1. Home
  2. Truyện Ma
  3. Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
  4. Tập 50

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio

Tập 50

❮ sau
tiếp ❯

Chương 307: Tiểu quỷ về nhà (3)

Diệp Thiếu Dương để ý thấy giữa ấn đường của tiểu quỷ có một khối ngọc thạch giống hệt như ở trên Cổ Mạn Đồng, chợt lóe ẩn hiện.

Tiểu quỷ trên mặt mang theo một biểu cảm không thể tin được, nhìn Diệp Thiếu Dương, kích động nói: “Thật là mụ mụ bảo các ngươi tới sao, mụ mụ cuối cùng cũng muốn đón ta về nhà sao?”

Trang Vũ Ninh sợ nó không đồng ý, không còn cách nào khác đành đi tới, vội vàng nói:”Đúng vậy, Tiểu Oánh vô cùng hối hận vì đã đem đuổi ngươi đi, vì tìm ngươi, còn bị tiểu quỷ khác dây dưa, may mắn được vị tiên sinh trước mặt ngươi ra tay cứu giúp, cô ấy lập tức nhờ chúng ta tới tìm ngươi, cô ấy rất nhớ ngươi a.”

Đôi mắt to trong veo của tiểu quỷ lập tức chảy xuống hai hàng nước mắt, giống hệt như một đứa trẻ bình thường, cong môi khóc lên:”Ta cũng nhớ mụ mụ lắm nha…..”

Trang Vũ Ninh nói:”Ngươi nhớ tiểu Oánh đến vậy, vì cớ gì mà không quay về?”

Tiểu quỷ lắc đầu nói:”Bạn trai của mụ mụ không thích ta, nàng không có biện pháp gì mới vứt bỏ ta a, ta không thể trở về, oa oa, ta không muốn làm nàng khó xử, ta đành phải một thân một mình lưu lạc ở bên ngoài……”

Nghe xong lời này, ba người Diệp Thiếu Dương đều động lòng, một con tiểu quỷ, cư nhiên lại lương thiện đơn thuần đến mức này!

Trang Vũ Ninh trong mắt cũng có chút ướt át, cầm lòng không nổi, đưa tay xoa đầu tiểu quỷ, kết quả chỉ sờ vào một khoảng không. Giật mình, ôn như nói:”Về sau sẽ không có chuyện gì nữa, cái tên hư hỏng kia đã đi rồi, mụ mụ của ngươi sẽ đối đãi tốt với ngươi a, ta đưa ngươi về nhà nhé?”

Tiểu quỷ gật gật đầu, thân thể hóa thành một đạo khói trắng, một lần nữa trở lại trong Cổ Mạn Đồng.

“Thế nào mới có thể mang nó trở về?” Trang Vũ Ninh ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.

“Cô đem Cổ Mạn Đồng trở về là được. Đi thôi”

Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã cùng Trang Vũ Ninh đi xuống dưới lầu trước, còn mình xoay lại đối mặt với Qua Qua.

Qua Qua lập tức hiện vẻ khẩn trương, lùi về phía sau một bước, nói:”Diệp lão đại, ngươi không phải là muốn qua cầu rút ván đấy chứ. Ta nói với ngươi rồi, quỷ ấn của ta đã mất, ngươi muốn đưa ta đi âm ty, phán quan cũng không thu…Không tin, ngươi thử xử lý một lần xem.”

“Tạm thời ta tin ngươi, hôm nay thực sự cám ơn ngươi. Bất quá….Ngươi dù sao cũng là quỷ, nhân gian không phải là nơi ngươi có thể ở lâu.” Diệp Thiếu Dương nhìn hắn: “Sớm có tính toán đi.”

« Ta biết, Diệp lão đại, ta tự có tính toán. »

« Đừng có gọi ta là lão đại. » Diệp Thiếu Dương mắt trợn trắng, bị người khác nghe thấy một tiểu quỷ kêu mình là lão đại, thực sẽ ra bộ dạng gì.

« Hắc hắc, ngươi chính là lão đại của ta. Lão đại, ta đi rồi, vạn nhất có người khi dễ ta, ta sẽ tìm ngươi. » Qua Qua nói xong, trực tiếp nhảy từ trên sân thượng xuống.

Diệp Thiếu Dương cạn lời, theo cầu thang đi xuống lầu, cùng với Tiểu Mã và Trang Vũ Ninh đi ra chỗ đỗ xe.

Trang Vũ Ninh ôm cái Cổ Mạn Đồng kia, nhẹ nhàng vuốt ve, nghĩ đến tiểu quỷ kia của mình, trong lòng không khỏi ngậm ngùi.

« Này, ngọc thạch trên đầu kia là thứ gì ? »Tiểu Mã hỏi « Tôi thấy trên đầu tiểu quỷ kia cũng có »

Diệp Thiếu Dương giải thích nói “Đây là âm ngọc, là dùng để định hồn. Cổ Mạn Đồng kỳ thật chính là một loại trận pháp nhỏ, dùng dưỡng quỷ thuật loại bỏ lệ khí của quỷ hồn, <ghé truyen tiên hiệp chấm vn nha> tạo ra một nơi quỷ hồn có thể cư trú, tư liệu về Cổ Mạn Đồng có nhiều loại, quyết định tốc độ tụ hồn và tu luyện nhanh chậm của tiểu quỷ, cũng thường hay dùng một viên âm ngọc khảm ở trên ” Diệp Thiếu Dương duỗi tay sờ sờ kia khối ngọc thạch, “Đây là âm ngọc trung cấp, dùng trên người sinh dưỡng tiểu quỷ chỉ cần vậy là đủ rồi.”

Trang Vũ Ninh nói “Chúng ta chỉ cần đem nó đưa trở về là được?”

“Đúng vậy, chuyện này cô làm đi, hỏi lại cô ấy Hồ tiên sinh sống ở chỗ nào, nhớ hỏi cho rõ ràng, chúng ta còn tính toán sách lược.”

Tiểu Mã nói “Cậu gọi tiểu quỷ này ra, hỏi nó một chút không phải dễ dàng hơn à?”

“Không cần hỏi, những việc xảy ra trước khi bị tụ hồn, cái gì nó cũng không biết.” Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt nói.

“Tại sao chứ, lúc trước nó không phải cũng là quỷ sao?” Tiểu Mã rất là khó hiểu.

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn hắn, “Cậu trước khi đầu thai cũng là quỷ, cậu có nhớ chút nào lúc mẹ cậu hoài thai cậu không?”

Tiểu Mã gãi gãi đầu, “Vậy đi, kêu nó ra, hỏi một chút xem Chu Trung Oánh nuôi nó rốt cuộc là để cầu cái gì, việc này nó chẳng lẽ không biết?”

Diệp Thiếu Dương nói « Tôi không có biến thái như cậu, đây là quỷ sinh dưỡng, lại không phải dùng để làm chuyện xấu, tôi không có hứng thú tìm hiểu chuyện đời tư cá nhân của người khác. »

Trang Vũ Ninh cũng nói : « Đúng vậy, Tiểu Oánh không muốn nói, khẳng định là cô ấy có nguyên nhân, chúng ta tốt nhất là không nên hỏi, cùng lắm theo tôi suy đoán, tám phần có liên quan đến tên bạn trai cũ kia…. »

Ô tô chạy thêm một lát, Trang Vũ Ninh đột nhiên quay đầu, liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười kỳ quái, sau đó là một tiếng thở dài.

“Làm sao vậy?” Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi.

“Quá nhiều cảm xúc.” Trang Vũ Ninh lắc lắc đầu, “Tôi phía trước chỉ là biết trên thế giới có quỷ, nhưng trải qua những chuyện vừa rồi…… Quả thực làm người ta quá đỗi giật mình, cảm giác giống tiến vào một thế giới khác.”

Tiểu Mã với bộ dạng một người từng trải tư thái nói “Lần đầu tiên tôi bị hắn mang theo đi bắt quỷ, cũng giống như cô, chỉ có thể chết lặng, hiện tại thì đã quen nên cảm thấy đỡ hơn nhiều.”

“Có lẽ vậy, dù sao…… Cả đời này, tôi sẽ không đi công viên giải trí nữa.” Trang Vũ Ninh thầm kín thở dài.

Trang Vũ Ninh lái xe đến trước cửa biệt thự nhà Chu Trung Oánh, Diệp Thiếu Dương bảo cô mang Cổ Mạn Đồng lên cho Chu Trung Oánh, còn bản thân thì lại không đi mà cùng Tiểu Mã xuống xe đi dạo.

