Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 350
❮ sautiếp ❯Chương 2478: Tượng Thần (2)
Vương Bình phục hồi tinh thần, đột nhiên hỏi: “Hai vị, các người là đến điều tra Thánh Linh Hội phải không?”
Tạ Vũ Tình kinh ngạc, nói: “Các anh cũng biết Thánh Linh Hội?”
“Quả nhiên đúng mà… Trách không được các người muốn lấy đi tượng thần.” Ninh Lỗi cười khổ một tiếng nói, “Vùng này đều là khu trực thuộc của chúng tôi, tự nhiên là từng nghe nói về Thánh Linh Hội, chúng tôi cũng đang điều tra, chẳng qua thủ đoạn phòng bị của bọn họ rất mạnh, chúng tôi vô kể khả thi, không tìm thấy manh mối gì, nhưng tôi không hiểu, các người không phải cục cảnh sát Thạch Thành sao, vì sao sẽ điều tra đến chúng tôi bên này?
Tạ Vũ Tình nhún vai, nói: “Chuyện này, một hai cậu không dễ dàng nói rõ, các anh đã biết Thánh Linh Hội, vậy tôi cũng không che giấu nữa, tìm một chỗ tôi nói cho các anh toàn bộ manh mối.”
Hai người rất cao hứng, đề xuất tìm phòng nói chuyện ngay trong khách sạn nhỏ, Vương Bình vốn muốn điện thoại gọi người, đem bà chủ này mang về thẩm vấn, nhưng Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ giữ cô ta lại còn có chỗ dùng tới, vì thể đem cô ta áp giải đến phòng cách vách, đồng thời Vương Bình gọi điện thoại yêu cầu tiếp viện… Nơi này dù sao cũng là khách sạn, đã ở vài người, hiện tại bà chủ bị bắt, nếu có khách vào ở hoặc là rời đi đều rất phiền toái, cần có người đến phối hợp xử lý.
Sau khi đem bà chủ áp giải đến phòng cách vách, Tạ Vũ Tình trước giản lược giới thiệu tiền căn hậu quả sự tình, chẳng qua đối với thân phận Diệp Thiếu Dương không giới thiệu nhiều hơn, chỉ nói là một nhân sĩ giới pháp thuật.
Vương Bình và Ninh Lỗi sau khi nghe xong thì cực kỳ chấn động, cũng chưa trách cứ Tạ Vũ Tình trước đó chưa nói cho bọn họ sự thật, ngược lại cảm thấy hai người chạy xa như vậy đến điều tra vụ án bản địa bọn họ, cực kỳ cảm kích.
“Vị… Cao nhân này, tuy chúng tôi đều chưa từng thấy pháp thuật, nhưng vừa rồi bà chủ kia hướng cậu… Đó gọi là làm phép nhỉ, cậu không có việc gì cả, điều này đủ để nói rõ pháp lực của cậu rồi.”
Diệp Thiếu Dương bật cười. Quả nhiên ở trong 1 người thường, phàm là hơi có chút pháp thuật đều là cao nhân. Nhưng với chính hắn mà nói, chuyện này nhỏ tới mức thật sự không đáng giá nhắc
tói.
“Vị Diệp… Diệp tiên sinh này, bà chủ kia có phải cũng biết pháp thuật gì hay không?”
“Xem như thế, nhưng không thể xưng là pháp sư, nhiều nhất chỉ là cấp bậc người đam mê, biết một hai chiều đơn giản mà thôi.”
Hai người nhìn nhau, nghe lời này, càng thêm cảm giác Diệp Thiếu Dương sâu không lường được.
Vương Bình nói: “Về Thánh Linh Hội này, chúng tôi cũng đang điều tra, mãi không có manh mối gì, bây giờ các người mang theo manh mối đến đây, chúng tôi cầu còn không được, có cái gì tôi có thể hỗ trợ không?”
Tạ Vũ Tình suy nghĩ một phen rồi nói: “Thật đúng là có một việc cần tìm các anh điều tra, các anh giúp tôi điều tra một người gọi là Cao lão nhị, hình như là một phú thường chỗ các anh, tên thật tôi không biết.”
Vương Bình và Ninh Lỗi nhìn thoáng qua, đều cười. Vương Bình nói: “Cao lão nhị à, không cần điều tra, chúng tôi bên này toàn bộ nhân viên cảnh vụ không có ai không biết hắn. Nhưng hắn không phải là thương nhân gì cả, hắn tính là làm khoán đầu, năm trước là làm nghề linh tinh, bây giờ mở câu lạc bộ đêm, Thiên Thượng Nhân Gian nổi tiếng Hàng Châu, chính là hắn mở. Hắn liên quan vài vụ án, gần đây bị đào ra, người đã bị bắt, chính là chuyện tháng trước, bây giờ đang ở nơi giam giữ. Sao, chuyện Thánh Linh Hội hắn cũng có phần?”
“Nếu tình báo không sai, Thánh Linh Hội phân hội này, chính là hắn bỏ tiền thành lập lên.”
Hai cảnh sát chấn động không thôi.
Vương Bình chỉ vào bà chủ không nhúc nhích bị đẩy ngã ở trên giường, nói: “Diệp tiên sinh, cậu giữ Cô ta ở đây là muốn làm gì?”
“Hỏi cô ta một số vấn đề.”
Vương Bình nói: “Ồ, cô ta khẳng định là biết chút gì đó, nhưng cô ta chưa chắc chịu nói, vẫn là đưa đi sở cảnh sát thì tốt hơn, chúng ta có thể chậm rãi hỏi cô ta, không sợ cô ta không nói.”
“Không cần, tôi có cách.”
Diệp Thiếu Dương đứng dậy đem cửa và cửa sổ đóng kỹ, đem bức rèm kéo xuống, phòng này tuy không tối như gian phòng cách vách cung phụng Linh Bà Bà, nhưng sau khi kéo bức rèm, cũng hôn ám giống như hoàng hôn vậy.
Diệp Thiếu Dương đi đến trước mặt bà chủ kia, đưa tay bóc linh phù trên mặt cô ta. Bà chủ giống như lập tức tỉnh táo lại, mở mắt nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức mở mồm mắng, đón tiếp bằng các loại lời lẽ ác độc.
“Người đàn bà chanh chua à. Được, lát nữa ta cho ngươi thể nghiệm một phen.” Bị nhân người ta nhiên ân cần thăm hỏi cha mẹ đã chết, trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng rất khó chịu.
“Có bản lĩnh người giết ta, ngươi là đồ con rùa!! Bà chủ vẫn không giảm khí thế.
Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô lấy ra một cái nến đỏ, điểm hóa sau đó đi về phía bà chủ.
Nhỏ sáp?
Hai cảnh sát cùng nhau đứng lên, Vương Bình nói: “Diệp tiên sinh, thế này không được đầu, tuy không phải thẩm vấn chính quy, nhưng cũng không thể dụng hình, bằng không không có cách nào mà ăn nói.”
Diệp Thiếu Dương chưa lên tiếng, đem nến đỏ đặt ở trên bàn trà nhỏ bên giường.
Bà chủ nhìn nến đỏ cùng ánh mắt hung ác nham hiểm của Diệp Thiếu Dương, cũng có chút khẩn trương, quát lớn: “Người tên súc sinh này muốn làm gì!”
“Ngươi rất nhanh sẽ biết. Không đúng, mẹ kiếp, người gọi ta súc sinh, ta là không nên đáp ứng
ngươi.”
Diệp Thiếu Dương cực kỳ ảo não.
Bà chủ còn muốn tiếp tục mắng, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nâng lên một tay, vỗ ở trên vai cô ta một cái, sau đó chợt nhấc lên, quát: “Ra đi!”
