Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 308
❮ sautiếp ❯Chương 2174: Lạc Đà Gầy Vẫn Lớn Hơn Ngựa (2)
Diệu Tâm hỏi Diệp Thiếu Dương: “Vậy Thiên can Địa chỉ này phối hợp, rõ ràng chính là sai…”
“Cái này không gọi là sai, ở trong hậu thiên bát quái, quả thật không đẩy ra được loại tổ hợp này, nhưng tiên thiên bát quái thì lại khác, nhưng nơi này chỉ có hai cột, nói rõ chỉ dùng một cái Dịch số trong tiến thiên bát quái, tiên thiên bát quái tổng cộng có tám cái Dịch số, người bố trí trận pháp này tham ngộ thấu một tổ Dịch số trong đó, coi như là không dễ dàng rồi.”
“Toàn là nói bậy!” Trần Hiểu Vũ nói, “Tiên thiên bát quái cho dù có, người đời sao có khả năng thăm dò được! Ngươi đã to mồm mà không biết ngượng, vậy người nói cho ta biết, tám tử Dịch số này là gì?”
“Ngươi cho rằng ta đầu heo giống với người à! Ta cũng không phải cha ngươi, ta dựa vào cái gì nói cho ngươi?”
“Ngươi!” Trần Hiểu Vũ đột nhiên rút kiếm, chỉ vào Diệp Thiếu Dương, “Ngươi dám mắng ta!”
“Ta mắng chính là ngươi!” So với thực lực mà nói, tính tình Diệp Thiếu Dương kém hơn nhiều, mặt hàng này, từ khi quen biết bắt đầu, đã luôn đối nghịch với mình, các loại bắt bẻ mình, mặc kệ mình nói cái gì, là đúng hay là sai, gã này đều phải phản đối, hơn nữa trào phúng mình một phen, một lần này hắn tuy chưa nói nặng gì cả, nhưng dọc theo đường đi tích lũy, Diệp Thiếu Dương thật sự có chút cảm giác không thể nhịn được nữa, nhịn không được bắt đầu bắt bẻ.
“A…”
Yêu phó của Trần Hiểu Vũ, con khỉ mặt quỷ kia lập tức nhảy lên bả vai Trần Hiểu Vũ, trong cổ họng phát ra thanh âm nổi giận, hướng Diệp Thiếu Dương nhe răng trợn mắt, xem bộ dáng này, chỉ cần Trần Hiểu Vũ ra lệnh một tiếng, nó sẽ không chút do dự phát động tiến công đối với Diệp Thiếu Dương.
“Đến đi! Dám ngọ nguậy một cái, ta lập tức khiến người hồn phi phách tán!”
Một tay Diệp Thiếu Dương đè Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, vẻ mặt khủng bố tương tự với khỉ mặt
quỷ kia.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều bị biểu hiện của hắn dọa ngây người.
Từ khi quen biết bắt đầu, Diệp Thiếu Dương cho người ta cảm giác chính là một bộ dạng không lạnh không nóng, cho dù là tiếp nhận đánh cuộc của Trần Hiểu Vũ, cũng bị người ta coi là người thường hành động theo cảm tình, nhưng giờ này khắc này, hắn biểu hiện ra một mặt thịnh nộ, trong đó lộ ra loại khí phách kia, lại hoàn toàn không tương xứng với thân phận thiện sự của hắn.
Khỉ mặt quỷ trong lúc nhất thời cũng bị khí thế cả vú lấp miệng em của hắn làm ngây ra, Trần Hiểu Vũ cũng giật mình.
“Tiểu nghiệt súc, ngươi đụng đến ta một cái thử xem!” Thanh âm Diệp Thiếu Dương âm lãnh làm người ta tim đập nhanh.
Con khỉ mặt quỷ kia điên cuồng hét lên một tiếng, hướng Diệp Thiếu Dương bổ nhào tới.
“Đừng như vậy!” Diệu Tâm và Mao Tiểu Phương muốn ngăn cản, đã không còn kịp, trong lòng
| hiện lên một cái trực giác: Diệp Thiếu Dương nhất định sẽ bị thương trong tay con khỉ mặt quỷ này. Mới vừa rồi mặc kệ cả vú lấp miệng em như thế nào, dù sao chỉ là trên khí thế, thực lực của hắn, mọi người đều biết, khỉ mặt quỷ ít nhất là yêu linh, bị nó kề mặt tiến công như vậy, lấy thực lực của hắn, chỉ cần trúng một đòn, không chết cũng phải trọng thương.
Đúng lúc này, Diệp Thiếu Dương đột nhiên giơ tay phải, trong miệng nhanh chóng niệm lên hai câu chú ngữ: “Thiên thông hàng lâm, vạn vật giai kinh! Phá!”
Theo một tiếng hét lớn, trong bàn tay đột nhiên bắn ra một đạo linh quang, bay vụt ra ngoài. Con khỉ mặt quỷ kia đang vồ về phía hắn, bất ngờ không kịp đề phòng, bị bắn trúng, nhất thời kêu thảm một tiếng, hướng phía sau bay qua Trần Hiểu Vũ, rơi xuống đất.
Tay phải Diệp Thiếu Dương run lên, cũng bị đẩy lui hai bước, tay phải run lên, đau đến mức hít sâu một hơi, âm thầm cảm khái thực lực của mình không đủ, nếu trước kia mình thời điểm pháp lực đỉnh phong, dùng m Dương Kính toàn lực vỗ một nghiệt súc như vậy, không nói nghiền chết một con kiến đi, ít nhất cũng căn bản không cần cố sức, thoải mái có thể đập chết nó.
“Thực mẹ nó không còn dùng được!” Diệp Thiếu Dương oán hận nói. Nhưng, một chiêu này của hắn, rung động đối với những người bên cạnh lại khó lường, tính cả Diệu Tâm cùng Mao Tiểu Phương vốn muốn giúp đỡ, cũng kinh ngạc đứng lại, vẻ mặt không thể tưởng tượng nhìn Diệp Thiếu Dương
Về phần Trần Hiểu Vũ, đã sớm ngây người.
Khỉ mặt quỷ quay cuồng ở trên mặt đất, sớm đã không còn luồng khí thế lúc trước, vừa quay cuồng còn vừa rên rỉ, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Ai cũng không ngờ, Diệp Thiếu Dương thế mà lại một đòn đã đem khỉ mặt quỷ ít nhất thân là yêu linh đánh trọng thương.
“A, người muốn chết!” Trần Hiểu Vũ phục hồi tinh thần, giờ kiếm lên thẳng, muốn đâm Diệp Thiếu Dương.
Lúc này Diệu Tâm và Mao Tiểu Phương đều kịp làm ra phản ứng, tiến lên ngăn cản Trần Hiểu Vũ.
“Hiểu Vũ, không thể như thế!” Diệu Tâm quát.
Một tay Mao Tiểu Phương ấn bả vai Trần Hiểu Vũ, nói: “Trần sư đệ, là yêu phó của người động thủ trước với hắn, người ta chỉ là phản kích… Đã không có việc gì, thì bỏ qua đi.”
Trần Hiểu Vũ không thuận theo, nhưng cũng không tiện trực tiếp động thủ với hai bọn họ, đặc biệt là Diệu Tâm, chỉ có thể oán hận nhìn Diệp Thiếu Dương, quát: “Ngươi không phải đối thủ của Hầu Vương nhà ta, trong tay người có cái gì!”
“Ngươi nói cái này sao!” Diệp Thiếu Dương cười lên, hướng hắn quơ quơ m Dương Kính trong tay.
Lúc trước thịnh nộ biểu hiện, không phải hắn phô trương thanh thế.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Hắn tuy chỉ có pháp lực Chân nhân, nhưng trên người có rất nhiều pháp khí cửu đoạn quang, đối phó Trần Hiểu Vũ pháp sư này có lẽ không có tác dụng gì, nhưng đối với tà vật, có sát thương phi thường cường đại. Bởi vậy, hắn có tự tin, thậm chí trong tiềm thức muốn chọc giận con khỉ mặt quỷ kia, cho nó cái giáo huấn. Bị khinh bỉ suốt dọc đường, hắn thật sự không muốn nhịn nữa.
Tuy chưa đến thời điểm hoàn toàn xé rách da mặt, nhưng ít ra cũng phải cho nó cái ra oai phủ đầu, miễn cho dọc theo đường đi nói những lời quái gở khiến mình ngột ngạt nữa.
Trần Hiểu Vũ tuy không biết trong tay Diệp Thiếu Dương là cái gì nhưng cũng rõ không phải pháp khí bình thường, lạnh lùng nói: “Người chẳng qua là ỷ vào pháp khí, thừa dịp người ta chưa chuẩn bị, đánh bất ngờ đả thương người, tính là cái gì, người như vậy ta càng khinh thường ngươi!”
Diệp Thiếu Dương nhún vai nói: “Ngươi cứ khinh thường, dù sao ta đã trút giận, bị thương cũng không phải ta.”
“Ngươi” Trần Hiểu Vũ bị tức đến muốn hộc máu, thế nào cũng muốn lao qua xử lý hắn.
“Quấy rối đủ chưa!” Ngô Đồng lạnh lùng quát một tiếng, thanh âm không lớn, nhưng không giận mà uy, lập tức chân trụ Trần Hiểu Vũ.
Ngô Đồng đi đến trước mặt Trần Hiểu Vũ, nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Hắn mở mồm đả thương người yêu phó của ta tức không chịu nổi, muốn giáo huấn hắn một phen, có gì không thể, Ngô Đồng người ta là sư huynh muội, cho dù người bình thường không thích ta, nhưng đừng có mà luôn khuỷu tay hướng bên ngoài!”
“Ồ.” Ngô Đồng cười lạnh một tiếng, nói, “Ngươi là muốn giảng đạo lý với hắn sao?”
“Có gì không thể?”
“Chỉ có kẻ yếu mới giảng đạo lý.” Ngô Đồng thản nhiên nói, “Giảng nhiều đạo lý như vậy làm gì, yêu phó của người thực lực không đủ, chủ động khiêu khích, bị người ta đánh, còn có cái gì để nói sao?”