« Đây là khu dân cư, buổi tối thì có gì đẹp ? » Sau khi xuống xe, Tiểu Mã nhìn trái nhìn phải, buồn bực nói.

Diệp Thiếu Dương không để ý đến hắn, đi thẳng tới một cái máy ATM ngoài đường, kiểm tra một chút tài khoản ngân hàng, quả nhiên có thêm ba vạn đồng, đương nhiên là do Chu tiên sinh gửi tới.

“Hai mươi hai vạn năm, lại kiếm thêm tam vạn, không tồi, không tồi.” Diệp Thiếu Dương vui sướng, hài lòng cười rộ lên.

“Tham tiền.” Tiểu Mã mắt trợn trắng. “Cậu dù sao vẫn là thiên sư, tam vạn đồng mà cậu cũng xem trọng như vậy.”

“Tích tiểu thành đại. Tiền chính là tích cóp dần như vậy, hơn nữa tam vạn đồng cũng không ít.”

Trở lại trên xe, đợi chỉ chốc lát, Trang Vũ Ninh đã trở lại, tỏ vẻ sự tình đã thuận lợi hoàn thành, cô lấy ra từ trong túi xách một tập nhân dân tệ đưa Diệp Thiếu Dương, “Đây là một vạn đồng mà hồi trước Thiếu dương ca yêu cầu, cô ấy vốn dĩ muốn đưa thêm, nhưng ta không dám lấy.”

“Thu được là tốt rồi, dù sao cũng không phải cho tôi,” Diệp Thiếu Dương quay về phía Tiểu Mã huơ huơ tập tiền trước mặt hắn, “Không cần?”

“Muốn muốn, cậu lúc trước cũng đã nói qua, một vạn đồng này xem như phí dịch vụ……” Tiểu Mã vẻ mặt đáng thương, cười hề hề nhìn hắn.

Diệp Thiếu Dương đem tiền ném cho Tiểu Mã, bắt chước lời nói vừa rồi của hắn “Một vạn đồng mà cũng xem trọng như vậy, trong hai chúng ta rốt cuộc ai mới tham tiền?”

“Là ta là ta, hắc hắc, chim sẻ cũng là thịt.” Tiểu Mã nhanh tay đem một vạn khối cất vào túi áo bên người. “Địa chỉ của Hồ tiên sinh tôi đã hỏi rõ, hắn ở tại số một phố Nam Cốc, là một tiệm nhỏ hai tầng, tầng một là tiệm thuốc, là dùng để giấu tai mắt người ngoài, tầng hai là phòng khách của hắn, chắc chắn những người tìm hắn thỉnh tiểu quỷ, đều là tiếp đón ở tầng hai. »

Chương 308: Huyết ô và Đại nhãn quỷ* (1)

* Quạ máu và quỷ mắt to

Trang Vũ Ninh nói tiếp:”Tiểu Oánh còn nói, Hồ tiên sinh này rất thần bí, ngày thường không giao tiếp với bất cứ ai, chỉ có khách quý mới được mời lên tầng hai, người thường không thể đi lên, nếu không lầm thì là như vậy. Thiếu dương ca, bây giờ chúng ta phải làm gì?”

Diệp Thiếu Dương tựa lưng vào ghế, vẻ mặt trầm tư, một lát sau, quay về phía Trang Vũ Ninh nói:”Chúng ta về nhà trước rồi bàn tiếp.”

Nói xong, hắn lấy điện thoại di động, gọi cho Tạ Vũ Tình, hỏi nàng hiện tại có rảnh không, thì qua nhà Trang Vũ Ninh, có việc cần bàn. Tạ Vũ Tình lập tức đồng ý.

Về đến nhà, Trang Vũ Ninh bảo Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi, còn mình thì đi pha trà, đem lên cho hai người. Diệp Thiếu Dương cầm tách trà lên, vừa đưa tới miệng định uống thì đột nhiên ngừng lại.

“Có chuyện gì vậy?” Trang Vũ Ninh thấy biểu hiện bất thường của hắn, vội vàng hỏi.

Diệp Thiếu Dương đặt tách trà lên bàn, chỉ vào trong chén nói:”Nhìn xem trong nước trà có cái gì.”

Trang Vũ Ninh và Tiểu Mã lập tức đi tới, cố căng mắt nhìn vào trong tách trà. “Chỉ có lá trà, còn lại cái gì cũng không có a. Khoan, hình dạng chỗ lá trà kia trông giống như một con rắn, lại không phải là quỷ?”

Tiểu Mã vừa nói vừa đưa tay ra với lấy tách trà, Diệp Thiếu Dương đánh vào tay hắn một cái:”Đừng có nghi thần dị quỷ, ý tôi là xem ảnh phản chiếu kia.”

Trang Vũ Ninh âm thầm hít vào một hơi, ngẩng đầu nhìn lên tường, kinh hãi nói:”Tại sao nhìn thế nào cũng không có?”

“Cái gì không có?” Tiểu Mã lần này tập trung quan sát ảnh phản chiếu trong tách trà, nhờ ánh đèn, trên mặt nước trà phản chiếu lại toàn bộ trần nhà, Tiểu Mã liếc mắt nhìn đến chỗ góc tường, một bóng đen đang nằm dài ở đó, hai con mắt lộ ra sự u ám, Tiểu Mã sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà, hoàn toàn không thấy cái gì, lại cúi xuống nhìn vào trong tách trà, cái bóng đen kia đột nhiên nhảy xuống dưới, lao về phía cửa sổ.

“Lúc này mới muốn chạy?” Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, tay vừa nhấc, một đồng tiền Ngũ đế đã bắn thẳng về góc tường.

Một tiếng kêu đau đớn vang lên, lúc sau, vài sợi lông chim màu đỏ hiện ra từ trong không trung, rơi xuống đất, Diệp Thiếu Dương tiến lên một bước, nhìn sang bên cạnh ném tiếp ra một đồng tiền, vài sợi lông chim lại rơi xuống, Diệp Thiếu Dương xoay người, không ngừng phi những đồng tiền Ngũ đế vào các vị trị khác nhau trên bức tường, nhìn giống như đang truy đuổi một vật gì đó, liên tục dồn nó đến góc tường.

“Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp!” Tay phải Diệp Thiếu Dương bắt một pháp quyết, bắn cực nhanh về phía dưới bức tường, tay trái vươn tới như tóm lấy một vật gì đó trong không trung, kéo mạnh một cái, lúc này trong lòng bàn tay Diệp Thiếu Dương xuất hiện một con vật đỏ như máu, hai cánh vũng vẫy, không ngừng giãy giụa, trong miệng phát ra tiếng kêu khàn khàn.

Là một con chim! Cánh giống cánh dơi, thân lại giống cú mèo, rõ ràng là một con chim, nhưng lại cho người ta cảm giác là một loại hung thần tà ác. Tiểu Mã cùng với Trang Vũ Ninh sợ tới mức ngây người.

Diệp Thiếu Dương chắp tay trước ngực, dùng chỉ đỏ giam chặt Huyết Ô ở bên trong, cao giọng niệm chú: “Tam muội chân hỏa, nhật chiếu quang minh, cấp cấp như lệnh!”

Quái điểu lập tức bị một ngọn lửa màu xanh bao lấy, chỉ trong chốc lát, bộ lông đỏ như máu của nó bị đốt thành một đống đen hôi, toàn thân không ngừng chảy ra từng dòng huyết dịch đỏ tươi, nhớp nháp, nhễu nhạo. Thân thể Huyết Ô dần dần khô héo, co rút, trong miệng phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, chấn động nhân tâm, Trang Vũ Ninh cảm thấy vô cùng thống khổ, vội lấy hai tay bịt chặt lỗ tai

Huyết điểu giãy giụa càng ngày càng yếu, không đến nửa phút sau, hơi thở đã chỉ còn thoi thóp, đúng lúc này, cái mỏ dài của nó đột nhiên mở lớn, một bóng đen lập tức vọt ra, thân thể con chim run lên một chút, nhanh chóng héo rút, biến thành một đám trông như than đá.

Bóng đen kia vừa mới nhảy ra, lập tức đánh thẳng về phía Diệp Thiếu Dương. Hai tay Diệp Thiếu Dương đang giữ chặt Huyết Ô, muốn thu về phòng ngự cũng không kịp, tình thế cấp bách, hắn liền cắn chót lưỡi, phun một búng máu lên người bóng đen, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, bóng đen ngã ra sau, lăn về phía góc tường, nằm trên mặt đất run bần bật.

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng chà xát hai tay, cầm những gì còn lại của Huyết Ô nghiền nát ra thành tro, phủi phủi hai bàn tay, tro rơi xuống chưa chạm đất đã biến mất không chút tung tích.

