1. Home
  2. Truyện Ma
  3. Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
  4. Tập 391

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio

Tập 391

❮ sau
tiếp ❯

Chương 2729: Hỗn Chiến (2)

Tiếp theo lại là một con chồn tinh đi ra, vừa ló đầu ra, lập tức bị loạn đạo đánh trúng, giết chết tại chỗ.

Sau lại rất nhiều quỷ yêu tà linh bay đến, số lượng càng ngày càng nhiều, đạo sĩ kia cũng ra tay, không ngừng huy động phất trần, trần vĩ đảo qua, cuồn cuộn nổi lên từng cô từng cỗ cường phong, từ phía trên đánh lên trên người những tà vật này, để tránh chúng nó chạy thoát, những binh sĩ còn lại phối hợp ăn ý, dùng đao kiếm binh khí các thứ không ngừng chém giết những tà vật này.

Đối mặt nguy cơ như thế, những tà vật này không chém giết lẫn nhau nữa, mà là tập hợp lại đối phó binh sĩ, nhưng đối thủ của bọn hắn, những binh sĩ này chiếm cứ vị trí tốt, hơn nữa ai nấy đều ra tay mười phần quyết đoán bình tĩnh, phối hợp ăn ý, vẫn luôn duy trì áp chế chiến cuộc.

Một phen hỗn chiến tàn khốc.

Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh đứng ở xa xa, khiếp sợ nhìn tất cả những gì phát sinh bên này, đại khái qua thời gian một nén nhang, hầu như toàn bộ tà vật đã bị tiêu diệt, chỉ có số ít bò trên mặt đất, miễn cưỡng xông tới gây rối loạn trận doanh, cùng nhau đào tẩu ra bên ngoài.

Những binh sĩ này tuy trên tay có cường đại binh khí, nhưng chỉ có thể cận chiến, nhìn thấy là đuổi không kịp rồi, nhưng đạo sĩ kia quả nhiên lợi hại, niệm chú ngữ, phất trần quét xuống dưới, cương phong như đạo, phát sau mà đến trước.

Sau vài tiếng kêu thảm thiết, mấy quỷ hồn này cũng bị lăng không chém vụn, chỉ có một người tránh được, càng bay càng xa.

“Thiên địa thanh phong tật như lệnh! Khởi!”

Một đạo linh phù màu tím từ trong tay áo hắn bay ra, hướng tới quỷ hồn xa xa kia, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới.

“Muốn chạy?” Đạo sĩ trên mặt cũng lộ ra nụ cười lạnh đắc ý, nhưng mà, ngay tại khoảnh khắc linh phù của hắn sắp đánh trúng quỷ hồn, ở phía sau lưng quỷ hồn, đột nhiên giống như sinh ra một đạo kết giới, linh phù đánh lên trên, hỏa tinh bắn ra bốn phía, nhưng không có một chút hỏa tinh nào đột phá kết giới.

Quỷ hồn đó vẻ mặt ngơ ngạc quay lại nhìn, chứng minh đạo kết giới vừa rồi không chút liên quan gì đến nó. Sau vài giây sửng sốt, nó vội vàng thả người bay đi.

“Sao Có thể

Đạo sĩ nọ khiếp sợ nhìn về phía quỷ hồn biến mất, đột nhiên xoay người, một đôi dao nhỏ như ánh mắt dừng ở trên mặt Diệp Thiếu Dương và Đằng Vĩnh Thanh, lạnh lùng nói: “Là quỷ do các ngươi phái tới?

Diệp Thiếu Dương nhún vai, cười nói: “Suy nghĩ nhiều rồi, chúng ta chỉ xem náo nhiệt mà thôi.”

Đạo sĩ nhìn chằm chằm bọn hắn một lát, không nói gì nữa, dặn dò mấy tên thủ hạ đuổi theo quỷ hồn đào tẩu kia, mệnh lệnh những người còn lại trở về.

Lúc này ngục tốt kia nhớ tới điều gì, đi đến bên tai đạo sĩ, nhìn Đằng Vĩnh Thanh, cùng hắn thì thầm vài câu, đạo sĩ nghe xong, nhắm vào Đằng Vĩnh Thanh mà nói: “Ngươi là phạm nhân của địa lao này?”

Đằng Vĩnh Thanh ngẩn ra, nhìn sang Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương tiến lên một bước nói: “Đừng nói lung tung, đây là bằng hữu của ta, cẩn thận ta kiện người tội phỉ báng.”

Đạo sĩ gọi ngục tốt tới phán xử.

Ngục tốt vừa định mở miệng, Diệp Thiếu Dương giành nói trước: “Ngươi hãy nhìn cho kỹ, đây là biểu đệ của ta, còn vị ta muốn thăm kia, đã chết ở dưới địa lao, ta còn muốn tìm các ngươi đòi người đây, đường đường địa lao phủ Ứng Thiến, sao lại xảy ra chuyện yêu nghiệt làm loạn!”

Nói xong, dùng ánh mắt có thể giết người nhìn ngục tốt.

Ngục tốt giật cả mình, phủ Ủng Thiên tiểu Hầu gia, hoàng thân quốc thích, căn bản không phải người mà tiểu nhân vật như hắn có thể đắc tội, hơn nữa vạch trần cũng không có gì hay, hắn đột nhiên có chút hối hận mình nói nhiều, mấy đồng nghiệp của mình ở đây, lại không một ai nói đến việc này, còn đang nhìn hắn chê cười.

“Ta… Ta không dám kết luận, có lẽ là nhớ lầm…”.

Đối mặt cật vấn của đạo sĩ nọ, ngục tốt lúng ta lúng túng nói.

Đạo sĩ lạnh lùng nhìn Diệp Thiếu Dương, đúng lúc này, ở phương hướng lúc nãy quỷ hồn kia biến mất, trên bầu trời đột nhiên sáng lên một đóa “Yên hoa”, nở giữa không trung.

Đạo sĩ biến sắc, vội vàng mệnh lệnh đám thủ hạ đi tới phương hướng đó, mỉm cười với Diệp Thiếu Dương, “Tiểu Hầu gia, ngày sau phụng bồi.”

Nói xong cũng thả người đi xa.

Còn lại mấy ngục tốt kia ngơ ngác nhìn bọn Diệp Thiếu Dương rồi đưa mắt nhìn nhau.

Diệp Thiếu Dương ra dấu mắt với Đằng Vĩnh Thanh, cũng cùng nhau đuổi theo về phương hướng đạo sĩ biến mất, nhưng mà xuyên qua hai ngã tư đường, vừa đi tới một cái ngõ nhỏ thì bị mấy binh sĩ ngăn cản, nói bọn họ đã giới nghiêm phía trước, không thể đi tới.

Hai người đành phải quay về, một đường trở lại nhà Diệp Thiếu Dương.

“Toàn bộ mọi người đều là giả, đều là tà vật biến hóa!”

Ngồi ở trên ghế trong phòng ngủ, Diệp Thiếu Dương vẫn đang ngơ ngác xuất thần, những chuyện ban nãy xảy ra trong địa lao hiện rõ trước mắt, thật sự giống như lời Đằng Vĩnh Thanh nói, nơi này tất cả mọi người đều là tà vật biến hóa thành?

Ít nhất mới trước mắt, những người bọn họ gặp được thật đều giả.

Bích Thanh nghe bọn họ thảo luận xong, cũng lâm vào suy nghĩ sâu xa.

“Nếu thực sự như vậy, thế giới này chính là giả.” Diệp Thiếu Dương đưa ra phán đoán của bản thân, “Bằng không tuyệt đối không thể nào, không ai có thể giết sạch toàn bộ người trên thế giới.”

Điểm này, căn bản chính là điều không cần hoài nghi.

