1. Home
  2. Truyện Ma
  3. Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
  4. Tập 412

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio

Tập 412

❮ sau
tiếp ❯

Chương 2844: Minh đạo (3)

“Ngay ra ra ngoài cũng cần người bảo vệ, người cảm thấy như vậy sẽ rất vui vẻ sao?”

Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, mở ra khe hở hư không, mang theo Qua Qua rời đi.

Trong nhà, Bích Thanh đang dùng máy tính xem phim, Bánh Bao và Trần Duyệt cùng nhau vây xem, ba người xem say sưa, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương trở về, chỉ lên tiếng chào hỏi, rồi tiếp tục

xem.

Diệp Thiếu Dương pha chén trà, bưng tới phía sau bọn họ, xem ké một lúc, là phim cung đấu, không chút hấp dẫn đối với hắn, vì thế dùng khóe mắt nhìn về phía Trần Duyệt.

Trần Duyệt xuất thần nhìn màn hình máy tính, ánh mắt tinh thuần trong suốt, Diệp Thiếu Dương thật sự không có cách nào đem cô và Hậu Khanh nhà âm mưu lớn như vậy liên hệ với nhau.

Buổi tối, một mình Diệp Thiếu Dương suy nghĩ rất lâu, quyết định cần đi âm ty một chuyến, thương lượng với Qua Qua, Qua Qua tỏ vẻ điều này tuyệt đối không được.

“Bọn Đạo Phong không phải đã nói sao, âm ty bây giờ không mong chờ người, người đi bây giờ, quả thực chính là dê vào miệng cọp đó.”

“Cái đó còn chưa đến mức, âm ty và ta dù sao chưa xé rách da mặt, tương lai nói không chắc, cho nên muốn đi thì phải là bây giờ, đây là điều Từ Văn Trường đáp ứng ta.”

Qua Qua sửng sốt một chút nói: “Lão đại người đi tìm hắn, là muốn đi gặp Từ Phúc sao?

“Đương nhiên.”

Liên quan Sơn Hải n là một khối tấm bệnh của hắn, hắn nhất định phải hỏi rõ, mình căn bản không biết Sơn Hải An ở đâu, gánh tiếng xấu mãi, cảm giác này thật sự khó chịu.

Qua Qua suy nghĩ một phen rồi nói: “Lời là nói như vậy, vẫn phải chuẩn bị một phen, ta đi m Dương ti trước, đánh tiếng với bọn họ, nhỡ đâu có tình huống gì, có thể kịp thời trợ giúp.”

Nói xong cũng không quản Diệp Thiếu Dương phản đối hay không, tự mình phá vỡ hư không, chui vào.

Diệp Thiếu Dương tính đi rửa mặt đánh răng, sau đó đi ăn bữa sáng, trở về thì xuất phát, kết quả mở buồng vệ sinh, Bích Thanh đang ngâm mình trong bồn tắm lớn, trên mặt nước nổi lơ lửng một cái lá sen, miễn cưỡng che khuất mấy bộ vị trọng điểm trên người.

“Ngươi muốn đi WC sao? Bích Thanh khí định thần nhàn hỏi hắn.

“Không, ta đánh răng.”

“O, vậy ngươi cứ tự tiện, ta ngâm một lúc nữa.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời, vừa đánh răng, vừa kể lể: “Cái bồn tắm lớn này của ta đúng là mua cho các ngươi, lúc trước bị Chanh Tử chiếm lĩnh, bây giờ lại bị người chiếm lĩnh, thật không biết ai là chủ nhân nơi này.”

Bích Thanh dùng một cái lá sen che ở trước ngực, đem một chân từ trong nước vươn ra, đặt lên trên mép, hướng hắn nháy mắt cười nói: “Ai chiếm lĩnh bồn tắm lớn, ngươi nếu muốn ngâm tắm cứ nói nha, cùng lắm thì vào cùng nhau ngâm.”

Vào ngâm cùng…

Diệp Thiếu Dương nuốt nước bọt, tông cửa bỏ chạy.

Ăn xong bữa sáng trở về, Diệp Thiếu Dương trở về phòng đem cửa khóa kỹ, bảo Bánh Bao canh gác trong phòng mình, sau đó bố trí pháp đàn, tiến vào Quỷ Vực.

Từ cửa lớn phía bắc của thành Phong Đô đi vào, Diệp Thiếu Dương đi Thiên tử điện trước — hắn muốn đi tìm Tiêu Dật Vân và Chanh Tử, bảo bọn họ hỗ trợ đi tìm Từ Văn Trường, dù sao mình không quen với Chuyển Luân Vương, không tiện trực tiếp vào Luân Hồi ti, với lại cho mình cũng nhậm chức ở Luân Hồi ti, nhỡ đâu gặp ông ấy, mình thì không có gì ngược lại liên lụy phụ thân phạm giới ( tuy trong lòng phi thường khát vọng gặp mặt, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn).

Đến Thiên tử điện, không tìm được hai vợ chồng bọn họ, từ trong miệng quỷ võ sĩ thủ vệ biết được, hai người bọn họ không lâu trước đó đã đi m Dương ti, Diệp Thiếu Dương đánh giá là Qua Qua đem bọn họ gọi đi rồi, vì thế chạy tới m Dương ti, quả nhiên mọi người đều có mặt.

Còn có Thất Bảo, Cục Than, Lệ Lệ, cùng đám tiểu quỷ kia dưới trướng bọn nó đã lâu không gặp, mọi người đang dùng Quỷ Thư số 1 nghe hát, nghe là Ý Nghịch Chiến), cảm giác tiết tấu rất mạnh, mấy tên tiểu quỷ theo tiết tấu nhảy múa. Diệp Thiếu Dương xem mà trợn mắt há hốc mồm.

“Lão ba!” Sau khi phát hiện hắn, Thất Bảo xông lên đầu tiên, nhào vào trong lòng Diệp Thiếu Dương, bọn Cục Than cũng nhanh chóng tắt nhạc, thân thiết vậy lên.

Diệp Thiếu Dương chào hỏi với mỗi người, ở dưới một đám tiểu quỷ vây quanh vào sân của m Dương ti, đi mãi đến ngoài cửa chính điện.

Trên chính điện treo bảng hiệu ba chữ “ m Dương ti”, trên cột bên trái ngoài cửa treo biển bốn chữ dựng thẳng, là Phong Đô đại để tự mình viết bốn chữ to “Nhân gian thiên sư”.

Diệp Thiếu Dương đi qua, ngón tay sờ sờ ở bên trên, nghĩ thật đúng là trước khác nay khác, khi đó mình là một quân cờ của đại đế, chiếu cố mọi cách, không tiếc viết bức chữ này tặng cho mình, hôm nay tấm biển này còn đó, mình thất sủng, tương lai thậm chí có khả năng trở thành tù nhân của âm

ty.