Diệp Thiếu Dương thở ra một cái, chỉ vào bóng đen ở góc tường:”Nó đã bị máu thiên sư của tôi phá đi quỷ thân, tạm thời không thể hại người, chúng ta qua đó quan sát một chút.”

Tiểu Mã vừa nghe không còn nguy hiểm, lá gan cũng liền lớn hơn, bước nhanh tới. Trang Vũ Ninh do dự một chút, sau đó cũng đi theo, cần thận đánh giá cái bóng đen kia:

Thân thể cùng bộ dạng của nó có vài phần giống một con khỉ nhỏ, cả người mọc đầy lông đen, điểm khác biệt lớn nhất với con khỉ là nó có một cái mõm rất dài, trong miệng là hàm răng lởm chởm nhọn hoắt, nhìn thật dọa người, đôi mắt nó to đến bất thường, giống như hai quả bóng bàn lồi ra ngoài hốc mắt, đôi mắt không có lòng trắng, chỉ có một màu đen kịt, võng mạc hiện lên những vạch đan xen nhau hệt như mắt kép của chuồn chuồn.

Tiểu Mã cùng Trang Vũ Ninh cảm thấy đôi mắt kỳ quái đó như nhìn xuyên qua cơ thể mình, thấu tới từng góc sâu nhất trong tâm hồn họ, cả hai bất giác lạnh người, dùng ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi nhìn Diệp Thiếu Dương.

“Đây là loại quỷ gì? Con chim vừa rồi nữa, đó là gì? » Sau khi phục hồi lại được một chút tinh thần, Tiểu Mã run giọng hỏi.

Diệp Thiếu Dương mở tay ra, trong lòng bàn tay hắn là một hình gấp giấy màu đen tuyền, nhìn kỹ thì đó là một con hạc giấy : « Đây là con chim vừa nãy. »

« Hạc giấy?» Tiểu Mã thực không thể tưởng tượng nổi.

« Đúng, là hạc giấy. » Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn « con khỉ » mõm dài kia, nói : « Thành thật một chút. » Nói xong không hề liếc mắt nhìn qua « con khỉ », chỉ cúi đầu mở con hạc giấy ra, ở giữa có ba cái lông chim màu đỏ sẫm đang phát sáng, lập tức nhíu mày, trầm giọng nói : «Lợi hại thật a, chỉ với ba chiếc lông vũ của Huyết Ô mà có thể biến giấy thành hình, hóa ảo thành thật, tên này pháp lực không tệ.»

Trang Vũ Ninh thấp giọng hỏi:” Thiếu Dương ca, anh nói vậy là có ý gì?”

Diệp Thiếu Dương vuốt vuốt mấy cái lông chim, từ tốn giải thích:”Huyết Ô là một loại yêu quái ở Quỷ vực, có thiên tính (*) là ngũ uẩn giai không (**), nói đơn giản là có thể ẩn hình, lông vũ của nó cũng có một lượng linh lực nhất định, chỉ cần có vài chiếc lông vũ của nó, là có thể thi triển pháp thuật biến hóa ra hình dạng Huyết Ô.

Đây là loại yêu quái biến ảo, tuy rằng yêu lực có hạn, nhưng lại có đặc tính che giấu, ngay cả pháp sư cũng không phát hiện được, cho nên lúc đầu tôi cũng không nhận ra, nhưng bất luận là loại yêu pháp gì cũng đều có sơ hở, Huyết Ô vốn kỵ nước nên khi ở trong nước chúng không thể ẩn thân, tôi cũng là trùng hợp nhìn thấy nó trong nước trà, bằng không thì đúng là phiền toái lớn.”

Tiểu Mã nghe xong, nhíu mày hỏi:”Nó ẩn hình để làm gì, đánh lén cậu?”

“Đánh lén, nó không làm được.” Diệp Thiếu Dương nhìn “con khỉ” mõm dài trong góc tường, hất đầu nói:”Tên này vừa rồi ở trong cơ thể nó, nó chính là vì giúp tên này ẩn hình, khiến chúng ta không phát hiện ra hắn.”

“Con còn lại là loại quỷ gì, mắt lớn như vậy, mẹ nó, nhìn phát tởm.» Tiểu Mã buông nhanh một câu.

Diệp Thiếu Dương nói:”Nó được gọi là Đại Nhãn quỷ, cũng là một loại quỷ xuất thân từ Quỷ vực, bất quá loại quỷ này không có tà tính, rất nhát gan, điểm đặc trưng là Âm luân nhãn…..Nó có thể xem như một dạng Thiên Lý nhãn. Pháp sư tu tà sẽ nuôi dưỡng Đại Nhãn Quỷ, dùng huyết phù thông linh với chúng, mượn đôi mắt của chúng quan sát mọi việc., cơ bản cũng không khác cái camera di động là bao.”

(*) Thiên tính: Đặc tính trời sinh.

(**) Ngũ uẩn giai không: Ngũ uẩn bao gồm: Sắc uẩn, thọ uẩn, tưởng uẩn, hành uẩn và thức uẩn. Đây là năm cách thức mà con người dùng để đánh giá, nhận biết mọi vật xung quanh mình. Trong truyện có thể hiểu “ngũ uẩn giai không” là khiến cho mọi nhận thức của những người xung quanh về mình thành không. (khác với ngũ uẩn giai không trong Phập pháp)

Chương 309: Huyết ô và Đại nhãn quỷ (2)

Tiểu Mã cùng Trang Vũ Ninh khiếp sợ nhìn nhau hỏi lại.

“Ý của cậu là…..có pháp sư ở lợi dụng nó theo dõi chúng ta?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, “Huyết ô phối hợp cùng Đại nhãn quỷ, một phụ trách ẩn thân, một phụ trách nhìn trộm, cái này chỉ có pháp sư mới nghĩ ra được.”

Tiểu Mã chợt tỏ ra lo lắng: “Chết thật, từ nay về sau, lúc tắm rửa phải thật chú ý, không khéo lại bị lợi dụng.”

Trang Vũ Ninh thở dài nói: “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi thật không dám tin trên đời lại tồn tại loại sinh vật thần kỳ như thế này.”

“Chúng vốn dĩ không thuộc về dương gian, Quỷ vực có rất nhiều loại kỳ yêu dị quái, hai con yêu này căn bản vốn không là gì.” Diệp Thiếu Dương nghĩ ngợi một lát, đem phân tích của mình nói ra:”Hiện tại có thể chắc chắn, người đang âm thầm phá rối, làm hại cô là một pháp sư, hơn nữa hắn chỉ cần dựa vào ba chiếc lông vũ của Huyết Ô là đã có thể thi pháp, từ điểm này có thể thấy pháp lực của hắn rất mạnh, vượt xa các pháp sư thông thường.”

Trang Vũ Ninh nhíu chặt hai chân mày, rà soát lại trong đầu một lượt, thất thần thở dài:”Tôi đã từng đắc tội với một nhân vật lợi hại như vậy lúc nào a.”

“Cô vốn không đắc tội với hắn, nhưng có một số pháp sư, sẵn sàng bán mạng vì tiền.” Diệp Thiếu Dương nói ; ”Bất quá, với đối thủ lợi hại như vậy, thu cô ba mươi vạn thực sự có phần hơi ít….”

Trang Vũ Ninh vừa nghe Diệp Thiếu Dương nói vậy, vội nắm lấy tay hắn, tội nghiệp nói: “Thiếu Dương ca, anh nhất định phải giúp tôi, tiền không thành vấn đề, tôi có thể đưa thêm.”

“Ách…Tôi nói giỡn thôi, cô đừng nghĩ là thật.” Diệp Thiếu Dương vội gỡ tay nàng ra.

Tiểu Mã chỉ Đại Nhãn quỷ, nói:”Tiểu Diệp tử, cậu không có ý giải quyết con quỷ này à, còn ở đó đùa giỡn, bất quá tên này thật là kỳ quái, không biết vì cái gì mà vẫn luôn nằm ở kia, ý muốn bỏ chạy cũng không có?”

“Tôi đã nói rồi, lá gan của nó rất nhỏ, nó bị tôi một đòn phá vỡ quỷ thân, tự biết chạy trốn cũng vô dụng.” Diệp Thiếu Dương đi đến trước mặt Đại Nhãn quỷ, nghiêng đầu nhìn nó, nói: ”Ta biết ngươi bị người ta ép buộc, lần này xem như là ta cứu ngươi, ngươi đến từ đâu thì trở về đó. Ngươi thấy thế nào?”

