1. Home
  2. Truyện Ma
  3. Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio Podcast
  4. Tập 4

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio Podcast

Tập 4

❮ sau
tiếp ❯

Chương 23: Siêu độ oán linh

Tiểu Mã lảo đảo lui về phía sau, né tránh tay của đồng tử, trong lòng vô cùng sợ hãi, quên mất phải rung chuông, cũng không thèm lắc nhẹ một cái.

“Đây chỉ là một hồn phách của nó, hư ảnh mà thôi, cậu không cần phải lo lắng! Mau mau rung chuông!”. Lão Quách kêu to.

“Mẹ kiếp, huynh nói dễ quá, bản năng phản ứng đang khống chế tôi rồi!”. Tiểu Mã dứt khoát nhắm mắt lại, kết quả, u hồn kia vẫn đứng trước mắt, hơn nữa còn đứng ở một nơi tối tăm, làm nó càng nổi bật thêm. Cậu không thể làm gì khác hơn là mở mắt, nhìn khuôn mặt vặn vẹo kinh khủng của đồng tử.

Tiểu Mã đột nhiên nhớ tới Diệp Thiếu Dương từng nói, máu đầu lưỡi có khả năng đuổi quỷ, lập tức bất chấp cắn đầu lưỡi, sự đau đớn khiến cho cậu thoáng tỉnh táo lại, đối mặt với diện mạo kinh khủng của nó, cũng không còn cảm thấy sợ hãi.

Đồng tử u hồn thấy tình cảnh này, thân hình thoắt cái biến thành một hài tử béo mập khoảng năm sáu tuổi, trên chiếc cổ trắng trẻo là một sợi dây đỏ đang siết chặt, vẻ mặt thống khổ đau đớn, mở đôi mắt to đáng thương nhìn Tiểu Mã, oa oa khóc lớn, bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy Tiểu Mã, van xin cậu cầu cứu.

“Là ảo giác, chỉ là ảo giác, tất cả chỉ là ảo giác…”. Tiểu Mã tự nhủ với chính mình, thế nhưng tinh thần của cậu đã mất kiểm soát, bị hình ảnh trước mắt chiếm lấy, không còn nhớ rõ trách nhiệm của mình, bỏ Chuông Kinh Hồn xuống, vươn hai tay, cố gắng tháo dây trên cổ hài tử…

“Càn khôn vô cực, phá!”. Một bàn tay giơ ra vỗ vào đầu đứa trẻ, trực tiếp đánh nó rớt xuống cổ mộ. Tiểu Mã giật mình, tỉnh táo lại nhìn lão Quách. Lão Quách giơ tay phải lên bụm miệng rên rỉ, có vẻ rất đau đớn.

“Lão Quách, ngại quá, khì khì, để huynh phải xuất thủ.”. Tiểu Mã xấu hổ nói.

“Quên đi, cậu trúng chiêu cũng là bình thường, chứng tỏ cậu có lòng thiện niệm..” Lão Quách cũng không mắng cậu, mở tay phải ra, bàn tay sưng vù lên, trong lòng bàn tay có viết một chữ “Sắc” bằng chu sa, sau đó từ từ biến mất.

Tiểu Mã cả kinh nói: “Huynh chẳng phải nói đây chỉ là một hồn phách thôi sao, thế nào mà còn bị thương đến như vậy?”

Lão Quách liếc cậu: “Suy cho cùng thì nó vẫn là quỷ thi, một du hồn cũng đủ làm ta mệt mỏi, ta cũng không phải tiểu sư đệ mạnh mẽ kia.”.

Hai người cùng nhìn vào cổ mộ, thấy Diệp Thiếu Dương đang thu hồn phách vừa đào tẩu trở về, ba hồn bảy vía rốt cuộc cũng tề tựu đầy đủ, siêu độ hoàn tất, ngồi dưới đất há mồm thở dốc. Trong vòng một ngày mà hắn vừa chém giết một thi ma, vừa siêu độ hai lệ quỷ, đối phó hai đồng tử, hơn nữa lại còn giải quyết những chuyện ngày hôm trước, Diệp Thiếu Dương cảm thấy mình quả thật là một chiến sĩ thi đua trong giới pháp thuật. Dĩ nhiên, âm đức kiếm được cũng không ít.

Tiểu Mã và lão Quách thấy bên dưới không còn nguy hiểm nữa mới nhảy xuống. Lão Quách đi tới trước quan tài đang giam giữ đồng tử còn lại, bên trong truyền đến tiếng đập vách ầm ầm, bèn hỏi: “Còn cái này thì phải làm gì?”

Diệp Thiếu Dương kêu Tiểu Mã lấy cho mình một cốc nước lọc, uống cạn phân nửa, thở hổn hển nói: “Trực tiếp thiêu hủy, hủy diệt thi thể nó, đệ sẽ siêu độ cho nó.”.

Uống nước xong, nghỉ ngơi chốc lát, Diệp Thiếu Dương liền tự mình động thủ, lấy từ trong túi đeo lưng ra một lọ Giao Du (1), bôi lên nắp quan tài, đốt đuốc, sau đó đứng dậy. Tiểu Mã cả kinh nói: “Đây là loại mỡ gì? Sao còn lợi hại hơn cả xăng?”

(1) Giao Du: Mỡ cá mập

“Đông Hải Giao Nhân Du, vô cùng bén lửa, chỉ cần châm một ngọn lửa nhỏ là có thể cháy mấy trăm năm không tắt, bình thường được dùng làm đèn chong cổ mộ.”. Diệp Thiếu Dương nói xong, đột nhiên nghĩ chỗ này không phải là cổ mộ sao, ánh mắt liền đảo qua khắp gian phòng, phát hiện trong góc có một cái cửa nhỏ, đi tới, bên trong là một căn phòng, trong góc phòng có một trụ đèn bằng đồng hình người cá, hai tay người cá đang bưng một ngọn đèn cháy lập lòe, mờ mờ ảo ảo muốn tắt.

Diệp Thiếu Dương thổi tắt đèn, lấy Giao Du bên trong cho vào bình nhỏ của mình. Thứ này là đồ tốt, lúc nãy ta đã dùng hết một ít, may mà có cái bù lại.

Trên mặt đất bày đầy các vật dụng được chôn theo người chết, một số bình hoa lỗi thời, bên tường đối diện còn có treo rất nhiều binh khí, nào là đao kiếm thương gậy, xem ra là đồ vật mà vị Hắc gia gia kia sinh tiền đã cất giấu.

Kết hợp với hình ảnh mặc áo giáp lúc chết của y, Diệp Thiếu Dương đoán rằng, mộ chủ chắc chắn phải là một vị đại tướng.

Diệp Thiếu Dương cúi đầu, phát hiện Tiểu Mã đang khom người, giơ tay thọc vào từng cái bình hoa mò mẫm thứ gì đó, lập tức cả giận nói: “Cậu làm gì thế?”

“Khì khì, xem bên trong có giấu bảo bối hay không mà!”

“Đệt, làm việc thì không được, cướp đồ thì nhanh!”.

Diệp Thiếu Dương buồn bực trở lại mộ thất, quan tài đã đốt xong, Tỳ Hưu Ấn từ trên nắp quan tài ngã xuống, rơi vào thi thể đồng tử, đè nó đến nỗi không nhúc nhích được, thân thể mau chóng bị đốt thành một đống than. Diệp Thiếu Dương tiến lên nhổ Định Hồn Châm trên người đồng tử, ngón tay giữa đặt lên Quỷ Môn của nó, bắt đầu siêu độ vong linh.

Bởi vì bị Tỳ Hưu Ấn trấn áp, ba hồn bảy vía của đồng tử không có cách nào thoát khỏi cơ thể, cho nên Diệp Thiếu Dương có thể giải quyết mọi thứ thuận lợi.

Tiểu Mã từ gian phòng đi ra, run rẩy đến trước quan tài, liếc nhìn vàng bạc châu bảo trong đó, mắt phát sáng: “Mẹ ơi, thì ra toàn bộ bảo bối đều ở đây!”. Cậu giơ tay vơ vét một đống, cất vào trong túi, miệng lầm bầm nói: “Tôi từ bỏ ba nghìn đồng thù lao, bao nhiêu đây đủ rồi, còn lại các người chia nhau đi…”

“Chia cái gì mà chia, nộp lên quốc gia.”. Lão Quách nói.

“Dựa vào cái gì a, tôi đâu phải người ngây thơ trong sáng!”. Tiểu Mã vừa nói, tay vừa bốc một nắm nữa.

Diệp Thiếu Dương cảm thấy buồn cười: “Bên ngoài có cảnh sát trông chừng, chúng ta mang theo nhiều bảo bối như vậy đi ra, cậu nghĩ họ có phát hiện không?”

Tiểu Mã sửng sốt, lập tức cười nói: “Không sao, bọn họ đâu biết trong cổ mộ có bảo bối!”

Diệp Thiếu Dương mắng: “Cậu có não không, chúng ta chém giết bạch mao cương thi xong, bọn họ chắc chắn sẽ tiến vào đây lục soát. Nếu cậu có biện pháp giấu hết mọi thứ chôn trong cổ mộ, không để bọn họ nhìn thấy, thì mấy thứ này đều là của cậu.”