Cột bên phải cửa là để trống, tỏ ra có chút đơn điệu.

Diệp Thiếu Dương chỉ vào bức chữ kia đại để cho nói: “Đặt như vậy không thích hợp, tấm biển này nên đem thờ, sau đó ở đây treo một bức câu đối trái phải, như vậy mới cân đối.”

Tiểu Bạch nghe được tiếng, từ chính điện đi ra, chào hỏi với Diệp Thiếu Dương, nói: “Là không thể treo, chúng ta những người này không một ai biết viết chữ, cũng không hiểu câu đối gì cả, sợ làm không tốt để người ta chê cười.”

Diệp Thiếu Dương rất làm màu vung mạnh tay, “Đi lấy giấy và bút mực!”

Theo Tiểu Bạch tiến vào chính điện.

Đoàn người quả nhiên đều có mặt, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, đều thân thiết tràn tới.

Tiểu Bạch cầm hai tờ giấy trắng tới, Diệp Thiếu Dương bảo tìm giấy đỏ, hơn nữa phải là tranh dài Tiểu Bạch đành phải bảo người ta đi mua trên chợ quỷ.

Diệp Thiếu Dương ngồi xuống hàn huyên một lúc với mọi người, nói chính sự với Chanh Tử, bảo cô đi nói trước với Từ Văn Trường một tiếng, nếu tiện, mình sẽ đi qua Luân Hồi ti, nếu không tiện, cũng phải cho cái lý do, dù sao đây là điều hắn đã đáp ứng.

Chanh Tử kéo Tiêu Dật Vân đi cùng.

Đợi một hồi, hai người bọn Chanh Tử ngược lại đã trở lại trước, mang theo Từ Văn Trường đi cùng.

“Chúc mừng chúc mừng.” Từ Văn Trường vừa vào cửa đã hướng Diệp Thiếu Dương chắp tay, “Chuyến đi cổ mộ lần này, ta đã nghe nói, tuy chưa thể tiêu diệt tên đầu sỏ Tinh Nguyệt Nô, nhưng cũng đã siêu độ Anh Mị, phá không gian ảo giác của bọn hắn. Tiểu thiên sư, quả thật là tuổi trẻ mà tài cao, lão phu lúc trước đã nói không tìm lầm người mà!”

Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu cười nói: “Từ công, đều là người quen cũ rồi, ngươi không cần thiết dùng lộ số ta đâu, người càng nói như vậy, ta lại sẽ càng cảm thấy người là muốn giở trò.”

Từ Văn Trường ho khan hai tiếng, cười nói: “Tiểu thiên sư, ta là loại người đó sao?”

“Đương nhiên không phải.” Diệp Thiếu Dương lắc đầu rất khoa trương, hướng bọn Tiểu Bạch nói, “Ta luôn nói như thế nào với các ngươi nhỉ, các ngươi nói hắn chưa chắc tuân thủ hứa hẹn, ta nói vậy không thể đủ, người khác ta không biết, Từ Công sao, đó là người giữ chữ tín số một của âm ty, một lời nói đáng giá ngàn vàng, mặc kệ đã đáp ứng cái gì, đều tuyệt không nuốt lời.”

Khóe miệng Từ Văn Trường run rẩy, giơ ngón tay cái lên, “Tốt, có ngươi, dùng biện pháp của ta để kính lại ta.”

Diệp Thiếu Dương cười khan hề hề, “Không nói nhảm nữa, ta lần này đến là muốn gặp Từ Phúc, lúc trước người từng đáp ứng ta.”

Từ Văn Trường vuốt chòm râu, cười nói: “Tiểu thiên sư, ngươi thật đúng là nóng vội, được, ngươi bây giờ theo ta đi Luân Hồi ti.”

“Vừa lúc, vậy đi thôi.”

Diệp Thiếu Dương đứng dậy muốn đi cùng với lão, lúc này người Tiểu Bạch phái đi mua giấy đã trở lại, Diệp Thiếu Dương giữ chặt Từ Văn Trường, nói: “Từ công, nghe danh đã lâu thư pháp của người là âm ty nhất tuyệt, ta vừa lúc muốn viết câu đối cho Dương ti, bằng không người hỗ trợ viết một bức đi.”

Chương 2845: Vào rọ (1)

Từ Văn Trường cười nói: “Lão phu là một chữ ngàn vàng.”

Nói xong vẫn bảo người ta bày tranh thư, cầm bút lông, chấm mực, ấp ủ trước một phen, ở trên tranh thư hành văn liền mạch lưu loát:

Cụ cực đại thần thông (có thần thông to lớn), nhất khí tam thanh, chứng tẫn từ châu lệ thứ;

Hiển vô biến pháp lực, ly long khảm hổ, tu thành vạn kiếp kim tiên.

Chữ viết tinh tế mượt mà, hành văn liền mạch lưu loát.

Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua, thể chữ này cực có phong phạm đại gia, không hổ là bút tích của Từ Văn Trường.

Từ Văn Trường nói: “Cũng tạm được, bức câu đối này của ta, vừa lúc xứng với tấm biển Nhân gian pháp sư kia của ngươi.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Tinh tế là tinh tế, ngụ ý cũng tốt, chỉ là nội dung quá cũ chút, m Dương ti này của ta là ti thứ bảy mươi ba của ẩm ty, vẫn nên có chút khí tượng mới.”

Nói xong lại bảo Tiểu Bạch chuẩn bị hai tấm tranh thư, cầm bút ấp ủ một phen, viết nói:

Tôn pháp thủ pháp ngộ pháp minh pháp pháp vô thường pháp,

Kính thiên úy thiên phụng thiên cảm thiên thiên ngoại hữu thiên.

Thể chữ rồng bay phượng múa, không bám vào một khuôn mẫu.

“Chữ tốt!” Từ Văn Trường phát ra một tiếng khen từ trong lòng, xem nội dung, lại khẽ nhíu mày, nói: “Đây là câu đối ở đâu ra?

“Ta gần đây có điều cảm ngộ, tự mình nghĩ.”

“Hoành phi đâu?”

Diệp Thiếu Dương lấy một tờ giấy ngang, ở trên đó nhanh chóng viết xuống bốn chữ: vô pháp vô thiên.

Từ Văn Trường hít sâu một hơi, cười mắng: “Diệp Thiếu Dương, người thật to gan nha!”

Diệp Thiếu Dương cười cười không để ý tới, đem bức chữ giao cho Tiểu Bạch, bảo cô sau khi dán, treo ở hai bên cửa chính của phủ nha, về phần bức chữ Từ Văn Trường viết, tính cả bức “Nhân gian pháp sư” kia cùng nhau treo ở nhà giữa của đại điện.

“Từ công, đi thôi.” Diệp Thiếu Dương phủi phủi tay, gọi Từ Văn Trường xuất phát, bảo đoàn người chờ ở đây.

