Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 48
❮ sautiếp ❯Chương 294: Quỷ Khí Hóa Điệp
Diệp Thiếu Dương nhúm một nhúm tro, đưa lên mũi ngửi, cảm thấy vẫn còn chút quỷ khí, vì vậy lại để Tiểu Mã chạy đi lấy ba lô trước khi tắm hắn đã cởi ra. Sau đó Diệp Thiếu Dương lấy ra một lá phù, dùng bút chu sa vẽ lên vài nét, nhặt mấy cái chân hương bỏ vào, gấp 4 góc bùa rồi quay đầu bảo Tiểu Mã: “Cậu đi lấy một đôi đũa, một cái bát, múc nửa bát gạo đưa tới đây.”
Tiểu Mã đang định đứng lên thì Trang Vũ Ninh đã nói: “Tôi không nấu cơm nên nhà không có gạo. Nhưng trên lầu tôi vẫn còn một ít gạo nếp, có dùng được không?”
“Là gạo là được.”
Trang Vũ Ninh lập tức lên lầu, mấy phút sau đã đem mấy thứ Diệp Thiếu Dương muốn tới, bày trên bàn trà.
Diệp Thiếu Dương đặt lá bùa có hương tro vùi dưới bát gạo, dựng thẳng đôi đũa rồi cắm vào, nói với Tiểu Mã: “Lấy cho tôi thêm một chén nước lớn, nóng lạnh đều được.”
Tiểu Mã nhanh chóng làm theo, tìm một cái chén lớn, lấy đầy một chén nước lọc, đưa đến trong tay Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương bưng lên uống ừng ực.
Tiểu Mã thấy lạ, thở dài nói: “Thiên Sư thật không dễ làm, còn phải uống nhiều nước như vậy mới có thể thi pháp (1).”
Diệp Thiếu Dương uống hơn một nửa, lau miệng, nói: “Chả có quan hệ gì với thi pháp đâu, tôi khát đấy.”
Hắn lấy trong balo ra thêm chút hồng tiêu, hòa vào nửa chén nước còn lại, đợi tới khi tan ra hết rồi đổ nước chảy xuống theo hai chiếc đũa. Tới khi nước chảy hết vào bát, đợi không tới vài giây sau, gạo nếp trong bát bắt đầu động đậy, một con bướm toàn thân màu đỏ bắt đầu chui ra, nó bò tới tận cuối hai chiếc đũa dựng thẳng. Hai cánh có hai đốm dài màu xanh, giống như hai con mắt người.
Ba người Tiểu Mã thấy vậy, lập tức lùi về phía sau.
“Con bướm này…từ đâu mà ra?” Tiểu Mã cả kinh nói.
“Mao Sơn bí thuật, Quỷ Khí Hóa Điệp.”
“Đây là hồ điệp ư, nó rõ ràng là con bươm bướm” Tiểu Mã sửa lại cho đúng “Con bướm với hồ điệp không phải là một?” (2)
Diệp Thiếu Dương trợn mắt: “Trên sách ghi như vậy, tôi làm sao biết được.”
Đợi đến khi con bướm bò tới miệng bát, Diệp Thiếu Dương thổi một hơi vào người nó, con bướm lập tức vỗ cánh, bay thẳng ra tới sân. Diệp Thiếu Dương lập tức theo sau, đi thẳng tới bãi cỏ trên sân, chính giữa có một bể cá cảnh, con bướm bay tới bể cá đã chẳng thấy đâu nữa.
Diệp Thiếu Dương cúi người nhìn, bể cá có hình bầu dục, dài không quá 2~3m, do xi-măng xây thành, bốn bên đều khảm đá cuội, bên trong bơi vài con cá rất béo, đủ mọi màu sắc. Diệp Thiếu Dương hơi ngó đầu vào nhìn, mấy con cá lập tức ngừng bơi, liếc mắt nhìn hắn.
Diệp Thiếu Dương âm thầm hít một hơi, nói: “Vấn đề nghiêm trọng rồi.”
Trang Vũ Ninh khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy?”
Diệp Thiếu Dương định nói rõ, nhưng thấy sắc mặt của Trang Vũ Ninh, lại nghĩ tới đêm đã khuya, tối nay cũng chẳng thể nào thi pháp được nữa. Nếu nói ra chân tướng, chỉ khiến cho nàng đứng ngồi không yên, hắn bèn lắc đầu, nói: “Không có chuyện gì lớn đâu, cô cứ về đi ngủ trước đi, ngày mai nói sau.”
Trang Vũ Ninh nói: “Không thể trong tối nay xử lý sao?”
Diệp Thiếu Dương cười: “Chuyện này không phải một sớm một chiều là giải quyết được, nghỉ ngơi trước đã, ngày mai tinh thần tốt hơn thì nói. Tôi cũng mệt rồi.” Trang Vũ Ninh nghe hắn nói vậy, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Diệp Thiếu Dương lấy ra Ngũ Hành Kỳ trong balo, cắm bốn phía xung quanh bể cá, kéo một đường chỉ chu sa quanh bể, sau đó gọi mọi người vào nhà.
“Ta đêm nay muốn tăng ca, về ghi báo cáo, tìm lai lịch của nữ thi kia. Ta đi nha.” Tạ Vũ Tình nói xong, quay người đi ra cửa sân.
Diệp Thiếu Dương tiễn nàng đi, nhìn nàng lên xe, quan tâm nói: “Đi đường cẩn thận, cố gắng đi ngủ sớm một chút.”
Tạ Vũ Tình hơi ngạc nhiên, ngoái đầu nhìn hắn, cười nói: “Ngươi mà cũng học được cách quan tâm người khác rồi đấy.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai: “Thức đêm sẽ nhanh già đấy.”
“Vậy thì sao, ta không có bạn trai, thành gái già cũng không ai quan tâm.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Cũng vì không có bạn trai nên mới phải cố gắng bảo trì dung nhan, bằng không thì cũng chẳng có ai để ý đến cô.”
Tạ Vũ Tình hơi lườm hắn, khoát tay nói: “Đi thôi!” Rồi đóng cửa, lái xe rời đi.
Diệp Thiếu Dương trở lại sân nhỏ, cùng lên lầu đi nghỉ với Tiểu Mã và Trang Vũ Ninh.
Trên đường lên lầu, Trang Vũ Ninh không ngừng hắt xì. Đến lầu hai, Diệp Thiếu Dương gọi Trang Vũ Ninh lại, rồi nói với Tiểu Mã: “Cậu mang một chén nước tới cho tôi.”
Tiểu Mã nói: “Cậu không phải lại khát nước chứ?”
“Nói nhiều làm gì.”
Diệp Thiếu Dương trừng mắt với hắn một cái, Tiểu Mã đành phải ngoan ngoãn đi lấy nước. Diệp Thiếu Dương đã vẽ một lá phù, vẩy ngón tay thì linh phù tự cháy trong tay. Tới khi linh phù cháy hết thành tro, hắn hòa vào trong chén, đưa cho Trang Vũ Ninh.
“Đây là…”
“Là Khư Âm Phù (3), cô bị dầm mưa phát sốt, uống xong cái này đi ngủ một giấc là không sao nữa.” Tuy hắn trên núi chưa từng học qua y thuật, nhưng loại phù chữa bệnh đơn giản này Diệp Thiếu Dương vẫn biết chút ít.
Trang Vũ Ninh nhìn chén nước đen sì, nàng hơi chần chờ, sau đó cau mày uống một hơi cạn sạch.
“Cảm ơn anh, Diệp Thiên Sư.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai: “Cứ gọi tôi là Thiếu Dương Ca là được.”
Trang Vũ Ninh gật đầu, cảm kích nhìn hắn: “Thiếu Dương Ca, thật sự cám ơn anh. Tôi lừa anh nhưng anh lại toàn tâm toàn ý giúp tôi…”
“Đừng suy nghĩ nhiều, tới phòng cô ngủ thôi.”
Trang Vũ Ninh cùng Tiểu Mã đều ngạc nhiên.
Diệp Thiếu Dương cũng thấy mình nói hơi sai, bèn ho khan hai tiếng, nói: “Ý tôi là, trước khi Chuông Kinh Hồn hỏng mất, tôi tới phòng cô thay một cái khác…”
~~~
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiếu Dương ngủ đến hơn chín giờ mới tỉnh, xuống tới phòng khách. Tiểu Mã và Trang Vũ Ninh đã thay quần áo khác ngồi trước bàn, đang ăn sáng.