Tiểu Mã ngơ ngẩn, cúi đầu ai oán nhìn bảo bối trong tay: “Hức, nhiều bảo bối như vậy…”

“Chúng ta mỗi người chọn một vật nhỏ thôi, còn lại nộp lên hết.”. Diệp Thiếu Dương đi tới quan tài, lật lên, bên trong có một chiếc vòng ngọc cổ của nữ, nhìn có vẻ đẹp, đầu óc liền nhanh trí nảy ra sáng kiến, cái này có thể tặng cho Chu Tĩnh Như, liền bỏ vào trong túi.

Lão Quách chọn một chiếc nhẫn to (nhẫn ngón cái) bằng ngọc thạch.

Tiểu Mã lựa chọn nửa ngày, cầm cái này buông cái kia, rốt cuộc chẳng chọn được món nào hết, bèn nói: “Này này, các người xem giúp tôi xem, cái nào đắt tiền nhất?”

“Không biết, mau chọn đi!”

“… Vậy tôi sẽ trực tiếp chọn tiền, ha ha ha.”. Tiểu Mã cầm một thỏi vàng to, cất vào trong túi.

Diệp Thiếu Dương và lão Quách bất đắc dĩ nhìn nhau, đúng là ếch ngồi đáy giếng, những món đồ cổ ngọc khí ở đây còn giá trị hơn cả thỏi vàng đó.

Diệp Thiếu Dương hai mắt lấp lánh, phát hiện ra một miếng ngọc bội hình phượng hoàng, cầm lên quan sát, chất ngọc tinh khiết, nét khắc uốn lượn, chứng tỏ thợ chế tác thập phần tinh tế, đúng là đồ tốt, vì vậy ta cũng sẽ bỏ túi.

Tiểu Mã khinh khỉnh liếc hắn: “Mồm thì nói mỗi người chỉ được chọn một món thôi, thế nào mình lại chọn hai món!?”.

Diệp Thiếu Dương cả giận nói: “Tôi đặc biệt phải xuất nhiều lực, mệt muốn chết, lấy hai món thì có làm sao? Cậu chỉ việc rung Chuông Kinh Hồn mà còn làm không xong, cho cậu một món đã là may lắm rồi!”.

Tiểu Mã đuối lý, bực bội không nói gì.

Diệp Thiếu Dương lấy ra la bàn Âm Dương, đi dọc theo chân tường mộ thất và căn phòng dò một lần, không phát hiện thấy tà vật nào nữa. Phía trước căn phòng có một con đường nhỏ, Tiểu Mã định đi vào thám hiểm một phen, Diệp Thiếu Dương liếc cậu ta bảo: “Trong cổ mộ đầy rẫy bẫy, tầng tầng lớp lớp cơ quan, chúng ta trùng hợp rơi thẳng vào mộ thất, chưa phải gặp qua thứ gì, hiện tại lại muốn đi vào cơ quan cổ mộ, cậu nghĩ cậu có mấy cái mạng?”

Ba người từ trong cổ mộ bò ra, đều trong tình trạng kiệt sức, ngồi dưới đất nghỉ ngơi hơn nửa ngày mới men theo đường cũ trở về. Cả ba ra khỏi hầm trú ẩn, hít một hơi thật sâu, tận hưởng không khí mát mẻ, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác sống sót sau khi trải qua tai kiếp…

Chương 24: Lần thứ hai đi vào giấc mộng

Một cảnh vệ bước tới, thân thiết chào hỏi lão Quách, mời ba người lên xe cảnh sát, vừa lái xe vừa sắp xếp cho một cảnh sát khác lái xe của lão Quách trở về thành thị. Dọc đường đi, lão Quách thêm mắm dặm muối kể về chuyện vừa xảy ra trong động, có quỷ có cương thi, làm cho cảnh vệ kia sợ hết hồn khiếp vía, mau chóng nhanh lái xe quay về.

“Trương Đội, đây là cương thi đó nha, rõ ràng ta không có nói bậy.”. Lão Quách cầm hàm răng cương thi nhét vào đùi hắn.

Trương Đội run rẩy không dám nhìn: “Lấy ra lấy ra đi, không cần chứng minh, tôi đương nhiên tin ngài, cứ yên tâm chờ phí dịch vụ. Thôi, tôi đưa cho ngài trước vậy!”.

“Năm vạn không đủ…”. Lão Quách liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, cười hắc hắc: “Năm vạn chỉ là giá của một con bạch mao cương thi, bọn ta phải giết hai đồng tử, hai lệ quỷ, ta coi ngươi như là bằng hữu, lấy… hai vạn nữa thôi. OK?”

Trương Đội hơi khó xử: “Giá không thích hợp lắm, lão Quách, ngài cũng biết, bọn tôi đưa cho ngài phí dịch vụ là dựa theo tiêu chuẩn kỹ thuật của chuyên gia mà chi trả, năm vạn đồng không phải con số nhỏ, còn nhiều nữa là…”

“Không cho cũng được, lần sau đừng tìm ta. Được rồi, ta còn một con thi trùng, ngươi có muốn nhìn thấy không?”. Lão Quách giả bộ lục túi: “Bất quá ngươi phải cẩn thận, đồ chơi này nếu như cắn trúng người, ngươi sẽ biến thành cương thi.”

“Không không không, tôi không nhìn đâu!”. Yết hầu Trương Đội như muốn nhảy ra khỏi cổ họng: “Tôi tin các ngài càng vất vả thì công lao càng lớn, bảy vạn, một tuần nữa, tôi đưa cho ngài!”

“Hắc hắc, Trương Đội thật dễ nói chuyện.”. Lão Quách cười hòa nhã.

Trương Đội buồn bực suy nghĩ, khó mà từ chối ông a, ông mà cho đồ chơi kia cắn tôi một cái, lần sau đồn cảnh sát lại mời ông tới đối phó cương thi, phỏng chừng chính là đối phó với tôi. Đúng là không có chơi nổi với đám pháp sư các người.

Trương Đội lái xe đưa bọn họ đến một khách sạn năm sao, để lại một vạn đồng, mượn cớ công vụ bận rộn vội vã rời khỏi. Ba người lên phòng tắm rửa, sau đó đi tới nhà hàng, lão Quách đãi một bàn thức ăn ngon, mở một chai rượu Ngũ Lương Dịch (1), chúc mừng lần đầu tiên hợp tác thuận lợi.

(1) Rượu Ngũ Lương

Rượu quá ba ly, lão Quách lấy ra một vạn đồng, ném cho Diệp Thiếu Dương, bảo: “Tiểu sư đệ, một vạn đồng đệ cầm trước, sáu vạn còn lại ghi sổ, chờ sau khi lãnh được ta sẽ gọi cho đệ.”.

Diệp Thiếu Dương trợn mắt: “Đây là ý gì? Một phần huynh cũng không lấy?”

“Ha ha, lần đầu tiên hợp tác cùng tiểu sư đệ, ta có nói ta muốn chia tiền với đệ chưa? Hơn nữa mọi chuyện đều là do đệ làm, ta chỉ là chạy chân một chút thôi.”.

“Huynh đừng nói như vậy, mọi thứ đều là do huynh cung cấp, huynh ít nhất cũng phải được hai vạn.”

Tiểu Mã ở một bên khó chịu nhìn nhìn, dùng ngón tay gõ vào bàn: “Này này, hai người đẩy tới đẩy lui, đã quên tôi rồi có đúng không? Tiền của tôi đâu?”

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu, chậm rãi nói: “Giao Mỹ Kim Bảo của cậu ra đây, tôi đưa cậu tiền.”.

Tiểu Mã nhanh chóng tính toán một chút, Mỹ Kim Bảo ít nhất cũng nặng hai lượng, hai lượng bằng một trăm gam, giá vàng tuy hay bị mấy bà thím hạ xuống, thế nhưng một gam vàng cũng được khoảng ba trăm đồng, thế thì… Khửa khửa khửa: “Các người cứ trò chuyện, các người cứ trò chuyện, bỏ qua cho tôi, bỏ qua cho tôi nhé!”

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới trước khi hạ sơn, Thanh Vân Tử có dặn phải tìm người, liền hỏi lão Quách: “Sư phụ nói, năm đó Đạo Phong sư huynh sau khi xuống núi có đến trạm thứ nhất là Thạch Thành, chẳng biết y có tìm huynh hay không?”

Lão Quách gật đầu: “Có, khi đó ta là trợ thủ của hắn, có làm qua vài chuyện đại sự, gầy dựng danh tiếng, mới mở được cửa tiệm này, lại nói tiếp, ta có thể có ngày hôm nay, cũng là nhờ vào hào quang của Đạo Phong sư đệ.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Sau đó y đi đâu?”

Lão Quách suy nghĩ một chút, nói: “Hắn đi Tứ Xuyên làm một chuyện, bảo là thập phần hung hiểm, không thể dẫn ta theo. Ta nhớ trước khi hắn đi có trở về Mao Sơn một chuyến, tìm sư phụ mượn Thái Ất phất trần, sau đó bặt vô âm tín.”.

