Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 341
❮ sautiếp ❯Chương 2414: Trấn Mộ Linh (1)
“Ngươi làm cái gì vậy?” Chu Tình Như ở một bên nhìn, thật sự nhịn không được hỏi một câu.
“Dùng máu của anh, dẫn nó đi ra.” Diệp Thiếu Dương giải thích, “Nó bây giờ còn chưa thành hình, nhưng có bản năng hấp thụ dương khí, dương khí trong máu của anh mạnh hơn, nó sẽ thích.”
Thật ra đối phó một ký sinh linh, Diệp Thiếu Dương không thiếu biện pháp, nhưng hắn lựa chọn cách làm này, đối với Trang Vũ Ninh mà nói, tạo thành thương tổn nhỏ nhất, chủ yếu nhất là không có gì đau đớn.
Trang Vũ Ninh vừa nghe, a một tiếng, “Nhưng, nó nếu chui vào trong cơ thể anh, anh.”
“Yên tâm đi, nó nếu có thể ký sinh ở trong người anh, vậy thật đúng là hiếm lạ.”
Ở lúc nói chuyện, bướu thịt kia run run, sau đó da vỡ ra, một vật múp míp thịt chui ra, cả người mọc đầy lông màu xanh lục giống như nấm mốc, bên trên còn treo tơ máu –– máu của Trang Vũ Ninh, nhìn qua rất ghê tởm, chủ yếu nhất là, trên cái đầu nhăn nhúm của nó mọc ngũ quan giống như người, tuy rất nhỏ, hơn nữa chưa mở ra, nhưng đã có thể thấy rõ hình thái ban đầu.
“Trời ạ.” Chu Tình Như buồn nôn một trận, bịt kín miệng, nói với Trang Vũ Ninh: “Cậu quay đầu đi, không nên nhìn, ghê tởm quá…”
Trang Vũ Nịnh đem đầu quay sang một bên. thứ này tựa như có một chút hoài nghi đối với dụ hoặc bên ngoài, liền đem đầu cùng nửa thân trên lộ ra, ngửi xung quanh, do dự nên đi ra hay không.
Tay phải Diệp Thiếu Dương vừa muốn vươn qua nắm nó, bị Tứ Bảo túm chặt, ngẩng đầu nhìn, Tứ Bảo vẻ mặt ngưng trọng.
“Sao rồi?”
“Đừng động thủ, thứ này không phải ký sinh linh bình thường, đây là Nhận Diện Linh, là một loại trấn mộ thú, dưới thân nó có rất nhiều vòi, cậu như vậy không nhổ ra được, rút ra cũng sẽ không sạch sẽ. Để tôi tới.”
Tứ Bảo nói những thứ này, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không biết, nhưng hắn tự nhiên sẽ không hoài nghi, gật gật đầu.
Tứ Bảo nhanh chóng ra ngoài, một lát sau trở về, cầm trong tay một cái lá cây nhọn nhọn, Diệp Thiếu Dương vừa thấy liền biết là lá cây vạn tuế trong nhà, đoạn trước là một mũi nhọn giống như cây kim.
Tứ Bảo ở trên lá cây nhổ ra một ngụm nước miếng, sau đó đem mũi nhọn nhắm ngay đầu ký sinh linh, dùng sức đâm xuống, sau đó dùng sức khêu hướng lên trên, động tác này làm cực nhanh, ở lúc lá cây đâm vào đầu nó, ký sinh linh phản ứng lại, theo bản năng muốn chui vào trong thịt, nhưng đã không còn kịp, hơn nữa nước bọt trên phiến lá đã từ vết thương rót vào trong cơ thể nó, không biết sinh ra phản ứng gì.
Ký sinh linh ở trong con run rẩy bị Tứ Bảo khêu ra, thế mà… Rất dài.
Dài không phải thân thể nó, mà là mấy cái “đuối” thật dài kéo phía sau, nhìn kỹ đó không phải đuôi, tất cả đều là chân, rậm rạp giống như rễ của thực vật, ở không trung cho loạn lung tung.
Chu Tĩnh Như thấy một màn như vậy, che miệng chạy về phía phòng vệ sinh.
Tứ Bảo đem ký sinh linh đặt ở trong Kim Mân Bát Vu của mình, sau đó ở trên bình bát bố trí một cấm chế, ký sinh linh giống như côn trùng bò lung tung khắp nơi ở bên trong, nhưng vừa đến chỗ miệng, lập tức bị bật trở về.
Diệp Thiếu Dương kiểm tra một phen vết thương trên vai Trang Vũ Ninh,5đã không làm sao nữa, hỏi cô: “Con đau không?”
Trang Vũ Ninh lắc đầu, “Có chút tê tê, không đau nữa.”
“Không sao rồi, em trở về xử lý một phen, dùng cồn tiêu độc các thứ, sẽ hoàn toàn không sao.” Diệp Thiếu Dương tháo sợi chỉ đỏ buộc vào trên vai cô.
Trang Vũ Ninh mặc quần áo, rụt rè thò đầu tới, nhìn thoáng qua ký sinh linh trong Kim Mân Bát Vu, trái lại chưa nôn, nhưng hít sâu vào một hơi, lẩm bẩm: “Chính là thứ này ở trong thân thể em lâu như vậy sao… Bây giờ nghĩ tới, thật sự là cả người đều nổi da gà…”
Tứ Bảo nói: “Coi như em gặp may mắn, Trấn Mộ Linh này còn chưa thành hình, một khi thành hình thì phiền toái, khi đó hút sẽ không là dương khí, mà là máu thịt, sẽ đem máu thịt trong cơ thể hút khô hết…”
Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, nhíu mày hỏi: “Trấn Mộ Linh cái gì, cậu xác định?”
“Đương nhiên xác định, cậu quên tôi trước kia làm gì?
“Ồ, trộm mộ tặc”
“Biến, anh đây là Mô Kim Giáo Úy! Không giống với trộm mộ tặc bình thường!” Tứ Bảo hầm hừ, nhìn thoáng qua Trấn Mộ Linh trong Kim Mân Bát Vu, nói với Trang Vũ Nịnh: “Đại minh tinh, em có phải đi đâu như nghĩa địa hay không? Bằng không sao có thể trêu vào nó?”
Trang Vũ Nịnh vội vàng gật đầu, nói: “Đó là tháng trước, em ở Thái… Em cần quay một bộ phim về trộm mộ, đoàn làm phim muốn đi Thái cơ lăng dạo một chút, để dựa theo loại phong cách đó dựng phim trường, em cũng muốn thích ứng nhân vật trước, đi theo.”
Tứ Bảo vừa nghe, cả kinh nói: “Cái gì, Thái cơ lăng!”
“Không không, anh hãy nghe em nói hết, không phải Thái cơ lăng, bọn em đi tham quan Thái cơ lăng, vừa lúc dạo qua một chỗ phụ cận, phát hiện một mộ địa, chúng ta tò mò cũng đi qua tham quan, mộ địa đó là một cái mà chính phủ tổ chức khai quật, phong tỏa tin tức với bên ngoài, bọn em cũng là ngẫu nhiên biết được, nói ra mộ địa là không cho vào, nhưng ở bên đó, rất nhiều chuyện có tiền đều có thể làm được, em cùng đạo diễn còn có quay phim trả tiền, đi theo đội khảo cổ của bọn họ xuống mộ thể nghiệm một phen… Bọn em đây cũng là tìm linh cảm cho phim, không ngờ xảy ra chuyện…”
“Mộ Thái quốc à…” Tứ Bảo gãi đầu, có chút mơ hồ.
“Nghe nói, là một cổ mộ ngàn năm trước, là mộ địa một vương hậu bị phế bỏ, nhưng bởi vì vừa phát hiện ngôi mộ này, còn chưa xác định thân phận mộ chủ.”
Tứ Bảo nói: “Bọn em ở trong mộ có trải qua cái gì… Ừm, chuyện không quá bình thường hay không?
Trang Vũ Nịnh suy nghĩ một phen, lắc đầu, nói: “Thực không có gì, chẳng qua, ở trong phòng chủ mộ, bọn em thấy được một pho tượng đá kỳ quái, thân người, lại mọc cánh bướm, em chỉ xa xa nhìn thoáng qua, nhưng lúc đối mặt cùng tượng đá, tượng đá đó giống như có ánh mắt. Em lúc ấy liền cảm thấy váng đầu, chỉ cho rằng thiếu oxy, cũng chưa để ý, chuyện gì khác cũng không có, chẳng lẽ là tượng đá đó có vấn đề?”
Tứ Bảo nói:5“Cái này anh cũng không biết, anh đối với vu thuật Thái quốc cũng không hiểu biết. Nhưng Trấn Mộ Linh này trên người em, khẳng định là trêu chọc trong ngôi mộ đó.”
“Cái này… Em lúc trước cũng từng nghĩ là nguyên nhân này, nhưng hỏi đạo diễn và quay phim, đều ổn cả…”
“Cũng không phải mỗi người đều sẽ trúng chiêu.”
Diệp Thiếu Dương nghẹn hồi lâu, hỏi Tứ Bảo: “Chuyện rốt cuộc là thế nào, cái gì là Trần Mộ Linh?”
“Một loại ký sinh linh rất hiếm thấy! Mô Kim Giáo Ủy bọn tôi có ba không vào ba không lấy, trong đó thứ nhất chính là tuyệt không xuống mộ có Trấn Mộ Linh, Trấn Mộ Linh là nảy sinh trong linh huyệt vây khốn trần mộ thú, bản thân không có quan hệ gì với trấn mộ thú, nhưng chỉ có linh huyệt hơn một ngàn năm, mới có khả năng nảy sinh ra Trấn Mộ Linh, bản thân mấy thứ này không có gì lợi hại, ồ, tôi là chỉ nói với pháp sư, đối với người thường mà nói, Trấn Mộ Linh vẫn rất đáng sợ.”
Chương 2415: Trấn Mộ Linh (2)
Tứ Bảo quay đầu nói với Trang Vũ Ninh: “Em là ngôi sao, đối với thân thể tương đối coi trọng, hơn nữa Trấn Mộ Linh này mọc ở trên vai em, tương đối bắt mắt, cho nên em đã phát hiện, nếu là người bình thường bị ký sinh, sinh trưởng ở sau lưng hoặc bộ phận khác tương đối khó có thể phát hiện, vậy thì phiền toái, vốn thứ này cũng không đau không ngứa, có thể đến chết cũng không biết chết như thế nào.”
Trang Vũ Nịnh nghe xong đoạn lời này, cũng nghĩ mà sợ không thôi.
Diệp Thiếu Dương nói: “Cậu đừng dọa cô ấy, nói tiếp đi.”
Tứ Bảo nói: “Trấn Mộ Linh không đáng sợ, đáng sợ là, Trấn Mộ Linh là linh huyệt chỗ trấn mộ thú hoá sinh ra… Nghe hiểu chứ, nơi có Trấn Mộ Linh, nói lên có trấn mộ thú.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Thực có trấn mộ thú? Không có khả năng nhỉ.”
“Không có mà nói, thứ này ở đâu ra.”
“Không phải nói, trấn mộ thú đều là thượng cổ dị thú sao, sức người sao có khả năng thu phục được.”
Lúc trước trong cổ mộ ở Tương Tây, Diệp Thiếu Dương từng gặp được Hóa Xà, là bị trấn áp, cái này lại vẫn không giống với trấn mộ thú, dị thú có thể bị trấn áp, nhưng tuyệt đối không thể bị nuôi nhốt… Trấn mộ thú thật sự, dựa theo cách nói trong sách, là bị pháp sử dụng phương thức nào đó
“nuôi” ở trong cổ mộ, dùng để thủ hộ mộ chủ và các thứ tài bảo trong mộ. “Tôi trước nay đều đem cái này coi là truyền thuyết, trấn mộ thú, nghe phong cách, nhưng sao có khả năng có pháp sư hàng phục thượng cổ dị thú, còn đem người ta nuôi nhốt ở cổ mộ? Đưa cái ví dụ đi, thực lực tới bây giờ cũng được nhỉ, gặp phải thượng cổ dị thú cũng chỉ có nước đào tẩu, muốn hàng phục dị thú, quả thực nằm mơ.” Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Xin cho phép tôi làm màu nha, pháp sư cổ đại, cho dù là những kẻ trâu bò kia, chỉ cần chưa trảm tam thi, tôi không cảm thấy có người nào có thể mạnh hơn tôi bao nhiêu.”
Mình cũng căn bản không làm được, Diệp Thiếu Dương không tin cổ đại có ai có thể làm được.
Tứ Bảo nói: “Cậu làm màu vậy không sai, nhưng cậu cho rằng cử nhân ngu ngốc giống với cậu à, đi cứng đối cứng với thượng cổ dị thú, sau đó hàng phục? Còn có, chuyện tìm kiếm trần mộ thú này, đều là hoàng để hạ lệnh, lợi dụng sức cả quốc gia để làm, tham dự căn bản không phải một hai pháp sư, hơn nữa dùng đều là các loại pháp khí cùng trận pháp, dụ bắt dị thú.
Nhưng làm như vậy rất hao tài tốn của, hơn nữa không phù hợp lễ giáo, cho nên đều là hành vi rất bí ẩn, sẽ không lưu lại dấu vết ở trên sách sử, hơn nữa, trên cơ bản đều là thất bại chấm dứt, nhưng thành công cũng có.”
“Thực có kẻ thành công?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày.
“Có chứ, tuy ít, nhưng cũng không phải không có, chỉ là bình thường mà nói hư vậy, không có cách nào vây khốn trấn mộ thủ thời gian dài, cuối cùng không qua bao nhiêu năm, trấn mộ thú đều sẽ phá tan phong ấn đào tẩu… Nhưng linh huyệt sẽ sinh ra Trấn Mộ Linh. Mô Kim Giáo Úy nếu ở trong mô phát hiện Trấn Mộ Linh, đó là tuyệt đối phải lập tức chạy lấy người, nhỡ đâu có trấn mộ thú, bất luận kẻ nào cũng phải nằm lại đó.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong, nói: “Cậu từng gặp được trấn mộ thú chưa?”
“Lão đại, tôi nếu từng gặp được, còn có thể sống đến bây giờ sao, nhưng người mà tôi quen biết có vị từng gặp được, kết quả đã chết.”
“Nói như vậy… cổ mộ Thái quốc Vũ Nịnh đi kia, cũng có trấn mộ thú?”
“Đã có Trấn Mộ Linh, trước đó khẳng định cũng từng tồn tại trấn mộ thú, nhưng bọn em có thể sống sót đi ra, nói lên trấn mộ thú trong mộ kia đã không ở đó nữa.” Tứ Bảo chuyển đề tài, hỏi: “Trong mộ kia, có đào ra cái gì giá trị liên thành hay không?”
“Giá trị liên thành?” Trang Vũ Ninh suy nghĩ một phen, nói: “Nghe nói có không ít đồ cổ hơn một ngàn năm, rất có giá trị nghiên cứu.”
Tứ Bảo xua tay nói: “Không phải nói đồ cổ, anh là nói… Có loại đồ cổ, hoặc là bảo tàng có thể chấn động thiên hạ hay không?”
Trang Vũ Ninh nói: “Cái này chưa nghe nói, cổ mộ vừa phát hiện không lâu, còn đang trong khai quật.”
Tứ Bảo tay chống cằm, nói: “Vậy là thứ tốt hẳn hoi còn chưa đào ra, đáng tiếc nha.”
Diệp Thiếu Dương nghe ra manh mối, dùng cánh tay thúc hắn một cái nói: “Cậu làm gì, chẳng lẽ còn muốn đi Thái quốc trộm mộ hay sao?”
“Trộm mộ cái gì, nói khó nghe như vậy.”
“Tôi thấy cậu chính là muốn, cậu lần trước theo tôi thăm dò mộ Bạch Khởi, lúc ấy nói như thế nào, đời này không làm hoạt động trộm mộ nữa.”
Tứ Bảo nói: “Tôi cũng chỉ là tò mò, phía dưới ngôi mộ này, rốt cuộc mai táng hi thế chi bảo gì.”
Trang Vũ Ninh nói: “Hi thế chi bảo từ này, có chút quá khoa trương rồi nhỉ?”
“Không khoa trương một chút nào cả. Mọi người nghĩ, có thể làm ra bút tích lớn như vậy, trấn áp dị thú để thủ mộ, vậy là bảo bối cấp bậc nào? Tôi nghe nói, hoàng đế duy nhất xác định từng dùng trấn mộ thú, là Tần Thủy Hoàng.”
“Tần Thủy Hoàng!” Ba người bọn Diệp Thiếu Dương cùng nhau hô lên.
Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi đọc ít sách, cậu đừng gạt tôi. Tần Hoàng lăng không phải ở Trường An sao, quốc gia cũng đã khai quật, ồ, hắn là khai quật rồi nhỉ?”
| Trang Vũ Ninh nói: “Vì bảo hộ mộ táng, chưa khai quật, nhưng vị trí mộ táng là xác định.”
Tứ Bảo trọn trắng mắt nói: “Nghe tôi nói hết đã, tôi chỉ nói chuyện này là Tần Thủy Hoàng làm, nhưng chưa nói là Tân Hoàng lăng, mà là cha hắn… Gã đó gọi là gì nhỉ, Tần Mục Công… Không đúng, vương mộ của Tần Trang Tương, đương nhiên tôi cũng là nghe nói, Tần Thủy Hoàng sau khi làm hoàng đế, lại chọn một tòa mộ địa cho cha hắn ở phụ cận Tương Dương, quy mô rất lớn, lúc ấy dựa vào hai ngàn phương sĩ cùng nhau ra tay, bắt một con dị thú, làm trấn mộ thú, thứ nhất, nơi đó là phong thuỷ bảo địa, chôn cha hắn, có thể bảo đảm hắn cơ nghiệp vạn thế, thứ hai, là vì trấn thủ một số thứ tốt. Những thứ tốt này, cái nào cũng giá trị liên thành, trong đó đứng đầu nhất, chính là Tùy Châu. Mấy người biết Tùy Châu chứ?”
“Cái gì trư?” Diệp Thiếu Dương nói.
Chu Tĩnh Như nhíu mày nói: “Em trước kia tùy tay click một cái tin tức, trong số công chúng, từng nói đến vật này, nói là hi thể trân bảo giá trị tương tự với Hoà Thị Bích?”
Tứ Bảo gật đầu nói: “Không sai, về Tùy Châu còn có một câu chuyện xưa, nói là Xuân Thu hay là Chiến quốc, tôi cũng không quá rõ, có một quân chủ nước nhỏ gọi là Tùy Hậu, bởi vì cứu một con rắn lớn, về sau con rắn lớn báo ân, ngậm một hạt châu cho hắn, chính là Tùy Châu. Thủy Hoàng đế thống nhất sáu nước, Tùy Châu này bị hắn vơ vét, sau thời điểm dời mộ cho cha hắn, cùng nhau chôn xuống.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong, nói: “Tôi cực kỳ không hiểu, đồ tốt như vậy, vì sao không để bên người, đặt nó ở trong mộ có ý tứ gi?”
“Giữ lại cho đời sau. Tuy nói Thủy Hoàng để cho rằng giang sơn của mình là muôn đời vĩnh viễn vững vàng, nhưng nhỡ đầu xuất hiện sơ suất gì, cần tiền dùng, hoặc là bị người ta diệt, hậu nhân muốn phục quốc, vậy thì cần tiền, đem mấy thứ này chôn ở trong mộ, là lo trước khỏi hoạ, đương nhiên, đây cũng là lão nhân gia tự mình tình nguyện”
Diệp Thiếu Dương cau mày, suy nghĩ một phen nói: “Tôi vẫn không thể hiểu được, không phải nói có trấn mộ thú sao, nọ vậy hắn hậu nhân như thế nào đi vào?”
Chương 2416: Trấn Mộ Linh (3)
Tứ Bảo cười nói: “Nói cậu ngốc đúng là ngốc thật, trấn mộ thú đã bị thu phục, chỉ cần không thể đột phá trận pháp vây khốn nó, vậy thì giống quản gia, người khác không vào được, nhưng hậu nhân Tân gia dựa vào tín vật, là có thể đi vào, tiền bối kia của tôi, chính là tìm được tín vật của con cháu Tân Hoàng cùng bản đồ lăng mộ, mới dám đi vào tầm bảo.”
“Kết quả thể nào, tìm được châu gì đó sao.”
Tứ Bảo nhún vai, “Chết hết rồi.”
Diệp Thiếu Dương và Trang Vũ Nịnh giật mình.
“Không thể nào, không phải có tín vật gì sao?”
“Tín vật chỉ hữu dụng nhằm vào trấn hồn thú, trên thực tế, trấn hồn thú đó không ở đấy nữa. Nhưng trong mộ còn có rất nhiều cơ quan khác, pháp môn phá giải cơ quan truyền tới một thế hệ kia hậu nhân của hắn chỉ là tàn thiện, kết quả cơ quan quá lợi hại, một đống Bàn Sơn Đạo Nhân và Mô Kim Giáo Úy đều chết ở bên trong.”
“Được rồi. Thật sự là người chết vì tiền.” Diệp Thiếu Dương mang tính tượng trưng cảm khái một chút.
Tứ Bảo thở dài, tầm mắt một lần nữa rơi ở trên thân Trấn Mộ Linh trong Kim Mân Bát Vu, Trấn Mộ Linh kia có thể là mệt mỏi, ghé vào đáy bát không nhúc nhích. “Nếu không phải hôm nay nhìn thấy thứ này, tôi cũng đã quên chuyện này, đáng tiếc đã muộn, nếu sớm một chút mà nói, nói không chừng còn có thể xuống mộ đi xem chút… Khụ khụ, tôi đối với tài bảo bình thường cũng không
dám hứng thú, nhưng mà Tùy Châu đó, nhỡ đâu thực ở trong mộ, vậy.” “Đó là đủ chết!” Diệp Thiếu Dương lườm hắn. “Nhưng cậu nói cái gì sớm hay muộn, cậu biết mộ đó ở đâu?”
“Tôi không biết, nhưng có người biết mà.” Tứ Bảo cười cười thần bí, “Hơn nữa xuống mộ cũng sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì, cơ quan nơi đó, người này đều có thể phá.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Cậu không phải nói mộ gì đó rất lợi hại sao, một người có thể phá được những cơ quan kia? Nào có ai lợi hại như vậy, lão tổ tông Hồ Bát Nhất nhà cậu?”
“Cái em gái cậu, tổ tông cậu là Vương mập mạp!” Tứ Bảo nói, “Cởi chuồng còn cần người buộc chuông, cậu biết lúc ấy chủ trì xây mộ là ai không, người cậu quen biết.”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, lập tức nghĩ tới, “Cậu là nói, Từ Phúc?”
“Đương nhiên. Quốc sư Đại Tần, chuyện lớn như vậy, sao có thể thiếu được hắn, cho nên tôi mới nói đáng tiếc, hắn bây giờ bị bắt rồi, muốn hỏi cũng không hỏi được.”
Diệp Thiếu Dương không có hứng thú đối với những thứ phương diện trộm mộ, đối với Tùy Châu gì đó cũng không có hứng thú. Tứ Bảo lưu loát nói nhiều như vậy, hắn cũng chỉ coi là một câu chuyện thú vị mà nghe, chưa để vào trong lòng.
Trang Vũ Ninh đã không có việc gì, Diệp Thiếu Dương không hỏi thăm thêm tình huống cổ mộ kia của Thái quốc, bảo bọn họ ngồi, mình đi đun nước pha trà uống.
Lúc uống trà, Tạ Vũ Tình gọi điện thoại tới, hỏi hắn ở nơi nào, đã chạng vạng, hành động sắp bắt đầu rồi, cần chạy qua trước. Diệp Thiếu Dương bảo cô lái xe tới đón mình.
“Thiếu Dương, anh có chính sự phải không, em thấy Vũ Ninh cũng không có việc gì, vậy bọn em về trước nhé.” Chu Tĩnh Như rất biết nghĩ cho người khác, nói.
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nhìn Trang Vũ Ninh, nói: “Em kế tiếp muốn đi đâu?”
“Em ngày mai cần đi Bắc Kinh, gặp mặt đoàn làm phim.” Trang Vũ Ninh cũng nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp
“Được rồi, à, trước đó em nói, em còn có bạn cùng nhau xuống mộ phải không, bọn họ chưa chắc đã nhất định không có việc gì, có lẽ Trấn Mộ Linh ở vị trí nào đó không dễ phát hiện trên người, em sau khi trở về, bảo bọn họ kiểm tra toàn thân một phen, nếu có mà nói… Anh vẽ cho em mấy lá bùa đi. Em bảo bọn họ hòa nước bùa uống hết, sau đó mỗi ngày dùng gạo nếp và nước tỏi bồi bướu thịt, nửa tháng thứ này sẽ chết. Phương pháp này chỉ chậm một chút, trong lúc đó ký sinh linh kia giãy dụa, có thể sẽ tương đối khó chịu, nhưng cũng không có gì
nguy hiểm.”
Lập tức về mấy tấm Diệt Linh Phù cho cô, sau đó đưa hai cô nương xuống lầu.
Chu Tĩnh Như tạm thời không rời khỏi Thạch Thành, có thể thường xuyên gặp mặt với Diệp Thiếu Dương, cho nên không có gì, chủ yếu là Diệp Thiếu Dương và Trang Vũ Ninh cần từ biệt một chút.
“Anh lúc trước đã nói với em, em thể chất mẫn cảm, vốn dễ trêu chọc những thứ này, anh tặng cho em bùa hộ mệnh, chỉ có thể phòng ngừa tà vật bình thường, nhưng phương diện này nhỡ đâu em lại gặp được cái gì có thể tới tìm anh bất cứ lúc nào, mặc kệ em trêu chọc cái gì, không có gì anh không xử lý được.”
Trang Vũ Ninh có chút động tình, cắn môi, trầm mặc một lúc lâu, nói: “Anh cũng phải bảo trọng, em tìm anh trên wechat, không được một tháng không trả lời em.”
“Cái đó. Một lời khó nói hết, được rồi, dù sao anh lần sau nếu có chuyện gì, cũng nói trước cho em.”
Trang Vũ Ninh đi tới, ôm Diệp Thiếu Dương một cái, sau đó hướng hắn cười cười, theo Chu Tĩnh Như cùng lên xe rời đi. Sau khi lên xe, lại đem cửa kính xe mở ra, nói: “Đúng rồi, bảo Qua Qua nói với Thất Bảo, em bây giờ đã về nước, bảo nó tới thăm em!”
“Nhớ rồi!”
Nhìn theo ô tô chạy đi, Diệp Thiếu Dương trở lại trên lầu, thấy Tứ Bảo còn đang đùa nghịch Kim Mân Bát Vu kia, ghé lên nhìn thoáng qua Trấn Mộ Linh, nói: “Cậu sao còn chưa giết nó.”
“Giết để làm chi, tôi tính đưa cho Quách lão, hắn khẳng định rất thích thứ này.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ qua cũng thấy đúng, lão Quách là thích nhất những thứ tà vật cổ quái này, đam mê lớn nhất chính là nuôi dưỡng cùng dạy dỗ chúng nó, nhưng nghĩ đến thứ ghê tởm như vậy nếu như bị lão Quách dạy dỗ thành linh phó vân vân, nghĩ chút thôi cũng nổi da gà, vì thế kiên trì muốn đem nó giết chết, nhưng Tứ Bảo không chịu, đem Kim Mân Bát Vu thu lại, nói: “Nói chính sự, cậu muốn đi giúp Vũ Tình tra án sao?”
“Dù sao cũng ở lại. Bọn họ đi Không Giới tra manh mối, trong lúc nhất thời tôi cũng không có khả năng có biện pháp xông vào Thiên Khí son, chỉ cần vượt ở trước cái hôn lễ rắm chó kia đi qua là được.”
Nghĩ đến đây, Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy áp lực cường đại. Nhất định phải ở trước cái gọi là hôn lễ, đem Lãnh Ngọc cứu ra.
Tứ Bảo trầm ngâm nói: “Thiếu Dương, chuyện Long Hoa hội, tôi cũng không lo, tuy đại đệ tử kia của Tinh Nguyệt Nô rất thần bí, nhưng chỉ cần hắn dám ra tay, tuyệt đối không phải đối thủ của cậu, cậu ở nhân gian là vô địch, nhưng cậu phải biết rằng, Thiên Khí son là sào huyệt Thị tộc, thi vương lớn nhỏ các thứ đều ở bên trong, cái này…”
Diệp Thiếu Dương nói: “Hiên Viên sơn chúng ta không phải cũng xông vào rồi.”
“Hiên Viên son là lợi hại, nhưng ít người, hơn nữa chúng ta xông vào chỉ là một cái sơn môn Bắc Đẩu quan trong đó, cũng không phải đỉnh núi chính thật sự. Thiên Khí son ba đại thi vương, không phải nói giỡn, càng không cần nói có vô số cương thi thối hoắc, chất đống cũng đè chết cậu, cho dù Phong Chi Cốc và Liên Minh Tróc Quỷ cùng đi, sợ cũng có đi không có về…”
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Cậu nói cái này có ý tứ gì?”
“Có ý tứ gì?” Tứ Bảo ngẩn ra, sau đó vỗ đùi mắng: “Cậu là có ý tứ gì thế, cậu cho rằng tôi sợ à? Tôi con mẹ nó quan hệ thế nào với cậu, tôi sợ? Cậu đi nơi nào tôi không dám đi theo?”
Diệp Thiếu Dương đấm một cú ở trên ngực hắn, “Cái em gái cậu chứ, cậu biết tôi không phải ý tứ này, tôi là muốn hỏi cậu, sao đột nhiên nói về cái này.”
Chương 2417: Cấm Địa Thi Tộc (1)
“Tôi đã âm thầm điều tra một phen, tôi chưa nói không cho cậu đi, nghe tôi nói hết đã, muốn đi, phải tính toán kỹ, không thể ôm thái độ đồng quy vu tận, cậu hiểu ý tứ của tôi?”.
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu. Thật ra hắn thực không nghĩ nhiều. Tứ Bảo, Tiểu Mã, lão Quách, ba người này đều là huynh đệ sớm nhất của hắn (không tính nữ giới), hắn còn nhớ lúc trước mình điều tra một sự kiện thần quái, Tứ Bảo đến hỗ trợ, hai người ngồi ở trên núi nói chuyện phiếm, tuy sau đó đã trải qua nhiều sinh tử như vậy, cùng chung hoạn nạn, nhưng Diệp Thiếu Dương cũng không biết vì sao, hắn ghi nhớ sâu nhất, ngược lại là lần từng trải nhìn qua bình thản không có gì lạ đó.
Một lần đó, bọn họ mở rộng nội tâm với nhau, từ đó về sau chính là huynh đệ sinh tử, sau cùng nhau trải qua các loại tình thế nguy hiểm sinh tử, đã là tất nhiên,
“Về kế hoạch tác chiến, đến lúc đó còn phải gặp được quân sự, mới có thể cùng nhau thương lượng. Không có hắn không được.”
Tình huống vài lần đại chiến trước đó đều còn rõ ràng ở trong mắt, nhất là gần đây trận chiến Hiên Viên sơn một lần này, từ tìm được Lôi Trì đến an bài chiến thuật, Lâm Tam Sinh công từ đầu tới đuôi.
Tứ Bảo gật đầu nói: “Tam Sinh là đồng chí tốt, chỉ là phương diện cảm tình, tương đối chấp nhất.”
“Cậu không chấp nhất.”
“Tôi… Được rồi, trước tiên nói về chính sự, tôi vừa rồi còn chưa nói xong đầu, tôi là nghe nói, Thiên Khí sơn mây mù quấn quanh, là một chỗ rất bí ẩn, cho dù không có binh lính phòng thủ, người
ngoài cũng không xông vào được.” Diệp Thiếu Dương vừa nghe, lập tức nhíu mày, nói: “Chẳng lẽ so với kỳ môn trận pháp của đạo gia còn khó hơn?”
“Cái đó có thể không đến mức, nhưng… Mấu chốt từ trước tới giờ không ai đi vào, b, phải nói, đi vào thì không còn sống đi ra, tùy tiện xông vào, trong thời gian ngắn không tìm thấy cửa vào, cho dù tìm được, người ta cũng bày trận chờ đợi rồi, cậu làm sao cứu người.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm không nói, Tứ Bảo nói không sai, muốn ở sào huyệt Thị tộc cứu người, vốn cũng chỉ có thể tập kích bất ngờ, phải nhanh chóng xuyên qua tất cả chướng ngại, tới Thiên Khí son, mới có thể có một tia cơ hội…
Diệp Thiếu Dương nói: “Nói như vậy, chúng ta còn phải tìm người xông qua trước, sau đó dò đường trở về dẫn chúng ta qua?
“Loại địa phương đó… Đi dò đường còn có thể về được sao?”
Diệp Thiếu Dương nghĩ chút cũng thấy đúng.
Ở lúc hai người nói đến chuyện này, Qua Qua đang xem TV, hai người cũng chưa chú ý tới sắc mặt của nó có chút không thích hợp.
“À đúng rồi Qua Qua, lần trước người mang về tin tức, không phải là Hậu Khanh dẫn người đi gặp Lãnh Ngọc, lúc ấy là ở Thiên Khí sơn nhỉ.” Tứ Bảo đột nhiên nhớ tới chuyện này.
“A! Làm sao vậy!” Cơ thịt trên mặt Qua Qua có chút cứng ngắc.
“Ngươi còn nhớ rõ đường đi qua không? Tứ Bảo truy hỏi.
“Ta… Ta không nhớ rõ.” Qua Qua nhìn chằm chằm bộ phim trên màn hình, ngập ngừng nói.
Tứ Bảo ghé tới, nói: “Vậy ngươi nhớ rõ bao nhiêu, ít nhất nói chút, đường đi lên núi là bộ dáng thể nào.”
Trên mặt Qua Qua hiện ra nét khó xử, cúi đầu cân nhắc hồi lâu, nói: “Ta toàn bộ hành trình đều bị A Ngốc –– 6, Hậu Khanh, bị hắn xách theo, căn bản chưa thấy rõ, chỉ cảm giác là rừng rậm, khắp nơi đều là cây, ta từng đi nhưng không có nghĩa là có thể nhớ rõ, nơi đó chỗ nào cũng giống nhau, nếu không có người dẫn, không có khả năng tìm được.”
Qua Qua nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, có chút khiếp đảm nói: “Hơn nữa bọn họ nói không chừng đã thành thân.”
“Ngươi nói cái gì vậy!” Diệp Thiếu Dương trách mắng.
Qua Qua lập tức không nói nữa.
Tứ Bảo nói với Diệp Thiếu Dương: “Thật ra thành thân hay không thành thân không quan trọng, bọn họ một người một cương thi, lại không thể bốp bốp bốp, đúng rồi, cương thi hình như là không có công năng đó chỉ? Cái này tôi quả thực chưa từng nghiên cứu…”
Đề tài lệch lạc này, Diệp Thiếu Dương không biết nói gì. Cương thì đương nhiên là không thể bốp bốp, không có công năng kia, cũng không có khả năng sinh dục.
Tứ Bảo vỗ vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương, nói: “Tôi hiểu ý tứ của cậu mà, chủ yếu là danh phận, nếu thực thành lão bà của người khác, cậu làm như vậy chính là đa thể… Đương nhiên, tình huống nơi này có chút phức tạp, thật ra người cướp vợ là hắn, nhưng… Một điểm quan trọng nhất, cậu đã nghĩ chưa, cho dù cậu vất vả lên núi, gặp được Lãnh Ngọc, cô ấy không đi theo cậu, đến lúc đó cậu làm sao bây giờ?”
Diệp Thiếu Dương trầm mặc một phen, nói: “Chỉ cần gặp được cô ấy, cô ấy nhất định sẽ đi theo tôi.”
Tứ Bảo nhún vai, chưa tỏ thái độ.
“Đúng rồi, lông mày trắng chạy đi đâu, sao mấy ngày qua3đều không gặp?”
“Ồ, hắn trước đó đi gặp một người bạn, đã sớm đi rồi, nói là mấy ngày tới sẽ về.”
Diệp Thiếu Dương cũng không để ý, trong đầu lăn qua lộn lại suy tư về chuyện đi Thiên Khí son như thế nào, thẳng đến khi bên ngoài gõ cửa, mở cửa thấy là Tạ Vũ Tình.
“Cậu muốn đi cùng hay không?” Diệp Thiếu Dương hỏi Tứ Bảo.
Tứ Bảo liếc Tạ Vũ Tình một cái nói: “Không đi, sự kiện thần quái bình thường như vậy, tôi cũng không đi. Tôi buổi tối có hẹn rồi.”
Qua Qua muốn xem TV, cũng chưa đi theo. Nói trắng ra đều là ghét bỏ loại sự kiện thần quái này quá cấp thấp, không nhấc lên nổi hứng thú, Diệp Thiếu Dương đi một mình, tự nhiên cũng sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì cả.
Diệp Thiếu Dương bỏ lại bọn họ, theo Tạ Vũ Tình cùng nhau xuất phát tới sơn thôn.
Rừng rậm rạp. Đại thụ che trời giống như rừng mưa nhiệt đới nhân gian, san sát nối tiếp nhau, liếc một cái không nhìn thấy điểm cuối.
Nhưng biểu hiện khác với loại sinh mệnh lực tràn ngập kia của rừng rậm nhân gian, cây cối nơi này, lá cây đều là màu đen và màu đỏ là chính, trong rừng, cũng không có chim hót côn trùng kêu, chim bay cá nhảy, có chỉ là từng tầng sương mù đen, cùng các loại rừng rậm hung tàn xen lẫn trong đó.
Còn có cương thi. Tu luyện vừa thành hình, giống như thú chạy bò ở trên mặt đất, sột soạt xuyên qua ở trong rừng rậm.
Nơi này là trung tâm của Linh Giới, rừng rậm hắc ám quay quanh ở bốn phía Thiên Khí son. Nơi này không có sinh mệnh, chỉ có tử vong và tanh tưởi.
Nhưng đối với những trung tâm kia của Thị tộc mà nói, rừng rậm hắc ám này lại là nơi tốt nhất bảo hộ bọn họ an
toàn.
Ở dưới tình huống không có thủ lĩnh Thị tộc dẫn dắt, bất luận kẻ nào, bất cứ sinh linh nào, cũng không cách nào xuyên qua cánh rừng tử vong này.
Thiên Khí son, ngay bên trong rừng rậm hắc ám, trong núi non trùng điệp, một ngọn cao nhất kia, trên núi vô số hang động, nhưng ba huyết động chỗ cao nhất, có ba đại thi vương ở, Hậu Khanh, Doanh Câu cùng Nữ Bạt.
Hậu Khanh đi về phía sau đỉnh núi, tới bên ngoài một cái hang, vị trí hang động này, là cấm địa của Thị tộc, ở dưới tình huống chưa được cho phép, trừ ba đại thi vương, không ai có tư cách đến nơi đây.
Một bóng người chậm rãi đi tới ngoài hang, mở ra đá ngũ hành trên cửa, đi đến bên trong.
Mới đầu là một đoạn hang tối tăm, càng đi về phía trước, ánh sáng ngược lại càng nhiều.
Ở chỗ sâu nhất của cái hang, trên một mảng đất trống lớn, trên tường được khảm rất nhiều dạ minh châu, đem toàn bộ không gian chiếu sáng lên. Ở giữa là một đầm nước, bên trong có chỗ giống như hòn đảo nhỏ, bày rất nhiều đồ gia dụng thời thượng, trừ không có tường cùng sàn, tất cả đều giống với căn phòng thông thường của nhân gian.
Một mỹ nữ dáng người mảnh khảnh đang ngồi ở trên số pha đọc sách, nghe thấy tiếng bước chân, cũng chưa ngẩng đầu.
Chương 2418: Cấm Địa Thi Tộc (2)
Bóng người nọ đi đến bên cạnh đầm nước, cách một kết giới vô hình, nhìn mỹ nữ trên sô pha, sau một lúc lâu mới nói: “Lãnh Ngọc.”
Ánh mắt Nhuế Lãnh Ngọc lúc này mới dời khỏi trên sách vở, lại chưa đi nhìn, mà là nhìn một cái để đèn trên vách đá đối diện ngây người.
“Lãnh Ngọc, tôi có tin tức muốn nói cho cô. Hậu Khanh nhìn cô, dùng thanh âm nhẹ nhàng nói. Chỉ có lúc đối mặt Nhuế Lãnh Ngọc, hắn mới sẽ không tự giác thu liễm loại khí thể quân lâm thiên hạ, dùng loại thái độ này nói chuyện với cô.
Nhuế Lãnh Ngọc lúc này mới nhìn hắn một cái.
“Diệp Thiếu Dương, đã trở lại.”
Bốp.
Quyển sách trên tay Nhuế Lãnh Ngọc rơi xuống đất, đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn Hậu Khanh, tuy trên mặt cực lực chưa làm ra biểu cảm gì, nhưng ánh mắt chớp động vẫn tiết lộ nội tâm phức tạp của cô.
“Tôi biết cô muốn hỏi cái gì, hắn rất khỏe. Giống với trước kia.” Nhuế Lãnh Ngọc thở phào một cái.
“Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng đã sống lại, thời điểm thám tử của ta trở về nói cho ta biết, bọn họ còn ở cùng một chỗ.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, ánh mắt trở nên có chút khinh miệt. “Tôi hiểu dụng tâm nói lời này của anh, anh yên tâm, tôi sẽ không nuốt lời.”
Hậu Khanh nhìn cô, chưa nói chuyện
Nhuế Lãnh Ngọc đứng ngơ ngác một lúc, ngồi trở lại trên sô pha, lẩm bẩm: “Thành thân cần nghi thức sao?”
“Cần, chỉ có trước mặt các bộ hạ thành thân, mọi người mới có thể tin tưởng cô thật sự gả cho tôi, mới có thể đem cô coi là người một nhà, bằng không cho dù là tôi ở trên chuyện này cũng không cách nào khiến mọi người tin phục, dù sao, tôi còn cần bọn họ đi bán mạng.”
Nhuế Lãnh Ngọc hừ một tiếng nói: “Đây là ý tứ của Nữ Bạt nhỉ.”
Hậu Khanh chưa lên tiếng.
“Cô ta muốn dùng hôn lễ để kiểm nghiệm chân tâm của tôi?”
Hậu Khanh gật đầu.
“Nhưng, cô ta rõ ràng thích anh, vì sao cam tâm để cho anh thành thân với tôi.”
“Bởi vì, cô ta căn bản không tin cô sẽ gả cho tôi.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn Hậu Khanh, nói: “Anh cũng không tin sao?”
“Tôi đương nhiên tin tưởng.”
“Nhưng, anh cũng biết trái tim của tôi ở trên người Diệp Thiếu Dương, anh vì sao nguyện ý cưới tôi?”
Hậu Khanh mỉm cười, “Cái đó lại có quan hệ gì đâu, chúng ta tương lai có được vô hạn thời gian, cô ở bên tôi, một ngày nào đó sẽ yêu tôi.”
Khóe miệng Nhuế Lãnh Ngọc kéo ra một tia cười khổ, “Nếu tôi mãi mãi không có cách nào yêu anh thì sao?”
Hậu Khanh lắc đầu, “Sẽ không đâu, tôi tin tưởng.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, ánh mắt trở nên nhu hòa, nói: “A Ngốc, mọi thứ anh làm, cũng là vì bảo hộ tôi, tôi biết, cho nên cho dù anh là cương thi vương, tôi cũng không hận anh, tôi bây giờ cũng không là pháp sư nhân gian nữa… Thân phận của tôi thậm chí không bằng anh. Đối với anh, tôi có cảm ơn, nhưng anh phải biết rằng, tôi không có cách nào yêu anh. Nếu anh kiên trì muốn cưới tôi, tôi sẽ đáp ứng, nhưng thế này cũng chỉ là vì Thiếu Dương mà lợi dụng anh. Tôi phải nói rõ ràng với anh, nếu anh muốn cưới tôi, anh tự mình gánh vác hậu quả.”
