Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 356
❮ sautiếp ❯Chương 2519: Mệnh Kết Khấu (2)
Diệp Thiếu Dương lập tức tỏ vẻ không cần, nhưng Nhất Cốc đại sự rất kiên trì, đành phải đáp ứng.
Buổi tối, Nhất Cốc đại sự bảo Diệp Thiếu Dương dùng phần mềm gọi vài món thức ăn, bản thân uống cùng một ly rượu đế, trong lúc đó lảm nhảm nói rất nhiều chuyện cũ của mình với Diệp Thiếu Dương, còn có chuyện cũ Nhuế Lãnh Ngọc cùng Hồ Vượng lúc còn nhỏ.
Nếu không phải Nhất Cốc đại sư nhắc tới, Diệp Thiếu Dương cũng đã quên Hồ Vượng người này tồn tại.
Nhất Cốc đại sự đột nhiên chuyên đề tài, nói: “A Vượng tiểu tử này, tuy các ngươi không nói, nhưng ta đã biết, hắn đã chết, nhưng vẫn ở lại trên đời, Thiếu Dương, ta mời người giúp một việc, tương lai nếu gặp được hắn, nhất định… Giết hắn.”
Nói đến đây, Nhất Cốc đại sư thở dài một tiếng, hốc mắt bắt đầu có chút ươn ướt. Trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng khó chịu một phen, nhưng hắn cũng rõ ý tứ Nhất Cốc đại sư: Hồ Vượng bây giờ là bán hồn quỷ, thậm chí là một quỷ thi, giết Hồ Vượng, thật ra với gã mà nói, cũng là một loại giải thoát.
Diệp Thiếu Dương lập tức đáp ứng, nhưng nhớ lại, từ sau lần trước Hồ Vượng né tránh mình và Lãnh Ngọc, trốn đi, thì không còn tin tức của gã nữa, không biết gã bây giờ đi nơi nào, muốn tìm gã quả thật không dễ dàng.
Bữa cơm tối này, nói thật ra lão gia tử vẫn là rất dong dài, lải nhải rất nhiều, Diệp Thiếu Dương cho rằng lão là sống một mình thời gian dài, tương đối buồn khổ, vẫn kiên nhẫn phối hợp, ăn mãi đến hơn chín giờ, lão gia tử mệt nhọc, Diệp Thiếu Dương đỡ lão vào nhà ngủ, sau đó tự mình đi cách vách nghỉ ngơi.
Nằm ở trên giường, Diệp Thiếu Dương căn bản không ngủ được, từ trong túi lấy ra một món đồ — một vật hình tròn to bằng đồng tiền, mỏng manh một mảng, bán trong suốt, tỏa ra một ánh sáng màu lam âm u.
“Đây là cái gì?” Qua Qua vốn ghé vào trên cửa sổ, nhàm chán nhìn cảnh đêm, ngẫu nhiên quay đầu thoáng nhìn, thấy Diệp Thiếu Dương thưởng thức món đồ kỳ quái này, lập tức ghé lên tò mò hỏi.
“Đồng tiền.” Diệp Thiếu Dương đáp.
“Đồng tiền? Ha ha ha, lão đại người đừng trêu ta, cái này sao có thể là đồng tiền!”
Diệp Thiếu Dương đứng dậy, vẽ hai tấm linh phù, phân biệt dán trên cửa chính cùng cửa sổ, sợ bị tà vật nghe lén được lời mình nói, lúc này mới về trên giường ngồi xuống, trong tay cầm vậtkỳ quái có thể phát sáng kia, nói: “Đây là đồng tiền quân sư lúc trước ở trên núi cho ta.”
Qua Qua ngẩn ra, nói: “Quân sư bị bệnh đục tinh thể? Đây là đồng tiền?”
“Không, đây có lẽ là đồng tiền Không Giới, đến nhân gian liền biến thành như vậy, dù sao hắn là quỷ, ở nhân gian nâng vật nhẹ mà như nặng, sao có khả năng đem đồng tiền nhân gian mang ở trên người, nhất định là tùy tiện tìm món đồ… Đại khái chính là đồng tiền Không Giới, làm bộ dáng mà thôi.”
“Làm bộ dáng. ” Qua Qua nhíu mày,“Ta không hiểu, hắn vì sao làm như vậy?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Hắn nói, đây là lúc ta cứu hắn, cho hắn tín vật, thật ra, ta từ trước tới nay chưa từng cho hắn tín vật gì. Hắn nói hươu nói vượn.”
Qua Qua càng thêm không hiểu.
Diệp Thiếu Dương nói: “Ta sau khi trở về luôn nghĩ, hắn vì sao phải làm như vậy, từ không sinh có, sau đó ta liền nghĩ tới Từ Phúc… Hắn ở bị nắm thời điểm, cũng bịa đặt địa nói cho ta biết một đoạn chú ngữ, quân sự biết chuyện này, hắn làm như vậy, có thể là muốn biểu đạt một cái ý tứ đối với ta… Hắn thân bất do kỷ, hoặc là hắn làm những chuyện như vậy, có nỗi khổ trong lòng nào đó.”
Qua Qua nghiêng đầu, nói: “Nhưng, vì sao không nói thẳng chứ?”
“Ta nghĩ tới nghĩ lui, hắn có thể là lo lắng bị người ta giám thị, hoặc là nguyên nhân gì khác, tóm lại không thể nói thẳng… Nhưng, hắn cuối cùng nói bốn chữ binh bất yếm trá, tựa như có ám chỉ… Nhưng ta vẫn không hiểu hắn là có ý tứ gì.”
Qua Qua nói: “Ta đến nghĩ giúp ngươi.”
“Thôi, lấy chỉ số thông minh của người, không có hy vọng gì, người đi chơi đi.”
Diệp Thiếu Dương tự hỏi hồi lâu chưa có đầu mối gì, cũng dứt khoát không đi nghĩ nữa, nếu Lâm Tam Sinh thật muốn nói cho mình cái gì, nhất định sẽ tìm tới cửa, lại nói, gã quả thực đã hạ lệnh lừa giết mấy ngàn sinh linh, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân nào, cách làm này, mình cũng không cách nào tiếp nhận.
Vẫn là không đi nghĩ những thứ này nữa…
“Qua Qua, người gần đây tu luyện thế nào?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Ô ồ, tạm được.” Qua Qua gãi ót, đột nhiên nhảy đến trên cửa sổ, “Lão đại người làm trước đi, a không đúng, ngươi ngủ trước một giấc, ta ra ngoài đi dạo chút rồi trở lại.” Nói xong lập tức nhảy ra ngoài, không thấy bóng dáng nữa.
Đứa nhỏ này… Đúng là ham chơi. Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trong tay đang cầm cái gọi là đồng tiền kia, tựa vào trên giường lại bắt đầu lẳng lặng tự hỏi.
Sau nửa đêm Diệp Thiếu Dương mới ngủ, ngủ thẳng tới buổi sáng, tỉnh lại nhìn di động, cũng đã hoa mười giờ, vội vàng rời giường, rửa mặt sau đó đi ra bên ngoài, dì giúp việc nghe thấy động tĩnh, từ phòng bếp đi ra, nói: “Diệp tiên sinh cậu tỉnh rồi.”
“Làm sao vậy?” Diệp Thiếu Dương thấy vẻ mặt của bà không đúng, hỏi.
“Cốc đại thúc còn chưa dậy, tôi cảm giác có chút không thích hợp, ông ấy bình thường bảy giờ đã dậy
rồi.”
Diệp Thiếu Dương rùng mình trong lòng, nói: “Sao cô không đi gọi ông ấy?” “Ông ấy ngủ không được ngon, từng dặn lúc ngủ tuyệt đối đừng quấy nhiễu ông ấy, tôi lại thấy hai người tối hôm qua uống rượu, có thể ông ấy là uống nhiều ngủ muộn…”
Bà dì còn đang lải nhải, Diệp Thiếu Dương chạy tới trước cửa Nhất Cốc đại sự, thử đẩy cửa, kết quả bên trong khóa trái.
