1. Home
  2. Truyện Ma
  3. Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
  4. Tập 266

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio

Tập 266

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1853: Ma Trượng (2)

Thất Tinh Long Tuyền Kiếm đem vật dài kia cắt thành hai nửa, Eva thoát hiểm, nhưng một vật khác dạng sợi lại từ ngoài cửa sổ đột nhiên bay tới, mũi nhọn tách ra, hướng ngực Diệp Thiếu Dương hút tới.

Trong tay Diệp Thiếu Dương thể kiếm sắp hết, dùng một câu thuật ngữ game mà nói, chính ở thời gian kỹ năng cooldown, đối mặt tập kích như vậy, không kịp làm ra phản kích gì hữu hiệu, bây giờ duy nhất có thể làm chính là tránh. Nhưng, cánh tay phải bị Thập Tự Liên Tâm Đằng trói chặt, hắn muốn tránh né quả thực chính là hy vọng xa vời.

“Cái lưỡi dài” hút ngực Diệp Thiếu Dương, mũi nhọn giống như vật loại có răng, cắn hai bên xương sườn hắn, Diệp Thiếu Dương cũng không biết là tà khí hay là thực thể, tay trái muốn đưa ngược rút kiếm chặt đứt, nhưng xương sườn đau đớn căn bản không vận nổi cương khí.

Cái lưỡi dài hút lấy hắn, từng chút một hướng ngoài cửa sổ kéo đi.

“Phốc!”

Một đạo hào quang sắc bén từ bên dưới dâng lên, giống như laser từ giữa cái lưỡi dài cắt qua, tuy chưa thể hoàn toàn chặt đứt, nhưng Diệp Thiếu Dương cảm thấy sức ép trên người chợt giảm, đặc biệt là tay phải nháy mắt khôi phục tự do, loại cảm giác này quá sướng. Diệp Thiếu Dương đem Thất Tinh Long Tuyến Kiếm đổi đến tay phải, bắt kiếm quyết, nhắm ngay cái lưỡi dài chưa hoàn toàn chặt đứt hạ một kiếm, chém thành hai đoạn.

Diệp Thiếu Dương thò đầu nhìn ngoài cửa sổ, một mảng tối đen, cũng chưa nhìn thấy tà vật gì, mình bên này cũng không vội, thở hổn hển, cúi đầu nhìn trước ngực mình, quần áo cũng chưa rách, xác định lúc trước cảm nhận được thống khổ là tà khí huyễn hình, hơi yên tâm, quay đầu nhìn Eva, đầy mặt và đầu cổ đều là vết máu, nhìn qua như lệ quỷ. Diệu Mộng Khiết đi lấy giấy tới, lau cho cô.

“Anh vì sao không một kiếm giết tôi.” Eva nhìn Diệp Thiếu Dương, dùng tiếng Trung ngắc ngứ nói. Vì sao phải giết cô?” Diệp Thiếu Dương hoạt động tay phải đau phát tê, cũng may chỉ là trên làn da bị dây leo trói ra một ít dấu vết, cũng chưa bị thương gì quá nặng.

“Tôi với cô là so đấu, vốn cũng không cần phải tranh đấu sinh tử, cô muốn phế một tay của cô, vậy tôi đường nhiên phải liều mạng với cô.”

Eva nhìn chằm chằm hắn, chậm rãi nói: “Vậy vì sao anh phải cứu tôi.”

“Không phải vì cứu cô, bởi vì lúc đấu pháp, tôi cũng không chiến tiện nghi người ta, tôi tốt xấu là thiên sư, sao có thể hợp sức với tà vật giết cô?”

Diệp Thiếu Dương cũng không phải kiểu thánh mẫu, đánh nhau đến mức đó, hắn sẽ không nương tay, nếu không phải Eva đột nhiên bị tà vật tập kích, một kiếm kia Diệp Thiếu Dương cũng tuyệt đối sẽ không lưu tình. Nhưng có người khác cùng nhau tập kích cô ta, vậy tình huống đã khác biệt.

Nguyên nhân tất cả cái này, thật ra vẫn là bắt nguồn từ ngạo khí làm pháp sư của Diệp Thiếu Dương.

“Cô không phải chưa giết tôi sao, huề nhau.” Diệp Thiếu Dương nhún vai nói, nhìn qua không để trong lòng, trên thực tế cái nhìn ở sâu trong nội tâm đối với Eva vẫn có chút đổi mới. Lão vu bà này một thân tật xấu, còn rắm thối, nhưng có thể ở sau khi Diệp Thiếu Dương giúp cô ta giết địch, chủ động rút pháp thuật, bảo toàn một cánh tay của hắn, nói rõ cô ta ít nhất nhân phẩm vẫn là không có vấn đề.

Eva nhìn hắn, trong lòng cũng cảm khái ngàn vạn.

“Hai người giải hòa đi, giải hòa là tốt rồi, về sau có thể làm bạn thì tốt bao nhiêu, cho dù không làm bạn được, cũng không cần phải làm kẻ địch nha.” Diệu Mộng Khiết ở một bên khuyên nhủ.

Diệp Thiếu Dương nhún vai một cái, nhìn Eva, nói với Diêu Mộng Khiết: “Cô vẫn là mang cô ta đi tắm một chút đi.”

Diêu Mộng Khiết vì thế mang theo cô ta đi buồng vệ sinh.

Diệp Thiếu Dương hoạt động cánh tay, tiến lên nhảy lên cửa sổ, muốn ra tìm tung tích tà vật vừa rồi, lúc này một bóng người từ xa xa bay tới, Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, là Lâm Tam Sinh, lập tức nói: “Người đi đâu?”

“Ta lúc trước đi ra ngoài, vừa gặp được tà vật cái, hình thái rất kỳ quái, giống như chính là tà vật tây phương người nói, đang chạy tới, còn có một mảng khí đen, trong đó cất giấu không biết cái quỷ gì, đều đang hướng bên này. Thiếu Dương, người phải mau nghĩ cách ứng phó!”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, nhất thời có chút khẩn trương hẳn lên, lao tới buồng vệ sinh, Diệu Mộng Khiết đang giúp Eva rửa mặt, nghe Diệp Thiếu Dương đem tình huống nói ra, cũng khẩn trương hẳn lên.

“Làm sao bây giờ!” Diệu Mộng Khiết nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương, lại nhìn nhìn Eva.

Diệp Thiếu Dương thì nhìn Lâm Tam Sinh, quân sự ở đây, loại sự tình này bình thường đều giao cho hắn.

Lâm Tam Sinh dứt khoát hiện thân ra, hướng Diêu Mộng Khiết chắp tay xem như chào hỏi, sau đó nói: “Mục tiêu của đối phương, là cô nương người nhỉ?”

Diêu Mộng Khiết trước đó ở phòng Diệp Thiếu Dương cũng từng thấy hắn, biết là ai, không quá kinh ngạc, gật gật đầu.

“Vậy thì không có vấn đề, chúng ta chỉ cần phòng ngự, sau đó tìm cơ hội phản công. Thiếu Dương, người nhớ lấy không được thể hiện, nhiệm vụ của ngươi là bảo hộ Diêu cô nương.”

Diệp Thiếu Dương cũng gật gật đầu.

“Địa phương càng nhỏ, càng dễ phòng ngự, chúng ta nên tìm một căn phòng, một người giữ ải vạn người khó qua, Diêu cô nương người theo sát sau Thiếu Dương, một tấc cũng không rời, sau đó chúng ta cùng nhau phòng thủ, ta không tin thực có tà vật nào có thể làm gì chúng ta.” Sau đó nghĩ đến cái gì, nói với Diệp Thiếu Dương, “Chúng ta chống đỡ trước, thật sự không được ta sẽ đi m Dương ti gọi mọi người tới đây, đánh lớn một trận.”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen nói: “Ta là không quá muốn để bọn họ hỗ trợ, dù sao đây là việc riêng, chung quy không tiện luôn để cho bọn họ tham gia chuyện nhân gian.”

Lâm Tam Sinh nói: “Cái này không phải vấn đề, nhưng ta cần nhắc là, đối phương một lần này hẳn là không phải tổng tiến công, chúng ta thử phương thức trước, nếu có thể thu được, tốt nhất không nên bại lộ toàn bộ thực lực quá sớm.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, không hổ là quân sự, một tầng này cũng mình cũng không nghĩ tới, lập tức bảo mọi người đều lui đến phòng mình. Diệu Mộng Khiết đem Kim tiên sinh, đầu bếp, còn có mấy nữ tu sĩ kia cũng đều kêu lên, để mấy người thường bọn Kim tiên sinh leo lên giường, tới trước cửa sổ, cũng không để ý tới hư hao viền bọc gỗ lim trên cửa sổ, ở bên trên theo thứ tự đóng xuống mấy cây đinh đồng, sau đó lấy ra ổng mực, sau khi dùng chu sa bồi qua, lấy đinh đồng làm đầu trận tuyến, quấn quanh cao thấp, bố trí thành một cái trận pháp.

Sau đó điểm hỏa hương ba màu, cắm vào trong lư hương, bảo mấy người bọn Kim tiên sinh ôm trong tay, tuy hương ba màu đối với tà vật cao cấp không có sát thương gì, ít nhất cũng có thể tạo được một chút tác dụng trừ tà.

Làm xong tất cả cái này, Diệp Thiếu Dương tới sau cửa, vốn định về mấy lá bùa dán lên, vừa thấy Eva đang dẫn dắt mấy nữ tu sĩ, từ trong một cái hộp lấy tay chấm nước, hắt về phía trên cửa.

“Đây là thánh thủy, có thể trừ tà.” Diêu Mộng Khiết giải thích với hắn.

Diệp Thiếu Dương gật đầu, từ bỏ ý tưởng dán bùa. Hắn cảm thấy mình có chút thần kinh quá nhạy cảm, không phải là tà vật đến xâm phạm sao, mình khẩn trương như vậy làm gì, có gì phải sợ?

Rầm

Một đợt tiếng thủy tinh vỡ, sau đó là ầm một tiếng trầm nặng, giống như có cái gì bị ném vào từ ngoài cửa sổ. Vài người nhìn nhau. Diêu Mộng Khiết sắc mặt trắng bệch, cực kỳ khẩn trương.

Loại thanh âm vật nặng rơi xuống đất này kéo dài không dứt.

Chương 1854: Trẻ Con Màu Máu (1)

Diệp Thiếu Dương cẩn thận nghe thanh âm này, cười lạnh nói: “Đến không ít nha.”

Rất nhanh, tiếng bước chân nặng nề vang lên, nghe là đang lên lầu, đi rất chậm, kết đàn kết đội.

Mấy người bọn Diêu Mộng Khiết nhất thời khẩn trương hẳn lên, tiếng bước chân tới lầu hai, từ từ đến ngoài cửa phòng. Đoàn người Diệp Thiếu Dương đại hồi lâu, bên ngoài không chút động tĩnh.

Diệp Thiếu Dương cho không kiên nhẫn, thấp giọng nói: “Đem cửa mở ra.”

“Thiếu Dương ca, cái này…” Diệu Mộng Khiết có chút chần chờ.

“Không sao.” Diệp Thiếu Dương thấy bọn họ đều có chút do dự, tự mình đi qua, kéo ra cửa phòng.

Một người giơ cánh tay hướng trước mặt hắn về tới, cũng may Diệp Thiếu Dương sớm có chuẩn bị, trực tiếp đạp qua một cước, bóng người bay ngược ra ngoài, lại húc vào trên thân càng nhiều người hơn nữa, liên tiếp ngã xuống ba năm tên.

Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, một đống trước mặt tất cả đều là tử thi, có kẻ chết lâu chút, thân thể cũng đã nát, da bọc xương, cũng có kẻ mới chết không lâu, cả người sang phù; còn có kẻ có thể không phải tử vong bình thường, sọ não võ gáo, bên trong tất cả đều là giòi bọ mấp máy,

| thời điểm lắc qua lắc lại, óc nối với giòi bọ cùng nhau chảy xuống… Còn có thiếu tay gãy chân, còn có mổ bụng, ruột chảy ra bên ngoài, chính là kẻ nọ bị Diệp Thiếu Dương một cước đạp bay, ruột vốn treo ở trên cổ chân, kết quả bị chính mình giẫm phải, chảy ra một đống phân cùng dịch màu vàng, một đống giòi bọ bò trong đó, còn có giun đũa mấp máy…

“Ộe..” Kim tiên sinh cùng đầu bếp nằm trên giường, thấy một màn như vậy, khủng bố vẫn là thứ yếu, chủ yếu nhất là ghê tởm, nên ngay tại chỗ.

Diêu Mộng Khiết cũng che miệng, lao tới trước cửa sổ, đột nhiên nghĩ đến bên ngoài có thể có tà vật, lại chạy về, tìm được thùng rác, bắt đầu nôn ọe ọe.

Mấy nữ tu sĩ kia cũng đang cực lực khắc chế…

Diệp Thiếu Dương tuy cảm thấy ghê tởm, nhưng không phản ứng mãnh liệt như bọn họ, hắn chỉ là cảm thấy thôi, nhiều thi thể như vậy cùng nhau phát ra thi thối, quả thực Con mẹ nó không thể chịu đựng được!

Nếu trên đời này còn có gì so với phân cùng trứng thối còn thổi hơn, vậy cũng chỉ có xác thối.

Diệp Thiếu Dương bị hun đầu váng mắt hoa, thừa dịp những thi thể này còn chưa đúng lên, vội vàng xoay người đem cửa đóng lại, vẽ một tấm Trấn Trạch Phù dán trên cửa, lao tới trước cửa sổ há hốc mồm thở, sau đó cũng không để ý tới lửa, từ trong ba lô lấy ra một nắm lá ngải khô, ném trên mặt đất bốc cháy lên, còn lại một ít chia cho mọi người, bảo bọn họ vò nát nhét chặt mũi, cảm giác sẽ tốt hơn rất nhiều.

Lâm Tam Sinh nhìn bọn họ vất vả như vậy, bộ dáng ai cũng nên sắp hư thoát, hướng Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Đến nỗi vậy sao, thực sự thối như vậy?”

Diệp Thiếu Dương lườm hắn một cái, “Nhưng người là quỷ, không ngửi được mùi thối!”

Mùi lá ngải khô bao trùm đại bộ phận xác thối, khiến Diệp Thiếu Dương cảm giác thoải mái hơn nhiều, lúc này bên ngoài vang lên tiếng phá cửa, linh phụ bị kích hoạt, linh lực cường đại bám vào ở trên cửa, ít nhất có thể tạm thời ngăn cản một lát.

“Những thứ này không phải cương thi!” Diệp Thiếu Dương nhìn Eva và Diêu Mộng Khiết, phân tích, “Trên thân chúng nó đều không có thi khí, hơn nữa có con nào cũng không còn, cương thi mà nói, lấy cái gì để khống chế thân thể?”

Diêu Mộng Khiết nói: “Bọn họ không phải cương thi, chính là người chết bình thường, bị quỷ hút máu sử dụng tới đây làm con tốt.”

Diệp Thiếu Dương cả kinh, nói: “Quy hút máu còn có bản lĩnh này?”

“Đúng vậy, máu của quỷ hút máu, có thể khiến người chết sống lại thành loại tình thế này, ở dưới sự khống chế của bọn họ, đi công kích người khác, nhưng phạm vi không thể vượt qua quá xa.” Diệu Mộng Khiết nhìn cửa phòng, rất lo lắng nói, “Có thể điều khiển nhiều tử thi như vậy, ít nhất cũng là quỷ hút máu hầu tước, hẳn là ngay tại phụ cận nơi này.”

Diệp Thiếu Dương ngược lại không để ý cái gì hầu tước công tước, trong lòng hắn nghĩ là, cho dù quỷ hút máu có bản lãnh khống chế xác chết, nhưng những thi thể này là từ đầu đến, bãi tha ma hay là phòng để xác của bệnh viện? Mấu chốt nhất là nơi này là tiểu khu, nhóm thi thể này là vào bằng cách nào, chẳng lẽ cứ như vậy chậm rãi từ cửa chính của tiểu khu xông tới?

Mấy vấn đề này, cũng chỉ có về sau đi nghiên cứu, Diệp Thiếu Dương đi đến sau cửa, cầm tay nắm cửa vừa muốn kéo ra, nghĩ đến các thi thể bộ dáng ác tính thành như vậy ở bên ngoài, thực có chút cảm giác không muốn đối mặt bọn họ, nhưng không có cách nào cả, chỉ có đem cửa mở ra

Các thi thể bị linh phù phong ấn ở bên ngoài lập tức lao vào trong phòng.

Diệp Thiếu Dương vung Câu Hồn Tác, quét ngang qua, đem mấy thi thể đối diện trực tiếp đánh bay, kết quả trong đó có một kẻ chết nói lâu không lâu, nói ngắn cũng không ngắn, thời gian chết ngắn, kết cấu thân thể chắc chắn, quá lâu đã sớm tan rã ra, vừa lúc kẻ này ở giai đoạn sắp tan rã mà chưa tan, bị Diệp Thiếu Dương vụt xuống một phát roi này, hai tròng mắt trực tiếp rơi xuống.

Đặc biệt là kẻ này có thể còn là chết đuối, trong bụng tất cả đều là nước, bị Câu Hồn Tác đập một phát, tựa như bong bóng lọt vào đè ép, Phốc một tiếng nổ tung, một bụng thi thủy, tính cả ruột, nội tạng bị ngâm nát, phun một phát ra hết, may mà Diệp Thiếu Dương phản ứng nhanh, thi triển Thiên Cương Bộ, liên tục lùi lại mấy bước, cuối cùng nhìn đống hỗn độn đầy đất, nghĩ mà sợ một lúc lâu, thở phì phò nói: “May đại ca ta từng luyện nha, bằng không thật sự phải chết ở đây rồi!”

Diệu Mộng Khiết quay đầu nhìn hắn một cái, đưa tay chỉ chủ trước ngực hắn, muốn lên tiếng nhắc nhở, tự mình chịu không nổi trước, lao tới thùng rác phía trước che miệng nôn.

Diệp Thiếu Dương nhìn trước ngực mình, trên quần áo treo một cái không biết là dạ dày hay là khí quan gì nát một nửa, dán một tầng dịch màu vàng, giòi bọ bỏ qua bò lại ở bên trên…

Đệch. Tuy xa xa nhìn còn có thể chịu được, nhưng tới trên người mình… Thật sự là… Diệp Thiếu Dương vội vàng rung quần áo, đem thứ này hất xuống, nhưng dịch như là thẩm thấu quần áo, cảm giác làn da lạnh lạnh, cả người lập tức run rẩy, nổi lên một tầng da gà.

“Cẩn thận!” Diệu Mộng Khiết kêu một tiếng, Diệp Thiếu Dương vừa ngẩng đầu, một thi thể đã bổ nhào lên. Diệp Thiếu Dương vội vàng đá ra một cước, bởi vì không muốn để Câu Hồn Tác bẩn, Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô lấy ra một bao vôi. Mặc kệ có phải cương thi hay không, chỉ cần là vật chết mang tà khí, vôi đối với nó đều có tính ăn mòn.

Diệp Thiếu Dương trước đem một đám thi thể xông vào quét ra ngoài, đem vôi rắc ở cửa, hình thành một đường, những thi thể kia không có linh trí, nhưng cũng có bản năng xu cát tị hung, ở cửa bồi hồi, không quá dám tiếp cận.

Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô lấy ra một bó to linh phù, vừa vẽ bùa vừa đánh ra, phàm là rơi ở trên thân thi thể, lập tức cháy lên ngọn lửa màu xanh lục, ngã ở trên mặt đất thiêu đốt lên.

“Thật nhiều nha, quân sự, người đi nhập vào, dùng quỷ thuật diệt bọn hắn!”

“Thối quá, ta không đi!” Lâm Tam Sinh lắc đầu.

“Cái gì thế, ngươi là quỷ, thối nữa cũng không dính đến trên người người, sợ cái gì!”

“Không đi không đi, sau khi nhập vào, sẽ cảm giác được thi thể lục thần, trên trị giác cùng thân thể của chính mình không sai biệt lắm. Ta không đi.” Lâm Tam Sinh kiên quyết phản đối.

Chương 1855: Trẻ Con Màu Máu (2)

Diệp Thiếu Dương cũng không biết nói gì, đành phải không tiếc hao phí một ít pháp lực, đem thi thể bò lên cuồn cuộn không ngừng chém giết.

“Phành!”

Một tiếng vang thanh thúy hấp dẫn mọi người chú ý, quay đầu nhìn lại, ngoài cửa sổ trong một mảng tối đen, có một con không biết là dã thú gì, ghé vào trên cửa sổ, đang dùng móng vuốt dùng gõ thủy tinh, hai con người lập lòe sáng lên.

“Tử Linh Miêu!” Eva thấp giọng kêu lên.

Bên trong thủy tinh, Eva vẽ phù ấn cảm giác được tà khí, lập tức kích hoạt sáng lên, hình thành một kết giới, đem toàn bộ cửa sổ phong tỏa lại, chống đỡ thủy tinh.

Tử Linh Miếu thấy không đập vỡ được thủy tinh, dứt khoát mở lớn miệng, vươn một cái lưỡi thật dài, ở thủy tinh từ trên xuống dưới bắt đầu liếm.

Nói đến cũng quỷ dị, phù ấn rõ ràng là vẽ ở sườn trong thủy tinh, nhưng theo lưỡi con mèo không ngừng liếm, thế mà từng chút một tối đi, giống như có linh khí bị hút đi. Eva lập tức gọi mấy nữ tu sĩ lao tới, mà đối với một màn xảy ra bên ngoài cũng là bất lực, Eva gọi mấy đệ tử đứng sẵn, tay mỗi người cầm một mũi giá chữ thập, bắt đầu ngâm xướng câu trong Thánh Kinh, làm tốt chuẩn bị ứng đối con mèo đen.

Lâm Tam Sinh vốn muốn đi hỗ trợ đối phó Tử Linh Miếu, nghĩ đến bên ngoài không biết còn cất giấu cái gì, tùy tiện đi ra ngoài có thể gãi đúng chỗ ngứa, dứt khoát đứng ở phía sau Diệp Thiếu

Dương, tùy thời chuẩn bị ứng phó các loại biến cố. Diệp Thiếu Dương đứng ở phía sau cửa, không ngừng đánh phù, trước mắt không ngừng có thi thể ngã xuống, chất lên ở cửa thật cao, ngay cả cửa cũng sắp bịt kín, phía sau còn có mấy cái không qua được, nhưng cầu thang bên kia nghe là không có động tĩnh, nói rõ chưa có thi thể mới đi lên.

“Quỷ hút máu khống chế các thi thể này tới đây, có ý nghĩa gì, đến giúp tôi chặn cửa?” Diệp Thiếu Dương càng nghĩ càng buồn bực. Những thi thể này ngay cả cương thi cũng không tính, sức chiến đấu kém, cũng không có ai nữa, nói tới ngay cả tư cách làm vật hi sinh cũng không có.

Nhưng ngay khi hắn nói xong đoạn lời này không lâu, linh phù trên người những thi thể này đưa tới địa hỏa dần dần tắt, thi thể lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mềm đi, máu không ngừng chảy ra, máu sót lại trong cơ thể mấy chục thi thể, nhìn qua tựa như có chút cuồn cuộn không ngừng, chảy qua trên đường vôi, lập tức sôi trào lên, phát ra một mùi càng thêm tanh hôi, nhưng Diệp Thiếu Dương từ trong đó cũng cảm giác được một luồng tà khí mãnh liệt, đáy lòng không khỏi khẩn trương hẳn lên.

Đây là… Muốn giở trò gì?

Số lượng vôi dù sao có hạn, rất nhanh đã bị máu ăn mòn sạch sẽ, sau đó hướng tới trong phòng chảy tới.

Tuy không biết ý đồ của chỗ máu này, nhưng Diệp Thiếu Dương biết không thể để nó vào nhà, lập tức rải một bao lưu hoàng, ném vào trong máu, dùng linh phù điểm hỏa, lập tức cháy lên. Sau đó vội vàng lấy ra một bao chu sa, dùng bút chẩm, vượt ở trước khi máu tươi chảy, ở trong khả năng vẽ một đạo đường dài, đem máu chặn ở phía trước.

Máu gặp được đường chu sa, giống như gặp một bức tường vô hình, di động dâng lên cao cao, bọt nước sôi sục, như một con thú to lớn, không ngừng va chạm kết giới đường chu sa, đồng thời cũng đem ngọn lửa lưu huỳnh thiêu đốt dập tắt.

“Biển máu dâng, huyết điểu sinh.” Diêu Mộng Khiết nhìn biển máu sắp dâng đến độ cao trần nhà, lẩm bẩm.

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Có ý tứ gì?”

“Huyết tinh biến thành tinh linh điểu, tôi đoán là cái này.

Diệu Mộng Khiết vừa dứt lời, trong sóng máu đột nhiên phát ra một tiếng hót thanh thúy, sóng máu vỗ vào nhau cuốn lên, đánh vỡ nhau, sau đó hạ xuống, trở lại độ cao mặt đất, nhưng cái này cũng không thể làm người ta cảm thấy một chút lơi lỏng nào, bởi vì trong sóng máu đang không ngừng bốc lên, ở bên trong hình thành một cột nước, đột nhiên ép xuống, hướng tới đường chu sa lao tới.

“Ta đi xem xem!” Lâm.Tam Sinh cắm đầu chui vào trong biển máu.

Phốc một tiếng, đường chu sa bị máu thấm ướt một khối, máu cuồn cuộn đến, lao về phía Diêu Mộng Khiết.

Diệp Thiếu Dương đánh tới một đạo linh phù, va chạm với máu, bọt nước văng tung tóe, đem đầu sóng đánh trở về.

“Lên giường!” Diệp Thiếu Dương nhấc Diêu Mộng Khiết, ném tới trên giường, vừa muốn xoay người, đột nhiên hai chân căng lên, cúi đầu nhìn, chân trái bị một đôi tay bắt lấy, là một đứa trẻ con đen sì đầu to, chỉ có một con mắt, nổi ở bề mặt máu, lại mọc ra một cái đuôi, không ngừng vỗ máu.

“Huyết anh!” Diêu Mộng Khiết hô lên, thanh âm có chút phát run, hướng Diệp Thiếu Dương nói: “Đây là một loại tà vật tây phương! Ở trong máu có thể gây ra sóng gió!”

Phàm là tà vật trong nước, đều rất thích dùng máu một chiêu này để công kích, bởi vì vô hình vô tướng, cũng tiện che dấu bản thân, Diệp Thiếu Dương trải qua không biết bao nhiêu lần cục diện tương tự, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp được cục diện trước mắt, trong máu thế mà lại giấu đứa trẻ con!

Đứa trẻ mở ra một cái miệng rộng mọc đầy răng đen, hướng chân Diệp Thiếu Dương cắn xuống.

“Cút con mẹ nhà ngươi đi!” Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, chém một kiếm xuống, đứa trẻ phản ứng lại cực nhanh, buông ra hai tay, lập tức trượt vào trong nước, lật người không thấy nữa. Máu dâng trào cũng khôi phục bình tĩnh.

Diệp Thiếu Dương sửng sốt vài giây, đột nhiên cách đó không xa lại một cơn sóng dâng lên, lao qua đường chu sa, hướng trên giường đánh tới.

Diệp Thiếu Dương chạy vội qua, chém xuống một kiếm, đem đầu sóng đánh võ, ngừng lại không vài giây, nơi khác lại nổi sóng…

Diệp Thiếu Dương giống đội viên phòng thủ qua lại bôn tẩu, không ngừng đem đầu sóng đánh rơi, tuy hữu kinh vô hiểm, nhưng cũng có vài phần chật vật.

“Thiếu Dương ca, là đứa trẻ kia đang gây sóng gió, chỉ có giết nó, sóng máu mới có thể lui!” Diệu Mộng Khiết ở trên giường la lớn.

Diệp Thiếu Dương ngày ra, la lớn: “Quân sự, quân sư!”

Lâm Tam Sinh từ trong máu trồi lên.

Lúc này lại một con sóng đánh tới, Diệp Thiếu Dương vừa ngăn chặn, vừa hướng Lâm Tam Sinh hô: “Ngươi nhập vào, xử lý đứa trẻ gì đó đi!”

“Thử rồi, không được, thứ này vô hồn vô phách, không thể hóa giải, hơn nữa tu vi không kém, ta trong thời gian ngắn không làm gì được!”

Diệp Thiếu Dương vừa muốn mở miệng, chỉ nghe thấy “Choáng choang” một đợt tiếng vang thanh thúy, quay đầu nhìn lại, thì ra là cửa sổ thủy tinh đã vỡ, một con mèo đen nhảy vào, lao về phía đám người Eva, lại bị4Diệp Thiếu Dương đóng đinh chu sa chỉ đỏ ngăn lại, bắn trở về.

Một giây tiếp theo, ngoài cửa sổ bay tới mấy chục con dơi màu máu, không ngừng va chạm sợi chu sa, tiêu hao linh lực bên trên.

Đúng vậy nhà đã dột lại gặp mưa đêm.

Lâm Tam Sinh nói: “Ngươi mau kích hoạt hồn ấn, hoặc là ta đi m Dương ti gọi người!

Diệp Thiếu Dương do dự hai giây, nghiến răng nói: “Không cần đi!”

Nghĩ đến mình lúc này mới cản không được bao lâu, đã phải tìm viện binh, Diệp Thiếu Dương thật sự cảm thấy có chút uất ức, lòng tranh cường bị kích phát lên, hơn nữa hắn vẫn cảm thấy, có thể không bại lộ thực lực quá sớm mà nói, vẫn là không nên nhanh chóng bại lộ.

Lâm Tam Sinh đương nhiên hiểu cách nghĩ của hắn, nói: “Sự cấp tòng quyền, có thể cân nhắc.”

“Còn chưa tới lúc đó!”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, nói: “Người nhập vào kiên trì một hồi, ta đến diệt thứ kia!”

Chương 1856: Quỷ Hút Máu Thường Lui Tới (1)

Lâm Tam Sinh kinh ngạc nói: “Trong biển máu, ngươi làm sao qua được!”

“Ta có cách, người mau nhập vào, cho ta cái tín hiệu là được!” Diệp Thiếu Dương nói xong lại chắn một cuộn sóng.

Lâm Tam Sinh nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, xoay người tiến vào trong máu.

Diêu Mộng Khiết có chút lo lắng nhìn sau gáy Diệp Thiếu Dương, lẩm bẩm: “Thiếu Dương ca, anh.”

Diệp Thiếu Dương quay đầu hướng cô miệng cười cười. Trong nụ cười chỉ truyền đạt một thứ tự tin!

Tự tin cường đại của thân là linh tiên!

Chỉ chốc lát, máu tới gần cửa, bốc lên đám bọt sóng nho nhỏ, bóng người đứa trẻ như ẩn như hiện, trong nước bốc lên, nhìn qua càng giống giãy dụa hơn.

Diệp Thiếu Dương biết đây là Lâm Tam Sinh chui vào thân thể nó, hồn phách hai người đang tranh

đấu ở trong cơ thể nó. “Chống đỡ!”

Diệp Thiếu Dương nói xong, đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cắm về vỏ kiếm, từ trong ba lô lấy ra một nắm tiền Ngũ Đế, khép ở trong lòng bàn tay, trong từng đầu ngón tay kẹp lấy một đồng, lại thêm trong hai lòng bàn tay kẹp một đồng, tổng cộng chín đồng.

Hai tay kết ấn làm phép, cao giọng niệm: “Cửu long đảo hấp thủy, tát thủ quá hoàng hà, tam thanh cáo mệnh cấp, tà ma kham nại hà! Tật!”

Đem chín đồng tiền lần lượt dùng đầu ngón tay búng ra, rơi ở trong máu, lập tức nổi sóng lớn, linh lực cường đại mơ hồ hóa thành hình rồng, đem máu chung quanh bức lui.

Chín đồng tiền, nối thành một đường, tương đương đem biển máu mạnh mẽ tách ra một con đường, kéo dài mãi đến phía trước đứa trẻ ngụp lặn trong máu.

Chính là lúc này!

Diệp Thiếu Dương lao lên, xông vào.

Linh lực đồng tiền thứ nhất tiêu hao hầu như không còn, máu bắt đầu họp vây, tuy Diệp Thiếu Dương chạy về phía trước, tương đương từ phía sau đuổi theo Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương chạy vội đến bên cạnh đứa trẻ, quát: “Đi ra!”

Đồng thời rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, cắt qua đầu ngón tay, ở bên trên vẽ phù văn, sau khi niệm chú kích hoạt, hướng cái đầu cực lớn của đứa trẻ đâm xuống.

Đứa trẻ này đang triệu tập tu vi, chiến đấu cùng Lâm Tam Sinh trong cơ thể, nhưng đối với bên ngoài cũng chưa hoàn toàn xem nhẹ chú ý, nhìn thấy trường kiếm chém xuống, tu vi bùng nổ, trực tiếp đem Lâm Tam Sinh từ trong cơ thể bắn ra ngoài, hú lên quái dị, vỗ cái đuôi, đưa tới máu, hình thành một dòng chảy ngược hướng, vỗ về phía Thất Tinh Long Tuyền Kiếm.

“Thử xem!” Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng, cương khí cuồn cuộn rót vào Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, dùng sức chém rách sóng máu, đứa trẻ lập tức phát hiện không đúng, xoay người bỏ chạy, nhưng đã không còn kịp, kiếm khí màu tím chém xuống, chém vào trong sóng máu, nhấc lên một con sóng to.

Lâm Tam Sinh tới bên người Diệp Thiếu Dương, thò đầu nhìn sóng máu bốc lên, nhíu mày nói: “Đánh trúng chưa?”

“Nói lời thừa, ta ra tay còn có không trúng?”

Lâm Tam Sinh nói: “Đúng vậy, kẻ trộm không về tay không.”

Chỗ máu này đều là trên thân những cái xác kia chảy ra, là máu thật, đã không còn tu vi đứa trẻ con thêm vào khống chế, tự nhiên mà vậy theo cầu thang chảy xuống, trên đất còn sót lại mấy mảnh thi thể rải rác ngổn ngang, một cái đầu trẻ con cực lớn đã chứng minh thân phận.

Diệp Thiếu Dương làm màu thở ra một hơi, xoay người muốn đi giúp Eva, trong những cái xác chồng chất ngoài cửa, đột nhiên một người bò tới, tứ chi chạm đất, hai mắt đỏ bừng như máu, cũng không vội tiến công, hướng phía Diệp Thiếu Dương lắc lư, Phốc một tiếng, quần áo từ sau lưng vỡ ra, lộ ra bộ lông màu đen3xám, mười ngón tay nằm sấp ở trên đất cũng sinh trưởng ra một đoạn thật dài giống như xương khô.

“Người sói!” Diệu Mộng Khiết hầu như thét chói tai, “Mắt đỏ, người sói thủ lĩnh!”

Người sói cũng có cấp bậc?

Chưa đợi Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, người sói đột nhiên nhảy lên, lao về phía mình, trong cái miệng mở ra phun ra khí đen, Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy đặt mình trong một mảng hư vô, chỉ có thể chạy tới nhặt lá đá ống bơ.

Nhưng bởi vì trước đó trải qua một lần đánh nhau trong tự, Diệp Thiếu Dương đối với lộ số của người sói cũng mò được một ít, không hoảng hốt, gắt gao phòng thủ, tìm kiếm cơ hội.

“Quân sự, ngươi không cần lo cho ta, người đi bảo vệ mấy cô em gái bọn Mộng Khiết, súc sinh này cho dù đến ba năm con ta cũng không sợ!”

Lâm Tam Sinh đáp ứng một tiếng, lui đến trước giường, lúc này từ ngoài cửa quả nhiên lại lao vào ba người sói Diệp Thiếu Dương lập tức tiến lên ngăn lại, lấy một chiến ba, kết quả có một con ngắm chuẩn cơ hội, hướng Diệu Mộng Khiết trên giường xông qua, Lâm Tam Sinh lập tức tế ra tam hoa, cản một con, đem người sói trực tiếp đánh bay ra ngoài.

Bên kia, ở dưới Tử Linh Miêu cùng vài con dơi máu không ngừng húc, rốt cuộc đem chỉ chu sa húc đứt một sợi, tương đương kết giới bị làm ra một lỗ thủng, Tử Linh Miêu dẫn đầu lao vào, Eva và mấy tụ nữ đệ tử cũng sớm có chuẩn bị, cùng nhau làm phép, giá chữ thập trong tay mọi người cùng nhau sáng lên, bóng loáng đan xen cùng một chỗ, hình thành một cái vòng tròn, rơi ở trên người Tử Linh Miêu, nháy mắt giống như dây thừng, đem nó trói chặt.

Hào quang đan xen xé rách da thịt Tử Linh Miêu, chỗ bị xé rách không có máu chảy ra, ngược lại mọc ra vô số xúc tua, nhìn qua như là những con giun, ở trong một tiếng rống lên của Tử Linh Miêu, bắt được chùm tia sáng vây khốn mình, dùng sức xé rách.

Trên mặt mấy nữ tu sĩ lập tức hiện ra vẻ mặt cố hết sức.

Eva lấy ra ma trường, chỉ vào đầu Tử Linh Miêu, nhẹ nhàng lay động, trong miệng nhanh chóng niệm chú ngữ, ma trượng đột nhiên sinh trưởng, giống như lúc trước đối phó Diệp Thiếu Dương, sinh trưởng ra vài sợi dây leo, trực tiếp từ trong mắt, lỗ tai cùng miệng Tử Linh Miêu cắm vào.

Tử Linh Miêu giãy giụa một phen, trên người hoàn toàn mềm nhũn xuống, da lông toàn thân hòa tan, lại có một cái bóng đen hóa thành sương khói hướng ngoài cửa sổ chạy đi.

Diệp Thiếu Dương vừa chém giết một người sói, trùng hợp thấy một màn này, nói: “Vì sao không cùng nhau

giết?”

“Vô dụng, mèo có chín cái mạng, bản tôn nó không ở đây, tôi chỉ là diệt một cái phân thân của nó… Nhưng nó ít nhất cũng cần tĩnh dưỡng một thời gian.”

Lúc này, mấy chục con doi máu cùng nhau từ trong khe hở của sợi chu sa bay vào, Eva tự mình đối phó, ngược lại để mấy nữ tu sĩ đi bảo vệ Diệu Mộng Khiết.

“Phập!”

Một tiếng vang thanh thúy, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm từ trong mắt trái của một người sói cắm vào, Diệp Thiếu Dương không để ý nó giãy dụa, dùng sức quấy thân kiếm, đem óc người sói quẩy nát. Người sói run rẩy toàn thân, ngã xuống đất không dậy nổi.

Sau khi đem toàn bộ người sói giải quyết, Diệp Thiếu Dương trực tiếp lao ra cửa phòng, thứ nhất là muốn giữ cửa phòng, thứ hai trải qua vừa rồi chiến đấu với mấy người sói, cũng quả thật khơi dậy một tia lệ khí ở sâu trong nội tâm hắn, mấy người sói kia thực lực không kém, nhưng so với người sói lần trước đối phó kia rõ ràng thấp hơn một cấp bậc, với hắn mà nói không sai biệt lắm cũng chỉ có thể xem như làm nóng người.

Hiện tại làm nóng người xong rồi, Diệp Thiếu Dương có ham muốn chủ động giết địch.

Vừa lao ra cửa, Diệp Thiếu Dương lập tức nhìn thấy một nam tử đi đến từ đối diện, là người nước ngoài sống mũi cao mắt lam, thân hình cao lớn, mặc trưòng bào màu đen, nhìn qua bốn mươi mấy tuổi, trên người có một luồng khí thế hùng hồn, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm mình.

Ở phía sau nam tử, còn vài kẻ lưng còng xuống, hai cánh tay buông thõng trước người đi tới.

Chương 1857: Quỷ Hút Máu Thường Lui Tới (2)

Trên người bọn hắn đều lộ ra khí tức giống với trên thân mấy tên người sói lúc trước, Diệp Thiếu Dương lập tức phán đoán ra bọn hắn cũng là người sói, nhưng mấy kẻ này mắt là màu đỏ sậm tiếp cận màu tím.

Diệp Thiếu Dương không biết thế nào thông qua mắt người sói để phán đoán cấp bậc, chỉ là cảm thấy yêu khí trên thân mấy người sói này so với mấy kẻ lúc trước mãnh liệt hơn nhiều, tám phần là mấy kẻ này lợi hại hơn, Diệu Mộng Khiết nói mấy tên lúc trước là thủ lĩnh, vậy mấy kẻ trước mắt là cái gì?

Nam tử đối phương đi đến đầu cầu thang, đứng lại, nhìn Diệp Thiếu Dương, nói một chuỗi ngoại ngữ.

“Đi mẹ ngươi, lão tử nghe không hiểu tiếng chim!” Diệp Thiếu Dương cũng không tức giận.

Nam tử tựa như cũng chưa nghe hiểu hắn nói gì, dang hai tay, hai lòng bàn tay xuất hiện hai điểm đỏ, tiếp theo càng thêm sáng ngời, đem không khí chung quanh đều hút qua, hình thành hai luồng khí thể màu đỏ phát sáng.

Nam tử nhìn Diệp Thiếu Dương, trên mặt lộ ra một cái mỉm cười khinh miệt.

Quỷ hút máu?

Diệp Thiếu Dương đứng ở đầu cầu thang, tay cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, ở cao nhìn xuống, đối mặt đám đông kẻ địch, trong lòng không có một tia sợ sệt, chỉ có sát ý, Thất Tinh Long Tuyền

Kiếm trong tay khẽ chấn động, phát ra tiếng vù vù. Trên thực tế đối mặt loại chiến cuộc này, càng thêm thích hợp dùng Câu Hồn Tác, nhưng Diệp Thiếu Dương đã không muốn đổi binh khí nữa.

“Ta biết người chờ không nổi nữa.Diệp Thiếu Dương nâng tay, nhìn bảo kiếm trong tay.

Trong miệng nam tử phát ra một mệnh lệnh cụt ngủn, mấy người sói phía sau ùa lên, tốc độ cực nhanh, hầu như là đạp không mà đến.

Diệp Thiếu Dương chưa nghênh địch, chưa lui thủ, đột nhiên nghiêng người, thi triển ra Mao Sơn Lăng Không Bộ, từ một góc độ ai cũng không ngờ được chạy trốn ra ngoài, tốc độ hầu như so với những người sói đó còn nhanh hơn, trong nháy mắt thời gian đã tới trước mặt nam nhân nghi là quỷ hút máu kia.

Hắn không phải ngu ngốc chỉ có một bầu nhiệt huyết, cục diện trước mắt, muốn lấy tốc độ nhanh nhất xử lý, cách duy nhất chính là bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu trước.

Diệp Thiếu Dương không biết là, mình đối mặt thật ra là một tên công tước quỷ hút máu.

Công tước quỷ hút máu đứng thẳng bất động (không phải làm màu, là thật sự không ngờ Diệp Thiếu Dương sẽ đột nhiên xuyên qua phong tỏa của mấy người sói lĩnh chủ, lao tới trước mặt mình, ở trong kinh nghiệm chiến đấu của hắn, chuyện tương tự chưa từng xảy ra, cũng tựa như không có đạo lý xảy ra, hắn còn muốn khí định thần nhàn quan sát chiến đấu, tiến một bước xác nhận thực lực đông phương pháp sư trước mắt này. Kết quả Diệp Thiếu Dương cứ như vậy đột nhiên lao tới trước mặt hắn.

Với hắn mà nói, đây là sự kiện đột phát, nhưng Diệp Thiếu Dương lại sớm có chuẩn bị, lúc ở không trung, hắn đã đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ném ra, lật ở không trung, bố trí một cái kiểm trận, như vậy cho dù mấy người sói kia quay đầu, ít nhất cũng có thể ngăn cản được một chốc một lát.

Thừa dịp quỷ hút máu công tước còn có chút ngẩn ra, Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô lấy ra một tấm ám kim thần phù, hướng vào đầu hắn đánh tới.

Quỷ hút máu công tước tuy bỏ mất tiền cơ, nhưng phản ứng cũng cực nhanh, lập tức giơ cao hai tay, đem hai luồng huyết quang ở lòng bàn tay đánh tới, trụ vững ám kim thần phù.

Hai luồng lực lượng va chạm, trong lúc nhất thời hào quang bắn ra bốn phía, bùng nổ một sóng xung kích đáng sợ. Thân thể quỷ hút máu công tước loạng choạng, lui nửa bước, hai luồng huyết quang trong tay thế mà lại đem lực lượng của ám kim thần phù hoàn toàn triệt tiêu, khóe miệng hiện lên một cái mỉm cười khinh miệt, theo pháp lực kim quang thần phù trước mắt tan hết, nụ cười trên mặt quỷ hút máu công tước cũng cứng lại. Trước mặt, đã không có bóng dáng Diệp Thiếu Dương nữa.

Như thế nào.

Suy nghĩ này vừa hiện lên, đột nhiên cảm thấy cô căng thẳng, đưa tay bắt lấy, là một sợi xích sắt, từ phía sau khóa cổ hắn. Trên xích sắt pháp lực tràn đầy, tà khí trên tay đụng vào, sợi xích sắt lập tức trở nên nóng rực như bàn ủi.

“A…” Quỷ hút máu công tước vừa phát ra một âm thanh hô lên, Diệp Thiếu Dương đột nhiên từ phía sau hắn nhảy dựng lên, hai tay nắm hai đầu Câu Hồn Tác, bay lên một cước, dùng sức đá vào chính giữa lưng của hắn.

Một tiếng Rắc vang lên, xương cổ quỷ hút máu công tước không chút nào ngoài ý muốn bị gãy, nhưng quy hút máu công tước chưa chết, mà là đưa ngược tay tới bắt Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương bước lùi chéo một cái, đem hắn kéo ngã xuống đất, Câu Hồn Tác lại ở trên cổ hắn quấn một vòng, kéo về phía sau, trực tiếp treo ở chỗ tay vịn chuyển giao của cầu thang, nhảy lên cao cao, hai chân đạp ở trên hai đầu gối của hắn.

Hai tiếng Rắc rắc vang, xương chân gãy!

Một loạt động tác này, mây trôi nước chảy liền mạch lưu loát, một thân tu vi của quỷ hút máu công tước căn bản không cơ hội thi triển, thậm chí ngay cả đường sống giãy dụa cũng không có.

Nhưng, thời điểm Diệp Thiếu Dương làm xong tất cả cái này, cho rằng đã xử lý xong gã, cái đầu nghiêng của quỷ hút máu công tước đột nhiên lại thẳng, mặt mang mỉa mai nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, chợt hướng phía trước dùng sức, Cầu Hồn Tác tự nhiên là không đứt được, nhưng tay vịn cầu thang làm từ ống kim loại lại bị mạnh mẽ giật xuống một khối, quỷ hút máu công tước đối mặt Diệp Thiếu Dương, lại đứng lên.

Lúc này, những người sói lúc trước bị mình lừa gạt, cũng đã quay đầu, hướng phía dưới cầu thang lao đi.

Diệp Thiếu Dương ngược lại không cuống, từ trong ba lô lấy ra Thiên Phong Lôi Hoa Kỳ, đối mặt tung ra, hai tay kết ẩn, niệm lại không phải Thiên Phong Lôi Hỏa Chú: “Thiên địa thần linh, tam ngũ thiên định, ngô kim chỉ sử, sở nghiệp dĩ thành, các quy bản bộ, thụ ngô đinh ninh, như hữu tái triệu, phục sinh tiền linh, cấp cấp như lôi đình luật lệnh!”

Trên Thiên Phong Lôi Hoa Kỳ, một tấm ám kim thần phụ cháy lên, đưa tới sáu chùm lôi quang: thiên lôi, địa lôi, vẫn lôi, thuỷ lôi, đấu lôi, yêu lôi, Lục Lôi Phong Yêu Phù, kích hoạt lỗi hệ thuộc tính của Thiên Phong Lôi Hoa Kỳ, pháp lực pháp khí và linh phù hoà lẫn, giống như là một quả pháo nổ hai lần. Đây cũng là thứ Diệp Thiếu Dương phát minh sáng tạo, đem Lục Lôi Phong Yêu Phù dán ở trên Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, cùng nhau thi triển, uy lực cuồng lôi từ trên trời rơi xuống, vượt xa một cộng một bằng hai

Người sói tuy là tà vật tây phương, trên bản chất dù sao cũng là yêu, mấy người sói lại để ý tới an nguy của quý hút máu công tước, nào chú ý tới Thiên Phong Lôi Hoa Kỳ đột nhiên bay tới, đợi Lục Lôi Phong Yêu Phù bùng nổ, mấy người sói đều bị Thiên Phong Lôi Hoa Kỳ bao trùm, mặc cho bọn hắn là người sói lĩnh chủ, cũng không chống đỡ được ám kim thần phù và Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ hai tầng linh lực, ở phía dưới cùng nháy mắt có hai tên nổ tan xác mà chết, mấy kẻ còn lại cũng đang đau khổ ngăn cản.

Diệp Thiếu Dương cũng không nhìn bọn hắn, đối mặt quỷ hút máu công tước, cười nhẹ, “Người thực cho rằng, ta chỉ chút thủ đoạn này…”

Lời còn chưa dứt, hai tay hắn lập tức kết ấn, niệm chú ngữ: “Cửu diệu thuận hành, nguyên thủy bồi hồi, hoa tinh oanh minh, nguyên linh tán khai, lưu phán vô cùng, hàng ngũ quang huy, tru tẫn yêu tà, cửu tinh tế minh!”

Sau đầu quy hút máu công tước đột nhiên bộc phát ra mấy đạo tinh quang, đem quanh thân hắn bao vây lại, cả người run như cầy sấy, nằm úp sấp ở trên mặt đất, lúc này mới có thể nhìn thấy trên gáy hắn dán một tấm ám kim thần phù, cửu chuyển tinh quang, chính là từ trên tấm linh phù này bùng nổ ra.

Cửu Tinh Thần Phù.

Ở nháy mắt lợi dụng tấm thần phù đầu tiên tạo thành hào quang lặng yên bỏ chạy, mò đến phía sau quy hút máu công tước, dùng Câu Hồn Tác ôm lấy cổ hắn, Diệp Thiếu Dương liền đem tấm Cửu Tinh Thần Phù này vô thanh vô tức dán ở trên gáy hắn.

Chương 1858: Quỷ Hút Máu Thường Lui Tới (3)

Tất cả hành động, đều là làm chuẩn bị cho tấm thần phù này.

Cửu Tinh Thần Phù, một trong những ám kim thần phù, ở dưới tình huống đối phương bị thương hơn nữa không biết tình huống chút nào dính sát kích hoạt, lấy pháp lực bây giờ của Diệp Thiếu Dương, linh phụ bộc phát ra linh lực khủng bố… Diệp Thiếu Dương tin tưởng, cho dù là Tu La Quỷ Mẫu lúc trước được hắn coi là đối thủ mạnh nhất, nhắm chừng không chết cũng phải bị thương nặng.

Quỷ hút máu công tước gì đó trước mắt, cho dù mạnh nữa, cũng không thể mạnh hơn Tu La Quỷ Mẫu nhỉ?

Diệp Thiếu Dương ở trên không kết ấn vẫy tay, đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm triệu hồi đến, tiến lên một bước, đạp một chân ở trên cổ quỷ hút máu công tước, nhắm ngay gáy đâm một kiếm xuống, đâm thủng xương sọ. Diệp Thiếu Dương thông qua lưỡi kiếm cảm giác được tà khí trong cơ thể quỷ hút máu công tước đang xói mòn, rất nhanh biến mất hầu như không còn.

Diệp Thiếu Dương đạp lên đầu quỷ hút máu công tước, quay đầu nhìn về phía trên cầu thang, pháp lực ám kim thần phù tiêu hao gần hết, Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ rơi xuống, mấy người sói bị chém giết một nửa, mấy người sói khác cũng da tróc thịt bong, bị thương không nhẹ, nhưng thương thế giống như lại kích thích cuồng tính trong lòng bọn nó, nhe răng trợn mắt, dùng một loại ánh mắt dã thú nhìn Diệp Thiếu Dương.

Ánh mắt Diệp Thiếu Dương cũng tràn ngập tà tính, đạp quỷ hút máu công tước, đứng lên, đem Thất Tinh Long Tuyến Kiếm vươn về phía bọn hắn. Mấy người sói ùa lên…

Rầm…

Một bình lớn nước phép từ trong tay Eva hắt ra, rơi ở trên thân đám dơi máu đối diện, tiếng kêu

thảm thiết lập tức vang thành một mảng, vô số dơi máu hóa thành xương khô, rơi xuống đất. Doi máu còn lại vẫn cuồn cuộn không ngừng lao tới, số lượng tuy nhiều, nhưng Eva mang theo mấy nữ tu sĩ đã sớm bày ra trận pháp, trận địa sẵn sàng đón quân địch, đem doi mau giết chết hết.

Đột nhiên, trên cửa sổ xuất hiện một đôi tay, bắt lấy mép cửa sổ, một cái đầu từ bên dưới lộ ra, là một nam tử hai mắt phát xám, nhảy lên cửa sổ, phi thân bổ nhào về phía trong phòng.

Eva đứng ở giữa trận pháp, tay cầm ma trường, làm phép đánh ra, lục bảo thạch trên ma trượng bùng nổ linh quang, nhằm vào vị trí trái tim nam tử, lập tức ngã xuống đất.

“Là quỷ hút máu cấp thấp!” Ngồi ở trên giường Diêu Mộng Khiết thấy một màn này, cảm xúc vốn khống chế được đột nhiên lại khẩn trương hẳn lên, chánh chủ cuối cùng sắp tới rồi.

Sau con thứ nhất, cửa sổ lục tục xuất hiện bóng dáng quy hút máu, Eva không ngừng làm phép giết chết, theo pháp lực phóng thích, sắc mặt của cô cũng dần dần khó coi, mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống, ngón tay cầm ma trường cũng càng thêm run rẩy hắn lên.

Lâm Tam Sinh nhìn thoáng qua sắc mặt mấy nữ tu sĩ kia, ai cũng đều tái nhợt vô sắc, xem bộ dạng đó là đèn cạn dầu, chống đỡ không được bao lâu.

“Ta đi hỗ trợ!” Lâm Tam Sinh nói xong, hướng ngoài cửa sổ bay đi, vừa tới cửa sổ, đúng lúc một con quỷ hút máu nhảy lên, lập tức nhập vào ở trong cơ thể nó, không cảm giác hồn phách tồn tại, chỉ có chỗ ngực có một mảng nguyên thần, sử dụng một loại lực lượng thần bí.

Lâm Tam Sinh sau khi nhập vào, lập tức lọt vào lực lượng này phản kích, nhưng này quỷ hút máu bình thường loại, căn bản không phải đối thủ của hắn, lập tức vận chuyển hồn lực, hướng tâm mạch lao đi, trực tiếp húc vỡ linh căn, toàn thân quỷ hút máu xụi lơ, từ trên cửa sổ rơi xuống.

Lâm Tam Sinh cúi đầu nhìn thấy phía sau căn nhà hai tầng là một cái vườn hoa rất lớn, phía dưới đầu người nhấp nhô, đều là đám quỷ hút máu, đang lục tục theo ống dẫn phòng cháy mép tường leo lên trên, nhìn mắt bọn hắn, có xám trắng, có vàng nhạt, còn có một số đỏ lên, nhắm chừng là cấp bậc không giống nhau. Lâm Tam Sinh bay vào trong cơ thể một con quỷ hút máu mắt ngả màu đỏ, quả nhiên lực lượng trong cơ thể con quỷ hút máu này so với con lúc trước cường đại hơn mấy lần, mình hầu như bị bắn ra.

Hao phí không ít pháp lực, mới giải quyết xong con quỷ hút máu này, Lâm Tam Sinh lơ lửng nhìn lại, ngoài cửa sổ theo quy hút máu không ngừng rơi xuống, cuối cùng đi lên, đều là mắt màu vàng nhạt.

Đám người Eva đối phó, hiển nhiên tốn không ít sức.

Loại cục diện này, cũng không có gì để nói, Lâm Tam Sinh chỉ có toàn lực làm phép, giúp Eva giết địch… Thỉnh thoảng hướng phía dưới nhìn lại, phát hiện đám quỷ hút máu đó cuồn cuộn không ngừng, thế mà đều là từ một cái cống thoát nước mở ra trong vườn hoa bò ra.

Lâm Tam Sinh nghĩ, tiếp tục giết như vậy cũng không phải biện pháp, tốt nhất vẫn là có thể làm rõ lũ quỷ hút máu này là từ nơi nào đi ra, từ nguồn gốc ngăn chặn, mới là kế sách tốt nhất, vì thế ỷ vào mình là linh hồn chi thể không bị đám quỷ hút máu kia chủ động phát hiện được, tung người chui vào cống thoát nước,

Đại khái là bởi trường kỳ không có người sử dụng, trong cống thoát nước tuyệt không bẩn, hình chữ nhật giống một cái thông đạo trong lòng đất, có quỷ hút máu cuồn cuộn không ngừng bò ra. Lâm Tam Sinh lướt qua bọn chúng, hướng thẳng về phía bọn chúng đến bay đi, xuyên qua thân thể mười mấy con quỷ hút máu, lại nhìn về phía trước, không còn bóng dáng quy hút máu, trong lòng nhất thời cảm thấy thoải mái.

Nhưng… Phía trước xa xa, lại là mơ hồ có khí tức tà vật gì, đang cấp tốc tiếp cận.

Lâm Tam Sinh nhìn về phía trước, cống thoát nước mấy chục mét nhìn không sót gì, cái gì cũng không có. Tuy trong cống thoát nước là tối đen, nhưng quỷ hồn đều có năng lực nhìn đêm, tuy không giống ban ngày cái gì cũng thấy rõ, ít nhất cũng như là kết quả dưới ống kính tia hồng ngoại quan sát.

Trong lòng Lâm Tam Sinh hồ nghi, bay qua, sau khi hết mấy chục mét, ra khỏi phạm vi tiểu khu, tiến vào nhánh chính của cống thoát nước, độ cao lập tức mở rộng, Lâm Tam Sinh nhìn trái nhìn phải, phát hiện một phương hướng khí đen lượn lờ, ở giữa tựa như cất giấu một bóng người biết đó là căn nguyên tà khí hắn tìm kiếm, do dự một phen, đem tam hoa tụ đỉnh tế ra, hướng phía trước bay đi…

Eva dẫn theo mấy nữ tu sĩ liều chết chém giết, vừa mới chết một con, trên cửa sổ lại sẽ toát ra một con. Mấy nữ tu sĩ tố chất tâm lý dù sao có hạn, đã gần như tuyệt vọng, Eva cũng thiếu chút nữa hết sạch pháp lực.

Điểm chết người là, theo quy hút máu không ngừng tử vong, cấp bậc quỷ hút máu đi ra sau càng lúc càng cao, càng thêm khó có thể đối phó, cũng may cửa sổ chỉ lớn như vậy, một hai con trèo lên, chiếm cứ không gian, làm phía sau không có cách nào đi lên, lúc này mới cho đám người Eva cơ hội thở dốc. Nhưng cho dù như vậy, các nữ tu sĩ cũng đã đến mức đèn cạn dầu.

Eva lấy ra thủy tinh cầu, đây là thủ đoạn cuối cùng của cô, cũng không thể không dùng tới. Thủy tinh cầu được cô thúc giục hóa, phát ra linh quang không ngừng đem quỷ hút máu bẳn rụng, cuối cùng không có quy hút máu leo lên nữa. Eva có chút trì độn đi đến trước cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, trên đất thi thể thành mảng, quỷ hút máu quả thật đều đã chết sạch.

“Thượng Đế phù hộ, cuối cùng đã xong.” Một nữ tu sĩ ghé vào cửa sổ, thấy một màn như vậy, dùng tiếng Pháp phát biểu cảm khái.

Vẻ mặt Eva vẫn chưa lơi lỏng, ánh mắt yên lặng nhìn phía dưới, nói: “Nhưng quỷ hồn kia vì sao chưa trở về!”

Cô nói là Lâm Tam Sinh.

Lâm Tam Sinh là đi ra ngoài giết địch, quỷ hút máu đều đã chết, hắn không có đạo lý không chạy về, trừ phi… Hắn gặp tà vật mạnh hơn nữa.

Chương 1859: Thân Vương Charlton (1)

Đột nhiên, một bóng người từ trong cống thoát nước bay ra, chính là Lâm Tam Sinh, đỉnh đầu và hai vai đều tự treo một cái đèn hoa sen, xoay tròn mà bay, che kín toàn thân, hướng tới cửa sổ bay tới.

Lâm Tam Sinh vừa bay lên trước cửa sổ, từ trong cống thoát nước đột nhiên bốc lên một bóng người, quanh thân quấn quanh vài luồng khí đen, tung bay cao thấp.

Từ phía trên nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy nửa thân thể, nửa thân dưới hoàn toàn giấu ở trong khí đen. Hắn phi hành cực nhanh, phát sau mà đến trước, hai tay vươn ngang, quanh thân quấn quanh vài luồng khí đen giống như xiềng xích cấp tốc vận chuyển, quấn quýt cùng một chỗ, giống như một cái tay khổng lồ, hướng sau lưng Lâm Tam Sinh đánh tới.

Mắt thấy khí đen cấp tốc đến, trốn là trốn không thoát, Lâm Tam Sinh xoay người, vận chuyển tam hoa, cùng hắn đối công một cái, một lực lượng dao động thật lớn từ trong đó bùng nổ ra, Lâm Tam Sinh trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, ở không trung lộn hai vòng, rơi ở trên cửa sổ, tung người một cái chui vào.

Hắn là quỷ hồn, không thể giống người chuyển biến sắc mặt, cũng không thể kịch liệt thở dốc, nhưng từ trong cơ thể hắn tràn ra quỷ khí, sinh ra một dao động mãnh liệt, hồn khí bất ổn, nói lên đã bị thương.

“Thằng nhãi này thật lợi hại!” Lâm Tam Sinh vội vàng lui đến trước giường, vận khí điều tức. Lúc trước ở trong cống thoát nước, hắn tùy tiện tiến lên đấu pháp với tên kia ngoài cửa sổ, kết quả thiếu chút nữa bị giết chết, cũng may mắn hắn là quỷ mị, tốc độ rất nhanh, bây giờ nhớ lại vẫn là nghĩ mà còn sợ.

Bóng người kia đứng ở trong khí đen, đứng lơ lửng giữa không trung, là một nam tử khoảng bốn mươi tuổi, mắt là đỏ đậm, so với đám quỷ hút máu lúc trước màu sắc mắt còn thâm thúy hơn, một mái tóc dài màu vàng trùm ở trên vai, mặc một cái áo choàng màu đen, tuy hắn bị khí đen bao phủ, chỉ có thể nhìn thấy nửa thân trên, nhưng nhìn qua vẫn khí độ hiên ngang, rất giống loại quý tộc kia của quá khứ trong phim châu u, hơn nữa là loại cao cao tại thượng.

“Charlton thân vương.” Eva nhìn nam tử, dùng tiếng Pháp chậm rãi nói, “Không ngờ ngươi tự

mình đến đây.” Quý tộc quỷ hút máu trước mắt không phải ai khác, chính là quy hút máu thân vương ở Pháp quốc thậm chí toàn bộ châu u nói tới thôi là biến sắc: Charlton. So sánh với lúc trước Diệp Thiếu Dương đối phó quỷ hút máu công tước kia, tuy chỉ là cao hơn một cấp bậc, nhưng thực lực, lại hoàn toàn không ở trên một cấp bậc.

Charlton thân vương nhẹ nhàng mở miệng, dùng giọng hư vô mà trầm thấp nói: “Giao ra công chúa.”

Eva thở dài: “Charlton thân vương, người thật muốn làm ra việc phản nghịch bực này sao?”

Charlton thân vương trầm ngâm một lát, thản nhiên nói: “Phàm kẻ giết Cain, ắt gặp báo lại gấp bảy.”

Đây là một câu trong thánh kinh, từ trong miệng hắn nói ra, tự nhiên là một loại phép ẩn dụ, không đợi Eva nghĩ hiểu, Charlton thân vương nâng hai tay, toàn thân lượn lờ khí đen, theo kẽ ngón tay chảy ra, hướng tới cửa sổ bay đi.

Eva cũng sớm có chuẩn bị, lập tức gọi mấy nữ tu sĩ bày trận, cùng nhau đọc to thánh kinh, trong giá chữ thập hai tay cầm không ngừng có linh quang bay ra, hội tụ trên thủy tinh cầu trong tay Eva, bộc phát ra mấy chục luồng linh khí, bay về phía ngoài cửa sổ, địch lại khí đen, hình thành thế giằng co,

Eva dẫn dắt mấy nữ tu sĩ cùng nhau hát lên thánh ca, mượn dùng lực lượng tín ngưỡng, đem pháp lực chất chứa trong cơ thể đều kích phát ra, rót vào thủy tinh cầu, chống cự lại khí đen xâm nhập.

Trong khoảng thời gian ngắn, trên dưới căn nhà lầu nhỏ vang vọng tiếng ca cầu nguyện, dư âm còn văng vắng bên tai, Lâm Tam Sinh vẫn là lần đầu tiên nghe bài hát ca tụng chúa cứu thế, coi như là một lần thể nghiệm rung động lòng người, sững sờ ra nơi đó, trong lòng như có điều hiểu ra.

Lực lượng tiếng ca tạm thời ngăn chặn khí đen xâm nhập, nhưng cũng chỉ là tạm thời, ở sau khi giằng co một lát, Charlton thân vương càng thêm phát lực, khí đen áp súc linh lực của thủy tinh cầu, từng chút một hướng tới trong phòng lan tràn.

“Phốc!”

Một nữ tu sĩ đột nhiên phun ra một ngụm máu, thân mình mềm nhũn ngã xuống.

Linh khí đối kháng khí đen lập tức thiếu một chùm, khí đen ép xuống, nháy mắt lại phá tan vài luồng linh khí còn lại, mấy nữ tu sĩ lần lượt hộc máu ngã xuống đất. Cả người Eva run run, sắc mặt trắng bệch, lại hai tay nâng thủy tinh cầu, không chịu lui về phía sau một bước.

“Catherine, đi mau…” Cô gian nan từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ này.

“Eva!” Diệu Mộng Khiết đứng lên, lại bị Kim tiên sinh giữ chặt, khuyên cô mau chạy.

Bên kia, Charlton thân vương đem mấy chùm khí đen tụ lại cùng một chỗ, lấy ưu thế tuyệt đối áp chế linh khí thủy tinh cầu, nhìn Eva, chậm rãi mở miệng: “Giao ra công chúa, xem ở trên phần người là một thành viên gia tộc, ta đại biểu điện hạ tha thứ ngươi.”

Khóe miệng Eva nhếch lên, dùng một câu lời Thượng Đế nói trong thánh kinh đáp lại: “Ta là người chăn nuôi tốt, người chăn nuôi tốt liều mình vì dê.”

Khóe miệng Charlton thân vương lộ ra một nụ cười lạnh, nâng lên một tay, dùng sức hạ xuống, khí đen đánh về phía ngực Eva. Trong mắt Eva lóe ra sự tuyệt vọng, lại nửa bước không lùi, la lớn: “Catherine!!”

Diêu Mộng Khiết nước mắt giàn giụa hướng ngoài của lao đi, vừa tới cửa, đột nhiên một bóng người từ bên ngoài lướt vào, ngay tại thời điểm khí đen sắp sửa va chạm ở trên đầu Eva, một tấm gương đột nhiên chặn khí đen, khí đen đánh vào bên trên, phù văn bên trên lập tức bị kích hoạt, trụ vững hắc khí.

Eva vốn tưởng mình nhất định phải chết, một màn trước mắt đột nhiên xảy ra, khiến cô chấn động không thôi, khôi phục tinh thần một chút, chăm chú nhìn lại, là Diệp Thiếu Dương, trong tay nâng một tấm gương, ở dưới áp bách mạnh mẽ của khí đen, toàn bộ cánh tay đều đang run rẩy, gân xanh lồi lên, nhưng bộ dạng này hắn nhìn qua, làm người ta nhất thời cảm nhận được một loại kích tình nhiệt huyết mênh mông.

Là hắn…

“Lợi hại nha!” Diệp Thiếu Dương nhìn Charlton thân vương, nghiến răng nói, lập tức vội vàng ở trên m Dương Kính dán lên một tấm linh phù, thêm pháp lực cho m Dương Kinh,

Hắn giết sạch toàn bộ người sói, vừa chạy tới, lập tức thấy được một màn trước mắt, trong tình thế cấp bách ra tay, dùng tới m Dương Kinh, bởi vì mặt gương chiết xạ phản xạ, có thể đem tất cả lực lượng chắn bật lại, tuy cầm trong tay m Dương Kính mình sẽ thừa nhận áp lực gần như khủng bố, nhưng dù sao có thể không chút sơ hở ngăn trở hắc quang, trình độ lớn nhất tránh cho Eva bị thương.

Hơn nữa Dương Kính là pháp khí cửu đoạn quang, cho dù lực lượng cường đại nữa, cũng không có khả năng đem nó phá hủy.

Một tay Diệp Thiếu Dương giơ m Dương Kinh, nghiến răng trụ vững, tay kia không ngừng kẹp linh phù, dán trên mặt gương, thêm vào pháp lực, giương mắt nhìn lên, ánh mắt gặp gỡ Charlton thân vương.

Trong mắt Charlton thân vương mang theo một tia khinh miệt từ trên cao nhìn xuống.

Hai người đối diện một lát, Diệp Thiếu Dương cảm giác có chút không chống đỡ được, lập tức một tay kết ấn, cắt qua đầu ngón tay, ở mặt trái m Dương Kinh về một đạo phù văn “Dương Sinh Tử Chú”, niệm thật nhanh:

“Nhật nguyệt canh điệt, âm dương trong sinh, kiền khôn bất diệt, định đoạt sinh tử! Cấp cấp như luật lệnh!”

Phù chú kích hoạt, Diệp Thiếu Dương hét lớn một tiếng, đem cương khí trong cơ thể đều đưa vào trong m Dương Kinh, một ánh sáng màu tím từ trong m Dương Kính bay ra, cũng khí đen ở phía trước giằng co một lát, đột nhiên phát nổ, đem khí đen mạnh mẽ chẩn vỡ.

Chương 1860: Thân Vương Charlton (2)

Lực phản chấn cường đại đánh vào trên người Charlton thân vương, từ góc độ Diệp Thiếu Dương nhìn tới, không thấy phản ứng trên người Charlton thân vương, nhưng áo choàng trên người hắn lại rung lên một cái.

Diệp Thiếu Dương vốn đã bị thương, ở dưới lực phản chấn va chạm, một đợt khí huyết bốc lên, thiếu chút nữa hộc máu, nhưng trong lòng vẫn là rất sướng.

Ánh mắt Charlton thân vương nhìn hắn, đầu tiên là nghi hoặc, tiếp đó toát ra một tia phẫn nộ.

Diệp Thiếu Dương nhảy lên cửa sổ, cười to hai tiếng, một tay chống hông, hướng Charlton thân vương nhường nhướng mày, nói: “Làm sao vậy khó chịu à, ngươi không phải rất lợi hại sao?”

Charlton thân vương nhìn hắn, đột nhiên nói ra một chuỗi tiếng Trung: “Ngươi liều mạng bản thân bị thương, cũng muốn khiến ta bị cắn trả, có ý tứ sao?”

“Rất có ý tứ. Ai bảo người dùng loại ánh mắt miệt thị đó nhìn ta.” Diệp Thiếu Dương tâm tình thoải mái, không thể khắc chế làm màu, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, chỉ vào hắn nói: “Đừng nói nhảm nữa, đến đến đến, tiếp tục đánh nào!”

Trên mặt Charlton thân vương lại lần nữa hiện ra mỉm cười, dang đôi tay, khí đen trước đó tán loạn lại lần nữa ngưng tụ. Charlton thân vương phất phất tay, vô số bóng đen từ xa xa bay tới, là một đám dơi máu, đáp ở trên bả vai cùng cánh tay Charlton thân vương.

Vì sao quỷ hút máu mình gặp được, đều thích triệu hồi dơi máu vân vân? Diệp Thiếu Dương không hiểu. Hắn đứng ở trên cửa sổ, tập trung nhìn Charlton thân vương, vẻ mặt cũng ngưng trọng hẳn lên.

Màu là phải làm, nhưng lúc thật sự cần đánh, phải làm tốt tất cả chuẩn bị, hết sức chăm chú hẳn lên, dù sao không phải đối thủ tầm thường.

Charlton thân vương hướng Diệp Thiếu Dương vươn một tay, mấy luồng khí đen ngưng tụ ở trong lòng bàn tay, xoay tròn hướng Diệp Thiếu Dương bay tới.

Tóc trán Diệp Thiếu Dương bị thổi bay lên, trong lòng không khỏi căng thẳng, thế công chưa tới, đã sinh ra khí thể mãnh liệt như vậy. Diệp Thiếu Dương biết, một chiêu này không dễ phòng thủ.

“Thiếu Dương cẩn thận, kẻ này rất lợi hại!” Lâm Tam Sinh ở một bên nhắc nhở.

Diệp Thiếu Dương tạo xong kiếm quyết, tay trái nhanh chóng kết ấn, linh lực thêm vào bảo kiếm, tính mạnh mẽ đỡ một kiếm này. Nhưng, mấy luồng khí đen lại chưa thể thật sự tới trước mặt hắn, nửa đường bị một luồng hào quang chặn, trong khí đen nổ tung, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy một bộ đồ xanh từ từ rớt xuống, hai tay cầm một khối đại ấn, trụ vũng khí đen, giằng co một lát, đem khí đen mạnh mẽ đẩy về.

Diệp Thiếu Dương đứng trên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn vị khách không mời mà đến nay, trong lòng nhất thời thoải mái, đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm khiêng trên vai, hướng Đạo Phong hô: “Người đến đủ muộn.”

Đạo Phong liếc hắn, “Sao lại thành bộ dạng này, đây là ai?”

“Không biết, người đem hắn xử lý rồi nói sau.” Diệp Thiếu Dương ngồi xuống ở trên cửa sổ, làm sẵn chuẩn bị xem kịch.

Trải qua một hiệp vừa rồi giao phong, Diệp Thiếu Dương đối với thực lực tên quỷ hút máu trước mắt nhìn qua cũng rất làm màu này cũng có phán đoán nhất định, thực lực cũng ít nhất không ở dưới mình.

Nhưng đối mặt Đạo Phong… Diệp Thiếu Dương tuyệt không lo cho Đạo Phong, hắn chỉ muốn nhìn thấy một trận chiến đặc sắc.

Nguy Cơ giải trừ, Diêu Mộng Khiết trước theo Eva cùng nhau kiểm tra mấy nữ tu sĩ kia, đều là cấp huyết công tâm ngất đi, không có chuyện gì nghiêm trọng cả, Eva dùng vu thuật chữa thương cho các cô, Diêu Mộng Khiết tới trước cửa sổ, nhìn thấy một bóng người kia lao về phía Charlton thân vương, nhíu mày nói với Diệp Thiếu Dương: “Đây là Charlton, quỷ hút máu thân vương, thực lực rất mạnh, anh sao lại không lo lắng cho sư huynh anh một chút nào chứ?”

“Lo lắng cho sư huynh tôi?” Khóe miệng Diệp Thiếu Dương giật giật, “Tôi nên lo lắng cho gã thân vương gì đó mới đúng.”

Diêu Mộng Khiết cả kinh nói: “Sao có thể đó là Charlton thân vương.”

“Quản hắn thân vương cái gì, không có khả năng là đối thủ của sư huynh tôi.” Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Nhìn về phía trước, Đạo Phong đã bay đến trước mặt Charlton thân vương. Charlton thân vương đối với kẻ đột nhiên xuất hiện này cũng rất tò mò, nhìn hắn từ trên xuống dưới, dùng tiếng Trung nói: “Đông phương pháp sư?”

Đạo Phong căn bản không muốn để ý đến gã, giơ lên Phiên Thiên Ấn trong tay, trực tiếp hướng đầu hắn đập xuống.

Charlton thân vương vội vàng triệu tập khí đen, ở trên không định đầu hình thành một kết giới, đem Phiên Thiên Ấn ngăn trở, dơi máu đáp ở trên người hắn cùng nhau bay lên, huyễn hóa ra hình người, hướng Đạo Phong lao tới.

Đạo Phong không thèm nhìn tới, tế ra tam hoa tụ đỉnh, bảo vệ quanh thân mình, giơ lên Phiên Thiên Ấn, tiếp tục nện xuống, liên tục bốn lần, kết giới tan vỡ.

“Không tệ!” Diệp Thiếu Dương thở dài. Lâm Tam Sinh gật đầu theo.

Lúc này Eva đã cứu tỉnh mấy vụ nữ kia, cùng nhau đến trước cửa sổ, vây xem chiến đấu, thấy một màn như vậy, đều trọn mắt cứng lưỡi.

Diêu Mộng Khiết kinh ngạc nói: “Là rất giỏi, vậy mà có thể đánh nát tử khí phong ấn của Charlton thân vương, ở châu u, chỉ sợ không có bất cứ vụ sư nào làm được.”

Diệp Thiếu Dương nhếch miệng, nói: “Nói cái gì thế tôi là nói gã này vậy mà có thể ngăn được bốn lần Phiên Thiên n, rất giỏi.”

Mọi người mờ mịt.

“Ngươi là kẻ nào? Vì sao phải đối nghịch với ta?”

Charlton thân vương ý thức được đối thủ cường đại, trong lòng lần đầu tiên sinh ra gợn sóng, vừa làm phép phòng ngự, vừa hỏi Đạo Phong, nào còn có tao nhã cùng thong dong như lúc trước đối phó đám người Diệp Thiếu Dương.

Đạo Phong bị hắn hỏi có chút phiền, nói: “Ta không biết người là ai, cũng không muốn biết.”

“Không biết..” Charlton thân vương càng thêm hoang mang.

“Ngươi muốn giết sư đệ ta, ta liền giết ngươi.” Đạo Phong thu hồi Phiên Thiên Ấn, đem Đả Thần Tiên lấy ra, gõ về phía đỉnh đầu Charlton thân vương.

Mười ngón tay Charlton thân vương đột nhiên sinh trưởng, như cây mây giao nhau, thế mà cũng chộp lấy Đả Thần Tiên, dùng lực lượng bản thân tiêu hao linh lực của Đả Thần Tiên.

“Hiểu lầm, ta căn bản ngay cả sư đệ người cũng không biết, là hắn muốn giết ta, không phải ta muốn giết hắn.” Đối mặt một đối thủ cường đại trước đây chưa từng gặp như vậy, Charlton thân vương cũng không thể không mềm, trên thực tế hắn cũng quả thật không nói dối, hắn căn bản không biết Diệp Thiếu Dương là ai…

Đạo Phong nhìn hắn một cái, thản nhiên trả lại một câu: “Hắn muốn giết người, vậy là đã đủ.”

Ai muốn giết Thiếu Dương, hắn liền giết kẻ đó; Thiếu Dương muốn giết ai, hắn cũng đi theo giết kẻ đó, đây là lý luận của Đạo Phong, không có đạo lý gì để giảng.

Ngũ Triều Nguyên Khí bay ra, rót vào trong Đả Thần Tiên, tiến một bước tiêu hao lực lượng của Charlton thân vương.

Mười ngón tay Charlton thân vương nhanh chóng héo rũ, trên mặt hắn cũng hiện ra biểu cảm dị thường cố hết sức, gân xanh từ phía dưới làn da lồi lên, nhìn qua giống những sợi dây mây tráng kiện, cực kỳ dữ tợn.

“A…” Charlton thân vương phát ra một tiếng kêu trầm, mạch máu nổ tung, làn da toàn thân rách như xơ mướp, máu màu hoa hồng không ngừng chảy ra, lại rời khỏi thân thể, bay về phía không trung, tựa như từng cái cánh hoa, bám vào ở trên Đả Thần Tiên trong tay Đạo Phong, linh lực Đả Thần Tiên lập tức ảm đạm xuống, xu thể hạ xuống cũng lập tức ngừng, một lần nữa hình thành cục diện giằng co.

“Ngươi không phải pháp sư, ngươi rốt cuộc là ai?” Charlton thân vương nhìn Đạo Phong, nghiến răng phun ra mấy chữ này.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 15 giờ trước
Mình thích suy nghĩ của bạn ^^!Thật ra cái này không có gì lạ cả ( Đây motyc thui bạn...)Còn bạn thích thể loại Tiên Hiệp "Sắc" mình để cử bộ truyện nóng " Hot " Âm Dương Tạo Hóa Kinh ( bao hay , bao hấp dẫn) ☣ Tuy nhiên xin cân nhắc khi đọc lẫn nghe ^^!
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 15 giờ trước
Cảm ơn bạn thông báo mình đã check lại :)Cái này mình eitd dịch thiếu gửi cho bạn Hà Thu làm audio thiếu nhé ...^^Mình vừa eidt lại đã gửi cho bạn trang bổ sung nhé :)Chậm nhất ngày mai hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Kevin 2 ngày trước
Sao truyện tiên hiệp nào chơi gái cũng vì Xuân dược,xong rồi im lặng ra đi,còn để hơn đi …..
https://audiosite.net
Chào bạn giang ^^!☣Vấn đề này web mình vẫn còn chút khuyết điểm mình đã bàn bạc bên thiết kế web, họ sẽ cân chỉnh trong thời gian tới nhé bạn.☣Ừm hiện tại "Nghe Tiếp" Nó hoạt động tốt khi bạn đang nghe 1 bộ truyện nào đó mà bị gián đoạn hoặc tạm dừng... ☣vd: bạn đang nghe tập 6 khoảng 15' bộ truyện "Tà Thiếu Dược Vương" audio lg hoặc gián đoạn bạn có thể f5 ( hoặc load lại trang ) mặc định sẽ hiện thị tập 6 bạn chỉ click vào là nghe tiếp đúng đoạn bạn đang nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo đã fix cập nhật tập nhật nhé^^
https://audiosite.net
Lê Thị Giang 4 ngày trước
Làm sao biết lần trước mình đã nghe đến đâu vậy ad?
https://audiosite.net
Đã fix lại cảm ơn bạn đã thông báo ...^^
https://audiosite.net
Đã fix cập nhật lại tập 85 + 86 :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo..!Truyện đã fix lại nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^! Đã fix lại nhé khanghuy98☣ Ngoài ra như tối qua đã như đã hứa cac fan Telegram -☣-> Việt Nam Vô Địch <--☣- ☣ Mình đã cập lại sever singapore audio...từ hum này đến 30 tết sẽ cập nhật lại ( up mới )☣ 3526 bộ truyện sẽ gửi đến các bạn trong thời gian ngắn nhất vs audio chất lượng đường truyền tốt nhất ☣ Rất mong các bạn ủng hộ tụn 1 like + 1 share đến bạn bè cùng sở thích nghe audio truyện nhé ^^!☣ Thân Ái
https://audiosite.net
Đã fix lại tập 53 theo yêu cầu nhé :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
☣Bộ Truyện Con Đường Bá Chủ cập 24h mỗi ngày nhé các đạo hữu ...!☣ f5 hoặc tải lại trang để nhật chính xác nhé..:)☣Còn các thành viên thì không cần :) mặc định cập nhật bất kỳ truyện nào mới nhất nhé