Trần Hiểu Vũ cứng họng, hắn hiểu ý tứ Ngô Đồng: thế mà đạo lý nói không thông, hai bên đều cảm thấy mình có lý, như vậy chính là dựa vào thực lực để phân cao thấp… Bị người ta đánh, còn lải nhải như vậy, loại biểu hiện này, càng thêm giống kẻ yếu.
Trần Hiểu Vũ nghiến răng, mạnh mẽ khắc chế thù hận, lập tức lại bày ra tư thái cường giả, hướng Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.
Chương 2175: Quái Vật Bên Chữ Trùng (1)
Trần Hiểu Vũ lạnh lùng nói: “Rất tốt, dù sao người ta có đánh cuộc trong người, tương lai Đào Hoa son trên Long Hoa hội, ta muốn người trước mặt mọi người dập đầu nhận sai!”
Diệp Thiếu Dương bĩu môi, mình đã trút giận xong, cũng lười tranh luận với hắn tiếp, quay đầu nói với Diệu Tâm: “Tổ tiên nhà cô, có phải hiểu được án thiên bát quái này hay không?”
Diệu Tâm do dự một phen, đáp: “Tổ tiên nhà tôi từng có cơ duyên, từng tham ngộ được hai tổ Dịch số trong tiên thiên bát quái…”
Lời vừa nói ra, mấy người ở đây đều ngây người, Trần Hiểu Vũ lúc trước còn hoài nghi trên đời không tồn tại tiên thiên bát quái, nghe xong Diệu Tâm nói, nhất thời cảm thấy trên mặt nóng rát đau đớn. Hắn có gan hoài nghi Diệp Thiếu Dương, nhưng không dám hoài nghi lời Diệu Tâm nói, lập tức lui đến một bên không dám nói nữa.
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Vậy thì đúng rồi, cấm chế bàn xoay này, chính là căn cứ một tổ Dịch số trong tiến thiên bát quái chế định, nếu tổ tiên cô không hiểu tiên thiên bát quái, căn bản không có khả năng mở ra được cơ quan này, trừ phi mở ra cơ quan không phải tổ tiên cô.”
Diệu Tâm mở to hai mắt, nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, nói: “Anh làm sao có thể nhìn ra tiên thiên bát quái Dịch số?”
“Cái này…” Diệp Thiếu Dương khó xử gãi đầu, cười cười, nói: “Nếu tôi nói tôi hiểu tiên thiên bát quái, cô tin hay không?”
“Chỉ ngươi?” Trần Hiểu Vũ cười ha ha, “Diệp Thiếu Dương, lúc trước người nói những thứ đó, còn có lẽ làm người ta tin tưởng, nhưng mà… Tiến thiên bát quái, ngươi một tên thiên sư, lại còn nói cái gì tiên thiên bát quái? Ngươi nếu biết tiến thiên bát quái, ngươi còn không sớm đã một chưởng
đánh chết ta? Ha ha ha…” Diệp Thiếu Dương khí định thần nhàn nhìn hắn, lười để ý tới hắn, quay đầu nhìn người còn lại, cũng đều lộ ra vẻ mặt rõ ràng không tin, Tào Vũ Hưng cùng Lô Hiểu Thanh càng là khuôn mặt mang sự khinh bỉ, chỉ là không giống Trần Hiểu Vũ trực tiếp biểu hiện ra ngoài như vậy.
Diệp Thiếu Dương hướng Diệu Tầm nhún vai, nói: “Tôi không có cách nào khiến cô tin tưởng tôi biết tiên thiên bát quái, tóm lại. Cô tin tưởng tôi có nỗi khổ trong lòng không thể nói đi.”
Diệu Tầm nhìn hắn một hồi, không nói gì nữa, quay đầu nhìn cửa đá mở ra nửa cánh nói: “Cửa đã mở ra, chúng ta vào thôi.”
Nói xong, bản thân lắc mình vào cửa đá đầu tiên, Diệp Thiếu Dương sợ bên trong có nguy hiểm, theo sát sau đó.
Đoàn người ngay sau đó nối đuôi nhau mà vào.
Ánh lửa của đèn hoa sen ba màu chỉ có thể soi đến trong vòng mười mét, chỗ xa thì không soi tới, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra đây là một không gian rất lớn. Diệp Thiếu Dương mở đèn hoa sen ba màu, theo vách tường đi vào trong, ở trên tường đột nhiên phát hiện một cái nến được khảm ở trên tường, dùng đèn đuốc soi, bên trong thế mà còn có dầu thắp, vì thể đem đèn hoa sen ba màu ghé sát vào thắp sáng.
“Là giao du (du: mỡ).” Diệp Thiếu Dương khụt khịt mũi, nói.
Giao du là một loại dầu phi thường đặc thù, dùng làm đèn chong mà nói, có thể đốt mấy trăm năm, càng không cần nói chỉ đặt đó không đốt. Diệp Thiếu Dương cũng từng ở trong cổ mộ vơ vét giao du, nhưng từ sau khi thu Chanh Tử, đối với giao du liền có chút phản cảm, không dùng thứ này nữa, nhưng trước mắt giao du này đã là có sẵn trong cổ mộ, cũng không để ý tới nữa.
Sau khi thắp sáng đèn mỡ giao, Diệp Thiếu Dương theo vách tường tiếp tục đi về phía trước, chưa đi được bao xa, lại phát hiện một cái để đèn được khảm ở trên tường, bên trong cũng có dầu thắp, vì thế tiếp tục thắp sáng.
Cứ như vậy, Diệp Thiếu Dương vòng quanh mộ thất đi một vòng, tổng cộng phát hiện bảy ngọn đèn chong, lần lượt thắp sáng, toàn bộ mộ thất cứ như vậy được chiếu sáng.
Đoàn người nhìn quanh, lúc này mới phát hiện đây là một gian phòng đá hình trứng, ở giữa trống rỗng, cái gì cũng không có, chỉ có… Một cái giếng.
Đoàn người nhìn nhau, không biết đây là chuyện gì, đi qua, thật cẩn thận ghé vào trên mép giếng, dùng đèn chiếu xuống, có thể nhìn thấy phía dưới có ánh lửa ảnh ngược, nói lên là có nước.
Nhưng, đèn hoa sen ba màu ở nơi đây tựa như mất đi tác dụng, ngọn lửa lúc trước biến ảo cũng trở nên bình thường, điều này làm cho mọi người nghĩ mãi mà không hiểu được.
“Diệu Tâm cô nương, đây là có chuyện gì?” Có người hỏi.
Diệu Tâm ghé vào bên cạnh mép giếng, cau mày quan sát hồi lâu, lắc đầu nói: “Tôi cũng từ trước tới giờ chưa từng gặp trong mộ có giếng nước như vậy.”
Quay đầu hướng bốn phía quan sát một lúc, nói: “Dựa theo phương vị, nơi này nên phối hưởng thất, nhưng không biết vì sao cái gì cũng không có.”
Ngô Đồng tiếp nhận đề tài, nói: “Cái gì cũng không có, chỉ có giếng nước, vậy cái giếng nước này nhất định có vấn đề.”
Đoàn người nhìn nhau, không biết chuyện là thế nào.
Diệu Tâm nói: “Nhưng tôi có thể cảm giác được, con quỷ ngư kia lúc trước trúng lá thông của tôi, giờ phút này ở ngay nơi đây.”
“Ở phía dưới cái giếng nước này?” Diệp Thiếu Dương giật mình, nói, “Có thể hay không lỗ thủng phía dưới những quan tài kia, là thông đến trong giếng nước này? Dù sao hai bên đều có nước.”
Tào Vũ Hưng cười gian nói: “Người đi xuống xem?”
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, bày tỏ câu trả lời. Trước mắt tình huống chưa rõ, quỷ biết phía dưới giếng nước này có cái gì, đừng nói mình hiện tại thực lực không đủ, cho dù mình là Linh Tiên, cứ như vậy nhảy xuống, ở trong nước nhỡ đầu gặp được tà vật gì, tám phần cũng phải chết ở bết dưới.
Đoàn người nhìn giếng nước này. Đây là manh mối duy nhất trước mắt, phải điều tra, nhưng lại không biết điều tra như thế nào, dù sao không có ai nguyện ý nhảy xuống.
Lô Hiểu Thanh đột nhiên nói: “Tôi có biện pháp, tuy không tính là quá tốt, nhưng cũng là biện pháp duy nhất, phía dưới giếng nước này tất nhiên có cổ quái, chúng ta rắc một bao chu sa cùng với xuống, chẳng may có cường thi hoặc là yêu tinh gì, nhất định sẽ không nhịn được nhảy lên, đến lúc đó chúng ta chẳng phải sẽ biết chuyện là thế nào?”
Đoàn người nhìn lẫn nhau, đều đang cân nhắc kế hoạch của Lô Hiểu Thanh.
“Nếu tà vật đi ra, làm thế nào?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
Lô hiểu hừ lạnh nói: “Nếu có tà vật ra, vậy diệt nó thôi. Chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ nó hay sao, ta không tin nơi này có thể có tà vật gì chúng ta những người này không đối phó được, đến lúc đó… Diệp thiên sự người tránh xa một chút, miễn cho bị thương đến.”
Thời điểm nói chính sự, còn không quên nói móc mình vài câu, đám người này, thật là… Diệp Thiếu Dương hận không thể đem bọn họ đều hành hung một trận.
Đoàn người sau khi thương lượng, cảm thấy đây là biện pháp duy nhất, nhưng Diệu Tâm chưa để bọn họ vội vã thử, mà là theo bức tường chậm rãi đi qua. Cô không tin, mộ thất này sẽ là ngõ cụt, kết quả sau khi vòng một vòng, thật sự khiến cô phát hiện một cửa ngầm.
Ngay tại bên trong cùng của mộ thất, có một cửa ngầm kề sát ở trên tường, nhìn qua càng giống một phiến đá dán trên tường hơn, bốn phía kín không kẽ hở, không thể mở ra.
Trên cửa không có cơ quan gì, cũng không có phù ấn gì thêm vào, đoàn người sau khi cầm nên kiểm tra cao thấp, chỉ phát hiện một cái rãnh to bằng ngón tay.
“Ổ khóa? Có người phát ra nghi vấn.
Diệu Tâm kiểm tra hồi lâu, gật đầu nói: “Không sai, chính là ổ khóa. Chỉ có chìa khóa mới có thể mở ra.”
Đoàn người vừa nghe, liền trợn tròn mắt ngay tại chỗ, ai cũng không ngờ, cửa đá trong cổ mộ này, thế mà lại dùng loại phương thức nguyên thủy nhất này trấn thủ ở đây.
Chương 2176: Quái Vật Bên Chữ Trùng (2)
Nếu là cửa mang cơ quan, mặc kệ là cơ quan gì, luôn có dấu vết để theo, nhưng ổ khóa mà nói, không có chìa khóa, ai cũng đừng nghĩ mở ra cánh cửa đá cồng kềnh này.
“Tổ tiên cô, không lưu lại chìa khóa gì đó cho cô?” Diệp Thiếu Dương nhìn Diệu Tâm hỏi.
Diệu Tâm nghiêng nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt của cô liền biết không có.
Diệp Thiếu Dương vươn tay, gõ gõ ở cao thấp của đá, phát ra thanh âm hơi thanh thúy, bởi vậy nói: “Cửa này cũng không dày, hơn nữa cửa đá bình thường đều giòn, nếu có cái gì đủ cứng rắn, hẳn là có thể húc mở.”
Quay đầu ở trong mộ thất lại nhìn một vòng, thật sự là cái gì cũng không có, nghĩ qua cũng đúng, người chế tạo của đá này không phải kẻ ngốc, nếu còn lưu lại đồ vật dùng để cho người ta phá vỡ cửa đá, vậy còn không bằng không bố trí cái cửa này.
Lúc này Mao Tiểu Phương nghĩ một sự kiện, nói với Diệu Tâm: “Cửa đá bên ngoài là mở ra, nhưng nơi này lại đóng, lẽ ra không có đạo lý này, chỉ có một loại khả năng, tổ tiên cô căn bản không từ chỗ ngồi này của đá ra vào.”
Diệu Tâm nói: “Nói là không sai, nhưng nơi này căn bản không có lối vào khác.”
Mao Tiểu Phương quay đầu nhìn về phía giếng nước kia. Diệu Tâm lập tức hiểu ý, nhíu mày nói: “Không có khả năng chứ?”
“Trừ phi cô có thể tìm được cửa vào khác, bằng không cũng chỉ có giếng nước này. Không có khả năng nữa cũng là nó.”
Diệu Tâm nghĩ một phen rồi nói: “Ngã rẽ lúc trước có hai con đường, chúng ta đi một cái bên này, có lẽ mộ thất chính đích thực ở một bên khác.”
Lúc này Ngô Đồng chen vào nói: “Là có khả năng này, nhưng nếu thứ như mộ chủ đều ở bên kia, vậy bên này, lại là làm gì, chung quy không có khả năng mất tốn sức như vậy mở ra tất cả cái này, lại cái gì cũng không đặt chứ.”
Đoàn người đều cảm thấy cô nói có lý, vì thế bất đắc dĩ, lại về tới bên cạnh cái giếng kia, Diệu Tâm đành phải bảo bọn họ tiến hành kế hoạch nhìn qua không tốt lắm kia của Lô Hiểu Thanh.
Lô Hiểu Thanh từ trên tường lấy xuống một giá nến, đặt ở trên mép giếng, bắt đầu từ trong túi tìm kiếm chu sa.
“Chờ chút!” Diệp Thiếu Dương mắt sắc, đột nhiên phát hiện cái gì, đem nến cầm lên, ghé đến nơi nào đó trên mép giếng, nhìn kỹ.
Đoàn người không biết chuyện là gì, cũng đi theo vây xem, lúc này mới phát hiện trên mép giếng có một hàng chữ nhỏ.
Chữ viết là khắc vào trên mép giếng, rất ngoáy, nhìn qua như là trong lúc vội vàng dùng vật gì cũng khắc lên, nội dung chỉ có một câu: đề phòng trong nước có…
Hai chữ cuối cùng bút họa rất phức tạp, khắc lại ngoáy, căn bản nhìn không ra là chữ gì. Chỉ có thể nhìn thấy hai chữ đều có chứa bên chữ “Trùng”.
“Đây là ai khắc!” Có người hô lên.
Diệu Tâm vuốt ve vết khắc, lẩm bẩm: “Nếu cửa đá bên ngoài là tổ tiên tôi mở ra mà nói, chữ viết này rất có thể cũng là ông khắc xuống. Nhắc nhở hậu nhân cẩn thận thứ nọ hắn nói.”
Mao Tiểu Phương nói: “Cô không phải nói, tổ tiên cô rời khỏi rất vội vàng sao?”
“Là rất vội vàng, nhưng cũng không nhất định không giành ra được một chút thời gian.”
“Nói như vậy, hắn khắc xuống hàng chữ này, là để lại cho hậu nhân xem?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Đương nhiên, nhà tôi nhiều thế hệ đều là địa sư, cổ mộ này đã là tổ tiên tôi phát hiện, hơn nữa táng thân trong đó, hậu nhân đương nhiên không thể không quản.” Diệu Tâm khoát tay nói, “Chúng ta có thể đừng so đo vết khắc này là ai lưu lại hay không, nhìn xem bên trên viết là cái gì trước.”
Chữ bên cạnh hai chữ Trùng bút họa rất nhiều, thật sự làm người ta không nghĩ ra là cái gì.
“Cạnh chữ trùng. Con rết?” Diệp Thiếu Dương nói.
Đoàn người mắt sáng ngời, cẩn thận cân nhắc, tuy hai chữ con rết đều là bộ chữ trùng, hơn nữa con rết cũng phù hợp đặc thù của tà vật, nhưng… Thời điểm đoàn người nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện hai chữ khắc vào trên mép giếng, bút họa so với con rết phải nhiều hơn, tuyệt đối không phải con rết.
“Không phải con rết, vậy sẽ là cái gì?” Đoàn người nghiên cứu hồi lâu, lại nghĩ ra vài loại sinh vật hai chữ đều là bộ chữ Trùng, nhưng trải qua phân biệt, đều không đúng.
“Mặc kệ!” Lô Hiểu Thanh nói, “Chúng ta cũng đừng đoán nữa, mặc kệ là tà vật gì, chung quy phải đem nó lôi ra rồi nói sau, các người nếu không có ý kiến, ta sẽ động thủ.”
Đoàn người đành phải đồng ý.
Vì thế Lô Hiểu Thanh đem một bao chu sa cùng một bao vôi sống rải xuống. Chờ sau khi hai bao đồ lọt vào trong nước, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến cái gì, từ trong ba lô của mình lấy ra Huyết Ngư Võng, bao kín miệng giếng.
“Đây là cái gì?” Lô Hiểu Thanh hồ nghi hỏi.
“Pháp khí.” Diệp Thiếu Dương trả lời một câu lời thừa.
Đoàn người ghé vào trên mép giếng, xuyên qua Huyết Ngư Võng, hướng phía dưới nhìn lại, chu sa và vôi sau khi rơi xuống nước tạo nên gợn sóng dần dần biến mất, nhưng… Cái gì cũng chưa xảy ra.
Sai rồi, phía dưới không có tà vật?
Suy nghĩ này mới vừa sinh ra ở trong đầu Diệp Thiếu Dương, trong giây lát Phốc một tiếng, bọt nước nhấc lên, từ trong giếng đột nhiên bật ra một vật, lập tức lao lên, đánh vào trên Huyết Ngư Võng Diệp Thiếu Dương vốn đem Huyết Ngư Võng che chặt chẽ, hơn nữa ở bên trên dán linh phù thêm vào, nghĩ đến mặc kệ là tà vật gì đi lên, ít nhất cũng có thể ngăn cản một phen, kết quả không ngờ vật kia phía dưới hung mãnh như vậy, lập tức đem Diệp Thiếu Dương cả người lẫn Huyết Ngư Võng đều đánh bay ra ngoài, ngã thật mạnh ở trên mặt đất.
Diệp Thiếu Dương bị ngã thất điên bát đảo, vừa bò dậy, liền nhìn thấy một vật to lớn, nửa thân thể ghé vào trên mép giếng, có cái mồm to như chậu máu, phát ra một tiếng rống giận.
Căn phòng này vốn đã trống trải, bị quái vật này dùng sức như vậy, quả thực định tại nhức óc, có một loại cảm giác mặt đất dưới chân cũng vì thế mà run rẩy.
Mấy người ở đây, tất cả đều giật mình, trong lúc nhất thời quên phản ứng, quái vật kia giơ vuốt một cái, hướng Trần Hiểu Vũ cách gần nhất chộp tới.
Trần Hiểu Vũ đột nhiên hoàn hồn, nào từng gặp quái vật khổ người lớn như vậy, theo bản năng nhảy ra một bước, đem Mao Tiểu Phương đứng ở bên cạnh bại lộ ra.
Mao Tiểu Phương cũng không dám cứng đối cứng, vừa lui về phía sau, vừa lấy ra một nắm đậu đồng, hướng quái vật kia vung tay đánh tới. Quái vật kia cũng không tránh, thể tích lại lớn, một nắm đậu đồng đánh hết vào trên người nó, lún vào trong da thịt.
Một dòng huyết tương phun ra.
Nhưng quái vật này rõ ràng không có việc gì, tiếp tục hướng Mao Tiểu Phương về tới.
Mao Tiểu Phương lấy ra Thanh Phong Kiếm, một hơi lui đến góc tường, quái vật đó cũng nhanh chóng bò tới, mở ra cái miệng rộng, hướng Mao Tiểu Phương cẳn xuống, Mao Tiểu Phương hạ thấp thân thể, hướng bên cạnh lăn ra.
Kết quả một cái miệng dài như cá sấu của quái vật kia không cắn được đầu hắn, cắm vào trên tường, vách tường đúc từ đá thế mà lại bị nó húc ra một lỗ thủng, rơi xuống một mảng lớn mảnh đá vỡ.
Lực lượng mạnh mẽ này, khiến toàn bộ mọi người đều ngây người.
“Chạy mau! Đi ra ngoài trước rồi nói!” Diệu Tâm giơ tay, đánh ra ba đạo linh phù, bay về phía quái vật đưa tay, dán ở trên lưng nó.
“Binh lâm địa hỏa, thiên hạ mạc sĩ, phá!”
Ba đạo linh phụ cháy lên, ánh lửa lại không phải hướng bốn phía thiêu đốt, mà là nối liền lẫn nhau, như ba con rắn lửa phun ra, nháy mắt phình to, quấn quanh thân thể cao lớn của quái vật.
Chương 2177: Thượng Cổ Linh Thú (1)
Động tác di động của quái vật nhất thời chậm lại, sau đó hét lớn một tiếng, thân thể run lên một cái, đem ba con rắn lửa giãy đứt, bỏ qua Mao Tiểu Phương, xoay người hướng Diệu Tâm về tới.
Diệu Tâm sớm có chuẩn bị, lập tức thân thể khẽ nghiêng, né tránh, từ trong bao lấy ra một pháp khí bằng gỗ thật dài, ở trong mắt Diệp Thiếu Dương, rất giống đũa phép Harry Porter dùng.
Diệu Tâm lui lại mấy bước, không di động nữa, đối mặt quái vật lại lần nữa về tới, vẻ mặt tuy có chút khẩn trương, nhưng càng nhiều hơn vẫn là trấn định.
“Cẩn thận!” Diệp Thiếu Dương cách khá xa, cũng không giúp được gì, lớn tiếng hướng Diệu Tâm hô.
Quái vật lao một bước tới trước mặt Diệu Tâm, nâng lên một móng vuốt, vừa muốn đi bắt Diệu Tâm, Diệu Tâm đột nhiên lại niệm một đợt chú ngữ, trước mặt đột nhiên dâng lên vài luồng hào quang, lao về phía quái vật, nháy mắt đem nó bao lấy, giống như thanh đao, bắt đầu cắt ở toàn thân nó.
Quái vật không thể không bỏ qua Diệu Tâm, ngồi ở trên mặt đất, thân thể bắt đầu dùng sức vặn vẹo, hiển nhiên vài đạo hào quang kia đã tạo thành thương tổn nhất định đối với nó.
Đám người Diệp Thiếu Dương thấy một màn này, nhất thời ngây người, hướng dưới chân quái vật kia nhìn lại, thấy được mấy vết khắc màu xanh ở dưới thân quái vật không ngừng lóe lên hiện ra.
Bởi vì thân thể quái vật ngay tại bên trên, áp chế hơn phân nửa những vết khắc kia, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn lập tức phán đoán ra, đây là một phù ẩn dùng không biết tài liệu gì viết ở trên
mặt đất, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, không cần phải nói, phù ấn này tự nhiên là Diệu Tâm vẽ ở trên mặt đất, trách không được cô không sợ hãi, thì ra đã sớm làm sẵn một chiêu chuẩn bị này, chỉ là lúc trước đoàn người bối rối, lực chú ý đều ở trên thân quái vật, đều chưa nhìn thấy Diệu Tâm là
khi nào vẽ xuống phù ấn ở trên mặt đất. Nhưng, một chiêu này của cô, lại khiến trong lòng Diệp Thiếu Dương sinh ra vài phần tán thưởng. Diệu Tâm này, không hổ là địa sự truyền nhân.
Trừ Diệu Tâm, còn có một người phản ứng cũng cực nhanh: Ngô Đồng.
Ở sau khi Diệu Tâm tạm thời dùng phù trận vây khốn con quái vật kia, Ngô Đồng lập tức từ trong túi lấy ra một món pháp khí, hướng quái vật ném ra, đồng thời hai tay chắp lại, niệm chú: “Kim liên thường chuyển, Phật pháp vô biên, nhất điểm linh quang, tạo hóa già lam!”.
Diệp Thiếu Dương nghe được hai chữ “kim liên”, trong lòng chấn động một cái, tiếp tục nhìn món pháp khí kia, lại là bay đến đỉnh đầu quái vật, bắt đầu lơ lửng ở không trung, vừa xoay tròn, phát ra hào quang màu vàng nhạt, giống như ngọn lửa nóng rực, từng đợt sóng một cuốn về phía trên thân quái vật kia.
Kim Liên Nghiệp Hóa!!
Không sai, pháp khí hình dạng hoa sen lơ lửng ở đỉnh đầu quái vật này, chính là Ngũ Bảo Kim Liên của Nga Mi son!!
Trong lòng Diệp Thiếu Dương lập tức chấn động, nhìn Ngũ Bảo Kim Liên đại sát bốn phương, trong miệng nhịn không được lẩm bẩm phun ra một câu: “Không thể khéo như vậy.”
Đúng vậy, không có đạo lý khéo như vậy.
Ngũ Bảo Kim Liên… Ở thời đại kia của mình, là pháp khí bên người Nhuế Lãnh Ngọc… Tuy ban đầu không phải của cô, nhưng vẫn là vì một hồi cơ duyên, cuối cùng thành pháp khí chuyên thuộc về cô.
Mà hôm nay cách hơn chín mươi năm, Ngũ Bảo Kim Liên, lại xuất hiện ở trong tay một cô nương bề ngoài giống cô ấy như đúc, cái này… Tuyệt đối không có khả năng là trùng hợp.
Cho dù Ngô Đồng là đệ tử Nga Mi son, trên tay có Ngũ Bảo Kim Liên cũng là đương nhiên, Diệp Thiếu Dương vẫn không tin sự tình sẽ khéo như vậy, hơn nữa… Hắn nghĩ tới ở thời điểm sớm trước kia, không chỉ một người từng nói với Nhuế Lãnh Ngọc cô có Phật duyên, quan trọng nhất nhất là, Nhuế Lãnh Ngọc thiếu chút nữa đã ở Nga Mi son xuất gia làm ni cô…
Tất cả tất cả cái này, giống như từng manh mối, hiện lên ở trong lòng Diệp Thiếu Dương, ở trong loại cảm xúc đột ngột tới này, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ tới một từ ngữ sẽ chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết: trọng sinh…
Ngô Đồng này, có thể là Nhuế Lãnh Ngọc trọng sinh đến thế giới này hay không?
Nhưng lập tức, Diệp Thiếu Dương lại lắc lắc đầu, giải thích này… Thật sự quá vô nghĩa. Cho dù Nhuế Lãnh Ngọc thời đại kia của mình đã… Chết, cũng không có đạo lý sẽ trọng sinh đến thời đại này chứ?
Nhưng, mình cũng đã có thể xuyên việt, như vậy trọng sinh tựa như cũng không phải chuyện không có khả năng xảy ra.
Nhưng tuy như thế, Diệp Thiếu Dương vẫn tin tưởng Ngô Đồng không phải Nhuế Lãnh Ngọc trọng sinh, có rất nhiều nguyên nhân, trong đó một điểm quan trọng nhất, hắn tin tưởng Nhuế Lãnh Ngọc nhất định sẽ không chết.
Hậu Khanh, nhất định sẽ bảo hộ cô ấy thật tốt, tuy ý nghĩ này khiến trong lòng Diệp Thiếu Dương có chút ghen, nhưng hắn vẫn tin tưởng thực lực của Hậu Khanh, dù sao sau lưng hắn còn có một cái Thị tộc cường đại. Hắn tuyệt đối bảo hộ được Nhuế Lãnh Ngọc.
Như vậy, vì sao giữa Ngô Đồng cùng Nhuế Lãnh Ngọc sẽ có nhiều sự trùng hợp như vậy?
Trong lòng Diệp Thiếu Dương suy nghĩ bay bay, nghĩ tới khả năng như này như kia, trong lúc nhất thời thế mà quên tình cảnh của mình, thẳng đến khi Mao Tiểu Phương vỗ một phát ở trên vai hắn, “Cậu thất thần rồi!”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên phục hồi tinh thần, chăm chú nhìn lại, Lô Hiểu Thanh, Trần Hiểu Vũ và Tào Vũ Hưng đều đã ra tay với quái vật, đều tự3tế ra pháp khí, dùng linh lực liên kết lẫn nhau thành một kết giới, đem quái vật phong ấn ở trong đó, trong lúc nhất thời không thể động đậy, chỉ có thể bị pháp khí không ngừng tiêu hao, trên người đã da tróc thịt bong, máu màu đỏ sậm không ngừng từ vết thương chảy ra, trong mộ thất to lớn tràn ngập mùi máu tươi gay mũi.
Rốt cuộc có thời gian đánh giá hẳn hoi con quái vật này.
Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, khóe miệng nhất thời run rẩy lên, trong miệng nhịn không được tuôn ra một câu: “Ni mã (đồng âm với con mẹ nó) khủng long là đây!”
“Ni mã khủng long, đó là cái gì?” Mao Tiểu Phương rất đúng đắn đưa ra câu hỏi.
Diệp Thiếu Dương choáng, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, trừng mắt nhìn hắn một cái nói: “Khủng long! Không quan hệ với hai chữ ni mã!”
“Ồ, vậy cậu vì sao phải nói ni mã?”
“Cảm thán từ đó đại ca!”
“Ồ, vậy khủng long lại là cái gì, tên một loại tà vật?” Mao Tiểu Phương bám riết không tha.
Diệp Thiếu Dương thật muốn ngất, nghĩ lại, lúc này mới rõ, thời đại này hình như là chưa có danh từ “khủng long” này, cho dù có, người thường khẳng định cũng không biết.
Lại nhìn kỹ quái vật kia, hình thể thật lớn, cao hai ba mét, cổ thật dài sắp chạm đến đỉnh chóp mộ thất. Nhưng, ở sau khi đánh giá một phen, Diệp Thiếu Dương cảm thấy nói nó là khủng long có chút không chuẩn xác, nói chính xác, là một con thạch sùng thật lớn… Không, thằn lằn.
Trên hình thể hầu như hoàn toàn giống nhau, chỉ là hai mắt treo lên, đường cong miệng rủ xuống cũng lớn hơn, nhưng khác biệt lớn nhất, vẫn là quái vật này phía dưới khóe miệng có hai chòm râu, bộ dáng này, nhìn qua lại có chút giống rồng.
Nghĩ đến hàng chữ kia bên cạnh giếng nước, Diệp Thiếu Dương trong giây lát nghĩ tới tên quái vật này: “Kỳ giông (Vinh Nguyên – H/c 1F), tôi biết rồi, đây là kỳ giông!”
Đoàn người vốn đang tập trung tinh thần đối phó quái vật này, nghe được tiếng la của Diệp Thiếu Dương, đều giật mình một cái, sau đó trên mặt lộ ra biểu cảm không thể tin, nhưng một lần này, Tào Vũ Hưng và Trần Hiểu Vũ đều không thể không tiếp nhận phán đoán của Diệp Thiếu Dương.
Chương 2178: Thượng Cổ Linh Thú (2)
Kỳ giông… Quá nửa chính là kỳ giông. Một loại sinh vật nghe nói là thời kì thượng cổ, chủng loại có rất nhiều, đại đa số đều sinh sống ở huyệt động trong lòng đất, ở dân gian, đây là một loại sinh vật thần bí, ở giới pháp thuật cũng là một loại linh vật có tên có họ.
Trong điển tịch của các đại môn phái giới pháp thuật đều có một số giới thiệu về linh thú, trong đó có kỳ giông này. Mấy người ở đây đều là pháp sư thành danh, tự nhiên đều từng xem những tự liệu này, tuy phiên bản khác nhau, nhưng không có gì khác biệt, ít nhất đều sẽ giới thiệu ra đặc thù loại linh thú này. Nghe nói kỳ giông thật ra cũng chưa tuyệt chủng, chỉ là bình thường đều sinh sống ở huyệt động trong lòng đất thân núi, số lượng cũng cực ít, trong giới pháp thuật, không sai biệt lắm mấy trăm năm cũng chưa từng nghe nói chuyện có người từng gặp kỳ giông, vì thế khi quái vật này xuất hiện ở trước mặt, không có ai nghĩ đến nó chính là kỳ giông.
Nhưng ở dưới sự nhắc nhở của Diệp Thiếu Dương, đoàn người hồi tưởng một phen đặc thù của kỳ giông, thật sự hoàn toàn phù hợp giới thiệu trên điển tịch…
“Thật sự là kỳ giông…” Diệu Tâm chăm chú nhìn quái vật lớn trước mặt, hít vào nói: “Trên bản chép tay gia tộc chúng tôi, từng nhắc tới chuyện dùng kỳ giông để thủ mộ, nghe nói mộ địa Hán Vũ Đế chính là… Nhưng nhà tôi đời đời cũng chưa ai từng nhìn thấy kỳ giông, thật không ngờ… Truyền thuyết lại là sự thật.”
Mao Tiểu Phương vỗ ót, nói: “Cũng không phải, chữ bên cạnh hai chữ Trùng kia trên mép giếng, chính là “Kỳ giông đó!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ở trong đầu suy nghĩ một phen, quả thực có chút giống hai chữ kỳ giông.
Cẩn thận kỳ giông…
Diệu Tâm hít sâu một hơi, nhìn con kỳ giông không biết đã sống bao nhiêu năm trước mặt, nói sang sảng: “Mặc kệ nó là cái gì, đã có uy hiếp đối với chúng ta, vậy chỉ có thể giải quyết nó. Các vị, cùng | nhau dùng ra toàn lực đi!” Mao Tiểu Phương và Diệp Thiếu Dương cũng lập tức gia nhập chiến đấu.
Nhìn bộ dáng giãy dụa của kỳ giông ở dưới tay bọn họ, trong lòng Diệp Thiếu Dương lại không tự tin, nói: “Mọi người cẩn thận chút, thứ này nói như thế nào cũng là linh thú, cho dù dựa vào bị động tu luyện, dù sao cũng không biết sống đã bao nhiêu năm.”
Kỳ giông loại linh thú này, cùng, thuộc cửu âm, còn có Hóa Xà Diệp Thiếu Dương từng tự mình đối phó, tuy cùng thuộc thượng cổ linh thú, nhưng thực lực hoàn toàn không ở trên một cái trục hoành: kỳ giông là linh thú không sai, sống làm linh, một điểm này giống với giao nhận, nhưng linh trí không có gì khác với động vật bình thường nhất, sẽ không chủ động tu luyện, chỉ là vì trường kỳ sinh sống ở trong huyết động thân núi, lại chìm đắm
trong suối núi, sơn tinh thủy khí hấp thu không ít, qua thời gian dài, cũng tích lũy tu vi không tệ.
Loại sinh linh này, đặc điểm lớn nhất thật ra vẫn là khổ người lớn, một vật lớn như vậy, cho dù là sinh vật bình thường, cũng không phải thứ mà nhân loại dễ dàng đối phó, càng không cần nói nó còn là một con linh thú. Bởi vậy, Diệp Thiếu Dương tin tưởng, muốn đối phó kỳ giông, không phải chuyện đơn giản như vậy.
Nghe xong Diệp Thiếu Dương nói, Tào Vũ Hưng hừ một tiếng nói: “Đừng có tăng chí khí người khác, ở đúng rồi, đối với người mà nói, kỳ giông này quả thật là loại khó đối phó, nhưng đối với các vị sư huynh mà nói, cũng không tính là gì đâu, lại nói nó cũng đã bị vây khốn, còn có thể tạo ra sóng gió gì hay sao?”
Hắn nói xong, Trần Hiểu Vũ và Lô Hiểu Thanh cùng nhau quay đầu nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, tuy chưa nói gì, nhưng ánh mắt cùng khóe miệng mỉm cười, đã hướng Diệp Thiếu Dương triển khai trào phúng, trào phúng hắn nhát gan.
Nhưng một giây sau, một câu của Diệu Tâm, liền làm bọn họ những tên to gan này cảm giác mình bị đánh mặt: “Cẩn thận, nó hình như muốn liều mạng rồi!”.
Đoàn người cả kinh, chăm chú nhìn lại, quả nhiên, ở dưới sự hợp sức tiến công của những người này, kỳ giông vốn đã bị gắt gao vây khốn, thân thể đột nhiên lại kịch liệt rung lên, tứ chi vốn đã nằm úp sấp ở trên mặt đất, lại đang thử từng chút một đứng lên, trong miệng phát ra tiếng hừ hừ giống như trước khi bão táp buông xuống cái loại đó, hai con mắt cũng đỏ rực lên, chảy ra dịch màu xanh lục.
Đoàn người nhất thời cảm thấy áp lực đến từ phía dưới kết giới dần dần gia tăng, rất nhanh đã tới mức không ép đưỢC.
“Chống đỡ một lúc nữa, nó cũng không chịu nổi tiêu hao!” Diệp Thiếu Dương vừa làm phép, vừa nghiến răng nói. Ở trong mấy người này, thực lực của hắn là kém nhất, bởi vậy hắn đã làm phép mượn dùng linh lực của m Dương Kính, ít nhất ở phương diện khống chế kết giới, không kém hơn bọn họ bao nhiêu.
Hắn cảm giác mình còn có thể chống đỡ một lúc, mà kỳ giông bị nhốt ở trong kết giới, lại là dùng thân thể cao lớn của bản thân chống cự lại kết giới trói buộc và nghiền nát, trên người đã hoàn toàn da tróc thịt bong, máu chảy không dùng, ở trên mặt đất cũng đã hình thành một vũng máu như hồ nước, mọi người đều nhìn ra được, nó tuyệt đối không chống đỡ được quá lâu nữa.
Nhưng, bọn họ vẫn đã xem nhẹ thực lực của con thượng cổ linh thú này.
Tựa như đám boss trong trò chơi ở lúc đỏ máu, đều sẽ bạo tẩu, con kỳ giông này hầu như bị tiêu hao chỉ còn lại có nửa cái mạng, cuối cùng cũng bộc phát ra một luồng lực lượng cường đại, tấn công kết giới càng thêm mãnh liệt.
Ngay tại thời gian Diệp Thiếu Dương nói xong lời đó không đến hai phút, một tiếng hét thảm vang vọng lên ở trong mộ thất.
Là Tào Vũ Hưng, hắn là người thực lực kém cỏi nhất trong mấy người này (ngoại trừ Diệp Thiếu Dương có pháp khí thêm vào), người thứ nhất không chịu được áp lực, bị lực cắn trả của kết giới đánh bay ra ngoài, va đầu vào trên tảng đá cứng rắn của mộ đạo, ngất đi.
Kết giới sở dĩ có thể duy trì, dựa vào chính là cân bằng, sau khi Tào Vũ Hưng bị đánh bay ra ngoài, kết giới liền bị mở ra một lỗ thủng… Toàn thân kỳ giông chợt linh hoạt, khống chế tu vi bản thân, lao về phía lỗ thủng này.
Đám người Diệu Tâm ý đồ điều chỉnh vị trí đúng, bịt lại lỗ thủng này, nhưng chung quy vẫn đã chậm một bước kỳ giông đem tu vi bản thân hội tụ ở trên một điểm, thông qua lỗ thủng này, đem toàn bộ kết giới ở trong nháy mắt húc vỡ nát.
Bọn người Diệu Tâm bị lực cắn trả cường đại đánh bay ra ngoài.
Nhưng ở trước khi giờ khắc này đến, bọn họ dựa vào sự sâu sắc của cường giả, đã ý thức được kết quả này, tuy chậm nửa nhịp, nhưng coi như là làm chuẩn bị trước thời gian, cũng chưa giống Tào Vũ Hưng bị trực tiếp đánh vào trên tường mộ đạo, mà là làm phép trên không, lảo đảo rơi xuống đất, cuối cùng chưa bị thương.
Cuối cùng thoát khốn rồi… Kỳ giông hét lớn một tiếng, hoàn toàn lâm vào cuồng bạo, hướng tới Ngô Đồng cách nó gần nhất bay tới.
Ngô Đồng tuy không dự đoán được nó sẽ đột nhiên hướng tới mình, nhưng lấy thực lực của cô, vốn là có thể né tránh một đòn này, nhưng ở trong nháy mắt kỳ giông thoát vây, Ngũ Bảo Kim Liên của cô cũng bị đẩy lùi, hướng một góc mộ thất bay đi.
Ngũ Bảo Kim Liên là bản mạng pháp khí của cô, đương nhiên không thể đánh mất. Sau khi bản thân Ngô Đồng rơi xuống đất, trước tiên chính là đi nhặt Ngũ Bảo Kim Liên, tuy bước chân của cô rất nhanh, nhưng chính là một cái nháy mắt chậm trễ này, khiến kỳ giông bắt được cơ hội, lao qua. Đợi tới lúc Ngô Đồng xoay người ứng đối, đã không tránh được, đành phải theo bản năng hướng ra bên ngoài đẩy hai tay, kết một cái Vô Tướng Kiếp Ấn.
Chương 2179: Thiên Sư Phát Uy (1)
Tu vi kỳ giông hao phí hơn phân nửa, lẽ ra đối mặt Ngô Đồng phòng ngự, cũng không có ưu thế quá lớn, nhưng, nó trừ là tà vật, bản thân còn là một con mãnh thú thật lớn, bản thân đã có được lực trùng kích cường đại, cho dù là cứng rắn chống đỡ, Ngô Đồng dựa vào tường cũng chỉ có một kết quả: bị húc thành bánh thịt.
“Cẩn thận!” Diệu Tâm quát to một tiếng, tung ra mấy tấm linh phù, nhưng chính cô cũng biết, căn bản là không kịp. Dù sao mọi người đều là vừa mới rơi xuống đất điều chỉnh xong, đối với kỳ giông đột nhiên phát động thể công, căn bản là chưa kịp chuẩn bị, chỉ có thể trơ mắt nhìn kỳ giông lao tới trước mặt Ngô Đồng.
Một dự cảm không lành lóe lên ở trong lòng mọi người
Nhưng ngay tại một khắc kỳ giông sắp đụng vào Ngô Đồng, đột nhiên một bóng người phi thân nhảy lên sau lưng kỳ giông, sau đó, một thanh kiếm sắc bén cắm vào trong thiên linh cái của nó…
Thanh kiếm sắc bén hóa thành một luồng ánh sáng màu tím, chui vào trong óc kỳ giông.
“A!”
Kỳ giông phát ra một tiếng gầm rú cuồng bạo, sau đó, cả người kịch liệt run lên, đem người trên thân hất xuống.
Đoàn người theo bản năng đem ánh mắt dời qua, lúc này mới nhìn rõ người từ trên thân kỳ giông lăn xuống, lại là Diệp Thiếu Dương thực lực cặn bã nhất trong đội ngũ. Ngay cả Ngô Đồng lập tức
cũng ngây ra. Thực lực Diệp Thiếu Dương tuy không được, nhưng sức phản ứng lại xa ở trên những người này, nhưng quan trọng nhất là, hẳn là người đầu tiên dự cảm được kỳ giông sẽ thoát vây, bởi vậy đã sớm làm sẵn chuẩn bị khi tình huống thật sự xảy ra, thời điểm toàn bộ mọi người đều bị đẩy lui, chỉ có hắn bình an vô sự, cũng làm tốt chuẩn bị một bước tiếp theo.
Bởi vậy, khi kỳ giông hướng Ngô Đồng chưa đặt chân vững triển khai tiến công, Diệp Thiếu Dương so với toàn bộ mọi người đều nhanh hơn một bước, quyết đoán ra tay, đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cắm vào trong thiên linh cái kỳ giông.
Linh lực của Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đã tạo thành sát thương thật lớn đối với kỳ giông, kỳ giông lúc này, trong mắt nào còn có Ngô Đồng, nhưng trong lúc vội vàng, thân thể to lớn của nó bởi vì quán tính, căn bản là không dùng được, tiếp tục Thường Ngô Đồng lao đi, nhưng lại so với tự mình chủ động lao tới đã chậm hơn một cái chớp mắt.
Chính là một cái chớp mắt này, đã có thể cho Diệp Thiếu Dương ở sau khi rơi xuống đất điều chỉnh, sau đó thì triển Mao Sơn Lăng Không Bộ, vượt ở trước khi Ngô Đồng bị lưng hùm vai gấu kia của kỳ giống húc thành bánh thịt, lăn một cái ngay tại chỗ, trượt tới trước mặt Ngô Đồng, hai tay bắt lấy mắt cá chân của cô, dùng sức kéo. Ngô Đồng hoàn toàn không có chuẩn bị, hai chân chịu lực, chợt ngã về phía sau.
Thân thể thật lớn của kỳ giông cũng ở giờ khắc này lao tới vị trí cô đứng thẳng, sau đó và thật mạnh vào trên tường mộ đạo, trực tiếp húc ra một cái lỗ ở trên tường, cát đá cuồn cuộn rơi xuống, lúc này Diệp Thiếu Dương đã đem Ngô Đồng kéo ra xa mấy mét.
Đoàn người cái này mới chính thức phục hồi tinh thần, thấy một màn này, trái tim đều thắt lại một cái: nếu Ngô Đồng còn đứng ở vị trí lúc trước, kỳ giông lần này húc xuống, hậu quả. Thân thể của cô chung quy không thấy được cứng hơn bức tường nhỉ.
“Anh…” Ngô Đồng nằm ở trên đất, nhìn Diệp Thiếu Dương gần trong gang tấc, muốn nói chút gì đó, Diệp Thiếu Dương lại ôm ngang hông có một cái, một tay đặt ở trong lỗ trống, hướng kỳ giông huýt gió một tiếng, sau đó hướng mọi người hô: “Mấy người đều đi ra ngoài trước, thứ này giãy chết, lực lượng lớn vô cùng bị chộp được sẽ chết!”
Đoàn người chấn động. Diệu Tâm nói: “Vậy còn anh?”
“Tôi đến dẫn dụ nó, mấy người trốn ra ngoài trước nói sau, mục tiêu quá nhiều, khó tránh khỏi có nguy hiểm!
Diệu Tầm nhìn hắn, ánh mắt lóe lên một cái, nói: “Vậy tôi đến dẫn dụ nó, mấy người rút lui!”
“Đừng tranh với tôi! Nó còn không giết nổi tôi!”
Diệp Thiếu Dương nói xong, từ bên hông cải xuống Cầu Hồn Tác, hướng kỳ giống mới từ dưới tường xoay người vụt một roi. Một roi này, đã đánh vào trên lưng nó.
Câu Hồn Tác ở thế giới này là không có pháp lực, nhưng dù sao cũng là một sợi xích sắt, dùng sức quật ở trên thân kỳ giông, cũng đã để lại một vết thương nhợt nhạt. Quan trọng nhất là, trước mắt kỳ giông đang giãy chết, ở trong trạng thái bạo tẩu, tựa như ruồi bọ không đầu, không biết đối phó ai mới tốt, Diệp Thiếu Dương lần này, tác dụng giống với hút dame trong trò chơi, thù hận của kỳ giông giờ phút này tập trung hết ở trên người hắn, như nổi điên hướng hắn lao tới.
“Thả tôi xuống, cùng nhau đối phó.” Ngô Đồng đá hai chân, lời còn chưa nói hết, Diệp Thiếu Dương vỗ một cái vào trên mông cô, “Đừng quấy nữa, xem tôi!”
Ngô Đồng nhất thời không náo loạn nữa, trái lại không phải nghe lời, mà là… Cô thật sự không nghĩ tới, gã này thể mà lại dám đánh mông cô, tuy cô bị Diệp Thiếu Dương khiêng trên vai, tư thế mà nói, mông quả thật dễ dàng bị hắn chú ý tới nhất, nhưng lấy thân phận của cô, cho tới bây giờ chưa có ai dám làm như vậy đối với cô, cô là vì chấn động, mới an tĩnh lại một phen.
Diệp Thiếu Dương trượt nghiêng một cái, từ trước mặt kỳ giống trượt ra ngoài, hướng đám người Diệu Tâm la lớn: “Đi đi, còn chờ cái gì nữa!”
Kỳ giông lúc này trong mắt chỉ có một mình Diệp Thiếu Dương, cho dù công kích nó, cũng không thể đem “giá trị thù hận” kéo qua, hơn nữa chính như hắn nói, mộ thất quá nhỏ, quá nhiều người mà nói, đối với kỳ giông, mục tiêu chính là gia tăng, dễ dàng bị công kích đến, không bằng đều đi ra ngoài trước, để lại một người dẫn dụ nó, để cho kỳ giông xuất phát từ trong giãy chết hao hết một phần khí lực cuối cùng, tự nhiên chết đi, đây mới là biện pháp ổn thỏa nhất.
“Chúng ta đi, hắn muốn làm anh hùng, cứ để hắn làm!” Trần Hiểu Vũ hộ một tiếng, theo cửa đá tiến vào chạy ra ngoài. Tào Vũ Hưng và Lô Hiểu Thanh phục hồi tinh thần, đi qua kèo Diệu Tâm, cùng nhau bỏ trốn mất dạng.
Mao Tiểu Phương sớm ở lúc Diệp Thiếu Dương nói lần đầu tiên, đã chạy ra. Hắn là người duy nhất trong mấy người ở đây biết chi tiết của Diệp Thiếu Dương, hắn tin tưởng Diệp Thiếu Dương, đã xung phong nhận việc đối phó kỳ giông, thì nhất định sẽ có biện pháp. Tuy thực lực không được, nhưng, Mao Tiểu Phương tin tưởng hắn, cũng không muốn lưu lại khiến hắn mất tập trung, đối với sự tình cũng không có trợ giúp gì, dứt khoát nghe lời rời đi.
Đoàn người đều đi rồi, Diệp Thiếu Dương không có nỗi lo ở sau, thở phào một cái, hướng kỳ giông lại huýt gió một tiếng, thi triển Mao Sơn Lăng Không Bộ, ở trong mộ thất bắt đầu né trái tránh phải. Dáng người kỳ giông tuy to lớn, nhưng đuôi to khó quẫy, xoay chuyển không linh hoạt, Diệp Thiếu Dương lợi dụng một điểm này, bắt đầu chơi trốn tìm với nó.
Ngô Đồng bị hắn vác ở trên vai, theo hắn né trái tránh phải bị làm cho đầu óc choáng váng, căn bản là từ bỏ giấy dụa, vì cân bằng, từ sau lưng hắn vươn tay, ôm chặt lấy lưng hắn.
Ôm xuống một cái này, đột nhiên không hiểu sao sinh ra một loại cảm giác an toàn, tuy bên tai là kỳ giông gầm rú lúc trầm lúc bổng, có đôi khi thậm chí ngay tại bên tai, nhưng cô lại cảm thấy rất an toàn. Cô đối với loại cảm giác này của mình cũng cảm thấy rất kỳ quái… Rõ ràng thực lực của mình ở trên hắn, vì sao bị hắn ôm như vậy, sẽ có loại cảm giác nhất định sẽ không gặp chuyện này, loại cảm giác an toàn này từ đầu mà đến?
Ngay tại lúc cô miên man suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy Diệp Thiếu Dương đứng lại.
Chương 2180: Thiên Sư Phát Uy (2)
Sau lưng Ngô Đồng tì ở trên tường, mặt bị ép chôn ở trên lưng Diệp Thiếu Dương, cái gì cũng không nhìn thấy, không khỏi hỏi: “Kỳ giông chết rồi?”.
Trả lời cô là một tiếng gầm rú của kỳ giông, hơn nữa từ thanh âm phán đoán, giống như đang từ xa xa áp sát.
Loại cảm giác an toàn kỳ quái kia của lúc trước biến mất không dấu vết, Ngô Đồng trong tình thế cấp bách hỏi: “Anh sao lại bất động?”
“Không có gì phải sợ.” Diệp Thiếu Dương trầm giọng nói, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm kỳ giống, tựa như đang chờ đợi cái gì.
Đám người Diệu Tâm sau khi từ cửa đá ra ngoài, cũng chưa đi quá xa, đều ghé vào bên cạnh cửa đá hướng bên trong quan sát, trong mộ thất đốt rất nhiều đèn, bởi vậy có thể đại khái thấy tình huống trong mộ thất. Lúc trước Diệp Thiếu Dương ôm Ngô Đồng, thân thủ vẫn đang cực kỳ thoăn thoắt, ở kỳ giông hung hãn lao thẳng, từng lần một thoải mái tránh thoát, đoàn người mặc kệ thái độ thế nào đối với hắn, trong lòng đều có chút kinh ngạc, thậm chí có chút âm thầm bội phục, vốn tưởng hắn có lẽ có thể cứ như vậy đem kỳ giông tiêu hao chết, không ngờ hắn đột nhiên dựa lưng vào bức tường đối diện đúng lại.
Ai cũng không biết hắn có chủ ý gì.
“Chạy đi, thất thần làm gì? Trong tình thế cấp bách, Diệu Tâm lớn tiếng nhắc nhở.
Diệp Thiếu Dương chưa nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn kỳ giông lao tới. Bước chân của kỳ giông đã
lảo đảo, ánh mắt cũng đục ngầu, nhìn qua là không chống đỡ được bao lâu nữa. Có lẽ chính là vì đây là một lần công kích cuối cùng trong sinh mệnh, kỳ giông đã dùng tới một tia khí lực cuối cùng trong cơ thể, đột nhiên tăng tốc, muốn đồng quy vu tận với Diệp Thiếu Dương.
“Quá chậm rồi.” Diệp Thiếu Dương thấp giọng nói một câu, cho dù kỳ giông lao tới chỗ cách mình khoảng ba mét, thân hình đột nhiên hạ thấp, ôm Ngô Đồng lăn một cái, chạy tới ngoài mấy mét.
Kỳ giông cũng không biết phản ứng lại chưa, cho dù phản ứng lại, cũng căn bản không có thời gian điều chỉnh phương hướng, lao đầu vào trên tường, Ầm một tiếng vang lớn, thế mà lại đem vách tường húc ra một cái lỗ lớn, nửa thân thể chui vào, đá rơi xuống ở trên thân thể đầy vết thương của nó.
“Đại ca, cố gắng một phen nữa, ngươi không thể chết nha!” Diệp Thiếu Dương khẩn trương hộ.
Kỳ giông quả nhiên giãy dụa từ trong cái lỗ mình húc thủng bolra, kết quả đầu vừa dời ra, cả người chết run rẩy một cái, ngã ở trên mặt đất hoàn toàn bất động.
Đã chết.
Tên to con cao hai ba mét này, cuối cùng là bị Diệp Thiếu Dương đùa chết.
Diệp Thiếu Dương vẫn như cũ chưa đặt Ngô Đồng xuống, đi qua, từ trên đầu kỳ giông rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm vẫn cắm ở bên trên, dùng quần áo mình lau lau, nhìn thân kiếm nói: “Xin lỗi nha, trở về lại tắm rửa cho ngươi.”
Nói xong đem kiếm cắm trở lại trong vỏ kiếm.
Lúc này, hắn mới xoay người, hướng bên ngoài cửa đá mở cổ họng rống, nói: “Vào đi không sao rồi.”
Đám người Diệu Tâm cũng cần đi vào mộ thất, đột nhiên lại là một đợt thanh âm bọt nước xôn xao, từ trong cái giếng nước thật lớn kia truyền đến.
“Kháo, không phải chứ!” Trong lòng Diệp Thiếu Dương dâng lên một tia dự cảm không lành, kết quả rất nhanh dự cảm này đã thành sự thật: một vật lớn, ở trong một mảng bọt nước từ trong giếng nước nhảy ra.
Lại là một con kỳ giông!
Trên hình thể so với con kia nằm trên mặt đất nhỏ hơn gần một nửa, nhưng Diệp Thiếu Dương biết, một con này có thể càng thêm khó đối phó: hình thể nhỏ, ý nghĩa càng thêm nhanh nhẹn, tốc độ nhanh hơn. Mục tiêu cũng nhỏ hơn nhiều.
Thì ra trong giếng nước này không chỉ một con kỳ giông!
Thật ra đây vốn là sự thật phi thường dễ dàng lý giải: kỳ giông có thể từ phía dưới giếng nước đi lên, nói rõ phía dưới giếng nước nhất định có thủy hệ dưới lòng đất, có một con kỳ giông, quá nửa sẽ có hai con: bằng không con kỳ giông này chung quy không thể là trong kẽ đá chui ra.
Về phần vì sao chỉ ra một con, Diệp Thiếu Dương cũng không rõ, có lẽ vừa vặn có một con ở phụ cận, tóm lại là bọn họ vận khí tốt, nếu vừa rồi đánh tới một nửa con trước mắt này đi ra, vậy tình huống không biết nguy hiểm bao nhiêu.
Con kỳ giông nhỏ chút này sau khi nhảy ra, đầu tiên là nhìn quanh một cái, lập tức phát hiện con kỳ giông kia chết ở dưới chân Diệp Thiếu Dương, sau đó thấy được Diệp Thiếu Dương.
“Xin lỗi nha huynh đệ, đây là cha ngươi hay là anh trai người, hay là chị gái ngươi?”
Loại thời điểm này, Diệp Thiếu Dương thế mà còn đùa được. Ngô Đồng ghé vào trên vai hắn, tức giận đến sắp ngất đi, hai tay vỗ sau lưng hắn, reo lên: “Mau thả tôi xuống, cùng nhau đối địch!”
Diệp Thiếu Dương không để ý tới cô.
Con kỳ giông đó đột nhiên ngửa mặt lên trời rống to, trong tiếng rống mang theo bị thương rõ ràng, sau đó không rên một tiếng liền hướng Diệp Thiếu Dương lao tới.
“Tạm biệt!” Diệp Thiếu Dương hướng con kỳ giông đó thè lưỡi, sau đó xoay người đẩy ra đầu con kỳ giông kia trong lòng đất, từ huyệt động bị nó húc ra chui vào…
Tiểu kỳ giông cũng đúng hẹn mà tới, lại phát hiện kẻ thù đã chui vào trong huyết động. Nó bức thiết muốn lao vào, kết quả. Hơn phân nửa huyết động đều bị thi thể con đại kỳ giông kia trên mặt đất chặn. Nó tuy là tiểu kỳ giông, nhưng cũng là so sánh với con kia trên mặt đất để nói, so với thân thể nhân loại vẫn lớn hơn mấy cỡ, huyệt động Diệp Thiếu Dương ôm Ngô Đồng có thể chui vào, nó căn bản không chui vào được, chờ lúc nó dùng sức đẩy ra thi thể con kỳ giông kia trên mặt đất, chui vào, hai người bọn Diệp Thiếu Dương đã không thấy tung tích.
Trước mặt chỉ là một huyệt động thật dài, tiểu kỳ giông dùng sức bò vào bên trong, chỉ là huyết động ở sau khi hướng xuống ngoặt một cái, phía sau càng lúc càng hẹp, căn bản không chui vào được.
“Ngao” Tiểu kỳ giông thịnh nộ đến cực điểm, hét lớn một tiếng, thật sự bất đắc dĩ, đành phải bò về, sau đó, nó liền ngửi được bên ngoài cửa đá còn có khí tức con người, nhất thời đem tức giận đều chuyển dời qua, nhanh chóng lao tới, đối mặt với đám người Diệu Tâm, không trên một tiếng, bắt đầu chém giết…
Ở trong tiếng kháng nghị mãnh liệt của Ngô Đồng, Diệp Thiếu Dương rốt cuộc đem cô thả xuống, kết quả Ngô Đồng một tay kết ấn, bất ngờ đặt trên trán Diệp Thiếu Dương, chỉ cần phun trào pháp lực, Diệp Thiếu Dương trong khoảnh khắc sẽ trọng thương.
“Cô đây là làm gì!” Diệp Thiếu Dương mở to mắt, cực kỳ khó hiểu nhìn cô.
“Anh khinh bạc tôi!” Ngô Đồng giận dữ nói.
“Khinh bạc… Khi nào?” Diệp Thiếu Dương vẻ mặt vô tội.
“Anh ôm tôi lâu như vậy, lúc trước còn…” Ngô Đồng canh cánh trong lòng đối với chuyện hắn đánh mông mình, lại thế nào cũng nói không nên lời, tức đến mức mặt đỏ bừng.
“Đại tỷ à, tôi là vì cứu cô đó, cô đừng lấy oán trả ơn!” Diệp Thiếu Dương buông thõng tay, càng thêm vô tội.
Ngô Đồng lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Anh không sợ tội giết anh?”
Diệp Thiếu Dương cười cười, “Tôi nói như thế nào cũng là ân nhân cứu mạng của cô, không đến mức chứ. Lại nói… Cho dù cô ấn mệnh môn của tôi, cô quả thật không giết được tôi.”
Ngô Đồng cười lạnh một tiếng: “Chỉ bằng tu vi thiên sư của anh, anh có tư cách gì nói như vậy!
“Không tin cô cứ thử xem.” Sau khi nói xong, Diệp Thiếu Dương khoát tay áo, “Thôi, đừng thử nữa, tôi sợ làm bị thương cô.” Nói xong đưa tay cạy ra cái tay cô đặt trên trán mình.
Đợi tay buông ra, Ngô Đồng mới hồi phục tinh thần lại, mình vì sao phối hợp như vậy, bỏ tay xuống?
Chương 2181: Bàn Tay Quá Dài (1)
Nhưng dù sao cũng đã buông xuống, Ngô Đồng cũng xấu hổ làm một lần nữa, như trẻ con giống, vì thế hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Anh cũng là quái nhân, vừa rồi không xin tha, ngược lại nói cái gì sợ làm bị thương tôi, anh có thể làm bị thương tôi sao?”
“Tôi còn có vũ khí bí mật.”
“Cái gì?”
Diệp Thiếu Dương cười cười, chưa giải thích. Tuy hắn thực lực yếu, nhưng mà… Ở vừa rồi một khắc đó, nếu Ngô Đồng thật sự động thủ, hắn có ít nhất 70% nắm chắc, có thể khiến Ngô Đồng bị thương trước, tệ nhất cũng là lưỡng lại câu thương.
Hắn không khoác lác, hắn quả thực có vũ khí bí mật.
“Không quấy nữa, tôi cũng biết cô không phải thật muốn giết tôi, vẫn là xem một chút tình cảnh trước mắt trước đi, phía dưới nói không chừng còn có cái quỷ gì.”.
Một câu này của hắn, khiến Ngô Đồng thật sự phục hồi tinh thần lại, nhìn trái nhìn phải, mình và Diệp Thiếu Dương đứng ở trên một dốc thoải hướng xuống dưới kéo dài, trên tường cách mỗi một đoạn được khảm một viên đá có thể phát sáng, tuy phát ra là ánh sáng lạnh, nhưng cũng có thể miễn cưỡng chiếu sáng.
“Đây là… Nơi nào?” “Bị kỳ giông húc ra.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói.
“Sao có khả năng!” Ngô Đồng thất thanh kêu lên.
Diệp Thiếu Dương cười một tiếng, nói: “Tôi chỉ đùa một chút, cô còn thật sự tin. Mộ đạo này, chính là chỗ phía sau cánh cửa đá nọ.”
Cửa đá… Ngô Đồng suy nghĩ một phen, lúc này mới nghĩ đến hắn nói là cái gì, nhớ lại quá trình một chút, bùng tỉnh đại ngộ, “Thì ra… Anh là cố ý lợi dụng kỳ giông đem cánh cửa đó phá vỡ?
“Không tính là cố ý, chính là nhìn thấy kỳ giông lực phá hoại lớn như vậy, lâm thời nghĩ đến.”
Ngô Đồng có chút không thể tưởng tượng nhìn hắn, nói: “Anh lúc ấy không phải đang cố gắng tránh né kỳ giông công kích sao, dưới tình huống mấu chốt như vậy, anh làm sao còn có thể nghĩ đến cái này?
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, vẻ mặt tỏ ra có chút kỳ quái, “Lúc ấy… Không phải nguy hiểm lắm đâu, tôi biết kỳ giông đã là nó mạnh hết đà, chống đỡ không được bao lâu, nó cũng không bắt được tôi, nhưng… Cũng may con nhỏ kia lúc ấy chưa đi ra, bằng không thật sự nguy hiểm rồi.”
Ngô Đồng ngây ngốc nhìn hắn, hắn thế mà lại cảm thấy lúc ấy không đủ nguy hiểm… Ngô Đồng đem sự tình từ đầu suy nghĩ một lần, từ Diệp Thiếu Dương dự đoát được kết giới mọi người bố trí không nhất được kỳ giông, đến hắn sớm chuẩn bị sẵn sàng đó nhất định là làm tốt chuẩn bị trước, bằng không tuyệt không có phản ứng nhanh như vậy, vượt toàn bộ mọi người lao đến bên mình, cứu được mình, sau đó đuổi đi mọi người, bản thân đem kỳ giông kéo tới chết, quan trọng nhất là, ở trước khi kỳ giông hao hết khí lực, lại còn nghĩ đến lợi dụng nó đến phá vỡ cánh cửa vốn không mở ra được này…
Một chuỗi hành vi này, tuyệt đối không phải một thiên sư bình thường có thể làm được. Ngô Đồng rất tin tưởng một điểm này, đối với một chuỗi biểu hiện của Diệp Thiếu Dương, cô không biết dùng từ ngữ nào để hình dung. Nếu cô là người của một trăm năm sau, lúc này, trong đầu cô nhất định sẽ hiện lên một từ lưu hành: tố chất chiến đấu.
Dũng cảm, bình tĩnh, dự đoán cường đại, cùng năng lực xem thời cơ hạ quyết đoán siêu cường… Loại tố chất chiến đấu này quan hệ không lớn với thực lực tuyệt đối, mạnh như đám người Lô Hiểu Thanh, người nào thực lực tuyệt đối cũng ở trên Diệp Thiếu Dương hiện tại, nhưng biểu hiện ở lúc gặp nguy hiểm, so với hắn kém hơn nhiều.
Diệp Thiếu Dương, vẫn là Diệp Thiếu Dương kia, nhân gian thiên sư.
Ngô Đồng giờ phút này bắt đầu hồi tưởng, tất cả đều ở trước mắt, lúc này mới không thể không chấn động đối với Diệp Thiếu Dương biểu hiện
“Anh… Rốt cuộc là người nào?” Ngô Đồng nhìn hắn, lẩm bẩm hỏi.
“Diệp Thiếu Dương, đạo hiệu Thiếu Dương Tử, Mao Sơn đệ tử.” Diệp Thiếu Dương cười cười, “Tôi không nói dối.”
“Anh một ngoại môn đệ tử, tu đến bài vị thiên sư, cũng coi như là cực hạn rồi, sao có khả năng… Có thể có loại biểu hiện vừa rồi, anh thật là thiên sư?” Nói xong, bản thân lại bổ sung một câu: “Anh thật sự chỉ là bài vị thiên
su?”
Diệp Thiếu Dương buông tay, nói: “Nói thật với cô đi, tôi hiện tại ngay cả thực lực thiên sư cũng không có, chỉ mạnh hơn Chân nhân một chút.”
“Điều đó không có khả năng! Bước chân anh tránh né kỳ giông, tuyệt đối không phải một Chân nhân làm được.” Ngô Đồng không cần nghĩ ngợi nói.
Diệp Thiếu Dương nói: “Cái đó không có gì khó, tôi dùng là Mao Sơn Lăng Không Bộ, không cần bao nhiêu tu
vi.”
“Nhưng, những biểu hiện đó của anh…” Ngô Đồng tìm không thấy từ ngữ nào để khái quát, cuối cùng dứt khoát nói, “Tóm lại, mọi thứ lúc trước anh làm, tuyệt đối không phải một thân nhân làm được, cho dù thiên sư cũng không làm được.”
Diệp Thiếu Dương bắt đầu do dự, nên nói cho cô chân tướng hay không, cuối cùng vẫn bỏ qua ý nghĩ này. Lai lịch của mình, cùng mọi thứ có liên quan, không phải trong thời gian ngắn có thể nói rõ, hơn nữa hắn dám khẳng định, cho dù mình nói, Ngô Đồng cũng nhất định sẽ không tin tưởng, đến lúc đó sẽ chỉ càng thêm hoài nghi mình, không cần thiết.
Diệp Thiếu Dương tùy tiện lấy lệ vài câu, đem đề tài rẽ đến nơi khác, nhìn quanh, nói: “Cũng không biết đây là nơi nào của cổ mộ, chúng ta là ở chỗ này chờ, hay là hai chúng ta đi xuống trước?”
Một đoạn lời này, đem Ngô Đồng kéo trở lại trong hiện thực trước mắt, “Đúng rồi, con tiểu kỳ giông kia còn ở bên trên, bọn họ không có nguy hiểm chứ?”
“Sẽ không.” Diệp Thiếu Dương trả lời rất khẳng định, “Con kỳ giông to lúc trước là đột nhiên tập kích, mọi người có chút rối loạn, lần này mọi người đều đã có chuẩn bị, mấy thiện sự địa tiên các thứ, nếu ngay cả một con kỳ giống cũng không đối phó được, vậy chết cũng đáng đời.”
Ngô Đồng trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng hắn tuy nói chuyện khó nghe, đạo lý lại thực sự là như thế… Suy nghĩ một phen nói: “Vậy chúng ta đi lên hỗ trợ sao?”
“Không đi, tôi mệt hỏng rồi, lại nói đem kỳ giông đẩy thối, lại từ trên người nó bò về, tôi thật sự không muốn, không bằng hai người chúng ta cùng nhau đi xuống xem chút, sau đó chờ bọn họ tới đi cùng, cũng dễ có cái chuẩn bị trước. Cô nói xem, bằng không ở đây nhàn rỗi cũng vậy thôi.”
Ngô Đồng không biết đây là hố, suy nghĩ một phen, thế mà lại bị hắn thuyết phục, nói: “Vậy anh nghỉ ngơi một hồi, chúng ta đi xuống xem, nếu gặp được cái gì nguy hiểm thì trở lại.”
Khóe miệng Diệp Thiếu Dương lộ ra một tia mỉm cười giảo hoạt, hắn lúc trước nói những thứ đó đều là lấy cớ… Mục đích thật sự của hắn, là muốn sáng tạo cơ hội ở chung với Ngô Đồng, dễ tiến một bước tìm hiểu tình huống của cô.
Hai người chậm rãi đi ở trong mộ đạo. Diệp Thiếu Dương đang nghĩ mở miệng như thế nào, Ngô Đồng lại xoay người lại trước, nhìn hắn, trịnh trọng nói: “Đúng rồi, anh vừa rồi đã cứu tôi một mạng.”
“Việc nhỏ mà thôi, cho dù tôi không cứu cô, lúc trước cô chưa chắc đã trốn không thoát.” Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng bâng quơ.
Cái này đương nhiên là đang cho mình bậc thang để xuống, lúc trước loại cục diện đó, Ngô Đồng rất rõ sẽ có hậu quả gì, cười nhẹ, cũng không kiên trì, nhưng ở sâu trong lòng cũng sinh ra một chút hảo cảm đối với hắn, ít nhất, hắn đã cứu mình, lại chưa chủ động yêu cầu mình báo đáp như thế nào, lập tức nói: “Trong lòng tôi rất rõ, anh cũng không cần khách khí với tôi. Anh nói đi, muốn cho tôi báo đáp anh như thế nào.”