“Thiếu Dương Ca, tới ăn điểm tâm.” Trang Vũ Ninh nhiệt tình chào hỏi “Tôi không biết anh thích ăn cái gì, nên mỗi thứ mua một chút.”
Diệp Thiếu Dương cười, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Mã, cầm một cái bánh quẩy bắt đầu ăn, thấy tinh thần Trang Vũ Ninh đã tốt hơn, bèn hỏi: “Tối hôm qua ngủ ngon chứ?”
“Rất ngon” Trang Vũ Ninh cười: “Cảm ơn lá phù của Thiếu Dương Ca phù, tôi cũng không còn cảm hay sốt nữa rồi.”
Diệp Thiếu Dương vừa ăn điểm tâm, vừa hỏi thăm tình huống đại khái của Chu Trung Oánh, nghe Trang Vũ Ninh nói, gật đầu đáp: “Chúng ta ăn sáng xong thì qua thăm cô ấy.”
“Bây giờ sao?”
Trang Vũ Ninh hơi giật mình: “Không xử lý vấn đề trong hoa viên trước sao?”
“Hoa viên đã được tôi dùng Ngũ Hành Kỳ trấn giữ, lúc nào cũng đều có thể xử lý được. Nghe tôi, trước tiên tới nhà Chu Trung Oánh.”
Nhà của Chu Trung Oánh trong Thạch Thành, là một biệt thự giá cao ở ngoại ô. Cơm nước xong xuôi, Trang Vũ Ninh lái xe, chở Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã đến nhà Chu Trung Oánh. Trên đường đi, nàng dựa theo ý của Diệp Thiếu Dương nói, gọi điện thoại cho bố của Chu Trung Oánh, tỏ ý muốn tới thăm Chu Trung Oánh, nhưng lại bị cự tuyệt.
“Bố của Chu Trung Oánh không muốn cho ai biết tình hình hiện tại của cô ấy.” Trang Vũ Ninh cau mày nói.
“Tại sao phải làm vậy?” Diệp Thiếu Dương buồn bực hỏi.
(1): thi pháp: làm phép
(2): con ngài hay còn gọi là bướm đêm thường được gọi là điệp, nhưng cùng đc gọi là bướm cả. Méo biết giải thích =_=
(3)Nguyên văn 湿祛符 – Khư Thấp Phù, tuy nhiên để dễ hiểu và hay mình để là Khư Âm Phù – Phù làm tiêu trừ âm khí, hàn khí.
Chương 295: Tiểu quỷ làm phiền
“Bố của cô ấy có rất nhiều tiền, lại có tính sĩ diện. Từ khi Chu Trung Oánh đổ bệnh lại gây ra chuyện trộm con của người ta nên đã bị bố cô ấy nhốt trong nhà, không cho phép ra ngoài. Ông ấy sợ người khác chê cười bộ dạng hiện tại của Chu Trung Oánh.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Tôi hiểu, nhưng chúng ta không tới không được, bằng không thì…
Đợi chút nữa mua chút hoa quả tới thăm là được, người ta nói chẳng ai nỡ đánh mặt cười, ông ấy chắc cũng sẽ chúng ta vào thôi.”
Tiểu Mã cùng Trang Vũ Ninh đầu đầy hắc tuyến. Tiểu Mã nói: “Cậu cho rằng ở đây giống như thôn làng dưới Mao Sơn hả, còn cả hoa quả nữa, cậu kể cả có đưa tới 1 tấn người ta cũng chả thèm.”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu: “Nếu không thì đưa cái gì? Thế giới của những kẻ có tiền như bọn cậu, tôi cũng không hiểu.”
Tiểu Mã nói: “Bằng không thì trực tiếp làm một cái phong bì, bên trong nhét chút tiền?”
Trang Vũ Ninh cười nói: “Cậu càng đầu đất. Chuyện quà cáp cứ để tôi, tôi với cô ấy là bạn bè cũng đã lâu, đem tặng thì chỉ cần thứ người ta thích là được.”
Nàng lái xe đến một tiệm bánh ngọt giá cao trong nội thành, chọn mấy thứ bánh ngọt mà mấy chị em thích ăn, sau đó lái xe thẳng đến nhà Chu Trung Oánh ở ngoại thành. Sau một giờ lái, xe dừng lại trước một căn biệt thự kiểu chuẩn của Trung Hoa, Trang Vũ Ninh xuống xe với Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã, đi tới nhấn chuông cửa.
Một người trung niên khoảng 40 tuổi ra mở cửa, vẻ ngoài là người rất đạo mạo. Ông ta liếc thấy Trang Vũ Nịnh, hơi ngạc nhiên, cười nói: “Là Vũ Vũ hả, mời vào. Hai vị này là…”
“Hai vị này đều là bạn thủa trước của Chu Trung Oánh, họ mới đi du học trở về, nghe nói tình huống của Chu Trung Oánh nên muốn đến cô ấy. Còn đây là bố của Chu Trung Oánh, Chu thúc thúc.”
Hai người Diệp Thiếu Dương cùng cười, cùng ông ấy chào hỏi.
Chu tiên sinh miễn cưỡng cười, nói: “Mời vào nhà.”
Tầng một của biệt thự là một gian phòng khách trang nhã, ánh sáng chiếu khắp phòng, nhìn xung quanh toàn đồ theo phong cách Trung Hoa cổ. Diệp Thiếu Dương sau khi vào, vẻ mặt lập tức trở thành nghiêm trọng, dò xét qua mọi thứ một lần, lại cố gắng đi qua cầu thang lên tới tầng hai, trong lòng đã có vài phần phán đoán.
Chu tiên sinh mời mọi người ngồi xuống ghế salon, bảo người giúp việc pha trà. Trang Vũ Ninh cảm ơn, bắt đầu hàn huyên cùng Chu tiên sinh…”Sao lại không thấy Chu thẩm đâu ạ?”
“Khó có khi được giải tỏa nên bà ấy đi di lịch rồi.”
Chu tiên sinh mỉm cười với Trang Vũ Ninh, nói: “Chú cũng đã thấy cháu ở cuộc thi trên TV đó. Chú còn giúp cháu kiếm không ít bình chọn ở công ty đấy, chú bảo với mấy đồng nghiệp chắc chắn cháu sẽ trở thành quán quân, cháu cũng đừng làm chú thất vọng đó.”
Trang Vũ Ninh cười cười đáp lại: “Chu thúc thúc tạo áp lực cho cháu quá, cháu sẽ cố gắng hết sức.”
Chu tiên sinh cười ha ha, ánh mắt lướt qua hai người Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã, nói: “Mời hai người uống trà. Đúng rồi, xin hỏi hai người du học ở đâu?”
“Chúng cháu du học ở… Pennsylvania.” Tiểu Mã nhấp một ngụm trà nói.
Chu tiên sinh gật gật đầu: “Học gì tại đó?”
“Chúng cháu học chuyên ngành khoa học máy tính.”
Chu tiên sinh cười đáp: “Chuyên ngành khoa học máy tính ở đó quả thực rất nổi danh, nhưng hai cậu đã nghỉ học ở đó rồi à?”
“Ách…” Tiểu Mã đang định kiếm cớ, Trang Vũ Ninh sợ hắn nói thêm sẽ lòi đuôi, bèn đem bánh ngọt đặt lên bàn.
“Cháu có mua vài cái bánh Tiểu Oánh thích ăn. Chu thúc, Tiểu Oánh gần đây thế nào, cháu muốn đi thăm cô ấy một chút.”
Mặt Chu tiên sinh lộ vẻ hơi chút khó xử: “Tình hình Tiểu Oánh càng ngày càng kém. Hiện tại đã hoàn toàn ngây ngô, thật sự không nên gặp người khác, cho nên… Vũ Vũ, cháu có thể một mình thăm nó, về phần hai vị này, thật sự xin lỗi.”
“Như vậy có chút không ổn, hai người bạn này của cô ấy vừa từ Mỹ trở về, rất muốn gặp Tiểu Oánh một lần…”
“Đã quan tâm Tiểu Oánh như vậy, thì cũng đã hiểu rõ tình hình hiện tại của nó, tốt nhất vẫn không nên kích thích nó. Tôi thật sự thật xin lỗi, hay là tôi thay mặt nó ở đây nói chuyện với hai người.”