“Có chìa khóa không?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Không có, ồ, nhưng tôi vừa dọn phòng, nhìn thấy trên bàn trà có thêm một cái chìa khóa, trước kia không có.” Nói xong đi cầm tới cho Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương đem chìa khóa cắm vào ổ khóa, khẽ vặn, mở, đẩy cửa đi vào, lập tức có một hơi thở quen thuộc đập vào mặt.
Loại hơi thở này người thường không phát hiện được, nhưng thân là pháp sư hắn lại đã quá quen thuộc, đây là tử khí.
Trái tim Diệp Thiếu Dương run lên một cái, vội vàng lao tới bên giường, Nhất Cốc đại sư nằm ngửa
trên giường, hai tay đặt ở bụng, vẻ mặt an tường, nhưng trên mặt không còn một chút sinh khí.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, đi qua, bắt lấy cổ tay Nhất Cốc đại sự, bắt mạch xác nhận một phen, không sai. Đã chết.
Thi thể cũng đã lạnh, bởi vậy suy đoán, hắn là mất ở tối hôm qua.
Đêm qua uống rượu còn khỏe mạnh, sao buổi sáng hôm nay đã…
Dì giúp việc nhìn thấy bộ dạng này của Nhất Cốc đại sự, cũng ý thức được đã xảy ra cái gì, bị dọa che miệng lại, Diệp Thiếu Dương bảo bà ra ngoài trước, vốn định kiểm tra một phen thi thể của Nhất Cốc đại sự, đột nhiên nhìn thấy trên đầu giường có một bản bút ký mở ra, bên trên tựa như có chữ viết, vì thế cầm lên, phía dưới bản bút ký còn đè một vật hình dạng cúc áo.
Diệp Thiếu Dương tạm thời chưa đi để ý thứ này, xem bản bút ký trước, đây quả nhiên là di thư của Nhất Cốc đại sự, viết tương đối đơn giản, đầu tiên là cho thấy mình là tử vong bình thường… Đèn cạn dầu, thọ chung chính tẩm, lão không lâu trước đó đã tính được thọ hạn của mình, bởi vậy mới bảo Diệp Thiếu Dương tới đây, xem như gặp mặt, dặn dò một số chuyện, chủ yếu nhất là, Nhuế Lãnh Ngọc có một số vật phẩm tư nhân ở đây, sau khi lão chết, không tiện giao cho người khác bảo quản, bởi vậy Cố ý bảo hắn tới đây cầm đi.
Chương 2520: Mệnh Kết Khấu (3)
Về phần tài sản các thứ của lão, tất cả đều quyền cho một hội quỹ của Hong kong.
Nửa bộ phận sau của di thư, cho Diệp Thiếu Dương một phen cổ vũ, bảo hắn cố gắng đi làm chuyện của mình, nghịch thiên sửa mệnh, cũng không phải không có cơ hội, sau đó bày tỏ đã phát ra tin tức cho một hậu bối, sẽ đến xử lý tang sự của mình, bảo Diệp Thiếu Dương mau trở về, làm việc của mình, ngươi không cần lãng phí tinh lực vì tang sự, cũng không cần thử đi âm ty tìm kiếm quỷ hồn của lão, lão tự có nơi để đi, bảo hắn yên tâm…
Một đoạn cuối cùng, viết một chuyện bí mật thật sự, Diệp Thiếu Dương sau khi xem xong, trong lòng chấn động không thôi, đột nhiên nghĩ đến, đây có khả năng mới là mục đích thật sự Nhất Cốc đại sư tìm mình đến…
Đem di thư đọc vài lần, Diệp Thiếu Dương lúc này mới buông xuống, sau đó cầm lấy cúc áo lúc trước đặt ở phía dưới di thư, cái này không phải cúc áo, mà là mệnh kết khấu (nút thắt mạng)…
Lúc này di động đặt ở trên giường bên kia vang, là Nhất Cốc đại sự, Nokia rất cổ, nhìn qua so với cái kia mình lúc trước ở trên núi dùng còn cổ hơn. Diệp Thiếu Dương cầm lên, thấy là một người tên gọi Tiểu Toàn, vì thế tiếp nghe.
“Alo? Là Diệp tiên sinh?”
“Cậu biết tôi?” Diệp Thiếu Dương có chút giật mình.
“Lão gia tử đâu?”
“Đi rồi.”
Đối phương trầm mặc một phen, nói: “Vậy chúng ta gặp mặt nói. Anh cho tôi một chút, tôi đang trên đường.”
Diệp Thiếu Dương hỏi dì giúp việc, còn có bao nhiêu tiền lương chưa trả, kết quả bà nói tháng này lão gia tử trả tiền trước rồi. Diệp Thiếu Dương vì thế bảo bà đi về trước, dù sao người ta là tới làm việc, không thân chẳng quen, tang sự không thể tìm bà ấy hỗ trợ.
Chờ bà dì đi không bao lâu, người tên A Toàn kia đến, Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhận ra hắn, mình lần trước tới đây tìm Nhuế Lãnh Ngọc, có một lần liên hoan từng gặp, nam tử hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua cực kỳ có tác phong, cảm giác không phải phụ thương thì là người làm quan.
“Chúng ta từng gặp, cậu là bạn trai của cô em Lãnh Ngọc, cũng là pháp sư.”
A Toàn sau khi đi vài ải thể Nhất Cốc đại sư trước, đi ra nói chuyện với Diệp Thiếu Dương, nói cho hắn, mình là một người có địa vị ở địa phương (cụ thể thân phận gì chưa nói), lúc trẻ tuổi, kết thù với người ta, bị người ta hạ cổ nào đó, sau đó mới Nhất Cốc đại sự ra tay, mới nhặt được về một cái mạng, với hắn mà nói, Nhất Cốc đại sự là ân nhân cứu mạng của hắn.
Nửa đêm hôm qua, Nhất Cốc đại sự gọi điện thoại cho hắn, nói cho hắn bản thân đã hết thọ nguyên, bảo hắn không cần kinh hoàng, ban ngày hôm nay lại đến, giúp lão xử lý hậu sự, tất cả giản lược.
A Toàn biết không thể vãn hồi, đành phải đáp ứng xử lý tất cả theo ý tứ của lão. Nhẫn nại chờ tới sáng sớm hôm nay, trước đó gọi cho Nhất Cốc đại sư hai cuộc điện thoại không có ai tiếp, liền biết tám phần là đã xảy ra chuyện, vừa chạy tới vừa tiếp tục gọi điện thoại. Tối hôm qua Nhất Cốc đại sự
trong điện thoại nhắc tới Diệp Thiếu Dương, bởi vậy mới vừa rồi điện thoại vừa thông, hắn đã gọi ra được tên.
“Diệp tiên sinh, về tang sự, đại sứ đã dặn dò sẵn, tất cả giao cho tôi, cậu không cần lo lắng, cậu đi đóng gói đồ đạc của em gái Lãnh Ngọc đi.”
Diệp Thiếu Dương nói cảm ơn, tới phòng Nhuế Lãnh Ngọc lúc trước ở, trong phòng thu dọn chỉnh tề, trên mặt đất đặt ba rương hành lý, Diệp Thiếu Dương lần lượt mở ra xem, bên trong đều là đồ của Nhuế Lãnh Ngọc, quần áo và các loại món đồ nhỏ, thì ra Nhất Cốc đại sư đã sớm đóng gói sẵn.
Nhưng quá nhiều đồ, một mình cũng không mang đi được, vì thế ở dưới sự nhắc nhở của A Toàn tìm chuyển đồ tới nhà, đem những món đồ này gửi về trong nhà mình, lúc này bên xử lý tang sự cũng đã đến, Diệp Thiếu Dương giúp đỡ cùng nhau khâm liệm, tự mình tụng kinh cầu phúc.