Diệp Thiếu Dương buồn rầu cười khổ, Đạo Phong đâu có mượn Thái Ất phất trần, rõ ràng là ăn trộm. Diệp Thiếu Dương nhớ kỹ lúc ấy Đạo Phong trở về núi có mua cho mình một xâu mứt quả, dặn mình đứng ở ngoài cấm địa canh chừng, vì việc này, hắn bị phạt nhốt trong phòng nửa tháng, sau này vì không có ai nấu cơm giặt giũ, sư phụ mới thả hắn ra.

Mỗi khi hồi tưởng lại chuyện này, Diệp Thiếu Dương đều cảm thấy rất mất mặt, bị xâu mứt quả lừa mất đi bảo vật Đạo gia Thái Ất phất trần, nếu không bảo bối sớm muộn gì cũng là của hắn, ừm, cho dù là ăn trộm.

“Phải rồi, tiểu sư đệ, thời gian Đạo Phong đến Tứ Xuyên là vừa qua Tiết Đoan Ngọ, hắn có gửi cho ta một bao bánh chưng, ta mở ra nhìn thì thấy trên lá gói bánh có một bức họa gì đó mà dùng chu sa vẽ, hình như là địa đồ, vẫn còn dấu hiệu, ta liền sao chép lại. Nó đang nằm trong cửa hàng, ta quay lại lấy cho đệ xem.”.

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Địa đồ, địa đồ chỗ nào?”

“Không biết, ta không nhận ra chỗ nào hết.”.

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, dùng lá gói bánh chưng vẽ bản đồ, ý tứ rất rõ ràng, gạo nếp có thể trừ tà, làm như vậy là để phòng ngừa “Địa đồ” bị ma quỷ nhìn thấy, cẩn thận như vậy là vì cái gì?

“Ngoại trừ địa đồ ra thì không còn gì nữa sao?”. Diệp Thiếu Dương hỏi.

Lão Quách lắc đầu: “Không còn gì cả.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ tới nghĩ lui, khả năng lớn nhất có thể là: Đạo Phong phát hiện một nơi thần bí cực kỳ nguy hiểm, có thể là âm sào lệ quỷ hoặc cấm địa thi vương, lại phải cố gắng tiến vào không thể lùi bước, lo lắng mình không giải quyết được, cho nên mới gửi về một tấm địa đồ cho lão Quách, để hậu nhân có cơ hội lần theo địa đồ mà đi tìm, hoàn thành công việc của hắn.

Điều mà Diệp Thiếu Dương nghĩ mãi không ra chính là vì sao hắn không đem địa đồ trực tiếp gửi cho sư phụ, lại chỉ gửi cho một sư huynh ngoại môn? Với pháp lực của lão Quách, cũng không thể hoàn thành mọi chuyện được.

Hắn không có ở đây, chuyện này thật có điểm kỳ quặc.

Hiện giờ một chút manh mối cũng không có, nghĩ nữa cũng vô dụng, Diệp Thiếu Dương quyết định lấy địa đồ trước đã rồi mới từ từ nghiên cứu.

“Được rồi sư huynh, lúc hạ sơn đệ không có mang theo nhiều đồ đạc, chút nữa sư huynh quay về thì mang cho đệ mỗi thứ một ít, cứ trừ tiền thù lao của đệ.”

Diệp Thiếu Dương nói xong không đợi được lão Quách đáp lời, ngẩng đầu lên, thấy lão Quách đang nhìn chằm chằm vào phía sau mình.

Diệp Thiếu Dương vội vàng quay đầu lại, chẳng thấy thứ gì phía sau cả, lúc này mới thở dài, nói: “Sư huynh đừng dọa đệ!”.

Lão Quách nhíu mày: “Không phải đâu, ta đang nhìn bức họa kia, người trên bức tranh sao lại di động nhỉ?”

“Có thể là con ruồi a, huynh nhìn lầm rồi.”. Diệp Thiếu Dương bưng ly rượu lên, uống một ngụm, đột nhiên phun ra ngoài, xoay người nhìn lại, trên tường có một bức tranh thuỷ mặc, vẽ một vách đá dựng đứng trên sườn núi, có một đường nhỏ lên núi, đỉnh núi lại có một tòa tiểu đình, lão Quách nói “Người trong bức họa” kia, chính là có người đang đi qua đi lại trong tiểu đình. Hắn giơ tay lên dụi mắt, xa xa nhìn thấy quả thật y như một con ruồi đậu trên bức tranh.

Phía dưới sườn dốc bắt đầu xuất hiện vết nứt ngày một lớn, núi đá chảy xuống, dựa theo sự diễn biến trong bức tranh, tiểu đình trên đỉnh núi và người đang đứng trong đình sẽ nhanh chóng rơi xuống.

“Mẹ kiếp, đây không phải là bức tranh, chẳng lẽ là màn ảnh chiếu phim hoạt hình?”. Lão Quách khiếp sợ không thôi.

Diệp Thiếu Dương đi tới trước mặt Tiểu Mã, tiểu tử này lúc nãy còn thưởng thức Mỹ Kim Bảo, sau lại lui về ngủ trên ghế sa lon. Diệp Thiếu Dương chỉ lo trò chuyện với lão Quách, không chú ý đến cậu ta lắm. Hắn lật người Tiểu Mã lại, thấy sắc mặt cậu ta hết sức dọa người, lông mày nhíu chặt, mồ hôi đầm đìa, cả người không ngừng run rẩy, có vẻ hết sức khẩn trương.

Đi vào giấc mộng ngay dưới mắt của mình, Tiểu Mã lại đi vào giấc mộng! Người đang lạc trong bức tranh kia, chính là hồn phách của cậu ta…

Chương 25: Quỷ ký giả

Diệp Thiếu Dương quan sát, lần này Tiểu Mã trầm mê còn sâu hơn, nếu chỉ dùng phương pháp thông thường thì rất khó gọi hồn về. Hắn bèn cắt ngón giữa, điểm một giọt máu lên huyệt Nhân Trung, vỗ hai bên vai trái một cái, sau đó châm thiên đèn, đọc một lần dẫn hồn chú, giơ ngón giữa, dụng lực ấn vào đan điền của cậu ta.

Tiểu Mã bỗng nhiên mở mắt, bắt lấy tay của Diệp Thiếu Dương, la lớn: “Tiểu Diệp tử cứu mạng a!”.

“Đừng hét, cậu đã tỉnh!”.

Tiểu Mã nhìn trái nhìn phải, thở phào, lau mồ hôi, lẩm bẩm nói: “Làm tôi sợ muốn chết, suýt chút nữa ngã từ trên vách đá xuống.”.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn bức họa, nó đã khôi phục nguyên trạng, vách đá trên sườn, cô đình đứng vững, vô cùng nghệ thuật.

Tiểu Mã cũng trở lại bình thường, nói mình đã đi vào giấc mộng không khác gì lần trước, chẳng biết thế nào tự dưng lại xuất hiện trên ngọn núi kia. Lần này không có Diệp Thiếu Dương nhắc nhở, cậu không biết mình đang lạc trong mộng, mơ mơ hồ hồ leo lên đỉnh núi, đi vào tiểu đình, bên người có gió nhẹ ấm áp thoảng qua, mây xanh hờ hững trôi hư ảo, vốn cảm thấy cũng không tệ lắm, ai ngờ mặt đất bỗng nhiên nghiêng hẳn sang một phúa, vách núi nứt toác.

“Mặc dù tôi đang ở trong mộng thế nhưng vẫn có bản năng sinh tồn, chỉ là cái đình kia hình như bị một thứ gì đó chặn lại bốn phía, không chạy ra được, vách núi thì sắp sập đến nơi, may mà lúc mấu chốt cậu đánh thức tôi dậy! Tiểu Diệp tử, đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, hay là kiếp sau cậu biến thành một mỹ nữ, tôi sẽ hết lòng hầu hạ cậu!”.

Diệp Thiếu Dương liếc mắt: “Bớt đi ông nội, mới từ Quỷ Môn Quan trở về, còn có tâm tình nói giỡn.”.

Tiểu Mã cười khì khì: “Có cậu ở đây, tôi việc gì phải sợ, dù thế nào cậu nhất định cũng sẽ cứu tôi.”.

Diệp Thiếu Dương trong lòng rất đau xót, ông trời ơi, người bạn đầu tiên của tôi sau khi xuống núi, chính là loại mặt dày vô lại thế này sao?

Lão Quách đi qua nghe bọn họ nói chuyện cũng hiểu đôi chút, nhíu mày nói: “Tiểu sư đệ, chuyện này rất phiền phức.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu: “Ừ! Thật rất phiền phức, người này có thể đem hồn phách người sống vào trong bức tranh, còn có thể cải biến cảnh tượng trong tranh dùng để giết người, chứng tỏ tu vi của hắn không thấp, mấu chốt nhất là, lúc Tiểu Mã đi vào giấc mộng, đệ lại ở ngay bên cạnh cậu ta, căn bản cũng không nhận thấy một điểm bất thường… Người này, chắc chắn không phải quỷ yêu.”.

Hắn đảo mắt nhìn khuôn mặt của Tiểu Mã, nói rằng: “Lần đầu tiên có thể là ngoài ý muốn, thế nhưng bây giờ chuyện lại phát sinh giống như vậy, người ta nhất định là đang nhắm vào cậu. Cậu ráng nhớ lại đi, gần đây nhất cậu có làm chuyện gì bất bình thường không?”

Tiểu Mã nhíu mày suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói: “Dùng kính viễn vọng nhìn lén ký túc xá nữ sinh, có tính là… chuyện bất bình thường không?”

“Cậu đàng hoàng chút coi, người ta bây giờ căn bản không sợ tôi, chỉ cần cậu ngủ, người ta liền có thể lấy mạng cậu. Nếu cậu không sợ chết, vậy thì tôi mặc kệ cậu!”.

Tiểu Mã vừa nghe những lời ấy liền luống cuống, suy nghĩ hồi lâu, vẻ mặt ủy khuất ngẩng đầu nói: “Tôi đâu có làm gì, có thể… đã làm gì rồi, nhưng mà không nhớ nổi! Cậu nhắc một chút cho tôi nhớ đi!”.

Diệp Thiếu Dương trợn mắt: “Nếu tôi biết nguyên nhân thì còn hỏi cậu làm cái quái gì?”. Sau đó hắn nghĩ lại cũng phải, nhiều người chọc trúng ma quỷ toàn là ngẫu nhiên hoặc vô ý hành động, nếu như một chút cũng không nhớ thì thật khó tìm được manh mối.

Suy nghĩ một chút, Diệp Thiếu Dương liền xoay người hỏi lão Quách: “Thạch Thành có quỷ ký không?”

“Đương nhiên là có, đệ muốn thỉnh, ta sẽ tìm một người đáng tin cậy cho đệ.”.

Trả tiền, ba người cùng nhau quay về phòng của Diệp Thiếu Dương. Đứng trong thang máy Tiểu Mã mập mờ hỏi: “Quỷ kỹ (1) là cái gì?”

(1) Quỷ kỹ: Quỷ kỹ nữ =))

“Địa phủ sắp xếp quỷ sai trên nhân gian thường cho cố định tại một khu du đãng, phụ trách tiếp dẫn tân hồn, bởi vì trường kỳ chỉ sống ở một chỗ cho nên chúng biết rất nhiều tin tức kỳ dị nơi ấy, tựa như phóng viên, ký giả hay đưa tin tức, thông tin giải trí, vì vậy giới pháp thuật chúng tôi gọi đùa chúng là quỷ ký.”.

Tiểu Mã lau mồ hôi: “Thì ra là quỷ ký giả, làm tôi sợ hết hồn, tôi còn tưởng cậu muốn tìm một nữ quỷ để ‘phục vụ’ tôi chứ…”

Diệp Thiếu Dương đá vào mông cậu ta một cái.

Về đến phòng, Diệp Thiếu Dương dọn dẹp mấy vật dụng trên tủ đầu giường xong thì lấy từ trong túi đeo lưng ra một cái Gương Bát Quái, đặt ở phía trên, dùng bút chu sa vẽ lên mặt gương ba đường thẳng, sau đó lại châm hai cây nến bằng sáp ong đặt hai bên gương đồng. Cuối cùng hắn lấy ra một lá bùa trắng, bảo lão Quách dùng bút chu sa viết lên tên của quỷ ký, đốt trên ngọn nến, toàn bộ khói bay vào gương đồng, một bóng người màu đen từ mặt gương hiện ra, là người đàn ông trung niên thân mặc Âu phục, chân mang giày da bóng loáng!

“Còn ăn mặc thời thượng nữa mới ghê!”. Diệp Thiếu Dương lảm nhảm.

“Quỷ cũng phải lịch sự thì mới tăng thu nhập chứ!”. Quỷ ký cười cười, quan sát từ trên xuống dưới Diệp Thiếu Dương: “Pháp sư mới tới à, phái nào?”

Lão Quách đến bắt chuyện, cung kính nói: “Đây là tiểu sư đệ của ta, đệ tử nội môn Mao Sơn, bài vị Thiên Sư, mới vừa xuống núi, đang tìm Trương tiên sinh hỏi chút chuyện.”.

Trương tiên sinh làm ra vẻ kinh ngạc, chắp tay nói: “Còn trẻ như vậy đã là bài vị Thiên Sư, thất kính thất kính. Cậu so với Đạo Phong năm đó hạ sơn thì còn trẻ hơn vài tuổi.”.

“Ông biết đại sư huynh của ta?”.

Trương tiên sinh móc ra từ trong túi một cuốn sổ nhỏ, lật tới một trang, nói: ” Ngày 2 tháng 10 năm 1996, hắn có đến tìm ta hỏi thăm tin tức Lục Mao Cương Thi ở Nam Thành, thiếu ta hai mươi cây hương nến, mười xấp tiền giấy, vẫn chưa trả. Nếu như cậu nhìn thấy hắn, nhớ nhắc hắn trả nợ cho ta.”.

Diệp Thiếu Dương cười cười: “Đợi ta hỏi xong sự tình sẽ thanh toán luôn một thể!”.

Trương tiên sinh cười nói: “Một con ngựa là một con ngựa, đây là quy củ, bất quá cậu là sư đệ của hắn, giúp hắn trả nợ, ta có thể châm chước. Cậu muốn hỏi chuyện gì?”

Diệp Thiếu Dương hệ thống lại ngôn ngữ của mình rồi nói: “Có một kẻ ta cũng không biết là thứ gì, chỉ hoài nghi là tà linh, có thể đem hồn phách của người sống vào trong tranh vẽ, cải biến cảnh tượng trong tranh, tiêu diệt hồn phách con người. Xin hỏi, Trương tiên sinh có biết lai lịch của kẻ này hay không?”

Trương tiên sinh lấy ra một bộ bàn tính toán, đẩy đẩy kéo kéo một lúc rồi ngẩng đầu lên, nói: “Ba mươi cây hương nến, mười lăm xấp tiền giấy.”

“Được!”. Diệp Thiếu Dương đồng ý, tâm tình rất tốt, vốn chỉ định dò thái độ quỷ ký này một chút thôi, không ngờ ông ta thật sự biết.

Trương tiên sinh hài lòng cười cười, đáp: “Đây là một con tà linh, chẳng rõ ngày sinh, chẳng rõ lai lịch, mục đích đến Thạch Thành… cũng không rõ.”.

Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa thổ huyết: “Ặc! Đây đâu thể xem là câu trả lời, lừa gạt à?”

Trương tiên sinh cũng không tức giận, cười nói: “Ta làm quỷ sai dưới thời Đồng Trị (2) ba năm, khi đó nó đã có ở Thạch Thành, luôn luôn độc lai độc vãng, không hề đến báo cáo cho ta, cũng không giao tiếp với bất kỳ ma quỷ nào. Chẳng ai biết nó đã hình thành bao lâu, cho tới bây giờ cũng chưa từng hại người, ta không thể tùy tiện bắt nó.”.

(2) Đồng Trị (1856-1875): niên hiệu của vua Mục Tông, tức Ái Tân Giác La Tải Thuần, con trai duy nhất của vua Hàm Phong và Từ Hi thái hậu, thời Thanh, Trung Quốc.

Diệp Thiếu Dương nhíu mày: “Nó chưa từng hại người?”

“Chưa từng, sư huynh Đạo Phong của cậu năm đó từng quen biết nó, cũng không diệt nó. Ta chỉ có thể nói cho cậu biết một điều, nó là người trong bức họa.”.

“Người trong bức họa…”. Diệp Thiếu Dương chợt bừng tỉnh, chả trách nó có thể tự do đi vào các bức họa, nguyên lai là thuộc tính trời sinh. Người trong bức họa thông linh, loại chuyện này từ xưa đến giờ vốn không hiếm, bởi vì có chút cơ duyên hoặc là được cao nhân chỉ điểm, người trong bức họa từ từ thông linh, có khả năng bước ra khỏi tranh. Tỷ như Nhan Như Ngọc trong Liêu Trai, cũng chính là người trong bức họa. (3)

(3) Đây là một truyện trong tuyển tập “Liêu Trai Chí Dị” của Bồ Tùng Linh, tựa “Mê sách” (Thư Si), kể về chàng Lang nhà nghèo nhưng vô cùng mê sách, mê tới nỗi quên ăn quên ngủ, không trò chuyện với ai, không muốn lấy vợ con. Thế nhưng đọc sách nhiều mà vẫn thi hoài không đỗ công trạng. Một tối, đọc sách Hán thư đến quyển thứ 8, bỗng thấy hình một mỹ nhân cắt bằng lụa mỏng ép giữa hai trang giấy, Lang kinh ngạc tự nhủ: “Thư trung hữu nữ nhan như ngọc?” (Trong sách có người con gái dung nhan đẹp như ngọc chăng?). Mỹ nhân ngồi nhỏm dậy khỏi sách, bảo tên là Nhan Như Ngọc, kết làm phu thê với Lang. Sau nàng giúp Lang dần thoát khỏi việc mê sách quá đà, học tập bằng nhiều cách khác, cuối cùng phù trợ chàng thi đỗ Tiến sĩ, làm quan đất Mân.

Người trong bức họa bản chất là tà linh thế nhưng không có oán khí, bởi vì họ rất ít gây chuyện thị phi. Họ tồn tại vì mục đích nào đó hoặc để tu luyện, hướng về tiên vị. Cho nên, Diệp Thiếu Dương rất không hiểu nổi, một tà linh vốn không hại người, vì sao cứ đến quấy rầy Tiểu Mã, lại còn muốn giết chết cậu ta? Hay là… mục tiêu của nó chính là mình?

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm chốc lát, hỏi: “Làm thế nào mới có thể tìm được nó?”

Trương tiên sinh nói: “Nó ở tại động phủ Đông Hoa Sơn, nhưng lâu rồi không thấy quay về. Theo ta được biết, mỗi ngày nó lưu lạc khắp nơi, thấy bức họa nào phong cảnh đẹp thì liền chui vào bức họa đó!”.

Diệp Thiếu Dương không nói gì, tà linh này còn tiêu sái hơn cả một pháp sư như hắn.

“Ta sẽ cung cấp miễn phí cho cậu một manh mối, ba năm trước, nó hay qua lại với một nữ sinh đại học trong thành, sau này người nữ sinh chết, nó cũng biến mất lâu thật lâu, gần đây mới xuất hiện trở lại.”.

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra: “Đại học trong thành? Chết trong lúc học đại học?”

“Đại học Công Lý, Thạch Thành”.

Tiểu Mã ngẩn ra, cả kinh nói: “Người nữ sinh chết, có phải tên là Trần Lâm hay không?”

Trương tiên sinh lại gảy gảy bàn tính: “Đây là chuyện không liên quan, muốn biết, xin mời đưa thêm mười xấp tiền giấy.”.

Diệp Thiếu Dương cười khổ: “Không thành vấn đề.”

Trương tiên sinh cười thoả mãn: “Gọi là Trần Lâm.”

Tiểu Mã từ từ há to mồm, thọc tay vào túi lấy bóp tiền, rút ra một tấm ảnh đưa cho Diệp Thiếu Dương, lẩm bẩm nói: “Chính là cô ấy…”.

Chương 26: Lầu bốn ký túc xá

Bối cảnh của tấm ảnh là tại một tầng lầu trong trường, một nữ sinh mặc quần dài màu hồng nhạt đang đi giữa đám người, nhìn về phía ống kính, ánh mắt có vẻ hơi bất mãn.

“Đây là ảnh tôi chụp”. Tiểu Mã ngượng ngùng gãi đầu một cái: “Lúc đó tôi rất thích cô ấy, bức ảnh này chụp sau khi cô ấy vừa tắm xong, tôi vẫn luôn cất nó trong bóp tiền, sau đó cũng quên mất.”.

Diệp Thiếu Dương muốn điều tra cậu, vội hỏi: “Bạn gái cậu?”

“Không phải đâu, là bạn cùng lớp năm thứ nhất đại học. Tôi chỉ thầm thích người ta thôi, người ta sao có thể để mắt tới tôi.”. Trong giọng nói Tiểu Mã mang theo nỗi cô đơn.

Diệp Thiếu Dương quay sang gương đồng chắp tay cảm tạ Trương tiên sinh: “Đa tạ đã chỉ điểm, hôm nào sẽ tìm ông nữa!”.

“Nhớ trả tiền. Ba ngày sau không gửi, lãi sẽ tăng gấp đôi.”. Thân ảnh Trương tiên sinh càng lúc càng mờ nhạt.

Trương tiên sinh đi rồi, Diệp Thiếu Dương ngồi trên giường sắp xếp lại manh mối, hỏi Tiểu Mã: “Cô nữ sinh đó, lúc còn sống có bạn trai hay không?”

Tiểu Mã lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Cô ấy tính tình rất quái gở, không giao thiệp với ai, thời gian tôi thích cô ấy, tôi luôn theo dõi cô ấy…”.

Thấy ánh mắt kinh ngạc của hai người, Tiểu Mã vội vàng giải thích: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ hay quan sát cô ấy làm gì thôi. Cô ấy bình thường hay tản bộ một mình, đôi khi cứ nhìn sang bên cạnh nói chuyện với một ai đó, thế nhưng hai bên trái phải đều không có người. Có lần tôi hoài nghi có phải tinh thần cô ấy có vấn đề hay không, nhưng lúc cô ấy ở cùng người khác thì rất bình thường. Tôi đến tìm bạn của cô ấy để hỏi thăm, các nàng đều bảo nhìn hành động của cô ấy chắc chắn là đã có bạn trai, chỉ là chưa có ai từng thấy người này, cô ấy cũng không đề cập đến”.

Nghe Tiểu Mã kể lại, Diệp Thiếu Dương càng tin tưởng hơn phán đoán của mình, gật đầu nói: “Nếu như tôi đoán không lầm, bạn trai của cô ấy, chính là người trong bức họa.”.

“Không thể nào!”. Tiểu Mã cả kinh: “Nó không phải là quỷ sao, à không, là tà linh, Trần Lâm làm sao có thể yêu một tà linh được?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi cũng tự hỏi, vì sao người ta thà yêu tà linh còn hơn là yêu cậu. Bất quá theo như tình huống cậu nói lúc nãy, cô ấy không phải đang lẩm bẩm, mà là đang nói chuyện với tà linh kia. Dưới tình huống bình thường, nếu như tà linh không muốn để cho người khác thấy, thì cậu không thể nhìn thấy nó.”.

Tiểu Mã kinh ngạc nhìn Diệp Thiếu Dương, một lát sau mới hỏi: “Ý của cậu là, tà linh chạy tới tìm tôi? Thế nhưng Trần Lâm tự sát đâu có liên quan gì tới tôi, hơn nữa cô ấy mất đã lâu rồi, hiện giờ nó tới tìm tôi làm gì?”.

“Hay là, người ta chỉ muốn đoàn tụ với tình nhân cũ?”. Diệp Thiếu Dương chỉ vào tấm ảnh chụp: “Cậu chớ có quên, người ta có khả năng tiến vào tranh vẽ, ảnh chụp cũng là một loại tranh vẽ.”.

Tiểu Mã sửng sốt: “Nhưng tại sao hắn muốn hại tôi?”

Lúc này, điện thoại di động của Tiểu Mã chợt vang lên: “Là Lý Đa, giờ này gọi điện thoại cho tôi làm gì không biết!?”. Tiểu Mã lẩm bẩm một tiếng, bắt điện thoại, chỉ nghe không nói gì, biểu tình càng ngày càng ngưng trọng, cuối cùng nói một câu: “Yên tâm, việc này để cho tiểu Diệp tử giải quyết, các cậu cố kiên trì một chút nữa, bọn tôi sẽ qua liền!”.

Để điện thoại xuống, Tiểu Mã nhìn Diệp Thiếu Dương, la ầm lên: “Tiểu Diệp tử, đi nhanh lên, xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Chuyện lớn?”

“Lý Đa và bồ của hắn, còn có mấy cô gái nữa ở lầu bốn ký túc xá chơi cầu cơ, đụng phải quỷ, tìm cậu gấp để cứu người!”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra: “Tìm tôi? Làm sao cậu ta biết thân phận của tôi?”

“Tôi nói với hắn a, ban ngày không phải cậu bị hiểu lầm thành sắc lang sao? Tôi len lén gọi điện thoại giải thích cho hắn, nói tình huống của cậu, hắn vốn không tin, hiện giờ gặp quỷ mới nghĩ đến cậu. Đừng nói nữa, nếu chậm một chút thôi, phỏng chừng có thể nguy hiểm tới tính mạng!”. Tiểu Mã kéo Diệp Thiếu Dương chạy như điên xuống lầu, lão Quách cũng chạy theo xuống dưới, lấy ô tô, làm tài xế chở hai người.

“Chỉ chơi cầu cơ thôi mà, có cần khoa trương đến như vậy không?”. Diệp Thiếu Dương cảm thấy khó hiểu, cầu cơ vốn là trò chơi triệu linh, nếu như biết cách chơi, đích xác có thể kêu gọi ma quỷ, cũng đâu có truyền thuyết nào bảo là chơi xong sẽ chết ngay lập tức.

Tiểu Mã nói: “Cậu không biết rồi, lầu bốn ký túc xá kia có huông, cứ mỗi hai ba năm thì sẽ có một người chết, đều là từ phòng 404 ký túc xá leo cửa sổ tự sát. Trần Lâm năm đó cũng chết y như vậy. Đám người Lý Đa này thật bạo gan quá a!”.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lẩm bẩm nói: “Trùng hợp vậy ư?”.

“Không thật không lẽ giả.”. Lão Quách liếc nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Lầu bốn ký túc xá là nơi nổi danh có nhiều chuyện ma quái nhất trong Thạch Thành, nơi đó ít nhất cũng đã tồn tại 60 năm, số người chết bên trong cộng lại không phải 200 thì cũng phải 180!”.

Nhân lúc xe đang chạy, Diệp Thiếu Dương lắng nghe bọn họ kể sơ sơ tình hình của tòa nhà này.

Lão Quách hệ thống lại câu chuyện, chầm chậm nói rằng: “Tòa nhà đó được xây vào thời kỳ Nhật Bản chiếm lĩnh Thạch Thành, vốn là một viện quân y được xây riêng cho bọn giặc ngoại xâm dưỡng thương. Sau Đảng và Nhà nước giành lại được Thạch Thành, giặc đầu hàng, những kẻ còn sót lại trong viện rất cương liệt, từ nhân viên y tế cho đến quân nhân dưỡng thương, tất cả đều tự sát.”

“Có người nói, lúc đó Đảng và Nhà nước tấn công vào viện quân y, rất nhiều người không tìm được kiếm mổ bụng, vội vội vàng vàng nhảy lầu, lấy dao giải phẫu cắt yết hầu, hoặc là rót rượu lên người tự thiêu… Mẹ nó, đúng là một thảm họa! Sự việc trôi qua không bao lâu, quanh tòa nhà bắt đầu xảy ra chuyện ma quái. Ta cũng từng trải qua thời kỳ kia, chỉ là nghe nói, mỗi ngày đều có tiếng quỷ khóc. Có một năm vào lễ cúng cô hồn, trong lầu tổng cộng đã chết bốn mươi chín mạng, lúc đó tòa nhà đã không còn ai ở, có trời mới biết những người này vì sao lại tự tử tập thể bên trong!”.

Diệp Thiếu Dương khiếp sợ, chết quá nhiều người, âm khí sẽ rất nặng, nếu không được siêu độ hoặc trấn áp đúng lúc, dần dần, âm khí sẽ càng ngày càng nặng thêm, trở thành sào huyệt âm linh!

“Lúc đó không ai siêu độ hả?”. Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Chính phủ ngay từ đầu đã không tin có quỷ, phái một tổ điều tra đi vào đó, kết quả… Đám người đó cũng chết bất đắc kỳ tử, không tìm được nguyên nhân.”.

Lão Quách thở dài lắc đầu: “Thế rồi, những chuyện ma quái trong tòa nhà truyền ra mỗi lúc một nhiều, chính phủ chịu áp lực tứ phía, âm thầm mời một vài pháp sư đến siêu độ vong linh. Kết quả là mỗi một pháp sư tiến vào đều chết thảm bên trong. Chính phủ muốn phá hủy tòa nhà, thế nhưng có pháp sư khuyên can, bảo nếu phá hủy thì quỷ hồn sẽ không còn chỗ dựa vào, tràn ra khắp nơi quấy phá, chính phủ lúc này mới thôi.”.

Diệp Thiếu Dương gật đầu, đồng ý cách giải quyết này.

“Sau đó, tòa nhà bị chính phủ phong tỏa, thế nhưng cứ cách một thời gian là lại có vài người chết, người dân phụ cận đều dời đi cả, trong vòng năm dặm không có ai dám ở. Cuối cùng, một hòa thượng không biết là Ngũ Thai Sơn hay là Cửu Hoa Sơn, nghe đồn rất có pháp lực, chui vào trong lầu nhóm lửa đốt người, phong ấn lại hết lệ quỷ trong lầu.”

“Làm thế nào phong ấn lại?” Diệp Thiếu Dương thật tò mò, tòa nhà đó đã có nhiều người chết như vậy, vốn đã trở thành âm sào, muốn chỉnh đốn để phong ấn lại đâu có dễ.

Lão Quách lắc đầu: “Ta cũng không biết, những thứ ta kể đều do Trương Đội nói lại, hắn cũng là nhìn hồ sơ năm đó, nếu hồ sơ có ghi chép thì nhất định là sự thật.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong tâm trạng khiếp sợ không thôi, thật không nghĩ tới Thạch Thành lại có một âm linh sào huyệt trong truyền thuyết. Nghĩ đến hành động của đám người Lý Đa, hắn thật vô cùng giận, những chỗ đáng sợ thế này ngay cả pháp sư còn ngại không dám tới, bọn họ lại dám chơi cầu cơ ở bên trong, thật là… Mình cũng không tìm được từ ngữ nào để hình dung sự ngu xuẩn của bọn họ.

Hiện giờ, Diệp Thiếu Dương chỉ cầu mong bọn họ có thể chống đỡ lâu một chút, chờ mình chạy tới…

Chương 27: Nạo xương

Lão Quách lại kể tiếp: “Từ đó về sau, tòa nhà bị phong tỏa thì không xảy ra chuyện gì nữa. Vào thập niên chín mươi, Học Viện Ngoại Ngữ xây trường học gần đấy, hiệu trưởng là người bên ngoài nên không tin ma quỷ, nghĩ kiến trúc viện quân y rất thích hợp để xây ký túc xá, cho nên mua lại cả tòa nhà. Ký túc xá ở vị trí thứ tư, còn có tên là ký túc xá ‘SỐ 4’.”.

“Mỗi năm đều có ba sinh viên từ phòng 404 lầu bốn ký túc xá nhảy cửa sổ tự sát, trường học chịu nhiều áp lực, bỏ luôn tòa nhà, phong tỏa lại, để tránh có thêm người chết.”.

Diệp Thiếu Dương gật đầu: “Điều này chứng tỏ phong ấn vẫn còn, lệ quỷ không có cách nào thoát khỏi ký túc xá.”

Tiểu Mã chen vào một câu: “Trần Lâm là ngoại lệ, lúc cô ấy chết, trường học cũng căng thẳng lắm, thế nhưng sau đó ký túc xá cũng không xảy ra chuyện gì nữa. Tất cả mọi người đều bảo rằng Trần Lâm bị lệ quỷ hại chết, thế nhưng không ai biết chân tướng.”.

Vừa nghe kể chuyện, Diệp Thiếu Dương vừa nghĩ đến người trong bức họa kia. Nếu nó có quan hệ mật thiết với Trần Lâm, vậy cái chết của Trần Lâm có liên quan gì đến nó? Nó và ký túc xá có quan hệ như thế nào?

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, lúc nào tróc quỷ cũng phải khổ cực như vậy, y như đang điều tra vụ án.

“Phải rồi Quách sư huynh, chuyện ở ký túc xá đã có 60 năm lịch sử, vậy năm đó Đạo Phong sư huynh đến Thạch Thành chắc chắn không thể không biết, lẽ nào y cũng không giải quyết được sao?”.

“Đừng nói thế, một mình hắn quả thật không giải quyết nổi… tệ lắm là… không nắm chắc. Hắn vốn định chờ người trợ giúp cùng xử lý chuyện này, thế nhưng đột nhiên lại đi Tứ Xuyên, sau đó không quay về nữa.”. Lão Quách cười cười: “Còn những pháp sư có thực lực cỡ bọn ta, đệ cũng biết, vừa nhìn thấy ký túc xá là lảng đi mất, căn bản không ai dám đi vào.”.

Diệp Thiếu Dương cởi đai lưng xuống, đặt vào chỗ ngồi, kiểm tra, đai lưng của hắn vốn là loại đặc chế nên rất lớn, nhìn qua trông như đai vàng của quyền vương. Đai lưng này có một độ cong nhất định, ôm sát vào người, bên ngoài có rất nhiều rãnh nhỏ không đồng nhất, chứa các loại pháp khí khác nhau.

Mấy ngày nay liên tục làm phép, vì thế đã dùng hết nhiều thứ, Diệp Thiếu Dương mở túi của mình, lấy ra một số pháp khí thường dùng bổ sung vào đai lưng.

“Chà! Đai lưng ngầu quá!”. Tiểu Mã khen.

Diệp Thiếu Dương đắc ý nói: “Đai lưng này đã theo tôi vài chục năm nay, mỗi một loại pháp khí đều có vị trí cố định, cần gì thì lấy đó, không sợ nhầm lẫn.”.

Tiểu Mã bừng tỉnh đại ngộ: “Chả trách lúc tróc quỷ tôi thấy cậu chỉ cần giơ tay lên là có sẵn vật dụng, y như làm ảo thuật.”.

Mười một giờ đêm, cổng trường Học Viện Ngoại Ngữ đã đóng, Tiểu Mã biết một con đường gần trường có thể vào được bên trong, hơn nữa rất gần ký túc xá, cho nên kêu lão Quách lái xe qua đó, dừng trước một tường rào hổng một lỗ lớn.

Từ lỗ hổng đi vào, qua một sân cỏ, tới tòa nhà sơn màu xám trắng, Tiểu Mã nói: “Đây là ký túc xá, bên này là khu nhà cũ của Học Viện Ngoại Ngữ, đã bỏ hoang, bình thường không có ai lai vãng, ký túc xá và phòng học đều ở khu nhà mới.”.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, đây là một tòa nhà cao năm tầng có kiến trúc Châu Âu, mỗi một cánh cửa đều hình mái vòm, hàng lang hình vòng cung nhô ra ngoài, lại có một tòa đài rất lớn. Bề ngang tòa nhà ít nhất cũng phải ba mươi mét, tường ngoài màu xám trắng bong tróc từng mảng, trông rất cũ kỹ, thế nhưng không tạo cảm giác tòa nhà này sắp sập, ngược lại thì khá kiên cố, người trú ngụ ở đây sẽ không có vấn đề gì.

Phía trên ký túc xá và bốn mặt xung quanh bao phủ một tầng âm khí đen dày nồng nặc. Chỉ có pháp sư đã khai thông Thiên Nhãn mới nhìn thấy được.

“Quả nhiên là sào huyệt âm linh…”. Diệp Thiếu Dương tự lẩm bẩm, nhìn lại một lần, hai cánh cổng to lớn đối ngược nhau bị một chuỗi xích sắt khóa chặt, trên cửa dán một lá bùa màu vàng, không biết là của tên lừa đảo nào để lại, bùa màu vàng thực chất chả có chút tác dụng đối với loại âm sào này.

“Tiểu Diệp tử, có một cái thang đằng kia, 80% là bọn họ đã leo thang vào!”

Theo hướng ngón tay của Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy một cái thang gỗ bắt lên trên cửa sổ lầu hai, từng tiếng thét chói tai từ trong lầu truyền đến.

Tình huống khẩn cấp!

Diệp Thiếu Dương chạy như bay tới, leo lên thang gỗ, nói rằng: “Bên trong quá nguy hiểm, các người không nên vào!”

Tiểu Mã và lão Quách hoàn toàn không có ý kiến, bọn họ đã sớm nghe “uy danh” của ký túc xá này, tự biết không phải là nơi nên đến. Tiểu Mã chụm hai tay lại, đưa sát lên mồm la lớn: “Tiểu Diệp tử, cẩn thận một chút, đừng có ngủm nha!”

Diệp Thiếu Dương không thèm quay đầu lại, giơ ngón giữa lên.

Diệp Thiếu Dương nhảy qua cửa sổ, một bầu không khí u ám tăm tối bao lấy, hắn chỉ đi một mình nên không mang quá nhiều đèn chong, vì vậy chỉ dựa vào ánh sáng của vòng dạ quang trên cổ tay để đi về phía trước. Cường độ ánh sáng tuy không mạnh nhưng cũng đủ phát tán xung quanh, không thấy góc chết.

Đây là một gian phòng trống trong ký túc xá, trên tường treo một số đồ vật xưa cũ, mặt giường phủ đầy bụi, xem ra đã lâu rồi không có người ở.

Bên tai nghe một tiếng thét chói tai, Diệp Thiếu Dương không dám chậm trễ, rút Đào Mộc Kiếm lao ra khỏi gian phòng. Đối diện hắn là một hàng lang, ngoại trừ âm khí nặng thì không có gì cả. Diệp Thiếu Dương men theo tiếng thét chói tai, một hơi leo lên đến lầu bốn, có một bóng đen từ đằng xa lăm lăm chạy tới, thấy người Diệp Thiếu Dương phát ánh sáng xanh, sợ đến mức suýt chút nữa kêu to.

“Lý Đa, là tôi!”. Diệp Thiếu Dương nhận ra hắn.

“Diệp Sơn Dương, cậu đã tới!”. Lý Đa kích động nắm chặt lấy tay hắn như bắt được phao cứu sinh.

Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi, không đợi sửa lỗi đọc nhầm tên, Lý Đa đã gấp gáp nói: “Cậu đến là tốt rồi, các cô bị giam trong phòng 404, cậu mau cứu các cô ấy đi!”.

Hai người vội chạy tới phòng 404, cửa phòng khóa chặt, bên trong có tiếng thét chói tai hòa cùng tiếng khóc hoảng loạn, còn có một tiếng cười vô cùng quỷ dị: Khửa khửa… Khửa khửa khửa…

Bên dưới khe cửa có một dòng máu tươi chảy ra.

Diệp Thiếu Dương lấy tay đẩy cửa nhưng không mở, Lý Đa nói: “Tôi đã cố gắng thử nhưng không được, có đạp mạnh cũng không ra, mau mau nghĩ biện pháp khác!”.

Diệp Thiếu Dương nhận thấy có một luồng quỷ khí bám trên cửa tạo thành kết giới ôm trọn không gian bên trong, lập tức lấy ra bút chu sa, vẽ vào lòng bàn tay bên phải hình Thái Cực Đồ, một chưởng đập vào cánh cửa.

Kẽo kẹt… một tiếng, cánh cửa mở, một cảnh tượng khủng khiếp xuất hiện trước mắt Diệp Thiếu Dương và Lý Đa.

Ba nữ sinh trốn trong một góc phòng, một người khóc, một người thét chói tai, người còn lại đã bất tỉnh.

Đối diện các cô gái, một nữ sinh tóc dài xõa vai đang ngồi ngay ngắn trên sàn nhà, tay cầm một chiếc chìa khóa, từng chút từng chút cạo da mặt mình. Chìa khóa rất cùn, căn bản không thể phá da mặt chỉ trong phút chốc, cho nên cô ta cứ cào cứ cào, cả khuôn mặt máu thịt be bét hỗn loạn, các khớp xương lộ ra, máu tanh theo cằm chảy xuống, không ngừng nhỏ tí tách trên sàn nhà, tạo thành một vũng máu lớn.

Da thịt trên mặt bị cạo nát, đầu chìa khóa ma sát với các khớp xương phát ra tiếng “Két…két…” khiến đầu người ta tê dại. Nạo xương vô cùng đau đớn, thế nhưng cô gái này hình như không biết đau, vẫn vừa cạo, vừa cười rất quỷ dị: Khửa khửa…. Khửa khửa khửa…

Chương 28: Huyết tinh phù

Lý Đa đờ người, dựa lưng vào tường từ từ ngã xuống đất, Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy toàn thân như mềm ra. Hắn là pháp sư, căn bản ma quỷ có kinh khủng như thế nào cũng không dọa được hắn, thế nhưng hắn cũng là một con người, đối với sự sợ hãi của những người xung quanh, hắn không thể bàng quan được.

Diệp Thiếu Dương lập tức tiến lên phía trước, bắt lấy cánh tay đang cầm chìa khóa của nữ sinh, hai ngón tay nắm được ngón giữa của cô gái, cố sức lắc một cái, lôi về phía sau, một thân ảnh mông lung bị kéo ra ngoài, cả người hiện lên một tầng ánh sáng đỏ như máu. Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, thì ra là một ác quỷ nhập xác.

Thông thường, một hồn phách muốn tu thì phải có tu vi nhất định, tốn ba trăm năm mới tu thành ác quỷ, cho nên pháp sư bình thường không phải là đối thủ của nó.

Nữ quỷ rống to muốn phản kháng, Diệp Thiếu Dương liền vỗ một chưởng vào mặt nó, Thái Cực Đồ phóng ra một vạch kim quang, bao nữ quỷ lại, khiến cho nó không thể động đậy.

Diệp Thiếu Dương thu nó vào bên trong lá bùa, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng tê rần, có thứ gì đó đâm vào da thịt khiến nó kêu lên đau đớn, sau đó nhanh chóng rút tay ra. Nhìn lại, một cái bóng mờ ảo đang đứng sau lưng hắn, bưng tay rên rỉ.

“Đánh lén ta?”. Diệp Thiếu Dương cười nhạt: “Máu của ta là máu Thiên Sư, không có tu vi nghìn năm thì chớ có đụng vào.”.

Diệp Thiếu Dương giơ tay lên, tám miếng tiền Ngũ đế phóng tới, đánh ác quỷ văng ra ngoài, hắn nhanh chóng lấy một lá bùa thu phục nó. Sờ sờ phía sau lưng, chảy máu, trong lòng Diệp Thiếu Dương rất phiền muộn, thân là Thiên Sư, lại bị một con ác quỷ đánh lén, thật quá mất mặt.

Cũng may nó chỉ là một con ác quỷ, tu vi không sâu, nếu quả thật là một con lệ quỷ tu vi một ngàn tám trăm năm, có lẽ mình sẽ gặp phiền phức.

Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, nữ sinh dùng chìa khóa cạo mặt đã ngất xỉu, hắn kiểm tra mạch đập của cô, tuy rằng yếu ớt nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, quay đầu lại nói với Lý Đa đang sợ choáng váng: “Còn không mau đưa cô ta đến bệnh viện.”.

Lý Đa bước vào phòng, vừa nhìn thấy khuôn mặt nữ sinh kia đã trở thành một đống máu thịt be bét, rùng mình một cái, nói: “Kêu xe cứu thương?”.

“Đem cô ta ra ngoài trước, tòa nhà này âm khí quá nặng, không nên ở lâu.”. Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn ba cô gái kia, một người lúc nãy khóc là bạn gái của Lý Đa – Hà Lệ Lệ, bên cạnh cô là một nữ sinh khác đang ngẩng đầu, ánh mắt đờ đẫn nhìn Diệp Thiếu Dương. Đối với những chuyện vừa mới xảy ra, các cô còn chưa tiếp thu kịp.