Lời nói của Chu tiên sinh mười phần có chừng mực và hàm dưỡng, nhưng đã có ý muốn tiễn khách. Trang Vũ Ninh biết có nói thêm gì đi nữa cũng không có ý nghĩa, ngược lại sẽ tổn thương hòa khí, lần sau nếu có tới cũng khó có thể gặp được Chu Trung Oánh nghĩ lại cũng chỉ có thể trở vể, cùng nhau bàn bạc biện pháp khác. Vì vậy nàng cáo từ Chu tiên sinh, đánh mắt với hai người Diệp Thiếu Dương một cái, đứng dậy ra về.
Diệp Thiếu Dương trầm mặc đi ra tới cửa, đột nhiên quay đầu lại, nói với Chu tiên sinh đang tiễn bọn hắn ra: “Chu tiên sinh, tôi không phảidu học sinh, cũng không phải bạn của Chu Trung Oánh. Tôi hôm nay tới đây là muốn chữa bệnh cho con gái của ông.
Chu tiên sinh ngẩn người, ánh mắt lập tức sáng lên: “Cậu là bác sĩ?”
“Không phải, đạo sĩ.”
Quang mang trong mắt Chu tiên sinh lập tức ảm đạm, ông cũng chỉ cười cười nói: “Đạo sĩ, cám ơn, nhưng vẫn cứ miễn đi.” Sau đó đưa tay thành thủ thế tiễn khách.
Diệp Thiếu Dương vẫn đứng bất động ở đó. Trang Vũ Ninh ở phía sau kéo tay áo của hắn, thấp giọng khuyên bảo: “Thiếu Dương Ca, đi thôi, như vậy không thích hợp…”
Diệp Thiếu Dương vẫn như không nghe thấy, tiếp tục nói với Chu tiên sinh nói: “Chu tiên sinh không tin tôi? Có phải tất các những pháp sư trước đó đều đã thất bại, cho nên ông đã nản lòng thoái chí?”
Chu tiên sinh sửng sốt, lập tức cười thoải mái, nói: “Xem ra cậu trước khi đến đây cũng đã có bài học rồi.”
Diệp Thiếu Dương nghe ra ý tứ trong câu nói là mình cũng giống mấy tên thần côn trước đó đã cho người dò xét trước tình huống, sau đó cũng tới lừa gạt một khoản tiền. Hắn cũng không lập tức giải thích, chỉ vào chậu cá vàng nói: “Đây là bồn cá phong thủy, bồn cá bày ở phía sau cửa gọi là.
Nhưng ông nuôi không phải cá vàng, mà là cá chép, cá chép lưng đen bụng trắng, hấp âm nhả dương, cho nên cách cục phong thủy này được bày ra không phải vì tiền tài, mà là tăng dương khí. Bởi vì căn phòng này âm khí quá nặng, tôi nói đúng chứ?”
Chu tiên sinh ngạc nhiên nhìn hắn, vừa muốn mở cửa, Diệp Thiếu Dương đã phất tay tỏ ý ngừng lại. Hắn đi đến phía trước hiên nhà, chỉ vào hai bên tường trái phải nói: “Ông có phải muốn đặt cửa sổ sát đất, cố ý dán hai bên tường lại, bởi vì (1) đây chắc chắn là che lại hai bóng tường. Tới chính ngọ thì hai bên cửa là dương huyệt được mở ra, bởi vậy ánh sáng đầy đủ, dương khí theo cửu cung tuần hoàn, tới hai bên tường đã được che kín nên sẽ lại quay lại, vận chuyển không ngừng.
Bởi vậy, dương khí trong phòng lúc nào cũng tràn đầy. Cũng vì khi ông xây nhà, cố ý xây cầu thang xoắn ốc, lại dán giấy kín khắp tường trong phòng, dễ dàng khiến dương khí hướng lên trên. Con gái của ông nhất định ở trên lầu, mục đích của cách cục phong thủy này chính vì ông muốn tụ dương khí, triệt tiêu âm khí trên người con gái ông.”
Chu tiên sinh nghe hắn giảng xong về phong thủy, ánh mắt chậm rãi trở nên nhu hòa.
Diệp Thiếu Dương nắm lấy cơ hội, nói: “Người bố trí cách cục phong thủy này quả có chút trình độ, nhưng muốn dùng cách này để trị bênh cho con gái ông thì hiệu quả cực thấp. Tôi không biết do hắn hữu tâm vô lực hay do căn bản không thể tìm ra nguyên nhân?”
“Cái này…”
Chu tiên sinh do dự một chút, cắn răng nói: “Tôi cũng không dối gạt vị tiên sinh này nữa. Từ sau khi Tiểu Oánh gặp chuyện không may, trong phòng nó thường xuyên truyền ra âm thanh của một đứa bé đang cười, sau đó chính là tiếng con bé kêu thảm thiết.
Nhưng trong phòng của nó lại không có đứa bé nào, tôi vốn cũng không tin vào quỷ thần đấy, dần dần cũng tin là có thật. Cứ thế về sau, tôi đã mời hơn mười mấy pháp sư tới thi pháp, cuối cùng cũng đều vì lừa đảo mà bỏ trốn hết. Chỉ còn có Tiểu Oánh chết dần chết mòn trong phòng…”
(1)Mặt trời mọc ở nơi chân trời – không có điểm bắt đầu, có cực thì lại khuyết thiếu
Chương 296: Quỷ trên cổ
Chu tiên sinh nói tiếp: “Về sau tôi đi nơi khác nghe ngóng, tìm được ba đạo sĩ cùng nhau hành tẩu, bọn hắn nói là có tiểu quỷ đang bám lấy Tiểu Oánh, nhưng không thể trị dứt, chỉ có thể bố trí cách cục phong thủy này. Họ cùng nói qua là chỉ có thể giảm bớt tình hình của Tiểu Oánh, để bọn họ đi mời sư phụ của họ hạ sơn, thế nhưng đã hơn một tháng rồi, đến nay cũng không có tin tức gì…”
Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: “Ba tên đầu heo.”
Hắn nghĩ ngợi rồi lại hỏi Chu tiên sinh: “Ông đã trả bao nhiêu tiền thù lao cho bọn chúng?”
“Họ nói sau khi chuyện thành sẽ lấy 50 vạn, tôi đã thanh toán trước hai mươi vạn. Nhưng sự tình cũng chưa hoàn thành, nên số tiền còn lại tôi cũng chưa trả.”
Chu tiên sinh thở dài nói: “Chỉ cần Tiểu Oánh không sao, tiền không phải là vấn đề.”
Diệp Thiếu Dương duỗi ba ngón tay đưa ra trước mặt ông ta: “Cho tôi ba vạn, tôi giúp ông. Ok?”
Khuôn mặt Chu tiên sinh đã có chút mong chờ, nhưng sau khi nghe thấy hắn nói ba vạn, lập tức thở dài, chỉ thở dài nói: “Tôi đưa cho người khác 30 vạn còn không được, cậu chỉ lấy ba vạn… Hay là thôi đi.”
Diệp Thiếu Dương xém chút quỳ xuống: “Ông cảm thấy lấy tiền càng nhiều thì mới càng lợi hại?”
“Đó là đương nhiên, tiền nào của nấy. Thứ cho tôi nói thẳng, cao nhân đắc đạo thật sự cũng không thể chi tiền ít mà mời được đâu.”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Thứ nhất, mục đích tôi lấy tiền không phải là vì kiếm tiền, mà là không muốn cho ông thiếu nợ ân huệ với tôi, kiếp sau sẽ phải báo đáp. Thu 30 vạn đã là giá cao rồi, nên tôi chỉ lấy một chút tượng trưng. Thứ hai, hiện tại một phân tiền tôi cũng không lấy, cứ chờ tới khi sự tình của con gái ông được giải quyết, ông trả một lần cho tôi là được.”
Chu tiên sinh giật mình dò xét hắn một hồi, Trang Vũ Ninh thấy thời cơ đã chín muồi, ở một bên khuyên nhủ: “Chu thúc thúc, vị này là Diệp tiên sinh. Thúc đừng nhìn anh ấy trẻ tuổi, nhưng anh ấy tới từ Mao Sơn đó. Cũng là Thiên Sư hàng thật giá thật, thúc cứ để anh ấy xem thử xem sao.”