Tuy lão gia tử có dặn dò, cần tất cả giản lược, nhưng A Toàn vẫn thông báo một số người, đều là nhân vật quan trọng của tán tụ dân gian ở địa phương đến phúng viếng một phen, trái lại không có làm lễ truy điệu các thứ, buổi sáng hôm sau đã hạ táng, chôn ở vị trí phong thuỷ tốt nhất trong một nghĩa địa công cộng của địa phương.
Diệp Thiếu Dương để tăng đưa ra, sau khi tế bài trước mộ phần, nói lời từ biệt với A Toàn, mang theo Qua Qua đi sân bay, ngồi máy bay tới Thạch Thành.
Ở trên máy bay, nhìn đám mây ngoài cửa sổ, tâm tình Diệp Thiếu Dương có chút nặng nề. Nghĩ đến mình gần đây thật sự là đã trải qua quá nhiều sinh tử, đầu tiên là Thanh Vân Tử đi Tu La giới. Tuy không tính là tử vong, nhưng về sau có thể gặp mặt hay không còn là một chuyện, sau là Đạo Uyên chân nhân, bây giờ Nhất Cốc đại sự cũng đi rồi…
Pháp sư thế hệ trước đều đang chậm rãi điêu linh.
Trở lại Thạch Thành, Diệp Thiếu Dương lập tức triệu tập đám người lão Quách, nói chuyện Lâm Tam Sinh “làm phản” cùng Nhất Cốc đại sự, đoàn người cũng thổn thức không thôi. Tứ Bảo cùng Ngô Gia Vĩ đối với cách làm của Lâm Tam Sinh, đầu tiên là tỏ vẻ oán giận, sau đó cũng buồn bực thật lâu.
Đoàn người đang lúc thảo luận, chuông kinh hồn ngoài cửa sổ vang, mọi người cùng nhau đứng dậy nhìn, thấy là Bánh Bao. Qua Qua lập tức vô cùng thân thiết đi qua gõ đầu nó. Bánh Bao đánh không lại, mặt mày đau khổ phản kháng.
“Đừng quấy nữa, Bánh Bao sao người lại tới đây, có chuyện gì sao?” Diệp Thiếu Dương kéo Qua Qua, hướng Bánh Bao hỏi.
“Là quân sự bảo ta tới.”
Qua Qua vừa nghe, tức không biết trút vào đầu, hướng trên đầu cho nó một đòn nữa, cả giận nói: “Ngươi là kẻ ngốc à, cũng đoạn tuyệt quan hệ rồi, ngươi sao còn lui tới với hắn chứ!”
“Ngươi nghe ta nói xong đã.”Bánh Bao cũng giận không thể át, ôm đầu ủy khuất nói: “Ngươi là lão Nhị thì ghê rồi, luôn bắt nạt ta!”
“Đúng vậy, chính là lợi hại hơn ngươi, ta là lão Nhị…” Đột nhiên nhớ tới từ này có chút không thích hợp, vội vàng đổi đề tài, “Nói mau, chuyện rốt cuộc thế nào!”
Bánh Bao tức giận nhìn nó một cái, nói với Diệp Thiếu Dương: “Lão đại, quân sự gần đây lên làm Đại tướng quân rồi.”
“Đại tướng quân? Đó là cái gì?”
“Là quan hắn tự mình phong, nhưng đại lão mấy tông môn cùng nhau trao quyền làm cái nghi thức phong thiện, chính thức giao phó soái ấn… Từ hôm nay trở đi, hắn đã là người số một thống soái ba
quân.”
Đám người Diệp Thiếu Dương nhìn nhau một cái, đều không nói lời nào.
“Hắn bảo người đến, chính là nói cho ta biết cái này? Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Không, đây là điều bản thân ta muốn nói cho ngươi, quân sự bảo ta tới, là muốn nói cho ngươi, Thi tộc trên cơ bản đã hoàn thành tập kết, lấy phỏng đoán của hắn, đại chiến hắn là ngay tại mấy ngày tới, hắn bảo chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, chờ khi đại chiến bắt đầu, hai bên giằng co, hắn sẽ phải người đến thông báo ngươi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau lấy tốc độ nhanh nhất xuyên qua rừng rậm Hắc Ám, đi cứu chị dâu.”
Lão Quách nghe xong, nói với Diệp Thiếu Dương: “Tiểu sư đệ, quân sự vẫn nhớ đệ.”
Diệp Thiếu Dương trầm mặc không nói.
“Được rồi, tạm thời không đề cập tới cái này, ta cảm thấy, chúng ta nên thương lượng một phen kể hoạch cụ thể, tiểu sư đệ, đệ có ý tưởng gì không.”
Diệp Thiếu Dương nhìn Qua Qua một cái, nói: “Có Qua Qua, xuyên qua rừng rậm Hắc Ám hắn là không có vấn đề, chỉ là… Thiên Khí sơn là đại bản doanh của Thị tộc, cho dù binh lực chủ yếu của bọn họ đều ở trên chiến trường, đại bản doanh cũng không có khả năng không có một ai. Ta là nói, khẳng định có không ít loại không dễ đối phó, một trận ác chiến là không thể tránh được. Mấu chốt là… Chúng ta bây giờ không biết trên Thiên Khí sạn có bao nhiêu cương thi, trong đó có bao nhiêu kẻ là cường giả…”
Chương 2521: Gia Tộc Tế (1)
“Ít nhất có một Hậu Khanh.”Tứ Bảo tiếp nhận câu chuyện nói, “Hậu Khanh là đối thủ số một của chúng ta, son dương, cậu bây thành Thượng Tiên, có thể đánh thắng được Hậu Khanh hay không?”
“Đừng nói giỡn, Hậu Khanh là cương thi vương, tôi khẳng định không phải đối thủ.” Diệp Thiếu Dương trái lại chưa từng thật sự đánh với Hậu Khanh, hắn nhớ tới quá trình chiến đấu với Nữ Bạt, thực lực đáng sợ… Cho dù mình bây giờ là bài vị Thượng Tiên, cũng vẫn không phải đối thủ, nếu Nữ Bạt toàn lực làm phép, mình có thể từ dưới tay cô ta đào tẩu hay không cũng là con số chưa biết.
Hậu Khanh và Nữ Bạt đều là cương thi vương, ngồi ngang hàng, trên thực lực khẳng định không ở dưới cô ta.
Lão Quách nói: “Nếu chỉ là một mình Hậu Khanh, vậy thật ra không phải sợ, hai tay khó địch lại bốn tay, chúng ta nhiều người như vậy, kiến cắn voi, còn không mài chết hắn? Lại nói, chúng ta còn có Đạo Phong. Đúng rồi, để thông báo Đạo Phong chưa?”
“Còn chưa, đệ lúc trước dùng Nhẫn Băng Tinh Mã Não cho hắn tín hiệu, hắn không để ý tới đệ, từ lần trước rồi đi thì chưa từng gặp lại, không biết ở đâu.”
“Vậy để mau chóng thông báo hắn, bảo hắn triệu tập tinh anh Phong Chi Cốc, theo chúng ta cùng nhau hành động, miễn cho đến lúc đó không tìm thấy hắn.”
Diệp Thiếu Dương đáp ứng, hỏi: “Biện pháp vào hang núi, huynh nghiên cứu ra chưa?”
“Cái này không thành vấn đề, giao cho ta.”Lão Quách nói xong cười cười, “Ta có thể làm cũng chỉ có cái này, nơi đó dù sao cũng là Không Giới không phải nhân gian, các thủ đoạn của ta đều không dùng được, hắt phân các thứ, đối với cương thi cũng vô dụng… Tiểu sư đệ, bây giờ tai hoạ ngầm lớn nhất, là chúng ta không biết tình huống thủ vệ của Thiên Khí sơn, tùy tiện đi vào, rất có thể bị phục kích…”
Tứ Bảo tiếp lời: “Tôi cũng từng nghĩ khả năng này, Hậu Khanh là rất thông minh, nhỡ đầu hắn nghĩ đến chúng ta sẽ đi cứu người… Có thể bố trí phục binh hay không, muốn đem chúng ta một lưới bắt hết, hoặc là nói, muốn bắt giết cậu… Sơn dương, chuyện này phải đề phòng.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Tôi đã sớm nghĩ tới, nhưng cũng không có cách nào khác, cho dù nguy hiểm nữa, cũng phải xông vào một lần.”
Đoàn người thương lượng hồi lâu, đối với vấn đề này cũng là hết đường xoay xở, lúc này Thu Oánh đột nhiên mở miệng, hỏi: “Tôi xem như nghe hiểu rồi, các anh muốn biết Thiên Khí son có mai phục hay không, nếu có mai phục, có bao nhiêu phục binh phải không?”
Diệp Thiếu Dương liếc cô nói: “Cô chẳng lẽ có biện pháp?
“Có chứ, ta đi xem chút chẳng phải sẽ biết.”Thu Oánh cười lên, “Lão đại anh đã quên, tôi có thể ẩn hình!”
Đám người Diệp Thiếu Dương lập tức giật mình.
Vừa thu cô ấy không lâu, đã quên cô ấy có loại năng lực đặc thù này… Diệp Thiếu Dương vội vàng đứng dậy, giữ chặt cô, nói: “Cô có thể bị phát hiện hay không?”
Thu Oánh nghiêng đầu suy nghĩ một phen nói: “Tuy tôi ẩn hình không phải vạn năng, nhưng hắn là sẽ không, dù sao bọn hắn cũng không ngờ được ta sẽ đi phải không.”
“Được, vậy cô đi đi, cẩn thận một chút.”
Thu Oánh chớp mắt. “Đi như thế nào?”
“Bảo Qua Qua mang cô đi, chỉ có nó biết đường.”
Qua Qua nói: “Lão đại ngươi ngốc à, ta nếu mang cô ấy đi, vậy không bằng ta tự mình đi cho xong. Nhưng ta có thể đem hình ảnh vẽ lại, nói cho người đi như thế nào…”
Diệp Thiếu Dương lập tức tìm ra giấy bút, dựa theo Qua Qua nói vẽlại… Dùng hai mươi phút đồng hồ mới vẽ xong, sau đó giao cho Thu Oánh.
Thu Oánh nhìn tới mức mắt dại ra. “Phức tạp như vậy à.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cô mang ở trên người, dựa theo cái này đi qua là được.”
Thu Oánh nói: “Lão đại anh không biết, tôi sau khi ẩn thận, trên người cái gì cũng không thể mang, nếu cầm nó, người ta sẽ nhìn thấy một tờ giấy bay ở trong rừng cây, khẳng định sẽ hoài nghi, nhưng tôi có thể đem nó cố gắng nhớ kỹ, tôi nhớ từng cái đầu đường, mấy giờ cũng đủ rồi, vừa lúc tôi cũng cần tế luyện Thiên Cơ Tán, ngày mai mới có thể xuất phát.”
Diệp Thiếu Dương đáp ứng, hỏi cô tế huyện Thiên Cơ Tán là có ý tứ gì.
Thu Oánh giải thích, mình sau khi ẩn hình, trừ thân thể của mình, bất cứ thứ nào cũng không thể ẩn hình — cho dù là quần áo, cũng là dùng tu vi huyễn hóa ra, nhưng có một món đồ ngoại lệ, đó là bản mạng pháp khí, nếu có thể đem một món pháp khí tế luyện thành bản mạng pháp khí, có chứa linh tính, tâm ý tưởng thông với mình (tương tự quá trình nam châm đem kim loại từ hoá), là có thể làm được cùng nhau ẩn hình.
Những ngày qua Diệp Thiếu Dương rời khỏi, nàng luôn luôn tể luyện Thiên Cơ Tán, cần chín chín tám mươi một giờ, mà nay chỉ thiếu mấy giờ thì có thể thành công, nhưng tể luyện pháp khí cần hao phí tâm huyết rất lớn, bởi vậy Cô cần thổ nạp điều tức một đoạn thời gian, mới có thể k bộ phận pháp lực, có thể đem thuật ẩn thân duy trì thời gian dài hơn, cái này xấp xỉ cũng cần một ngày thời gian.
Cầm bản đồ Qua Qua cho, Thu Oánh lập tức vào nhà cân nhắc.
Đám người Diệp Thiếu Dương tiếp tục thương lượng
Trong quá trình này, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy trong tay Ngô Gia Vị cân nhắc một thanh kiếm gỗ, lăn qua lộn lại thưởng thức, thật sự không kiềm chế được, tò mò hỏi: “Cậu rốt cuộc là đang làm cái
gi?”
Lão Quách lập tức nói: “Đệ đừng để ý đến hắn, hắn đã nhập ma, ngay cả ngủ cũng đang nghịch thứ này, gần đây đem vật liệu gỗ tốt nhất của ta bổ hết rồi.”
Ngô Gia Vĩ nghiêm trang nói: “Tôi đang bồi dưỡng kiếm cảm, chiều dài khác nhau, sức nặng khác nhau, cầm ở trong tay cảm giác cũng không giống nhau, tuy là khác biệt rất nhỏ, nhưng nếu muốn đi truy cậu cực hạn, phải nắm giữ chính xác…”
Diệp Thiếu Dương nghe tới to đầu, nhếch miệng nói: “Đừng nói với tôi, cậu tự nghiên cứu là được rồi, tôi ủng hộ cậu trên tinh thần.”
Lúc này, Bích Thanh vẫn ôm ipad ở trên sô pha xem phim không ngẩng đầu lên nói một câu: “Hắn là hạt giống tốt học kiếm đạo.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi làm sao biết.”
“Không tin người hỏi muội muội ta, mấy ngày nay bọn họ luôn so kiếm, vòng vòng dưới mí mắt ta, ta cũng nhìn thấy.”
“Em gái ngươi?” Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, “Ngươi lấy đâu ra em gái nào?”
“Thu Oánh, hai ta đều là cỏ cây thành tinh, vốn đã thân cận, tính cách cũng hợp nhau, liên kết bái tỷ muội, không được sao?”
“Được được, tùy tiện các ngươi.” Diệp Thiếu Dương có chút cạn lời.
Bánh Bao nghe Bích Thanh nói xong, mắt sáng rực lên, lao tới trước mặt cô, ôm hai chân cô nói: “Ta cũng là cỏ cây thành tinh nè, tỷ tỷ, các ngươi đem ta cũng tính vào được không, ta làm tiểu đệ đệ của các ngươi.”
Bích Thanh liếc nó, trong lúc vô ý nói ra một câu trả lời một lời mà hai ý nghĩa: “Đi chỗ khác, chúng ta đều là nữ sinh, không cần tiểu đệ đệ.”
Diệp Thiếu Dương lão Quách cùng Tứ Bảo ba người nhìn nhau, đều cố gắng nhịn không cười ra.
Sau lão Quách nói một chút tình huống với Diệp Thiếu Dương: ở trong mấy ngày qua Diệp Thiếu Dương đi Hạ Môn bầu bạn Nhất Cốc đại sự, tin Đạo Uyên chân nhân chết đã truyền khắp toàn bộ giới pháp thuật, tạo thành chấn động lớn hơn xa so với tưởng tượng.
Thứ nhất, là Đạo Uyên chân nhân bối phận quá cao, địa vị cao cả, thứ hai là lão chết thật sự quá thảm… Toàn bộ giới pháp thuật đã sôi trào, rất nhiều môn phái nhỏ đều đang xâu chuỗi, tính mở một cái đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân.
Chương 2522: Gia Tộc Tế (2)
“Nhưng, trên giang hồ bây giờ có đồn đãi, có người nói Đạo Uyên chân nhân trên thực tế là bị đệ giết, nói là vì chèn ép Long Hổ sơn, làm Mao sơn một nhà độc đại, ha ha, để nghe thôi là được.”
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, hít sâu một hơi, nghiến răng nói: “Nhưng, Đạo Uyên tổ sự thật là bởi đệ mà chết, để mặc kệ hung phạm là ai, thù này, đệ nhất định tự tay đi báo!”
Trở lại phòng ngủ, Diệp Thiếu Dương tính nghỉ ngơi một hồi, ở trước khi ngủ, lại một lần nữa dùng cương khi kích hoạt Nhẫn Bằng Tinh Mã Não, vẫn chưa thu được Đạo Phong đáp lại, trong lòng có chút lo lắng, vì thế bảo Qua Qua lại đi Quỷ Vực một chuyến, đến Phong Chi Cốc tìm Đạo Phong, xem gà rốt cuộc đang làm cái gì, sau đó nằm ngủ một hồi… Đây không phải tham ngủ, mà là không nói chắc được khi nào phải triển khai hành động, bảo trì dư thừa tinh lực, quan trọng hơn mọi thứ khác.
Qua Qua tới Quỷ Vực, hướng tới Phong Chi Cốc — nó là thành viên đến Phong Chi Cốc nhiều nhất, cũng quen đường nhất trong Liên Minh Tróc Quỷ, hai canh giờ sau đã đến phạm vi Phong Chi Cốc.
Phong Chi Cốc bây giờ đã không chỉ là một thung lũng đơn giản như vậy nữa, từ sau khi sáng tạo, Đạo Phong tự mình dẫn dắt thủ hạ chinh chiến khắp nơi, cho tới bây giờ, chỉ là thành trì đã có mấy chục tòa, tung hoành vài trăm dặm, đã thành loại Giáp bậc hai trong các thế lực Quỷ Vực– loại tiêu chuẩn phân cấp này, là âm ty đưa ra.
Trong bảy mươi hai ti của U Minh, có một ti tên là Đốc Sát ti (tên thật ra rất giống với nhân gian), chuyên môn phụ trách điều tra và lập hồ sơ tình huống toàn bộ Quỷ Vực, đặc biệt là các thế lực cát cứ Quỷ Vực, chỉ cần có thể tra được, tất cả đều đăng ký trong hồ sơ, sau đó dựa theo quy mô, nhân số lớn nhỏ, đối ứng chia làm Giáp Ất Bính Đinh bốn hàng ngũ, trong đó mỗi một hàng có ba cái cấp
bậc.
Ở trong ngắn ngủn nửa năm, Phong Chi Cốc từ một thung lũng nho nhỏ chưa có tiếng tăm gì đã lên bảng, sau đó từng bước một tăng lên, cho đến hôm nay phần gia nghiệp này, Đạo Phong công lao lớn nhất, nhưng cũng không phải công lao của một mình hắn.
Phong Chi Coc hôm nay, quản sự chân chính ở công việc bình thường là Kiến Văn Đế — hắn dù sao từng làm hoàng đế, ở phương diện quản lý, có trụ thể hầu như không ai có thể so sánh, ở dưới từng bước cố gắng của hắn đem Phong Chi Cốc tạo thành một triều đình nhỏ, hắn tọa trấn triều đình, thống lĩnh tất cả công việc nội bộ.
Lúc trước, Đạo Phong lựa chọn giúp gã tụ hôn trọng sinh, rất nhiều người đều không hiểu cách làm của Đạo Phong, hôm nay mới biết được, Đạo Phong là coi trọng tài hoa của gã.
Kiến Văn Đế tính cách cao ngạo, trong xương cốt đối với rất nhiều người đều không thèm nhìn, ngay cả cùng Diệp Thiếu Dương cũng không hợp (dù sao có thù giết vợ), nhưng đối với Đạo Phong lại cực kỳ trung thành, loại trung thành này, một mặt là vì ân tái tạo, một mặt khác, lại là xuất phát từ một cái giao dịch.
Dựa vào giao dịch này, Đạo Phong có thể yên tâm mà đem toàn bộ Phong Chi Cốc giao cho gã, mà không cần lo lắng gã mưu phản hoặc thế nào. Nội dung giao dịch này, chỉ có hai bên bọn họ biết.
Một đám thành viên sớm nhất của Phong Chi Cốc: Dương Cung Tử, Trần Lộ, Tiểu Mã, hai vợ chồng Nhạc Hằng vân vân, đều đã tìm được phương diện mình sở trường, mỗi người một chức trách, ở chung rất hòa hợp. Duy nhất không hòa hợp, chính là Nhạc Hằng cùng lão rùa đen Huyền Vũ.
Huyền Vũ là quân sự của Phong Chi Cốc. Kẻ này đa mưu túc trí, bụng đầy mưu kế, ở trên việc dụng binh rất có tâm đắc, nhưng có một vấn đề chính là: lão già này xuất phát từ nguyên nhân tính cách, càng thích phòng thủ hơn, đặc biệt giỏi nhẫn nhịn. Bình thường cho dù trước trận hai quân bị tướng soái đối phương chỉ vào cái mũi mắng, cũng không tức không giận, lời răn lão tuân theo là: không thể nhịn được nữa, thì nhìn một lần nữa.
Bởi vì giỏi nhẫn nhịn, vài lần đều tránh được nguy hiểm do liều lĩnh cùng một mình xâm nhập, nhưng có đôi khi cứ nhẫn nhịn, chậm trễ chiến cơ.
Làm tiên phong tướng quân, tính cách Nhạc Hằng giống với đặc tính công pháp của lão, là hỏa nam, dễ sốt ruột, thường xuyên đứng đực ra nhìn đối thủ rút đi, Huyền Vũ cũng không cho xuất binh, nổi trận lôi đình, hai người vì thế thường xuyên mâu thuẫn, báo tới chỗ Đạo Phong, Đạo Phong chưa bao giờ quản –– để hắn cùng Huyền Vũ hợp tác, thật ra là Kiến Văn Để an bài, cũng là bút tích của thần:
Hai người này một vội vàng xao động một giải nhịn, ngược lại có thể lấy thừa bù thiếu, vừa có khả năng tấn công, vừa lúc phối hợp… Nhưng, đây cũng là một phương pháp cân bằng lui mà cầu thứ yếu. Phong Chi Cốc là thiếu một quân sự cao cấp, bởi vậy Đạo Phòng trước đó mới sẽ mời Lâm Tam Sinh tới hỗ trợ, nhưng Lâm Tam Sinh tâm niệm Liên Minh Tróc Quỷ, không muốn trường kỳ ở lại Quỷ Vực, cho tới bây giờ cũng không tìm được quân sự thích hợp hơn.
Qua Qua vừa mới tiến vào địa bàn của Phong Chi Cốc, lập tức có binh sĩ canh gác đến đưa ra nghi vấn, Qua Qua cực kỳ ngạo nghễ thông báo tên họ, sau đó lập tức được coi là khách quý để đối đãi, thông báo lên, tướng quân thủ thành tự mình tới gặp, sau khi nịnh bợ, phái một sứ giả đi cùng nó đến Bạch Vân thành tìm Đạo Phong.
Hai người ra khỏi chỗ cửa ải này, đi không bao xa, liền nhìn thấy trong hoang mạc bụi bặm nổi lên bốn phía, một lộ đại quân động nghìn nghịt từ xa xa chạy đến.
“Đây là tình huống gì, sắp đánh trận sao?” Qua Qua cực kỳ ngạc nhiên.
“Nhị gia không biết, hôm nay là ngày ngự giá thân chinh.”
“Ngự giá thân chinh?” Qua Qua giật mình, “Đạo Phong tự mình dẫn đội sao?”
“Không phải chủ thượng, là bệ hạ.”
Qua Qua nhíu mày nhìn hắn, “Bệ hạ nào, Kiến Văn Đế?”
“Đúng vậy.” “Ồ, được rồi, lần này lại đánh với ai?”
“Bẩm báo nhị gia, lần này là đại quân âm ty đến xâm phạm, bởi vậy bệ hạ mới sẽ dẫn quân thân chinh, quyết một trận sống mãi với bọn họ.”
Qua Qua nghe xong lời này, chấn động không thôi, nó tuy không quá thích tự hỏi, nhưng tình thể đại khái vẫn là biết đến, lập tức kinh sợ hỏi: “ m ty đã khai chiến đối với các ngươi?”
Sứ giả trả lời: “Hình như cũng không phải, tại hạ chức quan bé bằng hạt vừng, nhiều sự tình cũng không hiểu, nhị gia nếu muốn biết, đợi gặp chủ thượng, hỏi qua là biết, nơi này là đường đại quân đi qua. Lại là Thiên tử cầm quân, không thể mạo phạm, hai người chúng ta vẫn là mau mau né tránh chút đi.”
“Thiên tử, ha ha.”Trong lòng Qua Qua thật sự không đem Kiến Văn Đế coi là Thiên tử, nói với sứ giả: “Ngươi đừng SỢ, ta tương đương Kiến Văn Đế, hắn không thể làm gì ta, người ở lại đây không có việc gì.”
Sứ giả này khổ sở khuyên mà không được, lại không dám tự đi, đành phải run sợ trong lòng theo nó cùng nhau chờ.
Quân tiên phong của đại quân, cưỡi đều là loại ngựa Quỷ Vực đặc biệt dàng, nhanh như điện chớp, trong chớp mắt đã tới cửa ải, tướng quân tiên phong đi trước làm gương, lại thấy phía trước cửa ải hai người một cao một thấp chắn ở phía trước, không khỏi nhướng mày, cách thật xa quát lớn: “Người nào cần đại quân, còn không mau mau thối lui!”
Nói xong trực tiếp nâng tay bắn ra, một tia sáng bay tới, Qua Qua kéo sứ giả tung người tránh thoát, nhất thời tức không biết đánh vào đầu, chống hông nói: “Người chưa nói gì đã đấu võ, quá đáng lắm nha, Kiến Văn Đế ở đâu, ta muốn gặp Kiến Văn Đế!”
Tướng quân tiên phong giận trợn tròn hai mắt, vừa muốn phát tác, chi bộ tùy quần bên cạnh hắn vội vàng kêu dừng lại, thấp giọng nói: “Tướng quân chậm đã, tiểu tử này dám cản đại quân, nói không chừng có chút lai lịch, không thể liều lĩnh, cứ hỏi nó một tiếng, nếu là hạng người càn quấy, lại lấy quân pháp xử trí cũng không muộn.”
Chương 2523: Phật Bảo (1)
Tướng quân kia nghĩ qua cũng đúng, ghìm ngựa dừng lại, giọng điệu hơi dịu đi, hỏi: “Ngươi là người phương nào, không biết làm lỡ quân xa, chính là tội nặng sao?”
“Cái gì quân xa với không quân xa, ta chỉ muốn gặp Kiến Văn Đế, mau bảo Kiến Văn Đế đi ra gặp
ta!”
“Cái gì!”Tướng quân cùng chủ bộ kia vừa nghe lời này, đều ngây người.
Sứ giả bên cạnh Qua Qua chắp tay nói: “Bái kiến tướng quân, xin tướng quân biết, vị này là nhị gia của am dương ti, không phải là người ngoài.”
Hai người vừa nghe là m Dương ti, nhìn lẫn nhau, lập tức xuống ngựa hành lễ.
m Dương ti tương đương Liên Minh Tróc Quỷ, tuy không phải cùng một cái hệ thống với Phong Chi Cốc, nhưng quan hệ của hai bên, cho dù là tướng sĩ bình thường nhất cũng rõ, không dám chậm trễ, chủ bộ kia lưu lại nói chuyện, tiên phong tướng quân giục ngựa về trung quân, đi báo cáo Kiến Văn Đế.
Không bao lâu, một chiếc chiến xa chạy đến, trên chiến xa có một tầng mui xe màu vàng tươi, đem thùng xe bao trùm, bốn con ngựa kéo, nhìn qua cực kỳ khí phái, khi chạy đến trước mặt, có người từ bên trong đẩy mạnh, chính là Kiến Văn Đế, đầu đội vương miện, mặc long bào màu vàng tươi, nhìn Qua Qua một cái, nhướng mày, nói: “Sao người lại tới đây?”
Hắn đối với Liên Minh Tróc Quỷ không có hảo cảm gì, nhưng cũng không có khả năng xa lánh, dù sao là người một nhà.
“Hê hê, bệ hạ ngươi tác phong lớn lắm nha.” Qua Qua mặt mày gian giao, nhảy lên đoạn trước của chiến xa, cách mành nói chuyện với Kiến Văn Đế.
“Ta đến tìm Đạo Phong, lão đại ta tìm hắn có việc thương lượng, triệu hồi hắn không đến, ta chỉ đành đến một chuyến, các ngươi đây là sắp đánh trận sao?”
Kiến Văn để nói: “Người tìm Đạo Phong, bây giờ là không tìm được đâu, Trần Nguyên đại tiên đến đây, hai người đang luận đạo, Đạo Phong dặn dò, bất luận kẻ nào cũng không thể quấy nhiễu, cho dù là Diệp Thiếu Dương tự mình đến cũng không được, người canh ở đây vô dụng, tìm người chuyển lời là được rồi, trở về đi.”
Qua Qua giật mình, nói: “Trấn Nguyên Tử tìm đến Đạo Phong, là chuyện của vài ngày trước, chẳng lẽ bọn họ luận đạo luận mãi đến bây giờ?”
“Cái gì vài ngày, vài canh giờ trước mới đến.” Nói xong gọi một người, bảo Qua Qua có lời gì thì nói với binh sĩ này, để hắn trở về báo cáo.
“Cũng không có gì để nói, ngươi đi nói cho Đạo Phong, nói lão đại ta sắp[ hành động, bảo hắn sau khi hết bận, mau chóng đi gặp lão đại ta, miễn chậm trễ công việc.”
Binh sĩ đó lĩnh mệnh, cưỡi ngựa lạo đi.
“Hoàng đế, vừa rồi ta nghe nói các ngươi sắp đánh trận với âm ty, thật hay giả?”
Khóe miệng Kiến Văn Đế hiện ra một cái mỉm cười, nói: “Cũng không tính, chỉ là giành địa bàn với bọn họ, ngươi nếu không vội trở về, thì tiến vào nói chuyện.”
Qua Qua vì thế vén rèm đi vào. Trong kiệu này không có chỗ ngồi, nhưng ở trên thùng xe trải một tầng vải nhung thật dày màu vàng, chế tác còn rất tinh tế, bên trên thêu đồ án rồng bay phượng múa, trông rất sống động.
Trong xe còn có một ít đồ dùng bắt chước nhân gian, đa số đều là màu vàng, nhìn qua đã có một loại khí phái hoàng gia. Qua Qua như có hứng thú hết nhìn đông tới nhìn tây, cảm khái nói: “Hoàng đế, ngươi thu thập thế này được đẩy, xét cho cùng từng làm hoàng đế, tác phong này, người bình thường thật sự học không được.”
Kiến Văn Đế khoanh chân ngồi ở trên sàn, chỉ vào đối diện bảo Qua Qua ngồi xuống, Qua Qua sau khi ngồi xuống, nhìn thấy trên một cái bàn trà thấp bên cạnh Kiến Văn Đế đặt một cây kiếm có vỏ kiếm, lập tức đưa tay đi cầm, miệng nói: “Đây không phải Ngư Trường Kiếm của lão đại ta sao!”
Kiến Văn Đế giành lấy, mỉm cười nói: “Ta tạm mượn để dùng.”
“Ngươi cũng mượn đã lâu rồi, khi nào trả lại cho lão đại ta.”
“Ngươi thằng nhãi này, Diệp Thiếu Dương không vội, ngươi trái lại đã vội rồi.”Kiến Văn Để phân phó tiếp tục chạy đi, xe ngựa lập tức chạy.
Kiến Văn Đế đem lư hương trong tay đưa cho Qua Qua, “Đây là hương làm từ phấn Tứ Diệp Hoa, rất hiếm.”
Qua Qua tham lam hít mấy hơi, quả thực cảm thấy tinh thần thoải mái.
Kiến Văn để nói: “Ta vừa lúc hỏi người chút chuyện, nghe nói Đạo Uyên chân nhân đã về cõi tiên, hơn nữa có liên quan với Diệp Thiếu Dương, có việc này hay không?”
Qua Qua nói: “Ngươi cũng đã nghe nói, khẳng định là sự thật, nhưng giết Đạo Uyên chân nhân, đại khái là tặc tử Thánh Linh Hội, bây giờ thiên hạ đều đang điều tra.”
“Thánh Linh Hội là cái gì?”
“Ta không nói rõ được, là một tổ chức tà tụ đi, rất lợi hại, bên trong có cường giả, cho dù là lão đại cũng không phải đối thủ.”
“Bọn ngưu quỷ xà thần này… Thiên kiếp buông xuống, cũng đều ùn ùn ra sân rồi.”Kiến Văn Đế oán hận nói, “Thiên hạ của trẫm, há cho phép bọn tiểu tặc nhảy nhót đó đắc ý vênh váo!”
Qua Qua cười một tiếng, Hoàng đế, bây giờ thời đại nào rồi, đã sớm không phải thiên hạ của ngươi, người vẫn là an tâm ở Phong Chi Cốc làm việc thật tốt đi, chuyện nhân gian ngươi cũng đừng nghĩ nữa.”
Kiến Văn Để trầm mặc một hồi, nói: “Trẫm hỏi người, quân sự của các ngươi hiện ở nơi nào?”
“Quân sư à, ài.” Qua Qua thở dài, ánh mắt cũng ảm đạm đi, đem chuyện Lâm Tam Sinh nói đại khái một lần.
Kiến Văn Đế nghe xong, cũng kinh ngạc vô cùng, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm: “Trẫm nơi này thiếu một mưu sĩ, vốn định khuyên bảo hắn đến, hắn đã ở Không Giới đắc ý như thế, vậy thì thôi đi.”
Qua Qua nói: “Hoàng đế, người còn chưa nói đầu, các ngươi sao lại bắt đầu đánh với âm ty.”
Kiến Văn Để thu liễm tâm thần, nói: “Phong Chi Cốc ta cùng âm ty xưa nay không có xung đột quá lớn, gần đây, chúng ta hai bên giáp công một phương quỷ sào, hẹn sẵn sau khi diệt trừ, chia đều thổ địa, kết quả này bởi vì phân phối không đều, nổi lên mâu thuẫn, trẫm tự mình dẫn đại quân đến điều giải, nếu không điều giải được, có thể phải chiến một trận.”
Qua Qua nghe xong, sửng sốt một hồi nói: “Đã nói sẵn chia đều, âm ty không phân rẽ phải trái, chiếm thêm địa bàn của chúng ta sao? Đáng giận nha!”
Kiến Văn Đế nhìn nó một cái, nói một câu khiến Qua Qua phun máu: “Là chúng ta chiếm nhiều thổ địa.”
“Cái gì, cái gì?” Qua Qua ngẩn ra, vội vàng đem những lời mắng mỏ âm ty đã đến bên miệng nuốt trở lại trong bụng.
Kiến Văn đế nói: “Trẫm vốn không thèm để ý chỗ đất đai đó, nếu là bình thường, nhường cho bọn hắn thêm cũng không sao, nhưng mà… Ta cố ý chiếm nhiều đất, chính là muốn dẫn phát mâu thuẫn, để có cái cớ xuất binh, điều này người có biết vì sao không?”
Qua Qua ngây ngốc lắc đầu, “Chuyện đánh trận phương diện này, ta không hiểu.”
“Không phức tạp như vậy, trẫm làm như vậy, chỉ là vì, lần này tướng lĩnh hợp tác với Phong Chi Cốc ta, là hoàng thúc của trẫm… Trẫm đại đã lâu, cuối cùng gặp được hắn, ngươi nói, trẫm sao có thể bỏ qua cơ hội này?”
Hoàng thúc…
Qua Qua nghiêng đầu nghĩ một hồi, lẩm bẩm: “Ta hình như từng nghe lão đại nói chuyện của ngươi, người trước kia là hoàng đế, sau lại bị thúc thúc người đoạt ngôi vị hoàng đế phải không?”
“Việc này đừng nhắc lại!”Kiến Văn Đếng hiến răng vàng ken két, “Thù năm đó, trẫm vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng, hôm nay phải giết tên giặc này, giải quyết xong tâm sự!”
Qua Qua kinh ngạc nhìn hắn, không biết nên khuyên như thế nào, nghĩ mình dù sao cũng không có việc gì, hay là đi theo xem, nhỡ đâu xung đột, mình cũng cần đi báo tin tìm người đến hỗ trợ.
Chương 2524: Phật Bảo (2)
Binh mã ra khỏi cửa ải, theo tường thành đi mãi về bên trái, lại đi thêm non nửa canh giờ, có người dùng ngựa báo cáo, nói là đã sắp đến, Qua Qua vén màn nhìn thoáng qua, ở trên đường chân trời cách đó không xa xuất hiện một ít điểm đen, đều là người cưỡi ngựa, đúng không nhúc nhích ở nơi đó.
Kiến Văn Đế nắm chặt Ngữ Trường Kiếm.
“Hoàng đế, ta nói, ngươi đừng xúc động, có chuyện từ từ nói…” Qua Qua cảm thấy mình dù thế nào cũng có thể khuyên vài câu, “Các ngươi tóm lại là thân thích, còn là chí thân, nhân gian có câu nói như thế nào nhỉ, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa giải —
“Cái gì!”Kiến Văn Đế trừng mắt.
“Ô, nói sai rồi, đây là hình dung vợ chồng, hình dung thân thích nói như thế nào nhỉ… Được rồi ta đã quên, dù sao hắn cũng là chú ruột của ngươi, hơn nữa cũng đã trôi qua nhiều năm như vậy.”
Kiến Văn Đế cười âm trầm, “Trẫm lúc trước quả thực đem hắn coi là thúc thúc, cho nên trẫm đã thua, một lần này, trẫm sẽ không khách khí với hắn nữa.”
Xa mã đi mãi đến trước trận, sau khi dừng lại, Kiến Văn Đế ngược lại không sốt ruột xuống xe, mà là bảo người ta đem rèm vén lên, Qua Qua cũng nghiêng đầu nhìn tới.
Đối diện chỉ có mười mấy người, mỗi người đều là mặc giáp bạc, cưỡi ngựa cao to, xếp thành một hàng ngang.
Ngân giáp quỷ võ sĩ…
Một vị tướng quân ở giữa mặc giáp vàng, đầu đội mũ mào, dáng người nhìn qua rất cường tráng, bộ dáng hơn năm mươi tuổi, trong nét mặt lộ ra một loại khí chất uy nghiêm tự nhiên hình thành. Qua Qua nhìn cái đầu tiên, có loại cảm giác quen thuộc, giống như từng gặp ở nơi nào, lại nhìn Kiến Văn Đế, bừng tỉnh đại ngộ: trên mặt Kiến Văn Đế cũng có khí tức tương tự.
Hơn nữa hai người tuy một béo một gầy, ăn mặc cũng không giống nhau, nhưng trong ngũ quan có một loại thần vận vẫn rất tương tự.
Đây chính là chú của Kiến Văn Đế, Chu Lệ nhỉ.
Kiến Văn Để nhìn thấy Chu Lệ, mí mắt giật giật, sau đó khóe miệng nở ra một nụ cười mỉm, chậm rãi nói: “Hoàng thúc, đã lâu không gặp.”
Trên mặt mang theo nụ cười, giọng điệu cũng như hòa, nhưng chỉ có Qua Qua ở trong xe chú ý tới, tay hắn cầm kiếm đang khẽ run.
“Ta biết là người mà, Duẫn Văn… Trôi qua đã lâu như vậy, chuyện năm đó, người còn không bỏ xuống được sao?” Chu Lệ thanh âm vang dội, không giận tự uy, lộ ra một loại lực lượng làm người ta không thể kháng cự.
Chu Lệ thấy được Qua Qua ở bên trong, chắp tay, nói: “Vị này đã ngồi chung một xe với cháu của ngô, không biết là vị nào của Phong Chi Cốc?”
Qua Qua vội vàng xua tay, nói: “Không không, ta là thuộc Liên Minh Tróc Quỷ, đến Phong Chi Cốc làm việc, thuận tiện qua xem, ồ, ta thật ra là muốn khuyên các ngươi hòa hảo.”
Chu Lệ giật mình, “Liên Minh Tróc Quỷ… Ngươi là môn hạ của tiểu thiên sư?”
“Đúng đúng, ta là lão Nhị Qua Qua.”
“Thì ra là nhị gia.” Chu Lệ lại chắc chắp tay, “Thỉnh cầu trở về thay ta ân cần thăm hỏi tiểu thiên
Sur.”
“Không dám, nhất định chuyển lời.” Qua Qua vội vàng hoàn lễ, ngược lại đã sinh ra vài phần hảo cảm đối với Chu Lệ này.
Chu Lệ còn muốn hỏi Qua Qua điều gì, Kiến Văn Để khẽ quát một tiếng: “Chu Lệ! Ngươi nay nhìn thấy thái thượng hoàng, dám không hành lễ sao?”
— Chu Lệ là chú của hắn, nhưng làm hoàng để lại là ở sau hắn, nói nghiêm khắc, hắn so với Chu Lệ mà nói, thật đúng là thái thượng hoàng…
Chu Lệ mỉm cười, nói: “Nếu luận thân duyên, ta là chú ngươi, nếu luận quốc thống… Ta năm đó nhận lệnh Tĩnh Nan, kế thừa đại thống, đã đem bài vị người dời ra khỏi triều đình, lấy đâu ra thái thượng hoàng?”
“Tĩnh Nan, ha ha ha ha…”Kiến Văn Đế cười phá lên.
Chu Lệ sau đó thở dài, nói: “Mấy trăm năm đã qua rồi, Duẫn Văn, tất cả đều đã xong… Mà nay người ta ước hẹn tác chiến, tước định sau khi xong việc phân cách ranh giới, vì sao lật lọng, chiếm địa bàn của ta?”
Kiến Văn Để cười lạnh nói: “Vẻn vẹn Quỷ Vực nơi vô chủ, tính toán chi li với ta, ngươi ở nhân gian, chiếm toàn bộ giang sơn Đại Minh ta, còn ngại ít sao.”
Chu Lệ nhìn hắn, trầm mặc một phen rồi nói: “Ta đã biết, ngươi là cố ý, ta có “nhường người… Nhưng ta nay làm tượng, không thể tự tiện chủ trương, không cách nào ăn nói đối với âm ty, đối với bộ hạ, việc hôm nay, người lại muốn thế nào?”
“Kiến Văn, người vốn là vong mệnh thiên tử, không phụng âm ty, ở nhân gian làm quỷ, bị Diệp Thiếu Dương tru sát, lại vì Đạo Phong cứu, trái với luân hồi đại đạo, vốn là tội phạm quan trọng của âm ty, chủ ta nhường nhịn mọi cách, người lại đắc ý vênh váo, toàn nói những chuyện lông gà vỏ tỏi của kiếp trước, ý như thế nào, còn không xuống ngựa tiếp nhận đầu hàng, theo ta đi âm ty kết thúc án kiện!”
Bên cạnh Chu Lệ, một người cưỡi ngựa bước ra khỏi hàng, tay cầm roi ngựa, chỉ vào Kiến Văn Để lớn tiếng chửi ầm lên, thanh âm như tiếng sấm. Qua Qua chăm chú nhìn lại, bộ dạng kẻ này cũng rất dũng mãnh, nghĩ đến lúc mình xem TV, thường xuyên nghe được từ hổ tướng này, dùng ở trên thân ngân giáp quỷ võ sĩ này quá thích hợp.
Kiến Văn Đế giật mình, nheo mắt đánh giá hắn, hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
Ta chính là Vĩnh Lạc triều đại tướng Hung quốc công Quách Lượng!”
“Quách Lượng tặc tử, ngươi nhận ra ta hay không!” Một người từ trong đội ngũ phía sau xe ngựa của Kiến Văn Đế đi ra, đi lên đứng ở phía trước. Qua Qua tò mò thò đầu nhìn là một người trung niên trang phục thư sinh, râu đen bay bay, mặt đầy chính khí, cho người ta cảm giác cương trực công chính.
Quách Lượng chăm chú nhìn người tới, không đợi nhận ra, bên cạnh Chu Lệ cả kinh biến sắc, hô lên: “Phương tiên sinh! Không, tinh quân ngài sao lại đến đây?”
Phương tiên sinh lạnh lùng nói: “Ta không phải là bản tôn tinh quân, mà là nhân hồn Phương Hiếu Nhụ, Phương Hiếu Nhụ năm đó bị người tru diệt mười tộc!!”
Chu Lệ giật mình.
Qua Qua tò mò, nhỏ giọng hỏi Kiến Văn Đế: “Người này là ai.”
Kiến Văn Đế động dung nói: “Hắn là người có khí tiết nhất Đại Minh triều ta, sao Văn Khúc hạ phàm, Chu Lệ mưu phản thành công, bảo hắn nghĩ chiếu thư, không theo, bị diệt mười tộc… Sau đó sao Văn Khúc quân trở về vị trí cũ, nhân hồn Phương Hiếu Nhụ lại ở lại Quỷ Vực, đó là thần niệm Văn Khúc tinh quân. Bởi hắn cương trực công chính, ngâm oan mà chết, âm ty vốn muốn trọng dụng, nhưng hắn bởi Chu Lệ được âm ty phong quan, từ chối không đồng triều vớigã, cả ngày du đãng ở Quỷ Vực, biết được ta ở Phong Chi Cốc, lập tức tới tìm ta. Đây là trung thần số một của bản triều đó!”
Nói đến sự tích Phương Hiệu Nhụ, Kiến Văn Đếtâm kế vẫn luôn cực sâu, trên mặt cũng xuất hiện nét kích động.
Qua Qua nghe hắn nói xong, ngây ra một hồi, sợ hãi hỏi: “Không phải chỉ có cửu tộc sao, lấy đâu ra mười tộc?
Kiến Văn Đế cười to, chỉ vào Chu Lệ nói: “Cái này phải hỏi hắn một phen, hắn ngại cửu tộc không đủ, ngay cả đệ tử của Phương tiên sinh cũng coi như một tộc, tàn sát hết rồi!”
Chu Lệ hơi cúi đầu, biểu cảm trên mặt rất là xấu hổ.
Phương Hiếu Nhụ chỉ vào Quách Lượng lúc trước lên tiếng mắng: “Ba họ làm nô tài, có tư cách gì ở trước mặt lão phu sủa gâu gâu!”
Quách Lượng tức tới mức nghiến răng thành tiếng, nhưng đối mặt một con người đạo đức toàn vẹn như vậy, đầu tiên đã thua trên khí thế, trong lúc nhất thời không dám lên tiếng.
“Phương tiên sinh, lời ấy sai rồi.” Một thanh âm già nua từ phía sau Chu Lệ phát ra.