“Các cô không đi sao?”. Diệp Thiếu Dương hỏi.

Hai người còn hận không thể mau rời khỏi cái chỗ quái quỷ này, lập tức giúp đỡ nhau đứng lên.

“Còn Tiêu Lâm thì sao?”. Lý Đa cõng người bị thương trên lưng, chỉ vào một nữ sinh đang bất tỉnh dưới nền đất.

Diệp Thiếu Dương cúi đầu quan sát, nữ sinh này có tướng mạo ngọt ngào, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, “điện nước đầy đủ”, mặt học sinh mà “núi” phụ huynh, cô mặc một bộ áo ngủ trễ nãi, tư thế nằm vừa đúng, nửa bầu ngực căng tròn lộ ra bên ngoài, trắng hồng lấp lánh dưới ánh trăng, vô cùng đẹp đẽ mê hoặc.

Diệp Thiếu Dương nuốt nước miếng, nói: “Để tôi chịu cực một chút, cố gắng cõng cô ấy.”.

Thiếu nữ rất nhẹ cân, phỏng chừng thứ nặng nhất trên người chính là “hai quả núi”. Diệp Thiếu Dương cúi xuống cõng cô lên, đôi gò bồng đảo liền nhẹ nhàng đè lên lưng hắn, mềm mại, mịn màng, Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy vô cùng kích thích, vội vàng niệm lia lịa Tĩnh tâm chú, chạy ra khỏi phòng, mọi người đi theo sau lưng hắn. Một tay Diệp Thiếu Dương nâng bờ mông tròn trịa của thiếu nữ, tay kia cầm chắc Đào Mộc Kiếm, vẻ mặt hết sức cảnh giác, lăm lăm bước xuống lầu.

May mà trên đường không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đoàn người nhanh chóng leo khỏi thang, gọi xe cứu thương đến. Mọi người đưa hai cô gái ngất xỉu lên xe, sau đó Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã cũng leo lên xe lão Quách, chạy theo xe cứu thương về hướng bệnh viện.

Cô gái được Diệp Thiếu Dương cõng trên lưng vừa đến bệnh viện thì tỉnh lại, la hét, sau khi được tiêm thuốc an thần thì ngủ thiếp đi. Cô gái còn lại bị quỷ nhập thì được các bác sĩ cầm máu đúng lúc, cho nên không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có điều khuôn mặt của cô… Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, hắn biết đối với một nữ sinh đang tuổi thanh xuân mà nói, bị hủy dung mạo là điều tồi tệ như thế nào.

“Dã Sơn Dương, hôm nay may nhờ có cậu.”. Lý Đa từ phòng bệnh đi ra cảm kích nói với Diệp Thiếu Dương.

“Diệp Thiếu Dương! Diệp là Dạ, Thiếu là thiếu gia, Dương là Thái Dương!”. Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt liếc Lý Đa: “Lần sau đừng có đọc sai nữa!”.

“Vâng vâng, Thiếu Dương ca, hôm qua chúng tôi có hơi quá lời với cậu, vô cùng xin lỗi, tôi không nghĩ cậu thật sự là cao nhân.”

Lý Đa kéo Diệp Thiếu Dương ngồi xuống ghế, hỏi: “Thiếu Dương ca, cậu xem bây giờ có nên báo cảnh sát hay không?”.

Diệp Thiếu Dương nói: “Cậu làm gì tôi không quan tâm, có điều cậu định nói sao với cảnh sát? Bảo là quỷ nhập nên bị thương?”

“Chuyện này…”. Lý Đa gãi đầu một cái: “Hay là thôi đi! Liêu Thanh Thanh có bị gì là chuyện của cô ấy, tôi và Lệ Lệ sẽ không báo cảnh sát.”

“Liêu Thanh Thanh là ai?”

“Là cô gái bị thương ở mặt ấy!”.

Hai người đều nhìn nhau, thoáng trầm mặc.

Diệp Thiếu Dương trừng cậu một cái, nói: “Các cậu dám tới đó chơi cầu cơ? Không muốn sống nữa à? Chuyện này là chủ ý của ai?”

Lý Đa thở dài: “Chuyện này thật không phải là chủ ý của tôi, cậu không thấy lúc đó tôi đứng ngoài cửa sao? Đây là chủ ý của Liêu Thanh Thanh, các cô ấy ở cùng một ký túc xá, quan hệ tốt, hôm nay là sinh nhật Liêu Thanh Thanh, mọi người cùng nhau ăn cơm. Mấy nữ sinh uống chút rượu vào thì Tiêu Lâm đề nghị tìm thứ gì kích thích để chơi đùa, cho nên cả đám đi chơi cầu cơ. Lúc các cô ấy vào, tôi vẫn đợi ở bên ngoài cửa, các cô ấy chơi được phân nửa thì cửa đột nhiên đóng lại, sau đó mọi chuyện diễn ra như vậy.”.

Diệp Thiếu Dương nói: “Không đúng, hôm qua lúc tôi gặp bạn gái cậu thì trên người cô ta đã có âm khí bao phủ rồi, sợ là trước đó đã có ghé qua ký túc xá ‘SỐ 4’!”

Lý Đa kính nể nhìn hắn: “Đúng vậy, các cô ấy đã lập kế hoạch để chơi cầu cơ, thật ra là do Liêu Thanh Thanh đề nghị trước, cho nên các cô ấy đã “đi tiền trạm”, xem xét hướng vào như thế nào. Liêu Thanh Thanh làm ra một lọ Thi Du, còn đốt bàn cầu cơ, rất thúi, bảo là có thể dẫn tới quỷ hồn, là thật sao?”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, vừa chơi trò triệu linh, vừa đem cả bình Thi Du ra nghịch, không trúng tà thì thật có lỗi với bình Thi Du đó.

“Sự tình đã như vậy thì không cần truy cứu chi tiết nữa!”.

Diệp Thiếu Dương lấy từ trong túi đeo lưng ra một nắm lá ngải, giao cho Lý Đa, bảo: “Trên người các cậu đều có âm khí, lúc về đốt cái này lên xông, mấy ngày sau không nên đi vào chỗ vắng người. Tôi về trước, có gì lên trường gặp.”.

“Chờ một chút, Thiếu Dương ca.”. Lý Đa móc bóp da ra hỏi: “Đồ vật hôm trước cậu nói bao nhiêu tiền? Tôi mua mấy cái cho bọn họ phòng thân.”.

Những lời này của Lý Đa như nhắc nhở Diệp Thiếu Dương, hắn bèn suy nghĩ kỹ lại, ký túc xá ‘SỐ 4’ vốn là sào huyệt âm linh, phía dưới chẳng biết có bao nhiêu lệ quỷ bị trấn áp, tuy rằng trò chơi triệu linh chỉ là “Mời” linh tới, thế nhưng chưa biết chừng còn có âm linh khác. Bởi vậy, dù khả năng không lớn, thế nhưng mạng người quan trọng, hắn cũng phải cẩn thận đề phòng.

Diệp Thiếu Dương lấy ra một lá bùa trống từ bên hông, cầm bút chu sa vẽ vài nét, cắt ngón giữa, đè dấu máu xuống lá bùa, giao cho Lý Đa.

“Đem dán lên cửa sổ, nếu có trên hai người bên ngoài cửa sổ thì dán vào cửa sổ đối diện. Trên này có máu của tôi, bách quỷ bất xâm. Nhớ dặn các cô ấy buổi tối không được đi ra ngoài một mình.”.

Lý Đa thận trọng tiếp nhận, cám ơn, gãi đầu một cái, nói: “Cậu cho tôi… hai lá nữa nhé! Vạn nhất một trong hai cô ấy xuất viện rồi tự về nhà, cũng không thể ép các cô ở lại một chỗ, Thiếu Dương ca, cậu đã cứu người thì cứu cho trót!”

Diệp Thiếu Dương không thể làm gì khác hơn là viết thêm hai lá bùa đưa cho cậu ta.

“Thiếu Dương ca, lá bùa này bao nhiêu tiền?”

Diệp Thiếu Dương liếc nhìn cậu ta mở bóp da, tổng cộng ba lá bùa đỏ, thất vọng lắc đầu: “Coi như xong, cậu không trả nổi đâu, tặng miễn phí đó, chỉ cần cậu nhớ cậu thiếu nợ ân tình của tôi là được rồi!”.

Lý Đa cười hì hì: “Đâu có, chờ chuyện này xong, tôi và Lệ Lệ sẽ giới thiệu cho cậu một em gái xinh đẹp.”.

Diệp Thiếu Dương trợn mắt, ba huyết tinh phù mà chỉ đổi được một lần làm mối? Đương nhiên nếu như thành công thì cũng tạm chấp nhận đi! Đột nhiên hắn nhớ tới người được mình cõng trên lưng lúc nãy, cảm giác mềm mại phía sau lưng chợt ùa về, à ừm, em gái đó cũng không tệ…

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !