Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 277
❮ sautiếp ❯Chương 1938: Khánh Công
Nghĩ đến chuyện này, Diệp Thiếu Dương cũng có chút đau đầu. Nhưng quyết đấu đã là không thể tránh, mình lo lắng nhiều nữa cũng là vô dụng.
Điều chỉnh tâm tình một chút, Diệp Thiếu Dương ở cửa tiểu khu cản một cái xe taxi, đến thẳng khách sạn Kim Hoàng Cung.
Mã Thừa an bài cho hắn một gian phòng xa hoa nhất, khi Diệp Thiếu Dương đi vào, người đã đến đông đủ, Tạ Vũ Tình mới từ hiện trường trở về, cố ý qua đây tụ tập một chút với mọi người, lát nữa còn cần tiếp tục lý xử đến chuyện tiếp theo.
Chu Tình Như cũng đến đây, cùng Mã Thừa còn có Vương Húc Văn cùng nhau, nghe Chanh Tử bọn họ đem sự tình nói một lần, Chu Tình Như vừa thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức đứng dậy xin lỗi, tỏ vẻ nếu sớm biết sẽ là loại tình huống này, lúc trước quyết đoán không nên đem cô ấy giới thiệu cho hắn quen biết, trong lòng cô biết, Diệp Thiếu Dương có thể đáp ứng làm bảo tiêu của Diệu Mộng Khiết, không riêng gì vì kiếm tiền, quá nửa vẫn là nể mặt của cô.
“Vì bày tỏ xin lỗi, Thiếu Dương ca, em tặng anh một phần quà tân hôn qua đó nha.”
“Ặc… Em sớm biết rồi?” Diệp Thiếu Dương nhìn nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, lại nhìn nhìn cô.
“Chị Vũ Tình đã sớm nói cho em biết.” Chu Tình Như cười cười, cười đến mức có chút thương cảm, đem một hộp quà đóng gói đưa tới trong tay hắn.
Diệp Thiếu Dương yên lặng tiếp nhận hộp quà, có chút không dám nhìn cô. Đối với Chu Tĩnh Như, đáy lòng hắn là thích, tuy không phải yêu… Càng quan trọng hơn là, hắn cũng biết cảm tình của cô đối với mình, bởi vậy có liên quan chuyện mình kết hôn, hắn theo bản năng có chút trốn tránh, bởi
| vậy mới mãi chưa nói cho cô. “Thiếu Dương ca, em ủng hộ lựa chọn của anh, em cũng tin tưởng anh nhất định sẽ hạnh phúc, như vậy đã rất tốt rồi. Thật sự.”
Chu Tĩnh Như lẳng lặng nhìn hắn, tuy mọi người sợ bọn họ xấu hổ, cố ý đều đang từng đội nói chuyện phiếm, không nhìn bọn họ, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cô vẫn nói rất hàm súc.
Điều trong lòng cô nghĩ, cũng là như thế.
Ở lúc vừa nghe được tin tức này, cô từng chấn động, cũng từng mất mát, thậm chí còn ghé vào trong lòng Tạ Vũ Tình khóc, nhưng về sau Tạ Vũ Tình nói một phen dẫn đường cho cô. Đã yêu hắn, thì phải để hắn hạnh phúc, sau đó yên lặng tiếp tục thích hắn, làm người bạn thân mật nhất của hắn. Dù sao Tạ Vũ Tình tuy vẫn luôn nói xấu Diệp Thiếu Dương (nhưng trong lòng hai em gái đều rõ, đối với các cô mà nói, hắn là người đáng để yêu nhất trên đời này.
Trái tim các cô đã sớm cho Diệp Thiếu Dương, không có khả năng chứa người khác nữa, cho dù không thể kết hôn với hắn, cũng sẽ luôn ở bên người hắn, làm người thân mật nhất của hắn, coi như là một loại an ủi.
“Thiếu Dương ca, phát ngốc cái gì, mở ra xem quà gì đi.” Chu Tình Như thấy Diệp Thiếu Dương ngày người, nhịn không được thúc giục nói.
Diệp Thiếu Dương chạm vào hộp quà nho nhỏ, cảm giác phân lượng phi thường nhẹ, trong lòng cũng rất tò mò bên trong rốt cuộc chứa cái gì, thời điểm bóc quà, mọi người đều tò mò ghé lên nhìn.
Hộp quà mở ra, bên trong là một cái chìa khóa.
Chìa khóa xe, bên trên có một dấu hiệu tam xoa kích, Diệp Thiếu Dương cũng không biết là xe gì, sững sờ hỏi: “Đây là ý tứ gì?”
“Em tặng một chiếc xe cho anh. Anh cũng đừng giật mình như vậy, không phải xe đặc biệt tốt, em nghĩ tặng anh xe quá tốt, anh nhất định sẽ không lấy, như vậy cũng mất đi ý nghĩa của món quà… Loại xe này kiểu dáng không tệ, em cảm thấy rất thích hợp khí chất của anh, em chọn cho anh màu xanh ngọc..”
Một chiếc xe… Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần lại, vội vàng xua tay, “Cái này sao được, quá quý trọng rồi!”
“Anh cả đời chỉ kết hôn một lần này, anh là người thân nhất của em, em chung quy phải tỏ vẻ một phen, món quà
mà thôi, anh không cần sợ kiếp sau nợ em, cho dù thật sự nợ, kiếp sau trả lại cho em là được.” Chu Tĩnh Như lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, có chút quật cường nói, “Chỉ một lần này, không được chối từ.”
Diệp Thiếu Dương nhất thời trở nên khó xử, quay đầu nhìn thoáng qua Nhuế Lãnh Ngọc.
Nhuế Lãnh Ngọc cười cười nói: “Tặng cho anh, anh không cần hỏi em.”
Chu Tĩnh Như ánh mắt kiên định, khiến Diệp Thiếu Dương thật sự không biết từ chối như thế nào, phun ra một hơi, nói: “Được rồi, anh nhận.”
Thực nợ em anh cũng nhận, cùng lắm thì kiếp sau trả lại cho em. Diệp Thiếu Dương ở đáy lòng lặng lẽ nói.
Chu Tình Như lộ ra nụ cười vui vẻ, nói: “Xe còn ở tiệm 4s, ngày mai em bảo người ta lại đến dưới lầu nhà hai người, thủ tục các thứ hai người tự mình đi làm.”.
Diệp Thiếu Dương đang cầm chìa khóa xe, nhìn dấu hiệu bên trên nói: “Nói… Đây là xe gì?”
“Maserati!” Tạ Vũ Tình ồn ào lên, “Rẻ nhất cũng hơn trăm vạn đó, Tĩnh Như thổ hào tặng quà đắt tiền như vậy, cậu bảo bọn chị làm sao bây giờ!”
Hon trăm vạn… Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy hẳn lên.
Sắc mặt Chu Tình Như ửng đỏ, nói: “Nói cứ như mấy người ai cũng nghèo hơn em, Vũ Tình tỷ gia thể bối cảnh chị người khác không biết, đừng nghĩ gạt em!”
Tạ Vũ Tình reo lên: “Cái gì, so với mấy người, chị là nghe nhất, Mã Thừa, Tiểu Nhị, em, mấy người ai mà không phải gia tài bạc triệu!”
Trường Tiểu Nhị đang ghé vào trên bàn luyện tập vẽ bùa, hôm nay trận chiến đấu này, khiến cô hoàn toàn chơi sướng rồi, nhiệt tình đối với tróc quỷ hàng yêu tăng vọt chưa từng có, không để ý trên cánh tay có vết thương, ở trước khi đưa đồ ăn lên chút thời gian đó cũng không quên vẽ bùa, nghe thấy lời Tạ Vũ Tình nói, cũng không ngẩng đầu lên phản bác nói: “Đừng kéo em vào nha, cha em là thanh quan, lời này của chị truyền ra, ngày mai Đạt Khang bí thư sẽ mời ông ấy uống trà! Ông chủ Mã mới là thổ hào!”
Mã Thừa cạn lời, nói: “Xem ra tôi cũng phải nghĩ một phần đại lễ.”
Diệp Tiểu Manh nói: “Nhìn đi nhìn lại, mấy người không phú thì quý, chỉ có em nghèo nhất, cái gì cũng không tặng nổi.”
Tạ Vũ Tình nói: “Đừng quấy nữa, em là em gái họ của Thiếu Dương, là người trong nhà, thu lễ còn có một phần của em đó, tặng cái gì mà tặng!”
Diệp Tiểu Manh thè lưỡi, lẩm bẩm: “Nói cũng phải.”
“Em không tặng lễ cũng không thu lễ, em muốn làm phù dâu!” Chanh Tử giơ tay lên cao hô lên, “Phù dâu phải là em!”
Tiểu Bạch và Mỹ Hoa lập tức tranh đoạt phù dâu với cô.
Lão Quách ở một bên cắn hạt dưa, uống trà, gió nhẹ mây nhạt nói: “Mặc kệ mấy người ai làm phù dâu, dù sao phù rể là ta.”
Tứ Bảo phun một ngụm nước trà ở trên mặt hắn. Sau đó mấy em gái như ong vỡ tổ đi lên đánh hắn, tỏ vẻ muốn tìm tiểu thịt tươi làm phù rể, Tiểu Bạch mãnh liệt đề nghị Đạo Phong, mọi người vẫn luôn cho rằng biện pháp này có thể làm, sau đó lại phủ định phương án này, cho rằng Đạo Phong quá đẹp trai, nếu làm phù rể mà nói, nổi bật nhất định sẽ vượt qua Diệp Thiếu Dương, đến lúc đó sẽ không dễ nói là hôn lễ của ai.
Diệp Thiếu Dưong muốn ngất.
Mấy em gái líu ríu thảo luận về chuyện hôn lễ, Diệp Thiếu Dương ở một bên thành thành thật thật bưng trà rót nước đưa hạt dưa, yên lặng nhìn một màn này, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Hồi tưởng mình lúc trước một mình cô độc xuống núi, một đường tiến lên, quen biết nhiều bạn tốt như vậy, có người có quỷ có yêu có tà linh. Hài hòa ở chung cùng một chỗ như vậy, loại cảm giác này…
Chương 1939: Bút Ký Bạch Cô Cô (1)
Lão Quách tựa vào trên ghế, vui tươi hớn hở cắn hạt dưa, dùng chân móc Diệp Thiếu Dương một cái, “Thất thần bất động làm gì, chú rể mau tới rót chén trà.”
Diệp Thiếu Dương chưa rót trà cho hắn, ngồi xuống ở bên người hắn, thở dài nói: “Đệ đặc biệt cảm khái, loại cảm giác này quá tốt rồi, thật lòng có chút sợ hãi sẽ mất đi.”
Tứ Bảo nghe thấy lời này, kết thúc khe khẽ nói nhỏ với Vương Húc Văn, quay đầu nói: “Thiên hạ không có bữa tiệc không tàn, có phải lại muốn nói câu này hay không, cậu gần đây nói câu này mãi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Chính là quá hạnh phúc rồi, cho nên sợ hãi mất đi.”
Lão Quách gõ dụng cụ ăn uống để trống trên mặt bàn, một lời hai ý nghĩa: “Tiệc còn chưa bắt đầu đâu, hảo hảo hưởng thụ là được.”
Tứ Bảo nói: “Tiệc tan, còn có thể tụ tiếp, chỉ cần con người.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời bọn họ nói, tâm tình cũng sáng sủa hẳn lên, cười nói: “Tôi tương lai đã là người có gia đình, ai không có việc gì tụ tập với mấy người.”
Tứ Bảo bĩu môi nói: “Trọng sắc khinh bạn.”
Diệp Thiếu Dương dang cánh tay, phân biệt ôm bả vai bọn họ, dùng sức kéo đến bên người mình, nói: “Thật tốt nha, vậy nói rõ tôi ít nhất có sắc để trọng, có bạn để khinh.”
Qua Qua nhảy lên bả vai hắn, nói: “Còn có tiểu đệ ta. Ở đúng rồi, lão đại người còn có con mà, Thất Bảo, đến lúc đó hôn lễ cũng đừng quên gọi nó, bằng không ta đi âm ty nó sẽ theo ta quấy.”
Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa té xỉu, mang theo con trai đi kết hôn… Ta con mẹ nó cũng không phải lấy vợ lần hai!
Bữa cơm này, mọi người ăn thật sự là vui vẻ. Trong lòng mấy em gái mặc dù có chút thương cảm, nhưng khúc mắc đã sớm cởi ra, trong bữa bày mưu tính kế các loại cho hôn lễ của hai người, nhưng phần nhiều đều là chủ ý tồi tệ.
Nhuế Lãnh Ngọc bị các em gái trêu chọc các kiểu, cũng nhịn không được có chút mặt đỏ, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ, làm người trong lòng Diệp Thiếu Dương, cô trước đó thật ra rất ít tham dự đến trong hành động của Liên Minh Tróc Quỷ, liên hệ với mọi người cũng rất ít, gần đây mới xem như thật sự dung nhập đoàn đội này, loại cảm giác này cô cũng cảm thấy rất ổn.
Diệp Thiếu Dương vốn là muốn đem Tiểu Cửu cũng gọi tới, cùng nhau náo nhiệt một chút, nhưng nghĩ đến cô gần đây ở Thanh Minh Giới giúp mình điều tra các loại manh mối, đã đủ bận, hơn nữa Tiểu Cửu tính cách lạnh lùng cô độc, không thích náo nhiệt, dứt khoát không gọi cô đến.
Một bữa cơm ăn đến mười một giờ khuya, Tứ Bảo và lão Quách đều uống rượu, trực tiếp ghé vào trên bàn ngủ, may ở nơi này là địa bàn của Mã Thừa, trên lầu chính là phòng khách, phòng bọn họ cũng đều còn chưa trả, Mã Thừa trực tiếp tìm mấy tiểu tử tới đây, đem bọn họ đưa về phòng mỗi người.
Diệp Thiếu Dương không uống nhiều rượu, sau khi tan cuộc, thúc giục Chanh Từ những người này mau chóng về âm ty.
Trước khi đi, Tiểu Thanh tóm lấy Diệp Thiếu Dương, nói: “Lão đại, có tình huống ta trước nay quên nói với ngươi, lúc trước người không phải cho ta một quyển bút ký sao, chính là quyển trộm từ Lê sơn kia.”
Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, “Cái gì mà trộm, chuyện người tu đạo, sao có thể kêu trộm chứ. Nói quyển bút ký kia làm sao vậy, đối với các ngươi tu luyện có trợ giúp?”
Lần trước, sau khi trở về từ Lê son, Diệp Thiếu Dương liền đem quyển bút ký đó cho Tiểu Thanh, bảo hắn trở về cẩn thận nghiên cứu cùng Tiểu Bạch.
“Có có, quá có trợ giúp!” Tiểu Thanh rất hiếm thấy biểu hiện ra sự kích động.
“Vậy đi, dù sao ta xem không hiểu.”
“Ngươi đương nhiên xem không hiểu, đó là tâm đắc lấy yêu nhập đạo, chỉ có yêu tinh mới xem hiểu, tuy chỉ là tâm đắc, nhưng mà rất nhiều chỗ chúng ta có thể đẩy ngược ra pháp thuật, lại dung hợp tâm đắc này, thật sự là thể hồ quán đỉnh, ta cùng Tiểu Bạch nghiên cứu vài ngày, bình cảnh tu luyện lúc trước lập tức mở ra, hôm nay nếu ngươi không kêu dùng mà nói, ta cùng Tiểu Bạch chỉ thiếu một chút, đã có thể dùng kiếm trận khóa chất thân vương quỷ hút máu kia.”
“Móa, đây là chuyện tốt nha!” Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bờ vai của hắn, từ đáy lòng cảm thấy cao hứng vì bọn họ tiến bộ, không nghĩ tới mình trong lúc vô ý mang về một quyển bút ký, ngược lại thật sự thành phúc lợi của bạn họ, cái này coi như là vô tâm cắm liễu, cũng có thể nói là cơ duyên của Tiểu Thanh Tiểu Bạch.
Tiểu Thanh nói: “Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là… Lão đại, người biết quyển bút ký đó là ai lưu lại không.”
“Ừm? Bên trong có tên?”
“Có, có thể người chưa nhìn kỹ, chưa chú ý.”
“Đó là ai? Chẳng lẽ ta còn quen biết hay sao?” Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, nhất thời cũng cảm thấy một tia tò mò.
Tiểu Bạch nghe thấy đề tài của bọn họ, cũng ghé tới, nói: “Khẳng định biết, ừm, phải nói nhất định từng nghe nói, hoặc là từng thấy ở trên TV đi.”
“TV? Cùng TV có gì quan hệ?”
“Lão đại đoán chút xem.”
Diệp Thiếu Dương ghét nhất đoán, nhưng mơ hồ nhớ tới, lúc ấy hai đệ tử phụ trách trông coi mình thảo luận chủ nhân căn phòng, nói đến ba chữ “Bạch cô cô”, trong lòng run lên, mở to hai mắt nhìn Tiểu Bạch, hít sâu vào nói: “Sẽ không là Bạch Tố Trinh chứ?”
“Chính là cô ấy! Cô ấy và chúng ta giống nhau đều là xà yêu, hơn nữa đều là lấy yêu thuật nhập đạo, cho nên những tâm đắc đó của cô ấy, chúng ta vừa xem hiểu ngay.”
Ôi mẹ con ơi… Bạch Tố Trinh!!
Trong đầu Diệp Thiếu Dương lập tức hiện ra từng màn trong ( tân Bạch Nương Tử truyền kỳ), bên tai cũng quanh quẩn bài hát nọ: ngàn năm chờ một hồi…
Dùng sức lắc lắc đầu, hỏi: “Trong bút ký đó có viết hay không, cô ta đã đi đâu?”
“Cái này không có.”
Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm: “Sẽ không thật giống trong phim truyền hình diễn như vậy, bị áp giải dưới Lôi Phong tháp chứ?”
Nhưng hắn cũng chỉ thuận miệng nói như vậy, cẩn thận nghĩ đến, mình sở dĩ chấn động như vậy, vẫn là chịu phim truyền hình ảnh hưởng, chuyện xưa Hứa Tiên Pháp Hải Bạch Tố Trinh, có thể nói không ai không biết, nhưng cẩn thận nghĩ đến, trong một quyển điển tịch về dã sử giới pháp thuật của mình ở Mao Sơn, từng nhìn thấy ghi chép về Bạch Tố Trinh, nói là xà yêu ngàn năm, trên quyển dã sử đó nói, Bạch Tố Trinh ở trong truyền thuyết dân gian là đệ tử đích truyền của Lê son lão mẫu, tu vi cực kỳ cao.
Một điểm này, trong phim truyền hình cùng chuyện xưa dân gian thật ra cũng có viết đến. Nhưng trên sách đó không nói đến Pháp Hải và Hứa Tiên…
Dân gian loại truyền thuyết tinh quái này, đại đa số là giới pháp thuật truyền ra. Thời cổ, mặc kệ là đạo môn hay phật môn, vì hấp thu đệ tử, đều sẽ chủ động phát tán một ít sự tích tróc quỷ hàng yêu, có thật có giả, dùng để hấp dẫn hứng thú của mọi người, chủ yếu là khi đó dân chúng cũng tin những thứ này, tương đối thích nghe, sẽ không cảm thấy người là tuyên truyền mê tín.
Bạch Tố Trinh đại khái là một đệ tử tương đối nổi tiếng của Lê son, tên tuổi truyền tới trong tai dân chúng, trải qua các loại suy diễn, liền thành một chuyện xưa ân oán tình thù. Diệp Thiếu Dương nghe thấy tên Bạch Tố Trinh, lập tức có một loại cảm giác xuyên việt, tự mình nghĩ đến, vẫn là lẫn lộn đầu đuôi, đem Bạch Tổ Trinh trong phim ảnh coi là từng chân thật tồn tại trong lịch sử. Về phần Bạch Tố Trinh có cùng Hứa Tiên và Pháp Hải xảy ra những chuyện xưa ân oán tình thù đó hay không, nhắm chứng chỉ có đương sự mới biết được.
Chương 1940: Bút Ký Bạch Cô Cô (2)
Diệp Thiếu Dương lần đầu tiên nghe được tên Yến Xích Hà, cũng có cảm giác tương tự.
Nhưng, nghĩ đến mình từng bị nhốt ở trong tủ sở Bạch Tố Trinh từng ở lại, còn trộm cầm bút ký của cô, trong lòng Diệp Thiếu Dương vẫn có cảm giác một loại nói không nên lời, có chút đắc ý, cảm thấy mình rất trâu bò.
Cũng không biết Bạch Tố Trinh chân thật này về sau đi đâu, nếu tương lai có cơ hội gặp được, mình có thể thật sự có chút loại kích động gặp được thần tượng.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Diệp Thiếu Dương nói với Tiểu Thanh và Tiểu Bạch: “Các ngươi đã từ trong bút ký của Bạch Tố Trinh học được không ít thứ, vậy coi như là sư phụ cách đời của các ngươi, hơn nữa cùng là xà yêu, đây cũng là cơ duyên của các ngươi, các ngươi sau khi trở về lập cái bài vị cho cô ấy, coi như sự trưởng để cung phụng.”
Hai người đáp ứng.
Các bạn nhỏ Âm Dương ti đều đã đi, Chanh Tử ghé vào bên tai Nhuế Lãnh Ngọc khe khẽ nói nhỏ một phen, Nhuế Lãnh Ngọc sắc mặt ửng đỏ đi đánh cô, Chanh Tử hớn hở chạy đi.
Diệp Thiếu Dương nói: “Nói cái gì thế?
“Không nói cho anh!” Chanh Tử thè lưỡi, nhảy vào khe hở hư không Sau khi khe hở hư không khép vào, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn đống hỗn độn đầy bàn, bản thân cũng có chút say. Đoàn người đã giải tán, người đi thì đi, đi phòng ngủ thì đi phòng ngủ, Diệp Thiếu Dương đi lên kéo Nhuế Lãnh Ngọc, đưa tay đi kéo cô, mượn hơi men đùa: “Chúng ta đi động phòng đi.”
Nhuế Lãnh Ngọc có chút xấu hổ, lạnh lùng nói: “Anh bây giờ là càng lúc càng lớn mật phải không, trước mặt người khác dám đùa giỡn em.”
Người khác? Nơi này còn có người khác?
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, ở chỗ góc phía sau mình quả nhiên thấy được một bóng người: Lâm Tam Sinh, đang thưởng thức tranh chữ trên bình phong, ho khan hai tiếng nói: “Các người tiếp tục động phòng… Phối phi phi, kế tục thuyết, phi lễ vật thính, ta… Đang xem cái này ( Thiên Vương Tống Tử đồ, cái gì cũng chưa nghe thấy.”
Diệp Thiếu Dương rất xấu hổ, mắng: “Quân sư người xuất quỷ nhập thần, muốn dọa chết người ta sao!”
Lâm Tam Sinh cực kỳ cạn lời. “Ta vẫn luôn ở đây không đi được không, lại nói ta là quỷ, ta chính là xuất quỷ nhập thần, cũng là bình thường nhỉ. Các người tiếp tục là được, coi như ta không tồn tại, nhưng ta vẫn đề nghị các ngươi về phòng trước…”
“Đi đi đi, đừng trêu ghẹo, ta nói ngươi sao lại không đi chứ, ta cho rằng người theo bọn họ cùng nhau đi rồi.”
Lâm Tam Sinh nói: “Ta không thể đi, ta cần ở đây chờ Từ Phúc”
Diệp Thiếu Dương cả kinh nói: “Từ Phúc? Từ Phúc tới tìm ngươi?”
Lâm Tam Sinh buồn bực nói: “Nào có khả năng, hắn trước đó không phải đã cứu ngươi sao, hắn nói không chừng vẫn luôn ẩn núp ở bên cạnh người, có thể sẽ còn tìm đến người, nhỡ đâu ta đi rồi, lúc hắn tới tìm người ta không có mặt thì làm sao bây giờ.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ qua cũng thấy đúng, dứt khoát để hắn ở lại đây, cùng Nhuế Lãnh Ngọc lên tầng. Ở trong thang máy, Diệp Thiếu Dương nhớ tới Qua Qua hình như cũng không đi âm ty, mà là theo Tuyết Kỳ cùng đi nhà Tạ Vũ Tình, coi như là đi thăm người thân, thể nghiệm một phen cuộc sống nhà người khác.
Trở lại phòng, Nhuế Lãnh Ngọc cầm áo ngủ đi tắm rửa. Diệp Thiếu Dương nghe tiếng vòi hoa sen trong phòng tắm, nhìn vách kính mờ lộ ra một tia bóng người yểu điệu, nhất thời có chút tâm viên ý mã, tuy ước định sẵn trước khi kết hôn sẽ không thể nào, nhưng mà ** phương diện này… Có đôi khi cũng không phải có thể khắc chế, hơn nữa đêm nay hai người đều uống rượu lâu chút.
Kết quả Nhuế Lãnh Ngọc sau khi từ trong phòng tắm đi ra, cho hắn một gậy vào đầu: “Anh sao còn không trở về phòng đi?”
“ẶC… Anh về phòng nào?”
“Trước đó anh không phải ngủ cùng với Tứ Bảo sao?” Nhuế Lãnh Ngọc soi gương sấy tóc, hướng hắn cười một cái, “Anh không phải muốn ngủ ở chỗ này của em chứ?”
“Cùng lắm thì anh không chạm vào em” Diệp Thiếu Dương thốt ra.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Nói em thiếu chút nữa đã tin rồi.”
Nàng sấy tóc xong, tới trên ban công. Gian phòng đỉnh cấp của khách sạn đỉnh cấp này, có một ban công bán phong bế thật lớn, từ nơi này có thể quan sát được cảnh đêm của nửa Thạch Thành.
Hơn chín giờ tối, thành thị đèn đuốc sáng trưng.
“Thiếu Dương, chuyện quy hút máu… Coi như đã qua, nếu không phải trước đó Lâm Tam Sinh nhắc nhở, em cũng đã quên chuyện Từ Phúc.” Nhuế Lãnh Ngọc ghé vào trên lan can, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, “Từ Phúc nói không chừng vẫn luôn theo dõi anh.”
Diệp Thiếu Dương nhất thời có một loại cảm giác bị ánh mắt giám thị, nói: “Hẳn là sẽ không theo dõi chặt chứ.”
“Ý tứ của em là, hắn chú ý động hướng của anh, ít nhất biết anh ở chỗ nào.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, thở dài: “Cảm giác này là rất phiền, tựa như bị người ta giám thị”
Trong đầu không tự chủ được lại nghĩ tới vấn đề này: Từ Phúc cùng mình, rốt cuộc có quan hệ gì, vì sao phải giúp mình thoát vây?
Vấn đề này lúc trước mỗi đêm ngủ liền toát ra, không biết lặp lại tự hỏi bao nhiêu lần, đều nghĩ không ra nguyên cớ, sớm để bỏ cuộc rồi.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Còn không chỉ một mình Từ Phúc đầu, còn có gã thay đổi khuôn mặt nạ bộ dạng giống anh, muốn hại anh.”
“Cái gì gã thay đổi khuôn mặt?” Diệp Thiếu Dương khó hiểu.
“Kẻ nọ lúc trước tập kích anh, dùng thuật dịch dung dịch dung thay đổi khuôn mặt ý.”
“Ồồ, em muốn nói như vậy, thật ra theo dõi anh còn có một người.”
Nhuế Lãnh Ngọc sửng sốt một phen nói: “Anh là nói… Thông Huyền”
“Trừ lão thủy tinh đó còn có ai! Nghĩ đến lão, Diệp Thiếu Dương lập tức giận dữ không thôi, âm hồn không tan, chết không đổi nết… Dùng bất cứ từ ngữ nghĩa xấu nào để hình dung tên biến thái này, Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy không đủ.
Nhuế Lãnh Ngọc bật cười, nói: “Thật ra nếu bất luận lập trường mà nói, em là rất bội phục lão, thực lực lão không phải đứng đầu ít nhất trước kia không phải, ngay cả anh cũng đánh không lại, nhưng một đường đi tới, toàn bộ tà vật lợi hại gặp được đều bị giết chết, nhưng lão vẫn còn sống, hơn nữa cuối cùng vẫn là để lão bắt được Mộc Tử, tìm được một vật thay thế anh.”
“Anh sớm muộn gì phải giáo huấn lão! Khiến lão đem thân thể Mộc Tử trả về!” Diệp Thiếu Dương oán hận nói, nhưng hắn cũng thừa nhận điều Nhuế Lãnh Ngọc nói, tu vi sâu cạn, thật ra cũng không thể đại biểu tất cả thực lực, mấy ngàn năm qua, pháp sư nhân gian chịu giới hạn bởi thân thể cùng tuổi thọ, ở trên pháp lực không có khả năng cùng tà vật động cái liền tu luyện mấy trăm hơn một ngàn năm chống lại, nhưng mỗi lần đều có thể đánh thắng, dựa vào chính là trí tuệ, loại trí tuệ này thể hiện ở các loại phương diện pháp thuật cũng pháp khí.
Thông Huyền đạo nhân là ác niệm của Trương Quả, có được ký ức của Trương Quả, hôm nay tuy trên bản chất là tà linh, nhưng đối với giới pháp thuật, đặc biệt là pháp thuật nhân gian cực kỳ hiểu biết, đầu óc cũng tuyệt đối tốt, mấu chốt nhất là mặt hàng này thất bại cũng không nổi giận, luôn có thể nghĩ được mưu kế càng thêm ấm độc để bẫy mình… Diệp Thiếu Dương cảm thấy, nói từ trên ý nghĩa nào đó, lão trên thực tế mới là đối thủ cường đại nhất của mình.
May mắn mục đích của Thông Huyền đạo nhân là cướp lấy nhục thân của mình, mà không phải giết hại mình, nếu không mình có thể thật sự đã sớm bị lão chơi chết rồi.
Chương 1941: Âm Mưu Huyền Không Quan (1)
Có một đối thủ như vậy, tồn tại nhà gần như xa, cũng không chính diện đánh nhau với người, thỉnh thoảng đi ra chơi người một vố, cũng rất phiền.
Nhuế Lãnh Ngọc chăm chú nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Thiếu Dương, em bây giờ đã tin tưởng, anh tuyệt đối không phải người thường.”
Diệp Thiếu Dương nhường nhướng mày, “Anh là bài vị linh tiên.”
“Cái gì, ai khen anh. Anh nghĩ tới chưa… Từ Phúc, sát thủ thần bí, còn có Thông Huyền đạo nhân, anh nghĩ tới chưa, những người này vì sao đều ở sau lưng nhìn chằm chằm anh, có muốn hại anh, có muốn giúp anh… Cái này đủ để nói rõ, anh ở một số phương diện nào đó, tuyệt đối không phải người bình thường.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương chấn động.
Ở trước đó, hắn vẫn luôn chưa từng từ góc độ này cân nhắc vấn đề này… Nhưng Nhuế Lãnh Ngọc phân tích rất có đạo lý: trên người mình rốt cuộc một mặt nào đáng giá bọn họ chú ý như vậy? Quan trọng nhất là, ba người này đối với mình mà nói vốn đều là người xa lạ, nếu động cơ của Thông Huyền đạo nhân còn có thể lý giải, vậy hai người khác, thật sự không biết vì sao.
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn bộ dáng sắc mặt ngưng trọng của hắn, ở sâu trong lòng thở dài, nhớ tới nội dung lần đó đối thoại ở trên Mao Sơn cùng Đạo Phong, bí mật này đến nay còn giấu Diệp Thiếu Dương… Chuyển thể quỷ đồng, có lẽ điểm cuối của tất cả bí ẩn, đều là có liên quan với chuyện này đi.
“Được rồi không nói những cái này nữa, ngày mai còn có chính sự cần làm, anh đi về trước ngủ
đi.” Nhuế Lãnh Ngọc cười nói. “ẶC, em thực không giữ anh ở đây à, anh cũng đã nói không chạm vào em rồi.”
“Không, em sợ.”
“Anh chính nhân quân tử như vậy.”
“Không phải sợ anh, là sợ những người nhìn chằm chằm vào anh đó, nói không chừng bọn họ khi nào sẽ rình coi anh.”
Rình coi… Diệp Thiếu Dương cảm thấy từ này dùng là có chút gì gì đó.
“Em để anh ở chung, không phải tương đương ngay cả em sinh hoạt cá nhân cũng bị rình coi, tắm rửa thay quần áo cái gì, nghĩ thôi đã mất tự nhiên bao nhiêu rồi.”
Diệp Thiếu Dương nghẹn họng trố mắt, cô nói cái này, mình thật sự chưa từng nghĩ… “Móa, nói như vậy anh trước kia cũng từng bị rình coi?”
“Anh là nam, có cái gì phải sợ. Em lại khác, anh chẳng lẽ hy vọng em bị người khác nhìn lén sao.”
“Em nói lời này… Anh thế mà không có cách nào phản bác. Đi đi, em cẩn thận một chút, anh đi ngủ.” Diệp Thiếu Dương treo lên chuông kinh hồn trên ban công của cô, hơn nữa đốt một cây hương ba màu, lúc này mới rời khỏi, gõ cửa Tứ Bảo một lúc lâu, bên trong không có phản ứng, đành phải tìm nhân viên phục vụ đem cửa mở ra, vừa thấy Tứ Bảo và lão Quách nằm ở trên một cái giường, quần áo cũng chưa cỏi, ngủ cùng lợn chết, thế mà lại ôm lấy nhau.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy thú vị, lấy di động chụp mấy tấm ảnh, giữ lại ngày mai trêu chọc bọn họ, sau đó mở ra cửa sổ, xua đi mùi rượu nồng đậm trong phòng.
Bởi vì lão Quách và Tứ Bảo hai người ngủ cùng một chỗ, vừa lúc để trống ra một cái giường, Diệp Thiếu Dương đi tắm, nằm ở trên giường, không biết sao nhớ tới bút ký của Bạch Tố Trinh, sau đó nghĩ tới mình ở trong tu sở của Bạch Tố Trinh nhìn thấy quyển & Hỗn Nguyên Chấn Khí Khảo – nọ, trong đó có rất nhiều thu hoạch, lúc ấy bởi vì cương khí bị phong tỏa, không có cách nào thổ nạp nghiệm chứng, sau khi trở về vẫn luôn bận rộn các chuyện, trái lại đem chuyện này quên mất.
Lập tức ngồi ở trên giường, bừng bừng hứng thú bắt đầu thổ nạp, đem những tâm đắc này vận dụng ở trong tâm pháp thổ nạp đại chu thiên…
Sau một chu thiên, Diệp Thiếu Dương mở mắt, tâm tình là kích động, những tâm đắc từ trong sách thu hoạch, vốn cho rằng đối với tu luyện tâm pháp chỉ là có chút trợ giúp, không ngờ sau khi thực tế vận dụng, mới biết được trợ giúp lớn như vậy. Trong cơ thể sinh thành công khí so với bình thường thế mà hơn khoảng hai thành!
Đây thật sự là thu hoạch bất ngờ!
Tuy một chu thiên tích lũy cương khí cực ít, nhưng trường kỳ tu luyện tiếp như vậy, tích lũy không phải chỉ một chút. Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, ở sâu trong lòng dâng lên khát khao đối với bài vị thượng tiên.
Hắn rất muốn biết, thượng tiên thần bí đến cực điểm trong truyền thuyết, rốt cuộc là một loại cảnh giới như thế nào?
Diệp Thiếu Dương lại thổ nạp thêm vài chu thiên, ở trên cửa sổ treo lên chuông kinh hồn, cùng một ít trận pháp khác, hắn trái lại không phải sợ trong lúc ngủ mơ bị đánh lén, có lẽ có pháp lực cực sâu, có thể tránh đi cảm giác của mình, tiến vào phòng, nhưng cũng đánh lên mình là hai chuyện khác nhau. Đừng nói mình là linh tiên, cho dù là bài vị thiền sư bình thường, từ xưa tới nay cũng chưa từng nghe nói có thiên sư đang ngủ bị người ta đánh chết.
Hắn là khẩn trương những pháp khí kia của hắn.
Từ sau khi có nhà, lão Quách liền làm cho hắn cái tủ sắt đặc thù, dùng để đựng pháp khí bình thường không dùng tới, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn cảm thấy không đủ tuyệt đối an toàn, Sơn Hà Xã Tắc Đồ vẫn vẫn bình thường đều là đặt ở trong nhà3lão Quách. Lúc trước vì đối phó gia tộc quỷ hút máu của Lyon, đem mấy thứ này cầm hết lên, ai biết cũng không dùng tới, tạm thời đặt ở trên người, luôn cảm thấy không an toàn, cho nên mới bố trí thêm một ít trận pháp phòng hộ.
Nói tới cần phải bảo vệ nhất, chính là Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Khác các pháp khí kia trên Mao Sơn, ví dụ Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đều thông linh nhận chủ, trên cơ bản không có khả năng bị trộm đi. Son Hà Xã Tắc Đồ lại khác, thứ này không có bất cứ tính công năng nào, nhưng Dù sao cũng là cửa vào duy nhất thế giới hồng hoang trong tranh, nhỡ đâu bị người khác lấy đi, phiền toái liền quá lớn.
Sau khi bố trí mấy trận pháp, Diệp Thiếu Dương đem ba lô đặt ở dưới thân mình, bao đeo trên cánh tay, lúc này mới yên tâm mà ngủ.
Quỷ Vực, Bạch Vân thành,
Đạo Phong, Dương Cung Tử, Tiểu Mã, Trần Lộ… Một đám người đều ở trong cung điện của thành chủ.
Mười hai người ở bên dưới đại điện khoanh tay mà đứng. Mỗi kẻ không phải diện mạo dữ dằn thì mắt đỏ mỏ xanh, nhưng vẻ mặt đều rất lạnh nhạt, đứng bên dưới không nhúc nhích.
Đây là mười hai môn đồ của Phong Chi Cốc, cũng là sức chiến đấu trung tâm nhất của toàn bộ Phong Chi Cốc, nhưng ngoài Thượng Cổ Tà Thần số một, mười một người còn lại, sớm đã không là một nhóm lúc ban đầu nữa.
Lúc trước một trận chiến Huyền Không quan, mười hai môn đồ đã chết hơn một nửa, sau khi về Phong Chi Cốc, Đạo Phong thu nhận mấy hung đồ ác quỷ, bổ sung vào, sau đó trong vài lần chiến dịch không ngừng có người chết đi, sau đó bổ khuyết, ngay cả bản thân Đạo Phong cũng đã quên đã đổi mấy nhóm người, duy nhất không đổi là, trong mười hai môn đồ, không có một kẻ nào là hạng người lương thiện: không phải ác quỷ tội ác tày trời trong địa ngục âm ty trốn ra, thì là Tà Thần tung hoành Quỷ Vực.
Đạo Phong lấy hồn ấn của bọn họ, cho nên pháp tắc sinh tồn duy nhất của bọn họ, chính là nguyện trung thành.
Đám người Tiểu Mã, Dương Cung Tử, đối với những ác đồ đó luôn luôn đều là chướng mắt, thậm chí chán ghét, cũng không giao tiếp với bọn họ, nhưng cũng phải thừa nhận mười hai người này ai cũng có tu vi thâm hậu, năng lực chấp hành nhiệm vụ siêu mạnh.
Tuy loại cách làm này của Đạo Phong khiến một bộ phận âm thần của âm ty rất khó chịu, nhưng Đạo Phong nuôi bọn họ, cũng không phải để bọn họ đi lạm sát kẻ vô tội, mà là lấy ác đối ác, chúng nó đều là phần tử khủng bố trong tà vật, đối phó các ác quỷ lệ yêu không có quan niệm thiện ác kia của Thái m sơn, thật đúng là không thể thiếu loại người này.
Chương 1942: Âm Mưu Huyền Không Quan (2)
“Lần này quỷ binh đến phạm không ít, nghe nói còn có mấy nhân vật lớn.” Trần Lộ nói với mọi người, cô bây giờ ở Phong Chi Cốc chuyên môn phụ trách phương diện tình báo, cũng làm tận tâm hết phận sự, “Cách Bạch Vân thành nhiều nhất chỉ mấy chục dặm, trong chốc lát là tới, Đạo Phong anh mau phái người nghênh chiến đi.”
Dương Cung Tử nói: “Xem ra thật sự là hành động quy mô lớn, cũng khó trách, theo chúng ta quật khởi, lại không chịu bị bọn họ hợp nhất, đã trở thành địch nhân lớn nhất của Thái m sơn trừ âm ty, bọn họ gần đây muốn đẩy chiến tuyến lên, khẳng định muốn đem chúng ta khai đao.”
Đạo Phong chưa lên tiếng, hắn cũng biết Thái m sơn lần này là vì sao mà đến: Bạch Vân thành là một tòa thành lớn nhất của Phong Chi Cốc, hơn nữa vị trí ở tận cùng phương Bắc, bên này tuy còn chưa tính là phạm vi thể lực trực tiếp của Thái m sơn, dù sao cũng là cách bọn họ gần nhất, xem như uy hiếp trực tiếp nhất, Thái Âm son rốt cuộc không ngồi yên được nữa.
Cũng chính là vì duyên cớ này, hắn mới sẽ xuất hiện ở đây, các thủ lãnh Phong Chi Cốc cũng đều ở đây, mọi người cùng nhau thương lượng đối sách, tất nhiên phải giữ được Bạch Vân thành.
“Quỷ tướng đầu lĩnh là ai?” Đạo Phong hỏi.
Trần Lộ nói tên mấy người.
“Ngọc Diện La Sát!!” Tiểu Mã vừa nghe cái tên này, từ trên vương tọa của thành chủ lập tức nhảy dựng lên. “Ta đi ta đi, ta dẫn đội, đi đem cô ta bắt tới!”
Trần Lộ nhíu mày nói: “Cậu kích động như vậy làm gì, cậu quen cô ta à?”
“Lần trước giúp Tiểu Diệp Tử Đánh Bạch Khởi, Ngọc Diện La Sát này từng đi, từng bị bổn vương đùa bỡn, hắc hắc, một em gái rất thú vị… Tôi vẫn luôn muốn cô ấy bắt về làm áp trại phu nhân. Lần này thật sự là đưa lên tận cửa rồi!” Trần Lộ cả giận nói: “Cái gì áp trại phu nhân, chúng ta đây không phải hàng thổ phi!”
“Khụ khụ, thành chủ phu nhân, đều giống nhau đều giống nhau. Đạo Phong, ta đi nha!
Đạo Phong nói: “Trận này không phải là nhỏ, trừ Cung Tử, các ngươi đều đi đi. Vốn ta nên tự mình đi, nhưng ta không có thời gian nữa.”
Đoàn người đều hiểu hắn nói không có thời gian là có ý tứ gì, đối với Đạo Phong mà nói, có một số việc quan trọng hơn so với dẫn quân xung phong nhiều.
Đám người Tiểu Mã bắt đầu chỉ định kế hoạch chiến đấu, Đạo Phong nghe xong một hồi, đi về phía sau cung điện, trên đường nhẹ nhàng lắc đầu.
Dương Cung Tử đuổi theo, nói: “Lắc đầu làm cái gì?”
“Cái gọi là chiến thuật của bọn họ, rối tinh rối mù!” Cũng ổn cả, quy củ quá, chính là thật sự không có nét nào thần kỳ cả, cũng may đối phương cũng luôn là như thế, thực lực cứng đối cứng, không có mưu kế gì đáng nói.”
Hai người đi về phía sau cung điện, đồng thời trò chuyện.
Đạo Phong nói: “Anh nghe nói Thái m sơn có mấy đại quân sự, sao anh đến nay một tên cũng chưa gặp được?”
Dương Cung Tử tự nhiên không biết, cảm thán nói: “Quả thật, một quân sự tốt so với cái gì cũng quan trọng hơn. Chúng ta bên này chính là… Đáng tiếc Kiến Văn đế lệ khí quá nặng, gần đây lại dốc lòng tu luyện đế vương tâm thuật, bằng không hắn có thể đảm nhiệm.”
Đạo Phong lắc đầu nói: “Hắn là hoàng đế, có thể cầm lái, phương diện chiến thuật cụ thể, hắn là không được, anh cần là một quân sự bày mưu nghĩ kế Lâm Tam Sinh kiểu đó.”
Dương Cung Tử nói: “Em cũng nghĩ đến hắn, anh không phải đã nói với Thiếu Dương, tìm cậu ấy qua đây hỗ trợ sao, chính cậu ấy cũng vui vẻ.”
Đạo Phong đứng lại, nói: “Đúng rồi. Chờ chuyện quyết đấu kết thúc, anh mời hắn tới đây làm quân sự.” Dương Cung Tử yên lặng gật đầu, tuy hắn cùng Lâm Tam Sinh không có nhiều sự cùng xuất hiện, không quá hiểu biết, nhưng đã là người bên cạnh Diệp Thiếu Dương, tất nhiên là có thể tin được.
Hai người xuyên qua hành lang gấp khúc của cung điện, tới trong vườn hoa phía sau.
Vườn hoa rất lớn, các loại đá núi kỳ quái, hành lang vách tường chạm trổ, hoàn toàn là mô phỏng phong cách kiến trúc thời đại Minh Thanh của nhân gian, nhưng không chỉ vì cung nhân thưởng thức, nơi này trồng hoa cỏ các thứ đều là dị chủng Quỷ Vực tìm đến, có thể không ngừng phóng ra linh khí tà vật tu luyện cần, bị Đạo Phong dùng phù trận phong tỏa lại, ở nơi này tu luyện bất cứ quỷ thuật tà thuật nào, tốc độ tu vi tăng lên đều vượt qua bên ngoài.
Vườn hoa này bình thường phong tỏa lại, xem như cấm địa của Bạch Vân thành, trừ Đạo Phong và đám thủ lĩnh, cho dù là mười hai môn đồ, chưa được cho phép cũng không thể đi vào.
Nhưng giờ này khắc này, có một lão giả mặc áo vải dài màu lam đang ở trong vườn hoa, trực tiếp ngồi ở trên mặt đất, không biết đang đùa nghịch cái gì.
Ở phía sau hắn cách đó không xa, một công tử áo gấm đúng, nhưng quần áo trên người đã rách không chịu được, trên tay áo còn rách một vết thật dài, lẳng lặng nhìn lão giả ngồi ở trên mặt đất đùa nghịch vật nào đó.
Đạo Phong và Dương Cung Tử đi qua.
Đạo Phong nhìn bộ dáng quần áo tả tơi, tóc tán loạn của Nam Cung Ảnh, nói: “Đánh thua sao?” “Nếu thua, ta đã không thể ở đây.” Nam Cung Ảnh nói, “Không thua không thắng, đối phương rất mạnh, chuyến này không uổng.” Đạo Phong nói: “Cho nên người là đến nói lời cảm tạ sao?”
Nam Cung Ảnh không để ý tới hắn, nói: “Ta tới là muốn hỏi Thanh Vân tổ sư một vấn đề.”
“Hỏi cái gì?”
“Đã hỏi.”
Lấy tính cách Đạo Phong, tự nhiên không có khả năng đi truy hỏi hắn đã hỏi cái gì, đối với bất cứ chuyện gì không liên quan mình, hắn đều không nhấc lên nổi hứng thú quá lớn.
Nam Cung Ảnh cũng không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
Đạo Phong nói: “Chờ chút, Thái m sơn đến xâm phạm, trong đó có một đối thủ, Tuyết Ma, ngươi có lẽ sẽ cảm thấy hứng thú.”
Nam Cung Ảnh đứng lại, cười lạnh, “Ngươi quá xấu rồi, người biết rõ A Tu La tộc ta, cùng Thái m sơn xưa nay không phạm lẫn nhau chút nào.”
Đạo Phong nói: “Biết, các người giống với đám Phật Đà kia, co đầu rút cổ ở Vô Lượng Giới, luôn luôn không hỏi chuyện Quỷ Vực.” Nam Cung Ảnh lắc đầu: “Khích tưóng vô dụng với ta.”
“Chưa nói hữu dụng, người đi đi.”
Nam Cung Ảnh đi về phía trước vài bước, đứng lại, nói: “Tuyết Ma ở đâu?”
“Cách Bạch Vân thành còn có mấy chục dặm, trong chốc lát là tới.” Đạo Phong nói, “Ngươi nghĩ cho rõ, đừng đem gia tộc các ngươi kéo xuống nước.” Nam Cung Ảnh nói: “Ta chỉ là tìm hắn quyết đấu, không liên lụy thể lực sau lưng thân phận của mình.”
Dương Cung Tử chen vào một câu: “Hy vọng Tuyết Ma cũng nghĩ như vậy.”
“Hắn nghĩ như thế nào, ta không quản được.” Nam Cung Ảnh nói xong, đi ra ngoài.
Dương Cung Tử nhìn bóng lưng Nam Cung Ảnh, nói: “Tên võ si này, cũng là khó gặp.” Sau đó nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, em vẫn luôn có cái nghi vấn, nhắc tới Nam Cung Ảnh thích khiêu chiến cường giả, vì sao không đi Thanh Minh Giới khiêu chiến Lê son lão mẫu, hoặc là ở âm ty tìm Chung Quỳ, thậm chí Địa Tàng vương?”
Đạo Phong nói: “Nam Cung Ảnh muốn khiêu chiến cường giả, không phải là loại thành danh đã lâu kia, hắn chỉ khiêu chiến thành danh mấy chục năm gần đây, hoặc là tà vật thần bí chưa từng gặp.” Dương Cung Tử nhíu mày nói: “Vì sao?”
“Hắn chỉ là vì chứng minh bản thân là… Dùng một câu hiện đại của nhân gian mà nói, gọi là Đại Tân sinh, hắn muốn chứng minh mình là mạnh nhất trong Đại Tân sinh.” Thanh Vân Tử còn đang đùa nghịch thứ gì đó trong tay, không quay đầu lại nói, “Trừ phi hắn thật sự trở thành cường giả số một trong Đại Tân sinh, nếu không hẳn là sẽ không động thủ đối với các lão gia hỏa, ví dụ như ta.”
Chương 1943: Âm Mưu Huyền Không Quan (3)
Đạo Phong đi về phía trước một bước, thấy rõ Thanh Vân Tử là ở trên mặt đất đùa nghịch một đống cành cây, bày thành vài cái hình dạng kỳ quái phức tạp, sau đó không ngừng dỡ ra, ghép lại, nhìn qua đang chơi một ván cờ.
Đạo Phong yên lặng nói: “Ngài gần đây không phải đoán quẻ thì là lên đồng viết chữ, lần trước là Văn Vương tám quẻ, hôm nay lại đổi thành tử vi đẩu số rồi.”
Thanh Vân Tử nói: “Người già đi, không còn dùng được nữa, chỉ có thể tìm chút việc để giết thời gian.”
Dương Cung Tử nói: “Sư phụ ngài lần này lại đang bói toán vì chuyện gì thế?”
Thanh Vân Tử cầm một cây gỗ, nhìn trận đồ trước mắt, trong lúc nhất thời không biết đặt vào đầu, do dự hồi lâu, vuốt chòm râu, thở dài: “Quái quái quái, trận này khó giải! Bày lâu như vậy, lấy trò chơi này đến lừa gạt ta!”
Không kiên nhẫn đưa tay đem cây gậy gỗ trên mặt đất làm rối loạn hết, đứng dậy, tức giận hừ một tiếng, chắp hai tay sau lưng, quay đầu nhìn Đạo Phong một cái, thở dài: “Ngươi tới làm cái gì?”
Đạo Phong chưa trả lời, hỏi lại một câu trước đó Dương Cung Tử hỏi: “Sư phụ đang bói toán vì chuyện gì?”
“Còn có thể có chuyện gì, đương nhiên là lành dữ người lần này đi Thanh Minh Giới.” Đạo Phong nhíu mày nói: “Như thế nào?”
“Không có sinh cơ.” Thanh Vân Tử chép miệng, giống lão hán nông thôn khoanh hai tay, ngẩng đầu nhìn xa xa, nói: “Một mảng loạn cục, kim đạo thiết mã, sát khí dạt dào, lại nhìn không thấy một chút sinh cơ…”
Trong lòng Đạo Phong hơi kinh ngạc, truy hỏi: “Có ý tứ gì?”
“Phàm là người ứng kiếp, tất cả đều chết hết!”
Mấy chữ này truyền vào trong tại Đạo Phong, luôn luôn vinh nhục không kinh, trên mặt hắn cũng hiện ra một tia biểu cảm chấn động.
Dương Cung Tử càng hoa dung thất sắc, ngây ra một lát nói: “Không có khả năng!”
“Là không có khả năng, cho nên ta mới buồn bực!” Thanh Vân Tử gãi đầu, chỉ để ý bản thân mình nói, “Không có khả năng chết hết, ta không tin sẽ là như thế, nhưng trên quẻ tượng quả thực là như thế. Bởi vì ta phỏng đoán không được mệnh số tương lai của bọn họ…”
“Bọn họ?”
“Con thỏ con và đám người đó của nó, mấy người trong đó.”
Đạo Phong nói: “Phỏng đoán không được mệnh số, vậy chỉ có một loại khả năng…”
“Với người, chính là người chết, kiếp này qua đời, mệnh số chung cực, với quỷ yêu tà linh, hoặc là luân hồi chuyển thể, hoặc chính là hồn phi phách tán…”
Dương Cung Tử run giọng nói: “Chẳng lẽ Liên Minh Tróc Quỷ phải diệt tuyệt hay sao.”
“Sao có thể có loại chuyện này!” Thanh Vân Tử nói, “Còn có một loại khả năng. Trừ phi bọn họ nhảy ra ngoài tam giới, không ở trong luân hồi.”
Đạo Phong nói: “Cái này càng không có khả năng.”
Thanh Vân Tử chậm rãi gật đầu, “Quẻ tượng như thế, hơn nữa ở trong sát khí, có một dòng loạn lưu, nhiễu loạn quẻ tường phía sau, sau đó toàn bộ đều loạn, không thể thôi diễn…” Ngẩng đầu nhìn Đạo Phong nói, “Cái này nói rõ sự tình giữa đường có một loại biển số, ngươi cũng không cần hỏi ta là cái gì, đây là thứ bất cứ thuật bói toán nào cũng không thể thôi diễn ra, ta chỉ nói cho người kết quả, hoặc là mấy người này chết hết, hoặc chính là bị biến số này mang theo, nhảy ra khỏi lục đạo luân hồi.”
Dương Cung Tử lắc đầu nói: “Một loại nào cũng không có khả năng.”
“Cho nên, ta mới rối rắm như thế?
Dương Cung Tử nói: “Bọn họ tuyệt đối không có khả năng chết, cái khác không nói, Âm Dương ti vừa thành lập không lâu, âm ty đang muốn mượn dùng năng lực bọn họ để ứng kiếp, sao có khả năng sẽ chết chứ… Lại nói Thiếu Dương…”
Cô hít sâu một hơi, nhìn Đạo Phong một cái, nói: “Thiếu Dương là chuyển thể quỷ đồng, cho dù là Thái Âm son, cũng không có khả năng để cậu ấy cứ như vậy chết đi chứ?”
Thanh Vân Tự nhướng mày, nói: “Người nào nói cho em, Thiếu Dương là chuyển thể quỷ đồng?
“Không phải sao, nếu không phải Đạo Phong, vậy nhất định là cậu ấy mà!”
Đạo Phong nói: “Không nói cái này, phàm là bói toán, đều phải có người định quẻ, con không có mệnh số, sư phụ là thông qua ai tới định quả?”
Phàm là bói toán đối với sự kiện nào đó, nhất định phải có người trung tâm của sự kiện, thông qua hắn để định quẻ, mới có thể thôi diễn ra lành dữ của sự kiện, nói trắng ra là cũng là vận mệnh cùng một nhịp thở với người này… Không có người định quẻ, quẻ tương tự nhiên cũng có không tồn tại.
Thanh Vân Tử nói: “Tự nhiên là thằng thỏ con.”
Đạo Phong hơi kinh ngạc.
“Thông qua hắn? Lần này đi quyết đấu là con, nó chẳng qua là đi góp mặt, nhỡ đâu có biến cố gì, cũng là con đến chủ đạo, sư phụ lấy nó định quẻ, có thể bói chuẩn sao?”
“Nói nhảm.” Hai mắt Thanh Vân Tử trọn lên, “Người cho rằng đây là chuyện cá nhân người à, trung tâm chuyện này, không phải người, là Thiếu Dương.”
Đạo Phong kinh ngạc nhìn lão, nói: “Sao có khả năng!”
“Bói toán, người chỉ là thường dân, nói ngươi cũng không hiểu.” Thanh Vân Tử cũng không giải thích quá nhiều, cúi đầu tiếp tục bày cây gậy gỗ, trong đầu cũng có chút buồn bực, Mao Sơn đạo thuật chia làm thuật, kham, bắc, y, mỗi một môn thật ra đều là học vấn lớn, nhưng Đạo Phong và Diệp Thiếu Dương hai thằng cha này vẫn luôn nghiên cứu pháp thuật, đối với phân loại khác cơ bản không nghe không hỏi, Diệp Thiếu Dương còn tốt chút, ít nhất hiểu chút phong thuỷ vân vân. Đạo Phong quả thực chính là cuồng nhân học tủ nghiêm trọng.
Nhưng bây giờ, nói những thứ này cũng không có tác dụng gì nữa.
Đạo Phong cũng lâm vào suy nghĩ sâu xa… trung tâm chuyện này, không phải là mình với Lê son lão mẫu đánh cưỢC sao, có thể liên lụy đến Diệp Thiếu Dương, có lẽ có khả năng, sao còn có thể lấy hắn làm trung tâm?
Thanh Vân Tử xoay gạt cây côn gỗ một hồi, tạm dừng, nói: “Đây là thứ có thể phân tích được, muốn khiến Thiếu Dương trở thành nhân vật chính, phải có người xem, sức chú ý của những người xem này, phải tập trung ở trên người Thiếu Dương, mà không phải trên người người…
Dương Cung Tử nói trước: “Vậy uy hiếp đối với Thiếu Dương, khẳng định không phải đến từ Lê son lão mẫu, bà ta càng thêm để ý là Đạo Phong, nếu không lần trước cũng sẽ không dùng Thiếu Dương làm con tin ép Đạo Phong hiện thân.”
Thanh Vân Tử nói: “Vậy uy hiếp đối với Thiếu Dương đến từ người nào, nói cách khác, Thanh Minh Giới còn có ai đối đầu với Thiếu Dương?”
Đạo Phong đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Huyền Không quan?”
“Đây là thứ duy nhất ta có thể nghĩ đến.” Thanh Vân Tử trầm ngâm không nói.
Tông môn nhân gian của Huyền Không quan, bị thầy trò ba người bọn họ nhổ tận gốc, đã triệt để diệt tông môn, tạm bất luận ai đúng ai sai, ít nhất ở trong lòng đám người Tô Mạt, sớm đã hận thấu xương đối với bọn họ, bản thân Thanh Vân Tử cũng bỏ mình ở trong một trận chiến với Vô Cực Thiên Sư, tiêu giảm loại thù hận này, hơn nữa lão có âm ty che chở, trên cơ bản mờ nhạt ra khỏi tầm mắt của đám đệ tử Huyền Không quan, thù hận của bọn họ tập trung hết ở trên người Đạo Phong và Diệp Thiếu Dương.
Dương Cung Tử nghĩ nghĩ nói: “Tông môn Huyền Không quan ở Thanh Minh Giới rất thần bí, nghe nói quan hệ với Chúng Các phái, Lê sơn mấy tông môn Xiển giáo này đều không tệ, nhưng các môn phái này không đến mức vì giúp Huyền Không quan báo thù, mà đắc tội Phong Chi Cốc ta chứ?”
Thanh Vân Tử cười lạnh một tiếng. “Phong Chi Cốc ở Quỷ Vực, cùng Thanh Minh Giới còn cách nhân gian, đừng nói các người, cho dù là âm ty, ở Thanh Minh Giới ảnh hưởng cũng phi thường nhỏ, nơi đó là các thế lực Xiển giáo Tiệt giáo khống chế, đối với tất cả thế lực bên ngoài đều không nể mặt. Các thế lực Xiển giáo này, thật sự cố kỵ không phải các ngươi…”
Chương 1944: Lão Bà
“Thanh Khâu sơn. Đạo Phong phun ra ba chữ này.
Thanh Vân Tử gật gật đầu. “Thanh Khâu son, tông môn số một Tiệt giáo, Cửu Vĩ Thiên Hồ với Thiếu Dương… Các ngươi cũng biết, Thanh Khâu son ở Thanh Minh Giới ảnh hưởng hết sức quan trọng, các tông môn Xiển giáo này, đều là cáo già, sẽ tuyệt không vì Huyền Không quan, đi tìm Thanh Khâu
Dương Cung Tử nói: “Vậy uy hiếp đối với Thiếu Dương, chính là bản thân Huyền Không quan…”
Đạo Phong nói: “Lý Hạo Nhiên. Trừ người này, còn lại đều là cỏ rác.”
“Tô Mạt kia, cũng là tài năng có thể đào tạo, chỉ là cần thời gian.” Dương Cung Tử bổ sung, sau đó nói: “Nhưng em không rõ, cái này rõ ràng là Đạo Phong cùng Lê sơn lão mẫu đánh cược, không quan hệ với Huyền Không quan, Thiếu Dương cũng chỉ là bàng quan, vì sao sẽ sinh ra uy hiếp đối với cậu ấy.”
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn Thanh Vân Tử, chấn động nói: “Ý tứ sự phụ là, Lê sơn và Huyền Không quan sẽ hợp tác…”
“Vô cùng có khả năng.” Thanh Vân Tử dùng lại cúi đầu đùa nghịch động tác khúc côn gỗ, suy nghĩ hồi lâu, nói: “Các ngươi nghĩ tới chưa, vì sao Lê sơn lão mẫu nhất định phải đối đầu với Đạo Phong, tình nguyện đắc tội Cửu Vĩ Thiên Hồ, cũng muốn bắt cóc Thiếu Dương, ép Đạo Phong đến?”
Dương Cung Tử nói: “Đạo Phong lúc trước từng đi Lê sơn quấy một hồi?” Thanh Vân Tử xua tay, khinh thường cười nói: “Lão bà đó tuy bụng dạ hẹp hòi, nhưng không đến mức không có giới hạn như vậy, các ngươi không nghĩ bà ta tu hành bao nhiêu năm, từ nhân gian đến Thanh Minh Giói, tu thành Xiển giáo Kim tiên… Bà ta nếu thật sự là trừng mắt tất báo như vậy, đã sớm bị đánh chết tám lần rồi!”
Dương Cung Tử nghe xong đoạn lời này, có chút giật mình, nói: “Sư phụ ý tứ là… Lê sơn làm như vậy, là vì giúp Huyền Không quan?” Nhíu mày suy nghĩ một phen nói, “Nhưng sư phụ lúc trước không phải nói, bà ta sẽ không ra mặt cho Huyền Không quan sao?”
“Tất nhiên sẽ không, khẳng định có nguyên nhân tầng sâu hơn nữa…”
“Nguyên nhân gì?” Dương Cung Tử truy hỏi.
Thanh Vân Tử xua tay nói: “Không biết, các ngươi đừng nhìn ta nói say sưa, rất nhiều chuyện ta lại không tận mắt thấy, cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng vấn đề này có thể đặt xuống… Đổi một cái góc độ nghĩ, Lê son lão bà đó sẽ không làm chuyện lỗ vốn, bà ta đã hợp tác với Huyền Không quan, tất nhiên là có phần thắng, bà ta, hoặc là nói bọn họ liên minh này phần thắng ở đâu?”
Dương Cung Tử và Đạo Phong đều yên lặng tự hỏi.
Lúc này phía chân trời xa xôi xuất hiện một đám mây đen thật lớn, chậm rãi bay đến Quỷ Vực không ngày không đêm, bầu trời cũng luôn là một mảng ảm đạm, xen vào giữa ban ngày cùng đêm tối, nhưng đám mây đen này xuất hiện vẫn cực kỳ bắt mắt.
Ba người đều quay đầu nhìn thoáng qua, Dương Cung Tử nói: “Bọn họ đến rồi.”
“Không sao.” Đạo Phong nói, hắn cũng đã an bài tốt, có một đám môn nhân kia của mình ứng chiến, tuyệt đối chống đỡ được, hắn trái lại cũng không lo lắng, vì thế tiếp tục tự hỏi vấn đề phía trước.
Dương Cung Tử thử phân tích thực lực địch ta hai bên: “Tô Mạt miễn cưỡng có thể đổi quân với Thiếu Dương đi, cho dù không đủ, cũng có thể bám trụ Thiếu Dương, nhưng bên cạnh Thiếu Dương còn có không ít cường giả…”
Thanh Vân Tử vung tay lên, “Không cần tính toán người chính xác, những thứ này đều không quan trọng, người làm sao biết Lê son và Huyền Không quan có bao nhiêu người, hoặc là còn có môn phái khác? Cho dù chủ yếu, Đạo Phong, ngươi, Thiếu Dương, còn có Cửu Vĩ Thiên Hồ… Lão nữ nhân bên kia, trừ chính bà ta, cũng chỉ Lý Hạo Nhiên, Lý Hạo Nhiên mạnh nữa, ta cũng không tin có thể mạnh hơn sư phụ hắn Vô Cực Thiên Sư… Ừm, cái này cũng nói không chính xác, nhưng đã chưa trảm tam thi, sẽ không mạnh hơn Đạo Phong ở đâu, về phần lão nữ nhân…”.
Dương Cung Tử có chút buồn bực nói: “Sư phụ một câu một cái lão nữ nhân, như vậy thật sự được không?”
“Có cái gì không được, sống mấy ngàn năm, chẳng lẽ không phải lão nữ nhân?”
Dương Cung Tử đầu nổi gân đen. “Con cũng đã sống ngàn năm.”
“Tính chất không giống nhau, ai da, ta nói con đứa nhỏ này, ta đây nói chính sự, con rẽ sang cái gì.” Thanh Vân Tử gãi gãi đầu, “Ta vừa nói cái gì nhỉ, ồ đúng rồi, so thực lực tuyệt đối, lẽ ra bọn họ là chịu thiệt… Bọn họ lấy đầu ra sự tự tin?”
Ánh mắt Đạo Phong chợt lóe, nói: “Lúc Tô Mạt đi Thanh Minh Giới, đã mang đi một món đồ, cái chuông vàng đó, nghe nói chỉ cần lay động, là có thể khiến chuyển thể quý đồng hiện hình…”
Thanh Vân Tử đột nhiên cả kinh, vỗ ót nói: “Ta thế mà đã quên chi tiết này! Lần hành động này của bọn họ, rất có thể chính là hướng tới thanh lý chuyển thể quý đồng, đây là sức kêu gọi lớn nhất!”
Cái này cũng xác minh Thanh Vân Tử lúc trước đoán: nếu chỉ là vì Huyền Không quan, Lê son, còn có môn phái khác, nhất định thờ ơ, không có khả năng mạo hiểm đắc tội Cửu Vĩ Thiên Hồ và âm ty đi đối đầu hoàn toàn với Đạo Phong cùng Diệp Thiếu Dương, nhưng nếu là vì ứng phó thiên kiếp…
Tuy Thanh Minh Giới phản ứng đối với thiên kiếp, vẫn luôn rất nhỏ yếu, nhưng không có nghĩa là bọn họ thật sự không để ý:
Đối thủ một mất một còn của Thái m sơn luôn là âm ty, không có gì liên quan với Thanh Minh Giới, nhưng thiên kiếp buông xuống, Vô Cực Quỷ Vương mặc kệ là đoạt âm ty hay nhân gian, nhất định sẽ hướng Thanh Minh Giới khai đao, dù sao cho đến lúc này, Xiển giáo cùng Tiệt giáo Thanh Minh Giới đã thành thế lực quy mô lớn nhất, mà mặc kệ là tông phái nào, cùng âm ty đều có muôn vàn sợi quan hệ, không nói đến bọn họ sẽ không khai chiến với Thái m son, Vô Cực Quỷ Vương cũng nhất định sẽ không cho phép Thanh Minh Giới mối uy hiếp thật lớn này tiếp tục tồn tại…
Bởi vậy, căn bản không cần cái gì lấy thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, chỉ cần nhắc bản thân an toàn, Thanh Minh Giới cũng nhất định sẽ chống lại thiên kiếp. Chịu mấy đệ tử Huyền Không quan ảnh hưởng, bọn họ nhất định cho rằng Đạo Phong chính là chuyển thể quỷ đồng, thừa dịp hắn còn chưa trảm tam thi, muốn tiêu diệt hắn còn có cơ hội…
Thầy trò ba người Thanh Vân Tử nháy mắt hiểu vì sao Lê son lão mẫu muốn ra sức nhằm vào Đạo Phong
“Ta cuối cùng coi như hiểu, vì sao quẻ tượng biểu hiện Thiếu Dương sẽ có nguy cơ sinh tử.” Đạo Phong chậm rãi nói.
Dương Cung Tử cũng lặng lẽ gật đầu. Hai người bọn họ đều rõ, thật ra chuyển thể quý đồng đích thực không phải Đạo Phong, mà là Diệp Thiếu Dương. Bởi vậy, cho dù lấy liên minh Lê son và Huyền Không quan cầm đầu kia, là nhằm vào Đạo Phong mà đến, nhưng cuối cùng vẫn sẽ rơi ở trên người Diệp Thiếu Dương, chờ bọn họ phát hiện quy đồng thật sự là Diệp Thiếu Dương, nhất định sẽ vây công…
Tất cả đều chống lại.
Thầy trò ba người đều cảm giác mình đã bắt được chân tướng, tuy không giống với điều bọn họ muốn.
“Như vậy xem ra, đối thủ của các ngươi không riêng gì Lê son và Huyền Không quan…” Thanh Vân Tử trầm ngâm nói, “Trách không được bọn họ không sợ hãi, chỉ sợ là mấy thế lực lớn Xiển giáo đều tham gia nhỉ.”
Quay đầu nói với Đạo Phong: “Ngươi bây giờ còn kiên trì đi đánh cược với lão nữ nhân đó sao?”
Đạo Phong trầm mặc một chớp mắt nói: “Sớm muộn gì có một trận chiến, nếu bỏ qua lần này, lần sau bà ta sẽ không đánh cược với con, ít nhất bây giờ còn có đánh cược để che giấu, nếu không tương lai sợ là sẽ phát triển trở thành một mảng hỗn chiến, hơn nữa con cũng bỏ lỡ cơ hội duy nhất thu phục Thanh Ngưu.”