Chu tiên sinh lúc này mới quyết định, tiến lên kéo tay Diệp Thiếu Dương lại, kích động nói: “Chỉ cần cậu có thể chữa trị cho Tiểu Oánh, đừng nói ba vạn. Cậu muốn thứ gì tôi cũng đều cho cậu, dù là gả Tiểu Oánh cho cậu cũng được.”
Diệp Thiếu Dương trợn trắng, nghĩ thầm ông già này tính toán tốt thật. Vừa chữa được bệnh cho con gái, lại vừa kiếm được một người con rể đẹp trai như tôi. Chỉ có tôi là thiệt thôi.
“Đừng nói nữa, đưa tôi tới chỗ cô ấy.”
Chu tiên sinh cuống quít ở phía trước dẫn đường, đưa ba người tới lầu hai, đối diện là một cái hành lang. Diệp Thiếu Dương liếc tới, lập tức im lặng: Khắp nơi dán đầy phù vàng, chồng chéo lên nhau. Giống hệt như mấy quảng cáo khoan cắt bê tông với thông hút bể phốt dán trên mấy cây cột điện. Hắn lắc đầu, đi theo Chu tiên sinh tới trước cửa gian phòng sâu nhất cuối hành lang, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Ba người Diệp Thiếu Dương lập tức đưa đầu ngó vào: Một thiếu nữ đầu bù tóc rối đang ngồi trên giường, gương mặt gầy gò, thần sắc uể oải, trên trán dán hai mảng màu trắng. Ánh mắt cô ta trống rỗng, nhìn qua vách tường đối diện, với ba người mới tới cũng chẳng có phản ứng gì.
“Trên trán cô ấy dán cái gì đó?” Trang Vũ Ninh hiếu kỳ hỏi.
Chu tiên sinh đáp: “Đây là… miếng dán hạ sốt, mát nhưng không lạnh. Nó hay kêu đau đầu, dán cái này có thể thoải mái hơn.”
Diệp Thiếu Dương không nhìn mấy thứ này, thậm chí mặt Chu Trung Oánh cũng không nhìn tới. Mà hắn chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm vào bả vai Chu Trung Oánh, thở dài nói: “Hóa ra là như vậy.”
“Là sao?” Trang Vũ Ninh tò mò hỏi.
Diệp Thiếu Dương nghĩ ngợi, nói với Chu tiên sinh: “Tôi thi pháp cần yên tĩnh, Chu tiên sinh vẫn nên tránh đi một chút. Tôi cam đoan trả lại đứa con gái tốt cho ông.”
Chu tiên sinh do dự một chút, chỉ có thể làm theo. Sau khi dặn dò vài câu, quay người đi ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương quay người đóng cửa lại, vì phòng ngừa vạn nhất, hắn vẽ một lá Trấn Hồn Phù, dán lên trên cửa. Sau đó xoay người, thần sắc có chút ngưng trọng nhìn về phía Chu Trung Oánh.
“Thiếu Dương Ca, anh thấy cái gì vậy?” Trang Vũ Ninh nhìn ánh mắt khác thường của hắn, nhỏ giọng hỏi.
Diệp Thiếu Dương lấy trong balo ra một lọ Thất Tinh Thảo, nhỏ một chút vào mắt Trang Vũ Ninh và Tiểu Mã, nói: “Tự mình nhìn đi, đừng để bị dọa đó.”
Trang Vũ Ninh dụi dụi hai mắt, mở to mắt nhìn về phía Chu Trung Oánh. Khuôn mặt nàng lập tức cứng đờ, hai con mắt càng trừng lớn. “Lộp cộp” một tiếng, nàng đã lui tới cửa, hai tay che miệng, cố gắng không hét lên. Trên vai Chu Trung Oánh lúc này có một đứa bé khoảng 2-3 tuổi đang ngồi, tóc nó rất dài, rủ tới tận giường. Nó mặc một bộ quần áo ngủ màu đỏ đã dúm dó, dáng người gầy còm, hai con mắt lại rất to. Tròng mắt đen xì, chẳng thể thấy chút lòng trắng nào. Nó chuyển lên ngồi trên cổ Chu Trung Oánh, hai bàn tay nhỏ bé đưa tới hai bên thái dương của nàng, ngón tay đưa sâu vào trong đầu nàng.
Thấy ba người Diệp Thiếu Dương đã phát hiện ra nó, nhưng nó tuyệt không sợ hãi, chỉ nhếch môi, lộ ra hai cái răng nanh, biểu lộ uy hiếp với bọn hắn.
Trang Vũ Ninh chưa thấy qua hình ảnh ma quỷ đáng sợ, may mắn là còn có Diệp Thiếu Dương ở đây, nếu không đã lập tức bất tỉnh rồi.
Tiểu Mã dù cũng bị dọa, nhưng khả năng miễn dịch của hắn tốt hơn nhiều. Dừng lại một chút, hắn hỏi: “Hai tay nó đang làm gì đấy?”
“Nó đang hấp thụ sinh hồn của Chu Trung Oánh để ăn.” Diệp Thiếu Dương nhìn qua tiểu quỷ đáp.
“Dùng để ăn?” Tiểu Mã khiếp sợ: “Là một loại phương thức tu luyện?”
Thấy Diệp Thiếu Dương gật đầu, Tiểu Mã vội vàng hỏi lại: “Tiểu Oánh kia còn có thể cứu sao?”
“7 Phách đã bị ăn hết 2 phách, cho nên cô ấy bị điên. Chúng ta nếu tới chậm thêm một hai tháng, 3 phách của cô ấy đã bị ăn sạch. Cho dù tụ hồn được thì thần trí cũng không thể khôi phục tốt như trước.”
Diệp Thiếu Dương nói xong, đi tới phía Chu Trung Oánh.
Hắn âm thầm phong bế cương khí trong cơ thể, khiến tiểu quỷ không thể phát hiện ra pháp lực cao thấp của bản thân. Tiểu quỷ thấy hắn tới gần, lập tức buông đầu Chu Trung Oánh, nhảy xuống giường. Ngay khi nó chạm đất, sàn nhà trơn bóng lập tức xuất hiện một vũng máu, tiểu quỷ toàn thân chui vào trong vũng máu, nó cùng vũng máu biến mất không thấy dấu tích.
“Chuyện gì xảy ra, tiểu quỷ kia đi đâu rồi?”
Trang Vũ Ninh khẩn trương nhìn quanh hai bên trái phải, đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân hơi nhột. Nàng cúi đầu nhìn, sàn nhà dưới chân không biết tại sao xuất hiện một vũng máu. Hai cánh tay dính đầy máu tươi từ phía dưới vũng máu thò ra, tóm lấy hai chân của nàng, cố sức kéo xuống. Trang Vũ Ninh lập tức cảm thấy ý thức của mình rời khỏi thân thể, từng chút một bị kéo vào trong vũng máu.
Diệp Thiếu Dương tiến tới, dán một lá Định Hồn Phù lên trên mặt Trang Vũ Ninh, an ủi: “Nó muốn kéo hồn phách của cô, dán Định Hồn Phù là không sao đâu.” Hắn nói xong, cũng cho Tiểu Mã một lá.
Tiểu quỷ không kéo được hai chân của Trang Vũ Ninh, lập tức buông ra, lặn xuống dưới đất, vũng máu lại lần nữa biến mất.
Một lúc sau, một vũng máu dừng lại dưới chân Diệp Thiếu Dương đang đứng. Cánh tay lại dần thò ra khỏi vũng máu, Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng, ngón út tay phải hắn bắn ra chu sa, vẽ Tác Hồn Ấn lên lòng bàn tay trái. Chưa kịp vẽ xong, hai bàn tay từ trong vũng máu vươn ra, đã nắm lấy chân hắn.
Diệp Thiếu Dương vẫn mặc kệ, không nhanh không chậm vẽ ấn.
Chương 297: Hầm xương quỷ
“Thiếu Dương Ca, coi chừng!” Trang Vũ Ninh khẩn trương nhắc nhở hắn.
Tiểu Mã chỉ cười, nói: “Kệ nó đi, nếu tiểu quỷ này có thể kéo được hồn phách Tiểu Diệp Tử ra, tôi sẽ nhận nó làm ông nội.”
“Nó là quỷ linh có tu vi hơn trăm năm, cậu nhận nó làm ông nội thì nó còn lỗ ý chứ.” Diệp Thiếu Dương vừa vẽ ấn, vừa quay ra đùa giỡn. Hai chân Diệp Thiếu Dương bám chắc trên mặt đất như đóng đinh, mặc kệ tiểu quỷ kia dùng quỷ lực kéo thế nào cũng không hề nhúc nhích.
Chờ vẽ xong Tác Hồn Ấn, Diệp Thiếu Dương cúi người xuống, tay phải bắt lấy một tay của tiểu quỷ kéo lên, đồng thời nhảy luôn về phía sau. Một thân thể đầy máu bị kéo từ dưới vũng máu lên, đúng là tiểu quỷ với khuôn mặt và mái tóc dài đáng sợ kia.
Tiểu quỷ hú lên quái dị, không cam lòng bị bắt. Mái tóc dài chĩa ra bốn phía giống như vài con rắn lớn, đồng thời đánh tới Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương như không thấy, tay trái đưa lên, vỗ một chưởng vào trán tiểu quỷ. Sau khi rút tay về, trên trán tiểu quỷ lập tức xuất hiện một ấn ký sáng lóng lánh.
“Vạn pháp quy nguyên, thượng trận tác hồn, định!”
Diệp Thiếu Dương niệm pháp quyết của Tác Hồn Chú, xông tới. Hắn giơ ngón tay giữa điểm vào ấn đường của tiểu quỷ một cái, toàn thân tiểu quỷ run rẩy một hồi. Sau đó nó lập tức bất động, rồi nó hé miệng dần phun ra một hơi quỷ khí màu đen.
Diệp Thiếu Dương giơ tay phải lên làm tư thế niêm hoa (1), hét lớn một tiếng: “Thu!”
Luồng quỷ khí kia tự động bay dần về phía ngón tay của hắn, bên trên móng ngón tay cái đọng lại thành một lớp màu đen kịt. Diệp Thiếu Dương đưa tay, lấy một lá bùa ra chậm rãi lau sạch sẽ, nhìn tiểu quỷ không còn nhúc nhích trên mặt đất kia cười nhạt.
Trang Vũ Ninh đờ đẫn nhìn một lúc rồi mới hồi phục tinh thần, nàng cảm thấy khó có thể tin được những gì vừa thấy bèn hỏi: “Nó chết rồi sao?”
“Hồn đã bị tôi diệt rồi, chỉ giữ lại quỷ thân.”
Trang Vũ Ninh lúc này mới tin là mọi chuyện đã xong, nhìn Diệp Thiếu Dương với con mắt đầy ngưỡng mộ. Đây là lần đầu mình thấy hắn thật sự thi pháp, từ đầu tới cuối chỉ có hai chữ để hình dung: tiêu sái. (2)
Nghĩ đến lúc trước Chu tiên sinh đã từng nói đã mời không ít pháp sư tới đối phó với tiểu quỷ này, thậm chí cả ba pháp sư nổi danh cùng liên hợp lại cũng không phải là đối thủ của nó. Nhưng Diệp Thiếu Dương chỉ tùy tiện ra tay đã thu phục được, nên trong lòng Trang Vũ Ninh càng thêm sùng bái Diệp Thiếu Dương.
Nàng quay đầu, nhìn về phía giường của Chu Trung Oánh. Cô ấy đã ngã xuống giường hôn mê bất tỉnh, Trang Vũ Ninh thấy không yên tâm, hỏi: “Tiểu Oánh lúc nào mới có thể tỉnh lại?”
“7 phách bị thiếu mất 2 phách sao có thể tỉnh lại được.” Nhìn tiểu quỷ đang nằm trên mặt đất, Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói: “Hai đạo hồn phách kia đã bị nó luyện hóa rồi, muốn ngưng tụ lại một lần nữa thì rất phiền toái, phải sử dụng tới bí pháp của Mao Sơn.”
Diệp Thiếu Dương cảm khái, chuyện này cũng may là qua tay mình xử lý, nếu chỉ giao cho pháp sư bình thường thì cho dù có giết được tiểu quỷ, nhưng muốn lưu lại quỷ thân của nó và cả hồn phách của Chu Trung Oánh trong quỷ thân, cũng là chuyện không có khả năng. Hắn cảm thấy hối hận, chỉ vì nhất thời muốn thể hiện nên to mồm đòi lấy ba vạn tệ làm tiền công, lần làm ăn này đúng là lỗ vốn lớn rồi.
Diệp Thiếu Dương trước tiên vẽ một lá Tụ Hồn Phù dán lên mặt tiểu quỷ, rồi mở ba lô lấy ra một cái bình nhựa màu trắng, trên nắp đậy có nhiều lỗ nhỏ, rắc rắc trên người tiểu quỷ. Bột phấn trắng rơi ra, phủ lên người tiểu quỷ.
Thấy vậy Tiểu Mã liền nghĩ đến ngay tới lúc rắc hạt tiêu lên xiên thịt nướng, gãi gãi gáy hỏi: “Cậu không phải muốn đem nó đi chế thành thịt xiên nướng chứ?”
Diệp Thiếu Dương lườm hắn một cái, nói: “Đây là Hoá Sinh Phấn, Quỷ Hồn tại dương gian chỉ có thể xuất hiện dưới dạng hư ảnh, dùng thứ này có thể làm cho nó hiện hình như tại âm phủ.”
Quả nhiên hắn vừa dứt lời, thân thể trong suốt của tiểu quỷ dần dần xuất hiện. Chẳng bao lâu sau nó xuất hiện đầy đủ, nhìn từ bên ngoài giống hệt như một đứa bé, chẳng khác là bao.
“Thật lợi hại”
Tiểu Mã cảm khái nói: “Không phải là cậu đã đã giết nó rồi ư, để cho nó hiện hình lại để làm gì?”
“Nếu nó không hiện hình, tôi làm sao có thể hủy cốt đi rồi luyện lại hồn.”
Diệp Thiếu Dương không ngẩng đầu, nói tiếp: “Đi tìm Chu tiên sinh, bảo ông ấy mua một túi vôi sống về đây. Không có thì tự nghĩ biện pháp đi, nhanh lên.”
Tiểu Mã lập tức mở cửa đi ra ngoài.
Không tới một phút sau, Tiểu Mã cùng Chu tiên sinh mang tới một túi vôi, đẩy cửa đi vào, Diệp Thiếu Dương giật mình nói: “Nhanh như vậy đã có rồi sao?”
“Ở gần đây có một công ty trang trí nội thất, tôi sang bên đó là mua được luôn.”
Chu tiên sinh nói xong, lập tức chạy đến bên người Chu Trung Oánh, kiểm tra mạch đập và tim của con gái, thấy mọi thứ đều bình thường, lúc này mới yên lòng. Sau đó quay đầu lại nhìn tiểu quỷ nằm trên mặt đất.
Lúc nãy Tiểu Mã đã kể lại đại khái tình huống, ông ta xem như đã có chuẩn bị sẵn tâm lý. Nhưng khi thật sự thấy thi thể tiểu quỷ Chu tiên sinh cũng khiếp sợ.
Diệp Thiếu Dương để cho Tiểu Mã đem túi vôi rải đều trên mặt đất, tạo thành một hình chữ nhật, sau đó đem thi thể tiểu quỷ chuyển vào trong.
Diệp Thiếu Dương lấy Diệt Linh Đinh ra, cởi quần áo tiểu quỷ ra rồi đâm xuống, lập tức có một đám máu đen tanh hôi chảy ra bị vôi sống hấp thu. Mấy người Tiểu Mã giờ mới hiểu được công dụng của vôi, đồng thời cũng nhíu mày vì cảm thấy cảnh tượng trước mặt thật tàn nhẫn.
Đinh Diệt Linh đâm xuống ngực, vạch một đường thẳng tới dưới bụng. Diệp Thiếu Dương buông Diệt Linh Đinh, lấy một hộp châm ở trong balo ra, chọn lấy tám cây châm lớn, cứ hai cái một, cắm vào hai bên miệng vết rạch, kéo phanh bụng tiểu quỷ sang hai bên, căng ra như mổ lợn. Trong bụng tiểu quỷ là là một đống ruột cùng nội tạng, màu sắc giống y như của người bình thường.
Diệp Thiếu Dươnglập tức vẽ một lá linh phù ném vào trong ổ bụng, linh phù được thi pháp bốc cháy, đốt hết nội tạng thành quỷ huyết màu đen, một đường máu đen theo Diệt Linh Đinh chảy tới chỗ vôi sống.
Sau khi xử lý sạch sẽ ổ bụng, Diệp Thiếu Dương lúc này mới động thủ, dùng Diệt Linh Đinh rạch xương sườn, lấy ra tám cái xương sườn quỷ đen sì. Hắn lại bảo Chu tiên sinh đem một cái nồi đất tới, bỏ hết tám cái xương sườn quỷ vào trong nồi.
Tiểu Mã trông thấy, cảm thấy buồn nôn, hắn muốn, liền nói: “Đổ thêm rau giá vào, cho thêm nước, hầm xương sườn quỷ để ăn ngon phải biết.”
Trang Vũ Ninh tức giận, trừng mắt với hắn một cái: “Cậu đừng có nói nữa, không thấy buồn nôn à?”
Diệp Thiếu Dương không đổ thêm nước vào nồi mà là lấy can giao du, đổ một chút vào trong nồi đất, lại rắc thêm một chút lưu huỳnh. Rồi dùng hỏa phù đốt lửa, ném một đồng Đúc mẫu vào trong nồi. Sau đó hắn khoanh chân ngồi xuống, không ngừng niệm chú.
Lưu huỳnh cùng giao du thiêu đốt, xương quỷ từng chút một bị hòa tan, chuyển thành chất lỏng màu xanh lá tới hơn nửa nồi. Tới chừng hơn mười phút sau, những dòng chất lỏng màu xanh lá này cũng dần khô đi. Mấy người Tiểu Mã tò mò ngó đầu nhìn, bên trong nồi đất chẳng còn lại thứ gì, chỉ có đồng Đúc mẫu nằm lại dưới đáy nồi. Ban đầu là một đồng tiền vàng rực rỡ lúc này biến thành màu xanh sẫm.
Diệp Thiếu Dương nhặt lên đồng Đúc mẫu, đi tới trước giường, nhét nó vào trong miệng Chu Trung Oánh, đặt dưới đầu lưỡi cô. Ngón giữa tay phải ấn lên huyệt nhân trung, trầm giọng niệm chú: “Nhất niệm chú thành, dục hỏa trùng sinh, sở thất hồn phách, khoảnh khắc tụ sinh! Cấp cấp như luật lệnh!”
(1) Niêm Hoa: ngón cái đặt lên hai ngón trỏ và giữa, ngón út và ngón vô danh hơi cụp lại. Muốn biết rõ hơn xem Niêm Hoa Chỉ trong Thiên Long Bát Bộ 2003
(2) Tiêu Sái: Đẹp trai vãi hàng
(3) Giao du: Mỡ cá mập
Chương 298: Sau khi tỉnh lại
Một luồng ánh sáng tím xuất hiện trên người Chu Trung Oánh, sau vài phút luồng ánh sáng đó dần lan khắp toàn thân, rồi dần biến mất. Cô khôi phục lại nhan sắc như bình thường, lúc này Diệp Thiếu Dương mới thu lại đồng Đúc mẫu tiền.
Bọn Tiểu Mã chăm chú nhìn theo, đồng tiền đã trở lại màu vàng rực rỡ vốn có.
“Cuối cùng ok rồi, mệt chết mất.”
Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi trên trán, phải hủy cốt, luyện hồn, rồi còn phải tụ hồn. Tất cả các giai đoạn hắn phải hao tốn pháp lực ngang bằng tru diệt mười con lệ quỷ.
Chu tiên sinh nhíu mày nhìn con gái, hỏi: “Diệp tiên sinh, nó sao vẫn chưa tỉnh?”
“Hồn phách cô ấy bị đoạt đi lâu như thế, dù tôi đã dùng bí pháp tụ hồn, nhưng cũng cần một chút thời gian để tam hồn thất phách tụ lại đầy đủ, càng nhanh thì càng tốt.”
Hắn vừa dứt lời, Chu Trung Oánh đột nhiên ho khan một tiếng, vài giây sau đã chậm rãi mở mắt. Ánh mắt cô đưa qua đưa lại, tới khi nhìn thấy khuôn mặt già nua của Chu tiên sinh, cô cố gắng kêu lên một tiếng: “Ba ba.”
Từ khi cô phát bệnh, mặc kệ là ai cô cũng không nhận ra, giờ lại có thể gọi một tiếng “Ba ba”!
Chẳng lẽ… cô thực sự đã khỏi? Hạnh phúc đến quá đột ngột, Chu tiên sinh có chút khó tin, kinh ngạc nhìn cô: “Tiểu Oánh, Con… Con đã nhớ ra cha?”
Ngược lại, Chu Trung Oánh hơi giật mình: “Con không bị mất trí nhớ, sao lại có thể quên được cha?”
Chu tiên sinh giờ mới biết bệnh của con gái đã khỏi hẳn, cũng chẳng quan tâm mấy người lạ đang nhìn, tiến tới ôm chặt lấy con gái, không ngừng rơi lệ.
Chu Trung Oánh ghé sát vai cha mình, nhìn mấy người Diệp Thiếu Dương, trên mặt lộ ra vẻ mê man. Chỉ tới khi thấy Trang Vũ Ninh, cô mới cười cười, hơi ngượng ngùng đẩy cha mình ra, cười với Trang Vũ Ninh rồi chào hỏi: “Vũ Vũ, thấy cậu thật tốt, cậu có thể nói cho tôi biết bọn họ là ai, còn… Tôi sao lại có cảm giác mình đã hôn mê rất lâu. Cậu có thể kể lại cho tôi biết, thật sự chuyện gì đã xảy ra với tôi chứ?”
Trang Vũ Ninh tiến tới ngồi bên cạnh cô, nắm tay của cô, kể lại tất cả chuyện sau khi cô đã hôn mê tới bây giờ.
Sắc mặt Chu Trung Oánh chợt thay đổi, cô chỉ cúi đầu, im lặng mất một lúc. Sau đó cô ngẩng đầu nhìn về hướng Diệp Thiếu Dương, cảm kích nói: “Tôi cảm ơn anh, Diệp tiên sinh. Cám ơn các cậu, thực sự tôi không thể ngờ tôi đã trải qua chuyện đáng sợ như vậy. Tôi thật may mắn gặp được anh, bằng không thì tôi cả đời tôi bị điên như cũ rồi… Thật là đáng sợ.”
Diệp Thiếu Dương mỉm cười: “Có một số việc đã quên, cô cứ chậm rãi nhớ lại tất cả được chứ. Cô sao lại chọc tới tiểu quỷ này?”
Chu Trung Oánh cúi đầu suy tư hồi lâu, liếc nhìn cha mình, nói: “Cha, cha có thể ra ngoài được không, con có chuyện riêng cần nói lại với Diệp tiên sinh?”
“Ta đi ngay, ta sẽ gọi điện thoại báo cho mẹ con, báo tin vui cho bà ấy, bảo bà ấy mau chóng trở về!”
“Tốt, tiện thể cha bảo a di làm luôn cho con một tô mỳ thịt băm. Mà thôi, a di vẫn còn ở lại nhà của chúng ta chứ?”
“Còn còn, ta đi ngay.” Chu tiên sinh lau nước mắt, đi ra khỏi phòng.
Diệp Thiếu Dương nhìn theo bóng lưng của Chu tiên sinh, hắn chỉ ngầm thở dài. Trong thiên hạ thì dù giàu sang hay nghèo hèn, tấm lòng của cha mẹ dành cho con cái đều giống nhau.
“Diệp tiên sinh, anh là ân nhân cứu mạng của tôi, chuyện này tôi sẽ nói lại cho anh biết. Nhưng mong anh có thể giữ bí mật giùm.”
Chu Trung Oánh nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi không muốn cha tôi nghe thấy, chính là vì không muốn cho ông ấy biết… việc tôi nuôi tiểu quỷ.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, nhưng Trang Vũ Ninh ở bên cạnh lại chấn động: “Cái gì, Tiểu Oánh, vừa rồi con quỷ kia là tiểu quỷ cậu nuôi sao?”