Đại Nhãn quỷ thoáng chút sửng sốt, còn có thể giữ mạng, việc này chỉ nghĩ đến thôi nó còn không dám, lập tức gật như gà mổ thóc. Diệp Thiếu Dương liền vẽ một tờ dẫn hồn phù, vừa định dán lên người nó, Đại nhãn quỷ đột nhiên nhảy lùi một bước, ra sức xua tay.

“Vậy ngươi muốn như thế nào?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày hỏi.

Đại nhãn quỷ giống như một con khỉ ngồi xổm trên mặt đất, mở rộng miệng, một quả cầu nhỏ màu lam sáng lấp lánh, từ trong khoang miệng từ từ bay về phía Diệp Thiếu Dương.

“Cái gì, ngươi muốn nhận chủ?” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc.

Đại nhãn quỷ ra sức gật đầu.

Hồn tinh đã ra, nếu mình không tiếp nhận, sẽ lập tức khô héo, Diệp Thiếu Dương khẽ lắc đầu, vươn tay ra đỡ lấy hồn tinh. Hồn tinh liền hóa thành một đạo ánh sáng, thấm vào trong lòng bàn tay hắn.

Diệp Thiếu Dương thở dài, nhìn Đại Nhãn quỷ nói: “Được rồi, ngươi quay về Quỷ vực đi, đừng làm chuyện gì xấu xa, trong tương lai nếu ta di Quỷ vực, sẽ tới tìm ngươi.”

Đại nhãn quỷ gật gật đầu, hóa thành một làn khói tiến nhập vào trong linh phù, từ cửa sổ bay ra ngoài.

Phải một lúc lâu sau, Tiểu Mã cùng Trang Vũ Ninh mới hồi phục lại tinh thần.

Tiểu Mã nhìn Diệp Thiếu Dương hỏi: “Nhận chủ nghĩa là gì? Cái đồ vật kia nữa, đó là cái gì?”

“Nhận chủ, chính là trở thành Quỷ phó của tôi. Cái kia là hồn tinh, là một vật đặc thù trong cơ thể quỷ âm sinh, nó cho phép tôi sau này có thể tùy ý triệu hoán Quỷ phó của mình, đương nhiên, tôi phải đến Quỷ vực mới dùng được.”

Tiểu Mã ngẩn người, nói: “Tôi nhớ ra rồi, lúc ấy thủy quỷ Hà Cơ cũng đem hồn tinh giao cho cậu, như vậy cũng là nhận chủ? Nhưng Đại nhãn quỷ kia vì lý do gì mà lại muốn nhận cậu làm chủ nhân? Bởi vì cậu cứu nó, lại giúp nó trở lại Quỷ vực?”

“Cái này chỉ là một phần, cái chính là….” Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Nó thấy tôi lợi hại, nghĩ rằng nếu nhận tôi làm lão đại, tương lai chẳng may gặp nguy hiểm, tôi còn có thể cứu nó.”

Tiểu Mã nghe xong chỉ biết câm lặng, Tết năm nay, không khéo còn nhận được thiệp Chúc mừng năm mới của quỷ.

“Bất quá vẫn là cậu có lợi, pháp sư kia vốn phái nó đi đối phó với cậu, không ngờ cậu lại vi khách phản chủ, biến nó thành thuộc hạ của mình, hắn đã phải chịu tổn thất lớn.”

“Đấu pháp cũng giống như đánh cờ, hắn cùng lắm chỉ là mất đi một con Đại Nhãn quỷ, nếu tôi không phát hiện ra Huyết Ô, mọi hành động của chúng ta đều sẽ bị hắn nắm được, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.”

Tiểu Mã suy nghĩ một lát, nói: ”Cậu vì sao lại thả Đại Nhãn quỷ đi sớm như vậy, nó do tên pháp sư kia phái tới, đương nhiên sẽ biết hắn ta đang ở đâu, không phải có thể dẫn chúng ta tới đó sao?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Pháp sư kia cũng không phải là tên ngốc, tại thời điểm tôi ra tay, hắn đã cắt đứt mối liên hệ với Đại Nhãn quỷ. Ý này của cậu cũng không tồi, nhưng căn bản là dù có hỏi cũng không ra manh mối, nếu không tôi còn chờ cậu nhắc a.”

Nói xong câu đó, cả ba người đều trầm tư, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng của mình.

Một lát sau, Trang Vũ Ninh với dáng vẻ khẩn trương nhìn quanh bốn phía, “Trong nhà…..sẽ không còn có loại yêu dị gì nữa chứ?”

“Đại nhãn quỷ và Huyết Ô chi vũ (*) đâu phải là rau cải trắng, hắn đâu có thể có nhiều như vậy.” Diệp Thiếu Dương nói, nhưng sau khi tính toán một chút, vẫn là lấy ra một lọ nước, dùng phù chú chi lực (**) biến thành hơi nước, kiểm tra các phòng trong nhà một lượt.

Sau khi xác định trong nhà không có bất cứ thứ gì dị thường, Diệp Thiếu Dương bảo Trang Vũ Ninh thu gom hết gương trong nhà lại, mang lên sân thượng, sau đó hắn dựa vào la bàn âm dương định ra Tứ thần phương vị (***), dùng chỉ chu sa buộc ở bốn góc gương, rồi bố trí ra bốn phương.

Xong xuôi, Diệp Thiếu Dương điều chỉnh lại góc độ một chút rồi mới đi xuống lầu, đem một cái gương bát quái đặt ở trên cổng chính, nhìn qua có vẻ đơn giản nhưng thực tế hắn đã bố trí xong một trận pháp rất mạnh.

“Như vậy tất cả Quỷ Yêu đều không thể vào nhà đúng không?” Tiểu Mã đi tới bên cạnh hắn, tò mò hỏi.

“Sao được như vậy chứ, không lợi hại đến thế đâu, cái Tứ phương trận này chủ yếu là nhắm vào Huyết Ô, tên pháp sư kia, trong tay của hắn rất có thể không phải chỉ có ba cái Huyết Ô chi vũ, chúng ta nên đề phòng một chút.”

Tiểu Mã gãi đầu: “Sao cậu không bố trí một cái trận pháp hoàn mỹ, phong bế toàn bộ biệt thự, tất cả Quỷ Yêu đều không thể xâm nhập?”

Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt, “Đi cùng tôi lâu như vậy, mà ngay cả thường thức cơ bản cậu cũng không hiểu, trận pháp, dựa vào sự lưu chuyển của khí để duy trì, có dòng khí, là có mắt trận, có mắt trận là có cách phá giải, căn bản không có trận pháp nào là hoàn mỹ cả.”

“Thật quá vi diệu.” Tiểu Mã gật gù.

Trở lại phòng khách một lát, tiếng chuông cửa bỗng vang lên.

“Vũ Tình tỷ tới, tôi ra mở cửa.” Diệp Thiếu Dương xuyên qua hành lang, đi nhanh ra phòng khách, cửa vừa mở, hắn chợt sững người, đúng là Tạ Vũ Tình, nhưng đêm nay nàng ta………so với ngày thường có gì đó hơi khác.

Đêm nay, nàng không mặc cảnh phục, mà mặc một bộ quần áo màu trắng, bộ đồ ôm lấy từng đường cong mềm mại trên người nàng, như muốn đem toàn bộ cái vóc dáng hoàn mỹ vô khuyết ấy mà biểu lộ ra ngoài. Mái tóc vốn hay buộc cao nay để xõa bồng bềnh trên vai, gương mặt được trang điểm theo lối tự nhiên nhẹ nhàng, nhìn vô cùng thanh thoát, vô cùng diễm lệ. Quanh người nàng lúc này phảng phất một hương thơm ngọt dịu, như có như không, theo gió hòa vào trong không gian.

Diệp Thiếu Dương tay giữ nắm cửa, toàn thân bất động, ngây ngốc đứng nhìn.

Tạ Vũ Tình nhìn hắn, mỉm cười, nói: “Nhìn cái gì, chưa thấy qua mỹ nữ bao giờ à?”

(*) Huyết Ô chi vũ: Lông vũ của Huyết Ô.

(**) Phù chú chi lực: Sức mạnh của phù chú (***) Tứ thần phương vị: Chính là 4 hường Đông – Tây – Nam – Bắc nhưng được gọi theo tên của tứ thần Thanh Long (phía Đông) – Bạch Hổ (phía Tây) – Chu Tước (phía Nam) – Huyền Vũ ( phía Bắc).

Chương 310: Huyết Ô và Đại nhãn quỷ (3)

“Ách….”. Sau một hồi ngây dại vì nhan sắc của Tạ Vũ Tình, ý thức Diệp Thiếu Dương cuối cùng cũng đã quay trở lại với chủ nhân, hắn cười cười hỏi: ”Cô đêm nay đi hẹn hò à?”