Một bóng người bán trong suốt bị Diệp Thiếu Dương từ trong cơ thể bà chủ túm ra, không đợi cô ta phục hồi tinh thần lại, tay trái Diệp Thiếu Dương búng, một sợi chỉ đỏ từ trên cổ cô ta quấn qua, ấn ở trên tường, tay phải nhanh chóng lấy ra một cây đinh động, hướng trên tường vỗ, đẩy tay ra, bóng người đã bị đóng đinh ở trên tường.
Chính là bà chủ.
Diệp Thiếu Dương lấy ra lá mầm ôi, bảo Tạ Vũ Tình chia cho hai cảnh sát lau mắt, sau khi lau xong, hai người thấy một màn trước mắt, đều bị dọa ngồi bệt ở trên giường, nhìn bóng người bị dây đỏ treo lên, lại nhìn bà chủ ngồi ở trên giường, thân thể bà chủ bây giờ đã hoàn toàn không nhúc nhích, ánh mắt tan rã, nhìn qua giống như người chết.
“Đây… Đây là quỷ hồn của cô ta?” Hai người đều run lên.
Xem bộ dáng bọn họ liền biết hẳn là lần đầu tiên gặp quỷ, Diệp Thiếu Dương có chút hối hận để bọn họ ở lại hiện trường, nhưng cũng không có cách nào cả, dù sao vụ án cần bọn họ hỗ trợ, chung quy không tiện lúc thẩm vấn quỷ đem bọn họ đuổi ra, nếu hỏi ra cái gì, còn cần thuật lại cho bọn họ, cũng rất phiền toái.
Bà chủ bị sợi dây đỏ trói, treo trên tường, mới đầu cũng không biết phản kháng, ngây ra như phỗng nhìn Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ trên giường. Bà chủ quay đầu, thấy được thân thể của mình, tạm thời mở thiên tri, lập tức hiểu được, vẻ mặt nhất thời thay đổi.
“Ngươi giết ta rồi…”
Hai tay bà chủ cầm lấy dây thừng, hai chân đạp loạn ở không trung, dùng sức giãy dụa.
“Ngươi, ngươi thế mà giết ta, ngươi là đồ súc sinh, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”
“Kính nhờ, ngươi bây giờ đã là quỷ..” Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Hơn nữa ta chưa giết người, chỉ muốn người trả lời ta mấy vấn đề, ta sẽ thả ngươi hồn về nhục thân, tiếp tục làm người, nếu không… Người chỉ sợ phải nếm chút đau khổ.”
Chương 2479: Cơ Hội (1)
Bà chủ kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Ngươi có phải muốn đối phó Chân tiên hay không?”
Chân tiên?
Chưa đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, bà chủ cười lên mấy tiếng, nói: “Ngươi từ bỏ cái ý nghĩ này đi, Chân tiên có được vô thượng pháp lực, ngươi một tên tiểu pháp sư bình thường, sao có khả năng đấu thắng được hắn!”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cho nên người lúc trước hồn phách rời cơ thể, muốn đi tìm hắn?”
Bà chủ cười to: “Nhưng ngươi không dám để ta đi.”
“Thôi đi, không phải không dám, chỉ là ta muốn biết nhiều hơn, hắn đến đây lập tức phải đấu võ, tương đối phiền toái.”
Tạ Vũ Tình nói: “Cậu dông dài với cô ta nhiều như vậy làm gì, có cái gì trực tiếp hỏi đi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Chị hỏi đi. Loại chuyện này chị sở trường.”
Tạ Vũ Tình đi qua, hỏi: “Linh Bà Bà là ai?”
Bà chủ không để ý tới.
Tạ Vũ Tình lại hỏi thêm mấy vấn đề, bà chủ phiền, nói: “Ta là cái gì cũng sẽ không nói, muốn khiến ta làm kẻ phản giáo, là tuyệt đối không làm được, các ngươi từ bỏ hy vọng đi!”
Tạ Vũ Tình quay đầu xin giúp đỡ nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương bung ngọn nến, đi đến trước mặt bà chủ, ghé sát vào gò má cô ta.
Lửa bình thường, đối với quỷ hồn không có bất cứ sát thương gì, cho dù là quỷ vừa mới chết, cũng Có thể từ trong chậu than tế bái mình vớt tiền, nhưng trong tay Diệp Thiếu Dương không phải ngọn nến bình thường, bên trong bỏ thêm bột cỏ Thất Tinh cùng chu sa, đối với quỷ hồn mà nói, giống như là dùng lửa để nướng thân thể người, bởi vậy cho dù không nóng đến trên người, chỉ là ghé sát vào, quỷ hồn bà chủ vẫn cảm nhận được nóng rực mãnh liệt, theo bản năng đem đầu ngửa về phía sau, hồn thể cũng đã lún vào trong thân tường, nhưng dây thừng đã đến cuối, đầu cô ta còn ở bên ngoài, cực kỳ khẩn trương nhìn Diệp Thiếu Dương.
Một tay Diệp Thiếu Dương nâng cằm cô ta, một tay muốn đem ngọn nến ghé qua.
Vương Bình và Ninh Lỗi thấy một màn này, có chút không biết làm sao, lẽ ra mặc kệ bất cứ hình thức thẩm vấn nào, đều không thể dùng hình, nhưng… Bây giờ là đang thẩm vấn quỷ…
“Ta hỏi người, Linh Bà Bà ở đâu?” Diệp Thiếu Dương thay đổi một nét mặt lạnh như băng, từ tốn nói.
Bà chủ dưới con sợ hãi, chửi ầm lên.
Diệp Thiếu Dương nhướng mày, lập tức muốn động thủ, đột nhiên di động vang lên, Diệp Thiếu Dương thở hổn hển một hơi, móc di động, nhìn qua là lão Quách gọi tới, trực tiếp nhận cuộc gọi.
Bọn lão Quách đã đến. Ngay tại đầu con đường lớn kia bên ngoài khách sạn nhỏ, hỏi Diệp Thiếu Dương ở chỗ nào.
“Vũ Tình chị đi đón bọn họ một chút. Tôi bây giờ không đi được.”
“Ồ, vậy cậu tạm thời đừng động thủ.”
Tạ Vũ Tình lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương cũng dứt khoát tạm thời không động thủ, ở trong đầu tính toán nên đưa ra vấn để như thế nào, có thể một câu đi thẳng vào vấn đề, hơn nữa lấy trình độ lớn nhất nắm giữ tin tức bà chủ biết được.
Quay đầu nhìn thoáng qua Ninh Lỗi và Vương Bình, hai người ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt rất khẩn trương nhìn mình, trên trán cũng đã toát mồ hôi.
Diệp Thiếu Dương hướng bọn họ cười cười.
Một lát sau, Tạ Vũ Tình quay về, mang đến lão Quách Tuyết Kỳ còn có Bích Thanh.
Bích Thanh đi đường cũng đang cầm di động xem phim.
Sau khi vào nhà, đám người lão Quách lập tức thấy được hồn phách bà chủ bị treo ở trên tường. Bà chủ vừa cuống vừa giận, dùng các loại lời lẽ bẩn thỉu nhục mạ Diệp Thiếu Dương.
“Tại sao có thể như vậy?” Lão Quách cau mày.
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nhún vai.
“Bốp!”
Tuyết Kỳ đi qua, tát một cái ở trên mặt bà chủ, bản thân cô chính là tà vật, có thể trực tiếp động thủ với quỷ hồn.
Bà chủ lập tức ngây dại, quay đầu nhìn cô.
Tuyết Kỳ vẻ mặt lạnh lùng.