Chu Trung Oánh lắc đầu: “Không phải, tôi cũng vì rời bỏ tiểu quỷ mình nuôi, mới bị mắc lừa, bị tiểu quỷ này thừa dịp bám lấy…”
“Vậy…chuyện gì đã xảy ra?”
Chu Trung Oánh thở dài, hỏi Trang Vũ Ninh: “Ngô Sâm hiện đang làm gì?”
“Hắn…” Trang Vũ Ninh tỏ vẻ khó xử.
Chu Trung Oánh nói: “Không có việc gì đâu, cậu cứ nói thẳng. Tôi dù gì cũng chết một lần rồi, nên cũng không coi trọng quá đâu.”
Trang Vũ Ninh lúc này mới thở dài, nói: “Lúc cậu bị bệnh tới tháng thứ hai, hắn đã xuất ngoại. Nghe nói là tìm tới bạn gái cũ bên Mỹ, giờ đang nghĩ tới việc kết hôn…”
Chu Trung Oánh cười chua xót, mắt đỏ dần…
Cô tựa lên đầu giường, khẽ thở dài: “Tôi bị hắn hại thành cái dạng này, hắn lại vứt bỏ tôi mà đi. Được thôi, hết thảy cũng do tôi gieo gió gặt bão.”
Chu Trung Oánh nhẹ gật đầu, bắt đầu kể lại chuyện đã qua: “Lúc đó, tôi vì muốn thuận tiện nên nuôi tiểu quỷ trong phòng, hắn thường xuyên đến. Sau đó hắn phát hiện chuyện tôi nuôi tiểu quỷ, hắn rất tức giận. Hắn nói không muốn ở cùng một mụ phù thủy, tức giận trách mắng tôi rất nặng. Hắn lại bảo tôi đem vứt tiểu quỷ kia đi, tôi không có cách nào khác nên đành phải nghe theo, đem Kuman Thong ném đi. Nhưng cũng không lâu sau, tôi phát hiện hắn có bồ khác…
Tôi rất tức giận, sau một trận cãi nhau, chúng tôi chia tay. Từ đó cuộc sống của tôi đã xảy ra rất nhiều chuyện, tôi rất hối hận đã đem tiểu quỷ ném đi, nên muốn tìm nó về. Nhưng con Kuman Thong cũ tôi cũng không biết đã ném đi đâu, có lẽ bị đã bị công nhân vệ sinh môi trường quét đi rồi.
Không có cách nào khác nên tôi phải tới chô lão Hồ hỏi thăm, hắn nói với tôi một phương pháp là mở ra hồn ấn, tôi ở nhà làm thử. Kết quả không tìm được tiểu quỷ của chính mình, ngược lại đưa tới thứ này. Tất cả mọi chuyện sau đó tôi đều không biết, tất cả đều là được mấy người kể lại mới rõ.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, tất cả việc tại sao Chu Trung Oánh bị tiểu quỷ kia bám lấy đều đã được sáng tỏ: Quỷ nhập vào người cũng không dễ dàng, nhất định là cô muốn tìm tiểu quỷ trước đó từng nuôi nên đã dùng một loại bí pháp như đèn chỉ đường, khiến ác linh nhập thân…
“Có phải là cái tên Hồ tiên sinh kia cố ý hãm hại cậu?” Trang Vũ Ninh nói ra suy đoán của mình.
Chu Trung Oánh suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc có lẽ không đau, tôi với ông ta không oán không cừu, hơn nữa quan hệ không tệ. Có thể là do tôi thao tác sai, hoặc là vận khí không tốt.”
Đột nhiên nhớ tới gì đó, cô hỏi Trang Vũ Ninh, “Thiếu chút nữa quên mất, các cậu tới tìm tôi có mục đích gì?”
“Tôi với cậu đều giống nhau, cũng là vứt bỏ vứt bỏ tiểu quỷ, bất quá hậu quả của tôi còn thảm hơn cả cậu.” Trang Vũ Ninh thở dài, đem đại khái sự tình đã trải qua nói lại một lần.
Chu Trung Oánh nghe xong, băn khoăn hỏi: “Nói như vậy là tôi hại cậu, lúc trước không nên giới thiệu cậu nuôi tiểu quỷ.”
Trang Vũ Ninh lắc đầu nói: “Không thể nói vậy, cậu lúc ấy cũng muốn tốt với tôi, hơn nữa là tôi tự quyết định huyết dưỡng, không có quan hệ gì với cậu. Nhưng mà hiện tại tôi phải liên hệ với Hồ tiên sinh thì mới có thể tìm ra đầu mối để điều tra, cậu nhất định phải giúp tôi.”
Chu Trung Oánh nắm lấy tay của nàng, nói: “Chuyện của cậu tôi cũng có trách nhiệm, tôi nhất định sẽ giúp cậu, nhưng mà… Tôi vừa rồi nghe cậu nói, nhở đâu người có ý hại cậu chính là Hồ tiên sinh. Các cậu muốn đối phó với hắn sao?”
Trang Vũ Ninh thở dài: “Tôi không hiểu nhiều về phương diện này, toàn bộ nghe theo sự an bài của Thiếu Dương Ca.”
Chu Trung Oánh quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Diệp tiên sinh, anh đã cứu tôi, cho nên tôi muốn nói với thật với anh. Hồ tiên sinh tại Thạch Thành đã bán không ít tiểu quỷ, người mua đều là quan loại quyền quý, những người này rất tôn kính với hắn. Anh nên hiểu rõ ý tôi, nếu như để hắn biết anh muốn đối phó với hắn, anh sẽ gặp nguy hiểm.”
Chương 299: Quỷ cá (1)
Tiểu Mã nghe thấy thế, lập tức cười lớn: “Cô khỏi lo, Tiểu Diệp Tử với tiểu thư Chu Tĩnh Như chính là…”
Hắn vừa nói thì thấy vẻ mặt Diệp Thiếu Dương thay đổi, bèn nhanh chóng sửa chữa: “Khục khục, là tri kỷ, trong Thạch Thành này còn có nhà nào dám không nể mặt Chu gia?”
Chu Trung Oánh kinh ngạc nhìn Diệp Thiếu Dương, không thể tin được hắn cùng Chu Tĩnh Như có quan hệ sâu tới vậy, nhưng vẫn nói tiếp: “Không riêng gì phương diện này, nói thẳng ra thì Hồ tiên sinh kỳ thật chỉ là kẻ môi giới, nghe nói chống lưng cho hắn là một tên pháp sư vô cùng lợi hại. Tất cả Kuman Thong của Hồ tiên sinh đều là do vị pháp sư kia chế tạo, hắn không những nuôi quỷ, các pháp thuật khác cũng rất lợi hại. Nhưng mà so với Hồ tiên sinh hắn còn thần bí hơn, hình như cũng chưa có ai từng thấy qua mặt hắn.”
Tiểu Mã dẩu môi xùy một tiếng rồi cười, định nói giúp Diệp Thiếu Dương thì Diệp Thiếu Dương đã khoát tay, ý bảo hắn im miệng.
Diệp Thiếu Dương nói với Chu Trung Oánh: “Đa tạ ý tốt của cô, tôi sẽ làm cẩn thận. Cô chỉ cần nói cách liên lạc với Hồ tiên sinh cho tôi là được.”
“Chuyện này không có vấn đề, nhưng mà… Diệp tiên sinh, anh có biện pháp giúp tôi tìm được con tiểu quỷ tôi từng nuôi chứ?”
Thỉnh cầu này của Chu Trung Oánh khiến ba người Diệp Thiếu Dương đều ngây dại.
Trang Vũ Ninh nói với vẻ oán trách: “Có thể đem nó vứt đi đã là vận khí của cậu rồi, vì sao cậu vẫn muốn tìm lại nó. Đúng rồi, mục đích cậu nuôi tiểu quỷ là gì?”
“Tình huống của tôi và cậu không giống nhau, hơn nữa tôi chỉ nuôi nó bằng cách bình thường, không có nguy hiểm gì. Nhưng tôi nhất định phải tìm được nó, còn nguyên nhân tại sao… tôi có thể giữ bí mật chứ?” Chu Trung Oánh đáp lại Trang Vũ Ninh, nhìn Diệp Thiếu Dương với vẻ khẩn cầu.
Diệp Thiếu Dương nhìn cô, đáp: “Đây là điều kiện để cô nói ra cách liên lạc sao?”
Trang Vũ Ninh lắc đầu: “Đừng nói thế, anh cũng đã cứu tôi, lại còn vì giúp Vũ Vũ, bảo tôi giúp gì cũng được. Đây chỉ là thỉnh cầu của cá nhân tôi, bởi vì tôi thật sự tìm không được người khác có khả năng hơn anh. Diệp tiên sinh nếu như có thể đáp ứng giúp tôi…tôi sẽ trả anh một số tiền lớn. Coi như tôi van nài anh, Diệp tiên sinh.”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nhún vai, người ta đã nói đến mức này, hơn nữa bây giờ cũng có việc phải nhờ tới người ta, mình không đáp ứng cũng không được. Hắn chỉ đành gật đầu nhẹ: “Được, tôi muốn một vạn, xem như trả công cho hắn.” Diệp Thiếu Dương bĩu môi với Tiểu Mã.
Tiểu Mã nghe thấy có tiền, lập tức hai mắt tỏa sáng, cười với Chu Trung Oánh, nói: “Chuyện gì cũng dễ nói, cái này do tôi phụ trách.”
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau khi Chu Trung Oánh đồng ý. Chu tiên sinh đẩy cửa bước vào, tự mình bưng một tô mì, đưa tới trong tay con gái. Sau đó Chu tiên sinh quay người cười với mấy người Diệp Thiếu Dương, nói: “Một tô mì không đủ để đãi khách, mọi người cứ trò chuyện với nó giúp tôi. Tới giữa trưa ở lại đây dùng bữa, để tôi tỏ lòng biết ơn đã giúp nó tỉnh lại.”
Chu tiên sinh nói xong liền rời khỏi phòng.
Chu Trung Oánh tham lam húp một ngụm nước dùng, trên mặt biểu lộ vẻ thỏa mãn, thở dài nói: “Rốt cục lại được ăn mì thịt băm do a di làm, vẫn thơm như vậy.”
Trước khi đến, Diệp Thiếu Dương đã điểm tâm, một tô mì thịt băm cũng chẳng khiến hắn thèm ăn thêm. Mất một lúc suy nghĩ, hắn nói: “Tôi có khả năng tìm tiểu quỷ về cho cô, nhưng tôi cũng không có cách mò kim đáy bể. Cô còn giữ lại thứ đồ vật gì liên quan tới nó chứ? Bất kể thứ gì cũng được.”
Chu Trung Oánh nghĩ ngợi, đáp: “Kuman Thong đã bị tôi ném đi, nhưng trước khi vứt bỏ nó tôi phát hiện bên trong nó có vài đồ vật sáng lấp lánh, cho nên tôi giữ lại làm kỷ niệm, không biết anh có thể dùng tới hay không?”
“Cái gì đó, lấy tới cho tôi xem một chút.”
“Tốt, chờ tôi ăn mì xong đã, tôi thật sự rất đói.”
Chu Trung Oánh ăn xong, đưa mọi người tới gian phòng bên cạnh, lục tung mọi thứ thì tìm được một cái hộp trang sức, cô lập tức mở ra trước mặt mọi người: Trong hộp là mấy thứ nhỏ xinh, giống như lời của Chu Trung Oánh, mấy thứ đó lóe lên một thứ ánh sáng như huỳnh quang nhiều màu, cho dù là ban ngày cũng sáng lấp lánh.
Diệp Thiếu Dương sau khi xem xét, lập tức nở nụ cười, nói: “Có thứ này trong tay, sự tình đã được hoàn thành một nửa.”
“Đây là vật gì?” Tất cả mọi người rất ngạc nhiên hỏi.
“Đây là móng tay quỷ, móng tay quỷ ở nhân gian chính là xuất hiện dưới hình dạng này.” Diệp Thiếu Dương cho Trang Vũ Ninh và Tiểu Mã một người một mảnh. Hai người nghe thấy là móng tay quỷ, đều hiếu kỳ thưởng thức.
“Vì sao móng tay quỷ lại ở trong Kuman Thong?” Chu Trung Oánh cảm thấy rất khó hiểu.
“Móng tay quỷ là vật còn lại của quỷ, tựa như da rắn còn lại sau khi lột vậy. Cứ nửa năm nó tróc da một lần, cái thứ đồ chơi này có thể trộn với pháp dược, cũng rất đáng tiền ở chợ quỷ đấy.”
Diệp Thiếu Dương vê một khối móng tay quỷ, phóng cương khí dò xét, bên trên còn lưu lại một tia quỷ khí rất tinh khiết, đích thực đây là quỷ chính tu.
Diệp Thiếu Dương lại hỏi về chuyện nuôi tiểu quỷ của Chu Trung Oánh, bảo cô cứ ở nhà chờ, sau đó cáo từ rời đi.
Chu Trung Oánh tiễn bọn hắn xuống lầu, thì thấy Chu tiên sinh đang chờ sẵn.
Chu tiên sinh cảm kích không thôi với Diệp Thiếu Dương, kiên trì giữ hắn lại mở tiệc chiêu đãi để biểu thị lòng biết ơn. Diệp Thiếu Dương nói mình còn có chuyện quan trọng phải đi, trước khi đi để lại stk ngân hàng, dặn Chu tiên sinh chỉ được chuyển ba vạn, nhiều hơn một đồng đều không được. Chu tiên sinh tiễn bọn hắn tới tận cổng, liên tục nói lời cảm tạ.
“Tiểu Oánh kiên trì muốn tìm lại tiểu quỷ, đến cùng là vì cái gì?”
Trang Vũ Ninh sau khi khởi động ô tô, hiếu kỳ hỏi Diệp Thiếu Dương.
“Cái gì cô ấy cũng không thiếu, cũng không có ý định lăn lộn trong ngành giải trí, cô ấy sao phải nuôi tiểu quỷ?”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, đáp: “Những vấn đề này người ngoài sao có thể đoán ra. Cô nếu muốn biết rõ, sao không trực tiếp hỏi cô ấy, dù sao tôi cũng không có hứng thú biết rõ, giúp cô ấy tìm được tiểu quỷ là xong việc.”
“Đi nơi nào tìm đây?”
Diệp Thiếu Dương lại để Tiểu Mã dùng di động điều tra bản đồ địa phương, tới nơi mà Chu Trung Oánh kể đã vứt tiểu quỷ ở đó. Diệp Thiếu Dương lại bảo Tiểu Mã khoanh vùng phạm vi 5km quanh đó, sau đó tự hắn xem xét mấy địa danh xung quanh. Đột nhiên bốn chữ xuất hiện trong tầm mắt hắn, cách nơi Chu Trung Oánh nói đã vứt tiểu quỷ không tới 1km.
“Chắc là tìm trong công viên này thôi, nhưng chờ tới tối đã. Hiện tại chúng ta cứ về trước xử lý hoa viên kia đã.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ ngợi, lại bảo nàng lái xe tới trước cửa hàng nông cụ, mua hai cái xẻng đầu nhọn, giao cho Tiểu Mã, sau đó lái xe hướng về biệt thự.
“Đúng rồi, ”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu nhìn Tiểu Mã: “Trước đó khi lừa dối Chu tiên sinh, cậu nói cậu là học chuyên ngành máy tính ở đại học gì gì đó. Làm sao cậu biết trường học kia có khoa máy tính?”
Tiểu Mã cười đắc ý: “Trên thế giới viện nghiên cứu đệ nhất về máy vi tính chính là đại học Pennsylvania, tên là ENIAC. Tôi khi còn bé có học một lớp về máy tính, lớp đó bắt phải học thuộc thứ này nên ấn tượng của tôi rất sâu. Lúc ông ấy hỏi tới, nó lập tức trong đầu tôi nhảy ra đấy, hắc hắc.”
Diệp Thiếu Dương và Trang Vũ Ninh đều bất đắc dĩ nhìn nhau cười.
“Vậy còn anh. ”
Trang Vũ Ninh hỏi: “Anh còn chưa thấy Tiểu Oánh, sao có thể kết luận cô ấy bị quỷ bám?”
“Lúc ban đầu tôi không biết có phải là bị quỷ bám thật hay không, nhưng lúc vào cửa tôi đã cảm thấy có quỷ khí, lại nhìn phong thuỷ trong phòng thì mới xác định trong nhà có quỷ quấy phá, bị bám lấy ngoại trừ Tiểu Oánh còn có thể là ai?”