Tạ Vũ Tình có phần hơi kinh ngạc, pha chút thất vọng: ”Ta cũng mong được như vậy lắm a!”

Diệp Thiếu Dương gãi đầu: “Không đi hẹn hò? Trời cũng tối rồi, cô trang điểm xinh đẹp như vậy……..để cho ai ngắm?”

Sắc mặt Tạ Vũ Tình chợt sầm lại, hừ một tiếng: “Ta trang điểm cho chính mình ngắm!! Ngươi còn ý kiến gì nữa không?” Nói xong, đầy mạnh Diệp Thiếu Dương sang một bên, đi thẳng vào phòng khách.

Diệp Thiếu Dương nhìn theo bóng nàng đi vào mà trong lòng không ngừng thắc mắc, “Sao tự nhiên lại nổi giận a?”

Trang Vũ Ninh vừa thấy Tạ Vũ Tình đến, lập tức bước đến chào hỏi vô cùng thân thiện, mời nàng ngồi xuống sô-pha, sau đó đích thân đi pha hồng trà mang ra mời nàng. Sự tiếp đón nhiệt tình này của Trang Vũ Ninh khiến cho Tạ Vũ Tình có phần hơi ngượng ngùng, để che đi chút thiếu tự nhiên này, nàng liếc mắt nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, tức giận nói: ”Tên vô lại, ngưoi tìm ta có việc gì, nói mau đi, nhanh, ta còn bận đi hẹn hò.”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói: “Hóa ra là cô đi hẹn hò thật à?”

Tạ Vũ Tình gắt: “Rốt cuộc ngươi có nói hay không? Không nói thì ta đi đây.”

“Nói, nói, việc này…….Hỏi trước một chút, cảnh sát đã tìm được cái nữ thi kia chưa?”

Nói đến việc chính, thái độ của Tạ Vũ Tình hòa hoãn trở lại, uống một ngụm trà, nói: “ Không tìm được, tìm được đã sớm báo tin cho ngươi, cái này liệu có phải là một vụ án giết người không?”

“Tôi đoán là không, cái tên đứng phía sau toàn bộ sự việc……..Tạm gọi hắn là “kẻ giấu mặt” đi, hắn không cần thiết phải đi giết một người chỉ để thi triển khống thi thuật (*), hơn nữa nữ thi chỉ đóng vai trò hỗ trợ trong kế hoạch. Tôi nghĩ là hắn lấy trộm thi thể này ở đâu đó, cũng có thể là trộm mộ, xong việc liền mang đi, nên cảnh sát không tìm thấy, tuy nhiên đây cũng không phải là vấn đề chính.”

Diệp Thiếu Dương từ tốn đem những điều tra của mình về Hồ tiên sinh nói qua một lượt, sau đó bảo Tạ Vũ Tình: “Tôi tìm cô là muốn nhờ cô giúp đỡ, liệu cô có thể giúp tôi phái hai người tới giám sát tiệm thuốc này, nhìn xem hàng ngày có bao nhiêu người ra vào, những người đó là người như thế nào, và cái chính là theo dõi tên Hồ tiên sinh này. Loại công việc này, phía bên cảnh sát các cô làm sẽ thuận tiện hơn.”

Tạ Vũ Tình nghe xong, thuận miệng nói: “Nếu ngươi hoài nghi hắn, chỉ cần đem hắn bắt lại, thẩm vấn một chút, như thế không phải cái gì cũng sẽ rõ ràng sao?”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Cô ở cùng với tôi lâu như vậy, sao không thông minh lên chút nào vậy nhỉ?”

“Ai ở cùng ngươi lâu như vậy!” Tạ Vũ Tình quát.

“Ách, tôi không phải là có ý đó.”

“Không phải cái ý đó!! Thế ngươi vừa nói bậy cái gì?” Tạ Vũ Tình trừng mắt nhìn hắn

Diệp Thiếu Dương lập tức im lặng, nghi ngờ hôm nay nhất định là nàng có vấn đề, cho nên mới dễ nổi nóng như thế, quyết định không dám trêu nàng nữa, nhún vai nói: “Tra khảo hắn e là không ổn, tôi tra khảo hắn là phạm pháp, bên cảnh sát ra tay càng không được, đừng nói không có chứng cứ, cho dù là có chứng cứ, loại vụ án linh dị này, cũng khó lòng mà làm theo đúng quy trình được.”

Tiểu Mã trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên đôi mắt sáng ngời, kích động kêu lên: “Tiểu Diệp tử, cậu có thể câu hồn a, đem hồn phách của hắn gọi tới, thẩm vấn một chút, không phải cái gì cũng sẽ biết hết sao? Hơn nữa, làm như thế cũng không tính là cậu thẩm vấn hắn, hắn không có cách nào kiện cậu được, mà dù có đi kiện, thì cũng chỉ khiến bản thân bị nói là có bệnh tâm thần.”

Diệp Thiếu Dương khinh thường liếc xéo Tiểu Mã một cái, nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu có cao kiến gì, biện pháp này tôi đã sớm nghĩ tới, đây là một lỗi tắt, nhưng có phần nguy hiểm, tên Hồ tiên sinh này rốt cuộc cũng chỉ là một cái bình phong, người mà chúng ta cần tìm là dưỡng quỷ sư sau lưng hắn kia, làm như vậy rất có khả năng sẽ khiến rút dây động rừng.”

“Sao lại rút dây động rừng, sau khi cậu câu hồn tên Hồ tiên sinh, hỏi ra được tên dưỡng quỷ sư kia ở chỗ nào, chúng ta lập tức đi bắt hắn, lại câu hồn ra tra tấn, hỏi hết tất cả, cái này gọi là thắng đảo hoàng long, dao sắc chặt đay rối (**).”

Nghe xong kế hoạch của hắn, Diệp Thiếu Dương trợn mắt há mồm, không nói thêm được câu nào.

Tiểu Mã rướn lông mày, đắc ý cười nói: “Có phải bị cậu bị diệu kế của tôi dọa đến ngây người rồi không?”

“Tôi khinh ngạc đến ngây người vì sự ngu muội của cậu thì có, sự tình đơn giản như vậy, ngay cả cái đầu heo của cậu cũng có thể nghĩ ra, chẳng lẽ đối phương còn không nghĩ đến để đề phòng?”

Tiểu Mã chịu đả kích, vẫn không cam lòng, nói: “Bọn họ có nghĩ đến thì đã làm sao? Chẳng lẽ còn có biện pháp chống câu hồn?”

“Đương nhiên là có, pháp sư có thể câu hồn người khác, theo lẽ tự nhiên cũng sẽ có biện pháp đề phòng bị câu hồn, bất quá cũng cần phải xem xét pháp lực hai bên.”

Diệp Thiếu Dương bâng quơ nói: “Tên dưỡng quỷ sư kia thì tôi không dám nói, còn tên Hồ tiên sinh, tôi chỉ cần một giây là có thể câu hồn được hắn, nếu hắn có thể phòng ngự thì đúng là gặp quỷ, bất quá……Làm như vậy tôi sợ chúng ta sẽ đánh động tên dưỡng quỷ sư kia, đến lúc chúng ta có được tin tức về hắn, hắn đã trốn đi mất rồi, lúc đó chúng ta biết đi đâu mà tìm hắn?”

Tiểu Mã kinh hãi nói: “Cậu câu hồn Hồ tiên sinh, tên dưỡng quỷ sư có thể biết?”

Diệp Thiếu Dương trừng hắn một cái: “Vậy mới nói cậu đúng là đầu heo, dưỡng quỷ sư một khi đã quyết định dùng Hồ tiên sinh như một tấm bình phong để che giấu đi thân phận, thì các vấn đề khác đương nhiên đều đã nghĩ tới, tám phần mười là đã đặt trong người Hồ tiên sinh một hồn kiều (***), khi hồn phách họ Hồ có chuyện lạ, hắn lập tức cảm ứng được.”

“Hồn kiều là cái gì?”

«Không hiểu thì đừng hỏi nữa, tôi không có thời gian giải thích cho cậu. » Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn sang Tạ Vũ Tình, « Giúp tôi điều tra thân phận của Hồ tiên sinh này một chút, sau đó như tôi vừa nói, phái người theo dõi hắn, có vấn đề gì không ? »

« Có vấn đề, »Tạ Vũ Tình nói: « Điều tra thân phận của Hồ tiên sinh này thì dễ làm, nhưng phái người theo dõi hắn thì không được, hắn không phải đối tượng tình nghi, ta không thể làm như vậy được. »

Diệp Thiếu Dương nghĩ ngợi một lát, nói: “Việc người bảo vệ kia mất mạng, có thể bảo hắn là nghi can, chờ sau này, khi thực sự phá được án, cô báo cáo lại với cấp trên đây là một vụ án linh dị, khi đó không cần giải thích thêm nữa.”