“Con đi…”
“Bốp!”
Lại là một cái tát, trên mặt có thêm năm dấu tay.
Bà chủ nhìn cô, đột nhiên khóc lên hu hu.
Diệp Thiếu Dương sờ sờ mũi, nói: “Nhìn thấy chưa, thủ đoạn cô ta khá nhiều.”
Tuyết Kỳ lại tát thêm một phát.
“Không được khóc!”
Bà chủ hoàn toàn bị khí thế của cô dọa, hơn nữa bàn tay đánh vào trên mặt đó là đau thật, bà chủ cắn môi, cố gắng nhịn khóc.
Người đàn bà chanh chua này dây dưa với Diệp Thiếu Dương cả buổi, lại bị Tuyết Kỳ tiểu loli này dọa…
Hai người bọn Vương Bình kinh ngạc tới mức miệng cũng không khép lại được.
Tuyết Kỳ quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, rất miệt thị nói: “Tôi không hiểu, cậu vì sao ngay cả một người đàn bà chanh chua như vậy cũng không xử lý được, có thể động thủ thì đừng dài dòng.”
Diệp Thiếu Dương gãi ót, vẻ mặt xấu hổ.
“Vậy được, chị mau giúp tôi hỏi cô ta, chuyện rốt cuộc là thế nào.”
“Cậu tự mình hỏi.”
Tuyết Kỳ nói xong, từ trên bàn trà nhỏ cầm lấy ngọn nến, bà chủ thấy một màn như vậy, lập tức bị dọa rụt lại, ra sức lắc đầu nói đừng mà. Một tay Tuyết Kỳ bóp cằm cô ta, một tay đem ngọn nến ghé đến trước mặt cô ta gần không thể gần hơn nữa, khoảng cách này bảo trì ở vừa không làm bỏng cô ta, lại có thể khiến cô ta cảm nhận được nóng rực mãnh liệt, đối với nội tâm cô ta cũng là một loại chấn nhiếp.
“Ta không dễ nói chuyện như hắn, hỏi người cái gì phải trả lời cái đó, ta không có một tia kiên nhẫn.” Tuyết Kỳ lạnh lùng nói, sau đó quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương
Diệp Thiếu Dương sửa sang lại suy nghĩ một phen, hỏi: “Ngươi là tín đồ Thánh Linh Hội?”
Bà chủ nhìn nhìn Tuyết Kỳ, lại nhìn nhìn ngọn nến trước mặt, thế mà gật gật đầu.
Diệp Thiếu Dương thở phào một hơi, nhìn Tạ Vũ Tình một cái, Tạ Vũ Tình mang chút khinh bỉ nhún vai.
“Ngươi gia nhập Thánh Linh Hội từ khi nào?”
Bà chủ do dự một phen, nhưng bất cứ sự kiên trì nào trên tín niệm, tựa như đê, một khi bị mở ra cửa đột phá, sẽ trôi tuồn tuột, muốn bịt cũng không bịt được.
Bà chủ nghiến chặt răng, dùng thanh âm run run thành thật trả lời: “Ba tháng trước.”.
Ba tháng trước…
Tạ Vũ Tình chen một câu: “Thánh Linh Hội là mở phân hội ở nơi này khi nào?”
“Chính là ở lúc đó, ba tháng trước.”
“O, nói như vậy, người là nhóm nòng cốt đầu tiên của bọn hắn. Nói một chút sao lại thế, ngươi là gia nhập Thánh Linh Hội như thế nào?”
“Ta… Lúc ấy người của Cao tổng đem khách sạn nhỏ này của ta bao, ở bên cạnh khảo sát tình huống, hai đường chủ thường xuyên tìm ta hỏi thăm tình huống nhân viên ở vùng này, sau đó bọn họ khuyên ta tin giáo, ngay từ đầu ta là không tin, nhưng đường chủ hướng ta thể hiện thần tích… Ta liên tin, bắt đầu cung phụng Linh Bà Bà…”
“Thần tích, thần tích gì?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Chính là… Lúc trước chị ta đột nhiên mắc bệnh lạ, như thế nào cũng không chữa khỏi, đều nói là trúng tà, nhưng tìm một ít đại tiên đến xem cũng vô dụng, vẫn luôn ở chỗ ta. Hai đường chỉ sau khi vào ở, nhìn thấy tình huống của chị ta, liền bảo ta ở trong phòng ngủ của chị cung phụng một pho tượng Linh Bà Bà, ngày hôm sau bệnh của chị ta khỏi luôn, ta cũng liên tin Linh Bà Bà, bắt đầu giúp bọn họ…”
Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, trong lòng sinh ra một cái nghi hoặc, hỏi: “Chị người là trúng tà khi
nào?”
Bà chủ suy nghĩ một phen rồi đáp: “Không đến nửa năm. Khoảng bốn năm tháng.”
Diệp Thiếu Dương nhịn không được lắc lắc đầu.
Chương 2480: Cơ Hội (2)
Xem ra, người chị của bà chủ này trúng tà tám phần cũng là Thánh Linh Hội giở trò quỷ, triển khai ra mà nghĩ, đại khái là vì cô ta mở khách sạn ở đây, tương đối quen thuộc đối với tình huống vùng này, mỗi ngày khách nhân qua lại, có quá nhiều tài nguyên có thể dùng để truyền giáo, cho nên lựa chọn cô ta trước.
“Hai đường chủ kia người nói, là người nào?” Tạ Vũ Tình hỏi.
Bà chủ bắt đầu do dự.
Tuyết Kỳ đem ngọn nến lại ghé sát vào trước mặt cô ta thêm chút. Bà chủ bị dọa kinh hãi hô lên một tiếng, lập tức khai: “Là một đôi vợ chồng, khoảng ba mươi mấy tuổi, nam họ Lưu, nữ họ Vương, đang làm gì ta không biết, chúng ta bình thường lui tới tuy nhiều, nhưng tư liệu về bọn họ là giữ bí mật, ta cũng chưa đi hỏi thăm.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Hai người bọn họ, là người phụ trách Linh Tu hội các ngươi?”
Bà chủ gật gật đầu.
“Bọn họ ở nơi nào?”
“Bọn họ… Ở tầng định của hội sở… Ở tầng năm, nhưng bọn họ ban ngày ở nội thành, chỉ có buổi tối mới sẽ đến, ở bên này chủ trì hoạt động, buổi tối ngủ ở bên này.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong, vừa muốn dò hỏi, bà chủ lấy lòng nói: “Các ngươi cũng không nên đi tìm bọn họ, bọn họ biết pháp thuật, rất lợi hại! Các ngươi không đối phó được!”
Diệp Thiếu Dương mỉm cười, nói: “Pháp thuật của người cũng là bọn họ dạy nhỉ?”
“Phải. Một cái là dùng để phòng thân, còn có pháp môn linh hồn xuất khiếu, nếu gặp phải cái gì nguy hiểm, cần linh hồn xuất khiếu đi thông báo đường chỉ biết…”
“Toàn bộ các ngươi đều học?”
“Không, bởi vì ta là hương chủ…”
Hương chủ… Diệp Thiếu Dương nghe có chút buồn cười.
Tạ Vũ Tình nhíu mày nói: “Cái quái gì vậy, đường chủ hương chủ, nghe như Thiên Địa hội.”
Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình hỏi thêm rất nhiều, tâm tính bà chủ hoàn toàn sụp đổ, đã không có gì dám giấu diếm nữa, một năm một mười nói hết ra.
Chính là vì cô ta là tín đồ Thánh Linh Hội phát triển ở vùng này sớm nhất, ở địa phương lại nhiều mối quan hệ, tích cực truyền đạo, bởi vậy mới được phong cái gọi là hương chủ, lợi ích chính là học được một chút pháp thuật, tương tự linh hồn xuất khiếu.
Cũng chính là vì cô ta tốt xấu là hương chủ, bởi vậy mới biết một chút Cơ mật phân hội này của bọn họ, Cao lão nhị cô ta cũng biết, bọn họ nội bộ gọi hắn Cao tổng, nhưng chưa từng lộ diện, là một nhân vật lợi hại nhất ở phân hội này của bọn họ, là một hộ pháp.
“Ta từ trước tới nay chưa từng gặp.” Thời điểm Diệp Thiếu Dương muốn cô ta nói chi tiết chút về hộ pháp này, bà chủ nói, “Chỉ từng nghe hai đường chủ nói, là sư phụ của bọn họ, trước nay đều ở trong phân hội, hắn là không phải nhân loại, chỉ là chưa từng lộ diện…”
Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình đoán, hộ pháp trong miệng cô ta, hẳn chính là Ảnh Mị nọ bắt hồn phách Phương Nhạc.
Hỏi tiếp, cũng chưa có manh mối gì có giá trị. Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình thương lượng một phen, hành vi của bà chủ này cũng không cấu thành tội phạm gì, chỉ có thể thả, nhưng hiện tại không thể thả, miễn cho cô ta đi mật báo. Ninh Lỗi và Vương Bình vốn định đem cô ta mang về cụ cảnh sát, làm ghi chép các thứ, sau đó ngày hôm sau lại thả ra. Tạ Vũ Tình suy nghĩ một phen, lo lắng bà chủ không có mặt, Có tín đồ Thánh Linh Hội đến khách sạn sau khi phát hiện, sẽ liên tưởng đến đã xảy ra chuyện.
Cuối cùng vẫn là Diệp Thiếu Dương nghĩ cách, trước thả hồn phách của của cô ta, để cô ta hồn về thân thể, lại dùng bút chu sa ở trên cổ bà chủ viết một tấm Định Hồn Phù, để cô ta không có cách nào linh hồn xuất khiếu đi mật báo, sau đó bảo cô ta tiếp tục buôn bán, làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra.
“Ngươi vẫn là bắt ta đi.” Bà chủ đau khổ cầu xin, “Để ta ở lại chỗ này, tương lai đường chủ trách tội xuống, ta không có kết cục gì tốt đẹp cả.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Không cần lo, sau đêm nay, Thánh Linh Hội sẽ không còn nữa, đường chủ cũng sẽ không còn.”
Bà chủ trợn mắt há hốc mồm.
Vương Bình bảo Ninh Lỗi đi về trước, bản thân lưu lại, ở trong phòng phía sau quầy bar giám sát nhất cử nhất động của bà chủ, xác định cô ta sẽ không đào tẩu. Diệp Thiếu Dương lại dặn bà chủ, lầu hai khách sạn hôm nay không mở ra với bên ngoài, bà chủ lòng như tro tàn, bây giờ chỉ có thể cái gì cũng nghe bọn họ.
Đoàn người Diệp Thiếu Dương đi vào trong phòng trước đó đặt, theo lão Quách cùng nhau bắt đầu bố trí.
“Đây là cái gì.” Tạ Vũ Tình nhàn rỗi không có việc gì, ở một bên xem, thấy Diệp Thiếu Dương đem một gói đồ to đổ hết ra, lập tức phát ra mùi gay mũi, trái lại cũng không tính là thối, chỉ là có chút tanh, ngửi rất không thoải mái.
“Xương cổ gà, dùng để làm phép.” Diệp Thiếu Dương bảo lão Quách tìm đến công cụ, đem sàn gỗ ở cửa cạy ra, phía dưới là giấy các-tông thật dày. Hai người cùng nhau ở trên giấy các-tông đào cái lỗ, đem chỗ xương gà kia đều vùi vào, bên trên rải lên mùn cưa, sau đó đổ máu gà.
Tuyết Kỳ và Bích Thanh thì đã sớm chạy xa.
“Nhiều xương cổ gà như vậy, các người thật tàn nhẫn.” Tạ Vũ Tình bịt mũi nói.
Diệp Thiếu Dương lườm cô một cái nói: “Chiên xù tẩm bột, tất cả đều là cổ cánh đó, chỗ nào tàn nhẫn.”
“Cái đó không giống, đó là dùng để ăn. Cậu đây là vì làm phép giết nhiều như vậy.”
“Ai nói cho cô đây là chuyên môn giết.” Lão Quách nói, “Đây là người bạn kia của tôi đàm phán với bọn buôn gà trên chợ, mỗi ngày lúc giết gà, lưu lại xương cổ gà cùng máu gà, bán cho hắn, ai có thể chuyên môn nuôi nhiều gà như vậy chuyên môn vì giết, vậy tạo bao nhiêu sát nghiệt, chúng tôi cũng không phải pháp sư tà tu, không làm như vậy.”
Hai người cùng nhau bố trí căn phòng này, sau khi ở ngoài cửa bố trí xong “mai phục”, lại đem sàn gỗ đậy vào, sau đó tiếp tục bố trí pháp trận. Nguồn gốc lực lượng của những pháp trận này chính là pháp dược loại xương cổ gà, máu gà, tích tiểu thành đại, Diệp Thiếu Dương chính là người vẽ rồng điểm mắt, dùng phù chú khống chế toàn bộ trận pháp, một khi mở ra, toàn bộ pháp dược này đều sẽ phát huy ra linh lực…
Lúc trước Diệp Thiếu Dương từng giao thủ với Ánh Mị kia, biết thực lực của hắn, muốn chỉ dựa vào những thứ này đánh chết là không có khả năng, nhiều nhất cũng chỉ vậy khốn hắn.
Lão Quách mang đến rất nhiều tài liệu, dùng khoảng một giờ thời gian, hai người mới bố trí xong một cái pháp trận. Diệp Thiếu Dương vẽ hai lá bùa, một lá dán trên cửa, một lá khác mang theo bên người, gọi Tuyết Kỳ cùng Bích Thanh. Bích Thanh còn đang chơi điện thoại, không dùng được dù chỉ một khắc, bị Diệp Thiếu Dương mạnh mẽ tịch thu điện thoại di động, thiếu chút nữa đã đánh nhau.
Cuối cùng Diệp Thiếu Dương nói không ít lời hay, mới dỗ được cô, giơ một tấml “Buổi tối tôi sẽ đi trong Thánh Linh Hội làm việc, sau đó các cô chờ ở đây, một khi Anh Mị xuất hiện, tôi tranh thủ dùng linh phù này dán vào hắn, sau đó dẫn đến nơi đây, đến lúc đó các cô nghe tôi chỉ huy, không được làm bậy, bởi vì mọi người đều không nhìn thấy.”
Tạ Vũ Tình nói: “Không phải đã nói dẫn hắn tới sao?”
“Đó là kế hoạch A, đây là kế hoạch B, nhỡ đâu không dẫn đến được, tôi liền dùng lá bùa này dán hắn, hắn sẽ bị vây khốn một đoạn thời gian, tốt nhất có thể kiên trì đến nơi đây.”
Nói xong, Diệp Thiếu Dương nhún vai nói: “Đương nhiên đây chỉ là trạng thái lý tưởng, cụ thể là tình huống gì, còn cần đến lúc đó xem tiếp.”
Chương 2481: Vu Thuật (1)
Nhìn thấy Tuyết Kỳ, Diệp Thiếu Dương nghĩ tới biểu hiện trước đó của cô đối với bà chủ, nhịn không được cảm thán nói: “Vừa rồi, chị rất khác với mọi khi, lúc ấy tôi thật sự là chấn động kinh
ngạc.”
Tuyết Kỳ lườm hắn một cái nói: “Ai bảo cậu không dám động thủ. Loại người này, thật sự để ở chịu chút đau khổ mới được.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi là không tiện động thủ, pháp sư chúng tôi có quy củ, giống với cảnh sát,
trong quá trình chấp pháp nếu cần thiết, giết tà vật cũng được, nhưng một khi người ta bó tay chịu trói, thì không thể dụng hình nữa, bằng không trái với luật pháp âm ty.”
Tuyết Kỳ nhướng mày nói: “Nói ra vẻ đạo mạo, cậu còn để ý luật pháp cái gì?”
“Không giống nhau, nên tuân thủ vẫn cần tận lực tuân thủ, nhưng, nếu bạn chị không đến, tôi cũng tính động thủ, mẹ kiếp, cô ta mắng khó nghe.”
Lão Quách đang kiểm tra trận pháp, nghe được lời Diệp Thiếu Dương nói, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Tiểu sư đệ, đệ lúc trước nói với ta, đệ cách Thượng Tiên một bước, đạo tâm không đủ, lại không biết kém ở đâu, bây giờ ta đã biết.”
Diệp Thiếu Dương ngày người, vội hỏi: “Là cái gì?”
“Là cái gì ta không biết, nhưng ta biết kém ở chỗ nào rồi, khi nào để có thể làm đến mức người khác chửi đệ không tức giận, vậy hẳn là xấp xỉ rồi.”
“Nhưng cô ta mắng rất khó nghe.”
“Khó nghe nữa, đó cũng là mắng chửi người ta mà thôi, không phải sự thật, cái khác ta không biết, ít nhất lúc sư phụ bị mắng, sẽ không thật sự tức giận, Đạo Phong cũng sẽ không.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương hơi chấn động, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi những điều lão Quách nói.
Tạ Vũ Tình nói: “Tôi không đồng ý, bị người ta bắt nạt, nên đánh trả, bị mắng thì cho một cái tát, như vậy mới đúng chứ, dù sao tôi là làm như thế.”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc ngây người, trong lòng mơ hồ hiện lên một tia cảm giác khác thường.
Đây là… Sắp khai ngộ rồi?
Diệp Thiếu Dương không hướng vấn đề này nghĩ sâu tiếp nữa, mạnh mẽ ngừng suy nghĩ, loại cảm giác kỳ dị này cũng bị đè ép xuống, nhưng chưa biến mất, mà là hóa thành một ước số không nhìn thấy, bị cất giữ ở trong lòng…
Bây giờ không phải thời Cơ khai ngộ, thứ nhất, ở lúc khai ngộ, bản thân cũng là thời điểm yếu ớt nhất, Diệp Thiếu Dương sợ ở lúc này xảy ra cái gì bất ngờ, mình không có cách nào đối phó, chỉ có thể mặc cho người ta giết mổ, thứ hai, cũng là một điểm quan trọng nhất, Diệp Thiếu Dương muốn cược một phen, sau khi trở về tìm một hoàn cảnh yên tĩnh nhất, đem thứ mà lần khai ngộ này có thể lĩnh hội được phát huy đến mức tận cùng.
Có thể đem cảm giác khai ngộ mạnh mẽ đè ép, hơn nữa hóa thành trớc số có thể chứa đựng ( bản chất chính là một loại ý niệm), đối với hắn mà nói cũng là lần đầu tiên, nhưng trong nháy mắt đó, hắn vô sự tự thông ý thức được, có thể làm như vậy, sau đó đã thật sự thành công. Thông qua một điểm này, Diệp Thiếu Dương cảm giác được một lần này khai ngộ có thể khác với trước kia, về phần sẽ mang đến cái gì, vậy chỉ có quay về tinh tế cảm ngộ một phen mới biết được…
Diệp Thiếu Dương đè nén hưng phấn, trên mặt cũng lộ ra nụ cười mỉm, nhìn về phía mấy người bên cạnh, trên mặt mọi người đều mang theo sự chấn động cùng nghi hoặc.
Tạ Vũ Tình nói: “Chỗ mi tâm cậu vừa rồi sáng lên một chút, đã xảy ra cái gì?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Sau khi về nhà mới biết được.”
“Cái gì?” Tạ Vũ Tình không hiểu.
“Bây giờ không nói cái này, chúng ta mau chóng xử lý chuyện này, sau đó về nhà đi, hiện tại mấy giờ rồi?”
Tạ Vũ Tình nhìn đồng hồ, nói: “Sắp sáu rưỡi rồi. Bà chủ nói hoạt động buổi tối của bọn họ tám giờ bắt đầu, chúng ta đi ăn trước một chút gì đó, lại thảo luận tiếp theo làm như thế nào.”
Tạ Vũ Tình mời Ninh Lỗi và Vương Bình đi cùng, hai người xin miễn, muốn ở lại trong khách sạn nhỏ tiếp tục trong bà chủ kia.
Vì thế đoàn người Diệp Thiếu Dương rời khỏi khách sạn nhỏ, sau khi ra khỏi thôn trong thành, ở ven đường tìm quán cơm nhỏ, sau khi vào phòng liền bắt đầu thảo luận.
Diệp Thiếu Dương nhớ tới chuyện lúc trước thẩm vấn bà chủ, cảm khái một phen, bà chủ kia lúc trước kiên cường như vậy, tín ngưỡng với Thánh Linh Hội nói tới hắn là rất kiên định mới đúng, không biết vì sao trúng mấy cái tát của Tuyết Kỳ thì cái gì cũng khai ra.
Tuyết Kỳ nói: “Cô ta đã là nó mạnh hết đà, cứng rắn chống đỡ mà thôi, tín ngưỡng của cô ta cũng không kiên định, dù sao mới mấy tháng thời gian, không phải mỗi người đều có thể ở dưới nghiêm hình bức cung cắn răng kiên trì được.”
Diệp Thiếu Dương như có chút đăm chiêu gật gật đầu.
Lão Quách nói: “Còn có một điểm, bọn họ tín ngưỡng Thánh Linh Hội, chủ yếu là thấy được những pháp thuật kia, tin là thật, sau đó tín ngưỡng Thánh Linh Hội, coi như là chỗ gửi
IUL LUI H91, coi như là chỗ gửi gắm, bản thân mà nói, Thánh Linh Hội lại không có giáo lí nào thật sự hấp dẫn người ta, không có khả năng có lòng tin sâu chân chính, nhưng chúng ta thảo luận cái này làm gì.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Không phải, đệ là đang nghĩ, chờ sau khi diệt trừ Thánh Linh Hội, các giáo đồ kia phải an trí như thế nào, nghe mọi người vừa nói như vậy, vậy đệ yên tâm hơn nhiều rồi, nếu đều là giáo đồ thành tín, đệ sợ gây ra sự kiện quần thể.”
Tạ Vũ Tình nói: “Cái này, để sau chị tìm bọn Ninh Lỗi, bảo bọn họ theo dõi địa phương một chút, hắn là không có vấn đề gì. Vậy bản thân chúng ta cần làm sao bây giờ, trước đó cậu muốn đi trong căn nhà lầu kia tìm tượng thần Linh Bà Bà, bây giờ tượng thần cũng tìm được rồi, còn có mục đích gì sao?”
Diệp Thiếu Dương nhanh chóng ăn xong một bát cơm, lau miệng nói: “Dù con Ảnh Mị kia ra, tranh thủ bắt sống nó.”
“Cái này… Phải dù nó ra như thế nào?”
“Đợi lát nữa bọn họ không phải có tụ hội sao? Đi đại náo một hồi, tôi cũng không tin không dự ra được con Ảnh Mị kia.”
Tạ Vũ Tình vừa nghe, nhíu mày nói: “Thánh Linh Hội hẳn là không chỉ một con Ảnh Mị nhỉ, nếu còn có nhân vật lợi hại khác tới thì sao?”
Diệp Thiếu Dương dùng đũa chỉ chủ Bích Thanh ở bên chơi di động cùng Tuyết Kỳ ăn kem ly, “Tôi đây không phải cũng có nhân vật lợi hại, không được thì quần ẩu đi, ai sợ ai.”
Bích Thanh nghe thấy lời này, ngẩng đầu nói với Diệp Thiếu Dương: “Ngươi mau giúp ta đánh thắng Tinh Nguyệt Nô, ta không có Vại Luyện Thi, thực lực không phát huy ra được.”
Diệp Thiếu Dương cạn lời.
Mùa đông trời mau tối, Cơm nước xong trời cũng đã tối, Tạ Vũ Tình đóng gói một ít đồ ăn, đem cho bọn Ninh Lỗi ăn, mặc kệ bọn họ ăn hay không, ít nhất là có tâm ý.
Sau khi trời tối, nhiệt độ bên ngoài giảm xuống, từ trong khách sạn đi ra, ba nhân loại bọn Diệp Thiếu Dương đều cảm giác có chút lạnh. Tạ Vũ Tình nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Cậu có quần áo mùa đông không?”
“Ặc. Hình như có một cái, Tĩnh Như lần trước tặng, quên mặc, không ngờ hôm nay lạnh như thế.” Diệp Thiếu Dương quấn chặt áo.
Tạ Vũ Tình bĩu môi nói: “Vậy chị cũng phải mua cho cậu một bộ, ngày mai đi, ngày mai chị dẫn cậu đi chợ, bản thân chị cũng muốn mua quần áo.”
Trở lại khách sạn nhỏ, Tạ Vũ Tình đem đồ ăn mang cho Ninh Lỗi cùng Vương Bình, Diệp Thiếu Dương nhớ tới lúc trước giữ bọn họ ở hiện trường xem quá trình thẩm quỷ, có chút xấu hổ, giải thích với hai người.
“Không sao không sao, thật sự là được tăng kiến thức rồi… Cũng không sợ thế nào cả, chỉ là… Có chút đảo điên thế giới quan.” Ninh Lỗi nói.
Chương 2482: Vu Thuật (2)
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Nhưng chuyện này còn xin các anh giữ bí mật, tốt nhất đừng nói với người ngoài.”
Vương Bình lập tức đáp ứng: “Cái này cậu yên tâm, chúng tôi là người nhà nước, cũng không có tiện truyền bá thứ này, hơn nữa, loại chuyện này… Nói ra cũng không có ai tin. Đúng rồi Diệp tiên sinh, đêm nay các cậu có hành động gì, có cái gì cần tội phối hợp không?”
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, cảm thấy giữ bọn họ lại ngược lại không ổn, nói thật nói có chút vướng chân tay, vì thế uyển chuyển cảm ơn, bảo bọn họ đi về trước, nếu có cần sẽ gọi điện thoại cho bọn họ. Ninh Lỗi và Vương Bình khách khí một phen, ở sau khi trưng cầu Diệp Thiếu Dương, đem bà chủ khổ sở kia cũng mang đi, lưu lại hai viên cảnh sát gác ở khách sạn nhỏ, miễn cho có người đến ở trọ, quấy rầy bọn Diệp Thiếu Dương làm việc.
“Đợi lát nữa làm thế nào, trực tiếp xông vào sao?” Tạ Vũ Tình nói, “Như vậy sợ là không được, vừa vào cửa đã khiến người ta nhận ra, bọn họ không tiếp nhận người ngoài, sẽ đem cậu đánh đuổi ra ngoài, cậu chung quy không thể đem toàn bộ mọi người đánh ngã hết chứ.”
Diệp Thiếu Dương quay đầu nói với Bích Thanh: “Vất vả ngươi một phen, đợi lát nữa người lên nóc tòa nhà này của chúng ta quan sát một phen căn nhà cao tầng kia. Ta lúc trước hỏi bà chủ, bọn họ buổi tối sẽ thỉnh ra tượng thần Linh Bà Bà, ở sân hoá vàng mã tế bái, một khi nghi thức này bắt đầu, ngươi liền nói cho ta biết, ta lập tức xông qua, mọi người phía sau đều đến trong phòng canh gác, chờ tôi đem Anh Mị kia dẫn tới, cùng nhau động thủ.”
Đoàn người ùn ùn gật đầu. Bích Thanh lập tức muốn ra ngoài, Diệp Thiếu Dương nháy mắt từ trong tay Cô cướp di động về. “Tôi phải mang theo di động, nhỡ đâu có chuyện gì cần tìm mọi người thì
sao.”
Bích Thanh mãnh liệt kháng nghị, cuối cùng ép Diệp Thiếu Dương đáp ứng xong việc thì mua máy tính cho cô, lúc này mới đồng ý.
“Chị cùng đi với cậu nhé.” Tạ Vũ Tình đứng dậy muốn đi cùng Diệp Thiếu Dương. Không đợi Diệp Thiếu Dương từ chối, Tạ Vũ Tình bổ sung nói: “Dù sao có rất nhiều cư dân tham dự, dễ loạn thành sự kiện tập thể, nếu có mặt chị, đó là cảnh sát chấp pháp, nếu chỉ một mình cậu, nhỡ đầu xảy ra chuyện gì, tương lai bên trên truy cứu trách nhiệm, chị không dễ ăn nói, cảnh sát địa phương cũng không dễ ăn nói.”
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ rồi nói: “Nhỡ đâu có tình huống gì bất ngờ, tôi lo không có cách nào bảo vệ chị được.”
Tạ Vũ Tình từ trong túi lấy ra Diệt Linh Đinh, cười nói: “Chị có nó hộ thân, cậu không cần phải để ý tới chị.”
Diệp Thiếu Dương đành phải đáp ứng, sau đó bảo lão Quách đi phòng cách vách trước, lưu lại Tuyết Kỳ ở đây, ba người cùng nhau chờ đợi Bích Thanh trở về.
Quá trình này có chút khẩn trương.
Tuyết Kỳ đột nhiên hỏi Diệp Thiếu Dương: “Hoa sen trắng này, cậu tính xử trí như thế nào, thật sự phải giúp cô ta tìm về Vại Luyện Thi, cô ta thân đầy tà khí, không phải thứ gì tốt đẹp. Cho dù cậu muốn tìm trợ thủ, cũng không nên thay đổi nguyên tắc chứ.”
Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ sờ sờ mũi, nói: “Thật ra, có bọn chị, tôi thật sự không thiếu trợ thủ… Tôi là nghĩ, nếu thả cô ấy đi, cô ấy không chừng sẽ làm ra chuyện gì, ở lại bên cạnh tôi, có lẽ có thể giúp cô ấy cải tà quy chính.”
“Cải tà quy chính…” Tuyết Kỳ cười lạnh, “Đây không phải tác phong của cậu.”
“ẶC, ngẫu nhiên một lần đi, ai bảo gặp phải chứ, cô ấy từ dân quốc theo tôi đến nơi đây, coi như là duyên phận.”
Tạ Vũ Tình nghe đến đó, khoác một tay lên trên vai Diệp Thiếu Dương, nói: “Chị nói cậu có phải nhìn trúng người ta hay không, cô ta nơi nào tốt, không phải là mông to chút.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Tuyết Kỳ gật đầu theo, mặt cười xấu xa, kết quả Tạ Vũ Tình theo sát sau nói một câu: “Cậu nói bên cạnh cậu người nào không phải mỹ nữ, chỉ là luận dáng người người nào cũng không kém cô ta nhỉ, ồ, trừ Tuyết Kỳ cái sân bay này, người nào không phải dáng người cực tốt.”
Tuyết Kỳ vốn đang đắc ý, nghe xong Tạ Vũ Tình nói, nhất thời tức giận không chịu được, hướng Tạ Vũ Tình cả giận nói: “Tôi…”
“Tôi là nói chuyện mà, có kích động cái gì.”
Tuyết Kỳ đau thương muốn chết.
Diệp Thiếu Dương cùng lão Quách nhìn nhau một cái, hai người đều dùng sức nín cười.
Đột nhiên, Bích Thanh từ ngoài cửa bay vào, vừa vào cửa đã nói: “Bọn họ hình như bắt đầu rồi, ta nhìn thấy có rất nhiều người đi vào trong cái sân đó!”
“Tốt, kế hoạch không thay đổi, tôi đi.”
Diệp Thiếu Dương vội vàng ra ngoài, Tạ Vũ Tình theo ở phía sau. Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thấy cô đang sửa sang lại bao súng, buồn bực nói: “Chị có thể mang súng bên người sao?”
“Đương nhiên không được, đây là Súng Diệt Hồn. Loại sự tình này chỉ mang súng thật theo cũng vô dụng.”
Hai người đi xuống lầu, đánh tiếng với Ninh Lỗi cùng Vương Bình ngồi ở trong đại sảnh lầu một, hai người lập tức đến trong phòng cách vách nấp đi, miễn cho đến lúc đó bị ngộ thương.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy hai người bọn họ có thể lưu lại, cũng là rất có dũng khí.
“Thiếu Dương…” Lúc từ cửa chính của khách sạn đi ra ngoài, Tạ Vũ Tình kéo góc áo Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn cô, nói: “Sao vậy?”
“Để ý một chút!”
“Chị cũng vậy.” Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Bảo vệ tốt chính chị.”
Từ khách sạn nhỏ đi ra ngoài, dọc theo đường đi có thể nhìn thấy không ít người đang đi về một phương hướng, nhìn thấy hai người bọn Diệp Thiếu Dương, đều ném đến ánh mắt nghi hoặc.
Tạ Vũ Tình không mặc cảnh phục, tiến lên khoác bả vai Diệp Thiếu Dương, phi thường tự nhiên nói: “Chồng à, chúng ta đi siêu thị dạo chút đi.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương run lên, thấp giọng lẩm bẩm: “Chị vậy mà biết làm nũng.”
“Giả.” Tay Tạ Vũ Tình giữ cánh tay hắn dùng sức véo một phát.
Biểu hiện của hai người, nhìn qua giống như một đôi tiểu tình lữ quá mức bình thường, căn bản sẽ không làm người ta hoài nghi. Thôn trong thành này tuy hộ gia đình đều bị Thánh Linh Hội hấp thu, đều quen biết nhau, nhưng con đường này cũng có không ít người nơi khác sẽ mượn đường đi ngang qua, hơn nữa phụ cận bởi vì có nhà ga, mở không ít khách sạn nhỏ, có người ngoài cũng rất bình thường, trừ dáng người Tạ Vũ Tình dẫn tới không ít người nhìn trộm, chưa ai chú ý tới thân phận của bọn họ.
Hai người chậm rãi tản bộ, cố ý để những người này đi qua trước.
Vốn hoạt động đến nay đã mở màn, những người này đều là đến sau. Sau một đám người đó, thì không còn ai nữa.
Diệp Thiếu Dương nói: “Không còn ai nữa.”
“Có ý tứ gì?”
“Chị có thể không cần làm bộ mà.”
Tạ Vũ Tình ngược lại dùng sức kéo cánh tay hắn, liếc hắn, nói: “Nhỡ đâu có người theo dõi chúng ta thì sao, sao, cậu không hài lòng đóng giả tình lữ với chị à.”
“Không có không có, tôi là sợ chị diễn trò vất vả.”
Tạ Vũ Tình bật cười, không khoác vai hắn nữa, mà là nắm tay hắn, mười ngón đan chặt, cùng nhau đi dạo đến dưới tòa nhà kia của phân hội Thánh Linh Hội.
Vẫn có người từ phương hướng khác nhau đang đi vào, có thể bởi vì đã tới muộn, bước chân rất vội vàng, cộng thêm trời tối, căn bản chưa ai chú ý tới hai người bọn Diệp Thiếu Dương.
“Chúng ta hẳn đeo khẩu trang hoặc là khăn quàng cổ, bọc kín kẽ, cùng không có ai chú ý tới.” Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến cái này.
“Sai lầm rồi, sự thật chứng minh, như vậy ngược lại càng dễ dàng khiến người ta chú ý.”
“Sao chị biết?”
“Bởi vì chị là cảnh sát.”
Câu trả lời này Diệp Thiếu Dương chịu phục.
Chương 2483: Nguyện Lực (1)
Câu trả lời này Diệp Thiếu Dương chịu phục.
Hai người đi theo phía sau đám người mò vào.
Trong cái sản không tính là quá rộng rãi đã đứng đầy người, nhưng không có ai châu đầu ghé tai, trật tự phi thường tốt. Hai người bọn Diệp Thiếu Dương đừng ở phía sau cùng, trong sân không có đèn, hơn nữa mọi người đều đang nhìn về phía trước, chưa có ai chú ý bọn họ.
Diệp Thiếu Dương lén lấy ra la bàn âm dương, kiểm tra đo lường một phen, ở trong căn nhà cao tầng đối diện có một từ trường rất cường đại, không biết là gì, nhưng khẳng định không phải tà vật.
Ảnh Mị không ở đây?
Không bao lâu, có mấy đôi nam nữ từ trong lầu đi ra, tùy tiện gọi vài người, theo bọn họ cùng nhau đi vào vài căn phòng của lầu một, một lát sau, mỗi người đều bưng một đống nguyên bảo ngọn nến các thứ đi ra, trải trên đất trống bên trong.
Sau đó một nam một nữ hai người trẻ tuổi mặc quần áo năm màu tươi đẹp, trang điểm mặt hoa xuất hiện ở trên hành lang tầng năm, mở miệng liền kề Linh Bà Bà cứu vớt người đời các thứ các thứ như thế nào.
Tạ Vũ Tình nhìn hai người này, nhíu mày, ở bên tai Diệp Thiếu Dương phỉ nhổ: “Sao cứ như cùng khóc tang.”
“Đây là một loại truyền thống của vu thuật, vì tăng thêm cảm giác thần bí.”
“Hai kẻ này tám phần là đường chủ gì đó nhỉ.”
“Ừm.” Diệp Thiếu Dương lên tiếng, cẩn thận đánh giá cách ăn mặc của hai người này, người này trên đầu đều đội hai thứ như là vành tai hoặc như là smg– đương nhiên không phải đóng giả thỏ nữ lang. Trên sừng có chỉ bạc quấn quanh, từ hai bên buông xuống.
Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm hai cái sừng đó, trong lòng như có chút phát hiện.
Vu giáo, ở trong giới pháp thuật, thuộc về một môn phái đặc thù, phe phái rất nhiều, có Miếu vu, Vân vu, Nam Dương hàng đầu, phương bắc cũng có Na giáo, phía tây có Bổn giáo, Đông Bắc còn có khiêu đại thần xuất mã đệ tử, các tôn giáo này trừ Bổn giáo, đều là một lão tổ tông truyền xuống ( cho dù là Bổn giáo, cũng cùng vị giáo có rất nhiều chỗ khác nhau mà hiệu quả như nhau), nhất là nghi thức cùng ăn mặc, đều thích đeo mặt nạ hoặc là trên mặt bối màu, làm ra hình tượng rất khoa trương.
Ở trong mắt người thường, các vụ sự này hình tượng đều gần như nhau, rất khó có thể phân biệt rõ phe phái, nhưng Diệp Thiếu Dương lại biết, từng phe phái cách ăn mặc đều có chỗ khác biệt rõ rệt so với nhà khác.
Từ khi hai người này vừa ra, Diệp Thiếu Dương đã từ trên người bọn họ tìm kiếm loại đặc sắc này đại biểu tôn giáo bản thân, cuối cùng tìm được, chính là trên đầu mang hai cái sừng dài có treo tua rua màu bạc.
Nhưng Diệp Thiếu Dương hiểu biết đối với những vụ giáo này cũng không tính là sâu, chỉ có thể nhìn ra sừng dài mang theo tua rua này có vấn đề, lại nghĩ không ra là đến từ một phái vụ giáo nào — hắn muốn biết thật ra chính là cái này.
Nếu không phải sợ bại lộ, Diệp Thiếu Dương rất muốn chụp một tấm ảnh, cầm về đi tìm người phân biệt. Trước mắt cũng chỉ đành đem cách ăn mặc của hai người ghi tạc chặt chẽ trong đầu.
“Hai người này thực lực không ra làm sao.” Diệp Thiếu Dương cảm nhận được cường độ cương khí trên thân hai người, nói với Tạ Vũ Tình.
“Không ra làm sao là thế nào?”
“Dùng hệ thống đạo gia đến so sánh, xấp xỉ bài vị Chân Nhân.”
Tạ Vũ Tình nói: “Quách lão chẳng phải Chân Nhân sao, hơn nữa là gần đây mới tận thăng, hai người này trẻ tuổi như vậy đã cùng một cấp bậc với anh ta, hẳn là cũng không tệ lắm.”
Diệp Thiếu Dương trợn mắt trắng dã nói: “Sở trường của Quách sư huynh cũng không phải ở trên thực lực. Chị ngẫm xem, bọn họ thật không dễ gì làm ra phân hội này, lại làm thần bí như vậy, tự nhiên phi thường coi trọng, vì sao phái hai người trẻ tuổi không ra làm sao để tọa trấn?”
Tạ Vũ Tình nói: “Đi cửa sau?
“Lão đại, chị cho rằng cái này là nha môn của bọn chị à, còn đi cửa sau.”
Tạ Vũ Tình cũng thông minh, suy nghĩ một phen rồi nói: “Vậy thì chỉ có một nguyên nhân… Nhân thủ không đủ.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, vừa muốn nói gì, một nam tử bên cạnh trừng mắt nhìn bọn họ một cái, Diệp Thiếu Dương lúc này mới biết bọn họ chưa lưu ý, nói chuyện lớn tiếng chút, vội vàng ngậm miệng không nói chuyện nữa.
Lúc này hai đường chủ kia trên lầu bắt đầu tuyên truyền giảng giải hội chương, cũng chính là giáo lí Thánh Linh Hội.
Không được sát sinh, không được nói bừa, không được bất kính cha mẹ trưởng bối…
Tạ Vũ Tình nghe mãi, ở bên tai Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm: “Nói rất hay đó.”
Diệp Thiếu Dương không lên tiếng.
Một điều cuối cùng, không được sinh ra lòng bất kính gì đối với Linh Bà Bà.
Tuyên truyền xong giáo lí, một đôi đường chủ kia bắt đầu dùng thời gian rất dài đi giảng thuật Linh Bà Bà tốt như thế này như thế kia, bình thường cung phụng và tế bái Linh Bà Bà, nên bảo trì tâm tính tinh thuần cùng chân thành như thế nào…
Một đoạn này đối với Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình mà nói là rất dài, tước chừng nói hai mươi phút đồng hồ, hai người đứng cũng mệt mỏi, nhìn những người bên cạnh lại là vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe, hơn nữa nhìn qua nghe còn rất vui vẻ.
Diệp Thiếu Dương ở trong đám người bắt đầu đánh giá, nhìn qua kiểu người nào cũng có, có rất nhiều người còn mặc các loại quần áo lao động, nhìn qua là biết nhân viên phục vụ khách sạn các thứ, hẳn là vừa tan tầm quần áo chưa thay đã chạy tới, còn có mấy tên to cao, ngoại hình hung thần ác sát, trên vai còn có hình xăm, thế mà cũng thành thành thật thật nghe.
Nhìn qua có chút không thể tưởng tượng, nhưng cẩn thận nghĩ chút, những người xã hội này thật ra ngược lại là mê tín nhất, bởi vì luôn phải làm một số chuyện nguy hiểm, tín ngưỡng có thể khiến lòng bọn họ có chỗ dựa, bài trừ sợ hãi.
Những người này hoặc không tin giáo, một khi tin, thường thường đều sẽ tin phi thường triệt để, hơn nữa cực đoan.
Ngay lúc Diệp Thiếu Dương quan sát những người này, một đôi kia trên lầu cuối cùng dong dài xong, vì thế bắt đầu nghi thức tế bái: có người đem một cái lư hương sắt đen nâng đến trong sân, sau đó hai đường chủ xoay người vào nhà, đem một bức tượng thần Linh Bà Bà ôm trong lòng, chậm rãi xuống lầu, bày ở trên bàn thờ phía sau lư hương, để mọi người ở đây có thể thấy được.
“Hướng Linh Bà Bà quỳ lạy dập đầu!”
Theo một tiếng mệnh lệnh của nam đường chủ, toàn bộ mọi người đồng loạt quỳ một gối xuống đất, hai tay đặt giao nhau, đặt ở trên đầu gối, phóng mắt nhìn lại đều là tư thế giống nhau.
“Giờ làm sao? Tạ Vũ Tình thấp giọng nói, cũng học theo ngồi xổm xuống, nhưng chưa quỳ.
Diệp Thiếu Dương cũng rất khó xử, mình lớn như vậy, trừ trước mộ phần cha mẹ tổ tông, người sống duy nhất từng quỳ chính là Thanh Vân Tử, tuy bây giờ là tình thể bắt buộc, nhưng hắn cũng thật sự không muốn quỳ xuống đối với Linh Bà Bà gì đó.
Tạ Vũ Tình kéo mạnh hắn một phát, hạ giọng nói: “Cậu cứ quỳ đi, giả mà sợ cái gì!” “Vậy cũng phải tìm cái cớ chứ.”
“Vậy cứ coi là quỳ cho mẹ chị.”
“Được rồi, vậy tôi cũng coi như quỳ với mẹ tôi.”
Hai người đuổi theo tiết tấu đoàn người, học bộ dáng bọn họ, quỳ một gối xuống đất, sau đó hai đường chủ kia chỉ huy mọi người hướng tượng thần Linh Bà Bà dập đầu, Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình đành phải hòa theo, nhưng ánh mắt không nhìn tượng thần, tưởng tượng là dịp đầu với người thân đã mất của mình, cũng không có sao cả…
Sau khi dập đầu, hai đường chủ tỏ vẻ nghi thức cầu phúc bắt đầu, lúc này hai tín đồ đứng ở trước nhất tiến lên, đều tự đốt một nén nhang, cắm vào trong lư hương, theo sát phía sau hắn, đoàn người lần lượt đi lên phía trước, nâng lên một xấp tiền giấy, cũng nhét vào lư hương…