Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 386
❮ sautiếp ❯Chương 2703: Trư Yêu (1)
Tuy tu vi nó còn chưa tới biến hóa giai đoạn, nhưng cuộc sống của nó mười phần vui vẻ, là một chú lợn con vui vẻ.
Mãi cho tới lần trước (bởi vì không biết đã ở lại trong này bao lâu, nó cũng không biết rõ là cách đây bao lâu), có một lần nó đi vào trong thành phố trộm đồ ăn, đó là một nhà hàng tiệc đứng, nó vọt tới phía sau ăn no nê một phen, trừ thịt lợn tất cả đều ăn, ăn đến nỗi đứng không vững mới đi, bởi vì ăn nhiều quá, trên đường về đi không nổi, nó liền nửa đường dừng lại nghỉ ngơi trên một ngọn núi.
Sau đó nó đột nhiên cảm giác có người tiếp cận, vội bừng tỉnh, tiếp đến bị một đánh một côn rồi hôn mê, khi tỉnh lại, cũng chính là vừa mới nãy, ở giữa nơi này, nó ngủ say bao lâu, làm cái gì, chính nó hoàn toàn cũng không có một chút ấn tượng…
“Được rồi, đám người này, lại có thể ngay cả một con lợn cũng cần.” Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Vì cái gì xuyên không a, vì cái gì a, ta không muốn xuyên qua a, ta muốn đến khách sạn lớn ăn cơm a, ô ô, ta chỉ là một con lợn, ta cũng không có hại ai a…”
Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dáng nó, lại có thể nhịn không được nở nụ cười, theo sau có chút xấu hổ khụ khụ hai tiếng, nói: “Được rồi, đã đến đây rồi, khóc có ích gì a. Dù sao nơi này cũng có đại tửu lâu, hơn nữa người cổ đại rất lưu tâm, đồ ăn chưa chắc đã kém hơn so với thời đại chúng ta, người ở đây vẫn có thể ăn vụng như trước.”
“Đúng vậy…” Lợn rừng tinh đột nhiên nghĩ đến điểm này, lập tức không khóc nữa, nhưng rất nhanh sau lại tiếp tục khóc, “Nhưng mà ta vẫn muốn về nhà a, ta vừa mới bắt đầu yêu đương, bạn gái của ta còn đang chờ ta, ô tô, ta đi rồi lâu như vậy, cô nhất định có lợn khác rồi…”
Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh nhìn nhau, đều bó tay không biết nói gì, tên lọn này, quả nhiên là lọn, đây là bộ não gì vậy, sao có thể chậm chạp như vậy, ngay cả mình có bạn gái cũng có thể quên…
Con lợn cứ khóc mãi khóc mãi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, đột nhiên ngẩng đầu, do thám Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh, “Các ngươi, các ngươi là ai? Thật sự không phải người trói ta đem tới nơi này chứ?”
“Cũng như người thôi, cũng là bất ngờ xuyên không đến nơi đây.”
Lợn rừng tinh trừng mắt to nhìn bọn họ, bỗng nhiên phun một hơi nói: “Vậy còn đỡ, ít nhất không phải chỉ mình ta, a đúng rồi, các ngươi lợi hại như vậy, có biện pháp nào mang ta trở về không, ta thật sự rất muốn trở về…”
Diệp Thiếu Dương đương nhiên sẽ không vứt bỏ nó, tốt xấu gì nó cũng là kẻ xuyên không giống như mình, tuy thực lực không ra sao, nhưng ít ra cũng là có thể đoàn kết lực lượng, dù sao bọn họ nhân số quá ít.
Biết được bọn họ nguyện ý mang theo mình, lợn rừng tinh thật cao hứng, lập tức tiến đến bên cạnh bọn họ, dùng cái mũi cọ vào chân bọn họ, hộc hộc nói: “Về sau hai vị chính là đại ca của ta, hắc hắc, tiểu đệ ta nguyện làm trâu làm chó, dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ…”
“Ha ha, con lợn nhà ngươi cũng rất thông minh a. Nhưng tu vi người như vậy người có khả năng gì.” Diệp Thiếu Dương chế nhạo hắn.
“Ta… có lực khí lớn, ta có thể xuất lực khí, ta, ta cái gì cũng có thể làm, đúng rồi, ta còn có thể làm ghế ngồi cho các lão đại…”
Ghế ngồi… Diệp Thiếu Dương khóe miệng run rẩy một chút, nói: “Ngươi là đực hay cái vậy a.”
“Ta là lợn đực, chưa bị hoạn.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, nói với nó: “Tu vị của người còn chưa tới cảnh giới biến hóa phải không.”
“Không, không, ta ở trong núi tu hành hai trăm năm, đã khai linh trí, nhưng mà còn chưa thể biến hóa, còn kém một chút.”
“Kém bao nhiêu?
“Trong huyệt Khí Hải của ta, còn có một vách tường mỏng manh ngăn chặn, nếu có cơ duyên, tùy thời đều có thể đột phá.”
Diệp Thiếu Dương đi tới, một bàn tay dán trên ót hắn, phóng thích cương khí, tiến vào trong cơ thể hắn.
Cương khí chạy trong cơ thể lợn rừng tinh xem xét, đi vào phụ cận huyệt Khí Hải, đột nhiên tắc nghẽn, loại tắc nghẽn này, không phải hoàn toàn ngăn cản, mà là giống như ở phía trước huyệt vị đặt một chiếc lưới, cương khí thông qua một lớp “lưới lọc này, chỉ có một bộ phận rất ít có thể tiến vào huyệt vị, từ đó pháp lực đang chảy cũng sẽ trải qua một tầng lọc giống như vậy.
Đây là vách chương tu vi, nếu có cơ duyên, mặc kệ là mình có thể phá, hay là ngoại lực tương trợ, đều có thể dễ dàng đột phá cảnh giới, nếu không có cơ duyên, vậy chỉ có thể khổ tu, nhiều khả năng phải tu hành một thời gian rất lâu, đợi cho tu vi trong cơ thể cường đại đến trình độ nhất định, mới Có thể phá tan vách chướng kia.
“Vòng tay ôm ngang, dồn khí đan điền.”
Diệp Thiếu Dương lên tiếng nhắc nhở, lợn rừng tinh sửng sốt một chút, nhanh chóng nghe theo.
ước lên tiếng dẫn dắt, trong ngoài phát lực, sau mười phút, lợn rừng tinh đột nhiên cả người run lên, cảm giác được trong cơ thể răng rắc một tiếng gãy vang, vách chương đã bị phá!
