Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 326
❮ sautiếp ❯Chương 2303: Chuyển Luân Lệnh (4)
Làm như vậy một là xác minh thân phận, nhỡ đâu đầu thai lầm, vậy thì phiền toái to lớn. Thứ hai cũng là để làm rõ, nhỡ đâu tương lai xuất hiện tình huống gì, có thể cầm đi cùng Thiên tử điện thẩm tra Sổ Sinh Tử, tìm ra chỗ vấn đề.
Danh sách này, tuy là con người ghi lại, không thần diệu thông thiên sinh linh như Sổ Sinh Tử, nhưng bởi vì lượng tin tức quá lớn, cũng cực kỳ quan trọng, bình thường đều là giao cho chủ bộ trông giữ, mỗi ngày thời điểm không xử lý quỷ hồn, thì thu lại cung phụng ở trong Âm Dương Điện, Âm Dương Điện, là nơi Chuyển Luân Vương ăn cơm ngủ cùng đi làm, tự nhiên là vô thượng an toàn. Nếu có ai dám đem chủ ý đánh đến nơi đây, vậy ngay cả bắt người xử lý cũng giảm đi, trực tiếp nhét vào giếng luân hồi lộ trình súc sinh.
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời Tiêu Dật Vân nói, có chút lo lắng nói: “Các cô ấy đã nghĩ đến đi tìm Luân Hồi ti, chẳng lẽ ở bên kia có người quen?”
“Cái này thì không biết, nhưng tám phần cũng chỉ là thử thời vận, giống với tới tìm ta đi, Luân Hồi ti sao có khả năng sẽ cho bọn họ xem Hồn Sách.”
Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, cũng thoáng yên tâm, nhưng vấn đề này, cũng dẫn lên một tia bất an ở sâu trong lòng hắn: mình kiếp trước, sẽ là người nào? Nếu mình và hắn gặp nhau, sẽ xảy ra chuyện gì?
Tiêu Dật Vân chuyển đề tài, hỏi: “Nói chính sự đi, ngươi tìm ta đến, là có chuyện gì?”
Diệp Thiếu Dương thu liễm tâm thần, bắt đầu kể với hắn.
Cùng lúc đó, Diệu Tâm và Diệu Tâm xuyên qua thành Uổng Tử, hướng tới Luân Hồi ti.
“Đi Luân Hồi ti xem Hồn Sách… Này sợ là không thể thực hiện được đi?” Diệu Tâm thấp thỏm lo âu, “Hơn nữa Luân Hồi ti đề phòng rất nghiêm, cũng đừng chụp cho chúng ta cái tội nhiễu loạn ti nha, giảm dương thọ chúng ta.”
Vẻ mặt Ngô Đồng lại rất kiên định, nói: “Vốn chị là không muốn, nhưng đã đến đây, chung quy phải thử một lần.”
“Em biết chứ, nhưng chúng ta cứ thế đi qua, tìm ai hỗ trợ?”
“Ai đang trực, chúng ta tìm người đó.”
“Người ta không đồng ý thì sao?”
“Chị tự có biện pháp.” Ngô Đồng hướng cô cười.
Trong lòng Diệu Tâm tràn đầy hồ nghi.
Lúc này, bọn họ đi tới bên ngoài phủ nha Luân Hồi ti.
Đại điện Luân Hồi ti, gọi là Âm Dương Điện, là nơi Chuyển Luân Vương cùng quan viên lớn nhỏ ngồi công đường, phía trước Âm Dương Điện có một cửa phủ, sau khi đi qua, hai bên trái phải đều có cửa, bên phải xuyên qua, là nơi quan viên lớn nhỏ Luân Hồi ti dừng chân, một con đường bên trái, đó là luân hồi đại đạo nối thẳng giếng luân hồi.
Ngoài cửa có hai công tào gác.
Diệu Tâm và Ngô Đồng vào cửa phủ, lập tức bị hai công tào phát hiện, trầm giọng nói: “Luân hồi trọng địa, không thể tùy tiện vào!”
Ngô Đồng đi qua nói: “Chúng tôi là pháp sư đến từ nhân gian, có một vụ án âm dương cần đến kiểm chứng, xin hai vị sai gia tạo điều kiện.”
Pháp sư nhân gian đi âm làm việc, loại sự tình này cũng là có, hai công tào cũng không cảm thấy bất ngờ, hỏi: “Tạo điều kiện gì?”
“Chúng tôi muốn xem Hồn Sách một lần, ở bên trên tìm tin tức luân hồi của một người.”
Hai người nhìn thoáng qua nhau, có chút bất ngờ, hướng Ngô Đồng chắp tay, nói: “Cái này sợ là không được, hai vị cũng là pháp sư nhân gian, vậy thì biết quy củ, Hồn Sách này tuy độ quan trọng không thể so với Sổ Sinh Tử, nhưng cũng tương đối quan trọng, không thể cho người ngoài xem, hai vị cô nương thứ lỗi.”
Diệu Tâm nhìn Ngô Đồng, xem cô còn muốn nói như thế nào.
Ngô Đồng lại chưa lên tiếng, từ trong tay áo lấy ra một vật, đưa tới trước mặt hai người, là một lệnh bài màu đỏ rực.
“Chuyển Luân Lệnh!” Hai người nhìn qua, kinh ngạc biến sắc. “Chuyển Luân Lệnh sao có thể ở trên tay cô!”
Chuyển Luân Lệnh là vật phẩm pháp lệnh Chuyển Luân Vương ban phát, là nổi tiếng ngang Thiên Tử Trì Tiết, chỉ có một cái, bình thường cung phụng ở trong Âm Dương Điện, nếu gặp việc gấp gì cần làm, sai người cầm lệnh bài này, âm ty bảy mươi hai ti đều phải phối hợp.
Hai người trước mắt cũng chưa nghe nói có chuyện gì cơ yếu, Chuyển Luân Lệnh tự nhiên là thờ phụng ở trong Âm Dương Điện, sao có khả năng xuất hiện ở trên tay hai pháp sư nhân gian này?
“Đây không phải Chuyển Luân Lệnh, các người nhìn kỹ, so với Chuyển Luân Lệnh nhỏ hơn một cỡ, đây là tín vật thánh đế cho tôi, để tôi một khi gặp được tình huống khẩn cấp, dựa vào lệnh này, tới Luân Hồi ti, có thể nhờ quan viên lớn nhỏ tạo điều kiện.”
Nghe thấy đoạn lời này của Ngô Đồng, đừng nói là hai công tào kia, dù là Diệu Tâm cũng kinh hãi, trên người Ngô Đồng… Sao có thể có lệnh bài Chuyển Luân Vương tự mình cho?
Hai người ngây ngốc tiếp nhận lệnh bài, dùng pháp lực đánh một cái, trong lệnh bài lập tức nổi lên một hơi thở trang trọng nghiêm túc.
“Là thật, không giả được.” Công tào cầm lệnh bài này nói với một người khác.
Công tào đó cười khổ nói: “Tự nhiên không giả được. Ai dám lấy lệnh bài giả đến Luân Hồi ti ta?”
Hai người đối mắt, đều tự gật gật đầu, nói với Ngô Đồng: “Hai vị đã có lệnh bài này, chúng tôi cũng không tiện ngăn trở, Hồn Sách hiện ở trong tay chủ bộ, tôi dẫn hai người các cô đến đi.”
Nói xong ở phía trước dẫn đường, đi hướng trên đường luân hồi.
“Chị làm giả lệnh bài, đây là tội lớn bằng trời đó!” Diệu Tâm kéo Ngô Đồng, ở bên tai cô dùng thanh âm thấp nhất nói.
“Lệnh bài này là thật.”
“Sao có thể!”
“Chị là đệ tử Nga Mi sơn, tu hành là phật pháp, cho dù ở pháp thuật công hội, bọn họ truyền thụ cũng chỉ là kỹ nghệ pháp thuật, công pháp chị tu hành, là một môn phép minh tưởng cấm thuật của Nga Mi sơn… Là sư phụ chị năm đó thấy chị tuệ căn không tẹ, cố ý truyền chị, dùng phép này minh tưởng, cần ở trong lòng quan tưởng ra tượng thần phật môn, ở trong lòng quan sát cung phụng…
Chị cũng là trong vô tình, quan tưởng ra Chuyển Luân Thánh Đế… Em cũng biết, Chuyển Luân Thánh Đế là thần minh phật môn, sau khi quan tưởng, Chuyển Luân Thánh Đế chính là thần minh hộ thân chị, chị cũng coi như đệ tử của ông.
Có một lần chị đi âm làm việc, đến Luân Hồi ti bái kiến bản tôn Chuyển Luân Thánh Đế, gặp được lão nhân gia, nghe nói chị lấy tượng thần ông vi tôn, quan tưởng tu hành, cực kỳ cao hứng, đặc biệt ban cho chị miếng nhân gian Chuyển Luân Lệnh này, chỉ cần chỉ dùng vào con đường chính đáng, quan viên lớn nhỏ Luân Hồi ti đều sẽ tạo điều kiện… Đó là như thế.”
“Không ngờ chị còn có loại cơ duyên này!” Diệu Tâm kinh hô than thở, “Trách không được chị kéo em tới Âm Dương ti, lại là sớm có chuẩn bị nha!”
Ngô Đồng hướng cô cười cười, “Tóm lại thử một lần đi, còn chưa chắc tìm được đâu.”
Nhân gian. Tiêu Dật Vân nghe xong Diệp Thiếu Dương nói rõ, trở nên trầm ngâm.
Diệp Thiếu Dương nhìn vẻ mặt hắn, hỏi: “Rất khó xử?”
“Trái lại cũng không phải, nói thật với ngươi, ngày hôm qua sau khi sự kiện đó truyền tới âm ty, phủ quân đại nhân chủ động nhắc với ta một lần, trước đó, lão nhân gia cũng chưa từng gặp được chuyện tương tự, bởi vậy cũng không biết ứng phó như thế nào, mới sẽ đem ngươi từ chối ngoài cửa, ý tứ tạm gác lại. Nhưng ông thấy ngươi ở nhân gian gây ra động tĩnh lớn như vậy, lo lắng tiếp tục như vậy, sẽ tạo thành hậu quả không thể nghịch chuyển đối với thời không, bởi vậy, ông đã đi gặp mấy đại nhân vật, đem chuyện này lấy ra thương lượng một phen, cuối cùng mấy đại lão quyết định, phải đem Từ Phúc tìm ra, mau bắt lấy hắn, để hắn đưa ngươi đi, các ngươi đều đi, trả thời không này của chúng ta một phần trong lành.”
Chương 2304: Bàn Cổ Tăng (1)
Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói, thiếu chút nữa vui quá mà khóc, nắm chặt tay Tiêu Dật Vân, nói: “Phủ quân có thể nói như vậy, ta thật sự là quá con mẹ nó kích động, các ngươi sớm nên làm như vậy! Nói đi, các ngươi có biện pháp nào tốt tìm được Từ Phúc?”
“Phủ quân đại nhân cầm Sổ Sinh Tử đi tìm Đế Thính, Đế Thính có thể cảm giác được khí tức tất cả sinh linh, chỉ cần Từ Phúc xuất hiện ở thời không này của chúng ta, nhất định sẽ bị cảm giác được. Lại nói trên người hắn có Sơn Hải Ấn, âm ty vốn có Thượng Bảo Thừa đại thần chưởng quản Sơn Hải Ấn, có thể cảm giác được Sơn Hải Ấn tồn tại, tìm hai vị này hỗ trợ, có lẽ có thể tìm được tung tích Từ Phúc.”
Diệp Thiếu Dương dùng sức gật đầu. “Vậy cứ quyết như thế đi, một khi có tin tức, ngươi lập tức đến cho ta biết!”
Tiêu Dật Vân đáp ứng, nói một hồi, liền vội vàng về âm ty.
Đám người Diệp Thiếu Dương tiếp tục thương lượng.
Đạo Uyên Chân Nhân nghĩ đến một sự kiện, nói với Diệp Thiếu Dương: “Trải qua chuyện ngày hôm qua, tôi nhắm chừng hiện tại pháp thuật công hội cùng người của mấy đại môn phái đều đang tìm cậu, mấy đại môn phái còn chưa có gì, nhưng để người của pháp thuật công hội tìm được cậu, chỉ sợ là muốn mang cậu đi Hiên Viên sơn, cho nên cậu sắp tới nhất định đừng lộ mặt, cẩn thận là trên hết.”
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, nói: “Vậy tôi ở đây trước, chờ tin tức của Tiêu lang quân bên kia.”
“Ở lại đây, chưa chắc an toàn, nơi này cách3Đào Hoa Sơn quá gần.” Mao Tiểu Phương phân tích, “Bọn họ rất có thể sẽ triển khai điều tra đối với khách sạn xung quanh, chúng ta nên đổi nơi an toàn hơn nữa, tôi đề nghị chúng ta vẫn là đi thuê một căn nhà dân để ở, như vậy cũng có thể giấu được tai mắt người ta.”
Phượng Hề và Thôi Dĩnh lập tức tỏ vẻ chuyện này giao cho mình, ở sau khi trưng cầu Diệp Thiếu Dương đồng ý, lập tức đi làm.
“À, Thiếu Dương Tử, tôi đi hỏi thăm một phen mấy đại môn phái đều đã đi chưa, tôi muốn đi tìm sư phụ tôi bọn họ một chút, hỏi thăm xem giới pháp thuật hiện nay đối với cậu là thái độ gì, sau đó trở về nói cho cậu.” Đạo Uyên Chân Nhân đề nghị nói.
“Vậy thì tốt, đa tạ.”
“Giữa anh em, không cần khách3khí.” Đạo Uyên Chân Nhân khoát tay áo, theo phía sau vợ chồng Phượng Hề đi ra ngoài.
“Móa nó, đây là Đạo Uyên Chân Nhân đó, hoá thạch của giới pháp thuật…” Tứ Bảo sững sờ nhìn Diệp Thiếu Dương, “Nghe hắn xưng huynh gọi đệ với cậu, luôn cảm giác có chút… A, tôi không nói được cảm giác này.”
“Tôi mới đầu cũng thế, hiện tại đã quen.” Diệp Thiếu Dương tràn đầy cảm xúc.
Ánh mắt Tứ Bảo dừng ở trên mặt Mao Tiểu Phương, “Còn có ông bạn này, cương thi đạo trưởng…”
Mao Tiểu Phương đã sớm nghe Diệp Thiếu Dương đề cập chuyện hắn trong phim, lại hỏi thăm Tứ Bảo một hồi, biết Diệp Thiếu Dương nói đều là sự thật, càng thêm đắc ý, tính sau khi trở về nghiên cứu thêm pháp thuật bắt cương thi, không có lỗi với phần thanh danh của trăm năm sau.
“Tôi đi3trên trấn đi dạo, xem có tiệm quan tài hay không, bổ sung chút pháp dược.”
Lúc trước ở nhà Thúy Vân bên kia, Diệp Thiếu Dương từng tìm Lưu trưởng trấn hỗ trợ mua một ít pháp dược, ngày hôm qua ở trên Đào Hoa Sơn đấu pháp với người ta, tiêu hao một ít, tuy còn sót lại nhiều lắm, nhưng linh phù không đủ dùng. Diệp Thiếu Dương muốn đi trên trấn nhỏ mua một ít.
Đám người Mao Tiểu Phương cũng muốn ra ngoài đi dạo, vì thế mọi người cùng nhau.
Trấn nhỏ này thật đúng là nhỏ, chỉ có một con phố, cửa hàng cũng ít đến đáng thương, nhưng đối với dân chúng mà nói, mặc kệ nghèo nữa, sống cùng chết là hai việc lớn nhất, bởi vậy tiệm quan tài vẫn là có.
Đoàn người hỏi đường tìm được tiệm quan tài, mua chút gỗ đào với linh phù,5lại đi tiệm thuốc mua pháp dược kiểu chu sa cùng hùng hoàng, nhưng Diệp Thiếu Dương và Mao Tiểu Phương đều là Thiên Sư, dùng đều là bùa tím, nơi này không bán, Diệp Thiếu Dương đề xuất đi Đào Hoa Sơn tìm Sơn Hà đạo nhân đòi một ít.
“Người ta đang lo liệu tang sự, có thể cho chúng ta sao?” Tứ Bảo đưa ra nghi ngờ.
“Hẳn là sẽ, bọn họ đối với chúng ta không có địch ý, ngược lại có chút hảo cảm, sẽ hỗ trợ.”
Dù sao Đào Hoa Sơn cách nơi này cũng không xa, bọn họ lại không thiếu tiền, vì thế đi tiệm ngựa mua ngựa, kết quả Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ đều không biết cưỡi ngựa, cuối cùng vẫn thuê một chiếc xe ngựa, đánh tới Đào Hoa Sơn.
Trên Đào Hoa Sơn đang cử hành một đàn tràng, Diệp Thiếu Dương tìm tiểu đạo4sĩ trên núi hỏi thăm, biết được đàn tràng này là vì Thanh Ngưu tổ sư quy thiên mà tổ chức. Sơn Hà Chân Nhân tự mình chủ trì.
Lúc đám người Diệp Thiếu Dương đến, đàn tràng đã tiếp cận chấm dứt, vì thế ở bên cạnh đợi một hồi, sau khi chấm dứt, tìm được Sơn Hà Chân Nhân, đưa ra thỉnh cầu.
Sơn Hà Chân Nhân chưa lập tức đáp ứng, mà là đem bọn họ mời vào phòng, trước dâng trà, bản thân đi thay trang phục trịnh trọng, sau khi tới đây, không nói năng gì cùng uống trà.
“Đạo trưởng, Đào Hoa Sơn các ông sau này làm sao bây giờ?” Ngày hôm qua chưa kịp tán gẫu những điều này, chủ yếu nhất là, ngồi suông thật sự quá buồn, Diệp Thiếu Dương đành phải tìm đề tài.
“Mở rộng thu môn đồ, đem đạo pháp tổ sư truyền thụ phát dương quang đại.” Sơn Hà Chân Nhân bưng chén trà, thản nhiên nói.
“Ông không sợ pháp thuật công hội tìm các ông làm phiền?”
“Chúng tôi một môn phái nhỏ, bọn họ không để vào mắt, lại nói tổ sư cũng đã thăng thiên, bọn họ còn muốn thế nào, không sợ người khác nói ra nói vào?”
Diệp Thiếu Dương nghĩ qua cũng thấy đúng, nói: “Vậy chúc phúc các ông. Nói, chuyện tôi lúc trước nói, có thể tạo điều kiện không?”
Sơn Hà Chân Nhân đem chén trà buông xuống, ánh mắt dừng ở trên mặt Diệp Thiếu Dương, nói: “Trái lại, Diệp Thiếu Dương cậu, cậu có tính toán gì không?”
“Tính toán gì?” Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời chưa nghe hiểu.
“Pháp thuật công hội bên kia, là cực kỳ coi trọng cậu.” Sơn Hà Chân Nhân có ý tứ khác nhìn hắn một cái, “Chỉ cần cậu quy thuận, pháp thuật công hội lập tức sẽ bỏ qua chuyện cũ, cậu có thể thay vị trí của Trương Hiểu Hàn… Bọn họ sẽ nâng đỡ cậu trở thành đệ nhất đệ tử của giới pháp thuật… Cậu không động lòng?”
Diệp Thiếu Dương cùng mấy bạn nhỏ nhìn nhau một cái, cười nói: “Tôi nếu là muốn quy thuận, cũng sẽ không đến đòi ông chút bùa tím này.”
Sơn Hà Chân Nhân nhíu mày lại, nói: “Cậu vì sao không động lòng, bởi vì cậu là Mao Sơn đệ tử, nhưng hiện tại giới pháp thuật sa sút, cho dù là Mao Sơn, cũng không cách nào khôi phục tiếng tăm trước kia…”
“Không quan hệ với cái này, tôi chỉ là không thích làm chó cho người ta, càng không cần nói là người đáng ghét.”
Sơn Hà Chân Nhân nói: “Nhưng pháp thuật công hội sẽ không bỏ qua cho cậu.”
“Vậy có gì, đến là được. Đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì chạy.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói, đây cũng là sách lược nhất quán của hắn.
Sơn Hà Chân Nhân không quá lý giải được câu này, nhưng, ông ta cũng nhìn ra Diệp Thiếu Dương là thật tâm không muốn gia nhập pháp thuật công hội, bảo tả hữu thối lui, cửa vừa khép, ‘Phốc’ một tiếng quỳ xuống với Diệp Thiếu Dương.
“Đạo trưởng ông đây là làm gì!” Diệp Thiếu Dương bị dọa giật mình, vội vàng đem ông ta đỡ dậy.
“Thiếu Dương Tử, tổ sư nhà tôi bị pháp thuật công hội hại, chúng tôi những con người nhỏ bé này, là không có biện pháp báo thù, ông ấy dù sao cũng là bởi vì cậu mà chết, còn hy vọng Thiếu Dương Tử tương lai có thể báo thù cho tổ sư!”
Báo thù cho Lý Hạo Nhiên?
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, chậm rãi gật đầu, nói: “Dù sao, nếu có một ngày quyết đấu với bọn họ, tôi nhất định đòi bọn họ câu giải thích, bọn họ nếu không giải thích, vậy tôi sẽ cho bọn hắn câu trả lời, tôi nghiêm túc.”
Chương 2305: Bàn Cổ Tăng (2)
“Bần đạo tin tưởng!” Sơn Hà Chân Nhân rất kích động, cũng không chậm trễ nữa, tự mình dẫn đám người Diệp Thiếu Dương đi phòng kho lấy bùa tím, còn tặng một ít pháp khí, còn có một quyển công bố là không lâu trước đây lúc bọn họ nghe Thanh Ngưu tổ sư giảng kinh, tự ông ta ngộ ra một ít tâm đắc, là một bộ pháp môn tu hành, cũng muốn tặng cho Diệp Thiếu Dương, công bố có thể giúp hắn một tay.
Diệp Thiếu Dương lật xem một phen, nội dung rất huyền diệu, nhưng hẳn là Sơn Hà Chân Nhân lĩnh ngộ không nhiều, tâm pháp không được đầy đủ, lại nói mình có tâm pháp đại chu thiên, bọn Mao Tiểu Phương cũng theo học mình, bất cứ tâm pháp nào khác cũng không có cách nào so sánh với nó, vì thế xin miễn.
Sơn Hà Chân Nhân tự mình tiễn bọn họ đến ngoài sơn môn, nói lời từ biệt với nhau.
Từ đường núi đi xuống, bốn người bọn Diệp Thiếu Dương tìm được xe ngựa, Mao Tiểu Phương biết đánh xe, bảo bọn họ đi lên ngồi, kết1quả Diệp Thiếu Dương vừa lên xe, phía trước liền truyền đến Mao Tiểu Phương quát to: “Thiếu Dương Tử, các cậu mau ra đây, đó là ai!”
Diệp Thiếu Dương xốc lên mành xe ngựa, hướng bên ngoài nhìn lại, rất nhanh đã phát hiện một màn dị thường: ở trên đường núi xa xa, một bóng người đang cấp tốc bay tới.
Có thể ngự không phi hành đều không phải nhân loại.
Diệp Thiếu Dương lập tức gọi Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ xuống xe, xa xa nhìn lại, bóng người đó rất nhanh đã lướt tới, nhưng tựa như chưa chú ý tới ba người bọn Diệp Thiếu Dương, mà là hướng trên không Đào Hoa Sơn bay đi.
Diệp Thiếu Dương lại thấy rõ dung mạo của cô ta, thế mà lại là Bích Thanh, do dự một phen, đưa tay vào trong miệng, hướng cô ta huýt gió một tiếng.
Bích Thanh quay người nhìn bọn họ một cái, cũng cả kinh, “Là các ngươi!”
Do dự một phen, đột nhiên phi thân xuống, đáp ở trước mặt bốn người, không đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, vội vàng nói: “Các ngươi cứu ta một lần,5ta có hậu báo!”
“Cứu ngươi?” Diệp Thiếu Dương giật mình, “Đừng nói giỡn, chúng ta đều không phải đối thủ của ngươi, ngươi còn cần chúng ta tới cứu sao.”
“Hồn phách ta đã bị trọng thương… Người của pháp thuật công hội đang đuổi theo ta, giúp ta ngăn lại!”
Diệp Thiếu Dương còn muốn hỏi cô ta chuyện là thế nào, liền nhìn thấy xa xa hai bóng người bay tới, là hai tăng nhân trang phục đầu đà, tuy nhìn qua giống nhân loại, nhưng cũng là ngự không mà đến, hiển nhiên không phải con người. Hơn nữa quần áo trên người bọn họ rất kỳ quái, như là áo cà sa, nhưng không có tay áo, cũng không phải trang phục lạt ma, nhìn chẳng ra cái gì cả.
Vốn hai người này là hướng thẳng tới Bích Thanh, nhìn thấy đám người Diệp Thiếu Dương, ở cách đó không xa dừng bước chân, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm bốn người bọn Diệp Thiếu Dương, một người lạnh lùng nói: “Các ngươi là thủ hạ của hoa sen tinh này?”
Bốn người bọn Diệp Thiếu Dương còn chưa thể mở mồm, Bích Thanh nói:3“Không sai, đây chính là Diệp Thiếu Dương, người Tinh Nguyệt Nô muốn tìm, các ngươi còn không đem hắn trở về gặp Tinh Nguyệt Nô!”
“Móa nó, ngươi đồ hoa sen trắng, ngươi lấy chúng ta làm tấm mộc à!” Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã không chịu nổi.
Hai tăng nhân kia vừa nghe ba chữ “Diệp Thiếu Dương”, cũng sửng sốt, ánh mắt quét tới quét lui ở trên thân Diệp Thiếu Dương. ”Ngươi chính là Diệp Thiếu Dương, thật ra vừa lúc, theo chúng ta đi gặp tiên trưởng đi!”
“Ồ, có rảnh nói sau, đến lúc đó ta tự mình đi!”
Tăng nhân cười lạnh. “Ngươi nói như vậy, sợ là lý do từ chối nhỉ. Tiên trưởng hôm qua vừa có dặn dò, nếu gặp được ngươi, nhất định phải mời ngươi đi Hiên Viên sơn, nếu là không mời được, vậy đành phải bắt ngươi đi.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, nhất thời có chút nổi nóng, nói: “Vậy thì xem các ngươi có bắt nổi hay không, nhưng, các ngươi không phải nên theo đuổi em gái kia trước sao?”
“Ngươi đi đuổi theo hoa sen tinh kia, ta đến bắt Diệp Thiếu Dương!”
Hai tăng3nhân lập tức phân công, một người từ đỉnh đầu mấy người bọn Diệp Thiếu Dương vượt qua, hướng Bích Thanh bay đi. Bích Thanh lập tức đào tẩu. Một tăng nhân khác, lại hướng đám người Diệp Thiếu Dương lao lên.
“Các cậu bắt hòa thượng này cho tôi, tôi đi đuổi theo hoa sen trắng kia!”
Ngày hôm qua từ trong miệng Sơn Hà Chân Nhân, Diệp Thiếu Dương biết được kết quả Bích Thanh trọng thương, bám vào ở trên Kim Cương Trác, trước mắt nhìn thấy Bích Thanh, rất muốn hỏi một phen cô ta Lý Hạo Nhiên rốt cuộc đã chết chưa, đương nhiên không thể để cô ta chạy, vì thế cũng đi theo phía sau tăng nhân kia, thi triển Mao Sơn Lăng Không Bộ, dọc đường điên cuồng đuổi theo.
“Đến đến, con lừa trọc, chúng ta chơi với ngươi một chút!” Mao Tiểu Phương vừa nói xong, trên đầu đã trúng một cái vỗ của Tứ Bảo, quay đầu nhìn thấy cái đầu trọc lốc của Tứ Bảo, lập tức hiểu, cười tươi như hoa nói: “A, Tứ Bảo Thiền Sư, thằng nhãi này khẩu khí thật lớn, muốn một mình3đối phó bốn chúng ta, chúng ta bắt hắn trước!”
Ba người bọn Tứ Bảo lập tức lao lên. Tăng nhân kia không chút úy kỵ, đứng bất động, hai tay chắp chữ Thập niệm: “Sư tôn Như Lai, bồ đề tát ma kha!”
Hai tay tách ra, hướng ra phía ngoài đánh ra ba hạt châu màu lửa đỏ, có linh khí mênh mông bám vào ở bên trên, nhìn qua giống như ba quả cầu lửa, phân biệt hướng ba người bay tới.
Lúc sắp đến trước mặt, theo tăng nhân lại lần nữa niệm chú, linh lực bám vào trên ba viên phật châu này trong nháy mắt bùng nổ, hóa thân trở thành ba tượng thần pháp thần, tay cầm trường kích, hướng ba người chém đến.
“Vi Đà Thiên!”
Ba pháp thần giống nhau như đúc, Tứ Bảo vốn là hòa thượng, liếc mắt một cái, lập tức nhận ra, đây là Vi Đà Thiên trong “Hai mươi tư Chư Thiên” của phật môn. Nhưng, Vi Đà Thiên chỉ có một, không có đạo lý chia ra làm ba, trong lòng Tứ Bảo hồ nghi, nhưng cũng phán đoán ra trước mắt chỉ có thể là ảo4tượng.
Ba Vi Đà Thiên này tay cầm trường kích, sau khi niệm, lập tức hướng kẻ địch đối diện bổ tới.
“Đối mặt ảo giác, cần làm phép định tâm, sau đó mới có thể dùng pháp thuật đối kháng! Các người đừng sinh e sợ e ngại, vừa sợ, hồn phách liền bị hút đi!” Tứ Bảo vừa làm phép chống cự, vừa lên tiếng nhắc nhở Ngô Gia Vĩ và Mao Tiểu Phương.
Ngô Gia Vĩ luôn luôn không thích dùng pháp khí cùng pháp thuật gì, chỉ thích ngự kiếm giết địch, một thân đạo thuật của hắn, đều ở trên thanh “Tàng Phong” thần kiếm kia của hắn, lập tức vung kiếm làm phép, cùng trường kích trong tay Vi Đà Thiên va chạm một cái. Vi Đà Thiên cùng trường kích trong tay hắn tuy đều là huyễn hóa ra, nhưng cũng là linh lực ngưng tụ, dưới một đòn, Ngô Gia Vĩ nhất thời cảm thấy cánh tay phát tê, thân thể cũng lui về phía sau vài bước.
Vi Đà Thiên lập tức lại xông lên, tiếp tục nâng kích vung chém, đồng thời mở miệng, phát ra phật âm trang nghiêm. Ngô Gia Vĩ lập tức cảm thấy tâm thần không yên, nhớ tới Tứ Bảo nhắc nhở, vội vàng niệm môn tĩnh tâm chú để định thần, đồng thời chống lại thế công.
Mao Tiểu Phương bên kia, cũng gặp đãi ngộ tương đương, hắn giỏi dùng phù chú, dùng ba tấm linh phù trụ vững thế công của Vi Đà Thiên, nhưng đột nhiên nghe được phạm âm, cũng thiếu chút nữa thất thủ, không khỏi kinh ngạc nói: “Đại hòa thượng này thật lợi hại.”
Tứ Bảo cũng là hòa thượng, nghe được phạm âm, sẽ không loạn lòng, Vi Đà Thiên thấy hắn như vậy, vì thế dừng niệm chú, chỉ tăng mạnh thế công của trường kích, sắc bén không thể ngăn cản, Tứ Bảo bị ép liên tục lui về phía sau.
“Ta chính là Hiên Viên sơn Bàn Cổ tăng, pháp thuật nhân gian các ngươi, chỉ là nhánh phụ, không đáng giá nhắc tới.”
“Đi cái bà nội ngươi, ta cũng cho ngươi kiến thức một phen pháp thuật phật môn nhân gian!”
Tứ Bảo hét một tiếng, tế ra Kim Thân La Hán, có pháp khí trong bốn cánh tay đều lập lòe sáng lên, phân biệt là Gia Trì Bảo Xử (chày báu), bình bát, lần tràng hạt, mõ bốn món, chiến đấu quấn lấy Vi Đà Thiên.
“Kim Thân La Hán…”
Chương 2306: Chư Thiên Quan Tưởng Thuật (1)
Bàn Cổ tăng nhìn thấy Kim Thân La Hán, cũng cả kinh, tựa như còn muốn nói gì, nhưng mắt thấy Kim Thân La Hán đem Vi Đà Thiên mình quan tưởng ra được bức lui, bên kia, Mao Tiểu Phương cùng Ngô Gia Vĩ vốn cũng không phải loại yếu, điều chỉnh một phen, cũng đã tìm được tiết tấu, bắt đầu đối chọi với Vi Đà Thiên.
Bàn Cổ tăng niệm lực chia ra làm ba, ba tuyến tác chiến, cũng cực kỳ khảo nghiệm thực lực, lập tức không dám phân tâm nữa, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt, dụng tâm khống chế ba Vi Đà Thiên, ứng chiến ba người…
“Cho dù là La Hán Kim Thân, lại có thể như thế nào, vẻn vẹn pháp thuật nhân gian, cũng muốn phá Chư Thiên Quan Tưởng Thuật này của bần tăng?” Thanh âm Bàn Cổ tăng từ trong thần thức truyền đến.
Chư Thiên Quan Tưởng Thuật!!
Tâm thần Tứ Bảo run lên, Chư Thiên Quan Tưởng Thuật, pháp thuật này mình từng nghe, ba đại bí thuật phật môn trong truyền thuyết, nghe nói là pháp thuật Đông Tấn thần tăng Đạo Lâm sáng chế, dựa vào thần thức cường đại, quan tưởng ra hai mươi tư Chư Thiên thần phật, trong đấu pháp với người ta tế ra, cường đại vô cùng.
Nhưng giống với rất nhiều pháp thuật thượng cổ thất truyền, Chư Thiên Quan Tưởng Thuật cũng chỉ là cái tên trong truyền thuyết, Tứ Bảo từng nghe nói chứ chưa từng gặp, giờ phút này nghe được mấy chữ này, sao có thể không run rẩy!
“Kim Thân La Hán, là pháp thuật trong Đạt Ma Hàng Ma Kinh nhỉ?” Bàn Cổ tăng tiếp tục ở trong thần thức nói với Tứ Bảo, “Bần tăng với ngươi làm cái giao dịch thế nào, đem Đạt Ma Hàng Ma Kinh cho ta, bần tăng truyền cho ngươi Chư Thiên Quan Tưởng Thuật, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Tứ Bảo ngây ra một chút, ở trong thần thức nói: “Ta có thể tin tưởng ngươi?”
“Ngươi đã biết Đạt Ma Hàng Ma Kinh, lại đột phá bài vị Thiền Sư… Ừm, tựa như tiếp cận bài vị La Hán đi, điều này ở phật môn là không tồi đâu, pháp thuật công hội ta thích nhất tài tuấn nhân gian, không bằng ngươi và Diệp Thiếu Dương cùng nhau đến Hiên Viên sơn, gia nhập pháp thuật công hội, vậy sẽ là người một nhà, bần tăng có thể lừa ngươi hay sao?”
“Cái này… Ngươi để ta cân nhắc một phen, ngươi tạm thời đừng đánh.”
“Hắc hắc, bần tăng hiện đã chiếm thượng phong, nếu dừng lại, ba người các ngươi lập tức bỏ chạy, ta lại đi đuổi theo ai.”
“Vậy ngươi cũng không bắt được ba chúng ta.”
“Thử một lần là được.”
“Đợi chút, ngươi để ta cân nhắc một lần…” Tứ Bảo vừa làm phép chống cự, vừa bắt đầu tự hỏi.
Bên kia, Diệp Thiếu Dương đuổi theo một Bàn Cổ tăng, một đường xuống núi, lúc ấy cái gì cũng không nghĩ, đột nhiên, Bàn Cổ tăng phía trước dừng, xoay người lại, đối mặt Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nói: “Ngươi đuổi theo bần tăng làm chi.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, hướng phía trước nhìn lại, đã không thấy bóng dáng Bích Thanh.
“Được rồi, ta cũng không biết đuổi theo ngươi làm gì, bằng không ngài tiếp tục đuổi?”
Bàn Cổ tăng kia đã mất đi mục tiêu, do dự một chút, miệng nói: “Không bắt được cô ta, bắt ngươi trở về cũng là bắt!” Không nói hai lời, trực tiếp hướng Diệp Thiếu Dương lao lên.
“Ngươi nói đánh là đánh sao!”
Diệp Thiếu Dương thật ra cũng muốn thử xem thực lực Bàn Cổ tăng này, vì thế lấy ra Thái Ất Phất Trần, nghênh đón.
Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chủ công, Thái Ất Phất Trần chủ thủ, Diệp Thiếu Dương dùng Thái Ất Phất Trần, cũng là muốn thử một chút thực lực của Bàn Cổ tăng này.
Phương thức tiến công của Bàn Cổ tăng trái lại quỷ dị, cũng không dùng thủ đoạn gì, mà là lấy ra một chuỗi tràng hạt, ở trong tay không ngừng xoay, miệng niệm chú, lập tức có phật quang màu vàng từ trong thất khiếu hắn chảy ra, hướng Diệp Thiếu Dương cuốn tới.
“Thái ất chân quân, chư pháp thông minh, cấp cấp như luật lệnh!”
Diệp Thiếu Dương dùng Thái Ất Phất Trần vẽ vòng trước người, vẽ mỗi một lần, liền sinh thành một đạo thuần dương chân khí, lấy quỹ tích vận động Thái Ất Phất Trần đảo qua, hình thành một bộ Thái Cực Song Ngư Đồ, thuần dương chân khí nhìn qua xấp xỉ bán trong suốt, như nước, đem phật quang cố định chặt chẽ, không thẩm thấu qua được một chút nào.
“Kẻ này thật lợi hại!”
Cảm nhận được cường độ phật quang, trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng âm thầm chấn động.
Bàn Cổ tăng nhìn hắn, trong lòng thật ra so với hắn còn kinh hãi hơn, vừa niệm chú, trong bụng vừa phát ra âm thanh: “Ta hôm qua nghe nói ngươi đã đánh chết Trương Hiểu Hàn, cũng có chút thực lực, nhưng pháp thuật nhân gian, đều là tiểu thuật nhỏ nhoi, so sánh với đại đạo Hiên Viên ta, không đáng nhắc tới, ngươi bây giờ thu tay lại, theo ta đi Hiên Viên sơn, tương lai có cơ hội tu thành chính quả, chẳng phải càng tốt?”
Theo hắn niệm chú cùng không ngừng xoay chuỗi tràng hạt trong tay, phật quang không ngừng từ trên người hắn bay ra, tiêu hao song ngư kết giới Diệp Thiếu Dương bố trí. Diệp Thiếu Dương cảm giác áp lực, Thái Ất Phất Trần trong tay cũng không ngừng chuyển động, tăng mạnh kết giới.
“Đại sư, ngươi nói cho ta biết trước cái gì là chính quả đi.”
“Đạo gia các ngươi trảm tam thi, phật gia chúng ta đại viên mãn, đều là chính quả, Hiên Viên sơn ta là Hiên Viên Thượng Đế rời xa nhân gian mở ra mảnh đất lành tu hành, pháp môn nhân gian tu hành, quá nửa đều là từ Hiên Viên sơn truyền lưu ra, Hiên Viên sơn ta giống như sông lớn, giới pháp thuật nhân gian ngươi, chỉ có thể tính là dòng chảy nhánh, sông lớn không có nước sông nhỏ cạn, dòng chảy phụ rộng lớn nữa, cũng không mãnh liệt mênh mông như dòng sông chính, Diệp Thiếu Dương, ngươi nói có phải đạo lý này hay không?”
Diệp Thiếu Dương mỉm cười, nói: “Cái này ngươi lầm rồi, pháp thuật giống với tất cả mọi thứ, cũng là cần phát triển. Ngươi nói cái gì ngọn nguồn pháp thuật là Hiên Viên sơn các ngươi, cái này ta chưa từng nghe nói, cho dù đúng đi, nhưng nhân gian trăm ngàn năm qua, không ngừng từ trong thực chiến tổng kết kinh nghiệm, tiến hành sửa chữa cùng sáng tạo mới đối với pháp thuật, ta không tin pháp thuật chúng ta không cao minh bằng các ngươi.”
Bàn Cổ tăng cũng cười: “Vậy vì sao giới pháp thuật hiện nay suy thoái, tiến vào thời đại mạt pháp?”
“Cái này nói tới nguyên nhân thì có nhiều, chủ yếu là mấy lần gặp loạn thế, hạn chế giới pháp thuật phát triển, không thể chứng minh pháp thuật nhân gian không được.” Diệp Thiếu Dương không tán đồng đối với hắn châm chọc, quả thực, bởi vì loạn thế cùng thiên kiến bè phái… các loại nguyên nhân, rất nhiều pháp thuật thời cổ đều đã thất truyền, hiện tại giới pháp thuật, thực lực tổng thể so với thời cổ kém rất xa.
Nhưng, ở những niên đại đạo phật thịnh hành kia, nhân gian từng tràn ra rất nhiều tông sư đại năng, tự nghĩ ra các loại pháp môn cùng pháp thuật tu hành, như Tần Hán Đường Tống, đều là nhân tài xuất hiện lớp lớp, các pháp thuật cường đại này, đại bộ phận không lưu truyền tới nay, là vấn đề khác, nhưng các pháp thuật này đều là giới pháp thuật nhân gian tự nghĩ ra, ở trên một điểm này, Diệp Thiếu Dương tự phụ giống với Lý Hạo Nhiên.
“Ta không có thời gian biện luận những thứ này với ngươi, Hiên Viên sơn ngươi trâu bò, ta cũng chưa thấy ngươi chứng đạo, không phải vẫn là ngay cả ta cũng đánh không lại, còn không biết xấu hổ khuyên ta đi làm tiểu đệ cho các ngươi, thể diện ở đâu?”
“Vậy ta liền kiến thức một chút pháp thuật nhân gian của ngươi đi.” Bàn Cổ tăng rất “khoan dung” cười cười, loại thái độ này ở mặt ngoài là khoan dung, thực tế lại là một loại tư thái trên cao nhìn xuống: ta không tức giận, cũng không tranh luận với ngươi, ngươi vui vẻ là được.
Diệp Thiếu Dương vừa thấy bộ dạng này của hắn, lập tức phát hỏa, Thái Ất Phất Trần trong tay cũng càng quay càng nhanh, càng nhiều thuần dương cương khí hình thành, Song Ngư Đồ cũng hình thành một vòng xoáy thật lớn, không một mực ngăn cản nữa, trong đó hình thành một cái hố đen như khe hở hư không, đem phật quang chậm rãi cắn nuốt vào.
Bàn Cổ tăng mắt thấy, trên mặt cũng lộ ra một tia kinh ngạc, chuỗi tràng hạt trong tay chuyển động càng lúc càng nhanh, nhanh chóng niệm chú, trong giây lát hét lớn một tiếng, phật quang thành nút thắt, đánh hết vào trên Song Ngư Đồ, đem Song Ngư Đồ nháy mắt phá vỡ, pháp thuật của chính hắn cũng bị phá đi, ở trên một hiệp giao phong này, hai người xem như đánh ngang tay.
Chương 2307: Chư Thiên Quan Tưởng Thuật (2)
Diệp Thiếu Dương tung người lên, Thái Ất Phất Trần hướng ót gã quét tới.
Bàn Cổ tăng ném ra chuỗi tràng hạt, treo lơ lửng ở không trung, phát ra linh lực, tạm thời ngăn cản Diệp Thiếu Dương, bản thân khoanh chân ngồi xuống, hai tay ép chặt, niệm chú xong, hai ngón tay cái hướng bên ngoài đột nhiên hát, một hạt châu màu lửa đỏ bay ra, lúc này Diệp Thiếu Dương vừa dùng Thái Ất Phất Trần đánh văng chuỗi tràng hạt, thấy hạt châu lửa bay tới, không dám chậm trễ, vừa muốn làm phép, hạt châu lửa đó nứt ra, lại sinh thành một hình người màu vàng, cầm trường kích, hướng Diệp Thiếu Dương bổ tới.
“Đây là chiêu số gì!”
Diệp Thiếu Dương vội vàng rút kiếm ngăn cản, đem trường kích đánh văng, trong lòng kinh ngạc, rõ ràng là ảo tượng, thời điểm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cùng trường kích va chạm, mình lại rõ ràng cảm giác được va chạm có tính thực chất.
Ngay tại thời điểm Diệp Thiếu Dương phân thần, tượng thần kia vung trường kích lại chém tới. Diệp Thiếu Dương chỉ có thể lại lần nữa ngự kiếm đối công với tượng thần này, rút thời gian liếc Bàn Cổ tăng một cái, lão già này giống như nhập định, ngồi ở trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, môi mấp máy, hiển nhiên là đang niệm chú.
“Thất tinh trường minh, long tuyền tru tà! Phá!”
Diệp Thiếu Dương chợt quát một tiếng, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm toả sáng thần quang, đem trường kích tính cả tượng thần kia cùng nhau chém vỡ, hóa thành một ngọn lửa vô hình. Diệp Thiếu Dương vừa muốn lao đi triển khai tiến công với Bàn Cổ tăng, quầng lửa đó lại cấp tốc tụ hợp cùng một chỗ, lại hình thành hình ảnh thần minh giống như đúc với lúc trước, mắt trợn tròn, uy nghiêm hiển hách, cầm trường kích, hướng mình chém xuống.
Đây là cái quỷ gì!
Diệp Thiếu Dương vội vàng chống cự, trong lòng cũng kinh hãi không thôi.
Dùng pháp thuật ngưng tụ ảo giác, phát động công kích đối với con người, thủ đoạn này ở giới pháp thuật rất thông thường, làm Diệp Thiếu Dương thật sự giật mình, là lão hòa thượng này làm phép ngưng tụ ra ảo giác, lại như thực chất, có thể tạo thành thương tổn có tính thực chất đối với con người.
Cái gọi là thương tổn mang tính thực chất, chủ yếu chính là thể lực: đối phương là huyễn hóa ra, tất cả thủ đoạn tiến công, tiêu hao là pháp lực của người làm phép, mình lại là thân thể máu thịt, đối công cường độ cao như vậy, Diệp Thiếu Dương tự nhận là thể lực so với người bình thường tốt hơn nhiều lắm, nhưng tiêu hao dần như vậy, cũng không chống đỡ được bao lâu.
Lấy thể lực đối công với pháp lực của người khác, đây là chuyện ngu xuẩn nhất trên đời này, hơn nữa nhất định thua không thể nghi ngờ. Diệp Thiếu Dương thử thi triển Thiên Cương Bộ, di chuyển tác chiến, nhưng tượng thần huyễn hóa ra này bởi vì không có nhục thân trở ngại, tốc độ so với mình còn nhanh hơn nhiều, Diệp Thiếu Dương rất nhanh đã cảm thấy cố sức, đổi thành dùng pháp khí công kích, trái lại có thể đem tượng thần chém vỡ, nhưng rất nhanh đã ngưng tụ thành một vị mới, giống hệt với ban đầu.
Điều này làm Diệp Thiếu Dương có chút cảm giác vô kế khả thi.
Bắt giặc phải bắt đầu sỏ trước, Diệp Thiếu Dương biết, chỉ cần có thể lao tới trước mặt Bàn Cổ tăng, công kích bản thân gã, pháp thuật này lập tức phá. Nhưng tượng thần chết tiệt này quả thực là con gián đánh không chết, Diệp Thiếu Dương tìm mãi không thấy cơ hội để lao qua.
Đương nhiên, nếu liều mạng bị thương bị tượng thần này chém một phát, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn có thể lao tới trước mặt Bàn Cổ tăng, sau đó hạ sát thủ, nhưng đây dù sao không phải chiến đấu sinh tử, Diệp Thiếu Dương không muốn liều mạng như vậy, đang đau khổ suy tư đối sách, đột nhiên cảm thấy trên vai trầm xuống, quay đầu nhìn, là Bánh Bao nhảy ra, lập tức quát: “Ngươi ra làm gì! Trở về!”
“Lão đại, ta đến giúp ngươi. Ngươi ngăn trở vị thần này, xem ta.” Nói xong từ đầu vai hắn nhảy xuống, quay người lại đã không thấy tăm hơi.
Bàn Cổ tăng nghe thấy tiếng nói chuyện, hơi mở mắt, tìm kiếm xung quanh tung tích của Bánh Bao.
Đúng lúc này, một đợt mùi thơm lạ bay vào lỗ mũi Diệp Thiếu Dương.
Đây là… Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu sao lại thế, lúc này Bàn Cổ tăng cũng ngửi thấy mùi thơm, khụt khịt mũi, đang cân nhắc sao lại thế. Diệp Thiếu Dương sợ hắn đề cao cảnh giác, một kiếm hạ xuống, bổ nát tượng thần trước mắt, tạo thế muốn lao đi. Bàn Cổ tăng vội vàng thu liễm tâm thần, làm phép đem tượng thần khôi phục thân hình, tiếp tục bám sát Diệp Thiếu Dương đánh.
“Ha ha, Diệp Thiếu Dương, thực lực của ngươi quả thực bất phàm, vượt xa ta tưởng tượng, nhưng ngươi vẫn không phá được Chư Thiên Quan Tưởng Thuật của ta!” Bàn Cổ tăng rất đắc ý, thông qua thần thức, đắc ý hướng Diệp Thiếu Dương nói.
Khóe miệng Diệp Thiếu Dương xẹt qua một tia cười lạnh.
Vài giây sau, Bàn Cổ tăng đột nhiên mở mắt, mắt nhìn nơi nào đó phía trước, giật mình nói: “Sao có khả năng, Chư Thiên Quan Tưởng Thuật của ta, vì sao bị áp chế rồi? Không có khả năng, Vi Đà Thiên, chạy đi đâu, chạy đi đâu thế! A, vì sao đến công kích ta!”
Bàn Cổ tăng hoa chân múa tay, đứng lên, liên tục lui về phía sau.
Thông qua hắn khi thất thần hô lên câu này, Diệp Thiếu Dương đã có thể tưởng tượng được hắn ở trong ảo cảnh đã trải qua cái gì.
Mỹ Hoa cũng từ trong Âm Dương Kính bay ra, đáp ở bên người Diệp Thiếu Dương, thấy một màn này, che miệng cười nói: “Vốn tôi còn muốn tìm cơ hội giúp lão đại một tay, xem ra là không cần tôi ra trận rồi.”
Bàn Cổ tăng rất nhanh đứng lại, trên mặt hiện ra vẻ mặt như mất hồn mất vía, con mắt đảo lộn, hiển nhiên trong thần thức đang trải qua đủ loại biến hóa trong ảo cảnh.
Diệp Thiếu Dương chậm rãi đi qua.
Đột nhiên, cả người Bàn Cổ tăng khẽ run run, hét lớn một tiếng: “Yêu nghiệt ngươi dám!” Hai mắt đột nhiên mở ra, hướng phía trước nhìn lại.
Theo ánh mắt hắn, Diệp Thiếu Dương thấy được một cây hoa cỏ đặc thù, ngay tại phía sau mình cách đó không xa. Thông Linh Phật Tử Hoa, chân thân của Bánh Bao.
Hoa lá nhẹ nhàng lay động, lại biến hóa thành Bánh Bao, dùng sức phun ra một hơi, đi đến bên người Diệp Thiếu Dương, thè lưỡi nói: “Hòa thượng này thần thức thật cường đại, đã nhìn thấu ảo cảnh của ta!”
“Yêu nghiệt!” Bàn Cổ tăng lại mắng một câu, muốn đứng dậy đi bắt Bánh Bao, đột nhiên nhớ tới chỗ nào không đúng, cúi đầu nhìn, một thanh kiếm đã tì ở ngực mình.
Diệp Thiếu Dương cười xấu xa, tay cầm trường kiếm, một tay khác treo ở không trung, bắt quyết bất động, nói: “Ta chỉ cần niệm một câu chú ngữ, kiếm khí có thể trong khoảnh khắc giết chết ngươi, không tin, ngươi có thể thử một lần.”
Vẻ mặt Bàn Cổ tăng kịch liệt biến hóa, sắc mặt cũng cấp tốc đỏ lên, vẻ mặt cực kỳ khuất nhục.
“Diệp Thiếu Dương, ngươi tìm trợ thủ, thắng không võ! Nếu không phải như thế, ngươi không thể phá được Chư Thiên Quan Tưởng Thuật của ta!”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Pháp thuật gì đó của ngươi quả thật rất lợi hại, nhưng nói tới, ta cũng chỉ là không muốn bị thương, cũng không muốn thương tổn ngươi, bằng không pháp thuật gì đó của ngươi thật sự chưa chắc vây nổi ta.”
Bàn Cổ tăng nhìn hắn, tựa như có chút không dám tin, nói: “Đến đấu tiếp?”
“Không có hứng thú.”
Diệp Thiếu Dương một tay cầm kiếm, khác một tay lấy ra một tấm linh phù để trống, dán ở trên cái đầu trọc của Bàn Cổ tăng, lấy ra bút chu sa, ở bên trên vẽ vài nét bút, thành Tác Hồn Phù, lúc này mới buông ra kiếm ở tay phải, thở phào một cái, ở trên đầu hắn sờ một phen, nói: “Ngươi cũng là nhục thân phàm thai.”
Bàn Cổ tăng nói: “Sinh linh Hiên Viên sơn, đồng nguyên đồng tông với nhân loại, bần đạo tự nhiên cũng là nhục thân phàm thai.”
“Đừng lừa dối ta, ngươi đã là nhục thân, sao có thể đạp gió phi hành?”
Chương 2308: Chuyển Luân Lệnh (3)
Bàn Cổ tăng nói: “Ta là nhục thân phàm thai không giả, nhưng Hiên Viên sơn cùng nhân loại thuộc về hai giới khác nhau, Hiên Viên son không có khí đục, sinh linh và người, bản chất vẫn là khác nhau. Yêu quái nhân gian các ngươi, không phải cũng có thể bay sao?”
Diệp Thiếu Dương nghĩ qua, cũng thật đúng như vậy, hỏi hắn vừa rồi dùng là pháp thuật gì.
Chưa đợi lão hòa thượng mở miệng, Mỹ Hoa ở một bên thúc giục nói: “Lão đại, bên kia còn có một đồng bọn của hắn, trước đó bị Bảo gia bọn họ trụ vững, hiện tại cũng không biết thế nào rồi, chúng ta mau đi xem một chút đi.”
“Đúng rồi, đi mau! Các ngươi giúp ta trông hắn.” ở
Diệp Thiếu Dương quay về đường cũ, đi thẳng tới cửa sơn môn, liền nhìn thấy Tứ Bảo Ngô Gia Vĩ cùng Mao Tiểu Phương ba người, đè một tên Bàn Cổ tăng ngồi ở trên mặt đất.
Bàn Cổ tăng kia hiển nhiên đã bị khống chế được, mặt đầy xấu hổ và giận dữ, hướng Tứ Bảo chửi ầm lên.
“Tặc hòa thượng, nếu không phải người giở trò gian trá, sao có thể thắng bần tăng!”
“Đó là chính người tham, hơn nữa, binh bất yếm trá, nếu chúng ta là vật lộn sinh tử, ngươi hiện tại
đã chết, còn có công phu thảo luận chơi kể cùng không chơi kế với ta?” Tứ Bảo hướng trên cái đầu trọc của hắn vỗ một cái, “Vừa rồi không phải người cứ lắm sao, khinh thường pháp thuật nhân gian ta? Bây giờ còn đắc ý sao?”
Bàn Cổ tăng xấu hổ giận dữ không thôi, dứt khoát nhắm mắt lại, chỉ coi như chưa nghe thấy.
Tứ Bảo còn muốn làm một lần nữa, Diệp Thiếu Dương cách thật xa quát lớn hắn dùng tay, “Cậu cũng bắt được hắn rồi, đừng làm nhục hắn, không cần thiết phải vậy.”
“Cậu bên đó không có việc gì sao, một lão hòa thượng khác đâu?”
“Bị tôi bắt rồi, để Mỹ Hoa bọn họ trông.”
“Ồ ồ, vậy thì tốt, nói, cậu là không biết hắn trước đó kiêu ngạo bao nhiêu đâu, muốn lấy pháp thuật Hiên Viên son giáo huấn tội phạm nhân này.” Tứ Bảo nghĩ tới còn hầm hừ.
Bàn Cổ tăng nghe thấy lời này, lập tức hướng hắn trừng mắt: “Nếu không phải người chơi gian, bần tăng thế nào cũng bắt được ba người các ngươi.”
“Ngươi là đồ lão mỗ!”
Tứ Bảo nâng tay muốn đánh hắn tiếp, nghĩ đến Diệp Thiếu Dương dặn, nhịn xuống, cả giận nói: “Đó là vì thắng thoải mái chút, bằng không thực tốn sức, ta chưa chắc không xử lý được ngươi!”
Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi: “Cậu dùng kế như thế nào?
Tứ Bảo kể lại sơ qua, thì ra Bàn Cổ tăng này muốn dùng Chư Thiên Quan Tưởng Thuật đổi Đạt Ma Hàng Ma Kinh của hắn, Tứ Bảo linh cơ khẽ động, làm bộ sắp bị thua, bị ép đàm phán với gã. Bàn Cổ tăng cho rằng hắn sắp không chống đỡ được, vì thế hướng dẫn hắn trước tiên nói về kinh văn. Tứ Bảo trước hết bịa một câu kinh văn huyến học, Bàn Cổ tăng theo bản năng phân tâm cân nhắc, khống chế đối với tượng thần Vi Đà Thiên tự nhiên sẽ yếu bớt.
Tứ Bảo lúc ấy hét một tiếng, Kim Thân La Hán đập nát đầu Vi Đà Thiên, Bàn Cổ tăng lúc ấy ngẩn ra, vừa muốn làm phép tụ lại linh thân, nhưng đã không còn kịp, bị Tứ Bảo lao tới trước mặt, dùng Kim Mân Bát Vu tiếp đón gã. Bàn Cổ tăng tự nhiên muốn đứng dậy phòng thủ, vừa động, hai tượng thần khác cũng bị Mao Tiểu Phương và Ngô Gia Vị phá vỡ, ba đánh một, cực kỳ thoải mái hạ được.
Tứ Bảo hạ Trấn Hồn Ấn ở trên người gã, đem hồn phách chấn trụ, chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Diệp Thiếu Dương bảo Ngô Gia Vì đi qua Mỹ Hoa bên kia, đem một gã Bàn Cổ tăng khác áp giải tới.
“Chư Thiên Quan Tưởng Thuật, đó là pháp thuật gì, lợi hại như vậy?” Diệp Thiếu Dương nhớ tới thủ đoạn của Bàn Cổ tăng kia lúc trước, quả thực rất đáng sợ, bởi vậy cảm thán.
Bàn Cổ tăng kia vốn nhắm mắt, nghe thấy Diệp Thiếu Dương nói chuyện, lại mở mắt, đắc ý nói: “Pháp thuật Hiên Viên son ta, đương nhiên không phải tiểu thuật nhân gian người có thể so sánh.”
“Còn làm màu!” Tứ Bảo lại nhịn không được vỗ một phát lên cái đầu gã.
Bàn Cổ tăng chịu nhục, cực kỳ căm tức, hướng Tứ Bảo mắng to, muốn đem hắn bầm thây vạn đoạn các kiểu. Tứ Bảo vừa muốn và gã, bị Diệp Thiếu Dương ngăn lại, lúc này một Bàn Cổ tăng khác cũng bị áp giải tới, bị đè xuống ngồi bên cạnh.
“Đáng hận Chư Thiên Quan Tưởng Thuật này của bần tăng chưa tu đến viên mãn, hiện nay chỉ có thể tế ra Vi Đà Thiên, nếu có thể tể ra tam thiên tứ vương, cho dù mấy người các người cùng tiến lên, cũng tự nhiên hóa thành tro bụi!”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, cảm thấy rất hứng thú, hỏi: “Cái gì tam thiên tứ dạ thế?”
Tứ Bảo nói: “Cái này tôi biết, tam thiên, là Đại Phạm Thiên, Đế Thích Thiên, Đại Công Đức Thiện trong hai mươi tư Chư Thiên, ba vị này xếp hạng là ở cao nhất.”
“Ôồ, tựa như từng nghe nói, tứ dạ là cái gì?”
“Tứ dạ..” Tứ Bảo gãi gãi đầu, đột nhiên hướng Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn một cái, “Cái gì tứ dạ, tứ vương, tứ đại thiên vương!”
“Cái này thì biết, Học Hữu Đức Hoa Lê Minh Phú Thành.” Diệp Thiếu Dương đùa, Tứ Bảo cũng chưa giải thích, Diệp Thiếu Dương tuy là đệ tử đạo gia, phật môn tứ đại thiên vương đương nhiên cũng từng nghe nói, phân biệt là: đông phương Trì Quốc Thiên Vương, nam phường Tăng Trường Thiên vương, tây phương Quảng Mục Thiên vương, bắc phường Đa Văn Thiên Vương.
Trừ bảy người này, trong hai mươi tư Chư Thiên thần phật, còn có: Nhật Thiên, Nguyệt Thiên Kim Cương Mật Tích Lực Sĩ, Ma Ở Thủ La Thiên, Tán Chi Đại Tướng, Vi Đà Thiên, Kiên Lao Địa Thần, Bồ Đề Thụ Thần, Quỷ Mẫu, Ma Lợi Chi Thiên, Sa Kiệt La Long Vương, Diêm Ma La Vương. Khẩn Na La Vương, Tử Vi Đại Đế, Đông Nhạc Đại Đế, Lôi Thần.
Tứ Bảo suy nghĩ một phen, lại vỗ một phát ở trên đầu Bàn Cổ tăng kia, nói: “Này, Chư Thiên Quan Tưởng Thuật gì đó của người, có phải căn cứ tu vị khác nhau, có thể quan tưởng ra thần minh cũng không giống nhau hay không? Lợi hại nhất, có thể quan tưởng ra Tử Vi Đại Đế cùng Đông Nhạc Đại Đế?”
Bàn Cổ tăng chửi ầm lên, nào chịu trả lời hắn.
“Nói mau, không nói lão tử lập tức vỗ ngươi!” Tứ Bảo làm ra bộ ác nhân.
“Muốn giết cứ giết, muốn từ trong miệng chúng ta lấy được một chữ, cũng không có cửa đâu!” Hai Bàn Cổ tăng đều hồ lên.
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Ngươi là không tin ta dám giết các ngươi phải không?”
“Ngươi dám?” Hai người cười lạnh, “Chúng ta là Bàn Cổ tăng trần thủ Hiên Viên thần tích, các ngươi dám giết ta, ắt gặp trả thù, hồn phi phách tán cũng là nhẹ, ta không tin người dám làm như thế!”
Diệp Thiếu Dương ngồi xổm trước mặt bọn họ, khẽ mỉm cười, nói: “Ta không thể giết các người, nhưng không phải không dám, chỉ là không có thù sâu hận lớn, không đáng làm như vậy, ta chỉ hỏi người một vấn đề, các ngươi nói, ta lập tức tha các ngươi rời đi, như thế nào?”
Hai Bàn Cổ tăng nhìn nhau, một người trong đó nói: “Nếu là dòm ngó cơ mật Hiên Viên thị ta, dù là một chữ cũng sẽ không lộ ra.”
Diệp Thiếu Dương cũng không trông cậy vào từ trong miệng bọn họ đạt được tin tức khác, lập tức hỏi: “Các ngươi vì sao phải đuổi theo Bích Thanh?”
“Bích Thanh? Ngươi nói là Phù Điệu tiên tử?”
“Chính là cô ta.”
“Tiên sư nói cô ta ngày hôm trước ở trên Đào Hoa Sơn, đã giết chóc rất nhiều đệ tử của pháp thuật công hội, bởi vậy muốn bắt cô ta, đó là việc của Hiên Viên son ta, có quan hệ gì với người đâu?”
“Tiên sư là ai? Tinh Nguyệt Nô?”
Hai Bàn Cổ tăng khẽ gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Diệp Thiếu Dương vốn muốn hỏi nhiều hơn nữa, nhưng nghĩ chút, quả thực không quan hệ với mình, dứt khoát bỏ qua, nói: “Ta hiện tại cởi bỏ phù ấn trên người các ngươi, các ngươi nếu còn muốn đánh, ta cũng không khách khí, nếu không có việc gì, các ngươi từ đầu tới thì có thể trở về nơi đó.”
Chương 2309: Chư Thiên Quan Tưởng Thuật (4)
Nói xong, Diệp Thiếu Dương bóc Tác Hồn Phủ trên thân người nọ trước đó mình đối phó, bảo Tứ Bảo đi trừ Trấn Hồn Ấn trên thân một người khác.
“Cứ như vậy thả bọn họ?” Tứ Bảo có chút không chịu, nhưng ở dưới yêu cầu của Diệp Thiếu Dương, cũng chỉ đành làm theo.
Hai Bàn Cổ tăng khôi phục tự do, sửng sốt một phen, nhìn Diệp Thiếu Dương, lạnh lùng nói: “Ngươi thật sự không sợ chúng ta bùng nổ động thủ?”
“Ngươi có thể thử.”
Hai Bàn Cổ tăng do dự một phen, một người trong đó chắp tay lại, nói: “Mặc kệ nói như thế nào, ngươi cũng chủ động giải vây cho chúng ta, cũng không tiện động thủ nữa. Diệp Thiếu Dương, ngươi thật sự không theo chúng ta về Hiên Viên son?”
“Tương lai là muốn đi.” Diệp Thiếu Dương nói, “Chỉ sợ có khả năng là giết lên núi.”
Hai người ngẩn ra, cũng không nói gì thêm, oán hận nhìn chằm chằm Tứ Bảo chốc lát, tung người hướng xa xa chạy đi.
“Cậu cứ như vậy thả bọn họ đi sao, quá tiện nghi cho bọn họ rồi!” Tứ Bảo tức giận bất bình.
Diệp Thiếu Dương nói: “Bằng không thể nào, thật sự giết bọn họ hay sao?”
“Cái này… Ý tứ tôi là, tốt xấu hỏi ra thêm chút tình huống chứ.”
“Vô dụng, hai vị này hẳn là sẽ không nói, hơn nữa Hiên Viên sơn và tôi không có quan hệ gì tôi đối với bọn họ cũng không có hứng thú gì.”
Tứ Bảo tay chống cằm, hồi tưởng chiến đấu lúc trước, nói: “Nhưng nói tới, Chư Thiên Quan Tưởng Thuật gì đó, trái lại là thủ đoạn tốt, nếu có thể học được mà nói, cũng không tệ đâu…”.
“Cậu muốn học Chư Thiên Quan Tưởng Thuật của bọn họ, người ta còn muốn học Đạt Ma Hàng Ma Kinh của cậu. Cậu con mẹ nó cũng có La Hán Kim Thân rồi, thì đừng tham nữa.”
Tứ Bảo xua tay nói: “Cậu không hiểu, Kim Thân La Hán này của tôi, là rất vô địch, nhưng tựa như xe tăng trong nông dược, là mang tính phòng ngự, dùng để phòng ngự cùng đoàn không đều không có vấn đề gì, nhưng ra tay trước đi tank mà nói, tính cơ động không được, tôi phải học mấy chiêu pháp thuật có thể chủ động tiến công.”
Diệp Thiếu Dương đem tay khoát lên trên vai hắn, cười gian nói: “Vậy có cái gì, cậu ở trong đoàn đội chúng ta chính là tanker mà, thích khách đã có, Bạch Mi chính là thích khách, mọi người đều có chỗ dùng tới.”
Ngô Gia Vũ nghe nói Diệp Thiếu Dương đem hắn so sánh thích khách, cực kỳ hưởng thụ, lông mày
nhếch lên. dao Tiểu Phương nhíu mày nói: “Các cậu nói là cái gì, sao tôi nghe không hiểu.”
“Anh không phải học sinh tiểu học, đương nhiên nghe không hiểu.” Tứ Bảo trả lại một câu.
Bánh Bao nhảy đến trên vai Diệp Thiếu Dương, nháy mắt nói: “Lão đại, người luôn nói ta vô dụng, lần này ta biểu hiện được chứ?”
Không đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, nó lại nhảy đến trên vai Tứ Bảo, cực kỳ thần bí nói: “Bảo gia, người có muốn học Chư Thiên Quan Tưởng Thuật hay không?
“Ngươi biết?” Tứ Bảo tức giận trừng mắt nhìn nó một cái.
“Chư pháp bất diệt, tồn vu thần hồn, chư thiên vô niệm, giai phi linh thai, quan tưởng tự tại, chư thiên ẩn hiện, thiên tinh khí thuận, thần minh tự sinh…”
Tứ Bảo ngẩn ra, nói: “Ngươi đây là niệm cái gì?”
“Chính là thứ người cần đó, Chư Thiên Quan Tưởng Thuật.” Bánh Bao chớp mắt.
Lần này, không riêng Tứ Bảo, vài người ở đây đều giật mình.
Diệp Thiếu Dương nói: “Đừng nói giỡn.”
“Ta không nói giỡn. Một đoạn kinh văn này, là ta vừa rồi thời điểm dừng ảo thuật mê hoặc hòa thượng kia, từ trong thần thức của hắn cảm giác được, tám phần chính là Chư Thiên Quan Tưởng Thuật Bảo gia cần” Bánh Bao chu mỏ, có chút khó chịu nói.
Đám người Diệp Thiếu Dương nhìn nhau.
“Cái gì! Người dùng ảo thuật mê hoặc người, còn có thể đánh cắp ký ức người ta?”
“Không phải ký ức, nào có thần như vậy, ta dùng ảo cảnh vây khốn người ta, tự nhiên cần đi vào thần thức của hắn, mới có thể từ trong đó làm khó dễ. Sự vật trong thần thức hắn suy nghĩ, tự nhiên liền hiện ra ở trong lòng ta. Lúc trước ta xâm nhập thần thức lão hòa thượng kia, hắn đang làm phép, trong thần thực hiện lên những chú ngữ kinh văn này, tự nhiên… Hắc hắc, đã bị ta học được, chuyện hắn không nghĩ, ta cũng không thể phát hiện, cho nên đoạn kinh văn chú ngữ này, hẳn là không được đầy đủ.”
Trong lòng đoàn người kinh hãi. Thông Linh Phật Tử Hoa này… Vậy mà còn có loại thần thông này! Thế này có chút tương tự với thuật đọc tâm trong truyền thuyết rồi.
“Để ý gì nó đầy đủ hay không, người nói cho ta biết trước rồi bàn sau!” Tứ Bảo sốt ruột thúc giục.
“Nói cho người, có chỗ tốt gì chứ.”
Còn đòi chỗ tốt?
Tứ Bảo đột nhiên cười lên xấu xa, “Ta mời người ăn Bánh Bao thịt to.”
“Ngươi là cố ý à, ta gọi là Bánh Bao, người thế mà lại mời ta ăn Bánh Bao!” Bánh Bao hai tay chống nạnh, hầm hừ nói.
“Vậy ăn cái gì, sủi cảo, oa thiếp, hỗn độn nguyên tiêu?”
“Ai muốn ăn cái gì, ta một cây hoa ta ăn cái gì mà ăn!”
“Móa nó, vậy người muốn cái gì, chung quy không thể bảo ta kiếm cô vợ cho ngươi chứ?
Bánh Bao vừa nghe, tròng mắt đảo đảo, nhìn về phía Mỹ Hoa bên cạnh, nói: “Ngươi nếu có bản lãnh khiến cô ấy làm vợ ta, ta liền nói cho ngươi.”
Đám người Tứ Bảo nghe xong lời này, thiếu chút nữa ngã xuống. Mỹ Hoa đá một cước vào trên mông nó, mắng: “Quỷ nhỏ láu cá, ai cho ngươi bậy bạ!”
Tứ Bảo cũng biết nó là chọc cười, cười hắc hắc, nhìn thoáng qua Mỹ Hoa, nói với Bánh Bao: “Thực không dám giấu, ta nếu là có cái bản lãnh này, vậy đã tự mình cưới cô ấy rồi, còn đến lượt người?”
Mỹ Hoa tức giận mặt đỏ bừng, lại không tiện động thủ với Tứ Bảo, hướng Diệp Thiếu Dương sẵng giọng: “Lão đại giúp tôi làm chủ!”
“Làm chủ gả cho hắn?”
Mỹ Hoa dậm chân, xoay người không để ý tới bọn họ nữa.
Diệp Thiếu Dương nói: “Được rồi, đều đừng nói giỡn, Bánh Bao, ngươi nếu biết thì mau nói cho hắn, miễn cho để lúc nữa chính người cũng quên.”
“Khắc ấn trong thần thức ta, không quên được nữa, trở về nói sau đi.”
Ngô Gia Vĩ nói: “Nói cũng đúng, không biết pháp thuật công hội còn có phải nhiều người hơn đến hay không, chúng ta vẫn là đi về trước nói sau.”
Mao Tiểu Phương nói: “Bích Thanh đâu, các cậu đều đã quên cô ta rồi?”
Đoàn người ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới Bích Thanh. Vốn bọn họ đuổi theo chạy tới, đánh một trận với hai Bàn Cổ tăng, đều là vì Bích Thanh, hiện tại Bích Thanh lại không thấy đâu nữa.
Son dã trống trải, ai cũng không biết cô ta đã chạy đi đâu, Diệp Thiếu Dương đề nghị mọi người phân công nhau, hướng phương hướng khác nhau đi tìm, cũng tìm khoảng một khắc đồng hồ, thật sự tìm không thấy thì thôi, đến lúc đó về đến nơi đây gặp mặt.
Bản thân Diệp Thiếu Dương một mình đi về phía trong khe núi, đó là phương hướng Bích Thanh lúc trước biến mất.
Diệp Thiếu Dương lấy ra la bàn âm dương, xoay gạt vài cái, kim đồng hồ quả nhiên hỗn loạn. La bàn âm dương có thể đo được tà khí phụ cận, nhưng đối với lệ quỷ đại yêu chân chính không có tác dụng gì, càng không cần nói vùng này là núi non hoang dã, trống trải dị thường, tác dụng của la bàn âm dương cũng là cực kỳ bé nhỏ.
Vốn mình cũng không ôm hy vọng gì, Diệp Thiếu Dương dứt khoát thu hồi la bàn âm dương, hướng trong khe núi bước đi, xuống đến trong khe núi, đi gần mười phút đồng hồ, Diệp Thiếu Dương đột nhiên đứng lại từ trong gió phía trước thổi tới mang theo một luồng yêu khí rõ ràng, lấy tu vi của Diệp Thiếu Dương, tự nhiên cảm giác rõ ràng.
Bích Thanh?
Không thể nào. Diệp Thiếu Dương lập tức tự mình phủ định, đại yêu đều có thủ đoạn liễm khí, miễn cho bị pháp sự phát hiện, tu vi Bích Thanh còn cao hơn mình, muốn liễm khí không khó làm được, lẽ ra sẽ không có yêu khí toát ra rõ ràng như vậy.
Chương 2310: Đại Yêu Gặp Rủi Ro (1)
Chẳng lẽ… Là muốn dụ dỗ mình đi qua? Hoặc căn bản không phải Bích Thanh, mà là một yêu quái tu vi bình thường, không giỏi liễm khí?
Cái gọi là kẻ tài cao gan cũng lớn, sau khi xác định một phen phương hướng yêu khi truyền đến, Diệp Thiếu Dương lập tức cất bước đi qua, nhưng cũng đã làm tốt chuẩn bị chiến đấu.
Mình tu vi không bằng Bích Thanh, không phải đối thủ của cô ta, nhưng nếu là chiến đấu bình thường, mình muốn chạy trốn vẫn làm được.
Khe núi rẽ ngoặt ở phía trước, Diệp Thiếu Dương đi đến đâu chỗ rẽ, lập tức cảm giác được yêu khí càng thêm nồng đậm. Diệp Thiếu Dương dừng bước, tính nhẩm một phen, đo lường tính toán ra phương vị yêu quái kia, ở ngay chỗ ngoặt phía trước,
Diệp Thiếu Dương một tay ấn kiếm, đi qua.
Vòng qua chỗ ngoặt này, quang cảnh khe núi đối diện cũng dần dần xuất hiện ở trước mắt:
Ở vị trí trong dự tính, Diệp Thiếu Dương thấy được nơi phát ra yêu khí, hình ảnh lúc trước trong đầu dự đoán xuất hiện, một cái cũng chưa thực hiện, hình ảnh trước mắt, không chỉ khiến Diệp Thiếu Dương trợn mắt há hốc mồm, càng làm hắn mặt đỏ tại hồng:
Một cô nương dáng người yểu điệu, nghiêng người, cuộn mình ở trên một tảng đá, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy là bóng lưng. Làm hắn mặt đỏ tại hồng, không phải nơi này có em gái, mà là… Quần áo trên thân em gái này rách nát, trên cơ bản là ở trần, chỉ có vài miếng vải rách đắp ở trên người.
Ánh mắt Diệp Thiếu Dương không thể tránh né liền dừng ở trên cái mông của cô ta, sau đó vội vàng dời đi, nhưng trong đầu vẫn hiện ra một mảng trắng bóng kia…
Muốn nói bên người mình, thật đúng là không thiếu em gái dáng người tốt: dáng người tốt nhất là Trương Tiểu Nhị cùng Tạ Vũ Tình, Trường Tiểu Nhị là loại mỹ nữ khỏe đẹp có mã giáp tuyến, Tạ Vũ Tình dáng người cân xứng, ngực mang thiên hạ…
Em gái trước mắt này, lại là eo nhỏ, mông to, bởi vì nằm nghiêng, tỏ ra đặc biệt to…
Móa! Ta đang nghĩ linh tinh cái gì vậy!
Diệp Thiếu Dương véo mình một cái, hít sâu một hơi, kiềm chế khí huyết cuồn cuộn, xoay người sang chỗ khác, cố ý ho khan hai tiếng…
“A!”
Em gái đột nhiên nghe thấy tiếng ho khan, phát ra một tiếng kinh hô, xoay người, cũng giật mình một cái, nói: “Diệp Thiếu Dương!”
Là thanh âm Bích Thanh. Ngươi đây là làm gì, ta nói với người, người đừng có giở trò gì, có bản lãnh thì đánh một trận! Đừng chơi thứ vô dụng đó, khụ khụ, ta nói với người, mỹ nhân kế đối với ta không dùng được đâu!”
“Diệp Thiếu Dương… Thanh âm Bích Thanh cực kỳ suy yếu, “Ta bị trọng thương, phải hiện ra chân thân mà thôi… Ngươi không nên nhìn…”
“Ta chưa nhìn, ngươi không được phép quấn lấy ta!” Diệp Thiếu Dương nói, “Ngươi đừng giở trò nữa, lúc trước người không phải còn sinh long hoạt hổ, lúc này sao lại như vậy?”
Đợi chốc lát, thanh âm Bích Thanh mới vang lên, u ám nói: “Chuyện lúc trước, người nghĩ hắn cũng đã nghe nói, bản thân ta bị trọng thương, không thể không trốn vào trong Kim Cương Trác, sư huynh ta trước khi chết, đã hạ cấm chế ở trên Kim Cương Trác, ta không thể đi ra, sau đó, Kim Cương Trác bị Tinh Nguyệt Nô cướp lấy, cô ta thử phá giải cấm chế trên Kim Cương Trác, chưa thể thành công, ta ở trong Kim Cương Trác, lại đã ngộ ra môn đạo của cấm chế này… Pháp thuật của sư huynh ta, ta tự nhiên cũng biết một ít, ta từ trong cấm chế mở ra một khe hở, thừa dịp Tinh Nguyệt Nô chưa chuẩn bị, trốn thoát…
Tinh Nguyệt Nô lập tức phái người đuổi theo, chính là hai Bàn Cổ tăng kia, ta một đường đào vong, thứ nhất cách nơi này không xa, thứ hai trên Đào Hoa Son có không ít đệ tử của sư huynh ta, nghĩ đến có thể giúp ta ngăn cản, cho nên chạy đi Đào Hoa Son, không ngờ gặp được các ngươi… Ta vốn trọng thương, dọc đường đi nhanh, đã là nỏ mạnh hết đà, vừa rồi lại bị Bàn Cổ tăng kia đánh một chưởng, phá pháp thân… Ta nếu hồn phách bát ổn, ngay cả di động cũng sắp không được rồi. Ta sao có thể lừa ngươi?”
Diệp Thiếu Dương nghe cô ta nói như vậy, cẩn thận nghĩ qua cũng đúng, nếu không phải bản thân bị trọng thương, lấy tu vi Bích Thanh, cũng không có khả năng bị Bàn Cổ tăng đuổi chạy. “Nhưng mà, người bị thương thì bị thương, quần áo trên người sao lại thế này?” Diệp Thiếu Dương cực lực nhìn xuống xúc động muốn quay đầu, nói.
“Ta là hoa sen thành tinh, quần áo đã là lá sen của ta, phá pháp thân, lá sen cũng nát… Ta ngay cả pháp thuật biến ảo quần áo cũng thi triển không nổi.” Nói tới đây, Bích Thanh tạm dừng một chút, sau đó đột nhiên thay đổi một loại ngữ điệu, chậm rãi nói: “Diệp Thiếu Dương, người giết ta đi.”
“Giết người? Vì sao?” Diệp Thiếu Dương cả kinh, quay đầu nhìn thoáng qua, lại vội vàng quay đầu đi chỗ khác, âm thầm thè lưỡi.
“Diệp Thiếu Dương, ta là hoa sen, cả đời bằng thanh, người này đã nhìn… Thân thể của ta, nếu ta tương lai khôi phục, không thể không giết người, cho nên người vẫn là giết ta trước đi.”
Đây là logic gì thế. Trên mặt Diệp Thiếu Dương lộ ra vẻ mặt “cười ra nước mắt thường thấy trong chat, ngẩn ra, nói: “Không có lựa chọn khác? Thí dụ như… Đem ngươi cười về?”.
Bích Thanh trầm mặc một hồi, nói: “Diệp Thiếu Dương, nếu pháp lực ta chưa mất, người dám nói loại lời lăng mạ này sao?”
“Không dám” Diệp Thiếu Dương trả lời rất dứt khoát.
“Có lẽ. Có thể như vậy.” Bích Thanh từ từ nói.
Diệp Thiếu Dương bị dọa nhảy dựng, vội vàng nói: “Ta nói giỡn, người tuyệt đối đừng cho là thật nhé, ta cũng chưa thấy được cái gì, ngươi không cần nghĩ nhiều đầu, ta đi đây!
Nói xong muốn cất bước, phía sau lại vang lên thanh âm Bích Thanh: “Người đừng đi, nếu người không muốn chết, trái lại cũng có biện pháp, trên người ta bị một viên xá lợi làm trọng thương, trấn trụ huyệt vị, mới sẽ bị thương nghiêm trọng, người… Lại đây giúp ta đem xá lợi lấy ra.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, nhịn không được xoay người nhìn thoáng qua, ánh mắt không tự giác lại rơi xuống trên một mảng hình cung tròn tuyệt vời kia, đường cong này, quả thực câu dẫn người ta phạm tội.
“Ngươi tạm thời không nên cử động nha, ta bây giờ đi qua, người tư thế này còn tốt chút, miến cho ta nhìn thấy nơi không nên thấy…Diệp Thiếu Dương hầu như là nhắm mắt lại mò qua, đem áo dài bên ngoài mình cởi xuống, đắp ở trên người cô ta, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thật sự mở mắt, cúi người nhìn lại, Bích Thanh cau mày, một bộ dáng mảnh mai vô lực, cùng bộ dáng cả vú lấp miệng em trước kia tựa như hai người khác nhau.
Lúc trước, ở trong cổ mộ giao phong, Bích Thanh giống như một vị thần cao cao tại thượng, chúa tể tất cả, đem mình và Ngô Đồng bọn họ đùa giỡn như khỉ, khí thế ngay lúc đó… Hiện tại, nằm ở trên tảng đá cô ta mềm nhũn, nhìn qua mảnh mai vô lực, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Diệp Thiếu Dương cũng không dám tin tưởng, nữ nhân này thế mà cũng có thời điểm yếu đuối như vậy
“Hắc hắc, bộ dạng này của ngươi… Thật đúng là hiếm thấy nha.” Diệp Thiếu Dương đột nhiên muốn đùa dai, đưa tay nhéo nhéo cái mũi của cô ta. Loại chênh lệch này, có một loại kích thích khác.
Bích Thanh xấu hổ giận dữ không thôi, lạnh lùng nói: “Diệp Thiếu Dương, ngươi nếu là muốn làm nhục ta, không bằng trực tiếp giết ta xong việc, bằng không ta nhất định giết người.”
“Người trẻ tuổi không có việc gì đừng có luôn đánh đánh giết giết.” Diệp Thiếu Dương muốn đánh một phát ở trên mông cổ ta, đùa chơi, nghĩ đến tính cách điên cuồng cương liệt của Bích Thanh, vẫn là không đùa giỡn với cô ta nữa, cúi người nhìn lại.