Tạ Vũ Tình nói: “Ngươi nói thì dễ lắm, bảo là vụ án linh dị, cấp trên cũng muốn ta giải thích tỉ mỉ kỹ càng các sự việc, sau đó đối chứng cùng vụ án. Ngươi khẳng định Hồ tiên sinh này có liên quan tới vụ án?”

“Cái này, phải chắc chắn tới tám phần.”

“Đừng nói tám phần, đến lúc đó chẳng may không phải, ta đem ngươi giao nộp lên cho cấp trên nhá.”

“Không thành vấn đề, chỉ sợ cô không nỡ thôi.” Diệp Thiếu Dương đùa vui một câu.

Tạ Vũ Tình hừ lạnh một tiếng: “Sao ta phải luyến tiếc chứ, vào ngục rồi, ta sẽ quản ngươi cả đời.”

Tiểu Mã chợt bật cười, nhìn về phía Tạ Vũ Tình, nói: “Vũ Tình tỷ, đời này, tỷ cố quản hắn cho tốt a.”

Tạ Vũ Tình lúc này mới phát hiện trong câu nói của mình còn có ý khác, hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Mã: ”Câm cái miệng của ngươi lại, bằng không ta đem ngươi nhốt vào trước.”

Tiểu Mã liên tục xua tay: “Tiểu đệ sao có được phúc phận này, tỷ cứ đi tìm Tiểu Diệp tử mà đòi nợ, tốt nhất là quản hắn cả đời.”

Tạ Vũ Tình nhất thời đỏ mặt.

Trang Vũ Ninh không có tâm trạng đùa giỡn cùng bọn họ, suy nghĩ một hồi, nói: “Thiếu Dương ca, chúng ta sau khi tìm được dưỡng quỷ sư, cũng xác nhận chuyện này là do hắn làm, sau đó thì sao?”

“Kết quả tốt nhất là hắn đưa tay chịu trói, hủy đi tiểu quỷ….Nếu hắn không làm vậy, chỉ còn cách là đánh một trận, xử lý cả hắn lẫn tiểu quỷ.”

Trang Vũ Ninh nhíu mày hỏi: ”Chẳng lẽ cứ phải nhất định tìm được hắn, mới đối phó được với tiểu quỷ?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, “Đây là manh mối duy nhất chúng ta có, chúng ta cần tìm được linh thân của tiểu quỷ, mới có thể hoàn toàn tiêu diệt được nó.”

“Ta về chuẩn bị một chút, sau đó sẽ bắt đầu điều tra, có thông tin gì sẽ báo lại cho ngươi.” Tạ Vũ Tình nói xong đứng lên.

“Để tôi tiễn cô.” Diệp Thiếu Dương cũng đứng lên.

“Ai cần ngươi tiễn.” Tạ Vũ Tình bước nhanh qua hành lang, tự mình mở cửa đi ra ngoài, Diệp Thiếu Dương vội chạy đuổi theo, cùng nàng đi ra ngoài cổng chính.

(*) Khống thi thuật: Thuật điều khiển xác chết.

(**) Thắng đảo hoàng long, dao sắc chặt đay rối: Dùng một biện pháp giải quyết một mạch tất cả mọi vấn đề, mọi rắc rối. (***) Hồn kiều: Một pháp thuật thuộc dạng thông linh thuật, liên kết linh hồn của mình với đối tượng khác, qua đó biết được mọi việc mà đối tượng đó làm. Cao cấp hơn có thể cưỡng chế sai khiến.

Chương 311: Tiệm thuốc đông y quỷ dị (1)

Tạ Vũ Tình dọc đường trầm mặc, Diệp Thiếu Dương không tìm được câu nào để nói “Về nhà đi ngủ sao?”

”Không về nhà thì ở chỗ cậu ngủ sao?” Buột miệng nói ra lời này Tạ Vũ Tình lập tức ý thức được mình đã lỡ lời, cúi đầu xuống nhanh chóng bước đi.

Tìm được chiếc xe đỗ ven đường, Tạ Vũ Tình mở cửa xe ngồi vào trong, trở tay muốn đóng cửa xe thì Diệp Thiếu Dương đột nhiên nắm lấy tay cô.

Tã Vũ Tình vội vàng dứt ra, cả kinh nói “Cái tên sắc lang này ngươi muồn làm gì?”

Một đồng tiền sáng lấp lánh từ tay cô rơi xuống đất. Diệp Thiếu Dương khom lưng xuống nhặt, lắc đầu, đem đồng tiên ném vào trong lòng cô,“Đây là đồng đúc mẫu lớn, tặng cho cô đó. Thời khắc mấu chốt, cắn chóp lưỡi phun lên mặt trên thì có thể cứu cô một mạng”

”Cái này…” Tạ Vũ Tình lúc này mới biết ban nãy là mình đã nghĩ hơi nhiều. “Tôi đã có bùa hộ thân của cậu cho rồi, còn cần cái này nữa sao?”

”Bùa hộ thân không tốt bằng thứ này đâu. Đây là dùng cho tình huống đặc biệt, lỡ đâu tên pháp sư kia tìm cô gây rắc rồi thì có thứ này trên người, tôi có thể yên tâm một chút“. Diệp Thiếu Dương vẫy tay về phía cô, “Cô về đi, cẩn thận một chút, à đúng rồi, thật ra hôm nay cô trang điểm rất đẹp”

Tạ Vũ Tình sâu trong nội tâm bị rung động một chút, đang muốn ngẩng đầu nhìn hắn cười, thì Diệp Thiếu Dương bồi thêm một câu “Vì thế mau mau đi hẹn hò đi, tránh để lãng phí lớp phấn này”

Tạ Vũ Tình hung dữ liếc xéo hắn một cái, giẫm chân ga lái xe vụt đi.

Khi Diệp Thiếu Dương quay trở lại thì cũng đã rất khuya rồi. Ba người cũng không ai nói gì nữa, tự giác quay về phòng nghỉ ngơi.

Nằm trên giường, Diệp Thiếu Dương bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ lần nữa. Một kế hoạch dần dần xuất hiện trong đầu hắn.

Sáng sớm, ba người lục tục thức dậy. Lúc đang dùng bữa sáng ở phòng khách thì Tạ Vũ Tình điện thoại đến.

”Thế nào rồi, hôm qua hẹn hò chưa?” Sau khi nhấc điện thoại, Diệp Thiếu Dương tiếp tục đùa về chuyện hôm qua.

Đầu dây điện thoại bên kia ngừng lại một lát, chuyền đến âm giọng lạnh lùng của Tạ Vũ Tình, “Ngươi nếu như không muốn nói đến chuyện chính thì ta cúp mắt đây”

”Nói, nói, tôi đang nghe mà”

Tạ Vũ Tình dừng một chút rồi nói “Tôi đã tìm ra tài liệu của lão Hồ tiên sinh rồi”

Diệp Thiếu Dương trong lòng vui mừng “Nhanh như vậy sao?”

”Điều này thì có gì khó đâu chứ, tiệm thuốc đông y đó có hồ sơ công thương, vào hệ thống điều tra là có thế biết được thân phận chủ tiệm thôi. Ông chủ tên là Hồ Uy, 30 tuổi, trên hộ tịch ghi là người bản địa Thạch Thành. Nhà ở vùng nông thôn cực kì hẻo lánh, cha mẹ đã quá cố. Trên hộ khẩu của hắn chỉ có một mình hắn, tiệm thuốc Đông y của hắn tên là “Dưỡng Nhân đường”. Vốn đăng kí mười vạn, chỉ có mình hắn là người đại diện pháp luật. Còn hộ chiếu của hắn thì lát nữa ta nhắn tin sang cho ngươi“. Tạ Vũ Tình nói liền một mạch.

”Biết rồi, cảm ơn người đẹp nha, tối nay mời người đẹp đi ăn bánh bao nhân thịt“. Diệp Thiếu Dương bắt đầu nói tốt.

Tạ Vũ Tình không tiếp lời, chỉ nói “Hắn là người bản địa, điều tra rất thuận lợi. Có cần phải điều tra một chút về lai lịch hắn hay là quan hệ qua lại của hắn không?”