Từ Văn Trường hơi cau mày, đi theo phía sau hắn, ra khỏi m Dương ti, cùng nhau đi về phía Luân Hồi ti.

Dọc theo đường đi Từ Văn Trường trầm mặc không nói gì.

“Từ công, còn đang nghĩ câu đối kia sao?”

Từ Văn Trường than thở một tiếng, nói: “Tiểu thiên sự, người trưởng thành rồi.”

“Trưởng thành là chuyện tốt mà.”

Từ Văn Trường trầm mặc một phen, nói: “Ngươi là đứa nhỏ, sẽ có người bảo hộ ngươi, ngươi trưởng thành rồi, có một số sự bảo hộ sẽ mất đi.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Bảo hộ, có đôi khi cũng là một loại nước thúc đi. Vẫn là trưởng thành tốt hơn, tự do tự tại.”

Từ Văn Trường không nói gì nữa.

Đi thẳng tới m Dương ti.

m Dương đi làm ban ngành quan trọng của siêu độ luân hồi, pháp luật nghiêm ngặt, bên trong ba bước một trạm năm bước một đồn, Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi trước kia tới vì sao không phải như thế này.

“Là bởi vì các ngươi ở đây náo loạn, xông mãi đến đường sinh tử giếng luân hồi, từ đó về sau, thánh để ở đây tăng mạnh binh lực, bất luận kẻ nào muốn lặp lại một lần nữa, cũng không có khả năng.”

Diệp Thiếu Dương thè lưỡi.

Ở trong sân gặp được Tam Pháp Vương, Diệp Thiếu Dương tiến lên chào hỏi, Tam Pháp Vương có chút xấu hổ hoàn lễ. Đi mãi đến trước Luân Hồi đại điện, Từ Văn Trường không đem hắn dẫn vào trong đại điện, mà là chuyển hướng phía sau

Diệp Thiếu Dương nhìn chung quanh. Từ Văn Trường cười nói: “Không cần nhìn nữa, lệnh tôn gần đây được phát ra ngoài làm việc, không ở trong tinha.”

Diệp Thiếu Dương có chút thất vọng.

Xuyên qua Luân Hồi đại điện, tới một chỗ tiểu viện địa thế rất thấp, cửa sân có người gác, thấy là Từ Văn Trường, đều khom mình hành lễ.

“Không phải đi chiếu ngục sao, tới nơi này làm gì?” Diệp Thiếu Dương tò mò.

“Từ Phúc nay không ở chiều ngục, ở địa lao trong Luân Hồi ti.” Từ Văn Trường nói một câu như vậy, dẫn Diệp Thiếu Dương đi tới trước một kiến trúc.

Một con đường nhỏ ngoài cửa kiến trúc, như là gara trong lòng đất, lấy một góc độ không dốc lắm kéo dài xuống, hai cánh cửa lớn bằng sắt đen đóng chặt, chỗ cái vòng tay ở giữa bị điêu khắc thành hình dạng bàn tay thú giường nanh múa vuốt, hai con mắt được khảm không biết là loại đá quý nào lóe ra ánh sáng xanh lục.

Hai bên cửa lớn đều có một hàng binh sĩ đứng, tay đè binh khí, không nhúc nhích, cầm đầu là hai kim giáp quỷ võ sĩ, một trái một phải, đứng ở hai bên cửa chính.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy kim giáp quỷ võ sĩ, trong lòng nhất thời hại kinh ngạc, kim giáp quỷ võ sĩ ở âm ty có địa vị tương đối, bất cứ một ai đến trong quân đội đều là địa vị tướng quân, chỉ có mấy tinha lớn mới được phân phối, xem như nhân tài khan hiếm.

Không ngờ bên ngoài địa lao giống như kho hàng này, thế mà có hai kim giáp quỷ võ sĩ gác, nói rõ nơi đây tuyệt đối không phải địa phương bình thường.

“Phụng mệnh đề quân, đến vì việc công.” Từ Văn Trường lấy ra một tấm lệnh bài, hướng bọn họ quo quo.

Hai kim giáp quỷ võ sĩ chắp tay hành lễ, một người cầm lấy một cái vòng đập cửa, kéo ra phía ngoài.

Một luồng quỷ khí âm trầm lập tức từ bên trong thổi ra.

“Tiểu thiên sự, đi thôi?”

Từ Văn Trường làm cái động tác tay mời.

Lúc vào cửa, Diệp Thiếu Dương đưa tay sờ cửa sắt một chút, lạnh lẽo thấu xương, trong lòng hơi kinh ngạc: vậy mà lại là địa ngục huyền thiết thượng hảo, phải biết rằng huyền thiết này ở âm ty cũng không dễ tìm, nhiều huyền thiết như vậy, dùng để làm cửa sắt, quả thực làm người ta chẩn động.

Diệp Thiếu Dương cẩn thận quan sát một phen, ở mặt trong của cửa sắt, từ trên đến dưới khắc đầy phù văn, cái này thì khó trách, huyền thiết là tài liệu dễ dẫn đường linh lực nhất, khắc xuống phù văn ở bên trên, hiệu quả so với tài liệu bình thường còn tốt hơn mấy lần.

Diệp Thiếu Dương đoán, những phù văn này đại khái là phong ấn kết giới nào đó, dùng để bảo hộ địa lao này.

“Nơi này là chỗ Luân Hồi ti giam giữ tội phạm quan trọng đặc thù, tự nhiên cần cẩn thận một chút.” Từ Văn Trường nhìn ra Diệp Thiếu Dương nghi hoặc, giải thích, sau khi đi vào, xoay người chỉ vào cửa sắt nói: “Địa lao này vững như thành đồng, chỉ cần tiến vào, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ từ nơi này đi ra ngoài.”

Hai người sau khi đi vào, cửa sắt phía sau chậm rãi đóng lại, Diệp Thiếu Dương cảm nhận được một lực lượng phong ấn hùng mạnh nhộn nhạo ra ở trên cửa sắt, lặng lẽ dùng cường khí cảm giác một phen, phong ấn này dựa vào cửa sắt, nối liền mạch, ngay cả một chút khe hở cũng không có, muốn mở ra kết giới này, sợ là thật sự không dễ dàng.

Địa lao thiếu ánh sáng, có quỷ hỏa trôi giạt trước sau, khi hai người đi về phía trước thì có quỷ hỏa bay tới, đáp ở trên hai bên vai của bọn họ, miễn cưỡng có thể nhìn thấy tình huống ngoài mấy mét.

Đây là một thông đạo hẹp dài, hai bên đều là phòng, phòng có cửa, trên cửa đều chứa thứ giống như tinh bàn, giống nhau đều kín kẽ, hoàn toàn không nhìn thấy được bên trong.

Có quỷ tốt cầm Cầu Hồn Tác, mặc trường bào màu đen, như u linh trôi nổi ở không trung, nhìn thấy Từ Văn Trường, đều đứng lại hành lễ.

Từ Văn Trường gọi lại một người, hỏi hắn Từ Phúc ở đâu, quỷ tốt đó ở phía trước dẫn đường, dọc theo thông đạo thật dài đi đến cuối, đứng lại ở trước một phòng giam. Phòng giam này là mặt hướng lối đi, nhìn từ kích thước của cửa, phòng giam này so với nhà tù hai bên lối đi đều nhỏ hơn một chút, vị trí cùng phương hướng cũng khác, biểu hiện ra sự đặc thù của nó.

Hơn nữa trên cái cửa này có hai cái tinh bàn.

Ngục tốt này đi đến trước một cái tinh bàn trong đó, từ trong lòng lấy ra một vật hình tròn, bộ dạng xấp xỉ với tinh bàn trên cửa, nhìn một chút phương thức sắp xếp của tinh bàn trên cửa, chỉnh một phen, sau đó nhắm ngay tinh bàn trên cửa, đồng thời quay đầu cung kính nói với Từ Văn Trường: “Làm phiền sử gia!”

Chương 2846: Vào rọ (2)

Từ Văn Trường cũng lấy ra một khối tinh bàn, hướng một khối tinh bàn khác trên cửa điều chỉnh, sau đó khớp.

Sau khi hai khối tinh bàn đều dán trên cửa, đều tự bắn ra một luồng linh quang, chiều tinh bàn trên cửa, theo một đợt tiếng động “Kẽo kẹt”, tinh bàn trong tay bọn họ và trên cửa cùng nhau chuyển động.

Diệp Thiếu Dương mở to mắt nhìn một màn này, ngạc nhiên nói: “Phức tạp như vậy!”

“Hắn là tội phạm quan trọng đầu bảng của âm ty, tự nhiên phải phối cho loại đãi ngộ này.” Từ Văn Trường giải thích, gian phòng giam này, là một gian phức tạp nhất trong cả địa lao, phòng giam khác chỉ có một khối tinh bàn, bên trên có sáu cột thuộc tính, tương đương với một mật mã sáu chữ số, mà mật mã này chỉ có ngục tốt biết, khối tinh bàn kia trong tay hắn chính là chìa khóa, chỉ cần mật mã khớp, là có thể mở ra phong ấn trên cửa.

Mà gian phòng giam đặc thù này giam giữ Từ Phúc, trên cửa có hai khối tinh bàn, tương đương với có hại khóa mật mã, một cái trong đó ở trên tay ngục tốt, một cái khác ở trong “két bảo hiểm” của Chuyển Luân Thánh Đế, khi cần thẩm vấn, thì đem tinh bàn giao cho đặc sứ, mang đi địa lao, phối hợp sử dụng với ngục tốt, mới có thể mở ra cửa phòng giam…

Khi nói chuyện, trên cửa phòng giam đã “Rắc một tiếng rồi mở ra.

Ngục tốt đem cửa đẩy ra, Từ Văn Trường làm phép, khiến quỷ hỏa trên vai bay vào.

Diệp Thiếu Dương vội vàng ghé qua nhìn.

Trong phòng giam có hai đám quỷ hỏa treo ở giữa không trung, thong thả bay, miễn cưỡng đem phòng giam chiếu sáng lên.

Tám sợi xích màu vàng từ trên tường bốn phương tám hướng nối xuống, trói ở trên thân một người, người này khoanh chân ngồi ở trên một cái bồ đoàn, cả người nhộn nhạo một tầng hào quang màu lam, lúc sáng lúc tối, thể hiện hắn đang thổ nạp dưỡng tức.

Nghe được động tĩnh mở cửa, hắn chậm rãi thu Công, ngẩng đầu, nhìn về phía hai người bọn Diệp Thiếu Dương.

Chính là Từ Phúc.

Từ Phúc nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, không cảm thấy bất ngờ chút nào, khẽ cười, nói: “Tiểu thiên sử, đã lâu không gặp.”

Diệp Thiếu Dương nhìn thấy bộ dáng này của hắn, trong lòng cũng thấy rất không phải, cảm khái: “Ta sớm nên đến thăm ngươi.”

“Ha ha, ta có đẹp gì đâu. Tiểu thiên sư, ta nghe nói, người gần đây lại làm không ít việc lớn kinh thiên động địa, không tệ. Ta không nhìn làm người.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Ngươi sao có thể biết?”

Từ Phúc hướng Từ Văn Trường bĩu môi, Từ Văn Trường giải thích: “Là ta nói cho hắn. Hắn một ngày chưa nói ra tung tích Sơn Hải An, chúng ta luôn phải thẩm vấn đối với hắn, những việc râu ria, hắn hỏi thăm, ta sẽ nói. Tốt xấu hắn cũng là tổ tông ta phải không.”

“Tổ tông?” Diệp Thiếu Dương ngẩn ra.

Từ Văn Trường bất động thanh sắc nói: “Hắn là tổ tiên năm mươi sáu đời của ta.”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt há hốc mồm, sau đó đột nhiên nghĩ ra, hai người bọn họ đều họ Từ, hóa ra là người một nhà, lúc trước vây bắt Từ Phúc, Từ Văn Trường cũng có mặt, lúc ấy không nhắc, nhắm chừng là vì tránh hiểm nghi.

“Lão tổ, thời gian của tiểu thiên sự không nhiều, người có cái gì dặn dò, cứ việc nói thẳng đi.”

Từ Phúc cười lạnh nói: “Các ngươi không phải là muốn biết Son Hải n giấu ở đâu.” Sau đó quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Ngươi là vì Sơn Hải An mà đến nhi?”.

Diệp Thiếu Dương cười khổ nói: “Ngươi thật đúng là hai người không nhẹ, ngày đó lúc chia tay, người nói với ta một chuỗi chú ngữ gì đó về Sơn Hải An, khiến mọi người đều cho rằng Sơn Hải An

trong tay ta, các thế lực đều đến cướp đoạt, vài lần trải qua nguy hiểm, thật sự là phiên không chịu nổi.”

Từ Phúc trái lại vẻ mặt bình tĩnh, chờ hắn nói xong, thong thả nói: “Ta không gạt người, Sơn Hải An vốn ở trong tay ngươi.”

Từ Văn Trường lập tức nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.

“Móa, hôm nay cũng không có người ngoài, cháu của ngươi cũng ở đây, ngươi cũng không nên nói lung tung nữa, ta đem cả nhà lục lọi hết rồi, vì sao ngay cả cái bóng cũng không có.”

“Ta đương nhiên không thể nói, bằng không nhất định sẽ bị người khác đoạt đi.” Từ Phúc cười giáo hoạt, “Tiểu thiền sư, Sơn Hải An giấu ở nơi nào, ngươi tất nhiên là không tìm thấy, nhưng mà cần gì sốt ruột, không chừng ngày nào đó lại đột nhiên tìm được.”

Diệp Thiếu Dương nhìn ánh mắt hắn, tựa như mang theo ám chỉ nào đó, cẩn thận cân nhắc lời hắn nói, lại không hiểu ra sao, ý đồ hỏi cẩn thận, nhưng Từ Phúc không nói gì nữa.

Cái này thật ra không phải giả thần giả quỷ, Diệp Thiếu Dương cũng lý giải: Từ Văn Trường có thể đem mình mang tới nơi này, một bộ phận nguyên nhân rất lớn, là muốn thông qua mình để hỏi tung tích Sơn Hải n.

Từ Phúc đương nhiên sẽ không nói, bằng không âm ty nhất định sẽ cướp đi trước một bước.

Vấn đề là, Diệp Thiếu Dương không thể phán đoán điều hắn nói là thật hay giả.

“Tiểu thiên sư, người từng xuyên việt, người chẳng lẽ không hiểu ý tứ của ta?”

Xuyên việt… Cái này và Sơn Hải n ở nơi nào có quan hệ gì?

Nhất là hắn ở lúc nói hai chữ “Xuyên việt” thêm trọng âm, hai chữ này tất nhiên là cất giấu huyền cơ, là cái gì đây?

“Tiểu thiên sư, cảnh còn người mất.” Từ Phúc đột nhiên đề cao giọng, nhìn chằm chằm hắn, lập lại một lần nữa, “Cảnh còn người mất a!”

Diệp Thiếu Dương hơi kinh ngạc, trong đầu linh quang thoáng hiện, đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng, vẻ mặt biến đổi hẳn, nhìn về phía Từ Phúc.

Từ Phúc tựa như đọc hiểu ánh mắt hắn, gật gật đầu.

Thì ra… lại là như thế.

Trách không được toàn bộ mọi người đều không tìm thấy.

Diệp Thiếu Dương hoàn toàn hiểu rồi. Cảnh còn người mất, bốn chữ này dùng quá hay.

“Ngươi còn có việc gì không, không có việc gì người trở về đi, về sau đừng đến đây nữa.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương cảm động, lặng lẽ nói: “Ta không có cách nào cứu người ra ngoài.”

“Không sao, ta ở đây lại không phải chịu hình, vừa lúc mỗi ngày thanh tu, trừ ngẫu nhiên có người tới hỏi, lại không có ai đến phiên ta, lang bạt mấy ngàn năm, ta vừa lúc cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi. Tiểu thiên sư, đường dài miên man, như giẫm miếng băng mỏng, mỗi một bước đều phải cẩn thận.”

“Đệ tử nhớ rồi.” Diệp Thiếu Dương hướng hắn khom người với một cái, nói với Từ Văn Trường: “Đi thôi.”

Từ Văn Trường hồ nghi nhìn nhìn hắn, xoay người ra khỏi cửa, chờ Diệp Thiếu Dương đi ra, bảo ngục tốt một lần nữa đem cửa đóng lại.

“Từ công, Từ Phúc hắn… Thật sự là tổ tiên ngươi?”

“Đúng thì làm sao.”

Diệp Thiếu Dương còn muốn hỏi nữa, Từ Phúc khoác một tay lên trên vai hắn, chỉ trong chớp mắt, một dòng cường khí truyền đến, nối đến trong kinh mạch hắn.

Diệp Thiếu Dương theo bản năng cho rằng hắn muốn đối phó mình, vừa muốn làm phép, trong thần thức đột nhiên truyền đến tiếng của Từ Văn Trường: “Tiểu thiên sư, người sau khi ra ngoài, lập tức rời khỏi Phong Đô thành, không thể quay đầu, về sau cũng không cần đến nữa!”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương kinh hãi, vừa muốn mở miệng, Từ Văn Trường bước nhanh về phía trước, Diệp Thiếu Dương vội vàng đuổi theo. Từ Văn Trường đi ra bên ngoài, gõ ba cái ở trên cửa huyền thiết, bên ngoài đem cửa mở ra.

“Ngươi với ta làm bạn một hồi, không đành lòng gia hại, tạm biệt ở đây!”

Sau khi cửa mở, Diệp Thiếu Dương đảo mắt, nhìn thấy một loạt bóng người đứng trên bậc thang bên ngoài: hai vị pháp vương, hai kim giáp quỷ võ sĩ, mười mấy ngân giáp quỷ võ sĩ lấy hình quạt đứng thành một hàng, đều cần binh khí, như hổ rình mồi.

Tam Pháp Vương hướng Diệp Thiếu Dương chắp tay, nói: “Tiểu thiền sư, đám huynh đệ này của ta, cùng người ngày xưa không thù gần đây không oán, hôm nay phụng mệnh bắt ngươi, ngươi vẫn là bó tay chịu trói, để tránh tổn thương hòa khí.”

Chương 2847: Lữ hành cuối cùng (1)

Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, cười lạnh nói: “Lợi hại, ngay cả Luân Hồi ti cũng làm loại hoạt động này, muốn bảo ta bó tay chịu trói, nói ra là ai hạ mệnh lệnh, lý do là gì, nói ra ta sẽ đi theo các ngươi.”

Tam Pháp Vương nghe xong lời này, vẻ mặt có chút xấu hổ, một kim giáp quỷ võ sĩ bên cạnh hai tay chống trường kiếm, ngạo nghễ nói: “Nơi này là Luân Hồi ti, hạ lệnh bắt người tự nhiên là Chuyển Luân Thánh Đế, về phần vì sao… m ty bắt người, còn cần hỏi vì sao?”

Lập tức hướng thủ hạ nháy mắt, đoàn người liền muốn động thủ.

“Đúng lại!!”

Diệp Thiếu Dương hét to một tiếng, từ trong túi lấy ra lệnh bài thiên sư, quơ quơ ở trước mặt bọn họ. “Ta là nhân gian thiên sư đại đế đích thân phong, bài vị Linh Tiên, chưởng giáo Mao Sơn, cho dù là Chuyển Luân Vương, muốn vô duyên vô cớ bắt ta, cũng là trái với luật pháp âm ty!”

Hung hăng trừng mắt nhìn kim giáp quỷ võ sĩ kia, nói: “Ta con mẹ nó bây giờ đứng ở đây, ngươi dám động vào ta một cái?”

Mọi người nghe hắn nói như vậy, lập tức đều sửng sốt, nhìn nhau. Kim giáp quỷ võ sĩ kia ánh mắt hung ác nham hiểm, đột nhiên hướng Diệp Thiếu Dương cười lạnh, “Diệp thiên sự, ngươi đây là SỢ rồi sao?”

“Sợ? Ta sợ không cẩn thận giết chết người đó!” Diệp Thiếu Dương cười, “Ta móc thiên sư bài, là

muốn nói cho các ngươi, lão tử là phán quân nhân gian do đại để phong, các ngươi chưa có ý chỉ của đại đế, muốn bắt ta chính là trái pháp luật. Ta không quen biết người, nhưng hai vị pháp vương đều rất quen, ta đây cũng coi như tiên lễ hậu binh, thật động thủ, ta đánh chết không chịu trách nhiệm đâu!”

Nói xong, đem Câu Hồn Tác cởi ra cầm ở trong tay, làm sẵn chuẩn bị động thủ.

Ánh mắt hai vị pháp vương trở nên càng thêm do dự, xin giúp đỡ nhìn về phía Từ Văn Trường.

“Tiểu thiên sư, người đi đi. Đi rồi thì đừng trở về.” Từ Văn Trường nói xong, dùng sức đẩy Diệp Thiếu Dương một phát.

Diệp Thiếu Dương do dự một phen, mượn thể hướng giữa hai vị pháp vương bay đi.

Hai vị pháp vương hướng hai bên nhường một chút, tránh ra một khe hở, Diệp Thiếu Dương từ trong đó xuyên qua, quay đầu nhìn Từ Văn Trường một cái, bỏ lại một câu: “Từ công, hôm nay ta nể mặt ngươi, bây giờ đi rồi, tương lai chỉ mong không cần binh đao gặp lại nhau.”

Diệp Thiếu Dương một hơi bay về phía ngoài sân lớn của ti nha, lúc xuyên qua sân giữa, đảo mắt thấy đến có người đứng ở góc sân, tập trung nhìn, thế mà lại là phụ thân Diệp Binh!

Diệp Thiếu Dương lập tức muốn bay tới.

Diệp Bình hướng hắn lắc lắc đầu, trên mặt mang theo mỉm cười, trong ánh mắt mang theo một tia trìu mến mềm mại.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương run lên, ngăn sự xúc động: vốn mình đã không thể có liên hệ với phụ thân, hôm nay mình là đào binh, càng không thể mang tới phiền toái cho ông.

Nghiến răng một cái, tung người rời đi, trong đầu chua lên một trận.

“Từ công, cái này…” Tam Pháp Vương khó xử nhìn Từ Văn Trường.

“Việc này có ta, các ngươi giải tán đi, ta bây giờ đi gặp thánh đế.” Từ Văn Trường hướng bọn họ chắp tay, tung người bay đi Luân Hồi đại điện.

Chuyển Luân Vương ngồi ngay ngắn ở trên sảnh, đang phê duyệt văn kiện. Hắn mặc một bộ trường bào vải rất rộng, trên mũi đeo một cái kính lão viễn thị, nhìn qua giống cán bộ nhân gian về hưu, chỉ là khóe miệng hơi rủ xuống, lộ ra một loại cảm giác quyền lực cùng uy nghiêm.

Từ Văn Trường đi đến bên cạnh hắn, ngồi ở trên ghế bên cạnh hắn, hãy còn ngây người.

“Thế nào rồi?” Chuyển Luân Vương xem văn kiện trong tay, đầu cũng không ngẩng lên hỏi.

“Biết rõ còn cố hỏi.” Từ Văn Trường lắc lắc đầu, “Chỉ là tiểu tử này không quá phối hợp, ta bảo hắn trực tiếp xông ra ngoài, kết quả hắn thiếu chút nữa muốn đánh nhau. Không có cách nào cả, đành phải trắng trợn thả hắn đi. Trân tướng quân rất không hài lòng, nhắm chừng sau khi trở về, sẽ ở trước mặt Bồ Tát tố cáo người một quyển.”

Chuyển Luân Vương cười hai tiếng không thèm để ý, nói: “Ta vốn không để ý tới, ta đáp ứng làm như vậy, cũng là nể mặt mấy người các ngươi một lần…”

Từ Văn Trường nói: “Hiểu rõ, trải qua chuyện này, tiểu tử kia cũng biết Bồ Tát muốn đối phó hắn rồi, về sau cũng sẽ cẩn thận một chút.”

“Hắn nếu có thể nghĩ đến một tầng này thì tốt.”

“Hắn là người thông minh, sẽ nghĩ đến.”

Chuyển Luân Vương buông văn kiện, ngây người nhìn phía trước, lắc lắc đầu, thầm thở dài một tiếng, nói: “Chuyện này, quá tốn đầu óc.”

Từ Văn Trường nói: “Tứ tử chi mê?”

Chuyển Luân Vương chưa trả lời, nói: “Ngươi quay về tìm thêm vài người, đi nhân gian một chút, tranh thủ tìm được chân tướng…”

Từ Văn Trường thở dài nói: “Cái này đủ khó, trừ đại đế, không có ai biết chân mệnh là ai, ta cố hết sức vậy.”

“Đúng rồi, chuyện Sơn Hải An, như thế nào, Từ Phúc đã nói gì với tiểu tử kia chưa?”

Từ Văn Trường nghĩ nghĩ nói: “Nói cái câu đố, ta tự nhiên nghe không hiểu, tiểu tử kia tám phần là nghe hiểu rồi.”

“Nói như vậy, Sơn Hải An quả thực ở trên người hắn?”

“Tám phần.”

“Vậy ngươi còn phải theo dõi hắn thêm, miễn cho hắn làm ra việc cực đoan, một tên Từ Phúc đã khiến chúng ta tìm hơn một ngàn năm, loại chuyện này quyết không thể xảy ra một lần nữa.”

Từ Văn Trường gật gật đầu.

Diệp Thiếu Dương nhanh chóng về tới m Dương ti.

Đoàn người đều chờ ở trong ti nha, thấy hắn về, đều ghé lên, hỏi hắn tình huống gặp mặt với Từ Phúc.

Diệp Thiếu Dương đem chuyện mình bị chặn ở Luân Hồi tĩnói ra, đoàn người chấn động.

“Mẹ kiếp, ức hiếp chúng ta bên này không có người sao, đoàn người cùng đi, tìm bọn hắn tính sổ” Qua Qua hô hào một tiếng, lập tức được đoàn người hưởng ứng, muốn theo hắn cùng đi Luân Hồi

“Đều đừng càn quấy nữa.” Diệp Thiếu Dương bảo bọn họ dừng lại, “Bây giờ đi Luân Hồi ti gây sự, sự tình sẽ lớn, ta là không sợ, các ngươi sẽ gặp phải phiền toái cực lớn, huống hồ ta vẫn khỏe đúng không.”

“Có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai!” Qua Qua ồn ào lên, “Lần này tỏ ra sợ sệt, lần sau sẽ còn bị bọn hắn ức hiếp!”

Mỹ Hoa nói: “Lão Nhị người câm miệng đi, lão đại là muốn phân tích chuyện này với chúng ta, thảo luận trước xong rồi lại đi đánh nhau không muộn!”

Quay sang nói với Diệp Thiếu Dương: “Lão đại, làm chủ chuyện này, là Chuyển Luân Vương?

“Tám phần, trừ hắn, không ai có thể phái nổi những người đó, huống hồ địa phương ngay tại Luân Hồi ti của bọn họ.”

“Nhưng… Nếu là Chuyển Luân Vương muốn đối phó cậu, Từ công vì sao còn cần đến gọi cậu.” Mỹ Hoa phân tích, “Nếu hắn là đồng lõa, vậy không có lý do gì thả cậu đi…”

Một điểm này, Diệp Thiếu Dương trên đường trở về nghĩ tới, quả thực rất mâu thuẫn, từ biểu hiện trấn định của hắn lúc mở cửa sau đó đến xem, Từ Văn Trường khẳng định sớm đã biết bọn họ sẽ chăn lại mình, thậm chí đây là điều chính hắn an bài sẵn, bề ngoài là 1

là điều chính hắn an bài sẵn, bề ngoài là mang mình đi địa lao tìm Từ Phúc, âm thầm lại an bài người ở bên ngoài địa lao tập kết, phục kích mình.

Nhưng, hắn lại vì sao phải ở trong thần thức lặp đi lặp lại bảo mình đào tẩu, về sau thậm chí công khai ngăn bọn họ thay mình?

Chẳng lẽ là về sau lương tâm phát hiện, không muốn đối phó mình nữa?

Nếu hắn là lật lọng, không quả quyết như thế, vậy hắn căn bản không xứng làm sự gia Luân Hồi ti.

Lúc này Chanh Tử nói: “Lão đại, Từ công rất có khả năng là đang ứng phó công việc. Chuyển Luân Vương muốn bắt người, hắn không có cách nào cả, chỉ có thể làm theo, nhưng bởi vì quan hệ tư nhân, thật sự không muốn đánh với người, vốn là tính thông qua thần thức nhắc nhở người một phen, thả cho đi, kết quả ngươi cứ thích chơi cứng, hắn lại thật sự không có cách nào xuống tay, đành phải thả ngươi đi.”

Chương 2848: Lữ Hành Cuối cùng (2)

Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn Chanh Tử, sau một lúc lâu mới nói: “Em là làm sao nghĩ đến điều này?

“Em thường xuyên ở âm ty mà, đối với hắn so với mọi người còn hiểu hơn, Từ công là người rất giảng nghĩa khí, anh từng giúp hắn không ít, bảo hắn thiết kế hại anh, hắn không làm được.”

Diệp Thiếu Dương nghe cô nói như vậy, tâm tình trái lại khá hơn rất nhiều, cảm thấy có chút bản khoăn vì mình lúc ấy hành động theo cảm tình, chưa nghe hắn trực tiếp chạy đi, lẩm bẩm: “Chỉ mong hắn sẽ không vì vậy bị phạt.”

Chanh Tử nói: “Cái đó thì sẽ không, hắn tuy không có chức quan, chỉ là sự gia, nhưng địa vị vẫn rất cao, hơn nữa hắn là thân tín của Chuyển Luân Vương, hắn đã dám làm như thế, vậy nhất định là không sợ. Chẳng qua…”

“Chẳng qua cái gì?”

Chanh Tử nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, nói: “Em đang nghĩ, lần hành động này, rốt cuộc có phải Chuyển Luân Vương hạ lệnh hay không. Nếu là hắn kiên trì muốn bắt anh, vậy sẽ không chỉ phái chút người vậy đi, cho anh cơ hội đào tẩu, lại càng sẽ không phái Từ công đi –– ngược lại không phải vì anh, anh nghĩ đi lão đại, Luân Hồi ti có nhiều người như vậy, Chuyển Luân Vương vì sao cổ tình phái Từ công quan hệ tốt với anh đi, chẳng lẽ là cố ý để Từ công khó xử hay sao?”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương hơi kinh ngạc, theo lối suy nghĩ của cô nghĩ một chút, lập tức nghĩ tới loại khả năng nào đó, không đợi mở miệng, Tiểu Thanh dẫn đầu hỏi: “Không lẽ, Chuyển Luân Vương cũng không muốn thật sự bắt lão đại? Vậy hắn vì sao còn phải hạ lệnh?”

Chanh Tử nói: “Chuyển Luân Vương và lão đại không thì không oán, bắt hắn làm gì? Hắn hạ lệnh… Có thể là không thể không hạ lệnh đi.”

Tiểu Thanh lập tức nói: “Điều đó không có khả năng, trong âm ty, có thể hạ lệnh để Chuyển Luân Vương làm việc, chỉ có đại để.”

“Không chừng chính là đại để thì sao?”

Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, trong lòng lộp bộp một cái, cẩn thận suy nghĩ, thật đúng là nghĩ kỹ mà sợ, lúc này Tiểu Bạch nói: “Có thể hạ lệnh cho Chuyển Luân Vương, không riêng gì đại đế… Lão đại, người lần trước không phải nói, Địa Tạng Bồ Tát phái người đi tróc nã ngươi sao, không chừng chuyện này là hắn làm chủ thì sao?”

“Địa Tạng Bồ Tát?”

Chanh Tử gật gật đầu, “Chuyển Luân Vương là người trong Phật môn, tuy nhậm chức ở âm ty, nhưng lão đại thật sự của hắn là Địa Tạng Bồ Tát, đối với đại đế, hắn cũng là nghe điều không nghe tuyên, nếu thật là đại để muốn bắt ngươi, căn bản không cần tìm Chuyển Luân Vương, tùy tiện nói với mấy đại lão kia, lão đại ngươi căn bản không chạy ra khỏi Phong Đô thành… Nhưng thế lực Địa Tạng Bồ Tát, càng nhiều là ở mấy đại địa ngục, làm việc ở Phong Đô thành, vẫn có điều cố kỵ.”.

Diệp Thiếu Dương cẩn thận cân nhắc một phen, nếu thật là Địa Tạng Bồ Tát, vậy tất cả đều rõ– tuy hắn không rõ Địa Tạng Bồ Tát vì sao phải trăm phương ngàn kể đối phó mình, nhưng dù sao cũng là có tiền lệ rồi.

“Anh trước kia sao lại chưa phát hiện em thông minh như vậy.” Diệp Thiếu Dương đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt thanh Tử, đột nhiên nhớ tới Tiêu Dật Vân hình như là đi rồi nhỉ?

Chanh Tử thè lưỡi, làm nũng nói: “Cũng không phải em thông minh, chỉ là người ta luôn luôn làm việc ở Thiên tử điện, tương đối hiểu biết đối với quan hệ cùng phong cách làm việc của các đại lão âm ty, chuyện này cũng không phức tạp, đại khái có thể nghĩ đến. Nhưng lão đại, anh sau này cũng thật cẩn thận một chút, Địa Tạng Bồ Tát không phải dễ chọc…”.

“Anh đương nhiên biết không dễ chọc.” Diệp Thiếu Dương cười khổ.

Tuy Địa Tạng Bồ Tát luôn luôn ở địa ngục cùng Vô Lượng Giới, ở thành Phong Đô không có cảm giác tồn tại gì, nhưng dù sao cũng là siêu cấp đại lão cùng một cấp bậc với Phong Đô đại đế, đắc tội hắn tự nhiên là rất phiền toái, ủy khuất nhất là… Mình đến bây giờ cũng không biết mình đắc tội lão nhân gia này ở chỗ nào, nói là vì Sơn Hải An, nhưng hắn luôn cảm thấy lý do này có chút gượng ép.

Địa Tạng Bồ Tát là đỉnh cấp đại lão, lại là người trong Phật môn, lẽ ra không nên vì Sơn Hải An đối đầu tới cùng với mình chứ?

Nhưng đã không nghĩ ra được, cũng dứt khoát không đi nghĩ nữa.

Chanh Tử tỏ vẻ quay về có thể tìm Thôi phủ quân hỏi thăm, xem hắn biết nguyên nhân hay không.

“Lão đại, người và Từ Phúc tán gẫu cái gì, biết tung tích Sơn Hải Ấn chưa?” Qua Qua tò mò hỏi, đoàn người cũng đều mở to mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, chờ nghe.

“Cái này… Hắn quả thật đã nói ra chút gì đó, ta còn chưa nghĩ ra, chỉ có thể trở về chậm rãi nghĩ.”

Tại vách mạch rừng, Diệp Thiếu Dương lo lắng nhỡ đâu bị ai nghe được, đành phải nói như vậy, đồng thời dùng ánh mắt ám chỉ cho bọn họ. Đoàn người hiểu ý, tuy vẫn tò mò, nhưng không hỏi nữa.

Diệp Thiếu Dương hàn huyên với đoàn người một hồi, chuyên đề tài, hạ giọng nói: “Các ngươi đều nghe cho rõ đây, ta cảm giác, quan hệ của ta và âm ty đã như vậy rồi, chỉ có thể tiến thêm một bước chuyển biến xấu, nhỡ đâu thật sự đối đầu nhau quá mức, các ngươi ở âm ty cũng không dễ nán lại nữa. Tiểu Thanh, đến lúc đó người nhớ mang mọi người cùng nhau rời khỏi nơi này, đi Không Giới tìm quân sự, ít nhất cũng có chỗ đặt chân. Ở đúng rồi, ngoại trừ Chanh Tử.”

“Dựa vào cái gì, nếu mọi người phải đi, em đương nhiên cũng đi theo.”

Chanh Tử không phục.

“Em có phủ quân làm chỗ dựa, cho dù là Địa Tạng Bồ Tát cũng không dám động vào em, em đương nhiên phải lưu lại, thực đến một bước đó, anh còn trông cậy vào em mật báo cho anh.”

Diệp Thiếu Dương véo một phát trên cái mũi của cô.

Chanh Tử hé miệng cười, ôm lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương, dùng sức lắc, giọng giòn tan nói: “Anh muốn khiến em đáp ứng à, vậy trừ phi anh nói cho em biết, anh càng nhất là em.”

“Thực mất hết mặt mũi!” Tiểu Bạch cố ý làm bộ nôn mửa.

Chanh Tử đi lên đá cô.

“Người thì có mặt mũi, là ai không có việc gì đi quấn quít lấy ta tâm sự nhớ nhung đối với Đạo Phong chứ…”

“Ngươi câm miệng!” Tiểu Bạch xông lên đi bịt miệng Cô, Chanh Tử vội vàng trốn tới phía sau Diệp Thiếu Dương, hai người vòng quanh hắn đùa giỡn.

Diệp Thiếu Dương vội vàng né ra, hàn huyên cùng Thất Bảo và Cục Than mấy tiểu tử kia một hồi, hỏi bọn nó tu hành thế nào, giúp bọn nó giải đáp một ít nghi hoặc, lại cổ vũ bọn nó một phen, thấy bộ dáng bọn nó tràn đầy tự tin, tràn ngập khát khao đối với tương lai, Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy vui mừng gấp bội.

Bọn nó một đám này, hẳn tính là thành viên đại hai của Liên Minh Bắt Quỷ, chỉ cần không có gì ngoài ý muốn, bọn nó tương lai khẳng định sẽ trưởng thành lên. Diệp Thiếu Dương bây giờ duy nhất lo lắng, là tương lai của bọn nó sẽ bởi vì mình, mà cuốn vào trong sự kiện đáng sợ.

Cũng may hiện tại Lâm Tam Sinh đã đặt chân ở Không Giới, nếu m Dương ti bên này không nàn lại được nữa, ít nhất còn có thể đi Không Giới phát triển.

Diệp Thiếu Dương mưu tính thế này thế kia, cuối cùng yên lòng, lại thân cận với bọn nó một phen, sau đó mang theo Qua Qua về tới nhân gian.

Nằm ở trên giường nghỉ ngơi một lúc, Diệp Thiếu Dương cảm giác có chút khát, đi ra rót nước uống, phát hiện ba người kia thế mà vẫn ghé vào trên số pha xem TV.

Bích Thanh ghé vào trên sô pha, Bánh Bao ngồi ở trên lưng cô, đang ra sức mát xa cho cô, ánh mắt lại nhìn chằm chằm màn hình. Trần Duyệt ngồi ở một bên.

Bích Thanh vẻ mặt thích ý.

“Đây là tình huống gì vậy.” Diệp Thiếu Dương tò mò.

“Không mát xa cô ta sẽ không cho ta xem.” Vẻ mặt Bánh Bao ủy khuất.

“Gặp được Từ Phúc chưa?” Bích Thanh hỏi, ánh mắt vẫn dừng lại ở trên màn hình máy tính. Đối với Cô mà nói, không có chuyện gì so với phim ảnh còn quan trọng hơn.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 4 ngày trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 5 ngày trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)còn 3 bộ truyện đã được làm lại đang trong quá trình hoàn tất :)Anh em đợi chờ 1 chút nha ..!
https://audiosite.net
haizz bộ này chính tay mình cả đình huy làm mà từ lúc mới ra truyện, vậy mà có lấy bộ này đăng youtube rồi kiện ngược lại mới sợ :).haizz...!Pó tay thật lấy ai nói gì đâu còn khởi kiện gửi lại mới sợ.. ^^!đã fix lại nhé.
https://audiosite.net
Đã fix cập nhật lại nhé ..^.^Cảm ơn bạn đã thông báo trên fanpage :)Dạo này bên mình bận quá không có để ý fanpage luôn.Các bạn lưu ý thông báo lưu ý ( ! Báo lỗi ) ở mỗi bài viết nhé [ fix lỗi + yêu cầu tập mới nhất ]Đa tạ ^.^
https://audiosite.net
Trần bàn 2 tuần trước
Fix lại bộ này đi ad ơi.xin cảm ơn
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)^.^