Hậu Khanh nghe xong đoạn lời tâm huyết này của Nhuế Lãnh Ngọc, chẳng những chưa tức giận, ngược lại rất cảm động, nói: “Cô nói những thứ này với tôi, nói rõ vẫn coi tôi là người một nhà, tốt lắm, nhưng lòng người là sẽ thay đổi, tôi xác định cô tương lai sẽ yêu tôi, cho nên, tôi nguyện ý cưới cô trước, về phần tương lai có hậu quả gì, cũng là một mình tôi tự gánh chịu, cô không cần gánh vác bất cứ áp lực nào cả.”
Nhuế Lãnh Ngọc hướng hắn gật gật đầu, nói: “Tốt lắm.”
Một phen đối thoại này, ngược lại đem khoảng cách của hai người kéo gần lại rất nhiều, ít nhất Hậu Khanh là cảm thấy như vậy, thở dài nói: “Nữ Bạt là không tin cô sẽ thiệt tình gả cho tôi, hơn nữa vì lợi ích Thi tộc, cô ta tạm thời có thể chứa chấp cô, nhưng có người lại không muốn chứa chấp cô.”
Nhuế Lãnh Ngọc hồ nghi nhìn hắn.
“Thị tộc chúng tôi có ba đại thủ lĩnh, trừ tôi cùng Nữ Bạt, còn có Doanh Câu…”
“Ồ, tôi mãi tới giờ không biết quan hệ của ba người các anh.”
“Tôi và Nữ Bạt, là vợ chồng viễn cổ, Doanh Câu, là anh em của tôi. Tôi là nói, anh em ruột… Tôi và hắn đều là nguyên thần thi vương Tương Thần hoá sinh ra, so với anh em ruột thịt của nhân gian còn thân hơn chút. Ngàn năm qua, ba chúng tôi cùng nhau cai quản Thị tộc, chưa từng có mâu thuẫn lớn. Nhưng Doanh Câu người này, tính cách thô bạo, hỉ nộ vô thường, nếu tôi kế thừa sự bình tĩnh của Tượng Thần, vậy hắn chính là một mặt khác, hắn là một người cực độ cuồng bạo, nhưng hắn cũng ẩn nhẫn rất lâu, cuối cùng đợi được Thi tộc tội quật khởi, mà nay hắn ở tiền tuyến giết địch, tôi ở hậu phương bày mưu nghĩ kế, vốn phối hợp ăn ý, nhưng bây giờ, chúng tôi đã sinh ra chia rẽ.”
“Bởi vì tôi?” Nhuế Lãnh Ngọc thông minh đã ý thức được điều gì đó.
“Một mặt, là vì cô. Hắn khác với Nữ Bạt, Nữ Bạt là hóa thân ghen tị, nhưng cô ta cũng hiểu được đại cục, ít nhất biết, tác dụng của cô đối với Thị tộc, cho nên chưa chấp cô, Doanh Câu khác, hắn là hóa thân phẫn nộ, hắn là một kẻ có chủ nghĩa huyết thống thuần túy.”
Hậu Khanh nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, nói: “Đây là một danh từ khi tôi ở nhân gian của các người, từ trên sách đọc được. Hắn tuyệt không cho phép cô tồn tại, đã ở chung với tôi, hắn cũng không cho phép, bởi vì cô không phải cương thi. Trước đó tôi đã khuyên hắn, nhưng vô dụng. Cho nên, hắn muốn tới giết cô.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Lúc trước hắn vì sao chưa tới?”
“Tâm tư của hắn luôn luôn ở trên chiến tranh cùng giết chóc, từ khi đại chiến bùng nổ, hắn luôn luôn ở tiền tuyến — hắn cảm thấy giết cô chẳng qua chỉ là cái nhấc tay, nhưng gần đây chiến sự ngừng nghỉ, hắn đã trở lại.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, cảm xúc rất bình thản, nói: “Anh tính làm sao bây giờ?”
Hậu Khanh vừa muốn mở miệng, đột nhiên quay đầu nhìn lại, lạnh lùng nói: “Đã đến đây, vì sao không tới?
Nhuế Lãnh Ngọc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía cái hang tối đen.
Hai bóng người vô thanh vô tức đi tới. Phía sau còn một người đi theo.
Bóng người dần dần xuất hiện ở dưới da minh châu chiếu sáng. Nhuế Lãnh Ngọc chăm chú nhìn lại, một người trong đó là Nữ Bạt, một người khác, lại là một nam tử sắc mặt tối đen, tóc tán loạn, trên người mặc một bộ chiến giáp màu bạc trắng, ngực treo một miếng hộ tâm hình dạng đầu sư tử, tạo hình rất khoa trương, nhìn lướt qua, cho Nhuế Lãnh Ngọc cảm giác chính là loại mà sát thần tà ác mặc kia ở trong một số trò chơi trong quá khứ từng chơi.
Hai con mắt của hắn là ngạch (ngạch: trán) – cầu tối nghĩa
Không biết là bởi khí chất hay dung mạo, nhìn sơ qua đã cực kỳ hung tàn, giống như một con sói…
Nam tử này vừa vào hang, liền càn rỡ dùng ánh mắt trừng lên với Nhuế Lãnh Ngọc, nhưng không phải loại ánh mắt của sắc lang, mà như đang đánh giá một con mồi mỹ vị.
Loại ánh mắt này khiến toàn thân cô rất không thoải mái, cũng may Hậu Khanh đúng lúc chặn ánh mắt cho cô, ho nhẹ một tiếng, nói: “Đến giới thiệu cho các ngươi một lần, Lãnh Ngọc, đây là đại ca của tôi Doanh Câu, vị này. Chính là vợ chưa cưới của ta, em dâu của ngươi.”
Doanh Câu… Thì ra đây là Doanh Câu một trong ba đại thi vương.
Ba đại thi vương giới pháp thuật nhân gian cùng trong truyền thuyết dân gian chứng minh, nay đã cùng nhau xuất hiện trước mặt mình.
Chương 2419: Cấm Địa Thi Tộc (3)
“Vợ chưa cưới của ngươi?” Doanh Câu đột nhiên cười phá lên, trong thanh âm khàn khàn lại mang theo một loại tiếng rít, nghe cực kỳ cổ quái, di chuyển hai bước, liếc xéo Nhuế Lãnh Ngọc, nói: “Ta sao lại nghe nói, cô ta là vợ chưa cưới của pháp sư nhân gian Diệp Thiếu Dương kia?
Hậu Khanh biết hắn là đến gây hấn, lười quan tâm hắn, nhìn về phía bóng người lưng còng kia đứng ở phía sau bọn họ, dùng thanh âm uy nghiêm nói: “Qua đây.”
Bóng người kia kinh sợ từ phía sau Nữ Bạt cùng Doanh Câu đi tới, Phốc một tiếng quỳ ở trên mặt đất.
“Là người dẫn bọn họ đến?”
“Chân chủ, là thượng phụ và thánh nữ hỏi thuộc hạ tin tức chân chủ, thuộc hạ không dám giấu diếm…”
Ba đại thi vương, thống nhất đều được các cương thi xưng là chủ thượng, nhưng vì khác nhau, xưng hô thuộc về Hậu Khanh là chân chủ, Doanh Câu gọi là thượng phụ, Nữ Bạt là thánh nữ.
Nhuế Lãnh Ngọc vẫn là lần đầu biết những xung hô này, ở trong lòng suy nghĩ một phen, ba cái xưng hô này đều tôn quý đến cực điểm, thật đúng là không phân biệt cao thấp trên dưới gì.
Doanh Câu nói: “Đừng trách hắn, không có hắn, chúng ta không vào được động phủ này của
ngươi.” Hậu Khanh không để ý tới, nói với cương thi kia: “Ngươi là kẻ duy nhất bên cạnh ta có thể đi vào động phủ này, đây là tín nhiệm rất lớn, mà nay, người cô phụ loại tín nhiệm này.”
Cương thi kia run rẩy không dám nói lời nào.
“Ngươi tự đi Huyết Trì đi.” Hậu Khanh thản nhiên nói ra trừng phạt. Trong lòng Nhuế Lãnh Ngọc hơi kinh hãi, cô từng nghe Hậu Khanh nói, ở trong rừng rậm hắc ám, có một ao máu bẩn, được gọi là thi linh chi nguyên, là nguồn suối hình thành cương thi (cương thi nhân gian, đa số chỉ là trúng thi độc, mà không phải khí bẩn sinh thành), đại quân Thị tộc, chính là không ngừng từ nơi này sinh ra, nếu có cương thi phạm vào sai lầm gì lớn, ném vào trong ao máu bẩn, chẳng khác nào là nấu đúc lại, thần niệm vẫn còn, nhưng thân thể cùng tu vi đã tu luyện đều không còn nữa, mấy trăm năm sau mới có thể một lần nữa sinh ra thân thể… Giống như là sinh linh khác hồn phi phách tán, là kết cục thê thảm nhất.
Bởi vì mang hai lão đại khác đến tìm hắn liền bị một câu của Hậu Khanh quyết định sinh tử, Nhuế Lãnh Ngọc cũng nghẹn họng nhìn trân trối. Tuy cô cũng nhìn ra đưỢC, Hậu Khanh làm như vậy, thật ra là đem bất mãn đối với Doanh Câu phát tiết ở trên thân cương thi xui xẻo, nhưng dù sao cũng là thủ hạ bên cạnh hắn, làm như vậy… Thật sự có chút tàn nhẫn.
Nhưng, cương thi kia căn bản không có ý tứ phản bác, giống thần tử cổ đại bị ban cho hình phạt, còn phải cảm tại ân đức chủ thường, sau đó xoay người rời đi.
Doanh Câu và Nữ Bạt không nhìn lấy một lần, cũng chưa biện hộ cho cương thi kia, giống như chuyện này hoàn toàn không quan hệ với bọn họ.
Chờ nhạc đệm này chấm dứt, Doanh Câu nhìn Hậu Khanh, nói: “Ta nghe nói, Diệp Thiếu Dương kia đã trở lại, người vì sao còn không thả cô ta đi?”
“Đại ca người là đang nói mơ sao? Cô ấy là vợ chưa cưới của ta, ta vì sao phải thả cô ấy đi?”
Doanh Câu cười lạnh, “Hậu Khanh, người đã quên người là ai, ngươi là tồn tại tôn quý nhất trong Thi tộc, ngươi cưới một nữ tử nhân gian, làm sao khiến mọi người phục? Quả thực là làm người ta cười đến rụng răng. Lại nói người bảo Tam muội làm sao bây giờ?”
Hậu Khanh nhìn Nữ Bạt, nói: “Ngươi cũng là ý tứ này?”
Nữ Bạt nói: “Ta không sao cả.” Sau đó cực kỳ oán độc nhìn Nhuế Lãnh Ngọc một cái.
Hậu Khanh nói: “Ta biết người nghĩ như thế nào, nhưng việc này ta tương lai định đoạt sau với người. Ánh mắt trở lại trên người Doanh Câu, “Đại ca, ngươi chớ quên, cô ấy là chuyển thể quỷ đồng, cô ấy ở lại chỗ này, đối với chúng ta rất có giúp đỡ, hôm nay chiến sự chưa rõ, tương lai ai chủ chìm nổi, tất cả chưa định, ta làm như vậy, cũng là phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị sẵn sàng cho tiền đồ Thị tộc.”
Doanh Câu khoát tay áo, hung tợn nói: “Ngươi đừng nói những thứ này với ta, ta đã chờ ngàn năm, chính vì một ngày này, ở trên chiến trường giết sạch những kẻ gọi là tu sĩ kia, hút khô máu thịt bọn chúng, việc khác đều không cần nói cho ta! Nhưng người là vương giả, thì không thể cưới nữ tử nhân gian này, nếu không ta giết cô ta ngay!!”
Hậu Khanh nói: “Ta cưới ai, không cần bàn giao với bất cứ ai.”
Doanh Câu đột nhiên xông lên, năm ngón tay đột nhiên biến thành dài nhỏ như vuốt thú, Phụp cắm vào bụng Hậu Khanh, bắt đầu quấy. “Ta là đại ca ngươi, chuyện của người ta làm chủ! Ta bảo người không thể cưới cô ta. Ngươi không thể cưới!”
Đột nhiên đem tay rút ra, bên trên máu tươi đầm đìa, hướng Hậu Khanh hung tợn siết nắm đấm. “Ngươi nếu kiên trì, ta giết cô ta ngay!”
Hậu Khanh đột nhiên nâng tay, cho một phát ở trên mặt hắn, lưu lại vài vết máu. “Chuyện này, ta tự sẽ xử lý, tạm không nói cái này, mà nay liên minh Không Giới tập kết ở Không Giới tính đoạt lại Vân Cốc đã mất, ta ở Vân Cốc mai phục tinh binh, nhưng một trận chiến này cực kỳ quan trọng, Lê Sơn Lão Mẫu cùng Diệu Quang Tiên Tử một đám kim tiên đều sẽ tham chiến, lần chiến tranh này, cần đại ca người tự mình tới! Ngươi không phải sớm đã thèm thuồng Diệu Quang Tiên Tử?”
“Con quỷ nhỏ đó sao.” Doanh Câu liếm môi, lập tức chảy nước miếng, “Máu thịt của ả nhất định rất non, ta đã thèm ngàn năm rồi, một lần này, ta muốn ăn ả trước mặt những người đó!”
Hậu Khanh nói: “Lời là như thế, nhưng phải cẩn thận. Tất cả có ta quyết đoán, không cho người cậy mạnh.”
“Được rồi được rồi, theo người phân phố hết, ta bây giờ đi qua đốc chiến!” Nhắc tới chiến đấu, Doanh Câu cực kỳ phục tùng Hậu Khanh an bài, so với hắn vừa rồi hoàn toàn như hai người khác nhau. Nhuế Lãnh Ngọc ở một bên nhìn đôi huynh đệ này biểu hiện, cũng khó vó thể lý giải.
Cô không biết, đôi huynh đệ này thật ra phân công rõ ràng, cũng không phân chia thứ nhất cùng thứ hai với nhau, chỉ là phương diện chiến đấu, tất cả đều do Hậu Khanh làm chủ, trăm ngàn năm qua luôn luôn là như thế. Đối với Hậu Khanh an bài ở trên chiến đấu, Doanh Câu tuy ở lúc giết chóc đỏ mắt sẽ làm ra hành động mất đi lý trí, nhưng trên đại cục tuyệt đối sẽ không làm trái.
Hắn biết mình ở phương diện này là ngu ngốc, bởi vậy sẽ chỉ xung phong hãm trận, về phần khống chế chiến cuộc, hắn hoàn toàn tín nhiệm phán đoán của Hậu Khanh, chưa từng có một tia hoài nghi.
“Vậy nữ nhân này…” Doanh Câu lúc sắp đi, nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, trên mặt có chút do dự.
“Ngươi cứ đi bố trí trước, sau lần đại chiến này, tất cả quyết định sau! Đại ca, là một nữ nhân quan trọng, hay là tiền đồ Thị tộc quan trọng, chung quy phải có chủ yếu và thứ yếu!”
“Được được được, ta đi ngay!”
Doanh Câu hoàn toàn an tâm, xoay người rời đi.
Nữ Bạt nhìn Hậu Khanh, cười lạnh, “Ngươi kéo dài như vậy, không có ý tứ. Doanh Câu trở về, cô ta nhất định phải chết không thể nghi ngờ.”
“Ngươi đi tây tuyến trấn thủ. Lên đường ngay bây giờ.” Doanh Câu không muốn nói lời thừa nào cả.
Nữ Bạt cũng chưa phản bác, nghiêng đầu, hướng Nhuế Lãnh Ngọc lộ ra một tia cười tà mị, sau đó tung người bay
đi.
Hậu Khanh chờ bọn họ đều đi rồi, lúc này mới xoay người nhìn Nhuế Lãnh Ngọc. Vết thương trên người đã không còn, vết máu cũng đang biến mất.
“Anh không có việc gì?
Hậu Khanh lắc đầu, “Tôi là thi vương, chỉ cần không trúng phong ấn, thân thể bị thương nặng nữa, đều có thể phục hồi như cũ. Điểm yếu của tôi không ở đây.”
Trong lòng Nhuế Lãnh Ngọc khẽ động, thuận miệng nói: “Anh không có điểm yếu.”
Chương 2420: Thân Thể Tương Thần (1)
“Có, điểm yếu của tôi là sợ lửa, bởi vì lửa có thể đốt cháy thi huyết của tôi, một khi thi huyết khô cạn, tôi sẽ chết.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Chuyện không liên quan tôi. Tôi chỉ muốn biết, anh là tính thế nào?
“Doanh Câu là giết chóc, chỉ cần có chiến tranh, thì có thể hấp dẫn hắn chú ý, ít nhất ở trước khi trận đại chiến kia chấm dứt, hắn sẽ không đến nữa.”
“Nhưng hắn chung quy vẫn sẽ đến.”
Hậu Khanh chưa tỏ thái độ, Nhuế Lãnh Ngọc thấy khóe miệng của hắn mơ hồ giật một cái, giống như đang cười, nhưng giây lát đã lướt qua.
“Nhưng lần này cũng cho tôi biết, nơi này cũng không phải tuyệt đối an toàn, tôi… Đưa cô đi một nơi khác.”
“Nơi nào?”
“Cô đi theo tôi là biết. Nhưng tôi cần xác nhận trước bọn họ đã đi rồi. Cô chờ tôi.” Hậu Khanh nói xong, bước nhanh rời khỏi.
Qua một hồi lâu, hắn mới trở về, lập tức làm phép, bỏ kết giới phong tỏa hòn đảo, bảo Nhuế Lãnh Ngọc đi theo hắn.
Từ trong cái hang đi ra, Hậu Khanh dẫn đường, hai người vòng qua ngọn núi đi về phía sau.
Đi ngang qua một chỗ đá núi nhô lên, Nhuế Lãnh Ngọc bảo hắn chờ một chút, bản thân đi lên, quan sát dưới núi.
Rừng rậm nhìn qua vô tận, thấp thoáng ở trong đám sương màu đỏ cùng màu đen.
“Nơi này khác biệt thật lớn với nhân gian.” Nhuế Lãnh Ngọc lặng lẽ nói.
“Cho nên chúng tôi muốn xông ra khỏi nơi này, trước cướp lấy Không Giói, sau đó liền có thể phóng mắt nhân gian.” Hậu Khanh đi tới bên cạnh cô sóng vai mà đứng, “Tôi giống với người cô, tôi cũng thích nhân gian.”
“Nhưng nơi này là quê hương của anh.”
“Nếu không thích, cho dù ở một ngàn một vạn năm, vẫn không thích.”
Nhuế Lãnh Ngọc quan sát phong cảnh xa lạ này ( thực tế cũng chưa thể nói là phong cảnh gì), lại nghĩ đến quá khứ của mình, có một loại cảm giác thoáng như cách một thế hệ, nhịn không được nhẹ nhàng lắc đầu.
“Tôi là một pháp sư nhân gian, sinh sống ở trong thành thị nhân gian, giống như chỉ là một chớp mắt… Nhưng tôi không biết vì sao, mình lại thành chuyển thể quý đồng, hơn nữa lưu lạc đến loại địa phương này… Giống như là một giấc mơ.”
Hậu Khanh chưa tiếp lời.
Nhuế Lãnh Ngọc quay đầu, nhìn hắn một cái, nói: “A Ngốc, anh biết không, tôi cảm giác mình chưa từng hiểu được anh.”
“Như vậy lại có quan hệ gì chứ.” Hậu Khanh cười cười. “Dù sao, cô phải biết rằng, tôi là thật tâm đối tốt với cô. Tất cả của tôi, tôi đều nguyện ý chia sẻ với cô.”
Nhưng, anh có thể cho, lại nào phải thứ tôi muốn?
Đôi mắt Nhuế Lãnh Ngọc đã ươn ướt.
“Thiên địa bất nhân, coi vạn vật là chó rom… Tôi chính là một trong số những con chó rom, bị vận mệnh đùa nghịch…” Hai hàng nước mắt trong veo theo đôi mắt Nhuế Lãnh Ngọc chảy xuống.
“Không ai có thể chống lại vận mệnh.” Hậu Khanh nói, “Ít nhất đối với nhân loại các cô mà nói, không ai có thể kháng cự vận mệnh, thậm chí không có ai dám đi làm như vậy.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, không phải, ít nhất có một người, vĩnh viễn sẽ không khuất phục đối với vận mệnh.
Ít nhất có một người.
“Chúng ta đi thôi.”
Hậu Khanh tiếp tục ở phía trước dẫn đường, xuyên qua con đường nhỏ quái thạch lởm chởm, Nhuế Lãnh Ngọc không biết đi đâu, cũng không hỏi nhiều.
Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên nhớ tới một sự kiện, hỏi: “Trước đó anh nói, ba người bọn anh, mỗi người đều kế thừa một bộ phận tính cách của Tương Thân, Doanh Câu là tàn bạo?”
“Hắn là giết chóc. Nữ Bạt là ghen tị.” Hậu Khanh nói, “Tương Thần vốn sang tạo ra, chính là tập hợp ba loại ác niệm này, là nguồn gốc của tất cả cái ác, sau khi hắn chết, ba loại ác niệm này phân biệt hóa thành ba chúng tôi.”
Giết chóc, ghen tị…
Nhuế Lãnh Ngọc suy nghĩ một phen, thật đúng là phù hợp tính cách hai người bọn họ. “Như vậy anh thì sao?
Hậu Khanh nhìn cô cười cười, nói: “Cô đoán xem?”
“Anh là… Giả dối?”
Hậu Khanh cười to.
Lúc này, bọn họ đi tới phía trước một cái hồ sâu, nơi này đã là đỉnh ngọn núi, trừ một đầm nước này, cái gì cũng không có nữa.
Một cái đầm nước này, là màu máu. Bên trên nở rộ một đóa hoa sen màu đỏ, nhìn qua rất yêu diễm cùng tà mị, nhưng lại lộ ra một loại lực lượng thần bí, cho người ta một loại cảm giác không thể hủy diệt.
Hậu Khanh không phân trần, kéo tay Nhuế Lãnh Ngọc, lao đầu chui vào trong đầm nước.
Trên người cũng chưa bị ướt, giống như có gì cản trở dòng nước, sau đó hai người ở bên trong nhanh chóng tiến tới. Nhuế Lãnh Ngọc lòng tràn đầy lo sợ nghi hoặc, đang lúc mờ mịt, đột nhiên giống như va vào trên một tầng gì đó mềm mại, sau đó xuyên qua.
Nước đã không còn, trước mặt lại là một khoảng trời… Bầu trời màu lam, bốn phía đều là sương mù, ở giữa lại là một mảnh đất bằng phẳng như sa mạc, trong đó có một ngọn núi nhỏ, từ trên không đỉnh núi có linh quang tiết ra, rải xuống, Nhuế Lãnh Ngọc nhất thời cảm giác mắt bị kích thích khó chịu, hơi nheo mắt, ngẩng đầu nhìn trời, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ đã rời Linh Giới?”
“Chưa, vẫn ở trong Linh Giới.”
“Nhưng, vì sao màu sắc bầu trời thay đổi?
Hậu Khanh cười nói: “Nơi này là một cái không gian tồn tại độc lập trong Linh Giới.”
Nhuế Lãnh Ngọc hồ nghi nhìn hắn, nói: “Không gian này dùng làm gì?”
“Không có có tác dụng gì, nói tới, đây chỉ là một mộ địa, thần mộ Thi tộc chúng tôi, không gian này, chỉ đặt một thi thể.”
“Thi thể của ai?” Nhuế Lãnh Ngọc buột mồm.
Hậu Khanh nhìn cô, chậm rãi phun ra hai chữ: “Tương Thần.”
Trái tim Nhuế Lãnh Ngọc run mạnh lên. Tương Thần… Thuỷ tổ cương thi, một kẻ mạnh nhất trong bộ tộc Cửu Lê thượng cổ, từng kề vai chiến đấu với Xi Vưu, đại chiến Hoàng Đế, tuy cuối cùng chết, nhưng cái tên này, lại là không ai không biết. Cho dù là người thường nhân gian, cũng đều từng nghe về cái tên này.
Đương nhiên, trận chiến thượng cổ vốn là truyền thuyết, những thứ nhân gian truyền lưu, đại bộ phận cũng đều là nhân loại tự mình YY ra, hoặc là nghe nhầm đồn bậy, hoàn toàn khác với Tương Thần chân thật.
Nhuế Lãnh Ngọc phóng mắt bốn phía, nói: “Tôi chỉ nhìn thấy một ngọn núi, thi thể ở nơi nào?
Hậu Khanh đi về phía ngọn núi kia, gọi Nhuế Lãnh Ngọc đuổi theo.
Hai người tới dưới núi, còn có một đoạn, Nhuế Lãnh Ngọc lúc này mới nhìn rõ, ngọn núi này rất kỳ quái, có từng cái khe rãnh, chảy nước màu đỏ sậm– cũng không phải chảy xuống, mà là giống như tuần hoàn, có trên có dưới, vô số linh quang kia bao phủ ngọn núi, làm người ta không dám tới gần.
“Thi thể ở trên núi?” Nhuế Lãnh Ngọc ngẩng đầu nhìn, trừ phát hiện hình dạng ngọn núi này tương đối kỳ quái, cái gì cũng không thấy được.
Hậu Khanh lắc đầu, chỉ vào đỉnh núi trước mặt nói: “Ngọn núi này, chính là xác Tượng Thần.”
Ngọn núi… Chính là xác chết?
Nhuế Lãnh Ngọc lập tức ngây dại, nhìn trên nhìn dưới, lúc này mới phát hiện, hình dáng ngọn núi này, quả thực có một chút hình thái con người. Nhưng cô vẫn không dám tin.
“Tương Thần… Sao có khả năng cao lớn như vậy?”
Hậu Khanh cười nói: “Ngọn núi này, là bản tôn của Trương Thần, cũng không phải bộ dáng hiện hình, hắn là sơn hải phong nguyệt đoạt thiên địa tạo hóa mà sinh, thân hắn là núi, trấn thủ thiên địa, chỉ là bị Xi Vưu mê hoặc, mới đối nghịch với Hiên Viên thị…