”Cũng được, có điều cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện”

Tạ Vũ Tình hừ một tiếng: “Tôi đã phái hai người đi giám sát rồi, có chuyện gì thì sẽ nói cho cậu. Cậu có tính toán gì không?”

”Tôi cần nghĩ thêm một chút, có ý tưởng gì thì sẽ nói với cô sau”

”Đã biết” Tạ Vũ Tình cũng không dong dài, trực tiếp cúp điện thoại.

Diệp Thiếu Dương đem tình hình kể lại với Tiểu Mã và Trang Vũ Ninh, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tối hôm qua tôi đã nghĩ ra được một kế hoạch song phương tiến hành. Một mặt là âm thầm điều tra kĩ lưỡng về cái tên Hồ tiên sinh, một mặt là cùng hắn tiếp xúc thông qua bên ngoài. Giả mạo phú thương, tìm hắn mua tiểu quỷ, xem thử có cơ hội thông qua con đường này để tiếp xúc với pháp sư dưỡng quỷ sau lưng hắn hay không”

Hai người vừa nghe liền cảm thấy đây là một kế hoạch rất tốt. Trang Vũ Ninh nói: “Bằng không thì tôi kêu Tiểu Oánh đi? Vừa khéo cô ấy đã mua chỗ lão ta một tiểu quỷ, có thể đối đáp được”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu “Quan hệ giữa cô và Tiểu Oánh quá rõ ràng, hơn nữa chúng ta vừa mới giúp cô ấy tìm ra tiểu quỷ, cô ấy mà gặp hắn nhất định là không được. Có điều cô hãy hỏi thăm Tiểu Oánh,muốn tìm Hồ tiên sinh thỉnh tiểu quỷ thì cần những yêu cầu gì”

Trang Vũ Ninh gật gật đầu.

Tiểu Mã nói “Vậy thì đi tìm Chu tiểu thư. Dựa vào gia thế của cô ấy thì cái tên họ Hồ kia nhất định không thể hoài nghi”

Diệp Thiếu Dương vẫn lắc đầu “Thứ nhất, tôi không xác định được tên pháp sư nuôi quỷ đó có biết mối quan hệ giữa tôi và Tiểu Như hay không. Thứ hai, chuyện này có thể nguy hiểm, chỉ một mình thân con gái thì không được, ta không cho phép cô ấy mạo hiểm”

Tiểu Mã lại đề nghị sự giúp đỡ của bạn học Lý Đa, Diệp Thiếu Dương cũng đều phủ định. Diệp Thiếu Dương phân tích, tên Hồ Uy đó nếu như đã là người Thạch Thành thì nhất định ở Thạch Thành có bao nhiêu người giàu hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay. Mặc dù tìm ai đó giả mạo, cho dù Trang Vũ Ninh ra tiền thì đối phương cũng không được tín nhiệm. Hơn nữa một tên nghèo như Lý Đa, căn bản không thể diễn xuất giống với người có tiền được”

”Người này không những cần có tiền, mà còn phải là người cực kỳ giàu có, ít ra cũng phải nằm trong top 10 của Thạch Thành. Bởi vì mục đích của tôi không phải để hắn đi thỉnh tiểu quỷ mà là muốn cùng với tên pháp sư nuôi quỷ kia liên hệ với nhau. Tên này biết nhiều người giàu có đến như vậy, nếu như không phải người cực kỳ giàu thì e là hắn sẽ không thèm để ý tới”

Trang Vũ Ninh nhìn hắn, lẩm bẩm nói “Như thế nào thì được xem là cực giàu chứ, giống như Chu tiểu thư á?”

”Ừm, gần như vậy”

Trang Vũ Ninh nhíu mày nói “Vậy huynh đừng nghĩ nữa, Thạch Thành tuy là thành phố lớn, giàu giống như Chu gia thì cũng chẳng có mấy nhà, Mã gia tính là một, còn nữa…”

Diệp Thiếu Dương xua xua tay nói “Để tôi tìm Mã gia”

Trang Vũ Ninh ngẩn người “Anh quen thiếu gia Mã Thừa sao?”

Diệp Thiếu Dương cười cười “Quen, anh ta nợ tôi một món ân tình”

Tiểu Mã thông não “Tối hôm qua sao tôi lại không thể nghĩ ra điều này! Tiểu Diệp Tử, có phải cậu đã sớm có dự định đi tìm hắn rồi?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu “Cậu ấy là người thích hợp nhất. Khi phần mộ tổ tiên nhà cậu ấy phát sinh ra chuyện thì người ngoài không một ai biết. Sau đó thì tôi cũng không hề gặp cậu ấy lần nào, cho dù điều tra như thế nào đi chăng nữa thì tôi và cậu ta không có quan hệ gì cả”

Tiểu Mã hắc hắc cười “Mối quan hệ duy nhất giữa hai người là tình địch, vì vậy anh ta càng không thể giúp cậu”

Diệp Thiếu Dương trừng hắn một cái: “Có thể không đề cập đến vấn đề này không?”

Trang Vũ Ninh nói “Khi nào huynh đi tìm hắn?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ một chút rồi nói “Ngày mai đi,tôi muốn tự mình đi xem nơi này một chút”

”Điều này…cũng được sao?” Trang Vũ Ninh trầm ngâm nói “Nếu như để cho Hồ tiên sinh phát hiện, ngày mai huynh lại sang gặp Mã thiếu gia. Liệu có bị nghi ngờ không?”

Diệp Thiếu Dương cười “Yên tâm đi, tôi có dự định của mình”

Trang Vũ Ninh nói “Cần tôi đi không? Ngày hôm nay tôi có tham gia một hoạt động…”

”Cô cứ làm việc của mình đi, tôi đi với Tiểu Mã là được rồi. Cô nhớ về trước khi trời tối là được”

Lúc đó điện thoại của Diệp Thiếu Dương reo lên, là một dòng tin nhắn, mở ra xem thì đó là một sổ hộ chiếu. Một nam nhân trên dưới 30, mày rậm mắt to, gò má cao, cằm nhọn.

”Nhìn cũng giống người bình thường a” Tiểu Mã xem một chặp rồi nói.

Diệp Thiếu Dương liếc hắn một cái “Vậy cậu nói tôi xem, không phải người bình thường thì sẽ trông như thế nào?”

Tiểu Mã gãi gãi đầu “Vậy mà cậu còn xem?”

”Tôi muốn nhớ ngoại hình của hắn trông như thế nào, ngu ngốc.”

Chương 312: Tiệm thuốc đông y quỷ dị (2)

Diệp Thiếu Dương thu một ít đồ đạc rồi cùng Tiểu Mã ra ngoài, lái xe đến phố Nam Cốc. Từ đầu đường đã xuống xe đi bộ vào.

Đây là một con đường cổ, các tiệm ven đường gì cũng có bán, dòng người cũng không quá đông. Diệp Thiếu Dương vừa đi vừa ước tính phong thủy, đi một mạch đến cuối đường thì đụng phải một tường chắn. Quay đầu nhìn lại thì thấy chính vì nguyên do con đường chết như thế này nên nơi đây gần như không có người qua lại, rất quạnh quẽ. Các tiệm xung quanh cửa đều đã đóng chặt, biển hiệu cũng loang lổ màu cổ xưa.

Ở góc đường, một tòa nhà nhỏ được xây lên bằng tường gạch khoan trông rất cũ kỹ, mấy cái cửa bằng gạch đá đều bị phá hỏng. Lầu một cửa rộng mở, phía trên có treo một biển hiệu rất cổ có viết “Dưỡng Nhân Đường” ba chữ thật to viết bằng bút lông.

”Chính là ở đây rồi” Tiểu Mã bĩu môi, “Còn nói là dưỡng nhân đường, tôi thấy đây rõ ràng là dưỡng quỷ đường”

Diệp Thiếu Dương trừng hắn một cái, nói “Sau khi bước vào cậu biết phải làm gì rồi chứ?”

”Biết rồi, mượn WC cái, sẵn tiện quan sát địa hình”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, cất bước đi vào, nhìn qua nhìn lại xung quanh. Nơi này không lớn lắm, cách bài trí cũng giống với những tiệm thuốc Đông y bình thường, một dãy tủ thuốc dựa đứng vào tường, phía dưới là một cái quầy. Phía bên trái, là một cầu thang xoắn ốc lên lầu hai, bên phải là một bức rèm cửa.

Sau khi bước vào, Diệp Thiếu Dương đã lập tức cảm nhận được một tia quỷ khí. Sau đó trên vai bỗng nhiên bị chùn xuống, cảm giác giống như có thứ gì đó đang bò lên. Nhưng hắn lại không cố gắng xem thử thứ đó là gì, chỉ cảm giác thấy cái “thứ đó” trèo lên vai mình ngửi ngửi một chút, sau đó nhảy xuống mặt đất, chui vào phía quầy sau.

Trước khi nó chui vào, Diệp Thiếu Dương đã kịp thấy đó là một tiểu quỷ chỉ cao đến cẳng chân hắn, cả người phát ra màu xanh. Trong lòng hắn cảm thấy sốc, cái tiệm thuốc này không những dùng tiểu quỷ để trông nhà, hơn nữa còn rõ ràng là để phòng bị mỗi khi có pháp sư đến. Hắn cảm thấy âm thầm vui mừng vì trước khi tới đây đã dùng lá ngải diệp thảo trừ đi khí tức pháp sư trên thân người. Lại còn sau khi vào cửa đã thu khí lại, thật là anh minh vô cùng!

Tiểu quỷ này không phát hiện mình là pháp sư nên đã chạy về rồi.

Diệp Thiếu Dương tiến đến trước quầy thuốc, nhìn xung quanh đánh giá một chút thì thấy có một ông già để râu dê, gầy đến nỗi da bọc xương, đang dựa vào một cái ghế gỗ mơ màng, đầu ngả sang một bên tựa hồ như đã ngủ say rồi. Trong lòng lão ôm một cái máy ghi âm cũ kĩ đang phát Bình thư “Nhạc Phi truyền” trong có vẻ có chút gì đó phong cách tiên phong, đạo cốt.

Diệp Thiếu Dương trong lòng cười nhàn nhạt, gõ gõ lên mặt bàn, dùng giọng cấp thiết la to “Wei wei, Lão tiên sinh, tỉnh dậy đi”

Phải kêu liền mấy tiến thì lão ta mới chịu mở mắt, đôi con ngươi đục ngầu, nhìn Diệp Thiếu Dương đánh giá trên dưới.

”Tiên sinh, tôi đến để bốc thuốc” Diệp Thiếu Dương cười khách sáo, trong lòng nghĩ “Ta để cho ngươi giả vờ, một ngày nào đó ta sẽ bóp chết ngươi lão cương thi à”

Lão già có một chút ngoài ý muốn nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, do dự hỏi “Bốc thuốc gì?”

”Có Thủy Tinh Lan không?”

Lão già ngẩn người “Cậu muốn trị bạch hầu à?”

Diệp Thiếu Dương hai mắt sáng ngời, liên tục gật đầu, “Lão tiên sinh biết không, tôi có người thân bị bệnh bạch hầu, đều uống rất nhiều thuốc nhưng không khỏi. Có một đại phu cho tôi một phương thuốc cổ truyền nói là có loại thuốc tên Thủy Tinh Lan có thể chữa được. Có điều tôi đã lục tung hết cả Thạch Thành này rồi nhưng đều tìm không ra a, hôm nay đến đây là muốn thử vận may…”

Hoài nghi trong mắt của lão già biến mất, lắc đầu nói “Thủy Tinh Lan chỉ có ở nơi âm sinh núi cao, so với Tuyết Liên (hoa sen tuyết) còn khó kiếm hơn, tiệm thuốc nhỏ của tôi thì làm sao mà có được. Cậu cũng đừng phí sức, tới chỗ khác mua đi”

”Cảm ơn Lão tiên sinh đã nhắc nhở” Diệp Thiếu Dương thở dài thật mạnh, lục tìm đơn thuốc đã kê trước đó rồi đưa qua “Vậy xin Lão tiên sinh hãy bốc những vị thuốc này, cứu người gấp đi”

Lão già mở đơn thuốc ra xem nhìn thấy những thứ trên đó viết là Huyền sâm, rễ bản lam, sơn đậu căn, hoa kim ngân, cây đầu xuân… Đây quả thật là phương thuốc trị bạch hầu, tia nghi hoặc cuối cùng trong lòng cũng biến mất liền đứng dậy đến quầy để bốc thuốc.

”Ai ya, chỗ này không có nhà vệ sinh sao?” Tiểu Mã ôm bụng kêu lên.

Diệp Thiếu Dương quay đầu trừng hắn một cái “Đi ra ngoài tìm đi!”

”Không kịp nữa rồi! tôi bị đau bụng!” Tiểu Mã biểu hiện vẽ mặt thống khổ nhìn qua nhìn lại tìm kiếm “Lão tiên sinh, nhà vệ sinh ở phía sau nhỉ? Cho tôi mượn dùng một chút được không?”

”Nhà vệ sinh không dùng cho người ngoài” Lão già quay người định ngăn lại thì Tiểu Mã đã chạy loạn vào rèm cửa phia sau. Lão già đành vậy, tiếp tục bốc thuốc.

Sau một hồi chờ đợi, thuốc cũng đã bốc xong, Tiểu Mã cũng đi ra nhếch miệng cười nói lời cảm ơn với lão già rồi cùng với Diệp Thiếu Dương đi ra ngoài.

”Cái này…” Tiểu Mã vừa mới nói một chữ.

Diệp Thiếu Dương ngay lập tức sử dụng ánh mắt lặng lẽ nhìn hắn, thở dài nói “Chỉ có thể đi chỗ khác xem thôi”

Tiểu Mã hiểu ý cũng không nói nhiều nữa.

Hai người đi một hơi ra phố, Diệp Thiếu Dương thở dài nhẹ nhõm, đứng ở ven đường âm thầm mắng một tiếng “Họ Hồ này thật sự có thể nghĩ ra cách tìm một lão quỷ để trông cửa!”

”Qủy?” Tiểu Mã sửng sốt “ Ý cậu lão già đó là quỷ? Không phải chứ?”

”Là một khối quỷ thi, bề ngoài đương nhiên nhìn không ra”

Tiểu Mã hít một hơi thật sâu, nhớ lại một lượt những hành động của Lão già ban nãy dường như không có điểm nào bất thường, nói “Không phải chứ, quỷ làm sao có thể xem được đơn thuốc?”

”Điều này cũng có gì đặc biệt đâu cơ chứ, có thể trước khi chết ông ta là một thầy thuốc”

Tiểu Mã nghĩ một hồi, buồn bực nói “Tại sao nhất định phải tìm một quỷ thi để trông cửa hàng chứ? Hơn nữa nghe lão già đó nói chuyện cũng rõ ràng, tay chân cũng nhanh nhẹn, không giống như những quỷ thi mà ta đã gặp trước đây a?”

”Không phải nhất định phải tìm quỷ thi trông cửa hàng, mà là ở chỗ đó quỷ khí quá đậm, người sống ở đó lâu ngày nhất định phải chết không nghi ngờ gì nữa”

”Lão ấy hoạt động như thường là vì tiệm thuốc đó có quỷ khí bất tận cung cấp cho lão ta hấp thu tu luyện đương nhiên là rất thoải mái rồi. Lão quỷ này là thi ma có cấp bậc“. Diệp Thiếu Dương lắc đầu thở dài“Nhìn thấy thi ma và du hồn mà không thể bắt, điều này thật không sảng khoái mấy”

Tiểu Mã ngạc nhiên “Ở đâu lại xuất hiện một u hồn nữa?”

”Trong quầy thuốc có hai con. Lúc nãy tôi không để cậu nói chuyện là vì lúc chúng ta ra cửa, chúng nó nhìn chằm chằm chúng ta ở phía sau”

”Đệch, chỗ đó là quỷ sào à?” Tiểu Mã cảm khái nói.

”Không khác là mấy” Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng về phía góc đường một cái, nói “Con đường này chính là dựa vào quy luật phong thủy để xây nên, cái tiểu lâu đó là ở âm huyệt nhãn thượng. Âm khí vốn dĩ đã mạnh rồi, bọn chúng chọn nơi này để làm hang ổ chính là nhìn trúng điểm này. Đúng rồi, phía sau cái rèm cửa đó có gì vậy?”

”Một lối đi nhỏ, dài gần ba mét, đối diện là kho dược liệu, cửa không có khóa, tôi làm bộ tìm WC để đi vào, một phòng chỉ toàn là thuốc, phòng đó không nhỏ, bằng nửa cái phòng học”

Diệp Thiếu Dương liếc hắn “Ai mà biết nửa gian phòng học là bao to chứ, nói cụ thể xíu đi”

Tiểu Mã gãi gãi đầu “Chắc là hai mươi mét vuông đó, cậu hỏi rõ như vậy để làm gì chứ?”

”Phí lời, tôi chỉ muốn tính xem nơi đó có căn phòng nào mờ ám không. Phòng vệ sinh thì sao?”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 5 ngày trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 6 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 1 tuần trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin