1. Home
  2. Truyện Ma
  3. Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
  4. Tập 321

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio

Tập 321

❮ sau
tiếp ❯

Chương 2268: Cướp Hôn (3)

Quỷ di vừa nghe, trong lòng vui vẻ, các tân khách phụ cận cũng lập tức ồn ào theo.

“Đừng chậm trễ giờ lành, chúng ta muốn xem bái đường trước, thứ khác tạm thời đặt ở một bên!”

Rất nhiều người cùng nhau ồn ào, Quỷ di mặt lộ vẻ khó xử, nói với Diệp Thiếu Dương: “Đệ tử pháp thuật công hội, sẽ không quỵt nợ, vốn nên để hắn dập đầu nhận lỗi lúc này, nhưng xác thực không thể chậm trễ giờ lành, để cho bọn họ bái đường trước, sau để cho Hiểu Vũ nhận lỗi với ngươi, ngươi thấy được không?”

Nói xong lại sợ Diệp Thiếu Dương phản bác, quay sang, hướng Trần Hiểu Vũ quát lớn: “Còn không đi xuống chờ!”

Trần Hiểu Vũ nghiêng ngả lảo đảo đi về phía chỗ ngồi của mình.

“Ngươi còn có mặt mũi ngồi ở đây, xem xem bộ dáng chật vật của ngươi, ngươi mau đi tìm một chỗ tắm rửa một phen, đổi quần áo lại đến, đợi lát nữa chu đáo chỉnh tề nhận lỗi với Diệp đạo trưởng!”

“Vâng!” Trần Hiểu Vũ cúi đầu chạy thẳng ra khỏi sơn môn.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương biết, đây đều là kế sách của Quỷ di, Trần Hiểu Vũ đi lần này khẳng định không trở lại, đến lúc đó cho dù mình ép hỏi, Quỷ di phái người đi tìm, nhưng tìm không thấy Trần Hiểu Vũ, vậy cũng không có các nào, chờ tân khách đều giải tán, tương lai chuyện này cũng không giải quyết được gì.

Nhưng, đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, trước mặt mọi người làm nhục Trần Hiểu Vũ một phen, mình cũng đã nguôi giận, lười nghiêm túc tiếp, dù sao Trần Hiểu Vũ với hắn mà nói, chỉ là một tiểu nhân vật, còn chưa đáng hắn đi nghiêm túc đối đãi, chạy thì chạy.

Quỷ di đi đến bên cạnh Trương Hiểu Hàn, quát hắn mau chóng đi bái đường. Trương Hiểu Hàn hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nói: “Ngươi lúc này không đi nhỉ, tốt nhất đừng đi, chờ sau khi ta bái đường, ta trái lại muốn kiến thức một phen thủ đoạn của ngươi.”

Nói xong, ở dưới sự dẫn dắt của MC, đi về phía kiệu hoa.

Tiếng tấu nhạc lại lần nữa vang lên. Có người đi đốt pháo, hiện trường lại lần nữa khôi phục đến không khí vui mừng.

Các tân khách bắt đầu ồn ào, vui đùa, cố ý đem chuyện đấu pháp trước đó bỏ lại sau đầu.

Ngô Đồng đã buông xuống khăn voan đỏ, co quắp bất an ngồi ở bên trong kiệu.

Trương Hiểu Hàn đi qua, vén rèm lên, hai tiểu cô nương xem như đưa thân ghé đến trước kiệu hoa, đang tìm Trương Hiểu Hàn đòi tiền lì xì.

Trương Hiểu Hàn sau khi cho tiền lì xì, lập tức thu được các cô bé chúc phúc như “sớm sinh quý tử”.

Trương Hiểu Hàn có chút đắc ý nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, xoay người đi xuống, muốn đi đem Ngô Đồng ôm lên.

Diệp Thiếu Dương lập tức đi qua.

Trương Hiểu Hàn đối với hắn làm như vậy cũng có chút buồn bực, nhíu mày nhìn hắn, nói: “Chuyện gì?”

“Ngươi không phải muốn đấu pháp với ta sao?”

Trương Hiểu Hàn kinh ngạc một chút, cười phá lên nói: “Ngươi thế mà vội vã chịu chết như vậy, chờ sau khi ta bái đường, ta thỏa mãn ngươi.”

Diệp Thiếu Dương chắp hai tay ở sau lưng, nói: “Cần gì phải chờ tới sau khi bái đường, không bằng chúng ta ước định, ngươi ta đánh một trận, ai thắng, Ngô Đồng liền đi với người đó, ngươi thấy thế nào?”

Trương Hiểu Hàn hóa đá. Trong lúc nhất thời, hắn còn tưởng mình là nghe lầm.

“Diệp Thiếu Dương, ngươi nói cái gì!”

Trương Hiểu Hàn quay đầu nhìn đám thổi kèn Xona kia, hét lớn một tiếng: “Đừng thổi nữa!”

Tiếng tấu nhạc im bặt.

Các tân khách ở đây cũng đều ngây người, ngây ngốc nhìn Diệp Thiếu Dương cùng Trương Hiểu Hàn đứng trước lều hỉ.

Trương Hiểu Hàn mặt âm trầm, nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương, nói: “Diệp Thiếu Dương, ngươi vừa nói cái gì!”

“Ta nói, đánh với ta một trận, ai thắng, người đó mang Ngô Đồng đi.” Diệp Thiếu Dương cố ý đem hai tay khum ở bên miệng, hướng hắn la lớn.

Toàn bộ mọi người đều kinh ngạc.

“Diệp Thiếu Dương, ngươi làm càn!”

“Muốn cướp lão bà người khác sao. Quả thực khốn kiếp! Cũng không xem xem mình mấy cân mấy lạng!”

Một cục đá kích lên ngàn tầng sóng, các pháp sư dựa vào pháp thuật công hội, cùng nhau hướng Diệp Thiếu Dương dùng ngòi bút làm vũ khí.

Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ lúc này đã ăn no, đang tựa vào trên ghế uống trà, nghe thấy câu này của Diệp Thiếu Dương (Yè shǎo yáng), một ngụm trà thiếu chút nữa phun ra.

“Ôi đệch, dã sơn dương (Yě shān yáng) đây là chơi cái gì, sao còn đòi cướp dâu!” Tứ Bảo lẩm bẩm.

Diệu Tâm thở dài, nói: “Hắn đúng là đủ ngốc, nghĩ đến thắng Trần Hiểu Vũ, là có thể khiêu chiến Trương Hiểu Hàn rồi, tuy chênh lệch một bài vị, nhưng căn bản chính là cách biệt một trời.

Trương Hiểu Hàn đột nhiên cười phá lên, gập người xuống, nói với Ngô Đồng bên trong: “Ngô Đồng, ngươi nghe được chưa, Diệp Thiếu Dương muốn đem ngươi cướp đi đó…” Nói đến đây, đột nhiên biến sắc, nhìn Diệp Thiếu Dương, gằn từng chữ một nói: “Ngươi cho rằng Trương Hiểu Hàn ta là loại người nào, ở trên tiệc mừng ta kết hôn, muốn tới cướp vợ của ta? Diệp Thiếu Dương, ngươi xứng đáng đi chịu chết!”

Diệp Thiếu Dương khoát tay áo, “Hiện tại, cô ấy còn chưa phải vợ ngươi.”

“Thật ra ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng… Nếu không đánh một trận mà nói, ngươi sẽ để ta mang cô ấy đi sao?”

Trương Hiểu Hàn hai tay siết thành nắm đấm, các đốt ngón tay vang kẽo kẹt, nhưng một lát sau, lại buông lỏng nắm đấm, trên mặt lại hiện ra mỉm cười khinh thường, nói: “Diệp Thiếu Dương, ta rất bội phục dũng khí của ngươi, nhưng ngươi làm như vậy, là phải trả giá đắt…”

Trương Hiểu Hàn vừa mới dứt lời, không dự đoán được là, phía sau vang lên một thanh âm: “Ta đi cùng anh ấy.”

Ngô Đồng!

Trương Hiểu Hàn kinh ngạc quay đầu nhìn lại.

Ngô Đồng, tự mình từ trong kiệu hoa đi xuống, sau đó, đưa tay tháo ra khăn voan đỏ trên đầu mình.

“Chị dâu Lãnh Ngọc!!” Ngô Gia Vĩ thấy Ngô Đồng, nhảy dựng lên.

“Lãnh Ngọc à, ôi đệch, em sao lại thành vợ người ta rồi…” Tứ Bảo càng thêm kích động, trực tiếp nhảy lên bàn, chỉ vào Trương Hiểu Hàn mắng to, “Ngươi đồ con rùa, thế mà lại dám tranh Lãnh Ngọc với Thiếu Dương, các huynh đệ giết hắn cho ta!”

“Đừng kích động, em gái cậu chứ, nhận lầm người rồi các cậu! Bình tĩnh!”

Diệp Thiếu Dương biết bọn họ nhất định sẽ đem Ngô Đồng coi là Nhuế Lãnh Ngọc, hướng về phía bọn họ liên tục xua tay.

“Đứng lại!!”

Nghe thấy có người đem Trương Hiểu Hàn mắng thành con rùa, các đệ tử pháp thuật công hội không ngồi nổi nữa, mỗi người muốn xông lên xử lý hắn, bị Trương Hiểu Hàn lớn tiếng quát dừng lại.

Khuôn mặt Trương Hiểu Hàn âm trầm tựa như có thể nhỏ ra nước, nói: “Hôm nay dù sao cũng là ngày đại hỉ của ta, các ngươi đừng có sinh sự, oan có đầu nợ có chủ, hôm nay chuyện này, là Diệp Thiếu Dương ngươi gây ra!”

Diệp Thiếu Dương nhún vai nói: “Ta cũng không muốn như vậy, là ngươi chưa làm rõ, cô nương người ta thật ra căn bản không thích ngươi, ngươi không thể bắt buộc người ta gả cho ngươi, ngươi nói đúng không?”

Trương Hiểu Hàn nhớ tới Ngô Đồng lúc trước nói câu kia, khuôn mặt chậm rãi quay sang cô, nói: “Ngươi vừa rồi nói cái gì?”

Sắc mặt hắn, khiến Ngô Đồng không tự chủ được lui lại mấy bước, không dám lên tiếng.

“Ngươi, không thích ta?”

Ngô Đồng nghiến chặt răng, nói: “Hiểu Hàn, ngươi vốn biết mà.”

“Ta không biết!” Trương Hiểu Hàn cả giận nói, “Ta có chỗ nào không xứng với ngươi?”

Ngô Đồng nói: “Không có, ngươi rất ưu tú, là đứa con ông trời lựa chọn, cường giả số một tương lai của giới pháp thuật, cũng ưa nhìn, nhưng mà…”

“Vậy ngươi có lý do gì không thích ta?”

Diệp Thiếu Dương cười một tiếng, nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy ta rất tự kỷ, nhưng muốn so tự kỷ, thi thể ta ở trong nước trôi ba năm đều không nổi, chỉ phục ngươi!”

Chương 2269: Cướp Hôn (4)

“Hiểu Hàn, cái này không phải vấn đề xứng đôi hay không, thích một người, hoặc không thích một người, đều là không có lý do gì, nếu… Ngươi thật sự cần lý do, ta là không thích loại tính cách này của ngươi, cái này thì không nói nhiều nữa, ngươi biết.”

Trương Hiểu Hàn nhếch môi, cười lạnh một tiếng, nói: “Cho nên, ngươi hôm nay mới nói, trước mặt nhiều người như vậy, là muốn làm xấu mặt ta sao?”

“Ta lúc trước từng nói cho ngươi, nhưng ngươi không tin, hoặc là trong lòng tin tưởng, nhưng vẫn là một lòng muốn kết hôn ta… Ta vốn cũng muốn tiếp nhận số phận gả cho ngươi đi cho xong, nhưng mà… Hiện tại sự tình ầm ĩ thành thế này, đều là vì ta, ta không thể trầm mặc tiếp nữa. Hiểu Hàn, ngươi là sư huynh của ta, ngươi nay thả hắn đi, ta cảm ơn ngươi cả đời.”

Nói xong quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nói: “Anh còn không đi chờ cái gì!”

Lúc trước, cô là xúc động một phen, muốn theo Diệp Thiếu Dương cùng nhau rời khỏi, nhưng hiện tại, sau khi lý trí khôi phục, cô biết điều này vô luận như thế nào cũng không làm được: không chỉ một mình Trương Hiểu Hàn, còn có Quỷ di, các sư huynh đệ pháp thuật công hội, bọn họ tuyệt đối sẽ không nhìn Diệp Thiếu Dương đem mình mang đi.

Diệp Thiếu Dương chỉ có một mình… Cho dù cộng thêm đám người Mao Tiểu Phương, trên nhân số một bàn tay cũng đủ đếm, mà tân khách hiện trường tham gia tiệc cưới, 90% chính là phụ thuộc pháp thuật công hội, chỉ cần Quỷ bà ra lệnh một tiếng, bọn họ khẳng định sẽ hỗ trợ bắt đám người Diệp Thiếu Dương. Bởi vậy, Ngô Đồng hiện tại chỉ hy vọng Diệp Thiếu Dương có thể toàn thân mà lui, về phần chính cô… Cũng chỉ đành hoàn thành hôn lễ trước, còn lại tương lai nói sau.

Diệp Thiếu Dương tự nhiên biết suy nghĩ của cô, cười cười nói: “Tôi không phải đã nói với cô, tôi muốn dẫn cô cùng đi!”

Ngô Đồng tức không biết đánh vào đâu, dậm chân nói: “Nếu còn không đi, anh sẽ không đi được nữa!”

“Hắn đã không đi được rồi.” Trương Hiểu Hàn hướng phía trước đi ra một bước, nhìn Ngô Đồng, thong thả nói: “Đến lúc này, ngươi còn đang nghĩ bảo toàn hắn, ta chỉ hỏi ngươi một lần, ngươi… Có phải muốn đi theo hắn hay không?”

Ngô Đồng thở dài. Thái độ của Trương Hiểu Hàn, khiến cô biết là không có hy vọng gì nữa, vì thế lắc lắc đầu, “Ta đi với ai không quan trọng, nhưng… Ta xác thực không muốn gả cho ngươi.”

Nói xong, cầm khăn voan đỏ trong tay ném xuống đất.

Một mảng tĩnh mịch. Toàn bộ tân khách đều ngây ngốc nhìn Ngô Đồng, ai cũng không ngờ, một tiệc cưới sẽ diễn biến đến cục diện trước mắt. Tân nương tử trên hôn lễ đột nhiên nói không lấy chồng… Cho dù là đối với người thường mà nói, đây cũng là nhục nhã vô cùng, càng không cần nói Trương Hiểu Hàn là người trẻ tuổi trâu bò nhất giới pháp thuật.

Khuôn mặt Trương Hiểu Hàn dần dần đỏ lên, lại chậm rãi đen đi.

“Ngô Đồng!!” Quỷ di hét lớn một tiếng, “Ngươi có biết mình đang làm cái gì không!”

“Quỷ di, hôm nay lập gia đình, cũng là ngươi ép ta, ta nói ta không lấy chồng, ngươi lại không đồng ý, tự tiện làm chủ trương, an bài tiệc cưới hôm nay, việc hôm nay, ngươi cũng có trách nhiệm!”

Ngô Đồng biết không có đường lui, đối với Quỷ di cũng không có lòng kính sợ gì nữa, một hơi thổ lộ ra tiếng lòng của mình, Quỷ di nghe mà trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời thế mà không biết nên đi phản bác như thế nào.

“Ngươi muốn đi cùng hắn!” Trương Hiểu Hàn lập lại một lần lời Ngô Đồng nói trước đó.

Ngô Đồng vừa muốn mở miệng, Trương Hiểu Hàn đột nhiên ép thân lên, hai tay bóp lấy cổ của cô, hai mắt đỏ bừng, cộng thêm ngũ quan dữ tợn, khiến hắn nhìn qua như là một con mãnh thú phát cuồng.

“Ngươi khiến ta hôm nay mất hết mặt mũi, tiện nữ nhân, hôm nay chỉ có ngươi chết, mới có thể bồi thường lại đôi chút!”

Ngô Đồng muốn mở miệng, nhưng hít thở không thông khiến cô nói không nên lời, cũng không cách nào hít thở, chỉ có thể liều mạng giãy dụa, nhưng Trương Hiểu Hàn đã phát cuồng, một lòng muốn bóp chết cô, tự nhiên sẽ không buông tay.

Ngay tại thời điểm Ngô Đồng cảm thấy càng lúc càng hít thở không thông, một bóng người bay tới, nhấc tay đánh về phía đỉnh đầu Trương Hiểu Hàn.

“Thảo nê mã (Cǎonímǎ – đồng âm với dmm)! Buông cô ấy ra!” Trong tình thế cấp bách Diệp Thiếu Dương ngay cả chửi tục cũng bật ra.

Trương Hiểu Hàn cảm nhận được uy lực một chưởng này, đành phải phân ra một tay, kết ấn ngăn cản.

Một chưởng này, Trương Hiểu Hàn dùng tới ước chừng một nửa pháp lực, tràn đầy tin tưởng đối với bản thân, hắn cho rằng khẳng định có thể đem Diệp Thiếu Dương đánh bật về, không ngờ đôi bàn tay giao nhau, chính hắn thiếu chút nữa bị đánh bay.

Diệp Thiếu Dương lại sẽ không cho hắn bất cứ cơ hội nào để phản kháng, bước dài một cái tiến lên, tay trái bắt quyết, dựng thẳng lên hai ngón trỏ và giữa, nhanh chóng điểm ở trên cổ tay hắn bắt lấy Ngô Đồng. Cổ tay chợt tê, Trương Hiểu Hàn không tự chủ được buông lỏng tay ra, Ngô Đồng giãy ra, hít sâu một hơi, xoay người đi kéo Diệp Thiếu Dương: “Đi mau!”

Diệp Thiếu Dương lại trở tay ôm cô một cái, cũng không quay đầu lại huýt gió một tiếng.

Mọi người không hiểu ý hắn, sau đó một giây tiếp theo, ba người Tứ Bảo, Ngô Gia Vĩ, Phượng Hề lập tức rời khỏi bàn, xông ra ngoài. Bọn họ là thành viên Liên Minh Tróc Quỷ, nhiều lần kề vai chiến đấu, khiến hình thành sự ăn ý mãnh liệt với nhau, Diệp Thiếu Dương huýt sáo một tiếng, bọn họ đã biết cần lên rồi.

“Chúng ta thì sao…” Mao Tiểu Phương cùng Đạo Uyên Chân Nhân nhìn nhìn nhau.

“Động thủ!”

Đạo Uyên Chân Nhân cũng xông ra ngoài, Mao Tiểu Phương theo sát sau đó.

“Thất thần làm gì, qua đây nha!” Phượng Hề xoay người gọi Thôi Dĩnh, Thôi Dĩnh cũng vội vàng đuổi theo.

Trước bàn ăn chỉ còn lại có một mình Diệu Tâm, sửng sốt hồi lâu, cũng đi đến trên quảng trường, nói với Diệp Thiếu Dương: “Anh làm như vậy, sẽ đào hố mọi người đó.”

“Vậy cô còn tới?”

“Tôi… Ài, bị anh hại thê thảm rồi.” Diệu Tâm đi đến bên người Ngô Đồng, ôm lấy cánh tay cô, nói: “Ngô Đồng, chị không sao chứ?”

Ngô Đồng ho khan một hồi, đã khôi phục lại, ngẩng đầu, có chút không đành lòng nói với Diệp Thiếu Dương: “Anh muốn chịu chết, tôi theo anh một lần là được, anh cần gì phải đem mọi người kéo vào.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, nói với Diệu Tâm: “Cô mang Ngô Đồng đi trước, chúng tôi chống đỡ.”

Diệu Tâm ngẩn ra, nói: “Diệp Thiếu Dương anh sẽ chết!”

“Đi mau!”

“Diệp Thiếu Dương, ngươi thực cho rằng ta không tồn tại sao?” Trương Hiểu Hàn đột nhiên xuất phát, chặn đường lui của Ngô Đồng cùng Diệu Tâm, hướng Diệp Thiếu Dương cười lạnh, ý tứ ta xem ngươi làm cho bọn họ đi như thế nào.

Diệp Thiếu Dương không dài dòng, trực tiếp xông lên, tay trái kết ấn, đánh về phía Trương Hiểu Hàn. Trương Hiểu Hàn ra tay ngăn cản, đem uy lực một chiêu pháp thuật này của Diệp Thiếu Dương đều hòa tan hết, vừa muốn phản công, đột nhiên một đạo linh phù ở trên không bay về phía mình.

“Cửu diệu thuận hành, nguyên thủy bồi hồi, hoa tinh oanh minh, nguyên linh tán khai; lưu phán vô cùng, hàng ngã quang huy, tru tẫn yêu tà, cửu tinh tề minh!”

Thời điểm Diệp Thiếu Dương niệm chú, Trương Hiểu Hàn đang kết ấn, muốn đem linh phù đánh văng ra.

Chú ngữ niệm xong, lòng bàn tay hắn toả sáng ra linh lực, vừa lúc cũng đánh vào trên linh phù.

Trên linh phù bột vàng lưu động, hội tụ thành chín điểm ánh sao, cùng nhau hướng về trên người Trương Hiểu Hàn.

Cửu Tinh Thần Phù! Trong mấy đại ám kim thần phù Diệp Thiếu Dương nắm giữ, loại duy nhất có thể thi triển đối với nhân loại, lúc trước ở bên dưới ăn cơm, Diệp Thiếu Dương đã lén vẽ sẵn linh phù.

Bột vàng còn là lão Quách trước đó giúp hắn nghiền nát, bỏ vào trong một cái bình nhỏ bịt kín, đã không sót lại mấy, Diệp Thiếu Dương vẽ ba tấm ám kim thần phù, một tấm trong đó chính là Cửu Tinh Thần Phù này.

Chương 2270: Khai Chiến (1)

Trương Hiểu Hàn tuy chưa từng kiến thức ám kim thần phù, nhưng dựa vào trực giác cũng cảm nhận được uy lực của chín điểm ánh sao này, tránh là không tránh thoát, trong tình thế cấp bách, từ bên hông cởi xuống một cây quạt gấp màu xanh lục của mực, một tay mở ra, đồng thời cắn rách ngón giữa một tay khác, ở bên trên nhanh chóng vẽ ra một đạo phù văn, hướng phía trước dùng sức đẩy.

Trên quạt gấp viết dựng thẳng vài chữ Hán, cùng nhau lóng lánh ra ánh vàng, từ trên mặt quạt bay ra, nâng chín điểm ánh sao.

Một giây tiếp theo, hai luồng lực lượng sinh ra va chạm mãnh liệt.

Trương Hiểu Hàn thét lớn một tiếng, toàn bộ thân thể tựa như bị một luồng lực lượng vô hình va chạm, vội vàng lui về phía sau nửa bước, gắt gao ngăn trở, tay nắm cây quạt kịch liệt run lên.

Dư âm tan đi, Trương Hiểu Hàn hướng phía trước lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống, lại nhìn cây quạt trong tay hắn, không có bất cứ sự tổn thương nào, chỉ là tóc cũng xõa ra, quần áo toàn thân bị cắt ra vô số vết rách nhỏ, nhìn qua quần áo tả tơi, có thể so sánh với Trần bảy túi kia ngồi dưới đài.

Trương Hiểu Hàn bảo trì tư thế đứng thẳng, kinh ngạc nhìn Diệp Thiếu Dương, hắn không tin mọi thứ vừa trải qua. Những người ở đây cũng đều không tin, tuy Trương Hiểu Hàn là gấp gáp ứng chiến, Diệp Thiếu Dương có hiềm nghi đánh lén, nhưng… Hắn lại có thể một đòn đánh lui Trương Hiểu Hàn đã vô địch ở trong đồng lứa, điều này… Thật sự khiến người ta không dám tin tưởng.

Thật ra bản thân Diệp Thiếu Dương cũng rất giật mình, tuy nói Trương Hiểu Hàn dựa vào là cây quạt kia trong tay, mới hóa giải uy lực của Cửu Tinh Thần Phù, nhưng pháp khí, đều là cần có người thực lực tương đương khống chế, mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.

Trương Hiểu Hàn trong lúc gấp gáp ứng chiến, lại cứ như vậy hóa giải uy lực của Cửu Tinh Thần Phù, bản thân còn chưa chịu thương tổn gì, thực lực này… Cho dù là đặt ở thời đại kia của mình, ở trong pháp sư nhân gian, không sai biệt lắm cũng là số một số hai rồi.

“Sư bá, vừa rồi Diệp Thiếu Dương kia dùng, là ám kim thần phù phải không?” Phục Minh Tử ghé đến bên người Vân Xuân Sinh, hạ giọng hỏi.

Da mặt Vân Xuân Sinh run rẩy một cái, trầm ngâm nói: “Ta cũng không dám xác định, nhưng… Vẫn là ngươi nói rất đúng nha, có thể một đòn đánh lui Trương Hiểu Hàn, thực lực này, cho dù là đối phó ngươi, sợ là cũng đủ rồi. Chúng ta… Trái lại đã đánh giá thấp hắn.”

Phục Minh Tử nhíu mày nói: “Bắc tông từ bao giờ xuất hiện nhân tài bực này, sao trước đây hoàn toàn chưa từng nghe nói?”

“Đâu chỉ Bắc tông, toàn bộ giới pháp thuật, cũng chưa từng nghe nói về nhân vật này.” Vân Xuân Sinh tay vuốt chòm râu, vẻ mặt mê mang nhìn Diệp Thiếu Dương.

Phục Minh Tử nói: “Đáng tiếc hắn quá tự phụ, hôm nay là sân của pháp thuật công hội, hắn nhất định không thể đi nổi.”

Vân Xuân Sinh trầm mặc không nói, sau chốc lát, dùng sức phun ra hai chữ: “Chưa hẳn.”

Trương Hiểu Hàn một đòn bị kìm kẹp. Thừa dịp thời gian hắn ngây ra, Diệp Thiếu Dương lại lần nữa quát lớn Ngô Đồng, bảo cô đi trước.

Ngô Đồng phục hồi tinh thần lại, ngây ngốc nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Nhưng mà!”

“Tôi đã dám ở trên tiệc cưới cứu cô, thì có biện pháp thoát thân, đi mau!”

“Khẩu khí thật lớn, ta hôm nay trái lại muốn xem xem ngươi thoát thân như thế nào! Các vị đệ tử, cùng lên, đem bọn hắn bao vây!” Diệp Thiếu Dương đã tìm trợ thủ, pháp thuật công hội bên này, tự nhiên cũng không tính là lấy nhiều bắt nạt ít, Quỷ di ra lệnh một tiếng, các đệ tử pháp thuật công hội trước đó xông lên núi cùng nhau lao tới, ý đồ đem Diệp Thiếu Dương vây lại.

Diệp Thiếu Dương lướt đi ngay tại chỗ, lao tới trước mặt Ngô Đồng, ôm lấy ngang lưng cô.

“Buông cô ấy ra!” Trương Hiểu Hàn phục hồi tinh thần lại, động thủ đến cướp, vừa làm phép, đột nhiên một thanh kiếm hàn quang lập lòe đâm đến từ phía chéo, chỉ thẳng cổ họng mình, vội vàng lắc mình né tránh, quay đầu nhìn lại, là đạo sĩ trong một tăng một đạo lúc trước lao tới giữa trận, một người trẻ tuổi lông mày trắng như tuyết vẻ mặt lạnh lùng.

“Ngươi là một phái nào, ngươi dám giết ta?”

“Ngươi kệ ta là ai, giết chính là ngươi!” Ngô Gia Vĩ cũng không dài dòng với gã, nâng kiếm lên thẳng. Bên kia, Tứ Bảo cũng triển khai tiến công, hai người bao vây một mình hắn mà đánh.

Thừa dịp thời gian này, Diệp Thiếu Dương đã ôm Ngô Đồng chạy lên đường núi, quay đầu nhìn lại, Diệu Tâm đuổi theo, ở phía sau cô, còn một đám đệ tử pháp thuật công hội đi theo.

“Đừng để hắn chạy!” Đám người này kêu gào đuổi theo.

Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, ôm Ngô Đồng, thi triển Mao Sơn Lăng Không Bộ, cả quãng đường chạy như điên xuống núi, kết quả chưa chạy được bao xa, trong lùm cây đột nhiên lao ra một người, trong tay nâng một khối đại ấn, đập về phía ót mình, trong tình thế cấp bách liếc một cái, là Trần Hiểu Vũ.

Diệp Thiếu Dương lúc trước đoán không sai, Trần Hiểu Vũ được Quỷ di chỉ điểm, nói là xuống núi thay quần áo, nhưng căn bản không tính trở về dự tiệc nữa, mà là ẩn thân ở trong lùm cây bên cạnh quảng trường, quan sát động tĩnh bên này, vốn là chờ sau khi tiệc cưới chấm dứt, xem Diệp Thiếu Dương sẽ nhắc lại chuyện này hay không, làm khó dễ đối với pháp thuật công hội, nếu Quỷ di bên kia thật sự không che giấu được, hắn vẫn phải ra mặt, cùng lắm thì một mình gánh vác kết quả.

Cái này trái lại không phải vì hắn có dũng khí gánh vác hậu quả bao nhiêu, mà là, sự tình là tự mình chọc vào, không thể để pháp thuật công hội chịu tiếng xấu thay cho người khác, nhỡ đâu thực có hậu quả gì, mình cho dù là dập đầu nhận tội, cũng nhiều lắm là mất mặt, nhưng nếu khiến công hội khó chịu với mình, vậy tương lai mới thật sự không lăn lộn được nữa.

Kết quả… Còn chưa đợi đến tiệc cưới kết thúc, thì đã xảy ra nhiều biến cố như vậy.

Mắt thấy Diệp Thiếu Dương ôm Ngô Đồng chạy tới, trong lòng Trần Hiểu Vũ dị thường hưng phấn, cảm thấy cơ hội lập công chuộc tội đã đến, vì thế tế ra pháp khí Địa Hoang Ấn bên người mình, chờ Diệp Thiếu Dương qua đây, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, khởi xướng đánh lén.

Ở trên Địa Hoang Ấn, hắn trút xuống mười thành tu vi, lại là đánh lén, một tay Diệp Thiếu Dương còn ôm Ngô Đồng, vài loại nhân tố cộng lại, Trần Hiểu Vũ tự tin lần này Diệp Thiếu Dương tuyệt đối không tránh thoát, vô cùng có khả năng, mình có thể đem gã một đòn đánh chết.

Hắn nghĩ không sai.

Đối với tập kích đột nhiên khởi xướng này, Diệp Thiếu Dương quả thực chưa có bất cứ sự chuẩn bị nào, chờ lúc nhìn thấy, đại ấn màu xanh mang theo linh lực cường đại, đã hướng trên thiên linh cái của mình đập tới.

Nhưng trong nháy mắt, Diệp Thiếu Dương hét lớn một tiếng: “Đi ra!” Cùng lúc đó, tay trái bắt quyết, tay không đỡ Địa Hoang Ấn.

Hai đầu gối mềm nhũn, Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa bị ép ngã, nhưng đau đớn trên tay, ngược lại kích thích cương khí trong cơ thể hắn, hướng về bàn tay ùa đi, cuối cùng miễn cưỡng ngăn cản Địa Hoang Ấn này.

Tay không đấu pháp khí, vốn đã cực kỳ chịu thiệt, Trần Hiểu Vũ lại là dùng toàn lực, bản thân Địa Hoang Ấn này cũng là pháp khí thất đoạn quang, tự nhiên cũng không dễ dàng như vậy bị ngăn trở, chỉ tiêu phí một bộ phận linh lực, thế rơi xuống có sự chậm lại. Nhưng dù vậy, đã khiến Trần Hiểu Vũ chấn động tới cực điểm.

Vốn mình chiếm hết thiên thời địa lợi, một đòn đột nhiên, mục tiêu là đánh chết Diệp Thiếu Dương, kết quả thế mà lại để hắn dùng một tay nâng Địa Hoang Ấn của mình… Hắn rốt cuộc còn là người sao?

Ngay tại trong nháy mắt hắn phân thần, một bóng người từ trong ba lô Diệp Thiếu Dương bay ra, ở không trung hình thành một bóng hình xinh đẹp, chính là Mỹ Hoa, tóc vung lên, mái tóc dài đột nhiên sinh trưởng, giống như xúc tua, trói chặt hai tay Trần Hiểu Vũ.

Chương 2271: Khai Chiến (2)

Chờ Trần Hiểu Vũ phục hồi tinh thần, cổ cùng hai tay đã bị tóc Mỹ Hoa vây khốn chặt chẽ, trên tóc Mỹ Hoa tự nhiên cũng mang theo tu vi của cô, hai tay bị trói, Trần Hiểu Vũ không thể bắt quyết, chỉ có thể thầm đọc tâm pháp, muốn dựa vào cương khí đem những sợi tóc đó gỡ ra, nhưng trong khoảng thời gian ngắn nào làm được.

“Lão đại!” Mỹ Hoa quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương một cái.

Diệp Thiếu Dương hiểu cô muốn hỏi cái gì, nhìn chằm chằm Trần Hiểu Vũ, lạnh lùng phun ra ba chữ: “Giết chết hắn!”

Nếu không phải mình phản ứng nhanh, thực lực mạnh, vừa rồi một đòn kia, đã chết ở dưới tay Trần Hiểu Vũ, đối với người muốn giết mình, căn bản là không có gì để nói. Diệp Thiếu Dương tuy không sát phạt quả quyết như Đạo Phong, nhưng cũng không phải kiểu thánh mẫu.

“Thiếu Dương, không thể!” Ngô Đồng cả kinh biến sắc, tóm chặt tay Diệp Thiếu Dương, cầu xin: “Hắn nói như thế nào cũng là đồng môn của tôi, tôi tuy không có tình nghĩa gì với hắn, nhưng anh nếu là giết chết hắn, chung quy là vì tôi mà chết… Hắn cũng không quan hệ gì với việc này, anh bỏ qua cho hắn đi!”

Diệp Thiếu Dương nghe cô nói như vậy, nói với Mỹ Hoa: “Phế hắn là xong!”

Mỹ Hoa lập tức làm phép, tóc từ khoang miệng hắn vươn vào, ở trong bụng tìm được chỗ huyệt đan điền, dùng sức nghiền nát…

Cả người Trần Hiểu Vũ run lên, trong miệng phát ra tiếng kêu rên khàn khàn, đợi Mỹ Hoa đem hắn buông ra, thân hắn lập tức giống như con tôm cong lại, cuộn ở trên mặt đất, trong đôi mắt nhìn Diệp Thiếu Dương mang theo một tia tuyệt vọng cùng sợ hãi.

Đan điền tan vỡ, một thân cương khí tan đi, không thể hội tụ… Hắn không phải Diệp Thiếu Dương, không biết tâm pháp thổ nạp đại chu thiên, đan điền nát thì nát rồi, đời này không thể làm pháp sư được nữa.

Trừng phạt như thế… trong lòng Trần Hiểu Vũ chỉ có tuyệt vọng, hắn hối hận hành vi của mình, nếu sớm biết sẽ là kết quả này, cho dù là dập đầu nhận sai thì thế nào?

Nhưng hiện tại hối hận đã muộn rồi.

Diệp Thiếu Dương nhìn cũng không nhìn một cái, nói với Ngô Đồng: “Cô xuống núi trước, tìm một chỗ trốn đi, tôi trước ngăn trở bọn hắn, sau đó đi tìm cô.”

“Tôi đi chung với anh!”

“Cô đi cùng tôi, sẽ chỉ làm tôi phân tâm. Cô đi nhanh, nghe tôi an bài, tôi đã bao giờ từng khiến cô thất vọng!” Diệp Thiếu Dương nói nhanh.

Ngô Đồng ngây ra một phen, nghiến răng một cái, nói: “Vậy anh phải bảo trọng, tôi, chờ anh!” Nói xong hướng dưới núi chạy vội đi.

“Diệp Thiếu Dương, ngươi hôm nay nhất định chết không có chỗ chôn…”

Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn thoáng qua Trần Hiểu Vũ còn uể oải nằm ở dưới chân, mỉm cười, “Vậy ngươi cứ chờ xem.”

Từ bên hông cởi xuống Câu Hồn Tác, hướng tới các đệ tử pháp thuật công hội không ngừng áp sát chạy như điên qua.

Diệp Thiếu Dương lúc trước đã từng thử, Câu Hồn Tác hoàn toàn vô dụng ở thế giới này, nhưng đó là đối phó tà vật. Pháp sư lúc đấu pháp, rất nhiều thủ đoạn cùng pháp thuật nhằm vào tà vật là không có cách nào thi triển, càng nhiều thời điểm là dùng quyền cước công phu làm cơ sở, tìm kiếm sơ hở của đối phương, một khi có cơ hội, lại kết ấn làm phép… Lúc này, trên tay có một binh khí xứng tay, so với pháp khí còn hữu dụng hơn.

“Diệp Thiếu Dương, anh sao lại trở về!” Diệu Tâm chạy dẫn đầu phía trước truy binh, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương quay đầu, giật mình hỏi.

“Cô đi yểm hộ Ngô Đồng trước, tôi đến đối phó bọn họ!”

“Anh muốn chết à!” Diệu Tâm đi sát qua bên người hắn, thấy Diệp Thiếu Dương phấn đấu quên mình lao đi, muốn đi cùng hắn, do dự một phen, vẫn là đứng lại, hướng bóng lưng Diệp Thiếu Dương hô: “Thiếu Dương, anh nhớ lấy, cố gắng dẫn theo bọn họ xông xuống núi, tôi có biện pháp ngăn lại bọn họ!”

Nói xong không quay đầu lại đuổi theo Ngô Đồng.

Các đệ tử pháp thuật công hội kia thấy Diệp Thiếu Dương không những không chạy, còn chủ động trở về, trong lòng cũng chấn động không thôi, không khỏi đứng lại.

“Diệp Thiếu Dương, ngươi chẳng lẽ muốn đơn đấu chúng ta những người này hay sao?” Một pháp sư cầm đầu hướng Diệp Thiếu Dương hò hét.

Có gì không thể?”

“Ngươi chẳng lẽ là điên rồi?”

Lúc này có người thấy được Trần Hiểu Vũ ngã ở trên mặt đất, hô to gọi nhỏ, gã cầm đầu kia chỉ huy mọi người chia làm ba đường, một đường bám trụ Diệp Thiếu Dương, hai đường khác phụ trách nghĩ cách cứu viện Diệp Thiếu Dương cùng đuổi theo Ngô Đồng.

Hơn hai mươi pháp sư cắm đầu lao lên, bên này Diệp Thiếu Dương chỉ có một mình, quả thực là nghiền áp.

Diệp Thiếu Dương cầm Câu Hồn Tác, lao vào trong đám người, thi triển ra Đâu Suất Bát Quái Tiên. Trên Câu Hồn Tác không có linh lực quán thông, nhưng lúc vung sinh ra lực đạo lại không nhỏ, loại lực đạo này đối với linh thể loại quỷ hồn, tà linh không có tác dụng gì, nhưng hai mươi mấy người đối diện đều là nhân loại sống sờ sờ, bị roi thép vụt một phát như vậy, cảm giác tuyệt đối không dễ chịu.

Diệp Thiếu Dương ở trong đám người tả xung hữu đột, tuy các pháp sư kia cũng ra sức tiến công, nhưng nơi này có một vấn đề: sơn đạo quá hẹp, mà bọn họ lại quá nhiều người, có đôi khi một roi hạ xuống, muốn tránh hướng bên cạnh, lại va vào trên thân người khác, không thể không chịu một phát roi.

Những người này đương nhiên cũng không phải không phản kháng, ngại là trên tay đều không có vũ khí dài có thể địch nổi Câu Hồn Tác của Diệp Thiếu Dương, người lại nhiều, rất nhiều người bị chen ở phía sau, căn bản không có cơ hội ra tay, thật sự có thể giao thủ với Diệp Thiếu Dương, trong cùng một thời điểm cũng chỉ có ba năm người mà thôi!

Ở dưới tình huống binh khí ở thế yếu, bọn họ chỉ có làm phép tiến công, trong lúc nhất thời các loại linh phù, ấn pháp linh lực, ra sức hướng trên người Diệp Thiếu Dương chào hỏi.

Diệp Thiếu Dương thi triển Thiên Cương Bộ, phối hợp Đâu Suất Bát Quái Tiên, ở cùng lúc tiến công, cũng đem bản thân gắt gao bảo hộ.

Câu Hồn Tác là địa ngục huyền thiết luyện thành, tuy ở nơi này không được đại đế ban phúc, không có cách nào coi như pháp khí để dùng, nhưng thuộc tính địa ngục huyền thiết của nó, vốn có thể miễn dịch linh lực tương đối, bởi vậy, các thủ đoạn pháp thuật thường quy, đánh vào trên Câu Hồn Tác liền đá chìm biển lớn, không tạo thành thương tổn gì. Ngược lại bọn họ bên này, bị Diệp Thiếu Dương lục tục vụt ngã mấy người.

Hơn nữa Diệp Thiếu Dương thật sự chơi xỏ, cố ý đâm vào phía trong đám người, hướng hai bên vung roi, một bên là vách đá, bên kia là sườn dốc thân núi, phía sau lại là đám người, Diệp Thiếu Dương cố ý từng bước ép sát, không ngừng có người bị từ trên sơn đạo vụt ngã xuống, sườn dốc có một chút độ dốc, ngã xuống bình thường sẽ không ngã chết, nhưng không mất một lúc lâu cũng không bò lên được.

Hai mươi mấy người, ít nhất cũng là thực lực chuẩn Thiên Sư, trong đó còn có một người chuẩn Địa Tiên, nếu thật sự đều tự buông ra tay chân đánh mà nói, chỉ dựa vào một mình Diệp Thiếu Dương, là không có khả năng đánh thắng được nhiều người như vậy.

Nhưng thiên thời địa lợi, các loại ưu thế đều bị hắn chiếm hơn nữa phát huy đến cực hạn, lại thêm ra tay bất ngờ, ngay từ đầu đã quấy rầy đầu trận tuyến của đối phương, lúc này mới tạo thành bọn họ liên tiếp bại lui.

Không hổ là lão đại…

Mỹ Hoa theo không xa phía sau Diệp Thiếu Dương, chưa tiến lên hỗ trợ, cũng là Diệp Thiếu Dương an bài, khiến bản thân không phân tâm. Nhưng Mỹ Hoa vẫn luôn khẩn trương theo cách đó không xa, tính ở lúc hắn gặp được nguy hiểm đi lên giúp một tay.

Chương 2272: Khai Chiến (3)

Một người đánh hai mươi người, Mỹ Hoa vốn cho rằng sẽ là một cuộc chiến rất gian nan, nào ngờ Diệp Thiếu Dương lại chiếm chủ động. Cô đứng ở cách đó không xa, xem rõ ràng cả quá trình: lựa chọn đối với hoàn cảnh địa hình, thủ đoạn, nắm chắc thời cơ vân vân các phương diện, Diệp Thiếu Dương biểu hiện đều vô cùng nhuần nhuyễn.

“Không hổ là Diệp Thiếu Dương.”

Trên đỉnh núi đơn độc của Đào Hoa sơn, còn trong cái đình nhỏ duy nhất kia, Lý Hạo Nhiên và Bích Thanh không biết từ khi nào đã xuất hiện ở bên trên, ở cao nhìn xuống xem bên này chiến đấu.

“Ngươi nhìn thấy chưa, đây mới là đứa con ông trời lựa chọn đích thực.”

Bích Thanh hừ một tiếng, cũng bày tỏ tán thành. Bọn họ giống với Mỹ Hoa, nhìn thấy không phải thực lực Diệp Thiếu Dương triển lãm ra, mà là trên sự sáng tạo cùng nắm chắc đối với cơ hội.

“Ta thật ra không tin hắn là đứa con ông trời lựa chọn gì cả. Hơn nữa, cho dù hắn có thể đánh thắng những bao cỏ này, vẫn trốn không thoát, kẻ thật sự khó đối phó còn chưa ra tay đâu.”

Lý Hạo Nhiên nói: “Vậy phải xem ra tay là người nào.”

Diệp Thiếu Dương bên này, thừa dịp hỗn loạn cùng tiên cơ nắm giữ được, chỉ chốc lát thời gian đã đả thương gần mười người, trong đó có ba bốn người còn theo vách núi lăn xuống, đến bây giờ còn chưa trèo lên.

Nhưng đối thủ của hắn, đám đệ tử này của pháp thuật công hội dù sao cũng không phải pháp sư bình thường, ở sau khi mất tiên cơ, bắt đầu điều chỉnh đội ngũ, chậm rãi tìm được tiết tấu, vì thế đi lên ba bốn người chống đỡ Diệp Thiếu Dương, người còn lại từ bên cạnh vượt qua. Bọn họ đã từ bỏ việc trong khoảng thời gian ngắn bắt được Diệp Thiếu Dương, chỉ cần có thể bám trụ hắn, để đám người Trương Hiểu Hàn cùng quỷ di tới đây là được, nhiệm vụ chủ yếu nhất của bọn họ là đem tân nương tử Ngô Đồng tìm về.

“A!”

Hai người xông lên trước nhất đột nhiên ôm chân hét lên, cúi đầu nhìn lại, trên hai chân của mình đều dính vài cái đinh ba cạnh. Những cái đinh này đều đúc bằng đồng, dùng để đối phó cương thi, nhưng cái đinh dài một hai tấc, người ta giẫm lên vẫn sẽ bị xuyên vào chân. Lúc trước Diệp Thiếu Dương vừa chạy vội, vừa ném một đống đinh ba cạnh ở trên mặt đất, chờ chính là lúc này.

“Diệp Thiếu Dương ngươi là đồ vô sỉ!”

Vài người bị đinh cắm vào chân đành phải ngồi xuống, nhịn đau đem cái đinh từ trên chân nhổ xuống, đột nhiên phát hiện trên mặt đất còn có rất nhiều hạt đậu màu vàng, cầm một viên lên xem, là đậu đồng?

“Thái thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh! Thiên thụ thần uy, tát đậu thành binh!”

Diệp Thiếu Dương nhanh chóng niệm chú, toàn bộ đậu đồng phát nổ bốp bốp bốp, mấy người lập tức ngẩn ra. Các hạt đậu đồng trên mặt đất, không cần phải nói, tự nhiên là Diệp Thiếu Dương rắc, nhưng… pháp thuật Rắc đậu thành binh, chỉ có đối với tà vật mới hữu hiệu, đối với bọn họ những pháp sư này có thể có ích gì?

Đang buồn bực, ba người trước đó bị đinh ba cạnh đâm vào chân đột nhiên ôm chân ở trên mặt đất lên kêu thảm thiết, mấy người phía sau bị dọa giật mình, vội vàng hỏi đã xảy ra cái gì!

Ba người chỉ lo kêu đau, quay cuồng trên mặt đất, căn bản không có thời gian trả lời. Trong đó có một người còn lăn xuống núi.

“Đừng hỏi, trên đinh ba cạnh, có một tia khí tức ta lưu lại…” Mỹ Hoa đứng ở trên một khối đá núi của vách đá, che miệng cười.

Một câu này, đã khiến mấy người kia hiểu vì sao lại thế: vốn pháp thuật Rải Đậu Thành Binh đối với bọn họ những nhân loại này là không có hiệu quả, nhưng bởi vì trên đinh ba cạnh dính một tia tà khí, theo đinh ba cạnh đâm thủng chân bọn họ, khiến pháp thuật sai lầm đem bọn họ “kiểm nghiệm” thành tà vật, triển khai công kích…

Diệp Thiếu Dương phá vòng vây, lao về phía mấy người bị thương, lập tức bị mấy người chưa bị thương bên cạnh ngăn cản. Lúc này Mỹ Hoa từ phía trên lao xuống, thừa dịp chưa chuẩn bị, từ phía sau chui vào thân thể một người, sau đó… Tung người hướng trên sườn dốc nhảy xuống.

Người thường sau khi bị nhập vào, không có năng lực phản kháng gì, nhưng bị Mỹ Hoa nhập vào là gã chuẩn thiên sư, cảm giác được không đúng, lập tức niệm chú khu ma cho bản thân, đem Mỹ Hoa đuổi ra khỏi thân thể, sau đó… Phát hiện mình ở trên không trung cao mấy mét, hét lên một tiếng, rơi xuống sườn dốc, lăn mãi xuống.

Diệp Thiếu Dương và Mỹ Hoa hợp tác, trước sau giáp công, tìm được cơ hội, đem ba người bị thương kia ở trên mặt đất ném hết xuống triền núi…

Hơn hai mươi người đến bắt Diệp Thiếu Dương, lúc này chỉ còn lại có không đến một phần ba. Diệp Thiếu Dương không để ý bọn họ nữa, gọi Mỹ Hoa một tiếng, bảo cô một lần nữa bay trở về trong ba lô, sau đó hướng về phía quảng trường chạy như điên.

Những người chưa bị thương tiếp tục đuổi theo ở phía sau hắn.

Lúc sắp đến quảng trường, vừa lúc nhìn thấy một đám người chạy tới, dẫn đầu chính là Trương Hiểu Hàn, một đoàn đi theo phía sau, đều là các vị pháp sư lúc trước ngồi uống rượu mừng. Xảy ra loại chuyện cướp dâu này, rượu mừng tự nhiên cũng không uống nổi nữa, những người này vốn là kẻ phụ thuộc pháp thuật công hội, theo ở phía sau kiếm miếng cơm ăn, sau khi thấy xảy ra chuyện, lập trường rõ ràng theo sau pháp thuật công hội.

Mao Sơn, Long Hổ sơn các phái nhất quán phản đối pháp thuật công hội cũng tụ tập cùng một chỗ. Cho dù bọn họ sẽ không giúp pháp thuật công hội, nhưng cũng không tiện đi giúp Diệp Thiếu Dương, vì thế tránh ở phía sau cùng triển khai thảo luận về chuyện này.

Diệp Thiếu Dương nhìn thấy Trương Hiểu Hàn đuổi theo, đột nhiên đứng lại. Trương Hiểu Hàn cũng làm cái động tác tay dừng lại, trên mặt mang theo một cái mỉm cười âm độc, nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Vừa rồi không chạy, bây giờ hết cơ hội rồi.”

Diệp Thiếu Dương không để ý tới hắn, hướng tới quảng trường huýt gió một tiếng, chưa đợi tới mấy giây, cách đám người nghe thấy tiếng Tứ Bảo: “Ủa? Thiếu Dương cậu không có việc gì à, bọn tôi cũng không có việc gì, còn đang chống đỡ bên này.”

Tuy biết lấy thực lực của bọn Tứ Bảo không dễ bị người ta bắt được như vậy, nhưng nghe thấy tiếng Tứ Bảo, Diệp Thiếu Dương vẫn yên tâm, hướng về phía đó la lớn: “Vậy các cậu qua đây! Qua hết đây!”

Trương Hiểu Hàn cười lạnh một tiếng, nói: “Bọn hắn đã bị bao vây, không tới được đâu.”

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy phía quảng trường truyền đến một đợt tiếng kêu thảm thiết, đoàn người lập tức quay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy một đại hòa thượng dẫn đầu lao tới, làm người ta giật mình là, trên đỉnh đầu đại hòa thượng hiện ra một vị phật bốn mặt, mười tám cánh tay, trong mỗi một cái tay đều cầm một pháp khí, trong đó có tám món pháp khí lóng lánh ánh vàng, đem pháp sư chung quanh ý đồ tiến công đều chắn ở bên ngoài quầng sáng.

Ngô Gia Vĩ tay cầm Tàng Phong kiếm, ở phía trước mở đường không cần mạng, lại thêm Mao Tiểu Phương cùng Đạo Uyên chân nhân bảo vệ bên cạnh, xuyên qua đám người, dọc theo đường đi thế mà không ai có thể chống đỡ được.

Việc này cũng là có nguyên nhân. Lực chú ý của đám người Trương Hiểu Hàn đều ở Diệp Thiếu Dương bên đó, lúc trước bị Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ vây công một đoạn thời gian, trong lòng nhớ kỹ Diệp Thiếu Dương, cũng không liều mạng với bọn họ, về phần đám đệ tử pháp thuật công hội cũng đều đuổi theo Diệp Thiếu Dương. Vây công đám người Tứ Bảo, trên thực tế đều là các pháp sư dựa vào pháp thuật công hội, đại bộ phận thực lực đều không ra làm sao.

Tứ Bảo cùng Ngô Gia Vĩ tuy không có thực lực nghịch thiên như Diệp Thiếu Dương, nhưng ở giới pháp thuật nhân gian cũng là cường giả có thể đếm được trên đầu ngón tay, đối phó đám quân lính tản mạn này đương nhiên không thành vấn đề.

Chương 2273: Khai Chiến (4)

Thật ra, trong người vây công bọn họ cũng có cường giả, nếu cùng nhau phát lực mãnh công, cũng có thể bám trụ bọn họ trong một thời gian, nhưng sau khi Tứ Bảo tế ra Kim Thân La Hán, toàn bộ mọi người nhìn thấy đều hoảng sợ thất sắc, trong lúc nhất thời không dám tiến lên, lúc này mới khiến đám người Tứ Bảo xuyên qua đám đông. Diệp Thiếu Dương vội vàng đến tiếp ứng, hội hợp đến một chỗ.

“Ôi móa, sơn dương, ở đó có lão nhân con mẹ nó thật lợi hại, triệu hồi ra không biết là cái quỷ gì! Chúng ta thời đại kia, không có pháp thuật trâu bò như vậy!” Tứ Bảo vừa gặp mặt đã bắt đầu lảm nhảm với Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua, thấy mọi người đều có mặt, cũng an tâm, quay đầu nhìn Trương Hiểu Hàn. Trương Hiểu Hàn xuất thần nhìn chằm chằm Tứ Bảo, nói: “Ngươi là người nào, pháp thuật ngươi vừa rồi dùng, là La Hán Kim Thân phải không?”

Tứ Bảo không tò mò nói: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”

“Theo ta biết, La Hán Kim Thân ra từ Đạt Ma Hàng Ma Kinh, là một pháp môn tu hành vô thượng của phật môn.”

Một thanh âm khô cằn có chút âm lạnh từ phía sau đám người truyền đến, đám người tự động tách ra, Quỷ di đã đi tới.

Bà ta mãi không động thủ, vẫn luôn đứng ở chỗ cao quan sát Diệp Thiếu Dương cùng mấy trợ thủ kia của hắn.

Quỷ di vừa đi đến, vừa yên lặng nhìn Tứ Bảo, nói: “Ngươi đã biết La Hán Kim Thân này, ta cũng không hỏi ngươi là như thế nào học được, ta chỉ nói với ngươi một sự kiện.”

Tứ Bảo nhíu mày nhìn bà ta.

“Gia nhập pháp thuật công hội ta.”

Tứ Bảo cười một tiếng, “A di, chúng ta hiện tại là hai quân giao chiến, ngươi đào góc tường người ta như vậy thật sự được không?”

“Không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, ta không biết Diệp Thiếu Dương cho ngươi ích lợi gì, làm ngươi bán mạng thay hắn, nhưng thân mang tuyệt kỹ, lại không tiếng tăm gì, ngươi chẳng lẽ cam nguyện như thế? Chỉ cần ngươi gia nhập công hội ta, ta liền lập ngươi làm nhân gian phật môn đệ nhất đệ tử, ngươi nghĩ như thế nào?”

Tứ Bảo nhếch miệng, nói: “Ngươi định đoạt?”

“Tự nhiên, bằng thanh danh pháp thuật công hội ta, còn chưa có việc gì là không làm được, không riêng gì ngươi, còn có mấy vị bằng hữu này bên cạnh ngươi, ta thấy, thực lực đều là cực kỳ không tầm thường, nếu có thể hợp tác, tất có hậu báo.”

Tứ Bảo khoát một tay lên trên vai Diệp Thiếu Dương, cười nói: “Vậy hắn thì sao?”

Quỷ di liếc Diệp Thiếu Dương một cái, chậm rãi nói: “Hắn hôm nay nhục uy chúng ta, dù có thủ đoạn thông thiên, ta cũng không thể giữ hắn.”

Trương Hiểu Hàn nghe thấy câu này, nhẹ nhàng thở ra.

Tứ Bảo lắc đầu nói: “Vậy không được, chúng ta là huynh đệ, ngươi chỉ chiêu mộ ta, bỏ lại hắn, hắn sẽ mắng ta.”

“Người chết thì không thể mắng chửi người.” Quỷ di lạnh lùng nói.

Tứ Bảo cười ha ha, nói: “Không nói giỡn với các ngươi nữa, đừng nói chúng ta ít người bắt nạt nhiều người, các ngươi cứ việc đến đây đi, đơn đấu hay là quần chiến, Phật gia ta đều phụng bồi.”

Quỷ di biến sắc, nhìn mấy người vẻ mặt kiên định, có chút nghi hoặc nói: “Diệp Thiếu Dương rốt cuộc đã cho các ngươi chỗ tốt gì, khiến các ngươi phục tùng như thế?”

Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ nhìn nhau một cái, đều chưa trả lời vấn đề này. Không có bất cứ ích lợi nào thúc đẩy, lại nguyện ý vì đối phương mà đi chịu chết, toàn bộ thành viên liên minh tróc quỷ, đều là một loại tình huống như thế này, cho dù là Phượng Hề mới gia nhập không lâu cũng không ngoại lệ, bởi vì… Bọn họ là huynh đệ.

“Vị đại hòa thượng này, ngươi là đệ tử một phái nào?” Một lão hòa thượng đẩy ra đám người, đi tới, nhìn Tứ Bảo, trong nét mặt có chút kích động.

“Ta…” Tứ Bảo do dự một phen, nói: “Bần tăng đệ tử Ngũ Đài Sơn.”

“Ngũ Đài Sơn!” Lão hòa thượng đó nhảy dựng lên, đánh giá cao thấp hắn hồi lâu, nhíu mày nói: “Bần tăng sao chưa từng gặp ngươi?”

“Ngài là…”

“Bần tăng Ngũ Đài Sơn phương trượng Liễu Trần.”

Liễu Trần thiền sư!!

Tứ Bảo thiếu chút nữa đứng không vững. Hắn là truyền nhân chưởng giáo Ngũ Đài Sơn, tự nhiên từng nghe nói tên Liễu Trần thiền sư, tính ra, vị Liễu Trần thiền sư này còn là thái sư tổ của mình, hơn nữa là thật sự đích truyền, hôm nay thế mà lại gặp được người thật, Tứ Bảo làm sao có thể không kích động.

“Đừng bại lộ.” Diệp Thiếu Dương ghé tai hắn thấp giọng nói.

Tứ Bảo tỉnh ngộ lại, nói quanh co mình chỉ là đệ tử một ngôi chùa nhỏ bên dưới Ngũ Đài Sơn, trên danh nghĩa là đệ tử Ngũ Đài Sơn, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa có tư cách lên núi.

Liễu Trần thiền sư vừa nghe, nghi hoặc trong lòng biến mất: như Ngũ Đài Sơn, Cửu Hoa Sơn tông phái lớn như vậy, ở quanh sơn môn, đều có rất nhiều chùa miếu nhỏ, dựa vào các môn phái lớn đó, trên danh nghĩa coi như là đệ tử tông phái lớn, thực gặp phải việc gì to tát, cũng có thể kéo ra trợ thủ, có tệ nhất cũng có thể góp mặt. Bởi vậy các tông phái lớn kia cũng đều vẻ vẻ ngầm đồng ý bọn họ tồn tại.

Liễu Trần thiền sư thân là phương trượng Ngũ Đài Sơn, môn hạ đệ tử vô số, bản thân cũng không phân biệt nổi, tự nhiên sẽ không đi quen biết một ngoại tông đệ tử, tiến lên một bước, hỏi: “Ngươi là làm sao tu thành La Hán Kim Thân?”

“Cái này…” Tứ Bảo nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, vốn định nói là hắn cho, nghĩ một chút cũng không cần phải nói thật, chỉ nói là cơ duyên xảo hợp.

Liễu Trần vừa nghe, chậm rãi gật đầu, trong miệng nói thẳng “tạo hóa”, vẻ mặt tỏ ra cực kỳ kích động.

“Đủ rồi!!” Trương Hiểu Hàn hét lớn một tiếng, hắn không muốn vì người không liên quan mà lãng phí thêm thời gian nữa, ánh mắt âm lãnh nhấp nháy nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Diệp Thiếu Dương, ngươi muốn chết như thế nào!”

“Đơn đấu thế nào? Ta thỏa mãn ngươi một phen.” Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu nhìn hắn, “Làm một trận chiến sinh tử đi.”

Trương Hiểu Hàn cười lạnh, “Ngươi rất thông minh, ta bên này đông người gấp mấy chục lần ngươi, muốn giết các ngươi dễ như trở bàn tay, ta vì sao phải đơn độc quyết đấu với ngươi?”

“Bởi vì ngươi cần thể diện.” Diệp Thiếu Dương cười cười, sau đó gật gật đầu, “Vợ ngươi đã tới tay rồi còn bị ta đoạt đi, còn trước mặt nhiều người như vậy, ngươi khẳng định muốn đem ta bầm thây vạn đoạn, nếu dựa vào nhiều người đánh thắng ta, cũng không tính là vẻ vang gì, cho nên, ngươi cần một mình chiến thắng ta, đem ta dẫm ở dưới chân, chỉ có như vậy mới có thể đòi lại thể diện.”

Trương Hiểu Hàn lẳng lặng nhìn hắn, nói: “Ngươi có tư cách gì quyết đấu với ta?”

Diệp Thiếu Dương xoay người nhìn thoáng qua phía sau, nói: “Đây, chính là tư cách.”

Phía sau hắn, các đệ tử pháp thuật công hội kia đứng, có kẻ bị mình đả thương, còn có không ít từ trên sườn dốc thân núi leo lên, thân thể bị cây cối các thứ cào tất cả đều là vết thương, đi đường cũng khập khiễng, đỡ lẫn nhau, vốn là đuổi theo Diệp Thiếu Dương, về sau thấy hai bên đối thoại, tạm thời không đánh nữa, chỉ đi theo ở phía sau, trải qua Diệp Thiếu Dương nhắc nhở, toàn ánh mắt bộ mọi người đều dừng ở trên thân bọn họ. Bộ dạng chật vật này…

Đám người Tứ Bảo không kiêng nể gì cười lên trào phúng.

Đám người Trương Hiểu Hàn và Quỷ di sắc mặt rất khó coi, quát lớn bọn họ lui ra.

Trương Hiểu Hàn nhìn Diệp Thiếu Dương, nghiến răng nghiến lợi, còn muốn nói chút gì đó, Diệp Thiếu Dương khoát tay một cái, vượt ở trước hắn nói: “Được rồi được rồi, ta đã nghe đủ ngươi làm màu, đều là kiểu cũ, không có ý nghĩa, muốn đánh thì mau tới đây.”

Chương 2274: Quyết Đấu (1)

Trương Hiểu Hàn nâng tay phải, tay trái lấy ra một đồng tiền Ngũ Đế, ở trên bàn ta dùng sức vẽ x, máu tươi từ lòng bàn tay tràn ra.

Người ở đây thấy một màn như vậy, đều có chút động dung, pháp sư làm như vậy, liền đại biểu muốn tiến hành trận chiến sinh tử với đối phương, không chết không thôi.

“Diệp Thiếu Dương, hôm nay ngươi và ta chỉ có một người có thể sống sót rời khỏi, ngươi có dám hay không?”

Ra ngoài dự liệu, Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu.

Mọi người một mảng ồ lên. Cũng đã đến mức này rồi, ngươi thế mà lại không dám cược mạng với người ta?

“Ngây thơ.” Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: “Hôm nay đến một bước này, vốn đã là ngươi chết ta sống, còn cần loại trình tự ngây thơ này sao, vết thương lớn như vậy, bao lâu có thể lành được.”

Vừa thở dài, vừa lấy ra đồng tiền, ở lòng bàn tay của mình cũng vẽ chữ x.

“Làm màu.” Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ trăm miệng một lời.

Trương Hiểu Hàn cái gì cũng chưa nói, trực tiếp lao lên, tay trái kết ấn, lòng bàn tay hướng về phía trước, năm luồng khí đen, từ trong khe ngón tay bay ra, vây quanh Diệp Thiếu Dương, bắt đầu tấn công mãnh liệt.

“Ngũ Triều Nguyên Khí!” Trong đám người vây xem bộc phát ra tiếng kinh hô.

Không thiếu cao nhân có đạo, mình tuy không biết, nhưng liếc một cái liền nhìn ra đây là pháp thuật chí cường của đạo môn Ngũ Triều Nguyên Khí, nhất thời kinh hãi không thôi.

“Thế mà lại học được Ngũ Triều Nguyên Khí! Trách không được pháp thuật công hội coi trọng hắn như thế.”

Vân Xuân Sinh, Tử Vân Chân Nhân… tông sư mấy đại môn phái đứng ở cùng một chỗ, quan sát trận quyết đấu này, mắt thấy Trương Hiểu Hàn vừa lên đã dùng ra Ngũ Triều Nguyên Khí, mấy người trao đổi ánh mắt một phen, vẻ mặt đều ảm đạm không thôi.

Bọn họ đã sớm âm thầm điều tra Trương Hiểu Hàn, tuy biết hắn thực lực rất mạnh, nhưng đối với pháp thuật hắn tu luyện lại là hoàn toàn không biết gì cả, hôm nay Trương Hiểu Hàn cũng là có ý khoe khoang, vừa lên đã dùng ra Ngũ Triều Nguyên Khí loại pháp thuật thất truyền này, tự nhiên cũng là có ý lập uy.

Chỉ bằng một chiêu này, hắn đã có tư cách trở thành đệ nhất đệ tử, kêu gọi đồng môn.

“Xuân Xuân, truyền nhân này của ngươi nguy hiểm rồi nha.” Tử Vân Chân Nhân vỗ vỗ bả vai Vân Xuân Sinh, nói.

Vân Xuân Sinh biết hắn chỉ là Diệp Thiếu Dương, nói: “Đừng vội nói bậy, hắn không phải truyền nhân của ta, là Lăng Ba Tử bên kia.”

Tử Vân Chân Nhân hừ một tiếng, nói: “Ngươi không cần che giấu, Lăng Ba Tử đã sớm phong sơn tự học, làm sao có thân truyền đệ tử khá như vậy. Ta vừa rồi quan sát hồi lâu, tiểu tử này dùng chính là Mao Sơn pháp thuật chính tông, ngươi không thừa nhận không quan trọng, nhưng ngươi không nên để hắn đi chịu chết, hắn nếu thật có thiên phú dị bẩm, ngươi dạy dỗ thêm mấy năm, không phải càng tốt hơn. Ngươi nha, quá sốt ruột rồi.”

Vân Xuân Sinh nói: “Ngươi đây là có ý tứ gì?”

“Trương Hiểu Hàn này đã tu thành Ngũ Triều Nguyên Khí, nhân gian đệ tử đời thứ hai trở xuống, không có khả năng có đối thủ, truyền nhân này của ngươi khí thế hùng hổ, nhưng hôm nay chỉ sợ phải chết ở chỗ này, đến một khắc đó, ngươi cũng không tiện cứu đâu.”

Vân Xuân Sinh giật mình, nói: “Đi mẹ ngươi đi, ta trái lại hy vọng hắn là truyền nhân của ta.”

Tử Vân Chân Nhân cũng không tức giận, đem mấy lão già đều gọi đến, làm thành một vòng, hạ giọng nói: “Truyền nhân này của Xuân Xuân, thiên phú dị bẩm, các vị không phải vẫn luôn tìm tìm đệ tử trẻ tuổi có thể chống lại pháp thuật công hội sao, ta thấy tiểu tử này có thể gánh trọng trách, chúng ta cùng nhau dạy dỗ hẳn hoi, cho thêm thời gian, chưa chắc không thể chống lại Trương Hiểu Hàn.”

Liễu Trần thiền sư nói: “A Tử, ngươi nghĩ thật ra dễ dàng, nhưng tiểu tử này đặt ra cái hẹn tử đấu với Trương Hiểu Hàn, sợ là hôm nay phải táng thân nơi đây, không được cứu trợ.”

Mấy lão già này đều là tông sư một phái, bình thường ở trong tông môn của mình đều được cung phụng các kiểu, nói chuyện làm việc đều là có phong độ, rất quy củ, nhưng thời điểm không có người ngoài, giữa những lão già này cũng sẽ trêu chọc lẫn nhau, nói chuyện luôn không đứng đắn.

Tử Vân Chân Nhân nói: “Ngươi đúng là không thông, nếu không phải vậy, ta tán gẫu cái gì với các ngươi. Ý tứ của ta, chờ lúc tiểu tử này chiến bại, chúng ta giành ra tay, đem hắn cứu ra…”

Đại Diễn thiền sư của Cửu Hoa Sơn nói: “Không được không được, đã nói là đổ đấu, đến lúc đó chúng ta ra tay cứu người, pháp thuật công hội nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.”

“Cùng lắm thì đánh một trận, cũng sẽ không thực sự thế nào, chỉ cần chúng ta đám lão già này một lòng, pháp thuật công hội quả quyết sẽ không thực sự xé rách da mặt, đến lúc đó nói chút lời hay, Trương Hiểu Hàn cũng hết giận, hai bên dừng tay ở đây, chẳng phải là càng tốt.”

Đoàn người thương lượng một lát, đều cảm thấy biện pháp này khả thi.

Đại Diễn thiền sư nói với Vân Xuân Sinh: “Tiểu tử này là truyền nhân nhà ngươi, đến lúc đó, ngươi đứng ra nói chuyện trước, chúng ta đều chống lưng ngươi là được.”

“Ta thật sự không quen biết hắn, ta lừa các ngươi làm gì!” Vân Xuân Sinh đầy buồn bực.

“Ngươi cũng đừng che giấu nữa, sự tình liên quan đại kế tương lai của giới pháp thuật, chúng ta cũng không ghen tị hắn là đệ tử Mao Sơn ngươi.” Đại Diễn thiền sư lời nói thấm thía.

Mấy người còn lại cũng đều gật đầu, ủng hộ quan điểm này. Vân Xuân Sinh thật sự bất đắc dĩ, lại giải thích không rõ, đành phải đáp ứng. Mấy người tách ra, lại lần nữa nhìn về phía trên chiến trường.

Năm luồng khí đen đều tự hình thành vòng xoáy, bám hút ở trên bộ vị khác nhau trên người Diệp Thiếu Dương: đỉnh đầu, hai vai, còn có hai cổ tay, đều là chỗ mệnh môn. Trương Hiểu Hàn ý đồ rất rõ ràng, chỉ cần một huyệt vị bị công phá, ba hồn bảy vía trong cơ thể Diệp Thiếu Dương đều khó giữ được, nhưng Diệp Thiếu Dương làm phép bố trí kết giới, dị thường vững vàng ngăn cản thế công của Ngũ Triều Nguyên Khí.

“Đây không phải Ngũ Triều Nguyên Khí thật sự, là từ trong phật môn ngũ phương thôi diễn ra, là bản đạo nhái, ngươi dọa được người khác, không dọa được ta.” Diệp Thiếu Dương vừa làm phép, vừa nói.

Trong lòng Trương Hiểu Hàn rùng mình, nói: “Ngươi làm sao biết được?”

“Sư huynh ta trước kia từng làm như vậy, về sau hắn học được Ngũ Triều Nguyên Khí thật sự, mới bỏ qua trò chơi này, ngươi hiện tại chơi cái này, ta đã từng thấy cả tám đời rồi.”

“Sư huynh ngươi… Sư huynh ngươi là người nào? Không có khả năng, thiên hạ không có khả năng có Ngũ Triều Nguyên Khí thực!”

“Sư huynh ta, là người mà ngươi không hỏi tới nổi.”

Diệp Thiếu Dương lấy ra tám đồng tiền Ngũ Đế, hướng phía trước đánh ra.

“Tiễn định bát môn, cương khí vân sinh, cấp cấp như luật lệnh!”

Tám đồng tiền Ngũ Đế rơi ở trước người mình, hình thành một cái hình dạng ngôi sao năm cánh.

Bát Môn Kim Tỏa Trận!

Tám đồng tiền đều tự bắn ra linh quang, đem quanh thân Diệp Thiếu Dương bảo vệ, nháy mắt đem Ngũ Triều Nguyên Khí từ trên người xua ra khoảng cách ba tấc, hình thành giằng co.

Tử Vân Chân Nhân dùng cánh tay thúc Vân Xuân Sinh một cái, nói: “Còn nói không phải truyền nhân, Bát Môn Kim Tỏa này không phải đích truyền nhà ngươi, Lăng Ba Tử biết cái này?”

Vân Xuân Sinh kinh ngạc không biết nói gì.

Một bóng người lướt đến trước mặt Vân Xuân Sinh, chính là Quỷ di.

“Vân lão tổ, ngươi dạy đệ tử tốt lắm.”

Vân Xuân Sinh vội ho một tiếng, cứng cổ nói: “Không sai, đây là truyền nhân Mao Sơn ta.”

Quỷ di cười, nói: “Vậy xem ra việc hôm nay, cũng là ngươi mưu tính đã lâu.”

Vân Xuân Sinh lời lẽ chính nghĩa, ngang nhiên nói: “Giới pháp thuật nhân gian, chung quy không thể để công hội các ngươi chiếm hết, Mao Sơn ta luôn gánh vác thiên hạ.”

Tử Vân Chân Nhân cướp lời: “Nói thật với ngươi, không riêng gì Mao Sơn, việc hôm nay, mọi người chúng ta đều có phần. Gánh vác thiên hạ, tông phái dẫn đầu, chúng ta tự nhiên không thể ngồi xem mặc kệ!”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tập 53 theo yêu cầu nhé :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
☣Bộ Truyện Con Đường Bá Chủ cập 24h mỗi ngày nhé các đạo hữu ...!☣ f5 hoặc tải lại trang để nhật chính xác nhé..:)☣Còn các thành viên thì không cần :) mặc định cập nhật bất kỳ truyện nào mới nhất nhé
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 tuần trước
Tớ mới eidt lại được 500 chương mới nhất nhé ... đã gửi cho hà thu nhé bạn..^^!Chậm nhất giờ này ngay mai hoàn tất nhé bạn
https://audiosite.net
hạ vũ 2 tuần trước
truyện ta đánh cắp dòng thời gian không ra nữa ak 😂
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé ...
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thông báo vs góp ý...!☣Bộ truyện này có nhiều tên gọi khác nhau nhé vì nó đồng âm ( giống như ngôn ngữ địa phương )☣Thần Võ Thiên Tôn ( Vạn Võ Thiên Tôn)☣Cái này do Đình Huy edit dịch và post lên trong nhóm do Hà Thu diễn đọc nhé ...!☣Website đơn giản tụ tập nhất nhiều CTV yêu thích và nghe truyện tất cả do thành viên đóng góp bản thân mình cũng không có quyền sửa đổi nhé, mình chỉ để lại tag ở dưới là Thần Võ Thiên Tôn nhé chư vị. ^^!☣Thân Ái - ☣Ngoài ra mình lịch đăng truyện từ 16h > 23h hôm này sẽ gửi đến các chư vị 20 bộ truyện đã yêu cầu
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn gửi thông báo ...!Bộ này đã fix lại nhé qua giọng đọc MC: Hà Thu nhé !!Thân Ái
https://audiosite.net
Haizz...! Mình xin phép trả lời bạn Duy Phương ( Fb)☣ Muốn tìm truyện hay theo đúng Gu của mình thích rất đơn giản ngày trang chủ có bộ lọc truyện đó bạn phương ( Ví dụ bạn chọn truyện Đao Tu + Truyện hay = Lọc )☣ Tuy mình thích đọc truyện kiếm tu nhưng bộ truyện này quả thấy rất hợp gu của mình nhé...☣ Main thân thế khá bí ẩn + Tích cách trọng tình, trọng nghĩa.☣ Sát Phát : Từ nhỏ đã gia nhập Sát Thủ ( Ám Sát - Sát phát thì chắc cũng không phải bàn nhé )☣ Mưu Trí : main không giỏi khoản này lém nhưng Cơ Trí thì có thừa.☣ Hệ thống tu luyện rất khá đặc biệt nhé...main có lối suy nghĩa cực bá đạo ( Sáng Tạo: hắn muốn gom tất cả chuyển thành Đao Đạo: Kiếm + Trận + Ý + Pháp + Thân + Ẩn )Mình Để cử bộ này nhé Duy Phương bộ truyện hoàn toàn phù hợp tất cả yêu cầu của bạn đã inbox bên FBThân Ái
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ truyện vẫn nghe được bình thường nhé ...!Ngoài ra mình cũng up thêm sever Mới đề phòng nhé ..^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!