Bích Thanh cũng gật đầu nói: “Chắc chắn rồi, những điểm đáng ngờ lúc trước cũng có thể giải thích rồi, nếu không, nếu trên lịch sử thật sự có một thời đại như vậy, tạm giới đều bị Thánh Linh hội thống trị, sau đó cho dù bình định, khôi phục bình thường, cũng không có khả năng một chút tin tức cũng không lưu lại.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời nói này, bừng tỉnh đại ngộ, nếu thế giới này là giả, hoặc là nói, cùng thế giới kia của mình không nằm chung một tuyến thời gian, như vậy, lúc trước toàn bộ những chuyện làm cho bọn họ cảm thấy không thể tưởng tượng đều được giải thích hợp lý.

“Nói như vậy, thế giới này là giả?” Đằng Vĩnh Thanh thì thào nói.

Diệp Thiếu Dương cẩn thận suy nghĩ rồi nói: “Có hai loại khả năng, thứ nhất, đây là một không gian được khai tịch, tựa như Sơn hà xã tắc đồ của ta, tuy nhìn thì giống như thế giới cổ đại của chúng ta, nhưng cũng không phải là một; thứ hai, cái này đích thực là thời đại Minh triều, nhưng là thế giới song song với thế giới chúng ta, nói cách khác, không ở cùng một trục thời gian, thế giới này bị Thánh Linh hội thay đổi thành này thế này, nhưng mà không liên quangì đến thế giới chúng ta, không ảnh hưởng đến chúng ta.”

Đằng Vĩnh Thanh và Bích Thanh đều suy ngẫm một hồi, Đằng Vĩnh Thanh nói: “Ta tin tưởng là loại khả năng thứ nhất, nếu là cái thứ hai, vậy ít nhất thế giới này cũng tương tự thế giới kia của chúng ta, cũng có Phong Đô đại để cùng Địa Tạng Bồ Tát, nhân gian cũng có các đại môn phái, Thánh Linh hội muốn nhất thống tam giới, không có khả năng làm được, trừ phi, đây đều là giả. Phong Đô đại đế, Địa Tạng Bồ Tát đều là giả, dùng để lừa gạt chúng sinh mà thôi.”

Bích Thanh đạo: “Đúng vậy, lúc trước Thánh Linh hội không phải bắt người khắp nơi sao, nhất định là đều đưa đến trong thế giới này, có lẽ là vì, thế giới này vốn là không có người, Thánh Linh hội bắt những sinh linh này lại đây, tẩy não bọn hắn, lại an bài một thân phận mới, chậm rãi cấu thành thể giới này.”

Thì ra… là như thế này.

“Không sai! Cứ như vậy, rất nhiều chuyện đều có thể giải thích thông suốt.”

Chương 2730: Chân Tướng Sơn Hải An 1)

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nghĩ tới vài điểm đáng ngờ lúc trước mình phát hiện: nơi này người ta nói chuyện, tuy mang cảm giác thiên về cổ đại, nhưng thi thoảng sẽ thốt ra một vài từ ngữ của mấy trăm năm sau, hơn nữa đại bộ phận người ở đây đều nói tiếng phổ thông, còn điểm nữa chính là, trước nay hắn luôn cảm thấy nơi này dù sao cũng là thành thị, nhưng hơi ít người một chút, nơi nơi đều có vẻ trống trải.

“Nói như vậy, bao gồm Phong Đô đại đế, Địa Tạng Bồ Tát, đều là giả?” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm

nói.

“Bằng hữu kia của ngươi cũng là giả.” Đằng Vĩnh Thanh nói.

Tiêu Dật Vân cũng là giả…

Diệp Thiếu Dương đột nhiên thực sự muốn biết, là tà vật gì giả trang thành hắn.

“Đều là giả, quá đáng sợ!”

Diệp Thiếu Dương đi đến phía trước cửa sổ, muốn nhìn ra ngoài, lúc này mới phát hiện bên ngoài đen đến đáng sợ, trên trời không có ánh trăng, cũng không có sao, đột nhiên vỗ ót, nói: “Không sai, là giả, thế giới này không có mặt trời ánh trăng ánh sao, lúc trước ta còn tưởng là mấy ngày nay liên tục âm u đầy mây, hiện tại xem ra, là căn bản không có! Khả năng không gian này vốn sẽ không mấy thứ đó, cũng có thể là bọn họ không làm được.”

Vốn đang nghĩ đến xuyên qua thời không về tới Minh triều, hôm nay mới biết được, tất cả điều này đều là biểu hiện giả dối, mình chỉ là tiến vào một phim trường thật lớn, tất cả những người trong đó đều là diễn viên, tập trung cùng một chỗ, liền cấu thành bộ phim cổ trang này.

Thứ đáng sợ nhất là, những diễn viên này căn bản không biết mình đang biểu diễn. Loại cảm giác“mọi người đều say mình ta tỉnh” khiến trong lòng Diệp Thiếu Dương sinh ra một loại cảm giác cực kỳ quái dị.

Sau khi lý giải sự cấu thành của thế giới này, một vấn đề cũng theo đó nổi lên mặt nước:

Thánh Linh hội sáng tạo thế giới này có mục đích gì đây?

“Nguyện lực!”

Bích Thanh một câu nói toạc ra chân tướng. Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh giật mình.

Sinh linh trên thế giới này, những tà vật biến hóa thành người đều là tín đồ của Thánh Linh hội, hơn nữa ở trong này, Thánh Linh hội còn làm ra một triều đình cùng hoàng đế, đem Thánh Linh hội định thành quốc giáo, khiến cả nước cao thấp đều vô cùng tín ngưỡng, không giống như ở thế giới kia của mình, còn phải che che dấu dấu, sợ bị cảnh sát cùng giới pháp thuật đập tan hang ổ.

Đây là mục đích căn bản Thánh Linh hội bắt người đến thế giới này, nhưng, ba người cũng đều cảm thấy, chân tướng sự tình khẳng định không đơn giản như vậy, chỉ là trước mắt mà nói, cũng chỉ có thể từ từ tìm hiểu.

Đằng Vĩnh Thanh nói: “Ta tổng kết một chút a, sinh linh thế giới này — tạm thời gọi là nhân loại đi, đều có một đặc tính, đó là một khi gặp phải tà vật công kích, hoặc là pháp thuật công kích, sẽ lập tức hiện ra bản tôn, nhưng, một khi hiện ra bản tôn, những tà vật này đều sẽ phát cuồng, công kích sinh linh chung quanh, không thể ngăn cản được.”

Những gì phát sinh tại địa lao tối hôm nay chính là chứng cứ rõ ràng.

“Các ngươi nói đám binh sĩ có thể trấn áp tà vật kia, còn có đạo sĩ, sẽ là loại người nào? Bích Thanh hói.

Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ không rõ ràng lắm, “Nhưng mà, từ thái độ của bọn họ đối với ta có thể thấy, bọn họ ở thế giới này địa vị cũng không thấp, hắn là một đặc thù tổ chức, chuyên môn ứng phó những sự việc như thế này, từ biểu hiện của bọn họ sẽ biết, bọn họ không phải lần đầu tiên xử lý sự tình này.”

“Lúc trước ta đại khái quan sát một chút, binh khí của bọn họ, mũi dao mũi kiếm đều là tinh thần thiết hoặc hàn bằng huyền thiết các kiểu kim loại có thể khắc chế tà thuật, hơn nữa mặt trên có văn lộ, khẳng định là phù văn nào đó, đối với tà vật đều có cường đại áp chế, hơn nữa đạo sĩ kia là một Địa tiên.”

Ba người thảo luận một chút, cảm thấy nếu đây là một thế giới hư cấu, nơi này nhân loại cũng đều là tà vật biến thành, như vậy kế hoạch lúc trước của Diệp Thiếu Dương rất có ý nghĩa: ở thế giới này đại náo một hồi, có thể gây náo loạn càng nhiều càng tốt, để cho những tà vật này đều thức tỉnh, sau đó công kích lẫn nhau, một khi hình thành triều dâng, cho dù là Thánh Linh hội cũng không che dấu được, đến lúc đó, Thánh Linh hội nhất định sẽ ra tay, rồi sẽ nghĩ biện pháp tìm được Linh bà bà…

Nếu Linh bà bà này chính là Tinh Nguyệt Nô, Diệp Thiếu Dương tự nhận một mình có thể không chống lại nổi bà ta, cho nên, hắn càng cần giúp đỡ nhiều hơn.

“Trước tiên cứu tỉnh Qua Qua, sau đó chúng ta cùng nhau lên đường, đi kinh thành, trực tiếp ra tay với hoàng đế, như vậy có thể trong thời gian ngắn gây chấn động thiên hạ.” Diệp Thiếu Dương hùng hồn lên tiếng.

Đằng Vĩnh Thanh cười khổ nói: “Vậy chúng ta sẽ bị coi là cái gì phản tác hay là khởi nghĩa.”

“Coi như một lãnh tụ quân khởi nghĩa đi, muốn khởi nghĩa được còn phải kích động được lòng người, ha ha, “ Diệp Thiếu Dương vỗ ngực, lại lộ ra bản sắc hay đùa, “Các ngươi có thể gọi ta là Sấm vương!”

“Về sau Sấm vương bị giết chết.” Đằng Vĩnh Thanh nói một câu rất chân thật làm người ta tụt hứng.

Bích Thanh nói: “Khi nào thì xuất phát.”

“Ngày mai, đến lúc đó cứu tỉnh Qua Qua, dẫn nó đi cùng.”

“Vì sao không phải đêm nay?”

“Đêm nay nó đã đi ngủ rồi, nó ngủ cùng với mẹ nó, ta không có lý do đi gọi hắn.”

Bích Thanh cười lạnh, “Ngươi thật đúng là hồ đồ, mẹ nó, còn có toàn bộ người nơi này, cũng đều là tà vật biến hóa, ngươi có gì phải cố kỵ?”

“Há, nói cũng đúng.” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Nhưng vẫn nên để ngày mai đi, ta muốn tìm cơ hội gặp đạo sĩ kia, hắn khẳng định là người của Thánh Linh hội, có thể sẽ biết gì đó, trước tiên điều tra rõ ràng rồi chúng ta sẽ đi kinh thành.”

Hàn huyên một hồi, sau khi nói rõ nhiệm vụ cũng đã khuya rồi, Diệp Thiếu Dương kêu một nha hoàn đến, dẫn Đằng Vĩnh Thanh về phòng khách nghỉ ngơi.

“Còn người thì sao, đi ngủ à?” Diệp Thiếu Dương hỏi Bích Thanh.

Bích Thanh nằm xuống giường, gối lên hai tay, nói: “Ta không cần ngủ.”

“Ngươi mấy ngày hôm trước còn cần ngủ mà.”

Bích Thanh thở dài, nói: “Ta rất nhớ máy tính và di động của ta, nơi này không có gì để chơi, ài, Thiếu Dương, người nói nếu chúng ta vĩnh viễn cũng không thoát ra được, vậy làm sao bây giờ?”

Diệp Thiếu Dương nằm xuống bên cạnh cô, cũng gối lên tay giống cô, lười biếng nói: “Vậy chi bằng hai ta thực sự kết hôn, tại đây làm một đối thần điêu hiệp lữ nha.”

Bích Thanh một cước đá tới. Diệp Thiếu Dương theo bản năng đưa tay chụp lấy, kết quả ôm lấy đùi của cô.

Bích Thanh nghiêng người qua, dưới ánh sáng mập mờ của ngọn đèn, có thể nhìn thấy đôi người rạng rỡ tỏa sáng của cô, mang theo một ánh mắt ý vị sâu xa, lẳng lặng nhìn chằm chằm mắt Diệp Thiếu Dương.

Giữa hai người chỉ cách xa nhau có mấy chục ly thước, lại cùng nằm trên một chiếc giường, không khí lập tức trở nên có chút mờ ám.

Đột nhiên trong lúc đó, ai cũng không đoán trước được cảm ứng của tâm hồn.

Không tính là tâm động hoặc là sâu hơn, chỉ là… hắn là cảm giác cô độc, để cho hai người vốn có quan hệ rất tốt, tại thế giới hoàn toàn xa lạ này sinh ra một loại cảm giác nương tựa vào nhau.

“Ngươi còn không buông chân ta ra.” Qua một lúc lâu, Bích Thanh yếu ớt nói, sắc mặt hơi ửng hồng.

“A. Quên mất!”

Diệp Thiếu Dương nhanh chóng buông chân cô ra, xoay người ngồi dậy.

Bích Thanh cũng ngồi dậy, nhìn phía sau lưng Diệp Thiếu Dương, hỏi: “Thiếu Dương, chúng ta đã rất thân thuộc, ta hỏi người một chuyện, người thành thật trả lời ta.”

Chương 2731: Chân Tướng Sơn Hải An 2)

Bích Thanh cũng ngồi dậy, nhìn phía sau lưng Diệp Thiếu Dương, hỏi: “Thiếu Dương, chúng ta đã rất thân thuộc, ta hỏi người một chuyện, người thành thật trả lời ta.”

“Chuyện gì?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Sơn hải ấn có phải thật sự ở trong tay người hay không.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng vừa động, đứng hẳn lên, đi đến phía trước cửa sổ, không có linh phù, đành cắt ngón tay, dùng máu vẽ một đạo phù trên tường, niệm chú ngữ, lấy vách tường bốn phía phòng làm cơ sở, hình thành một đạo kết giới, phong tỏa căn phòng lại.

Diệp Thiếu Dương xoay người, lưng tựa lên cửa sổ, nhìn Bích Thanh nói nhỏ: “Sơn hải ấn, xác thực ngay trên người ta!”

Bích thanh hít sâu một hơi, “Vậy ngươi…”

“Nhưng mà lực phù văn bên trên đã tiêu hao hết, ta không biết làm sao bổ sung loại lực lượng này.”

Bích Thanh từ trên giường một bước nhảy xuống, nói: “Ngươi lấy ra đi, lấy ra nghiên cứu một chút, nói không chừng sẽ có biện pháp đó!”.

Diệp Thiếu Dương cười mỉm, “Ngươi nha, có đôi khi cũng rất ngốc, thứ này, ngươi có biết trong tam giới có bao nhiêu người muốn có được nó, nói như thế, người tin hay không, sở dĩ bây giờ ta còn sống là vì, bọn họ không tìm thấy son hải ẩn, nhưng lại muốn có được. Nếu ta để ở trên người, đã mất từ lâu rồi.”

“Vậy… Người để nó ở đâu?”

“Một nơi vĩnh viễn không thể tìm được.” Diệp Thiếu Dương tạm dừng một chút, nói ra chân tướng: “Ở trong Sơn hà xã tắc đồ.”

Bích Thanh sợ run một chút, nói: “Trong Sơn hà xã tắc đồ cũng có sinh linh mà, ngươi không sợ bị người ta đánh cắp?

“Nơi đó không ai có thể tìm được.” Diệp Thiếu Dương nhún vai.

“Nhưng mà… Trước kia không phải người nói với Từ Văn Trường, người không biết Sơn hải ấn ở đầu, để cho hắn mang người đi gặp Từ Phúc sao?”

“Đó là kế nghi binh, trừ người bên cạnh ta, ta tuyệt không thể nói thật với bất cứ kẻ nào. Ngươi cũng không phải không biết, có bao nhiêu người để ý đến Sơn hải ấn, vạn nhất truyền ra ngoài, ta lập tức trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cho nên đánh chết cũng không thể thừa nhận.”

Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương không khỏi thở dài, “Nhắc tới chuyện này mới thấy là Từ Phúc chơi ta một vố, đưa Sơn hải ấn cho ta, nhưng mà lực lượng phù văn đã tiêu hao hết, ta cầm lấy cũng hoàn toàn vô dụng, còn bị nhiều người như vậy nhớ thương, thực sự kiếm chuyện cho ta làm mà!”

Bích Thanh trầm ngâm nói: “Cũng không thể nói như vậy được, hắn đưa Sơn hải ấn cho ngươi, quá nửa là vì có biện pháp trọng khải phù văn, ít nhất có thể thử xem, ngươi có từng thử?”

“Không, ta nào có công phu này. Xuyên không với ta mà nói cũng không có gì hấp dẫn.”

“Nếu ta nhớ không lầm, lần trước ngươi đem Sơn hà xã tắc đồ cho quân sự mượn, chỉ có hắn biết bí mật sơn hải ấn?”

“Hắn cũng không biết, đã rất lâu rồi ta không gặp hắn, lần trước hắn đến mượn Sơn hà xã tắc đồ, nhiều người lắm, ta cũng không tiện nói thẳng, vốn định tìm cơ hội nói cho hắn biết, không ngờ lại bị nhốt ở đây.”

Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi, nằm xuống giường, lại tiếp tục lẩm bẩm: “Nhưng, cho dù quân sự tìm được Sơn hải ấn cũng vô dụng, ta đem Sơn hải ấn đặt ở trên cột nhà của tòa đạo quan mà hắn tu hành, thiết lập cấm chế, dùng là Mao Sơn pháp thuật của ta, trừ Đạo Phong, thiên hạ không người Có thể giải.”

Bích Thanh nói: “Pháp thuật gì?”

Diệp Thiếu Dương nhìn cô một cái.

“Tò mò mà thôi, ngươi không cần trả lời.”

“Tàng phong bộ lộ, nhạn tự cứu hồi. Chính là hai câu nói này.” Diệp Thiếu Dương nhíu mày, “Pháp thuật nội môn Mao son, bác đại tinh thâm, chỉ một câu chú ngữ này, cho dù thỉnh hết pháp sư khắp thiên hạ, cũng không hề hấn gì.”

Chủ đề này nói đến đây cũng kết thúc.

Diệp Thiếu Dương phải phun nạp, Bích Thanh sau khi tỉnh lại, căn bản không cần ngủ, một mình đi lang thang bên ngoài, xem có thể phát hiện càng nhiều manh mối hay không.

Phun nạp một chu thiên, Diệp Thiếu Dương đột nhiên cảm giác được một cỗ tà khí, dừng lại ở ngoài cửa bất động, không phải Bích Thanh, trong lòng vừa động, lặng lẽ đi tới, nhanh tay mở cửa, tay trái đã tạo sẵn pháp quyết lập tức đánh tới bên ngoài, đột nhiên thấy rõ tà vật bên ngoài, vội vàng rút tay về, há mồm mắng: “Bà mẹ ngươi lén lút tới đây làm gì!”

Đứng ngoài cửa là trư yêu nọ, hiện ra bản tôn, giường đôi mắt ti hí nhìn hắn, thi thoảng ve vẩy lỗ tai.

Hắn nhìn trư.

Trư nhìn hắn.

“Ta đói bụng.” Trư yêu ngượng ngùng nói.

“Đói bụng thì đi ăn đi!”

“Cái này… Ta không biết nơi nào có đồ ăn, từ tối hôm qua đến bây giờ ta đã một ngày không ăn gì, không nhiều lắm, là hai mươi lăm tiếng lẻ tám phút.”

“Ngươi có đồng hồ?”

“Không có, đoán thời gian là sở trường của ta, hoàn toàn không cần xem đồng hồ, mỗi ngày ta đều tính thời gian đi ăn cơm.”

Được rồi… Thật đúng là trư tham ăn.

Nhưng cũng tự trách mình, tối hôm qua sắp xếp phòng cho hắn xong, sáng sớm hôm sau liền ra ngoài, trở về rồi vẫn quên sự tồn tại của hắn…

Trư yêu nhìn hắn ngây người, càng ngượng ngùng, nói: “Còn nữa, ta lá gan rất nhỏ, người hiện tại là chủ nhân ta, ta không dám ăn cái gì, ta cứ ở mãi trong phòng chờ đợi, kết quả người vẫn không về, ô ô, ta thật sự đói chịu không nổi, đành phải ra đây tìm người…”

“Hic, nói nghe tội nghiệp quá, ta kiếm gì cho người ăn, nhưng mà, vì sao người hiện ra bản tôn, người như vậy lỡ bị người ta phát hiện, cũng bị người ta làm thịt.”

“Một khi ta đói quá, lực khống chế không ổn, không có cách nào duy trì hình người, ta cũng không muốn a, chủ nhân, ngươi nhanh lên nhanh lên nhanh lên kiểm gì ngon cho ta ăn đi?”

Diệp Thiếu Dương nhìn trư.

Trư nhìn hắn, miệng hơi hé, còn đang chảy nước miếng.

“Ngươi vào phòng trước đã, hóa thành hình người đi rồi ta đi tìm đồ ăn cho ngươi.” Diệp Thiếu Dương nói xong lắc đầu đi ra ngoài, đột nhiên lại lộn trở lại, hỏi hắn: “Đúng rồi người ăn cái gì, cám gia súc sao?”

“Cái gì, thân là một trư yêu, sao có thể ăn thức ăn gia súc, ta chưa bao giờ ăn cái đó! Hừ hừ!” Trư yêu không phải tức giận, mà là trong lỗ mũi phát ra hai tiếng hừ hừ.

“Vậy ngươi ăn cái gì?”

“Ăn thịt, ăn các loại thịt trừ thịt lợn!”

“Hã, trư ăn thịt?”

“Trư cái gì cũng ăn, hơn nữa ta là trư yêu a, ta mất nhiều thời giờ như vậy để tu luyện thành tinh, chính vì muốn đứng đầu chuỗi thực phẩm a, nếu không cho ta ăn đồ ăn ngon, ta đây tu hành làm gì, còn sống làm gì?”

Hắn nói cũng rất đúng lý hợp tình. Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, đành phải đi vào trong sân, tìm được một hạ nhân đang trực đêm, phân phó hắn tìm người mang nhiều thức ăn đến, đặc biệt dặn không được có thịt lợn.

Chỉ trong chốc lát, phòng bếp đưa tới mấy dĩa rau thịt thơm ngào ngạt, trừ yêu đã hóa thành hình người vừa thấy những đồ ăn này, liền chảy nước miếng.

“Mang thêm chút bánh bao, bánh bao trắng, ba mươi cái, thêm một vò rượu, rượu gì cũng được.”

Ba mươi cái bánh bao…

Gã sai vặt đưa cơm trợn mắt há hốc mồm.

“Làm theo hắn nói.” Diệp Thiếu Dương khoát tay áo.

Một lát sau, bánh bao cùng rượu đưa tới, trừ yêu bắt đầu ăn như gió cuốn mây tan, ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Thiếu Dương đang nhìn hắn, mời chào hắn, “Đến đây nào, chủ nhân, chúng ta cùng nhau ăn!”

Chương 2732: Chân tướng Sơn hải ẩn (3)

Diệp Thiếu Dương nhìn cảnh hắn ăn như hạm cũng thấy hơi đói bụng, vừa ngồi xuống, chợt nhớ đến mình lại phải ăn chung bàn với một con lợn, lập tức lại đứng dậy, nói với hắn: “Ngươi về sau nhớ kỹ, ta không phải chủ nhân ngươi.”

“Chủ nhân, ngươi đã cứu ta, tất nhiên chính là chủ nhân ta, hơn nữa… Trong nhà người có nhiều tiền như vậy, chủ nhân yên tâm, ngươi có thể nuôi nổi ta mà.”

Diệp Thiếu Dương khóe miệng run rẩy.

“Đúng rồi chủ nhân, tối hôm qua quá vội vàng, ta còn chưa biết tên của ngươi. Pháp lực ngươicao thâm như vậy, nhất định là đệ tử đại tông phái nào đó đúng không?”

“Ta tên là Diệp Thiếu Dương Mao Sơn chưởng giáo.”

Trư yêu đang ăn bánh bao, nghe được “Diệp Thiếu Dương” ba chữ, động tác đột nhiên cũng đờ, ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn hắn, “ngươi… ngươi chính là Diệp Thiếu Dương!”

Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu nhìn hắn,

“Người quen biết ta?”

“Cửu ngưỡng đại danh a, nhân gian tà vật ai chẳng biết ngươi! Đời thứ ba đạo thần, sư huynh ngươi Đạo Phong là đời thứ hai, lão trư ta tuy ở trong núi, nhưng có nghe nói đại danh của ngươi, mà nay đã thành chủ nhân ta, hừ hừ, đây là phúc phần mà ta làm tám đời trư tu luyện mới có a…”

“Đều là tin đồn thôi, Diệp Thiếu Dương vuốt tóc, lãnh đạm nói, “Ta vốn là một sa ấu của thiên địa, danh khí của ta, đúng là như mây bay.”

Trư yêu sững sờ nhìn hắn, nói ra một đống những lời sùng bái cùng hâm mộ.

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng xua tay, mỉm cười như trí giả vậy, may mắn trong tay không có hoa, bằng không sợ là hắn sẽ học theo Phật tổ niềm hoa vi tiếu.

“Tu đạo, tu chính là tâm, tài sắc danh lợi, toàn bộ đều không được, tâm ngoại không cần, đạo pháp tự nhiên, không phải là những tiểu yêu như các ngươi có thể dễ dàng hiểu được…”

“Cao nhân a, quả nhiên là cao nhân!” Trư yêu bội phục sát đất.

Không giới. Ngũ Chỉ Sơn.

Ngũ Chỉ Sơn không phải một ngọn núi, mà là năm ngọn núi, ở giữa Vân Sơn Sơn mạch, năm ngọn núi tập trung một chỗ, giống như năm ngón tay, năm đó bị nhóm đệ tử Phật môn đầu tiên đi vào không giới phát hiện, nhìn thấy năm ngọn núi này, tán tụng là tạo hóa của Phật tổ, gọi là Ngũ Chỉ Son, còn có tên là Đinh Phật Thủ, không có chút liên quan nào đến Ngũ Chỉ Sơn trong Tây Du Ký.

“Ngón tay cái” trong Ngũ Chỉ Sơn là một quả núi cao trong khu Vân Sơn, nguy nga hiểm trở, nhưng bởi vì nơi này linh khí loãng, tuy địa thế phi thường tốt, nhưng vẫn không có môn phái nào ở trong này khai tông lập phái.

Hôm nay, Ngũ Chỉ Sơn hoang phế mấy ngàn năm lại nghênh đón một mũi đại quân mênh mông cuồn cuộn.

Đại quân đóng quân ở dưới núi, bắt đầu đục núi đào đất, nung thành gạch, tu sửa thành một con đường lót gạch thắng tới đỉnh núi, sau đó lại san bằng đỉnh núi, xây thành cung điện.

Ngày hôm nay, Lâm Tam Sinh đến thị sát, nhìn thấy cung điện đã tạo thành quy mô ban đầu, trong lòng cũng là mười phần hài lòng.

Nơi này sau khi xây xong sẽ là phủ đại nguyên soái của hắn.

Không riêng như thế, ở trên bốn ngọn núi khác của Ngũ chỉ sơn cũng đang kiến tạo binh doanh, bãi bắn bia cùng những kiến trúc hành quân cũng dự tính về sau sẽ làm.

Lâm Tam Sinh đi vào đỉnh núi, từ phía trên nhìn xuống, trên sân đạo vô số bóng đen bắt đầu khởi động, là đại quân của hắn, đang khuân vác gạch đá lên trên, kiến tạo cung điện.

Khác với tưởng tượng của nhân loại bình thường, trong tam giới, vật kiến trúc của không gian gì đều là từng viên gạch từng viên ngói tạo thành, dùng phép thuật hay tà thuật tự nhiên có thể huyễn hóa ra cung điện, nhưng làm như vậy không hề ý nghĩa, đối phương nếu tu vi tương đương, dễ dàng có thể tiến vào trong nhà người, cũng giống như không có.

Nhưng, cũng không phải toàn bộ pháp sư cùng tà vật đều biết kiến tạo phòng xá, đại bộ phận tà vật một mình tu hành, đều là mở động phủ, trên một vật rất nhỏ mở ra một phương thiên địa, mình ở bên trong huyễn hóa ra hình thái ưa thích, nhưng mà, Lâm Tam Sinh là đại nguyên soái, tất nhiên không thể làm một động phủ keo kiệt như vậy, hơn nữa thứ hắn muốn là kiến trúc có thể trường kỳcất chứa được một mũi tinh binh.

Hơn nữa, hắn làm như vậy coi như là lập uy, biểu lộ ý đồ khai tông lập phái.

“Đại nguyên soái, cung điện này của ngài một khi kiến thành, tất nhiên là kim bích huy hoàng, CÓ một không hai trong không giới a.”

Lâm Tam Sinh quay đầu, nhìn thấy Diệu Quang tiên tử đi tới, mỉm cười với cô, “Tiên từ quá khen rồi, ta chỉ là muốn tìm một chỗ cho thủ hạ cùng thao luyện, tất cả đều và ổn định và hoà bình lâu dài của không giới.”

Diệu Quang tiên tử nói: “Đại nguyên soái vì sao lựa chọn Ngũ Chỉ Sơn linh khí loãng như vậy?”

“Tiên tử, các ngươi là tu hành, tìm kiếm nơi lập phái, tự nhiên là lấy phong thuỷ làm chủ, ta là quân nhân, địa phương ta lựa chọn, tự nhiên là phải tiện cho hành quân, Ngũ Chỉ Sơn vị trí ngay trung tâm Vân Sơn, tầm nhìn trống trải, nếu có mấy kẻ thù bên ngoài đến phạm, đứng mũi chịu sào, ta tọa trấn ở trong này, chỉ huy chiến đấu, cũng có thể nắm được toàn cục, vô luận bốn phương tám hướng, những binh sĩ đều có thể nhanh chóng tiến đến trợ giúp, thật sự là địa phương tốt nhất.”

Diệu Quang tiên tử chậm rãi gật đầu, “Đại nguyên soái mưu tính sâu xa, tiểu nữ tử bội phục.”

Lâm Tam Sinh vội vàng chắp tay, “Tiên tử nói quá lời, Lâm mỗ có được như hôm nay, toàn dựa vào các phải chống đỡ, nhất là tiên tử cùng Thánh mẫu, lúc trước đã dẹp hết dị nghị, để cho Lâm mỗ chấp chưởng quân quyền, ân tình này, Lâm mỗ không dám quên. Tương lai chiến sự không giới vẫn hay là nghe theo Thánh mẫu cùng tiện tử phân phó.”

Diệu Quang tiên tử dần nghiêm túc lại, Lâm Tam Sinh này, hôm nay chấp chương tam quan, danh chân không giới, hơn nữa bồi dưỡng thể lực bản thân, cũng làm tới đại nguyên soái rồi, nếu đổi lại là người bình thường, chỉ sợ nhiều ít có chút đắc ý.

Hắn lại có thể còn dùng từ thái khiêm tốn như vậy để nói chuyện với mình, người này… là một kiểu hùng a.

Nhưng, như vậy cũng tốt, ít nhất hắn là người thông minh.

Lập tức cười cười, nói với Lâm Tam Sinh: “Đại soái mới là nói quá lời, cuộc chiến cùng thi tộc, toàn dựa vào đại soái, chúng ta cũng chỉ là góp hết sức mạn mà thôi, không dám can thiệp chiến sự, nhưng đại soái tán thưởng, ta sẽ nhận thay đại sư tỷ của ta, lúc trước sự tỷ của ta quả thật dẹp hết d nghị, ủng hộ đại soái chương binh, mới có hôm nay, tương lai đại soái nếu lại lập kỳ công, tất nhiên vạn chúng quy tâm, chỉ cầu ngàyđó, đại soái không được quên sư tỷ của ta.”

“Tại hạ không dám!” Lâm Tam Sinh bày ra một bộ từ thái sợ hãi.

Đối với tư thái này, Diệu Quang tiên tử cũng thực hài lòng, khách sáo hàn huyên và dò thử cũng dừng ở đây, hai người bạn đến vấn đề chính.

Diệu Quang tiên tử nói: “Hôm nay ta đến, là muốn hỏi đại soái một vấn đề, đại soái bày mưu nghĩ kế, ở phương diện chiến sự, hiểu rõ hơn so với bất luận kẻ nào, ta muốn hỏi một chút, chúng ta có mấy phần hy vọng có thể chiến thắng không giới, thu phục đất đã mất?

Lâm Tam Sinh trầm ngâm nói: “Chuyện này, Lâm mỗ thật không dám vọng ngôn, hôm nay, thị tộc đã chiếm lĩnh một phần ba thổ địa không giới, nếu muốn thu phục đất đã mất, Sợ không dưới một năm rưỡi, nhưng thỉnh tiên tử yên tâm, có Lâm Hỗ ta ở đây, quyết không để cho thị tộc chiếm lĩnh thêm càng nhiều địa bàn.”

Diều quang tiên tử nói: “Ta nghe nói bên trong thị tộc, có một quân sự, gọi là Thiết Toán Bàn, VÔ cùng lợi hại, lần trước kế hoạch tiến công Vân Sơn là do hắn nghĩ ra, nếu không phải đại soái phá được kế sách của hắn, chỉ sợ hiện tại khó giữ được Vân Sơn.”

Lâm Tam Sinh khẽ lắc đầu, nói: “Thiết Toán Bàn quả thật có mưu lược, nhưng không phải Lâm mỗ khoe khoang, so vệ bày mưu nghĩ kế, ta không sợ hắn, nhân vật chân chính khó đối phó nhất trong thị tộc cũng không phải hắn.”

Chương 2733: Song Diện Công Chúa (1)

Lâm Tam Sinh khẽ lắc đầu, nói: “Thiết Toán Bàn quả thật có mưu lược, nhưng không phải Lâm mỗ khoe khoang, so vệ bày mưu nghĩ kế, ta không sợ hắn, nhân vật chân chính khó đối phó nhất trong thi tộc cũng không phải hắn.”

“Đó là…”

“Thi vương Hậu Khanh, người này không riêng thực lực cá nhân rất mạnh, phương diện hành quân bày trận, sát phạt quả quyết, trí mưu vô song, trong tam giới, hãn hữu đối thủ, ở phương diện này, khả năng xem như trí tuệ cực hạn.”

Hắn đối với Hậu Khanh có như vậy cao đánh giá, chủ yếu là căn cứ vào sự kiện hắn lập kế giết chết Thắng Câu, làm thật sự rất đẹp, một thế hệ kiêu hùng cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Hơn nữa, thời gian gần đây, hắn quan sát trận địa địch, phát hiện trận doanh giọt nước không lọt, thi binh không đầu não này, lại có thể được dạy dỗ thành tình trạng này, nói là công lao của một mình quân sự Thiết Toán Bàn, Lâm Tam Sinh đánh chết cũng không tin.

Hơn nữa có lời đồn đãi, bởi vì Thắng Câu chết, Nữ Bạt giận chó đánh mèo Thiết Toán Bàn, muốn giết hắn, Thiết Toán Bàn đã trốn về Thiên Khí son, được Hậu Khanh bảo hộ.

Cho dù Thiết Toán Bàn còn trong trận, với thân phận một người từ ngoài đến như hắn, huống chi chỉ là quân sự, không có khả năng làm được toàn diện để cho thi binh tin phục, cho nên, thi binh có thể rèn luyện chiến đấu như hôm nay, chủ yếu là Hậu Khanh tạo ra.

Càng không chỉ nói, người này làm thống soái, có thể làm cho người ta phục tùng, cao thấp một lòng, lại hiểu được thuật dùng người, người này ở nhân gian, tuyệt đối là trình độ nhất đại minh quân.

Diệu Quang tiên tử nhíu mày, có chút không thể tưởng tượng mà nói: “Quân sự đối với Thi vương đánh giá cao như thế?”

“Chỉ sợ vẫn còn thấp. Có thể nói, trong số những kẻ địch ta gặp, hắn là người đáng sợ nhất.”

“Vậy… Một khi đã như vậy, chúng ta dựa vào cái gì có thể đánh thắng hắn.”

Lâm Tam Sinh phun ra một chữ: “Chờ.”

“Cái gì?”

“Chờ hắn phạm sai lầm. Tục ngữ nói kẻ khôn nghĩ ngàn việc, ắt có một việc sai, cho dù là hoàn mỹ đến mấy, cũng luôn có lúc phạm sai lầm, trong chiến tranh, một sai lầm, khả năng sẽ tạo thành kết quả trí mạng, cho nên, chỉ có chờ hắn phạm sai lầm, nếu không thì chỉ là đánh bừa, không có phần thắng.”

Diệu Quang tiên tử để hít một hơi, “Chẳng phải như vậy chúng ta sẽ rất bị động?

Lâm Tam Sinh cười nói: “Cũng không phải, thật ra, hắn đang chờ ta phạm sai lầm. Chúng ta không ngừng dụng binh, công thủ chuyển hoán, tất cả đều là thử, xem đối phương phá chiều như thế nào, chính là đang ép đối phương phạm sai lầm, ai phạm sai lầm trước, người đó có khả năng sẽ thua trận trong toàn cuộc chiến.”

Nói đến đây, Lâm Tam Sinh nhìn xa xa, thở dài, “Mà nay, mỗi một bước chúng ta, đều là như đạp trên băng, không dám có chút sai lầm. Cũng may gần đây thì tộc cũng không có động tác gì lớn, nhưng có thể hơi chút suyễn khẩu khí, mưu cầu phát triển, tích lũy vốn liếng cho tương lai.”

Diệu Quang tiên tử chậm rãi gật đầu, “Toàn dựa vào đại soái, chỉ là… Tiểu nữ tử có một vấn đề riêng, không biết làm không lo hỏi?”

“Tiên tử thỉnh giảng!”

Diều quang tiện tử nhìn xung quanh, đi đến trước mặt Lâm Tam Sinh, thấp giọng nói: “Đại soái, ngươi có từng nghĩ tới, nếu quân ta chung quy không thể tiêu diệt được Thị tộc, cho dù đuổi bọn họ tiến đến linh giới, chung quy có một ngày, bọn họ vẫn sẽ tái phạm không giới, người cảm thấy… Nếu Thi tộc nguyện ý cùng chúng ta giải hòa, hai bên có thể chung sống hoà bình, bất động can qua không?”

Cùng Thi tộc giải hòa?

Lâm Tam Sinh trong lòng giật mình, hỏi: “Tiên tử nói lời này là ý của ai?”

“Đại soái không cần nghĩ nhiều, chỉ là một mình cô nương ta tùy tiện suy nghĩ thôi.”

Lâm Tam Sinh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Tiên tử, mọi người đều muốn thanh tĩnh, ai cũng không thích đánh trận, điều này có thể lý giải, nhưng mà, làm như vậy không khác bảo hổ lột da a. Thị tộc yên lặng nhiều năm như vậy, một khi quật khởi, mục đích chính là thôn tính không giới, sao có thể có cùng chúng ta chung sống hòa bình.”

Diệu Quang tiên tử cắn cắn môi, nói: “Ý ta là, chúng ta để một nửa địa bàn cho bọn hắn, tựa như bây giờ, hai bên nước sông không phạm nước giếng, không can thiệp chuyện của nhau, người cảm thấy có khả năng này không?”

Lâm Tam Sinh kinh ngạc nhìn cô.

“Thứ nhất, Thị tộc tuyệt không đáp ứng, cho dù đáp ứng, cũng là kế hoãn binh, hơn nữa, lúc trước bọn họ oa cư ở linh giới còn không an phận, nếu cho bọn họ địa bàn như vậy, bọn họ không có khả năng từ bỏ ý đồ.”

“Nếu, bọn họ nguyện ý như vậy, bên chúng ta có thể tiếp nhận không?”

Lâm Tam Sinh khiếp sợ, không biết vì sao cô hỏi như vậy, phỏng đoán nửa ngày cũng không rõ ràng, đành phải ăn ngay nói thật: “Tiên tử, bên giường của mình sao có thể để người khác thoải mái ngủ ngon. Huống hồ, Thị tộc trước nay không phải hàng xóm biết an phận.”

Diệu Quang tiên tử ánh mắt lóe ra, đưa mắt nhìn xa xa, lẩm bẩm nói: “Trận chiến tranh này là không thể tránh khỏi sao?”

“Chiến tranh đã bắt đầu, chỉ có một kết cục, không phải người chết, chính là ta mất mạng.”

Trong nháy mắt, Diệu Quang tiên tử ánh mắt ảm đạm đi xuống, sau đó lại chợt bén nhọn hẳn lên, nhìn Lâm Tam Sinh.

Lâm Tam Sinh trong lòng đột nhiên vô duyên vô cớ cảm thấy sợ hãi, lui về phía sau một bước.

Sát khí!

Hắn kinh nghiệm chiến trường, lập tức cảm giác được chân tướng của cổ khí tức này.

Sát khí biến mất trong chớp mắt, hai người cùng nhau nhìn về phía sơn đạo.

Mấy đạo nhân ảnh, dọc theo sơn đạo chậm rãi đi tới.

Một nam hai nữ, nam một thân áo xanh, tóc dài bay bay, tự nhiên là Đạo Phong đại đại quen thuộc. Hai cô nương một tả một hữu đi theo, người bên trái kia, Lâm Tam Sinh nhìn thoáng qua liền sợ ngây người.

Nhuế Lãnh Ngọc!!

Đạo Phong lại có thể mang cô ấy đến nơi đây!

Lâm Tam Sinh sửng sốt nửa ngày, mới đem ánh mắt chuyển qua bên phải Đạo Phong, là một cô nương không quen biết, ăn mặc… thật sự có chút gợi cảm: trực tiếp mặc áo ngắn lộrốn, váy ngắn, giày cao gót da, những sợi dây giày buộc hướng lên trên, quấn lấy bắp đùi.

So sánh với nhau, cách ăn mặc của Nhuế Lãnh Ngọc lại là một phong cách khác: giống như cách ăn mặc thường thấy của cổ xưa nay, quần áo da bó sát người, làm tôn lên dáng người lung linh, thần sắc lạnh lùng, điển hình bằng sơn mỹ nhân của trường phái hành động, cũng là tràn ngập một loại dã tính dụ hoặc.

Hai cô nương này một tả một hữu đi trên son đạo, binh sĩ đang chuyển gạch từ trên xuống dưới, ánh mắt đều tập trung lên người hai cô. Bọn họ đều là pháp sư nhân gian bị dẫn độ đến, còn có Không giới sinh linh, một bộ phận là hồng hoang sinh linh Lâm Tam Sinh mang đến từ Sơn hà xã tắc đồ, đạo tâm cũng chưa viên mãn, nhìn thấy em gái xinh đẹp, tuy không thèm khát như nam tử nhân gian, nhưng cũng không nhịn được dùng ánh mắt dâm loạn nhiều thêm vài lần.

Nhuế Lãnh Ngọc luôn luôn lạnh như băng, hoàn toàn không cần ánh mắt này, ngược lại nữ tử kia dường như thực hưởng thụ, liên tiếp đong đưa ánh mắt với người xung quanh, thần sắc quyến rũ mà cười khẽ.

Hai mỹ nữ như vậy đi bên trái bên phải mình, thật giống như làm bảo tiêu cho mình, cảnh tượng thật sự phong cách.

Lâm Tam Sinh không có máy ảnh, bằng không cũng muốn chụp một tấm cho bọn hắn.

“Đạo Phong sao lại tới nơi này…” Diệu Quang tiên tử thì thào nói một câu, quay đầu nói với Lâm Tam Sinh nói: “Vừa rồi hắn có động sát khí.”

“Ta biết.” Lâm Tam Sinh mỉm cười, “Ở trong này, không ai có thể giết được ta.”

“Ta lại không tiện gặp hắn, ngươi tự ứng đối đi.” Diệu Quang tiến tử hơi trầm ngâm, nói với Lâm Tam Sinh nói, “Những lời ta nói lúc nãy, chỉ là tùy tiện nghĩ đến mà thôi, đại soái tuyệt đối không được nói với ai.”

Chương 2734: Song Diện Công Chúa (2)

“Đương nhiên rồi, tiên tử yên tâm.” Lâm Tam Sinh chắp tay, “Chỉ là… Tiên tử sao lại nghĩ vậy?”

Diệu Quang tiên tử quay người nhìn thoáng qua dưới núi, Đạo Phong bọn họ còn phải một lát nữa mới lại đây, vì thế đi đến trước mặt hắn, từ trong tay áo lấy ra một vật nhỏ, đưa cho Lâm Tam Sinh, cúi đầu, nhỏ giọng nỉ non nói:

“Ta tự tay may cho ngươi một cái túi hương, bên trong chứa một viên tuyệt phẩm bạch ngọc tủy, có thể thanh tâm linh mục, thứ nhất có thể nâng cao tinh thần, thứ hai sẽ tránh bị ảo thuật mê hoặc…”

“Tiên tử ngươi.” Lâm Tam Sinh hoàn toàn ngơ ngác.

“Ngươi là nhất quân chủ soái, trên chiến trường luôn phải cẩn thận một chút.” Diệu Quang tiên tử đỏ mặt nói xong câu đó, đem túi hương nhét vào trong tay hắn, thả người trực tiếp từ trên vách núi đen phi đi xuống, tránh gặp mặt Đạo Phong.

Lâm Tam Sinh mờ mịt nhìn bóng người Diệu Quang tiên tử lăng phong rời đi, nhìn lại túi hương trong tay, dù là ở trên chiến trường hắn mưu lược hơn người, nhưng mà phương diện tình cảm nam nữ, quan niệm của hắn vẫn còn dừng lại ở thời đại kia của hắn, không hiểu lắm những chuyện này, nửa ngày mới phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì.

Móa oi, vậy là Diệu Quang tiên tử thể hiện tình cảm với mình? Không thể nào!

“Soái phủ trong địa, chớ có thiện sẩm!”

Lâm Tam Sinh phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn lại, Đạo Phong ba người đã đến đỉnh núi, bị một sĩ quan của mình ngăn trở.

Sĩ quan này là đệ tử ngoại môn được Quảng Tổng thiện sự thu nhập trong thế giới trong tranh, nghiêm khắc mà nói, xem như sư đệ của mình, bản thân lần này đi thế giới trong tranh, chọn một đám đệ tử mang lại đây, bọn họ tuy là hồng hoang sinh linh, nhưng mà nhiều năm được Quảng Tông thiên sử dụng nhân gian lễ pháp giáo hóa, cùng nhân loại không có gì khác nhau, còn càng thủ lễ tiết hơn.

Sĩ quan này tên là Chân Minh, bọn họ vốn cũng chưa có tên, sau khi bái sư, Quảng Tổng thiện sự đều đặt đạo hiệu cho bọn họ, mọi người đều lấy chữ lót là “Chân”, Chân Minh này thực lực không kém, được mình bổ nhiệm làm thị vệ trưởng, tạm thời cung điện còn chưa xây xong, để cho hắn phụ trách canh giữ son môn.

Hắn căn bản không biết Đạo Phong cùng hai em gái kia, chỉ là xuất phát từ chức trách mà ngăn bọn họ lại.

Đạo Phong đứng lại, cúi đầu nhìn hắn.

Trên người hắn tự mang khí thế, cho dù không ra tay, liếc mắt một cái cũng có thể cảm giác ra là tuyệt thế cường giả, nhưng mà Chân Minh ngang đầu nhìn hắn, hoàn toàn không ngại.

“Ngươi là sinh linh nơi nào?”

Em gái mặc quần áo gợi cảm bên cạnh Đạo Phong đi lên, ngửi ngửi cổ hắn.

“Này, làm gì vậy? Chân Minh không hiểu.

“O, ngươi là yêu, nhưng người trên người như thế nào lại không có loại mùi này, nhìn bộ dáng thực ngon miệng.”

Ở trước mắt bao người, em gái trực tiếp ôm lấy cổ Chân Minh, dán miệng lên miệng hắn, bắt đầu hôn hắn.

“A!”

Trên núi dưới núi phát ra một mảng kinh hô.

Chân Minh muốn phản kháng, nhưng mà phát hiện mình toàn thân cao thấp bị một cỗ lực lượng vậy chặt, một chút cũng không động đậy được.

Nữ tử vươn đầu lưỡi, gợi mở miệng hắn ra, dướn vào trong, khuấy đảo trong khoang miệng hắn, trong giây lát, đầu lưỡi dùng sức vươn tới, từ trong cổ họng cắm vào, tiếp tục quấy động trong khoang bụng.

Chân Minh là yêu, trong cơ thể cũng có ngũ tạng lục phủ giống như nhân loại, dưới sức khuấy động lung tung của cô, tất cả đều nát, sau đó nữ tử dùng sức hút khí, đem ngũ tạng lục phủ của hắn, còn có huyết dịch toàn thân, tất cả đều hút hết.

Nhưng mười giây công phu, hơn nữa người bên cạnh nhìn không rõ chi tiết, còn tưởng rằng bọn họ đang hôn môi, thậm chí còn có không ít người âm thầm hâm mộ, trong giây lát, đoàn người phát hiện thân thể Chân Minh không ngừng co rút lại.

“Đừng!”

Lâm Tam Sinh lao xuống núi, đến thời điểm đuổi tới phụ cận sơn môn, nữ tử cũng vừa thả Chân Minh ra, rơi trên đất, hắn lúc nãy còn sống sờ sờ bây giờ chỉ còn lại có một tấm da mỏng.

Trên sân đạo, một mảng im ắng, toàn bộ mọi người ngơ ngác nhìn cảnh tượng ghê người vừa xảy ra trước mắt, bọn họ từng trải qua chiến tranh, những cảnh tượng máu me tàn nhẫn ra sao cũng đều từng gặp, nhưng mà… vừa cười vừa nói đem một người xa lạ giết chết, còn hút khô hết huyết nhục của người ta, tàn nhẫn như thế, cho dù là đặt trên người ta tu quỷ yêu đều thực hiếm thấy.

Mấu chốt là, sau khi hút khí huyết nhục, nữ tử này còn liếm liếm máu trên môi, thè lưỡi với Đạo Phong, lộ ra nụ cười ngây thơ thánh thiện, “Ngon quá, ngon quá, Đạo Phong ta nói với người, đã lâu ta chưa được ăn mỹ vị như vậy.”

Đạo Phong mày nhăn mày nhó hẳn lên, không phải hắn khoanh tay đứng nhìn, mà là cô đột nhiên động thủ, muốn ngăn cản đã không kịp, về phần Nhuế Lãnh Ngọc, phản ứng càng chậm, cho tới bây giờ mới phản ứng lại, đột nhiên biến sắc, mắng có một tiếng: “Biến thái!”

Nữ tử cười hì hì, cũng không tức giận.

Đạo Phong quay đầu nhìn Lâm Tam Sinh.

Lâm Tam Sinh nhìn hắn, vẻ mặt tức giận, bộ dáng này giống như đang chờ hắn giải thích.

“Cô ấy là Tiêu Đề, Long tộc công chúa. Người chắc cũng nghe qua tên của cô.”

Long tộc công chúa!

Bốn chữ này vừa được thốt ra, trên núi ồ lên một mảng.

“Đạo môn thất tuyệt chi nhất Long tộc công chúa!”

Có người sợ hãi kêu lên. Đây là một người trong truyền thuyết, không ngờ lại là một nữ nhân biến thái như vậy. Mấu chốt là bề ngoài đáng yêu như vậy, trong lòng lại tàn nhẫn như thế.

Lâm Tam Sinh cũng nhíu mày, nhưng vẫn như cũ bảo trì trấn định, lập tức nhìn Đạo Phong liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Vậy thì sao chứ?”

Đạo Phong nói: “Chuyện của cộ ta, không liên quan đến ta. Người có bản lãnh thì giết cô ta đi.”

Lâm Tam Sinh nhìn nhìn hắn, phất phất tay, lục đạo nhân ảnh, từ đỉnh núi bên kia bay tới, tất cả đều mặc đồ đen, mang theo mặt nạ bảo hộ, trong tay mỗi người đều cầm theo một cây kiếm gỗ màu rám nắng, mặt trên lóe ra hàn quang giống như kim chúc, vừa nhìn là biết không phải gỗ bình thường.

Đạo Phong quét mắt nhìn mấy người này một cái, thực lực cũng không yếu, nói với Lâm Tam Sinh: “Bảo tiêu của người?

“Ám sát nhiều, không thể không phòng.”

Lâm Tam Sinh nhìn lướt qua những thủ hạ của mình, đều đang trông mong ở mình, nhất là đồng môn mình mang từ hồng hoang thế giới về, đều vẻ mặt bị phân, nhưng mà quân kỷ nghiêm minh, Lâm Tam Sinh lại ở đây, bọn họ không dám tự định đoạt, vì thế đều nhìn hắn cầu xin, chờ xem hắn xử lý như thế nào.

Lâm Tam Sinh trong lòng cũng thực bị phẫn, nhưng là thực khó xử, theo lẽ, kẻ chết là thuộc hạ của mình, nếu mình không ra mặt vì hắn, nhiều người nhìn như vậy, nếu thả cô ta đi, những thủ hạ này

vọng đau khổ, tương lai còn có ai bán mạng vì mình? Nhưng mà động thủ, cho dù Đạo Phong không hỗ trợ, muốn bắt Long tộc công chúa cũng không dễ dàng, nếu Đạo Phong hỗ trợ… vậy quả thực chính là một mảng huyết vũ tinh phong.

Huống hồ, vì duyên cớ với Diệp Thiếu Dương, Đạo Phong tóm lại là người một nhà, hơn nữa đến nơi đây, khẳng định là tìm mình có việc, mà nay sự tình còn chưa nói, lại đánh nhau, thật sự rất buồn bực.

Dù Lâm Tam Sinh thông minh tuyệt đỉnh, trong lúc nhất thời cũng không biết nên xử lý như thế nào.

Tiêu Đồ kia lại cứ trưng ra bộ dáng mọi chuyện không liên quan đến mình ngay cả thái độ giải thích cũng không có.

Đạo Phong quay đầu nhìn cô, nói: “Nhổ hồn phách hắn ra.”

Tiêu Đồ sửng sốt một chút, nói: “Tuy ta lấy hồn phách của hắn cũng vô dụng, nhưng sao phải nghe lời ngươi.”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)còn 3 bộ truyện đã được làm lại đang trong quá trình hoàn tất :)Anh em đợi chờ 1 chút nha ..!
https://audiosite.net
haizz bộ này chính tay mình cả đình huy làm mà từ lúc mới ra truyện, vậy mà có lấy bộ này đăng youtube rồi kiện ngược lại mới sợ :).haizz...!Pó tay thật lấy ai nói gì đâu còn khởi kiện gửi lại mới sợ.. ^^!đã fix lại nhé.
https://audiosite.net
Đã fix cập nhật lại nhé ..^.^Cảm ơn bạn đã thông báo trên fanpage :)Dạo này bên mình bận quá không có để ý fanpage luôn.Các bạn lưu ý thông báo lưu ý ( ! Báo lỗi ) ở mỗi bài viết nhé [ fix lỗi + yêu cầu tập mới nhất ]Đa tạ ^.^
https://audiosite.net
Trần bàn 2 tuần trước
Fix lại bộ này đi ad ơi.xin cảm ơn
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)^.^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..:)cảm bạn đã thông báo :^.^:
https://audiosite.net
Tranban 2 tuần trước
Ad fix lại bộ này nhé
https://audiosite.net
Tranban 2 tuần trước
Ad fix lại bộ này nhé