Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 394
❮ sautiếp ❯Chương 2746: Thổ Phỉ Chặn Đường (2)
Nhưng, cuối cùng coi như hắn đã hiểu rõ ràng, vì sao mọi người đều muốn có được Sơn hải ấn, ở trong mắt bọn họ, thứ này chính là bảo bối bug có thể phá hư quy tắc thiên địa.
Diệp Thiếu Dương rất muốn nói với bọn họ một tiếng, bọn họ thật sự suy nghĩ nhiều rồi
Tiếp tục hỏi, Trầm Cường nói với bọn họ, Chúa tể thế giới này là Tinh Nguyệt Nô, bà ta sắp độ kiếp, muốn không ngừng hấp thu nguyện lực,mà duy trì Cửu tinh điệp khí trận cần phải có chín pháp sự cường đại, trong đó có sáu người là đệ tử đắc lực của Tinh Nguyệt Nô, những người khác, đều là Hiên Viên sơn đến giúp đỡ.
Về phần những người này là ai, Trầm Cường cũng không biết, địa vị của hắn ở Thánh Linh hội chỉ là một Đường chủ, xem như trung bình, hơn nữa lại là môn đồ chứ không phải đệ tử, đại lão chân chính, hắn không được tiếp xúc.
Ở Pháp thuật công hội, dựa theo tiêu chuẩn Tinh Nguyệt Nô định ra, đệ tử cùng môn đồ là hai cấp bậc hoàn toàn khác nhau, đệ tử chính là đồ đệ mình thu nhận, mặc kệ tu vi thể nào, đều là đích hệ, tu luyện cũng đều là công pháp bà ta truyền thụ, mà môn đồ, chính là những người này đã có sự môn, sau đó quy thuận Pháp thuật công hội, về địa vị tự nhiên phải thấp hơn một chút.
Môn đồ cũng có thể thăng cấp thành đệ tử, đầu tiên phải trung thành, trước tiên rút lui khỏi sự môn vốn có của bản thân rồi gia nhập Pháp thuật công hội, nhưng cái này lại là chuyện giới pháp thuật khinh thường nhất, rất nhiều người đều không thể từ bỏ thể diện, bởi vậy chỉ cần một cửa này thôi đã ngăn cản rất nhiều người, sau đó còn có yêu cầu về thực lực…
Là một môn đồ, Trầm Cường đã đem tất cả những gì hắn biết đều cung cấp ra, Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh suy nghĩ nửa ngày, lại hỏi thêm mấy vấn đề, Trầm Cường đều không đáp được, đành phải thôi.
“Một vấn đề cuối cùng, thế nào mới có thể rời khỏi thế giới này?
“Thế giới này, tiến vào dễ dàng, muốn ra đi đó là không có khả năng, trừ vài vị thượng sư bên cạnh Tinh Nguyệt Nô, ta không gặp bất cứ kẻ nào từ nơi này đi ra ngoài, bao gồm bản thân bọn ta, bằng không ta cũng không đến mức đem cô nương đó giữ mãi ở bên người, ở nhân gian, muốn tìm cô nương vẫn là thực dễ dàng.” Trầm Cường bất đắc dĩ cười.
Diệp Thiếu Dương cũng cười cười, hỏi hắn: “Vậy mấy thượng sư kia đi ra ngoài như thế nào?”
“Hắn là chào hỏi nói rõ với mấy tông sư thủ trận, thả ra một chỗ hổng, cho bọn họ đi ra ngoài, nhưng làm như vậy thực phiền toái, cũng không an toàn, cho nên rất ít có người đi ra ngoài, trừ phi thật sự là chuyện vạn phần cấp bách, cụ thể ta cũng không biết, ta cấp bậc này, căn bản không được tiếp xúc.”
“Cho nên, ngươi nói xong rồi phải không.” Trầm Cường nhìn hắn, trong mắt hiện ra một tia khẩn trương.”Ngươi muốn thế nào đối với ta?”
Diệp Thiếu Dương cười nhẹ, tay phải đột nhiên nâng lên, mộc kiếm nhanh chóng chọc vào mắt hắn.
“Phập!”
“Phập!”
Hai đôi mắt đều bị đâm hỏng, máu loãng lẫn lộn hai màu đen xanh chảy ra.
Trầm Cường trì độn vài giây, mới kêu thảm thiết hẳn lên, ôm hai mắt lăn lộn ở trên đất, miệng réo: “Diệp Thiếu Dương, người đã nói không tra tấn ta mà!”
Trong lúc nói chuyện với hắn, Diệp Thiếu Dương luôn cực lực khắc chế cảm xúc, một khi ra tay, sẽ không thể khắc chế được, tiến lên một cước đá hắn ngã lăn, một chân đạp lên cổ, dùng mộc kiếm điên cuồng đâm vào mặt hắn.
Kiếm tuy là gỗ, nhưng so với thịt vẫn cứng hơn, rất nhanh, khuôn mặt của Trầm Cường đã bị đâm thành tổ ong vò vẽ, huyết nhạc mơ hồ, không đành lòng nhìn thẳng.
Đằng Vĩnh Thanh hơi hơi nhíu mày, đệ tử cùng thủ hạ Trầm Cường đang bị hắn giám sát cũng một đám trợn mắt há hốc mồm, trong lòng lo sợ bất an không thôi, bọn họ không nghĩ tới, Diệp Thiếu Dương này là đệ tử chính phái, lại có thể tàn nhẫn như vậy.
“Diệp Thiếu Dương, ngươi…”
Trầm Cường không còn khí lực mà giãy dụa, hấp hối hừ nói.
“Cảm giác thế nào?” Diệp Thiếu Dương một kiếm chui vào bụng hắn, bộ mặt dữ tợn cười với hắn dùng mũi kiếm quẩy tung bụng hắn. Kịch liệt thống khổ khiến cho toàn thân Trầm Cường đều run ray.
Nếu chỉ nhìn một cảnh này thôi sẽ cảm thấy Diệp Thiếu Dương quả thực chính là tên biến thái cuồng, nhưng mà… Đằng Vĩnh Thanh tuy cảm thấy tàn nhẫn, trong lòng cũng thực sự sảng khoái, âm thầm xiết chặt nắm tay.
“Rất thống khổ phải không?” Diệp Thiếu Dương nhìn Trần Cường cười lạnh, đôi mắt cũng là đỏ bừng, hầu như sắp chảy máu.”Lưu Ly Ly, còn có các cô nương từng bị người tra tấn, bọn họ thống khổ, ngươi có từng nghĩ tới không!!”
Dùng sức một cước đạp ở trên cổ tay hắn, răng rắc một tiếng, xương tay bị gẫy, Diệp Thiếu Dương dùng sức nghiền xuống, sau đó dùng phương pháp đồng dạng, đem tứ chi hắn toàn bộ bẻ gẫy, sau đó nghiền nát, sau đó thối lui sang một bên, lấy ra một tấm linh phù, bút chu sa cùng chu sa (đều vẫn là đồ vật của chính Trầm Cường), ở bên cạnh bắt đầu vẽ bùa.
Trầm Cường tuy thương thế thảm trọng, nhưng cũng không là vết thương trí mệnh, động cũng không động, chỉ có thể nằm ở trên đất, chờ đợi vận mệnh của mình trong cực độ thống khổ cùng SỢ hãi.
Bên kia, Diệp Thiếu Dương đã vẽ bùa xong, không vội không chậm đi tới, ngồi xổm bên cạnh hắn, nói: “Ngươi cho là như vậy đã xong rồi sao, đáng tiếc, vừa mới bắt đầu thôi… Ta vẽ một đạo Khóa hồn phù, nhưng, không phải Khóa hồn phù bình thường, sau khi người đi vào, cứ cách một canh giờ, sẽ gặp một lần lôi kiếp, nhưng lôi kiếp này nhằm vào thân thứ ngươi, ta cũng chưa từng thể hội, hình như là rất thống khổ, nhưng hồn phách người có thể sẽ không bị thương, sau lôi kiếp, thời gian một canh giờ cũng đủ để thần thức người phục hồi như cũ, sau đó thừa nhận vòng tiếp theo…
Đây là pháp thuật Mao Sơn ta dùng để thẩm quỷ, ngươi cũng là đệ tử Mao Sơn, người hắn là biết pháp thuật này quá mức tàn nhẫn, Nam Tông bọn ta ba đời trước chưa từng có ai dùng tới, nhưng, hôm nay ta phải phá kiếp.
Khi ta còn sinh thời, ta sẽ vẫn đem ngươi nhốt trong linh phù này, ngươi cũng yên tâm, cho dù ta chết, trước khi chết cũng sẽ đem linh phụ giao cho người thỏa đáng để bảo quản, tuyệt không thả ngươi đi, ừm, lúc này đây, ta nói được làm được.”
“A…”
Khi nghe Diệp Thiếu Dương giới thiệu khóa hồn phù, Trầm Cường như hồi quang phản chiếu kích động hẳn lên, hắn biết đây là hình phạt đáng sợ cỡ nào, đáng sợ nhất là, không có kỳ hạn…
“Diệp Thiếu Dương, ngươi… Ngươi không thủ tín!”
“Với người như ngươi, ta thủ tín làm con mẹ gì!”
“Van cầu người, cầu xin người, đừng mà, người muốn ta làm cái gì cũng được, van xin ngươi, ô ô…” Ác nhân này lại có thể khóc lên.
“Cầu xin ta sao? Ngươi sợ hãi?”
“Sợ, ta sợ, van cầu ngươi, đừng làm như vậy, hay là người cho ta rơi xuống đi âm ty đi, ngươi xử lý ta đi…”
Diệp Thiếu Dương khẽ mỉm cười, “Hiện tại biết địa ngục tốt rồi sao? Đáng tiếc, chậm rồi, từ từ cảm nhận nỗi tuyệt vọng cuối cùng của ngươi đi, bởi vì qua một hồi, ngay cả tuyệt vọng người cũng không thể.”
Trầm Cường khác hẳn lên, huyết nhục mơ hồ trên mặt hắn, đã không thể có biểu cảm gì, chỉ có thanh âm ô ô phát ra trong cổ họng.
Diệp Thiếu Dương không hề cảm thấy hắn đáng thương, chỉ thấy thật đã giận.
“Chuẩn bị tốt nha!”
Diệp Thiếu Dương một cái tát chụp lên trên ót hắn, tha hồn phách hắn từ nhục thân ra, Trầm Cường bắt đầu kịch liệt giãy dụa, nhưng thủy chung không thể giãy khỏi lòng bàn tay hắn.
Chương 2747: Thổ Phỉ Chặn Đường (3)
“Vào đi!”
Linh phù dán lên trên trán hắn, linh hồn Trầm Cường và một cái bị hắn thu vào.
Diệp Thiếu Dương cầm lấy linh phù, một tấm linh phù nho nhỏ, nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng linh hồn Trầm Cường ở bên trong lại ở gặp vô số tra tấn kinh người.
Vậy cũng tốt.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, thu linh phù lại, xoay người đi hướng về phía các đệ tử Trầm
Cường.
Kết giới đã giải khai, nhưng những người này không một ai dám đào tẩu, đều trong lòng run sợ chờ đợi vận mệnh của mình.
Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương bắt đầu chú ý bọn họ, trong đám người có một người bụp một tiếng quỳ xuống đất, cầu xin Diệp Thiếu Dương buông tha bọn họ, hắn vừa quỳ xuống, rất nhiều người cũng đều quỳ theo.
Diệp Thiếu Dương nhìn bọn họ, hỏi: “Các ngươi đều là đệ tử Trầm Cường đúng không?”
Có người vội vàng nói mình không phải, là người của Pháp thuật công hội, bị an bài làm việc dưới trưởng Trầm Cường, sau đó tranh nhau chỉ ra mấy đệ tử của Trầm Cường, cho rằng như vậy là lập công.
Diệp Thiếu Dương nhìn mấy đệ tử của Trầm Cường, hỏi: “Các ngươi đều giúp hắn làm chuyện xấu đúng không, thậm chí cùng nhau tu luyện pháp thuật thải âm bổ dưỡng, cùng nhau đùa bỡn cô nương kia đúng không?”
Mấy người này mặt vàng như nghệ, cúi đầu không dám trả lời.
“Bọn họ đều đùa bỡn, mỗi ngày một người lại đây, có đôi khi còn hai người cùng nhau!” Mấy người bên cạnh muốn lập công tranh nhau chỉ điểm.
Diệp Thiếu Dương để cho mấy người này bước ra khỏi hàng, một tay kết ấn, chưởng lên huyệt ấn đường của bọn họ, từng người đều lên tiếng trả lời rồi ngã xuống đất, hồn phách vỡ vụn, tinh phách từ trong thất khiếu bay ra.
Đám còn lại ai nấy đều sợ hãi nhìn hắn, cùng đội vận mệnh của mình.
“Các ngươi đều biết Trầm Cường làm chuyện xấu đúng không, các ngươi đều khoanh tay đứng nhìn, không có người muốn cứu cô nươngnày, hơn nữa các ngươi cũng giúp Thánh Linh hội làm không ít chuyện xấu, bắt không ít sinh linh tiến vào, hôm nay đền tội, cũng không oan uổng chứ?”
Nhóm người này vừa nghe, đều cầu xin Diệp Thiếu Dương buông tha mình.
Diệp Thiếu Dương bóng người đột nhiên chớp động, thi triển lăng không bộ, bay qua giữa bọn họ, bốp bốp bốp hạ mấy chương, mấy người này theo đó ngã xuống đất, nhưng không giống mấy người lúc nãy hồn phách vỡ vụn, mà là một đám hồn phách từ nhục thân đứng hẳn lên, ngây ngốc nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương vẽ một đạo Dẫn hồn phù, đưa bọn họ đều thu vào trong,suy nghĩ một chút, nhắm chừng Dẫn hồn phù đại khái không có cách nào xuyên qua hư không tới âm ty, quyết định trước tiên cứ để ở trên người, chờ tương lai sẽ đưa đến âm ty.
Những người này, không phải thứ tốt đẹp gì, trên cơ bản đều phải xuống địa ngục.
Làm xong tất cả những việc này, Diệp Thiếu Dương nhìn mấy thi thể nằm trên đất, ác khí đều đã ra hết, ngẩng đầu nhìn Đằng Vĩnh Thanh liếc mắt một cái, phát hiện hắn đang dùng một loại ánh mắt rất quái lạ dị để nhìn mình.
“Làm sao vậy, cảm thấy ta rất tàn nhẫn?”
“Bọn họ bị trừng phạt đúng tội, không có gì có thể nói, kiểu trừng phạt này thật sự không có gì quá đáng, nếu không tương lai bọn họ còn có thể tiếp tục làm chuyện xấu.” Đằng Vĩnh Thanh trầm mặc một chút, nói: “Chỉ là… Thiếu Dương, người là nhân gian pháp sư, dựa theo luật pháp, ngươi không thể giết hại nhân loại.”
“Nơi này không phải nhân gian.”
“Nhưng cũng giống nhau a, ngươi…”
“Không giống, ở trong mắt ta, bọn họ không phải nhân loại, mà là tà tu sinh linh. Nếu chỉ phế đi bọn họ, ta thật sự không thể thuyết phục chính mình. Ta biết các ngươi Phật môn quan tâm đến buông đồ đạo gì đó, nhưng mà ta chỉ tin lấy sát chỉ sát, đối phó ác nhân, nên làm triệt để, bằng không bọn họ tương lai vẫn sẽ làm ác.”
Đằng Vĩnh Thanh lắc đầu, “Ý của ta là, ngươi không có tư cách thẩm phán cùng xử trí bọn họ, ngươi chỉ là pháp sư, cũng không phải âm ty phán quan.”
Diệp Thiếu Dương nhìn thi thể này, trầm ngâm nói: “Ta không có tư cách, chỉ là, để ta gặp được, sẽ không thể buông tha bọn họ tiếp tục làm ác.”
“Còn nữa, bọn họ chết trên tay người, món nợ này sẽ ghi lên Sinh tử bộ, ngươi… sau này tới âm ty, phân trần như thế nào?
“Vậy sẽ không nói, tùy âm ty phán phạt như thế nào là được rồi, ta chỉ làm chuyện ta cho rằng nên làm.”
Đằng Vĩnh Thanh vẫn nghiêm túc nhìn hắn, nói: “Nhưng mà, trước kia người không phải như thế, trước kia người luôn tuân thủ giới luật cơ bản nhất, hiện tại…”
“Người ta sẽ thay đổi.”
Ánh mắt Diệp Thiếu Dương chuyển tới chiếc giường lúc nãy Lưu Ly Ly từng ngồi, yên lặng nói: “Ngay mới đây thôi, cô ấy bị giết chết trước mặt ta… cô ấy vì cứu ta, tình nguyện tiếp tục làm nô lệ cho Trầm Cường, có thể thấy cô ấy là một người tốt, người đồng ý không?”
Đằng Vĩnh Thanh sửng sốt một chút, gật gật đầu.”Đương nhiên.”
“Một người tốt, dựa vào cái gì trải qua đau khổ như vậy, cuối cùng còn hồn phân phách tạn, ngươi nói cho ta biết a, dựa vào cái gì?”
“A Di Đà Phật, nhân quả tuần hoàn, chính là thiên địa đại đạo, cô ấy kiếp này chịu khổ, kiếp sau tất Có phúc báo…”
“Phúc báo, ha ha, cô ấy tụ hồn trọng sinh, phải mất mấy trăm năm, còn phải trải qua lục đạo luân hồi, bao nhiêu năm sau mới có thể một lần nữa làm người, cho dù có phúc báo, làm sao biết nửa đường sẽ không lại gặp phải người như Trầm Cường? Những gì kiếp này cô gặp phải, ai sẽ chịu trách nhiệm?”
Đằng Vĩnh Thanh giật mình.
Diệp Thiếu Dương nói: “Ngay vừa mới đây, trải qua chuyện này, ta mới hiểu rõ, ta không cần xem thiên hạ là nhiệm vụ của mình, cũng không muốn làm siêu cấp anh hùng gì, nhưng chỉ cần để cho ta gặp được loại sự tình này, ta nhất định phải động thủ, mặc kệ cái gì ẩm ty giới luật, ta chỉ cầu không thẹn với lương tâm.”
Đạo ở chỗ, tự thấy mình ngay thẳng, đối phương có vạn người cũng không sợ.
Diệp Thiếu Dương mãi cho tới hôm nay, mới chính thức hiểu rõ ý nghĩa của những lời này, mới lý giải Đạo Phong vì sao vẫn sát phạt quả quyết, không muốn giảng đạo lý với người khác, bởi vì luôn sẽ có người không nghe lời đạo lý của ngươi.
Mình tuy không có cách nào làm được tiêu sái như Đạo Phong, cũng không muốn trở thành độc hành hiệp như vậy, nhưng mà, ít nhất không làm một kẻ nguyên tắc, gặp phải loại ác nhân như Trầm Cường, gặp một người xử một người, hơn nữa phải lấy việc ác của hắn làm tiêu chuẩn, trả lại gấp mười!
Đằng Vĩnh Thanh ở bên cạnh lẳng lặng nhìn hắn, không nói gì nữa, hắn không bài xích cách làm của Diệp Thiếu Dương — bởi vì chỉ cần nhìn thấy thảm trạng ban nãy của Lưu Ly Ly, ai cũng đều cảm thấy đám người Trầm Cường không một ai tốt, chết chưa hết tội. Chỉ là… Dựa theo cách nói Phật môn, giết người sẽ sinh ra lệ khí, lệ khí càng mạnh, người sẽ trở nên càng hung tàn, thị sát, bất cứ lúc nào cũng sẽ đọa nhập ma đạo.
Hắn thực lo lắng Diệp Thiếu Dương sẽ có một ngày như vậy.
Chẳng qua, hắn chỉ nghĩ tới một tầng này, ngay cả bản thân Diệp Thiếu Dương cũng không biết, bản thân đã một lần ngộ đạo, ý nghĩa chân chính là cái gì.
“Tuy nói như vậy, nhưng người về sau giết người ít thôi, ta lo lắng.”
“Lo lắng ta giết người thành thói quen? Vậy thì không đâu, ta đã nói, nơi này không phải nhân gian, hơn nữa bọn họ cũng đã nương tựa Pháp thuật công hội, xem như người của Hiên Viên son, không tính là nhân loại, nếu ở nhân gian, ta cũng sẽ không tùy ý như vậy.”
Đằng Vĩnh Thanh gật đầu cười nói: “Cái này ta an tâm, đúng rồi Thiếu Dương, không phải lúc nãy ngươi có thể sao, kết quả người vẫn là… Ngươi không sợ đạo tâm bị hao tổn?”
“Khi thề, ta đã nghĩ rồi, đối với người như thế, căn bản không cần bàn danh dự gì hết, nếu không dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để trừng phạt hắn, ta mới có thể bị hao tổn đạo tâm, hiện tại ta cảm giác tốt lắm.”
Chương 2748: Thắng Đến Kinh Thành (1)
Diệp Thiếu Dương cười cười.
Hai người từ trong phòng đi ra, đến trong sân, nhìn thấy Qua Qua đang đứng ở trên tường vây, hết nhìn đông tới nhìn tây. Diệp Thiếu Dương huýt sáo, Qua Qua lập tức bay đến.
“Thế nào rồi?”
“Đã giết mấy tên, còn lại đều bị dọa chạy mất rồi.” Qua Qua hiện ra hình người, gãi gãi đầu, “Gà mờ quá, chẳng tốn sức gì.”
Diệp Thiếu Dương gọi nó đi cùng, ba người trèo tường ra ngoài, một hơi ra khỏi thành, tìm được xe ngựa đỗ ở ven đường cái. Diệp Thiếu Dương lên một chiếc xe, vén rèm lên nhìn qua, Bích Thanh đang ngồi ở bên trong đọc một quyển sách, oán giận nói: “Các ngươi giờ mới trở về, nơi này cũng sắp kết mạng nhện rồi.”
Diệp Thiếu Dương đưa tay nhấc cằm cô, “Chờ sốt ruột à.”
Bích Thanh lườm nguýt hắn, “Gan ngươi bây giờ to rồi phải không?
“Khụ khụ, không nghịch nữa, đi thôi, chúng ta mau xuất phát.”
Diệp Thiếu Dương đánh giá, Trầm Cường ở thế giới này, dù sao cũng là phần đường chủ Bạch Hổ đường, hơn nữa lúc trước phục binh đám bị Qua Qua giết lui kia khẳng định trở về báo cáo, nhắm chừng không cần bao lâu, quan phủ sẽ phải người tới bắt bọn họ.
Những cái gọi là quan phủ đó, từ kẻ làm quan đến binh sĩ, thật ra đều là kẻ đáng thương bị trận pháp cắn nuốt giống mình, Diệp Thiếu Dương không muốn làm khó bọn họ, đến lúc đó thực gặp phải, còn rất phiền toái.
Diệp Thiếu Dương vén mành, nhìn thành lâu phủ Ứng Thiên không ngừng rời xa, cười nói: “Xem ra ta gã hầu gia này là làm tới cuối rồi.”
Bích Thanh nói: “Không làm hầu gia thì làm cái gì.”
“Phản tặc” Diệp Thiếu Dương cười, “Chúng ta giết tới kinh thành, đi đoạt ngai báu của hoàng đế.”
Xe ngựa đi qua một dịch trạm, Diệp Thiếu Dương bảo xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi một hồi, hỏi người của dịch quán, xác định phương hướng Trường An, may mắn, giữa hai thành phố lớn có đường cái nối liền, có thể chạy bằng xe ngựa.
Xe ngựa chạy thẳng hướng tây bắc. Diệp Thiếu Dương và Đằng Vĩnh Thanh ngồi trước thùng xe, dọc đường quan sát xung quanh. Sau khi rời khỏi phủ Ứng Thiên, bắt đầu còn có thể trải qua một số thôn nhỏ, về sau thì không còn nữa, ven đường không có gì cả, tựa như một trò chơi và tiết kiệm tiền,
ven đường làm ra rất nhiều cây, tất cả đều là rừng cây liếc qua không nhìn thấy giới hạn, nhìn qua chỗ nào cũng giống nhau.
Thế này và thế giới hiện thực khẳng định là không giống nhau, Diệp Thiếu Dương đoán, Tinh Nguyệt Nô lúc sáng tạo thế giới này, đại khái chỉ sáng tạo thành thị, các thôn tới gần thành thị, có thể
số bài trí, là vì khiến các sinh linh kia không đến mức hoài nghi thế giới này –– về sửa chữa ký ức, Trầm Cường lúc trước đã nói một chút, bị sửa chữa ký ức, thật ra cũng không hoàn toàn là sửa chữa, bởi vì đại đa số sinh linh đều từng luân hồi ở nhân gian không biết bao nhiêu kiếp, bọn họ đều từng trải qua thời cổ đại.
Ở trong trí nhớ sâu trong thần hồn của bọn họ, đối với mọi thứ thời cổ đại cũng có chút ký ức, điều Thánh Linh hội làm, chính là áp chế thai trung chỉ mớ của bọn họ, đánh thức ký ức kiếp trước của bọn họ, sau đó lại cho bọn họ một thân phận mới.
Nói cách khác, bọn họ bị rót vào chỉ là thân phận mới của mình, về phần nhận biết của bọn họ đối với cổ đại, đại bộ phận đều là ký ức kiếp trước, chỉ có như vậy, mới tỏ ra càng thêm chân thật.
Nếu thế giới này quá giả dối, không hợp với ký ức kiếp trước của bọn họ, vậy ở sâu trong ý thức bọn họ sẽ sinh ra bài xích, tiến tới sinh ra hoài nghi, cuối cùng tạo thành ký ức hỗn loạn.
Phương pháp tốt nhất, chính là cố hết sức xây dựng một hoàn cảnh phù hợp ký ức kiếp trước của bọn họ, cho nên tất cả nơi này, đại bộ phận đều là dựa theo chân thật trong cổ đại mà sáng tạo, chỉ là đại khái lực lượng trận pháp cũng không thể chiếu cố đủ, cho nên có một số nơi có thể giản lược, thì cố gắng giản lược.
“Sáng tạo một thế giới, làm tạo hóa của thế giới này, loại cảm giác này, có phải rất đã nghiên hay không.” Diệp Thiếu Dương sờ cằm, lẩm bẩm.
“Hẳn là thế”Đằng Vĩnh Thanh suy nghĩ một phen rồi nói, “Có một loại cảm giác tạo hóa.”
“Tinh Nguyệt Nô thực đem bản thân coi là tạo hóa rồi.”
Đằng Vĩnh Thanh hỏi: “Có một vấn đề, anh cảm thấy sẽ thế nào, chính là nếu thế giới này không có ai đến phá hư, vậy cuối cùng sẽ thế nào?”
Diệp Thiếu Dương tự hỏi một phen, nói: “Có thể, các sinh linh bị bắt cóc đến, cuối cùng sẽ chậm rãi thích ứng nơi này, sinh hoạt thời gian dài, hơn nữa, không gian một khi hình thành, sớm muộn gì sẽ bởi vì linh khí tụ tập mà thai nghén ra sinh linh, bao nhiêu năm về sau, có thể sẽ biến thành không gian như Thanh Minh Giới.”
Như vậy thì thật sự sáng tạo một thế giới rồi…”Đằng Vĩnh Thanh lẩm bẩm.
“Tinh Nguyệt Nô đang dựa vào lực lượng trận pháp độ kiếp, một khi thành công, chứng đại đạo, lập tức trâu bò, đến lúc đó ả căn bản không cần xâm chiếm nhân gian, dứt khoát tới nơi này, làm một tạo vật chủ đàng hoàng, sáng tạo quy tắc các thứ… A!”
Diệp Thiếu Dương chợt vỗ đùi Đằng Vĩnh Thanh một phát, mở to mắt nhìn hắn.
“Làm sao vậy?”Đằng Vĩnh Thanh bị dọa giật mình.
“Tôi vừa rồi chỉ là thuận miệng nói… Nhưng tôi đột nhiên phát hiện, điều này rất có khả năng là thật đó! Cậu nói, Tinh Nguyệt Nô có thể là nghĩ như vậy hay không?”
Đằng Vĩnh Thanh suy nghĩ một lúc, nói: “Tôi cảm thấy ít nhất là một chiêu sau của cô ta, có không gian này làm đại bản doanh, cô ta đối với nhân gian đã là tiến có thể công lại có thể thủ, dù sao, cô ta
Hiên Viên sơn chỉ là một trưởng lão, khi hành động khẳng định rất nhiều chỗ đều bị cản trở, nhưng ở thế giới này, cô ta chính là chúa tể, có thể muốn làm gì thì làm.
Nói đến đây, tôi quả thật nhớ tới một sự kiện, Thiếu Dương, lúc trước nghe Trầm Cường nói, trước mắt Tinh Nguyệt Nô đang lợi dụng nguyện lực độ kiếp, các đệ tử cùng trợ thủ cô ta tìm đến cũng đều đang hỗ trợ duy trì trận pháp, bởi vậy mới chưa quá mức chú ý tới anh.”
“Đúng vậy, tôi vẫn là gặp may mắn.”Lúc trước vừa xuyên việt tới đây, mình từng hôn mê, lúc ấy mặc kệ là giết mình, hay là giở trò gì đều vẫn dễ dàng có thể làm được.Đương nhiên, cái này cũng có liên quan với thái độ của Thánh Linh hội lúc trước đối với mình, bọn họ dù sao vẫn muốn có được Son Hải n.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói: “Tôi vẫn luôn cảm thấy Sơn Hải An là cái liên lụy, bây giờ xem ra, vẫn là có chút tác dụng đấy.”
“Chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ, nhỡ đâu Tinh Nguyệt Nô độ kiếp thành công, chứng đại đạo, làm sao mà đánh thắng được cô ta.”
Hai người đang nói, đột nhiên nghe thấy một đợt tiếng vó ngựa từ phía sau truyền đến, đứng dậy quay đầu nhìn, chỗ cuối đường cái xuất hiện một mảng bóng người đồng nghìn nghịt, nhìn kỹ, là một đám người cưỡi ngựa đang chạy về bên này.
“Thế mà đuổi tới rồi! Nhanh quá.” Diệp Thiếu Dương cảm thán, không cần nghĩ nhất định là phủ Ứng Thiền phái tới bắt mình.
Đằng Vĩnh Thanh nói: “Không xong, chúng ta chỉ có xe ngựa, chạy cũng chạy không thoát bọn họ, cho dù người chạy được, xe ngựa cũng chạy không thoát.”
“Vì sao phải chạy, đến thì xử lý bọn chúng là được.”
Diệp Thiếu Dương chỉ huy đem hai chiếc xe ngựa kéo đến trong rừng cây, tiện cho bảo hộ, bảo xa phu trốn đi (hai xa phu đã sớm bị dọa vỡ mật, không biết làm sao mới tốt), đoàn người đều đứng ở ven đường chờ. Diệp Thiếu Dương nhìn quét đoàn người một cái, nói: “Trước xem xem đến là người nào, nếu là người của quan phủ bình thường, cũng không cần giết, bọn họ giống với chúng ta là bị bắt tới, nếu là người của Thánh Linh hội, có bao nhiêu giết bấy nhiêu.
Chương 2749: Thẳng Đến Kinh Thành (2)
Trong bụi đất bay lên, toán nhân mã này chạy tới, đại đa số là binh sĩ mặc mũ giáp, còn có một hàng đạo sĩ mặc đồ đen, một hàng hòa thượng mặc áo cà sa.
Trận thế này… Lai lịch không nhỏ đâu.
Đám người Diệp Thiếu Dương đã làm sẵn chuẩn bị động thủ, kết quả… Làm người ta mở rộng tầm mắt là, đám người này chỉ nhìn bọn họ một lần, tựa như chưa nhận ra bọn họ, một quan tướng hướng bọn họ đưa ra một cái lệnh bài, quát: “Chúng ta phụng mệnh giúp đỡ Bạch Hổ đường diệt phỉ, phía trước là chiến trường, các ngươi không được tiến lên, miễn cho ngộ thương!”
Tổng cộng năm sáu mười người, phóng ngựa chạy vội qua.
Diệt phi?
Mấy người bọn Diệp Thiếu Dương có chút mù tịt.
Loại chuyện này đương nhiên không thể bỏ lỡ.
Diệp Thiếu Dương để lại một mình Bích Thanh ở đây trong bản thân Bích Thanh cũng lười hành động), mấy người còn lại cùng nhau chạy vội qua, nhưng người là chạy không lại ngựa, quy tắc thế giới này cũng giống với nhân gian, nhân loại không thể bay, rất nhanh đã không nhìn thấy bóng người đâu nữa.
Diệp Thiếu Dương đành phải để Qua Qua bay qua trước, hai người bản thân, còn có con heo kia ở phía sau chậm rãi chạy qua.
Qua Qua bay đi khoảng một khắc đồng hồ, thông qua hồn ấn truyền tin tức cho Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương cảm giác vị trí một phen, biết không xa nữa, vì thế không để ý con heo kia oán giận, đẩy nhanh tốc độ chạy qua.
Rất nhanh, phía trước xuất hiện một mảng tiếng hô giết cùng tiếng kêu thảm thiết, hiển nhiên chiến trường đã cách không xa.
Đúng lúc này, có mấy quan binh rất chật vật chạy như điện trở về, hiển nhiên là từ chiến trường trốn về, Diệp Thiếu Dương lập tức tiến lên bắt lấy một người, hỏi hắn có chuyện gì vậy.
“Đại, Đại Lục Quỷ Vương, giết rất nhiều người, không chống đỡ được…” Người nọ đẩy Diệp Thiếu Dương ra, chạy nhanh như chớp.
Đại Lực Quỷ Vương?
Sao có thể có danh hiệu troll như vậy?
Hai người bọn Diệp Thiếu Dương nhìn nhau, không hiểu ra sao.
Thanh âm là từ phía sau một ngọn núi không xa bên cạnh đường cái truyền đến, hai người đầy nhanh tốc độ chạy như điên quan Chu Trí Tuệ đã hiện ra chân thân –– một con lợn rừng đen chạy theo ở phía sau, lá gan rất nhỏ, ra sức khuyên bọn họ đừng đi qua.
Tới cửa núi, chiến trường đã ở phía trước, có thể thấy một đám người đồng nghìn nghịt đang chém giết, yêu khí và các loại pháp thuật sinh ra hào quang đan xen với nhau, biểu hiện chiến đấu đẫm máu.
“Lão đại!”
Qua Qua từ bên cạnh chiến trường quay về, mờ đến bên cạnh bọn họ.
“Là kẻ nào đang đánh?”
“Một đám tà vật, đang đánh với bọn hòa thượng đạo sĩ quan phủ phái tới, ta vừa thăm dò một phen, nghe nói lão đại của bọn tà vật này, là một gã tên Đại Lực Quỷ Vương.”
“Đại Lực Quỷ Vương đâu?” Diệp Thiếu Dương giật mình hỏi. “Ở bên trong đối phó đám hòa thượng đạo sĩ kia, ta sợ bị phát hiện, không dám đi qua, ở bên này chờ các ngươi, nhưng đám quan binh kia sắp không chống đỡ được rồi.”
Diệp Thiếu Dương hạ lệnh đi qua xem.
Vì không tham dự chiến cuộc, mấy người đi đường vòng, leo lên một ngọn núi cách thung lũng gần nhất, mò mãi đến đỉnh núi, nhìn xuống phía dưới.
Hỗn chiến vẫn đang tiếp tục.
Đám tà vật kia chém giết với các quan binh, nhưng tựa như cũng không giết chết bọn họ, mà là đánh bọn họ bị thương. Các binh sĩ bị đả thương đều ngã xuống đất run rẩy, sau đó hiện ra chân thân, đều là đủ loại tà vật, còn có quỷ hồn nhân loại, sau đó chế tạo hỗn loạn, chém giết chẳng phân biệt địch ta.
Rõ ràng vốn là hai quần đối trận, nay lại đã thành ba phe chém giết lẫn nhau.
“Các vị nghe, mọi người đều bị lừa rồi, chúng ta là cùng hội, các ngươi đã thức tỉnh rồi, thì đi theo chúng ta, giết về thế giới của chúng ta đi!”
Một tà vật loài chim không biết nói là quạ đen hay bát ca lượn lờ ở trên bầu trời, không ngừng lặp đi lặp lại hộ câu này, cũng có không ít tà vật thức tỉnh, ở sau khi trải qua chém giết, phóng ra lệ khí, lâm vào mê mang, sau đó chậm rãi khôi phục ký ức, ở dưới con chim đó hò hét, gia nhập trận doanh của Đại Lục Quý Vương, chém giết ngược lại những quan binh kia…
“Thì ra không riêng chúng ta phát hiện chân tướng!” Diệp Thiếu Dương nghe thấy con chim hô lên những lời đó, có chút kích động nói.
“Lão đại, các ngươi xem bên kia —
Theo hướng Qua Qua chỉ tay, hai người bọn Diệp Thiếu Dương nhìn về phía giữa sườn núi của ngọn núi đối diện.
Vài tà vật, bị một đám người vây ở giữa, đang chém giết đấu pháp.
Bởi vì khoảng cách quá xa, không thấy rõ trang phục của những người này, chỉ có thể nhìn thấy đại khái trường hợp, một đám người vây công kia làm phép tập thể, tựa như đem mấy tà vật ở giữa vậy khốn, một quầng sáng như bọt biển bao phủ bọn họ ở bên trong, không ngừng co lại, sau đó lại dần dần mở rộng, rất hiển nhiên hai bên đang đấu pháp.
Đây mới là chiến trường chính.
Diệp Thiếu Dương giật mình hiểu ra, mình nửa đường gặp các hòa thượng đạo sĩ kia, còn có quan binh, hẳn là đến tiếp viện, chỉ là tựa như không tạo ra được tác dụng quá lớn.
“Thiếu Dương, sứ giả kia, kẻ kia trong miệng Trầm Cường, có thể là vì tới nơi này diệt phi, cho nên mới tạm thời bỏ qua vây công chúng ta hay không?”Đằng Vĩnh Thanh đột nhiên nghĩ đến chuyện này.
Diệp Thiếu Dương nghĩ qua, quả thật có khả năng này. Hình như Trầm Cường từng nói Đại Lực Quỷ Vương gì đó.
Đang lúc nói chuyện, đột nhiên một trận dao động như gió thổi qua, ba người chăm chú nhìn lại, thì ra là chiến trường chính bên kia, bọt biển vây khốn các tà vật đã nổ tung, đám tà vật ùa lên, ép các hòa thượng đạo sĩ kia liên tiếp tại lui, ở giữa có một kẻ cao to, dị thường hung hãn, một mình đánh mấy người, không bị yếu thế.
“Kẻ kia tám phần là Đại Lục Quỷ Vương gì đó rồi. Qua Qua, người đi giúp trước một phen, chúng ta đi vòng qua.”
Qua Qua hưng phấn nhận mệnh mà đi, Diệp Thiếu Dương mang theo Đằng Vĩnh Thanh lại không thể bay, chỉ có thể từ dưới núi đi vòng qua, Chu Trí Tuệ mặt mày đau khổ theo ở phía sau.
Qua Qua càng bay càng tới gần, mơ hồ có thể nhìn thấy Đại Lực Quỷ Vương gì kia, đang dùng một vật thể không rõ công kích mấy pháp sư nọ, rất nhanh đã đánh ngã được hai ba người,
“Ồ, chẳng lẽ là..” Qua Qua quan sát hồi lâu, cảm giác người này tựa như rất quen thuộc, nhưng lại không dám xác định, tiếp tục bay về phía trước.
Mắt thấy Đại Lực Quỷ Vương kia lại nhấc lên gã trong tay, dùng sức đập lên đầu một pháp sư trước mặt, trong miệng còn phát ra một tiếng hô khí nuốt núi sông: “Lão tử dùng một viên gạch đập chết người tên ngu ngốc này!”
Câu treo cửa miệng ngu ngốc này, còn có cái giọng chiêng vỡ này, thật sự là hóa thành tro cũng không thể sai được.
Qua Qua kích động bay tới.
Người nọ vừa chụp phiên một cái pháp sư, khóe mắt dư quang nhìn đến một cái bóng đen bay tới, bản năng đưa tay phải đi trảo, Qua Qua vội vàng lui về phía sau, mắng: “Tiểu Mã ca người giết giận
a!”
Tiểu Mã lập tức ngây dại, nhìn con chim thật lớn trước mặt… Không đúng, hình như là một con ve? Vài giây sau mới hồi phục tinh thần, miệng lập tức nhếch đến mang tai. “Ôi đệch, người đến rồi!”
“Để ý!”
Qua Qua vỗ cánh, quạt đi một luồng quỷ khí, hóa giải một đạo Phật quang bay về phía gáy Tiểu Mã. Tiểu Mã đột nhiên quay đầu, nhìn thấy một hòa thượng đáng khinh đang đứng ở phía sau không xa, ý đồ đánh lên mình một lần nữa.
Tiểu Mã tung người một cái, vung viên gạch, hướng đầu hòa thượng kia cho một đòn, “Lão tử đập chết chó nhật, ai cho người đánh lén, ai cho người đánh lén…”
Chương 2750: Đi Lầm Đường (1)
Viên gạch vỗ một lần lại một lần ở trên cái đầu trọc của hòa thượng, đánh đến mức mũi hắn cũng chảy máu, nằm dưới đất lăn lộn.
Tiểu Mã nhảy lên một cái, trực tiếp đem đầu đập nở hoa…
Tiểu Mã sướng không chịu được, đắc ý một hồi, xoay người lại hỏi Qua Qua: “Nhóc con, ngươi là làm sao tìm được ta, lão đại người bọn họ đâu?”
“Lão đại cũng đến rồi, đang chạy tới, tạm thời đừng nói nữa, xử lý hết bọn chúng đi!”
Tiểu Mã vừa nghe Diệp Thiếu Dương cũng đến đây, sĩ khí tăng vọt, gọi mấy tà vật kia: “Huynh đệ tốt của ta đến rồi, các huynh đệ lên cho ta!”
Dưới một phen xung phong, các pháp sư kia không ngăn được, lại chết thêm vài người, trong đó có một lão đạo sĩ cầm đầu mặc đạo bào đỏ, thấy tình thế không ổn, tìm một cơ hội, lén chuồn. Hắn vừa đi, trận thế của các pháp sư đại loạn, không thể ngăn cản, hoặc chết hoặc bị thương, mấy kẻ cuối cùng dứt khoát đầu hàng.
Tiểu Mã tìm người coi chừng bọn hắn, sau đó mệnh lệnh thủ hạ đến cửa nói tiếp viện, “Các huynh đẹ, nhớ kỹ, đừng giết bọn họ, đánh tỉnh hết cho ta, có thể lưu lại bao nhiêu tính bấy nhiêu, chạy cũng để bọn hắn nhớ kỹ danh hiệu Đại Đao Quỷ Vương ta! Sớm muộn gì bọn hắn đều sẽ đến đầu nhập ta!”
Lúc này Diệp Thiếu Dương vàĐằng Vĩnh Thanh cũng lên núi, Diệp Thiếu Dương liếc một cái nhìn thấy Tiểu Mã, cũng ngày ra tại chỗ, sau đó hưng phấn đi lên cho hắn một cú đấm.
“Mẹ kiếp, Tiểu Diệp Tử, cuối cùng tìm được các cậu rồi!” Tiểu Mã cũng rất kích động, thân thiết chào hỏi với Diệp Thiếu Dương, đột nhiên nhìn thấy một con heo phía sau hắn ngẩng đầu nhìn mình.
Con heo nhìn hắn, hắn cũng nhìn con heo.
“Tiểu Diệp Tử, các cậu sao còn mang một con heo đi theo? Trên đường giết ăn, con heo này mẹ nó còn rất béo. Các huynh đệ, đem nó kéo đi làm thịt cho ta, mọi người ăn một bữa đồ nướng!”
Chu Trí Tuệ bị dọa cả người run lên, ngã xuống đất ngất đi.
Diệp Thiếu Dương giải thích sơ qua lại lịch con heo này, Tiểu Mã sau khi nghe xong, thấy rất thú vị. “Trư yêu, hê hê, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trư yêu đó, thú vị quá thú vị quá.” Đi qua tát một cái đánh Chu Trí Tuệ tỉnh lại.
“Ta nói, xem người béo vậy, thân thể không tệ, ngươi đừng theo Tiểu Diệp Tử lăn lộn nữa, về sau theo ta lăn lộn đi, làm vật cưỡi cho ta thấy thế nào?”
Chu Trí Tuệ bị dọa rúc dưới đất không dám lên tiếng.
“Đừng nói nhảm nữa, Tiểu Mã, sao cậu lại ở chỗ này?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
Tiểu Mã đi đến trên một khối núi đá cạnh vách núi, nhìn về phía cửa núi, theo một đám thủ hạ này vừa xong gia nhập, hình thành thể hợp vậy đối với các pháp sư cùng quan binh ở cửa núi, đánh cho bọn họ không còn chút sức chống cự.
“Chỉ lũ gà mờ này, còn muốn đến bao vây tiễu trừ bản đại vương…” Tiểu Mã làm bộ làm tịch lắc lắc đầu, “Vô địch, là tịch mịch cỡ nào.”
“Đừng làm màu, hỏi cậu đó, sao cậu sẽ ở đây.”
“Là cậu kéo tôi xuống hố, còn hỏi tôi.”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, “Tôi là nói, cậu vì sao sẽ ở đây, một đám này không phải thổ phỉ sao, lão đại gọi là gì… Đại Lực Quỷ Vương phải không.”
Tiểu Mã vỗ ngực, “Tôi là Đại Lực Quỷ Vương đây!”
“Cậu..” Diệp Thiếu Dương nhìn quét cao thấp hắn một lần, “Cậu… Nơi nào đại lực?”
“Nơi nào cũng đại lực! Cậu chẳng lẽ không cảm thấy cái tên này rất ngầu sao, đại lực ra kỳ tích đó!”
Diệp Thiếu Dương cười lạnh hai tiếng. “Nói thật, tôi thật sự cảm thấy, tên này rất vớ troll.”
Tiểu Mã khó chịu, tìm bọn Qua Qua chứng thực, bọn họ đánh giá so với Diệp Thiếu Dương còn thấp hơn, vì thế gãi gãi đầu, âm thầm lẩm bẩm: “Bằng không sửa một chữ, gọi là Đại Đao Quỷ Vương?”
“Đạo của cậu đâu?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Nói cũng đúng…”
Diệp Thiếu Dương vỗ một cái ở trên đầu hắn, “Tôi đang nói chính sự với cậu đó, cậu lảm nhảm những thứ Vô dụng này với tôi. Tôi hỏi cậu vì sao sẽ ở nơi này, người khác đâu, hòa thượng và lông mày trắng bọn họ đâu?”
“Lông mày trắng à, hắn đi tìm các cậu rồi, hòa thượng tôi chưa nhìn thấy.”
“Đi đâu tìm bọn tôi?
“Không có mục tiêu, không biết các cậu ở đâu, liền đi tìm từng thành thị một, tìm được rồi thì tới nơi này gặp. Tiểu Diệp Tử cậu còn trách tôi, tôi làm thủ phủ cũng là vì cậu đó. Tôi muốn ở nơi này tạo ra
i lớn, dẫn tới triều đình chú ý, đến lúc đó cậu khẳng định cũng sẽ chú ý tới, vừa nghe cái tên này, hiện đại hoá bao nhiêu chứ, khẳng định sẽ đến xem tình huống. Hê hê, không ngờ nhanh như vậy đã đem cậu đưa tới, xem ra tên tuổi của tôi đã đủ vang dội rồi nha.”
Không cho Diệp Thiếu Dương cơ hội xem mồm, hắn túm chặt Diệp Thiếu Dương, thần bí nói: “Tôi nói với các cậu, tôi phát hiện một siêu cấp bí mật, người nơi này sau khi giết chết, sẽ biến thành tà vật, thứ gì cũng có, tôi đã bắt được mấy tên, cẩn thận hỏi bọn hắn, thì ra đều giống với chúng ta là việt tới, toàn bộ mọi người đều vậy! Quả thực đáng sợ, nơi này tám phần không phải cổ đại gì cả, mà là một cái không gian…”
Sau khi nói xong, nhìn mấy người bọn Diệp Thiếu Dương đang mỉm cười, buồn bực nói: “Ai da tôi nói, các cậu sao giống như không cảm thấy giật mình một chút nào vậy?”
“Đã sớm biết rồi, còn chờ cậu tới phát hiện.” Diệp Thiếu Dương trợn mắt trắng dã, hỏi tình huống của hắn sau khi xuyên việt.
Tiểu Mã bắt đầu kể, thì ra hắn sau khi xuyên việt, hồn phách bám vào trên một thân thể (về sau mới biết được là thi thể thế giới chân thật, bị Thánh Linh hội cầm tới cho quỷ hồn dùng), thân phận lúc đó, thế mà lại là một gã thợ rèn, trong nhà chỉ một người thân, là mẹ già bị mù, hắn lúc ấy bị rót vào ký ức, chính là mỗi ngày rèn sắt, sau đó mua đồ ăn nấu cơm, hầu hạ mẹ già, buổi tối mỗi ngày mua chút thịt thủ heo, uống hai lượng rượu trắng…
Cuộc sống như vậy trải qua ba ngày, có một ngày hắn ở trên chợ khi mua đồ ăn, gặp được một quý công tử, càng nhìn càng quen mặt, giống như từng gặp ở nơi nào, liền ma xui quỷ khiến đi truy ting gã, vào một ngõ nhỏ, kết quả mất dấu người ta, vừa quay đầu, công tử kia ngay tại phía sau hắn, còn chưa mở miệng, đã bị đánh lén một con ngã ra, chờ sau khi tỉnh lại, bản thân đã thành quỷ, công tử kia gọi hắn Tiểu Mã, giúp hắn đem tất cả đều nhớ hết ra.
Công tử kia chính là Ngô Gia Vĩ.
Nói xong đoạn tình huống này, Tiểu Mã nhịn không được cảm thán: “Tiểu Diệp Tử à, cậu nói Thánh Linh hội này làm việc cũng không công bằng phải không, dựa vào cái gì lông mày trắng hắn xuyên việt tới đây là công tử ca, tôi con mẹ nó lại là thợ rèn, nếu không bị hắn đánh thức, tôi chẳng phải cần rèn sắt cả đời sao? Đúng rồi, các cậu xuyên việt tới đây là thân phận gì?”
“Tôi là thị vệ thủ thành. Đằng Vĩnh Thanh nói.
“Ăn Cơm nhà nước, vậy cũng mạnh hơn tôi. Tiểu quỷ người thì sao?
“Tiểu thiếu gia hầu gia chủ, gia tài bạc triệu, hai ngày trăm mẫu.” Qua Qua hướng hắn nhượng nhướng mày.
“Cái đệch! Tiểu Diệp Tử cậu…”
“Tôi chính là Hầu gia.” Diệp Thiếu Dương mỉm cười ngọt ngào.
“Mẹ nó!” Tiểu Mã giận không thể kiềm chế được.
“Đúng rồi, lông mày trắng là thức tỉnh như thế nào?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Hắn nha, hắn nói hắn là một công tử phóng đãng, lúc ở lầu xanh bốp bốp với một cô em… Hắc hắc, lúc GC, đột nhiên linh hồn xuất khiếu, sau đó hắn liền đột nhiên tỉnh ngộ, ôi đệch, thế này thật sự là cùng là người mà số phận khác nhau mà…”
Chương 2751: Đi Lầm Đường (2)
Mấy người bọn Diệp Thiếu Dương nhìn nhau, thế mà còn có loại thao tác này.
“Không đúng, người nơi này cũng không phải không bốp bốp, vì sao chỉ có hắn lúc bốp bốp thì tỉnh táo lại?” Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ nghi vấn.
“Cái đó không biết, hắn rất xấu hổ, tôi hỏi hắn hắn không nói, dù sao đại khái chính là có chuyện như vậy.”
Tiểu Mã kể tình huống sau đó, hắn sau khi thức tỉnh, lông mày trắng nói cho hắn một cái phát hiện của mình, đó là người nơi này đều là tà vật giả trang, bị người ta rót vào ký ức, vì làm thí nghiệm, Tiểu Mã về nhà đem bà mẹ mù của hắn đánh ngất, kết quả mẹ già biến thành một nữ quỷ, còn rất xinh đẹp…
Tiểu Mã và lông mày trắng cùng bàn bạc một phen, bọn họ đã xuyên việt, người khác khẳng định cũng đều xuyên việt rồi, việc hàng đầu, chính là tìm được mọi người. Bởi vì không tìm ra manh mối, Tiểu Mã liền nghĩ biện pháp trực tiếp nhất: mưu phản.
Mặc kệ đây có phải Minh triều chân thật hay không, ít nhất quy tắc nơi này là giống với thời cổ đại, mưu phản là tội ác tày trời, khẳng định sẽ bị cả nước truy nã, như trong phim diễn, ở các đại cửa thành dán tranh truy nã các thứ. Lúc ấy nghĩ là, bọn Diệp Thiếu Dương nếu có thể nhìn thấy bố cáo, tự nhiên sẽ đến tìm họ.
Cho dù không tìm thấy, Tiểu Mã còn có một kế hoạch vĩ đại, chính là thật sự mưu phản, triệu tập một đám tà vật làm mãi tới tận kinh thành, đem hoàng để xử lý, bản thân làm hoàng đế, thành lập quân đội, tìm kiếm bọn Diệp Thiếu Dương khắp nơi, không tin tìm không được.
Bây giờ kế hoạch này đang tiến hành…
“Làm hoàng đế à, ôi mẹ ơi, cậu nghĩ cũng được đấy.”
“Vì sao không được, đám quan binh kia đều rất gà mờ. Tôi nói với cậu, ăn đòn nặng sẽ thức tỉnh, tỉnh lại liền phát điện, giết người khắp nơi, nhưng rất nhiều kẻ cuối cùng đều sẽ tỉnh táo lại, sau đó bái Đại Lục Quý Vương tôi làm lão đại, đội ngũ của bổn vương chính là do đó mà lớn mạnh lên.Ha ha, Tiểu Diệp Tử, biện pháp này của tôi không tệ chứ!”
“Tôi thấy cậu là muốn làm hoàng đế cho đã ghiền.” Diệp Thiếu Dương trợn mắt.
“Hê hê, cái này xem như mục đích kèm theo đi, rất thú vị đúng không.” Tiểu Mã rất hào sảng vùng tay lên, “Huynh đệ ta phân biệt gì chứ, chờ đánh hà giang sơn, chúng ta lần lượt làm hoàng đế, Qua Qua người làm thái tử là được.”
“Nói cứ như có ai thèm!” Qua Qua hướng hắn lè lưỡi.
Lúc này, chiến đấu dưới núi đã kết thúc, một đội nhân mã lớn đi thẳng lên. Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua, đám này, có quỷ, có yêu, có tà linh, còn có mấy quỳ thi, kiểu tóc, ăn mặc, quả thật là cái gì cũng có, cứ thể đi tới, cho Diệp Thiếu Dương cảm giác tuyệt đối không giống quân đội gì cả, giống như là một đám dở hơi nhảy nhót ca hát, nông thôn phi chủ lưu.
Diệp Thiếu Dương sắp cười phá ra rồi.
“Đại vương, đáp pháp sư kia đều đã bị giải quyết, quan binh cũng thức tỉnh hết rồi, đại bộ phận chạy thoát, còn có một chút, có tam đại vương dẫn người đang giáo hóa bọn họ.”
Diệp Thiếu Dương đi lên tảng đá, thò đầu nhìn, vẫn là con chim kia, lượn lờ ở trên bầu trời, hướng một đám quan binh bị khống chế phía dưới hô hào, từ nơi này nghe không rõ, không biết tam đại vương Tiểu Mã nói có phải con chim này hay không.
“Đến đến đến, các ngươi đến vừa lúc, giới thiệu cho các ngươi một lần, ta nói ta cùng Diệp Thiếu Dương là huynh đệ, các ngươi đều cho rằng ta bốc phét phải không, vị này chính là Diệp Thiếu Dương, tất cả các người xem cho kỹ, trừ kém hơn ta một chút, coi như là cây ngọc đón gió, anh tuấn tiêu sái…”
Đám tà vật kia vừa nghe thấy ba chữ“Diệp Thiếu Dương”, Ào một cái ánh mắt hội tụ hết ở trên mặt hắn, về phần Tiểu Mã nói cái gì sau đó thì tự động bỏ qua.
“Hắn chính là Diệp Thiếu Dương, không đẹp trai như trong truyền thuyết.”
“Không không, vẫn rất thanh tú, bề ngoài hắn rất ưa nhìn. Người phát hiện chưa, càng nhìn càng thuận mắt…Nam nhân như vậy dạy dỗ mới có ý tứ.”
Hai kẻ không biết là nữ quỷ hay là yêu tinh líu ríu thảo luận.
Bị nhiều người như vậy nhìn, Diệp Thiếu Dương vốn cũng rất xấu hổ, lại còn công khai phát biểu ngôn luận khiêu khích như thế, Diệp Thiếu Dương xấu hổ quay đầu đi chỗ khác.
“Nha, người xem người xem, hắn thể mà xấu hổ rồi, ha ha ha, đáng yêu quá!”
Hai cô em này càng cười lên.
Móa!
Diệp Thiếu Dương cảm giác da mặt nóng lên, ho khan hai tiếng, hỏi bọn họ:
“Các ngươi… Đều nhận ra ta?”
Nữ quỷ trang điểm đậm nhạt kia nói: “Ai không biết người chứ, nhân gian đạo thần, chỉ riêng lấy thân phận nhân loại ở âm ty xây dựng phủ nha, một điểm này đã trâu bò rồi.Tiểu nữ tử đã sớm muốn đầu nhập, bất đắc dĩ bản lĩnh mỏng manh, sợ các ngươi không cần…”
Mấy tà vật bên cạnh cô ta cũng đều biểu hiện ra ý tứ tương tự.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ tới, bọn họ đều là tà vật thời đại kia của mình, đều là loại tương đổi cơ sở, mình không biết bọn họ, nhưng chuyện xảy ra giữa trung tâm giới pháp thuật cùng các phương thế lực, bọn họ tự nhiên cũng đều từng nghe, tựa như tò mò giải trí.
Tiểu Mã vui tươi hớn hở ở bên cạnh nói: “Ta đã sớm nói với các ngươi, gặp được ta, coi như là gia nhập m Dương ti rồi, chờ chúng ta đánh về nhân gian, đến lúc đó tất cả mọi người đều đi Âm Dương ti đưa tin, chuyện này sướng bao nhiêu chứ, ta thay hắn đáp ứng.”
Diệp Thiếu Dương lườm cậu ta, nói: “Cậu thật biết thay tôi làm chủ.”
Tiểu Mã cười hề hề nói: “Đây là chuyện tốt mà, tôi thật ra muốn để bọn họ đến Thái m sơn tôi, nhưng bọn họ không theo.”
Nữ quỷ kia bĩu môi nói: “Đại vương, tuy chúng ta cũng đều rất sùng bái Đạo Phong, nhưng đi Thái Âm sơn, chẳng khác nào phản bội âm ty, khó có thể tiến vào luân hồi nữa, đi m Dương ti thì khác, hì hì, tương lai có lẽ còn có cơ hội làm quỷ sai…”
Đám tà vật này, cũng thật biết có ý đồ.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới cái gì, lớn tiếng hỏi: “Các ngươi có tà tu hay không? Ta con người này tuy không cổ hủ như pháp sư truyền thống, nhưng ta tuyệt không cùng hàng ngũ với tà
tu.”
Tiểu Mã nói: “Cái này cậu yên tâm, tôi đã sớm sàng chọn qua, bọn họ đều là tà vật nhân gian, đại bộ phận đều là vừa thành hình, nếu thật sự là tà vật lợi hại, Cơ bản cũng sẽ không để Thánh Linh hội bắt được.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ qua cũng thấy đúng, tà vật thật sự lợi hại Thánh Linh hội cũng sẽ không đi trêu chọc, cũng không phải không dám, mà là phí tổn quá lớn, bọn họ dù sao cũng là rải lưới rộng, đối với tu vi tà vật không có yêu cầu gì, thậm chí ngược lại, tà vật quá lợi hại, cho dù bắt được, phiếu lưu tiềm tàng cũng càng lớn hơn nữa.
Những kẻ trước mắt đều là tà vật sơ cấp, Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua, nhìn thấy rất nhiều kẻ vừa tu thành hình người, đại bộ phận thuật biến hóa còn chưa thuần thục, biến hóa bảy phần giống người, ba phần vẫn mang theo đặc thù động vật, nếu nhìn kỹ, liếc một cái có thể nhìn ra bản tôn bọn họ là động vật gì, bởi vậy mới có thể thoạt nhìn phi chủ lưu như vậy.
Nhưng, bọn họ quả thật là đối tượng có thể đoàn kết.
Diệp Thiếu Dương nghĩ một phen, nhìn bọn họ nói: “Thật ra không có gì để nói, mọi người đều là bị bắt vào, cùng nhau nghĩ cách chạy ra, trở lại thế giới của bản thân chúng ta, nhưng một người thì thể đơn lực mỏng, chúng ta đoàn kết nhất trí, xông ra khỏi thế giới này!”