Chỉ một thoáng, trong cơ thể linh khí thông suốt địa truyền khắp toàn thân, lợn rừng tinh cảm giác cả người mỗi một tế bào đều rất sáng khoái, thần thức cũng thanh thoát, trôi nổi về phía trước…
Diệp Thiếu Dương buông tay ra, nói: “Ngươi có thể biến hóa rồi, biến thành người xem nào.”
Lợn rừng tinh cố gắng kìm nén kích động trong lòng, bắt đầu tập trung tinh thần biến hóa, tuy lần đầu tiên còn mới lạ, nhưng loại năng lực đột phá cảnh giới mang đến này, giống như bản năng thân thể, không cần dạy cũng biết.
Lợn rừng tinh từ từ đứng dậy, thân thể thu nhỏ lại, dần dần biến thành hình dạng một con người.
Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh nhận diện mạo hắn, không khỏi nhíu mày: trư yêu này biến thành người, bộ dạng tai to mặt lớn, ánh mắt cũng rất nhỏ, liếc ngang liếc dọc, mũi to miệng rộng, quai hàm cũng thật lớn, sắc mặt lại rất trắng, màu trắng giống như kiểu da bị lang ben… Toàn bộ chính là một Trư Bát Giới không có cái mũi dài.
“Há, ngươi cũng xấu trai quá đó.” Diệp Thiếu Dương ghét bỏ nói.
“Hắc hắc, đây là bốn tướng của ta, hết cách rồi. Đa tạ đại pháp sư nâng đỡ, giúp ta có thể phá cảnh giới, đa tạ đa tạ…” Trư yêu cảm động đến rơi nước mắt.
Tướng mạo của yêu quái, cũng là trời sinh, đương nhiên cũng có quan hệ tới chủng tộc… hồ tộc rất đẹp nữ, xà tinh đều có dáng người đẹp, nếu là trừ yêu… đại khái bồn tướng cũng chính là dạng này, theo tu vi tăng trưởng, tướng mạo cũng có thể được tân trang, nhưng đây đều là kết quả biến hóa, lúc yêu tụ thành hình người, tựa như nhân loại được sinh ra, sẽ lập tức trưởng thành bộ dáng nào đó, đây là bổn tướng, bởi vậy yêu tinh trời sinh cũng có đẹp xấu.
Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi cũng không cần cảm tạ ta. Người về sau muốn thường xuyên đi theo chúng ta, không thể để một con lợn chạy theo bọn ta đi khắp nơi, như vậy thành ra thể thống gì
nura.”
Trư yêu liên tục gật đầu, lại nói một hơi những lời cảm kích, Diệp Thiếu Dương xua tay nói: “Ngươi tên là gì?
“Ta… vẫn chưa có tên” Trư yêu tròng mắt vừa chuyển, quỳ một gối xuống đất, nói với Diệp Thiếu Dương nói: “Đại pháp sư giúp ta biến hóa, từ nay về sau là chủ nhân của tiểu yêu, xin chủ nhân ban cho tiểu yêu một cái tên…”
Đằng Vĩnh Thanh nói: “Vậy gọi tên là Trư Bát Giới đi.”
Trư yêu cười cười.
Diệp Thiếu Dương lâm vào cảnh khó xử, cái gọi là tên đến cùng cũng là đại sự, không thể xằng bậy. Mấy cái tên linh tinh không cần suy nghĩ như Trư Đầu Bì, Trư Đầu Tam là không được rồi. Phải rồi, trư có âm đọc giống như Chu, họ này cũng được đó.
Chương 2704: Trư Yêu (2)
Chu Nguyên Chương, Chu Duẫn Văn… Không nên không nên, vạn nhất ngày nào đó gặp trúng Kiến Văn đế, khẳng định bị tùng xẻo.
Diệp Thiếu Dương nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên vỗ ót, “Cái này, ta thấy người đần độn, thiếu trí tuệ phải dắt lừa thuê, người sẽ có tên là Chu Trí Tuệ, người thấy như thế nào?”
Trư yêu cười ngượng, nó tốt xấu gì cũng ở trong nhân gian hơn hai trăm năm, biết tên này thô kệch bao nhiêu, nhưng dù sao cũng là tên chủ nhân đặt cho, thô kệch mấy cũng nhận, lập tức lễ bái tạ
“Chủ nhân, chúng ta hiện tại cần làm như thế nào?”
“Còn chưa biết, dù sao ngươi cứ đi theo ta thôi.”
Diệp Thiếu Dương xoay người nói với Đằng Vĩnh Thanh: “Đi thôi, trước tiên về nhà chuẩn bị một chút.”
“Ta với người cùng nhau trở về?
“Không được đầu, người về nhà chăm sóc lão mẫu thân bảy mươi tuổi cùng cái đệ đệ kia?”
Đằng Vĩnh Thanh cười khổ.
“Ta cũng không biết bọn họ từ đầu đến, không gặp cũng được. Ta đi với người về nhà vẫn hơn.”
Vì thế hai người và một con lợn cùng nhau về nhà Diệp Thiếu Dương.
Sau khi về nhà, Diệp Thiếu Dương tìm người an bài một chồng thức ăn, được Chu Trí Tuệ cẩn thận nhắc nhở, không dùng thịt lợn, Chu Trí Tuệ bắt đầu còn có chút cầu thúc, sau lại dần dần ăn thả phanh, gió cuốn mây tan ăn sạch sẽ một bàn đồ ăn.
Diệp Thiếu Dương tìm người an bài phòng ngủ, để hai bọn họ ở lại.
Chu Trí Tuệ tâm khoan thể béo, thích ứng trong mọi tình cảnh, vừa vào phòng đã lập tức chìm vào giấc ngủ. Đằng Vĩnh Thanh đương nhiên ngủ không được, đi vào phòng Diệp Thiếu Dương tiếp tục thảo luận.
“Thiếu Dương, ta đột nhiên nhớ, hôm nay người khiến trư yêu tỉnh lại, hình như cũng không dùng thủ đoạn gì, chỉ có đánh cho nó hiện nguyên hình?”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, “Hình như là như vậy…”
“Không sai, trước kia không phải người gặp nút thắt, không có biện pháp gì khiến tấu phu nhân thức tỉnh sao? Ta cảm thấy đó là một biện pháp a, có thể thử một lần.”
“Trước tiên cải chính một chút, đó không phải tẩu phu nhân của ngươi…” Diệp Thiếu Dương chống cằm, trầm ngâm một hồi, nói: “Hình như đúng là như thế a, nếu cô ấy có thể ý thức được mình là ai, không muốn tỉnh lại cũng không được. Đi, đêm nay ta phải đi thử xem!”
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, Qua Qua cùng vị mà mình gọi là tẩu tử kia ngủ cùng nhau, hiện tại tám phần đã ngủ rồi, không tiện động thủ, nhưng mà có thể hạ thủ với Bích Thanh trước.
Diệp Thiếu Dương để cho Đằng Vĩnh Thanh đi về trước, còn mình thay quần áo ngủ, đi vào trước phòng ngủ của Bích Thanh, phát hiện trong phòng sáng đèn, vì thế gõ gõ cửa, Bích Thanh xác nhận xong rồi mở cửa, quyến rũ cười, “Đêm nay thiếu gia muốn ngủ cùng ta sao?
“ẶC, cứ cho là vậy đi.”
Diệp Thiếu Dương đi vào, nhìn trái nhìn phải, nói: “Ngươi ở làm cái gì vậy?”
Bích Thanh đi đến trước giường, cầm lấy một quyển sách, nói với hắn: “Ta đang đọc sách.”
Diệp Thiếu Dương tiếp nhận quyển sách từ tay cô, nhìn thấy đó là một quyển thi tập, lật bừa hai trang, có chút xấu hổ nói: “Vậy, chúng ta lên giường ngủ đi?”
Bích Thanh xấu hổ cười, nói: “Hôm nay ta tìm đại phu bốc một thang thuốc an thần, kết hợp mấy loại thuốc, ta để cho Miếu Nhi đun một đêm, vừa lúc đưa cho huynh uống.”
Nói xong mình đi ra ngoài, một lát sau, bưng trở về một chén nước canh nóng hôi hổi, đưa tới trước mặt Diệp Thiếu Dương.
Nước thuốc có màu đen, đặc kẹo, có mùi lạ, cũng không biết là nấu cái gì, nhưng Diệp Thiếu Dương cũng tin tưởng Bích Thanh sẽ không hại mình, hơn nữa thịnh tình không thể chối từ, đành phải uống vào, lúc hắn uống, hắn không thấy được khóe miệng Bích Thanh hiện lên một tia cười lạnh.
Uống thuốc xong, tất nhiên phải lên giường nghỉ ngơi. Bọn họ là vợ chồng, đương nhiên phải chung chăn gối.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy không ổn, nhưng mà mình đến vì có mang theo nhiệm vụ, hắn muốn là, chờ cô ngủ rồi ra tay, như vậy ổn thỏa nhất, cũng không dễ dàng bị nhiễu loạn gì.
Vậy đành phải tạm thời ra dáng vợ chồng một chút.
Diệp Thiếu Dương cùng cô cùng tiến vào trong đống chăn gối, thổi tắt đèn nằm xuống.
Bích Thanh lập tức nép người, đầu gối lên trên cánh tay hắn, giọng nũng nịu: “Quan nhân, huynh đã lâu không ngủ cùng ta.”
“Há, không phải thân thể người không tốt sao, người ngủ một mình, tiện việc điều dưỡng.” Diệp Thiếu Dương tìm cớ.
Bích Thanh cười duyên, ghé vào lỗ tai hắn, hơi thở thơm nhẹ nói: “Ngẫu nhiên một lần, cũng không sao…”
Cái này… Cái này là muốn ép mình phạm sai lầm a.
Diệp Thiếu Dương đang nghĩ tới làm thế nào để qua loa cho xong, đột nhiên, một bàn tay thò vào cổ áo ngủ của mình, vuốt ve phần trước ngực…
Diệp Thiếu Dương sợ hãi nắm lấy tay cô, ngập ngừng nói: “Chuyện này, xin lỗi a, ta hôm nay có chút không thoải mái, ta phải đi ngủ sớm một chút…”
“Được rồi, không đùa huynh.” Bích Thanh tay lấy ra, hai tay ôm hắn cổ, cười duyên nói: “Chúng ta ngủ thôi, lát nữa huynh không được đụng ta đó.”
Diệp Thiếu Dương một lần nữa nằm xuống, nhưng mà… Hai người quá gần nhau, thân mình nằm sát thân cô ấy, loại cảm giác mềm mại này, còn có mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ người cô, từng chút một kích thích hắn.
Bích Thanh xoa bóp trước ngực hắn một hồi, cười khanh khách nói: “Là huyn nói đó, đêm nay không được chạm vào ta đâu.”
“Hứ, ngươi mau ngủ đi.”
“Được thôi, ta ngủ đây.” Bích Thanh hôn lên mặt hắn một cái, một chân gác lên trên người hắn, làm bộ ngủ.
Không xong rồi… Một ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng Diệp Thiếu Dương, dần dần khuếch tán đến toàn thân, Diệp Thiếu Dương dồn dập thở hổn hển, cả người khô nóng không chịu được, một bàn tay quỷ sứ từ phía sau người đưa tới, túm lấy một thứ…
Trời ạ! Ta đang làm gì vậy!
Diệp Thiếu Dương đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng rụt tay về, Bích Thanh lại đột nhiên xoay người, đè lên người Diệp Thiếu Dương, dán miệng lên…
Diệp Thiếu Dương đẩy mặt cô ra, thở hổn hển nói: “Ngươi cho ta uống cái gì, có phải chén thuốc đó có vấn đề?”
Bích Thanh cười nói: “Đó là thuốc dục tình, ngày hôm qua chúng ta mang theo Minh Minh cùng nhau về nhà, lúc ấy ta đã nghĩ, chúng ta nên có một đứa con, mà huynh đã lâu không đụng vào ta, cho nên… Quan nhân, huynh thuận theo người ta đi…”
Trời đất! Chuyện này là sao!
Không đợi Diệp Thiếu Dương giãy dụa, Bích Thanh lại ôm lấy cổ hắn, dán miệng lên.
Diệp Thiếu Dương trong ý loạn tình mê, hai tay không chịu khống chế ôm thắt lưng của cô, sau đó di chuyển về khu vực khiêu khích nhất của cô…
Không!
Cứ tiếp tục như vậy, sợ là mình sẽ tiêu mất!
Diệp Thiếu Dương cuối cùng đẩy Bích Thanh ra, dùng sức hít sâu một hơi, dục vọng tiêu tán bột, sau đó mạnh mẽ cầm lấy hai tay Bích Thanh, chế trụ mạch môn, đem cương khí trong nháy mắt quán nhập trong cơ thể cô…
Nếu không đợi cô ngủ được, vậy đành phải dùng sức mạnh.
Ctrong khí đi vào huyệt Khí Hải, mạnh mẽ va chạm phong ấn thần bí kia.
Bích Thanh cả người run lên, thân thể xụi lơ.
Diệp Thiếu Dương một chưởng chụp ngay chỗ mi tâm cô, Bích Thanh kêu A một tiếng, linh lực trong cơ thể nháy mắt bùng nổ, ý đồ muốn hất văng tay Diệp Thiếu Dương ra.
Đây chính là điều Diệp Thiếu Dương SỢ, Bích Thanh là yếu tiên tu vi, thực lực hoàn toàn cách xa trư yêu trình độ yêu quái bình thường kia, nếu đấu tay đôi, chưa chắc mình là đối thủ của cô, nhưng khi đối mặt nguy hiểm, cũng chỉ có thể so một chiều, cũng may hắn cũng coi như có chuẩn bị trước, trước khi đến đã cắt bàn tay, dùng máu mình vẽ một đạo phù.
Chương 2705: Càng Thêm Quỷ Dị (1)
“A!”
Bích Thanh vụt ngồi dậy, hai tay bóp cổ Diệp Thiếu Dương lần này vận dụng yêu lực, Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy khó thở, tay phải cũng không dám buông lỏng, vẫn dán trên đầu Bích Thanh Đầu phun sương khí. Tay trái tạo chỉ quyết, lần lượt đánh vào hai tay Bích Thanh, mỗi một lân đều có thể kích khởi linh khí nổi sóng.
Nếu là trư yêu lúc trước, tùy tiện một chút nhắm chừng nó sẽ chết ngay, nhưng Bích Thanh là yêu tiên cấp bậc cường giả, trình độ thể công này, đối với cô mà nói tác dụng không lớn.
Thủ đoạn này của Diệp Thiếu Dương vốn cũng chỉ là để ngăn chặn cô vận hành yêu khí trong cơ thể, giảm sức ép cho cổ mình, trong miệng không ngừng niệm chú ngữ, đem càng nhiều cương khí quán nhập tay phải, thông qua phù ấn trong lòng bàn tay, đem cương khí chuyển hóa thành linh lực, không ngừng đánh vào trong cơ thể Bích Thanh.
Một đạo minh quang hiện lên từ quanh thân Bích Thanh, thân thể Bích Thanh nhanh chóng co rút lại, hiện ra chân thân: một đóa hoa sen màu xanh lục, phía dưới là củ sen màu trắng nõn.
Đang nắm lấy cổ Diệp Thiếu Dương, chính là rễ trên củ sen.
“Bích Thanh, là ta, Bích Thanh!”
Diệp Thiếu Dương buông lỏng tay phải ra, hai tay cầm lấy rễ cây đang quấn cổ mình, dùng sức lôi ra đồng thời kêu của cô tên.
Hoa sen không ngừng khép mở, từ trong đó phát ra tiếng nghẹn ngào của Bích Thanh: “Quan nhân, vì sao huynh lại hại ta…”
Móa, đến lúc này, còn không biết mình là ai à.
Diệp Thiếu Dương có chút buồn bực, suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi soi gương trước đi, ồ, ngươi trực tiếp cúi đầu xem tay người, còn có thân thể của ngươi, ngươi nhìn cho kỹ rồi hắn nói.”
Bích Thanh không lên tiếng, đại khái là dò xét một chút thân thể của chính mình, sau đó Diệp Thiếu Dương cảm giác được rễ cây đang run rẩy, theo sau suy sụp buông lơi.
“Vì sao, vì sao lại như vậy…” Bích Thanh run rẩy thì thào tự nói.
“Ngươi căn bản không phải tức phụ của ta, người cùng với ta xuyên không đến đây, ta là Diệp Thiếu Dương a, ngươi là một đóa liên hoa tinh, sư huynh người là Thanh Ngưu Lý Hạo Nhiên…” Diệp Thiếu Dương một hơi nói ra những chuyện có liên quan đến CÔ, Bích Thanh nghe xong, thật lâu không nói gì.
Sau một lúc lâu, cô lại biến thành hình người, ngồi ở trên giường không nhúc nhích, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Thiếu Dương từ trên xuống dưới.
“Nhớ lại rồi hả?” Diệp Thiếu Dương hỏi cô.
Bích Thanh hít sâu một hơi, nhìn xung quanh một chút, nói: “Đây là nơi nào?”
“Đại Minh triều.”
“Cái gì!” Bích Thanh kêu lên.
Diệp Thiếu Dương hai tay đặt trên vai cô, vẻ mặt tươi cười, “Nói thật, có thể nhìn thấy người tỉnh lại thật là tốt, cuối cùng không cần phải làm vợ chồng nữa.”
“Cái gì vợ chồng?” Bích Thanh cảnh giác hẳn lên.
“Nói ra dài lắm, người nghe ta nói từ từ.” Diệp Thiếu Dương ngồi xuống bên cạnh cô, kể hết đầu đuôi tất cả những gì đã trải qua, Bích Thanh nghe xong, cả người đều ngơ ngẩn.
Đột nhiên, cô lạnh lùng nhìn Diệp Thiếu Dương khiến hắn lạnh cả sống lưng.
“Ngươi… Có chiêm tiện nghi ta hay không?”
“Thôi đi, nếu không phải đại ca ta kìm chế được, hiện tại đã bị người thuốc rồi!” Trải qua giằng CO một hồi, dược lực của chén thuốc dục tình kia cũng đã hết tác dụng.
“Câm mồm!” Bích thanh xấu hổ đỏ mặt, tùy tay cầm lấy một cái gối đầu đập tới.
Diệp Thiếu Dương né tránh, nói: “Ngươi làm vậy giống như tình tiết tức phụ đùa giỡn lão công a.”
“Ngươi còn nói!” Bích Thanh càng thêm xấu hổ và giận dữ.
“Đừng ồn ào nữa, người mặc quần áo, ta đưa người đi gặp một bằng hữu.” Diệp Thiếu Dương nói xong đi ra cửa, đợi ở bên ngoài một hồi, Bích Thanh thay một chiếc váy dài đi ra, Diệp Thiếu Dương dẫn cô đến phòng mình, nhìn thấy Đằng Vĩnh Thanh, Bích Thanh vừa biết tất cả chân tướng, không khỏi lại cảm khái một phen.
Hiện tại chỉ còn lại Qua Qua.
Nhưng, nếu biện pháp này dùng được với Bích Thanh, đối với Qua Qua tất nhiên cũng có tác dụng, ba người đơn giản thương lượng một chút, tính ngày mai hành động.
“Đúng rồi, chúng ta khi nào thì xuất phát đi kinh thành?” Bích Thanh hỏi.
“Vốn là định ngày mai đi, nhưng mà ta đột nhiên nghĩ đến, nên liên hệ một chút cùng giới pháp thuật ở bên này, ta muốn biết thời đại này tình hình của giới pháp thuật ra sao,” Diệp Thiếu Dương nói, “Ta nghĩ là, nếu chung quy chúng ta đối phó Thánh Linh hội, sẽ phải mượn trợ lực từ giới pháp thuật của thế giới này, bằng không chỉ dựa vào chúng ta, sợ là không làm được gì, các ngươi nói đi?”
Hai người đều tỏ vẻ đồng ý.
Đằng Vĩnh Thanh bổ sung: “Đồng thời còn cần không ngừng tìm kiếm những người bị bắt tới, thức tỉnh bọn họ, như vậy lực lượng của chúng ta có thể lớn mạnh hơn.”
“Nói rất đúng, cứ như vậy mà làm. Tốt rồi, đêm nay chúng ta đi ngủ trước đã.”
Đằng Vĩnh Thanh đi về phòng mình.
Bích Thanh khẩn trương nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Ngươi ngủ nơi nào?
“Yên tâm đi, chỉ là giả làm vợ chồng vài ngày, phòng ai nấy ngủ. Đúng rồi, người hiện tại đã tỉnh, sẽ không cần ngủ.”
Bích Thanh nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Ta đi ra ngoài một chút, nhìn xem thế giới này rốt cuộc ra sao.”
“Ừm cẩn thận chút.”
Bích Thanh đi rồi, Diệp Thiếu Dương trở lại trên giường, lại thử đi âm, kết quả lại thất bại, trong lòng càng thêm nghi hoặc, xem ra thế nào cũng phải tìm một pháp sư thế giới này để hỏi rõ ràng.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Thiếu Dương tỉnh lại, phát hiện Bích Thanh ở ngay bên cạnh mình, ngồi ở trên giường ngày người.
“Này, người sẽ không thừa dịp ta ngủ làm cái gì chứ.” Diệp Thiếu Dương ngồi hẳn lên, nói đùa.
Bích Thanh im lặng không lên tiếng, nhìn sắc mặt cô, hiển nhiên không có hứng thú nói giỡn cùng cô.
“Làm sao vậy?”
Bích Thanh chậm rãi lắc đầu, nói: “Thế giới này, quá không hợp lý.”
“Có ý gì?”
“Người hơi ít, hơn nữa… Ta nói không rõ, dù sao rất nhiều điểm cũng không hợp lý.” Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi làm sao biết không hợp lý?”
“Ngươi chớ quên, ta từng chân chính trải qua thời đại này, tuy khi đó ta luôn ở trong núi tu hành, không quá chú ý nhân gian là như thế nào, nhưng mà… Ta luôn cảm thấy không hợp lý, giống như không nên là như thế này.”
Lúc này bên ngoài có người gõ cửa, Diệp Thiếu Dương đứng dậy đi mở cửa, là Miếu Nhi đi vào, ánh mắt đảo khắp phòng, nhìn thấy Bích Thanh ngồi ở trên giường, cả kinh nói: “Hèn chi nô tì tìm khắp nơi cũng không thấy, tiểu thư, hai người người không phải nghỉ ngơi ở phòng ngủ bên cạnh sao, như thế nào lại ở chỗ này?
Bích Thanh khó hiểu nhìn cô.
“Khụ khụ, ngươi cũng đừng quan tâm, người đi chuẩn bị điểm tâm đi.”
Diệp Thiếu Dương đem cô đuổi đi, đối với bích Thanh: “Đây là nha hoàn hồi môn của ngươi.”
Bích Thanh đảo cặp mắt trắng dã, “Ta nói, có phải người ước gì được ở lại chỗ này không, có tức phụ xinh đẹp, còn có gia nghiệp lớn như vậy, ngay cả nha hoàn cũng xinh đẹp như vậy.”
Diệp Thiếu Dương thè lưỡi, “Đáng tiếc tất cả đều không phải là thật.”
“Ngươi ở chỗ này, tất cả đều là thật, đương nhiên, trừ ta.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Nếu ta đã tỉnh rồi, ta biết rõ tất cả những thứ này đều là giả, cho dù có chân thật, thì cũng là giả.”
Bích Thanh híp mắt nhìn hắn, nói: “Thiếu Dương, người có từng nghĩ tới, vạn nhất thế giới này mới là thật, còn những gì người trải qua trước kia… đều là giả tạo, giống như ta trước khi tỉnh lại, còn xem ngươi là nam nhân của ta, lúc ấy, ta sẽ nghĩ đến tất cả những điều này đều là thật. Không khác gì một hồi ký ức, làm sao người biết đoạn ký ức nào là thật? Đoạn nào là giả?”
Chương 2706: Càng Thêm Quỷ Dị (2)
Diệp Thiếu Dương trong lòng chùng xuống, chuyện này… thật sự là nghĩ kỹ thấy quá đáng sợ.
Những gì Bích Thanh nói, hơi giống như điển cố Trang Chu mộng hồ điệp.
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm sau một lúc lâu, nói: “Ít nhất hiện tại ta có thể xác định, thế giới hiện tại này, với ta mà nói là giả, ta biết mình là ai?
“Ngươi là Diệp Thiếu Dương, không phải Dương Thiệu Nghiệp, nhưng nếu có một ngày có người nói với ngươi, ngươi không phải Diệp Thiếu Dương, mà là một người khác, những gì trước kia người trải qua chỉ là một giấc mộng, vậy nên làm gì bây giờ?”
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói: “Từ khi nào người lại thích thảo luận triết học cùng người ta vậy?”
Bích Thanh nghiêng đầu nhìn hắn, cười cười, “Chỉ là suy nghĩ một chút, phía trước có thể bị sửa chữa ký ức, biến thành tức phụ người, nhưng mà lúc ấy, ta lại không hề có chút ý thức đó đều là giả, loại cảm giác này thực đáng sợ.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, ngồi xuống bên giường, nói: “Ta có thể lý giải loại cảm giác này. Nhưng, ít nhất trước mắt ta biết mình là Diệp Thiếu Dương, vạn nhất ngày nào đó phát hiện mình không phải, đến lúc đó nói sau ha, rốt cuộc ta không thể vì loại giả thiết này, từ bỏ cuộc sống hiện mình của mình phải không?”
Bích Thanh gật gật đầu, cười nói: “Chính xác! Thật ra, vừa nãy ta cũng chỉ là giả thiết một chút, trên cơ bản không có khả năng như vậy.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Theo lý luận mà nói, là có loại khả năng đó, nhưng nếu muốn thật sự hiểu rõ tất cả, chúng ta không làm được, khả năng chỉ có nhảy khỏi tam giới lục đạo, từ ngoài tất cả quy tắc nhìn tự thân, mới có thể biết tất cả chân tướng.”
Diệp Thiếu Dương rời giường, cùng Bích Thanh đi ra rửa mặt. Bích Thanh là yêu, nhưng hoa sen vốn chính thích sạch sẽ, rất lâu này cô đều giống như nhân loại, kiên trì đánh răng.
Sau đó là điểm tâm, Bích Thanh khẳng định không ăn. Yêu quái thì có thể ăn, cũng không kiêng kỵ gì rau thịt, nhưng đại bộ phận yêu quái không có hứng thú gì đối với thực phẩm của nhân loại (ngoại trừ ngoại lệ đặc thù), nhạt như nước ốc, lười ăn.
Bích Thanh làm bộ mình thân thể không thoải mái, ăn không vô này nọ, Miêu Nhi vừa nghe liền có chút khẩn trương, tha thiết đem một chén cháo đến trước mặt cô, nói: “Tiểu thư, nếu cô ăn không V, vậy tốt xấu gì cũng húp miếng cháo đi.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu với cô, ý tứ kêu cô làm cho có lệ, tránh để Miếu Nhi thắc mắc, rất phiền toái.
Bích Thanh đành nghiêng đầu uống một ngụm, vẻ mặt đột nhiên cũng đờ, miệng ngậm ngùm cháo, vẻ sợ hãi hỏi: “Đây là cháo gì vậy!”
“A. Đây là cháo hạt sen long nhãn a, chuyên môn nấu để tiểu thư bồi bổ…”
Hạt sen!!!
Bích Thanh phun hết mọi thứ trong miệng ra, trực tiếp vọt ra tới ngoài cửa, tựa vào cửa cố gắng nôn
ra.
Diệp Thiếu Dương khóe miệng run rẩy.
Hạt sen… Đối với Bích Thanh mà nói, cảm giác tựa như con người không cẩn thận ăn phải thịt người vậy. Không điên cuồng nôn ra mới là lạ.
Lúc này Qua Qua sôi nổi đi tới, theo sau còn có mẫu thân hắn, là cô nương tên Trần Duyệt.
“Thẩm thẩm bị làm sao vậy?” Qua Qua nghiêng đầu hỏi.
Trần Duyệt cũng tỏ vẻ quan tâm.
Miếu Nhi vẻ mặt ngơ ngác, vội vàng giải thích, thiếu nãi nãi không biết tại sao lại nôn ra.
Trần Duyệt nhìn Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái, cười thần bí, vỗ bả vai Qua Qua nói: “Con sắp Có một đệ đệ đó.”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên phản ứng, há, nôn nghén a?
Diệp Thiếu Dương để cho Miêu Nhi đưa chút điểm tâm tới cho Đằng Vĩnh Thanh, còn có trữ yêu kia, Cố ý dặn dò, Đằng Vĩnh Thanh không ăn thịt, trừ yêu không ăn thịt lợn, tiện tay cất bát canh hạt sen trên bàn đi, tránh để Bích Thanh nổi cơn.
“Đúng rồi tẩu tử, có di ảnh ca ca đệ không, đệ muốn xem một chút.”
“Di ảnh?”
“Ừm.” Diệp Thiếu Dương vỗ lên ót, “Di ảnh, bức họa.”
Trần Duyệt gật gật đầu, cắn cắn môi, nói: “Lát nữa để tới phòng ta đi, ta tìm cho đệ.”
Cơm nước xong, Qua Qua lại đi đến học đường.
“Thúc thúc, thẩm thẩm, Con đi nha!” Qua Qua vui vẻ giống như học sinh tiểu học. Diệp Thiếu Dương cùng Bích Thanh nhìn xong chỉ biết cười khổ.
Diệp Thiếu Dương đi theo Trần Duyệt về phòng cô, Diệp Thiếu Dương sau khi đi vào, xoay người định đóng cửa, Trần Duyệt hơi ngượng ngùng cười cười, nói: “Không cần đóng cửa.”
“Vì sao?” Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi.
Trần Duyệt lại có chút xấu hổ, nói: “Thúc thúc chẳng lẽ không hiểu được lễ tiết sao, chúng ta tuy là thúc tấu, nhưng vẫn phải tị hiềm, nếu đóng cửa, khó tránh khỏi người trong nhà thị phi.”
Sặc… Cổ đại thật đúng là nhiều quy củ.
Vào nhà rồi, Trần Duyệt để cho hắn chờ, sau đó đi vào bên trong, phòng ngủ của cô còn có vách ngăn, Diệp Thiếu Dương nghĩ cô phải đi lấy bức họa, kết quả nghe thấy tiếng ma sát đá lấy lửa, đi qua thì thấy, cô đang đốt nhang.
Trong phòng nhỏ kia, có một điện thờ, bên trong thờ phụng một pho tượng thần, Diệp Thiếu Dương đi qua liền thấy, quả nhiên, tượng thần kinh bà bà.
Trần Duyệt dâng hương, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Đệ cũng thắp một nén nhang đi, bình thường để không cung phụng linh bà bà cũng được thôi, hôm nay nếu đã tới đây, dù sao cũng phải cúi bái một cái.”
Diệp Thiếu Dương không có cách nào khác, đành phải đi tới thắp một nén nhang, thời điểm cắm vào lư hương, nhìn tượng thần Linh bà bà, trong lòng thầm nói: “Lão tử không biết ngươi là quỷ gì, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ giết chết người…”
Trần Duyệt trở lại phòng ngủ, từ trong tương tìm được một bức họa, đưa Diệp Thiếu Dương xem.
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua liền sửng sốt.
“Đây là ca ca đệ?”
“Chẳng lẽ đệ ngay cả tướng mạo ca ca cũng đã quên?”
“Không không, ta đương nhiên nhớ rõ.” Diệp Thiếu Dương nhìn bức họa cười khổ, cái này là bức họa Đạo Phong mà!
Thật sự là lợi hại a. Không biết tất cả những điều này là ai an bài, còn bày trò đùa nặng đô như vậy, lấy bức họa của Đạo Phong làm ca ca mình.
Trần Duyệt cũng đi tới, cùng hắn xuất thần nhìn bức họa Đạo Phong, trên nét mặt mang theo đau thương.
Diệp Thiếu Dương chú ý tới vẻ mặt của cô, trong lòng rất chút khó chịu, ký ức của cô, tất nhiên là cũng bị sửa chữa. Khả năng có đúng là một quả phụ, lão công chết rồi, nhưng mà bộ dáng lão công, bị kẻ thần bí phía sau màn sửa chữa thành bộ dáng Đạo Phong, thế cho nên ngay cả dung mạo thân nhân đã chết của mình đều lầm. Nghĩ lại cũng thực bị ai.
Nỗi hận của Diệp Thiếu Dương đối với kẻ khống chế phía sau màn cái kia lại gia tăng thêm vài phần.
An ủi Trần Duyệt một phen, Diệp Thiếu Dương đi ra, tìm Bích Thanh cùng Đằng Vĩnh Thanh, vốn định gọi cả trư yêu, kết quả tên này còn đang ngủ, vì thế mặc kệ hắn, ba người đi ra ngoài, hướng tới ngoài thành.
“Ngươi xác định, môn phái kia vẫn còn?” Trên đường, Đằng Vĩnh Thanh lo lắng hỏi.
“Tám phần là vậy. Nếu lão hòa thượng kia không gạt ta.”
Diệp Thiếu Dương nói là một ngôi chùa miếu bằng đá ngoài thành, tên là Thanh Phong tự, là môn phái tu hành. Thời điểm Diệp Thiếu Dương ở thành thạch, theo chân bọn họ có giao tế vài lần. Môn phái này lúc ấy không có tên tuổi, đệ tử cũng rất ít, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại trong pháp thuật giới, nhưng mà phương trường bên trong nói với Diệp Thiếu Dương, chùa miếu này của bọn họ đã tồn tại hơn mấy trăm năm, thời đầu Minh triều đã có.
Nếu lão hòa thượng này không nói dối, vậy chiếu theo lời của hắn, ngôi chùa đó ở thời đại này đã tồn tại rồi.
Chương 2707: Cá Trê Tinh (1)
Nếu lão hòa thượng này không nói dối, vậy chiếu theo lời của hắn, ngôi chùa đó ở thời đại này đã tồn tại rồi.
Thanh Phong tự, ở ngay cửa thành phương bắc đi ra ngoài, có một ngọn núi, chùa miếu ngay tại đỉnh núi, cho dù là trước đó mấy trăm năm, ngọn núi này khẳng định cũng đã có, bởi vậy, Diệp Thiếu Dương cảm thấy hẳn là có thể tìm được.
Thời điểm ra khỏi thành, Đằng Vĩnh Thanh bị binh sĩ thủ thành nhận ra, lập tức vây lại, hỏi hắn đi nơi nào, nói đệ đệ hắn đã đến nha môn tìm hắn, bây giờ còn ở trong nha môn cho các thứ, còn có Vương Đầu Nhi cũng mất tích, ngày hôm qua có người nhìn thấy bọn họ đi cùng nhau…
Diệp Thiếu Dương cùng Bích Thanh đi trước, để cho rằng Vĩnh Thanh tự xử lý, ở ngoài thành đợi hắn một hồi, Đằng Vĩnh Thanh mới chạy tới.
“Toàn là làm qua loa cho có lệ, mệt hết cả người.”
inh Thanh lắc đầu cảm thán.
“Ngươi có cần đến nha môn xem thử không, tránh để người nhà ngươi sốt ruột.” Diệp Thiếu đùa hắn.
“Thôi đi, mau đi nào.”
Tuy đã qua mấy trăm năm, nhưng núi vẫn còn, sau khi ra khỏi thành, Diệp Thiếu Dương phân biệt phương hướng, mang mọi người một đường đi tới, tìm ngọn núi trong ấn tượng.
Thanh Phong tự ở ngay trên đỉnh ngọn núi này.
“Ngươi là yêu, trên người có yêu khí, để tránh bị lão hòa thượng này nhìn ra, hay là ta cùng Vĩnh Thanh lên núi trước, người ở dưới chờ nha.” Diệp Thiếu Dương nói với Bích Thanh.
Bích Thanh nhún vai nói: “Thật ra ta không muốn đi, nhưng người suy nghĩ nhiều, yêu trong thế giới này trên người đều không có yêu khí.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng vừa động, đúng vậy, vì sao trên người bọn họ đều không có yêu khí?
Bích Thanh tự mình đi dạo, Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh đi thẳng lên núi.
Trên núi cũng có một đường mòn nhỏ hẹp, trong ấn tượng của Diệp Thiếu Dương ở thời đại kia của mình, đường lên núi đều là thềm lát đá, trừ điều này ra, những thứ khác cũng không biến hóa nhiều lám.
Đi vào giữa sườn núi, lúc tới góc cua, nhìn thấy một tiểu hòa thượng, ngồi ở trên một tảng đá ven đường, quang gánh đặt bên cạnh, hai thùng đầy nước.
“Tiểu sự phụ là người của Thanh Phong tự?”
Tiểu hòa thượng ngẩng đầu đánh giá hai người bọn họ, gật gật đầu, nói: “Nhị vị là…”
“Đang du ngoạn gần đây, nên lên đây đi dạo.” Diệp Thiếu Dương tiến lên chào hỏi, muốn giúp hắn gánh nước, tiểu hòa thượng cũng rất thành thật, tỏ vẻ đây là công đức của mình, không thể để người khác làm thay, hắn cũng nghỉ ngơi xong rồi, nắm lấy quang gánh, theo bọn họ cùng lên núi.
Diệp Thiếu Dương làm bộ như tò mò, hỏi thăm hắn tình hình Thanh Phong tự, biết được hiện tại trong tự có hơn hai mươi tăng nhân, đều dựa vào trồng trọt mà sống.
“Không có người lên núi thắp hương sao?” Đằng Vĩnh Thanh tò mò chen một câu.
Tiểu hòa thượng thực kinh ngạc nhìn hắn, “Thắp hương vì sao phải lên núi?”
Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh ngơ ngác.
Diệp Thiếu Dương phản ứng cũng mau, lập tức tỏ vẻ mình là người từ xa đến, không biết tình hình nơi này, tiểu hòa thượng lúc này mới thoải mái, nói cho bọn họ biết, phủ Ứng Thiên không có thói quen lên núi thắp hương, đều là ở nhà thắp hương, chùa miếu, đạo quan, đều là mùng một mười lăm và các ngày hội sẽ khai đàn giảng kinh, hoặc là tổ chức hội dâng hương, dân chúng xung quanh chỉ có lúc này mới lên núi.
Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh nghe xong, trong lòng rất là kỳ quái, lúc này đã lên tới đỉnh núi, có thể nhìn thấy một ngôi chùa miếu rất to, xây dựa vào núi, trước cửa cỏ cây dày đặc, nhìn đậm phong cách cổ xưa.
“Tiểu sư phụ, chúng ta đi ngang qua bảo tự, muốn đi vào trong thăm một chút, nhờ tiểu sư phụ giúp đỡ.” Diệp Thiếu Dương cho hắn một thỏi bạc.
Tiểu hòa thượng do dự một chút, nhận lấy rồi nói: “Ta đi nói với sự phụ ta, nhị vị cứ đi dạo trước.”
Nói xong gánh nước, từ thiên điện đi vào.
“Ngươi nay thành thổ hào rồi.” Đằng Vĩnh Thanh chế nhạo hắn.
“Đâu chỉ vậy, ta còn là một Hầu gia.” Diệp Thiếu Dương bĩu môi.
Hai người từ chính điện đi vào, có thể nghe được tiếng tụng kinh, từ chỗ sâu nhất trong chùa truyền đến. Hai người lững thững đi vào.
Cùng chùa miếu bình thường cũng không có gì khác biệt, tượng phật cũng đều giống nhau.
Đằng Vĩnh Thanh gặp phật liên bái, đứng dậy hỏi Diệp Thiếu Dương: “Thế nào, có giống mấy sau trăm năm sau không?”
“Không biết, ta còn chưa đi vào trong.”
“Chưa đi vào trong?” Đằng Vĩnh Thanh thực giật mình, “Vậy làm sao người biết nơi này có chùa miếu.”
“Quách sư huynh mang ta đến, có một lần tìm bọn họ làm việc, ta gặp phương trường bọn họ ở cửa.” Thân là đạo sĩ, Diệp Thiếu Dương bình thường sẽ không vào chùa, tuy bản thân là phản nghịch, quy củ này vẫn tuân thủ, hôm nay coi như là tình huống đặc thù.
Hai người một đường lắc lư đi vào, thời điểm gần đến Đại Hùng bảo điện, tiểu hòa thượng ban nãy gặp dẫn theo đại hòa thượng mập mạp khoảng bốn mươi tuổi đi tới.
“A Di Đà Phật, bần tăng Tất Tín, là bổn viện trưởng lão, hai vị công tử giá lâm tệ tự,vẻ vang cho kẻ hèn này…” Đại hòa thượng phi thường khách khí.
Diệp Thiếu Dương trong lòng đều biết, đây là nể mặt một thỏi bạc lúc nãy. Vừa lúc phía trước là hương gần đó có thùng công đức, lại lấy ra mấy thỏi bạc nguyên bảo, thả vào trong.
Mấy thỏi bạc này là lúc đi Miếu Nhi giúp mình lấy từ khố phòng, mười mấy thỏi bạc nguyên bảo, tương đương với tiền tiêu vặt một ngày của mình. Có tiền thật sự có thể có nhân tính.
Đại hòa thượng vừa thấy đến thỏi bạc trắng lấp lánh, ánh mắt nhất thời tỏa ánh sáng, mời Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh đi sương phòng uống trà, Đằng Vĩnh Thanh tỏ vẻ, muốn vào trong Đại Hùng bảo điện thắp một nén nhang.
Đại Hùng bảo điện cung phụng là Tây Thiên Phật Tổ, Diệp Thiếu Dương thân là đạo sĩ, không tiện đi vào, vì thế chờ ở cửa.
Tất Tín thiền sư vì thế dẫn Đằng Vĩnh Thanh đi vào. Diệp Thiếu Dương ở ngoài cửa chờ, quan sát văn tự trên lư hương.
“A! Tại sao có thể như vậy!”
Trong Đại Hùng bảo điện truyền ra tiếng Đằng Vĩnh Thanh kêu sợ hãi, Diệp Thiếu Dương cả kinh, không quan tâm điều cố kỵ gì, trực tiếp vọt vào Đại Hùng bảo điện.
Đằng Vĩnh Thanh đứng ở giữa Đại Hùng bảo điện, nhìn pho tượng thần đối diện, ánh mắt giống như muốn phun ra lửa.
Loại phẫn nộ áp mức này khiến Diệp Thiếu Dương nhớ tới núi lửa phun trào trước kia.
Đằng Vĩnh Thanh luôn tao nhã, Diệp Thiếu Dương lần đầu tiên nhìn thấy hắn phẫn nộ như thế.
Nhưng mà, khi hắn nhìn đến thứ Đằng Vĩnh Thanh đang nhìn, cuối cùng hắn có thể lý giải vì sao y phẫn nộ như vậy rồi:
Nơi trung tâm nhất Đại Hùng bảo điện, vốn nên Tây Thiên ADi Đà Phật, nhưng hiện tại thần vị vẫn còn, nhưng lại bị người khác thay thế: Linh bà bà.
Một pho tượng linh bà bà cao gần mười thước, tọa lạc tại trung tâm Đại Hùng bảo điện trung gian, còn dát vàng, bộ dáng pháp trong uy nghiêm.
Thật là… nhìn thấy ghê người.
Đối với người khác mà nói, chỉ có thể nói là khiếp sợ, nhưng Đằng Vĩnh Thanh là đệ tử của Phật, Phật với hắn mà nói, là một loại tín ngưỡng không thể xúc phạm, mà tượng thần Linh bà bà đứng ở giữa Đại Hùng bảo điện của chùa, đối với hắn mà nói, chính là xúc phạm tín ngưỡng.
“Vì sao!”
ang
ĩnh Thanh hét lên, “vì sao Phật đường lại cung phụng thứ này!”
Tiếng hét của hắn, làm cho Tất Tín thiền sư hoảng sợ giật mình, tiến lên một bước nói: “Công tử sao lại nói vậy, Đại Hùng bảo điện không cung phụng Linh bà bà, vậy phải cung phụng ai?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Phải là Tây Thiên A Di Đà Phật chứ?”