1. Home
  2. Truyện Ma
  3. Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
  4. Tập 268

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio

Tập 268

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1868: Đêm Đến Linh Sơn (1)

Diệp Thiếu Dương cảm thấy người trẻ tuổi trước mặt, ở phương diện đẹp trai, tuyệt đối có thể thoáng so sánh với mình, ừm… Tựa như so với mình còn đẹp trai hơn một chút.

Chẳng lẽ một vị này chính là anh trai của Diêu Mộng Khiết, một vị vương tử cuối cùng của Bourbon vương triều Pháp quốc, đồng thời cũng là vương giả quỷ hút máu Lyon?

“Bernard, gặp được ông thì quá tốt rồi.” Diệu Mộng Khiết thân thiết đi về phía người thấp, dùng tiếng Pháp ân cần thăm hỏi.

“Gặp được cô thật tốt, công chúa của tôi.” Nam tử hôn mu bàn tay Diêu Mộng Khiết.

Diêu Mộng Khiết cùng nam tử đồ tây trắng bốn mắt nhìn nhau.

“Lyon, anh rốt cuộc đến đây.”

“Anh chờ em rất lâu rồi.” Lyon mỉm cười, nói một lời hai ý nghĩa. Hai người ôm một cái, sau khi tách ra, Diệu Mộng Khiết giới thiệu cho hai bên, luật sư Bernard bởi vì không biết nói tiếng Trung, bảo Diệu Mộng Khiết chuyển đạt ân cần thăm hỏi.

Diệp Thiếu Dương tiến lên bắt tay Lyon, Lyon đeo găng tay trắng, nhẹ nhàng bắt tay một cái, hai

người rất có thâm ý nhìn chằm chằm đối phương nhìn một hồi. “Rất vui được quen biết anh, Diệp tiên sinh.”

Lyon nói tiếng Trung tạm được, một điểm này làm Diệp Thiếu Dương có chút giật mình.

Diêu Mộng Khiết bảo Kim tiên sinh tới rót rượu vang, nói cho Diệp Thiếu Dương, bọn họ muốn dùng tiếng Pháp đàm luận một ít chi tiết hòa ước, bảo Diệp Thiếu Dương đừng để ý.

Diệp Thiếu Dương đối với chi tiết hợp đồng gì đó vốn cũng không có hứng thú gì, bảo bọn họ cứ tự nhiên, bản thân và Tứ Bảo đứng ở phía sau Diêu Mộng Khiết làm bảo tiêu, đồng thời quan sát Lyon.

Diệp Thiếu Dương vận dụng pháp lực cảm giác đối với hắn, nhưng cảm giác bình thường đối với hắn không có tác dụng gì, nhiều nhất cũng chỉ có thể cảm giác được trên người hắn cất giấu một luồng lực lượng thần bí, đột nhiên linh cơ khẽ động, thừa dịp ba người bọn họ nói chuyện, mở ra thiên nhãn…

Lyon đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt màu lam đậm nháy mắt biến thành màu đỏ, đối mặt với Diệp Thiếu Dương, một luồng lực lượng vô hình từ trong mắt phun ra, hướng Diệp Thiếu Dương đánh tới.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương trầm xuống, vốn chỉ muốn dùng Thiên Nhãn cảm giác hắn một phen, kết quả đối phương đột nhiên vận dụng thần niệm lực, lập tức cũng không chút tránh lui thi triển ra Thiên Nhãn Chi Quang, cùng lực lượng thần bí kia giao hội, va chạm với nhau.

Hai người hiểu lòng không tuyên, đều cực kỳ khắc chế, không dám để dư âm lan tràn ra, miễn cho bị luật sư Bernard phát hiện khác thường, chỉ là ở trên đường thẳng tầm mắt đối diện đi đối kháng.

Diệp Thiếu Dương cảm nhận được áp lực cường đại, trên trán bắt đầu có mồ hôi chảy ra.

Lyon bởi vì là ngồi, hoàn toàn không nhìn thấy có gì biến hóa, nhưng một tay đặt trên bàn cũng đang hơi run, rốt cuộc cái run run này bị luật sư Bernard đang dùng bản bút ký ghi chép phát hiện, quay đầu nhìn Lyon một cái, hồ nghi hỏi: “Lyon, cậu nơi nào không thoải mái sao?”

Diệp Thiếu Dương và Lyon cùng nhau thu chiêu, Lyon nhẹ nhàng thở phào, lắc đầu.

Diệp Thiếu Dương cảm giác thân thể có chút hư thoát, dùng sức đứng vững.

Lyon ngẩng đầu, bao hàm thâm ý hướng Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng cười.

Diệp Thiếu Dương cũng cười cười, nhưng rung động ở sâu trong lòng lại khó có thể nói.

Nói chuyện tiến hành tổng cộng khoảng nửa giờ, bàn bạc xong đại thể, Lyon dẫn đầu đứng dậy cáo từ, luật sư Bernard đứng dậy nói lời từ biệt với Diêu Mộng Khiết.

“Catherine, chúng ta đến lúc đó gặp.” Lyon chậm rãi nói.

Diêu Mộng Khiết cười cười, “Em tùy thời xin đợi.”

Diệp Thiếu Dương nghe nói Lyon muốn đi, lập tức tỏ vẻ muốn đi tiễn hẳn, lưu lại Tứ Bảo thủ Diêu Mộng Khiết, bản thân đi theo phía sau Lyon ra khỏi cửa.

Thang máy ở trong hành lang đối diện cửa chính, nhưng Lyon cũng chưa đi qua, mà là dọc theo hành lang bên trái, chậm rãi đi qua.

Diệp Thiếu Dương theo ở phía sau.

Hai người một trước một sau, đều không nói gì, đi mãi đến cuối hành lang, bên ngoài là một ban công ngắm cảnh. Lyon mở cửa, đi ra ngoài, tới trước lan can đứng lại.

Diệp Thiếu Dương cũng đi qua theo, nhịn không được mở miệng hỏi: “Ngươi không muốn ở đây đánh với ta một trận?”

Lyon xoay người lại, mắt màu lam đậm nhìn chằm chằm hắn, khóe miệng mang theo loại mỉm cười khinh miệt nọ Diệp Thiếu Dương ghét nhất phải chịu, thản nhiên nói: “Ngươi không phải đối thủ của ta”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Không đánh làm sao biết?”

Lyon không tiếp tục dây dưa ở trên vấn đề này, nhìn chằm chằm vào mắt hắn nói: “Ngươi vì sao phải giúp Catherine?”

“Ta là cận vệ của cô ấy.”

“Nó cho ngươi bao nhiêu tiền, nếu người đồng ý, ta cho người gấp đôi.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Ngươi biết giống ta loại người này, làm có một số việc, không chỉ vì tiền.”

Lyon cười nói: “Ngươi muốn đạt được nó? Dùng tiếng Trung Quốc các ngươi để nói, hẳn là gọi phò mã nhỉ?”

“Ngươi nghĩ nhiều rồi.”

“Vậy là… Vì chính nghĩa trong mắt người Trung Quốc các ngươi, hoặc là gọi đạo nghĩa?”

“Không sai biệt lắm.” Diệp Thiếu Dương thật ra cũng không muốn nói thêm cái gì với hắn, chỉ là muốn đi theo giám thị hắn, miến cho hắn làm ra chuyện gì ngoài dự đoán của mọi người. Đây là người cực độ nguy hiểm.

Lyon lắng lặng nhìn hắn, hỏi: “Không thể đàm phán sao?”

Diệp Thiếu Dương tạm dùng một chút, lắc lắc đầu.

Lyon tay trái siết nắm đấm, đặt ở bên miệng, cân nhắc một phen, nói: “Ta không hiểu người có lý do gì phải giúp nó, có lẽ là nó tìm người trước? Nhưng, với ta mà nói kết quả đều là giống nhau, còn có hai mươi ngày thời gian, hai mươi ngày rất dài.”

“Dù sao ta chờ người là được, tùy thời xin đợi.”

Lyon không nói gì nữa, leo qua rào chắn, trực tiếp nhảy xuống. Thời điểm Diệp Thiếu Dương đi qua nhìn, bóng người Lyon đang cấp tốc rơi xuống, thời điểm sắp rơi xuống tầng lầu năm sau, không biết từ nơi nào bay tới một đám huyết điểu, đón được Lyon, hướng xa xa bay đi, rất nhanh đã biến mất ở trong tầm nhìn.

“Kẻ này, để hắn làm màu rồi.” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm, cảm thấy Lyon này ở trên làm màu thật sự có thể so với Đạo Phong, trong lòng không khỏi cảm nghĩ, mình thời điểm nào cũng nuôi một đám loại thứ biết bay này, ngẫu nhiên chơi một phen lăng không nhảy lầu, nhưng nghĩ đến đây là bắt chước người khác, nhất thời lại không có hứng thú gì nữa.

Trở lại trong phòng, luật sư Bernard đã đi rồi, Diêu Mộng Khiết và Tứ Bảo ở trong phòng, nhìn thấy hắn lập tức hỏi hắn đi đâu, Diệp Thiếu Dương nói sơ qua một lần. Tứ Bảo nghe xong, lập tức chất vấn hắn vì sao không đánh một trận với Lyon, tiến một bước thử xem thực lực của gã.

“Không cần thử, vừa rồi ở nơi này, tôi đã dùng Thiên Nhãn Chi Quang, đã chịu thiệt.” Diệp Thiếu Dương lại đem tình huống ở nơi này giằng co cũng nói một lần, Diêu Mộng Khiết nghe xong, nhíu mày hỏi ngược lại: “Nghe cậu hình dung, không phải cân sức ngang tài sao?”

Diệp Thiếu Dương cười khổ nói: “Tôi dùng là Thiên Nhãn Chi Quang, ở dưới tình huống không động thủ, xem như thủ đoạn mạnh nhất của tôi, có thể nháy mắt giết chết tà vật bình thường, đối kháng lâu như vậy với hắn, mới chỉ là cân sức ngang tài, có thể thấy được thực lực cứng của tôi so với hắn yếu hơn một đoạn.”

Tuy đây là suy luận trước đó ra: thực lực cứng của mình, nhằm chừng ngay cả Charlton thân vương cũng không bằng, so với Lyon khẳng định kém càng xa hơn, nhưng dù sao cũng là suy luận, hôm nay thực đánh một hồi mới xác định kết quả này.

Chương 1869: Đêm Đến Linh Sơn (2)

Nhớ tới đối phương tuổi không khác lắm với mình, vậy mà so với mình còn lợi hại hơn, trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng là có chút khó chịu.

Diêu Mộng Khiết rất thông minh, nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, cười an ủi: “Thiếu Dương ca, anh không cần nghĩ nhiều, Lyon là vương giả quỷ hút máu, cho dù ở toàn bộ châu u, không sai biệt lắm cũng là mạnh nhất, hơn nữa pháp lực của hắn, đại bộ phận là dựa vào huyết tế ra, là thân phận mang tới cho hắn ưu thế, không phải dựa vào bản thân hắn cố gắng.

Diệp Thiếu Dương nhíu mày hỏi: “Huyết tế, có ý tứ gì?”

Diệu Mộng Khiết nói: “Quỷ hút máu, ở toàn bộ châu u cũng là tà vật cấp cao nhất, khống chế sinh tử của tất cả tà vật thường quy, tỷ như người sói, xác sống nhảy, doi mau những thứ này, tà vật của từng địa khu, đều thuộc về gia tộc quỷ hút máu có được nó. Gia tộc quỷ hút máu sau khi chọn ra một thủ lĩnh, sẽ hết sức bồi dưỡng hắn, huyết tế là ắt không thể thiếu.

Mỗi một chủng tộc tà vật, hàng năm đều cần cung phụng ra số lượng đồng loại nhất định, bị gia tộc quy hút máu dùng phương thức đặc thù xử tử, cử hành nghi thức hiến tế, để linh lực chúng nó dung nhập trong máu, sau đó bị thủ lĩnh uống vào, trải qua tu luyện, có thể trực tiếp gia tăng tu vi.

Lyon chủ yếu chính là dựa vào cái này trở thành vương giả quỷ hút máu. Mà Thiếu Dương ca anh là dựa vào từng chút một tu luyện tích lũy, có thể có pháp lực hôm nay, đã cực khó được, cần gì so sánh với hắn loại ngoại tộc này được người ta cung cấp nuôi dưỡng ra.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong phen an ủi thiện ý này của cô, trong lòng quả thật trấn an một chút, từ xưa đến nay, pháp sư cũng tốt, tà vật cũng thế, chỉ cần là tà tu, tốc độ tu luyện nhất định là vượt qua chính tu, xem ra Trung ngoại đều giống nhau.

Diệp Thiếu Dương tự mình phân tích một phen, mình vừa rồi canh cánh trong lòng, trên thực tế là đem Lyon coi là pháp sư nhân loại đến đối đãi: ngoài hai mươi, có được một thân tu vi không thể tưởng tượng, quả thực khiến người ta đố kỵ, bây giờ cẩn thận nghĩ đến, hắn cũng chỉ là một loại tà vật hình thái con người, cùng tà vật loại Tu La quỷ mẫu, thượng cổ Tà Thần mình trước kia gặp được không có gì khác nhau.

Nghĩ như vậy, quả thật có chút thoải mái, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tự tay đánh bại con quỷ hút máu nhìn như hoàn mỹ này, cái khác không nói, ai bảo hắn đẹp trai như vậy.

“Quỷ hút máu ở tây phương, thực sự có địa vị cao như vậy?” Tứ Bảo nghe xong Diêu Mộng Khiết giới thiệu, cũng hơi kinh ngạc.

Diêu Mộng Khiết nói: “Đúng vậy, quỷ hút máu là chúa tể của tất cả tà vật, nhưng ngoại trừ tà vật hình thái đặc thù.”

Tứ Bảo lập tức truy hỏi cái gì là tà vật hình thái đặc thù.

“Như u linh Wendigo, huyết quỷ rừng rậm vân vân, những thứ này đều là tà vật hình thái đặc thù, hầu như là tồn tại trong truyền thuyết. Quy hút máu là tuyệt đối không dám chọc vào bọn nó. Quy hút máu chỉ là tự xưng cao quý, khinh thường các tà vật đến từ địa ngục, thật ra ở thế giới tây phương, trong truyền thuyết thật sự chúa tể tất cả tà vật, là Ác Tư khủng bố đại để.”

Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo nghe cô nói những thứ này, cảm giác giống như là chuyện của một thế giới khác, nghe cảm thấy rất hứng thú, bảo cô tiếp tục nói.

“Ác Tư khủng bố đại đế, trong truyền thuyết, là một vị đọa lạc thiên sứ trong môn đồ của Jesus, là tâm phúc của Satan, từng bị giam giữ trong địa ngục, về sau trốn thoát, nó luôn luôn tồn tại ở rừng rậm cùng cánh đồng tuyết, thiên biến vạn hóa, không có ai biết bản tôn nó rốt cuộc là bộ dáng gì, nó cũng không làm chuyện gì xấu, nhưng nếu có tà vật có gan xâm phạm lãnh địa của nó, cho dù là một cái gia tộc quỷ hút máu, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của nó.”

Nói đến đây, Diệu Mộng Khiết cười nhún vai, “Thấy các anh nghe thật cẩn thận, thật ra những cái này đều là gần như truyền thuyết, hơn nữa tôi cũng chỉ biết nhiều như vậy.”

Diệp Thiếu Dương kết thúc cảm nghĩ liên miên, nhìn nhau với Tứ Bảo cười cười, nói: “Xem ra giới linh dị thế tây phương, thật ra cũng rất thú vị. Chỉ là chúng ta hiểu biết quá ít.”

Diêu Mộng Khiết nói: “Là rất thú vị. Châu u cũng có rất nhiều vụ sư, thông linh sư, các loại tổ chức tôn giáo đều có, giấu ở giữa người thường, không ngừng tiến hành cùng loại chuyện tróc quỷ hàng yêu, hầu như giống Hoa Hạ bên này, đây cũng là một thế giới khổng lồ, nhưng bởi vì che giấu tốt, người thường thiếu sự hiểu biết đối với bọn họ.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Tựa như thế giới Harry Porter sao?”

Diêu Mộng Khiết gật gật đầu, “Cái gọi là thế giới pháp thuật của Harry Porter, thật ra cũng là lấy hiện thực làm bản gốc.”

Ba người cùng nhau hàn huyên rất nhiều, về sau Lâm Tam Sinh từ bên ngoài cũng trở lại, Qua Qua đi theo bên người. Qua Qua gác Diêu Mộng Khiết ngủ một đêm, hôm sau Diêu Mộng Khiết rời giường, nó liền theo Lâm Tam Sinh cùng đi chơi.

Diệp Thiếu Dương thật ra biết Lâm Tam Sinh đi nơi nào.

“Thiếu Dương, đêm nay đi Thanh Minh giới không?” Sau khi gặp mặt, Lâm Tam Sinh lập tức hỏi.

Diệp Thiếu Dương giật mình nhớ tới chi tiết này, trong lòng cũng trở nên có chút khó xử, tìm kiếm Thanh Ngưu, đối với Đạo Phong mà nói là một đại sự, một điểm này từ hắn gần đây mỗi đêm đều tìm đến mình cũng nhìn ra được, bởi vậy Diệp Thiếu Dương cũng không dám chậm trễ, nhưng trước mắt mình lại cần bảo vệ Diêu Mộng Khiết, hai việc đan xen lấy nhau, quả thật có chút loạn.

Lâm Tam Sinh, Qua Qua, còn có Tứ Bảo, thực lực tuy đều không yếu, nhưng đối phương thật sự quá mạnh, mình nếu đi Thanh Minh giới, thật sự có hơi không yên tâm, hơn nữa Diêu Mộng Khiết và bọn họ nam nữ khác biệt, cũng không quá thân quen, không tiện để bọn họ bảo hộ bên người, một mình Qua Qua năng lực cũng có hạn.

Cẩn thận suy nghĩ, Diệp Thiếu Dương có cách gọi điện thoại cho Trường Tiểu Nhị bảo cô mang theo Diệp Tiểu Manh cùng nhau tới, hai người thực lực tuy không ổn, nhưng đều là nữ sinh, có thể theo bên người Diêu Mộng Khiết bất cứ lúc nào, nhỡ đầu gặp được tình huống gì, chỉ cần chống đỡ một chút, kịp thời gọi đồng bạn là được.

Trường Tiểu Nhị và Diệp Tiểu Manh mỗi ngày ở nhà tu luyện, đang cảm thấy buồn tẻ nhàm chán, nhận được điện thoại của Diệp Thiếu Dương, lập tức hưng phấn chạy tới. Diệp Thiếu Dương nói qua về tình huống với các cô, các cô đang lo không gặp được sự kiện linh dị, một thân sở học không có chỗ thi triển, tự nhiên rất vui vẻ tiếp nhận.

Diệu Mộng Khiết và các cô tuổi tác tương đương, hơn nữa trước đó Chu Tĩnh Như khi mời khách cũng từng cùng nhau vui chơi, rất nhanh đã tiếp xúc quen thuộc.

“Mọi người đều đã đến đây, không bằng buổi tối cùng nhau tụ tập ăn cơm đi, Mã Thừa đã nói hắn mời, cho hắn một cơ hội đi.” Tứ Bảo đề nghị.

Diệp Thiếu Dương biết tính toán trong lòng hắn, đáp ứng, Tứ Bảo lập tức đi tìm Vương Húc Văn, Diệp Thiếu Dương lại phân biệt gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình và Chu Tĩnh Như, lão Quách, dứt khoát cùng nhau tới đây náo nhiệt một phen.

Mã Thừa ở trong nhà ăn dưới lầu an bài một bàn tiệc phong phú, đại bộ phận thành viên nhân loại của tróc quỷ liên minh đều tới tham gia. Ở dưới đề nghị của Trương Tiểu Nhị, toàn bộ thành viên đều đeo thẻ bài ở ngực có in dấu hiệu tróc quỷ liên minh, ngồi cùng một chỗ ăn cơm, Mã Thừa nhìn mà cực kỳ hâm mộ, biết được thẻ bài ở ngực là lão Quách chế tác, Mã Thừa tỏ vẻ mình cũng nhất định phải kiếm một cái, lão Quách tỏ vẻ khó xử các loại đào hố cho Mã Thừa nhảy. Cuối cùng thành công dụ hoặc Mã Thừa dùng giá mấy vạn đặt một cái.

Chương 1870: Lê Sơn Lão Mẫu (1)

“Mọi người… Là một tổ chức, nhưng nghề nghiệp của mấy người hình như đều khác nhau nhỉ.” Diệu Mộng Khiết nhìn mọi người chung quanh, biểu đạt ra nghi vấn của bản thân.

Lão Quách cười hắc hắc nói: “Thì bởi vì mọi người nghề nghiệp khác nhau, cho nên phân công cũng khác nhau, ai cũng có sở trường riêng, mới có thể ghép thành một tổ chức.”

Qua Qua khoe ra nói: “Thật ra chúng tôi còn có cái tổ chức cấp hai, gọi là Dương ti, đều là quỷ yêu vân vân, ở âm ty làm quan… Ừm, chúng ta còn có cái tổ chức anh em, gọi là Phong chi cốc…”

Diệp Thiếu Dương hướng trên đầu nó vỗ một cái, “Sao nói lời thừa nhiều như vậy!”

Diệu Mộng Khiết cũng không hỏi chi tiết quá nhiều, nhìn quanh đoàn người, hỏi: “Tróc quỷ liên minh các anh toàn bộ mọi người đều ở đây sao, tôi chỉ là nhân loại.”

Tứ Bảo nhìn quanh, nói: “Thiểu Ngô Gia Vĩ, hắn bây giờ cũng là người của tróc quỷ liên minh chúng tôi.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nhớ tới Ngô Gia Vị, lập tức lại nghĩ tới anh em Ngô Gia Đạo của hắn, trong đầu có chút không thoải mái.

Chu Tĩnh Như nói: “Còn có Lãnh Ngọc.” Tuyết Kỳ nói: “Đúng rồi, Lãnh Ngọc mới là người ít xuất hiện nhất.”

Tạ Vũ Tình ở phía dưới bàn huých đầu gối cô một cái, để cô đừng nhiều lời.

Diệp Thiếu Dương mỉm cười, do dự nên công bố hôn sự của mình cùng Nhuế Lãnh Ngọc hay không, nghĩ nghĩ, quyết định tạm thời vẫn là không nên công khai tốt hơn.

Trong bữa, Tạ Vũ Tình nói cho Diệp Thiếu Dương, nguồn gốc các thi thể bị quỷ hút máu khống chế đã tìm được, đều là đến từ cùng địa khu xung quanh, đại bộ phận là thi cốt nghĩa địa bỏ hoang trên núi, còn có phòng đặt xác của bệnh viện nào đó ở phụ cận, lúc ấy bệnh viện mất điện, nhân viên quản lý hôn mê, toàn bộ thi thể đều mất tích…

Tạ Vũ Tình tỏ vẻ, chuyện này ở trên dưới bệnh viện tạo ra chấn động rất lớn, bây giờ bị cảnh sát mạnh1mẽ ép xuống, nhưng vì rất nhiều thi thể đều đã tan biến thành xương khô, bởi vậy chuyện này xử lý tiếp theo còn có thể khá phiền toái, chỉ có chậm rãi đi câu thông.

Không cần nghĩ cũng biết, chuyện này cảnh sát xử lý sẽ có bao nhiêu phiền toái, nhưng cái này không ở phạm vi Diệp Thiếu Dương quan tâm, trên thực tế, tìm được lại lịch các thị thể đó, với hắn mà nói cũng không có trợ giúp quá lớn, dù sao bây giờ đã làm rõ thân phận Lyon.

Tạ Vũ Tình nói: “Thiếu Dương, chị có chủ ý, cậu tham khảo một phen, cậu cứ thủ như vậy, vĩnh viễn là ở chỗ sáng, đối phương là ở chỗ tối, cậu có nghĩ tới chủ động tìm tới hắn, tiến hành bao vây tiêu trừ đối với hắn hay không.”

“Bao vây tiễu trừ?

Tạ Vũ Tình nhún vai, “Hoặc là đem bọn họ khống chế lại vân vân, tóm lại làm bọn họ không có cơ hội thương tổn Diêu tiểu thư, đợi ký xong, gạo nấu thành com, bọn họ không phải cũng sẽ không náo loạn nữa sao.”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, cảm thấy cô nói cũng có đạo lý, vì thế ủy thác cô đi điều tra trước rồi nói sau. Tạ Vũ Tình vì thế tìm Diệu Mộng Khiết đòi tư liệu chi tiết hơn nữa về Lyon, Diệu Mộng Khiết tuy cảm thấy biện pháp này không quá đáng tin, nhưng vẫn phối hợp đem điều mình biết đều nói cho cô.

Cơm nước xong, Chu Tĩnh Như tiếp điện thoại, sau đó nói cho Diệp Thiếu Dương, công ty có chút việc, cần mình đi xử lý.

Tạ Vũ Tình và lão Quách đều phải đi, mọi người vì thế cùng nhau rời khỏi.

Diệp Thiếu Dương tìm tới Mã Thừa, hy vọng hắn có thể chú ý thêm một chút khách trọ phòng3xung quanh mình, miễn cho có quỷ hút máu vân vận trà trộn vào, tìm cơ hội xuống tay đối với Diêu Mộng Khiết.

Mã Thừa suy nghĩ một phen, hỏi Vương Húc Văn: “Vài phòng khách còn lại một tầng này, khách nhân đều là đặt mấy ngày?”

Vương Húc Văn nói: “Tôi về tra một chút.”

“Tra xem, chờ đám khách này đi rồi, những phòng đó tất cả đều không mở ra với bên ngoài nữa, Tứ Bảo dọn lên, phòng khách còn lại mấy người muốn ở thì ở, không được thì bỏ trống, dù sao không cho bọn hắn bất cứ cơ hội nào.”

Diệp Thiếu Dương mở to hai mắt nhìn. “Cái này… Tổn thất sẽ không nhỏ nhỉ.”

Mã Thừa cười nói: “Cậu bảo tôi đem toàn bộ khách sạn ngừng kinh doanh, vậy khẳng định không được, nhưng lấy giao tình hai ta, để ra cho cậu mấy gian phòng vẫn là không có vấn đề.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương rất cảm động, tiền thuê mấy gian phòng, đối với Mã Thừa mà nói chỉ là không đáng kể, nhưng tình cảm này lại là rất khó được.

Đoàn người đều tự giải tán, Diệp Thiếu Dương tới phòng Diêu Mộng Khiết, ở trong ngoài bố trí kỹ một phen, lưu lại Diệp Tiểu Manh và Trương Tiểu Nhị ở cùng Diệu Mộng Khiết, Qua Qua cũng lưu lại bản thân chuyển đi cách vách ở cùng Tứ Bảo.

Diêu Mộng Khiết có chút không muốn để Diệp Thiếu Dương đi, nhưng nghĩ đến hắn phải rời khỏi một buổi tối, xuất phát từ an toàn, vẫn tiếp nhận an bài.

Tứ Bảo đi tìm Vương Húc Văn đến dưới lầu uống cà phê, Diệp Thiếu Dương ở phòng của mình cũng bố trí một phen, sau đó Đạo Phong còn chưa đến, nằm trên giường, gọi điện thoại cho Nhuế Lãnh Ngọc, đem tình huống bên này nói một lần, Nhuế Lãnh Ngọc trầm mặc một lát, nói: “Em ngày mai đi tìm anh.”

“Ngày mai?” Diệp Thiếu Dương từ trên giường ngồi bật dậy, “Em không cần chiếu cố sư phụ em nữa?”

“Cổ độc trong cơ thể ông ấy thanh trừ rất thuận lợi, bây giờ thân thể rất tốt, Tiểu Tuệ nhà anh với sự phụ em rất có duyên, muốn ở thêm vài ngày chiếu cố ông, sư phụ em thuận tiện cũng truyền thụ cô ấy một ít pháp thuật, ra sức thúc giục em đi qua giúp anh.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, mặt mày hớn hở, cầu cô mau một chút qua đây.

“Anh gọi điện thoại cho Tiểu Tuệ nhà anh, bày tỏ một phen lòng biết ơn đi, đừng quên.”

“Tiểu Tuệ nhà anh…” Diệp Thiếu Dương mặt đầy gân đen.

Ngắt điện thoại, Diệp Thiếu Dương lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Tuệ, đang trò chuyện, Đạo Phong từ ngoài cửa sổ tiến vào, phía sau còn dẫn theo một bóng người mập mạp.

Tiểu Mã! Diệp Thiếu Dương mắt sáng ngời, bảo bọn họ chờ, lại nói với Tiểu Tuệ một hồi, tỏ vẻ quan tâm nhau, sau đó cúp điện thoại.

“Gọi điện thoại với ai thế?” Tiểu Mã hỏi.

“Tiểu Tuệ, cô ấy đang giúp sư phụ Lãnh Ngọc trị liệu cổ độc.”

“Tiểu Tuệ! Cô ấy không phải đã chết sao?” Tiểu Mã chấn động.

“Đã sớm sống lại a, ngươi không biết?”

Đột nhiên nhớ ra, khi Tiểu Tuệ sống lại, Tiểu Mã đã chết, đương nhiên không biết. Trong lòng không khỏi nuối tiếc một phen, nói đại khái với Tiểu Mã chuyện Tiểu Tuệ sống lại hơn nữa lên làm vu linh tín nữ của Đại vu tiên gia tộc, Tiểu Mã nghe xong thổn thức một phen.

“Tình huống chuyện này khẳng định rất đặc sắc rất kích thích, đáng tiếc tôi không có cơ hội tham dự.”

Diệp Thiếu Dương nghe ra sự cay đắng trong lời nói của hắn, cười nói: “Đừng cảm khái nữa, cậu bây giờ lăn lộn cũng không tệ, Bạch Vân thành chủ.”

Tiểu Mã nói: “Chờ cậu chết rồi, tôi đem thành chủ nhường cho cậu làm.”

“Cả nhà cậu cút đi, đừng rủa tôi!” Diệp Thiếu Dương nói, “Sao cậu lại tới đây?”

Tiểu Mã hướng Đạo Phong bĩu môi, “Phong Thần nói hắn hôm nay không thể đi cái gì Lê son, sợ cậu gặp chuyện, từ Phong chi cốc tìm người đi cùng cậu, trong lúc nhất thời đổ xô đi báo danh nha, bản thành chủ đánh bại không ít đối thủ cạnh tranh, mới thắng được cơ hội này đó. Cậu không mang ơn sao?”

Diệp Thiếu Dương lười đấu võ mồm với hắn, hỏi Đạo Phong: “Đi ngay bây giờ?”

“Ngươi còn đang chờ cái gì?”

“Nhờ ta làm việc, thái độ ngươi cũng tốt chút.” Diệp Thiếu Dương lườm hắn một cái, nghĩ một phen, gọi điện thoại cho Tứ Bảo, bảo hắn mau trở về, Tứ Bảo mới đầu lấy cớ các loại, nghe hắn nói Tiểu Mã đến đây, chỉ chốc lát đã trở lại, gặp mặt Tiểu Mã, không che giấu được sự vui vẻ.

Chương 1871: Lê Sơn Lão Mẫu (2)

Diệp Thiếu Dương Bảo Đạo Phong ở chỗ này của mình chờ, lập tức làm phép phá vỡ hư không, mang theo Tứ Bảo và Tiểu Mã cùng nhau xuyên qua, vào Thanh Minh giới, xuất hiện ở phụ cận sông giáp ranh, sau đó ở trong một đám thể lực lớn thủ hộ sông giáp ranh, tìm được hồ yêu Thanh Khâu son, bảo cô dẫn đi Thanh Khâu sơn.

Ở Thanh Minh giới, không khác biệt về có hồn thể có thân thể, mọi người đều là thực thể, ba người kề vai sát cánh, dọc theo đường đi vui vẻ cười nói, nói giỡn các loại.

“Tổ ba người làm màu, cuối cùng lại tụ tập.” Tứ Bảo rất là cảm khái, vỗ bả vai hai người cười ha ha.

Hai hồ yêu ở phía trước dẫn đường kinh ngạc nhìn nhau, hoàn toàn không biết bọn họ vì sao hàng phấn như vậy.

Một hồ yêu chạy về bẩm báo trước, chờ Diệp Thiếu Dương chạy tới Thanh Khâu son, Tiểu Cửu đã

dưới núi chờ, mặc một cái váy dài màu xanh biếc, nửa bên tóc rối tung ở trước mặt, nhìn qua có một phen ý nhị khác.

Hai người nhìn nhau, cũng không nói thêm gì, tất cả đều ở trong ánh mắt.

“Đây là anh em của tôi, bây giờ theo Đạo Phong lăn lộn.” Diệp Thiếu Dương giới thiệu cho Tiểu Mã trước, tuy lần trước ở trong cổ mộ cũng coi như từng gặp, nhưng cũng không quen nhau.

“Tại hạ Bạch Vân thành chủ, ra mắt yêu vương.” Tiểu Mã thắng sống lưng, ôm quyền nói. Diệp Thiếu Dương hướng trên đầu cho hắn một cái vỗ, “Đều là người một nhà, làm màu cái gì!”

Sau đó đem ý đồ đến của mình nói một lần với Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu nghe xong, ngây ngẩn cả người.

Diệp Thiếu Dương thấy sắc mặt cô không đúng, hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

“Lê sơn lão mẫu, là người khó nói chuyện số một Thanh Minh giới, hơn nữa bà ta tuy cũng là đệ tử đạo môn, nhưng tự nhận là truyền nhân Xiển giáo, đối với pháp sư nhân gian không có hảo cảm, quan trọng nhất là anh hai lần cùng Đạo Phong đại náo Thanh Minh giới, mấy thể lực lớn đều rất phản cảm.”

“Tôi chỉ tới một lần nha, hơn nữa tôi cái gì cũng chưa làm, đều là Đạo Phong mà.”

“Ai chẳng biết quan hệ hai anh, khẳng định tính ở trên đầu anh.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời.

Tiểu Cửu nói: “Còn có, Huyền Không quan công Lê son, là có quan hệ tương đối.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, cái này hắn đã sớm biết mình lần đầu tiên tới nơi này, cùng Hoàng quan chủ kia đánh một trận, sau đám người Tô Mạt chính là theo Lê son lão mẫu cùng nhau rời khỏi.

Mình và Huyền Không quan thế như nước lửa, Lê son lão mẫu đối với mình tự nhiên không có ấn tượng gì tốt…

“Nhưng tôi phải đi, Lê son lão mẫu cho dù nhìn tôi khó chịu nữa, ít nhất so với đối với Đạo Phong tốt hơn chút đi, dù sao bọn họ là từng đánh nhau thật.”

Tiểu Cửu trầm ngâm một phen, nói: “Tôi không tiện theo anh, tôi không đi còn tốt, thân phận của tôi, nếu tôi đi, ngược lại sẽ làm sự tình trở nên phức tạp… Lê sơn lão mẫu tuy không thích anh, nhưng bà ta dù sao cũng là tông sư một phái, chỉ cần anh không động thủ trước, bà ta khẳng định sẽ không làm gì anh, tôi tìm người đưa các anh đi qua, nhỡ đâu thực xảy ra cái gì bất ngờ, tôi lại đi cứu anh không muộn.”

Diệp Thiếu Dương cũng biết khổ tâm của cô, gật đầu đáp ứng.

Tiểu Cửu gọi tới A Tử, dẫn bọn họ đi Lê son.

Nhìn theo bọn họ rời khỏi, Tiểu Cửu hít sâu một hơi, vẻ mặt có chút mất tự nhiên. A Hoàng bên người thấy bộ dạng này của cô, ngầm hiểu, khuyên giải an ủi: “Chủ thượng không cần lo lắng, chủ nhân thiện hoàng hậu duệ, Lê son Thánh Mẫu khẳng định không dám làm gì hắn.”

Tiểu Cửu lẩm bẩm: “Nói là như thế, nhưng ta luôn có chút hết hồn, cảm giác giống như sắp xảy ra chuyện gì.”

Đột nhiên, cô nhớ tới Trí Thâm hòa thượng tặng cho mình châm ngôn, cẩn thận hồi tưởng một phen, mơ hồ hiểu ra cái gì, lại không quá chi tiết, lâm vào trong một mảng mờ mịt.

Ba người bọn Diệp Thiếu Dương ngược lại không có áp lực tâm lý gì, dọc theo đường đi đùa với A Tử, ở nơi hoang dã chạy như điên, đi rất lâu, Diệp Thiếu Dương cảm giác đại khái một giờ, A Tử dừng lại, chỉ vào một ngọn núi cao phía trước nói: “Đây là Linh sơn.”

Ba người ngẩng đầu nhìn, tổng cộng có ba ngọn núi, hai ngọn bên cạnh tương đối thấp chút, làm nền cho ngọn núi ở giữa, đường núi rải đá, uốn lượn hướng lên trên, giống như con rồng cuộn mình kéo dài đến chỗ cao nhất của đỉnh núi, đỉnh núi mây lành mờ mịt, mây là màu tím nhạt, thấp thoáng một kiến trúc cổ kính.

Quả nhiên là đạo gia phúc địa!

“Tôi nói, chúng ta là đi đàm phán sự tình, tuyệt đối đừng động thủ.” Diệp Thiếu Dương phân phó Tứ Bảo và Tiểu Mã, “Nhưng nhỡ đâu thực đánh nhau…”

Tiểu Mã chưa đợi hắn nói xong, vỗ bộ ngực nói: “Tiểu Mã ca tối nay cũng là đứng đầu một tòa thành, không xoắn, thích thì chơi!”

Diệp Thiếu Dương hướng trên mông cho hắn một cước, “Chơi cái rắm, ba chúng ta ít nhất phải chạy về được một người báo tin, bằng không đều ở đây, chết cũng không ai biết. Nhớ kỹ, đi đi!”

A Tử ở phía trước dẫn đường, ba người tới son môn, lập tức bị hai đệ tử Lê son cản đường, nhìn thoáng qua trang phục của A Tử, nói: “Ngươi là người của Thanh Khâu sơn, đến Linh son ta có gì muốn làm sao?”

A Tử làm động tác chào, chỉ vào ba người bọn Diệp Thiếu Dương nói: “Là ba vị này muốn tới bái phỏng Thánh Mẫu. Ba vị này đều đến từ nhân gian, vị này các người từng gặp, nhân gian Mao Sơn chưởng giáo. Hai vị này là bằng hữu của hắn. Một người là thủ tịch đệ tử Ngũ Đài Sơn, một người là…”

“Tại hạ Phong chi cốc Bạch Vân thành chủ.” Tiểu Mã ôm quyền nói, “Trên giang hồ nể mặt gọi tiếng Mã gia, không nể mặt gọi ta Tiểu Mã cũng được.”

Hai người nhìn nhìn hắn, sau đó nhìn nhìn nhau, một đệ tử có chút ngạo nghễ chất vấn A Tử: “Ba người bọn họ, cùng Thanh Khâu son các ngươi có quan hệ gì, người vì sao phải dẫn đến?”

A Tử nghe giọng điệu này của hắn có chút khó chịu, tức giận nói: “Ngươi giả bộ hồ đồ với ta, ai chẳng biết Diệp thiên sư là chủ nhân nhà ta, bọn họ không biết đường đi, ta dẫn bọn hắn đến làm sao vậy?”

Hai người bị nàng ép cũng không nói gì, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, trách mắng: “Chuyện gì đến Linh sơn ta?”

Chưa đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, A Tử đã nói trước: “Không nói với một thủ vệ như ngươi, mau đi thông báo Thánh Mẫu.”

Một đệ tử nói: “Thánh Mẫu không gặp khách lạ, các ngươi mau về!”

“Có gặp hay không người định đoạt à? Bọn họ là vì chính sự mà đến, nhỡ đâu chậm trễ chính sự, đến lúc đó Thánh Mẫu trách tội xuống, người gánh vác được sao?”

Hai đệ tử này nghĩ qua cũng đúng, dù sao thông báo một phen, sẽ không bị trách tội, có gặp hay không xem | Thánh Mẫu tự mình quyết đoán, lập tức giọng điệu rất bất hảo bảo bọn họ chờ ở chỗ, sau đó đi vào thông báo.

Chờ bọn hắn đi rồi, Diệp Thiếu Dương hướng A Tử cười cười, “Muội tử nha mỏ nhọn, may mà có người.”

A Tử thè lưỡi.

Tứ Bảo nhíu mày nói: “Nhỡ đầu người ta không gặp chúng ta làm sao bây giờ? Thật phải đánh lên?

Trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng không tự tin, đánh lên mà nói, khẳng định là có thể gặp được Lê son lão mẫu, nhưng đến lúc đó thì không có đường lui nữa.

Đọi hồi lâu, hai đệ tử xuống, nhìn bốn người một cái, nói: “Thánh Mẫu cho mời, đi theo chúng ta đi.”

Mấy người Diệp Thiếu Dương nhìn nhau một cái, nhẹ nhàng thở ra.

Theo hai người trực tiếp lên núi, cũng chưa đi đường lớn, mà là từ đường nhỏ trong một rừng cây bên cạnh lên núi.

Chương 1872: Lê Sơn Lão Mẫu (3)

Trong lòng Diệp Thiếu Dương hiểu, đây là Lê sơn lão mẫu không muốn để bọn họ nhìn thấy một ít tình huống trong môn phái mình, cố ý dẫn bọn họ đi đường nhỏ.

Sau khi đi thẳng tới đại điện đỉnh núi, lại chưa vào điện, mà là đi tới trên một đàn trang trống trải. Bên cạnh đàn tràng, có một chỗ như là đài xem lễ, nhìn qua như là ngọc thạch điêu khắc thành, tổng cộng ba tầng, chỗ cao nhất có một đài đá, bên trên có nữ tử mặc đạo bào màu trắng đứng, quay lưng về ba người, một mái tóc bạc phủ ở sau đầu, giống như đang dựa vào lan can nhìn dưới núi xa xa, hai nữ tử đứng một trái một phải bên người, thì lại mặt hướng bên này, cảnh giác nhìn bốn người.

Hai đệ tử dẫn dắt đoàn người Diệp Thiếu Dương lên núi cung kính hành lễ, “Bẩm báo tiên nương, đám người Diệp thiên sư đã đưa tới.”

Sau đó khom người lui về phía sau, tự xuống núi.

Tiên nương, là tôn xưng đối với Lê sơn lão mẫu, giống với Thánh Mẫu, dù sao gọi là gì cũng được, chỉ là không thể trực tiếp gọi “lão mẫu”, bằng không nhất định trực tiếp bị đánh chết.

A Tử hướng bóng lưng Lê sơn lão mẫu hành một lễ, miệng nói: “Tham kiến Thánh Mẫu!” Sau đó hướng ba người bọn Diệp Thiếu Dương nháy mắt.

Ba người bọn Diệp Thiếu Dương vội vàng hành lễ theo.

Lê sơn lão mẫu lúc này mới xoay người lại, sắc mặt bình tĩnh, vô bị vô hỉ, đánh giá ba người, Diệp Thiếu Dương lúc trước từng thấy bà ta một hồi, nhưng lúc ấy cách khá xa, nhìn không cẩn thận, bây giờ mặt đối mặt nhìn, Lê sơn lão mẫu mặt đầy nếp nhăn, nhìn qua có chút nghiêm khắc, nhưng ngũ quan đoan chính, mặt mày có thể thấy được khi trẻ tuổi nhất định là mỹ nữ.

A. Có chút thất thần, Diệp Thiếu Dương vội vàng ngừng miên man suy nghĩ, hướng Lê sơn lão mẫu cười cười.

Lê sơn lão mẫu lần lượt nhìn qua, nói: “Một hòa thượng, một đạo sĩ, một ác quỷ…”

Tiểu Mã lập tức nói: “Lão… Thánh Mẫu nói lời này, ta là quỷ, nhưng ta không ác nha, ta là Bạch Vân thành chủ của Phong chi cốc… Ai u!”

Tiểu Mã kêu một tiếng, là Diệp Thiếu Dương giẫm hắn một cước. Diệp Thiếu Dương thật sự là hối hận dẫn hắn đến đây, thật sự là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, nói cái gì Phong chi cốc!

Quả nhiên, Lê sơn lão mẫu nghe thấy ba chữ “Phong chi cốc”, nhìn chằm chằm hắn nói: “Phong chi cốc, chính là thế lực Đạo Phong thằng nhãi đó xây dựng ở Quỷ Vực?”

Trong lời nói, mang theo một tia khinh thường.

Diệp Thiếu Dương vội vàng đem đề tài dẫn dắt rời đi, chắp tay nói: “Thánh Mẫu, chúng ta lần này đến tìm người, là có một việc muốn cố vấn… Ừm, nói từ đâu nhỉ. À, người từng nghe nói thiên kiếp buông xuống chưa?”

Lê son lão mẫu thản nhiên nói: “Không biết.”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, ho khan hai tiếng nói: “À, có thể chưa ai nói cho ngươi, dù sao âm ty bên đó rất lưu hành loại ý kiến này, nói là thiên kiếp buông xuống, nhân gian và âm ty sắp lọt vào đảo điên…”

Lê son lão mẫu ngắt lời hắn, nói: “Đảo điên thế nào?”

“Cái này ta cũng không biết, dù sao rất lợi hại đi, tóm lại mọi người đều đang nghĩ cách ứng đối, sư huynh ta Đạo Phong xây dựng Phong chi cốc, chính là vì ứng kiếp, nghe nói cần tìm được bốn vị ứng kiếp, Thanh Ngưu, Huyền Vũ, Chu Tước và Bạch Hồ, hiện tại ba kẻ sau đã tìm được, chỉ thiếu Thanh Ngưu.”

Diệp Thiếu Dương vừa nói, vừa chú ý đánh giá vẻ mặt Lê sơn lão mẫu, lại như giếng cổ không gợn sóng, không có bất cứ phản ứng nào.

“Nói tiếp.”

Diệp Thiếu Dương do dự một phen, nhún vai nói: “Thanh Ngưu tổ sư không rõ tung tích, nghe nói là ở Thanh Minh giới, dùng pháp khí là Kim Cương Trác, cũng chính là một cái vòng kim loại… Ừm, cho nên ta và Đạo Phong đoạn thời gian trước mới nhằm vào cái này, đến Thanh Minh giới tra tìm khắp nơi, kết quả đều không phải.”

Lê sơn lão mẫu chậm rãi nói: “Cái gọi là tra tìm, đó là đem người tình nghi đều ra sức đánh một trận, ép bọn hắn dùng pháp khí tương tự Kim Cương Trác, lại đi phân biệt có phải hay không?”

Diệp Thiếu Dương cực kỳ xấu hổ méo miệng, “Cái này, là chủ ý của hắn, không quan hệ với ta, ta lúc ấy đi theo, là vì theo dõi hắn, sợ hắn làm ra chuyện lớn, sau đó ta cũng hướng hắn phê bình giáo dục một phen, hắn cũng nhận thức được mình sai lầm, cho nên hắn lần này không tới.”

Lê sơn lão mẫu cũng không nói tiếp đề tài này, nói: “Người tìm đến ta làm gì?”

Diệp Thiếu Dương do dự một phen, nên nói chung quy phải nói, lập tức cười hắc hắc, cố ý biểu hiện khiêm tốn một chút, “Là như thế này, nghe nói Thánh Mẫu cũng có một pháp khí tượng tự Kim Cương Trác, cho nên…”.

Hắn còn chưa nói xong, một đạo cô bên người Lê sơn lão mẫu lớn tiếng quát: “Làm càn! Ngươi muốn đến nghiệm chung Thánh Mẫu có phải Thanh Ngưu hay không?”

Lê sơn lão mẫu nâng tay, bảo cô ta đừng nói chuyện, cúi đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Cho nên Đạo Phong lần này chưa tới, đổi người tới kiểm nghiệm, ngươi có phải cũng muốn đấu pháp với ta để cầu kiểm nghiệm hay không?”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương căng thẳng, vội vàng chắp tay nói: “Không dám không dám. Chỉ là muốn đến xác nhận một phen, nếu Thánh Mẫu thật sự là Thanh Ngưu tổ sư chuyển thể, mong lấy đại cục làm trọng, cùng nhau đối kháng thiên kiếp…”

Lê son lão mẫu lộ ra một cái mỉm cười thần bí, thản nhiên nói: “Ta đến từ nhân gian, mấy ngàn năm qua, ngươi là người đầu tiên dám hỏi xuất thân của ta. Ta muốn biết… Là ai cho người dũng khí, để người dám làm như thế?”

Diệp Thiếu Dương nghẹn lời.

“Các ngươi ở nhân gian phô trương ương ngạnh, tranh cường háo thắng, không quan hệ với ta, chỉ là… Các người thực cho rằng nơi này là nhân gian, có thể mặc cho các ngươi làm loạn?” Nói đến đây, sắc mặt Lê sơn lão mẫu nhanh chóng âm trầm, lạnh lùng nói: “Dám lên Lê son chất vấn xuất thân của ta!”

Tứ Bảo chắp tay nói: “Thánh Mẫu, chúng ta là thật tâm đến thỉnh giáo, thực không có ý tứ khác.

Diệp Thiếu Dương nhìn Lê son lão mẫu, nói: “Thánh Mẫu nói chúng ta ở nhân gian phô trương ương ngạnh cái gì, xin hỏi chúng ta ở nhân gian làm cái gì?”

“Đạo tông của Huyền Không quan ở nhân gian, không phải các ngươi hủy, Vô Cực Thiên Sư, không phải các người giết chết?”

Quả nhiên là vì chuyện này.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói: “Chuyện này, trong thời gian ngắn quả thật giải thích không rõ…”

Lê sơn lão mẫu vung tay áo lên, “Ta cũng không muốn nghe, nhân quả giữa người và Huyền Không quan, không quan hệ với ta, chỉ là người thế mà lại dám tới tận của chất vấn xuất thân của ta… Diệp Thiếu Dương, người thực cho rằng có âm ty bảo vệ người ta không dám làm gì ngươi?”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

“Ta có thể gặp người, hơn nữa nói với người nhiều như vậy, hoàn toàn là xem mặt mũi tổ tiên chưa đáng giá nhắc tới!

“Tổ tiên ta? Diệp Pháp Thiện?”

Lê sơn lão mẫu không đáp, hỏi ngược lại: “Nếu ta là Thanh Ngưu, các người tính đem ta thế nào?”

“Vậy hy vọng Thánh Mẫu lấy đại cục làm trọng, phối hợp Đạo Phong, chống lại thiên kiếp.”

Khóe miệng Lê sơn lão mẫu cong lên một tia mỉm cười, “Ta nếu là không đồng ý thì sao?”

Diệp Thiếu Dương không biết trả lời như thế nào.

“Dùng sức mạnh với ta, ép ta đáp ứng?”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Cái này khẳng định sẽ không, chúng ta khẳng định sẽ đến khuyên người, đánh là sẽ không đánh, bởi vì lấy pháp lực của Thánh Mẫu, chúng ta khẳng định không phải đối thủ.”

Câu nịnh này cũng chưa phát huy công dụng gì, vẻ mặt Lê sơn lão mẫu không thay đổi, nói: “Đạo Phong ở đâu?”

Chương 1873: Giận Dữ Xông Quan (1)

Diệp Thiếu Dương nói: “Ở nhân gian.”

Lê sơn lão mẫu nói: “Đạo Phong lần trước xông vào sơn môn ta, tổn hại uy nghi ta lại quấy động Không giới bốn phương bất an, ta đang muốn bắt hắn, ngươi tới vừa lúc.”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra: “Thánh Mẫu ngươi đây là ý tứ gì, chuyện liên quan gì tới ta.”

Lê sơn lão mẫu nhìn quanh bốn người, nói: “Diệp Thiếu Dương ta giữ lại, mấy người các ngươi trở về tìm Đạo Phong, bảo hắn đến chịu đòn nhận tội, đổi sư đệ hắn trở về.”

Bốn người vừa nghe, đột nhiên biến sắc. Tiểu Mã có chút không kiềm chế được, nói: “Ngươi nói lưu lại thì lưu lại sao?”

“Ta nói lưu lại, thì nhất định lưu lại.” Lê sơn lão mẫu mặt mang ý cười nói, “Ta cũng lười động thủ với các ngươi, ba người các ngươi xuống núi đi.”

A Tử nói: “Thánh Mẫu, ngài cũng biết thân phận Diệp thiên sư, càng biết quan hệ của hắn với chủ thượng nhà ta… Ngài mạnh mẽ lưu lại Diệp thiên sư, chỉ sợ sẽ sinh ra hiểu lầm với chủ thượng!”

“Bớt lấy tiền nhân kia ra nói chuyện, Lê sơn ta còn sợ Thanh Khâu sơn ngươi hay sao!” Nữ tử áo

lam đứng ở dưới đài đá kia trầm giọng nói. Lê son lão mẫu quay đầu quát lớn: “Không được nói lung tung!”

Ánh mắt Diệp Thiếu Dương phát lạnh, nhìn chằm chằm nữ tử kia nói: “Ngươi nói cái gì!”

Nữ tử kia vốn bị Lê sơn lão mẫu quát dừng lại, thấy Diệp Thiếu Dương thái độ như vậy, lập tức khó chịu, hướng Diệp Thiếu Dương cười lạnh nói: “Sao, ta mắng Cửu Vĩ Thiên Hồ, người vì sao tức giận như vậy?”

Bên cạnh, một nữ tử khác cười nói: “Sư tỷ người thực hồ đồ, sự việc giữa hắn với Cửu Vĩ Thiên Hồ, Thanh Minh giới ai không biết.”

Nữ tử lúc trước nói: “Cũng phải, ngay cả Mao Sơn chưởng giáo người ta cũng có thể câu dẫn thành như vậy, không phải tiện nhân là gì. Hồ yêu nhất tộc, ở nhân gian đã mị hoặc chúng sinh, hại nước hại dân, đều là trò như vậy.”

“Câm mồm!” Lê sơn lão mẫu cũng cảm thấy lời này không ổn, nói: “Một là một, hai là hai, các ngươi chỉ lo bắt Diệp Thiếu Dương, đưa tới Đạo Phong là được, không thể nói năng vô lễ đối với người ngoài.”

Quay đầu nhìn, Diệp Thiếu Dương lại nhìn nữ đệ tử một câu một cái “tiện nhân” kia, trong ánh mắt thế mà mang theo sát khí, trong lòng phát lạnh, nói: “Diệp thiên sư, người vì một câu nói đùa, còn muốn giết người hay sao?”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh nói: “Nói đùa? Ta nếu chửi một câu như vậy, hai người bọn họ sẽ giết ta hay không?”

Lê sơn lão mẫu sắc mặt phát lạnh, trầm giọng nói: “Đệ tử nhân giáo, quả nhiên lệ khí sâu nặng, ta năm đó lúc ở nhân gian lập phái, quát tháo tam giới, mặc dù là tổ tiên người Diệp Pháp Thiện, cũng phải đối với ta cung kính có thừa, người tính là cái gì!

Diệp Thiếu Dương nói: “Không quan hệ với người. Cũng không quan hệ với tổ tiên ta, đệ tử ngươi nhục mạ môn nhân của ta, phải trả giá đắt, ngươi nếu bao che môn nhân, cũng chỉ có chiến một trận!”

Lê sơn lão mẫu tựa hồ nghe thấy chuyện gì rất buồn cười, ngửa mặt cười không ngừng. Phía sau, hai nữ tử kia lại tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, nhưng chưa có mệnh lệnh của Lê son lão mẫu, không dám động thủ.

“Ngươi cùng Đạo Phong kia không hổ là sư huynh đệ, giống nhau cuồng đến cực điểm!” Lê sơn lão mẫu thở dài, “Hướng câu này của ngươi, ba người các ngươi hôm nay một người cũng không đi được nữa.”

Quay đầu đối mặt A Tử nói: “Ngươi đi đi, trở về nói cho chủ thượng nhà ngươi, cứ nói ba người này ta giữ lại, bảo Đạo Phong mau đến.”

A Tử nhìn nhìn bà ta, lại nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nói: “Người đi trước đi, bảo Tiểu Cửu yên tâm, ta nếu là không thể quay về, bảo cô ấy đừng xúc động, đi nhân gian tìm quân sự thương lượng. Quân sự nhất định biết làm thế nào.”

A Tử nghiến răng một cái, nói với Lê son lão mẫu: “Thánh Mẫu tại thượng, hôm nay lời hai đệ tử của người nói, nô tỳ sau khi trở về, nhất định một năm một mười bẩm báo chủ thượng, mời người quyết định!”

Lê sơn lão mẫu nói: “Bớt lấy Cửu Vĩ Thiên Hồ áp ta, niệm thân phận người thấp kém, không truy cứu người tội mạo phạm, trở về nói cho thiên hồ, ả nếu đến, ta bảo hai đệ tử dập đầu nhận sai, nhưng muốn cứu đi Diệp Thiếu Dương, vậy thì bỏ cái hy vọng này đi, nếu á không tiếc phát động đại chiến, Lê sơn phụng bồi.”

Hốc mắt A Tử trở nên ướt át, quỳ gối trước mặt Diệp Thiếu Dương nói: “A Tử tu vi thấp kém, ở nơi này chỉ sợ cũng là trói buộc, bây giờ về núi bẩm báo chủ thượng, cho dù dốc sức toàn bộ Thanh Khâu son, cũng nhất định trở về nghĩ cách cứu viện chủ nhân, mong chủ nhân bảo trọng!”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương chấn động mạnh, gật đầu nói: “Ngươi mau đi đi, làm theo ta nói.”

A Tủ đứng dậy nhìn Lê son lão mẫu một cái, bay người xuống núi.

Lê sơn lão mẫu trầm ngâm một phen, nói với Diệp Thiếu Dương: “Hai vị đệ tử của ta quả thật có sai trước, như vậy đi, vẫn là lúc trước nói, ngươi lưu lại, hai người bọn họ có thể trở về.”

Diệp Thiếu Dương nhìn nhìn Tứ Bảo, lại nhìn nhìn Tiểu Mã.

Tứ Bảo cười nói: “Cậu biết tính tôi, không gì phải nói cả.”

Tiểu Mã lắc đầu thở dài, “Cậu nói tôi số khổ bao nhiêu chứ, tôi đây mới từ Quỷ Vực đi ra, lại gặp việc này, nhỡ đâu chết ở đây thì làm sao.”

Đôi đệ tử kia phía sau Lê son lão mẫu nghe thấy lời này, còn tưởng hắn sợ chết oán giận, nói: “Sợ chết thì mau cầu xin tha thứ, có thể bảo toàn tính mạng!”

Tiểu Mã quay đầu nhìn các cô một cái, nói với Diệp Thiếu Dương: “Giết bọn ả trước?

Hai người ngây ra tại chỗ, không ngờ thái độ Tiểu Mã thay đổi nhanh như vậy.

Diệp Thiếu Dương nói: “Giết là có chút quá, nhưng mấy câu tiện nhân đó, cũng đáng phố đi bọn họ.”

Ba người bọn Lê son lão mẫu nghe thấy bọn họ nói như vậy, cảm giác rất buồn cười. Ba người này tính mạng của mình cũng khó giữ, còn đang thảo luận xử trí người khác thế nào?

“Diệp Thiếu Dương, các ngươi thật sự không sợ chết?”

“Sợ!” Ba người trăm miệng một lời, sau đó nhìn về phía đối phương, cùng nhau cười cười, không giải thích bất cứ điều gì.

Không cần giải thích, không cần để người khác hiểu, huynh đệ cùng nhau, đồng lòng giết địch, giết không hết đối thủ, vậy chết cùng một chỗ, đây là một loại ăn ý nhiều lần trải qua sinh tử hình thành.

“Tôi chủ, một trái một phải.” Diệp Thiếu Dương thấp giọng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ, truyền đạt ý đồ của mình. Hai người khẽ gật đầu.

“Chạy mau!” Diệp Thiếu Dương tung người một cái, hướng tới dưới núi chạy vội. Tiểu Mã và Tứ Bảo một trái một phải, hướng tới hai phương hướng khác chạy đi.

“Muốn đi!” Lê sơn lão mẫu dưới chân chưa động, bóng người lại đột nhiên động, hướng Diệp Thiếu Dương đuổi theo. Đây cũng là phản ứng bản năng nhất của bà ta, dù sao bà ta muốn lưu lại là Diệp Thiếu Dương, hai kẻ còn lại thật sự không sao cả.

Bà ta cũng không ngờ Diệp Thiếu Dương thật sự nói chạy là chạy, lúc trước Diệp Thiếu Dương và Hoàng quan chủ chiến một trận, bà ta là từng thấy thực lực của Diệp Thiếu Dương, trong lúc gấp gáp, trên sơn đạo người ngăn trở cũng không nhiều, bà ta là từng thấy tình huống Diệp Thiếu Dương lúc trước đấu pháp với Hoàng quan chủ, biết thực lực kẻ này không thể khinh thường, mình cũng đã phát lời ra ngoài, nhỡ đâu thực để cho Diệp Thiếu Dương chạy, cái mặt này của mình đặt ở đâu?

Diệp Thiếu Dương triển khai Thiên Cương Bộ, một đường chạy gấp, tốc độ cực nhanh, nhưng bởi vì không quen địa hình, đường hắn lựa chọn lại nhiều cây, ở trong rừng mò mẫm một trận, chậm trễ thời gian.

Lê sơn lão mẫu một đường đuổi theo, cách hắn càng lúc càng gần, mắt thấy ngay tại trước mặt, lập tức nâng lên một tay, mấy luồng ánh sáng màu đỏ từ trong tay áo bay ra, rơi ở phía trước Diệp Thiếu Dương, dựng lên một đạo kết giới.

Chương 1874: Giận Dữ Xông Quan (2)

Bà ta cũng biết, kết giới này căn bản không thể đủ ngăn lại Diệp Thiếu Dương, nhưng chỉ cần có thể ngăn hắn một lát, bà ta còn có chuẩn bị ở sau, xác định có thể lưu lại Diệp Thiếu Dương.

Nhưng, Diệp Thiếu Dương căn bản không thử phá giải phong ấn, mà là xoay người, lưng hai tay, mặt mang mỉm cười nhìn Lê sơn lão mẫu.

Lê sơn lão mẫu khẽ nhíu mày, sau đó giãn ra, nói: “Ngươi không đi, là vì người cảm thấy mình chạy không thoát?”

Diệp Thiếu Dương cười mà không nói.

“Ngươi nói như thế nào cũng là chưởng giáo một phái, chạy trốn như vậy, như chó nhà có tang, thật sự nhục thanh danh Mao Sơn ngươi.”

Diệp Thiếu Dương vẫn không nói lời nào.

Lê sơn lão mẫu lúc này mới phát hiện một tia không đúng, vừa muốn mở miệng, đỉnh núi phía sau đột nhiên vang lên một đợt tiếng đánh nhau, vẻ mặt đại biến, quát: “Diệp Thiếu Dương, ngươi!”

Diệp Thiếu Dương nhìn bà ta. Lê sơn lão mẫu bứt ra lui về phía sau, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, bứt ra đứng lại, nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nhìn ra ý đồ của bà ta, cười nói: “Thánh Mẫu đừng sợ, hai huynh đệ của ta đều ở bên trên, ta khẳng định không đi.”

Lê sơn lão mẫu không để ý tới hắn, hai tay cùng đánh, một ánh sáng màu đỏ phóng lên, ở trên không nở ra như pháo hoa, sau đó bà ta không nhìn Diệp Thiếu Dương nữa, bứt ra quay về đỉnh núi, vài giây sau, tiếng chuông truyền đến.

Diệp Thiếu Dương quay đầu quan sát, chỉ thấy nhiều người từ trong kiến trúc ven đường trào ra, hướng tới đỉnh núi.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, việc đã đến nước này, cũng chỉ đành đã làm thì làm cho trót. Lúc này cũng về tới trên núi, nửa đường, tiếng đánh nhau ở đỉnh núi đã dừng lại.

Trực tiếp đi tới nơi lúc trước, Diệp Thiếu Dương thấy được một màn mình muốn nhìn thấy nhất:

Tiểu Mã và Tứ Bảo đã bắt hai đệ tử Lê sơn, bàn tay dán ở trên cái cổ non mịn của các cô, hai em gái xấu hổ giận dữ đan xen, mắng to không ngừng.

Lê sơn lão mẫu đứng ở đối diện, không dám vọng động, tức giận tới mức sắc mặt xanh mét.

Diệp Thiếu Dương thở phào một cái nhìn nhìn Tứ Bảo với Tiểu Mã, nói: “Tôi còn sợ các cậu không xử lý được.”

Tứ Bảo nói: “Lời này nói sao vậy, Bảo gia tôi toàn lực làm phép, bắt một thị nữ vẫn là có thể chứ.”

Tiểu Mã bĩu môi nói: “Tiểu Mã ca tôi tốt xấu cũng là linh môi giới chất, những ngày qua cậu nghĩ rằng tôi tu luyện vô ích à!”

Diệp Thiếu Dương cười cười, tuy quả thật có chút lo lắng, nhưng rốt cuộc vẫn tin tưởng thực lực hai người bọn họ, cũng có thể nói là tin tưởng thực lực hai nữ đệ tử kia, mới đầu hắn cho rằng hai em gái này có thể theo ở bên người Lê sơn lão mẫu, nhất định là đệ tử đắc ý vân vân, về sau nghĩ lại không đúng, lấy thực lực cùng ngạo khí của Lê sơn lão mẫu, tiếp kiến một nhân gian pháp sư như mình, còn chưa có cần thiết tìm người hộ giá, bởi vậy, hai người này vô cùng có khả năng chỉ là thị nữ của bà ta mà thôi.

Có thể làm thị nữ, bình thường sẽ không quá yếu, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không quá mạnh, môn phái tu hành như vậy, đệ tử thật sự có thực lực có thiên phú, nhất định là đang tĩnh tu, ai có rảnh theo chưởng môn lượn lờ ở đây.

Bởi vậy Diệp Thiếu Dương mới lâm thời nảy lòng tham, chế định kế hoạch này: mình giả ý đào tẩu, Lê sơn lão mẫu nhất định sẽ đuổi theo mình, hai thị nữ kia cũng nhất định sẽ phân biệt đuổi theo Tứ Bảo và Tiểu Mã, chỉ cần không có Lê sơn lão mẫu ở đây, Diệp Thiếu Dương tin tưởng hai đồng bạn nhỏ chỉ bắt hai thị nữ kia vẫn là không có vấn đề.

Lúc ấy thời gian cấp bách, lại sợ Lê sơn lão mẫu nghe được, Diệp Thiếu Dương không dám nói ra kế hoạch chi tiết, chỉ là điểm một cái, cũng may Tiểu Mã và Tứ Bảo trình độ ăn ý với mình cao, vừa nghe đã hiểu.

Quan trọng nhất, là bọn họ cũng đều biết, Diệp Thiếu Dương không có khả năng sẽ chạy trốn, hơn nữa đối với hai em gái kia chí ở nhất định phải thành công.

Diệp Thiếu Dương lui đến trước mặt hai người, đối mặt Lê sơn lão mẫu, khẽ mỉm cười.

“Diệp Thiếu Dương, ngươi sao dám như thế!” Lê sơn lão mẫu cưỡng chế phẫn nộ, lạnh lùng nói, “Người thân là chưởng giáo một phái, sao có thể làm ra hoạt động âm mưu như thế, thật sự không sợ người ta nhạo báng!”

Diệp Thiếu Dương thản nhiên trả lời: “Lê sơn người chẳng phải cũng là danh môn chính phái, nhưng bọn họ không phải chưởng giáo, có thể tùy tiện mắng người khác là tiện nhân?”

Lê sơn lão mẫu tắc họng, sau đó nói: “Nói chuyện như vậy quả thật không ổn, ta cũng quát mắng họ rồi, ngươi còn muốn như thế nào?”

“Vậy nếu ta cũng chửi một câu như vậy, sau đó lại hướng người xin lỗi, người cảm thấy thế nào?”

Lê sơn lão mẫu giận quá hóa cười, gật đầu nói: “Trăm ngàn năm qua, ngươi là kẻ đầu tiên dám nói chuyện cùng ta như vậy, Diệp Thiếu Dương, một câu nói đùa, người ghi thù như vậy, có thể thấy được cũng là người lòng dạ hẹp hòi trừng mắt tất báo!”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Trừng mắt tất báo ta thừa nhận, thiên hồ là môn nhân của ta, người khác mắng môn nhân của ta, ta ngay cả cái rắm cũng không dám đánh, ta còn làm lão đại cái gì!”

Lê sơn lão mẫu nói: “Ngươi muốn thế nào?”

“Có sai thì phải nhận, bị đánh phải đứng thẳng. Vốn ta là muốn phế đi bọn họ, ngẫm lại vẫn là thời đi, ít nhất nói lời xin lỗi với ta.”

Diệp Thiếu Dương xoay người nhìn hai em gái kia, nói: “Các ngươi không phải ngang ngược sao, thực cho rằng có người bảo kê, ta không thể làm gì được các ngươi?”

Hai nữ tử ở trên son môn của mình, trước mặt sư phụ bị người ta bắt như vậy, quả thực xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, người nọ lúc trước mắng Tiểu Cửu tiện nhân Xi một tiếng khinh miệt nói: “Muốn ta xin lỗi, người từ bỏ hy vọng đi, ta không riêng không xin lỗi, ta còn muốn mắng, Cửu Vĩ Thiên Hồ không riêng gì tiện nhân, còn là con đàn bà dâm đãng, bằng không sao câu dẫn được người đạo sĩ này cũng bán mạng cho ả!”

Bên cạnh, em gái kia dùng giọng ái muội nói: “Không riêng gì đạo sĩ, còn có hòa thượng.”

Tứ Bảo kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên, Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, sát khí trong mắt lập tức xuất hiện. Vốn định khuyên bảo, há miệng thở dốc, hay là quyết đoán buông tha cho khả năng bên người nhân dặm chỉ có hắn biết, Tiểu Cửu đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, cũng không chỉ là môn nhân đơn giản như vậy…

Hai nữ tử cũng nhìn thấy sát khí trong mắt hắn, trong lòng phát lạnh, la lớn: “Diệp Thiếu Dương, người còn dám giết chúng ta hay sao!”

Diệp Thiếu Dương không đáp, quay đầu nhìn lại, đã có không ít đệ tử leo lên đỉnh núi, đem bọn họ vậy nhiều vòng ở bên trong, mỗi người đều dùng ánh mắt cực kỳ phẫn nộ nhìn bọn họ.

Lê sơn lão mẫu thấy Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, nghĩ đến hắn là do dự, trên mặt lộ ra mỉm cười, nói: “Hai đệ tử này, mới vừa rồi nói năng vô lễ, ta tự sẽ trách phạt, ngươi thả bọn họ, ta cho hai bằng hữu của người xuống núi, người đối với đệ tử của ta như thế nào, ta liền đối với bọn họ như thế!

Diệp Thiếu Dương thật sự trở nên do dự, hai đệ tử bị bắt kia thấy hắn bộ dạng này, lộ ra mỉm cười đắc ý.

A Tử một đường xuống núi, lập tức hướng tới Thanh Khâu son chạy vội, vừa vượt qua một ngọn núi, đột nhiên nhìn thấy hai người Tiểu Cửu và A Hoàng tới trước mặt, lập tức quỳ ở trên mặt đất khóc nức nở: “Nô tỳ đáng chết!

Trong lòng Tiểu Cửu cả kinh, vội hỏi: “Chuyện gì vậy?”

A Tử nức nở đem tình huống nói một lần.

Tiểu Cửu nghe xong, lòng thấp thỏm bất an, nghiến răng nói: “Đáng chết, ta cảm thấy tâm thần không yên, các người đi không lâu ta liền đuổi theo tới, không ngờ vân đã xảy ra chuyện…”

Xoay người nói với A Hoàng: “Đi điểm ba ngàn binh mã, mau đến Lê son!”

A Hoàng vừa nghe, bị dọa sắc mặt trắng bệch, “Chủ thường, không ổn đâu, người làm như vậy, sẽ dẫn tới hai phe chiến tranh, rất có thể bố cục toàn bộ không giới đều sẽ bị loạn…”

Chương 1875: Giận Dữ Xông Quan (3)

“Cái gì bố cục Không giới!” Tiểu Cửu rống giận, “Thiếu Dương nếu là gặp chuyện, cho dù đảo điện toàn bộ không giới, ta cũng sẽ không tiếc!”.

A Hoàng cùng A Tử nhìn nhau một cái, khuyên nhủ: “Chủ thượng, lời là như thế, nhưng tình huống trước mắt còn chưa nghiêm trọng như vậy, ta kết luận Lê sơn Thánh Mẫu nhất định không dám làm gì chủ nhân, ngươi nếu bây giờ dẫn quân qua, hai bên đâm lao phải theo lao, ngược lại không xong, không bằng đi đòi người trước, nhỡ đâu bọn họ không tha, lại làm như vậy không muộn.

A Tử cũng hòa theo khuyên bảo.

Tiểu Cửu bình tĩnh lại, cảm thấy bọn họ nói là đúng, vì thể dẫn bọn họ tăng tốc chạy tới Lê sơn.

Lúc này, đám người Diệp Thiếu Dương ở đỉnh núi, quả thật cũng lâm vào cục diện đầm lao phải theo lao, Diệp Thiếu Dương nói với Lê sơn lão mẫu: “Thánh Mẫu nói chuyện giữ lời, nhưng chúng ta cần xuống núi trước, ta nhìn hai người bọn họ xuống núi, lúc này mới giữ lời.”

Trong đám người một người quát lớn: Diệp Thiếu Dương người lớn mật! Sư phụ ta là thân phận gì, nói chuyện sao có thể không tính?”

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn người nói chuyện một cái, cảm giác rất quen mặt, lại nhìn thấy nữ tử bên cạnh hắn, lập tức nhớ ra. Đối với mỹ nữ ấn tượng của hắn vẫn là rất khắc sâu. Lập tức gật đầu nói: “Ta nhận ra ngươi.”

Một đôi nam nữ này, chính là lúc ấy lần đó mình đại náo Luân Hồi ti, cứu Tiểu Ngư, đột nhiên xuất hiện, giúp Thập Nương từng đánh một trận với mình, lúc ấy cũng là rất làm màu, phi thường khinh thường nhân gian pháp sư, nhưng hai kẻ này quả thật có thực lực, nếu lúc trước đội thành bọn họ,

Tiểu Mã và Tứ Bảo quả thật không nhất định đánh thắng được. Diệp Thiếu Dương nhìn một phen bọn họ cùng đệ tử chung quanh đối chiếu, đôi nam nữ này tất cả đều mặc áo trắng, đứng ở trước nhất, hẳn là kiểu như nội môn đệ tử, có mười mấy người, mà vị trí đứng của hai người này, xem như hàng thứ hai, phía trước còn có hai ba người. Nói cách khác, trừ cường giả có lẽ có bế quan thanh tu hoặc là ra ngoài không tính, hai người này ở Lê sơn, hẳn là đội bậc thang thứ nhất, bên trên hẳn là còn có mấy cường giả.

Chỉ một cái nhìn như vậy, Diệp Thiếu Dương đối với thực lực của toàn bộ Lê sơn cũng có phán đoán đại khái.

Nam đệ tử kia tự nhiên cũng biết hắn, hừ một tiếng nói: “Núi không chuyển thì nước chuyển. Diệp Thiếu Dương, người cuối cùng là rơi vào trong tay Lê sơn ta.”

Diệp Thiếu Dương không để ý tới hắn, quay đầu nói với Lê sơn lão mẫu: “Thánh Mẫu, người đã đáp ứng đưa bọn họ xuống núi, ta thay hai bằng hữu cũng đa tạ ngươi, chúng ta bây giờ đi chứ?

Lê sơn Thánh Mẫu ngây ra một phen, mình chỉ đáp ứng thả hai người bọn họ đi, khi nào đáp ứng để bọn họ xuống núi trước, nhưng Diệp Thiếu Dương cũng đã nói như vậy, biết rõ hắn là trộm đổi khái niệm, trước mặt nhiều môn nhân như vậy, quả thật cũng không tiện tranh cãi nữa, nếu không tỏ ra quá hẹp hòi, không đủ khí độ tông sư.

Đúng lúc này, một đệ tử xuyên qua mọi người, đến bẩm báo, nói là Thanh Khâu sơn Cửu Vĩ Thiên Hồ tự mình đến bái sơn đòi người.

“Đến tốt, đi thôi, ta tự mình gặp cô ta.” Lê sơn lão mẫu thuận nước đầy thuyền, bảo mọi người tránh ra một con đường.

Diệp Thiếu Dương lập5tức tới giữa Tiểu Mã cùng Tứ Bảo, vẽ hai tấm Định Khí Phù, dán ở sau đầu hai người, bảo hai người không thể làm phép phản kháng.

“Thiếu Dương, cậu thực muốn chúng tôi đi?” Tứ Bảo thấp giọng nói.

“Xuống núi trước nói sau, các cậu đi trước, tôi nghĩ biện pháp.” Diệp Thiếu Dương không cho phân trần, đẩy hai đệ tử xuống núi.

Từ giữa một đám đệ tử Lê sơn như hổ rình mồi đi qua, thời điểm tiếp cận sơn môn, Diệp Thiếu Dương thấy được bóng người mơ hồ của Tiểu Cửu cùng hai thị nữ đứng ở ngoài sơn môn.

Đợi tới lúc ba người tiếp cận, Lê sơn lão mẫu nháy mắt với hai đệ tử đứng hàng đầu, hai người lập tức tiến lên chặn sơn môn.

“Diệp Thiếu Dương, nên thực hiện hứa hẹn rồi.” Lê sơn lão mẫu lạnh lùng nói.

Diệp Thiếu Dương đứng lại, từ trên hướng xuống, cùng Tiểu Cửu bốn mắt nhìn nhau.

Khẩn trương cùng lo lắng trong lòng Tiểu Cửu viết ở trên mặt.

Diệp Thiếu Dương nhìn cô, nói: “Cô nghe tôi nói, đừng quấy nữa, tôi ở đây không có ai sẽ làm gì tôi cả, không cho phép cô xúc động. Cô nếu xúc động, ngược lại hại chết tôi.”

Tiểu Cửu nghiến răng gật gật đầu.

“Cô lập tức đi nhân gian, tìm bạn Đạo Phong đi nghĩ biện pháp, nhớ rõ bảo hắn cũng đừng xúc động, đừng nghĩ muốn một mình xông vào Lê sơn, tôi còn ở đây làm con tin đó.”

Lê sơn lão mẫu nghe tới đây, chen vào một câu: “Ta cùng Diệp thiên sư lại không có ân oán, bảo Đạo Phong đến đổi hắn là được.”

Diệp Thiếu Dương tiếp tục nói với Tiểu Cửu: “Đừng quên tìm quân sự, hắn đầu óc tốt, biết xử lý thế nào.”

Nói xong những điều này, Diệp Thiếu Dương nói với Tứ Bảo cùng Tiểu Mã: “Các cậu xuống núi trước.”

“Thực xuống sau?” Tiểu Mã nói, “Tôi không đi!”

“Phải đi!” Diệp Thiếu Dương ghé tại hắn nói, “Các cậu sau khi xuống núi, mới có thể nghĩ cách tới cứu tôi! Cái này cũng là tốt với tôi mà!”

Nói xong túm tóc hai nữ đệ tử kia, đem các cô kéo đến bên người mình.

Lê sơn lão mẫu thấy Diệp Thiếu Dương thực hiện hứa hẹn, vì thế phất phất tay, hai đệ tử chặn sơn môn tránh ra.

Tiểu Mã còn đang do dự, Diệp Thiếu Dương đá vào trên mông hắn một cước, từ trên sơn đạo lăn xuống.

Tứ Bảo cũng chỉ đành đuổi theo.

Hai người cuối cùng ra sơn môn, cùng Tiểu Cửu sẽ cùng, triều bên này vọng lại đây.

Tiểu Mã rất muốn mắng Lê sơn lão mẫu vài câu, nghĩ đến Diệp Thiếu Dương còn ở trong tay bà ta, đành phải nhịn xuống.

Diệp Thiếu Dương nói: “Các cậu đều đi đi.”

Toàn bộ mọi người đều đứng bất động.

Tiểu Cửu đối mặt Lê sơn lão mẫu, nói: “Không cần đàm phán sao?”

Lê sơn lão mẫu nói: “Không đàm phán, phải bảo Đạo Phong đến đổi người.”

Tiểu Cửu nói: “Ngày đó xông vào sơn môn của ngươi là Đạo Phong, người có bản lãnh thì đi bắt hắn, giữ sư đệ hắn vậy tính là cái gì.”

Lê sơn lão mẫu nói: “Tùy người nói như thế nào, ta phi thăng Thanh Minh, bái ở môn hạ Đông Nhạc để quân, thế đời này không ra khỏi Không giới, Đạo Phong không đến, ta đi đâu tìm hắn?”

Tiểu Cửu biết bà ta là quyết tâm muốn lưu lại Diệp Thiếu Dương, bằng không cũng sẽ không bày ra trận thế như vậy, bà ta là chủ Lê son, đồng thời cũng là một trong mấy người cầm lái lớn của Không giới, nếu không phải đã sớm tính toán, cũng sẽ không làm ra quyết định như vậy, đã làm, tự nhiên sẽ không tùy tiện sửa đổi.

A Tử hướng phía Lê sơn lão mẫu hành lễ, nhìn hai nữ đệ tử bị Diệp Thiếu Dương tóm lấy nói: “Xin hỏi Thánh Mẫu, hai vị đệ tử này lúc trước vũ nhục chủ thượng nhà ta, không biết xử trí như thế nào?”.

Một đệ tử trách mắng: “Lớn mật, người thân phận gì, trước mặt Thánh Mẫu, người há có tư cách nói chuyện!”

Lê sơn lão mẫu nói: “Ta tự sẽ trách phạt, không nhọc hồ vương quan tâm.” Sau đó cúi đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Còn không thả người?”

Diệp Thiếu Dương xoay người, đều tự túm một tay của hai em gái, hai em gái bị dán Định Khí Phù, không thể làm phép, không dùng ra được khí lực gì, trái lại cũng không giãy dụa, vẻ mặt chán ghét cùng đắc ý nhìn Diệp Thiếu Dương.

“Diệp Thiếu Dương, trước đó người nói như thế nào, có bản lĩnh, người đừng có thả chúng ta.”

Diệp Thiếu Dương bình tĩnh nhìn họ, “Các ngươi vừa rồi, lời nói mắng Tiểu Cửu nhà ta, ta tất cả đều nhớ rõ.”

Hai người vừa muốn mở miệng, nhìn thấy Tiểu Cửu đứng ở dưới núi, lại cũng không dám lắm mồm nữa.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 ngày trước
Sao truyện tiên hiệp nào chơi gái cũng vì Xuân dược,xong rồi im lặng ra đi,còn để hơn đi …..
https://audiosite.net
Chào bạn giang ^^!☣Vấn đề này web mình vẫn còn chút khuyết điểm mình đã bàn bạc bên thiết kế web, họ sẽ cân chỉnh trong thời gian tới nhé bạn.☣Ừm hiện tại "Nghe Tiếp" Nó hoạt động tốt khi bạn đang nghe 1 bộ truyện nào đó mà bị gián đoạn hoặc tạm dừng... ☣vd: bạn đang nghe tập 6 khoảng 15' bộ truyện "Tà Thiếu Dược Vương" audio lg hoặc gián đoạn bạn có thể f5 ( hoặc load lại trang ) mặc định sẽ hiện thị tập 6 bạn chỉ click vào là nghe tiếp đúng đoạn bạn đang nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo đã fix cập nhật tập nhật nhé^^
https://audiosite.net
Lê Thị Giang 3 ngày trước
Làm sao biết lần trước mình đã nghe đến đâu vậy ad?
https://audiosite.net
Đã fix lại cảm ơn bạn đã thông báo ...^^
https://audiosite.net
Đã fix cập nhật lại tập 85 + 86 :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo..!Truyện đã fix lại nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^! Đã fix lại nhé khanghuy98☣ Ngoài ra như tối qua đã như đã hứa cac fan Telegram -☣-> Việt Nam Vô Địch <--☣- ☣ Mình đã cập lại sever singapore audio...từ hum này đến 30 tết sẽ cập nhật lại ( up mới )☣ 3526 bộ truyện sẽ gửi đến các bạn trong thời gian ngắn nhất vs audio chất lượng đường truyền tốt nhất ☣ Rất mong các bạn ủng hộ tụn 1 like + 1 share đến bạn bè cùng sở thích nghe audio truyện nhé ^^!☣ Thân Ái
https://audiosite.net
Đã fix lại tập 53 theo yêu cầu nhé :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
☣Bộ Truyện Con Đường Bá Chủ cập 24h mỗi ngày nhé các đạo hữu ...!☣ f5 hoặc tải lại trang để nhật chính xác nhé..:)☣Còn các thành viên thì không cần :) mặc định cập nhật bất kỳ truyện nào mới nhất nhé
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 4 tuần trước
Tớ mới eidt lại được 500 chương mới nhất nhé ... đã gửi cho hà thu nhé bạn..^^!Chậm nhất giờ này ngay mai hoàn tất nhé bạn
https://audiosite.net
hạ vũ 4 tuần trước
truyện ta đánh cắp dòng thời gian không ra nữa ak 😂