chiêu lập tức chiếm được thượng phong.

Tứ Bảo lui bước về sau lưng Hồ Uy, năn nỉ nói: “Sư huynh lên đi…!” Hồ Uy còn muốn hỏi thêm, Sinh Sát Lệnh trong tay Quỷ Quân Sư đã đánh tới.

Hắn rơi vào đường cùng, đành phải niệm pháp quyết nghênh đón, lập tức triển khai chiến đấu.

“Oa, tên mập này dùng chính là Phán Quan lệnh!” Trương Tiểu Nhụy quên hết mọi thứ, hưng phấn kêu lên: “Đây chính là tuyệt kỹ võ công đã thất truyền mấy trăm năm rồi! Ta muốn động chân động tay quá đi mất!” Nàng nói xong, muốn xông tới thì Diệp Thiếu Dương kéo lại: “Đàng hoàng một chút đi, người ta chỉ cần dùng một chiêu là ngươi nằm rồi.

Đợi chút nữa khắc đến lượt ngươi, cố gắng nghỉ ngơi dưỡng sức chờ tới lúc đó thì bộc phát!” Diệp Thiếu Dương nói xong, xông tới hô: “Hồ sư huynh, đệ cũng tới giúp huynh.”

Vốn định tìm cơ hội ra tay, nhưng Hồ Uy đưa mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Là ngươi thả cho chúng vào.

Ngươi là đồng lõa với Diệp Thiếu Dương.”

Diệp Thiếu Dương khẽ giật mình, tên này đầu óc quả thực thông minh, nhưng vẫn chỉ là suy nghĩ đơn giản mà thôi.

Diệp Thiếu Dương lập tức giả vờ, trưng ra một bộ mặt vô tội, nhích tới gần: “Sư huynh, huynh hiểu lầm rồi, ta đâu thể là phản đồ được.”

Hồ Uy còn muốn nói điều gì thì dây câu hồn trong tay Quỷ Quân Sư đã vung lên, lực lượng không thuộc về nhân gian khủng bố quật tới.

Hồ Uy đành phải tiếp chiêu, hai tay hắn kết ấn, bắn ra một lá linh phù ra ngoài, chặn phía trước nơi dây câu hồn đánh tới.

Một tiếng ầm vang lên, dây câu hồn vẫn tiếp tục bay về phía Hồ Uy, hắn lập tức bị đánh bay ra ngoài.

Đối thủ quá mạnh mẽ, Hồ Uy cảm thấy mình không phải là đối thủ nên quay người chạy về phía trận pháp.

Tứ Bảo vội vàng đuổi theo Quỷ Quân Sư quét mắt nhìn mấy người Diệp Thiếu Dương, với chỉ số thông minh của nó thì không biết mình đã trúng kế.

Diệp Thiếu Dương vội vàng chắp tay nói: “Sai gia, mục tiêu của chúng ta cũng là đối phó với hắn, hắc hắc, xem như chúng ta cùng hội cùng thuyền rồi.”

“Ai cùng hội với ngươi? Cút ngay!” Quỷ Quân Sư dù nói như vậy, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm tới mấy người này.

Hắn nhìn qua Âm Khôi Tướng Quân, cả hai gật đầu với nhau, cùng đuổi theo Hồ Uy.

“Chúng ta cũng lên, cẩn thận một chút.”

Diệp Thiếu Dương nói xong, mang theo Mã Thừa cùng Trương Tiểu Nhụy theo sau.

Tất cả đi thẳng một mạch tới gần giếng mỏ, phía trên giếng lúc này có một luồng khí trắng đang bay là là như mây, nó không ngừng xoay tròn.

Càng nhìn sâu thì càng thấy luồng khí trắng dày đặc, chính giữa đó mơ hồ có một bóng người, kẻ này đang dang hai tay, luồng khí trắng không ngừng xoay tròn.

Một luồng âm khí bắt đầu tập trung lại, tới gần bóng người lại bị chuyển thành bạch khí, càng ngày càng đậm…

Bạch Y Nhân! Năng lượng trên người nó chẳng lẽ chính là Hỗn Độn lực trong truyền thuyết? Âm Khôi Tướng Quân đứng bên cạnh như có điều suy nghĩ, nhìn qua thân ảnh của Bạch Y Nhân.

Ở bên cạnh, Hồ Uy cùng Tứ Bảo đang chống lại sự tiến công của Quỷ Quân Sư, thế công của Tứ Bảo có vẻ rất mạnh, nhưng chỉ có Diệp Thiếu Dương nhìn ra căn bản hắn chẳng dùng mấy phần khí lực.

Quỷ Quân Sư cũng không để ý, chủ yếu tấn công Hồ Uy, Dây câu hồn cùng Sinh Sát Lệnh cùng đánh khiến hắn khó có thể chống đỡ, thỉnh thoảng trúng chiêu.

Chỉ sau một hồi qua lại thì Hồ Uy đã phun ra một búng máu.

Hồ Uy ngay từ đầu đã muốn tìm cơ hội giải thích, nhưng tên Quỷ Quân Sư này lại ngang ngược bá đạo.

Chẳng nói thêm một lời, lập tức đánh luôn.

Sau khi bị thương, trong lòng Hồ Uy dâng lên một luồng lửa nóng, đã không nghe ta giải thích còn đánh đến mức này nữa.

Hồ Uy mượn cơ hội đỡ chiêu, thối lui đến gần tường, hừ lạnh một tiếng: “Con giun xéo lắm cũng quằn, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Quỷ Quân Sư phóng đãng cười ha hả: “Pháp sư nhân gian ta muốn giết liền giết, đừng có nói nhảm nữa.”

Trong lòng Hồ Uy càng phẫn nộ, nói: “Ngươi quả là cuồng vọng, hôm nay ta cho ngươi thấy thực lực của pháp sư nhân gian!” Diệp Thiếu Dương lập tức hưng phấn kêu lên: “Hồ sư huynh uy vũ, thay mặt nhân gian pháp sư đánh bại hắn! Đánh bại hắn!” Hồ Uy khẽ hừ một tiếng, hắn cảm thấy mình quả thực đại diện cho pháp sư nhân gian nên không chút do dự.

Lập tức chuẩn bị, bắt đầu thỉnh Tà Thần phụ thể…

Chương 407: Tà thần chiến Quỷ quân sư

“Chiêu này cũng được đấy!”.

Quỷ Quân Sư khinh thường cười cười, không chặn hắn, chỉ đứng ở một bên chắp tay chờ.

Rất nhanh, Diệp Thiếu Dương thấy được cảnh tượng tại bệnh viện tâm thần lúc trước lại xuất hiện lần nữa, khác biệt lớn nhất chính là Hồ Uy lần này gọi ra đến năm con Mệnh Hồn! Diệp Thiếu Dương kinh hãi không thôi, xem ra lần trước quyết đấu Hồ Uy vẫn chưa xuất ra toàn lực, lần này bị Quỷ Quân Sư đe dọa, hắn đã phải sử dụng hết Mệnh Hồn đang có nên không khỏi cảm thấy buồn cười.

Diệp Thiếu Dương khoanh tay, mong chờ nhìn thấy cảnh tượng kịch liệt.

Hồ Uy cùng năm con Mệnh Hồn cùng kết ấn, lại một lần thỉnh Tà Thần, vẫn là người mặc quan bào, mặt heo miệng chó nhưng thân hình trông có vẻ to lớn hơn lần trước.

Quỷ Quân Sư nhìn thấy sắc mặt dần ngưng trọng, cắm Sinh Sát Lệnh vào bên hông, hai tay nắm chắc Dây câu hồn, một luồng quỷ khí màu đen uốn lượn như sương khói từ Dây câu hồn bừng bừng bốc lên.

“Hai người kia dùng thần công gì thế?”.

Trương Tiểu Nhụy khẩn trương mà tò mò hỏi.

“Grào…”

Tà Thần gầm lên giận dữ, dưới sự điều khiển của Hồ Uy, nhào về phía Quỷ Quân Sư.

Quỷ Quân Sư kêu lên một tiếng, tay trái quất Dây câu hồn về phía Tà Thần.

Dây câu hồn lượn quanh trên đầu Tà Thần một vòng, sau đó bị hắn kéo chặt, miệng không ngừng niệm quỷ quyết, dùng sức, siết Dây câu hồn một cái.

Tà Thần to lớn bị đôi tay của hắn áp chế gắt gao, đột nhiên, Tà Thần giơ hai tay khoác lên vai Quỷ Quân Sư, dùng sức bấu lấy, khiến người hắn tản ra một loạt tà khí.

“Không xong!” Âm Khôi Tướng Quân phát hiện ra mọi chuyện không ổn, lập tức tiến lên giúp Quỷ Quân Sư giải vây, đúng lúc này, một cỗ bạch khí đột nhiên tràn tới, ngăn cản y tiến bước.

“Aaaaaa…”

Quỷ Quân Sư kêu lên đau đớn, thắt lại Dây câu hồn, rút Sinh Sát Lệnh từ bên hông ra, há mồm thè ra cái đầu lưỡi to béo, liếm lấy lệnh bài một cái.

Chữ “Sát”

trên Sinh Sát Lệnh đột nhiên sáng lên, hai tay Quỷ Quân Sư lắc một cái, chữ “Sát”

thoát ly khỏi ra lệnh bài, biến thành một khối chữ to lớn trên không trung, giống như một cái bàn ủi áp vào trên trán Tà Thần.

Thân ảnh Tà Thần to lớn run lên, nhanh chóng đổ sụp xuống.

Hồ Uy không chút e sợ vẫn tiếp tục niệm chú càng lúc càng nhanh, Tà Thần nhìn chằm chằm vào huyết ấn chữ “Sát”

, đột nhiên quát to một tiếng, hai tay nắm chặt lấy bả vai Quỷ Quân Sư, dùng sức kéo.

Một tiếng “Roạt”

chói tai vang lên, Quỷ Quân Sư lập tức bị xé thành hai nửa, hóa thành một làn khói đen bay lên trên không, sau đó ngưng kết thành hai bãi máu, rơi xuống mặt đất.

“Đáng tiếc, ban đầu ta thật sự muốn chính tay đâm ngươi.”

Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, nhìn Hồ Uy và Tà Thần, Quỷ Quân Sư mặc dù đã chết nhưng huyết ấn chữ “Sát”

lưu lại trên trán Tà Thần cũng dần dần khuếch tán rộng.

Tà Thần thống khổ ôm lấy đầu, phát ra một tiếng gào thảm thiết rung trời chuyển đất, sau đó…

Rầm một tiếng, ngã xuống đất.

“Chết rồi?”.

Mã Thừa hít sâu một hơi, thì thào hỏi.

Trương Tiểu Nhụy giữ chặt lấy cánh tay của Diệp Thiếu Dương, nơm nớp lo sợ nói: “Sư phụ, sao ta cảm giác đây không phải là ảo giác, không phải người nói chỉ là tỷ võ thôi sao, nhưng đây là…”

“Tiếp theo mới là tỷ võ.”

Diệp Thiếu Dương lấy từ trong bao ra một đồ vật màu đen, ném vào người Hồ Uy.

Tà Thần đã bị diệt, Hồ Uy cũng không khá hơn là mấy, hai tay chống vào đầu gối, vừa định thở ra một hơi thì nhìn thấy một vật màu đen đang bay tới, hắn theo bản năng giơ tay ra đỡ, kết quả “Xèo” một tiếng, tay có cảm giác mát lạnh, một mùi hôi thối lập tức xông vào mũi.

Máu chó đen! Mà lại còn là…

máu chó đen trộn phân! Toàn thân Hồ Uy lập tức cảm thấy lạnh lẽo, lảo đảo lui lại, quay đầu nhìn “Dương huynh đệ” đang mỉm cười.

Hồ Uy hét lên: “Ngươi…

Quả nhiên là gian tế!” Diệp Thiếu Dương cười cười, hiện tại không cần thiết phải giấu giếm thân phận nữa, thế là đưa tay xé lớp mặt nạ da người một cái.

Hồ Uy toàn thân run lên, vừa sợ vừa giận, kêu to: “Diệp Thiếu Dương!” Diệp Thiếu Dương cười gật đầu: “Thế nào, Hồ sư huynh?” “Ngươi…”

Hồ Uy rất nhanh đã đoán ra đại khái chân tướng, cắn răng nói: “Diệp Thiếu Dương, uổng cho ngươi là đệ tử Mao Sơn danh môn chính phái, thế mà cũng dùng cái thủ đoạn hạ lưu này!” Diệp Thiếu Dương cười nhạt một tiếng: “Đối phó với loại người cặn bã như ngươi, thủ đoạn gì thì cũng vậy thôi, bất quá ngươi cũng rất khá đó, có thể giết chết Quỷ Quân Sư.”

Hồ Uy thở dài, ngẩng đầu, nhìn chéo về góc 45 độ, đáng tiếc nơi đó không phải là ánh tà dương, cũng không phải là bóng trăng thanh, mà là một phiến đá đen ngòm.

Hồ Uy đứng thẳng, bày ra một dáng kiêu hùng, thở dài, nói: “Uổng cho Hồ Uy ta cả đời túc trí cơ mưu, tính toán tường tận, không nghĩ tới sẽ có ngày bại dưới tay tên tiểu tử ngươi, thật sự là không ngờ được…”

“Ngừng ngừng, đừng có giả bộ, ta sẽ… giết chết ngươi!”.

Diệp Thiếu Dương đi về phía hắn, đột nhiên, sau lưng truyền đến một trận quỷ gào khóc, quay đầu lại, tường thủy ngân của Dung Quỷ Trụ đang ào ào tan chảy.

Trận pháp bị phá, sinh khí rót vào, rốt cuộc đã giải khai phong ấn của Dung Quỷ Trụ, vô số ác linh tiểu quỷ lao ra trước mắt Diệp Thiếu Dương giống như một bầy ngựa hoang thoát khỏi dây trói, một mạch xông về phía hắn.

Có những con bò trên tường hoặc trên mặt đất, có những con bay ào ào qua, cảnh tượng nhìn qua cực kỳ kinh khủng.

Diệp Thiếu Dương đẩy trương Tiểu Nhụy một cái, quát: “Còn đứng ngốc ra đó làm gì, mau đi thanh lý môn hộ!” “Tuân lệnh!”.

Trương Tiểu Nhụy phi thân về phía đám tiểu quỷ.

Diệp Thiếu Dương kéo nàng lại: “Muốn chết hả, bên này!” Trương Tiểu Nhụy sửng sốt một chút, mới biết được hắn là muốn mình đi đối phó với Hồ Uy, hai mắt cô lập tức tỏa sáng, hét lên: “Phản đồ, mau nhận lấy cái chết!”.

Sau đó cô tiến lên mấy bước, hai tay chống nạnh nhìn Hồ Uy: “Ta hỏi ngươi, tại sao muốn phản bội Mao Sơn của chúng ta!” Nghe lời này, Diệp Thiếu Dương suýt chút nữa té xỉu.

Hồ Uy lại càng khó hiểu hơn, cau mày hỏi: “Cái gì?” Trương Tiểu Nhụy đột nhiên ra tay, một quyền đánh về phía ngực hắn, xuất thủ cực nhanh, Hồ Uy lại hoàn toàn không có phòng bị, lập tức trúng đòn, “Phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu.

“Uy, sao ngươi không tiếp chiêu, bản nữ hiệp không đánh người không chiến!”.

Trương Tiểu Nhụy nhíu mày nhìn hắn.

“Tiếp, ta tiếp!” Hồ Uy cắn răng nói, mặc dù pháp thân hắn bị phá nhưng thân thể cũng không bị hao tổn, lập tức xuất ra thể thuật Mao Sơn, lao về phía Trương Tiểu Nhụy.

Trương Tiểu Nhụy thấy hắn ra chiêu hung hãn, máu võ sư lập tức nổi lên, quát to một tiếng: “Hắc hổ đào tâm!”.

Sau đó tạo thành bộ dáng chuẩn bị đọ sức….

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nghĩ thầm Hồ Uy này cũng thật là đáng thương, đầu tiên là không hiểu thấu bị Quỷ Quân Sư đánh tơi bời, bất đắc dĩ mới mời Tà Thần lên, cơ hồ hao tổn hết pháp lực, xử lý xong đối thủ, lại bị một tiểu cô nương đánh tới thổ huyết, thật sự là có chút hổ thẹn cho thân phận truyền nhân Mao Sơn bắc tông của hắn.

Mã Thừa nhìn thấy nhiều tiểu quỷ như vậy đột kích, hai chân như nhũn ra, một phát bắt được cánh tay Diệp Thiếu Dương, hỏi: “Diệp Thiếu Dương, làm sao bây giờ?” “Về nhà ngủ đi.”

“Giỡn!” Mã Thừa kinh ngạc: “Trước không phải ngươi nói thấy tình huống như vậy thì ta nên trốn đi, để ngươi ứng phó sao?” Diệp Thiếu Dương lườm y một cái: “Biết như vậy, sao còn hỏi tôi?”

Chương 408: Diệt ác linh

Mã Thừa im lặng, nhìn thoáng qua mọi nơi thì thấy một góc của tường đã nên chui vào đó né tránh, cầm trong tay Tỳ Hưu Ấn được Diệp Thiếu Dương cho lúc trước.

Diệp Thiếu Dương lập tức tiến lên, xếp tiền đồng Điêu mẫu và tiền đồng Đúc mẫu thành hình chữ phẩm, sau đó để dưới chân.

Hắn lấy tiếp ra hai sợi tơ hồng, thắt lên ba đồng tiền, dặn dò: “Đứng vững nhé, mặc kệ dù có chuyện gì xảy ra ngươi cũng không được rời khỏi đây!” Diệp Thiếu Dương nói xong, xoay người, rút Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ từ trong ba lô ra.

Lá cờ đón gió rung lên phần phật như một đốm lửa.

Hắn niệm Lôi Hỏa Chú, nhảy vào nơi có đông tiểu quỷ nhất, vung vẩy Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, vừa dùng cương khí phong bế tiểu quỷ vừa trút Thiên Lôi và Hỏa Vũ không ngừng về phía chúng.

Mấy con tiểu quỷ này tuy có chút tu vi nhưng trước pháp khí cực mạnh của Mao Sơn thì hầu như không có khả năng phản kháng.

Chỉ trong chốc lát chúng đã tử thương gần phân nửa, chỉ còn Nứt Đầu vẫn chống cự yếu ớt.

Bất quá bởi vì trước đó đã bị thương nên thực lực của nó cũng không mạnh bằng lúc trước, chỉ dám du đấu, không dám trực diện đối kháng lại thần uy của Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ.

Tới khi phần lớn tiểu quỷ đã bị tiêu diệt, Nứt Đầu không còn chỗ ẩn nấp, đường lui cũng đã bị cắt, không thể không giằng co với Diệp Thiếu Dương nên đành dùng chiêu cuối cùng.

Đầu nó lại nứt ra, một cái đầu dài như đầu rắn thò ra ngoài, chỉ có một con mắt, oán độc nhìn Diệp Thiếu Dương.

“Chỉ cần thêm hai ba năm nữa không biết ngươi có tu vi gì đây? Giờ phải diệt ngươi đi khiến ta cũng cảm thấy đáng giá.”

Diệp Thiếu Dương lạnh nhạt nói, tay phải cầm cờ, tay trái kết ấn, miệng niệm chú ngữ: “Nhất niệm thần uy, thiên lôi cổn động, cương phong sạ khởi, hỏa vũ đấu chuyển, cấp cấp như luật lệnh!” Hai tay hắn vung vẩy Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, dưới sự trợ giúp của cương phong, lá cờ đột nhiên sáng lên một luồng sáng màu đỏ rồi lớn lên gấp mấy lần, giống như một thanh trường đao đang cháy hừng hực, bổ xuống Nứt Đầu.

Nứt Đầu lui về phía sau hai bước, đầu nó chuyển động, con mắt duy nhất không ngừng chớp động, một luồng quỷ khí tuôn ra từ người nó, hình thành hư ảnh một đứa trẻ cực lớn đột ngột xuất hiện.

Hư ảnh này mang theo vẻ tuyệt vọng và kiên quyết, phóng tới Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ.

“Oanh” một tiếng, thân cờ lắc lư, quỷ ảnh lập tức bị nghiền nát.

Nứt Đầu hét thảm một tiếng, nhanh chóng chạy đi.

“Giờ muốn chạy thì chậm rồi!” Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng, thân cờ rung lên, lá cờ đột nhiên chuyển động, từ hình dáng trường đao hóa thành một cây quạt.

Chụp lấy Nứt Đầu, Diệp Thiếu Dương hô lớn: “Qua qua mau ra đây!” Lá cờ đột nhiên giữ chặt lại, trong chớp mắt một quỷ ảnh chui ra từ cơ thể Nứt Đầu, lăn trên mặt đất, hét to: “Lão đại nói sớm một chút, ta còn định ở trong cơ thể nó nội ngoại giáp công.

Lão đại tốt quá thể!” Diệp Thiếu Dương không để ý tới hắn, tiến lên phía trước, vận dụng Vân Thủ của Mao Sơn, dùng thời gian ngắn nhất gập lại Thiên Lôi Phong Hỏa Kỳ… Sau một loạt động tác khiến người ta hoa mắt, Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ được gấp lại thành một cái túi bát giác.

Bên trong có thứ gì đó đang không ngừng giãy giụa, tựa như muốn trốn ra, nhưng tất cả cũng chỉ là vô ích.

Cái túi bát giác bị Diệp Thiếu Dương nắm trong tay chẳng khác nào một cái tinh bàn bát quái.

Tay phải Diệp Thiếu Dương tạo thành kiếm chỉ, hắn theo Lôi Bộ của ba mươi sáu Thiên Cương không ngừng điểm lên cái túi, vừa điểm vừa niệm chú rất nhanh.

Chỉ cuối cùng điểm xong hóa thành chưởng, đánh lên cái bao, hắn lật qua lật lại tay ba lần, xiết chặt góc dưới của cái bao, rồi từ một chỗ được gập lại, mở ra một cái miệng túi.

Lập tức từ trong túi một luồng khói đen nhàn nhạt thoát ra, lập tức tán đi.

Nứt Đầu quỷ tử đã bị luyện hóa trong Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, tinh phách cũng chẳng còn.

Qua qua ở một bên nhìn, cả kinh nói không ra lời.

Nhìn qua thì không có gì lạ nhưng thực tế lại sử dụng rất nhiều thủ đạo pháp để luyện hóa Nứt Đầu, hơn nữa nó đã thần hồn hợp nhất, có thể tạm thời giết chết, nhưng chỉ cần một chút tinh hồn còn sót lại thì vẫn sẽ sống lại không ngừng, gần như không có cách diệt trừ tận gốc.

Hồ Uy phí hết rất nhiều tâm huyết trên người nó, tại tầng hầm ngầm bố trí trận pháp.

Hắn muốn tạo ra một con quỷ bất tử để sử dụng, lại không thể ngờ tới bị Diệp Thiếu Dương dùng Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ cắt đứt khí thiên địa, theo Lôi Bộ của ba mươi sáu Thiên Cương, luyện hóa nó thành thương khí.

Hơn nữa cả quá trình còn chưa tới 1 phút, quả thực khiến Diệp Thiếu Dương…càng thêm đẹp trai.

“Lão đại uy vũ!” Qua qua vỗ tay kêu to.

“Ở lại đây chờ ta!” Diệp Thiếu Dương thu hồi Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, đi đến bên kia miệng giếng.

Bạch khí vẫn còn vờn quanh giếng, chúng dần bị hút vào sâu trong giếng.

Không hề thấy bóng giáng của Bạch Y Nhân và Âm Khôi tướng quân, ở bên cạnh giếng chỉ có Trương Tiểu Nhụy và Hồ Uy đang đánh xáp lá cà.

Tiếng hô trong trẻo của Trương Tiểu Nhụy vang lên: “Xem chiêu, Bạch Hạc Sải Cánh!” “Xem chiêu, Độc Phách Hoa Sơn!” “Xem chiêu, thần công tuyệt thế độc môn của Lý Tiểu Long, Lý Tam Cước!” “Xem chiêu…”

Trương Tiểu Nhụy cùng Hồ Uy chiến đấu kịch liệt, vừa hóa giải chiêu số, vừa tấn công đối phương.

Từ vẻ mặt bi phẫn của Hồ Uy có thể thấy hắn không hề muốn chiến đấu với Trương Tiểu Nhụy theo cách này, hệt như sư đệ đang phải giúp sư tỷ xả stress vậy.

Nhưng hắn lại không có cách nào, mỗi chiêu của Trương Tiểu Nhụy đều bức hắn tới toát mồ hôi, hắn lại không thể nhận thua nên lại phải tiếp tục đỡ đòn.

Hơn nữa bi ai nhất là Trương Tiểu Nhụy càng đánh càng dũng mãnh, Hồ Uy…

lại càng không phải là đối thủ của cô, chỉ có thể vừa đánh vừa lui xung quanh giếng, chật vật muốn chết.

Trương Tiểu Nhụy vừa đánh vừa kêu to: “Ngươi giỏi quá, ngươi là kẻ bồi luyện lợi hại nhất ta từng gặp! Ngươi đừng làm phản đồ được không, bỏ ác theo thiện, ta sẽ xin sư phụ tha thứ cho ngươi, sau này mỗi ngày ngươi bồi luyện ta là được!” Bồi luyện…

Hồ Uy há mồm phun ra một búng máu.

“Tứ Bảo, Tứ Bảo!” Hồ Uy lớn tiếng kêu cứu, hiện tại chỉ có thể trông cậy vào Tứ Bảo tới cứu hắn.

“Ta ở đây! Sư huynh cố gắng chịu đựng! Bên này ta cũng có đối thủ lợi hại! Ai da!” Thanh âm Tứ Bảo không kịp thở từ sau một bức tường không xa truyền tới, đồng thời cũng có cả tiếng đánh nhau, lại có mấy tiếng như dã thú đang gào thét.

Hồ Uy bi phẫn nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Hóa ra ngươi còn có kẻ khác giúp.

Tốt tốt, Diệp Thiếu Dương, ngươi quả là lợi hại!” Diệp Thiếu Dương cảm thấy kinh ngạc, nghĩ thầm chẳng lẽ thực sự có người đến hỗ trợ, đang đánh nhau cùng Tứ Bảo? Sao lại có tiếng dã thú? Hắn tranh thủ thời gian đi xem, tránh cho cả hai đều bị thương, vì vậy men theo thanh âm đi tìm Tứ Bảo.

Đi qua một bức tường đá, Diệp Thiếu Dương đứng lại trợn mắt há hốc mồm.

Tứ Bảo đang quay mặt về phía một cột đá, chạy vòng quanh, sau đó lảo đảo lui về phía sau, chạy lên nhảy xuống, trong miệng không ngừng hét: “Thật là lợi hại.

Ai da, ngươi dám gạt ta!” Sau đó bóp chặt cổ họng, giả vờ gào thét y hệt dã thú.

Diệp Thiếu Dương lập tức đã hiểu ra ý đồ của Tứ Bảo: Hắn muốn rời xa chiến trường, muốn cho mình có cơ hội giết chết Hồ Uy nhưng lại không thể ở bên cạnh nên đành phải giả bộ bị cứu binh của Diệp Thiếu Dương vây khốn, không thoát ra được.

Nhìn động tác của Tứ Bảo chạy lên nhảy xuống, tiếng đối chiêu qua lại, tiếng kêu y hệt dã thú khiến Diệp Thiếu Dương và Qua qua váng hết cả đầu.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 3 ngày trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 3 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 5 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin